Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2108: 2108: Chương 2105





“Con không sao, mọi người đừng nói chuyện.”
Nói xong, Diệp Tranh nhanh chóng đi quanh nhà thờ tổ tiên kiểm tra.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn dõi theo Diệp Tranh, anh sợ cậu bé sẽ gặp nguy hiểm.

Cũng không biết Thẩm Hạ Lan thế nào rồi, cô đã biến mất trong nhà thờ tổ tiên, lát nữa anh phải vào trong tìm thử.

Diệp Tranh quan sát rất lâu, sau khi vòng quanh hai ba lượt mới đi ra.

Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Là cô giáo của con làm, mê hương và ảo giác ở đây đều là do cô giáo con tạo ra.”
“Cái gì?”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

Anh cảm thấy Trương Vũ sẽ có động cơ này, nhưng không nghĩ Trương Linh lại làm chuyện này.

Diệp Tranh đưa một món đồ nhỏ nhặt được từ dưới đất lên cho Diệp Ân Tuấn, cậu bé nói: “Cô giáo con có một thói quen nhỏ, đó là sau khi làm chuyện gì cũng sẽ để lại kí hiệu.


Mọi người sẽ không thể nhìn thấy kí hiệu này, chỉ có con mới có thể thấy thôi, bởi vì sau khi trộn lẫn với nén nhan đó rồi đốt cháy thì nó mới hiện ra.

Đây là thói quen của người Trương Gia Trại.”
Diệp Ân Tuấn không lên tiếng, không biết anh đang nghĩ gì.

Diệp Nghê Nghê cảm thấy bầu không khí lúc này có chút lúng túng, cô bé vội nói: “Ba, lát nữa chúng ta sẽ ở đâu? Con đói bụng rồi.”
Diệp Ân Tuấn ngẩn người, sau đó cười nói: “Về khách sạn trước.”
Nói xong, anh định lấy điện thoại ra đặt khách sạn, nhưng Diệp Tranh đã ngăn anh lại.

“Con thấy ở ruộng dược liệu kia có một vài ngôi nhà, còn có người dọn dẹp nữa, không bằng chúng ta sống ở đó đi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, nói: “Ở đây tồn tại rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn, ba không thể để các con gặp nguy hiểm được.”
“Ba à, từ khi đặt chân đến mảnh đất này thì chúng ta đã đặt mình vào nguy hiểm rồi, không biết bên ngoài có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm chúng ta.

Tuy rằng ba không nói với con, nhưng con biết ba đến đây không chỉ đơn thuần là để du lịch.

Mỗi lần cô giáo con nói về Trương Gia Trại thì đôi mắt bà ấy lại rưng rưng, có chút tủi thân.


Ở đây còn có vệ sĩ của chúng ta, cũng nằm trong địa bàn của chúng ta, người ngoài không thể vào được, nhưng nếu chúng ta đến khách sạn thì sẽ rất phức tạp, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta khó mà đề phòng được.”
Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ.

Cậu bé cẩn thận như vậy khiến Thẩm Hạ Lan có chút kinh ngạc.

Diệp Tranh luôn trầm tĩnh, ngoài đọc sách thì vẫn chỉ đọc sách, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan sợ cậu bé sẽ trở thành một tên mọt sách, nhưng bây giờ nhìn vào khả năng xử lý vấn đề và tài ăn nói của cậu bé, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rằng anh và Thẩm Hạ Lan đã nghĩ sai rồi.

Đứa bé Diệp Tranh này, tương lai tiền đồ rất sáng lạng.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Ân Tuấn nhìn mình, Diệp Tranh có hơi sững người.

“Sao vậy ạ? Con nói sai gì sao?”
Khi Diệp Tranh ngây ra, Diệp Nghê Nghê cười chạy tới, ôm chầm lấy Diệp Tranh, cười nói: “Không có, anh Tranh anh thật tuyệt.

Em cảm thấy anh còn thông minh hơn anh của em.”
Lời khen này bỗng khiến Diệp Tranh có hơi ngại.

“Đâu có.

Minh Triết mới thật sự thông minh.”
Khi Diệp Tranh nói tới Diệp Minh Triết trong đáy mắt không có bất kỳ ám ảnh gì, chỉ có thích..

 
Chương 2109: 2109: Chương 2106





Diệp Ân Tuấn biết, cậu bé thật sự đối tốt với Diệp Minh Triết và Diệp Nghê Nghê, cậu bé đã mở lòng mình, là thật sự xem bọn chúng thành anh em và em gái.

Cũng phải, bọn chúng đều là trẻ con, cũng không có ân oán ràng buộc gì, nếu như ba anh em có thể yêu đương đùm bọc lẫn nhau, cho dù Diệp Tranh oán hận anh cũng không sao.

Hận thì hận thôi.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng nới lỏng hơn.

“Được rồi, nếu đã chọn được nơi muốn ở thì chúng ta đi chọn phòng, để vệ sĩ đi theo các con, nơi này không phải Hải Thành, rất nhiều điều chưa biết cũng quá không biết rõ, cho nên mọi việc đều phải cẩn thận, biết chưa?”
Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh gật đầu.

Diệp Tranh cầm tay Diệp Nghê Nghê muốn đi, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn lại muốn đi vào nhà thờ thì không khỏi gọi một tiếng.

“Ba, ba vẫn muốn vào sao?”
“Phải.”
Diệp Ân Tuấn quay lưng với Diệp Tranh, đáy mắt vụt qua một tia kiên định.


Vợ của anh còn ở bên trong, anh không thể không đi vào.

Có điều vì sợ tụi nhỏ lo lắng, Diệp Ân Tuấn không có nói ra lý do.

Diệp Tranh nhìn bóng lưng đó, đột nhiên mắt có hơi ươn ướt.

“Ba, ba cầm lấy thứ này, ngộ nhỡ lại gặp phải mê hương thì có thể sử dụng.”
Diệp Tranh nhét một cái lọ nhỏ trong tay vào trong tay của Diệp Ân Tuấn, sau đó kéo Diệp Nghê Nghê rời khỏi.

Diệp Ân Tuấn nhìn cái lọ nhỏ trong tay, đột nhiên mỉm cười.

Thằng nhóc này, thật sự là cục mịch.

Cậu bé có oán hận đối với anh, nhưng cũng thật sự có tình cảm.

Dù sao 5 năm này, anh là thật sự xem cậu bé thành con trai ruột của mình mà chăm lo.


Diệp Ân Tuấn để chiếc lọ nhỏ vào trong túi, sau đó lại đi vào nhà thờ.

“Canh chừng ở bên ngoài, không có sự cho phép của tôi, không ai được đi vào.”
“Vâng.”
Vệ sĩ gật đầu.

Diệp Ân Tuấn đóng cửa của nhà thờ lại.

Bên trong lập tức tối đi, một cỗ khí tức lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy có hơi sợ hãi.

Nơi này dù sao có rất nhiều người chết oan, Diệp Ân Tuấn nhìn bài vị trong nhà thờ, đếm sơ phải có tới hơn 200 cái.

Không biết là tổ tiên của các đời hay là người của cả làng trại đều ở đây.

Anh bây giờ là trại chủ của Trương Gia Trại, cho nên chuyện đầu tiên khi tới nhà thờ chính là thắp hương, nhưng không ngờ lọt bẫy.

Diệp Tranh nói người xếp thứ này là Trương Linh.

Trương Linh là có ý gì?
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng tìm kiếm, cuối cùng ở trên bức tường nhìn thấy một chỗ lồi nhỏ, anh ấn nhẹ, cả người đột nhiên mất đi trọng tâm mà rơi xuống.

Anh không có hoảng, mà nhanh chóng xem xét, nhưng ánh sáng của nơi này quá tối, Diệp Ân Tuấn căn bản không nhìn rõ..

 
Chương 2110: 2110: Chương 2107





Đợi khi anh có thể nhìn rõ, người đã rơi xuống bên dưới.

Nơi này là một khoảng đất trống, diện tích không lớn, chỉ có thể chứa được hai ba người.

Khi Diệp Ân Tuấn rơi xuống vừa hay ngã trên mặt đất, rắn chắc, suýt nữa gãy xương.

Anh rên khẽ một tiếng thì cảm nhận được một con dao sắc bén đâm từ bên cạnh, khiến anh vô thức ra tay tránh né, đồng thời cũng bắt đầu phản kích.

Một mùi u hương xộc tới, Diệp Ân Tuấn nhanh chóng nín thở, động tác dưới tay lại không có ngừng, mà vặn cổ tay của đối phương, đối phương lập tức kêu một tiếng, cả người ngã xuống.

Nhân lúc này, Diệp Ân Tuấn một cước đá đối phương bay vào tường, sau đó rên một tiếng, từ từ ngã gục trên mặt đất.

Diệp Ân Tuấn lúc này mới đưa mắt nhìn, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hôn mê ở một bên, mà người trước mắt bị anh đá bay là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi.

Mặt của người phụ nữ được ngụy trang, nhìn không rõ diện mạo thật, nhưng Diệp Ân Tuấn lập tức đưa cô ta vào danh sắc kẻ địch.

“Hạ Lan!”

Diệp Ân Tuấn rảo bước đi về phía Thẩm Hạ Lan.

“Anh đừng động vào cô ấy! Tôi cảnh cáo anh, tôi đã bôi thuốc độc vào người của cô ấy, anh nếu như động vào cô ấy sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.”
Giọng nói của người phụ nữ rất là già nua.

Nhìn dáng vẻ giống như hơn 30 tuổi, nhưng nghe giọng nói lại giống như người năm sáu mươi tuổi.

Mắt của Diệp Ân Tuấn bỗng trở lạnh.

“Cô làm cô ấy bị thương?”
Anh như quỷ sa tăng mà đi về phía người phụ nữ.

Người phụ nữ đột nhiên có hơi run sợ.

“Tôi không có, cô ấy là từ bên trên rơi xuống, tôi đã cứu cô ấy.

Nhưng anh là ai? Là anh muốn hại cô ấy có phải không? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để anh được như ý.”
Ánh mắt của người phụ nữ mang theo sự hoảng sợ, nhưng vẫn muốn bò dậy bảo vệ Thẩm Hạ Lan.


Mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên giãn ra.

Anh không có để ý người phụ nữ đó, đi thẳng về phía Thẩm Hạ Lan.

“Tôi không phải dọa anh, tôi nói thật, trên người cô ấy thật sự bị tôi bôi thuốc độc rồi, anh đừng có mà không tin, còn nữa…”
“Im miệng!”
Diệp Ân Tuấn quát lạnh một tiếng thì dọa đối phương rùng mình, cả người giống như tỏa ra đau đớn.

Khi tới gần bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan giống như đang ngủ, trái tim treo lơ lửng lúc này mới buông xuống.

Khi ở bên ngoài, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không thấy đâu, anh thật sự hoảng, nhưng anh lại không thể lập tức đi xuống tìm, bắt buộc phải xác định các nhân tố bất ổn xung quanh rồi mới có thể đi tìm Thẩm Hạ Lan.

Hiện nay vợ ở trước mắt, trái tim ảm đạm đó của anh cuối cùng cũng sống lại.

Không có ai nhìn thấy tay của Diệp Ân Tuấn có hơi run rẩy.

Anh lấy ra chiếc lọ nhỏ mà Diệp Tranh đưa cho, từ từ bôi vào huyệt thái dương của Thẩm Hạ Lan.

Sắc mặt của người phụ nữ cũng trắng bệch.

“Này, anh sẽ chết đấy, anh thật sự sẽ chết!”.

 
Chương 2111: 2111: Chương 2108





“Ồn chết đi được!”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ném một viên đá qua, xẹt qua tai của người phụ nữ, để lại một vết máu trên mặt cô ta, dọa người phụ nữ suýt nữa trợn ngược mắt.

“Trên người cô ấy có…”
Lời của người phụ nữ còn chưa nói hết thì nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn đưa qua, dọa cô ta vội vàng bịt miệng lại.

Mắt của người đàn ông này rất đẹp, nhưng thật sự dọa người.

Hu hu hu, cô ta rất sợ.

Người phụ nữ rùng mình, Diệp Ân Tuấn lại không có nhìn cô ta nữa, mà nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương của Thẩm Hạ Lan.

Không lâu sau, Thẩm Hạ Lan đã tỉnh lại.


“Ân Tuấn?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người không có sức lực, cô muốn dậy, nhưng lại không được, bị Diệp Ân Tuấn trực tiếp ôm lấy.

“Này, anh…”
Người phụ nữ lại lên tiếng, khí tức cuồng bạo của Diệp Ân Tuấn lập tức tỏa ra, dọa cô ta không dám nói nhiều thêm một chữ.

Cảm giác tê dại đau nhói từ ngón tay truyền tới, Diệp Ân Tuấn biết người phụ nữ không có lừa anh.

Cô ta thật sự đã bôi thứ gì đó lên trên Thẩm Hạ Lan.

Có điều Diệp Ân Tuấn không để tâm, anh bế Thẩm Hạ Lan lên, dịu dàng nói: “Anh mang em ra ngoài.

Có đói không? Tối muốn ăn gì?”
“Chúng ta bị làm sao vậy?”
Ký ức của Thẩm Hạ Lan vẫn dừng ở giai đoạn khi dâng hương rồi đột nhiên choáng váng, lúc này nhìn thấy khung cảnh của nơi này thế nào cũng không giống nhà thờ, không khỏi hỏi một câu, đồng thời cũng liếc nhìn người phụ nữ tự dưng xuất hiện.


Người phụ nữ bị Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, vội vàng cười nói: “Ồ, tôi tên Trần Oánh Oánh, là vừa rồi tôi cứu cô.

Còn nữa còn nữa, tôi thấy cô hôn mê, cũng không di chuyển được cô, cho nên ở trên người cô…”
“Tìm lối ra.”
Diệp Ân Tuấn kịp thời cắt ngang lời của Trần Oánh Oánh.

Anh không muốn để Thẩm Hạ Lan lo lắng, càng không muốn để Thẩm Hạ Lan biết mình bây giờ trúng độc.

Trần Oánh Oánh dưới ánh mắt tức giận của Diệp Ân Tuấn thì im miệng, có hơi buồn bực nói: “Tôi không ra được.”
“Ân Tuấn, rốt cuộc sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Trong hương có mê hương, anh sợ em xảy ra chuyện, nhét em xuống dưới bàn cúng, nghĩ là đợi xử lý xong sẽ đón em, ai biết dưới bàn cúng này có cơ quan ngầm, vậy mà có một cái hầm như vậy.

Chúng ta rơi từ trên xuống.”
Nghe thấy lời kể vắn tắt của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu được.

Cô muốn dậy, lại bị Diệp Ân Tuấn ôm chặt trong lòng.

“Tác dụng của mê hương còn chưa hết, cả người em không có sức, vẫn là để anh bế em đi.”.

 
Chương 2112: 2112: Chương 2109





“Được.”
Thẩm Hạ Lan cũng thật sự không có sức, cũng không có nghi ngờ anh, dựa vào lồng ngực của Diệp Ân Tuấn, thấp giọng hỏi: “Trần Oánh Oánh này là người của anh sao?”
“Đừng nói linh tinh, em mới là người của anh.

Anh căn bản không quen cô ta, cô ta tự dưng xuất hiện ở đây, hay giết luôn.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn rất tùy hứng, nhưng sát ý đó lại không dễ che giấu, dọa Trần Oánh Oánh lập tức hét lên.

“Anh không thể giết tôi! Tôi là người của Trương Gia Trại, anh không thể giết tôi!”
Trần Oánh Oánh vừa dứt lời, mắt của Diệp Ân Tuấn càng lạnh.

.


||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây |||||
“Cô nói cô là người của Trương Gia Trại sao?”
“Phải, phải!”
Trần Oánh Oánh rõ ràng khá nhát, nhưng vẫn gân cổ cắn chặt vào sự thật này, lập tức khiến Diệp Ân Tuấn cười lạnh.

“Vậy cô biết tôi là ai không?”
“Tôi thèm quan tâm anh là anh! Tôi nói cho anh biết, nơi này là địa bàn của Trương Gia Trại, các người tốt nhất mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không sẽ chết.”
Bộ dạng rõ ràng rất sợ lại cố kiềm chế đó của Trần Oánh Oánh khiến Thẩm Hạ Lan có hơi muốn cười.

“Được rồi, ra ngoài trước rồi nói, Ân Tuấn, biết làm sao ra được ngoài không? Hay là để em xuống, chúng ta cùng nhau tìm lối ra.”
“Không cần.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp rút điện thoại từ trong túi ra, gọi điện cho vệ sĩ.


“Tìm một sợi dây thừng, ở dưới bàn cúng có một cơ quan, đúng, mau lên.”
Sau khi nói xong thì Diệp Ân Tuấn cúp máy.

Trần Oánh Oánh nhìn Diệp Ân Tuấn thao tác như vậy, không khỏi nói: “Các người sẽ mang tôi lên có đúng không? Tôi đã ba ngày không về nhà rồi, còn không trở về, chồng của tôi sẽ lo.”
“Cô không phải nói cô là người của Trương Gia Trại sao? Sao hả? Trương Gia Trại không phải sinh sống ở đây sao?”
Giọng nói mỉa mai của Diệp Ân Tuấn khiến sắc mặt của Trần Oánh Oánh có hơi quẫn bách, có điều lại nhìn sang Thẩm Hạ Lan, cầu xin: “Cô gái xinh đẹp tốt bụng này, khi cô rơi xuống là tôi làm đệm thịt cho cô, cô mới không có ngã đập vào đâu, cho nên làm ơn cô lát nữa mang tôi lên có được không?”
“Ai biết những điều cô nói là thật hay giả? Chỗ này không có camera, cô nói thế nào cũng được, huống chi đây là địa bàn tư nhân, cô sao lại vào được đây? Rồi sao lại rơi xuống? Những chuyện này lát nữa cô phải nói rõ cho tôi.”
Dáng vẻ lạnh lùng đó của Diệp Ân Tuấn đã dọa Trần Oánh Oánh nghiến chặt răng, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt của cô ta ít nhiều có hơi mềm lòng, có điều lớp ngụy trang trên mặt người phụ nữ này là sao?
Trong tình huống bình thường, người có thể ngụy trang trên mặt không phải quân nhân thì là lính đánh thuê, người phụ nữ trước mắt này thuộc loại nào?
Tuy cô ta tỏ ra yếu đuối khách sáo, không có sức uy hiếp, nhưng Thẩm Hạ Lan không phải là người phụ nữ đơn thuần, cùng Diệp Ân Tuấn trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu như còn không nhìn ra điều này thì thật sự lăn lộn uổng rồi.

Trần Oánh Oánh này là người của ai?.

 
Chương 2113: 2113: Chương 2110





Trần Oánh Oánh không ngờ Thẩm Hạ Lan lại sắc bén như vậy nên đã sững người, chỉ một khoảnh khắc sững người này cũng đủ để Thẩm Hạ Lan biết suy đoán của mình đúng 9 trên10.

Diệp Ân Tuấn từ sau khi Thẩm Hạ Lan mở miệng thì không nói gì.

Bên ngoài bắt đầu cứu viện rồi.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn được kéo lên, Trần Oánh Oánh cũng được đưa lên, có điều vừa lên tới thì bị khống chế.

“Thuốc giải.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh, lạnh tới mức không có bất kỳ độ ấm.

Trần Oánh Oánh co rúm một lát mới đưa thuốc giải cho Diệp Ân Tuấn, cũng chỉ vào lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhìn thấy ngón tay của Diệp Ân Tuấn đều đen rồi.

“Anh trúng độc sao?”
Thẩm Hạ Lan cả người không có sức, ánh mắt lo lắng.


Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói: “Không sao, anh bế em đi rửa trước.”
Nói xong anh để thuốc giải vào trong túi, lạnh lùng nói: “Nhốt người phụ nữ này lại, tôi muốn biết mọi bí mật của cô ta.”
“Được.”
Vệ sĩ lập tức đi tới, dọa cho Trần Oánh Oánh vội vàng giãy giụa.

“Này này này, các người không thể vong ơn phụ nghĩa như vậy, tôi vừa rồi đã cứu vợ của anh.”
“Nếu không cô bây giờ đã là một người chết rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì không để ý Trần Oánh Oánh nữa rồi bế Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà thờ.

Về tới khu nghỉ ở đằng sau, Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh vội vàng chạy tới.

“Ba, mẹ làm sao vậy?”
“Hai đứa đừng lại đây, mẹ con chỉ là trúng mê hương, nghỉ ngơi một lát là được, hai đứa đi nghỉ ngơi đi.

Diệp Tranh, con lại đây một chuyến.”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng vẫn khựng lại, giữ lại Diệp Tranh.


Tuy Diệp Nghê Nghê có hơi lo lắng, có điều thấy Diệp Ân Tuấn gọi Diệp Tranh vào thì cũng không lo lắng nhiều nữa.

Cô bé quay về phòng của mình.

Diệp Tranh đi vào phòng, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì nhíu mày.

“Mẹ, mẹ bị người khác hạ độc sao?”
“Có thể giải không?”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi nghiêm trọng.

Diệp Tranh gật đầu nói: “Độc này không có gì, chỉ là tạm thời khiến thần kinh con người tê liệt mà thôi, không có ảnh hưởng quá lớn với cơ thể, rửa đi là được.

Có điều mẹ không phải luôn ở cùng với ba hay sao? Sao lại trúng độc rồi?”
“Một người phụ nữ hạ.”
Mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi lạnh.

Diệp Tranh cũng không có hỏi nhiều, lại kiểm tra kỹ cho Thẩm Hạ Lan, lúc này mới yên tâm.

“Không sao rồi, mẹ nghỉ ngơi một lát là được.”
“Ừ, con cũng đi nghỉ ngơi đi.”.

 
Chương 2114: 2114: Chương 2111





Diệp Ân Tuấn hờ hững nói, bế Thẩm Hạ Lan đi vào phòng tắm, sau khi rửa sạch độc trên người cô thì mới uống thuốc giải.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, thở dài một tiếng: “Anh đó, cứ không màng tới bản thân mình, anh không sợ thời gian trúng độc quá dài, thật sự có ảnh hưởng gì đối với cơ thể hay sao?”
“Đối với anh mà nói, em mới là quan trọng nhất.

Em rơi xuống anh không lập tức đi cứu em ngay, anh đã đủ khó chịu rồi, anh tuyệt đối không thể để em xảy ra chuyện nữa.”
“Không lập tức đi cứu em ngay là vì phải xử lý các nhân tố bất ổn bên ngoài nhỉ?”
Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó mỉm cười, đáy mắt cũng nhiều thêm một chút độ ấm.

“Đã giải quyết xong hết rồi, em yên tâm.”
Chuyện sau khi trúng mê hương Diệp Ân Tuấn không có nói chi tiết, chuyện liên quan tới Diệp Tranh càng không có nói tới, đối với anh mà nói, mọi chuyện đều có thể từ từ thay đổi theo thời gian và lòng người.

“Có đói không? Anh đi nấu cái gì cho em?”
“Được.”

Thẩm Hạ Lan ngược lại cũng đói thật, bây giờ cơ thể cũng không có sức, ăn chút gì đó cũng tốt.

Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Thẩm Hạ Lan, sắp xếp vệ sĩ bảo vệ, bản thân đi vào phòng bếp.

Sau khi Diệp Nghê Nghê về phòng, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ bị mấy vệ sĩ kéo ra đằng sau thì không khỏi sững người.

Lòng tò mò trỗi dậy, cô bé nhanh chóng đi theo.

Trần Oánh Oánh bị vệ sĩ nhốt trong sơn động, hơn nữa lấy ra cái roi.

Chiếc roi có gai ngược, một roi quất xuống chắc chắn sẽ rách da rách thịt, cộng thêm gai ngược, người không chết cũng mất nửa lớp da.

Sắc mặt của Trần Oánh Oánh lập tức trắng bệch.

“Này này này, tôi cảnh cáo các người, đừng đối xử với tôi như vậy, nếu không các người sẽ hối hận.”

Vệ sĩ lại giống như không nghe thấy, ánh mắt nhìn cô ta đều rất lạnh.

Chiếc roi xé rách không khí, vung lên đất, phát ra âm thanh kinh người, dọa Trần Oánh Oánh hét toáng lên.

“Giết người! Cứu mạng! Có người tốt cứu tôi không? Nghĩ một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt như tôi, hiện nay bị người xấu bức hại như vậy, còn có thiên lý hay không?”
Trần Oánh Oánh khóc lớn tiếng, giống như thật sự đã phải chịu tủi nhục rất lớn.

Vệ sĩ bị cái gọi the thé của cô ta làm cho tiếc cả tai, cầm roi quất.

“Á!”
Một tiếng này Trần Oánh Oánh không phải giả bộ.

Diệp Nghê Nghê thậm chí có thể nhìn thấy máu bắn trong không khí.

Cả người Trần Oánh Oánh đều run rẩy.

“Mẹ kiếp đồ khốn!”
Trần Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi mắng..

 
Chương 2115: 2115: Chương 2112





Đột nhiên một cái kẹp tóc trên tóc của cô ta khiến mắt của Diệp Nghê Nghê hơi nheo lại, sau đó nhanh chóng nói: “Khoan đã.”
Lệnh này hạ xuống, vệ sĩ lập tức bị dọa giật mình.

“Cô chủ lớn? Cô sao lại tới đây? Mau về đi, nơi này không phải là nơi cô nên đến.”
Một ánh mắt của người vệ sĩ, những vệ sĩ khác ở xung quanh lập tức che Trần Oánh Oánh lại.

Cảnh tượng máu me như vậy nếu như dọa Diệp Nghê Nghê, Sếp Diệp đoán chắc sẽ lấy mạng của bọn họ.

Diệp Nghê Nghê lại có hơi bất mãn nói: “Tôi tốt xấu gì cũng là cô chủ lớn của nhà họ Diệp, chút cảnh tượng này nếu không nhìn nổi, tôi còn lăn lộn được sao? Cút ra! Tôi xem thử người phụ nữ này trông như nào! Có phải thật sự có cái miệng sắt hay không?”
Lúc nói chuyện Diệp Nghê Nghê đã đi tới.

Vệ sĩ muốn gọi điện cho Diệp Ân Tuấn thì nghe thấy Diệp Nghê Nghê lạnh lùng nói: “Dám nói cho ba tôi biết thì tôi sẽ nói chú muốn dâm ô tôi, chú cảm thấy ba tôi sẽ tin ai?”
Khóe môi của Diệp Nghê Nghê hơi nhếch lên, dáng vẻ tà mị đó vậy mà rất giống Diệp Ân Tuấn, dọa vệ sĩ mặt mày trắng bệch, tay càng run rẩy, chiếc điện thoại không cầm chặt đã rơi xuống đất.


“Thật nghe lời.”
Diệp Nghê Nghê một chân giẫm lên chiếc điện thoại của anh ta, chiếc điện thoại lập tức nứt vỡ.

“Yên tâm đi, lát nữa tôi đền chú cái mới, có điều phải xem biểu hiện của chú.”
Diệp Nghê Nghê cười rất ngây thơ đơn thuần, nhưng lại rất giống ác ma.

Tất cả các vệ sĩ ở đây đều cảm thấy Diệp Nghê Nghê khả năng bị thứ gì đó không sạch sẽ bám lấy rồi.

Đây sao có thể là cô chủ lớn cả ngày chỉ biết ăn chứ?
Cô chủ lớn đáng yêu như vậy, tuyệt đối sẽ không đối với bọn họ như vậy.

Đáng tiếc Diệp Nghê Nghê lần nữa phá hỏng nhận thức của bọn họ.


Chỉ thấy Diệp Nghê Nghê đi tới trước mặt Trần Oánh Oánh, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn người phụ nữ trước mắt, lắc đầu nói: “Vóc dáng này khá đẹp, có điều gương mặt này nhìn không rõ lắm.

Chị có phải là trông rất xấu, không dám gặp ai, cho nên mới bôi cái thứ này lên?”
Trần Oánh Oánh chưa từng thấy một đứa trẻ nào có dáng vẻ như này.

Diệp Nghê Nghê có vẻ ngoài giống một thiên sứ, ánh mắt sinh động đó, gương mặt trắng trẻo như ngọc tạc, làn da mịn màng, nhìn thế nào cũng là một đứa trẻ ngoan, nhưng tại sao lời nói ra lại khiến người ta không thích nghe như vậy chứ.

Trần Oánh Oánh cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, nghiến răng cười nói: “Bạn nhỏ, em cứu chị có được không? Bọn họ đều là người xấu, chỉ cần em cứu chị, chị mời em ăn đồ ăn ngon.”
Mọi người xung quanh lập tức trở lên căng thẳng.

Diệp Nghê Nghê ham ăn mọi người đều biết, ngộ nhỡ thật sự thả Trần Oánh Oánh ra, bọn họ có mười cái mạng cũng không đủ để chém.

“Cô chủ lớn…”
“Im miệng!”
Diệp Nghê Nghê có hơi tức giận lườm vệ sĩ, sau đó khi quay đầu nhìn sang Trần Oánh Oánh lại cười rất rạng rỡ.

“Mời tôi ăn đồ ăn ngon sao? Chị muốn mời tôi ăn cái gì? Tôi có thể muốn ăn thứ bay trên trời, chạy dưới đất, bơi dưới nước, chị đều có thể mời tôi sao?”.

 
Chương 2116: 2116: Chương 2113





Lời này vừa dứt, Trần Oánh Oánh lập tức sững người.

Cô ta vội vàng cúi thấp đầu, đáy mắt vụt qua một tia cảm xúc không rõ.

“Chị có thể chia ra mời em, trước tiên mời em ăn thứ bay trên trời, nửa tháng sau lại mời em ăn thứ chạy trên đất, nửa tháng sau nữa thì mời em ăn thứ bơi dưới nước, như thế nào?”
Trần Oánh Oánh nói xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Nghê Nghê, ánh mắt vô cùng nóng rực.

Bàn tay nhỏ của Diệp Nghê Nghê vuốt cằm, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Nửa tháng à, thời gian có hơi dài, một tuần đi.

Như thế nào?”
“Được, chỉ cần em có thể thả chị đi, chị mời em ăn đồ ăn ngon.”
Trần Oánh Oánh không tiếc mọi thứ mà dụ dỗ Diệp Nghê Nghê.

“Thành giao!”
Diệp Nghê Nghê muốn vỗ vai của Trần Oánh Oánh, nhưng bản thân không đủ cao, cô bé chỉ vào vệ sĩ ở đầu sai, nói: “Chú lại đây! Ôm tôi để lên vai.”

Vệ sĩ không dám không nghe theo, vội vàng ôm Diệp Nghê Nghê để lên vai của mình.

Diệp Nghê Nghê cười híp mắt liếc nhìn Trần Oánh Oánh, sau đó đột nhiên đưa tay vỗ vào vai của Trần Oánh Oánh, vị trí vừa hay là chỗ roi vừa quất.

“Á!”
Trần Oánh Oánh đau đến mức suýt nữa ngất đi.

“Con mẹ đại gia!”
Cô ta đau tới mức nói lời thô tục.

Diệp Nghê Nghê lại cười híp mắt nói: “Tôi không có đại gia.

Có điều ba tôi có một người anh em kết nghĩa, chắc cũng có thể gọi là đại gia.

Bác ấy họ Trạm, tên Trạm Dực.

Chị vừa rồi là đang mắng bác ấy sao?”

Sắc mặt của Trần Oánh Oánh lập tức trở nên khó coi như ăn shit.

Cô ta đau tới mức cả người đều run rẩy, lại gằn từng câu từng chữ: “Không dám, chị mắng bản thân, chị mắng đại gia của chị.”
“Chị sợ là một kẻ ngốc nhỉ.

Ài, nói chuyện với kẻ ngốc lâu như vậy, tôi cũng choáng rồi.

Bỏ đi, không chơi nữa, tôi trở về.”
Diệp Nghê Nghê vỗ vệ sĩ, vệ sĩ lập tức hiểu ý, để Diệp Nghê Nghê xuống, sau đó thấy cô bé tung ta tung tăng đi ra, không khỏi thở phào một hơi, lúc này mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm.

Trần Oánh Oánh thấy Diệp Nghê Nghê rời đi, ánh mắt rất phức tạp, khi vệ sĩ quay người lại thì khôi phục như lúc đầu.

“Tôi cảnh cáo các người, tôi thật sự là người tốt, các người nếu như dám xem mạng người như cỏ rác, sẽ gặp báo ứng đấy.”
Lời của Trần Oánh Oánh còn chưa nói hết, roi thứ hai của vệ sĩ đã quất xuống, cả sơn động đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Trần Oánh Oánh.

Diệp Nghê Nghê hơi nhíu mày, rút điện thoại ra, nhanh chóng tìm được nick của Trạm Dương, gửi một tin nhắn.

“Đồ em đã đưa rồi, có điều người của các anh giống như sắp bị người của ba em đánh chết rồi.

Nếu như thật sự bị người của ba em đánh chết, đồ cho cô ta chắc cũng không có tác dụng rồi nhỉ?”
Sau khi gửi đi, hồi âm của Trạm Dương lập tức tới..

 
Chương 2117: 2117: Chương 2114





“Anh lập tức bảo mẹ anh gọi điện cho chú hai.”
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy dòng tin nhắn này, thuận tay xóa ghi chép trò chuyện vừa rồi.

Cô bé lại quay đầu nhìn sơn động, tiếng kêu thảm thiết của Trần Oánh Oánh lại truyền tới, cô bé nghe mà cũng có hơi dựng tóc gáy.

Oa, thật đáng sợ!
Diệp Nghê Nghê vội bịt tai chạy đi.

Diệp Ân Tuấn bên này vừa nấu cơm xong thì Thẩm Hạ Lan nhận được một tin nhắn quảng cáo.

“Muốn mua nhà không? Giá nhà bây giờ rất rẻ, nếu như cần thì gọi điện vào số 86745932.”
Thẩm Hạ Lan có hơi bực bội ném điện thoại lên bàn, thấp giọng nói: “Bây giờ bên sale bất động sản và bên trang trí sửa chữa cũng không biết từ đâu có được số điện thoại của mình, thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào.”
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn bê đồ ăn vào, thuận miệng hỏi.

Thẩm Hạ Lan chỉ vào điện thoại rồi nói: “Còn không phải là tin nhắn quảng cáo sao.


Nói ra cũng lạ, bên Trương Gia Trại này đâu có nhà gì để bán chứ? Còn lưu số điện thoại, thật là nực cười.

Điều nực cười nhất là số điện thoại còn là tám số.

Bên Trương Gia Trại đâu phải là thành phố trực thuộc, số điện thoại đều là bảy số, lấy đâu ra tám số.”
Thẩm Hạ Lan nói không để tâm, Diệp Ân Tuấn lại khựng lại.

“Tin nhắn đâu? Đưa anh xem.”
Thấy sắc mặt của Diệp Ân Tuấn có hơi thay đổi, Thẩm Hạ Lan sững người, sau vẫn đưa điện thoại cho anh.

“Không phải chỉ là một tin nhắn bình thường thôi sao? Sao vậy?”
Sau khi Diệp Ân Tuấn xem, lông mày nhíu lại, sau đó nhìn trái phải, lúc này mới thấp giọng nói: “Đây là tin nhắn mã Morse do chị dâu gửi cho chúng ta.”
“Cái gì vậy?”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững ra.


Đùa gì thế?
Đây là lại đóng phim truyền hình sao?
Một tin nhắn quảng cáo thì biến thành mã Morse?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ ngạc nhiên của Thẩm Hạ Lan, không khỏi cúi đầu hôn cô một cái, dẫn tới Thẩm Hạ Lan giận hờn lườm anh.

Anh cười nói: “Đây là phương thức liên lạc do anh và bọn anh cả, Tô Nam tạo ra trong quá trình hành động.

Là một loại phương thức truyền tin trong tình huống không thể gọi điện thoại.

Tin nhắn quảng cáo này là ngẫu nhiên, lợi dụng một phần mềm tùy tiện biến một số điện thoại của tin nhắn quảng cáo để chúng ta sử dụng, có điều chỉ có thể gửi một tin nhắn, cho nên bình thường sẽ kèm theo mã Morse.

Số điện thoại này chính là mã Morse.

Sợ rằng chị dâu bây giờ không tiện liên lạc với anh, cho nên đã liên lạc với em.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì viết lại số điện thoại này ra, sau đó từ trong túi lấy ra một quyển sổ nhỏ, tìm kiếm theo dãy số điện thoại, cuối cùng tìm được một nhóm số điện thoại.

Anh không biết số này là của ai, nhưng rất nhanh đã ấn gọi.

Bên kia rất nhanh đã nghe máy.

“Ai vậy?”.

 
Chương 2118: 2118: Chương 2115





“Tôi là Diệp Ân Tuấn, chị dâu của tôi An Nhiên bảo tôi tới tìm anh.”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp mở miệng.

Đối phương sững người, sau đó thấp giọng nói: “Sếp Diệp, vợ thủ trưởng bảo anh đến tìm tôi vì một chuyện, bảo tôi nói với anh, Trần Oánh Oánh là người của chúng ta.”
“Cái gì?”
Cả người Diệp Ân Tuấn sững người.

Trần Oánh Oánh là người của Trạm Dực sao?
Sau khi Diệp Ân Tuấn cúp máy, vội vàng gọi điện cho vệ sĩ.

“Đừng đánh nữa, tìm bác sĩ trị thương cho cô ta.”
“Được.”
Tuy vệ sĩ không biết Diệp Ân Tuấn tại sao dặn như vậy, nhưng vẫn làm theo.

Trần Oánh Oánh lúc này cả người đã đều là máu, người đã ngất đi rồi.

Diệp Ân Tuấn có hơi không hiểu lắm, lại gọi cho số điện thoại vừa rồi.


“Tôi cần tư liệu của Trần Oánh Oánh.”
“Trần Oánh Oánh là người bản địa, cũng coi như là một nửa người của Trương Gia Trại, mẹ của cô ta là người của Trương Gia Trại, ba lại không phải.

Nhiều năm trước mẹ cô ta vì yêu người ngoại tộc, bị đuổi khỏi trại, cho nên vụ án diệt tộc của Trương Gia Trại mẹ cô ta may mắn thoát được một kiếp.

Sau này Trần Oánh Oánh làm lính, là đích thân thủ trưởng Trạm chưng thu.

Sau khi bí mật huấn luyện thì cho quay về nơi này, làm một số việc bí mật.

Vợ thủ trưởng biết hoàn cảnh của anh và Thẩm Hạ Lan, hai người muốn ra ngoài, chắc chắn sẽ đến Trương Gia Trại, cho nên trước khi thủ trưởng Trạm còn chưa xảy ra chuyện, tôi để cô ta ở gần Trương Gia Trại đợi hai người.”
Lời của đối phương Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đã nghe hiểu, đối phương cũng đã cúp máy.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Đây là anh cả tính toán trước? Hay là tình cờ?”
“Chắc là anh cả sớm đã cảm nhận được gì đó, sắp xếp trước.

Anh chỉ là không ngờ Trần Oánh Oánh là người của anh cả.”

Diệp Ân Tuấn lắc đầu, bê đồ ăn đến trước mặt Thẩm Hạ Lan.

“Ăn cơm trước, chuyện khác không cần quan tâm.”
Thẩm Hạ Lan cũng đã đói, gật đầu để mặc Diệp Ân Tuấn đút cho mình, cơ thể cũng ít nhiều khôi phục một chút sức lực.

“Ân Tuấn, anh nói xem Trần Oánh Oánh liệu có giận chúng ta không?”
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng nói: “Giận hay không có liên quan gì với chúng ta chứ? Cấp trên của cô ta là anh cả của anh, đâu phải là chúng ta.

Với lại, cô ta cũng không có nói rõ thân phận, còn hạ độc với em, anh không lấy mạng của cô ta là tốt lắm rồi.

Cô ta nên thấy hạnh phúc khi là người của anh cả, nếu không lúc này sớm đã gặp Diêm Vương rồi.”
Đối với lời của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không lên tiếng.

Hai người ăn một ít đồ ăn, ít nhiều đã khôi phục một chút thể lực, có điều sắc mặt của Thẩm Hạ Lan vẫn không tốt lắm.

Diệp Ân Tuấn dịu dàng nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xem Trần Oánh Oánh, thuận tiện hỏi chuyện của anh cả xem cô ta biết được bao nhiêu, có sắp xếp gì.

Nếu có thể giúp được anh cả của anh thì chúng ta thuận tiện giúp.”
“Được, anh đi đi, không cần lo cho em.

Nơi này trong ngoài đều là người của chúng ta, bản thân cũng không phải là quả hồng mềm, không có vấn đề gì đâu.”.

 
Chương 2119: 2119: Chương 2116





Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười, mặt mày có hơi hốc hác.

Diệp Ân Tuấn đau lòng vuốt ve mặt của cô, nói: “Tuy đến đây là vì một vài chuyện, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể thả lỏng tâm tình.”
“Em biết.

Em thật sự không sao.

Chỉ là có hơi mệt.

Ngồi máy bay lâu như vậy, cơ thể có hơi khó chịu.

Anh cũng đừng cố quá, dù sao ngày tháng còn dài.”
“Ừ, vẫn là vợ biết thương anh.”
Diệp Ân Tuấn hôn Thẩm Hạ Lan một cái, làm cho Thẩm Hạ Lan đỏ bừng mặt.

“Đi mau đi, đừng làm phiền em nghỉ ngơi.”
Bộ dạng đỏ mặt của Thẩm Hạ Lan Diệp Ân Tuấn thật sự rất thích, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc ân ái nên anh đứng dậy rời khỏi phòng.

Trần Oánh Oánh tỉnh do đau.


Cô ta tưởng mình sẽ ở trong sơn động, nhưng trần nhà trước mặt và chiếc giường thoải mái đều khiến cô ta hiểu, cô ta đã sống trong cõi chết.

Diệp Nghê Nghê ngồi ở bên giường nhàn chám đung đưa hai cái chân nhỏ, khi nhìn thấy Trần Oánh Oánh tỉnh lại thì cười nói: “Dì, dì tỉnh rồi?”
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh giật giật.

Trước đó khi ở sơn động gọi cô ta là chị, bây giờ biến thành dì rồi?
Đứa trẻ này sao khó hiểu như vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê dường như không có nhìn thấy vẻ không vui của Trần Oánh Oánh, vẫn cười hì hì nói: “Dì thật sự rất kém.

Mới bị quất mấy roi thì ngất rồi, kém như vậy dì làm sao là người anh Trạm Dương muốn cháu tìm chứ? Ài, thất vọng.”.

Truyện Xuyên Nhanh
Nói rồi, Diệp Nghê Nghê còn lắc đầu, dáng vẻ đó thật sự chọc Trần Oánh Oánh tức đến đau tim.

“Mấy roi sao? Cháu sao không biết roi nhà các cháu còn có móc ngược? Phắc diu! Dì có thể chống đỡ còn một hơi thở đã rất không dễ dàng có được không hả? Cháu còn dám chê bai dì? Cháu biết rõ dì bị thương rồi, cháu còn ấn mạnh vào vết thương của dì, tiểu quỷ, lòng dạ của cháu rất xấu.”
“Làm ơn, dì toàn thân trên dưới không có chỗ nào có thể để đồ được chưa hả, chỉ có vết thương của dì mới là chỗ che giấu tốt nhất.

Với IQ này của dì, cháu nghi ngờ dì làm sao mà làm việc được.”

Trần Oánh Oánh lại bị Diệp Nghê Nghê khinh thường.

“Cháu ra ngoài được không? Dì cầu xin cháu đấy, cháu ra ngoài đi.”
Trần Oánh Oánh ôm ngực, cảm thấy hít thở có hơi khó khăn.

Người của nhà họ Diệp này đều là kẻ khó nhai.

Cô ta thề sẽ không tiếp xúc với người nhà họ Diệp nữa, thật sự quá đáng sợ, làm không tốt sẽ mất cả mạng.

Diệp Nghê Nghê lại cười hì hì nói: “Cháu không ra, ba cháu lát nữa sẽ tới, cháu muốn đợi ba của cháu, đúng rồi, quên nói với dì, con người của ba cháu vô cùng ghét người không nói thật.

Dì tự mà liệu lấy.”
Trần Oánh Oánh thật sự muốn chết rồi.

Cậu chủ nhỏ tại sao phái tiểu ác ma như này kết nối với cô ta chứ?
Tại sao?
Cậu chủ nhỏ chắc chắn là bị vẻ ngoài như thiên sứ của cô bé mê hoặc rồi.

Bao giờ trở về cô ta nhất định phải nói cho Cậu chủ nhỏ biết bộ mặt thật của Diệp Nghê Nghê này.

Trần Oánh Oánh cân nhắc trong lòng.

Diệp Nghê Nghê lại cười híp mắt đột nhiên ghé mặt tới gần.

“Dì có phải đang tính toán chủ ý xấu gì trong lòng không? Cháu nói cho dì biết nha, dì nếu như nói cho anh Trạm Dương biết cháu đưa đồ cho dì như nào, cháu bảo đảm ngày tháng sau này dì sẽ sống rất thảm.”.

 
Chương 2120: 2120: Chương 2117





“Cháu uy hiếp dì?”
“Đúng thế, như này dì cũng không nhìn ra sao?”
Diệp Nghê Nghê nói với vẻ rất thản nhiên.

Trần Oánh Oánh cảm thấy lồng ngực càng đau.

“Dì là người bệnh, dì muốn nghỉ ngơi.”
“Dì đồng ý mời cháu ăn cơm.”
Diệp Nghê Nghê quay lại trên ghế, tiếp tục đung đưa cái chân nhỏ của mình, từ tốn nói.

“Đó là ám hiệu kết nối, cháu đừng nói cháu không biết! Ăn cái gì mà ăn? Nhà họ Diệp các cháu giàu nứt đố đổ vách, cháu muốn ăn cái gì mà không có chứ?”
“Cái đó khác nhau nha, nhà họ Diệp chúng cháu rất nghèo.

Nghèo tới mức chỉ còn tiền.

Dì cũng biết, tiền không thể ăn, cháu cũng không có sở thích như vậy.

Hơn nữa dì còn ở trước mặt vệ sĩ nhà chúng ta nói sẽ mời cháu ăn thứ bay trên người, thứ chạy dưới đất, thứ bơi dưới nước.


Người lớn nói chuyện đều phải giữ chữ tín, không thể lừa trẻ con được.”
Vẻ mặt lên án này của Diệp Nghê Nghê suýt nữa khiến Trần Oánh Oánh tức đến ngất đi.

Người đâu, người đâu mau tới mang vị tổ tông này đi đi.

Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của Trần Oánh Oánh, Diệp Ân Tuấn đúng lúc mở cửa phòng ra.

“Ba!”
Diệp Nghê Nghê cười giống như một thiên sứ, lập tức khiến Trần Oánh Oánh rất khinh thường.

“Nghê Nghê? Con sao lại ở đây?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.

Diệp Nghê Nghê cười rồi nói: “Dì này nói muốn mời con ăn đồ ăn ngon, thứ bay trên trời, thứ chạy dưới đất, thứ bơi dưới nước, một tuần mời con ăn một lần, con quá vui mừng cho nên tới xem dì ấy.”
Khóe miệng của Trần Oánh Oánh lại giật giật.

Cô ta có thể thu hồi những lời này không?

Có thể không?
Diệp Ân Tuấn lại dịu dàng xoa đầu của Diệp Nghê Nghê, cười nói: “Ngày ngày chỉ biết ăn, cũng không sợ ăn thành cô bé mập.”
“Không sợ.”
Diệp Nghê Nghê nũng nịu ôm cánh tay của Diệp Ân Tuấn thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Ra ngoài tìm Diệp Tranh đi, mẹ con cũng hơi chán, ở bên nói chuyện với mẹ cũng được.”
“Dạ, tạm biệt ba.”
Diệp Nghê Nghê rất nghe lời mà rời đi.

Trần Oánh Oánh tưởng mắt mình bị mù.

Tiểu ác ma như kia vậy mà nghe lời như vậy sao?
Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt của cô ta chuyển động theo Diệp Nghê Nghê, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt sắc bén đó lập tức khiến Trần Oánh Oánh thu hồi ánh nhìn.

“Cô là người của Trạm Dực sao?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Trần Oánh Oánh khựng lại một chút, nhưng vẫn gật đầu.

“Có chứng cứ không? Nếu không có chứng cứ có thể chứng minh thân phận của cô, tôi vẫn sẽ giết cô.

Cô phải biết, Diệp Ân Tuấn tôi sẽ không để lại bất kỳ hậu họa gì ở bên cạnh tôi.”
Câu này lập tức khiến Trần Oánh Oánh suýt nữa tức điên.

Chứng cứ?
Một người nằm vùng như cô ta, đều làm những việc bí mật, lấy đâu ra chứng cứ gì?
Diệp Ân Tuấn này sợ là cố ý tìm cớ muốn giết cô ta nhỉ?.

 
Chương 2121: 2121: Chương 2118





“Tôi đi đâu tìm chứng cứ chứ?”
Trần Oánh Oánh thật sự khóc không ra nước mắt.

Diệp Ân Tuấn lại cười lạnh nói: “Không có chứng cứ thì chết, cô chọn như nhau.”
“Tôi… tôi có thể rời khỏi đây tìm chứng cứ không?”
Trần Oánh Oánh cẩn thận nhìn Diệp Ân Tuấn, trong lòng rất thấp thỏm.

Không ngờ Diệp Ân Tuấn lại gật đầu, hờ hững nói: “Thời gian 3 ngày, 3 ngày nếu như không tìm được chứng cứ, mặc kệ cô ở đâu, tôi đều sẽ tìm được cô.

Đừng nghi ngờ năng lực của tôi.”
Trần Oánh Oánh lại muốn khóc rồi.

Cô sao lại chọc giận một vị sát thần như vậy chứ.


“Với cơ thể tôi bây giờ, anh cảm thấy trong ba ngày có thể đi lại bình thường được sao? Đừng nói tìm chứng cứ, tôi…”
“Thủ hạ của Trạm Dực đều không phải là kẻ vô dụng, ý của cô là nói cô không phải là người của anh ấy?”
Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy rồi, Trần Oánh Oánh còn có thể nói cái gì chứ?
Cô ta mang theo thương thế bị đuổi ra khỏi Trương Gia Trại.

Diệp Nghê Nghê đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn bộ dạng nhếch nhác của Trần Oánh Oánh, thở dài một tiếng, tự nói với mình: “Đồ ăn ngon của mình còn có thể ăn được không? Sao cảm thấy người phụ nữ này có chút không đáng tin vậy?”
Nói xong cô bé lắc đầu đi vào phòng.

Diệp Ân Tuấn lấy một ít máu trên ga giường, sau khi cầm ra thì đưa cho Diệp Tranh.

“Tra xem DNA này có ghi chép trong hồ sơ không, có thể tra được thân phận của cô ta không.”
Diệp Tranh hơi sững người, sau đó gật đầu.

Từ sau khi ra khỏi nhà thờ, Diệp Ân Tuấn hình như không để ý lời cậu bé nói lúc đó, càng giao mọi chuyện cho cậu bé.


Diệp Tranh không biết nên nói mình nên vui hay không vui, trong lòng rất phức tạp.

Cậu bé thích Diệp Ân Tuấn, cũng biết Diệp Ân Tuấn đối với mình rất tốt, nhưng chuyện của ba mẹ cũng quả thật cho cậu bé ít tác động.

Trước đây che giấu rất tốt, sau vụ mê hương của nhà thờ, mọi chuyện bị vạch trần, Diệp Tranh cho rằng lấy con người của Diệp Ân Tuấn sẽ đuổi mình đi ra, sẽ không để cậu bé tiếp xúc với thứ quan trọng, nhưng lại không ngờ Diệp Ân Tuấn làm cách ngược lại, điều này khiến cậu trở nên rối rắm.

“Sao vậy? Có vấn đề sao?”
Nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của Diệp Tranh, Diệp Ân Tuấn hờ hững hỏi.

“Không vấn đề gì, có điều giám định DNA cần ba ngày, sớm nhất cũng phải một ngày rưỡi, chỗ con không có thiết bị.”
Diệp Tranh đè sự rối rắm trong lòng xuống, nói thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Diệp Ân Tuấn mà nói chuyện một cách nghiêm túc.

Diệp Ân Tuấn trầm tư một lát rồi nói: “Cần thiết bị gì, liệt kê danh sách cho ba, ba lát nữa cho người đi chuẩn bị, một tiếng sau sẽ đưa tới.”
“Dạ.”
Diệp Tranh gật đầu.

Diệp Ân Tuấn nói xong thì xoay người đi..

 
Chương 2122: 2122: Chương 2119





“Ba!”
Diệp Tranh lại gọi anh lại.

“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Tranh, hơi nhíu mày.

“Không có gì.”
Diệp Tranh vội quay mặt đi.

Cậu bé không biết mình tại sao lại gọi Diệp Ân Tuấn lại, nhưng vào khoảnh khắc đó, nhìn bóng lưng cô độc của Diệp Ân Tuấn, Diệp Tranh có hơi buồn.

Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên mỉm cười, thấp giọng nói: “Cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai ba dẫn con đi thắp hương cho ba của con.”
Câu nói này lập tức khiến mắt của Diệp Tranh có hơi ươn ướt.

“Dạ.”
Cuộc đối thoại của hai người dừng tại đây.


Diệp Ân Tuấn đi ra khỏi phòng của Diệp Tranh, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan ở trên hành lang nhìn anh thì không khỏi rảo bước đi tới.

“Sao lại đi ra rồi? Không phải bảo em nghỉ ngơi sao?”
“Anh và Tranh rốt cuộc làm sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan rất mẫn cảm, tuy hai người ai cũng không nói gì, nhưng cô cảm nhận được hai người hình như có chút vấn đề.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười, choàng vai của Thẩm Hạ Lan, dịu dàng nói: “Không có gì, trong lòng Tranh có nút thắt, từ từ tháo gỡ là được.

Lâu ngày thấy lòng người, thằng bé đó thật ra trong lòng có tính toán.”
“Trong lòng có nút thắt? Nút thắt gì? Em sao không biết?”
Thẩm Hạ Lan trở nên lo lắng.

Diệp Ân Tuấn xoa đầu của cô, nói: “Không có gì, em đừng quản, đây là chuyện giữa đàn ông bọn anh, tự bọn anh sẽ giải quyết, được chứ?”
“Đàn ông gì? Tranh mới 5 tuổi.”
“Vậy cũng là đàn ông, nó là con trai của Nam Phương.”

Mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi tối tăm.

“Lại nghĩ tới Nam Phương rồi sao? Chỗ này cách chỗ em ấy hy sinh không quá xa, có muốn bớt thời gian đi xem không?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Ân Tuấn bỗng cười nói: “Thật là tâm linh tương thông, anh vừa rồi cũng nói với Diệp Tranh như vậy.

Ngày mai anh sẽ dẫn thằng bé đến mộ của Nam Phương quét dọn.

em và Nghê Nghê có thể ở đây đợi bọn anh.”
“Bọn em đi cùng đi.

Dù sao là em trai của anh, hơn nữa bọn em ở đây cũng không có chuyện gì.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy vẫn là không nên tách khỏi Diệp Ân Tuấn thì tốt hơn.

Ở đây nguy cơ trùng trùng, ai biết sau khi tách ra bọn họ liệu có xảy ra chuyện gì không? Nên không bằng tất cả ở cùng nhau, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì có thể chiếu cố lẫn nhau.

“Được.”
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã trở về phòng.

“Đúng rồi, quên nói với anh, Tử Đồng sinh rồi, sinh con trai, ba cân tư, khiến Tô Nam vui chết đi được.”
Thẩm Hạ Lan vội nói chuyện vui này cho Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 2123: 2123: Chương 2120





Nếu không phải Bạch Tử Đồng gửi tin báo hỷ cho cô, cô sẽ không đi ra tìm Diệp Ân Tuấn, cũng sẽ không phát hiện bầu không khí khác thường giữa Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh.

Diệp Ân Tuấn khựng lại, sau đó an ủi: “Tô Nam coi như được như ý nguyện rồi.”
“Phải, bọn họ có con rồi, cũng coi như là viên mãn rồi.”
Thẩm Hạ Lan nghĩ đến cơ thể của mình, lại nghĩ tới Diệp Ân Tuấn đã thắt ống dẫn tinh thì không khỏi khó chịu.

Cô thật ra rất muốn để Diệp Ân Tuấn trải nghiệm một lần cảm giác làm ba.

Dù sao năm đó bọn họ vì hiểu lầm mà chia xa, Diệp Ân Tuấn căn bản không có nhìn thấy bốn năm quá trình sinh ra và lớn lên của Minh Triết và Nghê Nghê.

Đây là điều tiếc nuối của cả đời Diệp Ân Tuấn.

Cảm nhận được tâm trạng sa sút của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn tự nhiên cũng biết là chuyện gì.

Nếu nói không tiếc nuối là giả nhưng chỉ cần có thể tốt cho cơ thể của Thẩm Hạ Lan, anh tiếc nuối thì có sao chứ?
Thời gian không thể chảy ngược, anh không thể vì để mình không tiếc nuối mà khiến Thẩm Hạ Lan mạo hiểm tính mạng mang thai lần nữa.


“Được rồi, vợ, anh phát hiện em tới đây thì trở nên xinh đẹp hơn.”
Lời khen đột ngột của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi sững người, sau đó sắc mặt từ từ đỏ lên.

“Vợ chồng già rồi, anh nói linh tinh cái gì chứ?”
“Không có nói linh tinh, thật sự xinh đẹp, không tin vào phòng anh nhìn lại.”
Diệp Ân Tuấn cười xấu xa, bỗng bế ngang người Thẩm Hạ Lan lên, đi thẳng vào phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan còn muốn giãy giụa, lại bị Diệp Ân Tuấn mạnh mẽ đè xuống, sau đó nụ hôn vừa bá đạo vừa dịu dàng ập tới.

Cô mơ màng bị Diệp Ân Tuấn cởi quần áo, sau đó có hơi không khống chế được mình.

Sáng hôm sau, Thẩm Hạ Lan còn chưa tỉnh, Diệp Ân Tuấn đã mở mắt ra.

Nhìn gương mặt ngủ say yên tĩnh của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất thỏa mãn.

Đời này của anh không theo đuổi cái gì, điều hy vọng duy nhất chính là mỗi ngày mở mắt ra thì có thể nhìn thấy dáng vẻ yên tĩnh này của Thẩm Hạ Lan là được.


Diệp Ân Tuấn đặt một nụ hôn trên trán Thẩm Hạ Lan, sau đó vén chăn xuống giường.

Anh đến phòng bếp làm ít đồ ăn, Diệp Tranh đi ra khỏi phòng, khi đụng phải Diệp Ân Tuấn thì khựng lại, sau đó nói: “Ba, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.

Đợi ba làm xong bữa sáng thì ra ngoài chạy vài vòng với ba.”
Đây không phải là giọng điệu thương lượng, may mà Diệp Tranh cũng quen rồi.

Cậu bé gật đầu, quay về phòng đánh răng rửa mặt thay bộ đồ thể thao.

Sau khi Diệp Ân Tuấn làm xong bữa sáng cũng đi vào phòng tắm, sau đó thay một bộ đồ, khi đi ra Diệp Tranh đã đứng đợi ở cửa.

“Đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn chạy trước.

Diệp Tranh vội chạy theo.

Không bao lâu thì Diệp Tranh cảm thấy có hơi mất sức, mà khi nhìn lại Diệp Ân Tuấn, hô hấp của anh bình thường, không hề có dáng vẻ mệt mỏi.

Diệp Tranh hơi nhíu mày, lại không nói gì, mà cắn răng theo sát, mồ hôi trên đầu càng lúc càng nhiều..

 
Chương 2124: 2124: Chương 2121





Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng này của Diệp Tranh, đột nhiên nói: “Ba con lúc nhỏ cũng giống như con, chạy theo đằng sau ba, lần nào cũng mệt tới mức thở hổn hển, chạy một lúc thì không chạy nữa.

Lúc đó ba nhớ huấn luyện viên rất nghiêm khắc, nhưng ba con thà chịu phạt cũng không tiếp tục nữa.

Lúc đó ba của ba cho rằng tư chất của ba con không được, dần dần cũng không làm khó ba con nữa, về sau ba mới biết, ba con là không muốn tranh với ba.”
Diệp Tranh yên lặng nghe.

Cậu bé cho rằng mình sẽ rất buồn, thậm chí có hơi tức giận, nhưng không có.

Trái tim của cậu bé rất bình tĩnh, rõ ràng là đang nghe chuyện của ba ruột mình, nhưng lại giống như nghe câu chuyện của người xa lạ vậy, không khơi dậy bất kỳ gợn sóng trong lòng cậu bé.

Sao lại như vậy chứ?
Diệp Tranh không biết.

Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé không nói chuyện, sau đó dừng lại, đưa khăn trên cổ cho cậu bé, thấp giọng hỏi: “Bây giờ cho cơ hội cạnh tranh công bằng với Diệp Minh Triết, con liệu có giống như ba con còn chưa tranh giành thì từ bỏ không?”
Cả người Diệp Tranh đều ngây ra.


“Ý gì?”
Diệp Tranh nghi hoặc nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Hoàn cảnh của ba hiện nay chỉ là tạm thời, ắt sẽ được rửa oan.

Chuyện của Trương Gia Trại giải quyết xong, con và Diệp Minh Triết đều sẽ là những đứa trẻ xuất sắc nhất của nhà họ Diệp.

Ba biết con muốn học y, không có hứng thú với chuyện kinh doanh, nhưng nếu như có thể cho con cơ hội thi quân y thì sao? Diệp Tranh, con nên biết, tốt nghiệp trường quân đội và tòng quân nhập ngũ là hai khái niệm.

Bình thường gia đình giống như chúng ta sẽ chỉ cho một suất cử đi học.

Cho nên con muốn từ bỏ? Hay muốn tranh giành?”
Lông mày của Diệp Tranh hơi nhíu lại.

Cậu bé cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang làm khó cậu bé.


Cậu bé mới 5 tuổi!
Bây giờ suy nghĩ những điều này có phải có hơi sớm không? Hơn nữa cho dù chỉ có một suất, còn có rất nhiều năm nữa mà, mọi chuyện đều có khả năng.

“Ba, ba đang làm khó con.”
Ánh mắt của Diệp Tranh có hơi bất mãn.

Diệp Tranh lại nghiêm túc nhìn cậu bé nói: “Ba không có làm khó con, ba nhớ lời con đã nói, con nói con bây giờ cảm thấy ăn nhờ ở đậu, nếu đã là ăn nhờ ở đậu thì nên sớm vì mình tính toán tiền đồ không phải sao? Cho nên Diệp Tranh, ba hy vọng con có thể nghiêm túc trả lời ba, tranh giành hay từ bỏ?”
Lông mày của Diệp Tranh nhíu chặt lại.

Từ bỏ sao?
Cậu bé không muốn.

Cậu bé biết, tuy Trương Linh được gọi là Diêm Vương Sống, nhưng cuộc đời của bà ta có quá nhiều sự bấp bênh, cái học được trong y học không có hoàn toàn phục vụ cho mọi người.

Nếu kêu cậu bé chọn, cậu bé không hy vọng chỉ làm một bác sĩ bình thường, cậu bé muốn đi trường quân đội, muốn trở thành quân y, càng muốn trở thành một sĩ quan, cũng coi như hoàn thành ước mơ của ba ruột.

Nhưng nếu bảo cậu bé cạnh tranh với Diệp Minh Triết, Diệp Tranh lại do dự.

Trong đầu của cậu bé không ngừng lóe lên mọi thứ mà trước đây Diệp Minh Triết đã bỏ ra vì cậu bé, nếu như cậu bé tranh suất này, Minh Triết phải làm sao?
Cậu bé là người anh em mà kiếp này Diệp Tranh không muốn từ bỏ và trở mặt!.

 
Chương 2125: 2125: Chương 2122





“Con có thể tạm thời không trả lời không?”
Giọng nói của Diệp Tranh có hơi trầm thấp, nếu nghe kỹ, còn có thể nghe ra một chút buồn phiền.

Cậu bé ở trong nhà thờ nói mình ăn nhờ ở đậu, lời này bây giờ nói ra từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn, Diệp Tranh cảm thấy rất chói tai.

Lúc đó cậu bé sao lại nói ra lời lẽ đó?
Ở nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan cũng thế, Diệp Nghê Nghê cũng vậy, thậm chí cả Diệp Ân Tuấn, bọn họ đối xử với cậu bé đều giống như con ruột, đâu có cảm giác ăn nhờ ở đậu chứ?
Nhưng hiện nay lời nói ra rồi, giống như bát nước hắt đi, không thu lại được.

Diệp Tranh cũng từng ảo não, từng hối hận, hiện nay bị Diệp Ân Tuấn ép như vậy, trong lòng càng có hơi buồn muộn.

Nhìn thấy Diệp Tranh lúc này có chút dáng vẻ của một đứa trẻ 5 tuổi lên có, Diệp Ân Tuấn mới cười nói: “Được, đợi sau khi thăm mộ ba của con về thì con nói cho ba.”
“Không thể đợi vài năm sau rồi nói sao?”
Diệp Tranh cảm thấy thời gian quá gấp.

Diệp Ân Tuấn căn bản đang ép cậu bé!

“Không thể!”
Diệp Ân Tuấn trả lời một cách rất dứt khoát.

Diệp Tranh lập tức có hơi buồn bực.

Hai người lại chạy tiếp, có điều lần này không có ai nói chuyện.

Khi quay về chỗ ở, Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê đã dậy.

Diệp Nghê Nghê rúc trong lòng Thẩm Hạ Lan cười đùa khúc khích, không biết nói chuyện gì vui, chọc Thẩm Hạ Lan cũng cười không ngừng.

Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hình ảnh như vậy, trái tim không khỏi mềm ra.

“Nói gì mà cười vui vẻ như vậy?”
Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Diệp Nghê Nghê.


Diệp Nghê Nghê sau đó nhảy ra khỏi lòng của Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Đây là bí mật của con và mẹ, không nói cho ba.

Anh Tranh, anh vậy mà theo ba ra ngoài chạy bộ! Như thế nào? Không khí ở đây tốt không?”
“Rất trong lành.”
Diệp Tranh mãi mãi dịu dàng với Diệp Nghê Nghê.

“Anh Tranh, mẹ vừa rồi nói lát nữa sẽ đi nơi khác, đi dọn mộ cho chú.

Anh hôm nay liệu có buồn không? Nếu như rất buồn, vai của em có thể cho anh mượn để dựa vào.

Tuy khá gầy yếu, nhưng cũng được.”
Nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói như vậy, tâm trạng của Diệp Tranh đột nhiên dịu đi rất nhiều.

“Được.”
“Vậy thì nói rồi nha, móc ngoéo đóng dấu.”
Diệp Nghê Nghê đưa ngón út của mình ra.

Hai đứa trẻ móc ngoéo đóng dấu, thái độ đó rất nghiêm túc, Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi cảm động.

“Chúng ta cũng từng là trẻ con, nhìn thấy bọn chúng dường như quay lại năm đó.”.

 
Chương 2126: 2126: Chương 2123





Khi nói tới chuyện này, Thẩm Hạ Lan nghĩ tới ba mẹ Thẩm, sau đó lắc đầu, thấp giọng nói: “Ăn cơm thôi, em đói rồi.”
“Được, em và con ăn trước, anh và Tranh đi tắm, cả người đều mồ hôi, không thoải mái.”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Ân Tuấn dẫn Diệp Tranh đi tắm.

Diệp Nghê Nghê đung đưa bím tóc của mình, lười nhác nói: “Mẹ, nghe nói chỗ này có con đường đều là đồ ăn ngon, không bằng chúng ta có thời gian thì đi chơi một chuyến.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thoải mái đồng ý, ngược lại khiến Diệp Nghê Nghê sững người.

“Mẹ, mẹ chắc chứ? Mẹ và ba đến đây không phải để làm việc sao?”
“Làm việc là thứ yếu, chủ yếu là dẫn hai đứa đi chơi.


Muốn đi đâu chơi thì nói ba mẹ, có thể thỏa mãn các con thì nhất định sẽ thỏa mãn các con.”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Nghê Nghê lập tức trở nên vui sướng.

“Thật sao? Vậy quá tốt rồi, con bây giờ muốn ăn hết đồ ăn của con đường này.”
“Không thành vấn đề.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười.

Luôn biết con gái của mình là một cô bé ham ăn, cho nên đối với yêu cầu cô bé đưa ra này cô không hề bất ngờ.

“Ô ye! Mẹ vạn tuế!”
Diệp Nghê Nghê nhảy lên, dọa cho trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng siết lại.

“Con chậm thôi, tình trạng cơ thể của mình như nào con không biết sao? Nhìn con đi, ngộ nhỡ đập đầu thì phải làm sao?”

Đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, Diệp Nghê Nghê vẫn là Diệp Nghê Nghê của trước đây, cho dù bây giờ phẫu thuật thành công rồi, nhưng tình trạng cơ thể của cô bé vẫn khiến cô lo lắng.

Diệp Nghê Nghê lại không để ý mà nói: “Không sao đâu, anh Trạm Dương dạy con rất nhiều động tác, có thể khiến con rèn luyện cơ thể.

Mẹ, mẹ đừng xem con là người bệnh nữa.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, dịu dàng nói: “Ở trong lòng mẹ, con mãi mãi là bảo bối của mẹ, sao mà nỡ để con bị thương?”
“Hì hì, mẹ tốt nhất.”
Diệp Nghê Nghê nịnh nọt.

Thẩm Hạ Lan cười rồi hỏi: “Luôn thấy con và Trạm Dương chơi với nhau rất tốt, sao hả? Rất thích anh Trạm Dương sao?”
“Dạ, coi như là thích đi.”
Diệp Nghê Nghê nghẹo đầu nghĩ một lát rồi đáp: “Trên người anh Trạm Dương có rất nhiều thứ có thể học tập, con người của anh con quá trầm, tuy cũng là thiên tài, nhưng không dính dáng tới lĩnh vực của anh Trạm Dương.

Mẹ, con chơi cùng anh Trạm Dương là có thể học được rất nhiều thứ.”
“Chỉ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao?”
Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan với đôi mắt trong trẻo, có chút không hiểu ý trong lời này của Thẩm Hạ Lan..

 
Chương 2127: 2127: Chương 2124





Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức được con gái của mình cũng chỉ mới 5 tuổi, hơn nữa còn là cô bé ham ăn, trong đầu đoán chắc ngoài ăn vẫn là ăn, đâu nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ chứ?
Cô cảm thấy mình có hơi nhập ma rồi.

“Không có gì.

Mẹ chỉ hỏi vậy thôi.”
“Ồ, chị Nguyệt Nhi cũng rất tốt.

Mẹ, con nói cho mẹ một bí mật, chị Nguyệt Nguyệt rất thích cậu út của chị ấy.”
Diệp Nghê Nghê giống như phát hiện bí mật động trời gì đó, nhỏ giọng nói: “Mẹ không được nói cho người khác nha, đây là bí mật riêng tư của chị Nguyệt Nhi.”
“Vậy con còn nói cho mẹ?”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên.

“Mẹ khác, mẹ là mẹ của con, mẹ sẽ không bán đứng con.

Mẹ, mẹ không được nói cho bác gái Trạm, biết chưa?”

Diệp Nghê Nghê đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không khỏi có hơi ảo não.

Nhìn thấy con gái sắp dứt đứt cái bím tóc nhỏ của mình, Thẩm Hạ Lan vội cười nói: “Được được được, biết rồi, mẹ không nói.

Các con mới nhiêu tuổi, biết cái gì gọi là thích chứ?”
“Con đương nhiên biết rồi.”
“Quỷ tinh linh!”
Lúc hai mẹ con nói lời này, Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh đi ra.

“Hai mẹ con đang nói chuyện gì vậy?”
“Không nói cho ba đâu.”
Diệp Nghê Nghê trực tiếp làm mặt quỷ với Diệp Ân Tuấn, sau đó đung đưa hai chân, tâm trạng vui vẻ.

Diệp Ân Tuấn hơi sững người, sau đó cưng chiều nói: “Không nói thì thôi, ba cũng không muốn biết.”
“Hừ.”
Diệp Nghê Nghê rất là kiêu ngạo nâng cằm lên, khi nhìn thấy Diệp Tranh thì vội vẫy tay.


“Anh Tranh, tới chỗ em, chia một chiếc đùi gà cho anh ăn.”
Đùi gà là một trong những đồ ăn Diệp Nghê Nghê thích nhất, có thể chia đùi gà cho Diệp Tranh, Diệp Tranh biết địa vị của mình ở trong lòng Diệp Nghê Nghê.

Cậu bé không khỏi nghĩ đến vấn đề mà Diệp Ân Tuấn hỏi mình.

Tranh giành hay từ bỏ?
Nếu như tranh giành, Diệp Nghê Nghê và Minh Triết là song sinh, đoán chắc sẽ buồn thay cho Minh Triết chỉ? Đến lúc đó cô bé liệu có trách cậu bé không?
Nhưng nếu như từ bỏ, ước mơ của ba thật sự bị đứt rồi.

Ba hy vọng trong sự vẻ vang, tuy được truy phong thành liệt sĩ, nhưng ba chưa từng sống trong quân đội một ngày, càng chưa từng được trải nghiệm cuộc sống quân nhân thật sự là như nào.

Người khác thậm chí đều không biết thân phận thật sự của ba cậu bé là gì.

Diệp Tranh cảm thấy như thế rất không công bằng đối với ba.

Cậu bé muốn tòng quân, muốn thi trường quân đội, muốn để tất cả mọi người biết cậu bé là con trai của Diệp Nam Phương, ba của cậu bé cũng là anh hùng đổ máu vì nhân dân! Chứ không phải là bị người ta nói cậu bé là con trai của Diệp Ân Tuấn.

Tâm trạng của Diệp Tranh rất phức tạp.

“Anh Tranh, anh đang nghĩ gì vậy? Có phải không thích ăn đùi gà không? Không sao, còn có sủi cảo tôm, sủi cảo tôm ba em làm cho anh ăn cũng được.”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom