Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1648: 1648: Chương 1647





Thẩm Hạ Lan luôn trong trạng thái sốc.

Diệp Tranh đi tới, cởi áo khoác ra, khoác lên vai của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Nói chính xác cách này chắc sẽ tốt một chút.

Diệp Minh Triết bị áp lực trong khoảng thời gian dài, lại vì chuyện nổ súng kích thích nhân cách, nói trắng ra cậu ấy là cần phải phát tiết, mà cách phát tiết tốt nhất cũng thông dụng nhất chính là khóc.

Nhưng Minh Triết nhà chúng ta sẽ khóc sao?”
Đáp án này dễ thấy.

Khả năng Diệp Minh Triết khóc quá nhỏ, hơn nữa là loại khóc to gầm thét kia.

Thẩm Hạ Lan dường như đã có hơi hiểu rồi.

“Mấy người thông đồng trước sao?”
Thấy lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, Diệp Ân Tuấn có hơi chột dạ nói: “Chủ ý Nghê Nghê đưa ra, anh nghĩ thử xem cũng được, nói không chừng có thể chữa khỏi?”

“Ba, lấy cô con gái đáng yêu của ba ra làm bia đỡ đạn là rất vô sỉ.”
Diệp Nghê Nghê rất là khinh thường mà nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thèm quan tâm con gái nói như nào, vội vàng nói với Thẩm Hạ Lan: “Anh bảo đảm sẽ có chừng mực.

Em xem xem đây không phải còn có chú ba hay sao? Nếu như thật sự phát tiết vẫn không được thì chúng ta chữa trị theo cách truyền thống.”
Tuy Thẩm Hạ Lan rất giận, nhưng thấy dáng vẻ điên cuồng của con trai lúc này, trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu.

Hoắc Chấn Hiên luôn biết thân thủ của Diệp Minh Triết không tồi, có điều bây giờ cũng có hơi kinh ngạc.

Diệp Minh Triết bị kích phát tiềm năng thân thể dường như lợi hại hơn trước đây.

Anh ta và Diệp Minh Triết đánh 15 phút, mắt thấy thể lực của hai người đều sắp đạt tới cực hạn, Hoắc Chấn Hiên lắc người, sau đó đánh một cú vào cổ của Diệp Minh Triết.

Trước mắt Diệp Minh Triết tối sầm lại, cơ thể mềm nhũn ngã ra.


“Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng, Hoắc Chấn Hiên trực tiếp ôm Diệp Minh Triết đã ngất lên.

“Yên tâm đi, thằng bé không sao, cơ thể có hơi mất sức mà thôi, ngủ một giấc là được.”
Hoắc Chấn Hiên tháo bịt mặt ra, cả người thấm ướt mồ hôi.

Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi ươn ướt.

Cô từ trong lòng Hoắc Chấn Hiên nhận lấy Diệp Minh Triết, thấp giọng nói: “Cảm ơn chú, chú ba.”
“Con bé ngốc, nói cảm ơn gì với chú ba của cháu chứ.

Chú ngược lại không biết thằng bé này bây giờ lại như này, là chú sơ sót.

Yên tâm đi,quay về sẽ làm đơn xin nghỉ cho Minh Triết, thằng bé khi nào muốn quay lại cũng được, tạm thời không cần ở quân khu nữa.”
“Dạ.”
Thẩm Hạ Lan cũng định như vậy, còn về sau có quay lại hay không thì phải xem tình hình khôi phục của Diệp Minh Triết như thế nào rồi tính.

Diệp Ân Tuấn từ trong tay Thẩm Hạ Lan đón lấy Diệp Minh Triết, dùng áo khoác của mình bọc Diệp Minh Triết lại, nói với Hoắc Chấn Hiên: “Chú ba, chúng cháu muốn đến biệt thự của ông ngoại ăn tết, hơn nữa mấy ngày nữa chính là hôn lễ của Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên rồi, chú có thời gian thì đến góp vui?”
“Được.” Hoắc Chấn Hiên ngược lại không có từ chối..

 
Chương 1649: 1649: Chương 1648





Nhà họ Hoắc bây giờ có gì?
Ngoài anh ta chính là Hoắc Chấn Đình, hai người ở trong nhà vô cùng lạnh tanh, còn không bằng đến chỗ ông cụ Tiêu góp vui.

“Đi thôi, chú đưa mấy đứa về, vì để diễn giống thật, chú bắt xe tới đây, bây giờ cũng coi như đi ké quay về.”
Hoắc Chấn Hiên nói đúng.

Mấy người sau lên xe, Hoắc Chấn Hiên lái xe đưa bọn họ về nhà tổ nhà họ Diệp.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tối qua vốn không có ngủ.

Diệp Tranh cũng ngủ thiếu giấc, Diệp Minh Triết bây giờ đã hôn mê, cũng chỉ có cảm xúc của Diệp Nghê Nghê tương đối tốt.

Hoắc Chấn Hiên bảo bọn họ đi nghỉ ngơi, Diệp Nghê Nghê thay bộ đồ khác, sau đi theo Hoắc Chấn Hiên.

Một giấc này của nhóm Thẩm Hạ Lan đã ngủ thẳng đến hơn 4 giờ chiều mới tỉnh.


Ai cũng tỉnh rồi, chỉ còn lại Diệp Minh Triết.

Thẩm Hạ Lan đi tới bên cạnh Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Minh Triết chưa tỉnh sao?”
“Chưa, Tranh nói không sao, chỉ là do sức mạnh tinh thần tiêu hao quá lớn, cho nên mới mệt mỏi như vậy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan mới coi như yên tâm.

“Mong lần này Minh Triết có thể tốt hơn.”
“Mong là vậy.”
Diệp Ân Tuấn cũng không có lòng tin.

Lúc hai người nói chuyện, Diệp Minh Triết bỗng ngồi dậy.

“Nghê Nghê!”
Giọng của cậu bé mang theo chút run rẩy, cả người giống như phát điên mà lao ra khỏi phòng.


“Minh Triết, con sao rồi?”
Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy.

Diệp Minh Triết vẫn chưa có phản ứng lại kịp.

“Mẹ, lão Diệp, Nghê Nghê đâu? Con nằm mơ, Nghê Nghê em ấy…”
Rất nhiều máu tái hiện lại ở trong đầu của Diệp Minh Triết.

Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi tới, ôm cậu bé vào trong lòng, thấp giọng nói: “Minh Triết, Nghê Nghê không sao.”
“Không, em ấy bị bắt cóc rồi, người đàn ông đó nổ súng với em ấy, con nhìn thấy rất nhiều máu, con…”
Cơ thể của Diệp Minh Triết hơi run rẩy.

Thẩm Hạ Lan thấy con trai như vậy, trong lòng vô cùng xót xa.

“Minh Triết.”
Cô đi đến trước mặt của Diệp Minh Triết, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu bé, dịu dàng nói: “Trên thế giới này sẽ tồn tại rất nhiều điều bất ngờ, cũng có rất nhiều ác ý, cho dù trong câu chuyện thiếu nhi thì cũng có kẻ đáng ghét không phải sao? Chúng ta không phải là sứ giả chính nghĩa, nhưng chúng ta lại có thể tự bảo vệ mình.

Con nổ súng bắn chết phần tử khủng bố đó, là vì cứu mẹ và ba con, con và người bịt mặt đánh nhau, là vì cứu Nghê Nghê.

Con còn nhớ máu trên người Nghê Nghê không? Giống với máu của phần tử khủng bố đó, đều chói mắt có phải không?”.

 
Chương 1650: 1650: Chương 1649





Cơ thể của Diệp Minh Triết lại trở nên run rẩy.

Thẩm Hạ Lan biết, cô bây giờ khá tàn nhẫn.

Cô đã không ngừng khiến Diệp Minh Triết nhớ lại những hình ảnh tàn khốc đó, nhưng có bệnh thì phải chữa.

Chỉ có nhìn thẳng vào hình ảnh đó, Diệp Minh Triết mới có thể nhìn thẳng vào trái tim của mình.

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng nắm lấy tay của cậu bé.

Tay của cậu bé có hơi lạnh, có hơi run.

Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói từng câu từng chữ: “Sự khác nhau giữa hai người bọn họ là gì? Một người là phần tử khủng bố, uy hiếp tính mạng của ba mẹ con, một người là em gái của con, là người thân của con.

Cho nên tự bảo vệ mình là bản năng của con người, bảo vệ người nhà con không hề sai.

Mẹ biết trong lòng con rất khó chấp nhận kết quả sau khi nổ súng, nhưng mà Minh Triết à, mẹ tin con có thể làm được phải không?”
Diệp Minh Triết nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn rồi đột nhiên lao vào trong lòng cô bật khóc nức nở.


Cậu bé chưa từng khóc một cách bi thương như vậy, bất lực như vậy, lúc này, cậu bé chính là một đứa trẻ 4 tuổi, sau khi bị dọa thì khóc đến xé ruột xé gan.

Loại dáng vẻ không có cảm giác an toàn đó khiến Diệp Ân Tuấn nhìn mà cay cay sống mũi.

Thẩm Hạ Lan ôm chặt con trai, ôm rất chặt.

Con trai của cô mới 4 tuổi!
Cậu bé vốn nên có tuổi thơ vui vẻ.

Tại sao muốn làm thiên tài chứ?
Cô không cần một con trai thiên tài, cô chỉ cần một cậu con trai vui vẻ là được.

Diệp Minh Triết khóc, mắt của Thẩm Hạ Lan cũng ươn ướt.

Cậu bé khóc nửa tiếng mới dừng lại.

Sau khi khóc xong, Diệp Minh Triết cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, nhưng cũng có hơi xấu hổ.


Cậu bé rúc đầu của mình vào trong lòng Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ bế con về phòng có được không?”
“Được.”
Lúc này, cho dù Diệp Minh Triết muốn sao trên trời, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cậu bé.

Diệp Ân Tuấn thấy con trai có hơi xấu hổ, cũng không kích thích cậu bé, gật đầu, nhìn Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Triết đi về phòng.

Diệp Minh Triết vẫn có hơi buồn bực.

Thật sự quá mất mặt rồi.

Thẩm Hạ Lan đặt cậu bé lên giường, cũng không có nói gì.

Con trai đã khóc, sự tủi thân và áp lực trong lòng cũng đã phát tiết ra, mong sau này có thể trở nên tốt hơn.

“Mẹ cùng với ba con đi thu dọn đồ đạc, chú Tống Dật Hiên của con sắp kết hôn rồi, ông cố của con hy vọng mọi người có thể ở cùng nhau, vui chơi.

Con cũng sắp xếp một chút, lát nữa cùng nhau qua đó.”
“Dạ.”
Diệp Minh Triết gật đầu.

Mũi của cậu bé hơi nghẹt, tự dưng khiến mình thêm một chút cảm giác đáng thương.

Thẩm Hạ Lan cho Diệp Minh Triết không gian tuyệt đối..

 
Chương 1651: 1651: Chương 1650


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đợi khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi phòng, Diệp Minh Triết lúc này mới mở máy tính trên cổ tay, lập tức liên lạc với Diệp Nghê Nghê.

“Em tính kế anh!”
Diệp Minh Triết thông minh cỡ nào chứ?
Nghĩ kỹ lại là biết có chuyện gì rồi.

Diệp Nghê Nghê lúc này được Hoắc Chấn Hiên đưa đi ăn ở trong cửa hàng KFC, nhìn thấy bộ dạng có hơi tức giận của Diệp Minh Triết ở trong video, vừa ăn vừa nói: “Cũng không tính là tính kế, em chỉ là đang cứu anh, anh trai à.”
“Em sao lại biết?”
[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

Diệp Nghê Nghê nói xong thì tắt video call.

Khóe môi của Diệp Minh Triết hơi cong lên.


Vào lúc này, máy tính của cậu bé ‘ting’ một tiếng, có thứ gì đó chuyển đổi.

Sắc mặt của Diệp Minh Triết hơi tối lại.

Thủ pháp chuyển đổi quen thuộc như này ngoài người của tiểu đội bọn họ thì còn có thể có ai?
“Phó Hi Thần?”
Diệp Minh Triết nhanh chóng gửi một tin nhắn trò chuyện đến.

Bên kia rất nhanh đã đáp lại.

“Đội trưởng, là tôi.”
Tin nhắn của Phó Hi Thần gửi qua, Diệp Minh Triết bỗng có hơi nhớ những đội viên này.


“Không thể nói chuyện nghiêm túc với tôi sao? Cứ phải hack vào trong máy tính của tôi, sao hả? Muốn so mã lập trình với tôi?”
Diệp Minh Triết nhanh chóng gõ chữ.

Phó Hi Thần lại khựng lại, sau đó đáp: “Đội trưởng, có tin xấu muốn nói với cậu.”
“Sắp tết rồi, có thể có chút tin tốt sao?”
Diệp Minh Triết cảm thấy Phó Hi Thần này thật sự khá thú vị.

Nhưng Phó Hi Thần lại trực tiếp chuyển đổi thành thể chữ trắng đen, nặng nề nói: “Đội trưởng, Sa Sa của đội chúng ta hy sinh rồi.”
Cơ thể của Diệp Minh Triết bỗng khựng lại.

“Cậu nói cái gì?”
Sa Sa là đội viên của đội bọn họ, cũng là cô gái quá 18 tuổi duy nhất của bọn họ.

Trước khi Diệp Minh Triết chưa vào tiểu đội, Sa Sa luôn là đội trưởng của đội bọn họ, nhưng vì kỹ thuật máy tính của Diệp Minh Triết rất cao, Sa Sa chủ động nhường vị trí, có điều bình thường vẫn rất quan tâm bọn họ..

 
Chương 1652: 1652: Chương 1651





Ấn tượng của Diệp Minh Triết về Sa Sa chính là chị hàng xóm, ấm áp giống như mẹ, ấm áp giống như Nghê Nghê.

Chị ấy sao lại hy sinh chứ?
“Chuyện là sao?”
Diệp Minh Triết phát hiện tay của mình có hơi run.

Phó Hi Thần bỗng bật khóc, cậu bé trực tiếp gọi video call cho Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết nhìn thấy Phó Hi Thần khóc nức nở thì không khỏi nhói lòng.

“Đừng khóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Diệp Minh Triết quát một tiếng, Phó Hi Thần lập tức ngừng khóc, run rẩy nói: “Ba của chị Sa Sa là thành viên đội đặc chiến, không lâu trước đi ra nước ngoài tham gia hoạt động giữ gìn hòa bình, lại ở trong quá trình bảo vệ di chuyển quần chúng bị bắn trúng.

Phần tử khủng bố bắt ông ấy làm con tin, uy hiếp bên ta rút khỏi chiến trường.

Chuyện này bị chị Sa Sa biết, chị ấy giấu tất cả mọi người đi tới đó, lợi dụng kỹ thuật hack tạm thời mê hoặc kẻ dịch, nhưng cuối cùng cũng không thể kiên trì quá lâu, vì để cứu ba của mình, chị Sa Sa bị giết tại chỗ.


Đội trưởng, bọn họ nói chị Sa Sa chảy cực kỳ nhiều máu.

Lát nữa chị Sa Sa sẽ được đưa về bằng đường hàng không, lão đại nói rằng chúng ta toàn bộ tập hợp, đến sân bay đón chị Sa Sa về nhà.”
Phó Hi Thần vừa nói vừa khóc.

Mắt của Diệp Minh Triết cũng hơi cay.

Máu!
Trong mộng cảnh khi ngủ của cậu bé dạo này đều là thứ đỏ tươi như vậy.

Nhưng cậu bé thế nào cũng không ngờ đồng đội của mình, chiến hữu của mình vậy mà máu nhuộm sa trường.

Một giọt nước mắt nóng hổi không tự chủ chảy ra từ trong hốc mắt.

“Tôi tới ngay, cậu im miệng cho tôi, không được khóc! Chị Sa Sa là niềm kiêu ngạo của đội chúng ta, chị ấy là anh hùng, là liệt sĩ! Chị ấy sắp về nhà rồi, chúng ta không thể khóc đón chị ấy về nhà được.”
Giọng nói của Diệp Minh Triết khàn khàn, nhưng lại đè nén.

Phó Hi Thần cố gắng khiến mình không khóc, nhưng cậu bé thật sự không nhịn được.


Diệp Minh Triết lập tức tắt video call, cả người nằm bò trên máy tính, vai run rẩy.

Chiến hữu luôn ở chung sớm chiều, sau này không thể gặp được nữa.

Sau khi đưa chị ấy vào trong nghĩa trang liệt sĩ, trên thế giới này cũng không còn nhìn thấy chị Sa Sa nữa rồi.

Trái tim của Diệp Minh Triết vô cùng nặng nề.

Cậu bé trước giờ không biết sự tàn khốc khi chiến tranh, cho dù ở thời đại hòa bình như hiện nay, vẫn có không ít người đang hy sinh.

Cậu bé nghĩ đến sự sợ hãi khi mình nổ súng, lúc này lại cảm thấy không có đáng sợ gì cả.

Người đó đáng chết!
Người đó đã xâm phạm đất nước, uy hiếp đến ba mẹ, người đó là người vô cùng xấu xa.

Mà cậu bé, là chiến sĩ của nhân dân.

Đằng sau cậu bé còn có vô số người dân.

Bọn họ sẽ không nổ súng, cũng không có quyền nổ súng, khi chiến tranh đến, bọn họ là quần thể yếu thế nhất, mà cậu bé là quân nhân.

Thiên chức của cậu bé chính là bảo vệ người dân..

 
Chương 1653: 1653: Chương 1652





Cho nên nổ súng thì sao chứ?
Đó là bổn phận của cậu bé!
Diệp Minh Triết đột nhiên dường như nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, những cảm giác nặng nề đè nén đó cũng bị cậu bé biến thành động lực tiến lên.

Cậu bé ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhanh chóng thay thường phục, sau đó xuống lầu.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vừa sắp xếp đồ xong, khi chuẩn bị gọi Diệp Minh Triết thì nhìn thấy cậu bé mặc quân phục đi xuống, hai người không khỏi sững người.

“Minh Triết, con đây là muốn đi đâu?”
“Đến sân bay, mẹ có thể đưa con đi không? Hoặc lão Diệp đưa con cũng được, đội viên của con, chiến hữu của con được đưa về nước bằng đường hàng không.

Con là đội trưởng, con phải đi đón chị ấy về nhà.”
Mắt của Diệp Minh Triết còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt kiên định, nghiêm trang.


Thẩm Hạ Lan cảm giác con trai có chỗ nào đó khác rồi, nhưng lại nói không ra, nhưng Diệp Ân Tuấn lại nhìn ra rồi.

Diệp Minh Triết trưởng thành rồi.

Cậu bé giống như trong một buổi đã hiểu được rất nhiều thứ, cảm xúc nội diễm hơn.

“Chiến hữu hy sinh sao?”
Diệp Ân Tuấn từng trải qua những chuyện này, tự nhiên là hiểu được đau buồn ẩn sâu trong đáy mắt Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết suýt nữa không nhịn được, vội gật đầu.

“Ba đưa con đi.”
Diệp Ân Tuấn lập tức dừng việc trong tay.

Thẩm Hạ Lan có hơi không yên tâm lắm.


“Em cũng đi cùng.”
“Con cũng đi.”
Diệp Tranh cũng mở miệng.

Diệp Ân Tuấn thấy bọn họ đều yêu cầu như vậy, huống chi để bọn họ ở nhà anh cũng không yên tâm, dứt khoát gật đầu, dẫn bọn họ cùng đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.

Diệp Minh Triết cả chặng đường đều không nói gì.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng dùng khuỷu tay huých Diệp Ân Tuấn, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi: “Minh Triết bây giờ chắc sẽ không phải là nhân cách thứ hai chứ?”
“Không phải, thằng bé bây giờ rất bình thường.”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Minh Triết, phát hiện Diệp Minh Triết nhìn bên ngoài, ánh mắt rất bi thương.

Anh khẽ thở dài nói: “Trong lòng Minh Triết rất buồn, lần này cũng không biết sẽ chán nản bao lâu.”
Thẩm Hạ Lan chưa từng ở quân ngũ, tự nhiên không hiểu tình bạn giữa các chiến hữu sâu cỡ nào, có điều cô nhìn thấy bộ dạng của con trai bây giờ, ít nhiều cũng có hơi lo lắng.

“Chứng nhân cách phân liệt này còn chưa chữa khỏi, bây giờ lại xuất hiện chuyện chiến hữu hy sinh, em thật sự sợ đứa trẻ này không chịu nổi.”
“Sẽ không đâu.”.

 
Chương 1654: 1654: Chương 1653





Diệp Ân Tuấn nói rất chắc chắn: “Có lẽ sau chuyện này, chứng nhân cách phân liệt của Minh Triết cũng sẽ khỏi.”
“Sao lại nói vậy?”
Thẩm Hạ Lan rất băn khoăn.

Diệp Ân Tuấn lại không nói gì nữa.

Một nhóm người lái xe đến sân bay.

Bởi vì Sa Sa là liệt sĩ, sân bay đặc biệt mở một con đường cho các quân nhân dùng.

Quân nhân đi qua đi lại đều mặc thường phục, xếp thành một đội.

Diệp Minh Triết bởi vì lâm thời xin nghỉ cho nên mới một mình đến đây.

Thẩm Hạ Lan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng trang trọng trang nghiêm như này, không khỏi hơi sững người.

Diệp Minh Triết chỉnh áo và mũ, sau đó mở cửa xe đi xuống.


Thủ tục xuất ngũ của Diệp Ân Tuấn bây giờ còn chưa làm xong, tự nhiên vẫn là còn quân hàm, ngày như hôm nay, anh cũng mặc quân phục, nói với Thẩm Hạ Lan: “Em và Tranh đợi bọn anh ở trên xe.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Ân Tuấn dắt tay của Diệp Minh Triết đi vào.

Diệp Tranh đột nhiên có chút ngưỡng mộ nói: “Mẹ, con đột nhiên cảm thấy làm quân y cũng không tồi, chú Tô trước đây cũng là làm quân y sao?”
“Không được phép làm.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp từ chối, trong lòng có hơi lo lắng.

“Trong nhà có một Minh Triết dấn thân vào nguy hiểm thì đã đủ khiến người khác mất ăn mất ngủ rồi, con đừng góp vui nữa.

Con muốn học y, ba mẹ không cản con, nhưng nếu như muốn tòng quân thì tuyệt đối không được.

Lần này mẹ và ba đã quyết định để Minh Triết theo con đường thương nghiệp, cho nên con cũng đừng nghĩ nữa.”.

ngôn tình hay

Thẩm Hạ Lan nhân lúc còn sớm chặt đứt suy nghĩ của Diệp Tranh.

Tòng quân sao?
Thẩm Hạ Lan bây giờ còn đang hối hận để Diệp Minh Triết đi tòng quân đó.

Diệp Tranh là con trai duy nhất của Diệp Nam Phương, nếu cậu bé có gì bất trắc, ai có thể gánh được trách nhiệm này?
Thẩm Hạ Lan thà Diệp Tranh bình thường cả đời, cũng sẽ không để cậu bé đi dấn thân vào nguy hiểm.

Diệp Tranh nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi thè lưỡi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con chỉ nói vậy thôi.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Thẩm Hạ Lan vẫn có hơi không yên tâm lắm.

Không lâu sau, bên trong vang lên quốc ca, tám quân nhân khiêng cáng đi ra.

Một cô gái trẻ khoảng 18 tuổi nằm trên cáng, sắc mặt của cô ta cực kỳ trắng bệch, trên người đắp quốc kỳ, binh sĩ xung quanh đều bỏ mũ xuống, vẻ mặt đau buồn.

“Đây là…”
Thẩm Hạ Lan lần đầu tiên ý thức được sự tôn nghiêm và trang trọng của cái chết.

Cô nhìn chồng và con trai của mình.

Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết đi mỗi người một bên bên cạnh chiếc cáng..

 
Chương 1655: 1655: Chương 1654





Mắt của Diệp Minh Triết đỏ hoe, mũi cũng đỏ, mấy đứa trẻ đằng sau có đứa đã khóc nức nở.

Sự bi thương này Thẩm Hạ Lan không thể mường tượng được, nhưng đột nhiên lại xảy ra một chút cảm giác ngưỡng mộ.

Con người sống một đời, nếu như cuối cùng chết như này, vậy cũng là cái chết vẻ vang rồi.

Đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng khó chịu.

Xe quân đội đợi ở bên ngoài, tất cả quân nhân khiêng Sa Sa đến nghĩa trang liệt sĩ.

Trước mặt chạy đến một người phụ nữ trung niên, khoảnh khắc nhìn thấy Sa Sa, cảm xúc bỗng sụp đổ.

“Con gái! Con gái ngoan của tôi!”
Người phụ nữ khóc đến xé ruột xé gan, người nghe cũng phải rơi lệ.

Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi sợ hãi.


Sợ có một ngày Diệp Minh Triết cũng sẽ bị người khác khiêng trở về như vậy.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng như vậy thì Thẩm Hạ Lan đã cực kỳ đau lòng rồi.

Không!
Cô không muốn con trai như vậy!
Tuyệt đối không thể!
Thẩm Hạ Lan hạ quyết tâm, nhất định phải kéo Diệp Minh Triết ra khỏi quân đội.

Cô không có giấc mơ thiên hạ đất quốc, cô chỉ hy vọng con trai của mình bình an, khỏe mạnh ở bên cạnh mình.

Nói cô ích kỷ cũng được, nói cô không xứng làm vợ quân nhân cũng được, tóm lại cô không thể để con trai của mình lên tiền tuyền và chiến trường nguy hiểm như thế được.

Diệp Tranh nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi tái nhợt, không khỏi đưa tay nắm lấy tay của Thẩm Hạ Lan.

Tay của cô rất lạnh, cơ thể cũng rất lạnh.

Diệp Tranh có hơi lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

“Không sao.”
Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng mỉm cười, lại nhìn thấy mẹ của Sa Sa trực tiếp khóc ngất đi.

Rất nhiều quân nhân mắt đều đỏ cả.

Con đường đến nghĩa trang liệt sĩ, ngoài quân nhân, người như Thẩm Hạ Lan căn bản không được đi cùng.

Diệp Ân Tuấn ra hiệu cô đưa Diệp Tranh về trước.

Thẩm Hạ Lan không muốn rời khỏi.

Cô bảo Diệp Tranh lên xe, mình lái xe đi theo đằng sau xe quân đội, lũ lượt lái đến nghĩa trang liệt sĩ.

.

ngôn tình hay
Khi sắp đến nghĩa trang liệt sĩ, xe của Thẩm Hạ Lan bỗng lắc lư.

Cô hơi không chú ý, suýt nữa đụng vào tấm kính chắn gió.

“Mẹ, làm sao vậy?”
Diệp Tranh có hơi lo lắng.

Thẩm Hạ Lan xua tay nói: “Có thể là xe chết máy, mẹ xuống xem thử.”.

 
Chương 1656: 1656: Chương 1655





Nói xong cô trực tiếp xuống xe, nhưng Diệp Tranh lại có một loại cảm giác bất an.

“Mẹ, mẹ có muốn gọi điện cho ba không?”
Diệp Tranh túm tay áo của Thẩm Hạ Lan, đáy mắt vụt qua một tia bất an.

Thẩm Hạ Lan do dự một lát.

Cô biết Diệp Tranh lo lắng cho mình, tình trạng như này cũng quả thật có hơi không bình thường, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, liệt sĩ Sa Sa còn đi ở phía trước, tất cả quân nhân đều đi theo đội ngũ, nếu như bởi vì chút chuyện này của cô mà gọi Diệp Ân Tuấn quay lại, về tình về lý thì không thích hợp lắm.

Thẩm Hạ Lan băn khoăn một lát, sau đó ôm Diệp Tranh trong lòng, sau đó đóng cửa xe lại.

Cô rút điện thoại ra gọi cho công ty kéo xe, bản thân lại ôm Diệp Tranh đi theo đằng sau đội ngũ.

Diệp Tranh thấy Thẩm Hạ Lan bây giờ thận trọng hơn trước thì không khỏi nhìn mẹ nhiều hơn, phát hiện mẹ đẹp hơn trước đây rồi.

Tuy Thẩm Hạ Lan không biết xe chết máy rốt cuộc có phải là chuyện ngoài ý muốn không, có điều sau khi gọi điện xong thì vẫn thở phào nhẹ nhõm.


Một nhóm người đi vào nghĩa trang liệt sĩ, Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh vì không phải là quân nhân, không có tư cách đi vào, chỉ đành đứng đợi ở bên ngoài.

Đối với bọn họ mà nói, đứng ở đây đợi Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết cũng là một kiểu đồng hành không lời.

Bên trong bắt đầu lễ truy điệu, sự buồn thương khiến người ta cảm thấy đè nén khó chịu trong lòng, tuyết trắng trên trơi rơi xuống, càng thêm bi thương.

Thẩm Hạ Lan ở bên ngoài thấy mẹ của Sa Sa khóc ngất mất lần, trái tim cực kỳ xót xa.

Diệp Tranh có hơi không hiểu nên hỏi: “Mẹ, ba của chị Sa Sa đâu?”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Ba của cô bé ấy ở trong tay phần tử khủng bố, vẫn chưa quay về.

Ông ấy ngay cả lần gặp cuối cùng của con gái mình cũng không được nhìn thấy.”
Đây là sự bất lực khi làm quân nhân, cũng là chỗ vĩ đại của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan đổi mình vào vị trí đó, nghĩ hôm nay nếu người xảy ra chuyện là Diệp Minh Triết, cô sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan không nhịn được toát mồ hôi lạnh.

Không thể nghĩ!

Cô thậm chí cảm thấy cả người đều đang run rẩy.

Cô không có giác ngộ lớn như vậy, không nhẫn tâm đưa con trai đến chiến trường, nhưng nếu như bản thân Minh Triết cứ muốn kiên trì thì sao?
Thẩm Hạ Lan biết, cô sẽ không cưỡng ép con trai, nhưng nghề nghiệp này…
Cô bỗng lắc đầu, tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa.

Đột nhiên “bùm” một tiếng, cả mặt đường dường như hơi lắc lư.

Diệp Tranh không đứng vững, trực tiếp túm chặt Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đỡ cậu bé, bản thân cũng loạng choạng, nhìn về chỗ phát ra tiếng nổ, vậy mà là chiếc xe chết máy của mình!
Sắc mặt của Diệp Tranh và Thẩm Hạ Lan đều thay đổi.

Nếu như vừa rồi bản thân Thẩm Hạ Lan xuống xe kiểm tra nguyên nhân chết máy của chiếc xe, Thẩm Hạ Lan của bây giờ đoán chắc sớm đã thành một đống tro tàn rồi.

Nhận thức như này khiến Thẩm Hạ Lan sợ hãi không thôi.

Diệp Tranh trực tiếp túm chặt tay của cô, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Đám Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng nổ thì tức tốc chạy ra.

“Xảy ra chuyện gì?”.

 
Chương 1657: 1657: Chương 1656





Khi anh nhìn thấy chiếc xe bị nổ là xe của nhà mình, sắc mặt bỗng tái đi vài phần.

Mắt của Diệp Minh Triết bỗng đanh lại.

“Mẹ.”
Cậu bé nhấc chân chạy, trong mắt ngân ngấn nước mắt.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Minh Triết đi ra, nhìn vẻ mặt của cậu bé là biết cậu bé bị dọa sợ rồi, vội vàng đi tới túm cánh tay của Diệp Minh Triết.

“Minh Triết, mẹ ở đây, Tranh cũng ở đây, mẹ với Tranh không ở trên xe.”
Tiếng của Thẩm Hạ Lan đã kéo ánh mắt của Diệp Minh Triết lại.

Cậu bé vừa mới hòa hoãn trước cái chết của Sa Sa, hiện nay xe của mẹ lại phát nổ, Diệp Minh Triết cũng có hơi không phản ứng kịp, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì lập tức lao vào trong lòng cô, cả người đều run rẩy.


Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng của Thẩm Hạ Lan thì bỗng nhìn qua bên này, phát hiện Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh bình an vô sự thì mới thở phào.

“Xảy ra chuyện gì?”
Anh chạy tới, nhỏ giọng hỏi.

Thẩm Hạ Lan nói ngắn gọn sự việc một chút thì đã có người bắt đầu cứu hỏa.

Diệp Ân Tuấn biết được là nhắc nhở của Diệp Tranh thì không khỏi xoa đầu của cậu bé, thấp giọng nói: “Cảm ơn con, Tranh.”
Diệp Tranh lắc đầu, rõ ràng cũng bị dọa không nhẹ.

Dù sao xe của Thẩm Hạ Lan đã bị nổ, Diệp Ân Tuấn sau khi chắc chắn bọn họ an toàn không có vấn đề gì thì lập tức gia nhập vào công tác dập lửa.

Diệp Minh Triết rất nhanh bình tĩnh trở lại, đôi mắt phượng tuyệt đẹp đó lúc này lập lòe ánh sáng kiên nghị người khác nhìn không hiểu.


Phần tử khủng bố thật sự quá đáng hận!
Bắt nạt người nước họ, tuy xa cũng phải giết!
Diệp Minh Triết trước giờ chưa từng có cảm nhận được trách nhiệm và gánh nặng mãnh liệt khi là một quân nhân như vào lúc này.

Cậu bé phải khắc phục chứng nhân cách phân liệt! Cậu bé phải cố gắng tập luyện! Cậu bé phải tiếp tục tòng quân!
Nếu không cậu bé ngay cả năng lực bảo vệ người nhà cũng không có.

Thẩm Hạ Lan cũng được, Diệp Ân Tuấn cũng được, thân phận bối cảnh của bọn họ đã định sẵn đời này của bọn họ sẽ không bình thường, đã định sẵn kiếp này của bọn họ gặp phải đương đầu với những toan tính và nguy cơ.

Cậu bé là con trai của bọn họ, còn cả Tranh và Nghê Nghê, cậu bé bắt buộc phải khiến mình mạnh lên mới được.

Lúc đầu ở Nam Phi, người cậu bé giết không phải là con người, mà là phần tử khủng bố đáng hận.

Cậu bé là dũng sĩ chính nghĩa, cho dù tay nhuốm máu tươi, cũng là vì bảo vệ người thân, vì bảo vệ đất nước!
Chướng ngại trong lòng Diệp Minh Triết đột nhiên gỡ ra.

Cậu bé liếc nhìn ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng lại kiên định nói: “Mẹ, con đi giúp đỡ.”
Nói xong Diệp Minh Triết nhanh chóng ra nhập vào trong..

 
Chương 1658: 1658: Chương 1657





“Ài!”
Thẩm Hạ Lan muốn kéo Diệp Minh Triết lại nhưng không được.

Lúc này cô thấp thoáng cảm nhận được con đường tòng quân của con trai dường như càng thêm kiên định rồi.

Cô không bằng lòng, nhưng cũng không thể cưỡng ép Diệp Minh Triết, nhất thời trong lòng rất băn khoăn.

Diệp Tranh luôn không có buông tay của Thẩm Hạ Lan ra, cho dù là quân đội vũ trang xuất động, cho dù xung quanh trông rất an toàn, cậu bé cũng không có buông Thẩm Hạ Lan ra, ngược lại nắm càng chặt.

Xung quanh ầm ĩ, bởi vì quanh nghĩa trang liệt sĩ khá yên tĩnh, biết không có ai tử vong, đây là chuyện may mắn duy nhất.

Ngọn lửa rất nhanh bị dập tắt, nhưng xe đã tan tành rồi.

Người phá bom trong quân đội kiểm tra một phen, nói với Diệp Ân Tuấn: “Thủ trưởng, là bom hẹn giờ.

Chiếc xe đã bị người khác động tay chân.”

Lời này khiến sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên vô cùng khó coi, không khí xung quanh cũng đột nhiên hạ thấp xuống âm độ.

Trạm Dực vừa hay ở đằng sau Diệp Ân Tuấn, khi nghe thấy lời này thì khựng lại, hỏi: “Nhằm vào cậu hay là nhằm vào vợ cậu?”
“Không biết, có lẽ đều có.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn không phải quá to, nhưng tràn ngập sát khí.

Trạm Dực hơi nhíu mày.

Sự việc dường như phức tạp hơn những gì anh ta tưởng tượng.

“Cậu trước tiên đưa bọn họ về trước đi, chỗ này để tôi xử lý.”
Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu nói: “Tôi ở lại, anh cử người đưa bọn họ đến chỗ ông ngoại của tôi.”
“Được.”
Trạm Dực không có từ chối, dù sao đây là xe của nhà họ Diệp, tóm lại phải có người ở lại.

Anh ta đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, nói ra quyết định của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không có ý kiến.


Cô liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Xin anh cả nhất định phải bảo vệ anh ấy.”
“Tôi sẽ.”
Trạm Dực gật đầu.

Thẩm Hạ Lan được nhân viên cảnh vụ của anh ta đưa lên xe, mang theo cả Diệp Tranh.

Diệp Minh Triết bảo bọn họ lên xe, lúc này mới thấp giọng nói: “Mẹ, con phải ở lại! Lễ truy điệu của chị Sa Sa còn chưa kết thúc, con là tiểu đội trưởng, lúc này con không thể rời khỏi.”
Ánh mắt của cậu bé vô cùng kiên định, khiến cho lời Thẩm Hạ Lan muốn nói đều bị chặn lại.

Diệp Minh Triết cúi người trước Thẩm Hạ Lan rồi xoay người chạy về phía bên kia.

Bước chân của cậu bé kiên định, nhất thời khiến Thẩm Hạ Lan đỏ hoe mắt.

Diệp Tranh tưởng Thẩm Hạ Lan lo lắng, vội nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, ba cũng ở đây, Minh Triết sẽ không có chuyện.”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tranh, không biết nên nói tâm trạng băn khoăn hiện nay của mình như nào với cậu bé.

Hai người được nhân viên cảnh vụ của Trạm Dực đưa về chỗ của ông cụ Tiêu.

Ông cụ Tiêu cũng đã nhận được tin tức, thấy Thẩm Hạ Lan bình an quay về, lúc này mới thở phào: “Như nào rồi? Vẫn ổn chứ? Minh Triết đâu? Nghê Nghê đâu?”.

 
Chương 1659: 1659: Chương 1658





Nghê Nghê ở chỗ Hoắc Chấn Hiên, Thẩm Hạ Lan ngược lại không lo lắng gì.

Hồ Ngọc Duyên vỗ vai của cô nói: “Có cần Tống Dật Hiên qua giúp đỡ không?
“Không cần, Ân Tuấn có thể xử lý, em chỉ là hơi đè nén.”
Thẩm Hạ Lan miễn cưỡng mỉm cười, sau đó đi về phòng của mình.

Diệp Tranh được ông cụ Tiêu gọi tới, hai ông cháu không biết đang nói gì, cảm xúc của ông cụ Tiêu lại tốt lên rất nhiều.

Thẩm Hạ Lan mở điện thoại ra, muốn hỏi xem Diệp Ân Tuấn như nào rồi, cuối cùng vẫn để điện thoại xuống.

Là ai?
Ai có thể ở dưới mí mắt của bọn họ không chút tiếng động lắp bom hẹn giờ trên xe?
Người làm trong nhà đã nghỉ lễ rồi, lẽ nào là lắp đặt trước đó?
Là người của Vu Phong sao?
Không phải là nói năm mới động thủ sao? Sao lại làm trước?
Một chuỗi vấn đề xuất hiện ở trong đầu Thẩm Hạ Lan, khiến cô không thể hiểu được.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến camera trong nhà.


Trong camera liệu có hình ảnh này không?
Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đứng bật dậy, nhưng khi đi đến cửa thì lại dừng lại.

Nếu vấn đề cô cũng có thể nghĩ đến, đối phương sao có thể không nghĩ đến chứ?
Bây giờ cô vội vội vàng vàng chạy về nhà tổ nhà họ Diệp, không chừng có người hoặc có cái bẫy gì đó đang đợi cô đó.

Nếu cô xảy ra chuyện gì nữa, Diệp Ân Tuấn, Diệp Minh Triết và tụi nhỏ phải làm sao?
Cũng có khả năng, cô sẽ trở thành đối tượng dùng để uy hiếp bọn họ, vậy thì càng mất nhiều hơn được.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan đã dừng bước.

.

Truyện chính ở # TRU Mtгuyen.

mE #
Phải làm sao đây?

Cô băn khoăn một lúc thì nghe thấy điện thoại của mình đổ chuông.

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, là Diệp Minh Triết gọi tới.

Trái tim của cô kêu lộp bộp, vội vàng nghe máy.

“Minh Triết, xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan cũng không có nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy.

Diệp Minh Triết vội nói: “Không ạ, mẹ, mẹ đừng nghĩ linh tinh.

Vừa rồi lão Diệp nói với con, xe bị động tay chân, camera trong nhà chắc chắn có dấu vết.

Con đã vào hệ thống camera trong nhà, phát hiện đoạn video giám sát dài khoảng một tiếng vào chiều hôm trước bị xóa mất.”
Suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan giống nhau.

Hiện nay nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, Thẩm Hạ Lan không khỏi nhíu mày.

“Nói như vậy là không có manh mối sao?”
Diệp Minh Triết lại thấp giọng nói: “Không.

Có con ở đây, cho dù video bị xóa, con cũng có thể khôi phục, chỉ là sau khi khôi phục đoạn video này, con có hơi không chắc, vẫn là mẹ xem đi, còn làm như nào, do mẹ làm chủ hết.”
Nói xong, Diệp Minh Triết trực tiếp gửi cho Thẩm Hạ Lan đoạn video đã bị xóa đó..

 
Chương 1660: 1660: Chương 1659





Thẩm Hạ Lan nhanh chóng mở ra, chỉ có điều hình ảnh trong video khiến cô không khỏi nhíu mày.

Sao lại là anh ta?
Liệu có nhầm lẫn không?
Thẩm Hạ Lan nhìn chằm chằm vào video, lập tức tức phóng to mắt camera, gương mặt quen thuộc đó của Triệu Ninh xuất hiện ở trước mặt cô.

Triệu Ninh?!
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan có hơi u ám.

Anh ta sao lại làm như vậy?
Lẽ nào là vì Tử?.

Chương mới nhất tại || TRÙMt ruуện.M E ||
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu càng chặt.


Ngón tay của cô vô thức gõ vào mặt bàn, hồi lâu sau, dòng suy nghĩ có hơi bay ra…
Không đúng!
Triệu Ninh không thể phản bội Diệp Ân Tuấn, càng không thể muốn mạng của cô được!
Vậy thì chuyện này sẽ là như nào?
Triệu Ninh lớn lên cùng với Diệp Ân Tuấn, tự nhiên biết trình độ máy tính của Diệp Ân Tuấn, càng huống chi còn có Diệp Minh Triết ở đây, cho dù chuyện này thật sự là anh ta làm, anh ta cũng không thể phạm sai lầm cấp thấp như xóa video!
Nếu thật sự là Triệu Ninh làm, anh ta có thể sẽ tắt camera giám sát, hoặc tìm một góc chết của camera mà làm chuyện này, nhưng anh ta không có!
Vậy thì chỉ có thể nói rõ Triệu Ninh cũng bị người khác lợi dụng rồi!
Người này không quen thuộc với góc chết camera của nhà tổ nhà họ Diệp, cho nên mới phạm sai lầm cấp thấp như vậy.

Vậy thì người này là ai?
Người không quen thuộc với nhà tổ nhà họ Diệp tự nhiên sẽ không phải là người làm của nhà họ Diệp, dù sao những người làm này đã rất lâu không có đổi.

Thẩm Hạ Lan rơi vào trầm tư.


Nếu không phải là người làm của nhà họ Diệp, vậy thì rất có khả năng là người ngoài đến, nhưng mấy ngày nay người đến nhà họ Diệp đều là người quen, ngoài Hồ Ngọc Duyên, Tống Dật Hiện ra thì chỉ có các chú nhà họ Hoắc, nhưng những người này nghĩ thế nào cũng không thể muốn lấy mạng của cô và Diệp Ân Tuấn được.

Thẩm Hạ Lan nghĩ mãi không hiểu.

Cô cuối cùng vẫn quyết định gọi điện cho Triệu Ninh.

Sau khi cuộc gọi kết nối, Thẩm Hạ Lan đột nhiên không biết nên nói cái gì rồi.

“Chị dâu, sao thế?”
Triệu Ninh chủ động mở miệng.

Giọng điệu của anh ta rất điềm nhiên, nghe thế nào cũng không giống giọng điệu sau khi làm chuyện xấu.

Thẩm Hạ Lan ho một tiếng, hỏi: “Chiều hôm qua cậu đến gara làm gì?”
“Xe có chút vấn đề, em đi xem thử động cơ sau khi nguội liệu có ổn hơn chút nào chưa, cho nên đến gara, sao vậy?”
Câu trả lời của Triệu Ninh khiến Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.

“Xe hỏng rồi sao?”.

 
Chương 1661: 1661: Chương 1660





“Cũng không hẳn là hỏng, chỉ là âm thanh của động cơ không đúng lắm, em cảm thấy có thể là do nhiệt độ quá cao, cho nên không đưa đến cửa hàng 4S, định xem thử sau khi nguội thì như nào, nếu như tự em sửa không được thì mới đưa đến cửa hàng 4S, dù sao loại xe này đưa đến cửa hàng 4S sửa phí không rẻ, hơn nữa sắp tết rồi, sửa xe còn phải xếp hàng, không tiện lắm.”
Lời của Triệu Ninh khiến Thẩm Hạ Lan bắt được một chút trọng điểm.

“Nhiệt độ động cơ quá cao sao? Cậu đã đi đâu? Vào núi rồi sao?”
Triệu Ninh khựng lại, mới thấp giọng nói: “Em đi thăm Tử.”
Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, nhưng lại không quá bất ngờ.

Tình cảm của Triệu Ninh và Tử rất sâu đậm, mặc kệ Tử đối với Triệu Ninh như thế nào, Triệu Ninh cuối cùng vẫn đặt Tử ở trong lòng.

Nếu lần này không phải chuyện Tử làm quá đáng quá, Triệu Ninh có lẽ sẽ vì Tử làm ra chuyện gì đó cũng không chừng.

“Gặp rồi sao?”

“Không có, bên đó không cho thăm.”
Cảm xúc của Triệu Ninh khá sa sút.

Thẩm Hạ Lan biết, trong bụng Tử còn mang thai con của Triệu Ninh, anh ta không thể không lo lắng.

“Quay về bảo Ân Tuấn dùng ít tiền mua chuộc, tranh thủ để hai người gặp mặt.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói.

Triệu Ninh đột nhiên có hơi nghẹn ngào.

“Chị dâu, Tử đối với anh chị như vậy, anh chị còn đối tốt với cô ấy và em, chị khiến em có hơi hổ thẹn.”
“Hổ thẹn gì chứ? Mọi người đều là người một nhà.


Cho dù là Tử phạm sai, em ấy cũng đã nhận sự trừng phạt, đứa trẻ còn là vô tội không phải sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Triệu Ninh rất cảm động.

“Chị dâu, cảm ơn anh chị.”
“Không cần cảm ơn, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.”
Thẩm Hạ Lan mở miệng nói thẳng: “Xe của tôi và Ân Tuấn hôm nay lái ra ngoài đã bị nổ, trên xe có bom hẹn giờ, chúng tôi đã tra camera, camera bị người ta xóa đi một phần, Minh Triết đã khôi phục lại, trên video chỉ có một mình cậu từng đến gara.”
Triệu Ninh hơi sững người, sau đó ý thức đến điều gì đó, vội vàng nói: “Chị dâu, không phải em, em sẽ không làm ra loại chuyện hại người gây bất lợi cho mình, anh và chị cho em cổ phần của công ty, em cái gì cũng không làm, mỗi năm cũng có được hàng trăm đến hàng nghìn tỷ tiền lợi nhuận, em việc gì phải nghĩ không thông mà muốn nổ chết anh chị chứ? Anh chị chết rồi, công ty em cũng không kinh doanh tốt được, đến lúc đó em và con của em đi uống gió Tây Bắc sao?”
“Tôi tin cậu.”
Giọng nói của Triệu Ninh rất khẩn trương, Thẩm Hạ Lan tự nhiên nghe ra thật giả.

Lời của cô khiến trái tim căng thẳng của Triệu Ninh ít nhiều cũng ổn định hơn.

“Chị dâu, em chưa từng dẫn ai về đó, em chỉ sợ động cơ không tốt, sau đó đến một cửa hàng sửa xe nhỏ ở gần đó mua một ít linh kiện về, em bảo đảm tuyệt đối không có mang thứ gì khác vào gara.”
Triệu Ninh là người từng chịu vất vả từ bé, cho dù được nhà họ Diệp thu dưỡng, cũng là vệ sĩ đã qua đào tạo, thu nhập hằng tháng đều cố định, anh ta tự nhiên sẽ không giống như Diệp Ân Tuấn, xe xảy ra vấn đề thì trực tiếp ném cho cửa hàng 4S, anh ta sẽ tự mình xem thử có vấn đề gì trước, bản thân có thể sửa được không, nếu như bản thân có thể sửa thì tự nhiên có thể tiết kiệm được một khoản tiền.

Cho dù bây giờ Diệp Ân Tuấn cho Triệu Ninh cổ phần, thói quen tiết kiệm nhiều năm của anh ta vẫn chưa thở thay đổi trong một sớm một chiều được, cho nên Triệu Ninh phát hiện xe xuất hiện vấn đề sẽ làm như vậy thì không có gì kỳ lạ cả..

 
Chương 1662: 1662: Chương 1661





“Cửa hàng sửa xe nhỏ ở gần đó sao? Ở đâu?”
“Chính là ở chỗ quẹo phải của trục đường chính.”
Lời của Triệu Ninh khiến Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.

Cô sao không nhớ ở đó có một cửa hàng sửa xe nhỏ như vậy nhỉ?
“Còn nhớ vị trí không?”
“Đương nhiên.”
“Tôi gửi định vị cho cậu, cậu đến đón tôi, chúng ta qua đó xem thử.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cúp máy, sau đó gửi định vị của mình cho Triệu Ninh.

Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết đều đang bận, trong lúc đó Diệp Ân Tuấn đã gửi tin nhắn qua, Thẩm Hạ Lan bảo anh chuyên tâm lo liệu ở bên đó là được, trong nhà không có sao.

Khi cô thay đồ đi ra khỏi phòng, vừa hay gặp phải Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên.

“Em đây là muốn đi đâu?”
Tống Dật Hiện hơi nhíu mày.


Chuyện nổ xe này đã gây chấn động như vậy, bọn họ muốn mặc kệ cũng không được, rõ ràng có người muốn mạng của Thẩm Hạ Lan hoặc Diệp Ân Tuấn, con bé này còn muốn chạy ra ngoài.

Đầu bị nước vào à?
Tuy Tống Dật Hiện không có nói rõ, nhưng ánh mắt và vẻ mặt đã thể hiện ý tứ như thế.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực mà cười khan nói: “Em ra ngoài làm chút việc.”
“Có việc gì cũng không được ra ngoài, muốn ra ngoài thì đợi Diệp Ân Tuấn về rồi tính.”
Tống Dật Hiện bây giờ cực kỳ gia trưởng chuyên chế, trực tiếp kêu người khác đóng cửa ngoài lại.

“Đừng mà, em gọi Triệu Ninh qua đón em, em thật sự có việc.”
Thẩm Hạ Lan không ngừng nháy mắt với Hồ Ngọc Duyên, hy vọng chị dâu họ này có thể giúp mình nói tốt vài câu, nhưng Hồ Ngọc Duyên lại nói thẳng: “Em cho dù có nháy mù mắt, chị cũng sẽ không giúp em.

Dật Hiên nói đúng, bây giờ tình hình bên ngoài không biết như nào, em không thể ra ngoài được.”
“Hai người thật là chồng ca vợ hát.


Hồ Ngọc Duyên, chị đội Tống Dật Hiên như vậy, không sợ anh ấy lên tận trời sao?”
Thẩm Hạ Lan buồn bực nói.

Tống Dật Hiên rất dửng dưng, hờ hững nói: “Diệp Ân Tuấn đi đâu cũng đội em lên, anh thấy em cũng không lên tận trời.

Nhưng nhìn tình hình hiện nay, cách trời cũng gần rồi.”
“Tống Dật Hiên, anh có ý gì? Em ra ngoài thật sự là có việc.”
Thẩm Hạ Lan chưa từng nghĩ mình có một ngày sẽ bị Tống Dật Hiên kháy.

Thật sự không có thiên lý mà.

“Có chuyện hay không anh mặc kệ, dù sao em không thể ra ngoài.

Em nếu như không nghe, anh không để bụng kêu Dũng đánh ngất em, để em nghỉ ngơi thêm một lúc đâu.”
“Anh dám!”
“Em thử xem.”
Thẩm Hạ Lan và Tống Dật Hiện mắt lớn trừng mắt nhỏ, mang bộ dạng gà chọi, ai cũng không nhường ai.

Ông cụ Tiêu nghe thấy tiếng cãi nhau của hai người bọn họ thì đi ra.

“Chuyện gì? Sắp tết rồi, hai đứa không thể bớt lại được sao?”.

 
Chương 1663: 1663: Chương 1662





“Ông ngoại, anh ấy không cho cháu ra ngoài.”
Thẩm Hạ Lan chạy đến lắc cánh tay của ông cụ Tiêu, mặt mày ủy khuất.

Ông cụ Tiêu nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ông cũng không cho cháu ra ngoài.”
“Ông ngoại, ông sao lại như vậy chứ? Cháu bây giờ là phải đi tìm chứng cứ, chẳng lẽ đợi đối phương ở trong tối đánh lén chúng cháu nữa hay sao? Giờ sắp tết rồi, lẽ nào mọi người không muốn yên ổn đón tết sao? Huống chi anh họ cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi, giai đoạn này không thể qua loa được.”
Thẩm Hạ Lan nói.

Tống Dật Hiên lại hờ hững nói: “Chuyện của anh em không cần nhọc lòng, em bảo vệ tốt bản thân là được, dù sao hôm nay em có nói gì đi nữa, cũng không thể ra khỏi cánh cửa này.

Diệp Ân Tuấn tại sao đưa em đến đây? Là vì an ninh của nơi này rất ổn, người bình thường không lọt vào được, em nếu như ra ngoài, xảy ra chuyện gì, anh làm sao ăn nói được với Diệp Ân Tuấn? Làm sao ăn nói được với Minh Triết?”
Thẩm Hạ Lan nghe thấy lời này thì thật sự băn khoăn.

“Anh từ khi bao giờ hòa hợp với Diệp Ân Tuấn thế hả?”
“Hai bọn anh bình thường có thể đấu đá, nhưng ở trong vấn đề xử lý em và tụi nhỏ, suy nghĩ của tụi anh là thống nhất.


Cho nên đừng lãng phí nước bọt nữa, cho dù ông ngoại để em đi ra ngoài, anh cũng sẽ không đồng ý.”
Thái độ của Tống Dật Hiên rất kiên quyết.

Thẩm Hạ Lan chưa từng ngờ Tống Dật Hiên lại kiên quyết như vậy, nhưng cô cũng biết tính khí của Tống Dật Hiên, quyết định mà tên này đưa ra thì có mười con trâu cũng không thu lại được.

Phải làm sao đây?
Mắt thấy manh mối ở trước mắt lại không thể đi điều tra tìm chứng cứ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy trái tim của mình giống như bị mèo cào vậy, cực kỳ khó chịu.

“Ông ngoại…”
Cô chỉ đành đặt hy vọng vào ông cụ Tiêu.

Tống Dật Hiên liếc nhìn ông cụ Tiêu, hờ hững nói: “Ông ngoại, cháu nhớ ông từng hỏi hôn lễ của cháu muốn sắp xếp như nào cho hài lòng nhỉ?”
“Cháu nghĩ xong rồi sao?”

“Đương nhiên, cháu chỉ cần trước khi tổ chức hôn lễ Thẩm Hạ Lan không rời khỏi nơi này một bước là hài lòng rồi, nếu không, hôn lễ này không tổ chức cũng được.”
Thẩm Hạ Lan lập tức nóng mắt.

“Tống Dật Hiên anh có bệnh à? Cho dù anh không tổ chức hôn lễ, lễ cũng không làm sao? Nhà họ Hồ có thể đồng ý sao?”
“Chị không sao cả, Dật Hiên nói thế nào thì chị làm thế đó.”
Lời của Hồ Ngọc Duyên trực tiếp đánh ngất Thẩm Hạ Lan rồi.

“Hồ Ngọc Duyên, chị có thể có tí lập trường không?”
“Không thể, có chồng là được rồi, còn cần gì lập trường nữa? Huống chi chồng nhà chị đâu có nói sai.”
Cặp vợ chồng này trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan có hơi muốn khóc rồi.

Vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe hơi, Thẩm Hạ Lan biết, Triệu Ninh đến rồi.

Nhưng ông cụ và Tống Dật Hiên đánh chết cũng không cho cô ra ngoài thì phải làm sao?.

Truyện Hot
Thẩm Hạ Lan thật sự sắp khóc đến nơi rồi..

 
Chương 1664: 1664: Chương 1663





Ông cụ Tiêu thật sự không nhìn nổi dáng vẻ oan ức của Thẩm Hạ Lan, đành nói: “Không bằng ông đưa ra một chủ ý, mặc kệ Hạ Lan muốn làm cái gì, để Triệu Ninh đi, sau đó gọi video call, bây giờ internet phát triển như vậy, không cần thiết phải đích thân đi xem nhỉ?”
“Cháu cảm thấy chủ ý này của ông ngoại không tồi.”
Tống Dật Hiên lập tức tán thành.

Hồ Ngọc Duyên không cần nói, chắc chắn là đứng về phía Tống Dật Hiên.

Ví dụ 3 VS 1 như này, Thẩm Hạ Lan cho dù có ý kiến cũng không làm gì được.

“Vậy cháu đi nói một tiếng với Triệu Ninh chắc là được nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan nhượng bộ.

“Được, cho cậu ta vào, đâu có nói không cho cậu ta vào đâu.”
Tống Dật Hiên lúc này ngược lại rất dễ nói chuyện.

Thẩm Hạ Lan hằn học lườm anh ta, sau đó gọi điện thoại kêu người canh cửa cho Triệu Ninh vào.


Khi Triệu Ninh đi vào, ông cụ Tiêu và Tống Dật Hiên đều ở đó.

“Chào ông cụ Tiêu, chào sếp Tống, chị dâu.”
Triệu Ninh chào hỏi một lượt, lễ tiết đủ cả.

Ông cụ Tiêu gật đầu, sau đó cười rồi nói: “Ngồi đi.”
“Cảm ơn.”
Triệu Ninh ngồi ở đối diện ông cụ Tiêu.

Tống Dật Hiên biết Triệu Ninh, cũng không nói gì nhiều, chuyện này bây giờ vẫn phải để ông cụ Tiêu ra mặt.

Thẩm Hạ Lan thấy Tống Dật Hiên vừa rồi kiên quyết không cho cô ra ngoài, bây giờ lại giả bộ thâm trầm thì không khỏi khinh thường.

“Anh họ của em là vì tốt cho em.”
Hồ Ngọc Duyên nhỏ giọng nói.


“Em biết, Tống Dật Hiên nhà chị là biết nghĩ nhất, đẹp trai nhất, trâu bò nhất rồi.”
Thẩm Hạ Lan hậm hực mỉa mai.

Hồ Ngọc Duyên lại cười ha hả nói: “Đương nhiên, Tống Dật Hiên nhà bọn chị không phải là nhân tài và trai đẹp sao?”
“Ọe—”
Thẩm Hạ Lan rất là khoa trương thể hiện ngay vẻ muốn ói, nhưng Hồ Ngọc Duyên căn bản không giận, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan tức nghẹn.

Hai người này dải cơm chó như này, thật sự quá hành người mà.

Cô nhớ Diệp Ân Tuấn nhà cô rồi.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực nghĩ.

Ông cụ Tiêu tự nhiên biết ý của Tống Dật Hiên, nơi này là nhà họ Tiêu, ông cụ Tiêu mới là chủ nhân, có lên tiếng cũng phải là ông cụ nói mới được.

Ông ta hắng giọng, nói ra ý của Tống Dật Hiên và mình.

Triệu Ninh vừa nghe thì lập tức hiểu..

 
Chương 1665: 1665: Chương 1664





“Ông cụ nói phải, bây giờ là giai đoạn căng thẳng, chị dâu không thích hợp ra ngoài, là cháu suy nghĩ không chu toàn.

Phương án này cũng rất tốt, cháu sẽ luôn video call, chị dâu chị có thể cùng em xem qua video.

Có chỗ nào có nghi vấn, chị cũng có thể nói với em.”
Triệu Ninh ngược lại rất phối hợp.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất mất mặt có được không?
Cô nói như nào cũng là bà Diệp, là chị dâu của Triệu Ninh, bây giờ vậy mà giống như một đứa trẻ bị người khác quản thúc, thật sự là rất mất mặt.

“Được rồi, cậu mau đi đi.”
Thẩm Hạ Lan không thể không mau chóng đuổi Triệu Ninh đi.

Còn giữ anh ta ở lại nữa, nói không chừng một già một nhỏ này còn có thể lộ ra dáng vẻ gì đó cho Triệu Ninh xem.

Cô còn cần thể diện có được không hả.


EQ của Triệu Ninh không thấp, thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy tự nhiên là hiểu được, vội vàng đứng dậy cáo từ.

Dũng đưa Triệu Ninh ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan buồn bực quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa.

Tống Dật Hiên cũng không để ý, nói khẽ với Hồ Ngọc Duyên ở một bên: “Hôm qua không phải nói muốn đi mua ít đồ tết sao? Bây giờ đi?”
“Được.”
Hồ Ngọc Duyên vội vàng gật đầu, trong mắt đều là bong bóng tình yêu.

Thẩm Hạ Lan bị chua chết rồi.

“Này này này, không phải là nói vì an toàn không được ra ngoài hay sao? Hai người giờ làm cái gì hả?”
“Bọn anh đâu phải là mục tiêu thịt người, việc gì không dám ra ngoài?”
Câu này của Tống Dật Hiên đánh trúng đích luôn.


Thẩm Hạ Lan chỉ vào anh ta, anh anh cả nửa ngày, cuối cùng vẫn ngồi phịch trên sô pha vì tức.

“Muốn đi thì đi mau đi, đừng ở đây dải cơm chó.”
Hồ Ngọc Duyên hửm một tiếng, nói: “Chồng, nhà anh nuôi chó rồi sao?”
“Hồ Ngọc Duyên!”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy người phụ nữ này đang thiếu đòn.

Hồ Ngọc Duyên bỗng cười như được mùa, được Tống Dật Hiên kéo vào trong lòng, dịu dàng nói: “Đừng chọc tức em ấy, ngộ nhỡ em ấy về sau làm nũng với Diệp Ân Tuấn, thổi gió vào, khi chúng ta kết hôn không biết sẽ bị Diệp Ân Tuấn cái tên bề ngoài lạnh tanh bên trong xảo trá kia chỉnh chúng ta như nào đó.”
“Tống Dật Hiên, anh quá đáng rồi đấy!”
Thẩm Hạ Lan tuy nói như vậy, nhưng trong lòng rất vui.

Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng tìm được chướng ngại duy nhất trong lòng anh ta rồi.

Nhìn thấy anh ta có thể tu thành chính quả, hành phục mỹ mãn với Hồ Ngọc Duyên, Thẩm Hạ Lan vẫn rất vui mừng.

Tống Dật Hiên cười nói: “Em bây giờ cứ như chanh thành tinh, cho chua ê hết răng đi.”
“Cút!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp cầm quả táo trên bàn trà ném về phía Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên bắt lấy bằng một tay, cười rồi nói: “Lại lần nữa, tuy anh với vợ anh ăn chung một quả cũng được, nhưng chuyện tốt phải hai không phải hay sao?”
“Vô sỉ!”.

 
Chương 1666: 1666: Chương 1665





Thẩm Hạ Lan ném thêm một quả táo nữa qua.

Tống Dật Hiên lần nữa bắt lấy, cười rồi nói: “Cảm ơn.”
Nói xong anh ta trực tiếp cắn một miếng, còn tấm tắc nói: “Ngọt quá, vợ em nếm thử.

Ăn táo rất tốt.

Có câu nói xưa, mỗi ngày một quả táo, bệnh tật tránh xa người.”
“Được.”
Hồ Ngọc Duyên trực tiếp cầm quả táo Tống Dật Hiên cắn một miếng đó cắn xuống.

“Ừ, ngọt thật, có vị của anh.”
Gò má của Tống Dật Hiên bỗng đỏ ửng.

Anh ta đây là bị vợ trêu sao?
Thẩm Hạ Lan thấy cậu chủ ăn chơi ở trước mặt người mình yêu thì biến thành thiếu niên mới lớn, cô lần nữa chua chết rồi.

“Anh Dũng, đuổi bọn họ ra ngoài đi, quá bẩn mắt rồi.”

Hồ Ngọc Duyên cười rất vui vẻ, được Tống Dật Hiên ôm đi ra khỏi biệt thự.

“Ông ngoại ông cũng không quản.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thất sủng rồi.

Ông cụ Tiêu cười nói: “Vợ chồng trẻ người ta, cháu ghen cái gì? Cháu và thằng thối Ân Tuấn đó bình thường hành ông ít sao? Đáng thương cho người tuổi đã cao như ông, còn phải ăn cơm chó mỗi ngày, ông dễ dàng lắm sao?”
Thẩm Hạ Lan bỗng bị nghẹn rồi.

“Ông ngoại, ông như vậy không dễ thương rồi.”
“Vậy sao? Ông cảm thấy ông khá dễ thương.

Dũng, cậu cảm thấy tôi dạo này không dễ thương rồi sao?”
Ông cụ Tiêu quay sang nhìn Dũng.

Dũng cảm thấy nghẹn lời rồi.

Anh ta phải nói như nào mới có thể không đắc tội với cô chủ và gia chủ đây?
“Tôi vừa nghĩ ra, công tác bảo vệ ở bên ngoài tôi còn chưa sắp xếp xong.”
Nói xong, Dũng cũng chuồn luôn.


Ông cụ bỗng bật cười thành tiếng.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, sau thấy Triệu Ninh gọi video call tới.

Cô ấn nghe.

Triệu Ninh đã đến cửa hàng sửa xe nhỏ đó, có điều bây giờ cửa hàng sửa xe đó đóng chặt cửa.

“Chị dâu, hôm qua khi em tới vẫn chưa đóng cửa.

Hôm nay không biết như nào, vậy mà đóng cửa rồi.”
Lời của Triệu Ninh khiến Thẩm Hạ Lan hơi cười lạnh.

Xảy ra vụ nổ lớn như vậy, đối phương có thể mở cửa mới lạ.

Xem ra chắc chắn là vấn đề của cửa hàng sửa xe nhỏ này rồi.

“Hỏi người xung quanh xem có biết chủ nhân của cửa hàng sửa xe này không?”
Thẩm Hạ Lan dặn dò.

Triệu Ninh đi thẳng đến nhà dân bên cạnh.

“Chị à, hôm nay cửa hàng sửa xe bên cạnh có việc sao? Sao không mở cửa?”.

 
Chương 1667: 1667: Chương 1666





Hàng xóm liếc nhìn Triệu Ninh, hờ hững nói: “Cả nhà bọn họ tối qua đã đi rồi.”
“Về quê ăn tết sao?”
Triệu Ninh vô thức hỏi.

Hàng xóm nói: “Phải, về nhà ăn tết, giờ không phải là cuối năm rồi sao.”
“Vậy chị biết quê của bọn họ ở đâu không? Năm sau khi nào quay lại? Chiếc xe này của tôi cần sửa tiếp.”
Triệu Ninh tìm một cái cớ hoàn mỹ.

Hàng xóm lắc đầu nói: “Bọn họ không quay lại nữa.

Nói là đã trúng vé số rồi, không làm nghề sửa xe nữa.

Sáng hôm qua đã thanh toán hết tiền thuê, nửa đêm cả nhà đã đi rồi.”
Thẩm Hạ Lan ở đầu bên kia nghe thấy lời của người hàng xóm, bỗng nhíu mày.

“Triệu Ninh, hỏi tên của chủ tiệm sửa xe này, sau đó tra biến động số dư của người đó trong khoảng thời gian gần đây.”
“Được.”

Triệu Ninh làm theo cách nói của Thẩm Hạ Lan.

Anh ta rất nhanh đã biết tên chủ cửa hàng sửa xe là Vương Cương, là người quận Nghi Thủy.

Triệu Ninh điều tra theo thông tin này, trước đó không lâu, Vương Cương nhận được một khoản tiền 9 tỷ, hơn nữa con trai của ông ta vào hôm kia đã làm xong thủ tục du học nước ngoài.

Giao dịch chuyển khoản 9 tỷ này là từ tập đoàn quốc tế ở nước ngoài, tên không rõ, nhưng tuyệt đối không phải trúng vé số giống như những gì người hàng xóm đã nói.

Lúc này Triệu Ninh cũng coi như ý thức rõ được mình có thể bị người ta lợi dụng rồi.

Có lẽ chiếc xe của anh ta xuất ra vấn đề cũng là một cái bẫy, không chừng là nhằm vào thói quen tiết kiệm của anh ta, lợi dụng anh ta đến đây nghe ngóng vấn đề sửa xe, không biết từ khi nào mang bom hẹn giờ vào nhà họ Diệp.

Nghĩ đến đây, Triệu Ninh thật sự vô cùng hổ thẹn.

“Chị dâu, xem ra là sơ xuất của em, chị mắng em đi.”
Triệu Ninh chính là có điểm đáng yêu như vậy.

Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Tôi mắng cậu làm cái gì? Đâu phải cậu làm.


Tra thử cái tên Vương Cương này.”
“Được.”
Sau khi tắt video call.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực.

Tra tới tra lui lại ra một người mới, người mới này là người của ai?
Người của Vu Phong?
Vu Phong này thật sự khiến người ta ghét mà.

Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng luôn bị anh ta tính kế và nhằm vào, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất không thoải mái.

Cô đột nhiên nghĩ đến cô còn chưa có được kết quả giám định ADN của Vu Phong và Vu Linh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan trực tiếp gọi điện cho Phương Nguyên.

Bên Phương Nguyên rất lâu mới nghe, hơn nữa giọng nói ở đầu bên kia có hơi ồn.

“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan quan tâm hỏi một câu.

Phương Nguyên thấp giọng nói: “Không sao, vừa nổ một kho thông tin của thằng ba.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom