Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 181


“Cược cái gì?” “Nếu như anh thực sự có thể đứng lên được thì anh… sẽ đồng ý với tôi một điều kiện, được chứ?”


“Đ3ược.” Chiến Lê Xuyên sảng khoái đồng ý.


“Anh không hỏi điều kiện của tôi là gì à?”


Chiến Lê Xuyên nhìn cô1, nghiêm túc hỏi: “Có phải là chuyện mà sau khi đứng lên rồi mà tôi vẫn không thể làm
được không?”


“… Vậy thì c9ũng không phải. Đó là một chuyện rất đơn giản.”


Suy cho cùng thì cô đã được mua về nhà họ Chiến, hôn nhân của họ 3bị hạn chế bởi hợp đồng. Con người cô luôn
khá tôn trọng hợp đồng.


Vì vậy, nếu như muốn hủy bỏ hôn ước này thì bắ8t buộc phải có được sự đồng ý của đối phương mới được.


Có thế nào Chiến Lê Xuyên cũng không thể ngờ được rằng chuyện anh tùy tiện đồng ý, cho rằng chuyện mà mình
cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng có thể làm được hóa ra lại là chuyện này, anh dùng tình cảm tràn đầy
của mình, đồng ý: “Nếu như là chuyện mà tôi có thể làm được thì không cần thiết phải hỏi nữa.” Nói xong, anh lại
bổ sung thêm: “Nhưng tôi cũng tin vào trực giác của cô, cho nên nếu như cần tôi giúp đỡ gì thì cô có thể nói ra ngay
bây giờ.”


Cảnh Thiên sững sờ, miễn cưỡng nở nụ cười: “He he, cái này thì không cần. Vốn dĩ là chuyện nhỏ thôi, tôi đánh
cược cũng chỉ vì muốn anh hiểu rằng dự đoán của tôi luôn rất chuẩn.”


Chiến Lê Xuyên đã hoàn toàn được Cảnh Thiên xoa dịu rồi. Tâm trạng anh rất tốt, anh hỏi: “Cảm ơn lời tốt lành của
cô.”


“Phải rồi, hôm nay giáo sư Hồng Lục có tới đây không? Cô ấy nói gì vậy? Bên phía ông nội đã quyết định phương
án chưa?”


“Ừ, tới rồi. Cô ấy đã xem qua bệnh án của tôi rồi, nói với tôi là nhiều nhất cô ấy có thể khiến cho mút thần kinh trên
đầu ngón tay của tôi có một chút cảm giác, còn những chỗ khác thì cho dù có làm phẫu thuật cũng không làm gì
được. Nhưng cô ấy nói rằng gần đây viện nghiên cứu đã chỉ một khoản tiền lớn mời một giáo sư khoa thần kinh rất
giỏi về, vị giáo sư này chắc hẳn là có cách chữa trị cho vết thương của tôi. Ông nội muốn gặp vị giáo sư đó, nhưng
giáo sư Hồng Lục lại nói người đó rất bận, trừ khi chúng ta đồng ý tiếp nhận phẫu thuật thì cô ấy mới mời vị giáo
sư đó làm phẫu thuật cho tôi. Bởi vì không biết gì về vị giáo sư đó, cho nên ông nội vẫn chưa quyết định.”


Trong khi nói những lời này ánh mắt Chiến Lê Xuyên luôn nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên Anh luôn cảm thấy
giáo sư mới gia nhập mà Hồng Lục nói có thể là cô.


Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy hơi khó tin.


Mặc dù đúng là Cảnh Thiên biết châm cứu và xoa bóp, còn cứu mạng anh, còn tìm thuốc từ trên Secret Web cho
anh, bước nào cũng nhắm đúng trọng tâm.


Nhưng cô còn trẻ như vậy.


Chiến Lê Xuyên muốn nhìn ra thứ gì đó trong mắt Cảnh Thiên nhưng thật đáng tiếc, mắt Cảnh Thiên trong veo
bình tĩnh, không nhìn ra được điều gì. “Bây giờ anh chỉ còn một con đường này thôi. Nếu như giáo sư Hồng Lục
nói là giáo sư kia có cách chữa trị cho vết thương của anh thì tại sao anh không để cho giáo sư kia thử một lần chứ?”


Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Chiến Lê Xuyên, anh nói: “Cô muốn giáo sư đó điều trị cho tôi à?” “Tôi cảm thấy…
nếu như không ai có cách gì khác thì không phải tất cả mọi người đều chọn liều một phen sao?” “Không phải cô nói
nhất định tôi có thể đứng lên được sao? Sao lại nói tôi phải liều rồi?” Cảnh Thiên ngoáy mũi, không biết phải trả lời
câu hỏi này như thế nào.


“Bên phía anh cả đã liên lạc được với Đồng Duyệt Đồng của Đường môn rồi, một lát nữa cô ta sẽ tới đây. Ông nội muốn chờ sau khi cả hai bên cùng xem tình hình của tôi rồi mới đưa ra quyết định.” Chiến Lê Xuyên không trêu chọc cô gái nhỏ trước mặt nữa, nói ra nguyên nhân.


“Ồ.”


Thấy Cảnh Thiên không có ý kiến gì, Chiến Lê Xuyên hỏi: “Cô có biết Đồng Duyệt Đồng không?”


“Chưa nghe bao giờ.”
 
Chương 182


Chiến Lê Xuyên nhướng mày, lại hỏi: “Vậy cô thấy tôi nên tìm Hồng Lục làm phẫu thuật này hay nên tìm Đổng
Duyệt Đồng?”


“Anh hỏi tôi á?”


Cô cảm thấy hình như Chiến Lê Xuyên tin tưởng cô quá mức rồi. Cô chỉ cứu anh một lần trong 1chuyện hoa lan lúc
trước mà thôi, hơn nữa cô cũng nói là trùng hợp rồi.


“Dù gì thì cô cũng là vợ tôi, chuyện này 9cô có quyền đưa ra ý kiến, còn tôi… cũng có nghĩa vụ nghe ý kiến của cô.”


Sau khi anh nói câu này, Chiến Lê Xuy3ên cảm thấy hình như mình đang có mùi lợi dụng.
Cảnh Thiên suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng Chiến Lê Xuyên nói cũn8g rất có lý. Hôn nhân hợp đồng cũng là hôn
nhân, vợ chồng hợp đồng cũng là vợ chồng. Vì vậy, cô chân thành đề nghị: “Bình thường tôi cũng thích lên một số
trang web về y học, tôi chưa bao giờ nghe nói về người tên là Đồng Duyệt Đồng này. Nếu không phải vì Saka chết,
ai mà biết được Đổng Duyệt Đồng là ai chứ? Vì vậy, nếu như để tôi chọn, tôi nhất định sẽ chọn Viện nghiên cứu
Lawrence nơi Hồng Lục đang công tác. Bởi vì viện nghiên cứu không chỉ có một chuyên gia là Hồng Lục mà còn có
các chuyên gia khác. Năng lực tổng hợp chắc chắn mạnh hơn Đổng Duyệt Đồng rất nhiều.”


Sau khi nói xong, Cảnh Thiên nghe thấy tiếng bước chân đi về phía phòng bệnh thì không nói gì thêm nữa.
Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Cô nói rất có lý.”


Ngay sau đó, cửa bị gõ và có người bước vào.


Mặt ông cụ Chiến hồng hào, trong tâm trạng có vẻ đang rất tốt.


Một người phụ nữ nổi bật đứng bên cạnh ông cụ. Người phụ nữ này mặc áo vest đen và một chiếc váy được đặt
làm thủ công cao cấp. Chiếc váy đã được chỉnh sửa để không còn vẻ nghiêm túc của quần áo vest nữ, tăng thêm
phần uốn lượn khiến vóc dáng vốn đã đẹp của người kia trở nên hoàn hảo hơn.


Đây chính là cách ăn mặc yêu thích nhất của Saka khi xuất hiện ở những nơi trang trọng.


Bây giờ Saka không còn nữa, Đổng Duyệt Đồng – người bị che mất ánh hào quang nhiều năm, cảm thấy như thể
cuối cùng đã vượt qua mùa đông lạnh giá và trở thành người tỏa sáng nhất.


Người chưa bao giờ ăn mặc theo cách này, trước nay chỉ dám mặc bộ quần áo mộc mạc một màu, tránh né ánh hào
quang như cô ta, bây giờ cuối cùng có thể thoải mái mặc những bộ quần áo mà cô ta thích từ lâu.


Người từng luôn là một bông hoa trắng nhỏ vô hại nhưng đơn điệu, bây giờ cuối cùng cũng tỏa sáng. Đứng bên
cạnh ông cụ Chiến, cô ta có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu, vô cùng tự tin. Chiến Vũ Hằng đứng ở phía bên kia của
Đổng Duyệt Đồng, nhìn thấy bộ dạng Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên trong phòng dường như rất hòa hợp với
nhau, con người của anh ta hơi tối lại.


Sau khi Chiến Lê Xuyên liếc nhìn Đổng Duyệt Đồng, anh mới nhìn về phía Chiến Vũ Hằng.


Sau khi Chiến Vũ Hằng cảm nhận thấy ánh mắt của Chiến Lê Xuyên, anh ta lập tức thu hồi ánh mắt đang hướng về
phía Cảnh Thiên.


“Cô Đồng, đây là em trai tôi, A Xuyên, A Xuyên, đây là cô Đồng đến từ Đồng Môn.” Chiến Vũ Hằng giới thiệu.


Chiến Lê Xuyên nhìn Đồng Duyệt Đồng, bình thản nói: “Phiền cô rồi.”


Đồng Duyệt Đồng mỉm cười: “Có phiền hay không không quan trọng. Dù sao cũng là nhà họ Chiến hứa trả một khoản tiền lớn cho tôi, cho nên tôi mới tới chưa bệnh cho anh. Con người tôi khác với chị gái tôi, chị gái tôi chữa bệnh cho người ta, chỉ cần phát hiện là người mà chị ấy không vừa mắt thì cho dù đối phương có trả bao nhiêu tiền thì chị ấy cũng không chữa. Tôi hoàn toàn ngược lại, chỉ cần đủ tiền, cho dù đối phương có đáng ghét đến đâu thì tôi vẫn chữa.”


Chiến Lê Xuyên nhìn Đồng Duyệt Đồng đang không hài lòng với mình, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
 
Chương 183


Mặc dù đã từng gặp người phụ nữ này rồi nhưng họ chưa từng nói chuyện với nhau. Tại sao lại tràn đầy lòng thù
địch với anh chứ?


Cảnh Thiên ở3 bên cạnh nhìn Đổng Duyệt Đồng ngạo mạn, chân mày xinh đẹp hơn nhướng lên.


Đúng là núi không hổ, khỉ xưng vương.


Thật không ngờ cô 1em gái yếu đuối của cô lại mạnh mẽ như vậy sau khi cô chết.


Hờ hờ…


“Cô Đổng, giữa cô và em trai tôi… đã xảy ra chuyện gì không 9vui sao?” Chiến Vũ Hằng hỏi.


Dù sao thì Chiến Vũ Hằng đã mất rất nhiều công sức mới mời được tổng Duyệt Đồng đến chữa bệnh cho Chiến Lê
Xuy3ên. Nhưng vừa mới tới, bác sĩ đã thể hiện ra là mình không thích bệnh nhân rồi, người nhà nào còn dám giao
bệnh nhân nhà mình cho cô ta chữa chứ?


Đổng Duyệt Đồng mỉm cười: “Cũng chưa xảy ra chuyện gì không vui cả, chỉ là tôi tại thính mắt tinh bẩm sinh, cho
nên vừa rồi trước khi tới, nghe thấy mợ ba nói là chưa từng nghe thấy người nào tên là Đổng Duyệt Đồng như tôi
cả. Nếu như phải lựa chọn, cô ấy nhất định sẽ chọn Viện nghiên cứu Lawrence có thực lực toàn diện mạnh mẽ hơn
thay vì chọn tối. Tôi vốn dĩ không nên so đo với phụ nữ trẻ tuổi có chồng không biết gì, nhưng hình như cậu ba tin tưởng vợ mình một cách mê muội, rất tán thành với ý kiến của cô ấy.”


Nói xong, Đổng Duyệt Đồng nhìn về phía ông cụ, hỏi: “Vì vậy tôi muốn hỏi ông cụ, nếu như cậu ba đã coi thường
tôi như vậy rồi, ngay cả tín nhiệm cơ bản cũng không có, vậy thì rốt cuộc là tôi có cần chữa cho anh ta nữa không?”


Ông cụ Chiến bị hỏi vậy thì sắc mặt rất khó coi, trong lòng nghĩ nếu như A Xuyên nhà mình không cho Đổng Duyệt
Đồng chữa trị thì ông cụ nhất định sẽ không để cho Đổng Duyệt Đồng điều trị cho A Xuyên.


Chiến Vũ Hằng ở bên cạnh cảm thấy ông cụ nói chuyện thì chuyện này chắc chắn sẽ không thành rồi, anh ta nhanh
chóng hòa hoãn bầu không khí: “Cô Đổng, vừa rồi khi chúng ta cùng nhau tới đây, tôi không hề nghe thấy em dâu
và em trai tôi nói gì mà? Tường này cách âm, cô ở bên ngoài sao có thể nghe thấy những lời họ nói bên trong
được?”


Chiến Thư Du ở phía sau cũng nhanh chóng phụ họa theo: “Đúng vậy, tôi cũng không nghe thấy ai nói cả, chắc
chắn là cô Đổng nghe lầm rồi!”


“Tôi đã nói rồi, tôi tại thính mắt tinh hơn người bình thường. Đây là điều kiện bắt buộc phải có của một bác sĩ. Hơn
nữa, mợ ba có nói như vậy hay không, cô ấy và cậu ba đều rất rõ, không phải sao?”


Cảnh Thiên không ngờ rằng Đồng Duyệt Đồng này đường sá xa xôi đi từ châu Tam Giác đến đây, người đầu tiên cô
ta muốn đối đầu lại là cố.


Cô mỉm cười rất quyến rũ.


Nụ cười quyến rũ mê hoặc và vô cùng quen thuộc này khiến khuôn mặt Đổng Duyệt Đồng lập tức cứng đờ.


Thôi rồi!


Cô ta đã quá quen thuộc với nụ cười này. Đó là nụ cười mà Đổng Duyệt Đồng căm ghét nhất và cảm thấy chướng mắt nhất cuộc đời này. Dù là từ hai người phụ nữ khác nhau, nhưng người ta nói rằng vẽ cọp thì sẽ được bộ da chứ khó mà vẽ được hương, người phụ nữ này vừa hay ngược lại. Mặc dù hoàn toàn khác với Saka nhưng cô ta đã thể hiện được tinh túy trong nụ cười của Saka mà đến cả bản thân Đổng Duyệt đồng cũng không có.


Ngay tức khắc, cảnh cô ta nhắm mắt theo đuổi, hết sức lo sợ đi theo sau đối phương, vĩnh viễn chỉ có thể khép nép, nhưng nụ cười của đối phương luôn hướng về cô ta như thể đã nhìn thấu được cô ta trong ký ức, tất cả mọi thứ dồn lên não.


Đó là một cơn ác mộng cắm rễ trong sâu thẳm tâm trí cô ta.


“Đúng là tôi đã nói thế, nhưng như vậy thì sao chứ? Chưa nghe bao giờ là chưa nghe bao giờ, lẽ nào tất cả mọi người trên thế giới này đều phải nghe thấy tên của cô mới được à? Tôi không hề cảm thấy lời mình nói xúc phạm đến cô, so với tên của cô, đúng là tên tuổi của Viện Nghiêm cứu Y học Lawrence lớn hơn nhiều mà.”
 
Chương 184


Vừa rồi Đổng Duyệt Đồng còn cảm thấy người phụ nữ này giống Saka, nhưng Saka bị mắc bệnh trầm cảm, mặc dù
cũng cười nhưng là kiểu3 lười chẳng thèm nói. Chỉ cần không vui là dùng nắm đấm, thậm chí còn gặp nhau ở lò
hỏa thiêu luôn.


“Thiên Thiên!”


Chiến Thư Du vội vàng đi từ phía sau Đổng Duyệt Đồng đến trước mặt Cảnh Thiên, nói nhỏ với cô: “Y thuật của cô
Đổng rất giỏi, k9hó khăn lắm anh cả mới mời được cô Đổng tới. Hơn nữa sau khi cô Đổng xem bệnh án của A
Xuyên, nói là sau khi phẫu thuật có thể kh3iến từ vùng eo của cậu ấy trở lên có cảm giác.”


Chiến Thư Du quay lưng về phía Đông Duyệt Đồng, vừa nói cô ta vừa ra hiệu8 bằng mắt với Cảnh Thiên, còn dùng
tay nhéo cô, trong mắt mang ý cầu xin. Ý là muốn Cảnh Thiên xin lỗi Đổng Duyệt Đồng. Thực ra bên phía Chiến
Thư Du liên hệ với Viện nghiên cứu Lawrence, bên phía Đông Duyệt Đồng là do Chiến Vũ Hằng liên hệ.


Nhưng sau lần phát bệnh này của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên đã nhìn ra, Chiến Thư Du thực sự rất quan tâm đến
Chiến Lê Xuyên. Chỉ cần có liên quan đến sức khỏe của Chiến Lê Xuyên, cô ta còn có thể bỏ qua nhận định của
chính mình.


Cảnh Thiên đang định nói thì Chiến Lê Xuyên đã lên tiếng trước rồi.


“Y thuật của cô Đồng hơn người, chỉ dựa vào sức của một mình cô đã có thể khiến tôi hồi phục đến mức độ từ vùng
bụng trở lên có thể cử động được. Kết quả này quả thực khiến người ta vui mừng hơn của Viện nghiên cứu
Lawrence.”


Sau khi nghe thấy lời nói của Chiến Lê Xuyên, mặc dù trên mặt Đổng Duyệt Đồng vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng
lại đang cười lạnh. Đối mặt với bệnh tật, không ai có thể lên mặt với bác sĩ.


Trước đây, những bệnh nhân đó đối mặt với Saka như thế nào, sau này cũng phải đối với cô ta như vậy.


Ngay lúc Đổng Duyệt Đồng đang định chế nhạo Chiến Lê Xuyên vài câu rồi nhận công việc này, Chiến Lê Xuyên lại
lên tiếng: “Nhưng cô Đổng mạnh miệng nói là muốn 20% của tập đoàn AUPU chúng tôi mà còn không chịu nổi
một câu nghi ngờ của tôi và vợ tôi, người lòng dạ hẹp hòi như vậy, tôi không hề yên tâm giao cơ thể của mình cho
cô được.”


“A Xuyên!”


Sắc mặt ông cụ Chiến và Chiến Thư Du lập tức thay đổi. Chiến Thư Du còn không tán thành mà gọi Chiến Lê
Xuyên một tiếng, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt không hề dao động nào của Chiến Lê Xuyên, cô ta biết mọi chuyện
xong rồi.


Cô ta hiểu quá rõ tính cách của Chiến Lê Xuyên.


Đối với anh mà nói, tôn nghiêm quan trọng hơn nhiều so với việc cơ thể tàn tật hồi phục lại.


“A Xuyên, bên phía cô Đổng không chỉ cam đoan có thể khiến cơ thể của cháu khôi phục đến mức độ từ vùng bụng trở lên đều có thể hoạt động bình thường. Cô ấy còn đồng ý có thể dùng thực hiện phẫu thuật với giáo sư Hồng Lục. Cô ấy mổ chính, giáo sư Hồng Lục phối hợp, trước mắt đây là kết quả tốt nhất.” Ông cụ vội vàng mở lời, rất sợ Chiến Lê Xuyên tiếp tục ngang bướng.


Khi ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Chiến Lê Xuyên, chờ đợi sự lựa chọn của anh, ánh mắt anh lại hướng về Cảnh Thiên. Thấy cô bất giác hơi nhíu mày, Chiến Lê Xuyên hỏi: “Cô Đồng đã quyết định chữa bệnh cho tôi rồi sao?”
 
Chương 185


Trong lòng Đổng Duyệt Đồng đã đánh giá về sự hồi phục của Chiến Lê Xuyên từ góc độ của Thượng đế rồi.


Xét thấy thái độ của anh kém3 như vậy, cộng thêm việc cô ta cũng đã đứng về phía Chiến Vũ Hằng, cho nên dù
nhận tiền thì cũng chỉ khiến vùng eo trở lên khôi phục 50% 1thôi. Cũng tức là cho dù phần eo trở lên có thể cử động
thì cô ta cũng sẽ không để anh hoạt động bình thường được.


Đến lúc đó cổ 9phần cũng lấy rồi, người cũng trừng trị rồi.


Vì vậy Đổng Duyệt Đồng nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cậu ba, tôi nói rồi, tuy rằng tôi 3không hài lòng về thái độ
của của anh và vợ anh, nhưng đã nhận tiền rồi thì tôi sẽ chữa trị cho anh. Có điều trước khi chữa trị, yêu cầu 8vợ
anh xin lỗi tôi cũng không coi là quá đáng đúng không?” Tuy nhiên Chiến Lê Xuyên lại như thể chưa nghe thấy câu
nói cuối cùng vậy, anh hỏi: “Viện nghiên cứu Lawrence có đồng ý chuyện hợp tác với cô không?”


Chiến Thư Du giải thích giúp: “Cô Đổng vừa mới đưa ra vấn đề này, vừa hay hợp ý chị, chỉ cần chị bàn bạc với giáo
sư Hồng Lục, chờ bên kia đồng ý thì đó chính là đội ngũ y bác sỹ hoàn hảo nhất rồi.”


“Ai phụ trách mổ chính?” Chiến Lê Xuyên hỏi.


“Cô Đổng đề nghị cô ấy và giáo sư Hồng Lục cùng nhau mổ chính, cô ấy giữ vị trí quan trọng nhất.” Hai bác sĩ
phẫu thuật chính đều rất thường gặp trong việc chữa bệnh nên Chiến Thư Du không thấy có vấn đề gì. Cô ta thậm
chí còn cho rằng như vậy rất hoàn hảo.


“Tai nạn y khoa thì tính cho ai?”


Lời nói của Chiến Lê Xuyên đã khiến sắc mặt Đổng Duyệt Đồng khó coi một lần nữa.


Đừng nói đến Đổng Duyệt Đồng, ngay cả sắc mặt của ông cụ Chiến, Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du cũng trở nên
khó coi. “Cậu ba có ý gì? Ý của anh là sợ sau khi xảy ra tai nạn y khoa tôi sẽ đẩy hết trách nhiệm cho Viện nghiên
cứu y học Lawrence à?”


Đổng Duyệt Đồng đúng là bị Chiến Lê Xuyên chọc tức đến bật cười.


Đồng thời trong lòng cô ta cũng thầm căm hận.


Mặc dù đúng là cô ta định đẩy trách nhiệm của việc để xảy ra tai nạn y khoa cho Hồng Lục, như vậy vừa có thể
nâng cao sức ảnh hưởng của mình, cũng có thể chèn ép Hồng Lục. Nhưng sau khi Chiến Lê Xuyên nhắc đến, cho dù
cô ta muốn đổ vũ cho Hồng Lục thì cũng phải suy xét.


Chiến Lê Xuyên này thật là… Đổng Duyệt Đồng tức giận nhìn ông cụ Chiến và Chiến Thư Du nhưng hai người
đồng thời nhìn về hướng khác. Về phần Chiến Vũ Hằng…


Đổng Duyệt Đồng thầm mắng anh ta là đồ vô dụng.


Tức là…


Trong nhà họ Chiến này, tên bại liệt Chiến Lê Xuyên vẫn có quyền quyết định?


Thấy Đổng Duyệt Đồng tức giận, mặc dù ông cụ Chiến và Chiến Thư Du rất lo lắng, nhưng họ biết tính cách của
Chiến Lê Xuyên, lúc này hoàn toàn không dám nói một lời nào, họ rất sợ chữa lợn lành thành lợn que.


Chiến Lê Xuyên nói nhẹ nhàng: “Hình như cô Đổng rát dễ tức giận nhỉ? Tôi cho rằng câu hỏi của tôi chỉ là sự tìm hiểu cần thiết của mỗi một người làm ăn trước khi giao dịch với đối phương thôi. Tôi không hiểu về y học, tất cả đều dựa vào cô Đổng và giáo sư Hồng Lục của viện nghiên cứu Lawrence điều trị. Nhưng tôi nghe nói là cô Đồng và Viện nghiên cứu Lawrence có một chút ân oán không ai biết, một khi cả hai bên trở thành bác sĩ điều trị chính của tôi thì tính mạng của tôi đều giao vào tay mấy người rồi. Sao hả, tôi hỏi một chút cũng không được sao?”


Đổng Duyệt Đồng bị lời nói của Chiến Lê Xuyên chặn cứng lại, mặt đỏ bừng. Có thể thấy lúc này cô ta đang rất tức giận.


Cảnh Thiên thấy vậy thì bật cười.


“Chuyện này anh có thể yên tâm. Sau khi Saka chết, đây là lần đầu tiên tôi ra tay, cho dù là vì biển hiệu của mình thì tôi cũng sẽ không làm xằng làm bậy đâu.
 
Chương 186


“Tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm phẫu thuật cho anh. Nếu như thật sự xảy ra sự cố, tôi và Hồng Lục sẽ ký thỏa
thuận, đến lúc đó sẽ có c3ơ quan chuyên môn kiểm định trách nhiệm trong cuộc phẫu thuật của chúng tôi. Đây
không phải là việc tôi có thể quyết định được, cũng khôn1g phải do Hồng Lục quyết định. Cậu ba còn có thắc mắc
gì nữa không?”


Lúc này Đổng Duyệt Đồng cũng sợ rằng 20% cổ phần của tập đoà9n AUPU mà ông cụ Chiến đã hứa với cô ta bay
mất, đã quên mất chuyện Cảnh Thiên nói xấu sau lưng cô ta vừa rồi từ lâu.


Tuy nhiên, 3Chiến Lê Xuyên lại nói: “Vậy thì hãy đợi sau khi giáo sư Hồng Lục cũng đồng ý cùng cô Đổng điều trị
cho tôi, chúng ta lại thảo luận chuyệ8n phẫu thuật vậy. Cũng không còn sớm nữa, tôi mệt rồi, cô Đổng cứ tự
nhiên.”


Đối với Đổng Duyệt Đồng, Chiến Lê Xuyên không tiếp nhận cũng không từ chối hoàn toàn. Nếu như Cảnh Thiên
nói rằng anh có thể đứng lên, vậy thì anh tin rằng cô nhất định sẽ có cách.


Phương pháp của Cảnh Thiên rõ ràng là có liên quan đến Viện nghiên cứu Lawrence.


Vì vậy, mọi thứ đều do Viện nghiên cứu Lawrence quyết định. Họ cảm thấy rằng họ có thể hợp tác với Đổng Duyệt
Đồng thì anh sẽ giao tính mạng của mình cho họ. Khi Đổng Duyệt Đồng rời đi, sắc mặt rất khó coi, nhưng tâm
trạng của Cảnh Thiên lại rất tốt. Cảm giác lần đầu tiên được một người đàn ông bảo vệ theo cách này rất tuyệt.
Càng ngày Cảnh Thiên càng thấy người đàn ông này vừa mắt hơn rồi.


Sau khi ly hôn, nếu anh đồng ý, cô cũng có thể nhận anh làm đàn em.


Ông lớn Cảnh Thiên nghĩ như vậy. Nhìn thấy Cảnh Thiên vui vẻ, Chiến Lê Xuyên cũng thoải mái theo. “Anh đối xử
với Đổng Duyệt Đồng như vậy, không sợ cô ta trả thù trên bàn mổ sao?” Cảnh Thiên hỏi. “Tôi cảm thấy có thể cô sẽ
không để tôi nằm lên bàn mổ của Đổng Duyệt Đồng.” Chiến Lê Xuyên thành thật trả lời.


Cảnh Thiên sững sờ.


“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”


“Không phải lúc trước cô đã nói rồi sao, có nghiêng về Viện nghiên cứu y học Lawrence hơn.”


“Nhưng hình như người nhà của anh nghiêng về để Đổng Duyệt Đồng và Viện nghiên cứu Lawrence cùng nhau
mổ chính hơn.” Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên. Dưới ánh đèn ban đêm, đôi tai tinh xảo ấy sáng lên màu trắng
sứ, mang chút hồng phớt mềm mại, trông rất đáng yêu. Mà cho dù khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt ấy không cười,
đôi mắt hoa đào đó cũng long lanh như nước mùa xuân vậy. Con ngươi đen láy long lanh giống như viên đá quý
cao cấp, tỏa sáng rạng rỡ.


Ánh mắt Chiến Lê Xuyên sâu thẳm, anh nói: “Cô là vợ tôi, là nữ chủ nhân của nhà họ Chiến. Trong chuyện này, lời
nói của cô… còn quan trọng hơn của ông nội.”


Cảnh Thiên hơi ngơ ngác.


Cô không hiểu sao quyền phát ngôn của một người vợ xung hỉ như cô lại có thể lớn hơn kim chủ được? Khi đang
nói chuyện với Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên đặt một cái lọ nhỏ lên chiếc bàn bên cạnh.


“Cái này là gì thế?”


Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, Chiến Lê Xuyên biết rằng mình nên nhắm mắt lại rồi. Nhưng trước khi nhắm
mắt, anh vẫn muốn biết đó là gì.


Mặc dù không thể khiến anh hôn mê, nhưng đúng là có thể khiến anh có một giấc ngủ ngon.


“Bên trong có hoa oải hương có tác dụng an thần. Tôi thấy trong mắt anh toàn là tơ máu, cho nên tiện tay mua một
lọ.”


“Mùi hương này rất thơm, cô mua ở đâu thế? Tôi bảo Trạch Ngôn đi mua cho tôi mấy lọ.”


“Tôi chỉ tiện tay mua thôi, ở một quá vỉa hè. Tôi cũng quên mất chủ quán trông như thế nào rồi.”


Bịa chuyện!


Cô cứ bịa nữa đi!
 
Chương 187


Ngay sau đó, Chiến Lê Xuyên liền “ngủ” thiếp đi.


Nghe thấy tiếng thở đều đặn của đối phương, lúc này Cảnh Thiên mới nhớ rằng mình đã quê3n cảm ơn anh. Ngửi
thấy mùi thơm rất nhạt nhưng lại xen lẫn với mùi thuốc mê, trong lòng Chiến Lê Xuyên luôn vương vấn một số vấn
đề.


S1ở dĩ anh chưa bao giờ bị hôn mê là vì anh không có cảm giác với thuốc mê bẩm sinh. Cho dù là làm phẫu thuật,
anh cũng chỉ có thể một mình chịu 9đựng. Vì vậy không phải là loại khí gây mê này không mạnh, ngược lại, tác
dụng gây mê của khí này rất mạnh.


Nhưng tại sao Cảnh Thiên cũ3ng không phản ứng gì với khí gây mê này vậy? Không dùng biện pháp phòng ngừa
nào mà trực tiếp châm cứu cho anh rồi? Cảnh Thiên vô cùng thành th8ạo, cô giúp Chiến Lê Xuyên lật người lại, sau
đó anh cảm thấy một cây kim rất dài xuyên qua đầu và cổ mình.


Ngay sau đó, cảm giác đó lại xuất hiện.


Kể từ sau lần châm cứu thứ hai, anh cảm thấy các mút thần kinh ở ngón tay dường như đã hồi phục rồi. Nửa tiếng
sau mỗi lần châm cứu, các mút thần kinh liên tự động trở nên tê dại, không thể cử động được.


Nhưng mỗi khi Cảnh Thiên dùng kim kích thích huyệt vị một chút, các mút thần kinh lại có cảm giác.


Anh nghi ngờ rằng thật ra, sau lần châm cứu thứ hai, các mút thần kinh của anh đã hồi phục rồi, đồng thời tùy theo
số lần châm cứu tăng lên, bây giờ không chỉ ngón tay của anh có cảm giác mà ngay cả cẳng tay cũng có cảm giác.


Mà những cảm giác này đều hoàn toàn biến mất sau nửa giờ châm cứu, có lẽ là vì…


cô cố ý chặn huyệt vị của anh lại.


Cô đang bảo vệ anh.


Cho dù anh vẫn chưa tìm ra được người đứng sau màn, nhưng trước khi anh có thể hoàn toàn đứng dậy được,
người đó sẽ trở thành sự uy hiếp đối với anh.


Một luồng hơi ẩm lướt qua trái tim Chiến Lê Xuyên,


Ban đêm, tĩnh lặng như nước.


Khi Dương Duyệt đến nhà họ Lục, chồng chưa cưới của cô ta là Lục Hiên đã bị đưa đi rồi, mẹ chồng tương lai của
cô ta là Hoàng Tịnh Di vẫn luôn làm ầm ĩ ở nhà, muốn khiến ông cụ dùng mối quan hệ đến Cục cảnh sát đưa Lục
Hiên ra.


Nhưng sau khi ông cụ nhanh chóng tìm ra chân tướng sự việc thì tức giận đến mức nhốt Hoàng Tịnh Di vào từ
đường.


Sau khi Dương Duyệt đến nhà họ Lục mới biết, vừa rồi Lục Kỷ Niên không hề lừa cô ta, những gì anh ta nói đều là
sự thật. Khó khăn lắm ông cụ Lục mới mời được giáo sư Hồng Lục – phó viện trưởng của Viện nghiên cứu
Lawrence đến, nhưng Lục Hiên đã dùng vệ sĩ của nhà họ Lục để giết chết Hồng Lục.


Đáng tiếc là Hồng Lục không những trốn thoát mà còn báo cảnh sát, người của Lục Hiên đều bị bắt. Tội chứng rành
rành.


Phải biết rằng Lục Hiện chỉ là đứa con hoang bên ngoài của Lục Diêm Lỗi, nếu không phải mẹ của Lục Kỷ Niên mất
sớm thì chắc chắn Lục Hiên và mẹ của anh ta Hoàng Tịnh Di, bây giờ là bà Lục không thể vào được nhà họ Lục.


Mặc dù nhà họ Lục mấy đời độc đinh nhưng ông cụ Lục lại vô cùng coi thường vợ bé. Quan niệm này có thể nhìn ra từ việc cho ông cụ Lục thà vượt qua con trai mình Lục Diêm Lỗi và trực tiếp giao quyền thừa kế cho Lục Kỷ Niên. Dương Duyệt không hiểu, chân Lục Kỷ Niên đã bị liệt nhiều năm như vậy rồi, sức khỏe cũng không được tốt cho lắm, Lục Hiện có gì mà phải gấp, tại sao nhất định phải ra tay với Lục Kỷ Niên vào lúc này?


“Ông nội, hắn là có hiểu lầm gì đó, sao A Hiên có thể ngu ngốc như vậy được, dùng người của mình đi giết giáo sư Hồng Lục chứ?”


Con trai bị bắt, vợ lại bị giam, Lục Diêm Lỗi lúc trước chỉ có một mình sợ không dám đến tìm bố mình nói đỡ, bây giờ thấy Dương Duyệt đến cầu xin liền vội vàng phụ họa.


“Bố, bố thật sự hiểu lầm rồi!”
 
Chương 188


“Tiểu Hiên nói với con rồi, thật ra nó là vì chân của Kỷ Niên nên mới đi nhờ cô Đổng của Đường Môn. Cô Đổng
đồng ý điều 3trị cho Kỷ Niên, nhưng điều kiện là bảo Tiểu Hiện tìm người giúp cô ta bắt Hồng Lục lại. Hơn nữa cô
ta bắt Hồng Lục khôn1g phải là vì muốn giết người, mà là muốn lấy đồ của Đường Môn từ trong tay Hồng Lục mà
thôi. Bố, Tiểu Hiên làm như vậy đ9ều là vì muốn tốt cho Kỷ Niên.”


Dương Duyệt nghe vậy thì nhanh chóng nói: “Đúng vậy, ông nội, A Hiên luôn muốn h3àn gắn quan hệ giữa mình
và Kỷ Niên, anh ấy…”


Ông cụ Lục luôn xoay hai quả óc chó trong tay, bình tĩnh nhắm mắ8t nghỉ ngơi, cho dù là cháu ruột của mình có bị
bắt thì ông cũng vô cùng thờ ơ. Khi Dương Duyệt còn chưa nói xong, ông cụ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén
khiến Dương Duyệt run rẩy.


Nhìn thấy Dương Duyệt sợ hãi, ông cụ mới bình thản nói: “Hai chữ Kỷ Niên không phải là để cho cô gọi.” Dương
Duyệt ở bên ngoài độc đoán bao nhiêu thì trước mặt ông cụ lại chột dạ bấy nhiêu.


Giống như năm đó ông cụ thích cô ta như thế nào thì bây giờ hận cô ta như thế nhỉ?


Năm đó sau khi Lục Kỷ Niên bị liệt, cô ta cũng từng nghĩ đến việc sẽ luôn ở bên anh ta. Tuy nhiên trước sự theo
đuổi của Lục Hiên, cô ta không thể chống đỡ được và bị Lục Kỷ Niên bắt được tại trận.


Ông cụ không hề mắng mỏ cô ta, không trừng phạt cô ta hay ngăn cản cô ta hẹn hò với Lục Hiên. Nhưng sau khi cô
ta hủy bỏ hôn ước với Lục Kỷ Niên thì ông cụ lập tức vượt qua con trai Lục Diêm Lỗi của mình và giao quyền thừa kế cho Lục Kỷ Niên.


Nói cách khác, cho dù cô ta thực sự trở thành mợ chủ nhà họ Lục thì tương lai cũng là một chi thử mà thôi. Trừ khi
Lục Kỷ Niên không kết hôn cả đời và không có con.


Nhưng Lục Kỷ Niên chỉ bị liệt chân, hình như phương diện kia không hoàn toàn bị tổn hại. Khi ông cụ bình tĩnh
chấp nhận tình cảm của cô ta và Lục Hiên, giao quyền thừa kế cho Lục Kỷ Niên trước mặt tất cả mọi người, cô ta
thật sự không biết mình nên vui mừng hay hối hận. Đối mặt với sự lạnh nhạt của ông cụ lúc này, Dương Duyệt đã
hoàn toàn hiểu rõ địa vị và sức nặng của hai anh em trong lòng ông cụ rồi, cô ta cắn môi nói, đổi hai chữ “Kỷ Niên” đi.


“Ông ơi, A Hiên rất yêu thương anh cả, anh ấy nói muốn chữa khỏi chân cho anh cả không chỉ một lần, như vậy
anh ấy sẽ không còn nợ anh cả gì nữa. Cháu tin lời của bác trai, lần này chắc chắn là A Hiên muốn có Đổng chữa
chân cho anh cả, lại không ngờ rằng anh cả lại tự liên hệ với giáo sư Hồng Lục của viện nghiên cứu Lawrence. Ông
ơi, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, ông cứu A Hiên đi, anh ấy là cháu trai của ông mà!”


“Nó đáng tội!” Ông cụ không tức giận, còn nói lý với Dương Duyệt bằng thái độ rất tốt: “Mu bàn tay, lòng bàn tay
cái gì? Nhà họ Lục tôi chưa bao giờ thừa nhận Lục Hiên là cháu trai.”


Dương Duyệt chấn động, cô ta có cảm giác như tim mình sắp vỡ nát rồi.


Tuy vẫn luôn cảm thấy ông cụ thiên vị, nhưng… chưa bao giờ thừa nhận Lục Hiên là cháu trai là có ý gì?


Lục Diêm Lỗi lại tỏ ra chua xót: “Bố, bố cần gì phải vậy? Không phải Lục Hiên cũng là con của con sao? Thằng bé
không phải là cháu ruột của bổ sao? Con không có ý kiến về việc bổ thiên vị Kỷ Niên, dù sao thì mẹ Kỷ Niên cũng
mất sớm. Nhưng bây giờ Tiểu Hiên bị bắt, chí ít bổ cũng ra tay cứu nó chứ?”
 
Chương 189


Ông cụ lại như một cục bông vậy, vẫn không giận dữ gì, nói: “So với Lục Hiên, bọn trẻ ở cô nhi viện bên ngoài cũng
chỉ là khác cha khác mẹ th3ôi, nhưng là thế hệ sau của tổ quốc, tại sao anh không nuôi nấng chúng như con đẻ của
mình đi? Người xưa nói: Hãy kính trọng bố mẹ người khá1c như chính bố mẹ mình, yêu thương con cái người khác
như chính con cái của mình. Khi nào anh có thể nuôi nấng tất cả những đứa trẻ ở cô nhi9 viện như con mình thì khi
đó tôi sẽ yêu thương Lục Hiên như cháu ruột của tôi.”


Ông cụ nói với Dương Duyệt: “Khi cô hủy bỏ hôn ước 3với Kỷ Niên nhà tôi, tôi đã từng nói rồi, từ nay về sau tôi sẽ
không quan tâm đến chuyện của cô nữa. Lục Hiên chỉ là đứa bé ở trong nhà họ L8ục chúng tôi mà thôi, nó cứ nhất
định nói với bên ngoài mình là cậu chủ nhà họ Lục, thậm chí là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục, chuyện này
tôi không quản được. Nhưng người mà còn chẳng vào nồi gia phả như nó bây giờ vào tù rồi, hơn nữa rất có thể còn
là hung thủ đứng sau hại cháu trai tôi, tôi không bỏ đi xuống giếng đã tốt lắm rồi. Cứu nó à? Không thể nào. Không
phải nhà họ Dương nhà có cũng quan hệ sao? Cô yêu nó như vậy, mau bảo người nhà cô nghĩ cách đi, xem có thể
đưa người ra được không. Cô không cần phải đến chỗ tôi nữa đâu.”


Dương Duyệt trắng bệch mặt khi nghe ông cụ dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra lời máu lạnh nhất, ngay lập tức cảm
thấy máu trong người mình đông cứng lại.


Rốt cuộc thì trước đây cô ta đã làm gì vậy? Tại sao cô ta lại hủy bỏ hôn ước với Lục Kỷ Niên và ở bên Lục Hiên chứ?


Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại âm thanh do quả óc chó va chạm vào nhau trong tay ông cụ tạo nên.


Ông cụ giống như thường ngày, ngồi trên ghế sofa xem tivi. “Cụ chủ, giáo sư Hồng Lục đến rồi.”


Quản gia vào bảo, ông cụ lập tức bật dậy, hoàn toàn khác với khi Lục Hiên bị bắt. “Cụ chủ, bác sĩ nói cụ bị cao
huyết áp, dù ngồi xuống hay đứng, nằm hay là dậy khỏi giường cũng phải chậm thôi!” Quản gia sợ tới mức phải
lên tiếng nhắc nhở. “Ôi dài dòng quá đi mất! Mau đỡ tôi ra ngoài đón giáo sư Hồng Lục.”


Ông cụ chỉnh lại bộ Đường trang đang xộc xệch, đi ra ngoài cửa.


Ngay sau đó, Hồng Lục cùng ông cụ bước vào nhà. Ông cụ rất nhiệt tình, khi đi ngang qua ông Lục và Dương
Duyệt, ông cụ không ngừng nói với về Hồng Lục tình hình của Lục Kỷ Niên những năm qua, hoàn toàn không nghĩ
tới việc giới thiệu.


Hồng Lục không biết hai người đang đứng trong phòng khách là ai, cộng thêm việc ông cụ Lục không giới thiệu
nên cô ta đi theo ông cụ lên thẳng tầng ba.


Dương Duyệt cảm thấy tim mình trống rỗng, cô ta nhìn ông Lục rồi hỏi: “Bác trai, lúc trước sau khi chân Kỷ Niên bị
thương, không phải ông cụ đã tìm người của Viện nghiên cứu Lawrence rồi sao? Khi đó không phải nói là không
chữa được à?”


“Lúc trước không phải là không chữa được nữa, mà là Saka – người đứng sau Viện nghiên cứu Lawrence đề nghị
muốn chia 50% cổ phần của nhà họ Lục. Khi đó ông cụ không có mặt, bị bác từ chối ngay lập tức. Sau đó ông lại đi
tìm Saka, cô ta liền từ chối, không chữa cho nữa.”
 
Chương 190


“Vậy bây giờ thì sao? Hôm đó cháu còn nghe A Hiên nói là Saka đã chết rồi.”


“Saka đã chết rồi, nhưng Hồng Lục lại đột nhiên3 tìm đến ông cụ và nói rằng Viện nghiên cứu Lawrence mới có
một chuyên gia khoa thần kinh mới đến, chắc là có thể chữa khỏi chân c1ủa Kỷ
Niên.”


Dương Duyệt: III


Cô ta không biết mình ra khỏi nhà họ Lục như thế nào.


Quay trở lại n9hà họ Dương như thể xác sống, tìm cậu của mình, nhưng cậu cô ta lại nói rằng việc Hồng Lục bị
đuổi giết rất ầm ĩ, gây ra ảnh hưởng3 khá lớn. Nếu như bên phía Hồng Lục không rút đơn kiện mà bên phía Lục
Hiên lại có bằng chứng xác thực, một khi bị phán xét, Lục H8iên không bị phản án chung thân thì cũng ít nhất phải
mười lăm năm trở lên.


Bây giờ Lục Hiên chỉ có thể một mực khẳng định rằng anh ta muốn nhờ Đổng Duyệt Đồng giúp anh ta chữa bệnh
cho Lục Kỷ Niên nên mới cho Đổng Duyệt Đồng mượn vệ sĩ của nhà họ Lục. Tuy nhiên Đổng Duyệt Đồng không
phải là người nước Z, lại còn giữ quyền miễn trừ của nước khác, không có chứng cứ xác thực thì hoàn toàn không
thể thả Lục Hiên ra để đi bắt Đổng Duyệt Đồng được. Vì vậy, khả năng Lục Hiên được trắng án gần như bằng
không.


Mà hai viện trưởng của viện nghiên cứu y học đại học Thanh Hoa và đại học Để Đô đã cùng liên hệ yêu cầu phía
cảnh sát điều tra và xử lý vụ nghiêm việc giáo sư Hồng Lục bị tấn công rồi. Đó không phải là việc mà một cục
trưởng nho nhỏ như ông ta có thể xen vào được.


Cậu cả nhà họ Lục bị bỏ rơi không chỉ trở thành người thừa kế của nhà họ Lục, mà bây giờ còn có hy vọng khỏe lại.
Cô ta vốn dĩ đã vứt cái lớn, nhặt cái nhỏ, bây giờ cái nhỏ này còn rơi vào ngục tù, cho dù có thể ra ngoài thì ông cụ
cũng sẽ không giao chút quyền thừa kế nào vào tay đối phương.


Cô ta kết hôn với Lục Hiên còn có ý nghĩa gì nữa? Trong ba ngày trở về nhà, Dương Duyệt đã bôn ba khắp nơi lo
việc của Lục Hiên, có thể nói là vô cùng tận tâm.


Bởi vì cô ta không biết phải làm gì hơn ngoài việc túm lấy Lục Hiên.


Chỉ cần Lục Hiên ra ngoài, ít nhất cô ta còn có thể gả vào nhà họ Lục, cho dù ông cụ không thừa nhận thân phận
của Lục Hiên thì ít nhất cô ta cũng là mợ Lục trong mắt người ngoài. Những chuyện khác, từ từ tính sau.


Tuy nhiên, chuyện này không phải là chuyện mà cô ta và nhà họ Dương bôn ba là có thể giải quyết được.


Nghĩ đến mọi chuyện đã xảy ra trong đoàn làm phim trước đó, nhìn thấy bữa cơm đầu tiên đơn giản của đoàn làm
phim sau khi tổng duyệt hôm nay, sự ghen tị và không cam lòng trong lòng Dương Duyệt cuồn cuộn nổi lên, khó
mà bình tĩnh lại được.


Sở dĩ cô ta dám cãi nhau với đạo diễn Phan như vậy là vì bản thân cô ta có người chống lưng.


Nghĩ đến việc mình vất vả mười mấy năm có thể sẽ xôi hỏng bỏng không, Dương Duyệt đã dồn hết oán hận lên người Cảnh Thiên.


Không lâu sau đó, khi Cảnh Thiên đang châm cứu cho Chiến Lê Xuyên, toàn bộ cư dân mạng đã đón nhận một đợt công kích đầy máu tanh.


Trên mạng một đoạn video đã cắt ghép nhanh chóng được đẩy lên tin hot.


Trong đoạn video, Cảnh Lạc mặt trắng bệnh xin lỗi, nhưng Cảnh Thiên lại đầy vẻ vênh váo hung hăng. Dương Duyệt giúp Cảnh lạc ra mặt nhưng Cảnh Thiên lại chẳng thèm để ý đến đàn chị này. La Gia Ni muốn gọi Cảnh Thiên nhưng Cảnh Thiên lại vật La Gia Ni ngã thẳng ra đất. Chuyển cảnh, chính là những lời nói độc ác Cảnh Thiên chế giễu mặt Dương Duyệt đã chỉnh sửa mười sáu lần, Dương Duyệt tức đến nỗi mặt đỏ bừng, nói là cô ta đã làm kiểm định phát sóng trực tiếp, Cảnh Thiên nói vậy là đang sỉ nhục cô ta, nếu như Cảnh Thiên không xin lỗi thì sẽ không quay nữa. Tuy nhiên Cảnh Thiên lại như thổ phỉ vậy, xua tay ra lệnh: “Đạo diễn, bảo cô ta cút đi!” Sau đó là cảnh đạo diễn Phan bảo Dương Duyệt rời khỏi đoàn phim, Dương Duyệt cãi nhau to với đạo diễn.
 
Chương 191


“Cái tính nóng nảy của tôi. Cảnh Thiên đã cướp vai nữ chính của Hình Mỹ Kỳ rồi mà lại còn quậy phá trong đoàn
làm phim n3ữa, tại sao không có ai trị cô ta thế? Tại sao cô ta có thể ra lệnh cho đạo diễn?”


“Có chỗ dựa vững chắc chứ cò1n gì nữa? Cô ta tưởng rằng giới giải trí là của nhà cô ta mở à?”


“Cho dù là nhà cô ta mở thì sao? Không có sự t9ôn trọng khi đối diện với đàn chị, nói chuyện chua ngoa, loại người
còn chẳng có nhân phẩm thế này, tôi quyết định tẩy 3chay!”


“Lạc Lạc nhà chúng tôi là người khiêm tốn lễ phép, sức khỏe của cô ấy còn không tốt, cô là chị gái mà lạ8i đối xử
với em gái ruột của mình như vậy à?”


“Nếu cô mà khiến cho Lạc Lạc nhà chúng tôi tức giận phát bệnh tim thì tôi sẽ phun sơn đỏ lên nhà cô đấy!”


“Lầu trên, nhà cô ta cũng là nhà Lạc Lạc.”


“Vẫn là chị em ruột à? Nếu đã là chị em ruột thì làng giải trí không phải do nhà cô mở, cô ngông cuồng cái rắm à?


Tôi đại diện cho cộng đồng fan tẩy chay Cảnh Thiên!”


“Làm chị mà có thù oán sâu nặng gì mà ngay cả người ngoài còn đang bênh vực em gái rồi, chị gái còn liều mạng
bắt nạt? Tôi đại diện cho cộng đồng fan tẩy chay Cảnh Thiên +1!”


“Vốn dĩ là chị em một nhà mà lại hại lẫn nhau? Chỉ vì cô đã có chỗ dựa vững chắc rồi sao? Có bản lĩnh nói người ta
phẫu thuật mười sáu lần, thì có bản lĩnh nói ra lão già nhà cô là ai không? Cũng để cho chúng tôi mở mang một
chút, là lão già giỏi giang cỡ nào có thể khiến cô ngang ngược trong làng giải trí! Tôi đại diện cho cộng đồng fan tẩy
chay Cảnh Thiên +2!”


“Loại nữ diễn viên bại hoại đạo đức này còn chưa hot đã lên mặt như vậy rồi, cô ta mà hot thì phải đến mức nào
nữa? Tôi đại diện cho cộng đồng fan tẩy chay Cảnh Thiên +3!”


Vô số bình luận được tung lên như vậy, cho đến khi được hơn một trăm bình luận rồi mới có hai bình luận mang ý
kiến khác.


“Phan Duy làm đạo diễn nhiều bộ phim như vậy rồi, bộ nào cũng nổi đình nổi đám. Hơn nữa danh tiếng của đạo
diễn Phan rất tốt, chưa từng để cho bất kỳ diễn viên nào đi cửa sau cả, vừa nhìn là biết video có cắt ghép, nếu
không thì tại sao một đạo diễn lớn lại nghe lời một diễn viên nhỏ không tên tuổi gì chứ?”


“Thật ra vừa rồi tôi muốn nói rồi nhưng lại sợ bị đánh. Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi nghĩ rằng Cảnh Thiên đúng là
vừa đẹp vừa ngầu sao? Cải câu “Đạo diễn, bảo cô ta cút đi rất có phong cách ok? Khí chất này diễn vai nữ chính của
Mirror World ấy à, xin lỗi nhé, tôi là fan của phim, tôi hâm mộ rồi.”


“Cô đúng là một fan hâm mộ phim giả! Người như vậy mà cô cũng hâm mộ cho được, ăn mặn quá đấy! Tôi đại
diện cho cộng đồng fan tẩy chay Cảnh Thiên +194!”


“Lẽ nào không ai cho rằng Dương Duyệt mới là nạn nhân lớn nhất sao? Rốt cuộc cô ấy đã làm gì sai? Chỉ giúp Cảnh
Lạc chỉ trích Cảnh Thiên là bị buộc phải xin lỗi. Xin lỗi còn chưa đủ, còn bị đối phương sỉ nhục là đã phẫu thuật
thẩm mỹ mười sáu lần. Cô giỏi như vậy, cái khuôn mặt yêu tinh này của cô là đã phẫu thuật một trăm sáu mươi lần
rồi à?”


“Xin lỗi Dương Duyệt đi! Toàn bộ đoàn phim nên xin lỗi Dương Duyệt! Khối u ác tính Cảnh Thiên cút khỏi làng
giải trí!!!”


Khó khăn lắm mới có hai bình luận mang ý kiến trái chiều thì lập tức bị thảo phạt, nhấn chìm.


Gần như cùng lúc đó, Hình Mỹ Kỳ cũng đăng bài.


Là Thị hậu, Hình Mỹ Kỳ luôn có mối quan hệ couple trên màn ảnh với Ảnh đế Vân Tiêu, cộng thêm việc người khác không biết thân phận của Vân Tiêu nhưng cô ta biết rất rõ, cho nên mục tiêu của cô ta luôn không nằm trong làng giải trí, mà là trên người Vân Tiêu.


Để nâng cao phong cách của mình, để cô ta trông càng đẳng cấp hơn khi so với những ngôi sao nữ trong làng giải trí, Hình Mỹ Kỳ chưa bao giờ đăng bài lung tung, thậm chí khi cô ta thiếu tiền cũng không nhận quảng cáo cho những mặt hàng hàng ngày. Cô ta luôn đi theo con đường sang chảnh, luôn nhận quảng cáo hàng xa xỉ, đại diện nhãn hàng chăm sóc da hạng A hạng B.
 
Chương 192


Giờ đây, cô ta người đại diện của các thương hiệu xa xỉ cao cấp, dù cô ta mặc gì, phối hợp trang sức gì cũng sẽ trở
thành3 trào lưu ngay lập tức.


Mà chính tạo hình nhân vật sang chảnh như vậy lại đột nhiên đăng một bài không hiểu ra s1ao lúc nửa đêm.


Hình Mỹ Kỳ 1: Tuyên truyền! Thực tế. Có lẽ tôi đói quá rồi, nên đành ăn thôi.


Bài đăng k9èm theo hai bức ảnh, một bức là poster quảng cáo một loại bánh hamburger mới của KFC, một bức là
sau khi bánh được gói m3ang về văn phòng, rau kẹp bên trong bị rơi ra khắp nơi, nước sốt cũng bị rơi ra bên ngoài.


Tóm lại là một cảnh tượng vô 8cùng thê thảm. Không nói hai sản phẩm này đều là cùng một loại, mọi người sẽ thật
sự không thể liên hệ hai thứ với nhau được.


“Để tôi nghĩ xem là ý gì? Là muốn mượn cảnh để biểu đạt cảm xúc gì đây? Suy nghĩ.jpg”


“Xem ra ai đó đã đắc tội với cả đoàn làm phim rồi!”


“Ngay cả chị Aggie cũng đã ám chỉ cô ta rồi, có người thực sự quá đáng rồi nhỉ?”


“Lầu trên, tình hình gì vậy? Ai bắt nạt Aggie nhà chúng tôi rồi?” “Lầu trên mau đi xem hotsearch đầu tiên đi.”


“Chị Aggie chưa bao giờ gây chuyện, không ám chỉ, xin mọi người đừng đoán mò ác ý, khiến chị ấy bị ghét.”


“Nhưng không thể để bất kỳ ai cũng bắt nạt Aggie nhà chúng ta được!”


“Đúng vậy! Đúng là chúng ta không tranh giành với đời, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có sức chiến
đấu. Suốt bao nhiêu năm nay, Aggie luôn cẩn thận trong làng giải trí, từng bước để lại dấu ấn, đi đến như ngày
hôm này không dễ dàng gì. Chúng ta không khiến Aggie bị ghét, nhưng chúng ta cũng tuyệt đối không nhẫn nhịn
để cho người khác ngồi lên đầu Aggie.”


Dù sao thì Cảnh Thiên cũng không nổi tiếng, còn Dương Duyệt cũng chỉ là một diễn viên nổi tiếng dựa vào mối
quan hệ của mình, đi lên từ chương trình tạp kỹ mà thôi, khó trách có một số cư dân mạng không biết đã xảy ra
chuyện gì.


Bây giờ Hình Mỹ Kỳ đã đăng bài như vậy, rất nhiều người sẽ theo dõi. Vốn đã là video được đẩy lên top đầu
hotsearch, lúc này số người theo dõi lại càng nhiều hơn.


Mấu chốt là Hình Mỹ Kỳ còn là couple của Vân Tiêu, là một Ảnh để có hơn một trăm triệu fan, Hình Mỹ Kỳ cũng
hưởng rất nhiều lợi ích từ couple.


Hình Mỹ Kỳ có danh tiếng rất tốt trong làng giải trí, vì vậy cô ta đã ám chỉ người mình không thích rồi, có thể thấy
được nhân phẩm của Cảnh Thiên kém đến mức nào


Cuối cùng thì Dương Duyệt đã mệt mỏi lộ diện.


Dương Duyệt: Mọi chuyện không như mọi người thấy đâu, chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực là lỗi của tôi. Tôi và Cảnh Thiên đều là những người có tính cách thẳng thắn, mọi chuyện đã qua rồi thì cứ để cho nó qua đi, mong mọi người đừng bình luận ác ý về một diễn viên mới. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để nghiên cứu về vai diễn Ôn Tuyền này, tôi thật lòng không nỡ nói lời tạm biệt với nó. Nhưng con đường trong tương lai vẫn còn rất dài, tôi sẽ còn rất nhiều vai diễn khác nữa. Đạo diễn Phan là một đạo diễn đức cao vọng trọng, cũng là người mà tôi kính trọng và khâm phục, là tôi không đủ tốt mới bỏ lỡ vai diễn này. Xin lỗi, đã khiến cho đạo diễn và fan hâm mộ của tôi thất vọng rồi. Cúi người.jpg.


“Hu hu, thương Đại Duyệt Duyệt của tôi quá.”


“Đại Duyệt Duyệt, chị vẫn còn có chúng em.”


“Đạo diễn, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên nói ông, xin hãy để cho Đại Duyệt Duyệt của chúng tôi quay lại đi. Chị ấy luôn hết mình với vai diễn @Đạo diễn Phan Duy Y.”
 
Chương 193


“Tôi không muốn nói gì thêm, chỉ cần Cảnh Thiên không cút, ông đây tuyệt đối sẽ không xem ‘Mirror World’.”


Lập tức, tất 3cả các loại chủ đề hot bắt đầu được triển khai xoay quanh Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên cút khỏi làng giải trí,


Kiên q1uyết tẩy chay khối u ác tính của làng giải trí, đồ ôm chân dựa hơi cút ngay cho ông! Tẩy chay “Mirror
World”. Thậm chí một số n9gười còn làm cầu khí thế tràn trề ra lệnh cho đạo diễn Phan “Đạo diễn, bảo cô ta cút!”
thành meme.


Trong một bệnh viện 3tư nhân có tính bảo mật rất cao tại thành phố H, Vân Tiêu đã ở đây suốt một đêm rồi.
Anh ta không tham gia buổi tiệc tố8i nay của đạo diễn Phan, sau khi Cảnh Thiên rời đi, anh ta vội vàng đến bệnh
viện này.


Trong phòng làm việc của giám đốc bệnh viện, Vân Tiêu ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt có thể coi là hoàn hảo của
anh ta đã ẩn đi vẻ tao nhã và thanh tú đẹp đẽ thường ngày, thay vào đó là vẻ vội vàng và bực
bội.


Một đôi mắt đen không thể lường được, dường như bên trong quanh quẩn một làn sương mù, không biết anh ta
đang nghĩ gì. Cửa phòng bị gõ, cơ thể của Vân Tiêu gần như không khống chế được mà hơi nghiêng về phía trước.


“Vào đi.”


Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, trong khoảng chừng 50-60 tuổi đi vào, trên tay còn cầm một tập tài liệu,


Sau khi vào trong, người đàn ông đóng cánh cửa văn phòng dày và nặng vào, nhưng vừa quay đầu lại, Vân Tiêu đã
đến trước mặt ông ta rồi. Người đàn ông giật mình, cung kính đưa tập tài liệu đến trước mặt Vân Tiêu: “Cậu hai,
kết quả.”


Còn chưa nói xong, tập tài liệu đã bị Vân Tiêu lấy đi rồi.


Giám đốc bệnh viện ngạc nhiên khi thấy cậu hai ngày thường nho nhã ôn hòa, làm việc không vội vàng gấp gáp,
trong lòng có một suy nghĩ.


Đương nhiên là ông ta biết cậu hai làm xét nghiệm gì, đó là xét nghiệm DNA.


Để tránh người khác phát hiện, sau khi cậu hai đến phòng làm việc của ông ta, ông ta đã tự tay lấy máu cho đối
phương.


Kết quả là do bác sĩ xét nghiệm niêm phong lại, ngay cả ông ta cũng không biết.


Nhìn Vân Tiêu mở to hai mắt, tim giám đốc bệnh viện cũng nhảy lên.


Vân Tiêu hỏi: “Lúc trước có phải ông đã giải thích với tôi rằng kết quả xét nghiệm DNA vượt qua 50% thì là có
quan hệ máu mủ đúng không?” “Cậu hai có con rồi à?”


Vân Tiêu: ..!


Vân Tiêu cho ông ta một biểu cảm “ông nhìn ánh mắt của tôi rồi nói lại lần nữa xem”, giám đốc bệnh viện chỉ có thể
nhanh chóng thu lại sự hiếu kỳ của mình.


Gượng gạo ho hai tiếng, ông ta mới nói: “Giám định thân nhân là chuyên làm xét nghiệm về mảng giám định DNA,
chỉ cần đạt đến 50% thì có thể xác định rằng có quan hệ máu mủ.”


“Vậy cái này có nghĩa là gì?” Vân Tiêu đưa kết quả xét nghiệm đến trước mặt giám đốc bệnh viện. Giám đốc bệnh
viện nhìn mức độ phù hợp 91% liền sững sờ. “Cái này… là của ai vậy?”.


“Ông không cần quan tâm, ông chỉ cần nói cái này nói lên điều gì?”


“Cái này cho thấy người này có quan hệ huyết thống rất gần với cậu. Nếu như đối phương là nữ thì quan hệ của cô ấy và cậu chắc chắn là anh chị em cùng bố cùng mẹ. Nếu như người này là nam, xa nhất thì cũng là cùng bố khác mẹ…”


“Ông có chắc là nếu là nữ thì có quan hệ anh chị em cùng bố cùng mẹ với tôi không?”


“Cậu hai, cả nam và nữ đều có 22 nhiễm sắc thể, mà nhiễm sắc thể giới tính được chia thành XY và XX. Do đó, nam giới quyết định giới tính nam hoặc nữ. DNA của cậu và đối phương gần như giống hệt nhau, đủ để giải thích cơ thể của đối phương phải chứa nhiễm sắc thể Y của bố cậu.”
 
Chương 194


Giám đốc bệnh viện vừa giải thích vừa trợn tròn mắt: “Nói cách khác… cậu hai, đối phương là em gái ruột của cậu.


Vậy thì người ở nhà…”


Là ai vậy???


Đầu óc Vân Tiêu hơi hỗn loạn.


Trước nghi hoặc của giám đốc bệnh viện, anh ta cũng ngơ ngác. Anh ta mới vừa 1gặp Cảnh Thiên trong đoàn phim
hôm nay thôi, phát hiện rằng cô rất giống với bà ngoại đã mất của mình. Đặc biệt là mắt và lông mày, gần như l9à
cùng một khuôn với bà ngoại vậy.


Những bà ngoại chỉ có một người con gái là mẹ anh ta thôi, cho nên anh ta đoán, có lẽ bà ngoại từn3g còn có một cô
con gái khác nữa, mà cô con gái đó lại sinh con gái.


Sở dĩ anh ta mang tóc của mình và của Cảnh Thiên làm xét nghiệm 8DNA là vì muốn kiểm tra xem anh ta và đối
phương có quan hệ máu mủ không.


Anh ta thề rằng anh ta thực sự chỉ nghĩ rằng Cảnh Thiên giống bà ngoại, vì vậy anh ta mới làm xét nghiệm này.


Nhưng…


Em gái ruột là chuyện gì vậy??


“Chuyện này…”


Chưa kịp nói xong, giám đốc bệnh viện đã giơ ba ngón tay lên: “Trời biết đất biết cậu biết tôi biết, trừ khi cậu tiết lộ
chuyện này, nếu không thì ngay cả chủ tịch và bà chủ tôi cũng sẽ không nói.”


Dù sao thì chủ tịch đã ngồi một bên uống trà từ lâu rồi, người nắm quyền là cậu cả, cậu hai và cậu ba. Ông ta không
dám đắc tội với vị này.


Vân Tiêu rất hài lòng. Nhưng để đề phòng chuyện ngoài ý muốn, anh ta lại bổ sung thêm một câu nữa: “Vậy ông có
nói với anh cả của tôi không?”


Cậu ba không quản lý bệnh viện, Vân Tiêu không sợ, nhưng anh cả chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ công ty của
tập đoàn, bao gồm cả bệnh viện này, nói trắng ra, giám đốc bệnh viện cung kính với anh ta như vậy còn không phải
là vì nể mặt anh cả sao?


Quả nhiên, câu nói này của Vân Tiêu khiển nụ cười của giám đốc bệnh viện lập tức cứng đơ lại.


Vân Tiêu hơi híp mắt lại: “Sao hả, ông định nói cho anh cả biết à?”


Giám đốc bệnh viện cảm thấy lạnh sống lưng, vội xua tay: “Không không không không! Sao có thể chứ, cậu hai! Tôi
là người như vậy sao?”


“Đúng vậy.” Vân Tiêu cười như không cười, đã không còn hình ảnh tao nhã ôn hòa như khi ở trước công chúng, bộ
dạng uy hiếp đó không khác gì đám lưu manh bên ngoài. Khác biệt duy nhất chính là tên lưu manh này rất đẹp
trai.


Giám đốc bệnh viện cười hì hì, nói: “Cậu hai nói gì vậy, dù gì thì tôi cũng là giám đốc của một bệnh viện, cũng có
uy tín, có cái đức, nếu là chuyện đã hứa với cậu rồi thì sao tôi có thể nói ra được chứ?”


“Vậy nếu như ông nói ra thì sao?”


“Sét đánh!” Giám đốc bệnh viện nghiêm túc.


Lúc này Vân Tiêu mới xua tan nghi ngờ, nụ cười tao nhã lại trở lại trên khuôn mặt anh ta, anh ta còn chu đáo giúp
giảm đốc bệnh viện già chỉnh lại cổ áo.


“Vậy thì tốt. Nhớ kỹ những gì ông nói.”


“Đương nhiên đương nhiên!” Đối với ba anh em nhà này, giám đốc bệnh viện luôn rất nịnh nọt. “Nhưng cậu hai,
cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao lại không được nói chuyện này với câu cá, cậu ba, chủ tịch và bà chủ không
không? Cậu không muốn nhận người này về sao?” “Ai nói vậy?” Mặt Vân Tiêu lập tức trở nên nghiêm túc. Sao có
thể không nhận em gái được? Đó là cô em gái ruột lưu lạc bên ngoài của anh ta đấy.


Vì sự thông minh của mình mới tìm được em gái ruột lưu lạc bên ngoài 20 năm về, anh ta còn chưa kịp yêu thương, dựa vào cái gì mà để cho hai con sói kia biết chứ?


Nếu thực sự để họ biết thì thời gian anh ta ở cùng em gái sẽ giảm đi hai phần ba.


Chỉ nghĩ đễn thôi, Vân Tiêu cũng cảm thấy lỗ rồi.


Vân Tiêu nghiêm nghị nói: “Nếu như là em gái ruột của chúng tôi thì người hiện đang ở nhà là giả. Ông nói xem, bố mẹ tôi yêu nhau như vậy, bố tôi sẽ ngoại tình sao?”
 
Chương 195


“Làm sao có thể chứ?” Giám đốc bệnh viện trợn mắt: “Chủ tịch là người đàn ông tốt nhất mà tôi từng thấy!”


“Nhà chúng3 tôi cũng không phải gia đình bình thường, con của mình mà có thể nhầm được à, chuyện này chắc
chắn không phải là chuyện ng1oài ý muốn bình thường. Kẻ giả mạo đó sống ở nhà tôi lâu như vậy, cô ta vào như
thế nào chứ? Bên cạnh cô ta không có ai giú9p mà có thể trở thành công chúa nhỏ của nhà tôi sao? Anh cả và cậu ba
yêu quý kẻ giả mạo đó như vậy, ông có thể đảm bảo sau3 khi họ biết được chuyện này thì kẻ giả mạo đó sẽ không
biết không? Trước khi điều tra rõ chuyện này, tôi cho rằng không th8ích hợp để cho nhiều người biết.”


Sắc mặt giám đốc bệnh viện hơi trầm xuống: “Đúng là như vậy, cậu hai cứ yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không nói
chuyện này với bất kỳ ai đâu.”


Vân Tiêu gật đầu và vỗ vai giám đốc bệnh viện, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp lại kết quả xét nghiệm rồi
dùng máy hủy giấy trong phòng hủy kết quả xét nghiệm đi.


“Muộn rồi, tôi đi trước đây.”


“Vâng, chào cậu hai.”


Tâm trạng của Vân Tiêu đang rất tốt.


Em gái ruột ở trong cùng một đoàn phim với anh ta, hơn nữa còn là bạn diễn của anh ta nữa chứ.


Nghĩ đến vẻ ngoài xinh đẹp, ngổ ngáo, yêu mỏ và mê hoặc của em gái mình, Vân Tiêu vui vẻ huýt sáo.


Đợi khi hai tên kia biết chuyện em gái ruột thì anh ta đã xây dựng được uy danh tuyệt đối trong lòng em gái rồi.


Nghĩ đến việc sau này có thể cùng em gái đi thảm đỏ và cùng nhau lên sân khấu phát biểu, dẫn em gái mình đi đến
đỉnh cao của làng giải trí, Vân Tiêu cảm thấy rất sảng khoái.


Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Vân Tiêu đeo mặt nạ da người và đội mũ lên. Đây cũng là lý do vì sao những tay
săn ảnh kia lợi hại như vậy nhưng không chụp được ảnh đời tư của Ảnh đế Vân Tiêu.


Giám đốc bệnh viện nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi vào trong chiếc xe Touareg bình thường đã qua cải tạo,
đợi sau khi chiếc xe từ từ đi vào trong màn đêm không còn thấy bóng dáng nữa, ông ta nhanh chóng khóa cửa và
lấy ra một chiếc điện thoại chuyên để liên lạc với cấp trên ra, bấm số máy quen thuộc.


Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, vì vậy điện thoại reo bốn năm lần mới có người nghe máy.


Đã muộn như thế này rồi, đổi phương rõ ràng, chắc chắn và tuyệt đối là đã ngủ, nhưng giọng nói trả lời điện thoại
vẫn tỉnh táo và nghiêm túc.


“Có chuyện gì vậy?”


Nghe ra được sự mất kiên nhẫn của đối phương vì bị đánh thức, giám đốc bệnh viện không vòng vo nữa, đi thẳng
vào chủ đề chính.


“Tối nay cậu hai mang một sợi tóc đến bảo tôi giúp cậu ấy và đối phương làm xét nghiệm DNA, kết quả giám định
chắc chắn đối phương là em gái ruột của ba anh em cậu.”


Người ở đầu dây bên kia đột nhiên bật dậy khỏi giường, mắt mở to, sợ mình đã nghe nhầm: “Ông nói lại xem!”


Giám đốc bệnh viện vô cùng bợ đỡ nói lại những lời vừa rồi một lượt.


“Tại sao nó không nói với tôi?”


“Cậu ấy nói rằng cậu ấy phải điều tra rõ ngọn nguồn đã, làm rõ chân tướng rồi mới nói với mọi người.” Khóe môi của người đàn ông ở đầu dây bên kia nhếch lên một nụ cười lạnh lùng khiến người ta phát lạnh: “Điều tra rõ ngọn nguồn rồi mới nói với tôi?” “Đúng đúng đúng, cậu hai nói như vậy ạ.”
 
Chương 196


“Tên chó má đó có thể điều tra nhanh hơn tôi à? Nó muốn điều tra cái gì có lần nào là không nhờ tôi giúp? Tên chó
má đó không m3uốn tôi biết, sau đó nó sẽ đến trước chiếm được lợi trước!”


Nghe đối phương nói vậy, giám đốc bệnh viện lập tức nói: “1Cậu cả đúng là tính toán hơn người! Cao minh quá!


Tên chó… cậu hai vừa nói tôi đã phản ứng lại ngay, cho nên đợi sau khi cậu9 ấy đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho
cậu. Như vậy cậu sẽ không thua ngay từ vạch xuất phát.”


Cậu cả vốn dĩ còn đang 3không vui vì đêm hôm rồi mà còn có điện thoại, lúc này ngồi ở trên giường, khóe môi lộ ra
nụ cười đã hạ quyết tâm.


“Ôn8g làm rất tốt.”


Nhận được sự khen ngợi của cậu cả, giám đốc bệnh viện nhanh chóng tỏ lòng trung thành: “Đó là đương nhiên rồi.


Nhờ có sự coi trọng của cậu cả, cho tôi cơ hội, những năm qua tôi mới có thể làm tốt công việc của bệnh viện phụ
sản nhi Thiên Sử. Đối với tôi mà nói cậu cả có an tái tạo, cho nên cho dù cậu hai bảo tôi thề, nói chỉ cần sau khi tôi
báo cáo với cầu thì sẽ bị sét đánh. Nhưng tôi nghĩ, bệnh viện chúng ta chữa bệnh cứu người, tạo phúc cho nhiều
người như vậy, cho dù tôi có thề độc, ông trời cũng sẽ không thu hồi lại cái mạng già này đâu. Nhưng đối với ân
tình của cậu cả tôi lại không thể quên, dù phải chịu áp lực, tôi cũng nhất định phải nói cho cậu cả biết chuyện này.”


“Ừm.”


Dù đầu dây bên kia chỉ nhẹ nhàng tìm một tiếng, nhưng giám đốc bệnh viện biết rằng lời nịnh hót này thực sự đã
lọt vào tai của cậu cả rồi.


“Ông có biết em gái tôi là ai không?”


Còn chưa gặp mặt mà đã “em gái tôi” rồi, giám đốc bệnh viện nghe đến mức sởn gai ốc.


“Cái này thì tôi không biết, cậu hai không nói với tôi.”


“Đương nhiên là tên chó má đó sẽ không nói với ông rồi.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng chế nhạo.


Giám đốc bệnh viện cũng không tiện tiếp lời, nhanh chóng nói: “Cậu cả, trong cuộc họp của tập đoàn lần trước,
chúng tôi đề xuất với tổng bộ cấp khoản vốn sáu trăm triệu cho chúng tôi để nhập ba mươi bảy thiết bị cảm ứng
ánh sáng do AO2 sản xuất. Khi đó vì rất nhiều nguyên nhân, nên không thể…”


“Tôi biết rồi, ngày mai ông gọi điện cho trợ lý Phương, bảo cậu ta chi tiền cho bệnh viện.”


Giám đốc bệnh viện lập tức nước mắt tuôn trào: “Cậu cả, cậu thật có mắt nhìn, cậu có biết nếu như chúng ta có
được những thiết bị này, có thể khiến cho bao nhiêu trẻ em tạm biệt với cận thị giả không? Thiết bị đó cái gì cũng
tốt, chỉ mỗi tội đắt! Nếu như mỗi bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ đều có một chiếc máy như vậy thì danh tiếng của
chúng ta sẽ được nâng cao thêm một bậc.”


“Được rồi, tôi còn phải điều tra chuyện của em gái tôi nữa. Chuyện hôm nay ông làm rất tốt.”


“Vâng vâng vâng, tâm nguyện cả đời này của tôi là được phục vụ cho bệnh viện, tạo phúc cho càng nhiều phụ nữ
và trẻ em. Cảm ơn cậu cả.” “Chuyện này ông biết tôi biết, còn có cả tên chó má kia biết là được, đừng nói với bố mẹ
tôi, cũng tạm thời đừng nói với thằng ba. Dù sao thì cũng còn đang điều tra.” “Vâng vâng, chuyện này tôi biết. Cậu
cả cứ yên tâm.” Cúp điện thoại xong, trên mặt giám đốc bệnh viện nở nụ cười, sau đó nụ cười càng ngày càng tươi
hơn. Ông ta biết ngay là sẽ có tác dụng mà!


Cả nhà đều ghê gớm, người này chó má hơn người kia,


Chuyện mà giám đốc của chuỗi bệnh viện phụ sản nhi Thiên Sứ xin mấy tháng liền cũng không được, kết quả một
phó giám đốc chuỗi, kiêm giám đốc của bệnh viện chi nhánh đã làm xong rồi.


Từ nhỏ đến già, ông ta mà thật sự thông minh lên thì không ai ngăn cản được.


Đầu dây bên kia, sau khi Vân Hi cúp máy, lập tức gọi cho một số điện thoại khác.


“Hôm nay Vân Tiêu đã đến đoàn phim để tiến hành quay phim rồi, cậu sai người điều tra xem gần đây nó thân thiết với ai. Đừng dùng người của cậu, không được đánh rắn động cỏ.”


“Vâng.”


Tuy rằng điều tra cậu hai nhưng đối phương lại trả lời chắc như đinh đóng cột. Có thể thấy rằng anh ta đã làm không ít lần.
 
Chương 197


Sau khi lên xe, Vân Tiêu vô cùng thoải mái.


“Đại ca, có chuyện tốt gì sao?”


Quản lý gọi là “Vân Tiêu” khi ở trong đoàn phim, lú3c này lại gọi là đại ca.


Khóe môi Vân Tiêu nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú được nụ cười này phác họa một cách hoàn hảo. Anh ta không trả
1lời câu hỏi của quản lý mà lấy điện thoại ra gọi điện. “Nữ chính trong Mirror World – Cảnh Thiên, điều tra về bối
cảnh của cô ấy. Tôi muốn có 9tài liệu chi tiết nhất.” Hồ Sâm đang ngồi trên ghế phụ lái phía trước quay đầu lại liếc
nhìn Vân Tiêu, thắc mắc hỏi: “Đại ca, Cảnh Thiên đó có3 vấn đề gì sao?” Vân Tiêu liếc nhìn Hồ Sâm, hỏi ngược lại
một cách không vui: “Một cô gái đáng yêu như vậy, cậu cho rằng cô ấy có thể có vấn đ8ề gì chứ?” ??? Đôi mắt vốn
không được to cho lắm của Hồ Sâm mở to. Không phải hắn chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi sao? Có cần thiết như vậy
không? “Cậu có biểu cảm gì thế hả? Bây giờ mắt cậu rất giống mắt một con chồn xấu xí cậu có biết không hả? Hay
là cậu đi làm phẫu thuật thẩm mỹ mắt đi?”


Mặc dù mắt hắn một mí, không đẹp trai như đại ca, nhưng cũng có rất nhiều cô gái thích mắt một mí mà.


“Đại ca, mắt một mí sáng.”


“Ánh sáng tà ác, nhìn ai cũng mang một ý khác. Hay là cậu đi kiểm tra xem có phải dạo này ánh đèn flash chiểu
nhiều quá rồi không, không được nữa thì cậu đi kiểm tra xem có phải bị mù màu không.”


Hồ Sâm: !!!


Lúc này Vân Tiêu không thể giấu được nụ cười trên môi nữa.


Anh ta đã nói mà, tình cảm của ba anh em nhà anh ta cũng khá, sao họ lại không thể có ham muốn bảo vệ từ trong
xương tủy với em gái chứ?


Nhưng sau khi gặp em gái ngày hôm nay, anh ta mới biết thì ra tình thân ruột thịt lại thực sự thần kỳ như vậy.


Mặc dù dùng “kết giao đã lâu nhưng vẫn không phải tri kỷ, người mới tình cờ gặp lại thân thiết như đã quen nhau
từ lâu” để miêu tả là không thích hợp, nhưng từ nhỏ anh ta đã không có nhiều tình cảm với cô em gái đang ở nhà
kia. Nhưng đối với cô gái đáng yêu lần đầu gặp lại dâng lên lòng hiếu kỳ và ham muốn bảo vệ vô cùng sâu sắc.


“Đại ca!” Hồ Sâm điều chỉnh lại sắc mặt: “Anh sẽ không có hứng thú với Cảnh Thiên đó đấy chứ? Cô ấy là người
của Trung Bác. Hơn nữa anh cũng biết bộ phim này Trung Bác đầu tư vì muốn nâng đỡ cô ấy
mà.”


Nụ cười trên khóe môi Vân Tiêu dần tắt, anh nhìn quản lý đang nghiêm túc, đôi mắt tao nhã đã phủ một lớp băng.


Hồ Sâm, Hồ Thần, Hồ Sĩnh, Hồ Xứng là bốn anh em nhà họ Hồ.


Lúc đầu sau khi bố mẹ họ sinh đứa con đầu tiên đã đặt tên cho một cái tên không tồi, sau khi sinh đứa thứ hai thứ ba thứ tư xong thì khá tùy tiện, dựa theo tên của con cả để đặt.


Bốn anh em họ sinh ra để làm trợ lý ưu tú.


Có thể nói hắn và đại ca cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn biết quá rõ tính cách của đại ca.


Phát hiện lần này đại ca thực sự nổi giận rồi, Hồ Sâm hoàn toàn cảm nhận được chuyện không hay, vội vàng nói: “Đại ca, em không có ý gì khác. Nghe nói Cảnh Thiên có khả năng là đã dựa dẫm được vào ai rồi, người bên ngoài không biết, em mà còn không biết được à? Nhà Chiến Nghệ Hòa là chi thứ, người thực sự có tiếng nói trong nhà họ Chiến chỉ có Chiến Lê Xuyên. Nhà họ Chiến đồng ý lấy ra số tiền mấy trăm triệu để nâng đỡ Cảnh Thiên, nếu như không có sự đồng ý của Chiến Lê Xuyên thì không thể xảy ra được. Cho nên ý của em là, nếu như anh thật sự thích cô gái đó thì có thể dứt khoát hỏi Chiến Lê Xuyên về tình hình liên quan. Không chừng anh ta hiểu rất rõ về bối cảnh của Cảnh Thiên.”
 
Chương 198


Quá nhiên, lớp băng trong mắt Vân Tiêu dần dần tan ra.


Sau khi suy nghĩ, Vân Tiêu gật đầu: “Cậu nói không phải không có lý. Nhưng tôi vẫn t3in tưởng vào kết quả điều
tra của Hồ Thần hơn.”


Nhìn thấy đại ca nhà mình chỉ vừa mới gặp đã có hứng thú với Cảnh Thiên như vậy, Hồ Sâm nh1anh chóng nói:


“Phải rồi, vừa rồi anh bận ở trong bệnh viện nên không lên mạng phải không? Cảnh Thiên bị bạo lực mạng rồi.”


Vân Tiêu nghe 9vậy, khuôn mặt vừa mới dịu đi lại lập tức đóng băng một lần nữa.


Nhìn thấy Vân Tiêu đang tìm điện thoại di động, Hồ Sâm nhanh chóng nói: “3Hôm nay video của đoàn phim bị
tung ra, có người ác ý cắt ghép video, đắp nặn cô Cảnh thành một người dựa dẫm được vào ai rồi, mang vốn đầu tư
vào8 đoàn phim, còn bắt nạt đàn chị trong làng giải trí. Bây giờ hơn trăm nghìn cư dân mạng bình luận yêu cầu cô
Cảnh cút khỏi làng giải trí.”


Hồ Sâm cảm thấy mình càng nói, hơi thở của đại ca càng lúc càng lạnh.


Nghĩ đến couple Hình Mỹ Kỳ trên màn ảnh của đại ca, đồng thời cũng là người được ngầm đồn rằng là bà chủ
tương lai, thành thật mà nói, mặc dù đại ca không hề âm thầm liên hệ gì với Hình Mỹ Kỳ, nhưng ở nơi đông người,
anh ta thật sự rất nể mặt Hình Mỹ Kỳ.


Những người bên ngoài không biết, nhưng với tư cách là quản lý cấp cao của Hoàn Thụy, mọi người đều biết rằng
thật ra tổng giám đốc của Hoàn Thụy là do đại ca tuyển về, ông chủ thực sự đứng phía sau của Hoàn Thụy là Vân
Tiêu.


Màn Hình Mỹ Kỳ là người khác giới thân thiết nhất với đại ca, những năm nay đã được càng nhiều người rêu rao là
bà chủ tương lai của Hoàn Thụy. Vào lúc này, nhiệt độ trong xe đã hoàn toàn giảm xuống mức đóng băng nhưng
Hồ Sâm vẫn đành phải cố gắng hết sức thăm dò.


“Còn chuyện nữa, không biết Aggie có thương lượng trước với anh không…” “Cô ta đã làm gì rồi?”


“Cô ấy… đăng một bài viết.”


Nhà họ Tần.


Tần Dịch lo lắng đi tới đi lại trong phòng khách, bà Tần nhìn anh ta như vậy thì vô cùng tức giận.


“Con trai, con đừng do dự nữa. Cảnh Thiên là đồ khốn kiếp, hại cả nhà dì của con thành ra như vậy, bây giờ còn
đầy dì con vào tù. Bây giờ hoặc là con nghe lời Lưu Cương, coi như không biết chuyện này, đừng chọc vào cơn tức
của công chúng. Hoặc là con nói với cô ta, chỉ cần cô ta rút đơn kiện, con sẽ lên mạng nói giúp cô ta vài câu.”


Tần Dịch bực bội vò đầu, quát: “Mẹ, mẹ có thể để con yên tĩnh một chút được không?”


“Có gì mà phải yên tĩnh? Cái này có gì mà phải bực bội? Đây là báo ứng của cô ta!”


“Mẹ, bây giờ mẹ cũng là người kinh doanh rồi, mẹ có thể suy nghĩ về lâu về dài được không? Bây giờ Cảnh Thiên là mợ chủ nhà họ Chiến, là vợ của tổng giám đốc điều hành Chiến Lê Xuyên, nhà họ Chiến sẽ trơ mắt nhìn cô ấy chìm à?”


Bà Tần im lặng hồi lâu, sau đó hừ lạnh: “Nhà họ Chiến có lợi hại đến đâu thì cũng không thể lũng loạn cả làng giải trí được, bây giờ cô ta khiến cho công chúng tức giận, tất cả fan hâm mộ đều muốn phong sát cô ta, lẽ nào nhà họ Chiến còn có thể ra lệnh cho những fan hâm mộ này sao?”


“Nhưng con thì khác, con cũng là người trong đoàn phim đó, còn có hơn mười triệu fan, cho dù con mua mấy triệu fan ảo, nhưng fan thực thụ ít nhất cũng phải sáu bảy triệu, chỉ cần con lên tiếng, fan của con nhất định sẽ ủng hộ con, chiều hướng dư luận thay đổi, danh tiếng của Cảnh Thiên cũng sẽ được cứu vãn.”


“Con là người cứu cánh của cô ta, chỉ cần con đưa ra yêu cầu vào lúc này, cô ta nhất định sẽ đồng ý.”
 
Chương 199


“Nhưng cô ấy nhất định sẽ cảm thấy con đang uy hiếp cô ấy. Cho dù lần này có thể xin cho di được tại ngoại, lần
sau con muốn 3tài nguyên sợ rằng sẽ không dễ như vậy đâu. Huống hồ bấy giờ toàn bộ cư dân mạng đang tẩy chay
Cảnh Thiên, nếu như con bày t1ỏ ý kiến trái chiều thì sợ rằng sẽ bị ghét.”


Tần Dịch khó chịu day trán.


“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, để con suy ng9hĩ, con muốn một cách vẹn cả đôi đường. Vừa không khiến mình bị ghét,
vừa có thể giúp cô ấy. Đồng thời khi giúp cô ấy còn có3 thể cứu vãn được vị trí của con trong lòng cô ấy nữa.”


Quản lý mới Chiến Lê Xuyên sắp xếp cho Cảnh Thiên nhanh chón8g phát hiện ra video trên mạng, nhưng cho dù cô
ta có liên hệ với Cảnh Thiên như thế nào thì đối phương cũng không nghe máy. Dù sao cũng là người của Chiến Lê
Xuyên, giám đốc điều hành đã ra lệnh cho cô ta có thể vượt cấp báo cáo về tình hình của Cảnh Thiên, vì vậy quản lý
Quy Hoạch vượt qua Chiến Vũ Hằng, tìm trợ lý Trạch Ngôn. Nhưng kết quả nhận được là giám đốc điều hành đã
nghỉ ngơi rồi. Đối với chuyện Cảnh Thiên bị bạo lực mạng, nhà họ Chiến có thể lập tức phản công, nhưng chuyện
liên quan đến mợ chủ, Trạch Ngôn cũng không thể tự quyết định được. Cuối cùng, chỉ có thể bảo Quy Hoạch yên
tâm không cần gấp, đợi sáng mai giám đốc điều hành dậy rồi nói sau. Điều này càng khiến Quý Hoạch tò mò hơn
về thân phận của Cảnh Thiên.


Dù sao thì giám đốc điều hành chưa bao giờ có scandal nào, bây giờ lại bị liệt nửa người trên, không thể còn động
lòng với phụ nữ được chứ? Có động lòng thì cũng không thể là người có bối cảnh như Cảnh Thiên được.


Bài công khai của Quý Hoạch chỉ có thể dừng lại vì Chiến Lê Xuyên đang nghỉ ngơi, nhưng bạo lực mạng vẫn đang
tiếp tục khiến Quy Hoạch không kìm được mà muốn đập bàn.


Một quản lý nổi danh như cô ta chuyên dẫn người mới thì thôi đi, mới dẫn dắt một ngày mà đã bị bạo lực mạng rồi,
danh tiếng của quản lý nổi tiếng như cô ta có còn giữ được nữa không hả?


Vì châm cứu cho Chiến Lê Xuyên nên Cảnh Thiên đã cài điện thoại ở chế độ im lặng. Sau khi châm cứu xong, khí
trong cơ thể đã được sử dụng hết, vừa hay ngay bên cạnh phòng bệnh của Chiến Lê Xuyên có một phòng ngủ, cô
ngủ luôn ở đó mà hoàn toàn không biết rằng mình đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió một cách khó hiểu.


Khi Quý Hoạch đang điên dại, trên mạng đột nhiên xuất hiện một ý kiến trái chiều.


Tân Dương V: Video đã được chỉnh sửa, nhưng tôi không có đoạn video hoàn chỉnh. Cảnh Thiên không sai, nếu
Cảnh Thiên sai, tôi đồng ý rời khỏi làng giải trí. “Vậy thì anh rút lui đi! Cái đồ không danh không tiếng gì, cho rằng
mình trông giống thì thật sự là Ảnh để rồi à? Mặt khinh thường.jpg.”


“Cái bộ mặt ăn theo này, cút đi!”


“Đúng là vật họp theo loài. Đồ ôm chân cặn bã và đồ thay mặt cặn bã đúng là quá hợp trong làng giải trí.” Tân
Dương rất ít khi lộ diện, cho dù là khi bị người khác công kích khuôn mặt anh ta giống với Vân Tiêu, có dùng lời lẽ
ác độc như thế nào thì anh ta cũng không đứng ra giải thích cho bản thân câu nào. Tuy nhiên lần này, sau khi Cảnh
Thiên bị bạo lực mạng, anh ta là người đầu tiên công khai lên tiếng chống đối với cộng đồng fan.


Người hâm mộ vẫn chưa kịp phản ứng lại khi thấy phát ngôn của thần tượng nhà mình thì lại nhìn thấy nhiều lời lẽ độc ác xuất hiện như vậy. “Khi mẹ mấy người đẻ mấy người ra, có phải đã bỏ mấy thứ bẩn thỉu trong cuống rốn vào mồm mấy người rồi không, dẫn đến việc mấy người nói ra những lời bẩn thỉu như vậy? Mấy người nhìn thấy thần tượng nhà tôi thay mặt rồi à? Không nhìn thấy mà còn không lấy ra được chúng cứ thì chính là tội phỉ báng đấy!”


“Đồ chó chết mồm toàn phân, mẹ mấy người gọi mấy người về ăn shit kìa!”


“Thật sự muốn mở hộp sọ mấy người ra xem bên trong chui ra bao nhiêu con bọ hung.” “Hãy tin con trai của tôi, nó không bao giờ nói lung tung, chỉ cần nói nói Cảnh Thiên không sai thì nhất định là có ẩn tình.”


“Không phải là có ẩn tình sao? Lấy một đoạn video đã được chỉnh sửa ra trêu ai vậy? Có giỏi thì đăng video hoàn chỉnh đi! Coi mọi người là thiểu năng à? Ngại quá, không tin!”
 
Chương 200


“Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy video này là do Dương Duyệt tự đăng lên thôi sao? Đầu tiên đăng một
đoạn video để khiến công chúng p3hẫn nộ, sau đó cô ta lại ra mặt xin lỗi, không những đứng ở trên đỉnh cao của dư
luận mà còn tạo nên hình tượng hiểu chuyện. Cảnh Thiên cũn1g không phải là chó điên, vừa nhìn thấy cô ta là cắn,
Người đáng thương chắc chắn là có chỗ đáng hận, ủng hộ!”


“Lầu trên, chỉ cần l9à người đầu óc bình thường cũng sẽ có suy nghĩ giống như bạn! Cảnh Thiên nói một câu bảo
Dương Nguyệt cút, đạo diễn bảo cô ta cút ngay sao?3 Mấy người cho rằng đạo diễn là máy móc không có tình cảm
à? Mấy người coi đạo diễn Phan là gì chứ?”


“Đạo diễn Phan: Một đám khốn k8iếp, ông đây còn chưa chết, mấy người cũng chỉ là phụ thôi. Cút cho ông!”


“Được rồi, bạn bên trên, chuyên tâm vào nhà mình là được rồi. Bạn vĩnh viễn không thể đánh thức một đám ngu
ngốc đang giả vờ ngủ đâu.”


Tuy Tân Dương không phải là ngôi sao nổi tiếng nhưng anh ta là thần tượng xuất thân từ chương trình thực tế, hát
hay, lại đẹp trai. Tuy rằng trông giống như Ảnh để Vân tiêu nhưng đúng là đẹp trai vô bờ bến. Đồng thời khí chất u
ám sầu muộn trên người anh ta có thể kích thích ham muốn bảo vệ của phụ nữ.


Vì vậy, mặc dù Tân Dương là người mới, nhưng fan hâm mộ chị gái và mẹ của anh ta rất đông đảo, hơn nữa sức
chiến đấu rất mạnh. Trong ba triệu fan thì có mấy trăm nghìn fan là cỗ máy chiến đấu.


Theo sau Tân Dương, Lạc Dao cũng đăng bài.


Lạc Dao v: Ủng hộ Tân Dương V. Dư luận là con dao hai lưỡi, đừng nghĩ rằng cư dân mạng là những kẻ ngu ngốc.


Khi họ phản ứng lại, bây giờ cô đâm sau lưng mạnh thế nào thì sẽ ngã đau y như vậy.


“Chị Aggie, Tân Dương và Lạc Dao đều đã nói đỡ cho Cảnh Thiên rồi, hướng dư luận đã bắt đầu thay đổi một chút
rồi.” Hai giờ sáng, Hình Mỹ Kỳ đang chuẩn bị đi ngủ thì nhận được một cuộc gọi của quản lý.


Hình Mỹ Kỳ luôn theo dõi tình hình trên mạng, cười không quan tâm: “Yên tâm đi, chỉ là một nghệ sĩ cỏn con trông
giống Vân Tiêu và ngôi sao nữ không nổi mà thôi, không gây ra được sóng gió gì đâu. Hơn nữa, bình luận về Tân
Dương vốn dĩ đã không tốt rồi.”


Sau khi cúp điện thoại, Hình Mỹ Kỳ thấy La Gia Ni đến chia sẻ bài đăng của cô ta, tuy không nói gì nhưng lại kèm
theo ba biểu tượng gượng gạo.


Ý rất rõ ràng, La Gia Ni cũng cho rằng Hình Mỹ Kỳ nói đúng. Cảnh Thiên chính là một người khiến người ta xấu
hổ.


Hình Mỹ Kỳ mỉm cười, sau khi tắt chuông điện thoại di động, cô ta đeo bịt mắt hơi nước và nút tai, yên tâm đi ngủ
một giấc.


Tuy nhiên, điều cô ta không biết là khi cô ta vừa nằm xuống được mười lăm phút, Vân Tiêu đã đăng bài.


Vân Tiêu y Video đã được chỉnh sửa, nhưng tôi không có video hoàn chỉnh. Cảnh Thiên không sai. Nếu Cảnh Thiên
sai, tôi sẽ rời khỏi làng giải trí +1


Bài đăng này là chia sẻ bài của Tân Dương, không chỉ chia sẻ mà caption kèm theo cũng y hệt với Tân Dương.


“Đại ca, sao anh lại đăng y hệt Tân Dương vậy? Anh không thể đổi caption khác sao?” Hai người này rõ ràng là
giống nhau, lại còn đăng caption giống nhau nữa chứ. Ăn theo cũng không ngại mệt.


Vân Tiêu lại bật cười và nói: “Không phải họ thích +1 sao? Tôi chỉ làm theo cách họ thích thôi.” Quả nhiên, sau khi bài đăng của Vân Tiêu được đăng tải, đã có hàng chục nghìn lượt bình luận trong tài khoản hơn một trăm triệu lượt theo dõi.


Mà bình luận được đẩy lên top là…”Quẩy đi! Tôi im lặng xem mấy người quẫy đấy!”


Vân Tiêu là kiểu đẹp trai ngút trời, cộng với khí chất của một công tử nhà quý tộc nhẹ nhàng nho nhã, gần như là được già trẻ gái trai yêu thích.


Khi bài đăng của Vân Tiêu được đăng lên, trước đó chỉ có vài tiếng nói trái chiều, nhưng đều chỉ có thể gọi là cơn sóng nhỏ, lúc này lập tức biến thành song lớn ngập trời.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom