Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 489


Sau một ngày quay phim, keo xịt tóc làm tóc rất khó chịu. Cảnh Thiên nói với Chiến Lê Xuyên, sau đó quay trở lại
nhà họ Chiến tắm.
3
Chiến Vũ Hằng được thông báo về việc Cảnh Thiên đã về nhà, anh ta lập tức quay lại nhà họ Chiến.
Cảnh Thiên phiền muộn, kh1ông biết có phải vì cô và Chiến Lê Xuyên đã lâu không về hay không mà trong tủ lạnh
phòng ngủ của cô không có một chai nước nào.
Đối với một nhà họ Chiến rộng một trăm năm mươi mẫu, thuê một trăm nhân viên bảo vệ và người giúp việc
mà nói, trong phòng ngủ của 3nữ chủ nhân mà không có trên mười loại đồ uống phù hợp với khẩu vị thì coi như là
không đạt tiêu chuẩn.
Vì vậy, khi Chiến Vũ H8ằng trở về nhà, anh ta nhìn thấy Cảnh Thiên vừa tắm xong đang lục đồ uống trong phòng
rượu. Mái tóc ướt rũ ra sau, không có sự tản mạn nhe nanh múa vuốt thường ngày mà như rong biển, càng thêm
phần dịu hiền.
Nhìn Cảnh Thiên như vậy, ánh mắt của Chiến Vũ Hằng dịu dàng hơn mấy phần.
“Em dâu, sao lại tìm nước uống ở đây? Không phải bên trên có người giúp việc chuyên phụ trách à?”
Nhắc đến người giúp việc, Cảnh Thiên liên hờ hờ. Vốn di cố định đợi Chiến Lê Xuyên trở về nhà rồi mới nói với
anh, cho người giúp việc nói năng lỗ mãng với cô lúc trước nghỉ việc. Kể từ sau khi tim Chiến Lê Xuyên đột nhiên
bị tổn thương do biến chứng, anh gần như không về nhà nữa, cho nên người giúp việc kia vẫn chưa bị đuổi.
“Có thể cô ta chướng mắt với tôi, vì vậy trong phòng tôi không những không có nước mà còn có bụi nữa.”
Chiến Vũ Hằng nhíu mày, ra lệnh cho trợ lý đặc biệt: “Gọi ngay người giúp việc phụ trách vệ sinh phòng của mợ
chủ qua đây.”
“Vâng.”
Ngay sau đó, người giúp việc từng nói năng lỗ mãng với Cảnh Thiên được gọi đến trước mặt Chiến Vũ Hằng. Cô ta
tay chân luống cuống, vẻ mặt hoảng sợ, không còn vẻ kiêu ngạo khi nói năng lỗ mãng với Cảnh Thiên trước đây
nữa.
“Có biết yêu cầu của nhà họ Chiến đối với người giúp việc không?”
“Cậu cả, tôi biết sai rồi. Vì thời gian này cậu ba và mợ ba luôn ở bệnh viện, rất ít khi về nhà nên tôi nghĩ…”
Chiến Vũ Hằng không cho cô ta cơ hội giải thích, lạnh lùng nói: “Nếu cô thích lười biếng như vậy thì về nhà dưỡng
già đi.”


Người giúp việc vừa nghe xong thì trợn tròn mắt.
Cô ta làm việc tại nhà họ Chiến lương tâm nghìn tệ một tháng, đến cuối năm còn có thưởng sát hạch và lì xì, ngoài
ra, nhà họ Chiến còn mua bảo hiểm cho cô ta.
Cộng vào thì ở nhà họ Chiến một tháng kiểu gì thì cũng có mười lăm nghìn tệ. Cô ta ra ngoài có làm việc gấp đôi
cũng không kiếm được nhiều như thế.
Người giúp việc biết chắc chắn là Cảnh Thiên chướng mắt cô ta.
Nhưng cô ta không ngờ rằng một người phụ nữ xung hỉ như Cảnh Thiên lại được cậu cả bảo vệ. Cô ta nghe nói rất
có thể cậu cả sẽ thay thế cậu ba trở thành người nắm quyền thực sự của nhà họ Chiến. Lúc này người giúp việc
không ngừng cầu xin Cảnh Thiên.


“Mợ chủ, xin mẹ hãy giúp tôi nói với cậu cả được không, xin mẹ hãy cho tôi một cơ hội! Lần sau tôi nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ
của mình, nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của mợ!”
Cảnh Thiên khẽ mim cười, đôi mắt dịu dàng rực rỡ nhưng những lời nói ra lại khiến người ta tức chết.
“Giữ cô lại đúng là chi cần mờ lời là được.” Đôi mắt của người giúp việc sáng lên, nhưng Cành Thiên lại nói: “Nhưng tại sao tôi phải
nói giúp cô?” Cuối cùng người giúp việc vừa khóc vừa bị đuổi ra, Chiến Vũ Hằng lại tập trung người giúp việc trong nhà lại, để họ
nhìn kết cục của việc không tận tâm làm việc, sau đó mới cho mọi người giải tán.
“Thiên Thiên, tôi muốn nói chuyện với cô.”
 
Chương 490


“Anh cả muốn nói gì?”
“Ngồi đi.”
Chiến Vũ Hằng làm động tác “mời” với Cảnh Thiên, mình thì bước đến trước quầy đồ uống, lấy3 một chai nước
khảm pha lê, bên trên thân chai còn có đôi Cảnh Thiên thần, hỏi: “Uống cái này không?”
“Uống rượu hoa quả đi, tôi k1hông có hứng thú với loại nước lọc một hai nghìn tệ một chai.”
Chiến Vũ Hằng mỉm cười gật đầu: “Thật ra nếu đổ nước bên trong, bỏ 9nước khoáng bình thường vào cũng có thể
bán được nhiều tiền như vậy.”
Sau đó, theo yêu cầu của Cảnh Thiên, Chiến Vũ Hằng cầm một c3hai rượu chanh rum rót vào ly: “Có muốn thêm đá
không?” “Có.”
Chiến Vũ Hằng lại bỏ thêm vài viên đá vào ly.
Sau khi đưa nó8 cho Cảnh Thiên, Chiến Vũ Hằng ra hiệu cho trợ lý của mình đóng cửa lại.
“Xin lỗi… vì chuyện sáng nay.” Bàn tay nhận lấy ly rượu của Cảnh Thiên khựng lại, hơi kinh ngạc. Sau đó cô nở
một nụ cười yêu mị hằng ngày.
“Tại sao anh cả lại đột nhiên nghĩ đến chuyện xin lỗi tôi?”
Chiến Vũ Hằng mỉm cười: “Dù sao thì sáng nay cũng đã mạo phạm em dâu, suy nghĩ cả một ngày, tôi cảm thấy
không hay lắm, cho nên xin lỗi cô trước.”
“Nếu đã là mạo phạm thì tại sao anh cả phải làm như vậy?”
Chiến Vũ Hằng thu lại nụ cười, nhìn Cảnh Thiên rồi nghiêm túc nói: “Ban đầu khi ông nội cưỡng ép gắn kết cuộc
kết hôn này cho A Xuyên, tôi còn cảm thấy A Xuyên thật xui xẻo. Một vụ tai nạn xe hơi không chỉ chôn vùi vinh
quang cả đời của cậu ấy mà còn cả hôn nhân nữa. Nhưng sau một thời gian ở chung, tôi cảm thấy A Xuyên thật
may mắn khi có được cô.”
Giọng nói quyến rũ bẩm sinh mang theo sự lười biếng kéo dài, thực sự giống như một chiếc lông vũ khổng lồ và
mềm mại, lướt qua tim người ta.
Cảnh Thiên chớp đôi mắt hoa đào long lanh, chờ đợi câu nói tiếp theo của Chiến Vũ Hằng.
Tuy nhiên, anh ta lại nhìn cô, hồi lâu sau vẫn không nói gì.


“Anh cả ngồi xuống nói chuyện với tôi, sẽ không chỉ vì những lời này thôi chứ?” “Cô đã từng nghĩ đến chuyện ly
hôn với A Xuyên chưa?” Chiến Vũ Hằng đột nhiên hỏi. Cảnh Thiên bị lời nói của Chiến Vũ Hằng chọc cười.
“Anh cả, câu hỏi này của anh thật là… Cho dù tôi có ý định đó thì cũng sẽ không nói với anh đâu.”
Mắt Chiến Vũ Hằng đột nhiên sáng lên, anh ta nắm trọng điểm, hỏi: “Cô định ly hôn với A Xuyên à?”
Trong xe, sắc mặt ông cụ vô cùng khó coi, ông không biết Chiến Lê Xuyên đang nghĩ gì.
Anh nhìn chằm chằm phía trước như thể đang nhìn một nơi khác qua kính chắn gió.
Đột nhiên, bàn tay đặt trong xe lăn của Chiến Lê Xuyên nắm lại, khiến cơ thể anh hơi run lên. Chiến Thư Du ở bên
cạnh sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc: “A Xuyên!”
Tiếng kêu của Chiến Thư Du gọi sự chú ý của Chiến Lê Xuyên quay lại từ một không gian khác, anh không vui nhìn
cô ta.
“Em vừa động đậy rồi!”
Giọng Chiến Thư Du run run.


Tuy nhiên Chiến Lê Xuyên lại dừng dưng đáp lại: “Chị nhìn nhầm rồi.”
“Không phải, chị không nhìn nhầm mà! Vừa rồi hình như tay em đột nhiên cử động, ngay cả người cũng động đậy theo. Ông nội, ông
nhìn thấy không?” Chiến Thư Du kích động hỏi ông cụ Chiến.
Mấy ngày nay công cụ dưỡng thương trong bệnh viện, tận mắt chứng kiến A Xuyên đi lại, xử lý công việc trong phòng bệnh, ông đã
không còn thấy lạ nữa rồi. A Xuyên không muốn nói chuyện mình đã hồi phục ra ngoài, ông cụ cũng vui vẻ giữ bí mật giúp anh.
Lúc này Chiến Thư Du hỏi, ông cụ Chiến chỉ liếc xéo cô ta một cái rồi không nói gì cả.
 
Chương 491


“Không phải… cháu thật sự nhìn thấy tay A Xuyên động đậy mà. A Xuyên, nào, em thử cử động tay lần nữa đi.”
Nhưng Chiến 3Lê Xuyên đã không quan tâm đến cô ta nữa rồi, nghiêm túc nhìn về phía trước như thể đang nhìn
thứ gì đó quan trọng vậy.
1Trong nhà họ Chiến, Chiến Vũ Hằng nghiêm túc nhìn chằm chằm Cảnh Thiên, quan sát ngay cả biểu cảm nhỏ
nhất trên gương mặt cô, tu9y trong lòng thầm nói là không thể nhưng vẫn có một chút mong chờ.
Thầy cô nhìn mình rất lâu không nói tiếng nào, Chiến 3Vũ Hằng vội vàng cổ vũ cô, nói: “Bây giờ chỉ chờ A Xuyên
xem xét tiến hành phẫu thuật bên nào thôi. Dù cuối cùng cậu ấy chọn Hồn8g Lục hay cô Đổng, tôi tin kết quả tệ
nhất là cậu ấy có thể phục hồi cảm giác từ phần ngực trở lên. Thậm chí tôi cho rằng cậu ấy cũng có khả năng phục
hồi cảm giác từ phần bụng trở lên.”
“Cô cũng biết A Xuyên là một người độc lập và có lòng tự tôn rất lớn, cho dù bại liệt rồi thì cậu ấy cũng tuyệt đối
không cho phép người khác chạm vào cơ thể mình. Một người như vậy, chỉ cần cậu ấy phấn chấn trở lại cũng mạnh
hơn người bình thường rất nhiều. Cho nên tôi cảm thấy cô không cần thiết phải khiến bản thân chịu thiệt thòi vì cậu
ấy.”
“Nếu cậu ấy biết cô chỉ vì thương hại nên mới ở bên cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không chấp nhận đâu.”
“Anh cá, có một chuyện tôi nghĩ có thể anh đã hiểu lầm rồi.”
“Chuyện gì?”
“Tuy bây giờ tôi là nữ chủ nhân của nhà họ Chiển nhưng ban đầu tôi được ông nội dùng một trăm triệu để mua về.
Anh có hiểu nghĩa của từ mua không?”
“Về một trăm triệu đó, tôi có thể giúp cô trả lại.”
“Vậy còn 40% cổ phần của hai tập đoàn niêm yết thì sao?” Cảnh Thiên hỏi.
Chiến Vũ Hằng cười: “Đó là do cậu ấy tự nguyện tặng cho cô, khi cậu ấy tặng cho cô, cậu ấy hẳn là đã chuẩn bị tâm
lý xong rồi. Một khi cô phản bội cậu ấy, 40% cổ phần của hai tập đoàn kia cũng sẽ không còn tồn tại nữa.”
“Anh cả đang xúi giục tôi làm một người bội bạc lại bất nhân bất nghĩa à? Sau đó bảo tôi mang số cổ phần này đến
tìm anh?”
Chiến Vũ Hằng mím môi.


“Tuy cảm thấy hơi vô sỉ, nhưng… tôi hy vọng em dâu có thể làm như vậy.”
Cảnh Thiên cười: “Dựa vào cái gì? Anh tốt hơn A Xuyên à? Có rộng rãi như A Xuyên không? Có đẹp trai như A
Xuyên không?”
Chiến Vũ Hằng mím môi: “Đây đều là những thứ hư ảo. A Xuyên… cả đời này cũng không thể cho cô hạnh phúc.”
“Coi trọng phương diện đó như vậy là kiểu đàn ông thích dùng phần dưới để suy nghĩ về cuộc đời như các anh
đúng không? Đối với tôi mà nói, chuyện đó không quá quan trọng.”
“Thiên Thiên!” Chiến Vũ Hằng không tán thành, cao giọng hơn: “Một người phụ nữ còn không có được hạnh phúc
cơ bản, lẽ nào cô còn thấy hạnh phúc sao?”
Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Cảnh Thiên, Chiến Vũ Hằng cảm thấy không giữ nổi thể diện, hỏi: “Sao cô lại nhìn tôi như
vậy?”
“Anh cả, nếu khả năng quan sát của tôi không nhầm thì với thân hình như anh thì cùng lắm… chỉ có nửa tiếng thôi
đúng không?” Đ
Sắc mặt Chiến Vũ Hằng lập tức tối sầm lại. “Rất ít à?”


“Đối với một số người đàn ông mà nói, đúng là anh cả đã coi như rất tốt rồi, nhưng… anh chưa từng nghe nói trên thế giới có đồ chơi
trợ hứng à? Chi cần có nhu cầu, những thứ đó còn có tác dụng hơn cả đàn ông đấy.”
Nhìn thấy biểu cảm cười xấu xa của Cảnh Thiên, Chiến Vũ Hằng suýt nữa phun ra một ngụm máu.
“Có thể giống nhau được à?”
“Tôi chi muốn nói rằng đối với phụ nữ, những thứ đó có thể hữu ích hơn đàn ông. Thực ra, phụ nữ nước Z không nhìn thoáng khía
cạnh này mấy. Rð ràng là không có, nhưng luôn phải làm ra biểu cảm đã có rồi.”
 
Chương 492


“Tuy nhiên, theo điều tra, thực ra hơn 90% phụ nữ chưa từng trải nghiệm được. Mà đối với kiểu phụ nữ như tôi, vẻ
ngoài quan trọng hơn 3phương diện đỏ một trăm lần. Anh cả, anh có hiểu ý tôi không? Đối với tôi, anh và A Xuyên
đứng cạnh nhau, cho dù không có một trăm tr1iệu, cho dù không có 40% cổ phần thì khả năng tôi sẽ bỏ rơi A Xuyên
ngoại tình với anh sẽ bằng không.”
Chiến Vũ Hằng: …
“Tôi thà cả đời này thưởng thức khuôn mặt của A Xuyên mỗi ngày cũng sẽ không vì anh vẹn toàn mà bỏ rơi anh ấy
đâu.”
“Còn3 nữa, anh nói nếu A Xuyên biết tôi ở bên anh ấy vì thương hại thì anh ấy sẽ không chấp nhận. Tôi nghĩ có thể
anh cả hiểu lầm gì về qu8an hệ của tôi và A Xuyên rồi. Từ đầu tôi đến vị tiên của nhà các anh, cho nên không tồn tại
cái gọi là thương hại. Sự kết hợp này cùng lắm gọi là cùng có lợi, rõ ràng là A Xuyên biết, đồng thời không có ý định
đuổi tối đi, còn chia 40% cổ phần của hai tập đoàn anh ấy đứng tên cho tôi, đủ để thấy rằng A Xuyên không chỉ
chấp nhận tôi, còn chấp nhận hoàn toàn. Cho nên, chuyện của chúng tôi không phiền anh cả bận tâm nữa đâu.”
Nói trắng ra, người phụ nữ này chính là một kẻ cuồng nhan sắc chính hiệu.
Chiến Vũ Hằng cảm thấy mình đang phí lời.
“Cô chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn với A Xuyên?” “Chưa từng.” Lần này Cảnh Thiên trả lời mà không cần đến
0,1 giây cân nhắc.
Dù sao cũng nhận nhiều cổ phần của người ta như vậy, nếu không ở lại năm năm, cô sẽ cảm thấy mình là một tên
khốn. Nhất là không thể khốn nạn với một người đẹp trai lại dịu dàng, còn đối tốt với mình như Chiến Lê Xuyên.
“A Xuyên, hình như chị vừa nhìn thấy cơ thể em lại cử động.”
Giọng Chiến Thư Du lại đột nhiên vang lên khiến Chiến Lê Xuyên giật mình.
Nhưng lần này tâm trạng của anh rất tốt nên không so đo với Chiến Thư Du.
Nhìn thấy Chiến Lê Xuyên không để ý tới mình, Chiến Thư Du nhìn ông cụ đang im lặng hỏi: “Ông ơi, sao ông
không quan tâm đến A Xuyên vậy? Cháu thật sự nhìn thấy cơ thể A Xuyên động đậy mà. A Xuyên, bản thân em
không cảm nhận được à? Thật sự không có cảm giác nào à? Nào, em làm theo lời chị nói thử xem… A Xuyên… sao
em cứ nhìn ra bên ngoài thể? Em đang nhìn gì thế?”
Chiến Lê Xuyên vẫn phớt lờ cô ta.


Chiến Thư Du vẫn muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng ông cụ lên tiếng.
“Thư Du, yên lặng đi.”
“Nhưng A Xuyên có thể cử động rồi, ông báo cháu yên lặng thể nào được? Ông nội, ông tin cháu đi, đúng là cháu
đã nhìn thấy A Xuyên cử động rồi mà!”
“Có cử động được hay không, đến lúc đó đợi A Xuyên rảnh rỗi đi làm xét nghiệm, cháu đừng nói chuyện nữa, ảnh
hưởng A Xuyên nghỉ ngơi.” Chiến Thư Du: ….
Cậu ấy đang nghỉ ngơi? Ông lừa cháu à? Xe đến nhà họ Chiến.
Sau khi cửa xe mở ra, Chiến Thư Du lập tức ra lệnh cho người của mình bao vây phòng của Cảnh Thiên và Chiến
Vũ Hằng, đồng thời giám sát lẫn nhau, không cho phép bất cứ ai nhân cơ hội báo cáo với hai người kia.


Cả ông cụ và Chiến Lê Xuyên đều ngồi xe lăn xuống xe.
Xe lăn của ông cụ là một chiếc xe lăn biến đồi nano thông minh Chiến Lê Xuyên tặng, gần như khi Chiến Thư Du ra lệnh, hai người
đã ngồi xe lăn xuống xe, đồng thời lăn về phía trước.
Chiến Thư Du lon ton chạy theo.
Cô ta đi thẳng đến khu quầy rượu, cửa ở đây vẫn đang đóng.
 
Chương 493


Nhìn thấy ông cụ, Chiến Lê Xuyên và Chiến Thư Du đến, sắc mặt trợ lý đặc biệt của Chiến Vũ Hằng thay đổi rõ
ràng, biểu cảm hoảng loạn. 3
“Cụ chủ, cậu ba, cô hai.”
Trợ lý đặc biệt vội vàng tiến lên cúi đầu chào.
Sắc mặt của cả ông cụ Chiến và Chiến1 Lê Xuyên đều nặng nề, trợ lý đặc biệt thấy vậy liền chột dạ. “Gặp ông cụ và
cậu ba, sao cậu lại hốt hoảng? Chiến Thư Du hỏi trúng tim9 đen. Sắc mặt trợ lý đặc biệt càng thêm khó coi. “Chiến
Vũ Hằng ở bên trong đúng không?”
Trợ lý đặc biệt không nói gì, sắc mặt3 càng khó coi.
Chiến Thư Du lại hỏi: “Cảnh Thiên ở bên trong đúng không?” Trợ lý đặc biệt vẫn không nói gì, sắc mặt cực kỳ
xấu8, vẻ mặt còn vô cùng chột dạ. “Ông nội, anh Xuyên, sao mọi người lại về thế? Ông nội, sức khỏe của ông đã tốt
hơn chưa?”
Khương Vũ Hi đột nhiên không biết chui ra từ xó nào, ngắt lời Chiến Thư Du.
“Ông nội, anh Xuyên, cháu có một tin tốt muốn nói với mọi người.”
“Vũ Hi, em đừng xen vào, em như vậy sẽ khiến chị cho rằng em là đồng lõa với người nào đó đấy.”
Vốn dĩ Khương Vũ Hi đến đây để nói chêm chọc cười, cô ta thật sự không nỡ nhìn thấy anh Xuyên sau khi bị tai
nạn xe hơi còn phải chịu sự đau khổ bị phản bội nữa.
Như vậy thì anh ấy quá đáng thương.
Khương Vũ Hi tức giận cười lạnh nói với Chiến Thư Du: “Chị hai, chị có biết chị như vậy giống gì không? Cảm giác
chị mang lại cho em giống như bà mẹ chồng độc ác muốn chia cắt cuộc hôn nhân của con trai mình vậy. Em không
hiểu, chị gọi ông nội và A Xuyên vẫn còn đang nằm viện về nhà, nhà họ Chiến lớn như vậy, chị không đi chỗ nào cả
mà lại tới ngay đây. Cho dù nhìn thấy gì thì chị muốn nói gì đây? Anh Xuyên sống không tốt thì chị vui vẻ đúng
không?”
“Em im đi!”
Chiến Thư Du tức giận hét lên, Khương Vũ Hi sợ đến mức run người.
Nhưng cô ta vẫn nói với ông cụ Chiến: “Ông ơi, ông luôn là người nhìn rõ mọi việc, chị hai kỳ lạ như vậy, cháu
thấy cho dù ông nhìn thấy gì thì cũng nên suy nghĩ kỹ càng tính chân thực của sự việc.”


“Tính chân thực gì cơ?”
Một nhóm người đang không ngừng tranh cãi, không biết cánh cửa phía sau đã bị mở ra từ lúc nào.
Người phụ nữ dựa vào cửa một cách lười nhác, trên tay còn cầm ly rượu. Vì chất cồn nên khuôn mặt hơi hồng.
Không nói đến đàn ông, ngay cả Chiến Thư Du và Khương Vũ Hi cũng thầm cảm thán.
Người phụ nữ này e rằng đúng là yêu tinh biến thành.


Lúc này Chiến Vũ Hằng cũng đi ra ngoài, nhìn thấy trên mặt Chiến Thư Du mang nụ cười mia mai.
Chiến Thư Du nhìn thấy Cảnh Thiên ăn mặc chinh tề thì lông mày nhíu lại. Lúc này, khi nhìn thấy Chiến Vũ Hằng ăn mặc chỉnh tề,
ngay cả bộ vest cũng không có nếp nhăn, cô ta biết mình đã bị đối phương đánh bất ngờ rồi.
“Thư Du, em vội vàng gọi ông nội và A Xuyên về làm gì vậy?”
Nói xong, anh ta nhìn về phía trợ lý đặc biệt Võ Nghịch: “Còn cậu nữa, ông nội và cậu ba đã về rồi mà cậu lại còn không vui, cậu cho
rằng tôi đã làm gì à?”
 
Chương 494


Khi trợ lý đặc biệt nhìn thấy Cảnh Thiên, sắc mặt của anh ta đã như tro tàn.
Anh ta biết Chiến Vũ Hằng đã biết. “3Hỏi cậu đấy, sao không nói gì?”
Vẫn không có ai lên tiếng.
“Chị hai, chị như vậy sao lại cảm thấy giống 1như phải chịu ấm ức to lớn lắm vậy? Hay là chị nhìn thấy tôi chỉnh tề
đứng trước mặt chị, chị cảm thấy l” của mình bị sỉ9 nhục à?”
“Đừng nói linh tinh!” Chiến Thư Du phẫn nộ nhìn Cảnh Thiên, quát: “Đừng quên ai là người giới thiệu cô3 vào nhà
họ Chiến!”
“Đại sư Tịnh Viễn. Sao hả, lẽ nào chị nghĩ là chị à?”
Câu trả lời của Cảnh Thiên khi8ển Chiến Lê Xuyên – người luôn không nói gì không nhịn được mà thấp giọng cười.
“Anh cười cái gì? Anh thấy tôi nói không đúng à?”
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên, đôi mắt quyến rũ còn mang theo cả sự bướng bỉnh và ngạo nghễ thường ngày
không thể hiện với anh, ông cụ Chiến thấy vậy trong lòng phải thầm nói một tiếng “họa thủy”.
Tháo nào bây giờ cháu trai của ông đã trở thành nô lệ của vợ. Đối mặt với một người phụ nữ như yêu tinh thế này,
có người đàn ông nào làm gì được chứ? Từ khi Cảnh Thiên mở cửa, ánh mắt Chiến Lê Xuyên luôn dán chặt vào cô.
Độ dính đó… là loại mà dù có bóc cũng không bóc ra được.
Đối mặt với câu hỏi có tính công kích của Cảnh Thiên, nhìn người phụ nữ trước mặt hơi nhếch cằm lên, như thể
anh mà dám nói lung tung thì tôi sẽ đánh anh tàn phế luôn, hai mắt Chiến Lê Xuyên tràn đầy ý cười.
“Thời xưa có câu “không cần đánh mà làm kẻ địch khuất phục”. Tôi cười vì đột nhiên tưởng tượng, nếu bã xã mà
được sinh ra ở thời cổ đại thì đất nước chúng ta không cần đánh nhau nữa rồi. Mỗi lần có kẻ địch đến xâm phạm,
tôi sẽ bảo bã xã đến cãi nhau với họ, những người kia bị tức chết rồi thì chúng ta sẽ thắng.”
Mọi người đều nghe ra ý khen ngợi trong câu nói này. Nhưng đôi mắt Cảnh Thiên lại nheo lại một cách nguy hiểm,
trong mắt hiện lên sự giận dữ.
Cô chậm rãi đi tới trước mặt Chiến Lê Xuyên, dùng một chân giẫm lên mép bàn đạp xe lăn của anh như nữ thổ phỉ,
chậm rãi cúi người đưa tay ra giống như một Sơn Đại Vương trêu ghẹo con gái nhà lành, càng lúc càng gần Chiến
Lê Xuyên.


Tuy nhiên do chỉ giẫm lên bàn đạp một chút nên khi Sơn Đại Vương nào đó đột nhiên trượt chân.
May mà Chiến Lê Xuyên mắt tinh, chân tay nhanh nhẹn, ngay lúc Cảnh Thiên bị trượt, bàn đạp đột nhiên dài ra, tay
vịn của chiếc xe lăn dường như đột nhiên mọc ra xúc tu, đỡ lấy cơ thể đang nghiêng của Cảnh Thiên, sau đó nhẹ
nhàng kéo vào lòng anh.
Khi đối diện với gương mặt đẹp trai đến mức Thần Phật đều phẫn nộ của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên: …
Năm tháng tĩnh lặng là thế này đúng không?


Nhìn khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của người đàn ông, tâm trạng cô trở nên tốt hơn.
Đôi mắt mang khí chất ác bá kia lúc này lại thêm phần kiêu ngạo.
Ngồi trên đùi Chiến Lê Xuyên, mặt Cành Thiên gần như sắp chạm vào mặt đối phưrơng rồi, cô hỏi: “Cái gì mà kẻ địch đến xâm phạm
bảo tôi ra cãi nhau với họ hả? Ý anh là đóng cửa thả chó à?”
Chiến Lê Xuyên nhíu mày.
 
Chương 495


“Thiên Thiên, cô nhìn vào mắt tôi đi.” Chiến Lê Xuyên nghiêm túc nói.
Cảnh Thiên nhích mặt mình lại gần hơn, nhìn thẳng và3o đôi mắt đẹp của Chiến Lê Xuyên, cảm thấy bên trong
chứa đầy sao trời.
Cảnh Thiên lại gần nhìn kỹ hơn rồi kinh ngạc thốt1 lên như phát hiện ra vùng đất mới: “Lông mi của anh dài thật
đấy!”
Chiến Lê Xuyên: … “Còn dày nữa.”
Tất cả mọi9 người: … “Thiên Thiên, vừa rồi tôi nói như vậy là đang khen cô, chứ không bảo cô là chó.”
Chiến Lê Xuyên nhìn người vợ3 xinh đẹp như yêu tinh của mình, cuối cùng phát hiện đôi mắt hơi đỏ của cô dường
như đang mơ màng.
Đây là…
Say 8rồi à? Chiến Lê Xuyên dứt khoát khiến bên tay vịn còn lại vươn dài ra, hoàn toàn ôm Cảnh Thiên vào lòng
mình. Cảnh Thiên cũng cảm thấy cơ thể hơi mềm, không muốn đứng lên, có một cái tay vịn để cô dựa vào cũng
vừa hay. Cả người cô thả lỏng ra, tấm lưng vốn dĩ còn đang thẳng tắp lúc này đã hoàn toàn dựa vào tay vịn ôm sau
lưng mình.
Sau đó cô đưa tay ra trước mặt tất cả mọi người, vuốt ve hàng mi dày của Chiến Lê Xuyên.
Chiến Lê Xuyên nghiến răng.
Có biết là gãy lông mi cũng sẽ ngứa không hả?
Tất cả mọi người nhìn những hành vi tảo bạo của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên, nhìn sự bao dung cưng chiều
tột độ của Chiến Lê Xuyên, tất cả đều thấy ghen tị.
Không chỉ Chiến Thư Du và Khương Vũ Hi, mà ngay cả ông cụ cũng ghen.
Một cặp tình nhân thổi, rõ ràng là tình tiết bắt gian, lại khiến cho chủ đề lệch lạc đến mức mất tăm luôn.
Nhìn Cảnh Thiên đang ngồi trên người anh Xuyên, còn có thể sờ lông mi của anh ấy nữa, Khương Vũ Hi cảm thấy
mình đã trở thành một quả chanh lên men, cả người đều chưa đến mức bốc mùi hôi thối.
“Ông nội, cháu còn có việc phải làm, cháu đi trước đây.”
Nói xong, cô ta quay người bỏ đi, không muốn để ý đến tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nữa.


Chiến Thư Du biết chuyện hôm nay đã làm hơi quá, cô ta lạnh lùng nói: “Nếu không còn chuyện gì thì cháu cũng
về phòng đây ạ.”
“Đừng đi chứ.” Giọng Chiến Vũ Hằng vang lên.
“Em gọi ông nội và A Xuyên từ bệnh viện về bắt gian phô trương như vậy, chẳng lẽ không nên cho ông nội và A
Xuyên một lời giải thích sao?”
“Giải thích? Cái này cần phải giải thích gì? Em chỉ nghe nói rằng anh làm chuyện gì không nên làm với Cảnh Thiên
thôi, gọi ông nội và A Xuyên về để làm chủ cho Cảnh Thiên. Nếu anh không làm gì cả, mọi người đều ổn, anh còn
cần em giải thích với anh như thế nào?”
Chiến Thư Du không hề hoảng sợ vì bị người ta bắt tận tay.
Có điều trợ lý đặc biệt Võ Nghịch bên cạnh đã tái nhợt mặt, không thể ngờ được quân cờ như mình lại bị người ta
bỏ rơi một cách tùy tiện như vậy.
Vốn dĩ nói trước là quay lại để bắt gian. Như vậy ông cụ và cậu ba sẽ chỉ cảm thấy là do người giúp việc khác trong
nhà họ Chiến tố giác. Nhưng bị Chiến Thư Du nói như vậy, tức là cô ta biết rằng Chiến Vũ Hằng sẽ dùng thuốc mê
với Cảnh Thiên.


Chuyện này lại là do anh ta đề ra, hơn nữa chi có một mình anh ta biết.
Bây giờ Chiến Thư Du đã biết rồi, không phải tức là anh ta tố cáo sao?
Mặc dù Chiến Vũ Hằng biết mình bị bán đứng nhưng kết quả cuối cùng chỉ là người bên cạnh tố cáo với Chiến Thư Du mà thôi,
khiến cho Chiến Vũ Hằng cảm thấy chuyện này còn thiếu độ nóng.
“Chị hai, vừa rồi khi ở bệnh viện chị không nói với tôi và ông nội như vậy.” Chiến Lê Xuyên nhướng mắt nhìn Chiến Thư Du.
 
Chương 496


Chiến Vũ Hắng nhìn Chiến Lê Xuyên, lại nhìn Chiến Thư Du đang đỏ bừng mặt tức giận, khóe môi lộ ra ý cười.
“Sao anh lại 3cười?”
Chiến Thư Du không ngờ rằng Chiến Lê Xuyên sẽ khiến cô ta phải khó coi trước mặt mọi người.
Từ trước tới1 nay, cô ta và Chiến Lê Xuyên luôn có quan hệ rất tốt, hai chị em giúp đỡ lẫn nhau, trước nay luôn là
một thể.
Cô ta kh9ông thể chấp nhận được có một ngày Chiến Lê Xuyên lại khiến cô ta khó coi trước mặt Chiến Vũ Hằng.
Hình ảnh dịu dàng, kiêu ngạo3 và lạnh lùng lập tức sụp đổ. Trong ánh mắt cô ta nhìn Chiến Vũ Hằng đầu có tình
cảm em gái dành cho anh trai? Toàn là căm hận.8
“Có phải anh rất vui vì làm cho em và A Xuyên chia rẽ không?”
“Ừ.” Chiến Vũ Hằng không hề che giấu, thừa nhận ngay trước mặt ông cụ.
“Chúng em chia rẽ lẽ nào không phải vì anh toàn nghĩ đủ mọi cách để khiến tình cảm của chúng em càng ngày
càng thờ ơ lạnh nhạt à?”
“Chỉ vì Cảnh Thiên mà bây giờ em có thể không cần cả chị mình nữa à?”
“Chẳng phải nên đổi một cách nói khác sao? Để giá họa cho Thiên Thiên, ngay cả tình cảm chị em của chúng ta mà
chị cũng không cần nữa à?” Chiến Lê Xuyên lạnh lùng chỉ ra.
“Chị giá họa cho cô ta khi nào? Tùy tiện nhận xe sang của người đàn ông khác bên ngoài là chị giá họa cho cô ta à?
Có quan hệ không chính đáng với một ngôi sao nam dính tai tiếng là chị giá họa cho cô ta
à?”
“Chiến Thư Du!” Chiến Lê Xuyên lạnh lùng mắng. Người đàn ông bình thường có gặp phải chuyện bực tức đến
đầu thì giọng nói vẫn không nóng không bực, cuối cùng cũng cao giọng, hơn nữa lần đầu tiên trong đời gọi tên
Chiến Thư Du.
Lần này Chiến Thư Du đã hoàn toàn suy sụp, vẻ mặt bị thương.
“Em gọi chị là gì? Em lại gọi chị là Chiến Thư Du? Chị là chị gái của em! Em lại gọi thẳng tên chị?” Chiến Vũ Hằng
không nghe nổi nữa, không nhịn được chen vào: “Lẽ nào em chưa từng gọi Chiến Vũ Hằng à?”
“Anh im đi! Đây là chuyện của em và A Xuyên, anh không có tư cách nói!”


Cảnh Thiên nhìn Chiến Thư Du: “Chị hai, hình như tôi đã phát hiện ra một chuyện rất ghê gớm…”
Cảnh Thiên dài giọng. Không đợi Chiến Thư Du lên tiếng, cô đã nói tiếp: “Tôi phát hiện ra chị thích A Xuyên không
giống như cách một người chị gái thích em trai của mình.”T
“Cô câm mồm lại!” Sắc mặt Chiến Thư Du lập tức trầm xuống.
Sắc mặt của ông cụ Chiến và Chiến Vũ Hằng ở bên cạnh cũng thay đổi.
Tuy nhiên, Cảnh Thiên, người không bao giờ nhìn sắc mặt của người khác, tiếp tục mỉm cười và nói: “Chị yêu A
Xuyên, là tình yêu phụ nữ dành cho đàn ông.”


“Tôi bào cô câm mồm lại!” Chiến Thư Du lớn tiếng quát mắng nhưng vẫn vô dụng. “Tại sao tôi phải câm mồm? Chị dâm loạn luân,
hãm hại tôi, còn không cho tôi nói nữa à? Hờ, đúng là biến thái!” 2
Nói xong, mặc kệ ánh mắt gần như muốn bóp chết cô của Chiến Thư Du, Cành Thiên nói với Chiến Lê Xuyên: “A Xuyên, anh không
được phép học theo chị ta biến thái loạn luân, anh đã có vợ rồi, anh phải đối xử tốt với vợ mình đấy.”
Khuôn mặt tuấn tú đen sì của Chiến Lê Xuyên lập tức nhuộng ỷ cười.
“Được, tôi chi tốt với cô thôi.”
 
Chương 497


Chiến Vũ Hằng nhìn tương tác giữa Cảnh Thiên và Chiến Lê Xuyên, nghĩ đến những lời anh ta đã nói với Cảnh
Thiên lúc trước “Chiến 3Lê Xuyên sẽ không cho phép sự thương hại của đối phương”, anh ta muốn cắn đứt lưỡi
mình.
Nhìn Chiến Lê Xuyên mất hết liê1m sỉ như vậy, anh ta thậm chí còn nghi ngờ rằng Chiến Lê Xuyên không chỉ chấp
nhận Cảnh Thiên thương hại, không chừng… cậu ta 9còn giả bộ đáng thương để chiếm được lòng thương của người
cuồng nhan sắc như Cảnh Thiên.
Chuyện đáng xấu hổ như vậy đã 3bị Cảnh Thiên nói ra, ban đầu Chiến Thư Du rất tự ti và hổ thẹn.
Nhưng sau khi nghe thấy câu trả lời của Chiến Lê Xuyên,8 tất cả sự tự ti ngưng tụ thành sự không cam tâm và phẫn
nộ ngập trời.
Chiến Lê Xuyên không biết suy nghĩ của cô ta thì thôi đi, giờ đã biết rồi, sao anh có thể đối xử với cô ta như thế này?
“Nhiều năm qua chị luôn coi trọng em hơn cả tính mạng của mình, em chính là tất cả cuộc đời chị. Chị đối xử với
em tốt như vậy, cho dù em không tình nguyện đón nhận loại tình yêu này, lẽ nào không thể tôn trọng cảm xúc của
chị sao? Vì một người phụ nữ vừa mới quen không lâu, em lại mỉa mai sự hy sinh hai mươi năm nay của chị. Chiến
Lê Xuyên, em không có trái tim!”
Cảnh Thiên quay đầu lại muốn nhìn biểu cảm của Chiến Thư Du, nhưng không ngờ mắt lại bị những vật thể dạng
hạt màu đen kéo dài từ xe lăn chặn lại. Vẫn muốn nhìn nữa, cả người đã bị xoay đến chỗ Chiến Lê Xuyên một cách
mạnh mẽ, đối diện với khuôn mặt trời hận người sản của anh.
Cảnh Thiên đưa tay ra xoa đầu, cảm thấy đầu mình hơi choáng váng một cách khó hiểu.
Một giọng nói trầm thấp và dễ nghe truyền tới từ lồng ngực của người đàn ông.
“Tôi có. Nhưng trái tim tôi không dành cho chị, mà là cho Thiên Thiên.”
Đối với mình là kẹo, đối với người là thạch tín,
Cảnh Thiên đặt tai lên ngực người kia. Cô muốn lắng nghe thật kỹ giọng nói giống như nốt nhạc nhảy ra khỏi lồng
ngực khi anh nói.
Người Chiến Lê Xuyên cứng đờ, càng che chắn phía trước kỹ hơn.
Nhìn từ góc độ của Chiến Vũ Hằng và Chiến Thư Du, chỉ có thể thấy Cảnh Thiên đã hoàn toàn cuộn mình trong
lòng Chiến Lê Xuyên và bị anh che chắn lại, không biết người phụ nữ này đang làm gì.


Chiến Lê Xuyên nói tiếp: “Chị hy sinh cho tôi là chị tình nguyện, tôi đã âm thầm nhắc nhở chị rất nhiều lần nhưng
chị vẫn luôn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không thể dứt ra được. Tôi không có tư cách để yêu cầu chị
không được thích tôi, nhưng tôi cũng có quyền từ chối chị. Còn nữa, Thiên Thiên là vợ tôi, trước đây tôi đã nói rằng
không ai được phép làm tổn thương cô ấy hoặc không tôn trọng cô ấy. Nhưng chị, không chỉ tung tin đồn bên
ngoài mà lại còn hợp tác với người khác dùng cách vu oan giá họa để vấy bẩn Thiên Thiên. Chị cho rằng tôi nên xử
lý chuyện này như thế nào?”


“Chị dùng cách vu oan giá họa để vấn bần cô ta khi nào? Em đừng nói lung tung!”
“Vậy anh chi tìm Cảnh Thiên nói chuyện thôi, sao em lại tới bắt gian thế?” Chiến Vũ Hằng hỏi.
“Chính chị là người đã nói với tôi và ông nội rằng Cảnh Thiên và anh cả làm những chuyện đáng xấu hồ ở nhà. Nhưng chúng tôi tới
đã nhìn thấy gì? Nếu không phải chị đã thông đồng với người ta trước thì làm sao có thể biết trước Thiên Thiên sẽ làm gì đó?” Chiến
Lê Xuyên bố sung.
Sắc mặt Chiến Thư Du vẫn như cũ, thậm chí còn tức giận: “Làm sao chị biết được? Chị đột nhiên nhận được điện thoại của Võ
Nghịch, nói rằng Chiến Vũ Hằng đã để mắt đến Cảnh Thiên rất lâu rồi, hôm nay muốn cưỡng ép Cảnh Thiê..”
 
Chương 498


“Đó là cưỡng ép chứ không phải là tự nguyện. Sau khi chị biết cũng nên lập tức giống như Khương Vũ Hi, nhắc
nhở tôi, hoặc là n3hanh chóng bảo tôi đi ứng cứu, chứ không phải là đi bắt gian.”
Chiến Thư Du á khẩu, nước mắt đầm đìa trên mặt: “Vì ng1ười phụ nữ này, em muốn cá chết lưới rách với chị à?”
“Lẽ nào không phải là em tính kế hãm hại anh trước, bị người ta9 bắt tận tay rồi còn vừa đánh trống vừa la làng,
bây giờ đối diện với chất vấn của bọn anh mà em còn muốn cá chết lưới rách à3?” Chiến Vũ Hằng không còn gì để
nói với Chiến Thư Du.
“Anh im đi, anh có tư cách gì mà nói em hãm hại?”
Chiế8n Vũ Hằng cười lạnh, mở điện thoại ra. Bên trong, đoạn hội thoại giữa Võ Nghịch và Chiến Thư Du được bật
lên.
“Cô hai, hôm nay tôi đã nói với Chiến Vũ Hằng về chuyện cưỡng hiếp Cảnh Thiên theo mệnh lệnh của cô rồi. Anh
ta rất thích Cảnh Thiên, cũng rất muốn có được 40% cổ phần trong tay Cảnh Thiên, vì vậy anh ta đã đồng ý với ý
kiến của tôi. Đợi khi anh ta ra tay với Cảnh Thiên, tôi sẽ gọi cho cô ngay.”
“Làm tốt lắm, sau khi anh ấy cưỡng hiếp thành công, tôi không chỉ để con gái anh được chữa trị miễn phí tốt nhất,
mà còn đưa cho anh năm mươi triệu để anh cao chạy xa bay.”
“Cô hai, Cảnh Thiên đã về nhà rồi, Chiến Vũ Hằng đã ra ngoài, bây giờ tôi sẽ cùng anh ta về nhà.”
“Cô hai, Chiến Vũ Hằng bỏ thuốc vào trong ly của Cảnh Thiên rồi. Cô có thể đưa ông cụ và cậu ba về rồi đấy.”
“Anh hãm hại em!” Chiến Vũ Hằng cau mày.
“Anh cố ý để cho Võ Nghịch tiếp cận với em, sau đó dụ em cần câu!”
Chiến Vũ Hằng cười lạnh: “Chiến Thư Du, bản thân em kinh tởm, đừng nghĩ người khác cũng kinh tởm như em.”
“Chiến Vũ Hằng, anh cho rằng mình là cái thá gì? Bình thường Cảnh Thiên là một cái máy cãi nhau, anh xem hôm
nay cô ta đã nói gì? Anh nhìn lại trạng thái của cô ta đi, anh đã cho cô ta uống thuốc gì rồi?”
Chiến Vũ Hằng đã mất bình tĩnh trước giọng điệu mạnh mẽ và không biết xấu hổ của Chiến Thư Du.
“Nếu anh không bỏ thuốc, cô ta uống một chai rượu hoa quả mà say được à? Em sẽ điều tra kỹ lưỡng chuyện này!”
“Được rồi!”
Ông cụ nghiêm khắc mắng Chiến Thư Du, nhìn cô ta hồi lâu rồi thốt ra một từ…


“Cút.”
“Ông nội!” Chiến Thư Du không thể tin được.
Bình thường ông cụ chỉ hung dữ với Chiến Vũ Hằng, chỉ cần cô ta và Chiến Vũ Hằng xảy ra xung đột, ông nội đều
đứng về phía cô ta.


Còn Chiến Lê Xuyên thì quay người vào thang máy mà không nói một lời.
Thứ nhất là không muốn phí lời với Chiến Thư Du nữa, không muốn đối diện với khuôn mặt đó của cô ta nữa, thứ hai… đây mới là
điều quan trọng nhất.
Bởi vì người phụ nữ trong lòng quá không an phận. Nếu không phải anh xây một bức tường cao che chắn hai người họ lại thì bộ dạng
hiện tại của anh thật sự không thể gặp người khác được.
Người phụ nữ này vừa đột nhiên cởi cúc áo của anh ra, Hạnh phúc đến quá đột ngột và không kịp phòng bị thế này, Chiến Lê Xuyên
cảm thấy mình không nên lãng phí giờ lành đề đấu võ mồm với Chiến Thư Du. Khống chế hơi thờ đã trở nên gấp gáp của mình,
Chiến Lê Xuyên ngồi xe lăn trở về phòng ngủ. Giường ở đây vẫn là giường đẩy được chế tạo đặc biệt để tiện cho việc vệ sinh thay
quần áo và đưa đến bệnh viện khi bị bại liệt lúc trước. Chiến Lê Xuyên chỉ liếc nhìn một cái rồi đi về hướng phòng của Cảnh Thiên.
 
Chương 499


Khi xe lăn tới cửa, cánh cửa tự động mở ra. Hóa ra cánh cửa này không phải là cửa trượt mà là cửa điện tử. Chỉ là
Cảnh Thiê3n quá khỏe nên chỉ tốn một chút sức lực là mở được cửa.
Anh còn nhớ ban đầu khi ông nội nói muốn Cảnh Thiên kết hô1n với anh, nói rằng đã bố trí một phòng cô dâu ở
bên cạnh phòng anh, căn phòng có màu hồng mà con gái thích.
Nhưng9 lúc này căn phòng đầu còn màu hồng nữa? Căn phòng giống như con người của cô vậy, hoặc là xám đậm
hoặc là đỏ thẫm.
Một loại trầm thấp, một loại thì màu mè phách lối. Lúc nhìn thấy phòng của Cảnh Thiên, Chiến Lê Xuyên cảm thấy
hơi chê b8ai căn phòng thiết kế theo phong cách thuần Trung của anh, anh không muốn về căn phòng toàn bộ bằng
nội thất gỗ nguyên khối của mình nữa.
Lúc này, các hạt nano trên chiếc xe lăn bao bọc Cảnh Thiên trong vòng tay anh đã tách ra, trên xe lăn là Chiến Lê
Xuyên quần áo không chỉnh tề, còn có Cảnh Thiên vẫn luôn tựa trên ngực anh, không biết đang làm gì.
Nhìn khuôn mặt vợ đang dán vào ngực mình, mắt đỏ hơn, yêu mỏ hơn, xinh đẹp hơn, giọng Chiến Lê Xuyên khàn
khàn trầm thấp.
“Thiên Thiên, cô đang làm gì vậy?”
“Tôi đang thụ thai.” (3)
Chiến Lê Xuyên: …
Đôi môi mỏng của Chiến Lê Xuyên mím lại, nhìn cô vợ có lẽ đã say đang tựa vào lòng mình, trong lòng anh như
nhảy múa.
Nhà họ Đế đã tìm đến rồi, một khi nhà họ Đế và Thiên Thiên nhận nhau, vậy thì anh sẽ phải đối mặt với nguy cơ ly
hôn.
Nếu…
Chiến Lê Xuyên cúi đầu nhìn cô gái vô cùng ngoan ngoãn nép trong vòng tay anh, tư duy cũng trở nên linh hoạt,
Nếu khiến Thiên Thiên mang thai con của anh trước khi nhà họ Để tìm đến thì…
Đến lúc đó cha quỷ nhờ con. 4
Đám người nhà họ Để không thể cưỡng ép chia rẽ hai bố con nhỉ?
Chiến Lê Xuyên liếc nhìn hàng cúc áo đã bị Cảnh Thiên cởi ra mấy cái rồi cởi nốt chiếc cúc áo ở trên cùng dưới cổ ra


Cảnh Thiên sững sờ, nhìn chằm chằm phong cảnh xuất hiện trước mặt, cả đầu choáng váng.


Tuy đầu giống như keo dán nhưng không có nghĩa là cô không thể tư duy. “Anh làm gì đấy?”
Cành Thiên lên tiếng, muốn nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chiến Lê Xuyên, nhưng hiện thực lại kéo ánh mắt cô xuống một chút và
dính chặt ở đó.
Sau khi nhìn vài lần, Cảnh Thiên mới bất giác rời khỏi người anh, nhìn người đàn ông phạm quy trước mặt với vẻ mặt khó hiều.
Giọng nói của Chiến Lê Xuyên từ tính hơi khàn, bộ dạng “Xin nàng hãy hái nhiều”: “Không phải cô đang thụ thai à? Cô cứ dựa vào
tối như vậy thì không mang thai được đâu. Nếu cô muốn mang thai thì tôi có thể giúp cô, nếu cô không muốn tôi giúp cô thì cô cũng
có thể tự ra tay.”?
 
Chương 500


Ai bảo cái mạng này là của vợ chứ?
Tuy chuyện này nên để đàn ông chủ động, nhưng vì mạng là do vợ cứu về nên Chiến Lê Xuyên cảm thấy mọi 3thứ
của mình nên thuộc về vợ. Vợ thích thể nào thì thể đó.
Chỉ cần có thể tạo ra một bé Thiên Thiên thì thế nào cũng được hết.
“1Anh dụ dỗ tôi?” Cảnh Thiên đột nhiên tỉnh táo trong chốc lát.
Tim Chiến Lê Xuyên thắt lại.
Anh đã đọc một số cuốn sách tâm lý họ9c, cũng từng đọc qua về tình huống cho dù uống say chỉ còn lại nửa ý thức
mà vẫn cảnh giác ăn sâu bén rễ như Cảnh Thiên. Đây được gọi là rối loạ3n stress sau sang chấn.
Thông thường đây là nỗi sợ hãi xuất hiện sau khi bị hoảng sợ hoặc bị tổn thương, đồng thời nó ăn sâu vào trong
t8âm trí, dẫn đến não bộ phản kháng theo tiềm thức khi gặp những điều tương tự lần sau.
Vừa rồi, đúng là anh đã quyến rũ cố.
Dù sao thì lúc này hẳn là lúc cô gái thả lỏng nhất.
Nếu đổi thành người phụ nữ khác, Chiến Lê Xuyên vẫn tự tin về vẻ ngoài và thân hình của mình, nhất là trong tình
huống bầu không khí đang tốt như vậy. Đừng nói là cố tình dụ dỗ, cho dù không dụ dỗ thì một người phụ nữ bình
thường cũng sẽ sản lại ngay.
Nhưng Thiên Thiên thì không hề.
Vốn dĩ cô bằng lòng đến gần anh, đồng thời thoải mái nép vào lòng anh, còn dán mặt vào ngực anh nữa.
Nhưng lúc này cô đột nhiên ngồi dậy, sau đó rời khỏi người anh rồi đứng lên, mặc dù loạng choạng hai cái rồi mới
đứng vững nhưng Chiến Lê Xuyên biết rằng cô sẽ không bao giờ ngồi lại trên chân mình nữa.
Vợ anh mắc chứng rối loạn stress sau sang chấn với đàn ông!
Rốt cuộc là thế nào vậy?
Là tên khốn nạn Tần Dịch kia à?
Chiến Lê Xuyên chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ tự tay giết chết Tần Dịch, giờ phút này sát khí trong đáy mắt chợt


hiện lên rõ ràng. Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên đỏ hoe mắt, rõ ràng đã mơ màng nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần
nhìn anh, trong lòng đau đớn, nói: “Tôi không dụ dỗ cô, thật đấy, cô tin tôi đi.”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đến mức có thể ôm mà ngủ của Chiến Lê Xuyên, đôi mắt nguy hiểm của Cảnh Thiên mất
đi một phần cảnh giác, sự mờ mịt trong mắt lại bắt đầu ập đến một lần nữa.
Nhưng cô vẫn nói cứng: “Anh lừa tôi! Tôi thấy rõ ràng là anh muốn dụ dỗ tôi. Anh còn cái cá quần áo ra rồi!”
Chiến Lê Xuyên cười, nói với vẻ oan ức: “Thiên Thiên, cô quên là cô cởi áo của tôi à?”
Cảnh Thiên: … “Vừa rồi khi tôi còn đang cãi nhau với họ, cô ngồi trên đùi tôi, sau đó cởi áo tôi ra, cô nói… cô nói cô
muốn thụ thai.”
Dưới sự nhắc nhở của Chiến Lê Xuyên, ý thức của Cảnh Thiên đã trở lại một phần.
Cô liếm đôi môi hơi khô, nhìn bộ ngực phanh ra của Chiến Lê Xuyên rồi nuốt nước bọt.
“Vừa rồi tôi nói là tại tôi thụ thai, tôi muốn nói là giọng anh rất hay. Cởi áo của anh không phải là quyến rũ anh mà
là tôi muốn nghe giọng anh. Anh đừng cho rằng tôi muốn sinh con với anh. Không thể nào! Anh từ bỏ suy nghĩ đó
đi!”
Tuy biết đây là lời nói khi say rượu, nhưng có câu khi say nói lời thật lòng.
Lúc này Chiến Lê Xuyên mới xác nhận rằng trực giác của mình là chính xác, Cảnh Thiên thực sự không muốn ở bên
anh.
Sự cảnh giác trong lòng đột nhiên dâng lên nhưng Chiến Lê Xuyên không thể hiện ra.
Đối với chứng rối loạn stress sau sang chấn này, càng ép buộc thì càng phản tác dụng.


Nếu muốn Cành Thiên thực sự yêu anh, cam tâm tình nguyện ở bên anh thì phải…
Cô ấy chủ động.
Khuôn mặt tuấn tú của Chiến Lê Xuyên phủ một lớp u buồn. Anh khẽ mìm môi, đôi mắt sâu thẳm nhuốm màu bị thương.
“Tôi biết em không thích tôi. Tôi cũng biết… em muốn đi, tội không thể giữ em lại được. Nhưng Thiên Thiên, tôi chỉ muốn cố gắng
hết sức đổi xử tốt với em trong khoảng thời gian em ở bên cạnh tôi thôi.”(2)
 
Chương 501


Cảnh Thiên ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mắt mình, tâm trạng đang bực bội khó chịu bỗng dịu đi.
Không đúng, v3ẫn chưa dịu hắn.
Nghe anh nói vậy, Cảnh Thiên thấy lòng hơi khó chịu.
Cô cảm thấy ban nãy mình đã quá đá1ng…
Chiến Lê Xuyên vẫn luôn rất tốt, rất tôn trọng cô.
Cho dù anh cho người theo dõi cô, nhưng sau khi9 biết cô có bí mật, chỉ cần cô nói cô không cần người đưa đón,
anh thực sự không cho người đi theo cô nữa. Anh và Đỗ Ngô3n Tranh khác nhau về bản chất.
Hơn nữa, người đàn ông này còn chia 40% cổ phần của cả hai tập đoàn cho cô. Khi b8iết cô chính là giáo sư J, anh
lại chia thêm 10% cổ phần của tập đoàn chính cho cô nữa.
Về cơ bản, người đàn ông này thực sự đã chia một nửa gia sản cho cô rồi. Sau khi cho cô nhiều như thế, anh lại nói,
anh biết cô không thích mình, biết sẽ có một ngày cô rời khỏi anh, nhưng anh chỉ muốn đối xử với cô thật tốt khi cô
vẫn đang ở bên anh.
Cho dù bây giờ đầu óc đang váng vất thì vẫn không ảnh hưởng đến việc cô cảm động vì Chiến Lê Xuyên.
Cảnh Thiên muốn hỏi Chiến Lê Xuyên, vì sao anh biết rõ rằng cô sẽ rời khỏi anh, anh vẫn ngốc nghếch cho cô nhiều
như thế?
Kết quả Chiến Lê Xuyên lại đột ngột ho sặc sụa. Sau đó sắc mặt anh thay đổi, cả khuôn mặt trắng bệch đi.
Đây là lần đầu tiên anh phát bệnh sau khi phẫu thuật.
Ban đầu Chiến Lê Xuyên họ chỉ để giảm bớt bầu không khí căng thẳng, chỉ để khiến Cảnh Thiên thương mình mà
tha cho anh, không phòng bị nữa.
Ai ngờ vì căng thẳng quá, cơ bắp co lại, kết quả màn ho hai tiếng tượng trưng ban đầu lại khiến toàn bộ phần lưng
đột ngột đau thấu tận tim.
Cảm giác này như hệ thần kinh đã thống lại đột ngột bắt đầu từ từ tắc nghẽn vì cơ bắp co giật, bắt đầu từ miệng vết
mổ rồi lan dần ra toàn cơ thể. Anh không sợ cơn đau do co giật, anh chỉ sợ mình còn chưa hưởng thụ cảm giác đi lại
bình thường được hai ngày thì đã lại biến thành tên liệt ngày xưa.
Cảnh Thiên thấy sắc mặt anh thay đổi đột ngột, họ được một nửa thì không họ được nữa, cả khuôn mặt trắng bệch
đi cơ bắp trên toàn thân co giật cô biết anh đã phát bệnh rồi


Nhưng…
Hôm nay thời tiết đầu có thay đổi.
Cảnh Thiên vội vàng đi đến bên cạnh Chiến Lê Xuyên, đặt tay lên vai anh.
Chỉ trong nháy mắt, cơ trên vai anh, thậm chí trên cả cơ thể đều trở nên vô cùng căng thẳng, người còn khẽ run lên.
Chiến Lê Xuyên muốn nói nhưng lại cảm thấy như có người đang dùng tay chặn cổ anh lại, hít thở cũng trở nên
khó khăn. Khuôn mặt trắng bệch của anh nhanh chóng đỏ lên vì khó thở.
Cảnh Thiên thấy anh đột ngột phát bệnh dữ dội như vậy mà không có dấu hiệu nào, cô không nghĩ ngợi gì, bể xốc
anh lên.
Có điều…
Mẹ kiếp uống say rồi, chân đi không vững.
Cô vừa bế anh lên, đi được một bước thì chân nhũn ra, người ngã mạnh xuống đất.


Chiến Lê Xuyên lật mạnh một cái ngay khi Cành Thiên sắp chạm đất.
Râm!
Cơ thể hai người xoay chuyển, đáng lẽ là Cảnh Thiên ôm Chiến Lê Xuyên ngã xuống đất, cuối cùng lại thành cô ngã lên người anh.
Bên dưới truyền đến một tiếng rên khẽ, Cảnh Thiên nằm trêp người Chiến Lê Xuyên, hoàng đến mức tỉnh cả rượu.
 
Chương 502


Đáng lẽ với cuộc phẫu thuật như thế, Chiến Lê Xuyên phải được nghỉ ngơi một tuần trở lên.
Bây giờ mới được bốn 3ngày, vì ông nội xảy ra chuyện nên anh không được nghỉ ngơi tử tế, bây giờ còn bị cô làm
ngã.
Nhìn Chiến Lê Xuy1ên đau đớn, Cảnh Thiên không kịp nói lấy một câu, hơi rượu nhạt đi không ít. Cảnh Thiên vội
vàng bò dậy, bế Chiến Lê Xu9yên lên khỏi mặt đất.
Người ban nãy còn có thể gập người, giờ cơ thể đã thắng đuột ra, không thể nào gặp được n3ữa.
Cảnh Thiên để Chiến Lê Xuyên nằm lên giường rồi cởi áo anh ra, để anh nằm xoay người lại rồi trông thấy vết8 mổ
đã khâu trước đó có dấu hiệu bị rách.
Cảnh Thiên không để ý đến chuyện xử lý vết thương mà vội vàng điều chỉnh hơi thở cho anh trước.
Trong thời gian ngắn, mười ngón tay của Chiến Lê Xuyên đã vặn vẹo với góc độ kỳ cục như bị phong thấp.
Cảnh Thiên dùng nguyên khí, truyền nước linh tuyển vào lòng bàn tay, vừa xoa bóp vật lý cho anh, vừa thẩm thấu
nước linh tuyển vào cơ bắp và hệ thần kinh của anh qua lỗ chân lông ở da để làm lỏng cơ.
Vì căng cứng quá nhanh và nghiêm trọng, đến cả nội tạng cũng bị tắc nghẽn, Cảnh Thiên đành phải nhanh chóng
khai thông mà không để tâm đến cảm giác của anh.
Lúc này Chiến Lê Xuyên cảm nhận được một cơn đau dữ dội truyền đến từ phần lưng đang được Cảnh Thiên xoa
bóp và sự khó chịu đến từ nội tạng.
Cơn đau này gần như khiến anh ngất lịm đi ngay tức khắc, nó còn đau hơn cả khi toàn bộ mặt thần kinh được khai
thông gấp nhiều lần.
Cảm giác này không chỉ là co giật đến mức không thể hô hấp mà còn như đang bị róc xương toàn thân.
Chờ luồng khí tắc ở ngực thoát ra, Chiến Lê Xuyên cảm thấy mình đã có thể hít thở trở lại, không nhịn được mà hỏi:
“Tôi không động đậy được nữa rồi. Tôi… sẽ bị liệt lần nữa hả?”
“Không đâu. Yên tâm.”
Lúc này đầu óc Cảnh Thiên đang đông đặc, cô đã quên mất thực ra mình đang giấu vỏ bọc thần y.
Nhưng cho dù không quên, cho dù phải lột lớp vỏ bọc này ra, chỉ cần có không thừa nhận thì cô tin rằng Chiến Lê


Xuyên cũng sẽ coi như cô chưa bị lộ.
“Là do cơ bắp trên người anh căng cứng nên bị co giật thôi. Tôi xoa bóp cho anh một lúc, chờ cơ trên người anh giãn
ra là có thể cử động bình thường. Thời gian này anh không được nghỉ ngơi tốt, bây giờ về rồi thì cố gắng nghỉ ngơi
đi.”
Vừa nghe bảo mình sẽ không bị liệt lại, Chiến Lê Xuyên mới cảm thấy hoàn toàn yên lòng.
Nếu lại bị liệt lần nữa, anh sẽ không còn tư cách để giữ Cảnh Thiên ở lại bên mình nữa.
“Hồi trước tôi đã nói với anh rồi, trong một hai năm tới, trước khi chữa trị dứt hắn, sau này mỗi lần thay đổi thời
tiết thì anh đều phải đối mặt với tình trạng như vậy. Tình trạng sẽ có lúc nhẹ có lúc nặng, còn phải xem tình hình
nữa. Bình thường tình trạng này đều xảy ra do thay đổi thời tiết, sau này anh phải để ý đến dự báo thời tiết nhiều,
nếu có thay đổi thì tốt nhất đừng nên ra ngoài. Nếu phát bệnh nghiêm trọng như thế này thì sẽ xuất hiện tình trạng
không thể động đậy, nhẹ thì một hai tiếng, nặng thì một hai ngày. Có điều hôm nay không thay đổi thời tiết, sao
anh lại đột ngột phát bệnh? Anh đột ngột cảm thấy cơ bắp căng cứng à?”
Chiến Lê Xuyên: …
Vợ anh quên mất là mình vẫn chưa lộ vỏ bọc à? Nói chuyện với anh như vậy có phải giấu giếm hơi tùy tiện quá
không? Chẳng lẽ cô không phát hiện ra là mình nói hở rồi à?


Nhưng…
Anh cũng không dám hỏi. Coi như chưa phản ứng lại vậy.
Giọng Chiến Lê Xuyên hơi ủ rũ, giọng nói còn thoáng ấm ức.
“Ban nãy tôi hơi căng thẳng, cơ toàn thân căng lên, không ngờ lại bắt đầu đau.”
 
Chương 503


“Anh căng thẳng cái gì?” Cảnh Thiên không hiểu. | Chiến Lê Xuyên vùi mặt vào gối đầu nên khi nói giọng trầm
khàn nghe hơi ủ rũ.
“3Em nói em không thích tôi… Em sẽ rời xa tôi. Tôi không giữ được em…”
Cảnh Thiên: …
“Tuy tôi có thể hiểu được, nhưn1g… nghĩ đến việc em sẽ rời đi, tim tôi sẽ đau, tôi sẽ buồn… sợ ngày em đi sẽ đến rất
nhanh.”
Nhìn người đàn ông đang nằm trê9n giường, Cảnh Thiên ngơ ngác. Nhưng lại thấy đau lòng nhiều hơn.
Một lát sau Cảnh Thiên mới lên tiếng như đã đầu hàng: “Ừm… h3ình như tôi đâu có nói mấy câu này. Là tự anh nói
mà.”
Chiến Lê Xuyên hồi tưởng lại nội dung cuộc nói chuyện của hai người…
Đúng là anh nói thật.
Nhưng cũng vì cô nói sẽ không sinh con cho anh, anh mới nói tiếp theo lời cô thôi.
Nghĩ đến chuyện tình đầu của mình còn không chịu sinh con cho mình, Chiến Lê Xuyên thấy ngực đau nhói.
“Sao tôi có cảm giác như trong tâm mạch của anh có một luồng khí đang xung đột vậy? Có phải anh đang có
chuyện gì không vui không? Bây giờ anh đang trong thời gian phát bệnh, luồng khí này rất dễ gây tắc nghẽn khỉ
mạch toàn thân anh đấy.”
Thấy Chiến Lê Xuyên không đáp, Cảnh Thiên hỏi: “A Xuyên, sao anh không nói gì?”
“Tôi không dám nói.”
Người đàn ông vùi nửa khuôn mặt vào gối, giọng điệu ủ rũ, vô cùng đáng thương.
“Vì sao?”
“Tôi sợ nói rồi thì em sẽ không vui.”
“Không đầu, anh nói đi.” Lúc này Cảnh Thiên đã qua giai đoạn phản ứng sau sang chấn, đột nhiên trở nên thật đàn
ông.
“Tôi sợ em sẽ đột ngột bỏ đi…”


Cảnh Thiên: …
“Tôi không cần em sinh con cho tôi, cho dù cả đời này không có con cũng chẳng sao. Nhưng… tính mạng này của
tôi thuộc về em, nếu em đi, có thể mang theo cả tôi không?” 2
Cảnh Thiên truyền nguyên khí của mình sang cơ thể của Chiến Lê Xuyên, Chiến Lê Xuyên thực sự cảm nhận được
cảm giác căng cứng khắp cơ thể mình đang giảm bớt, tuy vẫn thấy đau đến tận xương nhưng đã có thể nhúc nhích
một chút, anh cũng không còn quá hoảng sợ như trước đó nữa.
Nhưng Cảnh Thiên vốn dĩ đã say sẵn, lại thêm nguyên khí giảm đi quá nhanh, đầu óc cũng trở nên chậm chạp.
Nghe câu hỏi đáng thương của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên nóng đầu, đồng ý ngay.
Chiến Lê Xuyên: ???
“Thiên Thiên, em ừ cái gì thế?”
“Không phải anh nói anh là của tôi à? Nếu anh là của tôi, sau này tôi đi đâu cũng sẽ đưa anh theo là được rồi.”
Chiến Lê Xuyên ngơ ngác, cảm giác mừng rỡ điên cuồng bừng lên trong đầu. Anh không để tâm đến cơ thể đang
đau nhức, bật dậy nhìn ra phía sau.
Lần này, cuối cùng thì vết mổ đang nứt miệng đã rách ra một đường hoàn hảo dưới sự tìm chết của Chiến Lê
Xuyên.
Cảnh Thiên: …
“Vết mổ của anh rách ra rồi kìa.”
Chiến Lê Xuyên nhìn sắc mặt sầm sì đến đáng sợ của vợ, tim thốt lên. Sự phấn khích đầy ắp đã biến thành ngoan
ngoãn, anh từ từ nằm xuống, nằm yên, sau đó từ từ giang hai bên tay đang biến dạng sang hai bên.
Sau đó, anh không nói gì nữa.
Cảnh Thiên thấy Chiến Lê Xuyên thấy rất buồn cười nhưng cũng rất ngoan, cô hơi đau lòng.


Thế là cô bèn đi sang phòng làm việc, lấy một bộ kim chỉ từ trong két ra.
“Hơi đau đấy nhé.”
“Không sao, chi cần sau này em đi có thể đưa tôi theo thì có thế nào cũng không sao hết.”
Cảnh Thiên mím môi, sau khi sát trùng bèn khâu lại miệng yết thương cho anh.
 
Chương 504


Cảnh Thiên đã được chứng kiến khả năng chịu đau của Chiến Lê Xuyên nên cô không còn cảm thấy căng thẳng
thay anh khi khâu vế3t mổ nữa.
Sau khi khâu xong, Cảnh Thiên dán bằng cho Chiến Lê Xuyên rồi nằm xuống bên cạnh anh.
“Thiên Thiê1n.”
Chiến Lê Xuyên gọi một tiếng nhưng không nhận được câu trả lời. Anh nghĩ đến chuyện lần nào cô xoa bóp và
châm 9cứu cho mình xong đều ngủ rất say, anh biết chắc chắn là cô rất mệt.
Nhìn đôi má hồng và tướng ngủ an lành của cô, 3Chiến Lê Xuyên thử nhúc nhích tay mình.
Anh nhận ra tay mình đã có thể cử động bên nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Cảnh8 Thiên ngủ rất say, hoàn toàn
không nhận ra có người đang chạm vào mình, cô chỉ cảm thấy như có thứ gì đó như lông chim cọ vào mặt.
Thế là cô cau mày, dụi dụi, sau khi tiếp xúc với một nơi ấm áp dễ chịu, cả cơ thể bèn sản ngay đến một cách thoải
mái.
Nhìn cô gái đột ngột tựa vào vai mình, Chiến Lê Xuyên cảm thấy tim mình trở nên vô cùng mềm mại, ánh mắt cũng
trở nên dịu dàng.
Khoảng một tiếng sau, Chiến Lê Xuyên cảm thấy cơ thể mình đã hoàn toàn thả lỏng, anh bên cẩn thận lật người
mình lại, bẻ thẳng từng ngón tay đã biến dạng.
Anh cất người dậy đắp chăn lên người Cảnh Thiên rồi cũng nằm xuống, nhẹ nhàng luồn một cánh tay xuống dưới
gáy cô.
Như nhận được chỉ dẫn, cơ thể cô gái tự động dịch lại gần, cô như một chú mèo ngủ thiếp đi trên người chủ nhân,
vừa mềm vừa đáng yêu.
Chiến Lê Xuyên cong khóe môi, hài lòng nhìn cô gái đang rúc vào lòng mình mà ngủ, từ bữa tối đến tận sáng hôm
sau. Dưới tầng chỉ còn lại ba người là ông cụ Chiến, Chiến Thư Du và Chiến Vũ Hằng.
“Thư Du, cháu sắp xếp đồ rồi sang nhận chức vụ bên công ty con ở nước M đi.”
Chiến Thư Du mở to mắt: “Ông nội, sao ông lại có thể đối xử với cháu như thế? Cháu đã làm sai chuyện gì?”


Khuôn mặt ông cụ đang không có biểu cảm gì bỗng trở nên nghiêm túc, ông cũng lớn tiếng hơn.
“Cháu không làm gì sai à? Cháu cố tình chèn ép bài xích Cảnh Thiên, thấy A Xuyên tốt với con bé, cháu kết bè với những người khác
trong nhà họ Chiến rồi cùng vạch tội nó đề nhà họ Chiến đổi một mợ chủ khác. Để đuổi con bé đi, cháu mặc kệ con bé là phúc tinh
của nhà họ Chiến, vụ và cho nó hết lần này đến lần khác, bây giờ vụ và không được nên đổi thành bày mưu hãm hại, đã thể còn mượn
tay Vũ Hằng. Một mũi tên trúng hai con chim, cháu suy nghĩ cũng giỏi lắm! Nhưng đừng quên, trên thế giới này không phải chỉ có
mình cháu là người thông minh. Đừng coi người khác như kẻ ngu!”
Chiến Thư Du vừa nghe vậy thì suy sụp, cô ta vừa khóc vừa nói: “Cháu thích A Xuyên! Cháu cũng biết là cháu không nên như vậy,
nhưng từ trước đến nay cháu không hề nói với cậu ấy mà! Ông nội, ông đừng quên rằng, nếu không nhờ cháu giới thiệu đại sư Tịnh
Viễn với ông thì Cảnh Thiên sẽ không bước vào cổng nhà ta. Cô ta chi là một đào kép mới vào giới giải trí, nếu không có cháu nỗ lực
giới thiệu thì chẳng lẽ ông nội có thể để ý đến cô ta ngay từ đầu sao?”
Ông cụ Chiến trầm giọng: “Cháu giới thiệu nó cưrới A Xuyên chỉ vì nó là đào kép, cháu nghĩ cho dù nó xinh đẹp đến mấy thì A
Xuyên cũng sẽ không thích nó. Nhng bây giờ cháu phát hiện A Xuyên yêu Cảnh Thiên rồi, cháu không chấp nhận được nên bắt đầu
gây khó dễ. Thư Du, không phải ông đang thương lượng với cháu, ông đang thông báo cho cháu biết, ngày mai đến công ty con ở
nước M báo danh đi. Đây là mệnh lệnh!”
 
Chương 505


Giải quyết chuyện của Chiến Thư Du xong, ông cụ và Chiến Vũ Hằng đang lặng lẽ ăn bữa tối thì nhà họ Chiến
nghênh đón hai vị khách không mời mà đến.
Vợ chồng họ Cảnh bứt rứt ngồi trong phòng khách rộng lớn của nhà họ Chiến, quản gia Từ chỉ dặn chờ một tiếng
rồi không thấy bóng dáng đầu nữa. 1Hai vợ chồng họ Cảnh cứ ngồi chờ không như thế mãi, đến một người giúp
việc mang trà lên cũng không có.
“Sao bọn họ vẫn chưa ra? Cố tình làm 9khó chúng ta phải không?”
“Nếu bà muốn hại chết Tiểu Lạc thì bà cử chửi đi, cứ việc chọc nó tức đi. Chờ nó tức hắn rồi, không giúp bà nữa,
bà3 cứ mở to mắt ra mà nhìn nó đăng video của Tiểu Lạc lên, mở to mắt ra mà nhìn Tiểu Lạc mất hết danh tiếng,
nhìn nhà họ Bạch và nhà chúng ta lướt qua 8nhau tại đây đi.”
Ông Cảnh nói vậy làm bà Cảnh ngậm miệng lại ngay, không dám ca cẩm gì nữa.
Hai vợ chồng họ Cảnh đến từ sáu giờ tối, mãi đến gần tám giờ tối, ông cụ Chiến mới được quản gia Từ dìu bước uy
nghiêm, khoan thai bước ra.
Hai ông bà Cảnh lập tức sợ sệt đứng dậy chào hỏi ông cụ. Ông cụ không nói gì, chỉ ngoắc ngón tay, ra hiệu bọn họ
ngồi xuống. “Chủ tịch Chiến, thật sự không ngờ cụ lại đích thân ra đây. Lần trước cụ bị tai nạn, chúng tôi có sang
thăm, bây giờ cụ đã thấy khỏe hẳn chưa?” Nhưng người trả lời lại là quản gia Từ bên cạnh.
“Hôm nay cụ chủ nhà tôi mới xuất viện, chuẩn bị tinh dưỡng ở nhà.”
Ông bà Cảnh vội vàng cười, ông Cảnh nói: “Đúng là phải tĩnh dưỡng thật tốt. Gặp tai nạn nghiêm trọng như vậy,
tổn hại sức khỏe lắm.” “Thiên Thiên đang nghỉ ngơi, hai người có việc thì để hôm khác sang tìm con bé đi.” Ông cụ
Chiến lên tiếng.
Ông Cảnh sững ra, bà Cảnh lên tiếng: “Giờ mới tám giờ, nó ở nhà không bao giờ ngủ sớm như vậy cả.” Bà ta vừa
dứt lời, ông Cảnh đã thúc cùi chỏ một cái, bà Cảnh vội vàng ngậm miệng lại.
Quản gia Từ lại lên tiếng thay cụ chủ: “Mấy hôm nay cậu ba khó chịu trong người, đều là mợ chủ chăm sóc. Sau khi
xảy ra tai nạn, cụ chủ cũng do mợ chủ chăm sóc. Thời gian này mợ chủ quá mệt mỏi, hôm nay cùng cậu ba về đến
nhà là hai người đã lên tầng nghỉ ngơi rồi. Bữa tối cũng không ăn.”
“Nhưng…” Bà Cảnh định nói gì đó thì ông Cảnh đã giành nói trước: “Hóa ra là vậy, vậy thì để con bé ngủ vậy. Cụ
cũng tĩnh dưỡng cho tốt nhé.”
Nói xong, ông Cảnh đứng dậy: “Chúng tôi về trước đây.” Ông cụ như một cái máy không có biểu cảm: “Đi thong


thả.” Ông Cảnh vội vàng gật đầu rồi nói với quản gia Từ “Làm phiền quản gia Từ khi gặp Thiên Thiên thì chuyển
lời hộ chúng tôi, cứ bảo là chúng tôi có việc gấp cần tìm con bé.”
“Vâng.” Quản gia Từ đáp lời.
Đằng nào thì cũng nói cho có vậy thôi, còn mợ chủ có liên lạc với bọn họ hay không là chuyện của mợ ấy.
Nhà họ Đế.
Tạ Thanh Nghiện đang xem tivi, Để Tịnh Hiện đang lên mạng.
Bạch Chinh đi vào, báo lại tường tận chuyện nhà họ Tần và nhà họ Cảnh với hai người.


“Tức là bây giờ bọn họ sang nhà họ Chiến là để bắt bẻ con nhà mình cứu thằng khốn Tần Dịch kia ra?”
“Có lẽ là vậy. Bọn họ đi vào trong đó hai tiếng rồi lại ra ngoài. Nhìn bộ dạng thì chắc là việc không thành.”
“Hai tiếng?” Tạ Thanh Nghiên cao giọng.
“Sao bè con tốt bụng thế? Bị bắt nạt từ bé đến lớn, bây giờ đã bị bán đi rồi mà nó vẫn không từ bỏ hai vợ chồng đó à? Ôi chao mình
nóng tính quá!” Thấy vợ mình sắp nổi khùng lên, Để Tịnh Hiên vội vàng bảo: “Cuối tuần này chúng ta sang nhận con gái rồi, chuyện
này không cần vội đầu.”
 
Chương 506


“Nhà họ Tần uy hiếp nhà họ Cảnh, nhà họ Cảnh sợ chuyện của Cảnh Lạc bị lộ nên muốn Thiên Thiên dùng danh
tiếng của mình ra 3sắp xếp. Chúng ta giải quyết việc này giúp bọn họ trước, để bọn họ và nhà họ Tần trở mặt hoàn
toàn, không thể đến gây chuy1ện cho con gái là được rồi mà.”
Những sắc mặt Tạ Thanh Nghiên vẫn không hề tốt lên, bà nhìn Để Tịnh Hiên, chị đại 9hô mưa gọi gió bên ngoài từ
sáng đến tối lại dụi đầu vào ngực chồng mình một cách tội nghiệp.
Đến khi đôi mắt sâu 3như giếng cổ của Để Tịnh Hiên cuồn cuộn sóng ngầm vì bị dụi, bà mới rầu rĩ nói: “Nói thì nói
vậy, nhưng em vẫn thấy tức. C8húng ta không thể chịu thiệt hai mươi năm mất công như thế được.”
Ánh mắt Để Tịnh Hiên vô cùng dịu dàng, ông ta vừa ôm lấy eo vợ mình rồi kéo bà vào lòng, vừa nói: “Yên tâm,
không chịu thiệt mất công đầu. Những tổn thương mà bọn họ đem đến cho con gái, tôi sẽ đòi gấp trăm gấp ngàn
lần.” “Vậy thì mình nhất định phải khiến bọn họ hối hận đến phát điên đấy.”
“Ừ, hối hận đến phát điên. Có điều…” Tạ Thanh Nghiện bất mãn ngẩng đầu lên, đôi mắt rưng rưng nước như đang
nói “nếu mình dám nói điều em không thích nghe, em sẽ không thèm để ý đến mình nữa”. Để Tịnh Hiên vội vàng
xoa dịu bà vợ nóng tính của mình, ông nói: “Có điều tôi đã điều tra được chút chuyện khá hay ho. Mình lại đây
xem đi.” Tạ Thanh Nghiện nghi ngờ, theo chồng quay về chỗ sofa rồi lười biếng cuộn người lại. “Lạnh thế này mà
cứ không chịu đi tất vào.”
Tạ Thanh Nghiên thoải mái ấn chân vào bụng người kia, ngón chân khẽ nhúc nhích là có thể chạm được vào cơ
bụng rắn chắc của chồng mình, bà cười tít mắt: “Thì vẫn còn có mình mà. Em không thích đi tất đầu.”
Bạch Chinh bên cạnh đã ăn nhiều cơm cho đến mức mất cảm giác rồi. Bây giờ anh ta đã luyện được bản lĩnh có
cưỡng chế nhét cơm chó vào miệng cũng vẫn có thể mặt không đổi sắc. 2
Nhìn hai người kia rõ ràng đang nói về con gái, bây giờ lại lạc khỏi chính sự, quấn lấy nhau ôm hôn.
Một lúc lâu sau, Tạ Thanh Nghiên đã mềm nhũn người trong lòng ông chồng yêu quý của mình như một con mèo
mặc người vuốt ve.
“Ban nãy mình muốn nói gì với em cơ?” Tạ Thanh Nghiên định thần lại rồi hỏi.
Để Tịnh Hiên bị sắc đẹp làm lu mờ trí óc, lúc này mới nhớ ra. Ông ta mở máy tính lên. “Hương vị của mẹ không
phải là công ty của mẹ trà xanh à?”


“Ù.” Để Tịnh Hiên đáp một tiếng: “Nhưng tôi đã thấy một chuyện rất thú vị bên tài vụ của bọn họ.”
Đề Tịnh Hiện vẫn đang lướt ngón tay như bay.
Một tấm thẻ căn cước và một cái thẻ ngân hàng xuất hiện, mắt Tạ Thanh Nghiên từ từ mở to. Chẳng mấy chốc, số thė và thẻ căn cước
được lấy ra từng cái một dưới ngón nghề hack đặc thù.
Sau đó, Để Tịnh Hiên tính tổng số tiền do các thẻ căn cước này vay, gộp lại vừa vặn năm mươi triệu.
 
Chương 507


“Năm mươi triệu…”
Tạ Thanh Nghiên nhìn Để Tịnh Hiên, trong mắt lấp lánh ánh sáng mà chỉ hai người mới có thể hiểu được.3
“Ừ.” Trong mắt Để Tịnh Hiên tràn ngập ý cười vui mừng.
“Mình, chuyện này… giống như những gì em đoản hả?”
Đế Tịnh Hiên khẽ cười: “Có lẽ vậy. Thế nên… tôi nghĩ có lẽ con gái chúng ta không hề mặc người xấu xé như những
gì chúng 9ta tưởng tượng đầu.”
“Đúng vậy, không xem là con gái của ai chứ.” Tạ Thanh Nghiên kiêu ngạo.
Để Tịnh Hiên không 3kìm được mà cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi bà.
Tạ Thanh Nghiên xoa đôi môi hơi tê rồi nói: “Con gái báo thù là việc củ8a con gái, chúng ta cũng không thể để mặc
con gái chịu ấm ức như vậy được.” “Đó là đương nhiên. Nhưng chúng ta vẫn phải nhịn, xem con gái đã làm những
gì đã rồi chúng ta bổ sung thêm những gì nó chưa làm.”
“Vâng.” Tạ Thanh Nghiên vui vẻ gật đầu.
“Tôi sẽ liên tục theo dõi bên con gái, không để nó xảy ra chuyện gì đâu.”
“Vâng.”
“Còn nữa, em thấy thế nào về chuyện của Thiên Thiên và Chiến Lê Xuyên?”
Mấy chữ “bảo con bé ly hôn” đang định thốt ra lại kẹt trong miệng Tạ Thanh Nghiên, không nói ra được.
“Mình thấy sao?”
“Con gái thiếu thốn tình cảm từ nhỏ, tuy nhà họ Chiến bỏ tiền ra mua người là không đúng, nhưng nhà họ Chiến
đối xử với con bé tốt hơn nhà họ Cảnh nhiều. Tôi thấy con gái mình…”
Nghĩ đến thái độ của Cảnh Thiên đối với Chiến Lê Xuyên mà mình nghe ngóng được, Để Tịnh Hiên thấy lòng mình
khó chịu.
Tạ Thanh Nghiên im lặng.
Đây cũng là điều mà bà lo nghĩ.
Nếu nhà họ Chiến đối xử không tốt với con bé, bà có thể đưa con gái đi ngay lập tức. Nhưng nhà họ Chiến lại đối


xử tốt với con bé, quan trọng nhất là hình như bé con rất để tâm đến chuyện của Chiến Lê Xuyên. Điều này khiến
Tạ Thanh Nghiên hơi nhụt chí.
“Vậy thì phải làm sao? Không thể để con gái mình theo tên liệt đó cả đời chứ?”
“Nghe nói Viện nghiên cứu Lawrence có giáo sư J rất lợi hại, Chiến Lê Xuyên đã có ý định mời giáo sư J phẫu thuật
rồi. Tôi sẽ đi hỏi tổ chức y học thế giới xem bọn họ có thể cho giáo sư chuyên ngành đến cùng hội chẩn hay không.”
Tạ Thanh Nghiên thở dài.
“Thế nếu cậu ta cứ liệt mãi thì sao?” Tạ Thanh Nghiên u oán nhìn chồng mình, hi vọng có được một câu trả lời cho
vấn đề này.


Để Tịnh Hiên ngồi im lặng trên sofa, day lông mày. Ông để máy tính sang một bên rồi choàng tay ôm vợ vào lòng, bể dậy rồi đứng
lên đi về phía cầu thang.
“Không vội, chờ chúng ta nhận con gái xong, con bé hoàn toàn tin tưởng chúng ta rồi tính tiếp. Hai mươi năm trước của con bé không
có chúng ta mà vẫn có thể sống vui vẻ lạc quan như thế, vậy thì thử chúng ta nên cho con bé là tình yêu và sự bao dung. Nếu nó thực
sự muốn ở bên Chiến Lê Xuyên, cho dù là một đống phân, chúng ta cũng phải vui vẻ mà ăn. Họ Đế nhà mình nuôi một tên liệt cũng
không vấn đề gì. Nói chung là, tôi nghĩ chỉ cần con gái mình vui là được.”
Tạ Thanh Nghiên iu xìu tựa vào lòng chồng, nghĩ đến chuyện con gái ngốc nhà mình thấy Chiến Lê Xuyên tốt, lại còn đẹp, nhất định
đời sống bên cậu ta cả đời, không che cậu ta bị liệt, thế là lại phiền muộn.
Để Tịnh Hiên sắp đặt chân lên cầu thang bỗng nhùn chân, người ngã chúi xuống không hề có dự báo. Người phụ nữ đang nằm trong
lòng ông ta như một vũng nước bỗng biển sắc.
 
Chương 508


Tạ Thanh Nghiên trượt người khi chồng sắp ngã xuống đất, dù bà đã quá 50 nhưng vẫn có thể gập người nhảy
xuống đất.
Sau đó bà đỡ 3lấy ông chồng với tư thế bế công chúa, nhanh chóng đặt người đàn ông đã tái nhợt mặt xuống đất.
“Thuốc! Bạch Chinh, thuốc!”
Tạ Thanh Nghiên đặt tay lên ngực Để Tịnh Hiên, vuốt ngực cho ông, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Bạch
Chinh cũng hốt hoảng, vộ9i vàng lấy một lọ thuốc từ trên người ra, đổ lấy một viên rồi đưa cho Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên vội vàng run rẩy cầm lấy 3viên thuốc, đút cho Để Tịnh Hiên.
Trong một thoáng, Để Tịnh Hiên còn không thể nhúc nhích, trên trán, trên mặt, trên cổ toàn là 8mồ hôi.
Sau khi ngậm lấy viên thuốc, ông cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ tràn vào cổ họng, thẩm thẳng đến trái
tim.
Để Tịnh Hiên lập tức cắn lấy viên thuốc rồi nhai. Viên thuốc nhanh chóng hòa tan trong miệng rồi theo thực quản
thấm vào máu, nhanh chóng tiến về phần tim.
Trái tim đang run lên đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cũng bắt đầu dần dần yên tĩnh
lại dưới tác dụng của thuốc.
Gần như ngất xỉu vì rung tâm thất, hiện tượng mất thị lực cũng bắt đầu dịu đi, ánh mắt Để Tịnh Hiên bắt đầu tập
trung trở lại.
Đế Tịnh Hiên nhúc nhích ngón tay rồi chầm chậm nắm lấy tay Tạ Thanh Nghiên, trong mắt ngập tràn sự áy náy.
“Xin lỗi mình, tôi lại làm mình lo lắng rồi.”
Tạ Thanh Nghiên nắm chặt lấy tay Để Tịnh Hiên bằng một tay, tay còn lại vẫn đang vuốt ngực cho ông dễ thở hơn.
Tạ Thanh Nghiên nở nụ cười mà Để Tịnh Hiên thích nhất: “Xin lỗi gì chứ! Đâu phải mình cố tình phát bệnh đâu.
Mình đừng nói gì vội, chờ lần phát bệnh này qua đã.”
Nói xong, bà bèn bảo trợ lý: “Bạch Chinh, chăn.”
Bà cởi áo khoác ngoài ra đắp lên người Để Tịnh Hiên, một bàn tay siết chặt lấy bàn tay ông. Chăn được đưa lên, bà
bèn đắp lên người cho ông, dém chăn thật kỹ nhưng vẫn không dám nhúc nhích người ông lấy nửa phân.
Sắc mặt Để Tịnh Hiên đã tốt lên thấy rõ sau khi uống thuốc. Nhưng trước kia có một lần sắc mặt ông cũng dịu đi
sau khi uống thuốc lần đó hai người đang ở ngoài ở một nơi rất lạnh lẽo để ông không bị lạnh mà bà phải bề


ngang ông lên. Chỉ một thoáng vậy thôi mà Để Tịnh Hiền đã phát bệnh lần hai rồi.


Lần đó Để Tịnh Hiên bị co giật và ngất do bệnh tim phát tác, rung thất quá mạnh, cho dù bà ở bên cạnh làm hô hấp nhân tạo cho ông
cũng không có tác dụng, cuối cùng dẫn đến đột tử do bệnh tim.
Bà mở to mắt nhìn người đàn ông sống bên bà quãng đời còn lại, người mà bà có thể giao phó cả tính mạng mình dần dần không còn
hơi thở. Tạ Thanh Nghiên cảm thấy trong khoảnh khắc đó, cho dù bà đã có niềm hạnh phúc của cả thế giới, muốn cái gì là củ cải đỏ,
nhưng nếu người đàn ông này đi rồi, thế giới của bà cũng sụp hoàn toàn.
Ông chính là cả thế giới của bà. Trong sự sợ hãi khi đất trời sụp đồ ấy, bà này ra một ý. Bà đạp vô lăng, sau đó khởi động động cơ, lấy
dây điện ra tiến hành giật điện cho ông, lúc ấy mới kéo ông trở về được.
Chuyện như vậy, bà không muốn trải qua lần thứ hai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom