Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1848: 1848: Chương 1847





Tài sản của nhà họ Diệp có bao nhiêu, Thẩm Hạ Lan không biết rõ, cũng không tìm người kiểm toán, chỉ biết là một tập đoàn là có thể để rất nhiều người ăn cả mấy đời, huống hồ gì còn có khoáng sản ở bên phía châu phi.

Nhưng nếu như có thể dùng khối tài sản này để đổi lại một Diệp Ân Tuấn khỏe mạnh, cô không quan tâm, cũng không quan trọng những vật ngoài thân.

Diệp Tranh nhẹ gật đầu, cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, nhưng mà không nói giống như Thẩm Hạ Lan đã nói.

Tài sản của nhà họ Diệp rất nhiều, đủ để cho một người mê mẩn tới nỗi mất cả bản thân.

Thẩm Hạ Lan không quan tâm, chưa chắc là Trương Linh sẽ không quan tâm.

Nếu như bà ta thật sự muốn làm chút gì đó, chỉ dựa vào tài sản của nhà họ Diệp cũng đã đủ để bà ta làm rất nhiều chuyện.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Diệp Tranh hơi thu lại, sau đó lấy điện thoại gọi qua cho Trương Linh.


Trương Linh nhận được cuộc gọi của Diệp Tranh thì có hơi bất ngờ.

Đồ đệ của mình không phải là một người dính người, nhưng mà gần đây cứ gọi điện thoại cho mình mãi, rốt cuộc là thật sự có chuyện gì hay là cố ý gọi?
Nghĩ tới mối quan hệ của Diệp Tranh và Thẩm Hạ Lan, nghĩ tới quan hệ của Thẩm Hạ Lan và Tiêu Nguyệt, lông mày của Trương Linh nhíu chặt lại với nhau.

Nghe hay là không nghe đây?
Lúc Trương Linh đang do dự, Diệp Tranh lại bấm điện thoại một lần nữa.

Vốn dĩ là Trương Linh dự định tắt máy, nhưng mà cuối cùng vẫn thở dài một hơi, tiện tay cầm điện thoại đi ra bên ngoài, sau đó bấm nút trả lời.

“Tranh.”
Giọng nói của bà ta mang theo một tia bất đắc dĩ và cưng chiều.

Trái tim của Diệp Tranh khẽ run lên, trong lòng phức tạp.


“Sư phụ, con gặp phải một việc khó khăn.”
Diệp Tranh thẳng thắn nói, ngược lại làm Trương Linh ngây ra một lúc.

Cậu học trò này của mình rất hiếu học, hơn nữa còn thích nghiên cứu, là một hạt giống tốt, nhưng mà Diệp Tranh rất ít khi chủ động nói là có việc muốn nhờ vả với mình, cho dù là hỏi thăm bài học, cậu bé cũng sẽ chuẩn bị trước, phải thảo luận đủ luận điểm luận cứ với bà ta một phen rồi mới có thể nghe ý kiến của bà ta.

Bây giờ vừa mới lên tiếng thì liền dùng giọng điệu cầu cứu, đây là lần đầu tiên mà bà ta nghe thấy.

Ngoại trừ một lần ép buộc cậu bé làm đồ đệ của mình, đã lâu lắm rồi bà ta chưa từng nghe giọng điệu như thế này.

Trái tim của Trương Linh không khỏi mềm hơn mấy phần.

“Sao vậy, đồ đệ của ta có vấn đề gì thế?”
“Không phải đâu ạ, ba của con bị trúng độc.”
Diệp Tranh nói thẳng, lập tức làm Trương Linh ngây ra một lúc, sự nhẹ nhàng và cưng chiều đột nhiên bị đông cứng lại, trong lúc nhất thời bà ta không biết phải phản ứng như thế nào.

Diệp Ân Tuấn trúng độc hả?
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ Tiêu Nguyệt lợi dụng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan để gài bẫy mình à?
Cuối cùng, Diệp Tranh vẫn trở thành mối uy hiếp của bà ta..

 
Chương 1849: 1849: Chương 1848





Trương Linh cau mày, trong mắt đầy phẫn nộ và sự tàn nhẫn.

Bà ta không biết nên dùng giọng điệu như thế nào để nói chuyện với Diệp Tranh, càng không biết đồ đệ duy nhất của mình có biết là bản thân thằng bé đang bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lợi dụng không.

Nếu như biết thì…
Trái tim của Trương Linh đột nhiên đau nhói.

Đối với đứa nhỏ này, bà ta thật sự có tình cảm.

Bây giờ vừa nghĩ đến sự phản bội và âm mưu của cậu bé, Trương Linh liền đau không muốn sống.

Trong mắt xẹt qua một tia sát ý.

Bóp chết tất cả suy nghĩ từ trong trứng nước mới là biện pháp đơn giản nhất và tốt nhất.


Nhưng mà suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, dáng vẻ ngoan ngoãn, tấm lòng hiếu thảo của Diệp Tranh liền xuất hiện ở trong đầu của Trương Linh, cứ quanh quẩn xé rách lòng của bà ta.

Diệp Tranh không quan tâm, cũng không muốn biết hiện tại Trương Linh đang dao động cảm xúc, sau khi không nghe thấy Trương Linh hỏi nữa, cậu bé nói thẳng: “Ý của mẹ con là chỉ cần sư phụ có thể cứu được ba con, sư phụ có muốn cái gì cũng sẽ đồng ý với người.”
Lời này vừa mới nói ra, Trương Linh liền hoàn toàn bất ngờ.

Có ý gì chứ?
Thẩm Hạ Lan không bắt tay với Tiêu Nguyệt hả?
Hay là nói đây là một cái bẫy đầy sương mù?
Không!
Không đúng!
Người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất là ai?
Là Diệp Ân Tuấn.


Nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự xảy ra chuyện, đừng nói là một người họ hàng không có liên lạc mấy chục năm nay là Tiêu Nguyệt, cho dù là những người thân khác, chắc có lẽ là Thẩm Hạ Lan cũng sẽ quan tâm Diệp Ân Tuấn nhiều hơn.

Cho nên đây là thật, Trương Linh nhanh chóng phân biệt được cái này.

Không thể không nói, mấy ngày nay Diệp Tranh đi theo bên cạnh Trương Linh, thật sự biết nói như thế nào mới có thể để Trương Linh nhanh chóng đưa ra quyết định.

Sau khi nói xong những lời này, Diệp Tranh liền không lên tiếng nữa, mà là yên lặng chờ đợi, dường như là không vội vàng cho lắm.

Nhưng mà đúng lúc bởi vì vậy, Trương Linh mới biết là Diệp Tranh vô cùng sốt ruột, thậm chí là không có biện pháp.

“Độc gì vậy?”
Trương Linh hỏi.

Đối với đứa đồ đệ duy nhất, Trương Linh không phải không biết cậu bé rất có tài năng, lại chịu học hỏi nghiên cứu, mặc dù thời gian tiếp xúc không dài, nhưng mà mấy đồ vật đơn giản thì có thể nhìn thấy được.

Huống hồ gì Trương Linh cũng đã lướt xem bản phiên dịch của quyển sách cổ mang về từ Trương gia trại, đều là cổ độc chi thuật của Trương gia trại.

Diệp Tranh là đệ tử duy nhất của bà ta, bà ta cũng xem Diệp Tranh như là con của mình, cho nên bà ta đã cho Diệp Tranh kế thừa những truyền thừa của Trương gia trại, bà ta cũng cảm thấy không phải là không được..

 
Chương 1850: 1850: Chương 1849





Diệp Tranh lại thấp giọng nói: “Con không nhìn ra được, không màu không vị, cũng đã bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, ba của con hôn mê bất tỉnh, cả người lạnh buốt giống như là có một luồng hơi lạnh bao vây, hô hấp đều là sương trắng, trên mặt còn có màu xanh tử khí.

Sư phụ, con thật sự nhìn không ra, có vẻ như là độc này được tích lũy quanh năm suốt tháng, nhưng mà dường như đột nhiên xuất hiện, điều này không phù hợp với lẽ thường.

Sư phụ, con biết là người đang ở Hải Thành, người có thể đến đây một chuyến được không?”
Một câu hỏi sau cùng làm Trương Linh dừng lại một chút.

Chuyện bà ta đang ở Hải Thành vô cùng bí ẩn, tại sao Diệp Tranh lại biết vậy chứ?
Đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại trước kia Diệp Tranh gọi cho mình, lại nhớ tới Diệp Minh Triết ở bên cạnh Diệp Tranh, có vẻ như Trương Linh đã hiểu ra cái gì đó, trên mặt có vẻ lo lắng.

“Tranh, con điều tra ta?”
Giọng điệu của Trương Linh có thể nói là tương đối nghiêm khắc, thậm chí còn mang theo chút tức giận.

Không phải là Diệp Tranh không nghe ra được, nhưng mà cậu bé lại nói với giọng điệu không kiêu ngạo không tự ti: “Sư phụ, con cũng chỉ là vì người nhà mà thôi.”

“Nếu như người nhà của con và ta đồng thời rơi vào nguy hiểm, con sẽ cứu ai?”
Đây là một câu hỏi chí mạng.

Trương Linh vừa hỏi xong liền thấy hối hận.

Tại sao bà ta lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như thế?
Nhưng mà trong lòng vẫn có chút chờ mong.

Dù sao thì Diệp Tranh là trẻ mồ côi.

Cho dù Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đối xử với cậu bé có tốt tới đâu, nhưng mà bà ta đối xử với cậu bé cũng không tồi, bà ta còn dạy cho cậu bé bản lĩnh sống yên ổn, không phải à?
Thậm chí còn dạy cho cậu bé một vài thứ có thể tự cấp cứu, chẳng lẽ những thứ này không đủ để chống lại với Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn?
Trương Linh cho rằng Diệp Tranh không có câu trả lời, muốn bỏ chủ đề này qua một bên, lại nghe thấy Diệp Tranh thấp giọng nói: “Sư phụ, mọi người đều là người nhà của con, nếu như có thể song toàn, đương nhiên con hi vọng mọi người đều không có chuyện gì, nhưng mà nếu như thực sự phải lựa chọn một bên…”
Cậu bé hơi dừng lại.


Trái tim của Trương Linh đột nhiên bị kéo cao.

“Như thế nào?”
“Con sẽ chọn ba và mẹ.”
Diệp Tranh vừa mới nói xong, Trương Linh chỉ cảm thấy trái tim của mình như là bị một cái gì đó đâm vào, đau không chịu nổi.

Bà ta vừa định nổi giận, liền nghe thấy Diệp Tranh nói tiếp: “Đương nhiên là câu hỏi này phải xem xem sư phụ có ý muốn đối địch với ba mẹ của con không đã.”
Lời này vừa mới nói ra, Trương Linh lập tức nói không nên lời.

Từ lúc nào mà đồ đệ kiệm lời của mình lại lợi hại như thế?
Cậu bé chỉ là một đứa con nít.

Diệp Tranh cũng không quan tâm Trương Linh suy nghĩ như thế nào, lại lên tiếng một lần nữa.

“Là kẻ thù của mẹ con thì chính là kẻ thù của con, đương nhiên con sẽ không bỏ qua, nhưng mà dù sao người cũng là sư phụ của con, mặc kệ tương lai của con có bao nhiêu thành tựu đi nữa đều là do người ban tặng cho con.

Nếu như con bởi vì ba mẹ của con mà làm sư phụ mình bị thương, vậy thì con cũng không dám sống chui nhủi trên thế gian này nữa, con chỉ có thể xuống dưới cùng với sư phụ.”.

 
Chương 1851: 1851: Chương 1850





“Tranh!”
Trái tim của Trương Linh đột nhiên run lên, thậm chí lòng bàn tay đều đổ mồ hôi hột.

Hay cho một đứa nhỏ kiên cường.

Cậu bé đang uy hiếp bà ta.

Lấy tính mạng của cậu bé ra để uy hiếp bà ta!
Trương Linh vô cùng tức giận, nhưng mà cuối cùng không thể không thừa nhận, đối với đồ đệ duy nhất, bà ta vẫn không thể nào có suy nghĩ độc ác.

Bà ta không có cách nào nhìn đứa nhỏ này chết sớm, càng không có biện pháp nhìn cậu bé bởi vì chính mình và nhà họ Diệp là kẻ thù mà tự sát.

Loại cảm giác này giống như là tận mắt nhìn thấy đứa con của mình chết trước mặt mình.

Đau khổ bất lực, nhói lòng, còn mang theo sự tuyệt vọng tê tâm liệt phế.


Bà ta dùng bao nhiêu năm mới có thể bước ra từ trong thống khổ, chẳng lẽ là bây giờ bà ta phải chấp nhận loại cảm giác đau thấu tim gan ấy một lần nữa à?
Không!
Không thể!
Biết rõ Diệp Tranh đang uy hiếp bà ta, biết rõ là bà ta nên tức giận, nhưng mà lúc này Trương Linh vẫn thất bại.

Thua trong tay đệ tử duy nhất của mình.

“Được rồi, ta lập tức qua đó.”
Trương Linh nói xong, Diệp Tranh liền cúp điện thoại.

Khóe môi bà ta nở một nụ cười đắng chát.

Được rồi.

Sống hay chết, là tính toán, là lợi dụng hay là trùng hợp, bà ta đều nhận.


Diệp Tranh không có ý kiến gì với câu trả lời của Trương Linh, sau khi cúp điện thoại thì đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đang nắm tay của Diệp Ân Tuấn xoa xoa, cô nghĩ là làm như thế này, anh có thể ấm lên một chút, nhưng mà nhiệt độ toàn thân của Diệp Ân Tuấn lại giống như bị đóng băng, cho dù có làm như thế nào cũng không có cách nào làm cho anh ấm áp.

“Mẹ ơi, bà ấy đã đồng ý rồi, một lát nữa sẽ đến đây, để con đi ra ngoài chờ.”
Hốc mắt của Diệp Tranh bị nước mắt làm chua xót.

Cậu bé không thể nhìn cảnh tượng như thế, sẽ làm cho cậu bé không tự chủ được mà nhớ tới ba của mình.

Người giả mạo Diệp Nam Phương.

Cậu bé đối với anh ta cũng có một chút tình cảm chân thật, đặc biệt là lúc cuối cùng khi chết.

Trái tim của Diệp Tranh vô cùng loạn nhịp.

Cậu bé không thể để cho người nhà của mình tiếp tục xảy ra chuyện, tuyệt đối không thể! Cho dù là vì bảo vệ người nhà mà làm ra chuyện gì đó, cậu bé đều không để ý.

Không phải là cậu bé không nghe ra sự phẫn nộ và khó chịu của Trương Linh, cũng không phải là hoàn toàn không quan tâm tâm trạng của Trương Linh, nhưng mà cậu bé không hề để ý tới..

 
Chương 1852: 1852: Chương 1851





Nói là uy hiếp cũng được, nói cái gì cũng được, cậu bé chỉ hi vọng người trong nhà mình không thể tiếp tục thiếu đi.

Diệp Tranh không đợi Thẩm Hạ Lan trả lời, sau khi nói xong thì liền đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nhìn bóng lưng của Diệp Tranh, không biết nên nói đứa bé này như thế nào, cứ luôn cảm thấy đứa nhỏ này gom hết tất cả các trách nhiệm không thuộc về mình lên trên người.

Cô sợ Diệp Tranh như thế này quá cực khổ, nhưng mà bây giờ cô lại không biết mình có thể nói cái gì mới tốt hơn một chút.

Diệp Tranh rời khỏi căn phòng, bên trong chỉ còn lại có hai người là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

Cô xoa xoa tay của Diệp Ân Tuấn, mắt đã không còn vẻ hốt hoảng như ban đầu, mà có nhiều hơn một tia bình tĩnh.

Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, dù là chông gai khó khăn cũng được, dẫm lên hài cốt mà tiến lên cũng được, cô đều sẽ đi theo anh, không oán không hận.


Thẩm Hạ Lan lại chỉnh nhiệt độ ở trong phòng cao hơn.

Hơi nóng phả thẳng vào trong mặt của cô, làm cho cô đổ mồ hôi cả người, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn thấy nhiệt độ cơ thể của Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa dịu xuống, cô không khỏi đau lòng.

Trương Linh đến rất nhanh, không biết là đang ở gần đây hay là đi con đường tắt nào, bà ta không quan tâm, cũng không muốn nghĩ những thứ này.

Lúc Diệp Tranh nhìn thấy Trương Linh, sắc mặt vẫn như bình thường, nhẹ giọng gọi một tiếng sư phụ.

Diệp Minh Triết thì hơi kinh ngạc, nhưng mà trong mắt có phần ngưng trọng.

Cậu bé biết sự nghi ngờ của Diệp Tranh đối với Trương Linh, nhưng mà bây giờ lại gọi Trương Linh đến đây, đã nói rõ trạng thái của lão Diệp không tốt.

Cậu bé đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Diệp Tranh: “Anh ơi, chiếc nhẫn của em đâu rồi?”.

truyện tiên hiệp hay

Lúc trước, Diệp Minh Triết nhận chiếc nhẫn từ trong tay của thím Trương, cậu bé không biết vật đó dùng để làm gì, sau này đi tìm quyển sách cổ của Trương gia trại, Diệp Minh Triết đưa chiếc nhẫn đó cho Trương Vũ, sau đó Trương Vũ với Thẩm Hạ Lan hợp diễn một trò hay, để cho người khác tưởng là Trương Vũ phản bội Thẩm Hạ Lan, kể từ đó liền không thấy tung tích chiếc nhẫn đâu.

Nhưng mà ai cũng không biết chiếc nhẫn này rơi vào trong tay của Diệp Tranh.

Bằng cách nào lại rơi vào trong tay của Diệp Tranh, không có người biết, nhưng mà Diệp Minh Triết lại biết, là Trương Vũ sai người đưa cho Diệp Tranh.

Vốn dĩ cảm thấy Diệp Tranh là đệ tử của Trương Linh, Trương Linh lại là người của Trương gia trại, mà Diệp Tranh là anh cả của Diệp Minh Triết, cho nên đưa cho Diệp Tranh là thích hợp nhất.

Lúc Diệp Tranh cầm về rồi còn đưa lại cho Diệp Minh Triết, đáng tiếc là lúc đó Diệp Minh Triết lười biếng phải giữ mấy cái vật này, cho nên đã để Diệp Tranh giữ dùm.

Bây giờ nhìn thấy Trương Linh đến đây, mặc dù không biết chiếc nhẫn đó có ý nghĩa như thế nào với thím Trương, nhưng mà có thể để thím Trương trước khi chết còn trao chiếc nhẫn này lại cho Diệp Minh Triết giống như là đồ vật gia truyền, Diệp Minh Triết cảm thấy không phải là một vật bình thường.

Có lẽ là người khác không nhìn ra điểm khác thường, nhưng mà Trương Linh là người Trương gia trại, làm sao có thể không nhìn ra?
Diệp Minh Triết không dám chắc chắn điểm này, nhưng mà cũng muốn liều thử một phen.

Dù sao thì trước tiên cứu lão Diệp mới là quan trọng nhất.

Diệp Tranh không biết trong nháy mắt Diệp Minh Triết có thể suy nghĩ nhiều thứ cong cong vẹo vẹo như thế, chỉ nghe thấy bây giờ Diệp Minh Triết nhắc tới chiếc nhẫn đó, suy nghĩ duy nhất đó chính là đó là đồ vật của Trương gia trại, có lẽ là có tác dụng với Diệp Ân Tuấn, nói không chừng là độc này truyền ra từ chiếc nhẫn?
Nhưng mà không đúng, hình như là Diệp Ân Tuấn đâu có chạm vào chiếc nhẫn đó..

 
Chương 1853: 1853: Chương 1852





Có nhiều thứ làm Diệp Tranh thấy thắc mắc, nhưng mà cậu bé vẫn tiện tay lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, đường hoàng đưa cho Diệp Minh Triết ở trước mặt của Trương Linh.

“Ở đây nè.”
Lúc Trương Linh nhìn thấy chiếc nhẫn đó, đột nhiên ánh mắt co rút, có một loại cảm xúc khó hiểu thoáng qua liền biến mất.

“Chiếc nhẫn đó…”
“Là của bà nội thím Trương trước khi chết đã để lại cho ba tôi, tôi vô cùng thích nó, ba tôi liền cho tôi chơi, sao vậy?”
Diệp Minh Triết chưa từng nói chiếc nhẫn đó là cho cậu bé, ngược lại nói là cho Diệp Ân Tuấn, lập tức làm gương mặt của Trương Linh như có điều suy nghĩ.

“Người đang ở đâu?”
Lúc này, Trương Linh có chút nóng nảy.


Mặc dù Diệp Tranh không biết chiếc nhẫn đó có công dụng gì, nhưng mà bây giờ nhìn thấy như vậy, cậu bé đã hiểu Diệp Minh Triết cố ý làm như thế.

Nhưng mà đây cũng là kết quả mà bọn nó mong muốn, đương nhiên cũng không cần phải suy nghĩ tại sao.

“Đang ở đây.”
Diệp Tranh vội vàng dẫn Trương Linh đi lên lầu.

Ông cụ Tiêu vẫn luôn đứng bất động thanh sắc ở trong phòng khách, không có cảm giác tồn tại, nhưng mà ông lại đang trầm tư.

“Dũng, Ân Tuấn làm sao vậy?”
“Nghe nói là cơn đau thần kinh bị tái phát, cậu chủ Tranh là học trò của Trương Linh, lúc này gọi bà ta đến đây, chắc là để khám bệnh cho Diệp tổng, dù sao thì cơn đau thần kinh rất tra tấn người khác.”

Chứng đau thần kinh của Diệp Ân Tuấn đã không phải là bí mật trong nhà nữa.

Mặc dù ông cụ Tiêu cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng mà thấy lời nói của Dũng không có điểm nào khác thường, chỉ cau mày rồi nói: “Cho người chuẩn bị canh bổ máu, chứng đau đầu có thể lớn có thể nhỏ, nếu như Trương Linh có thể chữa khỏi cho Diệp Ân Tuấn, vậy thì chúng ta phải nhớ kỹ phần ân tình này.”
“Vâng gia chủ.”
Dũng làm theo lời dặn.

Ông cụ Tiêu thở dài một hơi, lầm bầm nói: “Năm hết tết đến mà vẫn còn không yên ổn, haiz!”
Ông ta lắc đầu, trở về phòng.

Sau khi Trương Linh được Diệp Tranh dẫn lên trên lầu, vừa mới mở cửa phòng ra, một luồng hơi nóng phả vào trong mặt.

Cả người Thẩm Hạ Lan ướt đẫm mồ hôi, nhưng mà nhìn Diệp Ân Tuấn ở trên giường, anh lạnh đến nỗi trên người không có một giọt mồ hôi, trên mặt lại là màu xanh tử khí bao phủ.

Nhìn có vẻ như là trúng độc, nhưng mà trong nháy mắt sắc mặt của Trương Linh liền thay đổi..

 
Chương 1854: 1854: Chương 1853





Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra thì liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Trương Linh và Diệp Tranh, cô bất giác tránh qua một bên.

“Diêm Vương sống, nhờ bà rồi.”
Sự nhờ vả trong đáy mắt của Thẩm Hạ Lan làm Trương Linh hơi bất ngờ.

Chẳng lẽ là Tiêu Nguyệt chưa trở về tìm Thẩm Hạ Lan hả?
Làm sao có thể chứ?
Tin tức mà bà ta nhận được không phải là giả.

Nhưng mà bây giờ Thẩm Hạ Lan lại yên tâm để bà ta chữa trị cho Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể nói rõ suy đoán của mình là chính xác.

Đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, không có bất cứ người nào quan trọng hơn Diệp Ân Tuấn.

Lại nhìn bộ dạng lúc này của Diệp Ân Tuấn, sắc mặt của Trương Linh hơi thay đổi, thấp giọng nói: “Tôi cần phải ở một mình để chữa trị cho cậu ta, mọi người đi ra ngoài hết đi, tốt nhất là nên tắt camera.


Thẩm Hạ Lan, tôi biết trong lòng của cô đang nghi ngờ tôi, thậm chí còn không tin tưởng tôi, nhưng mà bây giờ cô chỉ có thể tin tôi thôi.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo lúc nhìn về phía Trương Linh, cũng mang theo một tia hung dữ.

“Bà có nắm chắc mình cứu được anh ấy?”
“Có.”
“Bao nhiêu phần trăm?”
“90%.”
Lúc Trương Linh nói ra lời này, cuối cùng Thẩm Hạ Lan cũng thở phào một hơi.

“Được, mặc kệ bà có yêu cầu gì, tôi đều đồng ý với bà, chỉ cần bà có thể cứu chữa cho anh ấy.”
Nói lời này cũng xem như khá là có gì rồi.

Trương Linh không khỏi sửng người, một lúc sau đó mới nói: “Nếu tôi muốn mạng của Tiêu Nguyệt thì sao?”

Một khắc sau, không biết từ lúc nào trong tay của Thẩm Hạ Lan lại có một con dao, không phải là đặt ở trên cổ của Trương Linh, là đặt ở trên cổ của mình.

“Mẹ ơi!”
Diệp Tranh bị dọa mặt mũi trắng bệch, Trương Linh cũng kinh ngạc.

“Thẩm Hạ Lan, cô có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Ngày hôm nay bà cứu được Diệp Ân Tuấn, nhà họ Diệp và tôi nợ bà một phần ân tình, sau này bà có yêu cầu gì, chỉ cần dưới tình huống bà không làm tổn thương đến người nhà của tôi, tôi đều có thể đồng ý với bà.”
“Nếu như tôi không muốn như vậy thì sao?”
Trương Linh nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Thẩm Hạ Lan.

Cô đang bảo vệ cho Tiêu Nguyệt.

Điểm này làm Trương Linh cảm thấy khá là kinh ngạc.

Theo như bà ta được biết, tình cảm của Tiêu Nguyệt và Thẩm Hạ Lan không sâu đậm, thậm chí trước khi Tiêu Nguyệt chưa trở về Hải Thành, cảm giác của Thẩm Hạ Lan đối với Tiêu Nguyệt như là một người xa lạ có cũng được mà không có cũng không sao.

Cho dù là lúc có Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan cũng không nhiệt tình thể hiện tình cảm với Tiêu Nguyệt, nhưng mà bây giờ Thẩm Hạ Lan lại bảo vệ cho Tiêu Nguyệt..

 
Chương 1855: 1855: Chương 1854





Tại sao?
Rốt cuộc là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì mà bà ta lại không biết?
Thậm chí còn để Thẩm Hạ Lan xem Tiêu Nguyệt như là người nhà của mình từ tận đáy lòng.

Thẩm Hạ Lan là một người phụ nữ luôn bảo vệ cho gia đình.

Chỉ cần cô muốn đặt Tiêu Nguyệt dưới cánh của mình, vậy thì cô sẽ không để mình tùy tiện hành động.

Nghĩ đến nhiệm vụ của mình, Trương Linh nhíu mày.

Hình như là Thẩm Hạ Lan sớm biết Trương Linh sẽ nói như vậy, cười lạnh nói: “Ngày hôm nay bà đã đến đây rồi, tất cả mọi người ở bên ngoài đều nhìn thấy, bao gồm cả người của tôi, người của nhà họ Tiêu, người của nhà họ Diệp, còn có nhà họ Hoắc, nếu như bà không chữa khỏi cho Diệp Ân Tuấn, vậy tôi sẽ chết ở trước mặt của bà, bà cảm thấy đồng thời đắc tội với nhà họ Diệp, nhà họ Hoắc, cùng với nhà họ Tiêu, bà có thể bước ra khỏi Hải Thành không? Tôi biết có lẽ là bà có thù hận với ba gia đình này, nhưng mà hận thù có lớn tới đâu đi nữa thì cũng phải còn mạng, bà nói xem có đúng không?”

Trương Linh đột nhiên run rẩy.

Bà ta có thể nhìn ra được trong đôi mắt của Thẩm Hạ Lan không hề có ý nói đùa.

Nói cách khác, Thẩm Hạ Lan đã sớm đưa ra quyết định, chỉ cần Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, cô tuyệt đối sẽ không sống.

Trước khi chết, nếu như còn có thể kéo bà ta đi cùng, vậy thì vụ mua bán này cũng quá có lời.

Gia đình này đều đến để uy hiếp bà ta.

Thật sự cho rằng Trương Linh dễ bắt nạt lắm à?

Lúc đang muốn nổi giận, đột nhiên nhìn thấy Diệp Tranh nhào vào trong ngực của Thẩm Hạ Lan, rốt cuộc cậu bé cũng đã giống như một đứa nhỏ bốn năm tuổi mà khóc ầm lên.

“Mẹ ơi, mẹ đừng có chết mà! Mẹ chết thì con phải làm sao bây giờ, Minh Triết và Nghê Nghê phải làm sao đây, mẹ đừng bỏ rơi bọn con mà, mẹ ơi!”
Diệp Tranh khóc vô cùng đáng thương, đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức ẩm ướt, trái tim của Trương Linh cũng chua xót.

.

Truyện Linh Dị
“Yên tâm đi, mẹ của con không chết được đâu, đừng khóc nữa, ồn ào quá đi thôi, dẫn mẹ con đi ra ngoài đi, ta không cho phép ai vào thì không ai được vào, có nghe thấy chưa?”
Trương Linh vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh lập tức ngơ người.

Đôi mắt chứa chan nước mắt của Diệp Tranh nhìn chằm chằm vào Trương Linh, sự tín nhiệm và cảm kích trong đó làm cho trái tim của Trương Linh không khỏi nóng lên.

Thằng nhóc thối này, xem như đã nắm chắc điểm yếu của mình rồi!.

 
Chương 1856: 1856: Chương 1855





Thẩm Hạ Lan dẫn Diệp Tranh đi ra ngoài, trước khi đi, cô còn nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, trong lòng không rõ tư vị.

Cô muốn ở lại trong coi Diệp Ân Tuấn, nhưng mà Trương Linh lại không cho.

Có lẽ là bởi vì thủ pháp trị liệu đặc biệt của Trương gia trại không thể truyền ra ngoài?
Nhưng mà Diệp Tranh là đệ tử của Trương Linh mà, không phải sao?
Còn là đồ đệ duy nhất, chẳng lẽ Diệp Tranh không thể đứng ở một bên?
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Trương Linh có vẻ như là không muốn có ai ở bên cạnh.

Mặc dù không biết là tại sao, nhưng mà Trương Linh nói chắc chắn 90 %, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút mừng rỡ.

Dù sao thì chỉ cần Diệp Ân Tuấn không có chuyện gì là được rồi.

Sau khi dẫn Diệp Tranh ra khỏi phòng, Thẩm Hạ Lan dựa theo lời dặn dò của Trương Linh, cho người tắt camera giám sát.


Diệp Minh Triết có chút bất mãn mà nói: “Mẹ ơi, chúng ta có thể giám sát bí mật được mà, nếu như bà ấy làm gì với lão Diệp…”
Thẩm Hạ Lan nhìn con trai mình, thấp giọng nói: “Trương Linh không tới mức đó đâu, bà ta là sư phụ của Tranh, dựa vào mặt mũi của Tranh, Trương Linh sẽ không làm ra loại chuyện vượt quá giới hạn.”
Đây là đang tăng thể diện cho Diệp Tranh, cũng là nói cho Diệp Minh Triết biết cho dù lúc nào đi nữa thì cũng đừng không quan tâm đến cảm nhận của Diệp Tranh.

Trái tim của Diệp Tranh đột nhiên run lên, thiếu chút nữa là không thể kiềm chế nước mắt trong hốc mắt.

Một người mẹ như thế này, thật sự coi cậu bé là con ruột mà đối xử, làm sao cậu bé có thể không che chở cho bọn họ?
Hiển nhiên là Diệp Minh Triết có hơi ngơ một chút, lập tức ngượng ngùng nói: “Anh, em xin lỗi, chỉ là do em quá gấp.”
“Không có sao đâu, anh hiểu mà.”
Diệp Nghê Nghê không nói gì, từ sau khi đứa nhỏ này trở về từ nhà họ Trạm thì tương đối yên tĩnh, cô bé đi đến bên cạnh Diệp Tranh, nắm lấy tay của Diệp Tranh, lúc bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay của Diệp Tranh, giống như là một lời hứa hẹn.

Hứa hẹn cả đời này sẽ đối tốt với cậu bé, không rời bỏ cậu bé.


Diệp Tranh nắm chặt tay của Diệp Nghê Nghê, cũng giống như là Thẩm Hạ Lan, sốt ruột chờ đợi.

Ai cũng không biết sau khi bọn họ rời khỏi đó, sau khi Trương Linh nhìn thấy camera ở trong phòng đều đã tắt hết, bà ta đột nhiên lại quỳ gối với Diệp Ân Tuấn, sau đó dập đầu ba cái bịch bịch bịch.

Lúc ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt của Trương Linh có nước mắt rơi thành sông.

“Gia chủ, gia chủ!”
Bà ta nghẹn ngào, nhưng mà lại không biết mình còn có thể nói cái gì.

Diệp Ân Tuấn không biết gì hết, cái gì cũng không phản ứng, nhưng mà thái độ của Trương Linh lại có thay đổi.

Tôn kính và thành kính.

Bà ta lấy cây ngân châm ở bên trong ra đâm thẳng vào ót của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên cử động, sau đó lại rơi vào im lặng.

Trương Linh không dám trì hoãn, liên tục đâm mười hai cây ngân châm vào những bộ phận khác nhau trên người của Diệp Ân Tuấn, sau khi làm liền tù tì một mạch, mồ hôi rơi đầm đìa, sắc mặt lộ ra một tia tái nhợt, nhưng mà bà ta lại không dừng lại, lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi..

 
Chương 1857: 1857: Chương 1856





Sau khi mở cái hộp ra, rõ ràng có một con cổ trùng màu vàng kim.

Hoàng kim cổ!
Nếu như người hiểu cổ trùng nhìn thấy hoàng kim cổ của Trương Linh, chắc có lẽ là hai mắt sẽ đỏ hồng.

Đây chính là cổ vương cấp bậc chí tôn trong cổ trùng.

Chính là thứ mà có biết bao nhiêu người nuôi cổ mơ ước có được.

Từ màu sắc của hoàng kim cổ này, có thể biết được hoàng kim cổ có ít nhất một trăm năm tuổi thọ.

Chỉ nhìn thấy hoàng kim cổ đó được thả ra, liền vèo một cái trực tiếp nhảy lên trên trán của Diệp Ân Tuấn.

Làn sương mù màu trắng bao phủ cơ thể nó thành một tầng sương trắng, ánh sáng mang theo màu vàng chợt lóe lên, trực tiếp chui vào trong đầu của Diệp Ân Tuấn.

Trương Linh nhìn thấy như thế này thì vội vàng quỳ xuống rồi dập đầu, vừa quỳ lạy Diệp Ân Tuấn, trong miệng lại ô ô a a những từ ngữ mà người khác không hiểu.


Không bao lâu sau, ở những nơi mà Trương Linh sử dụng ngân châm bắt đầu tản ra máu màu đen, từng chút từng chút thẩm thấu ga giường, phát ra mùi hôi thối.

Nhưng mà Trương Linh lại không có hành động gì, mà là cứ quỳ ở đó, trong miệng vẫn còn nói cái gì đó.

Trôi qua hơn một tiếng đồng hồ, máu màu đen của Diệp Ân Tuấn chậm rãi khôi phục lại thành màu đỏ.

Lúc này, Trương Linh mới thở phào một hơi.

Đúng lúc này, Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng đỏ hồng một mảnh.

“Gia chủ, người đã tỉnh rồi?”
Trương Linh vui mừng lên tiếng.

Một khắc sau, anh liền ngồi phắt dậy, trực tiếp bóp lấy cổ của Trương Linh.

“Gia chủ…”
Trương Linh bị nhấc lên trên không.


Sắc mặt của bà ta đã xanh xám, nhưng mà Diệp Ân Tuấn giống như là không nhìn thấy, sự tàn nhẫn với vẻ lạnh lùng trong đôi mắt làm cho người ta không rét mà run.

“Bà thật to gan!”
Bàn tay của Diệp Ân Tuấn nắm chặt lấy cổ của Trương Linh, dường như là một bàn tay sắt, từng giọt máu từ từ thẩm thấu từ cổ của Trương Linh, nhuộm đỏ cả tay của Diệp Ân Tuấn, cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu của anh, khinh khủng nói không nên lời.

Anh giống như là tu la mang theo sát khí vô tình làm cho nhiệt độ trong căn phòng như muốn đông cứng lại.

Trương Linh hô hấp khó khăn, loại cảm giác sợ hãi sắp chết đến quá nhiều lần, làm cho tròng mắt của bà ta rã rời.

Mà lúc này Diệp Ân Tuấn ở trước mắt giống như giẫm lên vô số xương cốt âm u, phủ lên người mùi vị ngai ngái của máu đỏ, làm cho người ta thấy ngột ngạt.

“Khụ khụ, gia chủ, tôi đến đây để cứu người.”
Trương Linh vội vàng mở miệng.

Nếu như không lên tiếng, chỉ sợ là mình sẽ thật sự chết ở đây.

Bà ta chưa từng nghĩ tới mình sẽ lấy tư thái này, dáng vẻ hèn mọn này để gặp gia chủ của mình.

Trương Linh không nói được trong lòng có cảm giác gì, nhưng mà đây chính là sứ mệnh của bà ta.

Chính là sứ mệnh mà nếu như đời này bà ta không hoàn thành, bà ta cũng phải để đời tiếp theo hoàn thành.

Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại nở nụ cười..

 
Chương 1858: 1858: Chương 1857





Vốn dĩ người đàn ông này đã rất đẹp trai, nhưng mà dáng vẻ lạnh lùng của trước kia làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Nhưng mà ngày hôm nay, nụ cười của anh lại mang theo một tia quỷ dị và xinh đẹp, cùng với đôi mắt đỏ ngầu ấy, làm cho người khác không rét mà run.

Dường như nụ cười này là Diêm La đòi mạng, là Mạn Đà La Hoa đến từ địa ngục, khiến cho người khác vừa kinh ngạc vừa cảm thấy sợ hãi với cái chết.

Trương Linh đột nhiên cảm thấy mình nuốt vào có hơi khó khăn.

Bà ta vội vàng nói: “Cổ trên người của gia chủ không phải là do tôi gieo.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn dịu lại, tiện tay ném Trương Linh ra ngoài.

Rầm một tiếng, Trương Linh đập lên vách tường rồi ngã sấp xuống, đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng giống như lệch vị trí, cũng không dám rên một tiếng, vội vàng quỳ gối ở trước mặt của Diệp Ân Tuấn, dáng vẻ hèn mọn đó quả thật không giống như là bộ dạng phách lối của Diêm Vương sống trong lời đồn.

Diệp Ân Tuấn làm như không thấy hành vi hèn mọn của bà ta, trông như là bà ta nên làm như vậy.


Anh ngồi lại trên giường, khó chịu nhíu mày với chất lỏng màu đen phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

“Cổ này là do ai đã hạ?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, không có nhiệt độ, đôi mắt đó vẫn còn đỏ.

Anh nhìn ra được đây là phòng của anh và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đâu rồi?
Trong lòng đột nhiên khẽ động, trong nháy mắt sát khí lại bao trùm cả căn phòng.

“Bà làm tổn thương người phụ nữ của tôi?”
“Không dám, tôi chỉ mời cô ấy ra ngoài thôi.”
Trương Linh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Cơn đau ở trên người làm cho bà ta cắn chặt hàm răng, nhưng mà mồ hôi lạnh vẫn rơi xuống sàn nhà từng giọt từng giọt, chẳng mấy chốc đã tạo thành một vũng nước nhỏ.


Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Bà vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Trương Linh lập tức hiểu Diệp Ân Tuấn đang hỏi cái gì.

“Cổ trên người của gia chủ là do gia chủ tiền nhiệm đã để lại, nếu như tôi đoán không lầm, hẳn là thím Trương gia chủ tiền nhiệm đã nuôi cổ trong khoảng thời gian mang thai, cổ này được sinh ra cùng với gia chủ, trộn lẫn vào máu của gia chủ rồi từ từ lớn lên.”
Trương Linh nơm nớp lo sợ lên tiếng nói.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn lại nhíu chặt hơn.

Anh không thích nhắc tới thím Trương.

Bởi vì từ lúc bắt đầu người phụ nữ đó cũng không phải là thật lòng muốn sinh ra đứa con này, ngược lại còn tính toán rất nhiều.

Cho dù là đến lúc cuối cùng chết đi mới tỉnh ngộ, anh vẫn không cảm nhận được tình cảm của một người mẹ đối với con trai của mình từ người phụ nữ ấy.

Bây giờ nghe thấy lời nói của Trương Linh, bà ta còn đối xử với mình như thế, đôi mắt đỏ ngầu ấy lại chìm xuống mấy phần, như thể cơn bão dữ dội đang ập tới, làm cho người khác vừa nghẹt thở vừa run rẩy.

Trương Linh không đợi Diệp Ân Tuấn hỏi tiếp, bà ta tiếp tục nói.

“Cổ này không có nguy hại gì với gia chủ, nếu như gia chủ không chạm vào chiếc nhẫn truyền thừa thì sẽ không dẫn phát, với lại đầu của gia chủ đã bị thương, có cơn đau thần kinh làm kíp nổ, sau khi uống một vài loại thuốc đặc biệt thì sẽ dẫn phát nó, đồng thời còn rất hung hăng, nếu như không có hoàng kim cổ, sợ là… sợ là”.

 
Chương 1859: 1859: Chương 1858





Lời nói phía sau, Trương Linh không dám nói.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nở nụ cười.

“Sợ là sẽ phải chết không có chỗ chôn đúng không?”
Trương Linh không dám trả lời.

Bà ta hơi nghi hoặc một chút, lớn gan nói: “Gia chủ, người bị nhức đầu đã uống thuốc gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn hơi giật mình.

Uống thuốc gì hả?
Lúc trước là Tô Nam kê thuốc, sau đó là Diệp Tranh kê thuốc, mặc dù uống không được mấy ngày, nhưng mà vẫn có thể làm dịu cơn đau rất tốt.

“Là thuốc của đồ đệ bà kê cho, bà không biết hả?”
Trương Linh đột nhiên nhớ tới tên của loại thuốc đông y mà Diệp Tranh muốn có, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.


Quả nhiên là…
Diệp Ân Tuấn lại cong khóe môi, dáng vẻ tà mị ấy làm Trương Linh vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.

Diệp Ân Tuấn lại không thèm để ý, anh cười nói: “Cho nên hiện tại đây chính là kiệt tác của bà đó à? Trước kia bà đã tính toán để tôi kế thừa những đồ vật dơ bẩn đó, có đúng không?”
“Gia chủ, tôi không dám làm như vậy, huống hồ gì trước đó tôi cũng không biết người là gia chủ tân nhiệm, về phần toàn bộ kí ức mà người kế thừa, nó dơ bẩn, nhưng mà không phải là sự dơ bẩn của Trương gia trại chúng ta, đó chính là mối hận diệt tộc của chúng ta.

Gia chủ thím Trương đã ăn cổ duy trì trí nhớ để nó được sinh ra với người, chính là hy vọng có một ngày người có thể biết được kẻ thù truyền kiếp của gia tộc chúng ta, một trăm tám mươi lăm mạng người trong cả trại.

Gia chủ, bọn họ chết không nhắm mắt, gia chủ!”
Trương Linh nói xong thì lại bắt đầu dập đầu.

Bà ta cũng được sinh ra cùng với cổ trùng ghi nhớ ký ức mà mẹ mình đã dùng, cho nên mới có thể nhớ kỹ mối hận như thế, cảnh tượng tàn sát đẫm máu đó đều xuất hiện trong ký ức của bà ta vào mỗi tối.

Còn một số ít người Trương gia trại, ngoại trừ lúc đó hai chị em Trương Mẫn bởi vì không có ở trong trại, cho nên không bị gieo loại cổ trùng ký ức, những người còn lại đều có loại vật này.


Nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn luôn chờ đợi gia chủ mới xuất hiện.

Không phải là không để ý tới Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương, nhưng mà cho đến lúc chết, thím Trương đều không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn có điểm gì không bình thường, bà ta đã quan sát rất lâu, Diệp Ân Tuấn cũng không biết, bà ta mới từ bỏ.

Nghĩ thầm có lẽ là lúc trước thím Trương không dám gieo cổ trùng ký ức này cho mình, lúc đó Trương Linh tức giận, thậm chí còn oán hận thím Trương.

Nhưng mà cho đến ngày hôm nay, bà ta nhìn thấy ở chiếc nhẫn trong tay của Diệp Minh Triết trong phòng khách, nhìn thấy dáng vẻ cổ độc phát tác của Diệp Ân Tuấn, bà ta mới ý thức được không phải là thím Trương không có gan hạ cổ trùng ký ức, mà là do thời cơ chưa tới.

Bây giờ bà ta đã tìm được gia chủ, giống như là tìm được trụ cột chính.

Lúc này, Trương Linh xem lời của Diệp Ân Tuấn như là thiên lôi sai đâu đánh đó, thậm chí hận không thể để Diệp Ân Tuấn mang theo bà ta báo thù rửa hận cho những tộc nhân đã qua đời.

Diệp Ân Tuấn nghe Trương Linh khóc rồi nói hết những điều này, thấy bà ta hèn mọn không ngừng dập đầu với mình, nhưng anh lại không nói gì cả.

Trên gương mặt đẹp trai đó lúc này nhiễm một tầng kim sắc, kìm theo ánh sáng màu trắng đang chìm xuống từng chút, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn khôi phục lại màu da bình thường.

Anh dựa vào thành giường, không biết đang nghĩ cái gì..

 
Chương 1860: 1860: Chương 1859





Mối huyết hải thâm thù của Trương Gia Trại giống như bộ phim đang không ngừng nhấp nháy trong đầu của anh.

Anh nhìn thấy người xa lạ, cũng nhìn thấy người quen thuộc.

Trong đó có ông cụ Tiêu lúc còn trẻ!
Diệp Ân Tuấn thuận tay cầm ly nước ở bên lên nghịch.

Ly nước này là Thẩm Hạ Lan chuẩn bị cho Diệp Ân Tuấn, trong đó còn có nước ấm.

Cùng lúc Diệp Ân Tuấn cầm ly nước lên nghịch, nước bên trong trào ra rất nhiều, dính trên tay của anh, ấm ấm, giống như cảm giác Thẩm Hạ Lan cho anh.

Thẩm Hạ Lan!
Mắt của Diệp Ân Tuấn hơi đanh lại.


Sao lại là cháu gái ngoại của ông cụ Tiêu chứ?
Trương Linh hồi lâu không nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn anh, sau đó một ly nước ném mạnh về phía bà ta.

Bà ta không dám tránh, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Ly nước sướt qua gò má của Trương Linh, trực tiếp đập vào bức tường phía sau, choang một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.

Trương Linh ực một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt.

Diệp Ân Tuấn bây giờ tính cách kỳ lạ, không biết có phải là ảnh hưởng của Hoàng kim cổ hay không, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi và hoảng hốt.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên, hờ hững nói: “Chuyện này không được phép nói với ai, ngay cả Diệp Tranh cũng không thể để nó biết, hiểu chưa?”
“Được.”
“Nếu bà đã nói trong máu của tôi có cổ Ký Ức, vậy thì trong cơ thể của con trai tôi và Diệp Tranh sẽ có sót lại phải không?

Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Linh bỗng lắc đầu.

“Không có, loại cổ Ký Ức này là đời đời tương truyền, chỉ truyền cho người một đời.

Cho dù người đời này không thể hoàn thành sứ mệnh, sẽ vào trước lúc chết truyền cho người đời sau.”
“Ha ha.”
Diệp Ân Tuấn bỗng bật cười, mang theo sự châm biếm, khiến Trương Linh cảm thấy hơi chói tai, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên trên.

“Trương Gia Trại cho dù không bị những người đó tiêu diệt, tôi cũng sẽ dẫn người tiêu diệt Trương Gia Trại!”
lời này vừa dứt thì lập tức dọa Trương Linh.

“Gia chủ, cậu…”
“Sát hại con của mình như vậy, còn một chút cảm ngộ của người làm ba mẹ không? Nếu các người ngoài biết nuôi cổ, chỉ biết làm ra chuyện độc ác với con của chính mình, vậy thì còn cần thiết giữ lại sao? Cái trại tà ác như vậy, một ngọn lửa cũng là nhẹ.”
Diệp Ân Tuấn nói đến cuối thì nổi giận, đôi mắt lạnh lẽo đó nhiễm màu sắc đỏ ngầu, giống như dã thú, giương móng vuốt đỏ rực lên, hận không thể xé tan người trước mắt.

Hận ý ngập trời đó càng giống như một cơn gió lốc, dường như có thể xé rách người trong nháy mắt.

Trương Linh cảm nhận được hô hấp của mình sắp dừng lại rồi..

 
Chương 1861: 1861: Chương 1860





Bà ta biết sự căm hận của Diệp Ân Tuấn đối với thím Trương, cũng biết sự bài xích của Diệp Ân Tuấn đối với cổ độc, nhưng đây chính là sứ mệnh của người nhà bọn họ.

Hiện nay Diệp Ân Tuấn là gia chủ của Trương Gia Trại, lại nói ra lời lẽ khủng khiếp như vậy, làm sao không khiến Trương Linh khiếp sợ chứ?
“Gia chủ, cậu không thể…”
“Im miệng!”
Diệp Ân Tuấn bỗng mở miệng, giọng nói lạnh lùng đó mang theo một chút sắc bén, giống như có thể xuyên thấu linh hồn, dọa Trương Linh vội im miệng.

Một chút không thích hợp khiến Diệp Ân Tuấn có hơi khó chịu, lông mày của anh nhíu lại, bỗng rút ra ngân châm trên huyết vị của cơ thể mình, sau đó ném trên sàn.

Máu màu đen lập tức bốc khói trắng.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn lần nữa cong lên nở nụ cười vừa mỉa mai vừa chua chát.

“Mẹ, bà ta là biết hàm nghĩa của từ mẹ này là gì không? Tôi và Nam Phương đối với bà ta mà nói có tính là con không? Có tính không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhẹ tênh, giống như hỏi, lại cho Trương Linh áp lực rất lớn.


Bà ta không biết mình nói như nào mới chính xác, nhưng lại không biết không nói liệu có chọc giận Diệp Ân Tuấn không.

“Cút ra ngoài! Nói với nhóm Hạ Lan, trong vòng nửa tiếng không được vào làm phiền tôi.”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Trương Linh tự dưng thở phào, lúc này mới phát hiện cả phần lưng của mình đã ướt ngẫm.

“Được.”
Trương Linh vội vàng bò dậy chạy đi, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Còn nữa, mạng của Tiêu Nguyệt tôi bảo vệ.”
Trương Linh hơi sững người, sau đó cưng kính nói: “Được, từ nay về sau tôi sẽ không làm ra bất cứ hành vi tổn hại đến Tiêu Nguyệt nữa.”
“Cũng không cần, bà nên truy sát bà ta thế nào thì vẫn truy sát bà ta thế đó, chỉ cần không lấy mạng của bà ta là được.

Tôi bảo vệ mạng của bà ta, cũng không thể khiến bà mất mạng.

Tốt xấu gì bà cũng là sư phụ của Diệp Tranh.”
Lời này của Diệp Ấn Tuấn khiến Trương Linh bỗng hiểu được.


Mạng của bà ta có thể giữ lại, không phải là vì bà ta là hậu nhân của Trương Gia Trại, mà bởi vì bà ta là sư phụ của Diệp Tranh.

Mà Diệp Ân Tuấn bảo bà ta nên truy sát Tiêu Nguyệt thế nào thì truy sát thế đó, là vì để mê hoặc quốc chủ của nước T, cũng tức là Diệp Ân Tuấn định ra tay với nước T.

Trương Linh nói không rõ cảm giác trong lòng là gì.

.

ngôn tình sủng
Nếu tổ tiên của Trương Gia Trại biết thứ mà mình đời đời truyền lại bị Diệp Ân Tuấn khinh thường như vậy, thậm chí mang theo sự căm hận, không biết bọn họ liệu có chết không nhắm mắt hay không.

Có điều những lời này, chuyện này Trương Linh không dám hỏi.

Gia chủ trước đây như nào Trương Linh không biết, nhưng Diệp Ân Tuấn hiện nay là người như nào bà ta vẫn rõ.

Một khi chọc giận Diệp Ân Tuấn, đừng nói bà ta là hậu nhân của Trương Gia Trại, cho dù là thiên vương lão tử cũng không kịp nhìn Thẩm Hạ Lan một cái mà rơi nước mắt.

Suy cho cùng tổ tiên của Trương Gia Trại vẫn thua rồi..

 
Chương 1862: 1862: Chương 1861





Trương Linh đi ra khỏi phòng, Diệp Ân Tuấn bỗng ngã vật ra giường, “phụt” một tiếng, một ngụm máu tươi phun lên ga giường, trong dung dịch màu đen cực kỳ chói mắt.

Gia chủ?
Ha ha…
Thứ anh từng ghét bỏ muốn chết, hiện nay lại ở trong cơ thể của anh.

Thím Trương, bà từng thật lòng xem tôi là con trai chưa?
Ở trong mắt bà, tôi là công cụ, là sự toan tính, là âm mưu, cho dù cuối tình bỗng nhiên tỉnh ngộ thì vẫn vì Trương Gia Trại.

Diệp Ân Tuấn không biết Trương Gia Trại rốt cuộc đối với thím Trương mà nói có ý nghĩa gì, nhưng vì một cái trại rách này, anh nhà tan cửa nát, sống người không ra người quỷ không ra quỷ, còn muốn kêu anh giải oan cho những người của Trương Gia Trại đó?
Nằm mơ đi!
Diệp Ân Tuấn cười lạnh, lại cảm thấy cổ họng ngọt ngọt, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.


Cảm giác đau thần kinh hoàn toàn biến mất, lúc này cơ thể cũng không có gì không thích hợp, nhưng lại rất suy yếu.

Anh dứt khoát kéo ga giường, trực tiếp nằm trên giường ngủ.

Khi Trương Linh rời khỏi phòng mới phát hiện Thẩm Hạ Lan, Diệp Tranh, Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê đang đợi ở phòng khách, khoảnh khắc nhìn thấy bà ta thì đồng loạt đưa mắt nhìn, khiến bà ta rất áp lực.

“Cậu ta, không sao.

Có điều thân thể bây giờ rất suy yếu, khả năng cần nghỉ ngơi nửa tiếng.”
Trương Linh dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức đứng dậy, chạy về phía phòng ngủ, nhưng lại bị Trương Linh cản lại.

“Thẩm Hạ Lan, cậu ta nói cần nghỉ ngơi, ai cũng không gặp.”
“Cút ra!”
Mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo, đối với sự ngăn cản của Trương Linh thì rất bất mãn, nếu không phải kiêng kỵ mặt mũi của Diệp Tranh, sợ là bây giờ sớm đã ra tay rồi.


Trương Linh lại không nhúc nhích, lạnh lùng nói: “Cậu ta nói không gặp ai cả.”
Lời nói này có hơi kỳ lạ, lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu lại.

“Tôi là vợ của anh ấy.”
“Tôi chỉ biết cậu ta nói không gặp ai cả, không nói vợ có thể.”
Sự ngang ngược của Trương Linh vẫn là lần đầu tiên thể hiện ở trước mặt Thẩm Hạ Lan và người nhà họ Diệp.

Diệp Tranh cảm thấy không ổn, vội nói: “Sư phụ, mẹ chỉ là xem thử ba cháu, sư phụ cản như vậy không thích hợp.”
“Ta chỉ là truyền đạt ý của cậu ta.”
Trương Linh liếc nhìn Diệp Tranh, trong lòng rất phức tạp.

Bà ta bây giờ có thể sống đứng ở đây, không phải vì mình là hậu nhân của Trương Gia Trại, mà là vì Diệp Tranh.

Điểm này là Diệp Ân Tuấn đã nhấn mạnh.

Có thể thấy mức độ coi trọng của Diệp Ân Tuấn đối với Diệp Tranh..

 
Chương 1863: 1863: Chương 1862





Anh đang nói với Trương Linh, nếu như bà muốn sống, tốt nhất đối đãi tốt với Diệp Tranh, cậu bé sẽ là bùa hộ mệnh của Trương Linh.

Vốn Trương Linh đối với Diệp Tranh có tình cảm phức tạp, hiện nay càng không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Sư phụ?”
Diệp Tranh nhìn không hiểu thần sắc trong đáy mắt Trương Linh, mở miệng lần nữa.

Thẩm Hạ Lan lại nhân lúc này trực tiếp lắc người qua.

“Thẩm Hạ Lan, cô đi vào là đang tìm chết! Cậu ta bây giờ cảm xúc không ổn định, sát khí rất nặng, cô…”
Lời của Trương Linh còn chưa nói xong thì tay đã bị Diệp Tranh nắm lấy.

“Sư phụ, người cũng mệt rồi, qua đây uống ly nước.”
Tay của Diệp Tranh mềm mại, giọng nói ấm áp, bỗng khiến Trương Linh có hơi muốn khóc.


Bà ta thấy Thẩm Hạ Lan xông vào, cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng, đi theo Diệp Tranh đến phòng khách ngồi.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất sốt ruột, lo lắng, lúc mở cửa phòng ra, một mùi tanh hôi xộc lên, khiến cô suýt nữa không đứng vững.

Trên ga giường dung dịch màu đen khiến lông mày cô nhíu chặt, vô thức dọn đồ, lại liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sắc mặt lúc này trắng bệch như tờ giấy, tùy ý nằm bò trên giường ngủ.

Thẩm Hạ Lan hơi sững người.

Diệp Ân Tuấn từ nhỏ được giáo dục theo kiểu quý tộc, cho dù ngủ cũng sẽ không tùy ý như vậy.

Đây là làm sao rồi?
Thẩm Hạ Lan rảo bước đi tới, đưa tay sờ trán của Diệp Ân Tuấn.

Vẫn tốt.

Nhiệt độ đã không khác người bình thường.


Cùng lúc cô thở phào thì cảm giác Diệp Ân Tuấn ngủ như vậy quá khó chịu, bèn muốn lật người Diệp Ân Tuấn nằm thẳng, nhưng không ngờ, cô vừa chạm vào Diệp Ân Tuấn, mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức mở ra, đôi tay sắt thép bỗng bóp cổ của Thẩm Hạ Lan, ý lạnh bừng bừng đó lập tức tỏa ra, giống như bàn tay vô hình, bóp người ta đến mức không thở được.

“Ân Tuấn…”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn sửng sốt.

Diệp Ân Tuấn lúc này nhìn không khác lúc bình thường, nhưng ánh mắt lạnh lẽo không có độ ấm đó, khi nhìn cô giống như đang nhìn một người chết.

Anh đột nhiên nhếch khóe miệng, cảm xúc trong đáy mắt tựa như châm biếm, như thờ ơ, lại mang theo một chút tinh quang, quấn lấy nhau, khiến người khác thấy không chân thật, nhìn không hiểu.

“Tôi đã nói không cho phép ai quấy rầy tôi, cô nghe không hiểu? Hửm?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhẹ bẫng giống như lông vũ lướt qua tim, nhưng khiến người ta tự dưng cảm thấy kinh hãi, giống như tất cả tế bào trên người đều lập tức đông cứng trước giọng nói và thái độ này.

“Ân Tuấn, anh không nhận ra em rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan vô thức hỏi, trái tim phập phồng.

Sao lại như vậy?
Diệp Ân Tuấn làm sao vậy?
Hay là Trương Linh đã làm gì với anh?.

 
Chương 1864: 1864: Chương 1863





Đang suy nghĩ, gương mặt đẹp trai giống như yêu nghiệt đó của Diệp Ân Tuấn bỗng áp sát lại, hơi thở quen thuộc lại mang theo một chút lạnh lẽo.

Đột nhiên, một tiếng cười giống như ma quỷ tỏa ra bên tai của Thẩm Hạ Lan.

Bàn tay trên cổ cô bỗng siết chặt…
Cảm giác nghẹt thở bỗng ập tới.

“Ân Tuấn…”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một chút nghi hoặc và buồn bã.

Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy trước mắt đỏ ngầu, sát khí vô tận tràn ngập trong khoang ngực của anh, giống như có một giọng nói cứ nói mãi bên tai “giết cô ta, giết cô ta!”
Lửa giận chạy loạn trong cơ thể, giống như chỉ có máu tươi mới có thể làm dịu lại sự điên cuồng trong lòng, nhưng giọng nói buồn bã đó dường như rất quen thuộc, giống như đôi tay nhỏ mềm mại nhẹ nhàng lướt qua tim của anh, mang theo một chút ấm áp, một chút ngọt ngào.

Tay của Diệp Ân Tuấn bỗng nới lỏng hơn.


Thẩm Hạ Lan vội giãy ra, ôm cổ của mình ho sặc sụa, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn chằm chằm Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn không ổn!
Mắt của anh không có tiêu cự, thậm chí đáy mắt đỏ ngầu, giống như rơi vào trạng thái bóng đè gì đó.

Mà hơi thở trên người anh lúc này có hơi rối loạn, mang theo sự cuồng bạo, giống như muốn hủy diệt cả căn phòng.

“Diệp Ân Tuấn, anh tỉnh lại! Em là Thẩm Hạ Lan vợ của anh! Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan gọi một tiếng.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như hoang mang.

Tuy không biết Diệp Ân Tuấn bị làm sao, nhưng Thẩm Hạ Lan của lúc này lại không đợi được nữa.


Cô rảo bước đi tới, tát một cái vào mặt Diệp Ân Tuấn.

“Anh tỉnh lại!”
“Cô tìm chết!”
Diệp Ân Tuấn bỗng túm tay chặt của Thẩm Hạ Lan, khi vừa muốn dùng sức bẻ, một giọt nước mắt long lanh lập tức rơi trên mu bàn tay của Diệp Ân Tuấn.

“Anh điên rồi sao? Anh còn muốn giết em chắc? Diệp Ân Tuấn, cái đồ khốn khiếp! Anh giết em đi! Anh bây giờ giết em đi!”
Nói rồi, Thẩm Hạ Lan không khỏi tiến lên một bước, thậm chí đầu của cô cũng đưa qua.

“Anh ra tay, tới đi, mau ra tay!”
Những tiếng quát mắng khiến Diệp Ân Tuấn có hơi đờ đẫn, giống như nghĩ tới cái gì đó, mắt của anh dần dần tỉnh táo lại, bèn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang khóc ở trước mắt.

Có lẽ là vì tức giận, có lẽ là vì đau lòng, Thẩm Hạ Lan dùng tay còn lại lau nước mắt, dáng vẻ tức tối đột nhiên khiến Diệp Ân Tuấn nhếch khóe môi.

Bàn tay nắm cổ tay của cô hơi dùng sức, Thẩm Hạ Lan ngã vào trong lòng anh.

Hơi thở quen thuộc kèm mùi hương mát lạnh lập tức bao trùm Thẩm Hạ Lan.

“Anh buông em ra, cái đồ khốn! Anh không phải muốn bóp chết em sao? Bây giờ còn ôm ấp em thì tính là cái gì chứ? Đồ khốn!”.

 
Chương 1865: 1865: Chương 1864





Cô nhấc tay đấm vào lồng ngực của Diệp Ân Tuấn.

Độ cong trên khóe miệng của Diệp Ân Tuấn càng lớn.

“Được, không ngại tay đau sao?”
Chút sức lực đó của Thẩm Hạ Lan đối với Diệp Ân Tuấn mà nói thật sự chỉ để gãi ngứa, thấy cô đánh mệt rồi, trên mặt cũng hơi đỏ, lúc này mới hờ hững mở miệng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy ủy khuất muốn chết.

Cô bị kinh sợ bị sợ hãi, kết quả sau khi bước nào Diệp Ân Tuấn giống như phát điên, suýt nữa bóp chết cô.

Tuy không biết tại sao, nhưng cô bỗng thấy ủy khuất.

Nghĩ đến đây thì cảm thấy chưa hết tức, lập tức há miệng cắn vào chỗ ngực trước Diệp Ân Tuấn.

Cảm giác tê dại pha lẫn sự đau nhói bỗng ập tới.

Diệp Ân Tuấn phải gọi là vừa sướng vừa xót.


Cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ trong lòng, giọng nói cũng mang theo một chút màu sắc.

“Em cắn ở đâu vậy?”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, vội há miệng ra thì nhìn thấy mình cắn đâu không cắn lại cắn ngay điểm hồng hồng trước ngực Diệp Ân Tuấn.

Khựng lại một chút, gò má của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Cô đang giận có được không hả?
Sao bây giờ nhìn trông cảm giác như đang cầu được yêu vậy?
Thẩm Hạ Lan đẩy Diệp Ân Tuấn ra xoay người đi, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn từ đằng sau ôm chặt eo thon, hơi dùng sức ném Thẩm Hạ Lan lên giường.

“Đồ khốn! Đừng chạm vào em!”
Thẩm Hạ Lan đang tức tối, còn chưa kịp bò dậy thì bị Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp ấn lên trên giường.

“Đừng quậy, ngủ cùng anh một lúc, đau đầu.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng lại thành công khiến Thẩm Hạ Lan dừng tất cả động tác.


Phải.

Người đàn ông này trúng độc rồi!
Trương Linh nói giải rồi cô mới tới, nhưng dáng vẻ vừa rồi của Diệp Ân Tuấn rất không đúng, cũng rất đáng sợ.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp, hỏi: “Độc của anh…”
“Giải rồi, chỉ là có hơi suy yếu, hơi mệt.

Để anh nghỉ ngơi một lát, nửa tiếng là được.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn trực tiếp lật người nằm xuống, nhưng cánh tay lại vòng qua Thẩm Hạ Lan, điệu bộ đó rõ ràng không muốn để Thẩm Hạ Lan rời đi.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở vững vàng của Diệp Ân Tuấn, anh hình như đã ngủ thật rồi.

Thẩm Hạ Lan nghiêng mặt, nhìn thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn trắng bệch như tờ giấy, thậm chí ngay cả khóe miệng cũng không có chút huyết sắc thì không khỏi lo lắng.

Trương Linh nói độc đã giải, cô không quá tin, nhưng vừa rồi Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vậy chắc là thật sự giải được rồi.

Nhưng Diệp Ân Tuấn vừa rồi bạo lực điên cuồng như vậy là sao?
Thẩm Hạ Lan không hiểu.

“Nhắm mắt, ngủ đi.

Nếu không chúng ta có thể làm chút chuyện khác.”.

 
Chương 1866: 1866: Chương 1865





Diệp Ân Tuấn vốn nên ngủ rồi đột nhiên mở miệng, dọa Thẩm Hạ Lan giật mình.

“Anh giả vờ ngủ?”
“Vốn đã ngủ rồi nhưng em cứ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đó khiến anh không thoải mái.”
Điều Diệp Ân Tuấn không nói là, ánh mắt nghiên cứu đó khiến anh rất cáu kỉnh, muốn đánh nhau, muốn giết người.

Anh cố gắng khắc chế, bởi vì anh biết người phụ nữ bên cạnh là người phụ nữ từ sâu trong máu thịt anh muốn bảo vệ.

Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cô, bao gồm cả anh.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của mình, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vội vàng nhắm mắt lại.

Dày vò lâu như vậy, thần kinh căng cứng của Thẩm Hạ Lan bỗng thả lỏng, trong khoang mũi đều là hơi thở quen thuộc của Diệp Ân Tuấn, khiến cô không tự chủ mà ngủ thiếp đi.

Nửa tiếng sau, Diệp Ân Tuấn bỗng mở mắt ra.


Một màn không lâu trước vẫn quay cuồng trong đầu, anh nhíu chặt mày, hận không thể cạy mở đầu ra, ném hết những ảnh hưởng đó, những tiếng kêu khóc đó đi.

Thật sự quá phiền người rồi!
Diệp Ân Tuấn vừa muốn ngồi dậy thì phát hiện cánh tay của mình bị người khác gối.

Anh đưa mắt, tất cả mọi sát khí và sự phẫn nộ vào lúc nhìn thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của Thẩm Hạ Lan thì lập tức tan biến.

Khóe môi hơi cong lên nở một nụ cười, đặt một nụ hôn trên mặt của cô, sau đó chầm chậm rút cánh tay của mình ra, lật người, xuống giường.

Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, Trương Linh vẫn ở đó.

Bởi vì do Diệp Tranh, Diệp Minh Triết tuy không thích Trương Linh nhưng cũng không làm khó bà ta.

Diệp Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan mãi không đi ra, cô bé nằm bò trên đùi của Diệp Minh Triết ngủ mất.


“Ba!”
Diệp Tranh nghe tiếng cửa phòng mở, bỗng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tinh thần của Diệp Ân Tuấn đã khôi phục một ít thì lập tức vui mừng mở miệng.

Đáy mắt của cậu bé lấp lánh ánh sáng, rất là sáng.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn cậu bé, gật đầu.

“Vào đưa thuốc chống muỗi cho hai người bọn họ, chúng ta hôm nay xuất phát.”
Diệp Tranh khựng lại, sau đó bỗng ý thức được Diệp Ân Tuấn đang nói chuyện với mình, vội gật đầu đi về phòng.

Diệp Minh Triết liếc nhìn anh, không có cử động, cũng không cử động được, chỉ thấp giọng hỏi: “Lão Diệp, ba không sao chứ?”
“Không sao.”
Diệp Ân Tuấn đi qua.

Trương Linh đứng dậy, sau đó rất cung kính đứng ở đằng sau Diệp Ân Tuấn, bộ dạng và vẻ mặt đó khiến Diệp Minh Triết sửng sốt.

“Đây là…”
“Đừng quản bà ta.”.

 
Chương 1867: 1867: Chương 1866





Đáy mắt của Diệp Ân Tuấn vụt qua một tia ghét bỏ.

Anh day huyệt thái dương, nói với Diệp Minh Triết: “Đưa chiến nhẫn cho ba.”
Tuy không có nói tên, nhưng Diệp Minh Triết vẫn rất nhanh hiểu được, đưa chiếc nhẫn của Trương Gia Trại cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp đeo trên ngón tay của mình, không lớn không nhỏ, vừa khít.

Trương Linh nhìn chiếc nhẫn đại biểu cho gia chủ đó lập lòe trên ngón tay của Diệp Ân Tuấn, đáy mắt xẹt qua nước mắt, sau đó nhanh chóng cúi thấp đầu.

“Bà muốn đi cùng chúng tôi ra ngoài?”
Câu hỏi này của Diệp Ân Tuấn khiến Trương Linh không biết nên trả lời thế nào.

“Tôi không biết.”
“Nên làm gì thì làm đó, cả nhà chúng tôi muốn ra ngoài du lịch, bà đi theo không tiện.”

Khẩu khí của Diệp Ân Tuấn vẫn kiểu ghét bỏ.

Từ lúc anh tỉnh lại đến bây giờ, không hề nhắc đến Trương Gia Ngại, khiến Trương Linh có hơi nghi hoặc, lại không dám hỏi, hiện nay nghe thấy Diệp Ân Tuấn đuổi mình thì không khỏi mở to mắt.

“Gia chủ, cậu không quay về sao?”
“Chuyện của tôi cần bà sắp xếp sao? Không bằng nhường vị trí gia chủ này cho bà làm?”
Mắt của Diệp Ân Tuấn khẽ lướt qua, có điều ánh mắt đó lại khiến Trương Linh không tự chủ mà có hơi mềm nhũn chân.

Bà ta đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ khi Diệp Ân Tuấn vừa giải độc, giống như sát thần tái thế, sát khí nồng nặc đó, cho dù không làm gì cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó thở.

Trương Linh vội nuốt nước bọt, hơn nữa nhanh chóng cúi thấp đầu.

“Không dám.”
“Vậy thì cút.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn đã không che giấu cảm xúc của mình nữa.


Trương Linh liếc nhìn căn phòng của Diệp Tranh, cuối cùng cái gì cũng không nói, nhanh chóng rời khỏi đây.

Diệp Minh Triết bắt đầu từ lúc Diệp Ân Tuấn mở cửa thì luôn quan sát Diệp Ân Tuấn, hiện nay Trương Linh đi rồi, trong phòng khách chỉ còn lại hai ba con bọn họ, còn cả Diệp Nghê Nghê đang ngủ, Diệp Minh Triết cuối cùng cũng mở miệng.

“Lão Diệp, ba hình như có chỗ khác rất khác.”
“Bị trúng cổ, trong lòng bực bội.”
Diệp Ân Tuấn ngược lại không có giấu Diệp Minh Triết, ngược lại dọa Diệp Minh Triết giật mình.

“Cổ? Ai hạ cổ ba? Trương Linh? Con đi xử bà ta!”
Nói xong Diệp Minh Triết muốn đứng dậy, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn túm tay.

Anh nở nụ cười tà mị, nói kiểu lưu manh: “Con không sợ Diệp Tranh đau lòng?”
Câu nói này lập tức khiến Diệp Minh Triết có hơi do dự, có điều lại thấp giọng nói: “Anh nói, bất cứ ai cũng không quan trọng bằng người nhà.

Một khi Trương Linh đã hại người của nhà chúng ta, anh ấy sẽ không màng tất cả mà bảo vệ người nhà.”
Mắt của Diệp Ân Tuấn hơi đanh lại, một tia cảm xúc xét qua đáy mắt anh.

Anh nói: “Diệp Minh Triết, con nhớ kỹ cho ba, sau này mặc kệ anh con làm cái gì, không phải anh con tới bảo vệ chúng ta, là chúng ta phải bảo vệ anh con, hiểu không?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom