Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 274-2


Giao tiên không nhịn được liếc nhìn tôi xem thường, mặt trầm lại nhìn tôi nói: “Ông đây có nói người phụ nữ đó là Đao Minh sao? Ông đây chỉ nói cô ta bị dương khí phun ra lúc Đao Minh đào thông dương huyệt đánh chết. Ta đã xem qua, dương huyệt kia vốn được dùng bí pháp phong tỏa long khí ở bên trong huyệt động, có lẽ cao nhân cổ xưa nào đó của Thái Lan không muốn long khí lộ ra khiến đất nước gặp những phiền toái không cần thiết nên đã phong bế lại, cửa động mà Đao Minh đào tới kia chính là tâm trận tạo thành một nơi kín khí.

Nhưng con mụ Đao Minh kia không biết mở mắt mà nhìn, hết lần này tới lần khác đào thông, còn phá hư tâm trận khiến long khí tích góp hơn ngàn long trong nháy mắt lộ ra, đánh chết người phụ nữ kia còn không nói, còn khiến cho khí tức long mạch đại loại, chui lên khỏi mặt đất trước thời hạn.”

Nói tới đây đột nhiên Giao tiên vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Có điều cũng tốt, nếu không phải cô ta chó ngáp phải ruồi thì cũng không biết ông đây phải đợi bao lâu nữa, không chừng lại phải thêm mấy trăm năm long mạch này mới lộ ra.”

Tôi lại kinh ngạc hơn, thế nào cũng không nghĩ tới long mạch xuất hiện vậy mà có liên quan tới Đao Minh. Chắc chắn thi thể phụ nữ đó không phải Đao Minh tôi liền hỏi Giao tiên có nhận ra người đó là ai không, hoặc trên người cô ta có đặc điểm gì kỳ lạ không? Tóm lại người phụ nữ đó nhất định là không bình thường, nếu không tôi không có lý do gì lại có cảm giác đặc biệt với cô ta như vậy.

Nghe tôi hỏi như vậy Giao tiên chỉ lắc đầu một cái, nói thi thể người phụ nữ kia có lẽ là tùy tùng của Đao Minh, lại không nổi danh, làm sao ông ta biết thân phận cụ thể của cô ta. Ông ta cũng không phát hiện trên thi thể kia có điều gì đặc biệt, còn tại sao tôi cảm thấy kỳ quái gì có lẽ trong hoàn cảnh đó đột nhiên thấy xác khô nên sợ hãi. Nói xong ông ta còn bảo tôi đừng để chuyện này trong lòng, tập trung để dễ vào long mạch khi trời tối đi.

Tôi thấy hỏi Giao tiên cùng Tô Mộc cũng không được gì liền thấy lăn tăn, có phải thật sự tôi đã suy nghĩ nhiều, chẳng qua là tôi bị kinh sợ cho nên mới cảm thấy thi thể người phụ nữ kia không giống bình thường?

Thôi, không cần suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao người phụ nữ đó cũng đã chết, biết cô ta là ai cũng không có ý nghĩa gì.

Nói chuyện phiếm một hồi sắc trời rốt cuộc đã tối xuống, mắt có thể thấy bầu trời dần dần đen đi.

Dương khí trên mặt đất rút lui, âm khí bắt đầu nhiều lên. Đây chính là lí do vì sao Tô Mộc phải chờ buổi tối mới vào long mạch, không phải vì buổi tối những Long Phù canh phòng kia sẽ lơi lỏng mà bởi vì buổi tối âm khí nặng, âm khí trên người chúng tôi cũng nặng, vừa vặn có thể được âm khí trong không khí che giấu bớt khí tức trên người chúng tôi.

Chờ sau khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, tòa nhà màu trắng đối diện đã sáng mờ mờ ánh nến, giống như bọn họ đang ăn cơm tối bên trong.

Tôi cũng không khỏi thấy đói, nhưng vào thời khắc loại này chúng tôi nào có gì ăn, tôi chỉ có thể nuốt nước miếng một cái, nhịn cơn đói xuống.

Ai ngờ Tô Mộc nghe thấy tiếng tôi nuốt nước miếng thì đột nhiên hỏi tôi: “Dương Dương, muốn ăn gì không?”

Tinh thần tôi liền tỉnh táo, hỏi có phải Tô Mộc có đồ ăn hay không, nếu có thì mau lấy ra, tôi đã đói không chịu được.

“Anh không có những bọn họ có, chúng ta có thể đi lấy cơm của bọn họ là được.” Tô Mộc toét miệng cười một tiếng, nụ cười hết sức gian tà.

Nói xong anh ấy đã nhảy từ trên cây xuống, thật nhanh luồn lách chạy tới tòa nhà màu trắng.

Hành động của anh ấy quá nhanh khiến tôi cùng Giao tiên không phản ứng kịp, chớp mắt một cái trên cây chỉ còn lại tôi cùng Giao tiên trố mắt nhìn nhau.

“Chúng ta… cũng tới đi, Tô Mộc đi rồi tôi sợ anh ấy gặp nguy hiểm.” Tôi nói với Giao tiên.

Có lẽ Giao tiên chỉ đợi tôi nói vậy, nghe tôi nói cũng tới đi ông ta liền hóa thân thành hành dáng rắn đen, cái đuôi cuốn lấy eo tôi, trực tiếp mang tôi bay tới hướng long mạch.
 
Chương 275


Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp cơn đói bụng của tôi, cũng vĩnh viễn không nên đánh giá thấp mong muốn tới long mạch của Giao tiên, bây giờ Giao tiên giống như siêu nhân, tốc độ may cực kỳ nhanh, dường như chỉ chớp mắt một cái tôi đã xuất hiện phía bên trên tòa nhà màu trắng.

Từ góc độ này nhìn dường như giống như đúc tấm hình Đường Dũng cho tôi xem trên báo, thấy được từ kiến trúc màu trắng nứt ra một khe hở, mơ hồ lóe lên bảy tám vùng nến sáng nhàn nhạt. Nếu không phải nơi này là long mạch, gần đó còn có một đám đối thủ đang ẩn núp thì tôi thậm sẽ còn cảm giác ở chỗ này ăn cơm sẽ rất lãng mạn.

Lúc này Giao tiên đã hưng phấn không gì tả được, ở giữa không trung nhìn tới nhìn lui tìm một vị trí không được phòng vệ chuẩn bị hạ xuống. Nhìn một lát, bỗng nhiên Giao tiên ‘a’ một tiếng, chỉ một vùng có ánh nến phía dưới, nói: “Dương Dương, ngươi nhìn người kia có phải rất quen mắt hay không, giống như đã gặp ở đâu vậy?”

Nghe hỏi tôi liền đưa mắt nhìn theo hướng ông ta chỉ, nhưng chúng tôi còn cách mặt đất rất xa, hơn nữa ở phía dưới rất tối, tôi nào có thị lực tôi như Giao tiên, liền bảo Giao tiên hạ xuống thấp một ít tôi mới có thể rõ được.

Giao tiên ừ một tiếng, cũng không chỉ hạ độ cao mà trực tiếp mang tôi bay xuống, đáp luôn xuống trước mặt ánh nến kia.

Tôi bị sợ hết hồn, lão Giao tiên này hành động sao không ổn thoarc hút nào, cứ như vậy mang tôi đi xuống, lỡ như canh giữ ở đây là cao thủ Long phù, tôi cùng Giao tiên đánh không lại thì làm thế nào?

Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu tôi thì Giao tiên đã biết tôi đang nghĩ gì, cười lạnh một tiếng: “Không thể nào, ông đây bây giờ đã là xà vương, cách hóa rồng chỉ còn một bước xa nữa mà thôi, hơn nữa đây chính là long mạch, ông đây tùy lúc có thể hấp thu long khí đột phá thực lực, bây giờ số người có thể đánh thắng ông đây không mấy người, chỉ cần bọn chúng không tụm lại thì chúng ta thắng chắc.”

Có giao tiên đảm bảo, trong lòng tôi cuối cùng cũng ổn định một ít. Lúc này chúng tôi đã đáp xuống đất, tôi mới thấy rõ được quả thật bên cạnh ánh nến kia có một người đàn ông cả người mặc quần áo đen, hắn đang ngồi bên một đống gạch đá vụn cầm hộp cơm ăn. Nghe thấy tiếng động của tôi và Giao tiên, hắn liền vứt hộp cơm sang một bên, tay cầm một cây giáo lớn đi tới, hai mắt lạnh lùng trợn lên nhìn chúng tôi, nói ra một chuỗi tiếng Thái.

Tôi nghe không hiểu được anh ta nói ý gì nhưng nghe ngữ khí cũng biết tuyệt đối không phải là hoan nghênh chúng tôi tới.

Chỉ là hắn ta nói xong liền dừng lại, hai mắt lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhìn tôi không hiểu.

Tôi thấy mặt hắn ta cũng khựng lại một chút, ngoài ý muốn nói: “Lại là ngươi?”

Giao tiên nói không sai, người này chúng tôi quả thật đã gặp, chính là ông chủ nhà trọ chúng tôi gặp ở Pattaya, hắn ta* là người Trung Quốc, hơn nữa đi đứng còn không tốt, sao lại sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa đã trở thành Long phù.

Tôi đang thắc mắc thì đột nhiên trong lòng giống như có tia chớp xẹt qua, tôi chưa kịp nói Giao tiên đã hiểu ra, kêu lên: “Đi đứng không tốt cái mẹ gì, thì ra kẻ ở trên máy bay nhìn chằm chằm chúng ta chính là người!”

“Không sai! A ha, không nghĩ tới các ngươi thật sự có bản lãnh, ngay cả trận pháp bên ngoài Hoàng cung mạnh như vậy cũng có thể xông vào. Ta còn tưởng không có tên tiểu tử Long Phù kia thì ngay cả cơ hội tìm được long mạch các ngươi cũng không có. Là ta đã coi thường, sớm biết như vậy thì lúc ấy đã đã nên cũng phong bế lại giác quan thứ sáu của tiểu nha đầu này.”

“Phóng bế giác quan thứ sáu của Dương Dương nhà ta? Ha ha, ngươi cũng phải hỏi ông nội rồng của ngươi là ta đây có đồng ý hay không!” Chắc chắn người này chính là kẻ chạy trốn dưới tay mình ở sân bay, Giao tiên liền nổi giận, nói xong cũng không chờ bên kia trả lời, thân rắn của hắn đã vặn một cái lao đến người kia.
 
Chương 275-2


Hành động của ông ta quá nhanh, giống như một cơn gió, đến khi tôi kịp phản ứng lại thì Giao tiên đã vọt tới trước mặt người kia, miệng há to như chậu máu táp về phía trước.

Người kia phản ứng so với tôi thì nhanh hơn nhưng cũng không nhanh hơn được bao nhiêu, hắn thấy Giao tiên bay tới liền biết sắc cả kinh, lật đật giơ cây giáo trong tay đâm về phía miệng Giao tiên, vất vả tránh thoát được một đòn của Giao tiên.

Cho dù vậy tôi cũng có thể thấy được hắn rõ ràng không phải là đối thủ của Giao tiên, Giao tiên tấn công một đòn thất bại cũng không hề do dự, trực tiếp lấy đuôi rắn cuốn lấy người kia, bọc lại thành một vòng giống như gói bánh chưng vậy. Chớp mắt người kia đã bị Giao tiên trói chặt, cây giáo trong tay cũng rơi xuống đất.

Nhưng người kia cũng chưa từ bỏ ý định, hắn không còn cách nào ra tay cũng không hề kinh hoảng, miệng bắt đầu lầm bầm rất nhanh như đang đọc thần chú.

Nghe thấy tiếng lầm bầm Giao tiên phì cười, nói: “Muốn gọi đồng bọn tới cùng đối phó với ta? Ông đây xin khuyên thật ngươi một câu, nếu như những đồng bọn khác tài nghệ cũng như ngươi thì ngươi đừng gọi bọn họ tới chịu chết. Ông đây quả thật không nhằm vào ai, có trách chỉ trách đám Long Phù các ngươi có thực lực quá kém, chỉ bằng các ngươi mà muốn nuốt long mạch cho riêng mình thì thật mơ mộng hão huyền!”

Lúc này người kia bị bắt liền nghĩ tới gọi người khác tới trợ giúp, không nghĩ tới Giao tiên lại có thể nghe hiểu thận chú của mình, còn vạch trần ý đồ của hắn ta khiến hắn ta hoảng sợ, âm thanh niệm chú cũng ngừng lại, mặt nhìn Giao tiên sợ hãi.

Sau khi nhìn một cái hắn lại đọc thần chú thật nhanh, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi. Không còn cách nào khác, bây giờ thân thể hắn bị trói, pháp khí bị rơi, cũng không thể ngồi chờ chết được. Như vậy chi bằng gọi người tới liều chết đánh một trận, cho dù cuối cùng vẫn thua thì cũng có người chôn theo hắn.

Giao tiên thấy người này còn không biết điều, lại coi thường ông ta mà tiếp tục đọc thần chú liền không nhịn được, lắc đầu một cái nhin fvefe phía tôi, tức giận nói: “Dương Dương, ngươi tìm xem có món đồ gì nhét vào miệng hắn! Mẹ nó, cứ lầm bầm khiến ông đây bực bội!”

“Được.” Tôi liền đáp một tiếng. Thật ra Giao tiên không nói thì tôi cũng phải đem chặn miệng hắn lại, lỡ như hắn thật sự niệm chú tìm người tới trợ giúp có thể khiến Giao tiên vất vả hay không cũng khó nói.

Tôi bước nhanh về phía Giao tiên, vừa đi vừa lần sờ trên mặt đất, không thấy có thứ gì có thể dùng được tôi liền cởi giày mình ra, đem đôi tất nhét vào miệng người kia.

Người kia thấy vậy mặt tái xanh, vốn bị Giao tiên trói chặt quá mức giờ chỉ biết ho khan, cũng không còn dám tiếp tục niệm chú, giọng mềm nhũn nói: “Tiểu cô nương, chúng ta có thể thương lượng, cô đừng… ặc ặc.”

Không đợi hắn nói xong tôi đã đi tới trước mặt hắn, cũng không khách khí tóm lấy cằm hắn bóp mạnh, đem hai chiếc tất của tôi nhét vào trong miệng hắn, lạnh lùng nói: “Làm sao để mở lại giác quan thứ sau cho bạn của tôi? Nếu như ông đàng hoàng giúp anh ta thì tôi còn có thể tha cho ông một lần, nếu như ông định chết cũng không nói thì ông cũng đã thấy Giao tiên rồi đấy, ông ta đại yêu thất hành, tùy tiện lúc nào cũng có thể đẻ trứng rắn trong bụng ông, đến lúc đó rắn con phá kén ra thì ruột gan ông sẽ bị rắn ăn sạch mà chết.”

Lúc này tôi đã cố gắn hết sức để gằn từng tiếng, để cho tỏ ra có khí thế một ít.

Người kia nghe tôi nói có chút giận mình, nhìn tôi không dám tin, giống như không ngờ tôi sẽ độc ác như vậy.

Ngược lại Giao tiên lại không nhịn được, trực tiếp mắng trong đầu tôi, nói tôi lấy ông ta hù dọa cũng được đi, còn sinh trứng cái đầu ngươi, ông đây là đàn ông chứ không phải rắn cái!

Tôi bị Giao tiên mắng cũng không biết nói gì, đây đã là lúc nào rồi, tôi là đang hù dọa để ép hắn cởi cấm chế trên người Đường Dũng thôi mà, sao ông ta lại chú ý tới việc ông ta có thể đẻ trứng hay không.

Dĩ nhiên tôi với Giao tiên nói chuyện kẻ kia không nghe thấy, mặt hắn lúc này đã đỏ bừng vì bị ép chặt, ánh mắt trợn lên nhìn tôi phức tạp, hồi lâu đều không lên tiếng.

Tôi đang nôn nóng để cởi cấm chế cho Đường Dũng, thấy hắn ta hồi lâu không nói gì, còn dám trừng mắt nhìn tôi, liền không kiên nhẫn nữa, lạnh lùng nói: “Ông cho rằng tôi không có cách nào cởi cấm chế trên người bạn của tôi? Long Phù ở Thái Lan nhiều như vậy, tôi không tin không tìm được một ai khôi phục được giác quan thứ sáu cho bạn tôi. Dù sao cơ hội cũng đã qua, là ông không biết quý trọng… Giao tiên, giữ hắn lại cũng vô ích, ông muốn giết muốn nuốt hay gì cứ tùy ý.”
 
Chương 276


“Được.” Thuồng luồng tiên lên tiếng, mặt nhe răng cười.

Ông ta vốn đang ở hình rắn, nhìn quá đáng sợ, hiện lại nhe răng cười nhìn vô cùng hung ác.

Người nọ ngơ ngác một lúc còn tưởng có thể tìm được cơ hội thoát thân, ngờ đâu Thuồng luồng tiên muốn ra tay với hắn, lập tức hoảng sợ la lên: “Đừng ra tay, tôi đâu nói không được đâu, con gái này sao lại nóng lòng vậy, chỉ cần các người chịu thả tôi ra, tôi cam đoan giải sáu giác quan cho bạn cô, không phải nói chứ thuật phong tỏa sáu giác quan là bí kĩ gia truyền của môn phái tôi, nếu không phải người của chúng tôi thì khó mà giải pháp thuật này, dù cô có biết được cao nhân khác nhưng phải phí nhiều thời gian mới được, thậm chí một năm chưa chắc đã tỉnh được.”

Nói đến đây hắn còn tự hào thêm, cứ như không có hắn thì Đường Dũng không tỉnh được nữa, hình như quên mất mạng nhỏ của hắn còn nằm trong tay Thuồng luồng tiên.

Tôi cũng lười tranh luận với hắn, giờ thì đúng thất là chúng tôi không biết làm gì thức tỉnh Đường Dũng, đành nể mặt hắn rồi gật đầu, liếc mắt ra hiệu cho Thuồng luồng tiên.

Thuồng luồng tiên hiểu ý tôi trong chớp mắt, thả ra người nọ quét đuôi rắn qua, rồi đưa nhưng cái đinh đồng vừa quét ra cho tôi cầm.

Người nọ thấy vậy xám xịt mặt mày, vẻ mặt lúng túng cười khổ nói: “Các người có cần phòng tôi như phòng cướp vậy không, dù sao cũng là người Trung Quốc với nhau, pháp khí của tôi cũng không làm gì được các người, cơ bản không uy hiếp được gì mấy người.”

“Bớt xàm đi, ông đây khó chịu khi nhìn mấy cái đinh của người đó?” Thuồng luồng tiên ác độc nói.

Thấy Thuồng luồng tiên hung dữ, người nọ không nói gì nữa, ổn định lại tâm thần rồi quay đầu hỏi tôi Đường Dũng đâu, giờ hắn sẽ giải sáu giác quan cho Đường Dũng ngay, từ nay về sau ai đi đường nấy, không can thiệp việc ai hấp thu chân long mạch nữa, về sau ai có thể bắt được long mạch thì nhìn bản lãnh của người đó thôi.
 
Chương 276-2


Người kia vừa nói dứt Giao tiên liền sảng khoái gật đầu một cái, nói không thành vấn đề, người Trung Quốc chú trọng nhất là một lời hứa ngàn vàng, bọn họ đều là đại lão gia, cứ quyết định như vậy.

Nói xong thân thể Giao tiên lắc một cái, lúc quay lại bên cạnh tôi đã biến lại thành hình dáng trạch nam sáng láng như ánh mặt trời.

Người kia thấy Giao tiên cứ như vậy biến thành người lại trợn mắt đơ người, có lẽ là lần đầu tiên thấy yêu có thể hóa thành hình người. Hơn nữa quả thật hình dạng trạch nam sáng sủa như ánh mặt trời cùng với hình tượng rắn to thâm độc kia chênh lệch quá xa, bây giờ hắn nhìn thấy chỉ là một tên tiểu tử hoàn toàn không có bất cứ một chút tính công kích nào, thậm chí còn là bộ dạng mặt búng ra sữa, trông rất gian manh.

Thỏa thuận với người kia xong chúng tôi liền dẫn hắn ta cùng đi tìm Tô Mộc. Bởi vì vừa rồi Tô Mộc chiếm thân thể Đường Dũng đã chạy trước, chúng tôi cũng không biết anh ấy đã đi đâu.

Vết nứt trên cung điện màu trắng rất lớn, hơn nữa bây giờ là buổi tối, Tô Mộc cố ý che giấu hành tung của mình thì cho dù chúng tôi muốn thông qua khí tực để xác định vị trí của anh ấy cũng không được, chỉ có thể tìm trong Hoàng cung.

Thừa dịp tìm Tô Mộc, tôi biết người kia tên Lưu Tài, đúng là đã mở một nhà trọ ở Pattaya. Mặc dù thân phận của ông ta cũng là một Long Phù nhưng có thể bởi vì ông ta có thân phận là người Trung Quốc cho nên người dân Thái Lan không hề tin phục ông ta, bình thường cả nhà bọn họ chỉ có thể dựa vào thu nhập từ khách trọ để sinh sống. Chuyện trong giới Long phù ông ta tham dự không nhiều, nếu không phải lần này nhận được lệnh của sư phụ thì ông ta cũng sẽ không tùy tiện ra tay với Đường Dũng, càng không biết chạy tới đợi ở vị trí long mạch này.

Ai mà không biết long mạch này tốt thì thật là tốt nhưng phải người có tu vi đủ cao mới có thể dính vào, nếu không có chạy tới cũng khi chỉ lấy mạng lót đường. Cho dù long mạch có để ở trước mặt rộng mở cho ngươi hấp thu thì ngươi cũng không thể làm được gì, long khí được hấp thu căn bản sẽ không đổi thành tu vi của bản thân mà không chừng kinh mạch lại bị long khí đả thương.

Nghe ý này của Lưu Tài thì có vẻ ông ta giống như cũng rất không muốn tới, tới đây tất cả đều do sư phụ của ông ta ‘ép’.
 
Chương 276-3


Nhìn qua một cái thì có cảm giác Lưu Tài không phải là người đàng hoàng, huống chi lúc trước đã lừa gạt tôi một lần cho nên lời của ông ta tôi cũng bán tín bán nghi. Ai biết ông ta nói vậy có phải để lấy lòng chúng tôi và đùn đẩy trách nhiệm. Có điều tôi lại rất hứng thú đối với người sư phụ mà ông ta nói, dẫu sao Long phù Thái Lan chịu thu nhận người Trung Quốc làm đồ đệ cũng không nhiều, hơn nữa pháp khí của ông ta cũng là đinh, mặc dù tôi không biết cây đinh kia có lai lịch gì nhưng nhìn hình dáng của tô tôi có cảm giác vô cùng quen thuộc, hình dáng rất giống với cái đinh khống hồn mà Vương quả phụ cho tôi, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.

Vốn dọc đường đi Lưu Tài nói chuyện với tôi, bộ dáng rất chân thành, còn than phiền với tôi rằng người Trung Quốc ở Thái Lan sống không dễ dàng gì. Nhưng khi tôi hỏi thân phận sư phụ ông ta thì bỗng nhiên ông ta nhìn tôi cảnh giác, ngậm miệng, ngưng một chút rồi mới nói qua loa lấy lệ: “Sư phụ tôi chỉ là một Long Phù bình thường, không có danh tiếng gì, có nói thì cô cũng không biết.”

“Phải không? Long Phù bình thường mà có thể cho một đệ tử là người nước ngoài như ông chạy tới long mạch? Lại còn bảo ông ra tay ám toán bạn tôi, dù sao bạn tôi cũng là cao thủ Long phù, có thể tùy ý liền bị ông ám toán? Nếu như tôi đoán không sai thì hẳn ông không phải dùng bản lãnh của mình để phong bế giác quan thứ sáu của bạn tôi mà thông qua một thủ đoạn đặc biệt nào đó, ví như sư phụ ông cho ông pháp khí gì đó tương tự cái đinh này, chỉ là nhỏ hơn một chút.” Tôi nói, vừa nói tôi vừa cầm cái đinh của Lưu Tài quơ quơ trước mặt ông ta.

Lần trước ở trên máy bay tôi còn tưởng lão Lưu Tài này thật lợi hại, kết quả vừa rồi nháy mắt đã bị Giao tiên bắt được, dựa theo tài nghệ này thì Đường Dũng không thể bị Lưu Tài ám toán mới đúng, cho nên chắc hẳn hắn mượn ngoại lwucj nào đó, mà phong bế giác quan thứ sáu cùng với liên quan tới thao túng hồn phách thì trong đầu tôi liền xuất hiện cây đinh khống hồn của Vương quả phụ kia.

Lưu Tài nghe vậy mới ngừng một lát, trên mặt lộ ra biểu tình không dám tin, thậm chí dừng bước không đi, nhìn chòng chọc tôi một hồi lâu mới run giọng hỏi tôi: “Tiểu cô nương, rốt cuộc cô là ai? Sao lại biết cặn kẽ như vậy?”

Thật ra trong lòng tôi cũng không có chắc, chỉ là tôi lấy làm ví dụ để hỏi Lưu Tài một chút, không ngờ ông ta sẽ phản ứng lớn như vậy, hơn nữa nhìn phản ứng của ông ta thế này có lẽ tôi đã đoán đúng được tám chín phần.
 
Chương 276-4


Tôi không nhịn được cười thầm trong bụng, dù sao Lưu Tài cũng là ông già hơn năm mươi tuổi mà vẫn quá ngây thơ, tôi vừa nói vậy ông ta liền thừa nhận. Nếu như đó là Tô Mộc thì không có chứng cớ xác thật khẳng định anh ấy sẽ không thừa nhận. Thậm chí cho dù lấy ra chứng cớ thì với tính cách của Tô Mộc cũng sẽ là loại phản ứng: Có chết ta cũng không thừa nhận, ngươi có thể làm gì?

Mặc dù tôi cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn không có biểu tình gì khác lạ, cố gắng tỏ ra cao thâm khó lường, học cách vòng vo của Tô Mộc, nói: “Tôi là ai? Cũng vô danh tiểu tốt thôi, có nói ra thì ông cũng không biết. Có điều sư phụ ông không vô danh tiểu tôi như ông nói, tên tuổi ông ấy như sấm bên tai, hơn nữa tôi cùng ông ấy không chỉ qua lại một lần. Nếu ông là học trò của ông ấy vậy giữa chúng ta không cần khách khí, cũng coi như chúng ta có nửa quen biết.

“Thật, cô còn quen biết sư gia?” Thấy tôi nói như vậy  rõ ràng tinh thần Lưu Tài buông lỏng một chút.

Có điều ông ta vẫn bán tín bán nghi quan sát tôi mấy lần, thấy trên mặt tôi không nhìn ra được biểu tình gì, rốt cuộc mới nói: “Không ngờ cô tuổi còn nhỏ mà có bối cảnh lại sâu như vậy, sau này tiền đồ nhất định không hạn lượng. Nếu cô đã biết vậy thì tôi cũng sẽ không giấu cô, quả thật sư phụ cho tôi một cây định, bảo tôi canh giữ chùa ở Pattay chờ các ngươi đến. Ông ấy nói các ngươi cũng đến để cướp đoạt long mạch, bảo tôi giám sát các ngươi trên đường, nếu có cơ hội thì giết chết bạn của cô. Nhưng bên cạnh cô có vị đại nhân rắn thần này thực lực quá mạnh, tôi không tìm được cơ hội, thấy các ngươi cũng đến Băng Cốc cho nên tôi mới bất đắc dĩ ra tay.”

Không đợi Lưu Tài nói xong, Giao tiên đi phía trước đợt nhiên quay đầu lại, mặt đầy khó chịu trợn mắt nhìn Luu Tài, nói: “Rắn thần cái đầu ngươi! Ngươi có mắt không? Ông đây là thuồng luồng, sắp hóa rồng! Đừng có nói rắn này rắn kia, thật khó nghe! Ngươi là không tôn trọng với ông đây.”

Lưu Tài không nghĩ mình chỉ thuận miệng nói một câu cũng lại chọc tới vị sát tinh trước mặt kia liền sợ hãi, mặt trắng bệch vội vàng xin lôi: “Thật xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, Giao long đại nhân, đại nhân đại lượng đừng chấp tôi…”

Nghe được Lưu Tài gọi mình là Giao long đại nhân, sắc mặt Giao tiên lúc này mới hòa hoãn mấy phần, cao ngạo hừ một tiếng rồi tiếp tục đi về phía trước.

Đột nhiên tôi nhận ra một chuyện, chúng tôi đã đi loanh quanh kế cận long mạch một hồi lâu, không chỉ không tìm được Tô Mộc mà ngay cả mấy ánh nến vừa rồi còn thấy được từ trên trời lúc này cũng không thấy đâu, đây là điều không hợp lý a, mặc dù những ánh nến kia vừa rồi tương đối phân tán nhưng đi lâu như vậy cũng phải thấy một hai cái chứ?

Tôi liền có dự cảm không tốt, gọi Giao tiên một tiếng, bảo ông ta khoan hãy đi đã.

Ngay sau đó Giao tiên cũng cảm nhận được suy nghĩ trong lòng tôi, khẽ ‘à’ một tiếng, nhìn xung quanh một chút. Còn đang suy nghĩ có nên bay lên không trung nhìn xuống dưới hay không thì đột nhiên phía sau chính tôi truyền tới một tiếng kêu. Sau lưng có người!
 
Chương 276-5


Tôi cùng Giao tiên quay về sau cùng một lúc, chỉ thấy trong bóng tối có một bóng đen thùi lùi đứng phía sau chúng tôi, thân hình có chút quen thuộc, dưới chân người đó còn có một người khác đang nằm, chính là người vừa rồi còn nói chuyện trên trời dưới đất với tôi, Lưu Tài!

“Dương Dương, bọn em không sao chứ?” Bóng đen kia mở miệng nói, vừa nói đã đi về phía tôi, chính là giọng của Tô Mộc. Từ ngoài nhìn vào, gương mặt đen thùi lùi của Đường Dũng quả là hợp để hòa vào với bóng tối, nếu không phải vừa rồi anh ấy đánh ngã Lưu Tài thì tôi cùng Giao tiên thật một chút cũng không phát hiện được.

Thấy là Tô Mộc, sự lo lắng vừa rồi của tôi liền được thả lỏng, có chút oán trách cũng có chút quan tâm chạy đến bên cạnh Tô Mộc, hỏi tại sao vừa rồi anh ấy lại đột nhiên chạy, ngay cả một tiếng cũng không nói hại chúng tôi đi tìm anh ấy lâu như vậy.

“Sợ?” Tô Mộc hỏi tôi, trong giọng có chút vui vẻ.

Đang nói thì anh ấy đã đi tới trước mặt tôi, giống như ảo thuật lấy từ sau lưng ra một hộp cơm đưa cho tôi: “Không phải anh đã nói đi lấy cơm cho em sao, bây giờ đã giành được cơm, phần này chưa có ai động tới, em ăn nhanh đi.”

Tôi liền có loại cảm giác khóc không ra nước mắt, mặc dù bây giờ tôi vẫn rất đói bụng nhưng lúc này còn chuyện quan trọng hơn chờ chúng tôi làm.

Tôi nhận lấy hộp cơm, tùy tiện tìm một tảng đá ngồi xuống, vừa ăn vừa chỉ Lưu Tài đang nằm bất tỉnh nhân sự: “Sao anh lại đánh hắn hôn mê, anh biết hắn là ai không?”

Tô Mộc sửng sốt một chút, hỏi tôi: “Hắn không phải Long Phù bảo vệ chỗ này sao? Anh thấy hắn dám bắt giữ em cùng Giao tiên nên dĩ nhiên phải đánh gục hắn, có gì không đúng sao?”

“Bắt giữ ông đây cùng Dương Dương? Chỉ bằng hắn?” Giao tiên nghe vậy liền cười sặc sụa, chỉ vào Lưu Tài: “Rõ ràng hắn bị ông đây cùng Dương Dương bắt giữ mới đúng. Hắn chính là người ra tay phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng, bây giờ chúng ta đang mang hắn đi khắp nơi đểu tìm ngươi.  Vừa đúng lúc ngươi tới đây, có thể đi ra khỏi thân thể Đường Dũng được rồi, sau đó làm gã Lưu Tài kia tỉnh lại, bảo hắn nhanh chóng giải khai phong bế cho Đường Dũng, sau đó chúng ta mau đi tới long mạch kẻo trễ.”

“Từ từ đã, vừa rồi tưởng hắn dám uy hiếp Dương Dương nên tôi ra tay nặng một chút, có lẽ nhanh nhất cũng phải một giờ sau hắn mới có thể tỉnh. Nhân lúc này chúng ta có thể đi tìm cửa vào long mạch, có lẽ bây giờ đã có người vào trước chúng ta, thời gian không đợi ai.” Mặt Tô Mộc lộ ra vẻ lúng túng, nói.
 
Chương 277


Giao tiên nghe vậy sửng sốt một chút, im lặng nhìn chằm chằm Tô Mộc rồi ai oán nói: “Sau này khi ngươi còn chưa rõ tình hình thì có thể chậm ra tay không? Hỏi trước chúng ta một chút là được, lỡ như tâm tình ngươi không tốt liền giết người kia thì không phải Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh nữa sao?”

“Không tỉnh được thì không tỉnh, cậu ta rất quan trọng sao?” Tô Mộc hỏi ngược lại.

Giọng nói kia giống như Đường Dũng chỉ là con muỗi, sống hay chết cũng không có vấn đề, anh ấy chịu từ bi đem Đường Dũng tới nơi này đơn thuần chỉ để dùng Đường Dũng làm cái khiên bằng thịt để chắn dương khí.

Bị Tô Mộc nói lại khiến Giao tiên không biết nên nói gì nữa, dứt khoát không nói tiếp chuyện này mà chỉ đi tới bên cạnh Tô Mộc, hỏi có phải Tô Mộc cũng đã đem Long Phù bảo vệ ở chỗ này giết chết, nơi này hẳn phải có người khác canh giữ?

“Người thì không có nhưng quỷ với yêu thì có không ít, hơn nữa nhìn qua bọn chúng đều có thực lực rất yếu, cũng không biết bọn chúng ăn gan hùm gan báo gì mà cũng dám chạy đến long mạch đòi chia một chén canh.” Tô Mộc nói.

Giọng anh ấy rất bình thản, hiển nhiên không đem những quỷ cùng yêu kia coi ra gì.

Tôi đi sau lưng Tô Mộc, trong lòng vừa rồi muốn tranh cãi thay Đường Dũng mấy câu nhưng tính khí Tô Mộc tôi quá hiểu, là điển hình khẩu xà tâm phật, bây giờ nhìn bề ngoài thì có vẻ quan hệ giữa anh ấy và Đường Dũng còn rất tệ nhưng thực tế đối xử với Đường Dũng rất khá, ít nhất là trước khi phát hiện dương huyệt thì thân thể Đường Dũng đối với anh ấy cũng không có tác dụng gì, nếu anh ấy không tốt với Đường Dũng thì sao còn chưa đi ra khỏi thân thể anh ta?

Lỡ như bây giờ tôi nói đỡ cho Đường Dũng khiến Tô Mộc ghen thì có lẽ Đường Dũng kia thật sự sẽ thảm, không chừng Tô Mộc sẽ giết chết Lưu Tài để Đường Dũng vĩnh viễn không tỉnh lại.

Thấy tôi chỉ cúi đầu đi theo không nói gì, Tô Mộc bước chậm lại đợi tôi một chút, hỏi tôi đang suy nghĩ gì mà trông dáng vẻ như đang có ưu tư.

Tôi liền nói không suy nghĩ gì, chỉ mong mau chóng tìm được long mạch, tìm được Diệu Diệu cùng tung tích của Long Phù Khôn.
 
Chương 277-2


Tô Mộc nghe vậy cười một tiếng, đưa tay lên xoa xoa tóc tôi, dịu dàng nói: “Em không cần suy nghĩ nhiều như vậy, những chuyện này cứ giao cho anh, em chỉ cần buông lỏng thoải mái một chút là được. Cứ coi như đến nơi này thám hiểm, thật khó khăn mới có thể nhìn thấy long mạch, người bình thường có mua vé cũng không nhất định có thể thấy.”

“Lúc này anh còn có tâm tư đùa.” Tôi nói, có điều được Tô Mộc xoa dịu trong lòng tôi nháy mắt đã buông lỏng không ít.

Lúc này tôi mới nhớ ra hình nhưu tôi còn chưa xem thật kỹ long mạch.

Mặc dù vừa rồi đi theo Giao tiên lên không trung cũng nhìn thấy dấu vết long mạch, nhưng đấy chẳng qua cũng chỉ là hình dáng khe hở cùng những đống đổ nát của tòa nhà, long mạch chân chính có dạng gì thật đúng là tôi không biết.

Nghĩ tới đây tôi liền tò mò, trong lòng vô cùng mong đợi được thấy long mạch.

Chúng tôi đi dọc theo dấu vết đổ nát đi về phía trước, đại khái đi tới vị trí là đầu rồng tôi bỗng nhiên cảm giác được có một trận gió thổi tới tai tôi, rất khó chịu.

Tôi liền ngoáy ngoáy lỗ tai nhưng cơn gió kia rất kỳ lạ, thật giống như nó có ý thức vậy. Toàn thân tôi đều không cảm nhận được có gió thổi, duy chỉ có lỗ tai tôi là cảm giác như gió đang chui vào trong, hơn nữa phát ra tiếng rít u u như dã thú đang kêu gào.

Tôi liền dừng bước, mặt đầy kỳ quái nhìn xung quanh một chút. Kỳ lạ là bốn phía xung quanh cái gì cũng không có, chỉ là bóng đêm đen thùi lùi chỉ có một chút ánh sáng mờ mờ, đừng nói là dị thường mà ngay cả tiếng gió thổi cũng đột nhiên không còn.

Tôi càng cảm thấy quái dị hơi, mặc dù tôi không thấy gì nhưng tiếng gió kia đột nhiên biến mất rất rõ ràng, giống như nó đang cùng tôi chơi đuổi bắt khiến tôi thấy khó chịu.

Tô Mộc thấy tôi dừng lại cũng lập tức ngừng lại, hỏi tôi sao đột nhiên lại không đi?

Tôi nói nơi này hình như có cơn gió quái lạ cứ thổi vào tai tôi, khiến tôi khó chịu, cũng không biết là thế nào.

Vừa nói tôi còn bảo Tô Mộc để ý một chút, xem bên cạnh tôi có phải là có quỷ hay yêu đang hù dọa, cố ý trêu đùa tôi.

Thấy tôi nói vậy Tô Mộc hơi nhíu mi lại, trong mắt lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nghiêm túc nhìn một vòng xung quanh tôi.
 
Chương 277-3


Chỉ là anh ấy nhìn một vòng hiển nhiên cũng không thấy được gì, nói với tôi xung quanh không có âm hồn gì, cũng không có tung tích của yêu vật. Vừa nói anh ấy vừa hỏi có phải tôi bị ảo giác, bây giờ còn có cảm giác đó không?

Tôi lắc đầu một cái, mới vừa rồi khi tôi dừng bước thì cảm giác đó liền biến mất không thấy khiến tôi bây giờ cũng không xác định được, có phải do tôi quá khẩn trương cho nên thuật sự xuất hiện ảo giác?

Ngay khi tôi còn đang do dự có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không thì bên tai bỗng nhiên lại vang lên tiếng gió vù vù kia, hơn nữa lần này tôi cảm giác được rõ rệt một trận gió nóng ấm áp thổi vào bên trong tai tôi!

Tôi liền kêu Tô Mộc một tiếng, đồng thời giơ tay lên che tai lại. Lần này khẳng định không phải là ảo giác, cho dù thứ kia là cái gì thì tôi cứ đem che lại, nhốt nó vào trong lỗ tai, sau đó sẽ nghiên cứu xem rốt cuộc nó là thứ gì.

Tô Mộc cùng Giao tiên nghe tiếng kêu của tôi liền cùng bước tới, thấy tay tôi đang bụm chặt lỗ tai, sắc mặt Tô Mộc liền trầm xuống, âm khí vây quanh thân thể Đường Dũng cũng nhiều hơn một chút.

Anh ấy liền tới bên cạnh lỗ tai tôi, cảm thụ một chút khí tức xung quanh tai tôi, không phát hiện ra điều gì khác lạ liền thận trọng bảo tôi buông tay, đem thả thứ bên trong lỗ tai ra.

Lúc này tôi lo lắng muốn chết, toàn bộ cơ bắp đều cứng lại, rất sợ núp trong lỗ tai tôi là quái vật gì đó, trong long mạch lớn như vậy, chúng tôi lại có ba người, sao nó lại tìm tới mỗi mình tôi?

Cho dù sợ thì tôi vẫn làm theo lời Tô Mộc, tay từ từ nhấc ra khỏi tai.

Chờ đến khi tay vừa buông khỏi tai thì tiếng gió như thú kêu kia nháy mắt lại vang lên lần nữa.

Tô Mộc vẫn không có phản ứng gì, hiển nhiên không nghe được âm thanh kia, ngược lại Giao tiên đứng bên cạnh lại đột nhiên xông tới, trực tiếp nhảy đến bên trên một tấm đá, sau đó liền áp tai xuống phía dưới, hưng phấn nói: “Ôi trời, Dương Dương, là rồng ngâm!”

“Âm thanh kia chính là rồng ngâm, không nghĩ tới trong long mạch này lại vẫn cất giữ một con rồng sống, bây giờ chính là nó đang nói chuyện với ngươi!” Giao tiên kích động không còn khống chế được, giống như âm thanh kia là tiếng nói của tổ tông ông ta vậy.

Tôi còn chưa kịp phản ứng Tô Mộc đã mở miệng nói trước, hỏi Giao tiên rồng ngâm là ý gì? Có thể khiến thân thể tôi bị thương hay không? Còn có trong long mạch này có rồng thật sao?

“Nói nhảm, có rồng ngâm đương nhiên là có rồng thật sự. Ngươi không nghe được tiếng của rồng cũng rất bình thường, dẫu sao mặc dù ngươi lợi hại thì tu vi cũng chỉ là lệ quỷ mà thôi. Ta đây cũng tới lúc tu được ba trăm năm hóa thành thuồng luồng mới biết tới rồng ngâm, mặc dù Giao long chúng ta không được coi là rồng thực sự nhưng thực tế cũng đã bước vào ngưỡng cửa gọi là rồng, cũng hiểu biết ngôn ngữ của rồng một ít. Tiếng rồng ngâm vừa rồi có ý là… chính là…”

Vừa nói Giao tiên lại cà lăm, bây giờ ông ta quá hưng phấn, ánh mắt so với bình thường cũng mở to hơn rất nhiều, nhưng phai tới nửa ngày ông ta cũng chưa nói ra được ý chính.

Tôi liền nóng nảy, nói: “Rốt cuộc là ý gì, ông nói đi.”
 
Chương 278


“Ta cũng… không biết. Hơn ba trăm năm không dùng tới long ngữ, ông đây cũng đã sớm quên sạch.” Giao tiên vội kêu lên.

Có thể thấy được ông ta cũng đang rất nôn nóng, chỉ mong nghe hiểu rồng kia nói ý gì nhưng bây giờ ông ta càng luống cuống lại càng quên sạch tiếng của loài rồng. Không đợi ông ta kịp nhớ ra, tiếng rồng ngâm quanh quẩn bên tai tôi đột nhiên biến mất.

Tôi cùng Giao tiên ngây người một lát, có cảm giác như cách một đời người như lúc nằm mơ mới tỉnh vậy, giống như âm thanh rồng ngâm kia căn bản không tồn tại, chúng tôi nghe cũng là ảo giác.

“Dương Dương, hai người không sao chứu?” Tô Mộc mặc dù không nghe được tiếng ngâm của rồng nhưng anh ấy luôn chú ý tôi, thấy biểu hiện của tôi cùng Giao tiên quá quái dị liền lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu một cái, cau mày nói với anh ấy tôi không sao, chẳng qua chỉ không biết tại sao tiếng rồng ngâm kia bỗng nhiên lại không thấy, cũng không biết vừa rồi nó kêu lên với tôi là có ý gì.

Xác nhận được tôi không sao, chân mày Tô Mộc mới dãn ra mấy phần, nói bất kể con rồng kia muốn nói gì với tôi thì ít nhất bây giờ với tôi nó không có ác ký, nếu không bằng bản lãnh của nó, ba chúng tôi bao gồm cả Giao tiên đều đã chết hết rồi.

Lời của anh ấy trong nháy mắt liền khiến Giao tiên bất mãn, bĩu môi nói: “Là ngươi cùng Dương Dương chết, bằng bản lãnh của ông đây chuồn trước mặt rồng thật sự cũng không là vấn đề, ít nhất sẽ không chết thảm như hai ngươi.”

“A, phải không? Dương Dương bây giờ là người trợ tiên của ông, ông bỏ mặc cô ấy để chạy có còn ra thể thống gì không? Nếu như cô ấy chết thì thực lực của ông cũng sẽ bị giảm nghiêm trọng, cho nên tôi khuyên ông hãy mau chóng suy nghĩ xem vừa rồi tiếng rồng kia muốn nói gì, nếu như trong long mạch này thật sự có rồng còn sống vậy thì mục đích của tôi và ông cũng đừng mong thực hiện được.” Tô Mộc cười lạnh nói.

Cười xong anh ấy lại nói, nếu như bên trong thật sự có rồng sống thì Lâm Yến Nhi bọn họ cũng không làm được gì, dù sao chúng ta còn có một Giao tiên đi theo, cũng coi như có liên quan đến rồng, còn bọn chúng phỏng đoán còn chưa biết là có rồng sống thật sự.

Vừa nói Tô Mộc vừa lên tinh thần, ở trước mặt chúng tôi dang lên một đoàn quỷ hỏa màu xanh, người cũng đi tới bên bức tường đá lần lần sờ sờ giống như đang tìm cơ quan ngầm.

Nhân lúc Tô Mộc đang tìm kiếm đồ, tôi hỏi Giao tiên có phải là thật sự đã quên tiếng loài rồng nói thế nào, theo như bình thường học một ngôn ngữ hẳn rất khó quên mới đúng, cũng giống như tiếng Anh, dù bây giờ nghe người khác nói thì cũng không cần dịch sang tiếng Trung tôi vẫn biết họ nói ý gì, làm sao Giao tiên lại có thể quên sạch hàm nghĩa của tiếng loài rồng.

Hơn nữa không phải ông ta luôn một lòng muốn hóa rồng sao, nếu như ngay cả tiếng loài rồng cũng quên vậy thì ông ta dựa vào cái gì mà trở thành rồng?

Nghe tôi hỏi, sắc mặt Giao tiên trầm xuống một chút, ông ta giả bộ tức giận trợn mắt nhìn tôi, nói: “Nha đầu nhà ngươi, ai mà chẳng có thiếu sót. Ông đây năm đó lúc lột da rắn hóa thành thuồng luồng là có nghi thức thành tiên, trong nghi thức đó có rồng phụ trách truyền thụ tiếng loài rồng cho ta. Nhưng lúc ấy… lúc ấy bỗng nhiên thiên hạ đại loạn, có một đại ma đầu muốn lao ra hủy diệt nhân gian, ông đây kích động một cái liền bỏ qua nghi thức thành tiên, cho dù tương lai thật sự không thể trở thành rồng thật sự thì ông đây cũng phải bảo vệ hòa bình thế giới. Cho nên…”

Tôi nhìn Giao tiên bắt đầu nói bậy nói bạ, không nhịn được Giao tiên ngắt lời: “Cho nên ông có thể nói thật không, tại sao ông lại nhớ tiếng rồng?”

Bị tôi vạch trần, sắc mặt Giao tiên có chút khó coi, ông ta trợn mắt hung ác nhìn tôi thật giống như đang nhìn kẻ địch, nói: “Đừng nhiều chuyện! Ông đây nói gì với ngươi thì ngươi nghe thế là được rồi, vạch trần ta làm gì! Chuyện này ngươi chỉ cần biết kết quả, còn quá trình trong đó không quan trọng, ngươi cũng không cần nghe.”

“Nhưng kết quả là gì?” Tôi bị Giao tiên nói dông dông dài dài có chút mơ hồ, không kịp hiểu ý ông ta là gì.

Mặt Giao tiên nhìn tôi đầy bất đắc dĩ, nói: “Kết quả ông đây chính là không biết tiếng rồng, nghe không hiểu à!”

Thì ra nói nửa ngày rốt cuộc cũng là không nói cái gì.

Tôi liền liếc mắt, còn muốn tiếp tục hỏi Giao tiên nữa thì đột nhiên cổ chân tôi bị kéo như có thứ gì đó bắt được.
 
Chương 278-2


Tôi bị hù hét lên một tiếng, chân trực tiếp giẫm mạnh cái thứ đang giữ chân mình!

“Á!” Dưới chân truyền đến tiếng hét thê thảm, giọng hét là của nam, khá quen tai.

Tôi liền cúi đầu nhìn lại chỉ thấy phía trên đất nằm sắp một bóng người, giờ đang còng lưng như con tôm, dường như đang tiếp nhận nỗi đâu vô cùng đau đớn.

Vừa nãy là tay hắn bắt lấy cổ chân của tôi, hiện đã buông tay nhưng giọng lại nức nở nói: “Một đứa con gái nhỏ bé như cô mà sao lực chân lại mạnh như vậy, bộ xương già của tôi bị cô băm nát rồi.”

Nói chuyện là Lưu Tài, tôi thấy là ông ta cũng thở phào ra, dở khóc dở cười nhìn ông ta: “Là ông à, tỉnh rồi sao không đứng lên, bắt chân tôi làm gì, nơi này đên thui ông muốn hù chết tôi ạ!”

Lưu Tài càng thêm ấm ức: “Tôi cũng không muốn làm vậy, vừa nãy không biết tại sao cái gáy đột nhiên bị chập, toàn thân không còn sức, tôi bị người ta đánh bất tỉnh sao?”

Khi ông ta nói chuyện thì tôi và Thuồng Luồng Tiên nhìn nhau một cái, không hẹn mà nhìn lại phía Tô Mộc vừa tay độc ác ra tay, xấu hổ cười.

Thuồng Luồng Tiên da mặt dày, trực tiếp nói là do Lưu Tài chứ ai, chính ông ta không cẩn thận, đang yên đang lành lại đâm đầu vào cây cột làm choáng mình, nếu không phải nhìn ông đã tuổi cao sức yếu thì Thuồng Luồng Tiên đã sớm ném ông ta đi, hiện tăng nhân ở gần long mạch đã đi vào, không còn ai canh giữ khiến yêu ma quỷ quái giờ ở khắp nơi, bọn chúng trời sinh có thù với tăng nhân nên trông thấy Lưu Tài một mình nằm bất tỉnh thì sẽ ăn luôn ông ta ấy chứ.

Lưu tài nghe thế mặt mày xám xịt, ông ta đương nhiên biết là mình không phải do đâm vào cột gì, nhưng Thuồng Luồng Tiên đã nói vậy, lúc đó tôi và Thuồng Luồng Tiên ở trước mặt ông ta, vậy mà vẫn bị người ta đánh gục, chứng tó ngoài hai chúng tôi còn có một trợ thủ lợi hai đi theo bên cạnh nữa.

Lúc này Lưu Tài đã buông mọi tâm tư chống cự, đưa mắt nhìn Tô Mộc đứng một bên: “Vị Đại nhân này, ngài có thể ra khỏi cơ thể anh ta không?”

Tô Mộc nghe vậy không phản ứng với Lưu Tài, cũng không quay đầu lại mà vẫn nhìn chằm chằm vào tường, không biết trên đó có bảo bối gì. Cũng may anh ấy cũng không coi thường lời của Lưu Tài, người hơi chao đảo một cái bóng thon dài cũng đã từ trong thân thể Đường Dũng bay ra.

Đường Dũng không có Tô Mộc chống đỡ thân thể, toàn thân liền cứng lại, sau đó thân thể tự động ngồi khoanh chân trước bức tường, thật giống như đang tu luyện vậy.

Lưu Tài đã nghỉ một hồi lâu, đã có thể khập khiễng đứng lên từ từ đi tới bên cạnh Đường Dũng, móc ra một con dao nhỏ cắt một lọn tóc trên đầu Đường Dũng, sau đó lấy bật lửa đốt, cứ như vậy cầm trong lòng bàn tay, cũng không ngại nóng đưa tới trước mặt Đường Dũng.

Tóc cháy liền dâng lên một làn khói trắng, làn khói như có ý thức xông thẳng vào mắt mũi Đường Dũng chui vào.
 
Chương 279


Ngay sau đó người Đường Dũng run lên, giống như đang bị điện giật vậy.

Lòng tôi liền căng ra, sợ lão Lưu Tài này lại giở trò gì.

Nhưng ngay sau đó trên người Đường Dũng tôi thấy một cái bóng mơ mơ hồ hồ, nhìn vóc dáng giống hệt như vóc dáng của Đường Dũng, có lẽ chính là thần thức bị phong bế của Đường Dũng.

Bóng người kia có chút ngây ngô, ở trên người Đường Dũng cứ ngả ngả nghiêng nghiêng không chính xác được với cơ thể. Đợi một lúc sau, Lưu Tài vẫn thấy thần thức cùng với cơ thể Đường Dũng chưa thể hoàn toàn chung một chỗ liền nôn nóng, đưa tay đập vào ngực Đường Dũng một cái.

Thân ảnh kia lóe lên một cái, chui hoàn toàn vào trong thân thể Đường Dũng, biến mất không thấy đâu.

“Xong rồi, bây giờ thần thức của cậu ta đã trở lại trong thân thể, chỉ mấy phút nữa là có thể tỉnh hồn lại, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, chúng ta từ biệt từ đây, không mong gặp lại.” Lưu tài nói, tốc độ nói của ông ta rất nhanh, sau khi nói xong liền xoay người chạy, ngay cả pháp khí là chiếc đinh kia cũng không cần.

Đáng tiếc tộc độ của ông ta nào có nhanh bằng Giao tiên, ông ta còn chưa kịp chạy hết một bước thì cổ đã bị Giao tiên tóm lấy:

“Ngươi chạy gấp như vậy làm gì, ngay cả cái đinh kia ngươi cũng không cần?” Giao tiên cười lạnh nói.

Trán Lưu Tài liền đổ mồ hôi lạnh, nhìn Giao tiên, cười khan nói: “Cái đó… không cần. Cũng không phải vật đáng tiền gì, tiểu nha đầu này thích thì tôi sẽ tặng cô ấy.”

“Không cần, ngươi ở đây với chúng ta một lúc là được, cái đinh kia cũng trả lại cho ngươi. Không phải ngươi nói cũng muốn vào long mạch xem một chút sao, giờ đã tới cửa lại chạy đi mà không cảm thấy đáng tiếc?” Giao tiên cười nói, ông ta giống như cố ý trêu chọc Lưu Tài, Lưu Tài càng cuống cuồng thì ông ta lại càng quấn Lưu Tài, nói gì cũng không buông tay.

Mặt Lưu Tài đầy khổ sở, ông ta một chút cũng không muốn lại ở chung một chỗ với Giao tiên, vốn ông ta đã không phải là đối thủ của Giao tiên, bây giờ lại thêm một quỷ cao thâm khó lường cộng thêm một Long Phù sắp tỉnh, một người một quỷ một yêu cái nào cũng không đắc tội nổi, huống chi Long Phù kia sau khi tỉnh nhất định sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, đến lúc đó mình còn có thể ổn sao?
 
Chương 279-2


Chính ông ta cũng là Long Phù, đối với thủ đoạn ra tay của Long Phù ông ta quá hiểu rồi. Lúc này Lưu Tài chỉ biết ngậm nước mắt, nếu như sớm biết kết cục là như vậy thì có chết ông ta cũng sẽ không ném đá giấu tay với Đường Dũng.

Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn, ngay khi Lưu Tài lên tiếng gọi Giao long đại nhân thì Đường Dũng đã vặn vẹo cổ, xoay người lại. Anh ta thật giống như vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, mặt nhìn xung quanh ngơ ngác, sau khi thấy tôi anh ta liền vui mừng, đi về phía tôi hỏi: “Dương Dương, đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại ở chỗ này? Còn có sao toàn thân anh đều đau, giống như vừa mới chạy cả trăm cây số vậy.”

Suýt chút nữa tôi không nhịn được mà phì cười, anh ta sau khi tỉnh dậy phản ứng giống hệt như Lưu Tài, có điều hiển nhiên anh ta thảm hại hơn một ít. Mới vừa rồi Tô Mộc dùng thân thể anh ta chạy một trận rất nhanh, còn đánh gục bảy tám Long Phù để đoạt cơm, lượng hoạt động kia không cần nghĩ cũng biết lớn chừng nào. Tô Mộc là quỷ không sợ mệt mỏi nhưng Đường Dũng là có thân thể bằng xương bằng thịt, không mệt mới lạ.

Tôi liền muốn trêu chọc anh ta một chút, tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, nói: “Có thể không mệt được sao? Đây chính là Băng Cốc, anh từ Pattaya chạy tới đây, tôi đã bảo anh đi máy bay mà anh không chịu nghe, bây giờ chân cũng sắp gãy đi.”

“Băng Cốc? Đây là Băng Cốc?” Đường Dũng nghe vậy sửng sốt, mắt trợn to, đầu còn chút chưa nghĩ được, cau mày nghĩ lại chuyện trước lúc hôn mê.

Trong miệng còn lẩm bẩm: “Anh đưa em đi Pattaya đón Diệu Diệu, sau đó không thấy Diệu Diệu đâu, cuối cùng anh ở nơi phế tích tìm đầu mối, sau đó… anh bị trúng hàng đầu thuật! Khối kiếp, kẻ nào chán sống dám hạ hàng đầu thuật xuống ông đây, ông đây không chỉnh chết hắn sẽ không làm người!”

Vừa nói Đường Dũng đã nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Lưu Tài đã hoàn toàn kinh sợ, bây giờ ông ta chỉ hận mình không biến thành người trong suốt được, chỉ yên lặng trốn sau lưng Giao tiên, dùng Giao tiên che chắn cho mình.

Nhưng động tác của Lưu Tài đã khiến Đường Dũng để ý, không chỉ có vậy, Lưu Tài còn không cẩn thận nhìn thẳng chạm vào ánh mắt Đường Dũng.

Hai người bọn họ đều là Long Phù, dường như trong nháy mắt Đường Dũng liền biết chuyện gì xảy ra.
 
Chương 279-3


Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, đối mặt với Lưu Tài, anh ta đã hoàn toàn biến mất bộ dáng buồn bực xui xẻo vừa rồi mà mặt đầy âm trầm bước tới trước mặt Lưu Tài, lạnh giọng hỏi: “Chính ngươi là người đã ra tay với ta? Diệu Diệu bây giờ ở đâu, mau giao nó ra!”

Tôi vốn rất hứng thú chờ xem Đường Dũng cùng Lưu Tài đánh nhau một trận, không ngờ trong nháy mắt Đường Dũng lại trở nên lạnh lùng bình tĩnh như vậy, hơn nữa anh ta lại cho rằng Lưu Tài bắt cóc Diệu Diệu, rõ ràng lúc trước anh ta còn nói với tôi Diệu Diệu ở Băng Cốc.

Nghĩ tới đây đầu óc tôi đột nhiên kịp nghĩ ra.

Không đúng, tin tức Diệu Diệu bị người ta bắt đưa đến Băng Cốc chính là Lưu Tài nói cho chúng tôi, lúc trước tôi chỉ muốn để Lưu Tài cởi giác quan thứ sáu cho Đường Dũng mà không nghĩ ra, bắt Diệu Diệu đi hẳn hắn cũng là đầu sỏ, ít nhất cũng không thoát được liên quan!

Chuyện liên quan tới Diệu Diệu tôi liền không còn tâm tư xem náo nhiệt, sốt ruột bảo Lưu Tài biết cái gì thì hãy mau nói, nếu không Đường Dũng nhất định sẽ báo thù, hơn nữa còn là gấp mười gấp trăm lần để trả lại cho hắn ta.

Dĩ nhiên Lưu Tài biết khi Đường Dũng tỉnh lại sẽ là hậu quả gì, nếu không thì vừa rồi hắn đã không cuống cuồng chạy như vậy. Bây giờ tôi cũng tra hỏi hắn, hắn liền thở dài, bổ dáng buông xuôi sụp đổ, thật giống như chết đến nơi rồi vậy, chỉ về hướng Tô Mộc đang đứng, nói: “Diệu Diệu các ngươi nói chính là tiểu quỷ trong miếu chờ sắc phong phải không, nó bị sư phụ bọn ta mang đi, đúng là tới Băng Cốc, bây giờ có lẽ đã ở trong long mạch.”

“Sư phụ ngươi thực lực mạnh như vậy còn mang Diệu Diệu đi vào trong long mạch làm gì? Chẳng lẽ hắn đại từ đại bi muốn đưa Diệu Diệu cùng nhau tu luyện, tăng tu vi cho Diệu Diệu?” Tôi vội la lên.

Sư phụ hắn là người nào đại khí tôi cũng đoán được, hẳn là Lý Chùy, đó chính là kẻ không có tính người, hơn nữa lại hung bạo tàn ác, Diệu Diệu nếu rơi vào trong tay hắn thì không thể có chuyện tốt.

Sắc mặt Đường Dũng cũng tối lại, khi đối diện với chuyện Diệu Diệu anh ta lại tỉnh tác khác thường, nói: “Ngươi dẫn chúng ta đi vào, ngay bây giờ.”

Nháy mắt Lưu Tài khóc ròng, nếu ông ta biết cửa vào long mạch ở đâu thì đã sớm vào, cần gì phải ở bên ngoài ăn cơm hộp như vậy.
 
Chương 279-4


“Xin lỗi người anh em, không phải tôi không giúp các ngươi mà quả thật long mạch này tôi chưa từng tới, căn bản cũng không biết cửa ở đâu, bảo tôi đưa đi…”

Không chờ ông ta nói xong thì trên người Đường Dũng đã bộc phát ra một cổ sát ý mãnh liệt, ngay cả Tô Mộc ở bên cạnh nãy giờ một mực nghiên cứu vách tường cũng cảm giác được, quay đầu nhìn Đường Dũng một cái.

Đường Dũng đưa tay bóp cổ Lưu Tài, hai ngón tay vì dùng quá sức đã trắng bệch, bóp khiến Lưu Tài không thở nổi, mặt hắn ta nháy mắt đã đỏ bừng.

“Ta nói một lần cuối cùng, Diệu Diệu sống thì ngươi sống, Diệu Diệu chết thì ngươi chết! Nếu hồn của nó bị tiêu diệt thì ta đảm bảo cả đời ngươi cũng sẽ không được siêu sinh!” Đường Dũng nói.

Mỗi một từ anh ta đều nghiên răng nghiến lợi nói, hận không được ăn thịt uống máu Lưu Tài. Tôi lần đầu tiên thấy anh ta giận dữ như vậy liền bị dọa sợ, hơi lui về phía sau hai bước.

“Tôi…” Lưu Tài cũng bị dọa sợ không nhẹ, lúc này ông ta nói chuyện cũng rất khó khăn, mỗi một từ thốt ra đều kèm theo tiếng ho khan, miễn cưỡng nói: “… thật… sự… không… biết…”

“Chết đi!”

Lưu Tài còn chưa nói xong thì từ bàn tay Đường Dũng đã truyền đến một tiếng kêu, đó là tiếng xương bị bóp vỡ.

Lúc này mặt Đường Dũng đầy băng sương giống như sát thần từ địa ngục tới, chờ đến khi anh ta buông tay ra thì Lưu Tài đã mềm nhũn ngã xuống đất, trên cổ hắn ta bị bóp lại lệch đi một góc quái dị, mặc dù đầu và thân vẫn còn dính chung một chỗ nhưng giữa chúc đã không còn liên quan gì.

Hiển nhiên Lưu Tài đã chết.

Tôi hoàn toàn bị giật mình, khiếp sợ nhìn Đường Dũng, không nghĩ anh ta sẽ dễ dàng giết chết Lưu Tài như vậy. Vốn tôi đã đồng ý với Lưu Tài để ông ta đi, vậy mà bây giờ ông ta đã chết. Tự nhiên trong lòng có loại cảm giác có lỗi với ông ta.

Nhưng lần này hiển nhiên Lưu Tài đã thật sự chọc giận Đường Dũng, sở dĩ anh ta tức giận như vậy nhất định còn liên quan tới tình cảnh của Diệu Diệu.
 
Chương 279-5


Nghĩ đến chuyện Lưu Tài cùng Lý Chùy cướp Diệu Diệu đi, sự áy náy trong tôi hơi giảm bớt một chút. Ngay khi tôi nhìn Đường Dũng đang giận dữ không biết phải mở miệng khuyên anh ta thế nào thì Tô Mộc đã lên tiếng:

“Đi thôi, có thể vào rồi.”

“Tìm được cửa vào rồi?” Tôi cùng Giao tiên đều chấn động một cái.

Tô Mộc gật đầu. Lúc này tay anh ấy đang di trên mặt tường, giống như đang vẽ bùa chú nào đó vậy, sau đó tường đá trước mặt anh ấy bỗng nhiên nổi lên giống như có một tầng nước phủ trên bề mặt.

Tôi còn chưa kịp xúc động trước cảnh tượng thần kỳ này thì người Tô Mộc lóe một cái, ôm lấy eo tôi vọt về phía bức tường.

Đúng như tôi nghĩ, bức tường kia đã biến thành một cửa vào bằng nước, nước lạnh buốt, sau khi đi xuyên tường chúng tôi ngáy mắt thật giống như đã tiến vào một thế giới hoàn toàn mới.

Khác hoàn toàn với không gian mờ tối ngoài kia, nơi này rất sáng, hơn nữa không phải ánh sáng từ loại đèn nào đó mà vàng ở khắp nơi lấp lánh, thật giống như ở đây là một mỏ vàng, đập vào mắt đều nguy nga lộng lẫy.

Giao tiên cùng Đường Dũng cũng theo sát phía sau chúng tôi cùng tiến vào. Lúc này ánh mắt Đường Dũng rơi trên cánh tay Tô Mộc đang đặt lên eo tôi, mặt lạnh tanh nhìn chúng tôi, cũng không nói gì.

Tôi liền có chút lúng túng, di chuyển sang bên cạnh một chút, muốn Tô Mộc buông tôi ra.

Dẫu sao hiện tại tâm tình của Đường Dũng rất kém, chúng tôi không cần phải vào lúc này kích thích anh ta, lỡ như anh ta khó chịu lại tìm tới Tô Mộc đánh nhau, vậy thì chúng tôi còn chưa tìm thấy đối thủ đã lục đục nội bộ, thật không tốt.

Tô Mộc nhận ra ý đồ của tôi nhưng vẫn giữ chặt tôi lại, còn kéo tôi ngã vào ngực anh ấy, ôm tôi thật chặt.

Thật giống như cố ý khiêu khích Đường Dũng vậy, anh ấy còn cong miệng lên cười, thận mật ghé miệng xuống bên tai tôi, dùng giọng không lớn không nhỏ vừa vặn để Đường Dũng có thể nghe được, nói: “Nơi này đã là bên trong kết giới long mạch, bắt đầu tư bây giờ em không được xa anh nửa bước, phải đi sát bên anh, bất kể gặp ai em cũng không được ra tay, coi như em là khán giả đứng xem là được.”
 
Chương 279-6


“Tại sao?” Tôi không hiểu liền hỏi, đồng thời thử lần nữa thoát khỏi tay Tô Mộc.

Nhưng Tô Mộc rất khỏe, anh ấy không muốn buông ra thì tôi có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

Cũng may lúc này ưu tư Đường Dũng coi như đã ổn định, mặt dù mặt anh ta vẫn nhăn lại nhưng cũng không có địch ý với Tô Mộc, nghe tôi hỏi vậy liền nói: “Em cứ nghe theo lời lão quỷ là được, kẻ tạo ra kết giới vào cửa kia cũng không phải là kém cỏi, không phải là người em có thể đối phó. Em chỉ cần bảo đảm mình an toàn không làm vướng chân bọn anh là được rồi.”

Nói xong Đường Dũng nhìn qua tôi một cái, không nói gì nữa mà đi về phía trước.

Tôi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Đường Dũng đi xa, lúc này mới chú ý ngay hướng Đường Dũng đi tới kia ở giữa không trung đang nổi lơ lửng một bộ xương màu vàng rất lớn, bộ xương kia lớn như khủng long vậy, không đúng, thậm chí so với khủng long còn lớn hơn, thật giống như một ngọn đồi dài vậy.

Cho dù lớn đến như tào tôi vẫn nhận ra đó là khớp xương của động vật họ rắn, chỉ là nhìn hình dáng phần xương đầu không hoàn toàn giống như rắn.

Tôi liền kinh sợ, chỉ vào bộ xương động vật kia nói: “Đây… sẽ không phải là rồng chứ? Đây là xương của rồng thật sự?”
 
Chương 280


“Dương Dương, mắt ngươi cũng không tệ.” Người nói chính là Giao tiên, lúc này mặt ông ta đầy xúc động ngửa đầu nhìn bộ xương to lớn kia, cái gì cũng chưa nói mà đã đầy cảm động giống như đi thăm lăng mộ tổ tiên vậy.

“Long mạch nói trắng ra chính là mộ huyệt của rồng, rồng là thần, tuổi tọ sống cùng đất trời, dường như không tự nhiên chết cho nên long mạch thật sự rất hiếm thấy.”

“Mỗi một long mạch đều do máu thịt của rộng hóa thành, sau khi rồng chết thi thể rơi xuống mặt đất, năng lượng toàn thân chậm rãi từ trong thi thể tiết ra gây ảnh hưởng tới đất tới nước, cho nên cách long mạch càng gần ngươi lại càng có thể cảm nhận được long khí mãnh liệt mênh mông kia. Dương Dương, ngươi thử hít một hơi xem có cảm nhận được long khí không?” Giao tiên nói, vừa nói vẻ mặt ông ta đầy say mê, giang hai cánh tay ra rồi hít thật sâu giống như khắp nơi này tràn ngập mùi hương hưa vậy.

Đáng tiếc tôi hình dung tình cảnh trong lời nói của Giao tiên mà thấy ghê tởm: “Thì ra là như vậy, nói cho cùng long mạch chính là phần mệ của rồng sau khi chết, vậy mà còn nói nguy nga thần bí. Long khí này cũng có gì là hiếm, nói trắng ra nó là khí của xác rồng, vậy mà ông có thể ngửi say mê như vậy…”

“Nha đầu chết tiệt, không được nói bậy! Dám khinh nhờn rồng thần!” Giao tiên liền trừng mắt khiển trách tôi.

Tôi ngược lại không sợ ông ta, hung hăng le lưỡi một cái với Giao tiên.

Xong chuyện tôi liền chú ý trở lại trên người Tô Mộc, mới nhận ra lúc này Tô Mộc cùng Đường Dũng đều có cùng một phản ứng, đều cau mày quan sát bộ xương rồng đang lơ lửng trong không trung, nhìn dáng vẻ rất không vui mừng.

Tôi liền thấy hiếu kỳ, hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bộ xương rồng này có gì không đúng sao?

“Anh đang nghĩ xem nó chết như thế nào.” Hai âm thanh đồng thời nói ra những lời này, hai miệng cùng nói.

Nói xong ngay cả chính bọn họ cũng sửng sốt một chút, thật giống như không nghĩ hai người sẽ ăn ý nhau như vậy, nhìn lẫn nhau một cái.

Tôi nghe bọn họ nói cũng tò mò, nhớ ra điều quan trọng liền hỏi Giao tiên: “Đúng vậy, không phải ông vừa mới nói rồng thật sự sống cùng trời đất sao, sao lại còn chết, nó chết như thế nào?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom