Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1688: 1688: Chương 1687





Thẩm Hạ Lan bị Diệp Ân Tuấn như thế này làm cho giật mình.

Toàn thân anh tràn đầy sát khí, giống như là bước ra từ trong đám người chết, cảm giác đó làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Bà Phương càng không chịu được loại áp lực ấy, hai chân không khỏi như nhũn ra.

“Các người muốn làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, bây giờ là xã hội có pháp luật, tôi có thể tố cáo các người tôi tự xông vào nhà dân, còn cố ý gây thương tích”
Rõ ràng là bà Phương có chút yếu thế, nhưng mà lại không chịu nhận thua.

Diệp Ân Tuấn cười lạnh: “Vậy để tôi xem xem bà có mạng đi ra ngoài để tố cáo tôi không?”
“Cậu muốn làm cái gì, tôi là mẹ của Phương Đình”
Bà Phương lại nhắc Phương Đình một lần nữa.

Diệp Ân Tuấn lại nói: “Phương Đình liên quan quái gì với tôi?”
“Con bé là ân nhân của Lam Thần, đúng vậy, nó là ân nhân của Lam Thần.

Nếu như các người muốn trút giận, vậy thì cứ xử lý Lam Thần là được rồi, không có liên quan gì tới chúng tôi hết”

Bà Phương bị khí thế của Diệp Ân Tuấn làm cho nói lắp bắp, thậm chí không nhớ rõ lúc nãy mình là bởi vì chuyện gì mà xảy ra xung đột với Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ, bà ta chỉ muốn đẩy Lam Thần ra gánh tội.

Chỉ cần không làm tổn thương bà ta và ông Phương, bà ta không thèm quan tâm sự sống chết của Lam Thần.

Thái độ của bà Phương đã kích thích Lam Thần dữ dội.

Lam Thần coi bà ta giống như mẹ ruột của mình, không ngờ tới người đàn bà này lại ước gì mình chết đi.

Không phải là nên đoán ra kết quả đó từ lâu rồi à?
Nếu như lúc trước không phải là Phương Đình liều mạng che chở cho anh ta, có lẽ là anh ta cũng không thể sống sót tới hiện tại.

Chung quy là Lam Thần đã nợ Phương Đình, đời này cũng trả không hết.

Trong lòng của Lam Thần chùng xuống, có hơi tan nát, cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.

Người nhưng anh ta, có tư cách gì mà được hạnh phúc? Và có tư cách gì mà theo đuổi hạnh phúc? Số phận của Phương Đình đã chú định đời này anh ta không có duyên với hạnh phúc.


Bà Phương có làm gì anh ta, cũng là do anh ta nợ Phương Đình.

Nghĩ đến đây, Lam Thần nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Sếp Diệp, mợ chủ, tôi biết hai người là vì muốn tốt cho tôi, nhưng mà đây là chuyện riêng của gia đình tôi, hi vọng là hai người không nhúng tay vào”
Lời này vừa mới nói ra, Thẩm Hạ Lan hoàn toàn ngơ ngác.

.

truyện xuyên nhanh
“Lam Thần, cậu…” “Mợ chủ, tôi biết làm như vậy sẽ làm cho cô cảm thấy thất vọng, nhưng mà tôi vốn dĩ là người đáng chết, đây là do tôi nợ Đình, tôi cũng đã đồng ý với mình là sẽ chăm sóc cho ba mẹ của cô ấy thật tốt, cho nên mợ chủ không cần phải quan tâm”
Nói ra lời này, lòng của Lam Thần như tro nguội.

Người mình yêu đã mất rồi, bây giờ sống như thế này cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi, nếu như không phải để báo ơn, nói không chừng là Lam Thần đã đi theo Phương Đình từ lâu.

Anh ta nhìn gương mặt giống với Phương Đình của Thẩm Hạ Lan, ánh mắt có chút hốt hoảng.

Thẩm Hạ Lan rất tức giận, vô cùng tức giận, nhưng mà lại cảm thấy đau lòng.

Anh ta như thế này, nào giống như là đang còn sống.

Cuộc sống của anh ta như này là thế nào.

Bà Phương nghe thấy Lam Thần nói như vậy, phút chốc chưa hồi thần kịp..

 
Chương 1689: 1689: Chương 1688





“Mấy người có nghe chưa hả, Lam Thần đã nói đây là do cậu ta nợ Đình nhà chúng tôi, gia đình chúng tôi không cảm thấy có chuyện gì, cần mấy người ăn không lo chuyện hàng xóm xen vào việc của người khác à?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dọa bà Phương lui về phía sau mấy bước.

“Cậu lại muốn làm gì hả?”
“Ha ha.”
Diệp Ân Tuấn bỗng nhiên lại cười, nhưng mà nụ cười lại không chạm tới đáy mắt.

“Lam Thần, cậu muốn chăm sóc bà ta có đúng không, muốn thay bà ta gánh chịu lỗi lầm có đúng không? Được thôi, ngày hôm nay cậu nhất định phải trả hai tỷ bốn trăm triệu tiền đặt cọc căn nhà.

Trước mười hai giờ, nếu như còn chưa chuyển tiền vào trong tài khoản, vậy thì các người cút ra khỏi chỗ này cho tôi
“Dựa vào cái gì chứ? Nhà này là do Lam Thần đứng tên, là cậu ấy đã mua cho chúng tôi ở” Bà Phương nghe thấy Diệp Ân Tuấn muốn lấy lại nhà, lập tức gấp gáp.

Trên mặt của Diệp Ân Tuấn không có ý cười.

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn muốn ép Lam Thần, càng muốn để bà Phương biết rằng không có Lam Thần, bà ta chẳng là cái gì hết, bây giờ cũng chỉ là một người đàn bà đáng thương mà thôi.


.

Ngôn Tình Ngược
Diệp Ân Tuấn không nói gì nữa.

Lam Thần hơi sửng sốt, lập tức nhẹ gật đầu.

“Được.”
“Lam Thần, cậu điên rồi hả?”
Bà Phương nghe thấy Lam Thần nói như vậy, bà ta lập tức gấp gáp, muốn bước lên đánh Lam Thần, nhưng mà có Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ở đây, bà ta lại không dám, nhưng mà gấp đến độ hai mắt đều đỏ lên.

“Nếu như cậu để bọn họ lấy căn nhà này đi, tôi với chồng tôi phải sống ở đâu?” “Cháu sẽ đi thuê nhà cho hai người.”
Lam Thần nói vậy, bà Phương lập tức cười lạnh.

“Đi thuê nhà hả, cậu cảm thấy nhà họ Phương chúng tôi là người có thể đi thuê nhà ở à? Ông Phương, ông đừng có làm thí nghiệm gì nữa, mau đi ra đây đi, vợ ông sắp bị người ta khi dễ đến chết rồi này”
Lúc này, bà Phương rướn họng kêu với vào bên trong.


Giáo sư Phương có chút bất mãn đi ra ngoài, trên người vẫn còn mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng.

“Kêu cái gì mà kêu, ngày nào cũng ồn ào rảnh đến hoảng rồi hả? Không biết là tôi đang làm thí nghiệm à?”
Giáo sư Phương gầm nhẹ lên một tiếng, lúc này mới nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, giáo sư Phương vô thức co rúm lại.

“Diệp, Sếp Diệp, sao cậu lại đến đây?”
“Nếu như tôi không đến đây, tôi còn không biết là vợ của ông sẽ chà đạp vợ tôi như thế nào đâu.

Giáo sư Phương, làm đàn ông, có đôi khi không nhất thiết phải Thành công trong sự nghiệp, nhưng ít nhất cũng phải quản tốt vợ của mình chứ.

Ông xem xem bà ta đều đã làm cái gì rồi, Lam Thần bị đánh thành cái dạng này mà ông lại ngầm đồng ý, hay là ý của ông?”
Lúc này, giáo sư Phương mới nhìn Lam Thần.

Tuyết rơi dày đặc, anh ta để trần, thân trên có dấu chân làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

“Bà lại đánh nó làm cái gì?” Giáo sư Phương thở phì phò, quay người hét lên với bà Phương.

“Tôi đánh nó làm cái gì hả, còn không phải là nó chọc tôi tức giận à?”.

 
Chương 1690: 1690: Chương 1689





Dưới ánh mắt của giáo sư Phương, bà Phương có chút yếu ớt.

Giáo sư Phương cảm thấy đầu óc vang lên ong ong.

Ông ta chỉ vào bà Phương rồi nói: “Bây giờ Lam Thần đã trưởng thành rồi, không phải là con nít nữa, bà động một cái là lại muốn đánh nó là có chuyện gì hả? Với lại bà có biết gì không, hiện tại Lam Thần đang nuôi chúng ta, bà cảm thấy mình giỏi
giang chỗ nào vậy? Lại còn dám ra tay với Lam Thần, thằng bé không đánh lại là bởi vì Đình, không phải là bởi vì sợ bà đâu.

Cái tính của bà ấy, nếu như còn kiếm chuyện nữa thì bà đi khỏi nơi này cho tôi, tôi phải ly hôn với bà.”
Lời này vừa mới nói ra, bà Phương hoàn toàn không phản ứng lại kịp.

Hiển nhiên là bà ta không ngờ tới giáo sư Phương sẽ vì Lam Thần mà li hôn với mình.

Bình thường ông ta say mê nghiên cứu, trên cơ bản không quan tâm tới mấy chuyện ở bên ngoài, bây giờ ông ta lại vì vật thí nghiệm là Lam Thần mà muốn ly hôn với mình?
Bà Phương cảm thấy tất cả các cơn giận đều dồn ở trong ngực, sắp nổ tung.


“Ông mới vừa nói cái gì chứ? Ông muốn ly hôn với tôi hả, có phải là ông đã quên mất ai liều cả mạng của mình để sinh con dưỡng cái cho ông, là ai đã sinh ra Đình mất máu nhiều, thiếu chút nữa chết đi? Là ai vì ông mà cả đời này không thể làm phụ nữ nữa? Bây giờ ông lại vì cái thứ như vậy mà muốn ly hôn với tôi, chẳng lẽ ông đã quên mất ai hại chết Đình rồi? Đây chính là đứa con gái duy nhất của chúng ta”
Bà Phương nói xong thì lại kêu gào khóc lớn, tiếng khóc làm cho lòng người cảm thấy khó chịu.

Giáo sư Phương đột nhiên không biết nói cái gì nữa.

Ông ta nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, lên tiếng nói: “Sếp Diệp, tôi xin lỗi, chẳng qua là bà ấy vẫn còn chưa bước ra khỏi cái chết của mình mà thôi.”
“Có phải vậy không? Nhưng mà đây không phải là lý do để bà ta có thể làm tổn thương vợ của tôi, bà ta nói xấu vợ tôi và Lam Thần gian díu với nhau, chuyện này không thế chấp nhận được.”
Diệp Ân Tuấn không có nói Lam Thần.

Bởi vì từ thái độ và lời nói của Lam Thần, Diệp Ân Tuấn có thể biết rằng Lam Thần vẫn còn chưa bước ra khỏi áy náy vì cái chết của Phương Đình, anh ta cứ luôn cảm thấy mình nợ nhà họ Phương.

Trong tình huống như thế này, bọn họ muốn đòi công đạo lại cho Lam Thần thì có vẻ như vẻ vời thêm chuyện.

Mặc dù có hơi máu lạnh, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại lý trí như thế.


Giáo sư Phương lập tức bị kinh ngạc bởi vì lời nói của Diệp Ân Tuấn.

Ông ta lén lút nhìn Thẩm Hạ Lan, gương mặt đó giống với Phương Đình làm cho ông ta cảm thấy hoảng hốt.

Sau khi Phương Đình qua đời, ông ta vẫn luôn đắm chìm trong thí nghiệm, ông ta biết mình làm như vậy là đang trốn tránh, ông ta càng biết rõ cuộc sống yên ổn hiện tại của mình là đến từ đầu.

Là Thẩm Hạ Lan cho Lam Thần cơ hội và công việc, mới có thể để bọn họ sống yên ổn, đáng tiếc là bây giờ bị vợ mình tìm đường chết mà sắp kết thúc rồi.

“Sếp Diệp muốn làm như thế nào?” Diệp Ân Tuấn chiều vợ có tiếng, nghe nói đã từng bởi vì Tô Nam nói Thẩm Hạ Lan một câu gì đó, bị Diệp Ân Tuấn làm tiền tới mấy chục tỷ đồng mới giải quyết xong.

Bây giờ bà Phương lại không biết tốt xấu như thế, không biết nặng nhẹ mà bêu xấu Thẩm Hạ Lan, giáo sư Phương biết ông ta nhất định phải làm cái gì đó.

Lam Thần vội vàng nói: “Chuyện này cứ để cháu xử lý” Giáo sư Phương nhìn Lam Thần thật lâu.

Lam Thần là vật thí nghiệm của ông ta, nói một lời nói thật lòng, anh ta cũng là người bị hại.

Nếu như không phải mình làm loại thí nghiệm đó, cũng sẽ không làm lúc Lam Thần còn ở trong bụng mẹ biến thành như thế này..

 
Chương 1691: 1691: Chương 1690





Nếu như không phải mình mang Lam Thần về phòng thí nghiệm, cũng sẽ không để Phương Đình quen biết với Lam Thần, có lẽ là Phương Đình sẽ không yêu Lam Thần.

Thật ra thì từ đầu tới cuối Lam Thần không làm sai cái gì hết, là ông ta đã sai.

Là ông ta đã tạo nghiệt nên mới có Lam Thần đáng thương như hiện tại, mới có bà Phương đáng thương như bây giờ.

Trong lòng của giáo sư Phương không khỏi buồn bực.

“Cậu xử lý như thế nào? Ban đầu cậu là người bị hại, cậu còn muốn thay chúng tôi chấp nhận cái gì chứ? Lam Thần, cậu không nợ chúng tôi, cậu cũng không cần phải nhận tất cả những thứ này”
Lời nói của giáo sư Phương làm bà Phương hét ầm lên.

“Sao mà cậu ta không sai cái gì được chứ, nếu như không phải cậu ta dụ dỗ Đình, làm sao Đình có thể coi trọng con quái vật này được chứ?”
“Bà câm miệng lại cho tôi!” Sắc mặt của giáo sư Phương rất khó coi.

Quái vật!
Bà ta lại gọi Lam Thần là quái vật! Chẳng lẽ là bà ta còn không hiểu Lam Thần bây giờ là do ai tạo thành? Giáo sư Phương đột nhiên cảm thấy không còn chút sức nào.


.

Truyện Cung Đấu
“Tôi và vợ tôi sẽ dọn ra ngoài, từ nay về sau sẽ không tìm Lam Thần gây chuyện nữa đâu.

Lam Thần, cậu cũng không cần phải xen vào chuyện của chúng tôi, tôi biết trước khi chết, Đình đã nhờ cậu chăm sóc cho chúng tôi, nhưng mà chuyện này thật sự không phải là trách nhiệm của cậu.

Trước kia là do chúng tôi đã làm sai, bây giờ chúng tôi không thể tiếp tục bắt cóc cậu về mặt đạo đức”
Giáo sư Phương nói vậy, Lam Thần hoàn toàn kinh ngạc.

Anh ta có chút khó tin mà nhìn giáo sư Phương, mới phát hiện từ sau khi Phương Đình qua đời, bên thái dương của giáo sư Phương có rất nhiều tóc bạc, bây giờ ông ta không còn tràn đầy sức sống như dĩ vãng, ngược lại còn có vẻ trầm lặng và cô đơn.

“Giáo sư, tôi không cảm thấy bắt cóc đạo đức gì hết, là tôi nợ Đình”
“Đình hi sinh vì tình yêu, bản thân còn bé cảm thấy sống như vậy là đáng giá, vậy thì chúng ta phải tôn trọng con bé.

Bây giờ con bé đã không còn sống nữa, nếu như chúng ta nhớ thương con bé thì phải sống cho thật tốt, sống một cuộc sống thật hạnh phúc, như vậy mới không làm uổng phí sự hi sinh của Đình.


Bây giờ là dì của cậu đã làm sai, tôi xin lỗi cậu thay bà ấy, còn những tổn thương mà cậu đã chịu, cậu nói xử lý như thế nào thì cứ như thế đó, tôi không có ý kiến”
Giáo sư Phương nói vậy, Thẩm Hạ Lan cũng hoàn toàn ngây ngẩn.

Có làm thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới, sau khi trải qua cái chết của Phương Đình, giáo sư Phương lại có thể hoàn toàn tỉnh táo, giống như là giác ngộ, hoàn toàn thay đổi.

Hay là nói, giáo sư Phương đang diễn kịch ở trước mặt bọn họ?
Suy nghĩ như vậy làm lông mày Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.

Diệp Ân Tuấn thờ ơ, nói: “Các người muốn giải quyết như thế nào là chuyện của các người, nhưng mà bây giờ bởi vì bà
Phương làm cho tôi cảm thấy rất bực mình, cũng mang đến ảnh hưởng không tốt cho vợ tôi.

Cho nên, Lam Thần không cần phải làm công việc này nữa, tránh mấy lời nói tình ngay lý gian”
Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bất ngờ
“Ân Tuấn…”
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, mặc dù không lên tiếng, nhưng mà biểu cảm hung dữ đó làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi sợ hãi.

Anh làm vậy không phải là muốn so đo.

Haizz!
Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi ở trong lòng.

Bà Phương thật sự hại người không ít..

 
Chương 1692: 1692: Chương 1691





Nói cái gì mà vẫn còn chưa bước ra khỏi nỗi đau mất con, nói trắng ra chính là một người đàn bà độc ác, nếu không thì làm sao lại đối xử với Lam Thần như vậy?
Trong mắt của bà ta, Lam Thần không bằng con người.

Thẩm Hạ Lan biết, nếu như bây giờ mình cầu tình cho Lam Thần, chắc có lẽ là Diệp Ân Tuấn sẽ ghen mất.

Cô thở dài một hơi, không nói cái gì nữa.

Lam Thần đột nhiên chấn động.

“Sếp Diệp, hiện tại sự an toàn của mợ chủ rất cần sự bảo vệ của tôi, bây giờ anh đuổi tôi hình như không sáng suốt cho lắm”

“Vợ của tôi đương nhiên tôi sẽ bảo vệ, đừng có nghĩ mình quan trọng như vậy.

Nếu như cậu không phải muốn bảo vệ cho Hạ Lan hết mình, vậy thì đừng làm vị trí này nữa.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lẽo.

Lam Thần đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

“Sếp Diệp, tôi toàn tâm toàn ý phục vụ mợ chủ, tôi tuyệt đối không hài lòng!”
“Có phải không? Cậu không hài lòng tôi có thể tin, nhưng mà bây giờ cậu bởi vì Phương Đình qua đời mà bị người phụ nữ này giày vò như thế, tố chất sức khỏe của cậu còn có thể đạt đến đỉnh cao không? Một khi xuất hiện ra tình huống gì đó, dựa vào tình huống hiện tại của cậu, làm sao tôi có thể đảm giao sự an toàn của Hạ Lan cho cậu được chứ? Lam Thần, cậu bây giờ không phải chỉ là chính cậu, mà cậu còn là thủ lĩnh của toàn bộ Ám Dạ, cậu có trách nhiệm gánh vác sự an toàn của vợ và con tôi, đáng tiếc, hình như là cậu không hiểu rõ điểm này.

Cậu có thể xử lý chuyện riêng của mình, nhưng mà cậu không nên để cho vết thương chồng chất, không nên làm việc với trạng thái này, cậu phải biết là tính chất nguy hiểm trong công việc của cậu rất cao, người mà cậu đang bảo vệ chính là người mà cả đời này tôi thà từ bỏ hết tất cả mọi thứ cũng không chấp nhận để họ bị tổn thương một chút nào.

Xin lỗi cậu, bây giờ trạng thái tinh thần với trạng thái thân thể của cậu không đủ để tôi có thể giao tính mạng của vợ mình và con mình cho cậu”
Rất hiếm khi Diệp Ân Tuấn có thể nói với Lam Thần nhiều lời như vậy.

Vốn dĩ Lam Thần vẫn còn bất mãn, bây giờ lại không thể nói một chữ nào.

Anh ta thật sự sơ sót!
Anh ta là đại đội trưởng Ám Dạ, gánh vác trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ, nhưng mà tình trạng cơ thể hiện tại của anh ta thật sự rất tồi tệ.


Cho dù không đến bệnh viện, Lam Thần cũng biết tình huống thân thể mình.

Vết thương lớn nhỏ không ngừng là điểm thứ yếu, gần đây, bệnh bao tử của anh ta càng ngày càng nghiêm trọng.

Một khi bị đau bao tử lúc đang thi hành nhiệm vụ, Lam Thần quả thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Thấy anh ta im lặng không nói, Diệp Ân Tuấn biết là anh ta có thể hiểu được.

“Cậu suy nghĩ cho thật kỹ đi, nếu như cậu còn muốn trở về, còn muốn ở lại bên cạnh Hạ Lan và tôi, vậy thì hãy xử lý tốt chuyện riêng của mình, điều chỉnh trạng thái tinh thần và sức khỏe đến mức độ tốt nhất, nếu không thì cậu đi tìm một công việc khác đi.

Tôi cảm ơn cậu đã từng cứu Hạ Lan, nhưng mà điều này không đủ để tôi có thể giao mạng của vợ mình vào trong tay cậu, cậu nên biết hiện tại cô ấy nguy hiểm như thế nào, không thể chấp nhận được một giây qua loa.


Diệp Ân Tuấn nói xong, lại nhìn thoáng qua giáo sư Phương, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm, thật sự không biết hay là giả vờ không biết tất cả những chuyện mà vợ ông đã làm với Lam Thần, nhưng mà bà ta đã chọc tôi, vậy thì phải trả một cái giá đắt”
“Sếp Diệp, cậu cứ nói đi, cậu muốn như thế?
Giáo sư Phương là một người rất rõ ràng.

Lam Thần có ơn với Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn đều không nể tình như thế, đối với ông ta và bà Phương, bọn họ chẳng là cái thá gì hết, còn hãm hại Thẩm Hạ Lan, đúng là bọn họ phải trả giá cái gì đó.

“Tôi sẽ thu hồi căn nhà này lại, ra hạn cho các người rời khỏi đây trước mười hai giờ đêm, ở đâu thì tôi không quan tâm, nhưng mà tôi muốn nói là các người sẽ không được nhà họ Diệp chăm sóc bảo vệ nữa.”
“Dọn đi thì dọn đi, có gì ghê gớm đâu.”
Bà Phương vẫn còn chưa biết tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng vô tình như thế, không khỏi cười lạnh một tiếng..

 
Chương 1693: 1693: Chương 1692





“Trông coi bọn họ dọn khỏi đây: Nói xong, Diệp Ân Tuấn ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan quay người đi khỏi.

Trong tay của Thẩm Hạ Lan còn đang cầm đồ tết, lúc này có chút xấu hổ.

Quà tết này là tặng cho mọi người.” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn dự định “phong sát” giáo sư Phương và Lam Thần.

Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ không thể tìm công việc ở Hải Thành, cũng không mướn được nhà ở, giữa thời tiết tuyết rơi đầy đầu như thế này, đối với bà Phương và giáo sư Phương luôn có cuộc sống an nhàn sung sướng mà nói, có thể chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.

.

Truyện Đông Phương
Ngược lại là Lam Thần, bởi vì từ nhỏ đã bị bắt nạt, sức đề kháng của cơ thể đối với môi trường vẫn ổn hơn một chút.

Lam Thần cũng hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.

Anh ta vừa mới muốn nói tiếng cảm ơn, liền nghe thấy bà Phương nói: “Ai mà thèm đồ đạc của các người chứ, chồn chúc tết gà, không có ý tốt, lấy đi hết đi, chúng tôi không có cần đâu!”
Lời nói này làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng thêm ấm trầm.


“Bà câm miệng lại cho tôi!”
Giáo sư Phương hận không thể tìm một cái kim may miệng của bà Phương lại cho rồi.

Suy nghĩ của ông ta với Lam Thần là giống nhau, Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy đương nhiên là có tính toán rồi, xem ra cuộc sống của bọn họ sẽ không thể tốt hơn, thay vào đó người phụ nữ ngu ngốc này lại không chịu phân rõ tình thế, ông ta thật sự bị chọc giận muốn chết, đây là lần đầu tiên mà ông ta cảm thấy hối hận vì mình đã luôn dung túng cho vợ mình tùy ý làm bậy ở bên ngoài.

Ông ta cảm thấy phụ nữ tùy hứng một chút cũng không sao hết, bây giờ mới ý thức được nhà họ Phương đã sụp đổ, không có ai ra mặt cho nhà họ Phương, nhưng mà bà Phương còn tưởng mình vẫn cao cao tại thượng mà nhà họ Phương.

Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhận lấy đồ vật ở trong tay Thẩm Hạ Lan, trực tiếp ném cho vệ sĩ.

“Ném vào trong thùng rác đi” “Vâng Sếp Diệp”
Vệ sĩ lập tức nghe lời làm theo.

Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô được Diệp Ân Tuấn ôm rời khỏi nhà của Lam Thần.


Bà Phương thấy Diệp Ân Tuấn cứ thế mà đi, không khỏi lớn lối lần nữa.

“Ngang ngược cái gì chứ? Vật đổi sao dời, không chừng ngày mai ai làm chủ Hải Thành còn chưa biết đâu, thật sự coi mình có thể ngang ngược cả một đời à?”
“Bà ngậm cái miệng lại đi!”
Giáo sư Phương thở hổn hển hét lên với bà ta một câu, làm cho bà Phương lập tức xù lông.

“Ông hét lên với tôi làm cái gì? Ông sợ cái quái gì vậy? Lúc người khác bắt nạt vợ của ông, ông nhìn bộ dạng không có tiền đồ của mình đi kìa, tại sao ban đầu tôi lại bị mù mà coi trọng ông chứ?”
“Không thích thì ly hôn đi.”
Giáo sư Phương nói xong câu đó thì liền đi vào trong.

Cặp vợ chồng lại cãi nhau một trận nữa.

Lam Thần nhìn cảnh tượng như vậy, cảm xúc chua xót và mỏi mệt chưa từng có dâng lên ở trong đầu.

Diệp Ân Tuấn đuổi việc anh ta, Thẩm Hạ Lan lại không nói một câu nào, có phải là mang ý nghĩa Thẩm Hạ Lan cũng thất vọng về anh ta?
Nghĩ đến đây, Lam Thần vô cùng khó chịu, khó chịu sắp chịu không nổi.

Nhưng mà anh ta không thể gục ngã, anh ta cần phải bảo vệ cho ba mẹ Phương, anh ta phải sống sót.

Cho nên, ban đầu tại sao người chết không phải là anh ta cơ chứ?
Anh ta tình nguyện người chết là mình, cũng hi vọng Phương Đình có thể yên ổn sống trên đời này, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn đối với mọi người..

 
Chương 1694: 1694: Chương 1693





Bông tuyết lạnh lẽo rơi ở trên mặt, lạnh đến nỗi làm cho người ta phải run rẩy, dường như muốn thấm vào bên trong cơ thể, xua tan đi nhiệt độ và cảm giác ấm áp trong cơ thể.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đi ra với Diệp Ân Tuấn, cô liền phát hiện sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không dễ nhìn.

Nguy rồi.

Anh tức giận.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan không biết Diệp Ân Tuấn đang giận cái gì, nhưng mà giận là đúng thôi.

“Chồng ơi”.

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng mềm mại, nhưng mà Diệp Ân Tuấn chỉ lạnh nhạt nhìn cô một cái rồi không nói lời nào.


Bông tuyết rơi vào trong cổ áo, có hơi lạnh,
Thẩm Hạ Lan có người lại, Diệp Ân Tuấn lập tức choàng cái áo khoác trên người mình cho cô, nhưng lại không nói lời nào như cũ.

Hơi thở ấm áp phả vào trong mặt làm cho trong lòng của Thẩm Hạ Lan ấm hơn rất nhiều.

Cô vội vàng khoát lên cánh tay của Diệp Ân Tuấn, giống như làm nũng mà nói: “Em với Lam Thần không có gì hết, anh biết mà, khi trước Đường Trình Siêu phẫu thuật em thành như thế này, em cũng đâu có quyền lên tiếng đâu.

Lúc đó em hôn mê, làm sao biết mình có thể biến thành bộ dạng gì được chứ, em đâu có biết là mình giống như Phương Đình, anh đừng nghe bà Phương nói hươu nói vượn, em với Lam Thần chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường thôi”
“Em cho rằng anh tức giận là vì cái này?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhỏ nhẹ, đôi mắt ấy lại càng đau lòng hơn nữa, làm cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình giống như là một người phụ nữ cặn bã.

“Chẳng lẽ không phải hả?” Thẩm Hạ Lan vừa mới nói xong, Diệp Ân Tuấn không thèm để ý tới cô nữa.

Hai người leo lên xe, Thẩm Hạ Lan còn đang suy nghĩ vấn đề này.

Diệp Ân Tuấn không phải bởi vì những lời nói không có căn cứ của bà Phương mà tức giận, vậy thì anh tức giận vì chuyện gì vậy?
“Chồng ơi” Cô lại kêu Diệp Ân Tuấn một tiếng.

Diệp Ân Tuấn nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô, vẫn không nói lời nào.

Nhìn Diệp Ân Tuấn gần trong gang tấc, Thẩm Hạ Lan thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt anh.


Tâm tư hơi dao động một chút, đột nhiên cúi đầu xuống bẹp một tiếng, trực tiếp hôn Diệp Ân Tuấn một cái.

Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ, trong đáy mắt gió cuốn mây dồn.

“Vậy là xong hả?”
Giọng nói của anh mang theo một tia kiềm nén.

Thẩm Hạ Lan chớp mắt giả vờ vô tội, cô nói: “Sao vậy? Em làm cái gì hả?”
Một khắc sau, Thẩm Hạ Lan trực tiếp bị Diệp Ân Tuấn đè trên chỗ ngồi, trong nháy mắt nụ hôn cuồng dã ngăn chặn đôi môi anh đào của cô.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy không khí trong phổi mình đều bị người ta hút đi.

Chờ đến lúc Diệp Ân Tuấn thả cô ra, Thẩm Hạ Lan giống như một con cá rời khỏi nước mà thở hào hển.

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Thẩm Hạ Lan, yết hầu của Diệp Ân Tuấn bỗng nhấp nhô, anh nói: “Chờ về nhà xem xem anh xử lý em như thế nào?
Lời nói này lập tức làm gương mặt Thẩm Hạ Lan đỏ lên.


“Anh không giận hả?”
Vừa mới nhắc tới cái này, Diệp Ân Tuấn chỉ có thể thở dài.

“Còn không biết anh tức giận vì cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu.

Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ nói: “Anh tức giận là bởi vì em biết rõ trạng thái hiện tại của Lam Thần không đủ để đảm nhiệm chức vị đại đội trưởng Ám Dạ, thế mà còn để mặc cho cậu ấy tiếp tục như vậy, em đang đặt mình vào nguy hiểm đó có biết không hả? Anh tình nguyện để người bị thương là anh, cũng không hi vọng em bị tổn thương một chút nào, biết rõ Vụ Phong gây bất lợi cho em, thế mà Lam Thần còn nằm trong trạng thái này, anh có thể không tức giận được à.

Bảo bối mà anh đặt ở trong lòng, không phải là người mà cậu ta có thể vì cái chết của Phương Đình mà đem sự an toàn của em và con ra để nói đùa”
Con người của Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên ẩm ướt.

Lúc cô đang muốn nói gì đó, điện thoại ở trong tay bỗng nhiên vang lên..

 
Chương 1695: 1695: Chương 1694





Tiếng chuông điện thoại này lại làm Thẩm Hạ Lan càng hoảng sợ, cô vô thức nhìn qua Diệp Ân Tuấn, thấy khuôn mặt Diệp Ân Tuấn càng đen hơn, không hỏi có chút buồn bực.

Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, là Hồ Ngọc Duyên gọi đến.

Thẩm Hạ Lan vội vàng nhận điện thoại.

“Duyên, làm sao vậy?”
“Hai người đã về chưa? Bây giờ vẫn nên tranh thủ về nhà sớm đi.

Sớm biết em ra ngoài rồi, chị và Dật Hiên cũng không ra ngoài nữa.

Em nói em, đến cùng em có biết bây giờ nguy hiểm đến mức nào không?
Có biết mình bị theo dõi không? Sao một chút ý thức an toàn cũng không có vậy?”
Hồ Ngọc Duyên lào bào nói một tràng dài, nói đến mức Thẩm Hạ Lan cũng không biết trả lời thế nào.

Cô gần như cầu cứu nhìn Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Bây giờ về.”

“Ồ, được.”
Hồ Ngọc Duyên ngây ra một lúc.

Giọng của Diệp Ân Tuấn lúc này có vẻ không dễ nghe.

Diệp Ân Tuấn cũng mặc kệ Hồ Ngọc Duyên bên kia nghĩ thế nào, sau khi trực tiếp cúp điện thoại thì đặt điện thoại vào trong xe, sau đó khởi động xe.

Thẩm Hạ Lan thấy anh lái xe, cũng không biết làm gì, chỉ có thể ngồi yên trên ghế phụ, đã có chút tâm thần không yên.

Nếu như Diệp Ân Tuấn thật sự bắt đầu phong sát Lam Thần, có lẽ cuộc sống của Lam Thần cũng rất khó.

Cô thở dài một tiếng, sau đó liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, rồi lặng yên không tiếng động cầm lấy điện thoại, sau đó mở zalo nhắn tin ra.

Đúng lúc Lam Tử Thất đang online, Thẩm Hạ Lan vội vàng gửi một tin nhắn qua.

“Nếu như ông xã tức giận thì làm sao bây giờ? Online đợi.”

Lam Tử Thất bên này vừa mới tắm rửa xong, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, cười hì hì một tiếng.

“Làm sao thế?”
Tống Đình từ phía sau ôm lấy cô ấy, đặt cằm lên vai cô ấy.

“Đừng làm loạn, em và Hạ Lan đang tâm sự.”
Sắc mặt Lam Tử Thất đỏ rực lên.

Cái tên sắc lang này gần đây vẫn luôn không thành thật, cô ấy cũng sắp bị ép khô rồi.

Tống Đình hơi sững sờ, nói: “Sắp đến tết rồi, không về sao?”
“Anh muốn quay về?”
Lam Tử Thất đương nhiên biết tình cảm của Tống Đình với Diệp Ân Tuấn, không khỏi hỏi một câu.

“Nghe em hết.”
Tống Đình cười nói, lập tức hôn lên khóe môn Lam Tử Thất.

Lam Tử Thất cảm thấy mình sắp hóa thành một vũng nước rồi, cô nắm chặt lấy vạt áo trước của Tống Đình, có chút không thở nổi.

Thẩm Hạ Lan quả thật sắp gấp muốn chết..

 
Chương 1696: 1696: Chương 1695





Lam Tử Thất này rốt cuộc là đang làm cái gì?
Bây giờ đã sắp đến tết rồi, cũng không thể vẫn đang ở phòng thu chứ?
Nghĩ đến đây, cô lại gửi một tin nhắn qua.

“Có ở đó không? Nhanh cứu mạng!”
Tiếng nhắc nhở tin nhắc đột nhiên đánh thức Lam Tử Thất, cô ấy có chút hờn dỗi liếc Tống Đình.

“Đều tại anh, đã nói em đang nói chuyện với Hạ Lan rồi.

Nói Diệp Ân Tuấn tức giận, phải dỗ thế nào?”
Thời gian Tống Đình đi theo Diệp Ân Tuấn rất dài, Lam Tử Thất cảm thấy vấn đề này hỏi anh ấy là thích hợp nhất.

Tống Đình cười nói: “Nếu như đối phương là bà chủ thì, như vậy em nói với cô ấy, sếp Diệp là người hay bị bức bối, không có gì ngủ một giấc là không thể giải quyết.

Nếu không được thì hai giấc, sẽ có thể chinh phục được.”
Lời nói này làm Lam Tử Thất có chút e lệ.

Nhưng mà cô vẫn gửi đoạn này cho Thẩm Hạ Lan.


Sắc mặt Thẩm Hạ Lan đỏ lên mấy phần.

“Tử Thất, cậu xấu đi rồi, thế mà thành lão làng rồi.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng gửi đi.

Lam Tử Thất cười nói: “Đâu có đâu có, tớ còn cách cậu xa lắm.

Tớ có việc trước, cậu tự cố gắng.”
Thẩm Hạ Lan lập tức tắc một ngụm máu ở cổ.

Cô thế mà bị Lam Tử Thất vứt bỏ.

Cái đồ thấy sắc quên bạn này!
Khóe mắt Diệp Ân Tuấn nhìn sắc mặt thẹn thùng của Thẩm Hạ Lan, không khỏi nhíu mày.

Anh vẫn còn tức giận đấy.

Người phụ nữ này thế mà lại nói chuyện với người khác thoải mái như vậy.


Chủ yếu nhất là sao còn đỏ mặt?
Cô nói chuyện với ai đây?
Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng chua.

Sao lại có có cảm giác bị bà xã vứt bỏ chứ?
Diệp Ân Tuấn đột nhiên đạp ga, xe lập tức bay ra ngoài.

Điện thoại trong tay Thẩm Hạ Lan thiếu chút nữa bị văng ra ngoài.

“Anh làm sao vậy?”
Cô vội vàng nắm chặt điện thoại, cẩn cẩn thận thận mà quan sát nét mặt của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Không có gì, ở đây không có ai, chạy nhanh chút.”
“Ồ.”
Thẩm Hạ Lan nói xong cũng cúi đầu xuống tiếp tục lướt tin nhắn.

Diệp Ân Tuấn có chút khó chịu.

Người phụ nữ này thế mà không biết dỗ dành mình một chút.

Anh không được tự nhiên, nhưng Thẩm Hạ lan cũng không có nhiều cái cong cong vẹo vẹo như vậy, sau khi trò chuyện với Lam Tử Thất xong, Bạch Tử Đồng cũng gửi tin nhắn đến hỏi cô An Nhiên thế nào rồi.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng trả lời, hai người lập tức nói chuyện vô cùng vui vẻ..

 
Chương 1697: 1697: Chương 1696





Xe cuối cùng cũng dừng lại ở trước chỗ ông cụ Tiêu.

Thẩm Hạ Lan còn có chút vẫn chưa thỏa mãn nói: “Nhanh như vậy đã về nhà rồi sao?”
“Em còn muốn lái quanh Hải Thành một vòng?”
Diệp Ân Tuấn vô cùng oán khí nói lời này.

Thẩm Hạ Lan rụt cổ lại, không nói gì nữa, ngoan ngoãn xuống xe.

Diệp Ân Tuấn mặc dù tức giận, nhưng vẫn cầm áo khoác qua choàng lên vai cô.

Hơi thở ấm áp đập vào mặt làm Thẩm Hạ Lan không khỏi ngẩng khuôn mặt tươi cười lên.

“Cảm ơn ông xã.”
Diệp Ân Tuấn lạnh lùng quay đầu trực tiếp đi vào phòng.

Haiz!

Thẩm Hạ Lan bị ném lại ở đó, có chút không biết nói gì.

Người đàn ông này sao không được tự nhiên như vậy chứ.

Cô nhanh chóng đi theo, mới phát hiện Diệp Ân Tuấn chờ cô ở cửa.

“He he, biết là ông xã không nỡ em mà.”
Thẩm Hạ Lan lần nữa trưng ra nụ cười vô địch của mình.

Diệp Ân Tuấn đúng thật sự là không tức giận nổi.

Người phụ nữ này quả thật là khắc tinh của anh.

“Đi thôi…”
Anh vươn cánh tay về phía Thẩm Hạ Lan.


Thẩm Hạ Lan vội vàng khoác lên cánh tay của anh, cùng anh đi vào.

Bên trong rất là náo nhiệt.

Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đi ra ngoài mua rất nhiều thứ, lúc này đang vây quanh ông cụ Tiêu nói cái gì đó.

Ông cụ Tiêu lúc này vô cùng vui vẻ, nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng cũng nêu một số ý kiến của mình.

Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn quay về, vội vàng nói: “Bên ngoài có lạnh không? Nhanh đến uống chén trà ấm đi.”
Lúc này Thẩm Hạ Lan mới nhớ đến chuyện cặp vợ chồng này mới ngược cô không lâu.

Cô vội vàng làm nũng với Diệp Ân Tuấn nói: “Ông xã, em lạnh quá, anh ôm em qua đó được không?”
Khóe miệng Hồ Ngọc Duyên và Tống Dật Hiên đều co rút một cái.

“Thẩm Hạ Lan, em đến mức đấy sao? Không phải anh chỉ mới show ân ái trước mặt em một lần sao, Diệp Ân Tuấn nhà em không ở bên cạnh em sao? Em cứ phải kích thích bọn anh như vậy? Anh xin em, em bao nhiêu tuổi rồi? Còn đòi Diệp Ân Tuấn ôm đi? Sao em không bảo cậu ấy cho em lên cổ ngồi luôn đi?”
Tống Dật Hiên trực tiếp dỗi lại.

Diệp Ân Tuấn từ trong lời nói của Tống Dật Hiên nghe được chút tin tức gì đó.

Ừm?
Lúc anh không ở đây Tống Dật Hiên ngược bà xã của anh sao?.

 
Chương 1698: 1698: Chương 1697





Ánh mắt Diệp Ân Tuân lạnh như băng nhàn nhạt liếc Tống Dật Hiên, nước chảy mây trôi quay đầu ôm lấy Thẩm Hạ Lan, vừa đi vừa nói: “Đừng nghe những người khác nói lung tung, em ở trong lòng anh vĩnh viễn là công chúa nhỏ.”
“Phắc diu.”
Tống Dật Hiên trực tiếp bực bội.

Khóe miệng Hồ Ngọc Duyên lại lần nữa co rút.

Không phải chứ?
Không phải là đồn đãi rằng Diệp Ân Tuấn lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa sao?
Vậy tự nhiên nói mấy lời tán tỉnh này là học từ ai?
Thẩm Hạ Lan vô cùng thỏa mãn với chuyện này, vươn tay ôm chặt lấy cổ Diệp Ân Tuấn, hơn nữa đắc ý nhìn Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên hừ một tiếng nói: “Làm như ai không có công chúa nhỏ vậy.

Vợ ơi, chúng ta cũng ôm một cái.”
Nói xong trực tiếp ôm lấy Hồ Ngọc Duyên.


Hồ Ngọc Duyên lập tức có chút ngại ngùng.

“Đừng làm loạn, sao anh giống nhứ con nít vậy, tranh với Hạ Lan cái gì?”
Giọng của Hồ Ngọc Duyên không lớn, nhưng lại làm mọi người đều nghe được.

Diệp Ân Tuấn sau khi ôm Thẩm Hạ Lan đi qua thì thả xuống, tự mình rót một chén trà nóng đưa cho cô.

“Uống chút trà nhuận giọng trừ khí lạnh.”
Thanh tuyến trầm thấp nồng hậu của anh, quả thật quá hay.

Thẩm Hạ Lan vội vàng nhận lấy.

“Vâng.”
Tống Dật Hiên cũng không cam chịu rớt lại phía sau, trực tiếp rót trà cho Hồ Ngọc Duyên.

“Nào, vợ ơi, uống chút trà nóng cho tỉnh táo.”
Diệp Ân Tuấn liếc Tống Dật Hiên, nhàn nhạt hỏi: “Hôn lễ của hai người sắp đến rồi sao?’ “Ừm, làm sao? Cậu còn chuẩn bị cho tôi cái gì đó sao?’ Tống Dật Hiên theo bản năng hỏi ngược lại một câu.


Diệp Ân Tuấn gật nhẹ đầu nói: “Ừ, còn muốn tặng cậu một chút đồ, đợi đến ngày kết hôn thì đưa cho cậu.”
“Được đó.”
Đối với quà Diệp Ân Tuấn tặng, Tống Dật Hiên không chút từ chối.

Ông cụ Tiêu thấy bọn họ cũng hòa hợp, có đôi có cặp, cười nói: “Năm nay cũng xem là một năm vui vẻ rồi.”
“Ông ngoại, sau này mỗi năm đều cùng ông đón năm mới.”
Thẩm Hạ Lan ngọt ngào nói.

“Được.”
Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên mặc dù không nói chuyện nhưng mà ánh mắt rất dịu dàng.

Bây giờ mọi người trên cơ bản đều đang thảo luận hôn lễ của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên.

Thẩm Hạ Lan nhìn qua, là ba ngày sau.

Bọn họ kết hôn xong cũng đã đến đêm 30.

Thật tốt.

Tống Dật Hiên đột nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nói: “Năm năm trước Hạ Lan gả cho cậu, hình như hôn lễ cũng không ra làm sao.”.

 
Chương 1699: 1699: Chương 1698





Thẩm Hạ Lan hơi dừng một chút, sau đó vội vàng nói: “Nói em cái gì? Bọn em cũng đã kết hôn tám năm rồi, dù trước đó thế nào, bây giờ sống tốt là được rồi.”
“Cũng không thể nói như vậy, đều nói cả đời người con gái quan tâm nhất cũng mong đợi nhất chính là mặc áo cưới gả cho người đàn ông mình yêu mến.

Anh nhớ năm đó lúc em kết hôn rất qua loa, nhà mẹ đẻ cũng không có ai, chỉ làm mấy bàn rượu mà thôi.

Lời này Tống Dật Hiên lại làm cho Diệp Ân Tuấn cũng nhớ đến hôn lễ qua loa tám năm trước.

So với hôn lễ, không bằng nói là một tiệc rượu khác thường.

Nhà họ Diệp bọn họ mời một số người, mà bên phía Thẩm Hạ Lan một người thân bạn bè cũng không có.

Nghe thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy, vội vàng nói: “Ai cha, em không quan tâm, anh đừng nghe anh ấy.”
“Thẩm Hạ Lan, em còn dám nói em không quan tâm? Mỗi người phụ nữ đều quan tâm đến hôn lễ nhất, em cũng không có người thân chúc phúc, không ai nắm tay em đi qua thảm đỏ, em dám nói em không quan tâm?”

“Tống Dật Hiên, anh đủ rồi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có chút tức giận.

Quan tâm thì thế nào?
Tám năm cũng đã qua rồi, chẳng lẽ còn có thể để Diệp Ân Tuấn lấy cô lại một lần nữa sao?
Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Anh quả thật nợ em một hôn lễ lớn.”
“Không cần phải thế, con cũng đã bốn tuổi rồi, chúng ta sống tốt là được.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.

Diệp Ân Tuấn lại nắm lấy tay cô, ôn nhu nói: “Nhưng mà anh không muốn em uất ức.”
Những lời này lập tức làm cho cái mũi Thẩm Hạ Lan có chút chua xót.

Người đàn ông này!
Sao cô có thể không yêu cho được?
“Em không uất ức, có thể bên cạnh anh, hôn lễ hay không hôn lễ cũng không sao cả.”

“Không, những người phụ nữ khác có, anh cũng hy vọng em có.

Tống Dật Hiên không phải ba hôm nữa kết hôn sao? Ba hôm nữa chúng ta cũng bổ sung một hôn lễ đi.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói xong, cả phòng khách đều yên lặng.

“Diệp Ân Tuấn, cậu điên rồi sao?”
Tống Dật Hiên trực tiếp nhảy dựng lên.

“Ba ngày sau là đám cưới của tôi, cậu muốn cùng tổ chức bù đám cưới, nói rõ cậu là muốn cướp hào quang của vợ tôi phải không? Cậu là bắt nạt tôi không phải là tứ thiếu Hải Thành có phải không?”
“Phải.”
Diệp Ân Tuấn trả lời thẳng, ngược lại khiến Tống Dật Hiên bị tắc nghẹn.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười, vội kéo Diệp Ân Tuấn nói: “Bỏ đi, đừng gây nữa, xem anh dọa anh họ của em rồi kia.

Về sau anh ấy không tham gia đám cưới, anh cẩn thận vợ anh gây anh đó.”
“Đúng thế, không được phép hù dọa người đàn ông của tôi.”
Hồ Ngọc Duyên vội khoác cánh tay của Tống Dật Hiên.

“Không cùng nhau sao?”.

 
Chương 1700: 1700: Chương 1699





Diệp Ân Tuấn rất nghiêm túc nhìn Thẩm Hạ Lan rồi hỏi.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng đập nhanh hơn.

Đám cưới ấy, có lẽ thật sự mong chờ.

“Bỏ đi, không góp vui nữa.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, có điều đáy mắt vụt qua một tia tiếc nuối, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn rất nhanh bắt được.

“Vậy thì hai ngày sau, sớm hơn cậu ta một ngày.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói thật sự rất thiếu đòn.

Tống Dật Hiên châm chọc: “Nói thì rất dễ, với thời gian hai ngày, đoán chắc không kịp làm váy cưới lễ phục cho Hạ Lan.”
“Hạ Lan có lễ phục và váy cưới.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan không khỏi sững người, cô không kìm được mà nhớ đến bộ lễ phục 8 năm trước.


Là bộ đó sao?
Tống Dật Hiên nhìn thế nào cũng cảm thấy Diệp Ân Tuấn không thuận mắt.

“Ya, cậu chắc không phải để Hạ Lan mặc lại chiếc váy cưới 8 năm trước đó chứ?”
“Sẽ không, bộ mới, ngày mai sẽ về tới bằng đường hàng không.”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan ngây ra.

“Anh làm từ bao giờ?”
“Ba tháng trước tìm người làm, lúc đó anh muốn cho em một đám cưới rồi, có điều có quá nhiều chuyện, lễ phục cũng chưa có làm xong, cho nên kéo dài mãi.

Dù sao cuối năm đều góp vui cả, chúng ta không bằng tổ chức đám cưới.”
Diệp Ân Tuấn nói rất điềm nhiên, nhưng Thẩm Hạ Lan nhìn ra được, anh sớm đã bày mưu tính kế rồi.

Tống Dật Hiên có hơi không vui nói: “Cậu kết hôn ở trước mặt chúng tôi, lại muốn cướp hào quang của chúng tôi.

Làm ơn, cậu cho dù có ý kiến với tôi, cũng chừa lại đường sống cho người ta với chứ?”

Lời này lại khiến Thẩm Hạ Lan hơi sững ra.

Cô nhìn sang Hồ Ngọc Duyên, ngại ngùng nói: “Chị dâu, xin lỗi.”
“Có gì phải xin lỗi, hôm đám cưới, chúng ta đều là cô dâu đẹp nhất.”
Hồ Ngọc Duyên ngược lại không quá để ý chuyện này.

Diệp Ân Tuấn thấy Tống Dật Hiên nói như vậy, nghĩ rồi nói: “Vậy chúng tôi tổ chức làm 4 ngày sau, vừa hay là 30 tết, náo nhiệt.”
“Được.”
Ông cụ Tiêu trực tiếp vỗ bàn.

Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi kích động.

Cho dù là mẹ của hai đứa trẻ rồi, khi nghe thấy mình sắp tổ chức đám cưới, cô vẫn không kìm được sự vui mừng.

Người vui mừng nhất trong đây chính là ông cụ Tiêu.

Ba ngày sau là ông ngoại của Tống Dật Hiên, nhìn Tống Dật Hiên cưới vợ vào nhà, bốn ngày sau là ông ngoại của Thẩm Hạ Lan, chính tay cầm tay của Thẩm Hạ Lan đi trên thảm đỏ, đưa Thẩm Hạ Lan xuất giá.

Ông ta cảm thấy ông trời đối với ông ta thật sự quá tốt rồi.

Ông cụ Tiêu sau khi chốt hạ, mấy người bắt đầu đi chuẩn bị..

 
Chương 1701: 1701: Chương 1700





Diệp Ân Tuấn dẫn Thẩm Hạ Lan về phòng.

Thẩm Hạ Lan có hơi đờ đẫn nói: “Thật sự muốn tổ chức bù đám cưới sao?”
“Em không thích sao?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, thật ra anh luôn cảm thấy đã nợ cô quá nhiều.

Thẩm Hạ Lan ngại ngùng nói: “Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy con của chúng ta cũng lớn như vậy rồi, còn tổ chức đám cưới, khó tránh bị người khác chê cười.”
“Ai dám chê cười em chứ? Những gì các cô gái khác có, anh cũng hy vọng em có.

Những thứ trước kia nợ em, anh cũng sẽ cố gắng bù đắp.

Hạ Lan, anh không có yêu cầu khác, anh chỉ hy vọng em bình an, vui vẻ, khỏe mạnh, đây chính là nguyện vọng lớn nhất đời anh.”
Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi cảm động.

Cô đưa người tới, ôm lấy Diệp Ân Tuấn, trực tiếp nhón chân lên, đưa đôi môi ấm nóng của mình áp lên đôi môi mỏng của anh.


Cơ thể của Diệp Ân Tuấn bỗng cứng nhắc, ngay sau đó trực tiếp hóa bị động thành chủ động, ném Thẩm Hạ Lan lên giường, sau đó đè người lên.

Chiến đấu của hai người có hơi kịch liệt.

Thẩm Hạ Lan sau một lần đã mệt không thôi rồi, có điều Diệp Ân Tuấn lại tinh thần hừng hực, khóe môi cũng hơi cong lên.

Cô bỗng nghĩ đến lời của Lam Tử Thất, thật sự là không có chuyện gì ngủ một giấc không thể giải quyết được.

Thẩm Hạ Lan tươi cười nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi: “Anh còn giận sao?”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười có hơi bất lực.

“Nếu như anh nói còn giận thì sao?”
“Sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Em cũng đã bán sức như vậy rồi, ông trời biết cái eo già của em cũng sắp gãy rồi.

Diệp Ân Tuấn, anh không yêu em rồi.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi thì phụng phịu cái miệng.


Diệp Ân Tuấn cười rất thỏa mãn, trực tiếp ôm cả người cô vào trong lòng.

“Ngốc.”
“Cũng chỉ ngốc với anh.”
Thẩm Hạ Lan cười híp mắt, trong đôi mắt tuyệt đẹp đó lấp lánh vì sao, đều là hình bóng của Diệp Ân Tuấn.

“Ngủ đi.”
Diệp Ân Tuấn cũng không nỡ dày vò cô nữa.

Thẩm Hạ Lan lại ngáp một cái rồi nói: “Không được, chị dâu tìm em có chuyện, vốn định đi tìm Lam Thần bàn chuyện, bây giờ anh cách chức của anh ta rồi, em tìm ai làm việc cho em đây.”
“Em đang trách anh sao?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn trầm thấp hơn.

“Không có không có, thật sự không có.”
Thẩm Hạ Lan vội xua tay.

Đùa chứ, không dễ gì mới hầu hạ người này thoải mái, cũng không giận nữa, cô não tàn sao? Vậy mà lại nói ra chuyện này rồi.

Diệp Ân Tuấn thấy mức độ cầu sống của cô mạnh như vậy thì không khỏi thở dài một tiếng: “Dương Tân còn đang nghỉ ngơi, tuy thân thể của anh ta bây giờ có chút vấn đề, nhưng điều tra thứ gì đối với anh ta mà nói không tính là gì cả.”.

 
Chương 1702: 1702: Chương 1701





“Dương Tân sao?
Thẩm Hạ Lan khựng lại, miệng lẩm bẩm.

Diệp Ân Tuấn biết cô còn có nút thắt, vỗ lưng của cô nói: “Cho cậu ta cũng như cho bản thân em một cơ hội.

Dương Tân từng phản bội em, nhưng tình hình lúc đó đặc biệt, em cũng biết, Phương Thiến có ơn nuôi dưỡng dạy dỗ với cậu ta, còn là chủ mẫu ban đầu của cậu ta, chuyện này thật sự không trách được cậu ta.

Huống chi chân của cậu ta cũng vì em mà gãy, điểm này em chắc rõ.”
“Em biết, em cũng biết rõ anh ta sẽ không phản bội em nữa, chỉ là bỗng dưng dùng Ám Dạ cũ có phải là không tốt lắm không?
Thẩm Hạ Lan nói ra băn khoăn của mình.

“Em cũng biết, Ám Dạ lúc đầu là bên trên sắp xếp, bọn họ mặc kệ có tin tức gì, anh cảm thấy bên trên cũng có khả năng sẽ biết.

Hiện nay chúng ta là vì giúp anh cả Trạm Dực và chị dâu, nếu như bị bên trên biết sợ rằng không thích hợp.”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy thì không khỏi sững người.

“Vậy kêu Dương Tân đến Ám Dạ mới chấp hành nhiệm vụ sao?”

“Cũng không ổn.

Ám Dạ cũ đều là người của Dương Tân, tự nhiên nghe lời anh ta.

Nhưng Ám Dạ mới là người của Lam Thần, anh cảm thấy bọn họ sẽ nghe Dương Tân sao?
Thẩm Hạ Lan nói xong lời này, lập tức liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấy Diệp Ân Tuấn không có giận mới thở phào.

Cô thật sự không phải vì cầu xin cho Lam Thần, trời đất chứng giám.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan giống như con chuột nhìn trộm con mèo là anh thì không khỏi thở dài.

“Ý nghĩa anh phong sát Lam Thần em biết là gì không?”
“Biết, vì ép anh ta, để anh ta hoàn toàn nhìn rõ bộ mặt thật của bà Phương, cũng vì để bà Phương biết, không có Lam Thần, bà ta ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói.

“Cho nên em vẫn cảm thấy anh làm sai sao?”
“Không có, em trước giờ không cảm thấy anh làm sai.”

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Em chỉ là có hơi băn khoăn để ai đi làm chuyện này.”
Diệp Ân Tuấn cũng có hơi băn khoăn.

“Nếu không để Phi qua đó.”
Phi là người của Diệp Ân Tuấn, cũng đi ra từ trong Ám Dạ, tự nhiên cũng quen thuộc với Lam Thần.

Lúc này Phi trở về cũng là thích hợp nhất.

Thẩm Hạ Lan gật đầu.

“Ngủ đi, nhìn em thiếu ngủ kìa, có cả quầng thâm mắt rồi.”
Diệp Ân Tuấn có hơi đau lòng nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng hỏi: “Bốn ngày sau anh thật sự muốn tổ chức bù đám cưới cho em sao?”
“Ừ.”
“Chồng, cảm ơn anh.”
Thẩm Hạ Lan ôm chặt eo của Diệp Ân Tuấn, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi.

Thấy cô ngủ nhanh như vậy, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn cười, lại có hơi xót.

Anh chỉnh thẳng người Thẩm Hạ Lan ở trên giường, sau khi đắp xong chăn thì đến phòng sách, mở máy tính ra..

 
Chương 1703: 1703: Chương 1702





Trên máy tính không có thứ gì hữu dụng.

Hai tay Diệp Ân Tuấn gõ trên bàn phím, từng mã cod hiện ra, không lâu sau, màn hình máy tính xuất hiện một chuỗi số liệu và hình ảnh, vậy mà chính là váy cưới và lễ phục anh chuẩn bị cho Thẩm Hạ Lan.

Điều anh không có nói cho Thẩm Hạ Lan là chiếc váy cưới và bộ lễ phục này là do chính tay anh thiết kế, chẳng qua chỉ để bên Italy may thủ công cho mà thôi.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên, cho dù là đã kết hôn 8 năm, anh vẫn có chút mong chờ.

Mong chờ đám cưới của anh và Thẩm Hạ Lan.

Sau khi thoát ra thì tắt máy, Diệp Ân Tuấn đứng dậy trở về phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan ngủ rất say.

Diệp Ân Tuấn sợ hơi lạnh của mình chạm vào Thẩm Hạ Lan, trước tiên đi vào nhà vệ sinh tắm nước nóng xong thì mới lên giường.

Thẩm Hạ Lan vô thức lại gần Diệp Ân Tuấn, hơn nữa tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng tiếp tục ngủ.


Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy cả người căng cứng, nơi nào đó lại thức tỉnh rồi.

Trời ạ, điều này đối với anh mà nói thật sự là dày vò.

Diệp Ân Tuấn không dám nhúc nhích, hơi thở ấm nóng của Thẩm Hạ Lan phả vào lồng ngực của anh, nhẹ nhàng, giống như lông vũ lướt qua, khiến người ta cực kỳ khô nóng.

Không dễ gì mới miễn cưỡng ngủ được.

Ông cụ Tiêu thế nào cũng không ngủ được.

Tống Dật Hiên sắp kết hôn, Thẩm Hạ Lan cũng sắp tổ chức đám cưới, chuyện này đối với ông ta mà nói thật sự quá vui mừng.

Dũng thấy ông ta không ngủ, cười rồi nói: “Không bằng tôi đánh cờ cùng ông?”
“Được.”
Ông cụ lấy ra bộ cờ tướng, trực tiếp bày ở phòng khách cùng chơi với Dũng.


“Gia chủ, hôn lễ còn hai ba ngày nữa, ông nếu như đã vui mừng như vậy, đến lúc đó sợ rằng sẽ vắt kiệt tinh thần.”
Dũng có hơi lo lắng nói.

Sức khỏe của ông cụ Tiêu khoảng thời gian trước không phải quá tốt, hiện nay lại vui mừng quá độ, Dũng thật sự có hơi lo lắng.

Ông cụ Tiêu lại xua nói: “Tôi không sao, cậu yên tâm đi.

Kiếp này của tôi cũng chưa từng đón sự náo nhiệt nào như vậy.

Cậu để tôi vui vẻ đi.

Giống như bà vợ đó của tôi, bây giờ muốn vui vẻ cũng không còn cơ hội rồi.”
Nói đến đây, mắt của ông cụ Tiêu bỗng vụt qua một tia nhớ nhung.

Dũng biết ông ta lại nhớ đến vợ, cũng không dám nói gì nhiều, vội bày sẵn bàn cờ.

“Gia chủ, ông đi trước.”
“Cậu đi trước.

Kẻo lát nữa nói tôi bắt nạt cậu.”
Ông cụ Tiêu và Dũng tập trung tinh thần bắt đầu chơi cờ, ai cũng không có nhìn thấy bên ngoài vụt qua mấy bóng đen, sau đó hoàn toàn biến mất trong khoảng tuyết lớn..

 
Chương 1704: 1704: Chương 1703





“Ui cha, Dũng, bước này không đúng, tôi phải đi lại.”
Ông cụ Tiêu mắt thấy mình sắp thua, vội giở trò.

“Đại trượng phu quyết rồi không hối, gia chủ.”
Dũng có hơi buồn bực.

“Gì mà đại trượng phu, tôi là một ông già, không tính không tính, tôi phải đi lại.”
Ông cụ Tiêu vô lại lấy lại quân cờ vừa rồi, sau đó căn nhắc một lúc mới hạ xuống, kết quả vẫn bị Dũng ăn.

Kết quả sau đó dễ dàng thấy rõ, ông cụ Tiêu thu rồi.

“Không chơi nữa không chơi nữa, vô vị, tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”
Ông cụ Tiêu bây giờ giống như một đứa trẻ, không khỏi khiến Dũng có hơi muốn cười.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, chỉ có bông tuyết bên ngoài từ từ rơi xuống, còn cả mấy bóng đen không tên đang lướt qua.

Thẩm Hạ Lan thức dậy đã là hơn 10 giờ sáng, thật sự là thoải mái tinh thần.


Cô dựa theo lời đề nghị của Diệp Ân Tuấn, gửi gắm chuyện của An Nhiên cho Phi.

Diệp Ân Tuấn sáng sớm đã đến phòng bếp, luộc một quả trứng gà cho Thẩm Hạ Lan.

Tống Dật Hiên nhìn thấy thì nói: “Cậu không biết luộc thêm một quả cho vợ của tôi sao?”
“Vợ của ai người đó thương.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì cầm trứng luộc đi vào phòng.

Thẩm Hạ còn chưa đánh răng thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cầm trứng luộc đi vào.

“Thơm quá.”
“Mau đánh răng rửa mặt rồi ra ăn, anh còn nấu cháo gạo nếp, giờ đi xuống múc mang lên cho em.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười.

“Không đi xuống ăn sao?”
Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên hỏi.


“Ăn ở trong phòng đi, bên dưới nhiều người.”
Diệp Ân Tuấn nói lời này, Thẩm Hạ Lan có hơi muốn cười.

Có điều cô cũng không có phản đối.

Sau khi nhanh chóng đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở trong phòng ngủ ăn đồ ăn.

Tuyết bên ngoài rơi cả đêm, tình hình vẫn chưa có ngừng.

Diệp Ân Tuấn xuyên qua cửa sổ nhìn ra, một lớp tuyết tích tụ rất dày bên ngoài khiến người ta nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh.

“Cũng không biết Minh Triết như nào rồi? Chứng nhân cách phân liệt của thằng bé buổi tối liệu có tái phát không? Ngộ nhỡ ở quân khu…”
“Đừng nghĩ những điều này, thằng bé làm được.”
Diệp Ân Tuấn vội ôm Thẩm Hạ Lan.

Anh biết Thẩm Hạ Lan lo cho Diệp Minh Triết, anh cũng lo lắng, nhưng Diệp Minh Triết là con trai của anh, ở quân khu tự nhiên là có người quan tâm.

Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì nữa.

Diệp Tranh vẫn ở trong phòng đọc sách..

 
Chương 1705: 1705: Chương 1704





Thẩm Hạ Lan bỗng nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Thuốc Tranh kê cho anh anh uống đúng giờ chứ?”
“Có.”
“Còn tái phát không?”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn có khi phát bệnh sẽ giấu cô, mắt của cô chăm chú nhìn Diệp Ân Tuấn.

“Không có, gần đây đều không, thật đấy.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, ôm cô chặt hơn.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người ấm áp, nhìn tuyết tích tụ bên ngoài, cười nói: “Thật muốn ra ngoài đắp người tuyết, chơi ném tuyết.”
“Cơ thể của em không được.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp từ chối.

Thẩm Hạ Lan bĩu môi, Diệp Ân Tuấn cũng không có thỏa hiệp.


Biết anh suy nghĩ cho cơ thể của mình, Thẩm Hạ Lan cũng không có quậy, sau khi ăn xong thì mở máy tính video call với Triệu Tâm Hằng.

Công ty bây giờ đã nghỉ lễ rồi, bên phía Triệu Tâm Hằng cô phát một khoản thưởng, rất phong phú.

Công ty khoảng thời gian này dưới sự dẫn dắt của Triệu Tâm Hằng có doanh thu không tồi, mấy nghệ sĩ tuy không phải là ngôi sao quá nổi tiếng, nhưng tốt xấu gì cũng có dịp lên mặt báo tạp chí gì đó, tài nguyên cũng không tồi.

Album của Lam Tử Thất, gần đây trên khắp đường to ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy tiếng hát của Lam Tử Thất.

Thẩm Hạ Lan vui thay cô ấy, quả thật cũng không biết cô ấy tết có về hay không.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Lam Tử Thất.

“Tết về không?”
“Về chứ, Tống Đình nói nhớ Diệp Ân Tuấn nhà các cậu rồi! Thật là, người khác đều đề phòng tiểu tam là nữ, tớ đây còn phải đề phòng cả đàn ông.”
Lam Tử Thất oán hận nói, ngược lại đã chọc cười Thẩm Hạ Lan.


“Lam Dũng sao rồi? Dạo này có tin tức gì không? Tết có trở về không?”
Từ khi đưa Lam Dũng ra nước ngoài làm trị liệu thì cô mãi không có tin tức của Lam Dũng.

Lam Tử Thất khựng lại, nói: “Chắc là không về, trị liệu của nó tiến triển cũng tốt, có điều vẫn không thể đứng lâu được.

Nó kêu tớ tìm tung tích của Diệp Hồng, bây giờ tớ cũng không có tìm được, đoán chắc là không về rồi.”
“Diệp Hồng một chút tin tức cũng không có sao?”
Thẩm Hạ Lan vẫn có thể nhớ được cô bé đó, lớn hơn Tô Thanh không bao nhiêu, cũng không biết có từng liên lạc với Tô Thanh không.

“Không có chút tin tức nào cả, giống như đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này, một chút dấu vết cũng không có.

Bỏ đi, đợi lúc nên xuất hiện đoán chắc sẽ xuất hiện thôi.”
Lam Tử Thất thở dài.

“Trở về đón tết đi, ba ngày sau Tống Dật Hiên kết hôn, bốn ngày sau tớ tổ chức bù đám cưới.”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất sững người.

“Đậu xanh! Lão Diệp nhà cậu rốt cuộc muốn lấy cậu mấy lần thế? Còn không để người khác sống nữa sao?”.

 
Chương 1706: 1706: Chương 1705





“Ngưỡng mộ à? Ngưỡng mộ thì cậu mau kết hôn với Tống Đình đi!”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Tử Thất thở dài một tiếng, nói: “Chúng tớ đều không có ba mẹ nên không tổ chức đám cưới, về sau không được thì đi du lịch kết hôn.

Bây giờ tớ tốt xấu gì cũng là một người của công chúng, đám cưới thu hút sự chú ý quá cũng không tốt.

Hạnh phúc của bọn tớ tự mình thấy là được.”
Thẩm Hạ Lan bỗng cảm thấy có hơi đáng tiếc.

“Không bằng tớ sắp xếp cho các cậu?”
“Thật sự không cần, ý của tớ và Tống Đình là tổ chức đơn giản là được rồi, đám cưới mà mỗi người mong muốn không giống nhau, cái tớ muốn chính là hai người vui vẻ đi du sơn ngoạn thủy.”
Nghe thấy Lam Tử Thất nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không tiện nói gì nữa.

Hai người lại nói chuyện thêm một lúc thì mới cúp máy.

Ngày tháng coi như tạm bình yên.

Nháy mắt đã đến ngày Tống Dật Hiên kết hôn.


Hôm đó Thẩm Hạ Lan thức dậy từ sáng sớm, rất là kích động phấn khích, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ấn lại giường.

“Ngủ thêm lúc nữa.”
“Hôm nay anh họ em kết hôn, em phải đi giúp đỡ.”
Thẩm Hạ Lan giãy giụa, lại phát hiện Diệp Ân Tuấn ôm cô càng lúc càng chặt.

“Diệp Ân Tuấn, anh buông ra! Em thật sự phải dậy rồi, Tống Dật Hiên lần đầu kết hôn, cái gì cũng không hiểu.”
“Nói cứ như em từng kết hôn rất nhiều lần vậy.”
Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm, không bằng lòng buông Thẩm Hạ Lan ra.

Thấy cô vui mừng kích động vì người đàn ông khác, tuy không liên quan đến tình yêu, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn thấy không thoải mái.

Thẩm Hạ Lan không thèm quản sự nhỏ mọn hiện nay của anh, lồm cồm bò dậy, mở tủ quần áo thay một bộ quần áo đẹp, hơn nữa còn trang điểm nhạt.

Diệp Ân Tuấn càng nhìn càng không biết ra sao.


“Em còn trang điểm!”
Thẩm Hạ Lan có hơi cạn lời.

“Làm ơn, hôm nay em là chủ nhà, em sao có thể không trang điểm? Với lại, em trang điểm là tăng thể diện cho anh đó.

Em xinh đẹp, người khác mới nói anh có phúc không phải sao?”
Thẩm Hạ Lan dỗ Diệp Ân Tuấn, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn mới tốt lên một chút.

“Không cho phép quá lao lực, ngày mai chúng ta còn tổ chức đám cưới đó.”
“Biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Ân Tuấn nằm một mình cũng vô vị cho nên cũng dậy.

“Hôm nay có thể nháo động phòng.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan tưởng Diệp Ân Tuấn chỉ nói vậy thôi, dù sao lấy tính cách của anh chuyện náo động phòng này sẽ không đích thân đi làm, cũng chỉ nói vậy thôi.

Hai người sau khi sửa soạn xong thì đi xuống lầu.

Ông cụ Tiêu hôm nay vô cùng vui vẻ..

 
Chương 1707: 1707: Chương 1706





“Hạ Lan, cháu xem ông như nào?”
Đám cưới của Tống Dật Hiên, ông cụ Tiêu đặc biệt tìm người may một bộ trang phục nhà Đường, bây giờ mặc trên người trông tràn đầy sức sống.

“Ông ngoại quá đẹp trai.”
Thẩm Hạ Lan cười hì hì.

Tống Dật Hiên hôm nay có hơi căng thẳng.

“Cậu sao còn chưa đi?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy Tống Dật Hiên hôm nay có chút đẹp trai, vô cùng chướng mắt, vội mở miệng nói.

Tống Dật Hiên gãi đầu nói: “Phù rể của tôi còn chưa tới.”
Phù rể là chiến hữu của Tống Dật Hiên, Thẩm Hạ Lan không biết, có điều Diệp Ân tuấn vẫn có biết.

“Ngày như hôm nay cậu ta còn không đến, là không muốn lì xì rồi sao?”
Vừa dứt lời thì phù rể đến rồi.

“Xin lỗi, trên đường xe gặp chút vấn đề nên đến muộn.”

“Đi đi đi, đi đón cô dâu.”
Tống Dật Hiên mặt mày rạng rỡ.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên có hơi ngưỡng mộ.

Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui.

Tống Dật Hiên cuối cùng cũng kết hôn rồi.

Đội ngũ đón dâu lục đục xuất phát, cả đoạn đường còn mở nhạc chúc mừng, bỗng truyền sự vui vẻ và hạnh phúc đến từng người ở Hải Thành.

Mọi người đều dõi theo đội ngũ đón dâu.

“Phắc, hoành tráng quá đi? Hôm nay ai kết hôn vậy?”
“Cậu Tống Tống Dật Hiên, anh không biết sao?”
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Cậu Tống, chẳng trách, nghe nói anh ta là anh vợ của Diệp Ân Tuấn, cũng không biết là thật hay giả.”

“Cái gì nói là thật hay giả, là thật đó, thật hơn vàng.

Thẩm Hạ Lan là em họ của anh ta.”
Nhất thời đám cưới của Tống Dật Hiên nhận được rất nhiều sự chú ý.

Hồ Ngọc Duyên sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị trang điểm, cô ta rất vui vẻ.

Cô ta sắp ở trước mặt tất cả mọi người gả cho Tống Dật Hiên.

Ước mơ nhiều năm như vậy cuối cùng sắp thành hiện thực rồi.

Cảm giác này thật tuyệt.

Khóe môi của Hồ Ngọc Duyên cứ cong mãi, chuyên gia trang điểm nhìn mà cũng cảm thấy hạnh phúc.

“Cô Hồ, bắt đầu từ hôm nay cô chính là bà Tống rồi.”
“Đó là đương nhiên.

Có thể gả cho Tống Dật Hiên là tâm nguyện lớn nhất kiếp này của tôi.”
Hồ Ngọc Duyên nhìn gương mặt của cô dâu trong gương, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Quản gia đi tới, cười nói: “Chúc mừng cô chủ, lão bà tôi ở đây chúc cô chủ và cô gia bạch niên giai lão, sớm sinh quý tử trước.”
“Má Quý.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom