Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 233-3


Cảm nhận được sự tức giận của tôi, lần này Đường Dũng đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng vọt từ trên giường xuống, cúi đầu nhìn một chút, chắc chắn quả thật vừa rồi anh ta cũng ở trên giường tôi liền cười hắc hắc, giơ hai tay lên đầu hàng: “Cái này không liên quan tới anh. Lúc anh tới rõ ràng là ngồi ở giường trông chừng em ngủ, ai ngờ tỉnh lại đã nằm trên giường, nhất định là mộng du! Dương Dương, em biết anh, từ trước tới giờ anh đều là chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không thừa dịp em ngủ mà lợi dụng. Có điều nếu anh đã ngủ cùng em thì anh sẽ chịu trách nhiệm với em, chờ sau khi xong chuyện hồn tích anh sẽ cưới em, em đừng có vội.”

“Ai vội, anh nói cho rõ ràng, ai ngủ với ai!” Tôi tức giận nói. Gã Đường Dũng này háo sắc muốn chết, còn đem Diệu Diệu làm hư, vậy mà còn dám nói mình là chính nhân quân tử. Nhìn dáng vui vẻ trên mặt anh ta bây giờ nhất định là anh ta cố ý!

“Được được, em đừng nóng có được không? Là em ngủ với anh, được chưa, em phải có trách nhiệm với anh.” Đường Dũng nói, nói xong còn bày ra bộ dạng như bị thiệt thòi, giống như tôi là kẻ ức hiếp anh ta.

Nhưng trong đáy mắt anh ta không giấu được nụ cười cùng cái đuôi hồ ly của mình.

Tôi tức giận đến mức hít thỏ không thông, cũng may chẳng qua chúng tôi chỉ ở trên một cái giường ngủ một chút, quần áo mỗi người vẫn còn hoàn hảo. Tôi lười ba hoa theo Đường Dũng, bảo anh ta mau dậy, biết giữ mồm giữ miệng không được để Tô Mộc biết chuyện này.

“Em sợ anh ta biết sau này sẽ không cần em à? Yên tâm đi Dương Dương, nếu anh ta dám không cần em thì anh sẽ giơ hai tay ra chờ đón em.” Đường Dũng nói.

Tôi cười lạnh một tiếng: “Tôi sợ anh ấy biết sẽ xé xác anh.”

“Dương Dương của anh chính là tốt nhất, mỗi thời khắc đều lo lắng cho anh.” Đường Dũng cười hắc hắc, không sợ Tô Mộc chút nào, lần nữa mặt dày sáp lại gần.

Tôi thật cũng hết ý kiến, mới vừa rồi còn bị Đường Dũng chọc cho nổi cơn tức giận, bây giờ bị dáng điệu của anh ta khiến cho cơn giận tiêu mất hơn nửa, hỏi: “Đang êm đẹp đột nhiên Tô Mộc về nhà làm gì? Sáng nay anh ấy đi gấp lắm sao? Có phải cha mẹ tôi xảy ra chuyện?”

“Cái đó thì không có, tình hình ba mẹ chúng ta rất tốt. Anh ta trở về là để đón Giao tiên tới bảo vệ em, tránh cho buổi tối hồn tích xuất hiện lại bỏ mặc em.” Đường Dũng cười nói.
 
Chương 233-4


Nói xong anh ta hỏi tôi có đói bụng không, anh ta mời tôi tới nhà ăn ăn sáng.

Nghe anh ta nhắc đến đúng thật tôi đã đói, liền bảo anh ta chờ tôi một lúc, tôi đi vệ sinh đơn giản một cái. Sau đó chúng tôi sang phòng bên cạnh gõ cửa gọi Tô Đoàn cùng đi ăn sáng.

Kết quả gõ chừng mấy lần đều không thấy tiếng đáp lại từ trong phòng, cuối cùng Đường Dũng đi ra nói Tô Đoàn cũng không có ở đây tôi mới từ bỏ ý định.

Lần này thì tốt rồi, chỉ có mình tôi cùng con sói háo sắc Đường Dũng này đi ăn sáng.

Trên đường tôi hỏi Đường Dũng có biết Tô Đoàn đi làm gì không, cho dù cậu ấy giúp mẹ Vương Lâm Lâm xử lý hậu sự thì cũng không cần bận rộn cả đêm chứ. Cũng chẳng trách lần này Tô Mộc lại rộng rãi như vậy, trực tiếp nhờ Đường Dũng trông nom tôi.

Ở tình huống bình thường nhất định anh ấy sẽ giao công việc vô tích sự này cho cháu trai của mình.

Nghe tôi hỏi, Đường Dũng đang hí hửng cười đùa liền ngừng một lát, vẻ mặt hơi đọng lại, một lát sau mới khôi phục bình thường, nhìn tôi một cái: “Cậu ta tối hôm qua xảy ra chuyện.”
 
Chương 234


“Sao?” Tin tức này tới quá đột nhiên khiến tôi hơi sững sờ.

Sau đó tôi mới phản ứng được, vội vàng hỏi Đường Dũng: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì?”

“Cụ thể anh cũng không phải quá rõ, buổi sáng mơ mơ màng màng nghe lão quỷ nói một chút, nói là bị phỏng, đã ở bệnh viện. Có lẽ tối qua lúc cậu ta giúp thu thập thi thể Vương Lâm Lâm thì xảy ra chuyện.”

Chẳng trách sáng sớm Tô Mộc lại sẽ để Đường Dũng tới trông nom tôi, chắc hẳn đi đón Giao tiên chỉ là một mặt, mặt khác anh ấy phải tới bệnh viện xem tình hình Tô Đoàn một chút. Bây giờ Tô Đoàn bị thương, Tô Mộc đối phó với hồn tích lại thêm chút yếu thế, buổi tối đem hồn tích đưa ra cũng chỉ có thể trông cậy vào Đường Dũng.

Nghe Đường Dũng nói như vậy tôi liền không còn tâm tư ăn sáng, hỏi Đường Dũng có biết Tô Đoàn chữa trị ở bệnh viện nào không, tôi phải đi thăm cậu ấy.

“Biết, em muốn đi thăm cậu ta cũng được nhưng trước hết phải ăn cơm cùng anh đã, nếu anh ăn vui vẻ sẽ đưa em đi.” Thấy tôi bây phải cầu cạnh anh ta, Đường Dũng liền lên mặt, được voi đòi tiên.

“Anh…” Tôi giận đến nổi đóa, nhưng bây giờ Đường Dũng là nơi duy nhất chúng tôi trông cậy để đối phó với hồn tích nên tôi không dám quá càn rỡ với anh ta, đành gật đầu một cái: “Được rồi, có điều anh phải ăn nhanh lên một chút, ăn xong liền đưa tôi đến bệnh viện.”

“Yên tâm đi.” Đường Dũng nhe răng cười một tiếng. Nói xong anh ta liền nắm tay tôi kéo đi, tôi giật ra mấy lần cũng không buông, liềng hung hăng trợn mắt nhìn Đường Dũng.

Đường Dũng giống như không cảm nhận được ánh mắt của tôi, vẫn hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng kéo tôi đến nhà ăn, dọc đường đi còn gặp ai liền khoe khoang, lấy tay kéo tôi đến chào hỏi các sinh viên giống như sợ người khác không nhìn thấy.

Quả thật mặt mũi của tôi đã bị anh ta làm cho mất hết. Cái gã này, mới một tháng không gặp mà sao trí óc như có vấn đề như vậy.

Mặt tôi hằm hằm cùng Đường Dũng đi tới nhà ăn, đi qua không ít sinh viên đều là đàn em của tôi, thậm chí tôi thấy bọn họ còn quen mắt, vì để bọn họ không nhận ra tôi nên tôi chỉ có thể cúi gằm xuống.

Đường Dũng không để ý chút nào, sau khi đến phòng ăn đưa tôi đi mua này mua kia, hỏi tôi muốn ăn cái gì.
 
Chương 234-2


thấy tôi mặt lạnh không để ý anh ta, anh ta liền trực tiếp ngầm thừa nhận thành "Dương Dương thích ăn", sau đó mua hai phần món ăn vừa hỏi qua, chớp mắt trong tay anh đã có một đống lớn món ăn, hơn nữa nhìn bộ dáng thìcòn không có ý dừng lại, tôi thực sự không nhịn được, níu anh ta lại nói: "Được rồi, ăn những món này thôi, còn mua nữa ăn không nổi đâu."

"Được rồi, em nói cái gì chính là cái đó." Đường Dũng nói, vừa nói ánh mắt anh còn nhanh chóng liếc nhanh trên bảng hiệu, hỏi tôi: "Có điều Dương Dương à, em xác định không mua thêm một ly sinh tố đu đủ sao? Nghe nói đu đủ có công dụng biến ngực to..."

"Không muốn!" Không đợi Đường Dũng nói xong, tôi liền xạm mặt ngắt ngang, Đường Dũng chết tiệt này, quả nhiên không thể khiến anh ta lên mặt, thừa dịp bây giờ Tô Mộc không ở bên tôi, anh ta liền ức hiếp tôi.

Thấy tôi tức giận, Đường Dũng cười hắc hắc không nói gì, dẫn tôi tìm cái bàn ngồi xuống ăn cơm, cơm nước xong xuôi thìcũng đã hơn bảy giờ, trong phòng ăn người người bắt đầu nhiều lên.

Ta sợ đợi thêm chút nữa có nhiều người thì Đường Dũng lại làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, liền lập tức túm Đường Dũng ra nhà ăn, ra khỏi cổng trường tôi nhanh chóng đón xe, bảo Đường Dũng dẫn tôi đến bệnh viện.

Có lẽ do đã ăn ngon, lần này Đường Dũng không nói gì thêm, ngoan ngoãn báo ra tên bệnh viện, đến bệnh viện tôi liền tìm khoa bỏng, hỏi y tá bệnh nhân điều trị bỏng tối hôm qua ở đâu.

Vừa hỏi thì liền hỏi ra, y tá chỉ vào cuối hành lang, nói Tô Đoàn ở ngay căn phòng bệnh cuối cùng kia.

Tôi lo lắng cho thương thế của Tô Đoàn, cũng mặc kệ Đường Dũng, co cẳng liền chạy đến phòng bệnh.

Chỉ nghe giọng Đường Dũng truyền đến từ phía sau: "Dương Dương chạy chậm một chút, cậu ta đều đang nằm ở đó không chạy đi đâu được, em cẩn thận kẻo ngã..."

Lắm mồm!

Tôi thầm mắng trong lòng, chớp mắt tôi đã chạy đến cửa phòng bệnh, ngay khi tôi sắp chạy tới, bỗng nhiên trông thấy cầu thang thoát hiểm đối diện phòng bệnh Tô Đoàn có một bóng dáng màu đen lóe lên!

Có người theo dõi Tô Đoàn!
 
Chương 234-3


Tôi lập tức tăng tốc đuổi theo, nhưng chờ tôi chạy đến thì cầu thang trống trơn, ngay cả cọng tóc cũng chưa nhìn thấy.

Lúc này Đường Dũng cũng chạy đến, thấy tôi nhìn chằm chằm cầu thang thoát hiểm trống rỗng liền hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi lập tức đem việc trông thấy bóng đen nói cho Đường Dũng, Đường Dũng nghe vậy thì thu lại vẻ mặt tùy tiện của mình, anh nhìn cầu thang một chút, hỏi tôi có phải bị hoa mắt hay không?

"Không thể nào! Tôi thấy rất rõ, người nọ cả người mặc đồ đen, thấy tôi chạy tới liền bỏ chạy, dù hắn ta không phải đến theo dõi Tô Đoàn thì chắc chắn cũng vìvấn đề khác!" Tôi vội la lên.

Bây giờ Tô Đoàn bị thương nằm viện, trăm phần trăm không thể không liên quan gì đến hung thủ sát hại Vương Lâm Lâm, nếu tôi đoán không sai thì hung thủ và người nuôi dưỡng hồn tiệm là cùng một người, vừa rồi người nọ không chừng chính là hung thủ!

Thấy tôi khẳng định như vậy, thần sắc Đường Dũng cũng nghiêm lại, anh hỏi tôi có thấy rõ phương hướng bóng đen chạy trốn không, nếu như không thấy rõ, bây giờ lập tức dùng lực cực âm bao trùm mắt lại để tìm dấu vết của hắn ta lưu lại, nếu như người nọ là hung thủ, trên người hắn tất nhiên không thể không có âm khí, thừa dịp âm khí lưu lại chưa bị ánh mặt trời tiêu tán thì dùng mắt âm để nhìn ra hành tung của hắn!

Được Đường Dũng nhắc nhở, tôi lập tức hiểu ý, cũng không đi xem Tô Đoàn, lập tức rút ra một tia lực cực âm bao trùm lên đôi mắt, đợi đến khi cặp mắt đều lạnh băng tôi mở mắt lần nữa, một tia âm khí nhàn nhạt màu xanh lập tức hiện ra trước mắt tôi hướng cầu thang đi lên phía trên.

Đường Dũng thấy tôi nhìn lên thìđã sớm đoán được gì đó, thân ảnh lóe lên đuổi theo, tôi sợ Đường Dũng mất dấu, cũng chạy theo.

Một mực đuổi theo âm khí đã lên tận tầng trên cùng, âm khí mới bị ánh nắng phiêu tán hết.

Phía trên đã không còn đường, trừ phi hắn ta biết bay giống Tô Mộc, bằng không chắc chắn hắn còn ở đây!

Trong nháy mắt tôi thấy lo lắng, nuốt nước miếng một cái, tim đập mạnh thình thịch.

Đường Dũng đứng bên cạnh tôi, hiển nhiên anh cũng hiểu người nọ đang ở sân thượng, nhìn tôi không nói gì, ra dấu tay bảo tôi đứng bước lên, chờ tại chỗ.
 
Chương 234-4


Tôi biết bây giờ là lúc nguy hiểm, lên trên đó có khi còn khiến Đường Dũng thêm loạn liền ngoan ngoãn gật đầu, dùng cử chỉ môi nói cho Đường Dũng bảo anh ta cũng cẩn thận một chút.

Đường Dũng nghe vậy bỗng nhiên cười, cười nham nhở, cũng dùng cử chỉ môi hỏi tôi: “Em đang lo lắng cho anh sao, yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không để em thành quả phụ.”

Quả cái đầu anh! Tôi liền hít một hơi lườm đường Dũng. Gã Đường Dũng này, đã là lúc nào rồi còn cà giỡn với tôi, vừa rồi bầu không khí còn khẩn trương nghiêm túc đã bị nụ cười nham nhở của anh ta làm hỏng.

Cũng may sau khi anh ta nói xong cũng không nói nhảm nữa, phi người nhảy lên trên tầng thượng, còn không quên tiện tay móc cửa tầng thượng lại trách cho kẻ kia xông tới chỗ tôi.

Làm xong hết những thứ này, cũng không biết từ đâu anh ta mò ra cái chày cán bột giơ ngang trước mặt, từng bước một đi về phía trước, cứ mỗi mấy bước liền ngó nghiêng xung quanh vì sợ kẻ kia đánh lén.

Đường Dũng hiển nhiên cũng cẩn thận mấy phần, cầm chày cán bột cẩn thận kiểm tra. Tôi đứng sau cửa sắt chăm chú nhìn phía trước, phòng kẻ kia thừa dịp Đường Dũng không chú ý liền chạy trốn.

Ngay khi tôi đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn tầng thượng thì đột nhiên tôi thấy lạnh sống lưng, trong chớp mắt cả kinh trong lòng, có người sau lưng.

Đáng tiếc tôi nhận ra đã quá muộn, lúc này cổ tôi chợt lanh, có một con dao không biết từ lúc nào đã đặt lên cổ tôi, ấn vào sát mạch máu tôi, thậm chí tôi còn cảm giác được cổ hơi đau, phía trên ướt ướt dính dính giống như đã chảy máu.

- --

Sant: Hẹn các bạn vào ngày mai
 
Chương 235


"Đừng cử động! Cô mà động một cái, lưỡi dao sẽ đâm vào cổ cô!" Một giọng nói âm trầm vang lên bên tai tôi.

Giọng hắn kích động, tay cầm dao khẽ run, khiến con dao như cái cưa cứa vào cổ tôi, mặc dù vết thương không sâu, không nguy hiểm gì đến tính mạng, nhưng lại rất đau!

Tôi đau đến hít một hơi dài, muốn bảo hắn để con dao xa một chút, dù sao thì tay cũng đừng run nữa, nhưng tôi vừa mới há mồm, còn chưa phát ra âm thanh, lưỡi dao lại cứa sâu thêm một chút: "Đừng lên tiếng! đừng mơ cầu cứu người nọ, lui về sau cùng tôi, chỉ cần cô dám gây ra một chút tiếng động tôi sẽ đưa cô vào địa ngục!”

Vừa nói cánh tay hắn liền dùng sức, ép tôi lui về sau, cưỡng ép tôi cùng bước xuống cầu thang với hắn.

Lúc này cổ tôi đã là một mảnh ấm nóng, máu tươi sền sệt theo cổ chảy vào bên trong áo.

Tôi vừa sợ vừa đau, bất tri bất giác nước mắt đã chảy ra chảy đến vết thương trên cổ khiến tôi càng thêm đau nhức.

Người nọ ép tôi một đường bước xuống, khi bước ngang qua thang máy cũng không dám sử dụng, xuống đến lầu một hắn ta mới buông con dao trên cổ tôi ra, kéo tôi xoay người sang chỗ khác.

Lúc này tôi mới thấy rõ tướng mạo người kia, liền giật nảy mình.

Cả người hắn mặc áo đen, bốn phía trên người đều tràn ngập một đoàn âm khí màu xanh, cặp mắt hung hăng trừng tôi, một bộ dáng cùng hung cực ác, cho dù như vậy thì tôi liền thoáng chốc nhận ra hắn, người này chính là người luôn khúm núm vâng dạ rồi còn bò lăn ra khỏi thư viện trước mặt Tô Mộc, chính là thầy giám thị!

Thấy tôi nhận ra hắn, hắn ta lập tức trừng mắt một cái, bộc lộ bộ mặt hung ác, nói: "Nhìn gì! Các ngươi phá hư chuyện của tôi, cũng đừng trách tôi không khách khí với các người! Con quỷ kia không phải lợi hại lắm sao, xem hắn có dám tới đây cứu cô hay không!"
 
Chương 235-2


Nói xong gã thầy cởi áo khoắc màu đen trên người quấn vào cổ tôi để che đi vết thương, con dao cũng chuyển đến phía sau tôi ấn chặt vào trên lưng, giọng khẽ nói: “Đợi lát nữa ra ngoài cô nên thành thật một chút cho tôi, không được để người khác nhìn thấy sự bất thường gì, nếu không...ha ha.”

"Tôi sẽ không." Tôi vội vàng cam đoan, lúc này con dao của hắn đang ấn chặt lưng tôi, đó là vị trí quả thận, tôi sợ hắn kích động rồi lại run tay, chỉ có thể hết sức phối hợp với hắn mà thôi.

Hắn ta thấy tôi thành thật thì áp tôi rời khỏi bệnh viện, hướng đến bãi đỗ xe bệnh viện, tôi không dám di chuyển loạn xạ, khi ra khỏi tòa bệnh viện thì cố gắng đưa mắt nhìn đến phía trên, chỉ thấy mái nhà trên sân thượng, có một thân ảnh nho nhỏ trong tay giơ cái chày, đang dọc theo hàng rào sân thượng mà di chuyển.

Gà ngốc này!

Trong lòng tôi tuyệt vọng, vốn trông cậy vào Đường Dũng có thể phát hiện tôi rồi chạy tới cứu tôi, kết quả hắn còn đang tìm tung tích người kia.

Chút hy vọng cuối cùng bị đứt gánh, tôi bị gã thầy nhét vào xe, hắn để tôi ngồi ở vị trí kế bên ghế tài xế, trên xe còn chuẩn bị dây thừng xích chân, trói tôi lại không kẽ hỡ nào rồi lái xe chạy vội rời khỏi bệnh viện.

"Cái đó..." Chiếc xe rời khỏi bệnh viện gặp ngã rẽ liền rẽ vào, bảy lần quẹo tám lần rẽ cũng không biết hắn ta muốn dẫn tôi đi đâu, tôi hít sâu hai cái mở miệng nói: "Thầy muốn đi đâu?"

"Câm miệng! tốt nhất cô nên thành thật một chút, đừng hỏi thăm linh tinh, cũng đừng trông cậy vào sẽ có người đến cứu cô." Gã thầy liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của tôi, hung ác nói.

Tôi không thể nói gì chỉ có thể nuốt nước miếng một cái.

Vừa nuốt xuống vết cứa trên cổ như bị toác ra, thêm một lần đau thấu tim gan.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, không còn dám chọc giận gã thầy này nữa, đành thành thật ngồi trên xe, cố gắng nhìn dọc đường, muốn nhớ kỹ con đường này, kết quả tôi vừa được hai cái, giọng nói lạnh giá của gã thầy lại vang lên lần nữa: "Nhắm mắt lại."

"Ách..." Tôi lên tiếng, trong lòng khổ sợ, ấm ức đến muốn khóc ra.

Đều do đồ đần Đường Dũng, vậy mà có thể để tôi bị bắt đi, nếu lúc ấy đi cùng tôi là Tô Mộc, anh ấy chắc chắn sẽ bảo vệ được tôi.

Tôi đột nhiên rất nhớ Tô Mộc, cũng không biết hiện anh đang ở đâu, đang làm gì?

Một đường nhắm mắt lại, xe trên đường băng băng mà chạy, tôi có thể cảm nhận được thỉnh thoảng chiếc xe lại ngoặt vào một ngã rẽ, lúc trước khi còn mở to mắt thì có thể miễn cưỡng nhớ phương hướng, bây giờ mắt đã nhắm, xe lượn mấy vòng đã khiến tôi choáng váng, xe chạy khoảng một tiếng động hồ không nghỉ mới dừng lại.
 
Chương 235-3


Đợi chiếc xe dừng hẳn, bỗng nhiên trong lòng tôi run rẩy một đợt, giống như có một luồng áp lực cực mạnh xông thẳng về phía tôi, ép tới đây khiến tôi thở không nổi, thoáng chốc chân như nhũn ra không thể động đậy gì được.

Tôi mở mắt ra, chỉ thấy xe dừng trước một căn nhà cấp bốn, đây điển hình là một căn nhà ở thôn quê, hẳn là thôn nào đó ở vùng quanh Giang Minh, luồng khí tức nguy hiểm kia truyền từ trong sân đến, dù bây giờ là ban ngày, phía trên sân nhỏ kia lại bao phủ một tầng mây xanh đen, giống hệt khí tức trên người gã thầy khiến cả căn phòng âm u lạnh lẽo.

"Âm khí thật nồng đậm." trái tim tôi đập thình thịch không cẩn thận bật thốt ra lời này.

Gã thầy nghe thấy liền nghiêng qua nhìn tôi, ha ha cười lạnh một tiếng: "vậy mà có thể nhìn thấy âm khí, trách không được cô có thể tìm tới tôi, bất quá lần này cô lại tính lầm, đây không phải là âm khí."

Vừa nói xong hắn đẩy cửa xuống xe, đi vòng tới chỗ tôi rồi cởi sợi dây thừng trên người tôi ra, nói: "Đó là Tiệm khí, lợi hại hơn âm khí gấp trăm lần, vốn tôi đang lo không thể bắt được cô, không ngờ cô lại tự đưa lên cửa, quan hệ của cô và lệ quỷ kia hình như khá thân thiết đúng không, cô nói xem hắn ta có thể vì người mà chạy đến đây chui đầu vào lưới không hả? "

Nói xong ông ta bình tĩnh nhìn tôi, bên trong đôi con ngươi hình tam giác nho nhỏ tràn đầy tính toán, ở đâu còn có một chút bóng dáng khúm núm trước mặt Tô Mộc nữa chứ?

Trái tim tôi hung hăng mà đập thình thịch, vừa rồi bị tiệm khí áp bách quá lợi hại mà quên chuyện này, tôi chỉ là thực quỷ đầu thai, dù sao cũng là người sống mà đã bị tiệm khí áp chế thành như vậy, nếu là Tô Mộc thật sự tìm đến đây vậy thì quá nguy hiểm!

Tôi giờ lại lo Tô Mộc đến đây, lúc này gã thầy đã cởi dây thừng trên người tôi ra, bảo tôi đi theo hắn vào nhà, tôi sớm đã bị tiệm khí chấn nhiếp đến nhũn cả hai chân, thử mấy lần liên tiếp đều không thể đứng lên, cuối cùng là gã thầy nọ đi tới kéo tay tôi lôi ra xe, kéo một đường vào bên trong căn nhà.

Căn nhà cấp bốn cũ nát, bên trong đen như mực, rác rưởi sinh hoạt ném ở một chỗ, bay lên một mùi hôi thối đã lên men cả rồi.

"Ọe..." cái mùi kia xộc vào mũi, ngửi mấy lần thì trong dạ dày tôi đã bắt đầu chua lên không nhịn được nôn thốc ra..

Thấy tôi ói gã thầy mắt lạnh như băng đưa mắt liếc qua, tôi đang ở trong tay ông ta nên không dám trêu chọc ông ta, đành dằn cảm giác nôn ọe xuống.
 
Chương 235-4


Cũng may bị tiệm khí ảnh hưởng, tôi hít thở cũng không dễ dàng gì. Sau khi ổn định được, tôi thận trọng đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo, thử dò xét nói: “Lỗ mãng hỏi một chút, ông là ai ở nhà họ Diệp? Dù tôi chết ở trong tay ông thì ông cũng nên cho tôi chết rõ ràng một chút.”

Nghe tôi nói hắn ta liền cười lạnh, ánh mắt âm u xuyên qua con mắt tam giác truyền tới, nói: “Cô xem ti vi quá nhiều rồi, còn muốn được chết rõ ràng. Cho dù Cô chết rõ ràng thì thế nào? Cô có thể biến thành quỷ đến tìm ta trả thù sao? Hồn tiệm của ta đang trong đợi đại công cáo thành thì lệ quỷ kia đến thật đúng lúc, hấp thu thêm một con nữa, đến lúc đó ta sẽ khiến hai ngươi cùng nhau hồn phi phách tán, biến thành hư vô làm bạn với nhau.”

“Ý ông là hồn tiệm vẫn chưa hoàn toàn dưỡng thành?” Tôi từ trong lời của ông ta nghe ra sơ hở, hỏi.

Dựa theo như lời Tô Đoàn, hồn tiệm mặc dù rất lợi hại, đối với quỷ có tính áp chế nhưng một hồn tiệm mới vừa sinh ra chiến đấu với một lệ quỷ trăm năm tu luyện cũng không nhất định sẽ thắng trăm phần trăm, huống chi hồn tiệm vẫn chưa hoàn toàn sinh thành. Nếu như tôi có thể vào lúc này tạo cho hồn tiệm kia thương tổn gì, vậy chờ Tô Mộc tới cũng sẽ không đến nỗi yếu thế!

Nghĩ tới đây trong lòng tôi rốt cuộc buông lỏng được một ít, đối với gã thầy kia nói: “Nếu như hồn tiệm của ông sắp dưỡng thành, vậy thì nói thật cho tôi đi. Chu Lan có phải do ông giết hay không? Lúc ấy chẳng qua Chu Lan chỉ đi dạo ở bờ sông cho đỡ buồn bực một chút, là ông đẩy cô ấy xuống phải không? Còn có ông nói để Hiệu trưởng làm hàng rào cùng biển cảnh báo kia, thật ra cũng là vì chính ông.”

“Làm như vậy giống như trường học đã có cảnh báo từ trước sẽ không phải chịu trách nhiệm, chỉ cần đền một khoản tiền cho gia đình Chu lan là được rồi. Cứ như vậy cái chết của Chu Lan trên danh nghĩa sẽ là tự sát, không có người minh oan cho cô ấy, người nhà của cô ấy cũng không nhận được đền bù cho cái chết của cô ấy, như vậy oán khí của cô ấy càng ngất trời.”

“Dù như vậy ông vẫn không dừng lại. Ông vì để hồn phách của cô ấy sau khi chết có thể trở thành hồn tiệm, lần nữa kích thích cô ấy, cố ý đem ba bạn cùng phòng của cô ấy đổi thành thi đậu nghiên cứu sinh, ngược lại đem Chu Lan ưu tú từ đậu nghiên cứu sinh thành rớt. Thi đậu nghiên cứu sinh là mục tiêu lớn nhất của cô ấy rốt cuộc cũng bị ông chà đạp, lúc này Chu Lan mới phát điên, liên tục giết chết hai người bạn cùng phòng, cũng cắn nuốt hồn phách của bọn họ đúng không?”
 
Chương 236


Nghe tôi suy đoán, thầy giáo kia hơi nhíu mày, liếc nhìn tôi một cái coi như thầm chấp nhân: “Không nhìn ra ngươi còn nhỏ tuổi mà có khả suy nghĩ cặn kẽ như vậy, có điều ngươi nói sai một chút rồi.”

“Điểm nào?” Tôi hỏi.

Có lẽ thấy tôi hoàn toàn không có tâm tư phản khác, hoặc cũng có lẽ hắn quá tự tin với hồn tích kia, hắn liền chỉnh sửa chiếc ghế sa lon bẩn thỉu một chút, gạt đồ đạc bừa bộn trên sô pha xuống đất, lộ ra một chỗ trống ngồi xuống, nói: “Ta không phải người Diệp gia.”

Không phải người Diệp gia?

Điều này khiến tôi giật mình. Rõ ràng Tô Mộc nói trên người Vương Lâm Lâm có dầu vết của thuật pháp Diệp gia tạo thành, xem tình hình bây giờ thì Vương Lâm Lâm có tám chín phần là do gã thầy giáo này giết, vậy mà hắn lại nói mình không phải người của Diệp gia. Tô Mộc đã tự mình kiểm tra thi thể, không sai được.

Tôi đưa hai mắt nhìn gã thầy giáo kia, muốn nhìn từ trong mắt hắn xem có phải đang gạt tôi hay không.

Nhưng mắt hắn quả thật quá nhỏ, hơn nữa ánh sáng trong phòng lại chỉ mờ mờ khiến tôi không nhìn rõ được mắt của hắn, ngược lại biểu cảm trên mặt tôi dường như không lọt qua được cặp mắt của hắn.

“Ngươi dường như rất ngạc nhiên với điều này? Các ngươi có thể nhận ra thuật pháp Diệp gia của ta thì chắc hẳn lai lịch cũng không nhỏ. Nói đi, các ngươi là ai?”

Tôi cả kinh trong lòng, nghe ý này của hắn thì có vẻ thật sự không phải là người của Diệp gia, nếu không sẽ không thể không biết thân phận của Tô Mộc. Nếu không phải là người Diệp gia mà hắn lại có thể sử dụng thuật pháp Diệp gia, rốt cuộc hắn và Diệp gia có quan hệ như thế nào?

Cái này tạm thời không nói. Bất kể quan hệ của hắn với Diệp gia thế nào thì ít nhất bây giờ tôi có thể đoán được hắn không có quan hệ tới Tô gia, cụ thể mà nói là không có quan hệ tốt với Tô gia, nếu vậy tôi nhắc đến Tô gia không chừng sẽ khiến tình cảnh bết bát hơn.

Suy nghĩ một chút, tôi nói: “Nếu ông không phải là người Diệp gia chúng ta thì tại sao lại phải sử dụng bí thuật đã sớm thất truyền của Diệp gia chúng ta? Rốt cuộc ông là ai? Là địch hay bạn của Diệp gia chúng ta?”

“Là địch hay bạn…” Hắn nghe tôi nói liền cười lên một tiếng, nhỏ giọng lầm bầm một câu. Bỗng nhiên hắn đứng lên khỏi ghế sa lon đi nhanh đến trước mặt tôi, đôi mắt tam giác sắc nhọn hung ác nhìn chằm chằm vào tôi khiến tim tôi đập mạnh sợ hãi. Chẳng lẽ tôi nói gì sai…
 
Chương 236-2


“Ngươi lại là người của Diệp gia? Nói đi, ngươi tên là gì?” Hắn hỏi tôi, đồng thời ánh mắt sắc bén như lưỡi dao đang cạo trên mặt tôi, giống như chỉ cần tôi nói sai nửa chữ thì trong nháy mắt hắn sẽ kết liễu tôi.

Tôi sợ hãi ngay cả thở mạnh cũng không dám, rất trước mặt hắn ngay cả hô hấp cũng là sai. Thật khó có thể tưởng tượng, ngày hôm qua ở trước mặt chúng tôi còn là bộ dáng khúm núm sợ hãi tới vỡ mật, vậy mà chớp mắt một cái đã trở nên âm u như vậy, giống hư đã hoàn toàn biến thành người khác. Kĩ năng đóng kịch của hắn quả thật rất tài tình, ngay cả diễn viên được giải Oscar có khi cũng phải cúi lạy trước hắn.

“Diệp Dương…” Tôi run run nói.

Nói xong tôi không dám nhìn hắn, hai mắt nhắm thật chặt. Nếu như hắn thật sự có quan hệ với Diệp gia thì nhất định sẽ biết được là tôi nói dối, đến lúc đó… cũng chỉ có thể coi số tôi có tốt hay không.

Thình thịch, thình thịch… Tim tôi đập thật nhanh giống như đang đợi chết, mặc dù tôi đã có kinh nghiệm ‘chết’ một lần, nhưng lần trước chẳng qua chỉ là Lâm Yến Nhi đoạt thân thể của tôi chứ không hoàn toàn giết chết tôi, ai biết một hồi thật sự bị giết thì hồn phách của tôi có còn may mắn như vậy nữa hay không hay sẽ trở thành cô hồn dã quỷ lai vãng ở nhân gian.

Đầu óc tôi rối bời, cảm giác mấy giây này dài đằng đẵng như cả thế kỷ.

Ngay khi tình thần tôi căng thẳng sắp nổ tung thì tôi nghe được một tiếng thở ra, tiếng nói đã lại phát ra từ trên ghế sa lon, nói: “Diệp Dương, nếu cô là người Diệp gia vậy thì tôi nể mặt Diệp Công không làm khó dễ cô. Cô lại đây ngồi đi.”

Nghe được câu này tôi thở phào một cái, tinh thần đang căng thẳng trong nháy mắt thanh tĩnh lại, xem ra ông trời đối với tôi cũng không tệ lắm, để cho tôi đánh cược đúng.

Tôi liền mở mắt ra nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng đã dọn trống chỗ bên cạnh trên ghế sa lon, chỉ vào lớp đệp nhơm nhớp bẩn thỉu trên sa lon bảo tôi tới ngồi.

Cơ mặt tôi run lên, ánh mắt nhìn lên đệm sa lon bẩn thỉu, vốn định nói tôi không mệt có thể đứng nhưng nhìn ánh mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn tôi, mặc dù mở miệng bảo tôi ngồi xuống nhưng xem ra vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi. Không thể làm gì khác hơn, tôi nuốt nước miếng một cái, cắn răng đi tới ngồi trên ghế sa lon.
 
Chương 236-3


"Hai trăm năm trôi qua, nhà họ Diệp giờ vẫn ổn chứ?" Gã thầy thấy tôi ngồi xuống, sắc mặt rốt cục hòa hoãn mấy phần, mở miệng hỏi tôi.

Đang khi nói chuyện ánh mắt của hắn hơi chếch xuống, giống như trong lúc lơ đãng dừng trên cổ tay tôi.

Trong lòng tôi giật mình, vô ý thức muốn rụt tay lại, hắn ta và nhà họ Diệp quen thuộc như vậy, khẳng định biết dấu ấn của yêu quái, nhà họ Diệp mặc dù đều là dưỡng yêu sư, nhưng kỳ thật trên bản chất thì không khác gì tôi, đều là chăn nuôi hỗ trợ yêu quái, dùng máu huyết tự thân để hình thành liên hệ, chỉ có tên gọi là không giống nhau, thái độ đối với yêu quái cũng không giống mà thôi.

Từ đời Diệp Tử Phong thì Nhà họ Diệp chỉ nuôi dưỡng hồ yêu, mỗi người nuôi yêu thì cũng có hình xăm của yêu quái trên cổ tay, lỡ như bị hắn nhìn thấy trên cổ tay tôi không phải là hình xăm hồ ly thì có thể bị vỡ lỡ.

Nhưng khi tôi ý thức được thì đã quá muộn, đợi tôi muốn rụt tay lại thì người nọ đã mở miệng: "Cô có thể vươn cổ tay cho tôi nhìn xem được không? Đây có phải là hình xăm của dưỡng yêu sư trong truyền thuyết hay không?"

"Ấy..." Tôi dừng một chút, não nhanh chóng hoạt động, do dự có nên để cho hắn ta nhìn hay không, nếu như hắn ta đối nhà họ Diệp không quá hiểu thì cho hắn xem cũng được, dù sao có hình xăm tại tay thì nhiều ít có thể đánh tan nghi ngờ của hắn, nhưng nếu hắn ta và nhà họ Diệp có liên hệ vô cùng chặt chẽ, biết trên cổ tay người nhà họ Diệp đều là hình xăm của hồ yêu, vậy thì cục diện nửa ngày do tôi phí sức gầy dựng sẽ liền tan nát, đợi lát nữa đừng nói là dò xét ngọn nguồn của hắn rồi nghĩ biện pháp phá hủy hồn tiệm, sợ là đến việc bảo hộ an toàn của mình cũng khó.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi không dám mạo hiểm, dứt khoát cưỡng ép rụt tay lại, gượng cười giải thích nói: "Thật có lỗi, hình xăm của dưỡng yêu sư không thể cho người khác nhìn, cho dù ông có nguồn gốc sâu sa với nhà họ diệp chúng tôi thì cũng không được."

Nói xong tôi nhanh chóng kéo tay áo xuống, đem hình xăm thuồng luồng tiên che lại vô cùng kín kẽ.
 
Chương 236-4


Lúc đầu tôi cho là nói như vậy hắn sẽ mất hứng, ai ngờ hắn ta bị tôi cự tuyệt cũng không phản ứng gì, chỉ là à một tiếng nhẹ gật đầu, nói: "Đã vậy, cô kể một chút về nhà họ Diệp đi."

"Được." Tôi đáp, lần này không dám lung tung bịa chuyện, đem ân oán nhà họ Diệp và lang tộc nói một lần, kể luôn từ đầu đến cuối đợt thu tế lang tộc xâm chiếm, thật thật giả giả, bỏ qua những chuyện liên quan đến Tô Mộc, bởi vì chuyện này là tôi tận mắt nhìn thấy, cho nên lúc kể vô cùng sinh động.

Kể xong cũng không thấy gã thầy nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một chút, trong mắt tràn ngập hâm mộ, cũng không biết hắn ta đang hâm mộ cái gì.

Bầu không khí một nháy mắt có chút chán ngắt, thấy hắn tính tình không ổn định, sợ lát nữa lại suy nghĩ ra cái gì không đúng, thấy hắn không nói lời nào, tôi liền thẳng thắn cười cười, đứng dậy: "vậy đi, đã ông là quen biết cũ của nhà họ Diệp, lại là trưởng bối của tôi, tôi đến đây cũng không thể đến không, để tôi giúp ông quét dọn căn nhà một chút, thuận tiện nói một chút về việc của ông, xem tôi có thể giúp gì cho ông không."

Nói xong đưa mắt nhìn ông ta, thấy ông ta không cự tuyệt, ánh mắt quét một vòng trong phòng, tìm kiếm cây chổi ki hốt rác dùng để quét dọn vệ sinh, vừa tìm thì thấy chúng nằm trong một góc nhà.

Cám ơn trời đất, căn nhà này lại có công cụ dọn dẹp, không thì tôi còn chưa bị hồn tiệm giết chết thì cũng đã bị mùi hôi thối nơi đây bức chết.

Lúc này tôi đã ở trong căn nhà này được nửa ngày, cũng hơi thích ứng ảnh hưởng của tiệm khí, tiện tay tìm khối vải rách, chà xát một lượt cái bàn nhếch nhác, sau đó vừa quét rác vừa đợi gã thầy mở miệng.

Có lẽ ngại ngùng khi thấy tôi giúp hắn quét dọn vệ sinh, gã thầy cuối cùng mở miệng, nói: "thật ra tôi và nhà họ Diệp không có nguồn gốc gì, là tổ tiên nhà họ Diệp thay đổi vận mệnh của tôi, trong lòng tôi luôn cảm tạ..."

Thì ra gã thầy này tên là Kim Đạt Hải, đừng nhìn là họ Kim(vàng), trong nhà lại nghèo kiết, ông ta là cô nhi, cha mẹ chết sớm, chỉ để lại một gian phòng rách nát như vậy cho ông ta, đợi cha mẹ ông ta chết thì tính toán bán đi căn nhà này, nhưng khi đó kinh tế trì trệ, nhà này trong thôn rao bán rất lâu cũng không thể bán đi.

Lúc ấy là thời điểm cải cách mở cửa, khắp nơi đều lưu hành đến biển để buôn bán hoặc đến thành thị làm công, Kim Đạt Hải không thể bán nhà lấy vốn để dựa biển làm ăn, liền đi theo đồng hương đến Giang Minh làm công.

Bọn họ nhờ quan hệ nên vào trường dạy nghề cho công nhân dệt ở Giang Minh, cũng chính là tiền thân của đại học Giang Đại bây giờ, vào làm bảo vệ kiêm quản lí kho, nói trắng ra là coi cổng. Tiền lương không cao những vẫn có thể duy trì cuộc sống của Kim Đạt Hải.
 
Chương 236-5


Vốn như vậy cũng tốt, dù sao thì thời ấy có thể ăn no mặc ấm là được, nhưng Kim Đạt Hải vốn không phải là một người hài lòng với cuộc sống hiện tại, mỗi ngày đều suy ngĩ cách kiếm tiền, nhưng lại không có đường ra.

ông ta liền gọi các nhân viên tạp dịch trong trường học cùng nhau đánh bài, cùng hắn liên thủ để chơi bịp thắng tiền của người khác, cứ như vậy trong tay quả thật đã rủng rỉnh hơn không ít.

Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, có một lần một người trong bọn họ giới thiệu cho một ông chủ lớn, ông chủ kia nghe nói bọn họ chơi bài rất tốt liền chủ động tìm đến cửa, còn mang theo một cặp da tiền mặt, tổng cộng hơn ba trăm triệu tiền đánh bạc. Điều này khiến Kim Đạt Hải quá cao hứng, ông ta cùng đồng bọn liên thủ chơi khiến ông chủ kia thua sạch chỉ còn chiếc quần cụt.

Kết quả ông chủ kia không phải tay vừa tìm được chứng cứ bọn họ gian lận, đòi chặt tay bọn họ.

Lần này khiến Kim Đạt Hải bị dọa sợ, chặt cụt tay sẽ là tàn tật, tương lai mất việc không nói, còn sao có thể lấy vợ được.

Quan trọng hơn chính là, sau khi chặt tay thì trò gian lận xuất thần nhập quỷ kia sẽ không sử dụng được nữa.

Kim Đạt Hải khuyên can mãi rốt cuộc ông chủ kia mới chịu nhân nhượng, đồng ý cho bọn họ trả lại tiền, nhưng còn một điều kiện chính là cắt một quả thận của Kim Đạt Hải.

Kim Đạt Hải không muốn bị cắt thận nhưng quả thật hắn không còn biện pháp nào khác, suy nghĩ thêm một chút, thận là nội tạng thiếu một quả cũng không chết được, nhìn bề ngoài cũng không nhận ra, sẽ không ảnh hướng tới tìm vợ trong tương lai, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Sau khi Kim Đạt Hải đồng ý, ông chủ kia liền gọi điện thoại tìm tới một bác sĩ phẫu thuật cắt thận cho Kim Đạt Hải ở ngay trong nhà kho trường học. Cũng chính ca phẫu thuật cắt thận đó đã đẩy Kim Đạt Hải vào đường cùng.
 
Chương 237


"Là ông chủ nọ cố ý gài bẫy để ông chui vào lưới phải không, nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy, ông vừa đáp ứng cắt thận hắn ta liền tìm bác sĩ làm phẫu thuật cho ông." Nghe đến đây tôi không nhịn được chen miệng nói.

Kim Đạt Hải nghe vậy nhìn tôi một chút, đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng, nói: "Không hổ là hậu nhân của Diệp lão, đầu óc nhanh nhạy, không sai, về sau tôi mới biết, lúc ấy ông chủ lớn nọ đã bị suy thận giai đoạn cuối, phải thay thận mới có thể sống, cũng không biết hắn từ đâu mà biết thông tin của tôi, biết hắn ta có thể dùng thận của tôi, liền gài bẫy tôi như vậy"

"Sau đó thì sao?" Tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi, Kim Đạt Hải nhớ tới chuyện năm đó, đáy mắt xẹt qua một tia hận ý, nói: "ông chủ nọ lấy được thận liền nghênh ngang rời đi, chỉ đơn giản khâu lại vết thương cho tôi, đưa một một chút thuốc giảm viêm rồi mặc kệ tôi, cô nghĩ đi, với điều kiện kỹ thuận năm đó, lại được thực hiện tại nhà kho, phẫu thuật xong cũng không có điều dưỡng, việc nhiễm trùng là 100%, ông chủ nọ lấy thận của tôi có khác gì lấy mạng của tôi chứ?”

Còn không phải chính ông đồng ý cắt thận sao, nếu ông không lừa bịp người khác thì cũng không đến nỗi bị người khác hãm hại đâu.

Tôi âm thầm nhổ nước bọt, bất quá lời này tôi ngàn lần không dám nói ra, nhẹ gật đầu bày tỏ đồng tình, chờ Kim Đạt Hải tiếp tục kể tiếp.

Sau khi bị lấy thận thì không bao lâu vết thương của Đạt Hải bị nhiễm trùng, trời vừa tối liền đau bụng đến lăn lộn trên giường, càng ngày càng gầy, càng ngày càng tiều tụy, trọng điểm là từ ngày cờ bạc lừa bịp rồi bị người ta lấy thận thì tên tuổi lừa bịp cũng truyền khắp nơi, trong trường không ai tìm hắn cờ bạc nữa, dẫn đến tình hình của ông ta càng thêm khốn khổ, nghèo mạt đến nổi không có tiền đi bệnh viện mua thuốc.
 
Chương 237-2


Cứ như vậy dần dà lại một cơ quan nội tạng của Kim Đạt Hải hư hỏng, lần này là lá gan.

Lúc ấy Kim Đạt Hải suýt chút nữa thì chết, bác sĩ bảo ông ta gọi người nhà đến thông báo trong nhà chuẩn bị hậu sự, đáng buồn là cha mẹ ông ta đều mất, lại không có anh chị em gì, chỉ có mỗi mình ông ta lấy đâu ra người nhà?

Bất quá cũng may mà ông ta tốt số, bác sĩ thấy ông ta không người thân, dù chữa bệnh chết cũng không ai đến gây chuyện cho nên báo cho ông ta một tin tức, đó là bệnh viện đang làm thí nghiệm về gan, hỏi ông ta có bằng lòng làm tình nguyện viên hay không, dù chưa chắc có thể trị hết bệnh ông ta nhưng cũng mang lại một cơ hội sống, chính yếu là nếu tham gia thí nghiệm thì tiền thuốc men sẽ được miễn phí.

Nói trắng ra chính là làm chuột bạch, dù vậy ông ta vẫn đồng ý, để bệnh viện tiến hành thí nghiệm trên gan ông ta, cuối cùng đại bộ phận của gan đều bị mục nát liền bị cắt bỏ, chỉ còn lại một chút xíu để ông ta giữ mạng.

Cũng may sự hồi phục của gan khá tốt, phần mục nát bị cắt bỏ, phần còn lại thì lại ra sức giúp ông ta sống sót, trải qua sự việc giày vò này thì ông ta đã qua ba mươi tuổi, trường học thì thay đổi, đổi tên thành Giang Đại, lãnh đạo nhà trường thấy ông ta đáng thương, liền đề bạt ông ta thành nhân viên quản lý thư viện.

Công việc khá có danh, thu nhập cũng khá, nhưng bị cắt bỏ gan và thận khiến anh ta trở thành một ma ốm, không tìm được vợ, cứ vậy ngơ ngẩn qua nửa đời, ngay chính ông ta cũng coi là đời này ông ta không mong đợi được gì.

Nhưng vào lúc này, nữ thần vận mệnh rốt cục tìm tới ông ta, ông ta ngẫu nhiên đạt được một quyển sách cổ, xác thực mà nói là một quyển nhật kí cổ, phía trên ghi chép không ít chữ lộn xộn, chủ nhân quyển nhật ký kia, tên là Diệp Tử Phong.
 
Chương 237-3


Nghe được ba chữ Diệp Tử Phong, thần kinh của tôi như nhảy loạn một cái: "Chính là Diệp Tử Phong trải qua đại nạn của nhà họ Diệp chúng tôi sao?”

Kim Đạt Hải gật đầu: "Không sai, cái gọi là đại nạn không chết, tất có phúc, các ngươi Diệp lão chính là đại biểu điển hình của câu nói này, nhật ký của ông ấy ghi chép kỹ càng tình huống lúc đó của nhà họ Diệp các ngươi, còn viết không ít thuật pháp, nhưng đều quá thâm ảo, trước giờ tôi xem không hiểu, cũng không quá tin tưởng, cho đến bốn năm trước."

Nói đến đây, đôi mắt Kim Đạt Hải ánh lên một tia hung hăng, vốn là khóe mắt rủ xuống lại sắc lẹm nói: "cho đến bốn năm trước, tôi lại một lần nữa nhìn thấy ông chủ đã bẫy tôi khi xưa, lúc này hắn làm chức cao, mặt mày càng hớn hở, hăng hái, dựa vào cái gì chứ, hắn ta sống tốt như vậy, còn tôi lại bị hại đến thê thảm như kia?? Năm đó nếu không phải vì hắn thì tôi sẽ không bị mang tiếng xấu, lại còn trở nên già yếu bệnh tật!"

Nói đến đoạn sau, Kim Đạt Hải đã gầm to, xem ra ông chủ nọ khiến ông ta bị kích thích không vừa.

Tôi không khỏi bị dáng vẻ của Kim Đạt Hải dọa đến hơi sợ hãi, cũng may ông ta rống xong, bỗng nhiên lại mỉm cười, lạnh như băng nói: " tổ tiên nhà họ Diệp các người có câu nói rất hay, không phải không báo thù, chỉ là thời điểm chưa tới."

"Hắn ta chức lớn, trước kia tôi không làm gì được hắn, nhưng bây giờ tôi có sách quý, từ hôm ấy, tôi bắt đầu học tập chữ cổ đại, dốc lòng nghiên cứu ý nghĩa trong sách cổ, ba năm sau, tôi đã xem hiểu một trận pháp trên đó, tôi dùng trận pháp kia để làm thí nghiệm nhỏ, cắt mất hai chân ông chủ lớn nọ, đáng tiếc sau lưng của hắn lại có cao nhân tương trợ, làm hại tôi không chỉ không thể giết hắn, còn bị thuật pháp cắn trả."

"Cho nên tôi học khôn, không dám ra tay với hắn nữa, nhưng ấm ức của tôi thì phải có người trả, tôi liền chú ý đến con gái hắn, dù sao cũng phải có người ra tính tiền, cha nợ con trả, ha ha, rất công bằng." Kim đạt hải nói.

Tôi nghe được việc này rốt cục kịp phản ứng, cả kinh nói: "con gái ông chủ nọ chính là Chu Lan? Cho nên ông giết cô ta, còn muốn cô ta chết thêm lần nữa, biến thành hồn tiệm?"

Nói xong tôi đột nhiên ý thức được không đúng, Chu Lan xuất thân nghèo khổ, không có khả năng có một người cha làm chức lớn, nghĩ đến đây, một tia chớp lóe lên trong đầu tôi, thốt ra: "Không đúng, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm!"

"Ha ha, có cần phải giật mình như vậy sao?" Thấy tôi phản ứng mạnh vậy khiến Kim Đạt Hải cười nhạt một chút, chỉ vào cây chổi trong tay tôi nói: "Đừng nghe chuyện xưa không, tiếp lấy quét đi."

Lúc này tôi mới lấy lại tinh thần, gượng cười hai tiếng, tiếp tục quét dọn, sau đó hỏi Kim Đạt Hải: "Tôi chỉ hiếu kì, mục tiêu của ông là Vương Lâm Lâm, tại sao người thứ nhất giết lại là Chu Lan, hơn nữa còn muốn nuôi Chu Lan thành hồn tiệm, việc này và chuyện giết Vương Lâm Lâm có liên quan gì sao?"
 
Chương 237-4


"Nói có cũng có, nói không có cũng không có." Kim Đạt Hải cổ quái nở nụ cười, "Tôi bị cao nhân sau lưng ông chủ nọ đả thương, hồn phách bị trọng thương, không làm được nhiều việc, không cách nào thi triển thuật pháp trong sách cổ, trước hết phải nghĩ biện pháp tu bổ hồn phách, dựa theo cách nói của nhà họ Diệp các người thì đó là: lấy hình bổ hình, tôi tìm rất lâu mới tìm được Chu Lan có cùng bát tự với tôi, theo dõi cô ta hơn một tháng, rốt cục tìm được cơ hội xuống tay, nhắc tới cũng trùng hợp, ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi, Chu Lan này lại là bạn cùng KTX của Vương Lâm Lâm, trước khí chết còn phát sinh mâu thuẫn với Vương Lâm Lâm, tôi liền thuận nước đẩy thuyển, cho Chu Lan một cơ hội báo thù rửa hận.”

"Hoá ra là như vậy..." Tôi nói, đồng thời trong lòng lại thêm vài phần cẩn thận, lúc đầu nghe được thân thế của Kim Đạt Hải, tôi còn cảm thấy ông ta đáng thương, giờ nghe đến đoạn của Chu Lan, tôi mới nghĩ lại ông ta vốn chính là một đại ma đầu giết người không chớp mắt, mà thủ đoạn giết người cực kỳ tàn nhẫn, nếu như nói ông ta giết Chu Lan là bởi vì bát tự, giết Vương Lâm Lâm là bởi vì có thù với cha cô ta, vậy còn Trương Ninh và Triệu Đan thì là nằm không cũng trúng đạn, hai cô ấy không có bất kỳ liên quan gì đến Kim Đại Hải vây mà vẫn bị giết, vẻn vẹn bởi vì các cô cùng một ký túc xá với Vương Lâm Lâm.

Thấy tôi gật đầu rồi không nói gì, Kim Đạt Hải nhìn tôi ha ha cười lạnh một tiếng, nói: "có phải cô đang suy nghĩ hai nữ sinh kia vì sao lại chết? Hai cô ả không ai vô tội cả, có điều cái chết của bọn họ không liên quan đến tôi, là do chính Chu Lan ra tay, lúc ấy sau khi tôi nhắc hiệu trưởng đổi lại danh sách nghiên cứu sinh, hiệu trưởng liền tìm bọn Vương Lâm Lâm nói chuyện, để các cô ấy giấu diếm nguyên nhân chân chính dẫn đến cái chết của Chu Lan, chỗ tốt là trường học cho bọn họ học nghiên cứu sinh, bọn họ lập tức không thèm suy nghĩ liền đồng ý yêu cầu của hiệu trưởng, cô nói xem chỉ bằng điều này thì Chu Lan có nên giết bọn họ hay không?"

"Nên..." Tôi thuận lời Kim Đại Hải nhẹ gật đầu, không nghĩ tới tư tưởng Kim Đạt Hải đã cố chấp đến vậy, cho dù bọn Trương Ninh nên nhận trừng phạt khi làm những việc nọ, nhưng không đến nổi mất mạng, mất mạng còn chưa xong, ngay cả hồn chắc hắn cũng bị Chu Lan ăn mất.

Trong thời gian nói chuyện thì tôi đã quét dọn xong gian phòng chính, ánh mắt rơi vào gian phòng sau cánh kia nọ.
 
Chương 237-5


Toàn bộ căn nhà thì tiệm khí nơi này dày đặc nhất, chắc hẳn Chu Lan giấu sau cánh cửa kia, tôi nén lại cảm giác áp bách do tiệm khí mang tới chậm rãi bước đến trước cánh cửa kia, giả bộ như quét dọn, muốn nhìn một chút dáng vẻ hồn tiệm, kết quả vừa mới tới gần cánh cửa kia thì sau lưng liền phóng đến ánh mắt rét lạnh như bằng của Kim Đại Hải, giọng lạnh lùng nói: "Gian phòng kia không cần quét dọn, cô đi qua đây, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô."

Bị Kim Đạt Hải nhìn thấu, trong lòng tôi giật mình, bất quá trên mặt vẫn cố nặn ra vẻ tươi cười, khiêm tốn nói: "Ngài ngay cả vật nghịch thiên như hồn tiệm cũng có thể nuôi được, còn cần gì thỉnh giáo tôi, mặc dù tôi là người nhà họ Diệp, nhưng trước giờ nhà họ Diệp trọng nam khinh nữ, một đứa con gái như tôi, học thuật không tinh, chỉ sợ làm ngài thất vọng."

Tôi lựa lời nói trước, miễn cho ông ta lại hỏi kiến thức uyên thâm của nhà họ Diệp, đến lúc đó trăm phần trăm bị lộ tẩy.

Ai ngờ ông ta lại chỉ cười ha ha, nói thẳng: "việc khó tôi cũng không hỏi cô, tôi chỉ hỏi sao cô có thể đoạt được yêu quái, làm cách nào để bắt được yêu, làm sao thuần phục? Mặc dù trong nhật ký Diệp lão cũng viết, nhưng ông ta chỉ viết chi tiết thuật pháp tổ truyền nhà họ Diệp các ngươi, sau khi đạt được hồ yêu lại chỉ khái quát qua, chỉ có thể thấy được sau chuyện kia thì ông ta trở nên lợi hại hơn, cô có bằng lòng chỉ điểm cho tôi nghe hay không?”

"Cái này..." Tôi không nghĩ tới đột nhiên ông ta lại đưa ra yêu cầu này, trong lúc nhất thời đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không được, đang do dự nên trả lời thế nào, thì một luồng khí tức quen thuộc đột nhiên từ ngoài cửa sổ bay vào.

Trái tim tôi trong nháy mắt siết lại, không được! Tô Mộc đến rồi!

Ngay khi tôi phát giác được Tô Mộc, thì Chu Lan trong phòng bỗng thét lên chói tai, theo đó tiệm khí trong phòng lớn mạnh lên, trong nháy mắt đầu óc tôi choáng váng, ngã bịch một cái trên sàn, trước mắt như biến thành màu đen, bên tai cũng truyền tới âm thanh ù chói tai.

"Dương Dương!" Mơ hồ tôi nghe thấy âm thanh phá cửa vào, tựa như là Đường Dũng đang gọi tên tôi, đan xen với tiếng gọi của thuồng luồng tiên.

Não tôi choáng váng,như bị tắt đường vậy, chỉ nghe một trận ồn ào bên tai, giống như xảy ra đánh nhau.

Sau đó tôi liền không có tri giác gì nữa, đợi đến khi tỉnh lại thì đã ở bệnh viện, tôi nằm tại trên giường bệnh, trên mũi mang ống thở, bên tai còn truyền đến âm thanh tít tít của máy móc.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom