Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 301


“Xoảng” một tiếng, bát tổ yến rơi xuống đất.


Khương Vũ Hi tức tối ngẩng đầu lên nhìn về phía người mới đến, cô ta tưởng là con khốn3 Cảnh Thiên kia, vậy mà
lại nhận ra người đó là…


“Bùi Uyển Linh?”


Sắc mặt Khương Vũ Hi thay đổi ngay lập tức, cô ta tỏ r1a thù địch.


“Cô đến đây làm gì? Đến xem trò hề của anh Xuyên à? Nơi này không chào mừng cô, cô đi ra cho tôi!”


Trạch Ngôn,9 Vân Chu và bác sĩ đều xông vào trong, Khương Vũ Hi thấy vậy, hoàn toàn không có thời gian rảnh
mà để ý đến người kia, cô ta cũng lao vào.3 Sắc mặt Bùi Uyển Linh bình thản.


Người đàn ông bên cạnh thấy vậy bèn nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, sau đó vội vàng đi theo xem tình hìn8h của Chiến Lệ
Xuyên.


Lúc này mũi miệng anh toàn là máu, bác sĩ và trợ lý đặc biệt vây kín xung quanh anh.


Đây là lần đầu tiên người bạn Lệ Quân Hạo đến thăm Chiến Lệ Xuyên sau khi anh bị tai nạn.


Bộ dạng nhếch nhác khốn khổ bây giờ hoàn toàn không liên quan đến cậu ba nhà họ Chiến từng hộ gió gọi mưa
trên thương trường.


Chẳng trách từ sau khi bị liệt, anh không chấp nhận bất cứ người bạn nào đến thăm. “Cảnh Thiên, rốt cuộc là sao
vậy? Cô chăm sóc anh Xuyên như thế nào vậy hả? Đang yên đang lành, sao anh ấy lại nôn ra máu?”


Trạch Ngôn và Vận Chu cũng nhìn mợ chủ một cách khó hiểu.


Bởi vì chỉ có họ mới biết, thực ra trước khi mợ chủ đến, cậu chủ vẫn đang rất bình thường.


“Im miệng!”


Chiến Lệ Xuyên đang nằm trên giường bệnh đột ngột quát lên một tiếng giận dữ.


“Anh Xuyên, cô ta chăm sóc anh thành thế này rồi mà anh vẫn còn nói đỡ cho cô ta nữa à?”


Khương Vũ Hi rơi nước mắt.


Bộ dạng cô ta nhìn Chiến Lệ Xuyên lúc này vô cùng đau lòng.


“Mũi tôi bị khô nên chảy máu mũi. Thiên Thiên sợ tôi bị sặc vào phổi nên đã vỗ lưng để đẩy máu chảy ngược ra
ngoài rồi. Không sao đâu.”


Thực ra Cảnh Thiên cũng không hề bình tĩnh, cô không có con mắt xuyên thấu, cũng không biết tình hình cụ thể
của Chiến LệXuyên. Ban nãy khi cô đến, Chiến LệXuyên đã kiểm tra sức khỏe xong, cô vẫn chưa được xem kết quả
nên vẫn không yên tâm được.


“Chụp CT từ vùng bụng trở lên lần nữa đi, không thì tôi không yên tâm.”


“Vâng.”


Vận Chu vô thức trả lời.


Vận Chu vừa đáp, bác sĩ liên bắt tay vào việc.


Nhưng Khương Vũ Hi lại cản mọi người lại.


“Trước khi cô đến đây, anh Xuyên vào kiểm tra một lần vì tim khó chịu, bác sĩ đã nói là không sao rồi. Cô vừa mới
đến đã bảo anh Xuyên đi kiểm tra lần nữa. Cô có biết mỗi lần làm kiểm tra, anh Xuyên đều phải tháo hết nút điện từ
trên đầu, sẽ đau lắm không hả?”


Đối diện với câu chất vấn của Khương Vũ Hi, Cảnh Thiên thấy lửa bùng lên trong lòng mình nhưng lại không nổi
cáu với cô ta, cô chỉ giải thích một cách lạnh lùng: “Đúng là kiểm tra sẽ giết chết một số bạch cầu có lợi, nhưng số
bạch cầu này không đáng là gì với cơ thể của anh ấy cả. Vào kiểm tra đi.”


Tuy tức giận nhưng Khương Vũ Hi cũng không có cách nào khác.


Còn Chiến Lệ Xuyên, anh đã sắp ngượng chết rồi, vào phòng kiểm tra để bình tĩnh lại một chút cũng được. Sau khi
giường bệnh được đẩy ra ngoài, lúc này mọi người mới trông thấy Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo đang bước vào
cửa.


Giường bệnh của Chiến Lệ Xuyên đã được đẩy ra phía trước, Cảnh Thiên đứng lại trước mặt Lệ Quân Hạo rồi chìa
tay ra.


Khương Vũ Hi bên cạnh thấy vậy, tức đến biển sắc.


Ôi chao cái con khốn nạn này!


Cô ta định quyến rũ bạn của anh Xuyên ngay trước phòng bệnh của anh Xuyên luôn???


Bùi Uyển Linh thấy vậy thì sắc mặt thoáng thay đổi/


Lệ Quân Hạo nhìn cô gái đứng trước mặt mình, anh ta biết đây chính là cô gái được gả đến để xung hỉ cho Chiến Lê Xuyên. Tuy anh ta coi thường gia thế của cô, nhưng…cô gái này đẹp quá.
 
Chương 302


Trước ánh nhìn chăm chú của đôi mắt như biết nói, tuy Lệ Quân Hạo cảm thấy như vậy là không hay nhưng anh ta
vẫn vô thức đưa tay ra.


Khương Vũ Hi siết chặt hai nắm tay, tức đến mức gần như muốn xông lên xé rách mặt Cảnh Thiên.


Bùi Uyển Linh đứng cạnh Lệ Quân Hạo,1 nhìn rất rõ vẻ quyến rũ trên khuôn mặt Cảnh Thiên.


Cô ta vừa thần kinh ngạc trước nhan sắc của cô gái này, vừa thấy tim mình trĩu 9xuống.


Dám quyến rũ người yêu của cô ta ngay trước mặt cô ta? Tuy cô ta cũng không quá thích Lệ Quân Hạo, nhưng cô ta
tuyệt đối khô3ng cho phép người phụ nữ như thế này nhòm ngó đến anh ta. Đó chính là sự sỉ nhục đối với cô ta.


Khi tay Lệ Quân Hạo sắp chạm vào tay Cảnh T8hiên, Bùi Uyển Linh cũng đưa tay ra, Cảnh Thiên lại nghiêng tay đi,
vỗ nhẹ vào tay còn lại của Lệ Quân Hạo, chiếc điện thoại mà Lệ Quân Hạo đang cầm bay thẳng ra ngoài.


Lệ Quân Hạo còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Thiên đã cầm lấy điện thoại của anh ta rồi.


“Cô muốn làm gì?”


Không thể không nói, loạt hành động vừa rồi của Cảnh Thiên vừa đẹp vừa ngầu, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp
được trang điểm nhẹ nhàng đáng yêu, tất cả đã thể hiện hết mọi vẻ đẹp của cô gái này ra một cách trọn vẹn.


Thấy Lệ Quân Hạo đã nhìn đến ngây người, Bùi Uyển Linh thực sự không thể nhịn nổi nữa.


Khương Vũ Hi cũng như Bùi Uyển Linh, không thể nhịn nổi nữa.


Nhưng lúc này cô ta lại không hề lên tiếng, bởi vì cô ta muốn xem hai người phụ nữ đều không phải dạng tốt lành
gì này cắn nhau.


Bởi vì cô gái Bùi Uyển Linh này là một bạch liên hoa ác độc, bây giờ cô ta đã có chỗ dựa mới, chắc chắn sẽ không
chủ động nhường chỗ dựa mới tìm được cho người khác.


Quả nhiên, Bùi Uyển Linh lên tiếng khi thấy cảnh Thiên mở điện thoại của Lệ Quân Hạo.


“Cô Cảnh phải không? Lần đầu gặp mặt mà cô đã quyến rũ bạn trai tôi ngay trước mặt tôi, còn động vào đồ cá
nhân của anh ấy khi chưa có được sự cho phép, cô không thấy làm vậy là rất mất lịch sự à?”


Không chờ Cảnh Thiên trả lời, Bùi Uyển Linh đã nói tiếp: “À, tôi quên mất, cô chỉ là một cô gái gia cảnh bình
thường được gả đến nhà họ Chiến để xung hỉ mà thôi. Nhưng cô đừng quên, cho dù là xung hỉ thì cô và anh Xuyên
vẫn có đăng ký kết hôn nhé. Cô cắm sừng anh Xuyên không hề kiêng kỵ ngay tại địa bàn của nhà họ Chiến thế này,
có phải là không hay lắm không?”


Lúc này Chiến Thư Du nghe nói Chiến Lệ Xuyên lại phải vào phòng ICU cũng vội vàng chạy đến, đúng lúc nghe
thấy câu nói của Bùi Uyển Linh dành cho Cảnh Thiên.


Nhưng Chiến Thư Du lại bước đến bên cạnh Cảnh Thiện, hỏi nhỏ: “Chuyện gì thể Thiên Thiên?”


Cảnh Thiên cười lạnh, đưa điện thoại của Lệ Quân Hạo lên, chĩa thẳng vào anh ta khiến sắc mặt anh ta cứng lại.


“Nghe nói anh là bạn của A Xuyên?”


“Sao không nói gì thế? Câm rồi à?”


Chiến Thư Du nghiêng người liếc nhìn màn hình điện thoại của Lệ Quân Hạo, sắc mặt sầm xuống.


“Cậu đăng ảnh của A Xuyên lên rồi?” Chiến Thư Du vô cùng tức giận.
 
Chương 303


Lệ Quân Hạo hơi xấu hổ khi bị hỏi vậy, Bùi Uyển Linh thấy vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Chị hai, mọi người đều rất
nhớ anh Xuyên, đề3u muốn đến thăm anh ấy. Nhưng sau khi bị thương, anh Xuyên không liên lạc gì với mọi người
nữa, Quân Hạo lén chụp một bức ảnh cũng1 vì thấy mọi người nhớ anh Xuyên quá thôi. Không phải anh ấy cố tình
đầu.”


“Đúng rồi, anh em nhớ anh ba lắm, hôm nay khó k9hăn lắm mới có cơ hội được gặp anh ba, em không kìm được
nên đã chụp một bức ảnh.” Lệ Quân Hạo vội vàng nói theo.


“Hờ hờ..3.”


Tiếng cười mỉa mai của Cảnh Thiên vang lên, trong đôi mắt đang nhìn Lệ Quân Hạo tràn đầy vẻ lạnh lẽo.


“Mười mấy8 người trong nhóm Wechat này của anh, anh chắc chắn họ đều là bạn bè của A Xuyên chứ?”


“Đúng vậy, họ đều là bạn bè của anh Xuyên cá.”


Cảnh Thiên gật đầu: “Được rồi, cái này là do anh nói đấy nhé, trong phòng này có camera giám sát. Anh đã đăng
ảnh lên rồi, nếu đều là bạn bè cá, vậy thì ảnh của A Xuyên sẽ không bị phát tán ra ngoài. Đời người mà, lên voi
xuống chó, ai mà chẳng có lúc tụt dốc, chỉ cần ảnh không bị phát tán ra ngoài thì để bạn bè xem cũng chẳng sao.”


“Còn nếu ảnh bị phát tán ra ngoài, tuy tôi không quen anh, nhưng là người có thể làm bạn với chồng tôi, tính ra
cũng không phải hạng khốn nạn. Anh nên biết rằng ảnh như thế này của người đứng đầu một doanh nghiệp bị
phát tán ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng như thế nào đến doanh nghiệp.”


“Nhân đây đang có camera, tôi đành nói khó nghe vậy, một khi tập đoàn của nhà họ Chiến và các công ty con bắt
đầu tụt dốc sau khi bức ảnh này bị phát tán ra ngoài, nhà họ Chiến sẽ tiến hành nộp đơn kiện anh và công ty mà
anh đang làm việc ngay lập tức.”


Sắc mặt Lệ Quân Hạo bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.


Bởi vì Chiến Lệ Xuyên, anh trai anh ta và những người khác có một nhóm nhỏ, những người trong nhóm đó mới là
bạn chí cốt của Chiến Lệ Xuyên.


Còn anh ta thì không hề có mặt trong nhóm đó.


Nhóm này do một nhóm con nhà giàu ở châu Để lập ra, trong đó có vài người bạn chí cốt của Chiến Lệ Xuyên,
nhưng cũng có vài công ty đối địch với nhà họ Chiến.


“Thể ”


“Mợ chủ? Sao vậy?”


Chiến Lệ Xuyên đã vào phòng ICU, thấy mãi mà vợ không theo vào bên bảo Trạch Ngôn ra ngoài xem tình hình.


Nghe thấy tiếng Trạch Ngôn gọi, Cảnh Thiên đi sang phòng ICU ngay lập tức.


Thấy sắc mặt Cảnh Thiên không dễ coi cho lắm, Chiến Lệ Xuyên cau mày.


“Sao thế? Ai làm cô giận à?”


Vân Chu bên cạnh: …


Hồi trước cậu chủ chẳng bao giờ nhìn sắc mặt người ta, nhưng khi ở với mợ chủ thì lại khác.


Cảnh Thiên thuật lại chuyện Lệ Quân Hạo cho Chiến Lệ Xuyên nghe.


Nhưng không ngờ Chiến Lệ Xuyên lại không giận, đến Trạch Ngôn và Vân Chu bên cạnh cũng tỏ ra rất bình tĩnh.


“Chuyện nhỏ, đừng để tâm.”


Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên bình thản.


Lúc này người máy số 1 đã đưa anh lên bàn kiểm tra rồi.


“Anh không giận à?”


Vì Chiến Lệ Xuyên bị liệt nên giá cổ phiếu của nhà họ Chiến tụt dốc không ngừng, nhờ một loạt biện pháp do anh đứng sau điều khiển nên cổ phiếu mới ổn định trở lại. Chiến Lê Xuyên nở nụ cười giễu cợt.


“Có gì đáng để giận đâu. Trên thế giới này, trừ những người thân thiết và bạn bè thực sự ra, tất cả mọi người đều chỉ mong người ta nghèo chứ không mong người ta giàu. Tôi thế này rồi, cho dù ảnh không bị phát tán ra ngoài thì cũng là trò cười với người ta, là đề tài để người ta bàn tán. Thế nên hoặc là chết, kết thúc mọi thứ, hoặc là kiên cường sống tiếp.”
 
Chương 304


“Cái gì mà chết với không chết?”


Cảnh Thiên nghe vậy thì bực mình, xị mặt.


Cô thực sự thấy không vui.


C3ũng không biết là vì sao. Có lẽ vì người đàn ông này là người thân trên danh nghĩa duy nhất của cô. Còn nữa,
người đàn ông này1 sẽ là một kỳ tích nữa trong lịch sử phẫu thuật của cô và cũng là lịch sử phẫu thuật của loài
người. Thấy cô không vui, Chiến9 LệXuyên cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp. Anh thích nhìn cô tức giận vì mình.


So với bộ dạng không dây dưa cả trái 3tim lẫn thể xác hồi trước, dáng vẻ thỏ con của cô trông có hơi người hơn hẳn.


“Được rồi, không nhắc đến cái chết nữa. 8Tôi sẽ sống thật tốt.”


Nghe Chiến Lệ Xuyên nói vậy, Cảnh Thiên liếc nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm đó khiến cô bỗng nhớ đến người đàn
ông đến tìm cô hôm nay, tâm trạng bỗng trở nên kháng cự và cáu bắn.


Nghĩ lại thì, thực ra anh có muốn sống thật tốt hay không cũng chẳng liên quan đến cô cho lắm. Cô chỉ muốn chữa
khỏi cho anh, xung hỉ thành công là được rồi, ngoài ra thì giữa cô và anh sẽ không có bất cứ vướng mắc gì nữa.
Cảnh Thiên bỗng không nói gì thêm, bầu không khí xung quanh đột ngột lạnh đi.


Tuy cảm xúc ngoài mặt cô không hề có sơ hở gì, thậm chí Trạch Ngôn và Vận Chu bên cạnh còn đang nghĩ cậu chủ
và mợ chủ nhà họ càng ngày càng gần gũi hơn rồi, chỉ có Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc ở cô.


Sau khi cô cưới anh, ngoại trừ hồi đầu cố tình tránh né khi ông nội có mặt, sau này khi ở bên cô, anh thấy tính cách
cô vẫn luôn rất tốt.


Nhưng lại là kiểu rất không để tâm, dường như khi đứng giữa một người sống sờ sờ như anh và một người máy,
ánh mắt luôn bị người máy thu hút.


Nhưng sau mấy ngày nay anh nằm viện, đặc biệt là sau khi cô bị cảnh sát bắt rồi anh đưa cô về, anh có thể cảm
nhận được sự thay đổi ở cô rất rõ ràng.


Những tưởng quan hệ của hai người sẽ chầm chậm, dần dần tốt lên, nhưng tình cảm mới nhen nhóm trong cô đã
tắt lịm trong khoảnh khắc vừa rồi.


Chiến Lệ Xuyên không biết Cảnh Thiên đã trải qua chuyện gì, hoặc là nghĩ đến điều gì vì câu nói của anh. Anh chỉ
nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, không nói gì nữa.


Trước khi làm rõ tình hình hoặc là khiến cô muốn lại gần anh lần nữa anh


Vẫn nên ngậm miệng lại thì tốt hơn.


Chẳng mấy chốc, phòng kiểm tra đã chìm vào sự tĩnh lặng.


Chiến Lệ Xuyên bắt đầu chụp cắt lớp, Cảnh Thiên và đám Trạch Ngôn đều ra ngoài, Chiến Thư Du theo vào trong,
hỏi tình hình Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên thuật lại chuyện Chiến LệXuyên đột ngột chảy máu mũi ban nãy với Chiến Thư Du xong, cô ta mới yên
lòng.


“Chú ấy nôn ra nhiều máu như vậy làm tôi giật cả mình.”


Thấy Cảnh Thiên không đáp lời, sắc mặt lạnh lùng, Chiến Thư Du nói: “Bên Đường Môn lại liên lạc với tôi, nói là Đổng Duyệt Đồng đã tìm được cách, không chỉ có thể khiến cánh tay của A Xuyên có tri giác mà còn có thể khiến chú ấy có cảm giác từ vùng bụng trở lên. Cô thấy sao?”


Cảnh Thiên nhẹ nhàng trả lời: “Tôi thấy sao cũng chẳng có tác dụng gì. Chị hai, vấn đề này thì chị nên hỏi A Xuyên.” “Không phải A Xuyên đã nói là cô là vợ chú ấy, là người có quyền phát ngôn nhất đối với bệnh tình của chú ấy trong cái nhà này à?”


“Chị hai, tôi nghĩ chị nhầm lẫn một chuyện rồi. Quyền phát ngôn là quyền phát ngôn, không phải là quyền quyết định. Quyền phát ngôn thì tôi có, nhưng quyền quyết định vẫn thuộc về A Xuyên.”
 
Chương 305


Chiến Thư Du cũng cảm nhận được sự lạnh lùng đột ngột của Cảnh Thiên, cô ta ngơ ngác hỏi: “Cô và A Xuyên cãi
nhau à?”


3Cảnh Thiên sững người, lúc này cô mới định thần lại từ nụ cười mỉm đầy cưng chiều của Đỗ Ngôn Tranh khi chia
tay với cô.
1


Sau đó, nụ cười quyến rũ yêu nghiệt lại xuất hiện trên môi Cánh Thiên, bộ dạng vô tâm vô tư.


“Sao thể được? Tình 9cảm của tôi và A Xuyên tốt lắm, sao lại cãi nhau được?”


Chiến Thư Du liếc nhìn Trạch Ngôn và Vận Chu bên cạnh.


Hai người hiểu ý, cùng gật đầu với Chiến Thư Du. “Không có thì tốt. A Xuyên bị thương nặng như vậy, chắc chắn
trong lòng rấ8t khó chịu. Tôi có thể cảm nhận được là nó rất quan tâm đến cô, nếu nó có chỗ nào khiến cô không vui
thì cô cũng nên rộng lượng một chút.”


“Đó là việc đương nhiên, A Xuyên là chồng tôi, chắc chắn tôi sẽ tốt với anh ấy rồi, chị hai không cần lo lắng về


chuyện này đâu.”


“Vậy thì tốt.”


Nói chuyện chưa được bao lâu, Chiến Lệ Xuyên được bác sĩ đẩy ra ngoài.


“Ảnh chụp đâu?”


Với người khác thì phải chờ mấy hôm nữa mới có ảnh chụp, nhưng ở đây, dù là chụp PET thì cũng có thể ra ảnh
ngay lập tức.


Bác sĩ đưa báo cáo cho Cảnh Thiên và nói: “Cơ thể cậu ba không có bất cứ vấn đề gì, phần phổi có một ít vận, có chỗ
bị canxi hóa, đây đều là hiện tượng bình thường. Tim cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng trước đó vì suy tim đột
ngột nên dù giờ đã uống thuốc khôi phục lại thì tim vẫn lớn hơn tim người bình thường một chút, nhưng vấn đề
này cũng không quá nghiêm trọng.”


“Tôi muốn xem ảnh chụp.” Cảnh Thiên không xem bản báo cáo mà nói thẳng.


Bác sĩ hơi bất ngờ, Chiến Thư Du thì hỏi: “Thiên Thiên, cô biết xem ảnh chụp cắt lớp à?”


“Vâng, hồi trước có một ông bác sĩ Đông y từng dạy tôi mấy cái này.”


Chiến Thư Du Bác sĩ Đông y dạy xem ảnh chụp cắt lớp?


Chụp cắt lớp chuẩn xác không phải là phạm trù của Tây y à?


Bác sĩ đưa ảnh chụp cho Cánh Thiên, một bức chụp phổi, một bức chụp tim.


Cảnh Thiên liếc qua rồi trả lại cho bác sĩ, dặn dò: “Cất kỹ nhé.”


Bác sĩ: …


Thế ra là giả vờ à? Xem ảnh chụp nhanh như vậy, đến viện trưởng cũng không làm được.


Cả đoàn người đẩy Chiến LệXuyên quay về phòng bệnh, trông thấy đôi nam nữ ban nãy vẫn đứng bên ngoài. Thấy
Khương Vũ Hi mặt đỏ tại hồng lườm Bùi Uyển Linh, Chiến Thư Du trách mắng: “Sao hai người vẫn chưa đi? Tôi đã
nói rồi, nơi này không chào đón hai người.”


Nhưng Bùi Uyển Linh lại không hề nghe lọt câu nói của Chiến Thư Du, cô ta vội vàng bước lên một bước rồi nói:


“Anh Xuyên, em có vài lời muốn nói với anh. Em biết anh giận em, không muốn gặp em, nhưng xin anh hãy cho em
một cơ hội nữa, được không anh?”


Nội dung câu nói là cầu khẩn những sắc mặt khi nói lại cao ngạo như cô ta đã đoán trước được rằng chắc chắn
Chiến LệXuyên sẽ đồng ý. Nhìn Bùi Uyển Linh chặn trước mặt Cảnh Thiên nhưng lại nói chuyện với anh, Chiến Lệ
Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô ta cho đến khi cô ta đỏ bừng mặt, thậm chí còn hơi sợ hãi, anh mới lên tiếng: “Vào
trong đi.”


Sau khi vào trong, Cảnh Thiên lại rót cho Chiến Lê Xuyên một cốc nước thêm nước linh tuyền.


Ai bảo cái anh này cứ gặp chuyện liên tục dù đang được linh tuyền và nguyên khí của cô hỗ trợ chứ? Thế nên trước cuộc phẫu thuật vào thứ bảy này, cô phải dùng đồ tốt để chăm cho anh, đừng có xôi hỏng bỏng không trên tay cô.


Lúc này, Lệ Quân Hạo và Bùi Uyển Linh đã bước vào trong. Chiến Thư Du và Khương Vũ Hi cũng đi theo vào.


Cảnh Thiên coi mọi người như không khí, cô đưa nước lên miệng Chiến Lệ Xuyên rồi bảo: “Nào, vừa chảy máu mũi xong, anh uống chút nước đi.”
 
Chương 306


Chiến Lệ Xuyên ngoan ngoãn uống nước.


Thấy anh uống hơi nhanh, Cảnh Thiên nói: “Uống từ từ thôi, đừng uống nha3nh quá.” Quả nhiên, yết hầu đang
dịch chuyển nhanh chóng của Chiến Lệ Xuyên đột nhiên dừng lại, sau đó bắt đầu chậm r1ãi nuốt xuống.


Mức độ vâng lời không kém gì việc trẻ con phục tùng cô giáo.


Chiến Thư Du, Bùi Uyển Linh9 và Khương Vũ Hi ở bên cạnh nhìn thấy đều chấn động.


Đặc biệt là Bùi Uyển Linh và Khương Vũ Hi.


Mặc dù 3bây giờ Bùi Uyển Linh đã từ bỏ Chiến Lệ Xuyên và chấp nhận Lệ Quần Hạo, người đã từng theo đuổi cô
ta, nhưng cô ta ch8ưa bao giờ để mắt đến. Nghĩ về tình cảm mà cô ta đã từng dành cho Chiến Lệ Xuyên và thái độ
không bao giờ đáp lại của anh, sự ghen tị trong lòng Bùi Uyển Linh còn điên cuồng hơn cả Khương Vũ Hi.


Nếu… Chiến Lệ Xuyên có thể đáp lại cô ta bằng thái độ như vậy trong quá khứ, dù chỉ một lần, thì cô ta cũng sẽ
không rời bỏ anh sau khi anh bị liệt.


Sau khi uống nước xong, Bùi Uyển Linh đang định lên tiếng thì Cảnh Thiên đã hỏi trước: “Vừa rồi rốt cuộc là cảm
thấy khó chịu ở đâu? Sao đột nhiên lại chảy máu mũi thể?”


Chiến Lệ Xuyên không ngờ rằng cô lại nhắc đến chuyện này, vẻ gượng gạo thoáng qua trên mặt. “Không khó chịu
chỗ nào cả, có lẽ là hôm nay trời nắng, thời tiết tương đối khô hanh. Cô mà không nói tôi chảy máu mũi thì tôi cũng
không biết.”


Lúc này Cảnh Thiên mới hiểu và gật đầu.


Chắc là như vậy rồi, dù sao thì trong ảnh chụp cũng không có vấn đề gì cả. Cảnh Thiên nhìn Trạch Ngôn rồi ra lệnh
rất tự nhiên: “Đi chuẩn bị chiếc máy phun sương.”


“Vâng.”


Nhìn trợ lý đặc biệt Trạch Ngôn đối xử cẩn thận và đáp lại mệnh lệnh của Cảnh Thiên một cách tự nhiên như vậy,
Bùi Uyển Linh không thể nhìn tiếp được nữa.


“Anh Xuyên, có mấy lời này em muốn nói riêng với anh.”


Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo, vốn dĩ muốn bảo cô ta cứ nói luôn đi, nhưng cuối cùng
anh vẫn cho Lệ Quân Thần chút thể diện, ra hiệu bằng mắt cho Chiến Thư Du.


Chiến Thư Du liếc nhìn Bùi Uyển Linh với hàm ý cảnh cáo rồi quay người bỏ đi


Khương Vũ Hi không nhịn được mà lạnh lùng nói: “Anh Xuyên đã kết hôn rồi, cô đừng hòng có suy nghĩ quá phận
nào với anh ấy!”


Bùi Uyển Linh khẽ mỉm cười: “Cô Khương, có thể chuyện giữa tôi và anh Xuyên không đến lượt cô chỉ tay năm
ngón.”


Khương Vũ Hi tức chết đi được, nhưng cô công chúa nhỏ của nhà họ Bùi này không phải là người mà loại đàn bà
chanh chua đáng ghét như Cảnh Thiên có thể so sánh được, cô ta không quên chuyện lúc đầu mình muốn phá hoại
việc Cảnh Thiên với anh Xuyên ở chung, bản thân đã bị người phụ nữ này hành cho thê thảm đến mức nào.


Dù trong lòng tức giận bất bình nhưng cuối cùng cô ta cũng hừ lạnh một tiếng rồi đi ra ngoài.


Nhưng Cảnh Thiên, người đang ngồi bên cạnh Chiến Lệ Xuyên lại rất ung dung, không hề có ý định đứng lên.


“Cô này, tôi nói là muốn nói chuyện riêng với anh Xuyên một lúc, cô không nghe thấy à?”


“Cô ấy là vợ tôi, cô có thể gọi cô ấy là mợ ba.”


Những lời tiếp theo của Bùi Uyển Linh lập tức mắc kẹt trong cổ họng. Cô ta luôn gọi anh là anh Xuyên, nhưng lại gọi cái loại xung hỉ này là mợ ba á?


“Tôi có chuyện muốn nói với anh Xuyên, mời cô tránh đi một lát được không?”


Chiến Lệ Xuyên cau mày, đang chuẩn bị đuổi người phụ nữ kiêu căng này ra ngoài thì lại thấy Cảnh Thiên nắm tay anh.


Những lời mắng mỏ Bùi Uyển Linh bị nuốt xuống ngay lập tức.
 
Chương 307


Mắt Bùi Uyển Linh lập tức mở to.


Trước đây cô ta là người duy nhất có thể đứng bên cạnh anh Xuyên, là người duy nhất kh3ông bị xua đuổi khi cách
anh nửa mét.


Nhưng dù cô ta đã là người đặc biệt nhất rồi, cô ta vẫn không thể chạm vào tay a1nh được.


Con ả xung hỉ này, cô ta dựa vào cái gì chứ?


Cảnh Thiên đã nhìn thấy sự không cam lòng trong mắt Bùi 9Uyển Linh, cô mỉm cười nói với cô ta: “Đây là chồng
tôi, chúng tôi là người thân thiết nhất trên thế giới này. Trước nay chúng3 tôi không bao giờ phân biệt anh tôi, cho
nên có rắm thì mau đánh đi, đánh xong thì cút.”


Từ thái độ của Chiến Thư Du 8và Khương Vũ Hi, Cảnh Thiên cơ bản đã đoán được mối quan hệ giữa người phụ nữ
này và Chiến LệXuyên. Mặc dù quan hệ giữa cô và Chiến LệXuyên chưa tốt đến mức là vợ chống thực sự, nhưng…
người của cô sao có thể bị người khác bắt nạt chứ?


Hơn nữa, người phụ nữ này vừa nhìn là biết đưa bạn trai mới tới để diễu võ dương oai!


Những lời Cảnh Thiên nói đã làm Chiến Lệ Xuyên vô cùng vui vẻ.


Thu lại sự mạnh mẽ của mình, anh im lặng nằm trên giường bệnh, làm một người si tình bị phụ nữ phụ bạc, bị chế
giễu, nhưng lại được vợ bảo vệ. 09


“Anh Xuyên, tại sao anh lại lấy một người phụ nữ không có tố chất lại không biết chừng mực như vậy? Chỉ vì lời
đồn cô ta hợp mệnh với anh à? Anh Xuyên, cho dù gặp chuyện không may, nhưng anh cũng không thể chà đạp bản
thân mình như vậy chứ?”


“Chà đạp? Tôi xấu hơn cô, thân hình kém hơn cô, hay là nghèo hơn cô hả? Hoặc là thân phận địa vị của tôi không
bằng cô? Mặt cô phải dày đến mức nào mới cảm thấy A Xuyên tìm tôi là đang chà đạp chính mình? Chẳng lẽ cô cảm
thấy A Xuyên lấy cô mới là thêu hoa trên gầm à?”


“Thiên Thiên, cô đang nói gì vậy? Chắc không phải cô cho rằng tôi và cô ta từng có quan hệ tình cảm đấy chứ?”


Cảnh Thiên: …


Bùi Uyển Linh nhìn Chiến Lệ Xuyên bằng vẻ mặt không thể tin nổi, không thể ngờ được anh lại nhất quyết phủ
nhận sự tồn tại của cô ta.


“Nếu anh cảm thấy anh chưa từng có quan hệ tình cảm gì với em trong quá khứ thì tại sao ba tháng trước em đến
tìm anh để chia tay, anh lại đau khổ như vậy? Rõ ràng là anh yêu em!”


Khi Bùi Uyển Linh hét lên câu này, Cảnh Thiên nhìn thấy trong mắt của Lệ Quân Hạo hiện lên sự đau khổ và ghen
ghét.


“Chậc chậc, xem ra vì A Xuyên bị bại liệt rồi nên cô mới để lốp dự phòng thành chính thức à? Ôi, anh chàng đẹp trai
này, anh phải cẩn thận đấy, nhỡ may một ngày nào đó anh cũng tàn phế, bại liệt, mắc bệnh không trị được gì đó, có
thể cô ta sẽ bỏ rơi anh ngay lập tức thôi. Anh muốn ở bên cô ta thì tôi kiến nghị anh nên lên xe trước rồi hãy mua
vé. Con người đều có sớm tối họa phúc mà, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì ít nhất còn có người nổi dõi đúng
không?”


“Cô… cô ngậm máu phun người!” Bùi Uyển Linh đúng là bị tức chết vì sự thô bỉ của Cảnh Thiên.


“Sao lại phun người chứ? Không phải cô nghĩ mình là người yêu cũ của A Xuyên sao? Không cần biết A Xuyên có thừa nhận cô không, trong lòng cô cũng thừa nhận A Xuyên rồi đúng không? Vậy mà anh ấy bị bại liệt, cô lại tìm anh ấy chia tay, cô còn nói tôi ngậm máu phun người à? Có phải cô không hiểu nghĩa của từ này không? Có cần tôi tặng cho cô một quyển từ điển thành ngữ không?”


“Có một chuyện…” Chiến Lệ Xuyên, người nằm trên giường hưởng thụ sự bảo vệ của Cảnh Thiên, chốc chốc lại bảo vệ danh tiếng của mình lại lên tiếng. Cuối cùng, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên chuyển sang Bùi Uyển Linh.


“Tôi chưa bao giờ thừa nhận rằng cô là bạn gái của tôi. Đối với tôi, mối liên hệ duy nhất giữa chúng ta là Bùi Hằng. Đối xử với cô vui vẻ hòa nhã hơn những người khác một chút là bởi vì Bùi Hằng là anh trai cô.” “Còn về cái ngày cô đến nói chia tay, quả thực tôi rất đau khổ, vì tôi vừa mới biết rằng mình không thể chữa khỏi được và sẽ nằm liệt trên giường mãi mãi. Nếu nó gây ra khó chịu và hiểu lầm cho cô thì xin lỗi nhé.”
 
Chương 308


Bùi Uyển Linh mở to mắt nhìn Chiến Lệ Xuyên.


“Anh… anh vĩnh viễn không thể đứng lên được nữa?” “Đừng nói đến đứng, ngay cả tay tôi c3òn không động đậy
được, cô không nhìn thấy vừa rồi vợ tôi đút cho tôi uống à?”


Cảnh Thiên nhướng mày.


Khi cô vừa đến bên cạnh C1hiến Lệ Xuyên, anh rất nhạy cảm với vết thương của mình, không hiểu sao bây giờ lại
có thể dùng sự khiếm khuyết của mình để chế giễu người kh9ác.


Con người có thể mạnh mẽ như vậy sao? Anh vẫn còn chưa làm phẫu thuật đấy! Lấy đầu ra tự tin lớn như vậy?


Mặt Bùi Uyển Linh3 lập tức trở nên trắng bệch.


Chiến Lệ Xuyên biết mục đích hôm nay Bùi Uyển Linh đển, Cảnh Thiên cũng đã biết.


Chắc chắn cô ta8 đến để quay lại chứ không phải đến để chê cười.


Suy cho cùng, chuyện chia tay cũng đã nói một lần rồi, sau này cô ta nên đi được bao xa thì đi, không đến mức lại
chạy đến nói một lần nữa.


Về phần Lệ Quân Hạo bên cạnh cô ta, hắn là hai người này đã ở bên nhau rồi, nhưng do một số vấn đề về lợi ích
nào đó, Bùi Uyển Linh giờ đây buộc phải đến tìm Chiến Lệ Xuyên. Anh ta đi theo để diễu võ dương oai, kích thích
Chiến LệXuyên, khiến Chiến LệXuyên tức giận, không chấp nhận Bùi Uyển Linh. Cho nên mới làm ra chuyện chụp
trộm rồi gửi lên nhóm,


Chỉ để chọc tức Chiến Lệ Xuyên mà thôi.


“Rốt cuộc cô đến tìm anh ấy để nói chuyện gì? Đứng ở đây cũng lâu rồi, có chuyện thì nói mà có rắm thì đánh đi.


Anh ấy là bệnh nhân, cần được nghỉ ngơi.” Cảnh Thiên giúp Chiến Lệ Xuyên tiễn khách.


“Tôi…”


Bùi Uyển Linh cắn môi, quỳ sụp xuống trước Chiến Lệ Xuyên.


“Anh Xuyên, em đã đến đường cùng rồi nên mới phải đến tìm anh. Em không biết tại sao hôm nay bố em lại đột
nhiên yêu cầu em quay lại với anh. Nhưng… nhưng em đã ở bên Quân Hạo rồi, một người thích sạch sẽ như anh
cũng không muốn em làm bẩn anh. Anh Xuyên, nếu bố em liên hệ với anh thì anh có thể nói với họ là anh không
muốn ở bên em được không? Em cầu xin anh đấy!”


Cảnh Thiên bị Bùi Uyển Linh chọc cười rồi. “Cô biết chuyện tôi là vợ anh ấy mà, nếu cô đã biết rồi thì hẳn là bố cô
cũng biết. Dựa vào cái gì mà ông ta cho rằng cô xuất hiện bên cạnh A Xuyên thì anh ấy sẽ chấp nhận cô? Có phải
mấy người đều coi tôi là người chết không?”


Nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ, Chiến LệXuyên chỉ tiếc rằng cô đã phong ấn tay mình, nếu không thì bây giờ
anh rất muốn đưa tay ra chọc vào khuôn mặt đang tức giận của cô.


Chiến Lệ Xuyên đang vui vẻ thì đột nhiên nghe thấy Cảnh Thiên nói: “Cô có tin cô mà còn không cút thì tôi sẽ hốt
luôn bạn trai của cô không? Để cô cảm nhận cảm giác làm người chết?”


Một câu nói đã khiến Chiến Lệ Xuyên thay đổi sắc mặt.


“Nhưng…Tôi cũng chỉ nói như vậy thôi. Người bạn trai này của cô ấy à, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với A Xuyên, xách giày cho tôi, tôi còn chê. Cũng chẳng trách lúc trước A Xuyên không đồng ý hẹn hò với cô mà cô cũng không hẹn hò với anh ta, luôn coi anh ta là lốp dự phòng.”


Bùi Uyển Linh bị Cảnh Thiên làm cho chấn động, nhìn Cảnh Thiên mà “cô” nửa ngày, lại tức giận đến mức không biết phải nói gì.


“Cô cái gì? Chê tôi nói khó nghe à? Nhưng người ta đã kết hôn rồi mà cô còn sán đến, tôi không chửi cô thì chửi ai? Thật sự cho rằng mình là thứ gì ghê gớm lắm à?”
 
Chương 309


Bùi Uyển Linh đã tức điên lên rồi, cô ta đứng phắt lên và hét: “Cô là cái thá gì! Một đứa con gái của một gia đình
lụn bại3 như cô có tư cách gì mà nói tôi? Tôi là con gái của nhà họ Bùi! Nhà họ Bùi chúng tôi chỉ cần động một ngón
tay thôi cũng1 có thể nghiên chết cô!”


“Cô thử xem.”


Giọng của Chiến Lệ Xuyên lạnh lẽo vang lên.


Có thể cãi n9hau.


Nói Thiên Thiên, không được.


Đe dọa, càng không được.


Bùi Uyển Linh từ trước đến nay đều rất3 sợ Chiến Lệ Xuyên, lúc này đích thân anh đe dọa, khuôn mặt cô ta đỏ
bừng nhưng lại không dám phản bác.


Tuy nhi8ên lá gan của Cảnh Thiên lại lớn.


“Tôi là người, hơn nữa là người phụ nữ của A Xuyên, mợ chủ được nhà họ Chiến thừa nhận, đương nhiên không
thể dùng thử gì để so sánh. Còn cô là cái thứ gì, không phải bị người trong nhà coi như đồ vật để tặng cho người ta
sao. Đã thảm hại như vậy rồi mà còn uy hiếp tôi, cô cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì.”


Bùi Uyển Linh hít một hơi thật sâu, cô ta nói với Chiến Lệ Xuyên: “Anh Xuyên, em đã nhìn ra rồi, anh yêu vợ mình,
một người ngoài như em không thể xen vào được tình cảm của hai người. Cho nên… cho nên nếu nhà họ Bùi muốn
dùng em để trao đổi, anh nhất định phải đanh thép từ chối, đồng thời… đồng thời đừng nói là ý của em có được
không?”


Bùi Uyển Linh cho rằng Chiến LệXuyên chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng thực tế là Chiến LệXuyên là một người rất bao
che khuyết điểm và nhỏ mọn. “Tại sao tôi phải làm vậy?”


Bùi Uyển Linh: ?


Cảnh Thiên: ???


Chết tiệt!!! Cô bị bội bạc rồi à?


“Tại vì sau khi cô đến đây, để bạn trai cô chụp ảnh tôi, muốn khiến tôi xấu mặt à? Hay tại vì cô uy hiếp nhà tôi, nói
là cô sẽ dùng một ngón tay để nghiên chết cô ấy? Chuyện trước tôi có thể không so đo, nhưng chuyện sau… Tôi chỉ
bị bại liệt chứ chưa chết. Tôi muốn ai làm vợ mình, còn không đến lượt nhà họ Bùi của cô chỉ tay năm ngón.” Cảnh Thiên được xoa dịu ngay lập tức. Nhưng Bùi Uyển Linh vẫn không từ bỏ, cô ta hèn mọn cầu xin: “Anh Xuyên,


Quân Hạo cũng không cố ý, anh ấy chụp ảnh của anh chỉ để cho bạn bè của anh xem tình hình gần đây của anh
thôi, họ đều rất nhớ anh. Nể mặt anh Thần, anh tha thứ cho anh ấy đi.


Còn nữa, em biết những lời vừa rồi em nói khiến anh không vui, nhưng… nhưng không phải anh cũng không vừa
mắt em sao? Bây nhìn thấy dáng vẻ tình cảm hòa hợp của anh và mợ ba, có thể tìm được một người tri kỷ, em cũng
mừng cho anh.”


“Anh Xuyên, giữa chúng ta cũng không có thù hận sâu sắc gì, tại sao anh không thể giúp em qua quýt mấy câu
trước mặt bố em chứ? Chẳng lẽ anh nhất định phải để em chen chân vào giữa anh và mợ ba sao, làm kẻ thứ ba anh
mới vui à?”


“Hờ hờ.” Cảnh Thiên bị logic của Bùi Uyển Linh chọc cười.


“Cô có chắc là cái lốp dự phòng này của cô chỉ vì bạn bè muốn xem cho nên mới chụp bức ảnh đó không?”


Bùi Uyển Linh cắn môi, nhìn Chiến Lệ Xuyên với vẻ mặt tủi thân khẩn cầu.


Cho đến bây giờ cô ta vẫn cho rằng, sở dĩ Chiến Lệ Xuyên nói chuyện độc miệng như vậy với cô ta là vì anh tức giận với những lời cô ta đã nói khi chia tay.
 
Chương 310


Cảnh Thiên nói tiếp: “Tuy không biết tại sao bố cô lại đột nhiên bảo cô đến tìm A Xuyên, nhưng nhất định là muốn
dùng cô để3 đổi lấy lợi ích.”


“Cô chê A Xuyên chỉ là một kẻ bại liệt và không muốn dính líu gì với anh ấy, cho nên cô đã báo 1chiếc lốp dự
phòng này chụp ảnh A Xuyên bị chảy máu mũi rồi đăng lên nhóm chat, nhằm để mọi người trong nhóm gửi ảnh
của A9 Xuyên ra ngoài. Bức ảnh này có tính lừa dối cực kỳ cao, nếu được thêm mắm thêm muối vào, nói là giám
đốc điều hành của tậ3p đoàn AUPU bại liệt vĩnh viễn, có thể còn truyền ra ngoài rằng không sống được bao lâu
nữa. Như vậy cổ phiếu của nhà họ C8hiến sẽ bị rớt giá. Đến lúc đó nhà cô không có được lợi lộc gì, cũng sẽ không
ép cô đến làm kẻ thứ ba nữa, không phải sao?”


Loại thủ đoạn này, từ khi cô mở miệng ra giá cao để cứu người, các công ty đó vì tránh cổ phiếu truyền ra ngoài
liền làm một số việc tự đào hố chôn mình.


Bùi Uyển Linh này chỉ là trò trẻ con.


Nhìn thấy hai người thay đổi sắc mặt, nụ cười của Cảnh Thiên càng trở nên kỳ lạ hơn. Cô nháy mắt với lốp dự
phòng, vẻ mặt hồ ly ngây thơ quyến rũ người khác, không ngừng phóng điện về phía anh ta.


Phóng cho đến khi con người của Lệ Quân Hạo bắt đầu trở nên tanh tưới, áp suất của ai đó trên giường lại thấp đến
mức khiến cả căn phòng bắt đầu lạnh đi, cộng với biểu cảm trông như muốn ăn thịt cô của Bùi Uyển Linh, lúc này
cô mới nói: “Còn về chuyện có nói rằng cô muốn xen vào giữa tôi và A Xuyên để làm người thứ ba, nếu cô có sự tự
tin đó thì cũng có thể thử. Thời buổi này không phải ai cũng có thể làm bồ nhí đầu. Cô đọc mấy tin tức kia đi, một
khi chính thất biệt được sự tồn tại của bồ nhí, không phải bị đánh một trận tơi bời thì vẫn là bị đánh một trận tơi
bời.”


Sau khi nói xong, Cảnh Thiên dùng ngón tay cái ấn nhẹ vào ngón tay của bàn tay kia. Bùi Uyển Linh có thể nghe
thấy rõ ràng âm thanh “rắc rắc rắc”, đôi mắt cô ta mở to.


Cô ta không bao giờ nghĩ rằng anh Xuyên lại kết hôn với một người phụ nữ hạ cấp đến vậy.


Giờ phút này, cô ta là người đang đứng dưới mái hiên, chỉ tủi thân nhìn Chiến Lệ Xuyên và coi Cánh Thiên như
không khí.


“Anh Xuyên, đây là chuyện đại sự của cả đời em, coi như em cầu xin anh. Việc này đối với anh mà nói dễ như trở
bàn tay, giữa chúng ta trước nay đều không có thù hận gì, anh giúp em cũng là giúp anh mà!”


Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn Bùi Uyển Linh đang rưng rưng nước mắt, lại liếc nhìn Lệ Quân Hạo, người trước đây còn
coi anh là kẻ thù, nhưng lúc này thỉnh thoảng lại nhìn Cảnh Thiên, khóe môi anh nở một nụ cười lạnh.


“Đúng là chúng ta không có thù hận gì, nhưng… cho dù là chuyện dễ như trở bàn tay thì tôi cũng sẽ không giúp cô.


Có bản lĩnh thì cô bảo người nhà họ Bùi tuyên chiến với tôi. Tôi sẽ hầu đến cùng. Cút!” “Tạm biệt!”


Cảnh Thiên sợ không khiến người ta tức chết, giơ vài ngón tay về phía Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo rồi lười
biếng phất tay hai lần.


Ngón tay thon dài trắng nõn thu hút Lệ Quân Hạo như có ma lực.


Uyển Linh là nữ thần mà khó khăn lắm anh ta mới chờ được. Khó khăn lắm anh ta mới cưới được từ tay Chiến Lệ
Xuyên.


Đây là người mà anh ta nên dành cả cuộc đời để che chở.


Sao anh ta có thể bị một người vợ như yêu tinh của Chiến Lệ Xuyên dụ dỗ chứ.


Nhưng…


Tại sao Chiến Lệ Xuyên đã bị bại liệt rồi mà vẫn có thể tìm được món hàng tốt như vậy?


Một người phụ nữ như vậy muốn tìm loại đàn ông như thế nào mà không tìm được? Tại sao nhất định phải sống cả đời với một kẻ bại liệt chứ?
 
Chương 311


Sau khi Chiến LệXuyên ra lệnh đuổi khách, Trạch Ngôn và Vân Chu lập tức đi vào để “mời” hai người kia ra ngoài.


Không ngờ Bùi Uyển Lin3h vẫn muốn cố gắng thuyết phục Chiến Lệ Xuyên, nhưng lúc này, ngoài Cảnh Thiên vẫn
còn tâm trạng trêu chọc cô ta, Chiến Lệ Xuyên hoàn toàn k1hông để ý đến cô ta nữa.


Cảnh Thiên cảm thấy vô vị, sau khi dùng ánh mắt trêu chọc Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo, cô quay sang nhìn
Chiế9n Lệ Xuyên đang giận dữ.


“A Xuyên, nhà họ Bùi có điểm yếu hay là lợi ích gì đang nằm trong tay anh à?”


“Tôi không làm ăn với nh3à họ Bùi.” Mặc dù trong lòng giận cô ngốc nào đó vừa dụ dỗ Lệ Quân Hạo nhưng Chiến
Lệ Xuyên vẫn trả lời.


Thực ra đã ở cùng nhau lâu nh8ư vậy rồi, anh cũng biết cô chỉ muốn trả thù vì Bùi Uyển Linh thôi, nhưng…


Sao cô gái này lại có thể dụ dỗ người đàn ông khác trước mặt mình một cách trắng trợn như vậy?


Cảnh Thiên hoàn toàn không có thói quen nhìn sắc mặt người khác, cô cũng không biết nhìn sắc mặt người khác.


Lúc này cô vẫn còn đang mở đôi mắt bé con tò mò, vừa xấu xa nhìn Bùi Uyển Linh vừa hỏi: “Nhưng anh vừa nói
rằng anh và anh trai cô ta – Bùi Hằng là bạn tốt của nhau. Sao anh không làm ăn với nhà bạn tốt chứ?”


“Bởi vì mẹ của Bùi Hằng là nữ chủ nhân trước đây của nhà họ Bùi. Sau khi mẹ cậu ấy mất, bố cậu ấy đã cưới một
người phụ nữ khác về, bây giờ người đang nắm quyền trong nhà họ Bùi là bố của cậu ấy, người thừa kế tiếp theo là
em trai cậu ấy.”


“Nếu anh đã không làm ăn với nhà họ Bùi thì họ tìm anh làm gì? Gia chủ tương lai của nhà họ Bùi là đứa con do bồ
nhí sinh cho ông ta, điều đó cho thấy ông ta rất yêu thương đứa con con đó. Nhẽ ra ông ta phải yêu thương cả con
gái của bồ nhí nữa mới phải. Cho dù để Bùi Hằng qua làm gay với anh cũng sẽ không hy sinh hạnh phúc của con
gái ông ta chứ?”


Lúc này, không nói đến Bùi Uyển Linh, ngay cả một người đàn ông luôn rất bình tĩnh như Chiến Lệ Xuyên cũng
không nhịn được mà giật giật khóe miệng.


Cái gì mà để Bùi Hằng qua làm gay với anh?


May mà cô không phải là gia chủ của nhà họ Bùi, nếu không thì cải cách làm việc không có giới hạn thực sự mang
một người đàn ông qua cho anh, có thể anh sẽ không nhịn nổi mà tiêu diệt luôn nhà họ Bùi.


Còn nữa…


Cái gì mà hy sinh hạnh phúc của con gái? Ở bên Chiến Lệ Xuyên gọi là hy sinh à?


“Anh nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói sai rồi à?”


Chiến Lệ Xuyên hơi mệt tim, đôi môi mỏng đang mím chặt cuối cùng cũng phun ra ba chữ…


“Không có gì.”


“Bồ nhí cái gì?” Bùi Uyển Linh hoàn toàn không thể chấp nhận được từ này.


“Mẹ tôi là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của bố tôi, dựa vào cái gì mà cô nói mẹ tôi là bố nhí? Mợ ba, dù gì thì cô cũng là cháu dâu của nhà họ Chiến, nếu cô cứ nói năng không kiêng dè bên ngoài như vậy thì lúc nào cũng có thể bị người ta kiện tội phỉ báng đấy.”


Cảnh Thiên chớp mắt.


Nghĩ cô là đồ nhà quê à, chẳng biết gì cả?


Cô đang định phản bác thì Chiến Lệ Xuyên lại xen vào.
 
Chương 312


“Bùi Hằng và anh trai cô chỉ cách nhau hai tuổi, tức là khi Bùi Hằng hai tuổi thì bổ cô đã có anh trai cô rồi. Nhưng
bà Bùi mất khi Bùi Hằng bốn tuổi3, cô dám nói rằng mẹ cô không phải là bồ nhí? Cô còn dám kiện vợ tôi?”


Bùi Uyển Linh tức chết đi được.


Rốt cuộc cô ta tới đây để làm1 gì vậy? Là để cho tên bại liệt này sỉ nhục à? “Anh Xuyên, dù thế nào đi nữa thì chúng
ta cũng có tình nghĩa mười mấy năm, cho dù đối xử với một ngư9ời xa lạ cũng không nên thấy chết không cứu,
đúng không?”


“Thôi đi, chồng tôi đã nói với cô rồi, anh ấy và cô không có tình nghĩa. Người có 3tình nghĩa với anh ấy là Bùi
Hằng. Bố cô báo Bùi Hằng tới có thể sẽ có hiệu quả hơn cô rất nhiều, cô đừng có mà dát vàng lên mặt mình nữa đi.”


“Cô…”


“Vốn dĩ có thể giúp cô. Nhưng vừa rồi cô sỉ nhục nhà tôi, cho nên tôi không muốn giúp nữa.”


Cảnh Thiên gật đầu: “Ừ, hơn nữa cô cũng có thử làm bồ nhí xem sao, có tôi ở đây, cô xem có phút nào chồng tôi
nhìn cô không. Cô sẽ không cho rằng cô có sức hấp dẫn hơn tôi đấy chứ?”


Bùi Uyển Linh tức giận đến mức muốn cầm ấm trà trên bàn bên cạnh lên ném về phía người phụ nữ này.


Cô ta nhìn Lệ Quân Hạo, hi vọng anh ta có thể chủ động giúp cô ta nói gì đó, vậy mà anh ta lại nhìn Cảnh Thiên với
đôi mắt nóng bỏng.


Bùi Uyển Linh rất muốn cho Lệ Quân Hạo một cái tát, nhưng cô ta biết bây giờ trong số những công tử hào môn
của những gia tộc hàng đầu, chỉ còn mỗi anh ta có ý với mình.


“Quân Hạo, anh giúp em nói với anh Xuyên đi.”


Dù sao thì anh trai ruột của Lệ Quân Hạo – Lệ Quân Thần cũng là anh em tốt của Chiến LệXuyên, còn là người thừa
kế của nhà họ Lệ.


“Anh tuyệt đối đừng nói giúp cô ta, nếu anh mà nói thì đến khi bức ảnh bị truyền ra ngoài, nhà họ Chiến chúng tôi
có thể sẽ kiện anh với tội danh cố ý tung tin tức giả, đồng thời yêu cầu anh bồi thường tổn thất.”


Lệ Quân Hạo giận nhưng không dám nói, hối lỗi nhìn Bùi Uyển Linh


“Tiểu Linh, hay là chúng ta trở về rồi tính toán sau. Trước tiên hỏi bác trai xem rốt cuộc tại sao phải làm như vậy. Anh tin cậu ba cũng không phải là một người có trái tim lạnh lùng, huống hồ anh ấy còn có một người vợ tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không muốn tình cảm của mình bị kẻ thứ ba xen vào đâu. Anh tin nói tình hình này cho bác trai biết, bác trai cũng có thể hiểu được.”


Ông ấy hiểu thì có tác dụng quái gì!


Bùi Uyển Linh muốn hét lên, nhưng cuối cùng cô ta vẫn nhịn xuống.


Cô ta cắn môi nói với Chiến Lệ Xuyên: “Anh Xuyên, em làm như vậy thật sự là có nỗi khổ bất đắc dĩ. Em không muốn trở thành vật cản trở của vợ chồng anh, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho anh, cho nên chỉ cần anh có thể giúp em nói vài câu, hoặc là anh mắng cho bố em một trận, khiến ông ấy biết tình cảm của anh và mợ ba rất tốt. Anh cứ suy nghĩ kỹ đi, em đi trước đây.”
 
Chương 313


Chờ Bùi Uyển Linh và Lệ Quân Hạo ra về, Cảnh Thiên mới không kìm được mà hỏi: “Nhìn cô ta như kiểu thực sự
không còn đường nào để đi ấy3. Rốt cuộc thì anh đã nắm được thóp gì của nhà họ Bùi vậy?”


“Không.”


Chiến Lệ Xuyên trả lời rất nhanh gọn, nhưng tro1ng lòng lại vô cùng thắc mắc.


“Cô làm gì vậy?”


Thấy Cảnh Thiên đột ngột xốc chân của anh ra, còn cởi cả vạt áo trước n9gực anh nữa, anh chấn động.


“Đằng nào thì giờ cũng chẳng có việc gì làm, tôi vuốt ngực cho anh, như vậy thì có lẽ anh sẽ cảm t3hấy đỡ hơn.”


Chiến Lệ Xuyên nhìn ngón tay ngọc ngà mảnh dẻ đang lần mò trước ngực mình, ánh mắt sâu thẳm.


Tuy không cảm nhận8 được gì, nhưng…


Trong lòng lại có một cảm xúc khác thường dâng lên.


“Cô không cần làm vậy đâu. Tôi không sao.”


Sợ cô lại truyền sức mạnh thần kỳ trong cơ thể mình sang cho anh, Chiến Lệ Xuyên vội vàng lên tiếng ngăn lại.


“Sao thế, anh là chồng tôi, tôi sẽ tí cũng không được à?”


Chiến LệXuyên ngậm miệng lại rồi mím môi, nhìn lên trần nhà, cảm thấy cơ thể… có lẽ là cả phần đầu đều cứng đơ
ra.


Chiến Lệ Xuyên cứng đơ người, chỉ có thể nhìn lên trần nhà.


Lần phát bệnh trước đó được cô vuốt ngực thì không thấy gì, nhưng cảm giác lần này lại khác hẳn.


Cảnh Thiên thấy anh không nói gì, mắt nheo lại thành một đường khe cong, trong đôi mắt lấp lánh vụn sao tràn
đầy nguy hiểm.


Sự nguy hiểm như nữ yêu tinh nhìn Đường Tăng.


Bị ánh mắt đó nhìn chòng chọc, lần đầu tiên Chiến Lệ Xuyên cảm thấy hoảng loạn vì không biết nên làm gì.


Ban đầu Cảnh Thiên tưởng Chiến Lệ Xuyên không muốn để mình chạm vào anh, cô còn tưởng mình có lòng tốt
truyền nguyên khí cho anh lại bị coi thanh long lang dạ sói, vậy mà khi vuốt ngực cho anh, Cảnh Thiên lại cảm thấy
trái tim mạnh mẽ kia đập nhanh dần…


Lúc này cô mới nhận ra.


Cái anh này, chắc không phải có cảm giác với cô rồi chứ? Đương nhiên, cảm giác này là nói về mặt cảm xúc thôi,
không hề pha tạp một chút ham muốn nguyên thủy nào. Cảnh Thiên thấy hay hay và cũng rất tò mò, đương nhiên
là cô cũng rất vui khi thấy một anh trai đẹp nhường này tim lại đập nhanh hơn vì mình. Vì vậy, cô càng như một
con yêu tinh, đưa cả khuôn mặt mình đến trước mặt Chiến LệXuyên, Thấy đôi mắt sâu thẳm như hổ đen của anh bị
mình chiếm trọn, Cánh Thiên nở nụ cười xinh đẹp rồi gọi một tiếng dẹo dặt như yêu tinh: “Anh Xuyên ơi…”


Sau đó cô trông thấy da gà nổi đầy trên cổ và mặt Chiến Lệ Xuyên như nấm sau mưa.


Chiến Lệ Xuyên không biết cô nhóc này lên cơn gì.


Hồi trước mà bị phụ nữ như yêu tinh trêu đùa như thế này, anh sẽ ra lệnh cho Trạch Ngôn và Vận Chu lôi ra ngay,
cho ngâm nước đá nửa tiếng rồi quay vào nói chuyện với anh.


Nhưng…


Đây là vợ mình.


Quan trọng là cô vợ này đối xử với mình rất tốt, bảo anh làm sao mà nhịn được?


Cũng chẳng phải vấn đề nhịn hay là không nhịn.


Bởi vì Chiến Lệ Xuyên nhận ra, cô nhóc này gọi như vậy, dường như có một cọng lông vũ lướt qua trái tim anh,
ngứa ngáy đến mức không thể kiềm chế được.


Cảm giác này… Rất tốt.


Cũng rất không tốt.


Khoảnh khắc này, cuối cùng Chiến Lệ Xuyên cũng hiểu vì sao đám thái giám thời cổ đại lại có đổi thực rồi.


Hồi trước chỉ nghĩ đó là một dạng an ủi tấm lý mà đám thái giám đeo đuổi một cách biến thái mà thôi.


Nhưng bây giờ anh còn kém thái giám rất nhiều, thế nên anh đã hiểu được rồi. Thực ra đó là một sự thỏa mãn về tinh thần và sự tiếc nuối vì muốn trừng trị con hồ ly tinh trước mắt này nhưng lại không thể làm gì được.


“Nói tiếng người!”
 
Chương 314


Chiến Lệ Xuyên gần như nghiến răng nghiến lợi để thốt ra mấy chữ này.


Cánh Thiên đùa dai, nghe vậy thì cười khanh khách3.


“Khương Vũ Hi và Bùi Uyển Linh… Anh Xuyên à, anh Xuyên ơi, sao tôi chưa thấy anh quát bọn họ, bảo bọn họ nói
tiếng n1gười bao giờ thế? Sao chỉ có tôi là không được gọi anh như vậy? Tôi cũng muốn gọi như thế.”


Giọng Cảnh Thiên nghịch ngợm9 nhưng lại rất khẽ, đi kèm với âm cuối kéo dài.


Tuy tại đàn ông không biết mang thai, nhưng anh vẫn sẽ có phản ứng.


3


Chiến Lệ Xuyên nghiến chặt răng, thật lâu sau mới nhả ra được hai chữ “Tùy cô.”


Cảnh Thiên phì cười một tiếng trướ8c bộ dạng của Chiến Lệ Xuyên, hơi thở thơm ngọt bỗng phả vào mặt anh.


Chiến Lệ Xuyên: …


“Nằm mơ! Còn lâu tôi mới gọi anh là anh Xuyên. Chỉ có đám lắng lơ đó mới gọi vậy thôi, tôi không thèm.”


“Thế thì cô gọi tôi là A Xuyên đi.”


Chiến Lệ Xuyên bị đùa dai nhưng vẫn không giận, anh đang hưởng thụ, đang nhẫn nhịn.


“A Xuyên.” Cảnh Thiên gọi.


“Ừ.” Chiến Lệ Xuyên đáp một tiếng. “Tôi bảo anh chuyện này.”


“Chuyện gì?” Cuối cùng Chiến LệXuyên cũng nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt đang dần trong gang
tấc, anh biết rõ bây giờ cô đang công khai trêu đùa mình, nhưng anh vẫn tỏ ra rất bình thản.


“Tại anh đỏ lên rồi.”


Chiến Lệ Xuyên: … “Còn nữa, anh cảm nhận được không, tim anh đập nhanh lắm.”


Chiến Lệ Xuyên: … Có thể mượn que cời lửa rồi ghim con yêu tinh trước mặt này ra ngoài không?


“Tôi nghe người ta bảo là đàn ông mà đỏ tại đều là đàn ông tốt.”


Bởi vì biết xấu hổ, hơn nữa đàn ông như vậy sẽ trọng tình nghĩa hơn.


Ít nhất thì đám đàn ông trước đây đều mang ham muốn đó với cô, trừ người họ Đỗ đó ra, nhưng tình cảm của anh
ta lại biến thái, hại cô trở thành như thế này. Thế nên đừng nói đến chuyện thích, cô còn muốn Xặc chết anh ta luôn.


Chiến Lệ Xuyên là người đàn ông đầu tiên động “lòng” với cô mà cô không cảm thấy buồn nôn. Đột nhiên, tay Cảnh Thiên siết lại.


“Sao thế?”


Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được cảm xúc của Cảnh Thiên thay đổi, anh bèn hỏi quan tâm.


“Hình như nhà họ Bùi là gia tộc hạng hai ở châu Để nhỉ?” “Ừ.” Chiến Lệ Xuyên trả lời: “Mấy năm rồi nhà họ Bùi
phát triển rất tốt, bọn họ mua liền mấy mảnh đất, đều là chỗ ngon, họ đang tiến rất gần đến mức gia tộc hạng nhất.”


“Nhà họ Đỗ… hình như là thông gia với nhà họ Bùi?” Câu hỏi của Cảnh Thiên khiến Chiến LệXuyên đột nhiên nhớ
đến chuyện hôm nay Đỗ Ngôn Tranh đến tận trường quay cảm ơn Cảnh Thiên, còn hạ cửa kính xe xuống để đảm
săn ảnh chụp được chính diện anh ta.


Anh cau mày lại. “Này, hỏi anh đấy. Nhà họ Đỗ có phải thông gia với nhà họ Bùi không?”


“Phải.”


Quả nhiên!!!


Cảnh Thiên thót tim nhưng lại vô cùng tức giận.


Mẹ nó chứ II


Chết rồi mà vẫn không thoát được à?


“Đến chuyện bí mật như thế này mà bà xã cũng biết. Cô thân với nhà họ Đỗ lắm à?”


“Nhà họ Đỗ quần què! Bọn họ có tư cách gì mà đòi thân với tôi? Không thân! Không quen!”


Nhưng anh vẫn cảm nhận được luồng hơi lạnh tỏa ra từ cơ thể cô.


Hơn nữa hôm nay, khi Đỗ Ngôn Tranh đến tìm cô, đưa danh thiếp cho cô, cô lại ném luôn tấm danh thiếp vào sọt
rác ngay trước mặt anh ta.


Đỗ Ngôn Tranh không chỉ không tức giận mà còn cho người nhặt tấm danh thiếp kia từ trong thùng rác ra, anh ta còn tự tay lau sạch tấm danh thiếp.


Nghĩ đến hành động tối nay của Bùi Uyển Linh, Chiến Lệ Xuyên đã biết đại khái Đỗ Ngôn Tranh muốn làm gì. Bây giờ Cảnh Thiên đang cảm thấy rất khó chịu. Bởi vì trước đó cô đã điều tra toàn bộ những gì về Z mà cô có thể điều tra được, cô biết thông gia của họ Đỗ chính là nhà họ Bùi.


Lộ rồi!


Chết rồi!
 
Chương 315


N Rhum


Nghĩ lại mình hồi mạnh nhất mà vẫn không thể thoát được gọng kìm của tên biến thái đó, bây giờ cô vừa mới sống
lại không lâu,3 tuy vì đặc điểm cơ thể nên thực lực tiến nhanh hơn trước đây rất nhiều, nhưng nếu đánh với tên
biến thái đó thật, cô…


Hoàn toàn 1không đánh lại được!!!


May là giờ mọi người không ở nước ngoài mà là ở nước Z.


Nước Z là một quốc gia pháp chế rất chặt chẽ9, không thể động cái là giết người như nước ngoài. Chỉ cần có tiền,
mà cũng có thể đến mát xa cho bạn được.


Cảnh Thiên liếc nhìn ng3ười đàn ông đang nằm trên giường bệnh, cô biết anh cũng vô cùng mạnh mẽ nhưng lại bị
gãy mất đôi cánh mà thôi. Một khi anh khỏe lại thì chắ8c chắn sẽ có đủ điều kiện để giúp cô đối đầu với Đỗ Ngôn
Tranh.


Thế là Cảnh Thiên ôm choàng lấy cánh tay của Chiến Lệ Xuyên, sau đó cô tựa vào người anh như một cô bé con,
đầu tựa lên vai anh, nháy mắt với anh.


Chiến Lệ Xuyên ngơ ngác trước sự tiếp xúc thân mật một cách chủ động và đột ngột lần đầu tiên sau khi kết hôn.


Anh có phần hốt hoảng.


Cô nhóc này chính là một con thỏ con có vẻ ngoài như một con hồ ly.


Mềm mại.


Nếu lúc này tay có thể động đậy, Chiến Lệ Xuyên rất muốn sờ thử xem khuôn mặt đang tựa trên vai anh mang lại
xúc cảm như thế nào.


Nhìn bằng mắt… hơi giống thạch đàn hồi.


“A Xuyên, tôi nói thật với anh một chuyện này.”


Giọng Cánh Thiên mềm mại và nũng nịu, lại thêm âm cuối kéo dài, việc còn chưa nói mà Chiến Lệ Xuyên đã quyết định tha thứ hết cho cô bất kể chuyện gì.


Không đúng, cô có chuyện gì mà cần mình tha thứ chứ.


Thế nên, cho dù là chuyện gì, anh cũng sẽ giúp cô.


“Ừ.” Tiếng Chiến Lệ Xuyên khẽ vuột ra từ khoang mũi.


Trước ánh mắt bình thản và dịu dàng của Chiến Lệ Xuyên, cuối cùng Cảnh Thiên vẫn nói ra.


“Hồi trước tôi từng cứu một ông cụ ở một phòng khám Đông y, ai ngờ ông cụ đó lại là ông nội ruột của Đỗ Ngôn
Tranh. Hôm nay anh ta đến cảm ơn tôi, nằng nặc đòi mời tôi ăn cơm. Tôi chỉ tiện tay giúp đỡ thôi nhưng anh ta vẫn
nhất quyết cảm ơn tôi, thế nên tôi đã bảo anh ta đưa cho tối sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ làm phí cảm ơn.”


“Ban đầu tôi định để anh ta nghĩ rằng tôi là một đứa con gái tham tiền, đưa tiền xong thì sẽ khinh thường tôi rồi bỏ
đi. Ai ngờ anh ta lại chuyển cho tôi sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ rồi bắt tôi ăn cơm với anh ta.”


Cảm nhận được hơi lạnh đang bắt đầu tỏa ra vù vù từ người Chiến LệXuyên, Cảnh Thiên nói tiếp: “Tôi là người đã
có chồng, làm sao tôi có thể đi ăn cơm với anh ta được? Thế là tôi từ chối rất hùng hồn, nhưng anh ta lại tuyên bố
rằng muốn theo đuổi tôi, còn bảo anh ta là người thừa kế của nhà họ Đỗ.”


“Tôi bảo nếu anh đã giỏi như thế, chắc chắn biết tôi là người đã có chồng rồi, nhưng anh ta lại cười như một vị tổng
tài bá đạo rồi đưa cho tôi tấm danh thiếp, bảo tôi rằng chắc chắn tôi sẽ trở thành người của anh ta.”


“Anh ta còn bảo tôi là, anh ta không chỉ là người thừa kế của một gia tộc giàu có mà còn có giá trị vũ lực siêu cấp, ý
anh ta là dù chồng tôi có giàu mấy đi nữa thì cũng không lợi hại bằng anh ta.”


Cảnh Thiên cảm nhận nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mức đóng băng, cô tiếp tục dát vàng lên mặt mình một cách đáng thương: “Tôi vứt danh thiếp của anh ta đi, tưởng chuyện này cứ vậy là thôi rồi, ai ngờ anh ta lại vô liên sỉ, cho người đi tìm người yêu của của anh. Tôi dám đảm bảo rằng chắc chắn anh ta đã ép cô kia đến để quay lại với anh.”


Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã đằng đằng sát khí.


Không phải anh chưa từng tiếp xúc với cái tay Đỗ Ngôn Tranh này.


Anh ta không thể nói với Cảnh Thiên rằng anh ta là cậu cả nhà họ Đỗ, không chỉ có tiền mà còn có sức mạnh vũ lực. Nhưng chuyện Đỗ Ngôn Tranh có ý với vợ anh là điều chắc như đinh đóng cột.
 
Chương 316


Chiến Lệ Xuyên còn chưa chết mà đảm yêu ma quỷ quái đã kéo nhau đến rồi. Tưởng anh liệt rồi nên không làm
được gì nữa à?


Tuy không thể 3xoa đầu có những lời nói của Chiến Lệ Xuyên đã cho Cảnh Thiên sự an ủi lớn nhất.


“Yên tâm, chỉ cần tôi không chết thì anh ta sẽ không 1thể làm gì được cô.”


Cảnh Thiên đang nũng nịu vờ vịt để xin bảo vệ với ý định tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, sau này thà chết
cũng 9không nhận mặt Đỗ Ngôn Tranh. Nhưng những gì Chiến Lệ Xuyên nói đã khiến cô hơi ngước đầu lên khỏi
vai anh, nhìn anh đầy kinh ngạc.


Cô3 rất mạnh, trước giờ luôn là người khác tìm kiếm sự bảo vệ ở cô. Cho dù là khi ở bên Đỗ Ngôn Tranh, khi gặp
phải khó khăn, anh ta đều đúng thờ ở8 một bên để rèn luyện cô. Thậm chí có lần cô suýt chết, Đỗ Ngôn Tranh vẫn
không hề ra tay giúp đỡ đến tận phút cuối.


Cho nên từ nhỏ cô đã hiểu được một đạo lý, rằng cô không thể dựa dẫm vào một ai trên thế giới này, chỉ có thể dựa
vào chính mình mà thôi. Lần đầu tiên trong đời, có một người đàn ông nói với cô rằng: “Chỉ cần tôi không chết thì
anh ta sẽ không thể làm gì được cô”. Tuy đây là một người đàn ông chỉ nằm trên giường, còn không thể nhúc nhích
nổi một ngón tay, nhưng vì câu nói này, Cảnh Thiên lại cảm thấy hình tượng của anh bỗng trở nên cao lớn trước
mặt cô.


Đương nhiên, cô hiểu rất rõ, nếu Đỗ Ngôn Tranh chỉ là người thừa kế của nhà họ Đỗ thì có lẽ Chiến LệXuyên có thể
chống lại thật.


Nhưng Đỗ Ngôn Tranh không chỉ là người thừa kế của nhà họ Đỗ làm trong quân đội, còn là Z của Thánh Điện mà
tất cả các đại ca trên trường quốc tế đều vô cùng e dè.


Thân phận này, trừ cô và những người trung thành đến chết của Z ra, ngay cả người thân của họ cũng không biết.
Lúc này, người đàn ông này lại nói rằng anh sẽ cược cả tính mạng để bảo vệ cô.


Cho dù anh không có khả năng để đối kháng nửa chiều với Z, nhưng ít nhất thì Cảnh Thiên vẫn thấy cảm động.
“Sao thế?”


Thấy sắc mặt Cảnh Thiên hơi lạ, Chiến Lệ Xuyên hỏi.


Lúc này Cảnh Thiên đã rũ bỏ phong thái đồng bóng bình thường, cô như một con hồ yêu ngàn năm bỗng biến
thành một con cún ngoan ngoãn


Bộ dạng nghe lời đó ngoan đến mức Chiến Lệ Xuyên thấy tim mình ngứa ngáy.


“Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi như vậy.”


“Như thế nào cơ?”


Chiến Lệ Xuyên ngơ ngác.


“Anh nói chỉ cần anh không chết thì anh ta sẽ không thể làm gì được tôi.”


Hóa ra là câu này. Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên, nhìn sự cảm động trong mắt cô, trái tim thoáng đau.


“Vợ chồng là người thân thiết nhất trên thế gian này, chồng bảo vệ vợ là chuyện đương nhiên. Nếu một người đàn ông không thể ra mặt khi vợ mình phải chịu ấm ức ở bên ngoài, không thể trở thành chỗ dựa của cô ấy, vậy thì người đó không thể coi là đàn ông được rồi.”


Cái khác thì không nói, cô nhìn thế giới của động vật mà xem, nếu sư tử cái bị bắt nạt và khiêu khích, sư tử đực có đi liều mạng với sư tử khác hay không? Con người là động vật bậc cao, nếu đến bản năng này mà cũng không thể giữ được, vậy thì có khác nào không bằng cả thú vật không?”


Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên bình thản nói, anh chiều tà ngoài kia đang rọi lên mặt anh, tạo thành vầng sáng nhè nhẹ. Anh đã được chuốt lại góc sắc, trở nên ấm áp và chói lọi hơn cả mặt trời. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện duy trì cuộc hôn nhân này, trong mắt cô, xung hỉ chính là xung hỉ. Xung hỉ thành công rồi thì bản hợp đồng kia cũng tự động hủy bỏ.


Nhưng khoảnh khắc ấy, Cảnh Thiên lại nghĩ…
 
Chương 317


Người đàn ông trước mặt như vầng thái dương, ấm áp, bao dung, rộng lượng, an toàn.


Nói chung là…


Khác hẳn nhữ3ng người đàn ông mà cô từng tiếp xúc trước kia.


Cảnh Thiên mỉm cười: “Tuy cũng có lý nhưng chưa bao giờ có người nói n1hư vậy với tôi cả, thế nên nghe xong
vẫn rất cảm động. Cảm ơn anh nhé.” Chiến Lệ Xuyên thực sự đau lòng.


Một cô gái 920 tuổi, từ nhỏ đã bị bố mẹ dạy dỗ ép buộc cô bao dung nhường nhịn. Vì không để công ty của gia đình
phá sản, cô bắt buộc phải3 cưới một người bại liệt như anh. Vì nhà có cô em gái bị bệnh tim nên cô có gì cũng đều
phải nhường cho cô ta. Người nào cũng 8muốn có được thứ gì đó từ cô, nhưng chưa bao giờ có ai nghĩ đến rằng cô


cũng chỉ là một cô gái 20 tuổi đầu, cô cũng cần có sự yêu thương và chăm sóc của người thân.


Chiến LệXuyên nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên rất lâu, nhìn đến mức Cảnh Thiên phát ngượng rồi mới lên tiếng:
“Cô không cần người khác nói cho cô nghe, chỉ cần tôi nói cho cô nghe là được rồi. Bởi vì chỉ có tôi là chồng cô thôi.


Sau này có thích nghe cái gì thì tôi sẽ nói cái đó. Người khác ức hiếp cô, tôi sẽ giúp cô đòi lại công bằng.”


Chiến Nghệ Hòa bắt nạt cô, anh giúp cô bắt nạt ngược lại, hơn nữa còn ghê hơn mấy lần. Đối với Chiến Nghệ Hòa
mà nói, cô ta đã mất đi tất cả.


Nhưng…


“Tôi thích nghe cái gì thì anh nói cái đó, như vậy thì người khác sẽ bảo anh là chó vẫy đuôi đấy.”


Chiến Lệ Xuyên bật cười.


Anh an ủi cô, cô lại ám chỉ anh là chó?


“Chẳng sao, con người luôn sống vì bản thân mà, sống theo cách mình muốn là được rồi.”


Tức là anh muốn làm chó vẫy đuôi với tôi?


Cảnh Thiên nheo mắt nhìn Chiến Lệ Xuyên.


Chiến LệXuyên đã đẹp trai sẵn, giờ trồng càng thuận mắt hơn. Thuận mắt rồi, bàn tay đang xoa ngực cho Chiến Lệ
Xuyên của Cảnh Thiên cũng bắt đầu nghịch ngợm. Cảnh Thiên nghĩ đằng nào thì anh cũng không cảm nhận được,
thích sở thể nào thì sờ thể ấy.


Chiến LệXuyên nhìn Cảnh Thiên xoa nắn ngực mình một hồi, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì trong đầu.


“Nhưng tôi nghe nói nhà họ Đỗ lợi hại lắm, còn có thể lực ở phương diện kia nữa. Nếu anh ta thực sự muốn tranh
giành tôi với anh, anh ta giở trò với nhà họ Chiển thì sao?” Chiến Lệ Xuyên không nói cho cô biết rằng mình đã ra
tay trước khi cô quay lại đây rồi.


Anh bảo: “Có thế lực thì càng nên làm việc một cách thẳng thắn, rộng lượng, giữ ý, hợp lý. Nếu anh ta dám làm bậy
thì đừng nói tôi, công chúng cũng không tha cho anh ta. Anh ta cũng chỉ có thể đo kinh tế với tôi. Cô nghĩ nếu anh
ta đọ về kinh tế với tôi thì anh ta thắng hay là tôi thằng?”


“Không biết.” Cảnh Thiên buột miệng nói vậy làm Chiến Lệ Xuyên sầm mặt.


“Cô coi thường chồng cô thế à?”


O!


Không phải vấn đề coi thường hay là không coi thường, mà là… cô hiểu rất rõ về khả năng của Đỗ Ngôn Tranh


Có lẽ nhà họ Đỗ không bì được với nhà họ Chiến của thành phố H về mặt kinh tế, nhưng nếu nhà họ Đỗ cộng với
Thánh Điện nữa, vậy thì…


Nhìn đôi mắt tỏ rõ vẻ không tự tin của người kia, Chiến Lệ Xuyên cảm thấy rất bực mình. “Tin tôi đi, đọ về kinh tế
thì chắc chắn Đỗ Ngôn Tranh không bị được tôi đâu.”


“Ừ, tôi tin anh.”


Cảnh Thiên vừa cười vừa trả lời trong hệt như một đóa bạch liên xấu xa.


Cô đã quyết định rồi, nếu Z vẫn dám tiếp tục ép buộc cô, dùng chiêu trò biến thái với cô, cùng lắm thì cô chết chung với anh ta luôn.


Nhà họ Chiến cộng thêm thế lực âm thầm tích góp bao nhiêu năm nay của Saka, không tin không đấu lại được anh ta.


Khi Chiến Vũ Hằng bước vào, anh ta trông thấy một cảnh tượng đau mắt. Chiến Lệ Xuyên đang mở phanh áo, ngực lộ ra, Cảnh Thiên vuốt ve ngực của Chiến Lệ Xuyên bằng tay.
 
Chương 318


Từ nhỏ đến lớn, ông nội yêu quý cậu em út này của anh ta lạ thường. Từ khi anh ta bắt đầu nhớ được, anh ta và
Chiến Thư Du chỉ3 được ông cụ bồi dưỡng để làm cánh tay phải.


Chiến Thư Du là phận nữ, không thể gánh vác cả AUPU group.


Nhưng1 anh ta thì khác!


Anh ta có đầy đủ năng lực và thủ đoạn để đưa AUPU group phát triển rực rỡ.


Từ nhỏ đến lớn, 9cái gì tốt cũng thuộc về cậu em này của anh ta.


Đến báu vật như Cảnh Thiên cũng cười cho tên bỏ đi Chiến Lệ Xuyên. 3


Anh ta muốn xem xem, một tên liệt mãi mãi không thể động đậy được, rốt cuộc có bản lĩnh đến mức nào để bảo vệ
cô vợ b8é nhỏ của mình.


Chiến Vũ Hằng xách túi lớn túi nhỏ, xuất hiện trong phòng bệnh.


Anh ta nhìn Cảnh Thiên, khóe miệng mang nụ cười dịu dàng yêu thương của người anh cả. Anh ta đang định lên
tiếng thì Cảnh Thiên đã nói trước.


“Anh cả ra ngoài trước đi, tôi đang vuốt ngực thuận khí cho A Xuyên, anh ấy khó chịu. Chờ tôi vuốt cho anh ấy
xong rồi thì anh hẫng vào, anh ấy không thích bị người ta nhìn.”


Tuy Cảnh Thiên đang nói thật nhưng đối với Chiến Vũ Hằng, câu nói đó chính là một đòn bạo kích.


Anh ta đã đến rồi, chẳng lẽ không thể nghe anh ta nói trước? Vì sao phải bắt anh ta ra ngoài trước?


Thấy Chiến Vũ Hằng sượng mặt, Chiến LệXuyên suýt nữa là không nhịn được mà bật cười. “Thế thì hai người tiếp
tục đi…”


Chiến Vũ Hằng bỏ lại câu nói đó rồi đi ra ngoài.


Cảnh Thiên không thích nể mặt người ta, cũng không thích suy nghĩ ẩn ý của người khác.


Chiến Lệ Xuyên cũng không có vấn đề gì nên chẳng mấy chốc sau, anh bảo Cảnh Thiên dừng lại.


Không biết thì thôi, biết rồi mà vẫn để Cảnh Thiên truyền vào cơ thể anh những thứ có lẽ vô cùng quý giá, anh
không nỡ.


Khi Chiến Vũ Hằng lại bước vào lần nữa, Cảnh Thiên đã cài cúc áo lại cho Chiến Lệ Xuyên, chăn cũng đã đắp kín.


“Chú ba, em dâu, hai người vẫn chưa ăn cơm phải không? Gần đây có một quán ngỗng quay mới mở, anh thấy
hình như em dâu rất thích ăn vịt quay ngỗng quay nên ban nãy đi đường đã sang đó mua một ít về. Nếu hai đứa
chưa ăn thì chúng ta cùng ăn nhé.”


Xem câu này đi, thảo mai chưa.


Người nằm viện là em trai Chiến Lệ Xuyên nhưng anh ta lại đặc biệt đi mua thứ mà Vợ em trai thích ăn, suy nghĩ
giỏi thật.


Cảnh Thiên mỉm cười, trả lời: “Không cần đâu anh cả, cảm ơn anh. A Xuyên đã cho người mua đồ quán này đến trường quay cho tôi ba trưa liền rồi. Với cả, một là món này dầu mỡ quá, A Xuyên không nên ăn thức ăn quá dầu mỡ. Hai là…hình như A Xuyên không thích đồ ăn kiểu ngỗng quay vịt quay nhỉ?”


Chiến Vũ Hằng sượng trân.


Anh ta nhìn sang Chiến Lệ Xuyên, ban đầu còn nghĩ người kia sẽ cho anh bậc thang mà xuống. Vậy mà lại thấy Chiến Lệ Xuyên đang nằm trên giường tỏ ra yếu ớt, chưa nói phụ nữ, đến đàn ông nhìn thấy cũng muốn bảo vệ. Chiến Vũ Hằng: …


Cứ có cảm giảm như đang phải chịu sự thảo mai của Chiến Lệ Xuyên. Cái này có phải là bạch liên hoa trong truyền thuyết không?
 
Chương 319


Chiến Vũ Hằng bực mình không còn lời nào để nói, anh ta đành bảo: “Được rồi, vậy thì hai đứa muốn ăn gì? Anh
cho người mua đến.”


“Không c3ần đầu, cơm của bệnh viện này cũng ngon lắm. Lần nào cũng nấu khác món, ngon lắm luôn, lát nữa tôi
ăn cơm cùng A Xuyên là được rồi.”


Ý đ1uổi người quá rõ ràng.


Nhưng Chiến Vũ Hằng đến tìm Chiến Lệ Xuyên không phải chỉ để gặp Cảnh Thiên, còn có chuyện mà anh ta vừa
mới bi9ết nữa.


Thế là anh ta nhẹ nhàng để đồ ăn lên bàn rồi nói với Cảnh Thiên: “Em dâu này, anh có vài việc của tập đoàn muốn
nói riêng với A 3Xuyên, được không?”


“Cô không cần ra ngoài đâu.” Cảnh Thiên đã định đi ra rồi, nhưng nếu Chiến Lệ Xuyên không muốn cô đi thì cô
cũng k8hông đi.


Chiến Vũ Hằng thầm hừ lạnh trong lòng, anh ta biết Chiến Lệ Xuyên đang cố ý lên mặt, muốn để Cảnh Thiên biết
rằng dù anh ta có là anh cả thì cũng chỉ là một con tốt trong tay chồng cô mà thôi, từ đó làm thỏa mãn cái sĩ diện
của một kẻ đã trở thành đồ bỏ đi.


Chiến Vũ Hằng thở cơn tức trong ngực ra rồi nói: “A Xuyên, vì sao chú lại muốn tranh thầu hai mảnh đất ở thành
phố J và S?”


Chiến Lệ Xuyên vừa hùng hồn giữ Cảnh Thiên ở lại, giờ lại hối hận.


Bởi vì đất ở hai nơi này, một mảnh có nhà họ Đỗ đang tranh thầu, một mảnh là nhà họ Để đang tranh thầu. Nếu
Cảnh Thiên biết được thì sẽ nghĩ anh là đồ nhỏ nhen.


Thế nên, tuy có thể đuổi Chiến Vũ Hằng đi bằng giọng điệu uyển chuyển hơn, nhưng vì tránh bà xã hiểu nhầm,
Chiến Lệ Xuyên hỏi vặn lại một câu rất ngang ngược: “Anh xách đồ ăn đến tìm tôi là để hỏi chuyện hai mảnh đất
này à?”


Chiến Vũ Hằng đang định nói ý kiến của mình, Chiến Lệ Xuyên lại nói tiếp: “Tôi không biết anh đảm nhiệm chức
chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Trung Bác từ bao giờ đấy.”


Chiến Vũ Hằng: . III


“Chủ ba, chú nhất quyết phải nói chuyện với anh bằng giọng điệu này à?”


“Bây giờ tôi vẫn tôn trọng anh mà gọi anh là anh cả là vì nể mặt ông nội nhưng anh có xứng đáng với tiếng anh cả
này hay không thì anh tự biết.”


Chiến Vũ Hằng cau mày, giọng cất cao lên, không còn vẻ nho nhã bình thường.


“Ý chú là sao?”


“Ý sao thì anh tự biết. Anh muốn để tôi nói với anh ngay trước mặt ông nội à?”


Chiến Vũ Hằng: …


“Còn về Trung Bác, đây là công ty do một tay tôi xây dựng, tôi cho anh làm phó chủ tịch thì anh chính là phó chủ
tịch, tôi không cho anh làm thì anh chỉ có thể nhận hoa hồng. Nếu có nghi vấn về quyết định của tôi, thấy quyết
định của tôi có thể gây ảnh hưởng đến thu nhập của anh, đằng nào thì 10% cổ phần trong tay anh cũng là tôi cho
anh, anh có thể bán nó đi bất cứ lúc nào. Đó là một khoản lời không ít đâu.”


Chiến Vũ Hằng hậm hực nhìn Chiến Lệ Xuyên, ý hận sôi sục trong lòng


Anh ta không phủ nhận chuyện Trung Bác là công ty do Chiến Lệ Xuyên dùng lợi nhuận từ cổ phần để tự sáng lập sau khi khiến tập đoàn AUPU phát triển, đồng thời còn nhanh chóng xây dựng công ty con này thành một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán. Ban đầu Chiến Lệ Xuyên định chia 20% cổ phần cho ông nội nhưng ông không lấy, sau đó anh chia 10% cho Chiến Vũ Hằng, 10% cho Chiến Thư Du, đồng thời để Chiến Vũ Hằng làm phó chủ tịch của Trung Bác.


Đặc biệt là sau khi Chiến Lệ Xuyên bị liệt, Chiến Vũ Hằng đã trở thành người nắm quyền lớn nhất trong Trung Bác.


“Anh cả, không phải anh nghĩ A Xuyên nằm liệt mấy tháng trời thì anh chính là người đứng đầu Trung Bác, mọi thứ đều do anh làm chủ chứ? Anh như vậy là không đúng đâu.”


Cảnh Thiên hít thị không chế thị đâm hương, cô còn ngồi bên cạnh thêm dầu vào lửa.
 
Chương 320


Chiến Vũ Hằng không ngờ Cảnh Thiên lại bỏ đá xuống giếng, anh ta tự thấy mình luôn tỏ thái độ rất tốt với cô,
nhưng khi đ3ối mặt với lựa chọn, Cảnh Thiên vẫn đứng về phía Chiến Lệ Xuyên.


Biết mình không thể ở lại đây tiếp được nữa, C1hiến Vũ Hằng trầm giọng: “Nếu chú ba nghĩ anh không xứng để
nghi ngờ quyết định của chủ, vậy thì cứ thể đi. Đến lúc đó mà9 công ty xảy ra tổn thất gì, là một trong các cổ đông,
hình như anh cũng có quyền hỏi nguyên nhân đấy.”


Thấy Chiê3́n Lệ Xuyên không nói gì nữa, Chiến Vũ Hằng tức quá, nói thêm một câu: “Những chú ba vẫn nên nghỉ
ngơi cho tốt, đừng dốc8 nhiều tâm sức vào tập đoàn quả như vậy, bại liệt không đáng sợ, bởi vì não chủ vẫn dùng
tốt, nhưng nếu các cơ quan suy kiệt rồi thì sẽ mất mạng đấy.”


“Yên tâm đi, không chết được.”


Cảnh Thiên bên cạnh tiếp lời một cách xấu xa, Chiến Vũ Hằng tức đến ngứa cả răng.


Không chỉ răng ngứa mà cả tim cũng ngửa. Anh ta muốn xem xem thời gian tới, cô gái này không còn đàn ông để
dựa thì còn có thể kiêu căng như vậy nữa không. Chiến Vũ Hằng liếc nhìn Cảnh Thiên bằng ánh mắt nguy hiểm và
xen chút ham muốn rồi quay lưng bỏ đi.


“Sau này có hạn chế ở riêng với anh ta đi.” Chiến Lệ Xuyên sầm mặt nói. Anh hiểu rất rõ ánh mắt của Chiến Vũ
Hằng.


Cảnh Thiên cười hì hì, coi như đã đồng ý.


Nhưng trong bụng lại nghĩ, tốt nhất là người kia đừng có ở riêng với cô, bởi vì kiếp trước cũng có người nhìn cô
bằng ánh mắt như thế, cuối cùng đều có hậu quả rất thê thảm.


Bùi Uyển Linh đi máy bay từ châu Đế sang thành phố H, buổi tối, cô ta và Lệ Quân Hạo vào ở khách sạn bảy sao xa
xỉ nhất thành phố H, mỗi người một phòng riêng.


Còn Vì sao không ở chung phòng, nguyên nhân là vì Bùi Uyển Linh luôn giữ hình tượng nữ thần trước mặt Lệ
Quân Hạo, cho dù Chiến Lệ Xuyên bị liệt rồi, cô ta muốn qua lại với Lệ Quân Hạo nhưng lại muốn giữ bề ngoài
lạnh nhạt, sau lưng thì ngầm dồn sức để khiến Lệ Quân Hạo theo đuổi cô ta.


Cô ta biết rõ một đạo lý rằng, cái gì có được quá dễ dàng thì khó được trân trọng.


Thế nên cho dù đã yêu nhau, trở thành người yêu, Bùi Uyển Linh vẫn giữ khoảng cách với anh ta.


Lúc này cô ta vừa tắm rửa xong gột sạch toàn bộ cảm xúc khó chịu rồi mặc một chiếc váy trong sáng nhưng rất tôn
đường cong.


Cô ta mở một chai rượu vang, đi chân trần, để mặc mái tóc rối rồi ngồi chờ Lệ Quân Hạo sang phòng tìm mình. Sau
đó hai người sẽ cùng uống rượu và ăn tối.


Nhưng chờ mãi mà Lệ Quân Hạo vẫn không sang tìm.


Khi hai người vào khách sạn đã gần bảy giờ rồi, cô ta đi tắm rồi chờ thêm rất lâu, giờ đã tám rưỡi rồi mà Lệ Quân
Hạo vẫn chưa sang tìm cô ta.


Bùi Uyển Linh đã thấy hơi đói, cô ta bèn gọi điện sang cho Lệ Quân Hạo.


Những đầu bên kia không có ai bắt máy.


Bùi Uyển Linh thắc mắc, chờ một lúc rồi lại gọi sang nhưng vẫn không có ai nghe máy.


Cô ta nghĩ Lệ Quân Hạo bị chuyện gì cản trở rồi, có lẽ giờ mới đang tắm nên cô ta lại chờ thêm hai mươi phút nữa,
nhưng Lệ Quân Hạo vẫn không gọi lại cho cô ta. Cô ta gọi điện sang nhưng vẫn không có ai bắt máy.


Cuối cùng Bùi Uyển Linh mất hết kiên nhẫn, cô ta gọi điện sang bằng máy bàn nhưng vẫn không ai nghe.


Bùi Uyển Linh nghĩ liệu có xảy ra chuyện gì rồi không, cô ta bèn đi giày rồi quyết định sang gõ cửa phòng bên cạnh.


Ai ngờ vừa mở cửa ra, cô ta trông thấy hai vệ sĩ mặc Âu phục đen đang đứng ở cửa, cô ta giật nẩy mình.


“Các người là ai?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom