Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 449


Nhưng mảnh đất mà Trạch Ngôn đưa trước mặt anh ta không phải là giả.
Vậy thì Chiến Lệ Xuyên cũng có chút tình cảm thật sự với 3Thiên Thiên đấy.
Vốn dĩ Đế Vân Hi không thèm mảnh đất này, đối với nhà họ Để mà nói, tổn thất quyền đầu tư phát triển một mảnh
1đất sẽ không có ảnh hưởng gì.
Nhưng mười sáu tỷ tám, cho dù là đối với nhà họ Chiển cũng không thể coi thường được. Hai mươi nă9m đầu đời
của em gái khiến người ta vô cùng đau lòng, không ai thương thì thôi, còn phải kết hôn với một tên bại liệt.
Mười sáu3 tỷ tám này cứ coi như nhà họ Chiến bồi thường cho em gái anh ta đi. Vốn dĩ ông cụ còn tưởng rằng nhà
họ Đế kiêu ngạo, chắc chắn Đế Vân8 Hi sẽ không nhận. Không ngờ suy đoán của ông cụ lại sai.
Để Vân Hi cầm lấy túi đựng tài liệu, nhìn Chiến Lệ Xuyên: “Tôi nhận lời cảm ơn của cậu ba, nếu cậu hối hận thì có
thể lấy lại nó trước khi nhà họ Để đầu tư tiền vào.”
Chiến Lệ Xuyên mỉm cười: “Anh Để nói đùa rồi.”
Lúc này điện thoại di động của Cảnh Thiên đổ chuông, là Hồng Lục gọi.
“Đại ca, hôm đó ở trong viện nghiên cứu, em thấy quan hệ của chị và anh Để rất tốt, cho nên mới nghĩ nên báo cáo
chuyện này với chị.” “Cô nói đi.”
“Hôm đó anh Để đến chỗ chúng ta khám sức khỏe, nhưng kết quả kiểm tra…”
Cảnh Thiên nghe vậy, chân mày không khỏi cau lại, tim cũng run lên.
Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là cô và Đế Vân Hi còn chưa nhận nhau, cũng chưa ở cùng nhau nhiều, nhưng khi
vừa nghe tin có thể là kết quả xấu, trái tim cô tự nhiên thắt lại.
Đây có lẽ là điều kỳ diệu của quan hệ huyết thống.
“Tim của anh ta có vấn đề, hơn nữa còn khá nghiêm trọng, xem ra anh ta đang dùng một loại thuốc để ngăn bệnh
phát tác, nhưng thuốc này cũng có ảnh hưởng rất lớn đến tim, tim của anh ta to hơn người bình thường một nửa.
Hơn nữa… vấn đề của anh ta giống với của Lăng Thiên Thần.”
Cảnh Thiên: …
Lăng Thiên Thần là con trai của Lăng Tư Kỳ. Vấn đề của Lăng Thiên Thần giống với Để Vân Hi á? Trước đó cô đã
nói với Hồng Lục rằng bệnh của Lăng Thiên Thần chắc là bệnh di truyền. Vậy thì… “Đã so sánh chưa?” Cảnh Thiên
hỏi


Hồng Lục gượng gạo ho khan một tiếng: “Vì bệnh tình của hai người quá giống nhau, chị lại nói là bệnh di truyền
nên em đã so sánh rồi. Kết quả là…”
Cảnh Thiên sờ mũi, ho khan một tiếng.
Dù sao thì lúc này Để Vân Hi vẫn đang ở trong phòng bệnh. Cô còn chưa nhận người thân mà đã giúp anh ta tìm
lại đứa con trai thất lạc nhiều năm rồi.
Chắc là thất lạc nhiều năm chứ nhỉ? Không thì sao lại không nghe nói đến chuyện nhà họ Để có một thái tử nhỏ
chứ?
Trong phút chốc, tình tiết kịch bản cẩu huyết cô dâu chưa cưới ôm con bỏ trốn, cô gái Lọ Lem và hoàng tử đến
nhầm khách sạn, vào nhầm phòng, bị tính kế hãm hại nhưng lại vô ý trời xui đất khiến thế nào nhầm đúng giường
của boss hàng đầu luân phiên chạy qua chạy lại trong đầu của Cảnh Thiên. (2)


Trông anh trai có thể này, chắc chắn là không biết đến sự tồn tại của con trai mình rồi.
“Vậy thì… rảnh tôi sẽ qua đó.”
Sau khi Cảnh Thiên cúp máy, điện thoại của Trạch Ngôn lại đổ chuông.
“Cậu chủ, vợ chồng nhà họ Cảnh gọi điện tới.” Trạch Ngôn dứt lời, ông cụ phát hiện sắc mặt A Xuyên nhà mình và Đế Vân Hi đều
đen lại.
 
Chương 450


“Không cần để ý đến đâu.” Cảnh Thiên đã coi vợ chồng nhà họ Cảnh như người vô hình.
“Anh cứ nghe đi.” Chiến Lệ Xuyên nhìn Cả3nh Thiên nói: “Bình thường họ sẽ không gọi điện cho Trạch Ngôn đầu,
ngộ nhỡ thực sự có chuyện gì thì sao?” Trạch Ngôn nhấc máy, đầu d1ây bên kia bắt đầu nói liên hồi.
Trạch Ngôn lắng nghe hồi lâu, không nhịn được hỏi: “Chờ một lát, ông Cảnh, ý của ông là cho 9rằng ông chủ của
tôi sai người đốt nhà ông à?”
“Vậy tôi có thể rất có trách nhiệm mà nói với ông rằng, nếu ông chủ thật sự mu3ốn xử lý ông, ngày mai công ty của
ông có thể lập tức tuyên bố phá sản.”
“Đúng vậy, không phải là ông chủ của chúng tôi. Về p8hần cậu Kiệt thì tôi không rõ.”
“Mợ chủ ở cùng với cậu chủ, cô ấy cũng không rõ… Được, cứ như vậy nhé.”
“Ông Cảnh nói là hôm nay nhà của họ đã bị đốt rồi, họ cho rằng có thể là do họ khiến cậu chủ không hài lòng. Tôi
nói với ông ta cậu không làm chuyện này, chắc là ông ta tin rồi. Ngoài ra, cậu Kiệt đã bỏ nhà ra đi từ trưa, bây giờ
đã tối rồi mà còn chưa về nhà. Họ cho rằng cậu Kiệt đã bị mợ chủ giấu đi, tôi đã chứng minh cho mợ rồi.”
“Đúng là Cảnh Kiệt đã bị tôi giấu đi rồi.”
Trạch Ngôn: …
“Thằng bé không muốn về nhà, tôi đã cho nó một ít tiền, bảo nó ở bên ngoài, làm chuyện mà nó muốn làm.”
“Cô làm rất đúng.”
Chiến Lệ Xuyên và Đế Vân Hi đồng thanh.
Nghi hoặc trong lòng ông cụ càng lúc càng lớn.
Tại sao luôn cảm thấy quan hệ của ba người này hơi lạ nhỉ?
“Tôi có rất nhiều nhà, nểu Tiểu Kiệt không có nơi nào để ở thì có thể sắp xếp cho thằng bé theo sở thích của nó.”
Bà xã anh quan tâm thì anh cũng quan tâm.
“Không cần đâu, tôi đã sắp xếp cho thằng bé rồi.”
“Cô có cần đưa tiền cho thằng bé nữa không? Cô có đủ tiền không? Nếu không đủ thì…”
Để Vân Hi không tiện đưa thẳng thể cho em gái mình trước mặt ông cụ, Vì vậy anh ta đưa toàn bộ túi hồ sơ mảnh


đất Chiến Lệ Xuyên đưa cho anh ta ra trước mặt cô.
“Dù sao mảnh đất này cũng là cậu ba tặng tôi, tôi cũng không tốn một đồng nào, thôi thì tặng cho cô vậy. Tuy mảnh
đất này được đấu giá mười sáu tỷ tám nhưng trên thực tế hai mươi tỷ cũng có người mua. Phát triển khu đất gì đó
cũng cần phải đầu tư nhân lực, vật chất, tiền bạc vào, cô đừng phát triển nó nữa, bản đi lấy hai mươi tỷ là được, cô
có thể tùy ý gánh vác cuộc sống trong khoảng thời gian này của em trai cô rồi.”
Ông cụ Chiến: . III
Có cảm giác A Xuyên đã gặp phải một tình địch rất mạnh. Mà lúc này trong lòng Chiến Lệ Xuyên cũng cảm khái:
May mà đây là anh vợ của anh, nếu Đỗ Ngôn Tranh cũng dịu dàng và sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền như vậy thì e là bà
xã sẽ bị cướp đi mất.
Cảnh Thiên nhìn túi tài liệu đưa tới trước mặt, khó khăn nuốt nước bọt.
Tiền!


Hai mươi tỷ!
Anh trai đưa nó cho cô mà không chớp mắt lấy một cái.
Không cần phải nghi ngờ gì, đây thực sự là một người anh trai cực kỳ tốt.
“Khôn… không cần đâu.”
 
Chương 451


Cảnh Thiên cảm thấy lưỡi mình hơi run lên khi từ chối anh cả một cách tràn đầy lý lẽ.
Dù sao thì vẫn chưa nhận anh em ruột với người ta, 3nhận hai mươi tỷ của người ta có vẻ không thỏa đáng.
Lúc này Cảnh Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tại sao nhiều người nhà họ Để1 đến như vậy mà còn chưa đón cô về nhà?
Chỉ cần trở thành em gái danh chính ngôn thuận của nhà họ Đế thì cô vẫn có thể nhận hai mươi tỷ 9này.
Đế Vân Hi cảm thấy lúc này em gái nhà anh ta giống như một con hồ ly nhỏ đang đói, trong mắt tràn đầy khát
vọng, nhưng cô lại… rấ3t ngoan, cô không cần. Để Vân Hi không nhịn được mà cười thành tiếng, nhét tập tài liệu
của mảnh đất Chiến Lệ Xuyên tặng cho anh ta vào lòng C8ảnh Thiên. “Không cần, không cần, thật sự không cần
đâu!”
Mồm Cảnh Thiên nói không cần những cơ thể lại rất thành thật, hai bộ móng vuốt đang buông thõng hai bên người
không khống chế được mà ôm lấy tập tài liệu, như thể rất sợ rơi xuống đất bẩn mất vậy.
Nhìn cô em gái đáng yêu như vậy, ánh mắt Để Vân Hi dịu dàng hơn.
Đây mới là em gái của anh ta chứ. Giống như mọi người trong gia đình anh ta, chuyện yên tiền bạc chưa bao giờ giả
dối. 3
Nghĩ đến cô em gái ở nhà, Đế Vân Hi đã biết tại sao dù anh ta vẫn đối xử với cô ta rất tốt nhưng tình cảm đã phai
nhạt đi rồi.
Bởi vì…
Dù sao thì cô ta cũng không phải người một nhà với họ.
Nếu hôm nay anh ta cho đối phương mảnh đất hai mươi tỷ thì đối phương chắc chắn sẽ không nhận, nhưng cuối
cùng sẽ dùng một chút thủ đoạn để danh chính ngôn thuận lấy mảnh đất đó về tay mình.
Cảnh Thiên nhìn mảnh đất chẳng hiểu sao lại được mình ôm trong lòng, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, móng
vuốt lại ôm chặt hơn.
Cô nhìn Chiến Lệ Xuyên, chỉ cần anh nói một câu “trả lại nó cho anh Đề” thì cô nhất định sẽ trả lại.
Không ngờ đối phương chỉ cưng chiều liếc nhìn cô và không nói gì.
Vậy…


Rốt cuộc là cô trả hay không trả đây?
Một mình Cảnh Thiên rơi vào sự băn khoăn.
Nghĩ đến hai mươi tỷ…
Nghĩ đến Quan Vũ Thần đã dùng hết tài sản thừa kế cô cho rồi.
Nghĩ đến việc Tịnh nói với cô rằng anh ta đã bán mạng cho cô dâu như vậy rồi, chẳng được cái gì, khó khăn lắm
mới có được chút tài sản thừa kế, vậy mà cô lại định đòi về. Cảm thấy cô không phải là một đại ca
tôt…
Cải câu “anh cầm tài liệu về đi, tôi không cần” không thốt ra được.
Sau khi Cảnh Thiên đắn đo xong thì Để Vân Hi đã hàn huyên xong với ông cụ và chuẩn bị rời đi.
“Hả? Cứ đi như vậy à?”
Để Vân Hi cười nói: “Ừ, ông Chiến và hai người cũng cần nghỉ ngơi, tôi đi trước đây.”
“Vậy thì tôi tiễn anh!”


Hai mắt Đế Vân Hi sáng lên, anh ta nho nhã mim cười gật đầu: “Được, vậy làm phiền cô rồi.”
“He he, anh tặng cho tôi một món quà lớn như vậy, tôi tiễn anh cũng là chuyện nên làm, sau này mỗi lần anh đến tôi đều sẽ tiễn anh.”
Để Vân Hi, Chiến Lệ Xuyên và cả ông cụ đều giật khóe miệng.
Đang nói cái gì thế hả?
Đây là bệnh viện đấy con bé này!
 
Chương 452


Cảnh Thiên vui vẻ tiễn Đế Vân Hi ra ngoài, vào thang máy rồi mới cười hì hì vẫy tay tạm biệt đối phương.
Nhìn thấy dáng người cao ráo như3 ngọc của anh trai biến mất trong thang máy, Cảnh Thiên lập tức gọi điện cho
Hồng Lục.
“Cô gửi chi tiết bệnh án của Để Vân Hi và Lăng Th1iên Thần cho tôi, mấy ngày tới tôi sẽ nghiên cứu kỹ càng.”
“Vâng thưa đại ca. Vậy… em vẫn thông báo kết quả kiểm tra cho anh Để vậy.” 9
“Không vội.” Cảnh Thiên ngăn lại.
Nghĩ đến một người anh trai tốt như vậy, nếu biết mình bị bệnh rất nặng, chắc chắn tâm trạng s3ẽ không tốt. “Đợi
tôi tìm được cách điều trị bệnh này rồi mới thông báo với anh ấy.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Thiên 8nhìn thấy tin nhắn của ngân hàng.
Bấm mở ra, chính là thông báo cô có thêm một chiếc thẻ phụ đen vàng kim.
Nhấn vào và tra cứu số dư của thẻ phụ, Cảnh Thiên cảm thấy máu mình xông thẳng lên não. Trong lòng có mấy
tiếng mãnh hổ gầm rú.
A Xuyên nhà cô tặng thẻ đen vàng kim của mình cho cô rồi!!! Bởi vì cô nhìn thấy chủ sở hữu của thẻ đen vàng kim
này là Chiến Lệ Xuyên.
Cảnh Thiên ôm chặt lấy hồ sơ mảnh đất trong lòng rồi lon ton chạy về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, ông cụ vẫn còn đang chìm trong sự kinh ngạc và nỗi kinh hoàng Đế Vân Hi có thể là anh trai
của Cảnh Thiên, có thể nhà họ Đế sẽ đưa Cảnh Thiên về nhà và cắt đứt quan hệ với nhà họ Chiến. Ông cụ hoàn
toàn không để ý rằng Cảnh Thiên đã quay lại nói chuyện với Chiến Lệ Xuyên rồi.
“Tôi vừa nhận được một tin nhắn.”
Nhìn thấy vẻ muốn nói lại thôi, muốn nhận nhưng lại giả vờ từ chối, không thể kiềm chế được sự phấn khích của
bã xã mình, trên mặt Chiến Lệ Xuyên tràn ngập sự dịu dàng.
“Tôi sợ cô không đủ tiền nên đã chuyển thẻ phụ sang cho cô. Trong thể đó là tiền riêng của tôi, cô có thể tùy ý sử
dụng.”


Cảnh Thiên chớp mắt.
“Trước đây là tôi không tốt, không để ý đến những chuyện này. Tôi nên liên kết thẻ của tôi cho cô sớm hơn.”
“Không cần không cần, không phải anh đã đưa tiền cho tôi rồi sao? Hơn nữa anh cũng đã chia 40% cổ phần của hai
công ty niêm yết do anh sáng lập cho tôi rồi, sao tôi có thể đòi thêm tiền của anh được chứ?”
Đòi nhiều quá, e là ít nhất phải năm năm sau mới ly hôn được mất. 2
Không thì sợ là cô sẽ bị gán mác gái hư giàu kinh nghiệm.
Chiến Lệ Xuyên lại nở một nụ cười cưng chiều, còn là nụ cười vô cùng đẹp trai nữa: “Chỗ lúc trước tôi sợ cô không
đủ, mảnh đất kia hay là cổ phần, thời gian chuyển đổi sang tiền mặt khá dài. Cho dù muốn bán mảnh đất đó thì
cũng phải tìm người mua. Cho dù tìm thấy người mua, có phải người ta cũng phải đến ngân hàng tiến hành lập hồ
sơ và vay tiền không. Còn về cổ phần…”


“Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bán đầu, đây là công ty mà anh khó khăn lắm mới có thể kinh doanh được, hơn nữa còn rất nhiều
không gian phát triển, chắc chắn tôi sẽ không bán.”
“U.” Chiến Lệ Xuyên gật đầu đồng ý: “Tuy cô đang nằm trong tay một khối tài sản khá khách quan, nhưng nếu thật sự đổi thành tiền
thì phải đợi một khoảng thời gian. Cô là vợ của tôi, tôi kiếm tiền là để cho cô tiêu, cô không cần phải có bất kỳ gánh nặng nào.”
Ông cụ đã bị sự si tình của cháu trai làm cho càm động rồi.
Thật không ngờ A Xuyên nhà ông cụ một khi rung động lại là một người đàn ông tốt như vậy. Cảnh Thiên quyết định, để bảo đáp lại
Chiến Lệ Xuyên, trong vòng năm năm cô sẽ không ly hôn với anh.
 
Chương 453


Cô vẫn còn trẻ, năm năm nữa cô cũng mới 25 tuổi, cũng gần với tuổi tác trong kiếp trước. Năm năm này cứ coi như
nhặt về để phát tài là3m giàu.
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, ông bà Cảnh đã tìm người dọn những thứ chưa bị cháy trong nhà ra ngoài.
Lam C1ảnh Loan là một khu nhà ở dành cho người giàu tại thành phố H, bên trong có nhiều cây xanh, môi trường
tốt. Hai người đã quen ở đây r9ồi nên ông Cảnh báo bà Cảnh nhanh chóng tìm một căn biệt thự trống để chuyển
vào.
Thành phố H tấc đất tấc vàng, rất nhiều ngư3ời không mua được biệt thự nên ở Lam Cảnh Loan đến giờ vẫn còn
những căn biệt thự bỏ trống.
Vậy mà khi bà Cảnh sang biệt thự 8lúc trước không có ai ở để hỏi thuê nhà thì phát hiện đã có người đang chuyển
đồ vào trong biệt thự đó.
Sau khi hỏi mới biết hóa ra căn nhà này đã được mua cách đây một tiếng rồi.
Bà Cảnh chỉ có thể đi đến những căn biệt thự điều kiện không được tốt lắm, không có vườn hoa để hỏi giá.
Tuy nhiên ba căn biệt thự bỏ trống mà bà ta biết đều đã được mua lại trong vòng một tiếng ngay chiều hôm đó.
Bà Cảnh nói với ông Cảnh chuyện này, ông Cảnh cảm thấy rất lạ, nhưng lúc đó ông ta đang gọi điện báo Cảnh Kiệt
về nhà giúp chuyển đồ, nhưng không thể liên lạc được.
Hai vợ chồng bận rộn cả buổi trưa và buổi chiều trong đống đổ nát, trong lòng vô cùng tức giận, vậy mà người lao
động duy nhất là Cảnh Kiệt lại không nhờ vả gì được.
Không chỉ vậy, cuối cùng họ còn không thể ở trong biệt thự.
Ông Cảnh chỉ có thể gọi nhân viên của công ty đến giúp đỡ, đi hỏi từng nhà xem khu chung cư pha lê cao cấp trong
Lan Cảnh Loan có căn nào thuê được không. Nhân viên hỏi thăm tất cả mọi người, chủ nhà có nhu cầu cho thuê
cũng nhận được tin của người mua từ hai tiếng trước, đã ký hợp đồng mua bán nhà rồi.
Ông Cảnh tức đến mức không ngừng nói: “Tốt lắm! Tốt lắm!”
Trong lòng càng tin chắc vụ hỏa hoạn này và chuyện thuê lại, mua bán những căn nhà kia đều là do một người làm.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, người nhà họ Cảnh chỉ có thể tạm thời thuê một căn hộ cao tầng diện tích lớn,
định chờ tìm được nhà rồi lại chuyển.
Nhưng xét cho cùng chất lượng và dịch vụ của các căn hộ chung cư cao tầng không thể so sánh được với các căn hộ


pha lê siêu tầng và biệt thự của Lam Cảnh Loan.
Khi bước vào căn hộ với lối trang trí quá đỗi bình thường, vợ chồng Cảnh Học An vô cùng tức giận.
Đến tối, Cảnh Kiệt vẫn không gọi điện về nhà, bà Cảnh đã rất lo lắng rồi nhưng ông Cảnh vẫn đang tức giận.


Bởi vì ông ta đã hỏi thăm được rằng sở dĩ có rất nhiều căn nhà tốt ở Lam Cảnh Loan được mua hoặc thuê là vì người đến ở hôm nay
có rất nhiều cấp dưới. Những cấp dưới đó mỗi người một căn biệt thự hoặc mỗi người một căn hộ pha lê hàng trăm nghìn tệ.
Nói trắng ra, ông Cành cảm thấy người này có thù hằn với mình.
Cuối cùng, cấp dưới của ông Cảnh báo cáo rằng chủ nhà đối diện đã trở lại rồi, vì vậy ông bà Cảnh chuẩn bị sang cãi nhau với đối
phương. Nhìn thấy nhiều người muốn qua đó như vậy, Cảnh Lạc không lo lắng đối phương dám trắng trợn làm mình bị thương nên
cũng đi theo. Lúc này Tạ Thanh Nghiên đã bỏ rơi con trai và quay về với vòng tay của chồng mình rồi.
“Ông xã, mình giỏi quá! Tại sao em lại không nghĩ đến chuyện đốt nhà bọn họ chứ?” (2)
 
Chương 454


Tạ Thanh Nghiên nằm trong vòng tay Đế Tịnh Hiên, không còn bộ dạng của bà thím nữa, cả khuôn mặt tươi sáng
xinh đẹp động lò3ng người, dáng vẻ khi nép vào vòng tay chống cười hì hì trông y hệt một nữ vương hồ ly.
“Anh đốt nhà bọn họ rồi, c1òn thuê và mua lại tất cả những căn nhà tốt trong khu dân cư, sau khi bọn họ biết chúng
ta đến ở chắc chắn sẽ tìm chúng ta9. Đến lúc đó em muốn nhìn xem cả nhà họ sẽ có biểu cảm gì.”
“Ừ, anh cũng có ý này, nếu bọn họ bắt bẻ con nhà chún3g ta chỉ vì để cho con gái của bọn họ sống như công chúa
thì chuyện này rất đơn giản. Nếu không phải là bà ta đánh cắp thì8 cho thấy người thay xà đổi cột phía sau chắc
chắn có ý đồ lớn hơn…”
Khi Đế Tịnh Hiên đang nói chuyện, Bạch Chinh thông báo vợ chồng nhà họ Cảnh đã dẫn con gái tới. Anh ta vừa
dứt lời, ông bà Cảnh đã dẫn một nhóm nhân viên của Tập đoàn Cảnh Nhân hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng
xông vào.
Cảnh Lạc giống như một cô công chúa tôn quý ngồi trên chiếc xe lăn điện có gối tựa, được nhân viên của công ty
Cảnh Nhân đẩy vào.
Ông bà Cảnh vào trước, vừa bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông với vẻ ngoài tao nhã nhưng khi thể lại vô
cùng mạnh mẽ, vắt chân ngồi trên ghế sofa. Một người phụ nữ đang nằm trên ghế, gối đầu lên chân người đàn ông.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, bà chỉ giống như một động vật thân mềm không xương, ngồi dậy dựa vào vai người đàn
ông, nhìn đối phương với ánh mắt đầy khiêu khích.
“Rốt cuộc hai người là ai? Có phải hai người cố ý mua lại tất cả những căn nhà tốt trong khu đúng không? Còn nữa,
hai người vừa mới đến là nhà chúng tôi bị cháy, có phải là do hai người làm không? Rốt cuộc các ngươi muốn gì?”
Bà Cảnh chướng mắt nhất chính là những kẻ diêm dúa lòe loẹt như Tạ Thanh Nghiên.
Mặc dù Cảnh Lạc cảm thấy khí chất của cặp vợ chồng trước mặt rất tốt, nhưng lại cậy bên mình có nhiều người nên
vẫn vô cùng kiêu ngạo.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trưởng thành của người đàn ông, đột nhiên cô ta cảm thấy Tần Dịch không còn quá
đẹp trai và ưu tú nữa. “Ông xã, bà ta mắng em.” Tạ Thanh Nghiện tủi thân nhìn Để Tịnh Hiên.
Để Tịnh Hiên nhìn bà Cảnh khiến bà ta vô thức sợ hãi.
“Bà chủ bị mắng rồi mà mấy người còn không biết mình nên làm gì à?” Đột nhiên, cánh cửa bị hai bảo vệ cánh cửa
đóng lại.


Hai người nhanh chóng tiến lên phía trước, cho dù nhân viên cố gắng ngăn cản nhưng cũng bị hai người hất ra,
loạng choạng đứng sang một bên.


“Bốp bốp bốp bốp..”
Bốn cái tát giáng xuống mà phải của bà Cảnh, ngay lập tức đỏ bừng tím tái.
Khi ông Cảnh hoàn hồn lại thì bà Cảnh đã bị gãy bốn chiếc răng rồi.
Nhìn thấy máu tươi sắp rơi xuống đất, chiếc thảm Ba Tư thủ cồng đắt tiền vừa trải trên mặt đất sắp bị bẩn, Tạ Thanh Nghiên trừng
mắt: “Bà cứ thử làm rơi một giọt máu xuống đất xem!”
 
Chương 455


Bà Cảnh mới nói một câu mà đã bị đánh đến ngây người rồi. Bà ta không khóc, chỉ cảm thấy ù tai thôi.
Mặc dù ông Cảnh định bảo vệ3 bà Cảnh nhưng cái người không ra tay kia đã một mình cần tất cả bọn họ, ngăn bọn
họ ở vòng ngoài, ai mà dám tiến lên phía trước giúp đ1ỡ bà Cảnh thì sẽ có cái kết giống như nhân viên cường tráng
nhất công ty Cảnh Nhân vậy.
Người ta chỉ cần vung tay thôi, anh ta 9liền ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.
Cảnh Lạc sợ đến mức trốn ở một nơi rất xa sau lưng những người khác. Ngay sau khi giọng nói c3ủa Tạ Thanh
Nghiên vang lên, đột nhiên rất nhiều nhân viên an ninh xuất hiện trên tầng hai. Khi Cảnh Học An nhìn rõ thứ ở thắt
lưng của8 những người này thì sợ đến mức sắc mặt thay đổi.
“Lau! Lau! Mau lau đi!”
Ông Cảnh vội vàng tiến lên phía trước để giúp bà Cảnh bịt mũi.
“Giấy, mang giấy tới đây!”
Giọng ông Cảnh run lên vì sợ.
Ông ta không biết đám người này là ai, nhưng những người có thể có những vũ khí như vậy tại nước Z chắc chắn là
ở tầng lớp cao hơn ông ta rất nhiều lần, cho dù là ngước nhìn cũng không tới được.
“Ngại… ngại quá, đã làm phiền rồi.”
Trán ông Cảnh đổ đầy mồ hôi.
Ông ta cảm thấy đám người này của mình chính là đàn cừu xông là lãnh địa của vua sư tử, vốn dĩ con sư tử đang
ngủ, hoàn toàn không muốn ăn bọn họ, nhưng bọn họ lại tự xông vào để bị ăn.
Thấy đối phương không nói gì, ông Cảnh vội nói: “Vợ tôi không hiểu biết, mong ông và bà chủ đại nhân đại lượng
đừng so đo với chúng tôi. Hôm nay là chúng tôi sai, xin lỗi ông lần nữa. Nếu ông không còn chuyện gì khác thì… thì
chúng tôi xin đi trước. Đã làm… làm phiền rồi.”
Đôi mắt của Để Tịnh Hiền luôn nhìn về phía Cảnh Học An, trong khi mắt của Tạ Thanh Nghiên hướng về phía bà
Cảnh – Trình Thục Ngọc.
Thấy hai người này không nói lời nào, ông bà Cảnh nhanh chóng dẫn nhân viên của công ty Cảnh Nhân rời đi.


Khi đến thì hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng, khi đi lại như chim cút dầm mưa bão, người nào người nấy run
rẩy, còn có một người vẫn đang hôn mê, được hai người khác khiêng đi.


Tuy nhiên, khi đám người bước đến cửa trong bầu không khí kỳ lạ., hai nhân viên bảo vệ mặc vest giống như hai vị thần giữ cửa
không thể vượt qua được đồng loạt dịch vào giữa một bước, vừa hay chặn kín cửa.
Cành Lạc là người đi đầu tiên, sau khi thấy tình hình này, cô ta sợ hãi hét lên, xe lăn nhanh chóng lùi lại và đâm vào mấy nhân viên
của công ty Cảnh Nhân.
“Thưa… ông, ông như vậy là có ý gì? Là có chỉ giáo nào khác


sao?”
Lúc này Để Tịnh Hiên mới nhìn về phía Cành Học An, nói một câu nhẹ nhàng lịch sự lại như không lịch sự. “Ông dẫn người xông
vào nhà tôi, vợ ông còn la lối vợ tôi, mắng xong rồi muốn đi à?”
 
Chương 456


“Không phải…”
Cảnh Học An hơi ngơ ngác, liếc nhìn Trình Thục Ngọc, cho tới bây giờ bà ta vẫn đang ngửa cổ bịt mũi.
“P3hụt…”
Trình Thục Ngọc muốn nói rằng bà ta đã bị đánh đến như thế này, không tính số với họ đã là tốt lắm rồi, thế mà họ
lại 1được lợi còn già mồm.
Nhưng vừa nói chuyện, máu và răng trong miệng bà ta phun ra mặt đất.
“A!”
Tạ Thanh Nghiê9n kêu lên một tiếng kinh tởm.
May mà họ đã đi đến cửa rồi, ở đó không có thảm, biết ngay là người phụ nữ này sẽ không nhịn đượ3c rồi nhổ ra mà.
Khi nhìn thấy mình nhổ ra bốn cái răng, hơn nữa còn bị chèn ép, Trình Thục Ngọc bừng bừng lửa giận.
“8Hai người còn muốn thể nào nữa? Tôi đã bị mấy người đánh thành ra như vậy rồi, lẽ nào mấy người còn không
để chúng tôi đi à? Bây giờ là xã hội pháp chế, chúng tôi vào đây nhiều người thế này bên ngoài đã có người nhìn
thấy, nếu ông mà dám làm gì chúng tôi thì ra ngoài sẽ biết tay.”
“Nói ít đi vài câu, hòa khí sinh tài!” Cảnh Học An nhìn thấy Trình Thục Ngọc còn dám nói lại người khác như vậy,
sợ tới mức không biết nên nói gì.
“Tôi cũng muốn hòa khí chứ, nhưng họ chặn cửa lại là có ý gì?”
Nói xong, Trình Thục Ngọc lấy điện thoại ra và gọi cảnh sát. “Tôi không tin cảnh sát đến rồi mà mấy người còn
dám đánh người!”
Tuy nhiên đầu bên kia máy bận, hoàn toàn không có âm thanh gì. “Cậu mau gọi cảnh sát đi, điện thoại của tôi có
vấn đề.”
Các nhân viên của công ty Cảnh Nhân đồng loạt lấy điện thoại ra, nhưng họ sợ hãi phát hiện ra rằng điện thoại của
họ cũng không có tín hiệu.
“Các người… rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Lúc này Trình Thục Ngọc thực sự hoảng hốt: “Tôi đã nói rồi, khi chúng tôi tới đây có người đã nhìn thấy.”


Những Tạ Thanh Nghiện lại bật tivi lên, bên trên là hình ảnh camera an ninh, trong đó là đoạn video hình ảnh mấy
người họ đi vào trong khu dân cư.
“Đây là video, khi mấy người đi vào không có ai nhìn thấy cả.” Điều này có nghĩa là dù thế nào thì hôm nay bọn họ
cũng sẽ bị đánh một trận à?
Trình Thục Ngọc tái nhợt mặt: “Vậy thì… thì các người muốn thế nào? Cho dù không có ai nhìn thấy thì người khác
cũng sẽ nghi ngờ thôi.” Để Tịnh Hiên nhấp một ngụm trà, khẽ nói: “Thật ra có người nhìn thấy hay không cũng
không quan trọng, dù sao thì… là đám người các người đến nhà tôi gây chuyện, các người ra tay trước. Chúng tôi
chỉ tự vệ mà thôi.”
Nghe thấy câu này, trong lòng mọi người đều thầm nói không hay rồi.
Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều sợ đến tái mặt. Cảnh Học An vội vàng nói: “Thưa ông, ông xem vợ tôi cũng
đã bị đánh thành ra như vậy rồi… hay là… chúng tôi giúp ông dọn dẹp sạch sẽ chỗ bị bẩn này có được không?”
“Ai làm bẩn thì người đó dọn, tôi muốn bà ta quỳ dưới đất lau cho tôi.”
Sắc mặt Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc đều trở nên vô cùng khó coi, đây rõ ràng là sỉ nhục.


Nhưng tình hình không khả quan, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Cái này vẫn tốt hơn là nhân viên công ty cũng bị đánh một trận đúng chứ?
Cảnh Học An đang định đồng ý thì Cảnh Lạc không muốn bị si nhục đột nhiên lên tiếng.
“Mấy người có quá đáng quá rồi không? Nhà mấy người có tiền như vậy, lẽ nào ngay cả một người dọn vệ sinh cũng không có à?
Đúng là mẹ tôi đã nói ra những lời không nên nói, nhưng bà ấy cũng đã nhận được một bài học rồi. Bà ấy bị mấy người đánh thành ra
như vậy, mấy người còn muốn thể nào nữa? Chúng tôi nhường mấy người, không có nghĩa là chúng tôi sợ mấy người đầu. Đã nghe
nói đến nhà họ Chiến chưa hả? Dòng họ giàu nhất thành phố H! Chị gái tôi chính là mợ chủ của nhà họ Chiến!”
 
Chương 457


Nhìn thấy đôi mắt Để Tịnh Hiên hơi nheo lại, Cảnh Lạc cảm thấy mình thật thông minh,
“Anh rể tối đối xử với chị tôi rất tốt, nếu c3hị tôi biết mấy người bắt nạt chúng tôi, chắc chắn chị ấy sẽ không tha cho
mấy người đầu. Cho nên tôi khuyên mấy người vẫn nên thấy đủ th1ì dừng, mấy người có lợi hại hơn nữa thì cũng
có thể lợi hại hơn chị tôi được à?”
“Hoặc là hôm nay mấy người thả cho chúng tôi đi9, chuyện này coi như bỏ qua, nếu mấy người còn muốn tiếp tục
sỉ nhục chúng tôi hoặc dám ra tay với chúng tôi, vậy thì thật ngại quá, chị 3tôi sẽ cho mấy người biết tại sao máu lại
có màu đỏ.”
Lời nói của Cảnh Lạc cũng khiến Trình Thục Ngọc nhớ đến Cảnh Thiên.
Bà ta lập tức ưỡn ngực lên, có chỗ dựa: “Đúng vậy, con gái tôi là mợ chủ của nhà họ Chiến. Hoặc là các người đền
tiền cắm lại răng và tổn thất tinh thần cho tôi, nếu không thì các người cứ đợi bị trả thù đi. Nhà họ Chiên sẽ hy sinh
tất cả để trả thù các người.”
Vốn dĩ đã biết những gì muốn biết, Tạ Thanh Nghiên định để Trình Thục Ngọc quỳ trên mặt đất, lau sạch máu
bằng tay áo, phần còn lại thì sau này cứ từ từ.
Không ngờ một số người cử nhất định tìm đường chết.
Tạ Thanh Nghiên nhìn hai mẹ con lòng dạ rắn rết đang đứng ở cửa.
Nếu không phải vì họ, bé con nhà bà sẽ không phải chịu khổ nhiều năm như vậy, cũng sẽ không phải thường xuyên
nhường nhịn cái đồ tàn phế này, càng sẽ không vì một ít tiền mà kết hôn với cái tên bại liệt nhà họ Chiến, hủy hoại
cả đời bé con nhà bà.
Hai người này phải trả giá bằng sự đau khổ cả đời.
“Hóa ra là họ hàng của nhà họ Chiến à, hân hạnh hân hạnh!”
Sau khi nghe thấy lời nói của Tạ Thanh Nghiên, cả nhà họ Cảnh đều thả lỏng.
Nhân viên của công ty Cảnh Nhân ở bên cạnh chưa bao giờ nghe nói đến chuyện con gái của ông chủ lại gả vào nhà
họ Chiến, bây giờ thấy ông chủ nhắc đến, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy vinh hạnh hôm nay có thể cùng ông chủ ra
ngoài.
Ngay khi Cảnh Học An định nói chuyện, thậm chí định trở thành bạn bè không đánh không quen biết với đối
phương, cùng hưởng tài nguyên thì giọng nói như yêu tinh của Tạ Thanh Nghiện lại truyền đến.


“Tôi mới chỉ nghe nói đến nhà họ Chiển chứ chưa từng qua lại gì cả, vốn dĩ còn không muốn dùng vũ lực, nhưng
nếu em gái này nhà các người đã thách thức rồi thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc nhà họ Chiến lợi hại đến mức
nào, liệu có VÌ các người mà cá chết lưới rách với chúng tôi không, hoặc là hy sinh toàn bộ mọi thứ của nhà họ
Chiến để đối phó với chúng tôi hay không.”
Cảnh Lạc: …
Tất cả mọi người: . II
“Đánh cho tôi! Đánh hai người phụ nữ kia mạnh vào! Tôi muốn xem xem mình có bị nhà họ Chiến đánh tàn phế
không.”
“Không được, các người không được như vậy! Nhà họ Chiến sẽ không bỏ qua cho các người đầu! Các người cho
rằng mình là ai hả? Các người đứng cạnh nhà họ Chiển thì chỉ là con kiến thôi!”
Trình Thục Ngọc nhìn những người đi tới, sợ hãi hét lớn.
Tuy nhiên, đã quá muộn rồi.
Dưới sự châm ngòi thổi gió của Cảnh Lạc, Cảnh Học An và Trình Thục Ngọc bị đánh đến mức không thể bò dậy
nổi.
Người thảm nhất là Trình Thục Ngọc và Cảnh Lạc.
Cảnh Lạc vốn đã bị đánh gãy một chân, bây giờ cái chân còn lại cũng bị gãy luôn rồi.


Còn Trình Thục Ngọc vốn dĩ chi bị đánh gãy bốn cái răng, sau khi bị tấn xong, không chi gãy một cái chân mà răng cũng bị đánh
rụng hết. Sau đó, bà ta còn phải đi kiểm tra xem lợi có bị tổn thương không, có cách nào có thể cắm lại cả hàm không.
Bất ngờ là các nhân viên của công ty Cảnh Nhân lại không bị đánh.
Vì thấy đám vệ sĩ này quả đáng sợ nên nhân viên của công ty không ai dám lên cá.
Cho nên ngoại trừ người bị đánh ngất lúc ban đầu, những người khác đều không sao.
 
Chương 458


“Alo, cảnh sát đúng không? Có một đám người đến nhà tôi tụ tập gây chuyện, mười mấy người. Chúng tôi đã đánh
người dẫn đầu rồi, bây giờ phiền cá3c anh đến nhà tôi hoặc là bệnh viện lập hồ
sơ di.”
“Alo, bệnh viện đúng không? ở đây có ba người bị đánh rồi, phiền các anh đến1 đưa người đi, không vấn đề gì,
chúng tôi sẽ ứng trước tiền xe cộ và thuốc men.”
Nhìn ba người nằm dưới đất khác nhưng không biết khóc 9như thế nào, Tạ Thanh Nghiên không chỉ bảo cảnh sát
mà còn chu đáo gọi bác sĩ cho bọn họ.
Trong lúc này, bà còn bảo nhân viên của công 3ty Cảnh Nhân lôi người ra ngoài, sau đó dọn dẹp sạch sẽ căn phòng
khách bị bẩn.
Các nhân viên của công ty Cảnh Nhận biết chắc chắn là h8ọ đã gặp phải dân xã hội đen rồi, để tránh bị đánh, tất cả
đều ngoan ngoãn làm theo.
Khác với sự thê thảm của người nhà, lúc này Cảnh Kiệt cảm thấy dường như mình đang sống trong một thế giới
trong mơ.
“Chội ôi, khóc cái gì! Đây là chuyện tốt mà!”
Quan Vũ Thần nhìn chàng trai tai đỏ bừng, hai tay cầm thẻ cũng run rẩy, nước mắt rơi lã chã, nhưng từ đầu đến
cuối không nói một lời, tình mẹ lập tức dạt dào.
Cô ta quàng tay qua cổ Cảnh Kiệt cao hơn mình nửa cái đầu rồi lừa lọc: “Em là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên
nghiệp, vậy thì hôm nay chúng ta cùng nhau đi chiến đi. Đi thôi đi thôi, lập nhóm đi ăn vịt, chị nói cho em biết, mặc
dù chị không tham gia thi đấu nhưng chị cũng rất lợi hại trên phương diện này đấy. Chúng ta thi ai giết được nhiều
người hơn.”
Nói xong, Quan Vũ Thần đã đến trước một chiếc máy tính, bật máy tính lên và nhanh chóng vào trò chơi.
Cảnh Kiệt chưa bao giờ bị bất kỳ cô gái nào khác ngoại trừ chị gái mình chạm vào, lúc này từ mặt đến cô đều bắt
đầu ửng đỏ.
Cậu lúng túng nhìn người chị gái quá mức nhiệt tình trước mắt, còn chưa hoàn hồn lại thì đã bị kéo đến trước máy
tính rồi, mở game “Phản kích Z16” ra cho cậu.
Cảnh Kiệt không chơi game trong khoảng thời gian này lúc này không có bố mẹ đánh mắng cậu nói cậu là đồ vô
dụng, còn có thể chơi game, sự bất an trong lòng dần dần biến mất.
Cảnh Kiệt không ngờ rằng Quan Vũ Thần lại lợi hại như vậy. Bắn người cực nhanh, độc, chuẩn một cách kỳ lạ, là
người chơi nữ lợi hại nhất mà cậu từng gặp.
Quan Vũ Thần cũng không ngờ Cảnh Kiệt lại chơi game giỏi đến vậy, không hổ là một tuyển thủ thể thao điện tử
chuyên nghiệp.
Lần đầu tiên hai người hợp tác nhưng lại giống như những người đồng đội cũ đã hợp tác với nhau rất nhiều lần rồi,
phối hợp rất ăn ý. Vi Quan Vũ Thần không phải là một người chơi game chuyên nghiệp, mấy lần cô ta đã bị bắn
trúng, nhưng Cảnh Việt đã cướp được thuốc cứu thương, còn tiêu diệt năm người vây công họ trong khi Quan Vũ
Thần chữa thương nữa.
Trò chơi này được phổi tùy theo cấp độ của người chơi. Khu vực này của Quan Vũ Thần và Cảnh Kiệt đều là những
người chơi cấp đại thần trên cấp 35. Nhưng Cảnh Kiệt đã đưa Quan Vũ Thần không cẩn thận bị thương đi đến cuối
cùng và giành chiến thắng trong trò chơi.
“Không ngờ em lại là người như vậy.”
Cảnh Kiệt: ???


“Vừa biết chơi game, còn biết thiết kế váy cưới đẹp như vậy nữa. Đây là hai chuyên ngành chẳng liên quan gì đến nhau.”
Quan Vũ Thần nhìn Cành Kiệt với vẻ mặt đầy sự hài lòng khiển Cảnh Kiệt gãi đầu. Cậu phản ứng mang tính tượng trưng, mím môi,
đỏ mặt, sau đó rời đi.
Mãi cho đến khi Cảnh Kiệt rời đi rồi, Quan Vũ Thần mới gọi
“Vivian, tuyển thủ trong lần thi đấu này có một người tên là Cành Kiệt, cô để ý một chút.”
điện thoại.
 
Chương 459


Vết thương của ông cụ Chiến đã không còn đáng ngại gì nữa, Chiến Lệ Xuyên cũng hồi phục tốt, Cảnh Thiên liên
tiếp tục công việc.
Buổ3i sáng, Cảnh Thiên vừa bước vào cửa nhà họ Chiến, đang định vào phòng lấy bình thuốc nước đã điều chế từ
trước, nhân tiện thay quần áo thì nh1ìn thấy Chiến Vũ Hằng đang mặc bộ đồ ở nhà chậm chậm đi xuống từ cầu
thang chỗ góc rẽ.
Anh ta nhìn thấy cảnh Thiên liền mỉm cười chào9: “Em dâu, chào buổi sáng.” Cảnh Thiên cũng mỉm cười chào hỏi:
“Anh cả, chào buổi sáng.”
“Đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi, ăn cùng 3với A Xuyên và ông nội ở bệnh viện.”
“Muốn uống một tách trà không?”
“Thôi, tôi còn phải đến đoàn phim, anh cả ăn ngon miệng 8nhé, tạm biệt.”
“Em dâu.”
Khó khăn lắm mới gặp Cảnh Thiên đi một mình, Chiến Vũ Hằng không có ý định bỏ qua.
Cảnh Thiên dừng lại, vẫn mỉm cười: “Anh cá, còn chuyện gì sao?”
Chiến Vũ Hằng bước lên cầu thang, càng lúc càng gần Cảnh Thiên hơn.
Cho đến khi cả hai đã vượt quá khoảng cách an toàn, Chiến Vũ Hằng vẫn không có ý định dừng lại.
“Anh cả, tôi là em dâu. Biểu cảm và khoảng cách mờ ám này của anh sẽ khiến tôi cho rằng anh có suy nghĩ quá
phận với tôi đấy.”
Lời nói của Cảnh Thiên rất ngả ngớn, không giống như đang từ chối khiến đối phương giống như là nhận được lời
mời gọi, mang sự phấn khích đè nén: “Em dâu, có ai đã từng nói là cô rất thông minh chưa?” “Tôi thông minh là sự
thật, không cần người khác phải nói.”
Chiến Vũ Hằng phát ra tiếng cười trầm thấp mà bản thân tự cho là rất gợi cảm từ trong lồng ngực.
“Cô không chỉ thông minh, cô còn đoán đúng rồi.”


Hôm nay Chiến Vũ Hằng đã quyết tâm đến cưa cẩm cô rồi.
Cảnh Thiên không hề cảm thấy tức giận, cô vừa cười vừa nhìn Chiến Vũ Hằng rồi hỏi: “Ý của anh cả là anh thật sự
định đào góc tường của em trai mình à?”
Nhìn Cảnh Thiên vẫn đang cười đùa cợt nhả với mình, Chiến Vũ Hằng thấy hơi bất lực, nhưng cuối cùng thì da
mặt cũng không dày bằng cô, anh ta thu lại nụ cười, nghiêm chỉnh nói: “Thiên Thiên, tôi biết A Xuyên là một người
đàn ông rất ưu tú, cho dù là ngoại hình hay là trí thông minh, cậu ấy đều hơn tôi.”
Cảnh Thiên vẫn dựa vào tay vịn cầu thang, cách Chiến Vũ Hằng đang nói chuyện với cô chưa đầy 25cm. Nhưng
sau khi cẩn thận quan sát, không khó để phát hiện cô đang thực sự rất thả lỏng, thậm chí từng tấc da thịt trên người
cô đang rất lười biếng, giống như một con mèo nhìn con sen múa lửa, mặt như đang nhìn đứa thiểu năng.
Nhìn Cảnh Thiên thản nhiên, hoàn toàn không để anh ta vào mắt, Chiến Vũ Hằng thoáng cảm thấy thất bại, nhưng
lại cháy lên ham muốn chiến đấu.
“Nhưng cô biết đấy, cậu ấy chỉ là một kẻ bại liệt mà thôi.”


“Giáo sư Hồng Lục đã nói rồi, giáo sư J của Viện Nghiên cứu Y học Lawrence rất lợi hại, cô ấy có thể khiến anh ấy khỏe lại hoàn
toàn.”
Chiến Vũ Hằng cười lạnh: “Cô tin à?”
“Tại sao lại không tin?”
Chiến Vũ Hằng khẳng định: “Cô đã từng nghe nói đến giáo sư J chưa? Nếu vị giáo sư này thật sự có thể chữa khỏi bệnh liệt nửa
người trên thì hắn cô ta đã nổi tiếng trong và ngoài nước từ lâu rồi, còn có thể không được ai biết đến à? Thiên Thiên, tôi nói thật với
cô vậy, vết thương của A Xuyên tuyệt đối không thể khỏi được đâu. Một cô gái ưu tú như cô ở bên một kẻ bị bại liệt thì sao có thể
hạnh phúc được chứ?”
 
Chương 460


“Ý của anh cả là…”
Nghe thấy âm cuối mềm mại kéo dài, trái tim Chiến Vũ Hằng như bị cái đuôi đầy lông của con mèo tr3êu trọc vậy.
“Sau này nhà họ Chiến chỉ có thể do tôi làm chủ, cô ở bên cậu ba không bằng ở bên tôi. Tôi sẽ không để ý chuyện
l1úc trước cô ở bên Tần Dịch, anh ta chỉ là một tên tra nam mà thôi, không xứng với cô.”
“Sau này nhà họ Chiến sẽ do anh9 làm chủ?” Cảnh Thiên cười hì hì nhìn Chiến Vũ Hằng hỏi: “Tại sao anh lại có
suy nghĩ như vậy?”
Ánh mắt Chiến Vũ Hằng 3càng thâm sâu hơn, khuôn mặt đã nhuộm lên chút tức giận vì thái độ của cô.
“Bây giờ trong tay cô đã có 40% cổ phần của8 Trung Bác và Xuyên Đầu. Tạm thời không quan tâm đến Xuyên Đầu,
tôi có 10% cổ phần của Trung Bác, chỉ cần gộp cổ phần trong tay chúng ta lại với nhau thì đã vượt qua 40% cổ phần
trong tay Chiến Lệ Xuyên, trở thành người khống chế cổ phần thực tế.”
“Bên phía Tập đoàn AUPU, tôi cũng sẽ tự có cách riêng của mình để ngang vai ngang về với ông nội. Bây giờ hầu
hết các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn AUPU đều đứng về phía tôi, chỉ cần cô đi theo tôi, chắc chắn sẽ hạnh phúc
hơn bây giờ nhiều.”
Nụ cười của Cảnh Thiên rạng rỡ hơn vừa rồi, nhưng trong mắt Chiến Vũ Hằng lại không như vậy.
“Vậy thì… có những lãnh đạo cấp cao nào đứng về phía anh rồi?”
Chiến Vũ Hằng bật cười: “Tiểu hồ ly, chuyện này tôi không thể nói cho cô biết được. Đây là bí mật.”
“Anh cả nên đứng xa tôi một chút để nói chuyện thì hơn, hơi thở của anh phun lên mặt tôi rồi, sáng nay anh ăn dưa
muối đúng không?”
Chiến Vũ Hằng: …III
Dù sao thì anh ta cũng là một soái ca,
Nhưng đúng là sáng nay anh ta đã ăn một đĩa dưa muối.
Chiến Vũ Hằng mím chặt đôi môi mỏng, lúc này lại không biết nên nói như thế nào.
Sự tự tin kiêu ngạo đã bị một địa dưa muối làm mất sạch.
Không còn cách nào, Chiến Vũ Hằng chỉ có thể đứng cách xa Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên cũng không có ý định trốn tránh, vẫn nở nụ cười rạng rỡ đầy mê hoặc.


Chiến Vũ Hằng rất muốn túm lấy cổ của người phụ nữ này rồi cưỡng hôn, để có biết rằng anh ta không cho phép
coi thường.
Nhưng anh ta vẫn không dám “Thiên Thiên, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kỹ càng, ở bên tôi chỉ lời mà không lỗ.
Tôi có thể cho cô tất cả những gì một người đàn ông có thể cho một người phụ nữ.”
Cảnh Thiên phì cười thành tiếng. “Anh nói xong rồi à?”
Chiến Vũ Hằng: …
“Anh cả, có phải anh cảm thấy tôi rất ngu, rất ngây thơ không?”
Chiến Vũ Hằng mím môi.


Anh ta thích Cành Thiên, nhưng anh ta không thích dáng vẻ trí tuệ uyên thâm, có thể đối phó với bất cứ việc gì của Cảnh Thiên. Biểu
cảm như vậy khiến người ta không ưa giống như chủ ba mặt không biểu cảm của anh ta.
“Thiên Thiên, tôi thích cô. Tôi muốn ở bên cô, hy vọng cô có thể cân nhắc đến tôi.”
Đôi mắt Chiến Vũ Hằng chân thành, nếu là một người phụ nữ bình thường, chưa chắc đã có thể chống cự được ánh mắt như vậy.
Tuy nhiên, Cảnh Thiên chỉ cười chẳng quan tâm: “Anh cả à, trên đời này còn có đầy người thích tôi. Huống hồ bây giờ tôi còn là cổ
đông lớn năm 40% cổ phần của Trung Bác và Xuyên Đầu trong tay, cho nên cải thứ nhỏ bé đáng thưrơng trong tay anh cả hoàn toàn
không thể làm tôi vui vẻ. Còn anh nói về chuyện đó của đàn ôn…”
 
Chương 461


“Cả thế giới này đầu chỉ có mình anh là đàn ông thực sự, phải không? Nếu ngay cả chuyện này mà cũng có thể đưa
vào phạm vi 3để tôi cân nhắc, vậy thì anh cả ạ, anh thực sự tìm sai hướng rồi. Chưa nói đến chuyện bây giờ tôi
đang nằm nhiều cổ phần n1hư thế, cho dù không có… phụ nữ xinh đẹp và thông minh như tôi, chẳng lẽ lại không
tìm được một người đàn ông giỏi giang9 hay sao?”
Nói xong, Cảnh Thiên nở nụ cười vô cùng quyến rũ với Chiến Vũ Hằng rồi lên tầng.
Một sợi hương 3thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi Chiến Vũ Hằng, thật lâu sau vẫn chưa nhạt đi.
“Cậu chủ, cô gái này rượu mời khôn8g uống lại muốn uống rượu phạt, tôi thấy cậu không cần phải nhẹ nhàng với
cô ta như vậy đâu.” “Trong tay cô ta có 40% cổ phần trong cả hai tập đoàn, tôi không nhẹ nhàng với cô ta, chẳng lẽ
lại mạnh bạo à?”
“Nhưng cô gái này nhìn là biết không dễ theo đuổi, so với chuyện đó thì chỉ bằng cậu… gạo nấu thành cơm.”
Tim Chiến Vũ Hằng khẽ rung lên. Tưởng tượng dáng vẻ cô gái như yêu tinh đó yểu điệu thần phục trước mặt
mình, Chiến Vũ Hằng thoáng cảm thấy kích động. “Làm thế nào để gạo nấu thành cơm?”
“Dùng thuốc. Phụ nữ mà, toàn mạnh miệng thế thôi. Cô ta nếm được mùi rồi, chẳng lẽ vẫn có thể tiếp tục đẩy cậu
ra? Huống hồ, chúng ta chỉ cần chuẩn bị chiếu sau, cô ta có làm thế nào đi nữa thì cũng bắt buộc phải ngồi chung
thuyền với cậu thôi. Không thì cô ta cũng sẽ mất hết thanh danh.”
Thấy Chiến Vũ Hằng vẫn đang do dự, trợ lý nói tiếp: “Cậu chủ, cậu không thể tiếp tục do dự chuyện này nữa. Cụ
chủ sắp ra viện rồi, tốt nhất là nên làm luôn chuyện này trong hôm nay. Một khi cậu có được cơ thể của một người
phụ nữ, trái tim người đó cũng sẽ thuộc về cậu. Không phải chỉ hi sinh chút nhan sắc thôi sao? Huống hồ cậu cũng
thích cô ta mà.”
“Vậy thì làm như thế đi.” Chiến Vũ Hằng quyết định.
Sau khi hai người rời khỏi đó rồi, phòng khách cũng trở lại bình thường, Khương Vũ Hi vẫn nấp ở góc rẽ bước ra.
“Cẩu nam nữ!”
Cô ta tức nghiến răng nghiến lợi.
Tuy anh Xuyên đã bị liệt rồi, không thể làm phụ nữ thỏa mãn về phương diện đó, nhưng anh vẫn rất tuyệt vời.
Trong mắt cô ta, anh Xuyên xứng đáng với tất cả phụ nữ trên thế gian này.


Tuy cô ta cực kỳ ghét con khốn đang điểm Cảnh Thiên kia, nhưng cô ta không thể trơ mắt nhìn anh xuyên bị vợ cắm
sừng được.
Tuy hai người chắc chắn sẽ ly hôn nếu cái sừng này mọc, nhưng ly hôn như vậy thì chắc chắn anh Xuyên sẽ càng
thêm đau khổ.
Thế nên lần này, nể phần không phải Cánh Thiên tự nguyện, Khương Vũ Hi lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chiến Lệ
Xuyên.
Liếc nhìn thư mời tham gia trận đấu bán kết của Chole trong tay mình, ánh mắt Khương Vũ Hi càng thêm kiên
định.


Cuộc thi đấu Chole là cuộc thi đấu thiết kế thời trang hàng đầu thế giới, chi cần là nhà thiết kế có thể đoạt giải trong trận đấu chung
kết, sau này đều sẽ trở thành nhà thiết kế tương lai của các nhãn hiệu thời trang cao cấp hàng đầu thế giới.
Chole là quý tộc hình thành từ thời Trung đại ở châu 0, người gia tộc này không chi có tiền, những bộ đồ do họ tự phối đều dẫn đầu
phong cách thời trang ở châu 0.
Sau đó người đứng đầu gia tộc Chole đã lập ra thương hiệu Chole, sản phẩm chủ chốt là váy cưới.
Mấy trăm năm qua, vảy cưới, lễ phục và trang phục của Chole vẫn luôn là ưu ái của hoàng gia, nguyên thủ các nước và các đại gia
giàu có quyền thế hàng đầu thế giới, trở thành nhãn hiệu cao cấp hàng đầu.
 
Chương 462


Khương Vũ Hi biết rõ, chính mình bây giờ không hề có ưu thế để Chiến Lệ Xuyên đánh giá cao hơn. Nhưng một
khi cô ta trở thành một trong top 3 ngườ3i đứng đầu của Chole, cho dù chỉ là ba người đứng đầu của nước Z, sau
này cô ta sẽ có thể phát triển thương hiệu do chính mình thành lập, để được c1hấp nhận trên trường quốc tế.
Đây chính là sức quyến rũ của Chole.
Lần này, chắc chắn cô ta sẽ trở thành ngôi sao vụt sáng sau một 9đêm, khiến người nhà họ Chiến đều nhìn thấy
được giá trị của cô ta.
Cuối cùng Cảnh Thiên cũng khởi công, nhưng việc đầu tiên khởi công lại 3là dùng tài khoản chính của mình để
đăng một tin chấn động giới giải trí, khiến vô số cư dân mạng lại được hít thị thơm lần nữa.
“Cảnh Thiê8n V: Mấy hôm nay trong nhà có chuyện nên không rảnh lên lải nhải. Các bé phò nhục mạ, phỉ báng tối
ở bên kia màn hình ơi, các bạn vẫn ổn chứ? Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi ổn lắm! Xe của tôi cũng rất ổn! Tôi
rất thích chiếc xe này, cảm ơn chị Thanh, Thanh Thanh của hội người hâm mộ toàn cầu của Cảnh Thiên [trái
tim.jpg].
Để cảm ơn sự quan tâm của các bé nhỏ dành cho tôi, công ty tôi đã lựa chọn ra ba mươi nghìn người để tặng vé du
lịch tòa án một ngày. Để cảm ơn sự quan tâm nồng nhiệt của các bạn bè không hề quen biết. khi mọi người mua vé,
công ty tôi sẽ giảm giá 10% cho các bạn. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người dành cho tôi, mong mọi người hãy tiếp
tục theo dõi tôi nhé [trái tim trái tim trái tim.jpg].”
Hình ảnh đính kèm phía trước là ba trăm cái tên của người chửi khó nghe nhất, được like nhiều nhất và hình chụp
lượt like. Hình ảnh không chỉ liệt kê đầy đủ từng người một mà còn đính kèm cả ID của tên.
Trừ những hình ảnh này ra, phía sau là danh sách ba mươi nghìn bị cáo và ID của họ.
Vì lần trước Cảnh Thiên ngầu đến bùng nổ, lên thẳng Weibo chửi bằng tài khoản chính của mình, vạch trần bộ mặt
bạch liên vừa ăn cướp vừa la làng của Dương Duyệt, hành động này đã tăng thêm gần một triệu người theo dõi cho
cô.
Nhưng vì tới bây giờ, trừ bộ “Thanh cung” ra thì Cảnh Thiên không có bất kỳ tác phẩm nào, “Thanh cung” lại là
phim do nguyên chủ động, trừ đẹp ra thì không tìm được điểm sáng nào, thế nên lượng người hâm mộ tăng không
hề nhanh.
Nhưng hôm nay, khi Cảnh Thiên mở Weibo lên và để ý thấy lượng người hâm mộ của mình, cô phát hiện số người
hâm mộ của mình đã tăng một lèo từ hai triệu hơn lên thành hơn bảy triệu.


Cô gãi đầu khó hiểu, có cảm giác trong số hơn bảy triệu người hâm mộ này phải có sáu triệu bảy trở lên là anti. Một
số là fan của tên thảo mai Tần Dịch, một số chắc là đến từ chỗ Vân Tiêu.
Thế nên Cảnh Thiên lười xem bình luận, lại vứt một quả bom hạng nặng lên Weibo rồi lặn luôn.
“Kiện ba mươi nghìn người? Giỏi! Người đầu tiên trong lịch sử Weibo.”
“Ban đầu tôi là antifan của Cảnh Thiên, sao tự nhiên lại thích cô nàng này rồi nhỉ? Các anh hùng bàn phím, mạnh
mẽ lên! Mong mọi người cũng có thể kiên cường mạnh mẽ khi đối diện với quan tòa như lúc ở sau màn hình!”
“Thực ra cũng không đến ba mươi nghìn người đầu, không thấy trong đó có hơn hai mươi nghìn người cùng ID à?
Ngoài ra còn có tận mấy nghìn người lại là vài ID khác nữa.” “Muốn biết ID của hai mươi nghìn người này là của ai
ghê!”


Như buồn ngủ gặp chiếu manh, khi vô số cư dân mạng hít thị đang tò mò không biết ID này là của ai, Cảnh Thiên nhận được điện
thoại từ một người bạn học cùng đại học.
Vì số điện thoại này có lưu trong danh bạ nên Cảnh Thiên bắt máy.
Nhưng người nói chuyện lại là Lưru Cương.
Lưu Cương là quản lý của Tần Dịch, sau khi thấy Cảnh Thiên tung những ID này lên công khai, anh ta gọi điện sang cho Cảnh Thiên
ngay lập tức.
 
Chương 463


Ai dè đến số điện thoại của anh ta cũng bị Cảnh Thiên chặn mất.
Lưu Cương đành phải mượn điện thoại của thực tập sin3h trong công ty và đồng thời cũng là bạn học của Cảnh
Thiên rồi gọi điện cho cô.
“Thiên Thiên, anh là anh Cương này1.”
“Anh Cương nào cơ?”
“Anh là quản lý của anh Dịch em đó, Lưu Cương” Bây giờ Lưu Cương không dám coi thườn9g bà cô tổ này nữa.
Una bị bắt, Cảnh Lạc cũng bị mất vai, bây giờ Cảnh Thiên hoàn toàn không niệm tình cũ với Tần D3ịch nữa.
Nếu là hồi trước thì có lẽ anh ta còn dám bắt bí Cánh Thiên, nghĩ Cảnh Thiên làm quyết liệt như vậy là để 8níu kéo
Tần Dịch.
Nhưng bây giờ đến Ảnh để Vân Tiêu cũng nhúng tay vào, đối xử với Cảnh Thiên rất tốt, lại còn tặng cô một chiếc
xe concept trị giá một trăm triệu đô. Tần Dịch thực sự không còn bất kỳ ưu thế nào nữa.
Thế nên có thể nói, thái độ của anh ta chưa bao giờ hòa nhã đến thế này.
“Thiên Thiên, anh thấy bài em vừa đăng trên Weibo rồi. Em có thể tìm được những ID đó, tức là em cũng biết người
đứng sau ID này là ai phải không?”
Cảnh Thiên vừa cười vừa hỏi vặn lại: “Anh nghĩ sao?” “Anh muốn em trả lời, Thiên Thiên. Có phải em đã biết
người đứng sau ID này là ai rồi không?”
Giọng Cảnh Thiên không tức giận cũng không thất vọng, cô nói lại bằng giọng điệu rất bình thường: “Tôi với anh
không thân thiết gì, vì sao anh bắt tôi trả lời thì tôi phải trả lời? Anh là cái quái gì?”
Lưu Cương đang bật ghi âm.
Bây giờ Tần Dịch muốn tiếp cận với Cánh Thiên rất khó, chỉ có tận dụng tốt mỗi cơ hội thì mới có khả năng giành
chiến thắng.
Nhưng bị Cảnh Thiên nói lại một cách không nể nang gì như thế, Lưu Cương tức đến mức muốn tắt ghi âm rồi chửi
thề.
“Thiên Thiên, anh nghe giọng điệu em thì thấy tuy em đã liệt kê ra ID của họ nhưng không hề nói ID này là của ai,
chắc chắn là vì em không muốn công khai ra, phải không?”


Cảnh Thiên: …
Đúng rồi, ban nãy cô đăng bài, đăng ảnh ID kia lên nhưng quên mất không đăng cả ảnh giao dịch giữa quản lý Tần
Dịch – Lưu Cương – và người kia.
Được Lưu Cương nhắc nhở, Cảnh Thiên vừa mở loa ngoài vừa nói “Anh chờ một lát”, rồi mở Weibo, đăng luôn một
trạng thái lên.
“Cảnh Thiên V: À, ban nãy có người nhắc tôi chưa đăng ảnh chính chủ của những ID kia lên, tôi đăng bù nhé [cười
ngốc nghếch.jpg”
Ảnh đính kèm là ảnh gặp riêng giữa quản lý Lưu Cương của Tần Dịch và blogger, vì sợ có người kiếm cớ về độ nét
của ảnh, Chiến Lệ Xuyên nén hết một loạt ảnh từ lúc Lưu Cương ra khỏi công ty, thay đồ trong xe, xuống khỏi xe
rồi đi gặp blogger và gửi cho Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên đăng hết lên. Thậm chí còn bao gồm cả số ảnh họ giao dịch tiền mặt.
Đăng lên Weibo xong, cô lại thoát ra.
“Alo, Thiên Thiên, em còn đó không?” Lưu Cương hỏi.
“Ừ, được rồi, đăng lên hết rồi.”
“… Sao cơ?” Lưu Cương hơi ngơ ngác.
“Anh vừa nhắc tôi là tôi chưa đăng ID của anh lên mà. Tôi quên mất đấy. Tôi đã đăng lại bài mới ngay rồi.”


Lưu Cương: . III
Mẹ kiếp cô có độc à?
Cô có kịch độc đúng không!
Lưu Cương không tin Cảnh Thiên thực sự độc đến mức này vội vàng mở Weibo ra.
 
Chương 464


Lưu Cương vừa xem đã há hốc mồm.
Cô gái này thực sự quên không đăng ID của anh ta lên. Sau khi anh ta nhắc nhở, lúc này3 cô đã đăng một bài khác
lên, triệt để bóc trần anh ta.
Lúc này điện thoại bàn của phòng làm việc và điện thoại di độn1g bắt đầu đổ chuông, Lưu Cương bỗng ong cả đầu.
“Cảnh Thiên, sao em phải làm như vậy?”
Cảnh Thiên cảm thấy nực9 cười: “Có phải anh ở lâu với Tần trà xanh quá nên bị nhuộm màu luôn rồi không? Trước
khi hỏi tôi vì sao lại làm vậy, anh có t3hể giải thích vì sao chị Thanh tặng tôi một chiếc xe, các anh lại bóc chuyện
này ra được không? Chị Thanh tặng tối xe thì liên8 quan quải gì đến các anh! Nếu các anh nhiều tiền như thế, người
khác tặng xe cho tôi, các anh còn phải bỏ tiền ra quảng cáo hộ tôi, vậy thì tôi cũng phải đáp lễ, quảng cáo hộ các anh
chứ. Không cần cảm ơn đâu nha anh Lưu.”
Lưu Cương tức đến mức mặt co giật.
Trước đây gọi anh ta là anh Cương, bây giờ lại gọi là anh Lưu.
Đúng là có chỗ dựa rồi là trở mặt không thèm nhận ai nữa luôn.
Biết trước sẽ như thế này thì hồi xưa Tần Dịch không nên cho Cảnh Thiên cơ hội để gả vào nhà họ Chiến. “Thiên
Thiên, có phúc cùng hưởng, em đã bán được vào đại gia nhà họ Chiến rồi, cần gì phải gây khó dễ với đám dưới đáy
giang hồ vất vả kiếm cơm ăn như bọn anh chứ?”
“Ha ha, anh yếu hơn thành ra anh có lý à? Anh ở dưới đáy giang hồ kiếm cơm ăn nên đáng đời tôi để anh ké fame,
để anh lợi dụng, cho anh tài nguyên, để anh bay lên trời à? Tôi cũng có phải mẹ anh đâu, anh nghĩ cái gì thế?”
Lưu Cương: …!!!
Trước đây nghe Tần Dịch bảo con bé chết tiệt này độc mồm độc miệng, anh ta còn không tin. Bởi vì hồi trước cô cắp
mông theo sau Tần Dịch trông như một chú thỏ trắng ngây thơ. Bây giờ bị cà khịa, Lưu Cương mới nhận ra Cảnh
Thiên đã thực sự trở mặt không nhận ai nữa rồi.
“Cảnh Thiên, em đã làm tổn thương trái tim Tần Dịch rồi. Em biết vì sao rõ ràng cậu ấy không có tiền mà vẫn phải
khiến chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng không?”
“Liên quan quái gì đến tôi?”
“…” Lưu Cương hít sâu, vội vàng nói hết những gì mình muốn nói trước khi Cảnh Thiên cúp máy: “Bởi vì cậu ấy


yêu em! Cậu ấy sợ Vân Tiêu sẽ giành mất em. Thế nên cậu ấy mới bảo anh tìm người đăng những thứ này lên. Như
vậy thì vì mọi người đều không hề tán thành, em sẽ không bị Vân Tiêu giành mất. Cảnh Thiên, Tần Dịch yêu em
như thế, cậu ấy lặng lẽ làm nhiều điều vì em như thế, em… lại đáp lại cậu ấy như vậy sao?”


Cành Thiên nhìn thông báo “đối phương đang ghi âm” trên điện thoại của mình, cô cười phì:
Yêu đến mức để mình có được vai nam chính mà đá tối từ nữ chính sang nữ phụ thứ N à? Yêu đến mức để sự nghiệp của anh ta thăng
tiến nhanh rồi thành Ánh để nên xin tôi đi lấy chồng, sính là anh ta lấy, sau này lén chồng qua lại với anh ta à? Yêu đến mức khi tôi
với anh ta còn là người yêu, anh ta lại đi ngủ với em gái tôi à? Đã chăng còn quan hệ gì với anh ta rồi, bây giờ anh ta lại bảo yêu tôi?
Ở, cảm ơn nhé! Anh bảo với anh ta là rốt cuộc anh ta yêu tôi ở điểm nào? Tôi sửa không đưrợc à?”


Lưu Cương tức đến nghiến răng, gọi điện thoại rồi nói nhiều như thế, kết quả là vẫn không ghi âm được câu nào có tác dụng. “Thiên
Thiên, anh thừa nhận là có lẽ Tần Dịch cũng có chỗ làm chưa đủ tốt, nhưng em không thể phủ nhận việc cậu ấy yêu em, càng không
thế phủ nhận việc hai người từng yêu nhau. Em không thể nế tình cảm ngày xưa mà cho nhau một con đường sống sao?”
“Anh ta có yêu tôi hay không, tôi không biết, nhưrng tôi với anh ta còn chưa từng năm tay nhau bao giờ, cũng không tính là từng yêu
nhau chứ? Nếu tôi và anh ta có thể coi là từng yêu nhau, vậy thì anh ta và Cảnh Lạc là gì?”
 
Chương 465


“Tôi có chứng cứ xác minh anh ta và Cảnh Lạc đã bắt đầu quan hệ từ hơn một năm trước rồi, thế nên anh không
cần sỉ nhục Cảnh3 Lạc nữa. Nếu anh cứ nhất quyết nói tôi và anh ta từng là người yêu, vậy thì chắc chắn Cảnh Lạc
là người thứ ba. Anh Lưu cò1n việc gì nữa không? Không thì tôi cúp máy đây.”
Nói xong, cô cúp máy, chặn ngay lập tức.
Lưu Cương: …!!!9
Cảnh Thiên cúp máy rồi tiếp tục đóng phim.
Chiến Lệ Xuyên ở trong bệnh viện vừa phải trông ông cụ, vừa p3hải tự dưỡng thương, vừa phải xử lý công việc,
vừa phải quan tâm đến bà xã. Anh nhận được thông báo ngay khi Cảnh Thiên đăn8g bài, bèn mở ra xem.
Nhìn bài đăng bổ sung của Cảnh Thiên, Chiến Lệ Xuyên không kìm được mà cười thành tiếng.
Mấy hôm nay, vì cậu cháu trai đã khỏi chứng bại liệt nên tâm trạng ông cụ Chiến rất tốt, hình như còn đang mập
lên.
“A Xuyên, chuyện hay thì phải chia sẻ chứ. Cháu đang cười gì thế?”
Chiến Lệ Xuyên nói: “Có một cô ngốc đăng bài lên Weibo quên mất không đính kèm ảnh, đăng bài lần nữa nhưng
vẫn chưa đăng hết.” “Cô… cô ngốc?” Ông cụ giật miệng, tuy đã chắc chắn nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Cháu đang nói Thiên Thiên à?” “Không phải cô ấy thì còn ai nữa ạ?” “Nó… ngốc?” Ông cụ nghĩ, có phải lần bị liệt
đó đã khiến thị lực của cháu ông giảm rồi không? “Cô ấy không ngốc ạ?”
Ông cụ vội vàng lắc đầu một cách nghiêm túc: “Không không không, ông thấy Thiên Thiên rất thông minh, không
chỉ không ngốc mà như con cáo ấy. Chẳng lẽ cháu không thấy con bé hơi đồng bỏng à? Nếu không phải sau khi
dựng nước không cho phép có yêu tinh thì ông sẽ nghĩ rằng nó bị hồ ly tinh nhập đấy.”
Vợ cháu giẫm một cái cả làng nhảy dựng, cái gì cũng biết mà cứ vờ như ngốc nghếch chẳng biết gì, sao cháu lại
nghĩ là nó ngốc?
Chiến Lệ Xuyên nhìn ông nội: “Trước mặt người khác thì… có lẽ vậy. Nhưng Thiên Thiên trước mặt cháu không
tâm cơ gì, cô ấy thường xuyên làm những việc mà chỉ có người ngốc mới làm.” “Chuyện gì?” Ông cụ hỏi dồn.
Chiến Lệ Xuyên liếc nhìn ông nội rồi trả lời một cách nghiêm túc: “Đó là bí mật của bọn cháu.”


Ông cụ: …
“Sao ông lại nhìn cháu như vậy?”
“Ban nãy ông lướt Tiktok, một cô gái bánh mõm con Husky nhà cô ấy ra rồi sống chết nhét đồ ăn cho chó vào mồm nó. Con Husky
kia muốn ăn thịt bò nhưng cô ấy lại để thịt bò ở đó không cho nó ăn, cử nhất quyết để đồ ăn cho chó vào mõm nó. Cháu nói xem
người đó có đạo đức không?” (2
Chiến Lệ Xuyên: …
 
Chương 466


Chiến Lệ Xuyên nghiêm mặt lại rồi nghiêm túc nói: “Ông nội, ông đang ám chỉ cháu đấy à?”
Ông cụ cười lạnh rồi nói mát: “Ông 3phát ngấy vì cháu rồi đấy! Người ta bảo con gái là con người ta, lấy chồng rồi
thì chỉ biết nhà chồng thôi. Lại còn cái gì mà con gái1 lấy chồng như bát nước đổ đi, không lấy lại được. Ông thấy…
cháu còn chẳng bằng cả con gái.”
Nhìn ông cụ không hóng hớt đư9ợc nên bắt đầu xách mé, Chiến Lệ Xuyên khẽ mím môi, không tính toán với ông
cụ nữa.
Dù gì ông cụ cũng đã lẻ bóng bao nhiêu 3năm rồi, không có bà nội bầu bạn, trái tim yếu đuối cũng là bình thường.
Là cháu trai, anh nhường ông cũng không sao. Chuyện Thiên Th8iên chính là giáo sư J và chuyện Thiên Thiên là
hacker nữa, anh kiên quyết không nói ra. Nếu không, có khả năng sẽ có rất nhiều thể lực để ý đến cô.
Tuy anh tin ông nội, nhưng…
Đây là bí mật giữa anh và Thiên Thiên, anh không muốn nói.
Ông cụ thấy Chiến LệXuyên khốn nạn như vậy, kích thích đến mức ấy mà nó vẫn không nôn ra được chữ nào, ông
bỗng có cảm giác nuôi cháu trai đúng là chán ngắt.
Ban đầu là tìm một cô cháu dâu cho nhà họ Chiến, nhưng giờ ông lại có cảm giác như mình đang nuôi chồng cho
Cảnh Thiên.
Cái gì cũng giấu giấu giếm giếm không chịu đem ra chia sẻ! Ông cụ không muốn ngó ngàng gì đến anh nữa, ông
mở Weibo lên xem cháu dâu đã đăng cái gì.
Lúc này trên mạng đã sôi ùng ục.
“Người này là ai thể? Anh ta và blogger livestream ăn phân kia có quan hệ gì?” “Ngồi chờ bạch liên nổi lên mặt
nước. Tôi đã bảo là làm sao anh nhà tôi lại tặng xe cho Cảnh Thiên được, hóa ra là vu khống.”
“Like mạnh chị Thiên, hành xử kiên quyết, người đẹp phong thái còn mạnh mẽ! Hậu quả của cái cô họ Dương kia
vẫn chưa đủ để mấy người yên phận chơi bời phải không?”
“Trời ơi dữ quá! Lần đầu tiên thấy cô gái nào dữ dội thế này đây! Không chỉ thống nhất thẩm mỹ giới giải trí mà
còn là dòng suối mát của giới fan nữa!”
“Yêu rồi yêu rồi! Tôi muốn gia nhập Cảnh Cung, tôi muốn làm cục cưng bé nhỏ được Thiên nữ hoàng yêu thương!”
“Hóng ID.”


“Hóng mấy ID kia.”
“Muốn xem giấy mời của luật sư” “Muốn xem giấy mời siêu cấp của luật sư đối với ba mươi nghìn bị cáo kia!” Sau
khi blogger giải trí từng livestream ăn phân kia nhận được tin tức từ Lưu Cương, biết người kia thực sự điên cuồng
đến mức muốn kiện mình, hắn ta sợ đến mức vội vàng xóa bài đi.
Những bài đăng của hắn ta đã đăng từ mấy ngày trước rồi, đã nổi đến mức tràn lan toàn Weibo rồi. Để tránh bị tòa
án tìm đến, blogger lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị trốn. Điên rồi!
Dở hơi rồi!
Mẹ nó chứ, ai mà chẳng bỏ qua khi bị chửi trên mạng? Mấy đám gà vịt ngan ngỗng kia, ngày nào mà chẳng ám chỉ
mấy người nổi tiếng?


Chỉ có cô ta là lắm chuyện!
Blogger tên là Lưu Mục, là bà con xa của Lưu Cưrơng. Sau khi nhận được tin tức từ Lưu Cương, hắn ta thu dọn đồ đạc ngay lập tức
rồi lưu luyến nhìn căn nhà đang trọ.
Hắn ta rất hài lòng với căn nhà này, đúng lúc chủ nhà định bán đi, hắn ta bèn mua lại cả căn nhà. May là tuần trước mới chỉ ký hợp
đồng rồi đặt cọc một trăm nghìn thôi, vẫn chưa trà hết, không thì e rằng căn nhà hơn bảy triệu này sẽ phải nộp cho tòa rồi,
Mở cửa ra, hai cảnh sát đứng ngay trước mặt.
 
Chương 467


Lưu Mục đột ngột mở to mắt, trái tim như rơi xuống đáy vực, tiếp theo đó là sự sợ hãi ùa đến.
“Lưu Mục phải không? Anh b3ị tình nghi vu khống, phỉ báng cô Cảnh Thiên trên mạng, kích thích người khác tấn
công cô Cảnh Thiên, bạo lực mạng, chúng tôi đ1ến bắt anh theo đúng quy định. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng
bằng chứng do phía cô Cảnh Thiên cung cấp có thể sẽ khiến anh ng9ồi tù. Bây giờ xin hãy đi theo chúng tôi.”
Lưu Mục chết trân nhìn còng tay lồng vào tay mình, đến tận khi bị đưa đi rồi3, hắn ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hắn ta bị đưa lên xe cảnh sát rồi mới có người đứng đằng xa trông thấy hắn ta đang 8giãy giụa.
“Sao Thiên Thiên không vạch trần cả Tần Dịch ra?” Ông cụ hỏi Chiến Lệ Xuyên: “Ông thấy nó không nên có tình
cảm gì với Tần Dịch kia chứ! Hồi trước cháu còn bị liệt, Thiên Thiên đã phủi sạch quan hệ với cậu ta rồi, không có
lý nào mà giờ cháu đã khỏe lại, nó còn muốn nương tay với Tần Dịch chứ?”
Chiến Lệ Xuyên cong khóe môi: “Cô ấy quên mất rồi.”
Ông cụ: …
“Thế nên cháu mới bảo cô ấy là cô ngốc đấy. Bởi vì cô ấy hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, thế
nên chẳng để tâm bao giờ. Ông nội, ông có Weibo chứ?”
Ông cụ: …
Không lâu sau, Chiến Lệ Xuyên dùng tài khoản VIP của ông cụ đi chia sẻ lại bài đăng thứ hai của Cảnh Thiên.
“Chiến Nhân Hạo V: Quản lý Lưu Cương của Tần Dịch thuộc công ty giải trí Trung Trạch. Hi vọng mọi người đều
có thể tẩy chay người nổi tiếng không lành mạnh như thế này. @Điện thoại di động Haipo @Cọc RL @Công ty
TNHH sữa dưỡng da Cửu Ngưu @Thời trang Slicy @Mỹ phẩm Kemel.”
Hình đính kèm: hình ảnh Tần Dịch cùng Lưu Cương tham gia đại diện quảng cáo cho các nhãn hàng.
Bài đăng này của Chiến Lệ Xuyên gần như vừa đăng đã gây bùng nổ. “ổi chao!!!!!”
Các quần chúng hít thị trông thấy phần giới thiệu bên dưới tài khoản VIP của ông cụ Chiến, vô số câu “ôi chao”
quét sạch cả mấy nghìn trang.
Khi ông cụ lấy lại được điện thoại, ông phát hiện không kéo nổi nữa.


“Sao điện thoại của ông lại đơ rồi? Cháu làm gì thế?”
Chiến Lệ Xuyên thong thả đáp: “Tại app đấy, chờ lát nữa là ông có thể xem được thôi.”
Đối với Lưu Cương, người khác thì có thể không biết, nhưng Ý Dĩ thì quen đến mức không thể quen hơn. Bởi vì
anh ta gần như luôn theo sát bên cạnh Tần Dịch như hình với bóng.
Cho nên khi Cảnh Thiên đăng ảnh Lưu Cương hãm hại cô lên, đồng thời nói muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật,
vô số quần chúng hít thị đều đang đợi người nói cho bọn họ biết kẻ đầu sỏ trong ảnh là ai, các Ý Dĩ đồng loạt lựa
chọn ngậm họng.
Bởi vì bọn họ đã từng công kích Cảnh Thiên trên mạng suốt bao lâu, chắc chắn Cảnh Thiên đã ghi hận. Mọi người
đều nghĩ đó là vì anh nhà bọn họ bị Cảnh Thiên chọc cho khùng lên nên ra tay, nhưng lại bị Cảnh Thiên tìm được
chứng cử, thế nên con khốn kia mới rắp tâm trả thù anh nhà bọn họ.
Tuy lòng ai cũng hạn nhưng lúc này lại đồng loạt im lặng. Rất nhiều người đều tag tên Tần Dịch, Lưu Cương, công
ty giải trí Trung Trạch bên dưới bài đăng của Cánh Thiên, báo bọn họ đứng ra giải thích.
Cuối cùng sau nửa phút Weibo chết lặng, ông cụ đã trông thấy bài đăng do A Xuyên đăng bằng tài khoản của ông.


“A Xuyên, trước khi cưới cháu, Thiên Thiên đã nói là không muốn đề chúng ta công khai với mọi người chuyện con bé là cháu dâu
của nhà họ Chiến. Cháu thế này… con bé có giận không?”
Chiến Lệ Xuyên ngầng lên, ánh mắt lấp lánh như chứa đầy sao.
“Cháu có nói đâu.”
“Nhưng đám cư dân mạng này đang hỏi Thiên Thiên có quan hệ gì với nhà họ Chiến kìa!”
 
Chương 468


“Bọn họ bảo hồi trước cháu từng dùng tài khoản chính để bình luận về một bài đăng, bây giờ ông là chủ tịch cũng
đích thân trả lời,3 bọn họ nói chắc chắn con bé có quan hệ không tầm thường với nhà họ Chiến mình. Còn có người
đoán… ông là đại gia bao nuôi Thiê1n Thiên.” Sắc mặt tái đi vì tức giận.
Chiến LệXuyên nhìn sang ông cụ: “Cháu còn chưa giận thì ông giận gì chứ? Với cả9 ông đúng là đại gia nuôi cô ấy
mà, đằng nào thì cô ấy cũng là cô vợ mà ông bỏ một trăm triệu ra mua về cho cháu đấy thôi.”
Ông cụ thấy cháu mình vẫn vui vẻ bèn lẩm bẩm: “Thì ông sợ cháu không vui mà.”
Chiến Lệ Xuyên không nhịn được mà bật 8cười: “Chẳng lẽ ông lại sợ ông cắm sừng cháu hay sao?”
Ông cụ cứng mặt. Thằng ranh này! Giọng điệu với biểu cảm kiểu gì thế kia? Coi thường ông à???
“Hứ, cũng chỉ vì ông già rồi thôi nhé, nếu ông còn trẻ…”
“Thì Thiên Thiên cũng chỉ có thể là của cháu thôi.”
“Ha ha ha ha ha…”
Ông cụ phá lên cười vì sự tự tin và chắc chắn của Chiến LệXuyên, ông nói toạc: “Thằng ranh này! Sao hồi trước ông
không nhận ra cháu lại là đồ sợ vợ thế nhỉ? Chính cháu không dám nói rõ quan hệ giữa cháu và Thiên Thiên lại còn
lợi dụng ông! Như vậy thì Thiên Thiên cũng đành bó tay, để làm rõ việc đại gia của con bé không phải ông, ắt hẳn
nó sẽ thừa nhận thân phận của cháu. Nếu nó không giận thì cháu thằng. Nếu nó giận thì việc này là do ông làm,
không liên quan gì đến cháu cả!”
Chiến Lệ Xuyên mím môi: “Ông nội, vất vả cho ông rồi.”
Ông cụ bực bội nhìn thẳng cháu, cuối cùng không nhịn được mà mắng một câu…
“Được lắm!”
Đương nhiên là Tần Dịch có theo dõi Weibo của Cảnh Thiên. Anh ta không tài nào ngờ được rằng Cảnh Thiên lại
dứt khoát với mình như thế.
Trước có Vân Tiêu theo đuổi, sau có tên liệt Chiến LệXuyên làm chỗ dựa, anh ta chẳng còn chút thu hút nào đối với
Cảnh Thiên nữa. Thế nên cô gái này đã nhẫn tâm mặc kệ tình cảm người yêu một năm rưỡi,
đuổi tận giết tuyệt anh ta.
Người trong đoàn làm phim có biết Lưu Cương. Lưu Cương là quản lý của Tần Dịch, vậy thì người trước đây tung
tin về Vân Tiêu và Cảnh Thiên, khiến Cảnh Thiên bị người ta công kích suốt bao ngày nay chính là Tần Dịch.


Tần Dịch cảm nhận ánh mắt của các công nhân viên trong đoàn làm phim hướng về phía mình thì cả người nhấp
nhổm.
“Có người ấy mà, nhìn một cái là biết tâm địa bất chính. Lúc nào cũng tưởng mình là người thông minh nhất vũ
trụ, có thể tính toán tất cả mọi người, kết quả chỉ là thằng hề trong mắt người khác mà thôi.”
Nữ sĩ Tạ Thanh Nghiên hôm trước còn làm quý bà siêu cấp trong biệt thự, sáng hôm nay đã bỏ chồng ở nhà, chạy
đến hội họp với con trai ở đoàn làm phim.
Lũ ti tiện thì phải xử lý, trà xanh cũng phải xử lý.
Thực sự không biết vì sao bên cạnh bé con nhà mình lại có nhiều kẻ khiến người ta ghét như thế?


Tần Dịch nhìn Tạ Thanh Nghiên, trong ánh mắt tràn đầy sự nham hiểm.
“Được rồi được rồi, máy quay chuẩn bị xong rồi, cảnh của Tần Dịch và Maggie lên đầu đi.”
Đạo diễn Phan là người đã bận rộn thì không quan tâm quá nhiều đến những việc vớ vần trong giới giải trí nữa. Ông vội vàng đi ra,
cầm loa quát về phía Tần Dịch và Hình Mỹ Kỳ.
Hình Mỹ Kỳ đứng dậy, sắc mặt vô cùng khó coi. Tần Dịch xảy ra chuyện như vậy mà còn bảo cô ta diễn cùng anh ta, vậy chẳng phải
sẽ làm mất độ nổi tiếng của cô ta sao? Hình Mỹ Kỳ đang định nói với đạo diễn thì Vân Tiêu đã lên tiếng trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom