Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1748: 1748: Chương 1747





“Nói thử xem, có phải khi bắt đầu anh trang điểm cho em xấu lắm đúng không?”
Diệp Ân Tuấn lập tức nở nụ cười.

“Anh đảm bảo anh vẽ xong liền rửa mặt cho em.”
“Có ảnh chụp không?”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn ngơ ra một chút: “Có.”
Nói xong, anh đưa điện thoại di động của mình cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan tìm được một album ảnh thuộc về mình trong điện thoại của Diệp Ân Tuấn, ấn mở nó ra.

Trong ảnh chụp đều là hình của mình, nhưng mà Diệp Ân Tuấn thừa dịp lúc cô đang ngủ mà anh luyện tập trang điểm trên mặt cô, mặt của cô thê thảm không nỡ nhìn.

Thẩm Hạ Lan xem một chút lại bật cười.


Thật là xấu quá đi thôi.

Nhưng mà phía sau càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng thành công.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức mềm nhũn.

Nếu như có một người đàn ông vì bạn mà làm đến mức này, không phải là yêu bạn thì là cái gì nữa chứ?
Diệp Ân Tuấn trang điểm cho Thẩm Hạ Lan xong xuôi, lập tức nắm lấy tay của cô, thâm tình nói: “Cô Thẩm Hạ Lan xinh đẹp yêu dấu, chúng ta có thể đi xuống được chưa?”
“Anh muốn cầu hôn hả?”
“Đương nhiên rồi, nhưng mà anh cảm thấy cầu hôn nên diễn ra ở bờ biển, em cảm thấy như thế nào?”
Nhìn dáng vẻ thâm tình của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Hai người nắm tay đi ra khỏi biệt thự.

Ở bên ngoài, sóng biển mơn trớn đá ngầm.


Thẩm Hạ Lan nhìn biển cả mênh mông, lại nhìn hòn đảo này, cả hòn đảo đều được Diệp Ân Tuấn trang điểm thành bầu không khí của hôn lễ.

Diệp Ân Tuấn đứng bên bờ biển nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên quỳ một gối xuống.

“Cô Thẩm Hạ Lan, xin hỏi em có đồng ý làm vợ của Diệp Ân Tuấn anh không? Không vì cái gì hết, chỉ vì anh là Diệp Ân Tuấn, là người trong lòng của em, từ nay về sau anh sẽ cưng chiều em thành công chúa, mãi mãi là công chúa duy nhất của anh.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan ẩm ướt.

Cô nhìn hoa tươi và chiếc nhẫn ở trong tay Diệp Ân Tuấn, gật đầu nở nụ cười, cô nói với đôi mắt lấp lánh nước mắt: “Em đồng ý.”
Diệp Ân Tuấn đeo chiếc nhẫn vào cho cô, sau đó hôn lên ngón tay cô.

Ngay cả khi đã từng nhìn thấy người khác cầu hôn, nhưng cũng không rung động và hạnh phúc như của mình.

Bong bóng hạnh phúc đánh thẳng vào trái tim, cô lại cảm giác hạnh phúc ngập tràn, không thể kìm nén.

“Diệp Ân Tuấn, chúng ta nhảy một điệu đi.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn vịn eo Thẩm Hạ Lan, không có âm nhạc, chỉ có tiếng gió biển và âm thanh sóng biển, nhưng mà hai người bọn họ lại nhẹ nhàng nhảy múa, đung đưa trong gió..

 
Chương 1749: 1749: Chương 1748





Hai người bọn họ giống như tinh linh xinh đẹp nhảy trên bờ cát và biển rộng.

Mục sư nhìn thấy hai người bọn họ như thế, cho dù đã chứng kiến rất nhiều hôn lễ, nhưng mà cặp vợ chồng này lại làm cho ông ta cảm nhận được hạnh phúc chân chính.

Khiêu vũ hoàn tất, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi tới trước mặt của mục sư.

Mục sư dựa theo thông lệ mà hỏi một vài vấn đề cùng với lời thề, cuối cùng tuyên bố kết thúc buổi lễ, từ nay về sau trở thành vợ chồng, cùng chung hoạn nạn, vĩnh viễn không chia lìa.

Diệp Ân Tuấn cười giống như là một đứa con nít, anh nói với Thẩm Hạ Lan: “Có phải quá trình tiếp theo là động phòng rồi không?”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên.

“Giữa ban ngày ban mặt…”
“Vậy thì cũng phải động phòng chứ.”
Diệp Ân Tuấn cười cười ôm Thẩm Hạ Lan đi vào.


Hai người bọn họ ở Tuấn Lang Đào Nguyên Cư cả một ngày, chủ yếu là thời gian ở trên giường tương đối nhiều.

Thẩm Hạ Lan đau lưng, sau khi kết thúc lần thứ n, rốt cuộc cô cũng cầu xin tha thứ.

“Đừng làm nữa, em thật sự không chịu nổi đâu mà, đêm hôm nay là giao thừa, chúng ta đến đây, ông ngoại có cô đơn không đây?”
“Một lát nữa chúng ta sẽ về, em ngủ đi.”.

truyện teen hay
Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan thật sự rất mệt mỏi, dưới tiếng tim đập mạnh cường tráng có lực của Diệp Ân Tuấn, cô ngủ thiếp đi.

Đợi đến lúc cô tỉnh lại một lần nữa, máy bay đã đáp xuống Hải Thành, tiếng pháo nổ ở bên ngoài lập tức đánh thức Thẩm Hạ Lan.

“Ai đốt pháo vậy?”
Thẩm Hạ Lan ngáp một cái, Diệp Ân Tuấn lập tức choàng một cái áo khoác cho cô.


“Ngày hôm nay là giao thừa, hơn nữa sắp tới mười hai giờ rồi, mọi người đều đang thức đón giao thừa, tạm biệt năm cũ chào đón năm mới, đương nhiên là tiếng pháo nổ rồi.”
“Về rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan dựa vào cửa sổ của chiếc phi cơ quan sát một chút, đúng là ở bên ngoài có màu sắc sặc sỡ.

“Thật là đẹp quá đi.”
“Ừm, tất cả mọi người đều đang ăn mừng hôn lễ của chúng ta.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn đúng là vô liêm sỉ, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không phản bác, cô ngọt ngào nở nụ cười.

Máy bay của hai người hạ cánh, Phi đã chờ ở bên ngoài.

“Hoan nghênh Sếp Diệp và mợ chủ về nhà.”
Thẩm Hạ Lan có chút xấu hổ, lúc ngẩng đầu lên, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ sân bay.

Tiêu Nguyệt?
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngây người.

Không phải là nói hiện tại không phải là lúc quay về đây hả?
Sao vẫn về vậy?
Thông báo cho ông ngoại rồi, hay là chưa thông báo?.

 
Chương 1750: 1750: Chương 1749





Thẩm Hạ Lan ngơ ngác làm Diệp Ân Tuấn sững lại một chút, thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang, anh cũng nhìn thấy Tiêu Nguyệt.

Một mình Tiêu Nguyệt vội vã đi ra sân bay, sau lưng không có bất cứ ai, mà lại đeo kính đen và đội mũ, ai không quen biết thật sự nhìn không ra.

“Phi, cho người theo dõi đi.”
“Vâng Sếp Diệp!”
Phi vội vàng đi sắp xếp.

“Ân Tuấn, anh nói xem sao Tiêu Nguyệt lại đột nhiên tới Hải Thành vậy, có phải xảy ra chuyện gì rồi không, Phương Nguyên có đến không, Vu Phong có đến không?”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.

Diệp Ân Tuấn ôm chặt cô, anh nói: “Đừng quan tâm những thứ này, chúng ta về trước đi.”
“Được rồi.”
Hai người đều ôm theo suy nghĩ trở về biệt thự nhà họ Tiêu.


Chỉ là hai người vừa mới vào cửa thì đã bị Tống Dật Hiên tấn công.

“Diệp Ân Tuấn, cậu tồi quá nha, không phải ngày hôm qua nói là sẽ tổ chức hôn lễ hả, hai người đi đâu vậy?”
“Tổ chức xong rồi.”
Diệp Ân Tuấn thờ ơ nói, sau đó ném cho bọn họ một cái usb.

Tống Dật Hiên tò mò cắm usb vào tivi, hình ảnh hôn lễ lập tức được trình chiếu.

Thẩm Hạ Lan không biết anh quay lại hồi lúc nào, không khỏi ngây ra một lúc, nhưng mà nhìn thấy dáng về hạnh phúc của mình và Diệp Ân Tuấn ở bên trong, khóe miệng hơi nâng lên.

Tống Dật Hiên thì hoàn toàn phiền muộn.

“Cậu thật sự quá xấu bụng, đây là hôn lễ đó hả?”
“Đúng vậy đó, hôn lễ của hai người chúng tôi, cho đến bây giờ tôi cũng đâu có nói là muốn mời các người tham gia đâu.”
Diệp Ân Tuấn thờ ơ lạnh nhạt nói, làm cho Tống Dật Hiên tức giận không thôi.


“Vậy hôm qua cậu cũng đã nói rồi, phải náo động phòng giống như tôi.”
“Xin lỗi nha, sắp qua mười hai giờ rồi, bây giờ là thời gian của ngày mai, tôi cho mọi người cơ hội, nhưng mà mọi người lại không biết trân trọng, trách tôi à?”
Nghe Diệp Ân Tuấn có thể nói chuyện vô sĩ như thế, Tống Dật Hiên thật sự rất muốn đánh chết anh.

Hồ Ngọc Duyên lắc đầu.

Tống Dật Hiên không chiếm được tiện nghi từ trong tay của Diệp Ân Tuấn có được không hả, nhưng mà người đàn ông này không chịu thừa nhận.

“Hạ Lan, hai người bay lâu như thế chắc chắn là mệt lắm rồi, nếu không thì đi vào nghỉ ngơi đi.”
Hồ Ngọc Duyên nói.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Không có sao đâu, để em cùng mọi người gác đêm, ông ngoại đâu rồi?”
“Ông ngoại đang ở trong phòng, nói là nếu hai người về thì ông ngoại lại xuống.”
Thẩm Hạ Lan muốn đi lên thăm ông ngoại.

Diệp Ân Tuấn biết tâm tư của cô, anh nhẹ gật đầu.

Thẩm Hạ Lan lập tức đi lên lầu..

 
Chương 1751: 1751: Chương 1750





Tống Dật Hiên còn đang xoắn xuýt phải làm như thế nào mới để Diệp Ân Tuấn mặc cái quần trinh tiết vào, Diệp Ân Tuấn cười lạnh, nói: “Nói cậu ngốc, cậu thật sự ngốc thật, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ mặc cái loại đồ chơi cả đêm mãi không mở được khóa giống như cậu hả?”
“Hả?”
Tống Dật Hiên có hơi khó hiểu.

“Làm sao cậu lại biết tôi mở khóa cả một đêm?”
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, giống như là đang nhìn một tên ngốc.

Hồ Ngọc Duyên không đành lòng, trực tiếp kéo Tống Dật Hiên trở về.

“Đừng có hỏi nữa, còn không ngại mất mặt à.”
“Không phải, anh làm như vậy không phải làm người học hỏi cấp dưới hả.”
Lời nói này của Tống Dật Hiên làm Diệp Ân Tuấn cảm thấy muốn cười.


“Khụ khụ, mấy cái ổ khóa đó đều được lập trình bằng máy tính hết rồi, cậu có thể trực tiếp kiểm tra trong máy tính, sau đó mở một ổ khóa, một hai giây liền có thể mở ra, ai kêu cậu mở khóa từng bước từng bước giống như người nguyên thủy làm gì?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Tống Dật Hiên hoàn toàn ngơ người.

Mẹ kiếp, còn có thể chơi như vậy nữa à Hồ Ngọc Duyên cũng ngu ngơ.

Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như là một kẻ ngốc, mở khóa cả đêm với Tống Dật Hiên, kết quả Diệp Ân Tuấn lại nói có một phím mở khóa.

Tống Dật Hiên không tin cho lắm, lại đi vào trong phòng lấy cái quần trinh tiết ra, nhìn kỹ một lượt, đúng là ở trong quần có cái phím mở khóa, mặt của anh ta đen lại.

“Sao cậu lại không nói sớm?”
“Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu được, cái phím mở khóa rõ như vậy mà cậu còn không nhìn thấy, cậu kêu tôi nói cái gì đây? Tống Dật Hiên, trí thông minh của cậu nên được nâng cấp rồi đó.”
Diệp Ân Tuấn nói chuyện với bộ dạng rất muốn ăn đòn.

Tống Dật Hiên cảm thấy mình muốn đánh nhau, thật sự rất muốn đánh người đàn ông trước mắt, lại bị Hồ Ngọc Duyên cản lại.


“Thôi thôi được rồi, chỉ là trò đùa mà thôi, anh nghiêm túc như vậy làm cái gì?”
“Đêm động phòng hoa chúc của anh, anh có thể không tức được hả, anh không quan tâm, Diệp Ân Tuấn, cậu đền cho tôi đêm động phòng đi.”
Tống Dật Hiên ăn vạ.

Diệp Ân Tuấn lại khinh bỉ nhìn anh ta một cái, rồi nói: “Tôi với cậu á?”
“Không được hả?”
“Không được, tính hướng của tôi bình thường, không thích đàn ông, cậu tìm người khác đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn liền đi lên lầu rửa mặt, Tống Dật Hiên ở dưới tức giận ô ô kêu lớn.

Hồ Ngọc Duyên cảm thấy sau này vẫn nên về nhà họ Hồ ở đi, nếu không thì sớm muộn gì Tống Dật Hiên cũng sẽ bị Diệp Ân Tuấn làm cho tức chết.

Thẩm Hạ Lan đi tới cửa phòng ông cụ Tiêu, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, lại nghe thấy bên trong vang lên âm thanh của ông cụ Tiêu.

“Ai đó?”
“Ông ngoại, là cháu đây.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy giọng nói của ông cụ Tiêu không bình thường..

 
Chương 1752: 1752: Chương 1751





Ông cụ Tiêu nghe thấy là giọng nói của Thẩm Hạ Lan, lúc này mới thấp giọng nói: “Hạ Lan về rồi hả, vào đi cháu.”
Thẩm Hạ Lan đẩy cửa vào.

Ông cụ Tiêu ngồi ở trên giường, không biết là trong tay đang cầm cái gì đó, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi vào thì nở nụ cười, nhưng mà nụ cười có chút miễn cưỡng.

“Ông ngoại, ông sao vậy, ông thấy không thoải mái hả?”
Thẩm Hạ Lan còn cho là bởi vì hôn lễ của Tống Dật Hiên làm ông cụ Tiêu thấy mệt mỏi, không khỏi hỏi một câu, thậm chí còn nhanh chóng bước lên sờ lên trán của ông cụ Tiêu.

Không có nóng.

Ông cụ Tiêu thấy ánh mắt quan tâm của Thẩm Hạ Lan, ra hiệu cho cô đóng cửa phòng lại.

Sau khi Thẩm Hạ Lan làm xong hết tất cả, cô mới đi tới trước mặt của ông ngồi xuống.

“Ông ngoại, rốt cuộc ông có chuyện gì vậy?”

“Có phải là con bé về rồi không?”
Ông cụ Tiêu cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.

Trong lòng bàn tay của ông là một cái đồng hồ nam.

Kiểu cổ, nhưng mà đúng là rất mới.

Thẩm Hạ Lan nhìn một hồi, cái đồng hồ này rất tinh xảo.

“Đây là…”
“Có người để ở trên giường của ông, nhưng mà ông biết chứ, là dì cả của cháu, là con bé tặng quà năm mới cho ông, có đúng không?”
Đôi mắt của ông cụ Tiêu ẩm ướt.

Thẩm Hạ Lan nhớ đến bóng dáng của người ở sân bay, nhưng mà lại nghi ngờ rồi hỏi: “Ông ngoại, sao ông lại xác định đây là của dì cả, nói không chừng là của người khác tặng ông thì sao?”
“Sẽ không đâu, cháu nhìn mặt sau đi.”

Thẩm Hạ Lan nhìn mặt sau của cái đồng hồ, nó có chữ.

“Chúc ba khỏe mạnh.

Nguyệt!”
Cái này rõ ràng được khắc thủ công.

Thẩm Hạ Lan nhìn dòng chữ này, không khỏi trầm tư.

Quả thật là của Tiêu Nguyệt tặng, tại sao lại không tự mình đưa cho ông ngoại?
“Ông ngoại, cháu cảm thấy nên để cho người kiểm tra cái đồng hồ này có vấn đề gì không cái đã, ông biết rồi đó, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, cháu sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Không có gì ngoài ý muốn hết, ông đã điều tra rồi, cái đồng hồ này không có vấn đề gì hết, đây là của Nguyệt tặng cho ông, đã nhiều năm như thế, cuối cùng ông cũng có thể nhận được món quà của con gái cả.

Chỉ là con gái đã trở về, tại sao lại không về nhà, tại sao lại không đến thăm ông, có phải là Nguyệt vẫn còn chưa tha thứ cho ông không?”
Ông cụ Tiêu buồn bã muốn khóc.

Lúc này, ông không còn là tướng quân dẫn binh trên sa trường, ông chỉ là một người ba, là một người ba mong ngóng con gái về nhà.

Cánh mũi Thẩm Hạ Lan đột nhiên mỏi nhừ..

 
Chương 1753: 1753: Chương 1752





“Ông ngoại, có lẽ là dì cả còn có những chuyện khác cần phải giải quyết, dì ấy sẽ về gặp ông thôi mà.”
“Ông còn có thể chờ được không? Hạ Lan, ông ngoại đã lớn tuổi rồi, không thể sống được mấy năm nữa, ông không có nguyện vọng gì hết, chỉ hi vọng trước khi chết có thể nhìn thấy con gái cả của ông, con gái cả đáng thương của ông.”
Nước mắt của ông cụ Tiêu tuôn rơi đầy mặt.

Trong lúc nhất thời, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu, cũng không biết phải an ủi ông cụ Tiêu như thế nào mới tốt.

Ở bên ngoài vang lên tiếng pháo nổ, mọi người đang tạm biệt năm cũ chào đón năm mới.

Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng vực dậy tinh thần, cô cười nói: “Ông ngoại, ở bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ đón giao thừa với ông, huống hồ gì nếu như dì cả thật sự ở đây, dì cũng hi vọng là ông sẽ vui vẻ có đúng không nào? Tin tưởng cháu đi, cháu sẽ đưa dì cả về đây mà.”
“Thật hả?”
“Thật ạ.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Lúc này, tâm trạng của ông cụ Tiêu mới thả lỏng một chút.

“À đúng rồi, sáng nay Minh Triết có về nhà, nói là hơi mệt, nó nhốt mình ở trong phòng ấy, cơm trưa cũng không ăn nữa.


Ông đã cho người đi gọi thằng bé ra ăn cơm, thằng bé nó là muốn đi ngủ, con đi xem tình huống của thằng bé như thế nào đi.”
Ông cụ Tiêu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.

“Dạ vâng, để con đi xem thằng bé.”
Cô vội vàng đi đến phòng của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan gõ cửa một cái, ở bên trong không có âm thanh.

Cô nhẹ nhàng vặn cửa, cánh cửa liền mở ra.

Thẩm Hạ Lan đi vào, nhìn thấy Diệp Minh Triết đang nằm cuộn người ngủ ở trên giường.

Cậu bé ngủ vô cùng im ắng, nhưng mà lại không yên ổn cho lắm.

Thẩm Hạ Lan biết trước kia Diệp Minh Triết không ngủ như thế, nhưng mà bây giờ cậu bé giống như là không có cảm giác an toàn.


Lòng của cô đau đớn.

Thẩm Hạ Lan bước tới, nhìn thấy Diệp Minh Triết không đắp chăn, trực tiếp kéo chăn đắp lên cho Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết đột nhiên mở mắt ra, một tay giữ lại cổ tay của Thẩm Hạ Lan, lực đạo lớn đến nỗi làm Thẩm Hạ Lan không tự chủ được mà kêu lên một tiếng.

“Minh Triết, là mẹ đây.”
Cô sợ hãi, có chút hoảng sợ.

Nhân cách thứ hai của Minh Triết sắp bộc lộ rồi ư?
Lúc Thẩm Hạ Lan đang nghĩ như vậy, Diệp Minh Triết hơi bất ngờ, lập tức buông lỏng tay ra.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại đến đây vậy, con có làm mẹ bị thương không?”
Diệp Minh Triết thấy là cô thì vội vàng ngồi dậy nhìn tay của Thẩm Hạ Lan.

Dưới ánh đèn, ánh mắt của Diệp Minh Triết vô cùng bình thường, ánh mắt quan tâm cùng với thái độ đó tuyệt đối không phải là nhân cách thứ hai có thể có.

Thẩm Hạ Lan lập tức vui mừng không thôi.

“Minh Triết, con khỏe không?”.

 
Chương 1754: 1754: Chương 1753





Nhìn ánh mắt chờ mong của mẹ, Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu rồi nói: “Con đã khống chế được rồi, chú Tô Nam nói chữa trị thêm một tuần nữa là sẽ không có vấn đề gì.

Con xin lỗi, để mẹ và ba phải lo lắng rồi.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nghe thấy Diệp Minh Triết gọi Diệp Ân Tuấn là ba, bây giờ nghe thấy cậu bé gọi như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Con khỏe là được rồi, Nghê Nghê không về hả?”
“Dạ không, em ấy nói là muốn ở lại chơi với ông Trạm và mẹ con bác An, con cũng không ép em ấy.”
Diệp Minh Triết đã đến nhà họ Trạm, muốn đón Nghê Nghê về nhà ăn tết, lại bị Nghê Nghê từ chối.

Diệp Nghê Nghê là một cô bé có chủ kiến và chính kiến.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt của con trai, cô đau lòng nói: “Nếu như con mệt mỏi thì con ngủ đi, một lát nữa mẹ đi xuống dưới thức với ông ngoại.”

“Không ngủ nữa, con cũng đi xuống dưới đón giao thừa cùng với mọi người luôn.”
Diệp Minh Triết lắc lắc đầu, hoàn toàn tỉnh táo.

“Được rồi, mẹ đi xuống trước nha.”
“Dạ mẹ.”
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu của Diệp Minh Triết, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Minh Triết vuốt vuốt huyệt thái dương, lập tức vén chăn lên đi xuống giường, lại không phải là đi xuống lầu mà là trực tiếp đi vào phòng của Diệp Tranh.

“Anh có thuốc ngủ không? Cho em hai viên.”
Diệp Minh Triết vừa mới nói xong, lập tức dọa Diệp Tranh giật mình.

“Ai cần thuốc ngủ? Em hả? Có chuyện gì vậy? Em không ngủ được à?”

Diệp Tranh hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Diệp Minh Triết có chút bực bội sờ lên cái đầu húi cua của mình rồi nói: “Ngủ không được, mệt mỏi lắm, nhưng mà nhắm mắt lại đều là thi thể của chị Sa Sa, có làm như thế nào cũng không ngủ được.”
Cậu bé ngồi xuống bên cạnh Diệp Tranh, giọng nói có chút bi thương: “Anh không biết đâu, ba của chị Sa Sa vẫn còn đang được chữa trị ở bệnh viện, mẹ của chị ấy khóc đến chết đi sống lại.

Từ trước tới nay em không biết trách nhiệm trên người mình là cái gì, trước kia em vẫn cảm thấy em muốn giống như ba, có thể làm một nhân vật tạo ra sóng gió ở quân đội.

Nhưng mà bây giờ em mới biết quân nhân là một nghề rất thần thánh, mặc kệ anh là nhân vật nổi tiếng hay là binh lính bình thường, lúc bảo vệ quốc gia, tất cả mọi người đều giống như nhau, chúng ta không có cách nào giảm bớt thương vong, nhưng cũng không có cách nào nhìn người khác tử vong.

Mấy ngày trước đó chị Sa Sa vẫn còn cười cười nói nói với chúng ta, bây giờ lại qua đời, bây giờ tiếng pháo nổ vang lên ở bên tai, các gia đình đều tạm biệt năm cũ đón năm mới, tràn ngập niềm vui và phấn khởi, nhưng mà quân nhân như chúng ta thì sao chứ? Chúng ta phải bảo vệ quốc gia, phải đứng gác ở biên cương, có người thì đang giữ gìn hòa bình ở nước ngoài, có người thì tiếp tục bận rộn ở tiền tuyến, em không biết tại sao em lại muốn trở về, em rất mệt mỏi, em muốn ngủ một giấc mà thôi, thật sự rất muốn ngủ một giấc.”
Nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, trái tim của Diệp Tranh lại bị níu chặt.

Cậu chưa từng bước chân vào cuộc sống của người lính, không hiểu tình cảm giữa chiến hữu là gì, nhưng mà cậu biết hiện tại Diệp Minh Triết đang rất đau lòng.

Diệp Tranh nhẹ nhàng cầm lấy tay của cậu, thấp giọng nói: “Qua hôm nay, chúng ta lớn thêm một tuổi rồi.”
“Đúng vậy, lớn thêm một tuổi rồi.” Diệp Minh Triết cười..

 
Chương 1755: 1755: Chương 1754





Diệp Tranh đưa cho Diệp Minh Triết một cái bình nhỏ.

“Đây là nước hoa hỗ trợ giấc ngủ, anh vừa mới điều chế xong, một lát nữa đặt trên đầu giường của em đi, cắm hoa tươi vào trong, cả căn phòng sẽ tràn ngập mùi hương này, để cho tâm trạng của em bình thản tiến vào giấc ngủ.

Thành phần của thuốc an thần không tốt lắm đâu, em mới lớn bao nhiêu cơ chứ, bây giờ uống thuốc ngủ không tốt cho sức khỏe của em.”
Diệp Minh Triết nhận lấy, nhẹ gật đầu.

“Anh đừng nói chuyện này cho ba mẹ biết nha, em không muốn bọn họ lo lắng đâu.”
“Anh có thể không nói, nhưng mà em phải đồng ý với anh chăm sóc tốt cho mình, nếu như em làm không được, anh sẽ nói cho mẹ với ba biết.

Đến lúc đó, bọn họ có làm như thế nào anh cũng không biết đâu.”
Lời uy hiếp của Diệp Tranh làm Diệp Minh Triết không thể làm gì.

“Đi thôi, đi xuống dưới đón giao thừa, sắp tới mười hai giờ rồi.”
Diệp Minh Triết nhét nước hoa vào trong túi, sau đó đi xuống dưới lầu.

Diệp Tranh cũng sửa soạn đi xuống.


Bởi vì hôm nay là đêm giao thừa, mọi người đều quay quần trước bàn trà trong phòng khách, vui vẻ chúc tết ông cụ Tiêu.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ngồi ở một bên, nhìn bọn nhỏ đi xuống, không khỏi cười nói: “Anh họ, chị dâu, lúc này năm sau hi vọng là hai người có thể có cháu cho gia đình.”
Mặt của Hồ Ngọc Duyên đỏ lên.

“Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tống Dật Hiên nắm chặt tay của Hồ Ngọc Duyên.

Bên ngoài vang lên tiếng chuông điểm mười hai giờ.

Mọi người nói lời chúc mừng năm mới với ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu vui vẻ nâng cao khóe miệng.

“Đều vui vẻ đều vui vẻ, nào nào nào, để ông lì xì cho mọi người.”
Ông cụ Tiêu lấy bao lì xì đã được chuẩn bị từ sớm, cho dù là người lớn hay con nít cũng đều cho mỗi người một phần.


Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng có phần.

Đây chính là bao lì xì đầu tiên của người lớn mà Thẩm Hạ Lan được nhận sau khi kết hôn, cô không khỏi vui vẻ và phấn khởi.

“Chồng, anh nhìn đi, ông ngoại cho em lì xì này.”
Thẩm Hạ Lan vui vẻ cười cười.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp lấy một cái bao lì xì khác từ trong túi, gộp vào của ông cụ Tiêu mà đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Chồng cũng cho em lì xì ăn tết.”.

Ngôn Tình Hài
“Cảm ơn chồng.”
Phải nói là Thẩm Hạ Lan rất vui mừng.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh cũng nhìn thấy, vội vàng tới chúc tết, đương nhiên cũng nhận được bao lì xì của Diệp Ân Tuấn.

“Đi đi, đi chúc tết cậu với mợ kìa.”
Diệp Ân Tuấn chỉ vào bọn người Tống Dật Hiên.

Hai đứa nhỏ vội vàng vui vẻ chạy tới.

“Chúc cậu mợ năm mới vui vẻ.”.

 
Chương 1756: 1756: Chương 1755





“Được rồi.”
Xưng hô này làm Tống Dật Hiên vô cùng vui vui, cho tụi nhỏ bao lì xì.

Hồ Ngọc Duyên cũng cho lì xì.

Vốn dĩ cho rằng có tiền lì xì rồi thì tụi nhỏ sẽ đi, không ngờ tới là Diệp Minh Triết lại nói tiếp: “Cậu mợ ơi, cháu chúc tết hai người thay cho Nghê Nghê.”
“Được được được.”
Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên lại cho thêm một bao.

Xong xuôi, Diệp Minh Triết cười tủm tỉm nói: “Hôm qua là ngày kết hôn của hai người, bọn cháu không kịp đến tham dự, hôm nay cháu chúc cậu mợ trăm năm hạnh phúc, sống đến đầu bạc.”
Tống Dật Hiên hơi bất ngờ.

Hồ Ngọc Duyên lại nở nụ cười.

“Được rồi, cho cho cho, cậu mợ cho bọn cháu lì xì, cảm ơn cái miệng ngọt ngào của bọn cháu.”

Trong chốc lát, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh đã nhận được không ít bao lì xì từ chỗ Tống Dật Hiên.

Sau đó, Diệp Minh Triết và Diệp Tranh lại chuyển trận địa đi chúc tết người khác.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn nhỏ vui vẻ tinh nghịch giống như những bạn cùng lứa, không khỏi nở nụ cười.

Ăn cơm tất niên xong, mọi người trở về phòng đi ngủ.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn bởi vì bay một chuyến đến Tuấn Lang Đào Nguyên Cư, cho nên mệt mỏi hơn mọi người.

Sau khi bọn họ đi ngủ, bóng đêm vô cùng yên tĩnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà họ Hoắc liền tới chúc tết ông cụ Tiêu.

Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên đến chúc tết ông cụ Tiêu, sau khi chúc tết ông cụ Tiêu xong, bọn người Thẩm Hạ Lan cũng tỉnh dậy.


Bọn nhỏ thức dậy rồi, đương nhiên lại muốn có bao lì xì, hai đứa nhỏ mừng rỡ vội vàng chạy ra cửa.

Hoắc Chấn Hiên và Hoắc Chấn Đình nhìn thấy hai đứa vui vẻ như vậy thì cũng nở nụ cười.

“Hai đứa bọn con cũng không còn nhỏ nữa, tranh thủ thời gian tìm con gái nhà ai kết hôn đi, đừng có ngày nào cũng chơi bời.”
Ông cụ Tiêu nói vậy, hai anh em nhà họ Hoắc nhẹ gật đầu, nhưng mà mấy cái chuyện yêu đương này phải xem duyên phận rồi, ai cũng không nói được.

Hoắc Chấn Hiên chưa nói được mấy câu thì nhận được một cuộc gọi, sau đó đứng dậy: “Thủ trưởng Tiêu, quân khu của con có chút chuyện, con về trước đây.”
“Được rồi, con đi đi.”
Đương nhiên là ông cụ Tiêu biết chuyện quân đội rất quan trọng.

Diệp Ân Tuấn thấy anh ta đứng dậy, vội vàng nói: “Để cháu tiễn chú ba.”
Nói xong, hai người đi ra ngoài.

Đi đến cửa, Diệp Ân Tuấn thấp giọng hỏi: “Đại ca của cháu vẫn ổn chứ?”
“Không tốt cho lắm, chứng cứ điều tra của chú rất bất lợi với cậu ấy.

Chú nghe nói Ám Dạ của Hạ Lan đang điều tra cái gì đó, cẩn thận một chút đi, mất công chọc phải người khác.”
Giọng của Hoắc Chấn Hiên rất nhỏ, đè thấp xuống, chỉ Diệp Ân Tuấn là nghe được..

 
Chương 1757: 1757: Chương 1756





“Năm nay chắc chắn là một năm nhiều chuyện, bây giờ cháu vẫn còn chưa lùi được, tất cả các thủ tục đều đang kẹt ở chỗ chú, không phải là chú không muốn cấp cho cháu, là do phía trên không cho phép.

Ân Tuấn, khoảng thời gian này tốt nhất là cháu đừng có làm cái gì hết, mặc dù lời nói này có hơi dư thừa, nhưng mà chú vẫn muốn nói, lần này chuyện của Trạm Dực rất lớn, chú biết quan hệ của cháu với cậu ta rất tốt, nhưng mà có đôi khi con người cần phải tự bảo vệ mình, cháu có biết không, một khi cháu thua thiệt, vậy thì cậu ấy cũng không có chỗ để trông cậy.”
Lời của Hoắc Chấn Hiên có ý ám chỉ, nhưng mà lại làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.

“Đại ca có thể sẽ bị gì, bị cách chức?”
“Không nhất định nữa, nếu những chứng cứ đó đều là sự thật, rất có thể sẽ bị khai trừ quân tịch.”.

Kiếm Hiệp Hay
Trong mắt của Hoắc Chấn Hiên là cảm xúc đau lòng.

Trạm Dực ở quân đội, cả một đời cống hiến rất nhiều cho quân đội, nhưng mà chuyện lần này lại làm cho tất cả các công lao của anh ta đều bị xóa bỏ.

“Rốt cuộc là vụ án gì vậy?”
Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy.

Anh hiểu tình cảm của Trạm Dực đối với quân đội hơn bất cứ ai.


“Cháu đừng hỏi nữa, cháu cũng biết rồi đó, cho dù cháu có hỏi thì chú cũng sẽ không nói cho cháu biết, có đôi khi người ở vị trí của chúng ta, lời gì nên hỏi, lời gì không nên hỏi, chắc là cháu biết rõ mà.

Chú đi đây, chăm sóc tốt cho Hạ Lan đó.”
Nói xong, Hoắc Chấn Hiên liền lên xe rời khỏi.

Diệp Ân Tuấn nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan không đợi được Diệp Ân Tuấn trở về, cô không khỏi tìm cớ đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đứng ở cửa hút thuốc, biểu cảm đó vô cùng bực bội.

“Sao anh lại hút thuốc?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp dập tắt điếu thuốc ở trong tay của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn hơi sửng sờ, lúc này mới nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi ra.


“Sao em lại ra đây?”
“Thấy anh chưa vào, cho nên em ra nhìn thử, chú ba đi rồi hả?”
“Đi rồi?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt một tiếng, nhưng mà vẻ lo lắng trong mắt lại không vơi đi.

“Chuyện của đại ca rất khó xử lý à?”
Cô cũng biết chuyện của Trạm Dực.

Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

“Chủ yếu là do chúng ta không biết rốt cuộc đại ca đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết bị song quy.

Hiện tại nghe chú ba nói rất có thể sẽ bị khai trừ quân tịch, chú ba kêu anh không nên nhúng tay vào, nhưng mà đó là đại ca của anh mà.”
Thẩm Hạ Lan có thể hiểu được tâm trạng của Diệp Ân Tuấn.

“Một lát nữa đưa bọn nhỏ đến nhà họ Trạm chúc tết đi.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn hơi sững lại.

“Em không sợ bị người khác dị nghị hả?”
“Em sợ cái gì chứ? Chồng em liêm chính, em lại không làm chuyện gì phi pháp hết, toàn bộ Hải Thành đều biết mối quan hệ của chúng ta với nhà họ Trạm, nếu như ngay cả chúc tết mà còn bị người ta dị nghị, vậy thì cứ dị nghị đi, em không quan tâm cho lắm.”
Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn cảm thấy vô cùng ấm áp..

 
Chương 1758: 1758: Chương 1757





“Quay về nói với ông ngoại một tiếng, chúng ta dẫn theo bọn nhỏ qua đó.”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, hai người đi vào nhà.

Sau khi nói với ông cụ Tiêu xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dẫn theo Diệp Minh Triết và Diệp Tranh đến nhà họ Trạm.

Trên đường đi, Diệp Ân Tuấn rất cẩn thận, Thẩm Hạ Lan thấy vậy thì có chút buồn cười.

“Anh bị chứng bệnh vọng tưởng bị hại rồi hả, lái xe còn cẩn thận như thế.”
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Em có còn nhớ rõ không, từng có người nói là Vu Phong sẽ ra tay với chúng ta vào đêm giao thừa, nhưng mà ngày hôm nay đã là mùng một năm mới rồi, thế mà cậu ta vẫn còn chưa ra tay.”
“Sao lại không ra tay được chứ, Tranh mất tích, Khương Hiểu bị bắn, chẳng lẽ không phải là do cậu ta làm hả? Nhưng mà không ra tay với em thì cũng có điểm kỳ quái đó.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan cũng nhíu lại.

Cô đột nhiên nhớ tới Tiêu Nguyệt.


Tiêu Nguyệt đột nhiên trở về đây, có khi nào có liên quan tới Vu Phong không vậy?
Vu Phong là người hận không thể giết chết cô, ba lần bốn lượt nhằm vào cô, đương nhiên sẽ không hủy bỏ nhiệm vụ ám sát lần này, trừ phi gặp phải chuyện gì đó làm cho anh ta không thể không hủy bỏ vụ ám sát lần này.

Sẽ là cái gì đây?
Có liên quan tới Tiêu Nguyệt không?
Tiêu Nguyệt đột nhiên một mình tới Hải Thành làm cái gì?
Có mấy dấu chấm hỏi liên tiếp xuất hiện ở trong đầu của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà lại không thể tìm được câu trả lời và đáp án hợp lý.

“Ngày hôm qua Tiêu Nguyệt đi đâu vậy, Phi có báo cáo chưa?”
Vấn đề của Thẩm Hạ Lan làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi trầm xuống.

“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không tốt, trong lòng cô không khỏi siết chặt.


Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Phi để mất dấu rồi.”
“Mất dấu hả?”
Thẩm Hạ Lan hết sức kinh ngạc.

Thân thủ của Phi coi như không tệ, cho đến bây giờ cũng chưa từng xuất hiện vấn đề gì, làm sao có thể bị mất dấu chứ?
Bị Tiêu Nguyệt phát hiện hả?
Những vấn đề liên tiếp làm cho Thẩm Hạ Lan không hiểu ra làm sao.

Diệp Minh Triết đang cúi đầu chơi điện thoại.

Diệp Tranh thấy sắc mặt của cậu bé đã tốt hơn nhiều, biết là tối qua cậu bé có thể ngủ.

Nói cho cùng, Diệp Minh Triết vẫn là do áp lực quá lớn.

Hai người một người chơi điện thoại một người xem sách y, vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi, sợ là hỏi nhiều quá, có trẻ con ở đây không tốt cho lắm..

 
Chương 1759: 1759: Chương 1758





Lúc xe chạy đến cửa nhà Trạm Dực, Thẩm Hạ Lan phát hiện người ở đây nhiều hơn trước kia.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn ra, sau đó dẫn bọn nhỏ xuống xe.

“Xin lỗi thủ trưởng, chúng tôi không thể để mọi người vào được, đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
Người canh gác ngăn bọn họ lại lúc mà Diệp Ân Tuấn định đi vào.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.

“Có biết tôi là ai không, dám cản tôi?”
“Thủ trưởng, tôi xin lỗi, tôi biết anh là ai, nhưng mà bây giờ nơi này thuộc về khu vực bị kiểm soát, bất cứ ai cũng không thể vào trong.”
Lính canh rất khó xử.


Thẩm Hạ Lan cau mày nói: “Con gái của chúng tôi đang ở bên trong, tôi có thể đưa con bé về nhà được không?”
“Chuyện này thì chắc được?”
Lính canh vào hỏi ý của Diệp Nghê Nghê.

Không bao lâu sau, Diệp Nghê Nghê liền đi ra, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, chớp chớp mắt rồi nói: “Ba mẹ, con không thể về với hai người được, anh Trạm Dương đang bị sốt, con phải chăm sóc cho anh ấy.”
Diệp Ân Tuấn lập tức xúc động.

“Con bé này, con có thể nghĩ vậy là tốt, nhưng mà con ở lại đây lâu thì lâu lắm không gặp được ba mẹ, gần đây nhà của bác Trạm không cho người ta vào.”
Diệp Ân Tuấn biết một khi thành bộ dạng như hiện tại, rất có thể ngăn cản người nhà họ Trạm tiếp xúc với bất cứ ai.

Nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Ân Tuấn liền khó chịu.


Diệp Nghê Nghê nhìn Diệp Minh Triết và Diệp Tranh, sau đó lại nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Mẹ ơi, con không ở bên cạnh mẹ, mẹ sẽ trách con chứ?”
“Sẽ không đâu, nhưng mà mẹ lo lắng cho con.”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Nghê Nghê gầy đi.

Diệp Nghê Nghê lại cười nói: “Không sao đâu ạ, có chị Nguyệt Nhi và anh Trạm Dương ở đây với con, con không có chuyện gì đâu, chỉ có điều là bây giờ bọn họ cần con, con không thể rời khỏi đây được, con hi vọng là mẹ đừng trách con.”
“Sẽ không đâu, con gái của mẹ hiểu chuyện như thế, làm sao mẹ có thể trách con được chứ, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê lại nói mấy câu với người nhà rồi đi vào trong.

Lần này, Thẩm Hạ Lan không nhìn thấy An Nhiên, cũng không biết tình hình ở bên trong như thế nào, chỉ là cô biết tội này không dính dáng tới vợ con, cho dù Trạm Dực thật sự có vấn đề, thật sự bị xử lý thì cũng sẽ không có ảnh hưởng với vợ con của anh ta, bây giờ đơn giản là khống chế không cho bọn họ tiếp xúc với người ngoài, sợ là có một số chuyện nói không rõ.

Diệp Ân Tuấn dẫn vợ con lên xe, tâm trạng rất kém.

Diệp Minh Triết đột nhiên lại nói: “Lão Diệp, nếu như không có chuyện gì thì ba đưa mẹ đến nước T một chuyến đi.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ, Thẩm Hạ Lan cũng ngây ra..

 
Chương 1760: 1760: Chương 1759





Diệp Minh Triết lại nhẹ giọng nói: “Mặc dù con không biết tại sao bác Trạm Dực lại bị kiểm soát, nhưng mà có vẻ như là có liên quan tới nước T đó.

Mà không phải mẹ với lại cậu Phương Nguyên ở nước T rất thân hả, ba mẹ qua bên đó, nói không chừng có thể tìm được đáp án, còn có Vu Phong đó nữa, vẫn luôn nhằm vào chúng ta, thay vì chúng ta cứ trốn tránh ở Hải Thành bị động chờ đợi người đó ra tay, tại sao chúng ta lại không chủ động đến nước T xử lý chú ta? Chú ta là tội phạm trốn khỏi quốc gia của chúng ta, chúng ta không có biện pháp với gì chú ta, bởi vì tam điện hạ Phương Nhiên nước T tương đối che chở cho chú ta.

Nhưng mà một khi ba mẹ đến đó, có chú Phương Nguyên che chở cho hai người, chẳng phải là hai người đã có thể giải quyết chú ta ở nước T rồi à? Làm như vậy, cho dù là đối với chúng ta hay là đối với quốc gia cũng đều là loại trừ tai hại.”
Nghe thấy con trai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ra một lúc.

Hình như là chuyện mà Diệp Minh Triết biết nhiều hơn là bọn họ biết.

Diệp Ân Tuấn lại đang nghiêm túc đánh giá vấn đề này.

“Chúng ta qua đó thì có thể, nhưng mà ba mẹ lại không yên lòng về con và Tranh.”
“Có cái gì mà không yên lòng chứ, con ở quân đội, anh trai đi theo ba mẹ, tạm thời bọn họ không dám động vào nhà họ Tiêu và nhà họ Hoắc, con nghĩ là cậu Phương Nguyên cũng cần sự trợ giúp của hai người.”

Diệp Minh Triết giống như ông cụ non phân tích mọi chuyện.

Không thể không nói, có đôi khi suy nghĩ đơn giản của con nít lại làm cho vấn đề trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là một biện pháp, dù sao thì năm sau hai người cũng phải đến nước T một chuyến, cho nên sớm muộn gì cũng phải đến thôi.

Diệp Minh Triết thật sự biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cậu bé thấp giọng nói: “Lão Diệp, con biết là ba đang lo lắng cho bác Trạm Dực, nhưng mà cho dù ba có ở lại Hải Thành thì cũng không có tác dụng gì hết.

Ba nên biết rằng mỗi một vụ án đều có một nhóm chuyên môn phụ trách, chúng ta không có cách nào tham gia vào, chỉ có thể chờ đợi kết quả.

Đã như vậy, ba mẹ ở lại đây cũng không thay đổi được cái gì, không bằng đi làm một vài chuyện thực tế hơn.”
Lời nói này làm Diệp Ân Tuấn thấy có hơi xấu hổ.


Có cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn.

Bởi vì chuyện của Trạm Dực, cho nên tâm trạng của anh hỗn loạn.

Lúc mấy người bọn họ trở về nhà họ Tiêu, Hoắc Chấn Đình đã đi rồi, để lại lì xì cho Diệp Minh Triết, đương nhiên cũng có phần của Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan về phòng thu xếp đồ thì liền nhận được điện thoại của Tiêu Nguyệt.

Thẩm Hạ Lan không bất ngờ gì cho lắm.

Tiêu Nguyệt đã đến Hải Thành, dù sao thì liên lạc với cô vẫn an toàn hơn là liên lạc với người khác.

Thẩm Hạ Lan ấn nút trả lời.

“Tôi cho là dì xuống máy bay thì sẽ gọi điện thoại cho tôi.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt..

 
Chương 1761: 1761: Chương 1760





Tiêu Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Là người của cháu theo dì à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt, dì còn tưởng là bọn họ.”
Tiêu Nguyệt thở phào một hơi, nhưng mà lời nói ra làm Thẩm Hạ Lan nghi hoặc.

“Bọn họ?”
“Một khi bên phía nước T phát hiện ra dì vẫn còn chưa chết, bọn họ đuổi theo cả một đường muốn giết dì, Trương Linh bởi vì yểm hộ cho dì rời khỏi, chắc có lẽ là bị trúng đạn rồi, bây giờ còn chưa biết sống chết nữa, một mình dì trốn về đây, ngoại trừ Hải Thành, dì không biết mình có thể đi đâu nữa.”
Lời nói của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan hết sức kinh ngạc.

“Ai phát hiện dì giả chết vậy? Quốc chủ nước T hả? Ông ta là chồng của dì, nếu như dì không chết, không phải là ông ta phải vui mừng à?”
“Hạ Lan, tình hình trong nước T quá phức tạp, trong lúc nhất thời dì không thể giải thích rõ ràng cho cháu biết được, bây giờ dì chỉ có thể hi vọng cháu có thể sắp xếp cho dì một chỗ ở để dì tránh đi một thời gian, thuận tiện giúp dì nghe ngóng tin tức của Trương Linh, có được không?”

Lời thỉnh cầu của Tiêu Nguyệt cũng không quá đáng.

Thậm chí Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất có thể là do mình nhờ bọn họ tìm kiếm Diệp Tranh mà làm bọn họ bại lộ.

Nếu không thì Tiêu Nguyệt giả chết nhiều năm rất thành công, tại sao lại nói thất bại là thất bại cơ chứ?
Thẩm Hạ Lan không biết rốt cuộc sau lưng Tiêu Nguyệt đang gánh vác cái gì, nhưng mà cô biết hiện tại cô nhất định phải cứu Tiêu Nguyệt, bởi vì bà là người thân của mình, là người mà ông cụ Tiêu lo lắng nhớ thương.

Ông cụ Tiêu đã già rồi, giống như ông đã nói, ông không còn sống được bao nhiêu năm nữa, tâm nguyện duy nhất lúc này của ông chính là có thể tìm được con gái cả của mình, nhìn xem con gái có sống yên ổn không, chỉ có thế thôi.

Nếu như ngay cả tâm nguyện ấy mà Thẩm Hạ Lan lại không hoàn thành được, vậy thì cô cảm thấy mình rất có lỗi với ông cụ Tiêu.


“Không bằng dì về nhà họ Tiêu đi, ông ngoại rất nhớ dì.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ như vậy.

Cảnh vệ ở nhà họ Tiêu vô cùng nghiêm ngặt, Tiêu Nguyệt trở về, đương nhiên sẽ được bảo vệ.

Tiêu Nguyệt lắc đầu từ chối.

“Không, dì không thể trở về được, dì trở về đại biểu cho nguy hiểm, dì sẽ hại ba mất, dì còn chưa chính thức gặp mặt ông ấy, còn chưa báo hiếu cho ông ấy, dì không thể mang đến nguy hiểm cho ông ấy được.”
Tiêu Nguyệt nói vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy ấm lòng.

“Để tôi kêu Ân Tuấn sắp xếp chỗ ở cho dì.”
“Cháu không hỏi dì đã gặp phải phiền phức gì à? Cháu không sợ bởi vì giúp đỡ cho dì mà chọc phải phiền toái gì đó?”
Lời nói của Tiêu Nguyệt làm Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, sau đó cười nói: “Dì là dì cả của tôi, là chị em song sinh với mẹ tôi, bây giờ mẹ tôi không còn trên đời, tôi chỉ hy vọng dì có thể sống thật tốt, về phần phiền phức gì đó, tôi là người sợ phiền phức à? Hay là nói nhà họ Diệp chúng tôi sợ phiền phức, yên tâm đi, ở đây là địa bàn của chúng tôi, bất kể ai muốn động vào dì cũng phải xem xem chúng tôi có đồng ý hay không.”
Những lời này làm Tiêu Nguyệt thấy cảm động..

 
Chương 1762: 1762: Chương 1761





Nhưng mà mấy năm nay bà đã hình thành thói quen thu liễm cảm xúc của mình, chỉ là giọng nói có hơi khàn đi: “Cảm ơn cháu, Hạ Lan.”
“Đừng khách khí, người nhà cả mà, một lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho dì.”
“Được.”
Sau khi hai người cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan liền đi tìm Diệp Ân Tuấn, cô nói chuyện của Tiêu Nguyệt với Diệp Ân Tuấn.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn cau chặt lại với nhau.

“Sao vậy, sắp xếp một chỗ ở cho bà ấy rất phiền phức hả?”
“Không phải là vấn đề chỗ ở, mà là anh muốn biết ở nước T đã xảy ra chuyện gì.

Mấy năm nay Tiêu Nguyệt xây dựng mối quan hệ ở nước T, cho dù bị người khác phát hiện bà ta vẫn còn sống, tuyệt đối không tới khả năng không có sức chống tự như thế.

Em suy nghĩ lại đi, nếu như bà ấy đã có thể giả chết nhiều năm như vậy, thậm chí còn phát triển thế lực của riêng mình, chẳng lẽ không nghĩ tới phương án giải quyết nếu như có một ngày thân phận của mình bị bại lộ?”

Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan lại thấp thỏm.

“Ý của anh là động cơ Tiêu Nguyệt đến tìm chúng ta không đơn thuần?”
“Cũng không thể nói như vậy được, anh đang suy nghĩ có lẽ là có chuyện gì đó xảy ra quá đột ngột, có lẽ bởi vì vấn đề khác, cho nên Tiêu Nguyệt không thể không từ bỏ thế lực của mình mà chạy trốn về Hải Thành, hoặc là Hải Thành có thứ gì đó bà ta cần, hay là có người nào đó tồn tại.

Đương nhiên, đây đều là phỏng đoán của anh, nếu như thật sự muốn biết, chúng ta cần phải gặp nhau.

Hạ Lan, nếu không thì lúc này chúng ta đến nước T đi, nhất định phải biết ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, nếu không thì không thể hành động tùy tiện được.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Nhưng mà hai người vẫn phải chuẩn bị chỗ ở cho Tiêu Nguyệt.

Thẩm Hạ Lan đưa ra yêu cầu muốn gặp bà ta một lần.


Tiêu Nguyệt đồng ý.

Buổi tối, Diệp Ân Tuấn đưa Thẩm Hạ Lan đến một căn biệt thự.

Tiêu Nguyệt cẩn thận mở cửa biệt thự ra, kêu bọn họ nhanh chóng đi vào trong.

Nhìn thấy bà ta làm việc hết sức cẩn thận, Thẩm Hạ Lan híp mắt lại, không nói gì.

Sau khi mấy người bọn họ đi vào trong nhà, Tiêu Nguyệt kêu người đi pha trà cho Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn, sau đó cười nói: “Ngồi xuống đi.”
Trên người bà ta mang theo hơi lạnh, hình như là vừa mới trở về từ bên ngoài không lâu.

Thẩm Hạ Lan không nói gì, cầm chén trà lên ngửi ngửi.

“Trà ngon.”
Cô cười cười, sau lại nhấp một ngụm.

Diệp Ân Tuấn lại hỏi thẳng: “Bà Tiêu, tôi có thể hỏi bà một vấn đề được không?”.

 
Chương 1763: 1763: Chương 1762





Có thể là Diệp Ân Tuấn hỏi quá thẳng, làm Tiêu Nguyệt hơi bất ngờ.

“Cậu cứ hỏi đi.”
Bà ta cười nhạt, sau đó cầm lấy chén trà trước mắt, nhấp một ngụm trà.

Diệp Ân Tuấn biết mình hỏi như thế này có hơi đột ngột, nhưng mà không có dự định né tránh, anh hỏi: “Bà Tiêu, mấy năm nay bà dựng thế lực ở nước T, tôi có thể hỏi một câu được không, bà sẽ có biện pháp nếu như mình bị bại lộ, lẽ ra không thể nào chật vật như thế?”.

Hãy tìm đọc trang chính ở _ ТRUМT RUYEN.мE _
Tay của Tiêu Nguyệt run lên, vẻ đau xót xuất hiện trong mắt.

“Đúng là như vậy, tôi đã chuẩn bị đường lui cho mình, cho dù bị bại lộ cũng sẽ không trở thành bộ dạng như hiện tại.

Nhưng mà tôi không ngờ tới trong thế lực của tôi lại xuất hiện kẻ phản bội, là do tôi đã chủ quan, nếu như lần này không phải bởi vì tên phản bội đó đã bán đứng tôi với Trương Linh, tôi tuyệt đối sẽ không khó khăn như thế.”
Diệp Ân Tuấn không nói gì.


Gián điệp chính là một lý do rất tốt, cũng có thể trở thành lý do để Tiêu Nguyệt chật vật như thế, nhưng mà hiện tại là thời điểm mấu chốt, anh có thể nghe ba tin một, những cái khác, anh vẫn nên dùng sự thật mà nói chuyện.

“Hai người vẫn chưa tin tôi nói thật à?”
Tiêu Nguyệt cũng biết mình đột nhiên lại xuất hiện ở Hải Thành như thế này, dựa vào tính cảnh giác của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, tuyệt đối sẽ không tin tưởng bà ta.

Bà ta cười khổ một tiếng rồi nói: “Thôi bỏ đi, coi như tôi không đi tìm hai người, chuyện này để tự tôi xử lý.”
“Dì cả, chúng tôi không nói là không giúp dì, nhà ở cũng đã tìm cho dì rồi, nhưng mà tôi với Ân Tuấn muốn đến nước T một chuyến, dù sao thì Vu Phong vẫn muốn đưa chúng tôi vào trong chỗ chết.

Tôi nhận được tin tức là đêm giao thừa anh ta sẽ ra tay với chúng tôi, đáng tiếc là không có tin tức gì hết, cái này không phù hợp với tính tình của anh ta.

Hơn nữa, vào thời điểm nhạy cảm này mà dì lại trở về, chúng tôi chỉ có thể làm theo lẽ thường mà hỏi thăm một vài thứ.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nói không kiêu ngạo không tự ti.

Lông mày của Tiêu Nguyệt nhíu chặt lại.


“Chỉ sợ là Vu Phong không có thời gian đến giết cháu.”
“Có ý gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lập tức ngây ra.

Tiêu Nguyệt cười lạnh một tiếng rồi nói: “Vu Phòng muốn làm ngư ông đắc lợi, nhìn Phương Nhiên và Phương Nguyên đấu đá anh chết tôi sống.

Cách đây không lâu, Phương Nhiên truyền ra tin tức Phương Nguyên là đồng tính, có ý đồ muốn hủy hoại hôn lễ của Phương Nguyên với thiên kim nhà quyền quý, Phương Nguyên đúng là con của dì, trước khi đối phương chưa công bố tin tức thì đã được chuẩn bị rất kỹ.

Tin tức của Phương Nhiên vừa mới được tung ra, ở bên phía Phương Nguyên liền phản đòn, hai người đấu tranh với khí thế hừng hực, gần như là đến giai đoạn gay cấn.

Đúng lúc này, không biết ai lại làm lộ tin tức của Vu Phong, nói cậu ta là anh em cùng ba khác mẹ với Phương Nguyên, cô Vu Linh là mẹ ruột của cậu ta, bây giờ quốc chủ đang bắt đầu điều tra, Vu Phong bị giam lỏng rồi.”
Nghe thấy tin tức này, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều rất bất ngờ.

Đúng là bọn họ đã biết thân phận của Vu Phong, cũng đã nghĩ tới sẽ bị Phương Nguyên lợi dụng, nhưng mà cái chiêu rút củi dưới đáy nồi, để Phương Nhiên và Vu Phong cắn qua cắn lại, chỉ cần có thể làm đục cái ao nước này, Phương Nguyên mới có cơ hội thở phào một hơi.

Chỉ là bọn họ không ngờ tới tốc độ lan truyền tin tức lại nhanh như thế.

Diệp Ân Tuấn vẫn là người hiểu rõ trước nhất..

 
Chương 1764: 1764: Chương 1763





“Dù sao thì Phương Nguyên cũng lăn lộn trong giới giải trí lâu như thế, về việc lợi dụng dư luận truyền thông, xem như cũng thuận buồm xuôi gió.”
Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Tiêu Nguyệt lại chua chát nói: “Hiện tại quốc chủ chẳng những điều tra thân thế của Vu Phong, mà còn giam hai anh em Phương Nguyên với Phương Nhiên lại.”
“Tại sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu điểm này.

Tiêu Nguyệt lại cười khổ mà nói: “Cho đến bây giờ quốc chủ chính là một người không tin tưởng bất cứ ai, bản thân ông ta đã không thích Phương Nguyên và Phương Nhiên, bây giờ Vu Phong lại là con của ông ta, một khi chuyện này được xác nhận, không cần Phương Nhiên và Phương Nguyên tranh đoạt với nhau, nói không chừng quốc chủ sẽ truyền ngôi vị lại cho Vu Phong.”

“Tại sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy đầu óc của mình không đủ linh hoạt.

Tiêu Nguyệt nhìn ra bên ngoài, không biết từ lúc nào ở bên ngoài đã có tuyết rơi.

Bà ta không nói gì hết, nhưng mà Diệp Ân Tuấn có thể nghe ra gì đó từ trong giọng nói của bà ta.

“Trước kia, quốc chủ để mặc cho Phương Nguyên và Phương Nhiên đấu tranh với nhau là cố ý.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan ngỡ ngàng, cô hỏi: “Làm sao có thể cố ý chứ? Phương Nguyên và Phương Nhiên đều là con của ông ta mà.”
“Con trai đối với quốc chủ chẳng có gì khác biệt hết, cũng không có gì cần phải trân trọng, thật ra là ông ta cố ý xem Phương Nhiên và Phương Nguyên tranh đấu với nhau, bởi vì mấy năm nay thế lực ở trong nước của Phương Nhiên có chút cường đại, cần phải có người đứng ra san bằng.”
Tiêu Nguyệt nhẹ giọng nói, sau đó lại tự giễu: “Dì vẫn cho rằng dì giả chết rất tốt, nhưng mà bây giờ dì mới phát hiện nói không chừng quốc chủ đã biết từ lâu rồi, sở dĩ không vạch trần dì là do bởi vì Phương Nguyên.

Phương Nguyên là con của dì, chỉ cần ông ta dự định để Phương Nguyên bắt đầu đoạt quyền rồi lại phân hóa thế lực của Phương Nhiên, có thể san bằng Phương Nhiên, người khác thì không dám nói, ít nhất dì có thể ủng hộ và trợ giúp Phương Nguyên trong âm thầm, để thằng bé có thể đoạt quyền.


Như vậy, cho dù tất cả mọi người không coi trọng Phương Nguyên, Phương Nguyên vẫn có thể nhận được sự hỗ trợ tương đồng với Phương Nhiên.”
Thẩm Hạ Lan không hiểu chính trị.

Cho dù là Phương Nguyên hay là Phương Nhiên, chẳng lẽ không phải đều là con trai của quốc chủ hả?
Ông ta thế mà lại giật dây Phương Nguyên đoạt quyền, mục đích là vì để làm giảm đi thân phận cường đại của Phương Nhiên.

Rốt cuộc là có ý gì vậy chứ?
Diệp Ân Tuấn đã hiểu rồi.


“Thứ mà quốc chủ yêu nhất chính là vị trí hiện tại, nói trắng ra ông ta không muốn truyền vị lại cho bất cứ ai, cho nên mới để con trai đấu đá lẫn nhau, đây chính là đế vương chi đạo, ông ta cần phải đảm bảo thế lực triều đình ngang bằng nhau.”
Nhanh như vậy Diệp Ân Tuấn đã có thể hiểu được, làm cho Tiêu Nguyệt hơi ngơ ra, lập tức cười nói: “Vẫn là đàn ông hiểu rõ đàn ông, uổng công dì giả chết nhiều năm như vậy, còn tưởng là mình rất thành công, lại không ngờ tới từ lúc mới bắt đầu đã trở thành con cờ trong mưu tính của quốc chủ, bàn cờ này của quốc chủ được xây dựng bố cục bắt đầu từ giây phút dì giả chết, bỏ mặc Phương Nguyên ở bên ngoài lặn lộn nhiều năm như thế, biết rõ mối quan hệ và tình cảm của Phương Nguyên với Thành Luân, ông ta mặc kệ không hỏi, để mặc cho nó phát triển, cuối cùng lại để mặc cho Vu Phong giết chết Thành Luân, kích thích tất cả sự phẫn nộ của Phương Nguyên, để thằng bé vì báo thù mà không thể không trở về đoạt quyền.

Quốc chủ tính toán tất cả các bước đi rất chính xác, thậm chí còn tính toán cả lòng người ta, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ mà sợ, nếu như trước đó ông ta đã muốn để cho dì chết, dì tuyệt đối không thể sống tới bây giờ, nhưng mà bây giờ trong số người của dì lại xuất hiện kẻ phản bội, kẻ phản bội này là người của quốc chủ.

Lần này, ông ta thật sự muốn giết dì.”
Trong giọng nói của Tiêu Nguyệt mang theo một tia bi thương..

 
Chương 1765: 1765: Chương 1764





Không có gì khiến con người tuyệt vọng hơn bằng việc người chung chăn chung gối của mình lại muốn mình chết, hơn nữa, người này còn là người có thể một tay che trời.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn cũng im lặng.

Bọn họ không muốn phải do thám tình hình và cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị ở nước T, nhưng mà bây giờ sợ là không muốn nhúng tay vào cũng không được.

“Nghe dì nói như thế, con người của quốc chủ rất đáng sợ à.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Nguyệt nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

Nghi vấn đối với bà ta ở trong lòng của Diệp Ân Tuấn đã tiêu tán đi rất nhiều.

Nếu như những gì mà Tiêu Nguyệt nói đều là thật, dựa vào thế lực của quốc chủ ở nước T, muốn xử lý Tiêu Nguyệt là chuyện dễ như trở bàn tay.


Chỉ là tại sao?
Tại sao quốc chủ lại muốn giết Tiêu Nguyệt?.

truyện đam mỹ
Trong đầu của Thẩm Hạ Lan đều là dấu chấm hỏi, lại đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Dì cả, tôi vẫn muốn hỏi dì, dì có biết phần tử khủng bố năm đó bắt cóc dì rời khỏi Hải Thành là ai không?”
Tiêu Nguyệt như có điều suy nghĩ, sau đó lắc đầu.

“Dì không biết nữa, dì được một gia đình bình thường nuôi dạy, còn cho là bọn họ là ba mẹ ruột của dì, thẳng cho đến khi trong lúc vô tình dì nhìn thấy thủ tục nhận nuôi thì dì mới biết được mình không phải là con ruột của bọn họ, nhưng mà bọn họ đối xử với dì rất tốt.”
Tiêu Nguyệt nói xong, lại cảm thấy có chút xúc động.

“Cũng là sau này dì tìm kiếm thân thế của mình nên mới bắt đầu nghe ngóng, cuối cùng mới biết được dì là con gái của nhà họ Tiêu ở Hải Thành.”
Thẩm Hạ Lan dừng lại một chút, không nói cái gì nữa.


Hai người lại ngồi một hồi, Thẩm Hạ Lan đưa địa chỉ nhà cho Tiêu Nguyệt, rõ ràng là căn nhà mà Lam Thần đã từng ở.

Tiêu Nguyệt nói cảm ơn, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi khỏi đó.

Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Em thấy thế nào?”
“Có thật, lại có giả.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Ân Tuấn ngây ra, một lúc sau đó mỉm cười vén tóc ở trên trán.

“Em thẳng thắn quá đó, anh còn tưởng là bà ta là dì cả của em, em sẽ cảm thấy những gì bà ta nói đều là thật.”
“Làm sao có thể, em cũng không phải là con nít, người khác nói cái gì thì em tin cái đó hả?”
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, trông vô cùng quyến rũ.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy khô cổ, trong đáy mắt thoáng qua một cơn gió.

Nhưng mà bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, anh cần phải kiềm chế.

“Em cảm thấy lời nói nào của bà ta là giả?”
“Nói mình không biết thân thế, lời này có trăm nghìn kẻ hở.”
Thẩm Hạ Lan không biết tại sao Tiêu Nguyệt lại không muốn nói cho bọn họ biết rốt cuộc người nào đã bắt cóc bà ta, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể cảm nhận được rõ ràng là Tiêu Nguyệt biết, chẳng những biết, hơn nữa còn biết rất rõ lai lịch của đối phương..

 
Chương 1766: 1766: Chương 1765





Trực giác này đến rất đột ngột, nhưng mà lại không dám chắc cho lắm.

Diệp Ân Tuấn ôm cô sát vào trong ngực mình, đôi môi mỏng lành lạnh nhẹ nhàng hôn cô một cái, dịu dàng nói: “Chuyện này là một tai họa ngầm, nếu như bà ta biết đối phương là ai, đã nhiều năm như thế mà vẫn không tìm ra được giải pháp gì, càng không trở về tìm ông ngoại.

Trong này có chuyện gì? Nếu như bây giờ chúng ta cứ thế mà đi, một mình ông ngoại ở Hải Thành, sợ là có khả năng cao sẽ gặp chuyện nguy hiểm.”
Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn hôn trong lòng ngứa ngáy, sau đó lại bị lời nói lúc này của anh làm cho kinh ngạc.

“Anh sợ là bà ấy sẽ làm tổn thương ông ngoại hả?”
“Cũng không biết nữa, nhưng mà không thể không phòng ngừa.”
Diệp Ân Tuấn biết mình nói như vậy có hơi máu lạnh, nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại là thời gian nhạy cảm, tất cả đều phải làm thật cẩn thận.

Thẩm Hạ Lan trầm mặc.

Cô không muốn phải suy đoán Tiêu Nguyệt là người xấu, cũng không muốn biết một mặt âm mưu của Tiêu Nguyệt.

Dù sao thì ông ngoại chỉ còn có một đứa con gái ruột, nếu như có thể, cô thật sự hi vọng Tiêu Nguyệt có thể ở bên cạnh ông ngoại lúc tuổi già, cô sẽ không để ý những chuyện khác.


Nhưng mà, Diệp Ân Tuấn nói cũng đúng, nếu như Tiêu Nguyệt có ý muốn hại ông ngoại thì sao đây?
Nhưng một người là con gái ruột, một người là ba ruột, chẳng lẽ Tiêu Nguyệt thật sự sẽ làm ra chuyện gì đó với ông ngoại?
Thẩm Hạ Lan hoang mang, lo lắng, thấp thỏm, nhưng cũng đau lòng khó chịu.

“Được rồi, chúng ta cứ yên lặng theo dõi diễn biến của sự việc đi, em yên tâm, anh sẽ không để cho bất cứ người nào tùy tiện làm tổn thương ông ngoại.”
Ông cụ Tiêu là người mà Thẩm Hạ Lan quan tâm nhất, Diệp Ân Tuấn sẽ không để cho Thẩm Hạ Lan phải khó chịu.

Hai người lên xe, lúc lái xe trở về nhà họ Tiêu, Diệp Ân Tuấn nhận được một cuộc gọi.

Là của Phi gọi tới.

“Sếp Diệp, Tiêu Nguyệt ra khỏi nhà, người của chúng ta đang đi theo.

Bà ta không đến nhà của Lam Thần, ngược lại là đến nhà họ Hoắc.”
Lời nói của Phi làm Thẩm Hạ Lan bất ngờ.


.

truyện tiên hiệp hay
Tiêu Nguyệt đến nhà họ Hoắc làm gì?
“Nhà họ Hoắc?”
Diệp Ân Tuấn nhướng mày, có hơi bất ngờ.

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Hạ Lan, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan cũng rất kinh ngạc, không khỏi thấp giọng nói: “Tiếp tục theo dõi đi.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, hai người ít nhiều gì cũng có chút trầm mặt.

Thẩm Hạ Lan hơi run rẩy.

Có liên quan tới nhà họ Hoắc?
Điều mà cô không muốn nhất đó chính là có liên quan tới nhà họ Hoắc.

Đó chính là nhà cô, cô rất quan tâm.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói: “Không bằng chúng ta cũng tới nhà họ Hoắc đi?”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan bất ngờ..

 
Chương 1767: 1767: Chương 1766





Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình như vậy, anh không khỏi đau lòng.

“Hạ Lan, hôm nay là đầu năm mới, chúng ta có thể đi chúc tết.”
“Nhưng mà không phải chú út đã đến nhà ông ngoại rồi hả?”
Thẩm Hạ Lan hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.

Diệp Ân Tuấn cười tươi, ôm cô vào trong ngực, đau lòng nói: “Đó là chú út đi chúc tết với ông ngoại, cũng không phải là chúc tết cho con cháu như chúng ta, có đúng không? Đó là nhà của em, em hoàn toàn có thể nói là nhớ nhà rồi, muốn trở về thăm chú út, anh nghĩ là chú út sẽ không từ chối đâu, mà ngược lại còn vui mừng hơn hết, không phải à? Hoặc là tối nay chúng ta ngủ ở đó cũng được nữa.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.

“Đúng vậy, em có thể trở về nhà họ Hoắc mà.”
“Cô vợ ngốc.”
Diệp Ân Tuấn biết sự quan tâm của Thẩm Hạ Lan đối với nhà họ Hoắc, từ tận đáy lòng cô không muốn để nhà họ Hoắc có liên quan tới Tiêu Nguyệt, nhưng mà có một vài lúc thật sự sợ cái gì thì cái đó tới.

Anh chỉ có thể ôm chặt lấy Thẩm Hạ Lan.


“Hạ Lan.”
“Sao vậy anh?”
“Anh muốn hôn em.”
Diệp Ân Tuấn thốt ra lời này, Thẩm Hạ Lan liền ngơ ngác, dường như nghe không hiểu có chuyện gì, kể từ khi biết Tiêu Nguyệt đến nhà họ Hoắc, eq cùng với iq của cô không online.

Đây chính là cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn.

Diệp Ân Tuấn cũng không nói gì, trực tiếp đè người lên hôn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan ngơ người, sau đó liền bị nụ hôn này mang đi tất cả tâm trí.

Diệp Ân Tuấn thở hổn hển, lúc buông Thẩm Hạ Lan ra, anh nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình cũng vội vàng hít thở, gương mặt ửng đỏ làm cho người ta có suy nghĩ kỳ quái.

Anh đột nhiên có hơi bực mình.

Nhưng mà hiện tại với tình huống này, Diệp Ân Tuấn biết là mình chỉ có thể làm sơ sơ.


“Tới nhà họ Hoắc nhé?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khàn khàn, mang theo một tia kiềm chế.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên thả lỏng.

Mặc kệ con đường phía trước như thế nào, cuối cùng bên cạnh cô đều có người đàn ông này mà không phải sao?
Trên người đột nhiên lại có thêm sức lực.

“Được.”
Trốn tránh không phải là biện pháp, nếu như Tiêu Nguyệt thật sự có liên quan với nhà họ Hoắc, vậy thì cô cần phải biết mối quan hệ này là như thế nào.

Thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã khôi phục bình thường, trong lòng của Diệp Ân Tuấn yên tâm không ít.

Hai người lái xe về hướng nhà họ Hoắc.

Bầu không khí trong xe có hơi nóng.

Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, cô cảm thấy anh kiềm nén đổ cả mồ hôi, không khỏi bật cười một tiếng..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom