Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2148: 2148: Chương 2145





Anh ta cười châm chọc: “Được, tôi đi.

Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, chuyện của Trạm Dực cậu đừng quản.”
“Không liên quan tới anh, anh ấy là anh em của tôi! Anh em sống chết có nhau, anh em có thể lấy mạng cho anh ấy!”
Câu nói này của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Hàn Hi Thần ngưỡng mộ.

Mẹ kiếp!
Anh ta mới là anh em của anh!
Anh em cùng mẹ!
Đầu óc của người đàn ông này bị chập à?
Vậy mà bài xích anh ta như vậy?
Hàn Hi Thần tức đến nỗi đau tim, cuối cùng cũng lười tốn nước bọt với Diệp Ân Tuấn, trực tiếp đứng dậy xoay người đi.

Một người đàn ông thối không đáng yêu như vậy, để anh tự ngã ra đó cho chừa, bớt cho ngày nào cũng hếch mũi lên người mắt không nhìn thấy ai!
Hàn Hi Thần giống như quên mất mình cũng như vậy, nhưng khi đối mặt với Diệp Ân Tuấn đã hạ thấp phong thái của mình.


Thấy Hàn Hi Thần rời khỏi nghĩa trang, mắt của Diệp Ân Tuấn hơi nheo lại.

Anh nhìn bia mộ của Diệp Nam Phương, giống như đang tự nói với mình: “Em và anh ta thật sự có chút giống nhau, chẳng trách lại làm anh em mười mấy ngày.

Anh đi đây, hôm khác sẽ đến thăm em.”
Nói xong Diệp Ân Tuấn xoay người rời khỏi.

Thẩm Hạ Lan và tụi nhỏ đợi Diệp Ân Tuấn ở trong xe, Diệp Nghê Nghê có hơi tò mò hỏi: “Mẹ, người đàn ông đó là ai? Tại sao còn cảm thấy ba đối với bác ấy mang theo một chút địch ý?”
Lời này khiến Diệp Tranh hơi sững người.

Diệp Nghê Nghê đều chỉ quan tâm tới ăn, từ khi nào lại quan tâm tới người khác rồi?
Điều quan trọng nhất là cảm giác của cô bé còn khá nhanh nhạy.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Mẹ cũng không biết, cái gì ba con muốn nói tự nhiên sẽ nói, không nói cũng đừng hỏi, có vài chuyện là chuyện của người lớn với nhau, trẻ con cứ chơi vui vẻ là được rồi.”
“Dạ.”

Diệp Nghê Nghê chép miệng.

Lời đến miệng của Diệp Tranh lại nuốt thẳng xuống.

Ba chưa nói cho mẹ và Diệp Nghê Nghê thân phận của Hàn Hi Thần, chắc là có cân nhắc khác.

Nghĩ như vậy, Diệp Tranh cũng trầm mặc.

Đợi khi Diệp Ân Tuấn quay lại, Thẩm Hạ Lan lo lắng liếc nhìn anh, thấy anh không có chuyện gì mới yên tâm.

“Đồ tìm được rồi sao?”
“Ừ, đồng hồ rơi ở trước mộ của Nam Phương.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười giải thích.

Diệp Tranh nhìn chiếc đồng hồ chưa từng rời người trên cổ tay của Diệp Ân Tuấn mà như có suy tư.

Ba vừa rồi quay lại sợ là muốn nói chuyện gì đó với bác cả nhỉ?
Thẩm Hạ Lan cũng liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, không có vạch trần lời nói dối của anh, mà mỉm cười nói: “Tìm được là được, vậy thì anh Diệp, chúng ta tiếp theo sẽ đi đâu?”
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh sáng trong mắt Thẩm Hạ Lan, mọi sự không vui trong lòng đều tan biến..

 
Chương 2149: 2149: Chương 2146





Cái anh muốn ở kiếp này thật ra rất đơn giản, chỉ muốn sống những ngày tháng bình yên với người mình yêu thương.

“Vợ nói đi đâu thì đi đó!”
Diệp Nghê Nghê ở đằng sau đã nổi hết da gà da vịt.

“Anh Tranh, em cảm thấy chúng ta thích hợp ngồi trên chiếc xe ở đằng sau.”
“Khụ khụ.”
Diệp Tranh vội cúi thấp đầu, có điều khóe miệng hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt.

Thẩm Hạ Lan bị con gái của mình chọc ghẹo thì có hơi xấu hổ.

Cô đẩy Diệp Ân Tuấn một cái rồi nói: “Anh có thể đứng đắn chút không?”
“Những lời anh nói đều là lời thật lòng.”
“Ọe!”

Diệp Nghê Nghê trực tiếp không nể mặt mà nôn khan, dẫn đến ánh mắt liếc xéo của Diệp Ân Tuấn.

“Cơ thể của con không thoải mái sao?”
Diệp Nghê Nghê vội nói: “Phải phải phải, có thể là hơi say xe, con và anh Tranh vẫn là ngồi ở xe đằng sau đi, đúng rồi mẹ, con muốn đi Tây Song Bản Nạp, mẹ đã đồng ý với con rồi!”
Nói xong cô bé cũng mặc kệ Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan có thái độ gì, kéo Diệp Tranh mở cửa xe đi xuống, sau đó còn nghịch ngợm quay đầu lè lưỡi với Diệp Ân Tuấn, làm mặt quỷ.

Diệp Tranh thì bật cười một tiếng.

Dám khiêu chiến Diệp Ân Tuấn như vậy, cũng chỉ có Diệp Nghê Nghê.

Hai người nhanh chóng đi tới chiếc xe ở đằng sau.

Thẩm Hạ Lan có hơi buồn bực nói: “Anh nhìn anh đi, ở trước mặt các con nói cái gì vậy?”
“Bọn chúng nên trưởng thành rồi.


Ba và mẹ ở bên nhau cũng không có mắt nhìn, IQ này phải rèn luyện.”
Lời nói không biết xấu hổ đó của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan rất nghẹn lời.

“Đừng quậy nữa, mau xuất phát, anh không nghe con gái cưng của anh nói muốn đi Tây Song Bản Nạp sao?”
“Nó là vì ăn! Mùa này trên đường tới Tây Song Bản Nạp đều là hoa quả ngon.”
Diệp Ân Tuấn quá hiểu con gái của mình.

Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ ham ăn đó của Diệp Nghê Nghê, không khỏi cười nói: “Nghê Nghê như này em cảm thấy thực tế hơn.”
“Em vui là được, con bé cũng khá thích làm vai ham ăn.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ tới dáng vẻ hám ăn của Diệp Nghê Nghê cũng không khỏi bật cười.

Xe đã di chuyển, Diệp Ân Tuấn sợ Thẩm Hạ Lan mệt, trực tiếp hạ băng ghế xuống.

“Nằm một lúc, đường còn dài.”
“Chúng ta rời khỏi Trương Gia Trại như vậy, không hay nhỉ?”
Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy Diệp Ân Tuấn đến Trương Gia Trại chắc là có việc, nhưng hôm nay vậy mà nhân cơ hội đi quét mộ cho Diệp Nam Phương thì trực tiếp chiều ý của Diệp Nghê Nghê đến Tây Song Bản Nạp, có phải không đúng điệu lắm không?.

 
Chương 2150: 2150: Chương 2147





Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Chúng ta tới đây là du lịch, nếu Nghê Nghê đã muốn đến Tây Song Bản Nạp ăn uống thì chúng ta nói đi là đi thôi.

Với lại, chúng ta vừa tới Trương Gia Trại đã bị đánh lén, về sau sẽ xảy ra chuyện gì nữa không ai biết chính xác được.

Nếu đã như vậy, chúng ta việc gì phải ở lại Trương Gia Trại làm bia đạn đợi bọn họ đến bắn chúng ta chứ? Không bằng làm loạn bước chân, muốn đi đâu thì đi, cũng có thể tìm được một chút cơ hội phản ứng.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được.

Con cáo già như Diệp Ân Tuấn, bạn mãi mãi không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng may mà Thẩm Hạ Lan đã quen với Diệp Ân Tuấn như này, ngoài tin tưởng thì vẫn là tin tưởng.

“Nói thế nào đều là lý của anh.”
“Không, đều là lý của em.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp áp sát lại.

Tài xế ở đằng trước rất tinh mắt mà kéo tấm chắn lên.

Mặt của Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ ửng.


“Anh có thể đứng đắn chút không? Có tài xế ở đây đó.”
“Vợ, anh rất đứng đắn, chỉ là muốn ôm em nằm một lúc, không có ý khác.”
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy dáng vẻ da mặt mỏng của Thẩm Hạ Lan thì không khỏi bật cười.

“Anh còn cười.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy ở trước mặt Diệp Ân Tuấn cô thật sự rất kém.

“Ha ha ha!”
Diệp Ân Tuấn không những không có thu liễm lại, ngược lại cười càng to.

Thẩm Hạ Lan hết cách, trực tiếp kéo cổ của Diệp Ân Tuấn lại, đôi môi đỏ lập tức chặn lại.

Cảm giác tiếp xúc dịu dàng khiến Diệp Ân Tuấn có hơi ngây người, sau đó có chút mừng rỡ.

Cô vợ nhỏ của anh bây giờ cũng biết chủ động rồi.

Không tồi không tồi!
Hai tay của anh để ở eo của Thẩm Hạ Lan, từ từ hôn sâu.


Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh sau khi lên chiếc xe đằng sau, cô bé đột nhiên ôm lấy cánh tay của Diệp Tranh, cười có hơi gian manh.

“Anh Tranh, anh nói xem người đàn ông vừa rồi là ai?”
Diệp Tranh hơi sững người, vô thức nói: “Ba không phải nói rồi sao? Bác ấy là người quét…”
“Anh Tranh, đừng lấy cái chiêu ba lừa mẹ ra lừa em.

Mẹ cũng không phải là không biết, chỉ là ở trước mặt ba giả bộ hồ đồ mà thôi.

Em không muốn giả bộ hồ đồ, người đàn ông vừa rồi khá đẹp trai, hơn nữa có chút giống ba.

Bác ấy là ai?”
Diệp Tranh trước giờ không biết Diệp Nghê Nghê lại tỉ mỉ như vậy, bị cô bé vạch trần như vậy, lập tức không biết nên nói gì.

“Nghê Nghê, anh…”
“Anh Tranh, anh không yêu em rồi.”
Diệp Nghê Nghê lập tức dẩu cái miệng lên, nước mắt long lanh ngân ngấn như sắp rơi ở trong mắt, nhìn trông rất khiến người ta xót xa.

Diệp Tranh bỗng chốc mất hết khí thế.

“Nghê Nghê, em đừng khóc, anh nói, anh nói là được chứ gì?”
“Anh Tranh tốt nhất!!”
Diệp Nghê Nghê mỉm cười ngay được, hơn nữa ôm lấy Diệp Tranh hôn chụt một cái..

 
Chương 2151: 2151: Chương 2148





Mặt của Diệp Tranh lập tức đỏ ửng lên.

“Em em em…”
“Em em em em! Em cái gì?”
Giọng nói tinh nghịch này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Tranh có hơi sững người.

Hình ảnh này rất quen thuộc!
Không lâu trước Hàn Hi Thần hình như cũng bị ba kháy như vậy!
Diệp Tranh lúc này mới hiểu tâm trạng bất lực của Hàn Hi Thần.

Đối với người mình để tâm, cho dù bị kháy cũng vẫn muốn cưng chiều.

Cậu bé đột nhiên hơi hiểu Hàn Hi Thần rồi.

“Anh Tranh, anh đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Nghê Nghê thấy Diệp Tranh thất thần, vội đưa tay khua khua vài cái trước mặt cậu bé.


Diệp Tranh vội hoàn hồn lại.

“Không có gì, nghĩ tới vài chuyện, em không phải là muốn biết thân phận của người đàn ông đó sao?”
“Phải, cho nên anh mau nói cho em đi.”
Diệp Nghê Nghê rất tò mò.

Diệp Tranh mỉm cười xoa đầu của cô bé nói: “Người đó là Hàn Hi Thần, chúng ta nên gọi bác ấy một tiếng bác cả.”
“Hàn Hi Thần sao?”
Diệp Nghê Nghê hơi sững người.

“Hình như không giống như những gì em nghĩ, em cảm thấy Hàn Hi Thần nên là một người lãnh khốc, đối với chúng ta lạnh tanh mới đúng, nhưng em thấy bác ấy vừa rồi giống như cô dâu nhỏ bị ba bắt nạt vậy.

Ài, thất vọng.”
Diệp Nghê Nghê thất vọng, vẻ mặt tiếc nuối.

Diệp Tranh có hơi sững người.


Mạch suy nghĩ này của Diệp Nghê Nghê thật sự không giống với người bình thường.

Lẽ nào cô bé không nên để ý quan hệ giữa Hàn Hi Thần và bọn họ sao?
“Nghê Nghê, em biết Hàn Hi Thần sao?”
“Biết, anh em rất lâu trước đó đã điều tra tư liệu của người này, em xem trộm vài lần, anh em cũng không có ngăn cản.

Nghe nói bác ấy từng tham gia khảo sát đánh giá ở quân đội nước ngoài, hơn nữa là một người xuất sắc ở quân đội nước ngoài, thậm chí được cử tới Đức tham gia thi đấu thể thao cá nhân, nhưng cuối cùng không biết tại sao, bác ấy đã từ bỏ, sau đó chủ động xin giải ngũ.

Nguyên nhân không có ai biết.

Về sau bác ấy tự mình xây dựng lên tổ chức sát thủ, người trong đó đều là lính đánh thuê, là người sống sót trên chiến trường, là người may mắn trèo ra khỏi đống xác.

Nghe nói nhiệm vụ mà tổ chức của bác ấy nhận chưa từng thất bại, rất nổi tiếng ở quốc tế.”
Khi Diệp Nghê Nghê nói ra những điều này, cả người Diệp Tranh đã khựng lại.

Cậu bé liếc nhìn Diệp Nghê Nghê, cảm thấy Nghê Nghê có chỗ nào đó khác rồi, nhưng lại không muốn tin.

Cậu bé thà tin Nghê Nghê vẫn là một cô bé ham ăn chỉ biết ăn uống đó.

Nhà họ Diệp bọn họ có cậu bé và Minh Triết gánh vác là được, nếu như có thể, Diệp Tranh hy vọng Nghê Nghê sống một cuộc sống mà những cô bé bình thường nên trải qua..

 
Chương 2152: 2152: Chương 2149





Những chuyện đánh đánh giết giết này, những âm mưu quỷ kế này, có thể cách xa Nghê Nghê là tốt nhất.

Nhưng trong đầu Diệp Tranh lại nghĩ tới lời mà Thẩm Hạ Lan đã nói.

Mẹ nói: “Mặc kệ là khi nào, Diệp Tranh con đều ở vị trí đầu, Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết đều sẽ chọn hy sinh vì con.”
Lời này khiến Diệp Tranh sợ hãi, lại vô cùng đau lòng.

Không!
Cậu bé không muốn Minh Triết và Nghê Nghê làm gì cả.

Nghê Nghê như hiện nay khá tốt.

Nghĩ tới đây, Diệp Tranh nắm tay của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Nghê Nghê, đồng ý với anh Tranh, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì hãy tìm anh Tranh và Minh Triết giải quyết thay em, em chỉ cần vui vẻ lớn lên là được.

Cái em muốn, cho dù phi lý anh và Minh Triết cũng sẽ giúp em thực hiện, em nhất định phải đồng ý với anh, không được để mình rơi vào nguy hiểm, không được không màng tới an nguy của mình có biết chưa?”
Diệp Nghê Nghê khựng lại, nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Diệp Tranh, đột nhiên mỉm cười.

“Anh Tranh, em vất vả như vậy mới sống được, chắc chắn sẽ khiến mình sống tốt.


Anh hôm nay làm sao vậy?”
Diệp Tranh nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói như vậy, trong lòng càng khó chịu.

.

||||| Truyện đề cử: Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ |||||
Phải.

Diệp Nghê Nghê từ khi sinh ra đã bị bệnh tật dày vò, mà người gây ra tất cả chuyện này là mẹ ruột của cậu bé.

Cậu bé có lý do gì để Nghê Nghê và Minh Triết ở trước nguy hiểm che chắn thay cậu bé chứ?
Diệp Tranh nói từng câu từng chữ: “Em đồng ý với anh.”
Cậu bé quá nghiêm túc, nghiêm túc tới mức khiến Diệp Nghê Nghê có hơi sợ.

“Được, em đồng ý với anh là được, anh Tranh như này thật dọa người.”
Diệp Nghê Nghê có hơi bị dọa.

Diệp Tranh vội vàng thả lỏng cơ mặt, thấp giọng nói: “Anh sẽ cố gắng học y thuật, bảo đảm khiến cơ thể của em khỏe mạnh, sẽ không xuất hiện vấn đề gì, anh thề.”
“Không cần nghiêm túc như vậy.


Anh Tranh đối với em như nào trong lòng biết rõ.

Anh Tranh, đừng nói chuyện này nữa, em hơi đói, anh nói xem chúng ta có nên xuống mua chút gì ăn không? Em nhìn thấy ở bên đường bán rất nhiều quả xoài rất to.”
Hai mắt của Diệp Nghê Nghê phát sáng, ánh mắt đó giống như sói đói nhìn thấy đồ ăn, lập tức khiến Diệp Tranh phì cười thành tiếng.

“Em đó, chỉ biết ăn.”
Cậu bé búng nhẹ cái mũi của Diệp Nghê Nghê, trong mắt đều là sự cưng chiều.

“Ăn là bẩm sinh nha.

Con người nếu như không biết ăn, vậy không phải sẽ trở thành kẻ ngốc hay sao?”
Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa kêu người dừng xe.

Hai người sau khi xuống xe, phía Diệp Ân Tuấn cũng dừng xe.

“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang hôn nhau say đắm, suýt nữa châm ngòi, bên này đột nhiên dừng lại, anh không khỏi sững người, sau đó nhanh chóng hỏi, hơn nữa còn kéo Thẩm Hạ Lan dậy bảo vệ trong lòng.

“Sếp Diệp, cô chủ và cậu chủ dừng lại rồi, hình như muốn mua thứ gì đó.”
Tài xế tận trách nhiệm mà báo cáo.

Diệp Ân Tuấn nhìn quang cảnh xung quanh.

Nơi này chỉ có một con đường trải dài, hai bên đầu là dãy núi, không có nhà nào, sao lại có người bán hoa quả ở đây chứ?.

 
Chương 2153: 2153: Chương 2150





Rõ ràng, Thẩm Hạ Lan cũng nhận ra vấn đề này.

“Ân Tuấn, tụi nhỏ xuống xe có thể gặp nguy hiểm, chúng ta…”
“Không vội! Nghê Nghê và Minh Triết dị ứng với xoài, em quên rồi sao?”
Diệp Ân Tuấn nói ra lời này, Thẩm Hạ Lan bất giác sững người.

Vừa rồi chỉ mải lo lắng vấn đề an nguy của bọn trẻ, căn bản không nhìn rõ thứ đối phương đang bán là hoa quả gì, hiện nay được Diệp Ân Tuấn nhắc nhở như vậy, Thẩm Hạ Lan lập tức có hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn, hỏi: “Anh là nói Nghê Nghê cố ý sao?”
“Con bé rất gian manh.

Trước tiên yên lặng quan sát động tĩnh.

Anh cho người đi xung quanh phòng bị.”
Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, giữa mi tâm có chút tự hào.

Thẩm Hạ Lan ngược lại có hơi lo lắng.


“Đứa trẻ này cũng quá to gan rồi? Diệp Ân Tuấn, anh bớt ở sau chiều con bé đi, anh xem biết rõ có nguy hiểm còn muốn lao tới, nếu như chúng ta không ở bên cạnh…”
“Em nghĩ nhiều rồi, chúng ta không ở bên cạnh, Nghê Nghê sẽ không hành động như vậy.

Ngoan, bình tĩnh một chút.”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Thẩm Hạ Lan, giống như vuốt lông, khiến Thẩm Hạ Lan rất nghẹn lời.

Diệp Tranh sau khi xuống xe mới nghĩ tới một vấn đề.

“Nghê Nghê, em và Minh Triết không phải dị ứng với xoài sao? Em sao lại…”
“Mua cho mẹ, mẹ không phải thích ăn sao? Hoa quả ở đây ngon như vậy, cũng chín rồi, chắc sẽ ngon hơn xoài chúng ta mua ở Hải Thành nhỉ? Mẹ bởi vì bọn em dị ứng với xoài mà không dám ăn xoài.”
Lời này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Tranh có hơi toát mồ hôi.

Cậu bé thật sự không chú ý Thẩm Hạ Lan đã rất lâu không ăn xoài rồi.


Quả nhiên Diệp Nghê Nghê tỉ mỉ.

“Vậy để anh chọn, kẻo em lát nữa lại dị ứng.”
Diệp Tranh xung phong nói.

“Được.”
Diệp Nghê Nghê ngược lại không có từ chối.

Hai người đi tới trước một sạp nhỏ, dáng vẻ đẹp trai khiến đối phương hơi sững người, sau đó mỉm cười chào hàng: “Bạn nhỏ, muốn ăn hoa quả sao? Người lớn nhà các cháu đâu?”
“Chú không nhìn thấy người lớn nhà chúng cháu ở trên xe đằng sau sao? Mua ít hoa quả mà thôi, còn muốn người lớn nhà chúng cháu xuống xe sao? Chú, chú có phải xem thường trẻ con tụi cháu không?”
Diệp Nghê Nghê chớp đôi mắt to, giọng nói ngọt ngào đáng yêu khiến người nghe rất thoải mái, cho dù là nói như vậy, vẫn khiến người khác không tức giận được.

“Sao lại vậy chứ? Hai đứa muốn mua cái gì?”
“Xoài, quả rất to ấy, cháu muốn ba quả.

Đây là xoài quý phi sao?”
Diệp Nghê Nghê chỉ vào quả xoài hỏi rất nghiêm túc.

Đối phương hơi sững người, sau đó cười nói: “Đây không phải xoài quý phi, đây là xoài cát, có điều cũng rất ngon, cháu có thể thử, nếu như không thích chú có thể tặng free cho cháu.”.

 
Chương 2154: 2154: Chương 2151





Nói rồi đối phương muốn bổ xoài, lại bị Diệp Tranh cản lại.

“Đừng bổ, em gái cháu dị ứng với xoài.”
Lời này khiến chủ sạp lại ngây người.

Dị ứng còn mua xoài sao?
Ông ta liếc nhìn Diệp Nghê Nghê như đang suy tư.

Diệp Nghê Nghê lại cười nói: “Chú, chú không cần cho cháu thử, cháu tin chú là được, bọc lại cho cháu đi, mẹ nhất định sẽ thích.

Anh, em không mang ví tiền, anh mang không?”
“Ở trên xe, em quay lại lấy, anh ở đây đợi em.”
Diệp Tranh không dám để Diệp Nghê Nghê ở lại đây một mình, chỉ có thể bảo Diệp Nghê Nghê đi lên xe lấy ví tiền.

Diệp Nghê Nghê gật đầu, cất bước đi về phía cửa xe.


Vệ sĩ cũng xuống xe, vây quanh chủ sạp và Diệp Tranh, cho dù là chủ sạp muốn làm gì, bây giờ cũng không dám, càng không thể.

Diệp Nghê Nghê rất là điềm tĩnh lấy ví tiền đi tới.

“Chú, bao nhiêu tiền?”
“Đưa chú 15 nghìn là được.”
“Rẻ như vậy sao? Anh, anh xem, em nói mà, hoa quả ở đây bán rất rẻ.”
Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, giống như có được lợi ích rất lớn, Diệp Tranh nhìn mà không khỏi bật cười.

“Phải phải phải, em nói đều đúng.”
“Vậy anh nhặt thêm mấy quả thanh long đi, em muốn ăn.”
Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa liếm môi, bộ dạng thèm ăn đó khiến tất cả mọi người đều bật cười.

“Chú, trả chú tiền xoài.”

Diệp Nghê Nghê từ trong ví tiền lấy ra 15 nghìn trả chủ sạp, khi Diệp Tranh cúi đầu nhặt thanh long, mắt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan hơi nheo lại.

Hai đứa trẻ rất nhanh nhặt được mấy quả thanh long, sau đó vui vẻ chạy đến chỗ của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

“Mẹ, con mua xoài cho mẹ, rất ngon, ăn thử đi.”
Diệp Nghê Nghê không dám cầm xoài, là Diệp Tranh đưa tới.

“Thật ngoan, cảm ơn Nghê Nghê.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan phải gọi là rất cảm động.

Con gái thật không hổ là cái áo bông nhỏ của mẹ.

Vào lúc này, Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười nói: “Đưa tờ giấy trong tay cho ba.”
“Hả?”
Sắc mặt của Diệp Nghê Nghê bỗng thay đổi.

“Ba, ba đang nói gì vậy? Con nghe không hiểu.”
“Nghe không hiểu phải không? Có cần ba đi bắt chủ sạp đó lại hỏi không?”
Vừa dứt lời, Diệp Tranh lập tức trở nên căng thẳng..

 
Chương 2155: 2155: Chương 2152





“Sao vậy? Nghê Nghê có phải bị sao rồi không?”
“Không có.

Anh Tranh, anh đừng lo lắng.”
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Tranh lo lắng cho mình như vậy thì không khỏi có hơi áy náy.

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, lắc đầu, lại không nói gì.

Rõ ràng, một vẻ khác của Nghê Nghê sắp lộ ở trước mặt Diệp Tranh.

Diệp Tranh dường như cũng cảm nhận được gì đó, ngạc nhiên nhìn Diệp Nghê Nghê.

Bị người nhà nhìn như vậy, Diệp Nghê Nghê có hơi chột dạ, cũng có hơi nghẹn lời.

Có được ba mẹ thông minh như vậy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh của cô bé?
“Cũng không có gì, chỉ là một bản đồ tuyến đường.”

Diệp Nghê Nghê lẩm bẩm, không cam tâm mà xòe lòng bàn tay ra.

Ở trong lòng bàn tay nhỏ của cô bé rõ ràng có một mảnh giấy.

Diệp Ân Tuấn trực tiếp cầm lấy.

Ánh mắt Diệp Tranh nhìn Diệp Nghê Nghê giống như nhìn người không quen biết, cả gương mặt đều là dấu hỏi chấm.

Đây còn là em gái nhỏ chỉ biết ăn uống đó của cậu bé sao?
“Nghê Nghê, em…”
“Ôi chao, em cũng không làm cái gì, em chỉ là giúp anh Trạm Dương đưa tin thôi.”
Diệp Nghê Nghê bị Diệp Tranh nhìn thì thấy hơi có lúng túng, vội nói: “Anh Trạm Dương rất lo lắng cho ba của anh ấy, muốn nhờ em giúp đưa tin, hy vọng ba của anh ấy có thể sớm ngày về nhà.

Cái này không quá đáng nhỉ? Mọi người làm gì mà nhìn em như vậy? Không nói với mọi người là em không đúng, nhưng em đã đồng ý với anh Trạm Dương không nói cho người khác, dù sao đây là phương thức liên lạc của nhà anh Trạm Dương, chúng ta quá nhiều người biết sẽ không tốt.”
Sau khi nói ra, giọng nói của Diệp Nghê Nghê nhỏ đi rất nhiều.


Thẩm Hạ Lan nhìn bản đồ trong tay Diệp Ân Tuấn, nhíu mày nói: “Đây là tuyến đường đi thẳng đến Tây Song Bản Nạp.”
“Ừ, cho nên ai đó nói đến Tây Song Bản Nạp để ăn đồ ăn ngon, cũng không hoàn toàn là thật.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn khiến cái miệng nhỏ của Diệp Nghê Nghê cũng lẩm bẩm.

“Ba, ba thấy thú vị không? Nhất cử nhất động của con không phải đều nằm trong sự giám sát của ba hay sao? Ba cũng quá đáng sợ rồi, con cái gì cũng không nói thì ba đã biết con tới làm gì.

Ba là yêu tinh sao?”.

Truyện Bách Hợp
“Nghê Nghê, sao lại nói chuyện với ba như vậy?”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe, lập tức có hơi buồn cười, vội vàng mở miệng nói cô bé một câu.

“Ba con là yêu tính, con là cái gì?”
“Tiểu yêu tinh.”
Diệp Ân Tuấn cười nói, Diệp Nghê Nghê cảm thấy bị mẹ và ba trêu đùa thì không khỏi thấy hơi thất bại.

“Ba, ba không thể không mở miệng sao?”
“Lên xe, tất cả liên lạc nhiệm vụ về sau giao hết cho ba làm.

Ba cũng hy vọng bác Trạm của con sớm ngày trở về, cho nên ở điểm này, mục đích của chúng ta đều giống nhau.”
Diệp Ân Tuấn hạ lệnh mà không cho cơ hội từ chối..

 
Chương 2156: 2156: Chương 2153





Chỉ có một mình Diệp Tranh đang rối bời trong gió.

Hu hu!
Em gái nhỏ đáng yêu dễ thương của cậu bé đi đâu rồi?
Người trước mắt này thật sự là yêu tinh biến thành sao?
Nhìn thấy vẻ rầu rĩ của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan có hơi đau lòng nói: “Tranh, lên xe.”
“Dạ.”
Tâm trạng của Diệp Tranh có hơi sa sút.

Người vốn định cố hết sức đi bảo vệ, kết quả phát hiện người ta là một vương giả, bản thân mới ở rank đồng, cảm giác này thật sự không tốt.

Diệp Nghê Nghê cũng cảm nhận được cảm xúc sa sút của Diệp Tranh, có hơi lúng túng nói: “Anh Tranh, anh đừng giận, em không phải cố ý.”
“Anh không giận, anh chỉ là cảm thấy bản thân anh rất ngốc.”
“Không có phải, anh Tranh giỏi nhất, tất cả bọn em bị thương bị bệnh, đều cần anh Tranh chữa.

Anh là thiên sứ áo trắng, không có anh bọn em một bước cũng khó đi được.


Huống chi càng đi về bên đó, khí hậu càng khô nóng, rất nhiều con trùng gì đó nói không chừng sẽ xuất hiện, anh phải bảo vệ bọn em.”
Diệp Nghê Nghê ôm lấy cánh tay của Diệp Tranh nũng nịu nói.

Diệp Tranh lúc này hoàn toàn quen biết Diệp Nghê Nghê rồi.

Cô bé bình thường trông chỉ biết ăn uống, nhưng cô bé cái gì cũng hiểu, thậm chí trước khi tới đây thì đã chuẩn bị sẵn sàng trước tất cả mọi thứ gì.

.

Đọc truyện tại [ trù mtruуện.

мE ]
Cô bé vậy mà còn biết càng đi về bên đó thì khí hậu càng khô nóng, vậy nói rõ cô bé sớm đã xác định sẽ tới đây.

Diệp Tranh lắc đầu, tuy trong lòng vẫn có hơi chấn động, nhưng vẫn chọn bao dung và cưng chiều.

Em gái của Diệp Tranh cậu bé.


Cho dù là một thiên tài thì như nào chứ?
Cô bé suy cho cùng vẫn là cô em gái nhỏ thích ôm cánh tay của cậu bé nũng nịu không phải sao?
“Được, nói trước, tới đó em phải nghe theo anh hết, hơn nữa không thể có chuyện gì giấu anh nữa.

Ba nói đúng, chuyện của bác Trạm chúng ta đều lo lắng, cũng sẽ giúp đỡ, bác ấy không phải chuyện của một mình em.

Em là công chúa nhỏ của nhà chúng ta, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, em kêu bọn anh phải làm sao? Em nếu như không đồng ý, chúng ta bây giờ quay đầu trở về.”
Lời này của Diệp Tranh đã khiến Diệp Nghê Nghê hơi sốc.

“Không được, bây giờ quay đầu trở về, vậy bác Trạm phải làm sao?”
“Nên làm sao thì làm thế đó, bác Trạm là người lớn, nhất định sẽ có cách xử lý vấn đề và sự việc của mình, không nhất định đặt mọi hy vọng vào một đứa trẻ như em.

Cho nên cho dù em không có hoàn thành nhiệm vụ, bác Trạm cũng sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng em thì khác, sự hành động đơn lẻ của em sẽ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm, đây là chuyện anh và ba mẹ không ai hy vọng nhìn thấy.”
Khi nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có hơi ngạc nhiên, có điều trong nháy mắt, đáy mắt lại hiện ra một tia an ủi.

Cách thức suy nghĩ vấn đề của Diệp Tranh thành thục hơn Diệp Nghê Nghê nhiều.

Tuy Diệp Nghê Nghê có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, nhưng tâm tư vẫn quá đơn thuần.

Có Diệp Tranh ở bên cạnh cô bé, Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất yên tâm.

Vào lúc này, điện thoại của Diệp Ân Tuấn đổ chuông..

 
Chương 2157: 2157: Chương 2154





Anh rút ra xem, mắt hơi nheo lại, sau đó ở trước mặt tất cả mọi người ấn chấp nhận cuộc gọi video.

“Hi, ba!”
Sau khi giọng nói của Diệp Minh Triết phát ra từ điện thoại, Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh đều có chút nhung nhớ.

“Anh, anh thế nào rồi? Vết thương khá hơn chưa?”
Diệp Nghê Nghê chạy tới xe của Diệp Ân Tuấn, giật lấy điện thoại di động của Diệp Ân Tuấn hỏi.

Diệp Minh Triết nhìn thấy bộ dạng tràn đầy năng lượng của Diệp Nghê Nghê, không khỏi mỉm cười nói: “Tốt hơn rồi, mẹ đã liên hệ với dì Tiêu giúp anh xử lý lại vết thương, bảo đảm không để lại dấu vết.

Dì Tiêu nói rồi, làm phẫu thuật không dấu vết cho anh, yên tâm đi, anh mà khỏi rồi, bảo đảm chả ai nhìn ra anh đã từng bị thương.”
Nghe cậu bé nói như vậy, Diệp Nghê Nghê cảm thấy nhẹ nhõm.

“Anh ơi, em nhớ anh.”
Cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn khuôn mặt hơi gầy của Diệp Minh Triết, không khỏi mở miệng.

Diệp Minh Triết hơi bất ngờ trước sự thương cảm đột ngột của em gái, nhưng sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, mỉm cười nói: “Anh trai cũng nhớ em rồi.


Em không ở lại với anh, mà để một mình anh ở đây, thật không đáng yêu gì hết.”
“Không phải, người ta có chuyện phải làm mà, bất đắc dĩ thôi.”
Diệp Nghê Nghê nói trông rất oan ức.

Diệp Minh Triết lập tức cười nói.

“Được được được, em là bất đắc dĩ, anh không có trách em.

Bên đó có vui không?”
“Vui chứ, chủ yếu là nhiều đồ ngon, em mới mua ba trái xoài to cho mẹ, chỉ có 15 ngàn thôi! Rẻ lắm phải không? Còn nữa còn nữa, em đã mua mấy trái thanh long, cũng rẻ lắm.

Anh, anh đợi nha, em về sẽ mang đồ ngon cho anh.”
Nghe Diệp Nghê Nghê nói như vậy, Diệp Minh Triết cười rất vui vẻ.

.


||||| Truyện đề cử: Lẳng Lơ Cho Anh Xem |||||
“Được, anh sẽ đợi.”
“Hả? Anh, chị Vận Ninh cũng tới chỗ của anh sao? Hình như em nhìn thấy bóng chị ấy đó.”
Lời nói của Diệp Nghê Nghê lập tức khiến khuôn mặt của Diệp Minh Triết trầm xuống.

“Đó là điều con muốn nói, ba, mẹ, có thể gọi điện thoại cho chú Lương được không? Bảo Tiêu Vận Ninh rời khỏi đây đi? Cậu ta ở đây thật sự rất ảnh hưởng con nghỉ ngơi!”
Diệp Minh Triết hiếm khi yêu cầu Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nghiêm túc như vậy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo sự phản cảm và tức giận, lập tức khiến Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

“Vận Ninh làm sao? Con cãi nhau với con bé à?”
“Mẹ, mẹ nghĩ cô bé đó có thể giải quyết bằng cách cãi vã sao? Con chưa bao giờ thấy một cô bé không biết xấu hổ như vậy.

Hơn nữa cậu ta làm gì là con gái chứ? Ngoài giới tính ra, thì cậu ta còn men hơn cả con trai nữa OK?”
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Minh Triết gần như nhăn lại với nhau.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Chú Lương của con gần đây có chuyện phải giải quyết.

Vận Ninh ở nhà không an toàn.

Hơn nữa dì Tiêu của con qua đó xử lý vết thương, và điều dưỡng cơ thể cho con.

Vận Ninh là con gái của dì ấy, con không thể kêu dì Tiêu của con vì con mà không cần con gái của mình được mà đúng chứ?”.

 
Chương 2158: 2158: Chương 2155





Lời này khiến Diệp Minh Triết lập tức trầm mặc.

Tất cả thần thái của cậu bé nhanh chóng chuyển động, cuối cùng quay về sự bình tĩnh.

“Được rồi, vậy khi nào bọn họ đi?”
“Khi nào con ổn rồi thì họ sẽ đi.

Minh Triết, người đến là khách, càng huống hồ Vận Ninh dù sao cũng là con gái.

Đừng tỏ ra chán ghét con bé quá được không? Con biết đó, ba và mẹ con đến đây là có việc, nếu như không phải con bị thương không tiện di chuyển, thì mẹ và ba sẽ không vứt con lại một mình đâu.”
“Con hiểu rồi.

Ba, con sẽ xử lý tốt.”
Diệp Minh Triết trở lại dáng vẻ cao lạnh trước đây.

“Đúng rồi, ba, con và chú Ngân Hồ đã tra rồi, rất nhiều năm trước, ông hai Hoắc đến Trương Gia Trại hình như là để tìm gì đó.”

Nghe thấy Diệp Minh Triết bắt đầu nói chuyện chính sự, Diệp Nghê Nghê vội vàng đưa điện thoại cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Tranh đưa Diệp Nghê Nghê sang bên cạnh ngồi, trong tay cậu đã gọt sẵn thanh long, đưa cho Diệp Nghê Nghê.

Để không cho Diệp Nghê Nghê làm bẩn người, Diệp Tranh cầm, còn Diệp Nghê Nghê ăn, rất đắc ý.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bên này thì cau mày.

“Tìm đồ? Tìm cái gì?”
“Con không biết, không tra được, ngay cả chuyện ông hai Hoắc đến Trương Gia Trại tìm đồ, bọn con cũng trầy trật lắm mới tra được.

Tư liệu quân sự không có ghi chép lại.

Suy đoán của con và chú Ngân Hồ là bên quân đội có thể vốn không biết bên đó có thứ gì, cõ lẽ chỉ có một mình Triệu Nguyệt Minh biết, ông ta muốn chiếm làm của riêng, hoặc là tiêu diệt nó, nên mới sử dụng lực lượng đặc biệt để tạo ra cái gọi là thảm sát giống như bệnh dịch.

Nhưng tất cả chuyện này đều chỉ là suy đoán của bọn con, dù sao chú Ngân Hồ nói, dựa vào thái độ của Triệu Nguyệt Minh đối với cô Mặc, ông ta hận cô Mặc là thật, chưa đến mức vì cô Mặc và ông hai Hoắc mà đại khai sát giới như vậy, chỉ cần phái người bắt hai người bọn họ là được rồi, không cần thiết phải tạo ra động tĩnh lớn như vậy.”

Diệp Minh Triết nói với Diệp Ân Tuấn về suy đoán của Ngân Hồ.

Diệp Ân Tuấn trầm tư, không nói gì, nhưng Thẩm Hạ Lan có chút tức giận.

“Bất kể là như thế nào, nếu như vì tư lợi cá nhân của bản thân mà giết nhiều người như vậy, thì ông ta là một tên khốn nạn!”
“Đúng, ông ta là một tên khốn! Cho nên anh đoán anh Trạm có thể đã phát hiện gì đó, cho nên mới bị đưa đi.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khẽ sững sờ.

“Không phải anh Trạm đã bị quân đội….”
“Vẫn có một số người trong nhà họ Triệu có dã tâm.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh một chút, lóe lên một tia ngưng trọng.

Diệp Minh Triết thở dài một hơi nói: “Ba, chuyện này con sợ rằng kỹ thuật máy tính của con và chú Ngân Hồ cũng không thể tra ra được gì, bởi vì tất cả dấu vết đều đã bị xóa sạch.

Thủ đoạn của bên kia khá cao, con và chú Ngân Hồ đã cố gắng sửa chữa, nhưng đều không thành công.


Những lời này khiến Diệp Ân Tuấn có chút kinh ngạc.

“Trên đời này vẫn còn có chuyện mà Ngân Hồ không giải quyết được sao?”.

 
Chương 2159: 2159: Chương 2156





“Chú Ngân Hồ nói rồi, chú ấy là người không phải thần thánh, càng huống hồ máy tính cập nhật tuy nhanh, nhưng nhân tài sinh ra cũng rất nhiều, có thể xuất hiện một hai quỷ tài cũng chả có gì lạ.

Nhưng chúng con đích thực là không tra được nữa.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm cho Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Nếu không tra được nữa thì đừng tra, con dưỡng thương cho tốt, chuyện bên chú hai Hoắc để Ngân Hồ theo dõi.

Nếu như khỏi rồi, ba sẽ phái người đón con về bất kỳ lúc nào.”
“Được.”
Diệp Minh Triết hào hứng trả lời.

Thay vì nằm trên giường cả ngày, cậu bé vẫn mong được chạy xung quanh với ba mẹ.


Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Tranh một cái, đưa điện thoại cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh khẽ sững sờ một chút, sau đó liền tiếp nhận.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong nhà thờ họ của Trương Gia Trại, Diệp Tranh xấu hổ nhìn Diệp Minh Triết, nói: “Hi, Minh Triết.”
“Anh, anh sao vậy? Giống như chột dạ vậy! Anh làm gì có lỗi với em rồi sao?”
“Không có, đừng nói lung tung.

Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của em tốt hơn trước, anh cũng cảm thấy bớt lo lắng.”
Diệp Tranh có chút xấu hổ.

Diệp Minh Triết cười nói: “Chứ sao, dì Tiêu mỗi ngày đều hầm canh cho em, tuy rất ngon, nhưng đúng là có chút dầu mỡ, anh không thấy em béo lên sao?”
“He he, béo chút thì tốt mà.”

Diệp Tranh nhìn khuôn mặt hồng hào của Diệp Minh Triết, cười nói: “Minh Triết, chăm sóc bản thân thật tốt, bọn anh đều chờ em trở về đội.”
“Được.”
Diệp Minh Triết cúp điện thoại.

Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng mà nói: “Có đôi khi em nghĩ chúng ta thật quá đáng, Minh Triết còn nhỏ như vậy lại bị thương, vậy mà chúng ta lại để nó ở đó một mình, thật là không có trách nhiệm.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ vậy, làm con cái nhà họ Diệp vốn đã rất vất vả, càng huống hồ mục tiêu của những người đó chính là chúng ta.

Nếu chúng ta ở lại, Minh Triết sẽ không thể dưỡng thương.

Từng chuyện một sẽ tìm tới cửa, vết thương của Minh Triết không tiện di chuyển, cần phải tĩnh dưỡng, nếu như chúng ta dụ hết tất cả người qua đó, thì sao nó dưỡng thương được? Chỉ khi chúng ta đi, thu hút sự chú ý của mấy người đó, Minh Triết mới có thể dưỡng thương đàng hoàng.

Càng huống hồ em không phải đã mời Tiêu Niệm Vi qua đó giúp đỡ rồi sao? Yên tâm đi, con trai chúng ta không sao đâu.”
“Em biết, nhưng trong lòng vẫn buồn, Minh Triết dù có trưởng thành chín chắn thế nào, thì nó vẫn là một đứa trẻ.”
Mắt Thẩm Hạ Lan có chút ẩm ướt.

Cô biết như vậy là bất đắc dĩ, cũng là vì tốt cho Minh Triết, nhưng trong lòng đau chính là đau, chính là khó chịu..

 
Chương 2160: 2160: Chương 2157





Diệp Nghê Nghê vươn tay nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ, nếu những chuyện này không được giải quyết triệt để, con, anh, anh Duệ, ba người chúng con dù có nhỏ đến mấy cũng sẽ bị gây rắc rối.

Chúng con sẽ không có một ngày nào được sống yên ổn.

Bởi vì bọn con họ Diệp, là con của ba và mẹ, cho nên anh sẽ hiểu thôi.”
Nghe những gì con gái nói, Thẩm Hạ Lan mới nhận ra rằng con gái mình cũng đã lớn.

Có lẽ vì khiếm khuyết về thể chất khi sinh ra, cô đã phớt lờ vấn đề IQ của Diệp Nghê Nghê, lúc này cô mới phát hiện, trong cái nhà này ai cũng là vương giả ẩn, chỉ có cô mới là con ếch nhỏ ngồi đáy giếng.

Thẩm Hạ Lan gật đầu cười nói: “Mẹ biết rồi, mẹ và ba của con sẽ giải quyết mọi chuyện càng sớm càng tốt, để tương lai của ba đứa con được ổn định và hạnh phúc.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê mỉm cười, nụ cười rạng rỡ đó rất có sức mạnh, ngay lập tức khiến bầu không khí trong xe trở nên sống động.


“Được rồi, chúng ta phải nhanh lên.

Từ bản đồ này, sẽ có một ngôi làng nhỏ phía trước 5 km, đó chắc là điểm liên lạc của nhà họ Trạm, có lẽ có thể cho chúng ta gợi ý nào đó.

Nếu Nghê Nghê đến đây là vì anh Trạm, anh cảm thấy nói không chừng có thể cứu anh Trạm về ở chỗ này đó.”
Diệp Ân Tuấn có một trực giác như vậy.

Sau khi Trạm Dực bị điều tra, không ai biết anh ta bị nhốt ở đâu.

Sau này Tô Nam cũng tìm kiếm thông qua mối quan hệ, nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Trạm Dực ở Hải Thành và phía nam Đế Đô.

Anh ta giống như đột nhiên bốc hơi ở nhân gian vậy, biến mất không còn tăm tích, nhưng nhà họ Trạm vẫn bị canh phòng cẩn mật, điều này khiến người ta cảm thấy có chút thú vị.


Bây giờ Trạm Dương có thể để Diệp Nghê Nghê liên lạc với người của nhà họ Trạm ở đây, có lẽ thật sự có thể tìm thấy Trạm Dực ở đây hoặc có thể thu được lợi ích bất ngờ nào đó.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn.

Còn một chặng đường dài phía trước, mọi thứ đều không rõ và không chắc chắn, nhưng có Diệp Ân Tuấn, trái tim cô sẽ luôn vững vàng.

Xe lại chuyển động.

Thẩm Hạ Lan nhìn những ngọn núi bên ngoài, sau khi thư giãn tâm tình, cô mới nhận ra rằng phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

“Ding” một tiếng, một tin nhắn được gửi đến, lập tức kéo dòng suy tư của Thẩm Hạ Lan quay về.

Cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình một cái, phát hiện đó là Tiêu Nguyệt đã lâu không liên lạc gửi đến!
Trong lòng Thẩm Hạ Lan nhất thời có chút kích động, có chút hưng phấn.

Tiêu Nguyệt gửi tin nhắn cho cô, có khi nào có liên quan đến tung tích chú hai Hoắc không?.

 
Chương 2161: 2161: Chương 2158





Sự phấn khích của Thẩm Hạ Lan được thể hiện ra rõ.

Diệp Ân Tuấn liền nhìn một cái, phát hiện là Tiêu Nguyệt thì ngập ngừng giây lát.

“Bà ta gửi tin nhắn vào lúc này, có phải có tung tích của chú hai Hoắc rồi không?”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Thẩm Hạ Lan hơi xúc động mở tin nhắn của Tiêu Nguyệt ra.

“Hạ Lan, chú hai Hoắc đang ở trong tay Hàn Khiếu.”
Một câu nói ngắn gọn khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sững sờ., Hàn Khiếu?
Đặc biệt là Diệp Ân Tuấn.

Không lâu trước anh còn gặp qua Hàn Hi Thần, nếu như biết chú hai Hoắc ở trong tay Hàn Khiếu, dù như thế nào anh cũng sẽ hỏi thăm.


Chẳng trách Hàn Hi Thần nói anh không nên xen vào những chuyện này, thì ra anh ta sớm đã biết những chuyện này sao?
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.

Hai hàng lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt vào nhau.

“Hàn Khiếu đang ở đâu?”
Cô dường như đang tự hỏi bản thân, ít nhiều có phần chán nản.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô, do dự nói: “Hàn Khiếu ở đâu anh không biết, nhưng con trai của ông ta Hàn Hi Thần có lẽ đang ở đây.”
“Hửm?”
Thẩm Hạ Lan ngạc nhiên nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thở dài nói: “Người đàn ông đứng trước mộ của Nam Phương là Hàn Hi Thần.”
“Hả?”

Mặc dù Thẩm Hạ Lan đoán rằng thân phận của người đàn ông đó không bình thường, nhưng không ngờ đến người đó lại là anh trai cùng mẹ khác ba của Diệp Ân Tuấn, không khỏi kinh ngạc.

Diệp Ân Tuấn cười khổ nói: “Đừng nghĩ nhiều, không phải có ý muốn giấu em, chỉ là cảm thấy không cần phải nói.

Anh ta… nói thế nào nhỉ, có lẽ không có ý xấu.

Chỉ là đến đây khuyên anh đừng lo chuyện của anh Trạm nữa, bị anh từ chối rồi.”
“Ồ? Anh ta khuyên anh đừng lo chuyện của anh Trạm? Chuyện của anh Trạm liên quan đến anh ta?”
“Có lẽ liên quan đến Hàn Khiếu.

Bây giờ anh càng cảm thấy chuyện năm xưa chắc chắn có liên quan đến Hàn Khiếu.”
Diệp Ân Tuấn nheo mắt lại, nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm giọng nói: “Trương Gia Trại diệt vong là bởi vì Hàn Khiếu đưa bản đồ vào trại cho Triệu Nguyệt Minh, ông ta nói là bởi vì thím Trương là thiếu trại chủ của Trương Gia Trại, có trách nhiệm với trại, không thể ở bên ông ta nên mới làm như vậy, nói rằng chỉ cần không có Trương Gia Trại, thím Trương mới có thể không còn vướng bận ở bên ông ta, nhưng mà trước đó có một vấn đề anh nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
“Vấn đề gì?”
Thẩm Hạ Lan nhìn về phía Diệp Ân Tuấn hỏi, chỉ cần anh cảm thấy có vấn đề, thì căn bản chính là mấu chốt.

Diệp Ân Tuấn nói nhỏ: “Trương Gia Trại là một thôn trại kín, mấy trăm nghìn năm nay họ đều kết hôn trong trại với nhau, không hề tiếp xúc với người bên ngoài, vậy thì Hàn Khiếu không phải người của Trương Gia Trại, vào Trương Gia Trại bằng cách nào? Nói là được che giấu ở phía sau núi của Trương Gia Trại, nhưng mà em cũng thấy phía sau núi Trương Gia Trại phải đi thông qua phía trước Trương Gia Trại thậm chí là từ đường, muốn âm thầm lặng lẽ đưa một người ngoài vào trong đó, em cảm thấy có thể sao? Cho dù thím Trương là thiếu trại chủ của trại, chuyện này có lẽ cũng không giấu được bao lâu.

Nhưng mà Hàn Khiếu không những vào đó, còn có con với thím Trương, thậm chí sau khi hạ sinh đứa con mới dẫn tới Trương Gia Trại diệt vong, những điều này chỉ trong khoảng thời gian một năm mấy, trong trại ẩn chứa một người lại không một ai phát hiện ra, em cảm thấy có thể sao?”.

 
Chương 2162: 2162: Chương 2159





Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan liền phản ứng lại.

“Ý của anh là Hàn Khiếu có lẽ không phải do thím Trương len lén dẫn vào, mà là quang minh chính đại đi vào trong trại, thậm chí rất có khả năng có danh vọng rất lớn trong trại, cho nên mới có thể ở một năm dài như vậy trước những người Trương Gia Trại luôn bài xích sự tồn tại của người ngoài?”
“Đúng.

Nhưng Trương Gia Trại luôn rất bài xích người ngoài bước vào.

Tên Hàn Khiếu này sao lại đặc biệt như vậy? Có lẽ là trong trại đã từng xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết, điều anh nói tới là hơn một năm trước có chuyện quan trọng nào đó trước khi trại bị diệt vong.”
Diệp Ân Tuấn nghĩ không thông điều này.

Có lẽ nếu làm rõ vấn đề này, chuyện của Trương Gia Trại sẽ rõ ràng hơn nhiều.

Bây giờ có vẻ như đã biết lý do Trương Gia Trại bị tiêu diệt, nhưng đó chỉ là hiện tượng bề ngoài.


Người duy nhất biết sự thật có lẽ là chú hai Hoắc, nhưng đáng tiếc chú hai Hoắc đang trong tay Hàn Khiếu.

Còn ai biết chuyện Trương Gia Trại năm đó không?
Diệp Ân Tuấn biết rất rõ rằng Hàn Hi Thần khuyên bản thân rời khỏi đây, đừng nhúng tay vào một số chuyện, là xuất phát từ tâm, là muốn tốt cho anh, cũng là vì trong lòng anh ta đã xem anh như người anh em.

Có thể là vì có nguyên nhân của Nam Phương ở đây, hoặc là tên đàn ông đó đúng là khát khao tình thân, nhưng mà nếu như khiến Hàn Hi Thần quay mũi súng về phía Hàn Khiếu, Diệp Ân Tuấn chắc chắn rằng, Hàn Hi Thần sẽ không làm được.

Cho nên cho dù Hàn Hi Thần biết chuyện gì của Trương Gia Trại, anh ta cũng sẽ không nói, càng sẽ không vì một người anh em nào đó mà đi chống đối ba của mình.

Ngoài ra, Diệp Ân Tuấn thực sự không biết có thể tìm ai để hỏi về chuyện năm đó.

Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh yên lặng lắng nghe, làm vẻ không nghe lọt tai gì cả, nhưng vào lúc này Diệp Nghê Nghê đột nhiên lên tiếng.

“Con biết có một người có lẽ biết sự thật Trương Gia Trại bị diệt trại năm đó.”

“Con biết?”
Thẩm Hạ Lan khá ngạc nhiên, ngày càng không thể nhìn thấu người con gái này nữa.

Diệp Nghê Nghê hơi xấu hổ khi bị nhìn, gãi đầu nói: “Mẹ ơi, đừng nhìn con như vậy.

Là Trần Oánh Oánh, mẹ cô ta là người của Trương Gia Trại, bây giờ chắc đã khá lớn tuổi, hơn nữa lúc Trương Gia Trại bị diệt mẹ của cô ta bị đuổi ra khỏi thôn nên may mắn sống sót, có lẽ sẽ biết được gì đó.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn mới nghĩ đến Trần Oánh Oánh.

Trong mắt Diệp Ân Tuấn, Trần Oánh Oánh chính là người của Trạm Dực, để bảo vệ cô ta hoặc để cô ta làm công việc bí mật ở đây, cần phải cung cấp một số thân phận đặc biệt, vì vậy lúc đó thân phận của Trần Oánh Oánh là hậu duệ của Trương Gia Trại, Diệp Ân Tuấn không hề để trong lòng, dù sao Trương Gia Trại bị diệt là đáp án kí ức cổ của anh đưa ra, nhưng không hề nghĩ đến Trần Oánh Oánh trông có vẻ không xuất chúng, thậm chí đến cả Diệp Nghê Nghê cũng đấu không lại lại là hậu duệ của Trương Gia Trại.

Khi đó chỉ cảm thấy Trần Oánh Oánh không cảm nhận được hoàng kim cổ trên người của anh, là trại chủ bây giờ của Trương Gia Trại, cho nên Diệp Ân Tuấn cảm thấy thân phận của cô ta là ngụy tạo vì để tiện làm việc, bây giờ nghĩ lại, sợ là bởi vì mẹ của cô ta vẫn còn sống, cho nên trên người cô ta không có kí ức cổ, mới không nhận ra thân phận thực sự của Diệp Ân Tuấn.

Sau khi nghĩ thông điểm này, Diệp Ân Tuấn trở nên vui vẻ.

“Cả nhà Trần Oánh Oánh sống ở đâu? Chúng ta có cần quay đầu lại không?”
“Không cần, mẹ của cô ta ở trạm kế tiếp chúng ta cần đến, là một thôn trại nhỏ, tên là Bạch Thủy Trại.”
Diệp Nghê Nghê cười nói..

 
Chương 2163: 2163: Chương 2160





Nghĩ đến việc Trần Oánh Oánh vẫn còn nợ mình một bữa ăn ngon, tâm trạng cô bé rất vui.

Khi Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Nghê Nghê như vậy, bất giác mỉm cười, sờ đầu cô bé nói: “Giỏi lắm.”
“Phải vậy chứ!”
Diệp Nghê Nghê có chút kiêu ngạo.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cảnh này, khóe môi nhếch lên.

Diệp Tranh vẫn chưa thể thích ứng với sự thay đổi của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng hỏi: “Trần Oánh Oánh đó không phải em chỉ tiếp xúc qua một lần thôi sao? Những thông tin này sao biết được vậy? Lại là Minh Triết điều tra giúp em sao?”
“Không phải, là đích thân cô ta nói với em.”
“Lúc nào vậy?”
Diệp Nghê Nghê sững sờ một tí, cũng không thể nói là vào lúc Diệp Tranh bị mẹ đánh ngất giấu ở trong bếp được, như vậy thì chuyện bản thân là tay bắn tỉa sẽ bị anh Tranh biết rồi? Bây giờ cô như vậy anh Tranh đã có chút không chịu được, lỡ biết được cô biết dùng súng….

Diệp Nghê Nghê cảm thấy rằng mình nên nhân từ một tí, hiền lành một tí.


“Em quên mất rồi, chỉ nhớ rằng cô ta nói mời em ăn một bữa, nói ở đây có rất nhiều món ngon, cô ta muốn mời em ăn những thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong hồ, những thứ khác em không nhớ lắm.”
Trần Oánh Oánh lúc này bất giác hắt xì mấy cái, luôn cảm thấy mũi ngứa ngứa.

Ai đang nói về cô ta?
Diệp Ân Tuấn không thể không mỉm cười khi nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy.

Thẩm Hạ Lan cũng không vạch trần lời của Diệp Nghê Nghê.

Mặc dù Diệp Tranh vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng nhìn vào đôi mắt to sáng ngời của Diệp Nghê Nghê, cuối cùng cũng thở dài nói: “Em vẫn nên làm tên tham ăn vui vẻ đi.”
“Em cũng cảm thấy như vậy.

Hơn nữa vẫn luôn nỗ lực.”
Diệp Nghê Nghê cũng trịnh trọng gật đầu, chọc cười mọi người.


Không khí vui vẻ trở lại.

Thẩm Hạ Lan có chút mong đợi.

Vốn cảm thấy họ vì chuyện của anh Trạm mà đến, nhưng không ngờ chuyện của Trạm Dực lại càng ngày càng lẫn vào chuyện họ cần điều tra, không, hoặc là từ lúc bắt đầu đã là chung một chuyện.

Trạm Dực là bởi vì chuyện của Trương Gia Trại bị khống chế đến đây.

Có lẽ Diệp Ân Tuấn nói đúng, Trạm Dực chắc hẳn đã biết điều gì đó, hoặc đã chạm đến sự thật năm đó Trương Gia Trại bị diệt trại mới tai bay vạ gió như vậy.

Thẩm Hạ Lan nhìn ra con đường bên ngoài, thực sự hy vọng rằng chuyện này sẽ sớm được sáng tỏ.

Hàn Khiếu!
Một cái tên đã nghe qua từ rất lâu nhưng quên mất, một người đàn ông chưa từng xuất hiện qua, không ngờ lại trở thành nhân vật chủ chốt của chuyện này.

Năm đó ông ta đến Trương Gia Trại làm gì? Trương Gia Trại đối xử đặc biệt với ông ta cũng khiến người khác tò mò, hoặc là không lâu sau sẽ biết được đáp án..

 
Chương 2164: 2164: Chương 2161





Thẩm Hạ Lan mong đợi, tâm trạng có chút xúc động.

Những chuyện ở Trương Gia Trại đã vây lấy hai thế hệ, càng khiến cho Diệp Ân Tuấn và Diệp Nam Phương đời này sống không tốt chút nào, bây giờ có thể tìm ra điểm mấu chốt, có hi vọng giải quyết vụ án oan năm xưa, cũng xem như viên mãn.

Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn, tràn đầy hi vọng về tương lai.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn cũng buông lỏng một chút, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Hạ Lan, trái tim anh mềm mại khác thường.

Sứ mệnh từ lúc sinh ra và vận mệnh bị tính kế khiến anh rất khổ sở, may mà bởi vì những chuyện này đã đẩy Thẩm Hạ Lan đến bên anh, tình cảm ngày càng tốt đẹp, đây có thể là phúc trong họa.

Diệp Nghê Nghê nhìn dáng vẻ ba mẹ tình chàng ý thiếp, không khỏi có chút buồn phiền.

Đột nhiên cảm thấy rất no thì làm sao đây?
Không có việc gì thì ở trên xe làm gì?

Vô duyên vô cớ bị thồn cơm chó.

Diệp Nghê Nghê chán nản cắn một miếng thanh long, giả vờ như không nhìn thấy gì.

Diệp Tranh mím môi cười.

Xe nhanh chóng lái đến Bạch Thủy Trại, Diệp Nghê Nghê lập tức mừng rỡ khi nhìn trại nhỏ xinh đẹp trước mặt.

Cô bé lấy điện thoại di động ra chụp một vài tấm hình, sau đó gửi cho Trần Oánh Oánh, tiện tay kèm thêm một câu.

“Trần Oánh Oánh, tôi đang đến nhà dì đó, nhớ mời tôi đi ăn nhé.”
Sau khi gửi đi, Diệp Nghê Nghê vui sướng nghĩ về một bữa ăn thịnh soạn, nhưng đột nhiên bị Diệp Ân Tuấn kéo một cái.

Diệp Ân Tuấn nghiêm túc nhìn khiến Diệp Nghê Nghê hồi hộp.


“Ba à, sao vậy?”
Mặc dù Diệp Nghê Nghê cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng dù sao cũng là còn thiếu kinh nghiệm.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kéo Diệp Tranh vào lòng, nói nhỏ: “Có mai phục.”
Tuy rằng cơ thể có chút yếu ớt, nhưng ý thức phòng bị cơ bản nhất và độ nhạy bén vẫn còn.

Diệp Ân Tuấn lo lắng liếc nhìn Thẩm Hạ Lan, trầm giọng nói: “Em khoan vào đó, ở bên ngoài với Diệp Tranh, anh đi vào xem thử.”
“Ba, con thì sao?”
Diệp Nghê Nghê thực sự là muốn bảo vệ cho Diệp Ân Tuấn, thế mạnh của cô là bắn tỉa, chỉ cần tìm một chỗ đất cao để ẩn mình, là có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn nhìn ra ý của cô, xoa đầu cô cười nói: “Nhiệm vụ của con là ngoan ngoãn ở với mẹ, lát nữa chuẩn bị ăn một bữa ngon.”
“Ba, con…”
“Ngoan, nghe lời.”
Diệp Ân Tuấn ngắt lời Diệp Nghê Nghê, sau đó cùng một vài vệ sĩ bước xuống xe.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy chiếc xe này bây giờ là một tấm bia sống, nếu đối phương thực sự mai phục sẵn rồi, họ coi như là bị người khác làm thành sủi cảo rồi.

“Tranh Tranh, Nghê Nghê, chúng ta cần xuống xe.”.

 
Chương 2165: 2165: Chương 2162





Thẩm Hạ Lan không thể ngồi đây chờ chết được.

Diệp Nghê Nghê nhanh chóng nói: “Con có lựu đạn gây choáng và hơi cay.

Lúc đi con đã lấy hai thứ này ở chỗ Trần Oánh Oánh để để phòng.”
Nghe Diệp Nghê Nghê nói vậy, Diệp Tranh ngập ngừng giây lát, sau đó nói: “Đưa anh lựu đạn gây choáng và hơi cay.”
“Anh Tranh, em làm được mà.”
“Đưa cho anh!”
Diệp Tranh cực kỳ nghiêm túc.

Sao cậu có thể cho phép Diệp Nghê Nghê làm chuyện nguy hiểm như vậy?
Diệp Nghê Nghê tủi thân nhìn Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan gật đầu, cô mới miễn cưỡng đưa nó cho Diệp Tranh, thì thầm: “Em vốn định lấy chơi thôi, trước giờ em chưa từng chơi qua thứ này.”
“Sau này cũng không cho phép chơi.”
Diệp Tranh dặn dò rất nghiêm túc, sau đó nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê đã sẵn sàng, mới kéo chốt an toàn và ném nó ra ngoài.

.


Truyện Xuyên Không
Ánh sáng mạnh khiến người ta không thể mở mắt.

Thẩm Hạ Lan lợi dụng cơ hội này, hai tay dắt lấy hai đứa trẻ rồi chạy ra khỏi xe, và đưa tụi trẻ lăn tới phía sau tấm bia của Bạch Thủy Trại núp vào đó.

Cùng lúc đó, hơi cay của Diệp Tranh cũng ném ra ngoài.

Từng đợt ho truyền tới từ tứ phía.

Thẩm Hạ Lan lấy ra khẩu súng lục từ thắt lưng, dựa vào thính giác bắn đến những chỗ đang ho.

Diệp Tranh không mang theo vũ khí, lấy từ trong túi ra một cây ná, nhặt những cục đá nhỏ trên đường và cũng dựa vào âm thanh bắn ra ngoài.

Diệp Nghê Nghê nhìn họ đánh hay như vậy, cô bé cảm thấy hơi ngứa tay, nhưng đáng tiếc là khẩu súng bắn tỉa của cô ở trong xe, hơn nữa nơi này không thích hợp để bắn tỉa.


Cô bé đành phải đóng vai một cô chủ nhỏ yếu ớt cần được bảo vệ vậy.

“Nghê Nghê, em theo sát anh, đừng chạy lung tung biết không?”
Diệp Tranh phân tâm nhìn Diệp Nghê Nghê một cái, phát hiện cô bé sắp rời khỏi tấm bia rồi, liền kéo cô bé quay lại.

Diệp Nghê Nghê vốn định lợi dụng ánh sáng mạnh trước khi tan biến, tự mình đi lấy một khẩu súng, nhưng không ngờ để Diệp Tranh nhìn thấy, nên chỉ có thể ngoan ngoãn ở cạnh Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh chăm sóc Diệp Nghê Nghê rất tốt, nên không còn gì lo lắng.

Cuộc chiến khốc liệt đã kết thúc sau mười mấy phút.

Khi Diệp Ân Tuấn dẫn người từ bên trong đi ra, bên ngoài không còn một tiếng động nào.

Các vệ sĩ thu dọn chiến trường mới phát hiện ra những người này là lính đánh thuê, trang phục cũng giống như những người đã tấn công họ ở Trương Gia Trại lần trước.

Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có chút khó coi.

Hàn Hi Thần!
Thằng khốn nạn này!
Anh ta không phải đã nói anh ta là anh trai sao?.

 
Chương 2166: 2166: Chương 2163





Lần trước ám sát ở Trương Gia Trại không thành, lần này đổi thành Bạch Thủy Trại rồi?
Là anh đã quá nhân từ với anh ta.

Một tia lạnh lùng lướt qua mắt Diệp Ân Tuấn.

Khi Thẩm Hạ Lan thấy rằng cuộc chiến đã kết thúc, mới dẫn bọn trẻ bước ra.

“Sao rồi? Những người trong Bạch Thủy Trại không sao chứ?”
“Không sao, nhưng nhà của Trần Oánh Oánh đã bị tấn công.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến trái tim Thẩm Hạ Lan run lên, vội hỏi: “Người đâu? Có xảy ra chuyện gì không?”
“Tạm thời không thấy ai, không biết có phải bị bắt đi rồi không.”
Diệp Ân Tuấn cũng rất buồn phiền.

Có vẻ như họ lại đến chậm một bước.


Thẩm Hạ Lan sợ rằng thảm kịch ở Trương Gia Trại sẽ lại xảy ra, vội nói: “Những người khác trong Bạch Thủy Trại đều không bị thương chứ?”
“Tụi anh đến kịp thời, họ không bị thương, chỉ là bị nhốt lại thôi.

Bây giờ vệ sĩ đang xử lý.

Chúng ta vào trong đã.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan dẫn theo bọn trẻ vào Bạch Thủy Trại.

Bạch Thủy Trại là một làng trại rất đẹp, được bao quanh bởi núi và sông, nhân kiệt địa linh.

Thẩm Hạ Lan nhìn vào ánh mắt kinh hoàng của những người dân làng này, nghe tiếng khóc của lũ trẻ, không khỏi có chút áy náy.

Nếu họ không đến, có lẽ những người dân bình thường này đã không phải gánh chịu tai họa này.


Diệp Nghê Nghê im lặng một cách lạ thường.

Diệp Tranh cầm hộp thuốc lên, nhanh chóng kiểm tra xem có ai bị thương không, bắt đầu làm nhiệm vụ của một bác sĩ.

Trần Oánh Oánh dẫn theo người vội vàng quay về, khi cô ta nhìn thấy chiến trường bên ngoài, cả khuôn mặt tái mét.

“Mẹ của tôi đâu?”
Trần Oánh Oánh nhanh chóng chạy vào.

Khi Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Trần Oánh Oánh, lần này không châm chọc, mà ngược lại nói một cách hối lỗi: “Xin lỗi, lúc chúng tôi tới đã không thấy ba mẹ của dì, nhưng mà nhà dì đã bị tấn công, không còn đồ đạc gì nữa.”
Trần Oánh Oánh không quan tâm đến việc nhà có bị phá hủy hay không, mà nắm lấy dân làng xung quanh, lo lắng hỏi: “Ba và mẹ của tôi đâu?”
“Hôm qua họ đã lên núi, bây giờ vẫn chưa quay lại, có lẽ là đã thoát được.”
Dân làng cung kính với Trần Oánh Oánh.

Điều này khiến Diệp Nghê Nghê hơi ngạc nhiên.

“Ba mẹ dì ta lên núi làm gì?”
“Một nhóm người đi theo tôi!”
Trần Oánh Oánh vội vàng tập hợp một nhóm người nhỏ qua đây, hơi ngập ngừng khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, sau đó nói nhỏ: “Các người cũng đi với tôi, nghe nói có tin tức của thủ trưởng Trạm, bây giờ họ vẫn chưa quay về, hoặc là đã tìm được thủ trưởng Trạm, hoặc là đã gặp phải nguy hiểm, bất kể là cái nào, Sếp Diệp cũng đi với tôi một chuyến đi.”.

 
Chương 2167: 2167: Chương 2164





“Được.”
Diệp Ân Tuấn gật đầu.

“Hạ Lan, hay là em ở lại đây chăm sóc cho Nghê Nghê và Diệp Tranh, anh sợ đám người đó sẽ quay lại.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan không phản đối sự sắp xếp của Diệp Ân Tuấn.

Cô cũng muốn nhanh chóng tìm thấy Trạm Dực, nhưng mà đám trẻ và người trong làng trại quan trọng hơn.

Diệp Ân Tuấn để lại cho cô một nhóm người, sau đó đi theo Trần Oánh Oánh lên núi.

Ở đây có nhiều núi và sông, mực nước biển cũng hơi cao.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi ngột ngạt khi đến Bạch Thủy Trại.


Người dân ở Bạch Thủy Trại đã lấy những món ngon để chiêu đãi họ, vô cùng nhiệt tình với họ.

Diệp Ân Tuấn đi theo Trần Oánh Oánh lên núi, theo sự hướng dẫn của Trần Oánh Oánh, họ băng qua một con đường núi đến một cửa hang.

Trần Oánh Oánh không hổ danh lớn lên ở đây, ý thức rừng rậm đặc biệt mạnh mẽ, Diệp Ân Tuấn nhìn cách cô che giấu dấu vết dọc theo đường đi, vô cùng khâm phục người phụ nữ này.

Và bây giờ ở cửa hang, Trần Oánh Oánh trực tiếp gạt đám cỏ dại trước mặt sang một bên, sau đó thắp một nén trầm hương, không bao lâu sau, bên trong vang lên tiếng một người đàn ông.

“Doanh Doanh?”
“Ba, là con, con có thể vào không?”
Trần Oánh Oánh vô cùng xúc động.

“Vào đi.”
Ba Trần gật đầu.


Trần Oánh Oánh đưa Diệp Ân Tuấn và những người khác vào.

Động rất lớn, bên trong cũng rất thoáng, ngay cả không khí cũng có chút khô ráo.

Diệp Ân Tuấn đưa mắt nhìn khi anh bước vào, có một cảm xúc không thể giải thích được trong mắt anh ta.

Khi đoàn người vào trong hang động, thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi đang tìm kiếm gì đó trên mặt đất, còn một người phụ nữ trung niên nằm trên giường đá bên cạnh khuôn mặt ửng đỏ có chút bất thường.

“Mẹ!”
Trần Oánh Oánh chạy đến, nhưng bị ba Trần ngăn lại.

“Con xử lý khuôn mặt này một cái, sợ dọa mẹ con sợ.”
“Con quên mất.”
Trần Oánh Oánh lè lưỡi, sau đó lấy bông tẩy trang trong túi xách ra, nhanh chóng tẩy trang.

Diệp Ân Tuấn nhìn người thiếu nữ trẻ trung có chút xa lạ trước mắt, không khỏi ngây ra.

Trần Oánh Oánh không phải là một phụ nữ trung niên ngoài ba mươi mấy tuổi sao? Sao đột nhiên biến thành một người thiếu nữ trẻ trung rồi?.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom