Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1948: 1948: Chương 1945





Bởi vì ở đây có liên quan tới suối nước nóng, nhiệt độ khoảng hai mươi độ, mặc một chiếc áo mỏng cũng phù hợp.

“Bọn nhỏ đến đây từ lúc nào vậy?”
“Sớm hơn chúng ta một chút.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đi vào trong nhà.

Cách trang trí trong căn nhà rất đơn giản, trên vách tường ở bên ngoài còn có dây thường xuân, xanh um tươi tốt, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

“Nếu như có thể ở đây, cả đời em cũng không cảm thấy nhàm chán.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lại làm Diệp Ân Tuấn nở nụ cười một lần nữa.

“Nếu như có thể ở đây cả đời, chắc có lẽ là ra ngoài sẽ sống không quen.”
Hai người đi vào phòng ngủ chính.

Diệp Nghê Nghê vui vẻ, muốn nói gì đó với Thẩm Hạ Lan, lại bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh túm ra ngoài.


“Em có mắt nhìn không vậy hả? Không nhìn thấy ba mẹ cảm thấy em dư thừa lắm à?”
Diệp Minh Triết nói như vậy, Diệp Nghê Nghê liền bĩu môi.

“Anh mới dư thừa đó, hừ!”
Cô bé nhảy lên trên giường.

Đây là cái giường bằng đá, nhưng mà ở phía dưới có suối nước nóng bổ trợ, nóng hầm hập, thật sự dễ chịu đến bạo.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi ở trên giường, nhìn vật dụng hiện đại trong căn phòng, cô không khỏi hỏi: “Ở đây chỉ có một căn phòng thôi hả, nếu như có người khác đến đây du lịch ngắm cảnh, chẳng phải là không có chỗ ở?”
“Đây là do anh dùng tiền xây lên, chỉ có anh và người nhà của anh mới có thể ở đây.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức làm cho Thẩm Hạ Lan ngây ngẩn cả người.

“Có ý gì chứ?”
“Ý của anh đó chính là toàn bộ dãy núi Cửu Long Trì này đều là của Diệp Ân Tuấn anh, cũng là của mợ Diệp, người khác muốn đến đây tham quan thì có thể dùng tiền mua vé ra ngoài leo núi, về phần công trình kiến trúc ở đây, xin lỗi nha, không mở cho người ngoài đâu.”

Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích, thành công nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc cùng cái miệng há to của Thẩm Hạ Lan.

Anh lập tức cúi người xuống hôn cô một ngụm, sau đó cười nói: “Ở phía sau có suối nước nóng, nếu như muốn ngâm nước thì có thể đến đó.

Yên tâm đi, là phòng đơn.”
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngơ ngác, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói vậy, cô vô thức nhẹ gật đầu.

Thẳng cho đến khi Diệp Ân Tuấn rời khỏi phòng, cô mới phản ứng được.

Má ơi!
Cả ngọn núi này đều là của Diệp Ân Tuấn hả?
Chẳng trách anh không sợ có người đến đây nhìn thấy anh.

Nhớ đến tình cảnh hiện tại của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan suy nghĩ, nếu như ở lại đây một tháng nửa tháng, vậy thì cũng tuyệt đó, dù sao thì ở nơi này như thơ như hoa, cô rất thích.

Không bao lâu, Diệp Ân Tuấn liền đi ra ngoài hái hoa quả trở về.

“Đều là do mình trồng, không có thuốc trừ sâu đâu, có thể yên tâm ăn.”
Diệp Ân Tuấn đặt hoa quả lên trên bàn..

 
Chương 1949: 1949: Chương 1946





Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng cho bọn nhỏ, Diệp Ân Tuấn nói: “Chúng ta có, bọn nhỏ đều có, yên tâm đi, em nhanh ăn phần của em đi.”
Nghe thấy như vậy, lúc này, Thẩm Hạ Lan mới bắt đầu ăn.

Hoa quả này đều là những thứ mà cô thích ăn, Diệp Ân Tuấn phụ trách lột vỏ, Thẩm Hạ Lan phụ trách ăn, hai người phối hợp vô cùng hài hòa.

Chẳng bao lâu, Thẩm Hạ Lan liền thấy no.

“Không ăn không ăn nữa, nếu ăn nữa thì sẽ ngủ không được.”
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, lập tức nằm trên cái giường ấm.

“Em có muốn ngắm sao không?”
“Không phải ở đây là sơn động hả, ngắm sao ở đâu đây?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn cố ý trêu chọc mình.

Diệp Ân Tuấn nghe vậy thì tắt đèn áp tường, sau đó mở một chốt xoay ngầm, trần nhà lập tức thay đổi.


Trên bầu trời đen tối đầy những vì sao, thậm chí còn có thể nhìn thấy cả chòm sao.

Thẩm Hạ Lan không khỏi giật mình.

“Đây là…”
“Là kỹ thuật 5D, thế nào, em có thích không?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gật đầu.

“Đẹp quá đi.”
“Em ngủ đi.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan, nhìn bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, khóe môi hơi cong lên.

Có làm sao Thẩm Hạ Lan cũng không ngủ được.

Cảnh sắc xinh đẹp như thế, cô không chụp lại thì thật là lãng phí.


Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan liền lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình với trời sao, sau đó đăng lên trên dòng thời gian.

“Nằm ở giữa trời và đất với người mình yêu, lấy trời và đất ôm ấp mình, thật sự rất hạnh phúc.”
Bài viết Thẩm Hạ Lan vừa mới đăng lên dòng thời gian lập tức thu hút rất nhiều người nhấn like.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô vui vẻ bấm điện thoại trả lời, anh không khỏi cười càng dịu dàng.

Đinh một tiếng, điện thoại di động của Diệp Ân Tuấn lại vang lên, hẳn là âm thanh tin nhắn, cũng không hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn lấy tới nhìn thoáng qua, anh nhíu mày.

“Lão đại, báo cáo sức khỏe của Tống Dật Hiên đã có rồi.”
Tin nhắn là của Hạ Tử Thu gửi tới.

Ở phía dưới báo cáo kiểm tra sức khỏe đều là những từ ngữ chuyên ngành, nhưng mà Hạ Tử Thu đã dùng bút đỏ đánh dấu từng phần, làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không được tự nhiên.

Tại sao sức khỏe của Tống Dật Hiên lại có thể như vậy?
Anh nghi ngờ, kinh ngạc, nhưng mà bất giác lại nhìn về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan vui vẻ nhấn điện thoại, giống như là một thiên sứ, nếu như để cô biết tình huống kiểm tra sức khỏe của Tống Dật Hiên, có khi nào cô sẽ không tiếp tục ở lại đây trốn với anh không?.

 
Chương 1950: 1950: Chương 1947





Diệp Ân Tuấn bên này còn chưa nghĩ ra nên xử lý như nào, Thẩm Hạ Lan bỗng ngẩng đầu, khiến Diệp Ân Tuấn vô thức để điện thoại ra đằng sau.

“Nhìn em vui vẻ chưa kia.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười nói.

Thẩm Hạ Lan vui vẻ nói: “Đương nhiên, nơi tuyệt đẹp như vậy đã khiến bọn họ ngưỡng mộ chết đi được.

Tất cả đang hỏi em đây là nơi nào.”
“Em nói cho bọn họ rồi sao?”
“Sao có thể chứ? Tuy em cũng muốn chỗ chúng ta du lịch phát triển tốt hơn, nhưng em đâu có ngốc, nếu như nói cho bọn họ, há không phải để lộ vị trí và tọa độ của chúng ta rồi sao? Em sẽ không mắc câu đâu.”
Thẩm Hạ Lan giống như một cô bé kiêu ngạo, dáng vẻ đó thật sự khiến Diệp Ân Tuấn vô cùng thích.

Có điều bởi vì chuyện của Tống Dật Hiên, anh vẫn có hơi không yên tâm lắm.


“Hạ Lan.”
“Hửm?”
Thẩm Hạ Lan lại ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Ân Tuấn.

Đáy mắt cô mang theo tia phấn khích và vui vẻ, khiến Diệp Ân Tuấn có hơi không nhẫn tâm mở miệng.

“Không sao, thích thì ngắm nhiều đi, lát nữa phải đi ngủ rồi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu đồng ý, đi nói chuyện với mấy người.

Diệp Ân Tuấn lại rút điện thoại ra, nhìn báo cáo kiểm sức khỏe trong tay, mắt hơi nheo lại!
Nhiễm độc chì?!

Tống Dật Hiên sao lại nhiễm độc chì?
Hơn nữa khi anh ta và Hồ Ngọc Duyên kết hôn chắc đã làm kiểm tra sức khỏe rồi chứ?
Vậy mà không có kiểm tra ra sao?
Diệp Ân Tuấn cảm thấy có hơi đau đầu.

Anh trực tiếp gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe này cho Tống Dật Hiên, nói: “Báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu thì tự mình xem đi, trong cơ thể của cậu có chì, khi kiểm tra trước khi kết hôn không có kiểm tra ra sao?
Tống Dật Hiên rõ ràng có hơi kinh ngạc trước báo cáo kiểm tra sức khỏe này, trả lời: “Khi tôi đăng ký vừa hay xảy ra tai nạn xe nằm viện, tôi kiểm tra thế nào được?”
“Vậy bác sĩ thế nào cũng nên kiểm tra ra được hàm lượng chì trong cơ thể của cậu vượt quá quy định chứ?”
Đây là chỗ Diệp Ân Tuấn suy đi nghĩ lại mà không hiểu.

Tống Dật Hiên cũng trầm mặc rồi.

Phải.

Khi anh xảy ra tai nạn xe nằm viện chắc cũng được kiểm tra toàn diện cơ thể, sao không kiểm tra anh nhiễm độc chì chứ?
Mà báo cáo kiểm tra sức khỏe bây giờ là người của Diệp Ân Tuấn làm, tự nhiên là thật..

 
Chương 1951: 1951: Chương 1948





Cũng tức là bên phía bệnh viện có người cố ý bỏ qua chuyện kiểm tra sức khỏe của anh sao?
“Tống Dật Hiên, còn có một khả năng.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên hơi sững người.

“Hửm?”
“Trong lúc cậu xảy ra tai nạn xe nằm viện có người hạ độc với cậu, cho nên lúc đó mới không kiểm tra ra được.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Tống Dật Hiên có hơi lắc đầu.

“Không thể! Trong thời gian đó đều là Duyên chăm sóc tôi, cậu chắc sẽ không nói Duyên của tôi có vấn đề, muốn khiến tôi nhiễm độc chì chứ? Điều này đối với cô ấy có lợi ích gì chứ? Giữa chúng ta ngay cả biện pháp tránh thai cũng chưa từng làm, nếu như thật sự là cô ấy hạ độc chì với tôi, lẽ nào cô ấy không sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ sau này sao?”
Lời của Tống Dật Hiên vừa dứt thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Cậu hình như còn bỏ sót một người?”
“Ai?”
“Một cô gái muốn gả cho cậu, một sinh viên Từ Huyền Trang.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến trong đầu của Tống Dật Hiên bỗng hiện ra gương mặt của một cô gái.


Lông mày của anh ta hơi nhíu lại.

“Không thể nào?”
“Cái này tôi không biết, tự cậu đi điều tra đi.”
Tống Dật Hiên trầm tư một lát rồi nói: “Hạ Lan biết chuyện này không?”
“Tạm thời chưa nói cho cô ấy.

Vợ tôi là ra ngoài du lịch, không hy vọng cô ấy không vui.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất là bá đạo nói.

Tống Dật Hiên thấp giọng nói: “Tốt nhất đừng nói cho em ấy, chuyện của tôi tự tôi giải quyết, em ấy không dễ gì mới cùng cậu và tụi nhỏ đi ra ngoài chơi, đừng làm phiền tâm trạng tốt của em ấy.”
“Vợ của tôi tự tôi thương, lo tốt cho chính cậu là được rồi, tôi có thể không nói cho cô ấy tình trạng thân thể của cậu, nhưng cậu cũng phải bảo đảm không thể để cô ấy lo lắng.

Cậu biết đấy, tôi không chịu được dáng vẻ cô ấy đau lòng vì cậu.”
“Biết rồi, vua giấm.”

Tống Dật Hiên sau khi cúp máy, mắt có hơi âm trầm.

Trong cơ thể của anh nếu như thật sự bị nhiễm độc chì, vậy thì anh và Duyên nếu như có con thì phải làm sao?
Tống Dật Hiên rất là lo lắng.

Một đứa trẻ bị nhiễm độc chì là tuyệt đối không thể giữ, đến lúc đó sẽ hại cho cơ thể của Hồ Ngọc Duyên, hơn nữa với tính tình của Hồ Ngọc Duyên nhất định sẽ luyến tiếc đứa bé này.

Tống Dật Hiên có hơi lo lắng.

Anh ta vội vàng đến chỗ Hồ Ngọc Duyên, từ đằng sau ôm lấy cô ta.

“Sao vậy?”
Bởi vì cái chết của Tống Hải Đình, cảm xúc hai ngày nay của Tống Dật Hiên không phải quá tốt, cho nên lúc này khi anh ta ôm cô ta từ đằng sau, Hồ Ngọc Duyên cũng tưởng rằng anh có thể lại nghĩ tới Tống Hải Đình, không khỏi hạ thấp giọng hỏi han.

Trái tim của Tống Dật Hiên xoắn chặt lại.

Bọn họ kết hôn chưa được mấy ngày, cho dù là mang thai cũng không thể biết ngay được, huống chi anh ta phải nói chuyện này với Hồ Ngọc Duyên như nào?
Tống Dật Hiên rất rối..

 
Chương 1952: 1952: Chương 1949





Hồ Ngọc Duyên đợi không được câu trả lời của anh ta, xoay người lại nhìn Tống Dật Hiên, cảm thấy đáy mắt của anh ta có hơi buồn bực thì rất đau lòng nói: “Mọi chuyện đều sẽ tốt cả thôi, tin em, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều sẽ ở bên cạnh đi cùng anh.”
“Anh tin em, nhưng anh không tin bản thân anh.”
Tống Dật Hiên muốn một đứa con thuộc về mình hơn bất kỳ ai.

Anh ta bây giờ coi như là người thân cô thế cô, không ba không mẹ, thật sự rất khát vọng có huyết mạch duy trì, nhưng lúc này anh ta sợ hãi.

Hồ Ngọc Duyên cảm nhận được sự bất an của Tống Dật Hiên, cười rồi nói: “Rốt cuộc bị làm sao vậy?”
“Cho em xem một thứ.”
Tống Dật Hiên rút điện thoại ra, đưa báo cáo kiểm tra sức khỏe đó cho Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên có hơi nghi hoặc cầm chiếc điện thoại, khi nhìn thấy báo cáo kiểm tra sức khỏe thì cả gương mặt đều thay đổi.

“Sao lại vậy chứ?”
“Anh cũng mới biết.


Duyên, chúng ta luôn không có dùng biện pháp tránh thai, ngộ nhỡ có con…”
Tống Dật Hiên cảm thấy mình bây giờ thật sự rất tàn nhẫn, nhưng lại không thể không nói.

Hồ Ngọc Duyên lập tức hiểu được sự lo lắng của Tống Dật Hiên.

“Nếu như thật sự có, vậy thì phá.

Dù sao chúng ta phải chịu trách nhiệm cho sinh mệnh nhỏ.”
Hồ Ngọc Duyên khó chịu.

Cô ta cũng muốn sinh một đứa con cho Tống Dật Hiên, một đứa con duy trì huyết mạch của hai người bọn họ, nhưng tình hình hiện nay căn bản không cho phép.

Bây giờ cô ta chỉ có thể mong mình không có mang thai, như thế có lẽ trong lòng sẽ không buồn như vậy.

Tống Dật Hiên ôm chặt cô ta.


“Xin lỗi Duyên, xin lỗi, là bản thân anh không chú ý, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
“Đồ ngốc, có liên quan gì tới anh chứ? Biết là ai làm không?”
“Có suy đoán rồi, nhưng không dám chắc chắn, chuyện này giao cho anh, anh sẽ cho em một lời giải thích.”
Mắt của Tống Dật Hiên xẹt qua một tia sát khí.

Anh ta có thể làm cậu chủ ăn chơi, cũng có thể làm công tử bột, đó là vì bản thân anh không muốn nghiêm túc, nhưng không đại biểu người khác có thể tính kế anh, tổn thương người mà anh để tâm nhất.

Hồ Ngọc Duyên vì chuyện này của Tống Dật Hiên mà cũng nhiều thêm một phần tâm tư, sờ bụng của mình, vừa hy vọng mình không có mang thai, vừa hy vọng mình mang thai.

Sự băn khoăn này khiến cô ta có hơi tâm phiền ý loạn.

“Ba ngày mai sẽ hỏa táng, vậy tang lễ chúng ta quay về Hải Thành làm sao?”
Hồ Ngọc Duyên hỏi một câu.

Tống Dật Hiên khựng lại, gật đầu nói: “Cũng được, ba anh là người chính gốc Hải Thành, tuy chết nơi đất khách, nhưng tóm lại lá rụng về cội.

Ngày mai chúng ta mang tro cốt của ba trở về.”
Hỷ tang đụng nhau, Tống Dật Hiên thật sự cảm thấy rất áy náy với Hồ Ngọc Duyên, hiện nay lại thêm chuyện nhiễm độc chì thì càng khiến anh ta không biết nên bù đắp cho Hồ Ngọc Duyên thế nào mới tốt..

 
Chương 1953: 1953: Chương 1950





Dường như có thể cảm nhận được tâm tư của Tống Dật Hiên, Hồ Ngọc Duyên nắm tay của anh ta, dịu dàng nói: “Em là vợ của anh, khi em biết anh anh còn là quân nhân, lúc đó em đã làm tốt chuẩn bị làm vợ quân nhân, nếu vợ quân nhân khổ như vậy em cũng không sợ, bây giờ còn có gì đáng sợ chứ? Anh yên tâm đi, mặc kệ con đường phía trước có gì, em đều sẽ cùng anh tiến bước.

Chúng ta là vợ chồng, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, ai cũng không thể làm gì chúng ta cả.”
“Ừ.”
Tống Dật Hiên gật đầu, lần nữa ôm Hồ Ngọc Duyên vào lòng.

“Anh không muốn em tủi thân, nhưng sự bất chợt của những chuyện này khiến anh không kịp đề phòng, cho nên chỉ có thể tạm thời để em tủi thân, đợi làm xong chuyện này, anh sẽ dẫn em đi nghỉ tuần trăng mật bù.”
“Được.”
Đối với quyết định của Tống Dật Hiên, Hồ Ngọc Duyên không có ý kiến gì.

Cô ta đã toàn tâm toàn ý yêu Tống Dật Hiên như vậy, mãi không đổi thay.

Tống Dật Hiên và cô ta lại nói chuyện thêm một lúc rồi mới đi ra.

Anh ta tự nhiên cũng có lối đi của mình.


Vì để kiểm chứng trong cơ thể có phải thật sự bị nhiễm độc chì không, Tống Dật Hiên lần nữa lợi dụng lối đi của mình làm kiểm tra sức khỏe lần nữa, số liệu của kết quả giống hệt với bản Diệp Ân Tuấn đưa.

Rốt cuộc là ai muốn đối với anh ta như vậy?
Lẽ nào có liên quan đến cái chết của Tống Hải Đình?
Tống Dật Hiên không hiểu.

Tống Hải Đình chết rất vội vàng, một chút manh mối cũng không có để lại cho anh ta, ngoài cỗ thân thể đó ra, anh ta cũng không tìm được điểm nghi ngờ nào trên người Tống Hải Đình.

Mà bên phía Hạ Tử Thu lại thông qua sòng bạc tìm được một người.

Một người tên là Trương Tứ.

Một người đàn ông trạc tuổi với Tống Hải Đình.

Người đàn ông này ở trong sòng bạc là một người quản lý không to không nhỏ, Tống Hải Đình mấy lần vào sòng bạc đều là ông ta tiếp.


Hạ Tử Thu trọng điểm tra người đàn ông này, phát hiện Trương Tứ vậy mà là người Hải Thành, có điều hơn 20 năm trước đã rời khỏi Hải Thành đến đây, từ đó về sau chưa từng rời khỏi, nhưng điều khiến người ta nghi hoặc là vợ của Trương Tứ không thấy đâu.

Nhiều năm như vậy đều không có tin tức của bọn họ, mà Trương Tứ cũng chưa từng tìm bọn họ.

Điều này có chút thú vị.

Khi Hạ Tử Thu tiếp tục đào sâu về Trương Tứ thì bỗng phát hiện, Trương Tứ và Tống Hải Đình ở Hải Đình từng có qua lại, mà thời gian qua lại này vậy mà vào năm Lưu Mai sinh Tống Dật Hiên.

Cho nên Trương Tứ này rất có khả năng biết giữa Tống Hải Đình và Lưu Mai có chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Hạ Tử Thu lập tức dặn dò xuống, cho người đi bắt Trương Tứ về, chỉ cần người tới, anh ta không tin mình không hỏi ra.

Nhưng Trương Tứ khả năng nghe phong phanh được, khi Hạ Tử Thu dẫn người tới, ông ta đã chạy mất rồi.

Hạ Tử Thu bị hụt, tâm trạng rất không tốt.

“Tìm cho tôi! Cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được thứ gì đó cho tôi.”
Hạ Tử Thu hạ lệnh, tất cả mọi người bắt đầu lục tìm mọi ngóc ngách..

 
Chương 1954: 1954: Chương 1951





Trong nhà Trương Tứ không có thứ gì đáng tiền, cho nên cơ bản không có được gì.

Mọi người sau khi tìm một vòng cũng không có phát hiện thứ gì có giá trị.

Lẽ nào khi ông ta chạy trốn đã mang theo bên người?
Hạ Tử Thu nghĩ như vậy, trong lòng có hơi ảo não.

Anh ta rốt cuộc lại muộn một bước sao?
Anh ta tức tối đạp một cước vào chiếc ghế, nghe thấy một tiếng ‘rắc’, giống như có thứ gì đó khớp vào, sau đó chiếc tủ trước mắt bỗng tự động mở ra, lộ ra một chiếc két bảo hiểm nhỏ bên trong.

Két bảo hiểm thường dùng để chứa những thứ rất quý giá.

Trong này không phải là tiền thì là văn kiện và chứng cứ vô cùng quan trọng nhỉ?
Mắt của Hạ Tử Thu lập tức vụt qua một tia phấn khích.

“Tìm người cạy két bảo hiểm, tôi muốn biết bên trong rốt cuộc có gì?”
Sau khi Hạ Tử Thu hạ lệnh thì có thủ hạ đi tới, bắt đầu mở két bảo hiểm.


Thời gian mở két bảo hiểm mất khoảng nửa tiếng, sau khi két bảo hiểm bị mở ra, vàng bên trong suýt nữa làm mù mắt của tất cả mọi người.

“Phắc, tên Trương Tứ này rất giàu nha, vậy mà tích trữ nhiều vàng thỏi như vậy.

Có thể đổi tiền thành vàng tích trữ, cũng coi như là một người có đầu óc.”
Lời của thủ hạ khiến Hạ Tử Thu hơi nhíu mày.

Trước mắt có khoảng mười mấy thỏi vàng, để ngăn nắp với nhau.

Thói đời bây giờ thật sự rất ít có ai đổi thành vàng thỏi để trong nhà, không ngờ Trương Tứ vậy mà làm như vậy.

Người có thể làm như vậy chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, người này vô cùng thích vàng thỏi.

Thứ hai, người này không tiện giữ tiền.


Thời đại thông tin bây giờ, chỉ cần một cái chứng minh thư và một chiếc điện thoại thì có thể mang tiền theo bên người, Trương Tứ tại sao muốn đổi thành vàng thỏi để ở trong nhà?
Mà vàng thỏi bây giờ vẫn ở đây, người chạy mất rồi, có thể thấy khi Trương Tứ đi vội vàng như nào.

Ngón tay của Hạ Tử Thu khẽ khàng vuốt cằm, đáy mắt vụt qua tia trầm tư.

Tại sao?
Trong đầu bỗng lóe lên một ánh sáng.

Hạ Tử Thu bỗng ngẩng đầu, nói với thủ hạ: “Đi điều tra chứng minh thư của Trương Tứ, còn cả thông tin cá nhân của ông ta.

Tra từ Hải Thành của hơn 20 năm về trước.”
Thủ hạ có hơi sững người.

“Anh Thu, anh nghi ngờ Trương Tứ là tên giả?”
“Nếu như là tên thật sẽ không có chứng minh thư không có tài khoản sao? Nhiều vàng thỏi như vậy nếu như đổi thành tiền rồi chạy trốn dễ biết mấy? Hà tất gì phải để nhà? Trừ phi ông ta không có chứng minh thư, không có tài khoản.

Đi điều tra người chết vào hơn 20 năm về trước ở Hải Thành, còn nữa, kiểm tra kỹ ở đây, ly bàn chải đánh răng gì đó cũng lấy về xét nghiệm, thử trích xuất DNA, sau đó đưa đối chiếu số liệu với thông tin nhận dạng.”
Hạ Tử Thu một khi đã tìm được điểm đột phá thì thật sự là làm việc nhanh chóng dứt khoát.

Tất cả mọi người đi làm theo lời căn dặn của Hạ Tử Thu..

 
Chương 1955: 1955: Chương 1952


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Tống Dật Hiên cũng vì tình trạng thân thể mà cả đêm không ngủ.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng chính là Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cực kỳ vui vẻ nói chuyện một lúc với bọn họ, sau đó phát hiện chiếc điện thoại cầm trong tay đã bị lấy mất trong lúc cô không chú ý.

“Em còn chưa nói tạm biệt với bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.

Diệp Ân Tuấn lại không hề thỏa hiệp, nói: “Rất muộn rồi, mau đi ngủ.

Ngày mai chúng ta đến Cửu Long Trì chụp xong, sau đó lại tới nơi khác.”

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

Thấy cô vợ nhỏ của mình bị dọa, Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.

“Anh chỉ là muốn nụ hôn mà thôi, vợ à, em nghĩ đi đâu vậy?”
Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng.

Người đàn ông chết tiệt này!
Anh tuyệt đối là cố ý!
Dáng vẻ Thẩm Hạ Lan bĩu môi rất đáng yêu, Diệp Ân Tuấn lập tức hôn tới thì bỗng bị Thẩm Hạ Lan ghét bỏ đẩy ra.

“Em muốn đi ngủ, đừng làm phiền em.”
Cô nói như kiểu rất hung dữ.


“Được.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười gật đầu.

Vốn Thẩm Hạ Lan nằm quay người là định dỗi Diệp Ân Tuấn, nhưng cái giường này quá ấm, nhiệt độ xung quanh cũng có hơi ấm, khiến mí mắt của cô bất tri bất giác càng lúc càng năng, cuối cùng ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ Diệp Ân Tuấn nắm tay cô tung tăng trên bầu trời sao, có cửu long kéo xe, hình ảnh đó thật sự quá tráng lệ.

Thẩm Hạ Lan cười thành tiếng ở trong mơ.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ như vậy của Thẩm Hạ Lan, cho dù ngủ cũng cười vui.

Đây là dáng vẻ anh luôn muốn Thẩm Hạ Lan duy trì.

Khóe môi của anh hơi cong lên, sau đó đưa cánh tay, trực tiếp ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, sau đó ngửi mùi hương cơ thể của cô rồi chìm vào giấc ngủ..

 
Chương 1956: 1956: Chương 1953





Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, bên cạnh Thẩm Hạ Lan đã không có Diệp Ân Tuấn.

Chiếc giường đá ấm áp thật sự khiến Thẩm Hạ Lan không muốn dậy.

Cô lăn một lúc, nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng cười giòn rã của Diệp Nghê Nghê, lúc này mới dậy thay quần áo, sau đó mở cửa phòng đi ra.

Nơi này không biết từ khi nào nhiều thêm một chiếc xích đu.

Diệp Nghê Nghê ngồi trên xích đu, Diệp Ân Tuấn ở đằng sau từ từ đẩy, tiếng cười lanh lảnh đó vang khắp nơi, khiến tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng sảng khoái hơn, mà khóe miệng cũng không tự chủ cong lên nở nụ cười.

“Mẹ, chào buổi sáng.”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ nói.

Cô bé vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.


“Chào buổi sáng.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười đáp lại thì nhìn thấy đôi mắt dịu dàng đó của Diệp Ân Tuấn lập tức nhìn qua cô.

“Vợ, chào buổi sáng.”
“Chồng, chào buổi sáng.”
Tiếng chồng của Thẩm Hạ Lan phải gọi là rất ngọt, Diệp Ân Tuấn cảm thấy nửa người của mình sắp tê rồi.

Diệp Nghê Nghê nhạy cảm nhận ra bầu không khí bên cạnh có hơi thay đổi, cô bé lập tức nói: “Con đi xem các anh ra ngoài bơi đã về hay chưa.”
Nói xong thì cô bé trực tiếp nhảy khỏi xích đu chạy ra ngoài.

Cô bé trước đây luôn quấn lấy Diệp Ân Tuấn, bây giờ cuối cùng cũng lớn rồi, biết cho ba mẹ không gian yêu đương.

Cô bé dễ dàng sao?
Diệp Nghê Nghê phồng miệng chạy ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi đỏ mặt.


“Em đi xem Nghê Nghê.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan cũng muốn đi ra ngoài nhưng bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm lại.

“Nhìn thấy anh trốn cái gì? Anh còn có thể ăn em chắc?”
Mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn.

“Anh hình như cũng ăn không ít lần.”
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm nhưng vẫn bị Diệp Ân Tuấn nghe thấy.

Diệp Ân Tuấn cười rất vui vẻ.

“Anh thích ăn em, ăn nhiều không chán.”
“Diệp Ân Tuấn.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mới sáng ra đã bị anh trêu ghẹo, cảm giác này thật sự không tốt lắm.

Đột nhiên một tiếng tách khiến cô hơi sững người, lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy nhiếp ảnh gia không biết từ khi nào đã tới, vừa hay chụp được một màn Thẩm Hạ Lan đỏ mắt thẹn thùng lườm Diệp Ân Tuấn.

“Sao không nói trước chứ? Em vừa rồi chắc chắn xấu chết đi được, không được, chụp lại.”.

 
Chương 1957: 1957: Chương 1954





Thẩm Hạ Lan muốn đi tới sau đó xóa bức ảnh vừa rồi đi thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Ảnh chụp du lịch chủ yếu chính là chụp những thứ tự nhiên, chỉ cần chân tình dạt dào, chụp thành như nào, không phải đều là hồi ức của chúng ta sao?
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy cũng khá có lý.

“Được thôi, nghe anh.”
“Ngoan! Thương một cái.”
Diệp Ân Tuấn nhu tình như nước nhìn Thẩm Hạ Lan, sau đó cúi đầu hôn sâu với cô.

Nhiếp ảnh gia nhanh chóng chụp lại.

Cử chỉ của hai người này dạt dào tình cảm, dáng vẻ tình nồng mật ngọt này khiến anh ta đạt tới trạng thái tốt nhất, chỉ mải chụp ảnh.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn như thế, cũng không cảm thấy xấu hổ và mất tự nhiên, hai người nắm tay đi ra ngoài.

Sau khi xuyên qua thác, Thẩm Hạ Lan đã chụp mấy kiểu ở chỗ thác nước, thậm chí quay video, vốn định đăng facebook, có điều nghĩ lại vẫn thôi.

Chơi một lúc ở thác, Thẩm Hạ Lan bảo bọn họ quay về thay quần áo, lúc này mới cùng Diệp Ân Tuấn đi ăn bữa sáng.


Diệp Ân Tuấn nói mục tiêu hôm nay là leo lên đỉnh núi.

Diệp Nghê Nghê nhìn đỉnh núi gần như cao tới chọc mây, lập tức phát ra tiếng rên tuyệt vọng.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh ngược lại không có gì, một trái một phải kéo Diệp Nghê Nghê đi lên trước.

Thẩm Hạ Lan hôm nay đi giày đế bằng, nhìn ngọn núi cao cao đó thì hỏi: “Anh chắc không phải là muốn leo lên chụp ảnh bao quát những ngọn núi chứ?”
“Em thích không?”
Câu hỏi ngược của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Thẩm Hạ Lan vội gật đầu.

“Đương nhiên thích rồi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Một nhà năm người bắt đầu hành quân lên đỉnh núi.

Khi đi được nửa đường, Diệp Nghê Nghê không kiên trì được, lập tức dẫn tới sự cười nhạo của Diệp Minh Triết.


“Em thật sự là làm cái gì cũng không xong, ăn cái gì cũng không dư, thật lo lắng cho người đàn ông nào sau này dám lấy em.”
“Em không muốn gả cho người khác, em muốn ở nhà để anh nuôi, mệt chết anh.

Ăn cho anh nghèo luôn! Hừ!”
Sự hùng hồn này của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến khóe miệng của Diệp Minh Triết có hơi giật giật.

Đây thật sự là phong cách của Diệp Nghê Nghê.

“Lên đi, anh cõng em.”
Diệp Minh Triết thở dài, nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò của Diệp Nghê Nghê thì không khỏi nghĩ tới những ngày Diệp Nghê Nghê đã trải qua trong bệnh viện với bình oxy sau khi cô bé chào đời.

Trái tim của cậu bé hơi thắt lại, không khỏi khuỵu người ở trước mặt của Diệp Nghê Nghê.

Gương mặt nhăn nhó của Diệp Nghê Nghê lập tức giãn ra.

“Anh, anh thật tốt.”
Nói xong cô bé lập tức nhảy lên lưng của Diệp Minh Triết, hơn nữa còn ôm chặt cổ của cậu bé.

Diệp Minh Triết rất là nhẹ nhàng đứng dậy, cưng chiều nói: “Lúc này anh lại là anh trai tốt rồi sao?”.

 
Chương 1958: 1958: Chương 1955





“Ừ.”
Diệp Nghê Nghê sao có thể không nghe ra ý mỉa mai của Diệp Minh Triết chứ? Có điều không sao cả, cô bé chỉ cần thoải mái bây giờ là được rồi.

Thẩm Hạ Lan nhìn tụi nhỏ vui đùa như vậy thì không khỏi cong môi.

“Mệt không? Lên đi, anh cõng em.”
Diệp Ân Tuấn giống như Diệp Minh Triết khuỵu người ở trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng đập rộn ràng.

Ký ức trước kia bỗng cuồn cuộn ở trong đầu.

Đây đã không phải là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn cõng cô, nhưng cô vẫn sẽ kích động, sẽ vui sướng, loại cảm giác được người khác trân trọng thật tốt.

Thẩm Hạ Lan leo lên lưng của Diệp Ân Tuấn, hạnh phúc dựa vào vai của anh.


Đường núi còn rất xa, cũng có hơi gập ghềnh, nhưng bây giờ trong lòng mỗi người đều vui vẻ, hạnh phúc, Diệp Tranh liếc nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, khóe miệng cũng nở một nụ cười.

Nhiếp ảnh gia ở đằng sau nhanh chóng chụp lại một màn này, âm thanh tách tách vang vọng trong núi, vô cùng chói tai.

Mà bên Hạ Tử Thu cũng có tiến triển mới.

“Anh Thu, tra được rồi.

Trương Tứ này thật sự là không đơn giản, nếu như không phải anh Thu tâm tư cẩn thận, chúng em có lẽ không tra được căn cơ thật sự của tên này.”
“Nói.”
Hạ Tử Thu cũng có chút phấn khích.

Thủ hạ vội nói: “Trương Tứ vốn không phải họ Trương, mà là họ Từ.

Trước kia là ông chủ của một xưởng sản xuất đồ nội thất nhỏ ở Hải Thành, là bạn học của Tống Hải Đình, về sau không biết vì nguyên nhân gì kinh doanh thất bại, cùng Tống Hải Đình uống bữa rượu, có điều sau đó thì không thấy nữa.”

Lông mày của Hạ Tử Thu nhíu lại.

“Có chỗ kỳ lạ gì không?”
“Không có, nhưng điều kỳ lạ là trước khi ông ta rời khỏi Hải Thành cũng đưa vợ con của mình đi, sau đó thay tên đổi họ.”
Nghe thấy thủ hạ nói như vậy, lông mày của Hạ Tử Thu nhíu càng chặt.

Nếu chỉ là làm ăn thất bại, đến mức ngay cả họ tên của mình cũng đổi sao? Nếu như nói ông ta rời khỏi Hải Thành, giấu họ giấu tên là vì không muốn để người khác biết chuyện trước đây của mình, nhưng nhìn thành tích hơn 20 năm này của Trương Tú, vậy mà chỉ làm một quản lý quèn ở sòng bạc mà thôi.

Hơn nữa ông ta còn không cần con của mình, đây mới là chỗ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất.

“Có phải còn có thông tin chưa tra được không?”
“Có, chúng em tra được Từ Hiền Trang là con gái ruột của ông ta.”
Mắt của Hạ Tử Thu bỗng nheo lại.

“Ai?”
“Từ Hiền Trang.”
Lời của thủ hạ khiến Hạ Tử Thu có một chút liên tưởng.

Hơn 20 năm trước, Trương Tứ quen biết Tống Hải Đình, cơ thể của Tống Hải Đình vào trước khi ông ta rời đi thì bị trúng độc, hơn 20 năm sau, con gái của Trương Tứ – Từ Hiền Trang lại quen biết Tống Dật Hiên, cơ thể của Tống Dật Hiên bị nhiễm độc chì..

 
Chương 1959: 1959: Chương 1956





Trùng hợp sao?
Giữa bọn họ còn có quan hệ ba con, nếu như nói trùng hợp, nói thông được sao?
Hạ Tử Thu thế nào cũng cảm thấy không thể.

“Tiếp tục điều tra, xem thử giữa Từ Hiền Trang và Trương Tứ từ khi nào bắt đầu liên lạc với nhau.”
“Được.”
Thủ hạ nhanh chóng lui xuống.

Một loạt công việc cường độ cao khiến đầu của Hạ Tử Thu có hơi đau.

Anh ta day huyệt thái dương của mình, sau đó lắc lắc đầu.

“Anh Thu, trong nhà anh xảy ra chuyện rồi.”
Lại một thủ hạ đi vào.


Mắt của Hạ Tử Thu bỗng lạnh đi vài phần.

Trong nhà?
Cung Tuyết Dương sao?
Khí tức xung quanh lập tức hạ xuống âm độ.

“Người đâu?”
“Bị cản lại rồi, có điều chúng ta có mấy anh em bị thương.”
Thủ hạ không dám nói nhiều, nhưng rõ ràng, giọng điệu không quá tốt.

Cung Tuyết Dương giả này mỗi ngày đều làm loạn lên, cho dù biết rõ mình không thoát được, vẫn ầm ĩ khiến mọi người kiệt quệ tinh thần.

Tất cả mọi người đều cảm thấy người phụ nữ này nên giết luôn, dù sao thân phận thật của cô ta không phải là Cung Tuyết Dương, không phải là ánh trăng thật trong lòng anh Thu, nhưng gương mặt này giống hệt với Cung Tuyết Dương lại khiến Hạ Tử Thu không xuống tay được.

Người phụ nữ đó không phải phẫu thuật thẩm mỹ, là thật sự trông rất giống với Cung Tuyết Dương.


Hạ Tử Thu cất bước đi ra ngoài.

“Mọi chuyện ở đây giao cho cậu.”
Người phụ nữ đáng chết!
Vẫn không chịu từ bỏ sao?
Khóe miệng của Hạ Tử Thu nhếch lên lộ ra nụ cười tàn khốc, khiến người ta kinh hãi.

Tất cả mọi người không dám thở mạnh, thấy bóng lưng của Hạ Tử Thu rời khỏi rồi, cỗ uy áp nghẹt thở đó mới biến mất.

“Cậu nói anh Thu lần này liệu có…”
Một thủ hạ hỏi một tên thủ hạ khác.

Tên thủ hạ kia lắc đầu nói: “Cậu dám bàn luận về anh Thu, không cần mạng rồi sao?”
Sắc mặt của đối phương lập tức tái nhợt, vội vàng im miệng, nhìn xung quanh, khi phát hiện ngoài hai bọn họ ra không có ai nghe thấy lời này mới thở phào.

Hạ Tử Thu ngược lại không biết tâm tư hiện nay của thủ hạ, anh ta tức tối quay về biệt thự của mình, còn chưa bước vào thì ngửi được mùi máu tanh nồng nặc.

“Anh Thu, anh về rồi?”
Đại đội trưởng Trịnh Hạo của đội thủ vệ vội vàng đi tới, sắc mặt không phải quá tốt..

 
Chương 1960: 1960: Chương 1957





“Có bao nhiêu anh em bị thương?”
Mắt của Hạ Tử Thu lạnh đến đáng sợ.

Trịnh Hạo đau lòng nói: “Năm người, đều là anh em năm đó chúng ta một tay đề bạt, có người chảy máu quá nhiều, đã đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi, vẫn chưa biết kết quả sẽ như thế nào.”
Mắt của Hạ Tử Thu càng lạnh.

“Cô ta đâu?”
Chữ “cô ta” đó giống như rít từ trong kẽ răng, hận không thể róc xương lột da người phụ nữ đó.

Trịnh Hạo có hơi tức giận, nhưng ở trước mặt Hạ Tử Thu đã nhẫn nhịn.

Người phụ nữ đó quá càn quấy, ngày nào cũng làm các anh em bị thương, trước đây không hại gì thì thôi, dù sao bị Hạ Tử Thu giam lỏng, muốn chạy trốn là có thể hiểu được, nhưng cô ta là ai mọi người còn chưa làm rõ, giờ lại làm các anh em bị thương rồi.


Các anh em hôm nay bị thương rất nhiều, ai cũng không biết ngày mai người phụ nữ này liệu có giết người không.

Cô ta chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan nơi này và Hạ Tử Thu.

Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Trịnh Hạo rất bất an.

“Anh Thu, tôi thấy người phụ nữ này quá nguy hiểm, không bằng trực tiếp xử đi.”
Lời của anh ta vừa dứt, một ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng vào người của anh ta.

Anh ta cảm thấy mình từ đầu tới chân đều bị người ta khóa chặt, loại sát khí lạnh lẽo, khủng bố, đè nén đó khiến anh ta lập tức hiểu được mình đã chạm vào vảy ngược của Hạ Tử Thu.

Cung Tuyết Dương luôn là nỗi đau sâu nhất trong lòng Hạ Tử Thu, cho dù biết rõ người phụ nữ này là một gián điệp, biết rõ người phụ nữ này có ý định xấu, biết rõ cô ta sẽ mang tới họa cho các anh em của mình, nhưng Hạ Tử Thu vẫn không thể cũng không muốn buông tay.

Trịnh Hạo biết Hạ Tử Thu nhớ nhung một người phụ nữ đến phát điên, mê luyến thành họa, chỉ là anh ta không biết quá khứ, không biết người phụ nữ đó có gì khác biệt, có thể khiến Hạ Tử Thu tâm lạnh tình lạnh nhớ mãi tới tận bây giờ, cho dù là một vật thay thế cũng không cho người khác động vào.


“Xin lỗi, anh Thu, tôi sẽ không nói nữa.”
Trịnh Hạo vội cúi đầu nhận lỗi, cho dù trong lòng có hơi bất mãn.

Hạ Tử Thu thu liễm lại sát khí, thấp giọng nói: “Từ trong tài khoản cá nhân của tôi rút ra một số tiền, chia cho các anh em, mọi chi phí tôi thanh toán.”
“Được, có điều anh Thu, người phụ nữ đó thật sự là…”
Trịnh Hạo còn muốn nói gì nữa thì nhìn thấy Hạ Tử Thu trực tiếp cất bước đi vào, nhìn bộ dạng căn bản không muốn nghe, cũng nghe không lọt.

Anh ta khẽ lắc đầu.

Đám anh em bọn họ có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng dạo này lại vì một người phụ nữ như này quậy cho lanh tanh bành, một đại đội trưởng như Trịnh Hạo quả thật rất bất mãn với người phụ nữ này, thậm chí đã động sát cơ.

Người phụ nữ mê hoặc anh Thu, không thể giữ lại.

Đáy mắt của Trịnh Hạo vụt qua một tia hung ác, nhưng rất nhanh đã che đậy lại.

Hạ Tử Thu sao không biết cô ta mang tới khó khăn và tai họa cho mình chứ?.

 
Chương 1961: 1961: Chương 1958





Nhưng anh ta không buông tay được thì phải làm sao?
8 năm rồi.

Anh cũng sắp quên mất Cung Tuyết Dương trông như thế nào rồi.

Hạ Tử Thu thật ra mỗi ngày đều sợ.

Sự khắc cốt ghi tâm trước kia, lời hứa sinh tử trước kia sẽ dần phai nhạt theo thời gian.

Thời gian thật sự là một thứ khiến người ta bất lực.

Mặc kệ bạn từng đau đến mức xé ruột xé gan như nào, từng khắc cốt ghi tâm như nào, một khi rời khỏi, sự âm dương cách biệt sẽ khiến bạn trân trọng mọi thứ, nhưng cũng không thể mãi mãi lưu giữ trong ký ức.

Gương mặt của Cung Tuyết Dương dần dần có chút mơ hồ, Hạ Tử Thu sợ mình quên mất cô, cả ngày để ảnh của cô ở trên người, tới đêm khuya đều sẽ lấy ra nói chuyện với bức ảnh.

Tất cả mọi người đều nói anh ta bị điên, nhưng chỉ có bản thân anh ta biết, Tuyết Dương xinh đẹp sạch sẽ khi còn sống không có ai nhớ, chết lại thê thảm như vậy, nếu như ngay cả anh ta cũng quên cô đi, Tuyết Dương sẽ đau lòng cỡ nào.


Cho nên anh ta thà biến thành một tên điên, một tên điên vì Cung Tuyết Dương khiến mình giậm chân tại chỗ.

Nhưng mặc kệ anh làm cái gì, đã không đổi lại được Tuyết Dương.

Nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ đã đã thay đổi mọi thứ.

Cô ta khiến gương mặt có chút mơ hồ của Cung Tuyết Dương ở trong đầu Hạ Tử Thu trở nên rõ ràng.

Thì ra ký ức không phải phai mờ, mà là chìm ở nơi sâu nhất trong tim, vào một lúc vô tình nào đó, nó sẽ hoàn toàn lật lại quá khứ.

Hạ Tử Thu biết cô ta là giả.

Cô ta sẽ không mỉm cười dịu dàng với anh giống như Cung Tuyết Dương, cũng sẽ không ân cần hỏi han giống như Cung Tuyết Dương.

Mọi đặc điểm Cung Tuyết Dương có cô ta không có, nhưng cô ta lại sống.

Sống!

Không có ai biết Hạ Tử Thu hy vọng Cung Tuyết Dương sống như nào.

Lúc đầu không kịp đến cứu Tuyết Dương, khi thấy những phần đứt rời đó được khâu lại thành một cỗ thi thể, Hạ Tử Thu thật sự không muốn tin, cỗ thi thể giống như búp bê vải rách đó là của Cung Tuyết Dương.

Là người phụ nữ thích khóc thích cười, gan nhỏ như chuột của anh ta.

Một người gan nhỏ như chuột đó, vậy mà to gan đi làm gián điệp nằm vùng.

Đầu óc của cô là bị lừa đá rồi sao?
Nhưng Hạ Tử Thu cũng biết, cô thân bất do kỷ.

Quân lệnh khó trái!
Anh ta cho rằng từ đó về sau sẽ chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó ở trong mơ, trong ký ức, thậm chí hơn một năm này, anh ta ngay cả mơ cũng rất ít.

Hạ Tử Thu sợ, sợ Cung Tuyết Dương thật sự sẽ mờ nhạt trong dòng chảy thời gian, sẽ dần dần biến mất trong cuộc đời của anh ta.

Anh ta không cho phép, nhưng không khắc ghi được.

Như vậy không nên.

Tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy sao có thể nói quên là quên chứ?
Tình yêu đau đớn như vậy sao có thể sắp không nhớ được dáng vẻ của Cung Tuyết Dương chứ?.

 
Chương 1962: 1962: Chương 1959





May mà, ông trời đã đưa tới một vật thay thế.

Mặc kệ cô ta là người của ai, mặc kệ cái cô ta muốn có phải là mạng của anh ta không, chỉ cần cô ta sống là được, gương mặt rất giống Cung Tuyết Dương đó đủ để giữ cái mạng đó của cô ta.

Có điều cô ta đã làm anh em của anh ta bị thương, khoản nợ này anh ta vẫn phải tính với người phụ nữ đó.

Đáy mắt của Hạ Tử Thu ánh lên mưa bão dữ dội, nhưng bị anh ta cố đè nén.

Những năm này, anh ta sớm đã thay đổi rồi.

Trở nên tàn độc, đối với người khác như vậy, đối với bản thân cũng vậy.

Cái anh ta muốn chẳng qua chỉ là một gương mặt còn sống, gương mặt đã từng khiến anh ta mê luyến thành họa vô số đêm mà thôi.

Hạ Tử Thu một cước đá cửa căn phòng ra, lập tức một chưởng phong lăng lệ ập tới.


“Không tự lượng sức mình.”
Hạ Tử Thu không thèm nhìn, trực tiếp chặn lại, hơn nữa lật tay túm ngược.

Người phụ nữ cũng không phải là một kẻ yếu, dù sao có thể khiến năm người anh em của anh ta bị thương sao có thể là kẻ yếu chứ?
Lúc Hạ Tử Thu ra tay, tay áo của người phụ nữ bỗng trượt xuống một con dao, cùng lúc tay trái xuất quyền, tay phải trực tiếp cầm con dao đâm thẳng vào lồng ngực của Hạ Tử Thu.

Mắt của Hạ Tử Thu chợt lạnh dần, mọi sự giận dữ và đè nén lập tức bạo phát vào lúc này.

“Cô vẫn là không chịu ngoan ngoãn phải không?”
Anh ta bỗng túm tay cầm dao của cô ta rồi khẽ dùng sức, người phụ nữ rên một tiếng, con dao rơi xuống sàn, cả cánh tay đều tê dại không dùng được sức nữa.

Anh ta quá mạnh rồi!
Người phụ nữ bị anh ta giam cầm nhiều ngày, mỗi ngày đều muốn chạy trốn, mỗi ngày đều tốn tâm tư muốn giết anh ta, đáng tiếc lần nào đối đầu cũng khiến cô ta ý thức rõ được sự mạnh mẽ của Hạ Tử Thu.

Người đàn ông này thân thủ tốt, lại lạnh lùng, mấy lần cô ta tưởng mình phải chết rồi, nhưng cuối cùng sau khi dạo một vòng quỷ môn quan quay lại thì mới phát hiện, mọi sự cố gắng ở trước mặt anh ta đều là uổng phí.


Giống như bây giờ.

Khóe môi của cô ta nhếch lên lộ ra sự tự giễu và chua chát, lại cảm thấy cả người mất đi trọng tâm.

Bụp một tiếng, cô ta trực tiếp bị ném lên giường.

Một thân thể săn chắc lập tức đè lên.

“Hạ Tử Thu, anh cút ra!”
Sắc mặt của người phụ nữ lập tức thay đổi.

Hạ Tử Thu lại cười, nụ cười có chút tàn khốc, có chút phẫn nộ, thậm chí mang theo thứ gì đó không thể nói rõ ở trong.

“Nghe nói cô làm năm người anh em của tôi bị thương? Hửm? Rất có bản lĩnh đúng không? Nhan Du.”
Phải.

Cô ta tên Nhan Du, không phải tên Cung Tuyết Dương.

Nhưng cô ta lại cực kỳ giống Cung Tuyết Dương..

 
Chương 1963: 1963: Chương 1960


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Nếu nói hoàn toàn giống thì không thể.

Thật ra mắt của Nhan Du không có đơn thuần giống như Cung Tuyết Dương.

Trong mắt của Cung Tuyết Dương ngoài anh ta ra chỉ có quân đội, mà khi đối mặt với anh ta, đôi mắt đó giống như cả bầu trời sao, nhưng chỉ chứa một mình Hạ Tử Thu anh ta.

Nhưng trong mắt của Nhan Du có gì?
Có sát khí! Có phẫn nộ! Thậm chí còn có hận!
Phải!
Cô ta hận anh ta!
Nhưng vậy thì sao chứ?

Nụ cười của Hạ Tử Thu khiến Nhan Du cảm thấy dựng tóc gáy, đang định đối đầu với anh ta, định trốn khỏi nơi này, khi làm bị thương anh em của anh ta thì cô ta biết mình không thoát được, thậm chí rất có khả năng sẽ chết ở trong tay người đàn ông này, nhưng vậy thì sao chứ?
Cô ta không thể ở đây nữa, không thể!
Cô ta còn có người quan trọng phải cứu.

Nhưng nhìn Hạ Tử Thu của lúc này, cô ta cảm thấy mình có thể thật sự sẽ chết ở đây.

“Nói chuyện!”
Hạ Tử Thu bỗng bóp cằm của Nhan Du, vẻ mặt lạnh lùng đó giống như diều hâu bị chọc giận, bất cứ lúc nào dù có ở đâu cũng có nguy hiểm bị phanh thây.

Trong lòng Nhan Du sợ hãi, nhưng làm thì đã làm rồi.

Cô phải rời đi!

[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

của tôi.

Chỉ cần giết được anh thì tôi có thể quay về kết hôn với anh ấy.”
“Bạn trai, vị hôn phu.”
Giọng nói của Hạ Tử Thu đột nhiên nhẹ đi, thậm chí khóe miệng cũng nhếch lên nở một nụ cười, nhưng anh ta của lúc này lại càng khiến người ta sợ hãi hơn.

Giống như Tu La của điện Tu La, nở nụ cười trước khi giết người, mê hoặc lòng người lại khiến da đầu người ta tê dại.

“Anh, anh muốn làm cái gì?”
Nhan Du lập tức có hơi hối hận.

Hối hận không nên chọc giận người đàn ông này, đáng tiếc mọi chuyện đều muộn rồi.

Hạ Tử Thu bỗng ngẩng đầu, sự điên cuồng và khát máu trong đáy mắt khiến Nhan Du bị dọa sợ mà lập tức giãy giụa..

 
Chương 1964: 1964: Chương 1961





Cô ta dường như ý thức được điều gì đó.

“Hạ Tử Thu, anh dám!”
Giọng nói của cô rất chói, giống như vũ khí sắc cứa vào mặt kính, chói tai tới mức khiến người ta có hơi khó chấp nhận.

Hạ Tử Thu lại cười, cười có chút điên cuồng.

“Làm anh em của tôi bị thương, còn định giẫm qua xác của tôi đi thành toàn cho tình yêu của cô, Nhan Du, cô cảm thấy trên thế giới này có chuyện dễ dàng như vậy sao? Hay là cô cảm thấy Hạ Tử Thu tôi là người cô có thể tùy ý ức hiếp, tùy ý khiếu chiến?”
“Không phải, tôi không có, tôi chỉ là vì cứu mạng của vị hôn phu của tôi thôi, thật đấy.”
Nhan Du sợ rồi.

Sự sợ hãi dấy lên trong lòng thật sự đi sâu vào trong xương tủy.

Nhưng cô ta không thể chùn bước.

Một khi chùn bước vị hôn phu của cô ta phải làm sao?

Những người đó sẽ giết anh ấy.

Đáy mắt của Nhan Du xẹt qua một tia lạnh lẽo.

“Hạ Tử Thu, anh nếu như dám động vào tôi thì tôi chết ở trước mặt anh.”
“Ha, vậy cô chết đi.”
Khi Hạ Tử Thu nói lời này, giọng nói rất khẽ, khẽ tới mức giống như sự thì thầm của các tình nhân, nhưng lời đó lại tàn nhẫn, lạnh nhạt như vậy, lạnh nhạt đến mức giống như cả thế giới đều bị đóng băng.

Nhan Du thậm chí từ trong mắt của anh ta nhìn thấy một tia tuyệt vọng và đau lòng.

Sao có thể chứ?
Người đàn ông tàn nhẫn như quỷ này vậy mà biết đau lòng sao?
Nhan Du chỉ vừa thất thần, xoẹt một tiếng, quần áo trên người lập tức bị xé.

Gió lạnh mang theo cảm giác xấu hổ nhục nhã khiến Nhan Du hét lên.

“Hạ Tử Thu, anh đừng chạm vào tôi! Đừng chạm vào tôi! Tôi là người có vị hôn phu, chúng tôi sắp kết hôn rồi.


Tôi cầu xin anh, anh có thể giết tôi, đúng, anh giết tôi đi.

Tôi không phải làm anh em của anh bị thương sao? Anh có thể bẻ gãy tay chân của tôi, cắt kinh mạch của tôi cũng được, nhưng tôi cầu xin anh, đừng chạm vào tôi!”
Cơ thể của cô ta là của anh ấy.

Anh ta sao có thể chạm vào cô ta chứ?
Nhan Du trước giờ không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên trong đáy mắt xuất hiện sự sợ hãi.

Cô ta thậm chí muốn cắn lưỡi tự tử, nhưng ngay sau đó, cằm của cô ta bị Hạ Tử Thu chế ngự.

“Tôi đã nói, không có sự cho phép của tôi, cô không thể chết.

Cho dù là Diêm Vương muốn mang cô đi, tôi cũng sẽ không đồng ý.

Nhan Du, tôi nhớ tôi đã nói, chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại đây, tôi sẽ cho cô hưởng thụ những thứ tốt nhất trên đời, ngoài rời khỏi nơi này ra, tôi cái gì cũng có thể cho cô.

Nhưng cô sao lại không ngoan hả? Thậm chí cô còn có một vị hôn phu luôn nhớ nhung! Muốn quay về kết hôn phải không? Tôi nói cho cô biết, tôi không cho phép! Trong trường hợp Hạ Tử Thu tôi không cho phép, cô ngay cả chết cũng không thể, biết không?”
Giọng nói của Hạ Tử Thu nhẹ nhàng giống như tình nhân, nhưng ngay sau đó anh ta trực tiếp cởi quần của mình ra, lập tức chiếm lấy Nhan Du.

Không!.

 
Chương 1965: 1965: Chương 1962





Cả người Nhan Du đau tới run rẩy.

Cô ta giãy giụa, đẩy, nhưng không chống được sức của Hạ Tử Thu.

Cô ta cố gắng giữ gìn trinh triết 21 năm, là muốn giữ cho vị hôn phu, nhưng lại bị Hạ Tử Thu cướp mất.

Cô ta bây giờ thậm chí ngay cả năng lực cắn lưỡi tự sát cũng không có.

Sự đau đớn cùng cực khiến cô ta gần như ngất đi, nhưng không ngất nổi.

Cô ta có thể cảm nhận rõ được nhất cử nhất động của Hạ Tử Thu trong cơ thể của mình, cảm giác ướt át tương giao đó lại không đẹp như trong tưởng tượng.

Nhan Du không giãy ra được, cuối cùng dứt khoát từ bỏ.

Có lẽ không nhìn không nghĩ không cảm nhận thì có thể xem mọi chuyện đều là một cơn ác mộng, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.


Khóe mắt của cô ta nước mắt chảy thành sông nhưng không phát hiện lúc Hạ Tử Thu có được cô ta cũng rơi một giọt nước mắt.

Tuyết Dương, Cung Tuyết Dương!
Trong lòng Hạ Tử Thu kêu gào cái tên này, hết lượt lần đến lượt khác, đau tới xé ruột xé gan, đau tới tận xương tủy, nhưng anh ta biết, người anh ta ấy không phải là Cung Tuyết Dương.

Cung Tuyết Dương không quay về được nữa rồi!
Nhưng vậy thì sao chứ?
Cho dù là một vật thay thế, anh ta vẫn có chút cảm ơn.

Một tiếng gầm, Hạ Tử Thu hoàn toàn nằm gục trên người Nhan Du.

Cơ thể của anh ta có được sự thỏa mãn rất lớn, nhưng trong lòng dường như càng trống rỗng.

Trái tim giống như thủng một lỗ to, làm sao cũng không lắp được hoàn hảo.

Nhan Du lại nhân lúc này sờ được một vật sắc, cô ta không thèm nghĩ ngợi mà đâm từ đằng sau Hạ Tử Thu.


“Anh đi chết đi!”
Cô ta không màng tới sự nhếch nhác hiện tại, dù không hét ra được, trong lòng cũng gào thét như vậy.

Không phải đều nói sau khi đàn ông làm chuyện đó xong đều sẽ yếu ớt không còn sức hay sao?
Lúc này chính là thời cơ tốt để giết anh ta!
Đáng tiếc Nhan Du lại thất bại rồi.

Tay của Hạ Tử Thu vững vàng túm được cổ tay của cô ta, vật sắc nhọn trong tay cô ta cũng rơi xuống giường.

Mùi hương đặc thù vẫn vấn vương trong phòng, thậm chí mang theo một chút mùi máu tanh.

Hạ Tử Thu nhìn thấy sắc đỏ chói mắt ở trên ga giường thì không khỏi sững người.

Người có vị hôn phu vẫn sẽ sạch sẽ như vậy sao?
Không chừng là màng làm.

Nhưng cơ thể trúc trắc của Nhan Du vừa rồi và sự cứng đờ, khó chịu khi bị phá vừa rồi lại lặp lại trong đầu Hạ Tử Du.

Cô ta, vậy mà thật sự là một xử nữ?
Trong lòng ít nhiều cũng vụt qua tia kinh ngạc và không nhẫn tâm..

 
Chương 1966: 1966: Chương 1963





Nhan Du làm sao biết sự thay đổi trong lòng Hạ Tử Du lúc này, cô ta chỉ biết mình không sạch sẽ rồi, cô ta bị người đàn ông trước mắt này cưỡng hiếp.

Đau đớn cùng cực khiến cô ta bây giờ cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng người đàn ông này tại sao vẫn không chết?
Cô ta đã mất đi tất cả, tại sao vẫn không giết được người đàn ông này?
Tại sao?
Nhan Du thật sự sắp điên rồi.

Cô ta nói không thành lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hận không thể xé xác Hạ Tử Du ra.

Hạ Tử Du nhấc tay, cằm của Nhan Du bị nâng lên.

“Đồ khốn! Cầm thú! Tôi phải giết anh! Tôi nhất định phải giết anh!”
“Vậy thì đợi cô có bản lĩnh rồi nói, tôi có thể đợi cô bất cứ lúc nào.”
Hạ Tử Du lạnh lùng nói, đáy mắt không có chút tình cảm và lưu luyến gì.


Chỉ cần là một người đàn ông, sau khi trải qua chuyện vừa rồi ít nhiều đều sẽ có chút cảm xúc dao động chứ nhỉ?
Nhưng Hạ Tử Thu thì không có.

Mắt của anh giống như một hồ chết, không một gợn sóng.

Tất cả mọi chuyện vừa rồi giống như thật sự là một trừng phạt.

Trừng phạt cô ta không ngoan, trừng phạt cô ta làm anh em của anh ta bị thương.

Nhan Du đột nhiên cảm thấy mình quá trẻ con rồi, cũng quá yếu đuối rồi.

Cô ta rốt cuộc phải làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Cô ta còn có thể ra ngoài không?
Còn có thể gặp lại anh ấy không?

Trái tim của Nhan Du bỗng đau dữ dội.

“Hạ Tử Du, tôi nhất định sẽ lấy mạng của anh! Nhất định!”
Hạ Tử Du lại giống như không nghe thấy, trực tiếp hất cô ra giường, nói với bên ngoài: “Tìm một nữ bác sĩ tới kiểm tra vết rách bên dưới cho cô ta.”
“Được!”
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng đàn ông khiến cả người Nhan Du sững ra.

Bên ngoài vậy mà có người sao?
Anh ta cứ như vậy ở trước mặt những tên thủ hạ đó mà ‘làm’ cô ta?
Cho dù cách một cánh cửa, nhưng cửa này không cách âm.

Nhan Du cảm thấy cả người đều muốn điên rồi.

Người đàn ông này là ma quỷ!
Anh ta căn bản không phải là người!
Nghĩ rồi, Nhan Du lại không màng tất cả mà xông ra, nhưng lại bị Hạ Tử Du túm cổ tay lần nữa, cảm xúc trong đáy mắt cũng kèm theo một tia bão tố.

“Tôi thấy cô là muốn thử chuyện vừa rồi với người đàn ông khác?”.

 
Chương 1967: 1967: Chương 1964





Mắt của Nhan Du bỗng run lên, cả cơ thể cũng run rẩy theo.

Không!
Cô ta không thể, cũng không muốn!
Thấy cô ta bị dọa sợ, Hạ Tử Du lúc này mới buông cô ta ra, đứng dậy mặc quần áo, nói với bên ngoài: “Cô ta đã làm năm anh em bị thương, vậy thì cho cô ta đói năm ngày.

Ngoài đường glucô và nước ra, cái gì cũng không cho cô ta ăn.

“Rõ.”
Giọng nói bên ngoài đanh thép có lực, rõ ràng rất hài lòng với cách trừng phạt này.

Nhan Du lúc này đã không nghe được cái gì rồi.

Người đàn ông này căn bản không có trái tim.

Cô ta vừa muốn cắn lưỡi tự tử thì nghe thấy Hạ Tử Thu lạnh lùng nói: “Không muốn bạn trai cô chết, cô tốt nhất ngoan ngoãn sống cho tôi.


Nếu như cô chết, tôi bảo đảm, bạn trai của cô và người nhà của anh ta rất nhanh sẽ đi đoàn tụ với cô, không! Như thế cũng không tốt.

Con người này của tôi thật ra khá biến thái, mặc kệ nói như nào, cô cũng là người phụ nữ của tôi rồi, nếu như lại đưa người đàn ông khác đi cùng cô, dường như không thích hợp lắm.

Không bằng biến thành một vật trang trí để bày đi.”
Anh ta vừa dứt lời, Nhan Du lập tức trợn to mắt, cả người tràn ngập sự sợ hãi và rét lạnh.

Người đàn ông này thật sự là con người sao?
Vào lúc này, bên ngoài truyền tới tin.

“Anh Thu, có một cuộc gọi nước ngoài bị ẩn số điện thoại gọi tới tìm anh, có nhắc tới tên của Nhan Du.”
Lời vừa dứt, Hạ Tử Thu và Nhan Du cùng lúc sững người người.

Sắc mặt của Nhan Du lập tức xuất hiện sự vui sướng, nhưng sự vui sướng này lại kích thích Hạ Tử Thu.

“Sao hả? Còn nghĩ người bạn trai đó của cô sẽ đến cứu cô sao? Chết cái tâm tư này đi, nếu như thật sự yêu cô thì sẽ không để cô bước vào điện Tu La này của tôi.”
Lời nói lãnh khốc vô tình của Hạ Tử Thu khiến hy vọng vừa nhen nhóm của Nhan Du lập tức dập tắt.


Cô ta dường như bị lời của Hạ Tử Thu tổn thương, mím môi nhìn chằm chằm Hạ Tử Thu, hận không thể dùng ánh mắt xé xác anh ta ra.

Nhìn thấy cô ta giận dữ, nhìn thấy cô ta buồn, trái tim của Hạ Tử Thu bỗng vụt qua một chút khổ sở.

Đây là một gương mặt giống Cung Tuyết Dương.

Anh ta sao có thể nói ra lời lẽ tàn nhẫn như vậy với gương mặt của Cung Tuyết Dương chứ? Thậm chí làm ra chuyện tàn nhẫn như thế!
Anh ta vậy mà dùng thủ đoạn cứng rắn muốn một người phụ nữ!
Thật sự quá nực cười!
Đây từng là chuyện anh ta khinh thường làm nhất, nhưng bây giờ anh ta lại làm rồi.

Không những đã làm, còn làm với người có gương mặt giống Cung Tuyết Dương, cảm giác đó giống như anh ta cưỡng hiếp Cung Tuyết Dương vậy.

Hạ Tử Thu đột nhiên phiền muộn vô cùng, trực tiếp đá cửa đi ra.

Mãi đến khi Hạ Tử Thu rời khỏi căn phòng, thần kinh căng cứng của Nhan Du mới coi như hoàn toàn buông lỏng.

Cô ta rụt vai, cảm giác cả người đều đau, nhất là chỗ đó, cực kỳ đau đớn.

Người đàn ông đáng chết này!
Anh ta đã hủy hoại cô ta!.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom