Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1788: 1788: Chương 1787





Cơ thể của Lam Thần run rẩy.

Anh ta biết điều Thẩm Hạ Lan nói là thật.

Đối với Khương Hiểu là ân tình sao?
Lam Thần không biết.

Đầu óc của anh ta nhanh chóng nhớ lại những lúc ở bên Khương Hiểu.

Thật ra thời gian ở cùng với Khương Hiểu không dài, cũng không có mấy lần, nhưng anh có thể nghĩ tới dáng vẻ lúc cô mỉm cười.

Khương Hiểu cười rất dịu dàng, khiến người ta cảm thấy một tia bình yên trong lòng.

Anh ta thích ở bên Khương Hiểu.

Loại cảm giác này không liên quan đến ân tình, anh ta biết.


Lam Thần lúc này bỗng phát hiện, thời gian ở bên Khương Hiểu tuy không nhiều, nhưng lần nào cũng là lúc anh vui vẻ thoải mái nhất, tuy ngoài miệng anh ta không nói, nhưng cảm giác trong lòng sẽ không lừa người.

Anh ta thích Khương Hiểu!
Đây là chuyện từ khi nào?
Lam Thần không biết, lại bỗng giật mình nhận ra.

Có lẽ vào khoảnh khắc Khương Hiểu đỡ đạn thay anh ta, có lẽ là trước đó khi Khương Hiểu quấn lấy anh ta.

Cũng có lẽ là lần đầu tiên khi gặp được Khương Hiểu.

Anh ta không nhớ, lại nhớ mỗi nụ cười của Khương Hiểu đều dành cho anh ta, mỗi lần gặp nạn cũng là vì anh ta.

Loại cảm giác thích này đã rất nhiều năm không có xuất hiện rồi.

Năm 18 tuổi, Phương Đình nói thích anh ta.

Cô ta cười cũng rất đẹp, giống như ánh mặt trời.


Lúc đó trái tim của Lam Thần dao động, nhưng vì cái thích của Phương Đình, anh ta đã chịu sự đánh đập và mắng chửi của bà Phương, lúc đó anh ta biết mình không xứng với Phương Đình.

Mối tình đầu của anh ta ở trong tình cảnh chèn ép như vậy mà tan vỡ.

Không biết bắt đầu từ khi nào, anh ta hình thành một loại trách nhiệm với Phương Đình, có lẽ nhiều hơn là sự áy náy.

Dù sao một cô gái như vậy có thể có nhiều lựa chọn hơn, nhưng lại vì anh ta mà cãi nhau với ba mẹ, mỗi lần cãi xong thì sẽ bị bà Phương cấm túc, nhưng Phương Đình vì để gặp anh ta mà bắt đầu nghĩ đủ mọi cách.

Tuyệt thực, tự sát.

Sự tranh đấu mỗi lần tuy khiến Lam Thần rất cảm động, nhưng cũng rất đè nén.

Loại tình cảm này sớm đã biến chất khi bà Phương nhúng tay vào.

Nhưng Phương Đình vẫn cứ kiên trì, Lam Thần cũng chỉ có thể đồng hành cùng.

Về sau bà Phương thật sự không chịu nổi mối tình mù quáng bất chấp tất cả của Phương Đình, bèn liên hợp với người ngoài bán Lam Thần đi.

Lần đó Lam Thần thật ra rất vui.

Tuy bị bán vào thế giới ngầm khiến anh ta biết tương lai của mình có thể sẽ chết, nhưng anh ta lại thở phào, thậm chí cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cũng được dịch ra rồi..

 
Chương 1789: 1789: Chương 1788





Anh ta và Phương Đình cuối cùng cũng chia tay.

Anh ta cũng không dùng sự áy náy đi đối mặt với ánh mắt ấm áp mong chờ của Phương Đình nữa, cũng không cần sống khổ sở như kia ở giữa bà Phương và Phương Đình.

Phương Đình giống như thiên sứ của anh ta, mà bà Phương thì là ác ma.

Ngày tháng tồn tại giữa thiên đường và vực sâu này, Lam Thần đã sống đủ rồi, nhưng không có quyền đi từ chối.

Khi anh ta được đưa đến thế giới ngầm, Lam Thần cảm thấy anh ta cuối cùng cũng giải thoát rồi.

Cho dù là bị người ta giết, vắt kiệt máu cũng chết một cách thống khoái.

Nợ tình cảm của Phương Đình, anh ta dùng mạng trả là được rồi.

Nhưng anh ta lại không ngờ, Phương Đình đã đến thế giới ngầm vì anh ta, không những đến thế giới ngầm, còn có dính dáng quan hệ với Thẩm Hạ Lan.

Thật ra lúc đó Lam Thần là thật sự không muốn đi, nhưng thế giới ngầm quá loạn, Phương Đình nếu như xảy ra chuyện ở đây, Lam Thần cho dù chết cũng chết không yên ổn.


Anh ta không thể không đưa Phương Đình trở về.

Nhưng lần này lại khiến Phương Đình không ra được nữa.

Cô bị bệnh, sau đó chết, mang theo tình yêu nồng nàn dành cho Lam Thần rời khỏi thế gian này.

Lúc đó, Lam Thần đã tuyệt vọng.

Anh ta phải làm sao trả món ân tình của Phương Đình đây?
Vốn còn chút hy vọng có thể sống những ngày tháng của người bình thường, cho dù là chết cũng có thể là giải thoát, nhưng trước khi chết Phương Đình lại dặn anh hãy chăm sóc cho ba mẹ của cô ta, xem như để lại mục tiêu và động lực cho anh ta sống tiếp.

Nhưng Phương Đình căn bản không biết, Lam Thần thật ra đã mệt rồi.

Trong đoạn tình cảm này, sớm đã không có sự kích tình và kích động như thuở ban đầu, cái còn lại chỉ là sự mệt mỏi và vết sẹo chồng chất.

Nhưng anh ta ngay cả quyền chết cũng không có.


Anh ta không thể nói mọi chuyện cho Phương Đình, ngay cả một chút cơ hội cũng không có, anh ta chỉ có thể sống như cái xác biết đi, lại không ngờ gặp được Khương Hiểu.

Khương Hiểu là sự giải thoát của anh ta, khiến trái tim chết lặng sống lại, nhưng anh ta lại biết đời này của mình không thể thoát khỏi bà Phương, anh ta sao có thể để Khương Hiểu theo mình xuống địa ngục chứ?
Sự bất chấp hiện nay của Khương Hiểu cuối cùng cũng khiến Lam Thần không thể tránh né, cũng như xem thường tình cảm của mình.

Lúc này, anh ta biết, vì Khương Hiểu anh ta cũng không thể tiếp tục như vậy nữa.

Nghĩ đến đây, Lam Thần bỗng ngẩng đầu, muốn nói gì đó, bên trong phòng chăm sóc đặc biệt bỗng vang lên tiếng chuông cấp cứu.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn và Lam Thần lập tức thay đổi.

“Khương Hiểu!”
Lam Thần giống như bị điên mà lao tới.

Cô là cuộc sống mới của anh ta, là cô cho anh ta động lực sống tiếp.

Nghĩ đến dáng vẻ Khương Hiểu xả thân vì anh ta, nghĩ đến dòng máu nóng đó chảy ra từ trong cơ thể của Khương Hiểu, Lam Thần sợ rồi.

Cái chết của Phương Đình anh ta không có níu kéo, thậm chí ngay cả cơ hội chia tay cũng không có, anh ta không hy vọng phía Khương Hiểu cũng là sự tiếc nuối như vậy.

Anh ta sợ không có thời gian nói ra lời thích với Khương Hiểu..

 
Chương 1790: 1790: Chương 1789





Khi Lam Thần chạy đến cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bác sĩ cũng tới rồi.

Sắc mặt của Khương Hiểu tái nhợt, hô hấp khó nhọc, nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Lam Thần giống như phát điên muốn xông vào thì lại bị bác sĩ và y tá cản lại, thấy dáng vẻ không màng mọi thứ của Lam Thần, lập tức chọc đau mắt của Thẩm Hạ Lan.

Cô nắm chặt tay của Diệp Ân Tuấn, run rẩy nói: “Nếu như Khương Hiểu không còn, lần này Lam Thần chưa chắc sống tiếp được.”
“Khương Hiểu sẽ không sao, đừng lo lắng.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.

Tay của cô rất lạnh, rất lạnh, mang theo sự căng thẳng.

Thẩm Hạ Lan lại nghe không lọt.


“Không phải là nói không sao rồi hay sao? Sao đột nhiên lại hô hấp khó khăn?”
Diệp Ân Tuấn thấy vợ lo lắng như vậy, ghé vào tai của cô nhỏ tiếng nói câu gì đó.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan từ lo lắng chuyển sang sửng sốt, sau đó đến oán trách, cuối cùng lườm Diệp Ân Tuấn, đè nén sự giận dữ nhỏ giọng nói: “Diệp Ân Tuấn, anh quá đáng lắm! Anh vậy mà giở trò! Anh xem anh dọa chết Lam Thần rồi.”
“Loại người như cậu ta đáng bị dọa.

Không để cậu ta ấn tượng sâu một chút, làm sao xem trọng tình cảm của bản thân? Cho dù là xem trọng rồi, bà Phương cũng là một tai họa.

Lẽ nào em hy vọng Khương Hiểu khỏi rồi sau đó đi theo Lam Thần hầu hạ bà Phương? Em cảm thấy bà Phương sẽ cho phép Lam Thần và Khương Hiểu ở bên nhau sao?”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sững người.

Đáp án chắc chắn là không thể!
Bà Phương đối xử với Lam Thần đã đến mức độ biến thái, hận không thể khiến cả đời Lam Thần sống trong đau khổ khi nhớ về con gái của bà ta, sao có thể để Lam Thần có hạnh phúc chứ?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi đau đầu.


Lam Thần và Khương Hiểu bây giờ cho dù xác định tình cảm, sợ rằng cũng sẽ ở dưới sự phá hoại của bà Phương mà mỗi người đi một ngả.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, người đàn ông này vậy mà nói với cô là anh cho người cố ý động tay với máy thở của Khương Hiểu, tạo ra hiện trường nguy cấp giả như vậy để hù dọa Lam Thần.

Loại chuyện này có thể hù dọa sao?
Sẽ dọa người ta phát bệnh tim đó có được không hả?
Hơn nữa anh vừa rồi rõ ràng ở cùng cô, làm sao liên hệ được với ý tá ở bên trong?
Dường như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn lấy điện thoại ra đưa.

Trên điện thoại của anh ứng dụng zalo vẫn mở, trước mắt có một ghi chép trò chuyện của một người, đương nhiên là phương thức liên hệ zalo của một y tá.

Thẩm Hạ Lan biết Khương Hiểu bắt đầu nằm viện thì Diệp Ân Tuấn đã sắp xếp sẵn rồi, y tá chăm sóc cũng là Diệp Ân Tuấn tìm thì không khỏi trừng mắt với anh.

Người đàn ông này quá xấu xa rồi!
May mà sự xấu xa của anh đều dùng trên người của người khác, nếu như dùng trên người cô, Thẩm Hạ Lan đoán chắc sẽ tức chết rồi.

Cấp bậc của cô căn bản không thể so được với lão yêu ngàn năm này.

Biết Khương Hiểu không sao, Thẩm Hạ Lan có chút đồng cảm với Lam Thần..

 
Chương 1791: 1791: Chương 1790





Thấy dáng vẻ Lam Thần bị y tá ngăn cản mà vẫn muốn đi vào, Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng nói: “Người có tình với nhau thì đừng dày vò lẫn nhau, người có tình muốn ở bên nhau sao lại khó như vậy chứ?”
“Có vài chuyện Lam Thần bắt buộc phải lựa chọn.

Điểm này ai cũng không giúp được cậu ta.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh, nhưng Thẩm Hạ Lan cũng biết điều anh nói là thật.

Bà Phương là Phương Đình trước khi chết nhờ cậy, Lam Thần không muốn có lỗi với Phương Đình thì ắt sẽ ủy khuất cho Khương Hiểu.

Nhưng Khương Hiểu vì Lam Thần không màng sống chết, nếu như đi theo Lam Thần lại chịu sự ức hiếp của bà Phương, điều này đối với Khương Hiểu mà nói là quá không công bằng.

Dù sao người cô ta yêu là Lam Thần, có thể cùng Lam Thần phụng dưỡng ba mẹ nhà họ Phương đã là sự lương thiện lớn nhất của Khương Hiểu, nếu như Khương Hiểu còn bị bà Phương đánh mắng bắt nạt, điều này tuyệt đối không thể nào.


Cho nên chuyện này Lam Thần bắt buộc phải cho Khương Hiểu một lời giải thích, muốn ở bên Khương Hiểu thì phải cho Khương Hiểu một cuộc sống an toàn thoải mái, dù sao Khương Hiểu không nợ gì nhà họ Phương.

Thẩm Hạ Lan là người ngoài cuộc cũng cảm thấy vấn đề này quá rối rắm, huống chi là chính Lam Thần.

Cô thở dài một tiếng, nói với Diệp Ân Tuấn: “Đừng hành anh ta nữa, Lam Thần cũng không dễ dàng gì, để trái tim của anh ta bình ổn đi.

Dày vò Khương Hiểu như này, Khương Hiểu cũng không chịu được không phải sao?”
“Đây là ý của Khương Hiểu.”
Diệp Ân Tuấn hờ hững nói, lại khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt.

“Ý của ai?”
Diệp Ân Tuấn thấy vợ ngạc nhiên như vậy thì không khỏi đưa tay hẩy mũi của cô nói: “Khương Hiểu không có mềm yếu như em nghĩ đâu.

Cô ấy thích Lam Thần, tự nhiên cũng muốn ở cùng Lam Thần đi hết một đời, nhưng bà Phương quá đáng quá rồi, Khương Hiểu sau khi biết thái độ của bà Phương đối với Lam Thần thì quyết định bất luận như thế nào cũng phải khiến Lam Thần thoát khỏi khống chế của bà Phương.

Chỉ có điều cô ấy chưa nghĩ ra cách thì xảy ra chuyện đánh lén.

Khi Khương Hiểu vào viện anh làm thủ tục phẫu thuật, sau đó để Tô Nam đến kiểm tra.

Lúc đó Khương Hiểu tỉnh, cô ấy nói muốn ép Lam Thần.

nếu Lam Thần vẫn không thể buông bỏ nhà họ Phương, cô ấy sẽ lựa chọn buông Lam Thần, dù sao con đường của đời người vẫn rất dài, cô ấy không thể đưa cuộc đời của mình vào trong tay của người như bà Phương.


Nhưng một khi Lam Thần chọn cô ấy, Khương Hiểu nói đời này cho dù là địa ngục, cô ấy sẽ cùng Lam Thần xông pha.

Cái cô ấy muốn chẳng qua chỉ là một cái thái độ của Lam Thần.

Một thái độ có phải thật sự để cô ấy trong lòng hay không.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngây ngốc.

Trong đầu của cô ta hiện ra dáng vẻ dịu dàng của Khương Hiểu, nụ cười của cô rất có sức lây nhiễm, hơn nữa cô ta đối với mệnh lệnh của cô luôn hoàn thành rất tốt, trong vụ theo đuổi Lam Thần cũng giống như người luôn trong thế bị động, khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô ta chính là một cô gái yếu đuối.

Một cô gái cần được bảo vệ, được che chở.

Một cô gái sau khi bị người ta vứt bỏ có lẽ chỉ biết khóc.

Nhưng lúc này, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện mình đã quá sai.


Khương Hiểu có ý tưởng của mình, càng có giới hạn và sự kiên trì của mình.

Cô ta có thể không để ý mọi thứ đi yêu một người, nhưng khi cô biết người này không đáng để mình bỏ ra, cho dù yêu tới tận xương tủy, cho dù là đau thấu tim gan, cô ta cũng sẽ quay đi.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới dường như thật sự quen biết Khương Hiểu.

Lam Thần có thể gặp được Khương Hiểu, là phúc của anh ta.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan đang từ từ tiêu hóa được tin tức này thì cũng không có giục cô.

Mãi đến khi sự kinh ngạc biến mất khỏi đáy mắt của Thẩm Hạ Lan, vẻ mặt bình tĩnh lại, Lam Thần cũng vì lo lắng mà ngất xỉu..

 
Chương 1792: 1792: Chương 1791





Diệp Ân Tuấn cho người đỡ Lam Thần đến phòng sát bên nghỉ ngơi.

Phía Khương Hiểu cũng từ phòng cấp cứu đưa đến phòng bệnh VIP.

Tuy Khương Hiểu vẫn đang hôn mê, nhưng đối với mọi chuyện cô ta thật ra là biết.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn ngây ngốc, không khỏi lo lắng hỏi: “Em bị sao vậy? Cảm thấy Khương Hiểu có tâm kế, cho nên khó chịu sao?”
“Không phải.”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

Cô ta nhìn Diệp Ân Tuấn, đột nhiên nói: “Diệp Ân Tuấn, anh nói xem lúc đầu em tại sao lại ngốc như vậy?
Yêu anh giống như bị ma làm, cứ phải gả cho anh.

Cho dù không được người khác chúc phúc, cho dù ủy khuất chính mình, em cũng cứ như con thiêu thân lao vào trong lửa không màng tất cả.


Nếu như lúc đầu em có thể nghị lực như Khương Hiểu, khi anh không thích em, trong ba năm kết hôn đó, em cũng có thể dứt áo ra đi, có phải sẽ có cục diện khác?”
“Nói linh tinh cái gì?”
Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng co rút, lập tức có hơi sợ.

“Anh sao không thích em chứ? Anh nếu như không thích em thì sẽ lấy em sao? Anh nếu như không thích em, cưới 3 năm anh sẽ muốn em sao? Trong đầu nghĩ cái gì không biết?”
Diệp Ân Tuấn bỗng kéo Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, trái tim nhỏ đập loạn thình thịch.

Khương Hiểu này không tốt.

Sao lại truyền cái suy nghĩ như này cho Thẩm Hạ Lan chứ?
Vừa nghĩ đến Thẩm Hạ Lan nếu như giống như Khương Hiểu lúc đầu từ bỏ mình thì trái tim của anh không nhịn được mà nhói đau.

Thẩm Hạ Lan lại có hơi oan ức nói: “Anh năm đó sao thích em chứ? Em sao không cảm nhận được tí gì?
Hơn nữa cưới nhau ba năm, anh ngoài buổi tối muốn em ra, những lúc khác anh có khi nào đối tốt với em chứ? Khi nào để em trong lòng chứ? Nếu như không phải trận hỏa hoạn 5 năm trước, nói không chừng anh sẽ lạnh nhạt với em cả đời đó? Em đột nhiên cảm thấy mình quá thiệt thòi.

Diệp Ân Tuấn, trong đoạn tình cảm này em bỏ ra tất cả, em không chừa lại đường lui cho mình, em sao không nghĩ đến việc buông tay giống như Khương Hiểu nhỉ? Bây giờ nghĩ lại, em thật sự quá ngốc, em, ưm…”

Cô còn chưa nói xong thì bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp dùng miệng chặn lại.

Đùa chứ!
Còn để Thẩm Hạ Lan nói tiếp, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình sẽ bị cô nói đến mức tội ác tày trời.

Đến lúc đó người phụ nữ này lại học theo Khương Hiểu nói lời buông tay gì gì đó, anh khóc cũng không có chỗ khóc rồi.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên có hơi hối hận khi dẫn Thẩm Hạ Lan đến thăm Khương Hiểu, càng hối hận khi mình đã nói nhiều như vậy cho cô.

Người phụ nữ này bây giờ cảm thấy ủy khuất.

Không thể để cô oan ức được.

Nếu không…
Diệp Ân Tuấn bỗng rùng mình.

Anh không muốn lại sống những ngày giống như cái xác biết đi của 5 năm trước.

Có vợ ngày ngày làm ấm giường không hơn sao?
Có tình yêu ngày ngày sống vui vẻ không tốt sao?.

 
Chương 1793: 1793: Chương 1792





Diệp Ân Tuấn nghĩ đến đây, trực tiếp bế ngang Thẩm Hạ Lan lên, nhanh chóng đến một phòng bệnh VIP, xoay chân đá cửa, còn khóa lại, sau đó ném Thẩm Hạ Lan lên giường.

Thẩm Hạ Lan bị hôn đến choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, Diệp Ân Tuấn đã đè lên, nụ hôn dịu dàng lại không mất đi sự bá đạo lập tức làm tê liệt dây thần kinh của cô.

Cô lần nữa bị Diệp Ân Tuấn ăn.

Sau khi xong việc, Thẩm Hạ Lan mệt đến mức eo cực kỳ nhức mỏi.

Một tối làm hai lần, anh thật sự xem cơ thể của cô giống như trước đây sao?
Mệt mỏi khiến Thẩm Hạ Lan ngay cả sức tức giận Diệp Ân Tuấn cũng không có.

Cô dựa vào ngực của Diệp Ân Tuấn, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, không khỏi mắng trong lòng.

Người đàn ông đáng hận này, lại dùng chiêu này di chuyển dòng suy nghĩ của cô.

Thật sự quá đáng hận rồi!
Nghĩ rồi, Thẩm Hạ Lan mệt quá mà ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cả người tỏa ra sự thỏa mãn.


Rời khỏi?
Sao có thể chứ?
Kiếp này anh cũng sẽ không buông tay.

Mặc kệ trước kia là ai có lỗi với ai, sau này trong cuộc sống của anh bắt buộc phải có sự đồng hành của Thẩm Hạ Lan.

Lam Thần có thể bị Khương Hiểu bức ép, là chuyện của Lam Thần, Diệp Ân Tuấn anh không muốn dính dáng gì cả.

Có điều nghĩ tới bà Phương, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn vẫn có hơi chút khó coi.

Lúc này, bà Phương chắc chắn đã biết tin Khương Hiểu đỡ đạn cho Lam Thần.

Sợ rằng bà ta lại muốn ra tay rồi.

Giấc ngủ này của Thẩm Hạ Lan xem như yên ổn.

Cho dù ngủ không ngon, sau hai lần lăn lộn của Diệp Ân Tuấn sợ rằng sấm sét đùng đùng cũng không thể khiến cô tỉnh dậy.


Lam Thần bởi vì hai ngày nay nghỉ ngơi quá ít, sau khi hôn mê Diệp Ân Tuấn cho người tiêm thuốc an thần cho anh ta, để ngủ thêm một lúc.

Tình trạng của Khương Hiểu bình thường, không có gì phải lo lắng.

Diệp Ân Tuấn cho người điều tới vài người để bảo vệ phòng bệnh của Khương Hiểu, sau đó mới quay lại phòng bệnh VIP vợ đang ngủ.

Đón tết cũng nhiều chuyện như vậy, anh cũng rất mệt có được không?
Ngày hôm sau khi mặt trời lên, Diệp Ân Tuấn tỉnh dậy trước tiên.

Anh chớp mắt một lúc mới nhớ ra đây là bệnh viện.

Đang yên đang lành nhà họ Diệp không ở, nhà họ Tiêu không ở, nhà họ Hoắc không ở, lại chạy đến bệnh viện lăn lộn một trận với vợ, thật không có ai như vậy mà.

Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đứng dậy, đánh răng rửa mặt xong thì ra khỏi phòng bệnh.

Bây giờ bên ngoài có hơi lạnh, tuyết rơi đêm qua không lớn, chỉ kết một lớp băng mà thôi.

Diệp Ân Tuấn đi tới cửa hàng đồ ăn sáng gần đó mua đồ ăn sáng cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan là bị tiếng ồn đánh thức.

Giọng nói chói tai đó nghe có hơi giống bà Phương.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày mở mắt ra, nhất thời có chút không biết mình đang ở đâu..

 
Chương 1794: 1794: Chương 1793





Vừa cử động, cả người đau nhức đã mức gần như rã rời.

Diệp Ân Tuấn!
Người đàn ông đáng hận này.

Thẩm Hạ Lan mắng thầm trong lòng, bò dậy cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Ân Tuấn.

Bên giường để quần áo đã giặt, Diệp Ân Tuấn sớm đã chuẩn bị rồi.

Thẩm Hạ Lan đánh răng rửa mặt xong thì thay quần áo đi ra khỏi phòng bệnh.

Bà Phương bị người khác chặn ở bên ngoài phòng bệnh của Khương Hiểu, nhưng bà ta không vào được cũng không rời đi, cứ ở cửa mở miệng chửi mắng.

Mắng Khương Hiểu là hồ ly tinh, là tiểu tam, đều là những lời nói khó nghe.

Vệ sĩ có thể cản không cho bà ta vào, lại không chặn được bà ta mắng chửi.


Thẩm Hạ Lan thấy bà Phương mắng chửi giống như oán phụ, không khỏi nhíu chặt mày.

Người phụ nữ này rốt cuộc làm sao làm được bà Phương vậy?
Giáo sư Phương say mê nghiên cứu khoa học, tóm lại không nên có yêu cầu thấp như vậy đối với phụ nữ chứ?
Hay là do cái chết của Phương Đình khiến bà ta chịu kích thích nên mới biến thành như này?
Nhưng nghe ý tứ của Diệp Ân Tuấn, khi Phương Đình còn sống, người phụ nữ này cũng giống như này.

Thẩm Hạ Lan nghe bà ta càng mắng càng không ra cái gì, không khỏi có hơi tức giận.

Khương Hiểu làm sai cái gì?
Không phải vì đỡ đạn cho Lam Thần, hiện nay sẽ ở trong phòng bệnh hôn mê không tỉnh sao, bà Phương tới làm loạn như vậy, thật là muốn chết.

Khi Thẩm Hạ Lan cất bước muốn đi tới ngăn cản, Lam Thần đã xuất hiện.

Trạng thái của anh ta tốt hơn hôm qua một chút, ít nhất tròng mắt không có nhiều tơ máu nữa, có điều khi nhìn thấy bà Phương thì nhíu chặt mày.


“Bà đủ rồi đấy!”
Giọng nói của Lam Thần không lớn, nhưng thành công thu hút sự chú ý của bà Phương.

Lúc nhìn thấy Lam Thần, đáy mắt của bà Phương vụt qua lửa giận ngập trời.

“Lam Thần! Cậu thật là cái đồ vong ân phụ nghĩa! Cậu vậy mà dám phản bội Đình! Cậu chạy đến đây chăm sóc người phụ nữ này, cậu có ý định gì? Cậu có phải thích cô ta rồi không? Cậu muốn lấy cô ta sao? Hả?”
Bà Phương hét toang lên.

Người không biết con tưởng Lam Thần cướp người đàn ông của bà ta, đào mộ của tôt tiên nhà bà ta.

Lam Thần nhìn bộ dạng giận dữ của bà Phương, bình tĩnh nói: “Phải, tôi muốn lấy cô ấy, tôi yêu cô ấy!”
“Bốp” một tiếng, bà Phương tát thẳng vào mặt của Lam Thần.

“Cậu nói lại lần nữa? Cậu dám nói lại lần nữa thử xem! Cậu muốn lấy ai?”
Bà Phương tức đến mức cả người run rẩy, đôi mắt đó vụt qua lửa giận.

Lam Thần không hề để tâm đến cái tát trên mặt, càng không để tâm khóe miệng rớm máu, nói rõ từng câu từng chữ: “Tôi muốn lấy Khương Hiểu.

Tôi muốn lấy cô ấy làm vợ.”
“Bốp—”
Bà Phương lại tát một cái nữa..

 
Chương 1795: 1795: Chương 1794





“Cậu nằm mơ! Lam Thần, tôi nói cho cậu biết, vợ của cậu đời này chỉ có thể là Đình.

Nó chết cậu cũng phải vì nó mà giữ hiếu, thủ tiết, trung thủy! Cậu hại chết con gái của tôi, bây giờ lại sống ngày tháng hạnh phúc sao? Trên đời này đâu có chuyện tốt như vậy! Tôi không những sẽ không đồng ý để cậu lấy cô ta, tôi sẽ mắng chết cô ta, tôi muốn để tất cả mọi người khinh thường cô ta.

Cô ta chính là hồ ly tinh, là tiểu tam không biết xấu hổ.”
Bà Phương cứ nói ra rả như trước, nhưng lần này Lam Thần không chiều bà ta nữa.

Cùng lúc bà Phương nói xong những lời này, Lam Thần đã quăng một cái tát.

Bà Phương bị đánh cho đờ người, cơ thể loạng choạng ngã ra sàn.

Bà ta thấy sát ý và sự giận dữ trong đáy mắt Lam Thần, đột nhiên đã rùng mình.


“Cậu, cậu dám đánh tôi sao?”
Bà Phương rất muốn mắng anh ta, nhưng Lam Thần của lúc này khiến bà ta cảm thấy xa lạ.

Sát ý trong đáy mắt Lam Thần lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi từ trong xương tủy.

“Bà có thể đánh tôi, mắng tôi, thậm chí sỉ nhục tôi, nhưng bà không thể sỉ nhục cô ấy! Tôi nợ bà cũng được, nợ Phương Đình cũng thôi, đó đều là món nợ tôi phải trả, chứ không phải là cô ấy.

Cô ấy sạch sẽ, trong sạch, không cho phép bà ở đây vu khống cô ấy.”
Lam Thần nói một câu thì sắc mặt tối đi một phần, cho dù là Thẩm Hạ Lan cũng thấy tức nghẹn, ngay cả bầu không khí bên cạnh cũng khiến người ta có hơi nghẹn thở.

Cô trước giờ không biết Lam Thần lại có sát ý như vậy.

Lúc này, bà Phương hình như thật sự chọc giận anh ta rồi.

Nếu như nói Lam Thần vào lúc này giết chết bà Phương, Thẩm Hạ Lan cũng không cảm thấy bất ngờ.

Bà Phương tuy cũng sợ, nhưng nhiều năm quen đánh mắng Lam Thần như vậy rồi, sau sự ngạc nhiên và sợ hãi ban đầu, bà ta lại nổi giận, hơn nữa Lam Thần là vì Khương Hiểu mà đối xử với bà ta như vậy, bà ta cảm thấy sự phản bội của Lam Thần.

Lúc này, bà Phương trở nên điên cuồng.


“Cậu dám đánh tôi? Vì tiện nhân đó, cậu vậy mà dám ra tay với tôi? Lam Thần, cậu có phải đã quên, cậu lớn lên thế nào không?”
“Tôi lớn lên như nào, tôi bà đều rõ, nếu không phải vì máu của tôi có giá trị nghiên cứu, bà sẽ để tôi sống đến bây giờ hay sao? Đình đối tốt với tôi, người tôi nợ là cô ấy, chứ không phải là bà.

Nói chính xác, từ bé đến lớn, bà đối với tôi không đánh thì mắng, tôi nợ bà sao? Tôi không những không nợ bà, nhà họ Phương các bà nợ tôi! Ba mẹ của tôi chết thế nào? Người khác không biết, bà không biết sao? Nhưng vì Đình, tôi nuốt mối thù này, tôi thậm chí có thể vì Đình mà phụng dưỡng các người đến cuối đời.

Nhưng nếu như bà dám động vào người tôi để ý nữa, vậy thì bà đừng trách tôi không khách sáo với bà.

Chuyện thất tín bội ước tôi không phải không thể làm.

Đặc biệt là đối với người như bà.”
Mỗi câu của Lam Thần đều như ẩn chứa dao tẩm độc, từng nhát đâm vào tim của bà Phương.

“Thất tín bội nghĩa sao? Cậu cũng biết cậu thất tin bội nghĩa sao? Cậu đã đồng ý với Đình, phải phụng dưỡng chúng tôi cậu quên rồi sao?”
“Tôi không quên, cũng không định không tuân theo.


Tôi có thể mua nhà cho các người, mỗi tháng cố định gửi tiền phụng dưỡng cho các người, nhưng ngoài những điều này ra, cuộc đời của tôi cuộc sống của tôi không do bà sắp xếp.

Bà cũng không có cái quyền này!”
Câu này của Lam Thần hoàn toàn chọc giận bà Phương.

“Cậu muốn bỏ mặc chúng tôi sống những ngày tháng hạnh phúc của mình sao? Nằm mơ! Hôm nay tôi giết con tiện nhân đó! Tôi xem cậu sống hạnh phúc thế nào? Đình của tôi chết rồi, đời này của tôi cũng hủy rồi, dựa vào đây cậu có thể sống hạnh phúc? Dựa vào đâu?”
Bà Phương nói xong thì muốn xông vào trong.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

Lam Thần đã đưa ra lựa chọn rồi, đáng tiếc bà Phương này thật sự là tìm chết..

 
Chương 1796: 1796: Chương 1795





Thấy bà Phương từ trong túi lấy ra một con dao, sắc mặt của Lam Thần thay đổi, sau khi bùng lên lửa giận thì chính là sát khí bừng bừng.

Bà Phương này là thật sự muốn lấy mạng của Khương Hiểu!
Ý nghĩ này khiến Lam Thần lao tới, nhanh chóng chặn ở trước mặt bà Phương.

Bà Phương mắt thấy Lam Thần lo lắng để tâm Khương Hiểu như vậy thì tức giận cầm con dao dí về phía Lam Thần.

Lam Thần không tránh né, để mặc con dao của bà Phương đâm vào lồng ngực của mình.

Máu màu lam lập tức trào ra.

Dòng máu nóng khiến bà Phương bỗng sững người.

Lam Thần lại rất bình tĩnh nhìn Thẩm Hạ Lan, nói: “Bà chủ, xin cô hãy báo cảnh sát, lấy tội cố ý giết người để bắt giữ bà Phương.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi khó chịu.


Lam Thần là cố ý.

Anh ta hoàn toàn có thể tránh được, nhưng anh ta không có.

Bà Phương bình thường đối với anh ta không đánh thì mắng đã quen rồi, hiện nay ra tay cũng cảm thấy rất hiển nhiên, chỉ có điều dòng máu nóng đó khiến bà ta hoang mang.

Hiện nay nghe thấy lời của Lam Thần, bà ta lập tức bị kích thích.

“Báo cảnh sát bắt tôi? Còn cố ý giết người? Lam Thần, lá gan của cậu thật lớn nhỉ? Tôi là mẹ của Đình, cậu báo cảnh sát bắt tôi thì làm sao ăn nói được với Đình?”
“Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến bà.”
Sắc mặt của Lam Thần bắt đầu tái nhợt.

Thẩm Hạ Lan không dám trì hoãn, bắt đầu từ khi bà Phương đến, Thẩm Hạ Lan đã mở điện thoại quay lại video.

Cô nghĩ một khi Lam Thần không nỡ xuống tay, cô cũng sẽ không bỏ qua cho bà Phương.


Khương Hiểu là người của cô, cô không thể nhìn thấy cuộc đời sau này của Khương Hiểu sẽ bị bà Phương uy hiếp và khống chế, cho nên cô đã chuẩn bị sẵn, có điều lúc này nhìn thấy ánh mắt của Lam Thần, Thẩm Hạ Lan biết, Lam Thần cũng đưa ra lựa chọn.

Thẩm Hạ Lan rút điện thoại ra báo cảnh sát.

Bà Phương lúc này mới có hơi sợ.

Bà ta muốn trốn, nhưng lại bị vệ sĩ chặn lại.

Bà Phương xoay người muốn cướp điện thoại trong tay Thẩm Hạ Lan.

“Không được báo cảnh sát! Không được phép!”
Bà ta giống như phát điên mà lao về phía Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại không phải là Lam Thần, không để bà ta làm càn, trực tiếp nhấc chân đạp bà Phương ra.

Lực đạo của một cước này không nhẹ, cả người bà Phương sau khi bị đá ra thì nằm bò ra sàn bắt đầu kêu rên.

“Trời ơi, giết người rồi, vợ của Diệp Ân Tuấn Thẩm Hạ Lan giết người rồi! Lồng ngực của tôi đau quá, tôi sắp chết rồi!”
Nhưng người xung quanh đều mang ánh mắt khinh thường, ngay cả vệ sĩ cũng khinh bà ta.

Người phụ nữ tác oai tác quái, hôm nay phải trị bà ta..

 
Chương 1797: 1797: Chương 1796





Sau khi Thẩm Hạ Lan báo cảnh sát, nhanh chóng cho người đưa Lam Thần vào phòng cấp cứu xử lý vết thương.

Cháy nhiều máu như vậy, bởi vì màu sắc máu của anh ta đặc biệt, dễ gây chú ý của người khác, một ánh mắt của Thẩm Hạ Lan thì để vệ sĩ khống chế xung quanh.

Khi Lam Thần được đưa vào phòng cấp cứu thì nhìn Thẩm Hạ Lan cầu xin: “Đừng để Khương Hiểu biết chuyện hôm nay.

Cô ấy không nên bị đối xử như vậy.”
“Cố gắng đi con đường của mình, những chuyện khác giao cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan biết, lúc này đại đội trưởng của Ám Dạ của cô đã quay lại rồi.

Trong lòng ít nhất có hơi buồn.

Sau khi Lam Thần được đưa vào phòng cấp cứu, Diệp Ân Tuấn cũng quay lại, Thẩm Hạ Lan xoay người đi, lại nghe thấy điện thoại của mình bỗng đổ chuông.

Thẩm Hạ Lan sững người, liếc nhìn số hiển thị trên màn hình, vậy mà là Tiêu Nguyệt gọi tới.


Cô không biết mình nên dùng tâm trạng gì để nghe cuộc gọi này.

Trước đó, cô từng phòng bị với Tiêu Nguyệt, nhưng sự giúp đỡ hai lần liên tiếp của Tiêu Nguyệt đã khiến cô cảm thấy bà ta không phải là người xấu.

Vì ông cụ Tiêu, cũng vì mẹ, cô muốn chấp nhận bà ta, nhưng chuyến đi đến nhà họ Hoắc lần này khiến cô vô cùng phản cảm đối với Tiêu Nguyệt.

Mặc kệ Tiêu Nguyệt có ý định gì, chuyện bà ta lúc đầu lợi dụng chú hai đối phó ba và mẹ, trong lòng Thẩm Hạ Lan không thể vượt qua vướng mắc này.

Cô trực tiếp tắt máy, cũng mặc kệ Tiêu Nguyệt bây giờ đang muốn như nào, đi thẳng về phía Diệp Ân Tuấn.

“Không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, nhìn thấy bà Phương đã ra sàn ăn vạ thì lo lắng liếc nhìn Thẩm Hạ Lan.

Trong tay anh xách sữa đậu nành và bánh quẩy, nhìn trông là đi mua đồ ăn sáng.

Thẩm Hạ Lan nhận lấy đồ sáng trong tay Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Không sao, đã giải quyết xong rồi.”

“Về phòng ăn sáng thôi.”
Diệp Ân Tuấn không thèm nhìn bà Phương.

“Được.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan cũng không tồi, khoác tay của Diệp Ân Tuấn đi về phòng bệnh.

Bà Phương thấy không có ai thèm quan tâm mình, có hơi sững ra.

Lúc này bà ta mới dường như ý thức được cái gì đó.

Không!
Bà ta không muốn ngồi tù!
Lam Thần cũng không dám để bà ta ngồi tù!
Nhưng bà Phương lần này lại có hơi không chắc chắn.

Bà ta nghĩ đến đôi mắt lạnh lùng đó của Lam Thần, nghĩ đến sự quyết tuyệt trong mắt của Lam Thần, bất giác đã sợ.

Bà Phương nhanh chóng móc điện thoại ra gọi cho giáo sư Phương.

“Lão Phương, tên khốn Lam Thần vậy mà báo cảnh sát bắt tôi! Lão Phương, ông phải cứu tôi! Ông phải cứu tôi!”
Bà Phương nói xong thì bật khóc, khóc rống lên..

 
Chương 1798: 1798: Chương 1797





Đầu óc của giáo sư Phương có hơi không kịp load.

Lam Thần muốn báo cảnh sát bắt bà Phương?
Có ý gì?
Chuyện là sao?
Ông ta biết bà Phương hơi một tí sẽ đánh Lam Thần, nhưng ông ta nói bà Phương cũng không nghe, hơn nữa cứ hay cãi nhau với ông ta, còn làm loạn thí nghiệm của ông ta, khiến nghiên cứu của ông mãi không thể tiếp tục.

Vì để bản thân có thể yên tĩnh nghiên cứu, ông ta cũng để mặc bà Phương đi ức hiếp Lam Thần.

Dù sao tình trạng cơ thể của Lam Thần ông ta biết.

Đánh mắng của bà Phương đối với anh ta không trí mạng.

Giáo sư Phương nghĩ như vậy, cũng yên tâm đi làm thí nghiệm, cộng thêm những năm nay Lam Thần luôn ngoan ngoãn nghe theo, giáo sư Phương càng quên với phương thức tiếp xúc như này.


Hiện nay tự dưng nghe bà Phương nói Lam Thần báo cảnh sát bắt bà ta, giáo sư Phương vậy mà có hơi không hiểu tại sao.

Tại sao muốn báo cảnh sát bắt bà Phương?
Hai người lại làm sao rồi?
Giáo sư Phương có hơi nóng nảy nói: “Đã làm cái gì rồi hả? Bà không thể để tôi có một ngày bình yên sao?”
Nói xong giáo sư Phương trực tiếp cúp máy.

Lam Thần sao có lá gan báo cảnh sát bắt bà Phương chứ?
Thật sự là quậy phá!
Giáo sư Phương cho rằng là thủ đoạn mà bà vợ kêu ông ta cùng nhau đối phó Lam Thần, cho nên có hơi giận.

Vì sợ bà Phương lại gọi làm phiền mình, ông ta trực tiếp tắt máy điện thoại.

Bà Phương thế nào cũng không dám tin bà ta ra nông nỗi này, giáo sư Phương vậy mà mặc kệ bà ta?
Bà ta không tin nên đã gọi lại cho giáo sư Phương, nhưng lần này từ trong truyền ra giọng nói ngọt ngào của phụ nữ, thông báo cho bà ta giáo sư Phương đã tắt máy.


Bà Phương tức đến mức ném vỡ chiếc điện thoại.

“Đồ khốn! Ngay cả ông cũng mặc kệ tôi sao?”
Nhưng không có ai cho bà ta một câu trả lời.

Cảnh sát rất nhanh đã đến.

Sau khi hiểu được tình hình, Thẩm Hạ Lan đưa video cho bên cảnh sát, bà Phương bị đưa đi.

Bà ta khóc nháo, ăn vạ, nhưng ở trước mặt cảnh sát đều vô dụng.

Lam Thần ở trong phòng cấp cứu, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở trong phòng bệnh ăn cơm, ai cũng không để tâm đến chuyện của bà Phương.

Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Lam Thần hiện nay cũng bị thương rồi, Khương Hiểu vẫn chưa khỏi, chuyển cặp đôi số khổ này vào cùng một phòng bệnh đi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cũng không phản đối.

Khi điện thoại của Thẩm Hạ Lan lại đổ chuông, lông mày của cô nhíu lại..

 
Chương 1799: 1799: Chương 1798





Diệp Ân Tuấn thấy sắc mặt của cô không tốt, trực tiếp cầm điện thoại xem, thấy là Tiêu Nguyệt gọi tới thì biết ngay Thẩm Hạ Lan tại sao không nghe máy.

“Mặc kệ bà ta là ai, có suy nghĩ và mục đích gì, tóm lại phải tiếp xúc.

Huống chi phía ông ngoại bà ta đã lấy được hảo cảm và cảm giác tồn tại, nếu như chúng ta không tiếp xúc thì ông ngoại sẽ tiếp xúc với bà ta.

Em cảm thấy ông ngoại liệu có làm việc theo tình cảm không?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan thật lòng muốn băm Tiêu Nguyệt rồi.

Phải, cô còn có ông ngoại.

Lấy mức độ áy náy của ông cụ Tiêu đối với Tiêu Nguyệt hiện nay mà nói, mặc kệ Tiêu Nguyệt làm cái gì với ông cụ Tiêu, đoán chắc ông cụ Tiêu đều sẽ không trách bà ta.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô ghét loại cảm giác và hoàn cảnh này, nhưng cần phải đối mặt.


Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại, trực tiếp ấn nút nghe.

“Có chuyện gì?”
Giọng nói và khẩu khí của cô rất dằn.

Cho dù là biết mình như vậy không được thông minh lắm, nhưng cô không khống chế được.

Nếu không phải là Tiêu Nguyệt, ba mẹ của cô sao có thể bỏ lỡ nhau chứ?
Mẹ của cô sao lại có một cuộc đời bi thảm như vậy?
Tiêu Nguyệt rõ ràng không ngờ giọng điệu của Thẩm Hạ Lan lại dằn như vậy, sững ra một lúc rồi hỏi: “Hạ Lan, cháu làm sao vậy?”
“Có chuyện gì thì nói, không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Thẩm Hạ Lan bây giờ cảm thấy nghe giọng của bà ta cũng có hơi không thoải mái và buồn nôn.

Tiêu Nguyệt khựng lại, sau đó nói: “Dì chỉ là muốn hỏi, Trương Linh có tin tức rồi không?”
Thẩm Hạ Lan khựng lại, sau đó cười lạnh nói: “Tiêu Nguyệt, Trương Linh là người của bà, lại bị thương ở nước T, bà cho dù bị người khác phản bội, thế lực còn sót lại của mình vẫn còn nhỉ? Muốn biết Trương Linh có chuyện gì hay không, một cuộc gọi của bà là được rồi, việc gì kêu chúng tôi nhúng tay? Lấy Trương Linh làm mồi nhử, dụ chúng tôi đến nước T, bà rốt cuộc có mục đích gì? Kêu tôi giúp Phương Nguyên đoạt quyền sao? Hay là có mục đích khác? Dì cứ nói thẳng.

Ngấm ngầm giờ thủ đoạn như vậy, bà không thấy mệt sao?”

Tiêu Nguyệt không ngờ Thẩm Hạ Lan lại nói thẳng như vậy, thậm chí ngay cả dì cả cũng không gọi rồi.

Cô đây là đá thẳng bà ta ra khỏi phạm vi của người thân rồi.

Tiêu Nguyệt không khỏi cười khổ.

“Hạ Lan, dì biết cháu có thể không tin dì, nhưng dì thật sự hết cách rồi.

Thế lực của dì bị người khác tiếp quản rồi, dì bây giờ thật sự không có ai để dùng.”
“Vậy thì thành thật một chút đi.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan trực tiếp cúp máy.

Không có để dùng?
Sao có thể chứ?
Thật sự xem Thẩm Hạ Lan cô là đứa trẻ lên ba sao?
Có thể ở nước T giả chết hơn 20 năm không bị người khác phát hiện, có thể lẳng lặng mang theo Trương Linh đến đó ẩn giấu nhiều năm như vậy, bà ta bây giờ nói với cô không có ai để dùng.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh, trong lòng dâng lên một cơn giận và nỗi bi thương.

Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay của cô, thấp giọng nói: “Đừng khách sáo, vì người khác khiến bản thân tức giận không có đáng.

Anh đã để Phi đi điều tra tung tích của Trương Linh, có tin tức thì chúng ta đi cứu người.”.

 
Chương 1800: 1800: Chương 1799





Cả người Thẩm Hạ Lan có hơi run rẩy.

“Quá đáng quá rồi! Trương Linh tốt xấu gì cũng đi theo bà ta nhiều năm như vậy, vì bà ta những năm này Trương Linh đã sống như nào? Bà ta vậy mà lấy Trương Linh làm mồi nhử để dụ chúng ta.

Là bà ta ngốc hay cảm thấy em ngốc?”
Vừa nghĩ đến người này là người thân của mình, Tiêu Nguyệt có gương mặt y chang mẹ, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.

Sợ Thẩm Hạ Lan tức giận hại cơ thể, Diệp Ân Tuấn chỉ nắm tay của cô nói: “Em nếu như còn giận nữa là anh hôn em đó.”
Thẩm Hạ Lan hơi đơ ra, nhìn vẻ nghiêm túc và dáng vẻ chuẩn bị hành động của Diệp Ân Tuấn thì không khỏi bị chọc cười.

“Anh có thể đừng như vậy không? Em đang giận đó.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan đã có chút bất lực.


Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Anh biết, lẽ nào em không nhìn ra anh đang tìm mọi cơ hội để gần gũi em sao?”
“Diệp Ân Tuấn, anh từ khi nào trở nên sắc như vậy?”
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn cong lên, tâm trạng không vui vừa rồi cũng chuyển biến tốt.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Anh đều luôn sắc như vậy.

Anh và em là vợ chồng hợp pháp, không muốn ngủ anh mới không phải là đàn ông.”
“Anh còn nói.”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bị anh dẫn dụ rồi.

Thấy tâm trạng của Thẩm Hạ Lan tốt lên, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất khiến vợ không giận.

Tiêu Nguyệt nghe âm thanh máy bận khi cuộc gọi bị Thẩm Hạ Lan tắt, không khỏi cười khổ.


Bà ta đây là bị chê rồi sao?
Không!
Bà ta bị chán ghét.

Loại cảm giác này khiến bà ta rất khó chịu.

Nếu như ngay cả Thẩm Hạ Lan cũng không tin bà ta bây giờ thật sự không có ai để dùng, còn có ai sẽ tin bà ta chứ?
Người đó thật là ác!
Ngay từ đầu thì bà ta đã ở trong sự tính toán của ông ta.

Bà ta tưởng mình có năng lực thoát khỏi sự khống chế của ông ta, tưởng rằng mình đã trải qua nhiều như vậy cùng với Trương Linh sáng lập ra tổ chức và thế lực của riêng mình, tưởng rằng bà ta có năng lực bảo vệ người nhà của mình, nhưng 20 năm trôi qua, bà ta mới bỗng dưng phát hiện, mọi thứ đều là tự thấy vậy.

Là ông ta cho bà ta mọi thứ.

Ông ta khiến bà ta thành công giả chết, lại ở trong tối nhìn bà ta giãy giụa trong vũng bùn, nhìn bà ta từng bước tự cho rằng đã xây dựng được thế lực của mình, khi trong lòng tưởng rằng có thể thoát khỏi sự khống chế của ông ta thì ông ta ra tay.

Giống như trước đây, ông ta ra tay không hề lưu tình, ra tay nhanh chóng tàn nhẫn, khiến bà ta không kịp đề phòng, trở tay không kịp..

 
Chương 1801: 1801: Chương 1800





Trương Linh vì bảo vệ bà ta rời đi, sống chết không rõ.

Hiện nay bà ta thân cô thế cô đến Hải Thành, đến nơi ban đầu bà ta sinh ra, vốn là nhà của bà ta, nhưng lại xa lạ đến đáng sợ.

Bà ta không chết, chỉ có thể tìm đến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

Bà ta tưởng rằng Thẩm Hạ Lan có thể trở thành bến chắn gió của mình, cuối cùng vẫn là bà ta suy nghĩ quá ngây thơ.

Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu?
Là vì bà ta đến nhà họ Hoắc sao?
Là vì bà ta nói ra chuyện của chú hai Hoắc sao?
Nhưng mặc kệ là Hoắc Chấn Đình hay Thẩm Hạ Lan, lẽ nào không nên vì chú hai Hoắc mà đến nước T sao?
Tại sao sự việc không giống như những gì bà ta nghĩ?
Tại sao Thẩm Hạ Lan lại chán ghét bà ta?
Tiêu Nguyệt không hiểu.

Bà ta bây giờ chỉ còn một lựa chọn, đó chính là ông cụ Tiêu, nhưng lúc này, Tiêu Nguyệt lại do dự.


Nếu như ông cụ Tiêu từ chối giúp bà ta, cũng không tin bà ta bây giờ cùng đường, bà ta phải làm sao mới tốt.

Đó là sự ấm áp cuối cùng của bà ta Đó là người thân nhất duy nhất của bà ta.

Bà ta đã không chịu nổi bất kỳ sự nghi ngờ và suy đoán nào nữa, đặc biệt là đến từ ông cụ Tiêu.

Phải làm sao đây?
Tiêu Nguyệt kiên cường cả đời, lại đột nhiên vào lúc này lệ rơi đầy mặt, đau lòng tuyệt vọng.

Bà ta đã từng cho rằng mình không gì là không thể, nhưng lúc này lại cảm thấy mình cái gì cũng không làm được, cho dù là sống cũng là loại xa xỉ và cản trở.

Sự bi thương của Tiêu Nguyệt tất nhiên người khác không hiểu.

Thẩm Hạ Lan ở bên này thấy Lam Thần được đưa ra từ phòng cấp cứu, khi nghe bác sĩ nói thương thế của anh ta không phải quá nghiêm trọng thì mới khẽ thở phào.

Khi Lam Thần được đẩy ra thì nhìn trái phải, khi không nhìn thấy bà Phương nữa thì thở phào.


Thẩm Hạ Lan không khỏi có hơi buồn cười.

“Bây giờ biết sợ rồi sao? Bà Phương nhiều năm đối xử với anh như vậy, tôi còn tưởng anh rất thích.”
Tuy có hơi đồng cảm với Lam Thần, có điều nghĩ đến sự vâng lời của Lam Thần thì Thẩm Hạ Lan vẫn rất không thoải mái.

Lam Thần cười khổ một tiếng: “Tôi đây không phải là muốn tuân thủ lời dặn của Phương Đình, không muốn gây quá căng với bà ta hay sao?”
“Có một số người anh càng nhường nhịn, người đó sẽ càng được nước lấn tới.

Nếu như ngay từ đầu anh có thể tỏ ra thái độ của mình, những năm này cũng sẽ không sống như vậy.

Được rồi, chuyện của anh tôi cũng không nói nữa, thấy bản thân anh bây giờ đã đưa ra quyết định rồi, tôi tự nhiên sẽ không xen vào.

Bây giờ bà Phương đã bị bắt giam, anh thật sự định để bà ta ở trong đó sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên.

Đừng thấy Lam Thần bề ngoài lạnh lùng, thật ra là người đàn ông dễ mềm lòng.

Nhiều năm như vậy bà Phương đối với anh ta không tốt, nhưng Phương Đình đối tốt với anh ta, Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Lam Thần chỉ là hù dọa bà ta.

Con người của bà Phương tuyệt đối sẽ không phải là loại người sau khi bị dọa sợ thì biết thỏa hiệp, bà ta có thể sẽ chờ đợi tính toán, cuối cùng sẽ ra tay giết..

 
Chương 1802: 1802: Chương 1801





Lam Thần trầm tư một lúc rồi nói: “Ừ, để bà ta ở đó đi.

Bên trong an toàn hơn bên ngoài, cũng có thể khiến bà ta nhìn rõ cục diện.”
“Anh không sợ người khác mắng anh là đồ vô ơn sao?”
“Kệ đi, có phải là đồ vô ơn hay không trong lòng tôi biết rõ.”
Thấy Lam Thần đã xác định, Thẩm Hạ Lan lúc này mới hơi hài lòng.

Cô nhìn Lam Thần, lại nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Chuyện này anh đừng quản, giao cho tôi và Ân Tuấn xử lý là được, khoảng thời gian này nhiệm vụ chính của anh chính là ở bên Khương Hiểu, thuận tiện điều dưỡng cơ thể của mình.

Tôi cho anh 10 ngày, 10 ngày theo tôi và Ân Tuấn đến nước T.”
“Được.”
Lam Thần không có dị nghị gì về điều này.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Tại sao muốn đi vào 10 ngày sau? Anh tưởng em sẽ đi ngay.”

“Không, không cần thiết vì người khác làm loạn cuộc sống của chúng ta.

Với lại, chúng ta có đi hay không, biến động của nước T đều không tránh được, Vu Phong vẫn muốn lấy mạng của chúng ta, chiến đấu của Phương Nguyên và Phương Nhiên cũng sẽ kết thúc trong 10 ngày này.

Cho nên qua sớm hay qua muộn đối với chúng ta mà nói không có gì khác biệt, người khẩn trương sẽ là người khác mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn biết cô trưởng thành, ổn trọng rồi.

Quả thật, bọn họ bây giờ qua đó thật ra kết quả vẫn vậy, chỉ là vấn đề bị động hay chủ động.

Nếu như điều Tiêu Nguyệt nói là thật, Vu Phong và Phương Nhiên Phương Nguyên bây giờ thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có thời gian đi tìm bọn họ gây phiền phức, vậy thì bọn họ việc gì phải vội đi tìm bực tức cho mình chứ.

Có thời gian này bọn họ không bằng đi làm chuyện mình muốn làm.

“Em có dự định gì?”
“Bảo Phi sau khi tìm được tin tức của Trương Linh thì bí mật phái người cứu Trương Linh về, còn lại đợi 10 ngày sau rồi tính, em muốn dẫn các con ra ngoài chơi.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy thời gian cô ở bên các con quá ít, cô không biết đợi khi mình rảnh tụi nhỏ còn cần mình không, vào lúc này bọn trẻ cần ba mẹ, cô hy vọng mình có thể rút thời gian chơi cùng bọn chúng.


Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, đương nhiên rất vui.

“Được, có chỗ nào muốn đi không?”
“Chưa có.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.

Cô chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy, còn muốn đi đâu quả thật chưa nghĩ ra.

Trời tiết ở đây có hơi lạnh, nếu như thật sự ra ngoài chơi, chắc phải đến một nơi ấm áp.

Cô không khỏi nghĩ đến Vân Nam.

Có điều bởi vì chuyện của Trương Gia Trại, Thẩm Hạ Lan vẫn quyết định không đến đó.

Diệp Ân Tuấn nắm tay của cô trong lòng bàn tay mình, thấp giọng nói: “Lát nữa về nhà hỏi tụi nhỏ, xem thử chúng muốn đi đâu.”
“Chúng ta có thể dẫn theo Nghê Nghê ra ngoài không?”
Thẩm Hạ Lan biết, Diệp Nghê Nghê ở nhà Trạm Dực là vì ở bên Trạm Dương, nhưng bọn họ nếu như ra ngoài để lại Nghê Nghê thì không hay lắm.

Diệp Ân Tuấn khẽ thở dài một tiếng nói: “Bao giờ về chúng ta đi hỏi thử.”.

 
Chương 1803: 1803: Chương 1802





“Được.”
Chiếc xe bởi vì suy nghĩ tức thời của Thẩm Hạ Lan mà thay đổi phương hướng.

Đợi khi bọn họ đến nhà Trạm Dực, thủ vệ của nơi này vẫn rất nghiêm ngặt.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến chuyện lần trước An Nhiên nhờ mình giúp, tuy phía Ám Dạ vẫn chưa truyền tin tới, nhưng Thẩm Hạ Lan biết An Nhiên không phải là người phụ nữ yếu đuối như vậy.

Lần này có chút bất ngờ, bọn họ vậy mà được cho phép tiến vào, không biết có phải là vì quan hệ của Hoắc Chấn Hiên hay không.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều nghĩ như vậy, sau đó đi vào nhà họ Trạm.

An Nhiên vẫn tưới hoa, đọc sách, trải qua cuộc sống rất bình yên.

Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến, cô ta mỉm cười: “Ui, tết nhất là đến chỗ tôi chúc tôi sao?”
“Phải, chị dâu năm mới vui vẻ.”
Thẩm Hạ Lan vội mỉm cười đi tới.


Diệp Ân Tuấn cũng nói một tiếng chị dâu năm mới vui vẻ, sau đó đi ra sau xem tụi nhỏ.

An Nhiên kéo tay Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, cười rồi hỏi: “Bên ngoài lạnh không?”
“Cũng bình thường.

Trong nhà chị ngược lại rất ấm.”
“Đương nhiên, tôi mở điều hòa mà.”
An Nhiên mỉm cười bảo người pha trà cho Thẩm Hạ Lan.

Khi trong đại rảnh chỉ còn lại hai người, Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng nói: “Chị dâu, chị nhờ tôi…”
“Chiếc áo khoác mà tôi nhờ cô mang giùm cho tôi đoán chắc là không mặc được, cô xem tôi bây giờ cũng không ra ngoài, không bằng để lại cho cô.”
Thẩm Hạ Lan vốn muốn nói chuyện chị nhờ tôi nghe ngóng vẫn chưa có tin tức, lại bị An Nhiên đột nhiên chen lời, thậm chí nói lời không liên quan như này, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ý thức được cái gì đó.

Cô nhìn theo ánh mắt của An Nhiên, An Nhiên nhìn chiếc bàn rồi cười khẽ, tuy không có nói cái gì, nhưng Thẩm Hạ Lan hiểu rồi.

Trong nhà có hệ thống giám sát.


Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm.

Ai làm như vậy.

Chú ba sao?
Bây giờ chú ba tiếp quản chức vị của Trạm Dực, có phải cũng đang giúp bên trên đối phó và giám sát nhà Trạm Dực không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Hạ Lan không thoải mái.

“Chú ba tôi từng tới sao?”
Thẩm Hạ Lan biết mình không nên vào lúc này nói lời như này, nhưng cô thật sự không nhịn được.

An Nhiên sững người, sau đó cười nói: “Từng tới, mùng 1 tết đến chúc tết.

Thủ trưởng Hoắc cũng thật là, bây giờ tới chúc tết là không thích hợp.”
Nghe An Nhiên nói như vậy, Thẩm Hạ Lan ngược lại sững người.

Xem ra là cô hiểu lầm chú ba rồi sao.

Chuyện bên này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sốt ruột.

“Tôi muốn dẫn Nghê Nghê về mấy ngày, có điều phải xem ý của con bé, nếu như nó không muốn chúng tôi cũng không miễn cưỡng.”.

 
Chương 1804: 1804: Chương 1803





An Nhiên ngược lại không nói gì, chỉ mỉm cười: “Con bé vốn không nên bị nhốt ở đây, dẫn Nghê Nghê đi đi, tết nhất, về nhà đoàn viên.”
Thẩm Hạ Lan có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bây giờ đối với An Nhiên, đối với hệ thống giám sát trong nhà, cô vậy mà không nói được một chữ.

Thật là uất nghẹn.

Ngày tháng này cũng không biết khi nào mới có thể kết thúc.

Thẩm Hạ Lan thầm nói với mình, lần này ra ngoài nhất định phải để bên Ám Dạ nhanh chóng hành động, nếu không cô sợ mình thật sự bị rầu chết.

Hai người vừa nói vài chuyện về tụi nhỏ và chuyện nhà cửa.

Khi Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Nghê Nghê ra ngoài, Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi đi theo đằng sau, nhìn ra được, ba đứa trẻ chơi rất vui.

Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi đều rất lễ phép chào hỏi.


“Mẹ, bác gái An mừng tuổi cho con, mẹ xem, rất nhiều tiền.”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ cầm bao lì xì lao vào trong lòng Thẩm Hạ Lan.

Rất lâu không có ôm con gái của mình, Thẩm Hạ Lan rất là nhớ cô bé.

Bế Diệp Nghê Nghê lên đùi của mình, cưng chiều đưa tay túng mũi của cô ta rồi nói: “Cái con bé không có lương tâm, con còn nhớ mẹ là mẹ của con sao?”
“Đương nhiên nhớ rồi.

Mẹ là tốt nhất, Nghê Nghê yêu mẹ nhất.”
Diệp Nghê Nghê cười híp mắt, hai cái tay nhỏ vòng qua cổ của Thẩm Hạ Lan mà nũng nịu.

Giọng nói ngọt ngào đó lập tức khiến tất cả mọi người bật cười vui vẻ.

“Thím Diệp, chú Diệp năm mới vui vẻ.”

Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi vội chúc tết, vẻ mặt ngược lại không có sự thất vọng quá lớn, trở lại giống như lúc trước.

Thẩm Hạ Lan không biết An Nhiên dạy hai đứa trẻ như nào, nhưng rất tốt, trong tình huống như này, bọn trẻ có thể không bị ảnh hưởng là kết quả tốt nhất.

“Tốt tốt tốt, thím Diệp đến đường đột, cũng không có chuẩn bị lì xì, như này đi, thím gửi lì xì qua zalo cho các cháu được chứ?”
“Không cần đâu.”
An Nhiên vội cản lại.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Vậy sao được? Tốt xấu gì đây là lì xì mừng tuổi cho tụi nhỏ.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan không phân biệt gì mà gửi tiền cho hai đứa trẻ, một đứa 4 triệu 8, tượng trưng cho mọi chuyện đều thuận lợi.

Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi vui vẻ cảm ơn Thẩm Hạ Lan.

Vốn tưởng Diệp Nghê Nghê sẽ không đi theo bọn họ giống lần trước, Thẩm Hạ Lan thậm chí đều chuẩn bị sẽ thất vọng, không ngờ Diệp Nghê Nghê vui vẻ hỏi: “Mẹ, ba nói chúng ta muốn ra ngoài chơi, mẹ định dẫn chúng con đi đâu chơi?”
Thẩm Hạ Lan bỗng sững người.

“Con muốn theo ba mẹ trở về sao?”
“Phải, lẽ nào mẹ không thích con sao?”
Diệp Nghê Nghê dẩu môi, đôi mắt to đó khẽ chớp chớp, mắt thấy nước mắt sắp rơi rồi thì đã dọa Thẩm Hạ Lan sợ..

 
Chương 1805: 1805: Chương 1804





“Đừng khóc, bảo bối, mẹ làm sao có thể không thích con chứ? Mẹ chỉ là vui quá thôi.

Nếu không chúng ta bây giờ về nhà nha? Xem thử các anh muốn đi đâu có được không?”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê bỗng mỉm cười.

Thấy con gái muốn đi theo mình, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng không định nán lại nữa.

Bây giờ là giai đoạn đặc biệt, ở đây càng lâu, đối với Trạm Dương và An Nhiên mà nói càng bất lợi.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chị dâu, chúng tôi về trước, có chuyện gì gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.

Không có chuyện gì thì đừng đến, dù sao bây giờ là giai đoạn đặc biệt, có thể đừng dây vào thì tốt nhất.”
Lời này của An Nhiên khiến mũi của Thẩm Hạ Lan lại có hơi cay.

Diệp Ân Tuấn dẫn vợ và Diệp Nghê Nghê đi ra khỏi nhà họ Trạm.


Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi cũng không có khóc nháo, An Nhiên tiễn khách cũng chỉ tiễn ở trong nhà.

Cảm xúc của Thẩm Hạ Lan không tốt lắm, Diệp Ân Tuấn sau khi lái xe, thấp giọng nói: “Thắt dây an toàn, đằng sau có xe đi theo chúng ta, anh cần cắt đuôi.”
Nghe vậy, Thẩm Hạ Lan bỗng quay đầu thì nhìn thấy một chiếc xe sang không có biển số đi theo xe bọn họ như hình với bóng.

Vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức có hơi nghiêm trọng.

Nếu như trên xe chỉ có cô và Diệp Ân Tuấn còn được, nhưng giờ trên xe còn có Diệp Nghê Nghê.

Vừa nghĩ đến con gái của mình có thể bị để ý, vẻ mặt của Thẩm Hạ Lan rất không tốt.

“Nghê Nghê, đến bên phía mẹ.”
Thẩm Hạ Lan vô thức muốn ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, nếu không cô thật sự không yên tâm.

Nhưng Diệp Nghê Nghê lại giống như không biết nguy hiểm, gật gù nói: “Mẹ, con buồn ngủ, con ngủ một lát, ngồi ở phía sau là được rồi.”
Nói xong cô bé trực tiếp ngã ra hình như là thật sự ngủ rồi.


Thẩm Hạ Lan không hiểu được hành vi này của con gái, vô thức liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn không có ý kiến, dáng vẻ rất điềm tĩnh, trái tim đang lơ lửng đó của cô từ từ hạ xuống.

Có lẽ sự việc không có nan giải như những gì cô nghĩ.

Thẩm Hạ Lan an ủi bản thân như vậy.

Chiếc xe đằng sau đi theo như hình với bóng, tốc độ xe của Diệp Ân Tuấn cũng tăng lên, nhưng Diệp Nghê Nghê vẫn ngủ ngon lành, thậm chí thấp thoáng truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

Thẩm Hạ Lan không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, cũng mặc kệ, cô dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tết nhất nói thật cô thật sự không có nghỉ ngơi tử tế.

Đặc biệt là biết chuyện giữa chú hai Hoắc và Tiêu Nguyệt.

Diệp Ân Tuấn vốn cho rằng kỹ thuật lái xe của mình có thể cắt đuôi được chiếc xe, nhưng anh rõ ràng đã đánh giá thấp kỹ năng lái xe và mức độ cố chấp của chiếc xe đằng sau.

Mắt thấy nơi này cách nhà họ Hoắc khá gần, Diệp Ân Tuấn cũng lười đưa ra lựa chọn khác, trực tiếp lái xe đến cửa nhà họ Hoắc.

Khi quản gia nhìn thấy xe của Diệp Ân Tuấn thì hơi sững người, có điều vẫn rất nhanh mở cửa lớn ra.

“Sếp Diệp!”.

 
Chương 1806: 1806: Chương 1805





Lời của ông ra còn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp lái xe lao vào, dọa quản gia không tự chủ mà lùi lại một bước, có điều Diệp Ân Tuấn phát hiện chiếc xe đi theo đằng sau mình đã không thấy đâu nữa.

Nguy hiểm giải trừ.

Khi Thẩm Hạ Lan mở mắt ra mới phát hiện vậy mà đến nhà họ Hoắc, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi.

Nhà họ Hoắc là nơi cô bây giờ không muốn đến nhất.

Ánh mắt dò xét của cô liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Nghê Nghê ngủ ở đằng sau, như có suy tư.

“Sao vậy?”
“Không sao.

Vào nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Diệp Ân Tuấn không có trả lời Thẩm Hạ Lan, đỗ xe lại, sau đó xuống xe bế Diệp Nghê Nghê lên.


Thời tiết bây giờ rất lạnh, sợ lạnh Diệp Nghê Nghê, Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác của mình ra, bọc con gái đi vào nhà.

Tuy Thẩm Hạ Lan có hơi bài xích, nhưng tình hình bây giờ cũng không thể nói gì, cũng chỉ đành xuống xe.

Khi Hoắc Chấn Đình nghe quản gia nói Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan quay lại thì có hơi ngạc nhiên.

Khi Thẩm Hạ Lan đi vào vẻ mặt rất không tốt, anh ta thật sự không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ quay lại, cho nên nhất thời có hơi ngạc nhiên, có điều vẫn kêu quản gia mau chóng pha trà, chuẩn bị đồ ăn.

Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê đi vào phòng khách, Diệp Nghê Nghê còn chưa tỉnh, bộ dạng dường như rất mệt.

“Chú út, cháu bế Nghê Nghê đi về phòng ngủ.”
“Được.”
Hoắc Chấn Đình cũng nhìn ra sự mệt mỏi của Diệp Nghê Nghê, tuy không biết tại sao, nhưng vẫn rất nhanh bảo người làm đi quét dọn phòng.

Thẩm Hạ Lan đi vào sau, khi nhìn thấy Hoắc Chấn Đình thì khựng lại, cái gì cũng không nói, những vẫn ngồi ở trên sô pha, cầm đồ ăn vặt mà quản gia chuẩn bị lên ăn một miếng.


“Cũng không biết có phải là đói không, hay là mùi vị của đồ ăn vặt này khá hợp khẩu vị, Thẩm Hạ Lan ăn một miếng rồi lại ăn thêm một miếng.

Thấy cô ăn ngon, Hoắc Chấn Đình vội ra hiệu quản gia đi chuẩn bị thêm, nhưng lại nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói: “Không cần, đồ ăn ngon ăn nhiều sẽ chán.”
Lời này cũng không biết có hàm ý gì không, dù sao khiến Hoắc Chấn Đình khá ngại ngùng.

“Vậy cháu uống chút nước.”
Hoắc Chấn Đình dường như lại quay lại tình cảnh ngại ngùng như lúc đầu với Thẩm Hạ Lan.

Thật ra chuyện này thật sự không có liên quan đến anh ta, đều là họa cho anh hai gây ra phải không?.

Truyện Hài Hước
Nhưng tại sao cứ cảm thấy có lỗi Thẩm Hạ Lan chứ?
Bên Hoắc Chấn Đình không biết nên làm sao phá vỡ cục diện ngại ngùng này, Thẩm Hạ Lan sau khi ăn ba miếng đồ ăn vặt, cầm ly nước nóng uống một ngụm, lúc này mới cảm thấy cơ thể có một chút sức, tâm trạng tồi tệ lúc đầu cũng tốt hơn rất nhiều.

Tết này, thật là phiền lòng.

Trong lòng Thẩm Hạ Lan tức tối, khi nhìn thấy vẻ cẩn thận đó của Hoắc Chấn Đình thì hơi sững người, sau đó cũng không biết nên nói chuyện như nào với Hoắc Chấn Đình, không khỏi hỏi: “Chú út là định một mình sống đến già sao? Hương hỏa của nhà họ Hoắc không duy trì nữa?”
“Á?”
Hoắc Chấn Đình bị hỏi thì có hơi đờ đẫn, sao tự dưng dính tới vấn đề hương hỏa của nhà họ Hoắc rồi?.

 
Chương 1807: 1807: Chương 1806





Lẽ nào Thẩm Hạ Lan không phải đang giận anh ta sao?
So với sự ngạc nhiên của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan bỗng dưng nghĩ đến một chuyện.

Tiêu rồi!
Nếu như những gì cô đoán trước đó là chính xác, chú hai nếu như là quốc chủ của nước T, vậy thì Phương Nguyên há không phải là anh họ bên nội của cô sao?
Suy đoán này khiến Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên và ngây ngốc, nhưng không có bài xích quá lớn.

Anh họ bên ngoại cũng được, anh họ bên nội cũng được, dù sao đời này là không thoát được quan hệ họ hàng.

Có điều Tiêu Nguyệt đó…
Lông mày của cô nhíu lại, đáy mắt vụt qua một tia không vui.


Hoắc Chấn Đình không biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ cái gì, nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Hạ Lan nhíu mày, cảm thấy là cô có hơi giận rồi, vội nói: “Cháu là muốn kêu chú ra ngoài xem mắt sao? Gần đây cũng không phải chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, có điều chỉ là cảm thấy không cần quá vội.”
“Còn không vội? Chú út chú đã bao nhiêu tuổi rồi? Không gấp cũng sắp thành ông chú rồi, thiếu nữ trẻ trung ai thích gả cho ông chú chứ? Huống chi tuổi tác lớn sẽ khá khó có con, nhà họ Hoắc đời trước phồn thịnh, đừng để đến chỗ chú thì đứt hương hỏa.”
Lời này của Thẩm Hạ Lan khiến khóe miệng của Hoắc Chấn Đình giật giật.

Đây thật sự là cháu gái lớn của anh ta sao?
Sao cảm giác giống như mẹ đang ép cưới vậy?
“Khụ khụ!”
Hoắc Chấn Đình không tự nhiên mà ho một tiếng rồi nói: “Nếu luận tuổi tác, cũng nên là chú ba cháu kết hôn trước.”
“Ừ, cũng phải, chú ba dạo này bận gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn như hỏi vu vơ, thật ra đáy mắt vẫn vụt qua một tia cảm xúc.

Hoắc Chấn Hiên tiếp quản toàn bộ chức vị của Trạm Dực, bây giờ An Nhiên còn bị giám sát, bọn họ vừa ra khỏi cửa thì bị người khác đi theo, Thẩm Hạ Lan không biết chuyện này có liên quan đến chú ba hay không, chỉ có thể nghe ngóng từ chỗ khác.


Đột nhiên cảm thấy chung đụng với người nhà như vậy thật mệt, còn rất không tự nhiên, trong lòng Thẩm Hạ Lan vụt qua một chút khó chịu.

Hoắc Chấn Đình không ngờ Thẩm Hạ Lan chuyển chủ đề nhanh như vậy, có điều lại vội nói: “Chú ba của cháu dạo này hình như ra nước ngoài rồi, nói là nhận nhiệm vụ gì đó, đầu năm mới chúc tết ông cụ Tiêu xong là đi rồi.”
“Chú ba ra nước ngoài rồi sao?”
Điểm này ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan rất kinh ngạc.

“Ừ, chuyện của quân khu đều cơ mật, theo lý mà nói thì không nên nói với cháu.”
Ẩn ý trong lời này của Hoắc Chấn Đình, Thẩm Hạ Lan nghe ra được.

Chuyện này quả thật không nên nói với cô, càng không nên nói với bất kỳ ai, nếu không sự an toàn của Hoắc Chấn Hiên sẽ bị uy hiếp, có điều Hoắc Chấn Đình bây giờ đã nói, rõ ràng là đang lấy lòng cô, là vì chuyện của Tiêu Nguyệt sao?
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi không thoải mái.

Con người của Tiêu Nguyệt rất phức tạp.

Tâm cơ cũng sâu, nếu như có thể, Thẩm Hạ Lan tuyệt đối không muốn Hoắc Chấn Đình có dây dưa với bà ta, càng không muốn nhà họ Hoắc có dính dáng với bà ta, cho dù người phụ nữ này và cô có quan hệ máu mủ cũng vậy..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom