Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 221


“Không cố ý mà đã có thể bày trò gớm như thế rồi, nếu cô cố ý thì chắc bộ phim này của tôi khỏi quay luôn đúng
không?”


“Em..” Cảnh Lạc xấu hổ cắn môi, cô ta thút thít, nhìn sang La Gia Ni như cầu cứu.


Nhưng sau khi biết được sự ghê g1ớm của đại gia sau lưng Cảnh Thiên, La Gia Ni đã hối hận chết đi được vì đã tát
nước theo Dương Duyệt, còn chạy đi like cho9 Dương Duyệt và Hình Mỹ Kỳ.


Thế nên thấy Cảnh Lạc nhìn sang mình, La Gia Ni lại ba máu sáu cơn. Hôm đó cô ta giúp C3ảnh Lạc chỉ vì Dương
Duyệt mà thôi.


Cảnh Lạc là ai? Thân thiết với cô ta lắm à? Lại còn muốn kéo cô ta xuống nước tr8ong khi Ảnh để Vân Tiêu đang
nổi cáu.


“Cô nhìn tôi làm gì? Cảnh Lạc à, tôi nghĩ chị Vi Vi nói đúng đầy, cô bị bệnh tim thì nên chữa trị cho tốt. Cô xem cô
thế này rồi, tính tình lại háo thắng, cứ đòi phải chiếm dụng phòng hóa trang của nữ chính cơ, ảnh hưởng đến tất cả
mọi người. Lãng phí tài nguyên của đoàn làm phim là một chuyện, mọi người tức mà cũng không dám nói, phải
suy xét cả tình trạng sức khỏe của cô nữa. Đóng phim mệt lắm, cô muốn vào đoàn làm phim thì thực sự phải suy
nghĩ cho kỹ càng.”


Sắc mặt đã tải nhợt của Cảnh Lạc đã hoàn toàn không còn sắc màu.


Bây giờ là mùa đông, khó ra mồ hôi, nhưng trên mặt Cảnh Lạc lại xuất hiện những giọt mồ hôi rất to.


Đạo diễn Phan đang định chửi Cảnh Lạc một trận rồi đuổi cô ta ra khỏi đoàn làm phim: —||


Cuối cùng hết cách, đạo diễn Phan Duy đành phải đè giọng xuống, nhẫn nại giải thích: “Cảnh Lạc, phòng hóa trang
của nữ chính là để một mình Cảnh Thiên dùng, bởi vì cô ấy là nữ chính, mấy chuyện trang phục và tạo hình cũng
rất lãng phí thời gian. Nếu cô ấy không thể trang điểm trong thời gian nhanh nhất thì cả đoàn làm phim cũng sẽ
phải như thế này, hơn trăm con người phải đứng đây chờ mất công, thứ lãng phí không chỉ có tiền mà còn cả thời
gian quý báu nữa, cô hiểu không?”


Cảnh Lạc tưởng đạo diễn Phan chỉ mắng cô ta một lúc rồi sẽ bỏ qua, thể là vội vàng gật đầu. “Đạo diễn Phan, em
chưa đóng phim lần nào nên không nghĩ được vấn đề như vậy. Sau này em sẽ không như vậy nữa.” “Còn nữa, Vi
Vi là nhân viên trang điểm đoàn làm phim sắp xếp riêng cho Cảnh Thiên, không phải nhân viên trang điểm cho cô.
Không phải cô nói cô không thích dùng chung đồ với người khác là có thể ngang
nhiên đi chiếm phòng hóa trang của nữ chính.”


Cảnh Lạc bị giễu cợt đến mức không biết giấu mặt vào đầu.


Cô ta biết mình không có tư cách, cô ta làm vậy chỉ VÌ quen giành đồ của Cảnh Thiên mà thôi. Cô ta không ngờ
rằng giành được đồ của Cảnh Thiên rồi lại gây ra nhiều vấn đề cho người khác như vậy. Nếu biết trước thì chắc
chắn cô ta sẽ không làm như vậy.


Lúc này, tất cả nỗi hận trong lòng Cảnh Lạc đều dồn hết lên đầu Cảnh Thiên. Cô ta chắc chắn 100% rằng mình đã bị
Cảnh Thiên lựa cho một vố.


Đang định xin lỗi tiếp thì Đạo diễn Phan nói: “Tôi đã nghe không chỉ một người nói rằng tim cô có vấn đề rồi. La Gia Ni nói đúng, tim không khỏe thì nên tích cực chữa trị, tuy cô không có cảnh hành động mạnh gì trong bộ phim này, nhưng vẫn sẽ có một sốt cảnh nguy hiểm.”


“Ví dụ như cảnh sau khi Chung Thiên Thiên được trở thành mợ chủ nhà họ Cố đúng như mong muốn, nhà họ Cố lại phát hiện cô tiểu thư nhà giàu thực sự không phải Chung Thiên Thiên mà là Chung Noãn Noãn. Thế nên cảnh xối nước lạnh vào Chung Thiên Thiên giữa trời đông, làm toàn thân Chung Thiên Thiên đóng băng, cơ thể có hoàn toàn không thể thực hiện được.”


“Thực ra tôi không thể chấp nhận hành vi hôm nay của cô, hủy vai của cô là điều chắc chắn. Nhưng nghĩ tuổi cô còn trẻ, tôi cũng mong cho diễn viên trẻ phạm sai lầm thêm cơ hội, không đến mức khiến cô mất hết tất cả ôm thêm danh xấu như Dương Duyệt. Thế nên cô tự đăng bài công khai rằng vì nguyên nhân sức khỏe, phát bệnh ngay trong ngày đầu tiên khai máy, để tránh ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn làm phim, cô tự nguyện rút vai.
 
Chương 222


Mắt Cánh Lạc mở to dân.


Khó khăn lắm cô ta mới vào được đoàn làm phim, quay bộ phim đầu tiên trong đời, tuy chỉ là một vai nữ phụ ác
độc như3ng ít nhất vẫn có cơ hội để cô ta nổi tiếng. Nhưng còn chưa giới thiệu chính thức, tên cô ta đã được thêm
vào rồi lại xóa đi, xóa đi xong lại thêm 1vào. Khó khăn lắm bố mẹ mới tìm Cảnh Thiên để cho cô ta đóng, vậy mà cô
ta lại bị đuổi ngay ngày đầu tiên khai máy.


“Đạo diễn Phan, em thự9c sự biết lỗi rồi! Đạo diễn cho em thêm một cơ hội nữa được không? Bởi vì Cảnh Thiên là
chị gái em, chị ấy vẫn luôn đối xử tốt với em, nên em mới 3quen làm gì cũng chung với chị ấy. Em thực sự không có
ý xấu gì, em đảm bảo sau này em sẽ không dùng chung phòng hóa trang với chị ấy nữa! Hơn nữa 8em chắc chắn có
thể đảm bảo đủ sức khỏe để hoàn thành nhiệm vụ. Em sẽ không có vấn đề gì đâu, nếu có vấn đề gì thì em sẽ chịu
mọi trách nhiệm. Đạo diễn Phan, xin đạo diễn hãy cho em thêm một cơ hội nữa! Đây là bộ phim đầu tiên của em!”


Đạo diễn Phan còn đang sắp xếp câu từ từ chối thì Vân Tiêu bên cạnh lại lên tiếng.


“Một người như cô, đi tranh phòng hóa trang của người ta, người ta chỉ đòi lại thứ thuộc về mình thôi thì cô lại
phát bệnh, bây giờ cô nói với đạo diễn rằng cô có thể đóng được cảnh như vậy mà không bị phát bệnh, vậy có nghĩa
là bệnh tim của cô hoàn toàn là giá và?”


“Không phải, em…”


“Không phải? Không phải giả vờ thì sao đoàn làm phim dám dùng cô nữa? Động cái là đài phát bệnh, quay đến
hậu kỳ rồi phát mệt vì cô à?”


Cảnh Lạc lắc đầu quây quậy: “Không đâu! em đảm bảo chắc chắn sẽ không liên lụy đến đoàn làm phim! Em sẽ
không phát bệnh đầu!”


Nhưng Vân Tiêu vẫn cò kè: “Như vậy cũng có nghĩa là trước đây cô mượn cớ phát bệnh để đi chiếm đồ của người
ta? Cô là nghệ sĩ mà đến nhân phẩm cơ bản cũng có vấn đề, tôi từ chối quay phim cùng cô. Không thì sau này dù cô
có không chiếm phòng hóa trang của Cảnh Thiên nữa, cô lại đột ngột ưng bụng Flower của người ta thì làm sao?


Ứng quần áo của người ta thì làm sao? Lần nào có thích cái gì đó mà không có được, cô lại phát bệnh, đoàn làm
phim chúng tôi cũng không thể quay tiếp được.”


Nói xong, Vân Tiêu nhìn sang đạo diễn Phan: “Đạo diễn Phan, tôi nghĩ chúng ta nên thấy mừng vì đã phát hiện ra
vấn đề nghiêm trọng như vậy trước khi khai máy, không đến khi quay được nửa chừng hoặc là hậu kỳ thì sẽ thành
cơn ác mộng của tất cả mọi người đấy.”


Đạo diễn Phan gật đầu: “Cậu nói đúng.”


Đạo diễn Phan nói xong bèn quay ra bảo Cảnh Lạc đã phát khóc, vẫn đang ôm ngực: “Sức khỏe và hành vi của cô
đều không thích hợp với đoàn làm phim của chúng tôi, không phải tôi đang bàn bạc với cô, mà là cưỡng chế mời cô
rời đoàn. Nếu cô không thể tự đăng bài rút vai thì tôi sẽ đăng giúp cô. Nói chung là đoàn làm phim của tôi từ chối
nhận diễn viên có nhân phẩm như cô.”


Cảnh Lạc cảm thấy trời đất xung quanh mình đang rung chuyển. Chiêu trò toàn thắng quanh năm suốt tháng, bây
giờ không những không có tác dụng mà còn thành tảng đá cản đường, như thế thì làm sao cô ta cam tâm cho được?


Đều tại Cảnh Thiên!


Đều tại con khốn đó hại mình!


Chắc chắn là Cảnh Thiên cố ý hại mình! Cố ý đào hố để mình nhảy xuống!


“Rầm…”


“Tiểu Lạc!” Thấy Cảnh Lạc ngã xuống đất, hai mắt nhắm chặt, Tần Dịch không kìm được mà gọi một tiếng.


Đạo diễn cũng hoảng, cho người gọi nhân viên cứu hộ đến ngay lập tức.


Mọi người rối tung lên, đạo diễn Phan gọi Tần Dịch: “Cậu là bạn trai cô ta, hồi trước cô ta có xuất hiện tình trạng như vậy không? Bây giờ nên làm thế nào?” Nhưng Tần Dịch không nói ra nên làm thế nào mà lại nói ngay trước mặt moi người: “Tôi không phải bạn trai của cô ấy, tôi chỉ quen cô ấy vì thân với Cảnh Thiên mà thôi. Tôi, Cảnh Thiên và cô ấy học chung trường.”


“Cậu không cần giải thích nhiều như vậy, đạo diễn Phan hỏi cậu nên làm thế nào khi gặp phải tình trạng như thế này?”
 
Chương 223


Vân Tiêu hôm nay thực sự đáng ghét đến mức khiến người ta phát điên.


“Trong túi cô ấy có thuốc.” Thế là đạo diễn cho người lụ3c thuốc trong túi cô ta ngay lập tức.


Cảnh Thiên cũng biết vì động tĩnh lớn quá, cô bèn chạy ra ngoài.


Bởi vì với t1ình trạng của Cảnh Lạc, nếu thực sự phát bệnh mà nghiêm trọng thì cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính
mạng.


Cảnh Thiên vừa ra th9ì trông thấy rất nhiều người đang vây quanh Cảnh Lạc, nhân viên cứu hộ đang cấp cứu cho
cô ta. Nhưng vì đoàn làm phim mới bắt đầu kh3ai máy, nhân viên cứu hộ cũng không để ý lắm, đến những đồ cần
dùng để cấp cứu cũng không chuẩn bị đủ, thế nên mọi người chỉ có thể 8nhìn hai nhân viên cứu hộ đứng sốt sắng ở
đó, không ngừng hỏi bao giờ xe cứu thương mới đến.


Cảnh Thiên cầm kim bạc dùng một lần, giá hai mươi tệ một trăm cây bước tới rồi bảo nhân viên cứu hộ tránh ra.


Nhân viên cứu hộ trong đoàn làm phim chỉ là y bác sĩ bình thường, hỗ trợ xử lý mấy dạng vết thương trầy xước thì
được, nếu cấp cứu thực sự thì có lẽ cả đời này cũng chưa làm bao giờ, thế nên Cảnh Thiên bảo bọn họ tránh ra, bọn
họ bên tránh ra ngay.


Trước sự chứng kiến của tất cả diễn viên trong đoàn làm phim, Cảnh Thiên cắm hai mươi cây kim xuống, không
quá mười giây, Cảnh Lạc đã từ từ tỉnh lại.


Sau khi tỉnh lại, trông thấy Cảnh Thiên, mắt Cảnh Lạc vẫn còn hơi rệu rã.


“Thiên Thiên, cô biết cả châm cứu cơ à? Giỏi quá. Xem ra đạo diễn Phan chọn chuẩn lắm, vai Nam Cung Noãn
Noãn đúng là nên giao cho cô.”


Vân Tiêu khen vỗ mông rất kêu.


Hình Mỹ Kỳ bên cạnh thắc mắc đến phát bực, nhưng làm sao được, Vân Tiêu đã bắt đầu khen một cách vô liêm sỉ
rồi, chẳng lẽ cô ta không phụ họa mà được?


“Đúng đó Thiên Thiên, cô giỏi quá. Kỹ thuật châm cứu này là ai dạy cô thể? Nếu không phải chính mắt trông thấy
thì tôi cũng thực sự không dám tin.”


Đạo diễn Phan Duy cũng đứng cạnh phụ họa cho bà chủ của nhà đại gia: “May mà có cô, không thì lỡ có chuyện
bất trắc gì thật, tôi thấy khỏi quay bộ phim này nữa luôn cho rồi.”


“Đạo diễn Phan, biến đổi bất ngờ, chứng tỏ bộ phim này sẽ hot.”


La Gia Ni cũng nhìn ra rồi, tất cả mọi người đều đang tâng bốc Cảnh Thiên, đến Vân Tiêu lạnh lùng với cả đạo diễn
cũng khen hết lời, xem ra bối cảnh của Cảnh Thiên này chắc chắn rất hùng hậu, thế là cô ta cũng bợ đít theo.


Nhất thời, trừ Tần Dịch hoàn toàn không xen nổi miệng từ đầu đến cuối như một kẻ qua đường ra, những người
khác đều tâng bốc Cảnh Thiên hết lời, đứng đầu là Vân Tiêu.


Cảnh Lạc đáng thương vừa được cấp cứu tỉnh, cô ta tỉnh táo lại từ cơn vàng vất rồi mới nhận ra rằng, ban nãy cô ta
đã ngất xỉu vì tức quả, tình hình vô cùng nguy hiểm. Nhưng Cảnh Thiên chưa bao giờ học về ngành y lại cầm kim
chọc lung tung lên người cô ta.


Cảnh Lạc nghĩ mình tỉnh lại được chắc chắn là vì bị Cảnh Thiên chọc đau, hoàn toàn không phải Cảnh Thiên cứu cô
ta.


Quan trọng là cô ta mới là bệnh nhân, cô ta mới là người cần được quan tâm. Bây giờ cô ta vẫn đang nằm dưới đất, không có lấy một người ra đỡ cô ta dậy, những người kia đều đang dốc sức khen ngợi Cảnh Thiên, thực sự quá ghê tởm.


Cảnh Lạc tức, sắc mặt lại trắng bệnh. Cuối cùng, vì thực sự không có ai ra đỡ, cô ta đành phải tự ngồi dậy.


Nhưng cô ta vừa động đậy, Cảnh Thiên đã nói: “Đừng nhúc nhích, tuy mày đã tỉnh rồi nhưng vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn. Ban nãy tao đã gọi điện cho mẹ, bảo mẹ đến thẳng bệnh viện số 6 trong thành phố chờ rồi, xe cứu thương sẽ đến ngay thôi.”


“Lát nữa xe cứu thương đến, tôi đã báo với bên phóng viên giới giải trí rồi, như vậy sẽ tiện hơn cho việc đoàn làm phim thay diễn viên.”
 
Chương 224


“Cô soạn bài xong, chúng tôi sẽ đến an ủi cô. Làm vậy thì mọi người sẽ không mất mặt quá. Cảnh Lạc, có bệnh thì
phải chữa trị cho tốt, đừng cậy trẻ t3uổi mà coi nhẹ bệnh tật. Hôm nay mà không có Cảnh Thiên, có khi lại có án
mạng xảy ra trong đoàn làm phim ngay ngày đầu tiên khai máy rồi.”


Nước mắt không kìm được mà trào ra. Cảnh Lạc cảm thấy mình đã phải chịu sự sỉ nhục vô cùng lớn.


Cô ta siết chặt hai bàn tay, hận Cảnh Thiê9n như một con đỉa hút máu, hút chất dinh dưỡng trong cơ thể mẹ vốn
thuộc về cô ta để bản thân xinh đẹp đến nhường này, còn cô ta thì mắc bệnh bẩm si3nh.


Như vậy thì dựa vào cái gì mà những gì Cảnh Thiên có lại không thuộc về cô ta? Dựa vào cái gì mà dám không
nhường cô ta? Dựa vào cái gì8 mà dám hùa với người ngoài để sỉ nhục cô ta? Xe cứu thương đã đến, Cảnh Lạc được
đưa đi.


Cảnh Lạc V: Dạo này không được nghỉ ngơi tốt nên sức khỏe gặp vấn đề, đành phải rút khỏi bộ phim đầu tiên
trong đời. Thực sự rất đáng tiếc… Cảm ơn các đồng nghiệp hôm nay đã giúp em gọi cấp cứu, cũng cảm ơn sự quan
tâm của đạo diễn Phan dành cho em, em xin lỗi mọi người vì đã gây cản trở quá trình quay của đoàn làm phim.


Cảnh Lạc hoàn toàn không nói rốt cuộc mình bị mắc bệnh gì, cũng không hề nói mình được chị gái cứu. Tuy chưa
từng đóng phim nhưng bề ngoài, Cảnh Lạc là một người làm âm nhạc vô cùng xuất sắc, hát cũng hay, thế nên
lượng fan thật của cô ta cũng phải mấy trăm nghìn người.


Mọi người thi nhau hỏi Cảnh Lạc làm sao, nhưng cô ta không nói thêm gì nữa.


Dự định của Cảnh Lạc là chờ mấy hôm nữa sẽ bóc chuyện chỉ vì cô ta thực sự khó chịu, dùng nhờ phòng hóa trang
của chị gái rồi bị đoàn làm phim trách mắng.


Nhưng Cảnh Lạc còn chưa làm gì, đã có người trong ngành tung hết chuyện hôm nay lên rồi. Cảnh Lạc giành đồ
của Cảnh Thiên thành thói, Cảnh Thiên mà không cho thì cô ta sẽ phát bệnh tim. Thói quen này đã dẫn đến hôm
nay tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều phải gánh vác trách nhiệm cho hành động của cô ta. Đạo diễn đuổi
cô ta đi, bảo cô ta lấy lý do là mắc bệnh tim, nhưng cô ta không chịu, kết quả là bị Vân Tiêu chỉ trích ngay tại chỗ.


Cảnh Lạc tức quá nên phát bệnh, may là Cảnh Thiên kịp thời cấp cứu.


Sau đó, bên dưới bài đăng của Cảnh Lạc xuất hiện các bình luận dưới đây:


Đạo diễn Phan Duy V: Chữa bệnh quan trọng hơn, mong cô sớm ngày khỏe lại.


Vân Tiêu V: Chúng tôi chỉ gọi cấp cứu mà thôi, người thực sự cứu mạng cô là chị gái Cảnh Thiên của cô. Cô có một
người chị tốt, hi vọng cô sẽ biết ơn.


Hình Mỹ Kỳ V: Chị gái cô thực sự siêu giỏi luôn, ngưỡng mộ quá trời. Tôi cũng muốn có người chị như thế Vân
Tiêu làm vậy là vì muốn trả đũa cho cô em gái nhà mình.


Tuy đàn em của anh ta chỉ tốn vài giờ đồng hồ để điều tra, nhưng vài tiếng đồng hồ cũng đã đủ để anh ta điều tra
hết ngọn nguồn của nhà họ Cảnh rồi.


Bao gồm cả việc Cảnh Lạc cậy chuyện bệnh tim mà bắt nạt Cảnh Thiên từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả ông bố bà mẹ rõ
ràng không phải bố mẹ ruột của Cảnh Thiên nhưng lại suốt ngày dùng cái danh bố mẹ để cướp đoạt lợi ích của cô,
bắt cô vào Học viện điện ảnh rồi phải đi kiếm tiền cho bọn họ, bao gồm cả việc bắt em gái anh ta lấy chồng chỉ để
cứu vãn công ty của nhà họ Cảnh.


Vân Tiêu tức đến nổ tung.


Em gái anh ta là một cô công chúa, không những số mệnh đẩy đưa, bị kẻ khác tráo đổi, đã vậy còn bị bắt nạt một cách vô sỉ như vậy nữa.


Đã bắt nạt em gái anh ta, vậy thì anh ta sẽ đòi về bằng hết, hơn nữa còn phải bắt bọn họ đền gấp mười gấp trăm lần.


Hình Mỹ Kỳ cũng vội vàng khen Cảnh Thiên để Vân Tiêu không giận cô ta nữa.


Quần chúng hít thị ban đầu vẫn đang bán tín bán nghi về tin tức mà người trong ngành đăng lên. Bây giờ đọc bình luận của mọi người bên dưới bài đăng của Cảnh Lạc xong, về cơ bản thì họ đều đã tin cả.
 
Chương 225


Cảnh Lạc bỏ tiền ra kiểm soát bình luận, tuy bên dưới bài đăng của cô ta cơ bản đều là bảo cô ta nghỉ ngơi cho tốt,
chờ sức khỏe ổn định rồi lại3 tiếp tục dấn thân vào giới văn nghệ, những bài phốt của người trong ngành kia đã lên
thẳng hotsearch, lượng bình luận đã lên đến mấy chục nghì1n rồi.


Tuy có người bảo Cảnh Thiên có chống lưng mạnh, từ hôm qua đến hôm nay, trong năm mươi hotsearch thì một
mình cô đã chiếm mười 9cái rồi, chưa có một tác phẩm nào mà người đã nổi tiếng trước rồi. Tuy không hề phủ
nhận vụ vả mặt hôm qua và hôm nay rất là sướng, nhưng vẫn m3ong Cảnh Thiên có thể tập trung quay phim,
đừng chạy seeding quá thể Seeding vừa phải thì được, quá đáng quá thì sẽ gây mất thiện cảm với ngườ8i qua
đường.


Nhưng chẳng mấy chốc, đám cư dân mạng chỉ biết chửi này đã bị đội ngũ seeding vô cùng mạnh mẽ của Vân Tiêu
đè bẹp.


Dương Duyệt và Cảnh Lạc đã đi rồi, thế là trống ra hai vị trí. Sau vụ việc bạo lực mạng xảy ra đã có một số diễn
viên mới đăng ký thử vai, thế là đạo diễn Phan lựa chọn hai nữ diễn viên có tư chất khá ổn ngay tại chỗ. Hai diễn
viên này là người mới hoàn toàn, thậm chí còn không phải người trong giới. Một người tên là Lăng Tư Kỳ, thay thế
cho Cảnh Lạc, từng là sinh viên của trường Đại học Để Đô, nhưng học được nửa đường thì phải bỏ học vì việc gia
đình, hai năm sau lại thi đại học lại, bây giờ đang học năm ba chuyên ngành Hóa học của trường Đại học Thanh
Hoa.


Đạo diễn Phan Duy hỏi cô ta vì sao lại muốn đến thử vai, cô ta trả lời là vì tiền. Cuối cùng Phan Duy bảo cô ta diễn
thứ hai cảnh, ông kinh ngạc phát hiện ra rằng, tuy Lăng Tư Kỳ là sinh viên khoa tự nhiên của trường tốt nhất nước
Z, nhưng cô ta lại rất có tài năng về phương diện diễn xuất.


Hơn nữa Lăng Tư Kỳ còn vô cùng xinh đẹp, là kiểu người có vẻ đẹp rất trong sáng. Ngoại hình này phối hợp với
diễn xuất của cô ta, rất thích hợp để diễn một bông bạch liên hoa.


Người còn lại tên là Quan Vũ Thần, là người thay thế cho Dương Duyệt.


Đây là một cô gái có ngoại hình rất xinh xắn. Sở dĩ chọn cô ta là vì cô ta là kiểu người có bề ngoài trông rất dịu dàng
yếu ớt, vậy mà khi thử vai, cô ta đạp một phát vỡ luôn cái bàn của đạo diễn Phan Duy.


Quan Vũ Thần sẽ diễn vai nữ phản diện vô cùng quan trọng trong phim. Nhân vật phản diện này là một học sinh
cấp ba xinh xắn ngọt ngào con nhà gia thế, nhưng thực tế lại bị ác linh nhập xác, cho dù là giá trị vũ lực hay nghiên
cứu sinh hóa, cô đều vô cùng xuất sắc. Quan Vũ Thần hoàn toàn thích hợp với hình tượng này.


Đạo diễn Phan Duy lau mồ hôi túa ra trên trán vì sợ, chính thức tuyên bố người đóng vai nữ thư phụ và nữ phụ thứ
ba: Quan Vũ Thần và Lăng Tư Kỳ.


Lăng Tư Kỳ là kiểu bông hoa bé nhỏ điển hình mà đàn ông đều thích, trồng dịu dàng e ấp, rất khiến đàn ông nảy
sinh ham muốn bảo vệ.


Có thể nói, Lăng Tử Kỳ diễn xuất vô cùng đạt.


Ban đầu Cảnh Thiên tưởng rằng Cảnh Lạc có thể diễn vai bạch liên hoa trong kịch bản đạt lắm rồi, ai ngờ khi Lăng
Tư Kỳ diễn chung cùng Cảnh Thiên, cô gái này lại khiến vai bạch liên hoa này thăng hoa.


Hình tượng nhân vật bề ngoài không lộ ra nhưng lại khiến người ta căm ghét từ tận đáy lòng đã được thể hiện một
cách tài tình dưới biểu cảm tinh tế của cô ta.


Còn vai nữ chính Chung Noãn Noãn của Cảnh Thiên thì là chị đại của một tổ chức lính đánh thuê, rất giống phong
cách của chính bản thân cô, vì vậy sau vài cảnh đóng chung, không chỉ Cảnh Thiên mà đến Vân Tiêu cũng cảm thấy
người mới Lăng Tư Kỳ này thực sự rất được.


Đạo diễn Phan Duy đã phát rầu vì thay đổi năm lần bảy lượt trong đoàn làm phim, dưới sự phối hợp hoàn hảo của
mọi người, đoàn làm phim đã nhanh chóng hoàn thành các cảnh quay ở nhà họ Chung.


Cảnh Thiên thỉnh thoảng sẽ quan sát Lăng Tư Kỳ, chỉ cần không cần xuất hiện thì cô ta sẽ ngồi trong góc im lặng
đọc sách và tài liệu, tay cầm một cây bút viết vẽ lên đó.


Chỉ cần không đóng phim thì Lăng Tư Kỳ sẽ đeo một cặp kính viền đen lên mặt, cặp kính nhanh chóng che đi dung
mạo xinh đẹp của cô ta.


Dù trong đoàn làm phim có Ảnh đế và Thị hậu, cô ta cũng không có hứng thú. Dù Hình Mỹ Kỳ có chủ động đến
tìm cô ta nói chuyện, cô ta cũng chỉ đáp một tiếng khiêm (lạnh) nhường (lùng) lịch (xa) sự (cách) rồi không nói gì
nữa. Mọi người trong đoàn làm phim thấy Lăng Tư Kỳ như vậy thì chẳng mấy chốc, không còn ai đến nói chuyện
với cô ta nữa. Còn Quan Vũ Thần thì lại nhanh chóng thân thiết với tất cả mọi người trong đoàn làm phim như hoa
hậu thân thiện. Ban đầu tưởng các cảnh quay ban ngày này phải quay đến tận đêm, không ngờ lại hoàn thành sớm
hơn trong tình trạng bị chậm trễ thời gian và tuyển lại diễn viên. Trong lúc quay phim, Tần Dịch đã vô số lần muốn
đến nói chuyện với Cảnh Thiên, nhưng Vân Tiêu cứ quanh quẩn mãi bên cạnh cô, nếu không nói chuyện thì là
khớp thoại, anh ta cũng không tiện sang quấy rây.


Như một người đàn bà bị bỏ rơi, ánh mắt Tần Dịch cứ dính lấy người Vân Tiêu với vẻ ước ao đố kị và một chút
hận.


Cuối cùng cũng chờ được đến lúc hoàn thành, Tần Dịch đi đến trước mặt Cảnh Thiên, định tìm cơ hội rồi đưa cô rời
khỏi đây. Dù gì thì Cảnh Thiên cũng là mợ chủ của nhà họ Chiến, cô không muốn để người khác biết nên anh ta
đến đưa cô đi là vừa hay.


Vậy mà anh ta nghe thấy Vân Tiêu nói: “Nhà cô ở đầu, tôi đưa cô về.”


Tần Dịch: …


Tuy Cảnh Thiên biết Vân Tiêu đang bám lấy mình nhưng cô lại không thấy ghét, có điều… Tuy cô và vị kia nhà cô
không có tình cảm gì, nhưng dù gì thì cô cũng đã kết hôn, hơn nữa vị kia nhà cô cũng đẹp trai không hề kém cạnh
gì Vân Tiêu, thế nên Cảnh Thiên bèn quay lại mỉm cười: “Không cần đầu, cảm ơn anh, có xe đến đón tôi rồi.”


Vân Tiêu cũng không tiện làm phiền em gái nhà mình, chỉ cần cản được tôn trà xanh kia, còn lại thì cùng lắm anh ta
sẽ cho người đi điều tra xem rốt cuộc em gái anh ta đã bị bán cho nhà ai rồi.


Cho dù là bản vào nhà ai, anh ta cũng sẽ có cách để đối phương hối hận vì đã làm như vậy.


“Thiên Thiên, chị có xe đưa đón ạ? Hôm nay em đến đoàn làm phim ngày đầu tiên, phải đi bộ đến đấy, cho em đi
nhờ xe được không?”


Vân Tiêu và Tần Dịch đều đang phải ngậm ngùi thì Quan Vũ Thần mới đến lại đột ngột níu tay Cảnh Thiên như
thân quen.


Lúc này các diễn viên quan trọng trong đoàn làm phim đều phải nhìn sắc mặt của đại lão Cảnh Thiên, với cái tính
nóng như lửa có thù tất báo của Cảnh Thiên, cô gái bắt quàng làm họ này chắc chắn sẽ phải ăn một vố ra trò.


Ai ngờ Cảnh Thiên lại chỉ rút tay mình ra khỏi tay đối phương, cô liếc nhìn đối phương một cái rồi đáp: “Được.
Nhưng có lẽ không cùng đường đâu.”


“Không sao, đằng nào thì cũng không phải chị lái xe, chị đi vòng đưa em một đoạn nhé?” Đối phương vẫn không
thôi.


“Cô Quan muốn đi đâu? Tôi có thể cho người đưa cô đi.”


Tần Dịch đang định lên tiếng xé bỏ cái tầm cao da chó đáng ghét này đi hộ Cảnh Thiên thì Vân Tiêu lại lên tiếng
trước anh ta.


Sao anh ta cứ có cảm giác như Vân Tiêu đang cố ý vậy nhỉ?


Ai ngờ Quan Vũ Thần lại cười: “Cảm ơn anh Vân, không cần đầu, tôi đi xe của Thiên Thiên thì tiện hơn. Không
người ta lại tưởng tôi muốn ké fame của anh đấy, hoặc là người ta lại tưởng tôi là couple của anh thì chết.”


Vân Tiêu sợ làm em gái mình mệt quá, anh ta bèn hỏi: “Cô có thời gian rảnh đưa cô ấy về không? Nếu không thì bên tôi có trợ lý và xe, có thể đưa cô ấy về.”


Cảnh Thiên nhìn sang Quan Vũ Thần: “Tôi đi Nam Môn, cô đi đâu?”


Mắt Quan Vũ Thần sáng lên: “Trùng hợp vậy sao? Em cũng đi Nam Môn này.” “Cô ấy tiện đường với tôi, tôi đưa cô ấy về cho.”
 
Chương 226


Vân Tiêu hết cách, đành phải liếc nhìn Quan Vũ Thần một cái thật sâu rồi gật đầu, rời đi.


Quan Vũ Thần tỏ ra thân thiết đến mức khiến người ta3 thấy ghét, Cảnh Thiên như bị dính một miếng mè xửng,
vừa định rút cánh tay ra thì lại bị cô ta ôm nghiến lấy bằng cả hai tay. Người qua người lại n1hư vậy, Cảnh Thiên
lười rút ra tiếp, cứ để mặc cho cô ta ôm.


Cho đến khi hai người ra khỏi đoàn làm phim, lên xe quản lý, Vân Tiêu mới quay 9lưng đi.


Hình Mỹ Kỳ phía xa nhìn mà thấy lửa giận trong lòng cháy ngùn ngụt, suýt nữa là không kiềm chế được, cuối cùng
nghĩ đến ánh mắt của 3Vân Tiêu hồi sáng, cô ta đành ủ rũ thu dọn đồ đạc ra về.


Chỉ còn một mình Tần Dịch là người yêu chính hiệu của Cảnh Thiên nhưng không chen m8iệng nổi một câu từ đầu
đến cuối.


Cuối cùng thực sự không thể nhịn nổi nữa, anh ta nhắn tin cho Cảnh Thiên.


“Thiên Thiên, rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào thì em mới chịu tha thứ cho anh? Em có biết rằng em
như thể khiến anh đau khổ lắm không?”


Những tin nhắn của anh ta chẳng khác nào đá chìm biển sâu.


Tần Dịch chờ rất lâu, gần như anh ta sẽ kiểm tra điện thoại ngay khi điện thoại có chuông, mong đợi đó là tin nhắn
hồi âm của Cảnh Thiên.


Nhưng chờ đến tận đêm khuya, tin nhắn gửi đi vẫn chẳng thấy trả lời.


Anh ta đã đổi sim khác để nhắn rồi, chắc chắn đối phương có thể nhìn thấy tin nhắn, nhưng cô vẫn không hề ngó
ngàng đến anh ta.


Trong xe Van, Cảnh Thiên đang nhắm mắt ngủ. Quan Vũ Thần bên cạnh cô thì hớn hở quan sát cô, nhìn trái rồi lại
nhìn phải, khi tài xế nhà họ Chiến ngồi ở phía trước đang nghĩ xem liệu có phải cô gái này yêu thầm mợ chủ nhà
mình không, cô ta lại quay mặt ra ngoài ngắm phong cảnh,


Một lúc sau, thấy tài xế không để ý đến mình nữa, cô ta lại quay sang nhìn. Cuối cùng Cảnh Thiên mở mắt ra, bắt
gặp ánh mắt của đối phương, cô mỉm cười quyến rũ và hỏi: “Mặt tôi có hoa à?”


Quan Vũ Thần không hề tỏ ra xấu hổ vì bị bắt quả tang, cô ta cười tươi rói rồi lấy lòng: “Vâng, nở hoa rồi, đã thế
còn đẹp lắm luôn, trông như hoa bỉ ngạn ấy, vừa đẹp vừa yêu nghiệt.”


Đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Cảnh Thiên khẽ nheo lại, khóe môi cong lên thành nụ cười quyến rũ.


“Tôi đến nơi rồi.”


Tuy sau khi lên xe, Cảnh Thiên và Quan Vũ Thần báo địa chỉ khác nhau, nhưng vì là tài xế của nhà họ Chiến,
đương nhiên là sẽ đưa mợ chủ về trước.


Quan Vũ Thần ngẩng đầu lên thấy Cảnh Thiên đã bước xuống xe rồi, cô ta vội vàng đi theo: “Chị đến rồi à? Thế thì
em cũng xuống, em xuống cùng chị nhé.” Còn chưa nói xong, cô ta đã quấn riết lấy như một miếng kẹo mè xửng.


Tài xế nhà họ Chiến không đi theo nữa vì đã có người bảo vệ mợ chủ chuyên biệt rồi.


Nơi này là trung tâm thành phố, có đủ các loại hàng xa xỉ trên thế giới.


Là một người phụ nữ trong thẻ có mấy chục triệu, Cảnh Thiên không hề có ý định bạc đãi bản thân. Cảnh Thiên
bước vào từng cửa hàng, chọn quần áo như cá gặp nước, sau đó để nhân viên gửi về nhà cô.


Vệ sĩ nhà họ Chiến đã được dặn rằng chỉ có thể theo bảo vệ phía sau Cảnh Thiên một đoạn xa, Cảnh Thiên thử đồ, họ chỉ có thể đứng chờ ngoài cửa.


Một tiếng sau, các vệ sĩ phát hiện rằng họ lạc mất mợ chủ rồi!


Nguyên nhân là cửa hàng mà mợ chủ thử đồ có thể nối thẳng lên tầng hai, mà bên trên tầng hai lại có một lối ra khác nữa.


Khi họ đuổi theo lên tầng hai thì còn dấu bóng mợ chủ?
 
Chương 227


Thế là các vệ sĩ đành phải bảo lại ngay với Trạch Ngôn.


Trạch Ngôn mắng bọn họ một trận rồi đành phải gồng mình v3ề bảo lại với Chiến Lê Xuyên,


Vi Chiến Lệ Xuyên bị liệt do tai nạn xe nên nhà họ Chiến không hề bình lặng như nhữ1ng gì nhìn thấy ngoài mặt,
cho người bảo vệ Cảnh Thiên cũng để tránh có người làm hại đến cô vì lợi ích cá nhân.


Ngay khi nghe báo Cảnh Thiên đột ngột mất tích, tìm cả trung tâm thương mại đều không thấy tăm tích gì, việc
đầu tiên C3hiến Lệ Xuyên làm chính là tra lịch sử quẹt thẻ của Cảnh Thiên. Nếu vẫn đang quẹt thẻ thì chứng tỏ là
Cảnh Thiên vẫn đa8ng mua đồ, nếu đã dừng quẹt thì chứng tỏ mục đích của cô là thoát khỏi đám vệ sĩ.


Sau đó phải xem là Cảnh Thiên muốn thoát khỏi vệ sĩ hay là người bên cạnh Cảnh Thiên muốn thoát khỏi vệ sĩ.


Màn hình ánh sáng xuất hiện trên khoảng không trước mặt Chiến Lệ Xuyên, màn hình máy tính lấp lánh rất nhanh,
gần như chỉ trong chớp mắt, cả màn hình đã xuất hiện hơn ba mươi màn hình khác. Chẳng mấy chốc, lịch sử giao
dịch thẻ ngân hàng của Cảnh Thiên đã bị truy xuất.


Nhìn con số bên trên, Chiến Lệ Xuyên chìm vào trầm tư.


Không dùng tiền.


Trong thẻ của Cảnh Thiên, trừ hai mươi triệu mà cô vậy anh từ trước để đầu tư gì đó đi, cô nhóc này đã chia hai
mươi triệu thành vô số tài khoản giả rồi đầu tư vào một công ty bánh trung thu tên là “Hương vị của mẹ”, ngoài
ra… không tiêu đến một đồng nào hết.


Theo những gì vệ sĩ nói thì hôm nay đúng là cô đã đi tiêu pha rất nhiều, mua rất nhiều đồ, vậy thì cô đã tiêu tiền
của ai?


Chiến Lệ Xuyên nghĩ đến người phụ nữ đi cùng Cảnh Thiên, đôi mắt đẹp của anh khẽ nheo lại. Không còn gì để
thắc mắc về vấn đề hôm nay cô đã quẹt thẻ của ai rồi.


Chiến Lệ Xuyên cho điều tra thông tin của Quan Vũ Thần ngay.


Hệ thống tình báo của anh đã trả lời anh với tốc độ nhanh nhất có thể. Bố mẹ Quan Vũ Thần đã di dân ra nước
ngoài từ rất lâu về trước, hiện giờ Quan Vũ Thần một mình về nước phát triển, điểm đầu tiên chính là đoàn làm
phim Mirror World.


Ngoài ra thì không điều tra được gì nữa, thậm chí đến hệ thống tình báo của anh cũng không điều tra được.


Khóe môi Chiến Lệ Xuyên khẽ cong lên


Xem ra cô vợ nhà anh giấu giếm rất sâu đấy nhỉ?


Đột nhiên Chiến Lệ Xuyên nghĩ đến gì đó, nụ cười trên môi càng tươi hơn, ánh mắt tò mò thêm phần ngạc nhiên và
hiểu rõ.


Bởi vì anh nhớ đến hôm anh được đưa đến bệnh viện cấp cứu, hình như người nào đó từng nói là cô đã bỏ ra hai
mươi triệu để mua thuốc từ một người trên mạng tên là “Hãy gọi tôi là Dược Thần”.


Những hình như chiếc thẻ ngân hàng này của vợ anh vẫn không hề thay đổi.


Như vậy có phải là, thực ra thứ thuốc đó là do chính vợ anh làm ra?


Có điều…


Vì sao phải nói đó là thuốc viên đã hết hàng do Saka làm ra?


Đôi mắt sâu lắng của Chiến Lệ Xuyên càng sâu thêm…


Cuối cùng, Chiến Lệ Xuyên dặn Trạch Ngôn: “Tạm thời rút vệ sĩ về đi, bảo với mợ chủ là nhà họ Chiến đang thiếu
người nên tạm thời sẽ không cho vệ sĩ bảo vệ cô ấy nữa. Nếu cô ấy cần người thì có thể tìm anh lấy người bất cứ lúc
nào.”


Tuy Trạch Ngôn không hiểu tổng giám đốc điều hành làm vậy là có mục đích gì, nhưng anh ta vẫn vội vàng vâng lời. Cùng lúc, Quan Vũ Thần vẫn quấn lấy Cảnh Thiên như cao da chó. Cảnh Thiên rút tay khỏi cánh tay của đối phương vô số lần, nhưng mới rút được một lúc, đối phương lại ôm chặt lấy.


Hai người cứ qua qua lại lại như vậy, nếu nhìn kỹ thì sẽ có cảm giác như một đôi bách hợp.


Nơi này là một con hẻm nhỏ khá heo hút ở phía sau khu thành thị ồn ào. Phía sau con hẻm là một tòa nhà tổ hợp viện rất rộng.


Cảnh Thiên vừa thử xé miếng mè xửng dính trên người ra, vừa đẩy cửa bước vào.
 
Chương 228


Khi cô mở cửa, người bên trong cũng đã nhìn thấy cô thông qua camera, vội vàng mở cửa.


Người mở cửa là Hồng Lục. 3


Cảnh Thiên vừa bước vào đã giở giọng chê bai: “Lấy cái que cời lửa ghim cô ta ra cho tôi!”


Đúng là đáng1 ghét!


Nếu không phải vì cô ta là thần tài của Cảnh Thiên, cô thực sự muốn chặt luôn đổi móng lợn ấy đi cho rồi9.


Hồng Lục liếc nhìn người vừa đến rồi không nhịn được cười, hỏi: “Đại ca, cô ấy lại giở trò với chị à?”


Cảnh Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đi vào trong phòng. “Bao lâu nữa thì bên kia đến?” “Đến rồi, đang chờ trong
phòng khá8ch kìa.” “Dẫn tôi đến phòng thay đồ.”


“Chị Thiên, em đi cùng chị!” Quan Vũ Thần nghe người nào đó bảo muốn đi thay đồ bèn vội vàng bám lấy, nhưng
lại nhận được câu trả lời lạnh lùng của Cảnh Thiên.


“Cút!”


Hồng Lục không nhịn được cười lần nữa: “Chị Thần ạ, chị đừng làm đại ca buồn nôn nữa. Chị thừa biết chị ấy bị dở
hơi bẩm sinh mà.”


Quan Vũ Thần đảo mắt một cách xinh đẹp: “Bẩm sinh ở đâu ra? Rõ ràng là vì nhịn con khốn bạch liên hoa Đổng
Duyệt Đông kia lâu quá nên mới thành như thế.”


Nói xong, nhân lúc Cảnh Thiên lời cảnh giác với mình, Quan Vũ Thần lại bám lấy tay.


“Chị đầy năng sờ năng ôm đại ca một chút là được.”


Sau đó cảnh tượng Cảnh Thiên rút tay khỏi tay đối phương lại xuất hiện một lần nữa.


Quan Vũ Thần chính là kiểu kẹo mè xửng có chặn cũng không chặn được, cô ta thực sự theo Cảnh Thiên vào phòng
thay đồ.


Khi Cảnh Thiên xuất hiện trước mặt Hồng Lục một lần nữa, cô đã đeo một chiếc mặt nạ cáo màu trắng và mặc một
chiếc áo blouse trắng.


“Đại ca, chị ăn mặc thế này thì hơi tùy tiện quá rồi đấy. Thế này thì ai cũng có thể nhận ra chị!”


Cảnh Thiên lườm Quan Vũ Thần một cái, sóng mắt lúng liếng: “Cô tưởng người khác cũng như cô à?”


“Thế chị nghĩ mắt em có gì khác mắt người ta?” Quan Vũ Thần đứng nghiêm lại, hớn hở chờ câu khen ngợi của đại
ca.


Đẹp? Sáng? Tinh tường?


“Có độc.”


Quan Vũ Thần: …


“Kịch độc.”


Quan Vũ Thần: …


Cô ta chu miệng, không thèm để ý đến Cảnh Thiên nữa.


“Đi thôi, đi gặp anh ta.”


“Vâng.” Hồng Lục liếc nhìn Quan Vũ Thần.


Lúc nào cũng bị đại ca cho ăn hành, cũng chẳng biết vì sao Quan Vũ Thần cứ ôm hi vọng với đại ca như vậy.


Lục Kỷ Niên ngồi trên xe lăn, trên chân phủ một tấm chăn dày, tay hơi dùng lực, khớp xương trắng bệch. Thậm chí
anh ta còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực.


Hồng Lục nói giáo sư J mới đến rất lợi hại, có thể chữa được chân của anh ta, ông nội anh ta nghe vậy lập tức đưa
anh ta tới đây. Hai chân Lục Kỷ Niên đã mất cảm giác ba năm trời rồi, trong ba năm đó, anh ta đã tìm danh y trên
cả thế giới nhưng vẫn không có cách gì. Người duy nhất có thể chữa trị cho anh ta là Saka thì lại không chịu chữa.
Bây giờ cuối cùng cũng có được tia sáng hi vọng.


Anh ta không sợ cuộc sống ngày nào cũng như cái xác biết đi, điều anh ta sợ chính là hi vọng khó khăn lắm mới
cháy lên được lại tắt lần nữa.


Nghe thấy tiếng động bên ngoài, ông cụ Lục và Lục Kỷ Niên đều nhìn ra cửa.


Họ thấy một cô gái mặc áo blouse trắng, đeo mặt nạ cáo trắng lông xù bước vào sau giáo sư Hồng Lục.


Cô gái đó có vóc người xinh đẹp, cho dù đang mặc áo blouse nghiêm túc nhưng vẫn không thể che giấu được sự quyến rũ toát ra từ tận xương tủy, điều này khiến mặt nạ trên mặt cô cũng trở nên sáng rực lên trong thoáng chốc.


Như một con hồ yêu nghìn năm lả lướt bước từ ngoài cửa vào.
 
Chương 229


Cho dù là ông cụ Lục hay là Lục Kỷ Niên, hai người đều vô cùng kinh ngạc khi trông thấy cô gái đó.


Bởi vì cô gái này thực sự quá trẻ.3


“Giới thiệu với mọi người, đây chính là giáo sư J, thành viên mới của Viện nghiên cứu Y học Lawrence. Cô ấy là bác
sĩ đa khoa, đặc 1biệt là cô ấy có rất nhiều kiến giải hơn người về phương diện thần kinh. Người bình thường muốn
mời giáo sư J cũng không thể, mọi người hời 9lắm đấy.”


Ông cụ Lục: …


Lục Kỷ Niên: …


Cảm thấy như đang rất hời.


Cảm thấy như đang được khuyến khích và3o một công ty đa cấp.


Cảm thấy… không đáng tin lắm.


Cảnh Thiên khiêm tốn đứng phía sau Hồng Lục, cô không hề cảm thấy lạ 8lẫm gì với cách chào mời này của Hồng
Lục rồi.


Bạn không thể yêu cầu một người hoàn hảo về mọi mặt được, ví dụ như Hồng Lục, hiểm khi tìm được người có tài
về y học như vậy, bạn không thể yêu cầu cô ấy cũng xuất khẩu thành chương, giới thiệu cái gì cũng lên trời xuống
bể được.


“Giáo sư J, tôi có thể gọi cô như vậy không?”


Tuy người trước mặt là một cô gái trẻ nhưng ông cụ Lục vẫn vô cùng lịch sự.


“Được.”


Giọng Cảnh Thiên lười nhác như một chiếc lông vũ bay lượn thảnh thơi.


“Vì là lần đầu tiên gặp cô nên tôi muốn hỏi, trước đây cô đã từng thực hiện những ca phẫu thuật thần kinh nào
rồi?”


Bởi vì chỉ có người đặc biệt giỏi mới có kiểu mời cũng không mời được, người như vậy kiểu gì chẳng có vài ca phẫu
thuật quỷ khóc thần sầu?


Quan trọng là họ chưa nghe cái tên J này bao giờ. Cảnh Thiên mỉm cười, đôi môi đỏ tươi như đóa hồng nhung đầy
gai, đẹp đẽ ướt át.


“Không ai cả. Các ông là bệnh nhân đầu tiên tôi chữa.”


“Hả? Không… không ai cả?”


Ông cụ Lục không bình tĩnh nổi nữa, ngơ ngác nhìn sang Hồng Lục.


Hồng Lục: . III


Cô chủ tùy tiện quá, mãi cô ta mới dụ được bệnh nhân đến đây, thế mà lại bị cô đẩy đi một cách thiếu tính người
như vậy.


“Chính vì chưa chữa cho ai bao giờ nên tôi mới nhất định muốn phẫu thuật cho anh Lục. Đằng nào thì anh Lục
cũng thành thế kia rồi, còn tệ hơn được nữa à?”


Lục Kỷ Niên: … “Nhưng… cũng không thể nói vậy được chứ. Kỷ Niên là độc định nhà họ Lục, là người thừa kế duy
nhất của nhà họ Lục. Nếu nó có mệnh hệ gì…”


“Nếu anh ta có mệnh hệ gì, chẳng lẽ tôi lại thoát được đấy? Hơn nữa đây là ca phẫu thuật thần kinh đầu tiên của
tôi, tôi có thể tự đập cái mặt mình, đồng thời còn đập luôn cả thể diện của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence à?”


“Ông cụ Lục này, nếu chuyện gì cũng phải chu toàn mọi mặt thì dễ quá. Mà nếu dễ dàng quá, dựa vào cái gì mà
người ta phải chủ động tìm đến ông? Nhà họ Lục cũng chẳng phải gia tộc mang vòng sáng của thượng để.”


“Tôi tìm anh Lục không phải để dùng anh ta làm rạng danh tối sao? Ông là người làm ăn thì cũng nên hiểu cái gì
gọi là đánh bạc chứ. Nhưng ông cũng yên tâm, nếu Hồng Lục đã dám dùng danh tiếng của Viện nghiên cứu Y học
Lawrence để giới thiệu tôi, tôi cũng không thể kém được, đúng không?”


Ông cụ rất do dự. Bởi vì trong vị bác sĩ này trẻ quả.


“Giáo sư J, xin hỏi… năm nay có bao nhiêu tuổi rồi?”


“Chiều cao không phải khoảng cách, tuổi tác không phải vấn đề, anh hùng không hỏi xuất thân.”


Thái độ của Cảnh Thiên rất thản nhiên.


“Đương nhiên nếu ông nhất định muốn hỏi thì cũng không phải dạng già đến mức không thể nói ra được. Năm nay 20.”


Ông cụ Lục: …


Lục Kỷ Niên: …
 
Chương 230


Nhất thời, cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh kỳ lạ.


Thật lâu sau, ông cụ Lục vẫn hỏi thêm một câu như không cam tâm: “Giáo s3ư J, tối mạo muội muốn hỏi một câu.


Cô cũng biết Kỷ Niên là cháu trai duy nhất của tôi, nó thực sự rất quan trọng với tôi cũng như 1với nhà họ Lục…”


Cảnh Thiên không bao giờ để bụng chuyện này, cô thoải mái xua tay, hành động phóng khoáng như người đứn9g
đầu.


“Khách sáo rồi, ông cứ hỏi đi.”


“Chẳng hay thầy của giáo sư J hiện đang ở đâu? Bởi vì cô trẻ trung thế này, 3giờ có lẽ vẫn đang học năm hai năm ba
đại học, cho dù là thiên tài thì cũng mới đang học cao học mà thôi. Cô còn trẻ thế này mà đã 8thành chuyên gia khoa
thần kinh, không biết là vị nào có vinh hạnh bồi dưỡng ra một học trò tài giỏi tuyệt vời đến nhường này?”


Cảnh Thiên đã không còn thấy lạ lẫm trước câu hỏi như thế này từ lâu, bởi vì dù là chính cô ngày trước, trước khi
nổi tiếng cũng liên tục bị chất vấn vì chuyện như thế này. Hơn nữa khi bị hỏi, tuổi cô còn nhỏ hơn bây giờ.


Thế nên Cảnh Thiên trả lời gần như không cần nghĩ: “Cái gì mà vị nào dạy ra được học trò giỏi như tôi? Ông Lục
này, ông nghĩ thử thôi cũng biết đây là chuyện không thể mà. Bởi vì trên thế gian này chỉ có mình tôi có thể chữa
được cho anh Lục. Không giấu gì ông, tôi tự học thành tài đấy.”


“Tự… học thành tài?”


Ông cụ Lục bị con đường học vấn của Cảnh Thiên dọa cho toát mồ hôi hột. “Thể… giờ giáo sư J đang giữ chức tiến
sĩ hay giáo sư ở trường đại học nào?”


Cảnh Thiên cười rất khiêm nhường: “Hiện tôi đang học năm hai, không phải chuyên ngành y.”


“Hả?????”


Ông cụ Lục luôn điềm đạm cũng kinh ngạc đến mức lệch cả cắm. Cha mę oi!


Cái gì mà giáo sư J, hóa ra lại đưa một cô nhóc sinh viên 20 tuổi đến, mới học có năm hai, lại còn không phải chuyên
ngành y!


Cảm giác thắng cháu ông lên bàn mổ chữa chân, lúc xuống sẽ bảo ông rằng người ta vô tình chữa nhầm não rồi.


Nhìn giáo sư Hồng Lục và Cảnh Thiên cười rất thản nhiên, ông cụ Lục không kịp tức giận vì bị chơi xỏ, lúc này ông
chỉ sợ đối phương cố tình dụ bọn họ đến đây để hại chết họ.


Ông già rồi không sợ chết nhưng Kỷ Niên nhà ông vẫn còn trẻ


Ông cụ Lục vội vàng đẩy Lục Kỳ Niên đi, nói với Hồng Lục và Cảnh Thiên: “Giáo sư Hồng, tôi nghĩ có lẽ tôi vẫn
phải cân nhắc thêm về chuyện này, các từ”


Cảnh Thiên lại thong thả khoanh hai tay trước ngực, nói với ông cụ Lục: “Ông à, ông phải nghĩ cho kỹ nhé, lỡ mất
rồi thì không còn cơ hội nữa đâu. Trên thế giới này không chỉ có mình nhà ông bị liệt, nhưng tôi chỉ cần một nhà để
nổi tiếng mà thôi, đến lúc đó, cho dù ông đưa cho tôi 20% cổ phần thì có lẽ tôi cũng không cần đâu.”


Những lời Cảnh Thiên nói khiến ông cụ Lục dừng bước, người ông cứng lại.


Bởi vì ông bỗng nhớ đến ba năm trước, khi Lục Kỷ Niên mới bị liệt, họ đã từng đến xin Saka của Đường Môn, đối phương yêu cầu 50% cổ phần của nhà họ Lục, hoặc có thể quy đổi sang số tiền tương đương thì mới đồng ý chữa. Vậy mà thằng con trai không được nỗi gì nhà ông từ chối, còn chửi đối phương là nằm mơ.


Sau này tất cả mọi người đều không thể chữa nổi chân của Lục Kỷ Niên, họ lại đến tìm Saka, nói là đồng ý cho cô 50% cổ phần của nhà họ Lục. Đối phương không chấp nhận dù bất cứ giá nào nữa, cho dù họ đưa cả nhà họ Lục cho người ta cũng không cần,


Khi đó, ông thực sự rất hận Saka. Khi đó ông từng nghĩ, nếu ông trời cho ông thêm một cơ hội nữa…”Ông nội, cháu muốn ở lại làm phẫu thuật.”
 
Chương 231


Lục Kỷ Niên ngồi trên xe lăn bỗng nói.


Ông cụ Lục rưng rưng nước mắt.


Tuy sau khi chuyện năm đó xảy ra, Lục Kỷ Niên không nói gì cả, 3cũng không trách ông và thằng con trai vô dụng
của ông, nhưng ông biết cháu ông đã thất vọng và buồn đến mức nào.


Bây giờ cơ hội lại đặt ra 1trước mặt ông một lần nữa, cho dù đối phương chỉ là một sinh viên năm hai, còn không
học chuyên ngành y, nhưng cháu trai ông vẫn đồng ý thử.


Thằng bé đã tuyệt vọng đến mức nào, hi vọng đến mức nào mới có thể quyết tâm đến thế?


Cuối cùng Hồng Lục bên cạnh vừa cười tươi vừa bảo: “Đ3úng rồi, cơ hội đã đến thì phải nằm cho chắc. Cho dù
giáo sư J học chuyên ngành gì thì cô ấy cũng là chuyên gia mà Viện nghiên cứu Lawrence chúng tô8i mời về. Chẳng
lẽ khả năng phân biệt của Viện chúng tôi lại không bằng người bình thường không hiểu ngành y như mọi người?


Hơn nữa, tôi lừa hai người cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi cũng muốn có được 10% cổ phần của nhà họ Lục mà,
phải không?”


“Tiền.” Cảnh Thiên đứng cạnh bổ sung thêm. Phó Viện trưởng tổng bộ nghiên cứu Lawrence Hồng Lục giống như
một cỗ máy không có tình cảm, cô ta vô thức sửa: “À, tiên, chúng tôi muốn tiền.”


Cảnh Thiên không hề có hứng thú với cổ phần của nhà họ Lục.


Lấy cổ phần của nhà người ta, đến lúc công ty nhà người ta sắp phá sản, bạn còn phải lao tâm khổ tứ một phen, thà
đổi luôn cổ phần thành tiền lấy đi cho nhanh.


Lấy đi đầu tư chỗ khác lại chẳng tốt hơn là để ở nhà họ Lục à?


Ông cụ bị suy nghĩ của Cảnh Thiên làm cho khó xử, đầu óc cũng trở nên ngơ ngác. Lúc này trong đầu ông vẫn đang
nghĩ rốt cuộc quyết định của Lục Kỷ Niên là đúng hay sai, ông có nên ngăn cản hay không.


Còn Lục Kỷ Niên lại nhận ra sự tin tưởng và nghe lời của Hồng Lục đối với vị giáo sư J này.


Anh ta chắc chắn vị giáo sư J này không phải người bình thường.


Khóe môi xinh đẹp của Lục Kỷ Niên khẽ cong lên: “Được, tiên. Vậy thì giờ đành phiên giáo sư J rồi, chỉ cần có thể
chữa khỏi chân của tôi, tôi sẽ quy đổi 10% cổ phần của nhà họ Lục thành tiền rồi đưa cho cô. Còn Lục Kỷ Niên tôi
cũng xin nhận cô làm bạn bè.”


Cảnh Thiên xua tay: “Cái này thì không cần Tôi không thích kết bạn lắm Anh Lục với tôi là quan hệ một tay đưa
tiền một tay đưa hàng, lần sau gặp lại thì tôi chỉ thu nhiều hơn thôi chứ không ít đâu.”


Kết bạn gì gì đó, lần nào cũng là cô chịu thiệt. Nhìn Quan Vũ Thần ở sân sau là biết, chuyện gì cũng không làm mà
đã lấy được một phần tư di sản của cô. Nghĩ lại là thấy đau cả ruột.


Lục Kỷ Niên luôn rất bình thản thong dong, lúc này lại bị Cảnh Thiên kích thích đến mức khẽ giật cơ mặt.


Kiểu nói chuyện không tiếp lời nhau như thế này, anh ta không biết nên trả lời như thế nào nữa.


Nếu nói “đương nhiên” thì liệu anh ta có ngu ngốc quá không? Ai mà chịu lần sau đi khám bác sĩ mà tiền khám còn
đắt hơn nữa? Lần này đã tróc da tróc thịt rồi.


Nếu nói “cô tham thể” thì liệu có làm mếch lòng thần y không? Cuối cùng, Lục Kỷ Niên gượng gạo cười cho qua
chuyện,


“Hôm nay tôi nghe lời giáo sư Hồng Lục nói nên từ sáng đến giờ chưa ăn gì. Tôi thấy hơi đói, xin hỏi giáo sư J là
bao giờ chúng ta sẽ tiến hành phẫu thuật?”


Nếu đã muốn phẫu thuật, Lục Kỷ Niên tuyệt đối không lùi bước.


“Ừ… Anh chưa ăn gì à?”


Cảnh Thiên sững ra. Giờ đã hơn tám giờ tối rồi, cô đã ăn hắn ba cây kem rồi mới đến đây.


“Khi làm phẫu thuật sẽ phải tiêm thuốc mê mà? Trước khi tiêm thuốc mê không thể ăn uống gì đúng không?” Ông
cụ Lục nghĩ Cảnh Thiên này đúng là nhìn kiểu gì cũng thấy không đáng tin.


Lúc này ông thực sự muốn đưa Lục Kỷ Niên đi.


“Tôi không phải bác sĩ thường khác, làm phẫu thuật ở chỗ tôi có thể ăn uống thoải mái.”


Ông cụ Lục: …


Lục Kỷ Niên: …
 
Chương 232


“Hay là anh cứ ăn cơm trước đi rồi tôi làm phẫu thuật cho anh. Thời gian phẫu thuật là hai tiếng, bây giờ tám giờ
rưỡi, phẫu th3uật xong thì mười rưỡi rồi.”


Lục Kỷ Niên đang định đồng ý thì bị ông cụ Lục từ chối. “Không cần không cần, đã nhịn đói1 cả ngày rồi, hai tiếng
có đáng là bao đâu.”


Lục Kỷ Niên suy nghĩ rồi thấy cũng đúng, anh ta bèn nói với Cảnh Thiên: 9“Thế thì không ăn nữa. Còn lại đành
làm phiền giáo sư J rồi.”


Cảnh Thiên không thắc mắc trước phản ứng của hai người,3 cô gật đầu.


“Hồng Lục, đưa người vào trong đi.”


Nói xong, cô bèn ra khỏi phòng khách trước, đi về căn phòng ở8 giữa tứ hợp viện.


Vì Viện nghiên cứu Lawrence có quy định, có thể cung cấp máy móc và khu vực chữa trị tốt nhất nhưng người đi
cùng không thể qua hai người. Thế nên ông cụ Lục chỉ có thể tự thân tự lực, đưa thêm ông quản gia làm khổ lao.


Nhưng cũng may là bên Hồng Lục có sắp xếp người săn, từ thay đồ đến đây Lục Kỷ Niên vào phòng phẫu thuật,
người của Viện nghiên cứu Lawrence đều khá chuyên nghiệp. Điều này cũng khiến ông cụ bớt lo hơn một chút.


Hồng Lục cũng theo Lục Kỷ Niên vào trong, bên ngoài chỉ còn lại ông cụ và ông quản gia đang ngơ ngác. “Sống
từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng nhà tứ hợp viện để làm phẫu thuật cho người ta đấy.


Cụ à, Viện nghiên cứu Lawrence này có vẻ không đáng tin lắm đâu!” Thực ra lúc này ông cụ Lục cũng đang sốt
sình sịch, nhưng là người tọa trấn, ông bắt buộc phải bình tĩnh.


“Nếu Hồng Lục đã nói giáo sư J có thể chữa trị, chúng ta cứ tin đi. Bởi vì Viện nghiên cứu Lawrence cũng là hạng
nhất hạng nhì trên toàn thế giới rồi. Ba năm nay Hồng Lục chỉ giới thiệu một người này mà thôi. Người ta ẩn mình
ở nơi phố thị, chưa biết chừng chúng ta thực sự gặp được người tài đấy. Đây là số mệnh của Kỷ Niên rồi.”


Trong lúc phẫu thuật, nhân viên của Viện nghiên cứu mời ông cụ ra sảnh ngồi, nơi đó có thể uống trà chờ đợi, họ
còn có phòng hoa chuyên dụng, có thể ngồi trong đó uống trà ngắm hoa. Nhưng ông cụ nào còn tâm trạng làm việc
đó, sống chết cũng nhất quyết đứng chờ trong sân.


Tuy thời điểm lạnh nhất đã qua những tiết trời vẫn còn lạnh giá, nhân viên chỉ đành đem lò sưởi điện đến cho ông
cụ, còn chu đáo mang thêm một bàn trà gỗ tinh xảo đến, mời ông uống trà.


Không bao lâu sau, hai bác sĩ 40-50 tuổi đã vào phòng bệnh trước đó đi ra ngoài, ông cụ thấy vậy bèn vội vàng
đứng dậy hỏi han tình hình. “Cuộc phẫu thuật đã chính thức bắt đầu, người mổ chính là giáo sư J, giáo sư Hồng
Lục phụ trách hỗ trợ nên chưa cần tới hai bọn tôi, thế nên giáo sư Hồng Lục bảo chúng tôi ra ngoài.”


“Cái gì?” Ông cụ ngạc nhiên: “Chỉ giáo sư J và giáo sư Hồng Lục phẫu thuật thôi à?”


Bác sĩ biết nỗi lo của ông cụ nên bảo: “Ông cứ yên tâm, nếu ông đã giao bệnh nhân cho chúng tôi, chúng tôi sẽ coi tính mạng của bệnh nhân như tính mạng của chính mình. Đây là tính thần của Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi, thế nên giáo sư Hồng Lục bảo chúng tôi ra ngoài chắc chắn là có lý riêng của cô ấy. Ông hãy tin tưởng hai vị giáo sự của chúng tôi.”


Người ta ăn nói có lý có tình, ông cụ cũng không tiện hỏi thêm nữa, đành im lặng chờ thời gian trôi qua.


Như đã tính chuẩn thời gian, khi còn năm phút nữa là tròn hai tiếng, Hồng Lục mở cửa ra. Ông cụ đứng phắt dậy, mắt mở to như cái đầu, nhìn Hồng Lục chằm chằm.
 
Chương 233


Những lời muốn hỏi mắc trong cổ họng nhưng lại không biết nên hỏi thế nào.


Hồng Lục hơi uể oải nhưng vẻ mặt lại rất nhẹ nhõm.


3Cô ta khẽ mỉm cười với ông cụ Lục rồi bảo: “Ông màu chuẩn bị tiền mặt quy đổi từ 10% cổ phần trong Tập đoàn
Lục Thị đi. Trên hợp đồng của chú1ng ta có ghi rõ là phải giao đủ tiền trong vòng mười lăm ngày kể từ khi phẫu
thuật thành công đấy.”


Miệng ông cụ há ra thành hình chữ9 0, mắt tròn xoe, vẻ mặt kinh ngạc và không dám tin, ông run rẩy thốt ra được
hai chữ “Xong… xong rồi?”


Hồng Lục cười: “Đã bảo ông 3là không dối trên lừa dưới, cơ hội đã đến thì phải nắm cho chắc rồi mà. Giáo sư J thực
sự là chuyên gia về phương diện thần kinh, ít nhất thì8 theo ngành y bao nhiêu năm rồi, tôi chưa bao giờ gặp được
chuyên gia nào giỏi hơn cô ấy nữa. Cô ấy đã nói là cô ấy có thể chữa được, vậy thì chắc chắn là có thể chữa được.


Nhưng cậu Lục bị tật chân nhiều năm rồi, tuy vẫn luôn được chăm sóc kỹ càng nhưng cơ bắp của cậu ấy vẫn bị yếu
đi rất nhiều. Gân cốt đều phải mất trăm ngày, muốn đi lại chạy nhảy bình thường được thì phải một hai năm hoặc
lâu hơn đấy.”


“Đi lại bình thường?”


Ông cụ tưởng mình nghe nhầm.


Bởi vì chân Lục Kỷ Niên đã thành như vậy rồi, chỉ cần anh có thể đứng lên được, có thể tự chăm sóc cho bản thân
được, người làm ông nội như ông đã vui lắm rồi.


Những đứt dây thần kinh lại khiến tất cả chuyên gia trên thế giới đều bó tay.


Hôm nay, sau ba năm từ bỏ, giáo sư Hồng Lục lại nói với ông rằng sau này cháu ông có thể đi lại chạy nhảy “bình
thường”, ông cụ xúc động đến mức sắp phát bệnh tim.


“Vâng, hoàn toàn bình thường, giáo sư J đã khôi phục dây thần kinh bị thương cho cậu Lục rồi. Ca phẫu thuật rất
thành công, hồi phục cũng tốt, vì không phải vấn đề về xương mà là vấn đề về thần kinh, vì vậy năm ngày sau khi
phẫu thuật, cậu Lục có thể thử đi lại. Cố gắng để cậu ấy xuống giường nhiều hơn, đi lại nhiều hơn. Đương nhiên,


Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi còn có đội ngũ phục hồi chức năng chuyên biệt, nếu ông đồng ý thì có thể để
cậu Lục ở lại Viện chúng tôi, như vậy thì cậu Lục có thể khôi phục với tốc độ nhanh nhất.”


Ông cụ Lục đã mừng đến mức không biết nên nói gì nữa, ông mừng rỡ nhìn sang quản gia, lúc này quản gia cũng
mừng đến phát khóc, quên cả thân phận của mình, xúc động nắm chặt lấy cánh tay ông cụ rồi nói to: “Cụ ơi, tốt quá
rồi! Tốt quá rồi! Chúng ta giao cậu chủ cho Viện nghiên cứu đi, chắc chắn họ sẽ giúp cậu chủ phục hồi với tốc độ
nhanh nhất.”


“Được! Được! Được!”


Ông cụ Lục nói liền ba tiếng được rồi quay sang nói với Hồng Lục: “Giáo sư J vẫn đang ở bên trong xử lý công việc
sau phẫu thuật hả? Tôi phải cảm ơn giáo sư J, chúng tôi mang ơn cô ấy nhiều quá!” “Cô ấy phẫu thuật xong là đi
rồi, công việc còn lại sẽ do các bác sĩ khác trong Viện chúng tôi tiếp nhận.”


Ông cụ ngơ ngác: “Đi rồi? Thế…bao giờ giáo sư J đi làm?”


“Cô ấy không có ca làm, bình thường chỉ liên hệ với chung tôi khi thấy có bệnh án mà mình muốn chữa trị mà thôi, cô ấy và Viện chúng tôi là quan hệ hợp tác, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới.”


“Vậy thì tôi nên cảm ơn cô ấy như thế nào?” “Các ông đã trả thù lao bằng 10% cổ phần rồi, thanh toán rõ ràng với giáo sư J rồi,ông không cần phải cảm ơn cô ấy nữa.”


Ban nãy nhìn thế nào ông cũng thấy cô gái đó không đáng tin. Nhưng bây giờ phẫu thuật thành công rồi, ông cụ Lục mới cảm thán đúng là đại ẩn ẩn mình nơi phố thị!
 
Chương 234


Cũng chính lúc này ông mới hiểu ra rằng vì sao một cao thủ ngành y lại sang chuyên ngành khác để làm một sinh
viên năm hai.


Nguyên nhân rất đơn giản, giống như những gì Hồng Lục nói, giáo sư chuyên gia trên cả thế giới đều bó tay với
chân của 1Lục Kỷ Niên, nhưng cô gái đó chỉ cần hai tiếng đồng hồ là khôi phục được chân của anh ta. Bản lĩnh như
vậy, cô ấy có thể làm 9giáo sư dạy cho cả thế giới rồi, cần gì phải học trường y nữa?


Ông cụ cúi gập người với Hồng Lục: “Cảm ơn giáo sư Hồn3g Lục, làm phiền giáo sư Hồng chuyển lời cảm ơn của
tôi đến giáo sư J. Tôi chắc chắn sẽ chuyển tiền trong thời gian ngắn nhất8, xin giáo sư Hồng Lục yên tâm.”


Hồng Lục cũng vui vẻ gật đầu: “Bây giờ ông có thể đi thăm cậu Lục được rồi, cậu ấy đã tỉnh.”


Mắt ông cụ Lục sáng lên, ông vội vàng đi vào trong.


Sau khi vào phòng phẫu thuật, ông cụ Lục và quản gia đều kinh ngạc đến mức hít sâu một hơi trước các máy móc
công nghệ cao bên trong.


Bởi vì Viện nghiên cứu Lawrence chỉ có chi nhánh ở Để Độ, ban đầu họ đã chuẩn bị đến Để Đô làm phẫu thuật,
nhưng Hồng Lục lại bảo họ rằng giáo sư J chỉ làm phẫu thuật ở đây. Trước khi làm phẫu thuật, thấy bệnh viện này
lại là nhà tử hợp viện, ông cụ đã cảm thấy khó tin rồi.


Tuy tòa tử hợp viện này có vẻ rất đắt đỏ nhưng đây là nhà ở, không phải bệnh viện chính quy!


Nhưng lúc này bước vào, trông thấy căn phòng rộng lớn chất đầy những trang thiết bị công nghệ cao, ông cụ phục
hoàn toàn. Quả nhiên không hổ là Viện nghiên cứu Y học hàng đầu trên thế giới. Cũng không phải tự nhiên mà họ
có được vinh dự đặc biệt này.


“Ông nội.”


Thấy ông nội đi vào, mắt Lục Kỷ Niên bỗng đỏ hoe.


Từ lúc tỉnh đến giờ, anh ta vẫn cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng. Bởi vì câu đầu tiên mà anh ta nghe
thấy sau khi tỉnh lại chính là: “Hệ thần kinh ở chân anh đã được nối lại rồi, sau này phải vận động nhiều thì mới tốt
cho việc hồi phục!”


Lục Kỷ Niên mở to mắt, không dám tin mình đã thực sự phẫu thuật thành công, anh ta im lặng cho đến tận khi ông
cụ đi vào.


Lúc này ông cụ đã rưng rưng nước mắt, ông nắm lấy tay Lục Kỷ Niên và nói: “Kỷ Niên, phẫu thuật thành công rồi!


Dây thần kinh ở chân cháu đã lành rồi! Họ nói là năm hôm nữa cháu có thể bắt đầu trị liệu hồi phục Cháu cháu
có cảm giác gì không?”


Nói xong, ông cụ bèn véo vào đùi Lục Kỷ Niên một cái.


“A.”


Lục Kỷ Niên đột ngột kêu lên thảm thiết, mặt trắng bệch khiến ông cụ hốt hoảng, vội vàng rụt tay lại.


Nhưng Lục Kỷ Niên lại vừa cười vừa khóc.


“Đau! Ông ơi, đau!”


Ông cụ sững sờ rồi cũng bật khóc theo: “Đau là tốt! Đau là tốt!”


Hồng Lục nghe thấy tiếng kêu bèn đi từ ngoài vào, hỏi: “Chuyện gì thế?”


“Giáo sư Hồng Lục, ban nãy tôi véo đùi Kỷ Niên, nó bảo nó đau.”


Hồng Lục ôm trán: “Cụ à, hệ thần kinh ở chân cậu Lục đã khôi phục lại rồi, tuy vết thường ngoài rất nhỏ nhưng tổn thương ở bên trong rất nghiêm trọng, ông véo như vậy thì cậu ấy sẽ đau lắm đấy. Đợt này nên dưỡng bệnh cho tốt, đừng làm cậu ấy đau, chờ năm hôm nữa, có đau đến mấy cũng bắt buộc phải xuống giường đi lại.”


“Vâng! Vâng!” Ông cụ Lục gật đầu lia lịa. Hồng Lục nói với Lục Kỷ Niên: “Nếu thực sự quá đau không thể chịu được thì anh có thể bảo y tá tiêm thuốc giảm đau hoặc là cho anh uống thuốc giảm đau.” Lục Kỷ Niên vội vàng gật đầu: “Không cần đâu, tôi không cần tiêm! Không cần uống thuốc!”


Bởi vì anh ta đã phải tuyệt vọng ba năm trời mới có được cảm giác đau này!
 
Chương 235


“Thiên Thiên, đây là bản báo cáo xét nghiệm DNA mà Hồng Lục bảo em đưa cho chị! Chị làm xét nghiệm với ai
thế?”


Trên phố ăn vặ3t, hai tên tham ăn nhiều tiền Cảnh Thiên và Quan Vũ Thần đã ngồi ăn xiên trong một quán ăn nổi
tiếng trên mạng rồi.


Quán ăn 1này thực sự rất nhỏ, nhỏ đến mức trừ bếp lò ra thì chỉ còn ba chiếc bàn cho khách. Còn ba chiếc bàn nữa
đặt ở phía sau chỗ để xe ở đố9i diện con hẻm.


Cho dù chỉ có sáu chiếc bàn thì vẫn không cản được việc làm ăn của quản hàng.


Hôm nay Quan Vũ Thần đã3 quyết định ghé thăm quán ăn này rồi, thế nên cô đã cho người đến giành chỗ ngay từ
sớm.


Đây là một quán bán canh chua cay, c8hủ quán múc đồ ăn đã nhúng chín ra đĩa rồi rưới thêm gia vị lên trên, vì vậy
quán ăn này tên là Đĩa Canh Chua Cay.


Lúc này đồ ăn vẫn chưa lên, Quan Vũ Thần mới nhớ ra chuyện Hồng Lục dặn, đưa bản báo cáo xét nghiệm DNA
cho Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên hờ hững nhận lấy, nói chuyện vẫn kéo dài âm như thường lệ.


“Tôi xinh đẹp như thế này, không nên liên quan đến nhà họ Cảnh mới phải. Hình như nhà đó không có ai trông
giống tôi, điều này không khoa học, thế nên đi xét nghiệm thôi.” Quan Vũ Thần há hốc miệng nhìn Cảnh Thiên:


“Tức là chị tự mang đặc tính Conan, cho dù là linh hồn nhập xác cũng có thể phát hiện ra mình không phải con
ruột?”


“Cái này còn cần phát hiện nữa à? Chỉ cần không mù thì có thể thấy được mà. Bởi vì ngoại hình khác, đối xử cũng
khác, cô đã không phải con ruột nhà người ta thì cô còn mong bố mẹ người ta đối xử tốt với mình chắc?”


“Chậc chậc, tức là Cảnh Lạc ngang ngược như vậy hóa ra không phải là em gái ruột của chị? Thế này là chị lại diễn
chuyện người nông dân và con rắn lần nữa à? Sao chị đã đổi thân phận khác rồi mà vẫn gặp phải tình cảnh như hồi
trước vậy?”


Chỉ cần nghĩ đến Đổng Duyệt Đồng là từng cái lông trên người Quan Vũ Thần đều dựng hết cả lên. “Cái gì mà gặp
phải tình cảnh như hồi trước chứ? Hồi trước trừ mắc chứng trầm cảm ra thì tôi sống khổ lắm à?”


“Còn không à? Chồng chưa cưới đã bị cô em gái chị đích thân nuôi lớn bể đi mất còn gì.”


Nhắc đến Đổng Duyệt Đồng, Quan Vũ Thần thực sự không thể hiểu được, cô ta nghiêng đầu nhìn Cảnh Thiên.


Lúc này, con trai của chủ quản đi đến lau bàn cho hai người, tuy chỉ là quản lề đường nhưng cậu trai vẫn lau bàn
sạch sẽ, thậm chí còn phun côn lên để khử trùng, sau đó lau lại lần nữa.


Chờ cậu trai đi rồi, Quan Vũ Thần mới nói: “Chị nói xem có phải Tiết Tấn Nguyên bị mù rồi không? Đường đường
là cậu chủ nhà họ Tiết mà lại thích con bé Đổng Duyệt Đồng đó. Nếu không phải vì chị bị trầm cảm, hoàn toàn
không có hứng thú với Tiết Tấn Nguyên, em đã cho người đi thiển thằng cha đó từ lâu rồi.”


Thấy Quan Vũ Thần vẫn hậm hực, Cảnh Thiên khẽ mỉm cười, nụ cười chứa đựng vẻ ác độc vô cùng.


“Hồi trước bị trầm cảm nên không muốn nói chuyện, không muốn giải thích. Cô có biết vì sao Đổng Duyệt Đồng và
Tiết Tấn Nguyên lại đến với nhau không?”


Quan Vũ Thần giật môi, cô ta có dự cảm không lành: “Vì sao?”


Cảnh Thiên cười tít mắt, trả lời: “Bởi vì tôi ghét hai người đó, nên tôi đã bỏ thuốc bọn họ.”


Suy đoán trở thành sự thật nhưng Quan Vũ Thần vẫn méo xệnh cả mặt: “Chị…tự cắm sừng chính mình à?” “Đồ của hai chị đã lên đủ rồi ạ, hai chị cần gì thì cứ gọi em nhé.”


Cậu trai đặt đồ ăn lên bàn rồi mỉm cười tươi rói với Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên khẽ chớp mắt với cậu trai rồi giơ tay ra hiệu ok. Cậu trai trông chỉ tầm 16-17 tuổi, đâu chịu được trò đùa giỡn này, cậu ta đỏ nhờ cả mặt, vội vàng chạy đi.


Cảnh Thiên gắp một miếng thịt bò, chấm sốt tỏi ớt trên đĩa rồi cho vào miệng, nói một cách hài lòng: “Muốn cuộc sống thêm phần vui thú, trên đầu phải nhú một chú sừng xinh.”
 
Chương 236


Sao mặt méo cả đi thế?” Cảnh Thiên nhìn Quan Vũ Thần, quan tâm hỏi.


“Không có gì.”


Một người dám cắm sừng3 cả bản thân mình, một người nhẫn tâm trêu chọc cả một cậu nhóc mới 15-16 tuổi, một
người có thể qua lại với người ta mười1 mấy năm trời nhưng không cho người ta sờ vào một ngón tay, đại ca còn có
chuyện gì mà không thể làm được?


Hồi trư9ớc thầy Tiết Tấn Nguyên để tiện, bây giờ lại thấy hắn đáng thương. Thảo nào bình thường toàn thấy dạt
dào tình yêu đối với3 đại ca nhà mình, nhưng sau này lại về với bạch liên hoa Đổng Duyệt Đồng kia.


“Thiên Thiên, chị vẫn chưa xem xét n8ghiệm của chị kìa.”


“Cái này lại còn phải xem nữa à? Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là không khớp.”


Cảnh Thiên vừa cúi đầu ăn thịt bò vừa hờ hững trả lời. Cô còn không thèm chạm vào bản báo cáo xét nghiệm để
bên cạnh mình lấy một lần.


Quan Vũ Thần liếc nhìn bản báo cáo xét nghiệm rồi lại nhìn Cảnh Thiên, sau đó mở bản báo cáo ra, lầm bầm: “Chị
không xem thì em xem.”


Quả nhiên kết quả đúng như những gì Cảnh Thiên nói, cô và người xét nghiệm không có bất cứ liên hệ huyết thống
nào.


“Chị xét nghiệm với ai thế?” Quan Vũ Thần hỏi. “Với bố mẹ của nguyên chủ.” “Chị… không cùng huyết thống với
cả hai bên à? Đến con riêng của một trong hai người cũng không phải luôn à?”


Cảnh Thiên điềm nhiên: “Đâu phải cô chưa từng gặp hai người đó, ngoại hình của tôi có liên quan gì đến một trong
hai người đó à?”


“Cũng đúng!”


Quan Vũ Thần gật đầu nghiêm túc rồi hỏi: “Thế chị đã biết mình không phải con gái của bọn họ rồi mà còn làm xét
nghiệm làm gì?” “Vả mặt bọn họ!” Cảnh Thiên nói rất hùng hồn.


Quan Vũ Thần bỗng bừng tỉnh.


Luận về vả mặt, luận về việc gây thù hằn, không ai dám đấu với bà chị này!


Có lúc đại ca có thể đáng ghét đến mức làm người ta muốn làm thịt luôn.


Người chết rồi mà không tìm được kẻ thù cũng chính là đại ca.


Bởi vì đại ca có nhiều kẻ thù quá!


“Đúng rồi Thiên Thiên này…”


“Cô thích ngồi lên đầu tối thế cơ à? Hồi trước toàn gọi tôi là đại ca, giờ gọi thẳng tên rồi?”


Quan Vũ Thần cười tít mắt, bảo: “Ôi chà, em đang luyện mà. Ngày nào cũng có bao nhiêu là người theo dõi chị,
quan sát chị, em không gọi quen cái tên này, lỡ buột miệng thì làm sao?”


Cảnh Thiên nheo đôi mắt hồ ly xinh đẹp, cô vẫn có cảm giác như bị người phụ nữ này lợi dụng. “Rốt cuộc là chị bị
ai hại chết thế?”


“Không phải Đổng Duyệt Đồng à?” Cảnh Thiên cúi đầu ăn thịt bò, vẻ mặt như không muốn nói nhiều,


“Là cô ta thật à? Nhưng sao em lại nghĩ là không phải nhỉ? Cô ta mà dám giết chị à? Cô ta giết chị thì cô ta ăn cái gì
dùng cái gì? Mẹ kiếp, có phải cô ta bị ngáo rồi không? Hay là đầu bị cửa kẹp? Cô ta biết thừa cô ta sẽ chẳng là gì
nếu không có chị, thể mà cô ta vẫn giết chị? Chị chắc không? Có phải chị nhầm rồi không?”


“Không chắc.”


Quan Vũ Thần: …


“Không chắc mà chị nói hồn nhiên vậy?” Thấy đối phương tiếp tục ăn đồ ăn một cách trang nhã, không thèm ngó ngàng gì đến mình, Quan Vũ Thần cau mày: “Thế…trừ cô ta ra, còn ai muốn giết chị nữa?”


“Nhiều người muốn giết tôi lắm, chẳng lẽ tôi phải đi đoán từng người một?”


Quan Vũ Thần: “Được rồi, đằng nào thì cũng chết rồi. Nếu đã thay da đổi thịt thì sau này chị sống cho tốt đi. Nhưng rốt cuộc thì sao chị lại quen Z bên Thánh Điện thế? Thiên Thiên, chị được quá nhé, có đàn ông mà không kể với em. Chẳng lẽ chị nghĩ em sẽ nuốt mất đàn ông của chị như Đổng Duyệt Đồng à?”


Cảnh Thiên vẫn đang ăn lại dừng lại khi nghe đến cái tên Z. Cô ngẩng đầu lên nhìn đối phương, một lúc lâu sau mới nói: “Với cái vóc dáng muốn ngực không ngực muốn mống không mông, đắt bằng đất phẳng, xe đi thẳng bon bon không cần phanh này, cô cứ thoải mái.”
 
Chương 237


“Đậu xanh!”


Quan Vũ Thần không nhịn được mà chửi thề: “Chị có thể đăng độc địa như vậy không? Sao em lại không ngực
không mông hả? A a a a a,3 hóa ra trong lòng chị, vóc dáng em là kiểu lái xe không cần phanh luôn hả!”


Quan Vũ Thần luôn nghĩ rằng vóc dáng của mình chỉ kém vóc dáng 1của đại ca thôi. Mẹ nó chứ, hóa ra trong lòng
đại ca, mình lại là như vậy.


Nếu là người khác thì Quan Vũ Thần đã xách đi đâm chết đối phương9 rồi. Tiếc là người ta là đại ca của cô ta, cô ta
không đánh lại. Nhìn Quan Vũ Thần tấm tức, Cảnh Thiên không còn khó chịu nữa.


Ai bảo cô t3a cứ nhắc đến người đàn ông mà Cảnh Thiên không hề muốn nhắc đến chứ?


Quan Vũ Thần cũng nhận thấy sắc mặt Cảnh Thiên khi nhắc đến Z.


“Đại ca, chắc… chắc không phải anh ta mới là người giết chị chứ?”


“Bao nhiêu đồ ăn ngon thế này mà cũng không bịt được cái mồm cô à?” “Không phải…”


Quan Vũ Thần kinh ngạc nhìn Cảnh Thiên, mắt trợn to như cái đầu: “Chẳng lẽ là anh ta thật?”


“Tôi còn không truy cứu Vì sao tôi lại chết, cô còn truy cứu làm gì?”


“Vì sao chị lại không truy cứu? Chị bị người ta nổ chết đấy!!!” “Thì tôi sống lại rồi còn gì? Ăn đi ăn đi! Ăn nhiều
vào, nói ít thôi.”


“Thì em tò mò về z thôi mà. Người ta đã là chồng chị rồi, chắc chắn chị biết anh ta là ai mà đúng không?”


Cảnh Thiên đập đũa lên đĩa đánh bộp.


Quan Vũ Thần thấy không ổn nên vội vàng ngậm miệng lại, sau đó làm động tác kéo khóa miệng.


Cảnh Thiên hơi nghiêng người về phía trước, bàn tay mảnh dẻ của cô vươn đến cắm Quan Vũ Thần, sau đó cô
dùng tay nhẹ nhàng nằm lấy khuôn cắm xinh xắn của đối phương. Khi đối phương đã hoàn toàn phát khiếp trước
khí thế của mình, Cảnh Thiên mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh ta không phải chồng của tôi. Ngoan, ăn đi, đừng nói
về anh ta nữa.”


Quan Vũ Thần đỏ mặt rồi cúi đầu, lặng lẽ ăn.


Mẹ ơi, bé sợ chết đi được! Còn tưởng bị ăn đòn nữa!!!


Hồi trước mà như thế này là ăn đòn nhừ tử rồi.


Nhưng hôm nay đại ca lại bùng nổ sức hút nam tính.


Có khi nào cô thay da đổi thịt, hết trầm cảm rồi, xong lại thành bách hợp?


“Á! Thịt bò đâu? Ban nãy đĩa còn nhiều thịt bò lắm mà?”


“Tôi tưởng cô không ăn nên tôi ăn hộ cô rồi.”


“Ả á á á á! Ai bảo là em không ăn? Em thích ăn thịt bò nhất mà! Đại ca xấu xa quá!”


Nhìn Quan Vũ Thần sắp phát khóc đến nơi vì bị mình ức hiếp, Cảnh Thiên thấy tâm trạng mình tốt lên hắn, cô cười
thành tiếng.


Lúc này cô đang vắt tréo chân, một tay khoác bừa lên thành một chiếc ghế khác, cô vừa nhìn Quan Vũ Thần đang
giãy đành đạch vừa cười như một tên đểu cảng.


“Gọi chị Thiên đi, tôi sẽ gọi thêm một suất thịt bò cho cô.”


Cái gì mà Thiên Thiên chứ, đừng hòng lợi dụng cô.


Quan Vũ Thần chu miệng rồi tấm tức chịu thua: “Chị Thiên, người ta muốn ăn thịt bò!”


Cảnh Thiên liếc nhìn cô ta: “Chờ đấy, tôi đi gọi thêm một suất cho.”


Cảnh Thiên bước qua con đường nhỏ hẹp, vào quán rồi lại không thấy chủ quản đâu.


Bên trong quán ăn chỉ còn lại một bàn khách khác cũng đang tìm chủ quán, thậm chí họ còn tuyên bố rằng không lấy tiền nữa là bọn họ sẽ đi luôn. Cảnh Thiên thính tai lanh mắt hơn người thường, cô lắng nghe kỹ một cái là nghe thấy phía sau quán ăn có tiếng la hét, còn có cả tiếng cậu trai lau bàn cho hai người ban nãy nữa.


“Sao mấy người vô liêm sỉ thế hả? Rõ ràng là mấy người không bằng người ta, dựa vào cái gì mà mấy người đánh J thần?” “Đánh nó! Tao muốn xem nó tàn phế rồi thì còn lấy được vé vào trận khu vực không?”


J thần?


Hình như đây là tên cậu em trai Cảnh Kiệt của cô!
 
Chương 238


Bên đó đã bắt đầu đánh nhau, Cảnh Thiên nghe thấy có tiếng phụ nữ kêu to: “Đừng đánh nữa, cho dù mấy đứa là
học sinh, đánh nhau ngoài đường thế n3ày, tôi vẫn có thể báo cảnh sát đấy!”


“Bà già này, cút ra chỗ khác cho ông! Không thì ông đánh cả bà đấy!” Khi nghe thấy cái tên J thần, 1Cảnh Thiên đã
vòng ra sau khu nhà cũ này rồi. Phía sau là một dãy tường thấp, Cảnh Thiên khẽ đạp chân, cả cơ thể cô đã đu lên
bức tường, cô chỉ9 bước một bước đã trèo lên được bờ tường cao ba mét.


Quả nhiên người mà đám côn đồ này đang đánh chính là Cảnh Kiệt.


Tuy không có3 quan hệ huyết thống nhưng một mặt do nguyên chủ thích cậu em trai này, một mặt là cô cũng thấy
cậu bé vừa mắt.


Thấy Cảnh Việt bị mười mấ8y tên côn đồ vây lấy rồi đánh ngã xuống đất, cậu ôm lấy đầu bằng hai cánh tay, không
kêu một tiếng nào, còn đám người kia thì vừa đấm đá cậu vừa chửi mắng.


“J thần, không phải mày chảnh chó lắm à? Ông còn chưa ra tay mà mày đã đánh ông đen cả màn hình rồi. Mày giỏi
như thế sao đánh nhau lại rén vậy? Dậy đánh nhau với ông mày đi!” “Sao không nói gì thế? Mày câm à?”


“Nó có câm hay không không liên quan đến mày, nhưng mày sẽ thành cảm nhanh thôi.”


Một giọng nói nhẹ nhàng vương chút quyến rũ vọng đến trong không trung. Âm cuối kéo dài như một con xà tinh,
gần như có thể mường tượng được dáng hình uốn lượn đó ngay từ tiếng nói.


Tất cả mọi người nghe thấy tiếng nói này đều dừng chân lại, quay người nhìn ra sau. Nhưng phía sau không có một
ai.


“Ngu thế nhỉ, trên này này.”


Cả đám nhanh chóng nhìn lên bờ tường, thấy một cô gái đang đứng thẳng trên bờ tường cao hơn ba mét.


Người đẹp mặc chiếc áo khoác đỏ tươi, bên trong là bộ đồ màu đen vô cùng gợi cảm. Vóc dáng nở nang khiến
người ta cảm thấy máu nóng sôi trào chỉ sau một cái liếc mắt.


Khuôn mặt cô gái này đã xinh đẹp sẵn rồi, phối với lớp trang điểm tinh tế, đôi mắt quyến rũ lấp lánh sóng nước,
khỏe môi cong như cười như không vướng vài phần lười biếng, phong thái tựa yêu tinh cầu hôn
đoạt phách tỏa ra khắp cơ thể.


“Väi!”


Có người không kìm được mà chửi thề trước hình ảnh đẹp đến cùng cực này.


Sau đó là tiếng đám côn đồ huýt sáo.


“Người đẹp, em định rút kiểm tương trợ thằng nhóc này đấy à?”


Mắt gã trai dẫn đầu lấp lánh vé phấn khích, đó là sự tự tin chắc chắn sẽ giành được.


“Ừ, tao định cho mày thành thằng câm.” Nghe Cảnh Thiên nói vậy, tất cả những người bên dưới đều cười ồ lên.


Cảnh Kiệt vô cùng hoảng hốt, cậu sợ chị mình gặp chuyện nên lên tiếng: “Chị, mau đi.” “O?”


Gã trai dẫn đầu sững ra rồi chửi thề một tiếng, nói với Cảnh Thiên một cách ngả ngớn: “Hóa ra là chị à! Nào nào
nào, chị gái xuống đấy, chị cho tôi xem chị định biến tối thành thắng cầm như thế nào đi.”


Đám côn đồ bên cạnh cười phá lên.


Cảnh Thiên cũng cười theo, cười một cách quyến rũ và yêu nghiệt.


Rồi đột nhiên cô di chuyển.


Chiếc áo khoác đỏ chói mắt trong đêm đen của cô bay thẳng lên không trung như một tấm thảm bay.


Ngay sau đó, mắt của tất cả mọi người đều tràn ngập màu đỏ chói mắt. Một mùi hương đặc biệt ùa vào khoang mũi, tất cả còn chưa kịp ngẫm lại thì chiếc áo đỏ đó đã quét đến mặt chúng. Đám côn đồ đều không đưa tay lên cản, bởi vì chiếc áo đó nhìn là biết làm bằng lông cừu. Chưa xét chuyện chỉ có một chiếc áo, dù có là mười chiếc áo thì bọn chúng cũng không sợ.
 
Chương 239


Nhưng lại chỉ có một tiếng vật nặng đập vào thịt, mặt tên cầm đầu bị đánh lệch đi, hắn ta ngã rầm xuống đất. Đồng
thời còn có một n3gười nữa bị đánh ngã xuống đất cùng hắn. Sau đó, Cảnh Thiên hạ người, đưa tay ra, chiếc áo
khoác có thể đánh ngã người ta như làm1 bằng sắt lại nhẹ nhàng và mềm mại khoác lên người cô.


Nhân lúc tất cả đang đần mặt ra nhìn, Cảnh Thiên lao lên đấm mỗi t9ên một cú.


Có tên còn chưa kịp định thần thì mặt đã bị ăn đầm rồi. Có kẻ đã định thần lại, định đưa tay lên đỡ, ai ngờ Cả3nh
Thiên lại vung tay trái lên động vào mặt đối phương.


Vì có Cảnh Kiệt ở đây nên Cảnh Thiên không muốn để lộ quá nhiều, 8vì vậy cô chỉ đánh ở mức độ nhập môn.


Nhưng trong mắt Cảnh Việt thì chị gái cậu ngầu vô cùng, cậu nhìn chằm chằm, thoáng chốc đã biến thành bé
fanboy của chị gái rồi.


Mười mấy tên côn đồ trước đó còn đang giễu cợt Cảnh Thiên, chưa đến một phút sau đã ngã rạp xuống đất.


Quan trọng là bọn chúng muốn nói chuyện nhưng lại kinh hoàng phát hiện ra rằng không thể phát ra nổi tiếng la
hét, thanh quản như bị một lớp gì đó trùm lên. Bọn chúng biết mình đã đá phải tấm sắt nên thi nhau lấy điện thoại
ra.


Cảnh Thiên nhìn rồi cười.


“Báo cảnh sát đi, báo đi. Đằng nào thì bọn mày cũng là kẻ gây chuyện trước.”


Nói xong, cô cũng lấy điện thoại của mình ra, ấn vào video quay được ban nãy rồi ấn nút phát.


“Đó… Nhiều người bắt nạt em trai tạo thế này, tao phòng vệ chính đáng chứ nhỉ, hoặc là nhiều nhất cũng chỉ là
vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng thôi.”


Nói xong, Cảnh Thiên liếc nhìn cậu trai bán canh cay và mẹ cậu ta đang ngơ ngác ở bên cạnh, cô suy nghĩ: “Thôi
vậy, để tạo báo cảnh sát cho. Bởi vì chỉ khi mấy đứa bay vào tù rồi thì người khác mới không bị quấy rầy.”
Cảnh sát đến rất nhanh, dẫn tất cả mọi người về đồn.


“Cô Cảnh, tất cả những người này đều không thể nói được nữa, cô đã làm gì bọn họ? Cô mau để bọn họ trở về như
cũ đi, không thì chúng tôi không thể lấy lời khai được.” Cảnh Thiên thấy rất nực cười.


“Nếu hôm nay tôi không đến kịp thì em trai tôi đã bị bọn chúng đánh cho tàn phế rồi. Anh có thể khiến bọn họ để
em trai tôi trở về như cũ rồi lấy lời khai không? Cũng chẳng phải gãy tay gãy chân gì cho dù có gãy tay gãy chân
thì não vẫn còn hoạt động được, tôi có cách để bọn chúng khai bằng suy nghĩ.”


Bởi vì Chiến Lệ Xuyên có thể dùng suy nghĩ để điều khiển máy tính.


“Cô Cảnh, thái độ hiện giờ của cô không phải thái độ nên có khi vào đồn cảnh sát.”


“Vào đồn cảnh sát còn phải có thái độ tốt?” Cảnh Thiên kinh ngạc: “Là tôi báo cảnh sát, các anh mời tôi đến đây để
phối hợp công việc với các anh, bây giờ anh bắt tôi phải có thái độ thích hợp. Tôi đã đưa video cho các anh rồi,
chẳng lẽ còn cần phải có thái độ gì khác nữa?”


“Cô Cảnh, bây giờ bên cậu Ngô mới là người bị hại, cậu ấy và tất cả anh em của cậu ấy đã biến thành người tàn tật
rồi, cô đánh người ta đến mức tàn tật, nếu không có thái độ đúng đắn thì e rằng tôi nay cô sẽ không ra nổi đây
đâu.”


Cảnh Thiên khẽ nheo mắt lại.


Cậu Ngô?


Không ra nổi đồn cảnh sát?


Hờ hờ…


Cảnh Kiệt bên cạnh tức giận đứng dậy, gườm gườm đối mắt với cảnh sát không hề có ý định đứng về phía hai người.


“Là bọn nó đến quán mẹ tôi, đánh tôi và đánh cả Cảnh Kiệt nữa, dựa vào cái gì mà các anh lại bắt chị của Cảnh Kiệt?” Cậu trai bên cạnh tức giận đứng dậy cãi lại nhưng lại bị cảnh sát ấn xuống ghế.


“Ngồi yên cho tôi! Không ngồi yên thì tôi còng vào đấy!”
 
Chương 240


“Dám làm loạn ở đồn cảnh sát, cậu không muốn ra ngoài nữa à? Bọn tôi có quy tắc phán đoán vụ án riêng, không
đến lượt cậu hò hét trước mặt bọ3n tôi!”


Cảnh Thiên ngồi tựa lưng lên ghế, vắt tréo chân như một vị đại gia, tạo hình này chỉ thiếu mỗi điếu thuốc lá ngậm
trên miện1g nữa thôi. Khóe miệng cô luôn cong lên trông rất yêu nghiệt và quyến rũ.


Nhưng người thực sự hiểu thì lại biết rằng, đây là điềm bá9o của việc đại lão sắp gây sự. Cảnh Thiên đang định lên
tiếng thì có ai đó đẩy cửa đồn cảnh sát ra.


Người đến chính là ông bà Cảnh.3


Thấy người bên trong đồn cảnh sát, bà Cảnh tức đến mức gân xanh trên cổ nổi gồ lên, bà ta lao đến trước mặt Cảnh
Thiên rồi vung ta8y lên tát mà không thèm nói năng gì thêm.


“Dừng tay!” Ông Cảnh phía sau hốt hoảng quát lên một câu nhưng vẫn chậm một nhịp. Bàn tay của bà Cảnh đã
vung về phía Cảnh Thiên. Bàn tay đó gần như sắp giáng xuống mặt Cảnh Thiên thì một bàn tay mảnh dẻ mới cản
lại. Tay Cảnh Kiệt cũng cùng lúc nắm lấy.


“Không được… đánh chị!”


Cảnh Kiệt tức giận đến mức người run lên, cuối cùng cậu cũng thốt ra một câu,


“Không được đánh nó? Hồi trước lúc nào nó cũng ảnh hưởng đến việc con làm bài tập, bây giờ đã đi lấy chồng rồi
mà vẫn còn dắt con đi đánh nhau tập thể. Con nói xem vì sao mẹ không thể đánh nó?”


Nói xong, bà ta lại tức giận nhìn Cảnh Thiên rồi gầm lên: “Mày biết rõ Cảnh Kiệt là người thừa kế của nhà họ Cảnh,
biết rõ thời gian của nó rất quý giá, sao mày lại dắt nó ra ngoài đánh nhau với người ta?”


“Chị Thiên chỉ đến quản nhà cháu ăn cơm thôi, thấy J thần bị đánh nên mới ra giúp. Là cháu hẹn cậu ấy đến, ai ngờ
Ngô Thắng Lợi cho người nghe ngóng chỗ cháu, J thần vừa đến là bọn nó chạy ra đánh.”


Cậu trai quán canh cay bên cạnh vội vàng giải thích cho Cảnh Thiên.


“Câm mồm! Cải thằng bán quán lề đường này, tạo đã bảo là mày không được chơi với Cánh Kiệt nhà tao rồi cơ mà,
mày vẫn không nghe phải không? Nếu không tại mày thì hôm nay, một đứa bé ngoan ngoãn như Cảnh Kiệt nhà tao
có bị dính vào chuyện này không?”


Nói xong, bà ta lại quay sang chửi mẹ cậu trai bản canh cay như chó dại: “Con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa lại
quét lá đa Rốt cuộc bà có hiểu cái gì gọi là vật họp theo loại không? Bà có biết con trai bà dạy hư con trai tôi rồi
không? Nếu không vì nó thì Cảnh Kiệt nhà tôi có đi chơi game không? Chồng bà chết rồi, bà không biết dạy con thì
cũng đừng để con bà dạy hư con tôi chứ”


“Bà không được nói mẹ tôi!”


Mắt cậu trai quán canh cay đỏ sọc, cậu ta vẫn luôn giải thích một cách kiên nhẫn, bây giờ lại quát lên với bà Cảnh.


“Con xem đi, đây là bạn bè của con đấy. Nó dám quát mẹ ngay trước mặt con đấy!”


“Quát bà thì làm sao? Đánh bà cũng là đáng đời bà thôi.”


Bà Cảnh đã rút được cổ tay khỏi bàn tay như gọng kìm của Cảnh Thiên, lúc này bà ta đang chửi người ta như đang
bàn chuyện quốc gia đại sự,


Ông Cảnh nghĩ, chỉ cần bà Cảnh không trút giận lên đầu Cảnh Thiên là được. Còn đứa bạn bản canh cay của Cảnh
Việt thì ông ta cũng nghĩ là không thích hợp để làm bạn.


Ai ngờ câu nói nhẹ bẫng của Cảnh Thiên lại khiến khung cảnh rực lửa lạnh ngắt hẳn đi. Đến cảnh sát cũng ngơ ngác nhìn Cảnh Thiên, không ngờ đây lại là lời của một cô con gái nói với mẹ của mình.


“Mày nói cái gì?” Bà Cảnh tỏ ra không thể tin được.


“Rõ ràng là bà đã nghe thấy rồi, còn bắt tôi lặp lại làm gì nữa? Mở miệng ra là người thừa kế nhà họ Cảnh…Nếu bà không bán con gái được một trăm triệu, người ta còn giúp công ty bà thoát khỏi khó khăn, bà lại có tài sản mà để con trai bà thừa kế đấy?”


Bà Cảnh: …
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom