Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2088: 2088: Chương 2085





Anh đứng bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nghe tiếng violin du dương, không thể không thừa nhận rằng người kéo đàn này quả thật rất hay.

Thẩm Hạ Lan dường như đã chìm đắm vào trong đó, vùng giữa lông mày và mắt đều nhấp nhô theo nhịp điệu.

Diệp Ân Tuấn rất thích Thẩm Hạ Lan thế này, giống như năm đó lần đầu tiên gặp nhau ở Đại học, sạch sẽ, thuần khiết.

Sau khi kéo xong một khúc violin, đối phương dừng lại.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên có một loại ham muốn muốn đi nhìn người kéo violin.

“Ân Tuấn, anh đoán người kéo violin này là trai hay gái?”
“Trai, hơn nữa số tuổi không lớn.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngây người.


“Sao anh lại nói thế?”
“Kéo âm sắc này cũng không có vấn đề gì, nhưng sức lực không được mạnh lắm, cho thấy thể lực của người kéo violin có vấn đề.”
Thẩm Hạ Lan hơi cong khóe môi lên, lại hỏi: “Vậy tại sao nghe ra được số tuổi không lớn?”
“Anh đoán.”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ngây người, sau đó cười khì khì.

“Sếp Diệp, anh mà cũng cần đoán sao?”
“Tất nhiên, anh cũng chỉ là một người bình thường.

Sao thế? Muốn đi nhìn thử à?”
Diệp Ân Tuấn không thua gì con giun trong bụng Thẩm Hạ Lan.

Mặc dù những năm gần đây Thẩm Hạ Lan không tiếp xúc hay theo đuổi nhiều với âm nhạc, nhưng Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan luôn luôn thích những thứ đẹp đẽ.


Nghe Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan không nhịn được gật đầu.

“Vậy thì đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan đi về phía đối diện.

Ở đây chỉ có một ông lão quản gia, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi qua thì có chút ngạc nhiên, khi ông ấy biết được họ đến để gặp người kéo violin, ông lão quản gia đành phải nói: “Người kéo violin là cậu chủ nhỏ của chúng tôi, chủ nhân nhà chúng tôi không ở đây, cậu chủ nhỏ đến đây để tập violin, dự định tham gia cuộc thi violin dành cho thanh thiếu niên vào tháng sau, nên chắc là không có thời gian gặp hai người.

Tôi xin lỗi.”
Ông lão quản gia không phải người Hải Thành, cũng không để ý những người nổi tiếng trong giới tài chính lắm, đương nhiên không biết Diệp Ân Tuấn, vì sự an toàn của cậu chủ nhà mình, ông ta lịch sự từ chối yêu cầu gặp mặt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng, nhưng cũng không làm khó người ta.

Khi Diệp Ân Tuấn vẫn muốn nói gì đó, Thẩm Hạ Lan kéo cổ tay áo của anh, sau đó lắc đầu với anh.

Thấy Thẩm Hạ Lan không muốn gây sự, Diệp Ân Tuấn dù đang rất tức giận, cũng chỉ có thể đi ra cùng Thẩm Hạ Lan.

“Đợi đã!”
Đúng lúc này, bên trong truyền đến một tiếng trẻ con non nớt, lập tức kéo lấy bước chân của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 2089: 2089: Chương 2086





Diệp Ân Tuấn cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.

Anh quay đầu lại nhìn thì thấy một cậu bé mặc bộ vest nhỏ đang đi tới.

Khi Tiêu Hằng thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan thì cũng sững sờ.

Lần trước cậu gặp Diệp Ân Tuấn là khi anh đi tìm Diệp Nghê Nghê trong công viên, cho nên cậu đương nhiên biết người trước mặt mình là ai.

Còn người phụ nữ đứng cạnh Diệp Ân Tuấn rất duyên dáng và sang trọng, cậu đoán đó là mẹ của Diệp Nghê Nghê.

Tại sao họ lại ở đây?
Nếu họ đến đây, có phải Diệp Nghê Nghê cũng đến không?
Tim Tiêu Hằng đột nhiên đập dữ dội.

“Bác Diệp, sao bác lại đến đây ạ?”
Thẩm Hạ Lan thấy đối phương gọi rõ họ của Diệp Ân Tuấn Thiên thì không nhịn được hỏi: “Đây là ai vậy anh?”

“Thằng nhóc thối đã lừa con gái chúng ta ở công viên lần trước.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, khóe miệng Tiêu Hằng khẽ co giật.

Tại sao bác Diệp lại có ác cảm với cậu như vậy?
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng hiểu ra.

“Cháu là Tiêu Hằng sao? Bác từng nghe Nghê Nghê nhắc tới cháu, người kéo violon vừa nãy là cháu hả?”
“Vâng, để bác gái Diệp chê cười rồi.”
Từng cái giơ tay nhấc chân của Tiêu Hằng đều rất có khí chất, vừa nhìn liền biết là người được giáo dục từ nhỏ.

Thẩm Hạ Lan thấy rất thích.

“Không có đâu, cháu kéo đàn rất hay.

Vừa rồi bác còn tưởng là người lớn kéo không đấy, kỹ thuật rất điêu luyện.”
Nghe Thẩm Hạ Lan khen mình, Tiêu Hằng có chút vui mừng, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Không có chuyện đó đâu ạ, cháu chỉ luyện nhiều hơn người khác mà thôi.”

“Con rể của chúng tôi không cần là nghệ sĩ.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì kéo Thẩm Hạ Lan đi.

Tiêu Hằng sửng sờ.

Nghệ sĩ có gì không tốt chứ?
“Bác Diệp, có phải bác đang có hiểu lầm gì về cháu không ạ?”
Tiêu Hằng vội lên tiếng, cậu cảm thấy rất lo lắng.

Lần trước thái độ của bác Diệp cũng không tệ lắm mà.

Cậu còn nhỏ thì làm sao mà biết được chứ, chẳng có người ba vợ nào lại có thái độ tốt với một người đàn ông hoặc một chàng trai đang ngấp nghé con gái mình đâu.

“Không hiểu lầm, nhà chúng tôi làm kinh doanh nên con rể của chúng tôi đương nhiên cũng phải là thiên tài kinh doanh.

Đối với chúng tôi thì mấy thứ nghệ thuật này chỉ là thích thú nhất thời, không phải kế sách tồn tại lâu dài.

Còn nữa, viên ngọc bài cậu cho Nghê Nghê kia, tôi sẽ cho người trả lại cậu.

Tôi vẫn luôn muốn trả lại cho cậu, nhưng bởi vì không tìm được vị trí chính xác của cậu nên mới bị trì hoãn.”
Rất hiếm khi thấy Diệp Ân Tuấn nói nhiều như vậy với một đứa trẻ, nhưng giọng điệu của mấy câu này lại rất tệ..

 
Chương 2090: 2090: Chương 2087





Thẩm Hạ Lan ngửi được mùi thuốc súng.

Cô kéo tay áo Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Anh nói với một đứa bé như vậy thì không lịch sự lắm đâu.”
“Anh cũng không định lịch sự, đi thôi.”
Diệp Ân Tuấn nói xong thì lôi Thẩm Hạ Lan đi.

.

Chương mới nhất tại ( TгùмTruy ện.

M E )
Ông quản gia tức giận muốn ra mặt nói giúp Tiêu Hằng nhưng lại bị Tiêu Hằng ngăn lại.

Tiêu Hằng có chút lo lắng.

Cậu bị bác Diệp ghét bỏ sao.

Lẽ nào Nghê Nghê cũng nghĩ như vậy?
Cậu trơ mắt nhìn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bước vào tứ hợp viện đối diện, không khỏi sửng sờ.

Cậu nhớ rõ ràng trước kia cậu từng đi hỏi đối phương, nhưng đối phương nói chủ nhân ngôi nhà này mang họ Thẩm.


Đến bây giờ cậu mới biết Diệp Nghê Nghê thực sự sống ở đó.

Cậu sẽ đánh mất Diệp Nghê Nghê như vậy sao?
Đôi mắt đẹp của Tiêu Hằng thoáng qua một chút buồn bã.

“Quản gia, điều tra xem họ sẽ đi đâu, đặt vé cho tôi, tôi sẽ đi theo họ.”
Tiêu Hằng tuy còn nhỏ nhưng ăn nói rất có khí thế, khiến quản gia có chút khó xử.

“Cậu chủ nhỏ, tuần sau cậu sẽ tham gia cuộc thi violon thanh thiếu niên.

Đây là kỳ thi vào cấp sáu của cậu, nếu cậu không đi thì ông chủ…”
“Lời của ba tôi thì ông nghe răm rắp, còn lời nói của tôi thì không có tác dụng gì hả?”
Tiêu Hằng nhíu mày, quản gia đột nhiên cảm thấy có chút áp lực.

“Không phải đâu, chỉ là nếu không kịp thời gian thì ông chủ có thể sẽ trách tội.

Cậu cũng biết đấy, ông chủ rất nghiêm khắc với cậu mà.”
“Vậy thì cứ trách tội đi.”
Tiêu Hằng nói xong thì đi vào, chỉ là ánh mắt có chút luyến tiếc.

Cậu muốn ở chung với Diệp Nghê Nghê, thật sự rất muốn rất muốn.


Loại khát vọng này vượt qua sự vâng lời của cậu với ba cậu, còn vượt qua cả sự yêu thích âm nhạc.

Mọi người đều ghen tị với cậu vì cậu được sinh ra trong một gia đình có truyền thống âm nhạc, họ nói rằng cậu là thiên tài âm nhạc, tương lai chắc chắn có thể nối nghiệp ba mẹ mình.

Ông nội cậu là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, ba cậu là nghệ sĩ violon nổi tiếng, mẹ cậu đảm nhận vị trí hát chính trong đoàn ca hát quốc gia, ngay cả các anh chị của cậu cũng đã cầm được giải thưởng trên tay từ khi còn nhỏ.

Từ lúc sinh ra, Tiêu Hằng đã được thông báo rằng âm nhạc là con đường tồn tại, là con đường kế thừa của gia đình họ.

Dù có thích hay không thì cậu cũng phải luyện khuôn nhạc từ khi bắt đầu hiểu chuyện.

Đây là quy tắc của nhà họ Tiêu.

Trong những năm qua, cậu tưởng mình đã quen rồi, cũng tưởng mình thật sự thích âm nhạc.

Những nốt nhạc du dương có thể khiến cậu quên đi mọi muộn phiền và xoa dịu tâm trạng bực bội của mình.

Nhưng từ khi gặp Diệp Nghê Nghê, cậu nhận ra hình như thực sự có thiên thần trên thế giới này, một người khiến cậu muốn bẻ gãy giấc mơ âm nhạc để đến gần thiên thần của mình.

Kinh doanh?
Đối với nhà họ Tiêu, đây quả thật là một hành vi nổi loạn.

Nhà họ Tiêu cho rằng nghệ thuật mới là ngành nghề thiêng liêng nhất, con cái nhà họ Tiêu cũng phải đi theo con đường nghệ thuật.

Trong mắt họ, những người làm kinh doanh chẳng khác gì những kẻ lưu manh toàn thân sặc mùi tiền.

Một khi họ biết cậu muốn kinh doanh thì sợ rằng sẽ tìm mọi cách ngăn cản..

 
Chương 2091: 2091: Chương 2088





Tiêu Hằng nhíu chặt chân mày, dù chỉ mới bảy tám tuổi nhưng cậu đã có sự chững chạc và tầm nhìn xa trông rộng.

Sau khi Thẩm Hạ Lan đi theo Diệp Ân Tuấn trở về tứ hợp viện, cô tò mò hỏi: “Anh nhắm vào một đứa trẻ làm gì chứ?”
“Em không thấy thằng nhóc đó có ý đồ với con gái em sao?”
Chân mày Diệp Ân Tuấn nhíu chặt vào nhau.

Thẩm Hạ Lan nghe xong thì bật cười khúc khích.

“Diệp Ân Tuấn, có phải anh đang mắc chứng ảo tưởng không hửm? Con gái anh mới năm tuổi, còn thằng bé đó cũng chỉ mới bảy tám tuổi thì có ý đồ gì với con gái anh chứ? Anh lo thằng bé trưởng thành nhanh quá hay là anh đang trông gà hóa cuốc? Anh tưởng Nghê Nghê là báu vật nên không cho ai được phép nhìn trúng hả.”
Diệp Ân Tuấn ủ rũ: “Không nhìn trúng mà lại tặng cho con gái em một viên ngọc làm tín vật đính ước? Miếng ngọc đó là ngọc thượng hạng, vô giá, là thứ vô giá trên thị trường đó.”
“Chẳng lẽ nó không biết hàng, không biết sự quý giá của miếng ngọc kia hả?”
Thẩm Hạ Lan không rõ lắm.


Diệp Ân Tuấn cười khẩy nói: “Em xem khẩu khí vừa nãy của nó đi, em cho rằng nó thực sự chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi sao? Anh đã điều tra rồi, nhà họ Tiêu theo nghiệp âm nhạc, con cái họ từ nhỏ đã được dạy dỗ về phép tắc và trau dồi kỹ năng.

Dù họ lao động nghệ thuật thuần túy, nhưng ai có thể đảm bảo rằng tâm hồn họ cũng trong sáng? Dù sao những người có ý đồ với con gái anh đều không phải thứ tốt đẹp gì.”
Thẩm Hạ Lan cạn lời.

“Vậy anh định nuôi Nghê Nghê cả đời sao?”
“Cũng không phải là không thể, nhà họ Diệp nuôi nổi con bé.”
Diệp Ân Tuấn nói câu đó trông rất tự hào, Thẩm Hạ Lan tức giận lắc đầu, nhưng cũng hết cách.

Cô đi rót cho mình một cốc nước, đỡ bị Diệp Ân Tuấn chọc tức chết.

Thấy vợ có chút tức giận, Diệp Ân Tuấn vội nói: “Chẳng lẽ em thích thằng nhóc đó? Minh Triết và Diệp Tranh nhà chúng ta giỏi hơn nó nhiều, em đừng bị vẻ ngoài của nó đánh lừa.


Hơn nữa, mấy thằng đẹp trai không phù hợp với Nghê Nghê nhà chúng ta.”
“Em không tức giận, em chỉ cảm thấy gần đây anh lo hơi nhiều rồi.

Hôm qua thì lo lắng không biết bạn gái của Minh Triết sẽ trông như thế nào, hôm nay lại lo lắng cho Diệp Nghê Nghê.

Diệp Ân Tuấn, anh không thấy mình lo lắng thái quá sao? Trước không nói bây giờ hai đứa còn nhỏ, mà cho dù bọn nó trưởng thành rồi, bọn nó đến với ai cũng là duyên phận của bọn nó.

Bây giờ anh đang lo lắng cái gì vậy? Nếu anh rảnh quá thì nghĩ xem ngày mai đi mấy giờ thì được.”
Thẩm Hạ Lan thực sự không biết rốt cuộc hai ngày qua Diệp Ân Tuấn đang bị gì nữa, nhưng loại tranh luận nhàm chán này cũng không cần thiết.

Diệp Ân Tuấn nghĩ cũng phải, anh gật đầu, tiến lên ôm Thẩm Hạ Lan, cọ mặt mình vào mặt cô, khẽ nói: “Vợ à, sáng mai em nghĩ mấy giờ đi là thích hợp?”
Hơi thở của anh rất ấm áp, phả lên mặt có chút ngứa ngáy khiến Thẩm Hạ Lan muốn cười.

“Đừng làm loạn nữa, anh là Sếp Diệp, không phải nên mang theo hình tượng lạnh lùng sao? Sao bây giờ lại biến thành mèo con rồi?”.

 
Chương 2092: 2092: Chương 2089





“Ở trước mặt em, có biến thành mèo cũng được.”
Diệp Ân Tuấn nói xong, bàn tay không thành thật thò vào trong áo Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đỏ bừng mặt.

“Diệp Ân Tuấn, anh đang làm gì vậy?”
“Em đến đây là để tránh lũ trẻ, chẳng lẽ không phải muốn cùng anh sống thế giới chỉ có hai người sao?”
Ánh mắt tán tỉnh của Diệp Ân Tuấn đột nhiên làm trái tim nhỏ bé của Thẩm Hạ Lan đập thình thịch.

“Nói bậy, em không nghĩ như vậy.”
Anh xem cô là gì chứ?
Thẩm Hạ Lan giãy giụa, nhưng Diệp Ân Tuấn lại ôm chặt cô hơn.

“Vợ à, anh hiểu nhầm rồi, nhưng mà anh muốn sống thế giới chỉ có hai người.”

“Không được, Diệp Ân Tuấn, anh để tay ở đâu đó?”
Thẩm Hạ Lan kêu lên một tiếng, Diệp Ân Tuấn nuốt những lời còn lại của cô vào bụng.

Khi cô nhận thức được thì đã thấy mình nằm trên giường.

Thẩm Hạ Lan bực bội, nhưng cô không thể ngăn cản cuộc tấn công dồn dập của Diệp Ân Tuấn, chỉ có thể thừa nhận những khoái cảm anh mang đến.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Thu đã điều động phi cơ riêng, ô tô đưa bọn nhỏ tới cổng tứ hợp viện.

Ánh sáng rực rỡ chiếu vào ô cửa sổ khiến Tiêu Hằng mở mắt ra.

Cậu ngồi dậy, nhoài người đến cửa sổ thì thấy Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe, sau đó cậu nhanh chóng rời khỏi giường, muốn quản gia đi theo, nhưng lại phát hiện không thấy quản gia đâu.

Cửa nhà bị khóa, rõ ràng ổ khóa điện tử đã bị ai đó đổi mật mã.


Sắc mặt Tiêu Hằng đột nhiên thay đổi.

Cậu biết quản gia đã nói chuyện đó với ba cậu rồi, chỉ sợ hành động sau này của mình sẽ bị giám sát.

Tiêu Hằng nhíu chặt chân mày, ánh mắt lộ vẻ trầm tư.

Diệp Nghê Nghê ngáp một cái nhìn Thẩm Hạ Lan ngáp ngắn ngáp dài được Diệp Ân Tuấn ôm lên xe, không nhịn được nói với Diệp Tranh: “Anh Tranh, em cũng muốn ôm.”
Cô bé duỗi tay nhào tới Diệp Tranh.

Diệp Tranh nhanh chóng đỡ lấy cô bé, tiện tay khoác áo khoác trên người cô bé.

“Ngủ đi, khi nào đến sân bay anh sẽ gọi em.”
“Vâng.”
Diệp Nghê Nghê gật đầu, rồi lại chìm vào giấc ngủ.

Xe phóng nhanh về phía trước, bởi vì lúc này là sáng sớm nên trên đường có rất ít phương tiện, không bị tắt đường, nhưng khi đến gần sân bay, tài xế đột nhiên nói: “Sếp Diệp, hình như đằng sau có người theo dõi chúng ta.”.

 
Chương 2093: 2093: Chương 2090





Diệp Ân Tuấn nhăn mày, Thẩm Hạ Lan cũng vô thức nhìn vào kính chiếu hậu, quả nhiên có một chiếc xe màu đen đang đi theo sau họ, không vội vã, như hình với bóng.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn nhau, ăn ý gật đầu.

Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê, còn Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh.

“Ba?”
“Mẹ?”
Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê có chút khó hiểu.

“Ngủ đi.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cười, Diệp Tranh gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Nghê Nghê thấy Diệp Tranh đã ngủ thì cô bé cũng buồn ngủ, sau đó ngủ trên người Diệp Ân Tuấn.


“Chạy lên trước! Tới giao lộ phía trước thì quay đầu xe.”
Giọng Diệp Ân Tuấn không lớn lắm, nhưng tài xế lại nghe rất rõ.

Xe vẫn chạy êm ru, đến giao lộ phía trước, tài xế bất ngờ quay đầu xe rồi thắng gấp, xe phía sau dường như không ngờ sẽ như vậy, trong lúc khẩn cấp, anh ta vội đạp phanh, nhưng tiếc là đã quá muộn.

“Rầm” một tiếng, chiếc xe tông vào dải phân cách và phát ra tiếng động rất lớn.

Xe của Diệp Ân Tuấn đã quay đầu xe lại, sau đó lướt qua chiếc xe phía sau.

Bởi vì trời quá tối nên Thẩm Hạ Lan không thấy rõ đối phương là ai, chỉ cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo đang dõi theo họ khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Hạ Lan cau mày, nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Rẽ trái phía trước, vào hẻm đổi xe.”
“Vâng, Sếp Diệp.”
Tài xế nhanh chóng lấy điện thoại liên lạc.


Thẩm Hạ Lan không hỏi gì nữa, trông cô rất bình tĩnh, nhưng đã bắt đầu đề cao cảnh giác, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài.

Chiếc xe theo đuôi kia đã không chạy tiếp nữa, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đổi sang xe khác rồi đi đến sân bay.

Ở đó đã có sẵn một chiếc máy bay tư nhân, khi thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan tới, họ nhanh chóng mở khoang cửa dẫn Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan lên.

Sau khi máy bay cất cánh, Thẩm Hạ Lan nói: “Chiếc xe theo đuôi chúng ta là ai vậy anh?”
“Anh không biết.”
Diệp Ân Tuấn lắc đầu, sắc mặt nghiêm trọng.

Chân mày Thẩm Hạ Lan nhíu lại sâu hơn.

“Em cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm chúng ta không được thân thiện lắm, em dám đảm bảo đối phương rất ghét chúng ta.”
“Không sao, có anh ở đây, anh sẽ không để em và bọn nhỏ xảy ra chuyện đâu.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan an ủi.

Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài nói: “Em không sợ nguy hiểm, em chỉ cảm thấy kỳ lạ thôi, tham mưu Từ đã bị chúng ta bắt rồi thì còn ai có thể theo dõi chúng ta nữa? Là Vu Phong sao?”.

 
Chương 2094: 2094: Chương 2091





“Không đâu, Vu Phong giờ không thể làm một lúc hai việc được đâu, anh ta không thể nhắm vào chúng ta.”
Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì đương nhiên đã có manh mối về tình hình của Vu Phong.

Thẩm Hạ Lan không có hỏi chuyện này, mà khẽ hỏi: “Thật kỳ quái, vậy còn ai có thể theo dõi chúng ta chứ?”
“Tạm thời đừng nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta đến Trương Gia Trại rồi nói sau, nếu có người muốn theo đuôi chúng ta thì cuối cùng cũng sẽ lòi đuôi thôi.”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói vậy, Thẩm Hạ Lan chỉ có thể gật đầu, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, liền nói: “Chẳng lẽ là người của Triệu Nguyệt Minh?”
“Anh không rõ, đi một bước tính một bước vậy.”
Hai người nắm chặt tay nhau, trong lòng đều hiểu rõ, hành trình đến Trương Gia Trại lần này có lẽ sẽ không được bình yên.

Trên đường đi Diệp Ân Tuấn không nghỉ ngơi, anh giục Thẩm Hạ Lan ngủ một lát.

Thẩm Hạ Lan không chống lại được sự thúc giục của Diệp Ân Tuấn, cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì máy bay sắp hạ cánh.


Nhìn nơi quen thuộc này, tâm trạng Thẩm Hạ Lan có chút thay đổi.

Lần trước đến đây không nghĩ sẽ quay lại lần nữa, bây giờ lại bước chân lên mảnh đất này, Thẩm Hạ Lan không biết trong lòng mình đang có mùi vị gì nữa.

Diệp Ân Tuấn cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, lại giống như không nghĩ gì hết, nhưng ánh mắt lại luôn ảm đạm, khiến người ta cảm thấy khó lường.

Sau khi bọn họ xuống máy bay thì có một chiếc xe hơi đã chờ sẵn ở sân bay.

Thẩm Hạ Lan thấy đó là quần áo của vệ sĩ nhà họ Diệp, không nhịn được hỏi: “Anh mang người tới đây khi nào thế?”
“Sau khi anh mua đất ở đây thì phái người đến.

Dù gì thì đây cũng là quê hương của bà ấy.”
Diệp Ân Tuấn ôm Diệp Nghê Nghê xuống xe.


Diệp Nghê Nghê ngáp một cái, nhìn khoảng không trơ trụi trước mặt, lại nhìn nhà thờ tổ tiên ở đó, cô bé dụi mắt hỏi: “Ba ơi, đây là đâu vậy?”
“Trương Gia Trại.”
Khi Diệp Ân Tuấn nói ra ba chữ này, ánh mắt Diệp Nghê Nghê đột nhiên sáng lên.

“Đây là Trương Gia Trại sao? Không giống con tưởng tượng chút nào.”
Diệp Nghê Nghê hơi thất vọng.

Dù gì Trương Gia Trại cũng là một ngôi làng, sao lại hoang vu như vậy chứ?
Diệp Tranh hứng thú nhìn cảnh vật trước mặt, cậu bé hỏi: “Ba, kia là ruộng thuốc sao?”
Cậu bé học y nên đương nhiên nhạy cảm hơn về phương diện này.

Thẩm Hạ Lan nhớ lại lần trước trước khi đi, Diệp Ân Tuấn đã giữ lại ruộng dược liệu này, bây giờ thấy Diệp Tranh hứng thú như vậy thì không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, kia là ruộng dược liệu, nghe nói có rất nhiều dược liệu quý hiếm.”
“Con có thể vào xem không?”
Diệp Tranh rất mong đợi.

Diệp Ân Tuấn gật đầu..

 
Chương 2095: 2095: Chương 2092





Đây là địa bàn của anh, địa bàn riêng, xung quanh còn có rất nhiều vệ sĩ nhà họ Diệp nên Diệp Ân Tuấn rất yên tâm.

Anh cũng thả Diệp Nghê Nghê xuống.

Diệp Nghê Nghê bước đôi chân ngắn chạy theo Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng, muốn đi theo thì bị Diệp Ân Tuấn kéo tay lại.

“Để bọn nó tự chơi đi.”
Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới nhận ra tâm trạng của Diệp Ân Tuấn không được tốt lắm.

“Anh sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
Thẩm Hạ Lan nói xong định chạm vào trán Diệp Ân Tuấn, nhưng anh lại tránh đi.

“Anh không sao, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, giống như có vô số người đang khóc trong ngực, thật là bức bối.”

Diệp Ân Tuấn không giấu Thẩm Hạ Lan.

Anh chịu ảnh hưởng bởi ký ức cổ, khi lại đặt chân đến mảnh đất Trương Gia Trại lần nữa, tâm trạng rất bức bối, bên tai đầy tiếng gào khóc thảm thiết, tất cả mọi chuyện từng xảy ra ở đây không ngừng hiện lên trong đầu anh, quanh quẩn, kích thích giác quan thần kinh của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng xem huyết ngọc trên ngực Diệp Ân Tuấn.

Hình như có thứ gì đó đang lưu chuyển trong huyết ngọc, nhìn không rõ lắm.

“Ân Tuấn, huyết ngọc…”
“Hạ Lan, đi thắp nhan cho tổ tiên với anh đi.”
Giọng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đồng thời vang lên.

Thẩm Hạ Lan ngừng lại, cũng không từ chối.

“Vâng.”

Cô nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn đi về phía nhà thờ tổ tiên, nhưng trong lòng cảm thấy hơi lo lắng và thấm thỏm không yên.

Thẩm Hạ Lan không biết mình đang thấp thỏm vì cái gì, cũng không biết mình lo lắng cái gì, nhưng hai cảm giác này cứ đan xen ở ngực cô, khiến cô càng đến gần nhà thờ càng thấy căng thẳng.

“Ân Tuấn!”
Cô dừng lại ở cửa nhà thờ rồi nắm chặt cổ tay Diệp Ân Tuấn.

“Sao thế?”
Sắc mặt Diệp Ân Tuấn có chút tái nhợt, môi trắng bệch, bộ dạng rất tiều tụy và buồn bã.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên không nói được thành lời, cô muốn bảo anh đừng đi vào, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không nói ra được.

“Không sao, anh có cần hít thở sâu ba hơi với em không? Em nghe nói khi tâm trạng bức bối thì nên hít thở sâu ba hơi.”
Thẩm Hạ Lan nói với Diệp Ân Tuấn, giọng điệu rất lo lắng.

Diệp Ân Tuấn muốn nói không cần, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Thẩm Hạ Lan thì anh lại gật đầu.

“Được.”
Anh hít thở sâu ba hơi trước mặt Thẩm Hạ Lan, cảm giác bức bối trong lòng dường như đã khá hơn nhiều, lúc này anh nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong..

 
Chương 2096: 2096: Chương 2093





Việc sửa chữa nhà thờ tổ tiên được Diệp Ân Tuấn giao cho Trương Vũ.

Mặc dù Trương Vũ đã trở lại Hải Thành, nhưng anh ta không chút cẩu thả và hời hợt chuyện này.

Vì vậy sau khi Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bước vào, họ phát hiện nhà thờ tổ tiên đã thay đổi rất nhiều so với trước.

Bài vị của thím Trương đã được đặt trong nhà thờ tổ tiên.

Diệp Ân Tuấn nhìn bài vị của thím Trương, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Hàn Khiếu và Hàn Hi Thần.

Bà ta đã từng yêu thương đứa con Hàn Hi Thần kia, bà ta đã từng dịu dàng chăm sóc anh và Nam Phương, nhưng cuối cùng bà ta lại đặt trọng trách lớn như vậy vào tay Diệp Ân Tuấn thay vì Hàn Hi Thần.

Diệp Ân Tuấn không biết mình nên dùng tâm trạng gì mới thích hợp nữa.

Anh nắm tay Thẩm Hạ Lan đi tới rồi lấy nhan đốt lên thắp cho tổ tiên nhà họ Trương.


Thẩm Hạ Lan đứng bên cạnh theo dõi hành động của anh, cũng không hỏi gì cả.

Sau khi Diệp Ân Tuấn thắp nhan xong, anh nhìn mấy bài vị, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mùi hương này rất thơm, giống với mùi gỗ đàn hương, nhưng dường như cũng không phải, mùi thơm dễ chịu khiến người ta buồn ngủ.

Cô đột ngột lắc đầu, nhưng cảm thấy mi mắt trở nên nặng trĩu.

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng kéo cổ tay áo của Diệp Ân Tuấn, khẽ nói: “Ân Tuấn, em nghĩ mùi hương này có chút vấn đề.”
“Hửm?”
Diệp Ân Tuấn giống như lạc vào trong suy nghĩ, anh không phản ứng nhiều với câu nói của Thẩm Hạ Lan, chỉ vô thức đáp một tiếng.

Lúc này, trong đầu Thẩm Hạ Lan vang một hồi chuông cảnh báo.

Không đúng!

Mùi hương này có vấn đề!
Cô cảm thấy mệt mỏi, mí mắt ngày càng nặng trĩu, dường như không thể mở mắt ra được.

“Ân Tuấn!”
Cô muốn kéo ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, nhưng lại không có sức.

Trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.

Khi Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó với Diệp Ân Tuấn hoặc nhắc nhở anh một tiếng thì cô cảm thấy hai mắt tối sầm lại, “rầm” một tiếng, cả người ngã nhào về phía trước.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên bừng tỉnh, anh vô thức ôm lấy cơ thể đang xụi lơ của Thẩm Hạ Lan, nhưng anh cũng cảm thấy mặt mày choáng váng, không thể đứng vững, suýt nữa cả hai đã ngã xuống.

Đột nhiên anh nhận thức được điều gì đó, nhanh chóng lấy ra một con dao găm từ trong giày mình ra, không chút nghĩ ngợi rạch lên cánh tay của mình.

Dòng máu đỏ tươi đột nhiên trào ra, đau đớn dữ dội kia cũng khiến cho Diệp Ân Tuấn đang sắp ngất đi đột nhiên rùng mình một cái, dường như tỉnh táo đi rất nhiều.

Anh ôm chặt Thẩm Hạ Lan, lúc muốn xoay người rời đi thì phát hiện bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân, đã vây quanh toàn bộ nhà thờ tổ tiên.

Ai?
Ai dám xâm phạm vào địa bàn của anh?.

 
Chương 2097: 2097: Chương 2094





Diệp Ân Tuấn cúi đầu nhìn Thẩm Hạ Lan thì phát hiện Thẩm Hạ Lan đã hôn mê, lúc này ánh mắt anh bỗng trở nên âm u.

Anh nhanh chóng giấu Thẩm Hạ Lan xuống dưới bàn thờ, nhưng không ngờ ở dưới đó có cơ quan, khi anh nhét Thẩm Hạ Lan vào thì “tùm” một tiếng, Thẩm Hạ Lan ngã vào bên trong, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không hề hay biết.

Sau khi giấu Thẩm Hạ Lan xong, những người bên ngoài đã đi vào.

Bọn người này mặt mũi thô kệch, trông không giống người ở đây.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy đầu óc choáng váng, một tia sát khí xẹt qua mắt anh.

“Các người là ai? Cút ngay!”
Giọng anh khàn khàn, trên đùi cũng có chút máu chảy ra, nhưng chính vì đau đớn nên anh mới không ngất đi.

Khi những người đó nhìn thấy Diệp Ân Tuấn như vậy thì không khỏi sững người, nhưng bọn họ cũng không trả lời câu hỏi của anh mà đi thẳng về phía anh.

Vệ sĩ đâu?

Vệ sĩ bên ngoài đi đâu rồi?
Trong đầu Diệp Ân Tuấn thoáng qua một chút nghi ngờ, nhưng anh cũng không dám lơ là.

Anh dùng dao găm đâm vào người để tỉnh táo, rồi nhanh chóng tấn công những kẻ đang đi tới.

Đối phương cũng không vội vàng quyết chiến sinh tử với Diệp Ân Tuấn, như thể họ đã biết sức ảnh hưởng của loại mùi hương này đối với Diệp Ân Tuấn, họ chỉ né và vây lấy Diệp Ân Tuấn, đợi thể lực của Diệp Ân Tuấn cạn kiệt rồi mới tóm lấy anh.

Ý đồ của bọn họ quá rõ ràng, Diệp Ân Tuấn dễ dàng phát hiện ra, lúc này anh quả thực có hơi mệt, nhưng những người này lại cứ vòng vo với anh.

Diệp Ân Tuấn có chút không kiên nhẫn.

Không thể để bọn họ phát hiện ra Thẩm Hạ Lan được, cũng không biết bọn trẻ bây giờ ra sao nữa, Diệp Ân Tuấn cảm thấy có chút tức giận, một luồng khô nóng xuất hiện ở ngực rồi nhanh chóng lan ra tứ chi.

Bọn người đáng chết này!
Chỉ cần tính kế vợ và con cái của anh thì đều là kẻ đáng chết.


Khi ý nghĩ này hiện ra trong đầu Diệp Ân Tuấn, ánh mắt anh bắt đầu thay đổi.

Con ngươi màu vàng kim nhanh chóng thay thế màu sắc ban đầu, một luồng sát khí bộc phát trong tích tắc.

“Cái quái gì thế?”
Cũng không biết ai trong số đối phương nói ra câu đó, lập tức bị Diệp Ân Tuấn bóp cổ rồi bẻ gãy.

Anh thực sự không nhìn thấy rõ lắm, trước mặt anh lúc này là một đại dương màu vàng, nhưng các giác quan trong cơ thể lại cực kỳ nhạy bén, dường như anh có thể nghe thấy rõ hơi thở của bọn họ.

Sau khi người đầu tiên bị Diệp Ân Tuấn bóp cổ đến chết, những người khác cuối cùng cũng hoảng sợ.

“Anh ta, hình như anh ta không bị ảnh hưởng bởi mùi hương.”.

Truyện Quan Trường
Một giọng nói khác vang lên.

Động tác của Diệp Ân Tuấn nhanh và chính xác, kết thúc mạng sống của người đó.

Anh giống như một tên giết người, không chút do dự kết thúc mạng sống của họ.

Lúc này, trong mắt Diệp Ân Tuấn không có thương tiếc, cũng không có không đành, giết người chính là chuyện duy nhất anh muốn làm..

 
Chương 2098: 2098: Chương 2095





Bên tai truyền đến tiếng hét mang theo mùi máu tanh nồng nặc, khiến toàn bộ nhà thờ có chút kỳ dị.

Không biết đã qua bao lâu, sau khi Diệp Ân Tuấn không thể cảm nhận được hơi thở của người sống thì anh mới dừng lại.

Anh ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển.

Con người màu vàng kia từ từ rút đi rồi dần dần khôi phục lại màu đen vốn có.

Xung quanh toàn là xác chết ngổn ngang, bộ dạng hết sức kinh khủng.

Cả nhà thờ tổ tiên đều đẫm máu, mùi vị rất kinh tởm, nhưng cũng làm cho Diệp Ân Tuấn có chút hưng phấn.

Diệp Ân Tuấn biết sự hưng phấn đó là không đúng, là không tốt, nhưng anh không thể kìm nén được sự khao khát trong lòng.


Anh kìm nén cảm xúc của mình, sau đó nghỉ ngơi một lúc rồi lạnh lùng đứng dậy.

Diệp Ân Tuấn bước ra khỏi nhà thờ tổ tiên, vệ sĩ nhà họ Diệp vẫn đứng canh bên ngoài, anh không nhịn được nổi giận.

“Vừa rồi các người đang làm gì?”
“Sếp Diệp, chúng tôi đang đứng gác, sao thế ạ?”
Một tên vệ sĩ hoảng sợ trả lời, nhưng bị Diệp Ân Tuấn tóm cổ rồi nhấc lên cao.

“Đứng gác? Vừa rồi nhiều người vào như vậy mà mắt các người bị mù sao?”
Diệp Ân Tuấn rất tức giận.

Những người này có lẽ đã rời khỏi nhà họ Diệp quá lâu, sau khi đến đây liền cảm thấy anh không kiểm soát được nên mới dám lơ là nhiệm vụ đúng không? Bây giờ bị anh bắt được lại còn dám ngụy biện.

Sự lạnh lùng của Diệp Ân Tuấn khiến những người xung quanh có chút sợ hãi, người đàn ông bị anh nắm trong tay cảm thấy ngạt thở, nhưng anh ta tranh thủ nói: “Sếp Diệp, vừa rồi không có ai vào cả, chúng tôi canh gác bên ngoài, căn bản không có ai đi vào cả.”
“Còn dám biện hộ, anh vào trong xem đi.”

Diệp Ân Tuấn cũng chẳng quan tâm bọn họ sẽ phản ứng thế nào trước cảnh tượng đó, anh ném tên vệ sĩ kia vào nhà thờ tổ tiên.

“Xem kỹ cho tôi, nếu không có người tiến vào thì người chết trên đất là cái gì?”
Diệp Ân Tuấn ném tên vệ sĩ vào như ném một con chó hoang.

Tên vệ sĩ bị té chóng mặt, anh ta nhanh chóng đứng dậy, nhìn quanh bên trong nhà thờ, khó hiểu nói: “Sếp Diệp, ở đây không có gì hết.”
“Anh bị mù à? Những người…”
Diệp Ân Tuấn vừa chỉ vừa nói, nhưng khi nhìn xuống đất thì sửng sờ.

Người đâu rồi?
Những người trong nhà thờ tổ tiên đâu?
Những xác chết vừa nãy bị giết đâu rồi?
Nhìn mặt đất sạch đẹp và nhà thờ tổ tiên trống trơn, Diệp Ân Tuấn vô cùng sửng sốt.

Sao lại không còn nữa?
Hơi thở và tiếng bước chân của những người vừa trải qua trận chém giết rõ ràng quen thuộc như vậy mà, thậm chí…
Anh đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhanh chóng chạy tới dưới bàn thờ, nhưng Thẩm Hạ Lan đã biến mất rồi!
“Hạ Lan! Hạ Lan!”
Lúc này Diệp Ân Tuấn có chút hoảng hốt..

 
Chương 2099: 2099: Chương 2096





Đã xảy ra chuyện gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vệ sĩ hơi khó hiểu nhìn Diệp Ân Tuấn, cảm thấy Diệp Ân Tuấn hình như có vấn đề về thần kinh, nhưng không dám nói như vậy.

Bọn họ đã canh giữ ở bên ngoài thì làm sao mà không thấy người đi vào được chứ?
Nhưng phản ứng của sếp Diệp như vậy là sao?
Câu hỏi tương tự cũng hiện lên trong đầu Diệp Ân Tuấn.

Mọi thứ vừa rồi thật quá chân thực, không giống một giấc mơ, hơn nữa…
Anh đột nhiên cúi đầu nhìn đùi mình, nơi đó máu đỏ tươi vẫn đang chảy, vết thương chói mắt khiến anh không thể làm ngơ.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn thoáng qua một chút nghi ngờ, anh nhanh chóng nhìn cây nhan.

Dường như anh đã nhận ra điều gì đó.


“Ai đã chuẩn bị hương đèn ở đây?”
Tên vệ sĩ không biết tại sao Diệp Ân Tuấn lại đột nhiên hỏi câu này, nhưng anh ta nhanh chóng trả lời: “Tôi mua nó ở làng trại trước mặt.”
Lúc này cây nhan đã cháy hết, không còn cảm giác gì khác ngoài một mùi ngọt nhẹ thoang thoảng trong không khí.

Diệp Ân Tuấn trầm ngâm nhìn cánh cửa nhà thờ đang mở.

“Phái người tìm cô chủ và cậu chủ về đây.”
“Vâng.”
Vệ sĩ không hiểu, vừa nãy Diệp Ân Tuấn còn hung dữ muốn giết người, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý nhỉ, nhưng mà không bị phạt là tốt rồi.

.

ngôn tình hay
Anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.

Diệp Ân Tuấn bước tới, nhìn xung quanh cây nhan, hít hít một hơi nhưng không phát hiện được gì.


Thẩm Hạ Lan đã biến mất.

Chuyện này khiến Diệp Ân Tuấn có chút lo lắng, nhưng anh vẫn giữ được bình tĩnh.

Dường như ở đây có chỗ nào đó khác trước.

Lần trước đến Trương Gia Trại, ở đây chỉ là một đống đổ nát và chẳng có gì chuyện gì xảy ra hết.

Nhưng lần này đến, nó dường như đầy rẫy những nguy hiểm và cạm bẫy.

Anh phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra mới được, nếu không thì cho dù có tìm được Thẩm Hạ Lan thì cũng không biết lần sau cô còn bị gì nữa.

Nghĩ đến bản lĩnh của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn tự tin cô sẽ tự bảo vệ được mình.

Diệp Tranh là người duy nhất có thể giải quyết những nghi ngờ của anh lúc này.

Diệp Tranh hiểu một số kiến thức y học.

Diệp Ân Tuấn cầm nén nhan, trong đầu có chút phỏng đoán.

Vệ sĩ của nhà họ Diệp đứng canh ngoài cửa, nhiều người đột nhiên xông vào thì vệ sĩ không thể làm ngơ, hơn nữa anh lại không nghe thấy tiếng đánh nhau..

 
Chương 2100: 2100: Chương 2097





Cho dù vệ sĩ nhà họ Diệp có phản bội tập thể, vậy còn những xác chết sau trận chiến vừa rồi là sao?
Sẽ không thể nào dọn sạch một đống xác chết trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đâu đúng không?
Vì vậy, lời giải thích duy nhất chính là nén nhan này có vấn đề.

Có thể vừa rồi anh và Thẩm Hạ Lan đã ngửi mùi hương của nén nhan này nên sinh ra ảo giác.

Ảo giác?
Diệp Ân Tuấn không muốn giải thích theo cách này, nhưng đây có vẻ là lí do duy nhất có thể giải thích được ở thời điểm bây giờ.

Anh ấn vào đùi mình, cơn đau khiến sắc mặt anh tái nhợt, nhưng lại khiến anh bình tĩnh lạ thường.

Diệp Tranh và Diệp Nghê Nghê được vệ sĩ đưa đến nhà thờ tổ tiên.

“Ba ơi, ba sao thế? Mẹ đâu rồi?”

Diệp Nghê Nghê vẫn có chút không hài lòng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng tiều tuy của Diệp Ân Tuấn, cô bé bỗng thấy lo lắng, chạy nhanh về phía Diệp Ân Tuấn.

Diệp Tranh thấy lo lắng, nhưng cũng không vội vàng bước tới, ngược lại khịt khịt mũi, sau đó nghi ngờ hỏi: “Ba, ba bị trúng mê hương rồi hả?”
“Quả nhiên là vậy.”
Diệp Ân Tuấn cười khẩy, anh đưa nén nhan cho Diệp Tranh.

“Con xem xem có thành phần mê hương nào trong đó không.”
Diệp Tranh gật đầu, sau đó hỏi: “Mẹ đâu rồi ba?”
Diệp Nghê Nghê cũng nhìn anh.

Trái tim Diệp Ân Tuấn hơi đau đớn, nhưng anh cũng biết không nên để bọn trẻ hoảng sợ, anh khẽ nói: “Mẹ của các con đang thay ba xử lý ít việc, lát nữa mẹ sẽ về, con mau kiểm tra nén nhan này trước đi.”
“Vâng.”
Diệp Tranh gật đầu.


Cậu bé lấy một số dụng cụ từ trong cặp sách sau lưng ra, hình như đều là mấy thứ đồ học y, Diệp Ân Tuấn cũng không hỏi chi tiết.

Diệp Tranh tìm cồn và băng gạc, bước tới giúp Diệp Ân Tuấn băng bó vết thương, nhưng Diệp Ân Tuấn đã ngăn lại.

“Không vội, con mau kiểm tra nén nhan trước đi.”
Bây giờ anh không thể đi băng bó vết thương được, lỡ như nén nhan này thật sự chứa thành phần mê hương thì anh sợ rằng mình sẽ lại bị trúng chiêu.

Diệp Tranh dường như hiểu được suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn, cũng không ép buộc anh mà tìm một chiếc bật lửa để đốt nó lên.

Cậu bé hít hít như chó con.

Mũi Diệp Ân Tuấn dường như ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, đầu bỗng thấy nặng nề, anh nhanh chóng ôm Diệp Nghê Nghê ra khỏi nhà thờ tổ tiên, lúc này mới nhận ra Diệp Nghê Nghê đã ngất đi.

“Nghê Nghê.”
Diệp Ân Tuấn không ngờ mùi hương này có phản ứng lớn với Diệp Nghê Nghê như vậy, trong lòng không khỏi có chút khó chịu và tự trách.

Anh tát mạnh vào mặt Diệp Nghê Nghê..

 
Chương 2101: 2101: Chương 2098





Cơn đau dữ dội khiến Diệp Nghê Nghê đột ngột tỉnh dậy.

“Ba, sao ba lại đánh con? Đau quá đi.”
Diệp Nghê Nghê oan ức trách móc Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn lại thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng ngủ.”
Anh chỉ nói hai chữ này, Diệp Nghê Nghê sững sờ một lúc, rồi đột nhiên nhận thức được gì đó, cô bé trừng to mắt.

Cô bé quay đầu nhìn Diệp Tranh ở nhà thờ tổ tiên, lo lắng hỏi: “Ba ơi, anh Tranh sẽ không sao chứ?”
Diệp Ân Tuấn cũng có chút căng thẳng.

Đúng lúc này, Diệp Tranh nhanh chóng lấy từ trong cặp sách ra một cái lọ nhỏ rồi đổ chất lỏng ra tay, sau đó xoa lên thái dương, trên đầu đột nhiên truyền đến một cỗ mát lạnh, làm cậu bé tỉnh táo lại.

Cậu bé cẩn thận đổ tro hương vào một cái lọ, rồi bắt đầu mày mò.

Diệp Ân Tuấn không làm phiền Diệp Tranh, Diệp Nghê Nghê thì nín thở quan sát.


Không biết đã qua bao lâu, Diệp Tranh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó nói với Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê đứng bên ngoài: “Ba, không sao đâu, vào đi.”
Nói xong, cậu bé xịt một ít chất lỏng ra nhà thờ, mùi hương kia đã phai đi rất nhiều.

Thấy cậu bé đã làm xong mọi chuyện, Diệp Ân Tuấn mới ôm Diệp Nghê Nghê bước vào.

“Thế nào?”
“Nén nhan này có vấn đề, trong đó có thêm mê hương gây ảo giác.

Khí hậu ở đây rất đặc biệt, quanh năm ẩm ướt.

Một khi đốt nhan lên thì nó sẽ phản ứng hóa học với độ ẩm trong không khí và xuất hiện một số hình ảnh khiến người ta cho là thật.

Ngoài ra, đây là nhà thờ tổ tiên, bình thường sẽ không mở cửa chính và cửa sổ, cho nên hiệu ứng sẽ mạnh hơn.”
Lúc này, Diệp Tranh như biến thành một con người khác, không giống với dáng vẻ trầm tĩnh trước kia, khi cậu nói về phương diện y học thì lại rất say sưa.


Diệp Ân Tuấn giống như đang nhìn thấy Diệp Nam Phương lúc còn nhỏ.

Khi đó, hình như Diệp Nam Phương cũng không nói những thứ bình thường như họ nói.

Anh còn nhớ mình từng tham gia cuộc thi đọc diễn thuyết của Diệp Nam Phương, khi đó Diệp Nam Phương cũng tầm tuổi Diệp Tranh, đứng trên sân khấu đối mặt với hơn 300 khán giả bên dưới nhưng không hề lo lắng, ánh mắt kia cũng giống hệt Diệp Tranh lúc này.

Đúng vậy.

Diệp Nam Phương khi còn nhỏ cũng rất xuất sắc, chẳng kém gì Diệp Ân Tuấn.

Từ khi nào mà Diệp Nam Phương lại biến thành người bình thường nhỉ?
Diệp Ân Tuấn không nhớ nữa.

Anh chỉ nhớ là bởi vì so với Nam Phương, anh càng ngày càng xuất sắc, càng ngày càng được Phương Thiến coi trọng, còn Nam Phương dường như biến thành người vô hình, không ai thèm quan tâm nữa.

Dòng suy nghĩ của Diệp Ân Tuấn bỗng trôi xa.

Anh vẫn nhớ lúc nhỏ, anh thường hay chơi đùa với Diệp Nam Phương.

Khi đó bọn họ rất vô tư, Diệp Nam Phương còn vì anh mà đánh nhau với người khác, nhưng từ khi nào quan hệ giữa hai người đã thay đổi nhỉ?
Diệp Nam Phương dành sự tôn trọng cho anh nhiều hơn, bọn họ đã không còn tìm thấy những cảm giác vô tư vô lo kia nữa Lồng ngực Diệp Ân Tuấn đột nhiên trở nên khó chịu..

 
Chương 2102: 2102: Chương 2099





Diệp Tranh vẫn đang nói gì đó nhưng anh lại không nghe thấy, hình như anh nhìn thấy Diệp Nam Phương.

Diệp Nam Phương cười với anh, khóc với anh.

Anh ta nói: “Anh à, sao cứ phải so sánh ganh đua với nhau chứ? Tại sao hai chúng ta lại không thể đùa giỡn với nhau như những người anh em khác.

Anh à, anh có nhớ những ngày tháng vui vẻ của chúng ta không?”
Khóc lóc kể lể, hai mắt Diệp Nam Phương đã đỏ bừng.

Giống màu của máu.

Anh ta nghiêm nghị nói: “Anh à, em muốn về nhà, em nhớ anh.

Nhưng sao anh lại đuổi em khỏi Hải Thành? Tại sao? Tại sao anh không giữ em lại? Có phải anh cũng cảm thấy em nên đi không? Có phải giữ em lại thì anh sẽ cảm thấy em là một mối đe dọa đối với anh không?”
“Anh à, nhiều năm qua, em chưa từng muốn tranh giành gì với anh cả, em chỉ muốn ở lại bên cạnh anh, chúng ta là anh em sinh đôi mà.

Cho dù em có che giấu trí tuệ của mình rồi làm nền cho anh thì em cũng không quan tâm, em chỉ mong chúng ta ở bên nhau thôi.

Anh à, tại sao một yêu cầu đơn giản như vậy mà anh cũng không đồng ý với em chứ? Tại sao anh lại đuổi em đi giống như mẹ vậy chứ?”

“Nếu không rời khỏi Hải Thành thì em sẽ không chết, em sẽ không làm nội gián, em vẫn là cậu hai nhà họ Diệp, cho dù là một tên công tử bột, cho dù có vô dụng một chút thì ít ra em vẫn ở bên cạnh anh mà không phải cô đơn chết ở đây.

Anh à, anh có biết bao năm qua em có cảm giác gì với anh không?”
“Em yêu anh, nhưng cũng hận anh.

Em hận anh không chút do dự đuổi em đi, hận anh vì sao lại giữ lại Sở Anh Lạc rồi để cô ta gặp gỡ em.

Nếu không gặp Sở Anh Lạc thì có lẽ em sẽ không yêu cô ta, em sẽ không hận anh nhiều như vậy.

Người cô ta yêu từ đầu đến cuối không phải là em, em chỉ là người thay thế thôi anh biết không? Anh à! Từ nhỏ đến lớn, em đều sống dưới cái bóng của anh, em không ngốc, còn có thể coi là một thiên tài, nhưng mẹ nói rằng nhà họ Diệp chỉ cần một người nắm quyền.

Em biết chí hướng và mong muốn báo thù của anh, cho nên em từ bỏ.

Em thà sa đọa, thà làm công tử bột chỉ vì để thỏa mãn anh, để anh làm những gì anh muốn.

Nguyện vọng của em rất đơn giản, em chỉ muốn ở bên anh, nhưng anh à, anh vẫn đuổi em đi.

Nếu không phải vì anh thì có lẽ em sẽ không chết, anh à, là anh đã hại chết em! Là anh!”
“Không phải!”

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, anh phun ra một ngụm máu, cơ thể lảo đảo.

“Ba!”
Diệp Nghê Nghê bị dọa.

Cô bé chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn như vậy.

Cô bé nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn, nhưng Diệp Ân Tuấn dường như đang gặp ác mộng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của cô bé.

“Không, không, Nam Phương, anh không muốn nhà họ Diệp, anh không muốn làm người nắm quyền.

Anh chỉ nghĩ anh là anh trai, anh phải gánh vác gia tộc, để cho em không lo không nghĩ, để em sống cuộc sống mình muốn.

Anh không muốn chèn ép em, chưa từng muốn đuổi em đi.

Nhưng nếu lúc đó em mà không đi thì sẽ ngồi tù, sao anh có thể để em trai mình ngồi tù được chứ? Nam Phương, em đừng hận anh được không? Em không thể hận anh! Em là em trai của anh! Chúng ta là anh em ruột thịt! Làm sao anh có thể không yêu thương em được? Sao anh có thể hại chết em chứ? Không phải anh! Không phải!”
Diệp Ân Tuấn khóc như điên, nước mắt chảy dài trên khóe mắt.

Diệp Nghê Nghê hoàn toàn sợ hãi.

Diệp Tranh cũng sững sờ.

Cậu bé nghe thấy tên của ba ruột mình.

Cậu bé rất quen thuộc với cái tên Diệp Nam Phương này, nhưng cậu bé chưa từng gặp Diệp Nam Phương vì cậu bé không có cơ hội..

 
Chương 2103: 2103: Chương 2100





Cậu bé vừa sinh ra thì ba mình đã mất.

Trái tim Diệp Tranh đau đớn như bị kim châm.

Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn khóc, giống như đang sám hối, lại giống như đang giải thích, Diệp Tranh cảm thấy rất khó chịu.

Cậu bé không muốn quan tâm đến những ân oán của thế hệ trước, cũng không muốn đi tìm hiểu, nhưng lúc này đây, trái tim cậu bé rất đau, thậm chí còn dâng lên một làn sóng uất ức và tức giận.

Cậu bé nhìn Diệp Ân Tuấn, cứ nhìn anh mãi, ánh mắt đầy tăm tối.

Cuối cùng, Diệp Nghê Nghê không thể giữ vững được Diệp Ân Tuấn, cô bé ngã xuống đất với Diệp Ân Tuấn.

Cơn đau dữ dội khiến mũi của Diệp Nghê Nghê hơi đỏ.


Cô bé không biết ba bị làm sao, mẹ đi đâu rồi?
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Ba vẫn luôn mạnh mẽ mà không phải sao?
Sao bây giờ cảm giác như một đứa trẻ bơ vơ vậy chứ?
Diệp Nghê Nghê sợ hãi vỗ nhẹ vào cánh tay Diệp Ân Tuấn, thì thầm: “Ba ơi, ba tỉnh táo lại đi, ba tỉnh táo lại đi mà.

Không có chú ở đây đâu, ba ơi, ba mau tỉnh lại đi, con nhớ mẹ, nhớ mẹ lắm, nhớ anh Tranh nữa.”
Khi nhắc tới anh Tranh, Diệp Nghê Nghê chợt nhớ ra Diệp Tranh cũng ở đây.

Cô bé đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Tranh.

“Anh Tranh, anh xem ba bị sao vậy này? Anh Tranh… anh…”
Diệp Nghê Nghê nhanh chóng mở to mắt.

Diệp Tranh lúc này rất lạnh nhạt, thậm chí còn có một tia hận thù bộc phát trong đôi mắt đó.


Hận thù?
Anh Tranh hận ba sao?
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu Diệp Nghê Nghê, cô bé đột nhiên sững sờ, sau đó nhanh chóng chặn trước mặt Diệp Ân Tuấn.

“Anh Tranh, anh định làm gì? Bây giờ ba bị trúng mê hương rồi, anh Tranh, anh mau nghĩ cách đi!”
“Nghĩ cách? Tại sao phải nghĩ cách? Em không nghe ông ấy nói sao? Là ông ấy đã chèn ép ba anh, là ông ấy đuổi ba anh đi mới khiến ba anh chết ở nơi đất khách quê người.

Ông ấy đang sám hối! Nghê Nghê, ông ấy đang sám hối đấy em có nghe thấy không?”
Đôi mắt Diệp Tranh bỗng đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.

“Rõ ràng là anh cũng có thể có một gia đình hoàn hảo, có ba mẹ yêu thương anh, bọn anh có thể sống vui vẻ và hạnh phúc, nhưng tất cả đều là do ông ấy.

Là ông ấy đã hủy hoại ba anh, là ông ấy đã giết mẹ anh mới khiến anh biến thành trẻ mồ côi.

Ông ta thậm chí còn giả vờ tốt bụng nhận nuôi anh, đối xử tốt với anh.

Nhưng đó không phải chỉ là ăn nhờ ở đậu sao? Ông ấy đã hủy hoại gia đình anh, chính là ông ấy!”
Diệp Tranh đột nhiên trở nên kích động..

 
Chương 2104: 2104: Chương 2101





Diệp Nghê Nghê sửng sờ.

Chuyện gì thế này?
Tại sao anh Tranh lại nói như vậy?
Chẳng lẽ anh Tranh không vui vẻ khi sống ở nhà mình sao?
“Anh Tranh, không phải như vậy đâu, không phải đâu, rốt cuộc anh bị sao vậy? Anh Tranh!”
Diệp Nghê Nghê đột nhiên bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng chạy về phía Diệp Tranh, nắm lấy cánh tay cậu bé lắc mạnh.

“Ba và mẹ thực sự rất tốt với anh mà, anh không cảm nhận được sao? Mẹ vì anh mà bị Phương Thiến hạ độc, bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, nhưng mẹ vẫn đưa anh đi cùng, vì sợ anh bị hãm hại, anh đã quên rồi sao? Sao bây giờ anh có thể nói như vậy được? Nếu mẹ ở đây mà nghe được không phải sẽ rất buồn sao? Anh Tranh, đây không phải là anh, đây không phải là anh! Anh tỉnh táo lại đi được không? Anh Tranh, chúng ta là người một nhà, anh là anh trai của em! Làm sao có thể mặc kệ em được? Anh tỉnh lại đi, anh tỉnh lại đi!”
Những giọt nước mắt của Diệp Nghê Nghê nhỏ giọt trên mu bàn tay của Diệp Tranh.


Diệp Tranh ngẩn người.

Cậu bé lạnh lùng nhìn Diệp Nghê Nghê đang khóc trước mặt, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Tại sao lại khó chịu như vậy?
Tại sao Nghê Nghê lại khóc?
Diệp Tranh muốn đưa tay lau nước mắt cho cô bé, nhưng trong đầu lại đang có một giọng nói trách móc cậu bé.

“Diệp Tranh, mày điên rồi sao? Cô ta là con gái của kẻ thù đã giết ba mày, vậy mà mày lại đau lòng vì cô ta sao?”
Âm thanh truyền đến quá dữ dội và mãnh liệt khiến cậu bé có chút sửng sốt.


Diệp Nghê Nghê khóc, sau đó đột nhiên chạy đến đổ hết tất cả mọi thứ khỏi cặp sách của Diệp Tranh.

Khi nhìn thấy bình xịt hơi cay, cô bé ngừng lại giây lát, sau đó nhanh chóng nhặt nó lên chạy về phía Diệp Tranh.

“Anh Tranh, em muốn anh trở lại bình thường! Trở lại bình thường!”
Diệp Nghê Nghê khóc, sau đó xịt bình xịt hơi cay vào người Diệp Tranh.

“A…!”
Cảm giác cay nồng kích thích dây thần kinh của Diệp Tranh, mắt đau rát khiến cậu bé ngã nhào xuống đất, nước mắt lăn dài.

“Nghê Nghê, em đang làm gì vậy?”
Diệp Tranh kêu lên một tiếng khiến Diệp Nghê Nghê đột nhiên bật cười..

 
Chương 2105: 2105: Chương 2102





“Anh Tranh, anh không sao chứ?”
Diệp Nghê Nghê có chút vui mừng.

Diệp Tranh cảm thấy hai mắt nóng lên, bây giờ cũng không quan tâm gì nữa, cậu bé cũng không biết vừa rồi mình bị làm sao, nhưng cảm giác cay nồng thực sự rất khó chịu.

“Ba đâu?”
Diệp Tranh không thể mở mắt, cậu bé nhanh chóng nghĩ đến gì đó.

Diệp Nghê Nghê nhanh chóng nói: “Ba vẫn đang sám hối, hình như ông ấy bị trúng mê hương rồi.

Anh Tranh, vừa nãy anh cũng thật là, cái nhà thờ này ghê quá đi, anh mau cứu ba đi.”
“Dùng cách vừa rồi em làm với anh là được.”
Lúc này, Diệp Tranh không thể mở mắt ra được.

Mặc dù các phương pháp của Diệp Nghê Nghê có hơi ác nhưng rất hữu ích.


Diệp Nghê Nghê cười khổ nói: “Em không dám, đó là ba mà.”
Cô bé có thể làm bất cứ điều gì với Diệp Tranh, nhưng cô bé không dám làm mấy thứ thô lỗ với Diệp Ân Tuấn.

Diệp Tranh nhanh chóng nói: “Bây giờ không dám cũng phải dám.

Nếu kì kèo nữa thì anh sợ sẽ xảy ra chuyện mất, mau lên!”
“Ồ.”
Diệp Nghê Nghê không do dự nữa, cô bé xịt bình hơi cay vào mặt Diệp Ân Tuấn.

“Xì xì xì…”
Diệp Ân Tuấn bỗng dừng lại, cảm giác nóng bừng khiến anh kêu lên, anh nghe thấy giọng nói sợ sệt của Diệp Nghê Nghê: “Ba, ba đừng trách con, con chỉ muốn cứu ba thôi, con không phải bác sĩ nên chỉ có cách này thôi, ba, ba tỉnh rồi sao?”
Trái tim Diệp Ân Tuấn co thắt dữ dội.

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình, anh không khỏi nhíu mày, vẻ mặt xơ xác tiêu điều kia khiến Diệp Nghê Nghê sợ hãi trốn sau lưng Diệp Tranh.

“Anh Tranh, ba có đánh em không?”

“Sẽ không đâu!”
Là Diệp Ân Tuấn nói.

“Nghê Nghê, bảo người bên ngoài đi lấy một chậu nước vào đây.”
“Vâng ạ.”
Nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đã trở lại bình thường, Diệp Nghê Nghê thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé định tự mình đi lấy, nhưng ở đây quá ghê rợn, phòng ngừa xảy ra chuyện, cô bé nghe lời ba mình.

“Người này, đi lấy chậu nước, nhanh lên.”
Diệp Nghê Nghê ra dáng cô chủ nhỏ.

Người vệ sĩ nhanh chóng làm theo.

Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh nhanh chóng điều chỉnh bản thân rồi rời khỏi nhà thờ tổ tiên.

Diệp Tranh lấy một tuýp thuốc mỡ thoa cho mình và Diệp Ân Tuấn, cảm giác nóng rát đã đỡ hơn nhiều.

Diệp Ân Tuấn trầm ngâm nhìn nhà thờ tổ tiên trước mặt.

Anh biết rõ tất cả những gì mình làm vừa rồi, nhưng nó lại giống như một cơn ác mộng, anh chỉ có thể nhìn mình trút hết nỗi lòng chứ không thể làm gì được..

 
Chương 2106: 2106: Chương 2103





Anh biết, đó có thể là cảm giác áy náy và suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng anh.

Anh tự trách mình.

Anh tự trách mình vì đã bỏ qua những thay đổi của Nam Phương, anh trách mình vì nghĩ rằng mình là con trưởng thì nên đảm đương mọi việc, Nam Phương có thể sống một cuộc sống không lo nghĩ, sống một cuộc đời mà nó muốn, còn xem mọi thứ đều là điều đương nhiên.

Anh không biết Nam Phương có trách mình hay không, mà anh cũng không có cơ hội để biết, nhưng điều này đã trở thành con quỷ trong lòng anh, một trở ngại mà cả đời này anh sẽ không thể vượt qua.

Một đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy bàn tay to lớn của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn sửng sốt, cúi đầu thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Diệp Tranh.

Cậu bé nhìn về hướng nhà thờ, cau mày nói: “Ba, nhà thờ này ghê rợn quá, chúng ta còn ở chỗ này sao?”
“Ở đây có rất nhiều chuyện cần phải tìm được câu trả lời, cho nên chúng ta chưa thể đi được.

Tranh Tranh, vừa rồi cảm ơn con.”
Diệp Ân Tuấn vẫn chưa quên những gì Diệp Tranh nói sau khi mất lý trí, chẳng lẽ đó là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng Diệp Tranh?

Cho dù anh và Thẩm Hạ Lan có đối xử với cậu bé tốt thế nào thì cũng không thể thay thế ba mẹ ruột của cậu bé, đúng không?
Cậu bé thật sự rất hận bọn họ sao?
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn rất phức tạp, không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể làm như không biết chuyện vừa rồi, có lẽ nên để lại cho nhau chút mặt mũi để không đến nổi quá lúng túng.

Diệp Tranh không hiểu nổi khổ của Diệp Ân Tuấn, cậu bé nói: “Vừa rồi con giống như đang gặp ác mộng, khi con nói ra những điều đó, con biết sẽ khiến ba đau lòng, nhưng con vẫn nói.

Ba ơi, con không biết rốt cuộc con nghĩ như vậy có đúng hay không nữa, bình thường con thật sự không nghĩ như vậy đâu, những vừa nãy…”
“Đừng nói nữa, ba hiểu mà.

Tranh Tranh, ba không trách con, thật đấy.”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy đau lòng cho Diệp Tranh.

Năm năm trước, khi biết cậu bé là con của Diệp Nam Phương, anh đã nghĩ đến việc trao lại mọi thứ của nhà họ Diệp cho cậu bé.

Diệp Tranh lắc đầu nói: “Con yêu ba, ba à, con cũng yêu mẹ, nhưng những lời nói vừa rồi dường như cũng không phải là giả.

Cho nên con không biết mình nên nói gì bây giờ nữa, cũng không biết phải đối diện như thế nào.


Chúng ta đừng làm nhau khó xử nữa, hãy đợi thời gian kiểm chứng đi.

Có lẽ mười năm nữa con thật sự sẽ quên được.”
Cậu bé mỉm cười nhìn Diệp Ân Tuấn, nụ cười đó trông giống hệt Diệp Nam Phương.

.

ngôn tình hay
Trái tim Diệp Ân Tuấn đau nhói.

Anh hối hận.

Anh không nên đưa Diệp Tranh đến đây.

Nếu cậu bé không đến đây thì có lẽ bọn họ vẫn sẽ như cũ, sẽ không có vết nứt, nhưng chuyện xảy ra vừa rồi, không ai có thể làm như chưa từng xảy ra được, bởi vì tuy là ác mộng, nhưng lại là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng họ.

Diệp Tranh nói vốn dĩ cậu bé đã có một gia đình hạnh phúc, cậu bé nói cho dù họ có tốt với cậu bé đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu.

Ăn nhờ ở đậu.

Sao đứa trẻ này có thể nghĩ như vậy chứ?.

 
Chương 2107: 2107: Chương 2104





Tình yêu của anh và Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Tranh không kém gì con ruột của họ, sao cậu bé lại cảm thấy mình là người ăn nhờ ở đậu chứ.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn cũng mừng vì Thẩm Hạ Lan không có ở đây.

Nếu Thẩm Hạ Lan nghe được thì cô sẽ buồn biết bao.

Diệp Tranh cũng nghĩ đến những lời mình vừa nói, tuy rằng nói là bị mê hoặc nhưng cậu bé biết đó chính là suy nghĩ sâu kín nhất trong lòng mình.

Cậu bé nói: “Ba ơi, nếu xử lý mọi chuyện ở đây xong thì con muốn ra nước ngoài.”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt.

Anh biết Diệp Tranh muốn rời đi.

Rời khỏi nhà họ Diệp, rời khỏi bọn họ.

Diệp Ân Tuấn không biết sau này cậu bé có trở về hay không nữa.


Trái tim anh đau nhói.

Tám, chín năm trước, anh tiễn Diệp Nam Phương đi, bây giờ lẽ nào phải tiễn Diệp Tranh lần nữa sao?
“Ba không đồng ý.”
Giọng điệu Diệp Ân Tuấn rất kiên định.

“Chín năm trước, ba tiễn ba con đi, từ đó ba mất đi em trai.

Ba không muốn lại tiễn con đi để rồi mất đi một đứa con trai.

Ba biết bây giờ con có thể vẫn còn oán hận, vẫn còn những rào cản không thể vượt qua, nhưng không thành vấn đề, ba có thể đợi.

Dù con có hận hay trách móc ba thì ba vẫn sẽ giữ con lại bên mình.

Tranh Tranh, con phải gánh vác nhà họ Diệp.”
“Không, ba, con không muốn, con không muốn làm việc này, con chỉ muốn học y thôi.”

Diệp Tranh nói xong thì không cho Diệp Ân Tuấn nói nữa, cậu bé nói: “Trong nén nhan này có mê hương, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Vậy là nó xảy ra sau khi đóng cửa lại, mà lúc chúng ta thắp cây nhan lần thứ hai thì cửa ra vào và cửa sổ vẫn mở, có nghĩa là mê hương đã phản ứng hóa học với không khí ẩm bên ngoài, tạo thành chất xúc tác, có thể khơi gợi những thứ chúng ta quan tâm nhất, thậm chí là những thứ đau buồn.

Nếu không phải Nghê Nghê xịt hơi cay cho chúng ta thì sợ rằng chúng ta đã đánh nhau hoặc thậm chí có thể giết hại lẫn nhau.”
Nghe Diệp Tranh nói như vậy, lông mày Diệp Ân Tuấn bỗng nhíu chặt lại.

“Lần trước đến thăm nhà thờ tổ tiên thì không gặp những thứ như vậy.”
“Đây chắc chắn không phải tự nhiên mà là có người cố tình sắp xếp như vậy để bảo vệ nhà thờ tổ tiên, ngăn người ngoài đi vào.”
Lời nói của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn sửng sốt, anh dường như nghĩ tới điều gì đó.

Lúc anh và Thẩm Hạ Lan mới đến đây thì ở đây chỉ là một nơi hoang vắng, sau đó Diệp Ân Tuấn đã mua lại mảnh đất này và thuê người xây sửa lại nhà thờ tổ tiên, bảo Trương Vũ giám sát chuyện này.

Trương Vũ là người của Trương Gia Trại, nếu biết một số thủ đoạn cũng là điều dễ hiểu, hơn nữa khi tới đây Trương Vũ còn tìm được sách cổ, vậy Trương Vũ là người tạo ra mảng ảo giác này sao?
Khi Diệp Ân Tuấn đang nghi ngờ thì Diệp Tranh đã buông tay anh ra rồi đi vào nhà thờ tổ tiên.

Sợ bị trúng chiêu lần nữa, Diệp Tranh bôi thật nhiều dầu gió cho tỉnh táo.

“Tranh Tranh.”
“Anh Tranh.”
Diệp Ân Tuấn và Diệp Nghê Nghê đồng thời lên tiếng, nhưng đã bị Diệp Tranh ngăn lại..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom