Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2128: 2128: Chương 2125





Diệp Nghê Nghê tưởng Diệp Tranh đang băn khoăn chuyên này, vội nói.

Diệp Tranh lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Nghê Nghê, có hơi rầu rĩ nói: “Em tự mình ăn đi, anh ăn ít cháo là được, hôm nay không có khẩu vị.”
“Sao vậy? Bệnh rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy cậu bé không có khẩu vị, vội vàng hỏi.

Diệp Tranh vội lắc đầu: “Không sao, có thể là đổi nơi khác nên không hợp khí hậu, lát nữa con uống ít thuốc là được.”
Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện Diệp Tranh giống như đang bài xích sự quan tâm của bọn họ.

Loại cảm giác này rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan thật sự xem Diệp Tranh thành con trai của mình, nhưng không ngờ tới Trương Gia Trại, quan hệ của bọn họ vậy mà trở nên lúng túng và khó chịu như này.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Tranh, lại nhìn thấy vẻ buồn bã của Thẩm Hạ Lan, lập tức lạnh lùng mở miệng.

“Ăn hết đồ ăn ở trước mặt cho ba, ba mặc kệ con không hợp khí hậu hay trong lòng có cảm xúc gì, khiến mẹ con lo lắng chính là con không đúng.”
Lời này khiến Diệp Tranh lập tức phản ứng lại.


Cậu bé vội nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con thật sự không sao.”
“Không sao thì tốt, ăn cơm đi.”
Thẩm Hạ Lan biết, có vài chuyện, có vài nút thắt cần Diệp Tranh tự mình gỡ bỏ.

Nói thế nào đi nữa, Diệp Nam Phương mới là ba ruột của cậu bé, điểm này suy cho cùng không thay đổi được.

Diệp Tranh còn muốn nói gì đó, nhưng há miệng, cuối cùng không nói được gì.

Bữa cơm này ăn trong không khí hơi đè nén.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn xong thì thu dọn bàn, Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Tranh, ánh mắt hờ hững, lại mang theo một tia ý lạnh.

Diệp Tranh vội chạy vào bếp, nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ, con giúp mẹ.”
“Không cần không cần, mẹ làm là được.”
Thẩm Hạ Lan sao có thể để Diệp Tranh động tay chứ?
Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan, trong lòng rất khó chịu.


“Mẹ, con không phải cố ý, mẹ đừng giận con.”
“Giận sao? Mẹ tại sao phải giận con chứ?”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh như này, trong lòng cũng rất buồn bã.

Diệp Tranh do dự một lát, nói: “Khi ở nhà thờ, con đã trúng mê hương, đã nói một vài lời không hay, có thể đã khiến ba không vui, con không phải nhằm vào mẹ, cũng không phải nhằm vào ba, con chỉ là… chỉ là…”
“Được rồi, mẹ đều hiểu.

Tranh, mặc kệ trong lòng con nghĩ như nào, mẹ và Ân Tuấn đều xem như con trai ruột mà đối đãi.

Điểm này mãi mãi sẽ không thay đổi.”
Thẩm Hạ Lan dịu dàng xoa đầu của Diệp Tranh.

Diệp Tranh đột nhiên nghĩ đến Sở Anh Lạc, nghĩ đến người mẹ ruột đã sinh ra cậu bé lại chưa từng quan tâm cậu bé.

Cậu bé nghĩ, nếu như mình lên lớn ở bên cạnh Sở Anh Lạc, bây giờ sẽ như thế nào?
Cậu bé trước đây chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày đều bị Sở Anh Lạc ép bị bệnh hoặc không thoải mái để thu hút sự chú ý của Diệp Ân Tuấn, những thứ đúng đắn khác đều không được học.

Nếu như không phải gặp được Diệp Minh Triết, không phải vì gặp phải Thẩm Hạ Lan, cậu bé không biết mình bây giờ đã trở thành như nào.

Có thể nói Diệp Tranh của hiện tại là Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan tạo ra, mà cậu bé bây giờ vậy mà đang băn khoăn điều gì?
Trái tim của Diệp Tranh bỗng trở nên khó chịu.

Cậu bé há miệng, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang tiếng súng, bỗng khiến Thẩm Hạ Lan lập tức ôm Diệp Tranh vào trong lòng, trái tim của hai người đồng thời siết lại..

 
Chương 2129: 2129: Chương 2126





“Ân Tuấn!”
“Nghê Nghê!”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh cùng lúc nghĩ tới một người, nhưng tiếng súng bên ngoài quá dày đặc, khiến bọn họ căn bản không di chuyển được.

“Tranh, con nghe mẹ nói, bây giờ không thể ra ngoài.”
Trong mắt Thẩm Hạ Lan ngân ngấn nước mắt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

“Mẹ, nhưng Nghê Nghê cái gì cũng không biết, em ấy ngay cả năng lực phòng thân cơ bản cũng không có, tuy chúng con từng được huấn luyện, nhưng cơ thể của Nghê Nghê đặc biệt, lúc đầu là Minh Triết dựa vào quan hệ giúp cho qua.

Mẹ, mẹ và ba ở cùng nhau nhất định sẽ bị chú ý, con phải đi cứu em ấy?!”
Diệp Tranh nói xong thì muốn giãy ra khỏi lòng của Thẩm Hạ Lan, nhưng lại bị Thẩm Hạ Lan kéo chặt.

“Nghe đây, thứ nhất, Nghê Nghê là con gái của Diệp Ân Tuấn, ba con sẽ liều mạng bảo vệ Nghê Nghê an toàn.

Thứ hai, con là đứa con duy nhất của Nam Phương, cho dù là Nghê Nghê và Minh Triết có chuyện gì, cũng không tới lượt con đi cứu bọn chúng.

Diệp Tranh, mạng của con quý hơn chúng con có hiểu không?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cả người Diệp Tranh đều sững người.


“Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?”
“Mẹ nói cái gì sao? Mẹ nói con là người của nhà họ Diệp, là con trai duy nhất của Diệp Nam Phương, tiếc nuối lớn nhất đời này của Ân Tuấn chính là không thể cứu được ba của con, đây là chấp niệm của ba con, chấp niệm không vượt qua được.

Cho nên ai cũng có thể xảy ra chuyện, duy nhất con không được.

Nghê Nghê cũng thế, Minh Triết cũng vậy, chúng và con cùng lúc gặp phải nguy hiểm, chúng đều phải bảo vệ con.

Con cảm thấy mình ăn nhờ ở đậu, là ba mẹ không làm tốt.

Nhà họ Diệp là nhà của con, ba mẹ đều là người thân của con, mẹ sẽ không vì lo lắng cho Nghê Nghê mà để con mạo hiểm.

Cho nên, bắt đầu từ bây giờ hãy nghe mẹ!”
Nước mắt của Thẩm Hạ Lan lặng lẽ rơi xuống.

Cô cũng lo lắng, cũng buồn, thậm chí khẩn trương, tiếng súng bên ngoài dày như vậy, Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê không biết như thế nào rồi.

Bọn họ cách không xa, lại không nghe được tiếng của Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn, điều này nói rõ cái gì?
Hoặc bọn họ không kịp lên tiếng, hoặc bọn họ đã xảy ra chuyện.


Mặc kệ là trường hợp nào thì đối với Thẩm Hạ Lan mà nói đều vô cùng khó chịu.

Nhưng Diệp Tranh còn ở đây, cô không thể để Diệp Tranh xảy ra bất cứ nguy hiểm vì.

Trong lòng Diệp Tranh vô cùng chấn động, giống như đột nhiên bị thứ gì đó nổ một lỗ trong tim, đau đớn máu me đầm đìa.

“Không, không phải như vậy, mẹ, không phải.

Con không nên nói những lời đó, con không nên nghĩ như vậy, là con khốn nạn, là con không tốt.

Con không quý giá như vậy, thật sự không có.

Ở trong lòng con, Nghê Nghê và Minh Triết là anh chị em của con, con không thể để bọn họ vì con mà hy sinh.

Mẹ, mẹ đã nói chúng ta là người một nhà, người một nhà thì không có cái gì quý giá hay không quý giá có đúng không? Mẹ để con ra ngoài có được không? Cơ thể của Nghê Nghê không tốt, nhiều tiếng súng như vậy, em ấy sẽ sợ!’ Diệp Tranh đã khóc, khóc tới mức không rõ chính mình.

Cậu bé không muốn!
Cậu bé thà mình xảy ra chuyện, cũng không muốn Nghê Nghê và Minh Triết vì cậu bé mà xảy ra chuyện.

Lúc này, cậu bé mới sâu khắc cảm nhận được cái gì gọi là người nhà.

Diệp Nam Phương và Sở Anh Lạc là ba mẹ của cậu bé, nhưng bọn họ chỉ cho cậu bé sinh mạng, người dạy cho cậu bé cách làm người như nào là Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, người khiến cậu bé biết sự đáng quý của tình thân là Diệp Minh Triết, người khiến cậu bé được cần được dựa dẫm là Diệp Nghê Nghê.

Bọn họ đều là người nhà của cậu bé!.

 
Chương 2130: 2130: Chương 2127





Người chết là hết, cậu bé tính toán nhiều như vậy thì có tác dụng gì?
Ba và mẹ ruột không thể sống lại, nhưng ba mẹ của cậu bé vẫn còn, anh chị em của cậu bé vẫn còn, cậu bé rốt cuộc băn khoăn cái gì?
Cậu bé rốt cuộc đang làm cái gì?
Diệp Tranh khóc thét, liều mạng chạy ra ngoài, lại bị Thẩm Hạ Lan đập một cái vào sau gáy.

“Xin lỗi, Tranh, mẹ không thể để con ra ngoài được.”
Thẩm Hạ Lan ngân ngấn nước mắt giấu Diệp Tranh ở trong tủ.

Cô vừa rồi đã nhìn, tủ của nơi này đều làm từ chất liệu chống đạn, có lẽ khi xây dựng nơi này thì Diệp Ân Tuấn đã nghĩ đến những chuyện ngoài ý muốn này, cho nên mới làm như vậy.

Sau khi giấu Diệp Tranh đi, Thẩm Hạ Lan từ trong túi rút ra một khẩu súng mini.

Khi tới đây cô để phòng nguy hiểm, cho nên thứ này luôn mang theo bên mình, hiện nay không ngờ thật sự dùng tới rồi.

Tiếng súng dày đặc giống như hạt mưa, Thẩm Hạ Lan lăn ra khỏi phòng bếp, khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì hơi sững người.


Diệp Ân Tuấn ở trước cửa sổ xả súng, thu hút hỏa lực, cũng có thể nói những người đó đều nhằm vào Diệp Ân Tuấn, điều này Thẩm Hạ Lan có thể đoán được.

Điều duy nhất cô không ngờ là Diệp Nghê Nghê!
Chỉ thấy cô bé nằm bò trên tủ ở phòng khách, tìm một điểm bắn rất lớn, trong tay cầm súng bắn tỉa đã qua sửa đổi, nhắm vào mục tiêu ở phía trước rồi bóp cò.

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn bị sốc.

Đây còn là Diệp Nghê Nghê chỉ biết ăn uống trong ấn tượng của cô sao?
Động tác của cô bé thuần thục dứt khoát như vậy, vẻ mặt của cô bé nghiêm nghị như vậy, sự lãnh khốc trong mắt cô bé là thứ cô chưa từng nhìn thấy.

Thẩm Hạ Lan tưởng mình hoa mắt, sau khi đột nhiên dụi mạnh mắt thì thấy Diệp Nghê Nghê vẫn rất thong dong bắn, giống như diều hâu ẩn nấp trong bóng tối, khiến người ta sợ hãi.

Lúc này, trong đầu Thẩm Hạ Lan bỗng nảy ra chuyện của Diệp Nghê Nghê trước đây.


Có lẽ ngay từ đầu thì cô đã không thật sự hiểu con gái của mình rồi.

Người luôn cho rằng cần được bảo vệ nhất lại mang tới sự bất ngờ và kinh sợ lớn cho cô.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng thu liễm tâm thần, chắc chắn Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn không cần cô qua giúp đỡ, cô vội vàng quay lại phòng bếp, mở cửa sổ đằng sau nhảy ra ngoài.

Bởi vì tìm được nơi ẩn náu có che chắn, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy rất nhiều lính đánh thuê đi về phía này, trong tay bọn họ đều có súng máy.

Lính đánh thuê?
Đây rốt cuộc là ai muốn giết Diệp Ân Tuấn tại đây như vậy?
Thẩm Hạ Lan cũng không kịp nghĩ nhiều, đưa tay bắt đầu bắn bọn họ.

Cô bắn một viên thì đổi một nơi, khiến đối phương rất khó tìm ra ngay vị trí của cô.

Diệp Nghê Nghê từ trong ống nhòm nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Ba, mẹ ra ngoài rồi.”
Mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.

“Một mình con có vấn đề không?”
Diệp Nghê Nghê bỗng run tay..

 
Chương 2131: 2131: Chương 2128





“Ba, ba đùa con à? Con còn là một đứa trẻ! Ba để con một mình đối đầu với nhiều lính đánh thuê như vậy sao? Ba chắc chắn là ba ruột của con chứ?”
“Đừng quậy, thân thể của mẹ con không tốt, ba phải qua giúp mẹ.

Đừng tưởng ba không biết con đến Trương Gia Trại làm cái gì, cái thằng nhóc thối Trạm Dương đó nếu đã có thể để con đưa tin ra ngoài cho nó thì chắc chắn sẽ có người thủ ở đây.

Ví dụ như Trần Oánh Oánh kia?”
Diệp Ân Tuấn vừa bắn súng vừa nói, lập tức khiến Diệp Nghê Nghê ngạc nhiên tới mức há to miệng.

“Ở trước mặt ba, mấy đứa còn non lắm, mấy trò mấy đứa chơi bây giờ đều là trò thừa năm đó ba và bác Trạm con chơi.

Liên lạc với Trần Oánh Oánh kia, bảo cô ta dẫn người tới chi viện.

Ba cho con một phút giải quyết chuyện này, sau khi xong thì đi chi viện mẹ con.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Diệp Nghê Nghê rất là thất bại.


Cô bé cho rằng mình ngụy trang đủ tốt ròi, không ngờ vẫn bị ba phát hiện, không những bị phát hiện, còn nói ra hết mọi căn cơ của cô bé nữa chứ.

Thật sự quá đáng ghét rồi!
Diệp Nghê Nghê bĩu môi, nhưng cũng không nói gì nữa, rút điện thoại ra gọi cho Trần Oánh Oánh.

“Dì nếu như quỵt những thứ phải mời cháu ăn, cháu dám đảm bảo dù làm quỷ cháu cũng sẽ ngày ngày đi vào trong giấc mơ của dì hành dì.”
Giọng nói như thiên sứ của Diệp Nghê Nghê lại nói ra lời uy hiếp như ác ma, khiến Trần Oánh Oánh suýt nữa bị sặc chết vì nước bọt của mình.

Cô ta hít sâu một hơi, không ngừng nói với bản thân Diệp Nghê Nghê này là người của Cậu chủ nhỏ, không thể đắc tội, sau đó mới thấp giọng nói: “Dì dẫn người tới rồi, một phút nữa sẽ tới nơi.”
“Thật kém.

Nếu như cháu thật sự là một cô chủ lớn yếu đuối, dì bây giờ có thể đi vào nhặt xác của cháu rồi.

Người đáng tin như anh Trạm Dương, sao lần này lại giới thiệu cho cháu một thủ hạ không đáng tin như vậy chứ?”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì cúp máy, giọng điệu khinh thường đó suýt nữa khiến Trần Oánh Oánh tức chết.


Cô ta còn là người bị thương có được không hả?
Nếu không phải là người của Diệp Ân Tuấn đánh cô ta thành như này, cô ta có thể đến muộn sao?
Cô ta bị thương nặng!
Cặp ba con này thật sự âm hiểm mà.

Trần Oánh Oánh nói với chính mình, sau này nhìn thấy bọn họ thì đi đường vòng, thật sự quá đáng sợ rồi.

Diệp Ân Tuấn đó, rõ ràng là muốn thả cô ta rời đi để gọi cứu binh, lại còn uy hiếp cô ta nói rằng phải tìm được chứng cứ chính minh trong sạch gì gì đó, hành cô ta còn một hơi thở, bây giờ còn phải chạy tới cứu mạng hai vị thần bọn họ.

Trần Oánh Oánh cô ta sao lại số khổ mà dây vào đôi ba con hồ ly như này chứ?
Điều đáng hận nhất là mình đau lòng thì thôi đi, còn phải tốn tiền nữa!
Giờ đã là lúc nào rồi?
Diệp Nghê Nghê đó vậy mà còn nhớ tới bữa ăn!
Ông trời ơi, cô ta thật sự sắp điên rồi.

Mắt của Trần Oánh Oánh có hơi đỏ, hằn học nói: “Hôm nay không xử hết những lính đánh thuê này cho tôi, các người cũng không cần làm rồi!”
“Rõ!”
Hơn 20 người thủ hạ mặc quần áo một màu, đồng thanh đáp lại..

 
Chương 2132: 2132: Chương 2129





“Tiến vào chiến trường.”
Trần Oánh Oánh hạ lệnh, hơn 20 người nhanh chóng đi vào.

Bởi vì có sự tham gia của bọn họ, cục diện đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Diệp Ân Tuấn không nói hai lời, trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ đi vòng qua về phía Thẩm Hạ Lan.

Diệp Nghê Nghê nhìn thấy mình bị ba vô tình vứt lại như vậy thì không khỏi nghẹn ngào nói: “Sớm biết vậy mình nên làm một cô bé ngoan không phải được rồi sao? Ngày ngày ăn uống không thích sao? Việc gì muốn lộ ra thực lực của mình chứ? Sau này ba sẽ không chiều mình nữa.

Hu hu, mình đáng thương quá.”
Nói xong cô bé cảm thấy mình thật sự đủ đáng thương, sau đó cầm súng bắn tỉa bắn những lính đánh thuê ở trước mắt.

“Cho các người phá hỏng hình tượng thiên sứ của tôi! Tôi đánh què chân chú!”
Vừa dứt lời, đạn đã xuyên qua chân trái của lính đánh thuê, người đó lập tức kêu lên rồi ngã ra sàn.

Diệp Nghê Nghê lại bắn trúng một người khác, thấp giọng nói: “Cho chú phá hoại hình tượng ham ăn của tôi này, tôi khiến chú sau này không cầm được đũa, xem chú ăn kiểu gì.”
Nói rồi, đạn đã xuyên qua lòng bàn tay của đối phương.


Diệp Nghê Nghê dù sao cũng là trẻ con, đạn bắn ra cũng không lấy mạng người.

Điều này mang tới khó khăn rất lớn cho đám Trần Oánh Oánh, dù sao lính đánh thuê không chết thì sẽ bắn trả bất cứ lúc nào.

“Đội trưởng Trần, tay bắn tỉa này là đối phương phái tới nhỉ?”
Có đội viên quả thật có hơi buồn bực, mở miệng phàn nàn.

Trần Oánh Oánh cũng có hơi tức.

.

Truyện Quan Trường
“Tôi đâu có biết? Mau kết thúc chiến đấu, thu dọn chiến trường! Mẹ kiếp! Tay bắn tỉa này là ai? Bà đây mà biết sẽ phải lột da của người đó!”
Lời này vào vài phút sau thì bị vả mặt.

Bởi vì Diệp Nghê Nghê lau khẩu súng bắn tỉa, rất là vô tội nói: “Người ta còn là một đứa trẻ, cô bé 5 tuổi, chuyện tàn nhẫn như giết người sao thích hợp để cháu làm chứ? Cháu có thể giúp mọi người đánh bị thương bọn họ thì đã rất giỏi rồi.


Ờm, dì có nên khao cháu ăn chút gì đó ngon ngon không?”
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh giật giật.

Cô ta muốn về nhà!
Cô ta nhớ mẹ!
Khi Diệp Ân Tuấn đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, vừa hay có ba lính đánh thuê đang vây công Thẩm Hạ Lan nên đã bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp bắn từ đằng sau.

“Ân Tuấn, anh sao lại tới đây? Nghê Nghê đâu?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi tới thì rất lo lắng cho Diệp Nghê Nghê, vội hỏi.

Hơi thở của cô không phải quá ổn, cơ thể này thật sự càng lúc càng không tốt rồi.

Diệp Ân Tuấn lo lắng nhìn cô, sau khi đá bay tên lính đánh thuê cuối cùng ra thì kéo cô vào trong lòng, thấp giọng nói: “Người của anh cả Trạm đến rồi, có cứu viện, anh qua xem em thế nào.”
“Kỹ thuật bắn súng đó của Nghê Nghê ai dạy?”
Thẩm Hạ Lan đến giờ vẫn có hơi sửng sốt.

Cô nhớ rằng đứa trẻ giỏi nhất trong nhà là Minh Triết, không ngờ Diệp Nghê Nghê còn là một vương giả ngầm, cô bé này che giấu quá sâu rồi.

Diệp Ân Tuấn thương xót xoa đầu của cô, dịu dàng nói: “Khi đi huấn luyện, Minh Triết kiêng kỵ thân thể của con bé, đã liên hệ với huấn luyện viên châm trước cho Nghê Nghê, huấn luyện viên khi đó từng là lính dưới trướng của anh, cậu ta cảm thấy như thế nào cũng phải khiến Nghê Nghê có một kỹ thuật phòng thân, cho nên phát hiện thiên phú thiện xạ của Nghê Nghê.

Lúc đó cậu ta đã gọi điện hỏi ý của anh, anh đã đồng ý.

Dù sao con gái của nhà họ Diệp không thể quá yếu, chuyện bất ngờ xảy ra quá nhiều, không thể lúc nào cũng có thể lập tức tới ngay, cho nên kỹ thuật phòng thân cơ bản nhất vẫn cần.”.

 
Chương 2133: 2133: Chương 2130





“Chuyện này anh giấu cũng sâu đấy.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn giải thích như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới thở phào, nhưng vẫn lo lắng nói: “Độ giật của súng bắn tỉa Nghê Nghê làm sao chịu được.”
“Đã sửa đổi rồi, nằm trong phạm vi cơ thể con bé có thể chịu được.

Súng bắn tỉa đó là làm riêng cho con bé, để trong vali mang theo, huống chi khi ở nhà họ Trạm, thằng nhóc Trạm Dương đó chắc cũng không ít lần dạy Nghê Nghê kỹ thuật phòng thân.

Đừng bị gương mặt giống như thiên sứ đó của con gái em lừa, đây là lớp ngụy trang của nó, cũng là pháp bảo bí mật của nó.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa bế Thẩm Hạ Lan lên.

“Được rồi, chuyện của Nghê Nghê em đừng lo lắng, ngược lại cơ thể này của em càng ngày càng không được rồi, mới có một lúc vậy mà đã thở dốc, sáng mai bắt buộc phải theo anh chạy bộ.”
Đối với lời của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không nói gì.

“Tranh ở trong bếp, chúng ta quay lại đón thằng bé.”
“Đợi lát nữa, đợi bọn họ dọn dẹp chiến trường rồi tính.”
Diệp Ân Tuấn không hy vọng vợ của mình tốn sức nữa, ôm cô tới ghế đá ở một bên nghỉ ngơi.


Thẩm Hạ Lan còn có hơi lo lắng, có điều lại bị Diệp Ân Tuấn hôn tới tấp làm cho có hơi choáng.

Đám Trần Oánh Oánh sau khi dọn dẹp chiến trường xong thì nhìn thấy Diệp Nghê Nghê vô cùng nghiêm túc lau khẩu súng bắn tỉa của mình, trong lòng không khỏi kêu lộp bộp.

“Cô chủ Diệp.

Tay bắn tỉa vừa rồi là cháu sao?”
“Đúng, sao vậy?”
Diệp Nghê Nghê hỏi lời này, Trần Oánh Oánh lập tức phải nuốt xuống vô vàn lời muốn hỏi.

Nếu như là bà cô này, vậy thì thôi, cô ta thu hồi suy nghĩ ban đầu.

“Không có gì.”
Trần Oánh Oánh vội mỉm cười, trong lòng rầu muốn chết.


“Người của dì phải huấn luyện thêm đi, tới chậm như vậy, cháu và mẹ xảy ra chuyện thì phải làm sao? Những cô gái xinh như chúng cháu bị lính đánh thuê giết thì đáng tiếc biết bao.

Ồ, đúng rồi, cháu muốn ăn thứ bay trên trời, dì đi chuẩn bị đi.”
Nói xong thì Diệp Nghê Nghê cất khẩu súng bắn tỉa đi, sau đó đi tìm Diệp Tranh.

Khóe miệng của Trần Oánh Oánh lại hơi giật giật.

“Tổ tông này bao giờ mới đi?”
“Đội trưởng, bọn họ hình như mới vừa tới.”
Có một tên không sợ chết tiếp lời của Trần Oánh Oánh, chọc cho Trần Oánh Oánh trợn ngược mắt.

“Tôi còn không biết sao? Cần cậu nhắc sao, làm việc đi!”
“Rõ.”
Trần Oánh Oánh quát xong thì cảm thấy vết thương càng đau.

Hu hu, còn phải đi tìm thứ bay trên trời.

Ai biết tổ tông này muốn ăn cái gì..

 
Chương 2134: 2134: Chương 2131





Nhất thời cô ta thật sự rất muốn chuồn khỏi nơi này.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nhìn thấy chiến trường được xử lý xong rồi, lúc này mới bế Thẩm Hạ Lan đi vào.

“Đưa mấy tên còn sống nhốt vào trong sơn động cho tôi, tôi muốn biết người đứng sau bọn họ là ai.

Đừng để bọn họ chết, nếu như bọn họ chết, các người cũng có thể chọn phần mộ rồi.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh, cả người tỏa ra sát khí khiến tất cả mọi người đều không dám nói to.

Diệp Nghê Nghê cũng có hơi buồn bực, một mặt che giấu đã lâu nay bị lộ, thật đáng ghét mà.

“Ba, anh Tranh đâu?”
“Ở trong tủ trong phòng bếp.”
Thẩm Hạ Lan vội mở miệng.

Người của Trần Oánh Oánh lập tức đi ôm người ra.


Diệp Tranh vẫn chưa tỉnh, Diệp Nghê Nghê bảo người ôm cậu bé vào phòng, say đó túc trực bên cạnh.

Thẩm Hạ Lan lại bị Diệp Ân Tuấn đưa vào phòng ngủ.

“Những người này biết được rõ ràng hành tung của chúng ta như vậy, không phải là người bình thường.”
Thẩm Hạ Lan rất lo lắng.

“Mục tiêu của bọn họ chắc rất đơn giản, chính là cản chúng ta làm cái gì đó.

Có lẽ có liên quan tới anh cả Trạm.”
Diệp Ân Tuấn suy nghĩ một lúc thì nói.

“Vậy chúng ta còn đi dọn mộ không?”
“Đi, tại sao không đi? Em và Nghê Nghê ở nhà đi.”
Diệp Ân Tuấn rất lo lắng.


“Không cần, em chỉ là hơi mệt, nhưng vẫn không tới mức không thể bảo vệ mình.”
Đối với cơ thể này của mình, Thẩm Hạ Lan cũng rất bất lực.

Thời gian dài như vậy rồi, Diệp Ân Tuấn dùng không ít đồ bổ để bồi bổ cơ thể cho cô, nhưng cơ thể này vẫn rất suy nhược, cũng không biết có phải có liên quan tới chuyện sảy thai lần trước không.

Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì nữa, cuối cùng đã im, bởi vì anh hiểu Thẩm Hạ Lan, thay vì để cô ở nhà lo lắng, không bằng để cô đi cùng.

“Vậy thì đợi Tranh tỉnh rồi nói tiếp.”
“Được, em cũng nghỉ ngơi một lát.”
Mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi mỏi.

“Được, anh xuống dưới xem thử.”
Diệp Ân Tuấn rót cho Thẩm Hạ Lan một ly nước lọc, sau khi để cô uống thì mới rời khỏi phòng.

Khi Diệp Tranh tỉnh, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê ngồi đung đưa hai chân ở bên giường của mình, trong tay cầm quyển truyện thiếu nhi đọc say sưa thì không khỏi có hơi ngây người.

Diệp Nghê Nghê của lúc này dịu dàng yên tĩnh như vậy, khiến cậu ta khơi dậy khát vọng bảo vệ.

“Nghê Nghê.”
Diệp Tranh vừa ngồi dậy thì nghĩ tới chuyện gì đó..

 
Chương 2135: 2135: Chương 2132





Tiếng súng!
Mắt của cậu bé bỗng đanh lại.

“Anh Tranh, anh tỉnh rồi?”
Diệp Nghê Nghê cong mày mỉm cười, bỗng nhảy trên ghế xuống, khi đi tới bên cạnh Diệp Tranh thì cười hì hì hỏi: “Anh sao rồi? Có muốn uống nước ăn cái gì đó hay nghe kể chuyện không?”
“Nghê Nghê em không sao chứ?”
Diệp Tranh nắm lấy tay của Diệp Nghê Nghê.

Cậu bé còn nhớ lần đầu tiên khi mình nhìn thấy Diệp Nghê Nghê, cô bé nằm trên giường bệnh cơ thể rất gầy gò, ánh mắt đó tràn ngập khát vọng đối với cuộc sống, nhưng lại bất lực không làm được gì.

Cậu bé không quên được ánh mắt đó, càng không quên được sự yếu đuối khi đó của Diệp Nghê Nghê.

Ở trong ấn tượng của cậu bé, Diệp Nghê Nghê luôn nhỏ bé, là người cần cậu bé và Diệp Minh Triết liều mạng bảo vệ, đặc biệt là sau khi cậu bé biết Diệp Nghê Nghê bị như này đều là do mẹ ruột của mình gây ra, loại áy náy đó khiến cậu bé thầm thề rằng, kiếp này cho dù mất đi mạng sống cũng phải bảo vệ Nghê Nghê chu toàn.


Nhưng mẹ nói gì chứ?
Mẹ nói cậu bé là con trai duy nhất của Diệp Nam Phương, mặc kệ là khi nào, Nghê Nghê và Minh Triết bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng hy sinh vì cậu bé.

Không phải như vậy!
Không phải!
Mẹ của cậu bé quá độc ác, khiến Nghê Nghê từ khi sinh ra đã mang khiếm khuyết bẩm sinh, là mẹ của cậu bé nợ mẹ và Nghê Nghê, nợ Minh Triết.

Tại sao bọn họ còn có thể không màng mọi khúc mắc mà đối tốt với cậu bé?
Diệp Tranh không hiểu, nhưng lại rất cảm động.

“Em không sao, anh Tranh, em nói cho anh biết, vừa rồi rất đáng sợ.

Nếu không phải ba bảo vệ em, em cũng không biết có thể gặp được anh nữa không, anh Tranh, em sợ quá! Muốn ôm!”
Diệp Nghê Nghê bỗng nhảy lên giường, nhào vào trong lòng của Diệp Tranh.


Diệp Tranh vội giang hai tay ôm chặt lấy cô bé, dịu dàng an ủi: “Không sợ không sợ, sau này anh Tranh nhất định sẽ thật bản lĩnh, sẽ không để em gặp phải nguy hiểm như này nữa.”
“Anh Tranh thật tốt.”
Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, giọng nói ngọt ngào đó khiến trái tim của Diệp Tranh mềm nhũn.

Cậu bé biết, cậu bé nên buông xuống rồi.

Mặc kệ ăn nhờ ở đậu hay là như nào cũng được, chỉ cần có Nghê Nghê ở đây, có Minh Triết ở đây, có mẹ ở đây, gia đình này mãi hoàn hảo.

Ánh mắt của Diệp Tranh có chút thay đổi.

“Ba và mẹ đâu? Có bị thương không? Anh qua đó xem thử.”
“Đừng đi, anh Tranh, mẹ bây giờ chắc đang nghỉ ngơi, không có bị thương.

Có điều anh có thể giúp em đi khám cho một người khác không? Người đó hình như bị thương khá nặng.”
Diệp Nghê Nghê chui ra khỏi lòng Diệp Tranh.

Diệp Tranh hơi nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Ai?”
“Người của bác Trạm, trước đó bị ba hiểu lầm, đánh thành nửa sống nửa chết, hôm nay nếu không như không phải dì ấy dẫn người tới cứu chúng ta, đoán chắc chúng ta sẽ bị người ta xử rồi.”.

 
Chương 2136: 2136: Chương 2133





Bộ dạng rất sợ hãi đó của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến Diệp Tranh nói: “Được, anh bây giờ đi khám cho người đó.”
“Cảm ơn anh Tranh.”
Diệp Nghê Nghê dẫn Diệp Tranh, Diệp Tranh cầm hộp thuốc đi tới trước mặt Trần Oánh Oánh.

“Chị, em bảo anh của em tới xem vết thương cho chị, chị nhất định rất đau có phải không? Chị yên tâm đi, anh của em y thuật rất giỏi, bảo đảm sẽ không khiến chị đau.”
Diệp Nghê Nghê của lúc này giống như búp bê sứ, giọng nói trong trẻo, nhưng lại khiến Trần Oánh Oánh không tự chủ mà rùng mình.

Bà cô này lại muốn làm cái gì?
Diệp Nghê Nghê thấy Trần Oánh Oánh hoảng sợ nhìn mình, vội vàng cúi thấp đầu mang theo tiếng nức nở nói: “Chị, em biết ba em trước đó đã hiểu lầm chị, đánh chị, chị rất khó chịu, nhưng mà ba em thật sự không phải cố ý, chị nếu như ngay từ đầu nói là người của bác Trạm, ba em chắc chắn sẽ không nhận nhầm người.”
Cho nên là lỗi của cô ta sao?
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh có hơi giật giật.

Diệp Tranh thấy Trần Oánh Oánh mãi không tỏ thái độ, ánh mắt không khỏi lạnh đi.


“Chị gái này, cơ thể của em gái tôi không tốt, nhưng vẫn kiêng kỵ chị vừa rồi đã cứu ba tôi và em ấy, sống chết kéo tôi tới xem vết thương cho chị.

Tôi cảm thấy chị nên biết điểm dừng.”
“Hả?”
Trần Oánh Oánh có hơi buồn bực rồi.

Cô ta làm cái gì rồi?
“Tôi hình như chưa làm cái gì nha?”
“Chị không làm cái gì mới khiến em gái tôi đau lòng như vậy.”
Lời này của Diệp Tranh khiến Trần Oánh Oánh càng buồn bực hơn.

Giống như cô ta nói như nào cũng là sai.


.

Truyện Cổ Đại
Hai anh em này thật là một người nhà.

“Tôi…”
“Được rồi, vào phòng đi, tôi xem vết thương cho chị.”
Diệp Tranh nói xong thì kéo Diệp Nghê Nghê quay vào.

Diệp Nghê Nghê quay đầu lại, nhìn Trần Oánh Oánh rồi thè lưỡi, làm mặt quỷ, thật sự muốn khiến Trần Oánh Oánh tức chết.

Cái con bé này là ai phái tới thế?
Thật sự quá tâm cơ rồi.

Như này, Trần Oánh Oánh cô ta còn nợ Diệp Nghê Nghê một nhân tình rất lớn phải không?
Trần Oánh Oánh buồn bực, đột nhiên điện thoại rung lên, một tin nhắn khiến cô ta lập tức thay đổi sắc mặt..

 
Chương 2137: 2137: Chương 2134





“Cô chủ Diệp.

Tôi có chuyện, tạm thời không thể đi được.”
Trần Oánh Oánh vừa nói xong thì cảm nhận được ánh mắt giết người bắn qua, dọa cô ta cả người run rẩy.

Diệp Tranh bỗng quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù là trời sập xuống, chị cũng phải để tôi khám vết thương cho xong thì nói tiếp.

Nếu không em gái tôi sẽ khó chịu cả ngày.”
Lời này khiến khóe miệng của Trần Oánh Oánh lại giật giật.

Đây là kẻ cuồng em gái điển hình à.

Cô ta cảm thấy hai đứa trẻ trước mắt cô ta ai cũng không chọc nổi cả.

“Tôi…”
“Mau lên!”

Diệp Tranh nói xong thì xoay người đi.

Diệp Nghê Nghê cười khúc khích nhìn Trần Oánh Oánh, nụ cười đó vô cùng rạng rỡ, nhưng lại khiến người ta có hơi lạnh toát sống lưng.

“Phắc, tôi đi không phải là được rồi sao?”
Trần Oánh Oánh đưa điện thoại cho một thủ hạ, thấp giọng nói: “Mau quay về xem, đừng xảy ra chuyện gì, tôi lát nữa quay về.”
“Được.”
Đối phương nhanh chóng rời đi.

Trần Oánh Oánh đi theo hai người Diệp Nghê Nghê đi vào trong phòng, Diệp Tranh bảo cô ta nằm trên giường.

Cậu bé kiểm tra một phen cho Trần Oánh Oánh, sau đó hờ hững nói: “Chỉ là vết thương ngoài da, không chết được, bôi chút thuốc là được.

Đây là thuốc giảm đau, một ngày ba lần, ba ngày là khỏi.”
Nói xong Diệp Tranh ném một lọ thuốc cho Trần Oánh Oánh, sau đó khi xoay người sang Diệp Nghê Nghê thì lại dịu dàng.

“Nghê Nghê, em có mệt không? Có muốn đi nằm không? Nếu không em đừng đi theo anh nữa, ở nhà với mẹ đi.”

“Em không muốn, em nghĩ mẹ cũng sẽ không ở nhà, em đi thay quần áo, anh Tranh anh phải đợi em.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.

Trần Oánh Oánh thấy cô bé rời khỏi thì lúc này mới thở phào.

Tiểu ác ma này ở đây, cô ta thật sự rất áp lực.

Diệp Tranh lại có hơi ghét bỏ nói: “Chị hình như không thân thiện lắm với em gái của tôi.”
“Không, không có.

Cô chủ Diệp đáng yêu như vậy, tôi sao có thể không thích chứ?”
Trần Oánh Oánh miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, cười vô cùng rạng rỡ.

Diệp Tranh lại lạnh lùng nói: “Ở phương diện tâm lý học nói khi một người nói dối sẽ có một vài động tác nhỏ vô tình để che đậy suy nghĩ thật trong lòng.

Chị vừa rồi đã vo góc áo.”
Câu nói này vừa dứt, nụ cười của Trần Oánh Oánh đã cứng đờ.

Nhà họ Diệp đây đều là những yêu nghiệt gì vậy?
Một búp bê thiên sứ 5 tuổi là một tay bắn tỉa không nói, cậu nhóc trước mắt này cũng tầm tuổi đó, vậy mà còn biết tâm lý học?
Trần Oánh Oánh cảm thấy tư tưởng và nhận biết của mình bị đảo lộn..

 
Chương 2138: 2138: Chương 2135





“Được rồi, không có chuyện gì thì chị có thể đi rồi, tôi phải thay quần áo.”
Đây là lệnh đuổi khách trần trụi.

Diệp Nghê Nghê không ở đây, phép lịch sự cơ bản nhất Diệp Tranh cũng lười duy trì.

Tâm trạng của cậu bé thật ra khá tệ.

Khi nguy hiểm ập tới, cậu bé vậy mà bị mẹ đánh ngất.

Ài.

Quá mất mặt rồi.

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Diệp Tranh càng tệ hơn.

Trần Oánh Oánh tự nhiên không dám nán lại, vội vàng đứng dậy rời khỏi.


Diệp Ân Tuấn đến sơn động.

Mấy lính đánh thuê ở đây bị vệ sĩ của nhà họ Diệp trông chừng, ép cung, nhưng rõ ràng, miệng của bọn họ rất cứng.

Khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đến, mấy vệ sĩ thấp giọng nói: “Sếp Diệp, xương cốt của bọn họ đều khá cứng.”
“Xương cốt cứng không sao, thủ đoạn của tôi cứng hơn.

Người đâu, đi tìm một chiếc kìm tới đây, tôi nghe nói rút xương sườn trên người chắc sẽ không chết người, chỉ là không biết có đau hay không.

Tôi cũng không phải là bác sĩ, có điều vẫn tin vào thủ hạ của mình.”
Diệp Ân Tuấn tùy ý ngồi ở trước mặt những lính đánh thuê đó, nhìn bộ dạng coi thường cái chết của bọn họ thì cười giống như sứ giả địa ngục, khiến người ta không rét mà run.

Có hai lính đánh thuê không tự chủ mà nuốt nước bọt.

Rút xương sườn trên cơ thể người còn sống sờ sờ, đây không phải là đau đớn bình thường, thậm chí rất có khả năng sẽ chết người.

Hình như nhìn ra bọn họ đang nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn cười tà ác nói: “Chết một hai người cũng không là gì, dù sao bắt được nhiều người như vậy, tôi không tin cuối cùng không giữ được một con sống.


Cho dù chết hết cũng không sao, có cuộc đánh lén lần đầu này thì sẽ có lần thứ hai, lần này không được còn có lần thứ hai, tôi không vội.”.

Đam Mỹ Hay
Câu nói này lập tức phá hủy phòng tuyến tâm lý của hai người.

“Đừng, đừng đối xử với chúng tôi như vậy, chúng tôi nói.”
“Câm miệng.”
Mấy người khác còn muốn ngăn cản hai người này, nhưng chỉ với một ánh mắt của Diệp Ân Tuấn thì có người nhanh chóng bịt miệng của bọn họ lại, hơn nữa còn đánh cho một trận.

Hai lính đánh thuê kia co rúm người, nói: “Chúng tôi cũng không biết người thuê là ai, chỉ bảo chúng tôi đến giết anh, không màng bất kỳ cái giá nào.”
“Giết tôi sao? Nói như vậy mục tiêu là tôi sao?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.

“Phải, nói thẳng là giết anh.”
“Ai hạ mệnh lệnh?”
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến hai lính đánh thuê có hơi buồn bực.

“Chúng tôi thật sự không biết, đối phương chỉ gọi điện nói chuyện với lão đại của chúng tôi, bởi vì cho khá nhiều tiền, cho nên chúng tôi mới nhận đơn này.”
“Bao nhiêu tiền để mua mang của tôi?”
“10 triệu đô.”
Lính đánh thuê cẩn thận nói xong, Diệp Ân Tuấn lại bật cười..

 
Chương 2139: 2139: Chương 2136





“Không ngờ mạng của tôi khá đáng tiền đấy.”
Sau khi nói xong thì Diệp Ân Tuấn đứng dậy, sau đó đi ra bên ngoài.

“Giết đi, không có quá nhiều thông tin có tác dụng.”
Diệp Ân Tuấn lãnh khốc nói, đằng sau vang lên tiếng kêu thảm, sau đó mọi thứ trở lại yên tĩnh.

Không khí bên ngoài có chút trong lành, nhưng Diệp Ân Tuấn lại cảm thấy có hơi khó chịu.

Người muốn mạng của anh có quá nhiều, nhưng người biết anh tới đây không nhiều, sẽ là ai chứ?
Ba chữ Hàn Hi Thần hiện ra trong đầu của anh, nhưng lại bị anh rất nhanh áp chế xuống.

Mặt trời đã ở lưng chừng, còn không khởi hành thì có hơi muộn.

Diệp Ân Tuấn quay về phòng ngủ, Thẩm Hạ Lan đã thay xong quần áo ngồi đợi rồi.

“Sao không nằm thêm lúc nữa?”
Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì tâm trạng rất bình tĩnh.


Thẩm Hạ Lan mỉm cười nói: “Nghỉ ngơi đủ rồi, các con đâu?”
“Chắc ở trong phòng, anh đi gọi chúng.”
“Cùng nhau đi.”
Thẩm Hạ Lan đứng dậy khoác tay của Diệp Ân Tuấn.

Mùi thơm thoang thoảng đó tràn ngập trong khoang mũi của Diệp Ân Tuấn, khiến anh có hơi say, có điều nghĩ tới hôm nay phải đi làm gì thì anh đã điều chỉnh lại tâm thái, mỉm cười cùng Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.

Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê đã đợi ở phòng khách.

Diệp Nghê Nghê mặc váy công chúa màu trắng, bết hai bím tóc nhỏ, vô cùng xinh xắn, giống như búp bê sứ vậy.

Diệp Tranh lại mặc một bộ vest nhỏ màu đen, vẻ mặt có hơi nghiêm nghị.

“Tranh, cảm thấy ổn chưa?”
Nụ cười ngọt ngào của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Tranh có hơi ngại.


“Mẹ, lần sau chuyện như này mẹ không được đánh ngất con.”
“Yo, Tranh nhà chúng ta giận rồi sao?”
Thẩm Hạ Lan trêu đùa.

Nếu như xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.

Diệp Tranh có hơi quẫn bách nói: “Không có, con chỉ là, chỉ là…”
Cậu bé nói mãi không ra được.

“Được rồi, thời gian không sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn kịp lúc mở miệng, làm gián đoạn sự lúng túng của bọn họ, Diệp Tranh cảm kích liếc nhìn anh, sau đó nhanh chóng trèo lên xe.

Khi đi qua bên cạnh Diệp Ân Tuấn, Diệp Tranh nhỏ giọng nói: “Ba, con nghĩ xong rồi, suất này con không cần, cho Minh Triết hoặc Nghê Nghê đi.”
“Con chắc chắn?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên, có điều cũng không có quá bất ngờ.

Diệp Tranh gật đầu, nói: “Con rất chắc chắn và khẳng định.

Con không cần suất này nữa.

Không làm quân y con có thể làm bác sĩ, chỉ cần y thuật của con giỏi, ở đâu cũng là một nhân tài.”.

 
Chương 2140: 2140: Chương 2137





“Cái thằng nhóc này!”
Lời phía sau Diệp Ân Tuấn không có, nhưng lại rất thâm ý.

Diệp Tranh nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều, thư thái hơn nhiều.

Một nhóm người sau khi lên xe chạy tới mộ của Diệp Nam Phương.

Nơi này đã được Diệp Ân Tuấn tìm người xây thành nghĩa trang, mua cả mảnh đất, cho nên nơi này là nghĩa trang tư nhân của nhà họ Diệp.

Sau khi Diệp Tranh đến đây tâm trạng có hơi nặng nề, có điều cũng chỉ nặng nề.

Ấn tượng mà Diệp Nam Phương cho cậu bé chỉ có sự chung đụng của mấy tháng đó, nhưng người đó lại không phải là ba ruột của cậu bé.

Cho nên đối với người ba này, Diệp Tranh không biết nên tình cảm gì để nhìn nhận.

Diệp Ân Tuấn nắm tay của Diệp Tranh đi tới.

Diệp Nam Phương trên ảnh còn rất trẻ, dáng vẻ mặc quân phục mỉm cười khiến trong lòng Diệp Tranh hơi xót xa, mắt bỗng chốc đỏ lên.


“Ba.”
Giọng nói của Diệp Tranh rất nhỏ, nhỏ tới mức khiến người ta nghe không rõ.

Diệp Ân Tuấn nhìn bia mộ trước mắt, trong lòng cũng khá phức tạp.

“Nam Phương, anh dẫn Diệp Tranh đến gặp em.

Không biết em ở dưới như thế nào, anh và tụi nhỏ đều khá tốt, em đừng lo lắng.”
Thẩm Hạ Lan đứng ở một bên, không nói cái gì.

Cô nhìn cây tùng ở xung quanh, xum xuê, lại nhìn phong thủy của nơi này, trước thoáng sau tựa, là một nơi có phong thủy rất tốt.

“Nghê Nghê, mẹ dẫn con đi xung quanh.”
Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói với Diệp Nam Phương, cô trực tiếp dẫn Diệp Nghê Nghê đi.

“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê ngoan ngoãn đưa tay cho Thẩm Hạ Lan, sau đó cùng Thẩm Hạ Lan đi dọc theo bậc thang đi tới một chỗ khác.

“Mẹ, mẹ nói chú nếu như còn sống, bây giờ sẽ như thế nào?”
Diệp Nghê Nghê ngẩng đầu, đôi mắt to trong trẻo đó nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.


Thẩm Hạ Lan hơi sững người, nói: “Mẹ cũng không biết, trên thế giới này đâu có nhiều nếu như vậy chứ.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu, thấp giọng nói: “Con cảm thấy ba rất tội nghiệp.

Chú không còn rồi, cô lại biến thành như kia.

Ông bà nội cũng đều không còn nữa, bên cạnh ba chỉ có chúng ta.

Mẹ, con sau này nhất định sẽ yêu ba thật nhiều.

Mẹ đừng ghen có được không?”
Thẩm Hạ Lan bỗng buồn bực rồi.

“Cô bé ngốc, mẹ ghen gì chứ.

Con là bảo bối của mẹ và ba mẹ, ba mẹ đều hy vọng các con sống vui vẻ là được.

Có điều công chúa nhỏ của mẹ đã bắt đầu có chuyện giấu mẹ rồi.”
Diệp Nghê Nghê bỗng có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ trong giây lát, sau đó cười nói: “Mẹ, biết thì đừng nói toạc, chúng ta vẫn có thể làm mẹ con tốt.”
“Biết thì nói toạc thì không thể làm sao?”
Thẩm Hạ Lan cố ý vặn lại lời của cô bé.

Diệp Nghê Nghê lập tức không vui.

“Mẹ, mẹ sao lại như vậy chứ?”.

 
Chương 2141: 2141: Chương 2138





“Mẹ làm sao cơ?”
Hai mẹ con trêu đùa nhau.

Đột nhiên, Diệp Nghê Nghê hình như nhìn thấy thứ gì đó lóe qua.

Cô bé từng học bắn tỉa, vô cùng mẫn cảm với sự phản quang, gần như cùng lúc, Diệp Nghê Nghê lập tức đẩy Thẩm Hạ Lan ra, bản thân cô bé cũng nhào lên người của Thẩm Hạ Lan.

“Á!”
Thẩm Hạ Lan bị dọa giật mình, cả người ngã ra đất, cùng lúc đó, Diệp Nghê Nghê nhào tới, một viên đạn sượt qua vai của Diệp Nghê Nghê…
“Nghê Nghê!”
Thẩm Hạ Lan vội vàng ôm lấy Nghê nghê, sau đó lăn trên đất.

Cô liếc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn, phát hiện bên Diệp Ân Tuấn không có phát hiện bất kỳ động tĩnh gì, hai người vẫn đang nói gì đó ở trước mộ của Diệp Nam Phương, lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu lại.

Cô không hy vọng quấy nhiễu thời gian nói chuyện của Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh, nhưng nơi này rõ ràng có tay bắn tỉa.


Diệp Nghê Nghê được Thẩm Hạ Lan bảo vệ trong lòng, thấp giọng nói: “Mẹ, con có thể cảm nhận được, đối phương ẩn nấp ở chỗ cao hướng ba giờ bên trái.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan khẽ gật đầu, nhưng không nói gì.

Cho dù biết đối phương ở vị trí nào, trên người Thẩm Hạ Lan cũng không mang theo súng, Diệp Nghê Nghê càng không có mang theo thứ gì ra ngoài, hai người bây giờ đi ra sẽ là bia đạn sống.

Diệp Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan không có nói gì khác thì không khỏi có hơi sốt ruột.

“Mẹ, mẹ nghe thấy lời của con không?”
“Nghe thấy, nhưng bây giờ trên người chúng ta không có vũ khí, đi ra không là thông minh.

Hơn nữa nhiệm vụ chính của chúng ta là làm sao thông báo cho ba con chú ý an toàn.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Nghê Nghê nhíu chặt mày, gương mặt nhỏ gần như nhăn lại.

Bọn họ cách chỗ Diệp Ân Tuấn có một khoảng cách, cũng không biết bên phía Diệp Ân Tuấn như nào.


Diệp Nghê Nghê rút điện thoại ra, vừa muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn, một viên đạn bắn bay điện thoại của cô bé.

Lúc này Thẩm Hạ Lan mới hiểu, đối phương không muốn giết người, mà muốn kêu bọn họ đừng động đậy, ngoan ngoãn ở đây.

Vậy thì mục đích của bọn họ là gì?
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh ở trước mộ của Diệp Nam Phương nói gì đó, đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm ập tới.

Diệp Tranh muốn xoay người thì bị Diệp Ân Tuấn nắm tay, hơn nữa kéo Diệp Tranh đến trước người mình để bảo vệ.

“Phản ứng của Sếp Diệp thật nhanh nhạy.”
Đằng sau truyền tới tiếng cười mỉa, giọng nói rất xa lạ, nhưng nghe thì rất trẻ.

Diệp Ân Tuấn hơi quay đầu, liếc nhìn người trước mặt, trái tim hơi nhói đau.

“Là anh?”
“Cậu biết tôi sao?”
Hàn Hi Thần có hơi ngạc nhiên..

 
Chương 2142: 2142: Chương 2139





Anh ta từ nhỏ không biết mẹ của mình là ai, ba cũng không nói, chỉ đối xử với anh ta vô cùng nghiêm khắc, mãi đến năm 18 tuổi, ba mới nói thân phận của mẹ anh ta, đồng thời cũng nói với anh ta trên đời này anh ta còn có anh em cùng mẹ khác ba.

Những năm này, Hàn Hi Thần luôn âm thầm tìm kiếm tư liệu về Diệp Ân Tuấn, phải gọi là rất hiểu rõ về Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn đối với Hàn Hi Thần chỉ mới biết không lâu.

Cho nên biết người biết ta trăm trận trăm thắng, ở điểm này, Diệp Ân Tuấn đã thua Hàn Hi Thần.

Diệp Ân Tuấn lại không có ngạc nhiên như trong tưởng tượng của Hàn Hi Thần, chỉ hờ hững nói: “Anh nếu như đến viếng mộ Nam Phương, vậy thì đứng yên, nếu như không phải, bây giờ cút cho tôi.

Đừng tưởng anh gài mấy tay bắn tỉa ở đây thì có thể như thế nào cả.

Tôi có thể để anh cài vào thì đã khoan nhượng đối với anh rồi, chứ không phải là dung túng cho anh.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn không thèm để ý Hàn Hi Thần, nắm tay của Diệp Tranh thắp hương cho Diệp Nam Phương.


Diệp Tranh không biết người trước mắt là ai, nhưng cũng không hỏi, sau khi thành kính thắp xong hương cho Diệp Nam Phương thì ngoan ngoãn đứng chờ ở một bên.

Hàn Hi Thần dù đã ngàn vạn khả năng, cũng không ngờ Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng và bình tĩnh như vậy, càng không ngờ anh sẽ nói lời như này với mình.

Nhất thời, Hàn Hi Thần sững người, vô thức thắp một nén hương cho Diệp Nam Phương.

Sau khi thắp hương xong, Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Anh có thể đi rồi.”
“Tôi cảm thấy tôi có thể nói chuyện đàng hoàng với cậu hoặc với Nam Phương.”
Hàn Hi Thần thật ra là hận Diệp Ân Tuấn, dù sao nhiều năm như vậy mẹ đều ở bên cạnh anh, còn là dùng thân phận của quản gia ở bên hai anh em bọn họ, mà anh ta ngay cả một ngày được hưởng tình yêu của mẹ cũng không nhận được.

Nhưng sau khi thật sự thấy được Diệp Ân Tuấn, anh ta mới phát hiện nỗi hận trong lòng anh ta chẳng qua chỉ là vì đố kỵ mà thôi.


“Anh muốn nói gì? Vợ và con gái của tôi anh tốt nhất đừng làm họ bị thương, nếu không tôi mặc kệ trên người anh chảy dòng máu của ai, tôi đều sẽ giết anh.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn không hề có bất kỳ sự mấp mô cao thấp, thậm chí nghe không ra chút tình cảm nào.

Màu sắc, lạnh lùng tới mức khiến người ta hơi lạnh lòng.

Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Tôi không có hứng thú với việc giết người lắm, cậu đừng nghĩ tôi xấu như vậy.”
“Nhưng anh lại có thể lấy ra 10 triệu đô mua mạng của tôi.”
Lời nói kháy này của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần có hơi nghẹn lời.

“Cậu bây giờ không phải vẫn ổn sao? Huống cho bọn họ thất bại rồi, số tiền này tôi sẽ không trả.

Bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, không muốn khiến cậu chết nữa.”
Đối với thái độ thất thường này của Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn không có đánh giá gì, chỉ nhìn ảnh của Diệp Nam Phương, thấp giọng nói: “Lúc đầu khi Nam Phương xảy ra chuyện anh có ở đó không?”
Lời này khiến Hàn Hi Thần sững người.

“Cậu sao lại hỏi như vậy?”.

 
Chương 2143: 2143: Chương 2140





“Bởi vì anh từ rất lâu trước đã biết tồn tại của tôi và Nam Phương, tôi không tin anh sẽ không chú ý tới động thái của chúng tôi, lúc đầu khi Nam Phương xảy ra chuyện tôi tới không kịp, anh chắc là có cơ hội và thời gian tới cứu em ấy, nhưng em ấy vẫn chết.”
Ánh mắt nhìn Hàn Hi Thần của Diệp Ân Tuấn nhiều thêm một chút sắc bén và sát khí.

Hàn Hi Thần đột nhiên cảm thấy có hơi đè nén.

Anh ta nhìn bia mộ của Diệp Nam Phương, thấp giọng nói: “Tôi muốn tới, nhưng tôi không thành công.

Lúc đó bị ba tôi nhốt lại rồi, đợi khi tôi tới, mọi chuyện đã xảy ra rồi.”
Trong lòng anh ta cũng không dễ chịu.

Diệp Nam Phương là một người không chịu uy hiếp nhất.

Từ bé tới lớn cuộc sống đơn giản, vì để không tranh quyền thừa kế với Diệp Ân Tuấn, anh ta tự mình rời khỏi Hải Thành.


Khoảng thời gian đó Hàn Hi Thần quả thật từng bám theo anh ta, cũng tìm hiểu về anh ta, thậm chí từng tiếp xúc với anh ta.

Diệp Nam Phương là một người ngay thẳng, Hàn Hi Thần đã giấu thân phận của mình và đã tiếp xúc một khoảng thời gian với anh ta, khoảng thời gian đó là quãng thời gian anh ta vui vẻ nhất.

Đáng tiếc điều tốt đẹp không dài lâu, chuyện này bị Hàn Khiếu phát hiện, anh ta bị cưỡng chế mang về, đợi đến khi biết được Diệp Nam Phương xảy ra chuyện, Hàn Hi Thần muốn tới giúp đỡ, lại bị Hàn Khiếu nhốt lại, mọi chuyện giống như sớm đã có an bài, mà anh ta cho dù muốn thay đổi gì đó, cuối cùng cũng không được.

Diệp Ân Tuấn nghe anh ta nói như vậy, cũng không nói gì nữa, mà hờ hững nói: “Bái tế Nam Phương xong thì anh rời khỏi đây đi, sau này muốn nhằm vào tôi thế nào cũng được, hôm nay tôi không có tâm trạng chơi cùng anh.”
Hàn Hi Thần sững người, thấp giọng nói: “Tôi cũng không định chơi với cậu.

Tôi tới đây làm cái gì tôi biết rõ, tôi chỉ đến nhắc nhở cậu, có vài chuyện cậu không nên nhúng tay vào thì tốt nhất cậu đừng nhúng tay vào, tránh dẫn lửa đốt người.

Cậu bây giờ vợ con đều ở đó, cố gắng sống những ngày tháng của mình là được rồi, trái tim đừng quá lớn.”

Lời này khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó nheo mắt lại.

“Ý của anh là nói chuyện của Trạm Dực có liên quan tới anh sao? Hay là nói có liên quan tới ba của anh? Hàn Hi Thần, anh tốt nhất đừng đối đầu với tôi, nếu không…”
“Nếu không thì sao? Tôi là anh cậu! Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, tôi cũng là anh của cậu!”
Hàn Hi Thần vốn cho rằng lời này cả đời anh ta sẽ không thừa nhận, càng sẽ không nói ra, nhưng lúc này lại buột miệng nói ra lời này, giống như trong lòng đã nghĩ như vậy.

Mọi sự đố kỵ và nhằm vào trước đó, vào lúc gặp được Diệp Ân Tuấn cũng trở thành một loại khát vọng.

Một loại khát vọng đối với tình thân anh em.

Anh ta không biết mình bị làm sao.

Nhiều năm như vậy, anh ta cũng gánh chịu quá nhiều thứ, cảm thấy mình rất đáng thương rất vất vả, nhưng sau khi tìm hiểu quá khứ của Diệp Ân Tuấn, anh ta lại cảm thấy mình hạnh phúc, ít nhất so với Diệp Ân Tuấn, anh ta hạnh phúc hơn.

Mà hiện nay có lẽ là vì nghĩa trang của Diệp Nam Phương quá trang nghiêm, khiến anh rất nhanh nói ra suy nghĩ chân thật nhất trong lòng.

Diệp Ân Tuấn hơi sững người, từ trong mắt của Hàn Hi Thần anh nhìn thấy một tia ảo não và không muốn, có điều sau đó là một chút thoải mái..

 
Chương 2144: 2144: Chương 2141





Lòng của anh cuộn trào như sóng đánh, trên mặt lại không có chút biểu cảm: “Tôi không cần, người thân đối với tôi mà nói đều là sự tổn thương và tính toán, tôi chỉ cần vợ con của tôi là được.”
Lời nói này rất lạnh lùng tuyệt tình, nhưng lại khiến Hàn Hi Thần sinh ra một chút thương tiếc.

“Tình thân là thứ cậu muốn thì muốn, không cần thì không cần sao? Tôi là anh của cậu, đây là điều ông trời đã sắp đặt rồi.

Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng quá cố chấp, có vài chuyện không phải một mình cậu có thể thay đổi.

Con người của Triệu Nguyệt Minh cũng không đơn giản như những gì cậu nghĩ.

Những năm này nhà họ Triệu tuy ngoài mặt thoát khỏi sự lãnh đạo của Triệu Nguyệt Minh, nhưng vẫn có không ít người của nhà họ Triệu liên lạc riêng với ông ta.

Một mình cậu có thể đấu với một đám người sao? Chuyện của Trạm Dực tự nhiên có người đi giải quyết, cậu đừng nhọc lòng.

Còn chê chuyện trên người mình không đủ nhiều sao?”
Nghe thấy Hàn Hi Thần nói như vậy, Diệp Ân Tuấn có hơi bất ngờ, nhưng không có lĩnh tình.


“Chuyện này tôi quản chắc rồi.”
“Diệp Ân Tuấn, cậu chính là cái đồ ngoan cố.”
Hàn Hi Thần tức đến nỗi buồn bực.

Anh ta đi qua đi lại hai vòng rồi nói: “Tôi tặng Nhan Du cho Hạ Tử Thu còn chưa đủ sao? Cậu ngoan ngoãn ở Kình Thiên Minh không được sao?”
“Không được.”
Lời của Diệp Ân Tuấn thật sự có thể chọc Hàn Hi Thần tức điên.

“Cậu cậu cậu cậu…”
“Tôi tôi tôi tôi! Chuyện của tôi anh không cần nhọc lòng, bây giờ cho người của anh rút đi, thả vợ và con gái của tôi ra.”
Diệp Ân Tuấn học cách nói chuyện của Hàn Hi Thần, lập tức khiến sắc mặt của Hàn Hi Thần có hơi khó coi.

Diệp Tranh mím môi muốn cười, nhưng lại nhịn.

Hàn Hi Thần tức tối nói: “Cái đồ không biết tốt xấu.


Cậu đợi đấy, đợi cậu bị loạn súng bắn chết, tôi sẽ nhặt xác cho cậu, cũng sẽ giúp cậu chôn ở bên cạnh Nam Phương làm bạn.”
“Cảm ơn!”
Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nói cảm ơn.

Hàn Hi Thần cảm thấy mình thật sự không biết còn có thể nói gì nữa?
Diệp Tranh cũng không nhịn được mà cười một tiếng: “Bác cả, mẹ và em gái của cháu còn không qua đây thì sẽ lo lắng.”
Tiếng bác cả này khiến cho Hàn Hi Thần rất thoải mái.

“Vẫn là con trai của Nam Phương ngoan.

Được thôi, hôm nay nể mặt cháu trai lớn của tôi, tôi không tính toán với cậu nữa.”
Hàn Hi Thần làm một thế tay, tay bắn tỉa nấp ở chỗ cao đã rút lui.

Diệp Nghê Nghê và Thẩm Hạ Lan cảm nhận được nguy cơ được giải trừ thì vội vàng đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía Diệp Ân Tuấn.

Mà gương mặt lạnh lùng xa cách của Diệp Ân Tuấn vào lúc nhìn thấy vợ và con gái thì thêm một chút dịu dàng, giọng nói lại lạnh lùng: “Anh cũng đi đi, buổi trưa chúng tôi không giữ anh lại ăn cơm, đoán chắc anh cũng ăn không quen đồ ăn của chúng tôi.”
Hàn Hi Thần nghe thấy lời này thì thật sự rất muốn đánh người.

Anh ta cảm thấy mình hôm nay đầu bị úng nước, nếu không sao lại muốn qua lại với Diệp Ân Tuấn chứ?.

 
Chương 2145: 2145: Chương 2142





“Không phải, tôi vô cùng muốn ăn cơm do em dâu nấu.

Cậu nói xem tôi từ xa đến, cậu từ chối tôi ở ngoài, thích hợp sao?”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ vô lại.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn anh ta, hờ hững nói: “Thích hợp.

Nhà chúng tôi không tiếp đãi người ngoài.”
“Tôi là người ngoài sao? Diệp Ân Tuấn, cậu làm cho rõ, tôi là…”
“Ân Tuấn!”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng chạy tới, rất căng thẳng rất cảnh giác nhìn Hàn Hi Thần, đáy mắt lộ ra một tia phòng bị.

“Anh là ai?”
Tuy Diệp Nghê Nghê không lên tiếng, nhưng ngoãn ngoan đứng ở bên cạnh Diệp Tranh, có chút tò mò quan sát Hàn Hi Thần.


“Tôi là…”
“Anh ta là người quét dọn nghĩa trang.”
Lời của Hàn Hi Thần còn chưa nói hết thì bị Diệp Ân Tuấn kháy một câu, suýt nữa nghẹn chết anh ta.

Anh ta?
Người quét dọn nghĩa trang?
Không có nhầm chứ!
Hàn Hi Thần hằn học lườm Diệp Ân Tuấn không có mở miệng, ánh mắt rất uất ức.

Thẩm Hạ Lan hơi sững người, cô cảm giác được Hàn Hi Thần không có ác ý với Diệp Ân Tuấn, cho nên cũng buông lỏng vài phần.

“Người quét dọn nghĩa trang đến đây làm cái gì?”
“Anh bảo anh ta tới dọn sạch bia mộ của Nam Phương.”
Diệp Ân Tuấn nói xong còn cố ý liếc nhìn Hàn Hi Thần.

Hàn Hi Thần phải nói là rất buồn bực.


Anh ta quét dọn nghĩa trang? Còn lau bia mộ?
Diệp Ân Tuấn, quá đáng rồi!
Nhưng Diệp Ân Tuấn lại lười để ý anh ta, trực tiếp ôm vợ và con quay người đi.

Hàn Hi Thần nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ thì không khỏi sững người.

Không biết tại sao, lúc này anh ta đột nhiên có chút ngưỡng mộ Diệp Ân Tuấn.

“Thiếu chủ, chúng ta còn muốn đi theo không?”
Ở trong chỗ kín có một người đi ra, thấp giọng hỏi Hàn Hi Thần.

Mọi cảm xúc trên mặt của Hàn Hi Thần đều biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lùng và xa cách, nhìn như này, thật sự có chút giống với Diệp Ân Tuấn.

“Không cần.”
“Vậy bên phía ông Hàn…”
Lời của thủ hạ còn chưa nói hết, Hàn Hi Thần trực tiếp ra tay, bóp chặt cổ của tên thủ hạ, nhìn sắc mặt đối phương tím tái xanh ngắt, lúc này mới lạnh lùng nói: “Cậu là người của tôi hay là người của ba tôi? Hửm?”
Cảm giác nghẹt thở khiến thủ hạ rất khó chịu, nhưng cũng không dám phản kháng.

Đừng thấy Hàn Hi Thần trông rất thanh tú, nhưng thủ đoạn tuyệt đối là một người tàn nhẫn nhất mà bọn họ từng gặp..

 
Chương 2146: 2146: Chương 2143





Thủ hạ đè nén sự sợ hãi của mình, vội nói: “Tôi là người của thiếu chủ.”
“Vậy tôi nói cái gì thì nghe cái đó, phía ba tôi phản hồi như nào cậu tốt nhất có tính toán, nếu không, cậu biết đấy, bên cạnh tôi không giữ phế vật.”
Nói xong anh ta mới buông tay ra.

Thủ hạ ho sặc sụa, vội vàng nói phải.

“Cút! Đừng làm bẩn mộ của em trai tôi.”
Hàn Hi Thần quát khẽ một tiếng, thủ hạ vội vàng biến mất.

Anh ta lại nhìn về hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, bọn họ sớm đã không thấy bóng dáng rồi.

Hàn Hi Thần xoay người liếc nhìn bia mộ của Diệp Nam Phương, cũng không để ý mình mặc đồ trắng, sau đó ngồi cạnh đó.

Anh ta dựa vào trước bia mộ của Diệp Nam Phương, khóe miệng hơi nhếch lên.


“Diệp Nam Phương, làm quen lại một chút, tôi là anh cả của cậu Hàn Hi Thần.

Nghe thấy tin này có phải rất bất ngờ không? Năm đó người đàn ông mất hồn được cậu cứu ở trên đường vậy mà là anh cả của cậu, cậu bây giờ có phải rất muốn đánh tôi không?”
Nghĩ tới chuyện trước đây, khóe môi của Hàn Hi Thần cong lên nở một nụ cười khẽ.

“Cậu cũng thật cứng đầu, nhiều nghề như vậy tại sao cứ chọn nghề đó? Cậu nói cậu mới bao nhiêu tuổi? Trẻ măng như vậy đã tới điện Diêm Vương, Diêm Vương gia có thể cho cậu chỗ tốt gì chắc? Ở lại nhân gian làm anh em với tôi không tốt sao? Cậu không biết đâu, người anh trai cứng đầu khác của cậu thật sự không đáng yêu như cậu.

Nam Phương, cậu nói nếu như cậu còn sống, có phải ba anh em chúng ta có thể dễ chung sống hơn nhiều không?
“Cậu sao không nói chuyện? Trước đây cậu không phải thích nói chuyện hay sao? Cậu còn chê tôi cả ngày lạnh tanh, cậu thậm chí ngu ngốc cõng tôi đến phòng khám lúc nửa đêm, tôi cũng chẳng qua chỉ sốt cao mà thôi.

Cậu sao lại căng thẳng như vậy?”
Hàn Hi Thần nói rồi hốc mắt đã ươn ướt.


Anh ta nghẹn ngào, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, ép nước mắt quay ngược vào.

“Diệp Nam Phương, tên khốn! Cậu đã nói cậu là anh em của tôi, cậu đã nói sẽ cùng tôi tham gia thi đấu thể thao ở Đức, mẹ kiếp tôi vì lời hứa này của cậu, cũng đã vào quân đội cậu biết không hả? Kết quả cậu vậy mà thất hứa, vậy mà nuốt lời? Một người đàn ông như cậu sao có thể nuốt lời chứ? Cậu dậy cho tôi, đứng dậy! Cậu nằm ở đây thì tính là gì chứ? Cậu mới bao nhiêu tuổi mà đã nằm ở đây? Cậu là một người ba cậu có biết không? Cậu sao có thể nằm ở đây như vậy? Cậu chết rồi, tôi và Diệp Ân Tuấn phải làm sao? Tên khốn đó tệ hơn cậu nhiều.”
Hàn Hi Thần nói rồi nước mắt đã rơi xuống.

Anh ta ôm bia mộ của Diệp Nam Phương mà nghẹn ngào, khó chịu.

Vừa rồi khi Diệp Ân Tuấn ở đây anh ta không thể phát tiết cảm xúc của mình, bây giờ nơi này chỉ còn lại một mình anh ta, anh ta là thật sự rất nhớ Nam Phương.

Tên khốn này là người đầu tiên đối tốt với anh ta trong hơn 30 năm nay, tốt hơn ba đối với anh ta.

Rõ ràng Nam Phương không biết anh ta là anh cả của mình, nhưng cậu ta có thể không toan tính điều gì mà đối xử với anh ta.

Hình ảnh mấy năm trước giống như thước phim hiện lên trong đầu của anh ta, từng hình ảnh, vô cùng rõ ràng.

“Em ấy đã chết rồi, anh không thể để em ấy yên tĩnh một lúc sao?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần bỗng ngây người..

 
Chương 2147: 2147: Chương 2144





Anh ta nằm bò trên bia mộ, cơ thể cứng đờ, nhưng lại khó chịu hỏi: “Mẹ kiếp cậu là quỷ sao? Đi đường không phát ra tiếng.”
“Tôi không phải là Nam Phương, không thành quỷ được, huống chi bây giờ là ban ngày.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần có hơi buồn bực.

“Bớt một câu có thể chết sao? Cậu không phải đã đi rồi sao? Sao lại quay lại rồi? Cậu mau đi đi, tôi không muốn ăn cơm của nhà cậu.”
Hàn Hi Thần nhíu mày nói.

Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng hiện nay của anh ta, đột nhiên có hơi muốn cười.

“Này, khóc thì khóc rồi, khó chịu cái gì? Tôi đâu cười nhạo anh đâu.”
“Ai khóc chứ? Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi khóc? Tôi chỉ là muốn ôm Nam Phương, cậu đừng làm phiền tôi, mau đi đi.”

Trong lòng Hàn Hi Thần rất buồn bực.

Anh sao lại không thể khống chế được cảm xúc của mình chứ?
Diệp Ân Tuấn này sao lại quay lại?
Người canh ở bên ngoài đều chết hết rồi sao?
Dường như biết Hàn Hi Thần đang nghĩ gì, Diệp Ân Tuấn hờ hững nói: “Đây là nghĩa trang tôi mua, là địa bàn của tôi, những người đó của anh thật sự tưởng rằng có thể dễ dàng quản lý chỗ của tôi sao? Nếu không phải muốn xem mục đích của những người đó là gì, anh tưởng tôi có thể để người của anh được đắc ý lâu như vậy sao? Hàn Hi Thần, anh đường đường là người cầm đầu tổ chức sát thủ, IQ vậy mà có mỗi như vậy sao?”
“Cậu không mỉa mai tôi thì không thể nói chuyện được sao?”
Hàn Hi Thần bỗng quay đầu lại.

Trên mặt của anh ta còn vết nước chưa khô, lúc này cũng không màng tới nữa, mà có hơi thẹn quá hóa giận nhìn Diệp Ân Tuấn nói: “Cậu sao lại không đáng yêu như vậy chứ? Tôi băn khoăn rồi, rõ ràng cũng là song thai, tại sao khác biệt lại lớn như vậy chứ? Cậu nhìn Nam Phương, được người ta quý bao nhiêu, cậu nhìn thế nào lại khiến người ta ghét như vậy chứ?”
“Vậy thật xin lỗi, đã làm anh chướng mắt, nếu như có thể lựa chọn, tôi cũng không muốn sinh ra ở trên đời này như thế, nhưng hết cách, tôi không được chọn, cho nên anh cũng không được chọn.”

Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến Hàn Hi Thần hơi sững người, sau đó có hơi buồn.

“Mẹ rất yêu cậu.”
“Chả sao cả.”
Diệp Ân Tuấn chưa từng cùng người khác bàn luận về thím Trương, cho dù bàn luận với Thẩm Hạ Lan cũng ít.

Anh bài xích nhắc tới người này, nhưng Hàn Hi Thần lại có chút khẩn trương nói: “Ít nhất cậu có mẹ ở bên hơn 20 năm, mẹ che chở quan tâm cậu, cho dù là có ý đồ khác, nhưng không thể một chút tình ý thật cũng không có chứ? Cậu dù sao cũng là đứa con mẹ mang thai mười tháng sinh ra, mà tôi thì sao? Tôi chưa từng nhận được tình yêu của mẹ dù chỉ là một ngày?”
“Cho nên? Anh hận tôi sao? Hận Nam Phương sao? Cái chết của Nam Phương rốt cuộc có liên quan tới anh hay không, tôi sẽ tra rõ, nếu như có liên quan tới anh, tôi mặc kệ anh có liên quan gì với tôi, tôi sẽ không tha.

Cho nên Hàn Hi Thần, đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, cũng đừng cố thử làm gì đối với vợ con tôi, nếu không tôi ngay cả chút thể diện cuối cùng cũng sẽ không cho anh.”
Lời của Diệp Ân Tuấn nói rất đanh thép.

Trái tim của Hàn Hi Thần có hơi đau..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom