Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 255


“Được!” Đường Dũng liền cười, đột nhiên cầm một sợi dây màu đỏ từ phía sau buộc vào chỗ mọc ra lá trên đỉnh đầu nhân sâm.

Thừa dịp Đường Dũng dùng dây đỏ trói sâm tinh, Giao tiên đi tới bên cạnh tôi nói: “Đường Dũng cáo già này sớm đã lừa được sâm tinh, chỉ cần trên đỉnh đầu sâm tinh buộc dây đỏ thì sâm tinh cũng không còn tự do nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dây đỏ trói lại, cũng tương đương với sinh mạng bị người khác nắm giữ. Vì một cái chân mà đồng ý điều kiện nhục nhã như vậy, sâm tinh này thật không có khí chất.”

“Nó chẳng qua là nhát gan mà thôi. Nếu so với việc Đường Dũng đem nó hầm thì so với bị buộc dây đỏ vào đỉnh đầu cũng không phải khó chấp nhận, ít nhất là bảo vệ được tính mạng, chuyện dây đỏ sau này nghĩ cách tháo ra không phải là được sao.” Tôi nói.

Giao tiên liền nhìn tôi một cái, nói: “Nào có loại trừ dễ dàng như vậy? Toàn bộ tộc sâm tinh đều sợ dây đỏ, không thể nào nó đem dây đỏ cởi xuống được. Những loài khác thì không cần nói, chỉ cần là loại người thấy sâm tinh bị buộc lại có thể để nó chạy đi sao? Không chừng thật sẽ bị thái ra nấu canh.”

Nói chuyện một hồi thì Đường Dũng đã buộc chắc dây đỏ vào đầu sâm tinh, dựa theo giao kèo trước đó Đường Dũng cắt mấy cái rễ nhỏ nhất trên người sâm tinh, sau đó cười cười sờ lên đầu sâm tinh rồi đem cởi tầng tầng lớp lớp dây đỏ trên người nó ra, chỉ để lại duy nhất sợi dây đỏ trên đỉnh đầu của nó.

Không còn bị trói bởi dây đỏ, cơ thể sâm tinh liền rung một chút, cử động vài cái sâm tình liền phồng lên như được bơm hơi, khôi phục lại thành hình dáng giống hồ ba lớn bằng con chó nhỏ.

“Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, sau này ngươi có chuyện gì cứ việc tìm ta, bây giờ ta có thể đi được chưa?” Sâm tinh hướng về Đường Dũng khẽ cúi xuống, thận trọng hỏi Đường Dũng.

“Tùy lúc có thể đi.” Đường Dũng nhìn sâm tinh cười một tiếng, ánh mắt lấp lánh.

Sâm tinh thở phào nhẹ nhõm, nó nói một câu cảm ơn với Đường Dũng, sau đó lui về sau hai bước một cách rất ưu nhã. Chỉ là sự ưu nhã kia duy trì không tới hai giây, sau khi lui về sau hai bước sâm tinh liền từ từ xoay người, đưa lưng về phía Đường Dũng, sau đó đột nhiên chân nhỏ mập mạp chuyển động còn nhanh hơn thỏ, vù một cái mất dạng như một làn khói.
 
Chương 255-2


Đường Dũng nhìn theo hướng sâm tinh biến mất cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái rồi cầm cái rễ vừa chặt của sâm tinh đi tới bên Tô Mộc.

Tôi liền tiến lên trước, muốn thấy tận mắt Tô Mộc tỉnh lại. Nếu như khi Tô Mộc tỉnh lại thấy tôi đầu tiên hẳn anh ấy nhật định sẽ vui vẻ.

Nhưng tôi vừa mới tiến tới thì Đường Dũng đã nghiêng đầu nhìn tôi một cái, sau đó nhìn về phía Giao tiên, giọng không cao không thấp nói: “Còn không đem người trợ tiên của ông đi ra ngoài? Lát nữa trong quá trình làm phép có điều gì sơ suất khiến cô ấy bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

“Cô ấy không phải là học trò của ngươi sao? Còn là đệ tử bế môn, xảy ra chuyện ngươi là sư phụ lại không chịu trách nhiệm?” Giao tiên bĩu môi nói.

Có điều mặc dù ông ta nói lại như vậy nhưng vẫn đưa tay kéo tay tôi, nói: “Ngoan, theo ta ra ngoài, lát nữa sẽ rất nguy hiểm, ai biết một hồi sẽ có thứu quỷ gì từ ngực Tô Mộc chạy ra. Chúng ta cứ tránh đi một chút, tranh cho Đường Dũng chữa khỏi cho Tô Mộc thì ngươi lại xảy ra chuyện.”

Giao tiên nói xong liền kéo tôi đi ra ngoài.

Mặc dù tôi còn có chút không cam lòng, nhưng Giao tiên đã nói như vậy, cũng không cho tôi cơ hồi phản kháng, liền chỉ có thể theo Giao tiên ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng khách chờ.

Chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên thế gian này, nhất là quá trình chờ Tô Mộc tỉnh lại.

Trái tim tôi đang thắt lại, cảm giác từng giây từng phút đều rất chậm chạp, phòng ngủ bên trên cũng không thấy động tĩnh gì, không biết Tô Mộc bây giờ thế nào?

Đang suy nghĩ thì đột nhiên từ tầng trên truyền tới một tiếng ‘uỵch’. Là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, thật giống như có ai đó bị ngã.

Tôi liền đứng lên, định nhấc chân chạy lên lầu nhưng Giao tiên lại kéo tôi lại, ấn tôi trở lại ngồi trên ghế sa lon, giữ chặt tay tôi không cho tôi đi lên, còn nói có Đường Dũng ở đó thì Tô Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì, tôi chỉ cần an tâm chờ phía dưới là được.

Nói xong ông ta giơ tay quờ trong không khí như bắt gì đó, sau đó một đoàn yêu khí màu xanh đậm xuất hiện trong tay ông ta. Ông ta đem yêu khí ngăn trên lỗ tai tôi, trong nháy mắt thế giới quanh tôi đều yêu tĩnh, âm thanh gì cũng không nghe được, thậm chí ngay cả tôi nói cũng giống như không phát ra âm thanh nào vậy. Thứ duy nhất tôi có thể nghe chính là tiếng Giao tiên vang lên trong đầu tôi, ông ta nói tôi đã vất vả như vậy rồi nên nghỉ ngơi một chút, tránh cho mệt mỏi mà bị ốm.
 
Chương 255-3


Tiếng của Giao tiên vừa dứt tôi quả thật liền cảm thấy mệt nhọc, mắt dần dần nhắm lại, không còn ý thức.

Chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức thì lỗ tai đã có thể nghe được âm thanh, tôi nghe thấy một giọng rất quen thuộc đang gọi Dương Dương bên tai tôi, tay còn bị một cảm giác lành lạnh siết chặt.

Là Tô Mộc, anh ấy đã tỉnh!

Tôi nhận ra liền tỉnh táo lại, mở mắt ra.

Quả nhiên, gương mặt đẹp trai của Tô Mộc đang ở ngay trước mắt tôi, cách tôi cùng lắm chỉ một cái đầu. Trên mặt anh ấy mang nụ cười thản nhiên, ánh mắt nhìn tôi đầy tình thắm cùng cưng chiều, chỉ là sắc mặt anh ấy vẫn còn tái nhợt một chút, hiển nhiên hồn phách có chút thương tổn.

“Tô Mộc!” Tôi gọi anh ấy một tiếng, trong nháy mắt liền nghẹn ngào, nhào tới vào ngực anh ấy, ngẩng đầu lên hôn chụt chụt lên mặt anh ấy giống như đồ yêu quý nhất đã tìm lại được vậy, trong lòng kích động không gì sánh kịp.

Tô Mộc thấy sự nồng nhiệt của tôi lại có chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng đẩy tôi ra ngoài một chút, muốn tách ra khỏi tôi.

Nhưng lúc này tôi quá phấn khích, vừa rơi nước mắt vừa ôm chặt anh ấy, vừa hôn vừa cắn, không chịu buông tay.

Có lẽ vừa rồi Tô Mộc chỉ là dò xét, thấy tôi phấn khích như vậy anh ấy cũng không khỏi bị kích động theo, không bao lâu đã đổi khách thành chủ, hai tay ôm lấy tôi, một tay còn đỡ đầu tôi hôn một cái thật mạnh.

“Khụ khụ…” Bên cạnh vang lên tiếng ho khan của Đường Dũng nhưng tôi cùng Tô Mộc lúc này đều không còn tâm tư để ý tới anh ta, hôn ngày càng nồng nhiệt, ngay cả tôi cắn rách môi Tô Mộc từ lúc nào cũng không biết.

Đường Dũng ở bên đen mặt lại, trợn mắt nhìn tôi cùng Tô Mộc nhưng rất lạ cũng không tới  ngăn cản, chỉ mặt đen giống Bao Công đứng chống nạnh ở bên cạnh.

Tôi cùng Tô Mộc ôm hôn rất lâu mới dần dần tỉnh táo lại, lúc này tôi mới chú ý thấy Giao tiên cùng Đường Dũng hai người cứ đứng ngây bên cạnh nhìn chằm chằm tôi cùng Tô Mộc hôn nhau liền mặt đỏ bừng, đẩy Tô Mộc ra.

Tô Mộc đang hôn hăng say bỗng nhiên bị tôi đẩy ra có chút bất mắt, lại hướng tới người tôi áp tới.

Tôi liền kinh hãi, không phải Tô Mộc định ngay trước mặt Giao tiên cùng Đường dũng muốn làm chuyện kia với tôi chứ…
 
Chương 255-4


Tôi vội vàng gọi tên Tô Mộc, một bên còn đưa tay chỉ chỉ vào Đường Dũng và Giao tiên, tỏ ý với Tô Mộc nơi này còn có những người khác.

Tô Mộc cũng không thèm liếc mắt, khóe miệng khẽ cong lên cười đểu, nói: “Bây giờ em còn biết có người bên cạnh nhìn? Mới vừa rồi dụ dỗ anh sao không nghĩ tới điều này?”

“Tại em thấy anh mới kích động quá mà, anh không biết là anh hôn mê khiến em sợ hãi sắp chết, còn tưởng anh sẽ hồn phi phách tán, đến lúc đó em biết làm thế nào? Thậm chí em còn nghĩ có nên đem anh luyện thành hồn tích hay không, như vậy anh liền có thể tiếp tục bên cạnh em. Nếu như anh thật sẽ bị hồn phi phách tán thì em cũng sẽ không sống nữa, sẽ cùng anh biến hành hư vô…” Tôi nói liên tục, vừa thấy được Tô Mộc trong nháy mắt bao nhiêu ấm ức thiệt thòi bị đè nén trong lòng tôi lập tức trào ra, giống như đứa con nít bị ngã xuống sau khi thấy mẹ mới có thể khóc vậy.

“Lại nói bậy nói bạ, bản thân anh là quỷ, cho dù chết cũng không có gì đáng tiếc, em đi theo làm gì? Sau này không được nói chết theo anh cùng nhau đi vào hư vô các loại nữa, nếu không để anh nghe được…”

Tô Mộc vừa nói đã đưa tay nâng cằm tôi lên, mặt sáp lại gần tôi không nhẹ không mạnh cắn lên môi tôi, uy hiếp nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho em. Em biết anh nói là ý gì.”

Lần nữa mặt tôi lại đỏ lên, thậm chí có chút nóng lên.  Một phần là bởi vì Tô Mộc cắn tôi quả thật quá mềm mại, cho dù ở cùng anh ấy lâu như vậy nhưng tôi vẫn bị những động tác vô tình của anh ấy khiến cho mặt đỏ tim đập, một phần khác là Đường Dũng cùng Giao tiên ở ngay bên canh, anh ấy không chút kiêng kỵ thật sự ân ân ái ái với tôi như vậy sao?

Tôi lần nữa đẩy Tô Mộc ra, vừa hứa sau này không nói những lời tương tự nữa, vừa hỏi bây giờ anh ấy cảm thấy thế nào, có còn thấy chỗ nào không thoải mái, vết thâm ở ngực đâu, có còn ở đó không?

Tôi vừa hỏi vừa đưa tay tới trước ngực nắm lấy áo anh ấy, muốn chính mắt xem ngực anh ấy một chút. Nhưng tôi còn chưa kịp cởi áo ảnh ấy ra thì Đường Dũng chợt lao tới trực tiếp ngăn ở giữa tôi và Tô Mộc, hỏi tôi: “Em xong chưa? Đừng quyên lời em đồng ý với anh, chuyện vi phạm ý nguyện của sư phụ không thể làm.”

“Tôi nhớ mà, nhưng tôi vi phạm ý nguyện nào của anh?” Tôi nói. Đang nói tôi chợt phát hiện mặt Đường Dũng hơi sưng, vành mắt cũng thâm tím lại, hiển nhiên là vừa mới đánh nhau.
 
Chương 255-5


Sắc mặt tôi liền trầm xuống, đưa tay tóm lấy cổ áo Đường Dũng kéo sát tới mặt tôi, nhìn chằm chằm vết thương trên mặt anh ta, hỏi: “Có phải anh mượn cơ hội dùng việc công để báo thù riêng, thừa dịp thân thể Tô Mộc yếu ớt mà đánh nhau với anh ấy? Tôi nhớ trước khi tôi ngủ đã nghe thấy tiếng đánh nhau truyền đến, nhất định là anh bắt nạt Tô Mộc.”

“Đệch, Dương Dương, em có chính mắt thấy anh bắt nạt Tô Mộc không? Hơn nữa bây giờ rõ ràng bị thương là anh kia mà, em có thấy trên mặt anh ta có vết thương không? Em quá thiên vị, chưa thấy em như em, bây giờ dù sao anh cũng là sự phụ em, là sư phụ em đấy! Em cứ như này mà muốn anh làm sư phụ em?” Đường Dũng trong nháy mắt liền tức giận, trợn mắt thở mạnh nhìn tôi. Lúc nãy anh ta ở bên nhìn tôi cùng Tô Mộc rải thức ăn cho chó chỉ biết nín giận trong bụng, bây giờ bị một câu nói của tôi trong nháy mắt liền bùng phát.

Tôi giật cả mình, không nghĩ tới tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút mà Đường Dũng lại phản ứng lớn như vậy. Hơn nữa với tính cách của Tô Mộc, nếu như thật sự bị đánh chẳng lẽ anh ấy sẽ để cho tôi biết sao?

Chắc chắn anh ấy sẽ không để lại vết thương trên mặt rồi khoe khoang khắp nơi.

“Dương Dương, em hiểu lầm cậu ta rồi. Vết thương trên mặt cậu ta là bị Chu Lan đánh, mới vừa rồi em nghe được tiếng đánh nhau cũng là do cậu ta và Chu Lan đánh nhau, Chu Lan mới vừa chạy trốn.” Tô Mộc nói.

Anh ấy luôn luôn cùng Đường Dũng không ưa nhau, bây giờ lại chịu chủ động giir thích cho Đường Dũng, một phần là giải thích mình không bị đòn, phần khác có lẽ có liên quan tới chuyện Đường Dũng giải cứu cùng anh ấy.

Mặc dù Tô Mộc ghét Đường Dũng nhưng vẫn là hiểu tri ân báo đáp.

“Chu Lan? Cô ta đến đây lúc nào? Lão Kim Đạt Hải kia có tới hay không? Bây giờ anh không sao chứ?” Tôi nghe thấy cái tên Chu Lan liền thấy lo lắng. Bây giờ hai tiếng Chu Lan nhất định là ác mộng của tôi, nếu không phải Tô Mộc cùng Chu Lan ở chung một chỗ trong thời gian dài thì Tô Mộc cũng sẽ không bị hồn phách không an hôn mê lâu như vậy.

Đường Dũng thấy mặt tôi nhìn Tô Mộc đầy lo lắng, mặt anh ta liền đen thêm mấy phần, tiếp tục xông tới đứng chắn giữa tôi và Tô Mộc, ngăn tôi nhìn Tô Mộc, tức giận nói: “Lộc Dương! Em thấy rõ, bây giờ bị thương là sư phụ em! Bị Chu Lan gây thương tổn cũng là sư phụ em! Không phải bây giờ em nên quan tâm tới sư phụ mình một chút sao, còn nhìn lão quỷ làm gì! Anh ta đã nôn được Chu Lan ra, bây giờ đang không thể tốt hơn được nữa!”

“Khoan đã, anh vừa nói Tô Mộc nôn Chu Lan ra? Là có ý gì? Chu Lan bị Tô Mộc ăn? Khí tức đen trên ngực anh ấy cũng chính là tích khí trên người Chu Lan?” Tôi liền kinh hãi, phớt lờ Đường Dũng, không dám tin nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc.
 
Chương 256


Đường Dũng thấy tôi lại bỏ qua anh ta liền giận đến mức thở hổn hển không nói được, đôi mắt hung hãn nhìn tôi chằm chằm. Sau khi yên lặng một hồi anh ta bỗng nhiên đứng dậy, cũng không nói gì với ai, xoay người rời đi.

Đường Dũng?

Lúc này tôi mới nhận ra vừa rồi tôi rất quá đáng với Đường Dũng. Rõ ràng khiến Tô Mộc tỉnh lại là công lao của anh ta lớn nhất vậy mà hết lần này tới lần khác tôi bỏ qua anh ta, ngay cả câu cảm ơn cũng không nói.

Tôi trong nháy mắt thấy không yên, đứng dậy chạy ra ngoài biệt thự đuổi theo.

Nhưng tốc độ của Đường Dũng rất nhanh, tôi không thể đuổi kịp, nếu như anh ta thật sự muốn đi thì có lẽ cho dù là Tô Mộc cũng không thể làm được gì.

Lúc này bên ngoài biệt thự đã không thấy bóng dáng Đường Dũng đâu, cùng biến mất với Đường Dũng là xe của Tô Đoàn vẫn luôn đậu ở cửa.

Xem ra anh ta thật sự tức giận.

Đột nhiên lòng tôi tràn đầy áy náy. Thật giống như cho tới nay đều là anh ta đều làm vì tôi, bất kể tôi yêu cầu quá đáng thế nào anh ta cũng đồng ý, ngay cả tôi bảo anh ta cứu Tô Mộc thì anh ta cũng chỉ than phiền vài tiếng ngoài miệng chứ hành động vẫn rất tích cực.

Anh ấy giúp tôi không tính toán chút nào, vậy mà tôi hết lần này đến lần khác phớt lờ anh ta.

Tôi nhất định chính là lòng lang dạ sói vong ân bội nghĩa!

Tôi vô cùng tự trách trong lòng, nhưng Đường Dũng chạy đi như vậy tôi quả thật không biết nên đi đâu tìm anh ta, gọi điện thoại thì anh ta đã tắt máy, tôi không có bất kỳ cách nào để nói xin lỗi.

Ngay khi tôi đang khổ sở trông ra cửa trống rỗng thì Tô Mộc cũng đi ra, anh ấy đứng ở sau lưng ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào cổ tôi hít sâu hai cái, ngửi mùi trên người tôi, sau đó nói: “Nghe nói em bái Đường Dũng làm thầy?”

Giọng anh ấy rất bình thản, nghe không ra tâm tình gì bên trong nhưng tôi lại có chút hoảng sợ cùng lo lắng.

Tô Mộc không thích Đường Dũng, anh ấy cũng biết Đường Dũng thích tôi, chỉ cần có cơ hội thì anh ta sẽ bày tỏ với tôi cho nên ở trong lòng anh ấy thì Đường Dũng vẫn luôn là tình địch. Hẳn anh ấy không hy vọng tôi quá gần gũi với Đường Dũng đi?
 
Chương 256-2


Chuyện tôi bái Đường Dũng mục đích rất đơn thuần, chính là học phương pháp chạy thoát thân của anh ta, như vậy sau này gặp lại chuyện tương như như Kim Đạt Hải thì ít nhất tôi cũng không bị đối phương bắt giữ, Tô Mộc cũng không cần phí tâm tới cứu tôi.

Tôi chỉ muốn không còn vô dụng như vậy, muốn bớt cho Tô Mộc một chút phiền toái.

Nhưng không biết tại sao, cho dù trong lòng tôi rất vô tư nhưng nghe Tô Mộc hỏi như vậy tôi lại thấy chột dạ, lắp bắp nói: “Phải… Vốn em cũng không muốn bái anh ta làm thầy mà muốn theo anh học thuật pháp Tô gia, thuật Long Phù của anh ta sao lợi hại được bằng thuật pháp tổ truyền của Tô gia. Nhưng thuật pháp Tô gia cho dù lợi hại hơn thì tất cả đều là phương pháp khắc địch, cái đó… Trong Binh pháp Tôn Tử không phải có viết sao, Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, cho nên em muốn theo Đường Dũng học một chút thuật chạy thoát thân. Anh… sẽ không phạt em chứ?”

Tôi vừa thận trọng giải thích vừa nịnh bợ Tô Mộc, cho dù thế nào, chỉ cần tôi nịnh bợ khiến Tô Mộc vui vẻ thì anh ấy hẳn sẽ không tức giận.

Tôi giải thích xong, tim đập mạnh tới sắp bắn khỏi lồng ngực, ngay cả hô hấp cũng chậm lại rất nhiều, dỏng tai nghe phản ứng của Tô Mộc.

Nhưng hồi lâu Tô Mộc cũng không lên tiếng, cứ lẳng lặng ôm tôi như vậy.

Tôi càng thấy lo lắng trong lòng, đợi một lúc rốt cuộc không kiềm chế được, thận trong nghiêng đầu len lén nhìn Tô Mộc.

Liếc một cái tôi mới phát hiện khóe miệng Tô Mộc hơi cong lên tạo thành một nụ cười đẹp mắt. Anh ấy lại đang cười trộm!

Anh ấy căn bản là không tức giận!

Tôi liền thở ra một hơi, xoay người lại giả bộ tức giận đánh vào ngực Tô Mộc, làm nũng nói: “Ghét, vừa rồi chính là anh khiến sư phụ em tức giận, bây giờ anh ta đang giận, anh nói phải làm sao bây giờ?”

“Rõ ràng chính là em quá quan tâm anh mới khiến cậu ta tức giận, huống chi lần này cậu ta cứu anh thì anh cũng đã dành thời gian cứu cậu ta một lần, bây giờ không có nghĩa vụ phải đi dỗ cho cậu ta vui vẻ. Em yên tâm, cậu ta là một người đàn ông trưởng thành, lại là Long Phù, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em chỉ cần chờ là được. Còn có một tuần nữa là đến ngày hẹn bọn em đi Thái Lan, đến lúc đó cậu ta sẽ tự xuất hiện.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy lại cúi đầu hôn lên tai tôi một cái khiến tôi ngứa ngáy, rồi tê dại.
 
Chương 256-3


Sau đó chân tôi đã mềm nhũn, lúc kịp phản ứng thì đã bị Tô Mộc ôm tôi vào trong ngực, hướng tới phòng ngủ của tôi đi tới.

Giao tiên cùng tôi tâm ý tương thông, tự nhiên biết sắp phát sinh chuyện gì, ông ta cũng không làm kỳ đà cản mũi, đứng dậy xoay người một cái liền biến thành trai trẻ đẹp, huýt sáo cũng đi ra ngoài tán gái.

Tô Mộc ôm tôi vào phòng ngủ, vừa mới vào cửa phòng anh ấy đã không nhịn được hôn tôi đầy nóng bỏng. Lần này có thể thấy Tô Mộc tỉnh lại được cũng thật may mắn, giống như anh ấy lần nữa sống lại, cho nên hôm nay anh ấy càng nồng nhiệt hơn trước. Chớp mắt chúng tôi đã lăn lộn trên giường, tôi bị đầu lưỡi Tô Mộc trêu đùa khiến toàn thân nóng bỏng, không khống chế được bản thân.

Quá trình không nói tỉ mỉ, sau khi tôi cùng Tô Mộc đều thỏa mãn thì tôi đã mệt không nhúc nhích được, cả người như con mèo nhỏ rúc vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửi mùi hương cỏ cây tự nhiên trên người anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào bị trí trung đan điền trên ngực anh ấy.

Lúc này nơi trung đan điền đã là một mảnh trắng nõn, đã không còn màu đen ngòm của lúc trước khi bị tích khí chiếm cứ. Nghĩ đến trong ngực anh ấy từng có một hồn tích ở, lưng tôi cũng có chút đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu lên hỏi Tô Mộc lúc ấy nghĩ thế nào, tại sao phải nuốt Chu Lan vào trong bung? Không phải hồn tích rất khắc anh ấy sao, nuốt hồn tích không bị hồn phi phách tán?

Tô Mộc nhìn tôi chìu mến, ngón tay nhỏ dàn vẫn đang nghịch tóc tôi, đem cuốn một lọn tóc của tôi quanh ngón tay anh ấy, vòng một vòng lại một vòng: “Sợ chứ, nhưng anh sợ sau này không được thấy em hơn.”

Bất thình lình tỏ tình khiến tôi trong nháy mắt liền ngây ngẩn. Dựa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy tuyệt sẽ không chủ động nói những lời ngọt ngào với tôi như vậy, trước giờ chỉ biết mặt lạnh uy hiếp tôi, nói gì phụ nữ ngu ngốc, nếu dám phản bội sẽ đem ngâm heo lung các loại. Đây mới thật là phong cách của anh ấy.

Bất chợt đối tốt với tôi như vậy khiến lòng tôi sắp bị anh ấy ngọt hóa, liền nghiêng đầu hôn mạnh một cái lên bắp thịt trên ngực anh ấy, còn nghịch ngợm liếm hạt nho nhỏ nhô ra, cười nói: “Chồng, hóa ra em ở trong lòng anh quan trọng như vậy, rốt cuộc là anh thích em vì… Ưm…”

Tôi đang vui vẻ nói thì đột nhiên miệng tôi bị một đôi môi mềm mại chặn lại. Tô Mộc xoay người đem đè tôi ở dưới, mặt hung hãn trợn mắt nhìn tôi, vừa hôn tôi vừa nói: “Lộc Dương, vừa rồi là em muốn gây chuyện với anh sao? Nói chuyện cứ nói, liếm linh tinh cái gì, em sẽ được học cách tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình…”
 
Chương 256-4


Vừa nói anh ấy lại lần nữa nhào tới.

Tôi không ngờ vừa rồi chỉ tùy tiện liếm một cái mà khiến Tô Mộc phản ứng mãnh liệt như vậy, trong lòng liền khóc ròng, liên tục cầu xin tha thứ, bảo Tô Mộc bỏ qua cho tôi, tôi đã vô cùng mệt mỏi, tiếp tục như vậy nữa sẽ chết người!

Tô Mộc vốn đã bị tôi kích thích nhưng nhìn mặt tôi nhăn nhó liền đau lòng, nuốt nước miếng mấy cái rồi cuối cùng buông tôi ra, đứng dậy đi vào phòng tắm dội nước rồi mới quay lại ôm tôi.

Chúng tôi nằm nói chuyện phiếm, toàn thân tôi lại đang cực kỳ thoải mái, chủ yếu là vẫn mệt mỏi, bất tri bất giác tôi rúc vào ngực Tô Mộc ngủ lúc nào không biết.

Có lẽ là quá vui mừng khi vừa trải qua sinh ly tử biệt, hoặc do nằm trong ngực Tô Mộc rất thư thái, tôi ngủ một giấc đến giữa trưa ngày hôm sau.

Lúc tỉnh lại mặt trời đã chiếu cao rừng rỡ, bụng tôi đói kêu ọc ọc, vừa định gọi Tô Mộc dậy cùng tôi đi ra ngoài tìm chút gì ăn thì chuông cửa dưới lầu liền vang lên.

Giao tiên ngủ ở phòng cha mẹ tôi ở lầu dưới, cách cửa rất gần, đi tới mở cửa, sau đó gọi tôi hai tiếng, nói ba mẹ tôi đã về.

Tôi liền từ trên giường nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất vọt vào phòng tắm, sau đó thay quần áo sạch sẽ rồi đi xuống.

Ba mẹ tôi về quê quán thông báo cho bà nội tôi biết tin tôi sắp kết hôn, sau đó bọn họ liền ở lại quê khoảng một tuần lễ, cũng không biết những ngày qua bọn họ bận bịu làm gì ở quê.

Có điều cũng may gần đây bọn họ không ở nhà, nếu không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi cùng Tô Mộc đều đứng ở lằn sinh tử, nếu mẹ tôi biết còn không phải sẽ bị đau tim sao.

Bây giờ bọn họ mới về cũng thật tốt, dẫu sao lúc này tôi cùng Tô Mộc đều đã ổn, lúc nguy hiểm bọn họ cũng không thấy sẽ bớt cho bọn họ phải lo lắng cho chúng tôi.
 
Chương 256-5


Khi tôi xuống lầu vừa vặn thấy ba mẹ tôi kéo thùng lớn lùng nhỏ hành lý vào nhà. Mẹ tôi chắc chắn rất khát, đang cầm ly nước to uống ừng ực, sau đó anh mắt bà liền nhìn qua cả tôi, nhìn phía sau tôi, nói: “Tô Mộc đâu? Không có nhà sao?”

“Có ạ! Nhưng hình như con mới là con ruột mẹ, mẹ đi lâu như vậy không về, vừa về nhà lại không phải tìm con mà tìm người khác, thật khiến con đau lòng.” Tôi giả bộ ghen nhìn mẹ tôi, giọng có chút hờn dỗi.

Mặc dù từ nhỏ tôi đã quen như vậy nhưng thời gian lâu không gặp mẹ tôi, tôi cũng rất nhớ bà. Lúc này bà thật giống như chỉ muốn con rể, tôi mơ hồ có thể hiểu được cảm giác của Đường Dũng ngày hôm qua.

Mẹ tôi thấy tôi ghen liền liếc tôi một cái, nói cũng lớn như vậy còn dỗi như trẻ con, cũng đã sắp kết hôn rồi.

Nói xong mẹ tôi bỗng nhiên bật cười, giống như nhắc tới chuyện kết hôn của tôi và Tô Mộc khiến mẹ tôi rất vui vẻ không còn khống chế được bản thân mình, nói: “Dương Dương! Cha Tô Mộc quả thật là đại sư, lần này chúng ta trở về quê xảy ra rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhất định là cha Tô Mộc cho chúng ta thêm phúc đã ứng nghiệm. Chờ sau này ông sui bà sui điều dưỡng từ nước ngoài trở về chúng ta nhất định phải cảm ơn họ thật tốt.”

“Dạ phải, cha anh ấy đương nhiên là đại sư, nếu không nhà bọn họ cũng không thể thành đạt như vậy.” Tôi nhìn sự hào hứng trên mặt mẹ tôi liền cũng có chút tự hào.

Chỉ mấy ngày không thấy, tôi phát hiện giữa trán ba mẹ tôi đã sáng lên, hơn nữa còn mơ hồ có vầng sáng màu hồng.

Cái gọi là đỉnh đầu thấy đỏ chuyện vui đến, xem ra mấy ngày nay ba mẹ tôi ở quê đã gặp không ít chuyện vui. Tôi liền tò mò, hỏi bọn họ rốt cuộc ở quê đã xảy ra chuyện gì, vốn không phải nói chỉ đi một ngày sao, sao lại ở đó lâu như vậy mới quay về.
 
Chương 257


Nghe tôi hỏi, mẹ tôi lại hưng phấn, tay cầm ly nước khẽ quơ lộ ra dáng vẻ muốn trò chuyện với tôi, kéo tôi ngồi trên ghế salon, mặt mày tươi vui nói: “Con không biết đấy…”

Hóa ra lần này ba mẹ tôi về quê không chỉ là vì chuyện thông báo chuyện kết hôn của tôi cho họ hàng thân thích mà còn có một chuyện khác, chính là bà nội tôi gọi ba tôi về xử lý một chút chuyện liên quan tới hàng xóm.

Bà tôi sống ở nông thôn, trước nhà có một cái sân rất to, ngày khi xưa ông tôi còn sống thì sân không có tường bao, cứ như vậy có một khoảng trống lớn nhìn rất rộng rãi.

Sau khi ông tôi qua đời, ba tôi lo lắng bà tôi chỉ là một người già cả sống tại đó không an toàn liền xây cho bà tôi một tường rào bao quanh, đem sân ngăn cách với bên ngoài.

Nhưng làm như vậy hàng xóm bên cạnh nhà bà tôi không vui, nói bức tường kia lấn sang đất nhà họ, hơn nữa còn ảnh hưởng tới tầm mắt gì đó, muốn ba tôi phá tường đi.

Vốn diện tích sân nhà bà tôi rất lớn, còn bà tôi chỉ là một người già sinh hoạt cũng không xa như vậy cho nên trước kia khi chưa có bức tường thì sân nhà bà nội tôi bị coi như là đất công cộng của hai nhà. Hàng xóm dùng sân nhà bà tôi không cần nói tới, nhưng bọn họ lại còn nuôi trâu nuôi dê trong sân nhà bà tôi, phế thải cũng không dọn dẹp khiến nhà bà tôi lúc nào cũng bốc mùi, ngược lại sân nhà bọn họ lại dọn dẹp rất sạch sẽ.

Khi ba tôi xây tường bao sân nhà bà tôi lại, hàng xóm liền không còn chỗ thả trâu dê nữa, người vốn luôn tham lam, khi một vật lâu dài bị chiếm làm của riêng thì người ta thường đem vật kia ngầm thùa nhận là của mình, cho nên hàng xóm cho rằng ba tôi xây tường chiếm đất nhà họ, không có việc gì họ cũng tìm bà nội tôi gây chuyện. Bà nội tôi chỉ là một bà não không chỗ nương tựa, trước giờ đều lựa chọn im hơi lặng tiếng.

Nhưng gần đây quê tôi chuyển thành thị trấn, tốc độ phát triển rất nhanh lan tới thôn bà nội tôi ở. Nghe nói đất dân sắp được chuyển thành dự án xây nhà lầu, đền bù đất cứ theo diện tích để bồi thường.

Sau khi tin này truyền ra, hàng xóm liền kéo một nhóm lớn tới chặn cửa nhà bà nội tôi, nói bà tôi chiếm đất của nhà hắn, muốn bà nội tôi phá tường đem trả lại diện tích đã chiếm cho hắn.
 
Chương 257-2


Bởi vì ông nội tôi khi còn sống rất nhiệt tình hào phóng, sân nhà đều cho hàng xóm dùng chung cho nên trong mắt những người dân trong thôn khác quảng sân kia chính là của chung giữa nhà bà nội tôi và hàng xóm, ba tôi xây tường như vậy quả thật là chiếm sân nhà hàng xóm.

Ba tôi vì chuyện này mà thường xuyên cáu giận, đáng tiếc bà nội tôi đã lớn tuổi không nhớ nổi giấy tờ đất nhà bà để ở đâu, cho nên không có chứng cớ, cũng không nói gì được.

Vốn lần này ba mẹ tôi trở về đã tính tới trường hợp xấu nhất là chia một nửa sân cho hàng xóm để chặn miệng họ lại, cũng để cho cuộc sống sau này của bà nội tôi thoải mái hơn một chút, không ngờ lúc họ về tới nhà thì đám người nhà hàng xóm đang dùng búa thay phiên nhau đập tường nhà bà tôi, tường đã bị đập ra một lỗ thủng lớn, bụi đất bay mịt mù, còn bà nội tôi lại không thấy bóng dáng đâu.

Ba tôi không nhịn được, lúc ấy nổi giận báo cảnh sát, bảo mẹ tôi ở nhà trông nom còn ông đi tìm bà tôi ở trong thôn.

Sau đó ba tôi tìm được bà nội ở mộ ông, khi tìm được bà thì tay bà đang cầm cái cuốc nhỏ đào mộ ông lên.

Lúc ấy ba tôi bị dọa sợ, xông tới hỏi bà nội tôi đang làm gì, êm đẹp sao lại đào mộ ông nội tôi.

Bà nội tôi cực kỳ vui vẻ, nói với ba tôi rằng hôm trước bà mơ thấy ông báo mộng cho bà, nói giấy tờ đất nhà bà ở trong quan tài chôn cùng ông, ông mang xuống đất, chỉ cần đào mộ ông lên liền có thể tìm được.

Ban đầu ba tôi còn không tin, cho rằng bà nội tôi muốn tìm giấy tờ đất muốn điên rồi, nhưng không thể ngăn được bà nội tôi muốn đào mộ phần, cũng không có cách nào để cản, đến khi bà nội tôi thật sự mở quan tài của ông nội tôi, lúc này ba tôi mới thật choáng váng.

Chỉ thấy trên tay ông nội tôi chỉ còn lại bộ xương quả thật đang nắm một hồ sơ cũ, bên trọng chứa chính là giấy tờ đất của bà nội tôi!

Có vật này hàng xóm không thể nói gì được nữa, ba tôi cùng bà nội tôi vội vàng đóng quan tài lại, lần nữa lấp đất rồi thắp hương, lúc trở về cảnh sát cũng đã đến, đang cùng mẹ tôi và hàng xóm nói chuyện.
 
Chương 257-3


Ba tôi liền đưa giấy tờ đất cho cảnh sát xem, hàng xóm bên cạnh sở dĩ dám tranh sân nhà bà tôi vì thấy bà tôi không đưa ra được giấy tờ đất, bây giờ bỗng nhiên ba tôi đem giấy tờ đất lấy ra khiến khí thế hàng xóm trong nháy mắt xẹp xuống.

Vốn tưởng có giấy tờ đất thì chuyện cũng coi như kết thúc, nhưng vào lúc này đột nhiên hàng xóm níu đất lại, nói mặc dù bà nội tôi có giấy tờ đất nhưng mảnh đất kia trước giờ đều là của nhà bọn họ, hơn nữa mộ tổ tiên bọn họ ở nơi này, không tin thì bọn họ có thể đào sân nhà bà nội tôi trước mặt cảnh sát, xem có phải quan tài tổ tiên nhà bọn họ chôn ở đây không.

Ba mẹ tôi nghe được việc này liền ngớ ngẩn, ở nông thôn mộ tổ tiên rất có ý nghĩa đối với một gia tộc, mộ tổ tiên nhà ai ở đâu thì mảnh đất ấy cũng ngầm được coi là của họ, chính quyền cũng không có quy định gì trong việc này. Nhà này ông bà tôi vẫn luôn sống, giờ ông tôi đã về với đất, đột nhiên nói với bà nhà của bà vốn là mộ tổ tiên nhà khác, trong sân nhà bà có quan tài, bà già rồi sẽ cảm thấy thế nào?

Có quá kinh sợ mà chết không?

Lúc ấy ba tôi cũng cơ trí, liền đưa bà nội tôi đến nhà dì gần đó, bảo dì cho bà nội tôi ở tạm. Sau đó để hàng xóm đào sân, ông cũng muốn nhìn một chút trong cái sân mình lớn lên từ nhỏ tại sao lại đột nhiên thành mộ tổ tiên nhà khác?

Hàng xóm đã sớm chuẩn bị, thấy ba tôi đồng ý cho đào liền cùng người nhà cuốc xẻng đào sân khí thế ngất trời, không bao lâu sau trong sân nhà bà nội tôi thật sự lại đào được quan tài, hơn nữa còn không chỉ có một.

Lúc ấy mặt ba tôi liền biến sắc khó coi, người dân trong thôn tới xem náo nhiệt cũng bắt đầu bàn tán ầm ỹ, hóa ra nhà này lại nằm trên mộ tổ tiên nhà khác. Dân ở quê có quan niệm, bất kể nhà ông bà tôi có giấy tờ đất hay không thì đất này cũng là của nhà khác, tức là bây giờ thành ông bà tôi đang cướp một cách hợp pháp đất nhà hàng xóm.

Mọi người bắt đần bàn tán sôi nổi, ba tôi cũng thấy sắp chết vì miệng lưỡi người dân. Đột nhiên có một người già là người trong thôn lâu năm đứng ra đề nghị mở quan tài, xem bên trong rốt cuộc là cái gì, lỡ như bên trong trống không thì đây chỉ là mấy cỗ quan tài không có ý nghĩa gì, hơn nữa cho dù bên trong thật sự có người thì cũng không chắc chắn là mộ tổ tiên hàng xóm, không chừng người bên trong lại là tổ tiên nhà khác.
 
Chương 257-4


Ông già này là người tương tối có uy vọng ở trong thôn, nghe nói có am hiểu một chút về phong thủy, lúc còn trẻ thường xem trạch chọn đất cho mọi người cho nên chuyện liên quan tới mộ phần không ai rõ ràng hơn ông ấy.

Nếu ngay cả các cụ già cũng đã lên tiếng, người dân trong thôn cũng có chủ trương mở quan tài, muốn xem rốt cuộc bên trong quan tài chôn ai.

Ba tôi cũng rất tò mò liền đồng ý với đề nghị này, chuyện này là hàng xóm bày ra tất nhiên bọn họ cũng phải giơ tay tán thành.

Cảnh sát thấy mọi người cũng không có ý kiến liền vung tay lên, để cho người nhà hàng xóm lần nữa ra tay, mở quan tài ra.

Khi quan tài sắp mở ra, ông già kia còn hướng sang hàng xóm nói một câu, bảo hàng xóm nghĩ cho rõ, mở quan tài không phải chuyện đơn giản, nếu như có người nói láo thì chính là tạo nghiệt, sẽ gặp báo ứng.

Lúc này đã hơn nửa người dân trong thôn tới xem náo nhiệt, trước mặt nhiều người như vậy hàng xóm đã là cưỡi trên lưng cọp không thể xuống được, làm sao ông ta có thể thừa nhận mình nói láo, lại càng không tin câu báo ứng tạo nghiệt của cụ già kia, liền cùng người nhà đem đào quan tài lên cạy nắp ra.

Nói tới đây mẹ tôi lại uống mấy ngụm nước giống như đang kìm nén lại tâm tình vậy.

Tôi càng nôn nóng, mặc dù biết kết quả nhất định tốt cho nhà tôi, nếu không thì sao ấn đường của ba mẹ tôi lại sáng lên, nhưng tôi vẫn rất tò mò muốn biết bên trong quan tài rốt cuộc có cái gì.

Mẹ tôi nói đến đây đã không nhịn được vui vẻ, cười tít mắt không thấy trời đâu, chỉ còn lại hai khe hở hẹp hẹp, nói: “Quan tài mở ra, bên trong lại là một khối vàng lớn…”

Ngoại trừ vàng ra bên trong không có gì cả, hơn nữa đem mở những quan tài khác bên trong đều như vậy, mỗi một quan tài đều chứa một khối vàng lớn bằng nắm đấm. Lần này mọi người vây xem lập tức nổ tung, rối rít lại gần chúc mừng ba tôi.

Dẫu sao hàng xóm kia lúc trước đều thề sống chết trong quan tài là hài cốt tổ tiên bọn họ, bây giờ lại moi ra vàng, bọn họ có mặt dày đi nữa cũng không dám nói vàng của bọn họ, nảo não xách cuốc xẻng về nhà.

Ba mẹ tôi lần đầu tiên thấy nhiều vàng như vậy, sớm hưng phấn đã không còn bình tĩnh nổi, cũng không có tâm tư để ý hàng xom len lén chạy về. Dù sao mọi người cũng là hàng xóm láng giềng, không cần phải đuổi tận giết tuyệt, sau này còn phải gặp nhau thường xuyên.

Chuyện ba tôi đào được vàng từ mộ trong sân nhà nhanh chóng lan truyền, tất cả người dân trong thôn cũng đến chúc mừng, để tỏ lòng ba tôi không thể làm gì khác hơn là ở lại mở tiệc mời khách, đại yến ba ngày, mời toàn bộ người dân trong thôn tới tham gia.

Đây cũng là tập tục quê tôi, kết hôn, sinh con hay thi đậu Đại Học mọi người cũng sẽ làm cỗ chúc mừng.
 
Chương 257-5


Ba tôi cũng không còn tức giận, tất nhiên cũng mời nhà hàng xóm cùng người thân sang, chỉ là bên hàng xóm một người cũng không tới.

Chuyện này vốn cũng không có gì là lạ, dẫu sao đổi lại ai là hàng xóm làm ra chuyện này cũng không còn mặt mũi tới nhà tôi ăn cơm. Có điều trong bữa cơm mẹ tôi lại nghe một người hàng xóm tương đối thân thiết nói lại, ngay ngày hôm qua khi quan tài được đào lên có đứa trẻ con thấy có bóng người màu đen vào nhà hàng xóm, mỗi bóng người cũng chỉ lớn chừng bàn tay.

Ban đầu mọi người cũng không để ý, cho rằng trẻ con nói bậy nói bạ, làm sao có bóng người chỉ to bằng bàn tay, nhất định là nhìn lầm.

Nhưng không ngờ khi hàng xóm trở về nhà mới phát hiện nhà họ bị trộm, toàn bộ tài sản bị dời đi không chừa chút gì, ngay cả rác cũng bị kẻ gian trộm đi, ngôi nhà bây giờ chỉ còn lại gạch ngói, trống rỗng nhìn cực kỳ thê thảm.

Cái này còn chưa hết, từ sau ngày đào quan tài đó thân thể người hàng xóm ngày càng kém hơn, ban đầu là tóc biến thành trắng, sau đó thậm chí đi bộ cũng không còn nhanh nhẹn, răng cũng bị rụng mấy cái, người nhanh chóng già nua đi xuống.

Tất cả mọi người đều nói nhà hàng xóm bên kia gặp báo ứng, bị kẻ gian trộm đồ không nói, ngay cả tuổi thọ cũng bị trộm.

Ngược lại với hàng xóm là bà nội tôi, bà vốn cũng sắp bảy mươi tuổi, từ ngày đào ra phần mộ đó thân thể lại ngày càng tốt hơn, tóc hoa râm chỉ sau một đêm biến thành đen, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng ít đi, hoạt động so với lúc trước linh hoạt hơn nhiều.

Tất cả mọi người đều nói bà nội tôi là gặp họa hóa phúc, nói mấy bóng đen nhỏ bằng bàn tay mà lũ trẻ con nhìn thấy kia chính là thần bảo vệ nhà tôi.

Cho tới buổi sáng hôm nay, ba mẹ tôi trước khi về còn gặp ông già trong làng kia, ông ấy cười ha hả nhìn ba tôi, nói sau lưng ba tôi có cao nhân tương trợ, chỉ cần đời này không làm chuyện bất lương thì sau này cứ chờ an hưởng tuổi già, toàn bộ số mạng Lộc gia chúng tôi sẽ đều an ổn không phát sinh biến cố gì.

Nghe ông lão nói vậy ba mẹ tôi liền nghĩ tới chính là phúc do cha Tô Mộc tiếp thêm cho bọn họ, còn có cả cái áo quái dị kia nữa. Lúc này vừa mới vào nhà mẹ tôi liền tìm Tô Mộc cũng chính là muốn nói cảm ơn Tô Mộc.
 
Chương 258


Nghe mẹ giải thích như vậy tôi miễn cưỡng có thể tiếp nhận, cười với mẹ tôi nói tôi dỗi cũng không sai, cho dù mẹ tôi thích Tô Mộc thế nào đi nữa cũng phải rõ ràng một chút, tôi mới là con gái ruột của bà, sau này nếu bà còn đối với Tô Mộc tốt hơn tôi thì tôi sẽ ghen!

Tâm tình mẹ tôi đang rất tốt, thấy tôi lại nũng nịu với bà như vậy lại càng vui vẻ hơn, hôn lên mặt tôi ba cái, sau đó thần thần bí bí chỉ về túi xách bà để ở cửa, bảo tôi ra lấy mở ra xem một chút.

Lúc này con rể Tô Mộc bảo bối của mẹ tôi rốt cuộc đã chậm rãi từ trên lầu đi xuống, cũng không biết vừa rồi anh ấy bận bịu gì ở trên lầu, bây giờ đi xuống cười gọi mẹ tôi một tiếng ‘mẹ’, sau đó rất tự nhiên đi tới tôi, nói: “Để anh đi, trong túi này có đồ nặng, em chắc chắn nhấc không nổi.”

Tôi nhìn Tô Mộc một cách quái dị, anh ấy vừa mới xuống mà thôi, ngay cả tôi cũng không biết trong túi kia chứa cái gì sao anh ấy lại biết túi đó nặng?

Có điều tôi cũng mơ hồ đoán được, nhìn vẻ mặt của mẹ tôi thì trong túi này có tới tám chín phần là chứa vàng từ trong những quan tài được đạo lên kia.

Quả nhiên, Tô Mộc đem túi tới trước mặt mẹ tôi, sau đó mở ra.

Bên trong là chừng bảy khối vàng lớn to bằng nắm đấm, mặc dù cũng không tính là quá lớn nhưng quả thật vẫn rất nặng, ước chừng tất cả phải tới hơn ba mươi cân.

Tôi nhìn chằm chằm vào những khối vàng kia, vừa rồi khi nghe mẹ tôi kể đào được vàng từ trong quan tài tôi còn không có cảm giác gì, nhưng khi bảy khối vàng nặng trĩu này đặt trước mặt đập vào mắt tôi vẫn là tương đối nguy nga, tóm lại chính là cảm giác phát tài rồi.

Tôi liền lấy điện thoại ra lên internet tìm thông tin, bây giờ giá vàng thấp nhất là ba trăm đồng một khắc, một cân chính là năm trăm khắc, ba mươi cân ước chừng có giá trị cỡ bốn triệu rưỡi. Bốn triệu rưỡi?

Vậy là bao nhiêu tiền?

Tôi có chút hoảng hốt, cho dù trên người tôi còn một tấm thẻ ngân hàng chứa một triệu nhưng tôi vẫn không thể không hưng phấn khi nghĩ tới số tiền kia, giống như một đứa trẻ ở quê lần đầu tiên thấy thành phố vậy.
 
Chương 258-2


Mẹ tôi cũng rất vui vẻ, thấy tôi ngây ngần liền đưa tay quơ quơ trước mắt tôi, nói: “Mê tiền tới ngu rồi? Đây đều là của bố mẹ chồng con cho chúng ta, ông bà nội con sao có thể có nhiều tiền cất giấu như vậy. Lúc ấy bà nội con nói chỉ cần con lấy chồng thì chỗ vàng này đều làm quà cưới cho con, chúng ta một phân cũng không muốn.”

“Thật sao? Nhiều tiền như vậy.” Tôi cực kỳ cảm ododngj trong lòng, tôi với bà nội tiếp xúc tương đối ít, cảm tình lẫn nhau cũng không phải rất sâu, không ngờ bà nội lại sẽ rộng rãi như vậy, đem hết số vàng đào được cho tôi.

“Đương nhiên là thật, nếu không phải cha mẹ Tô Mộc cho mẹ và bố con nhận phúc thì chuyện lần này sao có thể viên mãn như thế, không chừng nửa sân cũng phải nhường cho người ta.”

“Bà nội con bây giờ lớn tuổi rồi, với tiền bạc bà cũng đã không muốn gì thêm, duy nhất muốn chính là thân thể khỏe mạnh, có thể sống thêm mấy năm nữa là đã hài lòng. Hai ngày nay thân thể bà cũng càng ngày càng tốt, quả thật uy lực của Bách gia bào kia thật lớn, muốn cái gì sẽ được cái đó.” Mẹ nói, vừa nói lại là một trận thiên ân vạn tạ đối với Tô Mộc.

Tô Mộc nghe mẹ tôi cảm ơn có chút không được tự nhiên, trên mặt anh ấy lộ ra vẻ lúng túng, nói với mẹ tôi Bách gia bào tụ phúc chỉ là một phần, phần khác do chính ba mẹ tôi sống lương thiện nên có chính khí, ở trong giới huyền học mọi thứ đều rất liên quan tới nhau, nếu như cha mẹ tôi không lương thiện thì phúc có tụ lại cũng sẽ không có hiệu quả tốt như vậy.

Nói xong, Tô Mộc dừng một chút, nhìn mẹ tôi một cái rồi lại nói: “Những khối vàng bạc này thật ra thì cũng không có quan hệ quá lớn đối với ba mẹ con, bọn họ chẳng qua chỉ là thay đổi khí tràng* trên người mọi người, khi khí tràng tốt rồi thì tự nhiên có thần quỷ tới giúp đỡ. Ví như chuyện những khối vàng lần này thật ra là do ngũ quỷ vận tài* cảm nhận được khí tức cực lớn từ người ba mẹ nên nhân dịp đang đào áo quan đã chủ động sang nhà hàng xóm dời đồ đạc đi để lấy lòng ba mẹ. Bọn họ mang tất cả của cải xuống âm phủ đổi thành vàng rồi đặt trong quan tài, sau đó cũng tiện đem tuổi thọ những người đó dời một ít lên người bà nội là vì muốn ở gần hai người một chút để sau này chuyện tốt có thể đến với bọn họ.”

“Dẫu sao từ xưa tới nay tất cả mọi người đều muốn lại gần người phúc đức, thấy kẻ xui xẻo sẽ lẩn tránh xa, cho nên ba mẹ, sau này nếu hai người thấy có bong đen nào bên cạnh cũng đừng sợ, bọn họ không có ác ý gì với hai người.”

*khí tràng:   (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

*ngũ quỷ vận tài: năm quỷ vận chuyển tiền tài, sự giàu của người người này đến người khác.
 
Chương 258-3


“À… hóa ra là như vậy.” Mẹ tôi gật gù nói, sau đó bà liền cười lắc đầu một cái, nói ngũ quỷ đối với nhà tôi tốt như vậy sao bà có thể sợ, không chỉ không sợ mà lát nữa bà còn đốt vàng mã cảm ơn ngũ quỷ kia một chút.

Đây là chuyện của mẹ tôi, Tô Mộc cũng không ngăn cản bà, có lẽ đốt vàng mã cho ngũ quỷ cũng không có chỗ nào xấu, chỉ là anh ấy dặn dò số vàng kia hãy nhanh chóng xử lý, không nên để ở trong nhà thời gian quá dài, dẫu sao vàng kia là đào từ dưới đất lên, âm khí nặng, để lâu dài sẽ khiến phong thủy không tốt.

Bây giờ địa vị của Tô Mộc trong lòng mẹ tôi giống như thần thánh, so với địa vị của Giao tiên cũng không thấp, dĩ nhiên Tô Mộc nói gì bà liền nghe theo cái đó, liền nói sau khi vàng hương cho ngũ quỷ xong bà sẽ cùng ba tôi đem vàng đi bán.

Vốn hôm nay tôi không có dự định gì, nói sẽ theo mẹ tôi đi bán vàng, kết quả Tô Mộc dặn dò với mẹ tôi xong liền bảo tôi đi lên lầu thay quần áo đẹp, anh ấy phải dẫn tôi đi ra ngoài một chuyến.

“Chuyện gì thế?” Tôi liền hỏi. Bây giờ Tô Mộc vẫn chưa hoàn toàn bình phục, hẳn nên ở nhà tu dưỡng mới phải. Nhà tôi âm dương cân bằng rất thích hợp cho anh ấy tu dưỡng, nếu như đi ra bên ngoài tới nơi có nhiều người, dương khí nặng không phải sẽ bất lợi cho quá trình anh ấy dưỡng thương sao?

“Dạo phố.” Tô Mộc khẽ nói hai tiếng.

Tôi có chút kinh hãi, quan sát trên dưới Tô Mộc mấy lần, đây là Tô Mộc trước giờ tôi vẫn quen sao?

Trước giờ đều là tôi lôi kéo dụ dỗ Tô Mộc đi dạo phố, hôm nay anh ấy lại chủ động nói chuyện này.

Hơn nữa trên mặt còn khẽ cười như có như không, giống như có chuyện gì giấu giếm tôi vậy.

Nhất định là có điều bất ngờ cho tôi.

Tôi liền có dự cảm như vậy, có điều nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tô Mộc nên tôi cũng không vạch trần anh ấy, liền giả vờ không hiểu khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó lên lầu thay quần áo rồi theo Tô Mộc ra cửa.
 
Chương 258-4


Chúng tôi liền đón xe vào trung tâm thành phố, chỉ là Tô Mộc lại không bảo tài xế đưa chúng tôi đến trung tâm thương mại mà đi tới đồn công an Giang minh.

Tôi có chút tò mò, hỏi anh ấy đưa tôi tới chỗ đó làm gì, không phải anh ấy đưa tôi đến nhận giấy hôn thú chứ? Cho nên anh ấy mới dặn tôi trước đó ăn mặc thật đẹp.

Cái này cũng quá lạ, chẳng phải giấy chứng nhận kết hôn là đến cục dân chính sao? Hơn nữa tôi cũng không mang theo sổ hộ khẩu. Ngay khi tôi tràn đầy thắc mắc thì Tô Mộc móc ra một tấm thẻ căn cước như ảo thuật, quơ quơ trước mặt tôi. Tôi nhìn thẻ căn cước một cái liền ngây dại, là tên Tô Mộc.

Đó lại là thẻ căn cước của anh ấy, hơn nữa còn có hình cùng số thẻ căn cước giống y như thật.

“Anh là quỷ, cần thứ như thẻ căn cước làm gì?” Tôi liền cười, cảm thấy bộ dáng Tô Mộc cầm thẻ căn cước rất khôi hài. Rõ ràng anh ấy chưa dùng tới thứ này, hơn nữa không biết tại sao khi Tô Mộc cầm thẻ căn cước của chính mình tôi lại có chút ảo giác rằng Tô mộc không phải là quỷ mà là một người bình thường giống tôi.

“Không phải sẽ cần tới thẻ căn cước sao? Em nhìn xem có giống không? Anh đã bảo Tô Đoàn tìm người suốt đêm chế ra.” Tô Mộc hỏi tôi.

Lúc này anh ấy ở trong phòng xuất nhập cảnh có chút lo lắng, giống như một đứa trẻ chưa lớn vậy, thật không giống chút nào với tính tình trầm ổn bình thường của anh ấy.

Tôi càng cảm thấy lạ, giơ tay sờ mặt Tô Mộc, hỏi anh ấy không sao chứ, sao hôm nay lại đột nhiên khác thường như vậy? Bằng năng lực của anh ấy muốn đi đâu không phải quá dễ dàng sao? Ai có thể cản được anh ấy, cho dù có chuyện đặc biệt gì khiến anh ấy không ngồi được máy bay thì cũng có thể tự bay mà?

Hơn nữa rốt cuộc là anh ấy muốn đi đâu? Chẳng lẽ muốn ra nước ngoài?

“Đi Thái Lan, không phải mấy ngày nữa em sẽ cùng gã Long Phù kia đi Thái Lan sao, anh cũng đi.” Tô Mộc nói.

Anh ấy nói xong tôi liền có loại cảm giác rất kỳ lạ, giống như một nam thần mình theo đuổi rất lâu đột nhiên đổi tính vậy, biến thành cái đuôi của mình, cảm giác này tương đối kỳ diệu, có loại thoải mái vô hình.

Tôi liền cười, không nhịn được nhào tới ôm cổ Tô Mộc, hôn lên môi anh ấy một cái, hỏi anh ấy có phải không bỏ được tôi, sợ tôi một mình cùng Đường Dũng ra nước ngoài sẽ bị thiệt thòi. Dẫu sao Thái Lan cũng là địa bàn của Đường Dũng, anh ta còn háo sắc như vậy, luôn muốn cưa cẩm tôi, nhất định Tô Mộc không muốn bỏ tôi một mình đi như thế.
 
Chương 258-5


Kết quả Tô Mộc chỉ nhíu mày, thật giống như kinh ngạc vì thấy tôi tự luyến không biết xấu hổ, nói: “Anh đi Thái Lan để viếng thăm một người. Long Phù Khôn* sư phụ Đường Dũng em biết không, thời điểm năm đó Tô gia xảy ra chuyện Long Phù Khôn cũng có ở hiện trường, lần này anh đi tìm ông ta hỏi một số chuyện.”

*Long Phù Khôn, từ gốc latin là Luang Phor Koon (Long Po Kun), dịch theo nghĩa Trung là rồng bà khôn nên mình chọn tiếng Việt như vậy. Ai thích tìm hiểu thêm tự tra nhé.

“À, ra là vậy.” Tôi có chút thất vọng, khi Tô Mộc nhắc đến Long phù Khôn lại khôi phục biểu tình cùng giọng bình thường, giống như lần này anh ấy đi Thái Lan hoàn toàn không có liên quan gì tới tôi, anh ấy cũng không quan tâm tới chuyện tôi đi du lịch cùng Đường Dũng.

Tôi liền có chút cảm giác thất bại, giống như mình không được coi trọng.

Anh ấy cứ như vậy mà yên tâm sao?

Tôi hơi không vui, hướng dẫn Tô Mộc điền đúng vào các ô là được.

Tô Mộc nhìn tôi một cái, không biết anh ấy có nhận ra tâm tình của tôi không mà cũng không an ủi tôi, đi thẳng vào dựa theo hướng dẫn điền vào các ô trong đơn.

Xin giấy thông hành rất đơn giản, hơn nữa Tô Mộc dựa vào quan hệ của Tô gia nên làm rất nhanh, nói chỉ ba ngày sau là đã có thể nhận được giấy thông hành (có phải hộ chiếu không nhỉ?).

Sau khi nộp đơn Tô Mộc liền đưa tôi đến trung tâm thương mại.

Nhưng lúc này tôi đã không còn tâm tư đi dạo phố, mới vừa rồi cảm thấy Tô Mộc đã đổi tính, biến thành người đáng yêu nhất, bây giờ đã liên khôi phục lại thành hình dáng trước sau như một cao cao tại thượng.

Suốt đường đi tôi xụ mặt đi theo sau lưng Tô Mộc, mặc anh ấy kéo tay tôi đi tới đi lui. Anh ấy hỏi tôi có đặc biệt thích thứ gì không, anh ấy đưa tôi đi mua. Nhưng lúc này tôi đang giận dỗi, dĩ nhiên sẽ không muốn nhận sự ưu ái của anh ấy, liền mặt lạnh nói tôi cái gì cũng không thiếu, không cần mua cho tôi.

Tô Mộc gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, kéo tay tôi đi lại trong trung tâm thương mại, lại thật sự không mang tôi đi đâu.

Tôi thật đã sớm tức chết, mắt hồng hồng muốn khóc nhưng tôi cố kìm nén lại, không muốn mềm lòng trước mặt Tô Mộc, chỉ ngậm miệng không lên tiếng, cố gắng nuốt nước mắt trở lại.

Ngay khi tôi đang toàn tâm toàn ý kìm lại nước mắt thì đột nhiên ở giữa trung tâm thương mại truyền đến một tiếng nổ lớn, có vật gì đó phát nổ!

Tôi cả kinh trong lòng, theo bản năng kéo tay Tô Mộc muốn chạy đi.

Dẫu sao bây giờ kẻ thù của chúng tôi quá nhiều, Kim Đạt Hải sau khi chạy trốn không biết có bắt được ai không, ai mà biết hắn có thể thừa dịp Tô Mộc đang yếu mà chạy tới.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom