Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1988: 1988: Chương 1985





Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan họ có hơi kinh ngạc một chút, nói một cách kính cẩn: “Chào chị dâu.


“Mở cửa đi, tôi vào xem một chút.


Thẩm Hạ Lan gật đầu và bước vào phòng dưới cái nhìn của họ.

Nhan Du vô thức quay đầu lại khi cô nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng khi cô ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, đôi mắt cô ta từ từ tối dần đi và trở nên tuyệt vọng.

“Cô là ai? Cô tới đây để giết tôi à?”
Giọng nói của Nhan Du thuộc về loại con gái nũng nịu, được cưng chiều.

Trước khi nhìn thấy Nhan Du, Thẩm Hạ Lan đã nghĩ rằng Nhan Du là một người phụ nữ quyến rũ, nhưng ngay khi nhìn thấy Nhan Du, Thẩm Hạ Lan đã nhận ra rằng mình đã sai.

Nhan Du có khuôn mặt trái xoan, nét mặt rất thanh tú, các đường nét tuy không nổi bật nhưng lại rất ưa nhìn, thuộc tuýp phụ nữ càng nhìn càng thấy thích.


Trên người cô ấy không có chút khí chất sát nhân và sự lạnh lùng nào, ngược lại lại giống như đứa em gái nhà hàng xóm.

Thẩm Hạ Lan bước đến và ngồi bên cạnh Nhan Du.

Cô phát hiện ra rằng những ngón tay của Nhan Du đang xoắn chặt gấu quần áo mình, các khớp ngón tay của cô đã trở nên trắng bệch.

Cô gái này đang cảm thấy bất an.

Là bởi vì không giết Hạ Tử Thu nên bất an sao?
Hay bất an vì sợ Hạ Tử Thu sẽ chết?
Thần Hạ Lan không hiểu được, thấp giọng nói: “Tử Thu có thể không sống sót được.


“Thật ư?”
Ánh mắt Nhan Du lóe lên.

Mặc dù cô vội cúi đầu xuống, nhưng Thần Hạ Lan vẫn thấy trong mắt cô thoáng qua một chút lo lắng và tội lỗi.


Tội lỗi?
Cô gái này cảm thấy tội lỗi với Hạ Tử Thu?
Thẩm Hạ Lan cũng không biết, cô chỉ trầm giọng hỏi: “Cô và Hạ Tử Thu có ân oán gì?”
“Không, trước đây tôi và anh ấy không hề quen biết.


Câu nói của Nhan Du lại khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ một chút.

“Vậy thì tại sao cô lại giết anh ấy?”
“Tôi có thể nói là bởi vì tôi ngu không?”
Nhan Du cười, nhưng cười rất chua chát.

Đã vài tiếng đồng hồ kể từ khi Hạ Tử Thu được đưa đi cấp cứu, trong đầu cô không ngừng nghĩ đến những lời tuyệt tình mà Hàn Hi Thần nói với cô.

Ngay từ đầu, Hàn Hi Thần chỉ coi trọng khuôn mặt này cô, mọi lời nói ngọt ngào và hứa hẹn của anh ta với cô đều là giả dối.

Anh ta chỉ lợi dụng cô.

Điều buồn cười là cho đến tận ngày hôm nay cô ấy mới hiểu điều này.

Nhan Du thì thầm kể chuyện riêng của mình với Thẩm Hạ Lan.

.

 
Chương 1989: 1989: Chương 1986





Cô biết rằng mình nhất định phải chết, nhưng cô không cam tâm.
Một trái tim gửi gắm sai chỗ khiến chính mình đánh mất bản thân, huống chi giờ tôi còn phải bồi thêm hai mạng người.
Tội lỗi của Nhan Du cô dù xuống âm tào địa phủ cũng không thể gột sạch, nhưng người đàn ông đã lợi dụng cô cũng nên chịu trừng phạt chứ?
Cô hận!
Hận sự tính toán và bồi dưỡng của Hàn Hi Thần.
Hận Hàn Hi Thần đạo đức giả và thất hứa.
Cô nhận ra mình từ đầu đến cuối dường như không hề ghét Hạ Tử Thu.
Cho dù người đàn ông này chiếm lấy thân thể cô, cô hận anh không bằng một góc nỗi hận với Hàn Hi Thần.
Hơn nữa, khi Hạ Tử Thu bị thương, cô có chút áy náy và buồn bã.
Bây giờ biết anh có thể không qua khỏi, Nhan Du cũng không có gì lấn cấn, dù sao, tính mạng của cô sẽ trả lại cho Hạ Tử Thu.
Chỉ là không cam tâm, không cam tâm!
Nhan Du chua xót nói: “Bây giờ tôi hận không thể lóc da lóc thịt của Hàn Hi Thần.

Nếu người đàn ông này không yêu tôi, anh ta không nên lợi dụng tôi.”
” Trên thế giới này không có nhiều điều nên và không nên như vậy.


Nhan Du, anh ta lợi dụng cô vì cô cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Nhan Du cảm thấy hơi xấu hổ.
“Đúng vậy, là do tôi tự nguyện, rất nhiều lần tôi biết mình không xứng với anh ấy nhưng anh ấy nói thích tôi và nói sẽ lấy tôi, thế là tôi tin.

Có thật sự là tin không? Hay là chỉ muốn cho mình một lý do và ám thị thì có lẽ chỉ mình tôi biết thôi.

Quên đi, tôi đã trả hết những gì tôi nợ anh ấy rồi, từ nay về sau, tôi không liên quan gì đến Hàn Hi Thần nữa, tôi được anh ấy nhặt về và rèn luyện, duyên phận này sau chuyện này đã hết, tôi không còn nợ anh ta thứ gì nữa.

Tôi phát hiện tôi chỉ nợ Hạ Tử Thu.

Nhưng nếu anh ấy thật sự chết, tôi sẽ chôn cùng anh ấy, không có gì phải vướng bận.


Tâm trạng của Nhan Du dịu đi rất nhiều.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, và bầu trời đã bị che khuất bởi những đám mây đen.
Từ khi nào bầu trời đầy nắng đã thay đổi?
Giống như tâm trạng của cô lúc này, mờ mịt đến đáng sợ.
Cô ấy chưa đầy hai mươi tuổi và vẫn còn có một cuộc sống tuyệt vời để tận hưởng, nhưng bây giờ cuộc sống của cô ấy sắp kết thúc.
Nhan Du cười khổ, nước mắt rơi từng giọt.
“Tôi sắp chết, nhưng tôi không biết cha mẹ tôi là ai và tôi đến từ đâu.

Thật sự rất buồn.”
Thẩm Hạ Lan không nói gì.
Nhan Du nhất định có mối quan hệ gì đó với Cung Tuyết Dương, đây là trực giác của cô ấy, nhưng có quan hệ gì, chuyện này còn phải điều tra.

Bây giờ nói nhiều cũng vô ích.
Cô nghĩ về những gì Nhan Du nói vừa rồi.
“Điều duy nhất cô nợ là mạng sống của Hạ Tử Thu? Cô không nên chịu trách nhiệm về cái chết của Định sao?”
Nhan Du sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: “Tử Thu cũng nói về Định, nhưng tôi nhớ rõ, lúc đầu khi bỏ chạy tôi không muốn tổn thương người khác, cho nên mới nhắm vào vai hoặc tay.

Bằng cách này, sức mạnh của họ sẽ bị giảm đi, và tôi sẽ có thể thừa cơ lao ra, tôi đã tránh được các vị trí quan trọng của họ, vì vậy cái chết của Định không liên quan gì đến tôi.

“.

 
Chương 1990: 1990: Chương 1987





Lông mày của Thẩm Hạ Lan đột nhiên cau lại.
“Nhưng Định đã chết sau khi bị cô làm bị thương.”
“Tôi không biết tại sao, nhưng tôi vẫn nói như vậy.

Tôi làm thì tôi nhận.

Còn tôi đã không làm thì đừng hòng đổ cho tôi.

Cái chết của Định không liên quan gì đến tôi.

Hạ Tử Thu vì chuyện của Định mà cường bạo tôi, không cho tôi cơ hội hay thời gian để nói.

Sau đó, tôi chìm đắm trong nỗi buồn và sự tức giận, không nghe thấy những gì anh ấy nói.

Khi Hạ Tử Thu bị đưa đi cấp cứu, cuối cùng tôi cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ lại.

Sau khi nghĩ về những gì đã xảy ra trong những ngày này, tôi phát hiện ra rằng tôi không liên quan đến cái chết của Định.

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc giết bất cứ ai! “
Giọng điệu của Nhan Du rất vội vàng, thậm chí có chút lo lắng.

“Cô tin tôi đi, tôi thực sự không giết anh ta! Người duy nhất tôi muốn giết, và người duy nhất tôi giết là Hạ Tử Thu.

Tôi không biết cô là gì của Hạ Tử Thu, nhưng tôi dám thề rằng, những gì tôi đã nói là thật, không có một lời giả dối, nếu nói dối, tôi sẽ bị sét đánh chết, chết không toàn thây.


Lời thề của Nhan Du rõ ràng vang dội.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sự thật trong mắt cô.
Đôi mắt của một người không thể lừa dối người khác.
Nhan Du nói rằng cô ấy không giết Định, vậy tại sao Định lại chết?
Hai lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.
“Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng.

Trong thời gian này, cô cứ ngoan ngoãn ở đây.

Về phần cô sẽ bị xử lý như thế nào, đợi đến khi Hạ Tử Thu tỉnh lại đã.”
Nói xong, Thần Hạ Lan cảm thấy cánh tay của mình đang bị ai đó nắm lấy.
“Không phải cô nói Hạ Tử Thu sẽ chết sao? Hiện tại cô nói hắn tỉnh lại, chẳng lẽ hắn không chết được sao?”
Thẩm Hạ Lan nhìn biểu cảm trong mắt Nhan Du, thì thào: “Cho dù anh ấy chưa chết, cô nghĩ mình có thể sống sao? Cho dù có thể sống, nhưng với tính của Hạ Tử Thu và suy nghĩ của những người anh em khác, cô cho rằng sống tốt hơn chết ư? Nhan Du, cô không phải là một đứa trẻ nữa.

Không có cuộc đời của ai lại tự nhiên là thứ để cô lấy lòng người khác, cho nên tôi không giúp cô được.



Thần Hạ Lan nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nhan Du đột nhiên tỉnh ngộ như thể bị một vật gì đó đập vào đầu.
Những quan niệm sống sai lầm đó, mong muốn tuyệt vọng trở thành nỗi ám ảnh vì Hàn Hi Thần, giờ phút này trở nên thật nực cười, thật dễ tổn thương.
Đúng vậy.
Không có cuộc đời của ai lại tự nhiên là thứ để cô lấy lòng người khác.
Tại sao chuyện đơn giản như vậy mà đến tận hôm nay cô mới hiểu?
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, phải không?
Nhan Du để lại những giọt nước mắt tiếc nuối.
Thẩm Hạ Lan đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của cô, bất giác lắc đầu nói: “Trông cô ấy cho kỹ.

Đừng để cô ấy chết trước khi Hạ Tử Thu tỉnh lại.”
“Vâng, chị dâu.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu và đi về phía Diệp Ân Tuấn.
Không phải cô không có lòng trắc ẩn, nhưng đôi khi lòng trắc ẩn là thứ vô dụng nhất, cô chỉ biết được sự thật này sau khi đi theo Diệp Ân Tuấn.
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, Diệp Ân Tuấn lập tức xua đuổi người của mình, rót cho cô một cốc nước nóng rồi đưa cho cô.
“Thế nào rồi? Có hỏi được gì không?”
“Lượng tin tức tương đối nhiều, nhưng quan trọng nhất là một người tên là Hàn Hi Thần.

Nhan Du đến để ám sát Hạ Tử Thu vì anh ta.

Ân Tuấn, nhắc đến Hàn Hi Thần, em đột nhiên nghĩ đến một người.

Không biết anh còn bất kỳ ấn tượng nào không? “
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ.
“Ai?”.

 
Chương 1991: 1991: Chương 1988





“Hàn Khiếu!”
Lúc Thẩm Hạ Lan nói ra cái tên này, có thể thấy rõ Diệp Ân Tuấn đã sững ra một lúc.

Vẻ mặt anh u ám khó hiểu, cũng không nói gì mà quay người đi thẳng vào trong phòng.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn như vậy, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng có thể hiểu được.

Tuy Hàn Khiếu không có quan hệ gì với anh nhưng Hàn Khiếu từng đối xử rất tốt với thím Trương, hơn nữa hình như hai người còn từng có con chung, thế nên Hàn Hi Thần kia rất có thể là con của Hàn Khiếu.

Nếu thật là thế, vậy Hàn Khiếu chính là anh trai cùng mẹ khác cha với Diệp Ân Tuấn.

Dù là ai cũng không muốn chấp nhận cái kết ấy, đặc biệt là người như Diệp Ân Tuấn thì lại càng không muốn chấp nhận.

Thẩm Hạ Lan không đi theo vào phòng làm phiền Diệp Ân Tuấn, dứt khoát đi thẳng tới bệnh viện.


Tuy Diệp Ân Tuấn đã đến đó rồi nhưng cô vẫn muốn qua xem Hạ Tử Thu bị thương như thế nào.

Đi qua đó, Tô Nam nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì ngây ra một lúc.

“Ai trang điểm cho chị vậy? Không nhìn kỹ thì không nhận ra đâu.”
Tô Nam nói thế làm Thẩm Hạ Lan có hơi hả hê.

“Ừm, tôi cũng thấy vậy, ngày nào soi gương cũng thấy không giống mình.”
“Người của Kình Thiên Minh trang điểm à?”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan không giấu làm gì.

“Hạ Tử Thu sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan vào thẳng chủ đề chính.


Ánh mắt Tô Nam hơi rối rắm, lúc nhìn Thẩm Hạ Lan thì hơi khựng lại rồi mới nói: “Có phải chị đã biết Hạ Tử Thu ở cùng với anh hai từ trước rồi không?”
“Ừ! Ân Tuấn không nói cho anh với anh cả là do không muốn hai người phải xoắn xuýt khó xử vì chuyện này, chứ không có ý khác đâu.”
Thẩm Hạ Lan hiểu được tình cảm giữa bọn họ.

Ngày trước từ khi Hạ Tử Thu rời đi thì không còn tin tức, tất cả mọi người đều muốn tìm tung tích của Hạ Tử Thu, thậm chí bọn họ còn cho rằng Hạ Tử Thu đã chết ở nước ngoài, nhưng bây giờ lại đột ngột phát hiện Hạ Tử Thu được Diệp Ân Tuấn bảo vệ, làm quen cuộc sống nơi biên giới nhiều năm như vậy, nói thật, Tô Nam có chút không tiếp nhận được.

“Anh ấy không nên sống thế này.”
“Cuộc sống thì chẳng ai giống ai cả, phải xem bản thân lựa chọn thế nào, lúc trước Hạ Tử Thu đã chọn con đường này, nếu hai người là anh em thật thì đừng ngăn cản nữa, khi đó Diệp Ân Tuấn cũng có ý này, thay vì bắt anh ta phải sống không bằng chết, chẳng phải sống thành kiểu bản thân anh ta muốn không hơn à?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Tô Nam đờ ra.

.

Tiên Hiệp Hay
Đột nhiên anh ta phát hiện kiến thức của mình so với Thẩm Hạ Lan có hơi ít.

Đúng thật.

Hạ Tử Thu đúng là anh em của bọn họ, cho dù là lập trường không giống nhau, chỉ cần không có xung đột lợi ích thì bọn họ vẫn mãi là anh em..

 
Chương 1992: 1992: Chương 1989





Nhưng Tô Nam cũng phải khâm phục Diệp Ân Tuấn.

Anh biết rõ con đường Hạ Tử Thu chọn là gì nhưng lại không ngăn cản, có thể thấy khi đó sau khi nhận nhiệm vụ rời khỏi quân khu, anh đã có sự thay đổi tâm tính.

Cho nên Diệp Ân Tuấn thật sự không quay về quân khu được nữa.

Cho dù chuyện lúc này có thể giải quyết hoàn mỹ hay không, anh đều không về được.

Trong lòng Tô Nam ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.

“Anh hai quyết tâm rời đi rồi đúng không?”
Mới đầu Thẩm Hạ Lan còn chưa hiểu câu này có ý gì, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng thông suốt.

“Tôi tôn trọng lựa chọn của Ân Tuấn, nếu anh ấy không muốn ở lại quân khu thì mọi người cũng đừng khiến anh ấy phiền lòng nữa.”
“Anh ấy vì chị đấy.”
Tô Nam nhìn Thẩm Hạ Lan nói một cách đầy sâu lắng.


Thẩm Hạ Lan lại lắc đầu nói: “Có lẽ tôi cũng là một phần nguyên nhân, nhưng chắc chắn không phải toàn bộ.

Tô Nam, lúc trước anh cởi bỏ quân trang vì Tử Đồng có hối hận không? Hoặc là bây giờ có hối hận không?”
“Đương nhiên là không.”
Tô Nam nói xong mới thấy mình ba phải.

Đúng vậy.

Ở trên người mình thì sao cũng được, nhưng đến phiên Diệp Ân Tuấn lại thấy là Thẩm Hạ Lan vướng chân Diệp Ân Tuấn là sao?
Từ khi nào anh ta đã mắc phải bệnh chung của rất nhiều đàn ông rồi?
“Xin lỗi chị dâu.”
“Không cần phải xin lỗi, tôi không trách anh.

Nói chuyện chính đi, tóm lại Hạ Tử Thu sao rồi?”.

Đọc truyện tại ~ TRÙM truуện.m E ~
Tô Nam thở dài một hơi nói: “Không được lạc quan cho lắm, miệng vết thương không sâu nhưng mất nhiều máu, hơn nữa ý chí muốn sống của anh ta cũng không mạnh.


Chị biết mà, về mặt y học, nếu bản thân người bệnh không muốn sống nữa thì chúng ta cũng không có cách nào cả.

Bây giờ chỉ có thể níu kéo anh ta như vậy, còn việc bao giờ tỉnh lại thì chúng tôi cũng không biết.”
Thẩm Hạ Lan đã lường trước kết quả này.

“Mấy năm nay không có Cung Tuyết Dương, bản thân anh ấy đã sống như cái xác không hồn, chỉ vì đã hứa với Ân Tuấn nên mới không gục ngã.

Bây giờ có một cô gái quá giống Cung Tuyết Dương ra tay với anh ấy như vậy, có lẽ trong lòng anh ấy cảm thấy là Cung Tuyết Dương đang trừng phạt mình, trừng phạt chuyện năm đó anh ấy không kịp cứu cô ấy.

Cho nên với Hạ Tử Thu, giây phút Nhan Du đâm anh ấy bị thương, máu tươi bắn ra, có lẽ cũng là lúc được giải thoát, áy náy tự trách đối với Cung Tuyết Dương cũng bị nhát đâm ấy xóa bỏ.

Chẳng qua chuyện này cũng khiến anh ấy đánh mất dũng khí lẫn niềm tin sống sót.”
Tô Nam gật đầu tán đồng với lời Thẩm Hạ Lan.

“Đúng vậy, cho nên đây mới là chuyện khó giải quyết nhất.

Nếu bây giờ anh ta còn người để quan tâm thì chắc còn đánh thức được, nhưng bây giờ trong lòng anh ta lại chẳng còn gì vướng bận nữa, mất cả trụ cột tinh thần, chỉ sợ anh ta cứ ngủ mãi như thế, trở thành người thực vật.”
Đây là chuyện mà Tô Nam không muốn thấy nhất.

Người từng oai phong một cõi giờ lại nằm nửa chết nửa sống trên giường, phải dựa vào đường glucose để duy trì dấu hiệu sự sống, đây là một sự nhục mạ, cũng khiến bọn họ bất lực..

 
Chương 1993: 1993: Chương 1990





Thẩm Hạ Lan cũng thấy buồn khổ.

Thời gian cô và Hạ Tử Thu tiếp xúc không dài, nhưng cô biết Hạ Tử Thu là anh em tốt nhất của Diệp Ân Tuấn, bây giờ thành ra như vậy, có lẽ Diệp Ân Tuấn cũng không chịu được.

“Trước mắt không có nguy hiểm tới tính mạng đúng không?”
“Không có, nhưng lại không có ý chí muốn sống.”
Điều này khiến Tô Nam bó tay bó chân.

Toàn bộ ý nghĩa tồn tại của người này cứ như là vì Cung Tuyết Dương, vì chuộc tội.

Dù lúc trước khi Cung Tuyết Dương gặp nạn, không ai oán trách anh ta, nhưng anh ta lại không vượt qua được chính bản thân mình.

Anh ta cảm thấy bản thân là bạn trai của Cung Tuyết Dương nhưng khi Cung Tuyết Dương cần mình nhất lại không thể ở bên cạnh cô ấy, còn khiến cô ấy chết không toàn thây, đó chính là tâm ma của Hạ Tử Thu.


Vì báo thù, vì đền tội mà sống.

Nhưng bây giờ, lúc người phụ nữ tên Nhan Du giống hệt Cung Tuyết Dương đâm dao găm vào ngực anh ta, sự đền tội này cũng tới hồi kết.

Anh ta cảm thấy đã trả hết nợ cho Cung Tuyết Dương, muốn đi theo cô ấy, muốn gặp cô ấy trên cầu Nại Hà, cùng nhau đầu thai chuyển kiếp, hứa hẹn tình duyên một đời.

Cho nên Hạ Tử Thu thật sự không muốn sống nữa.

Thẩm Hạ Lan nhìn Hạ Tử Thu gắn máy hô hấp nằm bên trong cửa kính như đang ngủ, trong lòng hơi hụt hẫng.

Hạ Tử Thu nặng tình, Diệp Ân Tuấn cũng thế.

Cô không dám tưởng tượng, nếu mình có chuyện gì, liệu Diệp Ân Tuấn có biến thành bộ dạng như Hạ Tử Thu hay không?
Không!
Đoán chừng anh sẽ còn ác hơn Hạ Tử Thu, càng tuyệt tình, càng coi trời bằng vung.


Vì trong người anh còn có Hoàng Kim cổ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan hạ giọng nói với Tô Nam: “anh có biết nhiều về cổ độc không?”
“Không nhiều lắm.

Trước đây nhắc tới là do nhiệm vụ yêu cầu, tôi buộc phải nghiên cứu một thời gian ngắn, nhưng thứ đó không phải một sớm một chiều là có thể nghiên cứu hết, rất nhiều người cả đời cũng không thể nắm được râu ria.

Nên về chuyện này tôi cũng chỉ có lòng mà không có sức.”
Lời của Tô Nam khiến trái tim Thẩm Hạ Lan trĩu xuống.

“Vậy không còn cách nào sao? Trong người Ân Tuấn có Hoàng Kim cổ, tôi không biết có ảnh hưởng gì tới cơ thể anh ấy hay không, nhưng hình như tính cách anh ấy thay đổi không ít, bực bội nhiều, thô bạo hơn, nhiều khi chẳng hiểu sao không có gì cũng cáu gắt.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói.

Tô Nam cau mày.

“Tôi từng đề nghị anh ấy đeo ngọc thạch, ít nhiều gì cũng có tác dụng, nhưng nếu muốn xóa bỏ Hoàng Kim cổ trong người thì e là phải tìm người hạ cổ mới được.”
Nghe Tô Nam nói vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ra luôn..

 
Chương 1994: 1994: Chương 1991





Cổ là do người của Trương Gia Trại hạ, cho dù bọn họ là tiền bối hay hậu bối, buộc phải dùng người mà Trương Gia Trại đưa đến.

Nên mới nói, quan hệ của Diệp Ân Tuấn và Trương Gia Trại đúng là cắt không nổi, càng gỡ càng rối.

“Ai trong Trương Gia Trại cũng điều khiển được cổ à?”
“Chắc là vậy, nếu không năm đó bọn họ cũng không gặp họa sát thân.”
Lời nói của Tô Nam khiến Thẩm Hạ Lan vội quay đầu lại.

“Anh biết gì đúng không? Anh biết những gì về chuyện Trương Gia Trại bị giết năm đó?”
“Cũng không nhiều lắm, chuyện này bị che giấu như tuyệt mật, chẳng mấy ai biết, tôi cũng chỉ vô tình biết được một ít chuyện, hình như có liên quan tới chuyện người của bọn họ điều khiển cổ năm đó, còn rốt cuộc chuyện là thế nào thì tôi không rõ lắm, cũng không điều tra.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Tô Nam, từ ánh mắt anh ta thấy được anh ta không nói dối, nhưng rốt cuộc là bí mật gì mà lại không ai được biết?
“Hồ sơ tuyệt mật này chắc cũng được đưa lên đúng không? Nếu vậy chúng ta chỉ cần có máy tính và kỹ thuật vượt trội là sẽ xâm nhập xem được đúng không?”

Tô Nam lắc đầu nói: “Chuyện này không được đưa lên.”
“Sao lại thế?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.

Nếu không đưa lên thì sao lại điều động nhiều người đi diệt Trương Gia Trại như vậy được?
Không có văn kiện lẫn mệnh lệnh của bên trên, sao người phía dưới có thể chấp hành?
Nhưng Tô Nam không phải người nói dối, cũng không cần phải nói dối Thẩm Hạ Lan nên mới càng khiến cô kinh ngạc.

Tô Nam lắc đầu nói: “Tôi cũng không rõ lắm, năm đó tôi mới bao nhiêu tuổi chứ? Thậm chí còn chẳng biết tôi đã sinh ra chưa nữa, nếu chị muốn biết chuyện này thì có thể đi hỏi ông ngoại chị đi, nhưng bây giờ ông ngoại chị bị giam lỏng rồi.”
“Anh nói sao? Ông tôi không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan lập tức lo lắng.

Lúc trước cô còn nghi ngờ là ông ngoại tìm tới mật báo nên mới khiến Diệp Ân Tuấn gặp phải cảnh khó xử như vậy, nhưng bây giờ Tô Nam lại nói ông cụ bị giam lỏng rồi.


Thẩm Hạ Lan lo lắng không yên.

Tô Nam vội nói: “Chị yên tâm đi, ông ấy không sao đâu, chỉ là bị hạn chế tự do thân thể thôi, còn ăn mặc chi phí vẫn tốt, tôi nghĩ chắc là sợ ông ấy liên lạc với mọi người.

Tóm lại chuyện này là sao thì tôi cũng rất tò mò.

Chị cứ yên tâm, nếu có thời gian tôi sẽ đi nhờ vả quan hệ điều tra thử, cho dù không thể giúp gì nhưng vẫn có thể đảm bảo an toàn thân thể cho ông cụ!”
“Cảm ơn anh nhé Tô Nam.”
Thẩm Hạ Lan vui mừng gật đầu một cái.

Cô quay người muốn về thì lại nghe Tô Nam nói tiếp: “Trước đây anh hai bảo tôi điều tra phần tử khủng bố từng bắt con gái lớn của ông ngoại chị đi, hai hôm nay bên này đã có chút tin tức rồi, chờ tôi về sắp xếp lại rồi gửi cho hai người.”
“Có tin tức rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan có chút kích động.

Chuyện này đã quấy nhiễu ông cụ Tiêu cả đời rồi, nếu như bây giờ vẫn không thể tìm ra hung thủ năm đó thì có lẽ lúc ông ấy mất đi, xuống dưới suối vàng cũng không biết phải làm sao đối mặt với bà ngoại..

 
Chương 1995: 1995: Chương 1992





Tô Nam gật đầu nói: “Vâng, có tin tức rồi, nghe nói năm đó là một kẻ lang thang làm, còn bản thân kẻ lang thang này có phải phần tử khủng bố hay không thì vẫn cần xác nhận.”
Thẩm Hạ Lan nghe vậy hơi nhíu mày.

Kẻ lang thang?
Kẻ lang thang với ông cụ Tiêu không thù không oán, sao lại tham dự vào? Sợ rằng đây là một thủ pháp che mắt.

Nhưng nếu đã có một chút tin tức, vậy thì cách sự thật mà bọn họ muốn biết có phải không còn xa nữa không?
Thẩm Hạ Lan không giấu được sự kích động.

Tô Nam cũng vui vẻ.

Chuyện này năm đó gây chấn động không nhỏ, hơn nữa cụ Tiêu còn là người mà anh ta kính trọng nhất, đương nhiên anh ta hy vọng có thể làm được điều gì đó cho ông ấy.

Nếu như anh hùng trung thành với nước mà không có lấy một sự an ủi của người thân trong gia đình, thì biết bao người dân trong lòng sẽ lạnh lòng chứ.

“Tôi sẽ khẩn trương điều tra chuyện này.


Chị cứ yên tâm đi, phía bên anh hai hi vọng chị dâu chăm sóc nhiều hơn.”
“Tôi biết rồi, anh ấy là chồng của tôi.”
Thẩm Hạ Lan vẫn luôn cười nhạt.

Lúc này Tô Nam mới nhận ra bản thân trước đây đã hiểu sai về Thẩm Hạ Lan.

Anh ta nhìn mọi chuyện dưới góc độ của Diệp Ân Tuấn, giờ nghĩ lại thì Thẩm Hạ Lan đã vì Diệp Ân Tuấn mà từ bỏ những gì chứ?
Những thứ cô từ bỏ e là còn nhiều hơn Diệp Ân Tuấn nữa.

“Chị dâu, tôi xin lỗi.”
Lời xin lỗi của Tô Nam là chân thành, trái lại khiến Thẩm Hạ Lan bối rối.

“Sao vô duyên vô cớ xin lỗi thế?”
Tô Nam chỉ cười, nhưng trong nụ cười đã phảng phất thêm một chút thoải mái và thấu hiểu.


.

Ngôn Tình Hay
“Không có gì, chị cứ coi như tôi bị động kinh đi.”
Nói xong, Tô Nam nhấc chân đi về phòng Hạ Tử Thu.

Thẩm Hạ Lan không hiểu ý trong lời của Tô Nam, nhưng cô có thể cảm nhận được ý tốt của Tô Nam, cũng đành phải cười, sau đó quay về Kình Thiên Minh.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đi, Diệp Ân Tuấn bình tĩnh lại, lúc đi ra thì không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nữa, anh liền có chút bối rối.

Có phải thái độ vừa rồi của chính anh không tốt, khiến Thẩm Hạ Lan giận rồi không?
Cô đi đâu rồi chứ?
Rời khỏi anh sao?
Diệp Ân Tuấn vội vàng tìm kiếm.

“Nhìn thấy chị dâu mấy cậu đâu rồi không?”
Con ngươi của Diệp Ân Tuấn có chút đỏ tươi, sự cọc cằn khiến người ta không khỏi rùng mình.

“Hình như chị dâu đến bệnh viện thăm anh Thu rồi.”
Có một tên đàn em nói trong nơm nớp lo sợ..

 
Chương 1996: 1996: Chương 1993





Diệp Ân Tuấn nhíu mày, muốn nhanh chóng ra ngoài, lại nhìn thấy Thẩm Hạ Lan từ trên xe xuống, đã trở về rồi.

“Em đi đâu thế?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ra đón, con ngươi đỏ tươi kia mang theo một chút tủi thân, điều này khiến Thẩm Hạ Lan ngây người ra.

“Anh đây là sao thế?”
“Sau này không cho vứt anh lại một mình lén bỏ chạy nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày nói, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, mặc kệ bên cạnh có bao nhiêu người nhìn, anh chỉ cảm thấy cái khoảnh khắc ôm Thẩm Hạ Lan, tâm trạng cáu gắt cọc cằn lập tức lắng xuống, cảm giác bất an cũng dần dần tan biến.

Thẩm Hạ Lan vỗ nhẹ lưng Diệp Ân Tuấn.

Từ sau khi bị hạ độc Hoàng Kim cổ lên người thì dường như không có cảm giác an toàn lắm, rất dễ cáu kỉnh.

Cô không biết hiện tượng này có tốt không, chỉ biết Diệp Ân Tuấn càng ngày càng dính lấy mình.


“Em đến bệnh viện thăm Hạ Tử Thu, không phải bây giờ em đã về rồi sao?”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng trả lời, lại tham lam ngửi mùi thơm trên tóc của cô, khẽ nói: “Anh đói rồi.

Em không ở đây, chẳng có ai ăn cơm với anh cả.”
Thẩm Hạ Lan ngay lập tức có chút muốn cười.

Cái cớ này cũng thật là vụng về.

“Được, em cũng đói rồi, anh ăn với em chút gì đó đi.”
“Vậy được thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói có chút miễn cưỡng, nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

Anh liếc nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, phát hiện cô đang cười mình, có vẻ như không giận, lúc này mới hỏi: “Sao em đi lâu thế?”
“Em nghĩ anh cần thời gian dài để cảm xúc của mình bình tĩnh lại.”
Thẩm Hạ Lan nhướng mày.


Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Không phải anh cố ý không để ý đến em đâu, đột nhiên anh…”
“Em hiểu.

Mặc kệ Hàn Khiếu là loại người gì, Hàn Hi Thần có lẽ là người mà anh không muốn chạm mặt nhất, nhưng bây giờ người này không những làm anh em của anh bị thương, thậm chí còn có thể cạy góc tường của anh, anh vẫn không đối mặt sao?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn thực ra trong lòng rất bài xích người có quan hệ huyết thống với mình, dù sao những người này đều không tạo ấn tượng tốt với anh, thậm chí đều yêu cầu đòi hỏi anh, nên khi nghe Hàn Hi Thần có thể là con trai Hàn Khiếu thì anh mới phản ứng mạnh như vậy.

Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

“Những người thân trên quan hệ huyết thống đó cũng không có ý tốt với anh, tại sao anh phải đối tốt với bọn họ? Nếu như Hàn Hi Thần thật sự là con trai của Hàn Khiếu, muốn có được gì từ anh, anh sẽ không nhân nhượng.

Chuyện của Tử Thu anh đã cho người đi điều tra.

Chắc sẽ sớm có tin tức thôi.

Không phải em đói rồi sao? Đi ăn nào.”
Ngữ điệu cuối cùng của Diệp Ân Tuấn rất nhanh.

Đối với anh, chỉ cần Thẩm Hạ Lan trở về, chỉ cần Thẩm Hạ Lan ở đây, những người khác liên quan gì đến anh nữa chứ?.

 
Chương 1997: 1997: Chương 1994


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Anh không cứu được cái thứ chết tiệt kia, nợ anh cũng chắc chắn sẽ không buông tha, còn huyết thống gì đó chẳng qua cũng chỉ là rác rưởi!
Từ khi sinh ra đến giờ, những gì mà những người cùng huyết thống đã làm với anh, anh vẫn nhớ như in.

Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn bây giờ trong lòng đã thay đổi hoàn toàn, khi nghe nói Hàn Hi Thần có thể là con trai của Hàn Khiếu, anh phiền não không phải vì rối rắm người đó có phải anh em của mình không, mà trong lòng lại đột nhiên xuất hiện ý định giết người, khiến anh không khống chế được bản thân, anh sợ làm tổn thương Thẩm Hạ Lan mới trốn ở trong phòng.

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.

Hai người đến nhà ăn, đã có người nấu xong đồ ăn, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ăn được một lát, thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Món này ngon, em thử xem.”

“Món này cũng không tệ, em nhất định sẽ thích.”
“Này, món này là đặc sản ở đây, chỗ khác không ăn được đâu.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa gắp thức ăn vào chén của Thẩm Hạ Lan, không bao lâu sau, đồ ăn trong chén Thẩm Hạ Lan đã đầy như ngọn núi nhỏ.

Thẩm Hạ Lan có chút không nói nên lời.

Anh nói đói mà thế này sao?
“Em sắp ăn không nổi rồi!”
Trong giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang một chút hờn dỗi.


Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không sao, ăn không hết thì anh ăn.”
Lời nói này ngay lập tức khiến khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan có chút nóng lên.

Người đàn ông này thật là…
Cô lắc đầu, cúi đầu bắt đầu đấu tranh với thức ăn.

Diệp Ân Tuấn một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Thẩm Hạ Lan ăn, không tự chủ được mà khẽ cong môi lên.

Người phụ nữ của anh đẹp thật, ngay cả ăn cũng đẹp như thế.

Diệp Ân Tuấn đang tự nói thầm với chính mình.

Những lúc thế này, không ai dám vào quấy rầy thời gian ở cùng nhau của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 1998: 1998: Chương 1995





Vừa nãy không thấy Thẩm Hạ Lan nữa, sự nóng nảy và ý định giết người trong đáy mắt Diệp Ân Tuấn vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết, người có thể trấn áp hơi thở đáng sợ của Diệp Ân Tuấn chính là chị dâu trước mặt đây, bọn họ đương nhiên là phải nâng niu rồi.

Thẩm Hạ Lan liều mạng ăn cũng không ăn hết, có chút lo lắng nhìn chén của mình, ngay sau đó liền bị một đôi tay mảnh khảnh lấy đi.

Cô hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ăn thức ăn thừa của mình, lúc này có chút gấp chộp lấy.

“Có rất nhiều thức ăn, anh ăn phần thừa của em làm gì? Anh mau bỏ xuống đi.”
Diệp Ân Tuấn lại cắn hai ba miếng ăn hết, cười nói: “Ngon quá.”
Nụ cười rạng rỡ đó khiến con ngươi Thẩm Hạ Lan có chút nóng lên.

Đứa con cưng của trời này, từ lúc nào lại ở trước mặt cô nhỏ bé như thế chứ?
“Diệp Ân Tuấn, anh còn cần hình tượng của mình nữa không đấy hả?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút nghẹn ngào.


Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Không cần phải để ý đến chuyện này, chúng ta sống vui vẻ là được rồi.”
Nói xong anh nắm tay của Thẩm Hạ Lan nói: “Ra ngoài đi dạo cho tiêu thức ăn đi!”
Anh đã nói như thế rồi, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói gì chứ?
Hai người đi đến sau vườn hoa.

Ở đây không có hoa gì, ngoài núi giả và ao nhân tạo ra, ngay cả cá cũng không có.

Thẩm Hạ Lan thở dài nói: “Hạ Tử Thu đã sống những ngày tháng như thế nào? Anh nhìn cái vườn hoa này đi, không có hoa thì thôi đi, ngay cả mặt ao cũng trong veo.

Có thể thấy người này ngày thường chẳng có gì giải trí.”
“Cung Tuyết Dương chết, mang theo cả hy vọng sống của anh ta đi rồi.

Có thể sống như cái xác không hồn bao nhiêu năm như thế, đã xem như là làm khó anh ta rồi.


Bây giờ em vẫn chỉ mong anh ta sống thoải mái sao? Ở đây giống như nội tâm của anh ta vậy, hoang vắng một mảng, không chút sức sống.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút nặng nề.

Cô cầm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Dù sau này em có xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không được sống thế này, nghe rõ chưa?”
Đây là sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nhìn thấy sự lo lắng đó trong đáy mắt của cô, đành phải gật đầu nói: “Được.”
Thực ra trong lòng anh lại tự thì thầm: “Trên đời này nếu không có em nữa, anh sống còn có ý nghĩa gì? Hạ Tử Thu là vì ân tình của anh mà sống như cái xác không hồn, mà Diệp Ân Tuấn anh lại không nợ ai, nếu Thẩm Hạ Lan thật sự có một ngày có bất trắc, anh chắc chắn sẽ không sống tạm bợ!”
Chỉ là lời này, Diệp Ân Tuấn không nói, cũng không dám nói, sợ Thẩm Hạ Lan khóc cho anh xem.

Có những lời nói ra cũng vô ích, tốt hơn hết là đừng nói gì cả.

Thẩm Hạ Lan luôn thấy Diệp Ân Tuấn trả lời quá thoải mái, không nhịn được nhìn anh một cái.

“Anh thề đi, nếu một ngày em gặp phải bất trắc, anh phải sống thật tốt, sống thêm cả phần của em nữa.”
Cơ thể của Diệp Ân Tuấn bỗng run rẩy, đột nhiên cười tà mị nói: “Em nghĩ gì vậy chứ, đang mơ đấy à, thế gian khó khăn như vậy, em lại muốn để anh một mình ở đây bị dày vò sao? Hửm? Sao em có thể nhẫn tâm hả!”
Đang nói, Diệp Ân Tuấn đưa tay về phía Thẩm Hạ Lan.

“Đừng có giỡn!”.

 
Chương 1999: 1999: Chương 1996





Thẩm Hạ Lan không thể chịu được Diệp Ân Tuấn chọc lét mình, lập tức nhảy lên bỏ chạy.

“Chạy đi đâu!”
Diệp Ân Tuấn đuổi theo, được một lúc thì cả hai chạy lên như những đứa trẻ, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập khu vườn sau, khiến mọi người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Nhan Du nhìn qua cửa sổ sát đất thấy đôi nam nữ đang chạy đùa bên ngoài kia, trong lòng không khỏi có chút ghen tị.

Đây mới là diện mạo ban đầu của tình yêu.

Nhưng tình yêu của cô ta đã biến dạng thành dáng vẻ gì rồi?
Những tưởng sau những nỗ lực của bản thân thì cô ta sẽ có được tình yêu như mong muốn, nhưng giờ cô ta mới nhận ra mình thật ngây thơ.

Nhan Du nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên ngoài, không thể không nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng của Hạ Tử Thu.

Người đàn ông đó không biết bây giờ ra sao rồi.


Chảy nhiều máu như vậy, chắc vẫn còn sống chứ.

Nhan Du không chắc nữa.

Sẽ không có ai ở đây đến nói chuyện với cô ta, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan.

Người của Hạ Tử Thu đều ở bên ngoài, cô ta có thể nhìn thấy trong mắt họ sự thù ghét và căm hận mình.

Trong mắt họ, cô ta nhất định là một người tội ác tày trời.

Nhan Du cười khổ.

Rốt cuộc cô ta đã sống thành bộ dạng gì rồi.

Máu trên tay đã được lau sạch, nhưng cô ta vẫn không dám nhắm mắt.


Chỉ cần nhắm mắt lại, Nhan Du liền nhìn thấy đôi mắt được giải thoát của Hạ Tử Thu, nhìn thấy rất nhiều máu bao quanh cô, sắp nghẹt thở tới nơi.

Hóa ra giết người là một cảm giác khó khăn như vậy.

Thẩm Hạ Lan dường như nhận ra có người đang nhìn mình, cô quay đầu lại, nhìn bóng người trước cửa sổ sát đất kia, đột nhiên không biết nên nói gì.

Diệp Ân Tuấn nhìn theo ánh mắt của cô, bình thản nói: “Mỗi người đều có cách sống riêng của mình, chúng ta không thể xen vào.”
“Em biết, chỉ là cảm thấy có chút khó chịu.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu, nắm tay Diệp Ân Tuấn đi một lát, sau đó quay về phòng.

Đã có tin tức từ bọn trẻ, chúng đang chơi rất vui.

Nhìn video và hình ảnh của thuộc hạ gửi về, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Thật ghen tị với bọn trẻ, có thể vô ưu vô lo như vậy.

Đợi lớn thêm tí nữa thì sẽ có nhiều chuyện phiền não.”
“Con cháu có phúc của con cháu, em nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hạ Lan, kêu người tăng nhiệt độ lò sưởi lên rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan ở gần Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu như sau này anh về hưu, chúng ta tới đây ẩn cư được không?”
“Em nói gì, anh nghe theo đó.”.

 
Chương 2000: 2000: Chương 1997





Câu trả lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không chê vào đâu được.

Hai người lại nói chuyện yêu đương một hồi, bên ngoài có tin tức truyền đến.

“Đại ca, đã điều tra kĩ rồi, cha của Hàn Hi Thần là Hàn Khiếu, còn người mẹ thì không rõ.

Những năm này đều sống ở nước ngoài, nghe nói có chút thực lực.

Anh ta có một nhóm sát thủ, xưng là Mị Ảnh, có thể nhận đơn làm ăn.

Chỉ cần trả nổi tiền, không có người nào họ không giết được, nhưng mấy năm gần đây đã tiết chế lại rất nhiều.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

Hàn Khiếu!
Đúng là một cái tên lâu lắm chưa nghe qua rồi.

Nếu không phải Thẩm Hạ Lan nhắc nhở, có lẽ anh cũng không nhớ tới cái tên này.


Không biết mẹ là ai?
Đó là bởi vì Hàn Khiếu không nói cho Hàn Hi Thần biết mẹ của anh ta là ai sao?
Diệp Ân Tuấn lại nghĩ đến thím Trương.

Nhớ lại kí ức cổ và hoàng kim cổ trong cơ thể, mặt anh tối sầm lại vài phần.

Hàn Khiếu là người của Trương Gia Trại sao?
Có lẽ là không phải.

Tuy nhiên, ông ta từng có tình cảm với thím Trương, hơn nữa còn sinh ra một người con trai.

Vậy tại sao thím Trương lại không hạ kí ức cổ cho Hàn Hi Thần?
Hoặc là nói tại sao không tính kế Hàn Hi Thần?
Quả nhiên đứa con cùng với người yêu của mình thì quý giá hơn sao?
Trong lòng Diệp Ân Tuấn nổi lên ý muốn giết người, gần như không khống chế được nữa.

Anh muốn giết người!
Hận không thể bây giờ đi gặp tên Hàn Hi Thần đó, bây giờ giết chết anh ta!

Một đôi tay nhỏ ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của anh.

Sự giết chóc và cáu kỉnh của Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Thẩm Hạ Lan, khẽ cau mày.

“Em muốn nói gì?”
“Anh muốn em nói gì?”
Sự thay đổi cảm xúc bây giờ của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan có thể rõ ràng cảm nhận được.

Ngay lúc đó, cô gần như sợ chết khiếp.

Tình trạng như vậy của Diệp Ân Tuấn khi nào mới tốt hơn đây?
Cô thực sự sợ hãi.

Sợ rằng một ngày nào đó không ở bên cạnh anh, Diệp Ân Tuấn không kiềm chế được cảm xúc của mình sẽ làm ra những chuyện không thể cứu vãn.

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mềm mại, điều này ngay lập tức khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy chút thất vọng.

Anh thực sự muốn cãi nhau, ý định trút giận khó có thể dập tắt, nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Hạ Lan giống như một đôi bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa nắn trái tim đang điên cuồng của anh, khiến anh bất giác cau mày lại buồn bực nói: “Anh không muốn nghe gì cả.”
“Vậy em sẽ không nói gì cả.

Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”.

 
Chương 2001: 2001: Chương 1998





“Vừa mới đi về, em không mệt sao?”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan có ý tốt, nhưng cơn tức giận không thể trút bỏ vẫn khiến anh có giọng điệu không hay.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn bây giờ giống như một đứa trẻ, không khỏi mỉm cười nói: “Anh bây giờ thật đáng yêu.”
“Phụ nữ, đừng nói đàn ông dễ thương, đó là sự xúc phạm với đàn ông.”
Diệp Ân Tuấn thành công bị Thẩm Hạ Lan chuyển qua đề tài khác, cảm xúc cũng thay đổi theo.

“Được được được, không đáng yêu, đẹp trai có được không? Người đàn ông của em là đẹp trai nhất.”
“Hứ, cái này còn cần em nói sao.

Anh không đẹp trai em chịu gả cho anh sao?”
Diệp Ân Tuấn ngạo mạn nói.

Thuộc hạ có chút sững sờ.


Đây là tình huống gì vậy?
Thẩm Hạ Lan nháy mắt với cậu ta, thuộc hạ nhanh chóng lui ra ngoài, trong lòng lại cảm thấy có chị dâu ở đây, thật tốt.

Diệp Ân Tuấn không phải không biết thuộc hạ rời đi, chỉ là Thẩm Hạ Lan không muốn cậu ta ở đây, vậy thì rời đi đi.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đúng đúng đúng, anh đẹp trai nhất, vậy thì anh chàng đẹp trai nhất, bây giờ chúng ta làm gì đây?”
“Hay là lăn lộn ở trên giường?”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này bây giờ đúng là tên sói ăn không no mà.

Diệp Ân Tuấn cười vui vẻ.

Đúng lúc này, thuộc hạ vừa rời đi đã quay lại.


Nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Diệp Ân Tuấn, cậu ta thật sự khóc không ra nước mắt.

Cậu ta cũng không muốn quay lại đâu, nhưng mà đám anh em bên ngoài đáng ghét quá đi, giày vò mỗi cậu ta.

“Đại ca, còn có chuyện này nữa.”
“Nói.”
Giọng nói Diệp Ân Tuấn có chút lạnh lùng.

Thuộc hạ chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã tìm ra nguyên nhân cái chết của Định.”
“Do Nhan Du làm sao?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến thuộc hạ nhanh chóng lắc đầu.

“Nơi Nhan Du ra tay với Định không đủ để lấy mạng, chỉ khiến Định tạm thời không thể cử động cánh tay.

Bác sĩ pháp y vừa khám nghiệm tử thi, nói rằng Định chết vì xuất huyết cấp tính ở động mạch cổ.

Chúng em đã lấy đoạn video camera giám sát, Nhan Du không hề ra tay vào cổ Định, vì vậy chỗ của chúng ta có người khác lẻn vào.”
“Hử?”
Khí tức sát ý của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lan tràn..

 
Chương 2002: 2002: Chương 1999





“Kình Thiên Minh là nơi gì chứ? Vậy mà để sát thủ bên ngoài nói vào là vào? Các cậu đều ăn chay sao? Hay là mấy năm nay đi theo Tử Thu đều là Tử Thu bảo vệ các cậu?”
Thuộc hạ cảm thấy lạnh gáy.

Đại ca Diệp này đúng là khiến người ta cảm thấy áp bức mà.

“Không phải đâu, chúng em cũng đã tìm kiếm rất nhiều video, nhưng người này có vẻ rất quen thuộc với cách bố trí ở đây, đều đi trong góc chết của camera.

Chúng em chỉ có thể thấy đó là một người phụ nữ, thân hình khá giống với Nhan Du, nhưng mà có điểm này, đó là một người phụ đang mang thai.”
Thẩm Hạ Lan sững sờ trước những lời nói của người thuộc hạ.

“Người phụ nữ có thai?”
“Đúng vậy, đây là một góc nghiêng do camera ghi lại, cái bụng này rõ ràng đang ở tháng thứ 5 thứ 6.”
Thuộc hạ run rẩy đưa đoạn video lên.

Chỉ là một góc nghiêng đã khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thay đổi sắc mặt.


“Tử? Sao lại là cô ta? Cô ta không phải đang ở nhà tù quốc tế sao?”
Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên.

Cô vẫn còn nhớ Diệp Ân Tuấn nói qua, hệ thống an ninh của nhà tù quốc tế rất tốt, ai đã đi vào cũng không ra được, nhưng cái góc nghiêng của người này rõ ràng là Tử mà!
Hơn nữa dựa trên ngày tháng Tử mang thai, có lẽ cũng đang vào tháng thứ 5 thứ 6.

Kể từ khi năm ngoái Triệu Ninh nói muốn đi thăm Tử, đến bây giờ cũng không có tin tức gì, chẳng lẽ là Triệu Ninh giúp Tử rời khỏi nhà tù quốc tế.

“Không phải Triệu Ninh.”
Diệp Ân Tuấn dường như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, nói nhỏ: “Triệu Ninh không có đủ sức mạnh tài chính đó, dù có bán mình đi chăng nữa anh ta cũng không thể đưa Tử ra ngoài.

Trừ phi Vu Phong ra tay.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mấy ngày nay không nghĩ đến nhân vật Vu Phong này, cũng không thèm nghĩ tới, dù sao cũng không rõ tình hình trong nước T, cũng không biết Vu Phong đang ra sao.

Bây giờ Tử xuất hiện, sự việc này khiến Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.


“Em gọi điện cho Triệu Ninh thử.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì, mặc cho Thẩm Hạ Lan gọi cho Triệu Ninh, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh tắt máy.

Kết quả như vậy Diệp Ân Tuấn cũng đã đoán được đôi chút.

Anh trực tiếp gọi điện đến nhà tù quốc tế.

“Tôi là Diệp Ân Tuấn, tôi muốn biết Diệp Tử sao rời khỏi nhà tù quốc tế được, tôi nhớ mình đã đưa không ít tiền.

Kiều Chí Kỳ.

Không ai biết tên của người tạo ra nhà tù quốc tế, nhưng lúc này Diệp Ân Tuấn đã hét to tên của đối phương, chứng tỏ đã điều tra rõ ràng gia thế và thân phận của bên kia, điều này khiến Kiều Chí Kỳ toát mồ hôi lạnh.

“Sao anh biết tên tôi?”
“Những gì tôi muốn biết đương nhiên biết được, nhưng nhà tù quốc tế của các anh đã vi phạm hợp đồng.

Kiều Chí Kỳ, anh nói nếu tôi công bố danh tính của anh cho công chúng, anh nghĩ nhà tù quốc tế của anh có thể chống đỡ nổi bao lâu?”
Có một chút lạnh lùng và tàn nhẫn trong giọng nói của Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 2003: 2003: Chương 2000





Kiều Chí Kỳ nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: “Diệp Tử không phải do chúng tôi thả đi, nói chính xác hơn, người phụ nữ này khá tàn nhẫn.

Cô ta đã kêu chồng đến gặp cô ta, lúc ở trong phòng tiếp khách, cô ta đã dùng một cái thìa đâm vào động mạch cổ của chồng, rồi cởi quần áo của chồng.

Rất xin lỗi, chúng tôi đã tính sai thân thủ của cô ta, tưởng cô ta là phụ nữ nên không đề phòng, hôm đó tình cờ là ngày chúng tôi họp, cho nên không có nhiều người canh giữ, đã cho cô ta cơ hội.

Lúc chúng tôi phát hiện ra, người đàn ông sắp chết đến nơi, không còn cách nào khác, nếu như người của anh chết ở chỗ tôi, tôi gánh vác không nỗi, cho nên chúng tôi vẫn đang cấp cứu người đàn ông đó, đương nhiên cũng phái người đi tìm Diệp Tử, nhưng mà người phụ nữ hình như có người tiếp ứng bên ngoài, cô ta vừa đi khỏi đã có người dùng máy bay tư nhân đón đi rồi.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút tối lại.

“Triệu Ninh chết rồi?”
Thuộc hạ chỉ cảm thấy toàn thân như có dao đang bay, vội vàng nuốt nước bọt không dám lên tiếng, lui về phía sau hai bước.


Kiều Chí Kỳ có thể cảm nhận được sát khí của Diệp Ân Tuấn qua đường dây điện thoại, nhanh chóng nói: “Không phải, chúng tôi đang cứu chữa, nhưng mà không lạc quan mấy, mất máu quá nhiều, đã cứu được anh ta, trạng thái tinh thần không tốt lắm, nếu như có thể, Sếp Diệp vẫn là đón người về sớm đi.”
Nếu Triệu Ninh chết trong nhà tù quốc tế, Kiều Chí Kỳ thực sự không thể tưởng tượng được hậu quả của mình sẽ như thế nào.

Diệp Ân Tuấn chế nhạo nói: “Người tôi muốn giam cầm, các anh để chạy mất, người đi đến thăm tù, suýt chút nữa đã chết ở chỗ của các anh, bây giờ các anh hay thật đấy, kêu tôi đón người về coi như chưa xảy ra chuyện gì? Các anh có biết sau khi Diệp Tử ra ngoài đã làm bị thương người anh em cao cấp nhất của tôi, người anh em của tôi bây giờ còn chưa biết sống chết ra sao.

Kiều Chí Kỳ, tôi thấy nhà tù quốc tế của anh không muốn tiếp tục mở nữa rồi.”
Sau khi nói xong, sắc mặt của Kiều Chí Kỳ không tốt lắm.

Diệp Ân Tuấn giàu có, Kiều Chí Kỳ không biết có bao nhiêu tiền, nhưng anh biết không thể đắc tội người này, nhưng bây giờ cảm giác bị người này chỉ thẳng mặt mắng cực kì khó chịu.

Con người đều có giới hạn, hơn nữa những năm qua những người cầu xin nhà tù quốc tế cũng không ít, Kiều Chí Kỳ có bao giờ chịu qua sự mắng chửi như vậy, lạnh lùng nói: “Sếp Diệp, anh đang uy hiếp tôi?”
“Anh có thể đợi thử 5 phút.”
Diệp Ân Tuấn nói xong cúp điện thoại.


Anh không nói gì, trực tiếp yêu cầu thuộc hạ lấy một chiếc laptop tới, ngón tay nhanh chóng chuyển mã.

Không mất bao lâu đã vào được hệ thống dữ liệu của nhà tù quốc tế.

Gần như cùng lúc, thông tin một số quản giáo của nhà tù quốc tế được công bố hoàn toàn trên danh sách những nhân vật nổi tiếng quốc tế.

Bên Kiều Chí Kỳ xém chút nữa sặc máu mà chết.

Những người quản giáo này đều là trợ thủ đắc lực của anh ta, họ dựa vào thân phận bí mật để làm việc, giờ suýt chút nữa bị người ta lật tẩy lên hết, sau này sao làm ăn trong vùng đất màu xám nữa?
Lần đầu tiên Kiều Chí Kỳ hoảng sợ.

Anh ta nhanh chóng gọi cho Diệp Ân Tuấn, nhưng đáng tiếc lần này Diệp Ân Tuấn không tích cực cho lắm.

Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn luôn bực bội trong lòng, vô cùng cáu kỉnh, nếu không phải sợ dọa sợ Thẩm Hạ Lan, anh đâu cần phải nhẫn nhịn khó khăn như vậy?
Bây giờ Hạ Tử Thu đã hôn mê, cũng không biết tình hình Triệu Ninh như thế nào, đáng ghét nhất là Tử cũng đã trà trộn vào, bây giờ không biết còn ở Kình Thiên Minh hay không..

 
Chương 2004: 2004: Chương 2001





Kiều Chí Kỳ này không biết nói chuyện nhẹ nhàng với anh còn được, bây giờ còn kiêu ngạo kêu anh đến đón người!
Từ khi nào Diệp Ân Tuấn đã trở thành một ông chủ có thể ăn hiếp được?
Bên Kiều Chí Kỳ sắp khóc tới nơi rồi.

Nếu Diệp Ân Tuấn vẫn không trả lời điện thoại, vậy thì một chút thân thế cuối cùng của anh ta có phải cũng bị lộ hết không.

Khi nghĩ đến điều này, Kiều Chí Kỳ muốn tự tát mình hai cái.

.

Truyện Võng Du
Tại sao không điều tra trước tên Diệp Ân Tuấn ngoài có tiền ra còn có gì nữa?
Kiều Chí Kỳ nhanh chóng nhờ người đi điều tra thông tin người bên cạnh Diệp Ân Tuấn, không lâu sau đã liên hệ được với Tô Nam.

Tô Nam cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là lúc Kiều Chí Kỳ gọi tới, Tô Nam có chút kinh ngạc.


“Anh gọi tôi có ý gì?”
“Bác sĩ Tô, tôi cầu xin anh, tôi biết anh có quan hệ tốt với Diệp Ân Tuấn, hãy cầu xin giúp tôi.

Tôi nợ anh một ân tình là được chứ gì?”
Ít ai biết rằng Kiều Chí Kỳ là người sáng lập ra nhà tù quốc tế, Tô Nam cũng không biết, đối với Tô Nam, Kiều Chí Kỳ chỉ là người nhà của một bệnh nhân của anh ta, thế lực gia đình cũng khá lớn.

Tô Nam suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Sao anh lại đắc tội anh hai của tôi vậy?”
“Cũng không phải chuyện gì, chỉ là người của tôi trông chừng không kĩ, để kẻ xấu làm anh Triệu Ninh bị thương, trước đó tôi cũng không biết tính cách và thủ đoạn của Sếp Diệp, cho nên tôi uy hiếp Sếp Diệp cử người đến đón anh Triệu Ninh đi, kết quả tôi bị chơi rồi.”
Những gì Kiều Chí Kỳ nói rất mơ hồ, nhưng Tô Nam xem như đã hiểu.

Hai người có xích mích là vì Triệu Ninh.

Tô Nam biết Triệu Ninh có ý nghĩa như thế nào với Diệp Ân Tuấn.

Anh bình thản nói: “Vậy thì chết anh rồi, anh hai của tôi rất quan tâm đến người em rể này.


Nghe nói 1% cổ phần của tập đoàn đã đưa cho anh ta.

Hơn nữa anh hai tôi ghét nhất người khác uy hiếp anh.”
“Đúng đúng đúng, anh Tô, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, nhưng anh có thể cầu xin giúp tôi được không? Anh muốn tôi làm gì cũng được.”
Bây giờ Kiều Chí Kỳ lo sốt vó lên.

Tô Nam cười nói: “Tôi sẽ thử, có thể không thành công, nhưng nếu thành công, tôi nghe nói trong tay anh có một đóa hoa thiên sơn tuyết liên…”
“Tôi lập tức cử người dùng trực thăng đưa đến cho cậu Tô.”
Kiều Chí Kỳ bây giờ đừng nói là một đóa hoa thiên sơn tuyết liên, ngay cả nhân sâm ngàn năm cũng phải cho thôi.

Sau khi Tô Nam cúp máy liền gọi cho Thẩm Hạ Lan.

Bên Diệp Ân Tuấn tiếp tục khai thác thân thế của Kiều Chí Kỳ, hơi cau mày khi nghe điện thoại của Thẩm Hạ Lan đổ chuông.

Thẩm Hạ Lan sợ ảnh hưởng đến anh, vội vàng cầm điện thoại ra ban công phía sau.

“Tô Nam, có chuyện gì sao?”
“Chị dâu, anh hai của tôi có phải đang đột nhập mạng lưới an toàn của người ta không?”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt trước lời nói của Tô Nam, nhưng không giấu giếm..

 
Chương 2005: 2005: Chương 2002





“Ừ, Diệp Tử trốn khỏi nhà tù quốc tế, còn đánh chết một anh em trong tổng bộ Kình Thiên Minh, bây giờ còn không tìm thấy người, Triệu Ninh cũng bị cô ta đâm bị thương, xém chút nữa chết.

Bây giờ thái độ bên nhà tù quốc tế không tốt chút nào, uy hiếp Ân Tuấn qua đó đón Triệu Ninh về, Ân Tuấn tức giận rồi.”
Quan hệ với Tô Nam tuy rằng không phải rất tốt, nhưng Thẩm Hạ Lan biết Tô Nam không có ý xấu gì với Diệp Ân Tuấn, luôn muốn tốt cho Ân Tuấn, cho nên đã nói qua một lượt mọi chuyện cho Tô Nam nghe.

Đầu óc Tô Nam thông minh, lập tức hiểu ngay xảy ra chuyện gì.

“Khá khen cho Kiều Chí Kỳ, không ngờ lại là người tạo ra nhà tù quốc tế, hèn gì tôi thấy anh ta lo lắng như vậy.

Nhưng mà chuyện này cũng phải nhờ chị dâu giúp đỡ.


Trong tay Kiều Chí Kỳ có một đóa hoa thiên sơn tuyết liên, tôi cần nó.

Tử Đồng sắp sinh rồi, cơ thể của em ấy không tốt lắm, có thiên sơn tuyết liên ở đây, tôi cũng yên tâm một chút.

Món đồ này có tiền cũng không mua được, tôi mua không được.”
Tô Nam hiếm khi tôn trọng gọi Thẩm Hạ Lan là chị dâu, bây giờ bởi vì Bạch Tử Đồng lại cung kính với mình như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất vui.

“Được, tôi khuyên Ân Tuấn kêu anh ấy dừng tay.

Chuyện này cũng chỉ muốn cho bên kia một bài học, cũng không muốn làm mọi chuyện căng thẳng, nếu không thì sau này có gặp nhau cũng khó nói chuyện.”
“Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, anh hai có lẽ cũng không đuổi cùng giết tận, cho nên tôi mặt dày muốn nhân cơ hội này được lợi, mong chị dâu anh hai thành toàn.”

Tô Nam vội vàng nói.

.img
Thẩm Hạ Lan nói chuyện điện thoại xong bèn lấy hơi, sau đó quay lại bên cạnh Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn vẫn đang đào tổ tông mười tám đời của người ta, liền đưa tay rút nguồn điện của laptop.

“Em làm gì thế?”
Diệp Ân Tuấn nhìn màn hình màu đen, bất giác chau mày, sát khí trong mắt khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy kinh hãi.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ nói: “Được rồi, anh thực sự muốn đuổi cùng giết tận người ta sao? Tuy là anh có bản lĩnh và năng lực như vậy, nhưng nhà tù quốc tế cũng không phải dễ ăn hiếp, một khi anh đuổi người ta vào đường cùng, rồi người ta chết cùng anh luôn, anh cảm thấy như vậy được sao? Hơn nữa, Triệu Ninh vẫn nằm trong tay người ta, mặc kệ chuyện của Diệp Tử xử lý như thế nào, không thể không lo cho Triệu Ninh chứ?”
Sự thù địch trong mắt Diệp Ân Tuấn ngưng đọng, chán nản nói: “Bỏ qua như thế này, anh luôn cảm thấy khó chịu.”
“Ngay cả khi không có những lời khiêu khích và đe dọa của Kiều Chí Kỳ, anh cũng cảm thấy khó chịu thôi, cho nên Ân Tuấn à, đừng theo ý mình nữa, được không? Kiều Chí Kỳ đã gọi điện thoại cho Tô Nam rồi, mong rằng Tô Nam sẽ cầu xin chúng ta.

Mới nãy Tô Nam cũng đã nói, Tử Đồng sắp sinh rồi, cần đóa thiên sơn tuyến liên trong tay Kiều Chí Kỳ, anh xem như vì Tô Nam, tạm thời buông tha cho người ta đi.”.

 
Chương 2006: 2006: Chương 2003





Trước kia Diệp Ân Tuấn không hề làm chuyện đuổi cùng giết tận, nhưng mà với Diệp Ân Tuấn bây giờ thì Thẩm Hạ Lan không chắc, nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của Diệp Ân Tuấn, cô sợ rằng Diệp Ân Tuấn sẽ hoàn toàn đắc tội với người ta, sau đó có quá nhiều kẻ thù.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy chuyện của Tô Nam và Bạch Tử Đồng, lập tức để laptop qua một bên.

“Tên Kiều Chí Kỳ được lợi rồi.”
Nói xong trực tiếp trả lời điện thoại.

Bên Kiều Chí Kỳ đúng là cảm tạ trời đất.

.

truyện đam mỹ
“Sếp Diệp, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, anh rộng lượng bỏ qua tha thứ cho tôi đi, trợ thủ đắc lực của tôi đều lộ hết thân phận rồi, nhà tù quốc tế của chúng tôi sau này không thể làm ăn nữa.”
“Tìm người đưa Triệu Ninh về cho tôi, tôi sẽ gửi vị trí định vị cho anh, nhớ kĩ, chuyện này là nhà tù quốc tế của các anh thiếu nợ tôi.

Còn về Diệp Tử, các anh nhất định phải phối hợp với chúng tôi tìm cho ra, và nhốt lại nữa, cả đời này không để cô ta bước ra ngoài lần nữa, nếu không thì tôi sẽ phá nát cái nhà tù quốc tế.”

Diệp Ân Tuấn không hề nói đùa.

Kiều Chí Kỳ đương nhiên không dám sơ suất.

“Được được được, tôi lập tức sắp xếp người đưa anh Triệu Ninh về, còn về Diệp Tử, chúng tôi biết vị trí của cô ta.”
“Các anh biết?”
Diệp Ân Tuấn hơi ngạc nhiên.

Kiều Chí Kỳ nhanh chóng nói: “Đúng vậy, tất cả những ai đã vào nhà tù quốc tế thì đều có một loại máy cảm biến trong người, dù có trốn đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi sự theo dõi của chúng tôi.

Chúng tôi đã tra ra được vị trí của cô ta, nếu Sếp Diệp cần, tôi lập tức gửi cho anh.”
“Gửi qua đi.”
Diệp Ân Tuấn biết rằng Kiều Chí Kỳ đã sợ hãi trước những gì anh đã làm, nếu không thì chuyện bí mật như vậy Kiều Chí Kỳ tuyệt đối không nói với anh.

Thú vị.


Nhà tù quốc tế còn có bản lĩnh này.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng gửi tài khoản chat của mình, và cho Kiều Chí Kỳ vị trí định vị.

Kiều Chí Kỳ cũng nhanh chóng gửi về vị trí định vị của Diệp Tử.

Nhưng khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vị trí này, vẻ mặt ngưng trọng không nói nên lời.

“Sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt, lập tức trở nên căng thẳng.

“Diệp Tử đang ở trên núi.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng cũng đủ để Thẩm Hạ Lan nghe rõ.

Trái tim cô khẽ run lên.

“Bọn trẻ……”
“Anh lập tức đi qua đó.”
Lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn có ý muốn giết Diệp Tử.

Anh rất muốn giữ lại người em gái này, dù sao trên đời này cũng không có mấy người cùng huyết thống với anh, cho dù Diệp Tử phản bội anh hết lần này đến lần khác, anh vẫn luôn cảm thấy nên giữ lại mạng cho cô ta cũng coi như là sự nhẫn nhịn cùng chung huyết thống, nhưng giờ đây người phụ nữ này đúng là điên rồi mà..

 
Chương 2007: 2007: Chương 2004





Nếu cô ta dám làm những điều không thể tha thứ với bọn trẻ, Diệp Ân Tuấn sẽ không bao giờ tha thứ bản thân đã từng mềm lòng, thậm chí có chút căm hận.

Rốt cuộc là anh đã quá hiền với Diệp Tử.

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn hiện lên một tia buồn phiền và sát khí.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bắt lấy tay Diệp Ân Tuấn và nói: “Em đi.”
“Không được, Diệp Tử đã điên rồi, cô ta đến cả Triệu Ninh cũng tổn thương, thậm chí còn không nghĩ tới tình cảm bao năm xém chút nữa giết chết Triệu Ninh, em cho rằng trong lòng Diệp Tử còn có vị trí của em sao?”
Diệp Ân Tuấn không thể mạo hiểm.

Một cơn tức giận trào dâng trong anh, cơn tức giận này như một ngọn núi lửa bùng phát, đốt cháy anh rất khó chịu.

Anh nóng lòng muốn giết chết Diệp Tử.

Chỉ khi cô ta chết, lũ trẻ mới không bị đe dọa.


Thẩm Hạ Lan sao có thể không nhìn ra biểu cảm của Diệp Ân Tuấn vào lúc này?
Diệp Ân Tuấn của bây giờ quá nguy hiểm, giống như một người tẩu hỏa nhập ma, anh thậm chí còn không biết mình đang làm gì.

Trước kia Diệp Ân Tuấn sẽ có giới hạn, cho dù biết những người đó đáng chết, anh vẫn sẽ tuân theo luật lệ của xã hội này để làm việc, nhưng Diệp Ân Tuấn của bây giờ không có quy tắc nào cả.

Chỉ cần đó là điều anh muốn làm, anh hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả.

Thẩm Hạ Lan biết điều này là do hoàng kim cổ, nhưng cô không muốn Diệp Ân Tuấn sẽ hối hận.

Hơn nữa cho dù muốn giải quyết Diệp Tử, cũng không nên do Diệp Ân Tuấn ra tay.

Tay anh tuyệt đối không được dính máu của người thân.

Thần Hạ Lan nghĩ như vậy, một tia suy nghĩ xẹt qua trong mắt.

“Anh muốn đi cũng được, bây giờ lạnh như vậy, anh uống chút nước nóng rồi hẵng đi.


Nếu không em sẽ không để anh đi.”
Bởi vì sự kiên trì của Thẩm Hạ Lan, sự nóng giận của Diệp Ân Tuấn dịu đi một chút.

“Rót cho anh một ly nước nóng là được, không uống trà đâu.”
Anh biết Thẩm Hạ Lan lo lắng cho mình, nhưng pha trà mất thời gian, càng chờ lâu, bọn trẻ càng nguy hiểm, Diệp Tử của bây giờ vốn dĩ không còn giới hạn nữa, đến cả Triệu Ninh cũng có thể giết thì người phụ nữ này thật đáng sợ.

Nếu như bản thân không uống, Thẩm Hạ Lan sẽ lo lắng, cho nên Diệp Ân Tuấn chỉ đành thỏa hiệp.

“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác gì, đứng dậy đi tới phòng trà.

Cô lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc, nhẹ nhàng đổ vào ly nước của Diệp Ân Tuấn, đâu đó thoáng qua một tia kiên trì.

Diệp Ân Tuấn thấy cô quay lại, không nghi ngờ gì uống hết, sau đó nói nhỏ: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.

Nếu Diệp Tử đến đây trong lúc anh đi vắng, em nhất định phải để cho các anh em ở cùng với em.

Phải rồi, em đi đến phòng của Nhan Du, tuy rằng cô ta làm ra chuyện như vậy với Hạ Tử Thu, nhưng mà dù sao cũng có chút thân thủ, trong những lúc cần thiết có thể đỡ đao cho em.”
Lúc Diệp Ân Tuấn nói ra những lời này hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của Nhan Du, đối với anh mà nói, ngoại trừ Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ ra, những người không quá quan trọng đều có thể hi sinh..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom