Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1728: 1728: Chương 1727





Diệp Tranh nhìn Lam Thần, có hơi không hiểu lời này của bà Phương là có ý gì?
Ba với mẹ lại hại chú Lam?
Làm sao có thể chứ?
Mặc dù cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng mà Diệp Tranh vẫn vô thức lùi về phía sau hai bước, đồng thời nhìn Lam Thần bằng vẻ mặt cẩn thận phòng bị.

Lam Thần cảm thấy trái tim bỗng nhói lên.

“Dì ơi, dì đừng có cố tình gây sự nữa, đưa điện thoại cho cháu đi.”
Lam Thần duỗi tay ra với bà Phương.

“Không đưa! Ngày hôm nay cho dù điện thoại bị rơi hư cũng không đưa cho cậu, cậu muốn để cho thằng nhóc thối này gọi điện thoại cho Diệp Ân Tuấn, cậu nằm mơ đi!”
Bà Phương nói xong thì cầm điện thoại rồi muốn đi ra ngoài, lại bị Lam Thần ngăn cản lại.

“Điện thoại!”
Giọng nói của anh ta lạnh hơn rất nhiều, thậm chí sắc mặt cũng khó coi.


Ngược lại là bà Phương bị bộ dạng này của anh ta làm cho giật nảy mình, nhưng mà chỉ có vài giây thì lập tức nổi giận.

“Cái thứ quái vật dơ bẩn này, cậu còn dám hét lên với tôi, cậu lớn gan rồi hả?”
Bà Phương nói xong thì lại muốn đánh Lam Thần theo thói quen.

Vốn dĩ cho rằng Lam Thần vẫn sẽ giống như thường ngày, mặc cho bà ta đánh đấm, không ngờ tới Lam Thần lại né tránh.

Bà Phương đứng không vững, trực tiếp đụng vào vách tường ở bên cạnh, đồng thời cái eo già còn bị đụng vào.

“Ai da! Cái eo của tôi! Ông Phương, ông Phương đâu rồi, quái vật Lam Thần đánh tôi, ông có quản cậu ta không hả?”.

Chap mới luôn có tại || TRU Mtгuyen.

мE ||

Cho dù bà Phương đã như thế này mà vẫn không quên nói xấu Lam Thần.

Lam Thần nhìn cũng không thèm nhìn bà ta, trực tiếp lấy điện thoại di động trong tay, đồng thời lập tức gọi cho Thẩm Hạ Lan, sau đó giao điện thoại cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh ngây ra một lúc, khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Hạ Lan vang lên từ bên kia thì mới hoàn hồn lại.

“Lam Thần, có chuyện gì vậy?”
“Mẹ ơi, là con, con là Tranh.”
Diệp Tranh vội vàng nói.

Bà phương bị lam Thần giật điện thoại, bà ta ngây ra như phỗng, sau đó bắt đầu là một tràng than trời trách đất.

Lông mày Lam Thần nhíu chặt lại với nhau, trực tiếp khiêng bà ta từ dưới đất lên, sau đó đưa tới trước mặt giáo sư Phương.

Giáo sư Phương nhìn thấy bà Phương không biết giữ thể diện như thế, không khỏi tức muốn chết.

“Bà ồn ào đủ chưa hả, mặt mũi nhà họ Phương đều bị bà làm cho mất hết.”
“Nhà họ Phương? Ông còn không biết xấu hổ mà nhắc tới nhà họ Phương của các người với tôi nữa, nếu như không phải ông nói với tôi nhà họ Phương của các người giàu có như thế nào, tôi có thể gả cho ông à? Lúc trước người đứng xếp hàng cưới tôi nhiều như thế, tại sao tôi lại gả cho ông vậy chứ, kết quả thì sao? Cái tên hèn nhát này, ngay cả con gái của mình mà ông cũng không bảo vệ được, bây giờ còn kêu to gọi nhỏ với vợ mình, ông đáng là đàn ông không?”
Lửa giận của bà Phương lan tràn đến chỗ giáo sư Phương..

 
Chương 1729: 1729: Chương 1728





Hai người lại cãi nhau ỏm tỏi.

Lam Thần cảm thấy đầu đau muốn nổ tung.

Anh ta trực tiếp ôm Diệp Tranh ra khỏi phòng.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc tại sao Diệp Tranh lại ở cùng một chỗ với Lam Thần, nhưng mà xem như cô cũng đã nghe ngóng được rõ ràng tình huống hiện tại của Lam Thần.

Cô thở dài một hơi rồi nói: “Tranh, cảm ơn chú Lam, mẹ sẽ cho người đến đón con.”
“Không cần đâu, để tôi đưa thằng bé về.”
Lam Thần trực tiếp nói.

Gần đây, giáo sư Phương với bà Phương ngày nào cũng cãi nhau, thậm chí tăng đến cấp độ ra tay đánh nhau, một lát nữa chắc chắn trong nhà sẽ rối tung rối bời, cùng với việc để Thẩm Hạ Lan đến đây xem cảnh tượng bát nháo này, không bằng anh ta đưa Diệp Tranh về cho rồi.

Thẩm Hạ Lan nhớ tới thân thủ của Lam Thần, vội vàng gật đầu: “Được rồi, cảm ơn cậu.”

“Mợ chủ khách sáo rồi.”
Sau khi Lam Thần cúp điện thoại, anh ta nhìn Diệp Tranh, nhẹ giọng nói: “Chú đưa cháu về nha, nhưng mà hiện tại chú không có xe, hai chúng ta phải đi bộ trở về.”
“Có lẽ chúng ta có thể tìm người mượn một chiếc xe.”
Diệp Tranh chớp chớp đôi mắt to, cười nói.

“Mượn ai đây, bây giờ chú không thể mượn xe của ai được.”
Lam Thần cười khổ.

Diệp Tranh tìm được số điện thoại của Khương Hiểu từ trong điện thoại của Lam Thần, trực tiếp gọi qua.

“Chị Khương Hiểu, bây giờ chị có bận không, em với chú Lam Thần đang ở trên núi, chị có thể lái xe đến đây đón bọn em được không?”
Lam Thần nghe thấy Diệp Tranh gọi cho Khương Hiểu, anh ta muốn ngăn cản.

Anh ta không muốn để Khương Hiểu nhìn thấy bộ dạng tiều túng hiện tại của mình, nhưng mà Diệp Tranh lanh lợi hơn anh ta, chờ đến lúc anh ta lấy được điện thoại, Diệp Tranh đã gọi xong rồi.

“Chị Khương Hiểu nói chờ một lát nữa sẽ tới.”

“Vậy để cô ấy đưa cháu về là được rồi.”
Lam Thần vô thức muốn trốn tránh, lại bị Diệp Tranh kéo lại.

“Chú Lam, có một mình cháu ở đây, cháu bị người khác bắt cóc thì sao đây, huống hồ gì chị Khương Hiểu cũng không biết võ.”
Nói như vậy, Lam Thần đi cũng không được mà không đi cũng không xong.

Chẳng mấy chốc, Khương Hiểu đã đến nơi, thậm chí ngay cả áo khoác cũng không mặc.

Lúc cô ta nhìn thấy Lam Thần, ánh mắt có hơi ấm áp.

“Trời lạnh như vậy, sao anh lại không mặc áo khoác mà ra ngoài.”
Khương Hiểu cố gắng đè nén kích động trong lòng.

Lam Thần lại nhàn nhạt nói: “Không phải là cô cũng như vậy hả?”
“Chúng ta như này có được tính là tâm linh tương thông không?”
Khương Hiểu vui vẻ cười đùa.

Lam Thần ngơ ra một chút, nói: “Lên xe đi, mợ chủ không thấy Diệp Tranh đâu, chắc chắn sẽ lo lắng.”
“Được rồi, anh lái xe đi!”.

 
Chương 1730: 1730: Chương 1729





Khương Hiểu chủ động đưa chìa khóa xe cho Lam Thần.

Diệp Tranh cười cười, mở cửa, sau đó trực tiếp ngồi vào, Khương Hiểu thì ngồi ghế cạnh tài xế.

Lúc Lam Thần đi đến ghế lái, bà Phương vừa vặn bước ra từ bên trong, lúc thấy như vậy thì rướn họng kêu lên.

“Lam Thần, tôi biết cậu không có lương tâm mà, người phụ nữ đó là ai vậy, cậu lại đi ra ngoài dan díu với ai? Cậu đừng có quên cậu là người đàn ông của Đình nhà tôi, cho dù Đình đã chết rồi, đời này cậu chỉ có thể là người đàn ông của nó, cậu có nghe không hả?”
Khương Hiểu nhíu mày, vô thức quay đầu nhìn thoáng qua.

Bởi vì bà Phương đánh nhau với giáo sư Phương, bây giờ đang xả tóc, giống như là một mụ điên, lúc bà ta nhìn thấy Lam Thần, sắc mặt Lam Thần khó coi mà không lên tiếng, trực tiếp khởi động xe chạy ra ngoài.

“Người đó là mẹ của Phương Đình hả?”
“Ừm.”
Lam Thần nhẹ gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà ấy nói không sai, đời này tôi chỉ có một người phụ nữ là Phương Đình, cũng chỉ có thể có một người phụ nữ là cô ấy, những người phụ nữ khác đối với tôi mà nói chẳng là cái gì hết.


Cho nên, cô đừng có lãng phí thời gian với tôi nữa, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt hơn tôi, có rất nhiều.

Cuộc sống của tôi vốn đã hỗn loạn rồi, huống hồ gì còn phải báo hiếu cho ba mẹ Phương, thậm chí bây giờ còn bị Sếp Diệp chặn mất đường đi, ngay cả tìm việc cũng là một vấn đề.

Một tôi như thế này, không đáng để cô đối xử tốt với tôi.”
Có thể nói là những lời này vô cùng thẳng thắn.

Khương Hiểu cảm thấy khổ sở, nhưng mà lại cười nói: “Em không quan tâm, em có thể nuôi anh mà, nếu như không được nữa thì em có thể nuôi ba mẹ Phương, có thể coi bọn họ là ba mẹ ruột của mình.”
Nói không cảm động là gạt người.

Chưa từng có lúc nào mà Lam Thần muốn ôm cô gái trước mắt như bây giờ, nhưng mà anh ta không thể.

Anh ta hiểu sự khác người của bà Phương hơn bất cứ ai, kể từ khi Phương Đình qua đời, người phụ nữ này hoàn toàn trở nên méo mó, thậm chí có thể nói là điên rồi.


Anh ta không thể để cho Khương Hiểu cũng cuốn vào trong vòng xoáy này.

“Những điều nên nói tôi cũng đã nói rồi, nếu như cô cứ tiếp tục dây dưa, thế sẽ chỉ làm mình khó xử thôi.”
Giọng nói của Lam Thần rất lạnh, lạnh không có bất cứ nhiệt độ nào.

Khương Hiểu đột nhiên cảm thấy điều hòa ở trong xe không đủ làm ấm cô.

“Nếu như em cứ nhất định phải tự tìm khó thì sao?”
Cô ta cũng không biết là tại sao lại yêu Lam Thần từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ nhìn những người khác thì chẳng có cảm giác gì hết.

Bây giờ Lam Thần lại kêu cô ta từ bỏ, cô ta từ bỏ bằng cách nào đây?
Lam Thần không nghĩ là mình nói nhiều như vậy mà Khương Hiểu vẫn còn kiên nhẫn, dường như là anh ta nhìn thấy bóng dáng của Phương Đình từ trên người Khương Hiểu.

Anh ta đã từng từ chối Phương Đình như thế, cuối cùng, không phải là vẫn bị Phương Đình chinh phục đó à?
Nghĩ tới Phương Đình, tâm trạng của Lam Thần vô cùng nặng nề.

Không!
Anh ta không thể để Khương Hiểu trở thành Phương Đình thứ hai..

 
Chương 1731: 1731: Chương 1730





Không đúng, có lẽ là Khương Hiểu còn thảm hại hơn Phương Đình, ít nhất là Phương Đình có ba mẹ yêu thương mình, Khương Hiểu có gì đâu chứ?
Cô ta không có cái gì hết, sống lẻ loi một mình đã không dễ, nếu như bởi vì yêu anh ta mà nhận phải sự đối xử không bình đẳng, làm sao anh ta có thể xứng đáng với Khương Hiểu?
Lam Thần mím môi không nói nữa, nhưng mà hành vi và hơi thở của anh ta đã mang theo sự xa cách.

Diệp Tranh ngồi đằng sau nhìn hai người bọn họ như thế này, không khỏi thở dài một hơi.

Người lớn đúng là người lớn, thật là làm kiêu.

Diệp Tranh cúi đầu xuống chơi đùa với vạt áo của mình.

Thật là đáng tiếc, cậu bé đã dùng hết mê hương mà mình vừa mới nghiên cứu ra, nhưng mà thấy hiệu quả không hài lòng cho lắm, nhiều giây trôi qua, tầm một phút mới có tác dụng, xem ra còn phải trở về cải tiến lại mới được.

Ba người không tiếp tục nói chuyện nữa, chẳng mấy chốc, Lam Thần đã lái xe đến cửa biệt thự ông cụ nhà họ Tiêu.


Tiệc cưới vẫn còn đang được diễn ra.

Nhưng mà Lam Thần không đi vào, nói với Khương Hiểu: “Cô đưa Tranh vào đi, tôi đi trước đây.”
“Anh không vào hả? Có lẽ là Sếp Diệp thấy anh cứu được cậu chủ Tranh thì sẽ đổi ý không chừng.”
Khương Hiểu cũng không muốn để anh ta đi nhanh như vậy.

Lam Thần lại trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Khương Hiểu, nhẹ giọng nói: “Sếp Diệp không phải là một người thay đổi xoành xoạch, huống hồ gì anh ấy vẫn còn chưa đạt được mục đích tại sao mà anh ấy làm như vậy, anh ấy sẽ không thay đổi chủ ý đâu.”
“Mục đích? Sếp Diệp có thể có mục đích gì với anh?”
Khương Hiểu sốt ruột bắt lấy vạt áo của Lam Thần.

Lam Thần nhìn vạt áo của mình, cười khổ nói: “Kêu tôi rời bỏ ba mẹ Phương, kêu tôi từ đây về sau chỉ cần làm chính mình.”
“Không phải như vậy là rất tốt hả?”
Khương Hiểu cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói không sai.

Lam Thần nhìn Khương Hiểu, nói từng câu từng chữ: “Đúng là tốt, nhưng mà tôi phải ăn nói như thế nào với Đình đã chết đây? Tôi đã đồng ý với cô ấy là sẽ báo hiếu thay cho cô ấy, phải để ba mẹ cô ấy an hưởng tuổi già, nếu như tôi làm trái lời thề đã hứa với Đình, 100 năm sau, tôi lấy mặt mũi nào mà xuống dưới gặp cô ấy?”

Nhìn thấy Lam Thần cố chấp như thế, Khương Hiểu vừa sốt ruột lại vừa khó chịu.

“Nhưng mà anh như thế này sẽ bị bọn họ kéo xuống địa ngục cùng?”
“Vậy thì cứ xuống địa ngục thôi, dù sao thì người như tôi còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.

Khương Hiểu, tôi lặp lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian với tôi, đời này tôi không thể nào cùng cô được đâu, vì cô, cũng là vì tôi, cầu xin cô từ bỏ đi.”
Rất ít khi Lam Thần nói nhiều lời với Khương Hiểu như thế, nhưng mà kết quả nói nhiều lời lại làm cho Khương Hiểu không thể chấp nhận được.

Diệp Tranh nhìn bọn họ như thế này, không khỏi lắc đầu.

Đúng lúc này, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đi ra.

Bọn họ thấy Diệp Tranh hoàn hảo không có tổn hại, không khỏi vui vẻ.

Thẩm Hạ Lan ôm lấy thằng bé, kích động nói: “Thằng nhóc thối này, con hù chết mẹ rồi.”
“Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Diệp Tranh ôm chặt cổ Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn thấy như vậy thì cũng an tâm..

 
Chương 1732: 1732: Chương 1731





Đúng lúc này, một chấm nhỏ màu đỏ lóe lên ở trên người của Diệp Tranh, Lam Thần vô thức bước lên đẩy Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh ra, một viên đạn lập tức xé toang không khí bay thẳng về phía Lam Thần.

Khương Hiểu không kịp hét lên, bước lên một bước ôm lấy Lam Thần.

“Phốc” một tiếng, âm thanh viên đạn xuyên qua thân thể vang lên bên tai Lam Thần.

Anh ta nhìn thấy Khương Hiểu cười trước mặt anh ta rồi từ từ ngã xuống…
“Khương Hiểu!”
Lam Thần chỉ cảm thấy trái tim của mình như bị người nào đó nắm chặt, đau muốn chết đi được.

Anh ta ôm Khương Hiểu thật chặt, đôi mắt ẩm ướt.

“Tại sao!”
Anh ta giống như là đang tự lẩm bẩm, lại giống như là không biết làm như thế nào.


Khương Hiểu nhìn người đàn ông tài hoa đẹp trai trước mắt, nhìn thấy đôi mắt của anh ta vì mình mà chứa nước mắt, không khỏi nặn ra nụ cười.

Đủ rồi!
Như thế là đủ rồi!
Khương Hiểu không kịp nói gì liền hôn mê bất tỉnh.

Diệp Ân Tuấn đã sớm chuẩn bị, lại không ngờ tới người của Vu Phong lại dám ra tay ở bên phía ông cụ Tiêu, lập tức vung tay lên, liền có người nhà họ Diệp đuổi theo.

“Mau đưa cô ấy đến bệnh viện đi!”
Thẩm Hạ Lan lo lắng cho Khương Hiểu, đôi mắt cũng có hơi ẩm ướt.

Cô gái này!
Cô biết tình cảm của Khương Hiểu đối với Lam Thần, chỉ mong lần này Khương Hiểu không có chuyện, chỉ mong lần này Lam Thần sẽ thương yêu Khương Hiểu, sẽ thấy rõ tấm lòng của cô ấy.


Lam Thần không yêu Khương Hiểu hả?
Không!
Anh ta có yêu.

Thẩm Hạ Lan có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt lúc này của anh ta.

Tình cảm của Lam Thần vẫn luôn kiềm chế.

Bởi vì thân phận của mình, bởi vì giá trị y học mà từ nhỏ đến lớn anh ta quá hướng nội, nếu như nói Phương Đình là ánh nắng của Lam Thần, vậy thì sau khi Phương Đình chết đi, Khương Hiểu chính là không khí của Lam Thần.

Ánh nắng tươi sáng, mặc kệ bạn có đồng ý hay không, mỗi ngày mở to mắt ra, ánh nắng đều sẽ chiếu những tia sáng ấm áp trên người bạn, như thế này làm cho người bị vùi trong âm u như là Lam Thần cảm thấy ấm áp và chờ mong.

Nhưng mà Khương Hiểu giống như là không khí, vô thanh vô thức thẩm thấu vào sinh mạng của Lam Thần.

Bình thường không cảm thấy gì hết, cảm thấy có người này cũng được, không có cũng không sao, nhưng mà một khi không khí bị tách ra, Lam Thần mới cảm thấy cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy.

Diệp Ân Tuấn không cho phép Thẩm Hạ Lan đi theo.

“Hôm nay là ngày kết hôn của Tống Dật Hiên, em không thể đi được, tin tưởng anh, Khương Hiểu sẽ không có chuyện gì đâu.”.

 
Chương 1733: 1733: Chương 1732





Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì chắc chắn có cách, thậm chí còn xử lý tốt, nhưng mà cô vẫn rất lo lắng.

Một bàn tay nhỏ nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ ơi, chị Khương Hiểu không có sao đâu, mặc dù đạn bắn xuyên qua vai của chị ấy, nhưng mà may mắn là vết thương không đụng đến động mạch chủ, chúng ta quen biết với rất nhiều bác sĩ, chỉ cần có thể cứu chữa kịp thời thì sẽ không có chuyện gì.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ trầm ổn của Diệp Tranh, nhớ tới cách đây không lâu đứa nhỏ này còn bị bắt cóc, bây giờ lại dỗ dành người mẹ này, cô không khỏi cảm thấy đau lòng.

“Tranh, không bảo vệ tốt cho con là lỗi của mẹ.”
“Vậy thì mẹ ôm con một cái đi.”
Diệp Tranh vươn cánh tay ra với Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh như thế, anh không nói gì thêm, mà lấy điện thoại ra gọi cho Lương Thiệu Cảnh.

“Tôi biết là bây giờ cậu không có ở Hải Thành, nhưng mà chắc vợ của cậu có ở đây đúng không.


Lương Thiệu Cảnh, nhờ cậu nói lại với Tiêu Niệm Vi giúp tôi cứu một người bạn, dùng bất cứ giá nào cũng phải cứu trở về.

Sau này, đương nhiên tôi sẽ bồi lễ lớn.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Lương Thiệu Cảnh kêu Tiêu Niệm Vi đến cứu người, lúc này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi.

Có Quốc Tế Nhất Đao ở đây, Khương Hiểu sẽ không có chuyện gì.

Xe lái đi rất nhanh, ngoại trừ vết máu trên mặt đất, nơi này lại khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng mà ánh mắt của Thẩm Hạ Lan lại lướt qua vẻ tức giận và tàn nhẫn.

“Vu Phong, người này thật ghê tởm!”
“Đóng vai giống như là một con chuột trốn trong bóng tối, thỉnh thoảng sẽ đến làm phiền cuộc sống của chúng ta, đúng là rất ghê tởm! Yên tâm đi, năm sau anh sẽ lôi cậu ta ra ngoài thôi.”
Diệp Ân Tuấn ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan.

Gió tuyết ở bên ngoài có hơi lớn.


Diệp Ân Tuấn nhìn vợ con trong ngực, dịu dàng nói: “Đã có Tiêu Niệm Vi phẫu thuật cho Khương Hiểu, cô ấy không có việc gì đâu, anh biết em lo lắng cho cô ta, nhưng mà em không cảm thấy đây là một cơ hội tốt hả? Nếu như Lam Thần có thể thẳng thắn với tình cảm của mình, cho bọn họ một không gian ở cùng nhau cũng rất tốt mà, không phải hả?”
“Ý của anh là không nên làm phiền bọn họ à? Nhưng mà bà Phương thì…”
Nghĩ tới bà Phương, trong mắt của Thẩm Hạ Lan xuất hiện cảm xúc chán ghét.

Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh rồi nói: “Anh có cách có thể tạm thời để bà ta không ra ngoài, càng không có cách nào làm phiền tới Lam Thần.”
“Đừng có làm quá đáng quá, anh cũng biết rồi đó, bà Phương dựa vào thân phận là mẹ của Phương Đình là đã có thể ức hiếp Lam Thần, nếu như để Lam Thần biết được anh làm gì đó bà Phương, chắc có lẽ là cậu ấy không có cách nào chấp nhận được đâu.”
Thẩm Hạ Lan nhớ đến lời hứa của Lam Thần với Phương Đình, không khỏi thở dài một hơi.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Sẽ không đâu.

Lam Thần đã có hơi thay đổi rồi, em không phát hiện ra hả?
Trước kia cậu ta sống không có mục đích, giống như là một cái xác không hồn, bây giờ cậu ta có máu, có nước mắt, có tình cảm.

Cho dù là vì Phương Đình mà chăm sóc cho bà Phương, bị bà ta chèn ép, nhưng mà ngày hôm nay là Khương Hiểu vì cứu cậu ta mà ngay cả mạng sống cũng không cần, em cho rằng Lam Thần là một người có trái tim sắt đá hả?”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi hiểu được một chút.

Cái chết của Phương Đình đối với Lam Thần mà nói là một sự tiếc nuối không có cách nào thay đổi, anh ta sẽ không cho phép Khương Hiểu bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cho nên, Khương Hiểu sẽ là cuộc đời mới của Lam Thần..

 
Chương 1734: 1734: Chương 1733





Hiểu ra điểm này, Thẩm Hạ Lan liền nở nụ cười.

“Thật tốt quá, em rất thích nhìn thấy mấy cặp yêu nhau có thể trở thành người nhà.”
“Ngốc nghếch!”
Diệp Ân Tuấn duỗi ngón tay ra, vuốt vuốt chóp mũi Thẩm Hạ Lan, tình cảm dạt dào.

Diệp Tranh bị ép ăn một ngụm cẩu lương, nhưng mà lại không tiện ngắt ngang, vất vả lắm bọn họ mới có thể yên tĩnh lại, lúc này mới thấp giọng nói: “Mẹ ơi, chúng ta đi vào đi, con đói rồi.”
Đúng vậy đó, vừa bị bắt cóc vừa phải chạy trốn, Diệp Tranh thật sự đói bụng.

Nghe thấy con trai nói như vậy, Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm con trai đi vào.

Diệp Ân Tuấn nhìn lồng ngực trống rỗng, không khỏi nở nụ cười khổ.

Vợ của anh thật là.

Bây giờ lại càng ngày càng không quan tâm tới anh.


Diệp Ân Tuấn lắc đầu đi vào trong cùng với Thẩm Hạ Lan.

Trong nhà vẫn vô cùng sôi động, bọn họ không biết lúc nãy ở bên ngoài vừa mới xảy ra chuyện gì.

Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh về tới chỗ ngồi, Diệp Tranh đói bụng không thèm đoái hoài tới những người khác, trực tiếp cầm đũa bắt đầu ăn.

Nhìn thấy con trai ăn vội vã như thế, Thẩm Hạ Lan đau lòng không thôi.

“Ăn từ từ thôi, coi chừng mắc nghẹn đó, uống nước đi con.”
Thẩm Hạ Lan đặt hết tâm tư ở trên người Diệp Tranh, làm cho Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi ghen tị.

.

truyện đam mỹ
Rất nhanh, bọn người Tống Dật Hiên mời rượu đã đến bàn Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhìn Hồ Ngọc Duyên trước mắt, chân thành chúc mừng: “Chị dâu, chúc chị với anh họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”

“Cảm ơn em!”
Hồ Ngọc Duyên thật sự rất vui.

Có thể đi đến ngày hôm nay, cứ luôn cảm thấy giống như là đang nằm mơ.

Đúng lúc này, một đôi tay rắn chắc có lực trực tiếp ôm lấy eo của cô, trong nháy mắt, hơi thở quen thuộc bao phủ cô.

Tống Dật Hiên nhìn Hồ Ngọc Duyên với đôi mắt thâm tình, sau đó cười nói với Thẩm Hạ Lan: “Cảm ơn em trước kia đã không thích anh, nếu không thì anh cũng không biết là đời này mình còn có thể tìm được một người thuộc về riêng mình.”
Thẩm Hạ Lan cười rất chân thành.

“Đừng có tự mình đa tình, trong mắt và trong lòng của vợ tôi căn bản không chứa nổi cậu đấy.”
Thẩm Hạ Lan còn chưa nói cái gì, Diệp Ân Tuấn đã trực tiếp lên tiếng.

Ngày vui lại cà khịa chú rể, cũng chỉ có Diệp Ân Tuấn mới có khả năng làm chuyện này.

Thẩm Hạ Lan cạn lời, kéo kéo anh, sau đó cười nói với Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên: “Xin lỗi nha, anh ấy uống nhiều quá.”
“Anh uống nhiều hồi nào chứ, một lát nữa còn phải náo động phòng nữa kìa.”
Diệp Ân Tuấn rất bất mãn với bộ dạng vui vẻ của Thẩm Hạ Lan nhìn Tống Dật Hiên.

Anh không đẹp trai hả?
Anh không thơm hả?.

 
Chương 1735: 1735: Chương 1734





Cần gì phải cười tươi với Tống Dật Hiên như thế?
Cho dù anh em họ thì sao?
Anh thấy khó chịu, anh ghen đó không được à?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc là Diệp Ân Tuấn bị chạm mạch đâu đó rồi, cô vội vàng cười nói: “Đừng có để ý tới anh ấy.”
Tống Dật Hiên lại nở một nụ cười vô cùng đắc ý.

“Náo động phòng à? Được thôi, cũng không biết là Sếp Diệp muốn làm cái gì, Tống Dật Hiên tôi chào đón cậu.”
“Lời này là cậu đã nói đó, đừng có một lát nữa khóc huhu giống như là một cô gái rồi không dám ứng chiến.”
Diệp Ân Tuấn hết sức khinh bỉ nhìn Tống Dật Hiên.

Hồ Ngọc Duyên đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Cô muốn ngăn cản Tống Dật Hiên, nhưng mà bản thân Tống Dật Hiên vốn dĩ không phải là người chấp nhận đả kích, huống hồ gì, bình thường rất thích phân cao thấp với Diệp Ân Tuấn, bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lập tức vỗ ngực nói: “Ai tránh thì người đó là cháu trai!”
“Được, chỉ mong là cậu sẽ không trở thành cháu của tôi, tôi cũng đâu có thèm.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì nghiêng đầu đi.

Hồ Ngọc Duyên cảm thấy giống như là Tống Dật Hiên nhảy vào cái hố mà Diệp Ân Tuấn đã đào, mặc dù không dám xác định, nhưng mà cứ cảm thấy như vậy.

Cô nhìn Thẩm Hạ Lan với ánh mắt cầu cứu.

Thẩm Hạ Lan dở khóc dở cười.

Hóa ra là Diệp Ân Tuấn đang chờ Tống Dật Hiên ở đây.

Kéo kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Ngày hôm nay anh họ của em kết hôn, như vậy là được rồi đó.”
“Nhưng mà món quà anh chuẩn bị cho cậu ấy, không náo động phòng thì không có cách nào tặng được.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mà Hồ Ngọc Duyên và Tống Dật Hiên có thể nghe rất rõ ràng.


Quà hả?
Còn phải là lúc náo động phòng mới có thể tặng?
Sao bọn họ lại đột nhiên cảm thấy tăm tối vậy chứ?
“Chúng ta đi qua kia mời rượu đi, mọi người cứ dùng bữa nhiệt tình nha.”
Hồ Ngọc Duyên hoảng sợ kéo Tống Dật Hiên đi.

“Em kéo anh làm gì?”
Tống Dật Hiên không hiểu gì sất, không biết Hồ Ngọc Duyên ghé vào lỗ tai của anh ta nói cái gì đó Tống Dật Hiên nhìn Diệp Ân Tuấn một chút, rồi đi khỏi.

Chờ sau khi bọn họ đi mất, Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ nói: “Em là em họ của anh ấy.”
“Anh biết chứ.”
Diệp Ân Tuấn trầm mặc, tiện tay cầm lấy cái đũa gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của Thẩm Hạ Lan.

“Ăn chút gì đi.”
“Diệp Ân Tuấn, em và Tống Dật Hiên là không thể nào, sao mà với ai anh cũng ghen vậy chứ?”
Thẩm Hạ Lan nhớ tới bộ dạng lòng dạ hẹp hòi lúc nãy của Diệp Ân Tuấn, lập tức dở khóc dở cười.

Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm: “Ăn giấm cũng tốt mà, hạ huyết áp, giảm mỡ máu.”.

 
Chương 1736: 1736: Chương 1735





“Phi!”
Thẩm Hạ Lan cười mắng một câu với mấy lời nói hươu nói vượn của anh, sau đó lại rướn người hôn một cái lên mặt anh.

Những người ở trên bàn quả thật no căng cả bụng rồi được không hả?
Bị cô dâu chú rể Tống Dật Hiên nhét đầy cẩu lương thì thôi đi, dù sao thì ngày hôm nay cũng là ngày vui của người ta, nhưng mà lại vô duyên vô cớ bị Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhét cẩu lương là có chuyện gì vậy chứ?
Bây giờ Diệp Tranh nắm chắc nguyên tắc phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, chỉ cúi đầu xuống nhiệt tình dùng cơm.

Cẩu lương không thể ăn, vẫn là cơm ngon hơn.

Thẩm Hạ Lan làm xong hành động như vậy mới phát hiện có hơi xấu hổ, sắc mặt không khỏi đỏ lên mấy phần.

“Khụ khụ, mọi người dùng bữa đi.”
Cô vừa mới nói dứt lời, Diệp Ân Tuấn trực tiếp giữ chặt gáy của cô lại, trong nháy mắt, nụ hôn bá đạo liền bao trùm.


“Ưm…”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được.

Lúc nãy là vì để trấn an sự ghen tuông của Diệp Ân Tuấn, cô quên mất trường hợp, bây giờ mới phản ứng lại kịp, không ngờ tới là Diệp Ân Tuấn lại không quan tâm.

Diệp Tranh cảm thấy bữa cơm này không có cách nào ăn được nữa.

Cậu bé vẫn còn là một đứa nhỏ.

Cậu bé bị kẹp giữa hai người dễ dàng lắm à?
“Con đi vào nhà vệ sinh đây.”
Diệp Tranh đứng dậy định đi, lại bị Thẩm Hạ Lan kéo cánh tay lại.

“Đừng đi.”
Cô vẫn còn đang sợ hãi vì sự mất tích lúc nãy của Diệp Tranh, nghe thấy cậu bé muốn đi vào nhà vệ sinh, làm sao Thẩm Hạ Lan có thể để một mình cậu bé đi được chứ.


Cô vội vàng nói với Diệp Ân Tuấn: “Anh đi với Tranh đi.”
Diệp Ân Tuấn đang hôn rất nhiệt tình lại bị vợ mình đẩy ra, tâm trạng vô cùng khó chịu.

Diệp Tranh vội vàng nói: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, con đi với chú này được rồi…”
Cậu bé tạm thời kéo một người ở bên cạnh Diệp Ân Tuấn.

Đối phương cũng đã ăn đủ cẩu lương của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, vội vàng nói: “Đúng đúng, để tôi dẫn cậu chủ nhỏ Tranh đi là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Không cần đâu, vẫn nên để tôi đưa thằng bé đi.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Phi, đưa Tranh vào nhà vệ sinh đi, nếu như ăn no rồi thì đưa Tranh lên lầu nghỉ ngơi.”
“Vâng.”
Không biết Phi xuất hiện từ chỗ nào.

Đã lâu lắm rồi Thẩm Hạ Lan chưa gặp Phi.

Lần này nhìn thấy Phi, cảm thấy khí chất và hình tượng của anh ta có hơi thay đổi, hình như là hung dữ và trầm ổn hơn trước kia một chút.

Diệp Tranh thấy Phi đi tới mới thở phào một hơi, sau đó đi khỏi với Phi..

 
Chương 1737: 1737: Chương 1736





Mấy người phụ nữ ở trên bàn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như vậy, ít nhiều gì cũng có chút ghen tị.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy đối diện với ánh mắt như thế có chút không được tự nhiên.

“Em cũng muốn đi nhà vệ sinh.”
“Anh đi với em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy.

Mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ hơn nữa.

Cô đã nói là muốn đi vệ sinh rồi, còn có thể đi theo được à?
Cái tên ngốc Diệp Ân Tuấn này, rốt cuộc là có biết lời nào nên nói lời nào không nên nói không hả?
Thẩm Hạ Lan trừng mắt nhìn Diệp Ân Tuấn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Diệp Ân Tuấn mới không quan tâm người khác nhìn bọn họ như thế nào, anh muốn chiều chuộng vợ của mình, người khác không được xen vào.


Vừa mới bước tới hành lang nhà vệ sinh, Diệp Ân Tuấn liền ôm Thẩm Hạ Lan vào trong lòng, đồng thời xoay người lại đặt cô lên trên vách tường hành lang.

Hơi thở ấm áp mang theo mùi rượu phả vào trong mặt.

“Đừng có làm rộn.”
Nhịp tim của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch, có hơi bối rối.

Lúc này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, làm cho người ta trầm luân vào đó.

“Muốn hôn em.”
“Không phải vừa mới hôn rồi hả?”
Vừa mới nhớ tới chuyện lúc nãy, Thẩm Hạ Lan liền cảm thấy thẹn thùng.

Diệp Ân Tuấn lại không vừa lòng mà nói: “Cái đó cũng được gọi là hôn hả? Hạ Lan, dáng vẻ xấu hổ của em thật là xinh đẹp quá đi, làm anh muốn em.”
Giọng nói của anh cứ luẩn quẩn, dường như mang theo một loại ma lực làm cho Thẩm Hạ Lan không có cách nào chống đỡ.


“Không phải là anh còn muốn náo động phòng anh họ nữa hả?”
“Không vội, tới lúc kết thúc bữa tiệc vẫn còn sớm mà.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, Thẩm Hạ Lan liền biết anh có ý gì.

“Ban ngày ban mặt không làm chuyện đàng hoàng, anh không sợ người khác bàn tán hả?”
Mặt của Thẩm Hạ Lan sắp bị nướng chín luôn rồi.

Cô có thể cảm nhận được bàn tay của Diệp Ân Tuấn đang du ngoạn trên người cô, làm cho người ta khô nóng khó nhịn.

“Anh với em là vợ chồng hợp pháp, người khác có thể nói gì được chứ.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn dứt khoát ôm ngang Thẩm Hạ Lan lên.

Hai người đi lên lầu, từ sân sau trở về phòng ngủ.

Trong giây phút mà cửa phòng đóng lại, lúc đó, nụ hôn kịch liệt của Diệp Ân Tuấn cũng ập tới.

Quần áo lần lượt rơi ra khỏi cơ thể hai người, từ cửa trước đến trên giường, một đường đầy chiến tích.

Sau khi Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn giày vò một phen, cô hơi mệt mỏi dựa vào lồng ngực của anh, thở hổn hển nói: “Bây giờ anh càng ngày càng không biết kiềm chế.”.

 
Chương 1738: 1738: Chương 1737





“Anh yêu thích em không nỡ rời tay, muốn như thế nào cũng không đủ.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói huỵch toẹt như thế, gương mặt của Thẩm Hạ Lan lại nóng lên.

“Tốt xấu gì ngày hôm nay chúng ta cũng được coi như là chủ nhân, mất tích như vậy không tốt lắm đâu, để em đi tắm một cái rồi mình đi xuống dưới.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới mình và Diệp Ân Tuấn rời khỏi bữa tiệc lâu như vậy mà không trở về, chắc chắn là người khác đã đoán được cái gì đó.

Diệp Ân Tuấn lại duỗi bàn tay ra ôm chặt eo thon của cô, cười nói: “Xuống dưới làm gì, bữa tiệc nhàm chán như vậy, em không thấy mệt hả? Cũng không phải là hôn lễ của hai chúng ta, chúng ta không phải là nhân vật chính, không ai quan tâm tới chúng ta đâu, ngược lại mình nên để lại không gian cho bọn họ mới tốt, mất công chúng ta chiếm mất hào quang của bọn họ nữa.”
“Nhưng mà em lo lắng người của Vu Phong…”
“Người của Vu Phong có năng lực đi nữa cũng không thể bước vào biệt thự nhà họ Tiêu được đâu, huống hồ gì anh với em cũng không phải ăn chay, yên tâm ngủ một giấc đi, lúc nãy mệt chết em rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi xấu hổ.

“Biết người ta mệt chết mà còn không kiềm chế như thế, ban ngày ban mặt!”
Thẩm Hạ Lan hờn dỗi nói, nhưng mà cũng ngáp một cái, muốn đi ngủ.


Trạng thái của cô vẫn luôn căng cứng, thấy Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đã đi đến bước này, hiển nhiên không có gì đáng ngại, nói chung là có hơi mệt mỏi.

Trong mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia đau lòng.

“Ngủ đi, tối nay lúc náo động phòng anh sẽ gọi em dậy.”
“Anh thật sự muốn đi quậy thiệt hả?”
Thẩm Hạ Lan tưởng là Diệp Ân Tuấn nói đùa, nhưng mà bây giờ nghe thấy anh nói như vậy, cô có hơi kinh ngạc, nhưng mà cô thật sự rất buồn ngủ.

“Thật chứ? Tại sao lại không quậy?”
Hiếm khi Diệp Ân Tuấn mới có thể có lúc trẻ con như thế, Thẩm Hạ Lan cũng mặc kệ anh, trực tiếp tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi.

Nhìn cô gái đáng yêu ngủ yên ổn trong ngực mình, Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó bước nhẹ xuống giường, trực tiếp đi vào thư phòng.


Anh mở máy vi tính ra, gửi một tín hiệu ra bên ngoài, không bao lâu sau liền truyền đến âm thanh của Diệp Minh Triết.

“Thế nào rồi?”
“Không có gì đâu, chắc là ngày mai có thể về nhà rồi ạ.”
Giữa hàng lông mày của Diệp Minh Triết đều là vẻ mệt mỏi, đáy mắt còn có vẻ bi thương và khổ sở chưa tan hết.

Diệp Ân Tuấn nhìn con trai như thế, trong lòng không dễ chịu cho lắm.

“Ngày mai ba muốn tổ chức một buổi lễ kết hôn với mẹ con.”
Ban đầu, anh không có ý định nói với Diệp Minh Triết, nhưng mà nghe thấy ngày mai Diệp Minh Triết trở về, cho nên tiện thể nói luôn, tránh để con trai lo lắng.

Diệp Minh Triết bất ngờ.

“Có cần con tham gia không?”
Cậu bé rất biết địa vị của mình..

 
Chương 1739: 1739: Chương 1738





Mặc dù lão Diệp rất thích bọn nó, nhưng mà Diệp Minh Triết biết là anh muốn có thời gian riêng với mẹ, có đôi khi còn cảm thấy mấy đứa con phiền phức.

Cho nên, có nhiều lúc Diệp Minh Triết rất thức thời, dù sao thì ba mẹ là chân ái, mấy đứa nhỏ đều là ngoài ý muốn.

Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng hiểu rõ của con trai, đột nhiên cười nói: “Không cần đâu, hôm lễ chỉ có ba và mẹ.

Tám năm trước cưới cô ấy cả thành phố này đều biết, nhưng mà khi đó ba không nhìn rõ tâm ý của mình, cưới cô ấy là để cho người khác nhìn thấy, bây giờ ba chỉ muốn cho cô ấy một buổi hôn lễ thuộc về hai người chúng ta thôi.”
“Được rồi.”
Diệp Minh Triết vuốt vuốt huyệt thái dương.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đáy mắt con trai mình nặng nề như thế, vô thức hỏi: “Căn cứ tệ lắm hả?”
“Vẫn ổn, con có thể xử lý được, ông ba có đến đây, có ông ấy ở đây, con có thể nhẹ nhõm được một chút.”

Diệp Minh Triết và Diệp Ân Tuấn nói chuyện một hồi, Diệp Ân Tuấn hiểu rõ tình huống ở trong quân, thấp giọng nói: “Ngày mai sau khi trở về thì nghỉ ngơi cho thật tốt đi, con không cần phải lo lắng, mấy chuyện sau đó nữa cũng không cần phải nhúng tay vào, chờ năm sau rồi nói tiếp.”
“Được.”
“Ở bên phía Nghê Nghê, nếu như được thì cho người đón con bé trở về đây, đương nhiên nếu như con bé không chịu thì cũng không cần phải miễn cưỡng con bé đâu.

Bây giờ bác Trạm Dực đang bị điều tra, trạng thái nhà họ Trạm không tốt cho lắm, con bé và Trạm Dương ở với nhau cũng hòa thuận, ở lại bên kia cũng coi như là an ủi bọn họ, nhưng mà điều kiện tiên quyết phải lấy ý nguyện của Nghê Nghê làm chủ mới được.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, lông mày của Diệp Minh Triết có hơi nhíu lại.

“Nhà họ Trạm hiện tại không thích hợp để Nghê Nghê ở lại đó.”
Diệp Minh Triết lo lắng.

Mặc dù là cậu bé còn nhỏ, nhưng mà độ nhạy cảm lại rất cao.

Làm sao Diệp Ân Tuấn lại không biết?

Nhưng mà bình thường nhìn Diệp Nghê Nghê có vẻ tùy tiện, nhưng Diệp Ân Tuấn biết rằng nó là một cô bé rất có chính kiến.

“Vậy thì con nói chuyện với em gái đi, không thể ép buộc dẫn con bé về đó, có biết chưa?”
“Con biết rồi.”
Hai người lại nói chuyện với nhau một lúc, Diệp Ân Tuấn liền cúp điện thoại.

Anh lại gọi qua cho Phi.

“Sếp Diệp, có chuyện gì thế?”
“Đồ mà tôi kêu cậu chuẩn bị, cậu đã chuẩn bị xong chưa vậy?”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Phi sững ra, lập tức cười nói: “Đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được, chú ý sự an toàn ở phía dưới.”
“Vâng.”
Sau khi dặn dò những điều này xong, Diệp Ân Tuấn liền trở lại trên giường, nhẹ nhàng leo lên giường, sau đó ôm Thẩm Hạ Lan, thỏa mãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.

Ở phía dưới vẫn còn rất sôi động, không ai dám nói cái gì với Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bỗng nhiên rời khỏi giữa bữa tiệc, dù sao thì nhân vật chính ngày hôm nay là Tống Dật Hiên..

 
Chương 1740: 1740: Chương 1739





Bữa tiệc được kéo dài đến hơn sáu giờ tối.

Người đến tham gia tiệc cưới đều dùng hai bữa ở nhà họ Tiêu rồi mới rời đi.

Ngày hôm nay, ông cụ Tiêu thật sự rất vui, cũng uống nhiều hơn mấy ly, bây giờ đã hơi say, được Dũng đưa trở về phòng ngủ.

“Ông chủ, để tôi cho người pha một chén canh giải rượu cho ông.”
Dũng lo lắng cho sức khỏe của ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu lại phất tay kêu anh ta đi xuống.

Ông ta lấy ra một cái khung ảnh từ trong ngăn kéo, trong khung là hình ảnh của ông ta và vợ chụp chung.

Đó chính là ảnh chụp lúc còn trẻ của bọn họ.


Đôi mắt của ông cụ Tiêu trở nên ẩm ướt.

“Vợ ơi, bà có nhìn thấy không? Ngày hôm nay là lễ kết hôn của cháu trai Tống Dật Hiên của bà đó, thằng bé cưới con gái nhà họ Hồ, là một đứa cháu dâu rất xinh đẹp, thật là đáng tiếc bà không có phúc khí, thế mà không chờ đợi được tới ngày hôm nay, không thể uống trà mà cháu dâu kính.”
Nói xong, ánh mắt của ông cụ Tiêu lại ướt hơn, đôi mắt đục ngầu tách một tiếng, có một giọt nước mắt óng ánh rơi xuống.

“Vợ à, tôi nhớ bà nhiều lắm, thật sự rất nhớ bà.”
Ông cụ Tiêu ôm chặt khung ảnh ở trước ngực mình, cơn đau khuếch tán từ ngực, từng chút từng chút ăn mòn giác quan thần kinh của ông cụ Tiêu.

Những câu chuyện xưa cũ, chuyện tốt chuyện xấu gì toàn bộ đều tràn vào trong đầu của ông, giống như là một thước phim.

Ông đột nhiên phát hiện mình có thể nhớ kỹ dáng vẻ lần đầu tiên mình gặp vợ, rõ ràng như thế, tươi đẹp như thế, làm ông khắc cốt ghi tâm như thế.

Bây giờ ông đã công thành danh toại, nhưng mà ở bên cạnh đã sớm không còn người bầu bạn, đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, ông cụ Tiêu hối hận, hối hận đến nỗi ruột đều xanh.


Tại sao lúc trước lại để bà ấy đi chứ?
Cho dù Lưu Mai không phải là con gái ruột của mình thì có làm sao?
Mình chinh chiến sa trường, ở bên cạnh bà được mấy ngày, quan tâm bà được mấy lần?
Ông cụ Tiêu ôm tấm ảnh chụp với bà cụ Tiêu rồi ngã xuống giường, nước mắt rơi như mưa.

Thẩm Hạ Lan với Diệp Ân Tuấn thì ngủ trọn một buổi.

Cô bị cơn đói kéo tỉnh dậy.

Cô nhìn thời gian trên đồng hồ, Thẩm Hạ Lan biết bữa tiệc ở dưới chắc là đã tản rồi.

Cô hoạt động gân cốt, Diệp Ân Tuấn liền tỉnh dậy.

“Đói bụng hả?”
“Ừm.”
Thẩm Hạ Lan vừa mới trả lời xong, ở bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, hai người không khỏi giật mình.

“Là ai?”
Diệp Ân Tuấn nhíu mày, nhưng mà vẫn để Thẩm Hạ Lan đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt..

 
Chương 1741: 1741: Chương 1740





Ở bên ngoài truyền đến âm thanh mà Diệp Ân Tuấn quen thuộc.

“Là tôi đây, anh hai, không phải là muốn quậy động phòng hả, có còn quậy không đây?”
Là tiếng của Tô Nam.

Diệp Ân Tuấn nhìn thời gian, nhàn nhạt nói: “Các cậu đi trước đi, để tôi đưa Hạ Lan đi ăn chút gì đã, nếu không thì không còn sức.”
“Xí! Cả buổi trưa trốn ở trong phòng làm chuyện không cho người ta biết, không còn sức nữa hả?”
Lời này của Tô Nam có chút chua chua.

“Đâu có ai không cho cậu vào phòng ngủ đâu chứ.”
Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói lại.

Tô Nam có chút buồn bực.

Anh ta cũng muốn chứ, mấu chốt là Tử Đồng đang nâng cao cái bụng lớn, anh ta có thể làm được gì?
Sờ sờ mũi, chán nản đi khỏi.


Lúc Diệp Ân Tuấn quay lại liền nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã tắm xong rồi, cô mới bước ra từ nhà vệ sinh.

“Ai vậy?”
“Là Tô Nam kêu chúng ta tới quậy động phòng.”
Diệp Ân Tuấn tiện tay lấy cái khăn lau tóc cho cô, sau đó tìm máy sấy sấy khô tóc cho cô.

Thẩm Hạ Lan ngây ra một lúc, cười nói: “Mọi người đừng có chơi ác quá nha.”
“Anh là kiểu người không biết chừng mực hả?”
Nói đến đây, Thẩm Hạ Lan đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không được.

Sấy khô tóc cho Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cũng đi vào trong tắm rửa, sau đó thay quần áo rồi đi xuống lầu với cô.

Người giúp việc có để lại cơm cho bọn họ.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn yên tĩnh dùng cơm xong, lúc này mới đi đến phòng tân hôn của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên.

Bọn người Tô Nam đang vây quanh Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên, la hét om sòm.


Một quả táo được treo bằng sợi dây đỏ, sau đó để hai người cắn nó, nhưng mà bọn họ quá xấu xa, mỗi lần hai người sắp cắn trúng quả táo liền bị người ta kéo lên trên, sau đó đúng lúc môi lưỡi hai người liền chạm vào nhau.

Mặt của Hồ Ngọc Duyên đỏ đến cổ.

Tống Dật Hiên thì có vẻ mê muội, vẫn không quan tâm có người khác ở đây hay không, ôm Hồ Ngọc Duyên, hôn một trận mãnh liệt.

Diệp Ân Tuấn cười nhạt rồi nói: “Các người làm như vậy gọi là quậy động phòng rồi đó hả? Đây không phải là rõ ràng để Tống Dật Hiên chiếm tiện nghi à?”
Thấy Diệp Ân Tuấn tới, tất cả mọi người đều dừng động tác ở trong tay, cảm thấy cái chuyện quậy đêm động phòng của người ta thật sự không phải là chuyện mà Diệp Ân Tuấn có thể làm, nhưng mà người ta đã đến rồi, không thể để anh rảnh rỗi được.

“Ai u, Sếp Diệp nói như vậy, vậy xin hỏi Sếp Diệp đêm động phòng này phải quậy như thế nào đây?”
Tô Nam cười hả hả hỏi.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp lấy ra hai quả trứng gà sống, đưa cho Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên ngơ ngác.

Đưa trứng gà sống cho mình làm gì?
Diệp Ân Tuấn liếc mắt một cái, liền có hai người khống chế Tống Dật Hiên.

“Làm cái gì vậy? Diệp Ân Tuấn, cậu muốn làm cái gì?”.

 
Chương 1742: 1742: Chương 1741





Tống Dật Hiên có chút hoảng hốt.

Cái tên này quấy đêm động phòng hình như không làm theo lẽ thường.

Diệp Ân Tuấn cười có hơi tà ác.

“Hồ Ngọc Duyên dùng tay di chuyển hai quả trứng gà này từ ống quần bên đây qua tới ống quần bên kia, trong lúc di chuyển, nếu như trứng gà bị vỡ, vậy thì Tống Dật Hiên phải bị trừng phạt.”.

ngôn tình hay
Mọi người nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, mà mặt của Thẩm Hạ Lan thì đỏ lên.

“Cậu đừng có quá đáng nha!”
“Tôi quá đáng chỗ nào chứ, không phải là chỉ kêu cô ấy cầm hai quả trứng gà di chuyển từ ống quần bên đây tới ống quần bên kia thôi hả?”
Diệp Ân Tuấn nói rất nhẹ nhàng, nhưng mà Tô Nam thì lại cười.


“Khụ khụ, mợ Tống à, cô cầm tốt quả trứng gà đó nha, nếu như bị bể trong đũng quần, vậy thì rửa hơi phiền rồi đó.”
Nghe Tô Nam nói như vậy, Tống Dật Hiên lập tức kịp phản ứng lại, khuôn mặt cũng đỏ lên.

“Diệp Ân Tuấn, cậu đừng có quên ngày mai cậu tổ chức hôn lễ, mọi người chừa lại đường sống cho nhau, sau này dễ nói chuyện hơn.”
Hồ Ngọc Duyên cũng đã hiểu.

Quả trứng gà này nhỏ lắm, tay của cô phải cầm quả trứng ở bên ngoài, rồi lại phải di chuyển từ bên đây qua bên kia.

Hai chân thì còn được, nhưng mà lúc đến giữa hai chân của Tống Dật Hiên thì có hơi lúng túng, cho dù Hồ Ngọc Duyên có cẩn thận như thế nào cũng sẽ đụng vào tiểu Tống của Tống Dật Hiên, đến lúc đó đồng nghĩa với việc sờ soạn tiểu Tống ở trước mặt của mọi người, Hồ Ngọc Duyên cảm thấy mình không chịu nổi cái này đâu.

Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có chuyện gì, tôi không sợ.”
“Cậu…”
Tống Dật Hiên thật sự rất buồn bực.

Cái tên này chơi cho đến cùng.


Tô Nam thấy chơi như vậy rất vui, lập tức đánh trống hò theo.

“Nhanh nhanh nhanh, ngày hôm nay chúng ta phải quấy đêm động phòng, các người đừng có mà không nể mặt.”
Tô Nam đều đã nói như vậy rồi, Tống Dật Hiên với Hồ Ngọc Duyên còn có thể nói gì được nữa.

Thân thể hai người trở nên căng cứng.

Bạn nói xem đóng cửa lại thì hai vợ chồng có làm cái gì cũng không sao hết, bây giờ lại lăn trứng gà ở trước mặt nhiều người như vậy, Hồ Ngọc Duyên cảm thấy tay mình đang run rẩy.

Lúc trứng gà vừa mới được lăn, hơi thở của Tống Dật Hiên đã dần dần không ổn định.

Hồ Ngọc Duyên đỏ mặt muốn rỉ cả máu.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Anh thay tay một chút đi, nếu như giày vò quá hung ác, ngày mai chúng ta chịu đủ đó.”
“Không sợ, bọn họ không giày vò được đâu.”
Thẩm Hạ Lan nghe không hiểu lời nói này của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà cũng không nói gì nữa.

Bầu không khí lên cao trào, nhiệt độ trong phòng tăng lên không ít..

 
Chương 1743: 1743: Chương 1742





Cuối cùng, bàn tay của Hồ Ngọc Duyên đã đi đến vị trí giữa hai chân Tống Dật Hiên, đôi tay khẽ run rẩy, bộp một tiếng, trứng gà bị cô đập nát ở đũng quần của Tống Dật Hiên.

“Má ơi!”
Người đầu tiên cười vang là Tô Nam.

Dịch trứng gà màu vàng thuận theo ống quần chảy xuống.

Hồ Ngọc Duyên thật sự rất muốn khóc.

“Em xin lỗi, Dật Hiên, không phải là em cố ý đâu.”
Tống Dật Hiên cũng thấy muốn khóc.

Mấy người bọn họ kêu gào Hồ Ngọc Duyên tiếp tục làm.

Liên tiếp mười quả trứng gà, Hồ Ngọc Duyên mới có thể qua cửa ải này, chỉ có điều là Tống Dật Hiên thảm quá rồi, trong quần dính dáp khó chịu.


“Để tôi đi tắm cái đã.”
Hồ Ngọc Duyên mất hết sức lực, khuôn mặt vẫn luôn nằm trong trạng thái sung huyết, sau lưng ướt đẫm, nghe thấy mình đã qua cửa, đặt mông ngồi trên giường cưới, dở khóc dở cười nhìn Thẩm Hạ Lan.

“Trò đùa của nhà em hơi lớn đó nha, chị sẽ nhớ mãi đó.”
Thẩm Hạ Lan chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.

“Chị dâu, náo động phòng là náo nhiệt mà có đúng không?”
“Được đó, chỉ mong ngày mai em cũng nói như vậy là được rồi.”
Hồ Ngọc Duyên thở phào một hơi, Tống Dật Hiên đi tắm, chờ đến lúc anh ta đi ra mới phát hiện quần áo mà mình đã chuẩn bị không còn đâu nữa.

“Ai lấy quần áo của tôi rồi?”
Một tiếng kêu này của Tống Dật Hiên lập tức làm cho thần kinh của Hồ Ngọc Duyên lại bị kéo cao.

Cô nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn nhún nhún vai, anh nói: “Tôi ở đây nhìn Hạ Lan thôi nha, không làm gì hết.”
Hồ Ngọc Duyên lại nhìn Tô Nam, thấy Tô Nam đi vào từ bên ngoài, không khỏi đau đầu.


“Cậu Tô, quần áo của Dật Hiên đâu rồi?”
“Hả? Đó là quần áo của anh ta à, tôi cầm đi lau bàn rồi, làm sao bây giờ đây?”
Dáng vẻ láo xược của Tô Nam thật sự làm cho Hồ Ngọc Duyên muốn đánh anh ta.

“Để tôi đi lấy quần áo cho anh ấy.”
“Không cần đâu, tôi đã chuẩn bị xong từ sớm rồi.”
Diệp Ân Tuấn vỗ tay một cái, Phi liền đem một cái hộp tới cho Hồ Ngọc Duyên.

“Đưa cho cậu ta đi, nếu như không muốn bọn tôi ngày nào cũng kiếm chuyện, vậy thì hôm nay hãy phối hợp một chút.”
Đây là lần đầu tiên mà Hồ Ngọc Duyên phát hiện Diệp Ân Tuấn xấu bụng như thế, nhưng mà có thể làm sao đây, Ngày hôm nay rõ ràng bọn họ đến để quậy động phòng, không nghe lời bọn họ, sau này thật sự ngày nào cũng đến kiếm chuyện, cô với Tống Dật Hiên không chịu được đâu.

Nhưng mà cũng nhìn xem xem là cái gì, Hồ Ngọc Duyên mở cái hộp ra.

Ở bên trong là một cái quần đùi, nhưng mà điểm khác biệt đó chính là trên quần đùi có rất nhiều ổ khóa nhỏ.

“Cái gì vậy?”
“Chiếc quần trinh tiết.”
Tô Nam nở một nụ cười tà ác..

 
Chương 1744: 1744: Chương 1743





Giữa lông mày của Diệp Ân Tuấn cũng mang theo nụ cười.

“Để Tô Nam đi vào hỗ trợ mặc vào cho cậu ta, tối nay nếu như các người có thể mở hết tất cả chìa khóa ở trên đó, vậy thì các người có thể động phòng, tôi đảm bảo đây chính là tiết mục cuối cùng rồi, nếu như mở không ra, vậy thì chúng tôi cũng không thể giúp đỡ.”
Diệp Ân Tuấn nói, Tô Nam trực tiếp cầm cái quần trinh tiết đi vào trong nhà vệ sinh của Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên vừa nhìn thấy thì liền muốn bùng nổ.

“Mẹ kiếp! Diệp Ân Tuấn, cậu cố ý đúng không, ở trên này có hơn hai trăm cái khóa, cậu kêu tôi mở trong một đêm hả?”
“Tôi biết là cậu không vừa lòng, thôi thì như vậy, tôi cũng đã chuẩn bị cho mình một cái, ngày mai cậu có thể đến quậy tôi như thế.”
Nghe Diệp Ân Tuấn đều đã nói như vậy, Tống Dật Hiên bất đắc dĩ để Tô Nam mặc vào cho mình.

Mấy người bọn họ cũng coi như là giữ chữ tín, trực tiếp lui ra khỏi phòng, để không gian riêng tư lại cho hai vợ chồng Tống Dật Hiên.


Sau khi Tô Nam đi ra ngoài, anh ta không hiểu mà hỏi: “Xong rồi hả? Anh hai, làm như vậy cũng đâu có náo nhiệt đâu.”
“Tối nay Tống Dật Hiên đừng có mong được ngủ.”
Diệp Ân Tuấn cười có chút gian tà.

“Có ý gì chứ?”
“Ổ khóa trên cái quần trinh tiết đó và chìa khóa đã bị tôi dùng chương trình của máy tính làm cho hỗn loạn, cụ thể là chìa khóa nào phối với ổ khóa nào, ngay cả tôi cũng không biết, bọn họ cứ trông chờ vận may đi.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy, khóe miệng của Thẩm Hạ Lan lập tức co rút.

“Má ơi, anh lợi hại quá đi, ngày hôm nay bọn họ đừng mong được đi ngủ, thời gian tốt đẹp trôi qua nhanh chóng.”
Tô Nam lập tức cười lên ha hả, sau đó dẫn theo người của mình rời khỏi.


Thẩm Hạ Lan nhìn ý cười trong đáy mắt Diệp Ân Tuấn, không khỏi lắc đầu nói: “Anh đó nha, có phải là hơi quá mức rồi không? Dù sao thì tối nay cũng là đêm tân hôn của người ta, anh kêu người ta ngồi mở khóa cả một đêm, anh không sợ quả báo hả? Đừng có quên ngày mai là hôn lễ của hai chúng ta.”
“Không sợ, không nói trước anh có biện pháp mở những ổ khóa đó, cho dù không có đi nữa, em cho rằng anh sẽ để bọn họ có cơ hội quậy động phòng hả?”
“Có ý gì chứ?”
Thẩm Hạ Lan nghe không hiểu Diệp Ân Tuấn, lại nhìn cô bằng một ánh mắt sâu xa, rồi sau đó ôm cô về phòng ngủ.

Phải nói là Tống Dật Hiên vô cùng chán nản.

Cái đám bạn bè chó chết này, rốt cuộc là học mấy cái cách chỉnh người từ nơi nào vậy chứ?
Hồ Ngọc Duyên nhìn mấy ổ khóa đó, có chút buồn cười.

“Đừng có cười nha cô dâu của anh, mở khóa ra cho anh đi, nặng lắm.”
Hồ Ngọc Duyên lại cười.

“Anh nói anh đi, không có chuyện gì lại đắc tội với Diệp Ân Tuấn làm chi, bây giờ tự mình chịu tội rồi?”
Tống Dật Hiên bực bội nói: “Anh đắc tội với cậu ta hồi lúc nào chứ, là do cậu ta tâm địa không tốt.”.

 
Chương 1745: 1745: Chương 1744





“Thôi đi, nếu như không phải anh diễn trò tình cảm với em ở trước mặt của Hạ Lan thì tối nay anh có thể bị dạy dỗ như thế này à? Anh thật sự cho rằng Diệp Ân Tuấn là một người đàn ông nhàm chán không có chuyện gì thích đi quậy phá đêm động phòng của người ta chắc?”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên lập tức để Tống Dật Hiên hiểu ra.

“Em nói là lúc cậu ta không có mặt, anh với em tình cảm trước mặt Hạ Lan, kích thích Hạ Lan, cậu ta đã biết chuyện này rồi, cái này là đang tính sổ đó à?”
“Không phải thì sao chứ, anh ta còn có lý do gì để nhằm vào anh à?”
Hồ Ngọc Duyên thấy bình thường Tống Dật Hiên rất thông minh, sao tới chỗ này lại ngốc vậy chứ?
Tống Dật Hiên buồn bực vỗ đùi rồi nói: “Mẹ bà, hai người bọn họ thể hiện tình cảm trước mặt chúng ta ít lắm hả? Chúng ta nói gì rồi à? Ngày nào cũng cho ăn cẩu lương, anh ăn no rồi còn không cho anh phản kích lại một lần?”
“Anh có thể phản kích chứ, nhưng mà anh cũng phải chấp nhận sự trả thù của người ta.”
“Mẹ kiếp!”
Tống Dật Hiên bực bội chỉ muốn nói tục, đây là điển hình cho câu cho quan phóng hỏa, không cho dân đốt đèn.

Nhưng mà nhìn thấy quần trinh tiết của mình, Tống Dật Hiên thật sự rất muốn khóc.

Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên ở bên đây mở khóa cả một đêm, đợi đến khi mở xong thì trời đã sáng.


Cả đêm này Tống Dật Hiên thật sự bị giày vò, nhìn cô vợ nhỏ yêu dấu của mình đi tới đi lui, hương thơm đó kích thích anh ta, làm cho anh ta sôi trào, nhưng mà lại không làm được gì, cảm giác này mẹ nó thật là khốn nạn.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ngủ đến nửa đêm, anh lại ôm Thẩm Hạ Lan lên.

Thẩm Hạ Lan mơ mơ màng màng, nhưng mà lại không muốn mở mắt, chỉ quấn cánh tay lên trên cổ Diệp Ân Tuấn, giọng nói mềm mềm: “Anh muốn ôm em đi đâu vậy?”
“Xuỵt! Em cứ ngủ đi, anh cũng không thể bán em.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều nở nụ cười.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy cũng đúng, cô lập tức mặc kệ, để mặc cho Diệp Ân Tuấn ôm mình, cô lại ngủ tiếp đi lần nữa.

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan ra khỏi phòng ngủ, tìm một cái áo khoác phủ lên cho cô, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.

Phi đang chờ ở bên ngoài, nhìn bọn họ tới, vội vàng kéo cửa xe ra.


“Sếp Diệp, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi.”
“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

Phi khởi động xe.

Tiếng động cơ làm Tống Dật Hiên ngơ ra một lúc.

“Đã trễ như vậy rồi mà ai còn ra ngoài thế?”
Hồ Ngọc Duyên mở khóa cho anh đang rất buồn bực, thuận miệng nói: “Anh quan tâm là ai làm cái gì?
Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta chỉ có mở khóa và mở khóa!”
Cô quả thật sắp điên lên rồi.

Đây thật sự là đêm tân hôn của cô đó à, làm sao lại biến thành thợ mở khóa rồi?
Tống Dật Hiên cũng giúp đỡ, trong lòng thì thầm mắng Diệp Ân Tuấn.

Lỗ tai của Diệp Ân Tuấn ngứa ngứa, biết là hai vợ chồng Tống Dật Hiên đang mắng mình, anh cũng không quan tâm, xem xem sau này bọn họ có còn dám thừa dịp lúc không có mặt rồi lại bắt nạt vợ anh nữa không.

Xe chạy thẳng một đường đến sân bay, ở đó đã có máy bay tư nhân chờ sẵn..

 
Chương 1746: 1746: Chương 1745





Phi đậu xe xong, mở cửa xe ra, nhỏ giọng nói với Diệp Ân Tuấn: “Sếp Diệp, thật sự không cần chúng tôi đi cùng hả?”
“Không cần đâu, chăm sóc tốt việc ở trong nhà, cố gắng phòng bị người Vu Phong xâm nhập.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn nghiêm túc.

“Vâng, khi nào hai người trở về?”
“Mười hai giờ tối.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì ôm Thẩm Hạ Lan đi xuống xe, sau đó lên máy bay.

Máy bay bay nhiều giờ sau thì đã đến Tuấn Lang Đào Nguyên Cư.

Trời đã sắp sáng.

Diệp Ân Tuấn cẩn thận ôm Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng.

Thẩm Hạ Lan tỉnh lại sau giấc ngủ, giống như là nghe thấy âm thanh của sóng biển.


Cô hơi nghi hoặc một chút, sau khi mở mắt ra, cô nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại vừa có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời cô không biết mình đang ở đâu.

Thẩm Hạ Lan vén chăn rời giường, tiếng sóng biển truyền vào từng đợt, khiến cô bất giác mở cửa sổ ra.

Biển cả mênh mông mang theo hương gió biển nhẹ nhàng khoan khoái phả vào trong mặt, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất sảng khoái.

Tuấn Lang Đào Nguyên Cư?
Trong đầu cô không khỏi nhớ tới hòn đảo mà Diệp Ân Tuấn đã đưa cô tới.

Bọn họ tới đây rồi hả?
Thẩm Hạ Lan vô cùng vui vẻ.

Lúc này, cô mới phát hiện Diệp Ân Tuấn không có ở trong phòng.

Sáng sớm như thế, anh đi đâu vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan mang giày đi ra ngoài.


Vừa mới mở cửa, cả người đều ngây ngẩn.

Có những món đồ trang trí sặc sỡ ở khắp mọi nơi, trên một lượng lớn những bông hoa tươi tắn còn vươn vài hạt sương sớm, nó được tết thành lẵng hoa và cổng vòm đặt ở đây.

Diệp Ân Tuấn mặc bộ lễ phục đuôi tôm màu trắng bước vào từ bên ngoài.

Trên tay của anh cầm theo một bó hoa hồng, thâm tình nhìn Thẩm Hạ Lan, anh nói: “Cô Thẩm Hạ Lan thân ái, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, là hôn lễ của hai người chúng ta, em nhất định phải nhìn anh như vậy hả? Một lát nữa mục sư sẽ đến đây đấy.”
Hốc mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên ẩm ướt.

Hôn lễ của hai người bọn họ?
Ban đầu, cô cho rằng hôn lễ của bọn họ cũng sẽ được tổ chức linh đình như là của Tống Dật Hiên, thậm chí còn lo lắng rất lâu, làm như vậy có khi nào sẽ hấp dẫn sự chú ý của Vu Phong, làm buổi hôn lễ không có cách nào được diễn ra.

Bây giờ nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói hôn lễ của hai người, cô đột nhiên hiểu.

Đây là hôn lễ mà Diệp Ân Tuấn tặng cho cô.

Không có khách, không có người ngoài, chỉ có hai người bọn họ và mục sư.

Vô cùng đơn giản, nhưng lại sâu sắc, quan trọng là không có ai làm phiền, bọn họ có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn.

Thẩm Hạ Lan nở nụ cười, nước mắt lấp lánh..

 
Chương 1747: 1747: Chương 1746





“Cô bé ngốc này, ngày hôm nay là ngày tháng tốt, khóc cái gì chứ, không thích hả?”
“Thích chứ.”
Thẩm Hạ Lan nhào vào trong ngực của anh.

Trên người anh còn có hương vị gió biển, thậm chí còn mang theo hơi lạnh, nhưng mà Thẩm Hạ Lan lại cảm thấy cảm động, cho nên cảm thấy rất ấm áp.

Một người đàn ông có thể vì bạn mà suy nghĩ chu đáo như thế, bạn còn yêu cầu xa vời cái gì nữa?
“Lễ phục của em đâu?”
“Trong ngăn tủ đó.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan mở ngăn tủ ra thì nhìn thấy một chiếc áo cưới rất đẹp, cũng là loại váy đuôi cá, nhưng mà được cải tiến một chút, kim cương ở phía trên sáng chiếu lấp lánh, Thẩm Hạ Lan rất thích.

“Anh chuẩn bị từ lúc nào vậy?”
“Anh bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi, chiếc áo cưới của em là tự anh làm đó.”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Thẩm Hạ Lan hơi sững sờ.

“Anh, anh biết làm áo cưới hả?”
“Anh học, vì em, cái gì anh cũng có thể học.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan từ phía sau, lúc này, trái tim của hai người bọn họ gần kề nhau.

Trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng cảm động, cô mặc bộ váy cưới vào dưới sự trợ giúp của Diệp Ân Tuấn.

Áo cưới rất vừa người.

Mắt của Diệp Ân Tuấn muốn rơi ra ngoài.

Anh kêu Thẩm Hạ Lan ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan không hề biết là Diệp Ân Tuấn còn biết trang điểm, xem ra người đàn ông này đã làm rất nhiều thứ cho ngày hôm nay.


“Trang điểm cũng học nữa hả?”
“Ừm, hôm nay là hôn lễ của hai người chúng ta, cho nên anh là chồng của em, là thợ trang điểm của em, là nhà tạo mẫu tóc cho em, là tất cả các nhân vật cho em.”
Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói, ngón tay thon dài nắm cây bút vẻ mày vẻ chân mày cho Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhớ đến đàn ông thời cổ đại.

Đàn ông có thể vẻ chân mày cho phụ nữ, liền mang ý nghĩa một đời một kiếp mãi mãi bên nhau.

Diệp Ân Tuấn có ý này đó ư?
Cô nhìn một bên gò má của Diệp Ân Tuấn, nghiêm túc như thế, biểu cảm như thế, trái tim của cô đột nhiên được lấp đầy.

Ai nói là Diệp Ân Tuấn nhà bọn họ không biết lãng mạn chứ?
Chỉ cần anh muốn, anh có thể cho bạn những chuyện lãng mạn nhất trên toàn thế giới này.

Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt của mình trở nên xinh đẹp, tinh tế dưới bàn tay của Diệp Ân Tuấn, cô không khỏi cười nói: “Xem ra anh đã cố gắng chịu khổ học nhiều, nhưng mà em rất thắc mắc, ngày nào anh cũng bận rộn như thế, anh học từ khi nào vậy?”
“Lúc em ngủ.”
Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói.

Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, sau đó lại nở một nụ cười sáng lạn..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom