Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2168: 2168: Chương 2165





Như nhận ra được sự ngạc nhiên của Diệp Ân Tuấn, Trần Oánh Oánh cười nói: “Để thuận tiện khi làm việc, tôi thường thay đổi khuôn mặt khi ra ngoài.”
Diệp Ân Tuấn khâm phục điều này, anh lại không hề nhận ra.

Ba Trần liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, cau mày hỏi: “Đây là ai?”
“Người anh em kết nghĩa của thủ trưởng Trạm, Diệp Ân Tuấn.”
Ba Trần lúc nghe thấy tên Diệp Ân Tuấn hơi sửng sốt, vô thức hỏi: “Cậu tới đây cứu thủ trưởng Trạm?”
“Đúng.”
Diệp Ân Tuấn có thể nhìn ra, cả nhà Trần Oánh Oánh Bạch Thủy Trại có lẽ là do Trạm Dực bí mật để lại.

Ba Trần nhìn Trần Oánh Oánh và hỏi một cách thận trọng: “Con đã xác nhận thân phận chưa?”
“Đã xác nhận qua, bức ảnh do cậu chủ nhỏ đích thân gửi qua”
Trần Oánh Oánh nói xong thì đến trước mặt mẹ, nhìn sắc mặt đỏ ửng của mẹ, lo lắng hỏi: “Ba, mẹ bị sao thế?”
“Tối hôm qua đến đây bị rắn cắn, trúng độc rồi, ba đã xử lý sơ, bây giờ có lẽ đang phát sốt.


Nếu như các con không tới, ba phải kêu người lên đây khiêng bà ấy xuống.”
Diệp Ân Tuấn ngơ ra khi nghe ba Trần nói vậy.

“Nọc rắn tự mình xử lý? Bây giờ cần phải đưa xuống núi để đến bệnh viện.”
“Được.”
Ba Trần rất lo lắng cho vợ, nhanh chóng đồng ý.

Trần Oánh Oánh thận trọng kêu người khiêng mẹ cô ra ngoài, trong khi ba Trần ở lại phía sau, đưa một món đồ cho Diệp Ân Tuấn và nói: “Cậu xem thử cái này, tôi ở đây phát hiện ra.

Tôi luôn cảm thấy đây là đồ của thủ trưởng Trạm, cho nên luôn tìm kiếm khắp nơi xem có manh mối nào khác không, đáng tiếc ở đây ngoại trừ thứ này ra không còn gì nữa.”
Diệp Ân Tuấn nhìn con dao găm trong tay ba Trần.

Con dao găm được sản xuất tại Đức, Diệp Ân Tuấn rất quen thuộc, đó là phần thưởng có được khi ba người anh em họ đến Đức tham gia khóa huấn luyện cá nhân, mọi con dao găm đều có con số đánh dấu, chắc chắn là mỗi người một con dao.


Anh nhanh chóng gỡ bao ra, sau khi nhìn thấy dãy số quen thuộc, đôi mắt Diệp Ân Tuấn có chút ẩm ướt, trở nên xúc động.

“Là con dao găm của anh ta! Cũng tức là anh Trạm đã từng ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nhìn xung quanh, ở đây có những chiếc giường đá và ghế đá, như thể con người có thể sống ở đó, nhưng không có dấu vết của bất kỳ ai đã từng sống qua.

Cho nên Trạm Dực rất có khả năng là bị người khác giấu ở đây, sau đó mới đưa đi.

.

== TRÙMTRUY ỆN.

ME ==
Tại sao đối phương lại dẫn Trạm Dực tới đây?
Họ đã đưa Trạm Dực đi đâu?
Tại sao ở Hải Thành lại không nhận được chút tin tức nào? Họ giống như đã bị người khác che đi mắt mũi miệng, nhìn không thấy ngửi không ra nghe không được.

Rốt cuộc ai có bản lĩnh lớn như vậy?.

 
Chương 2169: 2169: Chương 2166





“Như thế nào? Diệp tổng có muốn kiểm tra chỗ này một chút không? Xem xem có phát hiện gì không, tôi đã kiểm tra ở đây cả một đêm rồi, chỉ phát hiện có con dao găm này, nhưng mà không thể loại trừ khả năng là đối phương cố tình lấy con dao của thủ trưởng Trạm đến phá đám chúng ta”
Mạch suy nghĩ của ba Trần rất rõ ràng.

Diệp Ân Tuấn cũng đã từng suy đoán như thế, dù sao thì nếu như muốn che chắn tại mắt của anh và Tô Nam ở Hải Thành, chưa chắc là người này có bản lĩnh thông thiên, cho nên vẫn còn có một loại khả năng đó chính là người khác cố tình bài ra chuyện khả nghi để dẫn dắt bọn họ đi theo một phương hướng khác.

“Để tôi quan sát một chút cũng được, ông đi về trước đi, sức khỏe của bà nhà không tốt cho lắm, vẫn nên về sớm xem bà ấy như thế nào.

Vợ của tôi cũng ở trại, lúc này có lính đánh thuê tập kích vào trại, nhà của các người bị phá hủy rồi, bây giờ không thể ở được nữa, tôi sẽ cho người đặt khách sạn cho mọi người”
Diệp Ân Tuấn nói vậy, ba Trần khẽ lắc đầu rồi nói: “Không cần phải làm phiền đâu, chúng tôi đi đến căn nhà nào cũng có thể đối phó được mấy ngày, tôi là trại chủ Bạch Thủy Trại, chút chuyện nhỏ này không làm khó được chúng tôi đâu, với lại còn có từ đường nữa mà, không được nữa thì chúng tôi sẽ đến ở trong từ đường”
“Ông là trại chủ Bạch Thủy Trại?”
Diệp Ân Tuấn kinh ngạc.


Ba Trần có chút xấu hổ mà nói: “Đúng vậy, tôi là trại chủ Bạch Thủy Trại, Oánh Oánh mới có hai mươi hai tuổi, là con gái duy nhất của tôi”
“Vô lễ rồi”
Diệp Ân Tuấn biết quy định ở đây, bên đây là do trại tự trị, cho nên ba Trần tuyệt đối là hoàng đế ở Bạch Thủy Trại.

Ý thức được điểm này, Diệp Ân Tuấn cũng không uổng công làm người tốt.

Ba Trần đi theo bọn người Trần Oánh Oánh xuống núi, Diệp Ân Tuấn cùng với vệ sĩ của mình ở lại tìm kiếm manh mối.

Sau khi Trần Oánh Oánh đưa mẹ xuống núi, Diệp Tranh lập tức làm kiểm tra và trị liệu cho bà Trần, đồng thời truyền thuyết thanh.

Nhưng mà để cho an toàn, cậu bé vẫn thấp giọng nói: “Bây giờ tìm một chiếc xe đưa bà ấy đến bệnh viện làm kiểm tra đi.”
“Không cần, cháu chắc là đời sau của Trương Gia Trại?”
Ánh mắt của ba Trần có chút nghiền ngẫm, chỉ là từ thủ pháp Diệp Tranh cứu người là có thể nhìn ra được Diệp Tranh thừa hưởng Trương Gia Trại.


“Ông biết ạ?”
Diệp Tranh hơi kinh ngạc.

Ba Trần nhẹ gật đầu, cười nói: “Vợ của tôi là Trương Gia Trại, đương nhiên là tôi biết rồi.” “Ba, để con đi làm cái gì đó cho mẹ ăn”
Trần Oánh Oánh vội vàng nói.

“Được rồi.” “Để em đi theo chị Oánh Oánh”
Diệp Nghệ Nghê đi theo Trần Oánh Oánh vào phòng bếp.

Bây giờ bọn họ đang ở trong nhà của một người dân, diện tích căn nhà này tương đối lớn, có thể chứa được một nhà ba người bọn họ.

Diệp Nghề Nghệ có làm như thế nào cũng không nghĩ tới Trần Oánh Oánh đã ba muối tuổi mà đột nhiên lại trẻ ra, hơn nữa dáng vóc còn thật sự rất xinh đẹp, chủ yếu là lúc cô ta cười còn có hai cái lúm đồng tiền, rất là đẹp.

“Nhìn không ra nha, chị còn biết thuật dịch dung nữa”.

 
Chương 2170: 2170: Chương 2167





“Cũng không tính như là thuật dịch dung, chỉ là thuật trang điểm mà thôi.”
Trần Oánh Oánh cười nhạt trong lòng, có chút vui vẻ, có thể được cô cả khen như thế này, thật sự rất hiếm thấy.

Ánh mắt của Diệp Nghệ Nghê lại đảo một vòng, đột nhiên lại cười nói: “Chị Oánh Oánh”
Xưng hô này quá thân thiết, nhưng mà Trần Oánh Oánh lập tức run lên một cái.

“Cô chủ đừng có gọi tôi như vậy, làm cho người ta sợ hãi quá đi, cô chủ lại muốn làm cái gì vậy?”
“Đừng có nói như vậy chứ, em cảm thấy dung mạo của chị Oánh Oánh rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, còn biết trang điểm nữa, không bằng dạy em một chút đi?”
Trong mắt của Diệp Nghề Nghê tràn đầy vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt.

Trần Oánh Oánh lập tức hiểu rõ.

Cô ta cười nói: “Được rồi, không phải chỉ là thuật trang điểm thôi sao, tôi sẽ dạy cho cô chủ” “Thật hả?”
Diệp Nghề Nghệ có chút bất ngờ.


“Đương nhiên rồi, chuyện này đâu có gì đâu, huống hồ gì cô chủ lại là con gái, sau này lớn lên có thể trang điểm cho mình thật xinh đẹp, cũng rất tốt”
Trần Oánh Oánh vừa cười vừa nói.

Lúc này, Diệp Nghề Nghê mới phát hiện Trần Oánh Oánh thật sự rất tốt, tại sao trước kia cô bé lại nhẫn tâm bắt nạt cô ta vậy chứ?
“Chị Oánh Oánh, em thề là sau này tuyệt đối sẽ không ép buộc chị đâu, cũng không bắt nạt chị”
Bộ dạng nhỏ bé nghiêm túc của Diệp Nghề Nghê chọc cho Trần Oánh Oánh mỉm cười, sau đó sờ lên đầu của cô bé mà nói:
“Cô chủ thật là đáng yêu, lúc đầu tôi có một người anh trai, đáng tiếc là năm đó cảm xúc của mẹ tôi quá kích động, không giữ
được đứa nhỏ.

Nhiều năm sau đó, mẹ của tôi đều không thể mang thai, ở trong trại có rất nhiều người hy vọng ba tôi có thể kết hôn một lần nữa, là do ba tôi sống chết không đồng ý, sau này mới có tôi”
Trần Oánh Oánh có chút thương cảm.

“Thật là, tôi nói mấy chuyện này với cô chủ làm cái gì chứ.


Được rồi, ở đây khói dầu không hà, cô chủ đi ra ngoài trước đi, một lát nữa tôi sẽ dạy cô chủ trang điểm, đảm bảo sẽ không đổi ý” Diệp Nghề Nghê bị Trần Oánh Oánh đẩy ra ngoài.

Cô bé có chút buồn chán đi đến chỗ Diệp Tranh, nhìn thấy Diệp Tranh vẫn đang kiểm tra sức khỏe cho bà Trần, không khỏi hỏi: “Anh Tranh, anh có thể kiểm tra kỹ giúp cho bà ấy được không?”
“Ừm, được rồi”
Dáng vẻ Diệp Tranh rất nghiêm túc.

Ba Trần đi đến trại để trấn an dân làng, sau đó mới đi trở về, ông ta vô cùng nhiệt tình với Diệp Tranh, ánh mắt cũng không giống như lúc nãy, lập tức làm Diệp Nghề Nghệ cảm thấy ghen tị.

“Bác Trần, tại sao bác lại đối xử với anh trai Tranh của cháu tốt như thế?”
“Đó là bởi vì cậu bé là truyền nhân của Trương Gia Trại, nhà mẹ đẻ của bác là Trương Gia Trại, bây giờ Trương Gia Trại không còn nữa, chỉ cần là hậu nhân của Trương Gia Trại thì bác đều cảm thấy thân thiết.

Nếu như vợ của bác tỉnh lại, chắc chắn sẽ rất vui mừng”
Trong lời nói của ba Trần đều là tình yêu đối với bà Trần.

Diệp Nghề Nghê chu cái miệng nhỏ rồi nói: “Nếu nói như vậy, bác cũng phải đối xử với cháu và ba mẹ của cháu tốt một chút.”
“Tại sao vậy?” “Bởi vì ba của cháu là trại chủ đương nhiệm của Trương Gia Trại, bà nội của cháu là Trương Phương”
Diệp Nghê Nghê vừa mới nói lời này xong, ba Trần lập tức ngây ngẩn cả người..

 
Chương 2171: 2171: Chương 2168





“Cháu nói cái gì chứ, bà của cháu là ai?”
“Là Trương Phương ạ”.

Diệp Nghề Nghê nhỏ giọng nói.

Sắc mặt của ba Trần lập tức thay đổi.

“Cháu nói là Trương Phương thiếu trại chủ Trương Gia Trại?”
“Không phải thì còn ai nữa, còn có người thứ hai tên là Trương Phương ạ?” Diệp Nghề Nghê hơi nghi hoặc.

Đúng lúc Thẩm Hạ Lan đang dẫn vệ sĩ đi đến, liền nghe thấy Diệp Nghề Nghê hỏi như thế, không khỏi dừng lại một chút.


“Nghề Nghê, sao con lại nói như thế, tên của bà nội là để con tùy tiện gọi hả?”
“Mẹ ơi, là bác Trần hỏi con”
Diệp Nghề Nghệ có chút ngượng ngùng le lưỡi.

Ba Trần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, vội vàng hỏi: “Mợ Diệp, Diệp tổng thật sự là con trai của chị cả họ thím Trương?”
“Chị cả họ?”
Thẩm Hạ Lan hơi kinh ngạc.

Ba Trần vội vàng giải thích: “Là như thế này, vợ của tôi tên là Trương Thiên, cũng là chị em họ với mẹ vợ Trương Phương của mợ, hai người bọn họ hơn kém nhau mười tuổi, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt”
Có làm như thế nào Thẩm Hạ Lan cũng không nghĩ tới Trương Thiển, mẹ của Trần Oánh Oánh lại là em họ của thím Trương.

Chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi?
“Tôi nghe nói năm đó Vợ Trương Thiển của chú bởi vì yêu đương với người ngoài trại cho nên mới bị đuổi ra khỏi trại, nhưng mà nếu như hai người bọn họ chênh lệch mười tuổi, lúc Trương Thiển rời khỏi Trương Gia Trại thì vẫn còn là một đứa con nít?”

Mạch suy nghĩ của Thẩm Hạ Lan vô cùng rõ ràng, cô đã nói đúng vào manh mối bị người khác coi nhẹ.

Ba Trần hơi sững sờ, sau đó ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan không giống như bình thường, mang theo một tia kính nể: “Đúng
vậy, lúc trước Thiển không phải là bởi vì yêu đương mới bị đuổi khỏi trại, nói như vậy là vì để cho bà ấy có một lý do rời khỏi trại mà thôi.”
“Có ý gì chứ?” Thẩm Hạ Lan không hiểu cho lắm.

Ba Trần thở dài một hơi rồi nói: “Từ nhỏ, Thiển đã không thích học y không trùng, nhưng mà đồ vật của tổ tông Trương Gia Trại để lại thì không thể không học.

Từ nhỏ đến lớn, Thiển vẫn luôn rất ghét bỏ, thậm chí vì cái này mà bị đánh không ít trận, nguyện vọng của bà ấy chính là rời khỏi trại để đi ra ngoài chiêm ngưỡng thế giới rộng lớn, muốn đi xem người ở bên ngoài sống như thế nào.

Sở dĩ năm đó bà ấy thật sự lén lút rời khỏi trại dự định cao bay xa chạy, lại không nghĩ tới Trương Gia Trại xảy ra thảm án.”
Lúc nói đến đây, trên mặt của ba Trần lướt qua một tia đau lòng.

“Tôi còn nhớ rõ lúc đó mình nhìn thấy Thiển ở ven đường, bà ấy đã khóc đến ngất đi, bà ấy cầu xin tôi đưa mình về Trương Gia Trại, nhưng mà chờ đến lúc tôi trở về thì nơi đó đã sớm biến thành một mảnh tro tàn.

Thiển vô cùng hối hận vì mình đã rời đi, bà ấy không thể nhìn thấy ba mẹ chị em của mình một lần cuối cùng, cứ trở thành trẻ mồ côi như thế..

 
Chương 2172: 2172: Chương 2169





Từ đó về sau, Thiển liền thay đổi, không còn ồn ào muốn đi xem thế giới bên ngoài, bà ấy giống như là người mất hồn, cứ ở trong đống tro tàn ấy, ngày nào cũng bắt độc trùng luyện cổ, xem sách y muốn học y, nhưng mà đến lúc muốn học thì đã không có ai dạy mình nữa rồi.

Những vật đó của Trương Gia Trại đều là do tổ tông để lại, truyền lại cho con cháu, Thiển không nghe ba mình dạy bảo, đương nhiên không có trình độ.

Bà ấy khóc lóc kêu gào, nhưng mà có khóc cũng không thể kêu người thân của mình trở về”
Nhớ đến những năm tháng ấy, ánh mắt của ba Trần lóe lên đau lòng và khó chịu, cho dù trôi qua nhiều năm rồi, ông ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lòng như tro nguội của Trương Thiển vào năm đó.

“Sau đó thì sao, sau đó bà ấy sao lại trở thành vợ của chú vậy?”
Thẩm Hạ Lan thấp giọng hỏi.

Trên mặt của ba Trần đã có nụ cười.

“Thiển không còn nhà để về, tôi liền đưa bà ấy về nhà.


Trại của chúng tôi không có nhiều quy định kết hôn như là những trại bên ngoài, ba mẹ tôi nhìn thấy tôi đưa một cô gái trở về, đương nhiên vô cùng vui vẻ, tôi lại là con một, ba mẹ tôi xem cô ấy như là con gái mà nuôi dạy.

Sau đó chúng tôi có tình cảm với nhau, rồi sau đó tự nhiên ở bên nhau”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút vui mừng.

Một đứa trẻ mồ côi gia đình tan nát có thể tìm được một hạnh phúc thuộc về riêng mình, cũng được xem như là ông trời có mắt.

Cô đột nhiên cảm thấy không đành lòng.

Nếu như hỏi Trương Thiển chuyện của Trương Gia Trại, vậy thì sẽ để lộ vết thương của bà ấy, bà ấy đã từng đau đớn thống khổ, chuyện này đối với Trương Thiển mà nói chính là một sự tàn nhẫn.

Nhưng mà nếu như không hỏi, bọn họ không có cách nào biết được năm đó Hàn Khiếu vào Trương Gia Trại như thế nào, mà Trương Gia Trại bị diệt môn rốt cuộc là còn có chân tướng nào nữa.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan có chút do dự.


Ba Trần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang suy nghĩ cái gì đó, cũng không tiện làm phiền, liền đi ra ngoài.

Diệp Nghề Nghe nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ ơi, con muốn học một vài thứ với chị Oánh Oánh, con đi qua đó trước nha?”
“Được rồi.” Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Trong phòng chỉ còn lại có Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh, còn có Trương Thiển đang hôn mê, Diệp Tranh thấp giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ đang sợ bà ấy đau lòng khổ sở ạ?”
Thẩm Hạ Lan hơi sửng sờ, đối diện với cặp mắt trong trẻo thanh tĩnh của Diệp Tranh, không khỏi thở dài: “Trương Gia Trại đối với chúng ta mà nói chỉ là tên của một cái trại, nhưng mà đối với người còn sống sót như bà ấy đó chính là nỗi đau cả đời”
“Nhưng mà cũng bởi vì bà ấy là người duy nhất còn sót lại vào năm đó, bà ấy biết chân tướng, nếu như không hỏi thì chúng ta mãi mãi không biết đáp án.

Bà nội với sự phụ của con làm nhiều như thế, còn có những người còn sót lại của Trương Gia Trại được đánh thức sống sót, chẳng lẽ là bọn họ không nên biết sự thật?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có đôi khi mình còn không suy nghĩ thông suốt bằng một đứa nhỏ.

“Mẹ biết rồi, cảm ơn con, Tranh”
“Không có gì đâu mẹ”
Diệp Tranh ngượng ngùng gãi đầu, điện thoại của Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại vang lên, mà số điện thoại xa lạ làm Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.

“Muốn biết bí mật năm đó tại sao chú hai Hoắc lại đến Trương Gia Trại, nếu như muốn, vậy thì mười giờ tối nay gặp nhau ở sau núi Bạch Thủy Trại, nhớ kỹ, cô chỉ có thể đến đó một mình, nếu nói cho người khác, đời này cô đừng nghĩ có thể nhìn thấy chú hai của cô.”.

 
Chương 2173: 2173: Chương 2170





Đối phương dùng dụng cụ thay đổi giọng nói, âm thanh già nua làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng phản cảm.

“Là ai vậy?”
Đối phương đã cúp điện thoại.

“Mẹ ơi, là ba gọi điện thoại tới ạ?”
Lúc nãy Diệp Tranh vừa mới đi ra ngoài, trở về nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ngẩn người nhìn điện thoại, không khỏi lên tiếng hỏi.

“Không phải, là công ty viễn thông gọi điện thoại tới, quên đóng tiền điện tháng này.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng bỏ điện thoại vào trong túi, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ, giống như là làm chuyện gì xấu xa.

“Mẹ ơi, sắc mặt của mẹ không tốt cho lắm, có phải là mẹ mệt mỏi lắm rồi không? Nếu không thì mẹ đi vào năm một lát đi, để con xem bệnh cho mẹ”
Diệp Tranh thật sự lo lắng cho sức khỏe của Thẩm Hạ Lan.


“Không có gì đâu con, mẹ không có yếu ớt như thế, có lẽ là bởi vì địa thể ở đây có hơi cao, mẹ có phản ứng với cao nguyên mà thôi.”
Lần trước đến đây, Thẩm Hạ Lan đã có phản ứng với cao nguyên, không biết lần này lộ trình như thế nào, cho nên không chuẩn bị gì nhiều.

Diệp Tranh vội vàng lấy một cái ống oxy nhỏ ra đưa cho Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ ơi, mẹ hít một chút đi” Nhìn thấy Diệp Tranh hiểu chuyện như thế, trong lòng của Thẩm Hạ Lan cũng rất vui vẻ.

Sau khi cô hít vài hơi thì liền để bọn nhỏ đi nghỉ ngơi.

Người Bạch Thủy Trại được sắp xếp dưới sự dẫn dắt của ba Trần, mà Thẩm Hạ Lan thì nhìn vị trí ở phía sau núi đến thất thần.

Diệp Ân Tuấn còn chưa trở lại, cũng không biết đang làm gì ở sau núi, mà người lạ đó cũng hẹn cô ra sau núi, chỉ có điều là thời gian không giống nhau.

Rốt cuộc là trong này có quan hệ gì? Chẳng lẽ là đối phương không hi vọng Diệp Ân Tuấn đi theo mình?
Thẩm Hạ Lan nhíu mày, không nghĩ ra nguyên nhân.


Cô theo bản năng nghĩ đến Diệp Ân Tuấn.

Nếu như có chuyện gì không giải quyết được, hoặc là không hiểu, cô sẽ đi tìm Diệp Ân Tuấn, bởi vì Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn thông minh hơn mình, nhưng mà Thẩm Hạ Lan không biết là ở đây có người của đối phương không nữa.

Tùy tiện ra sau núi tìm Diệp Ân Tuấn, có lẽ là sẽ đánh rắn động có.

Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, gọi Diệp Tranh và Diệp Nghề Nghề ở trong phòng: “Bọn con ở không cũng nhàm chán, đánh một vấn vương giả đi”
“Mẹ ơi, mẹ nói thật hả?”
Diệp Nghề Nghệ là đứa đầu tiên chạy ra, dáng vẻ vui vẻ đã thật sự làm cho lòng người thấy phấn chấn hơn.

“Đúng vậy, mẹ biết là con bé này sẽ thích mà”
“Đương nhiên rồi.

Anh Tranh, anh nhanh lên đi, mẹ tìm anh chơi game kìa”
Diệp Nghề Nghê gọi với vào trong phòng Diệp Tranh.

Diệp Tranh kinh ngạc thò đầu ra, cười nói: “Mẹ ơi, vào đây đánh đi, ở bên ngoài hơi nóng”.

 
Chương 2174: 2174: Chương 2171





“Được rồi”
Thẩm Hạ Lan liền bước qua đó.

Vừa đi qua, Diệp Tranh liền nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, có phải là mẹ gặp phải phiền phức gì không?”
“Có đồ vật gì có thể làm quấy nhiễu tín hiệu một chút không, một phút là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan cũng không có biện pháp nào khác.

Diệp Tranh sẽ không chuẩn bị loại vật này, có lẽ là Diệp Nghê Nghê sẽ chuẩn bị, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình cầu sự trợ giúp từ hai đứa nhỏ này, một đứa học y, một đứa nhìn như là một tên ăn hàng.

Diệp Tranh hơi sững sờ, Diệp Nghề Nghệ lấy một đồ vật nhỏ từ trong túi ra đưa cho cô.

“Mẹ ơi, cái mà mẹ muốn là cái này?”
Thẩm Hạ Lan nhìn con gái, cái nhìn đó có thể nói là khá phức tạp.


Cô nhận lấy máy quấy nhiễu tín hiệu ở trong tay, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra soạn cho Diệp Ân Tuấn một tin nhắn, nói với Diệp Ân Tuấn nghe nội dung trò chuyện của mình với người lạ, sau đó mới đóng máy quấy nhiễu tín hiệu lại.

Lúc Diệp Ân Tuấn nhận được tin nhắn của Thẩm Hạ Lan thì có hơi bất ngờ, anh nhíu mày lại.

Anh chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hạ Lan, mà để cho người đi xuống núi, mình thì đi vào trong núi ẩn nấp.

Sau khi bạn nhỏ và Thẩm Hạ Lan chơi được mấy ván, ba Trần cho người đi nấu cơm.

Trong lúc này, Trương Thiển có tính dậy một lần, lúc nhìn thấy Trần Oánh Oánh thì sắc mặt vô cùng dịu dàng.

“Mẹ không sao đâu, Oánh Oánh, con không cần phải lo lắng cho mẹ”
“Mẹ, mẹ nhìn mẹ một chút đi kìa, phát sốt rồi mà lại không chịu nói cho con, mẹ muốn để con cảm thấy khó chịu có đúng không hả?”
Trên mặt của Trần Oánh Oánh mang theo nước mắt, vô cùng lo lắng.


Diệp Nghề Nghe nhìn Trần Oánh Oánh có tính tình trẻ con như vậy, không thể nín cười mà nói: “Chị Oánh Oánh, thế mà chị lại khóc nữa chứ, em còn cho rằng chị là nữ hán tử”
Trần Oánh Oánh không khỏi dừng lại một chút, sau đó mới ngượng ngùng nói: “Ai quy định là nữ hán tử không thể khóc” “Được được được, chị đẹp thì chị có lý”
Lời này càng làm Trần Oánh Oánh cảm thấy xấu hổ hơn nữa.

Trương Thiển nhìn thấy Trần Oánh Oánh với một đứa bé có thể vui vẻ như vậy, không khỏi cười nói: “Oánh Oánh nhà chúng ta chính là da mặt mỏng”
“Thím Trần, thím xác định người mà mình đang nói là Trần Oánh Oánh nhà mọi người đó à?”
Diệp Nghề Nghề có chút tò mò, có chút ngây thơ mà hỏi, lập tức làm Trần Oánh Oánh cảm thấy buồn bực.

.

ngôn tình hay
“Được rồi được rồi, không phải là em muốn ăn ngon hả? Chị dẫn em đi ăn là được rồi, đi theo chị”
Trần Oánh Oánh vừa năn nỉ vừa lôi Diệp Nghề Nghê ra ngoài.

Thẩm Hạ Lan nhìn con gái của mình có thể vui vẻ hòa thuận với một cô gái lớn hơn mình nhiều như vậy, không khỏi thở phào một hơi.

Vẫn cảm thấy cuộc sống năm năm ở bệnh viện làm Diệp Nghề Nghe có vẻ hơi quái gỡ, trừ ăn ra thì không biết cái gì khác, bây giờ Thẩm Hạ Lan mới phát hiện chẳng những con gái của mình khỏe mạnh, mà trong lòng hình như lại còn vui vẻ hơn nhiều..

 
Chương 2175: 2175: Chương 2172





Cô cảm thấy rất vui đối với thay đổi như thế này.

Mấy người bọn họ xôm tụ dùng bữa cơm trưa, lại ngủ một buổi trưa, cảm thấy tất cả đều vô cùng yên ổn.

Thẩm Hạ Lan cũng không hỏi tại sao Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa về nhà, mà những người khác cũng không hỏi, làm như là quên mất có Diệp Ân Tuấn.

Sau buổi cơm tối, Thẩm Hạ Lan đi tắm cho Diệp Nghề Nghê, dỗ dành Diệp Nghề Nghê và Diệp Tranh đi ngủ, nhìn đồng hồ là đã chín giờ rưỡi.

Cô thay một bộ quần áo rồi đi ra sau núi.

Đêm trong như nước, không khí xung quanh đặc biệt trong lành, nếu như không phải bởi vì lo lắng chuyện của chú hai Hoắc, Thẩm Hạ Lan sẽ cảm thấy ở đây vô cùng đẹp, dù sao thì ngôi sao lấp lánh ánh sáng trên bầu trời chính là thứ mà cô không thể nhìn thấy ở Hải Thành, những thứ mà cô thấy đều là sương mù mông lung.

Lúc Thẩm Hạ Lan đi vào sơn động ở sau núi, bên trong có đốt một ngọn nến.


Cô không nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cũng không nhìn thấy ký hiệu của Diệp Ân Tuấn để lại, trong lòng có điểm không chắc chắn, nhưng mà cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn có thể nhìn thấy tin nhắn của cô.

“Sao vậy, không dám vào hả?” Đột nhiên bên trong lại truyền đến một giọng nói xa lạ.

Thẩm Hạ Lan vô thức cảm thấy chính là người đàn ông đã gọi điện thoại cho cô.

Cô hít một hơi thật sâu, sau khi điều chỉnh tâm trạng thì liền bước vào trong.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô, cái bóng người làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút quen thuộc, đồng thời giống như là đã từng quen biết.

Cô khẽ nhíu mày, vô thức gọi một tiếng: “Ân Tuấn?”
Đối phương chậm rãi quay đầu lại, gương mặt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc làm Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên.

Là Hàn Hi Thần.


“Anh tìm tôi làm gì vậy?” Thẩm Hạ Lan trực tiếp hỏi thẳng.

Hàn Hi Thần cười nói: “Nghe thấy cô hỏi như thế, tôi biết chắc chắn là Diệp Ân Tuấn đã nói thân phận của tôi cho cô nghe.

Sao vậy, không cân nhắc gọi tôi một tiếng anh cả à?”
“Ân Tuấn có gọi không? Nếu như anh ấy gọi thì đương nhiên tôi cũng sẽ gọi anh là anh cả”
Thẩm Hạ Lan bình tĩnh nói.

Hàn Hi Thần hơi sững sờ, lại cười rồi nói: “Quả nhiên là người phụ nữ của thằng nhóc đó, tính tình bướng bỉnh như thế? “Tôi nghĩ anh hẹn tôi đến đây cũng không phải là để nói những chuyện này, Hàn Hi Thần, chú hai của tôi đang ở đâu?”
Thẩm Hạ Lan vô cùng lo lắng cho chú hai Hoắc.

Mấy năm nay tung tích của chú hai Hoắc vẫn luôn mơ hồ, Tiêu Nguyệt nói bây giờ chú ấy sống không bằng chết, nhưng mà lại không thể tìm thấy vị trí cụ thể của chú ấy, làm cho trong lòng của Thẩm Hạ Lan càng thêm khó chịu.

Cô chưa từng nhìn thấy ba ruột của mình, nghe nói chú hai Hoắc và ba mình là anh em sinh đôi, dáng dấp giống ba mình y như đúc, cho nên cô có chút suy nghĩ, hi vọng có thể gặp được chú hai Hoắc để hình dung ba mình như thế nào.

Nếu như ba vẫn còn sống, chắc là bây giờ cũng giống như chú hai Hoắc.

Nhưng mà Hàn Hi Thần không lập tức trả lời câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, mà lại nhìn thoáng qua sơn động, cười nói: “Hai vợ chồng cô thật là âm hiểm quá đi, rõ ràng là tôi đã nói muốn một mình cô đến đây, sao cô lại để Diệp Ân Tuấn chờ tôi ở đây? Cô đã phá hủy quy tắc của tôi, cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ nói cho cô biết chuyện mà cô muốn biết?”.

 
Chương 2176: 2176: Chương 2173





“Dựa vào tôi là Diệp Ân Tuấn, dựa vào tôi là chồng của cô ấy.”
Diệp Ân Tuấn bước ra từ trong bóng tối, cầm trong tay một cây súng, họng súng lạnh lẽo nhắm ngay vào Hàn Hi Thần.

Vào khoảnh khắc đó, trái tim của Hàn Hi Thần thật sự đau.

Bị em trai ruột của mình chỉa súng vào, mùi vị này thật sự rất khó chịu, nhưng mà…
Anh ta khẽ cười khổ rồi nói: “Cậu cho rằng chuyện nào tôi không muốn nói, cậu dùng súng uy hiếp là tôi có thể nói à? Diệp Ân Tuấn, cậu có hiểu tôi không?”
“Tôi không cần phải hiểu anh, tôi chỉ cần hiểu rõ chân tướng là được rồi.”
Lúc Diệp Ân Tuấn đi đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, anh kéo cô ra phía sau, sợ là Hàn Hi Thần sẽ gây bất lợi cho cô.


Lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, trái tim của Thẩm Hạ Lan mới có thể rơi vào trong bụng, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy anh, anh không có chuyện gì là tốt rồi.

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn chỉ VỖ VỖ vào mu bàn tay của cô, nói với Hàn Hi Thần: “Tôi không muốn phải chỉa dao chỉa súng vào anh, nhưng mà hiển nhiên là do tôi đã nghĩ quá ngây thơ rồi.”
“Tôi đã khuyên cậu, cậu không nên nhúng tay vào chuyện này, cậu nghe không hiểu hả? Diệp Ân Tuấn, cậu ngại mạng sống của mình quá dài rồi? Hay là cảm thấy cậu làm như vậy là anh hùng? Cậu biết người mà cậu cần phải đối mặt là ai không hả? Cậu lại dám đơn thương độc mã đến đây như thế, cậu đang mang theo người nhà của mình đến tìm cái chết, cậu có biết không hả?”
Hàn Hi Thần nhìn Diệp Ân Tuấn, thật sự rất muốn dùng một quyền đánh anh ngất xỉu rồi đưa về Hải Thành cho bớt chuyện, cũng không tiếp tục để anh bước vào mảnh đất này.


Diệp Ân Tuấn nhìn vẻ lo lắng trong mắt của Hàn Hi Thần, trong lòng hơi động một chút, lập tức thu hồi cây súng, nhàn nhạt nói: “Tôi là trại chủ đương nhiệm của Trương Gia Trại, người mẹ tốt mà anh đã nói ấy, trước khi chết có gieo ký ức cổ lên trên người tôi, làm cho mỗi đêm tôi đều có thể nhìn thấy tộc nhân của mình bị diệt môn tàn nhẫn như thế nào, sứ mệnh mà bà ấy để lại cho tôi chính là tìm ra chân tướng Trương Gia Trại bị diệt, đồng thời còn giải oan cho những người chết oan.

Anh là một đứa con trai được ba mẹ che chở, anh không có sứ mệnh, không có trách nhiệm, đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như thế, anh có biết mùi vị khi bị ký ức cổ quấy nhiễu không, có lẽ là anh còn không biết cổ là cái gì?”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay -- TR UМtruyen.м e --
Hàn Hi Thần đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Là mẹ?
Mẹ lại làm như thế với Diệp Ân Tuấn?
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?.

 
Chương 2177: 2177: Chương 2174





Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn trào phúng cười một tiếng rồi nói: “Không ngờ có đúng không, trong lòng của anh, bà ấy là sự tồn tại của một thiên sứ.

Có lẽ là ba anh cũng sẽ nói với anh bà ấy tốt như thế nào, để anh ôm quá nhiều ảo tưởng với bà ấy.

Nhưng mà đến chỗ tôi, bà ấy không xứng làm một người mẹ, một chút cũng không xứng.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn có chút khổ sở, cũng có chút trào phúng, thậm chí còn mang theo một sự xúc động.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy như vậy, cô sợ cảm xúc của Diệp Ân Tuấn sẽ bị hoàng kim cổ ảnh hưởng mà thật sự đánh nhau với Hàn Hi Thần, cô vội vàng ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp cùng với cảm xúc dịu dàng làm phiền muộn và cảm giác tức giận trong lòng của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tan biến.


Anh nhìn gương mặt lo lắng của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Anh không sao đâu.”
“Không sao là được rồi.”
Thẩm Hạ Lan thở phào một hơi.

Hàn Hi Thần nhìn thấy Thẩm Hạ Lan quan tâm Diệp Ân Tuấn như thế, không khỏi hỏi: “Cậu sao vậy, sức khỏe có vấn đề hả?”
“Không có liên quan gì tới anh, anh đã muốn nói cho chúng tôi biết chuyện của chú hai Hoắc, vậy thì nhanh lên đi, nói không chừng tôi còn có thể nể tình quan hệ của chúng ta mà có hảo cảm với anh.”
“Diệp Ân Tuấn, cậu thật hèn hạ! Cậu biết rõ là tôi quan tâm cái gì, bây giờ lại lấy tình nghĩa anh em ra để uy hiếp tôi?”
Hàn Hi Thần cảm thấy vô cùng bực tức.

Ba mươi năm cuộc đời của mình xem như sóng yên biển lặng, tại sao lại gặp phải một tên em trai khốn nạn không để cho người ta yêu thích như vậy chứ?

Diệp Ân Tuấn lại không thèm quan tâm: “Uy hiếp anh đó thì làm sao? Không vui hả, không vui thì có thể đi, không có ai kêu anh ở lại.”
“Diệp Ân Tuấn, cậu…”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy hai anh em bắt đầu chí chóe với nhau, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, cô vội vàng nói: “Ân Tuấn, anh ta đến đây để cho em tin tức của chú hai Hoắc.”
“À đúng rồi, suýt chút nữa là anh quên mất, vợ của tôi nói rồi đó, anh mau nói cho chúng tôi biết đi.”
Bộ dạng đại gia của Diệp Ân Tuấn quả thật chọc tức Hàn Hi Thần, nhưng mà người này lại là Diệp Ân Tuấn, anh ta tức giận bực bội bất đắc dĩ một hồi lâu rồi mới nói: “Những chuyện khác thì tôi không thể nói cho hai người biết, chỉ có thể nói cho hai người biết là chú hai Hoắc đang ở đây, nếu như hai người có bản lĩnh thì tìm được ông ấy, không có bản lĩnh thì trở về đi, đừng có ngây người ở đây nữa.

Tôi cảnh cáo hai người một lần cuối cùng, nếu như tiếp tục đi về phía trước, vậy thì các người sẽ gặp phải nguy hiểm.”
Lời này của Hàn Hi Thần không hề điêu ngoa chút nào, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vẫn lạnh nhạt nói: “Đây là việc của chúng tôi, chỉ cần anh có thể nói cho chúng tôi biết chuyện mà chúng tôi muốn biết là được rồi, những cái khác không cần phải quan tâm.”
“Diệp Ân Tuấn, tôi là vì muốn tốt cho cậu.”
“Tôi cảm ơn anh.”
Thấy hai anh em lại bắt đầu muốn cãi nhau, Thẩm Hạ Lan vội vàng nói: “Vậy bây giờ chú hai của tôi đang ở đâu vậy?”
“Chú hai của cô đang ở…”
Hàn Hi Thần còn chưa nói xong, đột nhiên lại có một viên đạn xé nát bầu không khí bay thẳng về phía Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 2178: 2178: Chương 2175





“Cẩn thận!”
Hàn Hi Thần vô thức đẩy Diệp Ân Tuấn, viên đạn xẹt qua cánh tay của anh ta, để lại một vết máu.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng lấy súng ra nổ súng về phía viên đạn bay tới, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm vào trong ngực lăn ra khỏi chỗ đó, rồi trốn ra đằng sau tảng đá.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Hàn Hi Thần trở nên lạnh lẽo vô cùng.

“Ra đây!”
Thẩm Hạ Lan chưa từng nhìn thấy loại sát khí này của anh ta.

Diệp Ân Tuấn cũng hơi sửng sờ, lập tức bình thường trở lại.

Vốn dĩ bước ra từ quân đội, lại nuôi dưỡng mấy nhóm sát thủ, làm sao Hàn Hi Thần có thể là một công tử văn nhã được chứ?
Ở bên ngoài không có một chút động tĩnh nào.


Sắc mặt của Hàn Hi Thần rất khó coi, trực tiếp lấy súng ra bắn ra bên ngoài, những viên đạn liên tiếp bộc lộ cảm xúc mất bình tĩnh trong lòng anh ta.

Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan lặng lẽ di chuyển qua bên cạnh, nhưng mà Diệp Ân Tuấn vừa mới cử động, viên đạn ở bên ngoài liền bắn về phía Diệp Ân Tuấn, hiển nhiên là đối phương nhằm vào Diệp Ân Tuấn mà đến đây.

Sách mặt của Hàn Hi Thần lại còn khó coi hơn nữa.

“Tôi đã nói là dừng tay, nghe không hiểu hả! Nếu ai dám làm Diệp Ân Tuấn bị thương, tôi sẽ muốn mạng cả nhà người đó.”
Hàn Hi Thần tức giận đỏ ngầu cả mắt, nhưng mà đối phương căn bản không nghe lời Hàn Hi Thần, cứ bắn mãi vào Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan cũng nhìn ra đối phương muốn để Diệp Ân Tuấn chết.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan vội vàng bắt lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Mục tiêu của bọn họ là anh, anh ở yên đừng có cử động, em dẫn dụ bọn họ đi.”
“Không được! Diệp Ân Tuấn anh không có thói quen để người phụ nữ của anh vì anh mà cản đạn.”

“Diệp Ân Tuấn, bây giờ đã đến lúc nào rồi, anh còn chủ nghĩa đàn ông như thế? Anh không nhìn ra mục tiêu của đám người ở bên ngoài là anh hả, cho dù em có đi ra, chưa chắc là bọn họ sẽ di chuyển mục tiêu đuổi theo em, em chỉ ra ngoài thử một chút mà thôi, anh đừng có bướng bỉnh nữa có được không hả?”
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực mà gầm nhẹ một tiếng.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan như thế này thật sự rất đáng yêu, chủ yếu là lúc này cô đang quan tâm mình, đôi mắt long lanh vô cùng chói mắt.

Anh đột nhiên giữ đầu của Thẩm Hạ Lan lại, trực tiếp cúi đầu xuống thâm tình hôn lên môi Thẩm Hạ Lan.

Đầu óc của Thẩm Hạ Lan oành một tiếng, hoàn toàn dừng hoạt động.

Có chuyện gì vậy chứ?
Bây giờ ở bên ngoài có người đang muốn mạng của anh, còn anh thì hay lắm, lúc này t*ng trùng lên não muốn dây dưa với cô hả?
“Diệp Ân Tuấn, anh!”
Thẩm Hạ Lan vừa đẩy Diệp Ân Tuấn ra thì liền bị anh hôn một lần nữa, lần này vừa trực tiếp lại bá đạo, làm Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người mình bị Diệp Ân Tuấn hút vào.

Cô vùng vẫy, nhưng mà dần dần mất đi sức lực, chậm rãi đắm chìm trong sự dịu dàng của Diệp Ân Tuấn.

Hàn Hi Thần như bị điên mà ngăn cản, những viên đạn đó vòng qua anh ta mà bắn vào chỗ Diệp Ân Tuấn đang ẩn trốn..

 
Chương 2179: 2179: Chương 2176





Anh ta tức đến nỗi kêu to, vốn dĩ muốn quay người lại nhìn tình huống của Diệp Ân Tuấn như thế nào, lại không nghĩ rằng nhìn thấy một cảnh tượng nóng bỏng như thế, không khỏi cảm thấy chua chát.

“Này này này, tôi đỡ đạn cho hai người, thế mà hai người lại thân mật với nhau, anh em không phải là làm như vậy có được không hả?”
Hàn Hi Thần cảm thấy mình bị tổn thương một nghìn lần.

Dường như lúc này Thẩm Hạ Lan mới kịp phản ứng lại, vội vàng đẩy Diệp Ân Tuấn ra, nhưng bởi vì dùng sức quá mạnh cho nên đã đẩy Diệp Ân Tuấn ra khỏi vật che chắn.

Một loạt phát súng bất ngờ điên cuồng bắn về phía Diệp Ân Tuấn.

“Ân Tuấn!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan như muốn dừng đập.

Cô đúng là một kẻ ngốc mà.

Lúc cô muốn ra ngoài hỗ trợ, Hàn Hi Thần bỗng nhiên ngăn cản trước mặt Diệp Ân Tuấn, tiếng súng im bặt lại.


Diệp Ân Tuấn tận dụng cơ hội lần này, lại trở về chỗ Thẩm Hạ Lan.

Sắc mặt của Hàn Hi Thần càng thêm âm trầm.

Bởi vì có Hàn Hi Thần ở đây, tiếng súng của đối phương không còn vang lên nữa.

Hàn Hi Thần nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn, nhàn nhạt nói: “Đi theo tôi, đừng đi khỏi phạm vi thân thể của tôi, cứ coi tôi là lá chắn đi.”
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, nhưng mà cũng không do dự, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cổ của Hàn Hi Thần, lạnh giọng nói với người ở bên ngoài: “Tránh ra, nếu không thì tôi sẽ giết anh ta.”
Dường như là đối phương có hơi kiêng kị, tiếng súng không còn vang lên nữa.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan không biết là đối phương đã đi hay chưa, không dám tùy tiện thả lỏng, cứ xem Hàn Hi Thần như là lá chắn mà đi ra khỏi sơn động.

Ở bên ngoài vẫn không có một ai, không biết là đã trốn ở đâu hay là đã rút lui rồi.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan một trái một phải đưa Hàn Hi Thần về Bạch Thủy Trại.


Sau khi Hàn Hi Thần nhìn thấy bọn họ trở về Bạch Thủy Trại rồi thì mới thấp giọng nói: “Hai người đã an toàn trở về, tôi đi đây.

Nhớ kỹ lời tôi đã nói, không có chuyện gì thì đừng bước về phía trước, tôi có thể bảo vệ cho cậu trong lúc nhất thời, nhưng mà không thể bảo vệ cho cậu cả đời, tôi cũng không muốn nhặt xác cho cậu.”
Nói xong, Hàn Hi Thần xoay người đi khỏi, lại bị Diệp Ân Tuấn gọi lại.

“Hàn Hi Thần, sau này chuyện của tôi anh đừng có quan tâm, anh cũng không quan tâm được đâu.

Lúc nãy là người của ba anh có đúng không? Bọn họ không dám làm anh bị thương, mục tiêu của bọn họ là tôi, tôi biết anh có tâm tư gì, anh muốn làm anh em với tôi, nhưng mà kể từ khoảnh khắc ba của anh muốn giết tôi, chúng ta đã không có duyên phận làm anh em với nhau.

Ông ta là ba của anh, anh không có cách nào làm trái lời ông ta, anh lại muốn che chở cho tôi, trên đời này làm gì có chuyện nào hoàn mỹ như thế.

Cuối cùng, tôi và ba của anh, phải có một người sống một người chết.

Tôi biết tình cảm của anh với tôi rất phức tạp, nhưng mà đối với ba của anh thì thuần túy, nếu đã khó xử như vậy, thế thì không cần phải lựa chọn, cứ lựa chọn ba anh là được rồi.

Nếu như làm người xấu thì xấu hoàn toàn luôn đi, đừng có lề mề chậm chạp giống như là một người ẻo lã.”
Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Hàn Hi Thần cảm thấy khó chịu.

Người ở đây đều không phải là kẻ ngốc, chuyện ngày hôm nay ai cũng có thể nhìn ra được là có chuyện gì xảy ra..

 
Chương 2180: 2180: Chương 2177





Anh ta khát vọng muốn trở thành anh em với Diệp Ân Tuấn, khát vọng tình thân, khát vọng có thể giống năm đó vui vẻ nâng chén với Diệp Nam Phương.

Nhưng mà Diệp Ân Tuấn nói đúng, vào khoảnh khắc Hàn Khiếu dự định muốn mạng của Diệp Ân Tuấn, tất cả đã không thể nữa rồi.

Hàn Hi Thần không ngờ mình cho rằng mình chính là một kẻ máu lạnh, nhưng mà đối với Diệp Ân Tuấn, anh ta thật sự không thể xuống tay.

Một giọt nước mắt trượt xuống khỏi khóe mắt của anh ta, im lặng không tiếng động.

Hàn Hi Thần thấp giọng nói: “Chú hai Hoắc ở sau núi, có thể tìm thấy ông ta hay không thì phải xem hai người đã.

Cậu nói đúng, tôi làm kẻ xấu mà cũng làm không được, thật sự quá thất bại, cho nên từ nay về sau tôi sẽ không gặp lại cậu nữa, có lẽ là lúc gặp lại cậu, chúng ta chính là kẻ thù.

Diệp Ân Tuấn, bảo trọng.”
Nói xong, anh ta liền nhấc chân đi khỏi.

Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Hi Thần, Thẩm Hạ Lan có hơi xúc động: “Thật ra thì anh ta cũng không tính là xấu.”

“Anh ta có xấu xa hay không thì anh không biết, anh chỉ biết anh ta còn là con trai của Hàn Khiếu một ngày, anh với anh ta không có cách nào làm anh em tốt.”
Làm sao mà trong lòng của Diệp Ân Tuấn không buồn cơ chứ?
Lúc nãy, Hàn Hi Thần thật sự không màng tới mạng của mình mà che chở cho anh.

Từ nhỏ đến lớn anh đều cho rằng mình là lão đại trong nhà, anh là người thừa kế trong nhà, cho nên ép buộc mình phải cường đại, ép buộc mình phải chăm sóc người lớn ở trên, chăm sóc cho em trai.

Từ nhỏ, anh đã được cho biết anh là hi vọng của tất cả những người nhà họ Diệp, anh không thể yếu đuối, không thể mềm mỏng, cho nên anh chưa từng nghĩ tới có một ngày có một người anh trai bảo vệ cho mình mà không do dự.

Loại cảm giác này rất xa lạ, nhưng mà cũng để cho người ta cảm động cảm động đến nỗi làm Diệp Ân Tuấn muốn khóc, nhưng mà lại mang theo một chút chua xót.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt lấy tay anh, không biết nên an ủi như thế nào, dứt khoát ngậm miệng lại, có lẽ là lúc này Diệp Ân Tuấn chỉ cần có người bầu bạn.

Hai người đứng ở cổng Bạch Thủy Trại thật lâu, thẳng cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Hàn Hi Thần, Diệp Ân Tuấn vẫn còn chưa hoàn hồn lại.

Thẩm Hạ Lan không nói gì thêm, cứ yên tĩnh ở đó với anh.


Gió đêm ở đây rất lạnh, đêm đến là người ta không chịu đựng nổi.

Diệp Ân Tuấn vội vàng cởi áo khoác ra khoác lên trên vai Thẩm Hạ Lan, vừa đau lòng lại vừa kiên định: “Đi thôi, đi về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta bắt đầu đi tìm kiếm chú hai trên cả ngọn núi này.”
“Sợ là ngày mai đến không kịp rồi.”
Ánh mắt của Thẩm Hạ Lan có hơi sâu, lời nói nói ra làm Diệp Ân Tuấn sửng sờ, lập tức hiểu ý cô.

“Được rồi, anh đi về chuẩn bị một chút, chỉ có hai người chúng ta thì không được.”
Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan sốt ruột muốn tìm kiếm chú hai Hoắc, nhưng mà chuyện lúc nãy hẳn đã kinh động đến Hàn Khiếu, cũng không biết ông ta có thể lập tức sắp xếp không nữa.

Bây giờ phải xem xem động tác của ai nhanh hơn.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu.

Sau khi Diệp Ân Tuấn trở về thì mang theo một nhóm người đi lên núi với Thẩm Hạ Lan ngay trong đêm.

Sau núi rất lớn, thậm chí còn liên kết với những dãy núi xung quanh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn không biết là chú hai Hoắc ở đâu, chỉ có thể tìm kiếm trên từng đỉnh núi.

Mà ở phía bên này, Hàn Hi Thần vừa mới bước vào cửa thì liền bị một cây roi quất tới, anh ta tránh cũng không thể tránh khỏi, trực tiếp miễn cưỡng chống đỡ.

Trên cây roi có gai nhọn..

 
Chương 2181: 2181: Chương 2178





Sau khi Hàn Hi Thần chịu một trận rồi thì da thịt bị lỡ ra, mùi máu tanh tràn ngập cả căn phòng, nhưng mà bất ngờ là lông mày của anh ta không hề nhíu lại một cái nào.

“Đồ khốn nạn! Con đã quên mất con ăn cơm ai mà trưởng thành?”
Đèn ở trong phòng lập tức sáng lên.

Trong phòng có một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi đó, mà bên cạnh của ông ta là một người phụ nữ, người phụ nữ một mặt yêu diễm nhìn Hàn Hi Thần, miễn cười vuốt ve lồng ngực Hàn Khiếu, cười nói: “Khiếu, cần gì phải giận như vậy chứ? Dù sao thì Hi Thần với cậu ta cũng là anh em chảy cùng một dòng máu, anh lại không cho thằng bé liên hệ với Diệp Ân Tuấn, có lẽ như là không có khả năng.”
“Cô ngậm miệng lại cho tôi, ở đây không có chỗ để cô nói chuyện.”
Ánh mắt của Hàn Hi Thần giống như một thanh kiếm sắc bén bắn về phía người phụ nữ, đôi mắt lạnh lẽo đó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Người phụ nữ bất giác co rúm lại, sau đó nghĩ đến Hàn Khiếu ở bên cạnh, vội vàng ấm ức nói: “Khiếu, anh nhìn con trai của anh đối với em có thái độ gì kìa.”
“Được rồi, em ngậm miệng lại đi, tôi dạy dỗ con trai, em chen miệng vào làm cái gì.”

Hàn Khiếu cau mày, có chút bất mãn với những lời lải nhải của người phụ nữ.

Lần này, người phụ nữ không dám nói chuyện nữa.

Hàn Hi Thần nhìn Hàn Khiếu, máu ở trên người vẫn còn đang chảy, nhưng mà anh ta làm như không biết đau, lạnh lùng nói: “Ba có thể bỏ qua cho cậu ấy được không? Bây giờ cậu ấy không biết cái gì hết.”
“Nó không biết hả? Nó đến Trương Gia Trại là vì cái gì, con cho rằng nó thật sự dẫn theo vợ con đến đây du lịch à? Hàn Hi Thần, con đừng có quên con là con trai của ai, đi đến từ đường quỳ cho ba đi, không có lệnh của ba thì không được ra ngoài trị thương, không cho phép ăn cơm uống nước, suy nghĩ cho đàng hoàng là con nên làm cái gì, không nên làm cái gì.

Đừng có tưởng rằng con là con trai của ba thì ba sẽ không giết con, nếu như còn phá vỡ kế hoạch của ba như thế, ba sẽ không ngại nhốt con ở dưới chân núi để con vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.”
Vẻ âm tàn trên mặt Hàn Khiếu không hề thu liễm chút nào, dường như người trước mắt không phải là con của ông ta, mà là một người xa lạ.

Trái tim của Hàn Hi Thần như bị xé rách đau đớn, trong lòng của anh ta nhớ tới Diệp Nam Phương, nhớ đến người em trai cứ luôn luôn nở một nụ cười không tim không phổi nhưng mà lại có tín ngưỡng của mình.


Anh ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ lúc cậu nói tới Diệp Ân Tuấn, là hạnh phúc, là vui vẻ, ấm áp như thế, mà sự ấm áp đó anh ta chưa từng nhìn thấy ở trên người của ba mình.

Nếu như không phải lén lút Hàn Khiếu đi làm xét nghiệm adn, anh ta thật sự nghi ngờ mình có phải là con ruột của ông ta hay không.

Từ nhỏ đến lớn ông ta đối với anh ta vô cùng khắc nghiệt, khắc nghiệt đến nỗi có mấy lần làm anh ta sắp không chịu đựng nổi.

Lúc đó, anh ta muốn có mẹ ở bên cạnh biết bao nhiêu, dù chỉ ôm anh ta một cái cũng được rồi, đáng tiếc là không có.

Anh ta ghen tị Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương có thể lớn lên cùng với nhau, cho dù có khổ sở gì thì hai người cũng có thể chia sẻ với nhau, mà đến bây giờ anh ta đều chỉ có một mình.

Hàn Hi Thần lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, cái gì cũng không nói, trực tiếp bước vào từ đường.

Từ đường ở đây có hơi khác, những thứ được đặt ở đây không phải là bài vị của liệt tổ liệt tông nhà họ Hàn, mà chỉ có bài vị của một người, đó chính là Trương Phương.

Nhìn bài vị của mẹ, Hàn Hi Thần đột nhiên cảm thấy cánh mũi chua xót..

 
Chương 2182: 2182: Chương 2179





Anh ta quỳ trên đất, vết thương ở trên người đau rát, máu tươi cũng đang chảy, nhưng mà Hàn Khiếu làm như không nhìn thấy, mà Hàn Hi Thần thì cũng không quan tâm.

Anh ta chỉ nhìn bài vị trước mặt mình, ánh mắt nhức nhói ẩm ướt.

“Mẹ, mẹ nói là trước lúc mẹ sinh con ra, mẹ hi vọng con có thể khỏe mạnh lớn lên, nhưng mà mẹ lại không có ở đây, hình như là ba cũng đã thay đổi rồi.

Mấy năm nay lại càng phóng túng hơn nữa, phụ nữ không ngừng thay đổi, căn bản đã quên mất mẹ, nhưng mà mỗi lần con làm sai chuyện gì thì đều biểu con đến đây quỳ với mẹ, thật sự rất buồn cười có đúng không?”
Hàn Hi Thần tự giễu mà nói, cánh cửa đột nhiên mở ra.


Hơi sững sờ nhìn thấy Hàn Khiếu bước vào với gương mặt như đóng băng.

“Lại đang kể khổ với mẹ của con đúng không? Nói cho bà ấy biết là ba khi dễ con?”
“Không có.”
Hàn Hi Thần ưỡn thẳng lưng, dường như chỉ có như thế này thì mới có thể bộc lộ rằng bản thân của mình rất cứng cỏi.

Hàn Khiếu nhìn thoáng qua bài vị của Trương Phương, đột nhiên lấy ra một cái bình sứ nhỏ.

Lúc Hàn Hi Thần nhìn thấy cái bình sứ màu trắng, sắc mặt cũng thay đổi.

Tay của anh ta nắm chặt lại với nhau, ánh mắt cũng mang theo một tia sợ hãi, nhưng mà lại không nói gì hết.

Hàn Khiếu làm như không nhìn thấy phản ứng này của anh ta, sờ vào cái bình sứ rồi thấp giọng nói: “Có biết trại của mẹ con làm cái gì không, bọn họ nuôi cổ người, bắt đầu từ tổ tiên đã học được cách luyện cổ, nuôi cổ, mẹ của con là chuyên gia trong đó, nhưng mà tại sao lại sinh ra một đứa phế vật như con vậy chứ? Trong thân thể của con mang dòng máu Trương Gia Trại, nhưng mà lại ngu ngốc đối với mấy loại cổ, từ nhỏ đến lớn ba không biết mình đã ký thác bao nhiêu kỳ vọng vào con, nhưng mà con cứ luôn khiến ba thấy thất vọng.

Hi Thần, bộ dạng này của con làm sao có thể xứng đáng với người mẹ đã chết được chứ hả?”
Hàn Hi Thần không nói một lời, ánh mắt nhìn vào bài vị của thím Trương, khóe miệng mím chặt.


Hàn Khiếu có chút khó chịu với thái độ này của anh ta.

“Con có thái độ gì vậy hả, ba nói chuyện với con mà con không thèm để ý có đúng không? Thật sự cho rằng cánh của mình cứng cáp rồi thì có thể đối chọi với ba à, chỉ dựa vào những tên sát thủ vô dụng mà con bồi dưỡng, thật sự cho rằng có thể làm rung chuyển thế lực của ba.

Hàn Hi Thần, mạng của con là do ông đây ban tặng, ba muốn con làm cái gì thì con phải làm cái đó, ngày hôm nay con dám phá hỏng kế hoạch của ba, con rất thích tiếp xúc với Diệp Ân Tuấn có đúng không? Được thôi, vậy thì hãy nhớ kỹ ngày hôm nay cho ba, ba cũng muốn xem xem lúc này Diệp Ân Tuấn có thể đến cứu con không?”
Hàn Khiếu nói xong, trực tiếp đổ cái bình sứ ra, một con trùng nhỏ đen xì bỗng nhiên chui ra, nghe thấy mùi máu tươi thì lập tức chui vào trong cơ thể của Hàn Hi Thần.

“A!”
Hàn Hi Thần nằm bò ở trên đất, ôm chặt lấy cơ thể của mình, toàn thân co rút, mồ hôi lạnh giống như những hạt châu bị đứt mà rơi xuống sàn nhà.

Có một vệt dài màu đen đi vào trong vết thương của anh ta, sau đó dọc theo huyết quản của anh ta nhanh chóng di chuyển, mỗi nơi nó đi qua đều làm cho Hàn Hi Thần đau đến nỗi hận không thể tự sát.


Mà Hàn Khiếu, ba của anh ta thì lạnh lùng nói: “Con là con trai của Trương Phương, trên người có dòng máu Trương Gia Trại, nếu như muốn để mình sống sót, vậy thì phải tìm được phương pháp bài trừ loại cổ này, nếu không thì dù là đại là thần tiên cũng không thể nào cứu được con.

Hàn Khiếu ba chỉ có một đứa con trai là con, nhưng mà nếu như con thật sự chết rồi thì ba vẫn có thể sinh thêm một đứa bé với Lệ Na.

Con biết rồi đó, cô ấy cũng chỉ mới có hai mươi mấy tuổi mà thôi, mạng là của con, muốn sống, vậy thì cứ luyện thành bản lĩnh của mẹ con đi.”
Nói xong, Hàn Khiếu trực tiếp đi ra ngoài, đồng thời còn kêu người khóa cửa lại.

Hàn Hi Thần đau đớn lăn lộn trên mặt đất..

 
Chương 2183: 2183: Chương 2180





Bên trong từ đường không có gì hết, chỉ có mấy cái vạc lớn.

Trong vạc đều là cổ trùng, có con là vừa bắt trở về, có con là thành phẩm do Hàn Hi Thần luyện thành, mỗi lần bị nhốt trong từ đường anh ta đều phải trải qua một phen sinh tử, vốn dĩ cho rằng đã thành thói quen, nhưng mà lần này Hàn Hi Thần lại cảm thấy uất ức.

Cơn đau kịch liệt làm anh ta kêu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bài vị của Trương Phương trên bàn, nói từng câu từng chữ: “Tại sao? Mẹ, tại sao vậy? Em trai không quan tâm con, ba cũng không thích con, tại sao mẹ lại sinh con ra đời, tại sao vậy?”
Anh ta đập đầu lên trên mặt bàn, dòng máu đỏ tươi thuận theo cái trán mà nhỏ xuống dưới.

Dường như là cổ trùng trong cơ thể ngửi thấy mùi máu tươi, nó lại càng hưng phấn hơn nữa, di chuyển lung tung trong người anh ta.

Rốt cuộc, Hàn Hi Thần không thể chịu đựng được mà gào thét, tiếng thét chói tai vang lên, âm thanh chói tai ấy làm thủ vệ từ đường sinh ra sợ hãi.

Anh ta hận không thể cứ thế mà chết đi, nhưng mà không được, anh ta không thể chết.


Nhiều năm như thế, đã đi đến đây rồi, tại sao lại muốn chết chứ?
Cổ trùng!
Không biết là lần này Hàn Khiếu lại thả cổ trùng gì vào trong cơ thể của anh ta, nó thật sự rất mạnh.

Quần áo trên người Hàn Hi Thần đều bị mồ hôi thấm ướt.

Anh ta cảm thấy mỗi một tấc da thịt của mình đều đang bị gặm cắn, mỗi một tấc xương cốt đều đang bị xé rách.

Anh ta lấy ra một bình thuốc từ trong túi áo, hai tay run rẩy nhét thuốc vào trong miệng mình, không bao lâu sau liền bắt đầu nôn mửa.

Một ngụm máu đen lớn phun ra từ trong miệng anh ta, bên trong có chi chít những con trùng đang ngọ nguậy, làm cho người ta cảm thấy cả người run lên.

Hàn Hi Thần thở dốc một hơi, rốt cuộc cũng lấy cái bật lửa ra đốt ngụm máu đen của mình, âm thanh lốp bốp làm cho ánh mắt của anh ta trở nên ảm đạm.

Anh ta giống như tu la đến từ địa ngục, không có một tia tình cảm.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Hi Thần nhắm cái bật lửa vào miệng vết thương của mình.

Cảm giác nóng cháy kịch liệt làm cổ trùng trong cơ thể của anh ta di chuyển mạnh bạo.

Hàn Hi Thần lập tức cảm nhận được vị trí chính xác của nó, trực tiếp lấy con dao quân dụng, không hề lưu tình chút nào mà đâm vào trong ngực của mình.


Cùng lúc đó, anh ta đập vỡ một cái vạc lớn, con bọ cạp độc ở bên trong lập tức tiếp xúc với không khí liền bị Hàn Hi Thần trực tiếp dùng tay bắt ra, cứng rắn nhét vào miệng vết thương của mình.

Hai con cổ trùng đang bắt đầu đánh nhau trong cơ thể của anh ta.

Hàn Hi Thần đau đến sắp ngất đi, nhưng mà lại không thể toại nguyện.

Anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị giày vò từng chút từng chút một.

Hơn một, tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc con bọ cạp độc cũng đã cắn chết cổ trùng mà Hàn Khiếu đã bỏ vào cơ thể anh ta, nhưng mà nó cũng sắp chết đi.

Hàn Hi Thần dùng con dao găm khạy nó ra ngoài, sau đó mới lấy lọ thuốc ra đổ cho mình một viên thuốc giải độc, lúc này mới hoàn toàn ngã xuống nền nhà lạnh lẽo.

Lại trở về từ cõi chết, bây giờ mỗi một lần giải cổ đều thuần thục như thế, thân thể này đã sớm có đầy những vết thương thê thảm không nỡ nhìn.

Nhưng mà trái tim vẫn cứ dao động không thôi.


Trước kia, anh ta không biết tại sao mình phải kéo dài hơi tàng sống sót như thế này, bây giờ anh ta đã có thể nghĩ đến một mục tiêu.

Một mục tiêu vô cùng rõ ràng, nhưng lại rất điên cuồng.

Hàn Hi Thần nhìn bài vị của Trương Phương, khóe miệng nở một nụ cười tà mị.

“Mẹ, mẹ có nhìn thấy chưa? Đây chính là người chồng mà năm đó mẹ đã chọn, đây chính là người đàn ông mà mẹ đã nói với ông ấy rằng không cho con tiếp xúc với cổ trùng.

Đúng là con đã không chủ động tiếp xúc với cổ trùng, nhưng mà bắt đầu từ lúc con ba bốn tuổi, con đã vì sống sót mà không thể không tiếp xúc với những thứ này.

Bây giờ mẹ nhìn thấy những thứ này, có còn cảm thấy quyết định lúc trước của mẹ là đúng không?”.

 
Chương 2184: 2184: Chương 2181





Rõ ràng là Hàn Hi Thần đang cười, nhưng mà khóe mắt lại có nước mắt, hòa trộn với dòng máu mà chảy xuống, không biết là nước mắt hay là máu.

Cuối cùng, bởi vì anh ta mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, chỉ là trước khi ngất xỉu, anh ta lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn, rồi sau đó lại xóa bỏ nó.

Mà bọn người Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tìm kiếm khắp phía sau dãy núi Bạch Thủy Trại, nhưng cũng không tìm thấy hình bóng chú hai Hoắc đâu, ngược lại còn rơi vào trong một cái bẫy.

Có vẻ như là cái bẫy để bắt thú, may mắn là ở bên trong không có dao nhọn, nếu không thì Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chưa chắc là sẽ không bị thương.

Diệp Ân Tuấn vì che chở cho Thẩm Hạ Lan mà rơi xuống dưới trước, Thẩm Hạ Lan vội vàng đứng dậy kiểm tra xem Diệp Ân Tuấn có chuyện gì không.

“Anh không sao đâu, em đừng lo lắng, chỉ bị trầy một chút mà thôi.”
Diệp Ân Tuấn sợ là Thẩm Hạ Lan lo lắng, anh không khỏi mở miệng nói.


Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Làm sao có thể không lo lắng được chứ, ngã xuống từ một chỗ cao như vậy, nếu như không có ai phát hiện chúng ta thì chắc chắn chúng ta sẽ bị chết đói ở đây.

Hơn nữa, lúc nãy anh vì bảo vệ cho em mà té nặng như vậy, em phải xem xem anh có té bị thương không.”.

ngôn tình ngược
Cô không để ý đến phản ứng bất ngờ của Diệp Ân Tuấn, cứ kiểm tra cho Diệp Ân Tuấn, sau khi phát hiện chỉ là trầy da thì cô mới thở phào một hơi.

“Lúc nãy phân tán với đám người của bọn họ để tìm kiếm vị trí của chú hai, chúng ta nên mang theo nhiều người.”
Thẩm Hạ Lan có chút ảo não và hối hận.

Diệp Ân Tuấn lại lắc đầu rồi nói: “Mang nhiều người càng dễ làm bại lộ hành tung, ngày hôm qua Hàn Hi Thần đã phá hỏng kế hoạch của Hàn Khiếu, ông già đó chắc chắn sẽ bố trí phòng vệ khắp nơi, thậm chí còn tìm kiếm tất cả các cơ hội để xử lý chúng ta.

Bây giờ rơi vào trong cái bẫy này, có lẽ còn là một chuyện tốt.”

“Chuyện tốt hả? Anh lạc quan quá đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn bình tĩnh như thế, trái tim của cô cũng tỉnh táo lại.

Cô nhìn khung cảnh xung quanh, ở đây là sâu trong núi, cây xanh tươi tốt, thậm chí bên cạnh cạm bẫy đều có cỏ cao cỡ con người, có thể nhìn thấy được bình thường không có người nào đến đây.

Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn ngồi dậy.

Diện tích ở đây rất lớn, có phải là chuẩn bị bắt giữ thú lớn không nữa, cũng không biết là người của bọn họ có thể tìm được bọn họ không.

“Để em gửi tin nhắn cho bọn họ.”
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra, nhưng lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn cản.

“Nếu như lúc này gửi tin nhắn, anh lo lắng là sẽ bị khóa tín hiệu, đến lúc đó người chúng ta còn chưa đến đây mà người của Hàn Khiếu lại đến, vậy thì chúng ta nguy hiểm rồi.”
Thẩm Hạ Lan không có kinh nghiệm sinh tồn trong rừng rậm như là Diệp Ân Tuấn, đương nhiên cô đều nghe lời của Diệp Ân Tuấn.

Bây giờ nhìn thấy quầng thâm dưới đáy mắt của Diệp Ân Tuấn, cô có chút đau lòng: “Nếu không thì anh dựa vào em ngủ một lát đi, cả buổi tối anh đều không được nghỉ ngơi, sức khỏe cũng không chịu nổi, ở đây có rất ít người sẽ phát hiện ra chúng ta, cỏ dại ở phía trên cũng không bị dập nát, cũng khá là an toàn.”
“Hay là em nghỉ ngơi một lát đi, anh còn có thể chịu đựng được.”.

 
Chương 2185: 2185: Chương 2182





Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, có chút đau lòng.

Thẩm Hạ Lan lại cười nói: “Bây giờ còn chủ nghĩa đàn ông nữa hả? Em không sao đâu, không bằng như vậy đi, hai người chúng ta đều nghỉ ngơi một lát, chờ đến lúc tỉnh lại rồi nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này, đến lúc đó cũng có thể lực rồi, không phải sao?”
“Được thôi.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan.

Hai người rúc vào nhau, không bao lâu sau liền truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô đã ngủ, lúc này mới thở dài một hơi, sau đó lại nhìn cạm bẫy ở phía trên, cảm thấy chắc là không có nguy hiểm gì, mí mắt có hơi nặng nề, lúc này mới ngủ thiếp đi.

Sau khi Diệp Ân Tuấn ngủ rồi, Thẩm Hạ Lan lại mở mắt ra.

Đôi mắt của cô có chút lấp lánh, không có một tia buồn ngủ.


Bây giờ ở bên ngoài, cho dù có buồn ngủ thì cô cũng không dám chợp mắt, sợ là đột nhiên có chuyện gì đó sẽ uy hiếp bọn họ, mà nếu như cô không ngủ chắc chắn là Diệp Ân Tuấn cũng sẽ không chịu nghỉ ngơi.

Mấy ngày nay Diệp Ân Tuấn vẫn luôn nằm trong tình trạng mệt mỏi và căng thẳng, anh nên nghỉ ngơi từ sớm.

Thẩm Hạ Lan nhẹ nhàng trườn ra khỏi cánh tay của anh, sau đó cởi áo khoác của mình khoác lên trên người Diệp Ân Tuấn, mình thì lấy ra một cây súng ngắn mang theo người đề phòng.

Giấc ngủ này của Diệp Ân Tuấn trôi qua bốn năm tiếng đồng hồ.

Chờ đến lúc anh mở mắt ra nhìn thấy Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang canh gác, mà dưới mắt của cô đều là quầng thâm, anh biết Thẩm Hạ Lan căn bản không được nghỉ ngơi.

“Cái người phụ nữ này…”
“Em không sao đâu, không có buồn ngủ.”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, trong nụ cười dịu dàng mang theo một tia ấm áp, lập tức tràn ngập cả đáy lòng Diệp Ân Tuấn.

“Được rồi, anh nghỉ ngơi xong rồi, em ngủ một lát đi, nếu không thì có đi ra ngoài đi nữa em cũng không có sức lực.”

“Được.”
Gật đầu, Thẩm Hạ Lan không còn do dự gì nữa, cô trực tiếp nhắm mắt ngủ ở một bên.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy gần đây vợ mình có hơi gầy gò, không khỏi đau lòng, chờ sau khi ra ngoài anh nhất định phải làm thức ăn ngon cho Thẩm Hạ Lan bồi bổ.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ngủ rồi, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện Thẩm Hạ Lan có bố trí chướng ngại vật xung quanh, thậm chí là ở phía trên cũng có thiết kế một vài chướng ngại vật, nếu như có người nào xuống đây thì sẽ lập tức đánh thức bọn họ.

Diệp Ân Tuấn biết là Thẩm Hạ Lan thông minh, chỉ là không nghĩ tới cô có thể sử dụng thiết kế của xe hơi để dùng ở đây, không thể nhịn được mà cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

Thừa dịp Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang ngủ, đầu óc Diệp Ân Tuấn bắt đầu suy nghĩ.

Tin tức chú hai Hoắc ở đây là thật hay là giả?
Sẽ không phải là Hàn Hi Thần vì để lừa gạt mình lên núi để né tránh lần ám sát thứ hai của Hàn Khiếu đó chứ?
Chỉ đến khả năng này, Diệp Ân Tuấn có chút nóng nảy, nhưng mà bây giờ gọi điện thoại hỏi thăm đám nhỏ Diệp Nghê Nghê sẽ dễ dàng bị lộ hành tung của bọn họ.

Nếu như suy đoán của mình là chính xác, vậy thì rất có thể chú hai Hoắc căn bản không ở đây.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn có chút tức giận..

 
Chương 2186: 2186: Chương 2183





Quả nhiên là không nên tin tưởng Hàn Hi Thần.

Nhưng mà nghĩ đến Hàn Hi Thần, trong đầu Diệp Ân Tuấn hiện lên dáng vẻ của anh ta cứu mình, lông mày của anh nhíu chặt lại cùng một chỗ.

Hàn Hi Thần thật sự là một tên phiền phức.

Không thể khởi động điện thoại, sợ bị người ta tìm thấy tín hiệu mà truy đuổi tới đây, Diệp Ân Tuấn lại không có cách nào thông báo với đám nhỏ Diệp Nghê Nghê, chỉ có thể hi vọng là bọn người Trần Oánh Oánh có thể chăm sóc tốt cho đám nhỏ Diệp Nghê Nghê.

Mà thật ra Diệp Nghê Nghê ở bên đây không có chuyện gì hết, ăn ngon uống ngon, còn đang ngủ say.

Thẩm Hạ Lan ngủ chưa tới một tiếng đồng hồ là đã tỉnh dậy.

“Sao em không ngủ thêm một lát nữa đi?”

Diệp Ân Tuấn thấy cô ngủ nhanh như vậy đã tỉnh, anh không khỏi đau lòng.

Thẩm Hạ Lan đứng dậy hoạt động gân cốt, thấp giọng nói: “Đủ rồi, nếu như thực sự muốn nghỉ ngơi thì chờ sau khi ra ngoài rồi hẵng nghỉ ngơi, Ân Tuấn, chúng ta phải nghĩ cách ra khỏi nơi này.”
“Lúc nãy anh mới quan sát, muốn rời khỏi chỗ này thì chỉ có thể trèo ra thôi, nhưng mà xung quanh cái bẫy này đều trơn nhẵn, không có chỗ nào có thể đặt chân, cho dù là có đi nữa nhưng mà không có dây thừng làm chỗ dựa, chúng ta cũng không thể lên trên được, lần này anh ra ngoài lại quên mang theo dây thừng.”
“Em cũng vậy.”
Kinh nghiệm sinh tồn trong rừng của Thẩm Hạ Lan không nhiều, căn bản không nghĩ tới phải mang theo cái gì.

Đúng lúc này, ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

“Có người.”
Diệp Ân Tuấn vội vàng ôm lấy Thẩm Hạ Lan dựa sát vào trong vách, giống như là thạch sùng, làm cho người ta khó mà nhận ra.

“Dao Lạc, cô xác định là bọn họ đi qua đây à?”

Ở bên ngoài truyền đến tiếng nói của một người đàn ông xa lạ, làm cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lập tức căng thẳng.

Dao Lạc nhìn xung quanh, ngồi xổm người xuống kiểm tra bãi cỏ, giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt truyền tới.

“Chắc là bọn họ chỉ ở gần đây thôi, kêu chúng ta phải cẩn thận tìm kiếm, cậu Hàn nói nhất định phải tìm được bọn họ, đưa bọn họ bình an vô sự trở về Bạch Thủy Trại.”
Người này lại có thể là một cô gái.

Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ, liền nghe thấy người đàn ông lúc nãy lên tiếng nói: “Dao Lạc, tôi cảm thấy bây giờ chúng ta không nên ở đây, chúng ta phải cứu cậu Hàn ra khỏi từ đường.

Cô cũng biết rồi đó, lần nào cậu Hàn tiến vào từ đường thì cũng bị phạt cửu tử nhất sinh, có đôi khi tôi có chút hoài nghi rốt cuộc là cậu Hàn có phải con ruột ông Hàn không nữa.”
“Im đi!”
Giọng nói của Dao Lạc lập tức có chút run rẩy.

Bàn tay của cô ta nắm chặt lại cùng một chỗ, ánh mắt mang theo một tia vùng vẫy và thống khổ, lại thấp giọng nói: “Cậu Hàn kêu hai người chúng ta đi cứu vợ chồng Diệp Ân Tuấn, đây chính là mệnh lệnh của anh ấy giao cho chúng ta.

Trong tổ chức, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, các người đã biết hậu quả rồi chứ.”
“Nhưng mà bây giờ mạng sống của cậu Hàn đang treo trên vực thẳm, cũng cần sự trợ giúp của chúng ta mà?”.

 
Chương 2187: 2187: Chương 2184





“Tôi nói là ngậm miệng lại!”
Rốt cuộc giọng nói của Dao Lạc đã không kiềm chế được mà trở nên bén nhọn, thậm chí cô ta còn nắm lấy cổ áo của đối phương, âm thanh run rẩy: “Anh cho rằng tôi không lo lắng hả? Anh cho rằng trong lòng của tôi dễ chịu lắm à? Tôi lo lắng cho an nguy của cậu Hàn hơn bất cứ ai, từ năm mười tám tuổi tôi đã bắt đầu đi theo anh ấy, tôi là người phụ nữ của anh ấy, tôi lại không biết bây giờ anh ấy đang chịu đựng phải hình phạt và đau khổ như thế nào à?
Nhưng mà tôi cũng biết cậu Hàn muốn làm cái gì, anh ấy muốn bảo vệ cho mạng sống của hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn, đây chính là chuyện duy nhất mà anh ấy quan tâm ngoại trừ chuyện của cậu chủ Nam Phương.

Anh ấy đã giao nhiệm vụ, cho dù tôi có chết đi nữa thì cũng phải hoàn thành, cho nên tôi không cho phép các người nói bất cứ điều gì không liên quan đến nhiệm vụ lần này, tôi sợ tôi sẽ không khống chế nổi mình, tôi sợ là mình sẽ không quan tâm mệnh lệnh của cậu Hàn mà quay về cứu anh ấy.

Cho nên ngậm miệng lại đi, đi tìm người.”
Cô ta buông lỏng cổ áo của người đàn ông ra, đôi mắt lạnh lẽo đó mang theo nước mắt, lại bị cô ta kiên cường lau nó đi.

“Đây là một vùng núi sâu, xung quanh đều là những nơi mà người của trại đến đây săn bắt, chắc là có cạm bẫy bắt thú, chúng ta cẩn thận một chút, tìm cạm bẫy ở chỗ này, nói không chừng là có thể có thu hoạch.

Nếu như tìm được cạm bẫy thì thả sợi dây thừng xuống dưới, nếu như bọn họ thật sự từng đến đây, bị rơi vào trong còn có thể có hi vọng sống sót mà ra ngoài.”
Nói xong, Dao Lạc bắt đầu phân phó người hành động.


Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vẫn không lên tiếng.

Thẳng cho đến khi bọn người Dao Lạc rời khỏi chỗ này, Thẩm Hạ Lan mới thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Anh cảm thấy những lời lúc nãy là bọn họ cố ý nói cho chúng ta nghe hả?”
“Có lẽ là vậy.”
Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi trầm xuống, trong lòng không bình tĩnh.

Anh đã dự đoán được việc Hàn Hi Thần sẽ bị phạt, dù sao thì phá hỏng kế hoạch của Hàn Khiếu mà.

Nhưng mà từ những lời nói trong miệng của đám người lúc nãy, có vẻ như là Hàn Hi Thần bị giam trong từ đường thì phải chịu đựng chuyện không hay.

Cửu tử nhất sinh à?
Cái từ này thật sự là hổ lang chi từ, làm cho người ta cảm thấy run sợ trong lòng.


Diệp Ân Tuấn có chút xoắn xuýt, nhưng mà anh biết mình không có cách nào xem như không nghe thấy lời nói này.

Thẩm Hạ Lan thông minh như thế nào, đương nhiên là cô biết Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ cái gì.

Đương nhiên là chú hai Hoắc vẫn quan trọng, nhưng mà muốn tìm được một người trong dãy núi lớn như thế này không phải là chuyện nhất thời có thể tìm được, nhưng mà Hàn Hi Thần không giống như thế.

Nếu như tìm được cái cô tên Dao Lạc hồi lúc nãy, để bọn họ dẫn anh đi tìm Hàn Hi Thần, chắc có lẽ là hi vọng cứu được anh ta rất lớn.

“Chúng ta có nên đi lên không đây, sau đó đi tìm Dao Lạc hỏi cho rõ ràng?”
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Ân Tuấn thất thần trong nháy mắt, trong lòng đã rõ ràng.

“Em không sợ đây là cạm bẫy à?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo không có nhiệt độ, nhưng mà sắc mặt lại có hơi thả lỏng.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Cho dù có là cạm bẫy thì chúng ta cũng phải đi chứ, dù sao thì người kia cũng là vì anh mà chấp nhận nhiều thứ như vậy, chắc chắn là trong lòng của anh không mấy dễ chịu.

Anh không muốn nợ anh ta, có đúng không?”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom