Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 281


“Ngay cả một người đàn ông chất lượng cao như Chiến Lệ Xuyên cũng không thể hấp dẫn được chị, ấy…”


“Hấp dẫn chứ! Tại sao không3 hấp dẫn, dù sao thì Chiến Lệ Xuyên cũng rất đẹp trai.”


Quan Vũ Thần trợn mắt: “Hấp dẫn thì sao nào? Chị cũng sẽ không ở bên an1h ta.”


“Đây không phải là ở bên nhau rồi sao? Nhưng tôi chỉ cảm thấy mới mẻ với khuôn mặt và thân hình của một người
đàn ông tron9g vài tháng mà thôi, qua rồi thì cũng sẽ chán. Tại sao tôi lại phải từ bỏ cả khu rừng vì một cái cây
chứ?” Cảnh Thiên nói rất hùng hồn.


“Đại ca, chị nói ra câu này đúng là gái hư”


Cảnh Thiên cười yêu nghiệt: “Dựa vào cái gì mà chỉ có trai hư chứ không thể có8 gái hư? Hơn nữa sao tôi lại hư
chứ? Dù tôi đã cầm tiền nhưng tôi cũng xung hỉ rồi còn gì. Đâu phải tôi ăn anh ấy rồi không chịu trách nhiệm. Còn
chưa ăn mà, sao lại hư chứ?”


Quan Vũ Thần: … Cảm thấy hình như cũng có lý.


Nhưng vẫn thấy có điều gì đó không đúng.


“Phải rồi, chị Thanh kia rốt cuộc là ai? Sao lại vung tay rộng rãi như vậy?” Lúc này đã không còn ai nữa rồi, Quan
Vũ Thần mới nói ra nghi hoặc trong lòng. “Nếu tôi đoán không sai thì Vân Tiêu hắn là con trai của bà ấy, hơn nữa
chắc bà ấy là mẹ ruột cơ thể này của tôi.” “Cái gì??????Là sao?”


Bây giờ Quan Vũ Thần đã vô cùng phấn khích rồi, cô ta khoác tay Cảnh Thiên. Sau khi mặc cho đối phương giăng
ra, cô ta lại tìm cơ hội khoác lại.


Cả hai cứ liên tục làm vậy nhưng không hề vì vậy mà dừng nói chuyện.


“Khi tổng duyệt ngày hôm kia, Vân Tiêu dùng kẹp kịch bản kẹp mấy sợi tóc của tôi, hôm qua tôi mới phát hiện ra
có người theo dõi. Sau khi cô tìm người đến đồn cảnh sát đưa tôi ra, nghe nói bên trên cũng gọi điện bảo họ thả tôi,
đồng thời phải điều tra rõ ràng. Ngoại trừ Vân Tiêu ra sẽ không ai làm chuyện này.”


“Vân Tiêu như vậy, rất rõ ràng là có liên quan đến chuyện anh ta lấy tóc tôi. Nếu không phải để thỏa mãn dục vọng
và bùa chú thì là có liên quan đến DNA. Tôi không có thù hận gì với Vân Tiêu, mà ánh mắt anh
ta nhìn tôi cũng không có ý đó, cho nên tôi đoán rằng chắc chắn tôi có quan hệ với anh ta.” “Sáng nay chị Thanh đột
nhiên đến ăn vạ tối, sống chết đòi theo tôi đến đoàn phim, lại nhìn cách nói chuyện của bà ấy và Vân Tiêu, đương
nhiên không cần nói nhiều về tình hình bên trong rồi.”


Quan Vũ Thần nhìn Cảnh Thiên, cô ta chưa bao giờ nghi ngờ suy đoán của đại ca.


“Thảo nào chị bảo em điều tra bối cảnh của Vân Tiêu, hóa ra lại là vì cái này. Thật không ngờ đại ca lại là em gái
ruột của Đế Vân Tiêu.”


“Lợi hại lắm sao?”


Cảnh Thiên hỏi như vậy, Quan Vũ Thần cũng hoàn hồn lại.


Đúng vậy.


Lợi hại lắm sao?


Đại ca đã dạy họ, so với việc dựa vào nhà mẹ đẻ, dựa vào đàn ông, dựa vào nhà chồng, còn không bằng dựa vào
chính mình. Bao năm qua họ vẫn luôn sống như thế.


“Đi điều tra xem vì sao năm đó tôi lại bị thất lạc.”


“Vâng.”


Lăng Tư Kỳ là người rất ít nói.


Mặc dù mọi người trong đoàn phim rất tò mò về một sinh viên của Đại học Thanh Hoa như cô ta, luôn đặt ra
những câu hỏi kiểu như cô ta đã học chuyên ngành gì, xinh như vậy có phải là hoa khôi của trường không, bố mẹ
làm nghề gì, tại sao lại thiếu tiền phải đi đóng phim?


Nhưng tất cả đều bị phớt lờ bởi những câu trả lời khôn khéo của Lăng Tư Kỳ.


Mọi người cảm thấy mình đã biết hết mọi chuyện, nhưng sau khi nghĩ lại thì không biết gì cả.


Lăng Tư Kỳ khiêm tốn đến mức hạ mình với người khác, ngay cả một nhân viên hậu cần trong đoàn phim cũng
không có xích mích.


Tuy nhiên, khi diễn vai nữ phụ Bạch Liên Hoa thì đúng là làm cho mấy diễn viên bên cạnh không nhịn được mà
muốn tát vỡ mặt cô ta.


Có thể nói, là một người mới, diễn xuất của cô ta rất đáng nể.


Tính cách của Cảnh Thiên là, đối với những người đáng ghét, cô sẽ cố ý gây sự, còn đối với những người không
đáng ghét thì cô sẽ mặc kệ. Bởi vì khi cô mà độc mồm độc miệng thì ngay cả bản thân mình cũng không khống chế
được.


Mà Lăng Tư Kỳ là người mà chỉ cần người khác không nói chuyện với cô ta thì cô ta sẽ không nói một chữ. Vì vậy
khi diễn chung với Lăng Tư Kỳ, ngoài việc tập lời thoại ra, hai người gần như không nói thừa ra chữ nào.


Nhưng sự hợp tác của họ đúng là vô cùng hoàn hảo.


Đạo diễn Phan không ngờ rằng diễn xuất của người có ô dù như Cảnh Thiên lại tốt đến như vậy, càng không ngờ
rằng một sinh viên ưu tú của Đại học Thanh Hoa như Lăng Tư Kỳ lại biết diễn như thế. Ông ta cảm thấy như mình
đã nhặt được hai bảo bối, cả người như vừa được bơm máu vậy. Chỉ trong một buổi sáng thôi mà đã quay thêm
được mấy cảnh của nữ chính và nữ phụ.


Khi Cánh Thiên quay phim, Tạ Thanh Nghiên đã sắp xếp hàng chục người đến nhiều cửa hàng nổi tiếng trên mạng
khác nhau để mua trà sữa và đồ ăn nhẹ, còn bản thân bà lại chăm chú nhìn biểu hiện của bé con nhà mình. Có thể
mạnh mẽ có thể ngọt ngào, có thể làm thỏ trắng cũng có thể làm đại ca, bà đúng là yêu chết đi được.


Sau khi cảnh quay buổi sáng của Cảnh Thiên kết thúc, cảnh sau, trợ lý của Cảnh Thiên còn chưa kịp lên, Tạ Thanh
Nghiên đã lao lên rồi.


“Bé Thiên Thiên, em có tài diễn xuất lắm. Chị thấy em đúng là sinh ra để đóng phim! Nhìn người khác diễn, chị
cảm giác như đào kép, nhìn em thì chị lại thấy được nghệ thuật.”


Cảnh Thiên được bà mẹ tự dưng xuất hiện này khen thì vẫn khá vui vẻ.


Cộng thêm việc bà đền bù tiên đâm xe cho cô lên đến hàng chục triệu, chiếc vòng tay Đế Vương lục trị giá trên năm
mươi triệu và cả một chiếc xe concept Maybach trị giá năm trăm triệu đô la Mỹ trong mơ nữa.


Vì vậy cô cũng cười hì hì, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị Thanh đã khen, được chị khen như vậy, em tự tin hơn rồi.”


“Chị nói cho em biết, chị nhìn người chuẩn lắm, chị nói em sẽ hot là nhất định sẽ hot. Bộ phim này không nổi cũng
phải nổi.” Cảnh Thiên mỉm cười cảm ơn.


Hai kim chủ lớn nhất của bộ phim này là Trung Bác và Hoàn Thụy, Trung Bác là của nhà họ Chiến, Hoàn Thụy là
của nhà họ Đế. Mà hôm qua Quan Vũ Thần đã điều tra được Vân Tiêu chính là ông chủ đứng sau Hoàn Thụy.


Mẹ của ông chủ đã nói là sẽ nổi rồi thì chắc chắn sẽ nổi.


“Bé Thiên Thiên… chị đã chuẩn bị ít đồ ăn cho em rồi. Đói rồi đúng không? Mau qua xem có món gì em thích
không?”


Cảnh Thiên vừa đi tới thì trông thấy đồ ăn vặt, trà sữa đầy ắp trên bàn.


Đương nhiên cô biết đó là do mẹ đang muốn làm thân với mình nên cô cũng thể hiện thiện ý lớn nhất, ngồi xuống
ăn. Là một người đam mê ăn uống, Cảnh Thiên có ấn tượng ban đầu khá tốt về người mẹ này.


Tạ Thanh Nghiên chăm sóc Cảnh Thiên từng li từng tí. Đầu tiên hỏi Cảnh Thiên thích ăn gì, sau đó đặt những thứ cô thích trước mặt cô, sau đó mới gọi Quan Vũ Thần ngồi xuống ăn.


Sau khi Quan Vũ Thần ngồi xuống, bà mới hỏi Vân Tiêu có muốn ăn không.


Vân Tiêu: …


Thu xếp xong cho con trai và con gái, bà lại gọi đạo diễn, chuyên gia trang điểm và các nhân viên hậu cần đối tốt với Cảnh Thiên tới, thậm chí còn gọi cả Lăng Tư Kỳ.
 
Chương 282


Vì Lăng Tư Kỳ và Cảnh Thiên phối hợp rất ăn ý, tuy cô bé này không nói nhiều nhưng Tạ Thanh Nghiên lại có ấn
tượng khá tốt.


T3uy nhiên bà không gọi đến Hình Mỹ Kỳ và La Gia Ni.


Hình Mỹ Kỳ tức đến mức sắp không kiềm chế được sắc mặt nữa.


Vừa rồ1i cô ta thấy rõ ràng, những người mua đồ mang tới đều là nhân viên của Hoàn Thụy.


Chị Thanh này sử dụng tài nguyên của Vân Ti9êu để làm việc cho Cánh Thiên! Thật quá đáng!


“Cảnh Thiên, bên ngoài có người tìm.” Một nhân viên đi đến và nói.


“Có 3nói là ai không?” Cảnh Thiên hỏi.


“Không nói, anh ta chỉ nói cô là ân nhân cứu mạng của nhà anh ta, anh ta muốn cảm ơn cô. Tô8i thấy bên ngoài có
rất nhiều xe hơi hạng sang, hình như đều là của nhà anh ta. Cô mau ra ngoài xem đi.”


Thấy Cảnh Thiên đang ăn uống vui vẻ, Tạ Thanh Nghiên không vui cho lắm.


Bé con nhà bà vất vả cả buổi sáng nay rồi, giờ mới được uống chút nước, ăn chút đồ mà lại bị làm phiền, bà nói:


“Nếu là người quen thì chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho em, còn không có số điện thoại, cho thấy không phải là
người quen. Nếu nói em là ân nhân cứu mạng của người ta, vậy thì cứ để cậu ta đợi đi, khi nào rảnh thì đi gặp.”


“Vâng.” Cảnh Thiên đồng ý, tiếp tục ăn uống, không hề có ý định đi xem sao.


Kiếp trước cô đã cứu không biết bao nhiêu người, nhưng kiếp này có chỉ từng cứu hai người, một là Chiến Lệ
Xuyên, người còn lại là ông nội của người mà cô không muốn gặp nhất.


Người đầu tiên có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào, rất rõ ràng, người tìm cô là người thứ hai.


Tạ Thanh Nghiên phát hiện ra, sau khi nghe thấy nhân viên hậu cần nói là đối phương muốn cảm ơn ơn cứu mạng
của bé con nhà mình, cô uống trà sữa cũng không thấy ngon nữa, ăn bánh ngọt cũng không vừa miệng, dáng vẻ
đầy tâm sự.


Vì vậy bà âm thầm lấy điện thoại ra sai người nhanh chóng tìm hiểu chi tiết về người bên ngoài và mối quan hệ
giữa cậu ta và bẻ con.


Còn trước mặt bé con nhà mình, Tạ Thanh Nghiên không nhắc gì về người đàn ông kia.


Vân Tiêu liếc nhìn Cảnh Thiên, cũng không nói gì.


Bầu không khí sôi nổi bỗng lắng lại.


Lăng Tư Kỳ ăn vài miếng cho có lệ, cầm một cốc trà sữa rồi cảm ơn Tạ Thanh Nghiên, đi sang một bên đọc sách.


Cảnh Thiên ăn mà không cảm thấy mùi vị gì nhưng vẫn ăn thong thả.


Sau khi ăn một lúc, đạo diễn lại bảo Cảnh Thiên và Vân Tiêu quay phim. Nhưng lần này rõ ràng là Cảnh Thiên hơi
mất tập trung, sau khi NG năm sáu lần, đạo diễn bảo Cảnh Thiên nghỉ một lát để Vân Tiêu giảng giải về cảnh quay
cho cô.


“Có cần tôi giúp gì không?”


Nhìn bộ dạng lơ đễnh của Cảnh Thiên, Vân Tiêu cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.


Anh ta có thể cảm nhận được người bên ngoài có ảnh hưởng rất lớn đến cô.


Thật ra Cảnh Thiên không muốn đối mặt với người đó, nếu có thể, cô muốn trở thành một con rùa rụt cổ.


Nhưng đây không phải là phong cách của cô.


Cuối cùng, cô quyết định, nói với Vân Tiêu: “Có thể chờ tôi một lát không? Tôi ra ngoài rồi sẽ trở lại ngay.”


“Đương nhiên rồi, ra ngoài bao lâu cũng không thành vấn đề. Nếu cần tôi giúp thì cô cứ nói.”


Nhìn em gái mình gật đầu rồi đi ra như một đứa trẻ phải đi thi nhưng vẫn chưa chuẩn bị tốt, trong lòng Vân Tiêu rất không thoải mái, anh lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mạng lưới tình báo của mình, bảo họ điều tra đầy đủ thông tin về người bên ngoài càng nhanh càng tốt.
 
Chương 283


Có hàng chục chiếc Land Rover cao cấp đỗ bên ngoài trường quay, tất cả đều màu đen, bởi vì người đó chỉ thích
màu đen và màu rằn ri.


Trước hàng chục chiếc ô tô màu đen lại có một chiếc Shelby màu đỏ rất chói mắt.


Đó là của Cảnh Thiên.


Chiếc xe m1à cô từng thích nhất.


Chiếc xe Shelby đó không chỉ là một chiếc xe thể thao mà còn là một chiếc xe trượt tuyết, bánh xe rộng v9à thân xe
thấp có thể thoải mái đi trên băng tuyết.


Ngoại trừ chiếc xe Maybach “trong mơ” ra thì cô tin rằng không có chiếc xe3 nào khác có thể so sánh với đường nét
tuyệt đẹp của nó.


Tuy nhiên lúc này nó đang được người đàn ông kia lại.


Cơn tức8 giận của Cảnh Thiên không thể giải thích được.


Tại sao lúc đầu không nghĩ đến việc lái xe vào chứ? Nhìn thấy cảnh Thiên đi ra, vệ sĩ của người đàn ông bước tới và
kính cẩn nói với cô: “Cô Cảnh, cậu chủ của chúng tôi đang đợi cô trên xe.”


“Biết rồi.”


Vệ sĩ: ..


Đây là ân nhân cứu mạng à?


Sao lại cảm thấy như là kẻ thù vậy?


Cảnh Thiên bước đến trước chiếc xe Shelby rồi dừng lại, hai vệ sĩ trước cửa xe lập tức tránh sang một bên.


Cảnh Thiên không kéo tay nắm cửa vì không kéo ra được. Chiếc xe này đã được cô chỉnh sửa lại, chỉ cần nhận diện
khuôn mặt là được.


Ngay sau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, vệ sĩ củi đầu nói: “Cô Cảnh, mời vào.”


Trong xe, người đàn ông đang ngồi trên ghế lái, tuy anh ta không đúng nhưng dáng người gần như kín hết chỗ
ngồi, chứng tỏ anh ta rất cao lớn. Điểm khác biệt với chiếc siêu xe là người đàn ông mặc bộ vest đen không một nếp
nhăn nào, chiếc áo sơ mi cùng màu thể hiện khí chất trưởng thành và trầm ổn của anh ta.


Sống mũi cao thắng trông rất cân đối và hoàn hảo khi nhìn từ góc nghiêng, Cảnh Thiên nhìn vào đôi mắt như sao
trời của anh ta.


Anh ta gầy hơn trước. Hốc mắt hơi trung làm nổi bật đường nét của anh ta.


Đôi mắt của anh ta hẹp dài nhưng không hề nhỏ, từng đường nét đều sâu thẳm và sắc nét.


Khi đôi mắt kiến nghị như chim ưng nhìn cô, sự mơ màng hiếm có hiện lên.


Ngón tay của anh ta thon dài. Lúc này anh ta đang vuốt nhẹ tay lái, thấy vậy, gai ốc trên người Cánh Thiên sởn hết
lên. Người đàn ông này đã tiều tụy đi rất nhiều.


Là vì cô sao?


Cô đã từng biết ơn và thích người này như thế nào thì sau đó lại căm ghét và hận anh ta như thế. (2)


Hai người cứ nhìn nhau như vậy.


Bây giờ sống lại, không có yêu thích, cũng không có hận thù.


Dù sao thì anh ta cũng không thể nhận ra mình. Đối với anh ta, cô là một người xa lạ.


Mà cô cũng vậy.


“Anh là ai? Tìm tôi có chuyện gì?”


Thấy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, Cảnh Thiên lên tiếng trước.


Nếu biết trước rằng người đàn ông này gióng trống khua chiêng đến tìm cô như vậy, lúc đầu cô đã không cứu ông
cụ kia rồi.


Phiền phức!


Đỗ Ngôn Tranh trông rất tùy ý, trong đôi mắt hiện lên hình ảnh một cô gái vô cùng mất kiên nhẫn.


Khuôn mặt cô rất xinh đẹp.


Đôi lông mày hơi rậm khiến cô trông giống như một chú thỏ hiền lành, khí chất bẩm sinh lại khiến người có quanh quẩn chút khí khái.


Lông mi cô dày và cong vút, đôi mắt sâu, khóe mắt cong xuống, đuôi mắt nhếch lên mang theo sự quyến rũ.


Đó là đôi mắt đào hoa điển hình.
 
Chương 284


Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ nhỏ nhắn tinh tế, phiến môi mọng, mềm mại tươi tắn.


Điều khiến người ta choáng ngợp3 nhất là nốt ruồi nhỏ xinh nhưng vô cùng bắt mắt dưới môi như một nét chấm
phá khiến cả khuôn mặt của cô trở nên sinh độn1g.


Đỗ Ngôn Tranh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, tim Cảnh Thiên vang lên tiếng “thình thịch”.


Chắc 9không đến mức anh ta vừa nhìn là nhìn thấy được linh hồn cô đấy chứ??? Ngay sau đó, trong lòng Cảnh
Thiên dâng lên một nỗ3i tức giận. “Anh này, anh không biết là nhìn chằm chằm một người phụ nữ không hề quen
biết là hành vi rất mất lịch sự sao8?”


Đỗ Ngôn Tranh còn đang ngày người thì bị giọng nói lạnh lùng của Cảnh Thiên cắt ngang.


Nhưng điều khiến anh ta hoàn hồn lại không phải là lời nói thiếu tôn trọng của cô, mà là cô… dù có tức giận đến
mấy vẫn kéo dài âm sau cùng.


Giọng nói lười biếng, kéo dài mang chút tùy hứng giống như lông vũ vậy, quét qua trái tim như thể đã ngừng đập
của anh ta, khiến nó dâng lên cảm giác tê dại. Giọng nói và ngữ điệu này dường như đã khắc sâu vào thần kinh của
anh ta khiến đầu anh ta nổ rầm một tiếng. Bàn tay đang vuốt nhẹ vô lăng khựng lại. “Xin lỗi, bởi vì cô trông rất
giống người quen cũ của tôi, đã bất lịch sự rồi.” Đỗ Ngôn Tranh xin lỗi, ánh mắt nhìn Cảnh Thiên thẳng thắn đến
mức khiến người ta không thể nói được gì.


“Tôi là Đỗ Ngôn Tranh, khoảng thời gian trước cô đã cứu một ông cụ bị tràn khí phối tại một phòng khám Đông y.


Ông ấy là ông nội của tôi, vì lúc đó vợ tôi đột ngột qua đời tại nước ngoài nên tôi ở bên đó giải quyết tang lễ cho cô
ấy, không thể kịp thời đến gặp cô. Cảm ơn cô đã cứu mạng ông nội tôi, không biết cô Cảnh có thể nể mặt ăn trưa
cùng với tôi không? Đồng thời tôi cũng muốn cảm ơn cô Cảnh thật trịnh trọng.”


Vốn dĩ có thể thuyết phục bản thân duy trì trạng thái vô cảm, nhưng người này mở mồm ra là “vợ tôi” là có ý gì?


Cô đồng ý lấy anh ta khi nào hả?


Cảnh Thiên không muốn cho tên ác ma ngay cả khi cô chết rồi mà vẫn không chịu buông tha cho cô này chút thể
diện nào.


“Anh Đỗ khách sáo quá, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, cho dù hôm đó chỉ là một con mèo bị ngã
thôi, nhìn thấy đám bác sĩ dởm kia cứu người lung tung, cướp đi một mạng sống sờ sờ, tôi cũng sẽ ra tay cứu giúp.


Cho nên anh không cần cảm ơn tôi, nếu nhất định phải cảm ơn thì hôm đó quản gia nhà anh đã cảm ơn rồi. Hôm đó
thẻ của tôi có vấn đề, quản gia đã thanh toán cho tôi tiền thuốc gần hai mươi nghìn tệ rồi, anh Đỗ không cần đến
tận đây đâu.”


Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên.


Anh ta cảm thấy mình như bị ma nhập.


Người phụ nữ này hoàn toàn khác với Saka của anh ta về cả chiều cao lẫn ngoại hình hay tuổi tác. Ngay cả trong
việc cứu người, Saka là người thấy chết không cứu. Dù là mèo hay người, chỉ cần cô không muốn cứu, cho dù đáng
thương thể nào hay có thể lực mạnh mẽ đến đâu, cô cũng sẽ không cứu.


Một Saka như vậy hoàn toàn trái ngược so với cô gái nói là “cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp” trước mặt.


Nhưng trái tim anh ta bắt đầu không khống chế được, đập loạn xạ khi cô gái đến gần.


Tại sao?


“Anh Đỗ còn chuyện gì không? Tôi vào trong đây, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ bé thôi, nếu ngoài quá lâu thì đạo diễn sẽ khó chịu.”
 
Chương 285


“Từ bé tôi đã không có bố mẹ, là ông nội nuôi tôi khôn lớn. Tuy đối với cô Cảnh cứu một mạng người chỉ là một
chuyện nhỏ, nhưng đối với tôi, ơn cứ3u mạng của cô Cảnh còn nặng hơn núi. Nếu có Cảnh không để ý, tôi có thể ở
đây chờ cô quay phim xong, sau đó chúng ta cùng nhau đi ăn được không?”1


Cảnh Thiên vẫn mềm lòng trước ánh mắt chân thành của Đỗ Ngôn Tranh


Dù sao thì…


Nếu không có người đàn ông này, cô cũng9 sẽ không thể xán lạn rực rỡ trong quá khứ.


Từ năm 18 tuổi, có rất ít khi nhìn thấy ánh mắt chân thành và ôn hòa như vậy của người đàn ôn3g này. Anh ta chỉ
đối xử với cô một cách thô bạo, tàn nhẫn, thậm chí là biến thái thôi.


“Anh nhất định phải cảm ơn tôi à?”


Đỗ Ngô8n Tranh sửng sốt, anh ta không ngờ Cảnh Thiên lại đưa chủ đề về điểm xuất phát.


“Đúng vậy, tôi muốn cảm ơn cô Cảnh, hy vọng cô có thể cho tôi một cơ hội.”


“Không cần ăn cơm đầu, thời buổi bây giờ chẳng ai thiếu ăn cả. Huống hồ tôi còn là một diễn viên, bộ phim này
vừa mới bắt đầu quay, tôi còn phải giữ dáng nữa. Nếu anh nhất định muốn cảm ơn tôi thì có thể chuyển cho tôi sáu
triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ.”


Cô chắc chắn sẽ không ăn cơm với anh ta, cô tránh anh ta còn không kịp nữa là.


Nhưng tiền thì cô không chê đầu.


Thử đáng tin cậy nhất trên thế giới này chính là tiền.


Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh rất sắc, anh ta không chỉ không bực mình sau khi nghe thấy yêu cầu này, ngược lại trong
mắt còn tràn ngập ánh sáng.


Điều này khiến anh ta nhớ đến cô gái nhỏ nào đó, vì cô gái đó đã phải chịu đựng rất nhiều khổ cực, bên cạnh không
có lấy một người đáng tin cậy, cho nên cô rất cố chấp với tiền bạc.


Khi đó, cô chưa kiếm tiền giỏi như vậy, cho nên mỗi lần kiếm được một khoản tiền lớn thì luôn vui mừng như một
con hồ ly.


Nhưng cô không biết rằng, hầu hết những người hợp tác với cô đều do anh ta gợi ý.


Còn anh ta thì rất thích nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của cô sau khi kiếm được tiền.


“Vậy cô cho tôi số thẻ đi.”


Cảnh Thiên đưa số thẻ ra.


Đỗ Ngôn Tranh lây laptop, sau khi nhập số thẻ của đối phương, ngón tay mảnh khảnh ấn phím enter.


Ngay sau đó, Cảnh Thiên nhận được thông báo chuyển tiền.


Mở điện thoại lên xem, bên trong hiển thị đã nhận được sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ. “Thừa một
số sáu rồi.” Cảnh Thiên nhìn Đỗ Ngôn Tranh.


“Đây là thứ cô đáng được nhận, chỉ là tấm lòng nhỏ của tôi mà thôi. Tính mạng của ông nội tôi không chỉ đáng giá
sáu mươi triệu.”


Cảnh Thiên gật đầu: “Vậy thì cảm ơn anh, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi vào trong đây.”


Đỗ Ngôn Tranh lấy một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho Cảnh Thiên.


“Đây là danh thiếp của tôi, tôi sẽ luôn ghi nhớ ơn cứu mạng của cô Cảnh. Nếu cần tôi giúp đỡ gì thì cô có thể gọi
điện cho tôi.”


Đối với một cô gái thích tiên, tuy cô không đi ăn với mình nên anh ta không thể làm rõ cảm giác kỳ lạ khó hiểu
trong lòng mình từ đầu mà có, nhưng Đỗ Ngôn Tranh cảm thấy sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ của
anh ta nhất định sẽ khiến cô cảm động, nên lần sau cũng sẽ không khó hẹn như vậy nữa.


Về cảm giác kỳ lạ trong lòng, dù thế nào anh ta cũng phải làm rõ.


Cảnh Thiên nhận lấy danh thiếp của Đỗ Ngôn Tranh bằng hai tay, cô khẽ gật đầu rồi đi vào.


“Cô Cảnh có thể cho tôi số điện thoại của cô không?”


Cảnh Thiên đang đi thì dừng chân, quay lại nói.


“Tôi chỉ cứu ông nội anh thôi mà anh lại tìm đến tận đoàn phim, tôi không tin anh không có số điện thoại của tôi.”
 
Chương 286


“Nhưng tôi nghĩ sau này anh không nên gọi điện liên lạc với tôi thì hơn, dù sao thì tôi cũng là phụ nữ đã có chồng
rồi. Một người đàn ông như anh Đỗ3 vừa nhìn là biết là người xuất chúng, tôi sợ chồng tôi sẽ ghen tuông vì sự xuất
hiện của anh.”


Đỗ Ngôn Tranh: … “Tạm biệt.”


Nói 1xong, Cảnh Thiên quay lưng bỏ đi. Ánh mắt Đỗ Ngôn Tranh dán chặt vào bóng lưng mảnh mai và duyên
dáng đó. Không chỉ tư thế bước đi rất giống mà nga9y cả động tác nhỏ sờ ngón tay cái của cô khi nói chuyện vừa
rồi cũng giống y hệt.


Có thể chính bản thân cô không để ý, mỗi khi lo lắng hay 3nổi giận, cô thích dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay
phải để nghịch chiếc nhẫn đeo trên ngón cái của bàn tay trái.


Khi nói chuyện với a8nh ta vừa rồi, mặc dù cô rất lạnh nhạt, trông giống như giếng cạn không có sóng, nhưng rõ
ràng cô có cảm xúc chống đối với anh ta.


Khi con người sinh ra cảm xúc chống đối sẽ vô thức lo lắng hoặc bực bội.


Cô đã nghịch ngón tay cái vào lúc đó.


Chỉ sờ một cái, cô phát hiện ngón tay cái không có gì cả nên dừng lại ngay.


Dù chỉ là sờ nhẹ một cái thôi nhưng Đỗ Ngôn Tranh lại cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.


Ngơ ngác nhìn bóng lưng của Cảnh Thiên, hình ảnh hai con người hoàn toàn khác nhau lúc này lại xếp chồng lên
nhau một cách kỳ lạ. Ảnh mặt trời chiếu xuống, xuyên qua cửa sổ xe và chiếu vào bên trong, ngón áp út của bàn tay
trái trên vô lăng phản chiếu một bóng đen.


Nó là một chất liệu cực kỳ hiếm, là một chiếc nhẫn được tạo ra từ một thiên thạch sau khi loại bỏ bức xạ.


Đã từng đeo trên ngón tay cái của cô, bây giờ nó đã trở thành nhẫn cưới của anh ta… (2)


Một ánh sáng mờ lóe lên từ phía xa rồi rơi vào trong thùng rác,


Con người của Đỗ Ngôn Tranh đột nhiên co lại.


Màu sắc đó, nếu không làm thì hẳn là tấm danh thiếp anh ta đưa cho cô vừa nãy?


“Đến thùng rác ở đằng kia tìm danh thiếp của tôi rồi mang qua đây.”


Vệ sĩ bên cạnh sửng sốt rồi mới vội vàng đi bởi thùng rác.


Lúc đầu còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bởi vì ai có thể từ chối một người như cậu chủ nhà họ chứ?


Ở bên ngoài có bao nhiêu người không thể xin được số điện thoại công việc của cậu chủ nhà họ, huống hồ vừa rồi
cậu chủ vừa đưa số cá nhân. Cho dù là người đầu óc có vấn đề thì cũng sẽ không vứt thẳng vào thùng rác đúng
không?


Tuy nhiên đang suy nghĩ thì anh ta đã tìm thấy tấm danh thiếp mạ vàng trong một kẽ hở của thùng rác.


Vệ sĩ: …


Khi vệ sĩ cầm tấm danh thiếp dính một ít chè Sago bằng hai tay run rẩy đưa qua, anh ta đã sẵn sàng để bị trút giận
lại nhìn thấy cậu chủ… bật cười!!!


Anh ta thấy cậu chủ cười kìa!


Từ sau khi cậu chủ từ nước ngoài trở về, họ chưa từng nhìn thấy cậu chủ cười. 3)


Chính xác mà nói, thật ra anh ta chưa từng nhìn thấy cậu chủ cười. Có điều trong khoảng thời gian này tính tình
của cậu chủ khó chịu đến mức mọi người không thể chịu đựng nổi. Nhưng ai có thể nói cho anh ta biết tại sao cậu
chủ lại đột nhiên cười không?


Còn là sau khi người khác vứt danh thiếp đi nữa chứ?


Cái này…là hình ảnh hồi quang phản chiếu muốn khiến đối phương phải chết à?


“Khăn ướt.”


Nghe thấy mệnh lệnh, vệ sĩ ở bên cạnh lập tức đưa khăn ướt tới, chuẩn bị giúp cậu chủ lau tấm danh thiếp đã bị bẩn kia.


Không ngờ Đỗ Ngôn Tranh nhận lấy khăn ướt rồi cẩn thận lau sạch danh thiếp.
 
Chương 287


Sau đó anh ta lại gọi trợ lý tới.


“Điều tra Cảnh Thiên.”


“Vâng, cậu chủ muốn điều tra về phương diện nào…”


“Tất cả.”


“Vâng.”


“Đặc biệt là điều tra biểu hiện của cô ấy mấy tuần gần đây và mấy năm trước, so sánh xem có hà1nh động và điều
gì bất thường không.”


“Vâng.”


“Điều tra từ những người xung quanh cô ấy, đừng động đến Chiến Lệ 9Xuyên, không được theo dõi anh ta bằng
bất kỳ hình thức nào, tốt nhất là điều tra từ Cảnh Thiên và chi thứ của nhà họ Chiến.”
3


“Vâng.”


Thấy cậu chủ không xử lý mấy tay săn ảnh đang nấp trong bóng tối chụp lén, trợ lý đặc biệt hỏi: “Cậu chủ, mấy
8con ruồi nấp trong tối kia…”


Đỗ Ngôn Tranh không nghĩ ngợi gì mà nói: “Mặc kệ, để hắn ta chụp đi.”


“… Vâng.”


Sau khi ra lệnh, trợ lý và vệ sĩ rút lui, Đỗ Ngôn Tranh cũng lái chiếc xe Shelby màu đỏ phách lối rời đi.


Suốt dọc đường đi, anh ta luôn cảm thấy tim mình đập rất nhanh.


Mặc dù ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy không thể tin được, nhưng…


Anh ta biết quả rõ về Saka, thậm chí còn hiểu rõ cô hơn chính bản thân cô.


Từ tính cách đến những biểu cảm nhỏ nhất, chỉ cần có liên quan đến cô thì anh ta đều biết.


Bởi vì đây là cô gái do chính anh ta nuôi nấng.


Anh ta nhìn cô từ khi mới mất đi bố mẹ, bị dòng họ chèn ép đến lúc cô phản công, sau đó hoàn toàn khống chế cục
diện, sau đó nữa là mở rộng thị trường, trở thành một nhân vật khiến mọi người phải kiêng dè.


Mỗi bước đi, mỗi dấu ấn của cuộc đời cô, anh ta đều ở bên và cùng cô trải qua. Anh ta là người theo chủ nghĩa vô
thần, không tin vào ma quỷ hay thần thánh, nhưng anh ta tin vào khoa học. Thứ khoa học mà đến giờ vẫn không
thể giải thích được.


Anh ta từng xem qua một ví dụ: ở nước ngoài từng có một cậu bé, cậu ta tỉnh lại sau khi hôn mê do sốt cao rồi nói
với bác sĩ là trong thời gian cậu ta hôn mê đã nhìn thấy bảy quá khứ của mình. Bảy quá khứ này kéo dài từ cổ đại
đến thời hiện đại như bây giờ. Vốn dĩ bác sĩ và chuyên gia không tin, nhưng cậu bé đó lại nói ra quá trình mình bị
mưu sát và chôn thi thể kiếp trước.


Các chuyên gia và cảnh sát đã dựa theo địa chỉ mà cậu bé đó nói, đào sâu ba mét, không ngờ thực sự tìm thấy một
thi thể của nam giới, đồng thời phá giải một vụ án chưa được giải quyết cách đây hai mươi năm. Kẻ sát nhân cũng
bị bắt sau đó không lâu, đồng thời khai ra quá trình phạm tội của mình.


Trên đời này có rất nhiều chuyện khoa học của chúng ta hiện nay chưa thể giải thích được, vì vậy khi anh ta ôm xác
Saka đã bị ngâm trong nước biển đến mức gần như thối rữa, điều anh ta hy vọng nhất lúc đó là có thể xuất hiện kỳ
tích như cậu bé đó.


Vì vậy, anh ta đã sai thuộc hạ đi tìm tài liệu của tất cả những bé gái mới sinh ra khi Saka chết.


Anh ta không thể chấp nhận tin Saka đã chết.


Nếu anh ta nhất định phải chấp nhận điều đó thì Saka nhỏ bé của anh ta sẽ sống trong thân phận của một cô gái
khác trong tương lai.


Bằng cách này, anh ta có thể chấp nhận nuôi nấng một đứa trẻ lần nữa.


Anh ta nghi lần này anh ta nhất định phải tham gia vào toàn bộ quá trình trong cuộc sống của Saka. Để từ khi cô
bắt đầu có ký ức, thế giới của cô, trong mắt cô và trong trái tim cô chỉ có một mình anh ta.


Không ngờ…


Yết hầu Đỗ Ngôn Tranh khẽ run lên, một tiếng cười trầm thấp tao nhã vang lên.


Sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn.


Tuy vẫn chưa điều tra nhưng trong lòng Đỗ Ngôn Tranh gần như đã chắc chắn một cách điên cuồng.


Tình cảm của anh ta không tìm được người tiếp nhận, cho dù là một khả năng rất nhỏ cũng có thể định nghĩa nó thành 100%.
 
Chương 288


Huống hồ, cho dù là nói chuyện, đi đứng, tính cách yêu tiền và động tác nhỏ của Cảnh Thiên, còn có sự căm hận,
chán ghét và xa cách3 đối với anh ta đều cho thấy cô chính là Saka bé nhỏ của anh ta.


“Chiến Lệ Xuyên…”


Đỗ Ngôn Tranh nhẹ nhàng nói1 ra ba chữ.


Cảnh Thiên không biết rằng cô chỉ vừa đi ra ngoài để lấy sáu mươi sáu triệu sáu trăm sáu mươi nghìn tệ thối, t9hể
mà lớp vỏ mới đã bị lộ một cách khó hiểu rồi.


Quay lại đoàn phim, Quan Vũ Thần đã đợi cô bên ngoài.


Với tư cách3 là bốn trợ lý chính của Saka, Tịnh, Mặc, Thương, Thần được đào tạo không chỉ để đề phòng Đổng
Duyệt Đồng.


Đối với Cảnh Th8iên, Đồng Duyệt Đồng chỉ là một tên hề thôi.


Cô có thể đưa cô ta lên vị trí cao bao nhiêu thì cũng có thể dùng một cái tát để đánh bay cô ta về vị trí cũ.


Bốn người này được đào tạo sau khi cô cảm nhận được tính chiếm hữu gần như cố chấp và điên cuồng của Đỗ
Ngôn Tranh đối với cô. Không ai có thể ngờ rằng người bí ẩn sáng lập ra Thánh Điện tại khu Tam giác Bermuda,
người chỉ huy vô số lính đánh thuê quốc tế, hóa ra lại là cháu trai của một doanh nhân giàu có hàng đầu nước Z.


Một người có thể một tay che trời ở vùng biên giới các nước lại luôn sống một cách khiêm tốn trong tầm mắt của
công chúng như vậy.


Nhưng đối với Z, ngay cả cô của trước đây cũng khó có thể thoát khỏi nanh vuốt của đối phương, càng không cần
nói đến cô của hiện tại. Rơi vào tay một kẻ biến thái như Đỗ Ngôn Tranh, cô có thể có một cái kết tốt đẹp được à?


Cho nên cô rất vui mừng vì bản thân của hiện tại đã thay một lớp vỏ mới, Đỗ Ngôn Tranh hoàn toàn không thể
nhận ra cô. Cho dù có nhận ra thì cô cũng có thể phủ nhận.


“Đại ca, người vừa gọi chị ra ngoài là anh ta à?” “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu. “Thế anh ta có nhận ra chị không?”


“Không nhận ra, nhưng…”


Cảnh Thiên cảm thấy tức giận khi nghĩ đến việc người kia cứ luôn mồm gọi cô là “vợ tôi”.


“Cô bảo Tịnh tìm người trộm thi thể của tôi ra.”


“Hả???” Quan Vũ Thần ngơ ngác: “Tại sao?” Cảnh Thiên xị mặt: “Tôi không muốn thi thể của mình rơi vào tay anh
ta.” Cô thà để thi thể của mình bị động vật biển ăn cũng không muốn bị anh ta nâng niu trong quan tài thủy tinh.


Mẹ nó chứ, đúng thật là…


Bắt nạt cô là một cái xác không biết nói chuyện à?


“Vậy… vậy em trộm xác rồi thì phải xử lý thế nào?” Quan Vũ Thần bối rối: “Chị muốn chôn mình ở đâu?” “Tìm
một nơi để hỏa táng, sau đó rắc tro cốt xuống biển.” ům…


“Sao hả?”


Quan Vũ Thần liếc nhìn vẻ mặt “ông đây đã để lại tài sản thừa kế cho mày rồi, bảo mày nhặt xác cho ông mà mày
lại không nhặt” của Cảnh Thiên, cô ta nhanh chóng xua tay.


“Không có gì, không có gì! Vâng vâng, em sẽ đi làm ngay. Đại ca cứ yên tâm đi, em sẽ không để lại cho anh ta chút
tro nào đâu.”


“Nhớ tìm Tịnh.”


“Không cần không cần một mình em cũng có thể làm được chuyện này.” “Không được!” Cảnh Thiên nghiêm khắc:


“Tôi vẫn chưa thăm dò hết được thể lực của Z, một mình cô không làm được. Cô nói chuyện này với Tịnh, bảo Tịnh
xử lý.”


Quan Vũ Thần bĩu môi: “Chị toàn thiên vị cậu ta, chẳng lẽ vì cậu ta đẹp trai à?”


Cảnh Thiên: …


“Còn tay săn ảnh bên ngoài thì sao?” “Đó là người của Tần Dịch, cô không cần quan tâm, cứ để anh ta xử lý.” Quan
Vũ Thần biết rằng “anh ta” mà Cảnh Thiên nói là Z, vì vậy không quan tâm nữa. Không ngờ rằng, người ghét bị
chụp lén nhất như Z lại bỏ qua cho paparazzi lần này vì có thể vào chung một khung hình với Cảnh Thiên. Thậm
chí trước khi rời đi, anh ta còn hạ cửa kính ô tô xuống để
paparazzi chụp được ảnh chính diện của anh ta.


Nhưng…


Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.


Mọi thứ bên ngoài đoàn phim đều bị người của Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy.


“Đại ca, tên paparazzi của Tần Dịch kia lại giở trò.” “Không cần quan tâm đến hắn ta, đợi khi hắn ta thật sự gây
chuyện rồi hãy tóm hết một mẻ.”


“Nhưng vừa rồi, Đỗ Ngôn Tranh – cậu cả nhà họ Đỗ tại châu Để đã tìm mợ chủ, hắn ta lập tức chụp ảnh hai người
họ. Hẳn là cậu cả nhà họ Đỗ đã nhìn thấy rồi, không những không ngăn mà còn hạ cửa kính xe xuống.”


Chiến Lệ Xuyên vẫn đang phân tích số liệu thị trường chứng khoán, đột nhiên hình ảnh trên màn hình máy tính
trước mặt thay đổi, sau khi một vài hình ảnh nhanh chóng mở ra, một cảnh tượng khá rõ ràng xuất hiện trước mặt
anh.


Chiến Lệ Xuyên yên lặng nằm trên giường nhìn hình ảnh trên màn hình, ánh mắt bình tĩnh.


Anh cảm nhận được sự thù địch và khó chịu đang lớn dần trong lòng…


Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự dao động mạnh mẽ của trái tim mình kể từ sau khi bị bại liệt.


Mỗi lúc một khác, ý nghĩ muốn chết nhân đạo của anh đã tan biến từ lâu. Điều duy nhất còn lại là mong chờ bản
thân có thể nhanh chóng đứng lên.


Dường như…


Càng ngày càng có nhiều người thèm muốn vợ anh rồi.


Một là Vân Tiêu, hai là Đỗ Ngôn Tranh, cả hai đều không phải đèn cạn dầu.


Vân Tiêu thể hiện ngoài sảng, coi anh là một người đã chết, không chỉ công khai dụ dỗ Cảnh Thiên trong đoàn làm
phim mà còn tìm một kẻ ăn vạ làm trung gian.


Tuy Đỗ Ngôn Tranh không nói gì, không làm gì cả, dường như chỉ chuyển tiền cho Cảnh Thiên rồi đi luôn, nhưng
tính chiếm hữu và sự kích động rõ ràng trong mắt anh ta đừng tưởng anh mà không thấy gì.


Nhất là cuối cùng, biết rõ là có người chụp lén mà anh ta còn hạ cửa kính xe xuống, còn như vô tình bị người ta
chụp được góc nghiêng. Điều này khác gì với con công xòe đuôi đâu?


Trước kia Chiến Lệ Xuyên cảm thấy những người đàn ông như Để Vân Tiêu và Đỗ Ngôn Tranh muốn kiểu phụ nữ
như thế nào mà không được. Họ chỉ cần ngoắc ngón tay là có cả đống phụ nữ nguyện dâng hiến tình yêu cho họ.
Nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi, tâm lý của cả hai người đàn ông này đều vặn vẹo biến thái.


Cả đống con gái nhà giàu nổi danh đang chờ đợi họ, họ cử nhất định phải mang tạo hình cấm dục rồi sau lưng lại
thích phụ nữ đã có chồng.


Nhìn thấy chiếc siêu xe Shelby màu đỏ lẳng lơ đó, đúng như câu nói…


Đồ trai làng chơi hay thích làm mình làm mẩy!


“Đã điều tra ra người phụ nữ ăn vạ kia là ai chưa?”


Nghe thấy giọng nói cáu giận của đại ca, bên kia đáp lại: “Còn đang điều tra ạ.” “Điều tra một người thôi, tôi bảo
mấy người sử dụng cả hệ thống tình báo là để nhận được câu trả lời như thế này đấy à?”


Đối phương rùng mình sợ hãi, lập tức nói: “Không phải là hoàn toàn không điều tra được gì, vẫn đang trong quá
trình chứng thực nhưng cũng gần như chắc chắn rồi.”


“Là ai?”


“Người của chúng tôi thấy người phụ nữ ăn vạ đó không chỉ có quan hệ tốt với Vân Tiêu, còn tiếp xúc cơ thể với
Vân Tiêu nữa, cho nên tôi đoán rằng có thể là mẹ hoặc là em gái anh ta. Chúng tôi đã bắt đầu điều tra từ mẹ anh ta
là Tạ Thanh Nghiên. Tối hôm qua Tạ Thanh Nghiên đã cho nổ biệt thự của nhà họ Lưu tại châu Đế, nhà họ Đế và
nhà họ Tạ tại châu Để đang đề tin tức này xuống, nhưng đương sự thì không ở đó nữa. Trước mắt vẫn chưa tìm
được chuyến bay đoán chừng bà ta đi máy bay tư nhân tới hiện tại vẫn đang tìm bằng chứng ”


Chiến Lệ Xuyên khẽ cau mày.


Nếu đúng như vậy thì chắc là Tạ Thanh Nghiên rồi.


Tên Vân Tiêu chết tiệt ngày, cho dù anh ta không biết rằng Cảnh Thiên đã kết hôn, đáng lẽ cũng phải điều tra ra cô có nhà họ Chiến chống lưng chứ. Tự mình lên sân giở chứng thì thôi đi, lại còn gọi mẹ mình đến.


Anh ta là đứa trẻ ba tuổi à? Tán giá mà cũng phải gọi mẹ.


Đồ bám váy!
 
Chương 289


Còn cả con công họ Đỗ kia nữa.


Tưởng rằng mình cao thì có thể tùy tiện dụ dỗ người khác à? Đợi khi nào anh phục hồi, còn 3chưa biết ai cao hơn ai
đâu.


“Đi điều tra xem Đế Vân Tiêu và Đỗ Ngôn Tranh gần đây có mối làm ăn nào không. Chúng ta sẽ 1tham gia vào tất
cả các hạng mục đấu thầu có mặt họ.”


“Vâng.”


Cấp dưới ở đầu bên kia không phải là Trạch Ngôn ha9y Vân Chu, nhưng anh ta hiểu rõ đại ca nhà mình hơn bất kỳ
ai.


Một người đàn ông đang yêu, hoặc là một người đàn ông đan3g ghen tuông thực sự quá khủng khiếp.


Âm thầm rơi một giọt nước mắt chua xót cho nhà họ Để và nhà họ Đỗ.


Sau khi 8dùng liên lạc với cấp dưới, Chiến Lệ Xuyên nằm trên giường bệnh, càng nghĩ càng thấy khó chịu.


Càng nghĩ lại càng không hiểu.


Từ khi nào anh lại kém cỏi đến mức để hai người đàn ông thèm muốn vợ mình thế?


Anh chỉ bị liệt chứ chưa chết nhé.


Hay họ nghĩ rằng bị liệt là đồ vô dụng?


Hờ hờ.


Cho dù anh có trở thành người thực vật, chỉ cần đầu anh vẫn còn hoạt động thì vẫn có thể xử lý họ được.


“Vào đây.”


Trạch Ngôn và Vận Chu ở bên ngoài phòng bệnh nghe thấy tiếng gọi của cậu chủ liên lập tức bước vào.


“Cậu chủ, cậu cần gì sao?” Vân Chu hỏi.


“Hai người gọi điện thoại cho mợ chủ, nói là tim tôi hơi khó chịu.”


Trạch Ngôn và Vận Chu đều sợ hãi đến mức biến sắc.


“Cậu chủ, tim của cậu lại khó chịu ạ?” “Tôi đi gọi bác sĩ.” “Tôi gọi điện cho cụ chủ.”


Chiến Lệ Xuyên: …


Tại sao anh lại gọi hai tên ngốc này vào nhỉ?


“Không cần.” Chiến Lệ Xuyên nhấn mạnh: “Tôi bảo hai người gọi điện thoại cho mợ chủ!”


“Nhưng mợ chủ không biết gì về.”


Trạch Ngôn buột miệng nói nhưng đột nhiên bị Vân Chu kéo một cái.


Anh ta liếc nhìn Vận Chu, sau đó nhìn về phía cậu chủ vẫn đang khỏe mạnh, Trạch Ngôn gãi đầu, sau đó mới chợt
hiểu ra.


Khi nhìn vào ánh mắt gần như đang muốn phi dao về phía anh ta của Chiến Lệ Xuyên, Trạch Ngôn vội vàng nói:


“Tôi sẽ gọi điện cho mợ chủ ngay!!!”


“Nói với Phan Duy bên phía đoàn phim rằng tôi không được khỏe, bảo Cảnh Thiên về chăm sóc cho tôi. Còn về
thời gian bị gián đoạn của đoàn phim, tôi sẽ trả gấp ba lần tiền công cho ông ta.”


“Vâng!”


Lần này Trạch Ngôn trả lời nhanh hơn bất kỳ ai nhưng trong lòng lại chấn động.


Đã đến mức độ dính như keo rồi à?


Đoàn làm phim sẽ không thực hiện quay phim theo tình tiết kịch bản mà sau khi thuê một bối cảnh, đoàn sẽ dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành cảnh quay tại bối cảnh đó. Vì vậy mấy ngày nay cảnh quay của Cảnh Thiên rất nhiều.


Hầu hết là cảnh của cô và Lăng Tư Kỳ.


Cảnh Thiên đang trong quá trình quay phim, đạo diễn Phan Duy bất ngờ nhận được cuộc gọi từ nhà họ Chiến.


Phan Duy biết rất rõ thân phận của Cảnh Thiên. Tuy bị gián đoạn thì ông ta không vui lắm, nhưng tự nhiên được chi phí hoạt động của ba ngày, hơn nữa Cảnh Thiên chỉ xin nghỉ một ngày, ông ta có thể quay cảnh quay của người khác, ông ta cũng vui vẻ đồng ý.
 
Chương 290


Cảnh Thiên vừa mới đọc xong lời thoại của mình thì đạo diễn đã nói “Cắt”.


Cô còn tưởng rằng mình chưa nắm rõ về nhân vật, vẻ mặt ngơ ngá3c.


Hai mẹ con Vân Tiêu đang đứng bên cạnh xem và cổ vũ cũng ngơ ngác.


“Đạo diễn, tôi cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Cảnh Thiên 1rất tốt, tại sao lại không tiếp tục diễn nữa?”


Thái độ của Vân Tiêu đối với Cảnh Thiên trong đoàn phim rất tốt, ngay cả couple màn ảnh 9nhiều năm của anh ta
cũng bị bỏ ra sau. Đây là điều mà cả đoàn phim đều biết.


Nhìn thấy Vân Tiêu nhiệt tình như vậy, đạo diễn cũng hơi 3đau đầu. Ông ta không hiểu sao một nam thần cấm dục
lại bỏ hết mặt mũi để theo đuổi một người phụ nữ bị đồn thổi là đã có “kim chủ” rồi. “Cảnh 8Thiên, vừa rồi trợ lý
của cô nói người nhà tìm cô có việc, bảo cô về ngay.” Nói xong, đạo diễn Phan ra hiệu bằng mắt với Cảnh Thiên.


Trợ lý ở bên cạnh lập tức đưa điện thoại cho cô. Cảnh Thiên lập tức hiểu ra điều gì đó, khẽ cau mày rồi vội vàng
cầm điện thoại gọi lại cho đầu dây bên kia. Quả nhiên, người trả lời điện thoại là Trạch Ngôn. “Chuyện gì vậy?”


Cảnh Thiên đã lên tiếng trước. “Mợ chủ, tim cậu chủ khó chịu, vừa nãy đã được đưa vào phòng cấp cứu để kiểm
tra rồi.”


Cảnh Thiên lại cau mày.


“Sao lại như vậy?”


Không nên như vậy chứ.


Hôm nay trước khi đến đoàn phim, cô đã cho anh uống linh tuyền rồi mà.


“Chúng tôi cũng không biết nữa, cậu chủ đột nhiên phát bệnh. Cậu chủ dặn tôi là không được nói cho mẹ biết, kẻo
mợ lại lo lắng. Nhưng… nhưng tôi nghĩ lần trước cậu chủ phát bệnh ở trên xe, mợ chủ chỉ cần vuốt ngực cho cậu
chủ là cậu ấy khỏi ngay, cho nên tôi mới lén gọi cho mợ.”


Cảnh Thiên không hề nghi ngờ anh ta.


“Hôm nay anh ấy uống nhiều nước không? Anh ấy uống hết nước trong cốc tối rót cho chưa?”


“Vâng thưa mợ, sau khi mợ đi không lâu, cậu chủ đã uống hết rồi. Lúc đó tình trạng của cậu chủ rất tốt, không ngờ
lại đột nhiên phát bệnh.”


“Tôi về ngay đây, anh đừng nói cho anh ấy biết, dù thế nào cũng đừng cấp cứu lung tung, có thể anh ấy chỉ khó
chịu tạm thời thôi Nếu thực sự rất khó chịu thì có thể nâng cao lượng oxy trong máy thở ở mức vừa phải Nhưng
tôi kiến nghị không nên để ở mức quá cao, cơ thể suy kiệt cần dựa vào miễn dịch của bản thân để phục hồi.”


Cô đã cho anh uống nước linh tuyền rồi, đột nhiên khó chịu hẳn là không có vấn đề gì lớn.


“Vâng thưa mợ.”


“Tôi sẽ về ngay, có chuyện gì thì hai người phải liên hệ với tôi ngay.”


“Vâng.”


Sau khi cúp điện thoại, Chiến Lệ Xuyên nói: “Đưa tôi đến phòng cấp cứu.”


Trạch Ngôn: … Vì muốn gọi mợ chủ về ở cùng với mình mà cậu chủ định diễn khổ nhục kế à?


Rõ ràng sáng nay bác sĩ điều trị chính vừa mới nói là cậu chủ phục hồi rất tốt, có thể về nhà rồi. Đã chuẩn bị xuất
viện rồi mà cậu chủ lại muốn đưa mình vào phòng ICU.


Trạch Ngôn vẫn đang suy nghĩ về việc đưa cậu chủ vào phòng ICU có ổn không?


Nhưng khi lại nhận được ánh mắt sắc như dao của cậu chủ nhà mình, Trạch Ngôn lập tức thỏa hiện và gọi bác sĩ.


Ánh mắt đáng sợ này, thế mà cậu chủ lại còn giả vờ bệnh tất ốm yếu.


Quả nhiên khi đàn ông mà Bạch Liên thì phụ nữ cũng không là gì.
 
Chương 291


“Bé Thiên Thiên, chị thấy khi em nói chuyện điện thoại thì sắc mặt không tốt lắm, có chuyện gì cần bọn chị giúp
không?”


Tạ Thanh Nghiên đính kèm theo cả Vân Tiêu rất tự nhiên.


Hình Mỹ Kỳ ở bên cạnh tức giận đến mức muốn tát cho Tạ Thanh1 Nghiện một cái.


Cô ta không hiểu, rõ ràng là Vân Tiêu biết Cảnh Thiên đã có kim chủ, tại sao vẫn còn bợ đỡ dính lấy? 9Trước đó
Susan nói rằng đó là vì Vân Tiêu muốn gây dựng quan hệ tốt với kim chủ đứng sau lưng Cảnh Thiên. Nhưng theo
cô ta thấ3y, muốn gây dựng mối quan hệ tốt cũng không phải bằng cách này. Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng không
gây dựng được quan hệ, kim 8chủ của đối phương còn coi Vân Tiêu là tình địch luôn.


Cảnh Thiên đang vội vàng muốn đi, không kịp tẩy trang đã dặn trợ lý lấy túi xách cho cô.


Tranh thủ lúc trợ lý lấy tủi, nhìn Vân Tiêu đang tha thiết mong chờ, cô nói: “Nhà tôi có chuyện, bây giờ tôi phải về
ngay. Không cần giúp gì đâu, tôi có thể tự giải quyết. Cảm ơn chị Thanh.”


Đối với người phụ nữ có thể là mẹ mình, Cảnh Thiên có thể cảm nhận được sự lo lắng và ý tốt từ bà.


Là một người phụ nữ không bao giờ thiếu người thêu hoa trên gấm, Cảnh Thiên không bao giờ thèm để ý đến
những người bợ đỡ cô. Nhưng lòng tốt của chị Thanh khiến cô nhớ đến lúc trước khi cô 5 tuổi, bố mẹ cô vẫn chưa
qua đời, họ vẫn coi cô như một cô công chúa nhỏ.


Nếu cô gặp phải chuyện gì thì bố mẹ còn lo lắng hơn cả cô.


Tạ Thanh Nghiên đưa số điện thoại của mình cho Cảnh Thiên, còn kết bạn Wechat với cô nữa.


Vân Tiêu lập tức bước lên hỏi: “Tôi có thể kết bạn với cô không?”


Cảnh Thiên liếc nhìn Vân Tiêu thì lại thấy anh ta đỏ mặt.


Cảnh Thiên: …


Nam thần cấm dục quốc dân lại không chịu được chọc ghẹo như vậy à?


Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy khẩn cầu và lo lắng, Cảnh Thiên gật đầu và chủ động đưa mã QR của mình ra trước
mặt anh ta.


Vân Tiêu giống như trúng xổ số năm triệu tệ, khóe môi lập tức nhếch lên, nhưng vì giữ hình tượng của mình, anh ta
cố gắng kiềm chế


Kết bạn với em gái rồi! Cuối cùng cũng được kết bạn với em gái rồi!


Anh ta quen em gái sớm hơn hai tên chó má kia, còn kết bạn trên Wechat với em gái nữa.


“Nếu gặp phải vấn đề gì không xử lý được thì cô có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Tạ Thanh Nghiên sắp bị chế độ trò chuyện trai thắng của Đế Vân Tiêu chọc tức chết, nhanh chóng nói: “Bé Thiên
Thiên, mặc dù em gọi chị là chị Thanh, nhưng chị coi em như con gái. Bởi vì khi con gái chị chào đời, chị đã để lạc
mất con bé, nhìn thấy em là chị lại nhớ đến nó. Nếu chị biết được con bé cũng phải chịu khổ cực bên ngoài như em
thì chị sẽ rất đau lòng. Cho nên nếu em có chuyện gì thì tuyệt đối đừng khách sáo với chị Thanh, nhé?”


Nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình và ánh mắt khẩn cầu của chị Thanh, Cảnh Thiên thoáng rung động, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”


Để trấn an họ, cô nói: “Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu.” Cô thực sự cảm thấy sẽ không có chuyện gì cả, nhưng cô vẫn cần phải quay về xem sao. Tuy nhiên trong mắt Tạ Thanh Nghiên và Đế Vân Tiêu, chính là người nhà chồng đối xử với bé con nhà họ kiểu muốn gì là đòi nấy.


Vốn dĩ người ta đang quay phim yên lành, vậy mà họ gọi một cuộc điện thoại bảo về là bé con phải về ngay.


Chủ nghĩ tư bản thối tha!
 
Chương 292


“Cảnh Thiên, tôi cũng kết bạn Wechat với cô nhé.”


Hình Mỹ Kỳ cảm thấy rằng cô ta không thể để mặc Vân Tiêu tiếp tục như thế này n3ữa. Với sự trợ giúp của chị
Thanh thần trợ công này, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ theo đuổi được Cảnh Thiên thôi.


Cảnh Thiên kết b1ạn với chị Thanh và Vân Tiêu thì cất điện thoại vào trong túi xách của mình. Hình Mỹ Kỳ đã cầm
điện thoại để quét mã QR của Cảnh Thiên r9ồi, nhưng kết quả lại không được.


“Cô kết bạn Wechat với Thiên Thiên làm gì? Hai người đầu có thân.”


Củ vả mặt của Vân T3iêu khiển Hình Mỹ Kỳ rất khó chịu.


Vân Tiêu không phải là người nói nhiều, nhưng lần nào anh ta cũng vì Cảnh Thiên mà khiến cô t8a mất mặt.


“Trợ lý của tôi đến rồi, tôi đi đây.”


Hình Mỹ Kỳ liếc nhìn trợ lý chạy từ xa tới: …


Còn không bằng nói thẳng ra là cô không muốn kết bạn Wechat với tôi đi!


Ngay sau khi Cảnh Thiên rời đi, chị Thanh như người mất hồn vậy.


Buổi chiều Vân Tiêu cũng không có cảnh quay, Vì vậy Hình Mỹ Kỳ trơ mắt nhìn hai người thu dọn đồ đạc và chuẩn
bị ra về.


Vân Tiêu đến đoàn phim là để tán gái hay để quay phim vậy?


Cảnh Thiên lái xe ra ngoài, khi vừa rẽ vào một góc cua, cô đâm vào một chiếc Maybach phía trước.


Cảnh Thiên: …


Hôm nay đã có hai vụ tai nạn xe rồi.


Cảnh Thiên xuống xe, thấy mui xe lại bị đâm cho bung ra thì cảm thấy không vui.


Nhìn tình hình này, rõ ràng là đâm thẳng vào động cơ. Cửa chiếc xe màu đen nặng nề được mở ra, một đôi chân dài
xuất hiện trong tầm mắt.


Chân dài tầm này, có lẽ chân người này phải dài đến nách.


Cảnh Thiên nheo mắt, ngay sau đó người đàn ông trong xe đã đứng ra. Ba chiếc xe Land Rover theo sau anh ta. Vệ
sĩ trên chiếc Land Rover đã đứng bên cạnh người đàn ông ngay khi anh ta bước xuống xe. Mái tóc ngắn gọn gàng
và bộ vest may thủ công ôm sát người tôn lên dáng người cao quý và mê người của anh ta như thể một vị thần
giáng thể


Cảnh Thiên luôn cảm thấy rằng các đường nét trên khuôn mặt của đàn ông nước Z khá đẹp và không lập thể. Là
một phụ nữ phương Đông lớn lên ở nước ngoài từ nhỏ, cô nghĩ rằng trong số một trăm anh chàng đẹp trai thì sợ
rằng có đến tám mươi người đến từ châu Âu và Hoa Kỳ.


Nhưng…


Có thể là cô tốt số, sau khi xuyên vào thân xác này, nhan sắc của những người đàn ông cô gặp đúng là người này
nghịch thiên hơn người kia, phối hợp với khí chất trên người họ thì đã bỏ xa mấy anh chàng đẹp trai nước ngoài
mấy chục con phố.


“Anh đẹp trai, đây là đường một chiều, cho dù anh có đẹp trai thì cũng không được dẫn theo một đám người đi vào
đường một chiều chứ.”


Để Vân Hi biết rằng tên chó má kia muốn độc chiếm thiên cơ, ngay cả mẹ mình cũng mất tích vào tối qua rồi một mình lén lút đến thành phố H.


Nếu cả hai người này đều không định nói rõ với em gái thân yêu, vậy thì anh ta cũng không định nói.


Đến lúc đó thì tự dựa vào bản lĩnh, xem rốt cuộc trong cái nhà này ai sẽ là người chiếm được cảm tình của em gái trước.


Đế Vân Hi lấy từ trong vạt áo ra một tấm danh thiếp được mạ vàng, đang định đưa cho em gái thân yêu nhà mình thì không ngờ rằng một người đàn ông từ trong góc bước tới, chặn ngay trước mặt Cảnh Thiên.
 
Chương 293


Cảnh Thiên sững sờ nhìn người chắn trước mặt mình.


Bóng lưng của anh ta rất cao, cao ngang ngửa Đế Vân Hi.


Đây là ngày nhi3ệt độ tăng đầu tiên sau đầu xuân, anh ta vắt chiếc áo gió trên cánh tay, trên người mặc một chiếc áo
sơ mi trắng.


Đôi chân thon d1ài, vòng eo gầy, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua áo sơ mi trắng của anh ta, khiến người ta có thể
nhìn thấy đường nét cơ bắp mờ ảo. Hơi gầy,9 nhưng lại mạnh mẽ.


Đế Vân Hi nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt rồi sững sờ.


Bởi vì người này khá giống với ba anh e3m nhà họ.


Khoảng thời gian trước, anh ta đọc được trên mạng đồn thổi ầm ĩ chuyện một ngôi sao lưu lượng nào đó trông rất
giống Ả8nh để Vân Tiêu.


“Tân Dương?”


Chàng trai đang quay lưng lại với cô.


Tân Dương hơi nghiêng người, nhìn cô gái sau lưng anh ta đi giày đế bằng chỉ cao đến ngực anh ta, rồi khẽ gật đầu
với cô.


Nhìn thấy bộ dạng bị người ta ăn vạ rồi mà còn ngơ ngác của cô, anh ta thật không hiểu cái người tinh tường giúp
anh ta cãi nhau ngày hôm đó đi đâu rồi. Tân Dương lạnh lùng nhìn đám người Đế Vân Hi trông giống như thể lực
xã hội đen, lạnh lùng nói: “Mấy người cố ý ăn vạ.”


Mấy ngày nay anh ta đều đến đoàn phim nên biết rất rõ cuối con đường này có một tấm biển đường một chiều rất
to.


Không thể nào cả đoàn xe không ai nhìn thấy được chứ?


Mặc dù Tân Dương cao bằng Đế Vân Hi, nhưng cũng giống như Để Vân Tiêu, những công tử nhà giàu này từ nhỏ
đã được giáo dục về hình thể tinh anh, đương nhiên dáng người như Tân Dương không thể so sánh được với loại
thân hình từ nhỏ đã được tập luyện này rồi.


So với Để Vân Hi và một nhóm vệ sĩ có chiều cao trung bình trên 1m85 phía sau, dáng người của Tân Dương vô
cùng gầy gò và yếu ớt


Nhưng lúc này anh ta vẫn kiên quyết đứng chặn trước mặt Cảnh Thiên, không hề sợ hãi hay hèn nhát trước khi thể
của nhóm người này.


Để Vân Hi nhìn Trình Giáo Kim đột nhiên xông ra trước mặt, tuy khâm phục nhưng trong lòng lại hận đến nghiến
răng.


Anh ta đến tìm em gái ruột của mình, tên này nhảy ra đây làm gì?


Quan trọng là người này còn trông giống em trai mình nữa chứ.


“Đúng là chúng tôi nhìn thấy biển báo đường một chiều rồi, nhưng vì không quen thuộc nơi này nên vẫn quyết
định đi theo hướng chúng tôi nghĩ. Chúng tôi rất xin lỗi vì đã đâm phải cô gái xinh đẹp này, tôi cũng không nói là
sẽ không đền.” 2


Nói xong, Để Vân Hi đưa danh thiếp đã chuẩn bị sẵn đến rồi nói: “Đây là danh thiếp của tôi, nếu có vấn đề gì thì có
thể trực tiếp tìm tôi. Hôm nay tôi đâm phải cô, cho nên sau này nếu cô có bất cứ yêu cầu gì thì có thể nói với tôi, tôi
sẽ giúp cô.”


Nói xong, bốn vệ sĩ phía sau Đế Vân Hi dùng hai cây gậy khiêng một chiếc thùng tới.


Chiếc thùng được đặt trước mặt Đế Vân Hi, sau khi mở ra, từng thỏi vàng sáng chói hiện ra trước mắt Cảnh Thiên.


“Đây là quà xin lỗi của tôi đối với cô. Lần đầu gặp mặt, hy vọng cô có thể nhận lấy.” Cảnh Thiên nhìn kỹ những
thỏi vàng trong thùng.


Chiếc thùng rất lớn, rất sâu, được chế tạo từ một chất liệu đặc biệt, thỏi vàng vừa dài vừa dày. Đánh giá qua bằng mắt thì loại mỗi thỏi nặng mười ba kilogam, nhìn qua thì trong thùng đó phải có một trăm thỏi. Mẹ nó chứ, chỗ này…


Phải hơn một tấn!!


Khóe miệng Cảnh Thiên co giật dữ dội.


Ngay cả người lạnh nhạt như Tân Dương cũng bất ngờ với hành động này của Đế Vân Hi.
 
Chương 294


“Cho tôi á?”


“Ừ, cô có thích không?”


Khóe miệng Đế Vân Hi nhếch lên, nở một nụ cười xinh đẹp cổng chiều không giới hạn, ngay cả vệ 3sĩ không biết
chuyện bên cạnh anh ta cũng trợn tròn mắt.


Ông chủ lớn này là một con quỷ ăn thịt người không buồn chớp mắt, luôn được gọi l1à ma vương. Đối với phụ nữ
thì càng không bao giờ cười nói, là kiểu còn cấm dục hơn cả nam thần cấm dục là cậu hai. Bao nhiêu năm nay,
không có ng9ười phụ nữ nào dám đến gần anh ta.


Lúc này lại thu lại khí thể liếc nhìn phụ nữ một cái là đủ để làm đối phương sợ phát khóc, giảm tư thế 3của bản
thân đến mức thấp nhất, khoác vẻ mặt thành kính rồi hy vọng cô gái này có thể nhận số tiền này của anh ta.


Chỉ có đám vệ sĩ mới bi8ết rằng, để bắt và được người phụ nữ này, ông chủ của họ đã âm thầm yêu cầu họ dùng
máy bay không người lại để điều tra ở đây trong một khoảng thời gian dài, biết được người phụ nữ này lái xe đi
ngang qua, họ mới “không cẩn thận” đâm vào.


Hóa ra đâm vào cô ấy là để cho cô ấy tiền?


Liếc nhìn chiếc xe Porsche chỉ có hai triệu tệ người phụ nữ này lái, một số vệ sĩ không khỏi lộ vẻ hâm mộ.


Cảnh Thiên nhìn thấy nhiều vàng như vậy thì sao lại không thích được chứ? Cô thích tiền nhất mà.


Nhưng…


Chưa nói đến chuyện cô cầm nhiều vàng thỏi như vậy phải để đầu, chỉ mỗi cái cân nặng này thôi…


Cô sợ rằng sau khi cô dùng một tay xách cái thùng vàng này lên rồi, họ sẽ chết khiếp mất. Sau khi Đế Vân Hi trở
thành người giàu nhất châu Đề, đương nhiên Cảnh Thiên biết anh ta. Ngay cả trước đây, với tư cách là Saka, cô
cũng đã gặp anh ta vài lần rồi.


Cô luôn nghĩ rằng Đế Vân Hi là một người đàn ông rất chó má và keo kiệt, không ngờ rằng lại hào phóng với em
gái mình như vậy.


“Chiếc xe của tôi chỉ trị giá hai triệu, hơn nữa còn không phải là xe mới.” Cảnh Thiên nhắc nhở.


“Không sao, tôi cũng đâm vào cô rồi, cứ coi như là tôi đền tiền thuốc men cho cô.”


Để Vân Hi rất có khí thể nếu không nhét số tiền này cho em gái thì sẽ không đi.


“Nhưng nhiều vàng như vậy, xe tôi không thể để hết được.” “Không sao, tôi có xe, tôi có thể cùng cô đến ngân
hàng để gửi số vàng này.”


“Người nhà tôi bị bệnh, bây giờ tôi phải vội đến bệnh viện.”


“Vậy thì… nếu cô tiện thì có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Sau này chúng ta lại hẹn gặp.”


“Đừng cho.”


Tân Dương nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy anh ta không phải là người tốt.


Hôm đó Cảnh Thiên đã bảo vệ anh ta, mặc dù anh ta chỉ nói một câu cảm ơn và không bày tỏ thêm bất cứ điều gì,
nhưng anh ta lại ghi nhớ trong lòng. Là tia nắng duy nhất xuất hiện trong cuộc đời anh ta nhiều năm qua, cho dù
phải liêu cái mạng này thì anh ta cũng phải bảo vệ cô.


Bây giờ đại khái là Cảnh Thiên đã biết tại sao đám người nhà họ Đế lại lần lượt tìm đến cô rồi. Cô chỉ không hiểu,
nếu đã biết sự tồn tại của cô rồi, tại sao họ không trực tiếp đến gặp cô mà từng người một lại tặng tiền cho cô như
vậy.


Quả nhiên là hào môn số một, vung tay rất hào phóng.


Mặc dù hôm nay cô bị ăn vạ hai lần, nhưng thu lại…


Một tấn vàng cũng phải trị giá sáu mươi triệu đô la Mỹ. Cộng với chiếc xe Maybach concept trị giá một trăm triệu đô la Mỹ của mẹ ruột và chiếc vòng Đế vương lục tặng cho Quan Vũ Thần cùng số tiền đền cho cô.


Hai người ăn vạ, cô được gần hai trăm triệu đô la Mỹ.


“Anh bạn nhỏ này, cậu là người nhà của cô ấy à?”


Khi đối mặt với Cảnh Thiên, Đế Vân Hi đã giảm khí thế của mình xuống mức thấp nhất, nhưng đối với Tân Dương – người không biết lượng sức mình, ra mặt lung tung, Đế Vân Hi gần như thả hết khí thế ra.
 
Chương 295


“Tôi không phải là người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy là ân nhân của tôi. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, anh chỉ
vừa đâm vào chi3ếc Porsche trị giá hai triệu của cô ấy thôi mà dùng tận bốn
trăm triệu tệ để bồi thường cho cô ấy, đây không phải là hành đ1ộng của một người bình thường.”


Nói xong, Tân Dương nhìn Cảnh Thiên: “Cô có vội lắm không?”


Cảnh Thiên sờ mũi, cô m9uốn nói: Dù rất vội, nhưng chỉ cần anh không ngăn cản, tôi có thể đi ngay sau khi nhận
vàng, nhanh lắm, không ảnh hưởng gì đâu. Có 3điều nhìn anh ta khi nói chuyện, mỗi lần trong mắt xuất hiện sự
đấu tranh, bàn tay nắm chặt lại nhưng vẫn không nhịn được mà run lê8n, Cảnh Thiên vẫn nuốt lời muốn nói lại.


Phỏng đoán Tấn Dương có thể mắc chứng trầm cảm đã được xác nhận một lần nữa.


Cô rất có thiện cảm đối với Tân Dương, cảm giác này rất kỳ lạ, cũng khiến cô muốn bảo vệ anh ta.


Trăm lời vạn lời, cuối cùng Cảnh Thiên chỉ gật đầu với Tân Dương.


Đôi môi mỏng của Tân Dương khẽ mỉm lại: “Tôi đã gọi 115 rồi, cô để lại bằng lái xe, tôi sẽ giúp cô xử lý. Cần phải
đến bao nhiêu tiền thì đền bấy nhiêu, chiếc xe bên kia là của tôi, cô lái xe của tôi đi đi.”


Nói xong, Tân Dương đưa chìa khóa xe của mình cho Cảnh Thiên.


Một chiếc chìa khóa ô tô đã chặn mất khoản tiền bồi thường gần sáu mươi triệu đô la của cô.


Cảnh Thiên cảm thấy tim mình đang rỉ máu.


“Cảm ơn.”


Sau khi cầm lấy chìa khóa xe, Cảnh Thiên vẫy tay với Tân Dương.


Viền màu bạc của chiếc chìa khóa phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời.


Chùm ánh sáng này giống như một ngọn hải đăng đột nhiên xuất hiện trong vực sâu tăm tối, khiến trái tim của Tân


Dương bừng sáng. Nhìn thấy đôi mắt hơi cong của cô gái khi cười, Tân Dương ngẩn ra.


Đây là nụ cười đẹp nhất anh ta từng thấy trên thế giới này.


Cảnh Thiên lái xe của Tân Dương rời đi bằng một con đường khác.


Tân Dương vẫn lạnh lùng đối diện với Để Vân Hi.


Chuyện tốt của Đế Vân Hi đã bị Tân Dương cắt ngang, trong lòng anh ta vô cùng bất mãn.


“Cậu nghĩ rằng tôi ăn vạ cô ấy, đền cho cô ấy bốn trăm triệu là phi gian tức đạo à?” Lúc này, bộ mặt boss đen tối
của anh ta thể hiện hết ra bên ngoài.


Đừng nói là người bình thường, ngay cả người đứng ở vị trí cao nhiều năm khi đối mặt với chủ tịch hội đồng quản
trị tuổi trẻ tài cao như vậy cũng cảm thấy vô cùng áp lực. Tuy nhiên Đế Vân Hi phát hiện ra rằng dường như người
trước mặt mình không sống trong thế giới này. Toàn bộ trạng thái của anh ta đều đang tự do bên ngoài thế gian.


Đặc biệt là sau khi Cảnh Thiên rời đi.


Đối mặt với câu hỏi lạnh lùng của Để Vân Hi, Tân Dương không nói gì, thậm chí còn không cho Để Vân Hi một
biểu cảm nào.


Để Vân Hi: …


Lần đầu tiên gặp em gái lại không thể tặng quà gặp mặt. nghĩ rằng anh ta không có cách nào nữa à?


Nếu đã tìm thấy em gái rồi thì em gái không chạy đi đâu được, không tặng được quà gặp mặt lần đầu thì anh ta còn lần thứ hai, thứ ba.


Tóm lại…


Không phải là đến bệnh viện đó thôi sao? Em gái ngoan ngoãn nhà anh ta đi chăm sóc cho cái tên bại liệt kia chứ gì?
 
Chương 296


Nghe nói hình như hôm nay tên bại liệt kia lại phát bệnh.


Còn nghe nói rằng các cơ quan nội tạng của tên đó vì bị bại liệt nên bắt đầu su3y kiệt.


Trong lòng Đế Vân Hi vô cùng tức giận.


Lúc trước người đàn ông này có quan hệ rất tốt với người phụ nữ họ Bùi kia, bị bạ1i liệt rồi không kết hôn với con
gái nhà họ Bùi mà lại kết hôn với bẻ con nhà mình. D Nghĩ rằng bé con nhà anh ta không ai yêu không ai thương
à9?


Vốn dĩ anh ta và Chiến LệXuyên cũng được coi là bạn bè, nhưng khi mạng lưới tình báo điều tra ra rằng em gái của
anh ta lại kết hôn3 với tên bại liệt Chiến LệXuyên đó, hơn nữa còn là mua về để xung hỉ, Để Vân Hi không thể bình
tĩnh nổi..


Anh ta gác lại mọi công việ8c ở châu Để và đến thành phố H, ngoài việc đưa em gái duy nhất của mình đi, anh ta
còn muốn tìm Chiến Lệ Xuyên để tính món nợ này thật rõ ràng.


Em gái của anh ta xinh đẹp như vậy, dễ thương lại ngốc nghếch đáng yêu, thế mà lại bị tên cặn bã này hốt mất rồi!


Nỗi căm hận cứ thể dâng lên vì không tăng được vàng.


Nhưng Tân Dương ở phía đối diện dường như hoàn toàn không thể cảm nhận được điều đó.


Để Vân Hi rời đi, để lại Tân Dương đang đứng cùng với cảnh sát giao thông, không quan tâm đến nữa.


Thầy đối phương đã đi gần hết, chỉ để một người lại, Tân Dương cũng không nói nhiều,


Dù sao thì Cảnh Thiên đã đi rồi, đối phương cũng không biết cô đi đầu. Phần còn lại, anh ta chỉ cần để cảnh sát giao
thông xác định trách nhiệm và báo đối phương bồi thường là được. Sau khi Chiến Lệ Xuyên biết được Cảnh Thiên
đã vội vã quay lại thì tâm trạng rất tốt, còn bảo người máy Số 1 gọt hoa quả cho anh.


Khi Cánh Thiên trở lại bệnh viện, Chiến Lệ Xuyên được đẩy ra khỏi phòng ICU. Liếc nhìn khuôn mặt hồng hào của
đối phương, sau đó lại nhìn cửa ICU, Cảnh Thiên chớp mắt, sững sờ hỏi: “Tại sao tim lại khó chịu thế? Có triệu
chứng rõ ràng nào không?”


Có thể là do đi đường vội vàng, khi lên tầng cũng chạy nên lúc này khuôn mặt Cảnh Thiên rất đỏ, lông mi dày và
rậm, sống mũi thẳng, đôi môi đỏ mọng, khác hoàn toàn với vẻ yêu mộ trước đây.


Hôm nay Cảnh Thiên được trang điểm thành một chủ thỏ thuần khiết Lúc này cô đang mặc một chiếc áo len trắng
tinh, bên dưới là một chiếc quần jeans và đi một đôi giày bệt, mái tóc thẳng cũng được búi lên thành củ tỏi đáng
yêu.


Lúc này cô nhìn anh một cách nghiêm túc và quan tâm, sự yêu mị của một người phụ nữ và sự thuần khiết của một
cô gái trẻ hòa vào nhau.


Rõ ràng cơ thể đã tàn phế rồi nhưng trái tim lại đập mãnh liệt.


Chiến Lệ Xuyên chưa từng nghĩ rằng trên đời này có người phụ nữ nào có thể thu hút anh như thế.


Chiến Lệ Xuyên muốn lên tiếng nhưng anh không biết phải nói như thế nào.


Lúc này trong anh đang tràn ngập cảm xúc không thể giải thích được.


Đó là một cảm giác kỳ lạ và phức tạp, nhưng nó khiến anh cảm thấy vui vẻ.


Trong mắt Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên thậm chí còn không có sức để nói chuyện. 1


Trái tim anh nằm dưới sự kiểm soát của cô, dù sao thì đêm nào cô cũng truyền nguyên khí cho anh, hơn nữa còn cho anh uống nước linh tuyền mỗi ngày, lý nào lại đột nhiên phát bệnh?


Nhưng bộ dạng này của Chiến Lê Xuyên không giống như đang giả vờ.


Cảnh Thiên chỉ có thể đặt tay lên vai trái của anh, sau đó truyền nguyên khí cho anh dọc theo kinh mạch trên vai.


Trước khi phẫu thuật, cô tuyệt đối sẽ không để cơ thể của anh xuất hiện bất cứ phản ứng bất thường nào.
 
Chương 297


Sau khi phẫu thuật…


Hệ tuần hoàn của anh sẽ được phục hồi lại, các cơ quan đã bắt đầu suy kiệt sẽ tự nhiên lành l3ại.


Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất khi cô xung hỉ.


Nếu đã là xung hỉ thì nhất định phải thành công. 1


Bệnh nhân mà Saka tiếp nhận không bao giờ được phép thất bại.


Vốn dĩ Chiến Lệ Xuyên không khó chịu, bây 9giờ anh lại cảm thấy có một luồng nhiệt ấm áp từ trên vai mình tràn
vào. Lần này anh thực sự cảm thấy dường như có thứ gì 3đó từ kinh mạch xông vào tim rồi tập trung ở đó.


Cảm giác đó rất mới lạ.


Anh biết rằng đây là thứ rất quan8 trọng đối với cô.


Đột nhiên trong lòng Chiến Lệ Xuyên cảm thấy vô cùng tự trách.


Thực ra anh chỉ thấy hơi khó chịu vì có quá nhiều người đàn ông thèm muốn có, nên mới muốn cô quay lại ở cùng
mình mà thôi.


Anh không hề muốn có truyền thử đại loại như chân khí trong phim cổ trang cho mình.


Càng không muốn cô mệt mỏi vì mình, thậm chí là bị thương.


“Tôi không sao, vừa rồi chỉ hơi không thoải mái nên vào trong kiểm tra một lát.”


Nói xong, Chiến Lệ Xuyên lườm Vân Chu, đổ vấy: “Cậu gọi mợ chủ về đúng không?” T


Vận Chu …


Trạch Ngôn ở bên cạnh, biết đã đến lúc mình hết vai rồi, anh ta dũng cảm đứng ra nói: “Cậu chủ, là tôi gọi điện cho
mợ chủ.”


“Mợ chủ đang làm việc, hai người gọi cho cô ấy làm gì?”


“Tôi… tôi thấy lần trước khi cậu phát bệnh, mợ chủ vuốt ngực cho cậu là cậu đỡ hơn rất nhiều, cho nên tôi nghĩ nếu
mợ chủ về thì cậu sẽ rất vui, không chừng sẽ không khó chịu như vậy nữa. Xin lỗi mợ, là tôi quá đường đột, làm lỡ
việc của mợ.”


Trong lòng Cảnh Thiên, Chiến LệXuyên là chính nhân quân tử, một bông hoa ngự trên non cao, hơn nữa còn là loại
hoa Tuyết Liên nghìn năm ấy.


Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người đàn ông này thật ra lại là một bông Bạch Liên. Càng không ngờ Trạch Ngôn, Vân
Chu và các bác sĩ phía sau đang đội nồi giúp anh.


“Không sao đâu, tôi là vợ của anh ấy, anh ấy xảy ra chuyện gì thì đúng là hai người nên báo cho tôi càng sớm càng
tốt.”


Nói xong, cô nhìn Chiến Lệ Xuyên và quan tâm hỏi: “A Xuyên, bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”


“Đã không sao rồi, lúc trước chỉ hơi khó thở thôi, để tiện cho việc kiểm tra nên bác sĩ đã đẩy tôi vào phòng ICU
luôn. Trạch Ngôn và Vận Chu ra ngoài làm việc, không biết tình hình, tôi thật sự không sao, làm phiền cô rồi.”


Chiến Lệ Xuyên nói hơi nhiều, hơn nữa còn nói liền một mạch, Cảnh Thiên thấy anh không hề xuất hiện tình trạng
hụt hơi nên cũng yên tâm gật đầu.


“Không sao thì tốt.”


Lúc này cửa thang máy mở ra, ông cụ được một nhóm người vây quanh đi vào.


Nghe bác sĩ nói A Xuyên vào ICU, ông cụ giật mình, sau đó hỏi Trạch Ngôn mới biết được nguyên nhân.


Vốn dĩ người thân tín bên cạnh đều khuyên ông cụ, nếu cậu ba không sao thì ông cụ hãy nghỉ ngơi thật tốt. Dù sao thì khoảng thời gian này cũng mệt mỏi quá rồi, một ông cụ 75 tuổi, vốn dĩ đang an hưởng tuổi già rồi, vậy mà đột nhiên người thừa kế lại xảy ra chuyện, ông cụ không chỉ phải lo liệu công việc trong một tập đoàn lớn mà còn phải lo lắng cho cháu trai mình, mỗi ngày đều lo lắng cho sức khỏe của anh.


Sức khỏe của ông cụ đã già trái non hột từ lâu.


Nhưng vừa nghe tin A Xuyên muốn vợ về ở cùng mình mà giả vờ, ông cụ đã quyết định giúp cháu trai diễn vở kịch này.


Không thì ông sợ là A Xuyên nhà ông không biết giấu mặt đi đâu.
 
Chương 298


Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên, ông cụ vội vàng hỏi han tình hình, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.


Có nhiều người cùng diễn với Chiến Lệ Xuyên như3 vậy, đương nhiên Cảnh Thiên không nhìn ra được.


Chiến Lệ Xuyên nhìn thấy ông thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Nhìn mái tóc1 bạc phơ của ông, nghĩ đến lúc trước mình xin được chết nhân đạo, anh cảm thấy rất có lỗi với ông.


Ông cụ hỏi han ân cần, sau khi hàn huyê9n một lúc, ông không làm phiền cháu trai và cháu dâu ở bên nhau nữa.


Vừa đi ra ngoài, ông cụ gặp Chiến Thư Du đang đi lên.


“Ông nộ3i, ông định đi à?” Chiến Thư Du chào hỏi.


“Ừ, tập đoàn còn một số việc cần xử lý. Hiện tại bên phía A Xuyên cũng không có nhiều việc như v8ậy nữa, nếu
cháu rảnh thì cùng ông đến tập đoàn để giải quyết công việc đi.”


Kể từ sau khi A Xuyên bị liệt, người trước đây chưa từng tranh giành điều gì như Chiến Thư Du bắt đầu khai chiến
với Chiến Vũ Hằng, ông cụ chỉ không muốn công ty vốn dĩ đã chưởng khí mù mịt lại càng loạn thêm, cho nên mới
luôn không để cho Chiến Thư Du nhúng tay vào thôi. Điều này làm cho Chiến Vũ Hằng có được cơ hội.


Tuy nhiên thời gian gần đây biểu hiện của Chiến Thư Du rất đáng khen, ông cụ rất yên tâm nên mời cô đến tập
đoàn.


Chiến Thư Du liếc nhìn vào bên trong rồi nói: “Ông nội, ông chỉ cần theo dõi Chiến Vũ Hằng thật chặt chẽ là được,
cháu không yên tâm lắm về A Xuyên, cháu muốn ở lại đây. Ngày mai cháu sẽ cùng ông tham gia cuộc họp hội đồng
quản trị được không ạ?”


Ông cụ lập tức ngăn cản: “A Xuyên khó lắm mới chờ được Thiên Thiên về, cháu để cho thằng bé ở cùng với vợ mình
đi. Cháu cũng không còn nhỏ nữa, mau tìm ai đó rồi kết hôn thôi.”


“A Xuyên như thế này, cháu làm gì còn tâm trạng kết hôn nữa? Ông cũng không muốn cháu vì người đàn ông khác
mà bỏ chuyện của A Xuyên sang một bên chứ? Ông nội, cháu nói rồi, cháu sẽ ở bên A Xuyên cả đời, trừ khi thằng bé
khỏe lại.”


Nghe thấy lời nói của Chiến Thư Du, ông cụ rất yên tâm. Dù sao thì trong bốn tháng qua, người chị gái Chiến Thư
Du này rất xứng đáng với vai trò của mình. Ông cụ gật đầu: “Ông biết tấm lòng của cháu dành cho A Xuyên, cũng
cảm ơn cháu đã luôn đối xử tốt với A Xuyên như vậy.”


Chiến Thư Du nghe vậy thì không vui.


“Ông, ông đối xử tốt với A Xuyên, cháu có khen ông không?”


Ông cụ: …


“Vậy thì cháu tốt với A Xuyên cũng không cần khen ngợi, cháu không thích lời khen như vậy.”


“Được được! Mấy đứa đều có chính kiến của mình, ông già như ông không bằng được mấy đứa. Nhưng cháu
muốn ở bệnh viện thì cứ ở, đừng vào trong làm phiên chúng nó. Bây giờ A Xuyên không muốn bị cháu làm phiền
đâu.”


“Cháu biết rồi, ông về ạ.”


Sau khi hàn huyện một lúc, cả ông cụ Chiến và Chiến Thư Du đều rời đi. Chỉ còn lại Chiến LệXuyên và Cảnh Thiên
trong phòng bệnh.


Hai cái bóng đèn là Trạch Ngôn và Vận Chu đã không thấy tăm hơi từ lâu.


Cảnh Thiên liếc nhìn chiếc ly đã cạn nước, tranh thủ lúc rót nước cho Chiến Lê Xuyên, cô lại thêm nước kinh tuyền vào cho anh.


Cô luôn không thể hiểu được, người này đã uống nước linh tuyền của cô rồi, cô còn truyền nguyên khí cho nữa, sao lại vẫn khó chịu nhỉ?


Sức khỏe kém đến vậy à?
 
Chương 299


Rót nước xong, Cảnh Thiên nhẹ nhàng đưa ống hút vào miệng anh và nói: “Nào, uống nước ấm trước đã.”


Nhìn thấy đôi mắt chớp chớp k3hông hiểu gì của cô gái trước mặt, tâm trạng Chiến Lệ Xuyên rất vui.


Để ngậm lấy ống hút, đầu Chiến Lệ Xuyên hơi dùng sức, c1ố gắng tiến về phía trước một chút.


Nhưng anh không ngờ Cảnh Thiên lại nói với anh một cách vô cùng dịu dàng: “Đầu anh đừng sát 9lại nữa, sẽ mệt
lắm. Anh cứ nghiêng đầu như vậy, tôi đút cho anh.” Chiến Lệ Xuyên cảm thấy trái tim mình được sưởi ấm.


Cô ngốc3 này thật đúng là một chú thỏ con dịu dàng hiền thục.


Cảnh Thiên hoàn toàn không biết rằng hình ảnh của mình trong lòng Chiến L8ệ Xuyên lại trái ngược.


Nói cô là thỏ con cũng không hoàn toàn sai, cách ăn mặc hôm nay của cô vừa hay giống một chú thỏ con dịu dàng.


Kỹ thuật của chuyên gia trang điểm rất cao. Bởi vì nội dung của cốt truyện là giai đoạn đầu cô càng dịu dàng, về
sau khi thân phận lính đánh thuế hàng đầu quốc tế bị bại lộ, mới có thể làm nổi bật sự tương phản của nhân vật.


Tuy nhiên, dịu dàng hiền thục gì đó, Chiến Lệ Xuyên thực sự đã cảm nhận sai rồi. Là một bác sĩ thiên tài lòng dạ
đen tối, Saka hoặc là sẽ để mặc cho đối phương chết, dù có khổ sở van xin thể nào cô cũng không thèm nhìn, hoặc
một khi đã chấp nhận thì cô sẽ chịu trách nhiệm với bệnh nhân này đến cùng.


Là một bác sĩ thiên tài hàng đầu, đương nhiên cô biết phải chăm sóc bệnh nhân như thế nào.


Phương pháp chăm sóc của cô sợ là ngay cả những y tá chăm sóc bệnh nhân hàng ngày cũng không sánh bằng.


Sau khi uống nước, Cánh Thiên cúi xuống giúp anh chỉnh lại gối, đặt đầu anh ở một tư thể thoải mái hơn.


Thời điểm Cảnh Thiên nâng đầu Chiến LệXuyên lên, cổ áo len trắng của cô hơi trung xuống, mà Chiến LệXuyên lại
rất bị động, hai mắt nhìn thẳng vào cảnh xuân trong áo của cô.


Chiến Lệ Xuyên: . III


Dù bị bại liệt, từ phần ngực trở xuống đều không có cảm giác, nhưng… Chiến Lệ Xuyên vẫn cảm thấy máu mình
xông lên não, đầu óc nổ tung.


Sau khi giúp anh điều chỉnh lại vị trí, Cảnh Thiên nhẹ nhàng đặt đầu anh lên chiếc gối mềm mại và vén chăn cho
anh.


Bị buộc phải rời khỏi cảnh xuân tươi đẹp, ánh mắt Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên lập tức trở nên vô cùng thâm
sâu. Cảnh Thiên cũng nhận thấy trạng thái của Chiến Lệ Xuyên có gì đó không ổn, cô quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?


Lại khó chịu à?”


“Không.” Giọng anh hơi khàn,


Những Cảnh Thiên đã đưa tay ra để bắt mạch rồi.


Cô nghiêm túc nói: “Nhịp tim của anh hơi nhanh, tốc độ này đã vượt quá 100 nhịp một phút rồi. Anh có thể chịu
được không?”


Mặc dù một người bình thường có thể đạt 145 nhịp sau khi vận động, nhưng đây là một bệnh nhân bị bại liệt. Hơn nữa trong trường hợp không vận động, nhịp tim tăng nhanh đột ngột không phải là một chuyện tốt.


Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên gặp phải trường hợp uống nước linh tuyền rồi mà không có tác dụng.


Mẹ nó chứ!


Cảnh Thiên lo lắng, Chiến Lê Xuyên cũng lo lắng, sợ rằng suy nghĩ nhỏ này của mình sẽ bị cô gái nhìn ra.
 
Chương 300


Dù đây là vợ anh, nhưng anh không muốn để lộ suy nghĩ của mình vào lúc này.


Kẻ mạnh không bao giờ muốn thể hiện mặt yếu của mì3nh trước mặt những người họ thích.


“Tôi không sao, thực sự không sao, cô đừng lo lắng. Trước đây khi tôi khỏe mạnh, tôi cũng 1thường bị rối loạn nhịp
tim như thế này, có lẽ do ngồi nhiều quả. Dù sao thì phần lớn thời gian tôi đều họp hành và ít vận động.”


Lời nói của Chiến Lệ Xuyên không hề có bất kỳ sức thuyết phục nào. Bởi vì… “Anh chảy máu mũi rồi.”2


Chiến Lệ Xuyên3: …


“Trưa nay anh ăn gì? Lúc trước không phải là viện nghiên cứu Lawrence không cho anh ăn đồ nóng sao?”


Chiến Lệ8 Xuyên đã nhạt miệng đến mức không còn vị giác gì: …


Cảnh Thiên vừa lẩm bẩm vừa lấy khăn giấy lau giúp anh,


Vừa lau, cô vừa nâng đầu anh lên.


Chiến Lệ Xuyên lại bị cưỡng chế phải nhìn vào cảnh xuân trong cổ áo len bị trúng xuống: …


Vốn dĩ chỉ chảy một ít máu mang tính tượng trưng, nhưng lần này thì phun hẳn ra.


“Khụ… khụ khụ…”


May là tay chân của Cảnh Thiên rất nhanh nhẹn, khi anh họ đã để anh nằm nghiêng, nếu không máu sẽ bị tắc trong
khí quản rồi vào trong phổi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.


Vì vậy, ngay cả khi đặt anh nằm nghiêng lại, để loại bỏ hết chất dịch tích tụ trong cơ thể anh, Cảnh Thiên đã sử
dụng nguyên khí của mình khi vỗ lưng cho Chiến Lệ Xuyên. Vốn dĩ Chiến Lệ Xuyên đã xấu hổ chết đi được rồi.


Ngay cả bản thân anh cũng vô cùng khinh thường chính mình. 10


Trước đây khi cơ thể anh khỏe mạnh, có biết bao phụ nữ muốn trèo lên giường anh nhưng anh chưa bao giờ coi
trọng họ, càng chưa từng chảy máu mũi vì ai cả.


Anh tưởng rằng cách nói này chỉ là “khoa trương” mà thôi.


Bây giờ…


Anh không chỉ chảy máu mũi mà còn nôn ra máu là có ý gì?


Chiến Lệ Xuyên cảm thấy mình có thể trở thành người đàn ông đầu tiên trong lịch sử bị chết ngạt vì vô tình liếc
thấy cảnh xuân của vợ mình.


Thấy mình càng lúc càng ho ra nhiều máu hơn, Chiến Lệ Xuyên có ý nghĩ muốn chết một lần nữa. Nhưng lần này
không phải là chết nhân đạo, mà là đập đầu chết.


Xấu hổ quá!


Thực ra Chiến Lệ Xuyên không cần ho ra nhiều máu như vậy, để ngăn máu chảy ngược vào phổi, Cảnh Thiên đã
giúp anh đẩy ra.


Cho đến khi anh họ hết máu, Cảnh Thiên mới dùng tay.


Đúng lúc này, một nam một nữ mặc quần áo vô trùng dùng một lần đột nhiên bước vào.


Khi nhìn thấy vậy, người phụ nữ kinh ngạc kêu lên, sau đó bắt đầu hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, bệnh nhân nôn ra máu
rồi! Cứu! Cứu!”


Chiến Lệ Xuyên: …


Cảnh Thiên: …


Ngay khi Cảnh Thiên vừa mới vuốt lưng cho Chiến LệXuyên xong, định lau rồi báo Số 1 thay chăn cho anh là xong,
nhưng vì tiếng kêu của người phụ nữ này nên bên ngoài liền người ngã ngựa đổ.


Khương Vxu Hi mang tổ yến tới nhưng bị Trạch Ngôn và Vân Chu chặn ở ngoài nên không vào được, nghe thấy tiếng la hét trong phòng bệnh, sau khi Trạch Ngôn và Vân Chu lao vào phòng bệnh, cô ta cũng nhanh chóng lao vào theo.


Cuối cùng thì cũng gặp được anh Xuyên rồi.


Kể từ khi anh Xuyên nằm viện, cô ta còn không có cả cơ hội để mang tổ yến đến. Lúc này nắm bắt được cơ hội, Khương Vũ Hi gần như là chạy cự li một trăm mét vậy.


Nhưng vừa bước vào thì va phải một người phụ nữ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom