Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1908: 1908: Chương 1905





Hạ Tử Thu nói: “Không phải người địa phương, nhưng ai cũng có võ công.

Hơn nữa, chân Tống Hải Đình không bị té gãy mà là bị đánh gãy.

Nghe nói ông ta nợ cờ bạc, lúc người ta đòi nợ thì bị đánh gãy.

Nhưng tôi cho người đi điều tra thì biết Tống Hải Đình căn bản không đánh bạc.

Sòng bạc kia cũng hơi kỳ lạ, hiện đang đi điều tra.”
Diệp Ân Tuấn híp mắt, nghịch cây bút trong tay, khẽ nói: “Tống Dật Hiên sắp đến rồi đúng không?”
“Sẽ hạ cánh trong vòng một tiếng nữa.”
“Nói chuyện này cho Tống Dật Hiên để anh ta tự giải quyết, nếu cần thì giúp.

Dù sao anh ta cũng là anh vợ của tôi.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu hơi ngẩn người, sau đó cười nói: “Được.”
“Thu xếp đưa con tôi đến đây đi, ngày mai tôi sẽ đưa vợ con đi chơi.

À đúng rồi, bảo Kiều sáng mai đến đây sớm một chút để hóa trang tôi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu ngạc nhiên.


“Ể, anh muốn hóa trang sao? Có phải mặt trời sắp mọc đằng tây rồi không nhỉ?”
“Khuôn mặt này quá bắt mắt.”
Diệp Ân Tuấn nói rất bình thường, nhưng lại khiến người ta rất ghen tị.

“Tôi rất muốn khuôn mặt này của anh đấy.”
Hạ Tử Thu bực bội nói.

Không phải anh ta không đẹp trai, mà là anh ta cảm thấy mình có chút kém sắc khi đứng cùng tên yêu nghiệt Diệp Ân Tuấn này.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không sợ Cung Tuyết Dương không nhận ra anh sao?”.

Truyện Ngôn Tình
Những lời này thành công khiến Hạ Tử Thu câm miệng.

Nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn không buông tha cho anh ta, lại hỏi: “Anh yêu kẻ giả mạo kia rồi sao?”
Lần này Hạ Tử Thu không trả lời.

“Coi chừng liên lụy đến bản thân.”
Diệp Ân Tuấn mở miệng nhắc nhở.


“Ừm, biết rồi.”
Hạ Tử Thu không muốn nói đến vấn đề này thì Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi.

Mỗi người đều có nốt ruồi son của lòng mình, còn nốt ruồi son này là thật hay giả thì chỉ có người trong cuộc mới biết.

Tất cả những gì anh muốn làm là nhắc nhở Hạ Tử Thu, còn anh ta muốn làm thế nào, Diệp Ân Tuấn cũng không nhúng tay vào.

Hai người lại nói một lúc nữa, lúc này Diệp Ân Tuấn mới cúp video.

Anh dặn dò quản gia chuẩn bị bữa tối, còn cho người nấu canh tẩm bổ cho Thẩm Hạ Lan.

Không phải ở đây không có người giúp việc và quản gia, mà là buổi trưa bị Diệp Ân Tuấn sắp xếp đi ra ngoài hết rồi.

Bây giờ bọn nhỏ sắp đến rồi, cũng cần có người chăm sóc ăn uống hàng ngày cho bọn nhóc.

Thẩm Hạ Lan bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Ba chữ Tống Dật Hiên khiến cô tỉnh táo lại.

“Anh họ, anh đến rồi à? Để em đi đón.”
Thẩm Hạ Lan vội nói, đồng thời thầm mắng tên Diệp Ân Tuấn quá cầm thú, cũng không đánh thức cô.

Tống Dật Hiên nói: “Không cần đâu, em làm gì thì làm đi, Diệp Ân Tuấn đã cử người đến đón anh rồi, anh sẽ trực tiếp đến gặp ba anh.

Lát nữa Ngọc Duyên sẽ đến chỗ em, em chăm sóc cô ấy nhé.”
“Vâng.”.

 
Chương 1909: 1909: Chương 1906





Thẩm Hạ Lan gật đầu, cúp điện thoại, nhanh chóng đứng dậy tắm rửa, đột nhiên phát hiện viên đá huyết ngọc trên cổ mình có chút thay đổi.

Trong huyết ngọc hình như có một tia máu di chuyển.

Thẩm Hạ Lan vội dụi mắt, khi nhìn kỹ lại, phát hiện huyết ngọc không có thay đổi gì.

Lẽ nào là cô vừa rồi hoa mắt?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lắc đầu bật cười.

Cô bị làm sao vậy?
Hiện tượng quỷ dị như vậy cũng chỉ có thể nhìn thấy trong sách thôi nhỉ?
Cô thuận tay để huyết ngọc sang một bên, sau đó đi vào tắm rửa, sau khi mặc quần áo vào thì liếc nhìn huyết ngọc, nghĩ tới trên người của Diệp Ân Tuấn cũng có một miếng thì lại đeo lên.

Mặc kệ nói như nào, đây là một đôi, ngụ ý rất tốt, cô xem như đeo để có tâm trạng tốt đi.


Huyết ngọc mát lạnh chạm qua da, khiến Thẩm Hạ Lan có hơi thư thái.

Sau khi cô đeo xong thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe, còn chưa đợi cô đi ra, giọng nói vui vẻ của Diệp Nghê Nghê đã truyền tới.

“Oa, đẹp quá!”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.

Diệp Minh Triết cũng có hơi khác biệt, có điều con trai đối với những cái này tóm lại có chút sao cũng được.

Cậu bé và Diệp Tranh đi theo đằng sau Diệp Nghê Nghê, thấy Diệp Nghê Nghê giống như con chim nhỏ nhảy nhót chạy vào.

Thẩm Hạ Lan vội đi ra đón.

“Bé cưng, về rồi hả?”
“Mẹ! Chỗ này rất đẹp, con rất thích!”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp nhào vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê lên, cười rồi nói: “Mẹ cũng rất thích.”
Diệp Ân Tuấn từ thư phòng đi ra, nhìn thấy vẻ thỏa mãn của Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, không khỏi cười hỏi: “Hai đứa hôm nay thu hoạch không ít nhỉ?”
“Dạ, ba, bác sĩ David đó rất giỏi.”
Bộ dạng tràn đầy sức sống của Diệp Tranh khiến Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi ngạc nhiên.

Đứa trẻ này vốn rất đẹp, trước đây quá trầm mặc, khiến người khác bỏ qua vẻ đẹp trai của cậu bé, hiện nay vẻ rạng rỡ này giống như ánh sáng bất ngờ tỏa ra, đồng thời chiếu sáng tất cả điểm sáng của Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan không khỏi cảm thán gen của nhà họ Diệp thật là quá tốt.

Diệp Ân Tuấn xoa đầu của cậu bé nói: “Sau này sẽ còn cơ hội, kết bạn chat chưa?”
“Kết bạn rồi ạ.”
Diệp Tranh vội gật đầu.

Diệp Ân Tuấn lại nhìn sang Diệp Minh Triết, còn chưa mở miệng thì nghe thấy Diệp Minh Triết kiêu ngạo nói: “Tổ chức 158 con tạm thời không muốn vào.”
“Ổ? Biết chênh lệch của mình rồi sao? Trước đây luôn cảm thấy mình là một thiên tài, bây giờ biết ếch ngồi đáy giếng rồi nhỉ?”
Sự đàn áp của Diệp Ân Tuấn không có khiến Diệp Minh Triết không thoải mái, ngược lại cậu bé trịnh trọng gật đầu nói: “Dạ, trước đây là con tự đại, sau này con sẽ cố gắng học tập.

Bảo đảm dùng thực lực của mình thi vào 158.”.

 
Chương 1910: 1910: Chương 1907





Thật ra một đứa trẻ 5 tuổi như Diệp Minh Triết có thể có thiên phú này đã rất không dễ rồi, có điều Diệp Ân Tuấn không hy vọng cậu bé quá tự mãn, sau này sẽ gây ra những rắc rối không đáng cho mình.

Sự đàn áp hợp lý cũng là một cách giáo dục con cái.

Thái độ hiện nay của Diệp Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn rất hài lòng.

“Được rồi, rửa tay ăn cơm.

Ngày mai dẫn các con đi chơi.”
“Được!”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ nhảy nhót.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh cũng có chút vui mừng, dù sao đi du lịch cả nhà như này là lần đầu tiên.

Mấy đứa trẻ được người giúp việc dẫn đi rửa tay.


Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện trong sân có thêm vài người giúp việc xa lạ.

“Sắp xếp từ khi nào vậy?”
“Vốn là có, khi vừa đến anh không thích bọn họ làm phiền em nên bảo bọn họ ra ngoài.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến khóe miệng của Thẩm Hạ Lan có hơi giật giật.

Người đàn ông này đối với cô thật là tốt, đối với người khác mà nói thì như một kiếp nạn.

“Ai kêu người khác tuân theo cách làm của chúng ta chứ?”
“Em là người phụ nữ của anh, đáng được có đãi ngộ như vậy.”
Diệp Ân Tuấn rất tự nhiên nói ra lời nói tình cảm này, đây thật sự vẫn là Diệp Ân Tuấn lúc đầu lạnh lùng xa cách đó sao?
Có điều trong lòng Thẩm Hạ Lan không phủ nhận được là rất ngọt ngào.

Lúc hai người nói chuyện, bên ngoài truyền tới tiếng động cơ xe.

“Là Duyên đến rồi.”

Sự vui vẻ của Thẩm Hạ Lan dễ dàng thấy được.

Đáy mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia không vui.

Anh không thích Thẩm Hạ Lan thích người khác, loại dục vọng bá chiếm độc tài này khiến anh bỗng giật mình.

Đây là làm sao vậy?
Lẽ nào cũng là ảnh hưởng của Hoàng kim cổ sao?
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đè nén cảm giác chỗi dậy ở trong lòng, bình tĩnh nhìn Thẩm Hạ Lan nắm tay của Hồ Ngọc Duyên đi vào.

Từ khi Hồ Ngọc Duyên kết hôn giống như càng xinh đẹp hơn.

Thẩm Hạ Lan trêu: “Ôi, người được tình yêu chăm chút có khác nha, nhìn gương mặt này xem, căng bóng, thật là muốn nhéo một cái.”
Gò má của Hồ Ngọc Duyên lập tức đỏ ửng, lại không chịu yếu thế nói: “Nói cứ như em không được tình yêu chăm chút vậy.

Nhìn cái cổ này của em đi, trồng dâu tây cũng không biết che lại, sợ người khác không biết hai người ân ái sao?
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan lập tức vô thức sờ cổ của mình.

“Không phải chứ? Có sao?”
Cô đột nhiên nhớ lại vừa rồi còn ở cùng tụi nhỏ, vậy há không phải bị tụi nhỏ thấy hết rồi sao?.

 
Chương 1911: 1911: Chương 1908





Phắc, thật mất mặt.

Thẩm Hạ Lan lập tức buồn bực.

Thấy đường nét gương mặt của vợ nhíu lại, Diệp Ân Tuấn có hơi không nhìn được nữa.

“Cô ấy lừa em.”
Anh vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên đều sững người ra.

Hồ Ngọc Duyên cảm thấy sự trêu đùa giữa phụ nữ Diệp Ân Tuấn chắc sẽ không chen miệng vào.

Thẩm Hạ Lan cũng không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ bảo vệ mình thì không khỏi sững người.

Hồ Ngọc Duyên có hơi buồn bực nói: “Hai người ức hiếp người quá rồi? Thấy Tống Dật Hiên không ở đây nên vợ chồng bắt tay trêu tôi?”
“Nói cứ như Tống Dật Hiên ở đây hai người sẽ thắng vậy.”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn lần nữa khiến Hồ Ngọc Duyên nghẹn.


“Thẩm Hạ Lan, chị chị chị chị…”
Hồ Ngọc Duyên thật sự sắp muốn khóc rồi.

Diệp Ân Tuấn trước đây sẽ không như vậy, hôm nay là bị làm sao thế?
Thẩm Hạ Lan vội vàng mỉm cười nói: “Anh ấy nói đùa, chỉ giỡn chút thôi, được rồi, mau vào trong rửa tay rồi ăn cơm.”
Nói rồi cô khẽ lườm Diệp Ân Tuấn, ý bảo anh đừng nói nữa.

Tình trạng cơ thể của Diệp Ân Tuấn bây giờ không thích hợp nói với người khác, cô chỉ có thể mau chóng dẫn Hồ Ngọc Duyên đi vào.

Diệp Ân Tuấn lại dửng dưng ngồi xuống.

Anh đâu có nói sai.

Sức chiến đấu của Tống Dật Hiên còn có thể mạnh hơn anh sao?
Ài!
Bây giờ nói thật cũng không để người ta nói rồi.


Diệp Ân Tuấn lắc đầu, thuận tay cầm một chùm nho lên ăn.

Khi bọn trẻ và Thẩm Hạ Lan Hồ Ngọc Duyên quay lại, Diệp Ân Tuấn đã ăn hết một chùm nho.

Diệp Nghê Nghê dẩu miệng hỏi: “Ba, nho ngọt không?”
“Ngọt, có điều con muốn ăn cơm rồi mới có thể ăn.”
Lời của Diệp Ân Tuấn lập tức gây lên sự bất mãn của Diệp Nghê Nghê.

“Nhưng ba cũng chưa ăn cơm.”
“Ba là người lớn, dạ dày tốt hơn trẻ con như con.

Nghe lời, ngồi ăn cơm.”
Diệp Ân Tuấn là điển hình của kiểu người chỉ cho phép quan phóng lửa, không cho người dân thắp đèn.

Diệp Nghê Nghê bĩu môi, có điều vẫn nghe lời ngồi vào ghế.

Mấy đứa trẻ lần lượt ngồi xuống, Hồ Ngọc Duyên ngồi ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan, mà Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn để một bát canh nóng ở trước mặt Thẩm Hạ Lan, nói: “Uống canh trước đi, bồi bổ cơ thể.”
Hồ Ngọc Duyên cảm thấy mình còn chưa ăn cơm thì đã hơi no rồi.

Cô ta mới là cô dâu mới cưới được không hả..

 
Chương 1912: 1912: Chương 1909





Cho dù show ân tình dải cơm chó gì đó, lẽ nào không nên là cô ta sao?
Thế nào bây giờ lại bị đôi vợ chồng già đã kết hôn 7-8 năm ngược đãi vậy chứ?
Cô ta đột nhiên có hơi nhớ Tống Dật Hiên rồi.

Thẩm Hạ Lan cầm bát uống một ngụm, nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên nhìn mình với vẻ oán trách, không hiểu nên hỏi: “Chị dâu, sao vậy? Không hợp khẩu vị của chị sao?”
Hồ Ngọc Duyên cảm thấy mình bây giờ thật giống như kẻ ngốc.

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Hạ Lan, không hề biết mình đang dải cơm chó.

Được thôi, quả nhiên là quen thành tự nhiên.

Cô ta bắt đầu muốn biến thành chanh tinh rồi.

Tống Dật Hiên, nô gia nhớ anh rồi.

Hồ Ngọc Duyên lẩm bẩm trong lòng, lại xua tay nói: “Không sao, mau ăn phần của em đi, chị chỉ là nghĩ Dật Hiên bao giờ có thể quay về.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi chột dạ.


Cô vậy mà quên mất Tống Dật Hiên và Tống Hải Đình.

“Khụ khụ, hay là gọi điện cho anh ấy?”
“Không cần, bên Tử Thu sẽ giải quyết, mau ăn cơm đi.

Diệp Ân Tuấn hờ hững mở miệng.

Nghe nói Hạ Tử Thu đích thân đi theo Tống Hải Đình, Thẩm Hạ Lan ngược lại yên tâm.

“Có Tử Thu ở đó sẽ không có vấn đề gì đâu, chị dâu, mau ăn cơm đi, nếu không bao giờ anh họ về anh ấy sẽ đau lòng.”
Câu nói này ngược lại khiến mặt của Hồ Ngọc Duyên đỏ ửng.

“Nói linh tinh.”
“Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Ha, phụ nữ.”
Thẩm Hạ Lan giả bộ lắc đầu, bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên sôi nổi lên.


Diệp Nghê Nghê ăn trong vui vẻ, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh cũng vì tâm trạng tốt, ăn nhiều đồ ăn hơn, mà Thẩm Hạ Lan ở dưới sự chăm bẵm của Diệp Ân Tuấn mà ăn tới hơi no căng.

Cả quá trình người không ăn bao nhiêu chỉ có Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy, ép anh ăn một ít rau, uống một bát canh mới coi như xong chuyện.

Hồ Ngọc Duyên lần nữa bị nghẹn trong màn cơm chó.

Cô ta quyết định bất luận thế nào cũng không thể ở đây, sẽ bị ngược đãi.

Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Hạ Lan kéo Hồ Ngọc Duyên nói chuyện, bọn trẻ cũng tìm thú vui của riêng mình.

Diệp Ân Tuấn vốn định ở bên vợ, nhưng bây giờ vợ bị Hồ Ngọc Duyên chiếm mất, anh chỉ đành đến thư phòng.

Hồ Ngọc Duyên nhìn căn nhà tráng lệ này, cười rồi nói: “Lão Diệp nhà các em thật sự chiều em tới tận trời rồi.”
“Nói cứ như anh họ em không chiều chị vậy.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng của Hồ Ngọc Duyên hơi cong lên.

“Đương nhiên rồi, Dật Hiên nhà tụi chị cũng rất tốt.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan thấy hơi ê răng, có điều lại rất an ủi.

Nhớ lại lúc đầu khi quen Tống Dật Hiên, cô thế nào cũng không ngờ anh ta sẽ tìm được cô gái xinh đẹp khí chất như Hồ Ngọc Duyên..

 
Chương 1913: 1913: Chương 1910





Duyên phận, có khi thật sự rất kỳ diệu.

Hai người ngồi ở dưới cây mai, nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối lại, nhưng không cảm thấy lạnh.

“Vào trong thôi, anh họ trở về chắc còn cần một lúc nữa.”
Thẩm Hạ Lan kéo tay của Hồ Ngọc Duyên nói.

Hồ Ngọc Duyên lại nhíu mày nói: “Ba chồng rất sa sút sao?”
Câu này cô ta muốn hỏi từ trước đó rất lâu, nhưng sợ Tống Dật Hiên không vui, cho nên nhịn.

Sau khi đến đây đám Diệp Ân Tuấn đối đãi nhiệt tình, khiến cô ta không tìm được cơ hội hỏi.

Hiện nay mặt trời đã dần xuống núi, Tống Dật Hiên vẫn chưa quay về, Hồ Ngọc Duyên không khỏi có hơi lo lắng.

Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ của Tống Hải Đình, không biết nên nói thế nào, chỉ thấp giọng nói: “Anh họ sẽ xử lý ổn thôi, chị yên tâm đi.”
Đang nói, Diệp Ân Tuấn từ bên trong đi ra, trong tay cầm một chiếc áo lông vũ màu trắng khoác lên người Thẩm Hạ Lan, ngoài ra có người giúp việc cầm chiếc áo lông vũ khác đưa cho Hồ Ngọc Duyên.


“Cảm ơn.”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói một câu thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Mặc áo vào, theo anh ra ngoài, Tống Hải Đình xảy ra chuyện rồi.”
Một câu nói lập tức khiến sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Hồ Ngọc Duyên thay đổi.

“Sao lại vậy chứ? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hồ Ngọc Duyên còn chưa từng gặp ba chồng của mình, nhưng có thể nhìn ra Tống Hải Đình đối với Tống Dật Hiên mà nói là rất quan trọng.

Tuy Tống Dật Hiên không nói gì, nhưng khi nghe nói Tống Hải Đình tinh thần sa sút, Tống Dật Hiên ngay cả kỳ nghỉ tuần trăng mật cũng không còn tâm tư đi nữa.

Người đàn ông này ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại chừa chỗ cho Tống Hải Đình.

Bây giờ Tống Hải Đình xảy ra chuyện, Hồ Ngọc Duyên lập tức nghĩ đến chính là Tống Dật Hiên liệu có chịu được không.

“Lên xe trước rồi nói.”
Tình tình cụ thể Diệp Ân Tuấn cũng không biết.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng cho tụi nhỏ.


Diệp Ân Tuấn dường như nhìn ra sự lo lắng của cô, thấp giọng nói: “Không sao, bọn trẻ có người trông, yên tâm đi.”
Có câu nói này của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng yên tâm rồi, sau đó cùng Hồ Ngọc Duyên lên xe.

Diệp Ân Tuấn lái xe đến cửa một khách sạn.

Nhìn ra được, Tống Dật Hiên sau khi tìm được Tống Hải Đình là đưa ông ta đến khách sạn.

Ở đây có hai chiếc xe cảnh sát.

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi bất an.

Cô kéo Diệp Ân Tuấn.

Bọn họ ra khỏi Hải Thành như nào, Thẩm Hạ Lan vẫn nhớ, hiện nay khi nhìn thấy xe cảnh sát thì không khỏi khựng lại, vẻ mặt có hơi căng thẳng.

Diệp Ân Tuấn lại giống như không có nhìn thấy xe cảnh sát, nắm tay của Thẩm Hạ Lan đi vào khách sạn.

Bầu không khí bên trong khách sạn có hơi đè nén.

Sự bất an trong lòng Thẩm Hạ Lan càng mãnh liệt, còn Hồ Ngọc Duyên tuy không nói gì, nhưng nhìn ra được là rất căng thẳng..

 
Chương 1914: 1914: Chương 1911





Sau khi bọn họ bước vào người của Hạ Tử Thu nhanh chóng đi tới.

“Cậu Diệp, bên này.”
Đây là một tên đàn em.

Diệp Ân Tuấn hờ hững liếc nhìn anh ta, sau đó đi theo qua đó.

Bọn họ đi về phía thang máy chuyên dụng.

Thang máy rất nhanh đã tới tầng mà Tống Dật Hiên ở.

Tầng này căn bản đã bị hạn chế, tới đâu cũng là cảnh sát đang hỏi gì đó.

Thẩm Hạ Lan hơi nhận ra được cái gì đó, bàn tay nắm Diệp Ân Tuấn càng dùng sức.

Bầu không khí đè nén cứ duy trì mãi đến cửa phòng 609.


Tống Dật Hiên đứng ở cửa hút thuốc.

Khói thuốc vờn quanh mặt của anh ta, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng bầu không khí trầm thấp bi thương đó lại tùy ý tản ra.

Hồ Ngọc Duyên rảo bước đi tới, nhẹ nhàng nắm tay của anh ta, thấp giọng nói: “Anh vẫn ổn chứ?”
Một câu nói khiến hốc mắt của Tống Dật Hiên nóng lên.

“Duyên, ba anh, mất rồi.”
Khàn khàn nói ra câu này, trong giọng nói lại mang theo sự đau lòng vô tận.

Anh ta đột nhiên ôm lấy Hồ Ngọc Duyên, nghẹn ngào nói: “Bắt đầu từ hôm nay, anh thật sự trở thành cô nhi rồi.”
Lời này lập tức khiến mũi của Thẩm Hạ Lan cảm thấy cay cay.

Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan vào phòng, để lại không gian bên ngoài cho hai vợ chồng Tống Dật Hiên.

Lúc này Tống Dật Hiên cần sự an ủi, nhưng người an ủi nên là Hồ Ngọc Duyên.


Thẩm Hạ Lan sau khi theo Diệp Ân Tuấn đi vào thì mới phát hiện Tống Hải Đình chết rồi.

Ông ta nằm trên giường, khóe miệng có dung dịch màu trắng, mặt đã xanh đen rồi.

“Là trúng độc sao?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

Hạ Tử Thu gật đầu nói: “Phải, tự sát.”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững người.

Tống Hải Đình tại sao muốn tự sát?
Cô còn nhớ không lâu trước đó khi nhìn thấy Tống Hải Đình dáng vẻ ông ta vô cùng sợ hãi, thậm chí không cho phép Tống Dật Hiên đến đây, hiện nay mới chưa tới một ngày, ông ta vậy mà tự sát rồi?
Tại sao phải tự sát chứ?
Có chuyện gì không thể nói sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cũng hiểu tâm trạng của Tống Dật Hiên.

Xa xôi ngàn dặm chạy đến nơi này, lại không ngờ Tống Hải Đình đã tự sát, còn là chết ở trước mặt Tống Dật Hiên, chuyện này cho dù là ai, đoán chắc cũng không chấp nhận nổi.

“Chết trước khi Tống Dật Hiên đến? Hay là sau khi đến?”
“Sau.”.

 
Chương 1915: 1915: Chương 1912





Hạ Tử Thu thấp giọng nói: “Khi Tống Dật Hiên đến tìm được Tống Hải Đình, lúc đó thần trí của ông ta có chút không tỉnh táo lắm, còn đang sốt, trong miệng luôn nói Tống Dật Hiên đi mau, đừng tới đây.

Lúc đó chúng tôi tưởng là sốt lên mơ hồ, tìm bác sĩ gia đình đến truyền dịch cho ông ta.

Sau đó sau khi nhiệt độ cơ thể hạ xuống thì ngủ thiếp đi.

Tôi ra ngoài mua đồ ăn cho Tống Dật Hiên, Tống Dật Hiên ra ngoài rút điếu thuốc, lúc quay lại thì Tống Hải Đình chết rồi.

Thuốc độc của ông ta chắc là mang theo bên người.

Nếu như Tống Dật Hiên không đến, đoán chắc ông ta cũng muốn đi bước này.”
Nghe thấy lời của Hạ Tử Thu, lông mày của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều nhíu lại.

Tống Hải Đình vốn có lẽ ra ngoài du lịch lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn sống thê thảm như vậy, thậm chí cũng không dám để Tống Dật Hiên biết, tại sao chứ?
Vấn đề này luẩn quẩn trong đầu thì Thẩm Hạ Lan nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Sòng bạc đó điều tra chưa?”

“Đang điều tra, có điều bắt đầu từ hôm đó bọn họ hình như không có kinh doanh nữa.”
Lời của Hạ Tử Thu khiến lông mày của Diệp Ân Tuấn lần nữa nhíu lại.

“Tóm lại sẽ có một chút manh mối, thật sự không được thì bắt tất cả mọi người của sòng bạc lại, tra hỏi từng người, tôi không tin không tìm ra manh mối.”
Diệp Ân Tuấn lúc này giống như một Satan liều lĩnh, khí thế đó khiến không khí xung quanh đều hạ xuống âm độ.

Nếu như là trước đây, Diệp Ân Tuấn tuyệt đối sẽ không như vậy, dù sao thân phận của anh bày ở đó, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn lại không hề kiêng kỵ, không biết là vì nơi này là tổng bộ của anh hay là vì ảnh hưởng của Hoàng kim cổ.

Thẩm Hạ Lan muốn ngăn cản, đưa tay rồi lại để xuống.

Bỏ đi, tóm lại phải xé ra một lỗ, nếu không sẽ khiến người ta nghẹn thở.

Khi Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên từ bên ngoài đi vào, vừa hay nghe thấy lời của Hạ Tử Thu.

“Ba tôi sau khi đến đây rốt cuộc đã như nào? Có thể nói cho tôi không?”
Giọng nói của Tống Dật Hiên khàn khàn, có điều lại mang theo một chút căm phẫn.


Tống Dật Hiên anh không thích ông già đó, thậm chí có hơi oán hận, nhưng người đàn ông đó dù sao cũng là người cho anh sinh mạng, cho dù có gì không đúng, cũng là chuyện của nhà họ Tống bọn họ, còn chưa đến lượt người khác ra tay.

Hạ Tử Thu liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn gật đầu, lúc này mới nói tình hình cho Tống Dật Hiên.

Lông mày của Tống Dật Hiên từ đầu đến cuối đều nhíu chặt, không có nói chuyện, lại khiến người khác cảm thấy đè nén đến có hơi nghẹt thở.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Có vài chuyện cậu ra mặt không thích hợp, vẫn là giao cho tôi làm đi.

Nơi này là tổng bộ của Kình Thiên Minh, còn chưa có ai có thể ở đây làm cái gì mà không bị chúng tôi phát giác.”
Dứt lời, Tống Dật Hiên bỗng sững người.

“Kình Thiên Minh?”
Anh ta biết Kình Thiên Minh.

Kình Thiên Minh coi như là một tổ chức quốc tế, không chính không tà, nhưng không có ai dám đối đầu, bởi vì thế lực của Kình Thiên Minh rất lớn, cũng rất thần bí, không ai biết người quản lý của bọn họ là ai, có thân phận gì?
Điều Tống Dật Hiên kinh ngạc là Diệp Ân Tuấn vậy mà có dính dáng với Kình Thiên Minh.

Có điều anh ta nhanh chóng thu liễm cảm xúc, gật đầu nói: “Được, tôi đợi.”
“Có chuyện gì liên lạc với cậu ta.”.

 
Chương 1916: 1916: Chương 1913





Diệp Ân Tuấn chỉ Hạ Tử Thu.

Tống Dật Hiên biết Hạ Tử Thu, cũng biết Hạ Tử Thu đã vào Kình Thiên Minh, thậm chí có người đồn rằng Hạ Tử Thu là người sáng lập của Kình Thiên Minh, ai biết chứ?
Điều bây giờ anh ta để tâm chỉ có nguyên nhân cái chết của Tống Hải Đình.

Thẩm Hạ Lan không biết nên an ủi Tống Dật Hiên như nào thì nghe thấy Tống Dật Hiên nói: “Mọi người đi làm việc của mọi người đi, chuyện này tôi xử lý là được.”
“Anh không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi khi anh nói với Hồ Ngọc Duyên rằng mình là một cô nhi, mũi của cô lại cay cay.

Cảm xúc của Tống Dật Hiên không phải rất tốt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần nói: “Không phải quá tốt, cho nên không thể nói cười với em được.

Nơi này dù sao không quá may mắn, em và Diệp Ân Tuấn về trước đi.

Anh và Duyên sẽ xử lý.”

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Khi Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan ra khỏi khách sạn, đêm khuya rất lạnh lẽo.

Không biết là vì cái chết của Tống Hải Đình hay là vì đêm khuya quá lạnh, Thẩm Hạ Lan không tự chủ mà dựa sát về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn dứt khoát mở áo khoác ra, ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng.

Hơi ấm truyền tới, nhưng không làm ấm được trái tim của Thẩm Hạ Lan.

Cô đau buồn nói: “Không biết tại sao, bây giờ thật sự không thích nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, có thể là do tuổi lớn rồi.”
“Đừng nói linh tinh, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn chưa đến 30, học gì theo người già gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn siết chặt cánh tay, thấp giọng nói: “Cái chết của Tống Hải Đình nhìn trông không giống tai nạn.

“Anh đã phát hiện cái gì?”

Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu nhìn Diệp Ân Tuấn, ánh mắt mang theo chút dò hỏi.

Tống Hải Đình lúc còn sống không được người khác thích, điểm này Thẩm Hạ Lan biết, nhưng ông ta dù sao cũng là ba của Tống Dật Hiên, điều Thẩm Hạ Lan để tâm là cảm nhận của Tống Dật Hiên.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Chưa phát hiện được gì, có điều chỉ là có chút suy đoán.

Tống Hải Đình lúc đầu khi lấy Lưu Mai, đã từng có một đoạn thời gian rất vui vẻ lãng mạn, anh từng cho người điều tra, Tống Hải Đình từng vì Lưu Mai mà vung tiêu như rác, càng vì dỗ bà ấy vui, làm lại cả nhà tổ nhà họ Tống theo ý thích của bà ấy, nhưng năm thứ hai sinh hạ Tống Dật Hiên, Tống Hải Đình đã ngoại tình, khá kín tiếng cũng khá bất ngờ, nhất thời khiến người của Hải Thành không tin được, dù sao trước đó đôi trai tài gái sắc, tình thâm nghĩa trọng.

Điều quá đáng hơn là Tống Hải Đình trực tiếp dẫn Phương Quuyên vào ở trong nhà tổ nhà họ Tống nơi mà ông ta đặc biệt làm lại vì Lưu Mai, ngược lại có ý giống như chọc tức Lưu Mai.”
Những chuyện cũ này Thẩm Hạ Lan không biết, đoán chắc Tống Dật Hiên cũng sẽ không biết, lạ là Diệp Ân Tuấn vậy mà đi điều tra.

“Anh điều tra những chuyện này từ khi nào?”
“Hôm nay.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan lần nữa sững người, sau đó trong lòng cảm thấy ấm áp.

Hôm nay, khi cô đang nghỉ ngơi, Diệp Ân Tuấn ở trong thư phòng điều tra những chuyện này sao?
Bởi vì cô để tâm tới Tống Dật Hiên, bởi vì Tống Hải Đình là ba của Tống Dật Hiên, cho nên Diệp Ân Tuấn hy sinh thời gian cá nhân đi điều tra những chuyện cũ này phải không?
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi nóng lên..

 
Chương 1917: 1917: Chương 1914





Cô ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Anh rốt cuộc muốn chiều em thành cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười không có nói gì cả.

Hai người lên xe, khi Diệp Ân Tuấn lái xe, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu liếc nhìn anh.

Dưới mắt của anh còn mang theo quầng thâm, có thể thấy anh không có nghỉ ngơi tốt.

Tay của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng để lên bàn tay lớn của anh, dịu dàng nói: “Ân Tuấn, giữ gìn sức khỏe bản thân, nếu không em sẽ lo lắng.

Đối với em mà nói, không có ai quan trọng hơn anh.”
Lời này giống như một dòng nước ấm áp, lập tức ủ ấm trái tim của Diệp Ân Tuấn.

Khóe miệng của anh hơi cong lên, cười nói: “Ừ, anh sẽ.”
Hai người không nói gì nữa, bầu không khí lại ấm áp hơn rất nhiều.

Trong đầu của Thẩm Hạ Lan nhớ lại ý trong lời nói của Diệp Ân Tuấn vừa rồi, anh rốt cuộc muốn nói với cô cái gì?

Lẽ nào thật sự chỉ là một đoạn chuyện cũ thôi sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói đến chuyện này còn có dụng ý khác.

“Cái đầu nhỏ này lại đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ đang suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan, cũng không khỏi duỗi tay ra gõ vào trán của cô, dẫn tới sự phản đối của Thẩm Hạ Lan.

“Nè, đau nha, có phải là anh xem em như là Nghê Nghê không vậy.”
Thẩm Hạ Lan chu miệng, làm cho người ta không khỏi muốn hôn một cái.

Diệp Ân Tuấn nghĩ như vậy, đương nhiên cũng làm như vậy.

Anh bỗng nhiên hôn Thẩm Hạ Lan, dọa Thẩm Hạ Lan vội vàng nắm chặt cổ áo của anh, hô hấp dồn dập.

Quần nhau một trận, Thẩm Hạ Lan liền quên mất Diệp Ân Tuấn nói chuyện tống hải đình.

Sau khi hai người về đến nhà, bọn nhỏ đã ngủ rồi.


Thẩm Hạ Lan bị hối thúc đi tắm, lúc trở về trên giường, nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nóng bỏng, cô ho khan: “Hôm nay em có hơi mệt.”
Diệp Ân Tuấn bật cười một tiếng.

Ngày hôm nay, cô gái này bị mình dọa sợ rồi hả?
“Đến đây.”
Anh vẫy vẫy tay với Thẩm Hạ Lan.

“Không muốn đâu.”
Thẩm Hạ Lan kiên định lắc đầu, nói cái gì cũng không chịu đi qua.

Cả người vẫn còn đang đau nhức.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn mà muốn rồi là không có kiềm chế, làm cho cô thật sự không chịu nổi.

Diệp Ân Tuấn buồn cười nhìn cô, anh nói: “Không động vào em.”
“Thật hả?”
Thẩm Hạ Lan hoài nghi.

Diệp Ân Tuấn lười biếng phải nói nhảm với cô, trực tiếp duỗi cánh tay dài ra kéo người phụ nữ nào đó không nghe lời vào trong ngực mình.

“Đừng mà! Em không muốn! Diệp Ân Tuấn, anh không thể như vậy được!”.

 
Chương 1918: 1918: Chương 1915





Thẩm Hạ Lan giãy dụa, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Diệp Ân Tuấn: “Đừng nói nữa, đi ngủ đi, nếu như em còn phấn chấn tinh thần, anh không ngại làm chuyện khác với em đâu.”
Câu nói này thành công để Thẩm Hạ Lan im lặng.

Cô ngoan ngoãn nằm xuống ở trong ngực Diệp Ân Tuấn, vốn dĩ cho rằng sẽ rất khó chìm vào giấc ngủ, không ngờ tới chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô mà có chút buồn bực.

Lo lắng đâu?
Sợ hãi đâu?
Cái cô gái khẩu thị tâm phi này.

Diệp Ân Tuấn hôn lên mặt cô, sau đó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không ngủ.


Sáng ngày hôm sau, bọn nhỏ Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết liền thức dậy, đặc biệt là Diệp Nghê Nghê, vô cùng không sợ chết mà chạy đến gõ cửa phòng Diệp Ân Tuấn.

“Ba ơi, mẹ ơi, thức dậy đi, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa, mau thức dậy đi ra ngoài chơi thôi.”
Nguyện vọng lớn nhất của bọn nhỏ vẫn là được chơi đùa.

Nghe nói ngày hôm nay muốn đi ra ngoài chơi, cả đêm Diệp Nghê Nghê đều ngủ không ngon, thỉnh thoảng còn đứng dậy xem thời gian, phát hiện thời gian trôi quá chậm.

Đây chính là lần đầu tiên cả gia đình đi ra ngoài chơi.

Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại, lúc mở mắt ra đầy vẻ khó chịu, loại cảm giác bực bội khi ai đó làm phiền tới giấc ngủ của mình làm cho đôi mắt anh đỏ ngầu, thậm chí anh có một loại xúc động muốn ném bọn nhỏ ra ngoài cửa.

Đúng lúc này, có một đôi tay lành lạnh cầm lấy bàn tay của anh, giọng nói mềm mại cũng truyền tới.

“Là Nghê Nghê hả? Sao hôm nay con nhóc này lại dậy sớm như thế?”
Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, giọng nói đó mềm mại dịu dàng, kỳ lạ là nó có thể làm dịu đi trái tim xúc động và bực bội của Diệp Ân Tuấn.


Đôi mắt của anh dần dần tỉnh táo lại.

Là Nghê Nghê.

Con gái cưng của anh hả?
Diệp Ân Tuấn bắt đầu bật cười, thấp giọng nói: “Em ngủ một lát nữa đi, để anh kéo con bé này đi, thuận tiện xem xem đã làm thức ăn sáng chưa.”
Ngày hôm qua Thẩm Hạ Lan vô cùng mệt mỏi, mặc dù buổi tối Diệp Ân Tuấn buông tha cho cô, nhưng mà cô vẫn cảm thấy mình ngủ không đủ.

Trở mình mơ mơ màng màng, cô nói: “Vậy anh đi nhanh đi, buồn ngủ muốn chết.”
Nói xong, cô cũng không hề cố kỵ đang ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn mà tiếp tục ngủ.

Diệp Ân Tuấn lắc đầu bật cười, nhận mệnh đi xuống giường, vừa mới mở cửa ra liền bế Diệp Nghê Nghê lên.

“Ba ơi, mẹ còn chưa tỉnh dậy nữa ạ? Mau gọi mẹ dậy đi, chúng ta phải lên đường, ưm…”
Giọng nói líu lo của Diệp Nghê Nghê đột nhiên bị bàn tay to lớn của Diệp Ân Tuấn che kín lại, đồng thời đóng cửa ôm Diệp Nghê Nghê đi xa cánh cửa phòng ngủ.

“Để mẹ con ngủ một lát nữa đi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt, lại mang theo một tia áp lực.

Diệp Nghê Nghê bĩu môi, nói: “Đều đã đến sáu giờ rồi mà còn ngủ, không phải nói là đi ra ngoài chơi hả?”.

 
Chương 1919: 1919: Chương 1916





“Cũng đâu có cần phải gấp gáp làm gì, đừng có làm rộn nữa, mẹ con mệt mỏi lắm.”
Vừa nói lời này xong, Diệp Minh Triết liền nhìn qua, trong ánh mắt cậu bé mang theo vẻ khinh bỉ.

Cái thằng nhóc thối này!
Diệp Ân Tuấn không so đo với cậu bé, đặt Diệp Nghê Nghê lên trên ghế, nhìn thấy con trai con gái đều thức dậy, Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói: “Nếu như tinh lực tràn trề, vậy thì đi chạy bộ với ba đi.”
“Con không muốn.”
Diệp Nghê Nghê là người đầu tiên từ chối.

Nói đùa hả? Cô bé dậy sớm như vậy không phải là để đi chạy bộ cùng với ba đâu.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh thì không cảm thấy sao hết, hai đứa đi chạy bộ cùng với Diệp Ân Tuấn.

Trước khi đi, Diệp Ân Tuấn nói với Diệp Nghê Nghê: “Không được làm phiền giấc ngủ của mẹ con, nếu không thì ba sẽ đánh vào mông con đó.”
“Trời ơi, ba, ba không yêu con nữa.”

Diệp Nghê Nghê cảm thấy địa vị gia đình của mình đang bị lung lay.

Trước kia Diệp Ân Tuấn đã vội vàng dỗ dành tình nhân nhỏ, nhưng mà ngày hôm nay Diệp Ân Tuấn lại lạnh nhạt nói: “Ba yêu vợ của ba, có sai hả?”
Diệp Nghê Nghê bị đả kích.

Cảm thấy mình không còn là tình nhân nhỏ của ba nữa.

Cái người này thay lòng đổi dạ nhanh quá.

Huhu, thật là đau lòng.

Diệp Ân Tuấn lại làm như không nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương của Diệp Nghê Nghê, anh nói với người giúp việc ở bên cạnh: “Nếu như cô chủ nhỏ làm phiền mợ chủ nghỉ ngơi, các người có thể tự về nhà rồi đó.”
Lời này làm Diệp Nghê Nghê co rút khóe miệng.

Thậm chí mình còn khiến cho người ta không yên tâm như vậy hả?

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh nhìn không được nữa rồi.

“Lão Diệp, ba lớn như vậy rồi mà còn bắt nạt một đứa con nít, mặt mũi của ba đâu rồi?”
“Ba ơi, Nghê Nghê không có cố ý đâu.”
Diệp Minh Triết và Diệp Tranh đồng thanh mở miệng, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Đều là do bọn con làm hư con bé.”
Hai đứa con trai lập tức phiền muộn.

Luận về cưng chiều Diệp Nghê Nghê, rốt cuộc là lỗi của ai?
Lão Diệp có dám nói lại một lần nữa không?
Nhìn ánh mắt khinh bỉ của Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn không thèm quan tâm: “Nhìn cái gì mà nhìn? Lại nhìn nữa thì ba cũng là ba của bọn con, nhanh chóng sửa soạn rồi đi chạy thể dục đi.”
“Bạo quân.”.

Tiên Hiệp Hay
“Ngụy quân tử.”
Hai đứa con trai lại lên tiếng nói lại, làm Diệp Ân Tuấn nheo mắt.

Hai cái thằng nhóc thối này, thích ăn đòn à?
Diệp Ân Tuấn dẫn bọn nó đi chạy bộ, Diệp Nghê Nghê nhàm chán ngồi trong phòng khách, cô bé vừa mới định đi lên trên phòng của Thẩm Hạ Lan, liền nhìn thấy người giúp việc chặn đường đi của cô bé, cười tủm tỉm nói: “Cô chủ nhỏ, cô muốn làm gì vậy?”.

 
Chương 1920: 1920: Chương 1917





“Không cần mọi người quan tâm.”
Diệp Nghê Nghê cảm thấy vô cùng buồn bực.

Ba không yêu cô bé nữa.

Hu hu, thật là buồn quá đi.

Lúc cô bé đang than thân trách phận, đột nhiên ở bên ngoài lại truyền đến âm thanh đàn violon du dương.

Diệp Nghê Nghê hơi sững lại một chút, vô thức nhấc chân đi ra bên ngoài.

“Cô chủ nhỏ, cô đi đâu vậy?”
Người giúp việc kinh ngạc bước chân đi theo.

Diệp Nghê Nghê lại không quan tâm cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.


Âm thanh đàn violin truyền tới từ biệt thự phía đối diện, tiếng đàn du dương mang đến cho người nghe một cảm giác thoải mái.

Diệp Nghê Nghê ngồi ở cửa ra vào, chống cằm, chân thì gõ theo nhịp cùng với tiết tấu của đối phương, thế mà nghe xong cả một khúc nhạc.

Đối phương lại đổi một bài hát vui vẻ, Diệp Nghê Nghê nghe thấy, khóe môi nâng lên.

Thật là hay quá đi.

Tiêu Hằng đàn xong hai bài rồi lại mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Diệp Nghê Nghê?
Cậu sợ là ánh mắt của mình xuất hiện ảo giác, dùng sức xoa xoa một hồi, lúc nhìn thấy thật sự là cô bé, Tiêu Hằng không thèm mang giày vào, chạy chân đất đi ra ngoài.

“Nghê Nghê!”
Cậu rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, lúc này, bộ dạng vui vẻ khi nhìn thấy Diệp Nghê Nghê làm cho người giúp việc bất ngờ.


“Cậu hai, cậu vẫn còn chưa mang giày kìa, cậu hai!”
Tiêu Hằng không nghe lọt tai một chữ nào của người giúp việc, cậu nhấc chân chạy về phía Diệp Nghê Nghê.

Hai nhà cách nhau một con đường.

Sau khi Diệp Nghê Nghê nghe xong thì đứng dậy, tâm trạng rất vui vẻ.

“Đi thôi, đi thôi, về nhà ăn cơm thôi, tiếng đàn violin thật là dễ nghe quá đi, một lát nữa tôi phải nói với mẹ là tôi cũng muốn học.”
Nói xong, Diệp Nghê Nghê quay người đi vào trong sân, người giúp việc đóng cửa lại.

Vất vả lắm Tiêu Hằng mới chạy đến nơi, cánh cửa phía đối diện lại đóng chặt.

Cậu vội vàng gõ cửa.

“Nghê Nghê, Nghê Nghê, là em đúng không?”
Tiếng gõ cửa của Tiêu Hằng đã thu hút người giúp việc.

Người giúp việc mở cửa ra, liền nhìn thấy Tiêu Hằng đi chân đất đứng ở cửa nhà của bọn họ, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Cậu bé tìm ai vậy?”
“Tôi tìm Diệp Nghê Nghê.”
Bởi vì lúc nãy Tiêu Hằng chạy quá vội, hơi thở không ổn định..

 
Chương 1921: 1921: Chương 1918





Người giúp việc đã được dặn dò, vội vàng trầm mặc nói: “Diệp Nghê Nghê cái gì chứ? Chủ của chúng tôi họ Thẩm, cậu chủ nhỏ à, chỉ sợ là cậu đã nhận làm người rồi?”
Tiêu Hằng hơi bất ngờ.

Thẩm hả?
Cảm giác hào hứng dường như bị hiện thực đánh thức.

Đúng vậy đó, nhà của Diệp Nghê Nghê ở Hải Thành, làm sao có thể xuất hiện ở đây được?
Chẳng lẽ là do mình đã nhìn lầm?
Nhưng mà cô bé đó thật sự rất giống Diệp Nghê Nghê mà.

“Tôi xin lỗi, thất lễ rồi.”
Tiêu Hằng nói lời xin lỗi, thất hồn lạc phách xoay người sang chỗ khác.

Lòng bàn chân của cậu bị mài mỏng, rịn ra vết máu, người giúp việc thấy vậy thì có chút không đành lòng.


“Cậu chủ nhỏ, tôi cho cậu mượn một đôi dép nha.”
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Tiêu Hằng mặt ủ mày chau, cảm thấy tâm trạng vô cùng ngột ngạt.

Bóng dáng nho nhỏ trở về biệt thự nhà mình.

Diệp Nghê Nghê cũng không biết khúc nhạc dạo này, sau khi đi vào trong thì cảm thấy đói bụng.

“Quản gia, có gì ăn không ạ?”
“Có có có, cô chủ muốn ăn cái gì, bánh bao, mì, bánh sủi cảo, bánh quẩy, sữa đậu nành, đều có hết.”
Quản gia không biết là bọn họ thích ăn cái gì, dứt khoát chuẩn bị hết mọi thứ.

Diệp Nghê Nghê vừa mới nghe được hai khúc nhạc violin êm tai, tâm trạng không tệ, cô bé cười nói: “Ăn bánh bao đi.”
“Được được.”
Quản gia nhanh chóng mang bánh bao lên, hình dạng bánh bao được nặn giống hình con thỏ, lập tức làm Diệp Nghê Nghê thèm ăn.


“Wow, đây là bánh bao con thỏ hả?”
“Cô chủ có thể cho là như vậy.”
Nụ cười của Diệp Nghê Nghê rất có sức hút, lập tức làm quản gia cùng với đám người giúp việc nở nụ cười.

Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy trong tiếng cười của bọn họ.

Ở bên cạnh đã không còn hình bóng Diệp Ân Tuấn.

Cô ngáp một cái rồi mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đang vui vẻ cười đùa trong phòng ăn, người giúp việc và quản gia cũng vui vẻ hòa thuận.

Một cảm giác ấm áp bao trùm Thẩm Hạ Lan.

Cảm giác này thật là tốt.

“Nói gì đó? Vui vẻ như thế.”
Thẩm Hạ Lan đi tới, kéo cái ghế ra ngồi xuống.

“Mẹ ơi, con nói cho mẹ biết nha, bánh bao của dì quản gia được làm thành hình con thỏ đó, con gọi nó là bánh bao con thỏ.”
“Vậy hả? Vậy con phải ăn nhiều một chút đó nha.”.

 
Chương 1922: 1922: Chương 1919





Thế giới của trẻ con đơn giản như vậy đó, một cái bánh bao xinh đẹp là có thể làm cô bé vui vẻ khoa tay múa chân.

Diệp Nghê Nghê vội vàng cúi đầu xuống ăn bánh bao.

Thẩm Hạ Lan đảo mắt nhìn xung quanh, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Quản gia vội vàng nói: “Ông chủ dẫn theo hai cậu chủ nhỏ đi ra ngoài chạy bộ rồi.”
“À.”
Thẩm Hạ Lan lập tức yên lòng, đang muốn nói cái gì đó, một khúc đàn piano bi thương lại vang lên.

“Ở đây có nhạc sĩ hả?”
Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi một câu.

Kỹ năng âm nhạc của đối phương rất tốt, có vẻ như là đã luyện tập rất nhiều năm.


Quản gia thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, vội vàng nói: “Đúng vậy, ở gần đây có một cậu chủ nhỏ, hình như là con trai của thế gia âm nhạc huyện gần đây, có điều là nghe nói gần đây hay luyện tập ở chỗ này, cho nên mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng nhạc du dương của đàn violin và đàn piano.”
“Chẳng trách.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Diệp Nghê Nghê ăn bữa sáng, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy đàn violin rất êm tai, nếu không thì sau này mẹ đăng ký cho con học đi, con đi học đàn violin.”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, đây là lần đầu tiên con gái đòi học năng khiếu với cô, nhưng mà Thẩm Hạ Lan cũng không lập tức đồng ý, mà là thấp giọng nói: “Bé cưng, học đàn violin ấy, mỗi ngày phải dậy thật sớm, ít nhất là mỗi ngày phải luyện đàn nửa tiếng đồng hồ.

Hơn nữa, lúc mới bắt đầu là vất vả nhất, con chắc chắn mình có thể chịu khổ được không?”
Diệp Nghê Nghê hơi sững sờ, lông mày nhíu chặt lại với nhau.

“Mỗi ngày đều phải luyện tập ạ? Vậy nếu như con muốn ngủ muộn thì làm sao đây?”
“Không được đâu, chỉ cần con học đàn violin thì không thể ngủ nướng được.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm gương mặt của Diệp Nghê Nghê xoắn lại với nhau, do dự một hồi rồi mới nói: “Thôi bỏ đi, vậy con không luyện nữa đâu, con chỉ cần tìm một người chồng biết đánh đàn violin là được rồi, đến lúc đó để anh ấy ngày ngày đánh đàn cho con nghe.”
Ngôn ngữ hào hùng của Diệp Nghê Nghê làm Thẩm Hạ Lan mém nghẹn chết.


Cô bé này có tâm lý gì vậy chứ.

Có điều là con gái nhà quyền quý bắt buộc phải học những kỹ năng này, cô chỉ là muốn để muộn thêm mấy năm nữa rồi Diệp Nghê Nghê hẵng chịu khổ.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan chỉ cưng chiều nhìn cô bé, sau đó không nói gì nữa.

Lúc Diệp Ân Tuấn dẫn hai đứa nhỏ về nhà, Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê đã ăn sáng xong, Diệp Nghê Nghê miễn cưỡng nằm trên ghế sa lông có chút mơ màng, còn Thẩm Hạ Lan thì đang sắp xếp đồ mà một lúc nữa bọn nhỏ cần dùng.

Không biết là tiếng âm nhạc ở bên ngoài dừng lại từ lúc nào.

Diệp Ân Tuấn không để ý, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thức dậy rồi, giữa hàng lông mày còn mang theo vẻ thẹn thùng của cô gái nhỏ, trông vô cùng quyến rũ.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, gương mặt của Thẩm Hạ Lan bất giác đỏ lên, đặc biệt là bây giờ trên người anh đang phát ra hoóc môn, càng làm cho người ta không chống đỡ được.

Diệp Minh Triết ho khan một tiếng, trực tiếp kéo Diệp Tranh trở về phòng tắm.

Bị ép ăn cẩu lương, bọn nhỏ có quyền lựa chọn trốn tránh không xem đúng không?
Diệp Nghê Nghê là một cô bé ngốc nghếch, không cảm nhận được cái gì, liền bị Diệp Minh Triết kéo đi..

 
Chương 1923: 1923: Chương 1920





Lúc trong phòng khách chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan vô thức muốn chạy trốn, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt lại.

“Làm gì vậy, anh còn chưa ăn sáng đâu.”
Lời nói này rất bình thường, nhưng mà hơi thở của anh quét lên trên mặt Thẩm Hạ Lan, làm cho mặt Thẩm Hạ Lan càng đỏ thêm.

“Vậy để em đi xới cơm cho anh.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan liền muốn giãy ra, lại phát hiện cánh tay của Diệp Ân Tuấn ôm rất chặt, căn bản không thể tránh thoát.

“Anh buông tay ra coi.”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ.

Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan, anh thật sự rất muốn đè cô ra sau đó trực tiếp giải quyết tại chỗ, nhưng mà anh biết Thẩm Hạ Lan không chịu nổi tần suất cao như thế.

“Coi em căng thẳng đi kìa, anh còn có thể ăn em được à?”
Diệp Ân Tuấn nhẹ giọng cười, lập tức buông Thẩm Hạ Lan ra.


Thẩm Hạ Lan nhanh chân chạy ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng và trong ngực đều trống vắng.

Thẩm Hạ Lan chạy thẳng vào trong phòng bếp, cô vẫn cảm thấy trên mặt mình nóng như lửa đốt, rõ ràng đều đã là vợ chồng rồi, nhưng mà bây giờ lại có cảm giác tình yêu cuồng nhiệt, không biết là có chuyện gì nữa.

Nhịp tim đập rất nhanh.

Cô làm dịu tâm trạng của mình, lúc này mới mang thức ăn sáng lên cho Diệp Ân Tuấn, đồng thời gọi bọn nhỏ ra ăn sáng.

Diệp Minh Triết cùng với Diệp Tranh vọt vào trong phòng tắm, đã thay quần áo xong rồi, Diệp Nghê Nghê cũng thay một bộ váy đáng yêu, sau đó mang theo chút thức ăn.

Sau khi gia đình chuẩn bị xong, Diệp Ân Tuấn mang bọn họ lên xe.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cả gia đình đi chơi, Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết vô cùng hưng phấn.


Nhìn nụ cười trên mặt của bọn nhỏ, khóe môi của Thẩm Hạ Lan bất giác cong lên.

Diệp Ân Tuấn dẫn bọn họ đến chân núi.

Diệp Nghê Nghê lập tức kêu lên.

“Ba ơi, không phải là ba muốn dẫn bọn con đi leo núi đó chứ?”
“Thật là thông minh, thể chất của con không được rồi, phải rèn luyện một chút, huống hồ gì đây là oxy tự nhiên, đối với sức khỏe rất tốt.

Nào, con đi leo núi rèn luyện với anh trai của mình đi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lập tức làm Diệp Nghê Nghê xụ mặt.

“Con không muốn, con có thể từ chối được không, hoặc là con có thể ngồi ở trên xe chờ mọi người.”
Diệp Ân Tuấn ném cho Diệp Minh Triết và Diệp Tranh một ánh mắt, hai đứa bọn nó liền kéo Diệp Nghê Nghê ra bên ngoài.

“Con không muốn đâu, mẹ ơi, cứu con với!”
Diệp Nghê Nghê kêu thảm, Thẩm Hạ Lan lại mím môi cười không ngừng.

“Anh thật sự biết cách bắt chẹt con gái anh đó.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, trông quyến rũ nói không nên lời..

 
Chương 1924: 1924: Chương 1921





“Đi thôi, chúng ta đi xuống dưới một chút đi.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan bước xuống xe.

Hai người đi dạo giữa rừng núi, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ tới cái lần mà mình chạy trốn ở nước ngoài cách đây không lâu.

“Có còn nhớ không? Lần đó Mike giúp chúng ta trốn tránh cuộc truy đuổi, chúng ta bất đắc dĩ phải lên núi, bây giờ nhớ tới giống như là chuyện của đời trước vậy đó.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại, bàn tay đang nắm tay Thẩm Hạ Lan dùng sức một chút.

“Anh xin lỗi, để em chịu khổ rồi, sau này anh tuyệt đối sẽ không để em chịu khổ nữa đâu.”
“Em chỉ cảm khái một chút mà thôi, anh đừng có như vậy.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn dễ dàng áy náy như thế làm cho cô trở tay không kịp.

Diệp Ân Tuấn lại nói rất nghiêm túc: “Trước kia anh kiêng dè một vài chuyện, bây giờ không cần thiết nữa, nếu ai dám động tới em và bọn nhỏ, anh sẽ càng quét nhà của người đó.”
Ánh mắt của anh hung dữ giống như là satan, cho dù là Thẩm Hạ Lan cũng bị giật mình.


Sát khí thật là lớn.

“Ân Tuấn, chúng ta đều phải cẩn thận, có biết chưa?”
Giọng nói dịu dàng của cô vuốt ve sát khí và xúc động trong lòng Diệp Ân Tuấn.

Nhìn cô gái trước mắt mình, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Được.”
Hai người giống như một cặp tình nhân bình thường từ từ đi dạo, không giống như là leo núi, ngược lại giống như là dạo bước.

“Anh nhìn đi, ở đó có cái ao nhỏ kia.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó chạy tới.

Diệp Ân Tuấn thấy dáng vẻ trẻ con của cô, anh cười nói: “Em nhìn lên phía trên kìa, ở trên cũng có nữa.”
Nghe thấy anh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là ở phía trên cũng có mấy cái ao, nước chảy xuống từ phía trên.

Mặc dù không giống là thác nước, nhưng mà cũng coi như có cảnh đẹp.


“Sao lại có nhiều ao như thế?”
“Đây được gọi là Cửu Long Trì, nghe nói là Long Vương có chín người con trai, bởi vì phạm phải thiên điều cho nên bị phạt chuộc tội ở đây.

Sau này nơi đây phát sinh ra nạn hạn hán, dân chúng lầm than, long vương muốn mưa nhưng mà lại không có chỉ lệnh của ngọc đế, chỉ có thể nhìn dân chúng chịu khổ.

Nhà nhà đều khô cạn, trẻ em và phụ nữ bởi vì khô hạn mà qua đời không ít, có rất nhiều người dân đến đây cầu xin, hi vọng là có thể được phù hộ.

Lúc Cửu Long chuộc tội ở đây đã được bách tính cung phụng hương hỏa mấy chục năm, cho nên chín người bọn họ thương lượng với nhau, bay thẳng lên trời, mang theo kỳ quang dị cảnh, rốt cuộc cũng đã để bầu trời mưa xuống.

Dân chúng reo hò không thôi, ở nơi chín con rồng nằm đã xuất hiện chín cái ao, cho nên được gọi là Cửu Long Trì, ý nghĩa là để tưởng nhớ bọn họ.”
Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói.

Giọng nói của anh vô cùng dễ nghe, lúc kể chuyện sẽ lại mang theo một tia khàn khàn quyến rũ, không khỏi làm Thẩm Hạ Lan rơi vào mê say.

“Kết quả chín con rồng đó như thế nào, Ngọc Đế có trừng phạt họ không?”
Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, vẻ mặt khẩn trương hỏi thăm.

Diệp Ân Tuấn lại sững sờ, nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, trong lòng hơi động một chút.

Vốn dĩ đây là truyền thuyết, thậm chí còn có thể nói là một câu chuyện bịa đặt để hấp dẫn du khách đến ngắm cảnh, không ngờ rằng cô gái ngốc nghếch này lại cho là thật..

 
Chương 1925: 1925: Chương 1922





“Có bách tính cung phụng hương hỏa, lại có bách tính cầu tình, chắc là không có chuyện gì đâu.

Chỉ là một truyền thuyết mà thôi, phần cuối như thế nào ai cũng không quan tâm, không phải à?”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Cô nhìn chín cái ao này, ngồi xổm người xuống nắm tay lại bỏ vào trong ao, nước lạnh buốt làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo tay của cô ra ngoài.

“Mặc dù ở đây không lạnh bằng Hải Thành, nhưng mà dù sao cũng là mùa đông, em không cần xương nữa hả?”
Diệp Ân Tuấn quát một tiếng, Thẩm Hạ Lan lại thấy ấm lòng.

Ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Diệp Ân Tuấn, nơi này không có tình yêu tươi đẹp hả?”
“Câu chuyện tình yêu hả? Em muốn nghe cái gì? Đổng Vĩnh cùng với Thất Tiên Nữ, ở đây không có tài liệu.”

Thẩm Hạ Lan bật cười một tiếng.

“Đi thôi, bọn nhỏ sắp tới trước mặt chúng ta rồi kìa.”
Hai người lại lên đường.

Lúc bắt đầu, Diệp Nghê Nghê còn có chút oán trách không cam tâm tình nguyện, nhưng mà sau khi bị Diệp Minh Triết và Diệp Tranh lôi kéo, lại phát hiện phong cảnh nơi này đặc biệt xinh đẹp, cô bé đều trở nên hưng phấn.

Trên đường đi cứ líu ríu hỏi thăm.

Diệp Minh Triết có hơi yên tĩnh, vẫn luôn coi chừng Diệp Nghê Nghê bị té, Diệp Tranh thì xung phong làm người dẫn đường, cậu bé giới thiệu một vài loại dược liệu xuất hiện dọc theo đường đi.

“Anh Tranh, anh thật là lợi hại!”
Diệp Nghê Nghê không hề keo kiệt khen ngợi, làm Diệp Tranh cảm thấy có chút xấu hổ.

“Đâu có đâu, anh chỉ là đọc sách nhiều thôi.”

“Vậy thì cũng hay lắm rồi, em đọc sách là đã muốn ngủ.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê theo tiếng gió bay vào trong lỗ tai Thẩm Hạ Lan, cô giật giật khóe môi, phiền muộn nói: “Ân Tuấn, tình nhân nhỏ này của anh không chịu khổ thì không được rồi, còn không thích đọc sách nữa chứ.

Anh nói xem, nếu như trưởng thành thì phải làm sao bây giờ? Cũng không thể mỗi ngày trừ ăn ra chỉ biết có ăn, em hoài nghi đời trước con bé này là heo đầu thai lên.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại cười.

Công chúa nhỏ của anh nhảy nhảy nhót nhót đuổi theo một con côn trùng, dáng vẻ ngây thơ vô tội ấy làm cho lòng Diệp Ân Tuấn thấy thoải mái và dễ chịu.

“Cho dù con gái của Diệp Ân Tuấn anh là một đứa bé ngốc đi nữa thì cũng là một cô công chúa nhỏ xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất.

Bây giờ con bé vẫn còn nhỏ, con bé thích rất nhiều thứ, đợi đến lúc con bé thật sự thích rồi, chắc có lẽ là sẽ chăm chú.

Với lại có thể ăn cũng đâu có gì là không tốt, nếu không thì cứ làm mỹ thực gia cũng được mà, có anh và anh trai của con bé cưng chiều con bé, em còn sợ con bé bị người ta bắt nạt hả?”
Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan buồn bực.

“Không có ai làm ba như anh hết.”
“Anh làm người chồng tốt là được rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, trực tiếp ôm chặt cái eo thon của Thẩm Hạ Lan, một nụ hôn cuồng nhiệt lại ập tới..

 
Chương 1926: 1926: Chương 1923





Thẩm Minh Triết lặng lẽ che mắt Diệp Nghê Nghê lại, Diệp Tranh chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Nghê Nghê tiếp tục đi về phía trước, mặc kệ hành động của cặp bố mẹ này.

Thẩm Hạ Lan bị hôn tới mặt đỏ bừng, cô túm lấy cổ áo của Diệp Ân Tuấn thở hổn hển, hơi thẹn thùng nói: “Ở ngoài anh có thể kiềm chế chút không?”
“Kiềm chế cái gì? Ở đây chỉ có bốn người nhà mình, hôm nay anh đã bao hết núi này rồi, yên tâm, không ai thấy đâu.”
Thẩm Hạ Lan hơi bực xíu.

Cái phong cách người giàu này thật là đi đâu cũng không đổi mà.

Hai người lại tiếp tục đi theo con đường lên núi, Diệp Ân Tuấn đã đứng đắn hơn, Thẩm Hạ Lan cũng có thời gian ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.

Đây là một bảo địa tự nhiên, không khí tươi mát làm người ta cũng muốn hát vang, mặc dù là mùa đông, nhưng nơi này vẫn xanh um tươi tốt, thậm chí còn có tiếng hót của chim chóc.

“Mùa này đáng lẽ là không có chim chóc, là đặc điểm địa lí riêng biệt của nơi này sao?”
Thẩm Hạ Lan phát hiện độ ấm ở nơi này khác với bên ngoài, nóng hầm hập, áo lông mặc trên người giờ ngược lại nóng muốn chết.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đúng vậy, nơi này là một sơn cốc có suối nước nóng, cho nên nhiệt độ không khí cao hơn bên ngoài, đi lên trên một lát sẽ nhìn thấy suối nước nóng, đến lúc đó chúng ta đi ngâm suối nước nóng?”

“Thật sao?”
Thể chất Thẩm Hạ Lan thiên hàn, mặc dù đã điều trị rất nhiều cách, nhưng bây giờ tình trạng cơ thể vẫn không tốt.

Giờ có sơn cốc suối nước nóng như này, Diệp Ân Tuấn sao có thể bỏ qua? Nơi này mới là địa điểm du lịch chính của hôm nay.

Sau khi mấy người tới suối nước nóng, lập tức có nhân viên phục vụ tiến tới.

“Sếp Diệp, mợ Diệp, mời đi bên này.”
Hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn đã dặn dò trước.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi theo qua, còn Diệp Nghê Nghê thì bị công viên nước bên cạnh thu hút.

“Wow, nơi này có thật nhiều thứ thú vị nha!”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp chạy qua.

Nơi này có cầu trượt nước, cung điện nổi, chỗ này như là thiên đường với trẻ con vậy.


Trong ánh mắt của Thẩm Minh Triết hiện lên vẻ yêu thích, nhưng do tính cách trưởng thành khiến cậu bé nhịn xuống, vẫn đứng tại chỗ như ông cụ non.

Diệp Tranh thấy Diệp Nghê Nghê chạy qua, sợ cô bé té ngã, nên cũng chạy qua theo.

Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ lưỡng lự của Thẩm Minh Triết, không kiềm được mà bước tới nói: “Minh Triết, con chỉ là bé con năm tuổi thôi, không phải cậu trai trẻ 15 tuổi, thả lỏng mà vui chơi đi.

Hơn nữa, dáng vẻ Nghê Nghê phấn khởi như vậy, con không sợ em té ngã sao?”
Thẩm Minh Triết nhíu mày.

Đúng lúc này, Diệp Nghê Nghê bởi vì chạy quá nhanh, bùm một tiếng ngã vào trong nước.

“Trời ạ!”
Diệp Nghê Nghê tức giận mắng một tiếng, Diệp Tranh còn chưa kịp chạy tới, thì đã vấp phải lùm cỏ nước, cũng ngã xuống nước.

Thẩm Minh Triết cuối cùng cũng không nhịn được, vội đi tới.

Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ cậu bé như vậy, cười gian trá.

Cô vừa rồi cố ý nháy mắt với Diệp Tranh, ý kêu Diệp Tranh té xuống, quả nhiên Thẩm Minh Triết chạy qua ngay..

 
Chương 1927: 1927: Chương 1924





Đứa con này nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thật sự rất quan tâm những người thân yêu của mình.

Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan từ phía sau, cười nói: “Em thật sự cho rằng Minh Triết không nhận ra sự mờ ám của em với Diệp Tranh sao? Nó chỉ là không muốn vạch trần hai người thôi.”
“Em không tin.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn đánh giá quá cao sự thông minh của cậu bé, tuy rằng cô phải thừa nhận ở phương diện máy tính Thẩm Minh Triết là một thiên tài, nhưng ở các phương diện khác thì dù sao cậu bé cũng chỉ là trẻ con, có thể quan sát tỉ mĩ ngôn hành cử chỉ của người khác sao?
Giống như biết Thẩm Hạ Lan suy nghĩ cái gì, Diệp Ân Tuấn nói nhỏ ở bên tai cô: “Đừng quên, Minh Triết học ở đâu.

Chỗ đó chuyên môn dạy binh lính cách quan sát lời ăn tiếng nói và hành động.

Như vậy mới tùy cơ ứng biến tốt được các trường hợp phát sinh bất ngờ.”
Thẩm Hạ Lan lập tức “yểu xìu” đi.

Hơn nữa hơi thở ấm nóng của Diệp Ân Tuấn phảng phất ở lỗ tai, khiến cô tê dại từng đợt, bất giác không tự chủ được mà co người lại.

“Nói chuyện thì nói, dựa sát vậy làm cái gì?”

Thẩm Hạ Lan muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng lại bị kẹt vào bên trong.

“Chúng ta đi phòng suối nước nóng của chúng ta thôi?”
“Không cần, em thích ở đây, suối nước nóng ngoài trời càng tốt.”
Thẩm Hạ Lan mới không muốn ở cùng một chỗ với Diệp Ân Tuấn.

Nếu bị nhốt cùng một chỗ với “con sói” này, cô còn có thể toàn thân trở ra sao?
Cái gì kia tất nhiên là tốt, nhưng nếu mỗi ngày đều làm, sẽ mệt chết người đó.

Diệp Ân Tuấn thấy mặt Thẩm Hạ Lan đỏ lên thì liền biết cô suy nghĩ cái gì, bật cười một tiếng.

Sau đó anh cúi người xuống ôm lấy cô nhấc bổng lên bước đi.

“A, anh thả em xuống! Thả em xuống!”
Thẩm Hạ Lan thét chói tai, nhưng chỉ nghe thấy Diệp Ân Tuấn gian manh nói: “Em la đi, la hết sức luôn, cho dù la bể giọng cũng không có tác dụng, anh xem ai có thể cứu nổi em.”
Câu nói này đã là câu kinh điển từ lâu, lúc này được nói ra từ miệng Diệp Ân Tuấn lại hơi đáng sợ.


Thẩm Hạ Lan ngẩn người ra, vẻ mặt của đám nhỏ Thẩm Minh Triết cũng ngơ ngác, nhìn Diệp Ân Tuấn giống như đang mơ vậy.

“Anh, ba bị thứ gì nhập sao?”
Diệp Nghê Nghê xoa xoa mắt mình, kinh ngạc hỏi.

Khóe miệng Thẩm Minh Triết giật giật.

Ba?
Sợ là là một câu trích gian manh nào bị trích ra đây mà.

Diệp Tranh ho khan một tiếng nói: “Chúng ta đi chơi cầu trượt đi.”
“Ý hay.”
Sự chú ý của Diệp Nghê Nghê lập tức bị thu hút qua ngay.

Thẩm Minh Triết nhìn bóng dáng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, khóe môi bất giác cười lên.

Dáng vẻ Diệp Ân Tuấn bây giờ, mất đi chút lạnh nhạt, nghiêm túc trước mặt người ngoài, cảm giác cũng không tệ lắm đâu?
Cậu bé nhíu mày, lập tức quay đầu nhìn về phía Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê, thấy bọn chúng cười đùa leo lên cầu trượt, xong Diệp Nghê Nghê té bổ nhào xuống nước..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom