Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1968: 1968: Chương 1965





Cô ta nhất định sẽ giết anh ta!
Nhất định!
Nhan Du thầm thề.

Hạ Tử Thu nhanh chóng đi ra ngoài, thủ hạ đưa điện thoại cho anh ta.

Anh ta không có vội nghe máy, mà cầm điện thoại đi vào phòng sách, lúc này mới lạnh lùng nói: “Đưa người phụ nữ của mình lên giường của tôi, các hạ thật là thoải mái.”
Câu nói này lập tức khiến người đàn ông ở đầu bên kia hít một hơi.

“Hạ Tử Thu, cô ấy sẽ không lên giường với anh.

Người cô ấy yêu là tôi!”

“Vậy thì như nào chứ? Tôi chưa từng nói tôi muốn một người phụ nữ cam tâm tình nguyện, huống chi cô ta giống Tuyết Dương như vậy, tôi tại sao phải giữ cô ta cho anh? Với lại đây không phải là động cơ anh đưa cô ta đến trước mặt tôi sao?”
Hạ Tử Thu không hề để tâm người khác biết mình nghĩ như nào.

Tình cảm anh ta dành cho Cung Tuyết Dương ai cũng biết, chỉ cần điều tra sơ qua thì có thể tra rõ được, hiện nay đối phương cũng coi như là nhọc lòng, vậy mà có thể tìm được một vật thay thế đưa tới cho anh ta.

Hạ Tử Thu cười lạnh, đáy mắt không có chút độ ấm, biểu tình đó giống như ác ma trong địa ngục, La Sát trong điện Tu La, sớm đã không có tình cảm của con người.

Đối phương trầm mặc một lúc, khả năng đang đè nén cảm xúc, có thể đang nghĩ làm sao nói chuyện được với người như Hạ Tử Thu.

“Sao hả? Định dùng một người phụ nữ mê hoặc tôi sao? Hay là muốn chiêu mộ tôi?”
Lời của Hạ Tử Thu lập tức khiến đối phương lần nữa sững người.

Anh ta quả nhiên rất khó xử lý.


“Hạ Tử Thu, nếu như tôi nói với anh, Nhan Du và Cung Tuyết Dương có quan hệ huyết thống, anh liệu có suy nghĩ tới việc nhân từ với cô ấy một chút không?”
Lời của đối phương khiến cơ thể của Hạ Tử Thu bỗng khựng lại.

Gương mặt đó của Nhan Du là bẩm sinh, anh ta cũng từng nghĩ trên thế giới này sao lại có hai người trông giống nhau như vậy chứ? Nhưng bọn họ một người họ Cung, một người họ Nhan, sao lại có quan hệ huyết thống chứ?
Hạ Tử Thu không có lên tiếng, anh ta đang đợi.

Đợi người đàn ông đó nói chút gì đó.

Lúc này, anh ta một khi tỏ ra căng thẳng và cảm thấy hứng thú, vậy thì cơ bản anh ta đã thua rồi.

Đối phương cũng đang đợi, đợi Hạ Tử Thu hỏi, dù sao tình cảm Hạ Tử Thu dành cho Cung Tuyết Dương ai cũng biết.

Từ sau khi Cung Tuyết Dương chết, Hạ Tử Thu giống như hoàn toàn bị nhập ma, biến bản thân thành một thanh đao giết người, không có tình cảm, không biết mệt mỏi, khiến người trong giới vừa nghe tới cái tên Thiên Ưng thì sợ hãi.

Điểm yếu duy nhất của anh ta chính là Cung Tuyết Dương, cho nên người có quan hệ huyết thống với Cung Tuyết Dương anh ta cũng sẽ để ý chứ?.

 
Chương 1969: 1969: Chương 1966


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đối phương nghĩ như vậy.

Hai người đàn ông bỗng rơi vào cục diện cứng nhắc.

Đây là một ván cờ, xem ai có thể nhịn được, ai có thể vượt qua người kia.

Rõ ràng, Hạ Tử Thu đã hơn một bậc.


Đối phương cuối cùng cũng không đợi được Hạ Tử Thu mở miệng, có hơi khẩn trương hỏi: “Lời tôi nói anh lẽ nào không nghe thấy?”
“Nghe thấy thì như nào? Cho dù là em gái ruột của Cung Tuyết Dương, nhưng cô ta suy cho cùng không phải là Tuyết Dương.

Nếu như anh có thể khiến Tuyết Dương sống lại đứng ở trước mặt tôi, có lẽ tôi có thể suy nghĩ tới sự chiêu mộ của anh, dù sao vì Tuyết Dương tôi ngay cả tín ngưỡng mình tôn kính nhất cũng vứt bỏ, còn có chuyện gì không thể vứt bỏ chứ? Cho nên các hạ có thể đưa Tuyết Dương đến trước mặt tôi không? Một Cung Tuyết Dương sống sờ sờ!”
Lời này của Hạ Tử Thu khiến đối phương sững ra.

Khiến người chết sống lại?
Sao có thể chứ?
Huống chi Cung Tuyết Dương đã chết nhiều năm như vậy, sớm đã hóa thành tro tàn, anh ta đi đâu tìm Cung Tuyết Dương cho anh ta?

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

anh ta lại cưỡng hiếp người thân của Tuyết Dương sao?
Anh ta chính là tên đểu cáng có đúng không?
Phải!
Anh ta rất đểu.

Nếu không đểu sao lại không bảo vệ được người phụ nữ của mình?
Nếu không đểu sao lại cưỡng hiếp người phụ nữ khác?
Anh ta bây giờ sống ở trên đời rốt cuộc là vì điều gì?
Sự giết chóc ngày này qua ngày khác, năm ngày qua năm khác thật ra đã sớm khiến trái tim của anh ta trở nên vô cùng cứng rắn, thậm chí cảm thấy mình bước qua máu tươi đi tới điểm cuối của cuộc đời cũng không có gì cả..

 
Chương 1970: 1970: Chương 1967





Anh ta sớm đã không phải là Hạ Tử Thu của ban đầu rồi.

Từ ngày Cung Tuyết Dương chết, anh ta cũng chết theo, bây giờ người sống chỉ là một công cụ, một công cụ để báo đáp ân tình của Diệp Ân Tuấn, một thanh đao có thể loại bỏ mọi vật cản cho Diệp Ân Tuấn và thay anh làm những chuyện anh không thể làm mà thôi.

Một thanh đao làm sao xứng để có tình cảm của con người chứ?
Cho nên anh ta tại sao vẫn sẽ đau lòng? Tại sao vẫn cảm thấy khó chịu? Vẫn cảm thấy mình vô cùng khốn nạn.

Nhan Du tuy đáng chết.

Anh ta và cô ta không thù không oán, cô ta lại vì cái gọi là vị hôn phu gì đó mà chạy tới giết anh ta.

Trước tiên không nói Nhan Du có thể giết Hạ Tử Thu hay không, dựa vào hành vi và phẩm hạnh vì một người đàn ông mà muốn giết người như này của cô ta, Hạ Tử Thu không cảm thấy Nhan Du vô tội.


Đối với một người muốn mạng của mình, anh ta chỉ giam cầm cô ta, đã coi như là sự ban ơn rất lớn rồi.

Nhưng người phụ nữ này không biết đủ.

Cô ta vậy mà liên tiếp làm năm người anh em của anh ta bị thương!
Những người anh em đó đều là người bạn sinh tử theo anh ta nam chinh bắc chiến bò từ trong đống xác chết đi ra.

Nhưng bởi vì sự nhân từ của anh ta, bởi vì anh ta không giết được Nhan Du, chỉ giam cầm cô ta thì khiến năm người anh em của anh ta gặp nạn như này, thậm chí có một người anh em còn không biết có thể cứu được không.

Hạ Tử Thu chỉ cưỡng hiếp Nhan Du thật ra đã cảm thấy là sự trừng phạt nhẹ nhất rồi, nếu không anh ta làm sao ăn nói được với các anh em?
Nhưng cho dù nói với bản thân chuyện anh làm không hề sai, nhưng tại sao vẫn khó chịu đến nghẹt thở như vậy?
Quả nhiên, anh ta không thích hợp làm người tốt, cũng không làm được người tốt.


Cho nên cách nhanh nhất tốt nhất của anh ta chính là giết Nhan Du, ném cô ta ra ngoài, cho những người có ý đồ bất chính đối với anh xem thử.

Hạ Tử Thu anh ta chính là một tên khốn máu lạnh, một ma đầu giết người.

Mặc kệ đối phương là ai, anh ta gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, chỉ cần là người cản trở và uy hiếp đến tính mạng của Diệp Ân Tuấn, ở chỗ anh ta đều phải chết.

Đây mới là ý nghĩa Hạ Tử Thu anh ta sống không phải sao?
Nhan Du là người thân của ai có liên quan gì tới anh ta chứ?
Cung Tuyết Dương cũng không quay về được.

Cô chỉ còn lại một đống tro tàn, ngay cả tình cảm của bọn họ cũng dần biến mất.

Hạ Tử Thu rất lâu không có cảm thấy đau đớn rồi, hiện nay anh ta đau đến mức toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Anh ta nằm gục trên bàn rất lâu, sau đó mới đứng dậy mở cửa phòng đi ra..

 
Chương 1971: 1971: Chương 1968





Bầu trời bên ngoài không có bóng mây, ánh nắng chói chang, nhưng lại không chiếu được vào trong tim của anh ta.

Trong lòng anh ta sớm đã là băng sương vạn năm, thế nào cũng không thể hòa tan.

Hạ Tử Thu đi về phía phòng của Nhan Du, nhưng nửa đường thì gặp được một thủ hạ.

“Anh Thu, anh Định đi rồi.”
Tên thủ hạ không kìm được cảm xúc, bỗng nghẹn ngào nói.

Cơ thể của Hạ Tử Thu lập tức cứng đờ, hai tay siết chặt lại.

Định, là người đàn ông bị Nhan Du làm bị thương nặng nhất, luôn đang cấp cứu.


Là đàn em năm đầu tiên sau khi Hạ Tử Thu xuất ngủ thu nhận, là cộng sự tốt trong những năm này vô số lần làm hậu phương cho anh ta, bảo vệ anh ta rút lui an toàn.

Anh ta còn nhớ Định từng nói mấy ngày nữa thì sẽ kết hôn, anh ta nói anh ta tìm được một cô bạn gái, đối phương là một cô gái bình thường, anh ta nghĩ sau khi kết hôn thì lui về hậu phương làm quản lý kho gì đó, muốn sống những ngày tháng bình yên.

Lúc đó Hạ Tử Thu đã nói thế nào?
Anh ta nói: “Thằng nhóc thối, nhìn cậu đắc ý chưa kìa, yên tâm đi, cho dù đến kho làm quản lý bình thường, tôi cũng sẽ không để cậu chịu thiệt.”
Nhưng bây giờ anh ta sao lại chết rồi?
Tim của Hạ Tử Thu cực kỳ đau đớn.

Anh ta biết, có vài chuyện không thể kết thúc với một chút lương tâm của một mình mình.

Cho dù anh ta đã cưỡng hiếp người phụ nữ đáng hận đó, nhưng cuối cùng là một mạng người.


Mắt của Hạ Tử Thu vụt qua ánh sáng không rõ.

Xung quanh bỗng có thêm vài anh em đi ra, bọn họ đồng loạt nhìn Hạ Tử Thu, tuy không có lên tiếng, nhưng ánh mắt đó lại mang theo sự phẫn nộ và đè nén.

Hạ Tử Thu hiểu, lại cảm thấy giọng nói giống như bị người khác bóp chặt, mọi âm tiết đều mất đi âm thanh.

“Cho tôi thời gian một ngày, ngày mai, tôi sẽ khiến cô ta chôn cùng Định.”
Hạ Tử Thu không biết mình nói lời này như nào, anh ta chỉ biết mình bắt buộc phải làm như vậy, nếu không anh ta có lỗi với các anh em.

Những năm này, Kình Thiên Minh có thể nhanh chóng trở thành tổ chức quốc tế, là dựa vào cái gì?
Là sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, là sự đoàn kết một lòng của mọi người, sinh tử có nhau.

Hiện nay không nói Nhan Du là gián điệp kẻ địch phái tới, cho dù cô ta thật sự là người phụ nữ của anh ta, vào lúc cô ta giết Định, cũng đồng nghĩa cho sự kết thúc của sinh mạng cô ta.

Hạ Tử Thu cất bước đi về phía phòng của Nhan Du, nhưng lúc này lại cảm thấy bước chân giống như đeo chì, vô cùng nặng..

 
Chương 1972: 1972: Chương 1969





Sau khi Hạ Tử Thu rời đi, Nhan Du lặng lẽ rơi lệ.

Người đàn ông này thực sự không phải người mà.

Cô ta nhớ tới bạn trai của mình.

Cuộc điện thoại vừa rồi là do anh ta gọi đến sao?
Chắc anh ta muốn chuộc lại mình từ tay Hạ Tử Thu đúng không?
Cô ta thực sự vô dụng mà.

Không những không giết được Hạ Tử Thu mà còn mất đi sự trong trắng của mình nữa, khi trở về thì làm sao cô ta đối mặt với bạn trai mình đây?
Nhan Du muốn vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ mùi của Hạ Tử Thu trên người mình, nhưng vừa mới động một chút thì đã cảm thấy đau khủng khiếp, cơn đau khiến cô ta rơi nước mắt.

Tên cầm thú đó!
Anh ta không phải là con người mà!
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra cách đây không lâu, Nhan Du vô cùng sợ hãi.


Cô ta chưa từng biết một người đàn ông lại có thể xấu xa đến mức độ này.

Không!
Điều cô ta cần biết bây giờ là hãy phớt lờ nó đi.

Cô ta nghĩ mình sẽ không xui xẻo như vậy, sẽ không gặp phải một tên điên như vậy đâu, thậm chí còn cảm thấy tự mãn về khả năng của mình, ai mà ngờ được Hạ Tử Thu còn chưa dùng đến thủ đoạn.

Bây giờ bị như vậy cũng coi như tự chuốc vạ vào người.

Hạ Tử Thu không thù không oán với cô ta, sao cô ta lại chạy đến đây để giết anh ta chứ?
Trước kia, cô căn bản còn chẳng biết Hạ Tử Thu là ai.

Là anh ta!
Chính bạn trai của cô ta đã nói Hạ Tử Thu đang cản đường anh ta, anh ta đang rất đau đầu, nếu Nhan Du có thể giúp anh ta trừ khử Hạ Tử Thu thì anh ta sẽ rất cảm kích cô ta.

Anh ta nói nếu Hạ Tử Thu chết thì anh ta sẽ cưới cô ta làm vợ, đời này sẽ không bao giờ rời bỏ cô ta.


Vì lời hứa đẹp đẽ kia nên cô ta đã ngu ngốc chạy đến đây.

Cô ta chạy tới trước mặt Hạ Tử Thu, khoe khoang mình có thân thủ lợi hại, nghĩ rằng giết một Hạ Tử Thu thì dễ như trở bàn tay, nhưng không ngờ cuối cùng lại biến thành kết cục này.

Nhan Du co người lại, vòng hai tay qua đầu gối rồi vùi đầu vào giữa hai chân.

Cô ta bị sao vậy chứ?
Trước kia, tuy rằng cô ta từng tham gia thi đấu bộ môn Tán Thủ và từng đoạt giải nhưng cô ta lại chưa từng giết người.

Vì anh ta, cô ta giống như bị ma nhập, còn chạy đến đây giết người?
Đó là một con người đó.

Cô ta lại không chút nghĩ ngợi chạy đến đây.

Bây giờ cô ta đã biến thành bộ dạng này, anh ta đang ở đâu chứ?
Anh ta sẽ thương lượng với Hạ Tử Thu rồi đưa cô ta trở về sao?
Đúng.

Anh ta chắc chắn sẽ làm như vậy.

.

 
Chương 1973: 1973: Chương 1970





Dù sao thì anh ta cũng rất yêu cô ta mà, không phải sao?
Nhan Du tự an ủi bản thân, nhưng trong lòng lại rối bời.

Đúng lúc này, Hạ Tử Thu bước vào.

Nhan Du đột nhiên ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Tử Thu, tâm trạng của Nhan Du rất phức tạp.

Cô ta muốn hỏi xem có phải bạn trai cô ta muốn chuộc cô ta không? Nhưng cô ta mở miệng ra rồi thì lại không thể nói được một chữ.

Đương nhiên, Hạ Tử Thu cũng để ý đến sự kỳ vọng cùng với sự chán ghét đối với mình trong mắt cô ta.

Anh ta không nói gì mà bước vào, đi đến bên giường, đưa thuốc mỡ trong tay cho Nhan Du.

“Chỗ đó bị rách đúng không? Tự mình bôi thuốc đi.


Nhan Du đột nhiên hiểu ra anh ta đang nói đến chuyện gì, không biết là xấu hổ hay tức giận, cô ta hất văng thuốc mỡ trong tay Hạ Tử Thu, căm hận nói: “Không cần anh giả vờ tốt bụng, tôi bị thế này không phải là do anh sao? Bây giờ mới cảm thấy mình là con người hả, anh không cảm thấy quá muộn rồi sao?”

Ánh mắt Hạ Tử Thu trở nên lạnh lẽo, trong mắt tràn ngập cuồng phong bão táp.

Mấy năm nay, thật sự có rất ít người xử xự với anh ta như vậy.

Hạ Tử Thu bước tới nhặt thuốc mỡ trên sàn lên.

“Tự mình bôi hay để tôi làm? Chọn một đi.


“Tôi đã nói là tôi không cần anh giả bộ tốt bụng! Anh cút đi!”
Nhan Du lại quăng thuốc mỡ đi.

Cơn giận của Hạ Tử Thu đột nhiên bùng lên.

Anh ta không nói một lời ôm Nhan Du lên giường, cởi dây ruy băng của cô ra rồi trói hai tay Nhan Du lại, sau đó anh ta xé toạc quần áo của Nhan Du ra.

“Hạ Tử Thu, đồ cầm thú! Đồ khốn nạn! Anh không chết được tử tế đâu! Anh thả tôi ra! A!”
Nhan Du giãy giụa kịch liệt, nhưng lại nhận ra quần áo trên người cô ta đã bị xé toạc từ lâu.


Sự ngại ngùng và xấu hổ khiến cô ta muốn ngất tại chỗ.

Hạ Tử Thu lạnh lùng mở tuýp thuốc mỡ ra bôi cho cô.

Cảm giác lành lạnh lập tức kích thích các giác quan thần kinh của Nhan Du.

Cô ta tức giận, ngượng ngùng và xấu hổ, nhưng cũng cảm thấy có chút thoải mái.

Bôi thuốc mỡ này xong quả nhiên đã giảm đau rất nhiều.

Sau khi Hạ Tử Thu thoa thuốc mỡ lên người cô ta xong, anh ta kéo chăn bông ném lên người Nhan Du, sau đó rời khỏi giường, đi tới mở cửa sổ, lấy trong túi quần ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Anh ta nhìn bầu trời bên ngoài, không biết đang nghĩ gì trong lòng.

Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất anh ta hợp nhất thể xác và tinh thần với Cung Tuyết Dương, Cung Tuyết Dương cũng bị xé rách ở chỗ đó.

Khi đó, nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Cung Tuyết Dương, anh ta còn ngốc nghếch nói rằng sau này sẽ không chạm vào cô ta nữa.

Lúc đó, anh ta gọi cho Tô Nam nói lắp ba lắp bắp, bị Tô Nam chọc ghẹo, cuối cùng bảo anh ta mua một tuýp thuốc mỡ này về bôi cho cô ta thì vết thương sẽ đỡ hơn.

Ngày hôm sau, Cung Tuyết Dương nhận nhiệm vụ và rời đi.

Anh ta nói với Cung Tuyết Dương, đợi đến khi cô ta làm xong nhiệm vụ trở về thì bọn họ sẽ kết hôn.

.

 
Chương 1974: 1974: Chương 1971





Anh ta thậm chí còn hào hứng chạy đi nộp báo cáo kết hôn, còn cười với đại đội trưởng như một kẻ ngốc, nói rằng anh ta muốn kết hôn, anh ta muốn kết hôn!
Cung Tuyết Dương là thiếu úy, anh ta là trung úy, theo quy định, bọn họ có thể kết hôn.
Đơn kết hôn được thông qua rất nhanh, Hạ Tử Thu cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Anh ta bắt đầu tiêu hết tiền tiết kiệm, mua nhà ở thành phố Cung Tuyết Dương thích, sau đó mời đội trang trí tốt nhất đến trang trí nhà theo phong cách Cung Tuyết Dương thích.

Anh ta thậm chí còn mua một chiếc xe hơi và đứng tên Cung Tuyết Dương.
Đây đều là những món quà anh ta dành tặng cho Cung Tuyết Dương.
Anh ta tràn đầy mong đợi bước vào lễ đường cùng Cung Tuyết Dương, nhưng không ngờ anh ta lại chỉ đợi được thi thể của Cung Tuyết Dương.
Một thi thể đã được khâu vá lại với nhau.
Đã rất lâu rồi Hạ Tử Thu không nghĩ tới chuyện này.
Sau khi báo thù cho Cung Tuyết Dương, anh ta chôn sâu đoạn ký ức này trong lòng, khóa chặt, không ai có thể chạm vào nó.
Nhưng hôm nay, anh ta lại tự mình mở ra những hồi ức kia ra.

Đó là bởi vì Nhan Du.
Vì cô ta, vì tuýp thuốc mỡ kia.

Truyện Hot
Hạ Tử Thu hút một hơi nhưng lại bị sặc khiến anh ta ho khan liên tục.
Nhan Du hả hê nói: “Đáng đời, sao anh không nghẹn chết luôn đi?”
Hạ Tử Thu không thèm để ý đến sự oán hận của cô ta.
Anh ta dùng tay dập tắt điếu thuốc.
Nhiệt độ nóng nực trên tay cũng không khiến cảm xúc anh ta thay đổi, nhưng đầu ngón tay đã có chút sưng đỏ.
“Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện.”
Hôm nay Hạ Tử Thu có vẻ rất có hứng thú.
Không giống người đàn ông đã cưỡng bức cô ta cách đây không lâu.
Nhan Du không biết anh ta đang âm mưu chuyện gì, liền nhanh chóng nói: “Tôi không nghe, tôi chỉ muốn biết vừa nãy là ai đã gọi đến? Có phải Hàn Hi Thần, bạn trai tôi gọi không?”

Hạ Tử Thu híp mắt lại.
Hàn Hi Thần?
Người đàn ông gọi đến vừa nãy hóa ra tên là Hàn Hi Thần.
Chỉ là Hạ Tử Thu lại không nói gì, chỉ hờ hững nói: “Cô đang mong đợi cái gì? Mong đợi anh ta cứu cô về sao? Đừng mơ mộng nữa, tuy rằng tôi chưa từng gặp anh ta, nhưng tôi dám lấy đầu mình ra bảo đảm, anh ta không yêu cô.

Anh ta chỉ đang lợi dụng cô để tiếp cận tôi mà thôi.”
“Anh nói nhảm! Hạ Tử Thu, anh đúng là một con ác quỷ, căn bản không biết tình yêu là gì.

Anh dựa vào đâu mà nói Hàn Hi Thần như vậy? Anh ấy không giống anh, anh ấy dịu dàng, ân cần, là người đàn ông tốt nhất trên đời.

Anh không xứng để nhắc đến tên anh ấy.

Một con quỷ như anh nên bị băm thành nhiều mảnh rồi ném vào địa ngục, mãi mãi không được siêu thoát.”
Tâm trạng Nhan Du đang rất kích động.
Không phải đâu!
Hàn Hi Thần thích cô ta..

 
Chương 1975: 1975: Chương 1972





Chính miệng anh ta đã nói, chỉ cần giết chết Hạ Tử Thu thì anh ta sẽ cưới cô ta.
Nếu anh ta không yêu mình thì sao có thể dịu dàng với mình như vậy được?
Sao có thể bằng lòng kết hôn với cô ta, đúng không?
Cho nên, Hạ Tử Thu đang nói bậy bạ!
Hạ Tử Thu cười khẩy nói: “Tôi không hiểu tình yêu? Tôi nói nhảm? Chín năm trước, tôi cũng là một người không cần gì hết ngoài tình yêu.”
Vừa nói, anh ta vừa cười tự giễu, kèm theo sự chua xót và tuyệt vọng.
Nhan Du bỗng thấy áp lực trước vẻ mặt tuyệt vọng của anh ta.
Sao lại như thế chứ?
Tình yêu không phải rất đẹp đẽ sao?
Sao lại khiến anh ta tuyệt vọng như vậy?
“Anh…”
“Cô biết Cung Tuyết Dương không?”
Hạ Tử Thu quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Nhan Du.

Nhan Du mờ mịt hỏi: “Cung Tuyết Dương là ai?”
Cô ta thực sự là một sát thủ vụng về.
Thậm chí Hạ Tử Thu cũng cảm thấy cô ta căn bản không phải sát thủ.
Nếu một sát thủ muốn giết người thì sẽ không lộn xộn như vậy, càng sẽ không liều mạng rồi đặt mình vào tình thế nguy hiểm.
Vì vậy Hạ Tử Thu có thể chắc chắn rằng Nhan Du đã bị Hàn Hi Thần lợi dụng.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã vì cái gọi là tình yêu mà lâm vào tình cảnh này, cô ta thật thảm thương, đáng thương, nhưng không vô tội.
Cô ta không còn là một đứa trẻ nữa, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình.
Hạ Tử Thu chỉ muốn xác nhận xem cô ta có biết Cung Tuyết Dương hay không, nhưng trong mắt Nhan Du, anh ta nhìn thấy sự nghi ngờ và phủ nhận.
Hàn Hi Thần nói cô ta là người thân của Cung Tuyết Dương, nhưng anh ta không biết rốt cuộc là ai đang nói dối nữa?
Hạ Tử Thu không biết.
Anh ta nhìn Nhan Du, ngày mai người phụ nữ này sẽ bị xử tử, khuôn mặt giống Cung Tuyết Dương kia sẽ dần dần biến mất khỏi cuộc sống của anh ta, trái tim anh ta bỗng dưng có chút đau đớn.
“Cung Tuyết Dương là bạn gái của tôi, là vợ chưa cưới của tôi, chúng tôi cũng là một cặp đôi ngọt ngào.

Ba năm yêu nhau khiến chúng tôi muốn về chung một nhà, nhưng cô ấy đã chết trước khi chúng tôi kết hôn.


Cô ấy chết rất thảm, còn bị người ta chặt từng khúc.

Khi tôi nhìn thấy cô ấy thì thi thể cô ấy đã được khâu lại từng mảnh với nhau.

Để trả thù cho cô ấy, tôi đã từ bỏ công việc và tín ngưỡng của mình.

Tôi thậm chí còn từ bỏ cả giới hạn và lương tâm của con người, bán mình hoàn toàn cho quỷ dữ.

Tôi đã giết những người kia, phàm là những người ức hiếp Tuyết Dương thì tôi chưa từng bỏ qua người nào.

Tôi thậm chí còn để từng người trong số họ phải trải qua nỗi đau của Tuyết Dương, để họ tận mắt chứng kiến bàn tay và bàn chân của mình rời khỏi cơ thể mình như thế nào.

Còn trái tim tôi, tình yêu của tôi, lương tâm và giới hạn của tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi với việc giết người rồi.”
Hạ Tử Thu nói rất bình tĩnh nhưng lại khiến Nhan Du sợ hãi.
Đôi mắt cô ta mở to, đột nhiên cảm thấy khó thở.
Cô ta ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại dám đi trêu chọc một người đàn ông tàn nhẫn và đáng sợ như vậy chứ?.

 
Chương 1976: 1976: Chương 1973





Bây giờ anh ta sẽ làm gì mình đây?
Trong lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi, khuôn mặt cô ta bỗng chốc tái nhợt.

“Sợ rồi sao?”
Hạ Tử Thu nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhan Du thì không nhịn được cười.

Anh ta là một người đàn ông đẹp trai, nhưng bởi vì bản tính nghiêm nghị lâu năm mà khiến người ta không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta.

Nhan Du rất ít khi thấy anh ta cười, khi cười khẩy thì khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng chỉ có duy nhất lần này, Hạ Tử Thu thật sự đã cười.

Khi anh ta cười lên, trên mặt sẽ xuất hiện lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trông rất thân thiện.

đam mỹ hài
Nụ cười của anh ta lúc này khiến người ta cảm thấy có chút rung động.

Nhan Du nhanh chóng quay đầu đi.


Rung động?
Sao cô ta lại cảm thấy người đàn ông này có thể khiến người ta rung động được chứ?
Anh ta chẳng phải là ác quỷ sao?
Hạ Tử Thu không quan tâm Nhan Du đang nghĩ gì trong đầu, anh ta muốn châm một điếu thuốc nữa, nhưng đã hết thuốc rồi.

Sau khi Cung Tuyết Dương mất, anh ta không thể sống thiếu thuốc lá, anh ta hút càng ngày càng nhiều, bây giờ đã thành nghiện rồi.

Bây giờ hộp thuốc đã trống rỗng, anh ta cau mày, nhưng vẫn không rời đi.

Anh ta nhìn xe cộ tấp nập bên ngoài, trầm giọng nói: “Cô có biết không? Sau khi báo thù cho Tuyết Dương, tôi trở về quê hương của Tuyết Dương, tôi muốn đón ba mẹ cô ấy về ở với tôi, coi bọn họ như ba mẹ ruột của mình, thay Tuyết Dương báo hiếu cho bọn họ, nhưng ba mẹ cô ấy lại đuổi tôi khỏi nhà, thậm chí còn không muốn gặp tôi nữa.


“Họ nói tôi là ma quỷ, còn nói sao tôi có thể độc ác như vậy? Cứ giao đám người kia cho pháp luật trừng trị là được, tạo sao lại phanh thây bọn họ? Lúc đó, tôi còn tưởng mình đang nghe một câu chuyện cười nữa.



“Lúc Tuyết Dương bị bọn họ đối xử như vậy, tại sao họ lại không nói như vậy? Tuyết Dương chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà bọn họ lại có thể tàn nhẫn cắt thi thể Tuyết Dương, tôi chẳng qua chỉ đang ăn miếng trả miếng thôi, thế mà ba mẹ cô ấy lại thấy tôi như thấy tội phạm.

Họ nói tôi không xứng với Tuyết Dương, nói rằng may mà tôi không kết hôn với Tuyết Dương, nếu không họ không biết tôi sẽ biến con gái họ thành cái gì nữa?”
Khi nói đến đây, khuôn mặt của Hạ Tử Thu cuối cùng cũng lộ ra sự đau lòng và khó chịu.

Nỗi đau âm ỉ kia khiến Nhan Du cũng cảm thấy khó chịu.

“Sao có thể như vậy được chứ? Sao họ có thể đối xử với anh như vậy được? Anh cũng vì con con gái bọn họ nên mới làm như vậy thôi không phải sao?”
Đúng.

Chính vì Cung Tuyết Dương nên anh ta mới biến mình thành người không ra người, ma không ra ma, nhưng ba mẹ cô ta không hiểu.

Anh ta rất thống khổ và đau lòng, nhưng anh ta chưa từng quan tâm.

Người duy nhất anh quan tâm là Cung Tuyết Dương.

Mỗi người đều có thủ đoạn trả thù của riêng mình.

Những tên khốn đó mà giao cho pháp luật thì tất nhiên sẽ không tránh khỏi cái chết, nhưng như vậy thì chúng chết quá dễ dàng rồi.

Những đau khổ mà Cung Tuyết Dương đã chịu đựng kia thì tính thế nào, tại sao phải cho bọn họ ra đi dễ dàng chứ?.

 
Chương 1977: 1977: Chương 1974


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ánh mắt của Hạ Tử Thu lạnh như băng.
“Tôi không trách họ, họ là những người lương thiện.

Họ lớn lên dưới ánh mặt trời nên không biết trên đời này còn bao nhiêu tăm tối và tàn ác.

Họ chỉ biết rằng con gái họ đã hy sinh và được phong làm liệt sĩ.

Đây là vinh quang của gia tộc và cũng là niềm tự hào của Cung Tuyết Dương.

Nhưng nếu được lựa chọn thì tôi thà không cần niềm tự hào này, tôi chỉ muốn cô ấy còn sống ở lại bên cạnh tôi, cùng tôi ngắm bình minh và hoàng hôn, rồi sinh con dưỡng cái, cả nhà hạnh phúc bên nhau trọn đời.”
Giọng của Hạ Tử Thu đột nhiên nghẹn lại, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Đã bao lâu rồi nhỉ?
Đã bao lâu rồi anh ta chưa từng nhớ Cung Tuyết Dương đến như vậy?
Chín năm!
/pagespeed_static/1.JiBnMqyl6S.gif
nhưng anh ta không ngờ Nhan Du cũng sẽ kể câu chuyện của mình.

Hạ Tử Thu khẽ cau mày, nhưng không ngắt lời cô ta.
Nhan Du đột nhiên cười khổ, nói: “Tôi là một đứa trẻ mồ côi, từ khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã sống ở cô nhi viện rồi.

Những đứa trẻ ở đó thật sự rất đáng ghét, chúng luôn thích bắt nạt tôi.

Bởi vì tôi có nước da vàng và mắt đen, không giống bọn họ cho nên ngay cả viện trưởng cũng không giúp tôi.

Mỗi ngày tôi ăn lại những thứ họ bỏ đi, uống thứ nước họ không uống.

Tôi đã nghĩ có lẽ mình sẽ cứ như vậy mà lớn lên trong cô nhi viện này, nhưng khi tôi mười bốn tuổi thì Hàn Hi Thần đã xuất hiện.”
“Anh ấy giống như một thiên thần bước đến trước mặt tôi, dịu dàng nói với tôi có muốn rời khỏi đây hay không? Có muốn đi cùng anh ấy không? Nụ cười của anh ấy lúc ấy quá dịu dàng, cũng rất ấm áp, lại còn cùng màu da và màu mắt như tôi nên tôi không ngần ngại đi theo anh ấy.

Tôi tự nhủ rằng mình chỉ muốn tìm một đồng loại, một đồng loại giống như mình.”
Khi nói đến đây, Nhan Du bất ngờ bật khóc.
Tiếng khóc rất nhỏ, thậm chí còn chẳng nghe thấy, nhưng anh ta lại nhìn thấy những giọt nước mắt lặng lẽ rơi ra từ khóe mắt cô ta.
Cô ta nói: “Hàn Hi Thần đối xử với tôi rất tốt, anh ấy cho tôi ăn những món ăn ngon nhất, cho tôi mặc những bộ quần áo đẹp nhất, mua cho tôi con búp bê mà tôi luôn muốn nhưng không thể có được.


Tôi cảm thấy mình ngày càng thích anh ấy hơn.

Anh ấy cũng nói với tôi rằng tôi rất ngoan và anh ấy thích tôi ngoan ngoãn.

Vì vậy, tôi làm càng cố gắng nghe lời anh ấy.

Chúng tôi sống với nhau được một năm thì anh ấy nói với tôi rằng muốn đứng bên cạnh anh ấy thì cần có quyền lực, mà bây giờ tôi quá yếu ớt.

Tôi cần phải bồi dưỡng bản thân mới có thể theo được bước chân của anh ấy.

Lúc đó tôi đã không ngần ngại đồng ý vì tôi muốn ở bên anh ấy.”
“Chưa từng có ai tốt với tôi như vậy, cũng chưa từng có ai hỏi tôi muốn gì.

Chỉ có anh ấy, anh ấy cho tôi hơi ấm và tất cả những gì tôi muốn.

Đối với tôi, đây là thiên đường.

Anh ấy nói đợi đến khi tôi có thực lực thì anh ấy sẽ giúp tôi tìm lại bố mẹ ruột, rồi hỏi họ tại sao lại không cần một đứa con gái ngoan ngoãn như tôi? Tôi biết, anh ấy chỉ muốn trút giận cho tôi thôi.

Vậy nên khi anh ấy bảo tôi bồi dưỡng bản thân, tôi thực sự không muốn làm anh ấy thất vọng.”.

 
Chương 1978: 1978: Chương 1975





“Sau đó, tôi bị ném trên một hòn đảo biệt lập.

Có rất nhiều đứa trẻ giống tôi cũng bị đưa đến đó, cũng có một vài đứa trẻ có màu da giống tôi.

Lúc đó tôi thực sự rất vui, bởi vì dù sao thì trừ Hàn Hi Thần ra thì tôi chỉ thấy những người không cùng đất nước với mình.

Không ai biết tôi hạnh phúc như thế nào khi đột nhiên nhìn thấy một vài người cùng tuổi có màu da giống mình đâu.”
“Quá trình huấn luyện của chúng tôi rất cực khổ, khổ đến mức đêm nào tôi cũng lặng lẽ bật khóc, nhưng không ai an ủi tôi.

Tôi rất nhớ anh ấy, tôi muốn gọi cho anh ấy, nhưng những người đó nói rằng tôi không thể gọi được, bọn họ nói rằng anh ấy đã dặn dò là chỉ khi nào tôi trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có thể trở về bên cạnh anh ấy.”
“Ba năm, tôi ở nơi đó ba năm, cuối cùng tôi cũng hiểu ra được những người đó muốn làm gì.

Tình bạn mà tôi hằng mong ước đã không còn, giữa chúng tôi chỉ còn lại những cuộc đấu tranh tàn khốc nhất.


Ba năm đó, vết thương chồng chất, cuối cùng tôi cũng trở về bên anh ấy.

Anh ấy nói với tôi rằng chỉ cần đến đây giết anh thì anh ấy sẽ cưới tôi, sẽ để tôi làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh ấy.”
Khi nói đến đây, khuôn mặt của Nhan Du đã đẫm nước mắt.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt giống y Cung Tuyết Dương nhìn thẳng vào mắt Hạ Tử Thu, nói: “Tôi cũng hết cách, thật đó, tôi quá yêu anh ấy rồi.

Tôi biết giữa chúng ta không thù không oán, chạy đến đây giết anh là tôi không đúng, nhưng đây là con đường duy nhất để tôi theo đuổi hạnh phúc.

Tôi là một người thiếu thốn tình cảm, tôi không có người thân, không có bạn bè, tôi chỉ có anh ấy thôi.

Vì người đàn ông này, tôi có thể từ bỏ giới hạn của bản thân, tôi có thể vứt bỏ lương tâm, chỉ muốn nắm lấy một chút hạnh phúc thuộc về mình mà thôi.
Nhưng tôi đã làm hỏng chuyện này rồi.”
Nghe cô ta nói vậy, ánh mắt Hạ Tử Thu có chút thay đổi.
Có thể người khác không hiểu, nhưng anh ta hiểu nỗi khổ tâm của Nhan Du.
Bởi vì chưa từng có được, cho nên mới không quan tâm tất cả, cố gắng hết sức để nắm bắt hy vọng có thể nhìn thấy.

Bây giờ đã không còn hy vọng nữa, chắc bây giờ cô ta đang rất tuyệt vọng.
Trái tim sắt đá của Hạ Tử Thu bỗng trở nên mềm mại hơn.
Nhìn vào gương mặt của cô ta.
Hạ Tử Thu khẽ nói: “Cô giết người anh em của tôi, Định sắp kết hôn rồi, nhưng cô lại giết anh ta.”
Nhan Du đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tôi không giết người, tôi chỉ làm họ bị thương thôi.”
“Nhưng Định vì chảy máu quá nhiều, cấp cứu không kịp nên đã mất cách đây không lâu.”
Hạ Tử Thu biết mình nói như vậy với cô ta cũng quá tàn nhẫn.
Anh ta bằng lòng tin rằng người phụ nữ này không có ý định lấy đi mạng sống của người khác, nhưng kết quả là Định đã chết.
Cô ta phải chịu trách nhiệm về kết quả này.
Đôi mắt Nhan Du chuyển từ kinh ngạc sang hơi sốc rồi chuyển sang một màu ảm đạm.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
“Anh sẽ giết tôi sao? Tôi nhìn ra được anh rất quan tâm đến những người anh em của mình.”
“Ừm, họ đã ở bên tôi chín năm, khi ở bờ vực sinh tử, họ đã cứu mạng tôi.”
Lời nói của Hạ Tử Thu khiến Nhan Du càng thêm tuyệt vọng.
“Anh sẽ giết tôi sao?”
“Phải, ngày mai tôi sẽ giết cô để chôn theo Định.”
Giọng nói của Hạ Tử Thu mang theo chút run rẩy và thương tiếc..

 
Chương 1979: 1979: Chương 1976





Cuối cùng, Nhan Du cũng không khóc.
“Hàn Hi Thần nói thế nào? Chẳng lẽ anh ấy không nói mình sẽ đến đón tôi sao? Anh ấy là chồng chưa cưới của tôi mà!”
Hạ Tử Thu nhíu chặt chân mày.
Anh ta vẫn chưa điều tra về tên Hàn Hi Thần này, nhưng người đàn ông mà anh ta biết được từ trong miệng Nhan Du chắc chắn là tên trùm nuôi dưỡng sát thủ.
Người như vậy thì sao có tình cảm được?
Ngay cả khi có thì cũng không thể dành tình cảm cho một kẻ ngốc như Nhan Du được.
Rõ ràng là cô ta đã bị Hàn Hi Thần lợi dụng.
Hàn Hi Thần biết tình cảm của cô, vì vậy anh ta đã lợi dụng phần tình cảm này để sử dụng cô như một công cụ, thậm chí còn xem cô như một món hàng để tặng Hạ Tử Thu.
Nghĩ đến cách đây không lâu mình đã chiếm lấy người phụ nữ này, vốn nghĩ rằng làm như vậy sẽ cứu cô ta một mạng, để anh em có thể tha cho cô ta một mạng.

Dù sao thì trinh tiết và mạng sống thì sống sót vẫn tốt hơn.
Nhưng không ai ngờ rằng Định sẽ chết.
Dùng một mạng đổi lấy sự trong trắng trân quý nhất, rõ ràng không thể được.

Làm sao đây?
Anh ta chiếm hữu cô ta, nhưng cô ta đã giết người anh em của mình.

Ngày mai anh ta thực sự sẽ giết cô ta sao?
“Không phải anh ấy gọi điện thoại cho anh rồi à? Có nói định đưa tôi đi không? Hay là có nói dùng cái gì đó chuộc tôi về không?”
Ánh mắt Nhan Du mang theo một tia hi vọng trông ngóng nhìn Hạ Tử Thu.
Giờ phút này, cho dù là kẻ giết người vô số như La Sát mặt lạnh Hạ Tử Thu cũng có chút cảm động.
Anh ta chẳng nói lời nào, chỉ giương mắt nhìn từng tia hi vọng trong mắt Nhan Du chầm chậm biến mất, rồi hoàn toàn lụi tàn.
Cô ta tự cười nhạo bản thân: “Là do tôi suy nghĩ quá viễn vông đúng không? Thực ra, lúc tới đây tôi đã hiểu rõ rồi, anh ấy không yêu tôi.

Nhưng tôi vẫn muốn nắm bắt cơ hội duy nhất này, rồi chờ đợi anh ấy dùng mười dặm sính lễ cưới tôi về.

Trở thành cô dâu của anh ấy, suy cho cùng cũng chỉ là mộng tưởng của mình tôi thôi, tôi đúng là ngu ngốc.



Nước mắt cô rơi lã chã, không một tiếng động, không một cử động, nhưng lại khóc đến mức khiến người ta cảm thấy như cả bầu trời đã sụp đổ.

Đọc truyện hay, truy cập ngay || ТгumTruуe n.

мE ||
Hạ Tử Thu hiếm khi động lòng trắc ẩn, chỉ tiếc là rốt cuộc anh cũng chẳng thể làm được gì.
“Anh thả tôi ra được không? Tôi phải quay về hỏi anh ta tại sao lại lừa tôi? Anh thả tôi ra đi, được không?”
Nhan Du đột nhiên nhảy xuống giường, quỳ xuống trước mặt Hạ Tử Thu.
“Xin anh, xin anh thả tôi về được không? Làm ơn.”
Đôi mắt Hạ Tử Thu chợt nheo lại, trong đó loé lên một chút cảm xúc phức tạp.
Khuôn mặt giống hệt như Cung Tuyết Dương hiện lên trước mặt Hạ Tử Thu, đang khóc thút thít.
Chín năm trước, có phải Tuyết Dương cũng khóc lóc van xin những kẻ đó như thế không?
Không!
Cô ấy sẽ không làm như vậy!
Cô ấy kiên cường đến thế, chắc chắn sẽ không bao giờ để mình phải sống hèn mọn như vậy..

 
Chương 1980: 1980: Chương 1977





Cô ấy muốn có món đồ gì, muốn có tình cảm như thế nào, đều sẽ do chính cô ấy giành được, cô ấy sẽ không bao giờ quỳ gối xin xỏ người khác.
Thế nên, cô ta không phải là Tuyết Dương!
Hạ Tử Thu đột nhiên phản ứng lại, chỉ thấy trước mắt loé lên một tia sáng bạc, trong nháy mắt một con dao găm lạnh lẽo đâm xuyên qua lồng ngực anh ấy.
Nỗi đau cắt ruột cắt gan trào dâng cùng với máu tươi bắn tung toé, chất lỏng ấm nóng phun lên khắp mặt Nhan Du.
Trên khuôn mặt Nhan Du hãy còn vương những giọt nước mắt.
Hai tay cô run lên, thậm chí toàn thân cũng đang run rẩy.
“Tôi xin lỗi, Hạ Tử Thu, tôi xin lỗi.

Đây là cơ hội duy nhất của tôi.

Tôi biết có thể anh ấy không yêu tôi, nhưng anh ấy chưa bao giờ lừa tôi.

Anh ấy nói rằng chỉ cần giết anh, anh ấy sẽ cưới tôi.

Tôi tin! Hạ Tử Thu, tôi tin anh ấy! Tôi biết giết người là sai trái, tôi cũng biết anh và tôi chẳng có thù oán gì, nhưng mà chẳng phải anh cũng muốn cơ thể của tôi ư? Tôi lấy thân thể của tôi để trả những gì mà tôi nợ anh được chứ? Mặc dù không trả hết được, nhưng … tôi không có sự lựa chọn.


Kiếp sau, kiếp sau nữa tôi lại làm trâu làm ngựa cho anh, được không? “
Nhan Du khóc nức nở.
Cô nên hận người đàn ông này!
Không phải chính anh đã lấy đi sự trinh trắng của cô sao?
Nhưng tại sao giờ phút này, nhìn thấy anh ở đó, máu tươi cứ tuôn ra không ngừng, cô lại sợ hãi như vậy?
Cô thực sự rất sợ!
Hạ Tử Thu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết trong tay một người phụ nữ nhỏ bé như vậy.
Cô thậm chí còn chẳng phải là một sát thủ.
Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đúng là muối mặt.
Anh đường đường là La sát mặt lạnh Hạ Tử Thu, thế mà lại bị giết bởi một người phụ nữ nhỏ bé, tầm thường!
Nhưng Hạ Tử Thu không tức giận.
Chẳng biết tại sao, lúc này anh cực kỳ bình tĩnh.
Cơn đau từ lồng ngực lan xuống tứ chi.
Anh đang dựa vào cửa sổ, thở hổn hển, trong mắt anh lại ánh lên một tia sáng.
“Có phải tôi chết đi thì em sẽ được toại nguyện?”
Nhan Du tưởng rằng sẽ nhìn thấy một Hạ Tử Thu phát cuồng, nhưng không ngờ sự ôn hoà của anh lại khiến cô muốn khóc.
“Xin lỗi.”

Tất cả những gì cô ta có thể nói bây giờ là chỉ có ba từ này.
Hạ Tử Thu lại mỉm cười.
Nụ cười cực kỳ đơn thuần.
Dường như những năm tháng máu me này không hề vấy bẩn được nụ cười của anh, như thể anh vẫn là người đàn ông năm đó.
Anh nói: “Có lẽ khi chết đi tôi mới có thể gặp Tuyết Dương.

9 năm rồi tôi không gặp cô ấy.

Tôi thậm chí chẳng thể đến mộ phần của cô ấy.

Mỗi năm tôi chỉ có thể bày một bàn cúng ở bên ngoài để tưởng nhớ cô ấy.

Tôi không biết liệu cô ấy có nghe thấy giọng nói của tôi hay không.

Tôi cũng không biết liệu cô ấy có đầu thai chưa, có uống canh Mạnh Bà trên cầu Nại Hà hay không, liệu cô ấy có quên tôi không.

Nhưng thế thì đã làm sao? Cuối cùng tôi cũng sắp được gặp cô ấy.

Thật là tốt.

“.

 
Chương 1981: 1981: Chương 1978





Nói xong, anh cười rồi gục xuống.
Nó như chạm đến trái tim của Nhan Du.
Rốt cuộc người đàn ông này yêu người phụ nữ đó đến mức nào?
Sao anh ta có thể có một biểu cảm nhẹ nhõm như được giải thoát như vậy?
Anh sẽ chết chứ?
Anh ta nên chết đi!
Nhiều máu như vậy, anh ấy còn có thể sống sao?
Nhan Du đột nhiên hoảng sợ.
Cô ta vội vàng tìm một bộ quần áo từ trong tủ mặc lên, sau đó cố gắng lục lọi trong đầu những con đường trốn thoát mà cô đã tìm kiếm suốt ba năm qua, nhưng cô phát hiện dù là cái nào đi chăng nữa, thì cô cũng không thể trốn được.
Bên ngoài là lớp lớp người bao vây.
Dù cho cô đã giết Hạ Tử Thu, dù cho cô hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng sẽ không bao giờ quay về được, đừng nói đến chuyện làm vợ của Hàn Hi Thần.
Nhan Du nhìn máu tươi càng ngày càng nhiều ở trước mặt, từ từ thấm xuống sàn nhà, như thể nhìn thấy bóng hình những người đồng đội đang chết trước mặt mình.

Cô cuộn người nằm trên giường, ôm chặt lấy hai chân của mình.
Hàn Hi Thần, sao anh còn chưa tới?
Anh bảo em giết Hạ Tử Thu, em làm được rồi!
Sao anh vẫn chưa cho người đến đón em đi?
Anh sẽ đến mà, phải không?
Anh chưa bao giờ lừa em, nên là anh sẽ đến đúng không?
Nhan Du như nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng nhảy xuống giường, lấy điện thoại từ trong túi Hạ Tử Thu ra, dùng ngón tay của Hạ Tử Thu mở khóa màn hình điện thoại, sau đó lập tức gọi đến số điện thoại quen thuộc nhất trong trí nhớ của cô.
“Hạ Tử Thu, mày suy nghĩ kĩ chưa?”
Giọng nói của Hàn Hi Thần vang lên.
Nhan Du lập tức nín khóc.
“Hàn Hi Thần, em đã giết Hạ Tử Thu rồi! Em giết anh ta rồi! Em đã làm theo những gì anh yêu cầu, khi nào anh đến đón em? Ở đây nhiều người lắm, bọn họ đều muốn em chết.


Anh mau đến đây được không? “
Nhan Du nói thật nhanh, sợ rằng nếu nói chậm thì đối phương sẽ cúp máy.
Hàn Hi Thần sững sờ.
“Cô nói gì?”
“Em nói, em giết Hạ Tử Thu rồi!”
Nhan Du nói chuyện giống như một đứa trẻ đang lấy lòng Hàn Hi Thần, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng gầm từ đầu máy bên kia truyền sang.
“Ai bảo cô giết cậu ta? Cô có biết cậu ta quan trọng với tôi như thế nào không? Cô không biết hắn là trợ thủ đắc lực nhất của Diệp Ân Tuấn sao? Muốn giết cậu ta thì tôi sai cô đi làm gì? Cái loại ngu xuẩn này! Thứ tôi muốn là quyền lực nằm trong tay Hạ Tử Thu, thứ tôi muốn là Hạ Tử Thu phải hoàn toàn phục tùng tôi.

Bản chất con người cậu ta là một con dao sắc bén không có tình cảm, có được cậu ta tương đương với việc có được một nửa Kình Thiên Minh.

Thế mà cô đi giết cậu ta thật.

Sao cô có thể giết cậu ta hả? Nhan Du, cô đúng là thứ rác rưởi! Làm gì cũng không nên thân! Cô có thể sống đến bây giờ đã là sự nhân từ lớn nhất mà tôi dành cho cô.

Lại còn muốn tôi tới cứu cô? Nếu không phải coi trọng khuôn mặt giống Cung Tuyết Dương này của cô, thì tôi có cử cô đến để quyến rũ Hạ Tử Thu không? Thế mà cô đã làm gì? Cô đã giết cậu ta rồi! Vậy thì cô còn quay lại đây làm gì? Cô chuẩn bị chôn cùng Hạ Tử Thu đi “.

 
Chương 1982: 1982: Chương 1979





Nói xong, không đợi Nhan Du có phản ứng gì, Hàn Hi Thần đã cúp máy.
Nhan Du đơ cả người.
Hàn Hi Thần nói gì?
Yêu cầu cô giết Hạ Tử Thu cũng là anh, bây giờ cô đã hoàn thành nhiệm vụ, tại sao anh lại mắng cô?
Không phải anh nói sau khi giết Hạ Tử Thu, anh sẽ cưới cô sao?
Bây giờ lại nói để cô ta chôn cùng Hạ Tử Thu là có ý gì?
Nhan Du điên cuồng gọi lại, nhưng người bên kia không hề bắt máy, cuối cùng lại báo máy bận.
Cô biết rằng Hàn Hi Thần đã chặn cô.
Nhan Du ngồi bệt xuống đất, cảm thấy nhớp nháp kinh khủng, lúc đó cô mới phát hiện mình đang ngồi trên vũng máu của Hạ Tử Thu.
Khuôn mặt của người đàn ông trắng bợt bạt.
Nhan Du không biết cơ thể người có bao nhiêu máu, nhưng cô biết nếu cứ tiếp tục như vậy, Hạ Tử Thu thật sự sẽ hết đường cứu chữa.
Cô biết rằng mình đã bị Hàn Hi Thần bỏ rơi.
Hóa ra cô chỉ được xem như một thế thân để phái đến bên cạnh Hạ Tử Thu.
Đối với Hàn Hi Thần, sự tồn tại của cô chỉ có một ý nghĩa này.

Thậm chí đối với Hàn Hi Thần cô còn không quan trọng bằng Hạ Tử Thu.
Một người đàn ông như vậy sao có thể yêu mình cơ chứ?
Sao có thể cưới cô cơ chứ?
Chính cô ta đã bị chút ấm áp của Hàn Hi Thần mê muội, khiến cô ta tốt xấu chẳng rõ, thiện ác chẳng hay, bây giờ còn đem tính mạng của người khác ra làm trò đùa.
Vậy là cô đã chịu báo ứng rồi phải không?
Cô vừa bị người mình yêu nhất bỏ rơi.
“Ha ha ha ha!”
Nhan Du cười phá lên.
Cô ta cảm thấy bản thân thật lố bịch, cả cuộc đời cô như là một trò cười vậy.
Thế nhưng nước mắt lại bất giác chảy xuống, càng chảy càng nhiều.
Cô nhìn Hạ Tử Thu đang hôn mê nói: “Anh biết hết đúng không? Ngay từ đầu anh đã biết tôi là một trò đùa rồi đúng không? Thảo nào anh không giết tôi, mà chỉ giam cầm tôi.

Hóa ra là như vậy, chính khuôn mặt của tôi đã cứu tôi.


Nhưng tôi đã làm gì? Tôi ngu ngốc, tôi ngu si, tôi ngu dại.

Tôi cho rằng anh ấy bảo tôi làm gì tôi làm nấy, chính là ngoan ngoãn, nghe lời thì anh ấy sẽ thích tôi, sẽ yêu tôi.

Tôi thậm chí đã nghĩ rằng tôi giết anh, thì anh ấy sẽ cưới tôi.

Nhưng ngay từ đầu anh ta đã định tặng tôi cho anh rồi.

Ha ha ha ha! Tôi thật đáng thương, thật nực cười làm sao! “.

Google ngay trang ++ T RUМtruyen.

ME ++
Giọng nói mang theo chút bi tráng của Nhan Du ngay lập tức thu hút sự chú ý của người ở bên ngoài.
“Chuyện gì vậy? Người phụ nữ này điên rồi à?”
“Sao thế được? Anh Thu ở bên trong mà.”
“Nhưng Anh Thu lại không có động tĩnh gì cả.”.

 
Chương 1983: 1983: Chương 1980





Ba người vệ sĩ ở cửa nhìn nhau, đột nhiên có hơi căng thẳng.

“Đi!”
Cả ba nhanh chóng gõ cửa.

“Anh Thu, anh Thu?”
Nhưng Hạ Tử Thu không phản ứng gì cả.

Ba người lập tức sốt ruột, đạp tung cánh cửa ra, nhìn thấy Nhan Du đang ngồi dưới đất vừa khóc vừa cười như điên, còn Hạ Tử Thu đã ngã trong vũng máu từ lâu.

“Anh Thu!”
Ba người nhanh chóng chạy tới, đá Nhan Du ra, sau đó nhanh chóng bế Hạ Tử Thu lên.

Máu của Hạ Tử Thu vẫn chảy, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm như được giải thoát.

Ủng hộ chính chủ vào ngay || T RÙMTRUYỆN.

me ||
Đôi mắt ba người bỗng đỏ hoe.


“Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!”
Ai đó đã bắt đầu gọi xe cấp cứu.

Người đàn ông kia đứng dậy, đến gần Nhan Du, tát bốp bốp vào mặt cô hai cái, tát đến mức Nhan Du nổ đom đóm mắt.

Cô lập tức ngã xuống đất, nghe thấy người đàn ông nói: “Tốt hơn hết mày nên cầu nguyện anh Thu sẽ không sao, nếu không, tao sẽ lột da, rút gân, rồi băm mày thành từng mảnh đút cho chó ăn!”
Nhan Du đột nhiên rùng mình.

Cô hoàn toàn tin vào những gì người đàn ông này nói, cô thực sự sợ hãi, nghĩ đến đây, cô đột nhiên bò dậy, chay như điên định đập đầu vào tường.

“Ngăn cô ta lại! Làm anh Thu bị thương thế này mà muốn chết như vậy à? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
Lập tức có rất nhiều người từ bên ngoài xông vào, bọn họ kéo Nhan Du lại đúng lúc cô sắp đập vào tường, có người còn gọi cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vẫn đang chơi rất vui vẻ trên núi, khi nhận được tin Hạ Tử Thu bị đâm đang nguy kịch Diệp Ân Tuấn đơ cả người.

“Tử Thu bị đâm? Cậu chắc chứ?”
Không thể trách anh ngạc nhiên như vậy, bao nhiêu năm nay Hạ Tử Thu đánh đâu thắng đó, bị thương thì cũng có, nhưng mà bị thương do bị đâm thì chưa bao giờ.


Cậu ấy rất mạnh, người lạ đến gần cũng khó, càng huống chi là bị đâm.

Trong đầu anh chợt nghĩ đến Cung Tuyết Dương Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh lùng.

“Nhốt người đó lại trước.

Không ai được phép thẩm vấn hoặc động vào cô ấy nếu không có lệnh của Hạ Tử Thu.


Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cấp dưới của anh rất ngạc nhiên.

“Đại ca, cô ta đã làm anh Thu bị thương, cô ta còn giết một anh em của chúng ta là Định.

Sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy?”
“Tôi không nói là cho qua chuyện này, tôi chỉ nói khi nào Tử Thu tỉnh lại, chuyện này sẽ do cậu ấy tự mình xử lý.


Diệp Ân Tuấn bất giác cau mày, không ngờ chỉ trong vài ngày mà có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy lông mày Diệp Ân Tuấn nhíu lại, tròng mắt hiện lên chút tàn nhẫn, thì nhanh chóng nắm lấy tay anh nói: “Hay chúng ta quay về xem thử một chút.


“Nhưng anh đã hứa với em sẽ đi du lịch chụp hình.

”.

 
Chương 1984: 1984: Chương 1981





Diệp Ân Tuấn có hơi bực bội.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đi du lịch chụp hình cũng không giới hạn thời gian mà, ngưng vài ngày cũng không sao, hơn nữa Hạ Tử Thu là anh em của anh, bây giờ sống chết còn chưa rõ.

Trông anh bây giờ cũng không có tâm trạng chụp hình với em.

Mấy ngày nay em vui lắm, các con cũng rất vui, nên là anh đừng trách bản thân, chúng ta vốn còn rất nhiều việc còn dang dở mà phải không? Những năm này, Hạ Tử Thu đã làm rất nhiều rất nhiều thứ cho anh, và bây giờ là lúc cậu ấy cần sự giúp đỡ của anh.


Nghe vợ nói thế, Diệp Ân Tuấn gật gật đầu, xin lỗi: “Hạ Lan, nếu em được lựa chọn lại, nếu em biết rằng sau khi kết hôn với anh sẽ có nhiều khó khăn thế này, thì em còn thích anh không? Còn muốn gả cho anh không?”
Từ giọng điệu của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cảm nhận được sự lo lắng và bất an.
Diệp Ân Tuấn là ai cơ chứ?
Luôn cao cao tại thượng, sinh ra đã ngậm thìa vàng, thế mà giờ đây chỉ vì một mối tình mà trở nên lo được lo mất.
Đây không phải là Diệp Ân Tuấn.

Anh ấy nên tự tin mới đúng.
Nhưng đây lại là Diệp Ân Tuấn, bởi vì anh ấy không thể chịu được việc Thẩm Hạ Lan đau khổ thêm nữa.

Truyện Hot
Đây là một cá thể mâu thuẫn.

Buông tay thì không nỡ, mà giữ lại thì đau lòng.
Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay anh nói: “Trên đời làm gì có nhiều chữ nếu như vậy? Yêu tức là yêu, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.

Chỉ cần anh biết rằng tình cảm của em dành cho anh sẽ không thay đổi là được, dù con đường phía trước như thế nào chỉ cần chúng ta cùng nhau đi là được rồi.

Đừng có vì em mà cảm thấy đau lòng.


Do có tình yêu của anh mà em mới có thể bước xa hơn ”.
Diệp Ân Tuấn ôm chầm lấy Thẩm Hạ Lan, muôn vàn lời nói kẹt trong cổ họng làm thế nào cũng không thốt ra được.
Ông trời không cho anh một gia đình trọn vẹn, không cho anh một người thân quan tâm đến anh, nhưng lại cho anh một người vợ tốt bụng và xinh đẹp như thế này.

Vậy là ông trời vẫn đối xử không tệ với anh phải không?
Sự nóng nảy trong cơ thể từ từ dịu lại, suy nghĩ muốn hủy diệt mọi thứ cũng từ từ mất đi.
“Chúng ta trở về đi.”
“Ừm.”
Hai người chỉ thu dọn một ít đồ, để bọn trẻ ở trên núi, cử người đến bảo vệ chúng, còn hai người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn thì đi xuống núi.
Trở lại đô thị lần nữa, Thẩm Hạ Lan có chút khó chịu với khói xe và ô nhiễm không khí ở đây, nhưng không bao lâu cũng thích nghi được.
Con người là thế này, luôn thay đổi bản thân khi môi trường thay đổi để thích nghi với xã hội này.
Khi Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan trở lại Kình Thiên Minh, cả đại sảnh đều cực kỳ bức bối.
Trên khuôn mặt của mọi người mang theo sự phẫn nộ và sát khí, họ nóng lòng muốn băm Nhan Du thành trăm mảnh.
“Nhan Du đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Nhan Du.
Với những việc Nhan Du đã làm, nếu bây giờ bị đưa vào hầm ngục, sợ là lành ít dữ nhiều..

 
Chương 1985: 1985: Chương 1982





Lực liếc Thẩm Hạ Lan một cái, từ trong đám người đứng lên, tức giận nói: “Chị dâu, chị muốn xin tha cho người phụ nữ đó sao? Chị cảm thấy người phụ nữ đó còn có thể được tha thứ sao?”
Vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn đã đá hắn ngã xuống đất.

Nhất thời những người xung quanh đều choáng váng.

Sát khí của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lan ra.

“Chú ý giọng điệu của anh! Đây là chị dâu của anh! Không phải hung thủ đâm Tử Thu.

Thế nào? Mấy năm nay tôi không ở trong liên minh, anh cho rằng tôi có cũng được mà không cũng chẳng sao đúng không? Tôi biết trong lòng các cậu đều đang lo lắng cho Tử Thu, nhưng như vậy thì các cậu có thể dùng cái thái độ đấy để đối xử với chị dâu của các cậu à? Các cậu muốn phản hết rồi phải không?
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn thẳng vào Lực, như thể chỉ cần anh ta dám bật lại một chữ, Diệp Ân Tuấn khiến anh ta máu me tung toé.

Uy thế của anh mạnh hơn Hạ Tử Thu, và thậm chí còn máu lạnh hơn Hạ Tử Thu.

Lực vẫn luôn đi theo Hạ Tử Thu, chỉ nghe nói rằng liên minh còn một đại ca nữa, nhưng anh ta chưa bao giờ được gặp.

Tất cả những gì anh ta thấy là Hạ Tử Thu một mình nắm giữ toàn bộ Kình Thiên Minh, tất cả những gì anh thấy là Hạ Tử Thu bị thương nặng để mở rộng sản nghiệp, mà khi đó vị đại ca này đang ở đâu?.

Thành thật mà nói, lúc trước Lực cũng nhìn Diệp Ân Tuấn không vừa mắt, cho rằng người đàn ông này chỉ là một cậu ấm, do anh và Hạ Tử Thu là anh em, cho nên mới có thể ngồi ở vị trí cao nhất.


Bây giờ uy thế của Diệp Ân Tuấn khiến anh ta có chút ngột ngạt, thậm chí một vài người tay chân đã cứng đờ, sự lạnh lùng và vô cảm thấu tận xương tủy khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi và khiếp sợ.

Sự tàn ác của Hạ Tử Thu chỉ là đối với kẻ thù, còn đối với anh em của mình, anh ấy cực kỳ nhiệt tình, thậm chí bất chấp sự an nguy của bản thân để chăm lo đầy đủ cho anh em.

Nhưng hôm nay họ đã nhìn thấy sự tàn nhẫn và giết chóc trong mắt Diệp Ân Tuấn.

Anh dường như không có tình cảm, chỉ cần nghịch lại anh, phản kháng lại anh, anh sẽ giết chết không chút thương tiếc.

Trong mắt anh không có tình anh em, chỉ có sự hờ hững.

Câu nói đã lên tới miệng của Lực bị anh ta đã nuốt vào trong.

Đây là lần đầu tiên anh ta không dám, không dám nói những lời thách thức với Diệp Ân Tuấn.

“Đại ca, tôi sai rồi.


Lực vội cúi đầu, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.


Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện sự kỳ lạ của Diệp Ân Tuấn.

Anh ấy không nên như thế này!
Có phải vì ảnh hưởng của Hoàng Kim Cổ không?
Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó, nhưng lại nghe Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cậu, có ý kiến gì với tôi cũng được, nhưng nếu có ai dám vô lễ với vợ tôi, đừng trách tôi không cho Tử Thu mặt mũi.

Tôi biết tất cả đều là anh em theo Tử Thu vào Nam ra Bắc, vào sinh ra tử, tôi không muốn đoạn tuyệt với Tử Thu chỉ vì các cậu.

Các cậu có nghe rõ chưa? “
“Vâng.


Những người xung quanh bất giác trả lời.

“Lực, đưa chị dâu đi gặp Nhan Du.


Diệp Ân Tuấn biết ý của Thẩm Hạ Lan nên nói luôn.

Lần này Lực không hề tỏ ra thiếu tôn trọng Thẩm Hạ Lan.

“Chị dâu, mời chị qua bên này.

”.

 
Chương 1986: 1986: Chương 1983


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ lo lắng, định nói thì nghe Diệp Ân Tuấn nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ đi thăm Tử Thu, anh đã cho người gọi cho Tô Nam rồi, anh ấy đang đến đây.

Có Tô Nam ở đây, cho dù Diêm Vương muốn tính mạng của Tử Thu, chúng ta cũng có thể thương lượng “
Vừa nghe thấy lời này, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy yên tâm, mà mấy anh em bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn lại Diệp Ân Tuấn đã có chút tôn trọng.

Hạ Tử Thu là thủ lĩnh của họ, họ vốn dĩ không muốn tiếp nhận Diệp Ân Tuấn, nhưng lần này, họ nghe nói rằng Diệp Ân Tuấn mời Tô Nam, trong lòng tất cả mọi người đều cảm kích.

Chỉ cần có thể kéo Hạ Tử Thu trở về bên bờ sống chết, bọn họ sẽ công nhận anh là đại ca, là đại ca cả đời.

Diệp Ân Tuấn cũng biết những người này thật ra không phục với anh, dù sao Hạ Tử Thu lãnh đạo bọn họ mấy năm này, mà anh chẳng làm gì, chỉ đứng sau trả tiền thôi.


Mối quan hệ của Diệp Ân Tuấn anh và Hạ Tử Thu không gì bì được, nhưng những người anh em này không như thế.

Diệp Ân Tuấn biết, nhưng cảm thấy không thành vấn đề, cho dù giao toàn bộ Kinh Thiên Minh cho Hạ Tử Thu, anh cũng không có ý kiến gì, nhưng vừa rồi, khi anh phát hiện ánh mắt của những người này đã thay đổi khi nhìn anh.

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

Làm thế nào mới giải quyết được bế tắc này mới thật mệt não.

Lực vội nói: “Chỉ ngồi đó không ăn không uống gì, ánh mắt trống rỗng không biết đang nghĩ gì.

Mà loại đàn bà này thì nên chém ngàn nhát dao, băm thành trăm mảnh cũng không đủ để trút giận.



Thẩm Hạ Lan liếc nhìn Lực và hỏi: “Cậu có bạn gái chưa?”
“Dạ? Có!”
Lực không biết tại sao Thẩm Hạ Lan lại hỏi câu này, nhưng anh ta vẫn thành thật trả lời.

Thẩm Hạ Lan lại hỏi: “Có yêu cô ấy không?”
“Đương nhiên rồi, những người như chúng ta khó khắn lắm mới tìm được một người phụ nữ nguyện ý sống đến đầu bạc răng long với mình.

Nếu em đối xử không tốt với cô ấy, không thật lòng với cô ấy, chẳng phải là chẳng ra gì sao?”
Khi cậu ấy nói đến chuyện này, một biểu cảm hạnh phúc hiện trên khuôn mặt của Lực.

Thần Hạ Lan thì thào: “Có biết anh Thu của cậu đã rất gần với hạnh phúc không?”
“Cái gì?”
Lực ngây người.

.

 
Chương 1987: 1987: Chương 1984





Trong chín năm qua, tất cả mọi người đều tìm kiếm hạnh phúc, tìm kiếm một nửa của mình, chỉ duy Hạ Tử Thu không quan tâm đến phụ nữ.

Lúc đầu, bọn họ còn đùa với Hạ Tử Thu, nhưng lần nào Hạ Tử Thu cũng đều tức giận, đến nỗi sau này không ai dám nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng không ai biết tại sao.
Bây giờ những lời của Thẩm Hạ Lan khiến trong lòng Lực bất giác có chút khó chịu.
“Trước đây anh Thu đã có bạn gái ạ?”
“Đúng vậy, họ rất yêu nhau, nhưng cô ấy đã chết, bị bọn khủng bố phân thây.

Anh ấy đã vi phạm kỷ luật để trả thù cho bạn gái của mình, bây giờ thậm chí anh ấy còn không đủ tư cách để cúng bái người anh ấy yêu nhất.

Cậu biết trong lòng anh ấy cảm thấy thế nào không?”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến mắt Lực bỗng đỏ hoe.
“Chị dâu, chị muốn nói gì với em?”
Lực không phải là một tên ngốc, tự biết Thẩm Hạ Lan sẽ không vô duyên vô cớ nói với anh ta về quá khứ của Hạ Tử Thu, vì vậy anh ta mở miệng hỏi.

Thẩm Hạ Lan rất hài lòng với sự thông minh của Lực.
Cô thấp giọng nói: “Nhan Du trông rất giống vị hôn thê đã chết của Hạ Tử Thu.”
Ngay khi những lời này thốt ra, Lực đơ cả người.
Chẳng trách!
Chẳng trách anh Thu nương tay với người phụ nữ đó như vậy!
Chẳng trách anh Thu bị đâm bị thương!
Hóa ra là vì lý do này!
Lông mày của Lực nhăn lại thật chặt.
Thẩm Hạ Lan nhẹ thở dài nói: “Tôi nghe Ân Tuấn nói khuôn mặt của Nhan Du chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ, rất có thể cô ta có quan hệ gì đó với Cung Tuyết Dương.

Cậu tìm người kiểm tra lai lịch và thân phận của Nhan Du.”
Sau khi biết được tâm sự của Hạ Tử Thu, Lực vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Ngay cả khi cô ấy trông giống như vị hôn thê cũ của anh Thu, điều đó không thể phủ nhận sự thật rằng cô ấy đã đâm anh Thu và giết A Đinh.”

“Tất cả những chuyện này chờ Hạ Tử Thu tỉnh lại giải quyết đi.

Ân Tuấn và tôi mong rằng Hạ Tử Thu có thể trút bỏ nỗi ám ảnh về Cung Tuyết Dương và bắt đầu một cuộc sống mới, chẳng lẽ cậu không muốn sao? Trước tiên, hãy điều tra thân phận thực sự của Nhan Du, còn những chuyện khác đợi Hạ Tử Thu tỉnh lại hãy nói.


Những lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lực hơi lo lắng thấp thỏm.
“Chị dâu, anh Thu thật sự có thể tỉnh lại sao? Anh ấy chảy nhiều máu như vậy, sắc mặt gần như trắng bợt, chúng em đều sợ hãi…”
“Sẽ mà! Có Ân Tuấn và Tô Nam, không ai có thể lấy anh Thu của các người đi.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, nụ cười mang theo chút tác dụng xoa dịu, khiến Lực bình tâm lại.
“Em sẽ nói với các anh em trong thời gian này không được làm bất cứ điều gì qua đáng với Nhan Du, chị dâu yên tâm đi.

Em cũng tin rằng nếu anh Thu tỉnh lại, anh ấy sẽ cho anh em chúng em một lời giải thích.”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu và đi đến cửa phòng nơi Nhan Du bị giam giữ.
Có bốn người đàn ông canh cửa, phía sau có những con chó săn đang ngồi xổm.

Nhan Du muốn trốn ra cũng trốn không được..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom