Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 264


“Đúng vậy, ngài có đầu mối gì sao?” Tinh thần tôi liền chấn động một cái, giương mắt nhìn ông già.

Da của ông ta cũng rất đen, mặt đầy vết nhăn, hiển nhiên là quanh năm sống ở Thái Lan.

Có điều ông ta có mắt một mí, hơn nữa gương mặt tương đối bằng phẳng, dáng dấp có đặc điểm giống người Đông Á, gương mặt không được rõ ràng như người Đông Am Á.

“Ngài là… người Trung Quốc sao?” Tôi hỏi.

“Cô thật tinh mắt, tôi đúng là người Trung Quốc, có điều từ khi còn trẻ đã theo người nhà di cư đến Thái Lan, đã hơn ba mươi năm chưa về nước. Hai người đi khắp nơi hỏi thăm người Trung Quốc làm gì?” Ông già cười nói, tiếng Trung Quốc của ông ta có chút khó khăn, càng mang tiếng gió không biết là phương ngữ của nơi nào, rất khó nghe.

“Chúng tôi…”

Ngay khi tôi muốn nói tìm người Trung Quốc có chuyện thì đột nhiên Đường Dũng lôi tôi một chút, kéo tôi ra sau lưng anh ta, cảnh giác nhìn ông già, nói: “Là như vậy, người thân của chúng tôi từ Trung Quốc sang chơi với chúng tôi mấy ngày nhưng cho tới bây giờ chúng tôi vẫn chưa gặp bọn họ, cũng không biết bọn họ trông như thế nào, mà bây giờ chúng tôi cùng bọn họ lại mất liên lạc, chỉ biết trước khi mất liên lạc bọn họ từng đến nơi này cho nên mới tới hỏi thăm một chút. Gần đây ngài có gặp người Trung Quốc nào ở xung quanh đây không?”

“Ha ha, hai người hỏi đúng người rồi.” Ông lão liền vui vẻ, nói: “Mấy ngày trước quả thật có một lão đầu Trung Quốc đã tới trong thôn, làm khách ở nhà tôi. Có điều người thân này của các người hành động rất cổ quái, xa xôi vất vả như vậy mới tới Thái Lan chơi nhưng ban ngày ông ta chỉ ở vùi trong phòng, một bước cũng không đi ra, ngược lại tới buổi tối lại không thấy tăm hơi bóng người đâu, cũng không biết đi làm gì. Tới chiều hôm qua sau khi ông ta rời khỏi đây liền không trở lại, nếu không phải sáng nay bạn già tôi đi quét dọn vệ sinh thấy hành lý của ông ta cũng không còn thì còn chưa biết ông ta sẽ trả phòng.”

“Chiều qua ông ta đi mấy giờ? Chùa trong thôn mấy giờ bị sụp?” Đường Dũng hỏi.

“Ngày hôm qua… bốn giờ chiều ông ta đi, ông ta đi chưa tới nửa giờ thì trong thôn có tiếng nổ ầm ầm, chùa sụp, Long Phù sư sãi bên trong rất đáng thương, một người cũng không thấy đi ra… À? Chuyện chùa sụp không phải có liên quan tới người thân thích của các người chứ?” Ông già nói đến đây bỗng nhiên kịp phản ứng, trong mắt hiện lên vẻ địch ý, trợn mắt nhìn Đường Dũng.
 
Chương 264-2


Đường Dũng lại không chối, mặc kệ ánh mắt dò xét của ông già đang nhìn anh ta, cuối cùng anh ta thở dài một cái, hỏi ông già: “Bây giờ người chưa tìm được, chuyện trong chùa cũng không ai biết rõ ràng, nếu người bà con kia của tôi trước khi đi là ở tại nhà ông thì chắc ông có thôn tin cá nhân của ông ta?”

Nghe Đường Dũng hỏi, sắc mặt ông già liền cả kinh, giống như vừa nhớ ra điều gì đó, nói thẳng: “Có lẽ tôi biết người thân của cậu đi đâu. Ngày hôm qua trước khi đi ông ta tìm tôi hỏi tôi về hai tấm bản đồ, một cái là bản đồ Thái Lan một cái là bản đồ Băng Cốc, còn nhờ tôi chỉ vị trí Hoàng cung trên bản đồ Băng Cốc. Phải có tám chín phần ông ta đi Băng Cốc.”

“Lại là Băng Cốc…” Đường Dũng trầm ngâm một tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Sau khi suy nghĩ một lát, thái độ của anh ta đối với ông già đã tốt hơn mấy phần, nói cảm ơn rồi kéo tôi xuay người rời đi, quay lại đám phế tích của ngôi chùa kia.

“Dương Dương, xem ra bây giờ không đi Băng Cốc cũng không được. Diệu Diệu là quỷ, không dễ dàng hồn phi phách tán như vậy, mười có tám chín phần là bị người làm nổ sập chùa mang tới Băng Cốc. Anh nhất định phải đi Băng Cốc cứu Diệu Diệu.” Đường Dũng đứng yên trong phế tích, nói với tôi, giọng anh ta mang sự kiên định chưa từng có.

Ở vào hoàn cảnh này dĩ nhiên tôi không thể nói không đi Băng Cốc, chỉ gật đầu một cái.

Sau khi quyết định đi Băng Cốc, Đường Dũng bảo tôi ở bên chờ một chút, anh ta muốn chiêu hồn ở nơi phế tích này, nhìn xem xung quanh đây có hồn phách Long Phù nào hay không, nếu như có không chừng có thể hỏi chút tung tích của Diệu Diệu, thuận tiện thì cũng đưa Long Phù đó đi.

Xem ra lần này Đường Dũng thật sự khó chịu. Vừa rồi bị Giao tiên đánh đau anh ta cũng không có phản ứng gì, chưa tới một giờ anh ta đã trở nên trầm mặc.

Bây giờ tôi cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ.

Đường Dũng hành động trong phế tích khoảng hoăn hai giờ, đến khi đi ra hai mắt anh ta ửng đỏ, nói anh ta đã đưa Long Phù đã chết đi sinh môn, tối nay chúng tôi tìm một khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai chúng ta sẽ bay tới Băng Cốc.
 
Chương 264-3


Tôi gật đầu một cái, vốn còn muốn nói gì đó an ủi Đường Dũng nhưng nhìn bộ dáng này có lẽ an ủi anh ta cũng không có ích gì, tôi chỉ có thể đem lời tới khóe miệng nuốt xuống.

Một đêm tĩnh lặng, 5 giờ sáng ngày hôm sau Đường Dũng đã tới gõ cửa phòng tôi, nói tôi xuống lầu ăn sáng rồi sau đó sẽ lên đường.

Trong lòng tôi nhớ Diệu Diệu cùng Tô Mộc, cả đêm vốn cũng không ngủ được sâu, vừa nghe anh ta gọi liền đứng dậy. Chúng tôi ở dưới lầu ăn tùy tiện một chút, sau đó chạy thẳng tới sân bay Pattaya, bay đi Băng Cốc.

Trên đường đi Băng Cốc Đường Dũng lấy ra một lọ thủy tinh đưa cho tôi, nửa lọ bên trong chứa một chất bột đen thùi lùi. Tôi còn chưa kịp hỏi anh ta đây là cái gì thì anh ta đã tìm tiếp viên muốn một ly nước, sau đó đem đổ bột đen này vào trong nước, khuấy đều một chút rồi đưa tới trước mặt tôi: “Dương Dương, em uống cái này đi.”

“Đây là cái gì? Đen xì xì thế này nhìn có vẻ không tốt.” Tôi cau mày nói. Từ sau khi tôi biết Tô Mộc thì những thứ bột tôi tiếp xúc phần lớn đều là bột tro cốt hay tóc gì gì đó, bây giờ Đường Dũng ngay trước mặt tôi đem bột màu đen hòa vào trong nước rồi bảo tôi uống, theo phản xạ có điều kiện tự nhiên tôi cảm thấy ngán, trong đầu cảm thấy nó không phải là thứ tốt gì.

“Đây là phấn than, dùng cây liêu trước cửa nhà quả phụ đốt, uống cái này có thể ngăn người khác hạ cấm chế xuống người em để hại em. Dương Dương, đây đang là ở Thái Lan, Azan Đen quá nhiều, rất khó phòng bị. Tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất kỹ, lông đuôi gà trống cùng chu sa kia tuyệt đối không phải đồ vốn có của Long Phù trong chùa, có lẽ trong chùa có phản đồ cấu kết cùng thuật sĩ Trung Quốc kia làm nổ chùa cướp đi Diệu Diệu. Bọn họ ít nhất có hai người, cho nên em không thể lại xảy ra chuyện.” Đường Dũng nói.

Giọng anh ta vẫn khàn khàn như cũ, hơn nữa trong giọng nói đầy vẻ mệt mỏi rất khiến đau lòng người, có lẽ đêm qua anh ta cũng không ngủ mà đi ra ngoài tìm cây này đốt thành tro. Mặc dù trong lòng tôi chán ghét các loại tro này nhưng lúc này ở trước mặt Đường Dũng tôi không thể nói lời từ chối, liền chịu đừng sự chán ghét nuốt thẳng thứ nước kia vào trong bụng, sau đó cười nhẹ với Đường Dũng một tiếng, nói: “Sư phụ yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không để anh vướng chân, hơn nữa trong người tôi còn có Giao tiên, ông ta cũng sẽ bảo vệ tôi.”
 
Chương 264-4


Có lẽ là do thấy tôi gọi anh ta là sư phụ, cũng có lẽ là thấy tôi cười, rốt cuộc trên mặt anh ta cũng mỉm cười một chút, gật đầu nói vậy thì tốt, anh ta bây giờ đã mệt không chịu được, phải ngủ một chút.

Vừa nói anh ta vừa ngắm mắt, tựa vào ghế chìm vào giấc ngủ.

Tôi thấy anh ta mệt mỏi như vậy cảm thấy rất thương, không dám lên tiếng nữa, cho đến khi máy bay hạ xuống ở Băng Cốc tôi mới vỗ Đường Dũng nhè nhẹ một cái, gọi một tiếng sư phụ.

Nhưng khiến cho tôi bất ngờ, Đường Dũng lại ngủ như đã chết, tôi gọi anh ta mấy câu cũng không thấy anh tra phản ứng lại.

Đưa mắt nhìn người trên máy bay đã đi hết khiến tôi lại càng gấp gáp, vừa gọi vừa ra sức lay anh ta dậy.

Nhưng anh ta giống như đã chết, tôi lay rất mạnh, bất chợt tay anh ta buông thõng về sau, sắc mặt cũng xanh mét.

Tim tôi thắt lại, sợ hết hồn, tay run rẩy đưa tới trước mũi Đường Dũng kiểm tra.

Xong rồi, Đường Dũng không còn thở?!
 
Chương 265


Tôi luống cuống, bởi vì tay tôi bây giờ không cảm nhận được có luồng khí thở ra, Đường Dũng căn bản là không còn thở.

“Đường Dũng! Đường Dũng! Anh tỉnh lại đi!” Tôi lớn tiếng gọi tên Đường Dũng, tay cũng dựa vào kiến thức cấp cứu đã được học qua kia ấn có nhịp điệu trên người Đường Dũng, muốn tim anh ta đập trở lại.

Nhưng cho dù tôi cố gắng thế nào thì Đường Dũng cũng không có bất cứ phản ứng gì dù chỉ một chút, hơn nữa sắc mặt anh ta còn càng ngày càng kém, cơ thể càng ngày càng lạnh, xem ra không xong!

Nước mắt tôi trào ra, trước kia tôi chỉ quan tâm tới tình hình của Tô Mộc, lo lắng anh ấy có thể bị hồn phi phách tán hay không, nhưng chưa từng nghĩ Đường Dũng cũng sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết!

Tôi vừa gấp gáp vừa hoảng sợ, nơi này tôi lạ nước lạ cái, ngay cả số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu tôi cũng không biết. Càng kỳ lạ hơn chính là rõ ràng Đường Dũng xảy ra chuyện trên máy bay, tôi kêu khóc nửa ngày rồi mà không thấy bất cứ tiếp viên nào đến, giống như trên máy bay quả thật chỉ còn lại tôi cùng Đường Dũng vậy!

Máy bay này chắc chắn có vấn đề, có người muốn hại Đường Dũng!

Tôi gọi mãi Đường Dũng không tỉnh, trong lúc kinh hoảng liền bộc phát ra cơn giận, một bên vừa gào thét một bên vừa lấy tay đập loạn xạ vào thân máy bay, tôi không tin tôi phá hoại chiếc máy bay này thì không có nhân viên nào đi ra!

“Dương Dương, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi sao thế?” Ngay khi tôi đang điên cuồng đập vào máy bay thì tiếng hoảng hốt của Giao tiên truyền tới, vừa rồi ông ta vẫn luôn ngủ trong cơ thể tôi, không biết chuyện gì xảy ra, mà tôi cuống cuồng cũng quên mất sự tồn tại của Giao tiên.

Bây giờ thấy ông ta, tôi giống như người sắp chết đuối tóm được cọng rơm cứu mạng vậy, khóc nhào tới bên cạnh Giao tiên, vừa khóc thút thít vừa chỉ Đường Dũng để Giao tiên nhìn, nói: “Giao tiên, Đường Dũng chết, thi thể lạnh rồi, hu hu…”

“Chết? Sao có thể?” Giao tiên nghe vậy cũng sững sợ, hai mắt tập trung nhìn Đường Dũng.

Rất nhanh ông ta cũng phát hiện Đường Dũng dị thường, nhíu mày lại, có điều ông ta rất bình tĩnh, tay vỗ nhẹ lên bả vai tôi hai cái, bảo tôi đừng hốt hoảng, cơ thể Đường Dũng rất cường tráng chắc chắn không thể tự nhiên chết, chỉ cần tuổi thọ chưa hết thì ông ta sẽ có biện pháp.
 
Chương 265-2


Vừa nói ông ta đã đi tới bên cạnh Đường Dũng, lấy tay vạch mí mắt Đường Dũng nhìn một chút.

Tôi rất lo lắng cho Đường Dũng, cũng tiến tới nhìn, chỉ thấy mắt của Đường Dũng đã trở nên ảm đạm, giống như phía trên được bao phủ bởi một lớp sắp nến trắng, ngay cả con ngươi đen cũng không thấy đâu.

Bộ dáng kia tương đối đáng sợ, tôi không có chuẩn bị tâm lý gì lúc này liền bị dọa hét lên một tiếng.

“Đừng sợ, Dương Dương, cậu ta bây giờ không có bất cứ chút sức lực nào, sẽ không có chuyện xác chết vùng dậy. Kỳ lạ là bây giờ cậu ta cũng không thở tim không đập, theo lý mà nói đã là xác chết nhưng sao âm khí trên người lại không tăng thêm chút nào?” Giao tiên cũng không quay đầu lại, vẫn cau mày nhìn chằm chằm Đường Dũng, nói.

“Liệu có phải… thế giới âm dương ở Thái Lan khác chúng ta? Đường Dũng hôm qua có nói, lý luận thuật pháp Thái Lan cùng Trung Quốc chúng ta hoàn toàn khác nhau, cho nên khi chết triệu chứng cũng không giống nhau?” Tinh thần tôi từ từ bình ổn lại nhưng vẫn không dám nhìn vào đôi mắt mờ đục như sáp của Đường Dũng, chua xót nói.

Dù sao bây giờ anh ta cũng là sư phụ tôi, không nghĩ tới hôm qua vẫn còn giảng giải cho đồ đệ này sự khác biệt của thuật pháp hai bên Trung Thái mà hôm nay tôi đã phải đem lý luận này áp dụng trong trường hợp của anh ta.

“Sẽ không, cho dù là thuật pháp Trung Quốc hay Thái Lan thì nói cho cũng vẫn chỉ là loại người tìm quy luật của tự nhiên. Dù hệ thống tu luyện của thuật sĩ Trung Quốc khác hoàn toàn với Thái Lan thì vẫn phải dựa theo quy luật của tự nhiên, giống như cùng là nước, người Trung Quốc dùng gáo uống còn người Thái Lan lấy vay vốc lên uống vậy, nhưng cuối cùng không phải xuống bụng chúng ta đều là nước hay sao? Chỉ là phương pháp uống nước khác nhau mà thôi. Cho nên trong tình huống bình thường thì thi thể người chết cũng sẽ tăng thêm âm khí, cho dù là ở Thái Lan hay ở Trung Quốc đều giống nhau, không sai được.” Giao tiên nói.

Vừa nói trên tay ông ta đã xuất hiện một đoàn yêu khí xanh nhạt, nồng độ yêu khí rât thấp giống như sợ khiến Đường Dũng bị thương. Giao tiên thận trong đem yêu khí đi vào trong thân thể Đường Dũng.
 
Chương 265-3


Tôi không biết điều này có nghĩa là gì, vội vàng hỏi Giao tiên tình hình Đường Dũng thế nào.

“Yên tâm đi, cậu ta hẳn là không chết, âm khí thân xác không hề tăng thêm, hồn phách cũng còn ở trong cơ thể. Cậu ta bị người phong bế giác quan thứ sáu, bây giờ là trạng thái giả chết, chỉ có điều phương pháp người phong bế giác quan thứ sáu lên cậu ta khác với phương pháp truyền thống của Trung Quốc, ta còn chưa từng thấy nên cũng không biết làm sao để mở ra.” Giao tiên nói.

Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không chết là tốt, phong bế giác quan thứ sau cũng không phải thuật pháp lợi hại gì, chính là để hồn phách anh ta ngủ say mà thôi, đối với thân thể sẽ không gây tổn thương gì lớn. Mới vừa rồi tôi thật sự sợ suýt chết!

Tôi rốt cuộc đã mỉm cười được, nói: “Không chết là tốt rồi, gã Đường Dũng chết tiệt này dọa chết tôi, mới vừa rồi còn cho tôi uống nước tro phòng ngừa hàng đầu thuật, chớp mắt thì chính anh ta bị hàng đầu thuật, vậy mà chính anh ta lại bị.”

Nói xong tôi liền tiến tới người Đường Dũng thử đỡ anh ta lên, quả thật anh ta không chút phản ứng, cơ thể mềm uatwj như heo chết, tôi phải siết thật chặt ở eo anh ta mới khiến anh ta không bị ngã xuống.

Quả thực không còn cách nào, tôi chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Giao tiên, mới vừa muốn mở miệng bảo Giao tiên đỡ Đường Dũng xuống máy bay thì sắc mặt ông ta đã trầm xuống, bất chợt trừng mắt nhìn tôi.

Giống như tôi phạm vào phải tội ác gì không thể tha thứ vậy.

Tôi cả kinh trong lòng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, cười cười nhìn Giao tiên đang tức giận, nói: “Ông không muốn giúp thì tôi nghĩ cách khác, không phải trợn mắt như muốn ăn thịt người với tôi như vậy. Dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông, sau này ông còn phải trông cậy vào tôi nuôi ông. Tôi đi trước, gặp lại nhau sau…”

Không đợi tôi nói xong thì Giao tiên đã không nhịn được, ông ta bay người lên không trung, ngay lập tức biến thành một con rắn đen to lớn, trong nháy mắt đã choán đầy khoang máy bay.

Hơn nữa đầu rắn còn quay thẳng nhìn tôi, thượng đan điền rắn cũng lớn hơn, đôi mắt như hai cái chuông đồng trợn lên nhìn tôi thâm độc, lưỡi thè ra, trong nháy mắt toàn bộ khoang máy bay bị một khí tức nguy hiểm bao trùm!
 
Chương 265-4


Lần này tôi thật sự bị giật mình, hai chân liền mềm nhũn, người khụy xuống đất, ấm ức nói: “Không bắt ông phải giúp mang người mà ông còn định ra tay sao? Sau này tôi không giúp ông nữa…”

Đang nói, đột nhiên sau lưng tôi truyền tới tiếng vang, sau lưng tôi có gì đó!

Không đợi tôi kịp phản ứng, người Giao liên co lại, trực tiếp nhào tới ra phía sau tôi.

Tôi cả kinh trong lòng, rốt cuộc mới hiểu được vừa rồi không phải Giao tiên trừng mắt nhìn tôi mà trừng người ở phía sau tôi.

Người kia mờ mờ ám ám đi theo chúng tôi, kẻ phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng nhất định là hắn ta.

Tôi liền nghiêng đầu nhìn về phía sau, nếu là hắn phong bế giác quan thứ sáu của Đường Dũng thì nhất định hắn có biện pháp cởi ra.

Nhưng tôi đã phản ứng chậm một bước, chờ tôi quay đầu lại thì cửa thoát hiểm phía sau đã mở ra, người kia liền nhảy xuống thoát khỏi máy bay, bóng người còn khập khiễng, nhìn rất quen mắt.

Giao tiên khí thế hung hăng đuổi theo được hai bước, thấy người kia chạy xa lại không đuổi lữa mà lui trở lại, biến thành hình người.

“Sao lại không đuổi? Hắn mờ mờ ám ám như vậy nhất định là kẻ ra tay với Đường Dũng, chúng ta phải bắt hắn lại mới có thể cứu được Đường Dũng!” Thấy Giao tiên lại biến thành hình người, sự sợ hãi vừa rồi của tôi cũng biến mất, vội kêu lên.

“Không nên đuổi, dù sao đây cũng là Thái Lan, cả ngươi và ta đều chưa quen, lỡ như đây là kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng, cố ý dụ ta đi chẳng phải Dương Dương ngươi sẽ nguy hiểm sao!” Giao tiên nói.

Nói xong ông ta không nói lời nào, giữ chặt Đường Dũng rồi nhấc lên.

Tôi cũng không biết Giao tiên dùng cách gì, Đường Dũng rõ ràng hôn mê nhưng Giao tiên lại có thể khiến anh ta đứng lên thẳng tắp.

Không để tôi kịp hiểu ý đồ của mình, Giao tiên đã áp sát người vào Đường Dũng, ngay thi sắp chạm vào người Đường Dũng thì yêu khí quanh Giao tiên đột nhiên nồng đậm, một đoàn sương mù màu xanh bao vây không còn thấy bên trong.

Chờ đến khi sương mù màu xanh từ từ tản đi thì đã không thấy Giao tiên đâu, chỉ còn lại một mình Đường Dũng đứng ở nơi đó.

Bỗng nhiên lông mi anh ta run run, chậm rãi mở mắt ra.
 
Chương 266


“Đường Dũng?” Tôi sửng sốt một chút, vừa mừng vừa sợ nhìn Đường Dũng, đây là anh ta tỉnh rồi?

Không phải vừa rồi Giao tiên còn nói không có cách nào khiến anh ta tỉnh lại cơ mà!

“Đường cái gì, ông nội Giao tiên của ngươi đây.” Đường Dũng mở miệng, từ trong miệng anh ta quả nhiên phát ra giọng của Giao tiên.

“Là ông à, khiến tôi mừng hụt, tôi còn tưởng ông đánh thức được Đường Dũng tỉnh.” Tôi liền có chút thất vọng, bĩu môi nói.

‘Đường Dũng’ cũng bĩu môi, cố ý học biểu tình của tôi, tức giận nói: “Dương Dương, ngươi hay ông đây là người trợ tiên, ở với ông lâu như vậy còn không đổi được cái tật sợ rắn, vừa rồi ông đây chỉ hiện ra hình dáng thật thôi đã khiến ngươi bị kinh sợ như vậy, hình dáng của ông đây kinh khủng như vậy sao?”

Vừa nói Giao tiên đã mượn mắt Đường Dũng nhìn tôi, trong mắt còn rõ ràng để lộ ra ý: Nói cho cẩn thận một chút, dám nói bậy ngươi nhất định phải chết!

Tôi nhất thời có chút lúng túng, nhìn thân thể Đường Dũng cười khan hai tiếng, óc nhanh chóng suy nghĩ, lắp bắp nói: “Thật ra thì… cũng không phải do dáng dấp của ông kinh khủng, mặc dù từ nhỏ tôi rất sợ rắn nhưng ở cùng với ông lâu như vậy ông đã thấy khi nào tôi sợ ông chưa? Mới vừa rồi chẳng qua là… bị khí thế trên người ông hù dọa, dẫu sao ông tương lai chính là rồng, mỗi khi tức giận khiến long khí trên người chấn động, làm sao tôi có thể không sợ…”

Tôi nói dối không giỏi lắm, dẫu sao Giao tiên với tôi tâm ý tương thông, làm sao có thể vừa rồi không cảm nhận được sự sợ hãi của tôi, nhưng ông ta vẫn bị lời nói của tôi vuốt đuôi, cười rất vui vẻ, vỗ bả vai tôi nói: “Dương Dương, lời này của ngươi coi như nói được chuyện quan trọng, tương lai ông đây sẽ là rồng, không đúng, ông đây sắp hóa thành rồi rồi, bây giờ long mạch đã xuất hiện, chỉ cần ông đây có thể đem long khí từ trong long mạch hấp thu thì không mấy ngày nữa ông đây có thể hóa thành rồng, thành thần, đến lúc đó ngươi cũng đi theo thành tiên, chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi, ha ha.”

Nói xong Giao tiên cười hết sức khoa trương, giống như bây giờ ông ta đã thành rồng thật sự vậy.

Tôi giờ mới hiểu được vì sao lần này Giao tiên lại vội vã cùng tôi đi Thái Lan, hóa ra long mạch còn có công hiệu như vậy.
 
Chương 266-2


Nhưng không biết tại sao, tôi biết tin Giao tiên sắp thật sự biến thành rồng lại không thấy vui vẻ chút nào, thậm chí tôi thành tiên sống lâu trăm tuổi cũng không có một chút cảm giác hưng phấp, giống như đây là chuyện của người khác không có liên quan gì với tôi. Quan trọng hơn trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác Giao tiên mà biến thành rồng sẽ cản lại đường sống lại của Tô Mộc. Dẫu sao long mạch chỉ có một cái, chắc chắn Tô Mộc đột nhiên nói phải đi Thái Lan sống lại cũng có liên quan tới chuyện long mạch xuất hiện. Nếu bảo tôi chọn giữa chuyện Giao tiên thành rồng và chuyện Tô Mộc sống lại thì dĩ nhiên tôi sẽ chọn Tô Mộc sống lại, còn chuyện tôi biến thành tiên gì gì đó không quan trọng, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ mình muốn thành tiên, cũng không biết thành tiên có ích gì với tôi. Tôi chỉ muốn tôi có thể cùng chung một chỗ với Tô Mộc cả đời, còn chuyện sống lâu trăm tuổi, sống lâu quá dường như cũng không có ý nghĩa gì?

Đáng tiếc chuyện này tôi cũng chỉ có thể nghĩ một chút, dĩ nhiên Giao tiên sẽ không bỏ qua cơ hội hóa rồng, ông ta cười một hồi liền vỗ bả vai tôi hai cái, giục tôi đi nhanh lên, bây giờ chúng tôi sẽ đi tới Hoàng cung, tránh cho việc chậm trễ quá sẽ bị người của công ty hàng không phát hiện.

Dẫu sao kẻ vừa rồi đã dùng lối thoát hiểm để chạy đi, thứ này mở một lần phải tốn rất nhiều tiền để đóng lại, có sẽ nếu chúng tôi bị bắt sẽ bị phạt không ít tiền.

Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, đi theo Giao tiên lén lén lút lút xuống máy bay, đi ra sân bay.

Sau khi đi ra chúng tôi liền trợn tròn mắt, bây giờ vốn Đường Dũng là hướng dẫn viên đã ngã xuống, chỉ còn lại tôi và Giao tiên. Tiếng Thái tôi chắc chắn là không nói được, trình độ tiếng Anh cũng có hạn, chỉ mình tôi có thể nghe hiểu tôi nói cái gì. Giao tiên thì càng không cần phải nói, ông ta có thể học được tiếng người đã là cám ơn trời đất, tôi không dám hy vọng xa vời rằng ông ta có thể hiểu được tiếng Anh.

Cho nên lúc này tôi cùng Giao tiên đang đứng ở cửa sân bay như hai kẻ ngốc, liên tiếp ba chiếc xe tiếp cận chúng tôi nhưng chúng tôi cũng không thể nói cho tài xế biết được chúng tôi phải đi tới đâu.

Cuối cùng tôi mới nhớ ra, liền lấy điện thoại tìm kiếm hình ảnh của Hoàng cung rồi chỉ chỉ với tài xế kia, ý là chúng tôi phải tới nơi đó.

Lần này tài xế đã hiểu, nhưng anh ta nhìn thấy Hoàng cung sắc mặt liền biến đổi, chỉ vào hình Hoàng cũng nói một tràng, còn gật gù đắc ý, người này ngôn ngữ tay chân quá kém, một hồi lâu tôi vẫn không hiểu rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
 
Chương 266-3


Cả tôi cùng Giao tiên đều ngơ ngác, tài xế Thái Lan kia hiển nhiên cũng nhận ra chúng tôi nghe không hiểu, không nhịn được liền xua tay một cái với chúng tôi, sau đó tự mình lái xe đi.

Thật lạ, việc tới miệng như vậy mà không làm, thật đúng là lười biếng…

Tôi có chút khó chịu, vừa trách móc vừa tiếp tục đón xe. Nhưng cũng không biết hôm nay chúng tôi bị làm sao, tài xế tiếp theo nhìn thấy chúng tôi muốn đi Hoàng cung đều phản ứng như vậy, gật gù đắc ý nói tiếng Thái Lan nhưng rốt cuộc vẫn không chịu đưa chúng tôi đi.

Hỏi liên tiếp năm sáu người đều như vậy, tôi rốt cuộc nhận ra vấn đề, bọn họ không phải không nguyện ý đưa chúng tôi đi mà là họ không muốn đi tới Hoàng cung!

Chẳng lẽ vì chuyện long mạch xuất hiện cho nên chính phủ Thái Lan đã tạm thời phong tỏa Hoàng cung, người bình thường không được vào?

Khả năng này là rất lớn, dẫu sao nếu Thiên An Môn bị nổ tung thì cũng không có khả năng tiếp tục để mọi người vào thăm, nhất định là muốn sửa chữa.

Lần này thì phiền rồi, nếu như Đường Dũng còn tỉnh thì nhất định sẽ có biện pháp đưa chúng tôi vào, nhưng bây giờ anh ta bị người khác che giác quan thứ sau, chỉ còn lại tôi và Giao tiên không quen biết, muốn tránh sự kiểm soát của chính phủ Thái Lan để vào trong Hoàng cung dường như là chuyện không thể.

Tôi thở dài nặng nề, đem suy đoán của tôi nói cho Giao tiên, hỏi ông ta có còn cách nào tìm được vị trí của Hoàng cung không, chỉ cần biết đường đi thì chúng tôi có thể bay đến cũng được!

“Ài, thật đúng phải đi đến bước này.” Giao tiên nghe vậy cũng liền thở dài, ông ta có vẻ còn thất vọng hơn cả tôi. Dẫu sao lần này ông đến đây là chủ muốn tới Hoàng cung nhưng ông ta lại không nghĩ biện pháp khác, chỉ nhảy nhảy tại chỗ mấy cái cho người nóng lên.

Tôi nhất thời không hiểu, hỏi Giao tiên đây là ý gì? Không phải ông ta muốn mang tôi chạy tới Hoàng cung chứ?”

“Không sai, bây giờ chỉ còn có thể dùng cách chạy, với thân thể cỏn con phàm nhân của Đường Dũng này thì khong thể cứ vậy bay lên. Tiểu tử này không phải giỏi nhất là chạy sao, để ta nếm thử xem có thể dùng thuật pháp của cậu ta hay không, nếu thành công thì hẳn chạy tới Hoàng cung cũng không mất bao lâu.” Giao tiên nói.
 
Chương 266-4


“Nhưng chúng ta lại không biết vị trí cụ thể của Hoàng cung, phần mềm dẫn đường của Trung Quốc vô ích ở nơi này, tiếng nước ngoài chúng ta xem lại không hiểu.”

Giao tiên nhoẻn miệng cười, cũng không biết thân thể của Đường Dũng có ma lực hay cái gì mà nụ cười này lại có một chút không bình thường, nói: “Ngươi không biết nhưng ta biết. Hình như cho tới bây giờ ta chưa từng nói rằng ta không biết long mạch ở đâu. Khí tức của long mạch mạnh như vậy, ta đi theo long khí là có thể tới, chỉ là vừa rồi ngại không muốn chạy xa mà thôi.”

Tôi liền không nhịn được liếc mắt, hung hăng nhìn Giao tiên một cái, trong lòng thầm mắng: Ông biết ở đâu còn để tôi khoa chân múa tay với những tài xế kia lâu như vậy, giống như là hai kẻ ngu!

Lúc này Giao tiên đã khởi động xong, quanh thân ông ta thả ra một ít yêu khí màu xanh bao lấy toàn thân Đường Dũng, sau đó lấy Đường Dũng làm trung tâm tạo thành một cơn lốc nhỏ xoay tròn.

Màu xanh kia càng ngày càng nhạt, cuối cùng lại biến thành màn sương mù màu trắng đặc biệt như những lúc Đường Dũng chạy thoát thân, chỉ khác là màu trắng Giao tiên làm ra so với Đường Dũng lại đậm đặc hơn rất nhiều, tốc độ xoay tròn cũng nhanh hơn rất nhiều, xem ra đã thành công!

Không đợi tôi vui mừng, từ trong sương trắng có một bàn tay thò ra kéo tôi vào trong sương trắng, nói: “Ôm cổ ta thật chặt, lên đường!”

“Được!” Tôi đáp một tiếng, nhanh chóng ôm cổ Đường Dũng, dùng hết khả năng bám lên người anh ta, tránh cho mình bị ngã xuống.

Theo làn sương trắng đang xoay tròn xung quanh tôi có thể nghe được tiếng gió vù vù, âm thanh đó rất lớn, hiển nhiên tốc độ rất nhanh, giống như ngồi trên trò chơi đường ray cao tốc vậy. Chưa tới mười phút sau tốc độ của Giao tiên đã chậm lại, chờ tiếng gió dần dần biến mất, bước chân của Giao tiên cũng đã dừng lại, thở hổn hển nói: “Chính là nơi này, chỉ có điều đây là vòng ngoài, phía trước đã bị đặt cấm chế, chúng ta không đi vào được.”

“A? Còn có cấm chế, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tôi hỏi. Giao tiên đối với long mạch hiểu nhiều như vậy chắc chắn là có chuẩn bị nên tôi cũng lười nghĩ nôn nóng biện pháp, giờ xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ trước tiên là hỏi Giao tiên nên làm gì.
 
Chương 266-5


Quả nhiên vẻ mặt ông ta vẫn rất bình tĩnh, nhìn cái tường thấp màu trắng trước mặt, từ trên người thả ra một đoàn yêu khí thổi qua bức tường màu trắng kia. Cùng lúc đó ông ta lục lọi trên người Đường Dũng, móc ra một con dao nhỏ bằng móng tay rồi rạch trên đầu ngón tay mình một vết.

Máu tươi đỏ thẫm trong nháy mắt chảy xuống, nhưng vẫn chưa đủ, Giao tiên rạch một ngón tay xong lại rạch lên một ngón tay khác, trong nháy mắt mười ngón tay của Đường Dũng đều bị rạch, máu tươi từ mười đầu ngón tay chảy xuống nhỏ lên trên cổ.

“Xèo…” Một tiếng động nhẹ vang lên, bãi cỏ bị máu tươi nhuộm đỏ bỗng nhiên bay lên một đám khói trắng, sau đó còn kèm theo mùi khét như thứ gì đó bị đốt cháy.

Tôi nhất thời cả kinh, nhìn Giao tiên không rõ, không hiểu tại sao máu Đường Dũng còn có công hiệu ăn mòn.

Đáng tiếc lúc này Giao tiên căn bản không muốn giải thích gì với tôi, mọi sự chú ý của ông ta đều nhìn chằm chằm xuống bãi cỏ đang bị máu tươi của Đường Dũng ăn mòn dưới chân. Theo từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống, bãi cỏ kia cũng bị ăn mòn ngày càng nhiều, cỏ xanh tốt bị đốt đen thành một mảnh, nền đất đen đen dần dần tạo thành một vòng tròn, bên trong còn hiện ra sáu hình vẽ phát sáng, hình như là trận pháp nào đó.

Thấy loại trận pháp này bất chợt Giao liên nhếch miệng cười nhạt, giống như đã hiểu chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu nói với tôi: “Dương Dương, lát nữa đừng sợ, cứ đi theo ta, ta làm gì thì ngươi làm như thế, biết chưa?”

“Ừ, được.” Tôi đáp một tiếng. Vốn cho rằng vừa rồi Giao tiên cười nhạt là có thể phá được cấm chế này, sẽ dân tôi vào Hoàng cung, nhưng tiếng tôi còn chưa dứt thì Giao tiên đã vèo một cái, cứ như vậy đứng tại chỗ biến mất không thấy đâu!

Chỉ còn một mình tôi đứng tại chỗ ngu người, nhìn bức tường thấp trước mặt không biết phải làm sao.

Đầu tôi xoay mòng mòng, không hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao Giao tiên lại biến mất không thấy?
 
Chương 267


Người cũng đã biến mất, tôi hiện tại có oán trách cũng vô ích, chỉ có thể đứng ở vị trí vừa rồi Giao tiên mới đứng, nhìn xem có phát hiện cái gì ở đó không.

Vị trí kia là ngay phía trước đám cỏ đen lại hình ngôi sao sáu cánh, mặc dù gần hơn ngôi sao sáu cánh kia nhưng so với vị trí vừa rồi tôi đứng thì không có gì khác biệt, đều là giẫm ở trên cỏ.

Hơn nữa nền đất bãi cỏ rất cứng, rõ ràng là rất rắn chắc, căn bản không hề có cửa ngầm nào để có thể cho tôi đi vào. Ngay khi đầu óc tôi còn đang mông lung thì sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hét, hơn nữa tiếng hét kia càng ngày càng gần, hiển nhiên đang chạy về phía tôi!

Tôi nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy hai người Thái Lan đen nhẻm mặc đồng phục tay cầm gậy, vừa hét tiếng Thái vừa chạy nhanh về phía tôi, hiển nhiên là nhân viên bảo vệ Hoàng cung tới bắt tôi.

Xong rồi, sao chuyện xui xẻo nào cũng chạy đến với tôi?

Bỗng dưng muốn khóc, hai người kia chẳng bao lâu nữa là có thể chạy tới mà vẫn chưa có chút đầu mối nào về Giao tiên, nếu tôi bị bắt ở đây liệu có phải sẽ bị trục xuất về nước không?

Không chừng chuyện nghiêm trọng, tôi sẽ còn bị giam lại…

Tôi than một tiếng trong lòng, chớp mắt lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, lúc này tôi không để ý được nhiều nữa, lấy chân đập thật mạnh đám cỏ phía dưới, dù sao vừa rồi Giao tiên chính là mất tích không dấu vết ở nơi này cho nên lối đi hẳn sẽ không quá xa.

Hai bảo vệ người Thái kia đã cách tôi càng ngày càng gần, còn cách tôi chưa tới mười mét, tôi càng luống cuống trong lòng, lần này thì thật sự là xong rồi, có lẽ không thoát được.

Ngay khi trong đầu tôi còn đang nghĩ nếu lát bị bắt sẽ phải giải thích với bọn họ thế nào thì dưới chân tôi bỗng nhiên truyền tới một lực hút mãnh liệt, thật giống như bão vậy, lôi thân thể tôi đi xuống thật nhanh.

Tôi mất thăng bằng sợ hết hồi, trước khi bị cuốn đi tôi còn thấy chân tôi giẫm lên trên ngôi sao sáu cánh kia, chờ đến khi tôi kịp phản ứng lại thì tôi đã đang ở trong một nơi tối om, hai bảo vệ người Thái kia không thấy đâu, mà xung quanh tôi đều rất lạnh lẽo. Điều này hiển nhiên là tôi đã chui xuống dưới.

Tôi liền thở phào nhẹ nhõm, nguy hiểm thật.
 
Chương 267-2


Vừa rồi chỉ chậm mấy giây nữa là tôi liền bị phía Thái Lan bắt đi, bây giờ Hoàng cung xảy ra chuyện, phía chính phủ bọn họ chắc chắn cho canh phòng đặc biệt nghiêm ngặt, lúc này một người nước ngoài mờ mờ ám ám quanh quẩn gần Hoàng cung như tôi bị bắt thì có lẽ đến lúc đó giải thích thế nào cũng không ổn.

Nhưng tôi vui mừng không được mấy phút liền phát hiện hình như tôi vui mừng hơi sớm, mặc dù tôi đã xuống thành công nhưng nơi này đen thùi lùi, đưa tay ra không thấy được năm ngón, hơn nữa trong không gian này dường như chỉ có một mình ta mà không thấy tung tích Giao tiên, chẳng lẽ tôi tới nhầm chỗ?

Tôi liền căng thẳng trong lòng, thận trọng gọi Giao tiên một tiếng.

Gọi xong tôi liền hối hận, giọng run rẩy của tôi xuyên qua bóng tối đi về phía trước, sau đó tầng tầng vang vọng ở trong bóng tối tạo ra một loạt âm thanh đáp lại dị thường sợ hãi: Giao tiên… Giao tiên… Tiên… Tiên…

Giống như tiếng gọi hồn vậy, trong không gian tối om này nghe được rất kinh khủng.

Tôi bị chính mình dọa sợ suýt chết, nhưng là vẫn không thấy bất kỳ tiếng đáp lại của Giao tiên.

Tôi thầm mắng chửi Giao tiên trong lòng, chưa từng thấy ông ta vô trách nhiệm như vậy, dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông ta, ông ta cứ như vậy bỏ mặc tôi, còn thật không sợ tôi xảy ra chuyện gì!

Nhưng qua tiếng vang vừa rồi có thể phán đoán không gian nơi này rất lớn, Giao tiên có thể sau khi xuống trước không chờ tôi mà đã đi về phía trước.

Tôi chỉ có thể lục lọi trong bóng tối tìm điện thoại, mở đèn pin lên, một đoàn ánh sáng nhức mắt từ điện thoại chiếu loang loáng, đem vị trí chỗ tôi đứng soi rõ ràng.

Đúng như tôi đoán, không gian nơi này rất lớn, nhìn qua có vẻ là một sơn động, hẳn là một hang động tự nhiên được hình thành trong lòng đất. Chỉ là cái huyệt động này mặc dù không gian không nhỏ nhưng hình dáng không hề đồng nhất, đang rất rộng rãi thì thẳng về phía trước lại rất hẹp, có lẽ chỉ rộng khoảng một mét, kéo dài tạo thành hình giống như khẩu súng lục.

Tôi ở trong sơn động trống rỗng này không dám chằn chừ thêm nữa, từ trong thượng đan điền lấy ra một đoàn yêu khí bao trùm lên thân thể mình. Mặc dù tôi không có bản lãnh như Tô Mộc để có thể đem yêu khí hoặc âm khí biến thành dạng khôi giáp nhưng có đoàn yêu khí bảo vệ này nếu như có tình huống khẩn cấp thì tôi cũng an toàn hơn một chút.
 
Chương 267-3


Quan trọng hơn chính là khiến tôi có cảm giác an tâm. Sau khi chuẩn bị xong lồng yêu khí tôi liền nhanh chóng đi về phía trước, muốn đuổi theo Giao tiên.

Đi liên tiếp hơn mười phút vẫn chưa thấy điểm cuối của sơn động đâu, hơn nữa mỗi bước đi đều có tầng tầng lớp lớp vọng lại, hiển nhiên đường phía trước còn rất dài.

Đi lâu như vậy mà không phát hiện bất cứ dấu vết nào của Giao tiên, trong lòng tôi khong khỏi dâng lên lo sợ, theo lý thuyết thì bình thường Giao tiên đối với tôi không tệ, không có lý do gì để đột nhiên mặc kệ tôi như vậy a?

Hơn nữa ông ta biết tôi sợ bóng tối, vừa rồi tôi cũng mắng ông ta như vậy nhất định ông ta có thể cảm giác được, hẳn ông ta cũng nên mắng lại tôi mới đúng chứ?

Nghĩ tới đây lòng tôi liền nôn não, vốn tôi chỉ sợ bóng đêm bây giờ lại không nhịn được cảm giác sợ hãi, tưởng tượng trong sơn động liệu có yêu ma quỷ quái gì không chừng đã nuốt mất Giao tiên.

Ngay khi tôi còn nơm nớm lo sợ do dự xem có muốn tiếp tục đi về phía trước hay không thì phía hang động trước mặt đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân kia rất dồn dập thanh thoát, hiển nhiên chỉ có một người.

Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, trong thời khắc kiểu như này ở lối đi dưới lòng đất liệu ai sẽ xuất hiện?

Cũng không để ý xem đối phương là địch hay bạn, vì lý do an toàn tôi liền đem yêu khí ngưng tụ lại thành một thanh kiếm, nhắm ngay về chỗ ngoặt phía trước, chỉ cần có người ló đầu tôi liền chém đối phương ngay lập tức, dù sao nếu người đến là Giao tiên thì kiếm ngưng tụ bằng yêu khí cũng gây thương tổn ông ta được.

Nháy mắt tiếng bước chân kia đã cách tôi càng ngày càng gần, tôi sợ gây tiếng động khiến bị chú ý nên ngay cả thở mạnh cũng không dám, còn nhanh chóng tắt đèn của điện thoại đi, điều kiển kiếm yêu khí dựa hoàn toàn bằng thích lực. Ngay khi tôi chuẩn bị ra tay thì đột nhiên trước mặt tôi sáng lên bởi một đoàn quỷ hỏa màu xanh, ngay sau đó một thân ảnh màu đen vèo một chút xuất hiện.

Tôi còn chưa thấy rõ thân ảnh kia là cái gì thì eo của tôi đã bị hai luồng lạnh giữ lấy, sau đó cả người tôi đều bay trên không, bị thân ảnh kia ôm lấy chạy thật nhanh về phía sau.
 
Chương 267-4


“Tô Mộc?” Tôi kêu lên một tiếng, cái ôm lạnh lẽo này cho tôi cảm giác quá quen thuộc, cho dù là tư thế anh ấy ôm hay cảm giác tiếp xúc với hơi lạnh này, thậm chí mùi hương cây cỏ nhàn nhạt tỏa ra từ người này cũng giống y hệt Tô Mộc. Bây giờ người đang ôm tôi nhất định là Tô Mộc!

Chỉ là tôi không nghĩ sẽ lại gặp anh ấy ở đây.

“Đừng nói gì, chạy trước nói sau!” Từ trên đỉnh đầu quả nhiên truyền tới giọng Tô Mộc, có điều bây giờ anh ấy có vẻ rất gấp gáp giống như phía sau đang có người theo đuổi, chạy đặc biệt dồn dập.

Nháy mắt chúng tôi đã quay lại nơi tôi vừa rơi xuống, Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lên một cái, không nói lời nào đưa tôi đi lên trên.

‘Cộp’ một tiếng, chúng tôi không trở lại ngay lên trên mặt đất như tưởng tượng mà đầu tôi va vào vách đá nặng nề bên trên.

Rất đau!

Tôi đau liền khóc, vừa rồi Tô Mộc nhảy lên với lực rất lớn khiến đầu tôi va vào muốn nứt xương sợ, đầu óc choáng váng, theo bản năng tôi ôm cổ Tô Mộc kêu đau, để anh ấy thổi cho tôi một chút.

“Thật xin lỗi.” Tô Mộc trầm giọng nói, mặc dù trong bóng tối tôi không thấy rõ mặt anh ấy nhưng từ trong giọng nói có thể nghe được anh ấy bây giờ hết sức ảo não, hiển nhiên không nghĩ tới kết quả này.

Hiếm khi thấy anh ấy xin lỗi tôi, đương nhiên tôi đã thấy tốt hơn, cố nén đau mở điện thoại ra soi về phía sau lưng Tô Mộc.

Kỳ lạ là sau lưng anh ấy trống rỗng, không có gì cả, càng không có ai đuổi theo. Tôi không hiểu liền hỏi: “Vừa rồi anh hốt hoảng chạy cái gì? Sau lưng cũng không thấy ai đuổi theo anh.”
 
Chương 268


“Không phải là người.” Tô Mộc lạnh lùng nói.

Nói xong anh ấy đã bắt đầu nhìn về vách đã xung quanh, ánh mắt lộ ra tia độc ác giống như đang tìm cách phá vỡ vách đá đưa tôi đi ra ngoài.

Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, không phải là người thì đó chính là quỷ hoặc thi các loại, Tô Mộc là lệ quỷ, cho dù quãng thời gian trước bị hồn tích gây trọng thường thì cũng không sợ đồng loại đến như vậy, chẳng lẽ nơi này còn có loại quỷ vật lợi hại hơn lệ quỷ?

Không đợi tôi mở miệng hỏi rốt cuộc là thứ gì thì phía kia đường hầm đã vang lên âm thanh huyên náo, giống như có không ít các loại côn trùng động vật đang bò về phía chúng tôi.

Tô Mộc nghe được âm thanh này liền càng căng thẳng, cũng không để ý nghiên cứu tường đá nữa mà ôm lấy tôi, đem đầu tôi ấn vào ngực vững chắc của anh ấy, trầm giọng nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì em cũng đừng quay đầu nhìn, càng không được rời khỏi anh.”

“Trước tiên anh phải nói cho em những thứ kia là gì, anh có chắc chắn đối phó được với bọn chúng không?” Tôi vội kêu lên. Cũng lúc này anh ấy lại không lộ ra bất cứ ý chí chiến đấu nào, chỉ bận bịu bảo vệ tôi, điều này khiến tôi cảm thấy rất bất an trong lòng, cảm giác Tô Mộc với những thứ kia dường như không nắm chắc được gì. Anh ấy mới tỉnh lại được hơn một tuần lễ, hồn phách vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái tốt nhất, điều này làm sao khiến tôi yên tâm?

“Tô Mộc, anh không cần phải bảo vệ em, bây giờ em có yêu khí bảo vệ hẳn có thể tự bảo vệ được cho mình. Anh tập trung lát nữa đối phó mở đường đi ra ngoài là được, dù sao lần này cho dù thế nào em cũng không lại để cho anh mạo hiểm cứu em. Cùng lắm phải chết thì cùng chết.” Tôi nói với Tô Mộc.

Tô Mộc nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn tôi bất ngờ, có lẽ anh ấy không nghĩ tôi lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy.

Dừng một chút, đột nhiên khóe miệng anh ấy mỉm cười vui mừng, sờ đầu hỏi tôi: “Dương Dương, điều em vừa nói đều là thật? Em nguyện ý chết chung với anh?”

“Dạ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, dù sao cảm giác lo lắng hoảng sợ khi anh ấy bị hôn mê kia tôi không muốn chịu thêm một lần nữa.

Ở thời điểm sinh ly tử biệt, người còn sống lại sẽ thống khổ hơn so với người chết.
 
Chương 268-2


Thấy tôi trả lời dứt khoát như vậy, Tô Mộc không nhịn được cúi đầu xuống hôn lên trán tôi một cái, dặn dò: “Nếu em dũng cảm như vậy thì lát nữa đừng sợ, chỉ cần cái lồng yêu khí trên người em không bị phá vỡ thì bọn chúng cũng không có biện pháp tới gần em, em chỉ cần đảm bảo cho mình không bị thương là được.”

Tôi gật đầu một cái, nói chuyện một hồi thì âm thanh huyên náo kia càng ngày càng lớn, cũng áp tới càng ngày càng gần, chớp mắt đã ép đến vị trí tôi đang chiếu đèn pin.

Hai mắt tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí ánh đèn chiếu, cơ bắp toàn thân cũng căng ra, bỗng nhiên một cái đầu ba sừng đen thui xuất hiện trong chùm sáng, thật nhanh đang trườn tới phía chúng tôi.

“Rắn!” Thấy rõ thứ kia là cái gì tôi liền sợ hãi hét lên, trong nháy mắt vọt trở lại bên người Tô Mộc.

Cho dù ở cùng Giao tiên lâu như vậy nhưng bất thình lình gặp rắn tôi vẫn sợ kinh hồn bạt vía, quan trọng hơn lần này không chỉ có một con, mà theo sau cái đầu rắn đầu tiên nhô ra kia là một đàn rắn đen dày đặc đang bò tới, nhìn thoáng qua phải đến mấy trăm con.

Bọn chúng mỗi con đều lắc lắc cái đầu đen thui như vòi hướng chúng tôi bò tới. Vốn tôi thấy rắn đã sợ, thấy nhiều như vậy liền thấy ghê tởm, dạ dày co thắt lại như say sóng, trong nháy mắt đem tất cả những gì trong bụng đều nôn ra.

“Dương Dương, em thế nào?” Tô Mộc đứng trước mặt che cho tôi, thấy tôi nôn ọe giọng liền căng thẳng.

Ruột tôi cũng sắp bị nôn ra ngoài, mặt đỏ bừng, nhưng bây giờ chúng tôi đang bị nhiều rắn vây công như vậy tôi không dám để Tô Mộc phân tâm, liền cố nén khó chịu lắc đầu, nói với Tô Mộc tôi không sao.

Sau khi nôn được dạ dày tôi đã đỡ hơn rất nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một ít.

Cũng may vây chúng tôi là rắn đen, nhớ trước kia Giao tiên đã nói với tôi, bây giờ ông ta là xà vương, bất kỳ loài rắn nào trên thế giới này thấy ông ta cũng phải cúi đầu xưng thần, nếu như lúc này Giao tiên có thể tới đây vậy thì trong nháy mắt lũ rắn này sẽ chịu khuất phục, nguy cơ của chúng tôi cũng được giải trừ.

Nghĩ tới đây lập tức tôi gọi lớn Giao tiên trong đầu, đồng thời đem lồng yêu khí chia ra một nửa ngưng tụ thành những sợi to cho bay đến lối đi kia tìm kiếm. Nếu như nơi này có trận pháp gì có thể cản sự liên lạc giữa tôi và Giao tiên thì dùng sợi yêu khí tìm ông ta là cách ổn thỏa nhất.
 
Chương 268-3


Chẳng qua sợi yêu khí còn chưa đi thì đã bị Tô Mộc phát hiện, bàn tay anh ấy bây giờ đã biến thành quỷ trảo nhọn hoắt sắc bén đang không ngừng nhảy múa trên không trung, đem những con rắn muốn đánh lén chút tôi chặt thành hai khúc, vừa gấp gáp vừa nói: “Em định làm gì? Hãy thu lại yêu khí đi!”

“Em muốn tìm Giao tiên, ông ta là xà vương…” Tôi nói.

Không đợi tôi nói xong Tô Mộc đã ngắt lời tôi: “Đừng phí sức, Giao tiên bây giờ tự lo cho mình còn không xong. Hơn nữa ông ta có thật sự chạy tới đây được thì cũng vô ích, những con rắn này đều là rắn chết được luyện thành cổ thi, chỉ nghe theo chủ nhân, Giao tiên đối với bọn chúng cũng vô dụng.”

Nói xong anh ấy đẩy tôi về phía sau một cái, để cho thân thể tôi áp sát vào tường, làm cái lồng yêu khí đậm đặc hơn một chút, tránh cho đám rắn thừa dịp tôi chưa chuẩn bị lại tấn công tôi.

“Rắn chết, còn bị luyện cổ thi?” Tôi sửng sốt một chút, thế nào cũng không nghĩ được đám rắn đen hung hăng này đều là rắn chết, thậm chí còn bị luyện thành cổ thi, nhiều cổ thi như vậy đây là công việc lớn đến chừng nào? Phải chuẩn bị trước bao lâu?

Xem ra đây là có người có chuẩn bị đem đến, đặc biệt nhằm vào chúng tôi.

Khi tôi nghĩ lại trước kia đột nhiên thân thể tôi rùng mình một cái, trong đầu hiện ra một một người đẹp quyến rũ. Có thể tha hương ở nới lạ luyện ra hơn trăm con rắn thành cổ trùng nhất định lòng dạ rất ác động, bản lãnh luyện cổ cũng tuyệt đối cáo iêu, tôi chỉ nhớ đến tên một người.

Chính là Đao Minh biến mất đã lâu.

Nếu như thật sự Đao Minh ở chỗ này thì vấn đề liền khó giải quyết, mặc dù Tô Mộc là lệ quỷ, cô ta không có cách nào giữ được Tô Mộc nhưng đối phó với tôi lại đơn giản chẳng khác nào như bóp chết một con kiến. Nếu như lần này cô ta lại hạ cái gì lên người tôi thì ngay cả Tô Mộc cũng không có biện pháp cứu tôi, chỉ có thể giương mắt nhìn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom