Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1608: 1608: Chương 1607





“Vậy nên, tôi là người ích kỷ, cho dù có làm cái gì thì cũng là vì mình, Thành Lâm nói rất đúng, người như tôi đã được định trước sẽ phải sống cô độc một mình tới già.”
Đối với cảm xúc của Phương Nguyên, Diệp Ân Tuấn không cắt ngang.

Anh ta có ích kỷ hay không dường như không thể nào phán xét được.

Sinh ra trong gia đình như vậy, anh ta đã được định trước là không thể giống người bình thường rồi.

Diệp Ân Tuấn trầm tư một lát, nói: “Anh muốn đối phó với Vu Phong?”
“Đúng vậy.

Anh ta là người của thằng ba rất lắm mưu nhiều kế, rất nhiều chuyện của tôi đều bị anh ta cản trở, tôi rất là bị động.

Cho nên mới muốn mượn tay của các người để diệt trừ anh ta.”
Phương Nguyên đi thẳng vào vấn đề.


Ngược lại Diệp Ân Tuấn đã an tâm phần nào.

Người giống như Phương Nguyên khiến cho người ta khá thoải mái.

“Hạ Lan nói, muốn trôi qua một năm mới tốt lành.”
“Chắc là khó, theo tin tức mới nhất mà tôi nhận được thì Vu Phong dự định sẽ ra tay với Hạ Lan vào chính ngày đầu năm mới.”
Phương Nguyên nói như vậy khiến ánh mắt Diệp Ân Tuấn trầm xuống, hơi thở cũng nhẹ đi rất nhiều.

“Anh ta muốn tìm đường chết à?”
“Có lẽ thế, nhưng thằng ba sẽ giúp đỡ anh ta cho nên không thể coi thường được.

Ở bên này tôi hai mặt đều là kẻ địch, thật sự không thể tìm được người để giúp đỡ hai người, anh biết đấy, lúc đầu vị trí kia là của tôi, bây giờ bị đẩy ra nên tôi không thể không tranh vị trí kia, nhưng nói thật, tôi thật lòng không thích tí nào.”
Phương Nguyên nói vậy khiến Diệp Ân Tuấn bật cười: “Đã lựa chọn rồi thì phải làm thôi, nói cho anh một tin tốt, có lẽ đối với anh mà nói lại là động lực đấy.”
“Bây giờ vẫn còn có tin tức tốt đối với tôi nữa à?”

Phương Nguyên cười khổ, điếu thuốc ở tay trái anh ta đã cháy đến tận bàn tay, nhưng anh ta lại không nhúc nhích giống như không hề có cảm giác.

Còn nhớ mỗi lần Thành Lâm đều sẽ nhắc nhở anh ta thuốc lá đã cháy hết, bây giờ không có Thành Lâm ở đây, không còn ai nhắc nhở anh ta, cả cung điện rộng lớn nhường này nhưng ngay cả một người để tâm sự anh ta cũng không có.

Thật đáng buồn cho một người sống như vậy, nhưng đáng tiếc là anh ta vẫn phải tiếp tục sống.

Còn lý do tại sao anh ta phải sống, Phương Nguyên cũng không biết.

Chỉ biết là, nếu anh ta không tranh không đoạt, chờ đợi anh ta chỉ có cái chết.

Có đôi khi thật sự cảm thấy rất bi ai, thà làm một người dân bình thường cũng còn hơn là được sinh ra trong một gia đình như vậy, anh ta không thể tự quyết định được số phận của mình.

Phương Nguyên suy nghĩ lan man nhưng Diệp Ân Tuấn không hề phát hiện ra, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định bán đứng Tiêu Nguyệt.

“Tôi nhớ anh từng nói muốn tôi và Hạ Lan tới nước T thăm mẹ anh.”
Phương Nguyên chợt tỉnh táo lại, sau đó cười khổ nói: “Đừng đến, bây giờ nước T đang trong thời điểm rối ren, hai người tới đó sẽ có rất nhiều nguy hiểm, vả lại Vu Phong và thằng ba vẫn luôn theo dõi hai người rất sát sao, tôi sợ không đảm bảo an toàn được cho hai người.

Mặc dù nói lời này có hơi già mồm, nhưng tôi thật lòng rất muốn nói, bây giờ tôi không còn nhiều người thân lắm, tôi cũng không muốn em gái duy nhất của tôi lại chết ở nước T.”
Cho đến bây giờ, Phương Nguyên vẫn tưởng rằng Thẩm Hạ Lan là em gái ruột của anh ta, có thể thấy được những lời Tiêu Nguyệt nói với Phương Nguyên trước khi chết có sức nặng như thế nào..

 
Chương 1609: 1609: Chương 1608





Đột nhiên Diệp Ân Tuấn hơi đồng tình với Phương Nguyên.

Đứa trẻ này đã phải chịu đựng rất nhiều thứ mà đáng lẽ ra nó không nên bị sống khổ cực như thế.

“Đồng ý với tôi một chuyện, tôi sẽ nói cho anh biết một bí mật.”
Diệp Ân Tuấn khiến Phương Nguyên hơi tò mò.

“Anh muốn nói gì? Bây giờ chuyện tôi muốn biết không nhiều.”
“Đầu tiên phải nói trước, cho dù tôi có nói gì thì anh cũng không được kích động, cũng không thể để Hạ Lan biết là tôi cho anh biết, anh có đồng ý với tôi không? Nếu được thì tôi sẽ nói cho anh biết, không thì thôi, dù sao bí mật này đối với tôi và Hạ Lan mà nói cũng không là gì.”
Diệp Ân Tuấn thật sự rất biết cách khơi gợi trí tò mò của người khác.

Ban đầu Phương Nguyên không hề động lòng chút nào, nhưng bây giờ lòng anh ta lại cảm thấy háo hức rất muốn biết bí mật này là gì, thậm chí anh ta còn có một cảm giác rất mãnh liệt, bí mật này có liên quan đến anh ta.

Trong lòng vang lên một tiếng động, Phương Nguyên nhỏ giọng nói: “Tôi đồng ý với anh.”
“Lời nói của đàn ông nói ra không thể rút lại, nói rồi thì không được đổi ý.


Phương Nguyên, tôi cho anh thêm thời gian một giây đồng hồ để cân nhắc.”
“Đừng đùa nữa, mau nói đi.”
Giọng điệu của Phương Nguyên có thêm một chút vui sướng.

Nói chuyện phiếm với Diệp Ân Tuấn, anh ta mới cảm thấy mình còn sống.

Cung điện lạnh lẽo và ngột ngạt này giống như một con dã thú khổng lồ, đã nuốt anh ta vào trong miệng rồi nhưng lại không vội ăn thịt anh ta, để anh ta phải từ từ tận hưởng cảm giác cô độc và sợ hãi khi cận kề cái chết.

Diệp Ân Tuấn không đùa anh ta nữa, nhỏ giọng nói: “Anh và Hạ Lan không phải là anh em ruột, nói đúng ra anh chỉ là anh họ của Hạ Lan.”
“Anh nói cái gì?”
Phương Nguyên hơi kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn liền nói chuyện của Tiêu Nguyệt và Tiêu Ái cho Phương Nguyên biết.

Phương Nguyên choáng váng cả người.


Anh ta im lặng rất lâu, tới mức Diệp Ân Tuấn cho rằng anh ta bị mất kết nối.

“Phương Nguyên, anh vẫn ở đó chứ?”
“Chuyện này là thật à? Mẹ tôi và mẹ của Hạ Lan là chị em song sinh?”
“Đúng vậy, cho nên anh vẫn còn có ông ngoại nữa.

Ông cụ lúc nào cũng nhớ đến mẹ anh, bây giờ nếu ông cụ biết còn có cả anh nữa chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến trái tim Phương Nguyên hơi rung động.

Ông ngoại…
Anh ta thật sự vẫn còn có người thân còn sống.

Thật là tốt quá!
Hai mắt Phương Nguyên bỗng trở nên ướt át.

Diệp Ân Tuấn không biết Phương Nguyên nghĩ như thế nào, nhưng vẫn hỏi một câu.

“Anh muốn về gặp ông ngoại của mình không?”
“Không được.”
Phương Nguyên trực tiếp từ chối..

 
Chương 1610: 1610: Chương 1609





Anh ta nói: “Bây giờ đang là giai đoạn nhạy cảm, có hàng trăm ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, rất nhiều người đều hi vọng tôi chết, tôi không muốn bởi vì liên quan đến tôi mà cuộc sống yên tĩnh của ông ngoại bị phá vỡ.

Có thể biết được còn có người thân sống trên thế giới này là tôi đã rất vui rồi.

Cảm ơn anh, Diệp Ân Tuấn, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này.”
“Mới thế mà đã cảm ơn tôi rồi? Nếu tôi nói cho anh biết, Tiêu Nguyệt mẹ anh chưa chết thì anh có vui quá mà yêu tôi luôn không?”
Diệp Ân Tuấn rất khó có cơ hội chêu chọc Phương Nguyên.

Phương Nguyên bật dậy khỏi ghế, kích động nói: “Diệp Ân Tuấn, đừng chêu đùa tôi, bây giờ tôi không thể chơi được mấy trò đùa này đâu.”
“Cho anh xem một tấm ảnh.”
Diệp Ân Tuấn tìm trong điện thoại di động tấm ảnh Tiêu Nguyệt gặp mặt Thẩm Hạ Lan, nếu Thẩm Hạ Lan ở đây chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc, vì lúc cô gặp mặt Tiêu Nguyệt Diệp Ân Tuấn cũng không ở bên cạnh, tại sao anh lại có ảnh chụp được?
Phương Nguyên nhìn tấm ảnh Diệp Ân Tuấn gửi tới, cả người đều ngây dại.

Mẹ!

Người phụ nữ này giống y như ký ức tuổi thơ của anh ta, anh ta chỉ nhớ lúc nào mẹ mình cũng buồn bã ủ rũ, mỗi lần ở cùng với cha đều tỏ ra rất phản kháng.

Cha đối xử với mẹ không thể nói là dịu dàng, nhưng cũng gọi là có cảm tình, sau khi mẹ qua đời, vì chăm sóc anh ta nên cha đã đặc biệt đi tìm và đưa về một bà vú.

Nếu những người khác không nhìn thấy sự quan tâm chăm sóc của cha anh ta đối với anh ta thì có lẽ anh ta còn chưa đến mức một mình rời khỏi nước T ra nước ngoài một mình dốc sức làm việc sớm như vậy., Anh ta vẫn luôn cho rằng mẹ mình đã qua đời, nhưng không ngờ bà ấy vẫn còn sống.

Nếu còn sống, thì vì sao lại không đi tìm anh ta?
Nếu còn sống, thì vì sao lại không nói với anh ta sự tồn tại của mình?
Cả người Phương Nguyên đang chuẩn bị tiến tới bờ vực sụp đổ.

Đương nhiên Diệp Ân Tuấn cũng hiểu tâm trạng lúc này của Phương Nguyên, anh nhỏ giọng nói: “Anh cho tôi một tấm ảnh của Vu Phong, tấm ảnh này là tôi cho thêm anh.

Phương Nguyên, tôi chỉ có một ranh giới cuối cùng, chỉ cần anh không gây tổn thương tới Hạ Lan, không lợi dụng Hạ Lan, anh đối xử thật lòng với cô ấy thì tôi cũng sẽ coi anh là người thân, trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng sẽ ủng hộ anh.”
Chuyện này tương đương với việc Diệp Ân Tuấn ném ra một cành ô liu cho Phương Nguyên.


Đương nhiên là Phương Nguyên nghe hiểu.

Anh ta vươn tay ra, biết rõ là Diệp Ân Tuấn không nhìn thấy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế đó nói: “Hôm nay Phương Nguyên tôi ở chỗ này xin thề, đời này nếu tôi lợi dụng hoặc là tính kế Thẩm Hạ Lan, thì tôi sẽ không được chết yên lành, cửa nát nhà tan, vĩnh viễn trở thành người cô đơn.”
Lời thế này có thể nói là quá cay độc.

Diệp Ân Tuấn tạm thời tin.

“Được rồi, chuyện về Tiêu Nguyệt lúc nào đó tôi sẽ nói với anh sau, về phần bây giờ bọn họ đang ở đâu thì thực sự là tôi cũng không rõ.

Anh cũng đừng sốt ruột đi tìm bọn họ, tôi nghĩ nếu lúc anh gặp nguy hiểm tới tính mạng thì bọn họ sẽ tự xuất hiện thôi, bây giờ chưa xuất hiện có thể là do chưa đến lúc, anh cũng đừng quá khó chịu, nhắc đến thì đây cũng là một tin tức tốt không phải sao?”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, trong lòng Phương Nguyên cũng dễ chịu hơn nhiều.

“Ừ, cảm ơn anh.”
Phương Nguyên cảm ơn từ tận đáy lòng.

Diệp Ân Tuấn cười ngắt kết nối..

 
Chương 1611: 1611: Chương 1610





Phương Nguyên ngồi một mình trên ghế, đầu óc rối bời.

Hôm nay có được quá nhiều tin tức khiến anh ta nhất thời không thể tiếp thụ được hết, không tiêu hóa được.

Mẹ còn sống!
Bà ấy vẫn còn sống!
Tin tức này đối với Phương Nguyên mà nói thực sự là quá bất ngờ, cũng quá vui mừng.

Anh ta không khỏi nhớ lại những chuyện anh ta đã từng trải qua ở trong cung điện này khi còn bé.

Khi còn bé, rõ ràng anh ta bị rơi xuống nước sắp chết đuối, nhưng dường như có một người phụ nữ hiền từ nào đó đã vớt anh ta từ đáy nước lên.

Sau khi tỉnh lại anh ta hỏi cha mình là ai cứu anh ta nhưng cha anh ta lại nói là một nữ giúp việc.

Sau đó bà vú bắt anh ta học bơi lội, cho dù anh ta có khóc lóc ăn vạ tới mức nào thì bà vú cũng không hề động lòng.


Còn rất nhiều chuyện giống như thế nhưng trước kia anh ta không hề cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, rất có thể đều là mẹ anh ta ở bên cạnh chú ý quan tâm tới anh ta.

Phương Nguyên hơi cong khóe môi lên, cảm xúc cũng khá hơn rất nhiều, đột nhiên anh ta phát hiện ra qua năm mới này mọi chuyện cũng tốt hơn một chút.

Chờ chút!
Diệp Ân Tuấn mới vừa nói là bọn họ?
Bọn họ là ai?
Chẳng lẽ không chỉ có một mình mẹ?
Còn có ai nữa chứ?
Đột nhiên trong lòng Phương Nguyên hơi mong đợi.

Bỗng nhiên anh ta đứng lên muốn tìm người đi thăm dò một chút, nhưng vừa đi được hai bước lại dừng lại.

Mẹ không nói cho mình chuyện bà còn sống chắc chắn là có nỗi khổ tâm, mình lại khua chiêng múa trống đi ra ngoài điều tra, không phải sẽ gây rắc rối cho mẹ sao?
Đầu óc Phương Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại.


Bất ngờ quá lớn này khiến anh ta hơi không kềm chế được, nhưng bây giờ ngay cả một người để tâm sự cũng không có.

Sao mà đáng buồn!
Phương Nguyên cầm điện thoại lên, lướt tìm hết cả danh bạ cũng không tìm được một người anh ta có thể tâm sự.

Anh ta cười khổ một tiếng, càng nhớ Thành Lâm hơn.

Không biết vô tình hay cố ý, anh ta bấm vào một dãy số trong điện thoại di động.

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, lúc muốn cúp máy thì đối phương đã nghe máy.

“Phương Nguyên, có chuyện gì à?”
Giọng nói trong trẻo của Thẩm Hạ Lan giống như ánh nắng xua tan đi mây mù, trong nháy mắt khiến cả người Phương Nguyên đều cảm thấy ấm áp.

Anh ta cười cười, dùng trạng thái tốt nhất nói ra: “Không có chuyện gì đâu, chỉ hơi nhớ em nên muốn gọi điện thoại cho em, nghe giọng em một chút mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan không khỏi dừng một chút.

“Phương Nguyên, anh không có chuyện gì chứ?”.

 
Chương 1612: 1612: Chương 1611





“Không có gì, cô đơn một mình lâu nên muốn tìm người trò chuyện thì mới phát hiện ra không có ai để anh có thể nói chuyện được cả, không biết thế nào lại gọi điện thoại cho em.

Dù thế nào thì em cũng là em gái anh đúng không?”
Mấy lời này của Phương Nguyên một chữ Thẩm Hạ Lan cũng không phản bác được.

Đúng là em gái, em gái họ!
Theo lý thuyết đối với cô thì Phương Nguyên hay Tống Dật Hiên cũng đều như nhau, nhưng Tống Dật Hiên đã vì Thẩm Hạ Lan cô mà bỏ ra quá nhiều, coi như Thẩm Hạ Lan có phải đánh đổi mạng sống cũng cảm thấy không quan trọng, nhưng đối với Phương Nguyên cuối cùng vẫn là thiếu đi cảm giác thân thiết này.

Thẩm Hạ Lan không nói gì.

Phương Nguyên cũng không cảm thấy xấu hổ, anh ta nói tiếp: “Từ sau khi anh về nước vẫn luôn bề bộn nhiều việc, vội vàng tranh quyền, vội vàng tự vệ, tranh thủ kìm hãm mọi thứ của Vu Phong, còn phải nhanh chóng mở rộng thế lực của mình.

Bận rộn quá, thế mà đã sắp đến tết rồi.

Hạ Lan, trong khoảng thời gian này không liên lạc với em, đừng trách anh, thật sự không phải anh cố ý.”

“Ừm, không sao, anh bận việc của anh mà.”
Lời nói này của Thẩm Hạ Lan rất chính xác, sau khi nói xong cô cũng hơi hối hận.

Dù biết thân phận và lập trường của Phương Nguyên và mình thì nói những lời này rất có thể là cậy vào tình cảm, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn quan tâm.

Cô quan tâm tới người anh họ này!
Chuyện này Thẩm Hạ Lan không lừa được chính mình.

Phương Nguyên thấy Thẩm Hạ Lan không tức giận, lúc này mới nói tiếp: “Bận bịu thì bận bịu, nhưng anh vẫn để ý tới chuyện của em, nghe nói em trúng cổ hả? Thế nào rồi? Khá hơn chút nào chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi, đã không còn vấn đề gì nữa.”
Thẩm Hạ Lan nhỏ giọng đáp lời.

Trong phút chốc Phương Nguyên không biết mình nên nói cái gì cho phải, lúc anh ta biết được chuyện này, Thẩm Hạ Lan đã giải được cổ rồi.

Lúc đầu anh ta định đi máy bay về Hải Thành thăm cô nhưng sợ mang lại phiền phức cho Thẩm Hạ Lan, dù sao thân phận của anh ta cũng quá nhạy cảm.


Được rồi.

Thẩm Hạ Lan không sao là tốt rồi, còn mình sốt ruột lo lắng như thế nào không nói ra cũng không sao.

Phương Nguyên suy nghĩ trong lòng, sau đó cười nói: “Sắp hết năm rồi, năm mới em muốn quà gì? Anh họ tặng em.”
Thẩm Hạ Lan không ngờ Phương Nguyên sẽ tặng quà cho mình nên không khỏi ngây ra một lúc.

“em không thiếu cái gì cả.”
Sự thật là như vậy.

Diệp Ân Tuấn cưng chiều Thẩm Hạ Lan lên tận trời, còn hận không thể đem mặt trăng trên trời xuống cho cô, nên đương nhiên là cái gì cô cũng không thiếu.

Phương Nguyên đột nhiên cảm thấy em gái mình được gả cho một người đàn ông tốt cũng không tốt lắm, khiến anh trai như anh ta không có cơ hội thể hiện.

Nhưng anh ta vẫn cười nói: “Không sao, trở về anh sẽ tự chọn mua, em không ghét bỏ là được rồi.”
“Không đâu, chỉ cần của anh đưa, em đều thích.”
Thẩm Hạ Lan lấy lòng Phương Nguyên.

Phương Nguyên cảm thấy cuộc đời mình đã có mục tiêu mới..

 
Chương 1613: 1613: Chương 1612





Anh ta nhất định phải đứng trên vị trí kia, sau đó đem lại cho những người thân mà anh ta muốn bảo vệ sự che chở lớn nhất, để bọn họ vui vui vẻ vẻ, bình an, đây chính là mục đích sống của anh ta.

Phương Nguyên nghĩ tới đây, đột nhiên nói: “Hạ Lan, đừng tới nước T.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, cho dù nghe được tin tức gì của anh thì cũng không được đến nước T, cả đời này em cũng đừng bước chân vào lãnh thổ nước T.

Trừ phi có một ngày anh làm vua của nước này, anh sẽ cho máy bay riêng đón em đến đây.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên hơi cảm động.

Bất kể Phương Nguyên nói thật lòng hay là giả dối, giờ phút này cô vẫn thấy cảm động.

“Anh, chính anh cũng phải cẩn thận một chút.”
Phương Nguyên có thể nghe ra Thẩm Hạ Lan nói câu này là thật lòng, anh ta cảm thấy như thể là đủ rồi.

“Giúp anh chuyển lời tới ông ngoại, nói là Phương Nguyên bất hiếu, năm nay không thể tự mình tới chúc tết ông, chờ sang năm có cơ hội, anh nhất định sẽ trở về hiếu kính ông thật tốt.”

“Vâng, được ạ.”
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan hơi cay cay.

Nếu ông cụ Tiêu biết Phương Nguyên có lòng này, có lẽ sẽ rất vui vẻ.

“À đúng rồi, anh còn có một người em họ nữa, tên là Tống Dật Hiên, mấy hôm nữa sẽ kết hôn, nếu anh tiện thì cho người tới tặng quà cho anh ấy nhé.”
Trước kia Thẩm Hạ Lan không định nói về Tống Dật Hiên với Phương Nguyên, dù sao thì bây giờ Phương Nguyên cũng quá khó khăn, Tống Dật Hiên lại là người thiếu thốn tình cảm, một khi biết mình còn có một người anh họ, nói không chừng sẽ chạy tới đó giúp đỡ, đến lúc đó Hồ Ngọc Duyên phải làm sao bây giờ?
Nhưng bây giờ nghe Phương Nguyên nói vậy, Thẩm Hạ Lan biết, Phương Nguyên thật lòng quan tâm đến người thân, cho nên mới bảo người thân đừng nhúng tay vào chuyện của anh.

Chỉ chuyện này thôi đã đủ để Thẩm Hạ Lan một lần nữa đánh giá lại Phương Nguyên và cho anh ta gia nhập vào gia đình của mình.

Thật ra nói trắng ra là, Thẩm Hạ Lan rất hiền lành, rất dễ dụ, chỉ cần đối xử tốt với cô thì cô sẽ đối xử tốt lại với người trăm phần trăm, hoàn toàn không giả dối.

Chỉ tiếc là, cho dù là cha mẹ Thẩm hay là Thẩm Niệm Niệm hoặc Dư Khinh Hồng, bọn họ đều không hiểu được điểm này.


Phương Nguyên ngây ra một lúc, nhưng nếu là Thẩm Hạ Lan nói, anh ta sẽ tin.

“Được, anh sẽ chuẩn bị, mặt khác anh cũng nói cho em một chuyện.”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi tò mò.

Phương Nguyên thấp giọng nói: “Anh nhận được một tin tức đáng tin cậy, rất có thể Vu Phong sẽ ra tay với em vào ngày đầu năm mới.

Em phải thật cẩn thận, nếu được thì cứ ở trong nhà đừng ra khỏi cửa, bảo Diệp Ân Tuấn từng giây từng phút ở bên cạnh em.”
Đáy mắt Thẩm Hạ Lan xẹt qua một tia âm u không rõ cảm xúc.

Tin tức này vô cùng bảo mật, nhưng Phương Nguyên lại có thể lấy được, điều này nói rõ thực lực của anh ta không thể khinh thường.

Trái tim Thẩm Hạ Lan ít nhiều an ổn xuống, nghĩ như vậy có lẽ tình cảnh của Phương Nguyên ở nước T có lẽ vẫn ổn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan cười nói: “Anh, tin tức này em đã biết từ lâu rồi.”
“Ồ?”
Phương Nguyên tưởng do Diệp Ân Tuấn nói, vừa định hỏi thì lại nghe Thẩm Hạ Lan nói: “em có người nội ứng ở bên cạnh Vu Phong.”
Lời này trực tiếp khiến Phương Nguyên chấn kinh..

 
Chương 1614: 1614: Chương 1613





Vu Phong là ai chứ?
Một người khôn khéo xảo trá như vậy, vậy mà Thẩm Hạ Lan lại có thể đem người đưa tới bên cạnh Vu Phong?
Phương Nguyên thực sự không dám tưởng tượng chuyện này khó khăn đến cỡ nào.

“Hạ Lan, em muốn làm gì?”
Phương Nguyên lo lắng.

Anh ta vẫn cho rằng Thẩm Hạ Lan vẫn còn nhỏ, phu nhân nhà giàu nhàn rỗi không việc gì nên mở một công ty truyền hình chơi đùa cho đỡ chán, thế nhưng chỉ một câu nói này của Thẩm Hạ Lan đã để Phương Nguyên ý thức được mình sai.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “em có thể làm gì chứ? Tự vệ mà thôi.

Vu Phong vẫn luôn nhằm vào em và Ân Tuấn, thậm chí nhiều lần còn muốn lấy mạng của chúng em, nói một câu không dễ nghe là chúng em và anh ta là kẻ thù không đội trời chung.

Mặc dù con người của em không thích phiền phức, nhưng cũng không thích để cho mình lúc nào cũng ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.

Đối với em mà nói thì Vu Phong chính là nguy hiểm cực lớn, nếu có thể, em rất hi vọng mình có thể tự tay giải quyết hết phiền toái này.


Cho nên em có thể phái người tới bên cạnh anh ta cũng không có gì là lạ.

Anh, đừng coi em là cô gái nhỏ, không phải đâu.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Phương Nguyên trầm mặc.

Qua vài giây đồng hồ, Phương Nguyên nhỏ giọng nói: “Nghe lời anh, nếu chuyện em có nội ứng bị lộ thì cứ đẩy lên người anh, tuyệt đối đừng để mình dây vào.

Lập trường của anh và thằng ba trái ngược nhau, Vu Phong lại là người của thằng ba, nói là anh sẽ không ai nghi ngờ.”
Thẩm Hạ Lan cho rằng Phương Nguyên sẽ nói khác, nhưng không ngờ Phương Nguyên lại nói lời này, đây là anh ta tình nguyện đẩy mình lên trên đầu sóng ngọn gió cũng không muốn Vu Phong đối phó với mình ư?
Trong phút chốc, trái tim Thẩm Hạ Lan nóng lên.

“em biết phải xử lý như thế nào, chính bản thân anh cũng phải cẩn thận đấy, năm nay không thể cùng nhau ăn tết, cuối năm sau chúng ta không gặp không về.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan không khác gì đang cho Phương Nguyên hi vọng và một bến đỗ.


Sau khi hai người cúp điện thoại, rất lâu Phương Nguyên vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại mới ý thức được một vấn đề.

Phương Nguyên gọi cô là em họ?
Còn biết tới sự tồn tại của ông cụ Tiêu!
Chuyện này...!
Rất nhanh Thẩm Hạ Lan đã bình thường trở lại.

Như thế cũng tốt, dù sao cũng còn hơn là một mình anh ta cô đơn.

Nghĩ đến mối quan hệ giữa Vu Phong và Vu Linh, Thẩm Hạ Lan do dự một chút, cuối cùng vẫn gửi cho Phương Nguyên một tin nhắn.

“Anh, nếu tình tình cho phép, có thể giúp em làm giám định người thân được không?”
“Hả?”
Phương Nguyên hơi kinh ngạc.

Thẩm Hạ Lan vội vàng trả lời: “Làm giám định người thân cho Vu Phong và Vu Linh, em nghi ngờ hai người bọn họ có quan hệ mẹ con, chỉ có điều bây giờ không có căn cứ.

em biết anh có thể lấy được mẫu của Linh, còn mẫu của Vu Phong em sẽ tìm người đưa cho anh.”.

 
Chương 1615: 1615: Chương 1614





“Tìm ai? Nội ứng của em à? Cũng bởi vì chuyện nhỏ này mà có thể khiến em rơi vào nguy hiểm, có đáng không?”
Phương Nguyên khiến Thẩm Hạ Lan ngưng lại một chút.

Cô nhớ tới nội ứng của mình.

Trái tim Thẩm Hạ Lan không khỏi nhói lên một cái.

Ngay khi cô không biết nên làm thế nào, tin nhắn của Phương Nguyên lại được gửi tới.

“Cứ giao chuyện này cho anh đi, anh cũng có người ở chỗ thằng ba, người đó sẽ tìm thời cơ để lấy mẫu của Vu Phong.

Báo cáo giám định người thân này ba ngày nữa anh sẽ gửi cho em.”
Thẩm Hạ Lan cảm động.

Phương Nguyên muốn xếp người của mình vào bên cạnh Tam điện hạ, không mất mấy năm thì không làm được.

Nhưng anh ta lại vì một câu nói của mình mà rất có thể sẽ mất đi quân cờ bản thân đã hao tốn nhiều năm đưa vào, chỉ bằng vào chuyện này, Thẩm Hạ Lan đã cảm thấy Phương Nguyên vẫn được.


Ít nhất đối với cô mà nói là vẫn được.

Sau khi Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, cô đứng dậy đi về phía phòng làm việc.

Cô muốn nói với Diệp Ân Tuấn chuyện này, để anh cũng cảm nhận được một chút tâm trạng vui vẻ của mình.

Thẩm Hạ Lan mỉm cười đi về phía phòng làm việc, nhưng vừa tới cửa lại nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn từ bên trong truyền ra, tuy đứt quãng, nhưng lại đủ để cho Thẩm Hạ Lan đổi sắc mặt.

Diệp Ân Tuấn đang làm gì?
Thẩm Hạ Lan biết thính lực của Diệp Ân Tuấn rất tốt, nhưng nếu không đi qua, lại không khống chế nổi tâm trạng của mình.

Ngày mai sẽ phải đến chỗ của ông cụ Tiêu, nếu như muốn cãi nhau với Diệp Ân Tuấn thì phải làm sớm, miễn để ông ngoại lo lắng.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan nhấc chân đi về phía thư phòng.

Khi Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Hạ Lan, không khỏi dừng lại một chút, vô ý thức muốn tắt máy tính, nhưng máy tính bây giờ vẫn đang trong tình trạng bị hack, nhất thời anh không thể thoát ra được.


Giờ khắc này, dục vọng muốn đánh cho Diệp Minh Triết một trận của Diệp Ân Tuấn lại càng ngày càng mãnh liệt.

Khi Thẩm Hạ Lan đẩy cửa vào, Diệp Ân Tuấn liền vội vàng đứng lên chặn màn ảnh máy vi tính lại.

“Bà xã, sao em lại đến đây?”
“Anh đang làm gì vậy?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan có chút trầm thấp.

Trong máy vi tính vẫn còn nguyên những âm thanh gọi đứt quãng, và tiếng giường chiếu phát ra.

Vừa rồi ở xa, nghe không quá rõ, bây giờ lại nghe được quá rõ ràng, âm thanh kia khiến sắc mặt Thẩm Hạ Lan đỏ bừng lên.

“Diệp Ân Tuấn, anh vậy mà lại ở sau lưng em xem những thứ này! Có phải anh cũng hẹn hò với những cô gái khác ở sau lưng em không?”
Thẩm Hạ Lan hỏi lời này thật sự khiến Diệp Ân Tuấn oan uổng chết mất.

“Bà xã, thật sự không phải, đây là người khác hack máy tính của anh, anh đang định gỡ bỏ đây!”
Diệp Ân Tuấn vội vàng giải thích.

Thẩm Hạ Lan lại không nghe anh.

“Đúng nha, người khác hack máy tính của anh xong trả lại cho anh thứ này để xem, người kia là ai vậy?.

 
Chương 1616: 1616: Chương 1615





Đối xử tốt với anh như vậy? Chẳng lẽ lại là con anh?”
Hỏi lời này, Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn nói là con trai của anh nha, chính là cái tên nhóc bệnh thần kinh Diệp Minh Triết kia, rõ ràng là gửi thứ như vậy tới, nhưng anh lại không thể nói.

Bởi vì nói chắc chắn Thẩm Hạ Lan sẽ không tin, anh lại không thể kéo Diệp Minh Triết qua để tự mình chất vấn.

Nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn có khát vọng sống sót mãnh liệt, anh nói: “Hạ Lan, thật sự, anh thật sự bị hack, không tin em nhìn xem, thật sự không thể tắt được!”
Vì để xác minh những lời mình nói là đúng, Diệp Ân Tuấn cũng không quan tâm đến những cái khác, vội vàng mở màn hình máy tính ra.

Hình ảnh trên màn hình thật sự khó có thể nhìn thẳng.

Nếu như Thẩm Hạ Lan biết là Diệp Minh Triết gửi tới, thì còn đến đâu?
Nói không chừng bà xã đại nhân sẽ cảm thấy là anh làm hư Diệp Minh Triết.

Mặc dù không biết tên tiểu tử thúi Diệp Minh Triết kia đầu óc nổi điên cái gì mà gửi cho anh thứ này, nhưng bây giờ thật sự Diệp Ân Tuấn chính là có nỗi khổ khó nói.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn nói rõ ràng, liền nhấc chân đi tới.


“Tốt nhất anh có thể chứng minh rằng không phải tự anh xem, nếu không…”
Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nói xong, Diệp Ân Tuấn liền vội vàng nói: “Thật sự không phải tự anh mở, trên máy tính của anh thật sự hoàn toàn không có thứ này! Em xem, anh căn bản không đóng được trang này!”
Nói xong anh trực tiếp ấn vào nút gạch chéo.

Một màn thần kỳ xuất hiện.

Máy tính Diệp Ân Tuấn đột nhiên thoát ra.

Nhanh chóng và chuẩn xác!
“Diệp Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp nổi giận.

Diệp Ân Tuấn lại muốn khóc.

“Không phải, bà xã, thật sự không phải, vừa rồi anh thật sự không ấn được, thật sự!”

“Anh đi ra!”
Thẩm Hạ Lan tức giận đẩy Diệp Ân Tuấn và chạy ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn đáng ghét, lại là người như vậy.

Mặc dù biết đại đa số đàn ông đều sẽ xem những thứ đó, nhưng thân là phụ nữ, lại còn hằng ngày đều ở bên cạnh anh, anh không động vào mình mà lại xem như thứ này, trong lòng cô vẫn không dễ chịu.

Cả người Diệp Ân Tuấn như muốn phát nổ.

Diệp Minh Triết, mày cứ nhớ kỹ cho ông đây!
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đuổi theo, không ngờ Thẩm Hạ Lan lại quay về phòng và khoá trái cửa lại.

“Bà xã, em mở cửa ra, em nghe anh giải thích có được không?”
“Không nghe không nghe, con rùa niệm kinh.

Anh đừng có vào, tạm thời em không muốn gặp anh.

Hừ!”
Thẩm Hạ Lan tức giận nói, nhưng lại lấy trong bếp ra một đống đồ ăn vặt.

Thật tốt..

 
Chương 1617: 1617: Chương 1616





Thừa dịp thời gian này ăn chút đồ ăn vặt.

Thật sự nhớ nó nha!
Từ khi sức khoẻ của cô không được tốt, Diệp Ân Tuấn đã chấm dứt việc cô tiếp xúc thân mật với những thứ đồ ăn vặt này, cô thật sự thèm muốn chết rồi!
Thật vất vả mới cho người vụng trộm mua một chút, còn đang suy nghĩ xem làm thế nào tìm được thời gian ăn vụng, không ngờ Diệp Ân Tuấn làm ra một màn như thế, cô không lợi dụng cơ hội này thì thật sự là có lỗi với bản thân.

Đáng thương thay cho Diệp Ân Tuấn vẫn chưa biết vì một chút đồ ăn vặt mà bà xã cố ý giận dỗi với mình, trong lòng vô cùng bất ổn, thật sự phiền muộn hết mức.

Bởi vì Thẩm Hạ Lan nói không cho phép đi vào, Diệp Ân Tuấn đương nhiên không dám tuỳ tiện lấy chìa khoá mở đi vào, miễn cho bà xã đại nhân càng thêm tức giận.

Đợi một lúc, trong phòng không có bất cứ âm thanh nào, cuối cùng Diệp Ân Tuấn nhận mệnh trở về thư phòng.

“Tiểu tử thúi, để con lừa ba, con tuổi còn nhỏ học không tốt, bày ra những từ đồ tà ác này gửi vào trong máy ba, xem ba có đánh chết con không!”
Diệp Ân Tuấn thở phì phò trực tiếp cầm áo khoác lên và đi ra cửa, đi thẳng đến chỗ của Tô Nam.


Khi Tô Nam nhìn thấy Diệp Ân Tuấn tới thì cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Không phải chỉ là đón đứa bé thôi sao? Trị liệu tâm lý của Minh Triết vẫn chưa xong, chờ xong rồi sẽ cho nó trở về.

Anh yên tâm, sẽ không muộn giờ ngày mai đi đến chỗ ông cụ Tiêu của mọi người đâu!”
Diệp Ân Tuấn lại ngây ra một lúc.

“Minh Triết đang làm trị liệu tâm lý sao?”
“Đúng vậy.”
Tô Nam nhẹ gật đầu.

Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày lại.

“Laptop của Minh Triết đâu?”
“Nó mang laptop đến làm gì! Anh sao vậy?”
Tô Nam thấy sắc mặt Diệp Ân Tuấn không được tốt, lúc này mới nhận ra điều gì đó, vội vàng hỏi.


Diệp Ân Tuấn hỏi căn phòng Diệp Minh Triết đang làm hỗ trợ tâm lý, lập tức nhấc chân đi tới.

Tô Nam kéo anh lại, thấp giọng nói: “Bây giờ tôi đang thôi miên cậu bé, lúc này tốt nhất anh đừng làm ồn, tránh xảy ra bất trắc.

Anh cũng biết, đối với chấn thương tâm lý sau khi nổ súng thì cách bù đắp tâm lý tốt nhất chính là thôi miên dẫn dụ.

Bây giờ là thời kỳ mấu chốt, ngày cuối cùng, anh cũng đừng…”
“Tôi biết rồi!”
Diệp Ân Tuấn ép buộc mình bình tĩnh lại.

Anh ở ngoài cửa sổ nhìn thấy Diệp Minh Triết nằm trên giường, nhắm mắt lại, rõ ràng là đã tiến vào trạng thái thôi miên, mà Tô Thanh đang ở bên cạnh cùng cậu bé, tay vẫn luôn nắm tay Diệp Minh Triết.

Tuổi hai đứa bé chênh lệch không nhiều, nhưng Tô Thanh chăm sóc Diệp Minh Triết rất chu đáo, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho cậu bé.

Diệp Minh Triết nhíu chặt lông mày lại, rõ ràng cảm giác không phải quá tốt.

Từ khi Diệp Minh Triết làm tâm lý trị liệu, Diệp Ân Tuấn không hề chú ý đến đứa bé này, anh cho rằng tố chất tâm lý của Diệp Minh Triết rất tốt, huống chi đứa bé này còn có biểu hiện rất xuất sắc trong quân đội, lại là một thiên tài, hẳn là sẽ chịu được, nhưng đến giờ phút này anh mới nhận ra, suy cho cùng thì Diệp Minh Triết cũng chỉ là đứa bé bốn năm tuổi, sau khi trải qua sự kiện nổ súng giết người, cậu bé vẫn luôn kiên cường một mình kiên trì.

Cơn tức giận ngút trời vừa rồi bị dập tắt ngay lập tức, cảm giác áy náy và quan tâm đối với con trai dâng lên trong lòng anh..

 
Chương 1618: 1618: Chương 1617





“Tình huống này của thằng bé rất nghiêm trọng đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu nói: “Xem như thế đi, dù sao thì nó vẫn còn nhỏ, lúc trước mặc dù nói là nổ súng giết người là bất đắc dĩ, nhưng loại cảm giác này ngày càng rõ nét và sâu sắc, sau khi tôi thôi miên nó mới biết được, sau khi chuyện kia xảy ra, Diệp Minh Triết rất sợ bóng tối, vừa nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy máu tươi, và dáng vẻ của người kia trước khi chết.

Loại cảm giác này tôi cũng đã có, nhưng lúc ấy chúng ta bao nhiêu tuổi, nó mới bao nhiêu tuổi? Chuyện này nếu như xử lý không tốt, rất có thể khiến cho nó sinh ra những nhân cách khác.”
“Có nghĩa là gì?”
Diệp Ân Tuấn lo lắng.

“Cậu nói con trai tôi có khả năng sẽ bị tâm thần phân liệt?”
“Đừng khẩn trương như vậy có được không?”
Tô Nam cũng sắp làm cha, đương nhiên hiểu được tâm trạng của Diệp Ân Tuấn, anh ta vỗ vỗ vai Diệp Ân Tuấn nói: “Minh Triết là một đứa trẻ mạnh mẽ, có chuyện gì cũng quen tự mình chịu đựng, tính cách này không phải không tốt, nhưng một khi một mình không gánh được, hệ thống tự vệ của bản thân cậu bé sẽ tự chia ra những nhân cách khác nhau để giảm đi áp lực trong lòng, bình thường thì không cảm thấy gì, nhưng nếu như chuyện như vậy tiếp tục, e rằng sẽ có hại cho sự phát triển của cậu bé.

Hơn nữa gần đây tôi phát hiện ra rằng cậu bé mơ hồ có xuất hiện xu hướng này.


Anh cũng biết, một khi tâm thần phân liệt, một nhân cách khác sẽ không phát hiện ra được mình đã từng làm gì!”
Trái tim Diệp Ân Tuấn đột nhiên chùng xuống dưới.

Anh nghĩ đến chiếc máy tính cách đây không lâu.

Chẳng lẽ đó là do nhân cách khác của Diệp Minh Triết làm ra?
Nhưng tại sao một đứa trẻ nhỏ như vậy lại thích những thứ đồ của người lớn?
Diệp Ân Tuấn không hiểu.

Anh nhìn thoáng qua người bên cạnh, hỏi: “Tô Nam, cậu có biết sau khi tâm thần phân liệt, sẽ có những hành động thế nào không?”
“Cái này nói không chính xác được, sao vậy? Phía bên anh…?
“Sau khi nhân cách tách ra, sẽ có tất cả các kỹ năng của bản thân nó đúng không?”
Tô Nam nhẹ gật đầu.


“Đương nhiên sẽ có, nói trắng ra là nhân cách phân liệt chính là một chủ đề, nhưng vì để trốn tránh hoặc giảm bớt một loại áp lực nào đó nên xuất hiện một loại nhân cách, loại nhân cách này có ý chí kiên cường, sẽ tự mình từ từ để chủ nhân cách chiếm vị chí chủ đạo, nhưng rất nhiều người không đạt được điều này.

Có phải Minh Triết đã làm ra chuyện gì khiến anh cảm thấy không thích hợp, vậy nên anh mới đến đây đúng không?”
Tô Nam là người thông minh, Diệp Ân Tuấn lúc vừa mới tới khí thế rất hung hăng, bây giờ lại bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ta đương nhiên có thể đoán ra được một số chuyện.

Diệp Ân Tuấn cũng không giấu diếm Tô Nam, nhẹ gật đầu nói: “Đúng, nó hack máy tính của tôi!”
“A? Chuyện lúc nào?”
“Trước khi đến.”
Diệp Ân Tuấn khiến Tô Nam nhíu mày lại.

“Không thể nào, nó vẫn luôn ở trong phòng, Tô Thanh vẫn luôn ở bên nó!”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn vô cùng ngưng trọng.

“Có thể cho Tô Thanh ra ngoài một chút không? Tôi có lời hỏi nó!”
“Được.”
Tô Nam nhẹ nhàng mở ra cửa phòng..

 
Chương 1619: 1619: Chương 1618





Tô Thanh vội vàng ngẩng đầu lên, nhìn Tô Nam với ánh mắt hỏi thăm.

“Thanh, ra ngoài một chút.”
Tô Nam không phát ra âm thanh, chỉ dùng môi ngữ nói với Tô Thanh.

Tô Thanh nhìn thoáng qua Diệp Minh Triết, nhẹ gật đầu, rút bàn tay của mình ra khỏi tay cậu bé, sau khi đắp chăn cho cậu bé xong, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Diệp Ân Tuấn vẫn nhớ dáng vẻ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Thanh, bây giờ Tô Thành đã tự nhiên hào phóng như một tiểu thư khuê các.

Bởi vậy có thể thấy được Tô Nam và Bạch Tử Đồng đã chăm sóc con bé rất tốt.

Nhớ tới cô gái nhỏ trước mắt là ân nhân cứu mạng của con trai mình, sắc mặt Diệp Ân Tuấn hòa hoãn hơn rất nhiều.

Anh nhìn thoáng qua trong phòng Diệp Minh Triết, nói với Tô Thanh: “Thanh, Trong lúc Minh Triết thôi miên có phải đã làm chuyện gì không? Cháu hãy thành thật nói với chú, chuyện này rất quan trọng với nó!”
Lời này vừa dứt, Tô Thanh không khỏi ngây ra một lúc.


Tô Nam nhìn thấy vẻ mặt này thì đã biết Diệp Ân Tuấn đoán đúng.

Sau khi anh ta thôi miên xong và trở về thì vô cùng mệt mỏi, anh ta đi vào phòng ngủ ăn chút gì đó, không ngờ trong lúc này đã xảy ra chuyện rồi sao?”
Tô Nam có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi, sau khi tôi thôi miên xong thì hơi mệt, liền đi ăn chút gì đó, không ngờ sẽ xảy ra chuyện!”
“Không trách cậu.”
Diệp Ân Tuấn cũng là không phải người không nói lý, thời điểm này Tô Nam đã đủ khó khăn rồi.

Chuyện này anh hiểu được.

Anh nhìn Tô Thanh, tiếp tục hỏi: “Nó đã làm gì?”
Tô Thanh nhìn Tô Nam một chút, Tô Nam vội vàng nói: “Tôi phiên dịch.

Những ngày này Thanh học được môi ngữ, nhìn hiểu người khác nói chuyện, nhưng biểu đạt thì vẫn cần một người làm phiên dịch!”
“Được.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn không có chút khinhthường nào, khiến Tô Thanh không khỏi thở dài một hơi.


Cô bé nói: “Sau khi Minh Triết vừa bị thôi miên không lâu, ba đi ra, đột nhiên cậu ấy ngồi dậy, xắn tay áo của mình lên.

Trên cổ tay của cậu ấy có một chiếc vòng tay rất đẹp.

Lúc ấy cháu tưởng là chiếc vòng tay vướng víu nên muốn tháo ra cho cậu ấy, nhưng Minh Triết lại đẩy cháu ra, sau đó cầm lấy vòng tay.

Cái vòng tay kia rất kỳ quái, không biết cậu ấy chạm vào đâu, vòng tay kia bộp một tiếng mở ra, bên trong có ánh sáng phát ra, sau đó trên tường đối diện liền xuất hiện một màn hình máy vi tính, nó chỉ là cái bóng, trên chăn của cậu ấy cũng có một cái bàn phím ảo.

Cậu ấy cứ gõ trên bàn phím ảo như thế, nhập các từ khóa cháu cũng không biết, cháu định hỏi cậu ấy muốn làm gì, đột nhiên cậu ấy quỷ dị cười một tiếng, sau đó cất vòng tay lại, ngoan ngoãn nằm xuống, mãi cho đến khi mọi người đến thì đã thế này!”
Nghe Tô Thanh nói như vậy, Diệp Ân Tuấn và Tô Nam lập tức đều hiểu ra.

“Cài đặt laptop giả lập chiều 3D!”
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu.

Làm một Hacker, máy tính mỗi giờ mỗi phút đều phải mang theo bên người, nhưng Diệp Minh Triết có thân phận đặc thù, luôn mang theo laptop sẽ thu hút sự chú ý của người khác, vậy nên quân đội đã đặc biệt Cài đặt laptop giả lập chiều 3D, nói trắng ra thì đó chính là một sản phẩm công nghệ cao, ứng dụng cảm ứng của ánh sáng và nhiệt độ của cơ thể con người để vận hành laptop.

Nghe thấy Tô Thanh nói như vậy, Diệp Ân Tuấn đã có thể chắc chắn video kia là do Diệp Minh Triết gửi.

Hơn nữa là những nhân cách kia của Diệp Minh Triết gửi cho anh.

Nhưng đứa bé này còn nhỏ như vậy, tại sao lại gửi những thứ như vậy cho mình?.

 
Chương 1620: 1620: Chương 1619





Nhân cách khác của nó dù thế nào cũng sẽ không phải một kẻ lăng nhăng hoặc một tên khốn nạn nào đó chứ.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn có chút sợ hãi và lo lắng.

Cơn tức giận vừa rồi khi mới đến đã sớm không cánh mà bay, bây giờ chỉ còn đau lòng và lo lắng thay thế.

Sắc mặt Tô Nam cũng có chút ngưng trọng.

Tình huống như vậy có thể nói rằng anh ta đã thôi miên thất bại.

Bản thân Diệp Minh Triết tự điều tiết sinh ra nhân cách thứ hai để giảm bớt đi di chứng của việc nổ súng giết người, loại cảm giác này thật sự không tốt, rất nguy hiểm.

“Ân Tuấn, tôi rất xin lỗi, tôi…”
“Không cần phải nói xin lỗi, cậu là bác sĩ chứ không phải thần, không ai đoán trước được Minh Triết sẽ thế này, tạm thời giữ bí mật chuyện này, tôi về trước thương lượng mọi chuyện với Hạ Lan rồi tính tiếp.


Minh Triết tạm thời ở chỗ này của cậu một thời gian, đừng nói cho nó những chuyện này.

Ít nhất thì tạm thời cũng đừng nói cho nó!”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn vô cùng kiềm chế.

“Được.”
Tô Nam nhẹ gật đầu.

Ở ngay dưới mắt của mình, Diệp Minh Triết xảy ra chuyện như vậy mà anh không hề hay biết, quả thực rất buồn cười.

Cho nên mới nói, tốt nhất không phát sinh chuyện gì nghiêm trọng, nếu không sinh ra nhân cách phân liệt cũng có thể khiến người ta đau đầu.

Diệp Ân Tuấn lại liếc nhìn về phía Diệp Minh Triết, cậu bé vẫn còn đang ngủ, nhưng Diệp Ân Tuấn lại biết, bây giờ nói không chừng nhân cách thứ hai của đứa nhỏ này lại thanh tỉnh.

Bởi vì Tô Nam thôi miên và đè nén nhân cách chủ của cậu bé nên nhân cách thứ hai mới có thể thừa cơ chạy đến làm loạn.


Diệp Ân Tuấn thậm chí có chút sợ hãi, nếu cứ như thế mãi, không biết Diệp Minh Triết sẽ biến thành dáng vẻ gì.

May là hôm nay nhân cách thứ hai của cậu bé hack máy tính của anh, nếu là của người khác… Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút sợ hãi.

“Nhờ cậu, Tô Nam, trông chừng nó, tôi về trước một chuyến!”
“Được.”
Tô Thanh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tô Nam và Diệp Ân Tuấn, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.

Minh Triết có ổn không?
Tô Thanh không biết, nhưng vẫn nhanh chóng trở về phòng, nắm thật chặt bàn tay nhỏ của Diệp Minh Triết.

Tay của cậu bé có chút lạnh, khiến Tô Thanh rất đau lòng.

Sau khi Diệp Ân Tuấn lên xe rời khỏi nhà họ Tô, anh lái xe đi được một đoạn liền dừng lại.

Anh không biết nên nói thế nào với Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện này không thể không nói, dù sao Minh Triết cũng là con của hai người bọn họ, bây giờ xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan có quyền được biết.

Anh vẫn luôn cho rằng Diệp Minh Triết là đứa bé yên tâm nhất, lại không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy..

 
Chương 1621: 1621: Chương 1620





Cũng không phải trách cứ, chỉ là đau lòng, cảm giác vô cùng đau lòng đập vào mặt, thiếu chút nữa bao phủ lại Diệp Ân Tuấn.

Anh châm một điếu thuốc và hít một hơi thật sâu.

Đã lâu rồi anh không hút thuốc, nhưng ngay lúc này không thể không dùng nicotin để kìm nén tâm lý khó chịu và tự trách bản thân.

Nếu như lúc đầu mình có thể phát hiện ra sự tồn tại của Minh Triết ở Nam Phi, có thể bảo vệ tốt cho cậu bé, không, lúc trước anh không nên để Diệp Minh Triết đi Nam Phi.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.

Diệp Ân Tuấn hút hết hơi này tới hơi khác, sặc đến mức ho khan liên tục, nhưng lại không làm thế nào để nguôi ngoai nỗi buồn khổ trong lòng.

Sau khi anh biết mọi chuyện đã thế này, vậy sau khi Thẩm Hạ Lan biết thì không biết sẽ còn thế nào đây?
Trong lúc nhất thời, Diệp Ân Tuấn lại có chút đau lòng cho Thẩm Hạ Lan.


Sau khi hút xong một điếu thuốc, tuyết rơi trên tóc Diệp Ân Tuấn, có chút ảo giác giống như thiếu niên với mái đầu bạc trắng.

Anh hít sâu một hơi, ném tàn thuốc lá ra ngoài, sau đó kéo cửa kính xe lên và lái xe về phía nhà.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn vụng đồ ăn vặt xong, thấy bên ngoài không có tiếng động, cô nhanh chóng quét dọn sạch sẽ chiến trường, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.

“Má Hoàng, tông chủ đâu?”
Thẩm Hạ Lan không tìm thấy Diệp Ân Tuấn trong thư phòng, ở những nơi khác cũng không tìm thấy, cô không khỏi ngây ra một lúc.

Người đàn ông này không phải tức giận rồi chứ?
Thật ra đàn ông xem những thứ đó một chút cũng là rất bình thường, cô cũng biết, chẳng qua là quá bất ngờ và khiếp sợ, dù sao thì Diệp Ân Tuấn nhìn qua cũng là người rất đứng đắn và lạnh lùng, sao có thể vụng trộm xem những thứ đó chứ?
Nhưng nguyên nhân nhiều nhất cũng chỉ là vì Thẩm Hạ Lan muốn nhân cơ hội này ăn vụng đồ ăn vặt mà thôi.

Cô cho rằng Diệp Ân Tuấn sẽ ở bên ngoài chờ, hoặc đến thư phòng chờ cô, bây giờ xem ra cô đã có chút nông nổi.


Gần đây Diệp Ân Tuấn chiều chuộng cô tận trời khiến cô bay không tìm thấy nam bắc, thậm chí quên mất Diệp Ân Tuấn, người đã từng sát phạt và quyết đoán là người như thế nào.

Diệp Ân Tuấn đi đâu?
Thẩm Hạ Lan đành phải hỏi thăm má Hoàng.

Má Hoàng nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi mình, vội vàng nói: “Ông chủ vừa lái xe ra ngoài cách đây không lâu.”
“Đi ra ngoài?”
Thẩm Hạ Lan có chút bất ngờ.

Lúc này Diệp Ân Tuấn còn ra ngoài làm gì?
Thật sự chẳng lẽ có người hack máy tính của anh?
Anh đi ra ngoài tìm người kia để chứng minh mình trong sạch sao?
Đầu óc Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hoạt động.

Nghĩ đến việc chút chuyện thế này mà bị Diệp Minh Triết đem ra điều tra, thậm chí có khả năng mang theo một người đến trước mặt mình để chứng minh sự trong sạch, Thẩm Hạ Lan cũng có chút muốn khóc.

Việc này có được tính là cô tự nhấc tảng đá đập vào chân mình không?.

 
Chương 1622: 1622: Chương 1621





Đến lúc đó mặt mũi của cô ở đâu?
Cô không còn muốn thể diện nữa sao?
Thẩm Hạ Lan khóc không ra nước mắt.

“Ông chủ ra ngoài bao lâu rồi?”
“Gần nửa giờ rồi!”
Thẩm Hạ Lan lần nữa than khóc trong lòng.

Nửa giờ rồi mà vẫn chưa quay lại, xem ra là mình đoán đúng rồi.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình cần ra ngoài tránh một chút, nhưng cô vẫn chưa kịp hành động thì Diệp Ân Tuấn đã lái xe trở về.

“Móa!”

Thẩm Hạ Lan vô thức xoay người chạy.

“Má Hoàng, nếu như Ông chủ hỏi tới, má cứ nói tôi đang ngủ, không muốn bất cứ ai làm phiền, biết chưa?”
“A?”
Má Hoàng vẫn không hiểu ý của Thẩm Hạ Lan thì đã thấy Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy về phòng ngủ, trực tiếp đóng cửa lại, đồng thời khóa trái cửa phòng lần nữa.

Cô nhanh chóng nhảy lên giường, kéo chăn phủ kín người, cố gắng để cho mình giả vờ ngủ thiếp đi.

Sau khi Diệp Ân Tuấn trở về tâm trạng vẫn rất nặng nề, nhìn thấy má Hoàng đứng trong phòng khách, ngây ngốc nhìn về phía phòng ngủ, anh liền hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là bà chủ nói cô ấy muốn ngủ, tạm thời không muốn gặp ai, để tôi nói với Ông chủ một tiếng.”
Má Hoàng vội vàng nói.

Mặc dù không biết hai vợ chồng này rốt cuộc là làm sao, nhưng sự chiều chuộng của Ông chủ với bà chủ, má Hoàng nhìn thấy, Thẩm Hạ Lan nũng nịu một cái, giận lẫy trẻ con gì đó, má Hoàng vẫn đứng về phía Thẩm Hạ Lan, dù sao cũng đều là phụ nữ nha.


Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nghe Thẩm Hạ Lan giống như ngày thường mà trực tiếp nói với má Hoàng: “Đi lấy chìa khóa dự phòng ra đây!”
“Ông chủ, bà chủ nói, không muốn bị quấy rầy, ngài…”
Má Hoàng vẫn còn chưa nói hết lời đã bị ánh mắt giết người của Diệp Ân Tuấn dọa cho suýt chút muốn đi tiểu.

Đã rất lâu rồi bà ta không nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Diệp Ân Tuấn, dù sao trong nhà này, chỉ cần có Thẩm Hạ Lan ở đây, thời tiết sẽ trong trạng thái nắng ấm.

Bây giờ Diệp Ân Tuấn đột nhiên lạnh lùng như vậy, quả thực khiến má Hoàng bị hù dọa.

“Tôi, tôi đi lấy ngay!”
Má Hoàng nhanh chóng đi tìm chìa khóa dự phòng, nhưng vẫn có chút bận tâm nhìn Diệp Ân Tuấn một cái, nghĩ có nên gọi điện thoại hay gửi tin nhắn cho Thẩm Hạ Lan báo cáo một tiếng hay không, liền nghe thấy giọng nói của Diệp Ân Tuấn: “Không muốn nghỉ việc ở nhà tổ họ Diệp thì nhanh chóng đi lấy về đây, làm tốt công việc của bà là được.

Còn nữa, một lát cho dù có chuyện gì xảy ra, không cho phép bất cứ người nào đi đến lầu hai!”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lùng, lạnh như băng tuyết giữa mùa đông, đâm vào trong xương tủy.

Má Hoàng không khỏi run một cái, vội vàng chạy đi lấy chìa khóa dự bị đến..

 
Chương 1623: 1623: Chương 1622





Diệp Ân Tuấn cũng không muốn phát uy ở nhà tổ họ Diệp, dù sao nơi này cũng là sao huyệt ân ái của anh và Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện của Diệp Minh Triết không thể coi nhẹ, một là vì thân phận của Diệp Minh Triết đặc thù, anh không thể đề phòng những người khác giở trò, hai là thực sự vì muốn bảo vệ con trai, dù sao thì loại chuyện riêng tư này cũng không thích hợp để người khác biết, cho dù là người giúp việc trong nhà cũng không được.

Sau khi má Hoàng lấy chìa khóa dự bị ra, Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Bà đưa tất cả mọi người ra ngoài mua đồ tết cho gia đình đi.

Bao nhiêu tiền trở về tôi thanh toán, coi như tôi gửi phúc lợi cuối năm cho mọi người.”
Diệp Ân Tuấn càng như vậy, má Hoàng càng lo lắng, nhưng lại không thể vi phạm.

Bà ta mang theo người giúp việc ra cửa.

Đến khi bên trong nhà tổ chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn mới cầm chìa khóa dự bị đi lên lầu.

Tiếng bước chân rõ ràng khiến trái tim Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc lên.

Anh sẽ không thật sự đi vào chứ?
Thẩm Hạ Lan rầu rĩ, hai tay kéo chăn, cảm thấy thật buồn bực.


Không phải cô chỉ ăn chút đồ ăn vặt thôi sao?
Đến mức đó sao?
Cùng lắm thì mình chủ động thẳng thắn là được.

Nghĩ tới đây, Thẩm Hạ Lan kéo chắn lên, khi định đi ra mở cửa, cánh cửa đột nhiên bị Diệp Ân Tuấn mở ra từ bên ngoài.

“Ân Tuấn, anh trở về rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức thay đổi thành khuôn mặt tươi cười nịnh nọt.

Nhìn nụ cười của bà xã như thế, Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy như nghẹn ở cổ họng, không biết nên mở miệng nói thế nào mới tốt.

Anh không muốn phá vỡ sự vui vẻ của Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện của Diệp Minh Triết cũng không thể không nói.

Thấy Diệp Ân Tuấn không phản ứng lại mà nhìn mình với ánh mắt hết sức phức tạp, Thẩm Hạ Lan có chút luống cuống.


“Cái đó, em vừa rồi không phải thật sự tức giận anh, em biết, đàn ông mà, xem một vài thứ trưởng thành cũng không có gì đáng trách, được được, em thừa nhận, là em mượn đề tài để nói chuyện của mình.

Em cố ý tức giận cho anh xem.

Em để má Hoàng mua một chút đồ ăn vặt, là sợ anh không cho em ăn, nên em liền nắm lấy cơ hội này để làm loạn một chút, trên thực tế là để ăn đồ ăn vặt.

Em đã nói thẳng ra rồi, anh đừng nóng giận nữa được không?”
Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững sờ.

Anh đã nghe được cái gì?
Đồ ăn vặt?
Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu mày lại.

“Sức khỏe của em không thích hợp để ăn những thứ đồ ăn vặt đó.”
“Em biết em biết, nhưng mà thật không nhịn được nha, em hứa với anh, sau này em sẽ không ăn nữa, được không? Anh đừng nhíu mày, em sợ!”
Thẩm Hạ Lan chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thở dài bất đắc dĩ một tiếng nói: “Hạ Lan, anh có lời muốn nói với em!”
“Em biết, chắc chắn anh đang rất thất vọng và tức giận đúng không? Thật sự xin lỗi, em hứa sẽ không ăn nữa, em biết anh cũng là vì muốn tốt cho em, thuốc đắng giã tật, em hiểu rồi!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng nói xin lỗi..

 
Chương 1624: 1624: Chương 1623





Diệp Ân Tuấn quay người đóng cửa phòng lại, lúc này mới đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, vươn tay ôm cô vào lòng.

Thẩm Hạ Lan bị hành động này của anh dọa sở nhảy dựng một cái.

“Ân Tuấn, anh sao vậy? Em biết mình có hơi quá, ỷ vào việc anh chiều chuộng em nên cáu kỉnh, em sẽ không thế nữa!”
“Không phải, em có cáu kỉnh thế nào đi nữa thì anh cũng đều có thể bao dung em.

Em là vợ của anh, em đối với anh như vậy là quan tâm đến anh, anh không tức giận.”
Diệp Ân Tuấn đặt cằm của mình trên bờ vai Thẩm Hạ Lan.

Bây giờ anh giống như một đứa trẻ yếu ớt, trong lúc nhất thời khiến Thẩm Hạ Lan không biết phải làm sao bây giờ.

Chính mình là người ăn vụng đồ ăn vặt, Diệp Ân Tuấn như vậy là thế nào?
“Ân Tuấn, anh…”

“Hạ Lan, Minh Triết xảy ra chuyện rồi.”
Lúc trên đường đi Diệp Ân Tuấn đã suy nghĩ vài phiên bản, nghĩ làm thế nào để từng bước nói chuyện của Diệp Minh Triết với Thẩm Hạ Lan.

Nhưng sau khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan anh mới phát hiện ra, cho dù viết bao nhiêu bản nháp, khi đối mặt với Thẩm Hạ Lan cũng đều không có tác dụng gì.

Cô sẽ lo lắng, sẽ khổ sở, sẽ không kiếm chế được cảm giác đau lòng và lo lắng giống như anh.

Nói nhiều lời khéo léo cũng không bằng nói thẳng.

Quả nhiên, thân thể Thẩm Hạ Lan đột nhiên cứng đờ, sau đó đẩy Diệp Ân Tuấn ra, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Anh vừa nói gì vậy? Hình như em nghe không được rõ?”
Thẩm Hạ Lan đã lui vẻ nũng nịu của cô gái nhỏ, bây giờ cô là một người mẹ, một người mẹ lo lắng cho đứa con của mình.

Diệp Ân Tuấn đau lòng nói: “Video người lớn kia là Minh Triết gửi cho anh!”
“Anh nói bậy!”

Thẩm Hạ Lan vô thức phản bác.

“Diệp Ân Tuấn, em đã nói, em không quan tâm đến việc anh xem những thứ đó, vì sao anh còn muốn vu oan cho Minh Triết? Nó mới lớn bao nhiêu? Một đứa bé bốn năm tuổi, anh nói với em nó xem những thứ này sao? Anh muốn nói cho em biết, con trai em trưởng thành sớm đến mức nào sao?”
Thẩm Hạ Lan lập tức bùng nổ.

Diệp Ân Tuấn biết, chuyện này cho dù nói với ai cũng sẽ người ấy cũng sẽ không tin tưởng, đây cũng là nguyên nhân tại sao lúc đầu anh không nói với Thẩm Hạ Lan rằng đó là Diệp Minh Triết, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan chất vấn xong, nhìn cô với tâm trạng chập chờn, anh không thể không an ủi.

“Em nghe anh nói, đừng vội kích động.

Chuyện này rất quan trọng, anh đã cho má Hoàng mang theo tất cả mọi người ra ngoài mua đồ tết.

Bây giờ anh chỉ có thể nói ngắn gọn, em hãy nghe anh nói hết rồi cho ý kiến, có được không?”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất nghiêm túc, trái tim Thẩm Hạ Lan từng chút chìm xuống.

Cô không muốn tin, cũng không dám tin, nhưng Diệp Ân Tuấn không phải người ăn nói lung tung, lại thêm việc Diệp Ân Tuấn coi trọng chuyện này như vậy, Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Diệp Ân Tuấn thấy cảm xúc của cô ổn định lại, lúc này mới nói: “Nói đúng ra, sau khi Minh Triết nổ súng giết người đã chịu áp lực quá lớn, nhưng đứa nhỏ này lại tương đối mạnh mẽ, vậy nên sinh ra một loại phản ứng căng thẳng sau đó.”
“Phản ứng căng thẳng sau đó có nghĩa là gì?”.

 
Chương 1625: 1625: Chương 1624





Thẩm Hạ Lan vừa nghe đến từ này đã cảm thấy không ổn.

Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, từng chữ từng chữ nói ra: “Đơn giản mà nói chính là, dưới áp lực căng thẳng Minh Triết đã sinh ta tâm thần phân liệt.”
“Anh nói cái gì?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Diệp Ân Tuấn biết cô rất khó tiếp nhận, ngay từ đầu chính mình cũng khó mà tiếp nhận, nhưng bây giờ đã như vậy, anh chỉ có thể cùng Thẩm Hạ Lan đối mặt và cùng giải quyết.

“Hạ Lan, em đừng kích động, em hãy nghe anh nói hết.

Tô Nam nói sau khi Minh Triết trở về từ Nam Phi thì không dám nhắm mắt, không dám đi ngủ, vừa nhắm mắt liền nhớ đến ngày đó và cảnh người kia chết đi.

Nó chưa bao giờ nói về điều này, ở trước mặt chúng ta cũng cư xử vô cùng bình thường, thậm chí trong lúc em trúng cổ độc, nó vẫn bận trước bận sau trên máy tính điều tra phiên dịch sách cổ, khiến tất cả mọi người chúng ta đều cho rằng nó đã khôi phục bình thường sau sự kiện đó.

Trên thực tế nó đã chia ra thành nhân cách thứ hai để chịu đựng áp lực và nỗi sợ hãi ngay lúc đó, do đó mởi có thể để chủ nhân cách của nó trông giống như những người bình thường.

Cũng may là tố chất tâm lý của Minh Triết tương đối mạnh mẽ, chủ nhân cách vẫn luôn đè nén nhân cách thứ hai, mới không có cơ hội để nhân cách thứ hai đi ra.”

“Nhưng khi Tô Nam điều trị tâm lý cho nó cần thôi miên, lúc Tô Nam thôi miên chủ nhân cách của Minh Triết, nhân cách thứ hai thừa cơ chạy ra, lúc này mới xảy ra chuyện nó gửi cho anh thứ đó.

Cũng may là chuyện này mới khiến cho chúng ta nhanh chóng hiểu rõ tình huống của Minh Triết, nếu không kéo dài thêm một thời gian nữa, Minh Triết trở thành bộ dáng thế nào, không ai trong chúng ta dám đoán trước được!”
Diệp Ân Tuấn dùng từ ngữ đơn giản giải thích sự việc một cách rõ ràng và rành mạch.

Thẩm Hạ Lan đau lòng ghê gớm.

Cô làm mẹ kiểu gì vậy?
Khi biết con trai mình rất ngoan và không làm gì để người khác phải lo lắng, cô thật sư đã ít quan tâm đến Diệp Minh Triết.

Cho dù chuyện ở Nam Phi qua đi, cô cũng cảm thấy có Tô Nam ở đây, Diệp Minh Triết sẽ không sao.

Nhưng cô lại không dự liệu được, sau đó Diệp Minh Triết lại phản ứng thành ra như vậy.

Huống chi khoảng thời gian trước mình vẫn luôn hôn mê, có lẽ Diệp Minh Triết cũng lo lắng không thôi.

Nếu như không phải khoảng thời gian này quá mức mệt mỏi, chủ nhân cách không áp chế nổi nhân cách thứ hai, không ai biết lúc nào họ mới có thể phát hiện được việc Diệp Minh Triết có điểm không thích hợp.


Nghĩ tới những điều này, Thẩm Hạ Lan liền khó chịu không thôi, nhưng bây giờ có khó chịu hơn nữa, đau lòng hơn nữa cũng không thay đổi được điều gì, bọn họ chỉ có thể đối mặt, đi giải quyết nó mới là thái độ có trách nhiệm nhất đối với Minh Triết.

.

ngôn tình hoàn
“Bây giờ Minh Triết sẽ trị liệu thế nào?”
Thẩm Hạ Lan không thút thít và sụp đổ giống như trong tưởng tượng của Diệp Ân Tuấn, ngược lại cô vô cùng bình tĩnh, nhưng càng như vậy Diệp Ân Tuấn càng biết, trong lòng Thẩm Hạ Lan nhất định đang vô cùng tự trách và khó chịu.

Anh nắm thật chặt tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trên đường về anh đã nghĩ, dù sao cũng sắp hết năm, chúng ta cũng muốn dọn sang bên ông ngoại ở, dứt khoát cho mọi người về đi.

Để bọn họ trở về cùng gia đình đón năm mới.

Phía bên Minh Triết chắc chắn phải tiếp nhận trị liệu.

Không bằng anh ở lại, hằng ngày anh đưa Minh Triết đi đến chỗ Tô Nam trị liệu, em đi sang bên ông ngoại, có Tống Dật Hiên và ông ngoại bảo vệ em, anh cũng có thể yên tâm một chút!”
Thẩm Hạ Lan nghe xong liền lắc đầu.

“Không, em muốn ở bên cạnh Minh Triết.

Con trai là em khó khăn lắm mới sinh ra, nhưng khi con trai xảy ra chuyện, người mẹ như em lại không biết gì, em thất trách đến mức nào đây!”.

 
Chương 1626: 1626: Chương 1625





“Chuyện này không liên quan gì đến em, là do anh không xử lý tốt, cũng không quan tâm đến Minh Triết.

Càng là đứa bé thành thục hiểu chuyện, chúng ta lại càng không quan tâm đến, đây là bệnh chung của người làm cha mẹ, huống chi anh quan tâm quá ít đến con trai.

Hạ Lan, anh và Phương Nguyên nói chuyện điện thoại, anh ta nói, Vu Phong gần đây sẽ có hành động với em, nên em vẫn phải đến chỗ của ông ngoại, nghe lời.

Bây giờ Minh Triết thế này, anh chỉ có thể dùng hết sức lực để chăm sóc nó, bộ dạng này không có cách nào chăm sóc được cho em, chỉ có khi em đến chỗ ông ngoại anh mới yên tâm.”
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn tràn đầy lo lắng.

Trái tim Thẩm Hạ Lan vô cùng khó chịu.

Cô là một người mẹ.

Bây giờ điều đứa bé cần nhất chính là sự quan tâm của ba mẹ, nhưng lúc này cô lại không thể ở bên cạnh Diệp Minh Triết, loại cảm giác này không phải người làm mẹ sẽ không thể nào hiểu được.

Thẩm Hạ Lan trầm mặc.


Diệp Ân Tuấn biết, như vậy có chút tàn nhẫn với Thẩm Hạ Lan, nhưng bây giờ anh không có cách nào để vẹn toàn.

Vu Phong vẫn luôn ẩn núp, từ một nơi bí mật nào nó bất cứ lúc nào cũng chú ý đến bọn họ, anh không thể nào mạo hiểm được.

Minh Triết bên này cũng là một quả bom không định giờ, không ai biết nhân cách thứ hai lúc nào sẽ ngăn chặn nhân cách chủ, và làm ra những chuyện không thể nào đoán được.

Giá trị sức mạnh và giá trị trí nhớ của Diệp Minh Triết vô cùng mạnh mẽ, người bình thường không cản được, huống chi Diệp Minh Triết lại là con trai của Diệp Ân Tuấn anh, tuyệt đối không thể để người ngoài phát hiện ra chuyện này.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có mình mới là chọn lựa thích hợp nhất.

Diệp Ân Tuấn cũng không ngờ trong thời điểm mấu chốt Diệp Minh Triết lại xuất hiện tình trạng như vậy.

Anh chỉ có thể chăm sóc con trai trước, giao phó Thẩm Hạ Lan cho ông cụ Tiêu và Tống Dật Hiên.

Thẩm Hạ Lan im lặng một lúc, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút sáng tỏ.

“Ân Tuấn, có phải vì bây giờ sức khỏe của em trở nên kém, nên anh coi em trở thành Lâm Đại Ngọc rồi đúng không?”

“Có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn vô thức hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan cười nhạt nói: “Anh đã quên, em là đồ đệ của anh, anh cũng đã quên, em có hai vệ sĩ Ám Dạ hộ tống.

Anh càng quên rằng, em chẳng những là bà Diệp, mà còn là mẹ của Diệp Minh Triết.”
Sau khi nói ra một loạt những lời này, Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Thẩm Hạ Lan có ý gì?
Trong lúc nhất thời khiến anh không thể nhận ra được.

Nhưng Thẩm Hạ Lan trước mắt mặt mày tỏa sáng, tinh thần sáng láng, giống như một dũng sĩ sắp lên chiến trường, loại ý chí chiến đấu sục sôi này của cô, đã từ rất lâu rồi Diệp Ân Tuấn không còn thấy.

“Cho nên?”
Diệp Ân Tuấn yêu chết dáng vẻ bây giờ của Thẩm Hạ Lan, nhưng vẫn có hơi không hiểu điều Thẩm Hạ Lan muốn nói là có ý gì.

Thẩm Hạ Lan hiếm khi thấy bộ dạng này của Diệp Ân Tuấn, không khỏi đưa tay vòng qua cổ của anh, thấp giọng nói: “Cho nên em muốn cùng tiến cùng lùi với hai người.

Anh nói anh không yên tâm chuyện Vu Phong ra tay với em, cũng như thế em cũng không yên tâm về anh và Minh Triết.

Ai biết Vu Phong có phải cố ý tung hỏa mù, nói là muốn ra tay với em không, không chừng mục tiêu là hai người, chơi trò giương đông kích tây thì sao? Con người âm hiểm xảo trá như anh ta, là có thể làm ra chuyện như này..

 
Chương 1627: 1627: Chương 1626





Ngày mai cùng em chuyển đến chỗ ông ngoại, mọi người đều ở cùng nhau, tóm lại tốt hơn mỗi người một nơi không phải sao?”
“Nhưng chuyện của Minh Triết tạm thời không hy vọng để người khác biết.”
Đây mới là chuyện Diệp Ân Tuấn quan tâm nhất.

Tiền đồ sau này của Diệp Minh Triết quan trọng, nếu như chuyện này bị lộ ra, Diệp Minh Triết sẽ xong luôn, ít nhất sự nghiệp quân nhân coi như kết thúc.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Không sao, nói Minh Triết phải tham gia huấn luyện đặc biệt, hơn một tiếng mỗi ngày là được.

Người khác sẽ không nghi ngờ gì cả.”
“Nhưng mà…”
Thẩm Hạ Lan tự nhiên biết Diệp Ân Tuấn đang lo lắng cái gì, cô thấp giọng nói: “Thật ra không cần Tô Nam cũng được.”
“Là ý gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi sững người.


Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi rồi nói: “Nhà chúng ta có sẵn một bác sĩ có thể làm chữa trị cho Minh Triết.”
“Ai?”
“Tranh.”
Thẩm Hạ Lan vừa dứt lời, Diệp Ân Tuấn bỗng sững ra.

“Hạ Lan, em nói đùa phải không? Tranh mới bao nhiêu tuổi? Hơn nữa nhân cách phân liệt này là cần phải thôi miên.”
“Em biết, em đã gọi điện cho Trương Linh rồi, bà ta nói với em, thuật thôi miên của Tranh đã rất giỏi rồi.

Sau khi Phương Ngôn giả mạo Nam Phương bị bại lộ, Trương Linh nói Tranh đã bắt đầu nghiên cứu nhân cách phân liệt và thuật thôi miên này rồi.

Chỉ có điều bởi vì thằng bé luôn không ở bên cạnh chúng ta, cho nên chúng ta ít hiểu về Tranh hơn rất nhiều.

Lấy lần em trúng cổ ra nói, ai có thể ngờ tới người cứu em sẽ là Tranh chứ? Tuy Tranh bây giờ còn bé, nhưng chúng ta đều không thể xem thường thằng bé.


Thằng bé thật sự rất ưu tú.”
Lời của Thẩm Hạ Lan bỗng khiến Diệp Ân Tuấn rất cảm khái trong lòng.

“Ngộ nhỡ…”
“Không có ngộ nhỡ, tình cảm của Tranh và Minh Triết anh biết, huống chi sau khi chuyển qua, Tranh và Minh Triết sống cùng nhau, cho dù làm chữa trị gì đó cũng thuận tiện hơn không phải sao? Huống chi Bạch Tử Đồng sắp sinh rồi, một mình Tô Nam căn bản quá bận, cho nên em vẫn cảm thấy dùng Tranh khá đáng tin.”
Thẩm Hạ Lan nói rất nghiêm túc.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn có hơi dao động.

“Aiya, chồng à, anh đừng nghĩ nữa, em là mẹ của Minh Triết, em có thể hại Minh Triết sao?”
“Cũng phải.”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng vẫn đồng ý lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan, có điều anh vẫn chau mày, khiến cho Thẩm Hạ Lan có hơi nghi ngờ.

“Anh còn có chuyện gì không hiểu sao?”
“Điều anh không hiểu là nhân cách thứ hai của Minh Triết vậy mà sẽ gửi video người lớn cho anh, đây rốt cuộc là sao? Theo lý mà nói cho dù là phân liệt ra nhân cách thứ hai, cũng nên là nhân cách cùng độ tuổi chứ? Tóm lại không thể đến mức trực tiếp phân liệt thành nhân cách của người lớn chứ?”
Diệp Ân Tuấn rất là buồn bực..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom