Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 280-2


“Ta làm sao biết, xương của nó không khắc chữ mà.” Giao tiên tức giận nói. Ánh mắt của ông ta từ khi đi vào liền chưa rời khỏi bộ xương rồng, đứng một bên lưu luyến nhìn chằm chằm bộ xương, nói: “Mười có tám chín phần bị người hại chết. Rồng mặc dù lợi hại nhưng dù sao cũng là thú vật, không thể so với loài người là chúa tể thế giới, cho dù bản lãnh lớn hơn nữa cũng chỉ có con người mới có thể giết nó. Có trách chỉ trách mạng nó không tốt, thấy rồng thai sắp sinh liền giáng thế, không ngờ lại mất mạng.”

Vừa nói Giao tiên vừa thở dài.

Tiếng của ông ta vừa dứt, Đường Dũng cùng Tô Mộc đồng loạt quay đầu nhìn sang ông ta, không đợi tôi mở miệng Đường Dũng đã hỏi trước: “Rồng thai? Ý ông đây là xương của rồng mẹ, trước khi chết còn mang thai?”

“Phải, bụng nó lớn như vậy không phải mang thai thì là cái gì?” Giao tiên hỏi ngược lại.

Nghe Giao tiên nói tôi liền ngẩng đầu nhìn về phía bụng rồng, muốn nhìn một chút xem rồng trong truyền thuyết mang thai có dáng dấp như thế nào.

Thế nhưng bộ xương rồng này thực sự quá lớn, tôi ngoại trừ có thể nhìn mấy khớp xương to lớn trên đỉnh đầu tôi ra thì không thấy được gì cả, càng không nhận ra được đâu là bụng rồng.

“Chẳng trách, đang êm đẹp bọn chúng lại bắt Diệu Diệu mang đến, hóa ra là bởi vì nơi này có thai rồng.” Đường Dũng lạnh giọng nói, anh ta thật giống như hiểu được điều gì.

Lúc này tôi nghe anh ta cùng Giao tiên nói khiến đầu óc mơ mơ màng màng không hiểu gì, thấy anh ta nói như vậy lập tức hỏi ý anh ta là gì? Tại sao Diệu Diệu lại có liên quan tới thai rồng, bọn chúng có liên quan tới nhau sao?

Đường Dũng gật đầu một cái. Sau khi biết mục đích bọn chúng bắt Diệu Diệu đi, mặc dù giọng Đường Dũng vẫn lạnh lùng nhưng tâm tình đã khá hơn nhiều, trong ánh mắt nhìn tôi mang theo tia tốt bụng giải thích cho kẻ không biết gì, nói trước kia anh ta từng nghe sư phụ nhắc tới. Rồng đang mang thai chết đi sẽ khiến bào thai trong bụng rồng rơi vào trạng thái ngủ mê, chỉ có dùng tiểu quỷ từ âm thai ngũ hành toàn âm mới có thể kích hoạt ý thức của rộng. Vốn anh ta vẫn chưa nghĩ ra có người nào lại muốn bắt Diệu Diệu, bây giờ xem ra đối phương là muốn dùng Diệu Diệu để đưa tới ấp trứng rồng.
 
Chương 280-3


Tôi liền có chút khiếp sợ, không nghĩ bọn Lý Chùy lại muốn ấp trứng rồng. Long mạch này muốn tạo thành ít nhất cũng phải trải qua hơn ngàn năm, nói cách khác bào thai trong bụng rồng mẹ cũng đã chết hơn ngàn năm, vậy mà bọn chúng lại muốn ấp nó.

Càng khiến tôi bất ngờ, Diệu Diệu lại là tiểu quỷ từ âm thai ngũ hành toàn âm, tiểu quỷ âm thai ngũ hành toàn âm theo như ý nghĩa chính là đứa bé sinh vào năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm, cuối cùng chết tại âm địa. Trùng đúng năm âm này quả thật xác suất còn nhỏ hơn trúng vietlott* vậy mà lại rơi trúng Diệu Diệu, hơn nữa Đường Dũng lại giấu lâu như vậy. (*bản gốc là so với tỉ lệ chơi bài đúng trường hợp ‘bốn vua hai băng’ nào đó, mình không rành nên chuyển thành vietlott)

“Ấp trứng rồng kia thì Diệu Diệu có gặp nguy hiểm không?” Tôi hỏi Đường Dũng, nhìn bộ dáng ung dung của anh ta thì giống như tình hình bây giờ còn chưa quá tệ.

Kết quả Đường Dũng trả lời lại khiến tôi mở rộng tầm mắt: “Dĩ nhiên, chỉ cần rồng con vừa chào đời thì miếng ăn đầu tiên chính là nuốt trọn Diệu Diệu, nó chính là phần ăn đầu tiên cho rồng con đi tới thế giới này.”

“A? Vậy bây giờ anh còn bình tĩnh như vậy, không lo lắng cho Diệu Diệu sao?” Tôi vội kêu lên.

Đường Dũng khẽ cười nhạt nói: “Biết mục đích của bọn chúng thì dễ tính, nếu bọn chúng bắt Diệu Diệu đi để ấp trứng rồi chứng tỏ Diệu Diệu còn có tác dụng với bọn chúng, bây giờ thai rồng vẫn bị treo ở nơi đó, nếu còn chưa bị ấp thì Diệu Diệu còn an toàn, chỉ cần chúng ta tìm được chỗ ẩn thân của bọn chúng là được.”

Vừa nói Đường Dũng đã đưa mắt nhìn Tô Mộc và Giao tiên, nói: “Nơi này có trận pháp kết giới nhất định là do bọn chúng bố trí, hai người đành phải tốn sức đem phá trận pháp đi, có người khác ở bên cạnh thì hai người hấp thu long mạch cũng không thoải mái.”
 
Chương 280-4


“Ông đây không chê bên cạnh có người tới thăm, bây giờ ông đây phải hấp thu long mạch, không có thời gian quản chuyện các ngươi, các ngươi cứ làm gì tùy ý.” Giao tiên khoát tay cười nói, nói xong ông ta sợ tôi mở miệng cầu giúp đỡ nên đã lắc thên thể một cái biến trở lại thành hình rắn bò trên đất, đầu rắn ngẩng cao nhắm ngay về hướng bộ xương rồng màu vàng lơ lửng trong không trung há thật to miệng.

Ông ta vừa há miệng thì bốn phía xung quanh chúng tôi đột nhiên nổi lên một trận gió nho nhỏ ấm áp tới, thật giống như khí tức bốn phía cũng bị điều động, điên cuồng đi vào trong miệng Giao tiên.

Bây giờ ông ta đã có bộ dáng như nhà sư nhập định, ngay cả sự liên kết giữa chúng tôi cũng biến mất không thấy, giống như chúng tôi đã mất đi liên lạc vậy. Điều duy nhất tôi còn có thể cảm giác được chính là yêu khí trong cơ thể ông ta đang kịch liệt co dãn, bảy viên yêu hạch giống như bị động đất, không ngừng run rẩy va chạm.

Thấy vậy tôi cũng không dám quấy rầy ông ta nữa, chỉ có thể đưa mắt nhìn Tô Mộc, hỏi anh ấy có thể cởi trận pháp này ra không.

Vốn đang cho rằng nhờ Tô Mộc giúp Đường Dũng sẽ phải tốn chút sức thuyết phục, không ngờ Tô Mộc đồng ý ngay, nhắm đôi mắt lại, trong miệng lẩm bẩm nói.

Theo thần chú của Tô Mộc, không gian trước mắt chúng tôi lần nữa xuất hiện vặn vẹo, giống như gương bị vỡ vụn vậy. Chờ không gian lần nữa khôi phục thì trước mặt chúng tôi đã có một đám người, bọn họ ngồi cách chúng tôi không tới năm mét, những người này ngồi ở đỉnh ngôi sao sáu cánh, mà quan trọng hơn ngồi ở giữa ngôi sao ấy chính là Diệu Diệu.
 
Chương 281


“Diệu Diệu!” Tôi liền gọi to tên Diệu Diệu, hướng Diệu Diệu chạy tới.

Nhưng tôi vẫn không thể chạy đến trước mặt Diệu Diệu, tay tôi đã bị Tô Mộc níu lại, nhỏ giọng nói: “Em đừng nhiều chuyện, không phải gã Long Phù cũng ở đây sao, tiểu quỷ của cậu ta cứ để chính cậu ta đi cứu.”

“Nhưng là…” Tôi vội la lên, muốn nói tôi rũng rất lo lắng cho Diệu Diệu. Chẳng qua lời vừa nói ra khỏi miệng thì tôi nhìn thấy con người bạc như nước của Tô Mộc, hiển nhiên anh ấy không muốn tôi nhúng tay vào chuyện này, đã khẽ cau mày.

Tôi sợ khiến anh ấy tức giận, không thể làm gì khác hơn là đem lời còn lại nuốt xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dũng.

Lúc này Đường Dũng đã bước nhanh tới bên cạnh mấy người kia, bọn chúng vẫn nhắm chặt hai mắt, trong miệng nói lẩm bẩm, cũng không để đến chuyện bên ngoài. Ngay cả khi Đường Dũng đã đi tới trước mặt thì bọn chúng cũng không hề nhíu mi, nếu không phải bọn chúng đang ngồi đàng hoàng miệng còn không ngừng lẩm bẩm thì tôi thậm chí còn cho rằng bọn chúng đang ngủ.

Mục tiêu của Đường Dũng rất rõ ràng, thấy những người đó cũng không có ý ngăn cản, anh ta liền vọt tới trước mặt Diệu Diệu, khom người ôm lấy Diệu Diệu muốn đi.

Chẳng qua anh ta vừa ôm lấy Diệu Diệu liền kêu lên một tiếng, có dáng vẻ như có điều gì đó không đúng.

Tôi liền hỏi Đường Dũng thế nào, Diệu Diệu không sao chứ.

“Bảy phách của nó không có, bây giờ chỉ còn lại một hồn.” Giọng Đường Dũng trầm xuống, nói.

Nói xong khí tức hung thần sát khí vừa rồi lại lần nữa trở lại trên người Đường Dũng. Anh ta cũng không sợ kinh động tới những người kia, trực tiếp nâng chân lên đạp vào người ngồi gần anh ta nhất khiến người kia lao về phía trước, miệng ộc ra một ngụm máu tươi.

“Nói, bảy phách của Diệu Diệu ở đâu?” Đường Dũng lạnh lùng nhìn người kia.

Người kia bị Đường Dũng đạp đã tỉnh táo lại, hắn vội vã nhìn Đường Dũng một cái nhưng gì cũng không nói mà tiếp tục khoanh chân nhắm mắt nieemjc hú, coi như không thấy Đường Dũng.
 
Chương 281-2


Tôi có chút bội phụng người kia, nhìn bộ dáng Đường Dũng lúc này hết sức đáng sợ, so với lúc Tô Mộc tức giận không kém chút nào, vậy mà ngươi kia lại coi như không thấy Đường Dũng, còn chuyên tâm niệm chú như vậy khiến tôi không khỏi có chút hiếu kỳ. Bọn họ niệm chú kia dùng để làm gì mà chuyên tâm như vậy, không sợ Đường Dũng sẽ giết hắn sao?

Ngay khi tôi đang không hiểu thì bên người tôi đột nhiên truyền ra một giọng lạnh lùng, nói: “Bảy phách của tiểu quỷ bị trói ở thai trong bụng rồng phía trên, bọn họ đọc thần chú chắc cũng là để xúc tiến thai rồng tiêu hóa bảy phách của tiểu quỷ đó. Bây giờ ta đi lên cứu tiểu quỷ, ngươi giải quyết mấy cái phiền phức dưới đất này, chỉ cần bọn chúng còn niệm chú thì bảy phách của tiểu quỷ cũng sẽ bị phong kín bên trong.”

Người nói đương nhiên là Tô Mộc, nói xong anh ấy cũng không để ý phản ứng của Đường Dũng, trực tiếp nhún một cái bat tới bên trên bộ xương kia.

Đường Dũng sửng sốt một chút, có lẽ không nghĩ được tại sao Tô Mộc lại giúp anh ta. Có điều thấy Tô Mộc đã nhanh chóng bay lên trên bộ xương rồng, bóng người Đường Dũng liền lóe lên di chuyển tới trước mặt từng người đang niệm chú.

Tôi chỉ thấy một bóng đen thoáng qua, chờ khi Đường Dũng ngừng lại thì sáu người kia đã ngã lăn ra đất, trước mặt mỗi người đều ộc ra một ngụm máu tươi lớn, mặt đầy thống khổ nằm trên mặt đất.

Đường Dũng không dám để tôi một mình, sau khi đánh ngã đám người kia anh ta liền chạy nhanh tới chỗ tôi, đưa tay tới trước mặt tôi nói: “Dương Dương, em cầm những thứ này đi.”

“Cái gì vậy?” Tôi hỏi.

Chỉ thấy trong lòng lòng bàn tay anh ta một đống đỏ đỏ giống như máu, mà trong máu còn có sáu hạt gì đó nho ra bị máu tươi nhuộm đỏ, không nhận ra được đó là thứ gì.

Đường Dũng chỉ nói một tiếng: “Răng.”

“Cái gì?” Tôi nhất thời nghe không rõ, hỏi lại Đường Dũng lần nữa.

Đường Dũng nói: “Răng, đây là sáu cái răng cửa của bọn chúng đều bị anh lấy ra, mặc dù không biết bọn chúng đang đọc thần chú gì, làm sao phá giải nhưng anh không thể để cho bọn chúng đọc tiếp. Bây giờ răng cửa không có, bọn chúng khi nói đều có thêm gió, đọc thần chú yêu cầu về phát âm rất cao, anh phải xem bọn chúng há miệng liền có gió thì đọc thần chú thế nào!”
 
Chương 281-3


Vừa nói sát khi trên người Đường Dũng đã bắt đầu nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng anh ta còn không nhịn được huýt sáo, thật giống như anh ta là thiên tài, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra được.

Tôi thì thấy kinh tởm, nắm chặt tay lại đưa ra phía sau, nói: “Ách, là răng à, vậy anh tự cầm đi, đưa cho tôi làm gì.”

“Răng mặc dù là nhỏ nhưng cũng là xương trên người bọn chúng, lúc cần thiết có thể thông qua răng hạ xuống cấm chế khống chế thân thể bọn chúng. Bọn chúng bản lãnh đều không cao, em cũng có thể ứng phó, anh còn phải đi xem lão quỷ thế nào, chỉ một mình anh ta cứu Diệu Diệu anh không yên tâm.” Đường Dũng nói.

Nói xong anh ta cũng không để ý tới sự chống cự của tôi, trực tiếp kéo tay tôi từ sang lưng ra rồi thả những cái răng kèm máu kia vào tay tôi, sau đó bóng người loáng một cái đã biến mất không thấy.

Lúc này tôi cũng sắp khóc, răng cùng máu dính nhớp nhúa khiến cảm giác trên tay rất ghê tởm, hơn nữa tên khốn Đường Dũng này đã dạy tôi hạ cấm chế với răng đâu, tôi làm sao có thể khống chế bọn chúng qua răng?

Cũng may đám người kia sau khi bị Đường Dũng nhổ răng cũng không có hành động gì, tất cả đều nằm trên đất kêu rên, cho dù thống khổ vì mất đi răng cửa cũng không có ai tỉnh hồn lại.

Tôi nhìn bộ dáng thể thảm kêu rên của bọn chúng không khỏi kỳ quái, mất một cái răng cửa mà đau như vậy sao? Sao nhìn phản ứng của bọn chúng giống như mất nửa cái mạng vậy? Có quá phóng đại không?

Lại đợi một hồi, bọn chúng vẫn từng nhịp từng nhịp gào lên, không có chút ý nào muốn đứng dậy, cũng không có bộ dáng ngừng kêu rên. Tôi không khỏi thấy phiền, vốn không gian long mạch này đã nhỏ, bọn chúng kêu gào như vậy tiếng vang vọng lại từng đợt từng đợt rất ồn ào.

Tôi không nhịn được liền mở miệng nói: “Câm, không phải là cái răng cửa sao, các ngươi phản ứng cũng quá phóng đại đi, nếu dám đem cướp Diệu Diệu của chúng ta đi thì cũng phải chịu thống khổ này cho tỉnh ngộ. So với Lưu Tài thì các ngươi đã may mắn hơn nhiều, hắn ta đã bị bóp gãy cổ chết, ít nhất các ngươi cũng còn sống, đừng kêu nữa.”
 
Chương 281-4


Tôi đã cố gắng để nói hết sức nhẹ nhàng, dẫu sao dù bọn chúng làm chuyện hại Diệu Diệu nhưng có vẻ bọn chúng chỉ là chân chó tay sai cho kẻ khác. Hơn nữa bọn chúng đã bị trừng phạt, nếu quả thật hở răng không thể tiếp tục đọc thần chú thì quả thật đã là rất tàn nhẫn đối với Long phù, khác gì cắt đứt đường sống của bọn chúng. Cũng không biết Lý Chùy cho bọn chúng bao nhiêu tiền, có đủ để bọn chúng đi trồng răng hay không?

Tính tới tính lui, trong lòng tôi có chút thương cảm cho bọn chúng.

Có lẽ lúc này bọn chúng toàn hoàn không nghe được âm thanh gì khác, bất kể tôi nói gì bọn chúng cũng không có phản ứng, cũng không dừng lại, cứ tiếp tục gào thén lớn tiếng như quỷ khóc sói tru, hơn nữa phản ứng của cả sáu người dường như có thể nói giống nhau như đúc.

Lúc này tôi mới nhận ra có gì đó không đúng. Theo như nói bọn chúng đều đã là người trưởng thành, hơn nữa còn là Long Phù, chẳng lẽ một chút sức chịu đau cũng không có, không thể vì rơi một cái răng mà khóc như vậy. Hơn nữa đã lâu như vậy rồi, cơn đau cũng sẽ phải dịu đi, không thể tất cả đều phản ứng như thế.

Chẳng lẽ bọn chúng bị hạ hàng đầu thuật? Hay là cái gì đó khác.

Tôi rất tò mò trong lòng nhưng lại sợ bọn chúng làm gì đó, thấy khuyên không nghe tôi liền đi cách xa bọn chúng một chút, ngồi xuống thận trọng nhìn chằm chằm canh chừng chờ Tô Mộc cùng Đường Dũng quay lại.

Hai người bọn họ hành động cũng rất nhanh, không tới mười phút thì có ánh sáng trắng chợt lóe trên đỉnh đầu, sau đó bên cạnh tôi xuất hiện hai thân ảnh, chính là Tô Mộc cùng Đường Dũng.

Trong tay bọn họ còn đang ôm Diệu Diệu vẫn hôn mê bất tỉnh.

“Thế nào?” Tôi đã sớm không kịp đơi, thấy bọn họ xuống liền vội vàng hỏi.

Đồng thời còn không quên đem máu trên tay cầm răng lau vào quần áo Đường Dũng, cho anh ta biết nó đáng ghét như nào.

“Bảy phách đã tìm về được, Diệu Diệu đã không sao, chỉ là bị thai rồng hút chút âm khí, xương cốt thân thể có chút suy nhược.” Đường Dũng cười nói. Diệu Diệu không sao khiến anh ta nháy mắt khôi phục lại bộ dáng nhơn nhơn như bình thường, cũng không vì tôi lau máu lên áo anh ta mà tức giận, còn quay về phía tôi toét miệng cười.
 
Chương 281-5


Tôi liền liếc hắn một cái, nói Diệu Diệu không sao là tốt. Nói xong tôi chỉ sáu người kia vẫn không ngừng kêu rên, hỏi Đường Dũng: “Vừa rồi không phải anh đã điểm huyệt khóc của bọn họ chứ, sao bọn họ cứ một mực khóc lóc không ngại mất mặt, tôi cũng không khuyên được.”

“Khóc?” Lúc này Đường Dũng mới chú ý tới sáu Long Phù vẫn còn đang nằm trên đất, hơn nữa vẫn phát ra tiếng rên vô cùng lớn.

Anh ta ôm Diệu Diệu khẽ lay động, cũng không biết anh ta làm thế nào, Diệu Diệu biến mất không thấy đâu. Sau khi an trí tốt cho Diệu Diệu xong, mặt Đường Dũng đầy kỳ quái đi tới sáu người kia, cúi người xuống kiểm tra.

Nhân lúc Đường Dũng bẩn rộn, tôi hỏi Tô Mộc làm sao anh ấy lại biết bảy phách của Diệu Diệu bị giam bên trong thai rồng, chẳng lẽ cách thai rồng anh ấy vẫn có thể cảm ứng được Diệu Diệu, quá là lợi hại.

Thấy tôi khen, miệng Tô Mộc cong lên cười, nói không phải anh ấy cảm ứng được, nơi này là trong long mạch, long khí xung quanh quá cường thịnh khiến mọi khí tức của quỷ hay người cũng đều bị che phủ, đương nhiên anh ấy không cảm ứng được Diệu Diệu. Sở dĩ anh ấy nói Diệu Diệu ở phía trên hoàn toàn là anh ấy phán đoán, không ngờ thật sự anh ấy lại đoán đúng.

Tôi liền không biết nói sao, chỉ đoán mò mà anh ấy nói chắc chắn như vậy, chuyện này e rằng cũng chỉ có Tô Mộc có thể làm được. Nếu như vừa rồi anh ấy đoán không đúng thì bây giờ Đường Dũng còn không để anh ấy vào mắt, không chừng hai người sẽ lại dây dưa đánh nhau.

Tô Mộc này, thật đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Tôi không khỏi đưa hai tay ra ôm lấy cổ Tô Mộc, ngước nhìn anh ấy nói: “Tô Mộc, dù sao bây giờ Đường Dũng cũng là sư phụ em, sau này anh có thể đối xử với anh ta khách khí một chút được không, giống như chuyện loại này không nắm chắc cũng không cần phải làm, tránh cho có dây dưa mâu thuẫn.”

“Em sợ anh đánh không lại anh ta sao?” Tô Mộc nghe vậy liền nhíu mày lại, hứng thú nhìn tôi.

Tôi bị Tô Mộc hỏi khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh, lắc đầu nói không phải, bằng thực lực của anh ấy sao có thể không đánh lại Đường Dũng, anh ấy lợi hại như vậy cơ mà.
 
Chương 281-6


Tô Mộc lập tức híp hẹp mắt, ánh mắt như có khí lạnh bốc lên, nói: “Vậy em đang sợ Đường Dũng bị đánh à?”

Tôi triệt để bó tay, thật không hiểu thần kinh trong đầu mấy tên đàn ông đang nghĩ gì, rõ ràng tôi sợ bọn họ đánh nhau sao anh lại chú ý đến việc ai thắng ai thua chứ.

Hơi suy sụp khi nhìn Tô Mộc, tôi nói: “Dĩ nhiên không phải, anh quên mục đích đến đây của chúng ta sao, là sống lại! Việc sống lại của anh quan trọng nhất, việc râu ria khác anh tém lại dùm em được không, sau này đừng đánh nhau với sư phụ em làm gì.”

“Có tém lại thì cũng phải là anh ta, anh ta chỉ là sư phụ em thôi, mà anh mới là chồng em, trong lòng em chồng quan trọng nhất hay sự phụ là quan trọng nhất?” Tô Mộc hỏi, giống như đang cố ý đùa giỡn tôi vậy, hỏi vấn đề này.

Tôi im lặng liếc mắt nhưng ngoài miệng vẫn ngọt ngào ôm thơm Tô Mộc một cái: “Đương nhiên là chồng quan trọng nhất, không ai với tới được vị trí của anh trong lòng em cả, trừ ba mẹ em ra anh là quan trọng nhất.”

“Vậy sư phụ em thì sao, không quan trọng sao?” Ngay khi tôi nói xong thì giọng Đường Dũng đột nhiên vang lên, mặt anh ta đã đen như than, giận trừng mắt nhìn tôi.
 
Chương 282


Toàn thân tôi liền toát mồ hôi lạnh, lúng túng nói: “Quan trọng, dĩ nhiên là quan trọng, anh là sư phụ của tôi sao có thể nói là không quan trọng.”

“Vậy em nói một chút, sư phụ với lão quỷ này ai quan trọng hơn?” Đường Dũng nghiêng đầu hỏi tôi. Anh ta hỏi tới cùng vấn đề này, không có được câu trả lời hài lòng nhất định anh ta không chịu bỏ qua.

Tôi không biết phải nói thế nào, bị hỏi ức chế tới mức muốn đánh người. Vấn đề nhàm chán này không phải phụ nữ mới hỏi sao, làm sao hai bọn họ đều là đàn ông trưởng thành rồi lại đi hỏi tôi vấn đề này.

Tôi tức giận trợn mắt nhìn Đường Dũng, muốn nói “anh quan trọng hơn được chưa!” thì ngay lúc định tói thần xui quỷ khiến thế nào tôi lại liếc mắt nhìn Tô Mộc, chỉ thấy anh ấy đứng sau lưng tôi, trên mặt làm bộ như không thèm để ý nhưng lỗ tai lại hơi động một cái, hiển nhiên bây giờ anh ấy cũng đang dỏng tai lên chờ nghe câu trả lời của tôi.

Trong nháy mắt tôi liền kinh sợ một chút, mặc dù biết anh ấy rất thích tôi, cho dù tôi nói cái gì khiến anh ấy không vui thì anh ấy cũng sẽ không làm gì tôi nhưng không biết tại sao tôi liền không dám khiêu chiến với uy tín của anh ấy, cho dù anh ấy không đánh không bỏ tôi nhưng lỡ như anh ấy lại như lần trước khiến tôi xuống giường không được thì làm thế nào?

Nghĩ tới đây đột nhiên tôi đã cảm thấy người ê ẩm, nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, tôi quả quyết lựa chọn đắc tội Đường Dũng, nói: “Đương nhiên Tô Mộc nhà tôi quan trọng hơn, ai bảo anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều.”

“Em lặp lại lần nữa, ai đẹp trai hơn ai?” Đường Dũng liền xù lông nổi giận, anh ta giống như đã sớm đoán tôi sẽ nói Tô Mộc quan trọng hơn nên không để ý tới vấn đề đó, chỉ trừng mắt tiến tới trước mặt tôi giống như bảo tôi nhìn cho kỹ xem rốt cuộc anh ta đẹp trai hay lão quỷ đẹp trai.

Thật ra thì dáng dấp Đường Dũng cũng rất tuấn tú, gương mặt con lai rất sắc nét rõ ràng, nhưng cũng bởi vì anh ta là con lai cho nên gương mặt quá góc cạch, đúng cùng với Tô Mộc lại không cân đối hài hòa bằng, tôi đương nhiên vẫn cảm thấy Tô Mộc đẹp trai hơn một ít.

Nhưng vì để cho Đường Dũng dừng lại, đừng tiếp tục tra hỏi tôi vấn đề nhàm chán như vậy nữa, tôi không thể làm gì khác hơi là trái lương tâm nói anh ta đẹp trai hơn một ít.
 
Chương 282-2


Đường Dũng nghe tôi khen anh ta, biểu tình trên mặt trong nháy mắt thay đổi, cười híp mắt ôm bả vai tôi, được nước lấn tới nói: “Dương Dương, sư phụ cũng biết mắt em không bị mù, câu trả lời rõ ràng như vậy thật ra sư phụ cũng không cần hỏi, nhất định em cảm thấy sư phụ đẹp trai hơn một ít, ha ha.”

“Không cần hỏi vậy sao anh còn hỏi, uổng công vô ích.” Tôi liếc mắt, nói.

Nói xong tôi đã cảm giác được sau lưng có tí ti rùng mình, hiển nhiên là hơi lạnh lẽo từ trên người Tô Mộc tản mát ra.

Tôi liền tự giác cách Đường Dũng xa một chút, đẩy tay anh ta trên bả vai tôi xuống, thuận thế chỉ về phía sáu gã Long Phù trên mặt đất kia, hỏi: “Không phải anh mới kiểm tra sao, bọn họ đang thế nào? Làm sao mà bây giờ vẫn còn kêu la?”

Lúc này Đường Dũng mới nhớ đến sáu người kia, nói: “Bọn họ đều đã chết, bây giờ chẳng qua chỉ là bù nhìn của Lý Chùy mà thôi. Lý Chùy rất ma mãnh, nhất định ông ta đã tới long mạch trước, phát hiện nơi đây có thai rồng liền nghĩ tới ý tưởng ấp trứng rồng. Sau đó ông ta cướp Diệu Diệu đi, rồi dùng sáu bù nhìn niệm chú để thai rồng hấp thu bảy phách của Diệu Diệu, như vậy một khi tỉnh lại sáu người bọn họ cùng Diệu Diệu đều sẽ trở thành một bữa ăn ngon cho rồng con.”

“Vừa rồi anh lấy đi răng của bọn họ đã vô tình cắt đứt liên lạc giữa bọn họ và Lý Chùy, không còn Lý Chùy điều khiển nên bọn họ ngã xuống đất không dậy nổi. Còn tiếng kêu khóc này là oan hồn bọn họ kêu rên, anh vừa mới nghe một chút, bọn họ đều là Long Phù trong những ngôi chùa bị phá hủy, cả đời đều cầu bình an cho trăm họ nhưng chính mình lại bị kết cục như vậy, dĩ nhiên bọn họ sẽ không cam lòng.”

“Ồ, hóa ra là như vậy. Vậy bây giờ chúng ta có thể làm được gì cho bọn họ, sẽ cứ để bọn họ khóc như vậy sao?” Tôi hỏi Đường Dũng.

“Tạm thời anh sẽ giúp học lọc sạch vong linh, sau đó đem bọn họ hỏa táng, chờ lúc rảnh rỗi lại đem bọn họ chế thành bùa chú, để bọn họ tiếp tục che chở chúng sanh, như vậy cũng coi như bọn họ thật sự viên tịch.”

Vừa nói Đường Dũng đã vừa đi tới sáu người kia, từ trên người móc ra một bình thủy tinh nhỏ, từ bên trong đổ ra một chất lỏng vẩy lên sáu người kia.

Trong nháy mắt sáu người kia ngưng kêu khóc, thật giống như tinh thần được trấn định sau khi uống thuốc ngủ.
 
Chương 282-3


Đường Dũng ngồi ở giữa ngôi sao sáu bọn họ tạo thành, tay cầm pháp khí là chiếc chày cán bột kia, trong miệng nhỏ giọng lầm bầm đọc gì đó.

Những từ đó đều là tiếng Thái, tôi nghe không hiểu liền đứng ở một bên chờ, cùng tán gẫu với Tô Mộc: “Không ngờ nước thánh của Đường Dũng còn có tác dụng an ủi vong linh như vậy, anh nói xem em có nên xin anh ta mấy chai mang theo người, như vậy lỡ gặp phải nguy hiểm gì em sẽ vẩy lên người những quỷ kia, đem bọn họ an ổn tạm thời để có thời gian cho em chạy trốn.”

“Là em đang tìm đường chạy cho mình phải không, sợ sau này ngày nào đó đắc tội với anh cho nên tìm trước thứ gì để phòng thân, tránh bị anh bắt nạt?” Tô Mộc cười một tiếng, nhàn nhạt vạch trần tôi.

Tôi có chút lúng túng, vừa rồi trong thoáng qua tôi quả thật có ý nghĩ như vậy, nhất là khi sau lưng toát ra một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

Nhưng sao tôi có thể biểu hiện ra trước mặt Tô Mộc, cười khan nói sao có thể, tôi phòng ai cũng không thể đề phòng chồng của mình a!

“Em biết vậy thì tốt, cho dùng anh đồng ý cho Đường Dũng làm sư phụ em thì giữa bọn em cũng phải giữ khoảng cách, nhất là ở trước mặt anh, nếu không anh sẽ không đảm bảo có thể để cho cậu ta sống trên cõi đời này.” Tô Mộc nói, khi nói trên người anh ấy lại tràn ra một tia nhàn nhạt lạnh lẽo.

Tôi liền gật đầu một cái: “Biết rồi! Anh mau bắt đầu hấp thu long mạch đi, Giao tiên đã hút thật lâu, nếu long mạch bị ông ta hút hết thì anh làm sao sống lại được.”

“Không liên quan tới ông ta, ông ta có hấp thu đến chết cũng không có khả năng hấp thu hết long mạch. Bây giờ Long Phù Khôn không có ở đây thì cho dù anh có hấp thu long mạch cũng vô ích, thi thể của anh cũng không có ở chỗ này, không có cơ thể để sống lại.”

“A? Lại còn cần thi thể? Không có thi thể thì không thể sống lại được sao?” Tôi hỏi, thông tin này khiến tôi rất giật mình. Tôi vẫn cho rằng chỉ cần tìm được long mạch là Tô Mộc có thể sống lại, nếu như cần phải có thi thể thì tại sao anh ấy còn muốn ngàn dặm chạy đến Thái Lan, thi thể anh ấy rõ ràng ở Giang Minh, tôi gặp anh ấy lần đầu chính là ở nơi đó.

“Không sai, hồn phách cùng long mạch thật ra là không dung hợp với nhau được, chỉ có đem thi thể hấp thu long mạch để định hình lại thân thể, sau đó dùng thân thể đó tu bổ cho hồn phách thiếu thiên hồn địa hồn thì người đó liền có thể sống lại. Phương pháp này nói thì dễ nhưng thật ra làm rất khó, bây giờ anh chỉ còn một hồn cho dù đến được long mạch cũng không có cách nào thực hiện.”

Giọng anh ấy rất bình tĩnh, giống như mọi thứ ở đây đều có trong kế hoạch của anh ấy.

Tôi nghe lại càng cảm thấy mơ hồ, nếu như đã sớm biết tới long mạch cũng vô dụng thì tại sao anh ấy còn phí hết tâm tư tới nơi này.

Thấy mặt tôi đầy vẻ không hiểu, Tô Mộc liền cười với tôi một tiếng, nói: “Có phải em đang suy nghĩ xem thi thể anh ở đâu không?”

“Không phải ở Giang Minh sao?” Tôi hỏi lại.

“Ai bảo em thế? Em ở Giang Minh đã thấy qua chưa?” Tô Mộc nói.
 
Chương 283: Long Phù Khôn


“Ách…” Tôi bị Tô Mộc hỏi liền á khẩu không trả lời được, lúc này mới nhớ tới mặc dù tôi ở mồ phận của Tô Mộc bị anh ấy làm cái đó nhưng thật ra tôi chưa từng thấy thân xác anh ấy.

Cũng chủ yếu là hồn phách của anh ấy tu luyện quá tốt, ở dưới ánh mặt trời cũng có thể ngưng tụ lại rất thật khiến tôi cũng quên Tô Mộc chẳng qua chỉ là hồn phách.

Tôi lắc đầu một cái, hỏi Tô Mộc thi thể anh ấy không phải là ở Thái Lan chứ?

Chẳng lẽ mộ phần ban đầu tôi nhìn thấy chỉ trống không, bên trong căn bản không có thi thể của anh ấy?

Tô Mộc nói không phải, lúc ấy quả thật thân xác anh ấy đúng là có ở trong mộ, nhưng sau khi cùng tôi ở chung một chỗ, hồn phách của anh ấy có thể rời khỏi mộ, không có hồn phách bảo vệ khiến thân xác của anh ấy trở nên tương đối yếu ớt.

Vì phòng ngừa Lâm Yến Nhi ra tay đối với thân xác của anh ấy cho nên anh ấy đã liên lạc với Long Phù Khôn là bạn tốt khi anh ấy còn sống, nhờ giúp đem thân xác anh ấy đi. Vì thế khi Thái Lan xuất hiện long mạch anh ấy mới vội vội vàng vàng chạy đến Thái Lan tìm Long Phù Khôn, mục đích không phải là gì khác mà chính là hỏi thăm tung tích thi thể anh ấy.

Tôi nghe xong thật sự không biết nói gì, Tô Mộc từ trước đến giờ tính toán rất kĩ vậy mà lại không biết tung tích thân xác mình ở đâu. Đây quả thật không phải là phong cách của anh ấy, dựa theo tính khí của anh ấy thì tất cả mọi chuyện anh ấy đều nắm chắc trong lòng bàn tay mới đúng.

Có lẽ nhận ra tôi không hiểu, Tô Mộc khẽ cười, đưa tay quẹt lên mũi tôi một cái, nói: “Là anh cố ý cắt liên lạc với thân xác. Em đi theo anh lâu như vậy hẳn biết tầm quan trọng của thân xác đối với hồn phách. Anh bây giờ là lệ quỷ nhưng thân xác anh vẫn là xương mềm, chưa nói tới chuyện anh có thể sống lại hay không, vạn nhất có người tìm được thân xác của anh đen đi hỏa táng, hoặc thi triển thuật pháp gì đó rất có thể anh sẽ bị khống chế, cho dù không bị biến thành tiểu quỷ thì tro cốt được làm thành bùa chú cũng tuyệt đối đủ để khiến anh không thể đối phó.”

“Anh đã là lệ quỷ, sao lại có thể bị người làm cho biến lại thành tiểu quỷ?” Tôi có chút khiếp sợ ở trong lòng. Tô Mộc chính là quỷ lợi hại nhất, cho dù là Lâm Yến Nhi cũng chỉ dám lén lén lút lút ra tay ở phía sau, cho tới bây giờ vẫn không dám trực tiếp đối đầu với Tô Mộc, vậy mà còn có người có thể đem Tô Mộc trở lại thành tiểu quỷ, vậy người này phải lợi hại tới mức độ nào?
 
Chương 283-2: Long Phù Khôn 2


Tô Mộc thấy bộ dáng ngạc nhiên của tôi liền im lặng nhìn tôi một cái, rồi nói người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, mọi việc cẩn thận một chút không thừa.

Ngay khi Tô Mộc bắt đầu giảng giải cho tôi thì Đường Dũng bên kia đã hoàn thành nghi thức trấn an, móc ra mấy miếng cao da chó dán lên trên người những Long Phù kia. Những miếng cao dán kia vừa chạm vào thi thể các Long Phù liền bùng lên thành một ngọn lửa lớn, đem những thi thể kia đốt tại chỗ. Chỉ mấy giây sau những thi thể Long Phù kia đã hóa thành từng quả cầu lửa thật lớn đem vây Đường Dũng vào giữa.

Đường Dũng cũng không ngại nóng, đưa mắt nhìn những quả cầu lửa kia cháy. Đại khái chỉ chừng mười giây nhưng quả cầu lửa kia dần dần yếu đi. Đến khi ngọn lửa hoàn toàn tắt thì những thi thể Long Phù trên mặt đất đã hoàn toàn biến thành màu đen. Bọn họ vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng giống như ngoại trừ màu sắc thì không có gì thay đổi nhưng khi tay Đường Dũng vừa mới chạm vào bọn họ, bọn họ liền như can bụi tan ra, biến thành một đống tro tàn.

Đường Dũng lại móc từ trên người ra sáu bình thủy tinh lớn, đem sáu đống tro kia nhét vào trong bình thủy tinh sạch sẽ. Sau đó đi về phía chúng tôi, nói: “Xong rồi, bây giờ em theo anh ra ngoài tìm tung tích Lý Chùy hay ở lại chỗ này hấp thu một ít long mạch để đột phá?”

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói.

Tôi theo bản năng nhìn về phía Tô Mộc, sau khi biết anh ấy không có thân thể không hấp thu được long mạch tôi đã không còn chú ý tới điều gì nữa, tiếp theo như thế nào đương nhiên là tôi nghe Tô Mộc.

Vốn tôi cho rằng anh ấy sẽ chọn đi ra ngoài tìm Lý Chùy để tả hỏi tung tích Long Phù Khôn, không ngờ anh ấy lại nói tôi ở lại trong long mạch hấp thu một ít long khí, như vậy sẽ tốt cho thân thể của tôi.

Chuyện này tốt cho tôi, Đường Dũng cùng Tô Mộc căn bản cũng đồng ý với nhau, có Tô Mộc ở lại đây bảo vệ tôi nên Đường Dũng cũng không có gì để lo lắng, liền đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa bảo tôi hấp thu nhiều một chút, như vậy sau này lợi hại đi ra ngoài nói là học trò của anh ra cũng khiến anh ta mát mặt.
 
Chương 283-4: Long Phù Khôn 4


Chờ sau khi Đường Dũng đi xa tôi liền hỏi Tô Mộc tại sao không đi theo tìm Lý Chùy, dẫu sao chuyện anh ấy hấp thu được long mạch mới là quan trọng, thể trạng của tôi hấp thu hay không hấp thu long khí cũng không quan trọng, dù sao tôi vốn chính là người sống, cũng không cần lần nữa sống lại.

Đột nhiên khóe miệng nhếch lên cười, biểu tình trên mặt của anh ấy bỗng nhiên trở nên rất quái dị khiến tôi cả kinh trong lòng, còn tưởng anh ấy xảy ra chuyện gì.

“Đi ra đi, nếu ông đã đến sao còn không hiện thân trước mặt học trò của mình để cùng đoàn tụ, còn thập thập thò thò làm gì.” Tô Mộc nói về khoảng không trước mặt.

Lời anh ấy vừa dứt thì từ trong hư vô đã hiện ra một thân ảnh mơ hồ. Thân ảnh kia không cao, lưng hơi còng một chút, nhìn qua có vẻ tuổi không còn trẻ. Chờ đến khi bóng người hiện rõ ràng tôi mới thấy được đây là một người đàn ông Thái Lan, mái tóc đã hoa râm, ít nhất phải hơn tám mươi tuổi.

Ông ta nhất định là quỷ, đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi khiến tôi có chút kinh sợ, trốn thật nhanh ra sau lưng Tô Mộc, thận trọng quan sát ông ta.

Ông già kia lúc này cũng đang nhìn tôi, ông ta cười ha hả, trên mặt mang theo sự phúc hậu, nhìn qua tôi hai lười rồi cười nói: “Đây chín là em dâu ta phải không, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn.”

Em dâu…

Tôi liền hóa đá tại chỗ, thậm chí quên cả nên đáp lại người ta thế nào.

Mặc dù số tuổi Tô Mộc cũng không nhỏ nhưng nhìn anh ấy cũng chỉ lớn hơn hai mươi tuổi, cho nên tôi luôn coi anh ấy là bạn cùng trang lứa với tôi, bây giờ bị một ông già hơn tám mươi tuổi gọi là em dâu, quả thật cảm giác có chút quái dị. 

Hơn nữa ông ta rõ ràng không phải là người Trung Quốc nhưng nói tiếng Trung lại rất tốt.

Thấy tôi im lặng, Tô Mộc cười ha hả thay tôi làm hòa, trách cứ ông già dọa tôi sợ, sau đó kéo tôi tới giới thiệu với ông già. Nói vị này chính là Long Phù Khôn, sư phụ của Đường Dũng, cũng là anh em tốt của anh ấy. Năm đó Tô gia xảy ra chuyện chính là ông ấy liều chết mới giữ được tính mạng cho anh trai của Tô Mộc là Tô Ninh, để cho Tô gia có được huyết mạch lưu truyền, cũng chính là ông ấy không để cho hai cuốn sách cấm của Tô gia bị hủy.
 
Chương 283-5: Long Phù Khôn 5


Đang nói, ông già kia đã chìa tay hướng về phía tôi, xem bộ dáng là muốn bắt tay với tôi.

Tôi liền đưa tay ra ngoài, muốn bắt tay với ông ta bày tỏ một chút cảm ơn.

Dẫu sao bây giờ tôi là gia chủ Tô gia, về tình về lý tôi cũng phải bày tỏ một chút.

Nhưng tay tôi vừa duỗi ra một chút, còn chưa chạm vào tay Long Phù Khôn đã bị Tô Mộc níu lại, trợn mắt nhìn Long Phù Khôn giống như đề phòng trộm cướp: “Không cần phải bắt tay, em dâu huynh xấu hổ, còn chưa bao giờ tiếp xúc với người đàn ông khác.”

“Ha ha, trải qua hơn một trăm năm đệ còn nhớ chuyện năm đó sao? Bây giờ huynh đã tự sửa rồi, đệ cửa để cho huynh bắt tay với em dâu, đã hơn một trăm năm huynh không cầm qua tay mỹ nữ, cũng sắp quên cảm giác đó là thế nào.”

Vừa nói ông già kia lại vừa cười ha hả đi về hướng tôi, lại còn nói: “Quả thực không muốn bắt tay thì ôm một cái cũng được.”

Sắc mặt Tô Mộc liền tối sầm, anh ấy trực tiếp nhấc nhân lên, một cước đặt lên người ông già, ngăn cản ông ta đi thêm một bước về phía trước, lạnh lùng nói: “Đệ cuối cùng cũng biết tên học trò của huynh là học đức hạnh thúi của ai, nếu không phải nể mặt mũi của huynh thì cậu ta đã chết hết một trăm lần. Huynh không định nói gì sao?”

“Nói gì? Thằng bé Dũng là một tay huynh nuôi lớn, có thể coi nó như con ruột của huynh, đương nhiên là nó giống huynh. Ngược lại đệ, dù sao cũng là trưởng bối mà sao huynh nghe có vẻ đệ luôn ngược đãi thằng bé?” Long Phù Khôn nói, vừa nói ông ta vừa híp mắt lại, tỏ vẻ bất bình thay cho Đường Dũng.

Tôi nghe nãy giờ đã hoàn toàn mơ hồ. Long Phù Khôn là anh em tốt của Tô Mộc, ông ta lại là sư phụ của Đường Dũng, vậy thì Tô Mộc quả thật là trưởng bối của Đường Dũng mới đúng. Nhưng bây giờ Đường Dũng lại là sư phụ của tôi, vậy tính ra Long Phù Khôn hẳn là sư gia của tôi mới đúng, mà Tô Mộc lại là chồng tôi, chồng tôi cùng sư gia của tôi lại là anh em tốt, rốt cuộc tôi phải gọi Long Phù Khôn là gì?
 
Chương 284


Trong lúc tôi còn nghiên cứu nên gọi Long Phù Khôn là gì thì Tô Mộc cùng Long Phù Khôn hàn huyên xong rồi, sắc mặt anh ấy nghiêm túc, đem mục đich lần này tới Thái Lan để hồi sinh nói cho Long Phù Khôn, sau đó hỏi Long Phù Khôn thân xác của anh ấy bây giờ ở nơi nào?

Long Phù ngôn ngẩn ra, ông ta nhìn Tô Mộc có chút bất ngờ, cười hỏi tại sao Tô Mộc phải bỏ gần cầu xa chạy tới tận Thái Lan để hồi sinh, không phải Tô gia có hai sách cẩm sao, dùng sách cấm liền cỏ thể cải tử hoàn sinh kia mà.

Nhắc tới sách cấm Tô Mộc liền lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Huynh bây giờ thật đã rời xa cuộc sống nhân gian, đối với chuyện của Tô gia một chút cũng không chú ý. Sau tai họa ngập đầu năm đó cuốn Hoàn Dương Kinh đã không thấy tăm tơi tung tích đâu, đệ trước kia vẫn cho rằng Hoàn Dương Kinh ở trong tay Lâm Yến Nhi nhưng theo như những gì đệ thấy bây giờ thì trong tay cô ta cũng không có sách cấm, nếu không năng lực của cô ta không chỉ như vậy.”

“Huống chi tổ tiên Tô gia cũng để lại di huấn, phàm là con cháu Tô gia không thể lợi dụng hai cuốn sách cấm để hồi sinh. Y nghĩa tồn tại của Tô gia chỉ là trông con hai cuốn sách cấm phòng nó lọt ra ngoài, nếu như dùng phương pháp đó để hồi sinh e rằng liệt tổ liệt tông đều hiện về bóp chết đệ một lần nữa.” Tô Mộc cười nói.

Tôi không nhịn được nhìn Tô Mộc một cái, biết anh ấy lâu như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đùa với người khác, có thể thấy được anh ấy cùng Long Phù Khôn có quan hệ rất tốt.

Long Phù Khôn hiển nhiên biết chuyện của Tô gia không ít, sau trò chuyện mấy câu với Tô Mộc liền hiểu được hiện trạng Tô gia bây giờ ông ta thở dài, miệng trề môi nói hồi sinh có gì tốt, thành quỷ thật tiêu sái, vất vả mới tu luyện thành lệ quỷ nếu như hồi sinh thì tu vi liền mất sạch. Hơn nữa lần này hồi sinh không chừng thực lực còn chưa đạt được tới mức như hồi còn sống, lỡ như sau khi hồi sinh sẽ biến thành người bình thường thì đệ có hối hận hay không?

Long Phù Khôn vừa hỏi vất đề này tôi cũng liền nhìn về phía Tô Mộc, lúc trước tôi quả thật không nghĩ tới điều này, nghe ông ta nói như vậy tôi cũng liền cảm thấy quỷ rất tốt. Ít nhất anh ấy rất lợi hại, ở trong âm giới dường như không mấy người dám khi dễ anh ấy, huống chi anh ấy đẹp trai như vậy, chỉ cần không đi đầu hai thì thành quỷ coi như là trường sinh bất lão, tại sao phải hồi sinh.

Sau khi hồi sinh ngoại trừ để cho tôi có một người chồng bình thường ra, những lợi ích nghịch thiên kia sẽ không có nữa, rốt cuộc có đáng giá hay không?
 
Chương 284-2


“Không có gì có thể hối hận. Cuộc sống trước kia quá ngắn, quá nhiều chuyện tốt đẹp đệ không được trải qua, bây giờ có người muốn bảo vệ vậy thì nên cùng cô ấy cùng nhau già đi. Ý Nghĩa cuộc sống không phải là như vậy sao.” Tô Mộc nói.

Tôi nghe liền thấy chóp mũi cay cay, thật giống như đang nằm mơ vậy.

Có người chồng đẹp trai như vậy, lại vì muốn cùng tôi già đi mà vứt bỏ thực lực của lệ quỷ, đời tôi kiếp trước chính là đại anh hùng siêu cấp cứu vớt hệ ngân hà rồi!

Long Phù Khôn cũng không nghĩ tới Tô Mộc lại đột nhiên nói ra lời tâm gan như vậy, bất thình lình bị thức ăn cho chó đút liền chán ghét, ông ta không muốn tiếp tục nói chuyện này với Tô Mộc, từ trên người lấy ra một lá bùa vàng rực rỡ đưa cho Tô Mộc, nói: “Được, nếu đệ nguyện ý hi sinh vì yêu vậy thì vật này liền đưa cho đệ. Thân xác đệ huynh đã giấu ở một nơi an toàn, mang theo người không tiện, đây là dùng tro tóc của đệ tạo thành bùa phong bế khí tức trên thân thể đệ, muốn tìm được thân xác thì đệ cứ theo chỉ dẫn của bùa là có thể tìm được. Hơn nữa lá bùa này vẫn ràng buộc với thân xác đệ, đệ ở đây dùng nó hấp thu long khí thì thân xác đệ cũng sẽ được long khí bồi luyện, cho nên đệ tốt nhất hãy giữ cẩn thận, nếu như nó bị đánh nát thì thân xác đệ cũng xong…”

Long Phù Khôn nói, vừa nói ông ta vừa lắc đầu cảm thán, bóng người cũng bắt đầu dần dần trở nên trong suốt. Chờ đến khi ông ta nói xong thì người đã hoàn toàn biến mất không thấy.

Tôi liền nhìn quanh một chút, thấy toàn bộ bên trong long mạch này cũng không có bóng dáng Long Phù Khôn, không khỏi hỏi Tô Mộc có phải Long Phù Khôn đã đi?

Ông ta cứ như vậy đi?

Tô Mộc gật đầu một cái, cầm lá bùa Long Phù Khôn đưa cho dường như đang rất đăm chiêu suy nghĩ, nói qua hơn một trăm năm Long Phù Khôn một chút đều không thay đổi, tới và đi đều không hề báo trước, cũng sống rất tiêu sái.

Nói xong anh ấy tự mình cười một tiếng, xoa tóc tôi một trận, nói anh ấy muốn bắt đầu hấp thu long khí, một hồi nếu tôi cảm thấy buồn chán thì cũng có thể hấp thu một chút long khí, chỉ cần nếu cảm giác đan điền căng ra thì liền pháp lập tức ngừng ngấp thu. Dẫu sao thực lực của tôi bây giờ còn quá kém, hấp thu quá nhiều long khí có khi lại khiến cơ thể tôi bị tổn thương.
 
Chương 284-3


Tôi gật đầu một cái, không biết tại sao càng gần tới lúc Tô Mộc được hồi sinh trong lòng tôi lại cảng hoảng hốt, không biết Tô Mộc lựa chọn hồi sinh vì tôi là đúng hay sai, sau này anh ấy có hối hận hay không?

Tô Mộc không cân nhắc nhiều như tôi, khi tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì anh ấy đã giống như Giao tiên, ngồi xếp bằng dưới con rồng, nhắm hai mắt lại.

Lúc này khối phật bài kia treo trên cổ anh ấy hơi lóe ánh vàng, nơi ánh vàng chiếu ra tôi có thể mơ hồ thấy làn khí màu trắng bạc đang mãnh liệt đi về hướng phật bài, mặc dù không hấp thu khoa trương như Giao tiên nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Tô Mộc cùng Giao tiên bây giờ đã vào trạng thái nhập định như thầy tu, tôi ở quanh bọn họ vòng vo hai vòng cảm thấy không có gì để làm liền cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, thử bắt đầu hấp thu long khí.

Nhưng tôi vừa nhắm mắt tiến vào thượng đan điền mới phát hiện một vấn đề, long khí không phải tự động sẽ chui vào trong đan điền. Sau khi tôi mở đan điền ra, long khí không hề chui vào giống như Giao tiên cùng Tô Mộc mà chỉ buông tuồng trôi lơ lửng xung quanh tôi, căn bản không đi vào trong đan điền của tôi. Mà vừa rồi tôi cũng quên hỏi Tô Mộc hấp thu long khí như thế nào?

Đáng tiếc bây giờ Tô Mộc đã toàn lực hấp thu long khí, tôi không dám quấy rầy sợ anh ấy sẽ bị tẩu hỏa nhập ma gì, rốt cuộc liền ở một bên nhìn đông nhìn tây suy nghĩ xem có thể tìm ra phương pháp hấp thu long khí.

Ngay khi tôi không ngừng thử nghiêm phương pháp hấp thu long khí thì luồng khí lạnh xuất hiện ngoài cửa lúc nãy bỗng nhiên lại xuất hiện bên tai tôi. Vẫn như mới vừa rồi, nó chui vào trong lỗ tai tôi, mỗi một chút đi vào tôi liền có thể nghe được một âm thanh trầm thấp của tiếng rồng ngâm.

Tôi liền bị dọa khiến bụng thót lại, mới vừa rồi Lý Chùy dùng Diệu Diệu để tìm cách thức tỉnh thai rồng, Giao tiên lại nói rồng ngâm là tới từ rồng còn sống, không phải là phát ra từ thai rồng trên đỉnh đầu tôi kia chứ?

Nhưng nó đang êm đẹp trên đó, cho dù có sắp tỉnh thì cũng nên tìm Giao tiên là thân cận mới đúng, sao lại tìm tới tôi làm gì?

Tôi lại không hiểu ngôn ngữ loài rồng.

Bây giờ tôi cũng sắp khóc, cũng không biết là do sự lo lắng trong lòng hay bởi vì có liên quan tới tiếng rồng ngâm, thân thể tôi trở nên cứng đơ không chịu nổi, thật giống như không còn nghe theo sự điều khiển của tôi.
 
Chương 285


Không biết thai rồng phía trên kia là địch hay bạn, tìm tôi có mục đích gì.

Nó từng tiếng lại từng tiếng kêu gào bên lỗ tai tôi, âm thanh lúc cao lúc thấp, hiển nhiên là đang muốn nói gì đó với tôi.

Nhưng mà căn bản tôi nghe không hiểu. Ngay khi tôi đang cố gắng thử hiểu tiếng kêu của rồng có ý nghĩa gì thì sau lưng tôi bỗng nhiên có gió nổi lên, một cổ khí tức cường đại bỗng nhiên xuất hiện.

Nhất định là có người đến! Không đúng, là quỷ tới! Hơn nữa là một quỷ rất lợi hại.

Tôi thầm than bi thảm, bây giờ Giao tiên cùng Tô Mộc đang toàn lực hấp thu long khí, chính là thời điểm suy yếu nhất, nếu như lúc này có người đi vào đánh lén thì quả thật không chống cự được.

Tôi cũng không để ý nghiên cứu ý nghĩa tiếng kêu của rồng nữa mà trực tiếp đứng lên nhìn về phía sau, chỉ thấy không khí sau lưng tôi có chút vặn vèo, chính là dáng vẻ của tường kết giới. Xuyên qua kết giới liền thấy trong khoảng không phía trước xuất hiện hai thân ảnh một đỏ một trắng.

Hai thân ảnh kia cũng rất cao và mảnh khảnh, vóc người một chín một mười, khác biệt duy nhất là lối ăn mặc. Người mặc đồ trắng có trang phục tương đối cổ, toàn thân là váy đầm dài nhiều tà tung bay màu trắng, phía trên mơ hồ thêu một nụ hoa sen sắp nở.

Mà đứng ở sau lưng mỹ nữ áo trắng kia là một người mặc áo đầm đỏ rực bó sát toàn thân, chất liệu mềm mại hoàn mỹ bao quanh trước ngực cô ta dị thường hấp dẫn. Ngay cả tôi là phụ nữ cũng không nhịn được nhìn toàn thân cô ta hai lần. Chỉ có điều trong tình hình này tôi không còn tâm tình thưởng thức sự xinh đẹp của họ, hai bóng người có phong cách thời trang khác nhau này không phải là ai khác lạ, chính là Lâm Yến Nhi cùng Đao Minh!

Hai người bọn họ vậy mà sẽ xuất hiện cùng nhau. Mặc dù tôi đã sớm biết Đao Minh cùng Tô Thịnh cấu kết với nhau, tự nhiên cùng Lâm Yến Nhi cũng có quan hệ đồng mình, nhưng chính mắt nhìn cô ta cùng Lâm Yến Nhi đứng chung một chỗ, hai kẻ mạnh này liên hiệp khiến trong lòng tôi cảm thấy tuyệt vọng.

Lâm Yến Nhi căn bản không đem tôi coi ra gì, ánh mắt cô ra chỉ dừng trên người tôi một chút, sau đó chuyển sang hướng Tô Mộc, khóe mắt cong lên một nụ cười châm biếm, nói: “A, đã sớm nghe nói anh muốn hồi sinh, em vẫn còn không tin. Anh luôn chính trực thanh cao, không phải một mực ngăn cản em hồi sinh sao, làm sao bây giờ anh lại cũng làm chuyện nghịch thiên như vậy? Không phải anh thường xuyên nói người chết không thể sống lại sao? Bây giờ anh lại làm thế là có ý gì?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom