Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 242


“Dương Dương!”

Hai giọng nói đồng thời truyền đến từ sau lưng tôi, nhưng không biết tại sao bọn họ chạy về phía tôi được hai bước liền không di chuyển được nữa, giống bị bị ngắt cách với tôi bởi một bức tường thủy tinh trong suốt.

Nửa người dưới của tôi chớp mắt đã bị chìm ngập trong dòng nước đen ào tới kia, một cổ lạnh thấu xương nhanh chóng thấm ướt da tôi, như đang ngấm sâu vào trong xương tủy của tôi.

Người tôi run lẩy bẩy vì cóng, sau khi nước chảy xuống thì đá ở dưới chân tôi đột nhiên cũng rung lên, giống như nó cũng đi lên cao thêm một chút.

“Sao nào? Nói nghe một chút, cảm giác của ngươi lúc này là gì?” Đôi mắt Kim Đạt Hải vẫn luôn chú ý nhìn tôi chằm chằm, thấy người tôi từ từ nhô cao ánh mắt của Kim Đạt Hải càng cuồng nhiệt hơn, giống như đang rất hưng phấn, mặc kệ bản thân cũng đang ngâm trong dòng nước đen lạnh thấu xương kia.

Tôi lạnh tới mức răng run lập cập, vốn đang sợ hãi muốn chết nhưng nhìn bộ dáng cuồng nhiệt của Kim Đạt Hải lúc này lại khiến tôi tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Cảm giác của ông là gì thì của tôi chính là như thế.”

“A? Phải không? Bây giờ toàn thân ta rất thoải mái, thoải mái không chịu được. Ha ha! Nha đầu này, lúc trước còn muốn lừa gạt ta, thật ra thì ngươi không phải là người của Diệp gia, cho dù trên người ngươi cũng có dấu yêu thì ngươi cũng không thể là người của Diệp gia. Cũng may ngươi tốt nghiệp đại học Giang Minh, tối nay ta đã cố ý tìm hồ sơ của ngươi, ngươi tên Lộc Dương, không có một chút quan hệ nào với Diệp gia. Liên hệ của ngươi và Diệp gia có thể có chỉ là ngươi vốn có bản chất là thực quỷ.” Kim Đạt Hải nói.

Vừa nói hắn ta vừa nhấc chân đi lại gần tôi, da mặt gầy nhóm lúc này đang dãn ra, khi cười khiến gương mặt có chút méo mó, đôi mắt tam giác cũng bị hẹp lại, thậm chí tôi còn lo lắng hắn tiếp tục cười như vậy sẽ khiến miệng ngoác ra tận mangtai.

“Cũng may ngươi không phải người của Diệp gia, nếu quả thật là người Diệp gia thì ta muốn đem ngươi hiến tế còn có chút cố kỵ. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi không nửa điểm quan hệ với Diệp gia, người giúp ngươi cũng chỉ có mấy tên, bọn họ đều đã bị ta giải quyết. Ngươi cứ an tâm cống hiến thân thể cho niết bàn hoàn mỹ của ta, có thể chứng kiến khoảnh khắc vĩ đại như vậy ngươi hẳn cảm thấy vui mừng.”
 
Chương 242-2


“Niết bàn? Niết bàn là gì?” Đầu óc tôi bị lời của Kim Đạt Hải khiến cho choáng váng, muốn di chuyển khỏi đám nước đen nhưng chân tôi lúc này giống như mọc ra từ đầy, căn bản không nhúc nhích được.

Đá dưới chân tôi vẫn không ngừng trồi lên, chớp mắt tôi đã cao hơn so với bọn Đường Dũng cỡ một thân người, nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Vô hình tôi có cảm giác như mình đang ở trên đài hiến tế, thạch nhũ trong động vẫn không ngừng rót nước xuống giống như vĩnh viễn sẽ không dừng lại, chớp mắt đã nhấn chìm cả Giao tiên và Đường Dũng. Từ khi bọn họ bị ngăn trở đã không phát ra được chút âm thanh nào, cũng không nghe được âm thanh của tôi, trận pháp kia quen thuộc dị thường, giống như khi tôi ở trong mộ Võ Tắc Thiên tại lạc Dương bị Lâm Yến Nhi khống chế bị đoạn thân thể ngay trước mặt Tô Mộc.

Hóa ra từ ban đầu Lâm Yến Nhi đã dùng thuật pháp của Diệp gia, hoặc có lẽ lúc đó ở hiện trường không chỉ có một mình Lâm Yến Nhi, không chừng lúc ấy còn có người của Diệp gia trong bóng tối thi triển thuật pháp này trợ giúp Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi!

Tôi bừng tỉnh, nghĩ thông suốt nội tình chuyện Lâm Yến Nhi chiếm đoạt thân thể tôi lúc ấy, đáng tiếc bây giờ gặp chuyện này thì tôi có được chứng cứ Lâm Yến Nhi cấu kết cùng Diệp gia cũng vô nghĩa.

Rất nhanh chóng đài đá dưới chân đã đưa tôi lên tới đỉnh động, cùng trồi lên với tôi còn có Kim Đạt Hải, dưới chân hắn cũng có một cột đá dâng lên, cấu tạo giống như cột đá ở dưới chân tôi. Hiển nhiên hai cây cột đá này dùng để làm nghi thức nào đó, chắc là liên quan tới Niết bàn mà hắn vừa mới nói.

Lúc này hắn đã rất hưng phấn, đầu nổi gân xanh, cặp mắt đỏ au, thậm chí hơi thở cũng rất dồn dập, xoa xoa tay nói: “Niết bàn mà ngươi cũng không biết, thật không ngờ ngươi lại là sinh viên, ta đây sẽ chỉ dạy cho ngươi một chút vậy, Niết bàn chính là sống lại. Ngươi còn không biết sao, Diệp Phong năm đó quậy phá khiến toàn bộ Đại Thanh cũng không được bình an có thể chất giống ngươi vậy, cũng là thực quỷ. Ngài ghi rất cặn kẽ trong nhật ký, viết về lai lịch thực quỷ các ngươi, mỗi người đầu thai từ thực quỷ đều có một cổ âm khí đặc thù, loại âm khí đó cực kỳ khó có được, cũng có lực sinh mệnh cùng mạnh, cho nên thực tủy các ngươi trời sinh đã được chú ý. Khi còn nhỏ nếu không bị quỷ khác cắn nuốt hết thì đến khi trưởng thành lực sinh mệnh sẽ bắt đầu tỉnh lại cắm rễ vào trong cơ thể các ngươi, chỉ cần đời này không xảy ra biến cố lớn gì thì các ngươn cũng có thể sống tới trăm tám mươi tuổi, không chừng còn có thể luyện hóa thành tiên.”
 
Chương 242-3


“Ngươi nói xem, ngài Diệp Phong thì cũng được đi, còn ngươi chỉ là một người bình thường dựa vào cái gì mà lại tốt số như vậy, trời sinh đã là thực quỷ, là thể chất thích hợp nhất để tu luyện. Ngươi không sợ thể chất này gây cho ngươi tai họa sao?” Kim Đạt Hải nói bằng giọng đầy hâm mộ.

Tôi liền có cảm giác khóc không ra nước mắt, tôi sợ, vô cùng sợ, nhưng mặc kệ tôi thế nào thì tai họa vẫn chủ động tìm tới cửa.

Bây giờ tôi chỉ hối hận vừa rồi quá xung động mà liệu mạng đi theo Kim Đạt Hải tới nơi này. Đưa mắt nhìn Giao tiên họn họ đã hoàn toàn biến mất dưới làn nước đen kia, Giao tiên tôi không lo lắng lắm nhưng còn Đường Dũng, cũng không biết anh ta có biết bơi lội hay không, chung quỷ là tôi khiến anh ta bị liên lụy.

Trong đáy mắt tôi hiện qua một tia thê lương, thế nào cũng không nghĩ tới loại lệ quỷ lòng dạ độc ác như Lâm Yến Nhi còn không thể cướp đi sinh mạng của tôi, vậy mà bây giờ tôi phải chết dưới tay một gã gà mờ mới tu luyện bốn năm.

Quả thực tôi không cam lòng, cắn răng nói: “Niết bàn ngươi nói thật ra thì ta đã sớm biết. Không chỉ biết mà ta thậm chí còn đã trải qua, không phải ngươi định dùng thuật pháp nào đó đuổi hồn phách của ta đi, sau đó chiếm đoạt thân thể ta để sống lại đúng không. Như vậy mà cũng gọi là Niết bàn, cùng lắm chỉ là đoạt xác.”

“Ha ha, ta đã tìm ngươi nhiều năm sao có thể chỉ là đoạt xác đơn giản như vậy. Ngươi dùng não suy nghĩ một chút, một lão già như ta đoạt thân thể một cô gái như ngươi để làm gì, sau này sống như thế nào? Diệp lão suy tính thật chu đáo, đã sớm xây đài Niết bàn, một hồi chờ nước sông phía trên chảy hết, ánh trăng từ cửa hang chiếu xuống thì ta sẽ để ngươi thấy được thời khắc tuyệt vời nhất trên thế giới này, đến lúc đó máu của ta và ngươi sẽ hòa lẫn vào nhau, mệnh của chúng ta cũng sẽ thay đổi, mệnh thực quỷ của ngươi sẽ rơi vào trên người ta, thành toàn cho tâm nguyện của ta, cũng là ta giúp ngươi giải quyết tai họa. Nếu hôm nay không phải là ta thì ngươi sớm muộn cũng sẽ bị người khác để ý tới, chỉ cần ngươi vẫn tồn tại một ngày thì người khác sẽ còn mơ ước một ngày.” Kim Đạt Hải cười nói.

Hắn ta lúc này đã không thể chờ đợi, xoa xoa tay nhìn nước từ đỉnh động chảy xuống đầy sốt ruột, hận sao nước kia còn chưa chảy hết.

Lúc này tôi mới ý thức được, hóa ra hang đá này ở ngay dưới sông gần trường tôi, nước đen chảy xuống này cũng là nước sông chảy quanh trường tôi. Bỗng nhiên lòng tôi thoải mái rất nhiều, cái cửa động nhỏ bé này muốn chảy hết nước sông quanh trường tôi thì còn lâu.
 
Chương 242-4


Theo tôi biết đó là dòng chảy nam bắc, nguồn nước cuồn cuộn không ngừng, cũng không biết Kim Đạt Hải nghĩ thế nào lại muốn chờ một con sông chảy cạn, đây là không biết đến năm tháng nào.

Chỉ cần có thời gian thì chúng tôi sẽ lại có hy vọng.

“Nói như vậy có phải ta còn phải cảm ơn ngươi.” Tôi cười với Kim Đạt Hải một tiếng. Vừa nói tôi vừa gọi Giao tiên trong lòng, tôi nghĩ biện pháp để ông ta đi ra ngoài, sau đó ông ta hãy nhanh chóng đến Tô gia gọi cứu viện.

Cho dù biểu hiện của Kim Đạt Hải rất lợi hại, đánh chúng tôi trở tay không kịp, nhưng hắn kiêng kỵ Diệp gia thì chứng tỏ thực lực Tô gia cũng đủ đối phó với hắn, chỉ cần Tô Thịnh còn nhận Tô Mộc là chú Hai thì vẫn sẽ chịu dẫn người tới cứu, vậy thì chúng tôi sẽ có cơ hội thoát thân.

Chẳng qua không biết có phải có liên quan tới trận pháp kia không, lúc này trong tôi chỉ có một mảnh sương mù, giống như bị khói chặn lại tầm mắt vậy, căn bản không cảm nhận được sự tồn tại của Giao tiên.

Ông ta ở ngay phía dưới tôi, tôi cố gắng tập trung sự chú ý, tưởng tượng ra vị trí của Giao tiên, lấy ra một luồng yêu khí lớn nhất có thể từ yêu hạch đập tới vị trí của Giao tiên.

“Đừng phí sức, ngươi không phát hiện khí tức nơi này hoàn toàn loạn sao? Diệp Phong đã sớm bỏ đi phong thủy chỗ này, hai khí âm dương ở chỗ này cũng không thể khống chế, âm khí của ngươi ở chỗ này cũng không có tác dụng.” Kim Đạt Hải vẫn nhìn chằm chằm vào hành động của tôi, rất nhanh phát hiện ra ý đồ của tôi.

Có điều dường như hắn không biết trong cơ thể tôi có yêu khí, còn tưởng tôi đem âm khí thả ra nên chỉ đứng nhìn tôi, cười lạnh nói.

Tôi có chút căng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ bối rối nhưng động tác tay vẫn không ngừng lại, đem yêu khí biến thành hình dạng lưỡi dao sắc bén ném tới hướng Giao tiên.

Yêu khí sau khi rời khỏi thân thể tôi cũng không bị trận pháp trong hang đá ảnh hướng, thẳng tắp xuyên qua mặt nước đâm xuống. Ngay khi yêu khí tiến vào nước đột nhiên trong lòng tôi xuất hiển cảm giác thanh thản, giống như tầng mây đen ngăn trước mặt đã bị ánh mặt trời xuyên thủng, thông suốt quang đãng.

“Dương Dương, bây giờ ngươi thế nào?” Giọng Giao tiên xuất hiện trong đầu tôi, sự căng thẳng trong lòng tôi nháy mắt xẹp xuống, thật đúng là thành công!
 
Chương 242-5


“Tôi không sao, bây giờ ông có thể đi ra ngoài không?” Tôi hỏi.

“Ta thử một chút.” Giao tiên nói.

Sau một lúc lâu trong đầu tôi lại xuất hiện tiếng của Giao tiên: “Có thể, nhưng ta chỉ có thể theo đường cũ trở về, không thể đến chỗ ngươi. Sao ngươi lại lên cao như vậy? Lão già kia rốt cuộc muốn làm gì?”

“Muốn đoạt mệnh thực quỷ của tôi, có điều ông yên tâm, hắn nói nước phía trên chảy hết mới có thể hành động. Bây giờ ông mau đi ra tìm tới Tô gia bảo Tô Thịnh mang người tới trợ giúp. Bọn họ không là quỷ cũng không phải yêu, hơn nữa có giao thiện hàng trăm năm với Diệp gia nên chắc có cách đối phó với trận pháp của Kim Đạt hải, tôi sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian.” Tôi nói.

Giao tiên trầm ngâm một chút, có lẽ là đang phân tích thiệt hơn. Nhưng thật sự ông ta không thể đi qua bức tường trong suốt kia, không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng, nói ông ta sẽ đi ngay bây giờ.

“Thêm nữa, mang Đường Dũng đi ra ngoài, bây giờ anh ta còn chưa chết chìm chứ? Nếu trong quá trình đi ra ông có thể tìm được Tô Mộc  thì hãy dùng hết khả năng đem bọn họ mang ra bên ngoài.” Tôi dặn dò.

Dù sao hồn tích đối với yêu cũng không có ảnh hưởng gì nên tôi không lo lắng Giao tiên gặp phải hồn tích sẽ không giải quyết được. Nếu mục tiêu của Kim Đạt Hải vẫn luôn là tôi vậy thì tôi sẽ ở lại để bọn họ có cơ hội rút khỏi chính là điều tốt nhất.

“Dương Dương, Đường Dũng nói muốn ở lại với cô. Cô yên tâm, cậu ta tạm thời còn chưa chết chìm.” Giao tiên im lặng một hồi rồi nói.

Nói xong tôi cảm nhận được Giao tiên tung người một cái, trực tiếp từ trong nước trườn đi, thật giống như không mang theo Đường Dũng.

Gã ngốc này, lúc này nước phía trên càng ngày chảy càng nhiều, hơn nữa còn chưa có dấu hiệu dừng lại, sớm muộn dòng nước đen này cũng sẽ rót đầy hang động, chết chìm cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tôi lại vẫn tốt, cây cột đưa tôi lên rất cao, tôi có thể chống đỡ được rất lâu, còn Đường Dũng dường như anh ta không biết bơi, ở lại cũng không giúp được gì, chỉ thêm loạn!

Tôi vừa giận vừa sốt ruột, mà cũng sốt ruột như tôi còn có Kim Đạt Hải, lúc trước tâm tình ông ta còn tươi tỉnh, ánh mắt nhìn nước chảy xuống dưới còn đầy háo hứng, giống như chuyện tôi giúp hắn Niết bàn đã là ván đã đóng thuyền. Nhưng sau đó dòng nước đen vẫn chảy không ngừng, rốt cuộc hắn đã đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trên khối đá nhô lên kia, sốt ruột ngẩng đầu nhìn dòng nước chảy.
 
Chương 243


Bây giờ tôi có thể tận lực kéo dài thời gian chờ Giao tiên mang cứu binh tới là được, nhưng thấy Kim Đạt Hải càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, tôi sợ hắn không kịp đợi sẽ hành động trước thời hạn nên vội vàng mở miệng để lôi kéo sự chú ý của hắn: “Cái đó… Kim Đạt Hải, thật ra tôi rất tò mò, lúc ấy bạn tôi tới cứu tôi không phải ông đã bị thương sao, sao bây giờ còn mạnh như rồng như cọp đứng ở đây? Hơn nữa lúc tới đây tôi rõ ràng cảm giác được thực lực của hồn tích đã tăng không ít, làm sao ông làm được?”

“Thật tò mò sao?” Kim Đạt Hải nghe tôi hỏi, đưa mắt nhìn cửa hang một cái, thấy tiếng nước chảy không hề giảm mới đưa mắt nhìn lại trên người tôi, cười lạnh nói: “Nói chuyện với ta là muốn kéo dài thời gian chờ người giúp? Ngươi yên tâm, ta đã dùng trận pháp phong kín cửa vào, cho dù thật sự có người tới giúp ngươi thì bọn họ cũng không có khả năng vào đây, ngươi quên chuyện này đi.”

“Tôi… còn ai tới giúp, mấy người bạn của tôi không phải đều bị ông khống chế rồi sao.” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng nói, không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại có thể nhìn ra ý đồ của tôi.

Nhưng bây giờ tôi không thể làm gì khác, chỉ có thể đánh chết không thừa nhận, cười trừ nói: “Tôi thật sự tò mò, chỉ mấy ngày ngăn ngủi tôi mà vết thương trên người ông đã lành, thực lực hồn tích cũng tăng thật mạnh, có phải cô ta được ăn hồn phách khác? Ông cố ý làm cho thư viện nổ tung gây ra động tĩnh lớn như vậy chính là muốn đem giết chết nhiều sinh viên trong thư viện, sau đó dùng hồn phách của bọn họ để nuôi hồn tích đúng không? Thật ra thì ông không cần phải làm như vậy, đến những nơi như đài hỏa táng là có thể tìm được oan hồn, ăn nhiều một chút thì hồn tích vẫn có thể dưỡng thành như thường.”

“Ngươi biết cái gì.” Kim Đạt Hải liếc tôi một cái, cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng oan hồn giống như củ cải ở chợ sao? Oan hồn như vậy căn bản không có. Ngươi cũng không cần phí tâm tư đoán già đoán non, dù sao hôm nay ngươi nhất định sẽ chết ở chỗ này, nể ngươi sắp góp phần đóng góp tạo thành thánh thể cho ta nên hôm nay ta sẽ chỉ bảo cho ngươi một chút. Có thấy cái động này không, Chu Lan có thể nhanh chóng biến thành hồn tích tất cả đều nhờ công lao của cái động này. Nhắc tới ta vẫn phải cảm ơn Diệp lão, nếu không phải năm đó ngài ở nơi này khổ tâm cẩn thận lưu lại tài liệu này thì ta cũng không thể có được như ngày hôm nay.”
 
Chương 243-2


“Ông nói là Chu Lan biết thành hồn tích hoàn toàn không có liên quan tới những sinh viên vừa mới chết mà chỉ dựa vào cái động này? Vậy tại sao ông lại cho nổ tung toàn bộ thư viện? Ngươi không sợ gây lớn chuyện sẽ không có cách nào kết thúc sao?” Tôi cả kinh nói.

Nhìn bộ dáng Kim Đạt Hải thì xem ra hắn đã sớm biết Diệp Phong để lại cái động ở chỗ này, chắc hẳn trong nhật ký của Diệp Phong cũng có ghi lại, như vậy hắn sớm đã có thể mang Chu Lan tới đây để nuôi thành hồn tích hoàn chỉnh, tại sao lúc trước còn phải nuôi Chu Lan lâu như vậy?

Tôi không hiểu, Kim Đạt Hải ở trước mặt tôi nghe tôi nói liền cười ầm lên: “Chuyện quá lớn không có cách nào kết thúc? Ngươi có lẽ còn không hiểu rõ hàm nghĩa của Niết bàn. Chờ quá tối nay ta hoàn toàn niết bàn thì sẽ không còn sợ những thứ phàm phu tục tử kia nữa. Cho dù làm lớn chuyện thì thế nào, những gã cảnh sát kia có cách nào giữ ta không? Không chỉ súng đạn căn bản không làm thương được ta, cho dù mang cả đội quân đến ta cũng không sợ, đến lúc đó ta có thể đi ra ngoài cướp ngân hàng, đem tiền trong ngân hàng tất cả đều biến thành của ta. Ta đây nghèo cả đời, sau này nhất định phải có cuộc sống tiền tiêu như nước, nhất là khiến cho đàn bà các ngươi quỳ liếm ta, mỗi ngày đều phải tìm cách nịnh bợ ta!”

“Ông… có bản lãnh này còn cần phải đi cướp ngân hàng sao? Làm gì mà chẳng có thể kiếm nhiều tiền.” Tôi nghe Kim Đạt Hải cười liền im lặng một chút rồi nói.

“Ta kiếm tiền thế nào cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần nhìn xem ta làm sao tạo nên thánh thể hoàn mỹ là được rồi.” Kim Đạt Hải nói.

Nói xong hắn đột nhiên nhìn về phía tôi toét miệng cười một cái, nụ cười rất gian tà.

Thấy nụ cười của hắn đột nhiên lòng tôi căng thẳng, có loại dự cảm không tốt khó hiểu.

Quả nhiên, sau cười xong cánh tay của hắn liền lần nữa giơ lên khúc xương đập mạnh về đám thạch nhũ ở trước mặt hắn.

‘Rắc!’ một tiếng giòn dã, đám thạch nhũ liên tiếp gãy thành từng đoạn, cùng lúc đó đài tế dưới chân tôi đột nhiên run rẩy, toàn bộ sơn động cũng rung chuyển giống như đang bị sạt lở vậy.

Cùng chấn động, dòng nước đen dưới đài tế trào lên từng đợt sóng lớn, không bao lâu trong dòng nước lại lộ ra một đài tế hình vuông, đài tế kia trồi lên với tốc độ rất nhanh, chỉ một phút đã cao bằng đài tế dưới chân của tôi. Nó giống như được chế tào cùng với đài tế dưới chân của tôi vậy, sau khi trồi lên phat ra một tiếng ‘cách’ nhỏ, chớp mắt đã cùng đài tế dưới chân tôi nối thành một mảnh, kín kẽ vừa khít, giống như chúng vốn cùng là một đài tế bị tách ra.
 
Chương 243-3


Đáng buồn là đài tế này ghép vào đài tế dưới chân tôi thì đầu kia cũng ghép vào đài tế dưới chân Kim Đạt Hải.

Ở giữa trung tâm đài tế còn chạm trổ một hình hoa văn phức tạp, chắc là trận pháp niết bàn mà Kim Đạt Hải có nhắc đến.

Mặt tôi trắng bệch, hỏi Kim Đạt Hải: “Ông đây là muốn làm gì? Không phải nói chờ nước sông chảy hết mới ra tay sao? Nói thế sao không chờ đợi thêm?”

“Sớm muộn không phải đều sẽ như vậy sao, dù sao ngươi cũng không chạy thoát được, chúng ta không cần chờ nữa, bây giờ liền bắt đầu hướng thánh.” Kim Đạt Hải cười nói.

Nói xong tâm tình của hắn rất tươi tỉnh, ngồi xuống xếp bằng trên đài tế của hắn, tay cầm khúc xương kia viết viết vẽ vẽ một chút chung quanh hắn, vừa viết còn vừa cười nhạt, tự nhủ: “Người tính không bằng trời tính, ta tính toán lâu như vậy sai sót duy nhất chính là không tính toàn đo lường vị trí thực tế của cái động này. Nói đến chuyện này cũng lạ, Diệp lão để lại nhiều bảo bối như vậy, duy chỉ không để lại cho ta công cụ gì để tính toán đo lường. La bàn thông thường khi xuống đây đều không thể hoạt động mới khiến ta có sai sót lớn như vậy.”

Vừa nói đôi mắt tam giác lim dim của hắn đột nhiên liếc tôi một cái, liên tục cười lạnh hỏi tôi: “Ngươi nói đúng không, Lộc Dương? Ta thấy bộ dáng của ngươi không giống kẻ mù đường, ngươi phân rõ được đông tay nam bắc hẳn đã sớm đoán được ngay phía trên kia là sông cho nên mới bình tĩnh như vậy. Phía trên này vốn chỉ là một cái hồ nhỏ, nước không nhiều lắm, nhưng mấy chục năm trước đã đào kênh nam bắc, đem dòng sông đào thông tới cái hồ này khiến lượng nước tăng nhiều làm sai biệt với trận pháp của Diệp lão. Là tính sai, tính sai, có điều ta đây bây giờ tỉnh ngộ cũng chưa muộn, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng thân thể mới so với cái thân già yếu này của ta chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều.”

Nói xong hắn lại lần nữa kích động, giống như cuộc sống sau niết bàn đã ở ngay trước mắt. Sau khi viết vẽ hắn liền vứt bỏ khúc xương, hai tay làm mấy động tác thuần thục giống như luyện công trong phim vậy.

Đồng thời miệng hắn cũng bắt đầu xì xồ xì xào niệm thần chú, chờ đến khi lời niệm chú cuối cùng của hắn vừa dứt thì đột nhiên tôi cảm giác cổ tay mình lạnh.

Hai cổ tay tôi trong nháy mắt mất đi cảm giác, cùng với đó là một mùi mau tanh xộc tới.
 
Chương 243-4


Tôi cả kinh, vội vàng cúi đầu nhìn, quả nhiên không biết từ lúc nào mạch máu ở cổ tay tôi đã bị cắt võ, máu đỏ thắm đang theo ngón tay của tôi nhanh chóng chảy xuống.

Kim Đạt Hải ở đối diện cũng bị cắt ở cổ tay, tình hình của hắn giống hệt tôi, không biết còn tưởng cả hai chúng tôi đều là người bị hại. Chỉ khác một điều là, cặp mắt lúc này của hắn đang mở to toát ra sự hưng phấn điên cuồng còn mặt tôi thì đầy tuyệt vọng. Lúc này hai chân tôi bị khóa chặt, hai tay cũng bị mất đi cảm giác, ngoại trừ đầu óc có thể dùng ra thì dường như tôi đã là người tàn phế.

Tôi thậm chí hy vọng lúc này đầu óc tôi có thể bị tê dại, ít nhất tôi sẽ không cần phải nhìn thấy máu tươi của mình chảy thanh dòng, loại cảm giác chờ chết không thể làm gì đó thật sự còn khó chịu hơn so với một đao giết tôi luôn.

Hai dòng máu của bọn tôi lập tức hội tụ tại giữa đài tế, sau đó máu giống như nhận được chỉ dẫn nào đó đi theo hoa văn ở giữa đài tế tạo thành một hình vẽ bằng máu đỏ tươi, chớp mắt đã vẽ được hơn phân nửa.

“Ha ha, Diệp Phong vĩ đại, cảm ơn ngài đã chuẩn bị đài Niết bàn ở nơi này, nếu không phải ngài thì căn bản tôi không sống qua sang năm được, càng không có cơ hội đi ra ngoài hô phong hoán vũ, ngài thật là quý nhân của đời tôi. Tôi thề ở nơi này, chỉ cần ngài phù hộ tôi niết bàn hôm nay thành công thì sau này chuyện của Diệp gia chính là chuyện của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến Diệp gia lần nữa hưng vượng.” Đôi mắt Kim Đạt Hải nóng bỏng nhìn chằm chằm vào hoa văn ở trung tâm đài tế, kích động nói.

Chuyện đã đến bước này, trông dáng vẻ của Kim Đạt Hải xem ra chỉ chờ máu của chúng tôi hội tụ vào chính giữa thì Niết bàn cũng thành công. Bây giờ trong đầu tôi vẫn chưa nhận được chút tin tức gì của Giao tiên, ông ta còn chưa đem Tô Thịnh đưa tới hay Tô Thịnh căn bản không nguyện ý vì tôi và Tô Mộc mà tới khuấy đám nước đục này? Ông ta đã sớm là phản đồ của Tô gia, tôi lại vẫn đem hy vọng ký thác trên người ông ta, nghĩ đến thật là buồn cười.

Không biết từ lúc nào mắt tôi đã đỏ hoe, nước mắt lạnh lẽo giống như ống nước bị hỏng, chảy xuống không khống chế được, chớp mắt tôi đã lệ rơi đầy mặt.

Cũng không biết bây giờ Tô Mộc thế nào? Có được Giao tiên cứu ra ngoài hay không? Hẳn anh ấy đã bị thương, sau khi tôi chết anh ấy cũng sẽ bị tôi lần nữa kéo trở về âm phủ, như vậy mục đích quay lại dương gian của anh ấy không hoàn thành được.
 
Chương 243-5


Còn có ba me tôi, bọn họ chỉ có mình tôi là con, chăm chỉ khổ cực nuôi tôi lớn như vậy đến khi sắp kết hôn rồi, bọn họ thậm chí còn đem tin này mang về quê quán khoe với họ hàng thân thích khắp nơi. Vậy mà đến khi trở về phát hiện con gái không thấy, mẹ tôi có tiếp nhận được chuyện này không?

Còn cả việc tôi đồng ý với em họ sẽ chăm sóc cậu mợ, hồn phách không trọn vẹn của em tôi còn chưa tìm được...

Trước kia thật sự cảm thấy chết không có gì, nhưng khi chuyện ập lên đầu mới phát hiện hóa ra tôi còn nhiều lưu luyến như vậy, tôi còn rất nhiều việc bề bộn chưa làm xong...

Máu trên tay tôi vẫn không ngừng chảy, thật giống tiểu cầu đã mất tích không còn tác dụng cầm máu.

Chớp mắt máu huyết đã tràn đầy hơn nửa hình vẽ, cùng máu của Kim Đạt Hải tùy lúc có thể tụ chung một chỗ.

Tròng mắt của Kim Đạt Hải cũng sắp lồi ra ngoài, hận không được xông tới đẩy máu nhanh tới điểm cuối cùng. Ngay khi tôi nhắm mắt chuẩn bị tiếp nhận nghi thức niết

bàn thì bên tai tôi đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lẽo, âm thanh kia giống như mảnh băng vụn, cóng run người: “Nữ nhân ngu xuẩn, em mở mắt cho tôi! Không cho phép ngủ có nghe không! Em mà ngủ thì lần này không thể tỉnh lại nữa!”

Đầu óc tôi liền tỉnh, trong nháy mắt mở mắt ra, lời nói lạnh như băng mà vẫn ấm lòng như vậy ngoại trừ Tô Mộc ra thì còn có thể là ai?!

"Tô Mộc! Là anh có đúng hay không? Anh đang ở ngay bên người em sao?" Tôi mở mắt ra nhìn một vòng bốn phía xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Tô Mộc đâu.

Cho dù vậy, nhận đưọc sự cổ vũ dù hung hãn của anh ấy vẫn khiến tôi lần nữa dấy lên một chút lòng tin.

Chỉ cần Tô Mộc ở đây, nhất định anh ấy sẽ bảo vệ tôi không có chuyện gì!
 
Chương 244


“Tô Mộc? Ha ha, đến lúc này rồi ngươi còn trông cậy gã lệ quỷ kia có thể tới cứu ngươi? Hắn bị hồn tích đuổi theo lâu như vậy có lẽ bây giờ đã hồn phi phách tán, cho dù ngươi có gọi Đại La thần thiên tới cũng vô ích.” Kim Đạt Hải cười nói, lúc này gần như hắn đã điên cuồng, cười lớn giống như kẻ điên.

“Phải không? Vợ ta vẫn còn ở trong tay ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ cứ như vậy chết sao?” Từ trên đỉnh đầu lần nữa truyền tới một âm thanh cao ngạo, chính là giọng đặc biệt lạnh như băng của Tô Mộc. Lần này anh ấy nói rất to, không chỉ tôi nghe thấy mà ngay cả Kim Đạt Hải đứng trước mặt tôi cũng cứng đờ người, ngẩng đầu nhìn tới hướng âm thanh truyền tới.

Âm thanh vừa rồi kia chính là từ cửa động trên đỉnh đầu mà nước đang chảy xuống truyền tới, nước từ cửa động kia càng ngày càng đen, lúc trước chỉ là tồi màu, không biết từ lúc nào nước đã trở nên đen như mực.

Kim Đạt Hải thấy vậy run lên một cái, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, gương mặt đang cười như điên biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt không thể tin nổi. Đôi mắt hắn chăm chú nhìn đầm nước đen dưới chân, một hồi lâu sau mới nói: “Không ngờ ngươi có thể chạy thoát khỏi tay hồn tích. Nếu đã tới thì lộ diện đi.”

“Ha ha.” Tô Mộc cười lạnh một tiếng. Sau đó nước đen dưới chân tôi bắt đầu cuồn cuộn, theo dòng nước đen cuồn cuồn có một thân thể đàn ông to lớn được tạo thành từ nước đen từ từ nhô lên, khi hiện thành hình nhìn vóc dáng đúng là Tô Mộc.

Sau khi dòng nước đen biến thành hình rõ ràng, sau đó lại dần dần biến đổi, không bao lâu sau Tô Mộc đẹp đẽ, ánh mắt sáng quắc, sống mũi cao nhất cùng với cánh môi rất sống động hiện ra trước mắt tôi. Anh ấy lạnh như băng nhìn chằm chằm Kim Đạt Hải ở đối diện, dù không nói gì nhưng lại có một sự chấn nhiếp từ người anh ấy thả ra ngoài khiến Kim Đạt Hải sợ hãi trong lòng, trong nháy mắt không biết nên làm gì, tiến không được mà lui cũng không xong.

Hắn đưa mắt nhìn đại trận Niết Bàn sắp hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng là Kim Đạt Hải có thể bỏ thân thể bệnh tật kia, lần nữa có thân thể tráng kiện và mệnh nghịch thiên, sau đó dấn thân vào con đường luyện công leo lên tột đỉnh vinh quang của đời người.
 
Chương 244-2


Nhưng hết lần này đến lần khác Lại xảy ra chuyện không may, nửa đường lại xuất hiện Tô Mộc. Anh ấy là lệ quỷ, bây giờ hồn tiệm không có ở bên người Kìm Đạt Hải, không có người có thể khắc chế Tô Mộc, chỉ bằng tu vi của Kim Đạt Hải thì cho dù có mười người như thế cũng không thể sánh ngang bằng Tô Mộc.

Dường như trong nháy mắt cục diện đã thay đổi hoàn toàn. Có điều bây giờ Tô Mộc giống như không có tâm tư thu phục Kim Đạt hải, lạnh lùng nhíu hắn một cái rồi xoay người đi tới bên cạnh tôi.

"Dương Dương, anh tới trễ.” Tô Mộc nói

Anh ấy lần nữa mở miệng đã không còn nửa điểm lạnh như băng trong giọng nói như vừa rồi với Kim Đạt Hải, dịu dàng phải chết, nhiệt độ giống như ngay lập tức chuyển từ trời đông giá rét tháng chạp biến thành nắng xuân tháng ba.

Tôi không biết phải hình dung tâm tình của tôi lúc này thế nào, càng vui hơn khi trúng số trăm tỷ ấy chứ.

Tôi liền òa khóc, gọi tên Tô Mộc một tiếng, sau đó phi thân nhào vào ngực anh ấy.

Chẳng qua là tôi muốn di chuyển mới phát hiện chân tôi vẫn còn gắn chặt trên đài tế, căn bản không nhúc nhích được nửa bước.

“Ta cho ngươi một cơ hội, mau chóng mở cấm chế trên người vợ ta ra, ta đảm bảo ngươi có thể chết nhanh một ít, sẽ không qua mức thống khổ.” Ánh mắt Tô Mộc trở lại trên người Kim Đạt Hải, nói.

Kim Đại Hải cảm nhận được ánh mắt của Tô Mộc, toàn thân run rẩy. Ánh mắt của hắn nhanh chóng liếc qua Tô Mộc sau đó rơi vào người tôi, con người đảo nhanh, hiển nhiên còn đang nghĩ phương pháp đối phó.

Tô Mộc cũng không nôn nóng, ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn Kim Đạt Hải.

Tôi mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Kim Đạt Hải lúc này, hắn giống như chuột con bị mèo bắt được đem đùa bỡn, vừa hoản loạn vừa sợ hãi, quan trọng nhất vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần Tô Mộc chưa ra tay thì hắn còn có cơ hội chạy thoát.
 
Chương 244-3


Con ngươi của hắn đảo mấy vòng, sau đó đột nhiên lông mày Kim Đạt Hải nhăn lại giống như vừa bị thương, lần nữa há miệng thì từ trong miệng của hắn đã ọc ra một vũng máu tươi, đầu lưỡi cũng líu lại, nói rất khó nghe: “Tô tiên sinh, tôi đã rút cấm chế khỏi Lộc tiểu thư, tôi có thể đi được chưa?”

“Em thấy thế nào?” Tô Mộc khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại.

“Không được, không thể thả hắn đi. Bây giờ em vẫn không nhúc nhích được, hơn nữa trong tay hắn có di thư của Diệp Phong, để hắn đi sẽ có họa sau này. Hôm nay hắn có thể bắt em tới cắt máu Niết Bàn thì ai biết sau này hắn có thể hay không sẽ lại đi gieo họa cho cô gái khác. Tô Mộc…”

“Sẽ không! Tôi tuyệt đối sẽ không hại ai nữa, sau khi tôi đi một giờ sau cô có thể di chuyển được, tôi thề!” Không đợi tôi nói xong Kim Đạt Hải đã nôn nóng giơ ba ngón tay lên nói, vừa nói miệng vẫn ộc máu ra ngoài.

Xem ra phương pháp hắn phá giải cấm chế chính là cắn đầu lưỡi của mình, cũng không biết hắn không làm chủ được hay bị Tô Mộc dọa sợ mà lại làm chuyện độc ác với chính miệng của mình như vậy. Nhìn lượng máu trong miệng hắn ộc ra có lẽ đầu lưỡi cũng sắp rớt, cũng may hắn không thiếu máu, nếu không vừa rồi dùng nhiều máu để bày trận Niết Bàn, bây giờ lại vì giải cấm chế mà mất nhiều máu như vậy thì người bình thường đã sớm không chịu nổi nói chi là nghĩ biện pháp trốn.

Tô Mộc cười một chút, giống như chợt được tôi nhắc nhở vậy, đưa tay ra hướng về phía Kim Đạt Hải, nói: “Dương Dương nói không sai, giao sách trong tay ngươi ra đi, chỉ cần ngươi chịu giao sách ra cho ta thì ta sẽ cho ngươi mười phút chúng ta sẽ coi như không nhìn thấy ngươi.”

“Thật?” Mắt Kim Đạt Hải sáng lên, sau đó liên tục gật đầu như sự Tô Mộc đổi ý, nhanh chóng từ trong lòng ngực lấy ra một tấm da mềm được cuốn lại ném cho Tô Mộc, sau đó thân thể hắn lắc lư một cái ngã vào tròng dòng nước đen, biến mất không thấy.

“Tô Mộc, không thể để hắn chạy như vậy, anh phải đuổi theo hắn nếu không hắn sẽ không chịu từ bỏ, nhất định sẽ cón tiếp tục tìm người để tiến hành Niết Bàn, cho dù hắn thật sự hối cải thì vì chuyện này hắn cũng đã hại chết ba mạng người, phải bắt hắn chịu sự trừng phạt của pháp luật!” Tôi vội kêu lên.
 
Chương 244-4


Không đợi tôi nói xong hết, Tô Mộc ở bên cạnh đột nhiên ‘hự’ một tiếng, cả người cúi xuống, một hớp máu đen từ trong miệng anh ấy phun ra ngoài, văng ra thành một vũng.

“Tô Mộc?” Tôi kêu lên một tiếng, sợ hãi cúi người nhìn Tô Mộc. Lúc này toàn thân nah ấy đã mềm nhũn, ngồi bên cạnh tôi tê liệt, đầu uể oải dựa lên đôi chân đang cứng đơ của tôi.

Biến cố tới quá đột ngột, quá sợ hãi khiến chân tay tôi luống cuống, tôi chỉ có thể ngồi xuống đỡ để Tô Mộc thoải mái dựa vào trên người tôi, vừa gọi lớn tên anh ấy vừa hỏi anh ấy thế nào, vừa rồi mới còn thật tốt sao đột nhiên lại bị thương nặng như vậy.

“Suỵt! Kim Đạt Hải còn chưa đi xa, em nhỏ tiếng một chút kẻo lại khiến hắn quay lại.” Tô Mộc uể oải nâng tay lên, ngón tay dài nhẹ nhàng chạm vào trên môi tôi, dịu dàng nói.

Tôi không dám lên tiếng nữa, chỉ có thể mím chặt môi lại, gật đầu một cái.

Nhìn Tô Mộc trong nháy mắt trở nên yếu ớt như vậy khiến tim tôi đau đớn như bị kim châm, nhưng tôi lại không làm được gì cả.

Giờ khắc này, tôi chưa bao giờ oán hận chính mình như vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn ích kỷ chỉ mong Tô Mộc có thể tới bảo vệ tôi, bây giờ Tô Mộc bị thương còn tôi ngay cả năng lực bảo vệ anh ấy cũng không có!

Cũng may Kim Đạt Hải nóng lòng chạy thoát thân không quay lại nữa, tôi ôm Tô Mộc vừa khóc vừa khẽ gọi anh ấy.

Sau khi anh ấy nôn ra màu làn da liền nhợt nhạt, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống rất nhiều, thậm chí ngay cả ý thức cũng sắp không còn tỉnh táo.

Tôi chỉ có thể không ngừng xoa xoa lên người anh ấy, muốn cho nhiệt độ cơ thể anh ấy giảm chậm một chút, đồng thời vừa khóc vừa mắng: “Gã ngốc này, anh mở mắt ra cho em! Không cho phép anh ngủ nghe không! Anh ngủ lần này sẽ không tỉnh lại nữa! Tô Mộc thúi, sao anh lại không nghe lời, lúc trước chính anh mắng em như vậy, bây giờ anh lại còn ngủ. Hức hức…”
 
Chương 245


Tôi khóc thắt ruột thắt gan, nhưng cho dù tôi khóc thế nào thì thân thể Tô Mộc cũng càng ngày càng lạnh, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không thấy nữa.

Không phải anh ấy sắp chết chứ?

Tôi nhìn dáng vẻ của anh ấy đột nhiên hiện lên quy nghĩ này, vạn quỷ chết mới có một thành hồn tích, còn lại chín ngàn chín trăm chín mươi chín quỷ sau khi chết sẽ hóa thành hư vô. Tôi không dám đánh cuộc Tô Mộc sau khi chết còn có cơ hội biến thành hồn tích hay không nên chỉ có thể đem dốc toàn lực chút âm khí trên người dù không còn nhiều rót lên trên người Tô Mộc.

Nhưng lúc này không giống ngày xưa, trước kia chỉ cần âm khí đi đến gần người Tô Mộc thì thân thể anh ấy sẽ hút lại, thật giống như nam châm vậy, sau đó sẽ hút âm khí vào bên trong cơ thể. Bây giờ từ trong cơ thể anh ấy lại truyền tới cảm giác bài xích, giống như bên trong thân thể anh ấy có thứ gì đó đẩy ra, mặc cho tôi cố gắng thế nào thì âm khí cũng không đi vào được quá phân nửa.

Tôi hoàn toàn bối rối, ngồi bệt xuống đất không thể làm được gì. Nếu như Tô Mộc lại chết như vậy thì có phải tôi sẽ không còn được gặp anh ấy?

Tim tôi giống như bị kim châm vậy, cũng không quản Tô Mộc có thể hấp thu âm khí hay không liền cố hết sức đem âm khí đập lên người Tô Mộc, bây giờ đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn lại một ý niệm, Tô Mộc không thể chết được!

Chúng tôi còn chưa cử hành hôn lễ, đứa con của chúng tôi còn chưa ra đời, anh ấy không thể cứ như vậy bỏ mặc tôi được!

Tôi vừa vỗ vào gò má Tô Mộc vừa gọi tên anh ấy, trong lúc hốt hoảng thì đột nhiên có một đồ vật rơi ra, mềm mềm, là di thư của Diệp Phong mà vừa rồi Kim Đạt Hải đã ném lại.

Trong thoáng chốc tôi sửng sốt một chút, ngẩn người nhìn di thư, rồi chợt nhớ tới Kim Đạt Hải có thể lợi dụng quyển di thư này nuôi dưỡng hồn tích, vậy có phải tôi cũng có thể dựa theo phương pháp trong di thư đem Tô Mộc dưỡng thành hồn tích không?

Suy nghĩ này vừa hiện lên trong lòng tôi liền kích động, không sai, đây là phương pháp duy nhất tôi có thể nghĩ đến để giữ lại Tô Mộc!

Vội vàng nhặt di thư lên, tôi thật nhanh lật tìm trong đó, không bao lâu tôi đã tìm được một trang ghi liên có liên quan đến hồn tích. Chẳng qua trên trang này ngoại trừ hai chữ hồn tích thì những chữ khác một chữ tôi cũng không nhận ra, phía trên rõ ràng cũng là viết chữ hán nhưng tôi xem như mật mã vậy, căn bản không biết trên đó viết ý gì.
 
Chương 245-2


Đưa mắt nhìn hồn phách Tô Mộc càng ngày càng yếu ớt, trên trán tôi không khỏi chảy xuống chút mồ hôi lạnh. Ngay tại khi tôi không biết làm thế nào thì sau lưng tôi đột nhiên truyền tới giọng lo lắng của Đường Dũng: “Dương Dương, em sao rồi? Có bị thương không?”

“Đường Dũng? May quá! Anh có thể tới? Mau giúp tôi xem một chút, Tô Mộc đây là bị làm sao, anh mau mau cứu anh ấy!” Lúc này giọng của Đường Dũng trong lòng tôi giống như tiếng nói của ông trời, là chú cứu thế vậy.

Đầu anh ta đã nhô lên khỏi mặt nước, toàn thân đang quẫy đạp cố gắng nổi lên, thấy tôi gọi anh ta liền hít sâu một hơi, hai cánh tay ở trong nước quờ mạnh khiến nước văng tung tóe.

Tôi nôn nóng muốn chết, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào hai chân của tôi đã có thể di chuyển, đi tới đi lui ở trên đài tế.

Nhưng không biết là Đường Dũng cố tình đối nghịch với tôi hay thế nào, tôi càng cuống cuồng thì anh ta càng đứng yên tại chỗ, mặc cho anh ta đập nước mạnh thế nào cũng không dịch chuyển về phía trước dù chỉ một chút.

Sau khi đập mấy cái, đầu Đường Dũng đột nhiên chìm xuống, ngoi lên một chút rồi lại chìm trong nước. Một hồi lâu tôi mới nghe được một âm thanh không rõ ràng: “Cứu mạng, anh lại quên cách bơi…”

Trời mẹ… tôi có thể chửi tục không?

Tôi gấp đến độ còn muốn giết người, phi người nhảy một cái vào trong nước, nhanh chóng bới đến chỗ Đường Dũng. Mới vừa đến gần anh ta một chút thì anh ta liền bám chặt lấy người tôi như vòi bạch tuộc, sau đó nằm trên người tôi, đầu miễn cưỡng ngoi lên trên mặt nước, miệng há to thở đốc.

Lúc này tôi đã không còn tâm tình mắng anh ta, gắng hết sức mang anh ta quay lại. Sau khi quay lại đài tế, tôi không kịp nghỉ ngơi mà lôi Đường Dũng đến trước mặt Tô Mộc, vội la lên: “Anh mau xem cho anh ấy, đột nhiên lại cứ như vậy, anh ấy bị làm sao?”

“Khụ khụ… Đương Dương, em đừng có gấp được không? Mạng Tô Mộc cũng là mạng, mạng của anh cũng là mạng mà. Vừa rồi suýt chút nữa chết chìm, từ từ đã.”
 
Chương 245-3


“Từ từ cái gì mà từ từ, bây giờ anh đã không thể chết được rồi, xem Tô Mộc quan trọng hơn.” Tôi dường như đã kêu to lên, đã là lúc nào rồi mà Đường Dũng còn tâm tư ba hoa với tôi.

Đường Dũng bị tôi gầm lên một tiếng liền đột nhiên im lặng mấy giây không nói gì.

Bầu không khí trong nháy mắt có chút căng thẳng, có điều Đường Dũng rất nhanh liền phản ứng, nhìn tôi ai oán rồi nói: “Chưa thấy ai thiên vị như vậy, anh cùng Tô Mộc đều thích em, dựa vào cái gì em lại chỉ quan tâm một mình anh ta?”

Sau đó Đường Dũng lẩm bẩm trong miệng liên tục, tôi cũng không có tâm tư nghe xem cụ thể anh ta đang nói gì.

Cũng may mặc dù ngoài miệng anh ta than như vậy nhưng động tác vẫn rất nhanh chóng, vươn ra hai ngón tay đặt lên cổ tay Tô Mộc, hai mắt nhắm nghiền, nghiêm túc cảm thụ thân thể Tô Mộc, giống như thầy thuốc Đông y bắt mạch vậy.

Tôi ở bên lo lắng thở mạnh cũng không dám, rất sợ tạo ra tiếng động ảnh hưởng tới chẩn đoán của Đường Dũng.

Phải tới nửa giờ, Đường Dũng hồi lâu đều không mở mắt, cũng lại không có bất kỳ động tác gì, giống như Đường Dũng cùng Tô Mộc đều bị đông cứng vậy.

Tôi ở bên cạnh đã gấp gáp như kiến trên chảo nóng, vừa lo lắng vừa sợ hãi, càng nhiều hơn chính là nôn nóng.

Nhưng nhìn Đường Dũng đang tập trung thế kia, tôi hết lần này đến lần khác đều không dám đi tới quấy rầy, rất sợ tôi động một cái lại khiến suy nghĩ của Đường Dũng bị loạn, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đứng chờ bên cạnh. 

Thời gian lúc này như trôi chậm lại, chưa bao giờ tôi thấy nó đi chậm như vậy.

Ước chừng lại thêm nửa giờ, Đường Dũng vẫn không nhúc nhích. Lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã sớm tới giới hạn, cả người cũng đang run run, tay tôi thậm chỉ đã không còn khống chế được, nhanh chóng ngồi xổm xuống đưa tay hướng tới Đường Dũng, muốn hỏi Đường Dũng rốt cục là thế nào.

“Hò…” Ngay khi trong lòng tôi vô cùng đau khổ thì đột nhiên miệng Đường Dũng phát ra một tiếng kêu khẽ, sau đó đầu ngục xuống một cái, bất động.

“Đường Dũng?” Tôi sợ hết hồn, rốt cuộc không nhịn được liền gọi tên Đường Dũng.

Trả lời tôi lại là một tiếng khẽ, khò… khò…
 
Chương 245-4


Sau đó hô hấp anh ta càng ngày càng đều đặt, tiếng khò nổi lên xung quanh sao nghe giống như tiếng ngáy. Đường Dũng đã ngủ rồi?!

Ở thời khắc quan trọng như vậy?

Đầu tôi ong một chút, trống rỗng, giống như nổ tung vậy. Lúc này toàn thân tôi đều biến thành một thúng chứa thuốc nổ tùy lúc có thể bị lửa giận đốt.

“Đường! Dũng!” Dường như tôi nghiến răng nói ra hai chữ, tôi giận đến sôi cả người, từng trận từng trận khó chịu ập đến ngực giuống như khí quản của tôi bị bóp vậy, khó thở.

Đường Dũng hơi giật giật, lau nước miếng một cái rồi đổi một tư thế thoải mái ngủ tiếp, chỉ là lần này anh ta ngủ không được mấy giây thì đột nhiên tỉnh lại, giật mình một cái ngẩng đầu lên, mơ mơ màng màng nhìn tôi: “Dương Dương? Vừa rồi em gọi anh sao? Anh không nghe thấy gì cả.”

“Anh-nói-sao?” Tôi lạnh tanh nhìn anh ta, gằn từng chữ nói.

Anh ta thấy biểu cảm của tôi không đúng, đáy mắt thoáng qua vẻ nghi ngoặc, sau đó ánh mắt theo hướng tôi nhìn rồi nhìn sang Tô Mộc.

Thấy Tô Mộc trong nháy mắt anh ta giống như thấy quỷ, run run một chút, khẽ kêu một tiếng rồi sau đó mới lảo đảo đứng dậy, nhìn tôi cười khan hai tiếng, nói: “Thật ra anh ta không có chuyện gì cả, chỉ là ở cùng hồn tích thời gian lâu như vậy nên hồn phách bị chấn có chút hỗn loạn, chỉ cần đưa về nghỉ ngơi cho khỏe là được, không cần phải làm gì cả, chỉ chừng một hai năm là có thể hết bệnh.”

“Thật? Vậy thì tốt.” Tôi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, anh ấy không có chuyện gì thì tốt. Nhưng sau đó nghe phải một hai năm mới hết bệnh, giọng tôi nháy mắt lại cao lên: “Một hai năm? Nhất định phải lâu như vậy sao? Chúng ta không thể làm gì để giúp anh ấy sao?”

“Ta đây tại sao phải giúp tình địch của mình? Để cho anh ta nhanh tỉnh không phải chính là tự tìm phiến toái cho mình sao? Anh ta ngủ nhiều một chút cũng tốt, như vậy anh liền có thể thay anh ta ở bên cạnh em, chăm sóc em, bảo vệ em. Có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén… Dương Dương, em đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế này được không, anh thấy sợ…”

“A, anh còn biết sợ…” Tôi cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn anh ta.

Vừa rồi tôi còn đem anh ta làm chúa cứu thế, cho dù mình suýt chút nữa chết đuối cứu anh ta cũng không sao, vậy mà anh ta lại ở giây phúc khẩn cấp như vậy ngủ ngon khiến tôi lo lắng vô ích.

Bây giờ tôi còn có thể đứng nói chuyện mà không ra tay cũng đã là tốt lắm rồi.
 
Chương 245-5


"Em... Được rồi, em liền ỷ vào việc anh thích em, ở trước mặt em không còn cách nào khác em liền có thể ức hiếp anh, muốn anh cứu hắn đúng không, cũng không phải không được, nhưng em phải đáp ứng anh một việc." Đường Dũng thở dài, thỏa hiệp nói.

Anh ta đã thỏa hiệp, tôi cũng không nhăn mặt nữa, liền hỏi anh chuyện gì, chỉ cần tôi muốn làm, tôi đều đồng ý với anh.

"Em muốn làm... như vậy mà gọi là đáp ứng hay sao, dù sao chuyện này đều có lợi cho em." Đường Dũng cũng bị tôi làm cho bực tức, nhưng trước mặt tôi anh cũng hết cách, nói: "Em còn nhớ rõ đã đáp ứng cùng anh đi Thái Lan đón Diệu Diệu không..."

Thấy anh ta nói chuyện này, không đợi anh nói xong, tôi đã nói: "Không nhớ, có việc này sao?"

"Em!" Sắc mặt Đường Dũng xấu đi, không dám tin nhìn tôi.

Sau khi nhìn ra tôi đang giả ngu anh mới liếc mắt, tức giận nói: "Không nhớ rõ thì thôi, anh cũng không nhớ được có cách nào để đánh thức Tô Mộc..."

"Sao lại không nhớ chứ, không phải là hai mươi ngày nữa đi Thái Lan hay sao, tôi đã đồng ý với anh, nói lời giữ lời, vừa nãy chỉ đùa thôi, nhìn bộ dáng của anh kìa, tức giận cái gì chứ…”Tôi thấy tình hình không đúng liền cười hắc hắc, giả ngu nói.

Dù sao sau khi biết được Tô Mộc không có việc gì, tâm tình tôi trong nháy mắt thoải mái rất nhiều, dù bây giờ cổ tay tôi đều thụ thương, chảy không ít máu, tinh thần tôi vẫn rất phấn chấn.

"Ha ha, như vậy còn được, bất quá anh có nghĩa vụ nhắc nhở em một chút, không phải hai mươi ngày, mà là mười lăm ngày, sau khi bị thương em đã ngủ bốn hôm trong bệnh viện." Đường Dũng nói.

Tôi liền yên lòng, tùy tiện khoát tay với Đường Dũng một cái, nói: "Thôi đi, như nhau thôi, mười lăm ngày thì mười lăm ngày, em đã có hộ chiếu, Thái Lan lại là quốc gia dễ đến, mặc kệ còn bao nhiêu ngày, chỉ cần Tô Mộc tỉnh lại, anh bảo ngày nào đi thì tôi đi.”

"Tôi chỉ nhắc nhở em, chuyện chính muốn nói không phải việc này." Đường Dũng ngắt lời tôi.

Tôi liền ngây người, bất ngờ nhìn Đường Dũng, hỏi: "Không phải việc này vậy thì còn có chuyện gì nữa?"
 
Chương 246


“Chuyện kinh phí.” Đường Dũng nói.

Vừa nói anh ta vừa đưa tay gãi đầu, mặt hiên lên vẻ lúng túng giống như có điều gì đó khó nói: “Em cũng biết anh không có thói quen tiết kiệm tiền, thu phí người ta cũng không nhiều như Tô gia bọn họ, huống chi anh còn phải nuôi đứa trẻ…”

“Anh cứ nói anh muốn gì đi, cần gì lòng vòng với tôi.” Tôi ngắt lời anh ta, đồng thời không nhịn được liếc mắt. Đường Dũng này da mặt tahatj quá dày, vì than nghèo mà ngay cả nuôi một đứa trẻ cũng có thể lôi ra mượn cớ, anh ta mớ hai mươi năm tuổi lấy đâu ra đứa trẻ cần nuôi.

Thấy mặt tôi có vẻ đầy khính bỉ, Đường Dũng càng quẫn bách, thậm chí nóng nảy, nói: “Nếu không phải lần này lão quỷ nhúng tay quấy rối thì anh đã sớm đem chuyện ở đây giải quyết, Vương Lâm Lâm cũng sẽ không chết, tiền được thuê của anh cũng sẽ không bị quịt. Huống chi anh thật sự không lừa gạt em, anh phải nuôi Diệu Diệu. Em đừng thấy nó chỉ là tiểu quỷ thì không cần tiêu xài gì, thật ra nuôi nó còn tốn tiền hơn nuôi một đứa trẻ con.  Chỉ cần bình thường anh đưa nó đi tới hộp đêm, trước khi đi còn dặn nó một giọt rượu cũng không được uống, kết quả thằng nhóc con đó uống rượu với tất cả mọi người, một đêm là có thể tốn hơn mười ngàn tiền rượu. Cứ như vậy ai có thể nuôi nó được…”

“Đợi đã? Anh lại đưa Diệu Diệu tới hộp đêm uống rượu?” Tôi nghe mà đầu căng ra, không nhịn được ngắt lời anh ta.

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Đường Dũng tỏ vẻ đương nhiên.

Tôi nhất thời không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái: “Không vấn đề gì, đáng đời anh nghèo.”

Bị tôi nói, sắc mặt Đường Dũng đỏ bừng, biểu tình càng lúng túng hơn, cười nịnh hai tiếng rồi nói: “Thật sự anh không muốn con gái phải mất tiền khi đi du lịch, nhưng lần này là ngoại lệ. Huống chi lần này Tô gia cũng là nhận lời người ta tới đây, Tô gia thu phí cao như vậy lần này nhất định kiếm không ít, chi bằng tiền chúng ta đi Thái Lan lần này sẽ để cho Tô gia chi. Chỉ cần em đồng ý chuyện này anh sẽ lập tức cứu anh ta, không tới một tuần lễ đảm bảo lão quỷ có thể khỏe mạnh đứng trước mặt em.”

“Còn khua môi múa mép…” Tôi bĩu môi một cái, cảm thấy Đường Dũng bắt đầu bốc phét. Lúc trước còn nói một hai năm mới có thể tỉnh, bây giờ lại chỉ cần một tuần lễ, anh ta cho rằng thuốc của anh ta là tiên dược sao!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom