Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 229-2


Còn tiểu quỷ Thái Lan thì không như vậy, bọn họ bởi vì là có người nuôi dưỡng, mỗi thời khắc đều có chủ nhân làm chủ, thực lực cũng phải do chủ nhân định đoạt. Như vậy khi thực lực tiểu quỷ Thái Lan muốn thăng cấp thì cần chủ nhân tự mình mang tới chùa ở Thái Lan, tìm một Long Phù đức cao vọng trọng cầu phúc trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, cũng là làm sâu thêm mối ràng buộc giữa tiểu quỷ và chủ nhân, như vậy thực lực của tiểu quỷ mới tấn thăng được. Lần này Đường Dũng mang Diệu Diệu quay về Thái Lan chính là vì cầu phúc, chờ cầu phúc xong thì Diệu Diệu liền có thể thuận lợi trở thành ác quỷ.

Vốn chuyện này cần chủ nhân cùng tiểu quỷ cùng nhau tiếp nhận cầu phúc bảy bảy bốn mươi chín ngày, phòng ngừa sau khi thực lực tiểu quỷ lợi hại sẽ không nhận chủ nhân. Có điều Đường Dũng vốn cũng là một Long phù, hơn nữa tình cảm giữa Đường Dũng và Diệu Diệu rất sâu đậm, Đường Dũng xin xỏ mãi mới được nhà chùa ở Thái Lan cho Đường Dũng rời đi, cho dù vậy nhà chùa cũng chỉ đồng ý cho Đường Dũng đi hai mươi ngày, chờ đến khi hoàn tất nghi thức cầu phúc cho Diệu Diệu thì Đường Dũng còn phải đích thân trở về Thái Lan một chuyển để đón nhận Diệu Diệu.

Xem ra Đường Dũng hẳn không gạt tôi, anh ta thật sự cùng Diệu Diệu ở Thái Lan một tháng, vậy Đường Dũng lúc trước tôi gặp ở Lạc Dương là ai?

Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy gặp Đường Dũng ở Lạc Dương quả thật có rất nhiều điểm khả nghi. Chúng tôi đi Lạc Dương không hề thông báo cho Đường Dũng nhưng anh ta đột nhiên xuất hiện, còn đột nhiên nói với tôi không đầu không đuôi, khi thấy tôi tức giận anh ta cũng không đuổi theo. Lúc ấy tôi tức giận nên hồ đồ, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ suy nghĩ một chút, với tính tình của Đường Dũng làm sao có thể mặc kệ tôi rời đi, nhất định đi theo bám đít tôi để nói xấu Tô Mộc.

Trong đầu tôi rối bời, còn đang cố gắng nhớ lại chi tiết lúc ấy gặp Đường Dũng ở Lạc Dương thì Tô Đoàn đã tìm được thầy giám thị coi thi đưa tới. Thầy giáo này đã hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ hiền lành bảo sao làm vậy, trên mặt đầy tâm sự, sau khi thấy Tô Mộc rõ ràng ông ta có chút lo lắng, hỏi Tô Mộc tìm ông ta có chuyện gì.

Tô Mộc thu lại nụ cười trên miệng, đưa ra tờ danh sách nghiên cứu sinh, chỉ ba cái tên của bọn Vương Lâm Lâm hỏi thầy có ấn tượng gì với ba cái tên này không.
 
Chương 229-3


Thầy giáo kia mặc dù tuổi tác không còn nhỏ nhưng tâm trí rất đơn thuần, có lẽ cả đời thầy cũng không trải qua gió to sóng lớn gì, bây giờ bị Tô Mộc gặng hỏi như vậy mắc mặt thầy trong nháy mắt liền biến đổi, chần chừ nói không ấn tượng, người thi đậu nghiên cứu sinh nhiều như vậy ông ta làm sao có thể nhớ được từng người.

Không đợi thầy giáo kia ngừng lời, Đường Dũng đã chen miệng: “Hãy nói thật đi, tâm sự của ông đều đã hiện hết lên mặt. Nói đi, ba người này rốt cuộc vì sao thi đậu nghiên cứu sinh, trong lòng ông biết rõ. Bây giờ trong ba người đó đã có hai người chết, nếu như ông còn không đem chân tướng sự việc nói ra, Vương Lâm Lâm còn lại đó cách cái chết cũng không xa. Ông thật sự muốn nhìn Vương Lâm Lâm kia chết?”

“Tôi…” Sắc mặt thầy lại thay đổi, ông ta chau mày, nội tâm giằng xé, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi biết mọi người trong tổ chuyên án điều tra, là tới trường tôi vì án mạng gần đây. Nhưng các người cũng đừng hù dọa tôi, mạng sống của Vương Lâm Lâm làm sao lại có liên quan tới danh sách này được?”

“À, người nên có trong danh sách lại không có, người không nên có trong danh sách lại có. Ông nghĩ người đó sẽ nghĩ như thế nào, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện sao? Bây giờ có người bất bình, chẳng qua cũng chỉ là xử lý người trong danh sách, chờ người cuối cùng là Vương Lâm Lâm cũng chết thì mục tiêu còn lại chính là người đã đụng chân đụng tay vào bản danh sách này. Có nói hay không tự ông suy nghĩ.”

Lần này Tô Mộc đổi giọng nói chuyện, anh ấy vừa mở miệng liền mang theo khí tức nguy hiểm, bình tĩnh nhìn người giáo viên kia, giống như ông ta có nói hay không cũng không quan trọng, bây giờ Tô Mộc mở lời chẳng qua là cho ông ta một cơ hội sửa đổi.

Tôi liền có chút bất ngờ, hai người này từ lúc nào lại ăn ý như vậy. Hai người bọn họ phối hợp tra hỏi, một đen một trắng, nhìn qua giống như một cặp. Đừng nói thầy giáo kia có áp lực, ngay cả tôi đứng sau đều có chút áp lực.

“Làm sao có thể… Cậu nói hai sinh viên kia đều là bị người khác hại chết, các ngươi bây giờ nên làm là tìm ra hung thủ, mang ra công lý, lãng phí thời gian với tôi làm gì…”

“Nếu ông không nói thật thì chúng tôi sẽ không tiếp tục điều tra tìm hung thủ, như vậy bất kể trả thù là người hay quỷ thì ông cũng sẽ gặp nguy hiểm.” Tô Mộc giống như không còn kiên nhẫn, liền nói.
 
Chương 229-4


Nói xong anh ấy vung tay lên, một tia mỏng âm khí liền bay hướng tới thầy giáo kia, ở mắt thầy giáo kia tạo một mắt kính âm khí bao trùm mắt của thầy.

Thầy giáo liền cũng có thể thấy được âm khí đen ngòm đang tràn ngập trên người Tô Mộc, sắc mặt căng thẳng, chỉ Tô Mộc nói: “Cậu đây là…”

“Âm khí, anh ta là lão quỷ vạn năm. Ông dám cả gan trước mặt anh ta lừa gạt, sau này chết thì chờ anh ta cắt đầu cắt lưỡi tống xuống địa ngục.” Đường Dũng nói.

Nói xong Tô Mộc còn đặc biệt phối hợp đưa tay ra, ngón tay từ từ biến ra quỷ trảo, hướng thầy giáo kia đi tới.

Thầy giáo kia nhất thời bị sợ lui về phía sau liên tiếp, muốn xoay người chạy trốn nhưng có lẽ ông ta đã bị Tô Mộc dọa sợ vỡ mật, hai chân mềm như mì sợi, mắt nhìn Tô Mộc từ từ đi tới trước mặt, uỵch một tiếng ngã ra trên mặt đất, khóc lóc nói: “Ngươi đừng tới đây! Tôi nói! Đều là Hiệu trưởng bảo tôi làm như vậy, ông ta bảo tôi xóa tên Chu Lan trong danh sách, sau đó tăng thêm ba sinh viên nữ, tôi chẳng qua chỉ nhận lệnh làm việc, cái gì cũng không biết.”

“Sớm như vậy thì đã xong rồi, bình thường hỏi ông không chịu nói, phải biến thành quỷ hù dọa ông thêm một lát mới được.” Đường Dũng liếc mắt, tức giận nói.

Nói xong anh ta lại hỏi tại sao Hiệu trưởng lại phải làm như vậy.

Lúc này thầy giáo kia đã không còn chút tâm tư phản kháng nào, Đường Dũng hỏi cái gì ông ta liền nói cái đó: “Vì tiền. Thật ra thì đêm Chu Lan chết chìm đó thầy Hiệu trưởng nhận được tin từ một người bí mật, người đó bảo thầy hiệu trưởng cả đêm làm lưới bảo vệ ở bờ sông, làm bảng cảnh báo, như vậy khi xác định trách nhiệm thì trách nhiệm của nhà trường sẽ ít đi một chút, tiền bồi thường gia đình Chu Lan cũng có thể ít đi một chút.”

“Vậy việc này với việc thay đổi danh sách nghiên cứu sinh có quan hệ thế nào? Người bí ẩn kia là ai?” Đường Dũng lại hỏi.
 
Chương 230


“Cái này.. Nghe nói là người bí ẩn kia ra điều kiện, cụ thể người kia là ai tôi cũng không biết, các người đi hỏi thầy Hiệu trưởng đi.” Thầy giáo kia khóc lóc nói, vừa nói hai mắt ông ta vừa nhìn chằm chằm Tô Mộc, rất sợ Tô Mộc lại tiến tới gần hơn.

Từ vẻ mặt của ông ta có thể thấy được ông ta đã đang ở ranh giới suy sụp, nếu Tô Mộc còn tiếp tục hù dọa thì có lẽ ông ta sẽ chết ngất mất.

Nói cho cùng cũng là làm việc theo lệnh, tôi có chút không đành lòng liền kéo Tô Mộc hai cái, nói nếu không cần thì thả ông ta đi, có chuyện gì hỏi trực tiếp thầy Hiệu trưởng càng rõ ràng.

Tô Mộc nghe vậy không nói gì, im lặng mấy giây mới thu hồi âm khí trên tay, đem quỷ trảo biến đổi lại thành hình dáng bình thường, thuận tiện đem âm khí ở trong mắt thầy giáo kia rut về, nói: “Ông đi đi, những gì ông nhìn thấy không được nói cho người khác, nếu để cho tôi biết ông nói bậy bạ…”

Không đợi Tô Mộc uy hiếp xong, thầy giáo kia liền gật đầu như gà mổ thóc: “Yên tâm, tôi cái gì cũng không nói, nếu tôi đi ra ngoài nói bậy bạ nửa chữ thì sẽ bị trời đánh…”

Ông ta vừa muốn nói là trời đánh ngũ lôi, nhưng nói một nửa thì ông ta đột nhiên nghĩ ra Tô Mộc là quỷ, ngay trước quỷ không dám thề quá nặng liền đem nửa câu sau nuốt trở lại.

Tô Mộc vốn cũng chỉ muốn hù dọa ông ta một chút, cũng không để ý, xua xua tay bảo ông ta đi.

Thầy giáo kia giống như bỏ được gánh nặng, chân cũng nháy mắt khôi phục lại cảm giác, cho dù như vậy chân ông ta vẫn mềm nhũn, căn bản lăn một vòng rồi mới chạy.

Sau khi thầy giáo kia đi xa, biểu tình trên mặt Tô Mộc ngưng trọng một chút. Vốn theo ý tôi cùng Đường Dũng và Tô Đoàn thì phải tới phòng đọc sách bắt thầy Hiệu trưởng, hỏi người báo tin cho ông ta là ai, nhưng Tô Mộc liền khoát tay một cái, nói bắt đầu từ bây giờ tôi mỗi thời khắc đều phải đi bên cạnh anh ấy, không thể rời đi nửa bước, cũng không thể tiếp xúc với bất kỳ người nào.

Tôi sửng sốt một chút, nhìn Tô Mộc có chút không hiểu.
 
Chương 230-2


Tôi biết mỗi khắc anh ấy vẫn để ý tới tôi, nhưng cũng không vì cái đinh cùng hù họa cắn tay của Đường Dũng mà anh ấy sẽ không cho tôi tiếp xúc với bất kỳ người khác chứ.

Tô Mộc nói xong, Đường Dũng cũng sững sờ, có điều vẻ mặt của anh ta rất nhanh chóng khôi phục bình thường, trên mặt lần nữa lại cong lên cười, đi tới cạnh Tô Mộc nói: “Không phải anh nghi ngờ có người ở nơi này nuôi hồn tích chứ? Thứ đó tà tính như vậy, nếu quả thật là có thì nguy hiểm chính là anh…”

Tô Mộc không lên tiếng, không thừa nhận cũng không chối, hình như thầm đồng ý với lời của Đường Dũng nói.

Tôi không nhịn được, hỏi Đường Dũng: “Cái gì là hồn tích? Là hồn phách có tội?”

“Khụ…” Đường Dũng giống như bị tôi chọc cười, cười ha hả nói cũng có thể hiểu như vậy.

Chẳng qua là sau khi nghe được hai chữ ‘hồn tích’ thì sắc mặt Tô Đoàn trong nháy mắt liền ngưng trọng, hai mắt lo lắng nhìn Tô Mộc, nói: “Ông Hai, nơi này thật là có hồn tích? Nếu vậy ông đưa bà Hai đi trước, nơi này giao cho cháu…”

“Giao cái đầu ngươi, ngươi có thể làm được cái gì? Nếu như nơi này thật sự có người nuôi hồn tích thì bằng bản lãnh của ngươi chết thế nào cũng không biết, nhanh đi gọi điện thoại cho ba ngươi, để ông ta tới tiếp viện. Ông ta vốn là gia chủ Tô gia, đối phó với hồn tích cũng còn có thể có được hai phần.” Đường Dũng mở miệng nói.

Trước giờ anh ta luôn để cho Tô Đoàn mấy phần mặt mũi, lần này đột nhiên tức giận quát tháo với Tô Đoàn khiến tôi có chút giật mình. Nhưng thấy anh ta mắng như vậy tôi đột nhiên nhận ra, thật ra thì trong lòng Đường Dũng cũng có chút lo lắng, chỉ là bởi vì tính cách của anh ta khiến anh ta lúc nào cũng cười nên mới giống như đem cái hồn tích gì đó không coi ra gì.

Tôi không khỏi lo lắng theo mấy phần, hỏi Tô Mộc rốt cuộc hồn tích là thứ gì.

Tô Mộc không trả lời tôi ngay mà hỏi tôi có đói bụng không, nhiều chuyện như vậy, chi bằng ăn cơm trước, vừa ăn cơm anh ấy vừa giải thích hồn tích cho tôi nghe.

Tôi gật đầu liên tục. Vốn đang tò mò nên tôi cũng không có tâm tư gì để ăn cơm, nhưng nghĩ tới buổi chiều cũng không biết sẽ còn thế nào nên thừa dịp lúc này đang an ổn cứ lấp đầy bụng rồi nói sau.
 
Chương 230-3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại học Giang Minh (Giang Đại là cách gọi tắt của ĐH Giang Minh nhé mọi người, mình chưa rành nên trước cứ gọi là ĐH Giang Đại:p) tôi quen thuộc nhất nhưng gặp nhiều chuyện này cũng không còn tâm tư để tìm nơi có đồ ăn ngon, tôi liền đưa Tô Mộc cùng Đường Dũng tới nhà ăn trong trường ăn cơm. Tô Đoàn sau khi biết trong trường học có thể có hồn tích liền cũng không ăn cơm, vội vã cầm điện thoại chạy đi, xem bộ dáng là đi thông báo cho Tô Thịnh.

Trong quá trình ăn cơm, lúc này Tô Mộc mới đem lai lịch hồn tích giải thích cho tôi.

Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tích. Quỷ sợ tích cũng giống như người sợ quỷ vậy.

Đây là một câu nói mà Bồ Tùng Linh viết trong Liêu Trai Chí Dị, mặc dù ngắn gọn nhưng có thể miêu tả được mối liên hệ giữa người, quỷ và tích.

Tôi thầm giật mình, không nghĩ tới quỷ cũng có thể chết. Tôi vẫn cho là sau khi quỷ chết thì hồn sẽ bị biến mất, cái gì cũng không chừa lại, không nghĩ tới sau đó còn có một hồn tích. Dựa theo giải thích của Tô Mộc, hồn tích rất ít xuất hiện, dường như có thể coi là truyền thuyết. Từ khi bắt đầu có ghi chép từ thời Thương, số lần hồn tích xuất hiện dùng mười ngón tay cũng có thể đếm hết, hồn tích nổi tiếng nhất mà tất cả ai cũng biết chính là Chung Quỳ.

Nghe nhắc tới Chung Quỳ khiến tôi cả kinh. Ngày nay có ai không biết tới thần Chung Quỳ, đó là vị thần diệt yêu trừ quỷ, chỉ cần thần bắt được quỷ thì sẽ hoàn toàn thôn tảo giống như nhai đi nhai lại rồi nuốt, khiến cho tất cả quỷ vật nghe tiếng đã khiếp đảm, nghe nói ngay cả Diêm Vương trông coi âm phủ thấy thần cũng phải chính lui chín mươi dặm.

Tôi vẫn cho rằng đó là vị thần đặc biệt chuyên bắt quỷ, ngay cả truyền thuyết trong dân gian cũng cho rằng Chung Quỳ là nhân vật đại diện cho việc bắt quỷ trừ tà, nhiều gia đình có trẻ em quấy khóc ban đêm cũng sẽ dùng đá đen điêu khắc thành hình dáng Chung Quỳ để mang theo, như vậy buổi tối sẽ không quấy khóc. Không nghĩ tới ông ta lại chỉ là hồn tích.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Tôi có chút không hiểu liền hỏi Tô Mộc, nếu Chung Quỳ không phải là thần mà là hồn tích thì tại sao trong truyền thuyết dân gian lại coi ông ta như là thần vậy, tôi nhớ Giang Minh có phong lục vào ngày lễ tết cũng sẽ đem tranh Chung Quỳ treo lên cửa để chấn nhiếp tám hướng.
 
Chương 230-4


“Cũng bởi vì Chung Quỳ là hồn tích nên mọi người mới đem ông ta treo lên cửa, hồn tích là thứ khắc chế quỷ, đối với người sống không có ác ý cho nên đối với con người mà nói thì hồn tích là thần cũng không có gì khác nhau. Ngày xưa kỹ thuật in ấn chưa tốt, không thể vào từng nhà để vẽ hình Chung Quỳ cho nên ngày lễ ngày tết mọi người sẽ dùng giấy đỏ thẫm viết lên một chữ Tích dán lên cửa, cho dù chỉ một chữ cũng dư sức chấn nhiếp được quỷ vật.” Lần này là Đường Dũng nói, lúc anh ta nói chuyện ánh mắt như có như không nhìn về phía Tô Mộc, biểu tình rất phúc tạp, vừa có một tia cười trên sự đau khổ của người khác nhưng cũng có một vẻ lo âu khiến tôi không hiểu đến tột cùng anh ta đang có suy nghĩ gì. Là sợ lần này Tô Mộc chết ở trong tay hồn tích hay là sợ Tô Mộc lần này không chết ở trong tay hồn tích?

Không hiểu được biểu tình trên mặt Đường Dũng, trong lòng tôi cũng nặng trĩu. Hồn tích đối với Tô Mộc là nói giống như là quỷ của anh anh ấy vậy. Từ khi mới bắt đầu đã không thấy tăm hơi nụ cười trên mặt Tô Mộc đâu, đổi thành một gương mặt lạnh tanh không cảm xúc. Tôi biết bây giờ anh ấy cũng rất lo lắng, liền thử dò hỏi Tô Mộc: “Hay chúng ta đi thôi, dù sao Tô Đoàn đã gọi điện cho Tô Thịnh, chuyện này liền dựa vào bọn họ đi, chúng ta… lại đi những nơi khác bắt quỷ cho Giao tiên là được. Quả thực để ông ta đói mấy ngày cũng không có sao.”

“Không cần, sau này em cứ đi bên cạnh anh là được.” Tô Mộc nhàn nhạt nói.

Anh ấy từ chối ngay lập tức?

Cái này khiến cho tôi có chút bất ngờ, nhưng trong vẻ mặt lạnh như băng của anh ấy khiến tôi cũng không dám tiếp tục làm phiền, chỉ đành gật đầu một cái sau đó tiếp tục ăn cơm.

Sau khi ăn trưa xong tôi đi theo Tô Mộc không nói một lời, vốn cho rằng buổi chiều anh ấy sẽ mang tôi đi xem Tô Mộc bày trận, hoặc ở bờ sông vòng vo một chút tìm xem có thấy manh mối nào khác, kết quả anh ấy lại đưa tôi quay về kí túc xá nữ, nói anh ấy mệt muốn nghỉ trưa một chút. Còn dặn tôi không được thừa lúc anh ấy nghỉ trưa lại rời khỏi phòng kí túc.

Ơi trời, từ sau khi gặp Tô Mộc tôi thấy anh ấy với đồ ăn và ngủ nghỉ đều là có cũng được không có cũng được, giống như ăn và ngủ đối với anh ấy không quan trọng vậy, từ lúc nào anh ấy lại muốn ngủ trưa?

Nhưng tôi cũng biết bây giờ là thời điểm khác thường, Tô Mộc nhất định vì chuyện hồn tích mà phiền não, tôi cũng không nói thêm gì, gật đầu một cái.
 
Chương 230-5


Cũng may Đường Đũng cũng đi theo chúng tôi về kí túc, canh giữ bên cạnh chúng tôi. Xác thực mà nói là canh giữ bên cạnh tôi, tôi vốn không muốn nói chuyện nhiều với anh ta nhưng hiểu viết về hồn tích lại quá ít, thừa lúc Tô Mộc ngủ tôi liền hỏi Đường Dũng về cấp bậc của hồn tích.

Dựa theo truyền thuyết về Chung Quỳ, Diêm Vương gặp mặt còn phải nể ba phần, như vậy thì thực lực của Chung Quỳ hẳn cùng với Diêm Vương không chênh lệch lắm, cũng phải là cấp bậc quỷ vương. Trong trường học mới nuôi thành hồn tích hẳn sẽ không lợi hại như vậy, có lẽ cũng chỉ là cấp bậc lệ quỷ, như vậy thì cũng không chênh lệch với Tô Mộc nhiều, nếu như thật sự gặp hồn tích thì có phải cũng đánh ngang tay.

Đường Dũng nghe tôi phân tích liền bật cười một cái, đưa tay xoa đầu tôi: “Dương Dương ngốc nghếch của anh, cấp bậc của hồn tích không phải giống như vậy, mà giống như người sống thấy quỷ. Cho dù là quỷ vừa mới sinh đã có thể khiến con người sợ tè ra quần, quỷ sợ hồn tích so với người sợ quỷ còn gấp trăm lần. Loại sợ đó phát ra từ nội tâm, cũng chỉ Tô Mộc là lệ quỷ mới dám nói ra hai tiếng hồn tích, nếu quỷ thông thường nghe tới chữ ‘tích’ thì trong lòng đã thấy run lên ba lần.”

“Hả? Vậy tình cảnh Tô Mộc bây giờ không phải rất nguy hiểm sao? Nếu Tô Mộc sợ hồn tích như vậy, hồn tích đối với con người không có ác ý, vậy tại sao anh ấy còn bảo tôi không được rời anh ấy nửa bước? Rồi tại sao anh lại biết có người ở chỗ này nuôi hồn tích?” Tôi thấy mù mờ trong đầu, làm sao cũng không nghĩ ra.

Đường Dũng thấy tôi hỏi liên tiếp nhiều vấn đề như vậy liền toét miệng cười một tiếng lộ ra hàm răng trắng sáng rất bắt mắt: “Dương Dương, em hỏi hơi nhiều rồi. Em cũng biết Long Phù bọn anh sẽ tính phí khi giải đáp cho mọi người, những câu trả lời này anh đều có thể giải đáp cho em nhưng em cũng không thể để anh trả lời không công đi, làm sao cũng phải có chút gì đó…”

Vừa nói Đường Dũng đã cười hề hề lại gần, nói: “Dương Dương tốt bụng của anh, em đồng ý với anh một chuyện, hai mươi ngày nữa em cùng anh đi Thái Lan đón tiểu tử thối Diệu Diệu kia về. Anh bỏ mặc nó ngây ngốc ở Thái Lan hai mươi ngày, đến lúc đó trở về nhất định nó sẽ không vui, chỉ cần em nguyện ý cùng anh đi Thái Lan, coi như là tiện thể đi du lịch thì anh sẽ đem toàn bộ những gì anh biết nói cho em.”

Đi Thái Lan?

Tôi theo bản năng đưa mắt nhìn Tô Mộc một cái, đi Thái Lan đón Diệu Diệu tất nhiên tôi không có ý kiến gì, nhưng cái này cũng cần phải có sự đồng ý của Tô Mộc. Huống chi bây giờ anh ấy gặp phải hồn tích, tình hình lại nguy cấp thế nào còn chưa rõ, tôi sao dám tùy tiện đồng ý với Đường Dũng, liền nói: “Cùng anh đi Thái Lan cũng không phải không thể, nhưng để tôi đi xa một chuyến mà anh chỉ phải mở miệng trả lời mấy vấn đề đơn giản như vậy sao? Dù sao Tô Mộc đang gặp nguy hiểm nên tôi sẽ không đi đâu cả, nếu anh thật sự muốn tôi cùng với anh đi Thái Lan thì phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện hồn tích, đảm bảo Tô Mộc bình an vô sự.”

Tôi vừa nói xong thì Đường Dũng lườm tôi một cái, bĩu môi cái: “Dương Dương, em đi theo Tô Mộc học xấu, mới một tháng không gặp đã biết trả giá. Được, chuyện hồn tích này anh sẽ giúp Tô Đoàn cùng nhau giải quyết, em liền sớm chuẩn bị visa, đến lúc đó đi với anh một chuyến.”
 
Chương 231


“Ừ, được.” Tôi nói qua loa lấy lệ.

Thấy tôi đồng ý Đường Dũng liền vui vẻ, lần nữa mở miệng đem những gì anh ta biết đều nói ra cho tôi.

Hóa ra anh ta đến trước chúng tôi một ngày, vừa xuống máy bay liền đến ngay trường Giang Đại. Dựa theo mẹ Vương Lâm Lâm miêu tả thì chuyện này chính là sự kiện điển hình của oan hồn báo thù cho nên anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, khi trời tối liền chuẩn bị đồ tới bờ sông nơi Chu Lan chết chìm để chiêu hồn thu quỷ. Nhưng chuyện chiêu hồn xảy ra vấn đề.

Không mời được hồn phách của Chu Lan xuất hiện.

Bởi thuật Long Phù của Đường Dũng không giống với thuật Phong Thủy của Tô Đoàn, hai phương pháp chiêu hồn cũng không giống nhau.

Tô Đoàn là chiêu hồn có định hướng, chính là dùng tới đồ dùng của hồn phách khi còn sống để triệu tới hồn phách. Uu điểm là xác suất thành công cao hơn, phạm vi xa hơn, chỉ cần Tô Đoàn có được đồ vật thân cận của người đó khi còn sống là cơ bản có thể tìm được hồn phách của người đó, hơn nữa sẽ không kinh động tới những hồn phách khác. Khuyết điểm chính là nhât định phải có di vật khi còn sống của người đã chết, người chết khi còn sống càng quen thuộc với di vật kia thì độ chính xác lại càng cao.

Còn thuật Long phù của Đường Dũng thì lằng nhằng hơn rất nhiều, khi chiêu hồn giống như mở trận địa pháo, có thể nói không có hàm lượng kỹ thuật gì, chỉ là dùng thuật pháp ép đem hồn phách trong chu vi mười dặm bắt lại, sau đó nhìn kỹ tìm ra hồn phách mình cần.

Loại thuật pháp này không cần đồ vật của người chết khi còn sống, thậm chí cũng không cần biết ngày sinh tháng đẻ của người chết, chỉ cần biết đại khái phạm vi chỗ ở của hồn phách thì cứ từ từ tìm sẽ thấy.

Chu Lan là nhảy xuống sông chết, hơn nữa sau đó còn giết hai người bạn cùng phòng, theo lý mà nói hồn phách cô ta trăm phần trăm còn ở lại trong trường học, không thể không chiêu được. Kết quả Đường Dũng không chỉ không tìm được hồn phách của Chu Lan mà ngay cả những hồn phách khác cũng không chiêu được về, bao gồm cả Trương Ninh và Triệu Đan. Tóm lại là chu vi mười dặm quanh đây một hồn phách cũng không có.

Ban đầu Đường Dũng còn tưởng rằng thuật pháp của mình có vấn đề, nhưng thử lại mấy lần kết quả vẫn như vậy, bất kể anh ta thử thế nào cũng không có bất cứ hồn phách nào xuất hiện trước mặt anh ta.
 
Chương 231-2


Cuối cùng anh ta quýnh lên, liền bảo mẹ Vương Lâm Lâm lái xe đưa anh tới nơi cách nơi này năm mươi dặm, lần nữa thi triển thuật chiêu hồn, lúc này mới chắn chắn thuật pháp của mình không có vấn đề.

Thuật pháp không có vấn đề vậy thì vấn đề là ở hồn phách. Ở tình huống bình thường, tùy tiện đứng bất kỳ chỗ nào chiêu hồn, chỉ cần không ở dưới ánh nắng chói chang của mặt trời thì kiểu gì cũng có thể chiêu được ít nhất một hai hồn phách, nếu như là ở những nơi kiểu bãi tha ma hay bệnh viện thì sẽ chiêu được nhiều hồn phách hơn. Ở trường học mặc dù có dương khí trên người sinh viên nhưng cũng không đến nỗi chu vi mười dặm một hồn phách cũng không có, huống chi bây giờ trong trường học còn đang bị ma quỷ lộng hành. Nghĩ tới nghĩ lui Đường Dũng liền nghi ngờ có hồn tích ở đây.

Nhưng bởi vì xác suất hồn tích xuất hiện quá thấp, Đường Dũng cũng chỉ nghĩ thoáng quá, không tin tưởng lắm, cho đến khi Tô Mộc xuất hiện, còn bảo tôi không được rời anh ấy nửa bước thì anh ta mới chứng thực được suy đoán về hồn tích của mình.

Tôi gật đầu một cái, nếu quỷ sợ hồn tích như vậy, Tô Mộc cảm nhận được hồn tích cũng không có gì lạ. Có lẽ hồn tích kia còn chưa hoàn toàn được nuôi thành, hoặc hồn tích kia vừa được sinh ra còn chưa có thực lực mạnh cho nên Tô Mộc mới có thể tiếp tục đợi ở trường học.

Nhưng tôi vẫn có chút không hiểu. Cho dù hồn tích thật sự chưa dưỡng thành, đối với tôi lại không có uy hiếp gì thì tại sao Tô Mộc lại lo lắng cho tôi như vậy. Nhìn dáng vẻ của anh ấy thì giống như hồn tích đối với tôi còn nguy hiểm hơn đối với anh ấy.

Đường Dũng nghe tôi hỏi, hai mắt nhìn tôi đầy sâu kín, thở dài: “Cái này… liên quan tới chuyện trên người em, em tự mình hỏi lão quỷ đi. Anh ta cấm chỉ anh nói với em, nếu nói với em thì anh ta sẽ trở mặt với anh.”

Nói xong anh ta giống như ý thức được chuyện gì, lại cường điệu nói: “Mặc dù anh đây không sợ lão quỷ này chút nào, nhưng nể tình Dương Dương của anh cho nên anh vẫn phải cho anh ta mấy phần mặt mũi.”

Điêu, sợ chết đi được còn không dám thừa nhận.

Tôi âm thầm nôn ọe cái máng Đường Dũng, có điều bởi vì chuyện hồn tích còn cần anh ta hỗ trợ nên tôi cũng không vạch trần, mà chỉ nói: “Vừa rồi anh nói hồn tích sẽ không làm tổn thương người sống, vậy thực quỷ thì sao, có phải thực quỷ đầu thai thành người sống sẽ không hoàn toàn là trong phạm vi người sống? Cũng sẽ bị hồn tích để mắt tới?”
 
Chương 231-3


Đây là khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ tới, nếu không Tô Mộc không có lý do lo lắng cho tôi như vậy.

Quả nhiên, tôi vừa nói ra điền này thì sắc mặt Đường Dũng liền biến đổi, ánh mắt anh ta trợn tròn, không dám tin nhìn tôi, lại theo bản năng nhìn qua Tô Mộc một cái, chắc chắn Tô Mộc không nghe thấy mới dùng giọng gió hỏi tôi: “Em đều đã biết? Ai nói cho em?”

“Tôi đều biết cái gì?” Nhìn Đường Dũng dè dặt cẩn thận giống như có bí mật kinh thiên động địa gì vậy, tôi đột nhiên muốn trêu chọc anh ta một chút, giả bộ không hiểu nói.

“Đừng giả bộ, chính là chuyện thực quỷ, chuyện này lão quỷ luôn nhấn mạnh không để cho anh nói với em, kết quả chính anh ta lại nói cho em? Không thể nào, nếu như anh ta đem chuyện thực quỷ nói cho em, vậy anh ta giấu giếm chuyện kết hôn với Lâm Yến Nhi cũng không có ý nghĩa, rốt cuộc là ai nói cho em…”

“Sao? Anh vừa nói Tô Mộc kết hôn với Lâm Yến Nhi là bỏi vì tôi là thực quỷ?” Tôi cả kinh trong lòng, ngắt lời nói.

Bị tôi hỏi Đường Dũng liền kịp phản ứng, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, lần nữa mở miệng thì Đường Dũng đã thay bằng bộ dạng heo chết không sợ nước nóng, nói: “Vừa rồi cái gì anh cũng không nói, em có điều gì muốn biết cứ hỏi lão quỷ kia, anh cái gì cũng không biết.”

Sắc mặt tôi trầm xuống, gã Đường Dũng này bình thường không phải cùng Tô Mộc có quan hệ rất kém sao, lúc nào hai người bọt họ lại cùng chung một phe như vậy? Ngay cả tôi không biết bí mật vậy mà Đường Dũng lại biết tất cả, hơn nữa anh ta lại nghe lời Tô Mộc như vậy, không phải kinh sợ thì là cái gì!

Tôi giả vờ tức giận, uy hiếp Đường Dũng nếu như không đem chuyện này nói rõ ràng với tôi thì tôi sẽ tuyệt giao với anh ta.

Ngay lúc này điện thoại của tôi chợt vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của tôi và Đường Dũng, tôi sợ khiến Tô Mộc tỉnh giấc liền bấm tắt chuông trước, nhìn một cái mới thấy người gọi tới là Tô Đoàn.

“A lô! Sao thế?” Tôi nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi Tô Đoàn.

“Bà Hai, ông Hai có ở bên cạnh bà không? Xảy ra chuyện!” Trong điện thoại truyền tới tiếng Tô Đoàn, giọng cậu ấy rất ngấp, còn lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Tôi cũng không khỏi cảm thấy gấp gáp theo, hỏi cậu ấy: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vương Lâm Lâm chết!”
 
Chương 231-4


Đây là khả năng duy nhất tôi có thể nghĩ tới, nếu không Tô Mộc không có lý do lo lắng cho tôi như vậy.

Quả nhiên, tôi vừa nói ra điền này thì sắc mặt Đường Dũng liền biến đổi, ánh mắt anh ta trợn tròn, không dám tin nhìn tôi, lại theo bản năng nhìn qua Tô Mộc một cái, chắc chắn Tô Mộc không nghe thấy mới dùng giọng gió hỏi tôi: “Em đều đã biết? Ai nói cho em?”

“Tôi đều biết cái gì?” Nhìn Đường Dũng dè dặt cẩn thận giống như có bí mật kinh thiên động địa gì vậy, tôi đột nhiên muốn trêu chọc anh ta một chút, giả bộ không hiểu nói.

“Đừng giả bộ, chính là chuyện thực quỷ, chuyện này lão quỷ luôn nhấn mạnh không để cho anh nói với em, kết quả chính anh ta lại nói cho em? Không thể nào, nếu như anh ta đem chuyện thực quỷ nói cho em, vậy anh ta giấu giếm chuyện kết hôn với Lâm Yến Nhi cũng không có ý nghĩa, rốt cuộc là ai nói cho em…”

“Sao? Anh vừa nói Tô Mộc kết hôn với Lâm Yến Nhi là bỏi vì tôi là thực quỷ?” Tôi cả kinh trong lòng, ngắt lời nói.

Bị tôi hỏi Đường Dũng liền kịp phản ứng, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, lần nữa mở miệng thì Đường Dũng đã thay bằng bộ dạng heo chết không sợ nước nóng, nói: “Vừa rồi cái gì anh cũng không nói, em có điều gì muốn biết cứ hỏi lão quỷ kia, anh cái gì cũng không biết.”

Sắc mặt tôi trầm xuống, gã Đường Dũng này bình thường không phải cùng Tô Mộc có quan hệ rất kém sao, lúc nào hai người bọt họ lại cùng chung một phe như vậy? Ngay cả tôi không biết bí mật vậy mà Đường Dũng lại biết tất cả, hơn nữa anh ta lại nghe lời Tô Mộc như vậy, không phải kinh sợ thì là cái gì!

Tôi giả vờ tức giận, uy hiếp Đường Dũng nếu như không đem chuyện này nói rõ ràng với tôi thì tôi sẽ tuyệt giao với anh ta.

Ngay lúc này điện thoại của tôi chợt vang lên cắt đứt cuộc nói chuyện của tôi và Đường Dũng, tôi sợ khiến Tô Mộc tỉnh giấc liền bấm tắt chuông trước, nhìn một cái mới thấy người gọi tới là Tô Đoàn.

“A lô! Sao thế?” Tôi nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi Tô Đoàn.

“Bà Hai, ông Hai có ở bên cạnh bà không? Xảy ra chuyện!” Trong điện thoại truyền tới tiếng Tô Đoàn, giọng cậu ấy rất ngấp, còn lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Tôi cũng không khỏi cảm thấy gấp gáp theo, hỏi cậu ấy: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vương Lâm Lâm chết!”

“Cái gì?” Trái tim tôi đập mạnh, giọng trong nháy mắt cao lên: “Không phải nói tối nay mới đưa Chu Lan ra sao? Sao Vương Lâm Lâm lại chết lúc này? Rốt cục là thế nào?”

“Vương Lâm Lâm không phải bị Chu Lan giết chết, là chết bất giờ, đang tắm thì bình nóng lạnh bị rò điện, bị điện giật.” Tô Đoàn nói.

Nói xong cậu ấy hỏi bây giờ chúng tôi đang ở đâu, cậu ấy sẽ đến hội họp cùng chúng tôi. Tôi vừa định bảo chúng tôi đang ở ký túc xá nữ thì đột nhiên một cánh tay đưa ra cầm lấy điện thoại trong tay tôi, bảo Tô Đoàn đứng đó chờ, chúng tôi đến tìm cậu ấy.

Người nói chính là Tô Mộc, cũng không biết anh ấy tỉnh từ lúc nào, nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Tô Đoàn, trực tiếp cúp điện thoại, nhét điện thoại lại vào trong túi tôi rồi ôm tôi bay lên trời ra ngoài.

“Còn có Đường…” Tôi vốn là muốn nói Đường Dũng cũng ở đây, chúng tôi mặc kệ anh ta sao, có điều thấy vẻ mặt đầy nghiêm túc của Tô Mộc, tôi liền đem lời đến khóe miệng nuốt trở vào.

Tô Mộc bay rất nhanh, đường như chưa tới hai phút đã bay ra ngoài trường. Đối diện trường học là một khu dân cư nhỏ, có không ít sinh viên của Giang Đại cũng thuê phòng ở trong khu nhỏ này.

Lúc này trong khu dân cư đã có không ít xe cảnh sát, chúng tôi rất dễ tìm được nơi xảy ra chuyện. Đi theo cảnh sát đi lên, Tô Đoàn đang đứng ở cửa nhìn ra phía ngoài.

“Ông Hai.” Thấy chúng tôi tới, Tô Đoàn liền gọi Tô Mộc một tiếng, hướng chúng tôi đi tới.

Tô Mộc gật đầu một cái, cũng không lên tiếng, nhấc chân đi vào nhà.

Thi thể Vương Lâm Lâm còn nằm trong phòng tắm, vẫn duy trì tư thế lúc chết, chỉ là trên người cô ấy lúc này đã được đắp lại bởi một tấm vải trắng, dưới tấm vải mơ hồ lộ ra bả vai đã bị cháy đen, toàn bộ trong phòng tắm tràn ngập một mùi thịt nướng.

Tôi biết Vương Lâm Lâm đã chết nhưng tôi không nghĩ cô ấy lại chết thảm như vậy, bất ngờ thấy thi thể Vương Lâm Lâm trong tình trạng này khiến dạ dày tôi thắt lại muốn nôn ọe…
 
Chương 231-5


May mắn giữa trưa vội vã nghe ngóng việc hồn tiệm nên không ăn được bao nhiêu, bây giờ cũng không có gì để nôn, tôi nôn khan mấy lần, cưỡng ép đè xuống cảm giác buồn nôn, lắc đầu nói không sao với Tô Mộc, xem xét nguyên nhân cái chết của Vương Lâm Lâm quan trọng hơn.

Đang nói thì có vài người mặc đồng phục cảnh sát từ phòng ngủ đi ra, cầm đầu là đội trưởng Vương, ông ta nhìn thấy Tô Mộc liền nhẹ gật đầu, chào một tiếng Tô tiên sinh, sau đó sắc mặt trầm xuống, tiến lại gần Tô Mộc, thấp giọng nói: "Xin lỗi, đều do người của tôi vô dụng, nửa bước không rời mà người vẫn chết, vừa rồi tôi đã cẩn thận hỏi qua, đúng là khi tắm rửa bị điện giật mà chết, trong toàn bộ quá trình không có ai khác tới, bọn họ cũng không có phản ứng khác thường gì, ngài xem..."

"Biết rồi." Tô Mộc xua tay, để hai cảnh sát luôn đi theo Vương Lâm Lâm ra ngoài trước, chỉ để lại một mình đội trưởng Vương bên cạnh, giống như anh đã sớm đoán được kết quả này, hỏi Tô Đoàn có mang màng bọc thực phẩm tới không.

Anh bất ngờ hỏi thứ này khiến tôi và đội trưởng Vương sững sờ cùng lúc, điều tra nguyên nhân cái chết của Vương Lâm Lâm thì tìm màng bọc thực phẩm làm gì, có điều đội trưởng vương là người rất nhanh trí, thấy Tô Mộc muốn màng bọc thực phẩm liền trực tiếp bảo viên cảnh sát đứng ngoài cửa đi mua, có điều đội trưởng Vương vừa dứt lời thì Tô Đoàn liền lấy ra một cuộn màng thực phẩm đưa cho Tô Mộc, nói: "Có..."

Tôi lại lần nữa khiếp sợ, ba lô Tô Đoàn nhìn cũng không lớn, vậy mà như bảo rương vậy, muốn gì có đó, ngay cả màng bọc thực phẩm đều có.

Tô Mộc nhận màng bọc thực phẩm, kéo ra một đoạn lớn, vẫy tay với đội trưởng Vương, bảo ông ta đi tới.

Đội trưởng vương lập tức biến sắc, có dự cảm bất thường.

Quả nhiên, chờ đội trưởng vương đi tới, Tô Mộc bảo đội trưởng vương hít sâu một hơi, sau đó liền đem màng bọc thực phẩm quấn quanh đầu đội trưởng Vương, mũi mắt miệng tai đều bị bọc bên trong, sau đó bảo đội trưởng Vương lật thi thể lên, nhìn xem trên cột sống phía sau có phải có bảy cái lỗ máu không.

Giao phó cho đội trưởng Vương xong, Tô Mộc bảo tôi và Tô Đoàn lui về sau mấy bước, chỉ thấy đội trưởng vương như cương thi, động tác cứng ngắc đi tới lật thi thể Vương Lâm Lâm lên.

Theo sự di chuyển của thi thể, một đám khói đen nhánh liền từ trên người Vương Lâm Lâm bay lên.
 
Chương 231-6


Theo sự di chuyển của thi thể, một đám khói đen nhánh liền từ trên người Vương Lâm Lâm bay lên.

Tôi cách quá xa không thấy rõ, ban đầu còn tưởng rằng do da thịt Vương Lâm Lâm bị cháy đang bốc khói, định thần nhìn lại liền cảm thấy lạnh sống lưng, chỉ thấy cổ khói đen kia giống như có ý thức, lập tức bay vọt tới đầu đội trưởng Vương. Khi khói đen tiếp xúc với màng bọc thực phẩm liền ‘ọc’ một tiếng, sau đó là một mùi hôi thối…

Tô Mộc chờ chính là lúc này. Người anh ấy chợt lóe, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh đội trưởng Vương, một tay nắm lấy đội trường Vương ném ra sau bảo Tô Đoàn cởi màng bọc trên mặt đội trưởng Vương, còn mình thì hướng thi thể đi tới.

Nhìn cảnh vừa rồi tôi lập tức biết khói đen kia rất lợi hại, không dám đi về phía trước, không thể làm gì khác hơn là giúp Tô Đoàn tháo màng bọc quanh mặt đội trưởng Vương.

Sau khi tháo toàn bộ màng bọc ra, tôi thấy mặt đội trưởng Vương liền không khỏi hít vào một hơi lạnh. Chẳng trách vừa rồi Tô Mộc cố ý giữ đội trưởng Vương lại, không để cho tôi cùng Tô Đoàn lật thi thể Vương Lâm Lâm. Mặc dù có một lớp dày màng bọc thực phẩm nhưng mặt đội trưởng Vương vẫn bị cháy xém phồng rộp, ông ta đau nghiến răng lại, nhưng Tô Mộc không lên tiếng nên ông ta cũng không dám rời đi, chỉ nhờ tôi vào phòng bếp xem có thể tìm được dầu mè hay thứ gì đó bôi lên giúp ông ta giảm đau.
 
Chương 232


Tôi tất nhiên là không thể từ chối, chỉ là tôi vừa muốn đứng dậy thì Tô Đoàn đã đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Không cần đi, bà Hai. Đội trưởng Vương là bị ăn mòn bởi axit xác thối*, bôi dầu vào chẳng những không giải được triệu chứng ăn mòn mà ngược lại còn tăng thêm đau đớn. Cháu có mang theo thuốc, hãy lau bằng cái này đi.” (*axit xác thối: NH2(CH2)5NH2 tên Cadaverine, có mùi ôi được tạo bởi quá trình phân hủy protein trong mô động vật, rất độc hại, tính ăn mòn cao có thể gây chết người)

Vừa nói cậu ấy lần nữa mở cái túi vạn năng đeo trên lưng, từ bên trong lục lọi một hồi liền móc ra một bình thủy tinh nhỏ có dán nhãn, rắc một ít bột xám đen lên tay tôi.

Một kia có mùi thoang thoảng như lông dê, cảm xúc dị thường quen thuộc, tôi liền thốt lên: “Tro người chết…”

Không sai, đây chính là tro người chết mà lúc ban đầu Vương quả phụ gạt tôi để hại Tô Mộc, không nghĩ tro người chết còn có công hiệu này.

“Được rồi, đừng để ý nó là tro người chết hay tro người sống, có thể hết đau thì bôi lên cho tôi đi.” Đội trưởng Vương đã đau không chịu nổi, thúc giục.

Tôi gật đầu một cái, đem số lượng tro người chết không nhiều lắm trong tay tôi bôi lên những vết phồng rộp trên mặt đội trưởng Vương. Thừa lúc tôi bôi tro, Tô Đoàn cũng cũng không nhàn rỗi, nói: “Axit xác thối là do thi thể lên men mà tiết ra, so với axit bình thường thì được bao phủ bởi âm khí cho nên tính ăn mòn cao hơn, vì vậy kiềm bình thường căn bản không trung hòa được, chỉ có tro người chết là khắc tinh của axit xác thối. Tro tóc có tình kiềm cùng với âm khí trên người chết vừa vặn hợp lại thành…”

“Được rồi, đừng giảng giải nữa, tới xem một chút đi.” Ngay lúc Tô Đoàn đang giải thích thì Tô Mộc đột nhiên ngắt lời.

Nghe Tô Mộc nói, tôi cùng Tô Đoàn nháy mắt liền đều không quản đội trưởng Vương nữa, đi nhanh tới bên cạnh Tô Mộc.

Lúc này axit xác thối trên người Vương Lâm Lâm đều đã tiêu tán hết lộ ra tấm lưng bị cháy đen thui. Từ phần đốt sống trên cùng cứ cách một chiều rộng bàn tay lại có một lỗ thủng đen ngòm, lỗ thủng xuyên cả qua xương sống bị đốt cháy đen thui, trông hết sức đáng sợ.

Tôi thầm đếm số lỗ thủng trên lưng Vương Lâm Lâm, quả nhiên không hơn không kém, vừa vặn bảy lỗ.
 
Chương 232-2


Ngay khi tôi không hiểu bảy lỗ thủng này có ý nghĩa gì thì Tô Đoàn lại lên tiếng, chần chờ nói: “Đây là … thất tinh thuật dùng để khống chế người của Diệp gia? Hóa ra có người của Diệp gia giở trò quỷ phía sau, lần này bọn họ không biết có phải là hướng về đám trẻ trên lầu ba kia không?”

Diệp gia?

Nghe được hai tiếng này tim tôi đập thịch một cái, vốn cho là ma quỷ lộng hành trong trường học chỉ là ngẫu nhiên, bây giờ xem ra là có người cố ý dụ chúng tôi tới trường học. Có phải hắn đang hướng về đám trẻ trên lầu ba nhà tôi hay không thì không biết nhưng ba mẹ tôi đang ở nhà, nếu như người Diệp gia vì cứu đám trẻ của Diệp gia mà nuôi hồn tích để đối phó với Tô Mộc thì người gặp nạn chính là ba mẹ tôi!

Tôi liền luống cuống lấy điện thoại ra gọi điện về nhà. Có điều tôi còn chưa kịp gọi đi thì Tô Mộc đột nhiên bấm tắt, lắc đầu với tôi một cái: “Bây giờ không phải lúc để gọi điện thoại. Ở nhà anh đã xuống cấm chế, nếu như có người xông vào thì anh sẽ biết, lúc này ở nhà vẫn bình an vô sự. Những kẻ kia không tìm được đường vào, em đột ngột gọi điện về nhà ngược lại có khả năng biến chuyện thêm xấu.”

Nói xong anh ấy liên đem điện thoại của tôi nhét vào chính túi của anh ấy, lần nữa đưa mắt nhìn thi thể Vương Lâm Lâm, trầm tư nói: “Thuật pháp này đúng là bí thuật của riêng Diệp gia, có điều người nuôi hồn tích lại không nhất định là người của Diệp gia. Theo ta biết, thuật pháp Diệp gia từ hai trăm năm trước đã thất truyền, bắt đầu từ đời Diệp Phong đã chuyển hướng thành tự yêu sư. Lúc ấy Diệp Phong là đích tôn, mặc dù là con trai gia chủ nhưng không hề được Diệp gia coi trọng, trình độ thuật pháp cũng rất kém, tất cả mọi người đều đánh giá Diệp Phong là: Ngoạn vật tang chí, không nghĩ tiến thủ*” (*Đại ý mải chơi không có chí tiến thủ, không biết có sai không, ai giải thích được kỹ hơn thì comment giúp sant nhé)

“Cũng may cha của Diệp phong có nhiều con cháu cho nên không làm khó hắn, ngược lại còn rất cưng chiều, không ép hắn học trận pháp hay bùa chú. Cũng chính vì Diệp Phong được cưng chiều như vậy mà sau đó giữ được một cái mạng cho Diệp Phong.”

Nghe tới đây tinh thần tôi liền tỉnh táo, bảo Tô Mộc nói về chuyện của Diệp Phong một chút, dẫu sao bây giờ nuôi hồn tích hại chúng tôi khả năng lớn nhất là người Diệp gia, Tô Mộc lại nói người đó không phải người của Diệp gia, xem ra là có câu chuyện trong đó.

Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
 
Chương 232-3


Nghe tôi hỏi, Tô Mộc liền kể đơn giản sự tích về Diệp Phong.

Ông ta là người vào thời nhà Thanh, lúc đó có thể nói Diệp gia cực kỳ cường thịnh. Cha của ông là là Diệp Khuynh, lúc đó cũng chính là gia chủ Diệp gia, làm quan tới Khâm Thiên Giám chuyên xem thiên văn cho Hoàng đế dự đoán quốc vận. Sau đó ông ta phát hiện quốc vận Đại Thanh suy bại, sao chiếu mệnh của Hoàng đế ẩm đảm không ánh sáng, đều là điềm diệt vong liền đi tìm Hoàng đế từ chức. Kết quả cũng không biết bị ai gài bẫy, đem nguyên nhân từ chức thực sự nói cho Hoàng đế Đạo Quang.

Hoàng đế liền nổi giận, lúc ấy cho là Diệp Khuynh đang nguyền rủa mình cùng Đại Thanh nên ra một đạo thánh chỉ giáng tội Diệp gia, phàm những người thuộc Diệp gia hiểu thuật bói toán đều chém đầu toàn bộ. Cho nên cuối cùng Diệp gia vốn phồn hoa chỉ còn lại Diệp Phong không có thuật pháp gì còn sống, mang mấy người già yếu bệnh hoạn rời khỏi Bắc Kinh, trốn đến Lạc Dương đi trông nom mộ Võ Tắc Thiên.

Vốn cứ tiếp tục như vậy thì thế gia phong thủy một đời sẽ bị vùi lấp, tên tuổi Diệp gia trong giới phong thủy cũng đã bị gạch tên. Bất quá cũng không hiểu điều gì đã xảy ra, Diệp Phong ở Lạc Dương liền mười năm, lần nữa đi ra bên ngoài đã có thêm một con hồ ly trắng như tuyết bên cạnh mình. Hồ ly kia thân hình to lớn, cặp mắt đỏ thẫm, yêu khí trên người ngất trời, chỉ cần đến gần người khác thì bức xạ của yêu khí kia cũng có thể đem người khác giết chết.

Dựa vào hồ ly trắng kia, Diệp Phong lần nữa trở về Bắc Kinh. Đáng tiếc khi đó Đạo Quang đã chết, ngôi vị Hoàng đế truyền cho con trai là Hoàng đế Hàm Phong, lúc này Hàm Phong vừa vặn tại vị được mười năm.

Đều nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, những lời này nhất định chính là nói tới Diệp Phong. Thấy Đạo Quang đã chết, lửa giận của hắn chuyển tới trên người hoàng đế Hàm Phong, vừa đến Bắc Kinh đã mang theo hồ ly trắng giết vào Tử Cấm Thành. Lúc ấy nghe nói hai chục ngàn thị vệ đại nội chết đi cũng không ngăn cản được bước chân của ông ta, cuối cùng Hàm Phong đánh giao phó trong tay Diệp Phong, tổng cộng tại vị hơn mười năm.

Sau khi giết Hàm Phong, Diệp Phong lại mang hồ ly trắng trở lại Lạc Dương, không đi ra nữa.

Từ đó thế hệ sau của Diệp gia toàn bộ đều thành tự yêu sư, đặc biệt tự nuôi thuần hóa hồ yêu, thuật pháp cũng đều chỉ còn liên quan tới khống yêu cùng huấn luyện yêu, những thuật pháp trước kia của Diệp gia toàn bộ bị thất truyền.
 
Chương 232-4


Thuật thất tinh khống người của Diệp gia trước kia đã sớm thất truyền, cho nên lúc này xuất hiện lại Tô Mộc không dám nhận định đây chính là do người của Diệp gia gây nên, cho dù thật sự là Diệp gia thì cũng là lão quỷ đã chết từ hơn hai trăm năm trước.

Nói tới đây tôi cũng không biết phải nói gì, vốn cho rằng thấy bảy cái lỗ máu kia là có thể tìm ra manh mối gì có giá trị để bắt hung thu, bây giờ xem ra mặc dù Diệp gia rất đáng nghi ngờ nhưng chúng tôi cũng không có chứng cờ gì xác thực.

Nghĩ tới đây tôi nhìn Vương Lâm Lâm một cái, hỏi Tô Mộc tiếp theo nên làm gì. Vương Lâm Lâm đã chết, trên người không có quần áo, cứ để nằm ở đây không phải chuyện nên làm, hay thông báo cho gia đình một tiếng đem cô ấy đi hỏa táng.

Đang nói thì từ hành lang ngoài nhà đột nhiên truyền tới một tiếng khóc thê lương của đàn bà, âm thanh kia hết sức chói tai, hơi nữa càng ngày càng gần, chớp mắt một cái đã đến cửa.

Tô Mộc bất giác nhíu mày, lúc này chạy tới đây than khóc nhất định là người thân của Vương Lâm Lâm, anh ấy liền nhìn Tô Đoàn một cái, tỏ ý Tô Đoàn ngăn người lại.

Nhưng khi Tô Đoàn vừa chạy tới cửa thì một gương mặt hớn hở đột nhiên hiện ra, nói: “Yên Tâm, chỉ còn ít axit xác thối lưu lại mà thôi, còn không khiến chị Vương của chúng ta bị thương được.”

Người nói chính là Đường Dũng, sau lưng anh ta còn có một người phụ nữ, nhìn bộ dáng xem ra là mẹ của Vương Lâm Lâm.

Tôi cùng Tô Mộc và Tô Đoàn đồng thời đưa mắt nhìn Đường Dũng, Vương Lâm Lâm vừa mới chết, mẹ của cô ấy lại bên cạnh anh ta, anh ta có thể cười như vậy được sao?
 
Chương 233


Thấy ánh mắt của chúng tôi, Đường Dũng rốt cuộc đã ý thức được không ổn, liền thu lại nụ cười, có điều giọng anh ta vẫn rất nhanh nhẹn, lên tiếng chào hỏi Tô Đoàn rồi nhanh chóng đưa chị Vương trong miệng anh ta tiến tới.

Lúc này chị Vương đã sớm khóc ướt đẫm, sau khi đi vào òa lên một tiếng rồi nhào tới thi thể Vương Lâm Lâm. Sắc mặt tôi căng thẳng, muốn nhắc nhở mẹ Vương Lâm Lâm cẩn thận, dẫu sao thi thể Vương Lâm Lâm như vậy có thể khiến mẹ cô ấy sợ hãi mà bị làm sao.

Nhưng tôi vừa định nhấc chân đi tới hướng chị Vương thì cổ đã bị người khác giữ lấy, giống như con chó nhỏ bị người khác lôi lại vậy, nói: “Em tốt nhất là ở bên cạnh anh, đừng tới quá gần.”

“Tại sao? Không phải nói axit xác thối không còn gây thương tích tới người được nữa sao?” Tôi quay đầu bất mãn hỏi Tô Mộc. Dù sao trước mặt nhiều người như vậy mà Tô Mộc lại lôi tôi như lôi một con chó nhỏ khiến tôi mất mặt.

“Người khác anh mặc kệ nhưng em không thể qua đó.” Tô Mộc nghiêm mặt nói.

Nói xong anh ấy cũng không để ý tới phản ứng của tôi, mặt đầy khó chịu xách cổ tôi đi ra ngoài.

Tôi nhất thời luống cuống, hỏi anh ấy đưa tôi đi đâu, Đường Dũng bọn họ mới tới, chúng tôi không cần ở đây xem xét sao?

“Xem xét? Còn cần thiết sao?” Tô Mộc liếc tôi một cái, nói: “Nguyên nhân cái chết của Vương Lâm Lâm đã tìm được, bất kể hung thủ có phải người Diệp gia hay không thì ít nhất cũng có quan hệ tới Diệp gia, tức là chuyện này nhắm tới anh. Cho nên trước khi giải quyết xong chuyện hồn tích thì mỗi phút mỗi giây em đều không thể rời khỏi tầm mắt của anh, không nên quản thì đừng để ý, không nên nói thì đừng nói, nhất là chuyện chưa rõ ràng thì ngàn vạn lần đừng nhúng tay vào.”

Nói xong Tô Mộc lại liếc tôi một cái, thấy tôi không phản ứng gì liền đưa tay đập vào mông tôi: “Nhớ rõ chưa? Bây giờ người thân của Vương Lâm Lâm đã tới, nơi này cũng không còn chuyện gì của chúng ta, còn lại chuyện hỏa táng cho Vương Lâm Lâm thì để Tô Đoàn sẽ hỗ trợ.” 

“Nhớ rồi!” Tôi bị đánh, bất mãn xoa mông trừng mắt nhìn Tô Mộc, sau đó hỏi anh ấy bây giờ chúng tôi đi đâu?

“Về ngủ, lấy bất biến ứng vạn biến.” Tô Mộc nhìn bầu trời không biết tối từ khi nào, cười lạnh nói.
 
Chương 233-2


Tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, đi theo Tô Mộc vào trong trường học. Trên đường đi tôi hỏi yếu ớt: “Có thể buông cổ em ra được không? Em có thể tự đi.”

“Không được, anh phát hiện xách em như vậy rất thoải mái.” Tô Mộc nói.

Tôi liền liếc mắt, anh dù rất thư thái thì cũng phải suy nghĩ cho cảm giác của vợ anh một chút nha…

Một đêm bình yên, mặc dù ở lại trong một phòng xa lạ, phòng này lại còn có người trên nhưng có Tô Mộc ở bên cạnh tôi ngủ tuong đối ngon.

Đến ngày hôm sau khi tỉnh lại đã là hơn sáu giờ sáng, tôi mơ mơ màng màng mở mắt nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, con buồn ngủ của tôi cũng chưa hoàn toàn tiêu tán liền rúc vào trong ngực ấm áp của Tô Mộc, điều chỉnh tư thế thoải mái rồi định tiếp tục ngủ.

Ngực ấm áp?

Ngay khi tôi sắp tiếp tục nhắm mắt thì óc tôi đột nhiên xẹt một cái, Tô Mộc là quỷ, trên người anh ấy trước giờ đều lạnh buốt. Cho dù anh ấy đã cố gắng điều chỉnh nhiệt độ cơ thể không khiến tôi cóng lại thì cảm giác được ôm trong ngực anh ấy tôi đã quá quen thuộc, tuyệt đối không thể là ấm áp!

Trong nháy mắt tôi liền tỉnh hẳn ngủ, phi thân xuống giường, lúc thấy người nằm ngủ ở phía sau tôi mặt liền trắng bệch.

“Tại sao lại là anh!? Tô Mộc đâu?” Lúc này nằm phía sau tôi quả nhiên là người khác, trước khi ngủ là gương mặt trắng mịn đẹp trai của Tô Mộc, khi tỉnh lại bên người lại là gương mặt đem sạm, không phải Đường Dũng còn là ai!

Anh ta ngáp dài ngồi dậy, hai con mắt còn mờ mịt nhìn tôi giống như một người mù vậy, qua mọt hồi lâu trong con ngươi của anh ta mới chậm rãi xuất hiện chút tươi tỉnh, nói: “Dương Dương, em tỉnh sớm vậy, không ngủ một lát nữa?”

“Ngủ cái đầu anh. Sao anh lại ngủ trên giường của tôi? Tô Mộc đi đâu?” Tôi đã sớm không còn buồn ngủ, tức giận không có chỗ phát tiết, hung hăng trợn mắt nhìn Đường Dũng.

Anh ta giống như mất trí nhớ vậy, ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Lão quỷ buổi sáng ép anh trông chừng em, anh ta về nhà.”

“Thế là anh liền lên giường của tôi ngủ chung với tôi? Vừa rồi anh lại còn dám ôm tôi!” Hai mắt tôi rực lửa trợn mắt nhìn Đường Dũng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom