Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 369


“Xong rồi, toàn bộ thần kinh cột sống của anh đã được khai thông, nhưng vì xương ngực bị gãy mấy tháng nay, dẫn
đến cột sống xuất hiện một vài chỗ bị3 tắc nghẽn. Bây giờ tôi phải thông cho anh từ phần đầu, xem tuần hoàn trong
cơ thể anh như thế nào, nếu chỗ nào đau thì anh có thể nói với tôi.”
“Được.”
Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã đau đến mức mồ hôi đầm đìa, mồ hôi trên lưng gần như bị gạc lau khô rồi lại chảy ra,
lau khô lại chảy9 ra. Nhưng giọng nói của Cảnh Thiên vừa dứt, Chiến Lệ Xuyên đã đau đến mức năng run cầm cập
rồi mà vẫn đáp lại không do dự.
“Cô cứ làm đi, k3hông cần lo lắng cho tôi.”
Cảnh Thiên nhìn đâm đắm vào Chiến Lệ Xuyên.
Thành thật mà nói, ngay cả những người suốt ngày bị thương mà8 cô tiếp xúc, đối mặt với cơn đau gần như có thể
nói là lột da rút gân đều sẽ kêu lên ầm ĩ.
Chiến Lệ Xuyên thực sự không giống một doanh nhân bình thường.
Ngoại trừ khi bị người khác chạm vào, rên rỉ vì động chạm đến vết thương khi nôn, còn lại toàn bộ quá trình đều
không nên một tiếng nào.
“Anh nhớ là chỗ nào đau thì nói cho tôi biết nhé.”
“Được.”
Cô đâm kim vào long huyệt của Chiến Lệ Xuyên.
Một lực mạnh từ long huyệt đi xuống, thẳng đến các dây thần kinh cổ, luồng khí này mới bắt đầu chạy, Chiến Lệ
Xuyên đã cảm thấy đau rồi, nhưng anh lại không kêu tiếng nào. Cho đến khi nguyên khí đi thẳng xuống, Cảnh
Thiên cảm thấy hơi tắc nghẽn, lúc này mới thắc mắc nhìn Chiến Lệ Xuyên.
“Sao anh không kêu đau?” Chiến Lệ Xuyên: “Không sao, tôi chịu được.”
Hồng Lục thấy vậy thì cười nói: “Cậu ba, giáo sư J muốn khai thông thần kinh trên khắp cơ thể cậu, cái này cậu
không cần phải nhịn, chỗ nào đau thì dùng ở chỗ đó. Như vậy thì sau khi khai thông, cậu sẽ cảm thấy cả người
thoải mái.”
Lục Kỷ Niên không may mắn như vậy đâu. Sau khi các tế bào thần kinh của anh ta được khai thông là được rồi, còn
lại đều phải dựa vào sự nỗ lực phục hồi chức năng một hai năm sau của anh ta


Cho nên…
“Anh nói với tôi là đau chỗ nào, sau khi tôi khai thông cho anh rồi thì anh có thể nhanh chóng đứng lên được thôi.”
Chiến Lệ Xuyên giật mình, vội nói: “Chỗ nào tôi cũng đau.”
Cảnh Thiên: …
Người này coi cô như cu li đúng không?
Vừa nói xong, Chiến Lệ Xuyên đã cảm thấy mình quá đáng nên bổ sung thêm: “Nếu giáo sư J cảm thấy mệt, tôi có
thể xuống giường rồi mới làm.”
“Xuống giường rồi mới làm không hiệu quả bằng làm luôn bây giờ, tôi cần phải khai thông hết tất cả cho anh trong
ngày hôm nay.” Tối nay nước linh tuyền của cô sẽ biến thành bộ dạng như lúc trước. Dù sao thì cũng đã tổn mất cả
tỷ tiền dược liệu của cô, hơn nữa còn đều là dược liệu quý giá.
Chiến Lệ Xuyên im lặng.
Cả đời này anh sẽ ghi nhớ chuyện cô đối tốt với anh, cả đời sẽ không phụ lòng cô.
Sau đó, bất kỳ chỗ nào chỉ hơi đau, Chiến Lệ Xuyên cũng sẽ kêu lên. Sau khi Cảnh Thiên dùng nguyên khí giúp anh
khai thông mấy lần mới chuyển sang nơi khác.


Sau đó Chiến Lệ Xuyên lại kêu lên.


Cử như vậy, ca phẫu thuật vốn được quyết định làm trong ba tiếng, cuối cùng cần đến tận bốn tiếng rưỡi mới xong.


Nhưng kết quả của bốn tiếng rưỡi là Cảnh Thiên đã giúp Chiến Lệ Xuyên thông suốt mọi dây thần kinh trong người. Thậm chí còn thông suốt đến mức ngay cả khi Chiến Lệ Xuyên còn khỏe mạnh cũng không thể đạt đến được.


Lúc đầu thì rất đau, nhưng lần cuối cùng Cảnh Thiên đẩy nguyên khí chạy trong người Chiến Lệ Xuyên, ngay cả Cảnh Thiên cũng phát hiện ra trong cơ thể của Chiến Lệ Xuyên không còn bất kỳ chướng ngại nào.
 
Chương 370


Đây cũng là lý do tại sao Đổng Duyệt Đồng có thể luyện tập võ thuật cổ xưa và có được chân khỉ.
Chính là bởi vì Cảnh Thiên đã từng coi 3Đồng Duyệt Đồng là em gái của mình, khai thông toàn bộ kinh mạch trên
người cô ta.
Lúc đó Saka mới mười tuổi, còn khá ngây thơ, không 1hiểu lòng người hiểm ác. Sau này, cho dù Tiết Tấn Nguyên
có cầu xin cô mười mấy năm cô cũng không quan tâm đến đối phương.
Không ngờ n9gười thứ hai mà cô khai thông toàn bộ kinh mạch lại là Chiến Lệ Xuyên.
Cảnh Thiên ước tính với sự thông minh tài trí của Chiến Lệ Xuyê3n, chỉ sợ không quá năm năm anh sẽ có thể vượt
qua Đổng Duyệt Đồng bây giờ.
Đổng Duyệt Đồng luôn thích giả vờ giống như một bông hoa t8rắng nhỏ sắp tàn trong gió nhưng trên thực tế, sức
chiến đấu của cô ta vô cùng mạnh mẽ. “Được rồi, phẫu thuật đã thành công rồi. Lưng anh có một vết thương dài
3cm, để tránh để lại sẹo, tôi đã dùng chỉ sinh học để khâu. Nếu muốn vết thương ở phần lưng khép lại nhanh hơn
thì dù có thể cử động rồi cũng đừng nhảy nhót lung tung.”
Chiến Lệ Xuyên vẫn đang nghe cô nói, nhưng lại phát hiện không có lời sau và dặn dò gì nữa.
Vấn đề của anh là vết thương dài 3cm sau lưng có để lại sẹo không ạ?
Lẽ nào vấn đề của anh không nên là bao lâu sau thì có thể làm phục hồi chức năng?
Bao lâu sau thì có thể thực sự xuống giường?
Bao lâu sau thì có thể đi lại bình thường?
Sau khi Cảnh Thiên dặn dò câu này thì nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Chờ đã.”
Chiến Lệ Xuyên vẫn không thể nhịn được mà gọi cô lại. Sau khi anh xuống giường, cô sẽ không phải là giáo sư J
nữa, anh có thắc mắc thì cũng không biết phải làm sao.
Cảnh Thiên dừng lại nhìn anh: “Cậu ba còn có chuyện gì nữa không?”
“Vậy thì… bao lâu nữa tôi có thể làm phục hồi chức năng?”
Cảnh Thiên: …


“Tôi đã giúp anh khai thông tất cả dây thần kinh rồi.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Không cần, dù sao thì ông cụ Chiến đã dùng 10% cổ phần của tập đoàn nhà anh để mua sự khỏe mạnh của anh
rồi.”
“Còn có 10% của tôi nữa.” Chiến Lệ Xuyên lập tức nói.
Cảnh Thiên suýt đã quên mất, vừa nghe thấy lời nhắc nhở này, mắt cô lập tức cong lên.
“Kể từ hôm nay, tôi chính là cổ đông lớn của tập đoàn AUPU rồi.” “Ừ.” Nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tâm trạng của
Chiến Lệ Xuyên cũng rất tốt. “Vậy thì tôi đi trước đây, cậu ba nghỉ ngơi tốt nhé.” Không phải…
Chiến Lệ Xuyên hơi ngơ ngác.
“Giáo sư J.”
“Còn có vấn đề gì sao?”
“.. Cô còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Khi nào thì tôi mới có thể bắt đầu phục hồi chức năng? Khi nào thì
mới có thể xuống giường được? Khi nào mới có thể đi lại như người bình thường?”
Lúc này Cảnh Thiên mới nhận ra rằng đối phương không hiểu lời cô vừa nói.
“Lúc trước anh không thể cử động, không thể đi lại được là vì cột sống bị gãy, tủy xương bị tổn thương, tế bào thần
kinh bị đứt đoạn. Bây giờ tôi đã khôi phục lại toàn bộ tế bào thần kinh cho anh rồi, như vậy sẽ không tồn tại vấn đề
bị giới hạn hành động nữa. Bây giờ vấn đề của anh chỉ là mũi khâu bằng chỉ sinh học vừa rồi, chỉ cần anh không
kéo ra là được.”
Lần này Chiến Lệ Xuyên đã hiểu rồi, mắt anh mở to.


Trong nhận thức của anh, ngay cả khi ca phẫu thuật thành cong bất thương thì anh cũng sẽ phải đối mặt với việc phục hồi chức năng.


Nếu phục hồi chức năng không tốt thì cho dù sau này có thể đi lại được cũng giống như liệt nửa người.


Mong ước lớn nhất của anh là có thể đứng lên và đi lại như một người bình thường. Ngay cả khi anh không thể đi bộ quá lâu, anh cũng chấp nhận.


Không ngờ, kết quả lại là…


Còn chằng cần phục hồi chức năng!!!
 
Chương 371


“Tức là… chỉ cần vết khâu khỏi hẳn thì tôi có thể đi lại rồi à?” Chiến Lệ Xuyên cảm thấy giọng mình run lên vì phấn
khích.
Khóe môi Cảnh 3Thiên nhếch lên làm chiếc mặt nạ hồ ly vốn dĩ đã yêu mỏ càng sống động hơn.
“Không cần đợi vết thương lành, qua mấy ngày nữa thì thử đi lạ1i đi. Nhưng dù sao thì lưng anh cũng vừa qua một
ca phẫu thuật lớn, tổn thương đến tủy xương, một hai năm tới đều sẽ có tình huống đau nhức lưng, 9nhất là lúc trở
trời, những lúc như thế này tốt nhất là anh nên ở những nơi ấm áp và khô ráo, đừng ra ngoài.”
“Không sao, chỉ cần có thể đ3ứng lên được thì tôi có thể chấp nhận tất cả.”
Đừng nói là đau một hai năm, cho dù là đau cả đời anh cũng bằng lòng.
Sau khi bị li8ệt đến mức cả người không cử động được, anh mới hiểu được việc đi đúng như một người bình
thường là chuyện xa xỉ và tốt đẹp như thế nào.
“Còn nữa, trong thời gian bốn tháng anh bị bại liệt, tuy rằng cơ bắp đo lường vẫn luôn vận động bị động khoa học,
nhưng cơ bắp vẫn bị teo lại ở mức độ khác nhau. Cho nên ban đầu đừng vội vàng quá.”
“Vậy tôi có cần đến đây để phục hồi chức năng không?”
“Cái này thì không cần, chỉ cần anh đừng vận động quá mạnh như kiểu vận động cực hạn là được.”
Vận động… cực hạn.
Chiến Lệ Xuyên hơi ngơ ngác.
Anh muốn hỏi phục hồi chức năng một ngày đi bao nhiêu bước.
Câu trả lời của bà xã là đừng vận động cực hạn.
Cảm thấy…
Không cùng một mạch tư duy.
“Vậy tôi đi đây, phần còn lại Hồng Lục sẽ dặn dò anh sau.”
Cảnh Thiên chỉ nói như vậy thôi, nhưng Chiến Lệ Xuyên lại mẫn cảm bắt được sự tùy ý của Cảnh Thiên khi nhắc
đến Hồng Lục.
Bởi vì Hồng Lục là phó viện trưởng của trụ sở chính Viện nghiên cứu Lawrence, là một nhân tài đắc lực được Môn
chủ Saka ngày xưa yêu quý. Mặc dù Hồng Lục chỉ là một giáo sư hạng AAA nhưng gần như quản lý toàn bộ Viện
nghiên cứu Lawrence. Có thể nói viện trưởng của Lawrence thực ra là viện trưởng danh dự về mảng y học, người
thực sự quản lý viện nghiên cứu là Hồng Lục.
Ngay cả khi Cảnh Thiên là một thiên tài, trở thành một giáo sư y khoa và được viện nghiên cứu Lawrence coi trọng.
Nhưng…
Lẽ nào Hồng Lục không phải là quản lý của Cảnh Thiên sao? Nhưng ca phẫu thuật hôm nay, Hồng Lục không chỉ
luôn hỗ trợ, trong khi phẫu thuật bị Cảnh Thiên ra lệnh làm cái này cái kia thì thôi đi, phẫu thuật đã kết thúc rồi mà
vẫn còn như vậy.
Cảnh Thiên rời đi rồi, để lại Hồng Lục cười hì hì, dặn dò Chiến Lệ Xuyên một số mục cần chú ý và hỏi anh chuyện
chuyển nhượng cổ phần nên tìm ai để bàn giao.
Khi bàn phẫu thuật của Chiến Lệ Xuyên nâng lên, vừa nhìn là thấy người nào đó đang ngồi uống trà trong phòng.
Cảnh Thiên cười hì hì đi tới, hỏi: “Anh cảm giác thế nào? Phẫu thuật có thành công không?”
Nhìn người phụ nữ chỉ cởi áo blouse trắng và mặt nạ ra thôi, Chiến Lệ Xuyên rất muốn biết sao cô có thể hỏi câu
này mà không hề thấy ngại như vậy.


Ca phẫu thuật của anh có thành công hay không, không phải cô là người rõ nhất sao? “Cảm thấy rất tốt, giáo sư J là một người phụ nữ rất lợi hại, dịu dàng, lại xinh đẹp.”


Khi Chiến Lệ Xuyên nói, ánh mắt thâm sâu của anh đã nhìn chằm chằm Cảnh Thiên. Mà người phụ nữ này lại vẫn cười hì hì nói: “Có lẽ là y thuật của cô ấy cao siêu, làm nhiều chuyện tốt, không thì sao lại đẹp người đẹp nết chứ? Thông thường những người xinh đẹp, nếu không phải là kiếp này làm nhiều chuyện tốt thì là kiếp trước làm nhiều chuyện tốt.”


Chiến Lệ Xuyên: “…Bà xã nói đúng.”


Đúng là anh không thể phản bác được.
 
Chương 372


“Bác sĩ Từ, cầu xin anh, bây giờ tôi đã tìm được một công việc rất tốt, là một diễn viên, tôi có thể kiếm được rất
nhiều tiên. Chỉ cần 3các anh có thể đồng ý giúp chữa bệnh cho con trai tôi, tôi nhất định có thể góp đủ tiền thuốc
thang cho các anh. Còn nữa, bây giờ tôi 1đã gia nhập phòng nghiên cứu y học của Đại học Thanh Hoa làm trợ lý
nhân viên nghiên cứu rồi, tuy rằng còn cách rất xa ngưỡng cửa của 9các anh, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng. Chỉ
cần tôi có thể đạt điều kiện gia nhập viện nghiên cứu của các anh, sau này tôi nhất định 3sẽ phục vụ cho các anh
đến hết đời. Ngoài phí sinh hoạt cơ bản ra, tôi có thể bán mạng không cần một đồng nào cả đời cho viện nghiên
c8ứu. Cầu xin anh để tôi gặp giáo sư Hồng Lục đi!”
Trong một căn phòng ở sân sau của Viện nghiên cứu Lawrence tại thành phố H, một người phụ nữ đang khóc lóc
với bác sĩ.
Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã ngủ rồi, Cảnh Thiên đang định đi xuống tầng hầm để xem đám ngu ngốc kia là ai thì lại
nghe thấy giọng nói của người phụ nữ.
Cửa phòng làm việc của bác sĩ đang mở, giọng nói khá to. Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Cảnh Thiên dừng lại.
“Cô Lăng, không phải tôi không muốn dẫn cô đi gặp phó viện trưởng của chúng tôi, mà là mỗi bệnh viện đều có
quy định. Bệnh của con trai cô không phải là bệnh bình thường, hiện tại chỉ có viện trưởng của Lawrence là có thể
điều trị được. Nhưng cô cũng biết đấy, muốn hẹn viện trưởng của chúng tôi làm phẫu thuật không có mười nghìn
thì cũng phải có tám nghìn. Tuy chúng tôi cũng muốn cứu con cô, nhưng những người chờ viện trưởng của chúng
tôi cứu mạng không chỉ có một mình cô.”
“Cô Lăng, cô đang làm gì vậy? Cô mau đứng lên đi. Cho dù cô có quỳ đến chết ở đây cũng vô ích thôi, nếu tôi có
thể làm phẫu thuật cho con trai cô thì tôi đã làm rồi. Nhưng chuyện này tôi cũng không có cách nào cả.”
“Vậy anh dẫn tôi đi tìm giáo sư Hồng Lục được không? Tôi cầu xin anh đấy!”
Cảnh Thiên nghe thấy lời bác sĩ Từ, rời khỏi đó rồi gọi cho Hồng Lục.
“Lăng Tư Kỳ là diễn viên trong đoàn phim của tôi, hình như con trai của cô ấy gặp phải khó khăn, cô xem xem nếu
có thể giúp cô ấy thì giúp đi.”
“Vâng.”
Sân sau của Viện nghiên cứu Lawrence là một tổ hợp viện rộng lớn, mỗi hướng đều có rất nhiều phòng. Cảnh Thiên
đi đến một căn phòng trong số đó rồi đẩy cửa vào, người bên trong cung kính nhập mật mã, nơi họ đứng nhanh
chóng đi xuống tầng hầm thứ tư.


Đây là một căn phòng bí mật có khả năng cách âm vô cùng tốt.
Trong căn phòng bí mật có một cái lồng sắt, bên trong lồng là những kẻ vừa vào Viện nghiên cứu Lawrence, cầm
súng tìm Chiến Lệ Xuyên.
Những tên này đồng loạt bị treo trên xích sắt, chân tay bị trói lại, toàn thân đã chẳng có mấy chỗ lành lặn, máu chảy
đầm đìa, da thịt bầy nhầy, chỉ còn một hơi thở.
Bên ngoài lồng có một bầy chó ngao Tây Tạng miệng đầy máu, đôi mắt đỏ rực. Nếu không có lan can chặn lại,
những tên không có sức phản kháng này đã bị gặm nhấm đến mức không còn xương.
Ai có thể ngờ rằng ở một thánh địa chữa bệnh cứu người lại có một địa ngục bi thảm nhất trần gian như thế này?
Cảnh Thiên nhìn những người trong lồng qua cửa sổ thẩm vấn và hỏi: “Chúng đã khai ra những gì rồi?”
“Chỉ là một đám côn đồ của băng đảng xã hội đen mà thôi, trong số chúng có năm tên lính đánh thuê hạng A,
chúng giao dịch với người khác trên Secret Web, đổi phương đưa cho năm tên lính đánh thuê này mười triệu, bảo
chúng mấy ngày này chờ đợi mệnh lệnh bất cứ lúc nào. Gần trưa hôm nay chúng đột nhiên nhận được tin tức nên
mới lập tức hành động.”


“Cụ thể là nhận được tin tức khi nào?”


“11 giờ 45 phút trưa.”


Cảnh Thiên nhếch môi.


11 giờ 45 phút chính là khi cô lái xe đến Viện nghiên cứu Lawrence.
 
Chương 373


Kết hợp với mấy người theo dõi cô, Cảnh Thiên lập tức hiểu ra.
Vì vậy Cảnh Thiên gọi thêm một cuộc gọi nữa, đầu bên kia, 3Quan Vũ Thần nhanh chóng trả lời điện thoại: “Đại ca,
ca phẫu thuật của chị thế nào rồi? Vết thương của anh rể đã khỏi chưa?”
“Ừ, phẫu thuật rất thành công.”
“Chúc mừng đại ca! Chúc mừng anh rể: Đại ca gặp được chuyện vui tinh thần sảng kho9ái, em có lì xì không?”
Nghe được câu hỏi gợi đòn của Quan Vũ Thần, Cảnh Thiên không nhịn được mà nở nụ cười diêm dúa.
“3Bà đây đã cho cô tài sản thừa kế cả trăm tỷ rồi, cô còn không biết đủ à? Không biết đủ thì trả lại cho tôi!”
Đúng là:
Hối hận chết đi được vì đã cho cô ta tài sản thừa kế.
Cái đồ lừa đảo!
Ngay cả khi cô làm phẫu thuật cho Chiến Lệ Xuyên, bảo người phụ nữ này bỏ ra một tỷ để mua dược liệu cho cô,
nhưng đối phương lại nói rằng cô ta không có tiền. Cuối cùng, số tiền một tỷ đó đều lấy trong số mười mấy tỷ cô
đổi từ 10% cổ phần của nhà họ Lục ra.
“A ha ha ha ha ha…” Quan Vũ Thần vội vàng cười ha hả.
“Biết đủ biết đủ! Em không cần lì xì nữa đâu. Chao ôi, đại ca, chị đã cho người ta tình yêu rồi, sao còn có thể thu hồi
lại được chứ? Hơn nữa, sản nghiệp của em không phải cũng là của chị sao? Sổ bất động sản mà em mua cũng có
một phần của chị mà.”
“Rồi tôi lấy hai chiếc tàu ngầm cô mua làm gì?”
“…? Cái đệch! Là tên khốn kiếp nào bán đứng em?”
Nghe thấy Quan Vũ Thần đang gầm rú ở đầu bên kia, người hiếm khi “hạn hán lời” với người khác như Cảnh
Thiên không khỏi trợn mắt.
Người phụ nữ này đúng là chuyên lừa đảo!
So đo tính toán với cô ta thì chết mất.
Cô cho cô ta tài sản hàng trăm tỷ, cô ta lại dùng để mua hai chiếc tàu ngầm, lại còn tự mình bỏ thêm một chút tiền
vào nữa.
Hoàn hảo!


“Đã bắt được người chưa?”
Không muốn nói chuyện tài sản thừa kế với cô ta, Cảnh Thiên thay đổi chủ đề.
“Đương nhiên!” Quan Vũ Thần vội vàng nịnh nọt: “Đã nhốt chúng lại rồi, tùy chị xử lý. Em gửi lịch sử trò chuyện
của chúng cho chị.”
Khi nhìn thấy tin nhắn, Cảnh Thiên rất kinh ngạc.
Bởi vì… đúng là không ngờ lại là anh ta.
Hoặc nên nói là cô hoàn toàn không ngờ đến.
Nhà họ Chiến ngọa hổ tàng long, cô nghi ngờ nhiều người như vậy, thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện phải chú ý
anh ta.
Tắt điện thoại, Cảnh Thiên nói: “Tôi không xử lý nữa. Cô gửi thông tin bọn chúng liên hệ và thông báo với lính
đánh thuế cho ông cụ, để ông cụ xử lý.”
“Vâng.”
“Đại ca, những tên này thì phải xử lý như thế nào? Không thể cứ ăn cơm chùa ở viện nghiên cứu mãi chứ?”
Nhìn thấy Cảnh Thiên chuẩn bị rời đi, đội trưởng đội bảo vệ cảm thấy giữ lại những tên này cũng vô dụng nên hỏi.
“Trói chúng lại rồi ném đến nhà họ Chiến, coi như là quà Viện nghiên cứu Lawrence chúng ta tặng họ.”
“Vâng.”
Khi Cảnh Thiên đi ra khỏi sân sau, tình cờ gặp Lăng Tư Kỳ đang cúi người trước Hồng Lục.
“Giáo sư Hồng Lục, cảm ơn cố, vậy ngày mai tôi sẽ đưa Tiểu Thần tới đây.”
Hồng Lục ôn hòa gật đầu, đối với người và chuyện mà ông chủ giao cho, cô ta luôn đối xử rất cẩn thận.


“Không cần khách sáo, có làm được phẫu thuật hay không còn chưa chắc, đầu tiên cần để Tiểu Thần đến chỗ chúng tôi kiểm tra đã. Nếu tôi có thể làm được thì sẽ ưu tiên cân nhắc làm phẫu thuật cho Tiểu Thần. Nếu không làm được, tôi sẽ gửi bệnh án của cậu bé cho trụ sở chính của viện nghiên cứu, có giáo sư nào có thể thực hiện ca phẫu thuật này thì tôi sẽ nghĩ cách để họ ưu tiên cân nhắc trước.”


“Cảm ơn giáo sư Hồng Lục! Thực sự cảm ơn cô rất nhiều!”


Lăng Tư Kỳ cúi người 90 độ trước Hồng Lục. Nếu không phải Hồng Lục luôn kéo cánh tay cô ta, Cảnh Thiên cảm thấy rằng cô ta có thể sẽ quỳ lạy Hồng Lục luôn.


Lăng Tư Kỳ không nhìn thấy Cảnh Thiên đang đi tới từ sân sau cách đó không xa, sau khi cảm ơn Hồng Lục ngàn vạn lần thì rời đi.
 
Chương 374


Viện nghiên cứu Lawrence nằm ở trung tâm thành phố H nhưng là một nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào. Nó nằm ở vị
trí duy nhất trong ngõ sâu nên n3ếu không phải là bệnh nhân thì rất ít người lui tới đây.
Tuy nhiên, Lăng Tư Kỳ vừa mới bước ra ngoài không lâu đã thấy một lượng lớ1n xe ô tô hạng sang đỗ phía trước
cách đó không xa.
Trước chiếc xe hơi sang trọng, một bóng dáng cao ráo chậm rãi đi từ cuối ngõ ra9.
Nắng chiều trải dài bóng lưng của người đó.
Ánh nắng chiếu vào người anh ta, phủ lên bóng dáng cao ráo kia một tầng sáng 3màu vàng nhạt.
Mặc dù hơi mờ ảo nhưng con người của Lăng Tư Kỳ đột nhiên chấn động dữ dội.
Cô ta vô thức muốn quay người rờ8i đi, nhưng vừa mới nghiêng người thì chợt nhớ ra rằng ngõ này này là ngõ cụt,
trừ khi đi theo hướng khác từ cửa sau của Viện nghiên cứu Lawrence, nếu không cô ta chỉ có thể rời đi bằng con
đường này.
Lăng Tư Kỳ vội vàng cúi đầu xuống, nhưng nhịp tim lại cực kỳ nhanh.
Rất sợ người đàn ông sẽ nhìn cô ta lâu hơn.
Rất sợ người đàn ông sẽ nhận ra cô ta. Để Vân Hi bước đi với tốc độ vừa phải, không nhanh không chậm. Sự trầm
ổn và tao nhã trên người anh ta giống như một pho tượng thần có thể hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt.
Khi đi lướt qua anh ta, Lăng Tư Kỳ cảm thấy mình sắp bị khí thế mạnh mẽ này hút mất.
Cho dù cô ta đã cố gắng hết sức bước đi một cách bình tĩnh nhất có thể, nhưng trái tim vẫn gần như ngừng đập.
Lăng Tư Kỳ không muốn dính dáng tới một người như vậy.
Sau sự việc bốn năm trước, để tránh người đàn ông này trả thù, cô ta đã cao chạy xa bay. Nếu không vì bệnh của
con trai, chỉ sợ rằng cô ta sẽ không bao giờ trở lại thành phố này nữa.
Cô ta cảm ơn ông trời vì đã cho cô ta một đứa con dễ thương và có trái tim ấm áp như một thiên thần nhỏ, cả đời
này, dù có vất vả đến đầu, cô ta cũng sẽ cố gắng hết sức để nuôi con trưởng thành.
Cô ta yêu con mình bao nhiêu thì lại sợ hãi người đàn ông trước mặt bấy nhiêu.
Không ngờ chỉ vừa đến thành phố này mà đã gặp lại anh ta rồi.


Khi đi ngang qua Lăng Tư Kỳ, cảm giác quen thuộc trên người đối phương khiến Đế Vân Hi hơi khựng lại.
Giờ phút này, Lăng Tư Kỳ cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể kiểm soát được.
“Cậu cả, sao vậy?” Trợ lý đặc biệt Phương vội vàng tiến tới hỏi. Để Vân Hi liếc nhìn bóng lưng Lăng Tư Kỳ, suy
nghĩ một thoáng, xác nhận anh ta không quen người phụ nữ vừa rồi thì mới trả lời: “Không sao.”
Nói xong, anh ta tiếp tục đi về phía sảnh chính của Viện nghiên cứu Lawrence.


Nghĩ đến việc gặp lại em gái, Đế Vân Hi chợt mỉm cười.


Trong viện nghiên cứu, Cảnh Thiên cởi giày, lười biếng cuộn mình trên chiếc ghế sofa rộng rãi trong văn phòng của Hồng Lục, giống như một con mèo vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa.


Đương nhiên, điều này phải bỏ qua nhưng báo cáo phân tích dữ liệu dày đặc mà người bình thường chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ phải đau đầu mà cô đang cầm trong tay.


“Đây không phải là bệnh tim bình thường, biến đổi bệnh lý do cơ quan trong cơ thể sẽ không như vậy, chắc là một loại bệnh di truyền.”
 
Chương 375


“Bệnh di truyền?” Hồng Lục ngạc nhiên nói: “Em chưa từng thấy hồ sơ bệnh di truyền nào như vậy cả.”
Tuy Hồng Lục còn trẻ nhưng rất giỏi v3ề y học. Cô ta là Thần học hoàn toàn khác với Cảnh Thiên. Có thể không biết
gì về những khía cạnh khác, nhưng về mảng y học, mức độ hiểu biết củ1a cô ta rộng lớn đến nỗi ngay cả Cảnh
Thiên cũng tự ti không bằng được.
Đây cũng là lý do tại sao Hồng Lục lại được coi trọng như vậy.
Nếu ở trong “Thiên long bát bộ”, Cảnh Thiên là ông trùm võ học thì Hồng Lục giữ vai trò là Vương Ngữ Yên. Tuy
năng lực thao tác thực tế k3hông thể so được với giáo sư hạng S, nhưng trên phương diện lý luận thì ngay cả giáo
sư hạng S cũng phải thỉnh giảo cô ta.
Sau khi đọc h8ồ sơ bệnh án của Lăng Thiên Thần, Hồng Lục phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy sẽ không dẫn đến biến đổi bệnh lý do cơ quan dị dạng như vậy. Vì không chắc chắn
nên cô ta đã tìm Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên thong thả nói: “Con người đang tiến bộ, gen đang tiến bộ, thậm chí cả virus cũng đang tiến bộ. Bệnh di
truyền có thể tiến bộ đến mức độ này cũng là có thể. Nhưng tôi nói đây có thể là bệnh di truyền là vì nhiều năm
trước tôi đã từng gặp bệnh này rồi.”
Hồng Lục giật mình: “Ai?”
Đó là một căn bệnh hiếm gặp, nếu Viện nghiên cứu Lawrence có một hồ sơ bệnh án như vậy, cô ta không thể không
biết.
“Một người đàn ông trung niên. Lúc đó Viện nghiên cứu Lawrence vừa mới được thành lập, ông ấy cải trang đến
trụ sở chính xin cách xử lý bệnh này. Vốn dĩ đối phương nói giá phẫu thuật tùy chúng ta, nhưng sau đó nghe nói
phải mở lồng ngực để làm phẫu thuật, đồng thời phải lấy tim ra, đặt trong một chiếc máy tuần hoàn khác bên ngoài
và ca phẫu thuật này do tôi làm, ông ấy đã từ chối.”
“Vậy thì không phải giờ ông ta đã vô cùng hối hận rồi sao?” Khi Viện nghiên cứu Lawrence vừa mới thành lập,
Saka mới 15 tuổi, danh tiếng còn chưa vang xa, cộng thêm việc cô luôn kín tiếng trong ngành y, rất ít người biết đến
cô. “Không biết có hối hận hay không. Khi đó ông ấy đã bỏ ra ba mươi triệu để mua một trăm viên thuốc của tôi để
giảm bớt sự đau đớn của bệnh tim. Tôi cũng đồng ý với ông ấy, nếu cần thuốc thì có thể đến Viện
nghiên cứu Lawrence tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi ước chừng thuốc của ông ấy không còn lại bao nhiêu nữa đâu.”
“Vậy thì bệnh của Lăng Thiên Thần có thích hợp để phẫu thuật không? Cậu bé mới ba tuổi, em sợ cậu bé không thể
chịu đựng được ca phẫu thuật này.”


“Bảo cô ấy ngày mai đưa đứa bé đến đây làm một số xét nghiệm, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tiếp. Nếu đúng là
giống với bệnh tình của người đàn ông đó thì bên phía tôi có thể dựa theo phương thuốc lúc trước chế ra, làm cho
cậu bé một ít thuốc kéo dài tính mạng. Nhưng nếu muốn trị tận gốc bệnh này thì vẫn phải làm phẫu thuật.”
Nghe thấy có người gõ cửa, Cảnh Thiên uể oải đứng dậy, xỏ giày đàng hoàng, đi đến chỗ đối diện với Hồng Lục rồi
ngồi xuống, trông vô cùng ngoan ngoãn.
“Vào đi.”
“Giáo sư Hồng Lục, cậu cả nhà họ Để ở thủ đô đến thăm.” Cảnh Thiên thoáng sửng sốt, sau đó nở một nụ cười
quyến rũ.


“Anh Đế, trùng hợp quá.”


“Cô Cảnh, thật là trùng hợp.”


Không ngờ Cảnh Thiên cũng đang ở chỗ Hồng Lục. Vì vậy Đế Vân Hi chào em gái nhà mình trước, sau đó mới chào hỏi Hồng Lục: “Xin chào giáo sư Hồng Lục, tôi là Đế Vân Hi.”


Hồng Lục gật đầu chào hỏi, nhưng Đế Vân Hi lại lập tức nhìn Cảnh Thiên: “Cô Cảnh, sao cô lại ở đây? Trong nhà có người bị bệnh à?”
 
Chương 376


Đế Vân Hi cười một cách tao nhã ôn hòa, đường nét khuôn mặt sắc nét vừa cho người ta một cảm giác thân thiết,
vừa có sự 3hững hờ của mãnh thủ.
“Chồng tôi là bệnh nhân ở đây, tôi cùng anh ấy đến khám”
Những người này chỉ là ng1ười nhà của nguyên chủ chứ không phải của cô. Mặc dù họ cho cô nhiều tiền hơn
nhưng đối với cô, Chiến Lệ Xuyên vẫn thân 9thiết hơn.
Để Vân Hi chỉ cần có thể nghe thấy em gái mình nói ra một chút bất mãn với Chiến Lệ Xuyên thôi thì sẽ3 chuẩn bị
giúp em gái bàn chuyện ly hôn, nhưng nhìn thấy bộ dạng vợ hiền dâu đảm khi Cảnh Thiên nói về Chiến Lệ Xuyên,
a8nh ta cảm thấy ngàn vạn lời nói như bị nghẹn ở họng.
“Sao anh Đế cũng đến đây thể? Bị bệnh à?”
Đế Vân Hi khẽ cười: “Tôi không được khỏe lắm nên mới đến đây để kiểm tra.”
Hồng Lục không quên Đế Vân Hi, cũng không biết mối quan hệ giữa đại ca nhà mình và Đế Vân Hi. Lúc này nghe
thấy đối phương nói mình không khỏe, cô ta cũng không thể lơ là: “Anh Để làm kiểm tra thì đi theo tôi.”
Để Vân Hi khẽ gật đầu với Cảnh Thiên rồi đi theo Hồng Lục ra ngoài.
Cảnh Thiên cũng rời khỏi phòng của Hồng Lục, đợi sau khi Chiến Lệ Xuyên nghỉ ngơi xong thì rời đi. Sau khi ra
ngoài cùng với Hồng Lục, Đế Vân Hi không hề chủ động nói chuyện, Hồng Lục hỏi: “Anh Để và cô Cảnh quen
nhau à?”
“Ừ.” Để Vân Hi gật đầu, lúc này mới hỏi: “Cô Cảnh đến đây để hỏi về tình trạng của chồng cô ấy à?”
“Đúng vậy.” Hồng Lục trả lời rất dứt khoát. “Tình cảm giữa cô ấy và chồng mình rất tốt?”
“Đúng là rất tốt.”
Nghĩ đến cái điệu bộ vợ hiền dâu đảm của đại ca nhà mình đối với Chiến Lệ Xuyên, Hồng Lục thoải mái thừa nhận.
Dù cô ta không có bạn trai nhưng ánh mắt có dụng ý khác của Để Vân Hi trông rất chó má. Cho nên Hồng Lục tự
động đứng về phía Chiến Lệ Xuyên.
Khi Đế Vân Hi nghe câu trả lời của Hồng Lục thì không nói nữa.


Lúc này trông anh ta rất không vui.
Sợ là trước đây cái tên bại liệt Chiến Lệ Xuyên này vô cùng lạnh lùng cao ngạo, nhưng bây giờ lại coi bảo bối nhỏ
nhà anh ta là cọng rơm cứu mạng để chứng tỏ mình vẫn là đàn ông, vẫn có thể lấy vợ, lừa mất trái tim còn chưa trải
nhiều sự đời của bé con.
Miệng lưỡi đàn ông chỉ biết lừa dối.


Bé con nhà anh ta còn nhỏ như vậy, không hiểu gì cả, cũng chưa từng gặp được người đàn ông tốt ưu tú thật sự nào cả. Sau khi gặp phải tên khốn Tần Dịch kia, đối mặt với một con sói như Chiến Lệ Xuyên, đúng là không thể chống cự nổi.


“Đây là máy quét nội tạng con người mới do viện nghiên cứu của chúng tôi chế tạo, tương đương với sự kết hợp giữa cộng hưởng từ hạt nhân và pet-ct. Nếu cơ thể của anh có vấn đề gì thì chiếc máy quét này có thể phát hiện ra ngay. Sau đó tôi sẽ dẫn anh đi làm xét nghiệm máu, nếu không có vấn đề gì lớn thì anh có thể yên tâm rồi.”


“Được.”


Đế Vân Hi mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng tao nhã, mang dáng dấp của một công tử tuyệt thế vô song. Vốn dĩ anh ta tới để thăm Cảnh Thiên, khám sức khỏe chỉ là vỏ bọc, nhưng làm thì làm, dù sao thì năm nay anh ta vẫn chưa kiểm tra sức khỏe.
 
Chương 377


Chiến Lệ Xuyên ngủ rất ngon. Đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà anh có được kể từ khi bị liệt, nếu không bị làm
phiền bởi tiếng nh3ạc chuông điện thoại.
Bởi vì làm phẫu thuật, điện thoại di động của Chiến Lệ Xuyên đã chuyển sang chế độ im lặng. Nhưng 1Cảnh Thiên
thì không. Vì cô đã thiết lập từ chối cuộc gọi lạ, cộng thêm việc những người nên chặn thì đã chặn hết rồi, cho nên
h9ầu như không có ai gọi cô.
Tuy nhiên, khi Cảnh Thiên đang lặng lẽ chờ Chiến Lệ Xuyên tỉnh dậy thì chuông điện thoại đột 3nhiên vang lên.
Chiến Lệ Xuyên mở mắt ra. Đột nhiên bị tiếng chuông đánh thức, trong lòng anh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
“Ai gọi thế?”
Anh chưa bao giờ hỏi về chuyện của Cảnh Thiên, nhưng lần này anh lại vượt qua giới hạn.
Cảnh Thiên lấy điện thoại ra: “Quản gia Từ.”
Thầy sắc mặt của Chiến Lệ Xuyên không tốt lắm, Cảnh Thiên nhanh chóng bắt máy.
“Quản…”
“Mợ chủ, cậu chủ thế nào rồi?” Cảnh Thiên chưa kịp lên tiếng thì quản gia Từ ở đầu bên kia đã hỏi.
“Ừ, rất tốt.”
“Cụ chủ xảy ra tai nạn giao thông rồi, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện. Cụ chủ không có tâm nguyện gì, chỉ hi
vọng cậu chủ có thể sống thật tốt. Mợ chủ, bên phía cậu chủ nhờ cả vào mợ đấy, chúng tôi cử
một số người bảo vệ cậu chủ bên ngoài, cho nên mẹ có thể hoàn toàn yên tâm về sự an toàn bên phía cậu chủ. Mợ
chủ, trước khi cụ chủ vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch, mợ đừng để cậu chủ quay về. Còn nữa, cho dù là ai đến
tìm mợ thì mợ cũng đừng tin. Cụ chủ… sẽ cảm ơn mợ.”
“Quản gia Từ khách sáo rồi.”
Đôi mắt Cảnh Thiên trở nên lạnh lẽo. Chiến Lệ Xuyên có thể nhìn thấy rõ ràng, anh ngồi dậy.
“Anh làm gì vậy?”
Nhìn thấy Chiến Lệ Xuyên ngồi dậy, Cảnh Thiên nhanh chóng bước tới đỡ. Mới làm một cuộc phẫu thuật lớn như
vậy, chỉ cần hơi cử động là sẽ rất đau. Cảnh Thiên đã chuẩn bị thuốc ở tầng hầm thứ ba, định giúp anh giảm đau
một chút.
Quản gia Từ vừa mới dặn dò xong thì nghe thấy giọng nói của Cảnh Thiên, rõ ràng là cậu chủ đã nghe thấy rồi.
Ông ta giật mình, nổi lên một dự cảm không lành.
Lúc này Cảnh Thiên đã cúp điện thoại, quản gia Từ gọi lại nhưng không có ai trả lời.
“Chú Từ, chú cũng bị thương rồi, mau vào bằng bỏ đi.” Trạch Ngôn khuyên nhủ: “Cậu chủ không yếu đuối như
chú tưởng tượng đầu, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bản thân mình, bây giờ quan trọng nhất là cụ chủ. Chủ
vào trong xử lý vết thương trước đã, rồi mới có thể chăm sóc tốt cho cụ chủ được.”
“Trạch Ngôn, lực lượng bảo vệ bên phía cậu chủ chắc chắn là không có sơ sót nào à? Nếu bên phía cậu chủ mà có
chuyện bất trắc gì thì tôi có chết trăm nghìn lần cũng không thể thoái thác trách nhiệm này được.”


Trạch Ngôn gật đầu: “Chú yên tâm, cậu chủ chỉ định Vân Chu, Vân Chu cũng đã đích thân dẫn người đi bảo vệ rồi, chắc chắn là không có vấn đề gì đâu.”


Quản gia Từ không ngừng gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt! Nhưng … tôi vẫn không yên tâm bên phía cậu chủ, hay là cậu cũng dẫn người tới đó xem sao.” “Không được, cậu chủ không ra lệnh, tôi không thể đi lung tung được. Có tôi ở đây, chú Từ có thể yên tâm rồi.”


Quản gia Từ thở dài.


“Bây giờ còn phải xem ông cụ có thể thoát khỏi cơn nguy kịch không thôi.”
 
Chương 378


“Anh muốn làm gì?”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên ngồi dậy, còn định đi giày, cô vội vàng tiến lên đỡ anh, đặt tay lên vết3 thương
vừa mới khâu lại, rất sợ anh làm rách vết thương. Giọng nói không còn ẩm cuối kéo dài yêu mộ thường ngày, cô nói
với vẻ h1ơi tức giận: “Anh làm gì thế hả? Vết thương của anh vừa mới khâu xong, rất dễ bị rách.”
Lúc này Chiến Lệ Xuyên mới nhận r9a là mình đã ngồi dậy rồi, hơn nữa ngay cả chân cũng có thể cử động được.
Trong lòng vô cùng kích động, phần lưng đau nhứ3c cũng bị sự kích động này làm cho dịu đi không ít. “Xin lỗi,
Thiên Thiên.”
Không ngụy biện, chỉ là một lời xin lỗi áy ná8y.
Cảnh Thiên là một người càng được chiều chuộng thì càng ngoan ngoãn. Thấy Chiến Lệ Xuyên nhỏ giọng xin lỗi cô
như vậy, sự bất mãn trong lòng cô đã biến mất, chỉ còn thấy lo lắng cho anh.
“Anh không cần phải xin lỗi tôi.” Giọng Cảnh Thiên dịu đi rất rõ: “Tôi sợ anh đau, hơn nữa sau khi miệng vết
thương bị rách ra, anh bắt buộc phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa, như vậy không phải sẽ mất nhiều thời gian
hơn sao?”
Bởi vì không thể gây mê, cơ thể đau đớn cộng thêm mất máu, lúc này cả khuôn mặt Chiến Lệ Xuyên trắng bệch,
trông hơi yếu ớt vì những đường nét hằn sâu. Chiến Lệ Xuyên nhìn chằm chằm vào Cảnh Thiên, trong mắt mang
theo một chút vui vẻ vì được quan tâm, một chút ngoan ngoãn, một chút biết ơn và cưng chiều.
Bị một người đàn ông có nhan sắc nghịch thiên nhìn chằm chằm như thế này, Cảnh Thiên bối rối không thể giải
thích được, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Tôi biết anh đang sốt ruột, nhưng quản gia Tư đã nói là ông nội không
yên tâm về anh nhất. Nếu anh đi thăm ông, ông lại phát hiện vết thương sau lưng anh bị rách ra, miệng vết thương
bị nhiễm trùng, sốt cao, cộng thêm vấn đề về tim của anh, không phải anh sẽ khiến ông khó chịu thêm à?”
“Nhưng tôi lo lắng cho ông.” Chiến Lệ Xuyên cụp mắt, tỏ vẻ tự trách: “Là tôi không bảo vệ ông thật tốt.” “Bây giờ
anh có sắp xếp người bên cạnh ông không?” Cảnh Thiên hỏi. “Có. Tôi đã nghe thấy những gì quản gia Từ nói ban
nãy, tôi đã ra lệnh cho người của tôi đến tiếp ứng rồi.”
“Thế thì không phải là được rồi à? Tôi đi nói với Hồng Lục một tiếng, mời cô ấy sang xem cho ông nội. Anh yên
tâm, vẫn đang cấp cứu chứng tỏ vẫn còn cơ hội. Hồng Lục qua đó nhất định có thể cứu được ông nội. Chúng ta
cũng qua đó đi.”
Vừa nghe nói mình có thể tới đó, mắt Chiến Lệ Xuyên sáng lên.


“Tôi có thể đến đó không?”
“Không phải anh không yên tâm à? Lo lắng trong lòng không bằng đích thân đi xem sao.” Nhìn thấy Cảnh Thiên đã
gọi điện cho Hồng Lục để nói rõ tình hình, Chiến Lệ Xuyên đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay cay. Đó là một cảm giác
hạnh phúc trước nay chưa từng có.
“Được rồi, giáo sư Hồng Lục đồng ý rồi, cô ấy sẽ lập tức xuất phát. Anh đang bị thương, chúng ta cứ từ từ đi là
được. Anh đừng nóng lòng quá, ông nội cát nhân ắt có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Ù.”
“Giáo sư Hồng Lục nói với tôi rằng ở bên ngoài có một nhóm người, họ là người của anh à?”
“Có người của tôi.”
Nói cách khác, cũng có những người không phải là của anh à?


Sao lại kỳ lạ như vậy?


“Vậy người của anh có thể xử lý được không?”


“Yên tâm đi.”


Có sự bảo đảm của Chiến Lệ Xuyên, Cảnh Thiên lập tức đỡ anh lên, ngồi vào chiếc xe lăn vạn năng của anh.
 
Chương 379


Da đầu Chiến Lệ Xuyên vẫn còn một vài nút điện từ.
Lúc trước, khi làm kiểm tra, để tránh cho thiết bị quét điện từ xảy3 ra sai lệch, anh đã nhờ người giúp đỡ tháo nút
chụp điện từ ra, cho nên Cảnh Thiên đã nhìn thấy vùng da đầu bị nút điện từ k1hóa chặt vào là một cái lỗ sâu có
thể nhìn thấy tận xương.
Tuy anh đã lau sạch máu rồi nhưng vết máu trong lỗ vẫn rất9 sâu và rõ ràng. Lúc này anh vẫn đeo nút điện từ,
nhưng không sử dụng nó để bảo xe lăn tới đón anh ngồi lên mà để mặc cho cô 3đỡ mình, đi từng bước từng bước
đến trước xe lăn, sau đó khó khăn ngồi xuống.
Lúc này, đồ Cảnh Thiên sai người đi lấy8 cũng tới rồi.
“Bên ngoài có gió, anh đội mũ và đeo khẩu trang vào, đừng để bị lạnh.”
Cả đời chưa đeo mấy thứ này bao giờ, nhưng đối mặt với yêu cầu của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên vẫn ngoan
ngoãn đeo tất cả những thứ này vào.
Là mũ lưỡi trai, khá mỏng và nhẹ, Cảnh Thiên lại mặc cho anh một chiếc áo lông cừu màu đen có mũ, sau đó mới
lật mũ lại, đội lên đầu anh.
Trông anh thế này đúng là ngốc nghếch đáng yêu.
Cảnh Thiên: …
Chiến Lệ Xuyên không nhìn thấy bộ dạng của mình, đôi mắt dịu dàng của anh hơi nhướng lên: “Làm sao vậy?”
Cảnh Thiên hằng giọng: “Không có gì đâu.”
Chiến Lệ Xuyên biết rằng có thể cách ăn mặc của mình hơi kỳ lạ. Bởi vì bây giờ đang là đầu mùa xuân rồi, bên ngoài
thời tiết ấm áp hoa nở khắp nơi, nhưng anh lại ăn mặc như một cái bánh chưng vậy.
Nhưng…
Dù sao thì cũng là bà xã mặc cho. Đây là lần đầu tiên Cảnh Thiên giúp anh chỉnh trang quần áo.
“Đi thôi.”
Cảnh Thiên rất hài lòng với vẻ ngoài đáng yêu này của Chiến Lệ Xuyên.
Cô không thích kiểu đàn ông trông rất mạnh mẽ, bá đạo và thông minh, như thể tất cả phụ nữ đều là đồ ngu, là
món đồ phụ thuộc trước mặt anh ta vậy.


“Hắt xì…”
Người đàn ông nào đó bị ám chỉ hắt hơi một cái, lúc này đang ở trong khách sạn bảy sao hài lòng nghe thuộc hạ
báo cáo. Xe của Tần Dịch bị xe khoan đâm hỏng rồi, anh ta nghi ngờ là Đế Vân Tiêu làm.
Ông cụ Chiến xảy ra tai nạn giao thông, vô cùng nguy kịch. Nhà họ Chiến sắp phải trải qua một cuộc nội loạn chưa
từng có, mà Chiến Lệ Xuyên lại chuẩn bị làm phẫu thuật tại Viện nghiên cứu Lawrence. Nghe được tin ông cụ
Chiến xảy ra tai nạn, Chiến Lệ Xuyên đã đi ra cùng với Cảnh Thiên rồi.
Người khác có thể không biết, nhưng Đỗ Ngôn Tranh lại vô cùng rõ ràng, y thuật của Saka giỏi giang, một mặt là vị
trí nhớ của cô hơn người, mặt khác là vì cô là người luyện võ thuật cổ.
thời hiện đại, vì linh lực khan hiếm nên người luyện võ thuật cổ đã gần như tuyệt tích, anh ta không biết tại sao
Saka từ nhỏ đã có thể dẫn khí vào trong cơ thể, nhưng cũng biết độ khó của việc muốn dẫn khí vào người một lần
nữa, cho dù có của trước đây rất lợi hại, nhưng bây giờ đã thay một lớp vỏ mới.


Saka có thể hoàn toàn khống chế được cở thể của mình, có nguyên khí một lần nữa thì chân của Chiến Lệ XUyên đúng là có thể hoàn toàn hồi phục, anh ta rất tự tin với Saka nhỏ của mình. Nhưng bây giờ…


Đó là điều hoàn toàn không thể.


Cho nên sau khi nghe tin Chiến Lệ Xuyên trang bị đầy đủ và đội chiếc mũ lông thí đi ra từ Viện nghiên cứu Lawrence rồi ngồi lên xe, nụ cười trên khóe môi Đỗ Ngôn Tranh không thể che giấu được nữa.


Luôn cảm thấy mình liên hệ với nhà họ Đế để chèn ép nhà họ Chiến là làm hơi quá.
 
Chương 380


Bên này, Hồng Lục đang đích thân tháp tùng Để Vân Hi làm kiểm tra thì đột nhiên nhận được điện thoại của Cảnh
Thiên, cô ta giao Để Vân Hi cho ph3ó viện trưởng phụ trách hằng ngày, sau đó thông qua đường hầm bí mật rời đi
từ một hướng khác dưới sự bảo vệ của vài lính đánh thuế quốc tế, nh1anh chóng đi về phía bệnh viện Xuyên Đầu
nhà họ Chiến đang ở.
Thỉnh lực của Để Vân Hi vượt qua người thường nên mặc dù Hồng Lục tránh m9ặt anh ta khi trả lời điện thoại, anh
ta vẫn mơ hồ nghe thấy từ như tai nạn xe hơi và ông cụ Chiến.
Vì vậy, sau khi Hồng Lục rời đi, Đế3 Vân Hi cũng không lấy máu nữa, đến thắng phòng bệnh của Chiến Lệ Xuyên.
Lúc này mới được bảo rằng Cảnh Thiên và Chiến Lệ Xuyên vừa mới rời đi 8rồi.
Cảnh Thiên và Chiến Lệ Xuyên lên xe, khi họ sắp đi đến đầu ngõ thì bị một nhóm người chặn đường.
Lái xe biết người đến là ai nên khi nhìn thấy người dẫn đầu, anh ta vô thức đạp phanh. Đối phương mặc một bộ
vest ôm sát đúng mực, bước lên trước sau khi nhìn thấy xe của Chiến Lệ Xuyên.
Người lái xe nói: “Anh Chu, cậu ba yêu cầu lập tức đến bệnh viện.”
Mười mấy người đi theo sau Vân Chu, tất cả những người này đều được anh ta tuyển chọn kỹ càng, là người Chiến
Lệ Xuyên gọi điện đến bảo vệ mình.
Tuy nhiên khi Cảnh Thiên nhìn thấy Vận Chu, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Bởi vì người mua chuộc sát thủ giết người trên Secret Web chính là anh ta.
Cô bảo người đưa những tên lính đánh thuê này đến nhà họ Chiến, vốn dĩ nghĩ rằng để cho ông cụ Chiến xử lý.
Sau khi xử lý xong mấy thứ nội bộ này, cô sẽ chữa khỏi cho Chiến Lệ Xuyên, coi như xung hỉ thành công rồi.
Kết quả thì… bà mẹ nó chứ!
Lúc này, ngoài tài xế ra, trên xe chỉ có cô và Chiến Lệ Xuyên.
Cảnh Thiên cảm thấy cái đuôi của mình sắp không giấu nổi rồi, phải làm sao đây?
“Không cần đến bệnh viện nữa.”
Giọng nói của Vân Chu vừa dứt, thuộc hạ của anh ta đã bật sáng xung điện lên bắn khiến cho lái xe ngất đi.
Không thể tùy tiện dùng súng ở nước Z nên họ mới phải tránh, nhập khẩu súng xung điện từ nước ngoài về.


Vân Chu nói với Cảnh Thiên trong xe: “Mợ chủ không cần lo lắng, súng là sản phẩm mới tôi nhập khẩu từ công ty
AO2, xung điện từ, lái xe không chết, đại khái một tiếng sau sẽ tự tỉnh lại thôi. Bây giờ mời mợ xuống xe, mợ cũng
là một người đáng thương, tôi không có ý làm hại mợ.”
Anh ta biết rất rõ Cảnh Thiên đến nhà họ Chiến như thế nào, lúc này, ngoại trừ Chiến Lệ Xuyên, anh ta chưa từng
nghĩ sẽ làm hại đến bất kỳ ai. “Cô xuống đi.” Sắc mặt Chiến Lệ Xuyên nhàn nhạt, không hề sợ hãi khi phải đối mặt
với cái chết.
Cảnh Thiên cũng không sợ hãi.
Xung điện tử?
Thật trùng hợp, trong túi quần cô cũng có một chiếc, cũng là nhập khẩu từ AO2.
AO2 là một công ty lừa đảo.
Ban đầu khi bán súng điện từ nói là sẽ không dễ dàng bán cho người khác, để khách hàng cảm nhận cảm giác sang
chảnh có một không hai.
Mẹ nó!
Bị lừa rồi. Không bán xe cho cô thì thôi đi, còn toàn chế tạo ra mấy thứ sản phẩm công nghệ đi đầu để dụ dỗ người
ta.
Còn lừa người khác!
Đúng là không có công ty nào cặn bã hơn họ.
Đối mặt với sự đe dọa tính mạng của Vân Chu, Cảnh Thiên lại thầm phàn nàn cái công ty AO2 chó má này một
nghìn lần.
Nhìn thấy Cảnh Thiên phớt lờ mình, Chiến Lệ Xuyên lo cô sợ hãi, lại nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, cô xuống xe trước
đi, một lát nữa lại lên.”


“Tôi không đi.”


Ngắn ngọn và súc tích.


Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên chăm chăm.


Anh vẫn luôn cảm thấy cô vợ bé nhỏ này không quan tâm để ý đến mình, nhưng lúc này khi nhìn thấy sự phẫn nộ và kiên trì trong mắt cô, Chiến Lệ Xuyên lại cảm thấy tim mình chưa từng mềm mại như vậy.
 
Chương 381


Anh dịu giọng hơn, nói: “Nghe lời tôi, xuống trước đi. Tôi đảm bảo không có chuyện gì đâu.”
“Không được, anh không được cử động linh 3tinh.” Cảnh Thiên khăng khăng.
Cô tin lời Chiến Lệ Xuyên.
Bởi vì một người đang bị liệt mà vẫn có thể tạo ra người máy hoành1 tráng như vậy, hơn nữa lúc này người máy đã
có lại thành một cái vali màu trắng, nằm im trên mặt sàn không hề nhúc nhích. Cô tin nểu Vân Ch9u thực sự vào
đây thì chưa chắc chắn là ai thắng. Nhưng chắc chắn cô sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cho dù là xuất phát từ3 việc cô là một cô vợ xung hỉ, nhất định phải làm tốt công việc “xung hì”, hay là xuất phát
từ việc Chiến Lệ Xuyên là bệnh nhân của cô, là b8ác sĩ mổ chính, cô có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của Chiến Lệ
Xuyên, cô sẽ không xuống xe.
Bởi vì lúc này mà gọi điện bảo người mình đến thì sẽ bị lộ, tự mình ra tay cũng sẽ bị lộ. Kiểu gì cũng sẽ bị lộ, Cảnh
Thiên nghĩ thông rồi nên không còn phân vân nữa.
Cô đang định nói là thực ra mình cũng lợi hại lắm, ít nhất thì có thể giải quyết được Vân Chu, cô bỗng thấy Vân
Chu bên ngoài đột nhiên hốt hoảng nó đi, người bên cạnh anh ta thì lũ lượt ngã xuống.
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên với vẻ khó hiểu.
Chiến Lệ Xuyên nhướng mày, anh cũng cảm thấy bất ngờ trước tình hình đột ngột.
Lúc này, trong đầu Chiến Lệ Xuyên đột nhiên vang lên một âm thanh.
“Đại ca, là người của Đế Vân Hi đến. Chúng tôi có cần ra không ạ?”
Chiến Lệ Xuyên suy nghĩ một giây rồi mới ra chỉ lệnh trong đầu.
“Chờ lệnh.”
“Vâng.”
Đế Vân Hi là cậu chủ của gia tộc giàu nhất châu Đế, người bên cạnh anh ta đều không phải dạng tầm thường.
Có lẽ Vân Chu cũng khá lợi hại, nhưng bên cạnh những công tử nhà giàu đỉnh cấp như thế này không thể thiếu
người như Vân Chu.


Thế nên khi đối diện với Đế Vân Hi xuất hiện đột ngột, Vân Chu cảm thấy bất an.
Anh ta có thấy Để Vân Hi đến Viện nghiên cứu Lawrence để kiểm tra sức khỏe, nhưng anh ta không ngờ được rằng
người đó lại ra tay xen vào chuyện này.
Quan trọng là sự xuất hiện của Đế Vân Hi đã khiến kế hoạch bao nhiêu năm của anh ta thành công cốc.
Vận Chu không cam tâm, bắt đầu đánh nhau dữ dội với người của Đế Vân Hi, người của Để Vân Hi trông thì chẳng
ra làm sao, nhưng người nào cũng có thân thủ tương đương hoặc thậm chí là còn hơn cả anh ta.
Vân Chu hoảng hốt, bị người ta đánh bầm dập, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Chiến Lệ Xuyên và Cảnh Thiên ngồi trong xe nhìn ra.
Chiến Lệ Xuyên càng nhìn lâu, ánh mắt càng tối đi.
Anh biết rất rõ về năng lực của Vân Chu, nếu thuộc hạ nào của Đế Vân Hi cũng có năng lực như thế này, vậy thì
đáng suy nghĩ rồi đấy.
“Tôi tưởng Vân Chu theo anh cả ngày, làm trợ lý đặc biệt của anh thì chắc chắn sẽ rất lợi hại. Hóa ra là cũng bình
thường thôi.”
Cảnh Thiên đã hóng chuyện xong, không nhịn được mà thốt lên một câu đánh giá trung lập.
Chiến Lệ Xuyên: …
Vợ anh chê anh rồi à?
Nhưng dưới tay anh không chỉ có một mình Vận Chu mà.
Chiến Lệ Xuyên muốn cứu vãn, anh còn đang nghĩ nên làm thế nào thì mới khiến vợ anh hiểu ra rằng, thực ra anh
cũng rất là lợi hại. Thậm chí anh còn đang nghĩ có nên để vợ anh biết được thân phận ẩn giấu của anh hay không.
Nhưng đúng lúc này, tiếng Đế Vân Hi lại vang lên.
“Đúng là cũng bình thường thôi.”
Chiến Lệ Xuyên: …


Con gián bò ở đâu ra đây?


Ghét thế nhỉ!


Ông em chạy ra làm người thứ ba thì thôi đi, đến ông anh cũng chạy ra gây chuyện theo. Anh ta định nối giáo cho giặc hay là định làm người thứ tư?


Lúc này Đế Vân Hi đã sái đôi chân dài, bước đến cạnh cửa xe của Cảnh Thiên. Anh ta nhìn Chiến Lệ Xuyên đang ngồi trên xe lăn bên trong xe, nói: “Cậu ba, cậu quản người dưới không nghiêm cho lắm nhỉ?”
 
Chương 382


“Một con chó dại như thế này mà vẫn được trọng dụng và tin tưởng, cậu ba về phải kiểm điểm lại cho tốt nhé.
Đừng để đến lúc bản thân mình kh3ông bảo vệ được mà tự nhiên còn hại cả người bên cạnh.”
Đế Vân Hi rất ít khi nói năng nặng lời như thế này, nhưng hôm nay anh ta th1ực sự rất tức giận.
Cô em út dịu dàng đáng yêu của anh ta như một bắp cải trắng bằng ngọc quý giá, còn chưa trải sự đời đã bị con
l9ợn này dũi đi mất.
Dũi đi mất thì cũng đành thôi, nể phần Chiến Lệ Xuyên bị liệt nên không làm ăn gì được, Đế Vân Hi có thể tha cho3
anh ta, chỉ cần hai người sau này dễ đến dễ đi là được.
Nhưng Chiến Lệ Xuyên lại vô trách nhiệm với tính mạng của chính mình như t8hế, suýt nữa là khiến bé con nhà
anh ta chịu khổ theo. Nếu không phải hôm nay anh ta muốn làm một cuộc tình cờ chạm mặt nên đến kịp thời, e
rằng hôm nay em gái sẽ phải bỏ mạng ở nơi này rồi.
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng Đế Vân Hi lại càng không tan đi được.
“Tôi tưởng cậu ba thành công trên thương trường như thế thì chắc chắn sẽ là kiểu người thắng được vũ lực bằng
đầu óc. Không ngờ cậu lại qua quýt với chính mình và với người bên cạnh mình như thế. Khó trách cậu ba lại bị tai
nạn. Hồi xưa nghe bảo cậu bị tai nạn, tôi còn thấy ngạc nhiên cơ, nhưng sau chuyện này thì xem ra… Sau này cậu ba
phải cẩn thận đấy, bởi vì ngày mai và bất ngờ, chẳng biết được là cái nào sẽ đến trước đâu.”
Nhìn Đế Vân Hi nhìn Chiến Lệ Xuyên đầy ác ý, đứng ngoài cửa rồi bắt đầu chửi ầm lên như một người đàn bà
chanh chua, Chiến Lệ Xuyên bỗng không nghĩ ra nên chửi lại anh ta thế nào.
Để ông em của mình có thể từ người thứ ba chuyển thành chính thất, đám người này phát điên rồi phải không? Bây
giờ làm người thứ ba mà cũng có thể bình thản tự nhiên như thế này, đúng là lần đầu Chiến Lệ Xuyên gặp đấy.
Tưởng anh bị liệt nên não cũng liệt theo à? Dạy dỗ anh ngay trước mặt vợ anh như thế này à?
Anh ta là cái thá gì?
Chiến Lệ Xuyên đang định nói thì Cảnh Thiên đã không chịu nổi nữa.
“Cảm ơn anh Để ra tay giúp đỡ. Hôm nay A Xuyên khó chịu trong người, không bảo vệ tốt cho anh ấy là lỗi của tôi.
Chờ giải quyết sự việc xong xuôi, tôi sẽ đến cảm ơn anh Để. Còn về người đang nằm dưới đất kia, lát nữa người của
viện nghiên cứu sẽ đến giải quyết phần còn lại, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Chiến Lệ Xuyên vừa mới xong một cuộc phẫu thuật lớn như vậy, là người khác thì lúc này nên nằm nghỉ trên
giường bệnh để mau chóng lành lại. Hơn nữa vì bị liệt nên hệ tuần hoàn trong cơ thể anh đã xảy ra vấn đề, nhưng
anh lại bắt buộc phải kéo tấm thân bệnh tật này đến bệnh viện thăm ông nội.
Hơn nữa, ban nãy khi gặp nguy hiểm, Chiến Lệ Xuyên đã nghĩ cho sự an toàn của cô mà bảo cô xuống xe ngay.
Chiến Lệ Xuyên là một thương nhân bình thường có trí tuệ hơn người, chứ không phải kiểu người suốt ngày chỉ
biết đánh giết như cô, anh có thể có tình có nghĩa như vậy, Cảnh Thiên rất cảm động, tất nhiên sẽ không cho Để
Vân Hi cơ hội làm tổn thương anh.
Cô biết Đế Vân Hi có ý tốt, nhưng khi nghe anh ta nói Chiến Lệ Xuyên như vậy, trong lòng cô lại rất khó chịu.
Rất rõ ràng, Để Vân Hi hoàn toàn không ngờ được rằng người muốn đối đầu trực diện với anh ta lại chính là em gái
thân yêu của mình.
Sau khi trái tim hứng chịu mười nghìn điểm sát thương, một cảm giác tự hào bùng lên.
Quả nhiên không hổ là người họ Để.
Cho dù chỉ là một cô gái trói gà còn không chặt nhưng vẫn dám làm dám nhận.
Nhìn cô em gái, Đế Vân Hi cảm thấy cực kỳ hài lòng.
“A Xuyên, anh không sao chứ?”
Để Vân Hi đang vui thay cho em gái: …


Vì sao phải hỏi Chiến Lệ Xuyên?


Chẳng lẽ không nên là Chiến Lệ Xuyên hỏi em gái anh ta hay sao?


Dường như màu môi của Chiến Lệ Xuyên còn tái hơn ban nãy một chút, trông anh như có thể ngã gục xuống bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn kiên cường giữ nốt một hơi cuối. Rồi cộng thêm nhan sắc này nữa…


Cảnh Thiên cảm thấy tim mình thắt lại.
 
Chương 383


“Tôi không sao. Đi thôi.”
Chiến Lệ Xuyên nói rất khẽ, tựa như chỉ một ngọn gió lướt qua là sẽ cuốn bay theo.
Cảnh Thiên kéo lại cổ3 áo liền mũ của anh, sợ anh bị lạnh, sau đó quay lại nhìn Đế Vân Hi đã hoàn toàn hóa đá:
“Anh Đế, chúng tôi vẫn còn việc, xin phép đi trước. Cảm 1ơn anh đã giúp đỡ.”
Nói xong, cửa sổ xe kéo lên, chiếc xe đi về phía trước rồi biến mất rất nhanh.
Đế Vân Hi nhìn theo hướng chiế9c xe đi, rất lâu vẫn chưa định thần lại được.
Không phải chỉ là liệt thôi à?
Không phải chỉ là không thể cử động được thôi à?
Có đến mức nói một câu cũng trắng bệch cả mặt, bộ dạng như bị anh ta bắt nạt thể không?
Sao không nghĩ lại hồi ngày xưa khi Chiến Lệ8 Xuyên còn đắc thể, bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Để đã bị con lợn
này dũi đi mất rồi. Đến em gái anh ta cũng bị Chiến Lệ Xuyên lặng lẽ dũi đi mất. Lúc đó sao không trắng bệch mặt
ra, yếu đuối bệnh tật đi?
“Cậu chủ, vừa phát hiện ra phía sau chúng ta vẫn còn hai nhóm người nữa, có lẽ là đội cứu viện của họ.”
Để Vân Hi nghe vậy, khóe mắt giật giật không kìm được.
“Hai nhóm nào?”
“Một nhóm là của Viện nghiên cứu Lawrence. Một nhóm nữa thì ở vòng ngoài, trước đó bọn họ không hề thu hút
sự chú ý của chúng ta, sau đó xe của bên kia đi rồi, bọn họ mới cho người cố tình thu hút, chờ chúng ta sang thăm
dò rồi bọn họ đi ngay, có đuổi theo cũng không kịp. Có lẽ nhóm người này là đội hộ vệ đỉnh cấp.”
Đội hộ vệ đỉnh cấp!
Người mà anh ta đưa đến còn không phải đội hộ vệ đỉnh cấp!
ở đây trừ đàm phản diện mà anh ta hạ gục ra, người còn lại chỉ có em gái anh ta và Chiến Lệ Xuyên. Đội hộ vệ đỉnh
cấp này là người của ai, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng hiểu.
Tức là ban nãy người kia cố ý giả lợn ăn thịt hổ trước mặt kẻ địch, sau đó lại giả vờ yếu đuối trước mặt anh ta? Sau
khi hai người đi rồi, khi em gái anh ta không thấy được nữa, tên kia mới khiêu khích anh ta?


Đế Vân Hi bày mưu lập kế quen rồi, khi đánh cờ với kẻ khác chỉ có người ta thiệt chứ không có chuyện anh ta chịu
thiệt.
Kết quả là tốt bụng cứu người rồi lại gặp phải chuyện tởm lợm như thế
Đế Vân Hi nhìn đầu ngõ đã trống không, nghĩ lại khuôn mặt của Chiến Lệ Xuyên mà đến anh ta nhìn cũng thấy đẹp
đến choáng ngợp, rồi lại nghĩ đến bộ dạng bạch liên hoa như sẽ bị gió thổi bay khi bị anh ta nói mấy câu, Để Vân Hi
nhịn cả buổi rồi mới thốt ra được hai chữ.
“Bạch liên!”
Trợ lý Phương hiểm khi thấy cậu chủ nhà mình tức giận đến mức này, anh ta hỏi: “Thế mấy người nằm kia…”
“Kệ đi!”
Kẻ phản bội của nhà họ Chiến, nhà họ Chiến còn chẳng quan tâm, anh ta mó vào làm gì?
Nằm mơ!
Trên xe, Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh Thiên bằng vẻ mặt dịu dàng và yêu thương.
Đến khi Cảnh Thiên không chịu nổi nữa, đôi môi tái nhợt mới khẽ nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp.
Cảm giác đó tựa như tuyết trên núi tan chảy, thế giới chẳng thấy được gì ngoài màu trắng bỗng nở bung một đóa
hoa xinh đẹp ướt át.
“Anh cười gì vậy?” Là một kẻ mê sắc đẹp thâm niên, Cảnh Thiên cảm thấy nhan sắc này của Chiến Lệ Xuyên quá
đáng quá. Cô không thể nhìn tiếp được. Lúc này, cô bỗng xúc động muốn bao nuôi người đàn ông này cả đời. Nhận
ra độ điên cuồng của suy nghĩ này, Cảnh Thiên vội vàng lên tiếng để anh cất cái vẻ mỹ nhan thịnh thế đó đi.


Ban đầu Chiến Lệ Xuyên đang cười rất đẹp, đôi mắt lấp lánh ánh sao như đang tỏa sáng, sau khi nghe cô hỏi vậy, anh như một chú thỏ bị giật mình, nụ cười bỗng tắt lịm.


Cảnh Thiên: …


Có ảo giác như vừa bắt nạt anh vậy.


Nhìn Chiến Lệ Xuyên ngày xưa tự cao tự đại, luôn cao ngạo lạnh lùng với tất cả mọi người, chỉ với cô là không hề phòng bị, Cảnh Thiên nghĩ có phải mình hơi nghiêm khắc với anh quá rồi không?
 
Chương 384


Cô đang định lên tiếng bảo anh muốn cười thì cứ cười đi, Chiến Lệ Xuyên lại bình thản nói với một chút dịu dàng:
“Cảm ơn cô.”3
“Cảm ơn tôi làm gì?”
“Tuy tôi nghĩ khi gặp tình trạng vừa rồi, cô nên xuống xe ngay lập tức để tránh xa ngu1y hiểm. Nhưng bây giờ đã
hết nguy hiểm rồi… tôi vẫn thấy rất vui vì ban nãy cô có thể ở lại bên cạnh tôi, không bỏ rơi tôi9.”
Bỏ rơi?
Cảnh Thiên chớp mắt, sao cô lại cảm thấy người đàn ông này đáng thương thế nhỉ?
Vì sao tự3 nhiên cô lại muốn bể anh về, chăm sóc anh? “Yên tâm, chỉ cần chúng ta vẫn còn là vợ chồng thì tôi sẽ
không bỏ rơi anh đâu.”8
Điều này thì Cảnh Thiên nghĩ mình vẫn có thể làm được.
Nhưng sau này anh khỏe lại rồi, cơ thể khôi phục như trước đây rồi, cô có rời khỏi đây sau khi ly hôn thì cũng
không tính là bỏ rơi.
Ánh mắt Chiến Lệ Xuyên lấp lóe, anh nghe ra ý ẩn ngoài lời nói của Cảnh Thiên, tim thắt lại.
Anh cứ có dự cảm rằng sau khi mình khỏe lại, vợ anh sẽ đòi ly hôn.
Chiến Lệ Xuyên lại cong môi, đôi mắt sâu thẳm như hút lấy toàn bộ ánh sao trong vũ trụ. Anh nhìn chăm chăm vào
Cảnh Thiên rồi thốt lên lời thề rành rọt: “Tôi cũng sẽ không rời khỏi cô, trừ phi tôi chết.”
Cảnh Thiên chớp mắt, trên đỉnh đầu từ từ xuất hiện ba dấu hỏi chấm.
“Không phải…”
Sao lại chuyển sang chủ đề này rồi???
Sao lại lạc đề rồi???
Cô muốn ly hôn mà!
Anh chết cũng không rời khỏi cô thì làm sao cô ly hôn được?
“Tôi ngủ một lát đã.”
Nói xong, Chiến Lệ Xuyên như kiệt sức, nhắm mắt lại.


Ban đầu Cảnh Thiên định tiếp tục giằng co chủ đề này với anh, nhưng thấy anh nhắm mắt lại, lông mày khẽ cau, cô
biết anh vẫn còn đau ở vết mổ, xương cũng đau, đến tủy bên trong cũng đang đau, cô không nhẫn tâm tiếp tục
quanh co chủ đề này với anh nữa.
Bởi vì ông cụ vẫn đang chưa rõ sống chết trong bệnh viện.
Viện nghiên cứu Lawrence không quá xa bệnh viện Xuyên Đầu, cho dù trong giờ cao điểm tắc đường thì vẫn có thể
đến trong nửa tiếng. Chiến Lệ Xuyên lại coi mình thành người bại liệt, để chiếc xe lăn vạn năng của anh đưa anh
xuống xe. Cảnh Thiên chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh anh.
Sau khi vào trong, Cảnh Thiên bỗng ôm bụng: “A Xuyên, bụng tôi khó chịu quá, hay là anh lên trước đi, lát nữa tôi
sẽ vào sau.”
Một tia cảm kích thoáng qua trong mắt Chiến Lệ Xuyên, anh gật đầu: “Ừ, không vội, cứ thong thả.”
Cảnh Thiên: …
Hình như phối hợp hơi ăn ý quá nhỉ?
Bên ngoài phòng cấp cứu, tất cả người nhà họ Chiển đều đã đến đủ.
Trông thấy Chiến Lệ Xuyên, mắt Chiến Thư Du sáng lên như tìm được người đáng tin cậy: “A Xuyên, chú đi đâu
thế? Đã hẹn là hôm nay về nhà rồi mà cuối cùng cả Trạch Ngôn lẫn Vận Chu đều không biết chủ đang ở đâu. Chú
có biết là chị lo lắng lắm không hả? Cảnh Thiên đâu? Con bé đâu rồi? Sao nó không đi với chứ? Chú đến đây một
mình à?”
Thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên hơi tái, Chiến Thư Du cúi người xuống rồi quan sát anh thật kỹ, cô ta căng thẳng hỏi
anh: “Có phải chú lại thấy tim khó chịu không? Sao mặt tái thế này?”


Nói xong, cô ta sai viện trưởng ngay lập tức: “Mau sắp xếp phòng bệnh cho A Xuyên rồi kiểm tra cho chú ấy đi.”


“Không cần đâu.”


Giọng Chiến Lệ Xuyên mệt mỏi pha lẫn hơi lạnh như đẫm đầy vụn băng.


Chiến Thư Du sững sờ, đây là lần đầu tiên Chiến Lệ Xuyên nói năng với cô ta như vậy. Cho dù là khi anh mới bắt đầu bị liệt, anh cũng chưa từng đối xử với cô ta một cách lạnh lùng như thế.
 
Chương 385


Lúc này Chiến Lệ Xuyên đã điều khiển chiếc xe lăn của mình đến trước mặt mọi người.
“Vụ tai nạn là sao? Tình hình ông n3ội thể nào rồi?”
Chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên dừng lại dưới ánh đèn bên ngoài phòng phẫu thuật.
Anh ngẩng l1ên nhìn chiếc đèn đỏ đang sáng rồi cất tiếng hỏi bằng giọng lạnh lùng.
Quản gia Từ và Trạch Ngôn thấy Chiến Lệ Xuyên đ9ến đã ngạc nhiên lắm rồi, hai người vội vàng lao đến bên cạnh
anh.
Quán gia Từnói: “Hôm nay cụ chủ nhận được điện thoạ3i rồi gọi tôi quay về gấp. Xe chúng tôi vừa lên cao tốc Tân
Hải thì một chiếc xe đột ngột lao đến từ phía trước mặt. Tài xế mu8ốn tránh chiếc xe đó nên xoay vô lăng, tưởng
tránh được thì lại có một chiếc xe tải lao đến từ phía sau, đâm thẳng vào đuôi xe. Cụ chủ ngồi ở ghế sau…”
Giọng quản gia Từ hơi nghẹn ngào, ông trấn tĩnh lại rồi mới nói tiếp: “Lúc cụ chủ được người ta đưa ra khỏi xe,
người toàn là máu, họ bảo là nội tạng bị tổn thương, xương sọ bị nứt, cụ phải truyền máu liên tục, đã cấp cứu một
tiếng đồng hồ rồi.”
Quản gia Từ nói xong, Chiến Lệ Xuyên không hỏi điều gì nữa.
Tất cả người nhà họ Chiến đều đứng phía sau anh như một đám học sinh tiểu học, mọi người nhìn nhau nhưng
không ai dám nói gì.
Thỉnh thoảng Trạch Ngôn lại liếc ra phía cửa nhưng vẫn không thấy Vân Chu đi lên, anh ta cũng hiểu ra gì đó.
Cảnh Thiên vòng từ sảnh ở tầng một ra phía sau, trên đường còn tiện tay cầm theo một chiếc áo blouse trắng của
bác sĩ, sau đó cô ngang nhiên bước vào phòng phẫu thuật từ cửa sau trước ánh mắt ngạc nhiên của bác sĩ thuộc cấp
Hồng Lục và bác sĩ chữa chính của bệnh viện Xuyên Đầu.
Trong phòng phẫu thuật, Hồng Lục vẫn đang vất vả phẫu thuật, viện trưởng đứng cạnh hỗ trợ.
Không thể không nói, tuy Hồng Lục vẫn còn rất trẻ nhưng thực sự xứng đáng với cái danh giáo sư. Chẳng trách cô
ta có thể trở thành phó viện trưởng của viện nghiên cứu y học hàng đầu thế giới. Ông cụ đã cấp cứu hơn nửa tiếng
đồng hồ, sắp không ổn rồi, nhưng Hồng Lục đến chưa quả mười lăm phút, trái tim ông cụ đã bắt đầu có khởi sắc.
Khi viện trưởng nghĩ rằng giáo sư Hồng Lục sẽ giúp họ cấp cứu cho cụ chủ tịch, Hồng Lục lại nói với ông ta rằng
cụ chủ có vài điểm xuất huyết không thể khâu lại được, thế nên cô ta chỉ có thể kéo dài thời
gian, chờ giáo sư phẫu thuật chính cho cụ chủ đến.
Viện trưởng vô cùng kinh ngạc, bởi vì đối với ông ta, Hồng Lục trẻ trung tài giỏi đã lợi hại lắm rồi, thể mà còn có
người lợi hại hơn nữa? Chẳng lẽ là Viện trưởng Lawrence?
Khi người của Hồng Lục đưa người đó đến, viện trưởng mở to mắt.


“Mợ…mợ chủ!”


Cảnh Thiên chỉ khẽ gật đầu, cô đã không còn vẻ lười biếng thường ngày nữa, bước nhanh đến trước mặt ông cụ.


Hồng Lục lập tức cung kính nhường đường.


Bên ngoài, Chiến Lệ Xuyên mím chặt đôi môi mỏng, mắt nhìn chăm chăm vào đèn phòng phẫu thuật. Không ai biết lúc này anh đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không có ai dám bước lên quấy rầy anh. Chiến Thư Du thấy sắc mặt Chiến Lệ Xuyên thực sự rất xấu, cuối cùng không kìm được mà bước đến bên cạnh anh.
 
Chương 386


“A Xuyên, có phải chú thấy khó chịu không? Sắc mặt chủ xấu lắm. Chỉ trông ông nội cho, ông nội phẫu thuật xong
là chị sẽ báo ngay cho chủ, ch3ủ đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Chiến Lệ Xuyên vẫn không đoái hoài gì đến cô ta.
Trong mắt Chiến Thư Du ngập tràn vẻ đau lòng, c1ô ta mấp máy môi rồi cuối cùng vẫn đành thở dài, không nói gì
nữa.
Một tiếng sau, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Cửa được 9mở ra, viện trưởng cùng Hồng Lục bước ra
ngoài. Trông thấy Chiến Lệ Xuyên, viện trưởng khẽ cúi người: “Chào tổng giám đốc.” “Ông nội sao rồi3?”
“Sau khi cấp cứu, chủ tịch đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng chủ tịch tuổi đã cao, vụ tai nạn giao
thông lần này khiến 8hộp sọ bị nứt hai chỗ, bị gãy một xương sườn, phổi, gan đều bị tổn thương và bị xuất huyết
nhiều nơi. Dù những vết thương như vậy có lành lại thì cũng sẽ gây ảnh hưởng không thể cứu vãn đối với sức khỏe
của ông ấy.”
Nhìn sắc mặt Chiến Lệ Xuyên khó coi đến đáng sợ, viện trưởng vội vàng nói: “Lần này nhờ có giáo sư Hồng Lục
và… vị giáo sư do cô ấy mời đến, hai người đó đã bắt tay nhau kéo chủ tịch về từ ranh giới sống chết.”
“Giáo sư Hồng Lục, thực sự rất cảm ơn cô. Cô là ân nhân cứu mạng của nhà họ Chiến chúng tôi, sau này nếu cô cần
nhà họ Chiến thì cứ việc sai bảo.” Chiến Thư Du vội vàng bước đến.
“Không có gì, cứu chủ tịch cũng là nhiệm vụ của tôi.”
Bởi vì hiện giờ họ đang nằm 20% cổ phần của nhà họ Chiến chứ không phải số tiền chuyển đổi từ 20% cổ phần. Thế
nên sự ổn định của nhà họ Chiến mới là nguồn thu nhập liên tục không ngừng nghỉ của họ sau này.
Tất nhiên là Chiến Thư Du không biết hàm ý ẩn sau câu nói này của Hồng Lục, cô ta chỉ nghĩ Hồng Lục đang khách
sáo với mình thôi.
“Bao giờ thì ông nội có thể ra ngoài?” Chiến Lệ Xuyên hỏi. “Ông cụ bị thương quá nặng, cần nằm trong ICU quan
sát 48 giờ. Nếu các dấu hiệu sống vẫn ổn định thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường.”
“Tôi có thể vào trong không?”
Hồng Lục ngập ngừng: “Cậu ba, hiện giờ bác sĩ chuyên biệt của Viện nghiên cứu Lawrence chúng tôi đang trông
ông cụ 24/24 ở bên trong rồi. Sức khỏe của cậu không quá tốt, nếu muốn vào trong thì cậu nên hỏi ý kiến người
thân của cậu đã.”


Người mà Hồng Lục nói tất nhiên là đại ca nhà cô ta.
Chỉ cần đại ca đồng ý, chắc chắn Hồng Lục không có ý kiến gì.
Nhưng Chiến Thư Du bên cạnh lại hiểu nhầm, giọng cô ta trở nên nghiêm khắc ngay, nhưng trong giọng nói lại
thấm đẫm vẻ quan tâm.
“A Xuyên, chủ nhìn xem sắc mặt chú đã tải đến thế nào rồi? Ban nãy bảo chủ đi nghỉ mà chủ không đi, bây giờ ông
nội đã không sao nữa rồi, chủ có thể yên tâm đi nghỉ rồi chứ. Chị nhất định sẽ điều tra rõ ràng về vụ tai nạn lần này
của ông nội, chuyện này chủ cử giao cho chị đi.”


Ông cụ Chiến Nhân Cẩm vẫn luôn im lặng phía sau cũng đứng ra nói với thân phận cha chú: “A Xuyên, cháu xem cháu đã yếu ớt thế này rồi, ông trẻ nhìn cũng thấy xót. ANh cả không yên tâm về cháu nhất, cháu cứ nghe lời chị hai cháu mà mau đi nghỉ đi. Bên anh cả và công ty đã có mọi người và chị hai cháu rồi, cháu cứ yên tâm.”


“Ông trẻ, nếu lúc này rồi mà ông vẫn mong nhớ chuyện bên công ty thì đúng là xa cách với dòng chính nhà cháu rồi. Ông đếm đi đếm lại cũng chỉ có 2% cổ phần, đừng lúc nào cũng nhảy nhót trước mặt A Xuyên khiến cậu ấy khó chịu nữa. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho ông nội, còn bên công ty thì A Xuyên, nếu chú thực sự không lo liệu nổi, chị kiến nghị có thể thuê một tổng giám đốc bên ngoài để điều hành công ty, chú phụ trách đưa ra quyết sách là được.”


“A Xuyên, anh vào với ông nội đi.”


Chiến Thư Du vẫn đang tranh cái với Chiến Nhân Cẩm, phía sau bỗng vọng lên tiếng nói của Cảnh Thiên.
 
Chương 387


Chiến Lệ Xuyên vẫn ngồi im trên xe lăn, lạnh lùng lắng nghe mọi người nói chuyện, sau khi nghe thấy lời Cảnh
Thiên nói, anh như vừ3a sống lại, liếc nhìn về phía Cảnh Thiên rồi phản ứng.
Rất rõ ràng, ban nãy sở dĩ Chiến Lệ Xuyên không vào trong không ph1ải cố tình ở lại ngoài này nghe đám người kia
nói chuyện, anh đang chờ Cảnh Thiên đến.
Cảnh Thiên cho phép anh vào trong,9 anh sẽ vào trong.
Với anh, những người khác đều chỉ là ràng buộc.
Nhìn chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên sắp trượt3 vào phòng ICU, Chiến Thư Du không vui ngay lập tức. Cô ta
đứng ra chặn lối đi của Chiến Lệ Xuyên, nhìn Cảnh Thiên một cách khó c8hịu.
“Thiên Thiên, tôi mong cô có thể lấy đại cục làm trọng!”
Cảnh Thiên cười hỏi: “Đại cục là cái gì?”
“Cô không thấy sắc mặt của A Xuyên rất khó coi à? Nghe ông nội bảo hôm nay A Xuyên xuất viện rồi đi tìm cô
ngay, cô xem sắc mặt chú ấy bây giờ đã thể nào rồi? Lần trước đến đồn cảnh sát tìm cô cũng phát bệnh giữa đường,
lần này cũng về với cái mặt tái nhợt.”
“Thiên Thiên, tôi luôn nghĩ rằng cô là vợ hiền của A Xuyên, sao đến lúc quan trọng lại không giúp được gì thế? Ban
nãy A Xuyên một mình ở đây hơn một tiếng đồng hồ, cô đã đi đâu? Cô có biết chú ấy vẫn là một bệnh nhân, chờ
hơn một tiếng đồng hồ như thế thì làm sao A Xuyên chịu được?”
“Bây giờ ông nội đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, cô là vợ, điều cô nên làm là khuyên A Xuyên nghỉ ngơi
thật tốt. Còn về ông nội, Xuyên Đầu có bác sĩ trông nom, ban nãy giáo sư Hồng Lục cũng báo bác sĩ của Viện nghiên
cứu sẽ trông ông nội 24/24 rồi. A Xuyên biết nghề y hay là có thể khiến tình trạng của ông nội tốt lên? Chủ ấy vào
trong ông nội thì có tác dụng gì?”
Chiến Nghệ Hòa nghe màn chỉ trích của Chiến Thư Du, trong mắt toàn là vẻ vui mừng.
Xem ra người họ Chiến ghét Cảnh Thiên không chỉ có một mình cô ta.
Chiến Nghệ Hòa đang đắc ý thì Chiến Vũ Hằng gần như không hề tồn tại bỗng lên tiếng.
“Thư Du, cô nói vậy thì quả đáng rồi. Cảnh Thiên gả vào nhà họ Chiến, không có công lao thì cũng có khổ lao. Cô
muốn khống chế chủ ba, bắt chú ấy nghe lời cô thì cũng đừng kéo cả em dầu vào chứ. A Xuyên muốn làm gì, chẳng
lẽ Cảnh Thiên lại khống chế được?”


Sắc mặt Chiến Lệ Xuyên đã sầm sợ lắm rồi, bây giờ thấy Chiến Vũ Hằng cũng chen miệng vào, lại còn bênh vực
Cảnh Thiên ngay trước mặt anh, sắc mặt anh lại càng đen đi. Cảnh Thiên bị Chiến Thư Du nói cho một trận, cô
cũng không có ý định giữ mặt mũi cho cô ta nữa.
“Chị hai, A Xuyên vào trông ông nội có tác dụng gì hay không, bản thân anh ấy biết rõ là được. Chị chỉ là chị gái
anh ấy, không phải mẹ anh ấy, anh ấy muốn làm gì thì anh ấy tự biết. Còn tôi, tôi vẫn ghi nhớ lời dạy của chị hai, sẽ
luôn đứng về phía A Xuyên.”
“Nhưng chú ấy là người bệnh!” Chiến Thư Du nhấn mạnh.


“Cô nhìn xem sắc mặt chú ấy đã tái đến mức nào rồi? Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vì sao sắc mặt chú ấy lại tái như thế?”


Cảnh Thiên liếc nhìn Chiến Lệ Xuyên, sắc mặt anh đúng là không dễ coi, bởi vì anh vừa phải làm một cuộc đại phẫu nhưng từ đầu đến cuối đều không dùng thuốc mê, mới nghỉ ngơi được một lát thì lại hốt hoảng vì vụ tai nạn của ông nội.


Nhưng … không chết là được.


“Chị hai, người nằm bên trong là ông nội của A Xuyên và cũng là ông nội của chị. Ông nội đang nguy kịch, sao tôi cảm thấy như chị quan tâm đến A Xuyên còn hơn cả ông nội thế? Tôi là vợ của A Xuyên, tôi sẽ chăm sóc cho sức khỏe cho anh ấy, chết hay sống đều không liên quan quá nhiều đến chị, thế nên chị ngậm miệng lại đi thì hơn.”
 
Chương 388


Chiến Thư Du trợn mắt tròn xoe, cô ta không thể ngờ được rằng cô ta đối xử với Cảnh Thiên tốt như thế, Cảnh
Thiên lại chặn cả đư3ờng lui của cô ta.
“Chắc là vì trước đây tôi không nói rõ ràng với mọi người, dẫn đến rất nhiều người trong nhà đều khôn1g hiểu rõ
về địa vị cụ thể của Cảnh Thiên, khiến mọi người luôn nghĩ rằng cô ấy chỉ là một người đến để xung hỉ nên không
cần tô9n trọng. Bây giờ mọi người đều có mặt, tôi sẽ trình trọng nhắc nhở.”
“Cảnh Thiên là vợ của Chiến Lệ Xuyên này. Là người 3vợ hợp pháp. Ở công ty, tôi là giám đốc điều hành, trong gia
đình, tôi là người đứng đầu. Cô ấy là vợ của tôi, cũng tức là bà ch8ủ của cả nhà họ Chiến. Nếu tôi không có mặt,
cho dù là tập đoàn AUPU hay là nhà họ Chiến, tất thảy đều do cô ấy làm chủ.”
Chiến Thư Du nghe Chiến Lệ Xuyên nói năng rành mạch như vậy, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Sắc mặt của những người họ Chiến khi nhìn Chiến Lệ Xuyên đều không dễ coi hơn Chiến Thư Du.
Cuối cùng cũng có một ngày, trừ Chiến Lệ Xuyên ra, tất cả mọi người trong nhà họ Chiến đều đứng về một bên
chiến tuyến.
“A Xuyên, những gì cháu vừa nói hơi quá đáng thì phải? Con bé là vợ cháu, mọi người công nhân, cháu nhất quyết
nói con bé là bà chủ của nhà họ Chiến, mọi người cũng công nhân, nhưng tập đoàn AUPU là tập đoàn do bác cả
một tay gây dựng nên, nó thuộc về tất cả mọi người trong nhà họ Chiến. Châu là người điều hành, chắc chắn mọi
người sẽ nghe lời cháu, nhưng khi cháu không có mặt, mọi người cũng nên nghe theo anh cả cháu hoặc là Thư Du
chứ, sao lại nghe lời con bé? Tập đoàn có quy định của tập đoàn, cho dù độc tài thì cũng không thể theo thể chế cha
truyền con nối được.”
Người vừa nói là con thứ hai của Chiến Nhân Cẩm, Chiến Quân Hàng, cũng chính là chủ hai của Chiến Lệ Xuyên.
Dạo này vì vụ Cảnh Thiên nên ông cụ Chiến đã rút lại 3% chia cho chị thứ, dẫn đến nguồn vốn cho công ty bên
ngoài của bọn họ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng. Ban đầu định lén lút rút ruột bên tài vụ, ai dè thu chi bên tài vụ lại
đột ngột làm chặt hơn, tất cả các khoản dù to hay nhỏ đều phải qua tay Chiến Lệ Xuyên. Bên chi thứ đã như kiến bò
chảo nóng rồi, thế nên Chiến Quân Hàng tỏ vẻ như chuẩn bị lật mặt đến nơi.
Chiếc xe lăn của Chiến Lệ Xuyên quay ngoắt một cách linh hoạt và không hề dự báo, Chiến Quân Hàng còn đang tỏ
ra hùng hổ, khí thế lại xìu xuống hơn khi đối diện với đứa cháu này.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, tất cả cổ phần trong tay chi thứ nhà chú chỉ có 2%.” Chiến Quân Hàng: … Đến nụ cười
ngoài mặt cũng khó lòng giữ nổi.


“Nếu chú vẫn thấy không được thì chú rời khỏi nhà họ Chiến đi, rời khỏi tập đoàn AUPU đi. Chờ ông nội chuyển nguy thành an rồi, tôi sẽ tuyên bố chú đã rời bỏ chức vụ quản lý cấp cao trong tập đoàn AUPU.” “Không phải…” Chiến Quân Hàng nóng đầu, định lên tiếng thì bị Chiến Lệ Xuyên mạnh mẽ ngắt ngang: “Bởi vì đến sự phục tùng cơ bản nhất mà chú cũng không hiểu, tôi không cần cấp dưới như vậy.”


Mọi người: …


Thế này thì ngượng ngùng rồi. Mình coi người ta là cháu, người ta coi mình là cấp dưới?


Chiến Nhân Cẩm vội vàng nói với Cảnh Thiên: “Thiên Thiên, chú hai cháu chỉ tiện miệng nói vậy thôi, nó không có ác ý gì đâu, cháu mau nói với A Xuyên, mọi người đều là người một nhà cả, cần gì phải cãi cọ đến mức đỏ mặt tía tai như thế?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom