Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 292-3


Nhân viên ở đây được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù những nhân viên an ninh kia bị đánh nhưng nhìn thấy thiệp mời thái độ liền thay đổi, nói với nhân viên an ninh mấy câu, bảo họ lui xuống trước, sau đó gật đầu xin lỗi Đường Dũng, mời Đường Dũng đi vào.

Đường Dũng cũng không tiếp tục gây chuyện, thấy một tấm thiệp mời đã giải quyết vấn đề của chúng tôi, lúc này mới chú ý Trương Đán ở phía sau tôi, hỏi tôi: “Anh ta là ai.”

“Bạn học cùng cấp hai với tôi.” Tôi nói.

“Người anh em, cảm ơn.” Đường Dũng nói. Nói xong anh ta cũng không để ý có nhiều người nhìn, nắm lấy cổ tôi nửa kéo nữa đỡ đưa tôi đi vào bên trong.

Thấy cảnh này, biểu tình của Trương Đán bỗng nhiên trở nên mập mờ, anh ta đi sát theo sau chúng tôi, hỏi: “Lộc Dương, vị này là ai mà thân thủ rất tốt a. Theo tôi được biết nhân viên Hilton thuê đều là quân nhân giải ngũ, một có thể đánh được hai, người bạn này của bạn lại một chọi bốn cũng không yếu thế, rất lợi hại.”

“Phải, đừng nói một chọi bốn, cho dù chọi bốn mươi thì bọn họ cũng không đụng tới được đầu ngón tay tôi.” Đường Dũng nghe được Trương Đán khen liền phổng mũi, cũng không để ý có quen Trương Đán hay không mà tiếp tục tán dóc.

Tôi chỉ biết im lặng, muốn cùng Giao tiên ói một cái, vừa quay đầu lại mới phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy tung tích Giao tiên đâu.

Lão Giao tiên này, bệnh cũ lại tái phát, luôn thần thần bí bí biến mất, cũng không biết ông ta đi làm gì.

Bây giờ tôi đã rất đói, cũng lười tìm Giao tiên, liền không nói gì đi theo Đường Dũng vào bên trong.

Bởi vì toàn bộ khách sạn đã được bao trọn, chúng tôi không cách nào gọi đồ ăn riêng được, chỉ có thể đi theo Trương Đán vào phòng tiệc.

Lúc này tôi mới biết Trương Đán là tới tham gia tiếc của tập đoàn Lục Địa, hơn nữa bây giờ anh ta chính là nhân viên của tập đoàn này, chủ yếu phụ trách lái xe cho Tổng giám đốc tập đoàn Lục Địa, cũng là chân chạy một số chuyện vặt.

Nói xong Trương Đán còn lén lén lút lút liếc nhìn Đường Dũng một cái, tiến tới bên người tôi thần bí nói: “Lộc Dương, bạn biết Tổng giám đốc Lục Địa bây giờ là ai không?”
 
Chương 292-4


“Làm sao tôi biết, cho dù tập đoàn Lục Địa rất nổi tiếng ở thành phố chúng ta thì bình thường tôi cũng không chú ý tới vấn đề này.” Tôi nói.

Nói xong đầu tôi bỗng lóe lên một cái, nhìn bộ dáng thần thần bí bí có chút vênh váo này của Trương Đán, mười có tám chín phần tôi biết vị Tổng giám đốc này.

“Sẽ không phải là Tôn Thiên Nhiên chứ?” Tôi hỏi.

Lúc đi học tôi cũng biết nhà Tôn Thiên Nhiên làm bất động sản, mà tập đoàn Lục Địa này cũng là làm bất động sản, bằng bản lãnh của Trương Đán đi xin việc ở một tập đoàn lớn như vậy quả thật không dễ, hơn nữa lại còn làm tài xế cho Tổng giám đốc, loại công việc này không phải các Tổng giám đốc đều sẽ chọn người mình quen biết tin cẩn sao?

Cho nên Tổng giám đốc tập đoàn Lục Địa này có tám chín phần là Tôn Thiên Nhiên.

Quả nhiên nghe được cái tên Tôn Thiên Nhiên, Trương Đán liền cười như được mùa, nói: “Không sai. Lần trước sau khi đóng cửa cửa hàng thịt rắn tôi không tìm được công việc, bạn cũng biết đấy, mình đang làm ông chủ liền không chịu nổi bị người khác sai bảo, rảnh rỗi hai tháng khiến tôi cũng sắp mọc cỏ. Sau đó may lại gặp phải Tôn Thiên Nhiên, cậu ấy nghe nói tôi gặp bạn liền chủ động tới tìm tôi hỏi thăm về tình hình của bạn, biết tôi thất nghiệp liền bảo tôi đi theo cậu ấy lăn lộn. Tôn Thiên Nhiên mấy năm nay sự nghiệp càng ngày càng lớn nhưng tâm tư vẫn luôn đặt trên người bạn, một lát nữa cậu ấy nếu biết bạn cũng tới chắc chắn phải mừng như điên.”
 
Chương 293


“Tôn Thiên Nhiên hôm nay cũng ở đây?” Tôi căng thẳng trong lòng, hỏi anh ta.

“Phải, hôm nay là tiệc của công ty cậu ấy, cậu ấy có thể không ở sao!” Trương Đán cười nói.

Nói xong trên mặt anh ta còn hiện lên vẻ hào hứng, thật giống như rất mong đợi cảnh tượng tôi cùng Tôn Thiên Nhiên gặp mặt.

Tôi liền có cảm giác không muốn tới phòng tiệc. Dẫu sao năm đó Tôn Thiên Nhiên theo đuổi tôi rất điên, hơn nữa nghe ý của Trương Đán thì cho đến bây giờ anh ta vẫn còn tâm tư với tôi, như vậy gặp lại tôi sẽ rất lúng túng, bây giờ tôi thật sự không có tâm tư gì với Tôn Thiên Nhiên, chỉ muốn được ăn một bữa thật no.

Tôi kéo Đường Dũng một cái, do do dự dự nói với anh ta hay chúng tôi không ăn ở nơi này nữa, qua một nhà hàng khắc ăn.

Đường Dũng sửng sốt một chút, anh ta cũng không biết quan hệ giữa tôi và Tôn Thiên Nhiên, kỳ quái hỏi không phải tôi đang rất đói sao, sao bỗng nhiên lại muốn đổi một nhà hàng khác?

Lúc này Trương Đán cũng lại gần, vừa nghe được tôi muốn đi liền nôn nóng, nói tôi đã tới đây rồi còn đổi chỗ làm gì, một lát còn gặp được bạn cũ hiếm thấy, vừa vặn có thể mượn cơ hội này tụ họp bạn học gì gì. Dù sao anh ta khuyên can mãi chính là không chịu để cho tôi đi.

Khi chúng tôi còn đang giằng co ở cửa phòng tiệc thì bên trong phòng tiệc đột nhiên truyền tới một trận huyên náo, sau đó là một tiếng rên to.

“Uỳnh!”

Một đám người mặc lễ phục đang chạy như điên xông ra ngoài như nước thủy triều vậy. Bởi vì bọn họ chạy quá nhanh, cửa lại quá hẹp khiến nhiều người còn bị ngã xuống đất.

Tâm tư tôi chợt lạnh, xong rồi, bây giờ tôi đang đứng ở cửa, người toi lại gầy yếu thế này bọn họ lao đến hẳn sẽ bị đè bẹp dí.

Tôi còn đang suy nghĩ thì bỗng nhiên người tôi nhẹ bẫng, cả người đã được Đường Dũng bế lên vọt sang một bên.

“Thật mất hứng, ăn một bữa cũng không được yên, xem ra bây giờ không đổi cũng không được. Dương Dương! Tiếp theo em muốn ăn gì anh sẽ đưa em đi ăn.” Đường Dũng mất hứng nói
 
Chương 293-2


Bây giờ tôi làm gì còn tâm tư ăn cơm, rõ ràng bên trong phòng tiệc xảy ra chuyện, hơn nữa tôi cảm nhận được một cổ yêu khí nồng nặc bên trong, sẽ không phải Giao tiên gây họa ở trong đó chứ?!

“Đưa tôi vào, bên trong có yêu khí, nhất định là xảy ra chuyện.” Tôi vội kêu lên.

Lúc này Đường Dũng lại không nôn nóng chút nào, bình tĩnh đến mức khiến tôi nghi ngờ không biết chuyện bên trong có phải có liên quan tới anh ta hay không: “Anh biết, còn chưa vào khách sạn anh đã phát hiện nơi này có yêu khí, có điều chuyện này chúng ta dính vào làm gì. Chúng ta chẳng qua là tới ăn cơm, bây giờ cơm không ăn nổi thì nên đổi sang một nhà hàng khác.”

Anh ra nói rất điềm nhiên, trong lúc nhất thời tôi cũng không tìm được lời nào phản bác anh ta.

“Lộc Dương, mọi người đang nói gì, sao tôi nghe không hiểu, cái gì mà yêu khí? Có phải mọi người biết bên trong xảy ra chuyện gì?” Lúc này Trương Đán cũng lại gần, anh ta phản ứng chậm hơn Đường Dũng một chút, vừa rồi đám người nhào ra không kịp tránh, bị dẫm đạp mấy cái bây giờ quần áo cũng bị xé rách, mặt đầy chật vật.

Vừa nói anh ta còn liên tục kiễng chân nhìn vào bên trong, sau khi nhìn một hồi sắc mặt liền trở nên khó coi, vội la lên: “Tình huống gì, sao Tôn tổng còn chưa đi ra, cậu ta không nên xảy ra chuyện a.”

“Xác suất không xảy ra chuyện là không lớn, hôm nay anh ta làm chủ, chuyện lớn xảy ra ở đây như vậy hiển nhiên đối phương là hướng về anh ta. Nhân lúc còn có cơ hội cậu cũng mau chạy đi, đừng hy vọng tìm anh ta.” Đường Dũng nói.

Anh ta vừa nói vừa nhìn vào bên trong phòng tiệc, nhìn một hồi mới chợt nhớ tới điều gì đó, nghiêng đầu hỏi tôi: “Không đúng, Dương Dương. Em là người trợ tiên của Giao tiên, năng lực cảm nhận yêu khí nhạy bén hơn anh nhiều, làm sao bây giờ mới phát hiện ra yêu khí? Thật không đúng.”

“Tôi cũng không biết, nhưng bây giờ không phải là lúc để nói tới chuyện này. Nếu anh biết chuyện gì xảy ra thì mau vào cứu người, còn đứng ở đây nói nhiều làm gì, có khi sẽ cứu được Tôn Thiên Nhiên ra.” Tôi nói.

Mặc dù tôi cùng Tôn Thiên Nhiên không có giao tình sâu gì nhưng dù sao cậu ta cũng là bạn học của tôi, cũng là người quen cũ. Hơn nữa cho dù tôi không quen biết Tôn Thiên Nhiên thì tôi cũng không làm được chuyện thấy chết mà không cứu.
 
Chương 293-3


CÒn chuyện tại sao năng lực cảm giác yêu khí của tôi bị thấp đi thì sau này thảo luận cũng được.

Nghe tôi giục Đường Dũng đi vào cứu người, Trương Đán liền giống như tóm được cọng rơm cứu mạng vậy, cũng sốt ruột cầu Đường Dũng đi vào cứu Tôn Thiên Nhiên ra, Đường Dũng khỏe mạnh như vậy bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào anh ta.

Đường Dũng nghe vậy mắt liền sáng lên, thật giống như anh ta chỉ chờ Trương Đán mở miệng, bây giờ Trương Đán cầu anh ta, anh ta lại chìa bộ mặt khổ sở nói với Trương Đán: “Người anh em, không phải tôi không muốn cứu Tôn tổng của các anh, chẳng qua tình huống bây giờ quá nguy hiểm, tôi nghĩa hiệp xông vào cũng không nghĩ tới tiền thường hay gì, nhưng lỡ như tôi chết ở trong đó bỏ lại Dương Dương cô nhi quả mẫu thì bọn họ biết sống thế nào…”

Vừa nói Đường Dũng vừa liếc mắt nhìn Trương Đán một cái, thật giống như đang ám chỉ điều gì.

Trương Đán trong nháy mắt hiểu ý, nói: “Anh yên tâm, Tôn tổng chúng tôi có tiền, chỉ cần anh cứu được cậu ấy ra nhất định cậu ấy sẽ báo đáp anh rất nồng hậu. Hơn nữa chỉ cần dựa vào cảm tình mà Tôn tổng chúng tôi dành cho Lộc Dương…”

Thấy Trương Đán cùng Đường Dũng càng nói càng linh tinh, tôi tiền đá cho anh ta một cái, tỏ ý anh ta đừng nói nữa, sau đó tự mình chạy tới phòng tiệc. Anh ta không phải thấy chết không cứu sao, vậy tự tôi cứu!

“Dương Dương, bên đó nguy hiểm, không thể đi tới!” Mắt Đường Dũng luôn để ý tới tôi, thấy tôi chạy đi liền lách người lao tới, cười tươi nói anh ta không nói không cứu, chỉ là vừa rồi không ai nhờ vả danh không chính ngôn không thuận, bây giờ giá tiền đã nói, anh ta sẽ đi vào.

Vừa nói anh ta nhìn Trương Đán một cái, bảo tôi ở cùng với Trương Đán đợi ở cửa, ngàn vạn lần không được đi vào, chờ anh ta giải quyết xong chuyện bên trong sẽ ra cửa tìm tôi.

Tôi có chút không yên tâm, muốn cùng Đường Dũng đi vào, có gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng Đường Dũng nói thực lực tôi bây giờ yếu đi không ít, đi vào với anh ta chỉ khiến anh ta vướng chân, hơn nữa anh ta biết bên trong là tình huống gì, anh ta có thể đối phó, bảo tôi cứ ở ngoài đợi là được.

Anh ta nói trong lòng đã có dự tính tôi cũng không tiếp tục đòi đi vào cùng nữa, chỉ gật đầu một cái, đi theo Trương Đán theo đám người kia đi ra ngoài.
 
Chương 293-4


Lúc đi Trương Đán vẫn còn suy nghĩ, vừa đi vừa hỏi tôi tình hình bây giờ thế nào, hai tháng không thấy đã đổi đối tương, hơn nữa thực lực thật giống như một chút cũng không thua kém người cũ.

Người cũ anh ta nhắc đến dĩ nhiên là chỉ Tô Mộc.

Nghĩ đến Tô Mộc, trong lòng tôi lại cảm thấy khổ sở, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi không phải là bạn trai tôi, bạn không phải nói bậy bạ nữa.”

“Không phải bạn trai bạn? Nhưng vừa rồi anh ta mới nói tới cô nhi quả mẫu…” Trương Đán sửng số một chút.

Ngay sau đó anh ta liền tự mình gật đầu một cái, mặt cười trêu chọc, nói: “Tôi biết, đây cũng là người theo đuổi bạn phải không? Có điều bạn trai bạn quá hào phóng, lại để cho bạn một mình đi cùng người theo đuổi tới Hilton ăn cơm, không sợ bạn sẽ bị người khác cướp đi sao?”

“Trương Đán, bây giờ tôi không có tâm tình nói chuyện này.” Tôi bị Trương Đán nói có chút phiền phức liền lạnh giọng nói.

Trương Đán sửng sốt một chút, thấy tôi đột nhiên trở giọng như vậy liền không nén được tức giận, do dự một hồi anh ta mới điều chỉnh xong cảm xúc, thận trọng hỏi tôi: “Không phải bạn chia tay với anh chàng đẹp trai kia rồi chứ?”
 
Chương 294


“Chúng tôi…” Tôi do dự nói.

Nói thật, bây giờ tôi cũng không biết quan hệ giữa tôi và Tô Mộc là như thế nào. Nếu anh ấy vẫn thích tôi thì sao lâu như vậy vẫn chưa tìm tới tôi, nếu như anh ấy không thương tôi tại sao lại không đến nói cho rõ ràng.

Không chừng ở trong lòng anh ấy tôi chỉ như con kiến hôi, chẳng qua là anh ấy cần liền lợi dụng tôi một chút, không cần thì chỉ một cước đá tôi đi, căn bản cũng không cần phải nói gì cả.

Nghĩ tới đây trong lòng tôi giống như bị một tảng đá lớn đè lên, nặng trĩu khó chịu.

Trương Đán vẫn có chút tinh ý, thấy sắc mặt tôi càng ngày càng khó nhìn liền khoát tay, nói: “Được, tôi không hỏi, chúng ta cứ đi ra ngoài trước rồi nói.”

Vừa nói anh ta đã ở trước mặt tôi mở đường tạo ra một kẽ hở trong đám người chen lấn trước mặt, tận lực không để cho những người khác chèn ép tôi.

Chúng tôi theo đám người đi ra ngoài khách sạn, lúc này mới phát hiện bên ngoài đã có cả xe cứu hỏa, một đám nhân viên cứu hỏa đang chỉ huy mọi người thoát ra.

Nhưng bây giờ đã an toàn, tất cả mọi người đều nổi lên sự hiếu kỳ, không còn ai sợ hãi mà đứng đông nghịt ở ngoài khách sạn xem néo nhiệt. Có mấy người đàn ông ăn mặc lịch sự tiến lại gần hỏi Trương Đán tổng giám đốc đã ra chưa, xem ra bọn họ đều là nhân viên tập đoàn Lục Địa, khi biết Tôn Thiên Nhiên còn ở bên trong mấy người đều lộ ra vẻ lo lắng.

Khi tôi cùng Trương Đán chờ Đường Dũng cứu Tôn Thiên Nhiên ra thì đột nhiên phía sau tôi truyền đến âm thanh đứt quãng, là ai đó đang thì thầm, lời của một người trong đó khiến tôi chú ý.

Hắn nói gì đó mà Tôn tổng, mẹ, dương khí, kéo dài tính mạng, đều phải chết.

Những từ này bình thường nghe cũng sẽ không cảm thấy gì nhưng trong trường hợp này nói tới lại rất không bình thường.

Hơn nữa người đó rõ ràng biết chuyện hệ trọng nên nói rất nhỏ, cũng may mặc dù bây giờ thực lực của tôi giảm xuống không ít nhưng thính giác vẫn tốt hơn so với người bình thường rất nhiều, người kia cách tôi cũng không xa.

Tôi liền quay đầu lại nhìn về hướng âm thanh kia truyền tới, đúng lúc thấy có hai người đang khua môi múa mép, hơn nữa một người trong đó mặt đầy vẻ thần bí, hiển nhiên vừa nói chính là anh ta.
 
Chương 294-2


Lúc này anh ta cũng chú ý tới ánh mắt tôi, vừa vặn cùng tôi hai mắt nhìn nhau.

Sau khi thấy ánh mắt của tôi, anh ta tỏ ra có chút mất tự nhiên, lập tức quay đầu sang một bên, cũng không tiếp tục nói chuyện với bạn giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tôi liền tiến lại về phía anh ta, sau khi chào hắn một tiếng liền hỏi: “Anh vừa nói cái gì, cái gì đều phải chết? Có phải anh biết chuyện gì đó?”

Mặt người kia lộ vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn tai tôi một cái, không trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nói: “Tai cô cũng thật thính, tôi nói từ đây mà cô còn có thể nghe được.”

“Đúng vậy, từ nhỏ tai tôi đã nhạy bén hơn so với người bình thường một chút.” Tôi cười qua loa lấy lệ nói.

Nói xong tôi hỏi anh ta làm phòng nào, mọi người đều là đồng nghiệp, nếu biết tin tức gì cũng đừng giấu giếm, chia sẻ cho mọi người cùng biết.

Người kia do dự một chút, đối với tôi vẫn là có chút đề phòng, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên mặt tôi, có lẽ là xem tôi có quen hay không. Có điều khi anh ta nhìn ra sau lưng tôi một cái liền cười, nói: “Trương Đán, hóa ra cô ấy là bạn anh, thật lợi hại.”

“Phải, sao thế?” Trương Đán hỏi.

Người kia lúc này mới yên lòng, ngoắc ngoắc tay với Trương Đán, cười bí hiểm nói: “Anh là lái xe riêng cho Tôn tổng chắc cũng biết chuyện nhà của Tôn tổng chứ, có phải gần đây mẹ của Tôn tổng hành động rất dị thường?”

Trương Đán nghe vậy liền sửng sốt, hỏi anh ta: “Sao anh lại biết?”

“Xem ra tôi nói không sai, lần hội họp thường niên này quả nhiên là Hồng Môn Yến. Không phải cuối năm cũng không phải tết, đột nhiên tuyên bố tổ chức hội họp thường niên, hơn nữa trước đó không thấy nghe nói về chuyện này đã vốn rất không bình thường. Cách đây hai ngày không phải mẹ của Tôn tổng đã đến công ty một chuyến sao, tối hôm đó tôi trở về thì bà nội tôi liền nói tôi chạm vào đồ bẩn, bảo tôi dùng lưu huỳnh tắm, còn nói những ngày này tôi nên tránh mẹ Tôn tổng một chút. Anh xem, quả đúng là có chuyện như dự đoán.”

Sắc mặt Trương Đán nhất thời trầm xuống, nếu là trước kia người khác nói những chuyện này với anh ta hẳn anh ta sẽ còn cười nhạo người khác phong kiến mê tín, nhưng bây giờ sau khi anh ta tự trải qua sự kiện xà vương đã sớm tin vào thánh thần, vừa nghe chuyện này liên quan tới ‘đồ bẩn’ liền khẩn trương nói: “Có ý gì, mẹ Tôn tổng là bị sao, tại sao phải tránh bà ấy?”
 
Chương 294-3


“Trên người bà ấy có yêu.” Người kia nói.

Vừa nói anh ta vừa thần bí nhìn sang hai bên, chắc chắn không có ai chú ý mới nhỏ giọng nói: “Bà nội tôi nói, hai ngày trước khi trở về trên người tôi mang theo yêu khí mãnh liệt, còn hỏi trong ngày hôm đó tôi tiếp xúc với những người nào.”

“Bình thường trong công ty chúng ta không hề có người lạ vào, nhất là ở phòng của tôi. Ngày hôm đó chỉ có mẹ Tôn tổng tới một chuyến, nói một chút bảo chúng tôi cố gắng các thứ. Sau khi tôi kể cho bà tôi nghe, bà nội tôi liền hỏi ngày sinh của mẹ Tôn tổng, cũng may đầu năm chúng ta đã đi mừng sinh nhật của bà ấy không thì làm sao tôi có thể biết được sinh nhật của mẹ Tôn tổng. Bà tôi biết được ngày sinh của mẹ Tôn tổng liền tính toán, mọi người đoán xem thế nào?”

Người kia hỏi, lúc này anh ta còn có tâm tình gây tò mò cho chúng tôi.

Trương Đán nhất thời nóng nảy, đập vào ngực anh ta một cái, nói: “Triệu Lỗi, bớt nói nhảm đi, hãy nói vào điểm chính.”

“Mẹ Tôn tổng bị yêu bám vào người, hơn nữa yêu kia đang hút lấy thọ nguyên của mẹ Tôn tổng, nếu như muốn cứu bà ấy thì nhất định phải tìm chín mươi chín trai tráng có dương khí thịnh vượng, đem dương khí cho yêu kia hút, như vậy mới có thể giữ được một mạng cho mẹ Tôn tổng.”

“Tôn tổng có nhiều tiền như vậy nhất định có thể tìm được cao nhân biết phương pháp cứu mẹ anh ta, cho nên bà nội tôi hai ngày trước có dặn nếu công ty tổ chức đại hội lớn nhất định không được tham gia. Lúc ấy tôi còn cảm thấy bà nội tôi có chút mê tín kỳ cục, không ngờ hôm nay liền tổ chức đại hội thường niên, phần lớn khách mời lại đều là đàn ông trẻ trong công ty, phụ nữ không có mấy người.” Triệu Lỗi nói.

Nghe anh ta nói đến đây tôi dường như đã có thể hiểu được tường tận chuyện này. Bà nội anh ta nhất định là một cao nhân, nếu không chỉ dựa vào một chút yêu khí bám trên người liền suy đoán được hành động tiếp theo của đối phương, điểm này đừng nói là tôi, e rằng ngay cả Đường Dũng cũng sẽ không thể phán đoán chi tiết được như vậy.

Nhưng tôi vẫn có chút tò mò, liền hỏi Triệu Lỗi vì sao hôm nay biết có chuyện không hay xảy ra mà anh ta vẫn tới, không phải bà nội anh ta căn dặn không được tham gia hội họp lớn sao?

Nghe tôi hỏi, Triệu Lỗi liền cười to, nói: “Cô cho rằng tôi muốn đến sao. Chẳng qua đây là yêu cầu bắt buộc của công ty, hơn nữa phúc lợi đãi ngộ của công ty đều rất cao, tôi không bỏ được công việc này. Dù sao thì chỉ bị hút chút dương khí mà thôi, cũng không thể chết được, tôi có thể ăn nhiều nhân sâm để bồi bổ lại.”

Tôi liền không biết nói gì, lòng tham của Triệu Lỗi thật lớn, giống hệt Đường Dũng vậy, đều là cần tiền không cần mạng. Nhưng vừa rồi câu cuối cùng anh ta nói đều phải chết là có ý gì, không phải chỉ là bị hút một ít dương khí không quan trọng sao?”

Thấy tôi hỏi vấn đề này sắc mặt Triệu Lỗi liền biến đổi, vẻ ung dung vừa rồi biến sạch, thở dài nói: “Đây là sau này mới thấy. Vốn dựa theo mức độ bình thường thì quả thật mọi người chẳng qua chỉ là bị mất một chút dương khí mà thôi, nhưng không ngờ giữa đường xảy ra chuyện.”
 
Chương 295


“Đã xảy ra chuyện gì?” Tôi còn chưa kịp mở miệng thì Trương Đán đã không nhịn được, vội kêu lên.

“Tôi cũng không rõ lắm, tôi lại không có bản lãnh như bà nội tôi.” Triệu Lỗi nói.

Vừa nói anh ta vừa thận trọng lấy một tờ giấy vàng từ trong ngực ra đưa tới trước mặt chúng tôi, nói: “Tôi chỉ biết chữ trên lá bùa vàng biến thành màu đen chính là triệu chứng của nguy hiểm, phải chết người. Lúc tôi đi bà nội tôi còn dặn đi dặn lại, chỉ cần lá bùa biến thành màu đen lập tức phải rút lui, một giây cũng không được chậm chễ.”

“Anh có thể cho tôi xem lá bùa một chút được không?” Ánh mắt tôi chú ý vào lá bùa vàng, nếu như tôi nhìn không lầm thì đây là một lá bùa thử yêu, phía trên cố ý dùng một chất lỏng ngâm hoa Chi Diên Vĩ viết lên, sau đó sẽ dùng máu của thiếu nữ hoặc trẻ con chế thành bùa.

Chi Diên Vĩ rất nhạy cảm đối với yêu khí, có thể nhận ra được sự biến hoa vô cùng nhỏ của yêu khí, thêm máu của phụ nữ hoặc trẻ con chưa có nhiều dương khí là có thể kiểm tra được trong yêu khí gần đó có lệ khí hay không.

Nếu như không có lệ khí thì chữ viết trên bùa thử yêu kia sẽ có màu đó, nếu như có lệ khí thì máu cùng dịch Chi Diên Vĩ sẽ sinh ra phản ứng khiến chữ viết biến thành màu đen, hơn nữa trong yêu khí có lệ khí càng nặng thì chữ trên đó sẽ càng đen.

Đây là phương pháp được viết trong cuốn nhật ký được lấy từ trong tay Kim Đạt hải, lúc ấy chẳng qua tôi nhàm chán mà đọc, không ngờ hôm nay thật đúng có thể giúp tôi nhận ra lai lịch của đồ vật.

Lúc này chữ viết trên lá bùa Triệu Lỗi đưa cho tôi đã biến thành màu đen nhánh, nếu như không phải trên đó còn mang tinh khí nồng đậm của máu thì tôi thậm chí còn cho rằng chữ viết trên lá bùa này vốn chính là dùng mực để viết.

Trong lòng tôi liền thấy lo lắng, trông chữ viến đen đến mức này thì yêu vật bên trong có lai lịch lớn nhường nào. Đường Dũng có thể giải quyết được hay không?

Tôi bỗng nhiên hối hận vì để cho Đường Dũng đi vào cứu Tôn Thiên Nhiên. Gã Đường Dũng kia ở trước mặt tôi tới giờ đều không chịu yếu thế, cho dù không đánh lại thì anh ta cũng sẽ nhắm mắt xông tới, bây giờ đã đi lâu như vậy còn chưa có dấu hiệu anh ta sẽ ra ngoài, liệu sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?

Nghĩ tới đây tôi lập tức kêu gào Giao tiên trong đầu, muốn ông ta đưa tôi vào xem tình hình Đường Dũng một chút.

Nhưng kỳ lạ là Giao tiên bây giờ dường như cũng mất tích vậy, cho dù tôi gọi ông ta thế nào thì cũng không thấy ông ta đáp lại dù chỉ một tiếng.
 
Chương 295-2


Lần này tim tôi thật sự đập mạnh, Trương Đán nhận ra tôi cuống cuồng, biết là tôi đang lo lắng cho Đường Dũng liền an ủi tôi mấy câu, nói với thân thủ của Đường Dũng sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa yêu kia chỉ muốn hấp thu dương khí hẳn sẽ không thật sự muốn mạng của Đường Dũng, cho dù thảm nhất thì cũng chỉ là Đường Dũng bị hút hương khí, có thể thời gian ngắn không lên giường được, nghỉ ngơi một thời gian là tốt, khoảng thời gian này tôi chịu khó nhịn một chút.

Anh mắt tôi hình viên đạn nhìn anh ta, hận không tìm được miếng giẻ lau nào bịt miêng anh ta lại, lúc này rồi không an ủi thì ngoan ngoãn im miệng có được không!

Trương Đán nhận ra tâm trạng của tôi không, bị tôi trừng mắt liền rụt cổ lại, cũng không dám lên tiếng trêu chọc tôi nữa, cười khan mấy tiếng rồi lại tiến tới bên cạnh Triệu Lỗi nghiên cứu bùa thử yêu.

Tôi một mình đứng ở một bên chú ý tới tình hình trong khách sạn, lúc này đội cứu hỏa đã mang đến máy đào đường để cứu viện. Nhưng ngay chỗ bọn họ đào kia rõ ràng có một luồng yêu khí màu xanh lá cây ngăn ở trước mặt họ khiến việc cứu viện trở nên hết sức khó khăn. Máy đào đường căn bản không vượt qua được yêu khí màu xanh đen kia, chỉ có thể tại chỗ giật giật giống như con gà mổ thóc, chỉ khiến vài mảnh đá vụn bắn ra.

Lần đầu tiên tôi thấy yêu khí có màu sắc nặng như vậy, bình thường yêu khí trên người Giao tiên là màu xanh lá cây rất thuần túy, nhìn qua thấy rất đẹp mắt. Còn yêu khí trong cơ thể tôi là có màu xanh non, giống như chồi non trên cành cây nảy mầm vào mùa xuân vậy. Nhưng yêu khí đang tràn ngập khách sạn lúc này lại có màu xanh đậm, nhìn màu sắc liền có thể cảm nhận được lệ khí mãnh liệt trong đó.

Tôi càng thấy màu sắc kia trong lòng càng thấy không yên, thừa lúc đám người Trương Đán đang nói chuyện không để ý tới tôi, tôi liền từ từ tiến lại gần yêu khí kia, muốn xem một chút yêu khí kia có thành phần gì.

Ai ngờ tôi vừa mới lại gần yêu khí màu xanh sẫm kia chưa được hai bước thì yêu khí sống động trong khách sạn bỗng nhiên biên động, trực tiếp biến thành hình dáng một mũi tên bay về hướng tôi!

Chết tiệt!

Tôi sợ chửi thề một câu, xoay người chạy ngược trở về.

Nhưng bây giờ tôi rất gầy yếu, lại chưa được ăn cơm, chạy cũng không nhanh lắm, trong thoáng chốc mũi tên yêu khí màu xanh thẫm kia đã bắn tới trên người tôi.

Tôi chỉ cảm thấy sau lưng có lực đẩy rất mạnh khiến tôi ngã lăn trên đất, đầu mũi tên đi vào cơ thể tôi nhưng tôi lại không cam rnhanaj được bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
 
Chương 295-3


Thứ duy nhất biến hóa chính là thượng đan điền của tôi. Vốn sau khi trở về từ Thái Lan, thân thể tôi rất gầy yếu, yêu khí trong cơ thể cũng ít đến đáng thương, trước kia có thể sử dụng yêu khí ngưng tụ thành sợi dây yêu khí to bằng ngón tay, hôm nay thì lại chỉ có thể lớn bằng cọng tóc.

Lúc này trong thượng đan điền của tôi giống như có một quả bom nặng khí rơi vào vậy, khiến toàn bộ đan điền đều sôi trào, yêu khí tàn phá giống như sắp phá hủy đan điền của tôi.

Tôi âm thầm kêu khổ trong lòng, sớm biết tôi để mắt tới yêu khí kia sẽ gây ra hậu quả như vậy thì vừa rồi nhất định tôi có chết cũng không mở mắt.

Bây giờ nói gì cũng đã chậm, tôi chỉ có thể đem tất cả ý thức cùng dốc vào trong thượng đan điền, cố gắng duy trì tính vững chắc của thượng đan điền tránh cho bị cổ yêu khí cường đại kia chọc thủng.

Tôi duy trì tương đối phó khăn, chớp mắt một cái quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt nhưng cổ yêu khí kia vẫn xông ngang đánh thẳng như liều mạng muốn phá vỡ đan điền của tôi.

Nếu như đan điền bị vỡ thì tôi có chết không? Có khiến não tôi bị liệt không?

Dù sao đan điền cũng là ở trong đầu tôi cho nên xác suất bị liệt não cũng sẽ tương đối lớn đi.

Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ vấn đề này thì đột nhiên giọng Giao tiên từ chỗ sâu trong óc tôi truyền tới, vội kêu lên: “Ngớ ra làm gì, còn không mau đem cổ yêu khí kia dẫn vào trong trung đan điền, cứ tiếp tục như vậy đan điền của ngươi sẽ vỡ mất, cả người cũng sẽ bị tiêu theo.”

“A?” Tôi giật mình kêu lên. Thế nào tôi cũng không nghĩ tới đan điền vỡ sẽ tạo ra hậu quả như vậy, nhưng lúc này tôi đã bất chấp cùng Giao tiên nói về vấn đề này, toàn thân giống như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức dẫn dắt yêu khí đi tới trung đan điền.

Bình thường yêu khí của tôi quá ít, thượng đan điền cũng thừa để chứa nó, căn bản chưa dùng tới trung đan điền cho nên đối với trung đan điền tôi cũng không quen, chỉ có thể dựa vào trí nhớ trước kia để dẫn dắt yêu khí tới vị trí huyệt Đàn Trung.

Trung đan điền ở vị trí huyệt Đàn Trung trước giờ đều ở trạng thái khép kín, yêu khí đi tới cũng không chấp nhận. Nhưng tình hình lúc này rất nguy cấp, tôi cũng không quản được nó có chịu đón nhận hay không, trực tiếp đổ yêu khí đi vào, sau một lúc trung đan điền quả thực lại bị yêu khí đánh tới khiến mở ra.

Không gian trong trung đan điền lớn hơn rất nhiều so với thượng đan điền, giống như chợ ven đường so với trung tâm thương mại vậy. Sau khi tiến vào trung đan điền, yêu khí vừa rồi tàn phá bừa bãi kia bỗng nhiên ôn thuận xuống, ngoan ngoãn di chuyển trong trung đan điền, sau đó tìm được một nơi thoải mái trong trung đan điền liền dừng lại.

Không biết qua bao lâu, thường đan điền sắp bị nổ tung của tôi mới chậm rãi bình ổn lại.

Lúc này tôi đã rất mệt, mệt lả giống như vừa mới chạy xong marathon, thở phào một hơi thật mạnh.

Ngay khi tôi mở mắt ra liền nhìn thấy một rừng đầu đang chụm lại ở trước mặt tôi, đôi mắt nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhất thời lúng túng, hỏi Trương Đán ở gần tôi nhất: “Mọi người nhìn cái gì chứ?”

- --
 
Chương 296


“Vừa rồi trên người bạn phát ra ánh sáng xanh, bạn không thấy sao? Không phải bạn cũng bị yêu vật bám vào chứ?” Trương Đán hỏi tôi.

Vừa nói anh ta vừa quay mặt nhìn Triệu Lỗi nháy mắt, bảo Triệu Lỗi lấy lá bùa thử yêu thử trên người tôi một chút.

Triều Lỗi run run, anh ta bây giờ có chút sợ tôi nhưng bị một đám đồng nghiệp vây quanh liền không dám tỏ vẻ quá kinh sợ, đành phải lớn gan lấy ra lá bùa thử yêu đã sớm đen nhanh đưa sát lại gần người tôi.

Tôi liền cảm thấy một luồng nhiệt nóng đập vào mặt, theo bản năng muốn né tránh nhưng chưa kịp làm gì thì Triệu Lỗi kia bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía mọi người toét miệng cười một tiếng, nói: “Suy nghĩ nhiều rồi, người đẹp này rất bình thường, cũng không bị yêu vật bám vào.”

Vừa nói anh ta còn đưa lá bùa cho mọi người người kiểm tra, chỉ thấy vừa rồi chữ viết trên lá bùa có màu đen lúc này lại thần kỳ chuyển sang đỏ, phía trên màu đỏ vết máu lại lần nữa hiện ra. Nói cách khác, nguy cơ được giải trừ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, yêu khí và âm khí tương tự nhau, đều phải là người đã mở ra thiên nhãn mới có thể nhìn thấy, người bình thường căn bản không thấy được nhưng đám người này lại đồng loạt vây quanh tôi như vậy hiển nhiên vừa rồi quả thật cũng thấy màu xanh trên người tôi. Cũng may Triệu Lỗi không hiểu biết nhiều, cho rằng lá bùa thử yêu biến thành màu đen mới là chứng tỏ có yêu khí nên đúng lúc lại thành giúp tôi giấu giếm chuyện này.

Chắc chắn không còn uy hiếp của mọi người, tôi liền hỏi Trương Đán tình hình bây giờ thế nào, Đường Dũng đã cứu Tôn Thiên Nhiên ra chưa?

Nghe tôi hỏi Trương Đán mới bừng tỉnh nhớ ra cái gì đó, chợt quay đầu nhìn về phía khách sạn, nói: “Vừa rồi khách sạn bị sụp hai lần, có lẽ Tôn tổng cùng anh bạn kia…”

Vừa nói sắc mặt của anh ta căng thăng, xem bộ dáng là muốn xông vào xem tình hình thế nào nhưng lại sợ khách sạn không an toàn khiến anh ta vào không được mà lui cũng không đúng.

Ngay khi Trương Đán còn đang do dự xem có vào hay không thì sau lưng đột nhiên có người nói: “Nhìn kìa, bên trong có người đi ra!”
 
Chương 296-2


Câu nói của người đó lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tôi cũng vội vàng nhìn về phía khách sạn, chỉ tấy hai thân ảnh màu trắng mờ mờ đang dựa nhau đi ra từ khách sạn, một người trong đó bước đi còn vững vàng, người kia thì hoàn toàn là bị kéo lê đi, chân đã mềm nhũn.

“Đường Dũng, anh không sao chứ!” Tôi liền vui vẻ kêu lên, tảng đá đè nặng trong lòng cũng biến mất, bước nhanh về hướng Đường Dũng.

Lúc này Đường Dũng đang dìu Tôn Thiên Nhiên, hai người toàn thân bụi bặm thật giống như mới từ trong xưởng đi ra. Tôn Thiên Nhiên đã hôn mê, cũng may Đường Dũng mặc dù tương đối chật vật nhưng trên người cũng không thấy bị thương gì.

“Yên tâm đi, anh làm sao có thể có chuyện, chỉ là người bạn này của em bị thương không nhẹ, có lẽ phải nằm liệt giường nghỉ ngơi một thời gian.” Đường Dũng nói.

Vừa nói ánh mắt anh ta đã quét qua đám người xung quanh một vòng, giọng từ tốn nháy mắt liền biến mất, bất mãn hét lên: “Ai là quản lý của tập đoàn Lục Địa, sao có mắt như mù vậy, không thấy tổng giám đốc các ngươi bị thương sao, đều không quản à?”

Nghe Đường Dũng kêu lên như vậy đám người kia mới phản ứng được, vừa rồi trên người Tôn Thiên Nhiên đầy bụi, không ai nhận ra anh ta.

“Tôi là giám đốc của Lục Địa, bây giờ chỗ này tôi phụ trách, thật ngại.” Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi bước nhanh ra từ trong đám người, đi về phía Đường Dũng.

Ông ta đầu tiên là đỡ lấy Tôn Thiên Nhiên, sau đó nhìn Đường Dũng nói cảm ơn. Người kia cũng không trì hoãn, nhanh chóng bảo Trương Đán đi lấy xe, trước tiên phải đem Tôn Thiên Nhiên đưa đến bệnh viện.

Đường Dũng không vui, đưa tay níu lại người giám đốc đang đỡ Tôn Thiên Nhiên đi, nói: “Ông là giám đốc sao? Nơi này ông có thể toàn quyền phụ trách sao?”

“Phải, chuyện lần này đều là trách nhiệm của tôi, là tôi không đảm bảo được an ninh, làm hại Tôn tổng…”

Không đợi người kia nói xong Đường Dũng liền liếc mắt, ngắt lời nói: “Bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, cũng không phải lúc truy cứu trách nhiệm mà cần giải quyết tốt. Nếu ông có thể toàn quyền phụ trách vậy thì ông phải phụ trách…”

Vừa nói Đường Dũng vừa nhíu mày ra hiệu cho vị giám đốc, tay còn làm hành đồng như đếm tiền.
 
Chương 296-3


Đáng tiếc vị giám đốc kia bây giờ trong đầu đều chỉ lo lắng cho chuyện an nguy của Tôn Thiên Nhiên, không nhận ra được ý của Đường Dũng, chỉ khẽ cúi đầu cảm ơn Đường Dũng một cái liền vội vã rời đi.

Có giám đốc dẫn đầu, những nhân viên tập đoàn Lục Địa đang xem náo nhiệt cũng đều rút lui, chớp mắt ở lại chỉ còn tôi và Đường Dũng cùng những lính cứu hỏa vẫn đang bận rộn.

Đường Dũng tức giận chửi thề, chu môi khẽ nói: “Tập đoàn lừa chứ Lục Địa cái gì, công ty lớn như vậy còn nói không cần phải tính toán vậy mà bây giờ không ai chịu nói chuyện tiền bạc với ông đây, chờ ngày mai có tin ông không thèm tiền của các ngươi mà sẽ cắt tiết uống máu các ngươi không!”

Vừa nói Đường Dũng vừa xì một tiếng phẫn hận về phía đám người đang rời đi kia, nói với tôi: “Xin lỗi Dương Dương, đi ra ngoài lâu như vậy mà chưa để em được ăn. Chúng ta đi tìm một quán ăn khác đi, lần này phải bồi bổ thật tốt!”

“Không cần, tôi không chờ thêm được nữa, tùy tiện mua chút gì đó ăn đi!” Tôi đã sớm đói tới run cả chân, nếu không phải vừa rồi trong lòng lo lắng cho Đường Dũng thì đã sớm kiệt sức, bây giờ thấy Đường Dũng bình an vô sự tôi lại thấy đói tới hoa cả mắt lại.

Đường Dũng thấy thần sắc của tôi không tốt, sắc mặt căng thẳng ôm lấy tôi, hỏi tôi thế nào, có chỗ nào khó chịu hay không. Nghe thấy tôi kêu đói anh ta liền không quản được gì nữa, ôm lấy tôi chạy như điện, chạy một chút gặp được bà bác bán bánh xèo bên đường liền xông tới: “Bác cho cái bánh, thêm hai quả trứng, không ba quả… mười quả đi. Nhanh giúp cháu!”

Năm phút sau Đường Dũng đã cẩn thận đút bánh vào miệng cho tôi, bảo tôi cẩn thận kẻo nóng. Vừa nói anh ta còn cẩn thận thổi cho bớt nóng.

Tôi đã đói như con sói, há to mồm cắn một miếng to.

Có lẽ là có nhiều trứng gà, bánh xèo lại ngon một cách khác thường. Tôi nhai vội vài miếng liền nuốt xuống bụng cho đỡ đói, trước mắt đã không còn xây xẩm, hơn nữa cảm giác đói trong bụng cũng đã bớt đi rất nhiều.
 
Chương 296-4


Tôi cười với Đường Dũng một tiếng, nói với anh ta tôi không sao, sau đó giùng giằng thoát khỏi ngực anh ta, tự mình ăn bánh xèo.

Đường Dũng nhìn tôi mỉm cười, mặt đầy vẻ yên tâm, luôn luôn bảo tôi cẩn thận kẻo nóng, không ai tranh ăn của tôi.

Tôi ăn hết một cái bánh xèo thì thân thể cũng coi như đã bình phục.

Đường Dũng hỏi tôi có còn muốn ăn gì nữa không, nếu như ăn đủ no thì anh ta sẽ đưa tôi về nghỉ ngơi trước, anh ta còn có chuyện khác phải làm.

Nghe anh ta nói quả thật tôi cũng cảm thấy mệt mỏi, dẫu sao ăn no xong buồn ngủ cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa vừa rồi tôi đã hấp thu một lượng lớn yêu khí, cũng cần chút thời gian để ổn định lại.

Tôi liền bảo Đường Dũng đưa tôi trở về nhà trước, trên đường về nhà tôi còn thử liên lạc với Giao tiên, muốn hỏi rốt cuộc ông ta đang làm gì, nếu vừa rồi đã lên tiếng sao bây giờ còn không hiện thân.

Liên lạc một hồi tôi liền có một phát hiện kinh ngạc, lúc này yêu khí trong cơ thể tôi nhiều khiến liên lạc với Giao tiên trở nên dễ dàng vô cùng.

Trước kia giữa chúng tôi dường như chỉ là liên lạc một chiều, chính là Giao tiên có thể tùy lúc cảm nhận được tâm tư của tôi, có thể tùy lúc tùy chỗ nói chuyện với tôi, còn bình thường tôi chỉ có thể gọi Giao tiên phải đợi ông ta trả lời tôi mới nói chuyện được.

Nhưng bây giờ tôi mới vừa có ý niệm liên lạc với Giao tiên trong đầu thì gương mặt Giao tiên đã xuất hiện trong não tôi, hơn nữa tôi lại có thể thấy được rõ ràng ông ta đang ở vị trí nào, ông ta đang ở chính giữa khách sạn Hilton kia.

Lúc này ông ta đã biến thành một con rắn lớn, mà ở dưới người ông ta chính là một chiếc thảm lông màu đỏ mềm mại, nhìn qua rất lộng lẫy.

Nhưng trên chiếc thảm mềm mại màu đỏ kia lại tụ tập oán khí nồng nặc, nhìn thật kĩ mới có thể phát hiện ra đó là chiếc thảm được làm từ da cáo lửa.

Rất nhiều da cáo được ghép vào với nhau trải trong diện tính lớn như vậy, nhìn sơ qua một chút ít nhất cũng hơn trăm bộ da.

- --
 
Chương 297


Tôi cả kinh trong lòng, không nghĩ tới trong khách sạn lại thấy cảnh tượng này. Vốn tôi từ hành lang hội trường đã cảm nhận được yêu khí không nặng lắm, cho dù sau đó có một cổ yêu khí màu xanh đậm ngất trời xông ra cũng đều bị tôi hấp thu, thấy vậy tôi cho rằng bên trong chỉ có một con yêu cho nên mới yên tâm để Đường Dũng đi vào.

Không nghĩ tới bên trong lại có hơn trăm con hồ yêu, cũng may Đường Dũng mạng lớn, còn có thể sống mà đi ra được…

Bất chợt trán tôi đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, nhìn Đường Dũng có chút áy náy.

Đường Dũng bị tôi nhìn có chút không được tự nhiên, khịt mũi mấy cái ngượng ngùng nhìn tôi: “Dương Dương, em nhìn anh như vậy khiến anh xấu hổ đấy. Anh biết em bỗng nhiên thấy anh đẹp trai như vậy nhất định đã động lòng với anh…”

“Phì, chẳng qua tôi nhớ ra một câu chân lý của cổ nhân, ‘Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm’, tất cả đều ứng ở trên người anh, cho nên bên trong có hơn trăm con hồ yêu, oán khí ngất trời mà anh vẫn có thể lành lặn đi ra.” Tôi liếc Đường Dũng một cái, nói.

Mặt Đường Dũng nhất thời ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tôi sẽ biết tình hình bên trong. Mặt anh ta đầy vẻ không hiểu nhìn tôi, sửng sốt một hồi mới hỏi tôi làm sao lại biết bên trong có trên trăm con hồ yêu.

Tôi liền đập vào đầu anh ta một cái, đem chuyện vừa rồi tôi hấp thu yêu khí ở bên ngoài rồi sau đó có thể thấy được toàn cảnh nơi Giao tiên đang ở nói cho Đường Dũng, sau đó hỏi anh ta không phải biết rõ tình hình bên trong sao, sao lại vẫn dám vào cứu người?

Vừa nói tôi vừa lườm Đường Dũng một cái, gã này biết rõ bên trong nguy hiểm mà còn cố tình xông vào, thật không muốn sống nữa!

Đường Dũng thấy tôi tức giận liền cười đùa hí hửng, lại gần hỏi tôi: “Còn nói không thích anh, nếu như em thật sự không thích anh tại sao lại còn lo lắng cho anh. Em yên tâm, anh sẽ không để em chết trước, anh còn phải dạy em thuật phát, rồi còn kiếm tiền cưới em.”

“Cút mau, lo lắng cho anh lại có nghĩa là thích anh, tôi cũng lo lắng cho Giao tiên cũng là thích Giao tiên sao? Tôi đối với anh chỉ là tình cảm bạn bè, huống chi chúng ta đã biết nhau lâu như vậy, cho dù mỗi khi gặp mặt đều như chó với mèo thì gặp nguy hiểm tôi cũng lo lắng cho anh.” Tôi nói.
 
Chương 297-2


Có lúc thật không chịu nổi Đường Dũng tự luyến, chỉ cần đốt xử tốt với anh ta một chút anh là liền bỏ hết mặt mũi, còn nói kiếm tiền cưới tôi, tôi có nói muốn gả cho anh ta sao?

Đường Dũng bị tôi mắng không tức giận chút nào, lại còn vẫn cười hô hô, cũng không biết trong lòng nghĩ gì mà mở miệng nói nhỏ: “Bây giờ em không thừa nhận cũng không sao, dù sao với anh ta em đã tuyệt vọng, sớm muộn cũng có một ngày em sẽ yêu anh.”

Vừa nói anh ta liền bước nhanh hơn đưa tôi trở lại biệt thự Phùng Đông, an bài cho tôi tốt rồi quay người rời đi.

Tôi vốn không lo lắng mấy cho anh ta nhưng khi thấy Giao tiên đối mặt với nhiều da hồ ly như vậy trong lòng lại có một chút bất an, níu Đường Dũng sắp rời đi, hỏi anh ta muốn đi làm gì, chẳng lẽ phải quay lại khách sạn xử lý hậu sự?

Đường Dũng khẽ cười, lắc đầu nói: “Anh không có hứng thú với những da cáo kia, dù trước kia da cáo có thể bán lấy chút tiền tiêu xài nhưng bây giờ luật rất nghiêm, đột nhiên bán nhiều da cao hoang dã hoàn hảo như vậy e rằng tiền không tới được tay mà anh đã phải vào tù rồi. Chuyện đó cứ để cho Giao tiên giải quyết đi, có nhiều da cáo như vậy nhất định ông ta sẽ thích.”

“Vậy anh đi làm gì?” Tôi hỏi.

“Tới bệnh viện, muốn xem anh bạn họ Tôn của em một chút, thuận tiện xem tình hình thế nào, anh có cảm giác lần này anh phát tài rồi, phát tài lớn!” Đường Dũng cười nói, nhắc đến tiền mắt anh ta liền lóe sáng, mặt hiện rõ vẻ mê tiền.

Tôi nhất thời bị dáng vẻ mê tiền kia khiến cho buồn cười, buông tay anh ta ra, bảo anh ta đi sớm về sớm, nếu như xong việc thì thuận tiện mua cho tôi chút đồ ăn khuya, tôi ngủ đến nửa đêm vừa vặn có thể muốn ăn.

Sau khi Đường Dũng đi, tôi lên giường nằm liền cảm giác cơn buồn ngủ ập tới. Vốn nghĩ ngủ đến khi Đường Dũng quay về tôi sẽ hỏi một chút tình hình của Tôn Thiên Nhiên, không ngờ tôi ngủ lại cực kỳ ngon, đến khi mở mắt ra thì trời bên ngoài đã sáng rõ.

Nhìn điện thoại một chút, lúc này đã là tám giờ sáng, Đường Dũng lại vẫn chưa về, hơn nữa trong phòng cũng không thấy bóng dáng Giao tiên.

Hai người này lại một đêm không về, đã làm gì?
 
Chương 297-3


Tôi lẩm bẩm trong lòng, mơ mơ màng màng thức dậy đi đánh răng rửa mặt. Khi đi tới phòng tắm tôi còn thấy phách Tước Âm của em gái tôi vẫn đứng ngây ngốc ở cửa phòng tắm. Em ấy từ hôm qua sau khi giúp tôi tắm xong đều ở trạng thái này, không có Đường Dũng điều khiển thì em ấy giống như bị yểm bùa vậy, không hề nhúc nhích.

Cho dù bây giờ em ấy chỉ còn là một phách nhưng thấy em ấy đứng ở cửa phòng tắm cả đêm tôi vẫn thấy rất đau lòng, liền muốn ôm đem lên giường nghỉ ngơi một chút. Nhưng em ấy nặng ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi thử liên tiếp ba bốn lần đều không thể khiến em ấy xê dịch chút nào, ngược lại eo tôi còn rắc một tiếng đau nhói…

Ài, gầy tới mức vô dụng rồi.

Tôi thở dài thượt thượt, không dám tiếp tục ngược đãi cái eo của mình, bất đắc dĩ vỗ vai em họ tôi một cái, bảo em ấy ráng chịu thêm một chút, rồi một mình đi vào rửa mặt.

Rửa mặt xong đi ra, vốn tôi nghĩ muốn đi xuống lầu một tìm trong tủ lạnh xem có thấy đồ gì ăn được không thì nghe được từ dưới lầu truyền tới giọng hưng phấn của Diệu Diệu. Nó vừa cười vừa gọi chị Dương Dương, người cũng thật nhanh đi lên lầu, cũng không đi cầu thang mà bay thẳng lên lầu hai vào trong phòng ngủ của tôi, chạy nhanh đến bên cạnh ôm tôi thật chặt nói: “Chị Dương Dương, chị tỉnh rồi, mau chuẩn bị một chút rồi chúng ta đi ra ngoài, đại ca em nhận vụ làm ăn lớn cần chị hỗ trợ. Nếu lần này mà làm thành thì anh ấy cũng có thể mua cho chị một căn biệt thự rồi!”

Vừa nói nó đã nhanh chóng từ trên người tôi tụt xuống, chui vào trong tủ quần áo lục lọi một trận, lúc đi ra tủ quần áo của tôi đã bị bừa bộn như bãi rác.

Tôi chỉ cảm thấy tim hơi nhói đau, im lặng hỏi Diệu Diệu: “Em sao lại chạy đi một mình? Thân thể khôi phục tôi chưa?”

“Dạ, tốt rồi. Chị Dương Dương còn đứng ngây ở đó làm gì, muốn em giúp chị thay quần áo sao?”

Vừa nói gương mặt nhỏ nhắn của Diệu Diệu vốn thuần khiết đột nhiên hiện lên tia cười đểu, giơ móng vuốt đi về phía tôi.

Tôi liền lui về sau tránh một chút, nghiêm túc từ chối, nói: “Không cần! Tiểu tử thối ngươi lại học cái xấu từ đại ca, tự chị thay là được, em đi ra ngoài trước đi!”

“Đi ra ngoài làm gì, em chỉ là trẻ con, nhìn một chút cũng không sao.” Diệu Diệu chớp chớp đôi mắt to đầy vô tội nói.

Tôi suýt bị Diệu Diệu chọc điên rồi, mặt trầm xuống giả bộ giận nói: “Nếu em không đi ra ngoài thì chị không thay quần áo nữa, cũng không đi tìm đại ca em nữa.”

“Được rồi được rồi, coi như chị lợi hại.” Diệu Diệu thấy tôi uy hiếp nó, không thể làm gì khác hơn là giả bộ bất đắc dĩ phất phất tay với tôi, buồn buồn đi ra ngoài, sắp ra còn thò đầu vào nói: “Nhưng chị nhanh lên một chút, nhớ mặc bộ quần áo em tìm cho chị.”

Nói xong chỉ chỉ trên giường.

Lúc này tôi mới phát hiện không biết từ lúc nào trên giường đã có bộ quần áo bụi bặm, nhìn qua cũ kĩ giống như ga trải giường đã bị người khác vứt bỏ vậy.
 
Chương 298


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Rốt cuộc là tình huống gì mà tự nhiên lại bảo tôi mặc quần áo xấu như vậy?!” Trong lòng tôi có chút mâu thuẫn, nhưng không thể cứ để mặc Diệu Diệu đứng chờ ngoài cửa, trước giờ đối với Diệu Diệu tôi đều không vô tâm như vậy được.

Tôi đành đi tới mặc bộ quần áo kia vào.

Bộ quần áo này nhìn qua giống như chiếc áo mà cha Tô Mộc đưa cho cha mẹ tôi vậy, đều là thuộc về một loại áo ma pháp nào đó, có điều so với chiếc áo may từ vải vụn kia thì hiển nhiên cái áo lành lặn này hiển nhiên có thể diện hơn một ít.

Sau khi tôi mặc tử tế xong liền mở cửa hỏi Diệu Diệu rốt cuộc Đường Dũng có ý gì, tại sao muốn tôi mặc chiếc áo này, còn có tôi phải đi đâu?

“Đi tới bệnh viện ạ, trừ ma cho người ta.” Diệu Diệu mở to mắt nhìn áo trên người tôi rất hài lòng, cười rồi kéo tôi nhanh chóng đi ra ngoài.

Tôi chỉ biết im lặng, không biết trong bụng Đường Dũng đang tính giở trò quỷ gì. Tôi biết tối hôm qua anh ta đi tìm Tôn Thiên Nhiên, nhưng không phải yêu trên người nhà Tôn Thiên Nhiên đều đã chết hết sao, hơn trăm da cáo kia tôi cũng nhìn thấy, chẳng lẽ hồ yêu trên người mẹ Tôn Thiên Nhiên còn chưa chạy trốn?

Trong lòng tôi có một chuỗi vấn đề, nhưng mặc tôi hỏi thế nào thì Diệu Diệu cũng chỉ nói một cấu: Đến bệnh viện hỏi đại ca em, em chỉ phụ trách dẫn chị tới là được.

Cuối cùng tôi cũng đành bất đắc dĩ, gọi xe cùng Diệu Diệu đi thẳng tới bệnh viện.

Mẹ Tôn Thiên Nhiên ở một phòng đơn trong khu nội trú lầu cuối, tôi tới bệnh viện này đã hai ba lần cũng coi như là quen việc dễ làm. Sau khi chúng tôi đến bệnh viện liền chạy thẳng tới phòng bệnh của mẹ Tôn Thiên Nhiên, còn chưa tới cửa phòng bệnh tôi đã nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng kêu thét cuồng loạn của phụ nữ.

Âm thanh hết sức chói tai, thật giống như tiếng cưa gỗ, nghe khiến trên trong đầu óc người khác run rẩy, bỗng nhiên tôi thấy do dự không biết có nên vào hay không.

Ngay khi tôi còn đang do dự thì một bóng người lòe loẹt đẩy cửa đi ra, đi nhanh đến bên cạnh tôi, vội nói: “Em thử xem sao, Dương Dương, chuyện này anh kém em, không thì không mở được.”

Vừa nói anh ta đã đưa tay về phía tôi định kéo tới.

Tôi liền rụt tay lại, nhìn người trước mắt mặc chiếc váy rách nát được chế tạo từ vải có màu sắc rực rỡ này, trên đầu còn đội một chiếc mũ được chế tạo từ lông chim đủ loại màu sắc, mặt còn bị thoa màu mè, chần chừ nói: “Anh là ai, không phải là Đường Dũng chứ?”

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Bộ đồ kiểu như này. 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom