Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 285-2


Vừa nói cô ta đã nhấc chân đi về hướng Tô Mộc.

Tôi liền chắn trước mặt Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Đứng lại! Cô muốn làm gì!”

“Làm gì?” Lâm Yến Nhi nhíu mày, nhìn tôi có chút bất ngờ, thật giống như không nghĩ tới lá gan tôi lại lớn như vậy, dám ngăn ở trước mặt cô ta.

“Đã lâu không gặp chồng tôi, đương nhiên là muốn chào hỏi với anh ấy một chút. Cô đừng quên tôi với anh ấy mới là kết hôn qua bái đường, còn cô chẳng qua chỉ là công cụ để anh ấy ở lại dương gian mà thôi. Chờ sau khi anh ấy hồi sinh thành công, cô cảm thấy cô còn có giá trị lợi dụng sao?” Lâm Yến Nhi khẽ cười nói, khóe mắt cô ta nhếch lên cười khẩy giống như lúc này trước mặt cô ta chỉ là một đống rác, chỉ chờ Tô Mộc hồi sinh thì tôi sẽ bị bỏ rơi không còn liên quan tới họ.

“Cho dù tôi với Tô Mộc có hàm nghĩa gì thì cũng không cho phép cô đến gần anh ấy nửa bước, nếu không thì phải bước qua xác ta!” Tôi cắn răng nói.

Vừa nói ý thức của tôi đã nhanh chóng tiền vào trong thượng đan điền, dùng tốc độ nhanh nhất kéo ra yêu khí bao kín toàn thân.

Mặc dù tôi biết căn bản tôi cũng không phải đối thủ của bọn họ, nhưng lúc này Tô Mộc đang hấp thu long khí, hiển nhiên không thể bị quấy nhiễu từ bên ngoài, cho dù tôi không đánh lại Lâm Yến Nhi thì khí thế của tôi cũng không thể thua.

Cho tới nay đều là Tô Mộc bảo vệ tôi, lần này rốt cuộc đến lượt tôi bảo vệ anh ấy!

Huống chi yêu khí vốn khắc chế quỷ vật, ít nhiều cô ta cũng phải kiêng kỵ yêu khí một chút.

Quả nhiên cảm nhận được trên người tôi bỗng nhiên giăng đầy yêu khí, Lâm Yến Nhi dừng một chút, ánh mắt nhìn tôi lộ vẻ không hiểu, buột miệng nói ra nghi vẫn: “Yêu khí?”

“Trên người ngươi vậy mà có yêu khí?”

“Phải, không ngờ chứ. Cô cho rằng tôi vẫn luôn là phế vật? Yêu khí của tôi vừa vặn khắc chế âm khí của cô, ngay cả Tô Mộc bây giờ cũng không dám tùy tiện trêu chọc tôi, tôi khuyên cô tốt nhất ở đâu thì về đó, đừng có tìm cho mình phiền toái.” Tôi liền nói, dáng vẻ vờ như rất mạnh mẽ, bây giờ cũng chỉ có thể hù dọa cô ta một chút xem có thể khiến cô ta sợ mà lui.

Hiển nhiên Lâm Yến Nhi cũng đang suy nghĩ tôi nói có bao nhiêu đúng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tôi giống như loài bò cạp, chỉ cần cô ta thấy trong mắt tôi có chút lung lay nào nhất định sẽ nhào tới cắn xé.

Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.

Ngay khi tôi cố gắng chống đỡ không muốn bị Lâm Yến Nhi nhìn thấu thì đột nhiên mắt cô ta lóe lên, khóe miệng nhếch lên cười nhạt xông về phía tôi.

Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, trước mặt hiện ra quỷ trảo cuốn theo gió rét chộp tới mặt tôi.

Xong rồi!
 
Chương 285-3


Rốt cuộc vẫn bị Lâm Yến Nhi nhận ra, hơn nữa cô ta cũng quá độc ác, trực tiếp đánh vào mặt tôi, một trảo này đánh xuống hẳn mặt tôi không thể còn nguyên vẹn.

Tôi dùng hết sức bình sinh lui về phía sau, nhưng tốc độ của tôi sao có thể so với Lâm Yến Nhi, khi quỷ trảo đen nhanh sắp cào vào mặt thì một âm thanh rất lớn bỗng nhiên xất hiện bên người tôi.

“Ngao…” Là rồng ngâm! Hơn nữa lần này âm thanh rất lớn, giống như có một chiếc loa thùng mở hết công suất sát bên tai tôi vậy khiến đầu óc tôi choáng váng. Tôi hét lên một tiếng kinh sợ, hai chân mềm nhũn quỵ xuống.

Lần này không chỉ mình tôi nghe thấy mà cả Lâm Yến Nhi cũng dừng lại, cô ta và Đao Minh lộ vẻ sợ hãi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên trên.

Miệng các cô ấy nhanh chóng mở ra khép lại, hiển nhiên đang kêu gọi gì đó, nhưng tiếc là giờ tôi không nghe được gì cả, đôi tai bị tiếng rồng ngâm chấn động đến ù.

Chỉ thấy phía trên bộ xương rồng không biết từ lúc nào lại có thêm một quả cầu thịt lớn màu đen, quả cầu thịt như được bao bởi một tầng sương dày đặc đang chậm rãi hạ xuống xông thẳng về phía tôi.

Thai rồng?

Hai chữ này nháy mắt xuất hiện trong đầu tôi, lúc này tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa, nhìn bộ dáng hoảng sợ của Lâm Yến Nhi và Đao Minh thì chắc chắc thai rồng này không tốt lành gì, nhưng cũng nhờ nó mà tôi chưa bị hủy gương mặt biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ rồi.

Theo thai rồng hạ xuống thì một donnf khí nén mãnh liệt cũng xuất hiện khiến tôi không thể động đậy.

Lâm Yến Nhi và Đao Minh hiển nhiên cũng bị ảnh ưởng, mặt bọn họ đỏ lên, đang cô gắng thoát khỏi áp lực của thai rồng.

Nhưng trước mặt thai rồng thì mọi cố gắng đều uổng phí, chúng tôi như bị trúng thần chú định thân, không ai có thể động đậy được.

Chớp mặt quả cả thịt màu đen của đã đáp xuống trước mặt chúng tôi, dừng ở giữa tôi và Lâm Yến Nhi.

Bầu không khí trở nên hết sức vi diệu, hiện khoảng cách ai gần thai rồng hơn là vô cùng quan trọng, theo tôi đoán thì thai rồng chuẩn bị ấp, chuyện thứ nhất nó bước ra nhất định là kiếm ăn!

Hiên ai đứng càng gần nó thì rất có thể sẽ trở thành món ăn đầu tiên khi của nó đến thế giới này.
 
Chương 286


Tôi cùng Lâm Yến Nhi không hẹn mà cùng lui về sau, nhưng vì áp lực từ thai rồng kia ép xuống khiến mỗi hành động của tôi đều cực kì khó khăn.

Cũng may đây là cuộc chiến giữa tôi và Lâm Yến Nhi, mặc dù tôi di chuyển rất khó khăn thì Lâm Yến Nhi cũng không khá hơn chút nào. Thậm chí có lẽ vì trên người tôi còn tràn ngập yêu khí, có chút tương tự với long khí, cho nên tình cảnh của tôi còn khá hơn Lâm Yến Nhi một chút.

Tôi cố gắng hết sức cũng đã lui được về phía sau hai bước còn Lâm Yến Nhi liền thảm. Cô ta nghiến răng cố gắng lui về, người còn thả ra một tầng âm khí dày để bảo vệ mình khỏi sức ép từ thai rồng. Nhưng âm khí cùng long khí nóng bỏng vừa vặn tương trùng, khi âm khí bị hòa trộn lẫn khiến trong nháy mắt khí lực của Lâm Yến Nhi bị suy yếu mất phần, hai chân thật giống như bị dính chặt vào mặt đất vậy.

Đến khi cô ta nhận ra mình sai lầm thì đã không còn kịp nữa, lúc này quả cầu thịt đen kia đang không ngừng run rẩy, luồng khí màu đen xung quanh giống như cũng đang hô hấp, thu nhỏ lại phồng to, cùng với mỗi lần hô hấp thì thai rồng lại lớn hơn một chút.

Không bao lâu sau thai rồng phát sinh biến hóa, từ bên trong đột nhiên nhô ra một cái đầu giống như đầu rắn, liều mạng phá xuyên quả cầu thịt từ bên trong giống như muốn thoát ra.

Chúng tôi đều biết thứ bên trong là thứ gì, sau khi nó ra sẽ có hậu quả gì. Nhưng lúc này chúng tôi giống như con kiến hôi, không có bất kỳ cách gì có thể ngăn cản nó.

Bất chợt tôi cùng Lâm Yến Nhi đưa mắt nhìn nhau, chúng tôi đều thấy được trong mắt đối phương sự kinh sợ hoảng loạn. Cũng may tình cảnh của tôi so với Lâm Yến Nhi khá hơn một chút, bây giờ cô ta cách thai rồng chỉ khoảng một bước, rồng con sau khi đi ra nhất định sẽ ăn cô ta trước.

Nhân lúc Lâm Yến Nhi không thể nhúc nhích, tôi sử dụng hết sức bình sinh đi về phía Tô Mộc. Bây giờ anh ấy vẫn đang dốc toàn lực hấp thu long khí, căn bản không phát hiện được bên ngoài có biến hóa nhưng nhìn Lâm Yến Nhi bị thai rồng áp chế thành như vậy tôi cũng biết thai rồng đối với Tô Mộc cũng không tốt đẹp gì.

“Tô Mộc! Anh tỉnh lại đi, đi mau!” Tai tôi vẫn còn chưa nghe được âm thanh, không biết được mình kêu lên có lớn được bao nhiêu, nhưng lúc này tôi đã không còn lo nghĩ nhiều được như vậy, vừa cố gắng hướng về phía Tô Mộc vừa gân giọng hét to.

Mặc kệ tôi kêu gào thế nào Tô Mộc vẫn giống như không nghe thấy gì, vẫn không có chút gì cả.
 
Chương 286-2


Tôi đã mệt muốn hộc máu mà cũng chỉ đi về phía Tô Mộc chưa được nửa mét, ngay khi tôi toàn tâm toàn ý di chuyển về phía trước thì sau lưng tôt đột nhiên lại lần nữa truyền đến tiếng rống nghịch thiên của rồng. Lần này tiếng rống của nó hoàn toàn khác vừa rồi, âm thanh vô cùng rõ ràng, cũng không hề có chút mơ mơ hồ hồ, giống như âm thanh kia ngay tại bên tai tôi!

Tôi lại có thể nghe thấy âm thanh!

Tôi thầm vui mừng trong lòng, nhưng sau đó tim tôi liền run lên, cảm giác được một khí tức nguy hiểm từ đằng sau đang nhanh chóng bay về phía tôi.

Tôi liền quay đầu nhìn lại, nhìn một cái suýt chút nữa tôi khóc ra thành tiếng. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Lâm Yến Nhi gần nó hơn nhưng hết lần này tới lần khác nó xông thẳng về phía tôi?!

Lúc này sau lưng tôi là một quái vật dài màu đen, quái vật kia nhìn qua giống như Giao tiên, nhưng dáng vẻ so với Giao tiên xấu đi không ít. Hai con mắt lớn chừng hạt đậu ở hai bên đầu, trên trán còn nhô ra hai cục u màu đen nhìn rất ghê tởm.

Khiến tôi kinh hãi nhất là hai chiếc răng đen cứng như dao, so với quỷ trảo của Lâm Yến Nhi còn sắc bén hơn mấy phần, lóe lên ánh đen đầy quỷ dị. Nếu như bị nó cắn một cái e rằng xương của tôi cũng có thể vỡ thành từng mảnh vụn.

Chớp mắt quái vật kia đã bay đến ngay sau lưng tôi, cái miệng đen nhánh há to táp tới tôi.

Tôi thật sự đã thấy tử thần mỉm cười vẫy tay, bây giờ muốn tránh cũng không còn thực tế, chỉ có thể cố gắng tránh xa Tô Mộc một chút, tránh cho không liên lụy đến Tô Mộc.

‘Choang!’ Ngay khi tôi cho rằng tôi đã làm mồi cho con rồng đen kia thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kim loại va chạm, còn không chờ tôi kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một tiếng rống thảm thiết tê tâm liệt phế phát ra từ phía sau tôi, âm thanh kia vang khắp cửu thiên khiến toàn bộ long mạch rung chuyển.

Tôi kinh sợ phải che lỗ tai lại, rất sợ âm thanh kia khiến tôi bị thủng màng nhĩ.

Cùng lúc đó một cổ khí tức vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên bao trùm, giống như bị núi Thái Sơn đè xuống vậy, so với áp lực của con rồng kia lại càng bá đạo mãnh liệt hơn.

Tôi thật không biết nên nói gì cho phải, Thái Lan quả thật đúng là nơi đầm rồng hang hổ, trong mấy giờ ngắn ngủi tôi đã liên tiếp gặp hai khí tức lợi hại như vậy ở Thái Lan.
 
Chương 286-3


Cũng may áp lực mới này dường như đối với tôi tương đối thân thiện, ít nhất so với khí tức tản ra từ con rồng vừa rồi khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều.

Hơn nữa dưới áp lực từ khí tức này ngay cả con rồng đen kia cũng không bay nổi, bị áp chế đè xuống mặt đất, mặc dù mặt nó đầy dữ tợn nhưng cố hết sức dường như cũng không phản kháng được. Ít nhất lúc này mạng tôi tạm thời giữ được.

Xác định được con rồng kia không bay nổi tôi mới nhìn bốn phía xung quanh, nhìn xem ai xuất hiện ở thời khắc nguy hiểm như vậy cứu tôi.

Vốn tôi cho rằng ra tay là Giao tiên hoặc Tô Mộc, bọn họ hấp thu đủ long khí thực lực sẽ tăng vọt cho nên tôi mới không có chuyện gì. Nhưng lúc này bọn họ vẫn không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn duy trì tư thế hấp thu long khí, hiển nhiên là chưa tỉnh lại. Mà Lâm Yến Nhi cùng Đao Minh lại càng không thể, lúc này bọn họ so với con rồng đen kia cũng không hề hơn, cũng bị tê liệt trên mặt đất không dậy được. Đặc biệt là Lâm Yến Nhi, không nghỉ người không dậy được mà cả cơ thể còn đang run rẩy, ngay cả gương mặt siêu phàm thoát tục giờ phút này cũng nhăn nhó giống như phản ứng lúc Tô Mộc gặp hồn tích.

Khoan đã, hồn tích?!

Trong đầu tôi khi nghĩ đến hai chữ này bỗng nhiên toàn thân run một cái.

Không sai, chính là hồn tích.

Chẳng trách áp lực này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây rõ ràng chính là tích khí trên người hồn tích.

Chỉ là tích khí lúc này so với trên người Chu Lan lúc trước mãnh liệt hơn trăm lần, hai bọn họ vốn không phải là một cấp bậc.

Trong lòng tôi liền nôn nao lo sợ, mặc dù tích khí kia vừa rồi đã cứu tôi một mạng nhưng lúc này tại sao có thể có hồn tích xuất hiện?

Hơn nữa nơi này chính là long mạch, ngay cả rồng con mà tích khí kia cũng áp chế được thì hồn tích này lợi hại tới mức nào?

Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ thì con rồng đen bên cạnh tôi lại phát sinh biến hóa, thân thể nhỏ dài đột nhiên kịch liệt quằn quại, gương mặt xấu xí lại càng dữ tợn, toàn bộ bị co rút lại dính chung một chỗ, thật giống như biến dị.

Tôi sợ hãi tim cũng suýt rớt ra ngoài, cũng may tôi còn trẻ sức khỏe tốt nếu không liên tiếp bị nhiều phen kinh sợ như vậy đã sớm ngất đi.

Con rồng đen kia vặn vẹo một lúc, sau đó từ trong miệng phun ra một làn khói màu xám tro dày đặc. Lúc này tôi mới phát hiện trong miệng rồng đã trống trơn, hàm răng đen nhánh sắc nhọn vừa rồi một cái cũng không còn.

Khi tôi còn đang kinh sợ hàm răng kia làm sao biến mất thì làn khói màu xám tro vừa rồi rồng con phun ra đã dần dần tràn ngập tụ lại thành một hình người. Người kia ăn mặc kiểu thư sinh thời cổ đại, người cao xấp xỉ hai mét, dáng dấp thanh tú, trong tay còn cầm một chiếc quạt màu vàng, động tác chơi đùa với quạt rất tiêu sái đang từng bước một đi về phía tôi.
 
Chương 287


“Anh…” Tôi nhìn thư sinh kia run rẩy nói.

Vốn tôi định nói anh đừng tới đây, tôi rất lợi hại.

Nhưng lúc này tôi ở trước mặt anh ta giống như chuột gặp mèo vậy, căn bản không còn chút mạnh mẽ nào, thậm chí ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được.

Anh ta thấy tôi lên tiếng, ánh mắt liền nhìn thẳng vào mắt tôi, cười lạnh nói: “Tô gia không còn ai sao, truyền tới truyền lui gia chủ lại đặt lên người một tiểu cô nương, lại là người Tô Mộc lừa gạt để kết âm hôn. Đã sớm biết Tô Ninh không có bản lãnh nhưng không nghĩ hắn lại có thể bôi xấu Tô gia thành như vậy.”

Vừa nói thư sinh kia còn lắc đầu liên tục, thật giống như giao Tô gia vào tay tôi là xong đời vậy.

Tôi liền không vui, đây đã là thời đại gì rồi, đã sớm là gái trai bình đẳng, không biết từ đâu xuất hiện một người cổ xủ bắt đầu nói ẩu nói tả.

Nhưng cho dù tôi không vui cũng chỉ dám phản kháng ở trong lòng một chút, miệng căn bản không dám lên tiếng, rất sợ nói gì không đúng sẽ chọc giận thư sinh này. Anh ta ngay cả con rồng đen kia cũng có thể khống chế thì đối phó với tôi còn không phải suy nghĩ.

Cũng may anh ta nói mấy câu với tôi xong liền chuyển sự chú ý lên người Tô Mộc. Từ việc anh ta vừa mới cứu tôi, hơn nưa xem ra anh ta với tình hình của Tô gia quen thuộc như vậy thì người này là bạn không phải địch.

Chỉ là anh ta là hồn tích, vốn là khắc tinh của Tô Mộc, anh ta ở gần Tô Mộc như vậy có được không?

Nghĩ đến lần trước Chu Lan khiến Tô Mộc thảm hại như vậy tôi liền không nhịn được, la lớn: “Anh đứng lại đó! Không được đi về phía trước nữa, anh là hồn tích, ở gần anh ấy quá sẽ khiến anh ấy bị thương!”

Nói xong tôi liền ngây ngẩn, không nghĩ tới cuống cuồng vậy mà âm thanh lại không run, hơn nữa giọng điệu tương đối lớn lối, không biết vừa rồi tôi ăn gan hùm gan báo ở đâu mà có thể nói như vậy.

Quả nhiên, thư sinh kia vừa nghe thấy tôi nói liền dừng bước, anh ta hơi quay đầu nhìn tôi, trên mặt mang theo một tia khinh thường, nói: “Ngươi lại có thể nhìn ra ta là hồn tích? Xem ra còn không vô dụng như vậy. Chẳng qua thực lực của ngươi quá kém, thân là gia chủ Tô gia mà lại bị một con rắn nhỏ chưa hoàn toàn chui ra khỏi trứng đuổi chạy khắp nơi. Nếu ta là ngươi đã sớm dùng một tấm vải khổng lồ tự bịt mặt mình mà chết cho rồi.”
 
Chương 287-2


“Tại sao phải dùng tấm vải khổng lồ?” Tôi nói theo bản năng, dùng tấm vải để bịt mặt thì không cần phải to cũng vẫn chết đi?

“Bởi vì mặt ngươi quá to, vải bình thường không bịt hết được.” Thư sinh kia nói.



Tôi trong nháy mắt bị nghẹn không biết nên nói cái gì cho phải, không nghĩ tới lời của người cổ xưa lại độc mồm độc miệng như vậy, tôi với anh ta không thù không oán vậy mà anh ta cứ như vậy rủa tôi.

Hơn nữa quả trứng kia ấp ra không hoàn toàn là con rắn nhỏ mà!

Đây chính là rồng! Cho dù nó còn nhỏ thì nó vẫn là rồng!

Hơn nữa ai quy định gia chủ Tô gia thì nhất định phải lợi hại? Tôi tự nhiên được được gia chủ Tô gia thì có ai từng chỉ bảo cho tôi?

Tôi thật oan muốn chết, nhưng trước mặt người này ngay cả dũng khí giãi bày tôi cũng không có, chỉ lấy hết can đảm hỏi anh ta: “Rốt cuộc ngài là ai? Hình như rất quen thuộc với Tô gia, có thể phiền ngài tự giới thiệu cho tôi một chút, sau này tôi cũng có thể cần báo đáp ân cứu mạng cho ai.”

“Ngươi nhận ra ta là hồn tích mà không biết ta là ai?” Thư sinh kia sửng sốt một chút, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tôi quả thật không biết phải nói gì nữa, bây giờ tôi đã không nhịn được một chút xem thường, cũng không biết từ đâu lại có người như vậy, anh ta rất nổi tiếng sao? Dựa vào cái gì mà tôi nhận ra anh ta là hồn tích sẽ phải biết anh ta là ai.

Thấy tôi không lên tiếng, người kia thật giống như bị làm nhục vậy, khóe miệng khẽ cười nhạt trực tiếp đi về hướng Tô Mộc.

Anh ta thật sự đi tới trước mặt Tô Mộc, vậy không phải Tô Mộc sẽ bị tích khí gây thương tổn mà thành tàn phế?

Nhưng bây giờ tôi muốn ngăn cản cũng không còn kịp rồi, động tác người kia rất nhanh, sau mấy bước đã đứng bên cạnh Tô Mộc, chiếc quạt bằng đồng trong tay anh ta bỗng nhiên vung lên, đầu quạt như mũi kiếm chỉ thắng một cái hướng tới cổ Tô Mộc.

“Không được!” Tôi liền kêu lên, mắt nhìn Tô Mộc bây giờ không còn chút sức lực nào để đánh trả, hơn nữa người kia tuyệt đối có thể áp đảo anh ấy. Mắt tôi đã đỏ au, trong lòng dâng lên một sự tức giận.

Cùng sự tức giận trào lên kia là một dòng yêu khí mạnh mẽ bay ra, nhanh chóng biến thành hình dáng một con dao vun vút bắn về phía người kia, ngay cả chính tôi cũng không không chế được.
 
Chương 287-3


Nhưng người kia không chút lo lắng, trơ mắt nhìn con dao bay tới trước mặt anh ta. Ngay khi con dao sắp cắm vào thân thể anh ta thì bỗng nhiên ‘choang’ một tiếng giòn dã, con dao kia giống như thủy tinh bị vỡ thành nhiều mảnh, rơi rào rào trên mặt đất.

“A ha, một yêu hạch, loài người có thể tu luyện tới mức này coi như không tệ, cũng coi là xứng với danh hiệu gia chủ Nhà họ Tô.” Người kia lạnh nhạt nói.

Nói xong anh ta vẫn không chịu buông ta cho Tô Mộc, đưa tay ra bóp cổ Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Còn chưa chịu tỉnh lại? Còn tiếp tục bất tỉnh thì ta liền cho vợ ngươi cùng xuống chăm sóc sức khỏe cho ngươi.”

“Cụ tổ, chuyện này không có liên quan tới Dương Dương, đều là chủ ý của con, là con tham sống muốn hồi sinh, người có gì bất mãn cứ trừng phạt con.” Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.

Tôi nhất thời bị sợ hết hồn, nhìn Tô Mộc khó tin, anh ấy tỉnh lúc nào?

Còn có, anh ấy vừa gọi người thư sinh kia là cụ tổ, cụ tổ là có ý gì?

Chẳng lẽ thư sinh là này người Nhà họ Tô, là lão tổ tông của Tô mộc?

Trong nháy mắt tôi thấy mơ hồ, hai mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tô Mộc bên đó.

Anh đã mở to mắt nhìn thư sinh nọ, sau đó tránh khỏi tay thư sinh rồi cung kính khụy gối, ba quỳ chin lạy, sau đó vẫy tay ra hiệu tôi cũng bước qua.

Cơ thể tôi đã cứng nhắc, nhưng tôi thấy vui khi thấy Tô Mộc tỉnh lại, sự xuất hiện của thư sinh so với con rồng đen vừa nãy thì tốt hơn nhiều, ít ra tôi và Tô Mộc còn sống, không bị giết đến hồn phi phách tán.

Tôi bước đến bên người Tô Mộc, lo lắng nhìn anh một vòng rồi hỏi anh thấy thế nào, có bị ảnh hưởng bởi tiệm khí hay không?

“Không sao.” Tô Mộc nở một nụ cười nhạt, kéo tay tôi đứng trước mặt thư sinh nói: “Anh giới thiệu cho em một chút, đây là tổ tiên nhà họ Tô, nếu như không có ông thì cũng không có nhà họ Tô như bây giờ, Em còn nhớ sứ mệnh nhà họ Tô không? đó là kế thừa ý nguyện của tổ tiên, thủ hộ hòa hợp giữa âm và dương, giữ gìn trật tự âm dương.”

“Ha Ha, đã người còn nhớ rõ tôt huấn, sao còn đến đây phục sinh sống lại, người bảo ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?” Thư sinh cười lạnh nói.

Ánh mắt ông ta nhìn Tô Mộc như nghiền ngẫm, dù giọng nói rét căm căm nhưng tôi lại để ý thấy, từ khi tôi bước đến cạnh Tô Mộc thì luồng tiệm khí mạnh mẽ đã biến mất không tăm không tích rồi, dường như đã bị ông ta thu lại.

Thì ra ông ta vốn không có ý định rat ay với Tô Mộc.

Tôi thở phào, sau khi xác định ông ta không có uy hiếp gì, tôi nhìn ông ta đã thân thiện hơn nhiều: “Cụ tổ, dù sao Tô Mộc cũng cháu chắt chút của cụ, nể máu mủ ruột thừa mong cụ đừng phạt anh, huống chi anh vì không muốn vi phạm tổ huấn đã cố ý đến Thái Lan xa xôi này thử sống lại, cũng không lợi dụng sách cấm nhà họ Tô, khi còn sống anh chỉ mới sống hơn hai mươi năm xuân xanh, không được trải nghiệm nhiều trong cuộc đời, ngài từ bi mà tha cho anh một lần, đợi anh ấy chết già cũng vẫn có thể giữ gìn cân bằng âm dương mà...”

“Dương Dương.” Tôi còn đang nói thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi, ngăn cản tôi nói tiếp, anh thấp giọng nói: “Cụ tổ không có quan hệ máu mú gì với anh, anh không phải chắt trai ông ấy, em không cần xin tha vì anh.”

Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.
 
Chương 288


“A?”

Bầu không khí bỗng nhiên có chút lúng túng, quan hệ giữa bọn họ quá không thể tưởng tượng nội, khiến tôi có chút hoa mắt chóng mặt, hỏi Tô Mộc: “Anh không phải cháu chắt ông ấy vậy tại sao anh lại phải gọi ông ấy là cụ tổ?”

“Cái này sẽ nói với em sau.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy vừa dùng ánh mắt truyền ý, để tôi hiểu không nên hỏi nữa.

Có thể nhận ra trước mặt người thư sinh này Tô Mộc tương đối lo lắng, có lẽ sợ nói ra câu gì khiến người này tức giận.

Cũng phải, con rồng đen kia vừa sinh ra đã khiến Lâm Yến Nhi không thể động đậy được, bây giờ thư sinh này dễ dàng đánh gục rồng con chứng tỏ thực lực của ông ta nếu so với Tô Mộc không biết hơn bao nhiêu lần, huống chi ông ta lại là hồn tích vốn đã khắc với Tô Mộc.

Tôi cũng không dám tìm rủi ro trước mặt ông ta, liền dựa theo ý của Tô Mộc, ngoan ngoãn chào người thư sinh một cái, gọi ‘cụ tổ’ một tiếng, coi như là chào hỏi với ông ta.

Sau khi tôi chào xong, Tô Mộc hỏi thư sinh kia có thể cho tôi lui xuống được không, lần này phạm sai lầm là một mình anh ấy, anh ấy không muốn lộ vẻ yếu ớt trước mặt tôi, chi bằng cho tôi lui trước, có lời gì bọn họ nói riêng.

Thư sinh kia không lên tiếng, trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt như cũ nhìn Tô Mộc, thật giống như Tô Mộc thiếu nợ ông ta hai chục ngàn không trả.

Thấy thư sinh kia không nói lời nào, Tô Mộc coi như thư sinh kia ngầm đồng ý với đề nghị của anh ấy, vung tay lên một cái một đoàn âm khí liền đập ở trong không khí, kết giới vừa rồi nháy mắt lại xuất hiện. Chờ đến khi tôi mở mắt lại thì tôi đã ở một nơi đầy gạch ngói vụn, cùng ở đó với tôi còn có Lâm Yến Nhi và Đao Minh.

Tô Mộc này, rốt cuộc vẫn là không chịu để Lâm Yến Nhi ở lại trong long mạch đối mặt với hồn tích.

Trong lòng tôi có chút không vui, nhưng lúc này tôi căn bản không còn tâm tư ghen, trong lòng đều đang lo lắng cho Tô Mộc. Thư sinh kia mặc dù cùng Tô Mộc có chút giao tinh, đối với Tô Mộc cũng không có ác ý gì nhưng hiển nhiên ông ta có ý khiển trách Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng nhận sai đối với ông ta, chờ sự trừng phạt của ông ta. Thư sinh kia lợi hại như vậy, ông ta sẽ trừng phạt Tô Mộc thế nào?

Khi tôi còn đang lo lắng đầy bụng thì bên người đột nhiên truyền tới một giọng lạnh như băng, hỏi tôi: “Nói, người vừa tới lai lịch thế nào? Làm sao khí thế trên người lại kinh người như vậy? Khí tức trên người hắn chỉ tản mát ra thôi cũng đã khiến cho ta choáng đầu hoa mắt?”

Người nói chính là Lâm Yến Nhi, sắc mặt cô ta vốn đã nhợt nhạt, lúc này bị tích khí chấn nhiếp khiến mặt tái xanh, nhìn qua hồn phách có chút nhàn nhạt giống như tùy lúc có thể bị tản mất.

Cũng may bản thân cô ta có tu vi quá mạnh mới có thể miễn cưỡng chống đỡ, tiếp tục nói chuyện với tôi.

Nhìn cô ta bây giờ hẳn không còn sức để đối phó với tôi nữa.

Tôi hơi thở phào nhẹ nhõm, cô ta không còn uy hiếp được tôi thì tôi cũng không cần sợ cô ta, sự bẫn mãn trong lòng tôi đối với cô ta cũng bộc phát, cười lạnh nói: “Cô không biết hồn tích? Ông ta chính là thiên địch của quỷ vậy, ngươi bây giờ chỉ đơn giản là váng đầu hoa mắt sao? Sợ rằng hồn phách cũng sắp tan biến, nói thật cho cô, ở trước mặt hồn tích thì quỷ vật lợi hại hơn cô cũng phải dập đầu cầu xin tha thứ, bây giờ cô còn có thể nói chuyện đã là nên cảm ơn trời đất.”

Nghe được hai từ ‘hồn tích’, người Lâm Yến Nhi rùng mình một cái, sắc mặt nhợt nhạt hơn mất phần. Nhưng hiển nhiên cô ta không quá tin tưởng tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy hồ nghi, nói: “Trên thế giới thật sự tồn tại hồn tích? Nếu như ông ta thật sự là hồn tích thì tại sao Tô Mộc gần ông ta như vậy lại không có phản ứng gì?”

Quả thật tôi muốn cười, nói với Lâm Yến Nhi cô ta hỏi vấn đề này liền giống như người còn sống chúng ta hỏi trên thế giới này có ma qury không vậy, nếu cô ta đã là quỷ vậy thì hồn tích chẳng lẽ còn không tồn tại sao?
 
Chương 288-2


Còn tại sao Tô Mộc lại không bị sao, cái này lại càng dễ hiểu, bởi vì hồn tích kia là thân thích của Tô Mộc, cùng một phe với chúng tôi cho nên vừa rồi ông ta mới cứu mạng tôi ngay trước miệng của con rồng.

Nói xong mặt tôi còn hiện lên vẻ tự đắc, khuyên bảo Lâm Yến Nhi có ý đồ xấu gì thì tốt nhất nên dừng lại, thực lực hồn tích vừa rồi cô ta cũng thấy, nếu như lúc này gây chuyện với chúng tôi thì nhất định hồn tích sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Lâm Yến Nhi không lên tiếng, xung quanh cô ta vẫn tản ra mùi vị uy hiếp nhưng bây giờ cô ta đã bị thương nặng, ngay cả Đao Minh sắc mặt cũng không quá tốt, dĩ nhiên không dám gây chuyện với tôi. Nghĩ vậy nên tôi cho rằng tôi đã nói đến mức này thì bọn họ cũng nên rút lui.

Nhưng ngoài dự liệu của tôi, bọn họ không có chút ý nào là muốn rút lui. Sau khi biết được thư sinh kia là hồn tích, Lâm Yến Nhi liền lui về phía sau, tìm một chỗ tương đối bằng phẳng ngồi xuống nhắm mắt một lòng một dạ chữa thương.

Lần này liền đến phiên tôi lo lắng, vốn nghĩ mượn danh tiếng hồn tích để hù dọa cô ta, mặc dù tôi không ưa cô ta từ rất lâu rồi nhưng quả thật tôi không đủ sức gây khó dễ cho cô ta. Bây giờ cô ta lại chữa thương ngay bên cạnh tội, lỡ như một lát cô ta hồi phục, hồn tích cùng Tô Mộc chưa đi ra thì không phải tôi sẽ bị cô ta làm thịt?

Nghĩ đến cục diện có thể phát sinh tôi bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ to gan độc ác.

Có nên thừa dịp bây giờ đánh lén cô ta hay không?

Cô ta suýt chút nữa giết chết tôi, hơn nữa năm đó chính là cô ta làm hại cả nhà Tô Mộc bị diệt khẩu, bây giờ tôi đánh lén cô ta hẳn cũng không tính là thừa dịp người gặp nguy đi?

Huống chi cho dù tôi thừa dịp người khác gặp nguy thì thế nào, so với cô ta thì tôi đã là quá nhân từ!

Trong lòng suy nghĩ, xung quanh thân thể tôi đã không tự chủ bao trùm một tầng yêu khí, yêu khí kia chạm phải âm khí vừa rồi Lâm Yến Nhi tỏa ra liền tóe lên tia lửa đùng đùng, nhìn qua có vẻ rất lợi hại.

Chỉ tiếc gây động tĩnh quá lớn, tôi vừa kéo yêu khí ra thì Lâm Yến Nhi liền chú ý tới hành động của tôi, chợt mở mắt, mặt lạnh như băng nhìn tôi.

Tôi có chút lúng túng, muốn thừa dịp Lâm Yến Nhi đang chữa thương mà đánh lén, bây giờ thì hay rồi, bị người ta bắt tại trận.

Nhưng bây giờ tôi cũng không để ý nhiều như vậy, cơ hội khó có được, tôi đưa mắt trực tiếp nhìn vào ánh mắt Lâm Yến Nhi, cũng không nói gì với cô ta, điều khiển yêu khí biến thành hình một con dao lao về phía cô ta.

Sắc mặt Lâm Yến Nhi cả kinh, có lẽ cô ta không nghĩ tôi có gan ra tay với cô ta, nhưng bất chợt người cô ta lóe lên biến mất tránh đòn tấn công của tôi, sau đó xuất hiện ở sau lưng tôi, nói: “Ngươi nhất định phải ra tay với ta sao? Mặc dù bây giờ ta bị thương nhẹ nhưng với bản lãnh của ngươi còn chưa thể khiến ta tổn thương được. Ngươi không sợ sau khi thương thế của lành lại ta sẽ giết ngươi?”

“Cho dù bây giờ tôi không đánh lén cô thì cô cũng chưa từng khách khí với tôi, nếu không phải mấy lần tôi tốt số đã bị cô giết nhiều lần.” Tôi cười lạnh nói.

Vốn vừa rồi tôi ra tay cũng không chắc chắn lắm, bây giờ thấy Lâm Yến Nhi chẳng qua chỉ né tránh mà không đánh trả, trong nháy mắt lòng tin của tôi tăng lên nhiều, bước nhanh xống về hướng Lâm Yến Nhi.

Sắc mặt Lâm Yến Nhi có chút khó coi, né tránh vài lần động tác của cô ta rõ ràng chậm chạp hơn một ít, rơi vào thế yếu. Ngay khi tôi sắp vọt tới trước mặt cô ta thì bỗng nhiếu mắt cô ta lóe lên, cũng không né mà ngược lại nghênh đón tôi, nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta bị thương thì ngươi có thể giết được ta? Ta là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Tô Mộc, cùng anh ấy mai táng chung huyệt hơn một trăm năm, anh ấy sẽ không để cho ngươi giết ta. Không tin hai chúng ta đánh cuộc?”

“Ai muốn cùng cô đánh cuộc, lúc này còn nói lời này còn có ý nghĩa sao?” Tôi cười lạnh một tiếng. Tô Mộc ghét cô ta thế nào tôi cũng biết, lúc sắp chết Lâm Yến Nhi vẫn nghĩ biện pháp phá đám tình cảm giữa tôi và Tô Mộc, thật là buồn cười.

Vừa nói tôi đã ép tới gần trước mặt cô ta, con dao yêu khí trong tay hướng về tim cô ta đâm tới.

“Dương Dương, dừng tay!”
 
Chương 289


Ngay khi con dao yêu khí của tôi đâm vào trong thân thể Lâm Yến Nhi thì từ sau lưng tôi đột nhiên vang lên tiếng của Tô Mộc.

Anh ấy nói rất gấp, thật giống như đang rất lo lắng cho Lâm Yến Nhi.

Người tôi liền run lên, theo bản năng chần chừ một chút. Ngay tại lúc này Lâm Yến Nhi đột nhiên nhếch miệng lên cười, dường như cô ta đã sớm phát hiện Tô Mộc ở phía sau tôi cho nên không chỉ không thừa dịp tôi ngây người để chạy trốn mà ngược lại còn cố tình xông về phía con dao trong tay tôi.

Mũi dao trong nháy mắt tiến vào trong cơ thể Lâm Yến Nhi.

“A!” Lâm Yến Nhi kêu thảm một tiếng, người cô ta văng ra ngoài giống như một con bướm nhẹ nhẫng rơi xuống đống đổ nát.

Lúc này trước ngực cô ta đang chậm rãi rỉ ra vết mau đen như mực lộ rõ trên bộ quần áo trắng.

“Dương Dương, em…!” Tô Mộc tức giận tới ngẩn ra, anh ấy cau mày nhìn về phía Lâm Yến Nhi đang bị thương, cũng không để ý tới tôi mà chạy tới bên cạnh Lâm Yến Nhi ôm lấy đầu cô ta, sau đó tự kéo ra lực cực âm trong người mình rót lên người Lâm Yến Nhi.

Lúc này tôi đã ngu người, thế nào cũng không ngờ được Tô Mộc thật sự sẽ vì Lâm Yến Nhi mà ngăn cản tôi.

Không phải lúc trước anh ấy cũng hận Lâm Yến Nhi tới chết sao? Sao bỗng nhiên lại vẫn quan tâm Lâm Yến Nhi như vậy? Còn dùng lực cực âm của mình để chữa thương cho cô ta.

Thậm chí trong thoáng chốc tôi còn cho rằng xuất hiện ở trước mặt tôi đang ôm Lâm Yến Nhi kia chính là Tô Mộc giả.

Nhưng lực cực âm trên người anh ấy lại rõ ràng như vậy, đây là phương pháp tu luyện đặc biệt của Tô gia cho nên không thể là người khác giả mạo.

Nhìn Tô Mộc đầy sốt ruột cứu chữa cho Lâm Yến Nhi bỗng nhiên tôi thấy mơ hồ, chẳng lẽ quan hệ giữa Tô Mộc và Lâm Yến Nhi căn bản không tồi tệ giống như trong tưởng tượng của tôi?

Cho dù Lâm Yến Nhi gây bao tội gác, làm hại cả nhà Tô gia bị diệt, lại nhiều lần muốn giết tôi nhưng Tô Mộc chỉ đánh trọng thương cô ta mà không hề nôn nóng tìm Lâm Yến Nhi báo thù, càng không có ý định giết chết cô ta.

Quả thật trước giờ thật giống như mỗi lần đều là Lâm Yến Nhi chủ động gây chuyện với anh ấy mới bị đánh lại, cho tới bây giờ anh ấy đều không chủ động tìm tới Lâm Yến Nhi để ra tay.

Tôi biết Tô Mộc lâu như vậy tự nhận là cũng hiểu anh ấy, anh ấy tuyệt đối không phải là bồ tát gì, bằng tính cách của anh ấy phải sớm đem Lâm Yến Nhi băm vằm ra mới đúng. Nhưng anh ấy lại không làm như vậy, hơn nữa thấy tôi làm Lâm Yến Nhi bị thương lại vội vàng chữa trị cho cô ta.

Bỗng nhiên tôi thấy mông lung, cảm giác Tô Mộc ở trước mặt tôi trở nên cực kỳ xa lạ, giống như tôi không hiểu gì về anh ấy.

Hóa ra trước kia ở trước mặt tôi anh ấy tỏ ra hận Lâm Yến Nhi đều là giả, tình cảm anh ấy dành cho tôi cũng là giả. Nếu không mới vừa rồi Lâm Yến Nhi thấy Tô Mộc đi ra sẽ không dám đánh cuộc với tôi, cô ta đã sớm biết Tô Mộc sẽ không trơ mắt nhìn tôi làm cô ta bị thương.

Cô ta cố ý đụng vào lưỡi dao của tôi chính là vì để Tô Mộc đau lòng cô ta…

Trái tim tôi tự nhiên thắt lại đau nhói, thật giống như vừa mới bị đả thương không phải là Lâm Yến Nhi mà là chính tôi.

Tôi không hiểu tại sao Tô Mộc lại đối xử với tôi như vậy, nếu như anh ấy từ đầu đến cuối đều là đang lợi dụng tôi thì sao không trực tiếp ép buộc, dù sao anh ấy lợi hại như vậy, tôi cũng không có bản lãnh chống cự, tại sao còn phải giả bộ thích tôi, đối xử tốt với tôi.

Tại sao lại dịu dàng với tôi như vậy.

Trái tim tôi rỉ máu, không biết từ lúc nào nước mắt đã che nhòe đôi mắt.

“Dương Dương? Em sao thế?” Bên tai tôi bỗng nhiên truyền tới giọng của Đường Dũng, không biết anh ta trở lại từ lúc nào, thấy tôi khóc thảm như vậy liền bị sợ hết hồn.
 
Chương 289-2


Tôi không muốn mất mặt trước mặt Đường Dũng, không muốn để anh ta biết tôi bị Tô Mộc đùa bỡn, liền lau sạch nước mắt, lắc đầu một cái nói tôi không sao.

Nhưng tôi như vậy sao có thể giấu được Đường Dũng, anh ta nhíu mày lại nhìn theo ánh mắt tôi về hướng Tô Mộc, thấy Lâm Yến Nhi nằm trong ngực Tô Mộc liền nháy mắt hiểu chuyện gì xảy ra, tức giận nói: “Đừng khóc nữa, ông đây sẽ làm thịt tên khốn kia!”

Nói xong anh ta đã hung hăng đi về phía Tô Mộc, trên người Đường Dũng tràn ra sát ý mãnh liệt, hiển nhiên đã bị hành động của Tô Mộc chọc giận.

Tôi không còn tâm tình xem trò vui nơi này, kéo tay Đường Dũng lại, nhỏ giọng nói: “Anh dẫn tôi rời khỏi đây đi, tôi thấy mệt.”

“Nhưng thằng cháu kia lại dám…” Đường Dũng tức giận nói.

Không đợi anh ta nói xong tôi đã bị sự tuyệt vọng xâm nhập khiến cho mệt mỏi, hai mắt nhắm một cái liền hôn mê bất tỉnh.

Sau đó tôi giống như đang gặp ác mộng, trong mơ cảnh Lâm Yến Nhi lao vào lưỡi dao của tôi không ngừng xuất hiện, bên tai tôi lần lượt vang lên tiếng gấp gáp của Tô Mộc, anh ấy thấy Lâm Yến Nhi bị thương liền sốt ruột xông tới ôm lấy cô ta, sau đó cặp mắt đỏ au nhìn tôi, hỏi tôi tại sao lại độc ác ra tay muốn giết vợ anh ấy như vậy.

Anh ấy còn nói từ đầu đến cuối anh ấy thích đều là Lâm Yến Nhi, một năm nay anh ấy ở bên cạnh tội, giả bộ thích tôi cũng nên dừng lại, anh ấy mệt mỏi rồi, trông thấy tôi liền thấy phiền, bây giờ anh ấy muốn trả thù cho Lâm Yến Nhi, khiến tôi chết không được tử tế.

Nói xong anh ấy còn biến ra quỷ trảo trực tiếp cắm vào tim tôi khiến tôi chết đi.

Toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh, biết rõ đây là mơ nhưng tôi làm thế nào cũng không tỉnh được. Sau đó hình ảnh Lâm Yến Nhi lao vào con dao của tôi lại bắt đầu lặp lại, tôi rơi vào trong một vòng lặp luân hồi mệt mỏi.

Cảnh tan nát cõi lòng kia không ngừng tái diễn khiến tôi hận không thể tự sát được, đây chỉ là ác mộng, ngay cả tự sát tôi cũng không thể làm.

Mồ hôi không ngừng thấm ướt thân thể tôi, cuối cùng vẫn là Giao tiên nhảy vào trong giấc mơ của tôi, dùng đuôi quăng Tô Mộc cùng Tâm Yến Nhi sang một bên ngăn cản được quỷ trảo của Tô Mộc móc vào tim tôi mới kết thúc được giấc mơ lặp đi lặp lại đáng sợ kia.

Tôi lập tức bật dậy trên giường, vừa mới mở bắt liền nghe thấy tiếng ‘rắc’ giòn dã phía sau, lưng tôi truyền tới một trận đau nhức.

“Dương Dương, bây giờ người em còn yếu, không thể hoạt động mạnh như vậy được.” Giọng Đường Dũng nhẹ nhàng nhắc nhở xuất hiện bên tai tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện tôi đã trở về Trung Quốc, lúc này đã nằm trong phòng ngủ ở biệt thự Phùng Đông, mà người tôi đã sớm bị mồ hôi ướt đẫm giống hệt như trong giấc mơ kia.

Lúc này tôi vẫn mơ mơ màng màng không phân rõ được giữa mơ và thực, thậm chí bây giờ còn có ảo giác rằng tôi căn bản không đi tới Thái Lan, những gì tôi gặp ở Thái Lan chẳng qua chỉ là ác mộng của tôi mà thôi.

Nhưng bây giờ người tôi quả thật rất yếu ớt, không chỉ yếu ớt mà người tôi cũng gầy đi rất nhiều. Cánh tay gầy như da bọc xương, eo cũng không có chút thịt nào, nhìn qua thật giống xác khô.

Càng khiến tôi đau lòng chính là ngực tôi, vốn trước kia thịt trên ngực tôi cũng không nhiều khiến Đường Dũng còn cười nhạo chọc tôi là sân bay, bây giờ sân bay trực tiếp biến thành thung lũng, đơn giản là không dám nhìn vào.

“Đường Dũng, gần đây anh ngược đãi tôi? Sao tôi lại gầy đi nhiều như vậy? Giờ thật khó coi.” Tôi nghiêng đầu nhìn Đường Dũng, cố gắng nói thật bình tĩnh coi như chưa có chuyện gì phát sinh.

Nghe giọng tôi, mắt Đường Dũng đột nhiên ướt hồng, hai hàng nước mặt liền rơi xuống, muốn xông tới ôm tôi nhưng lại sợ vô tình khiến tôi bị thương, chỉ có thể cẩn thận ở bên đỡ tôi, vừa khóc vừa nói: “Dương Dương chết tiệt, nếu em không tỉnh lại thì thật sự sẽ biến thành xác khô.”

“Phì, ngươi mới là xác khô, thử dám nguyền rủa Dương Dương của ta một lần nữa xam!” Giao tiên nghe Đường Dũng nói liền không vui, trừng mắt nói.
 
Chương 290


“Đúng đúng, không phải xác khô, Dương Dương của ta chẳng qua chỉ hơi gầy một chút mà thôi. Em yên tâm, sau này sư phụ ngày ngày sẽ cho con ăn ngon, nhất định chúng ta có thể nhanh mập lại như cũ.” Đường Dũng nhận ra mình nói xấu liền vội vàng lau sạch nước mắt, mỉm cười nói.

Tôi cũng bởi vì giấc mơ vừa rồi khiến cho đầy mệt mỏi, nhưng thấy Giao tiên cùng Đường Dũng đều cẩn thận đứng ở đầu giường chăm sóc tôi liền không đành lòng, cố gắng nở nụ cười tươi với hai người bọn họ, nói: “Ăn ngon là được, tôi không cần mập đâu, trước kia muốn giảm cân ngày ngày ăn kiêng còn không được, bây giờ thật vất vả mới gầy được anh lại muốn ép tôi mập, thật độc ác.”

Vừa nói tôi vừa thận trọng đứng dậy, muốn ra khỏi giường đi vào nhà tắm, dẫu sao lúc nằm mơ đã khiến người ướt hết, bây giờ toàn thân nhơm nhớp rất khó chịu.

Nhưng tôi vừa cử động một cái mới phát hiện ra chuyện không tốt, chính là sau khi người gầy đi thì cử động của tôi rõ ràng không còn linh hoạt như trước, hơn nữa sương cũng cứng rất nhiều, hơi dùng lực một chút đã kêu răng rắc như bị gãy xương đến nơi.

Rõ ràng tự mình tắm là không thể được, tôi liền hỏi Đường Dũng mẹ tôi đi đâu, bây giờ đã về nhà, hơn nữa tôi bị hôn mê mang về hẳn mẹ tôi rất lo lắng mới đúng, sao tôi tỉnh lâu như vậy còn chưa thấy mẹ tôi.

Nghe tôi hỏi về mệ tôi, Đường Dũng cùng Giao tiên đều ngẩn người ra, sau đó mới tựa như nhớ ra điều gì, nói mẹ tôi thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra nước ngoài chơi cho nên ba mẹ tôi đã đăng ký cùng một đoàn tới châu Âu du lịch, phải gần một tháng nữa mới về, cho nên lúc chúng tôi về nhà cũng không có ai mà chỉ thấy một tờ giấy do cha mẹ tôi để lại.

Vừa nói Đường Dũng còn gọi Diệu Diệu lên, bảo Diệu Diệu xuống đem tờ giấy mẹ tôi để lại mang lên.

Tình trạng của Diệu Diệu so với lúc ở Thái Lan đã khá hơn nhiều, nó cười hì hì chào hỏi với tôi, còn nhảy lên giường muốn ôm tôi một cái. Có lẽ vì ngại Đường Dũng ở bên cạnh trừng mắt uy hiếp nên nó không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định, liền thất thểu đi ra ngoài.

Chờ đến khi Diệu Diệu quay lại quả thật trên tay đã cầm một tờ giấy, trên tờ giấy kia đúng là chữ của mẹ tôi. Đại khái ý là bà cùng ba tôi muốn đi chơi riêng với nhau, thuận tiện xem thế giới bên ngoài một chút, bảo tôi không cần lo lắng cho bọn họ. Còn nói sau khi đi nước ngoài số điện thoại của họ không dùng được, bảo tôi không cần phải gọi điện thoại cho bọn họ, nếu bọn họ có chuyện sẽ chủ động liên lạc với tôi.

Phải, mẹ tôi bán số vàng kia cũng đã thành phú bà, cũng nên cùng ba tôi đi du ngoạn một chút.
 
Chương 290-2


Có điều là bây giờ mẹ tôi không có ở nhà vậy thì tôi biết tắm thế nào?

Tôi có chút khó khăn. Thấy tôi cau mày, Đường Dũng kia không biết xấu hổ liền xung phong nhận việc, nói anh ta nguyện ý tắm cho tôi, hơn nữa sau khi tắm xong anh ta còn có thể lấy tinh dầu mát xa miễn phí cho tôi gì đó.

Vừa nói mắt anh ta đã lim dim, hai tay xoa xoa vào nhau, bộ mặt đầy thô bỉ.

Tôi không nhịn được nhấc chân đạp lên đùi anh ta một cái, mắng: “Lưu manh, dù sao anh cũng là sư phụ tôi, trong đầu suy nghĩ gì thế!”

“Là sư phụ em thì sao? Em chưa từng thấy thầy trò yêu nhau sao? Không hai hai năm gần đây trên ti vi đều có rất nhiều phim về thầy trò yêu nhau sao, đây đang là xu hướng!” Đường Dũng tránh sang bên cạnh né cú đạp của tôi, không tim không phổi nói.

Nghe anh ta chọc cười như vậy sự ngột ngạt trong lòng tôi nháy mắt buông lỏng rất nhiều, nhưng vừa nghĩ tới Tô Mộc thì ngực tôi lại truyền tới đau đớn như tim bị xé rách.

Hình ảnh Tô Mộc ôm trị bệnh cho Lâm Yến Nhi còn sờ sờ trước mắt như vậy, hơn nữa tôi gầy yếu như này anh ấy cũng không xuất hiện chứng tỏ từ sau khi tôi hôn mê chỉ có Đường Dũng luôn ở cùng tôi.

Mười phần có tám chín phần là Tô Mộc đang ở chỗ Lâm Yến Nhi.

Chung quy anh ấy vẫn cùng Lâm Yến Nhi dây dưa không rõ.

Tim tôi đang rỉ máu, nhưng ở trước mặt Đường Dũng cùng Giao tiên, cho dù trong lòng tôi có đau đi nữa vẫn phải giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tôi sợ bọn họ lo lắng cho tôi.

Giao tiên có chút ảm đạm, hẳn ông ta biết suy nghĩ bây giờ của tôi. Im lặng một lát, ông ta liền bảo Đường Dũng đừng làm trò, nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề của tôi mới là việc nên làm.

Đường Dũng luôn có chút nể sợ Giao tiên, thấy Giao tiên lên tiếng anh ta liền cũng không đùa bỡn nữa. Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên mắt anh ta sáng lên, nói với Giao tiên: “Ông còn nhớ khi chúng ta từ Thái Lan về cũng cõng cô gái kia không? Bảo cô ấy tắm cho Dương Dương không được sao? Bọn họ đều là phụ nữ, cùng cởi hết quần áo cũng không có gì là lúng túng.”

Giao tiên hơi ngẩn ra một chút, ông ta do dự nhìn tôi một cái giống như có điều gì khó nói.

Trong lòng tôi liền dâng lên một cổ bất an, mơ hồ cảm giác Đường Dũng muốn bẫy tôi, liền hỏi: “Phụ nữ nào? Ngoại trừ tôi ra hai người còn mang một phụ nữ từ Thái Lan về?”

“Đúng vậy. Lúc ấy bọn anh mang em lui ra, đi nửa đường thấy một phụ nữ nằm trên đất, không biết tại sao anh luôn cảm giác khí tức trên người cô ta rất quen thuộc cho nên liền thuận tiền cũng cõng cô ta trở về.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta còn vừa cười với vẻ rất đắc ý, thật giống như đã có một quyết định rất sáng suốt.
 
Chương 290-3


Dự cảm không tốt trong lòng tôi lại càng mãnh liệt hơn, nói: “Hai người tùy tiện mang một cô gái xa lạ về? Đối phương cũng không có ý kiến? Hơn nữa các người phải cõng cô ấy về chẳng lẽ người ta cũng bị hôn mê, không nói được cho nên các người mới mang về?”

“Không phải, Dương Dương.” Giao tiên rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mặt ông ta đầy lúng túng, nói: “Cô gái Đường Dũng nói ngươi cũng gặp, chính là cái xác khô lúc ngươi gặp trong dương huyệt, là thủ hạ của Đao Minh. Lúc chúng ta mang ngươi rút lui là đi con đường đó, lại gặp phải xác khô đó, cũng không biết Đường Dũng ăn phải cái gì mà lại mang theo xác khô đó về, làm hại chúng ta qua được cửa an ninh cũng phải mất nửa giờ, suýt chút nữa ngay cả về bằng máy bay cũng không được. Cuối cùng vẫn là ta đay đem yêu khí che xác khô đó lại, qua được máy kiểm tra an ninh mới có thể thuận lợi bay về.”

Tôi nghe đã hoàn toàn ngu người, chuyện này e rằng cũng chỉ có Đường Dũng là có thể dám làm, mang xác khô về như vậy không bị bắt giam ở sân bay cũng đã là không tệ. 

Hơn nữa quả nhiên gã Đường Dũng chết tiệt muốn lừa tôi, anh ta lại muốn cho một cái xác khô tắm chung với tôi không phải là anh ta muốn dùng xác khô kia dọa chết tôi sao!

Tôi liếc Đường Dũng một cái, bảo anh ta mau nghĩ cách đem xác khô kia xử lý, không cho phép để cái xác đó ở biệt thự Phùng Đông.

Cho dù bây giờ lá gan của tôi đã lớn hơn thì cũng không thể để một cái xác khô trong nhà tôi được.

“Dương Dương, em hiểu lầm rồi. Dĩ nhiên anh biết em sợ cái xác khô kia, ý của anh là để hồn phách của cái xác khô đó giúp em tắm. Em sợ xác khô nhưng đâu có sợ hồn phách đúng không? Hơn nữa anh thấy hồn phách kia căn bản cũng không toàn vẹn, chẳng qua chỉ là một trong bảy phách, rất trung thành, lát nữa em gặp một chút liền biết. Hơn nữa tiểu nha đầu đó có dáng dấp rất đáng yêu, cùng em có mấy phần tương tự.” Đường Dũng nói.

Vừa nói anh ta đã lầm bầm một chuỗi tiếng Thái.

Theo sau chuỗi tiếng Thái, một bóng người nửa trong suốt từ cửa lảo đảo đi vào.

Thân ảnh kia rõ ràng giống như không có tâm trí, đối với tôi không có bất kỳ uy hiếp nào, tự nhiên tôi cũng không sợ.

Liền giương mắt nhìn cô ta, muốn xem một chút rốt cuộc thây khô kia là thần thánh phương nào, tại sao ban đầu khi tôi gặp cô ta trong lòng tôi cũng lại có loại cảm giác rất khác thường.

Sau khi tôi thấy rõ mặt cô ấy, trong nháy mắt tôi liền không giữ được bình tĩnh, lập tức đứng lên, cũng không để ý xem tôi có thể bị thương hay không, bước nhanh đi tới về phía cô ấy, nói: “Tại sao lại là em?”
 
Chương 291


Hồn phách kia không phải là ai khác, chính là em họ tôi!

Chẳng trách Đường Dũng lại cảm thấy quen thuộc, bề ngoài có chút giống tôi, giữa chúng tôi lại có quan hệ máu mủ ruột thịt thì có thể không giống sao!

Chẳng qua trạng thái của em tôi bây giờ so với lúc trước tôi thấy một phách ở nhà mợ tôi hoàn toàn khác nhau, một phách kia mặc dù mơ hồ nhưng dù sao trong mắt con có ánh sáng, còn có thể nhận ra tôi. Còn lúc này đôi mắt không hề có ý thức, cả người nhìn giống như người không có trí tuệ vậy, có điều thân hình so với phách Thi Cẩu trước kia thì rõ ràng hơn nhiều.

“Dương Dương, bọn em biết nhau?” Đường Dũng thấy tôi phản ứng mạnh như vậy liền lại gần hỏi tôi.

Tôi gật đầu một cái, cố nén sự chua xót trong lòng, nói: “Không sai, đây là em họ tôi. Ban đầu em ấy bị Vương quả phụ giết hại, toàn bộ hồn phách cũng tan hết, nhưng không biết tại sao mấy phách của em ấy còn du đãng ở cõi đời này. Không phải anh am hiểu nhất là chuyện ba hồn bảy vía sao, có biết tại sao em ấy lại xuất hiện trên thi thể người khác, lại còn chạy tới Thái Lan xa xôi như vậy?”

“Sao anh biết được.” Đường Dũng nói. Sau khi anh ấy biết hồn phách này chính là em gái tôi, vẻ mặt liền ngưng trọng một ít, đi vài vòng quanh em họ tôi một hồi, sau đó nói: “Sau khi ba hồn bảy vía tiêu tan thì không có lý do còn có thể tiếp tục ở lại dương gian, sở dĩ cô ấy vẫn còn ở lại nhất định là bị kẻ nào đó làm thuật pháp. Trước kia anh có nghe nói tới một loại tà thuật gọi là luyện phách, được Azan Đen chuyên dùng để đối phé với kẻ địch mạnh hơn mình. Cụ thể phương pháp luyện chế thế nào anh cũng không rõ, nếu như em muốn biết thì anh có thể đi tra tài liệu một chút.”

“Không cần. Em gái tôi khi còn sống chỉ là người bình thường, cái gì cũng không làm, sao có thể lại mạnh hơn Azan Đen? Có lẽ em ấy ở đây chỉ là trùng hợp.” Tôi nói.

Nói xong tôi liền bảo Đường Dũng giúp tôi nhìn xem phách này của em gái tôi có phải là phách Tước Âm. Tôi nhớ lần trước khi Tô Mộc thấy phách Thi Cẩu của em gái tôi từng nói, chỉ cần tìm được phách Tước Âm là chủ quản quả tim thì anh ấy có thể nghĩ biện pháp đưa em gái tôi đi đầu thai, trách cho tiếp tục ở lại dương gian chịu khổ.
 
Chương 291-2


Mặc dù với quan hệ của tôi với Tô Mộc lúc này cũng không biết anh ấy có còn tính đến lời đã nói lúc trước hay không nhưng chỉ cần có thể tìm được phách Tước Âm của em họ tôi vẫn là một điều tốt!

Nghe tôi hỏi như vậy Đường Dũng nhìn tôi bằng ánh mắt bất ngờ, cười nói không ngờ tôi còn biết có một phách tên là Tước Âm, anh ta khi ở Thái Lan cũng đã nhìn rồi, một phách này đúng là phách Tước Âm chủ quản trái tim, cho nên thân hình em gái tôi mới ngưng tụ rõ ràng như vậy.

Nói xong anh ta lại không khỏi âm thầm đắc ý, tự khen anh ta không hổ là Long Phù vô song trên đời, ngay cả một phách núp trong xác khô còn có thể bị anh ta phát hiện, nếu như lúc ấy đổi thành một ai khác, cho dù là một yêu thất hạch như Giao tiên cũng chưa chắc có thể nhìn ra một phách em gái tôi núp ở trong đó.

Nói xong mặt anh ta còn đầy dương dương đắc ý hỏi tôi định thưởng cho anh ta thế nào, nếu không phải anh ta vượt qua muôn vàn khó khăn đem xác khô kia về đây thì phách Tước Âm của em họ tôi bây giờ còn đang ở trong hang động tại Thái Lan.

Tôi liền cười một tiếng, gã Đường Dũng này, cũng làm sư phụ người ta mà vẫn bộ dáng đùa giỡn, không có chút đạo mạo nào.

“Tôi mời anh một bữa thật ngon, toàn bộ quán ăn ở Giang Minh anh cứ chọn, vừa vặn tôi cũng cần bồi bổ.” Tôi nói.

Nghe được có ăn ngon, Đường Dũng còn chưa lên tiếng thì một cái đầu nhỏ đã từ trên người anh ta thò ra, hai con mắt lóe lên, nói: “Thật ạ? Chị Dương Dương, em muốn ăn sô cô la đậu phộng, còn có kẹo ngọt, bánh ngọt, sữa chua…”

Diệu Diệu còn chưa kịp nói xong thì sắc mặt Đường Dũng đã tối sầm, đưa tay đập vào đầu Diệu Diệu một cái, nói: “Đường Diệu Diệu, em có thể có chút tiền đồ không? Những thứ này không phải dạo một vòng chợ đêm là em có thể có sao?”

Diệu Diệu bị đánh liền mếu máo ấm ức, tức giận nói: “Anh còn có mặt mũi nói em! Những thứ bình thường anh mua cho em là đồ ngon sao? Chưa từng thấy anh mua đồ đắt tiền cho em bao giờ.”

“Ách…” Đường Dũng có chút lúng túng.
 
Chương 291-3


Nhân lúc Đường Dũng còn đang lúng túng tôi liền nói thêm: “Đúng rồi, trên người tôi chỉ còn hai trăm tệ, muốn ăn cái gì chú ý một chút là được.”

Mặt Đường Dũng càng đen hơn, cay cú nhìn tôi nói: “Là em cố ý đúng không Dương Dương, có hai trăm tệ mà em còn dám nói cho anh tùy ý chọn quán ăn ở Giang Minh, em muốn đưa anh đi ăn quịt sao?”

Nói xong mặt anh ta đầy buồn rầu, cũng không trông đợi vào tôi mời anh ta ăn gì, khoát tay về phía em gái tôi một cái, bảo em gái tôi đỡ tôi đi tắm, tắm xong sẽ đi ăn cơm.

Tôi vốn đang không muốn quỷ giúp tôi tắm, nhưng đây là một phách của em họ tôi nên nháy mắt lòng tôi thấy thoải mái hơn. Hơn nữa tôi cũng muốn biết rốt cuộc một phách của em tôi là thế nào, liền để em họ đỡ tôi vào phòng tắm.

Em họ tôi bây giờ mặc dù không có thần chí nhưng dưới sự thao túng của Đường Dũng, động tác cũng rất lưu loát. Tôi nhẹ nhàng tắm trong sự giúp đỡ của em gái tôi, rồi cố ý tìm quần áo rộng mặc để giấu đi sự gầy gò của tôi.

Cũng may mặt tôi không tóp lại, chẳng qua chỉ là nhìn gầy đi một ít, ngược lại thần kỳ là cằm lại nhọn hơn. Sau khi mặc quần áo xong tôi thấy đã không còn khác người bình thường, liền đi ra khỏi phòng tắm.

Đường Dũng cùng Giao tiên và Diệu Diệu cũng đã chờ ở cửa phòng tắm, thấy tôi đi ra hai mắt Đường Dũng liền nhìn chằm chằm vào từng centimet trên người tôi, hận không được đem tôi ăn.

Nhìn một hồi, trên mặt anh ta lộ ra một nụ cười ranh ma: “Dương Dương của anh quả thật rất đẹp, cho dù mập hay gầy đều rất đẹp. Đi thôi, anh đã chọn xong quán ăn, đi Hi Nhĩ Đốn đi, lần này sư phụ mời em bồi bổ cho khỏe.”

Nói xong Đường Dũng vung tay lên, em gái tôi đi phía sau tôi đã không thấy đâu.

Tôi liền hỏi Đường Dũng đem em gái tôi đi đâu rồi, ngàn vạn lần không nên làm em tôi bị thương.

Đường Dũng xua tay lia lịa, nói anh ta đã đem thu em gái tôi lại để bồi dưỡng, bảo tôi cứ yên tâm. Vừa nói anh ta đã đi tới trước mặt tôi, tay đặt lên hông cùng đầu gối tôi rồi ôm lấy, cả người tôi liền rời khỏi mặt đất, bị anh ta ôm vào ngực. 

Tôi không có bất cứ sự chuẩn bị nào liền bị dọa sợ hét lên một tiếng, bảo anh ta bỏ tôi xuống.

Nhưng Đường Dũng căn bản không nghe tôi, anh ta cúi đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên cười đê tiện, nói: “Tiểu nương tử đừng giãy, hôm nay đại gia ta sẽ thương yêu em…”

“Thương thương cái đầu anh!” Tôi tức giận nói, chỉ tiếc bây giờ tôi quá gầy yếu, trên người căn bản không còn sức lực gì.

Đang nói thì Đường Dũng đã ôm tôi đi xuống lầu, chui vào trong xe, lái xe đưa ba chúng tôi chạy thẳng tới khách sạn Hi Nhĩ Đốn.

Không phải nói, đồ ăn ở Hi Nhĩ Đốn quả thật không tệ, trên đường đi bụng tôi đã kêu ọc ọc, hận không thể bay thẳng đến khách sạn Hi Nhĩ Đốn được.

Đường Dũng lái xe rất nhanh, hơn mười phút sau rốt cuộc xe ngừng ở cửa khách sạn Hi Nhĩ Đốn, tôi đã đói không chịu được, lúc này cũng không biết sức lực ở đâu, cũng không chờ Đường Dũng xuống đỡ tôi mà tôi trực tiếp tự mình đẩy cửa xe ra, đi phăm phăm vào trong.

Nhưng tôi vừa mới đi tới cửa khách sạn thì có hai người dáng vẻ là phục vụ đi tới, một người đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Chào tiểu thư, ngài vui lòng cho xem thư mời.”

“Thư mời? Thư mời gì?” Tôi bị hỏi ngây người, quay đầu nhìn về phía Đường Dũng.
 
Chương 292


Mặt Đường Dũng cũng đầy mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết thư mời cái gì, liền nói: “Chúng tôi không phải tới đây dự tiệc, là tự mình tới ăn cơm.”

“Vậy xin lỗi, lúc này toàn bộ khách sạn đều được tập đoàn Lục Địa bao, bên trong đang họp, không phải là người của tập đoàn Lục Địa mời không thể vào được. Chung tôi thật sự rất xin lỗi.” Người phục vụ nói.

Tôi bây giờ đã đói meo, thấy đã đến cửa tiệm cơm còn không được vào liền mất hứng, hỏi Đường Dũng đây là chuyện gì, không phải anh ta đã đặt bàn trước rồi sao?

Nghe tôi hỏi Đường Dũng cũng khó chịu, bảo người phục vụ gọi giám đốc bọn họ ra, anh ta vừa mới gọi điện thoại đặt bàn vẫn còn được, tại sao đột nhiên lại bị tập đoàn Lục Địa bao. Hilton là khách sạn danh tiếng không thể thất tin cùng khách hàng như vậy, huống chi vợ anh ta bây giờ rất đói, hôm nay bất kể khách sạn là được ai thầu anh ta đều phải đưa vợ vào ăn!

Vừa nói Đường Dũng đã đẩy tay người phục vụ, dẫn tôi cưỡng ép đi vào.

Người phục vụ biến sắc, có lẽ không nghĩ Đường Dũng sẽ cương quyết như vậy liền vừa xông tới ngăn cản Đường Dũng vừa dùng bộ đàm gọi nhân viên an ninh.

Tôi không muốn làm lớn chuyện liền kéo Đường Dũng hai cái, nói thôi thì chúng tôi chọn một nhà hàng khác là được, không nên gây chuyện với bọn họ.

Nhưng lúc này Đường Dũng đã nổi giận, hung hăng nói với người phục vụ rằng anh ta phải ăn ở Hilton hôm nay, ai bao cũng mặc kệ, cho rằng anh ta không có tiền ăn cơm sao?

Tôi không biết phải nói gì, nhưng bây giờ bụng tôi đói tới thắt lại, cũng không còn tâm tư tiếp tục khuyên can liền lui về sau, muốn xem xem Đường Dũng gây ồn ào như vậy nhân viên phục vụ có thể để chúng tôi vào hay không.

Nhân viên an ninh khách sạn Hilton đến rất nhanh, chớp mắt đã tới ba bốn người, nhìn bọn họ một cái liền biết đều rất to khỏe được huấn luyện nghiêm chính, xông lên giữ lấy Đường Dũng.

Nhưng Đường Dũng là người không phải người bình thường có thể khống chế, chỉ thấy anh ta xoay người một cái, cũng không biết làm thế nào đã thoát ra khỏi tay của bốn nhân viên an ninh kia.
 
Chương 292-2


Bốn nhân viên an ninh đều sửng sốt một chút, có lẽ không biết được Đường Dũng đã tránh thoát kiểu gì, còn đang muốn lần nữa xông tới thì trước mắt lóe lên một bóng trắng, lỗ mũi liền chảy máu.

“A lô, a lô, bộ phận an ninh đâu, ở cửa có người gây chuyện, mau đưa người tới tiếp ứng.” Người nhân viên kia thấy nháy mắt mấy nhân viên bảo vệ đều bị thương liền ý thức được chuyện không ổn, liên tục gọi qua bộ đàm nhờ trợ giúp.

Tôi thấy chuyện càng ngày càng lớn liền gọi Đường Dũng, muốn khuyên anh ta bình tĩnh, chúng tôi nên đi chỗ khác ăn.

Nhưng câu nói kế tiếp tôi còn chưa kịp nói thì bỗng nhiên có người gọi phía sau tôi: “Lộc Dương? Là bạn sao?”

Tôi sửng sốt một chút, âm thanh này nghe rất lạ không phải là người quen của tôi, là ai?

Tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một gương nhãn nhụi, thấy tôi quay lại anh ta liền cười, tiến lại gần giống như quen biết: “Lần trước sau khi cơm nước xong tôi tìm bạn nhiều lần nhưng bạn lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, làm thế nào cũng không tìm được, không ngờ tới nơi này lại gặp được bạn. Ha ha.”

Người nói chính là Trương Đán, bạn học cũ của tôi, chính là người bán thịt rắn chọc tức Giao tiên.

Bây giờ anh ta có dáng vẻ rất thức thời, khí chất so với lần gặp trước đã biến hóa long trời lở đất. Lúc này anh ta mặc âu phục, chân đi giày da, ra dáng một người thành đạt.

Tôi liền có chút hiếu kỳ, không gặp bao lâu anh ta đã phát tài nhanh như vậy? Chẳng lẽ anh ta vẫn còn đi bán thịt rắn sao?

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu tôi, nhưng lúc này tôi căn bản không có thời gian nói chuyện tiếm với Trương Đán, chào Trương Đán một tiếng rồi tôi tiếp tục can ngăn Đường Dũng.

“Không cần gọi người, mấy vị này đều là bạn của tôi, bọn họ quên mang thiệp mời theo.” Trương Đán nhận ra được Đường Dũng đi chung với tôi liền nói với nhân viên ở cửa.

Vừa nói anh ta vừa lấy ra một thiệp mời màu xanh đập đưa cho người nhận viên kia.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom