Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 261


“Chủ tịch, đây là tất cả thông tin mà chúng tôi đã điều tra được cho đến nay.”


Trong phòng tổng thống của khách sạn bảy sao sang tr3ọng nhất thành phố H, Vân Tiêu vừa tắm xong, anh ta mặc
áo choàng tắm ngồi trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, bàn tay mảnh dẻ đ1ang cầm một ly rượu vang đỏ
rực rỡ.


Trên bàn bên cạnh đặt một chai Byron’s ar series. Đây là loại rượu hàng đầu thế giới, một chai9 rượu có thể được
bán với giá hàng chục triệu. Người bình thường mua về là để sưu tầm, nhưng sau khi Vân Tiêu nghe thấy đã điều
tra được t3hông tin lại uống cạn ly rượu trong tay.


Vị của A rất ngọt và thơm, khiến người ta ngửi thấy là muốn uống cạn như một loại rượu hợ8p khẩu vị, uống vào
lại thấy hơi đắng chát. Nhưng rượu chảy xuống cổ họng thì chút đắng chát đó lại chuyển thành ngọt. Cuối cùng,
rượu chảy xuống bụng, cảm giác quanh quẩn nơi đầu lưỡi và cổ họng lại chuyển thành mùi cam nhàn nhạt, hương
vị ngẩm và lưu luyến mang theo một cảm giác ấm áp,


Điều này cực kỳ giống với tâm trạng của anh ta lúc này.


Bởi vì đã tìm được em gái ruột, anh ta rất vui, nhưng khi nhìn thấy nhà họ Cảnh lại đối xử với em gái của Để Vân
Tiêu này như vậy, nghĩ đến em gái mình từ bé đã phải chịu ấm ức trong cái gia đình rách nát đó, cảm giác đắng
chát và tàn ác cuộn trào mãnh liệt trong lòng không thể nào che giấu được.


Đặt ly rượu lên bàn, Vân Tiêu cầm lấy tập tài liệu. Sau khi nhìn một lúc, anh ta mới đủ can đảm để mở ra.


Trợ lý đứng bên cạnh Vân Tiêu chờ lệnh.


Vân Tiêu đọc hết tài liệu. Sau đó khóe môi ấm áp tao nhã nhếch lên một nụ cười như yêu quái, trợ lý ở bên cạnh sợ
tới mức lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh.


“Vẫn chưa mua mảnh đất phía Đông thành phố đúng không?” Trợ lý vội vàng gật đầu: “Bởi vì cậu ba nói mảnh đất
đó không sạch sẽ nên phía cậu cả không mua.”


Mặc dù cậu cả và cậu hai đều là trùm trong giới tài chính nhưng trong nhà chỉ có lời nói của cậu ba có trọng lượng
nhất. Chỉ có cậu ba nói thì cậu cả và cậu hai mới nghe.


“Vậy thì hãy tìm cách để nhà họ Cảnh mua lại mảnh đất đó.”


Không phải là bản em gái của anh ta để trả tiền sao?


Kể từ bây giờ, nhà họ Cảnh quan tâm đến thứ gì thì anh ta sẽ phá hủy thứ đó.


“Mẹ, con buồn quá! Hu hu hu…mất vai diễn rồi, khó khăn lắm chịu đủ loại mắng chửi chế giễu, chị mới chịu bố thí cho con một vai nữ phụ thứ ba. Con tưởng rằng chị thật lòng cho con, nhưng chị ấy lại làm vậy vì muốn sỉ nhục con! Hu hu hu…làm sao baay giờ? Đây là vai diễn đầu tiên của con, nếu thật sự mất đi như vậy thì sau này ai còn mời con đóng phim nữa? Cho dù người ta không tin đoạn video đó, hoặc là không chú ý đến video đó thì họ cũng sẽ cảm thấy con là một con bệnh động một tí là có thể sẽ xảy ra án mạng. Mẹ…năm đó tại sao mẹ lại không sinh con ra đầu tiên chứ?”


Cảnh Lạc vẫn đang truyền nước trong bệnh viện, hôm nay bị chọc tức ghê gớm quá.


Mặc dù cô ta mắc bệnh tim bẩm sinh nhưng tình rạng bệnh tương đối nhẹ, cho nên chỉ cần chú ý thì thông thường cả năm không phát bệnh một lần. Cho dù có phát bệnh thì chỉ cần uống thuốc là khỏi.


Nhưng lần phát bệnh này rất dữ dội và khiến cô ta cảm nhận sâu sắc khoảng cách giữa bản thân và Cảnh Thiên, khiến tâm lý vốn dĩ đã méo mó của cô ta càng thêm tràn đầy sự căm hận gần như điên cuồng.
 
Chương 262


Thỉnh thoảng load những lời chửi bới cô ta trên Weibo, đừng tưởng cô ta không biết những người đó đều là Vân
Tiêu phi xa.


Vân Ti3êu rất hiếm khi công khai nhận xét không hay về bất kỳ ai, Dương Duyệt là người đầu tiên và cô ta là người
thứ hai.


Căn nguyên 1của tất cả những điều này đều bắt nguồn từ con khốn Cảnh Thiên kia.


Vì vậy Cảnh Lạc càng khóc to hơn.


Cảnh Thiên đã khô9ng để ý đến cô ta rồi, bây giờ người duy nhất có thể trị Cảnh Thiên là mẹ cô ta.


Nhìn thấy Cảnh Lạc khóc, bà Cảnh cũng rất tức 3giận. Nhưng hôm nay bà ta đã bị ông Cảnh mắng một trận, thậm
chí ngay cả sinh hoạt phí cũng bị trừ hơn một nửa. Bà Cảnh thật sự không d8ám động vào Cảnh Thiên nữa.


“Tiểu Lạc, mẹ biết con ấm ức. Con xem, từ bé đến lớn, chỉ cần là thử con muốn, chị con có, có lần nào là mẹ không
chiều con không?”


“Mẹ, mẹ đồng ý với Tiểu Lạc thêm một lần được không? Đây là lần cuối cùng được không? Mẹ bảo chị đi xin đạo
diễn được không? Nhà họ Chiến là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, chỉ cần nhà họ Chiến đồng ý, cho dù là lời
đạo diễn đã nói ra cũng có thể thu hồi lại được. Thật ra cũng chỉ là một câu nói của chị thôi.”


Bà Cảnh khó xử.


“Con cũng biết chuyện hôm nay em trai con bị người ta đánh rồi đấy, mẹ chưa làm rõ sự tình mà đã mắng Cảnh
Thiên một trận rồi, kết quả là tên bại liệt nhà họ Chiển đó tới, nhục mạ mẹ và bố con ngay trước


mặt mấy lãnh đạo tại to mặt lớn đó. Con không biết đấy thôi, tên bại liệt kia cưng chiều chị con lắm, không chỉ tìm
Cục trưởng Vương ở tổng cục mà còn tìm phó thị trưởng nữa, thậm chí ngay cả bên trên còn gọi điện đến thành
phố H, nói là phải điều tra rõ người đánh em trai con, tuyệt đối không nhân nhượng.”


Cảnh Lạc càng nghe những lời bà Cảnh nói, sắc mặt lại càng khó coi, nước mắt trào ra vì tức giận.


“Tiểu Lạc, con cũng biết rằng Tiểu Kiệt yêu quý nó, hơn nữa bố con cũng nói rồi, sau này nhà họ Cảnh chúng ta
phải dựa hết vào nó. Chuyện của con là chuyện nhỏ, nếu mẹ lại đi gây sự với nó nữa thì sau này nếu bố con và Tiểu
Kiệt lại có chuyện gì bất trắc, nó sẽ không giúp nữa đâu. Như vậy chẳng phải chúng ta sẽ xôi hỏng bỏng không
sao?”


“Mẹ, mặc dù khi con ở cùng với chị, mẹ luôn thiên vị con, nhưng chỉ cần chuyện có liên quan đến Tiểu Kiệt là lần
nào mẹ cũng nghiêng về phía Tiểu Kiệt. Hu hu hu… chị xinh đẹp như vậy, bố mẹ lại để cho chị ấy
gả vào một gia đình tốt như thế, Tiểu Kiệt lại là người thừa kế của bố mẹ. Vậy con phải làm sao? Từ nhỏ con đã bị
bệnh tim, con không xinh đẹp như chị, khó khăn lắm mới tìm được bạn trai cũng chỉ là do chị vứt lại. Hu hu hu…
mẹ, con buôn quá!”


Nhìn Cảnh Lạc khóc như vậy, bà Cảnh cũng rất đau lòng.


Đây là đứa con do chính mình sinh ra!


Cuối cùng, bà Cảnh không kìm lòng được trước tiếng khóc của Cảnh Lạc, nghĩ rằng dù sao thì chồng mình cũng không có ở đó nên gật đầu: “Được rồi, vậy mẹ gọi điện cho chị con xem sao, con cũng biết giờ chị con đã có người chống lưng rồi, nó có thể sẽ nghe lời bố con cũng nên, hôm nay nó không hề hòa nhã với mẹ chút nào.”


Cảnh Lạc nghe vậy là nín ngay, hai mắt sáng ngời. Nhưng khi bà cảnh tìm thấy số của Cảnh Thiên và dùng điện thoại cố định của bệnh viện để gọi cho cô thì đột ngột mất điện.


Cả căn phòng tối đen một cách kỳ lạ.
 
Chương 263


Cảnh Lạc và bà Cảnh đều sửng sốt.


“Bệnh viện rác rưởi gì thế này? Không phải bệnh viện đều dùng cáp đôi sao? Sao lại mất điện?” Bà Cảnh bấ3t mãn
lẩm bẩm. “Lát nữa sẽ có điện thôi. Mẹ, mẹ gọi cho chị trước đi, con sợ mai đạo diễn Phan sẽ chọn người đóng vai
nữ phụ thứ ba, vậy thì con 1sẽ hoàn toàn hết hi vọng rồi.”


“Không có điện thì sao gọi được!”


Bởi vì bây giờ trong nhà cũng rất ít khi dùng máy bàn, bình thườ9ng muốn tìm ai thì sẽ dùng điện điện thoại di
động.


“Con ở đây đi, mẹ ra ngoài hỏi xem. Mẹ thấy hình như tầng khác của tòa nhà này vẫn sá3ng đèn.”


Nói xong, bà Cảnh ra ngoài, để lại Cảnh Lạc một mình trong phòng bệnh.


Vốn dĩ Cảnh Lạc không hề sợ ma. Không ngờ bà Cảnh8 vừa bước ra ngoài thì có mấy người mặc vest đen xông vào.


Cảnh Lạc giật mình, vừa định hét lên thì miệng cô ta đã bị thứ gì đó rất hội bịt chặt lại rồi.


Cô ta mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mặt đối phương nhờ ánh sáng màn hình điện thoại. Không ngờ đối phương lại
chụp thẳng bao tải lên đầu cô ta, sau đó đánh đập cô ta một cách không hề thương hoa tiếc ngọc.


Đến khi bà Cảnh tìm gặp ban quản lý bệnh viện để hỏi, phát hiện sau khi tầng năm bị nhảy áp đã khôi phục lại
nguồn điện rồi.


Khi bà ta trở lại phòng bệnh thì tức giận đến mức suýt ngất xỉu. “Tiểu Lạc!”


Bà Cảnh hét lên, vội vàng bước tới và kéo bao tải trên đầu Cảnh Lạc ra. Nhìn thấy con gái nằm bất động trên
giường, bà Cảnh sợ hãi hét lớn, ngay lập tức thu hút nhiều bác sĩ, y tá và bệnh nhân ở phòng đơn bên cạnh.


Khi bà Cảnh lấy một mớ vải sặc sỡ đủ màu sắc từ miệng Cảnh Lạc ra, đột nhiên ngửi thấy một mùi kỳ lạ và vô cùng
hổi. Sau khi vài mảnh vải vương vãi ra vì không được buộc chặt, người ta mới phát hiện ra những mảnh vải bốc
mùi này hóa ra lại là… đủ loại tất bẩn!


Một số cải thậm chí còn cứng đờ!!!


Cộng thêm bên trên còn có lỗ thủng, vừa nhìn là biết thứ mà công nhân đeo mấy ngày liền không giặt.


“Qe.”


Bà Cảnh chưa từng nhìn thấy cảnh này, dịch vị ngay lập tức trào ra, không thể nhịn nổi mà nôn ra luôn.


Sau khi bà ta nôn xong, Cảnh Lạc bị đánh đến mức biến thành đầu lợn đã được đưa vào phòng cấp cứu.


Bà Cảnh tức đến mức suýt phun ra một ngụm máu.


Nghĩ đến việc bình thường Cảnh Lạc ngoan như vậy, không xích mích gì với ai và cũng không có kẻ thù nào cả,
dùng ngón chân cái nghĩ cũng biết ngoài Cảnh Thiên ra thì không ai dám làm như vậy.


Dám đối xử với con gái bà ta như vậy à!


Bà Cảnh nhấc điện thoại cố định và gọi ngay cho Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên đã cài đặt một thiết bị định vị tự động vào điện thoại của mình, nhìn vị trí cuộc gọi là ở một bệnh viện
nào đó, Cảnh Thiên biết ngay là ai gọi cho cô.


Chắc chắn là tìm cô để đòi lại vai diễn, cô cúp máy luôn rồi chặn số.


Hai ngày nay cô đều bận rộn, không kịp mang kết quả xét nghiệm DNA của Quan Vũ Thần đi vả mặt. Đợi khi nào
cô rảnh sẽ đi tính sổ với họ.


Điện thoại lại bị cúp, bà Cảnh tức chết đi được, lập tức gọi cho ông Cảnh.


Ông Cảnh biết Cảnh Lạc bị đánh cũng rất đau lòng, lập tức chạy đến bệnh viện.


Đợi ông Cảnh rời đi, Cảnh Kiệt lập tức chạy ra đường gọi điện cho Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên nhìn thấy một cuộc gọi là khác được hiển thị ở gần nhà họ Cảnh, suy nghĩ một lát rồi bắt máy.


“Chị.”


Cảnh Thiên nhướng mày: “Tiểu Kiệt, có chuyện gì thế?”


“Họ…nói là chị…đánh Cảnh Lạc.”
 
Chương 264


Đánh Cảnh Lạc?


Cảnh Thiên bất giác liếc nhìn Chiến Lê Xuyên đang nhìn mình rồi hỏi: “Người của anh đánh Cảnh Lạc à?”


Chiến Lê Xuyên k3hẽ nhướng mày, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ.


“Tôi cũng muốn lắm.”


Nghĩ lại thì suy cho cùng Cảnh Lạc vẫn là em gái c1ô, không có được sự cho phép của cô, anh sẽ khiến đối phương
không được yên thân nhưng tuyệt đối không khiến cô ta bị thương.


“Anh rể em khôn9g cho người đánh nó đâu.” Cảnh Thiên trả lời. Cảnh Lạc vẫn chưa đến mức khiến cô muốn đích
thân ra tay dạy dỗ.


Nhưng…


Không phải Ch3iến Lê Xuyên thì là ai?


Nghĩ đến chiếc xe theo dõi cô hôm nay và người đứng sau những người đó, Cảnh Thiên khẽ nhướng mày.


Cảnh Kiệt 8mách xong bèn hớn hở về nhà. Cậu không hề để tâm đến chuyện Cảnh Lạc bị đánh, chỉ cần chị cậu biết
chắc chắn bố mẹ sẽ đến gây chuyện với chị để phòng ngừa cho tốt là được rồi.


Cậu vừa đi ra đến cửa thì gặp Phàn Thụy.


Hôm nay Phàn Thụy đã mấy lần muốn nói chuyện với cậu ở cổng đồn cảnh sát rồi, nhưng đều bị mẹ Cảnh Kiệt
ngăn lại.


Bây giờ thấy Phàn Thụy lại đến, còn đứng ngó đồng ngó tây ngoài biệt thự, Cánh Kiệt bèn đi đến vỗ vai cậu ta một
cái.


Phàn Thụy giật thót mình, thấy là Cảnh Kiệt bèn hớn hở gọi một tiếng “J thần” rồi bảo: “Cậu biết hôm nay chị


Thiên đến chỗ tớ ăn canh cay phải không?”


Cảnh Kiệt gật đầu.


“Thế cậu có nhở người phụ nữ cùng xuống xe với Phó thị trưởng Bành sau đó không?” Phàn Thụy lại hỏi.
Cảnh Kiệt chớp mắt rồi lại gật đầu.


Tuy trồng người phụ nữ đó rất diêm dúa nhưng chị ta cũng đến để giúp chị mình, vì vậy cậu nhớ rất rõ. “Cậu biết
không, hôm nay chị cậu không phải đến ăn canh cay một mình đâu, chị ấy đi cùng người phụ nữ kia đấy. Còn
nữa.”


Phàn Thụy cân nhắc rồi vẫn nói ra: “Tớ thấy người phụ nữ đó cầm theo một bản kết quả xét nghiệm DNA, lúc đó tớ
đang mang đồ ăn lên nên có thấy loáng thoáng, hình như bản xét nghiệm đó là của chị gái cậu đấy.”


Ánh mắt Cảnh Việt vẫn ngơ ngác như không thể tập trung được, nhưng sau khi nghe những gì Phàn Thụy nói, đôi
mắt rệu rã lại đột ngột mở to.


Nghĩ lại thì bắt đầu từ khi mình có thể hiểu chuyện, chị gái luôn bị bố mẹ đối xử một cách không công bằng. Chỉ
cần là thứ gì của chị, bố mẹ sẽ dùng đủ kiểu dụ dỗ lừa dối hoặc nói vài lời cay nghiệt để giành
lay.


Bố mẹ đối xử với Cảnh Lạc thì không phải nói rồi, tuy cũng rất hung dữ với cậu nhưng cậu biết, đó là sự hung dữ
vì giận cậu không biết phấn đấu.


Nhưng bố mẹ thực sự đối xử không tốt với chị. Hồi trước cậu vẫn không hiểu vì sao chị tốt như vậy, xinh đẹp như vậy, tốt bụng và giỏi gianh như vậy, bố mẹ lại chỉ muốn dành hết những thứ tốt cho Cảnh Lạc. Bây giờ cậu đã hiểu rồi! Hóa ra có khả năng chị không phải con ruột của họ!


“Kết quả…” thế nào?


Lời nói kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra được.


“Hình như chị Thiên không phải con ruột nhà cậu. Hơn nữa hình như chị Thiên đã chắc chắn chuyện này từ trước khi nhận được bản báo cáo rồi. Với cả…tớ cứ có cảm giác chị Thiên không phải dạng vừa đâu. Hôm nay cậu cũng thấy người phụ nữ đi cùng Phó thị trưởng Bành rồi đấy, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, nhưng khi ở trước mặt chị Thiên, người đó lại có vẻ như coi chị Thiên là bề trên.”
 
Chương 265


Phàn Thụy gãi đầu: “Nói thế nào nhỉ? Giống cảm giác cậu chỉ đâu thì tớ đánh đó ấy! Thế nên tớ nghĩ là chị Thiên
không phải người bình th3ường đâu!”


Cho dù Cảnh Thiên có phải người bình thường hay không, Cảnh Kiệt lúc này chỉ thấy buồn vì người chị mà cậu yêu
quý n1hất lại không phải chị ruột của cậu.


Thấy Cảnh Kiệt ẩu xìu, Phàn Thụy an ủi: “J thần, cậu đừng buồn, tuy chị Thiên không phải c9on ruột của bố mẹ
cậu, nhưng khi thấy cậu gặp khó khăn, chị ấy vẫn đứng ra đấy thôi. Cho dù thế nào, hai người đã sống bên nhau
suốt ba3o nhiêu lâu rồi, chị ấy chắc chắn vẫn coi cậu là em trai!”


Ông bà Cảnh không biết những chuyện này, lúc này họ đang ở bệnh viện8, cuối cùng cũng chờ được Cảnh Lạc
phẫu thuật xong.


Phần hàm dưới bị trật khớp đã được nắn trở lại vị trí cũ, sống mũi giả bị đánh gãy, chỉ có thể tháo bỏ trước, phần
silicon ở cằm bị đánh lệch, những phần này bắt buộc phải đến bệnh viện thẩm mỹ chuyên biệt để làm lại. Trừ
những chỗ này ra thì hai bên chân bị nứt xương. Ba tháng tới, bác sĩ kiến nghị cô ta đừng xuống giường.


Bà Cảnh nghe Cảnh Lạc bị thương như vậy thì nổi giận đùng đùng.


“Nó thấy Cảnh Lạc nhà mình tốt lên một cái là không chịu được đây mà! Nó muốn trả thù Cảnh Lạc! Cái đứa ăn
cháo đá bát này! Tôi đúng là tốn công nuôi nó lớn bằng này!”


Ông Cảnh thấy bà Cảnh lại bắt đầu nói lung tung, vội vàng đi tới bịt miệng bà ta lại.


Bà Cảnh lại vừa khóc vừa gạt tay ông Cảnh ra.


“Tôi nói sai chỗ nào? Chúng ta vất vả nuôi nó lớn khôn, là chúng ta cho nó cái mạng này, nếu không có chúng ta thì
nó đã chết từ lâu rồi, có tư cách gì mà diễu võ dương oai trước mặt chúng ta? Nhưng nó thì sao? Bây giờ có chỗ dựa
rồi nên dám ra tay với em gái ruột của mình một cách ác độc như thế. Sao nó lại có thể đọc địa đến mức đấy được?


Vì không để Cảnh Lạc đóng phim mà nó đánh Cảnh Lạc ra nông nỗi này, lại còn hủy cả ngoại hình nữa. Hu hu hu…


Tiểu Lạc đáng thương của tôi…”


Ông Cảnh phát phiền vì bà Cảnh.


Chủ yếu là vì ông ta vô thức nghĩ rằng chuyện này không phải do Cảnh Thiên làm, nhưng bà Cảnh lại khăng khăng
đây chính là kiệt tác của Cảnh Thiên.


Kết quả cuối cùng chính là hai vợ chồng cãi nhau to. Bà Cảnh nghĩ ông Cảnh thấy con gái chịu ấm ức như thế mà
vẫn mặc kệ chỉ vì chuyện làm ăn. Ông Cảnh không giải thích rõ được, trực giác của ông ta khiến ông ta nghĩ rằng
Cảnh Thiên sẽ không làm như vậy. Nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Cảnh Thiên, nghĩ đến biểu cảm
lạnh lùng của Chiến Lê Xuyên hôm nay, ông Cảnh nghĩ là do Chiến Lê Xuyên sai người làm.


Nếu là Chiến Lê Xuyên làm thì Cảnh Lạc cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi. Ai bảo cô ta không biết nhẫn nhịn,
lúc nào cũng muốn ngồi lên đầu người ta?


Nghĩ đến lời cảnh cáo của Chiến Lê Xuyên, ông Cảnh đành dùng chi phí sinh hoạt để cảnh cáo bà Cảnh, không cho
bà ta đi gây chuyện với Cảnh Thiên.


Sáng hôm sau, Cảnh Thiên cho Chiến Lê Xuyên dùng thuốc rồi mệt mỏi chuẩn bị đến trường quay.


Cô là một nữ đại gia siêu cấp đứng top ba thế giới, muốn gì mà chẳng được? Thế mà lại suy bại đến mức ngày nào cũng phải thức khuya dậy sớm vì một trăm triệu. Thực ra sau khi Chiến Lê Xuyên cho cô “vốn khởi động”, cô có thể không cần đóng phim nữa. Nhưng cô không muốn để tên Tần thảo mai và Lạc bạch liên hoa kia được hời nên cô đã ký họp đồng. Người nào quen cô đều biết cô coi trọng hợp đồng nhất. Ví dụ như việc xung hỉ cho nhà họ Chiến, mục đích của cô chúng là chữa khỏi cho Chiến Lê Xuyên. Tuy người này là một bệnh nhân mà cô từng từ chối chữa trị.


Thế nên cho dù di chúc đã được công bố, một số tài sản của cô đã quay lại tay cô thông qua người thừa kế tài sản, nhưng nếu đã ký hợp đồng thì có khó khăn đến mấy, cô cũng sẽ không bỏ con giữa chợ.


Chiến Lê Xuyên vẫn kiên quyết cho tài xế đưa cô đi, nhưng trên con đường rộng rãi, cô lại gặp phải tai nạn xe!
 
Chương 266


“Ối chao ơi! Ôi cha mẹ ơi đau chết mất thôi!” Nắp capo xe Rolls Royce Phantom bị va chạm mạnh đến lồi cả lên,
không biết tài xế gây chuyện đã3 dốc bao nhiêu sức để đâm.


Nói chung là đen đủi, một người phụ nữ vừa đúng lúc tai nạn thì đạp xe ở bên cạnh xe mọi người, ngã xuống 1đất.


Lúc này bà ta đang nằm cách Cảnh Thiên một đoạn không xa, kêu la chói lói.


“Xin lỗi mợ chủ, mợ vào xe ngồi đợi một lát nhé, tôi 9giải quyết xong sẽ lên sau.”


Cảnh Thiên gật đầu.


Có ai lái xe mà chưa từng gặp tai nạn? Những vụ tai nạn này có vẻ hơi cố tìn3h?


Đường rộng thênh thang, xe thì lại ít, thể mà chiếc Santana kia lại nhất quyết đâm vào.


Cảnh Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, t8ài xế của nhà họ Chiến đã lấy tiền ra, nhưng người phụ nữ nằm trên đường lại
nhất quyết không chịu, đòi tài xế đưa bà ta đến bệnh viện.


Một nụ cười thích thú hiện lên trên khóe môi Cảnh Thiên, cô mở cửa ra rồi bước xuống xe.


Khoảnh khắc trông thấy Cảnh Thiên, người phụ nữ đang lăn lộn dưới đất đột ngột dừng ăn vạ.


Thấy người ta mở to mắt rồi quan sát mình chồng chọc, Cảnh Thiên cong môi rồi nói không hề khách sáo: “Tìm một
chiếc xe rách rồi đâm vào xe Phantom của tôi thành thế này, chị không những ăn vạ mà còn hóa trang, làm rộn ràng
như thế này là để làm gì, nói thẳng đi.”


Lái xe Santana bên cạnh nghe vậy thì chột dạ, sờ mũi. Nhưng người phụ nữ đó lại không hề có tự giác khi bị vạch
trần, sau khi định thần lại, bà ta lặn ngay ra đất.


“Cái gì mà hóa trang? Tôi ăn mặc thế này là để tham gia hoạt động ở chỗ làm. Cho dù tôi có ăn vạ thì cũng không
cần phải hóa trang chứ.” Nhìn người phụ nữ tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi, bị vạch mặt rồi mà vẫn tỏ ra tôi bị
đâm tôi mới là người đúng lý, Cảnh Thiên cũng hứng thú.


“Thế chị muốn thể nào?”


Người phụ nữ nghi ngờ: “Tôi muốn thể nào cũng được à?”


“Đương nhiên…”


Mắt người phụ nữ sáng lên, bà ta đang định mở miệng thì Cảnh Thiên nói nốt hai chữ cuối: “Là không.”


“Ôi cha mẹ ơi, đầu tôi đau quả, người tôi đau quá, chân cũng đau nữa, chắc chắn là tôi bị gãy xương rồi! Khốn khổ
thân tôi trên có mẹ già dưới có con thơ, cả nhà chỉ dựa vào mình tôi, tôi sống dễ lầm hay sao? Hu hu hu hu… bây giờ tôi bị xe đâm tàn phế rồi, cô bé à, cô mà mặc kệ tôi thì trên đời này chẳng còn ai để ý đến tôi nữa rồi.”


Diễn xuất quá lố của người phụ nữ khiến Cảnh Thiên luôn yêu nghiệt không nhịn được mà giật khóe miệng.


Nhìn tạo hình của người phụ nữ này, bà ta hóa trang thành một nữ công nhân. Tóc là tác giả, áo khoác bên ngoài
mặc rất tùy tiện nhưng xin lỗi, chiếc sơ mi màu táo xanh hãng Hermès kia, trước khi chết cô vừa mua một chiếc, là
mẫu mới của mùa xuân năm nay.


“Rốt cuộc là chị muốn gì?”


“Tôi muốn cô đưa tôi đến bệnh viện, sau đó hầu hạ tôi, chăm sóc tôi. Đón tôi về nhà cô dưỡng thương, gân cốt bị thương phải trăm ngày, ít nhất thì cô phải chăm sóc tôi thật tốt trước khi xương tôi lành hẳn.”


“Được.”


“…Hả?”


Người phụ nữ nhìn cô gái trước mặt mình một cách không dám tin, tim như muốn tan chảy, bà ta khen ngợi thật lòng: “Tôi biết ngay là cô đẹp người đẹp cả nết mà. Cô có thể xinh đẹp được như thế này, chắc chắn cũng sẽ có lòng dạ tương xứng với ngoại hình. Nhưng cũng chỉ có tôi thôi, sau này mà cô gặp phải người khác ăn vạ…À không, bị đâm, cô đừng đối xử tốt với người ta như thế.”
 
Chương 267


“Yên tâm đi, tôi không bị ngu.”


Người phụ nữ nghe vậy, không nhịn được mà bĩu môi.


Lại còn không ngu.


Bà ta 3như thế này, nhìn cái là biết ăn vạ, sao cô gái này lại thật thà đến mức muốn chăm sóc cho bà ta vậy chứ?


“Thế… Bây giờ c1ô sẽ đưa tôi đến bệnh viện à?” Người phụ nữ hỏi thăm dò.


“Không được, tôi vẫn phải đến trường quay. Tôi bảo tài xế đưa chị 9đi vậy, tôi tự bắt xe sang đó.” “Cô không thể để
muộn một chút rồi hẵng đi à?”


Người phụ nữ nhấp nhổm. Bà ta hao tâm tốn sứ3c như vậy là vì cái gì?


“Không được, nếu để lát nữa đi thì sẽ muộn mất. Đến muộn thì đạo diễn sẽ trừ tiền cát xê của tôi.” 8Cảnh Thiên nói
như thật. Miệng người phụ nữ giật giật: “Cô đã đi Rolls Royce rồi mà còn sợ đạo diễn trừ tiền cát xê à?” “Chị gái ạ,
xe này là của nhà chồng tôi chứ có phải của tôi đầu. Nhà chồng tôi giàu nhưng không có nghĩa là tôi cũng giàu.”


Người kia im lặng rất lâu.


Cảnh Thiên đang tưởng lương tâm của chị gái ăn vạ này trỗi dậy, người ta lại đâm mạnh vào ngực chính mình.


Như bị nhồi máu cơ tim.


“Chị gái ạ, tôi đã bảo là tôi không có nhiều tiền rồi mà. Chị gãy xương thì tôi còn lo được, chị mà đấm vỡ tim rồi thì
tôi không lo nổi kiểu ăn vạ này đâu.”


“Cô… cô lấy chồng rồi à?” Người phụ nữ tỏ ra thất vọng.


Cảnh Thiên vén tóc rồi cười như yêu nghiệt: “Tôi xinh đẹp thế này, lấy chồng rồi là chuyện rất bình thường mà.”


“Thể… nhà chồng cô có đối xử tốt với cô không?”


Cảnh Thiên càng cười tươi rói, thậm chí còn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh người ta, nghiêng đầu nhìn bà ta và hỏi:


“Nếu tôi sống không tốt thì chị nuôi tôi à?”


“Nuôi!” Người phụ nữ gật đầu một cách nghiêm túc: “Tôi nuôi chứ! Tôi ăn… Tôi bị cô đâm phải mà cô cũng muốn
nuôi tôi một trăm ngày, chứng tỏ cô là cô gái tốt bụng nhất trên thế giới này. Nếu nhà chồng cô đối xử với cô không
tốt, tôi sẽ nuôi cô!”


“Không cần đâu, để tôi nuôi chị cho. Bởi vì nhà chồng tôi giàu lắm.”


Người phụ nữ nằm trên mặt đất nhảy dựng lên, giận dữ “Giàu thì làm sao? Giàu thì có thể đối xử bạc bẽo với con
dâu nhà mình à? Cô gái, tôi nói cho cô biết, tôi ghét nhất là loại người đó đấy! Cô đừng nói nữa, cô ly hôn với ông
chồng của cô đi, sau này tôi nuôi cô.”


“Chị lấy gì nuôi tôi? Chị có tiền đâu.” “Không có tiền, tôi bán máu cũng sẽ nuôi cô!”


Người phụ nữ có chiều cao tương đương với Cảnh Thiên, nhưng bà ta lại đi một đôi giày cao gót tận 10cm. Còn
Cảnh Thiên hôm nay đi một đôi giày bệt, vì phải quay phim nên cô mặc luôn đồ mà mình thích, vì vậy trước mặt
người phụ nữ này, Cảnh Thiên thấy mình thấp hơn bà ta một khúc.


Người phụ nữ kia đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ về đầu Cảnh Thiên.


Cảm giác mềm mại đó khiến mắt người phụ nữ sáng rực như sao.


Phổi với khuôn mặt bình thường của bà ta, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.


“Thế… bây giờ chị bình thường lại rồi à?”


Cảnh Thiên nhìn người phụ nữ đứng dậy còn cao hơn cả mình, cười một cách chân thành.


Cô rất ít khi có thành ý với ai, người phụ nữ này rất thú vị, bà ta là một ngoại lệ.


Gần như cùng lúc Cảnh Thiên nói dứt câu, người phụ nữ lại trượt xuống cái vèo, nằm ngay xuống đất.


“Ối chao ơi, ban nãy chắc là xương tôi hồi quang phản chiếu đấy, giờ gãy thật rồi.”


Xương mà cũng hồi quang phản chiếu được?


Giỏi đấy!


“Thế thì anh đưa chị ta đến bệnh viện đi.”


Cảnh Thiên nhìn sang tài xế, dặn dò.


“Thế sao được? Cậu ba chỉ bảo tôi đi với mợ, nếu mợ bắt taxi rồi gặp phải chuyện gì thì tôi làm sao ăn nói với cậu ba?”


“Không sao không sao, cô gái à, chúng ta dễ nói chuyện mà: “Tôi ngồi xe của cô cùng đến trường quay, sau đó cô lại đi cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
 
Chương 268


Người phụ nữ hoàn toàn không coi mình như là người ngoài, nói ra phương án thứ ba.


“Nhưng hôm nay tôi quay phim cả ngày, chị chắc c3hắn bộ xương già hồi quang phản chiếu kia có thể đợi được à?”


“Có thể đợi được! Tôi có thể.” Người phụ nữ vội vàng gật đầu.


Cảnh Thiên nhìn lái xe và nói: “Vậy anh bảo Santana đền tiền cho chúng ta rồi hãy đi.”


Lái xe của Santana đã vô cùng kinh ngạc k9hi chứng kiến kỹ năng diễn xuất vụng về của bà chủ lại thành công. Dù sao họ cũng không có gì cả, chỉ có mỗi tiền, nên là trong khi lái xe3 của nhà họ Chiến trợn mắt há hốc mồm, lái xe
của chiếc Santana mở cốp xe, lấy ra ba vali tiền đặt lên trên mui xe đã bị đâm hỏng.


“Xin lỗi nhé, người anh em, xin lỗi bà… chị gái, đều là lỗi của tôi. Người anh em, vừa hay hôm nay tôi phải ra ngoài
bàn chuyện làm ăn, mang theo một ít tiền, mỗi vali này chứa năm trăm nghìn đô la Mỹ, ba vali tổng cộng là một
triệu năm trăm nghìn, đại khái cũng đủ để anh mua một chiếc xe mới rồi. Nếu còn thừa thì coi như tôi cảm ơn mọi
người đưa chị gái này đến bệnh viện chữa trị, vậy tôi đi trước nhé.”


Nói xong, anh ta vội vàng lao lên xe như bị ma đuổi phía sau vậy, khởi động xe nửa ngày trời, phát hiện ra vừa rồi
đâm chiếc Rolls Royce kia mạnh quá, xe hỏng luôn rồi. Lái xe của chiếc Santana xuống xe, căng thẳng nhìn nụ cười
đầy ẩn ý của Cảnh Thiên, sợ đến mức suýt ngã.


Sợ rằng mình làm hỏng chuyện của bà chủ.


“Anh trai, đã đưa một triệu năm trăm nghìn đô la Mỹ rồi, tôi sẽ không đuổi theo anh đòi sửa xe đầu. Sao anh lại vội
thế, có cần lái xe của tôi gọi xe cho anh không?”


“Không cần không cần!” Người lái xe Santana lau mồ hôi, nói: “Tôi… tôi chạy qua đó là được.”


Nói xong, một tay kẹp túi tài liệu Dr không có logo, chạy mất.


“Ôi, dưới đất lạnh quá, tôi lên xe trước vậy.”


Chị gái sợ không lên được xe, lết thân xác hồi quang phản chiếu nhanh chóng lên xe.


“Mợ chủ, mợ xem chỗ tiên này…”


Tâm trạng Cảnh Thiên rất tốt: “Đã cho tôi rồi thì cứ giúp tôi nhận đi.”


“… Vâng.”


Lái xe lên xe rồi nhưng vẫn còn hơi ngơ ngác.


Đây là cho mợ chủ à?


Những chiếc xe này là xe của nhà họ Chiến mà!


Khi đến trường quay, Cảnh Thiên nói với người phụ nữ với thái độ rất tốt: “Đến đoàn phim rồi, tôi đi quay phim
đây, chị cứ ngồi chơi trên xe đi. Trong phim trường có quán cà phê, nếu cảm thấy chán thì chỉ có thể ra quán cà phê
ngồi đợi tôi.”


“Tôi có thể vào trường quay chờ cô không?” Người phụ nữ yếu ớt đưa ra một điều kiện quá đáng. Sau đó bà ta giơ
ba ngón tay lên và thề: “Tôi đảm bảo sẽ không làm phiền cô quay phim đầu.”


Cảnh Thiên đồng ý mà không suy nghĩ gì.


Vừa đẩy cửa xe ra, Vân Tiêu đã xuất hiện ở bên cạnh cửa xe rồi.


Đây là bên ngoài đoàn phim nên có đủ loại paparazzi trực sẵn, Vân Tiêu rất ít khi xuất hiện ở đây, trợ lý cũng bảo
vệ vị boss Ảnh đế này rất tốt. Tuy nhiên hôm nay Vân Tiêu lại ra ngoài.


Cảnh Thiên liếc nhìn khuôn mặt có phần đáng ghét của Vân Tiêu, rồi lại quay sang nhìn vẻ mặt ung dung tự tại của “chị gái” mang bộ xương già hồi quang phản chiếu bên cạnh mình, đôi môi xinh đẹp quyến rũ không khỏi nhếch lên.


Lái xe đã mở cửa rồi, Cảnh Thiên bước xuống, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ với Vân Tiêu.


“Chào buổi sáng, Ảnh đế Vân.”


Vân Tiêu nhanh chóng nở một nụ cười đẹp trai đến mức khiến phật phẫn nộ, dịu dàng nói: “Chào buổi sáng. Tôi đã mua bữa sáng rồi, có muốn ăn cùng không?”
 
Chương 269


“Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.” “Chị còn chưa ăn sáng, chị ăn cùng cậu nhé.”


Chị gái khập khiễng bước ra khỏi xe và nở một nụ cười đậm chất 3cảnh cáo với Vân Tiêu.


Vân Tiêu bất lực sờ mũi, anh ta gật đầu nói với người phụ nữ “Chỉ cần là bạn của Thiên Thiên thì đều được.”


1Lúc này Hình Mỹ Kỳ cũng đi ra, vừa nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, sắc mặt cô ta lập tức trầm xuống. Nếu nói
Cảnh Thiên dựa vào Vân Tiêu vì cần v9ốn liếng hợp tác thì cô ta đồng ý lùi một bước. Nhưng người phụ nữ do
Cảnh Thiên dẫn theo là cái quần què gì vậy?


Sao da mặt lại dày như bê3 tông thế?


Hình Mỹ Kỳ đi đến bên cạnh Vân Tiêu, nở một nụ cười trông đầy thiện cảm với Cảnh Thiên và hỏi: “Thiên Thiên,
đây là…” “Ồ, trên8 đường không cẩn thận đâm một chị gái bị thương, chị ấy bảo tôi đưa chị ấy đến bệnh viện, tôi không rảnh, nên đã đồng ý sau khi quay xong sẽ đưa chị ấy đi.”


“Ăn vạ à?” Hình Mỹ Kỳ trợn mắt thốt lên.


Mę nó!


Đầu óc Cảnh Thiên này có vấn đề à? Mang một kẻ ăn vạ đến đoàn phim!


Chị gái xương cốt lại hồi quang phản chiếu nghe được liền không vui, thẳng lưng, đôi chân xinh đẹp đứng thẳng
lên, nhìn Hình Mỹ Kỳ từ trên cao rồi phun một tràng: “Ăn vạ cái gì hả? Cô mới đi ăn vạ ấy! Có biết nói chuyện
không hả? Không biết thì im cái mồm lại đi!” (1)


Sao trước đây không nhìn ra người phụ nữ này khiến người ta ghét thể nhỉ? Uổng công trước đây bà còn muốn
ghép duyên cho cô ta và Vân Tiêu.


Phi!


Hôm qua bị Cảnh Thiên phản pháo, Hình Mỹ Kỳ đã nhịn rồi, hôm nay Cảnh Thiên đưa một kẻ ăn vạ tới mà cô ta
còn phải nhịn à?


Hình Mỹ Kỳ tỏ điệu bộ như mợ chủ nhà giàu vậy, nói với chị gái ăn vạ: “Tôi thấy chân tay chị khỏe lắm mà, không
bị thương chỗ nào cả. Cho dù là bị thương thì cũng nên đến thắng bệnh viện, đến đoàn phim để làm gì?”


Lời nói của Hình Mỹ Kỳ đã khiến mặt Vân Tiêu sầm xuống.


Anh ta vừa định lên tiếng thì chị gái ăn vạ đã phản pháo lại cô ta một cách mạnh mẽ.


“Cái cô này lại thật đấy, người đâm phải tôi là Thiên Thiên, người ta không chỉ đồng ý đưa tôi đến đoàn phim, còn
đồng ý sẽ chăm sóc tôi một trăm ngày. Cô là cái thá gì hả? Cô có tư cách gì mà nói tôi? Cho dù là ăn vạ thì cũng là
chuyện giữa tôi và Thiên Thiên, liên quan gì đến cô?”


Hình Mỹ Kỳ muốn giơ tay định tát người phụ nữ nhưng lại sợ bên ngoài có paparazzi, đành tức giận nhìn Cảnh
Thiên.


Thấy cô ta định lên tiếng, chị gái ăn và tiếp tục nói: “Cô có ý thù địch với tôi lớn như vậy, không lẽ là vì vừa nghe
thấy anh chàng đẹp trai này nói muốn mời tôi ăn sáng, mà cô lại thích anh chàng đẹp trai này nhưng lại không
được ăn bữa sáng của cậu ấy, cho nên không vui à?”


Hình Mỹ Kỳ: … Nói xong, chị gái ăn vạ chậc chậc hai tiếng, cảnh cáo Vân Tiêu: “Anh đẹp trai, đừng đưa bữa sáng
cho cô ta. Vừa nhìn là biết cô ta là rắn thành tinh tâm thuật bất chính, cậu ở cùng một người phụ nữ như vậy, tôi cá
rằng cậu không xong rồi!”


Không xong rồi?


Bị đánh một trận tơi bời à?


Vân Tiêu nhướng mày.


Không phải trước đây còn cực lực mai mối cho anh ta và Hình Mỹ Kỳ sao?


Nói cái gì mà chỉ cần là nữ thì đều được.


Bây giờ VÌ em gái thân yêu, đứa con trai như anh ta đã thành bắp cải rồi à?


Vân Tiêu thấy hơi phiền muộn. Nhưng không phải phiền muộn vì mẹ không thương anh ta, mà là vì khó khăn lắm anh ta mới muốn độc chiếm, không ngờ mới ở cùng em gái thân yêu một ngày thì mẹ đã đển ồi.


Khứu giác nhạy quá thể.


Hình Mỹ Kỳ đã bị người phụ nữ già này làm cho tức chết rồi.


“Cảnh Thiên, cô xem cô đưa loại người gì đến thế hả? Đoàn làm phim không cho phép người ngoài tự tiện ra vào, tốt nhất là cô đuổi chị ta đi. Cần đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu là xong.”
 
Chương 270


Cảnh Thiên lại nở một nụ cười rạng rỡ và chướng mắt mà Hình Mỹ Kỳ vô cùng ghét.


“Để kịp thời gian, tôi đã đâm vào n3gười ta, chị này cũng không làm khó tôi. Tôi thật sự không thể đuổi người ta đi
được.”


Chị gái ăn vạ nghe xong liê1n đắc ý nhìn vẻ mặt khó coi đến mức không thể khó coi hơn được nữa của Hình Mỹ
Kỳ, nói: “Cô nghe thấy chưa? Đúng là ăn cơm9 nhà vác tù và hàng tổng, cái chỗ nhỏ bé của mình mà còn chưa quản
lý được, còn có tâm trạng đi quản người khác. Chẳng trá3ch bao nhiêu năm rồi vẫn không hạ gục được người đàn
ông mình thích.”


Sắc mặt Hình Mỹ Kỳ thay đổi: “Cô biết tôi?” 8


Chị gái ăn vạ bật cười: “Cô không phải là Thị hậu à? Thích Ảnh đế Vân nhà tôi, ngày nào cũng tạo couple màn ảnh,
tôi biết ngay hai người là giả. Không thì cũng không thể có chuyện ngay cả tôi còn nhận được đồ ăn sáng mà cô thì
không.”


Cảnh Thiên sờ cánh mũi, muốn cười nhưng lại ngại tiếp tục kéo hận, chỉ có thể dùng động tác sở mũi để nhịn lại.


Hình Mỹ Kỳ sắp bị người phụ nữ vừa xấu xí vừa già nua này chọc tức đến mức phát bệnh tim rồi, nhưng đối chọi
với một người không có tiền không có địa vị như vậy rất mất đẳng cấp, cộng thêm cải tính cách khiến người ta ghét
đến cực độ của Cảnh Thiên, cho nên Hình Mỹ Kỳ chỉ có thể nhìn Vân Tiêu, hi vọng anh ta có thể cho cô ta chút thể
diện cơ bản.


“Vân Tiêu, người này đích thị là một kẻ ăn vạ rồi, hay là em bảo người đưa chị ta đến bệnh viện nhé?”


Chị gái ăn vạ lại tỏ vẻ càn quấy, như thể không hề sợ Vân Tiêu sẽ đứng về phía Hình Mỹ Kỳ vậy.


Trên thực tế, đúng là Vân Tiêu không dám đứng về phía Hình Mỹ Kỳ.


Nếu anh ta dám, có thể anh ta sẽ nằm viện một trăm ngày. Bị gãy xương, đứt gân là chuyện như cơm bữa.


Khát vọng sinh tồn của Vân Tiêu mãnh liệt trỗi dậy, anh ta nói: “Có phải là ăn vạ hay không cũng không nhìn ra
được, nếu Thiên Thiên đã đưa chị ấy tới rồi thì là khách của đoàn phim. Chị gái này, không biết nên xưng hô với chị
như thế nào nhỉ?”


Chị gái ăn vạ cười nói: “Thanh.”


“Mời chị Thanh vào trong.”


Trước vẻ mặt như vừa gặp ma của Hình Mỹ Kỳ, chị Thanh được lợi còn giả vờ: “Bữa sáng cậu mua…”


Vân Tiêu nói ngay lập tức: “Nếu Thiên Thiên đã ăn sáng rồi thì chúng ta cùng nhau ăn đi.”


Chị Thanh gật đầu với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cũng được.”


Cũng được???


Hình Mỹ Kỳ mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ mặt ảo tưởng tan vỡ.


“Thiên Thiên, chúng ta vào đi!”


Nói xong, chị Thanh mới gặp mà như đã thân, khoác tay Cảnh Thiên như hai chị em tốt.


Cảnh Thiên liếc nhìn đôi chân thẳng tắp của người phụ nữ với ánh mắt sáng ngời, chị Thanh hoàn hồn lại, cong
chân rồi kêu lên: “Ôi ôi ôi! Chân tôi đau quá!”


Trúng gió à!


Tiếng hét đột ngột vang lên khiến Hình Mỹ Kỳ giật nảy, cố gắng liếc nhìn chị Thanh bằng ánh mắt sắc như dao.


Cảnh Thiên đã quen với kỹ năng diễn xuất vụng về của chị Thanh suốt dọc đường từ lâu, bình tĩnh bước vào trong.


Chị Thanh khoác tay Cảnh Thiên, nhìn thấy cô đi vào, bà cũng khập khiễng bước vào theo.


Dù Cảnh Thiên có đi nhanh đến đầu, bà cũng khập khiễng trên đôi giày cao gót cao mười phân theo sau.


Đừng hỏi, hỏi ra thì là xương trên người chị gái đang hồi quang phản chiếu.


“Vân Tiêu, tại sao anh lại để mặc một người như vậy lừa Cảnh Thiên? Lẽ nào anh không nhìn ra người phụ nữ này có vấn đề sao?”


Đâu chỉ là có vấn đề? Vấn đề rất lớn được không hả?


Vân Tiêu chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Hình Mỹ Kỳ, hoàn toàn không để ý đến cô ta, đi vào trong.
 
Chương 271


Hình Mỹ Kỳ bị lạnh nhạt, sắc mặt liền trắng bệch, bởi vì cô ta phát hiện từ sau khi cô ta ám chỉ Cảnh Thiên trên
mạng, cho tới tận bây giờ đã hơn mộ3t ngày trôi qua rồi, cho dù cô ta giúp Cảnh Thiên âm chỉ lại Cảnh Lạc, nhưng
Vân Tiêu vẫn không thèm để ý đến cô ta.


Nhận ra điều này, sắc 1mặt Hình Mỹ Kỳ từ xanh biển thành trắng bệch.


Sau khi gia nhập đoàn phim, Quan Vũ Thần bay tới với luồng tiền khí tự mang.


Cô ta bu9ồn cười liếc nhìn chị Thanh, sau đó lại nhìn Cảnh Thiên và hỏi: “Thiên Thiên, đây có phải là mẹ chị
không?”


Khóe miệng Cảnh Thiên giật giật3.


Cái tên này!


Cảm giác như lấy một người chồng không ra gì vậy!


Ước chừng cô ta đã tìm hiểu rõ ràng tám đời tổ tông nhà ng8ười ta rồi, bây giờ nhìn một người phụ nữ xa lạ lại hỏi
có phải là mẹ đẻ của cô không.


Trên thực tế, Quan Vũ Thần chỉ nói như vậy thôi.


Dù sao thì Cảnh Thiên cũng là boss Saka nhà cô ta, thật ra ai là mẹ cô cũng không quan trọng. Cô ta chỉ muốn trêu
đại ca thôi.


Bởi vì cô ta phát hiện sau khi sống lại, tính cách của đại ca thú vị hơn trước đây nhiều.


Tuy nhiên chị Thanh nghe thấy vậy lại cảm thấy cô nhóc này đúng là nhân tài mới xuất hiện, tài năng vô song,
thông minh hơn người, nhìn xa trông rộng.


Bà kích động nắm lấy tay Quan Vũ Thần, nói: “Ôi, đúng là một cô gái biết ăn nói. Sao nào, cô cũng thấy tôi và Thiên
Thiên rất giống nhau đúng không?” Khóe miệng Quan Vũ Thần giật giật, nhìn khuôn mặt trống đánh xuôi, kèn thổi
ngược của hai người, không nhịn được mà phun ra.


Tuy nhiên, lại sợ làm tổn thương trái tim thủy tinh của bà thím này, cô ta chỉ có thể cười ha ha, nói: “Khí chất giống!
Khí chất giống!”


Hai mắt chị Thanh càng sáng hơn.


Bà đã ngụy trang trở nên xấu xí như vậy rồi, nếu đối phương còn nói là bà giống thì không phải đang nói bé con
dịu dàng lương thiện xinh đẹp tuyệt trần không hiểu sự đời này xấu xí sao?


Vậy thì chắc chắn là bà sẽ không vui.


Nhưng khí chất là mang theo từ khi sinh ra.


Cho dù bé con nhà bà từ nhỏ đã không sống cùng với họ, nhưng khí chất từ trong ra ngoài lại không thể lừa được.


“Ha ha ha ha, chứ còn gì nữa? Khí chất giống! Khí chất của chúng ta giống nhau mà! Chao ôi, bạn nhỏ này biết cách
nói chuyện quá!”


Nói xong, chị Thanh vội vàng sờ soạng người mình, lấy ra một chiếc vòng tay từ trong túi quần rộng thùng thình
không phù hợp với mình, đeo ngay vào tay Quan Vũ Thần.


“Trước khi ra ngoài chị không mang theo thứ gì đáng tiền, cái này là khi chồng chị khai thác khoáng sản đào được
một viên đá ngọc, rồi làm thành một cái vòng tay. Cũng không phải là thứ gì tốt cả, cô là bạn của Thiên Thiên thì
cũng là bạn của chị. Sau này quan tâm nhiều hơn đến Thiên Thiên nhà chị nhé!”


Cảnh Thiên bận rộn một hồi mà vẫn chưa lấy được thứ gì từ trong tay chị gái ăn vạ này, Quan Vũ Thần chỉ nói mấy
câu thôi mà đã nhận được một chiếc vòng ngọc Phỉ thúy Đế vương lục?


Trước đó còn nhận được khối tài sản thừa kế trị giá hơn tám mươi tỷ của cô nữa.


Gần đây đường tài vận của người phụ nữ này tốt đến nghịch thiên!


Đào mỏ có được, chỉ là ngọc?


Nhưng với tư cách là người có vô số mạch khoáng độc lập, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết thế này nhất định phải là Đế vương lục ok?


Có chi năm mươi triệu cũng không mua nổi một chiếc vòng như vậy. Xét cho cùng, Quan Vũ Thần cũng là Thần trong thuộc hạ “Tịnh, Mặc, Thương, Thần” của Saka có thứ gì trên thế giới mà cô ta chưa từng thấy.
 
Chương 272


Cho nên cũng vừa nhìn là biết đây đâu phải là ngọc bình thường, rõ ràng là để vương lục cao cấp. Nhìn vẻ mặt đau
khổ của đại ca nô lệ tiền3 bạc, Quan Vũ Thần cảm thấy vui vẻ.


Nhớ lại vừa rồi mình đã nói gì, cô ta cười hì hì nói với chị Thanh: “Cảm ơn chị Thanh, chị yê1n tâm đi, cho dù cả
đoàn phim không quan tâm đến Thiên Thiên thì em cũng sẽ đối tốt với cô ấy.”


Câu nói này làm cho chị Thanh rất9 vui vẻ.


“Phải rồi chị, em còn chưa biết chị họ gì, là ai đâu đấy.”


“Cô cứ gọi chị là chị Thanh là được rồi.”


“Ch3ào chị Thanh!” Quan Vũ Thần nịnh hót.


Hình Mỹ Kỳ đứng phía sau thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô ta không hiểu làm thế nào8 mà một kẻ ăn vạ
lại có thể khiến Cảnh Thiên và cả Vân Tiêu đối xử đặc biệt như vậy.


Vì vậy, lúc nhìn thấy Quan Vũ Thần mừng rỡ nhận được vòng tay, cô ta không nhịn được nói thật: “Chị Thanh này
là người đã ăn vạ Thiên Thiên từ đầu, đang đợi cô ấy quay phim xong rồi đến bệnh viện để lừa cô ấy đấy. Vòng tay
này vừa nhìn là biết là được nhuộm bằng phẩm màu hóa học, đừng có mà coi là bảo bối.”


Vân Tiêu hả hê liếc nhìn Hình Mỹ Kỳ.


Suy cho cùng Hình Mỹ Kỳ có thể làm couple màn ảnh của anh ta cho đến tận bây giờ, không thể không kể công của
mẹ anh ta. Nhưng bây giờ cô ta đã đắc tội với kim chủ của mình rồi, vậy thì cũng không còn cách nào nữa.


“Chị Aggie, chị nói sai rồi. Con người cần chú trọng duyên phận, cho dù quen biết nhau vì nguyên nhân gì, chỉ cần
sau này hai bên đối xử thật lòng với nhau thì là bạn bè rồi. Huống hồ tôi vừa nhìn là cảm thấy chị Thanh đối xử thật
lòng với Thiên Thiên, là một người tốt. Chị nhìn chị ấy không lừa Thiên Thiên của chúng ta mà cùng đến đoàn
phim trước, còn tặng quà cho tôi nữa. Tôi thấy chị Thanh là người tốt.”


Chị Thanh đắc ý, không thèm nhìn Hình Mỹ Kỳ mà ngẩng cổ lên, nói như chỉ mong người ta tức chết: “Tiếc là có
một số người không có mắt nhìn. A, đói rồi, Ảnh để, không phải là cậu mua đồ ăn sáng rồi à? Chúng ta cùng nhau
ăn đi.”


“Được.” Vân Tiêu đồng ý mà không hề nghĩ ngợi gì.


“Vậy tôi đi trang điểm trước đây.”


Chị Thanh lập tức tươi cười: “Ừ, bé con, em mau đi trang điểm đi.”


Khi Quan Vũ Thần nghe thấy hai chữ “bé con” thì sợ đến mức lông tơ trên mặt cũng dựng đứng lên.


Quan Vũ Thần liếc nhìn đại ca.


Tuy khí thế trên người cô lúc này đã hoàn toàn biến thành quyến rũ, nhưng đó là giả mà! Quan Vũ Thần theo Cảnh Thiên đi trang điểm.


Lúc trước Cảnh Lạc và Cảnh Thiên dùng chung một phòng hóa trang, cuối cùng lên cơn đau tim rồi bị đuổi. Nhưng mọi người kinh hãi phát hiện ra rằng Quan Vũ Thần chỉ mới đến đoàn phim một ngày lại được Cảnh Thiên ưu ái, đồng ý cho cô ta dẫn chueyen gia trang điểm vào phòng hóa trang của mình.


Vân Tiêu vốn đang định đưa chị Thanh về phòng thay đồ của mình ăn sáng, nhân tiện nói chút chuyện. Nhưng chị Thanh yêu cầu Vân Tiêu mang đồ ăn sáng ra ngoài ngay trước mặt Hình Mỹ Kỳ, hơn nữa còn là nơi vô cùng nổi bật để cùng ăn.


Hình Mỹ Kỳ tức đến xanh mặt. Rõ ràng là ăn vạ Cảnh Thiên, sao bây giờ lại thành ăn vạ Vân Tiêu thế? Còn đạo lý gì nưa không hả? Vân Tiêu liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, lặng lẽ đặt đồ ăn bà thích trước mặt bà.
 
Chương 273


“Vân Tiêu, em cũng chưa ăn sáng, có thể cùng ăn với anh được không?”


Hình Mỹ Kỳ đứng giữa Vân Tiêu và chị Thanh, cầu xin một cách duyên dáng v3à đoan trang, rất tự nhiên.


Trong trường hợp bình thường, không có hận thù sâu sắc gì đều sẽ sẵn sàng chấp nhận.


Tuy nhiên, chị Thanh1 đã giúp Vân Tiêu đưa ra quyết định trước khi anh ta lên tiếng.


“Cô chưa ăn sáng thì không biết tự đi mua à? Tôi nghèo nên tôi mới ăn của cậu9 ấy, một Thị hậu như có lẽ nào còn
không có tiền mua đồ ăn sáng?”


Hình Mỹ Kỳ cảm thấy người phụ nữ trước mặt mình đúng là có độc.


“Th3ím à, tôi và Vân Tiêu mới là bạn bè, xin hỏi một kẻ chuyên ăn vạ như thím là bạn của anh ấy à?”


Chị Thanh nhìn Vân Tiêu mỉm cười: “Chúng ta c8ó phải bạn bè không?”


“Phải.” Vân Tiêu có một khát vọng sống mãnh liệt, không suy nghĩ gì mà trả lời luôn.


Giương mắt nhìn vẻ mặt của Hình Mỹ Kỳ hoàn toàn tối sầm lại, chị Thanh bỏ đá xuống giếng, nói một cách chế
nhạo: “Nghe thấy chưa? Ánh để Vân cũng nói tôi là bạn của cậu ấy rồi. Cô có tư cách gì mà lên mặt với tôi? Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, cô nói mình là bạn của Ánh để Vân thì là bạn à? Thời buổi này có biết bao couple trên màn
ảnh sau lưng có quan hệ anh chết tôi sống. Mà này Ánh để Vân, cậu có phải là bạn của cô Hình này không?”


“Không phải.”


Anh ta đã trả lời câu hỏi này mười nghìn lần rồi.


Nhưng người phụ nữ trước mặt này chưa bao giờ nghe anh ta, luôn coi Hình Mỹ Kỳ là người có thể sẽ trở thành
con dâu trong tương lai.


Cuối cùng lần thứ mười nghìn lẻ một, bà cũng đã tin.


Đôi mắt Hình Mỹ Kỳ đột nhiên mở to, cô ta loạng choạng lùi lại phía sau.


Hình Mỹ Kỳ đã thê thảm như vậy rồi, chị Thanh còn không buông tha, giẫm cho chết thì thôi.


“Chao ôi, đúng là cười chết mất thôi. Lần đầu tiên tôi ăn cơm cùng với Ảnh đế Vân đã được cậu ta thừa nhận là bạn
bè rồi, có người là couple trên màn ảnh của cậu ấy nhiều năm cơ đấy, lại còn không bằng bà thím như tôi thảm quá
đi mất!”


“Vân Tiêu, anh…”


Hình Mỹ Kỳ tức giận đến mức cả người run lên, tim lạnh như băng.


Vân Tiêu không thèm nhìn cô ta: “Chúng ta vốn dĩ chỉ là couple trên màn ảnh thôi, chẳng lẽ tôi đã khiến cô ảo
tưởng rằng tôi có ý gì khác với cô à, dẫn đến việc cô cho rằng mình là bạn gái của tôi. Cho nên hôm qua và hôm kia,
tôi chỉ nói mấy câu với Cảnh Thiên thôi mà cô đã chạy đi ám chỉ cô ấy? Ai cho cô ảo giác đó hả?”


Mặt Hình Mỹ Kỳ xám xịt.


Lúc này ánh mắt cô ta đã trở nên trống rỗng. Bởi vì cô ta đã tốn nhiều thời gian như vậy để nghiêm túc với một
người đàn ông.


Cũng ngờ người đàn ông này mà cô ta luôn có địa vị rất cao trong làng giải trí, có kịch bản nào hay, những đạo diễn kia đều nghĩ đến cô ta.


Vẫn là vì Cảnh Thiên?


Quả nhiên vì cô ta ghen với Cảnh Thiên nên anh ta không quan tâm đến tình nghĩ bảy năm qua nữa sao?


“Cô còn đứng đó làm gì? Khiến người khác động lòng thương à? Cũng không nghĩ xem vừa rồi cô có thái độ gì với tôi. Một phút trước còn vênh váo tự đắc, bây giờ lại là bộ dạng đáng thương! Muốn đi đâu thì đi đi, đừng co đứng trước mặt tôi, buồn nôn lắm.”
 
Chương 274


Nhìn bộ dạng mẹ chồng xấu xa của mẹ mình, Vân Tiêu phải day trán.


Có trời mới biết tại sao diễn xuất của mẹ anh ta lại vụng về đến mức này. 3


Vào vai một phụ nữ trung niên đi ăn vạ, trên người lại như có chiếc túi như của Doraemon, lâu lâu lại vung chút
tiền ra.


Cả buổi sá1ng hôm nay, bà đã tặng đến sáu bảy mươi triệu rồi.


Lúc này còn giống như bà mẹ chồng nhà giàu xấu xa nữa.


Mặc dù anh ta cũng cảm th9ấy rằng Hình Mỹ Kỳ đã vượt quá giới hạn, nhưng đều là người trưởng thành, không
cần đến mức không thể làm đối tác, nhất định phải trở mặt với nhau.3 Lúc trước bà còn coi người ta là con dâu
tương lai, sau đó lại vứt người ta đi như đôi giày cũ.


Quan trọng là đôi chân hồi quang phản chiế8u này của bà.


Đúng là không còn lời nào để nói.


“Chị Thanh, ăn đi này.”


Thấy Hình Mỹ Kỳ gần như sắp sụp đổ rồi, dù sao vẫn còn phải quay phim, Vân Tiêu ở giữa làm hòa, nói với Hình
Mỹ Kỳ: “Chị Thanh không muốn cô ở đây, cô đi trang điểm hoặc là đi ăn sáng trước đi.”


Sau khi Vân Tiêu nói một câu tiếng người, Hình Mỹ Kỳ coi như đã tìm thấy một đường lui.


Cô ta nhanh chóng đi chỗ khác.


Nghĩ đến việc còn có bác gái chống lưng cho mình, Hình Mỹ Kỳ yên tâm hơn. 1
ít nhất so với loại người đã có kim chủ bao nuôi như Cảnh Thiên, cho dù là gia cảnh hay hình tượng thì cô ta cũng
tốt hơn rất nhiều. Bác gái không thể không quan tâm đến người con dâu tương lai như cô ta mà đi nhặt một đôi
giày rách được.


Thấy Hình Mỹ Kỳ đã đi rồi, Vân Tiêu mới đau đầu gắp món mà mẹ mình thích vào trong bát của bà.


“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”


Tạ Thanh Nghiên cười lạnh: “Mẹ mà không tới thì chuyện tốt gì cũng bị một mình con chiếm hết rồi? Con nói xem,
cái tính cách ăn mảnh một mình này của con khi nào mới sửa? Biết trước con chó má như vậy thì bà đây có nhịn
cũng phải nhịn thêm một tuần rồi mới sinh con ra.”


Vân Tiêu: … Anh ta tuổi Tuất là lỗi của anh ta à? T


Bản thân mình không nhịn thêm một tuần, đợi đến con giáp sau mới sinh anh ta ra, nhưng lại suốt ngày chửi anh ta
chó má.


Trách ai chứ?


“Bồ Ngọc Thăng nói chuyện này với mẹ à?”


Cho dù là mẹ mình, anh ta cũng phải làm rõ chuyện này.


Dám giở trò khôn vặt với anh ta, cho dù là người của anh cả, anh ta cũng phải xử lý.


“Bồ Ngọc Thăng? Ai thế?”


Mắt Vân Tiêu híp lại: “Giám đốc chi nhánh bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ thành phố H. Mẹ đừng nói với con là
mẹ không quen ông ta đấy nhé.”


Tạ Thanh Nghiên lập tức nắm chặt tay Vân Tiêu. Sau đó giống như khám phá ra vùng đất mới vậy, khóe môi lộ ra
nụ cười vui mừng và xấu xa.


“Con trai, ý của con là… ngay cả người này cũng biết chuyện của Thiên Thiên rồi à? Có phải con đã làm xét nghiệm
DNA cho con và Thiên Thiên rồi đúng không? Làm xét nghiệm rồi mà còn đối xử tốt với Thiên Thiên như vậy, vậy
thì con bé… thật sự là con gái ruột của mẹ à?”


Khóe miệng Vân Tiêu không khỏi giật một cái.


Xong rồi!


Hình như anh ta đã nói ra điều không nên nói rồi.


Dưới gầm bàn, Tạ Thanh Nghiền đá vào cổ chân của Vân Tiêu một cách không hề khách sáo.


“A…Ui da…”


Vân Tiêu ngơ ngác nhìn mẹ mình.


Cái bà sư tử cái này!


“Bà đây hỏi con đấy!” Vân Tiêu lại bị mũi giày coa gót đá trúng.
 
Chương 275


Xét thấy sự lạm dụng uy quyền của mẹ mình, Vân Tiêu chỉ có thể thành thật để nhận sự khoan hồng.


“Con đã từng thấy ảnh của bà ngoại, c3ho nên lần đầu tiên gặp Cảnh Thiên, con tưởng rằng em ấy là do con gái lưu
lạc bên ngoài của bà ngoại sinh ra. “Bà ngoại con chỉ có một đứa c1on gái là mẹ thôi!” Tạ Thanh Nghiên lườm Vân
Tiêu.


“Ai mà biết được chứ? Khi đó chiến tranh nhiều năm, gia tộc rối ren. Nhỡ may trong9 khoảng thời gian ông bà
ngoại con chia xa đã sinh một cô con gái bên ngoài thì sao?”


Tạ Thanh Nghiên dừng động tác gắp thức ăn vào m3iệng, thờ ơ liếc nhìn Vân Tiêu rồi nói: “Mẹ sẽ nói câu này của
con cho ông ngoại biết…”


“Đừng! Đừng đừng! Mẹ, con sai rồi mẹ!” “Nhậ8n sai thì nhanh lắm, nhóc con, tiếp tục nói đi.”


Tuy ở bên ngoài là một bá đạo tổng tài, nhưng con người mà, càng thiếu sót thứ gì đó thì càng thay đổi thành một
thứ khác. Ví dụ như anh ta thiếu sự bảo vệ và yêu thương của bố mẹ, cho nên ở bên ngoài anh ta có hình tượng bá
đạo tổng tài ôn hòa tao nhã.


Bởi vì khi ở nhà, anh ta không dám giữ hình tượng này.


Sẽ bị đánh gãy cái chân chó ngay. “Cho nên con đã tranh thủ lúc Thiên Thiên không phòng bị, nhân lúc đang tổng
duyệt và tập động tác, dùng kẹp tài liệu kẹp mấy sợi tóc của em ấy. Con muốn xem xem có quan hệ máu mủ
không.” “A a a a a a! Con có thể đứng dài dòng như vậy có được không??? Mẹ muốn nghe kết quả! Kết quả!”


“Con gái ruột của mẹ!”


Vân Tiêu nói năm chữ ngắn gọn và trôi chảy.


Mắt Tạ Thanh Nghiên mở to, kinh ngạc nhìn Vân Tiêu.


Tuy bà đến để gặp con dâu tương lai, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Thiên, khuôn mặt của cô, cùng trực giác máu mủ
ruột và khiến bà cảm thấy không đúng. (D


Quả giống mẹ bà!


Đúng là từ một khuôn đúc ra.


Nếu là người bình thường, khuôn mặt bình thường thì còn có thể nói là thế giới rộng lớn không điều gì là không thể


Nhưng mẹ của bà là ai?


Đó là vợ của bố bà đấy! Người phụ nữ duy nhất ông cụ yêu trên cuộc đời này!


Có thể giống y hệt mẹ bà, trên đời này chỉ có thể là con gái của bà.


Vì vậy, khi nhìn thấy Cảnh Thiên, ăn vạ con dâu liền biến thành ăn vạ con gái.


“Mẹ, mẹ sao vậy?” Nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên sững sờ tại chỗ, nước mắt sắp tuôn ra rồi, Vân Tiêu hơi lo lắng.


Bởi vì trong nhà họ, trừ cô em gái không được yêu quý kia thì mẹ anh ta chính là người được cả nhà cùng chiều.


Đã chiều quen rồi, giờ thấy bộ dạng như trời sập xuống của mẹ mình, Vân Tiêu lập tức hoảng hốt.


Tạ Thanh Nghiên không kìm được nước mắt.


“Con nói xem, Thiên Thiên nhà chúng ta sao lại khổ như vậy? Từ nhỏ đã bị kẻ xấu đánh tráo, mới 20 tuổi mà đã lấy chồng. Nhà chồng cũng không đối xử tốt với con bé, trong nhà có Rolls-Royce Phantom và cả lái xe mà lại còn để con bé ra ngoài đóng phim. Có phải nhà chồng con bé ngoài quá hóa rồi rồi không? Con đi điều tra xem nhà chồng con bé là người như thế nòa, mau cho họ mấy trăm triệu rồi đuổi họ đi! Sau đó lại sửa hộ khẩu cho em gái con, xóa đăng ký kết hôn đi.”


“Mẹ biết cả chuyện em ấy kết hổn rồi à?” Vân Tiêu ngạc nhiên: “Vì con giúp đỡ một ngôi sao nữ nên mẹ ngồi máy bay từ châu Đế đến thành phố H, còn điều tra được thông tin nhà chồng Thiên Thiên rồi à?”


“Mẹ điều tra cái gì chứ? Tạ Thanh Nghiên lau nước mắt: “Đó là khi mẹ đi ăn vạ, Thiên Thiên tự nói với mẹ. Hu hu hu…Thiên Thiên nhà chúng ta dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, cho dù bị mẹ ăn vạ con bé cũng độ lượng khoan dung. Con bé đơn thuần ngoan ngõa như vậy, nhất định là vì sống rất không như ý nên mới phảiđi lấy chồng. Số con gái ngoan của mẹ thật khổ!”
 
Chương 276


“Đế Vân Tiêu, mẹ cảnh cáo con, bình thường con chó má thì được, con phải nói rõ ràng chuyện của em gái con cho
mẹ. Mẹ vừa nghĩ đế3n việc bé con nhà chúng ta kết hôn sớm như vậy là mẹ lại thấy rất không vui! Rốt cuộc là con
bé kết hôn với tên khốn kiếp nào th1ế? Còn nữa, rốt cuộc là năm đó ai đã bế bé con nhà chúng ta đi?”


Vân Tiêu hơi đau đầu, nhanh chóng đưa giấy cho Tạ Thanh9 Nghiên: “Mẹ, đây là đoàn phim, rất nhiều người đang
nhìn kìa.”


Tạ Thanh Nghiên thì thào nói nhỏ: “Nhìn thì nhìn, ai mà 3dám nói năng lung tung thì mẹ sẽ giết cả người đó. Hu
hu hu…”


“Mẹ, đây là nước Z, không phải nước B. Xin mẹ hãy chú ý 8dùng từ cho phù hợp.”


“Vậy thì ai mà dám nhiều chuyện thì mẹ sẽ khiến kẻ đó flop đến chết luôn.”


“Được được được, mẹ nói gì thì là thế đó. Nhưng mẹ đừng quên, trừ bọn con ra thì giờ mẹ còn có Thiên Thiên nữa.
Thiên Thiên là một cô gái lương thiện, em ấy không hiểu gì, mẹ đừng làm em ấy sợ.”


Câu nói của Vân Tiêu đã khiển Tạ Thanh Nghiên bừng nắng hạ.


Đôi mắt bà đột nhiên mở to, bà kinh ngạc nhìn Vân Tiêu rồi hỏi: “Không hay rồi, vậy thì hôm nay có phải mẹ đã thể
hiện hơi quá rồi không? Liệu con bé có nhìn ra không? Vừa rồi khi mẹ ăn vạ con bé, con bé cũng nhận ra mẹ đang
cải trang rồi.”


Vân Tiêu không khỏi đỡ trán bằng một tay, tay kia thì đưa giấy cho mẹ mình.


“Mẹ lau đi.”


Lúc này, Tạ nữ sĩ thật sự đã lau hết nước mắt rồi.


Còn liếc nhìn xung quanh.


Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thì thấy nhân viên và diễn viên trong đoàn đều đang nhìn bà.


Tạ Thanh Nghiên bĩu môi, lại đả Vân Tiêu một lần nữa: “Con đừng có mà vòng vo Tam quốc với mẹ, mau trả lời
câu hỏi của mẹ đi! Rốt cuộc thì bẻ con nhà chúng ta đã kết hôn với tên khốn kiếp nào rồi? Năm đó rốt cuộc là ai
đánh tráo bé con của mẹ? Còn nữa…” Bộ dạng kiêu ngạo của Tạ Thanh Nghiên lập tức ủ rũ: “Có phải màn biểu
diễn vừa rồi của mẹ vụng về lắm không?”


Vừa nói đến chuyện này, sắc mặt Vân Tiêu liền trầm xuống.


“Nửa đêm hôm qua con mới biết Thiên Thiên và con là anh em ruột sau khi biết chuyện trước mắt cũng chỉ điều
tra được em ấy đang ở trong bệnh viện. Bệnh viện đó là của nhà họ Chiến giàu nhất thành phố H, mà em ấy lại lên
phòng cao nhất. Mấy ngày trước, con nghe nói là cái vị thái tử của nhà họ Chiến kia đột nhiên bị suy tim phải nhập
viện. Mà con điều tra ra bố nuôi của Thiên Thiên là chủ của một công ty phát triển bất động sản nhỏ đang phải đối
mặt với nguy cơ phá sản. Nghe nói khoảng thời gian trước đã bán con gái mình, để cho con gái nhà họ lấy một
người bị bại liệt, đổi lấy sự trợ giúp kinh tế của thông gia. Sau đó con đã sai người điều tra, người giúp đỡ nhà họ
Cảnh lại là nhà họ Chiến, cho nên chắc là Thiên Thiên kết hôn với Chiến Lê Xuyên.”


“Tên bại liệt đó à!!!” Tạ Thanh Nghiện tức giận đến mức mắt trợn lên.


Nếu Chiến Lê Xuyên không bị bại liệt, muốn lấy con gái của bà mà không mất mấy lớp da thì đừng hòng được như
ý. Càng không nói đến việc bây giờ đã bị bại liệt rồi.


Hơn nữa, con cả nhà bà cũng quen biết Chiến Lê Xuyên, hai nhà còn hợp tác làm ăn, bây giờ tình hình nội bộ nhà họ
Chiến rất loạn, Chiến Lê Xuyên bị liệt nửa người trên, với kỹ thuật y học hiện tại mà nói, hoàn toàn không thể chữa
khỏi được.


Nói cách khác, bẻ con nhà bà chỉ là bông hoa mới chớm nở đã bị đổi bố mẹ chó chết kia làm cho tàn lụi rồi?


Thấy mẹ mình tìm điện thoại, trên mặt đằng đằng sát khí, Vân Tiêu giữ tay bà lại.


“Mẹ muốn làm gì thế?”


“Gọi cho anh cả con, mẹ phải bảo nó khiến nhà họ Chiến phá sản nhanh nhất có thể.”
 
Chương 277


“Không được không được!”


Vân Tiêu nhanh chóng giúp Tạ Thanh Nghiên cúp điện thoại.


“Tại sao lại không được? Lẽ nào bẻ con của 3mẹ không phải là em gái ruột của con à? Sao con có thể nhẫn nhịn
chuyện em gái ruột của mình bị bắt nạt như vậy được?” Tạ Thanh Nghiên tức đế1n nỗi muốn cắt đứt quan hệ mẹ
con với cái tên trước mặt này.


“Mẹ, hôm qua Thiên Thiên đã đến Cục cảnh sát, người của con phát hiện Ch9iến Lê Xuyên đối xử với Thiên Thiên
rất tốt.”


“Một kẻ bị liệt như nó mà còn dám đối xử không tốt với Thiên Thiên à? Khi Thiên Thiên n3hà chúng ta chăm sóc
nó, đút cho nó thêm ngụm nước vào khí quản cũng đủ để làm nó chết sặc.” Tạ Thanh Nghiên nghiến răng nghiến
lợi, hận khôn8g thể băm Chiến Lê Xuyên ra thành trăm mảnh.


“Nhưng điều quan trọng là… Con phát hiện Thiên Thiên cũng thật lòng đối xử rất tốt với Chiến Lê Xuyên.”


Tạ Thanh Nghiên: II


Thấy hốc mắt mẹ mình đỏ lên, Vân Tiêu rất đau đầu.


“Tin tức hiện tại mà con có được là Thiên Thiên sống trong nhà họ Chiến vẫn coi như cá gặp nước. Kẻ kinh tởm
nhất, nên lập tức bị xử lý chính là bố mẹ nuôi của em ấy.”


“Phía con vẫn chưa điều tra ra năm đó họ đưa Thiên Thiên đi như thế nào, nhưng có thể đưa người đi từ trong tay
chúng ta thì tuyệt đối không phải là chuyện gia đình như họ có thể làm được.”


“Vì vậy, ý của con là trước tiên chúng ta phải xử lý nhà họ Cảnh, khiến nhà họ đến bước đường cùng, rồi xem họ
còn có chỗ xoay xở khác không. Nếu có thì chúng ta tiện thể tìm hiểu cội nguồn luôn.”


“Còn về phía nhà họ Chiến, chúng ta cứ từ từ. Dù sao thì chúng ta cũng không biết ý định của Thiên Thiên. Nếu
Thiên Thiên cũng ghét nhà họ Chiến, vậy thì chúng ta sẽ tiêu diệt nhà họ Chiến, nếu Thiên Thiên không ghét thì
chúng ta sẽ bàn sau.”


“Nhưng mẹ à, chuyện gấp rút bây giờ là chúng ta cần phải xây dựng quan hệ tốt với Thiên Thiên trước.”


Thấy mẹ đã bị mình lừa rồi, Vân Tiêu hỏi: “Mẹ, bố, anh cả và thằng ba có biết chuyện mẹ đến thành phố H không?”


Tạ Thanh Nghiên liếc nhìn Vân Tiêu: “Mẹ không nói.”


Ánh mắt Vân Tiêu liền hiện lên vẻ “Con biết ngay mà”


Không phải là anh ta chó má, anh ta cũng chỉ được di truyền từ mẹ mình mà thôi. “Con thấy Thiên Thiên ngoan
như vậy, đơn thuần như vậy, nếu cả nhà chúng ta đều đến thì có thể sẽ khiến em ấy sợ.”


Tạ Thanh Nghiên nắm lấy mu bàn tay Vân Tiêu: “Con cũng nghĩ thế à? Mẹ cũng nghĩ như vậy đó. Hôm nay rõ ràng
là mẹ sai người đâm vào xe của con bé, sau đó còn ăn vạ nữa, rõ ràng là con bé đã nhìn ra rồi nhưng vẫn để mặc cho
mẹ lừa. Bé con nhà mình đúng là người xinh đẹp lại lương thiện đến mức không thể hơn được nữa.”


Vân Tiêu gật đầu, vô cùng đồng ý.


“Vì vậy, để không làm cho bé con nhà mình sợ, chúng ta có thể xây dựng tình hữu nghị cách mạng sâu sắc trước.


Đợi sau khi em ấy hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi, chúng ta lại nói cho em ấy biết thân phận của mình. Sau đó,
khoảng thời gian này, chúng ta cũng cần điều tra rõ lai lịch của cái người đang ở nhà kia.”


Thế là hai mẹ con cùng đồng ý, quyết định cấu kết với nhau làm việc xấu.


“bé con ra rồi à! Chao ôi, xinh quá! Chị còn tưởng rằng em là nữ chính phản diện xinh đẹp quyến rũ nào đó chứ, sau khi trang điểm xong lại có thể ngây thơ như vậy. Yêu quá, đây mới là vẻ bề ngoài vốn có của em mà, chị nghe nói lần này em đóng vai nữ chính có vẻ ngoài trong sáng đúng không? Em phù hợp với hình tượng nhân vật này lắm đấy. A a a a, chị lớn như vậy rồi mà chưa từng gặp bé nào xinh như em đâu! Mẹ em quá vĩ đại, rất biết đẻ.”


Nhìn thất Cảnh Thiên đi ra, Tạ Thanh Nghiên lập tức đi tới, đôi chân hồi quang phản chiếu còn chạy nhanh hơn cả Vân Tiêu.


Cảnh Thiên nhìn người phụ nữ cào hơn mình mười phân rồi nở nụ cười thân thiện với đối phương, cô tốt bụng nhắc nhở: “Chân của chị…”
 
Chương 278


Tạ Thanh Nghiên muốn tự tát cho mình một cái.


Tại sao lúc nào cũng quên mất thế?


Vì vậy, Tạ nữ sĩ có diễn xuất vụng về công chân,3 gượng gạo cười với Cảnh Thiên: “Ha ha ha, có thể là do nó nhìn
thấy em xinh quá cho nên vừa nhìn liền cứng lại, nhưng bây giờ lại mềm ra rồi.” 1


Vân Tiêu vừa mới bước tới đã nghe thấy tiếng mẹ mình đang nói năng lung tung, tự dưng cảm thấy cấu kết làm
việc xấu với mẹ mình có lẽ là9 một quyết định sai lầm.


Anh ta luôn cảm thấy chẳng bao lâu sau cô em gái ngoan ngoãn này sẽ bị mẹ mình dạy hư.


Cảnh Thiên sờ mũ3i.


Không ngờ cô lại bị một phụ nữ trung niên trêu chọc…


“Thực ra vết thương của chị Thanh không có gì đáng ngại cả, chẳng qua 8chị ấy không có nơi nào để đi thôi. Vừa
rồi tôi nói chuyện với chị ấy rất hợp, cho nên đã bảo chị ấy làm trợ lý cho tôi. Nhưng chị ấy cứ nhất định muốn làm
trợ lý cho cô, muốn cảm ơn cô đã thu nhận chị ấy, cho nên, sau này chị Thanh sẽ là trợ lý của cả hai chúng ta rồi.”


Hai mắt Tạ Thanh Nghiên sáng lên: “Đúng vậy, bé Thiên Thiên, sau này em có chuyện cứ nói cho chị biết là được,
dù sao cũng là Vân Tiêu trả lương cho chị, em chỉ cần sai bảo chị là được.”


“Cảm ơn chị Thanh.”


Thấy Cảnh Thiên cười ngây thơ vô hại với mình, bà càng cảm thấy bé con nhà mình đã chịu khổ rồi.


Một trợ lý đã làm cho con bé vui vẻ như vậy.


“À thì, vừa rồi Vân Tiêu còn nói với chị, trong văn phòng của cậu ấy còn mấy chiếc xe, có chiếc Rolls-Royce
Phantom mà sáng nay em đi đó, nhưng là loại thân dài, còn có Lamborghini phiên bản giới hạn chỉ có mười chiếc
trên thế giới và một chiếc Maybach từng là xe concept, nhưng nửa năm trước đã được chế tạo rồi, chỉ có một chiếc
trên thế giới thôi. Em thích chiếc nào, ngày mai mẹ… chị Thanh sẽ lái tới cho em.”


Vân Tiêu: …


Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cảnh Thiên, Vân Tiêu cảm thấy e rằng mẹ mình đã lòi đuôi rồi.


“Chị cảm thấy chiếc xe concept đó không tồi!” Cảnh Thiên mỉm cười: “Vậy thì em sẽ chọn chiếc Maybach concept
kia vậy.”


Tạ Thanh Nghiên nghe vậy rất vui vẻ: “Được được! Vậy ngày mai chị sẽ sai người lái chiếc xe concept tới cho em.”


Vân Tiêu: …


Hai hàng nước mắt chỉ có thể chảy ngược vào trong tim. Chiếc xe đó là vô giá, là chiếc xe anh ta dùng vô số mối
quan hệ mới mua lại được với giá một trăm triệu đô la Mỹ từ AO2.


Đó là chiếc xe mà hãng Mercedes đặc biệt mời AO2 chế tạo cho để kỷ niệm 135 năm ngày thành lập công ty. Ngay
cả Mercedes cũng không thể sản xuất ra được mẫu xe này, nó chỉ ở trong giai đoạn concept. Do đó, Mercedes đề
xuất rằng chỉ cần CO2 có thể sản xuất được chiếc xe này, Mercedes sẽ chỉ mang cái danh mà thôi, quyền sở hữu sẽ
thuộc về AO2.


Vốn dĩ là không đến lượt anh ta sở hữu, anh ta cũng chỉ như hàng nghìn hàng vạn đại gia khác thôi, chỉ ôm hy
vọng thử một lần muốn có được chiếc xe đó.


Không ngờ một tháng trước, bên phía AO2 đột nhiên gọi điện hỏi anh ta có cần xe không. Đương nhiên là anh ta
cần rồi!


Đây là phiên bản thực tế của mẫu xe concept, không phải là phiên bản giới hạn mà là một mẫu xe duy nhất trên thế giới tồn tại trong dạng concept. Dùng hai từ để hình dung thì là…


Trong mơ.


Từ khi lấy được đến giờ, có biết bao nhiêu người đỏ mắt, muốn mời anh ta lái ra ngoài mở mang một chút, nhưng anh ta cũng không nỡ. Xe của người khác, mua về rồi bán lại là lỗ, chỉ có chiếc xe này của anh ta, giá cả hiện tại đã bị người mua đẩy từ một trăm triệu đô la Mỹ lên thành ba trăm triệu rồi.


Vốn dĩ ngay cả anh cả của anh ta cũng không được động vào, nhưng nhìn bé Thiên Thiên nhà anh ta vui mừng như vậy, vậy thì coi như là tấm lòng của người làm anh này đi.
 
Chương 279


Hơn nữa, trong bộ dạng của công chúa nhỏ này, có khi bản đời thực của xe concept là gì cũng không biết, nghĩ thôi
cũng thấy đau lòng.


Sau 3khi Cảnh Thiên bình tĩnh cảm ơn Vân Tiêu thì đi ra khu vực quay.


Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay không phải là diễn cùng Vân Tiêu mà 1là cùng với Lăng Tư Kỳ, tức là người
đã thay thế cho Cảnh Lạc, là diễn viên học giỏi đến từ Đại học Thanh Hoa


Họ vừa mới tách ra, Quan Vũ9 Thần mang vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng bên cạnh lập tức hét lên.


“Đại ca! Đại ca!!!”


“Gọi mẹ cũng vô dụng.”


Cảnh Thiê3n lắc vòng eo rắn nước mà chỉ nữ phụ phản diện mới có, bước đi như ông lớn không nhận người thân
anh em họ hàng, hoàn toàn không để ý đến tiếng l8a hét của Quan Vũ Thần.


Quan Vũ Thần chớp mắt, gọi một cách vô cùng ngoan ngoãn: “Bố!”


Sau đó thêm một từ bổ trợ: “Bố thân yêu!”


Thấy Cảnh Thiên vẫn không nói gì, Quan Vũ Thần hát một bài hát thiếu nhi.


“Tôi có một người bố thân yêu, bố thân yêu, tôi có một người bố thân yêu!”


Nhìn dáng vẻ hèn hạ của Quan Vũ Thần trước mặt, nữ chính Cảnh Thiên đã vui vẻ hơn nhiều rồi.


Đây mới là thái độ nên có khi đối mặt với kim chủ này.


Nhìn Quan Vũ Thần đi, chủ tịch của một tập đoàn trăm tỷ, có thái độ như thế nào trước mặt cô? Lại nhìn nhà họ
Cảnh và nhà họ Tần có thái độ gì với cô chứ?


Là một ông lớn, dù sao thì cô cũng giàu, cũng không quan tâm mấy thứ vặt vãnh đó, nhưng cho thì cũng phải cho
một cách vui vẻ, nhận thì cũng phải nhận một cách thành kính. Đây mới là nguyên tắc cơ bản.


“Cô cùng biết tôi tìm A02 lâu như vậy, bỏ ra năm trăm triệu đô la Mỹ vì chiếc xe đó mà chủ tịch của họ chẳng thèm
để ý đến tôi. Bây giờ một hành động vô ý lại tạo thành kết quả này, chiếc xe tôi khó khăn lắm mới có được, trong
vòng ba tháng cô chỉ được ngồi ghế phó lại thôi.”


“Áo ấu áu! Tức là ba tháng sau em cũng có phần đúng không? Con biết ngay là bố tốt nhất mà! Con yêu bố! Bố là
người bố tốt nhất trên thế giới!”


Cảnh Thiên đã vui vẻ, khóe môi hơi nhếch lên, tươi sáng như ánh ban mai, trông giống như một chú thỏ trắng đơn
thuần vô hại, giàu có nhưng ngốc nghếch.


“Nhưng bố ơi, nói đi cũng phải nói lại, tại sao thứ bố bỏ ra năm trăm triệu đô la Mỹ mà không mua được, Đế Vân
Tiêu chỉ cần bỏ ra một trăm triệu là đã mua được rồi? Có phải AO2 đã hiểu lầm bố rồi không?”


Mắt Cảnh Thiên hơi nheo lại, cô suy nghĩ rồi cười lạnh: “Hiểu lầm thì hiểu lầm! Đời này người hiểu lầm chị đây còn ít hay sao? Chị có thể tháo gỡ hiểu lầm được à?”


Quan Vũ Thần nịnh nọt: “Đúng vậy! Chị em thiên hạ vô song, chắc là cái đôi mắt bằng titanium của chủ tịch của AO2 mù rồi!”


Cảnh Thiên cười lạnh: “Cho dù không mù thì tôi cũng sẽ không tìm anh ta nữa. Tôi thấy kỹ thuật cao mà ông xã nhà tôi phát minh ra không kém công ty bọn họ.”


“Ông xã nhà chị á?” Một lúc sau Quan Vũ Thần mới phản ứng lại, hai mắt lập tức mở to: “Đại ca, chị thừa nhận cậu ba nhà họ Chiến rồi à? Vậy sua này anh ta là anh rể của em rồi à?” “Em rể!” Cảnh Thiên lập tức đính chính: “Bây giờ tôi mới 20, cô không biết ngại gọi tôi là chị à? Tuy tôi là đại ca của cô, nhưng bây giờ tôi ít tuổi hơn cô đấy.” Quan Vũ Thần: …Sao cô ta lại cảm nhận được sự khinh thường rõ ràng thế nhỉ? “Nói chuyện chính, chị quyết định đã sai thì sai luôn, nhận luôn Chiến Lê Xuyên à?” Cảnh Thiên liếc nhìn Quan Vũ Thần: “nghĩ gì thế hả, tôi là người đeo chủ nghĩ độc thân. Đàn ông đều không ra gì, ở cùng với đàn ông còn không bằng ở cùng với người máy.”
 
Chương 280


Nghĩ đến người máy, Cảnh Thiên không khỏi cười hì hì: “A Xuyên đã hứa là sau khi anh ấy khỏi sẽ làm cho tôi một
người máy rấ3t lợi hại. Vốn dĩ nguyên chủ đã ký thỏa thuận với họ, trong thời gian xung hỉ có quan hệ tốt với anh
ấy, sau này còn có thể1 có được một người máy. Cho nên… sống chung như chồng mình thôi. Dù sao thì bây giờ
anh ấy cũng không làm được gì, làm vợ9 anh ấy tôi cũng không thiệt. Đợi sau khi anh ấy khỏi bệnh, tôi ly hôn với
anh ấy là ok rồi.”


Quan Vũ Thần nhìn Cản3h Thiên bằng ánh mắt kỳ lạ một lúc lâu: “Đại ca, chẳng lẽ phương diện đó của chị có vấn
đề?”


Gần như là ngay sau kh8i cô ta dứt lời, Cảnh Thiên cũng đã giơ chiếc chân dài của mình lên đá cô ta.


Quan Vũ Thần gần như vô thức xoay 360 độ tránh được một kiếp nạn, tốc độ rất nhanh, có thể thấy được bình
thường chắc cũng bị ăn đánh không ít lần.


“Đại ca đại ca, em sai rồi! Đừng đánh nữa!”


Cảm thấy bản thân mình được liệt vào danh sách người thừa kế không phải vì cô ta ưu tú như thế nào, mà là vì
nhiều năm nay bị bắt nạt quả đá, lương tâm đại ca trỗi dậy mà thôi.


Cảnh Thiên không đánh Quan Vũ Thần nữa, nhưng lại hỏi một câu: “Không tìm đàn ông là có vấn đề à? Cuộc đời
cô nhất định phải có đàn ông à?”


“Không không không, cuộc đời em chỉ cần có đại ca là đủ!”


Là một kẻ bợ đỡ siêu cấp, những lời Quan Vũ Thần vừa nói chắc chắn là xuất phát từ tận đáy lòng.


Nhưng cô ta cũng quan tâm: “Nếu tìm được người ấm áp hợp với mình thì cũng không phải là không thể. Đại ca, vì
sức khỏe nên chị mới từ chối đàn ông, hay là bài xích đàn ông từ trong lòng?”


Là bạn thân, Quan Vũ Thần cảm thấy mình vẫn có nghĩa vụ phải khuyên bảo cho bà chị này.


Trước đây cô bị trầm cảm, nửa ngày không phun ra được một câu, ít nhất thì bây giờ có thể làm rõ ngọn nguồn là ở
đâu.


“Tôi không muốn có người chi phối tôi, ép buộc tôi.” Cảnh Thiên nói ra câu này gần như là vô thức.


Nhưng Quan Vũ Thần lại cảm thấy kỳ lạ.


“Đại ca, ai chi phối chị, ép buộc chị chứ? Chị mạnh mẽ như vậy, còn có người có thể ép buộc được chị à?”


Cho dù là cái người họ Tiết kia sau khi kết hôn với đại ca thì cũng chỉ có bị ngược thôi đúng không?


Nghĩ đến người nào đó, trong lòng Cảnh Thiên lại trào lên sự kháng cự.


Trước đây là kháng cự cùng cực, bây giờ thì sự kháng cự đó đã trở nên rất nhỏ, nhưng vẫn là kháng cự.


“Chiến Lê Xuyên là người ngang ngược lắm à?” Quan Vũ Thần hỏi.


“Không ngang ngược.”


Vì thế cô mới có thể chung sống hòa hợp được như vậy với Chiến Lê Xuyên.


“Vậy thì được rồi, anh ta không ngang ngược, lại rất ưu tú, có đại ca ở bên cạnh anh ta, cho dù có bị bại liệt thì tin
chắc rằng đại ca cũng có thể chữa khỏi. Vậy thì tại sao chị lại không thể tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này chứ?”


Cảnh Thiên nhìn Quan Vũ Thần, vươn ngón tay thon dài trắng nõn chọc vào đầu cô ta: “Anh ấy không ngang
ngược thì tôi nên ở bên anh ấy à? Tôi ở bên anh ấy chẳng qua là VÌ coi trọng thỏa thuận, nói trước là xung hỉ thì
nhất định sẽ giúp anh ấy xung hỉ thành công. Điều này thì có liên quan gì đến việc thích hay không thích chứ?”


Quan Vũ Thần không thể nào nói cho cô hiểu được, chỉ có thể thở dài: “Em còn tưởng là mình có thể nhận người
em rể này chứ.”


Em


Anh ấy chính là em rể của cô được đại


“Nhận đi! Có phải tôi không cho cô nhận đâu. Trước khi tôi ly hôn với anh ấy thì anh ấy chính là em rể của cô.”


Nếu không nghe đoạn đầu, Quan Vũ Thần còn có thể hứng thú. Nhưng nghe thấy đoạn sau, cô ta đã xác định được đại ca thật sự không có hứng thú với đàn ông. Thật tiếc cho một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung như vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom