Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1888: 1888: Chương 1887





Nghĩ đến tên ngốc Phi kia, Lưu Nghệ khẽ cau mày, trả lời: “Vâng, đi đường chú ý an toàn, cần gì cứ gọi cho tôi.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan sắp xếp mọi chuyện qua điện thoại.

Diệp Ân Tuấn không biết Thẩm Hạ Lan đã sắp xếp xong mọi chuyện, anh nói với Tống Đình: “Cho người canh chừng cô ta, sau khi trở về bảo Phi sắp xếp công việc cho cô ta, có thể xem chừng trước mắt là tốt nhất.”
Về chuyện này thì suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại giống nhau.

Tống Đình gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy tới bãi đậu xe dưới tầng hầm của một tòa nhà.

Thẩm Hạ Lan và Lam Tử Thất ngẩng đầu lên xem, đây là Bất Dạ Thành, một tòa nhà mang tính biểu tượng ở Hải Thành.

Ban đêm nơi đây là khu ăn chơi trác táng, nhưng khác với khu đèn đỏ.


Mọi người đến đây để thư giãn, nó tương tự như câu lạc bộ nhưng có nhiều chủng loại hơn câu lạc bộ.

“Mẹ nó, đừng nói với tớ đây cũng là tài sản của lão Diệp nhà cậu đấy nhé?”
Lam Tử Thất có chút căm ghét người giàu.

Diệp Ân Tuấn có hơi giàu quá rồi đúng không?
Nghe nói Bất Dạ Thành này có lượng giao dịch lên đến hơn 300 tỷ một đêm, đúng thật là cơ sở phung phí tiền bạc mà.

Diệp Ân Tuấn cong môi nói: “Bất Dạ Thành này được đăng ký dưới danh nghĩa của Tống Đình.”
“Cái gì? Của chồng tôi?”
Lam Tử Thất rất ngạc nhiên.

Biết Tống Đình có chút tiền, cũng có đầu tư vài công ty, nhưng không ngờ tòa kiến trúc mang tính biểu tượng của Hải Thành lại là của Tống Đình.


Điều này quả thật khiến Lam Tử Thất cảm thấy như thể cô đã lấy hết vận may trong đời, trong lúc vô tình gả cho một tên nhà giàu có tính khiêm tốn vậy đó?
Nhìn thấy ánh mắt nóng rực của vợ, Tống Đình xấu hổ nói: “Mặc dù Bất Dạ Thành là tài sản cá nhân của anh, nhưng mà cũng là của Sếp Diệp, một người 30%, người 70%.”
“Ai 30%, ai 70%?”
Ánh mắt mê tiền của Lam Tử Thất khiến Tống Đình có chút buồn cười.

“Sếp Diệp 30%, chúng tôi 70%.”
“Má ơi, phát tài rồi!”
Lam Tử Thất nhảy dựng lên như một đứa trẻ.

“Chồng ơi, mau nói cho em biết anh còn nơi nào kiếm ra tiền mà chưa nói cho em nữa không?”
Tống Đình ôm Lam Tử Thất, cười nói: “Nhìn bộ dạng mê tiền của em kìa, Bất Dạ Thành là do Sếp Diệp xây dựng, anh chỉ quản lý thôi.

Sếp Diệp cho chúng ta 70%, anh cũng đi theo Sếp Diệp đầu tư nữa, không thể tính toán cụ thể được, tài sản đứng tên anh chắc cỡ hơn mấy chục ngàn tỷ.”
“Má ơi! Chồng à, anh giỏi quá đi.”
Trong lúc Lam Tử Thất và Tống Đình đang anh anh em em với nhau thì Diệp Ân Tuấn xuống xe, nắm tay Thẩm Hạ Lan, dẫn bọn trẻ đến cổng Bất Dạ Thành, anh cười nói: “Thích không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn tòa nhà cao chót vót này thì thật sự có chút chấn động.

“Nghe nói ở đây vung tiền như rác, người nghèo không vào được, chỉ là không ngờ anh và Tống Đình lại hợp tác mở nơi này.”.

 
Chương 1889: 1889: Chương 1888





“Tiền đối với anh mà nói chỉ là một con số, cho nên anh đã cho Tống Đình 70% cổ phần.

Thứ anh muốn chính là những thứ trong Bất Dạ Thành này.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan ngẩn người.

“Hửm? Bất Dạ Thành này còn có công dụng khác sao?”
“Nơi đây là một mạng lưới tình báo thu thập tất cả thông tin tình báo, đồng thời cũng là một mạng lưới giao thông ngầm.

Chúng ta rời khỏi Hải Thành không cần phải đi qua đường biển, đường bộ hay đường hàng không, chúng ta có thể đi từ đây.”
Những gì Diệp Ân Tuấn nói khiến Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên.

“Những người ở trên Bất Dạ Thành này có biết không?”
“Em cảm thấy anh sẽ cho người trên đó biết sao? Mấy năm nay, anh không để người khác biết được tình hình bên trong.

Trừ Tống Đình ra thì không ai biết công dụng thật sự ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì nắm tay Thẩm Hạ Lan bước vào trong.


Nhìn thấy đám người Diệp Ân Tuấn đã bước vào, Tống Đình nhanh chóng nói với Lam Tử Thất: “Được rồi, mau xuống đi.

Chúng ta tiễn Sếp Diệp đi trước.”
“Hạ Lan bọn họ gặp rắc rối sao?”
Lam Tử Thất không phải không biết gì, chỉ là không muốn hỏi mà thôi, bây giờ cảm giác sắp chia tay khiến cô có chút khó chịu, không nhịn được ôm Tống Đình.

Tống Đình gật đầu nói: “Tiễn họ đi trước đã, lần này bọn họ rời khỏi Hải Thành, không biết khi nào họ mới quay lại.”
“Sẽ quay lại, đúng không?”
Giọng Lam Tử Thất mang theo chút run rẩy.

Tống Đình nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nói: “Đúng vậy, có anh và Phi ở đây, cho dù có chuyện gì xảy ra thì bọn anh cũng sẽ bảo vệ Sếp Diệp và bà chủ trở về an toàn.”
“Ừm.”
Lam Tử Thất nhảy khỏi vòng tay của Tống Đình, đi theo một nhà Diệp Ân Tuấn vào Bất Dạ Thành.

Bất Dạ Thành có thang máy chuyên dụng.

Diệp Ân Tuấn ấn dấu vân tay, cửa thang máy mở ra.


“Thang máy này cao cấp như vậy sao?”
Lam Tử Thất có chút tò mò.

Tống Đình thấp giọng: “Trừ dấu vân tay của anh và Sếp Diệp ra thì người khác không thể mở được.”
“Quá lợi hại.”
Lam Tử Thất cảm thấy sự nghèo khó trước đây thực sự đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.

Thang máy lên đến tầng mười tám.

.

Ngôn Tình Hay
Nhóm người Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài.

Ở đây khắp nơi đều là gương, trên gương còn được khảm đá quý và kim cương, ánh sáng phản chiếu khiến người ta lóe mắt.

“Mẹ nó, có phải các anh quá khoe khoang rồi không?”
Lam Tử Thất nói xong, định tiến lên một bước xem thử thì bị Tống Đình kéo lại.

“Sao thế?”
“Đi theo anh, ở đây không thể đi lộn xộn.”
Giọng Tống Đình có hơi nghiêm túc..

 
Chương 1890: 1890: Chương 1889





Thẩm Hạ Lan không nhúc nhích, Diệp Ân Tuấn cũng không nhúc nhích, chỉ mỉm cười nhìn Thẩm Hạ Lan, hỏi: “Nhìn ra được gì không?”
“Đây là trận bát quái sao?”
Ban đầu Thẩm Hạ Lan cũng không để ý lắm, nhưng khi nhìn kỹ những viên đá quý và kim cương trên gương thì cô cảm thấy các góc khảm những viên kim cương được sắp đặt giống như trận bát quái.

Nụ cười của Diệp Ân Tuấn càng rõ hơn.

“Vợ anh thông minh lắm, đi theo anh, đi nhầm một bước không biết sẽ bị đưa đến tầng nào đâu, gặp phải người xấu thì phiền phức to.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh dẫn Diệp Nghê Nghê theo sát phía sau Diệp Ân Tuấn.

Trên đường đi, ba đứa trẻ không nói một lời.

Lam Tử Thất đi theo Tống Đình.

Một nhóm người đi qua hành lang toàn gương, ngẫu nhiên xuất hiện một cánh cửa.

Diệp Ân Tuấn nhận dạng khuôn mặt rồi đi vào.


Những người mặc đồ đen đang làm việc bên trong.

Nơi này rất lớn giống như một cung điện dưới lòng đất, khắp nơi đều có đá quý đã qua xử lý và chưa qua xử lý, ánh sáng rực rỡ kia khiến Thẩm Hạ Lan chặt lưỡi.

“Đây đều là kim cương hả?”
“Ừm, được vận chuyển từ Châu Phi về, vẫn chưa được xử lý.

Bên này là thành phẩm, bên kia là sản phẩm chưa qua xử lý, còn bên kia là sản phẩm lỗi.

Nhưng mà mấy sản phẩm lỗi chúng ta mang ra bán cũng được giá tốt đấy.

Còn sản phẩm bên này sẽ được đấu giá trực tiếp tại nhà đấu giá tầng 21.”
Tống Đình đứng phía sau giải thích.

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn rất giàu, nhưng giàu đến mức nào thì Thẩm Hạ Lan thực sự không biết.

Bây giờ nhìn đống kim cương chất như núi, cô cảm thấy muốn ngất tại chỗ.

Diệp Ân Tuấn lại không có cảm giác gì với những thứ này, anh mang vợ con đi qua.


Người mặc đồ đen lập tức cung kính chào hỏi Diệp Ân Tuấn.

“Chào Sếp Diệp!”
“Ừm, chọn một vài người âm thầm đi theo chúng tôi, tùy lúc bảo vệ an toàn cho chúng tôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì có người đi sắp xếp vệ sĩ.

Đi qua kho kim cương, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đến một căn phòng làm việc.

Cách trang trí trong phòng làm việc cũng giống với sở thích của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Minh Triết liếc mắt liền nhìn thấy có rất nhiều máy tính màn hình lớn trước mặt.

Đây là phòng điều khiển?
Một tia phấn khích xẹt qua mắt Diệp Minh Triết.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Thích không?”
“Thích ạ.”
Diệp Minh Triết không chút giấu diếm.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Thích thì trở về ba tặng cho con.

Đây là công nghệ và dữ liệu tiên tiến nhất thế giới.

Con có thể hack bất cứ nơi nào con muốn.”.

 
Chương 1891: 1891: Chương 1890





“Thật sao ạ?”
Diệp Minh Triết không tin lắm.

“Con thử đi, tín hiệu ở đây đã được nhiễu sóng và bảo vệ rồi, bên ngoài không thể phát hiện ra được.

Cho dù có cao thủ truy vết thì địa chỉ máy chủ cũng ở nước ngoài, căn bản không thể tra ra được chúng ta ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ngồi xuống, mở máy tính lên, đột nhiên mấy màn hình lớn cũng được mở ra, dữ liệu của từng quốc gia đều nhảy lên.

Diệp Minh Triết có chút kinh ngạc, ngứa tay đi tới, còn chưa bắt đầu thử thì đã thấy Diệp Ân Tuấn cắt đứt hệ thống của cục an ninh quốc gia nước M.

Đôi mắt cậu bé khẽ nheo lại.

Lão Diệp muốn làm gì đây?
“Lão Diệp, ba…”
“Suỵt…”
Khóe miệng Diệp Ân Tuấn cong lên một nụ cười xấu xa, cắt đứt không mất nhiều thời gian lắm, sau đó sử dụng thủ thuật hack máy tính khiến cục an ninh quốc gia nước M hoảng loạn, mũi tên nhắm thẳng vào lực lượng phòng thủ của Hải Thành.


Tống Đình nheo mắt, biết Diệp Ân Tuấn định làm gì.

Diệp Minh Triết cau mày, cậu bé rõ ràng cũng biết ý định của Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không ngăn cản.

Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, đôi lúc phải nghe lời người lớn.

Diệp Minh Triết tự an ủi mình, sau đó sử dụng thủ thuật hack máy tính châm thêm một mồi lửa ở máy khác.

Lúc này, trung tâm phòng thủ bên phía Hải Thành đột nhiên vang lên hồi chuông cảnh báo, tất cả mọi người tập trung lại rồi tiến vào trạng thái chuẩn bị.

Ông cụ Tiêu vốn dĩ muốn đến đây để hỏi thăm một chút về chuyện Trương Gia Trại năm đó, nhưng không ngờ mới nói được vài câu đã bị tạm giữ, hơn nữa còn tịch thu hết điện thoại và tất cả các thiết bị liên lạc của ông ta, về cơ bản là bị giam lỏng.

Dũng nổi giận muốn xông ra nói phải trái, nhưng lại bị ông cụ Tiêu ngăn lại.

Ông ta khẽ nói: “Xem ra chuyện của Trương Gia Trại hơn 20 năm trước có chút mờ ám.”

“Ông chủ, chúng ta phải trở về, nếu không cô chủ và Sếp Diệp sẽ bị liên lụy.”
Đây là điều Dũng lo lắng.

Ông cụ Tiêu khẽ nói: “Đừng lo lắng, chắc Diệp Ân Tuấn sẽ có cách đưa Hạ Lan rời khỏi Hải Thành.”
“Sao có khả năng? Tôi mới nghe nói đường biển, đường bộ, đường hàng không đều bị hạn chế hết.

Cho dù Sếp Diệp có bản lĩnh lớn đến đâu thì cũng không thể đi được.

Tôi rất hoang mang, nhà họ Trương năm đó chẳng qua chỉ là một hoạt động quân sự thôi, sao đến bây giờ lại không được phép nhắc tới chứ? Hơn nữa, dù chúng ta có nhắc tới thì cũng có liên quan gì đến cô chủ và Sếp Diệp đâu? Bọn họ hạn chế hai vợ chồng cô chủ không thể rời khỏi Hải Thành là có ý gì chứ?”
Dũng thở hổn hển đi tới đi lui, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Đáy mắt ông cụ Tiêu xẹt qua một chút cảm xúc phức tạp.

“Thím Trương, quản gia cũ của nhà họ Diệp là người của Trương Gia Trại, mà Trương Linh cũng là người của Trương Gia Trại, cách đây không lâu đã từng liên lạc với Diệp Ân Tuấn.

Hai người phụ nữ này ít nhiều có liên quan đến Diệp Ân Tuấn.

Phía trên muốn tìm Diệp Ân Tuấn điều tra cũng là điều dễ hiểu thôi.”
“Cái gì mà là điều dễ hiểu chứ? Thím Trương kia quỷ kế đa đoan, suýt nữa hại chết cô chủ và Sếp Diệp.

Những chuyện này phía trên không biết sao? Bây giờ còn muốn hỏi cái gì nữa? Cho dù có dò hỏi, cũng không thể hạn chế họ đi ra ngoài đúng không? Cục diện bây giờ khiến tôi cảm thấy như phía trên muốn đối phó với Sếp Diệp vậy đấy.”.

 
Chương 1892: 1892: Chương 1891





Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại có ý.

“Dũng, nghĩ cách chuyển tin tức cho Hoắc Chấn Đình, bây giờ chỉ có Hoắc Chấn Đình mới có thể giúp bọn họ thôi.”
“Ông chủ, tất cả các mối quan hệ của chúng ta đã bị cắt đứt rồi.”
Dũng càng nói càng tức giận, ngay thẳng một đời, sao bây giờ lại bị coi như tội phạm bị người ta giam giữ chứ?
Sắc mặt ông cụ Tiêu đột nhiên tái nhợt.

“Không biết bây giờ Hạ Lan thế nào rồi.”
Khi hai người đang cau mày thì bên ngoài vang lên còi báo động, là báo động cấp một.

“Sao thế? Có kẻ địch xâm nhập sao? Sắp có đánh nhau hả?”
Dũng nghe xong thì biết đây là tín hiệu gì.

Ông cụ Tiêu cũng có chút kinh ngạc.


Người canh giữ bọn họ cũng lỏng lẻo đi nhiều.

Lợi dụng kẽ hở này, ông cụ Tiêu bảo Dũng nhanh chóng rời khỏi đây đi tìm Hoắc Chấn Đình, còn ông ta sẽ ở lại theo dõi.

Sau khi Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết phá vỡ phòng thủ của Hải Thành, họ nghe thấy Tống Đình gọi điện thoại, không lâu sau, một con tàu chiến dừng lại ở bến cảng số 1.

“Sếp Diệp, tàu tới rồi, mọi người mau đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Tống Đình, khẽ nói: “Chăm sóc bản thân.”
“Yên tâm.”
Hai người ôm nhau một cái, Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ đi qua con đường đặc biệt của Bất Dạ Thành đến bến cảng số 1.

Diệp Minh Triết nhìn tàu chiến, ánh mắt sáng lên, nhưng lại làm như không thấy gì, cậu bé kéo tay Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh lên tàu.

Lam Tử Thất không có cách nào để tiễn họ đi được, Thẩm Hạ Lan thấy hơi buồn và luyến tiếc, nhưng người đàn ông của cô và con cái đang ở trước mặt, cô cũng không thể quá buồn bã, nên cô đi theo Diệp Ân Tuấn lên tàu.


Con tàu di chuyển.

Vì là tàu chiến nên dọc đường không có ai kiểm tra, nhưng mà sau khi rời khỏi Hải Thành, Diệp Ân Tuấn bảo người dừng tàu lại ở bến cảng đầu tiên.

Anh đưa Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ xuống tàu rồi đến một câu lạc bộ cao cấp gần cảng.

Thẩm Hạ Lan không ngờ lại gặp Hạ Tử Thu ở đây.

Cô sửng sờ.

“Hạ Tử Thu? Sao anh lại ở đây?”
“Vậy tôi nên ở đâu đây?”
Hạ Tử Thu mỉm cười, vẻ mặt có chút hài hước.

Khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thì sửng sốt, anh ta rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà anh ta vẫn tiến lên một bước ôm anh một cái.

“Mừng ông chủ về nhà!”.

 
Chương 1893: 1893: Chương 1892





Giọng của Hạ Tử Thu không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy anh ta, nở nụ cười xấu xa: “Thiên Ưng, Độc Lang đã trở lại rồi đây.”
Biệt danh “Độc Lang” này khiến cơ thể Hạ Tử Thu hơi khựng lại, ánh mắt bỗng chốc ẩm ướt.

“Anh về rồi, thật tốt.”
Giọng Hạ Tử Thu có chút nghẹn ngào.

Diệp Ân Tuấn buông anh ta ra, sau đó nhìn những người anh em xung quanh, có người biết, có người không biết, nhưng không quan trọng, không ai biết câu lạc bộ này là trụ sở chính của Kình Thiên Minh.

Nhiều người cho rằng trụ sở chính của Kình Thiên Minh ở nước ngoài, thậm chí các anh em trong Kình Thiên Minh cũng nghĩ như vậy, chỉ có những người anh em cốt cán nhất đã từng bò ra từ cõi chết với Hạ Tử Thu và Diệp Ân Tuấn mới biết thôi.

Nơi đây là đô thị loại ba rất bình thường, có thể nói là ở ẩn mình trong thành phố.

Hạ Tử Thu gọi người mang trà tới, bảo Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ ngồi ở ghế bên cạnh.


Tất nhiên, Diệp Ân Tuấn ngồi ở vị trí cao nhất.

“Ngân Hồ và Thanh Loan bây giờ đang ở đâu?”
Diệp Ân Tuấn khẽ hỏi, nhưng lại tản ra một cổ áp lực rất lớn.

Hạ Tử Thu vội nói: “Sau khi tôi nhận được tin của anh thì đã liên lạc với Ngân Hồ.

Anh ta đang trên đường trở về.

Về phần Thanh Loan, hiện đang ở nước T.”
Thẩm Hạ Lan không biết Ngân Hồ và Thanh Loan là ai, nhưng chắc cũng là những người thân thiết nhất của Diệp Ân Tuấn và Hạ Tử Thu.

Khi nghe tin Thanh Loan đang ở nước T, cô không khỏi ngẩn người.

Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu đưa người đến nước T từ khi nào vậy?
Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô rất kính nể sự ung dung thản nhiên của Diệp Ân Tuấn.


Diệp Ân Tuấn gật đầu, nhìn vào mắt Hạ Tử Thu, hỏi: “Cung Tuyết Dương kia…”
“Giả mạo.”
Hạ Tử Thu nhếch lên một nụ cười chua xót.

“Nhưng tôi không giết cô ta mà giam giữ cô ta bên cạnh mình, cho dù là hoài niệm cũng được, dù sao thì khuôn mặt kia rất giống Tuyết Dương.”
Cung Tuyết Dương là chấp niệm của Hạ Tử Thu.

Diệp Ân Tuấn luôn biết điều này, cho nên lúc đầu khi biết có một người tên Cung Tuyết Dương giả mạo xuất hiện thì anh còn lo lắng Hạ Tử Thu sẽ bị người ta tính toán.

Cũng may, Hạ Tử Thu dù sao cũng vẫn là Hạ Tử Thu, không những không bị người ta tính toán mà còn giam giữ người ta, nhưng mà đây cũng là phong cách của Hạ Tử Thu.

“Tuyết Dương đã mất lâu như vậy rồi, anh cũng nên từ bỏ đi.

Tử Thu, anh vẫn còn trẻ, nếu Tuyết Dương còn sống, tôi nghĩ chắc cô ấy cũng sẽ hy vọng anh bắt đầu lại lần nữa.”
Diệp Ân Tuấn không phải là người giỏi an ủi người khác, nhưng mà lúc này nhìn thấy anh em của mình khốn khổ vì tình, nhiều năm trôi qua vẫn không thoát ra được nên anh đành phải lên tiếng.

“Tôi biết.”
Hạ Tử Thu không muốn nói quá nhiều về chuyện tình cảm của mình, Diệp Ân Tuấn thấy vậy nên cũng không nói nữa.

“Tôi định dẫn chị dâu anh và bọn nhỏ chơi ở đây vài ngày, lát nữa anh chỉ cho tôi một vài địa điểm du lịch nhé.”.

 
Chương 1894: 1894: Chương 1893





“Được rồi, ông chủ, anh yên tâm, ở đây sẽ không có ai để ý tới các người đâu, mọi người cứ đi chơi vui vẻ.”
Hạ Tử Thu lập tức nhếch miệng cười, nụ cười chân thành khiến tâm trạng người khác cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan phát hiện tính cách hung bạo của Hạ Tử Thu đã giảm đi rất nhiều, không biết có phải có liên quan đến cô gái Cung Tuyết Dương giả đó hay không nữa.

Lẽ nào Hạ Tử Thu đã thích cô gái Cung Tuyết Dương giả mạo đó rồi?
Thẩm Hạ Lan thầm nghĩ trong lòng, cô đưa mắt nhìn Hạ Tử Thu.

“Chị dâu, trên mặt tôi có dính gì sao?”
Hạ Tử Thu vô thức hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu nói: “Không có, tôi cảm thấy hình như anh đẹp hơn lúc trước thôi.”
Vừa nói xong, một ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng đến đây.

“Anh ta đẹp trai sao?”

Giọng của Diệp Ân Tuấn trầm thấp, có chút kiềm nén.

Hạ Tử Thu nhanh chóng sờ sờ cái mũi, nói: “Vậy tôi bảo người đi chuẩn bị phòng cho mọi người đây.”
“Không cần đâu, tôi sẽ đến tứ hợp viện ở ngoại ô thành phố.

Tôi thích ở chung với vợ con.

Dù sao đây cũng là trụ sở, không tiện lắm.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hạ Tử Thu không phản ứng kịp.

“Được, tôi sẽ cho người đi dọn dẹp, lát nữa phái người đưa mọi người đến đó.”
“Ừm.”
Diệp Ân Tuấn và Hạ Tử Thu đang bàn công chuyện, Thẩm Hạ Lan đưa bọn trẻ ra khỏi phòng họp của câu lạc bộ rồi đến khu giải trí ở phía sau.

Đi được một đoạn, thật ra cũng không tính là đói bụng, nhưng nhìn thấy đồ ăn trong khu giải trí, Thẩm Hạ Lan cười hỏi bọn nhỏ: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
“Vâng ạ!”

Diệp Nghê Nghê là người đầu tiên đồng ý.

Những món ăn trên đường đi quả thật không ngon, Diệp Nghê Nghê cảm thấy rất nhạt nhẽo, nếu ở đây có đồ ăn ngon, vậy tại sao không đãi cái dạ dày của mình chứ?
Nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Diệp Nghê Nghê, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh không nhịn được cười, nói: “Mẹ ơi, kiếp trước Nghê Ngê chắc chắn là con heo.”
“Anh mới là heo ấy.”
Diệp Nghê Nghê đáp trả rồi chạy nhanh về phía khu đồ ăn.

“Con đi xem con bé.”
Diệp Tranh mỉm cười rồi chạy theo.

Diệp Minh Triết không nhúc nhích, hiển nhiên là ở lại chăm sóc Thẩm Hạ Lan.

Thấy con trai quan tâm mình như vậy, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Mẹ là người lớn, sẽ không lạc đường đâu, con đi ăn chút gì đi.

Hơn nữa đây là trụ sở chính của Kình Thiên Minh, không ai dám làm gì mẹ đâu.”
Diệp Minh Triết lắc đầu nói: “Con mệt, không muốn động đậy.”
Nói xong, cậu bé ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Minh Triết vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ một lát đi, khi nào đi mẹ sẽ gọi.”.

 
Chương 1895: 1895: Chương 1894





“Vâng.”
Diệp Minh Triết ngủ thiếp đi trong vòng tay Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan vỗ về cơ thể Diệp Minh Triết, ánh mắt rất dịu dàng, đột nhiên một giọng nói ồn ào thu hút sự chú ý của cô.

Khi cô ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một người phục vụ bị đánh mắng đuổi ra khỏi phòng bao.

Người phục vụ kia đi khập khiễng, hốt hoảng che nắm đấm, mặt hướng về phía Thẩm Hạ Lan.

Khuôn mặt quen thuộc kia khiến Thẩm Hạ Lan bỗng sửng người.

Là ông ta sao?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo mắt lại.

Tống Hải Đình?
Ba của Tống Dật Hiên!
Cũng là dượng trên danh nghĩa của cô.


Sao ông ta lại ở đây?
Thẩm Hạ Lan thấy Tống Hải Đình bị người ta xô đẩy, còn ông ta vừa bảo vệ đầu mình vừa đáng thương cầu xin gì đó.

Ông ta liếc mắt về phía Thẩm Hạ Lan nhưng hình như không thấy cô, ánh mắt ông ta trống rỗng, giống như không có tiêu cự.

Cô nghe nói Tống Hải Đình đi du lịch vòng quanh thế giới, thậm chí lúc Tống Dật Hiên kết hôn cũng không thấy xuất hiện.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện ở một thành phố nhỏ bé như thế này, còn sống thật hèn mọn.

Tống Dật Hiên cố tình sao?
Thẩm Hạ Lan biết Tống Dật Hiên không có thái độ tốt với Tống Hải Đình, nhưng cũng không đến nổi nhìn Tống Hải Đình sống chật vật như vậy chứ?
Cô vẫy tay gọi phục vụ đến.

Nhân viên phục vụ rất kính trọng Thẩm Hạ Lan, vội hỏi: “Bà chủ có gì dặn dò ạ?”
“Người kia xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan chỉ vào Tống Hải Đình, khẽ hỏi.

Nhân viên phục vụ nhìn một cái rồi nói: “Ông ta làm mấy việc lặt vặt ở chỗ chúng tôi.


Nhưng chân cẳng không được nhanh nhẹn, chúng tôi đuổi mấy lần rồi mà lần nào ông ta cũng mặt dày đến tiếp.

Ông ta còn thường xuyên bị khách hàng mắng chửi, nhưng có một số khách sau khi chửi xong có cho ông ta một ít tiền típ, ông ta cũng lấy tiền đó để sinh sống.

Quản lý của chúng tôi thấy ông ta cũng không gây quá nhiều phiền phức nên cũng mặc kệ ông ta.

Có phải ông ta đã làm phiền bà chủ không? Tôi sẽ bảo bảo vệ đuổi ông ta đi liền.”
“Đợi đã.”
Thẩm Hạ Lan sửng sốt một chút, vội hỏi: “Chân của ông ta bị sao vậy? Bị các người đánh sao?”
Khi nói đến đây, ánh mắt Thẩm Hạ Lan có chút lạnh lùng, vô hình gây áp lực không nhỏ cho nhân viên phục vụ.

“Không, không phải, chúng tôi không động tay động chân với ông ta.

Mấy hôm trước ông ta say rượu rồi ngã bậc thang.

Chúng tôi đã đưa ông ta đến bệnh viện nhưng ông ta nửa đêm lại bỏ trốn, mấy ngày sau vẫn không thấy xuất hiện.

Người đàn ông này không biết có phải người độc thân không nữa, tôi không thấy người thân bên cạnh ông ta.

Hơn nữa vì mắt ông ta không tốt, chúng tôi cũng thấy ông ta cũng đáng thương nên cũng mặc kệ ông ta.”
Lời nói của nhân viên phục vụ lại khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

“Mắt ông ta bị sao vậy?”.

 
Chương 1896: 1896: Chương 1895





“Tôi không biết, chính là không nhìn rõ.

Họ nói là là bệnh đục thủy tinh thể nhưng cũng không giống lắm.

Khi chúng tôi đưa ông ta đến bệnh viện thì bác sĩ nói là do uống quá nhiều thuốc nên mới bị vậy, còn lại chúng tôi nghe không hiểu.”
Đôi lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.

Lúc này, Tống Hải Đình bị đẩy ngã xuống đất, một sấp tiền ném thẳng vào mặt ông ta.

Tống Hải Đình vội vàng dập đầu, còn đâu dáng dấp của một chủ tịch tập đoàn Tống thị chứ?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cô lấy điện thoại ra quay lại, sau đó gửi cho Tống Dật Hiên.

Nếu đây là ý của Tống Dật Hiên thì cô sẽ không xen vào, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy phiền muộn.

Tống Dật Hiên đang hưởng tuần trăng mật với Hồ Ngọc Duyên ở nước ngoài, bên đó bây giờ đang là buổi tối.


Khi nhận được video của Thẩm Hạ Lan, Tống Dật Hiên bỗng sửng sờ.

Sau đó cũng không quan tâm bên Thẩm Hạ Lan đang là lúc nào, lập tức gọi điện thoại đến.

“Chuyện này là sao? Ai bắt nạt ông ta?”
Giọng Tống Dật Hiên lạnh thấu xương, nhưng Thẩm Hạ Lan lại thở phào nhẹ nhõm.

“Không phải anh cố ý để người ta bắt nạt ông ta sao?”
“Anh bị bệnh à? Dù anh có hận ông ta đối xử với mẹ anh không tốt, hận ông ta bị người phụ nữ kia lừa dối, còn liều mạng với anh, nhưng dù thế nào đi nữa ông ta cũng là người cho anh sự sống.

Không phải nói đi du lịch sao? Sao lại biến thành thế này rồi? Em thấy ông ta ở đâu? Anh phái người tới đón ông ta về.”
Tống Dật Hiên nói xong thì hít sâu một hơi, cảm thấy hốc mắt có chút chua xót.

Anh ta không muốn gặp ông già kia, anh ta cũng không ngờ ông ta lại đáng thương như vậy.

Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Không phải ý của anh là được rồi, anh mới kết hôn, đừng lo chuyện này, em sẽ giải quyết.”
“Em giúp anh tìm địa chỉ của ông ta, anh và Ngọc Duyên sẽ đến đó.


Vừa rồi Ngọc Duyên cũng nghe thấy rồi, cô ấy nói dù sao ông ta cũng là ba anh, nên đưa ông ta về nhà trước rồi tính sau.”
Tống Dật Hiên tỏ thái độ kiên quyết, Thẩm Hạ Lan cũng không khuyên nữa.

Cô ôm Diệp Minh Triết về, nói với Diệp Ân Tuấn một tiếng, sau đó Diệp Ân Tuấn cử người đi theo Thẩm Hạ Lan đi tìm Tống Hải Đình.

Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đang ở trong câu lạc bộ, Diệp Ân Tuấn không lo lắng lắm, chỉ bảo người trông coi bọn trẻ, còn mình và Hạ Tử Thu tiếp tục bàn công chuyện.

Khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi câu lạc bộ thì có một người phụ nữ đến hóa trang cho Thẩm Hạ Lan.

Ban đầu cô cũng không có cảm giác gì lắm, nhưng sau khi hóa trang xong, Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn sửng sờ.

Đây có còn là cô nữa không?
Nét đẹp tinh xảo của cô được người ta cố tình hóa trang thành một diện mạo bình thường.

Thẩm Hạ Lan cứ thế này đi trên đường đoán chừng cũng không có bao nhiêu người liên tưởng cô là bà Diệp ở Hải Thành đâu.

“Kỹ thuật này là gì vậy? Thật thần kỳ.”
Thẩm Hạ Lan rất ngạc nhiên, cũng có ý muốn học hỏi.

Mặc dù Diệp Ân Tuấn đang nói chuyện với đám người Hạ Tử Thu, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến Thẩm Hạ Lan.

Khi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên và đầy phấn khích của Thẩm Hạ Lan, khóe môi anh hơi nhếch lên, trong mắt đều là cưng chiều..

 
Chương 1897: 1897: Chương 1896





Hạ Tử Thu liếc anh một cái, khẽ nói: “Gọi Kiều là bàn tay quỷ cũng không ngoa đâu.

Cho dù chị dâu để như này đi khắp Hải Thành cũng sẽ không có người nhận ra đâu.”
“Khoa trương rồi, tôi nhận ra.”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.

Hạ Tử Thu chán nản nói: “Cho dù chị dâu có biến thành tro tàn thì anh cũng sẽ nhận ra thôi.

Tôi đang nói về người khác, người khác đó anh có hiểu không?”
Kiều mỉm cười gật đầu, sau đó lui ra.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy nơi này ai cũng có tài năng tiềm tàng, đợi giải quyết xong chuyện của Tống Hải Đình, cô phải đi học hỏi kỹ thuật của Kiều mới được.

.

truyện ngôn tình
Nói với Diệp Ân Tuấn một tiếng, Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài, đúng lúc Tống Hải Đình đang cầm tiền rời khỏi câu lạc bộ.


Thẩm Hạ Lan cũng không theo sát mà ngồi trên xe bình tĩnh đi theo sau.

Sau khi Tống Hải Đình rời khỏi câu lạc bộ thì ông ta đi đến một khu ổ chuột gần đó.

Ở đây không có mấy người lắm, mấy ký tự to to bên ngoài cho biết nơi này đã được chuyển thành khu vực tu sửa, rất nhiều người đã dọn ra ngoài.

Tống Hải Đình tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, lấy trong túi ra một bao đậu phộng, im lặng ăn.

Thẩm Hạ Lan bỗng thấy chấn động.

Khi cô bước đến bên cạnh Tống Hải Đình thì ông ta mới nhận ra.

“Ai?”
Ông ta đột ngột quay đầu lại, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Hạ Lan không lên tiếng khiến Tống Hải Đình có chút căng thẳng.


“Tôi chỉ ở đây một lát thôi, sẽ không ở đây lâu đâu.”
Cho dù lúc trước Tống Hải Đình có làm những chuyện không đúng thì lúc này Thẩm Hạ Lan thật sự chỉ thấy ông ta là một ông già tội nghiệp thôi.

Đôi mắt ông ta không còn thấy được nữa, thậm chí lưng còn hơi còng, trên đầu có thêm rất nhiều tóc bạc, trên gương mặt có rất nhiều vết chân chim.

“Đi với tôi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mở miệng.

Tống Hải Đình cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, nhưng không nhớ ra là ai.

Thế giới của ông ta chỉ còn lại màu xám, loại cảm giác bất lực này khiến ông ta cảm thấy rất thất bại.

“Tôi nợ tiền cô sao? Hay là đụng phải đồ của cô? Xin lỗi, tôi bồi thường cho cô được không?”
Giọng Tống Hải Đình hèn mọn như một tên ăn xin.

Thẩm Hạ Lan đưa tay ra đỡ cánh tay ông ta, khẽ nói: “Tôi là Thẩm Hạ Lan, em họ của Tống Dật Hiên, sao ông lại thành ra thế này?”
Vừa nói xong câu này, Tống Hải Đình liền sửng sờ, sau đó đột nhiên thoát khỏi cánh tay của Thẩm Hạ Lan, hoảng sợ muốn đứng dậy rời đi, nhưng bởi vì mắt không nhìn thấy nên lại ngã phịch xuống đất.

Thấy ông ta như vậy, Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tống Dật Hiên sẽ tới đây nhanh thôi, ông đừng sợ…”
“Không thể để nó tới được!”
Cơ thể Tống Hải Đình đột nhiên run lên, ông ta lo lắng nói: “Đừng để nó đến, bảo nó sống cho tốt, cứ coi như tôi đã chết cũng được.

Thẩm Hạ Lan, tôi biết cô muốn tốt cho nó, nhưng cô hãy nghe lời tôi, chỉ cần nó sống tốt là được rồi, đừng để nó đến đây.”.

 
Chương 1898: 1898: Chương 1897





“Tại sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.

Tống Hải Đình lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt rất đáng sợ.

“Đừng hỏi, sao cô lại ở đây? Cô mau đi đi, chuyện hôm nay cô gặp tôi cũng đừng nói cho ai hết, mau đi đi.”
Nói xong, ông ta đẩy Thẩm Hạ Lan đi.

“Dượng.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan gọi Tống Hải Đình là dượng.

Tống Hải Đình sững sờ, nước mắt đục ngầu chảy dài trên đôi mắt không có tiêu cự.

“Cô gọi tôi là gì?”
Thẩm Hạ Lan biết Tống Hải Đình không tốt với Tống Dật Hiên, trông Tống Dật Hiên tàn nhẫn thế đấy nhưng thật ra lại là người rất mềm yếu.


Đối với Tống Hải Đình, anh ta có khao khát, có phẫn nộ, có oán giận, nhưng nói đến cùng, anh ta vẫn yêu người cha này.

Cho dù Lưu Mai không phải là con của ông cụ Tiêu thì cũng là con gái ruột của bà ngoại, gọi ông ta một tiếng dượng cũng không mất mát gì.

Thẩm Hạ Lan bước tới nói: “Dượng à, cho dù có xảy ra chuyện gì thì dượng cũng phải trở về với cháu.

Anh họ đã kết hôn rồi, kết hôn với Hồ Ngọc Duyên, con gái nhà họ Hồ nữa.

Dượng không muốn nhìn thấy con dâu của dượng sao?”
“Dật Hiên đã kết hôn rồi?”.

truyện đam mỹ
Vẻ mặt của Tống Hải Đình thoáng chút buồn, pha thêm chút an ủi và vui vẻ.

“Con gái nhà họ Hồ sao? Đó là một gia tộc lớn, tốt! tốt lắm! Con trai tôi cũng có tiền đồ lắm!”
Tống Hải Đình vừa nói vừa rơi nước mắt.


“Mấy năm nay, tôi đối xử với nó rất tệ.

Tôi biết mình không phải là một người cha tốt, nhưng nếu tôi không làm như vậy thì nó sẽ không sống nổi đến bây giờ.”
“Ý dượng là gì?”
Thẩm Hạ Lan sửng sờ.

Chẳng lẽ nói Tống Hải Đình đối xử không tốt với Tống Dật Hiên là vì có ẩn tình bên trong?
Đáng tiếc là Tống Hải Đình lại không nói.

“Đừng hỏi, cô đi nhanh đi, nói với Dật Hiên hãy sống thật tốt, đối xử tốt với con gái nhà họ Hồ.

Trong két sắt ở nhà có quà gặp mặt tôi cho con dâu, mật mã thì nó biết rồi.”
Tống Hải Đình nói xong liền quay người rời đi, cái lưng còng và bước chân loạng choạng kia khiến hốc mũi Thẩm Hạ Lan hơi chua xót.

“Dượng, dượng trở về với cháu đi, dượng có gì muốn nói thì hãy nói với anh họ, anh họ sẽ tha cho dượng mà.”
Thẩm Hạ Lan muốn tiến lên lần nữa thì không biết Tống Hải Đình lấy từ đâu ra một con dao găm đặt lên cổ mình, lạnh lùng nói: “Nếu cô không đi thì tôi sẽ chết trước mặt cô.”
“Dượng, dượng…”
“Đi!”
Tâm trạng của Tống Hải Đình đột nhiên kích động khiến Thẩm Hạ Lan sợ hết hồn.

Lúc này, ông ta dường như đã trở lại phong thái của chủ tịch tập đoàn Tống thị..

 
Chương 1899: 1899: Chương 1898





Thẩm Hạ Lan không biết tại sao ông ta lại như vậy, nhưng quả thực bây giờ cũng không thích hợp ép buộc ông ta.

“Được, cháu sẽ đi, dượng đừng làm mình bị thương.”
Thẩm Hạ Lan hết cách đành phải lùi lại, bảo người đi theo Tống Hải Đình, đề phòng ông ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mặt khác cũng nhanh chóng thông báo cho Tống Dật Hiên biết.

Sau khi Tống Dật Hiên nhận được tin báo thì anh ta và Hồ Ngọc Duyên đã lên đường ngay trong đêm để đến địa diểm Thẩm Hạ Lan đưa.

Khi Thẩm Hạ Lan trở về câu lạc bộ thì Diệp Ân Tuấn cũng vừa giải quyết xong xuôi công việc, thấy Thẩm Hạ Lan không vui lắm thì không nhịn được ôm cô vào lòng.

“Sao thế?”
“Tống Hải Đình có chút khác thường, ông ta không muốn Tống Dật Hiên tới đây, hình như sợ cái gì đó, nhưng ông ta là chủ tịch tập đoàn Tống thị, có gì phải sợ chứ? Hơn nữa bây giờ sức khỏe của ông ta rất tệ, còn không nhìn thấy được nữa.

Nghe nói bởi vì uống thuốc quanh năm gây nên.

Mà em nhớ ông ta đâu có bị bệnh cao huyết áp đâu, cơ thể cũng rất khỏe mạnh mà, nếu vậy thì sao lại uống thuốc được?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không ra.


Diệp Ân Tuấn nhíu mày, khẽ nói: “Có lẽ người phụ nữ kia đã lén lút thêm thứ gì đó vào khẩu phần ăn của ông ta, em đừng quên, tình nhân của người phụ nữ kia cũng là bác sĩ.”
Diệp Ân Tuấn lười nói thẳng tên của mẹ ruột Tống Đình.

Đôi lông mày của Thẩm Hạ Lan vẫn nhíu chặt khiến Diệp Ân Tuấn thấy ngứa mắt.

“Được rồi, đừng lo chuyện của Tống Hải Đình nữa, những gì chúng ta có thể làm là giúp Tống Dật Hiên giữ người lại.

Còn những chuyện khác, đừng nghĩ tới nữa.

Chúng ta đến đây để du lịch chứ không phải để giải quyết những chuyện vặt vãnh đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy khiến Thẩm Hạ Lan cạn lời.

Du lịch?
Anh thực sự coi cô là đứa trẻ sao?
Họ thoát khỏi Hải Thành như thế nào?

Rời đi như vậy mà lại nói là đi du lịch sao?
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn anh, nhưng lại không phát hiện ra dáng vẻ quyến rũ của mình, điều này khiến máu nóng trong anh sôi sục.

“Chúng ta đi xem nhà mới tạm thời của chúng ta nhé?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có chút tò mò.

“Có cái gì khác sao?”
“Đi xem thì biết liền không phải sao?”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì kéo Thẩm Hạ Lan ra khỏi câu lạc bộ.

Tứ hợp viện cách đó không xa, hai người tay trong tay bước chầm chậm trên đường.

Ánh mặt trời kéo dài bóng dáng hai người, Thẩm Hạ Lan đưa mắt nhìn, bóng hai người quấn quýt, dây dưa với nhau.

Cô không nhịn được nhếch khóe môi, đến giờ phút này mới có tâm trạng du lịch thực sự.

Thẩm Hạ Lan giống như một đứa trẻ duỗi tay còn lại ra làm hình trái tim trên bóng của họ, rồi thích thú cười như một tên trộm.

Cô tưởng Diệp Ân Tuấn không thấy, lại không ngờ trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Diệp Ân Tuấn lại chứa đầy cưng chiều và ý cười.

Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay ra, chạm vào tay Thẩm Hạ Lan, học theo cô tạo ra một cái bóng hình trái tim, cái bóng này lập tức chồng lên cái bóng của Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 1900: 1900: Chương 1899





Thẩm Hạ Lan đột nhiên dừng lại, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khóe miệng người đàn ông này nhếch lên, cô nhìn gương mặt nghiêm túc trước mặt.

Người đàn ông này vẫn xấu xa như ngày nào.

Bỗng nhiên có vô số khoảnh khắc hạnh phúc xuất hiện trong đầu cô.

Một cảm giác ngọt ngào bao trùm lấy cô.

Thẩm Hạ Lan tựa vào vai Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Anh có kế hoạch gì không?”
“Em hỏi cái gì?”
“Lịch trình du lịch.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan thực sự muốn đi du lịch với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Trở về rồi nói.”
Hai người cùng nhau đi dạo trên con phố, cây ngô đồng ở đây rất đẹp, gió thổi qua nghe xào xạc.


Thẩm Hạ Lan chưa từng thấy trên một con phố trồng nhiều cây ngô đồng như vậy, không nhịn được cười nói: “Nghe nói năm đó có người vì vợ mình mà trồng rất nhiều cây ngô đồng nước Pháp.”
“Em cũng muốn sao? Vậy anh sẽ bảo Tử Thu mua một con đường, sau đó trồng cây ngô đồng nước Pháp cho em ngắm.”
Dáng vẻ vung tiền như rác của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không nói nên lời.

“Đừng, em chỉ nói vậy thôi.”
Thẩm Hạ Lan vội ngăn cản.

Cô biết ngay cả khi cô nói mình muốn có sao trên trời thì người đàn ông này cũng sẽ tìm cách hái chúng về cho mình.

Một người đàn ông như vậy thì người nào mà không yêu cho được?
Thẩm Hạ Lan nhìn khuôn mặt đẹp trai của Diệp Ân Tuấn rồi thở dài.

Chẳng trách có rất nhiều phụ nữ tranh nhau trèo lên giường của anh.

Tìm được một người chồng tuyệt vời như vậy, cô cũng vất vả lắm không phải sao?
Thẩm Hạ Lan nói thầm trong lòng, sau đó bật cười.


“Cười gì vậy?”
“Không có gì, em chỉ nghĩ nếu anh xấu đi một chút thì tốt rồi.

Anh đẹp trai quá thì sẽ có nhiều phụ nữ muốn nhào lên, em sẽ rất mệt mỏi.”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi.

Diệp Ân Tuấn sửng sốt, sau đó nói: “Đẹp hay xấu thì có liên quan gì? Cũng chỉ là một cái thân xác mà thôi.”
Xem đi, người đàn ông này thực sự có thể khiến người ta tức chết mà.

“Vậy tại sao lúc đầu anh không cưới một người xấu xí đi?”
Thẩm Hạ Lan liếc anh một cái.

Diệp Ân Tuấn sợ vợ, ôm lấy bả vai cô nói: “Đẹp rồi thì ai muốn xấu đúng không?”
“Anh nói gì cũng được hết ấy.

Mà này, tay nghề của Kiều thật sự không tệ nha.

Anh nhìn em xem, em soi gương cũng có cảm giác lạ lẫm lắm ấy.”
Thẩm Hạ Lan đến giờ vẫn cảm thấy có chút kỳ diệu..

 
Chương 1901: 1901: Chương 1900





Khi Diệp Ân Tuấn nói đến người phụ nữ khác, giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Thì cô ta học cái này mà.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng tứ hợp viện.

Thẩm Hạ Lan kỳ thật không ngờ tứ hợp viện này lại nằm ở cuối đường cây ngô đồng.

Một ngôi nhà riêng biệt nằm ở khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, đoán chừng giá cả cũng không rẻ.

Diệp Ân Tuấn lấy chìa khóa mở cửa.

Khi Thẩm Hạ Lan bước vào, giống như thể cô đang đi vào một đường hầm thời gian và trở về thời cổ đại.

Phong cách trang trí của tứ hợp viện rất có tính thẩm mỹ, có mái đình, cổng hình vòm và cả phong cách kiến trúc cổ.

Cô choáng ngợp.

“Anh đã sửa sang nó sao?”
Diệp Ân Tuấn nói: “Không phải, tứ hợp viện này đã có từ rất nhiều năm rồi.

Nó là phủ của Vương gia thời nhà Minh Thanh, sau mấy đời truyền lại, rất nhiều thứ đã bị phá bỏ, chỉ để lại những kiến trúc ở sân trước này.


Anh cũng thử sửa sang sân sau, nhưng địa hình ở đây phức tạp nên không được cấp trên phê chuẩn.”
“Anh mua nó sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.

Cô còn tưởng là của Hạ Tử Thu.

Diệp Ân Tuấn từ chối cho ý kiến.

Anh không rõ lắm về bất động sản ở nơi khác, nhưng đúng là có chỗ này thật.

“Vào xem đi, em bây giờ giống y kiểu mới thấy những thứ xa xỉ lần đầu, chứ không giống phong thái của bà Diệp chút nào.”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan cười mắng, sau đó bước vào.

Kiến trúc cổ kính và đồ nội thất bằng gỗ lê cùng màu khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể ngửi thấy một mùi hương hoa lê thoang thoảng trong đó.

Ngoài sân có một cây mai vàng đang chớm nở, hương thơm thoang thoảng làm nao lòng người.

Một ít phiền não mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất, không còn muốn nghĩ đến nó nữa.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn vợ mình ngửi hương hoa giống như một đứa trẻ, sau đó âm thầm nhìn xung quanh, những bóng đen xung quanh lập tức biến mất.


Anh cởi áo khoác ném xuống ghế, sau đó xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Thẩm Hạ Lan quan sát sân một lượt thì thấy Diệp Ân Tuấn không còn ở đó nữa, đi theo mùi thơm thoang thoảng vào trong thì thấy Diệp Ân Tuấn đang bận rộn trong bếp.

Một tia sáng yếu ớt chiếu lên người anh, như được dát một lớp vàng, giống như một vị thần nhuốm khói lửa nhà bếp.

Không thể không nói Thẩm Hạ Lan yêu chết dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn.

Người ta thường nói đàn ông không bao giờ xuống bếp, nhưng Diệp Ân Tuấn lại sẵn sàng rửa tay nấu cơm cho cô, loại tình cảm này khiến Thẩm Hạ Lan rất hạnh phúc.

Đúng vậy.

Hạnh phúc.

Cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc rung động khi lần đầu tiên thấy Diệp Ân Tuấn ở trường.

Khi đó, anh lạnh như băng, lại mang theo hơi thở cấm dục khiến cô và tất cả phụ nữ đều muốn lao về phía anh.

Thẩm Hạ Lan thật sự không ngờ mình lại lọt vào mắt xanh của người đàn ông này, bây giờ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khóe môi cô từ từ cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Diệp Ân Tuấn đã chú ý đến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan từ lâu, tuy rằng không quay đầu lại nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên, một chút ấm áp làm dịu đi vẻ lạnh lùng của anh, lại khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai.

Một người bận rộn, người còn lại đứng ngoài quan sát, để mặc thời gian trôi đi.

Mãi cho đến khi Diệp Ân Tuấn làm xong bốn món mặn và một món canh bưng lên bàn thì lúc này mới cười nói: “Nhìn chưa đủ sao?”
“Sao có thể đủ được? Chồng em đẹp trai thế mà.”
Tiếng “chồng” của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn như mở cờ trong bụng..

 
Chương 1902: 1902: Chương 1901





“Đến đây rửa tay ăn cơm, dọc đường cũng chưa ăn gì rồi.”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn rất dịu dàng.

Thẩm Hạ Lan nghe lời đi rửa tay rồi ngồi xuống, sau đó hỏi: “Bọn nhỏ khi nào trở về? Anh không kêu bọn nó đến ăn cùng sao?”
“Bọn nhỏ không thể ăn trong câu lạc bộ được sao? Đừng lo lắng cho bọn nó.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn mang theo chút ghét bỏ.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không nói nên lời.

“Bọn nhỏ cũng đi du lịch với chúng ta mà, anh không thể thiên vị như vậy được.”
“Đoán chừng bây giờ bọn nó đang vui chơi thỏa thích, em gọi thì bọn nó cũng không về đâu, không tin thì gọi thử xem.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tin.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Minh Triết.


“Con trai, về ăn cơm.”
“Mẹ ơi, mẹ ăn với Lão Diệp đi, con có việc bận, trở về nói sau.”
Diệp Minh Triết nói xong thì cúp máy khiến Thẩm Hạ Lan rất lúng túng.

“Nó thì bận cái gì chứ?”
“Bận máy tính, có người muốn so tài với nó.”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.

“Ai?”
“Ngân Hồ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nhớ ra được, chắc là Diệp Ân Tuấn từng kể, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy mình đã từng nghe qua cái biệt danh này rồi.

Thấy Thẩm Hạ Lan nhíu mày, Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.

“Ăn cơm.”
“Còn có đứa chưa gọi.”

Thẩm Hạ Lan không tin mà tiếp tục gọi cho Diệp Tranh.

“Mẹ, con có một số vấn đề y học muốn học hỏi, mẹ với ba ăn đi.”
Nói xong, cậu bé cúp cái rụp.

Thẩm Hạ Lan chán nản, cô lại gọi cho Diệp Nghê Nghê.

Giọng nói Diệp Nghê Nghê có chút bất thường: “Mẹ ơi, con đang ăn, mẹ mặc kệ con đi.”
Nói xong liền cúp máy.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình bị bọn nhỏ ghét bỏ.

Không đúng.

Tất cả đều là kế hoạch của Diệp Ân Tuấn đúng không?
Cô có chút ghét bỏ nhìn Diệp Ân Tuấn thì bỗng nhiên anh gắp miếng sườn xào chua ngọt chặn miệng cô lại.

Vị chua ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng khiến cô không nhịn được nhai, đối với mấy cái suy nghĩ của người đàn ông này, cô không nên biết thì tốt hơn.

Trong căn nhà nguy nga tráng lệ, Thẩm Hạ Lan như người bước ra từ trong tranh vẽ, vẻ mặt điềm tĩnh cùng động tác ăn uống yên tĩnh kia khiến tâm trạng đang rối bời của Diệp Ân Tuấn cũng dần dần bình tĩnh trở lại..

 
Chương 1903: 1903: Chương 1900





Khi Diệp Ân Tuấn nói đến người phụ nữ khác, giọng điệu có chút lạnh lùng.

“Thì cô ta học cái này mà.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng tứ hợp viện.

Thẩm Hạ Lan kỳ thật không ngờ tứ hợp viện này lại nằm ở cuối đường cây ngô đồng.

Một ngôi nhà riêng biệt nằm ở khu trung tâm sầm uất náo nhiệt, đoán chừng giá cả cũng không rẻ.

Diệp Ân Tuấn lấy chìa khóa mở cửa.

Khi Thẩm Hạ Lan bước vào, giống như thể cô đang đi vào một đường hầm thời gian và trở về thời cổ đại.

Phong cách trang trí của tứ hợp viện rất có tính thẩm mỹ, có mái đình, cổng hình vòm và cả phong cách kiến trúc cổ.

Cô choáng ngợp.

“Anh đã sửa sang nó sao?”
Diệp Ân Tuấn nói: “Không phải, tứ hợp viện này đã có từ rất nhiều năm rồi.

Nó là phủ của Vương gia thời nhà Minh Thanh, sau mấy đời truyền lại, rất nhiều thứ đã bị phá bỏ, chỉ để lại những kiến trúc ở sân trước này.


Anh cũng thử sửa sang sân sau, nhưng địa hình ở đây phức tạp nên không được cấp trên phê chuẩn.”
“Anh mua nó sao?”
Thẩm Hạ Lan hơi ngạc nhiên.

Cô còn tưởng là của Hạ Tử Thu.

Diệp Ân Tuấn từ chối cho ý kiến.

Anh không rõ lắm về bất động sản ở nơi khác, nhưng đúng là có chỗ này thật.

“Vào xem đi, em bây giờ giống y kiểu mới thấy những thứ xa xỉ lần đầu, chứ không giống phong thái của bà Diệp chút nào.”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan cười mắng, sau đó bước vào.

Kiến trúc cổ kính và đồ nội thất bằng gỗ lê cùng màu khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình có thể ngửi thấy một mùi hương hoa lê thoang thoảng trong đó.

Ngoài sân có một cây mai vàng đang chớm nở, hương thơm thoang thoảng làm nao lòng người.

Một ít phiền não mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất, không còn muốn nghĩ đến nó nữa.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười nhìn vợ mình ngửi hương hoa giống như một đứa trẻ, sau đó âm thầm nhìn xung quanh, những bóng đen xung quanh lập tức biến mất.


Anh cởi áo khoác ném xuống ghế, sau đó xắn tay áo đi vào phòng bếp.

Thẩm Hạ Lan quan sát sân một lượt thì thấy Diệp Ân Tuấn không còn ở đó nữa, đi theo mùi thơm thoang thoảng vào trong thì thấy Diệp Ân Tuấn đang bận rộn trong bếp.

Một tia sáng yếu ớt chiếu lên người anh, như được dát một lớp vàng, giống như một vị thần nhuốm khói lửa nhà bếp.

Không thể không nói Thẩm Hạ Lan yêu chết dáng vẻ này của Diệp Ân Tuấn.

Người ta thường nói đàn ông không bao giờ xuống bếp, nhưng Diệp Ân Tuấn lại sẵn sàng rửa tay nấu cơm cho cô, loại tình cảm này khiến Thẩm Hạ Lan rất hạnh phúc.

Đúng vậy.

Hạnh phúc.

Cô vẫn còn nhớ khoảnh khắc rung động khi lần đầu tiên thấy Diệp Ân Tuấn ở trường.

Khi đó, anh lạnh như băng, lại mang theo hơi thở cấm dục khiến cô và tất cả phụ nữ đều muốn lao về phía anh.

Thẩm Hạ Lan thật sự không ngờ mình lại lọt vào mắt xanh của người đàn ông này, bây giờ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Khóe môi cô từ từ cong lên một nụ cười nhẹ nhàng.

Diệp Ân Tuấn đã chú ý đến ánh mắt của Thẩm Hạ Lan từ lâu, tuy rằng không quay đầu lại nhưng khóe môi cũng khẽ cong lên, một chút ấm áp làm dịu đi vẻ lạnh lùng của anh, lại khiến anh trở nên vô cùng đẹp trai.

Một người bận rộn, người còn lại đứng ngoài quan sát, để mặc thời gian trôi đi.

Mãi cho đến khi Diệp Ân Tuấn làm xong bốn món mặn và một món canh bưng lên bàn thì lúc này mới cười nói: “Nhìn chưa đủ sao?”
“Sao có thể đủ được? Chồng em đẹp trai thế mà.”
Tiếng “chồng” của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn như mở cờ trong bụng..

 
Chương 1904: 1904: Chương 1901





“Đến đây rửa tay ăn cơm, dọc đường cũng chưa ăn gì rồi.”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn rất dịu dàng.

Thẩm Hạ Lan nghe lời đi rửa tay rồi ngồi xuống, sau đó hỏi: “Bọn nhỏ khi nào trở về? Anh không kêu bọn nó đến ăn cùng sao?”
“Bọn nhỏ không thể ăn trong câu lạc bộ được sao? Đừng lo lắng cho bọn nó.”
Câu này của Diệp Ân Tuấn mang theo chút ghét bỏ.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không nói nên lời.

“Bọn nhỏ cũng đi du lịch với chúng ta mà, anh không thể thiên vị như vậy được.”
“Đoán chừng bây giờ bọn nó đang vui chơi thỏa thích, em gọi thì bọn nó cũng không về đâu, không tin thì gọi thử xem.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tin.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Minh Triết.


“Con trai, về ăn cơm.”
“Mẹ ơi, mẹ ăn với Lão Diệp đi, con có việc bận, trở về nói sau.”
Diệp Minh Triết nói xong thì cúp máy khiến Thẩm Hạ Lan rất lúng túng.

“Nó thì bận cái gì chứ?”
“Bận máy tính, có người muốn so tài với nó.”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.

“Ai?”
“Ngân Hồ.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhưng mà nhất thời không nhớ ra được, chắc là Diệp Ân Tuấn từng kể, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy mình đã từng nghe qua cái biệt danh này rồi.

Thấy Thẩm Hạ Lan nhíu mày, Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay gõ nhẹ lên trán cô.

“Ăn cơm.”
“Còn có đứa chưa gọi.”

Thẩm Hạ Lan không tin mà tiếp tục gọi cho Diệp Tranh.

“Mẹ, con có một số vấn đề y học muốn học hỏi, mẹ với ba ăn đi.”
Nói xong, cậu bé cúp cái rụp.

Thẩm Hạ Lan chán nản, cô lại gọi cho Diệp Nghê Nghê.

Giọng nói Diệp Nghê Nghê có chút bất thường: “Mẹ ơi, con đang ăn, mẹ mặc kệ con đi.”
Nói xong liền cúp máy.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy mình bị bọn nhỏ ghét bỏ.

Không đúng.

Tất cả đều là kế hoạch của Diệp Ân Tuấn đúng không?
Cô có chút ghét bỏ nhìn Diệp Ân Tuấn thì bỗng nhiên anh gắp miếng sườn xào chua ngọt chặn miệng cô lại.

Vị chua ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng khiến cô không nhịn được nhai, đối với mấy cái suy nghĩ của người đàn ông này, cô không nên biết thì tốt hơn.

Trong căn nhà nguy nga tráng lệ, Thẩm Hạ Lan như người bước ra từ trong tranh vẽ, vẻ mặt điềm tĩnh cùng động tác ăn uống yên tĩnh kia khiến tâm trạng đang rối bời của Diệp Ân Tuấn cũng dần dần bình tĩnh trở lại..

 
Chương 1905: 1905: Chương 1902





Sau khi hai người ăn cơm xong, Diệp Ân Tuấn cười khẽ nói: “Có buồn ngủ sao? Đi ngủ một lát nhé?”
Thẩm Hạ Lan liếc mắt nhìn anh nói: “Đây mới là mục đích cuối cùng của anh đúng không?”
Diệp Ân Tuấn cười không nói, bế Thẩm Hạ Lan vào phòng.

Cơn gió buổi chiều mang theo chút ấm áp phả vào người khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, giống như cảm giác trong lòng lúc này.

Sau khi Thẩm Hạ Lan được bế lên giường, cô cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ đòi hỏi gì đó, nhưng không ngờ Diệp Ân Tuấn chỉ ôm cô nói: “Ngủ đi.


Cô hơi sửng sốt, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Không lâu sau, hai người đã chìm vào giấc ngủ, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bên này, Diệp Minh Triết gặp Ngân Hồ, vốn tưởng rằng chỉ là một cái biệt danh giống nhau mà thôi, nhưng khi đối phương sử dụng những thủ thuật hack điêu luyện kia đã kích thích cậu bé, khiến Diệp Minh Triết vui quên đường về.

Một người chạy, một người đuổi theo, chơi rất vui vẻ.

Còn Diệp Tranh cũng không ngờ rằng ở đây lại có bác sĩ.

Có bác sĩ cũng không phải quá ngạc nhiên.


Điều ngạc nhiên là sự hiểu biết độc đáo của bác sĩ này khiến cậu bé có một cảm giác như được khai sáng.

Diệp Nghê Nghê rất thích thú với khu ẩm thực, cô bé còn ăn rất nhiều nữa.

Sau khi cô bé đến phòng gym chạy hai vòng thì bị Hạ Tử Thu đưa về phòng nghỉ ngơi.

Khi đặt chân đến đây, mọi người dường như đã gác lại những chuyện trong lòng và thả lỏng bản thân.

Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh lại thì trời đã chạng vạng.

Ánh chiều tà chiếu xuống giường khiến cô bất giác ngáp một cái.

Vị trí bên cạnh đã trống không.

Thẩm Hạ Lan có chút mất mát, nhưng nghĩ đến thân phận của Diệp Ân Tuấn, cô lại xua đi nỗi mất mát đó.

Đứng dậy mang giày ra khỏi giường.

Thẩm Hạ Lan ra sân.


Đã có một vài bông hoa mai lặng lẽ nở.

Mới một buổi chiều thôi lại thay đổi nhanh như vậy khiến cô cảm thấy rất kỳ diệu.

Thẩm Hạ Lan đi dạo trong sân, đi qua các đình nghỉ mát, nghĩ về những biến động lịch sử của ngôi nhà này hàng trăm năm trước, trong lòng không khỏi cảm thán.

Sau khi Diệp Ân Tuấn xử lý công việc trong phòng làm việc xong, lúc anh bước ra thì thấy Thẩm Hạ Lan đang thong thả đi dạo trong sân, vẻ mặt điềm tĩnh kia có thể làm dịu đi sự nóng nảy trong lòng anh.

Anh lặng lẽ bước tới ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau.

Hơi thở quen thuộc ập đến khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

“Anh ở nhà hả?”
“Ừm.


Diệp Ân Tuấn đặt cằm anh lên vai cô, nhưng không đè lên vai cô.

“Buổi tối có chợ đêm, cách đây không xa lắm, có muốn đi xem thử không?”
“Được thôi.


Thẩm Hạ Lan rất thích thú.



 
Chương 1906: 1906: Chương 1903





Con gái không phải đều thích đi chợ đêm sao?
Cô tự nhủ với mình như vậy.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn đột nhiên có chút nóng bỏng khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.

“Sao thế?”
Cô cúi đầu nhìn thì mới phát hiện áo còn chưa mặc đàng hoàng, chiếc cổ trắng như tuyết mê người đột nhiên phơi bày trước mắt Diệp Ân Tuấn.

“Cái đó, em không cố ý.


Thẩm Hạ Lan nói xong thì muốn cắn lưỡi mình.

Gì mà không cố ý chứ?
Cô đang nói cái gì thế này?
Giống như cố ý câu dẫn, giống như đang quyến rũ Diệp Ân Tuấn vậy đó.

Một nụ cười thoáng qua mắt Diệp Ân Tuấn, cánh tay ôm cô khẽ siết chặt.

“Ừm, anh biết em không cố ý, là rất cố ý đúng không?”

Bởi vì phải chăm sóc bọn trẻ suốt đoạn đường nên Thẩm Hạ Lan cũng mệt, cho nên vừa rồi anh mới nhịn không chạm vào cô.

Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của cô gái nhỏ này nên có vẻ không được thỏa mãn sao?
Đối với chuyện này thì Diệp Ân Tuấn ngược lại rất thỏa mãn.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, em không có.


Nhưng khuôn mặt đỏ bừng và giọng nói khàn khàn của cô lúc này giống như đang quyến rũ Diệp Ân Tuấn, giống như đang mời gọi anh.

“Đúng, em không có, anh có.


Giọng Diệp Ân Tuấn đã nhuốm đầy ham muốn tình dục.

Anh đột nhiên ôm Thẩm Hạ Lan lên rồi ôm cô vào nhà.

“Diệp Ân Tuấn, đừng mà.



Thẩm Hạ Lan đẩy anh ra nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn đè lên người.

Một trận mây mưa cuồng nhiệt gần như tiêu hao hết thể lực của Thẩm Hạ Lan.

Cô nằm trên người Diệp Ân Tuấn, không muốn nhúc nhích, toàn thân đau nhức.

“Cầm thú.


Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn mạnh bạo hơn trước rất nhiều, lúc trước khi làm chuyện này, Diệp Ân Tuấn rất kiêng dè, cũng sẽ quan tâm cơ thể cô, nhưng vừa rồi anh giống như phát điên, tha hồ rong đuổi trên người cô khiến cô suýt nữa không chịu được.

Nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại bất ngờ phát hiện mình lại thích sự hoang dã này của Diệp Ân Tuấn.

Hai cơ thể nóng lạnh giống như hai thái cực băng và lửa, mang đến những cảm giác và trải nghiệm khác nhau, khiến cô rất hạnh phúc.

Diệp Ân Tuấn cũng nghe ra âm thanh thích thú của cô, mỉm cười xấu xa.

“Cầm thú? Biểu hiện vừa rồi của em không giống như những gì em nói nha.


“Anh im đi!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bịt miệng Diệp Ân Tuấn, mặt đỏ như tôm luộc.

Diệp Ân Tuấn cười khúc khích, nhưng khi nhìn thấy thân thể xanh tím của Thẩm Hạ Lan thì vẻ mặt có chút âm u.

Vừa rồi anh làm cô bị thương sao?

 
Chương 1907: 1907: Chương 1904





“Để anh xem thử.”
“Không muốn.”
Thẩm Hạ Lan xấu hổ không muốn để Diệp Ân Tuấn xem.

Diệp Ân Tuấn không nói lời nào vén chăn lên, khi nhìn thấy cơ thể Thẩm Hạ Lan thê thảm không nỡ nhìn, trong mắt không khỏi lộ ra một tia tức giận.

Cơn dục vọng chết tiệt này!
Anh lướt ngón tay qua những vết bầm tím đó, thì thầm: “Xin lỗi Hạ Lan, anh không kiềm chế được.”
“Không sao, anh đừng tự trách, em không sao đâu, anh biết cơ thể em vốn mẫn cảm mà, va chạm một chút cũng có thể bầm tím, anh đừng để ý.”
Thẩm Hạ Lan an ủi anh.

Trong cơ thể anh có Hoàng kim cổ, thật không biết là tốt hay xấu nữa, nếu có thể, Thẩm Hạ Lan hy vọng có thể lấy cổ độc kia ra, nhưng bây giờ nói ra cũng không thích hợp lắm.

.

ngôn tình hài

Diệp Ân Tuấn không nói thêm gì nữa, chỉ ôm chặt Thẩm Hạ Lan, như thể tìm kiếm một chút an ủi, lại giống như anh chỉ muốn ôm cô mà không suy nghĩ gì hết.

Thẩm Hạ Lan không nói gì, cũng duỗi tay ra ôm anh.

Cả hai yên lặng nằm đó, cảm giác bình yên hơn bao giờ hết.

Thẩm Hạ Lan không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Diệp Ân Tuấn thấy cô ngủ say thì mỉm cười.

Anh kéo chăn lên đắp cho Thẩm Hạ Lan, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Diệp Ân Tuấn mặc đồ ngủ đi đến phòng làm việc.

Khi Hạ Tử Thu call video đến, thấy bộ dạng lười biếng của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi sửng sốt, sau đó mỉm cười xấu xa nói: “Tôi nói mà, sao anh lại để bọn trẻ ở đây, hóa ra là muốn đi hẹn hò với chị dâu.”
“Anh rảnh nhỉ?”

Diệp Ân Tuấn lười biếng hỏi, mắt hơi híp lại, mang theo cảm giác áp bách.

Cho dù cách một màn hình máy tính vẫn khiến Hạ Tử Thu không chịu nổi.

“Được được được, tôi không đùa nữa là được chứ gì? Nhưng mà khí chất bây giờ của anh thật sự khác trước rất nhiều, Hoàng kim cổ này kỳ diệu đấy.”
“Nếu anh thích, tôi không ngại chuyển cho anh đâu.”
Diệp Ân Tuấn châm một điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú của anh càng trở nên tà mị trong làn khói thuốc.

Hạ Tử Thu vội vàng lắc đầu.

“Bỏ đi, tôi không chịu nổi đâu.”
“Nói chuyện chính đi.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói, không có một chút nóng nảy, nhưng lại khiến người ta không thể khinh thường.

Hạ Tử Thu nói: “Tống Hải Đình có người theo dõi.”
“Tình hình cụ thể thế nào?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

Sau khi Thẩm Hạ Lan nói hình như Tống Hải Đình bị đe dọa thì anh đã bảo Hạ Tử Thu đi điều tra.

Chỉ cần là chuyện Kình Thiên Minh muốn điều tra không có cái gì là không tìm được hết..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom