Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 246-2


Tôi thầm ói trong lòng nhưng mặt nhìn Đường Dũng không chút biểu cảm, nói: “Nhờ cậy Tô gia cũng là mẹ của Vương Lâm Lâm, bây giờ Vương Lâm Lâm đã chết, chị Vương yêu quý của anh còn đang đau muốn, anh thấy Tô gia còn có thể nhận được tiền sao?”

“Thôi teo! Tô gia cũng là bà Vương mời tới? Vậy thì hỏng rồi, lần này không về được Thái Lan rồi. Nếu là trước kia thì cũng được đi, anh còn có thể lẻn lên máy bay về Thái Lan, nhưng lần này lại không như thế, nào có ai lén đưa con gái lên máy bay hẹn hò, chuyện này thằng nhóc Diệu Diệu kia mà biết không phải nó sẽ cười nhạo anh? Không được, không được.” Đường Dũng phản ưng rất lớn, miệng vừa nói vừa đi qua đi lại trên đài tế suy nghĩ, dáng vẻ đau lòng giống như khoản tiền Tô gia không nhận được kia là của anh ta vậy.

Anh ta cứ lầm bầm lầu bầu đi đi lại lại tìm cách nhanh chóng kiếm tiền, thậm chí ý nghĩ đi cướp ngân hàng cũng thấy buột miệng nói ra. Tôi thấy anh ta càng nghĩ càng liên thiên, cũng không thấy cứu Tô Mộc, không thể làm gì khác hơn liền lên tiếng: “Được rồi, trước tiên anh giúp Tô Mộc đi, chỉ cần quả thật Tô Mộc có thể tỉnh trong bảy ngày thì chi phí đi Thái Lan tôi sẽ bao.”

“Vậy không được, Dương Dương! Hẹn hò với phụ nữ sao có thể để phụ nữ chi tiền, huống chi là em đi theo giúp anh… À nhưng mà em có bao nhiêu tiền?”

“Đủ dùng.” Tôi không nhịn được buồn cười, khoát tay với anh ta, nói Tô Mộc kiếm được tiền đều đưa cho tôi, nếu như anh ta thật sự có thể khiến Tô Mộc tỉnh lại thì tiền đi Thái Lan coi như là tiền thuốc thang của Tô Mộc, như vậy đi ra ngoài chơi cũng không tính là tôi bỏ tiền.

Thấy tôi nói như vậy Đường Dũng liền toét miệng cười, hai hàm răng như ngọn đèn sáng lấp lánh trên bản mặt ngăm đen, tạo thành một đường cong đẹp mắt: “Dương Dương, em thật đáng yêu! Có điều đây là lần cuối cùng. Có điều lão quỷ kia kiếm được tiền để cho em giữ cũng chẳng có gì đặc biệt, sau này tiền anh kiếm được cũng đều đưa em, anh tuyệt đối so với lão quỷ sẽ yêu thương em nhiều hơn!”

Nói xong Đường Dũng liền đi tới gần tôi, khom người xuống ôm lấy hai chân tôi, vác tôi qua vai anh ta. Tay còn lại thì bất đắc dĩ cúi xuống níu ống quần của Tô Mộc, cầm lấy một cái chân Tô Mộc rồi xoay người kéo đi.

“Đường Dũng, sao anh có thể làm vậy với Tô Mộc?” Tôi thấy Tô Mộc đang hôn mê hơi cau mày liền đập Đường Dũng hai cái, sợ Tô Mộc không thoải mái.
 
Chương 246-3


“Cái này có là gì? Lúc anh gặp nạn anh ta cũng lôi anh như vậy ném vào trong bọng cây, lúc ấy anh nói gì? Cái này gọi là oan có đầu nợ có chủ, không phải không báo thù mà chưa tới lúc.” Đường Dũng lần nhe răng cười đểu, cúi đầu nhìn Tô Mộc đang bị kéo lê trên mặt đất thầm thoải mái.

Tôi bất lực, thở dài, không nghĩ tới Đường Dũng lại thù dai như vậy. Hơn nữa chuyện này đúng là Tô Mộc tạo nghiệt trước, tôi cũng không dám xin tha cho anh ấy tránh cho chọc tức Đường Dũng khiến anh ta lại mặc kệ.

Chẳng qua tôi có chút không hiểu, cả Tô Mộc và Đường Dũng đều là người lớn, hai người đàn ông tại sao lại cứ như hai đứa trẻ, gây chuyện qua lại như vậy.

Sau khi vác được tôi cùng Tô Mộc lên vai, Đường Dũng hít sâu một hơi, bảo tôi cũng hít vào một hơi lớn, sau đó ‘ùm’ một cái nhảy vào trong nước.

Tôi bị Đường Dũng nhấn chìm xuống, sau đó hai chân anh ta đứng yên, ở dưới nước nhịn thở rồi đi về phía trước.

Tôi trong nháy mắt muốn chửi thề, vừa rồi Đường Dũng bảo tôi nín thở tôi còn tưởng anh ta làm chuyện gì cao thâm, kết quả chính là anh ta không biết bơi liền mang chúng tôi chìm trong nước rồi đi ra từ từ!

Phương pháp ngu ngốc này có lẽ cũng chỉ anh ta nghĩ ra được. Cũng may đài tế cách cửa ra không xa, Đường Dũng mang chúng tôi gắng sức đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa tôi liền chạm vào một đồ vật tròn tròn to lớn trơn nhẵn, vậy kia giống như sợi dây, cuốn lấy tôi rồi nhanh chóng mang tôi ra bên ngoài.

Đến khi thoát khỏi mặt nước thì tôi đã nằm ở bờ sông bên cạnh trường đại học của tôi.

Lúc này trời đã sớm sáng rõ, tôi nhìn mới nhận ra thứ vừa rồi cuốn lấy tôi ở trong nước là Giao tiên, ông ta ở cửa ra chờ sẵn đón chúng tôi. Thấy tôi nhắm mắt ông ta liền đưa tay ra che trước mặt tôi, nói: “Ánh sáng bên ngoài quá sáng, ngươi mới ra còn chưa thích ứng, một hồi nãy mở mắt.”

“Được.” Tôi gật đầu một cái. Tôi đã ở dưới hầm gần một ngày một đêm, không ăn không uống lại bị không ít kinh sợ, bây giờ lần nữa thấy mặt trời sự mệt mỏi giống như thủy triều tràn ngập khắp cơ thể tôi.
 
Chương 246-4


Tôi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, chờ đến khi tôi khôi phục lại ý thức liền nghe được tiếng nói mơ hồ có chút quen thuộc. Tiếng nói kia là của một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, hình như bà ta đang mắng người: “Tôi thật phục cậu, nếu đã coi bạn gái là bảo bối như vậy sao không cẩn thận một chút, ba ngày hai lần bị thương, chẳng trách người ta nói không liên quan gì tới cậu. Bọn trẻ các cậu thật… động một chút là tự sát, còn cắt cổ tay! Cũng may vết thương không sâu, máu cũng đã đông lại nếu không thì bây giờ cậu cứ chờ khóc đi!”

“Phải phải, đều là tôi không tốt, tôi không coi chừng được cô ấy. Sau này tôi sẽ không khiến cô ấy tức giận nữa. Bác sĩ đẹp gái khám cho cô ấy một chút, kiểm tra xem cô ấy có còn vấn đề gì khác nữa không.”

“Không có vấn đề gì. Cô ấy bây giờ so với cậu mọi thứ đều tốt, cậu cũng mấy ngày không chợp mắt rồi, mau đi ngủ đi!” Giọng phụ nữ càng ngày càng xa, hắn là đã đi ra.

Tôi liền mở mắn nhìn xung quanh một cái.

Quả nhiên tôi lại trở về trong bệnh viện, mới vừa nói chuyện chính là bà bác sĩ kia. Ngay khi tôi đang nhìn bốn phía tìm kiếm Tô Mộc thì Đường Dũng xoay người lại.

Bộ dáng anh ta lúc này thay đổi rất nhiều, không còn giống trước khi tôi ngủ. Râu ria xồm xoàm, tóc cũng rối tung, đôi mắt to lờ đờ vô thần giống như đang bị dính độc vậy.

Có điều vừa thấy tôi tỉnh lại thì biểu cảm của anh ta liền biến đổi, hai mắt sáng lên hướng tôi chạy tới: “Em tỉnh rồi? Có đói không? Nếu em còn mệt thì ăn chút gì rồi ngủ tiếp, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”

“Anh vẫn luôn không ngủ?” Nhìn dáng vẻ lôi thôi của Đường Dũng bông nhiên tôi có chút đau lòng. Anh ta cùng Tô Mộc không giống nhau, Tô Mộc là quỷ thật ra không cần nghỉ ngơi, còn Đường Dũng chỉ là người sống bình thường, biến thành như vậy nhất định là không chợp mắt.

Thấy vẻ đau lòng của tôi Đường Dũng liền cười tươi, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của tôi, nói: “Thật ra thì anh có ngủ hay không cũng không quan trọng, em đừng quên anh là Long phù, ba ngày không ngủ anh cũng không thấy đói, năm ngày không ngủ cũng không thấy khát…”

“Vậy anh mười ngày không ngủ cũng không thấy mệt sao? Đừng có cậy khỏe, mau ngủ đi, vành mắt đen của anh sắp rơi xuống đất rồi.” Tôi lại đau lòng không biết phải nói sao. Nói cho cùng Đường Dũng cũng bởi vì tôi nên mới biến thành như vậy, trong lòng tôi rất áy náy.
 
Chương 246-5


Nhưng nói gì Đường Dũng cũng không chịu nghỉ ngơi, cười hì hì lấy ra một hộp cơm giữ ấm bên cạnh, vừa mở ra liền bay ra một mùi thơm của cháo trắng, nói: “Với màu da của anh bây giờ em thấy quầng thâm của anh mới tài. Thôi đừng nói nữa, dậy uống chút cháo đi, sau khi ăn xong nếu không mệt thì theo anh ra ngoài một chuyến.”

“Làm gì thế?” Tôi hỏi, vừa thuận thế ngồi dậy. Ngửi được mùi cháo quả thực bụng tôi đã kêu lên.

Đường Dũng cũng không cho tôi ăn nhiều, múc cho tôi một bát nhỏ. Tôi giống như mấy đời chưa ăn cơm vậy, uống ba hớp đã xong bát cháo, còn muốn bảo anh ta cho uống thêm nhưng anh ta đều gạt đi, bảo tôi mau chóng thay quần áo.

Tôi mơ mơ màng màng cũng không biết đã ngủ bao lâu, quần áo trên người đã sớm bốc mùi, tôi liền đuổi Đường Dũng ra ngoài trước, vào phòng tắm thay một bộ đồ thể thao rồi đi ra ngoài.

Đường Dũng thấy tôi đi ra liền quét mắt một vòng khắp người tôi, toét miệng cười một tiếng, tán thưởng: “Không tệ, rất khỏe khoắn, như vậy thì anh cũng không thấy lo em theo không kịp.”

“Rốt cuộc là đi đâu?” Nghe Đường Dũng nói vậy đột nhiên tôi có chút hồi hộp trong lòng, những ngày qua nằm mỏi, mặc dù bây giờ tôi muốn vận động một chút nhưng cũng không đến nỗi đem tôi vào chỗ chết chứ?

“Đi leo núi vận động một chút, thuận tiện đi tìm một thứ. Không phải em bảo anh trong bảy ngày đêm phải giúp lão quỷ tỉnh lại sao, hôm nay sẽ để cho em nhìn bản lãnh của anh một chút.” Đường Dũng nói, nói xong còn nháy mắt với tôi một cái.

Lần này quả thật tôi có chút lo lắng cho anh ta, tôi thì nghỉ khỏe rồi, chỉ có Đường Dũng đã mấy ngày không ngủ, đi leo núi thật sự không có vấn đề sao?

Tôi còn nói trước với Đường Dũng, nếu như anh ta ở trên núi xảy ra vấn đề gì thì tôi cũng không biết nên xử lý như thế nào.  Đường Dũng thấy tôi nhiều lời liền có chút khó chịu, hỏi tôi có còn muốn lão quỷ tỉnh lại không, nếu như không muốn thì chúng tôi sẽ đi sân chơi, anh ta còn chưa đi chơi cùng tôi ở chỗ đó.

“Vậy đi leo núi đi.” Tôi le lưỡi một cái, gã Đường Dũng này tự nhiên tốt bụng dễ sợ, anh ta không thành vấn đề thì dĩ nhiên tôi lại càng không thành vấn đề.

Khoảng thời gian này Đường Dũng đã ngầm coi xe của Tô Đoàn là xe của mình, đi đâu cũng dùng không biết xấu hổ. Anh ta đưa tôi lên cao tốc gần đó, sau đó đi thẳng một đường về hướng bắc, lái xe rất nhanh giống như đây là đường siêu tốc chứ không phải cao tốc.

Dù sao anh ta hiếm khi lái xe, có giấy phạt cũng là chuyện của Tô Đoàn. Chúng tôi đi nhanh như vũ bão, ban đầu tôi còn tưởng anh ta định đưa tôi đến núi trong thành phố, kết quả xe cứ vậy đi ngàng càng xa, không bao lâu sau chúng tôi đã tiến vào địa phận Hồ Bắc, quẹo xuống một con đường cao tốc khác đi tới huyện rừng Thần Nông.
 
Chương 247


“Đây là…” Tôi có chút không hiểu, cái tên Thần Nông này nghe rất quen, giống như tôi đã gặp ở đâu nhưng lại nhớ không nổi.

“Đây là một khu bảo tồn thiên nhiên vô cùng lớn của Hồ Bắc, bên trong quan cảnh rất đẹp, sinh thái cũng được bảo vệ đặc biệt tốt, nghe nói cũng có không ít động vật hoang dã vẫn sinh sống ở đó.” Đường Dũng nói.

“Anh dẫn tôi đi xa như vậy không phải tới để săn trộm chứ?” Tôi nghe vậy trong nháy mắt liền lo lắng. Dẫu sao trước khi đi anh ta có nói tìm một món đồ để chữa trị cho Tô Mộc, lúc này còn nói nơi đây có động vật hoang dã, vậy không phải tới bắt trộm thì tới làm gì?

Bắt trộm động vật hoang dã là phạm pháp đó, hơn nữa chúng tôi lại không mang gì cả.

Tôi lo lắng nhìn Đường Dũng, Đường Dũng nhìn tôi đầy gian manh, cũng không giải thích mà chỉ cười mỉm, hỏi lại tôi: “Em nhát gan như vậy mà còn đi theo Tô Mộc bắt quỷ khắp nơi, không sợ mất hồn mất vía sao? Cho dù anh có săn trộm thì có thể để người khác phát hiện sao?”

“Anh thật đúng đi săn trộm?” Tôi nuốt nước miếng một cái, có chút lo lắng.

“Sao có thể, từ trước đến giờ anh đều là thành viên của hiệp hội bảo vệ động vậy, Tô Mộc ở trong lòng anh cùng lắm chỉ có giá trị bằng một con vật. Đừng nói động vật hoang dã, cho dù là chuột chui dưới cống hay chim sẻ bay trên trời anh cũng sẽ không vì Tô Mộc mà làm tổn thương bọn chúng, mạng nào mà không phải mạng?”

Nói xong Đường Dũng rốt cuộc không thừa nước đục thả câu, từ trong điện thoại lấy ra quẹt vài cái, tìm ảnh một cái cây đưa cho tôi: “Lần này chúng ta tới đây mục đích chủ yếu là tìm cái này. Vật này là bổ khí nhất, không riêng gì bổ khí huyết cho người sống mà còn có thể bổ âm khí trên người quỷ, là dược liệu an ủi các loại hồn. Chỉ cần tìm được nó thì lão quỷ tỉnh lại chỉ tính bằng phút.”

“Thật? Thần kỳ như vậy sao!” Tôi liền kêu lên kinh ngạc, nhìn Đường Dũng bán tín bán nghi. Anh ta khoác lác quá sức tưởng tượng, ai biết lời của anh ta lúc này có bao nhiêu phần là thật.

“Đương nhiên là thật, em có biết đây là gì không? Nói ra sợ hù chết em.” Đường Dũng thấy vẻ bán tín bán nghi của tôi liền mất hứng, nói.

“Cái gì?” Tôi nghe Đường Dũng nói liền tò mò, hỏi.

“Nhân sâm, trên trăm năm.” Đường Dũng liếc nhìn tôi một cái, nói mấy tiếng.
 
Chương 247-2


Nói xong mặt anh ta vênh lên giống như anh ta vừa mới nói bí mật kinh thiên động địa, chờ tôi khen ngợi.

Tôi có chút thất vọng, giống như khí cầu bị xì hơi: “Èo, tôi còn tưởng là bảo vật gì, hóa ra là nhân sâm. Trên trăm năm chắc không khó tìm như vậy, anh không nói sớm cần loại dược liệu này để tôi bảo Tô Đoàn mua không phải tốt hơn sao. Tô gia bọn họ danh vọng như vậy không biết chừng trong nhà cũng có, đâu đến nỗi phải chạy xa như vậy.”

“Dương Dương, cái này thì em không biết rồi.” Đường Dũng khẽ nhếch môi, nói: “Em cho là nhân sâm trăm năm nơi rừng nguyên sinh có ở khắp nơi sao mà đòi đi mua, cho dù em có mua được thì đó cũng là giả. Chưa cần nói có đúng trăm năm hay không, chỉ cần xét tới sống hoang dại trong rừng nguyên sinh thì đã tới chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là không phải rồi. Hơn nữa cho dù em có thật sự mua được nhân sâm trăm năm từ rừng nguyên sinh cũng là vô dụng. Nhân sâm từ xưa tới nay được coi là dược liệu bổ khí, không ai biết nhân sâm cũng có khí tính của mình, sau khi rút ra khỏi đất thì linh khí của nó liền biến mất, ăn nó với ăn củ cà rốt cũng không có gì khác nhau nhiều.”

“Thật hay giả? Nếu như nhân sâm lấy ra khỏi đất không khác gì củ cà rốt thì tại sao Hoàng đế ngày xưa lại quý như vậy, trực tiếp ăn cà rốt không phải cũng tốt sao?” Tôi hỏi.

“Đương nhiên là thật. Em không biết cà rốt với nhân sâm là gần giống nhau sao? Bọn chúng không chỉ có bề ngoài giống nhau mà ngay cả công hiệu cũng không khác nhau nhiều. Củ cà rốt cũng có công hiệu bổ khí thuận khí rất lớn, trong dân gian mọi người không có được nhân sâm thì bình thường đều ăn cà rốt thay thế. Cũng bởi vì củ cà rốt có công hiệu thuận khí cho nên sau khi ăn xong mới dễ dàng xì hơi.”

“Có điều nhân sâm dù sao cũng là nhân sâm, chỉ cần linh khí của nhân sâm có thể bảo tồn thì nhân sâm kia với cà rốt chính là một cái trên trời một cái dưới đất. Dị sĩ tài giỏi thời cổ đại của Trung Hoa đã sớm nghiên cứu ra phương pháp phong bế linh khí cho nhân sâm, chỉ là bây giờ người biết không nhiều lắm mà thôi. Cho nên chúng ta chỉ có thể tự mình đào, mua trong thành phố thì không có tác dụng gì.”

Đường Dũng vừa nói thì xe đã lái đến phía trước một siêu thị. Anh ta dừng xe lại, nói là đi mua vài món đồ để chuẩn bị một chút.

Tôi rất tò mò liền đi theo anh ta vào siêu thị. Anh ta vào siêu thị liền tìm một nhân viên bán hàng hỏi có len màu đỏ không, càng đỏ càng tốt.
 
Chương 247-3


Nhân viên bán hàng có lẽ thấy dáng dấp đẹp trai của Đường Dũng liền rất nhiệt tình, cầm lấy cổ tay anh ta kéo đi, tự mình đưa tới khu bán len.

Tôi không biết Đường Dũng cần len làm gì nhưng có lẽ có liên quan tới việc tìm nhân sâm liền giúp anh ta lấy tất cả các cuộn len màu đỏ bỏ vào giỏ. Sau khi anh ta mua len đỏ lại đưa tôi thẳng tới khu sữa tươi, cũng không để ý là sữa chua hay sữa tươi, loại nào cũng lấy một hộp để vào trong giỏ, chẳng mấy chốc xe đẩy mua hàng đã chất đầy các loại sữa khiến ai cũng nhìn chúng tôi.

Nhân viên bán hàng kia cũng không nói gì, thấy chúng tôi mua đồ như vậy liền mở một quầy tính tiền khác, không để chúng tôi xếp hàng. Sau khi tính tiền xong cô ấy lại nhiệt tình giúp chúng tôi mang đồ ra xe, nhưng khi thấy biển số xe trên mặt cô ấy liền lộ vẻ thất vọng, cho dù vậy cô nàng vẫn như cũ nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Đường Dũng, còn dặn dò anh ta lái xe chậm một chút, khi nào cần mua gì lại tới.

Nhìn dáng vẻ kia không khác gì tạm biện bạn trai vậy, vô cùng thân mật.

Đường Dũng bị sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng khiến cho lúng túng, vừa lên xe liền một đạp khiến xe phóng nhanh đi như bỏ chạy. Sau khi đi rất xa tôi mới không nhịn được cười, trêu ghẹo nói: “Hóa ra anh cũng thật đào hoa. Tôi thấy ánh mắt cô gái vừa rồi rất thích anh, dáng dấp của cô ấy cũng không tệ, nếu như hai thử hẹn hò không biết chừng sẽ thật sự thành đôi…”

“Em im đi. Em biết anh chỉ muốn thành đôi với em, nếu em thật sự cảm thấy cô gái vừa rồi không tệ thì để hôm khác anh sẽ giới thiệu cho lão quỷ kia, anh thấy bọn họ rất đẹp đôi.”

“Anh cũng im đi.”

Tôi cùng Đường Dũng dọc đường sỉ vả lẫn nhau, đánh chửi lẫn nhau, không để ý từ lúc nào xe đã đi vào nơi núi non trùng trùng điệp điệp, núi xanh nước biếng xung quanh, cảnh sắc quả thật không tệ.

Khi chúng tôi dừng lại đã là hơn ba tiếng lái xe, lúc này đã là buổi trưa, Đường Dũng tìm một tiệm cơm dân dã không tệ dừng xe lại, đi vào gọi cho tôi một phần cháo trắng còn anh ta gọi cho mình gà rừng cùng rao rừng một đống lớn. Tôi nghe đã chảy cả nước miếng, chỉ biết nuốt vào bụng.

Trong lúc đợi đồ ăn đưa lên, Đường Dũng trò chuyện cùng ông chủ tiệm cơm. Lúc này tôi mới biết chúng tôi đã tiến vào phạm vi rừng Thần Nông, chỉ là mới qua cửa rừng một chút.
 
Chương 247-4


Đường Dũng giả bộ chỉ là du khách dạo chơi, hỏi ông chủ toàn bộ rừng Thần Nông thì nơi nào có rừng tốt nhất, nguyên thủy nhất, chúng tôi không thích đi những thắng cảnh đã được khai thác, chỗ đó toàn là người, đi ngắm cảnh không còn thấy đẹp.

Nghe Đường Dũng hỏi ông chủ tiệm cơm liền vỗ đùi, vui vẻ nói Đường Dũng đã hỏi đúng người rồi. Ông ta là người bản xứ, đối với rừng Thần Nông không thể quen thuộc hơn, chúng ta nếu muốn ngắm phong cảnh người bình thường không thấy được thì phải đi sâu vào trong núi. Phần rừng bên ngoài đã được khai thác này cơ bản phong cảnh quả thực đã bị phá hư, không có gì là đẹp, chỉ có sâu trong núi ở khu vực bảo vệ thì rừng tự nhiên còn duy trì dạng nguyên sinh, có thể vào ngắm một chút. Chỉ là muốn đi vào trong đó thì nguy hiểm không ít, đèn pin cùng dụng cụ cứu hộ nhất định phải mang, ngoài ra cũng phải mang theo dao tốt phòng thân, trong núi có không ít động vật hoang dã, mặc dù không có thú dữ nhưng có thể bọn chúng sẽ phát điên mà gây thương tích.

Vừa nói ông chủ còn quay lại phòng bếp, từ bên trong cầm ra hai con dao làm bếp sắc bén đưa cho Đường Dũng, nói chúng tôi không chê thì mang theo phòng thân.

Đường Dũng cũng không khách khí, nhận lấy dao đặt ở trong túi xách, sau đó lại mặt dày mượn ông chủ đèn pin cùng các loại dụng cụ đi rừng, chuẩn bị đồ xong thì cơm cũng làm xong.

Lần này Đường Dũng cũng coi như có chút lương tâm, sau khi cho tôi ăn cháo liền lấy cho tôi rau cùng thịt gà, để cho cái bụng đói meo suốt nhiều ngày của tôi cuối cùng cũng được nếm mùi thịt.

Sau khi cơm nước no nê, chúng tôi liền để xe lại ở tiệm cơm, sau đó không biết Đường Dũng mượn ở đâu được một chiếc xe cút kít, giống như là thứ người dân bản xứ dùng để làm ruộng, trên đó còn có không ít đất.

Đường Dũng cũng không ngại, đem đống sữa chất đầy xe cút kít, cũng đem những cuộn len đỏ đặt lên trên, sau đó đưa tôi theo lối nhỏ của ông chủ tiệm cơm chỉ đi vào trong núi.

Nơi này hầu như đều là đường mòn, chưa trải qua bất kỳ việc xây dựng nào, đường mòn cũng là lối người dân các thôn bên trong đi lại mà thành. Chúng tôi không đi qua khu khai thác thắng cảnh nên không cần mua vé, trực tiếp đi vòng qua vào trong rừng sâu.

Vì mục đích của chuyến đi khiến tôi leo núi cũng không thấy mệt mỏi, tâm tư tập trung nhớ hình dáng của cây nhân sâm Đường Dũng cho tôi xem, vừa đi vừa nhìn chằm chằm lên cỏ dại xung quanh, dùng cành cây gạt đám đỏ ra nhìn, rất sợ bỏ qua cây nhân sâm nào đó.
 
Chương 247-5


Bất tri bất giác chúng tôi đã đi được hơn ba giờ, trong núi trời tối sớm, hơn nữa rừng cây rậm rạp chặn ánh sáng lại khiến cho hơn bốn giờ chiều trong rừng đã âm u một mảnh, hoàn toàn mất hết ánh sáng tươi đẹp của ban ngày.

Tôi không dám đi xa tìm kiếm nữa mà lui lại gần Đường Dũng.

Anh ta ngược lại không hề có dáng vẻ lo lắng, đi một đoạn lại dừng một đoạn, xé một hộp sữa chua cùng một hộp sữa tươi đặt cẩn thận dưới đất, giống như đang đặt mồi vậy. Sau đó lấy sữa làm trung tâm, trong bán kính hai mét lấy len quấn một vòng quanh các cây chung quanh thành một vòng tròn, cuối cùng lại dùng đất phủ lên dây đỏ xóa dấu vết.

Cứ cách khoảng một dặm anh ta lại làm một lần như vậy. Rốt cuộc tôi đã hiểu vì sao anh ta phải mua nhiều cuộn len đỏ cùng sữa như vậy, cũng là vì để làm cái bẫy này.

Chẳng qua tôi vẫn không hiểu. Không phải chúng tôi đến đây tìm nhân sâm sao, sao nhìn Đường Dũng làm giống như đang đặt bẫy động vật vậy, tôi liền tò mò liền há miệng hỏi anh ta.

Nhưng tôi vừa mới gọi hai tiếng Đường Dũng thì anh ta đã suỵt một tiếng, sau đó nói nhỏ bên tai tôi, bảo có gì không hiểu một lát rồi hỏi, bây giờ không phải lúc nói

Tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục im lặng, đi theo giúp Đường Dũng đặt bẫy. Cứ mải miết như vậy không biết từ khi nào trời đã tối hẳn, đến khi sữa trong xe đã dùng xong thì bốn phía xung quanh đã tối đen không thấy được bàn tay trước mặt nữa.

Tôi cực kỳ sợ hãi, không khỏi đi tới bên cạnh Đường Đũng bám vào tay anh ta, hỏi khi nào chúng ta xuống núi, tôi có chút sợ nơi này.

“Có anh ở bên cạnh em còn sợ cái gì. Nếu có yêu ma quỷ quái nào đám ra đây gây chuyện thìchúng ta đốt lửa đem nó nướng ăn.” Đường Đũng cười nói.

Anh ta giống như đang thích thú cảm giác này. Anh lục lọi trong đám đồ mang theo, lấy ra một cái lều, là lều dành cho hai người.

Sau khi bung lều ra trên mặt đất, Đường Dũng liền bảo nếu tôi thấy mệt thì vào trong lều ngủ.

“Đêm nay chúng ta ngủ trong núi sao?" Tôi cả kinh nói. Mặc dùtrước kia cũng từng ở trong núi nhưng không biết tại sao hôm nay ở cùng Đường Đũng tôi lại thấy lo lắng, lúc nào cũng phải đề phòng Đường Dũng. Gã này háo sắc như vậy, bây giờ còn mang theo lều đôi chứng tỏ đã sớm chuẩn bị, chẳng lẽ anh ta có ý đồ mờ ám gì với tôi

“Phải, nếu muốn có thu hoạch thì buổi tối phải tới kiểm tra. Anh cũng là bất đắc dĩ, nếu không anh đã không để em theo lên núi thế này… Dương Dương, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, anh không có tâm tư gì khác.” Đường Dũng nói.

Anh ta bị tôi nhìn có chút không được từ nhiên, thở dài trong bóng tối, sau đó lại lục lọi một trận. Lúc lôi ra trên tay anh ta là hai chiếc túi ngủ.

Lúc này tôi mới nhoẻn miệng cười, Đường Dũng thúi này còn nói không có tâm tư khác. Nếu như vừa rồi tôi không trừng mắt nhìn anh ta thì chắc gì anh ta đã chịu lấy túi ngủ ra. Trong núi lạnh như vậy hai người chỉ có thể ôm nhau ngủ để sưởi ấm cho nhau…

Ha ha, đều là trò bịp cũ rích mà thôi.
 
Chương 248


Tôi cười nhạt trong lòng, nhận lấy túi ngủ trải ra, sau đó chui vào trước.

Đường Dũng đã sớm chuẩn bị đầy đủ, sau khi tôi chui vào liền lấy ra một túi lương khô đưa cho tôi, bảo tôi ăn no bụng trước, chờ sau khi tối nay bắt được vậy kia rồi ngày mai anh ta sẽ mời tôi ăn một bữa ngon.

Tôi nào còn tâm tư lựa chọn ăn uống gì, trực tiếp nhận lấy túi lương khô, sau đó dịch chuyển thân thể để Đường Dũng cũng chui vào. Vừa ăn tôi vừa nhỏ giọng hỏi vừa rồi anh ta làm bẫy kia rốt cuộc là làm gì, có phải chúng tôi cần bắn động vật nhỏ nào đó.

Đường Dũng trả lời khiến tôi có chút bất ngờ: “À không, tối nay chúng ta vẫn có mục đích là bắt nhân sâm, nếu như may mắn có thể bắt được thì ngày mai là chúng ta có thể quay lại Giang Minh.”

“Nhưng nhân sâm không phải là thực vậy sao, làm sao…” Tôi không hiểu hỏi, lời vừa nói ra được phân nửa thì đột nhiên Đường Dũng nhào tới, một tay bịt miệng tôi, thở nhẹ một tiếng dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Hiển nhiên anh ta nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì đó, tim tôi đập mạnh, cũng dỏng tai lên nghiêm túc nghe ngóng.

Chẳng qua bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió luôn vang lên thì cũng không biết có tiếng loại chim gì đó kêu trong đêm, còn lại đều không thấy âm thanh gì khác. Nếu như phải nói có âm thanh gì khác thì đó chính là tiếng thở của Đường Dũng ở gần bên, cũng không biết là anh ta cố ý hay gì nhưng bây giờ anh ra cách tôi rất gần, dường như cả người đều áp sát người tôi, tôi có thể cảm nhận được sự ấm áp trong hơi thở của anh ta phả lên mặt, hương vị này khác hoàn toàn so với mùi cỏ cây trên người Tô Mộc…

Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Dũng tôi lại không dám lộn xộn sợ làm hỏng chuyện của anh ta, không thể làm gì khác hơn là mặc cho anh ta nằm như vậy.

Ngay khi tôi cũng đang tập trung tinh thần chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài thì đột nhiên Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, chợt hướng tôi cúi đầu xuống.

Tim tôi đột nhiên đập loạn sợ hãi, toàn thân cũng căng thẳng, đưa tay chắn trước mặt mình cảnh giác chờ Đường Dũng: “Anh định làm gì?”

“Không làm gì, chỉ muốn nói chuyện với em, em đừng lo lắng như vậy được không?” Đường Dũng nhỏ giọng nói.
 
Chương 248-2


Anh ta vừa nói đầu vừa thấp thêm mấy phần, môi đã tiến sát bên cạnh lỗ tai tôi, vô tình chạm lên da tôi, nói: “Dương Dương, em nói xem anh ở gần em như vậy sao vẫn không cảm nhận được ngực em đâu? Ở Thái Lan anh biết một bác sĩ rất lợi hại, nghe nói là chuyên gia nâng ngực, lần này chúng ta đi Thái Lan có muốn anh giới thiệu ông ta cho em không?”

“Cút!” Tôi không ngờ ở thời khắc khẩn trương này Đường Dũng lại đột nhiên nói tới đề tài này, nhất thời thẹn quá thành giận: “Ngực tôi nhỏ đi nữa thì liên quan gì tới anh? Ít nhất cũng lớn hơn ngực anh.”

“Có thật đúng là lớn hơn ngực anh?” Đường Dũng cười hề hê đê tiện nói, vừa nói anh ta đã nắm lấy tay tôi kéo lên ngực mình, còn dương dương đắc ý hỏi tôi: “Sao nào? Có cảm nhận được hay không? Có phải lớn hơn của em không?”

Lớn cái đầu anh!

Tôi thật là muốn chửi thề, đẩy anh ta ra, rút tay về. Cho dù ngực anh ta có bắp thịt thì vẫn còn kém xa Tô Mộc nhà tôi, nếu bàn về ngực ai sờ thoải mái nhất thì tuyệt đối Tô Mộc không có đối thủ. Cũng không biết anh ấy là thế nào, rõ ràng cũng đã là qury nhưng vóc người vẫn rất đẹp không còn gì để nói. Nhìn qua thì trông rất gầy nhưng cởi quần áo ra thì cơ bắp cuồn cuộn, sờ rất chắc chắn khiến cảm thấy an toàn, nhất là tám khối cơ trên bụng dị thường gợi cảm cùng với vẻ nam tính của anh ấy quả thật là một cổ xuân dược di động khiến người muốn ngừng cũng không được…

Đang là buổi tối đột nhiên tôi lại nhớ đến Tô Mộc.

Tôi liền im lặng, ngay cả lương khô cũng không muốn ăn, liền đưa trẻ lương khô cho Đường Dũng, chui vào túi ngủ chuẩn bị đi ngủ.

Dù sao mới vừa rồi Đường Dũng cũng là vì trêu đùa tôi khiến tôi nhớ tới, nếu như tôi ngủ thì có thể mơ thấy Tô Mộc không?

Nghĩ đến Tô Mộc, trong lòng tôi dâng lên một dòng nước ấm áp, nhắm mắt lại.

Đường Dũng lại giống như một con muỗi không ngừng lải nhải bên tai tôi, anh ta thấy tôi đột nhiên không lên tiếng còn tưởng rằng tôi tức giận, bị sợ khiến anh ta vội vàng nói xin lỗi tôi, nói gì mà ngực tôi thật ra rất vừa vặn, không lớn không nhỏ, đang rất đẹp, có nhỏ đi nữa cũng không ảnh hưởng gì, lớn hơn nữa thì sau này sẽ bị xệ gì gì đó.

Tôi vốn không muốn để ý tới Đường Dũng nữa nhưng đang là nửa đêm, chúng tôi cô nam quả nữ ngủ chung cũng không sao, anh ta lại không ngừng nói về ngực tôi thì ai có thể nhẫn nhịn?
 
Chương 248-3


Tôi quả thực không chịu nổi, nói tôi không giận anh ta, chỉ mong anh ta không nói chuyện ngực tôi nữa, nghe thấy từ này là tôi đã muốn phát điên rồi!

“Không nói thì không nói.” Đường Dũng vội vàng đáp. Anh ta hiểu nhất là biết dừng đúng lúc, thấy tôi không vui liền ngoan ngoãn chui vào trong túi ngủ của anh ta, cũng nhắm mắt lại.

Chỉ là rõ ràng anh ta đang trong trạng thái đặc biệt vui vẻ, cho dùng hai mắt nhắm lại nhưng con ngươi bên trong vẫn vòng tới vòng lui, chuyển động rất nhanh.

Hơn nữa dường như cứ mỗi mấy giây anh ta sẽ len lén khẽ mở khe mắt ra một chút, len lén nhìn tôi, miệng còn cong lên cười giống như đứa trẻ con len lén làm chuyện xấu vậy.

Tôi bị hành động của anh ta khiến cho không được tự nhiên liền xoay người quay lưng về phía anh ta, bên tai không còn bị phiền bởi Đường Dũng cơn buồn ngủ liền nhanh chóng ập đến cuốn tôi đi. Ngay khi tôi đang mơ mơ màng màng thì nghe Đường Dũng khẽ nói: “Dương Dương, em thật đẹp, có thể ngủ chung với em thật tốt.”



Tôi giả vờ không nghe thấy, cứ như vậy ngủ.

Đến khi tôi tỉnh lại là bị tiếng chuông chói tai đánh thức, cũng không biết chuông ở chỗ nào trong lều, trong đêm tối yên tĩnh đột nhiên vang lên khiến tôi sợ dựng cả tóc gáy, đầu óc liền căng thẳng.

Đường Dũng cũng bị chuông đánh thức, có điều trên mặt anh ta không có chút khó chịu nào, ngược lại còn rất vui vẻ, lập tức từ trong túi ngủ bò ra ngoài, mò lấy đến pin nói: “Thật tốt! Bắt được nhân sâm rồi!”

Vừa nói anh ta đã tìm ra chuông ở gần chân, ấn một nút, tiếng chuông liền tắt, giống như đồng hồ báo thức vậy.

Tôi nghe thấy bắt được nhân sâm liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước nhanh ra khỏi túi ngủ, đi theo Đường Dũng ra ngoài.

Chuông trong tay Đường Dũng hiển nhiên có liên quan tới các bẫy nhân sâm kia, Đường Dũng chìa chuông ra huơ huơ về đủ bốn hướng đông tây nam bắc, thần kỳ là ở ba hướng đông tây bắc thì chuông đều không có phản ứng, duy chỉ khi quay về hướng nam thì chuông phát ra tiếng vang ‘ting’ nhỏ.

“Nơi này.” Đường Dũng chỉ về hướng nam, trong lòng tôi không nhịn được kích động, muốn nhìn xem nhân sâm cần trận pháp để bắt có hình dáng thế nào.

Chúng tôi đi theo chỉ dẫn của chuông về phía nam, ước chừng đi khoảng nửa giờ thì đột nhiên tôi nghe được tiếng trẻ con khóc trong rừng ở không xa.

Âm thanh kia đứt quãng, khóc tê tâm liệt phế, nghe qua thì giống trẻ con nhưng cẩn thận nghe lại có chút giống như tiếng mèo nghẹn ngào, ở nơi rừng núi đen nhanh này còn có chút rờn rợn.
 
Chương 249


“Đường Dũng?” Tôi liền kéo kéo áo Đường Dũng, bảo anh ta trong âm thanh này có chút khác lạ.

“Đừng sợ Dương Dương, không có chuyện gì đâu. Nếu em vẫn sợ có thể nép vào trong ngực anh, anh sẽ bảo vệ em.” Đường Dũng cười nói, vừa nói anh ta còn dang hai tay ra chờ tôi chui vào ngực anh ta.

Quả thật tôi có chút sợ nhưng nhìn bộ dáng ung dung này của anh ta tôi liền thấy bạo gan, ngắt ngang anh ta, nói có anh ta sợ chứ tôi chẳng qua chỉ thấy lạ.

Nói xong tôi vẫn nhích lại gần, núp sau lưng anh ta tiếp tục đi.

Anh ta thấy tôi to mồm nhưng cũng không vạch trần, nhìn tôi cười tươi lộ ra hàm răng trắng, nói: “Nếu không sợ thì chúng ta nhanh qua đi, tránh cho chậm trễ khiến nó chạy mất.”

Nói xong anh ta bước nhanh hơn.

Chúng tôi càng đi về phía trước, tiếng khóc kia càng rõ ràng, nghe cũng càng rợn người. Đi chưa được mấy bước thì tiếng khóc kia đã gần ngay trước mặt.

Động tác của Đường Dũng cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, anh ta dừng lại quay đầu tỏ ý tôi cũng cẩn một chút, sau đó rón rén đến gần mấy cây đại thụ trước mặt rồi mở đèn pin lên.

Chùm tia sáng lóa liền chiếu sáng một mảnh xung quanh, lúc này tôi mới thấy trong ánh sáng xuất hiện một người nho nhỏ, nó chỉ cao tới đầu gối tôi, cả người trên dưới đều bị sợi dây đỏ lúc trước Đường Dũng chôn ở trong đấy trói chặt, đang ngồi dưới đất than vãn khóc lớn. Tiếng khóc như tiếng mèo kêu vừa rồi chính là từ trong miệng nó truyền tới.

Mặc dù tôi đã sớm thấy trận pháp Đường Dũng dùng để bắt người có chút kỳ quái nhưng thân người tí hon trước mặt vẫn khiến tôi bị chấn kinh động, cảm giác kia không khác gì gặp được người ngoài hành tinh, hơn nữa còn vẫn sống!

Tôi liền thận trọng đi tới gần người tí hon mập mạp kia, nhìn bộ dáng của Đường Dũng thì có vẻ người tí hon này cũng không nguy hiểm khiến tôi bạo gan hơn nhiều, cái chính là không ngăn được tò mò, một bên quan sát người tí hon mập kia một bên hỏi Đường Dũng đây là cái gì, không phải là nhân sâm anh ta nói chứ, không hề giống hình ảnh anh ta đưa tôi xem.

Người tí hon kia mặc dù toàn thân bị dây đỏ trói nhưng từ những kẽ hở vẫn nhìn ra nó rất mập mạp, cả người dường như là thịt, cái chính là nó không có cổ, nguyên cái đầu cũng dính liền với thân, trên cái mặt to bè không có lỗ mũi, chỉ có hai con mắt tròn vo cùng một cái miệng nhỏ, nhìn qua còn thấy rất đáng yêu.
 
Chương 249-2


Có điều không biết tại sao tôi luôn cảm thấy người tí hon này có chút giống như đã từng quen biết, thật giống như đã gặp ở đâu, trông rất quen.

Nhưng ở tình huống này đầu óc tôi đang bị hưng phấn phủ lấy, căn bản không kịp ngẫm nghĩ nữa.

“Đây là nhân sâm thành tinh, bây giờ rất khó gặp được. Ngày nay nhân sâm hoang dã đã là cực phẩm khó tìm, tố tinh lại càng hiếm thấy, trên trăm cây nhân sâm hoang dã mới có thể có một cây được trời đất ưu đãi, hấp thu tinh hoa nhật quyện luyện hóa thành tinh. Nhìn hình dáng của nó có lẽ ít nhất phải được ba trăm năm. Không ngờ những tên kia nói trên internet còn thật đáng tin, nơi này quả thật có nhân sâm hoang dã, cũng là lão quỷ kia tốt số, ngay cả loại bảo bối như sâm tinh này cũng có thể để cho anh ta gặp được.” Đường Dũng nói, vừa nói trên mặt anh ta đã cười tươi như hoa, giống như trúng vé số năm triệu vậy.

“Sâm tinh?” Tôi nghe Đường Dũng nói khiến đầu óc ong ong, chờ Đường Dũng nói xong mới hiểu được ý anh ta nói về sâm tinh. Liền hỏi nhân sâm tinh có phải giống như yêu vật, mặc dù tôi đã nghe qua từ ‘tinh’ này nhưng trong đầu không có khái niệm gì về ‘tinh’, chỉ đối với ‘yêu’ có chút hiểu biết hơn một chút.

Đường Dũng gật đầu một cái nói không khác gì lắm, có câu tục ngữ ‘thực tu thành tinh, động tu thành yêu, người tu thành tiên’ ý chính là mỗi loài sinh vật tu luyện sẽ thành kết quả không giống nhau. Từ trình độ tu luyện mà nhìn thì ‘tinh’ với ‘yêu’ không sai biệt lắm, nhưng bởi vì ‘tinh’ có bản thể là thực vật cho nên tổng thể mà nói trí khôn sẽ kém một ít, cho dù thành tinh thì trí khôn cũng chỉ như động vật thông thường.

Còn động vậy khi thành yêu thì trí khôn có thể đạt tới mức như con người, cứ xem như vậy thì khi con người tu thành tiên trí khôn sẽ đạt tới một cảnh giới khác.

“Như vậy sâm tinh có phải là có công hiệu lợi hại hơn so với nhân sâm hoang dã bình thường? Tô Mộc ăn nó sẽ lập tức tỉnh lại?” Tôi hỏi Đường Dũng.

Thật ra thì kẻ ngu cũng biết sâm tinh so với nhân sâm sẽ tốt hơn nhiều, nhất định là đại bổ, nhưng chuyện liên quan tới việc Tô Mộc có thể tỉnh lại hay không nên tôi thận trọng một ít.

Đường Dũng nghe tôi hỏi ngu như vậy liền liếc mắt nhìn tôi giống như đang nhìn kẻ ngu, lúc này ánh mắt anh ta lại rất giống với ánh mắt Tô Mộc, mặt đầy vẻ chê bai: “Dương Dương ngốc của anh, em nhìn bộ dáng đáng yêu của sâm tinh thế kia mà em nhẫn tâm để lão quỷ ăn nó sao? Lão quỷ mà thật sự nuốt nó thì trong nháy mắt liền tiến hóa thành tích, đừng nói có thể tỉnh hay không mà em muốn lão ta đi tìm Diêm vương chửi nhau thì có lẽ lão cũng có gan đi. Chúng ta lấy vài cọng tóc trên người sâm tinh cũng đủ cho lão quỷ dùng rồi.”

“Nhưng sâm tinh không có tóc.” Tôi nói.
 
Chương 249-3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Dũng nói quá cường điệu, hiển nhiên là đang lừa dối tôi, nhưng có một điều anh ta nói rất đúng, dáng vẻ sâm tinh này quả thật rất đáng yêu, nếu như không phải vì cứu Tô Mộc thì tôi thật không nỡ làm tổn thương nó dù chỉ một chút.

Ngay khi tôi cùng Đường Dũng còn đang đứng thảo luận về sâm tinh thì sâm tiếng khóc của sâm tinh trước mặt đột nhiên im bặt khiến tôi cùng Đường Dũng đồng loạt sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn nó.

“Đem cởi chỉ đỏ ra.” Một âm thanh ồm ồm không rõ đột nhiên từ trong miệng sâm tinh phát ra, lúc này nó đã trợn đôi mắt nhìn thấy chúng tôi, chính xác mà nói là nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng giống như ngôi sao giữ biển khơi khiến người ta không tự chủ được muốn nghe lời nó.

Đầu óc tôi có chút trống rỗng, chờ đến khi tôi lấy lại tinh thần thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên.

Hồ Ba!

Chẳng trách vừa rồi tôi thấy nó quen mắt như vậy, bây giờ mới nhớ hình dáng của nó rất giống tiểu yêu Hồ Ba trong phim điện ảnh “Bắt Yêu” chiếu hai năm trước, rất đáng yêu.

Mắt nó tròn vô chợt lóe lên nhìn tôi, cái miệng hồng hào nhỏ nhắn nở nụ cười ngọt vô hại, đơn giản là cực kỳ dễ thương!

Tôi liền có chút hốt hoảng, đi lên phía trước cởi dây đỏ trên người nó, thậm chí còn không hiểu sao vừa rồi tôi lại nhẫn tâm như vậy, sâm tinh nho nhỏ đáng yêu này mà tôi còn định gây thương tổn. Cho dù Tô Mộc không có sâm tinh sẽ không tỉnh tại thì cũng có làm sao, tôi cũng chỉ cần chờ hai năm là anh ấy sẽ tỉnh, còn sâm tinh chỉ có một, tôi phải bảo vệ nó, vạn vạn không thể để nó bị thương tổn.

Tôi vừa nghĩ vừa kéo sợi dây trên người nó, nhưng kỳ quái chính là trên người nó rõ ràng chẳng qua chỉ là bị sợi len đỏ trói mà thôi, nhưng lúc này sợi len lại bền chắc như dây thép vậy, tôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích. Hơn nữa cũng không biết gã Đường Dũng kia dùng phương pháp gì mà đem sợi dây trói chặt như vậy, thậm chí tôi tìm mối buộc cũng không thấy, giống như sợi dây này vốn là một dây tròn khép kín, không có đầu cũng không có đuôi.

Rất nhanh tôi đã đổ mồ hôi tới lạnh cả người, sâm tinh dường như càng luống cuống hơn tôi, mắt tròn vo của nó vẫn chớp nhìn tôi, thấy tôi hồi lâu không có tiến triển gì liền nóng nảy, giọng ồm ồm nói: “Cắn đứt! Cắn bể đầu lưỡi, đem máu nhỏ xuống sợi dây.”

“Được!” Tôi cười với sâm tinh một cái, trìu mến nhìn nó giống như nhìn con của tôi, chỉ cẩn có thể cứu nó thì cắn bể đầu lưỡi có là gì.

Tôi nói xong liền dứt khoát đặt đầu lưỡi vào giữa hai răng cắn mạnh.

“Ái…” Một tiếng hét thảm liền vang lên bên tai tôi. Đau…

Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng lại cảm thấy có gì đó là lạ.

Cố gắng suy nghĩ một lúc tôi mới hoảng hốt nhận ra tiếng kêu rên vừa rồi hình như không phải phát ra từ trong miệng tôi, hơn nữa hình như tôi cũng không cảm thấy đau đớn.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Hồ Ba
 
Chương 250


“Ai ui! Dương Dương! Em thật sự cắn, đau chết luôn.” Giọng Đường Dũng đứt quãng truyền tới tai tôi.

Lúc này tôi mới hoảng hốt nhớ tới Đường Dũng cũng có ở đây, nhưng bây giờ tôi giống như mất trí nhớ, trong đầu nghĩ đều là: Tôi là sao? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì?

“Dương Dương! Nhìn anh này! Em tỉnh lại đi, đừng nhìn sâm tinh!” Đường Dũng trước mặt tôi đang nghiến răng lại nắm lấy bả vai tôi, không biết tay anh ta từ lúc nào bị thương, ngón trỏ đang từ từ chảy máu, nhưng cho dù như vậy anh ta vẫn liều chết lay tôi, miệng vẫn không ngừng hét to.

Tôi sững sờ nhìn anh ta, nhìn bộ dáng của anh ta còn thấy có chút khôi hài, trong tiềm thức lại cảm thấy Đường Dũng nói gì cũng không liên quan tới tôi, bây giờ chuyện tôi muốn làm chính là cởi sợi dây trên người sâm tinh, đem đứa nhỏ đáng yêu vừa rồi giải cứu ra.

Nhưng lực Đường Dũng giữ tôi rất mạnh, tôi căn bản không thoát ra được. Ngay khi tôi nghĩ hết biện pháp để thoát khỏi sự khống chế của Đường Dũng thì bỗng nhiên mặt hanh ta trở nên hung dữ, trực tiếp nhào tới tôi, mặt áp thẳng vào mặt tôi, răng cắn vào môi tôi.

Đau quá!

Tôi đau đến nhảy dựng người, ngay cả lông trên người cũng dựng đứng, liều mạng đẩy Đường Dũng ra.

Nhưng Đường Dũng hết lần này tới lần khác làm khó dễ tôi,răng vẫn ngập vào môi tôi cắn mạnh.

Một mùi máu tanh trong nháy mắt lan tràn trong miệng tôi xộc lên giống như mù tạt vậy, một cảm giác kích thích khác thường xông thẳng lên não. Lập tức tinh thần tôi tỉnh lại, nhớ tới bây giờ tôi còn đang ở trong rừng Thần Nông, tới đây chính là để lấy nhân sâm về cho Tô Mộc.

Vừa rồi chắc chắn là tôi bị trúng thuật mê hồn nào đó của sâm tinh, có điều Đường Dùng sau khi cắn môi dưới của tôi còn chưa chịu buông tôi, trong miệng mang theo mùi cam dễ ngửi không ngừng hút lấy máu rỉ ra từ vết thương của tôi giống như đang thưởng thức cái gì đó ngon vậy.

Trong nháy mắt tôi sợ ngây người, đầu óc lại trở nên trống rỗng.

Tôi… đây là bị Đường Dũng cưỡng hôn sao?
 
Chương 250-2


Tim tôi đột nhiên đập mạnh, nhìn gương mặt phía trước khiếp sợ.

Anh ta lúc này rất đắm đuối, rất hưởng thụ, ngay cả đôi mắt cũng nhắm lại, hơi thở gấp gáp, thậm chí tay cũng không an phận đã thò vào trong áo tôi, đưa ra sau lưng sờ lên cúc áo ngực của tôi.

Tôi cả kinh trong lòng, trong lúc nguy cấp đột nhiên gương mặt lạnh như băng của Tô Mộc xuất hiện trước mặt tôi, tôi rùng mình một cái, đầu óc chợt tỉnh lại, đẩy Đường Dũng ra, tức giận nói: “Anh muốn làm gì?”

“Nghĩ xem…” Mặt Đường Dũng ửng hồng, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy yêu thương.

“Nghĩ gì?” Tôi sửng sốt một chút, hỏi xong mới nhận ra tôi bị Đường Dũng đùa giỡn liền mắng anh ta một câu.

Đường Dũng bị tôi đẩy ra mặt lộ vẻ bất mãn, nhưng anh ta cũng không xông lại nữa mà nhìn tôi dò xét, tay còn quơ quơ trước mắt tôi: “Dương Dương, em tỉnh chưa? Biết anh là ai không?”

“Anh nói xem.” Tôi trợn mắt lên nhìn anh ta, mẹ nó ngàn phòng vạn phòng vẫn bị chó sói háo sắc này lợi dụng, nếu để cho Tô Mộc biết…

Nghĩ tới hậu quả có thể phát sinh tôi không khỏi rùng mình một cái, trợn mắt hung dữ nhìn Đường Dũng, nói: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, anh biết tôi biết, nếu như sau này có người thứ ba biết chuyện vừa xảy ra thì tôi sẽ cắt lưỡi của anh!”

“Em thật không công bằng, Dương Dương. Dù sao vừa rồi cũng là anh cứu em, không phải anh cố ý lợi dụng em. Hơn nữa nếu như anh không hôn em thì em sẽ thả sâm tinh ra, như vậy không phải chúng ta công toi sao? Nói cho cùng anh hôn em chính là giúp em, em không cảm ơn anh thì thôi lại còn…”

“Còn cái gì?” Không đợi anh ta nói xong tôi đã quay đầu lại nhìn.

Đường Dũng hiển nhiên không ngờ đột nhiên tôi quay đầu lại nên giật mình, nhưng miệng còn cười mỉm giống như quên mất vừa rồi tôi đã nói gì.

“Không có gì, hê hê.” Đường Dũng cười khan hai tiếng, vẻ mặt vẫn còn đắm chìm trong chuyện tốt đẹp vừa rồi nhưng vẫn chạy tới trước mặt tôi, hung hăng hướng về phía sâm tinh không có tóc, giả vờ tức giận mắng: “Cũng tại ngươi, ông đây cùng lắm chỉ mượn mấy sợi rễ trên người ngươi mà thôi, cũng không phải muốn lấy mạng ngươi, sao lại sử dụng thuật pháp đối với vợ ta khiến vợ ta tức giận!”

“Á…” Sâm tinh cũng rất phối hợp, bị Đường Dũng đánh một cái liền ô ô bắt đầu kêu rên.

Tôi sợ chậm chễ một hồi sâm tinh lại gây ra chuyện gì, liền bảo Đường Dũng đừng làm trò nữa, mau cắt rễ của sâm tinh đem về cho Tô Mộc rồi thả sâm tinh ra, rồi chúng tôi cũng mau trở về cứu Tô Mộc.
 
Chương 250-3


Ai ngờ sâm tinh cùng Đường Dũng nghe được tôi muốn thả sâm tinh đi liền đồng loạt sửng sốt một chút, sau đó một người một tinh đều có biểu tình rất quái đị.

“Làm sao? Lời tôi nói có gì không đúng sao? "Tôi không hiểu nhìn Đường Dũng, hỏi.

“ây... Không có gì là không đúng chuyện sâm tinh lát nữa chúng ta nói sau."Đuờng Dũng nói.

Nói xong anh ta liền móc từ trong người ra một túi da rắn bọc lấy sâm tinh, sau đó nhanh chóng dùng dây đỏ buộc miệng túi lại.

Sau khi buộc miệng túi, Đường Dũng xoay cái túi mấy vòng, miệng lầm bầm đọc thần chú. Sau khi đọc thần chú xong, sâm tinh vừa rồi còn to như con chó nhỏ liền bé đi rất nhiều, cùng với đó túi đa rắn cũng nhỏ lại, cuối cùng chỉ lớn bằng bàn tay, rất tinh xảo. Đường Dũng nhíu hai lần, sau đó tiện tay đem túi da rắn nhét vào trong túi, nói: “Đi thôi.”

“Anh vừa rồi…”Tôi bị hành động vừa rồi của Đường Dũng khiến cho kinh động. Vừa nói vừa đi theo Đường Dũng quơ quơ cánh tay trên không trung, nói: “ làm như thế nào? Sao sâm tinh đột nhiên lại nhỏ đi? Ngay cả túi da rắn cũng nhỏ đi? Túi da rắn của anh là bảo bối gì, có phải nhét bất cứ đồ gì vào cũng có thể biến lớn nhỏ? quá thần kỳ."

Tôi vừa nói vừa chìa tay ra với Đường Dũng, tỏ ý bảo anh ta lấy ra túi da rắn để tôi xem một chút, dù sao thứ đồ này tôi mới thấy ở trong phim, không ngờ thực tế cũng có đồ vật thần kỳ như vậy. Nếu như nó thật sự có thể đem tất cả đồ bỏ vào biến thành nhỏ đi vậy thì sau này ra khỏi cửa tôi cần gì mang túi xách, tất cả mọi thứ đều có thể nhét vào trong túi da rắn này, thậm chí đi Thái Lan cũng có thể chỉ cần mua một vé, Đường Dũng đem tôi bỏ vào trong túi là được

“Em nghĩ nhiều rồi, nếu nó thật sự thần kỳ như vậy thì anh cần gì phải đi bán bùa chú, sớm đi làm vận chuyển được rồi.” Đường Dũng im lặng rồi khẽ cười một tiếng, dí ngón tay lên trán tôi, giải thích: “Da rắn này là được lấy từ trên một xà yêu. em cũng đó yêu quái có thể tùy ý biến to thu nhỏ, cho nên da rắn này biến thành nhỏ cũng không có gì ngạc nhiên. Còn sâm tinh kìa thì vốn bản thể của nó cũng không lớn, vừa rồi chẳng qua anh đọc thần chú để cho sâm tinh hiện ra bản thể, để nó biến lại thành hình đáng nhân sâm, như vậy sẽ thuận tiện mang theo.”

“ừm, ra là vậy."Nghe Đường Dũng nói tôi liền có chút thất vọng, cũng không còn hứng thú nhìn xem sâm tinh vốn có dáng dấp thế nào, cùng Đường Dũng nhanh chóng quay lại lều.
 
Chương 250-4


Trải qua một hồi, lúc này đã là hơn bốn giờ sáng. Chúng tôi cốgắng ngủ một lúc, sáng sớm hôm sau hai chúng tôi liền thu dọn đồ đạc rồi xuống núi, chạy thẳng tới tiệm cơm lúc trước.

Lúc này ông chủ tiệm mới vừa mở cửa, thấy chúng tôi sớm quay lại như vậy còn có chút bất ngờ, cười ha hả hỏi chúng tôi thế nào, tối hôm qua có gặp phải thú dữ gì hay không.

Đường Dũng tương đối nói nhiều, bảo ông chủ chuẩn bị cho chúng tôi một ít thức ăn, sau đó trong lúc chờ cơm liền kể rất sống động cho ông chủ về khu rừng.

Cái gì mà leo lên mỏm đá ở bìa núi nhìn thấy nhân sâm hoang dã, ngủ đêm trong rừng bị sóc nhỏ nạo lòng bàn chân, lại còn hơn ba giờ đêm hôm qua nhìn thấy đom đóm khắp núi đồi, đẹp vô cùng...

Tôi ở bên cạnh nghe âm thầm tặc lưỡi. Trước kia tôi cảm thấy Đường Dũng chỉ là hay nói phóng đại, không ngờ anh ta không chỉ nói phóng đại mà còn có thể bịa chuyện. Những chuyện anh ta nói cùng ông chủ một món cũng chưa từng xảy ra, nhưng anh ta lại có thể nói hết sức cặn kẽ, giống như thật sự hôm qua anh ta đã trải qua vậy. Nếu như không phải tối hôm qua tôi luôn ở cạnh anh ta thì không chừng tôi cũng tin sái cổ.

Ông chủ nghe Đường Dũng nói liền sửng sốt một chút, nói ông ta từ nhỏ lớn lên bên cạnh Thần Nông Giá lại chưa từng thấy những cảnh đẹp mà anh ta nói, hóa ra ngủ trong rừng sẽ thấy được cảnh như vậy, chờ ngày nào không bận rộn nhất định ông ta sẽ vào rừng tự mình cảm thụ một chút...

Đường Dũng chỉ cười hì hì, nói rất hào hứng. Tôi thấy ông chủ kia bị Đường Dũng lừa càng ngày càng sâu, không khỏi có chút thương hại cho ông chủ, êm đêm nhà cửa không ở lại muốn lên núi, nói thật chứ buổi tối trong núi không có chút nào lãng mạn giống như Đường Dũng nói, thật sự có thể dùng từ kinh khủng để hình dung, cho dù thế nào đi nữa tôi cũng không muốn vào trong núi rừng mà cắm trại nữa.

Đến khi đồ ăn được mang lên tôi liền ngắt lời Đường Dũng, bảo anh ta ăn cơm quan trọng hơn, chúng tôi ăn xong còn phải lên đường.

“Được rồi, đại ca tôi đã lên tiếng thì hôm nay nói tới đây thôi, sau này tôi còn tới Thần Nông Giá sẽ lại tới đây trò chuyện với anh." Đường Dũng cười nói với ông chủ tiệm cơm, coi như bọn họ vừa rồi chỉ là nói chuyện phiếm vài câu.

Chờ sau khi ông chủ đi, nhân dịp ăn cơm tôi liền đạp chân Đường Dũng một cái, nhỏ giọng hỏi sao vừa rồi Đường Dũng lại bịa chuyện với ông chủ tiệm, còn nói đom đóm với sóc nhỏ gì, tối hôm qua tôi ở trong rừng sợ gần chết, tới một cái lông con sóc cũng không thấy đâu.
 
Chương 250-5


“Chứ chẳng lẽ nói tối qua chúng ta đi bắt sâm tinh hay sao? Huống chi vừa rồi cũng không phải anh bịa chuyện, những cảnh này trước kia anh từng thấy trong Thần Nông Giá rồi, cảnh sắc thật sự đẹp vô cùng. Nếu không phải bây giờ không đúng mùa thì anh đã muốn mang em vào trong rừng mấy ngày, để cho em cũng thấy cả rừng đom đóm bay ngập trời, rất đồ sộ." Đường Dũng nói.

Bây giờ tôi đã không dám tin lời Đường Dũng, nhìn anh ta bán tín bán nghi, hỏi: "Trước kia anh đã tới Thần Nông Giá à?Tới đây làm gì?

“ Em đừng để ý, dù sao không phải tới du lịch.” Đường Dũng nhe răng cười một tiếng, thần bí cười hì hì.

Trên mặt anh ta rõ ràng có vẻ như đợi tôi tiếp tục hỏi tới, chắc hẳn lần đầu anh đã đến đây làm chuyện kinh thiên địa, động quỷ thần gì đó.

Nhưng boy giờ tôi đã hiểu rõ về anh, quả thật có tò mò trước đây anh đến nơi này làm gì, nhưng thấy anh ta vòng vo như vậy tôi liền không hỏi nữa. Gật đầu một cái tiếp tục vùi đầu ăn cơm, không tiếp tục trò chuyện nữa.

Làm như vậy ngược lại khiến cho Đường Dũng khó chịu, anh ta có vẻ như đang phải kìm nén gì đó, mặt đỏ bừng, hấp tấp nhìn tôi, nhiều lần muốn nói lại thôi.

Cuối cùng rốt cuộc anh ta không nhịn nổi, kéo tôi hai cái, hỏi tôi: “Em không tò mò anh đến Thần Nông Giá làm gì à.”

“Không tò mò.” Tôi nín cười trong lòng, mặt vẫn không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói.

Đường Dũng liền trợn mắt nhìn tôi, hiển nhiên đối với phản ứng của tôi rất không hài lòng. Gãi đầu gãi tai một hồi, rốt cuộc anh ta không nhịn đưọc, lần nữa lại gần, cười nói: “Năm đó anh nhận một vụ việc ở sâu trong Thần Nông Giá, nơi đó có một khoảng thời gian bị quỷ quậy phá ban đêm, cứ trời vừa tối thì người già trong thôn sẽ chết. Người dân trong thôn liền tìm khắp đạo sĩ cùng hòa thưọng trong vùng nhưng cũng không có tác dụng gì, cuối cùng cũng không biết vì sao lại tìm

được anh, mời anh tới. vốn ban đầu anh tưởng rằng đây chỉ là việc bị quỷ nhát bình thường, kết quả sau anh mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy. Nhắc tới trong này còn dính tới nhà của lão quỷ, đều là nhà họ Tô bọn họ tạo nghiệt trong Thần Nông Giá này…”

“Tô Mộc? Chuyện này sao lại liên quan đến Tô Mộc?” Tôi vốn không quan tâm tới chuyện của Đường Dũng, cũng không muốn nghe anh ta khoác lác, nhưng đột nhiên anh ta nhắc tới Tô Mộc khiến tôi lại thấy hứng thú vô cùng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom