Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 161


Bởi vì nếu thực sự cãi nhau với đám người này thì tức là kiểm tra trình độ diễn xuất của diễn viên trong bộ phim này rồi.


Th3ế nên Cảnh Thiên quay lưng bỏ đi.


Những cây muốn lặng mà gió chẳng dừng.


Cô mới đi được một bước, người phụ nữ phía1 sau đã quát to: “Cô đứng lại cho tôi!” Cảnh Thiên mặc kệ cô ta, đi
tiếp. Nhưng một người phụ nữ đuổi theo sau cô, đưa tay túm lấy 9vai cô. Người phụ nữ đó nhìn như đã chạm vào
vai cô, nhưng thực tế vẫn còn cách 5cm nữa, Cảnh Thiên lại như bị đối phương giật ngượ3c ra sau. Sau đó ánh mắt


Cảnh Thiên lạnh đi, cô khẽ xoay cổ tay, người phụ nữ đó bay bổng lên rồi đập mạnh xuống đất một cách hoành8
tráng, cô ta kêu rẻ lên như lợn bị chọc tiết.


Mọi người có mặt đều kinh ngạc trước hành động của Cảnh Thiên. Cảnh Lạc vội vàng lao lên đỡ người đó dậy.


“Gia Ni, chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Chị em không có ý đầu, chị đừng để bụng!” La Gia Ni bị
vật ngã, tức đến đỏ nhừ cả mặt, cô ta gườm Cảnh Thiên: “Cô ta vật tôi ngã thế này rồi mà còn không phải cố ý à?


Cô bị cô ta bắt nạt quen rồi không có nghĩa là tôi cũng có thể nhẫn nhịn để cô ta bắt
nat!”


Dương Duyệt bên cạnh tức tối: “Cảnh Thiên, cô ngang ngược quá rồi đấy! Cậy tiền giành vai nên to lắm phải
không? Sao cô có thể ngang nhiên làm người khác bị thương ngay giữa đoàn làm phim thể hả? Tốt xấu gì thì Gia Ni
cũng là tiền bối của cô!”


Nhưng Cảnh Thiên lại phải vai mình một cách khinh miệt như La Gia Ni đã túm vào vai mình rồi: “Ai bảo cô ta
ngứa cẳng, không gian lớn như thế này mà cứ phải túm vào vai tôi? Tôi quen cô ta à? Tôi thích chữa ngứa cho người
ta, mấy người không cần khách sáo, muốn hết ngứa thì có thể tìm tôi.”


Cảnh Thiên nói xong, nắm tay còn phát ra tiếng rắc rắc.


Mọi người: …


Mới tham gia đoàn làm phim ngày đầu tiên, sao đã có cảm giác như sắp đánh nhau tập thể thế này?


“Gia Ni chỉ muốn bảo cô đứng lại thôi, bởi vì ban nãy tôi bảo cô đứng lại nhưng cô không thèm để ý đến tôi đấy.”


Nhìn Dương Duyệt vừa kiêu ngạo vừa tỏ ra như đương nhiên, Cảnh Thiên thấy buồn cười.


“Cô bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại à? Mẹ cô bảo cô đừng ra ngoài gây chuyện tùy tiện, cô có nghe lời không?


Hơn nữa cô cũng chẳng phải mẹ tôi, dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời cô?”


Mặt Dương Duyệt đỏ như lên ngay lập tức.


Biết ngay là con ả chảnh chọe chết tiệt này không biết thân phận của cô ta mà!


“Tôi không phải là cái thá gì cả, tôi chỉ là một diễn viên dựa vào sự nỗ lực của chính mình, từng bước đứng vững trong giới giải trí này mà thôi. Gọi cô đứng lại là vì Cảnh Lạc là em gái ruột của cô, sao cô có thể bắt nạt cô ấy như thế?”


“Tôi bắt nạt nó?” Cảnh Thiên cười hỏi: “Tôi bắt nạt nó thế nào? Tôi cướp người yêu nó hay cướp tiền của nó? Cô nghe thấy tôi nói câu gì quá đáng với nó chưa? Hay là thấy tôi đánh nó chưa?”


Dương Duyệt không trả lời được nhưng vẫn hùng hồn hỏi ngược lại: “Nếu cô không làm gì thì vì sao cô ấy lại sợ cô như thế? Vì sao lại xin lỗi cô?”


“Thế thì cô phải hỏi nó chứ? Chó dại đợi tôi một miếng xong cô hỏi vì sao nó lại đợi tôi, cô nghĩ tôi nên trả lời câu hỏi đó như thế nào?” Vì âm thanh bên ngoài quá lớn, nữ thứ chính – Hình Mỹ Kỳ – đang trao đổi với đạo diễn bên trong bèn ra ngoài cùng đạo diễn.


“Xảy ra chuyện gì thế? Cãi nhau gì vậy?”


“Đạo diễn Phan, Cảnh Thiên quá đáng quá, cô ta bắt nạt Cảnh Lạc thì thôi, còn vật ngã Gia Ni xuống đất nữa, làm Gia Ni bị thương rồi.” Thấy đạo diễn ra, Dương Duyệt tố cáo ngay lập tức.
 
Chương 162


Đạo diễn Phan nhìn Cảnh Thiên đang cười tít mắt mà thấy đau cả đầu.


Dù gì cũng là người mà vị đó đã đích thân gọi điện bảo để ý chăm 3sóc, ông ta… có thể nào thì cũng đành phải
đứng về phía cô.


“Cảnh Thiên, xảy ra chuyện gì vậy? Chắc cô không tự nhiên đi gây chuyệ1n như thế này đâu chứ?”


Đạo diễn nói vậy, mọi người nghe ra ẩn ý bên trong ngay lập tức.


Cảnh Lạc vội vàng cúi gập người 90 9độ với đạo diễn: “Xin lỗi đạo diễn, đều là lỗi của em. Chị Dương Duyệt thấy
em đang xin lỗi chị em nên mới xảy ra tranh cãi với chị ấy. Chị 3Gia Ni cũng vì em nên mới bị ngã, đều là lỗi của
em.”


Cảnh Thiên bật cười vì Cảnh Lạc,


“Mày sai ở đâu? Hay là mày nói ra để 8chị hiểu thử xem nào. Chị thấy lạ thật đấy, chị đến đây tìm đạo diễn, vừa đi
đến cửa, còn chưa trêu gì vào mày mà vừa mở mồm ra, mày đã xin lỗi chị rồi. Chị còn chưa hiểu mô tê gì thì bọn họ
đã làm như chị bắt nạt mày ấy. Cũng may là giờ đạo diễn đến rồi, mày đừng vội xin lỗi, nói ngay trước mặt mọi
người xem rốt cuộc là ban nãy mày xin lỗi chị vì chuyện gì đi?”


Cảnh Lạc thầm nghiến răng, không biết nên ăn nói như thế nào.


Cô ta xin lỗi là vì thấy Dương Duyệt đi ra.


Dương Duyệt là mợ chủ nhà giàu tương lai, địa vị cao, đương nhiên cũng sẽ có một trái tim thánh mẫu làm tấm
gương về đạo đức. Cảnh Lạc chỉ nghĩ đơn giản rằng, cô ta khiến người khác nghĩ rằng khi mình đứng chung với
Cảnh Thiên, cô ta mới là người bị bắt nạt, mới là người nên có được sự bảo vệ của mọi người. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn dùng cách này để muốn gì được nấy.


Nhưng cô ta không thể nói như vậy được.


“Tức là chính mày cũng không trả lời được vì sao mày lại phải xin lỗi chị. Vậy thì rốt cuộc mày đã nói những gì với
mấy người này rồi? Vì sao mà mày chỉ xin lỗi chị thôi mà bọn họ cứ làm như chị bắt nạt mày, không đứng ra giúp
mày thì bọn họ sẽ bị lên án đạo đức vậy?”


Cảnh Lạc cắn chặt môi, thầm căm hận.


Lúc nào cô ta cũng có cảm giác như dạo này Cảnh Thiên bị ma nhập rồi.


Ngày trước những chiêu trò này dùng với Cảnh Thiên đều mười lần như một, chỉ cần cô ta xin lỗi một cách tủi
nhục một cái là tất cả mọi người đều sẽ đứng về phía cô ta, đến bản thân Cảnh Thiên cũng sẽ tự giác nhường cô ta.


Ai dè sau khi bị bắt gian, người phụ nữ này cứ như con chó dại, làm chuyện gì cũng không thèm nhường cô ta nữa.


“Nếu mày không trả lời được thì để cổ Dương Duyệt đây trả lời đi. Cô cùng chung mối thù với Cảnh Lạc như thế,
rốt cuộc tôi đã làm chuyện gì sai mà khiến cô quát tôi chửi tôi, còn cho đàn em lên kéo tôi, không cho tôi đi?”


Mặt Dương Duyệt lúc xanh lúc trắng, lúc này cô ta cũng biết có khả năng là mình nhầm rồi, nhưng cô ta lại không
thể từ bỏ thể diện mà xin lỗi được. Cô ta chỉ có thể gồng mình lên nói: “Thế thì cô có thể vật ngã Gia Ni à?”


“Nếu có người cãi nhau với cô, đối phương còn nhận lúc cô không chú ý mà đánh lén sau lưng cô, cô sẽ phản ứng
như thế nào? Cứ để đối phương đánh cô giật tóc cô hay là thoát khỏi đối phương? Chuyện này mà có làm ầm ĩ đến
đồn cảnh sát thì cảnh sát cũng sẽ quyết định rằng người ra tay trước là người sai chứ nhỉ?”


Nghe đến đây, mọi người đã hiểu ra rằng Dương Duyệt bị người ta lợi dụng rồi. Gia Ni bị vật ngã là cái đuôi của
Dương Duyệt, Dương Duyệt nhắm vào ai thì Gia Ni sẽ chĩa mũi dùi vào người đó.


Còn kẻ đầu sỏ chính là Cảnh Lạc.


Đồ bạch liên hoa!


Hình Mỹ Kỳ bên cạnh nói với Cảnh Lạc: “Cảnh Lạc, đây là đoàn làm phim, không phải nơi có thể để cô thích làm gì thì làm như ở nhà. Có ấm ức gì thì cô có thể nói ra, chúng ta cùng nhau thảo luận xem là đúng hay sai.”
 
Chương 163


“Cô cứ xin lỗi như vậy làm người ta tưởng cô bị ức hiếp thật nên giúp đỡ cô, cuối cùng lại khó xử cả hai bên. Là
một diễn viên mới, tôi nghĩ cô nên 3tập trung vào kịch bản thì hơn, cô nghĩ sao?”


Ý tứ của Hình Mỹ Kỳ rất rõ ràng, cô ta đang nói Cảnh Lạc chiêu trò quá.


Nhìn đám ngườ1i tỏ ra cao quý, Cảnh Lạc cắn môi, trong bụng hừng hực ngọn lửa đố kỵ, muốn giẫm hết đám
người kia xuống dưới chân mình, nhưng bề ngoài cô ta vẫn t9ỏ ra dịu dàng yếu ớt: “Xin lỗi chị Aggie, lời xin lỗi của
em khiến mọi người hiểu nhầm rồi. Em xin lỗi chị gái em là vì hồi trước giữa em và chị ấy3 có hiểu nhầm, chị ấy
vẫn luôn giận em. Em mong chị ấy không để bụng nữa nhưng không ngờ lại khiến chị Dương Duyệt hiểu nhầm.


Chị Dương Duyệt, cảm 8ơn chị đã giúp đỡ em, làm chị thêm phiền phức rồi, em xin lỗi!”


Nói xong, cô ta lại cúi gập mình 90 độ với Dương Duyệt một cách thành khẩn. Dương Duyệt rất hài lòng với tư thế
cúi mình như vậy, ban đầu cô ta còn thấy hơi không vui, thấy Cảnh Lạc thành khẩn, cô ta cũng cảm thấy thực ra
không phải chuyện to tát gì.


Hình Mỹ Kỳ lại đi đến bên cạnh Cảnh Thiên, mỉm cười giới thiệu với cô như người hòa giải: “Đây là Dương Duyệt,
đóng vai nữ thứ phụ trong bộ phim này. Dương Duyệt là mợ chủ tương lai của nhà họ Lục trong thành phố H, cô
ấy hơi nóng tính, hay là chuyện này cứ cho qua như vậy nhé.”


“Cô ta là mợ chủ tương lai của nhà họ Lục nên chuyện này tôi phải cho qua? Thế khi cô ta là mợ chủ nhà họ Lục rồi,
tôi có thể có được cái gì?” Cảnh Thiên không hiểu suy nghĩ của loại người như Hình Mỹ Kỳ.


Hình Mỹ Kỳ ra mắt sớm, tuy mới 27 tuổi nhưng đã là Thị hậu từng giành được giải Kim Ưng rồi. Trong đoàn làm
phim, đa phần mọi người đều gọi cô ta là tiền bối, lời ăn tiếng nói rất có trọng lượng.


Vậy mà hôm nay cô ta lại bị một người mới không có tên tuổi làm mất mặt. Người mới này cướp vai nữ chính của
cô ta, bây giờ còn chế giễu cô ta, Hình Mỹ Kỳ không nhịn được nữa.


Đạo diễn Phan đau đầu, vội vàng hòa giải: “Được rồi, chuyện này là Cảnh Lạc không giải quyết tốt, mọi người đều
là người bị hại. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, tôi hi vọng mọi người có thể phản ánh lại với tôi trước đã. Bởi vì
mọi người sẽ phải làm việc với nhau thêm bốn tháng nữa, tôi mong mọi người có thể sống trong hòa bình.”


Cảnh Lạc: …!!! Cô ta không có chỗ dựa nên là lỗi của cô ta à?


Phan Duy là đạo diễn lớn, hầu như bộ nào do ông ta làm đạo diễn cũng đều rất nổi tiếng, vì vậy lời đạo diễn Phan
nói khá có sức nặng. Mọi người đang nghĩ sự việc này sẽ trôi qua như vậy, Cảnh Thiên lại khơi mào lần nữa.


“Tức là chuyện cô ta dạy dỗ tôi cứ bỏ qua như vậy à?”


Cô biết làm vậy thì tất cả mọi người đều sẽ không thích cô. Nhưng thể thì sao?


Không thích thì thôi, cô sống cũng chẳng phải để mọi người thích.


Bản thân cô vui là được, Vì sao phải chịu ấm ức để người khác được vui?


Nhìn bộ dạng “hôm nay mà không xin lỗi thì chuyện này không xong đầu” của Cảnh Thiên, đạo diễn Phan chỉ có
thể ép người yêu hơn. “Dương Duyệt, chuyện này là cô không đúng trước, cô làm khó dễ Cảnh Thiên trước, cô nên
xin lỗi Cảnh Thiên.”


Dương Duyệt trợn to mắt đến mức con ngươi muốn lồi cả ra, cô ta không thể ngờ được rằng đạo diễn Phan lại bắt cô ta xin lỗi.


Hình Mỹ Kỳ đứng bên cạnh, mắt lấp lóe.


Cô ta biết Cảnh Thiên có đại gia chống lưng, những đại gia là ai thì không nghe ngóng được. Bây giờ đạo diễn cũng ngả về Cảnh Thiên, đủ để thấy đại gia sau lưng người phụ nữ này không hề tầm thường. Trước ánh mắt ép buộc của đạo diễn Phan, Dương Duyệt hết cách, đành phải xin lỗi.


Bởi vì nếu muốn kết hôn với Lục Hiên, cô ta bắt buộc phải nổi tiếng!
 
Chương 164


Cuối cùng thì vẫn xin lỗi, nhưng tình hình lại trở nên gượng gạo, không ai muốn để ý đến Cảnh Thiên nữa.


Ngoài cửa bỗng ồn ào hẳn lên, 3mọi người nghe tiếng bèn đưa mắt nhìn sang, thấy một dáng người cao lớn đi qua
lối đi nhỏ hẹp, tiến vào tầm nhìn của mọi người dưới sự hộ tống1 của vài vệ sĩ cao to.


Người đó tỏa ra phong thái tôn quý, khuôn mặt khôi ngô, Đôi mắt đen mức bình thản không gợn sóng vương nét
than9h thoát và dịu dàng, trông anh ta rất hiền hòa, nhưng vẻ sắc nhọn tỏa ra từ đáy mắt lại khiến Cảnh Thiên có
cảm giác người đàn ông này là một 3thành phần nguy hiểm.


Cảnh Thiên bỗng nhớ đến người đàn ông đó thông qua hình dáng của người này.


Đó là người đàn ông duy nhất8 mà cô có thiện cảm ở kiếp trước, nhưng ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ và sự cố
chấp gần như thành biến thái của anh ta khiến cô không thể chấp nhận được, muốn tránh xa.


Người đàn ông đó cũng là người duy nhất khiến cô thấy sợ.


Sợ tình cảm của anh ta, sợ ham muốn chiếm hữu của anh ta, sợ sự cố chấp của anh ta.


Đối mặt với người như thế, Cảnh Thiên có cảm xúc muốn tránh xa theo bản năng.


“Vân Tiêu!”


Hình Mỹ Kỳ tức mà không có chỗ xả, giờ trông thấy người đàn ông mình ngưỡng mộ bèn bước ngay đến. Phong
thái gần như thành “mẫu nghi thiên hạ” ban nãy đã không còn, thay vào đó là vẻ dịu dàng e ấp và ngưỡng mộ nhờ
nương tựa của phụ nữ khi đối diện với người đàn ông mình thầm yêu.


Vân Tiêu, Ảnh để, nam chính của Mirror World, bạn diễn của Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên vẫn chưa hiểu vì sao Tần Dịch và Cảnh Lạc lại xuất hiện trong đoàn làm phim.


Đằng nào thì chỉ cần vị trí nữ chính của cô không suy suyển, một trăm triệu đó sẽ không thiếu phần của cô. Cải
khác thì cô chẳng quan tâm, cùng lắm thì coi như có hai con ruồi vo ve trước mặt cô thôi. Vân Tiêu bước lại gần, khẽ
gật đầu với đạo diễn Phan, đang định chào thì ánh mắt hướng về Cảnh Thiên vô cùng rực rỡ hút mắt đứng ở bên
cạnh.


Khi bắt gặp đôi mắt xinh đẹp đến mức không thể tin được của cô gái đó, con người trong mắt anh ta co lại đột ngột.


“Cô là…”


“Cảnh Thiên.”


Nhìn cô gái trông thì hờ hững, đôi mắt hoa đào đang cười nhưng nụ cười lại không hề lan đến đáy mắt, Vân Tiêu
lại phá lệ, nở nụ cười vô cùng chân thành rồi chủ động đưa tay.


“Tôi là Vân Tiêu, trong mấy tháng tới cùng tham gia đoàn phim, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn.”


Tất cả mọi người đều mở to mắt, ngạc nhiên đến rơi cả cằm. Ảnh đế Vân Tiêu mà lại phải nhờ Cảnh Thiên giúp đỡ
nhiều hơn?


Một người mới như cô ta thì có thể giúp đỡ được gì cho Ảnh để chứ? Ảnh để, anh đang tán gái ngay trước mặt mọi
người đấy phải không?


Cho dù bao nhiêu năm nay đã luyện được định lực không hề suy suyển, nhưng Hình Mỹ Kỳ lại kinh ngạc trước
Cảnh Thiên một lần nữa.


Người trong giới giải trí này, có ai không biết rằng cô ta thích Vân Tiêu?


Ai không công nhận hai người là một đội trời sinh?


Bao nhiêu năm nay, tuy Vân Tiêu không chấp nhận cô ta nhưng cũng chưa bao giờ nói là không chấp nhận cô ta.


Cô ta là người phụ nữ duy nhất có thể đứng bên cạnh Vân Tiêu suốt bao nhiêu năm nay.


Vân Tiêu là nam thần hệ cấm dục vô cùng sạch sẽ, cho dù sự dụ dỗ trong giới giải trí lớn đến mức nào, anh ta cũng
luôn là dạng người xuyên qua vạn bụi hoa, không vương một mảnh lá.


Cho dù cô ta đã theo anh ta bao nhiêu năm nhưng giữa họ vẫn chỉ dừng lại ở việc khoác tay.


Đến năm nay cũng chưa từng có bao giờ.


Nhưng bây giờ anh ta lại chia tay về phía Cảnh Thiên mới gặp mặt lần đầu.


Nhìn bàn tay hai người chạm vào nhau, Hình Mỹ Kỳ cảm thấy vô cùng nhức mắt.


Tuy chỉ là bắt tay…”Được rồi, mọi người đã đến đủ, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu tập dượt kịch bản. Cảnh Thiên, cô là nữ chính, cảnh của cô và Vân Tiêu là nhiều nhất, khi tập nhất định phải cố gắng, cả lời thoại nữa, phải nhớ kỹ vào đấy.”
 
Chương 165


Bộ phim này toàn là người có quan hệ, đạo diễn Phan thực sự rất tức nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài mặt. Ông
luôn có cảm giá3c bộ phim này sẽ trở thành thất bại trong cuộc đời của ông.


“Tôi đã học thuộc hết tất cả rồi.”


“Hả?” Đạo diễn1 Phan tưởng mình nghe nhầm. “Tôi cũng đã học thuộc phần của mọi người rồi, thế nên ông không
cần lo đầu.” Cảnh Thiên nhắc lại9 lần nữa. Bởi vì đến đống sách cổ biến thái như thế mà cô cũng đã học hết rồi, có
mỗi lời thoại, tối qua cô ngồi trong phòng 3bệnh của Chiến Lê Xuyên đọc một lượt là thuộc làu rồi. “Bây giờ nói
phét thì dễ lắm, chờ đến lúc khai máy đừng có làm ảnh hưở8ng đến thời gian của người khác, lãng phí cảm xúc của
mọi người vì không thuộc lời thoại là được.” La Gia Ni bị Cảnh Thiên vật ngã ra đất thực sự rất tức giận, không
nhịn được mà lên tiếng mỉa mai. Cảnh Thiên quen dùng hiện thực để vả mặt những kẻ thích “mát mẻ” nên không
thèm so đo với cô ta.


Những Vân Tiêu mới vừa quen biết lại phá lệ, tham gia vào cuộc đối đầu giữa hai cô gái.


Vân Tiêu cao ráo mỉm cười thân thiện với Cảnh Thiên rồi nói: “Đừng lo, thả lỏng đi. Khi duyệt kịch bản có thể hiểu
được ý đạo diễn Phan muốn thể hiện trong mỗi cảnh quay, đến khi quay sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Tôi sẽ
hướng dẫn cho cô.”.


Bởi vì hầu như cảnh nào của nữ chính cũng có sự tham gia của nam chính. Trong bộ phim này, hai người từ kẻ thù
trở thành tình nhân, từ một mất một còn thành cùng sống cùng chết. Người từng diễn chung với Vân Tiêu đều biết,
Vân Anh để không hổ là Ảnh để, cho dù là một tay mơ, anh ta cũng có thể sử dụng diễn xuất của mình để khiến đối
phương lạc vào thế giới khác, hòa mình vào bộ phim.


Thế nên câu an ủi của Ảnh để họ vẫn dành cho Cảnh Thiên không khác gì đang vả vào mặt La Gia Ni.


Sắc mặt Hình Mỹ Kỳ đang đi bên cạnh Vân Tiêu đã không tốt sẵn, giờ cô ta nghe Vân Tiêu bảo vệ Cảnh Thiên như
vậy, sắc mặt càng xấu hơn.


“Cảnh Lạc, rốt cuộc chỗ dựa của chị gái cô là vị nào trong Trung Bác thế?”


Cuối cùng Hình Mỹ Kỳ vẫn không nhịn được, cô ta nhân lúc mọi người chuẩn bị vào phòng duyệt kịch bản rồi
chặn Cảnh Lạc lại.


Cảnh Lạc cắn môi, cúi đầu trước câu hỏi này.


Một mặt là do nhà họ Chiến không cho phép nhà cô ta nói ra, cô ta thực sự không dám nói linh tinh. Mặt khác, cho
dù có thể nói thì cô ta cũng không muốn nói.


Bởi vì Chiến Lê Xuyên là Tổng giám đốc điều hành của AUPU Group, toàn bộ Tập đoàn AUPU đều nằm trong tay
anh, cho dù bây giờ anh đã bị liệt rồi nhưng miệng anh vẫn chưa liệt. Bây giờ mấy người này chỉ mới đoán rằng
Cảnh Thiên có đại gia chống lưng thôi, nhưng khi họ biết Cảnh Thiên là mợ chủ của nhà họ Chiến, vậy thì địa vị
của Cảnh Thiên trong đoàn làm phim chắc chắn sẽ cao vụt lên.


Thế nên Cảnh Lạc cắn môi, ấp úng trả lời: “Cái này thì… em không rõ lắm.”


Như thế mà bảo là không rõ lắm à? Cái mặt kia nhìn cái là biết không dám nói rồi!


Mắt Hình Mỹ Kỳ lấp lóe, cô ta dụ dỗ: “Thực ra cho dù cô không nói, tôi cũng có thể đoán được đại khái.” Cảnh Lạc nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Hình Mỹ Kỳ. Cô ta nhận ra mình bị lộ tẩy rồi nên lại vội vàng cúi đầu xuống, trông rất căng thẳng.


Hình Mỹ Kỳ càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình, cô ta nói tiếp: “Hai người đều là người mới mà Trung Bác liều cả lỗ vốn để bồi dưỡng, trước đây Trung Bách chưa bao giờ đầu tư cho người mới vào nhiều như vậy cả. Có thể có được nguồn hỗ trợ lớn đến vậy chỉ có thể là người nhà họ Chiến thôi. Cậu ba nhà họ Chiến, cho dù không xảy ra vụ tai nạn thì cũng không gần phụ nữ, cậu cả Chiến Vũ Hằng cũng không hề ngó ngàng đến một diễn viên nhỏ. Mấy cậu công tử chi thứ nhà họ Chiến, cho dù có qua lại với đám hot girl trên mạng thì sẽ dám công khai, nếu Cảnh Thiên là bạn gái của mấy người đó thì họ cũng sẽ công khai ngay. Thế nên…”


Nghĩ đến đáp án, Hình Mỹ Kỳ nở nụ cười như đã hiểu rõ sự thật.
 
Chương 166


“Có thể yêu thương Cảnh Thiên bằng một khoản tiền lớn như vậy, chắc chắn không phải đời cháu của nhà họ
Chiến. Nhưng con trai của cụ3 chủ tịch đã mất sớm, thế nên chắc chắn đại gia của Cảnh Thiên là một trong hai
người Chiến Quân Khải hoặc Chiến Quân Hàng. Tôi nói1 đúng không?”


Cảnh Lạc lại lộ ảnh mắt khiếp sợ lần nữa, cô ta lắc đầu: “Chị Aggie, em thực sự không biết. Em không biết gì 9hết.”


Hình Mỹ Kỳ vỗ vai cô ta rồi bỏ đi một cách kiêu ngạo như một chú chim công.


Cô ta đã nắm chắc chuyện này rồi,3 phần còn lại chính là làm rõ rốt cuộc đại gia chống lưng cho Cảnh Thiên là ai
trong hai người đó.


Kiểu nữ nghệ sĩ trẻ trun8g xinh đẹp nhưng không biết nỗ lực phấn đấu, chỉ biết bám hơi đại gia để đóng phim như
Cảnh Thiên, cô ta khinh bỉ từ tận đáy lòng.


Bởi vì gia cảnh của cô ta cũng có thể coi là giàu có rồi, tuy không sánh được với đại gia đình cấp nhưng cũng là nhà
có tiên có thế, nhưng cô ta vẫn đi từng bước một, tiến lên trong giới giải trí bằng thực lực của chính mình.


Sau khi vào phòng duyệt kịch bản, đạo diễn Phan Duy giới thiệu các phó đạo diễn với cả đoàn, trước khi bắt đầu
duyệt cũng chính thức giới thiệu từng nhân vật với mọi người, lúc này Cảnh Thiên mới hiểu rõ mối quan hệ nhân
vật.


Nam chính của bộ phim này là Vân Tiêu, nữ chính là Cảnh Thiên, nam phụ là Tần Dịch, nữ phụ là Hình Mỹ Kỳ.


Còn mợ chủ tương lai của nhà họ Lục, Dương Duyệt là nữ thư phụ, Cảnh Lạc là nữ phụ thứ ba, còn La Gia Ni bị cô
vật ngã là kiểu bốn năm sáu gì đó.


“Ngoài ra giới thiệu thêm cho mọi người hai người nữa. Họ là ca sĩ sẽ hát nhạc phim cho bộ phim lần này của
chúng ta.”


Dứt lời, đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ở một góc không bắt mắt đứng dậy.


“Đây là hát chính của Une, tên cô ấy là Lạc Dao, còn đây là hát chính của nhóm Hoa Hướng Dương, tên là Tân
Dương. Hai người đều được thầy Ngô Lâm lựa chọn, tư chất rất tốt. Ba ngày duyệt kịch bản tới, họ cũng sẽ đến
tham gia cùng chúng ta, như vậy sẽ giúp họ thấu hiểu về nhân vật trong phim, khi hát sẽ có cảm xúc hơn.”


Nhưng sau khi đạo diễn Phan giới thiệu xong, ngoại trừ Cảnh Thiên vừa cười vừa vẫy tay với hai người họ như
một vị tiền bối, tất cả mọi người còn lại đều không hề chào hỏi gì với hai người mới này. Cảnh Lạc muốn chào,
nhưng cô ta thấy Dương Duyệt và La Gia Ni đều không hề lên tiếng, cô ta đành nở nụ cười rất nhẹ với đối phương,
nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra nổi.


Une là một nhóm nhạc do Trung Bác xây dựng, Dương Hầm Ly kết thù với Cảnh Thiên trong buổi họp các nghệ sĩ
Trung Bác, sau đó được Mai Nhược Đan kéo sang làm nha hoàn trong bộ phim Tướng Môn Chi Hậu chính là đội
trưởng của Une.


Khác với cái mặt kiểu hot girl mạng của Dương Hâm Ly, Lạc Dao có khuôn mặt trái táo tròn xoe, khung xương mặt
rất nhỏ nhưng lại hơi mũm mĩm, khiến người ta chỉ muốn véo một cái.


Còn nam ca sĩ chính là Tân Dương, Cảnh Thiên nhận ra anh ta trông có phần giống Vân Tiêu.


“Anh chính là Tân Dương có ngoại hình ăn theo Ảnh đế Vân trên mạng à?”


Sau một lúc lạnh ngắt, Dương Duyệt đột ngột lên tiếng, cô ta hoàn toàn không hề dùng não khi nói chuyện với người mới không có xuất thân gì.


Trước đây Tân Dương bị tấn công trên mạng, nói anh ta muốn nổi tiếng nên cố tình đi phẫu thuật thẩm mỹ cho giống Ảnh đế Vân. Vì xuất thân từ idol nên Tân Dương cũng có một vài fan cứng, fan thấy idol chịu ấm ức nên cãi nhau với fan của Vân Tiêu, ầm ĩ trên mạng đến mức lên thẳng top ba hot seach.


Bây giờ hàng chính hãng và hàng giả mạo chạm mặt, tình cảnh vô cùng ngượng ngập.


Mà đa số người ở đều đứng về phía Vân Tiêu, vị trí cao nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn, cho dù họ cũng nghĩ có khả năng chỉ là người giống người mà thôi, nhưng họ cũng không phản bác lại lời Dương Duyệt, không muốn đắc tội với Ảnh đế Vân.
 
Chương 167


Đạo diễn Phan cau mày, đang định đổi chủ đề thì Cảnh Thiên lại lên tiếng khiêu khích như chỉ mong về chuyện to
ra: “Thế giới này không gì khôn3g có, trên thế gian này nhiều người giống nhau dù không cùng huyết thống lắm,
sao lại là ăn theo được?”


Dương Duyệt nghĩ Cảnh Thiên đ1ang so kè chuyện ban nãy, quan trọng là cô ta đã xin lỗi rồi mà người phụ nữ này
vẫn xách mẽ mãi.


Như thế thì ai mà không tức cho đượ9c?


“Cảnh Thiên, cô muốn đối đầu với tôi phải không?”


“Cái cô này lạ thật đấy. Người ta trông giống một người khác, cô bảo ngư3ời ta ăn theo. Tôi chỉ bảo một cầu là mặt
mũi người ta đã như thể ngay từ đầu rồi, cô lại bảo tôi muốn đối đầu với cô. Cô không công kích ngư8ời khác thì lại
nghĩ người khác đang công kích cô, cô bị mắc chứng hoang tưởng bị hại à?”


“Cô…”


Thấy Dương Duyệt sắp bị Cảnh Thiên làm cho tức chết, Cảnh Lạc vội vàng tham gia.


“Chị à, tại bình thường chị không để ý xem tin tức trên Weibo đấy. Mấy hôm trước Tân Dương ăn theo ngoại hình
của Ảnh đế Vân Tiêu, hotsearch cuộc khẩu chiến do fan anh ta khơi mào vừa mới lắng xuống. Chị Dương Duyệt chỉ
thể hiện cảm xúc mà thôi, không có ác ý gì đâu.”


“Nói những lời như thế ngay trước mặt đương sự mà còn bảo là không có ác ý? Ác ý đến mức nhỏ cả độc ra được
rồi ok? Mặt mình thẩm mỹ mười sáu lần chẳng thấy được hình dạng ban đầu rồi mà còn có thể diện đi công kích
người ta sửa mặt, nghĩ thế nào vậy?”


Dương Duyệt thực sự không nhịn được nữa, đập tập kịch bản trong tay xuống bàn đánh rầm một tiếng, cô ta đứng
phắt dậy rồi tức giận nói: “Cảnh Thiên, cô bị điên à mà gặp ai cũng cần thế hả? Tôi thẩm mỹ mười sáu lần lúc nào!


Hôm nay cô không nói rõ ràng cho tôi thì tôi sẽ không để cô yên đầu! Đạo diễn, nếu ông không xử lý thì e rằng tôi
không thể tiếp tục quay bộ phim này nữa!”


Hai vị phó đạo diễn bên cạnh còn đang định khuyên giải, ai ngờ tính đạo diễn Phan còn nóng hơn cả Dương Duyệt.


Ông ta thực sự không thể chịu đựng được đảm đi quan hệ này nữa, cũng đập kịch bản xuống bàn đánh rầm rồi
gầm lên giận dữ với Dương Duyệt: “Không quay thì thôi, không quay thì giờ cô cút ngay cho tôi! Đằng nào thì
chiều nay mới ra poster, vừa đủ để tôi thay người! Sau này chỉ cần là phim có cô, tôi tuyệt đối không làm đạo diễn!”


Dương Duyệt không ngờ đạo diễn Phan lại hung dữ như vậy, cô ta rơi nước mắt.


Hình Mỹ Kỳ thấy vậy liền hòa giải giúp, xoa dịu đôi bên.


Dương Duyệt cũng ấm ức, vừa khóc vừa nói: “Rõ ràng là Cảnh Thiên gây chuyện, ông không đuổi cô ta ra khỏi đoàn làm phim mà lại đuổi tôi. Ông có biết công bằng là gì nữa không?”


Đạo diễn Phan cũng thẳng tính, không nhịn được nữa mà nói luôn: “Cô còn có mặt mũi mà nói là Cảnh Thiên gây chuyện trước à? Ban nãy ở cửa nhà hàng, rốt cuộc là ai không phân được tốt xấu mà gây chuyện trước? Lúc gây chuyện thì nhanh nhẹn lắm, lúc xin lỗi sao không thấy cô nhanh nhẹn như thế? Tôi giới thiệu người hát nhạc phim chính với các cô, tuy Tân Dương là người mới nhưng cũng là người do thầy Ngô Lâm lựa chọn, người ta không trêu không chọc gì cô, cô cần gì phải lỗi hotsearch mấy hôm trước ra nói ở đây? Cô khiến mọi người ngượng ngùng không vui, bị người ta nói mà cô còn quảnh gánh? Cô đã quẳng gánh giữa đường thì tôi cho cô đi luôn, cô lại bảo tôi ức hiếp cô? Tôi thấy không phải Cảnh Thiên bị điên mà là cô bị điên ấy!”


Dương Duyệt cảm thấy tam quan của mình đều bị đạo diễn hất ngược lên rồi, cô ta tức giận gầm lên: “Tôi đã bảo là mặt tôi chưa bao giờ động dao kéo, để chứng minh sự trong sạch của tôi, trước đây tôi còn từng livestream kiểm tra mặt, bác sĩ đã chứng minh là tôi không hề động dao kéo rồi. Cô ta có tư cách gì mà nghi ngờ tôi?”


Dứt lời, cô ta lại nhìn sang Cảnh Thiên rồi chất vẫn một cách hằn học: “Tôi là mợ chủ tương lai của nhà họ Lục, cô có biết nghi ngờ của cô sẽ khiến danh dự của tôi tổn thất nhiều đến mức nào không?”
 
Chương 168


Đối diện với Dương Duyệt đã tức đến run lên bần bật, Cảnh Thiên lại bình thản cầm một quả cà chua bi trong địa
lên cho vào miệng, nói với giọng điệu n3hư chọc người ta tức chết thì không phải đền mạng: “Danh dự của cô bị
tổn thất thì là chuyện lớn, danh dự của người ta bị tổn thất thì không sao à? C1ô vừa lên đã bảo người ta sửa mặt để
ăn theo Ảnh đế, cô lại có lý lắm đấy? Lại còn không cho nói? Nói cô thì cô đòi bỏ vai giữa chừng, cô đang uy hiế9p
ai vậy? Đạo diễn, cho cô ta cút đi!”


Nói quen miệng rồi, Cảnh Thiên bắt đầu ra lệnh.


Đạo diễn Phan Duy: …


Ôm trán.


Đau đầu.


Không nhận ra là ông ta đã rất vất vả để đứng về phía cô à? Vì sao phải làm như đoàn làm phim là do nhà cô mở
vậy? Tuy cũng biết c8ô là người có quan hệ nhưng cô có thể làm một người có quan hệ khiêm tốn hay không?


Dương Duyệt đã sắp phát điên rồi, ngực phập phồng dữ dội, mắt đỏ sọc, nhưng cô ta lại không biết nên chửi lại
như thế nào ngay.


La Gia Ni bị Cảnh Thiên vật ngã trước đó vội vàng nói giúp: “Nhưng những gì chị Dương Duyệt nói là sự thật, anh
ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, cố tình ăn theo Ảnh đế Vân là chuyện có chứng cứ rõ ràng. Nhưng chị Dương
Duyệt thì đã đến bệnh viện livestream chứng minh rồi, thế nên cô nói chị Dương Duyệt như vậy là vu khống. Cô vu
khống thì có lý à?”


“Chứng cứ rõ ràng? Chứng cứ rõ ràng về cái gì? Cô bắt tận tay day tận mặt người ta lúc đi sửa mặt à, hay là cô có
chứng cứ người ta đi sửa mặt? Các người dựa vào cái gì mà nói người ta sửa mặt là có chứng cử, lại còn cố tình ăn
theo? Còn về Dương Duyệt, cái gì mà livestream chứng minh, không phải toàn mấy cái lừa công chúng không biết
gì thôi à? Bảo tối vu khống cô ta, cô dám bảo cô ta đi với tôi đến bệnh viện công để livestream lần nữa không? Bà
đây có thể khiến cô ta tự vả mặt mình sưng vều lên như thủ lợn bất cứ lúc nào nhé. Dao kéo tiêm chích nhiều như
thế kia mà còn dám nói mình không sửa mặt. Da mặt cô đã dày đến mức toàn là filler thôi đấy, chẳng trách lúc nói
năng chẳng có não gì cả.”


Lúc trước điều Cảnh Thiên không sợ nhất chính là đi cà khịa người ta, đám người bên cạnh cô, người nào chẳng bị
cô khịa đến mức ngoan ngoãn cun cút hoặc là qua đời vì bệnh tim mạch? Sau này bị trầm cảm, có lúc còn chăng nói
năng được rõ ràng, cô rất nhớ về thuở ngày xưa chửi người ta đến mức dở sống dở chết.


Bây giờ chửi thoải mái rồi, Cảnh Thiên tựa đầu gối lên rìa bàn như đại ca, mọi người nhìn mà líu lưỡi. Dương
Duyệt tức quá, chạy thẳng ra ngoài.


“Cảnh Thiên, cô quá đáng quá rồi đấy! Cho dù thế nào thì chị Dương Duyệt cũng là tiền bối của cô, cho dù chị ấy
không phải nữ chính thì cô cũng không thể sỉ nhục chị ấy như vậy!”


“Nói thật thì lại bảo là sỉ nhục, thể lúc cô ta nói Tân Dương sao không nghĩ xem mình là tiền bối, mình nên đại nhân
đại lượng?”


Nói xong, Cảnh Thiên còn càu nhàu: “Thảo nào ngực lép.”


Vân Tiêu là một trong các đương sự, không tham gia vào cuộc đấu khẩu giữa các cô gái. Nhưng lần này thì anh ta
không nhịn nổi nữa, để che giấu nụ cười của mình, anh ta đành phải giơ tay lên họ một tiếng.


La Gia Ni không đánh lại được, cũng không chủ lại nổi, đối diện trước Cảnh Thiên lưu manh lợn chết không sợ
nước sôi, cô ta đành phải nói với đạo diễn một câu là đi khuyên Dương Duyệt, sau đó cũng chạy theo ra ngoài.


“Đạo diễn Phan, không khí thành thế này rồi, mọi người cũng không thể duyệt kịch bản được, hay là chờ một tiếng nữa rồi hẵng bắt đầu.


Lúc này sắc mặt đạo diễn Phan đã sầm hẳn xuống, ông ta không nói năng gì, đứng dậy bỏ đi.


Hình Mỹ Kỳ khẽ cau mày, liếc nhìn Cảnh Thiên đang tỏ ra như không có chuyện gì, sau đó lại liếc nhìn ra ngoài, sắc mặt hơi tối đi.


Tân Dương là nhân vật chính chịu công kích những biểu hiện lại rất bình thản. Không chỉ bình thản, trong mắt Cảnh Thiên, cảm xúc của anh ta hoàn toàn lạnh nhạt.
 
Chương 169


Sau khi hầu như tất cả những người có ác ý với Tân Dương đã ra ngoài hết, anh ta mới liếc nhìn Cảnh Thiên rồi
bình thản n3ói một tiếng: “Cảm ơn.”


Cảnh Thiên sững người. Ánh mắt lạnh lẽo đó, cô quen thuộc đến mức không thể quen thuộc h1ơn được nữa.


Tân Dương trẻ tuổi lăn lộn trong giới giải trí mà lại bị trầm cảm!


Điều này khiến Cảnh Thiê9n phải quan sát anh ta thêm vài lần.


Anh ta rất cao lớn, đừng nói đến mặt mũi, đến chiều cao cũng từa tựa Vân Ti3êu, tầm một 1m85. Nhưng dáng vóc
và cảm giác của anh ta lại khác Vân Tiêu mười vạn tám nghìn dặm.


Vóc dáng Vân T8iêu nhìn một cái là biết tập luyện chăm chỉ, cả cơ thể toát ra sự quyến rũ tôn quý, trưởng thành,
chín chắn, giống như một cột hormone di động, cho dù đi đến đâu cũng có thể thu hút sự chú ý của phụ nữ.


Nhưng Tân Dương thì khác.


Anh ta gầy mảnh, mỏng manh, không cãi lại khi bị người khác công kích, bây giờ cảm ơn xong rồi ngồi xuống, anh
ta cũng thu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất. Trên người anh ta có một thứ tử khí nặng trĩu, cho dù anh ta
mới chỉ tầm 20, đang tuổi trai trẻ rực rỡ nhất, nhưng anh ta lại khiến người ta có cảm giác như đã già cỗi lắm rồi.


“Xin lỗi vì chuyện lên hotsearch lần trước, là tôi không kiểm soát fan tốt, gây phiền phức cho cậu rồi. Sau này nếu
cậu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tôi. Nếu trong phạm vi cho phép thì tôi sẽ giúp cậu.” Cảnh Thiên đang quan sát
Tân Dương thì Vân Tiêu chủ động đến xin lỗi Tân Dương.


Bởi vì khi đó Vân Tiêu đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng ở công ty, đến hôm sau trợ lý mới nói với anh ta
chuyện này, khi anh ta cho người đi xử lý truyền thông thì fan đã chửi Tân Dương một ngày một đêm rồi, còn lên
hotsearch nữa.


Ảnh để xin lỗi mình, hơn nữa còn đính kèm một điều kiện hấp dẫn như vậy, ai cũng sẽ đội ơn rất nhiều.


Bởi vì nếu có được sự cất nhắc của Vân Tiêu, sau này tương lai của Tân Dương sẽ xán lạn hơn.


Nhưng Tân Dương chỉ gật đầu nhẹ nhàng, không nói thêm một chữ nào.


Vì không duyệt kịch bản được nên mọi người lũ lượt tách riêng ra. Vân Tiêu cũng bị Hình Mỹ Kỳ gọi ra ngoài,
trong căn phòng duyệt kịch bản rộng lớn chỉ còn lại Tần Dịch và Cảnh Thiên. “Thiên Thiên, Dương Duyệt là mợ
chủ tương lai của nhà họ Lục, hôm nay em ức hiếp cô ta, chắc chắn cô ta sẽ không bỏ qua cho em đâu. Em phải cẩn
thận.” Tần Dịch tỏ ra lo lắng.


Cuối cùng không phải thuyết giáo nữa mà là quan tâm rồi, xem ra đã nhận ra tiền đồ lung lay nên bắt đầu xây
dựng hình tượng dịu dàng đây mà.


Đối mặt với thằng cha khốn nạn thảo mai đã bị cho vào danh sách đen, Cảnh Thiên đáp lại vô cùng độc địa.


“Sao anh hèn thế nhỉ? Hồi trước tôi móc tim móc phối cho anh thì anh chẳng nói được lấy một câu tử tế với tôi, bây
giờ tôi mặc xác anh rồi thì anh lại bắt đầu quan tâm đến tôi.”


Nói xong, Cảnh Thiên đứng dậy, lắc vòng eo rắn nước, cất bước đi theo phong thái nữ hoàng, cô vừa đi vừa nói:


“Bên cạnh tôi nhiều chủ quỳ liếm lắm rồi, không muốn nuôi thêm chó nữa.”


Tần Dịch nhìn theo bóng lưng xa dần: ..!!!


Vì sao có dùng cách gì đi nữa cũng không thể lay chuyển được Cảnh Thiên?


Tần Dịch bứt rứt, anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao một cô gái yêu anh ta như sinh mệnh lại đột ngột trở thành như vậy.


Cảnh Thiên vừa bước qua khúc rẽ thì gặp Lạc Dao.


Lạc Dao muốn uống nước thì nhớ ra mình quên cầm cốc đi, vừa quay ngược lại thì nghe thấy màn công kích đầy phong thái nữ hoàng của Cảnh Thiên Lạc Dao cảm thấy mình vừa hóng được một quả thị siêu thơm.


Nhưng hít thị tập trung quá, cô lại đụng mặt ngay đương sự, bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng ngượng ngập.
 
Chương 170


Lạc Dao đành phải cười gượng, vẫy tay với Cảnh Thiên: “Hi!” Trong bụng đã chuẩn bị sẵn để bị đối phương chửi
cho như chó, ai ngờ đối 3phương lại nhướn mày với cô một cách yêu kiều: “Hi.”


Khoảnh khắc đó, Lạc Dao cảm thấy xương mình như nhũn ra, đó là cảm giác1 như bị điện giật.


Lạc Dao lắc cái đầu đang váng vật, vội vàng giải thích: “Thực ra vừa nãy tôi đến để lấy đồ, nhưng thầy cô9 và Tần
Dịch đang nói chuyện, tôi định để lát nữa hằng lấy. Tôi chưa nghe thấy gì hết.” Cuối cùng Lạc Dao không nói tiếp
được nữa, t3rước ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đẹp như thấu suốt lòng người, Lạc Dao giơ tay nhận sai: “Được
rồi được rồi, tôi thừa nhận là tôi 8đã nghe thấy rồi…”


Lạc Dao ho khan hai tiếng, thấy Cảnh Thiên vẫn không tức giận, cái miệng thuộc về trái tim ham hỏng chuyện đã
lên tiếng trước mà không thông qua não bộ.


“Tức là không phải cô yêu đơn phương Tần Dịch, mà là trước kia hai người là người yêu, nhưng bây giờ đã chia tay
rồi?”


Cảnh Thiên còn chưa kịp trả lời, Lạc Dao đã nói tiếp: “Nhưng mỗi lần fan của Tần Dịch công kích cô, Tần Dịch đều
đứng ngoài xem kịch, không những không đứng ra thừa nhận thân phận của cô, đã vậy lần nào cũng để mặc fan
của anh ta chửi bởi cô bằng những lời lẽ ác độc nhất. Anh ta quả đáng thể! Thế này đúng là đồ trà xanh khốn nạn!”


Cuối cùng, những lời Lạc Dao nói đã chạm đúng huyệt của Cảnh Thiên.


Cảnh Thiên nghe mãi, cuối cùng đã gật đầu sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng: “Cô nói đúng.”


Sau đó bỏ đi.


“Ôi chao!!”


Nhìn bóng lưng Cảnh Thiên, Lạc Dao cảm thấy hôm nay mình đã hít được một quả thị siêu thơm. Bên ngoài,
Dương Duyệt bị Cảnh Thiên làm cho tức đến phát điên, cho dù La Gia Ni và Cảnh Lạc an ủi như thế nào cũng đều
không có tác dụng.


Hình Mỹ Kỳ thấy Dương Duyệt vẫn đang làm mình làm mấy thì không nhịn được nữa: “Dương Duyệt, nhân lúc
đạo diễn Phan vẫn chưa tìm cô, cô mau đi nhận lỗi với ông ấy đi. Cô không phải không biết tính nết đạo diễn Phan,
chỉ cần làm ông ấy cáu lên, đến Ngọc Hoàng ông ấy cũng mặc kệ đấy.”


Câu nói nghiêm túc của Hình Mỹ Kỳ khiến Dương Duyệt đang dần dỗi chờ Cảnh Thiên đến xin lỗi hơi hoang
mang.


Cô ta còn đang nghĩ xem ban nãy có phải mình có lỗi trước không, trợ lý của đạo diễn Phan đã đến.


“Chị Dương Duyệt, đạo diễn Phan mời chị đến phòng làm việc của ông ấy.”


Dương Duyệt thót tim, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.


“Chuyện gì thế?”


Trợ lý lịch sự đáp: “Ông ấy chỉ bảo tôi đến báo với chỉ một tiếng, mời chị đến phòng làm việc của ông ấy.”


Tuy đã có dự cảm không lành, nhưng khi chính tại Dương Duyệt nghe đạo diễn Phan bảo cô ta thu dọn đồ đạc ra
về, ông ta sẽ chọn một người khác đảm nhiệm vai nữ thứ phụ, Dương Duyệt vẫn không kìm được mà nổi đóa ngay
tại chỗ, cãi cọ ầm ĩ một trận với đạo diễn Phan ngay trong phòng làm việc.


Đạo diễn Phan là đạo diễn nổi tiếng trong ngành, đắc tội với ông thực sự không phải hành vi thông minh, hơn nữa ông cũng đã nói rồi, sau này ông tuyệt đối sẽ không đạo diễn bộ phim nào có Dương Duyệt.


Quan hệ đã thành như vậy rồi, Dương Duyệt biết mình không thể cứu vãn được nữa, thế là tranh cãi với đạo diễn Phan ngay tại trận, cuối cùng vừa khóc vừa ra khỏi phòng làm việc của ông.


Sau khi cô ra ngoài, gần như tất cả mọi người đều im thin thít. Đến cả La Gia Ni luôn quỳ liếm Dương Duyệt và Cảnh Lạc vừa mới lân la bắt mối với Dương Duyệt, lúc này đều tránh xa cô ta. Đạo diễn Phan ngả về phía ai là chuyện rất rõ ràng rồi, nếu họ còn không thức thời thì có lẽ người bị đạp ra sẽ chính là bọn họ. Dương Duyệt có chống lưng, họ thì không.


Nhìn mấy người bên ngoài đang chỉ trỏ mình, Dương Duyệt tức quá gầm lên.
 
Chương 171


“Nhìn cái gì mà nhìn? Cho dù không đóng phim của đạo diễn Phan Duy nữa thì cũng có đạo diễn khác nhận tôi!


Trên thế giới này, thứ thiếu không 3phải đạo diễn mà là tiền! Có tiền mà lại không quay được phim chắc?”


Dương đại tiểu thư nói năng rất hùng hồn, mấy người đang cười cợ1t cô ta nghe vậy đều thi nhau cúi đầu xuống,
không dám trêu vào cô ta nữa.


Đúng lúc này thì điện thoại của Dương Duyệt đổ chuông, cô 9ta thấy là chồng chưa cưới gọi tới, nước mắt ấm ức
liền rơi xuống.


“A Hiên, anh gọi đến đúng lúc quá, vai diễn mà hồi trước anh tìm c3ho em ấy, em lại bị…”


“Tiểu Duyệt, mau giúp anh đi. Chỉ có em là giúp được anh thôi. Mau tìm cậu em đi, nhờ cậu giúp anh với!”
8


Dương Duyệt: …!


“A Hiên, anh sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao lại phải tìm cậu em?”


Cậu cô ta làm ở Cục cảnh sát thành phố H.


Nhưng tự nhiên lại tìm cậu của cô ta làm gì?


đầu bên kia điện thoại, Lục Hiên lại không nói gì nữa, chỉ còn lại tiếng ồn ào hỗn tạp. Cô ta nghe thấy có người nói
đưa đi”, sau đó là tiếng khóc kêu trời gọi đất của bác gái và tiếng gào thét của Lục Hiên.


“A Hiện! A Hiên, anh sao thế?”


Dương Duyệt sợ trắng bệch cả mặt, vội vàng cúp điện thoại rồi gọi lại cho Lục Hiên nhưng lại bị từ chối.


Dương Duyệt tái nhợt mặt, gọi lại cho Lục Hiên mấy cuộc liền nhưng không có ai bắt máy.


Nghĩ đến câu “đưa đi” mà bên kia nói, Dương Duyệt lại gọi điện cho mẹ Lục Hiên nhưng vẫn không có ai nghe
máy, gọi mấy cuộc liên vẫn như vậy.


Dương Duyệt hoảng loạn, không biết nên làm thế nào ngay.


Cô ta nhìn thấy một cái tên trong danh bạ điện thoại: Lục Kỷ Niên.


Dương Duyệt ngẩn ngơ một lúc lâu, trước mắt như có một bộ phim nhựa cũ kỹ đang chiếu lại, quá khứ của cô ta và
Lục Kỷ Niên hiện ra.


Ban đầu cô ta và Lục Kỷ Niên mới là một đối.


Nếu không có sự cố bất ngờ đó thì có lẽ cô ta đã là chị dâu của Lục Hiên rồi.


Nhưng bây giờ nghĩ nhiều như vậy cũng không có tác dụng gì nữa.


Cô ta sẽ không từ bỏ nhà họ Lục, càng không từ bỏ Lục Hiên.


Bởi vì Lục Hiên là đường lui cuối cùng của cô ta.


Tất cả mọi người đều không hề nghe điện thoại của cô ta, bất lực, cô ta đành phải gọi điện cho Lục Kỷ Niên.


Điện thoại đổ chuông năm lần rồi được nối máy, một giọng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên ở đầu bên kia.


“Tìm Lục Hiên à?”


Dương Duyệt nghẹn họng rồi gật đầu: “Vâng, ban nãy em gọi điện cho anh ấy, hình như xảy ra chuyện gì rồi. Kỷ
Niên, anh biết Lục Hiên xảy ra chuyện gì không?”


“Nó bị cảnh sát bắt đi rồi.”


“Gì cơ? Bị cảnh sát bắt đi rồi? Sao A Hiên lại bị cảnh sát bắt đi được?” Dương Duyệt kinh ngạc, buột miệng nói ra.


Cô ta không thấy sắc mặt của La Gia Ni và Cảnh Lạc bên cạnh đều thay đổi ngay tức khắc.


“Cô không tin tôi thì có thể tự đi hỏi.”


Giọng nói ở đầu bên kia rất bình thản, em trai bị bắt, anh ta là anh trai mà giọng lại đầy mùi tử khí, trầm lặng thản
nhiên như chính con người anh ta.


Dương Duyệt nhận ra mình đã lỡ lời nên vội vàng giải thích: “Em không có ý đó, Kỷ Niên, anh đừng hiểu lầm.”


“Hình như cô nên gọi tôi là anh cả nhỉ?”


Dương Duyệt lại bị những gì Lục Kỷ Niên nói kích thích, cô ta đáp lời: “Thế…thế anh có thể nói cho em biết vì sao anh ấy lại bị cảnh sát bắt không?”


“Hình như là vì họ biết giáo sư Hồng Lục của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence sẽ sang chữa chân cho tôi, thế nên họ đã bắt tay với lính đánh thuê nước ngoài, đưa thêm người đi truy sát giáo sư Hồng Lục giữa đường. Bây giờ sự việc đã bị lộ, tất nhiên là bị bắt rồi.”
 
Chương 172


Rất hiếm khi Lục Kỷ Niên nói với cô ta hai chữ trở lên, lần này nói một lèo nhiều như vậy, Dương Duyệt lại không
vui một c3hút nào cả.


Cô ta liên tục nói “không thể nào” nhưng trong lòng lại vô cùng hoang mang.


Cô ta quá rõ nhà 1Lục Hiện đang có ý đồ gì, chắc chắn bọn họ có thể làm việc như vậy.


Nhưng bọn họ luôn làm việc rất bí mật, sao lạ9i bị điều tra ra rồi?


“Nếu cô nghĩ không thể nào như vậy thì tìm luật sư cho cậu ta đi. À, không phải cô còn có m3ột người cậu làm ở


Cục cảnh sát à? Chưa biết chừng cậu cô có thể giúp bọn họ tẩy sạch oan uổng đấy. Không có việc gì nữa 8thì tôi cúp
máy đây.”


“Chờ đã..”


Dương Duyệt còn muốn nói gì đó nữa, nhưng đối phương đã không cho cô ta cơ hội. Nhìn điện thoại đã bị cúp,


Dương Duyệt như mất hồn mất vía. Nhân viên công tác trong đoàn làm phim và một số diễn viên đã nghe thấy
những lời Dương Duyệt nói ban nãy. Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, chồng chưa cưới của
Dương Duyệt đã bị båt.


Một cậu công tử có tiền có thể như vậy, bình thường nếu không phải phạm lỗi gì nghiêm trọng lắm, nhiều nhất
cũng chỉ bị cảnh sát mời đi uống trà mà thôi. Bị bắt thật thì chắc là…


Bỗng chốc, ánh mắt mọi người nhìn Dương Duyệt đều thay đổi.


Dương Duyệt không để ý được nhiều như vậy nữa, cô ta vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi.


Sau khi xảy ra chuyện đạo diễn Phan tức giận đuổi Dương Duyệt ra khỏi đoàn làm phim, quả nhiên mọi người đều
trở nên ngoan ngoãn hẳn.


La Gia Ni lúc trước luôn đối đầu với Cảnh Thiên lại vô cùng yên tĩnh trong buổi duyệt kịch bản một tiếng đồng hồ
sau đó. Cảnh đầu tiên đạo diễn Phan diễn giải là cảnh của Vân Tiêu và Cảnh Thiên, đạo diễn Phan gần như không
hề nhắc đến phần của Vân Tiêu, trọng điểm nhắc nhở đều là phần của Cảnh Thiên.


Tuy cô chưa bao giờ làm diễn viên nhưng cô hiểu nhanh, đạo diễn chỉ giải thích một lát là cô đã hiểu nên thể hiện
bằng cảm xúc như thế nào rồi. Có lẽ trong đó cũng có một phần nguyên nhân do khả năng của nguyên chủ vẫn còn
sót lại.


Lại thêm thực ra tính cách của nữ chính trong Mirror World khá giống với cô, thế nên Cảnh Thiên nghĩ cô hoàn
toàn có thể đảm nhiệm được bộ phim này.


Còn tưởng kiểu đi quan hệ như Cảnh Thiên chắc chắn là một bình hoa, nhưng trong quá trình diễn giải, đạo diễn
Phan phát hiện Cảnh Thiên vô cùng nghiêm túc, cô cũng có thể trả lời rất đúng trọng điểm đổi với các câu hỏi mà
ông đưa ra, điều này khiến đạo diễn Phan rất hài lòng.


Diễn giải xong một cảnh quan trọng, đạo diễn Phan vẫn không yên tâm, bảo Cảnh Thiên và Vân Tiêu diễn tập thử
ngay tại chỗ.


Đoạn này là tình tiết quan trọng để thúc đẩy tình cảm giữa nam nữ chính và sự phát triển của nội dung chính, nội dung là nam chính bị tập kích ở nước ngoài, nữ chính là cô vợ yếu đuối như chú thỏ con trong nhà, không ai ngờ được cô lại là đại ca của đảng H ở nước ngoài. Để cứu nam chính, cô đeo mặt nạ, đứng ở cửa cabin trực thăng, bắn chết kẻ địch xung quanh nam chính một cách chuẩn xác.


Nam chính đang bị vây khốn, ngẩng đầu lên trông thấy nữ chính vừa đẹp vừa ngầu. Cho dù cô đang đeo mặt nạ, nam chính vẫn nhận ra cô ngay lập tức.


Nữ chính rất ngầu, nhưng cô cũng thực sự yếu đuối khi đứng trước mặt nam chính, lại thêm thân phận quân nhân của nam chính, nữ chính càng không dám để nam chính biết thân phận của mình. Vì vậy khi đối mặt với nam chính, thực ra nữ chính vô cùng hồi hộp.


Đạo diễn Phan tưởng Cảnh Thiên sẽ không diễn tả được hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ hòa lẫn với yếu đuối, bề ngoài điên cuồng nhưng bên trong lại như chú thỏ con với nam chính, ai ngờ dưới sự hỗ trợ bằng ánh mắt của Vân Tiêu, Cảnh Thiên lại thể hiện một cách vô cùng hoàn hảo.
 
Chương 173


Hơn nữa đạo diễn Phan còn phát hiện ra rằng, Cảnh Thiên đã học thuộc toàn bộ lời thoại.


Cho dù cô có học thuộc cả lời thoại của người khác ha3y không, đạo diễn tin rằng, cô đã thực sự học thuộc phần lời
thoại của mình rồi.


“Tốt! Rất tốt! Vô cùng tốt!”


Mắt đạo diễn sáng lên,1 ông còn tưởng Cảnh Thiên chỉ là bình hoa thôi. Ban đầu ông định bụng rằng nếu diễn xuất
của Cảnh Thiên tệ quá, ông sẽ cho cô thể hiện hành động nhi9ều hơn, sau đó dạy cô vài biểu cảm, để cô dùng vài
biểu cảm đỏ xuyên suốt cả bộ phim.


Nhưng không ngờ mới chỉ duyệt kịch bản thôi, biểu hiện3 của Cảnh Thiên đã đạt đến mức hoàn mỹ như thế này
rồi. Đạo diễn Phan bỗng cảm nhận được ánh sáng bừng lên giữa trời mây, tâm trạng bức bối bỗng trở8 nên tốt lên
hẳn.


Ông ta lại vô cùng tự tin với bộ phim toàn người có quan hệ này.


Tần Dịch và Hình Mỹ Kỳ bên cạnh nhìn cảnh diễn tay đổi giữa hai người ăn ý và tự nhiên như vậy, sắc mặt đều trở
nên không tốt.


Cảnh diễn tay đối giữa Cảnh Thiên và Vân Tiêu đạt ngay lập tức, cảnh tiếp theo là nữ chính và nữ phụ, tức là cảnh
của Cảnh Thiên và Hình Mỹ Kỳ.


Trong bộ phim, nữ chính và nữ phụ là bạn bè thân thiết, là kiểu tình cảm có thể bỏ mạng vì nhau, có điều nữ chính
yêu nam chính, nữ phụ yêu nam phụ, nhưng người nam phụ yêu lại là nữ chính. Tình bạn này rất dễ tan vỡ, nhưng
với nữ chính và nữ phụ thì họ lại giữ gìn tình bạn rất tốt.


Tình bạn này giữ được chủ yếu là dựa vào nữ phụ chứ không phải nữ chính. Bởi vì người nữ chính yêu là nam
chính, tuyến tình cảm của nữ chính rất ổn định, thế nên việc xử lý tình bạn và tình yêu như thế nào trở thành bài
toán khó đối với nữ phụ.


Đương nhiên, nữ chính cũng biết nữ phụ yêu nam phụ, cô cũng biết rõ tình cảm của nam phụ dành cho mình, vì
vậy nữ chính phải giải quyết quan hệ giữa mình với nam phụ và nữ phụ. Cảnh này là nữ chính và nữ phụ tiếp xúc
với nhau sau khi nam phụ làm tổn thương tình cảm của nữ phụ, sau đó nữ chính và nữ phụ sẽ cùng nhau tiến hành
một nhiệm vụ nguy hiểm.


Sau khi đạo diễn Phan diễn giải nội dung phân đoạn, đến lượt Cảnh Thiên và Hình Mỹ Kỳ tập dượt. Hình Mỹ Kỳ là
Thí hậu nên cũng coi như có địa vị nhất định trong giới phim ảnh, nhưng cô ta vừa mới đọc một câu thoại đã bị đạo
diễn Phan hô ngừng.


“Aggie, cô là nữ phụ, tuy tính cách của cô cũng lạnh lùng và dữ dội nhưng khí thế không được át nữ chính.”


Hình Mỹ Kỳ hít sâu rồi nhìn đạo diễn Phan: “Tôi không hề cảm thấy khí thế của mình quá mạnh mẽ. Còn Cảnh
Thiên, tôi nghĩ cô ấy là đại ca trong giới lính đánh thuê, một lính đánh thuê đỉnh cấp, khi thể trước đó có vẻ hơi yếu
thì phải? Cảnh Thiên, tôi nghĩ khi có nhìn tôi, khí thể nên mạnh hơn nữa.”


Khi Hình Mỹ Kỳ nói, cô ta ngẩng đầu lên khỏi tập kịch bản, bắt gặp đôi mắt sâu lắng và đầy áp lực của Cảnh Thiên.


Hình Mỹ Kỳ giật mình, khi thể của cô ta tụt ngay xuống.


“Cô… cô nhìn tôi như vậy làm gì?”


Cảnh Thiên thôi nhìn ngay lập tức: “Không phải Aggie bảo tôi phải tỏa ra khí thế mạnh hơn khi đối diện với cô à?”


Hình Mỹ Kỳ: …


“Người mạnh mẽ đến mức nào cũng đều sẽ tỏ ra dịu dàng khi đối diện với người yêu và bạn bè mình, tôi không hề cảm thấy biểu hiện của Cảnh Thiên có vấn đề gì cả. Aggie, tôi nghĩ cô nói vậy là không đúng rồi.”


Những gì Vân Tiêu nói đã biến sắc mặt của Hình Mỹ Kỳ trở nên khó coi.


Cô ta theo cạnh Vân Tiêu bao năm rồi, vậy mà vẫn không sánh được với một người mới chưa quen biết được hai tiếng đồng hồ?
 
Chương 174


Đạo diễn Phan cũng gật đầu: “Vân Tiêu nói đúng. Aggie, tuy cô yêu nam phụ nhưng cô cũng rất quý nữ chính, cô
rất coi trọng tình bạn giữa mình 3và nữ chính. Cô phải biết rằng, cô là người có thể liều mạng vì nữ chính bất cứ lúc
nào, vì tình bạn này, cho dù cô yêu nam phụ đến mức nào t1hì cũng có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ. Cô chỉ lặng
lẽ hi sinh vì nam phụ mà thôi.”


Bị người mình thích thuyết giáo, rồi lại bị đạo9 diễn thuyết giáo, Hình Mỹ Kỳ cảm thấy vô cùng mất mặt.


Sau đó làm lại một lần nữa, Hình Mỹ Kỳ vẫn không tìm được cảm giác, trạng thá3i của cô ta vẫn luôn rất mạnh mẽ,
không giống cảm giác khi ở chung với người bạn thân nhất.


Sau đó Hình Mỹ Kỳ báo Cảnh Thiên lấy khí 8thể ra, cô ta khăng khăng là Cảnh Thiên không có khí thế nên mới
khiến cô ta như vậy, hơn nữa cô ta còn cảm giác rằng mình đã đè bẹp Cảnh Thiên.


Vậy mà khi Cảnh Thiên phô bày khí thể ra, Hình Mỹ Kỳ vừa bắt gặp ánh mắt của Cảnh Thiên là sợ sệt.


Cuối cùng đạo diễn Phan đành bảo cô ta tự nghĩ cách tìm cảm giác. Bởi vì ông đã nói rõ điểm quan trọng rồi, nếu
vẫn không làm được thì coi như Hình Mỹ Kỳ đã tự làm mất thương hiệu bản thân.


Hình Mỹ Kỳ vẫn không tin, cô ta nghĩ đạo diễn Phan đang thiên vị Cảnh Thiên, cô ta còn định đến khi quay thật sẽ
tiếp tục dùng thực lực của mình để đè bẹp Cảnh Thiên. Quay phim và duyệt kịch bản không giống nhau, quay
phim còn phải thêm cả hành động nữa.


Sau đó là đến cảnh của Cảnh Thiên và Tần Dịch.


Cảnh Thiên thông qua ngay trong lần đầu tiên.


Nhưng Tần Dịch thì luôn bị hồ ngừng.


Sau ba lần bị hồ ngừng, đạo diễn Phan thắc mắc.


“Tần Dịch, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu là boss phản diện, cậu nên có khí thế mà boss phản diện nên có.


Cậu yêu nữ chính, biết rõ người nữ chính yêu là nam chính nên cậu không đủ nhẫn tâm để hại nam chính. Nhưng
đó là nội tâm của cậu, hình tượng của cậu không cho phép cậu làm một kẻ đáng thương vẫy đuôi như làm sai
chuyện gì khi ở trước mặt nữ chính như vậy. Cậu không phải người như thế. Cho dù tình yêu của cậu dành cho nữ
chính rất thấp hèn, nhưng những gì cậu thể hiện ra vẫn là ngang ngạnh và mạnh mẽ. Cậu đã hiểu chưa?”


Tần Dịch gật đầu, ánh mắt tôi đi, anh ta nói một cách vô cùng khiêm tốn: “Tôi hiểu rồi. Đạo diễn Phan, xin hãy cho
tôi thêm một ít thời gian để tôi thấm nhuần từ từ. Khi chính thức khai mảy, tôi nhất định sẽ thể hiện tốt tình cảm
đối với nữ chính.”


Miệng thì nói với đạo diễn Phan, nhưng khi nói, Tần Dịch lại nhìn về phía Cảnh Thiên.


Cảnh Lạc bên cạnh ấm ức cắn môi dưới, vẻ mặt như bị bắt nạt.


Từ khi giành được Tần Dịch từ tay Cảnh Thiên, Cảnh Lạc cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng bây giờ nhìn thấy
tình yêu nồng nhiệt trong ánh mắt Tần Dịch khi nhìn Cảnh Thiên, lần đầu tiên trong đời, Cảnh Lạc cảm thấy mình
bị Cảnh Thiên giành mất thứ gì đó.


Lạc Dao ngồi phía sau nghe diễn giải đã trông thấy cảnh tượng kỳ cục vừa rồi, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho
Cảnh Thiên vừa mới kết bạn Wechat.


Cảnh Thiên mở Wechat ra, thấy tin nhắn do Lạc Dao gửi đến bèn mở ra xem. “Thiên Thiên, người ngoại tình với trà
xanh Tần Dịch chắc không phải em gái có chứ?” Tuy vẫn đang luyện tập với Tần Dịch nhưng lúc này thực sự chẳng
có việc gì của Cảnh Thiên nữa, cô chán nên bỏ sang nói chuyện với Lạc Dao luôn.


“Sao lại nói vậy?”


“Bởi vì sự hèn hạ ban nãy Tần Dịch thể hiện ra là để cô nhìn thấy tấm lòng thật sự của anh ta. Nhưng tôi thấy em gái cô tỏ ra ấm ức ghê gớm lắm. Cô nói đi, có phải cô bị em gái căm sừng không!”


“Cô có thể đi làm chó săn được rồi đấy.” “Đừng đùa, tôi mà vào giới chó săn thì thực sự không có việc cho đám phóng viên đó nữa đâu.”


“Ừ, trụ cột của giới chó săn.”
 
Chương 175


Đọc được câu này, Lạc Dao suýt bật cười. Đột nhiên cô cảm thấy dường như có một bóng người ở sau lưng mình.


Cô liế3c ra sau lưng.


Ôi chao!


Sao cô lại quên mất là Tân Dương vẫn đang ngồi sau mình nhỉ? Thế Tân Dương có đọc1 được nội dung cuộc nói
chuyện của cô không? Lạc Dạo quay người lại liếc nhìn Tần Dương, thấy ánh mắt anh ta vẫn bình thả9n, khuôn mặt
khôi ngô tuấn tú viết đầy sự lạnh lùng “đừng rớ vào ông đây”.


The…


Chắc là chưa đọc được đ3âu nhỉ?


Cảnh Lạc diễn vai nữ phụ thứ ba, nữ phụ thứ ba là em gái của nữ chính, là kiểu em gái cùng cha khác mẹ, h8ồi nhỏ
bị bệnh màu trắng nên mẹ kế của nữ chính bắt nữ chính khi ấy mới có 3 tuổi hiến tủy cho em gái, dẫn đến DNA của
nữ chính và nữ phụ thứ ba giống nhau. Sau này nữ phụ thứ ba biết nữ chính là tiểu thư nhà giàu đỉnh cấp thì mưu
đồ mạo danh.


Nữ phụ thứ ba là dạng bạch liên hoa điển hình, vô cùng phù hợp với bản thân Cảnh Lạc. Đạo diễn Phan phát hiện
ra, tuy Cảnh Thiên và Cảnh Lạc đều là người mới nhưng lại rất có thiên phú diễn xuất. Hai người đi cửa sau mà
ông coi thường nhất lại diễn đạt tính chất nhân vật nhất.


Ba ngày duyệt kịch bản kết thúc, trường quay cũng đã xây dựng xong, hôm sau sẽ khai máy. Buổi tối đạo diễn mở
tiệc mời mọi người ăn cơm, Cảnh Thiên lại xin phép đến bệnh viện.


Tuy có lọ thuốc do chính tay cô điều chế nhưng cô cũng sợ sự nỗ lực của mình trước đó sẽ thành công cốc trước
đám nói kia, vì vậy cô vẫn phải về xem thế nào, thuận tiện thuyết phục Chiến Lê Xuyên tìm Hồng Lục làm phẫu
thuật cho anh.


Vừa đi đến cửa phòng bệnh, cô thấy Chiến Nghệ Hòa đỏ hoe mắt đi từ bên trong ra. Trông thấy Cảnh Thiên, Chiến


Nghệ Hòa nuốt ngay nước mắt vào trong rồi cười mỉa: “Ha ha, giờ cô hài lòng rồi chứ?”


Cảnh Thiên: ???


Hài lòng cái gì cơ?


Sau khi thắc mắc, Cảnh Thiên nở nụ cười yêu nghiệt và xán lạn: “Tuy không hiểu chị đang hỏi tôi hài lòng về cái gì,
nhưng thấy chị không hài lòng là tôi hài lòng rồi ”


“Cô…”


Chiến Nghệ Hòa thực sự bị Cảnh Thiên chọc cho tức chết, mắt đỏ hoe nhưng cô ta vẫn cười lạnh: “Cô chỉ là một con
đàn bà được nhà họ Chiến mua về để lấy may cho Chiến Lê Xuyên mà thôi, không có thân phận không có tài
nguyên, cô tưởng mình ghê gớm lắm đấy à? Cảnh Thiên, có giỏi thì cô cầu mong cho Chiến Lê Xuyên luôn khỏe
mạnh đi, nếu không tôi sẽ khiến kết cục của cô còn thảm hại hơn tới bây giờ gấp trăm lần!”


“Chiến Nghệ Hòa!”


Chiến Vũ Hằng sầm mặt đi từ trong phòng bệnh ra, nghe thấy tiếng chửi của Chiến Nghệ Hòa, anh ta vừa cạn lời
vừa tức giận, gầm lên.


Chiến Nghệ Hòa giật mình, vội vàng quay người lại. Cô ta thấy một bóng người cao lớn mạnh mẽ bước đến, lửa
giận đang ngùn ngụt trên khuôn mặt gần như muốn đốt cô ta thành tro.


“Xin lỗi đi!”


Nghe thấy cậu ra lệnh này, Chiến Nghệ Hòa muốn trào nước mắt.


Cô ta cảm thấy từ sau khi gặp phải Cảnh Thiên, cô ta đã gặp hết vận xui của cả cuộc đời này. Chiến Nghệ Hòa hít
sâu một hơi: “Xin lỗi.”


“Chị xin lỗi tối vì cái gì?”


“Tôi không nên chửi cô, tôi không nên nói những lời ban nãy, mong cô hãy tha thứ cho tôi.”


Ngay sau đó, Cảnh Thiên giơ tay lên và một cái “bốc” khiển Chiến Nghệ Hòa không đứng vững nổi, ngã thẳng vào
lòng Chiến Vũ Hằng, tai ong lên.


“Co…”


“Bốp!”


Lại là một cái tát không hề nương tay.


“Cảnh Thiên!” Chiến Nghệ Hòa xù lông lên.


Cảnh Thiên mỉm cười: “Cái tát này là tôi đánh thay ông nội.”
 
Chương 176


“Là người nhà họ Chiến mà chị lại cầu mong Chiến Lê Xuyên chất, có tin tối đi báo lại, ông nội sẽ đuổi thẳng cổ chị
ra khỏi nhà 3họ Chiến, từ nay chị sẽ chẳng còn gì nữa không?”


Chiến Nghệ Hòa biến sắc.


Ban nãy cô ta thực sự giận quá hóa hồ1 đồ rồi.


“Cái tát thứ hai là tôi đánh chị. Bởi vì A Xuyên là chồng tôi, chị rủa chồng tôi chết ngay trước mặt tôi, lại 9còn uy
hiếp tôi. Chiến Nghệ Hòa, tôi nói luôn nhé, tôi không chấp nhận mấy câu xin lỗi từ trên trời rơi xuống đầu, sau này
mà m3uốn xin lỗi thì đưa cái mặt ra đây trước đã, tôi tát thoải mái rồi chị hẵng nói xin lỗi, như vậy có lẽ sẽ có thành
ý hơn đấy.”8


Chiến Nghệ Hòa mạnh mẽ nhưng cô ta nhận ra Cảnh Thiên còn mạnh hơn cô ta rất nhiều. Cô ta cảm thấy mình sắp
tức chết vì con đàn bà chết tiệt này rồi.


“Bây giờ lỗi đã xin rồi, chị cũng nên nói xem vì sao mới ba ngày không gặp, chị vừa trông thấy tôi đã long sòng sọc
lên như thấy kẻ thù đi chứ?”


Dáng vẻ Cảnh Thiên không khác gì đám côn đồ lợn chết không sợ nước sôi, Chiến Nghệ Hòa nhìn rõ rồi, con đàn
bà này chính là cái loại mặt dày mày dạn vô liêm sỉ. Nói chuyện với Cảnh Thiên không khác gì vấy bẩn khí chất của
mình!


Thế là cô ta thay đổi hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ bình thường mà nhìn sang Chiến Vũ Hằng với vẻ đáng
thương, cô ta mong có thể nhận được sự che chở của Chiến Vũ Hằng, bởi vì dù gì thì cô ta cũng là người của Chiến
Vũ Hằng, cô ta luôn làm việc cho anh ta.


Cô ta làm nhiều việc như vậy cũng chỉ để Chiến Vũ Hằng sớm ngày lấy được vị trí Tổng giám đốc điều hành của
AUPU Group mà thôi.


Nhưng cô ta lại kinh ngạc phát hiện ra rằng Chiến Vũ Hằng lại đang nhìn chằm chằm Cảnh Thiên đang nhe nanh
múa vuốt, cho dù Cảnh Thiên đã tát cô ta hai cái liền ngay trước mặt anh ta, Chiến Vũ Hằng vẫn hoàn toàn không
có ý định đòi lại công bằng cho cô ta.


Thậm chí trong đôi mắt điềm đạm sâu lắng của anh ta còn có… nét cười?


Con hồ ly tinh chết tiệt này!


Quyến rũ được Chiến Lê Xuyên rồi lại muốn quyến rũ cả Chiến Vũ Hằng nữa! Mặt Chiến Nghệ Hòa trắng bệch,
ánh mắt nhìn Cảnh Thiên đong đầy hận thù.


“Chậc chậc, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, không thì có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng chị muốn hại tôi nên tiên hạ thủ vi
cường đấy.”


Cơn giận lên đến đỉnh điểm, Chiến Nghệ Hòa bật cười.


Tiên hạ thủ vi cường?


Chiến Nghệ Hòa bỗng thấy mình thực sự vô cùng ngu ngốc.


Vì sao cô ta lại phải đối đầu trực diện với loại đàn bà này? Đằng nào thì Chiến Lê Xuyên cũng thành đồ bỏ đi rồi, cô
ta còn nhiều cách để dạy dỗ con đàn bà này lắm!


“Thiên Thiên, xin lỗi cô, mấy hôm nay bận việc của chú ba quá nên tôi không biết Nghệ Hòa lại lén tôi để Tần Dịch
và Cảnh Lạc tiếp tục tham gia bộ phim Mirror World. Ban nãy chú ba gọi Nghệ Hòa vào để hỏi về chuyện này,
đồng thời miễn chức phó chủ tịch của Nghệ Hòa coi như hình phạt, sau này nếu cô cần gì thì có thể trực tiếp tìm
tôi.”


“Hóa ra là vậy.”


Cảnh Thiên bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Chiến Nghệ Hòa trở nên khác lạ, cô hỏi: “Chắc không phải chỉ có gì đó với
thằng cha trà xanh Tần Dịch kia chứ?”


Chiến Nghệ Hòa mở to mắt, cô ta không dám tin vào những gì mình nghe được: “Tôi có gì với anh ta? Không phải cô mới có gì với anh ta à?”


Nhưng Cảnh Thiên lại trả lời rất ngang nhiên: “Nếu chị không có gì với anh ta thì cần gì phải dùng tài nguyên của nhà họ Chiến để nuôi anh ta? Chị thế này có khác gì nữ đại gia bao nuôi trai trẻ đâu? Còn về tôi ấy à, nếu tôi mà có gì với anh ta thì lúc đó lại nhất quyết đòi mấy người hủy vai của anh ta đấy?”


Cảnh Thiên vỗ bờ vai Chiến Nghệ Hòa đang run lên vì tức: “Nếu đã yêu rồi thì đừng buông tay, Tần Dịch với chị cũng xứng đôi vừa lứa lắm đấy.”


Nói xong, cô đã lắc vòng eo nhỏ, kéo cửa phòng bệnh ra.
 
Chương 177


“Ai có gì với Tần Dịch cơ?” Chiến Nghệ Hòa nổi điên lên, nhìn sang Chiến Vũ Hằng: “Có phải cô ta bị điên rồi
không? Rõ ràng là cô ta qua lại v3ới Tần Dịch cơ mà!”


Nhưng ánh mắt Chiến Vũ Hằng nhìn Chiến Nghệ Hòa đã lạnh lẽo vô cùng.


“Không chỉ làm mất cổ phần của chi t1hứ, bây giờ đến cái ghế phó chủ tịch Trung Bác cũng bị cô làm mất rồi, sao cô
lại ngu ngốc như thế này được nhỉ? Gây chuyện cho Cảnh Thiên và9 tận dụng chức vụ và cổ phần để giành lợi ích
về cho tôi, rốt cuộc là cái nào quan trọng hơn? Cô thực sự muốn cút khỏi nhà họ Chiến đến thế c3ơ à?”


Chiến Nghệ Hòa vô cùng ấm ức: “Rõ ràng là cô ta quá đáng! Anh không thấy cô ta không hề tôn trọng em à? Cho
dù là đang ở ngay t8rước mặt anh, cô ta cũng tát em hai cái! Em đã nhẫn nhịn đến nước này rồi, anh không những
không an ủi em mà còn mắng em nữa!”


Nhưng Chiến Vũ Hằng chỉ lạnh lùng nhìn Chiến Nghệ Hòa, sau đó nhả ra ba chữ qua kẽ răng: “Đáng đời cô.”


Chiến Nghệ Hòa: … “Cả AUPU gần như đều được ông nội tặng cho Chiến Lê Xuyên rồi, cô ta là bà chủ trong nhà,
cần gì phải tôn trọng đứa con gái chi thứ như cô? Cô ảo tưởng về địa vị của mình hơi quá rồi thì phải?”


Chiến Nghệ Hòa:


“Vai diễn đó là ông nội cho cô ta, cô ta bị quản lý chơi xỏ, bỏ chút tiền ra bù vào là được rồi, sau này còn có thể lấy
được nhiều tiền hơn từ chỗ ông nội. Nếu cô không làm chủ được thì có thể đưa cô ta đến gặp tôi. Nhưng cô đã làm
gì? Bị Chiến Lê Xuyên lấy mất vị trí giám đốc quản lý nghệ sĩ rồi mà cô còn dám giữ Tần Dịch và Cảnh Lạc lại, hơn
nữa còn tốn nhiều tiền của Trung Bác như thể chỉ để gây thêm chuyện cho Cảnh Thiên. Chiến Nghệ Hòa, rốt cuộc
đầu có chứa cái gì vậy?”


Chiến Nghệ Hòa chỉ có thể im lặng đứng yên hứng trọn cơn giận của Chiến Vũ Hằng.


Bởi vì cô ta cũng thấy hối hận vì chuyện này rồi.


Cô ta thực sự không ngờ được rằng Chiến Lê Xuyên có thể ngang nhiên bãi miễn chức vụ phó chủ tịch Trung Bác
của cô ta sau khi ông trẻ đã cắt mất 60% lợi nhuận của chị thứ rồi.


Khi Chiến Lê Xuyên đã đơn phương quyết định, đồng thời cho trợ lý đưa thắng quyết định bãi miễn nhân sự này
lên hội đồng quản trị, chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa, cô ta mới cảm thấy vô cùng hối hận.


Cô ta cực kỳ căm ghét Cảnh Thiên, Cảnh Thiên làm cô ta phải chịu tát, nhưng so với chức phó chủ tịch Trung Bác,
đừng nói một cái tát, có là một trăm cái tát thì cũng không sánh được.


“Anh cả, anh giúp em với!”


Chiến Nghệ Hòa nằm lấy tay của Chiến Vũ Hằng bằng cả hai tay, ánh mắt khẩn cầu.


“Em mới là cánh tay của anh, anh xin chú ba hộ em với!”


Những Chiến Vũ Hằng chỉ giận dữ hất tay Chiến Nghệ Hóa ra, hất mạnh đến mức làm cô ta loạng choạng.


“Tự gây chuyện thì tự đi mà chịu. Còn tôi, tôi có cô là một cánh tay thì cũng có thể có các cánh tay khác. Đừng
tưởng có thể đứng cạnh tôi thì cô có thể thích làm gì thì làm, đến tối mà còn không làm nổi, rốt cuộc là ai cho cô
dũng khí để đi chọc vào vảy ngược của chủ ba thế?”


Chiến Nghệ Hòa phát điên lên vì hối hận rồi.


Đa số tiền của chi thứ đều nằm trong tay ông nội cô ta, đến lúc phân chia sẽ chia cho bố cô ta một phần, sau đó chia tiếp cho chú hai một phần, sau đó nữa mới đến lượt các cháu như cô ta, số tiền đến tay cô ta chẳng đáng là bao. Có thể nói, 90% thu nhập của cô ta đều đến từ Trung Bác.


Trung Bác không chỉ là công ty sản xuất phim Trung Bác mà còn có công ty bất động sản Trung Bác. Một là phim ảnh, một là bất động sản, cô ta chỉ mới động vào Cảnh Thiên một chút mà tất cả đã biến mất hết rồi.


Cô ta không thể chấp nhận nổi!
 
Chương 178


“Thế… thế thì em nên làm thế nào? Anh cả, anh biết là em không có gì cả, em chỉ có anh thôi. Nếu đến anh mà cũng
không g3iúp em thì em thực sự không biết phải làm thế nào nữa.”


Nói xong, Chiến Nghệ Hòa lao thẳng vào người Chiến Vũ Hằn1g mà khóc, đầu tựa vào ngực anh ta.


Nhìn cô ta lúc này yếu đuối như vậy, không hề giống một người phụ nữ mạnh mẽ 9bình thường, Chiến Vũ Hằng
vẫn thấy mềm lòng.


Chiến Vũ Hằng đưa tay gạt đi những giọt nước mắt sắp sửa rơi lên bộ3 u phục của mình, anh ta đẩy cô ta ra khỏi
người mình rồi mới nói: “Trước khi trở thành Tổng giám đốc điều hành của AUPU 8Group, tôi không có cách gì
giúp được cô cả.”


Chiến Nghệ Hòa: …


Muốn đẩy Chiến Lê Xuyên đi, trở thành Tổng giám đốc điều hành của AUPU Group, nói nghe dễ thế?


Nhưng Chiến Nghệ Hòa vẫn vội vàng nói: “Chắc chắn bố em sẽ đứng về phía anh, bây giờ chỉ còn ông nội thôi,
thực ra ông nội em cũng ủng hộ anh nhiều hơn, bởi vì trừ Chiến Lê Xuyên ra thì anh là cháu trai duy nhất của nhà
họ Chiến rồi. Em sẽ thuyết phục ông nội vận động các thành viên hội đồng quản trị bầu chọn anh làm Tổng giám
đốc điều hành trong kỳ họp hội đồng quản trị tới.”


Chiến Vũ Hắng nghe được điều mình muốn nghe nên khẽ cong môi.


“Chuyện này liên quan đến tương lai sau này của cô, thế nên tốc độ phải nhanh vào nhé. Trước khi cuộc tuyển chọn
Tổng giám đốc điều hành kết thúc, trừ phi cô đi bảo Cảnh Thiên xin chú ba phục chức cho cô, còn lại thì không còn
cách nào nữa đâu.”


Nói xong, Chiến Vũ Hằng sải chân bỏ đi.


Chiến Nghệ Hòa: …


Cảnh Thiên bước vào phòng bệnh, bên trong là người máy hành động vô cùng linh hoạt và đã từng chửi cô.


Mắt Cảnh Thiên sáng lên.


“Tiểu Xuyên!!!”


Chiến Lê Xuyên: ???


Cô đang gọi anh à? Không phải cô luôn gọi anh là A Xuyên sao?


“Cô đang gọi tôi à?”


Chiến Lê Xuyên còn chưa kịp lên tiếng thì người máy đã nói trước.


Thấy thái độ lần này của người máy đối với mình đã tốt hơn một chút, Cảnh Thiên càng thích hơn. Mắt cô sáng lên,
cô còn chưa kịp gật đầu thì người máy đã nói: “Tôi không phải là Tiểu Xuyên, tôi là người máy chuyên môn phụ
trách việc hộ lý, cô có thể gọi tôi là Số 1.”


“Lần trước mày gặp tao còn ghét tạo mà, sao lần này gặp lại không chửi nữa?”


Nói xong, Cảnh Thiên nghiêng đầu nhìn người máy, mái tóc buộc đuôi ngựa sau gáy cũng nghiêng đi một cách
đáng yêu.


Chiến Lê Xuyên: …


Người máy mà cũng tán tỉnh nữa.


Những Chiến Lê Xuyên nghĩ đến gì đó, thầm nhủ không ổn, đang định lên tiếng ngắt lời Số 1 thì nó lại nói một cách
vô cùng “nghiêm túc”: “Bởi vì anh ấy đã tiến hành cải tạo tôi, như vậy thái độ của tôi đối với cô sẽ tốt hơn một chút.


Sau này cô có thể nói chuyện thoải mái với tôi, tôi sẽ không chửi cô, ghét cô nữa.”


Chiến Lê Xuyên: …


Vẫn phải sửa chút nữa.


“Hả? Ha ha ha ha…” Cảnh Thiên cười to trước người máy thật thà khai hết như hòa thượng.


Đây là lần Cảnh Thiên cười to sảng khoái nhất, nhưng Chiến Lê Xuyên lại mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt sâu
thẳm.


Lúc này Cảnh Thiên đang tựa vào thành giường anh, đứng rất gần anh. Thậm chí chỉ cần có cựa quậy một chút, Chiến Lê Xuyên cũng có thể cảm nhận được giường bệnh của mình đang rung lên. Khoảng cách này đã vượt quá giới hạn an toàn bình thường giữa anh và phụ nữ rồi.


Nhưng anh không hề thấy ghét khoảng cách này.


Không chỉ vậy, tơ máu dày đặc trong mắt và sự lạnh lùng phảng phất đã dịu đi rất nhiều vì sự gần gũi của cô. Nụ cười của cô gái này quá đẹp và quyến rũ, tựa một con yêu tinh chỉ biết câu hồn đoạt phách người ta, nhưng cô lại mang cả vài phần trong sáng khó nhận ra. Cảm giác này…


Giống như sinh linh thuần khiết nhất từ thuở hồng hoang, báu vật trời sinh nhưng không vương bụi trần.
 
Chương 179


Hai thái cực trái ngược nhau xuất hiện trên cùng một con người, hơn nữa còn vô cùng hòa hợp.


Thế anh có thích tôi không, anh trai?3”


Cảnh Thiên như một con yêu tinh, không chỉ tán tỉnh Số 1 bằng ngôn ngữ mà thậm chí còn khoác tay mình lên vai
Số 1.


Chiế1n Lê Xuyên: …!!


Số 1 bị Cảnh Thiên tán tỉnh, nó vừa vất vả nói ra chữ “thích” vừa bắt đầu xuất hiện vòng tròn choáng váng ở mắt.9


“Cô… đừng chạm vào tôi…”


Chiến Lê Xuyên mở to mắt nhìn người máy có thể coi là hoàn hảo bắt đầu chập mạch dưới sự trê3u chọc của Cảnh
Thiên.


Anh…


Quên mất có người thích động chân động tay rồi.


Lần trước động chấn động tay, người 8máy còn có thể gạt phăng Cảnh Thiên ra, nhưng lần này, anh để người máy
chấp nhận Cảnh Thiên về tình cảm nhưng cơ thể vẫn tiếp tục cài đặt hệ thống không cho phép người khác chạm
vào. Hai hệ thống mâu thuẫn với nhau, dẫn đến chập mạch.


Cảnh Thiên cũng phát hiện điểm khác thường nên vội vàng bỏ tay mình ra. Nhưng người máy vẫn tự động tắt
nguồn. Nó biến về hình dạng một cái bàn, sau đó dựa vào góc tường. Bảo sao lần nào cô vào phòng Chiến Lê Xuyên
và các nơi khác trong nhà họ Chiến đều không thấy người máy này, hóa ra là biết biển hình.


“Sao tôi thấy nó bị khuyết thiếu về tính cách nhiều thế nhỉ?”


Chiến Lê Xuyên: …


Cảnh Thiên lại tiếp tục cảm thán: “Tính anh vẫn tốt hơn.”


Đây là lần đầu tiên Chiến Lê Xuyên được người ta khen ngợi tính cách, anh khẽ nhướn mày.


“Cô nghĩ tôi tốt tính?”


“Tốt mà.” Cảnh Thiên thật thà trả lời. “Người có vị thể cao đều sẽ có phong thái mà người vị thế cao nên có.”


Ánh mắt Chiến Lê Xuyên trở nên dịu dàng hơn. Thực ra anh vẫn luôn như thế này, đối xử với bình đẳng với tất cả
mọi người.


“Nhưng hơi kiêu ngạo, lại còn hơi ngượng nghịu, giống như mấy đứa nhóc trẻ trâu mới biết yêu nhưng lại không
biết nên đối xử với người ta như thế nào ấy.”


“Mới biết yêu?” Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên: “Cô nghĩ tôi thích cô à?”


Câu hỏi này là để hỏi cô, cũng để hỏi chính anh.


Anh không hề bài xích cô, thậm chí còn mong đợi cô đến, đó là vì cô là vợ anh, hơn nữa cô đã cứu anh hai lần liên
rồi.


Thế nên anh cũng không biết mình không bài xích cô vì cô từng cứu mạng anh, hay là vì thực sự thích cô.


Nghe câu hỏi nghiêm túc của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên cười như một con cáo.


“Cười gì?”


“Anh đã thế này rồi mà vẫn có thể thích ai đó được cơ à? Được rồi, câu hỏi này chờ anh khỏe lại rồi nói tiếp nhé!”


Đôi mắt sâu của Chiến Lê Xuyên nheo lại đầy nguy hiểm.


Nên biết rằng người bình thường mà nói câu như này trước mặt anh, cho dù chỉ liên quan với chủ đề này thôi, e
rằng kết cục đều sẽ là chết tươi.


Người phụ nữ này dám ngang nhiên giễu cợt anh bị bại liệt!


Còn có lòng thương cơ bản nhất không vậy?


Quan trọng là, anh lại còn không hề thấy giận. “Cô chê tôi bị liệt?”


Giọng Chiến Lê Xuyên hơi trầm xuống, nếu là người phụ nữ khác thì chắc chắn sẽ sợ đến tái nhợt cả mặt. Nhưng
Cảnh Thiên lại vẫn vô tâm như trước, cô cười tươi rói.


“Trông bệnh lâu ngày, hiếu thảo còn đâu, với cả tôi còn chẳng phải con gái anh.”


Chiến Lê Xuyên: …


Đối diện với cô gái đầu tiên dám thể hiện sự coi thường anh một cách rõ ràng như thế này, anh lại không biết nên nói gì.


“Có điều…”
 
Chương 180


Cảnh Thiên đổi hướng: “Ai mà chẳng có lúc ốm bệnh, chờ khi anh đứng dậy được rồi…” Cảnh Thiên quan sát nơi
đang được chăn che lấp trên n3gười Chiến Lê Xuyên bằng đôi mắt xinh đẹp: “Anh đẹp trai thế này, vóc dáng cũng
đẹp, tôi sẽ không chê anh nữa đâu.”


Cảnh Thiên th1ề, “chế” mà cô đang nói chỉ là chê kiểu bệnh tật do nằm lâu trên giường không thể động đậy mà
thôi, chứ không phải kiểu chế sau này anh c9ó thể đứng dậy được rồi, cô sẽ muốn làm gì làm gì đó với anh. Cô chỉ
muốn nói rằng Chiến Lê Xuyên cao thế này, vóc dáng lại đẹp thế này, 3nếu anh có thể đứng dậy được, người như
anh làm gì có ai chê nổi.


Những Chiến Lê Xuyên lại cảm thấy đây là một sự cổ vũ vô cùng t8o lớn.


Lần đầu tiên bị một cô gái tuyên bố chủ quyền một cách ngang ngược và khác biệt như vậy, tại anh bỗng đỏ bừng
lên.


Cảnh Thiên cũng nhìn thấy tại Chiến Lê Xuyên đó. Một người đàn ông vừa đẹp trai vừa ngầu đột ngột đỏ như cả
tai, đây là một sự tương phản vô cùng đáng yêu. Cảnh Thiên cũng thấy Chiến Lê Xuyên đỏ tại rất đáng yêu, nhưng
cô vẫn hiểu nhầm. “Sao thế? Giận à? Yên tâm đi, anh chắc chắn có thể đứng dậy được. Cái miệng tôi thiêng lắm
đấy.”


Giận?


Chiến Lê Xuyên liếc nhìn cô gái nhỏ đang chân thành xin lỗi anh. Thôi vậy, giận thì giận.


Anh còn tưởng một người đến người máy mà cũng có thể tán tỉnh đến mức chết máy như cố chắc chắn là một cao
thủ tán trai, kết quả lại khác với những gì anh nghĩ, cô gái này là một kẻ ngốc trông giống cáo già mà thôi.


Thấy Chiến Lê Xuyên không nói năng gì, Cảnh Thiên tưởng là anh giận thật nên gãi đầu.


Cô nghĩ có lúc cái miệng chuyên chọc người ta tức chết của mình cũng nên lựa lời một chút. Đâm chọt không thèm
nương tay như vậy hơi lạc quẻ so với bề ngoài dịu dàng xinh đẹp của cô.


Thực ra Chiến Lê Xuyên rất tốt.


Biết rõ rằng cô đã có người mình thích, không những không tức giận ghen tuông mà còn lặng lẽ giúp cô.


Đầu tiên là giúp cô chỉ trích Chiến Nghệ Hòa một cách gay gắt ngay trước mặt các quản lý cấp cao, bãi miễn thân
phận giám đốc quản lý nghệ sĩ của cô ta, giành lại vai nữ chính cho cô. Sau đó anh lại sai người xử lý tay phóng
viên Tần Dịch gọi đến chụp trộm cô ở cổng nhà. Bây giờ, sau khi biết Tần Dịch và Cảnh Lạc vẫn còn trong danh
sách diễn viên, anh lại bãi miễn cả chức phó chủ tịch Trung Bác của Chiến Nghệ Hòa,


Chưa xét chuyện anh chỉ là một người bị liệt nặng, phải nằm yên trên giường, có thể chết bất cứ lúc nào vì suy nội tạng, rất nhiều ông chồng thật sự tay chân đầy đủ cũng không có mấy ai có thể làm nhiều việc như vậy vì vợ của mình.


Vì vậy Cảnh Thiên nghĩ có lẽ mình hơi quá đáng khi xát muối lên vết thương của Chiến Lê Xuyên.


“Ừm, nếu anh không tin thì tôi có thể cá cược với anh.” Chiến Lê Xuyên nhìn vẻ bất an và ý xin lỗi vô cùng chân thành lấp lánh trong ánh mắt cô, ý cười sâu trong đôi mắt anh càng đậm thêm.


Bình thường trừ anh và ông nội ra, cô gái nhỏ này luôn tỏ vẻ như một con cáo giảo hoạt trước mặt tất cả mọi người, lúc này lại hiếm khi tỏ ra trong sáng như vậy, Chiến Lê Xuyên gật đầu: “Được, cô muốn cược cái gì?” “Cược…một năm, à không, nửa năm, nếu anh có thể đứng dậy được.” Nghe thấy thời hạn này, Chiến Lê Xuyên lại thấy tim mình rung lên mạnh mẽ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom