Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2008: 2008: Chương 2005





Tính tình của Diệp Ân Tuấn quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan nheo mắt gật đầu.

“Em tiễn anh ra ngoài.”
“Không cần đâu, bên ngoài lạnh lắm, em ở nhà đợi anh.”
“Em muốn đi.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan có vẻ ngoài mềm yếu, nhưng nếu đã kiên trì chuyện gì đó, người khác cũng không làm gì được.

Ví dụ như chuyện yêu Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn bất lực mỉm cười, sau đó nắm tay Thẩm Hạ Lan cùng nhau bước ra ngoài.

“Khi nào giải quyết xong Diệp Tử, chúng ta tìm một bác sĩ giỏi gọi Tử Thu dậy, sau đó chúng ta dẫn theo con cái tiếp tục đi du lịch.”
Diệp Ân Tuấn nói suy nghĩ của mình ra, hình ảnh đúng là rất đẹp.


“Được.”
Thẩm Hạ Lan không phản đối.

Xe đã dừng trước cửa.

Thẩm Hạ Lan mở cửa cho Diệp Ân Tuấn.

Khi Diệp Ân Tuấn chuẩn bị bước vào trong, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, tiếp đó không đứng vững nữa.

“Ân Tuấn, anh không sao chứ?”
Đôi mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan lập tức hiện ra trước mắt, nhưng đột nhiên một luồng bóng tối ập đến, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngất đi trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn ngất đi, hô hấp đều đều, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy yên tâm.

“Hãy chăm sóc anh ấy thật tốt, trước khi tôi quay lại, không ai được phép đụng vào anh ấy, cũng không cho phép ai vào phòng anh ấy.


Khóa cửa phòng lại, anh ấy có làm ra chuyện gì cũng mặc kệ, cho dù anh ấy có phá luôn căn phòng.”
Khi Thẩm Hạ Lan nói những lời này nhìn chằm chằm vào Diệp Ân Tuán, sự dịu dàng trong mắt khiến người khác có chút xót xa.

“Ân Tuấn, có một số việc anh không cần đích thân đi làm, có một số người anh không cần đích thân đi giết.

Cho dù như thế nào, Diệp Tử cũng là em gái của anh, anh có thể bắt cô ta, có thể chửi đánh cô ta, nhưng mà tuyệt đối không thể giết cô ta.

Nếu như có những chuyện cần phải có một người đi làm, vậy thì để em đi đi.

Em biết anh sẽ trách em, nhưng không còn cách nào khác, em bắt buộc phải như vậy.

Bây giờ cơ thể anh có vấn đề, lỡ đâu sau này hồi phục, em sợ anh sẽ hối hận.”
Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn có nghe thấy những lời này không, cô chỉ thì thào, sau đó kêu người đưa Diệp Ân Tuấn quay lại.

Nhìn thấy con đường đầy sương mù phía trước, ánh mắt Thẩm Hạ Lan trở nên có chút lạnh lùng.

“Lái xe, lên núi.”
Cô không sợ.

Khoan nói đến việc Diệp Tử đang mang thai, cho dù Diệp Tử đang yên đang lành, thân thủ của cô cũng không kém gì Diệp Tử, hơn nữa sau lưng cô còn có Diệp Ân Tuấn, có nhà họ Hoắc, còn có Tống Dật Hiên bọn họ..

 
Chương 2009: 2009: Chương 2006





Cũng không biết bây giờ Tống Dật Hiên thế nào rồi.

Thẩm Hạ Lan ngồi trong xe, trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Trên đường đi đầy chông gai khó khăn, nhưng mà luôn có sự kề bên của tình yêu tình thân.

Cô không hề đơn độc.

Khóe môi Thẩm Hạ Lan nhếch lên.

Khi xe chạy đến dưới chân núi, Thẩm Hạ Lan nói với tài xế: “Anh cứ dừng xe ở đây, lái xe đi đi, nếu tôi cần các anh, tôi sẽ gọi điện cho các anh.”
Cô không thể để cho Diệp Tử có cơ hội chạy trốn.

.


Truyện Nữ Cường
Diệp Tử bây giờ tâm lý méo mó vô cùng, chắc là bị Vu Phong mua chuộc rồi, thay vì để cô ta như một con chó điên ở bên ngoài giết người, chi bằng bây giờ bắt cô ta lại.

Nhà tù quốc tế là nơi thích hợp nhất dành cho cô ta.

Tài xế muốn nói gì đó, nhưng khí thế của Thẩm Hạ Lan khiến anh ta có chút sợ hãi, chỉ đành ngoan ngoãn lái xe rời đi.

Khi Thẩm Hạ Lan lên núi lần nữa đã không còn cảm giác mới lạ như lần đầu tiên, bởi vì trong lòng đang suy nghĩ nhiều chuyện, nên bước đi nhanh hơn.

Khi đến gần ngôi nhà nơi họ đã từng sinh sống, Thẩm Hạ Lan nhận thấy có sự thay đổi nhỏ.

Thẩm Hạ Lan hơi cau mày lại, dừng bước chân lại, sau đó cẩn thận nhìn xung quanh, đột nhiên bước sang chỗ khác.

Khi Diệp Tử núp trong chỗ tối nhìn thấy mọi thứ, đôi mắt như đã hít ma túy.

Đều do Thẩm Hạ Lan cả!

Nếu không có Thẩm Hạ Lan, bây giờ mình vẫn là vệ sĩ của nhà họ Diệp, hoặc là đại tiểu thư nhà họ Diệp.

Mối quan hệ giữa cô và Diệp Ân Tuấn nói không chừng sẽ rất tốt.

Nhưng mà anh trai lại vì Thẩm Hạ Lan mà đưa mình đến nhà tù quốc tế.

Nhà tù quốc tế là nơi gì chứ?
Đó là một nơi mất đi tự do không còn quyền con người.

Cô ta còn trẻ như vậy, làm sao có thể sống cả đời ở đó?
Bây giờ cô ta đi ra ngoài, là muốn để cho Thẩm Hạ Lan nếm thử những gì mình đã chịu đựng.

Mẹ là bị Thẩm Hạ Lan hại chết, cả đời này của mình cũng coi như xong rồi.

Tất cả là lỗi của Thẩm Hạ Lan!
Diệp Tử nhìn chằm chằm Thẩm Hạ Lan một cách đầy căm hận, hận không thể dùng ánh mắt xé xác cô ra thành trăm mảnh.

Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng như một con rắn nhìn chằm chằm mình, cô dứt khoát dừng lại, trực tiếp nói về phía trong núi: “Tử, tôi biết cô ở đây, cô muốn làm gì thì cứ làm với tôi, đừng đụng tới tụi trẻ, dù sao tụi nó cũng là cháu trai cháu gái của cô, cũng kêu cô là một tiếng ‘cô’.”
Diệp Tử nhìn ba đứa nhóc bị trói sau lưng, không khỏi chế nhạo..

 
Chương 2010: 2010: Chương 2007





“‘Cô’ à? Nếu tụi mày thật sự xem tao là cô, lúc tao mới bước vào thì suýt chút nữa bị tụi mày tập kích rồi.

Đáng tiếc thay, chúng mày vẫn còn quá nhỏ.

Tao thừa nhận, với mấy đứa cùng tuổi, tụi mày là thiên tài, nhưng mà trong tay tao, tụi mày không là thá gì cả.”
Diệp Tử nói xong liền kéo Diệp Nghê Nghê lại, động tác thô lỗ làm Diệp Nghê Nghê bị đau.

“A, đau quá!”
Đôi mắt Diệp Nghê Nghê ngấn lệ.

Ánh mắt Diệp Minh Triết đột nhiên có chút lạnh lùng.

“Cô khách sáo tí với em gái tôi!”
Giọng nói và ánh mắt của cậu bé rất giống với Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn đã từng dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nói chuyện với mình.


Rõ ràng họ là người nhà thân thiết nhất trên đời, nhưng lại vì Thẩm Hạ Lan mà nói chuyện với cô ta như vậy.

Diệp Tử càng nghĩ càng tức giận, nhấc tay qua đó, đánh một cái “bốp” vào miệng Diệp Minh Triết.

“Nhóc con, tao là cô ruột của mày, mày dùng ánh mắt gì nói chuyện với tao đó? Mẹ mày không có dạy mày sao? Đồ mất dạy!”
Hành vi của Diệp Tử làm Diệp Nghê Nghê tức giận.

“Cô dám đánh anh của tôi?”
“Sao hả? Một tên bệnh tật như mày cũng muốn la hét với tao?”
Diệp Tử mới đầu cũng coi thường Diệp Nghê Nghê, dù sao con nhóc này ngoài ăn ra thì là ăn, cả ngày không làm gì cả.

Diệp Tử cảm thấy người dễ kiểm soát nhất là Diệp Nghê Nghê.


Diệp Nghê Nghê không nói gì, hít sâu một hơi, sau đó dùng đầu của mình đập mạnh vào trán của Diệp Tử.

“Con bệnh tật này, mày chán sống rồi đúng không?”
Diệp Tử tức giận giơ cánh tay lên định đánh Diệp Nghê Nghê.

Rất nhanh, Diệp Tranh đột nhiên xông qua đó.

Bởi vì quá đột ngột, Diệp Tử không để ý tới, ngã thẳng xuống bên cạnh bàn, đụng phải eo, đau đến nỗi nghiến răng.

“Một đứa con hoang như mày cũng dám đụng tao? Mẹ nó tao phải giết mày!”
Diệp Tử vào lúc này hoàn toàn lộ sát khí từ trong mắt.

Cô ta đột nhiên lấy ra một con dao găm từ túi áo, đâm về hướng Diệp Tranh.

Diệp Tranh dù thế nào cũng đã học qua cách tự vệ, theo lý mà nói có thể tránh được, nhưng mà Diệp Tử trong khoảng thời gian sinh sống cùng tụi nó, đã hiểu rõ tính cách của mỗi đứa trẻ.

Cùng lúc cô ta ra tay đã bắt lấy Diệp Nghê Nghê, chỉ cần Diệp Tranh cử động, cô ta sẽ trực tiếp đập đầu Diệp Nghê Nghê xuống đất..

 
Chương 2011: 2011: Chương 2008





Không thể không nói, đúng là Diệp Tử hiểu ba đứa nhỏ này vô cùng.

Lúc Diệp Tranh nhìn thấy hành động của Diệp Tử, cậu bé thật sự không dám động, trơ mắt nhìn hai con dao ấy hướng về phía ngực của mình.

Ánh mắt của Diệp Minh Triết đột nhiên lạnh đi mấy phần.

Trước đây không lâu, người phụ nữ này là cô của bọn nó, cũng đã từng cho bọn nó chút tình yêu và ấm áp.

Nhưng mà không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Tử liền từ từ biến mất khỏi tầm mắt của bọn nó.

Bọn nó không biết Diệp Tử xảy ra chuyện gì, cho là cô ta chỉ đi ra ngoài dưỡng thai, nhưng mà lại không ngờ tới lúc gặp lại Diệp Tử thì lại là tình huống như thế.

Mắt thấy Diệp Tử đã uy hiếp được anh trai và em gái của mình, Diệp Minh Triết không kịp suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp cầm lấy cái bình hoa ở bên cạnh ném về phía cổ tay của Diệp Tử.

Cùng lúc đó, Diệp Nghê Nghê đột nhiên cúi đầu xuống cắn đùi của Diệp Tử, có chết cũng không chịu hé miệng.

Cô bé mới không muốn anh Diệp Tranh xảy ra chuyện.


Diệp Tử chợt nhận ra có thứ gì đó đang tấn công mình, cô ta nhanh chóng đưa tay ngăn cản, trên đùi lại truyền đến cảm giác đau đớn.

“Đáng chết!”
Cô ta đá Diệp Nghê Nghê ra ngoài.

Diệp Nghê Nghê đã bị trói tay chân, căn bản không thể hành động được, sau khi bị ném ra ngoài như thế này sẽ có hậu quả như thế nào, ai cũng không dám đoán trước.

Trong thời khắc mấu chốt, Diệp Minh Triết trực tiếp đẩy Diệp Tranh ra.

“Anh đón Nghê Nghê.”
Diệp Tranh dùng lực của đôi chân đạp lên mặt đất, nhảy thẳng về phương hướng mà Diệp Nghê Nghê rơi xuống.

Rầm một tiếng, Diệp Tranh khó khăn đón được Diệp Nghê Nghê, lại nghe thấy “phốc” một tiếng, âm thanh vũ khí đâm vào da thịt lập tức làm trái tim của Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đột nhiên kéo lên.

“Anh ơi!”
Diệp Nghê Nghê tận mắt nhìn thấy con dao của Diệp Tử đâm vào trong ngực của Diệp Minh Triết.


Cổ họng của Diệp Tranh bỗng nhiên mất tiếng.

.

truyện tiên hiệp hay
“Minh Triết!”
Cậu bé kêu gào ở trong lòng, nước mắt rơi ào ạt.

Diệp Tử lại dữ tợn, dùng một tay túm Diệp Minh Triết đang bị thương tới.

“Nếu như mày đã muốn chết, vậy thì tao thành toàn cho mày, đúng lúc mẹ của mày cũng rất thương mày, vậy thì để mẹ của mày càng đau lòng hơn một chút đi.”
Diệp Tử kéo Diệp Minh Triết ra bên ngoài.

Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đều bị trói tay trói chân, căn bản không thể tránh thoát, cho dù có tránh khỏi đi nữa thì đối với Diệp Tử mà nói cũng không có tác dụng gì.

Cô ta chỉ cần một quân cờ là được rồi.

Vốn dĩ muốn lấy Diệp Nghê Nghê ra làm mồi nhử, nếu bây giờ Diệp Minh Triết đã bị thương, vậy thì dùng Diệp Minh Triết cũng được.

Diệp Minh Triết đau đến nỗi cả người đều đang co giật..

 
Chương 2012: 2012: Chương 2009





Cậu bé chưa từng biết cảm giác con dao đâm vào trong ngực lại đau như thế, nhưng mà cậu bé không hối hận.

Một người là em gái của cậu bé, một người là anh trai của cậu bé, cậu bé tuyệt đối sẽ không để cho hai người bọn họ xảy ra chuyện.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên người, Diệp Minh Triết cắn răng, bị Diệp Tử kéo đi ra ngoài, thân thể nho nhỏ hơi lảo đảo, máu tươi để lại một vết tích ở sau lưng, nhìn thấy mà giật hết cả mình.

“Thẩm Hạ Lan, cô nhìn đi.”
Diệp Tử có mang theo một cái loa.

Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn sang, lúc đó, sắc mặt của cô cũng thay đổi.

“Diệp Tử, cô điên rồi! Minh Triết là cháu của cô!”
Thẩm Hạ Lan không thể tưởng tượng được cô ta thật sự làm tổn thương tới bọn nhỏ.


Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, nhưng không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cậu bé liền biết người đến đây chỉ có mẹ của nó.

Rõ ràng là cậu bé đau muốn chết, nhưng lại cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu, không đau.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan liền mở to.

Diệp Minh Triết vẫn luôn rất hiểu chuyện, hiểu chuyện làm cho mọi người phải đau lòng, rõ ràng là vết thương kia nhìn kinh khủng như thế, nếu là trẻ con thì đã sớm khóc nấc lên, nhưng mà đứa con trai này của mình lại bình tĩnh, tự nhủ là không đau.

Đều là làm từ thịt, làm sao có thể không đau được chứ?
Con dao lạnh lẽo hiện ra ánh sáng lạnh buốt, vết máu tươi ở phía trên chướng mắt muốn chết đi được.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan muốn giết người.

“Diệp Tử, cô đừng động vào bọn nhỏ, đây là ân oán giữa người lớn chúng ta, bản thân cô cũng là mẹ, sao cô có thể ra tay được chứ?”
“Sao tôi lại ra tay được hả? Lúc các người ra tay với mẹ của tôi, sao không nghĩ tới làm sao lại ra tay được chứ? Thằng nhóc thối này là cháu của tôi, chuyện đó không sai, nhưng mà các người có coi tôi là người thân của các người không? Bây giờ tôi đang mang thai, các người lại có thể máu lạnh ném tôi vào trong nhà tù quốc tế.


Thẩm Hạ Lan, cô có biết trong nhà tù quốc tế có bộ dạng như thế nào không hả, cô có biết tôi ở trong đó gần như sắp điên lên rồi! Tôi còn trẻ, các người lại muốn tôi ở trong một nơi tăm tối không nhìn thấy ánh mặt trời, các người có nghĩ tới tôi là người thân của các người không?”
Giọng nói của Diệp Tử mang theo chút tức giận, cả người đều vặn vẹo đến đáng sợ.

Thẩm Hạ Lan biết mình có nói cái gì cũng vô dụng.

Cô ta đã hoàn toàn điên lên.

Bởi vì cái chết của Vu Linh, bởi vì Vu Phong châm ngòi, chắc có lẽ là bây giờ cô ta hận cô với Diệp Ân Tuấn đến chết đi được.

Hiện tại, sắc mặt của Diệp Minh Triết vô cùng tái nhợt, chảy nhiều máu như thế, Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Minh Triết không thể chống đỡ nổi.

Đúng lúc này, Diệp Minh Triết đưa lưng về phía Diệp Tử rồi chớp chớp mắt với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, cô đã hiểu ra.

“Diệp Tử, cô muốn cái gì, chỉ cần cô không làm tổn thương đến bọn nhỏ, cho dù cô muốn cái gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô.”.

 
Chương 2013: 2013: Chương 2010





Thẩm Hạ Lan cố gắng để biểu hiện của mình trông bình tĩnh.

Diệp Tử lại cười một cách điên cuồng: “Tôi muốn cái gì hả? Tôi muốn cô chết! Chỉ cần cô chết, tôi sẽ bỏ qua cho ba đứa nhỏ này, cũng sẽ đưa Minh Triết đến bệnh viện.

Thế nào, Thẩm Hạ Lan, không phải là cô vẫn luôn cảm thấy mình rất vĩ đại à, dùng một cái mạng của cô để đổi lấy mạng của ba đứa nhỏ, vụ mua bán này có lời đúng không? Huống hồ gì chỉ cần cô chết đi, anh trai Diệp Ân Tuấn của tôi sẽ điên lên, đến lúc đó tôi xem xem anh ta sẽ vượt qua đau khổ bằng cách nào để sống tiếp.”
Lúc này, đáy mắt của Diệp Tử đều là sự điên cuồng.

Diệp Ân Tuấn đã từng đối xử tốt với cô ta như thế, bây giờ Thẩm Hạ Lan rất muốn giết Diệp Tử, cô cảm thấy may mắn vì người đến đây không phải là Diệp Ân Tuấn, nếu không thì lúc này chắc có lẽ Diệp Ân Tuấn đã không thể khống chế nổi.

Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được, cô muốn cái mạng này của tôi, tôi cho cô là được chứ gì, nhưng mà tôi không tin tưởng cô, bây giờ cô buông Minh Triết ra trước đi, để thằng bé đi chữa trị.”
“Cô thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu hả? Diệp Minh Triết đi rồi, cô sẽ ngoan ngoãn để tôi sắp xếp? Thẩm Hạ Lan, cô đừng có ra vẻ với tôi nữa, nhanh lên đi, tôi lấy đứa nhỏ trong bụng của tôi ra thề, chỉ cần cô chết đi, tôi sẽ thả ba đứa nhỏ này.

Nếu không, tôi sẽ để cho đứa con của tôi chết không yên lành.”
Lời thề độc này của Diệp Tử thật sự rất đáng sợ.


Thẩm Hạ Lan nhìn sắc mặt của Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùng đau đớn.

“Tôi không mang theo vũ khí.”
“Tôi đã chuẩn bị cho cô rồi.”
Diệp Tử trực tiếp lấy một con dao quân dụng từ trong ống tay áo ra rồi ném cho Thẩm Hạ Lan.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan nhận lấy con dao, mà Diệp Minh Triết lại dùng hết toàn lực ngã ra phía sau, lập tức đụng vào bụng của Diệp Tử.

“A!”
Bụng của Diệp Tử đột nhiên tê rần, tay tự nhiên đưa lên cao.

Thừa dịp khoảng trống này, Thẩm Hạ Lan nhảy lên trên không, con dao lạnh lẽo lập tức cắm vào trong bàn tay phải của Diệp Tử, trong nháy mắt xuyên qua bên kia.

“A!”
Diệp Tử đau đớn hét ầm lên, một khắc sau, con ngươi của Thẩm Hạ Lan ngưng một chút, dứt khoát vặn gãy cánh tay của cô ta.


Diệp Tử đau đến nỗi cả người đều đang co giật.

Cô ta không dám tin thân thủ của Thẩm Hạ Lan lại nhanh như thế.

Bởi vì Diệp Tử đang mang thai, cho nên động tác có hơi chậm chạp, mà mặc dù thân thể của Thẩm Hạ Lan đang rất khó chịu, nhưng cô cũng kiên trì rèn luyện, mục đích là vì vào thời khắc mấu chốt mình sẽ không trở thành vật cản của Diệp Ân Tuấn, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại dùng ở nơi như thế này.

Cô ôm Diệp Minh Triết lại, đau lòng nói: “Để mẹ cho người đến đón con đi bệnh viện.”
Con dao cắm vào rất sâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, cách tim một khoảng, chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng mà là mẹ, cô vẫn rất lo lắng.

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Diệp Minh Triết, nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ tới chậm rồi.”
“Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Diệp Minh Triết an ủi Thẩm Hạ Lan giống như là Diệp Ân Tuấn.

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan không kìm được nước mắt.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho người ở phía dưới..

 
Chương 2014: 2014: Chương 2011





“Cho mấy người lên đây đi, đưa Minh Triết đến bệnh viện, đưa Nghê Nghê và Diệp Tranh trở về, giam giữ Diệp Tử ở tổng bộ Kình Thiên Minh, đánh gãy tay gãy chân của cô ta, tháo khớp cằm của cô ta, để cho người khác trông chừng, đừng để cô ta chết.”
Đây là lần đầu tiên mà Thẩm Hạ Lan muốn giết người, giết người đúng nghĩa.

Cuối cùng, cô đã có thể trải nghiệm được loại cảm giác cuồng bạo.

Sau khi nói xong những điều này, Thẩm Hạ Lan nhìn thủ hạ ôm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh ra ngoài, phát hiện bọn nó không có chuyện gì, cô mới thấp giọng nói: “Mẹ đưa Minh Triết đến bệnh viện trước, hai đứa bọn con về nhà chờ mẹ, ba của con đang ở trong phòng ngủ, các con có thể vào phòng ngủ tìm ba mình.

Tranh, cảm xúc của ba con không tốt cho lắm, con trông chừng ba giúp cho mẹ nha, con không thể để cho ba làm ra chuyện sai trái.

Nghê Nghê, con trông chừng Diệp Tử giúp mẹ, đừng để cô ta chết.”
Thẩm Hạ Lan biết là hiện tại bọn nhỏ đang cảm thấy sợ hãi, nhưng mà bây giờ cô không có thời gian để an ủi bọn nó, trước tiên cô cần phải cứu Minh Triết, bây giờ cách duy nhất để bọn nó đè nén sự sợ hãi đó chính là để bọn nó có chuyện để làm, bận rộn không có thời gian suy nghĩ cái khác.

Diệp Nghê Nghê nhìn thấy sắc mặt của Diệp Minh Triết trắng bệch, cắn chặt răng rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, con với anh Tranh sẽ nghe lời của mẹ mà.”
“Con ngoan.”

Trước kia, vào những lúc này Nghê Nghê đề sẽ khóc lóc làm nũng, nhưng mà bây giờ cô bé lại đột nhiên trưởng thành.

Bọn nhỏ được thủ hạ dẫn đi, Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Minh Triết bước nhanh chạy xuống núi.

Sắc mặt của Diệp Minh Triết càng ngày càng khó coi.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng thắt chặt lại, thậm chí còn có chút sợ hãi.

“Minh Triết, con kiên trì một lát nữa đi, lập tức tới ngay thôi, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện, nhanh thôi con, đừng ngủ nha con trai, tuyệt đối đừng ngủ có biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan run rẩy nói.

Diệp Minh Triết quá hiểu chuyển, từ xưa đến nay đều không biết làm nũng, không biết khóc, nhưng mà con trai hiểu chuyện như thế, mỗi lần vào thời khắc mấu chốt nó đều bảo vệ cho người nhà của mình.

Rõ ràng là nó còn nhỏ như vậy, rõ ràng ở độ tuổi dựa dẫm ở trong ngực của ba mẹ, nhưng nó lại muốn mình sống thành một người lớn.


Thẩm Hạ Lan sợ hãi.

Sợ hãi đứa con trai hiểu chuyện của mình bởi vì mất máu quá nhiều mà xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Cô ôm Diệp Minh Triết, bước chân hỗn loạn.

Lúc lên xe, cô vội vã nói: “Gọi điện thoại cho bệnh viện để bọn họ chuẩn bị máu, nhóm máu của Minh Triết là nhóm máu đặc biệt, phải vận dụng hết tất cả quan hệ, chuẩn bị kỹ tất cả máu có thể chuẩn bị.”
“Vâng chị dâu.”
Thủ hạ dựa theo lời của Thẩm Hạ Lan nói mà đi làm.

Diệp Minh Triết cảm thấy rất đau, đau đến nỗi sắp không thể kiên trì.

Cậu bé lại cảm thấy lạnh quá.

Bàn tay nhỏ kéo chặt cánh tay của Thẩm Hạ Lan, giọng nói yếu ớt: “Mẹ ơi, con lạnh quá.”
Con ngươi của Thẩm Hạ Lan lập tức rơi xuống một hàng nước mắt.

Ôm chặt lấy Diệp Minh Triết, ôm thật chặt, sợ là cậu bé sẽ rời khỏi mình….

 
Chương 2015: 2015: Chương 2012





Lúc Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy thì chỉ cảm thấy hoa mắt choáng đầu, anh nhìn cách trang trí trong căn phòng thì liền hiểu cái gì đó, đôi mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

Người ở bên ngoài không dám đến gần căn phòng này, sợ là Diệp Ân Tuấn tức giận thì sẽ giết bọn họ.

Diệp Ân Tuấn hoạt động cơ thể, mở cửa phòng, dự định đi ra ngoài, anh lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đang đi về phía anh.

“Ba ơi.”
Giọng nói của Diệp Tranh không lớn, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Nghê Nghê cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều, không nói gì, nhưng mà vô tình hay cố ý đều nhích lại gần cậu bé.

Diệp Ân Tuấn nhìn thoáng qua sau lưng bọn nó, cũng không nhìn thấy Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan đâu, anh lập tức hỏi: “Minh Triết cùng với mẹ các con đâu rồi?”
Trong lúc vô tình, anh phóng áp lực ra bên ngoài, lập tức làm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh cảm thấy có áp lực.


Diệp Tranh vừa mới định mở miệng, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “Anh trai bị thương, bị cô Diệp Tử đâm bị thương ở ngực, chảy rất nhiều máu, mẹ đưa anh trai đến bệnh viện rồi, đã liên lạc với bác sĩ và ngân hàng máu trong thời gian ngắn nhất, mẹ kêu con về đây với ba.”
Ở phía ngực của Diệp Ân Tuấn tuôn ra một cỗ sát ý.

“Diệp Tử đâu rồi?”
“Bị người của mẹ trói lại rồi, đang ở đằng sau?”
Diệp Ân Tuấn hít sâu một hơi, mặc dù không nổi giận, nhưng mà bầu không khí vừa âm trầm vừa ngột ngạt làm cho người ta không dám thở.

“Diệp Tranh, dẫn Nghê Nghê đi vào trong phòng đi.”
“Ba muốn đi đâu vậy?”
Diệp Tranh sợ Diệp Ân Tuấn ra ngoài làm chuyện gì đó mất lý trí.

Nhiệm vụ của mẹ giao cho cậu bé là phải canh chừng Diệp Ân Tuấn.


Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nhìn cậu bé, Diệp Tranh cảm thấy toàn thân phát lạnh, nhưng mà vẫn quật cường đứng trước mặt Diệp Ân Tuấn ngăn cản anh.

“Ba đi xem Diệp Tử một chút, yên tâm đi, ba sẽ không gây ra chuyện gì đâu, con đưa em gái vào trong phòng trước đi.”
“Dạ vâng.”
Diệp Tranh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt của Diệp Ân Tuấn.

Cậu bé đưa Diệp Nghê Nghê trở về phòng.

Diệp Nghê Nghê không yên tâm cho lắm, muốn đi theo, lại bị Diệp Ân Tuấn cho người giam lỏng trong căn phòng.

Có một số việc không thích hợp để trẻ con nhìn thấy.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng hỏi: “Người đâu rồi?”
“Đang ở trong nhà tù.”
Diệp Ân Tuấn chậm rãi đi về phía nhà tù..

 
Chương 2016: 2016: Chương 2013


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thẩm Hạ Lan chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Diệp Minh Triết, lúc này, cho dù anh có đến đó thì cũng không thể làm gì cho con trai, bây giờ ngọn lửa giận của anh hận không thể xé xác Diệp Tử.

Diệp Tử đau đến nỗi co rút toàn thân, muốn kêu người cầm máu giúp cho cô ta, chữa trị, nhưng mà cái cằm của cô ta đã bị người ta tháo khớp, căn bản nói không nên lời.

Cô ta chỉ có thể nằm trên nền đất lạnh lẽo, giống như một người tàn phế, trong không khí ẩm ướt tràn ngập mùi máu tươi.

Vu Phong đâu rồi?
Không phải là anh ta đã nói cho người tiếp ứng mình rồi à?
Sao bây giờ vẫn còn chưa tới?
Diệp Tử mong mỏi chờ đợi, nhưng mà lại lo lắng bất an.


Cánh cửa cạch một tiếng, được mở ra.

Thời khắc này, thần kinh của Diệp Tử cũng trở nên căng thẳng.

Trong nháy mắt cô ta nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cô ta không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.

Cho dù biết mình chảy cùng dòng máu với người đàn ông này, nhưng mà loại cảm giác sợ hãi từ tận trong lòng vẫn tồn tại.

Cô ta mở cặp mắt to nhìn Diệp Ân Tuấn, muốn cầu xin tha thứ, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Diệp Ân Tuấn đã tưởng tượng đến cảnh tượng mà mình gặp lại Diệp Tử vô số lần, lại không ngờ tới chật vật như thế.


Tay chân của Diệp Tử đã bị bẻ gãy, xương cốt lòi ra bên ngoài, trông vô cùng đáng sợ, mà cằm của cô ta đã bị tháo khớp, gương mặt vặn vẹo, tóc của cô ta che một nửa mặt, hỗn hợp nước mắt cùng với bùn làm nhìn không rõ gương mặt của cô ta.

Cô ta gầy rồi.

/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
lại cho cô ta một cái mạng, đáng tiếc là cuối cùng mình vẫn đã nhân từ nương tay.

Diệp Ân Tuấn khoác tay, cái cằm của Diệp Tử liền được chỉnh lại.

“Anh ơi, em không cố ý đâu, em thật sự không cố ý làm Minh Triết bị thương.

Là Thẩm Hạ Lan, là cô ta, nếu như không phải cô ta muốn giết em, em sẽ không sai lầm mà làm Minh Triết bị thương, đây chính là cháu ruột của em mà, làm sao em có thể ra tay được chứ.

Anh, anh tin tưởng em đi, anh tin em đi có được không? Anh nhìn em đi, Thẩm Hạ Lan, là người đàn bà độc ác như thế, cô ta đã làm gãy mất tay chân của em, em còn là một người phụ nữ mang thai, đứa nhỏ trong bụng em là dòng máu duy nhất của nhà họ Triệu, anh ơi!”
Diệp Tử kêu khóc, nước mắt rơi ào ào, giống như là thật sự bị uất ức..

 
Chương 2017: 2017: Chương 2014





Trong lòng Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia bi thương.

Tử đã từng ngây thơ lương thiện như thế nào, cho dù phản bội anh cũng là vì Triệu Ninh, bởi vì tình yêu tinh khiết ở trong lòng, nhưng mà Tử hiện tại thì sao?
Thiếu chút nữa là cô ta đã giết chết Triệu Ninh.

Bây giờ lại ăn nói lung tung vu oan cho Thẩm Hạ Lan, làm kẻ ác cáo trạng trước.

Từ lúc nào mà Tử ngây thơ ấy lại biến thành một người phụ nữ miệng chỉ nói mấy lời lừa gạt như thế này?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng rất đau đớn, một cảm giác xa lạ quanh quẩn trong tim anh.

Anh nhàn nhạt mở miệng nói.


“Tử, cô đã lớn lên bên cạnh tôi từ nhỏ, cô nên biết rằng con người của tôi luôn tàn nhẫn, nhưng mà đối với cô, tôi đã nhân từ rất nhiều lần.

Bây giờ trong lòng của cô còn có biết đúng sai không hả, còn có cốt nhục tình thân không hả? Minh Triết chỉ là một đứa nhỏ, đó cũng là đứa nhỏ mà cô đã từng bảo vệ che chở trong ngực, lúc cô ra tay với nó, cô có nghĩ tới trong người của nó cũng đang chảy dòng máu giống như cô không?”
Rất hiếm khi mà Diệp Ân Tuấn nói chuyện với Diệp Tử nhiều như thế, nhưng mà hôm nay anh nói lại làm cho Diệp Tử cảm thấy bất an.

“Anh, em đã nói rồi, không phải là em cố ý đâu, là Thẩm Hạ Lan đó,… a!”
Cô ta còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn lại oán hận kéo mái tóc dài của cô ta, lực tay đó dường như muốn kéo cả da đầu của cô ta xuống, làm cho Diệp Tử không thể không ngẩng đầu nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.

Vẻ lạnh lùng tuyệt tình không có nhiệt độ, ánh mắt đó cực kỳ giống như là nhìn một người chết.

Diệp Tử đột nhiên cảm thấy cổ họng chuyển động, nhưng lại không thể nói một chữ nào.

“Anh ơi, em…”

“Cô còn biết tôi là anh trai của cô à? Lúc cô ra tay với người của tôi, ra tay với Minh Triết, trong lòng của cô còn lương tâm không hả? Tử, không phải Triệu Ninh là người mà cô yêu nhất ư, nhưng mà cô lại có thể ra tay với cậu ấy, giết Triệu Ninh, trong lòng của cô cảm thấy như thế nào, có thoải mái không?”
Trái tim của Diệp Tử đột nhiên đau đớn.

Trong đầu của cô xuất hiện ánh mắt không thể tin của Triệu Ninh, hiện ra hình ảnh Triệu Ninh ngã vào trong vũng máu, nhưng vẫn nắm lấy ống quần của cô ta mà nói: “Tử, em đi sai đường rồi, em mau quay đầu lại đi, có được không?”
Lúc đó, cô ta làm như thế nào vậy?
Hình như là cô ta đá Triệu Ninh ra ngoài, sau đó không thèm quan tâm anh ta đang chảy nhiều máu mà nghênh ngang rời đi.

Đúng vậy đó.

Người đàn ông đó là người mà cô ta từng yêu, là người đàn ông mà cô ta đã từng muốn bảo vệ cả đời này, nhưng mà anh ta đối xử với mình như thế nào chứ?
“Anh ta đáng chết! Anh ta lại có thể đối xử với mẹ của em như thế, anh ta biết rõ giao mẹ em cho Phương Nguyên thì bà ấy sẽ có kết cục như thế nào, nhưng mà anh ta vẫn làm.

Anh ta chưa từng nghĩ tới em là vợ của anh ta, anh ta giúp đỡ Thẩm Hạ Lan giám sát em, thậm chí lúc Thẩm Hạ Lan đưa em đến nhà tù quốc tế, anh ta đều không kêu một tiếng.

Em là vợ của anh ta, trong bụng của em vẫn còn mang cốt nhục nhà họ Triệu của bọn họ, nhưng mà anh ta chưa từng để ý đến cảm nhận của em, sau khi đến nhà tù quốc tế, em gặp phải chuyện gì anh ta có biết không? Anh ta luôn miệng nói là cả đời này sẽ che chở, sẽ cưng chiều em, yêu thương em, nhưng mà cuối cùng thì sao chứ? Em vào nhà tù quốc tế còn phải làm như là mình tự sát anh ta mới chịu đến thăm em, người đàn ông như thế em còn giữ làm gì nữa chứ, chẳng lẽ lại giữ lại để ăn tết?”.

 
Chương 2018: 2018: Chương 2015





Trong lòng của Diệp Tử đều là sự phẫn nộ và không cam lòng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn đã biết cô ta không thể quay đầu.

“Cô căn bản không nhìn thấy tình yêu của Triệu Ninh đối với cô, cô chỉ quan tâm đến cảm nhận của mình, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng quan tâm đến sự sống chết của Triệu Ninh, cô cảm thấy Triệu Ninh không để ý đến sự sống chết của mẹ cô? Vậy thì những chuyện mà Vu Linh đã làm với Triệu Ninh chính là chuyện mà một người mẹ vợ nên làm? Cô là vợ, lúc cô biết mẹ của cô hạ ma túy với Triệu Ninh, cô đã từng an ủi hay nói một câu xin lỗi với Triệu Ninh chưa? Diệp Tử, trên thế giới này lòng người là được đổi bằng lòng người, mà không phải là trời sinh ai phải đối tốt với ai, cô vào nhà tù quốc tế là do cô tự tìm, cô cần phải trả giá cho hành vi sai trái của mình, Triệu Ninh chịu chờ đợi cô thì đã là một người đàn ông không tệ rồi, cô còn hi vọng xa vời Triệu Ninh không phân tốt xấu, không phân phải trái mà đi theo cô, bước vào con đường tà đạo, đó mới chính là biểu hiện của yêu cô à?”
“Đúng vậy, nếu như anh ta yêu tôi thì phải che chở cho tôi, cho dù đối phương là anh, anh ta cũng phải liều lĩnh che chở cho tôi mới đúng.

Nhưng mà anh ta không làm như vậy, cho nên, anh ta đáng chết!”
Trong mắt của Diệp Tử đều là sự điên cuồng.


Diệp Ân Tuấn biết rằng có nói nhiều thêm nữa cũng không cần thiết.

“Haha, vậy thì cô cũng rất đáng chết đó.”
“Cái gì?”
Diệp Tử bỗng nhiên hơi sợ, nhưng mà không chờ cô ta nói cái gì, trong tay của Diệp Ân Tuấn lại có thêm một con dao, con dao đó vô cùng sắc bén, hiện ra tia sáng lạnh lẽo, làm cho Diệp Tử bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

“Anh, em là em gái ruột của anh, anh hại chết ba của em, giết mẹ em, bây giờ cũng muốn giết chết em luôn à? Anh không sợ một trăm năm sau đến diêm vương sẽ bị rút gân lột ra hả? Anh vì con tiện nhân Thẩm Hạ Lan đó mà chính tay giết chết người nhà của mình, anh quả thật là một kẻ hèn nhát!”
Toàn thân của Diệp Tử run rẩy, nhìn Diệp Ân Tuấn vuốt vuốt con dao ở trong tay, nhỏ giọng nói: “Người thân lòng dạ rắn rết như là các người, tính toán cuộc đời của tôi, hãm hại người phụ nữ của tôi, làm tổn thương con của tôi, còn muốn tôi nương tình với các người nữa à?

Tôi chỉ biết hiện tại vợ con của tôi đang bị uy hiếp đến nơi, tôi không đòi lại, vậy thì thật uổng công vì tôi là đàn ông, nếu như cô đã quyết định làm con rối cho Vu Phong, vậy thì cô nhìn cho thật tốt đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cắm con dao vào trong ngực của Diệp Tử.

Cơn đau kịch liệt ập tới, thiếu chút nữa Diệp Tử đã hôn mê, kỹ thuật của Diệp Ân Tuấn rất chính xác, không nhiều không ít, con dao cắm vào vị trí cách trái tim của cô ta 0,1 cm.

Dòng máu đỏ tươi bắn ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm mà lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình cho Diệp Tử, sau đó gửi cho Phương Nguyên.

“Gửi những tấm ảnh này cho Vu Phong, nói cho hắn ta biết rằng người tiếp theo trở thành như thế này sẽ là hắn ta!.

 
Chương 2019: 2019: Chương 2016





Lúc Phương Nguyên nhận được những tấm ảnh này thì vẫn còn đang bị giam giữ.

Bởi vì thân phận của Vu Phong bị bại lộ, anh ta đã bị tước đoạt một chút thế lực, quốc chủ cho người tạm thời gian lỏng anh ta.

Về phần hiện tại tình hình ở bên ngoài, anh ta không biết rõ ràng cho lắm, chỉ là biết thế lực của mẹ Tiêu Nguyệt mình có vẻ như là bị đả kích, mà Trương Linh, người mà mẹ tin tưởng nhất cũng không thấy bóng dáng đâu.

Qua nhiều năm như thế, anh ta mới biết được mẹ của mình vẫn còn sống, nhưng mà lại không có duyên gặp mặt nhau một lần.

Anh ta muốn liều lĩnh lao ra ngoài tìm kiếm Tiêu Nguyệt, nhưng mà tự đánh giá lại thế lực và quân cờ ở trong tay của mình, anh ta biết hiện tại mình ra ngoài cũng chỉ có thể tự tìm đường chết.

Không!
Anh ta không thể chết!
Trong lòng của Phương Nguyên vô cùng buồn bực thì nhận được tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.


Tín hiệu điện thoại của anh ta đã được che giấu ở trong cung, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn có bản lĩnh gửi ảnh chụp đến đây, có thể thấy được Diệp Ân Tuấn vẫn rất lợi hại.

Chỉ là Phương Nguyên không biết rằng có một người phụ nữ đang lười biếng nằm ở trên ghế quý phi trong cung điện ở nước T, một thị nữ trước mặt đang dùng tay nâng một cái laptop, mà người phụ nữ đó nhanh chóng gõ bàn phím, sau khi cô ta xóa một vài tín hiệu ở bên ngoài không thể truyền vào được thì liền che nó lại.

Lúc nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Ân Tuấn gửi cho Phương Nguyên, người phụ nữ cũng nhận được một tin nhắn của Diệp Ân Tuấn.

“Gửi ảnh chụp này cho Phương Nguyên, để anh ta gửi cho Vu Phong, nhớ kỹ, nhất định phải gửi từ trong tay của Phương Nguyên mới được.”
Gương mặt của người phụ nữ rất đẹp, trong lúc phất tay đều là vẻ quý khí lười biếng.

Cô ta hơi dừng lại một chút, sau đó trực tiếp gửi tin nhắn cho Phương Nguyên.

Phương Nguyên không biết sự thay đổi trong khoảng thời gian này, nhìn ảnh chụp rồi trầm tư một chút, sau đó, lại gửi những thứ này cho Vu Phong.

Lúc Vu Phong nhận được ảnh chụp, anh ta muốn điên luôn rồi.


“Khốn nạn! Diệp Ân Tuấn, mày quả thật không phải là con người, Diệp Tử là em gái ruột của mày, mày lại có thể ra tay tàn độc như thế!”
Anh ta tức đến run cả người, đập hết tất cả những thứ mà anh ta có thể đập.

Sau khi Diệp Ân Tuấn làm xong tất cả, anh nhẹ nhàng rút con dao từ trong ngực của Diệp Tử ra, lạnh lùng nói với người đứng ở phía sau: “Tìm bác sĩ đến đây cầm máu cho cô ta, mỗi ngày phải cho cô ta một dao, nhớ kỹ, tôi muốn đâm vào trong thịt, mỗi ngày cắt một khối nhỏ, nhưng mà nhất định phải dùng thuốc tốt nhất để có thể giữ lại mạng của cô ta.

Dù sao thì trong bụng của cô ta vẫn còn có cốt nhục của nhà họ Triệu, Triệu Ninh đã trả giá quá nhiều cho nhà họ Diệp của tôi, cho dù bằng cách nào đi nữa cũng phải giữ lại đứa nhỏ này.”
“Vâng.”
Thủ hạ đều biết thân phận của Diệp Tử.

Đây chính là em gái ruột của Diệp Ân Tuấn.

Nhưng mà người đàn ông này không hề chớp mắt một cái nào mà có thể sai bảo bọn họ mỗi ngày phải đâm vào da thịt của Diệp Tử, sự tàn nhẫn này làm cho người ta không rét mà run.

Diệp Tử sắp muốn điên lên rồi.

Thịt tim bị cắt đau đớn tới cỡ nào.

Người anh trai này của cô ta đã điên rồi..

 
Chương 2020: 2020: Chương 2017





“Diệp Ân Tuấn, anh không thể đối xử với tôi như thế, anh không thể! Tôi là em gái ruột của anh, là em gái ruột của anh!”
“Ồn ào.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói xong lại đưa tay ra, cái cằm của Diệp Tử lại bị tháo khớp một lần nữa.

Bây giờ, ngay cả tự sát cũng không được.

Thấy Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm mà xoay người đi khỏi Diệp Tử ô ô kêu gào, nhưng mà lại không hề nói được chữ nào.

Chút lòng tốt còn sót lại ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Tử cũng đã bị cô ta làm cho không còn nữa.

Ban đầu, cô ta có thể sống rất tốt, rất hạnh phúc.

Có người chồng yêu cô ta, không bao lâu sau sẽ còn có một đứa con đáng yêu, một nhà ba người, có cổ phần của tập đoàn, chỉ cần cô ta không bị Vu Phong mê hoặc, cuộc đời của cô ta sẽ hạnh phúc mỹ mãn hơn bất cứ ai khác.

Tại sao lại lòng tham không đáy.

Diệp Ân Tuấn thu hồi cảm xúc trong đáy mắt, nhấc chân đi ra ngoài.


Lúc này, tất cả mọi người đều không dám ngăn cản anh.

Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi Kình Thiên Minh, sau đó lái xe đến bệnh viện.

Diệp Minh Triết được đẩy vào trong phòng cấp cứu, nói cái gì Thẩm Hạ Lan cũng không chịu buông tay Diệp Minh Triết ra.

Cuối cùng, không có cách nào khác, bác sĩ chỉ có thể để cô đi vào cùng.

Ý thức của Diệp Minh Triết đã dần dần mơ hồ, nhưng mà cậu bé có thể cảm nhận được sự quan tâm và ấm áp của Thẩm Hạ Lan, không thể nhịn được mà cười nói: “Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng khóc.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vô cùng chua xót.

“Mẹ không có khóc, mẹ ở đây với con.”
Bác sĩ tiêm thuốc mê cho Diệp Minh Triết.

Cậu bé nhanh chóng ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.


Thẩm Hạ Lan nhìn bác sĩ tiến hành chữa trị cho Diệp Minh Triết, thân thể nho nhỏ nằm trên giường phẫu thuật trông cô đơn như thế, yếu ớt như thế.

Trong lòng của cô đau đớn dữ dội.

Sau khi cửa phòng phẫu thuật lại mở ra một lần nữa, Diệp Ân Tuấn bước đến.

Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì có hơi ngơ ngác, nhưng mà lúc này cô cũng không nói cái gì, chỉ muốn kéo tay của Diệp Ân Tuấn, lại bị Diệp Ân Tuấn tránh khỏi.

Cô đột nhiên sững lại.

Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của Diệp Ân Tuấn.

.

Kiếm Hiệp Hay
Lúc này, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy như bị bịt kín một tầng sương mù, làm cho người ta không nhìn thấy rõ tình cảm ở bên trong.

Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt.

“Ân Tuấn, em…”
“Bác sĩ, hãy vận dụng mọi thứ mà cứu con trai của tôi, nếu như con trai của tôi có sơ suất gì, tôi sẽ để cho cái bệnh viện này cùng với tất cả bác sĩ phải chôn cùng!”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mà lại lạnh đến thấu xương..

 
Chương 2021: 2021: Chương 2018





Bác sĩ và y tá không khỏi rùng mình một cái, lúc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, đều bị sát ý trong mắt của anh dọa sợ.

Bọn họ nơm nớp lo sợ, vội vàng gật đầu, bắt đầu nghiêm túc cẩn thận phẫu thuật.

“Người đâu, đến đây đưa mợ chủ ra ngoài.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo, không có nhiệt độ, mệnh lệnh này lại làm cho Thẩm Hạ Lan sụp đổ.

“Em không đi! Diệp Ân Tuấn, anh đang tức giận có đúng không? Tức giận vì em đã để Minh Triết bị thương, tức giận vì em đã hạ thuốc mê anh, một mình đi ra ngoài có đúng không? Nhưng mà đó cũng là con trai của em, chẳng lẽ em hi vọng thằng bé sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Ra ngoài!”
Diệp Ân Tuấn nhìn cũng không nhìn Thẩm Hạ Lan, giọng nói càng thêm lạnh lẽo.

Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng.


Người đàn ông trước mắt đang nổi giận.

Cô rất chắc chắn.

Nhưng mà cô đâu có cố ý.

Cô chỉ là không hi vọng trên tay của Diệp Ân Tuấn dính máu của người thân, tất cả những tội nghiệt cứ do cô gánh là được rồi, cô chỉ không ngờ tới Diệp Tử lại phát điên như thế, làm bị thương con của mình.

Cô cho rằng cho dù Diệp Tử có hận mình như thế nào đi nữa, ít nhất cũng sẽ có tình cảm với trẻ con, dù sao thì cô ta cũng là một người mẹ, không phải sao?
Nhưng mà cô đã tính sai rồi.

Thẩm Hạ Lan cắn chặt hàm răng, kiên quyết nói: “Em không đi, em phải ở lại đây với Minh Triết, em đã đồng ý với con trai lúc thằng bé tỉnh dậy thì người đầu tiên thằng bé nhìn thấy sẽ là em.”
“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo lấy cổ tay của Thẩm Hạ Lan, sau đó đẩy cô lên trên vách tường, thân thể cao lớn đột ngột ép tới.

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy lửa giận và nóng nảy.

“Anh không nên tức giận hả? Em có biết không, lúc anh biết Diệp Tử làm Minh Triết bị thương, anh lo lắng và sợ hãi đến cỡ nào!”
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan có chút bi thương.

“Em không nghĩ tới là cô ta lại phát điên như thế.”
“Em không nghĩ tới? Có rất nhiều chuyện em không nghĩ tới, xuất phát điểm của em là vì muốn tốt cho anh, không muốn để anh dính máu của người thân, nhưng mà em có nghĩ tới mình không hả? Diệp Tử đều có thể ra tay với cháu ruột của mình, em không có quan hệ gì với cô ta, lại bị cô ta hận như thế, em không nghĩ tới là cô ta sẽ đối xử với em như thế nào, em không nghĩ tới nếu như em xảy ra chuyện gì đó, quãng đời còn lại của anh phải làm sao bây giờ? Anh có điên hay không hả? Diệp Tử là cái thá gì, cũng chỉ là một người ngoài chảy cùng dòng máu với anh mà thôi, em là người yêu của anh, là toàn bộ của anh, em dựa vào cái gì mà không nhận được sự cho phép và đồng ý của anh mà đã tùy tiện đưa mình vào trong nguy hiểm, em dựa vào cái gì chứ?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đỏ ngầu, thậm chí còn có một chất lỏng ấm áp tràn đầy đôi mắt anh.

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngẩn.

Cô lập tức bị chấn động.

Cô còn cho là Diệp Ân Tuấn đang trách móc cô không bảo vệ tốt cho Minh Triết, lại không ngờ rằng điều mà Diệp Ân Tuấn quan tâm là sự an toàn của cô..

 
Chương 2022: 2022: Chương 2019





Anh tức giận, anh phẫn nộ là bởi vì Thẩm Hạ Lan đã tự đưa mình vào nguy hiểm.

“Em xin lỗi, Ân Tuấn, em…”
“Nếu như xin lỗi có tác dụng thì có thể có nhiều người chết như vậy à? Thẩm Hạ Lan, cả trái tim của anh đều cho em, anh xin em, sau này em đừng như vậy có được không, cho dù là em hành động cùng với anh, ít nhất anh vẫn còn đang ở bên cạnh em, có thể lập tức xử lý nguy hiểm.

Giống như em của ngày hôm nay, nếu như em thật sự xảy ra chuyện gì đó, mà anh thì lại ngủ say, chờ đến lúc anh tỉnh dậy, nếu như em không có ở đây, em kêu anh phải xử lý như thế nào đây hả? Anh là một người đàn ông, còn cần một người phụ nữ như em hi sinh bản thân mình để bảo vệ cho anh à, em là đang nói cho anh biết Diệp Ân Tuấn anh là một người yếu đuối vô dụng đến cỡ nào đúng không? Hay là ấn tượng của anh mang đến cho em là một người vì tình thân mà không quả quyết, không biết làm một người chồng tốt?”
Diệp Ân Tuấn càng nói thì càng tức giận, càng nói càng bực mình.

Cô dựa vào cái gì mà chuốc mê mình?
Lần trước là ai đã nói đó là một lần cuối cùng.

Ai đã nói là sẽ không bỏ thuốc mê anh, là ai đã nói sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ cùng nhau đối mặt và giải quyết.


Nhưng mà hôm nay, người phụ nữ này lại tự tiện chủ trương, làm cho mình rơi vào nguy hiểm, còn anh thì lại hôn mê.

Nếu như hôm nay người làm chuyện này không phải là Thẩm Hạ Lan, anh đã sớm vặn đầu của người kia xuống.

Bây giờ lửa giận trong lòng anh gần như không thể kiềm chế được, vì không làm tổn thương tới Thẩm Hạ Lan, anh trực tiếp nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Anh tạm thời không muốn nhìn thấy em.”
“Rầm” một tiếng, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đóng cửa phòng phẫu thuật lại.

Thẩm Hạ Lan biết là sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy, có lẽ là anh sẽ tức giận, nhưng mà không ngờ tới lại tức giận như thế.

Chẳng lẽ là cô làm sai rồi?
Nếu như cô và Diệp Ân Tuấn cùng nhau lên núi, phải chăng Diệp Minh Triết sẽ không bị thương?

Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng mà lại rất khổ sở.

Hai tay ôm đầu ngồi xổm trước cửa phòng phẫu thuật, không biết lúc nào Diệp Ân Tuấn sẽ ra ngoài, không biết lúc nào cuộc phẫu thuật của Diệp Minh Triết sẽ kết thúc, cô giống như là một đứa nhỏ bị vứt bỏ, buồn bã như thế, bất lực ngồi xổm ở đó.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế này từ trong khe cửa, trái tim đau đớn dữ dội.

Ngón tay của anh nắm chặt cửa phòng phẫu thuật, móng tay bị gãy, nhưng mà anh lại không biết, chỉ biết là trái tim như bị xé hỏng một lỗ rất lớn.

Bóng người yếu đuối ở bên ngoài giống như axit, ăn mòn vết thương của anh.

Đột nhiên, bả vai của Thẩm Hạ Lan run lên một cái, sau đó, đầu của cô chôn vào giữa hai đầu gối, bầu không khí bi thương lập tức bao phủ cô.

Cô khóc?
Trái tim của Diệp Ân Tuấn đột nhiên đau đớn dữ dội.

Anh nói với mình là không thể mềm lòng, phải để người phụ nữ này nhớ lâu một chút, nhưng mà hai tay của anh lại không làm theo ý thức của mình, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật ra, nhấc chân đi về phía Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 2023: 2023: Chương 2020


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




“Em đừng khóc!”
Trong lòng của Diệp Ân Tuấn cũng không dễ chịu gì, anh phẫn nộ, anh tức giận, nhưng mà mặc kệ loại cảm xúc nào đi nữa cũng không làm trái tim của anh đau đớn bằng nước mắt của Thẩm Hạ Lan.

Anh thở dài một hơi, bước lên ôm lấy Thẩm Hạ Lan, một khắc sau lại bị Thẩm Hạ Lan trực tiếp quăng đi.

Rõ ràng là cô muốn ném anh qua vai, mà do thân thủ của Diệp Ân Tuấn quá tốt, lúc cô đang vung mình thì anh đã có thể bình ổn rơi xuống đất từ không trung.

“Hạ Lan.”
Anh bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, trong ánh mắt mang theo một tia đau lòng.

Thẩm Hạ Lan lại không kìm chế được tâm trạng.


“Anh đừng có gọi em! Không phải là anh ghét bỏ em tự tác chủ trương hả, không phải là anh cảm thấy lúc đó em không nên làm anh hôn mê? Đúng vậy, em chỉ là một người phụ nữ nhiều chuyện đó, em biết rõ là anh có thể xử lý tốt hơn em, có thể có uy lực hơn em, càng có thể gọn gàng linh hoạt hơn em, nhưng mà mẹ nó em vẫn cứ già mồm mà không muốn anh dính dáng tới máu của người thân.

Em vẫn hy vọng có một số việc anh không tiện ra mặt, em có thể xử lý giúp cho anh.

Đúng vậy, em không ngờ tới Diệp Tử lại phát điên như thế, ngay cả cháu ruột của mình mà cũng có thể đâm bị thương, em càng không biết cô ta sẽ muốn giết em.

Là do em không hiểu chuyện, là em tự mình đa tình, tự cho mình là đúng, là do em làm sai, có được chưa? Anh phạt em cũng được, mắng em cũng được, giận em cũng được, anh không có tư cách, không có quyền tước đoạt quyền lợi làm mẹ của em!”
/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
Vô dụng thôi.


Lúc nãy anh đã thô lỗ, nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan rồi đẩy cô khỏi phòng phẫu thuật, anh không có cách nào phủ nhận chuyện này.

“Hạ Lan, anh…”
“Anh đừng tới đây!”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn nhấc chân lên, cô vội vàng gầm nhẹ.

Nước mắt của cô giống như là vô số con dao đang lăng trì trái tim của Diệp Ân Tuấn, làm cho cảm xúc giận dữ của anh lại càng thêm rõ ràng.

Nhưng mà anh không thể nổi giận, hiện tại Thẩm Hạ Lan rất đau lòng, anh không thể nổi giận.

Diệp Ân Tuấn kiềm chế lại, có hơi không thể kiềm chế được, dường như là trong thân thể có một con côn trùng vô hình đang gặm cắn lồng ngực của anh, cơn đau cùng sự nóng nảy càng trở nên mãnh liệt hơn.

Anh nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói: “Anh đi ra ngoài mua nước, em bình tĩnh một chút đi.”.

 
Chương 2024: 2024: Chương 2021





Nói xong, Diệp Ân Tuấn không quay đầu lại mà đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng kiên quyết của anh, đột nhiên lại ấm ức hơn nữa.

Anh cứ thế mà đi?
Hay là vẫn đang trách mình, có đúng không?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan khó chịu muốn chết đi được, cô ngồi trên ghế dài ở hành lang, gắt gao cắn chặt môi, có làm như thế nào cũng không kiềm chế được sự tủi thân.

Lúc này, Tống Dật Hiên lại gọi điện thoại tới.

Thẩm Hạ Lan nói với mình là phải kiềm chế cảm xúc, nếu không thì Tống Dật Hiên sẽ lo lắng, nhưng mà sau khi cô nghe điện thoại, sau khi nghe thấy giọng nói của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan lập tức tủi thân không chịu được.

“Anh ơi…”
“Sao vậy? Em khóc hả, Diệp Ân Tuấn bắt nạt em?”
Giọng nói của Tống Dật Hiên đột nhiên cất cao.


Thẩm Hạ Lan nhanh chóng nói: “Không có, là Minh Triết, Minh Triết đang bị thương, bị Diệp Tử đâm làm cho bị thương, bây giờ đang được cấp cứu.

Anh ơi, em rất sợ, từ nhỏ Minh Triết đã rất hiểu chuyện rồi, nếu như lần này có chuyện gì xảy ra, em…”
Cảm giác ấm ức đến bên miệng, nhưng mà khi nghe thấy Tống Dật Hiên chất vấn có phải là Diệp Ân Tuấn bắt nạt cô, cuối cùng, Thẩm Hạ Lan lại không nói ra những ấm ức đó.

Suy cho cùng, Diệp Ân Tuấn trong lòng cô vẫn là rất tốt, cho dù anh làm cô ấm ức, cô cũng không cho phép người khác nói anh một câu không tốt.

Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm cho Tống Dật Hiên đau lòng: “Có cần anh cho người đến đó không? Hạ Lan, bây giờ anh không thể ra ngoài được, Ngọc Duyên đang mang thai.”
Lời này làm Thẩm Hạ Lan thấy bất ngờ.

Mang thai?
Hồ Ngọc Duyên mang thai hả?
Đây chính là chuyện mà bọn họ đều không hi vọng nhìn thấy.

Thân thể của Tống Dật Hiên xảy ra vấn đề, mà lúc này Hồ Ngọc Duyên lại có thai, hiển nhiên đây chính là một tin tức không tốt.


Đứa nhỏ này, tuyệt đối không thể giữ lại.

Nhưng mà Hồ Ngọc Duyên lại yêu Tống Dật Hiên như thế.

Thẩm Hạ Lan có thể hiểu tâm trạng hiện tại của Tống Dật Hiên, anh gọi điện thoại cho mình, chắc là trong lòng cũng không dễ chịu.

Tống Hải Đình vừa mới qua đời không lâu, vốn dĩ Tống Dật Hiên đã không có nhiều người thân, nhưng mà bây giờ cốt nhục của mình còn chưa có cơ hội bước đến thế giới này mà đã phải nhìn nó bị mất đi quyền lợi sống.

Là một người chồng, là một người ba, chắc chắn là Tống Dật Hiên rất suy sụp.

Nhưng mà anh ta không thể sụp đổ được.

Bởi vì bây giờ Hồ Ngọc Duyên rất cần anh ta.

Anh ta chỉ có thể cố nén khó chịu mà gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan, làm sao Thẩm Hạ Lan có thể để Tống Dật Hiên bởi vì chuyện của mình mà khó chịu được chứ?
“Anh, chị dâu định làm như thế nào?”
Thẩm Hạ Lan là phụ nữ, cô có thể hiểu được sự khó chịu và đau lòng của phụ nữ.

Tống Dật Hiên không vui, anh ta nói: “Ngọc Duyên biết là không thể giữ lại đứa bé này, bọn anh đã liên lạc với bác sĩ, chỉ có điều là Bạch Tử Đồng sắp sinh, có lẽ không có cách nào làm phẫu thuật, những người khác làm phẫu thuật thì anh không yên tâm cho lắm, dù sao thì Ngọc Duyên vẫn còn trẻ như vậy, anh…”.

 
Chương 2025: 2025: Chương 2022





“Anh, để em gọi điện thoại cho Niệm Vi, cô ấy được gọi là quốc tế nhất đao, mặc dù không thể nói là có kỹ thuật cao về phương diện này, nhưng mà vẫn có thể làm phẫu thuật cho chị dâu.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên thấy cảm kích.

“Thẩm Hạ Lan, cảm ơn em, anh biết là hiện tại em với Diệp Ân Tuấn cũng đang có chuyện phải làm, nếu như không phải là bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không gọi điện thoại cho em, huống hồ gì hiện tại Minh Triết còn đang bị thương, anh…”
“Anh là người một nhà, đừng có nói như vậy, mà em cũng hi vọng chị dâu có thể khỏe mạnh, Niệm Vi đã ra tay, em yên tâm hơn một chút.”
“Cảm ơn em.”
Tống Dật Hiên cúp điện thoại.

Thẩm Hạ Lan cũng không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Niệm Vi, cô nói chuyện của Tống Dật Hiên ra một lần, bên kia nhanh chóng đồng ý.

Sau khi làm xong những chuyện này, cảm xúc của Thẩm Hạ Lan đã ổn định lại.

Không còn ấm ức như lúc nãy nữa, suy nghĩ kỹ một chút, hình như là mình lại mắc bệnh cũ.


Còn nhớ rõ lúc trước khi mà mình hành động một mình, hậu quả sau khi làm cho Diệp Ân Tuấn hôn mê, hình như không được đồng ý cho lắm.

Mình cũng đã nói là sau này có bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hành động một mình, tại sao bây giờ lại làm ra loại chuyện ngu ngốc như thế.

Khó trách Diệp Ân Tuấn sẽ tức giận.

Nếu như lập trường thay đổi, mình có chuyện gì mà lại bị Diệp Ân Tuấn vứt bỏ ở bên ngoài, mình có chấp nhận không đây?
Thẩm Hạ Lan tự hỏi ngược lại mình, cô lập tức có đáp án.

Nhưng mà hiểu là một chuyện, nhớ tới hành động và sự phẫn nộ lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy rất buồn.

Cô biết kể từ khi tiếp xúc với Hoàng kim Cổ, cảm xúc của Diệp Ân Tuấn bị thay đổi rất nhiều, anh làm như vậy là sợ không thể khống chế nổi tâm trạng của mình rồi làm cô bị thương.


Sau khi nghĩ thông suốt nhận định này, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi.

Anh đi mua nước ở đâu vậy chứ?
Sao vẫn còn chưa về?
Hay là anh cho rằng mình vẫn còn đang tức giận, cho nên bây giờ muốn tránh mình?
Thẩm Hạ Lan nghĩ không sai.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn đang ngồi trên bậc thang ở cửa bệnh viện, không thèm để ý đến cái quần chục triệu của mình có bị dơ hay không.

Đã lâu lắm rồi anh không hút thuốc, lúc này, ngồi trên bậc thang, mua một hộp thuốc lá rút một điếu thuốc ra, hít mạnh một hơi.

Nên làm cái gì bây giờ?
Anh không thích mình nổi giận như thế này.

Có hù dọa Thẩm Hạ Lan không đây?
Chắc là bị hù dọa rồi?
Trước kia, anh chưa từng nói chuyện lớn tiếng với cô một lần nào, bây giờ anh lại có thể thô lỗ đẩy cô ra khỏi phòng phẫu thuật như thế..

 
Chương 2026: 2026: Chương 2023





Sau lưng của Diệp Ân Tuấn phát lạnh.

Thiếu chút nữa là hôm nay anh đã ra tay với Thẩm Hạ Lan!
Người này sao có thể là anh được chứ?
Anh cẩn thận đặt Thẩm Hạ Lan trên đầu tim của mình như thế, nhưng mà bây giờ anh đã không khống chế nổi, muốn ra tay với Thẩm Hạ Lan rồi à?
Làm sao bây giờ?
Bản thân như thế này, anh phải làm sao đây?
Diệp Ân Tuấn hung hăng hút thuốc lá, không khỏi bị sặc, ho khan liên tục.

Cảm giác cay xè dường như xông vào trong yết hầu, cay đến nỗi hốc mắt của anh chua xót, có một chất lỏng ấm áp muốn trào ra.

Anh đột nhiên giống như bị điên mà lấy con dao ra, bỗng nhiên lại rạch động mạch cổ tay của mình, trong nháy mắt, dòng máu đỏ tươi phun trào, mà đáy mắt của anh cũng là vẻ điên cuồng liều mạng.

Nếu như máu tươi của anh chính là nguồn suối để tẩm bổ cho Hoàng kim Cổ, vậy thì mình hoàn toàn trút bỏ đi dòng máu này là đã có thể ép Hoàng kim Cổ ra ngoài rồi, đúng không?
Anh nhìn máu tươi đang không ngừng tuôn trào từ cổ tay, mắt không hề chớp mà nhìn chằm chằm, muốn xem xem có con trùng màu vàng nào chui ra từ trong máu tươi.

Anh nhớ lúc Thẩm Hạ Lan bị trúng cổ, Diệp Tranh cũng đã rút máu của Thẩm Hạ Lan.


Nhưng mà máu tươi chảy ra rất nhiều, mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà không nhìn thấy có con trùng nào xuất hiện.

Anh biết, nếu như cứ tiếp tục thì rất có thể là anh sẽ cạn máu mà chết.

Vẻ điên cuồng từ từ thu lại, một tia lý trí kéo anh lại, Diệp Ân Tuấn đột nhiên ý thức được anh không thể chết.

Anh chết rồi thì Thẩm Hạ Lan phải làm sao đây?
Hai người bọn họ là bởi vì cãi nhau nên anh mới đi ra ngoài mua nước, nếu xảy ra chuyện gì đó sẽ làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy áy náy cả đời.

Còn có Diệp Minh Triết.

Con của anh vẫn còn đang sống chết chưa rõ, nếu như anh chết, bọn nhỏ phải làm sao đây?.

Chương mới nhất tại { TRÙMTRUYỆ N.

м E }
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn lướt qua một chút tức giận và ảo não.


Anh nhất định phải nghỉ biện pháp diệt trừ Hoàng kim Cổ mới được, nhưng mà không phải là hiện tại.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng chặn miệng vết thương của mình lại, sau đó nhấc chân đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

“Cầm máu cho tôi, băng bó cho thật kỹ.”
Dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn đã dọa bác sĩ không thể không nghe theo.

Sau khi băng bó kỹ vết thương, lúc này, Diệp Ân Tuấn mới đi ra ngoài mua hai chai nước quay về cửa phòng phẫu thuật.

Ở phía xa xa, anh liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang ngồi trên ghế dài, ánh mắt một lúc cứ nhìn chằm chằm vào phòng phẫu thuật, một lúc cứ nhìn ra hành lang, thẳng cho đến khi Diệp Ân Tuấn xuất hiện, trong mắt của cô mới có hơi thả lỏng và thoải mái.

Quả nhiên là cô quan tâm mình, cô đang đợi mình.

Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia ấm áp.

Lúc nãy làm mình bị thương, e là cũng bởi vì cái tay này đã đẩy Thẩm Hạ Lan.

Không có người nào có thể làm tổn thương Thẩm Hạ Lan, anh cũng không được.

Nghĩ như vậy, Diệp Ân Tuấn cầm chai nước đi đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

“Uống nước đi cho thấm giọng, nếu như cảm thấy còn chưa hết giận, sau khi thấm giọng rồi thì anh để em tiếp tục mắng.”.

 
Chương 2027: 2027: Chương 2024





Lúc này, Diệp Ân Tuấn đã không còn nổi giận và ngang ngược giống như lúc nãy, Thẩm Hạ Lan cũng biết anh làm như vậy có lẽ chỉ là sợ làm tổn thương tới mình, nhưng mà cô lại không thèm phản ứng tới anh.

Người đàn ông này dựa vào cái gì mà cho rằng sau khi anh mắng mình như vậy, mình phải tha thứ cho anh nhanh như vậy?
Thẩm Hạ Lan đưa tay nhận lấy chai nước của Diệp Ân Tuấn đưa cho, nhưng mà không nói chuyện với anh.

Cô mở nắp ra uống một ngụm, nhìn về phía phòng phẫu thuật mà không nói một lời nào, hiển nhiên xem Diệp Ân Tuấn như là người tàng hình.

Diệp Ân Tuấn cười khổ.

Có đôi khi vợ của anh rất đáng yêu, có đôi khi cũng rất cố chấp, chắc có lẽ là bây giờ đang chiến tranh lạnh với anh.

Như thế này cũng tốt, ít nhất sẽ không bởi vì ngôn ngữ kích thích mà làm cho Hoàng kim Cổ trong thân thể của mình xao động một lần nữa.


Diệp Ân Tuấn cũng không giải thích, không nói gì thêm, cứ im lặng ngồi ở đó chờ đợi cùng với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cho là Diệp Ân Tuấn sẽ nói cái gì đó, nhưng mà đợi thật lâu, Diệp Ân Tuấn không nói một câu gì hết, mà cô cũng đã mất đi tâm tư tức giận, dù sao thì con của bọn họ vẫn còn đang ở bên trong.

Lúc bác sĩ mở cửa phòng phẫu thuật ra, Thẩm Hạ Lan đứng phắt dậy.

“Bác sĩ, con trai của tôi như thế nào rồi?”
“Không có gì đáng ngại, cũng may là lệch hướng trái tim mấy xen ti mét, nếu không thì chúng tôi thật sự không có niềm tin để chắc chắn cái gì.

Chỉ là bây giờ sức khỏe có hơi yếu ớt, hiệu quả của thuốc mê vẫn còn chưa qua, còn đang mê man, nhưng mà tỉnh dưỡng một đoạn thời gian là sẽ tốt thôi.”
Bác sĩ thở phào một hơi.

Ông ta không biết Diệp Ân Tuấn, nhưng mà khí thế trên người đàn ông này, cùng với Kình Thiên Minh mà anh mang theo, ông ta biết đến.

Có thể để cho người Kình Thiên Minh bảo vệ như thế, thân phận của người đàn ông này chắc chắn không đơn giản.

Bây giờ con của bọn họ không có chuyện gì, cuối cùng, bác sĩ cũng đã có thể thả lỏng trái tim đang treo cao của mình.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp cho người đón Diệp Minh Triết trở về tổng bộ.

Bây giờ thân phận của bọn họ tương đối nhạy cảm, nếu như Diệp Minh Triết tiếp tục ở bệnh viện, thật sự không thuận tiện cho lắm.


Sau khi trở lại tổng bộ, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện căn phòng ở đây đã được bố trí thành phòng bệnh, các loại thiết bị chữa bệnh đều có, mà Diệp Ân Tuấn thì lập tức gọi Tử Điện trở về.

Thẩm Hạ Lan không biết biệt danh của những người này, Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích.

“Tử Điện là bác sĩ có tay nghề rất tốt, không kém Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng là bao, nhưng mà Tử Điện vẫn không ở trong nước, cậu ta thường ra ngoài, đi đến những nơi nghèo khó, trừ phi có chuyện lớn, trên cơ bản cậu ta sẽ không trở về.

Lúc biết được Minh Triết bị thương, anh đã điện thoại cho cậu ấy, lúc đó cậu ấy đã đặt vé máy bay về đây.

Cho nên, chỉ cần Tử Điện trở về, cho dù Minh Triết có bước một chân vào quỷ môn quan, cậu ấy vẫn có thể cứu người trở lại.

Ở đây, anh chỉ tin Tử Điện.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Cô nghe nói sau khi Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy biết Diệp Tử làm Diệp Minh Triết bị thương, anh không lập tức đến bệnh viện mà là đi xử lý Diệp Tử, ban đầu cô còn cảm thấy Diệp Ân Tuấn không đặt sự an toàn của Minh Triết vào trong lòng, bây giờ xem ra là cô đã nghĩ sai rồi.


Giống như Diệp Ân Tuấn đã nói, thuộc hạ mà anh tin tưởng đã trở về, mà Minh Triết cũng đã được bác sĩ cứu chữa, cho nên anh mới có thể không kiêng dè cái gì mà đối phó với Diệp Tử.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan vẫn không nói chuyện với anh.

Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan đang tức giận, cũng không giải thích gì hết, anh đi xem Diệp Minh Triết một mình.

Sắc mặt của Diệp Minh Triết tái nhợt, nhưng mà hô hấp đều đặn, trông không có gì đáng ngại.

Cũng may là cậu bé không có gì đáng ngại.

Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh biết được Diệp Minh Triết đã trở về, bọn nhỏ vội vàng chạy ra từ trong..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom