Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1808: 1808: Chương 1807





Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có hơi sa sầm.

“Chú ba đi đâu rồi?”
“Không biết, anh ấy không nói.”
Lời này của Hoắc Chấn Đình không hề nói sai, dù sao anh ta bây giờ đã xuất ngũ, rất nhiều theo thỏa thuận bảo mật anh ta không được biết, cho nên anh ta cũng không hỏi.

Thẩm Hạ Lan tự nhiên cũng biết, liếc nhìn Hoắc Chấn Đình nói: “Nghề nghiệp của chú ba đặc biệt, hôn nhân đại sự cũng không dễ giải quyết như vậy, chú út vẫn nên sớm ngày giải quyết vấn đề này đi.

Nhà họ Hoắc này tóm lại phải có nữ chủ nhân, nếu không sẽ rất lạnh lẽo.”
Lời này lọt vào tai của Hoắc Chấn Đình chính là Thẩm Hạ Lan đang chê về sau nếu không có ai ở bên, một ông chú già như anh ta không thể nói chuyện gì được.

Hoắc Chấn Đình vội hỏi: “Cháu thích thím út như nào?”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững người.

“Chú út, chú lấy vợ chú hỏi cháu làm gì? Chú thích là được rồi.”
“Vậy không được, nếu cháu không thích, chú lấy về làm cái gì?”
Lời này khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan lẫn lộn cảm xúc.


Làm ơn, đừng đối tốt với cô như vậy được không?
Huống chi chuyện lớn cả đời, có liên quan gì đến cô chứ? Dù sao người nằm chung một giường với Hoắc Chấn Đình đâu phải là cô chứ.

Có điều thấy ánh mắt mong chờ của Hoắc Chấn Đình, những lời này của Thẩm Hạ Lan có hơi không nói ra được.

“Cái này tự chú xem mà làm đi.

Cháu và Ân Tuấn sắp dẫn tụi nhỏ ra ngoài đi du lịch.”
Vốn không định nói cho Hoắc Chấn Đình, dù sao vấn đề Tiêu Nguyệt tới tìm anh ta, Thẩm Hạ Lan cảm thấy Hoắc Chấn Đình vẫn có điều giấu giếm, nhưng lúc này cô vẫn không nhẫn tâm nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Hoắc Chấn Đình.

Dù sao người thân của cô thật sự không nhiều.

Nghe thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sắp ra ngoài, Hoắc Chấn Đình sững người, có điều lại tán thành.

“Ra ngoài cũng tốt, cháu và Ân Tuấn kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghiêm túc đi ra ngoài chơi lần nào, với lại tụi nhỏ bây giờ cũng đều ở nhà, ra ngoài du lịch gì đó cũng là cách thúc đẩy tình cảm của người trong nhà.

Tiền có đủ dùng không? Chú và chú ba của cháu đã thương lượng rồi, sản nghiệp của nhà họ Hoắc bọn chú vốn định để lại cho cháu, cháu xem khi nào…”

“Đừng, cháu không thiếu tiền.”
Thẩm Hạ Lan nghe hiểu ý của Hoắc Chấn Đình, vội vàng từ chối.

Cô là con cháu của nhà họ Hoắc không sai, nhưng cô đâu phải là con cháu duy nhất của nhà họ Hoắc.

Chú ba chú út sau này sớm muộn gì cũng kết hôn sinh con, cô không thể chiếm sản nghiệp của nhà họ Hoắc được.

Với lại, chồng của cô thiếu cái gì chứ không thiếu tiền, không cần thiết phải tranh gia sản với anh chị em tương lai không phải sao?
Nhưng Hoắc Chấn Đình rất kiên trì.

“Chú biết cháu không thiếu tiền, nhưng nhà mẹ đẻ cho khác với nhà chồng cho, phụ nữ ra ngoài vẫn phải có hậu thuẫn của nhà mẹ đẻ mới sẽ không bị người khác bắt nạt.

Ngộ nhỡ Diệp Ân Tuấn đối với cháu không tốt, cháu có thể quay về, chú và chú ba cháu làm chủ cho cháu.”
Những lời này của Hoắc Chấn Đình nói rất chân thành, bỗng chốc khiến trong lòng Thẩm Hạ Lan thấy ấm áp, một chút bất mãn ban đầu đối với anh ta cũng bị xóa sạch.

Bỏ đi, chú út đối tốt với cô như vậy, tóm lại sẽ không hại cô.

Cho dù là Tiêu Nguyệt nói cái gì chú út không có hoàn toàn nói cho cô, nhưng cô cũng quyết định tha thứ cho chú út.

Có điều, Thẩm Hạ Lan vẫn hỏi một câu.

“Chú út, chú hai là người như thế nào?”.

 
Chương 1809: 1809: Chương 1808





“Chú hai của cháu sao?”
Hoắc Chấn Đình có chút ngượng ngùng cười nói: “Chú nói chú không nhớ rõ lắm, cháu có cười chú không?”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút bị dọa.

“Chú út, trò đùa này không hề vui.”
“Không nói đùa với cháu, chú với ba cháu, chú hai cháu cách biệt 18 tuổi.

Lúc đó khi bà nội cháu mang thai chú suýt nữa thì phá thai, nói đã lớn tuổi như vậy rồi còn mang thai sẽ bị người khác chê cười, hơn nữa lúc đó anh cả và anh hai đều đã lớn rồi, sợ trong lòng bọn họ không chấp nhận, nghe nói vẫn là anh cả và anh hai cầu xin thì chú mới được sinh ra.”
Nói đến chuyện này, Hoắc Chấn Đình có chút buồn bực, mặc dù sau khi sinh ra bà Hoắc quả thật rất yêu thương anh ta, nhưng sau này biết được sự ra đời của mình do anh cả và anh hai quyết định, anh ta vui vẻ mới lạ.

Bây giờ Thẩm Hạ Lan hỏi đến chuyện của anh hai, Hoắc Chấn Đình mới không thể không nói ra chuyện này.

Thẩm Hạ Lan cũng có chút ngạc nhiên.

Hình như từ đầu đến cuối cô đều không chú ý đến vấn đề tuổi tác của ba và Chú út.


Bây giờ Chú út cũng mới hơn 30 tuổi, vẫn luôn gọi anh ta là Chú út, Thẩm Hạ Lan sắp quên mất tuổi của anh ta.

Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói đến chuyện này, Thẩm Hạ Lan không khỏi bật cười.

“Cháu còn cười?”
Nụ cười này của Thẩm Hạ Lan đã hóa giải sự không vui giữa hai người cách đây không lâu.

Hoắc Chấn Đình cũng không quan tâm đến vấn đề có mất mặt hay không, chỉ nghĩ một lúc nói: “Trong ký ức anh cả rất điềm tĩnh, anh hai rất nghịch ngợm, phản nghịch, nhưng tình cảm giữa hai anh em rất tốt.

Đến khi chú đi học mẫu giáo, thì bọn họ đã lên đại học rồi.

Lúc đó anh hai thích tự do, thích đi chơi khắp nơi, cho dù được nghỉ cũng không về nhà, trong nhà thường xuyên nhận được bưu thiếp của anh hai gửi quà cho chú và anh ba.

Thực ra anh hai là người rất cẩn thận rất chu toàn, mặc dù không thường xuyên gặp mọi người, nhưng anh hai biết hết tất cả sở thích của mọi người, mỗi lần mua đồ cho mọi người đều là những thứ mà mọi người thích.


Vì vậy chú vẫn luôn cảm thấy trong lòng anh hai có chúng ta.”
Lúc nói đến đây, Hoắc Chấn đình có chút khó chịu.

“Có biết không? Hạ Lan, lúc Tiêu Nguyệt nói với chú sự thật, chú thật sự rất tức giận, tức giận anh hai vì một người phụ nữ mà vất bỏ gia đình nhiều năm như vậy, cho dù là anh cả đã hi sinh, anh ấy cũng không lộ mặt.

Sau này bà nội cháu qua đời, tin tức chấn động như vậy, chú không tin anh ấy không nhìn thấy, nhưng anh ấy cũng không trở về.

Đây không phải là phong cách của chú hai cháu, Hạ Lan.

Cho dù vì một người phụ nữ sinh ra bất đồng với ba cháu, anh ấy cũng sẽ không nhiều năm như vậy mà không trở về nhà, càng sẽ không lúc người thân qua đời cũng không về nhìn một chút, thậm chí còn không nói một lời.”
Ánh mắt của Hoắc Chấn Đình nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên sững sờ.

Đối với người chú hai này, Thẩm Hạ Lan rất xa lạ, nhưng Hoắc Chấn Đình có thể nói ra những lời như thế này, đương nhiên là có căn cứ.

Hơn nữa nếu như những điều Hoắc Chấn Đình nói đều là thật, vậy thì chú hai chắc chắn không phải là một người từ bỏ tổ tông, ngoại trừ ông ta không quay lại, hoặc là không thể trở về.

Suy nghĩ này khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, trong lòng âm ỷ có chút bất an.

“Chú út, chú nghi ngờ chú hai đã xảy ra chuyện?”.

 
Chương 1810: 1810: Chương 1809





“Đúng vậy.”
Hoắc Chấn Đình không hề có ý muốn giấu Thẩm Hạ Lan, so với việc do dự không muốn nói lần trước, ngược lại Hoắc Chấn Đình không có ý giấu giếm.

Dường như biết Thẩm Hạ Lan đang ngạc nhiên vì điều gì, Hoắc Chấn Đình cười khổ: “Trước kia chú giấu chuyện Tiêu Nguyệt tìm chú là không muốn cháu nhúng tay vào chuyện này, càng không muốn cháu biết được sự lỡ dở một đời của ba mẹ cháu có liên quan đến chú hai cháu và Tiêu Nguyệt.

Dù sao cho dù là chú hai cháu hay là Tiêu Nguyệt, đối với cháu mà nói có mối quan hệ thân thiết với cháu.

Chuyện này đã làm tổn thương rất nhiều người, nhưng đối với cháu là tàn khốc nhất, cũng là tàn nhẫn nhất.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, một chút không vui với anh ta lúc trước đã biến mất.

“Chú út, cháu không có yếu ớt như vậy.”
“Chú biết, Hạ Lan nhà chúng ta rất kiên cường, nhưng kiên cường đến mức có những lúc khiến Chú út đau lòng.

Thậm chí chú còn nghĩ, nếu như anh cả và chị dâu vẫn còn sống, nếu như ngay từ đầu cháu chính là tiểu công chúa của nhà họ Hoắc, có phải sẽ không cần chịu đựng nhiều như vậy? Con đường tình cảm giữa cháu và Diệp Ân Tuấn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, dù sao nhà họ Hoắc có thể cho cháu nhiều sự bảo vệ và ủng hộ nhiều hơn nhà họ Thẩm.”
Đây là những lời trong lòng Hoắc Chấn Đình, cũng là Hoắc Chấn Đình cảm thấy nợ đại ca.


Nếu tìm thấy Thẩm Hạ Lan sớm hơn một chút, có lẽ cuộc đời của Thẩm Hạ Lan sẽ không giống như bây giờ.

Mặc dù bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng không thể nói là không tốt, nhưng có thể để cô chịu đựng ít đi một chút không phải càng tốt sao?
Trái tim của Thẩm Hạ Lan được sưởi ấm.

Thực ra cô chính là một người phụ nữ dễ mềm lòng, lương thiện như vậy.

“Chú út, có một số chuyện là do ông trời đã sắp đặt, nhưng may là bây giờ cả nhà chúng ta vẫn ở cùng nhau không phải sao?”
“Đúng.

Nhưng chú hi vọng cháu có thể vui vẻ, chuyện sau này chú và chú ba của cháu có thể xử lý cố gắng không để cháu phiền lòng.

Thêm nữa, chú sợ cháu sẽ vì chuyện của chú hai mà sốc nổi đi đến nước T mạo hiểm, vì vậy chú không định nói với cháu những chuyện này, chỉ là không ngờ bọn cháu phát hiện ra chuyện Tiêu Nguyệt.”
Hoắc Chấn Đình cười khổ một tiếng.

Là bản thân anh ta lúc đó quá mất bình tĩnh, quên mất dựa vào thế lực của Diệp Ân Tuấn, muốn điều tra một người làm gì ở Hải Thành là một chuyện rất dễ dàng, mà lúc đó anh ta quá kinh ngạc, nên cũng không ngăn cản và đề phòng.


Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã biết được, thấy cô cũng nghĩ thông rồi muốn đi du lịch, Hoắc Chấn Đình cảm thấy không có gì là không thể nói.

Đương nhiên Thẩm Hạ Lan cũng nghĩ đến điều này, không khỏi nhỏ giọng nói: “Chú út, chú không sợ sau khi chú nói với cháu cháu sẽ thay đổi chủ ý, không đi du lịch nữa?”
“Cháu muốn cũng phải nhận được sự đồng ý của Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ cho dù là Hải Thành hay là nước T đều là vòng nước xoáy, cháu có thể tự mình muốn thoát khỏi, Diệp Ân Tuấn không chừng rất vui mừng.

Hơn nữa có một số chuyện chỉ có thể thoát khỏi mới có thể càng rõ ràng.

Vì vậy bây giờ chú nói hay không nói, cũng không có ý nghĩa gì với cháu.”
Lời nói của Hoắc Chấn Đình khiến Thẩm Hạ Lan sững sờ.

So với Hoắc Chấn Đình, đột nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình quá non nớt.

“Vậy Chú út bây giờ chú muốn làm gì? Tiêu Nguyệt đến tìm chú, là hi vọng cháu đi đến nước T giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy.

Bà ta hi vọng chú có thể dùng thực lực nhà họ Hoắc giúp bà ta lấy lại thế lực ở nước T.”
Lời nói của Hoắc Chấn Đình khiến Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày..

 
Chương 1811: 1811: Chương 1810





“Bà ấy ở nước T có thể giả chết nhiều năm như vậy, thế lực sao có thể bị tan rã và phản bội trong chớp mắt?”
Điều này Thẩm Hạ Lan căn bản không tin.

Lúc trước Hoắc Chấn Đình cũng không tin, nhưng lúc nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, anh ta lấy ra một vài thứ đưa cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không hiểu, nhận lấy liếc nhìn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

“Cái này sao có thể?”
Thẩm Hạ Lan nhìn tài liệu trong tay, giọng nói có chút run rẩy.

Hoặc Chấn Đình lại thở dài một tiếng: “Tiêu Nguyệt cũng là một người đáng thương.

Bao nhiêu năm qua bà ta cứ nghĩ rằng có thể nắm được số mệnh, cứ cho rằng mình giả chết đã rất thành công, tự cho rằng có thể che chở cho người mà mình muốn bảo vệ, nhưng cuối cùng lại phát hiện thế lực của mình ở trước mặt người kia chỉ là phí công.

Bởi vì từ lúc bắt đầu tất cả hành động của bà ta đều bị người kia kiểm soát hơn nữa còn ngầm đồng ý.”
“Người kia là quốc chủ sao?”

Phán đoán của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình gật đầu.

Nhìn tài liệu trong tay, Thẩm Hạ Lan cau mày.

“Trương Linh! Trương Linh lại là người của quốc chủ.

Chuyện này Tiêu Nguyệt không biết sao?”
“Không biết, nếu như biết, bà ta sẽ không cùng đường bí lối đến chỗ chú đưa binh lính đi cứu Trương Linh, càng sẽ không muốn nhờ chú giúp bà ta lấy lại những thế lực đã bị mất đi.”
Lúc Hoắc Chấn Đình vừa lấy được tệp tài liệu này cũng rất kinh ngạc, nhưng bây giờ đã hiểu.

“Tiêu Nguyệt và Trương Linh là hoạn nạn chi giao, thậm chí có thể nói mạng của Tiêu Nguyệt là do Trương Linh cứu, vì vậy bà ta thật sự xem Trương Linh là người của mình.

Bà ta giả chết ở sau lưng quốc chủ cũng là do Trương Linh giúp đỡ.

Sau này nhiều năm như vậy, bà ta đã giao tất cả thế lực của mình cho Trương Linh quản lý, nhưng lại không ngờ từ đầu Trương Linh đã là người của quốc chủ.


Chó dù là giả chết hay là khống chế thế lực, đều nằm trong tính toán của quốc chủ.

Nhiều năm như vậy, thế lực chỉ biết Trương Linh mà không biết Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt lại cảm thấy mình với Trương Linh là chị em, điều này cũng không có gì, nhưng không biết thứ muốn lấy mạng nhất chính là sự phản bội của tình chị em này.

Nếu không cháu cho rằng thế lực to như vậy, ẩn núp nhiều năm như vậy, sao có thể vì một hai kẻ phản bội mà toàn bộ đều phản bội chứ?”
Lời này của Hoắc Chấn Đình khiến Thẩm Hạ Lan chấn động ngay tại chỗ.

Cô cho rằng Tiêu Nguyệt đang cố ý bán thảm, là vì muốn lấy được sự đồng tình, là vì muốn cô và Diệp Ân Tuấn hoặc nhà họ Hoắc ra tay giúp đỡ, là vì cuộc chiến giành quyền của Phương Nguyên, nhưng bây giờ cô mới phát hiện hóa ra Tiêu Nguyệt thật sự không còn đường nào khác mới quay trở về.

Không nói ra được trong lòng có cảm giác gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy thật đau lòng, thật khó chịu.

“Sao có thể là Trương Linh chứ?”
Vừa nghĩ đến người phụ nữ này là người của quốc chủ nước T, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan càng không tốt.

Bởi vì Trương Linh là sư phụ của Diệp Tranh, bà ta hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút quan hệ với nhà họ Diệp.

Mà khoảng thời gian Diệp Tranh ở với Trương Linh, bây giờ nghĩ đến Thẩm Hạ Lan mà thấy sợ hãi.

Lúc trước vẫn luôn cảm thấy Trương Linh là vì con trai của bà ta đã chết nên mới đối xử tốt với Diệp Tranh như vậy, bây giờ Thẩm Hạ Lan không khỏi nghĩ đến, Trương Linh đối xử tối với Diệp Tranh có phải cũng tồn tại mối quan hệ lợi ích gì đó?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan rất hoảng loạn, rất không thoải mái, thậm chí còn muốn giết người..

 
Chương 1812: 1812: Chương 1811





Cô không thể tha thứ cho việc bị tính kế và lợi dụng như vậy, đặc biệt đối tượng bị tính kế lại là đứa con trai mà mình quan tâm nhất.

Đột nhiên Thẩm Hạ Lan hiểu ra dụng ý của Hoắc Chấn Đình khi nói những chuyện này với cô vào hôm nay.

Anh ta muốn cô đưa đám nhỏ rời khỏi vòng xoáy này, ít nhất không muốn Diệp Tranh bị tổn thương.

Lần này Trương Linh bị thương có lẽ chỉ là một mồi nhử của quốc chủ, mục tiêu chính là dẫn dụ người nhà họ Hoắc nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu bọn họ qua, mà Tiêu Nguyệt có thể bình an vô sự trở về Hải Thành, có lẽ cũng là quốc chủ ngầm đồng ý.

Bởi vì Tiêu Nguyệt là một mồi nhử, một mồi nhử có thể liên kết ba nhà Hoắc, Diệp và Tiêu.

Mà bà ta quan tâm và để ý đến Trương Linh như vậy, Trương Linh lại là mồi nhử Tiêu Nguyệt đi cầu cứu binh.

Sự liên kết chặt chẽ với nhau này khiến người khác kinh ngạc không thôi.

Cái này hình như quốc chủ của nước T muốn nhắm vào nhà họ Hoắc, nhà họ Diệp và nhà họ Tiêu.


Rốt cuộc người nào lại vắt óc tìm kế để đối phó với bọn họ như vậy?
Có thù có oán gì với bọn họ?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nheo mắt lại.

“Chú út, ba mươi năm trước, nhà họ Hoắc, nhà họ Tiêu và nhà họ Diệp có phải cùng đắc tội với người nào?”
Câu nói này của Thẩm Hạ Lan khiến Hoắc Chấn Đình sững sờ.

“Chú cũng không rõ, ba mươi năm trước chú mới được mấy tuổi? Bà nội cháu cũng không nhắc đến với chú.

Nhưng kẻ địch chung của nhà họ Hoắc, nhà họ Tiêu và nhà họ Diệp, chú không thể nghĩ ra được.

Có lẽ là không có quan hệ gì?”
Không có quan hệ gì sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy không được đúng.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như có điều suy nghĩ, Hoắc Chấn Đình cũng có chút ảo não, nếu như biết chuyện này có liên quan với mấy người lúc trước, anh ta làm gì cũng nên tranh thủ lúc bà cụ Hoắc còn sống mà hỏi một chút chuyện, nếu không thì bây giờ cũng sẽ không trở nên bị động như thế.


“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, mấy chuyện này cứ giao cho chú xử lý là được rồi, cháu với Diệp Ân Tuấn cùng với bọn nhỏ có thể ra ngoài đi chơi vui vẻ là được.”
“Vâng ạ.”
Có một suy nghĩ nào đó chợt lóe lên ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không thể bắt lấy, bây giờ nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, cũng không vội vàng, suy nghĩ rồi nhẹ gật đầu.

Lúc nói chuyện, Diệp Ân Tuấn đã đi ra.

Thẩm Hạ Lan nhìn anh, nở một nụ cười dịu dàng.

“Nghê Nghê ngủ ngon không?”
“Ừ, chắc là đã lâu lắm rồi con bé này không ngủ yên ổn như thế.”
Giữa hàng lông mày của Diệp Ân Tuấn là vẻ đau lòng.

Hiện tại, nhà họ Trạm là một nơi như thế nào?
Mặc dù Diệp Nghê Nghê là một cô bé ăn hàng, nhưng mà ở nhà họ Trạm đương nhiên căng thẳng thần kinh, về phần có ngủ ngon hay không, chuyện đó chỉ cần nghĩ là biết thôi.

Thay vào đó, cô bé này lại bướng bỉnh cứ nhất định phải ở lại nhà họ Trạm để chăm sóc cho bọn người Trạm Dương, thật sự làm cho Diệp Ân Tuấn đau lòng không thôi, nhưng mà cũng không nỡ trách mắng.

Lúc này quay về bên cạnh ba mẹ mình, đương nhiên thần kinh thả lỏng, rốt cuộc không thể chống cự nổi cơn buồn ngủ.

Hơn nữa, giấc ngủ này có thể sẽ kéo dài đến mai mới thức dậy..

 
Chương 1813: 1813: Chương 1812





Nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cảm thấy bức bách.

Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu nói này của Diệp Ân Tuấn, cô không khỏi ngây ra một lúc, sau đó cô lại cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Ân Tuấn, không bằng tối nay chúng ta ở lại đây đi.”
Làm sao Diệp Ân Tuấn có thể không hiểu ý của Thẩm Hạ Lan.

Cô thương yêu con gái, không đành lòng thấy cô bé bận rộn, huống hồ gì chiếc xe theo dõi bọn họ là có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn còn chưa biết rõ, tùy tiện dẫn theo đứa nhỏ đang ngủ say ra ngoài cũng không phải là một biện pháp tốt.

“Được rồi, chú út, bọn cháu có thể ở lại đây chứ?”
“Nói mấy lời ngốc nghếch gì đó? Đây là nhà mẹ đẻ của Hạ Lan, làm gì có chuyện được hay không, bọn cháu cũng đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Hoắc Chấn Đình biết hai vợ chồng này có lẽ là có chuyện gì muốn nói với nhau, đương nhiên cũng không ở đây làm phiền bọn họ, vội vàng đẩy xe lăn đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về phòng mình, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đang nằm ngủ say sưa ở trên giường, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng xót.

“Cái con bé này bình thường ngoại trừ ăn thì chính là ăn, chưa từng nhìn thấy nó lo lắng chuyện khác, không ngờ tới lần này nó lại quan tâm chuyện của Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi như thế, làm cho người làm mẹ như em đây phải bất ngờ.”
Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười chua chát.

Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng ôm vai cô, dịu dàng nói: “Cho đến bây giờ, Nghê Nghê vẫn không phải là một cô bé chỉ thích ăn hàng, chỉ là con bé cảm thấy trên mình vẫn còn có chúng ta cùng với anh trai, không đến lượt con bé phải quan tâm cái gì, cho nên mới yên tâm làm một cô bé vui vẻ ăn hàng.

Nhưng mà là con gái của Diệp Ân Tuấn anh, làm sao có thể là người bình thường được chứ? Lần này Nghê Nghê chủ động đến chăm sóc nhà họ Trạm, ngoại trừ thằng bé Trạm Dương bình thường chơi đùa vui vẻ với con bé, chắc chắn con bé cũng hiểu mối quan hệ của anh với nhà họ Trạm.”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.


Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ không dám tin của vợ mình, anh không khỏi cười nói: “Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi à? Một đứa nhỏ lại có thể nghĩ sâu xa hơn so với người lớn, cho nên em mới cho là anh đã nghĩ nhiều rồi?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không nói như vậy, nhưng mà hiển nhiên cô nghĩ như vậy, lúc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, cô không khỏi nặn ra một nụ cười xấu hổ.

Diệp Ân Tuấn không chú ý đến sự xấu hổ của Thẩm Hạ Lan, anh xoa tóc cô, cười nói: “Tình bạn của tứ thiếu Hải Thành vững như thành đồng, trôi qua nhiều năm như thế, bọn anh đã trở thành kẻ mạnh ở Hải Thành, nắm chắc nền kinh tế, quyền thế ở Hải Thành, chắc chắn làm cho những người trong gia tộc trăm năm không phục, nhưng mà lại không thể làm gì.

Bây giờ có người làm rối loạn mối quan hệ vững như thành đồng của bọn anh, muốn thừa cơ đánh vào mấy nhà tân quý của chúng ta, những người trong gia tộc lớn ấy thật sự coi là có thể ngồi vững được à?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp mắt lại.

“Ý của anh nói là vũng nước đục này không chỉ đơn thuần do Vu Phong khuấy lên?”
“Dù bản lĩnh Vu Phong có lớn đi nữa, còn có thể thật sự đụng chạm vào tứ thiếu Hải Thành bọn anh à?
Chẳng qua đều là dính tới lợi ích thôi.”
Về phương diện này, Diệp Ân Tuấn có cái nhìn sâu xa hơn là Thẩm Hạ Lan.

Được anh nhắc nhở như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra..

 
Chương 1814: 1814: Chương 1813





“Bốn người bọn anh làm mưa làm gió ở Hải Thành, đã quen áp bức thế gia trăm năm, cho nên có một vài người mới tranh thủ cơ hội lần này mà đục nước béo cò.

Nếu như có thể đẩy ngã bọn anh, vậy thì thế cục ở Hải Thành sẽ bị xáo trộn, đến lúc đó, bốn đại gia tộc nào đổi mới thì phải xem bản lĩnh đã, có đúng không?”
Diệp Ân Tuấn thấy mới nói một chút mà Thẩm Hạ Lan đã hiểu, anh không khỏi nhẹ gật đầu.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan chìm xuống mấy phần.

“Hay cho Vu Phong, hay cho kế mượn đao giết người, nhưng mà ý của anh nói là Nghê Nghê biết mối quan hệ này, cho nên mới cố gắng tạo mối quan hệ tốt với anh em nhà họ Trạm hả?”
Tay Thẩm Hạ Lan yên lặng nắm chặt ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, thậm chí có hơi run rẩy.

Diệp Ân Tuấn thở dài một tiếng, ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Đừng có nghĩ con gái của chúng ta xấu xa như thế, có tâm cơ như thế.

Nghê Nghê nhìn thấu cục diện này, chỉ là không hi vọng tình hữu nghị hiện tại của chúng ta bị người khác cố ý phá hỏng mà thôi.”
“Phá hỏng hả? Sao lại nói như vậy, chẳng lẽ đại ca bị điều tra có liên quan tới chúng ta.”

Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên thắt chặt.

Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn khẽ nheo lại, thấp giọng nói: “Có lẽ là có, mà có lẽ là không, nhưng mà ai biết được có người nào đó châm ngòi hay không chứ, tình cảm của anh và đại ca, Tô Nam với Lương Tử đương nhiên có thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng mà phụ nữ thì sao, người nhà thì sao? Xảy ra chuyện như vậy, đúng là đại ca bởi vì chuyện của anh cho nên mới bị dính vào, bây giờ gặp người nhà một lần cũng không được.

Nếu như lúc này ai nói gì đó với bọn người chị dâu và Trạm Dương, ai có thể đảm bảo người trong gia đình với hai đứa nhỏ sẽ suy nghĩ cái gì?”
“Không có khả năng, hiện tại không phải là người nhà họ Trạm đều…”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên im lặng.

Cô nhớ tới trước kia An Nhiên nhờ mình vận dụng thế lực Ám Dạ, cô cũng nhớ cách đây không lâu đến nhà họ Trạm biết được chuyện nhà họ Trạm bị gắn máy nghe lén.

Theo lý thuyết mà nói, bọn người An Nhiên bị giám sát, không có khả năng cho phép gặp mặt người khác, nhưng mà Thẩm Hạ Lan mượn cớ đi chúc tết lại có thể được cho vào.

Không chỉ có như thế, còn nói mấy câu với An Nhiên.

Bây giờ còn đón Nghê Nghê ra ngoài, sau đó liền có một chiếc xe không biết là của ai đi theo đằng sau…

Trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên lộp bộp.

Bàn tay đang nắm ống tay áo của Diệp Ân Tuấn đột nhiên lại nắm chặt hơn, sắc mặt có chút tái nhợt.

“Có phải Nghê Nghê nhà chúng ta bị người khác chú ý tới.”
Diệp Ân Tuấn thật sự thấy đau lòng, đau lòng cho sự thông minh của Thẩm Hạ Lan, đau lòng tình cảnh của con mình, nhưng mà bây giờ đã bị cuốn vào trong vòng xoáy này, anh chỉ có thể dùng hết tất cả mọi thứ mà che chở cho bọn họ cẩn thận.

Thấy Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, Thẩm Hạ Lan biết là mình đã đoán đúng rồi.

Mồ hôi lạnh toát ra.

“Chiếc xe không biết tên theo dõi Nghê Nghê, không phải cho rằng Nghê Nghê mang theo thứ gì đó ra khỏi nhà họ Trạm, muốn xem xem Nghê Nghê muốn giao cho ai, hoặc là nói bọn họ vẫn luôn nghi ngờ chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, nhìn Diệp Nghê Nghê đang ngủ say ở trên giường, ánh mắt phức tạp không thôi.

“Anh không biết, anh chỉ biết là mặc kệ Nghê Nghê đã đồng ý cái gì, anh đều sẽ dốc hết toàn lực mà bảo vệ cho con bé, tuyệt đối không để bọn em bị một chút tổn thương nào.”
Lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức vô cùng nặng nề.

“Vậy chúng ta có thể ra ngoài du lịch được không?”.

 
Chương 1815: 1815: Chương 1814





“Đi chứ, không đi thì Nghê Nghê làm sao bây giờ?”
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.

Dù là ai đi nữa, đánh chủ ý vào vợ con của anh, anh sẽ không cho phép.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày có điều suy nghĩ, cuối cùng lại không nói gì.

“Em muốn ngủ với con gái.”
“Được rồi, anh đi tắm trước đây.”
Diệp Ân Tuấn đứng dậy đi khỏi.

Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên cạnh Diệp Nghê Nghê, nhìn thấy mấy ngày nay đứa nhỏ này đã đen đi nhiều, hình như là phơi nắng ở bên ngoài, nghe nói gần đây cô bé vẫn luôn chơi đùa với Trạm Dương ở sân sau nhà họ Trạm, nhưng mà lại không biết con gái mình bằng cách nào mà lại dùng bộ dạng ngây thơ đáng yêu của mình để chơi đùa với Trạm Dương, rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.

Hình như là cô chưa từng thật sự hiểu cô bé này.


Thẩm Hạ Lan cầm lấy tay của cô bé.

Tay của cô bé mềm mại mịn màng, làm cho người ta rất dễ chịu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại sững lại một chút.

Hình như là trong lòng bàn tay của Diệp Nghê Nghê có thứ gì đó.

Thẩm Hạ Lan vừa mới định lật qua nhìn một cái, Diệp Nghê Nghê đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, sau đó căng thẳng mở mắt ra, sự đề phòng trong mắt làm Thẩm Hạ Lan giật nảy cả mình.

Sự lạnh lùng đầy sát khí như thế lại xuất hiện ở trên người con gái mình?
Lúc Thẩm Hạ Lan đang ngơ ngác, Diệp Nghê Nghê đột nhiên ý thức người trước mắt là mẹ mình, vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đồng thời làm nũng ôm lấy cánh tay của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại vô thanh vô thức ngồi xuống bên cạnh con vậy, hù chết bé cưng rồi.”
Nói xong, cô bé bất động thanh sắc giấu đồ vật trong lòng bàn tay.

Thiệt tình.


Sao lại ngủ thiếp đi vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê rũ mắt xuống suy nghĩ, trong mắt là vẻ ảo nảo, nhưng mà cũng thành công ngăn cản Thẩm Hạ Lan tìm kiếm.

Nếu như Thẩm Hạ Lan vẫn còn chưa tin vào những lời nói lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, vậy thì bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoàn toàn tin tưởng.

Đứa con gái cưng này của cô, e là có chuyện gì đó giấu diếm bọn họ.

Không thể nói cảm xúc phức tạp trong lòng là cái gì, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể ôm Diệp Nghê Nghê thật chặt, lực đạo đó làm Diệp Nghê Nghê có chút kinh ngạc, có hơi ngơ ra, cũng có hơi… xúc động.

“Mẹ ơi.”
Giọng nói của cô bé vẫn mềm mại như cũ, lại làm cho Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng.

“Con đã nghĩ kỹ đi đâu chơi chưa?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại hỏi như thế, làm cho Diệp Nghê Nghê không biết nói sao, nhưng mà lại làm nũng rồi nói: “Có thể tự mình chọn địa điểm ạ?”.

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
“Chỉ cần là con nói, ba mẹ cùng với anh trai của con cùng đi với con, con là công chúa nhỏ của nhà họ Diệp chúng ta mà.”
Thẩm Hạ Lan vuốt tóc mái ở trên trán Diệp Nghê Nghê, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, lập tức làm cánh mũi của Diệp Nghê Nghê nhức mỏi..

 
Chương 1816: 1816: Chương 1815





Thậm chí, cô bé cảm thấy áy náy.

Nếu như để mẹ biết mình đi ra ngoài chơi với bọn họ là có mục đích khác, có khi nào là mẹ sẽ đau lòng khó chịu không?
Với tâm trạng đè nén làm cho gương mặt vốn dĩ không lo không sầu của Diệp Nghê Nghê lại bao trùm một sắc thái không rõ ý vị.

“Mẹ ơi, nếu như có thể, con muốn đến Trương gia trại chơi, có được không?”
Diệp Nghê Nghê vừa mới nói xong, trái tim của Thẩm Hạ Lan đột nhiên hẫng một nhịp.

Trương gia trại?
Tại sao lại phải đến Trương gia trại?
Chẳng lẽ đây là nơi mà nhà họ Trạm muốn Nghê Nghê đến?
Vậy thì Nghê Nghê đến Trương gia trại để làm gì, tìm người, hay là bởi vì chuyện gì khác?
Lòng của Thẩm Hạ Lan lập tức hỗn loạn.


“Mẹ ơi, không được ạ?”
Thật ra thì lòng bàn tay của Diệp Nghê Nghê ướt sũng, nhưng mà cô bé mở to đôi mắt trong trẻo nhìn Thẩm Hạ Lan, lập tức làm trái tim của Thẩm Hạ Lan mềm nhũn.

“Sao con lại muốn đến đó vậy?”
Thẩm Hạ Lan hỏi rất dịu dàng, thậm chí còn vỗ vỗ sau lưng Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Bởi vì lần trước con nghe anh trai nói ở Trương gia trại chơi rất vui, cho nên cũng mới đến đó chơi một chút, nếu như mẹ không muốn đi thì không sao hết.”
“Được.”
Một tiếng được của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Nghê Nghê tưởng chừng như mình đang nằm mơ.

Được hả?
Là có ý gì?
Là không đi?
Hay là đi?

Diệp Nghê Nghê có chút buồn bực.

Nhưng mà nếu như mình lại tiếp tục hỏi nữa, có phải là sẽ khiến mẹ nghi ngờ không đây?
Diệp Nghê Nghê đang rầu rĩ thấp thỏm, lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan dịu dàng nói: “Công chúa nhỏ nhà chúng ta, đừng có nói là muốn đến Trương gia trại, cho dù con muốn tới mười tám tầng địa ngục, mẹ cũng sẽ đi cùng với con, đồng thời mẹ đảm bảo sẽ bảo vệ con thật cẩn thận.”
Lời nói này làm Diệp Nghê Nghê đột ngột ngẩng đầu lên, cô bé cảm thấy cánh mũi mỏi nhừ dưới ánh mắt dịu dàng cưng chiều của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ ơi.”.

truyện ngôn tình
Cô bé ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan, chỉ ôm như thế.

“Con gái ngốc, mấy ngày nay ở nhà họ Trạm ngủ không ngon có đúng không, tối nay ba với mẹ ngủ cùng con nha, được không nào?”
Lời này của Thẩm Hạ Lan càng làm Diệp Nghê Nghê thấy bất ngờ.

Sao mẹ lại biết ở nhà họ Trạm mình ngủ không được ngon?
Cô bé còn muốn hỏi gì đó, lại cảm thấy Thẩm Hạ Lan trực tiếp ôm mình nằm xuống.

Cô vẫn giống như trước đây, đặt Diệp Nghê Nghê gối đầu lên trên cánh tay của mình, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ thân thể Diệp Nghê Nghê, chất giọng dịu dàng cất tiếng hát ru con quen thuộc..

 
Chương 1817: 1817: Chương 1816





Giọng nói của Thẩm Hạ Lan mang theo một tia khàn khàn, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Vốn dĩ Diệp Nghê Nghê vẫn còn đang nghĩ chuyện gì đó, nhưng mà được mẹ hát ru như thế này, cô bé từ từ ngủ thiếp đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt ngủ say của con gái, từ đầu đến cuối đôi mắt đều dịu dàng, mang theo sự cưng chiều.

Lúc Diệp Ân Tuấn bước ra từ trong phòng tắm, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy hơi buồn ngủ, nhưng mà cô cứ nhìn Diệp Nghê Nghê, ánh mắt dịu dàng quyến luyến.

“Bộ dạng này của em làm anh có hơi ghen rồi đó.”
Diệp Ân Tuấn lấn người tới, hôn Thẩm Hạ Lan một cái, lại trêu chọc Thẩm Hạ Lan bật cười.

“Ghen tuông với tình nhân nhỏ của mình hả, anh có biết xấu hổ không?”
“Không xấu hổ.”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy Thẩm Hạ Lan, sự dịu dàng trong đáy mắt phun trào.

Làm sao mà Thẩm Hạ Lan không biết trong mắt của Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ cái gì!

Cô không khỏi ngượng ngùng.

“Con gái đang ở đây.”.

Truyện Hot
“Em nghĩ là anh muốn làm cái gì?”
Dừng lại một chút, Diệp Ân Tuấn lập tức bật cười.

Câu hỏi này làm cho Thẩm Hạ Lan biết là mình đã nghĩ sai rồi.

Thật tình!
Quá là xấu hổ, quá là mất mặt!
“Diệp Ân Tuấn, anh thật xấu xa!”
Dáng vẻ thẹn thùng của Thẩm Hạ Lan lập tức lấy lòng Diệp Ân Tuấn.

Anh nhẹ giọng nói ở bên tai Thẩm Hạ Lan: “Yên tâm đi, một lát nữa ra ngoài, ông xã tuyệt đối không từ chối lời mời của em đâu.”

“Ai mà mời anh chứ! Đi ngủ nhanh lên đi.”
Gương mặt của Thẩm Hạ Lan muốn bùng cháy.

Diệp Ân Tuấn lại cười rạng rỡ hơn nữa.

Hai người náo loạn một hồi, Diệp Ân Tuấn liền rời giường rồi nằm xuống ở một bên khác của Diệp Nghê Nghê, cánh tay duỗi ra, lập tức ôm vợ con vào trong ngực.

Đồng thời, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Có lẽ là bởi vì thần kinh quá căng thẳng, sau khi đến nhà họ Hoắc lại được thả lỏng, có lẽ bởi vì có Diệp Ân Tuấn và con gái ở bên cạnh, giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan rất yên ổn, cho đến khi mở mắt thì trời đã sáng.

Diệp Nghê Nghê đã sớm không nằm trong khuỷu tay của mình, ngược lại là chui vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, mà trên người cô được đắp kín cái chăn mỏng, hiển nhiên là Diệp Ân Tuấn đắp chăn cho cô.

Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ một nhà ba người, tâm trạng không khỏi vui vẻ.

Cô nhẹ tay nhẹ chân thức dậy, hôn một cái lên trên mặt của Diệp Ân Tuấn và con gái, sau đó đứng dậy chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ.

Lúc cô đứng dậy thì Diệp Ân Tuấn đã thức, nhưng mà lại không mở mắt, anh chờ đến khi Thẩm Hạ Lan ra ngoài rồi thì mới nhìn Diệp Nghê Nghê đang ngủ say, cánh môi hơi cong lên.

“Con bé lười biếng.”.

 
Chương 1818: 1818: Chương 1817





Anh nói một câu, sau đó lại thả mình nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.

Mấy ngày nay quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi đến nỗi anh bị tái phát cơn đau thần kinh.

Ban đầu, thuốc mà Diệp Tranh cho anh có tác dụng rất tốt, nhưng mà mấy ngày nay lúc thay đồ, không biết là thuốc rơi ở đâu đó rồi, gần đây có quá nhiều chuyện, anh không có để ý, cũng không nói với Diệp Tranh.

Bây giờ cơn đau như kim châm làm anh cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn còn nhịn được, cho nên anh cũng không ngăn cản việc sáng nay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài nấu cơm.

Anh sợ là cô nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình.

Diệp Ân Tuấn vuốt vuốt huyệt thái dương, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau này qua đi.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đi xuống lầu thì liền nhìn thấy Hoắc Chấn Đình đã có mặt trong phòng khách, cô không khỏi cười nói: “Chú út, chào buổi sáng.”
Sắc mặt của Hoắc Chấn Đình có chút không được tự nhiên.


“Chào buổi sáng.”
“Chú sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan cười nhẹ, không để ở trong lòng, lại nghe thấy Hoắc Chấn Đình thấp giọng nói: “Hạ Lan, Tiêu Nguyệt bị thương, thiếu chút nữa là qua đời.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan vô thức híp mắt lại, trong lòng thấy không thoải mái.

“Dì ấy lại chơi trò gì nữa vậy?”
Hiện tại, Thẩm Hạ Lan đối với Tiêu Nguyệt có hơi không thích, lúc Hoắc Chấn Đình nói tới tin tức của Tiêu Nguyệt, cô không khỏi có chút phản cảm.

Bị thương?
Thiếu chút nữa là chết?
Nhưng mà bà ta đang ở trong nhà của Lam Thần mà.

Xung quanh đều là người của Ám Dạ bảo vệ, làm sao có thể bị thương được chứ?
Chẳng lẽ là thủ đoạn của Tiêu Nguyệt?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan lại càng chán ghét người phụ nữ này.


Nhìn thấy cảm xúc chán ghét tản ra ở trên người Thẩm Hạ Lan, Hoắc Chấn Đình thở dài một hơi rồi nói: “Lần này là thật, đối phương có thể trốn tránh người của cháu, trực tiếp đi vào trong phòng của bà ta, dùng con dao đâm vào vị trí trái tim.

Nếu như không phải bởi vì trái tim của bà ta lệch qua một chút, có lẽ là bây giờ bà ta đã chết rồi.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại với nhau.

Đối với lời nói của Hoắc Chấn Đình, cô không tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà cảm thấy Hoắc Chấn Đình không cần thiết phải lừa gạt mình.

Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại đi ra ban công, trực tiếp gọi cho Phi.

“Tình huống ở bên phía Tiêu Nguyệt như thế nào rồi?”
Lúc Phi nghe thấy âm thanh của Thẩm Hạ Lan, ít nhiều gì cũng có chút tự trách.

“Mợ chủ, xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho bà ấy, bà ấy vẫn còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Lúc người ám sát bị bắt thì hắn ta đã tự tử, chắc có lẽ là tử sĩ, hiện tại Tiêu Nguyệt đang hôn mê bất tỉnh, con dao đâm xuyên qua cơ thể, có vẻ như là muốn mạng của bà ta.”
Nghe thấy Phi nói như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan hẫng đi một nhịp.

Đâm xuyên qua người à?
Nếu như đây là khổ nhục kế, có phải là hơi độc ác rồi không?.

 
Chương 1819: 1819: Chương 1818





Hơn một năm nay, có quá nhiều chuyện xảy ra làm cho Thẩm Hạ Lan không dám xem thường, lại không dám bởi vì sự ích kỷ của bản thân cùng với thứ được gọi là lương thiện làm liên lụy tới bọn nhỏ, cho nên cô hết sức cẩn thận.

“Điều tra xem là ai đột nhập vào trong nhà Lam Thần, xung quanh đều là người của chúng ta, làm sao lại có người khác trà trộn vào, thiếu chút nữa còn có thể đâm chết người thành công?”
Sự lạnh lùng của Thẩm Hạ Lan làm Phi có chút thấp thỏm.

“Tôi đã điều tra rồi, đối phương không đi vào từ chỗ của chúng tôi, mà là đi vào từ căn nhà kế bên nhà đội trưởng Lam.

Ban đầu, giáo sư Phương làm thí nghiệm ở đây, vì để cho tiện nên sân sau được mở cửa.

Chúng tôi không biết chuyện này, sau khi xảy ra chuyện thì chúng tôi mới đi hỏi đội trưởng Lam rồi mới biết được, vì cửa sau bị che cho nên chúng tôi nhất thời sơ sót.”
Nghe thấy Phi nói như vậy, lông mày của Thẩm Hạ Lan cau chặt lại.

“Một chuyện bí mật như thế, làm sao có người biết được chứ, kế bên nhà Lam Thần là ai?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan càng thêm lạnh lùng.


Phi cảm thấy mồ hôi lạnh ứa ra ở trên đầu.

Bắt đầu từ khi nào mà mợ chủ lại khiến cho người ta phải sợ hãi giống như Diệp tổng vậy chứ?
Phi vươn tay lau mồ hôi ở trên mặt, thấp giọng nói: “Mợ chủ, tôi đã điều tra rồi, kế bên là nhà của nhà họ Triển, nói là hơn một tháng trước có họ hàng đến ở nhờ, có mối quan hệ rất tốt với bà Phương, không ngờ tới là ngày hôm nay lại đâm Tiêu Nguyệt bị thương, đồng thời còn tự sát.”
“Cho nên mới nói, bà Phương nói cho người khác biết rằng nhà mình còn có cửa sau, cũng là bà Phương nói cho tên sát thủ kia tôi sắp xếp Tiêu Nguyệt qua đó ở à?”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan vô cùng sắc bén.

Phi cũng nắm bắt được.

“Mợ chủ, là tôi sơ sót.”
“Cậu sơ sót? Phi, cậu có biết cậu sơ sót như vậy có thể làm chết người không hả!”
Vốn dĩ Thẩm Hạ Lan không muốn phải tức giận như vậy, nhưng mà không biết tại sao cảm xúc trong lòng của cô lại không thể kiềm chế.


Mặc dù là cô có hơi chán ghét Tiêu Nguyệt, nhưng mà dù sao thì cũng là người thân của mẹ mình, là cô con gái duy nhất vẫn còn sống của ông ngoại.

Cho dù Tiêu Nguyệt làm sai chuyện gì đó, muốn đánh muốn phạt gì phải để cô và ông ngoại ra tay mới đúng, mà không phải là giết Tiêu Nguyệt, thiếu chút nữa gặp phải chuyện mất mạng trong căn phòng có sự bảo vệ của mình.

Đương nhiên Phi cũng có thể nghe ra được cơn giận của Thẩm Hạ Lan, mồ hôi lạnh không khỏi rơi ròng ròng.

“Tôi đồng ý chấp nhận trừng phạt.”
“Trừng phạt thì khỏi phải bàn, cái tôi muốn là kết quả, là sự thật.

Lần sau không thể xuất hiện bất cứ một sai sót nào nữa, cậu biết là Ân Tuấn giao tính mạng người nhà của anh ấy cho cậu, xem cậu như là anh em của mình, Phi.”
Lời nói này làm Phi cảm thấy có lỗi.

Anh ta thừa nhận là do anh ta lười biếng.

Vốn dĩ cho rằng ở trong nhà Lam Thần là an toàn nhất rồi, cho dù có người muốn làm cái gì thì cũng phải suy nghĩ một phen.

Huống hồ gì chỉ có một Tiêu Nguyệt mà thôi, anh ta thật sự cảm thấy không cần phải tốn sức đi bảo vệ cho một người phụ nữ không rõ lai lịch, cho nên lúc thay ca đi ra ngoài mua một gói thuốc lá, lại không ngờ rằng đúng vào lúc này, Tiêu Nguyệt lại xảy ra chuyện..

 
Chương 1820: 1820: Chương 1819





Phi biết là mình có giải thích nhiều đi nữa cũng không thể chịu tội cho cái tội làm biếng, không khỏi nói: “Mợ chủ, tôi sẽ chịu phạt, tôi đảm bảo sau này sẽ không xuất hiện loại tình huống như thế nữa.”
“Nhà họ Triển có đúng không? Điều tra rõ ràng cho tôi, tôi muốn biết rốt cuộc Tiêu Nguyệt bị đâm là do có chuyện gì xảy ra, mặt khác, hãy tuyên bố với bên ngoài là Tiêu Nguyệt đã qua đời.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Phi hơi sững sờ, nhưng mà trong nháy mắt liền hiểu ngay.

“Rõ.”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan trở nên lạnh lẽo, lúc này, cô mới phát hiện mình đang phát run, không biết là tức giận hay là bởi vì cái khác…
Thiếu chút nữa là chết.

Một người phụ nữ đã chết hơn hai mươi năm, lại bị một sát thủ đơn giản mém giết chết?
Có làm thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không thể tưởng tượng được.

Nếu như bà ta thật sự yếu kém như thế, bà ta đã sớm bị nước F thay đổi quỷ dị làm cho hài cốt không còn rồi?
Đột nhiên Thẩm Hạ Lan muốn đi xem Tiêu Nguyệt thiếu chút nữa là chết đi đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.


Mặc kệ đây là chuyện do ai đã làm, muốn có được thứ gì từ chỗ của cô, cô không quan tâm, chỉ cần người đó có thể chịu đựng cơn giận của cô là được rồi.

Trong lòng ngực Thẩm Hạ Lan tràn ngập lửa giận, giống như dung nham núi lửa thiêu đốt dữ dội.

Hoắc Chấn Đình thấy Thẩm Hạ Lan chậm chạp mãi không đi vào, sợ là cô bị gió tuyết ở bên ngoài làm bị cảm, vội vàng nói: “Hạ Lan, có chuyện gì thì vào trong đây mà nói, ở ngoài ban công lạnh lắm.”
Có lạnh không?
Thẩm Hạ Lan không cảm thấy lạnh.

Lúc này cô mới phát hiện cơn giận của mình lại dâng cao như thế.

Sự quả quyết của Tiêu Nguyệt đáng hận, nhưng mà lúc biết thiếu chút nữa là Tiêu Nguyệt qua đời, dường như là Thẩm Hạ Lan thấy được Tiêu Ái trong ngọn lửa.

Vĩ đại như thế, xinh đẹp như thế, nhưng mà lại quyết tuyệt như thế.


Tại sao đều là con của nhà họ Tiêu, đều là song sinh, vậy mà lại có tính cách và cuộc đời khác nhau như thế?
Trong lòng của Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhói.

Cô nhận thấy Hoắc Chấn Đình muốn đi ra bên này, nghĩ tới sức khỏe của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan vẫn hít sâu một hơi, mở cửa ban công rồi đi vào.

“Hạ Lan…”
“Chú út, sao chú lại biết Tiêu Nguyệt xảy ra chuyện, chú vẫn đang thăm dò bọn cháu, chú sợ là bọn cháu ra tay với bà ấy?”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan phát lạnh, làm cho Hoắc Chấn Đình có chút sợ hãi.

“Hạ Lan, chú không muốn phải giám sát cháu, chỉ là muốn biết được vị trí của chú hai từ chỗ bà ta.

Lúc trước không nói với cháu chuyện của chú hai, chú tự mình theo dõi Tiêu Nguyệt gắt gao cũng là vì mục đích này.”
“Nhưng mà lúc Tiêu Nguyệt bị giết, người của chú út làm cái gì mà không lập tức ngăn cản?”
Câu hỏi này của Thẩm Hạ Lan làm Hoắc Chấn Đình hơi sững sờ.

Cuối cùng, cô vẫn để ý Tiêu Nguyệt..

 
Chương 1821: 1821: Chương 1820





Mặc dù biểu lộ và hành vi đều làm cho người ta cảm thấy là cô ghét Tiêu Nguyệt, thậm chí chính cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà một khi Tiêu Nguyệt thật sự xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan rất lo lắng, thậm chí là còn nóng nảy.

Hoắc Chấn Đình ý thức được điểm này, đột nhiên phát hiện tình cảm thật sự của Thẩm Hạ Lan, không khỏi thấy đau lòng.

“Hạ Lan, đó là Ám Dạ của cháu, cháu là người ở ngoài sáng, chú ở trong tối, Tiêu Nguyệt là ở địa bàn của cháu, làm sao chú có thể làm khách lấn át chủ nhà được chứ? Với lại chú chỉ vì thông qua bà ấy để tìm chú hai của cháu, nhưng mà không ngờ lại cản trở hành động người của cháu, thậm chí còn có ảnh hưởng tới người của cháu.”
Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết là mình giận chó đánh mèo.

Đúng vậy đó.

Giận chó đánh mèo.

Đã lâu lắm rồi tâm trạng như thế này chưa từng xuất hiện.

Thế mà cô lại vì Tiêu Nguyệt mà giận chó đánh mèo lên chú út của mình?

Cô bị điên rồi.

Nhưng mà tâm trạng điên cuồng muốn giết người trong lòng lại cứ quấn chặt lấy cô, không khỏi làm cô nhớ tới Tiêu Ái.

Tiêu Nguyệt có lỗi với Tiêu Ái, cô nên hận bà ta, nhưng mà lúc cô biết thiếu chút nữa bà ta qua đời, Thẩm Hạ Lan vẫn cảm thấy bối rối.

Là không đành lòng một người có gương mặt giống như mẹ biến mất à?
Thẩm Hạ Lan không hiểu, chỉ là lúc này cô rất muốn gặp Tiêu Nguyệt.

“Cháu xin lỗi chú út, là do tâm trạng của cháu không tốt.”
“Không sao hết, chú có thể hiểu cháu mà.”
Còn có gì mà Hoắc Chấn Đình không hiểu chứ?
Lúc biết thi thể của anh cả bị diệp tri thu trói nhiều năm như thế, anh ta còn tức giận hơn Thẩm Hạ Lan nhiều, bây giờ biết anh hai vẫn còn sống, thậm chí còn phải thông qua Tiêu Nguyệt để tìm được địa điểm của anh hai, anh ta hiểu rõ loại tâm trạng này.


“Cháu muốn đến bệnh viện thăm Tiêu Nguyệt hả?”
Ban đầu Thẩm Hạ Lan muốn từ chối, nhưng mà lời nói đến bên miệng vẫn là nuốt xuống.

“Để cháu đi thăm một chút, Ân Tuấn với Nghê Nghê vẫn còn chưa thức dậy, chú trông chừng chăm sóc cho bọn họ giúp cháu nha.”
“Được rồi, để chú cho người bảo vệ cháu.”
Hoắc Chấn Đình vội vàng sắp xếp người.

Lúc đầu, Thẩm Hạ Lan muốn từ chối, nhưng mà nghĩ đến tình thế hiện tại, cô vẫn không từ chối.

Trên đường lái xe đến bệnh viện, đi vào căn phòng mà mình đã được thông báo từ trước, đột nhiên bị người ta tập kích, thiếu chút nữa trúng chiêu.

Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lẽo, cô quặp đối phương ở trên vai rồi ném ra bên ngoài.

Rầm một tiếng, đối phương kêu đau, một mùi máu tươi lập tức tràn vào xoang mũi của Thẩm Hạ Lan.

“Tiêu Nguyệt?”
Cô lạnh lùng mở miệng, liền nhìn thấy Tiêu Nguyệt vốn dĩ nên hôn mê bất tỉnh lại đang đau đớn nằm co quắp trên sàn nhà, ở ngực là một mảng đỏ hồng..

 
Chương 1822: 1822: Chương 1821





Một cú ném qua vai lúc nãy lại xé rách vết thương của bà ta.

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan lạnh lùng, nhưng mà vẫn nhanh chóng ấn cái chuông cấp cứu.

Bác sĩ và y tá lại đến chữa trị, Tiêu Nguyệt mới xem như ổn định, có điều là sắc mặt trắng bệch như tờ giấy làm cho Thẩm Hạ Lan không khỏi nhớ tới lúc Tiêu Ái phát bệnh.

Ánh mắt của cô âm u không rõ.

Tiêu Nguyệt vô cùng đau, nhưng mà cũng cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Hạ Lan, sau khi bác sĩ và y tá đi khỏi, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan khóa trái cửa phòng, Tiêu Nguyệt không cảm thấy bất ngờ chút nào.

“Không phải dì đang sử dụng khổ nhục kế, mặc dù dì biết cháu không chịu tin tưởng dì.”
Tiêu Nguyệt mở miệng trước, khóe môi nở một nụ cười đắng chát.

Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt của bà ta rồi ngồi xuống.

Vết thương đó làm cho người ta nhìn thấy mà phải giật hết cả mình, nếu thật sự là khổ nhục kế, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể nói đó là một con người tàn nhẫn.


Nhưng mà Tiêu Nguyệt có phải sử dụng khổ nhục kế hay không, không biết sao Thẩm Hạ Lan lại có hơi tin tưởng.

“Tại sao đối phương lại muốn giết dì?”
“Sợ dì tiết lộ quá nhiều bí mật.”
Tiêu Nguyệt cười khổ, lại kéo vết thương, không khỏi đau đến run rẩy.

Thẩm Hạ Lan nhìn bà ta, không bị cơn đau của bà ta hấp dẫn, mà lại lạnh lùng nói: “Bí mật gì, nhà họ Tiêu, nhà họ Diệp, cùng với nhà họ Hoắc và Trương gia trại, trước kia rốt cuộc có liên quan gì với nhau, quốc chủ nước F lại có mối quan hệ gì với Trương gia trại? Còn dì thì sao, dì với quốc chủ có quan hệ gì, chú hai của tôi đang ở đâu, dì không thể trả lời tôi những vấn đề này.

Nhưng mà Tiêu Nguyệt à, muốn để tôi thật lòng thật dạ xem dì như là người nhà của mình, vậy thì dì đừng có giấu diếm tôi, ngày hôm nay là lần ám sát đầu tiên, nhưng mà tuyệt đối không phải là một lần cuối cùng, mặc dù người của tôi rất lợi hại, nhưng mà hổ cũng phải có lúc ngủ gật, tôi không có cách nào đảm bảo sẽ bảo vệ cho dì chu đáo.”
Thẩm Hạ Lan đã muốn nói những lời này từ lâu rồi, nhưng mà chỉ là thừa dịp lúc này nói hết toàn bộ mà thôi.

Tiêu Nguyệt nhìn Thẩm Hạ Lan, muốn nói rồi lại thôi.

“Dì có suy nghĩ của mình, tôi không ép buộc dì, nhưng mà Tiêu Nguyệt, ngày hôm nay tôi sẽ dẫn bọn nhỏ rời khỏi Hải Thành đi ra ngoài du lịch, cho nên cơ hội của dì không nhiều đâu, thời gian cũng không nhiều.”
Ngụ ý đó chính là lúc Thẩm Hạ Lan còn chưa đi, thừa dịp còn có phần tâm tư này, nếu như dì thẳng thắn với tôi, nói không chừng tôi sẽ bảo vệ cho dì chu toàn.

Nếu như dì vẫn không chịu nói cái gì hết, vậy thì thật sự xin lỗi, coi như tôi buông tay mặc kệ.


Tin tức này làm Tiêu Nguyệt không khỏi trợn mắt.

Cho dù thiếu chút nữa chết đi, trong mắt của bà ta cũng không có vẻ tuyệt vọng giống như giờ phút này.

Nói cho cô biết à?
Tiêu Nguyệt rầu rĩ, do dự, nhưng mà lại nhớ tới người đàn ông tài hòa ấy, tay không khỏi nắm chặt lại.

Thẩm Hạ Lan biết là nội tâm của bà ta đang vùng vẫy cũng không hối thúc bà ta mà là dặn dò người đi ra ngoài mua thức ăn sáng tới đây.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiêu Nguyệt giống như là bị điểm huyệt không hề cử động, bà ta rũ mắt xuống, không nhìn thấy rõ rốt cuộc trong mắt của bà ta có cảm xúc gì.

Thẩm Hạ Lan cũng không nóng nảy, lấy điện thoại di động ra lướt tin tức.

Trong lúc nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn lại có tiếng hít thở của hai người.

.

Ngôn Tình Ngược
Lúc Thẩm Hạ Lan cho là Tiêu Nguyệt sẽ không nói gì, bà ta đột nhiên mở miệng.

“Hạ Lan, cháu có nhớ mẹ của mình không?”.

 
Chương 1823: 1823: Chương 1822





Lời nói này làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, lập tức có vẻ tức giận.

“Dì còn không biết xấu hổ mà nhắc tới mẹ của tôi nữa à, nếu như không phải là dì, mẹ với ba của dì làm sao có thể bỏ lỡ cả một đời, làm sao mẹ của tôi có thể sống một cuộc sống long đong như thế, bất hạnh như thế.

Bà ấy là em gái ruột song sinh của dì mà, tại sao lúc đó dì có thể nhẫn tâm không nói sự thật cho bọn họ biết, các người nhẫn tâm hả?”
Thẩm Hạ Lan run rẩy hận không thể bóp chết Tiêu Nguyệt, lại nhìn thấy lúc này Tiêu Nguyệt rơi nước mắt trên giường đơn.

“Đừng tưởng là rơi mấy giọt nước mắt cá sấu ở nước mắt của tôi thì tôi sẽ tha thứ cho dì, tôi sẽ có cái nhìn mới với dì.”

Thẩm Hạ Lan óan hận nói.

Tiêu Nguyệt lại nghẹn ngào: “Cháu có biết không, mong muốn lớn nhất đời này của dì là có thể đoàn tụ với ba mẹ và em gái, vì mục tiêu này dì đã chịu quá nhiều khổ cực, nhưng mà cuối cùng ngay cả lần gặp mặt cuối cùng với mẹ dì cũng không gặp được.

Vốn là dì cho rằng đời dì sẽ không gặp được người thân nhất, nhưng mà không ngờ tới vào buổi chiều gió nhẹ hôm ấy, em gái Tiêu Ái của dì đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt dì, cháu không biết lúc đó trong lòng của dì kích động, xúc động tới cỡ nào đâu.”
Thân thể của Thẩm Hạ Lan đột nhiên sững lại.

“Dì nói cái gì, mẹ của tôi đi tìm dì lúc nào?”
Cho đến nay, Thẩm Hạ Lan vẫn không hề biết chuyện này.

Tiêu Ái lại biết sự tồn tại của Tiêu Nguyệt, thậm chí còn đi tìm bà ta?
Tại sao mẹ lại không nói chuyện này?
Tại sao ngay cả ông ngoại mà mẹ cũng không tiết lộ?
Tiêu Nguyệt nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Hạ Lan, cũng nhịn không được mà bật khóc.


“Một năm trước em ấy đến nước F tìm được dì, muốn dẫn dì đi, nhưng mà khi đó dì vẫn còn chuyện chưa xử lý xong, dì tạm thời không thể đi được.

Lần đầu tiên nhìn thấy em gái của mình, dì biết em ấy sống không tốt, dì biết tất cả những chuyện này đều là do dì đã tạo ra, cho nên dì đã nói cho em ấy biết chân tướng năm đó.

Dì cho là em ấy sẽ hận dì, sẽ mắng dì, thậm chí còn đánh dì, nhưng mà em thấy không làm như vậy, em mới nói với dì là người mà mình bỏ lỡ đã bỏ lỡ cả đời này rồi, Hoắc Chấn Phong đã không còn trên đời, cho dù biết chân tướng thì có thể như thế nào được nữa.

Tình yêu bỏ lỡ đã không thể quay trở về, em ấy nói tình yêu đã không còn, em ấy muốn tìm người thân trở về, em ấy muốn dẫn dì đi, cũng muốn dẫn Hoắc Chấn Ninh đi.”
“Hoắc chấn ninh? Chú hai?”
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghe qua cái tên này, cho nên tự động hỏi một câu.

“Đúng vậy, chú hai của cháu tên là Hoắc Chấn Ninh, lúc trước bởi vì dì mà chạy theo tới nước F, nói là muốn sống với dì đến bạc đầu, lúc đó dì rất cảm động, nhưng mà dì cũng biết tình cảm của mình đã làm hại em gái của dì không thể sống đến cuối đời với người mà em ấy yêu, dì không thể liên lụy tới hai người già nhà họ Hoắc, cho nên dì đã từ chối ông ấy, vì để cho ông ấy hết hi vọng, dì đã tìm một cậu chủ ăn chơi nói là dì thích người đàn ông cặn bả đó, lại không ngờ rằng ông ấy vẫn không chịu từ bỏ.”

Nước mắt của Tiêu Nguyệt bất giác chảy xuôi.

“Sự cố chấp của ông ấy bởi vì dì mang đến mà dẫn tới họa sát thân, vì để kiểm soát cho dì nghe lời, người đó đã tìm người nhốt cậu hai lại, bọn họ dùng tính mạng của cậu hai để uy hiếp dì, nếu như dì không làm theo lời bọn họ nói, cậu hai sẽ bị ngược đãi.

Dì không có cách nào hết, Hạ Lan, cậu hai không để ý tới sống chết làm chuyện gì cũng vì dì, làm sao có thể khiến dì không rung động được chứ? Cho dù ban đầu là tính toán là lợi dụng, nhưng mà cuối cùng dì vẫn yêu ông ấy, dì vì ông mà chịu nhục, nghe theo bọn họ sắp xếp, bọn họ muốn dì gả cho quốc chủ dì liền gả, bọn họ muốn dì sinh hoàng tử dì cũng sinh, bọn họ muốn dì hạ độc quốc chủ dì cũng làm, nhưng mà bọn họ vẫn không chịu buông tay.

Bọn họ thế mà lại cho cậu hai uống thuốc độc mãn tính, lúc đầu biết tất cả mọi chuyện dì mới quyết định phản kháng, cho nên mới có chuyện dì giả chết và phát triển thế lực sau này, dì muốn cứu cậu hai ra, nhưng mà không ngờ tới cái ngày mà mẹ cháu đi gặp dì, bọn họ tưởng mẹ cháu là dì, cưỡng ép bắt Tiêu Ái rồi đồng thời hạ độc em ấy.”.

 
Chương 1824: 1824: Chương 1823





“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan đứng phắt dậy.

Cô đột nhiên nhớ tới căn bệnh không thể chữa trị của Tiêu Ái.

Nhớ tới lúc cuối cùng, Trương Linh mới nói thật ra không phải là Tiêu Ái bị mắc bệnh ung thư.


Chẳng lẽ là trúng độc?
“Dì nói mẹ tôi là bởi vì đi gặp dì cho nên bị xem như là dì, nên mới bị người ta hạ độc.”
Thân thể Thẩm Hạ Lan run rẩy, đôi mắt đó hận không thể xé nát Tiêu Nguyệt trước mặt.

Nước mắt của Tiêu Nguyệt không tự chủ được rơi xuống.

“Dì xin lỗi, dì xin lỗi.”
“Dì cho rằng một câu nói xin lỗi của dì là được rồi hả, dì dựa vào cái gì mà cảm thấy một câu nói xin lỗi của mình là có thể nhận được câu không sao hết của tôi? Đó là mẹ của tôi, lúc còn trẻ dì tính toán bà ấy để bà ấy bỏ lỡ cả một đời với ba của tôi, làm cho tôi từ khi bắt đầu sinh ra đã không biết ba mẹ ruột của mình là ai, làm cho tôi phải trải qua nhiều khó khăn mới có thể gặp được mẹ ruột của mình, nhưng mà lại biết là bà ấy bị mắc bệnh ung thư, không thể sống lâu.

Nhiều chuyện như thế, dì dựa vào cái gì mà một câu nói xin lỗi của dì là có thể xóa tan.

Tiêu Nguyệt, dì dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ chỉ dựa vào dì chảy cùng dòng máu với mẹ của tôi, chỉ dựa vào dì có quan hệ họ hàng với tôi?”
Thẩm Hạ Lan tức giận đẩy Tiêu Nguyệt một cái, bàn tay run rẩy ấy hận không thể bóp lấy cổ của bà ta, bẻ gãy rồi ném ra ngoài.


Vết thương của Tiêu Nguyệt bị đọng, đau đến run người, nhưng mà vẫn ngồi yên không đánh trả.

“Dì biết là cháu hận dì, dì cũng biết dì có lỗi với em gái, nhưng mà dì có thể làm gì được đây? Bắt đầu từ lúc dì được sinh ra thì số mạng của dì đã được chú định là bi thảm, dì vừa mới sinh ra được mấy tiếng đồng hồ thì đã bị người mang khỏi ba mẹ, cháu có biết dì phải sống một cuộc sống như thế nào trong nhiều năm nay không? Không, cháu không hề biết, tất cả mọi người đều không hề biết Tiêu Nguyệt đột nhiên rơi nước mắt đầy mặt.

“Từ nhỏ dì đã bị ném vào trong núi rừng giành ăn với những con dã thú ấy, dì phải học được cách sống sót như thế nào trong hoàn cảnh ác liệt, lúc dì bị dạ thú cắn xé, cảm thấy gần như mình gặp phải tử thần, cháu có biết dì khát vọng có được sự che chở và yêu thương của ba mẹ đến cỡ nào không? Nhưng mà mỗi lần dì tỉnh dậy từ trong giấc mơ, dì đều cảm thấy tuyệt vọng, đến lúc dì vất vả lắm mới có thể rời khỏi rừng rậm, lại bị ném vào trong đảo hoang chấp nhận những bài huấn luyện giống với những đứa trẻ cùng tuổi.

Dì cho là cuộc đời của dì đã chuyển hướng rồi, nhưng mà không có, đó chính là một trận tàn sát chém giết lẫn nhau, dì không giết người thì sẽ bị người giết.”
“Cháu có biết lần đầu tiên giết người dì có cảm giác gì không hả? Năm đó dì chỉ mới có tám tuổi, lúc tám tuổi cháu đang làm cái gì, đang làm nũng ở trong ngực của ba mẹ, lúc này cháu đang tưởng tượng ngày mai mình có quần áo mới để mặc không, còn dì thì đang giết người.

Năm mười tám tuổi là độ tuổi xinh đẹp như hoa, mọi người đang mơ tưởng lấy tình yêu, mơ tưởng bạch mã hoàng tử tương lai là như thế nào, nhưng mà dì thì sao chứ? Dì được huấn luyện thành sát thủ chuyên nghiệp, vì để hoàn thành nhiệm vụ mà hy sinh nhan sắc là nhẹ, hoàn thành nhiệm vụ còn không được nhận thưởng, chỉ có một cái xác không hồn là sống sót, nhưng mà nếu như không hoàn thành nhiệm vụ thì hình phạt chính là địa ngục trần gian, là một sự tàn khốc mà các người có suy nghĩ cũng không thể suy nghĩ tới được “Dì có thể làm như thế nào? Dì có thể làm gì được đây? Dì đã từng phản kháng, đã từng chạy trốn, nhưng mà dì không thể trốn thoát được, dì giống như là con cá trên cái thớt, chỉ có thể để mặc cho người ta kiểm soát.


Lúc dì nhận được nhiệm vụ tiếp cận cậu hai Hoắc, lần đầu tiên dì biết dì cũng là người có ba mẹ có em gái, nhưng mà cô em gái này lại chính là mục tiêu của dì, dì nhìn em ấy ở bên cạnh ba mẹ mình nhiều năm như thế, nhìn em ấy thích bạch mã hoàng tử của mình, cháu có biết lúc đó dì thống hận và ghen tị đến cỡ nào không hả? Tại sao khi trước người bị bắt cóc lại không phải là em gái mà là dì, dì biết loại tâm lý này của dì rất biến thái, mỗi ngày dì không ngừng mắng chửi mình, nhưng mà vẫn phải chấp hành nhiệm vụ, không có ai biết sự giày vò trong lòng dì.”
“Dì muốn để cho em ấy biết thân phận của mình, dì muốn nói cho em ấy biết dì chính là chị gái sinh đôi của em ấy, nhưng mà lúc dì vừa mới có suy nghĩ này thì đã bị phát hiện, cháu có biết vì suy nghĩ này mà dì đã trải qua chuyện gì không hả? Dì bị người ta nhấn đầu vào trong nước hơn một tiếng đồng hồ, cảm giác gai mũi ấy giống như là dùng một con dao cùn cứa lên da thịt, dì vùng vẫy nhưng không thoát, lại không thể chết được, lần lượt giày vò tâm trí của cháu, kéo lấy da thịt của cháu, hoàn toàn lấy mất chút thương hại và lòng tốt cuối cùng còn tồn tại.

Dì chính là một sát thủ không có tình cảm, không có tự do của mình, thậm chí không thể có bất cứ suy nghĩ gì, dì muốn sống, dì muốn lấy được tự do mà mình muốn thì dì nhất định phải mất đi một cái gì đó.

Thẩm Hạ Lan, dì chỉ muốn sống mà thôi, còn sống đối với các người mà nói dễ như trở bàn tay, vô cùng đơn giản, nhưng mà đối với dì mà nói đó chính là một hi vọng xa vời, là một loại đồ vật dù có bị giẫm trong địa ngục cũng muốn có, cháu có hiểu không hả?”.

 
Chương 1825: 1825: Chương 1824





Tiêu Nguyệt đã khóc không thành tiếng.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Cô không trải qua cuộc sống như thế này, cô không biết nếu như mình trao đổi với thân phận của Tiêu Nguyệt thì sẽ làm ra loại chuyện gì.

Những lời trách móc ấy đột nhiên bị chặn ở cổ họng, rất rát, lại không thể nói ra một chữ nào.

Có hận không?
Cô muốn hận Tiêu Nguyệt.

Dù sao cũng là bởi vì bà ta mà mẹ của mình với ba mình mới bỏ lỡ nhau cả một đời.

Nhưng mà có thương không?

Thẩm Hạ Lan cảm giác vẫn thương.

Nhìn dáng vẻ Tiêu Nguyệt khóc không kiểm soát, cô lại muốn bước lên ôm bà ta vào trong ngực, nói với bà ta một tiếng: “Không sao hết, bây giờ dì đã về nhà rồi, dì vẫn còn có người thân là chúng tôi đây.”
Nhưng mà những lời như thế này cho dù làm cách nào đi nữa cũng không thể nói được.

Có rất nhiều suy nghĩ sôi trào trong đáy lòng, nhưng mà lại không biết phải đối mặt với Tiêu Nguyệt như thế nào.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại rời khỏi phòng bệnh.

Trong khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, cô nghe thấy bên trong căn phòng truyền đến tiếng khóc vô cùng bi ai của Tiêu Nguyệt, la hét, hối hận, khổ sở, các loại cảm xúc hỗn loạn hình thành một cái lưới chi chít lỗ làm cho cô bị bao trùm trong cái lưới không thể vùng vẫy, nhưng mà lại ngạt thở khó chịu.

Không biết là Tiêu Nguyệt khóc bao lâu, có lẽ là khóc mệt rồi, có lẽ là khóc đến choáng đi, nói tóm lại là cuối cùng không có âm thanh nữa.

Thẩm Hạ Lan sợ là bà ta xảy ra chuyện, vội vàng kêu bác sĩ và y tá đến đó, sau khi kiểm tra một phen, nghe thấy bác sĩ nói chỉ là khóc đến ngất xỉu, cô mới nhẹ gật đầu.


Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Lam Thần.

Vết thương của Lam Thần cũng không nặng, lúc nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì có hơi bất ngờ, lại không nói cái gì.

“Mợ chủ.”
“Gọi những người tinh anh ở Ám Dạ đến đây bảo vệ Tiêu Nguyệt.”
Thẩm Hạ Lan không còn sức lực, làm cho Lam Thần hơi bất ngờ.

“Mợ chủ, tôi bị cách chức rồi.”
“Bắt đầu kể từ khoảnh khắc cậu ra tay với bà Phương, cậu đã khôi phục chức vụ.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp điện thoại.

Tâm trạng của cô rất nặng nề, giống như là vẻ u ám trên bầu trời, có làm như thế nào cũng không tiêu tan.

Thẩm Hạ Lan bước đi một mình trên hành lang trong đầu hồi tưởng lại lời nói lúc nãy của Tiêu Nguyệt, cô đột nhiên ý thức được cái gì đó.

Tiêu Nguyệt là sát thủ.

Hơn nữa còn là sát thủ rất lợi hại..

 
Chương 1826: 1826: Chương 1825





Vậy thì thân thủ của người làm Tiêu Nguyệt bị thương phải mạnh như thế nào?
Không đúng!
Vị trí vết thương của Tiêu Nguyệt là ở ngực, nếu như phòng bị tuyệt đối sẽ không để cho mình chịu một vết thương nặng như thế, trừ phi đó là người quen mà bà ta quen biết.

Suy nghĩ như vậy làm Thẩm Hạ Lan đột nhiên quay người lại, cô nhanh chóng trở về phòng bệnh của Tiêu Nguyệt, đáng tiếc là trong phòng bệnh không có một ai.

Không thấy Tiêu Nguyệt đâu nữa.

Lông mày của Thẩm Hạ Lan bỗng chốc nhíu chặt lại.

Lúc nãy nói nhiều như vậy đều là khổ nhục kế à?
Cũng là bởi vì dẫn dụ cô để có thể tiến hành kế hoạch chạy trốn?
Tay của Thẩm Hạ Lan nắm chặt lại, thậm chí còn muốn giết người.

Tiêu Nguyệt!
Dì hay lắm!

Tại sao mình trải qua nhiều chuyện như thế, vậy mà còn bị tình thân che mờ mắt, vẫn bị Tiêu Nguyệt lợi dụng à?
Thẩm Hạ Lan tức giận xoay người lại đi mất, lại nhìn thấy một vệt máu trên bệ cửa sổ.

Lông mày của cô hơi nhíu lại một cái, sau đó lấy điện thoại di động ra tức giận gọi cho Lam Thần.

“Không cần cho người đến đây đâu, cậu phái người truy lùng toàn thành phố, nhất định phải tìm được vị trí của Tiêu Nguyệt, nếu không thì cậu đưa đầu đến đây mà gặp.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan tức giận đá chậu hoa ở bên cạnh.

Xoảng một tiếng, chậu hoa vỡ nát, hoa ở bên trong lập tức rơi đầy sàn.

“Ghê tởm, Tiêu Nguyệt, dì quá ghê tởm!”
Thẩm Hạ Lan thở phì phò quay người đi khỏi.

Chỉ là cô vừa mới đi không bao lâu, phía sau rèm cửa ban công liền có một bóng người ngã ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không phải là Tiêu Nguyệt thì còn có thể là ai nữa.

Bà ta nhìn về phía Thẩm Hạ Lan đi khỏi, nở một nụ cười chua chát.


Cuối cùng vẫn là đẩy người thân nhất của mình ra ngoài.

Nụ cười của Tiêu Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa đắng chát.

Bà ta hít một hơi thật sâu, lảo đảo đứng dậy mở cửa phòng, nhìn xung quanh rồi mới đi ra ngoài.

Người của Thẩm Hạ Lan đều ra ngoài tìm kiếm bà ta, hiện tại nơi này là nơi an toàn nhất.

Tiêu Nguyệt đi đến văn phòng y tá trộm một bộ đồng phục y tá mặc vào, đồng thời đeo khẩu trang, sau đó đi ra ngoài.

Bà ta nhìn xung quanh, phát hiện không có ai khả nghi, lúc này mới nhanh chóng đi ra phía sau.

Thẩm Hạ Lan bước ra từ trong một góc tối, nhìn phương hướng mà Tiêu Nguyệt đang đi, trong mắt như có điều suy nghĩ.

Cô lặng lẽ đi theo.

Tiêu Nguyệt đi ra từ cửa sau bệnh viện, sau đó bắt một chiếc xe taxi.

Thẩm Hạ Lan chạy theo ở phía sau, thỉnh thoảng chuyển đổi phương hướng và lộ trình nhưng không làm mất dấu Tiêu Nguyệt.

Chẳng mấy chốc, xe của Tiêu Nguyệt dừng ở nghĩa trang đệ nhất..

 
Chương 1827: 1827: Chương 1826





Thẩm Hạ Lan nhẹ nhíu mày.

Nghĩa trang đệ nhất?
Bà ta tới đây làm gì vậy?
Tiêu Nguyệt vẫn cẩn thận nhìn xung quanh, lúc này mới đi vào bên trong.

Thẩm Hạ Lan biết là mình làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng mà không kịp thời sắp xếp người khác, ngày hôm nay cô muốn xem xem rốt cuộc là Tiêu Nguyệt muốn làm cái gì!
Tiêu Nguyệt trực tiếp đi tới phía trước một ngôi mộ, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

Bà ta quỳ gối trước mặt ngôi mộ, đột nhiên ôm lấy ngôi mộ, khóc vô cùng thương tâm.

Bởi vì Thẩm Hạ Lan đứng khá xa, cô không nhìn thấy rốt cuộc cái tên trên mộ là ai, chỉ là nhìn thấy Tiêu Nguyệt khóc mà cánh mũi chua xót.

Có phải là người phụ nữ này muốn khóc hết nước mắt mà mấy mươi năm qua đã không khóc?
Cô cau mày chờ đợi.


Sau khi Tiêu Nguyệt khóc một trận rồi cũng không biết là nói cái gì đó, cô đứng cách quá xa nên không nghe rõ, chỉ là truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào đứt quãng của Tiêu Nguyệt.

Sau khi bà ta nói xong còn dập đầu lạy ngôi mộ mấy cái, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi theo rồi nhìn thoáng qua, đầu óc cô lập tức vỡ ra.

Ảnh chụp trên bia mộ rõ ràng là bà ngoại của cô.

Bà ngoại lại được chôn cất ở đây?
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghe nói sau khi bà ngoại của mình qua đời thì được chôn ở chỗ nào, Tiêu Ái cũng không nói tới, ông cụ Tiêu lại không nhắc tới, có làm như thế nào cô cũng không nghĩ tới bà ngoại của mình lại được chôn cất trong một nghĩa trang công cộng được quyên góp như là nghĩa trang đệ nhất.

Nghĩ lại cũng đúng thôi, lúc bà ngoại qua đời chỉ có Lưu Mai ở bên cạnh, cuộc sống nghèo túng không còn hình dạng, làm sao có tiền để an táng bà ở một nghĩa trang tư nhân được chứ?
Chỉ là tại sao Tiêu Nguyệt lại biết nơi này?.

truyện ngôn tình

Chẳng lẽ nói lúc nãy Tiêu Nguyệt đến đây là khóc vì bà ngoại?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn không hiểu.

Cô nhìn bóng dáng Tiêu Nguyệt dần dần đi xa, cô vội vàng gật đầu bái lạy bà ngoại ba cái rồi nhanh chóng đi theo, chỉ có điều là lúc ra đến cửa thì nhìn thấy có một người đang chờ ở đó.

Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ, dường như là cô không nghĩ tới có thể như vậy, nhưng mà cũng không có gì bất an, cô đi thẳng về phía người kia.

“Xem ra là năng lực của dì không tệ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt tái nhợt của Tiêu Nguyệt, không khỏi lên tiếng.

Tiêu Nguyệt thấy Thẩm Hạ Lan, đột nhiên lại ho khan, bà ta thấp giọng nói: “Nếu như không có những thủ đoạn để bảo vệ tính mạng, dì cũng không sống cho tới hiện tại.”
“Dì phát hiện tôi đi theo dì từ lúc nào vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi kinh ngạc.

Mình theo chân Diệp Ân Tuấn học chút bản lĩnh, mặc dù nói không phải tài giỏi gì nhưng mà đối với người bình thường mà nói, cũng coi như là tốt rồi.

Chỉ là không ngờ tới đến chỗ của Tiêu Nguyệt thì lại trở thành một trò cười, không khỏi muốn biết mình bị thua ở đâu.

Tiêu Nguyệt nhìn bầu trời tối tăm ở bên ngoài, thấp giọng nói: “Mới lúc nãy, cháu có thể đi với dì một đường đến đây cũng giỏi đó.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom