Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 221


“A? Va chạm với âm sai thế nào, bọn họ bây giờ… Cái đó, không phải âm sai là cấp trên cùng sao, đắc tội với âm sai… Chúng ta có thể giúp họ điều gì không?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Mặc dù tôi chri gặp qua bọn họ hai lần nhưng dù sao bọn họ cũng là ba mẹ Tô Mộc, cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về, hơn nữa bọn họ đối xử với tôi tốt như vậy, lại vừa giúp ba mẹ tôi có thêm phúc thọ, vô luận như thế nào tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nhưng quả thật tôi không biết phải giúp bọn họ thế nào.

Tô Mộc thấy tôi vì chuyện của ba anh ấy mà lo lắng như vậy, trong đáy mắt hiện lên một tia ấm áp, cười một tiếng bảo tôi không cần lo lắng, bằng thực lực của ba anh ấy thì cũng chỉ tạm thời bị âm sai áp chế mà thôi, không bao lâu nữa ông sẽ hồi phục, đến lúc đó sẽ không sao.

Nói đến đây trí tò mò của tôi lần nữa bị cuốn hút, liền tiến tới bên tai Tô Mộc hỏi nhỏ ba anh ấy lợi hại như vậy bây giờ là thực lực gì, có phải đến cấp bậc dạ xoa.

Tô Mộc nghe vậy cười khẽ một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt giống như đang nhìn đứa ngốc, nói dạ xoa đâu dễ tu luyện như vậy, nếu quả thật tu luyện đến cấp bậc dạ xoa thì ông sẽ không kém gì đầu trâu mặt ngựa, đừng nói gì là âm sai bình thường phải vây quanh mà cho dù người trên dương gian nào chết biến thành quỷ thì ông cũng có thể làm chủ, quyền lực rất lớn.

“Vậy bây giờ bọn họ là lệ quỷ? Lệ quỷ không phải cũng rất lợi hại sao, ở âm phủ sao lại bị âm sao khi dễ?” Tôi lại hỏi.

Tô Mộc lắc đầu một cái, nói ba anh ấy bây giờ chỉ tu đến cấp bậc ác quỷ, cái này đã là rất hiếm thấy. Ở âm phủ mặc dù âm khí rất nặng nhưng tài nguyên tu luyện đều bị cấp bậc quỷ cao hơn cướp đi, có thể dùng để tu luyện âm khí hết sức ít ỏi. Nếu như muốn nhanh chóng tu luyện cũng chỉ có thể thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để tiến hành tu luyện, loại cảm giác đó không khác gì ăn thịt người, đều là thông qua chiếm đoạt đồng loại để tăng mình lên. Tô gia bất kể là người hay quỷ cũng không được làm loại chuyện này.

“Vậy sao anh có thể tu luyện thành lệ quỷ? Chẳng lẽ anh cũng là thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để tu luyện?” Tôi hiếu kỳ hỏi, dù sao đường về nhà cũng nhàm chán liền kéo Tô Mộc nói chuyện phiếm.

Ai ngờ Tô Mộc nghe tôi nói như vậy, nháy mắt sắc mặt liền biến đổi, sự ấm áp trong đáy mắt cũng tiêu tan, nhìn tôi lạnh như băng nói: “Cái này cũng bị em nhìn ra? Không sai, anh chính là thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để tu luyện, nếu không một trăm năm làm sao có thể tu lành lệ quỷ? Không chỉ như vậy, bây giờ anh cũng không ngừng tu luyện, nếu như đến thời kỳ quá độ anh vẫn sẽ thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để đột phá.”

“Thiệt hay giả…” Tôi sợ hết hồn, nhìn Tô Mộc đột nhiên biến sắc có chút khó mà tiếp nhận.
 
Chương 221-2


Chung một chỗ với anh ấy thời gian dài như vậy, được anh ấy một mực cưng chiều khiến tôi thậm chí quên cả thân phận lệ quỷ của anh ấy.

Chỉ có bây giờ, ánh mắt của anh ấy mới nhắc nhở tôi, anh ấy vốn là một quỷ rất nguy hiểm.

Tay tôi đang nắm tay anh ấy không tự chủ buông ra, không biết tại sao trong đột tôi đột nhiên xuất hiện lời của Đường Dũng, anh ta nói quỷ vật chiếm đoạt con của mình sẽ tăng thực lực lên nhanh nhất. Tôi luôn không tin Tô Mộc sẽ thông qua chiếm đoạt quỷ vật để tu luyện, nhưng lời anh ấy vừa nói đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tôi về anh ấy.

Thấy măt tôi đầy hoảng sợ, khóe miệng Tô Mộc đột nhiên nhếch lên cười, ôm lấy tôi nói: “Ngốc, em thật đúng dễ tin người, chồng em sao có thể thông qua phương pháp chiếm đoạt quỷ vật để tu luyện, nếu quả thật như vậy thì bố chồng em đã đánh sớm gãy chân anh.”

Thấy anh ấy bỗng nhiên cười tươi như vậy tim tôi nháy mắt liền được buông lỏng, đánh anh ấy một cái, mắng đồ đáng ghét. Sau đó hỏi nếu tài nguyên có thể tu luyện ở âm phủ không nhiều thì anh ấy tu luyện thế nào mà thành được lệ quỷ.

Dẫu sao thời gian chết của anh ấy cùng Lâm Yến Nhi không sai biệt lắm, Lâm Yến Nhi tu luyện thành lệ quỷ hoàn toàn dựa vào quỷ vật khác. Hơn nữa theo tôi biết, Lâm Yến Nhi hết sức chsu trọng với việc cắn nuốt hồn phách của mình, chỉ chiếm đoạt những hồn phách thiếu nữ có oán khí đặc biệt nặng khi bị Vương quả phụ lột da, như vậy quanh năm suốt tháng Lâm Yến Nhi mới có thể miễn cưỡng đánh ngang tay Tô Mộc mà thôi. Vậy thì Tô Mộc dựa vào phương pháp tu luyện gì?

“Chồng em dựa vào thiên phú. Cho dù tài nguyên mong manh thế nào đi nữa, chồng em trời sinh đã tu luyện thần tốc, trước kia khi anh còn chưa chết thì tài nghệ thuật pháp cũng đã đứng đầu Tô gia, sau đó chết đi xuống âm phủ thì tốc độ tu luyện so với bình thường cũng nhanh hơn rất nhiều.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy còn nhìn tôi một cái, ngón tay nhẹ nhàng nâng cầm tôi, cười nói: “Thiên phú của em cũng không phải rất cao sao, mới vừa tiếp xúc với âm khí đã có được lực cực âm, bây giờ lại dựa vào Giao tiên tu luyện ra yêu hạch, trong một năm ngắn ngủi em không làm gì cũng đã vượt qua thành quả tu luyện cả đời của người khác.”

Phải, nói như vậy cũng không có sai, tôi không thể hoài nghi anh ấy như vậy, dẫu sao tôi cũng dựa vào thiên phú mà tiến bộ thần tốc.

Nói chuyện một hồi chúng tôi đã trở lại căn biệt thự Phùng Đông, ba mẹ tôi đem Bách gia bào như bưng bảo bối vào trong nhà, nói áo choàng nếu là pháp khí phải tìm một chỗ thật tối. Nhưng nhà tôi không có thờ tượng thần, cũng không có ban thờ thăm dương cái gì, nghĩ tới nghĩ lui mẹ tôi vỗ đùi một cái, nói ở nhà tôi có thần tiên sống sao lại quên mất, pháp khí này để ở trong phòng Long Vương là thích hợp nhất, không chừng còn có thể dính chút tiên khí.
 
Chương 221-3


Nói xong mẹ tôi liền đem Bách gia bào đưa cho tôi, bảo tôi đi đưa đến phòng Long Vương, xem Long Vương có đồng ý tiếp thu hay không.

Tôi đáp một tiếng, ôm Bách gia bào đi tìm Giao tiên.

Đến phòng Giao tiên tôi lại thấy ông ta không có trong phòng, ngày hôm nay tôi cũng chưa thấy ông ta đâu liền hét to tên Giao tiên trong lòng, nói tôi đem Bách gia bào để ở trong phòng ông ta, bảo ông ta sớm quay về đem cất Bách gia bào đi.

Bình thường Giao tiên trả lời tôi rất nhanh, dường như tôi chỉ cần gọi to ở trong lòng là ông ta sẽ đáp lời.

Hôm nay lại khác thường, tôi nói xong rồi nhưng trong đầu vẫn trống rỗng, không có tiếng tar lời, giống như tôi nói là đá chìm đáy biển vậy, không truyền được ra ngoài.

Tôi không thể làm gì khác hơn là lặp lại một lần.

Tôi cứ liên tục lặp lại cho tới khi nào nghe thấy đáp lại mới thôi, bỗng nhiên trái tim tôi run rẩy kịch liệt, giống như có động đất vậy.

Sau đó tôi vô cùng tức giận, một cảm giác nôn nóng ưu tư trong nháy mắt xâm nhập toàn thân tôi, giống như người thân của tôi bị giết vậy!

Giao tiên!

Trái tim tôi run lên, cảm giác này là lần đầu tiên xuất hiện nhưng dị thường rõ ràng. Đây là ưu tư của Giao tiên, bây giờ ông ta đang tức giận vô cùng, đã ở ranh giới muốn điên lên, tôi có thể cảm nhận được lúc này sát khí của ông ta rất nặng, hơn nữa ông ta đang ở chợ ẩm thực ở cách nhà tôi không xa.

Tôi lập tức hít sâu một hơi, cố gắng bình tâm tĩnh khí giữ tỉnh táo trong lòng, cố gắng bình ổn lại tức giận của Giao tiên. Sau đó tôi bước nhanh ra ngoài, bảo Tô Mộc mau đưa tôi tới chợ ẩm thực, Giao tiên xảy ra chuyện.

Tô Mộc thấy tôi gấp gáp như vậy cũng không hỏi tôi có chuyện gì, kéo tôi chạy ra ngoài. Chờ sau khi ra khỏi tầm mắt của ba mẹ tôi, anh ấy liền ôm tôi bay lên, ở cách chợ ẩm thực thật xa tôi đã có thể nhìn thấy một đoàn yêu khí xanh đậm từ trong chợ ẩm thực lao ra, khí thế rất hung hăng.

Chúng tôi bay vọt tới, quả nhiên Giao tiên ở nơi này, lúc này cặp mắt ông ta đỏ bừng đang nắm chặt cổ một thanh niên trẻ tuổi, đem giơ hắn ta lên trời, miệng gầm gừ.

Bốn phía xung quanh bọn họ đã bu đầy người, dường như đám người đang trách mắng Giao tiên, có điều ngại vì khí thế tạn bạo của Giao tiên nên không có một ai dám bước lên ngăn cản.

“Giao tiên, trước tiên ông bình tĩnh đã, để hắn xuống, nói cho tôi xem tình huống là gì.” Tôi cũng lần đầu tiên thấy Giao tiên tức giận như vậy liền thận trọng tiến tới rất sợ chọc giận ông ta.
 
Chương 221-4


Giao tiên nghe thấy tiếng của tôi liền quay đầu nhìn tôi một cái, hai mắt của ông ta lạnh như băng một cái dị thường, hoàn toàn chính là động vật máu lạnh, thậm chí khiến tôi cảm thấy còn đáng sợ hơn lúc Tô Mộc tức giận. Ngay cả Tô Mộc cũng có chút khẩn trương, nắm chặt tay tôi nói bây giờ tâm tính Giao tiên đang không yên, bảo tôi đừng đi tới.

Nhưng dù sao bây giờ Giao tiên cũng có dáng vẻ là người, hơn nữa trước mặt nhiều người gây náo động lớn như vậy nhất định đã kinh động tới cảnh sát, tôi là người trợ tiên của ông ta, tôi không thể không cản.

Đầu tôi nhanh chóc vận chuyển, cố gắng nghĩ ra cánh để tâm tình Giao tiên bình phục lại, đưa mắt nhìn xung quanh tìm nguyên nhân khiến Giao tiên đột nhiên giận dữ.

Nhìn một vòng tôi liền phát hiện đầu mối, nơi này là khu chợ hải sản, dường như xung quanh đều bày bán cá tôm gì đó, duy chỉ có một nhà này là bán thịt rắn, có không ít rắn bị nhốt trong lọ thủy tinh, bên cạnh còn có một cái thớt dính không ít máu bên trên, trên đó còn lưu lại không ít vẩy rắn, còn có da rắn bị lột ra.

Nhất định Giao tiên thấy cái này nên mới giận dữ, ông ta bây giờ là xà vương, tương đương với việc tất cả rắn đều là con dân của mình, chẳng trách vừa rồi tôi có cảm giác người thân của mình bị giết.

“Lộc Dương? Là Lộc Dương phải không? Mau báo cảnh sát, mau cứu tôi!” Ngay khi tôi đang chần chừ thì từ trên đột nhiên truyền tới một giọng đàn ông.

Là người đang bị Giao tiên bắt trong tay gọi tôi.

Tôi liền ngước nhìn kỹ anh ta, sao anh ta lại biết tên tôi. Sau khi nhìn kỹ mấy lần tôi mới phát hiện người đàn ông kia có chút quen mắt, có loại cảm giác đã từng quen biết, giống như đã gặp ở đâu rồi.

“Ngớ ra làm gì, cô còn ở đây không báo cảnh sát thì tôi bị gã điên này bóp chết mất!” Người đàn ông kia thấy tôi không phản ứng liền vội kêu lên.

Lúc này tôi mới phục hồi lại tinh thần, tiến tới giữ lấy cánh tay Giao tiên, gọi ông ta một tiếng, bảo ông ta trước tiên để người xuống đã.

“Dựa vào cái gì? Người có thể giết rắn còn rắn không thể giết người? Hôm nay ông đây càng muốn đem lột sống da hắn để cho hắn nếm thử một chút những con rắn kia cảm thấy thế nào!” Giao tiên lạnh giọng nói.

Vừa nói tay của ông ta đã dùng sức bóp lại.

Thấy người đàn ông kia không thể thở, đám người vây quanh xem liền hét lên sợ hãi.
 
Chương 221-5


Cũng may thần trí Giao tiên đã khôi phục, ánh mắt nhìn tôi mặc dù rất ác liệt nhưng đã không còn sát ý.

Tôi liền đứng trước mặt Giao tiên, bảo ông ta trước tiên đặt người xuống, đồng thời thầm nói trong lòng khuyên ông ta hãy nghĩ cho đại cuộc, mặc dù bây giờ ông ta rất tức giận nhưng ông ta đang mang hình dáng con người, không có lập trường gì để nói chuyện thay loài rắn, cho dù ông ta thật sự muốn lột da kẻ buôn rắn này thì cũng không thể làm giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Giao tiên thấy tôi suy nghĩ cho mình, do dự một chút, cuối cùng tay từ từ hạ xuống, ném gã buôn rắn xuống đất, hừ lạnh một tiếng.

“Được rồi, được rồi! Không sao, tất cả mọi người giải tán đi.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, xua tay để những người xung quanh xem náo nhiển tản đi, đưa mắt nhìn gã buôn rắn.

Sau khi gã được Giao tiên buông ra liền đứng nấp sau lưng tôi, hỏi tôi: “Lộc Dương, cô biết gã thần kinh này?”

“Anh là ai?” Tôi không trả lời gã buôn rắn mà hỏi ngược lại.

Thấy tôi hỏi, gã buôn rắt liền giống như bị làm nhục vậy, nói: “Ngay cả tôi cô cũng không nhận ra? Trương Đán, trước kia chúng ta ngồi trên dưới trong lớp, bạn hoc cũ! Cô đã quen tôi sạch sẽ?”

Nghe anh ta nhắc như vậy lúc này tôi mới nhớ tới, lúc tôi học cấp ba quả thật có một người bạn học tên như vậy, chẳng trách tôi thấy anh ta trông rất quen mắt. Chỉ là thành tích học tập của anh ta rất tệ, lên tới lớp 11 liền bỏ học ngang, nói là giúp gia đình xử lý chuyện làm ăn. Giờ xem ra gian hàng thịt rắn này chính là chuyện làm ăn của gia đình anh ta.

“Trương Đán, anh… lại đang bán thịt rắn? Người này đúng là bạn tôi, rất đam mê các loài rắn cho nên nhìn thấy anh giết rắn có chút không chịu nổi.” Tôi nói.

Nói xong tôi nháy mắt với Giao tiên, để cho ông ta tỉnh táo một chút, chuyện này tôi có thể giúp ông ta xử lý.

Tôi cười một tiếng, nói với Trương Đán đều là hiểu lầm, nếu là bạn học cũ cách nhiều năm như vậy mới gặp, vậy thì nề mặt tôi không so đo với bạn tôi, chờ sau khi anh ta làm xong tôi sẽ mời anh ta đi ăn, coi như tạ tội.

Nghe thấy tôi tạ tội với Trương Đán, Giao tiên vừa mới hạ hỏa lại lập tức bốc lên, lập tức nhìn tôi chằm chằm.

Cũng may có Tô Mộc ở sau lưng, anh ấy giúp Giao tiên bình tâm, để cho tôi chuyên tâm nói chuyện với Trương Đán.

Trương Đán vốn bị kinh sợ, trên mặt còn đầy oán giận với Giao tiên, nghe nói tôi muốn mời anh ta đi ăn cơm tạ tội, rốt cuộc mặt cũng cong lên cười, nói: “Được, dù sao hôm nay cũng bị bạn cô phá quấy không buôn bán được nữa, tôi cũng không bận, đợi tôi thay quần áo rồi cùng đi.”
 
Chương 222


Tôi gật đầu một cái, thừa dịp Trương Đán thay quần áo tôi lại gần an ủi Giao tiên, nói vừa rồi tôi cũng cảm nhận được cảm giác đồng loại bị giết, nhìn tận mắt đồng loại bị giết quả thật không thể tiếp nhận nổi, nếu như ông ta thật sự muốn giết Trương Đán báo thì thì tôi cũng sẽ không nói gì, lát nữa lúc ăn cơm sẽ chuốc cho cậu ta chút rượu, sau đó có thể đưa tới một nơi yên tĩnh.

“Thôi đi Dương Dương, ngươi đang có chủ ý quỷ quái gì sao ông đây có thể không biết? Đừng quên ông đây lúc nào cũng có thể biết ngươi đang suy nghĩ gì, nói cho ngươi, muốn hòa giản cho ông đây cùng hắn, không thể nào!” Giao tiên hừ lạnh một tiếng, vạch trần tôi.

Tôi có chút lúng túng, không biết làm sao đành chỉ những con rắn còn lại ở trong bình kia, nói: “Ông xem, những con rắn này đều bị nhốt ở đây, cho dù ông giết Trương Đán trả thì thì rắn sẽ không bị người khác ăn sao? Anh ta chết còn có người nhà anh ta, thậm chí ngoại trừ chợ này ra thì trong những chợ khác cũng bán thịt rắn, ông định giế tất cả những người giết thịt rắn sao? Ông sống nhiều năm như vậy hẳn đã sớm biết đây chính là một thế giới mạnh ăn hiếp yếu, ông giết anh ta thì người nhà anh ta lại càng điên cuồng giết rắn để trả thù, chi bằng cho anh ta một bài học để anh ta hoàn toàn đổi tính, sau này không dám đụng nửa ngón tay tới rắn.”

“Người… có kế hoạch?” Mặt Giao tiên âm trầm. Những đạo lý này thật ra ông ta cũng hiểu, chỉ là Trương Đán xui xẻo lại giết rắn đúng lúc Giao tiên đi qua, lại còn hỏi Giao tiên có muốn ăn thịt rắn không, rắn mới giết thịt còn rất tươi, khó trách Giao tiên đột nhiên nổi giận như vậy.

Thấy Giao tiên có ý nhả, tôi liền gật đầu, nói chuyện này thật ra rất dễ làm, một lát ăn cơm ông ta đừng nói chuyện, chờ lúc tôi cần thì ông ta phối hợp một chút là được.

Nói xong thì Trương Đán đã thay quần áo đi ra, anh ta bởi chuyện kinh sợ vừa rồi nên đối với Giao tiên vẫn ghi hận trong lòng, nói nếu tôi muốn thay Giao tiên tạ tồi thì chỗ ăn cơm phải do anh ta chọn, phải tới khách sạn Hilton ăn một bữa.

Hilton, tôi hít vào một hơi, Trương Đán này thật không khách khí với tôi, lại chọn nơi đắt tiền như vậy. Tôi cùng Tô Mộc lần đầu tiên gặp Tô Đoàn chính là ăn ở đó, nếu tôi nhớ không lầm thì bữa cơm ba người đó ít nhất phải hết một vạn tệ, đấy là còn không uống chút rượu nào.

Cho dù bây giờ tôi có chút tiền nhưng vì anh ta mà tiêu nhiền tiền như vậy tôi vẫn rất đau lòng, liền cười khổ hỏi Trương Đán có thể đổi sang nhà hàng khác hay không, Hilton quá đắt.

Trương Đán trơ tráo không cười nhìn Giao tiên, nói vừa rồi anh ta suýt chút nữa bị gã thần kinh này bóp chết, bây giờ nếu tạ tội thì phải có chút thành tâm, không có ai để lấy máu thì anh ta nuốt không trôi cơn giận này.
 
Chương 222-2


Vừa nói anh ta còn lấy điện thoại ra bấm mấy số, nói giờ cổ anh ta đau dữ dội, nếu như không bớt giận được thì anh ta cũng chỉ có thể cầu cứu cảnh sát giúp anh ta phân xử.

Gã Trương Đán này, dù sao cũng là bạn học cũ của tôi sao lại không biết xấu hổ như vậy, tôi có chút muốn mặc kệ không quản anh ta nữa, dù sao thì Giao tiên có làm gì anh ta thì những cảnh sát kia cũng không làm gì được Giao tiên.

“Được, Hilton thì Hilton. Dương Dương, cậu ấy không phải là bạn học của em sao, mời bạn học ăn cơm cũng không thể quá mộc mạc.” Không đợi tôi nói, Tô Mộc vẫn luôn im lặng sau lưng tôi đột nhiên mở miệng.

Nghe Tô Mộc nói chuyện tôi có chút kinh ngạc, không biết tại sao Tô Mộc lại phải đối xử tốt với Trương Đán như vậy.

Lúc này Trương Đán mới chú ý tới Tô Mộc, đưa mắt quan sát Tô Mộc một vòng, cười hết sức nịnh hót, hỏi tôi: “Anh đẹp trai này là…”

“Chồng Lộc Dương.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi dẫn đi ra ngoài.

Trương Đán cũng đi theo, anh ta sợ Tô Mộc nói mà không giữ lời nên đi sát Tô Mộc, vừa đi còn vừa hỏi tôi Tô Mộc làm việc gì, thu nhập không ít đi, nhìn một cái đã biết là nhà giàu.

Nói xong anh ta còn có chút xúc động, nói là phụ nữ thật tốt, chỉ cần tìm gả cho con nhà giàu là đợi này ăn mặc không buồn lo lắng, không giống anh ta ngày ngày thức khuya dậy sớm, không chừng còn gặp phải những gã thần kinh.

Vừa nói anh ta còn trợn mắt nhìn Giao tiên một cái.

Tôi với Trương Đán cũng không có ấn tượng tốt gì, lười phản ứng lại, ra cửa gọi một chiếc xa đi thẳng tới khách sạn Hilton.

Đến khách sạn Hilton, Trương Đán liền cười tươi, quen cửa quen nẻo dẫn chúng tôi vào phòng VIP, sau khi ngồi xuống cũng không cầm thực đơn mà bắt đầu gọi thức ăn với người phục vụ.

Tôi có chút tò mò, Trương Đán bán thịt rắn trong chợ theo như lẽ thường sẽ không tới loại khách sạn như Hilton ăn cơm mới đúng, sao anh ta lại có vẻ như khách quen của Hilton thế này, chẳng lẽ bán thịt rắn cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy?

Tôi không hiểu, chờ sau khi Trương Đán gọi món xong liền hỏi Trương Đán quen thuộc như vậy, anh ta thường xuyên đến ăn cơm sao?

“Không phải tôi khoác lác, món ăn ở đây cái nào ngon cái nào không ngon tôi có thể tùy ý nói cho bạn, trước kia dường như mỗi tháng tôi cũng tới đây ăn một lần.” Trương Đán cười hắc hắc nói, vừa nói trên mặt anh ta xuất hiện một chút thần bí, sau đó xích lại gần tôi nhỏ giọng nói: “Bạn còn nhớ Tôn Thiên Nhiên bạn chúng ta không? Chính là cái bạn con nhà giàu đó, trước kia còn từng theo đuổi bạn. Có một thời gian tôi với cậu ta chơi khá thân, chỉ cần cậu ta muốn đi ăn liền gọi tôi đi cùng, dường như lần nào cũng đều đến nơi này nên tôi cũng biết một chút. Đáng tiếc sau đó tôi với cậu ta không liên lạc nữa, cũng không còn tới đây ăn cơm. Tôi rất thèm ăn ở đây, chỉ cần buổi tối mơ thấy thức ăn ở đây tôi nằm mơ cũng có thể chảy nước miếng.”

Nhìn bộ dáng nôn nóng của Trương Đán hiển nhiên đã không kịp đợi.
 
Chương 222-3


Tôn Thiên Nhiên… Nghe cái tên này trong đầu tôi hiện ra hình ảnh một người, trước kia đi học anh ta là hotboy trong trường tôi, cao một mét tám mươi mấy, chơi bóng rổ vô cùng tốt.

Mặc dù gương mặt không tính là đẹp trai nhưng nhà anh ta có tiền, nghe nói là đại gia bất động sản, hơn nữa cùng vóc dáng vô cùng mị lực nên chính là nam thần trong mắt nữ sinh toàn trường.

Lúc ấy không biết mắt anh ta thế nào lại nhìn trúng tôi, cả ngày cứ vòng tới vòng lui bên cạnh tôi giống như con ruồi. Vốn tôi cũng có ấn tượng tốt với anh ta, nhưng bị anh ta vây quanh như vậy tôi lại biến thành kẻ địch của nữ sinh trong trường, sau đó cũng không biết ai đã mách giáo viên, giáo viên không dám tìm Tôn Thiên Nhiên gây phiền toái mà gọi ba mẹ tôi lên dạy dỗ, còn bắt tôi kiểm điểm trước toàn trường khiến tôi không còn mặt mũi nào.

Từ đó về sau mỗi lần đi học tôi đều rất khổ sở, chỉ có thể ẩn tránh tôn thiên thiên, thật vất vả đến khi tốt nghiệp, sau đó tôi liền học đại học ở vùng khác, dường như cũng cắt đứt liên lạc với bạn ở cấp ba.

Sau đó tôi nghe phong thanh cậu ta sau khi tốt nghiệp đã đi du học, về sau cũng cũng không còn biết thế nào, bây giờ xem ra hẳn cậu ta đã trở về nước.

Lúc tôi đang ngẩn người thì Tô Mộc gọi tôi một tiếng, nói đồ ăn đã dọn lên, bảo tôi dùng bữa.

Trương Đán ngồi cạnh tôi, thấy vừa rồi tôi bần thần như vậy liền lại gần cười nói: “Sao thế? Nhớ Tôn Thiên Nhiên? Bạn khoan hãy nói, đã nhiều năm như vậy Tôn Thiên Nhiên vẫn không quên được bạn gái chính là bạn, cậu ta lúc mới về nước đã tới tìm bạn, đáng tiếc bạn giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, ai cũng không có tin tức, không nghĩ hôm nay tôi lại gặp được.”

“Tôi không phải bạn gái Tôn Thiên Nhiên.” Tôi nói cải chính.

Nói xong liếc anh ta một cái, gã Trương Đán này nhất định cố tình, ngay trước mặt Tô Mộc nói Tôn Thiên Nhiên làm gì, hơn nữa năm đó thật sự tôi với Tôn Thiên Nhiên không có gì, cho dù gia cảnh anh ta tốt, dáng người cao ráo nhưng không đẹp trai. Năm đó tôi chỉ mê trai đẹp, mặc dù chưa từng nghĩ có thể tìm được người đẹp trai như Tô Mộc làm chồng nhưng ít ra cũng phải trung bình khá trở lên.

Cũng không biết Tô Mộc có nghe thấy lời của Trương Đán hay không, anh ấy thích ăn giấm như vậy, tôi sợ anh ấy nghe thấy lại hiểu lầm liền thận trọng nhìn trộm một cái.

Cũng may sắc mặt anh ấy vẫn như thường, cũng không để ý gì tôi, đang cúi đầu uống canh.

Tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
 
Chương 222-4


Sau khi hỏi thăm linh tinh, tôi thừa dịp Trương Đán đang ăn cơm liền hỏi có phải anh ta từ khi nghỉ học đã chuyển sang bán đồ ăn, làm tại cửa hàng bán thịt rắn.

Trương Đán nói phải, sau khi nói xong suy nghĩ một chút, rồi nói cũng không hoàn toàn thế. Khi ba anh ta còn bán cùng thì gian hàng cũng như người khác, chủ yếu bán cá. Có điều xung quanh đều bán cá tôm, không có sức cạnh tranh khiến càng buôn bán càng kém cỏi. Sau đó Tôn Thiên Nhiên giúp anh ta rất nhiều, nói hiện tại người có tiền thích ăn những thứ không thường gặp, ví như rắn, nên khuyên anh ta bán rắn, còn giới thiệu mối buôn cho anh ta, từ đó về sau anh ta liền đổi nghề bán rắn. Mà quả thật bán rắn so với bán cá kiếm được tiền hơn nhiều, hơn nữa người khác cũng không có nguồn hàng cho nên trong chợ này anh ta bán coi như không tệ.

Tôi có chút bất ngờ, không nghĩ Trương Đán bán rắn còn có quan hệ với Tôn Thiên Nhiên. Thừa dịp đang hàn huyên tới đề tài này tôi làm vẻ thâm trầm thở dài, nói: “Trương Đán, thật ra anh bán rắn kiếm được tiền thì tôi không nên nói gì nhiều, nhưng chúng ta là bạn học cũ, có một số việc tôi cảm thấy vẫn nên cho anh biết. Anh có biết tại sao người này nhìn thấy anh bán rắn sẽ kích động như vậy không?”

Tôi chỉ vào Giao tiên nói.

“Hắn bị bệnh thần kinh, tôi bán rắn hắn không muốn mua thì thôi, còn đánh tôi làm gì. Cũng chính vì có quen với bạn nên tôi mới đồng ý ăn cơm hòa giải với hắn, nếu không thế nào cũng phải báo cảnh sát để bắt hắn bồi thường tiền thuốc thang, còn phải nhốt hắn một trận mới có thể thả ra.” Trương Đán phẫn hận nói.

Nhắc tới chuyện vừa rồi anh ta liền nổi giận.

Tôi bảo anh ta đừng kích động, sau đó nói: “Thật ra hai người cũng giống nhau, trước kia anh ta cũng bán rắn, hơn nữa làm ăn so với anh còn lớn hơn nhiều lắm, một ngày bán ra cũng phải hàng tấn, thịt rắn mấy tỉnh xung quanh đây đều lấy từ cửa hàng của anh ta. Cũng bởi vì anh ta bán quá nhiều rắn nên rốt cuộc có một ngày bị xà vương theo dõi, anh ta mơ thấy một con rắn đen to lớn, trên đầu còn mang vương miện, xà vương cảnh cáo anh ta không được giết hại con cháu của ngài, nếu không xà vương sẽ khiến anh ta nếm thử một chút mùi vị nhà tan cửa nát. Đáng tiếc anh ta chỉ cho rằng đó là ác mộng liền không để ý, kết quả anh đoán thế nào?”
 
Chương 222-5


“Cả nhà anh ta chết hết? Vậy sao anh ta còn sống?” Trương Đán cười nhạt hai tiếng, trực tiếp phá tâm tư của tôi, nói: “Lộc Dương, bạn bịa câu chuyện này cho tôi nghe là ý gì, chẳng lẽ cậu giống anh ta, cũng hy vọng ngăn cản tôi bán rắn? Rốt cuộc rắn này với các mọi người có quan hệ thế nào, tôi giết cũng không phải rắn của các người, các người bận tâm cái gì?”

“À…” Tôi không nghĩ anh ta lại chen ngang lời tôi, có chút lúng túng, nhưng cậu chuyện đã bịa ra thì tôi cũng chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nói: “Tôi không lừa gạt anh, những con rắn kia quả thật không có quan hệ gì với tôi. Chẳng qua bạn tôi từ ngày mơ thấy xà vương kia thì anh ta thường cảm thấy trên người mình phát lạnh, giống như có một đoàn khí lạnh bao phủ anh ta vậy. Người nhà anh ta từ ngày đó trở đi cũng giống như bị nguyền rủa, có người nhảy sông, có người xảy ra tai nạn xe cộ, còn có người sợi dây diều cắt cổ, tóm lại là trong một tháng thì cha mẹ anh chị em anh ta đều chết hết, anh ta là người cuối cùng. Xà vương tự mình tới lấy mạng anh ta, anh ta cầu khẩn, thề sau này sẽ không giết rắn nữa, hơn nữa thấy rắn sẽ cứu cho nên xà vương mới tha cho anh ta một mạng.”

“Bây giờ anh ta giống như người đưa tin của xà vương, chỉ cần nhìn thấy ai làm hại tới rắn thì xà vương cũng sẽ biết. Nếu như hôm nay anh ta không ra tay ngắn cản anh thì không chỉ anh ta bị xà vương trách tội mà ngay cả anh cũng bị xà vương để mắt tới. Chẳng lẽ anh muốn đi theo vết xe đổ của anh ta?” Tôi nói.

Vừa nói chuyện tôi cũng rút từ thượng đan điền ra một tia lực âm cực ngưng tụ thành sợi dây quấn quanh người Trương Đán.

Sau khi bị âm khí bao lại, Trương Đán cảm nhận được cơ thể bất ngờ lạnh liền run run một chút, sắc mặt trở nên có chút cổ quái.

Cho dù như vậy anh ta vẫn chưa tin lời tôi, nói: “Lộc Dương, bạn.. Cậu chuyện của bạn quá giả. Lại còn có xà vương, tôi giết nhiều rắn như vậy sao xà vương lại chưa từng tìm tôi. Bạn đừng hù dọa tôi, tôi không bị thần kinh như anh ta.”

“Vậy anh thành thật nói xem, anh có cảm thấy một cổ lãnh lẽo vây quanh anh, giống như có một con rắn không nhì thấy quấn quanh trên người? Nếu anh không có cảm giác này thì lời vừa rồi tôi nói anh cứ coi như chưa từng nghe qua, nếu như anh cũng có loại cảm giác này thì…” Sắc mặt tôi tối sầm, âm trầm nhìn Trương Đán.
 
Chương 223


Mẹ nó, tôi đã chuẩn bị kĩ như vậy chẳng lẽ anh ta còn không tin tôi? Nếu còn không tin thì tôi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể làm chuyện độc ác.

Tôi lặng lẽ nháy mắt với Giao tiên, bảo ông ta tùy lúc chuẩn bị sẵn sàng, một hồi nếu tôi ném cái ly thì ông ta hãy hiện nguyên hình để dọa Trương Đán.

Chỉ bằng thân hình to lớn của Giao tiên, hơn nữa Giao tiên bây giờ đang khó chịu, sắc mặt hung dữ, đừng nói dọa sợ một người bình thường, e rằng có tu vi tiểu quỷ cũng có thể bị Giao tiên dọa sợ vỡ mặt.

“Còn dọa hắn làm gì, nếu hắn không tin thì ông đây sẽ trực tiếp nuốt hắn. Còn tưởng ngươi có kế sách tốt gì, kết quả bịa ra câu chuyện kém chất lượng như vậy, sau này đừng nói với người khác ngươi là người trợ tiên của ta, ông đây ngại mất mặt.” Giao tiên liếc nhìn tôi một cái, nói lạnh như băng.

Có điều mặc dù thái độ của ông ta vẫn lạnh nhưng từ trong lời nói có thể nhận ra ông ta đã bớt giận, chỉ còn chút khó chịu mà thôi.

Nghe ông ta nói như vậy tôi liền thấy có lòng tin hơn, xem ra Trương Đán số vẫn tốt, mạng này vẫn giữ được.

Có điều khi tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ, ngay cả ly rượu cũng cầm lên chuẩn bẹ ném thì Trương Đán đột nhiên rùng mình một cái, hỏi tôi: “Nếu như tôi… cũng có cảm giác đó thì như thế nào?”

Tôi sửng sốt một chút, nghiêm túc nhìn Trương Đán còn chưa kịp phản ứng gì.

Không phải anh ta không bị tôi dọa sao, sao bây giờ lại giống như đã tin?

Tôi đột nhiên thấy buồn cười, câu chuyện xà vương này ngay cả tôi nghe còn thấy nó giả giả, vậy mà Trương Đán lại thật sự bị dọa sợ?

Thì ra lá gan của anh ta cũng không lớn, lần này tiết kiệm được việc Giao tiên phải hiện thân để dọa anh ta.

Tôi cười thầm trong bụng nhưng trên mặt vẫn là vẻ nghiêm túc nhìn anh ta, tiếc hận nói: “Đương nhiên anh cũng đã bị xà vương theo dõi, có lẽ tối nay xà vương sẽ hiện thân tìm anh, sau đó anh cũng sẽ đi vào vết xe đổ của bạn tôi, lời nguyền sắp bắt đầu.”

“Vậy còn biện pháp gì cứu vãn không, nếu như sau này tôi không còn giết rắn thì xà vương có còn trách tội hay không? Người anh em này giết nhiền rắn như vậy mà cũng còn sống, tôi giết không nhiều, sau này thu tay lại hẳn sẽ không sao chứ?” Trương Đán nói.
 
Chương 223-2


Anh ta vẫn bán tín bán nghi như cũ, nhưng bởi vì tia âm khí bao phủ trên người anh ta khiến anh ta cảm thấy nguy cấp nên vẫn hỏi tôi.

Tôi bị anh ta thịt bữa cơm này thảm như vậy sao có thể tùy tiện bỏ qua cho anh ta, nói: “Cái này không liên quan tới giết nhiều hay giết ít, những con rắn kia tương đương với con cháu của xà vương, người nhà anh bị giết, anh biết kẻ thù là ai sẽ không đi tìm trả thù sao? Giết một người nhà hay giết cả nhà có khác nhau sao?”

“Đúng là phải đi…” Trương Đán nói yếu ớt, nói xong trên mặt anh ta đã tràn đầy vẻ kính sợ, bảo tôi nói cho anh ta con đường sáng, làm sao mới có thể không bị xà vương tìm tới cửa.

Tôi nhìn Giao tiên một cái, trong lòng thương lượng với Giao tiên, bảo ông ta tha cho Trương Đán một lần, dù sao sau khi trải qua lần hù dọa này có lẽ anh ta sẽ không còn dám tiếp tục ra tay với rắn nữa, hơn nữa tôi bảo đảm sau này anh ta thấy rắn gặp nạn sẽ ra tay cứu giúp.

Con giận của Giao tiên vốn đã tiêu mất hơn nửa, thấy tôi lại thay Trương Đán cầu tha thứ liền bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Có Giao tiên chính miệng đảm bảo tôi liền yên tâm hơn, bảo Trương Đán trước hết đem thanh toán tiền cơm, nếu không chuyện này tôi cũng không giúp được anh ta.

Trương Đán không nghĩ tới tôi sẽ nói lên yêu cầu này, trên mặt hiện lên vẻ không tình nguyện, nhăn nhó nhìn Tô Mộc, ý là Tô Mộc đồng ý tới đây ăn cơm thì nên do Tô Mộc tính tiền.

Tô Mộc căn bản không quan tâm tới anh ta, tự mình vẫn chuyên chú uống canh, giống như anh ấy căn bản không ở nơi này vậy. Có điều tôi nhanh mắt phát hiện. qua kẽ hở khi uống canh dường như anh ấy nhếch miệng cười.

Biểu tình của Trương Đán lúc này hết sức xuất sắc, thật so với khóc còn khó coi hơn, thấy Tô Mộc không để ý tới anh ta, tôi cũng không có ý giúp anh ta, anh ta không thể làm gì khác hơn là cắn răng ra ngoài lấy thẻ thanh toán.

Chờ đến khi quay trở lại lần nữa người anh ta đã xấu đi rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, ngay cả đôi chân cũng như đi trên mây, giống như vừa mới bị mất rất nhiều máu vậy. Thẳng đến khi anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt vẫn còn xám lại, nói: “Bây giờ bạn có thể nói luôn cho tôi đi, rõ ràng nói bạn sẽ mời tôi cơm kết quả còn để tôi tiêu mất tám ngàn tệ. Lộc Dương a Lộc Dương, so với thời đi học cậu đã khôn khéo hơn nhiều rồi đấy.”
 
Chương 223-3


“A ha, ai bảo anh gọi nhiều thức ăn như vậy.” Tôi nói.

Nói xong tôi bảo anh ta quỳ xuống bên cửa sổ, thề với trowiftuwf nay về sau sẽ không sát sinh nữa, hơn nữa thấy rắn gặp nạn nhất định phải ra tay cứu giúp, nếu không cũng sẽ bị xà vương tìm tới cửa, mặc cho xà vương xử trí.

Lúc này Trương Đấn đã hoàn toàn tín nhiệm tôi, dựa theo lời tôi nói từng bước làm theo, sau đó còn dập đầu mấy cái. Anh ta dập đầu xong đứng lên liền nhìn tôi hỏi: “Lộc Dương, sao tôi đã làm theo lời bạn nói mà trên người càng ngày lại càng lạnh, giống như thật sự có một con rắn quấn quanh người, không phải xà vương không tôi chưa đủ thành tâm chứ?”

Nghe anh ta nói suýt chút nữa tôi cười sặc, nói nhảm, âm khí quấn quanh người anh ta tôi chưa thu lại thì dĩ nhiên anh ta vẫn cảm thấy lạnh.

Tôi lặng lẽ đưa tay ra muốn thu hồi lại âm khí trên người anh ta, nhưng tôi còn chưa kịp cử động thì Tô Mộc đã giữ tôi lại, khẽ lắc đầu không cho tôi thu hồi âm khí lại.

Tôi có chút không hiểu, dẫu sao âm khí trên người quá lâu cũng không tốt, âm khí một mực trên người anh ta nhẹ thì sẽ khiến anh ta xui xẻo, mọi chuyện không thuận lợi, nặng sẽ còn có thể khiến anh ta bệnh nặng một trận. Trương Đán cũng biết lỗi rồi, huống chi đây là bạn học của tôi, không cần phải làm chuyện quá tuyệt tình.

Nhưng có Trương Đán trước mặt nên tôi cũng không tiện hỏi Tô Mộc tại sao, không thể làm gì khác hơn là thu tay về, nói xà vương sẽ không bời vì anh ta nói mấy lời thề liền sẽ tha thứ, khí lạnh kia chính là xà vương dùng để giám sát anh ta, sau này anh ta làm chuyện gì vi phạm lời thề là xà vương sẽ có thể biết.

Tấm đán gật đầu liên tục, sắc mặt lại ẩm đạm mấy phần, nói trở về nhất định đem rắn trong bình thả đi, sau này cũng không bán cá mà chuyển sang bán rau củ quả.

Tôi gật đầu một cái, nói an ủi anh ta rằng bán rau củ quả cũng rất tốt. Nói xong tôi để Trương Đán đem đồ ăn còn thừa gói lại, sau đó cùng Trương Đán mỗi người một ngả.

Trên đường trở về tôi mới hỏi Tô Mộc tại sao vừa rồi không để cho tôi rút hết âm khí đặt ở trên người Trương Đán. Vốn còn tưởng Tô Mộc có lý do gì cao thâm, kết quả anh ấy chỉ nói bốn chữ: Thấy hắn khó chịu.
 
Chương 223-4


Tôi nhất thời câm nín. Cũng may sợi âm khí kia rất nhỏ, mang theo không nhiều âm khí, hơn nữa mỗi ngày Trương Đán hoạt động dưới ánh mặt trời thì khoảng hai tháng cũng sẽ tự tiêu tán.

Sau khi hỏi xong Tô Mộc tôi liền tiến tới trước mặt Giao tiên, ông ta sau khi ra khỏi nhà hàng vẻ mặt vẫn buồn buồn không vui, mặc dù đồng ý với phương án xử lý của tôi nhưng ông ta vẫn không nói câu nào với tôi.

Tôi không biết nên làm thế nào mới có thể khiến ông ta vui vẻ, không thể làm gì khác hơn là hỏi ông ta có đói bụng không? Tôi mời ông ta ăn cơm được không?

“Không ăn, không phải mới từ nhà hàng ra sao, ông đây không đói bụng.” Giao tiên nói.

Nói xong ông ta cũng không nhìn tôi mà nghiêng đầu làm bộ đang thưởng thức phong cảnh phía ngoài xe.

Tôi liền tiến tới cười nói cơm không phải cơm thông thường mà là loại cơm đó, tôi là người trợ tiên của ông ta, dường như đã rất lâu rồi tôi chưa cho ông ta ăn quỷ.

Nhắc tới chữ quỷ cổ họng Giao tiên không tự chủ nuốt xuống hai cái, sắc mặt rốt cuộc đã hòa hoãn một ít, xoay đầu lại nhìn tôi bằng vẻ từ trên cao nhìn xuống, hỏi tôi định bắt quỷ gì cho ông ta ăn.

“À… Lệ quỷ…”

Giao tiên khẽ giật mình, mắt không tự chủ mở to, nhìn tôi không dám tin.

“… nhất định là không bắt được rồi, có điều những quỷ khác tôi sẽ tận lực giúp ông.” Tôi cười hắc hắc, nói bổ sung.

Giao tiên liếc tôi một cái, thờ dài một tiếng, nói những quỷ khác cũng được, mau làm sớm.

Nói xong ông ta bắt đầu than vãn, nói ban đầu chọn tôi làm người trợ tiên là do thấy tôi là một tiểu cô nương trung hậu biết điều, cho là đi theo tôi có thể ăn hương uống cay, mỗi tháng đều ăn quỷ, cuộc sống quá tiêu dao lại hạnh phúc.

Ai ngờ tôi lại có nhiều chuyện như vậy, ngày ngày sai bảo nhờ cậy ông ta cũng được đi, vậy mà còn chưa bắt quỷ cho ông ta, dựa theo quy củ với người trợ tiên của bọn họ thì tôi đã sớm bị vứt bỏ.

Bây giờ Giao tiên là quan trọng, tôi cũng không dám nói thêm cái gì liền chỉ cười ha ha hùa theo. Sau khi về tới nhà tôi liền hỏi Tô Mộc gần đây có quỷ nào phạm tội không, dẫu sao quỷ cũng phân biệt quỷ tốt quỷ xấu, nếu như tôi tùy tiện bắt quỷ trên đường cho Giao tiên ăn vậy thì có khác gì Lâm Yến Nhi.
 
Chương 223-5


Tô Mộc lắc đầu một cái, nói gần đây anh ấy đều bận rộn chuyện cha mẹ hai bên gặp mặt nên không chú ý tới những chuyện này, có điều anh ấy sẽ bảo Tô Đoàn chú ý một chút, có gì sẽ nói cho tôi.

Nói xong Tô Mộc hỏi tôi có mệt mỏi không, nếu mệt thì liền tắm rửa đi ngủ trước, thời gian cũng không còn sớm.

Tôi liền hỏi anh ấy không định ngủ sao, nhìn cách nói chuyện giống như còn định đi ra ngoài.

Tô Mộc nói anh ấy đi lên lầu ba xem đám trẻ con Diệp gia một chút, cũng đã mười ngày trôi qua, nguy cấp của Diệp gai cũng đã giải trừ, có lẽ cũng sẽ nhanh đuổi tới đòi người.

Vừa nghĩ tới lão già gian hoạt của Diệp gia kia tôi liền thấy buồn nôn. Ban đầu tôi đem trói hơn mười đứa trẻ lại cũng chính vì để kiềm chế Diệp gia, tránh cho bọn họ làm chuyện bất lợi với Tô gia, không nghĩ bây giờ lại kiếm phiền phức cho mình. Luôn luôn phải để ý chăm sóc bọn chúng cũng được đi, còn phải đề phòng tùy lúc Diệp gia có thể đuổi tới.

Tôi bảo Tô Mộc cẩn thận một chút, đi sớm về sớm, sau đó còn không biết xấu hổ gửi nụ hôn gió cho Tô Mộc, nói tôi tăm rửa thơm tho ở trên giường chờ anh ấy.

Tô Mộc khẽ cười không lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.

Tôi một mình tới phòng tắm tắm, tắm xong tôi còn đốt nến thơm, chọn quần áo ngủ tương đối gợi cảm mặc vào. Kết quả đợi rất lâu, đến khi tôi ngủ mất cũng không thấy Tô Mộc quay về.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, nến thơm cũng đã cháy hết, trên giường vẫn chỉ có một mình tôi, trong phòng cũng không có một chút khí tức của Tô Mộc.

Cả đêm qua anh ấy không quay lại?

Tôi có chút buồn bực, không phải nói lên lầu ba xem đám trẻ Diệp gia sao, chẳng lẽ nhìn cả đêm!

Tôi rửa mặt thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể, sau đó chạy vù vù lên lầu ba tìm Tô Mộc.

Nhưng lầu ba căn bản cũng không có bóng dáng Tô Mộc, những đứa trẻ Diệp gia vẫn êm đẹp ở trên đó, không phát sinh tình huống lạ thường nào.

Vậy cả đêm rồi Tô Mộc đi đâu?
 
Chương 223-6


Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Mộc, đầu kia truyền tới tiếng chuông rất dài.

Không biết tại sao, bây giờ tôi lại có chút lo lắng, sợ Tô Mộc không nghe điện thoại.

Bởi vì từ lúc mua điện thoại cho anh ấy kỳ thực anh ấy dùng rất ít, hầu hết anh ấy chỉ dùng để gửi wechat, không giống người bình thường một chút nào, tôi thậm chí còn lo liệu có phải anh ấy không biết dùng điện thoại di động hay không.

Cũng may điện thoại reo vang hơn mười lần, đầu bên kia rốt cuộc truyền tới tiếng Tô Mộc: “Dương Dương? Sao thế?”

Hôm qua anh đi làm gì, không phải nói đi sớm về sớm sao! Kết quả anh đi một đêm không về!” Tôi nói.

Vốn tôi đang tức giận, cảm giác anh ấy lừa tôi, muốn chất vấn, nhưng sau khi nghe được tiếng anh ấy thì lựa giận trong lòng tôi nháy mắt tiêu mất hơn một nửa, vừa mở miệng còn có ý chất vấn thì nói đến phận sau giọng đã biến thành nũng nịu.

Anh ấy không trả lời, chỉ nói lớn hơn một chút, hỏi tôi thế nào, có phải một đêm không thấy đã muốn anh ấy?

“Em không có!” tôi nói.

Nói xong tôi hỏi khi nào anh ấy về, tôi có chuyện muốn tìm anh ấy nói một chút.

Anh ấy thấy tôi nói giọng nghiêm túc liền cười, nửa đùa nửa thật nói được rồi, lần này trở về sẽ xem cô vợ hư hỏng có chuyện quan trọng gì.

Nói xong anh ấy cúp điện thoại, tôi cũng xuống lầu một vừa ăn sáng vừa chờ Tô Mộc về nhà.

Lúc ăn cơm mẹ thấy mặt tôi đầy dáng vẻ khó chịu, hỏi tôi thế nào, có phải cùng Tô Mộc gây gổ không.

Tôi không dám nói với mẹ tôi là tối qua Tô Mộc đi cả đêm không về, liền nói giọng buồn bực không có gì, chỉ là tối qua ngủ không ngon mà thôi.

“Cũng lớn rồi, tỉnh dậy còn cau có như vậy, sau này có gia đình sẽ không còn như thế.” Mẹ tôi cười trêu ghẹo tôi.

Nói xong đột nhiên biểu tình của mẹ tôi đột nhiên hơi nghiêm túc, nhìn tôi nói: “Dương Dương, trưởng thành thì cũng phải lập gia đình. Tôi hôm qua ba mẹ đã bàn với nhau, đứa nhỏ Tô Mộc này không tệ, đẹp trai lại có bản lãnh, quan trọng là rất tốt với con. Mẹ thấy ông bà Tô gia cũng đều là người hiểu chuyện, hôn sự của hai đứa cũng đừng để lâu, làm sớm một chút đi.”
 
Chương 224


“A? Sớm thế ạ?” Tôi không nghĩ mẹ tôi lại đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn với tôi, mặc dù tôi cùng Tô Mộc đã sớm có chuẩn bị kết hôn nhưng nghe ý này của mẹ tôi thật giống như có chút thúc giục gấp gáp.

“Không còn sớm, con đừng tưởng rằng mẹ không biết gì, con với Tô Mộc đã ở chung một chỗ phải không? Nếu đã ở chung một chỗ thì sớm kết hôn một chút, lỡ như ngày nào đó mang thai mới kết hôn thì họ hàng sẽ lại đàm tiếu.” Mẹ tôi nói.

“Mẹ..” Mặt tôi đã đỏ lên, tiếng kéo dài cắt đứt lời mẹ tôi. Đều là do Tô Mộc, ân ân ái ái ở trước mặt ai không làm, hết lần này đến lần khác lại cứ làm trước mặt mẹ tôi, kiểu gì mẹ tôi chẳng biết!

Thấy tôi đỏ mặt mẹ tôi càng chắc chắn suy đoán của mình, nói bà đã xem ngày, hai mươi sáu tháng mười là ngày tốt để cưới hỏi, chờ Tô Mộc đến sẽ hỏi ý kiến, dẫu sao nhà trai là thế gia phong thủy, đối với việc này hiểu biết hơn nhà tôi, xem một chút xem ngày đó thế nào.

Đây là quá sớm rồi, hôm nay cũng đã mùng hai tháng mười, hai mươi sáu chính là hơn hai mươi ngày nữa, tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, huống chi áo cưới lễ phục cái gì cũng chưa chuẩn bị, chúng tôi cũng chưa đi chụp ảnh cưới, thế này thì quá gấp gáp.

Tôi nói với mẹ muốn kết hôn phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hai mươi ngày căn bản không đủ để chuẩn bị, phải chậm hơn một ít, sớm nhất cũng phải mùa xuân năm sau.

Mẹ tôi xua tay nói mùa xuân năm sau không được, quá muộn, đến lúc đó lỡ như tôi mang thai thì bụng đã lớn.

Cũng không biết vì sao mẹ tôi lại lo lắng như vậy, cứ cho rằng tôi đã mang thai.

Tôi liền đảm bảo với mẹ, tôi tuyệt đối không mang thai, nhưng mẹ tôi sống chết không tin, ép phải cưới gấp. Tôi dứt khoát bảo mẹ cứ lấy que thử thai kiểm tra, nếu như có thì nghe theo lời mẹ, nếu như không có thai thì chuyện kết hôn kia không cần gấp gáp, từ từ chuẩn bị.

“Được, thử một chút mẹ cũng an tâm.” Mẹ tôi nói.

Nói xong bà xoay người lên lầu, lần nữa đi xuống trong tay cầm một hộp giấy nhỏ đưa tôi, trên đó viết ba chữ que thử thai.

Tôi có cảm giác có gì đó không ổn, giống như bị mẹ tôi tính kế vậy, nếu không đang êm đẹp sao trong nhà tôi lại có que thử thái.

Cơm cũng không ăn, tôi cầm que thử thai phẫn hận đi vào toilet, dựa vào hướng dẫn sử dụng trên hộp để làm kiểm tra, sau đó lấy ra đưa cho mẹ tôi, để bà nhìn kết quả.
 
Chương 224-2


Lúc đang chờ kết quả thì Tô Mộc cũng trở lại, thấy mẹ tôi đang ngó một cái que cũng sáp lại gần, kỳ quái hỏi chúng tôi đang làm gì vậy.

Ở trước mặt mẹ tôi, tôi cũng không phải không biết xấu hổ mà nói thật cho Tô Mộc, liền nói không có gì, ai ngờ mẹ tôi ngược lại lại rất thẳng thắn, cười tươi, vui vẻ giơ lên que thử thai đưa cho Tô Mộc nhìn, nói: “Tô Mộc, chúc mừng con, con sắp làm ba.”

Cái gì?

Làm sao lại làm ba?

Tôi lập tức tiến tới, không giám tin cầm lấy que thử thai.

Phía trên lại thật sự xuất hiện hai vạch.

Hướng dẫn sử dụng trên hộp viết rõ ràng, nếu như mang thai thì trên que sẽ xuất hiện hai vạch màu đỏ, không có thai thì chỉ là một vạch, bây giờ kết quả rõ ràng như vậy tôi cảm thấy như bị sét đánh, sao lại có thai?

Không phải Tô Mộc đã nói tôi chưa muốn có con thì anh ấy sẽ không để tôi có con sao?

Tôi liền nhìn về phía Tô Mộc, biểu tình trên mặt anh ấy cũng không biết gọi là gì, vừa không dám tin lại có một vẻ vui mừng, ngây người như vẫn còn chưa tỉnh vì tin tức bất ngờ này.

Chỉ có mẹ tôi đang đặc biệt vui mừng, thật giống như kết quả này không ngoài dự đoán của bà, ngoài việc chúc mừng Tô Mộc ra bà cũng nhanh chóng đem thông tin ngày hai mươi sáu tháng mười là ngày đẹp để cưới hỏi nói cho Tô Mộc, hỏi Tô Mộc ngày đó thế nào.

Tô Mộc gật đầu một cái, nói ngày đó tốt vô cùng, mẹ cứ làm chủ.

Nghe Tô Mộc gọi một tiếng mẹ, mẹ tôi thật sự có thể dùng từ tâm hoa nộ phóng* để hình dung, bà chờ chính là những lời này. Có được sự đồng ý của Tô Mộc, bà liền nhanh chóng vui vẻ đi lên lầu tìm ba tôi, nói lát nữa bọn họ sẽ ra ngoài mua đồ chuẩn bị cho hôn lễ, buổi chiều sẽ đến nhà bà nội một chuyến, đem tin tức tôi kết hôn đến báo cho bà nội.

Lúc này tôi vẫn giống như nằm mơ, mới ngày hôm qua vừa xếp đặt để cha mẹ hai bên gặp mặt thì hôm nay đã quyết định ngày cưới? Nhanh như vậy sao?

Cái chính là con mẹ nó, tôi còn mang thai?

Tâm tình tôi hết sức phực tạp, vừa ngạc nhiên cũng có chút mừng rỡ, lại cảm thấy rất thần kỳ, mà nhiều nhất chính là khiếp sợ.
 
Chương 224-3


Thấy tôi còn đang ngẩn người, Tô Mộc cười một tiếng, đi tới ôm tôi, hỏi tôi trong điện thoại nói muốn nói chuyện với tôi là chuyện này phải không?

Tôi gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu, hỏi anh ấy tối qua đi đâu, tại sao đêm qua lại không về.

Tô Mộc cười một tiếng, nói tối qua khi anh ấy ở trên lầu ba nhìn qua những đứa trẻ Diệp gai thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tô Đoàn, nói chuyện tìm quỷ đã có manh mối. Gần đây công ty Tô Thịnh nhận được một mối làm ăn trừ tà bắt quỷ cho nên anh ấy liền trở về Tô gia tìm Tô Đoàn hỏi rõ tình huống, hỏi xong đã quá muộn, anh ấy sợ quay về sẽ quấy rầy tôi ngủ cho nên liền nghỉ ngơi ở Tô gia.

Nói xong anh ấy nói chuyện tìm quỷ tôi không cần quan tâm, bây giờ tôi có bầu, chuyên tâm dưỡng thai là được, hoặc là chuẩn bị một chút cho chuyện kết hôn, mọi chuyện khác cứ giao cho anh ấy xử lý.

“Nhưng là…” Tôi do dự nói. Có lẽ bởi vì thai còn quá sớm cho nên thân thể tôi không có bất cứ điều khác lạ nào, giống như không mang thai vậy, hơn nữa tất cả những thứ này quá trùng hợp. Mẹ tôi nghi tôi mang thai, tôi nói muốn dùng que thử thai thì mẹ tôi lại vừa vặn lấy ra que thử thai, thử một cái liền ra tôi đã có thai.

Một loạt trùng hợp giống như có người cố ý an bài như vậy khiến tôi thấy là lạ dù không thể nói lạ ở chỗ nào.

Tô Mộc vì nghe cuộc gọi của tôi nên quay lại với tốt một chút, một hồi lại muốn ra ngoài, nói là đi tới nơi quỷ lộng hành xem xét một chút.

Tôi liền nói tôi cũng muốn đi theo, dẫu sao chuyện mang thai tới quá đột ngột khiến lòng tôi rối bời, tôi phải tìm việc gì đó để tâm tình bình phục lại, sau đó sẽ từ từ tiếp nhận chuyện này.

Ban đầu Tô Mộc từ chối, nói tôi vừa mang bầu, thai còn chưa ổn, đi theo anh ấy khắp nơi sẽ nguy hiểm, có điều không ngăn được tôi mặt dày quấn lấy rốt cuộc phải đồng ý.

Lúc tôi chuẩn bị lên đường liền gọi Giao tiên ở trong lòng, hỏi ông ta có muốn đi theo chúng tôi hay không.

Giao tiên liền trả lời là không đi, tôi mơ hồ cảm giác ông ta giống như cũng không có ở nhà, liền hỏi ông ta đã chạy đi đâu.

Ông ta nói bây giờ đang ở trong núi gần Giang Minh, đi phóng sinh cho rắn của Trương Đán, chờ sau khi ông ta xử lý xong cho đám rắn con cháu thì ông ta đã về.
 
Chương 224-4


Không nghĩ tới Giao tiên thật sẽ theo sát Trương Đán, cũng may giọng ông ta lúc này rất bình thản, tôi không có gì phải lo lắng liền cùng Tô Mộc lên đường.

Vẫn như cũ là Tô Đoàn làm tài xế, cậu ấy quen đường quen nẻo mang chúng tôi lao vun vút trên đường, dọc đường cậu ấy đem chuyện quỷ lộng hành kể một cách đơn giản cho tôi nghe. Nói là địa điểm quỷ lộng hành là ở trường học, một nữ sinh nhảy hồ tự sát, sau đó học sinh trong trường liền bắt đầu chết, đã chết hai người, đều là người cùng nhà trọ với nữ sinh nhảy hồ kia. Bây giờ trong nhà trọ kia chỉ còn một nữ sinh sống, đã được cảnh sát bảo vệ, người đến thỉnh cầu Tô Thịnh chính là người nhà nữ sinh này. Trước mắt chỉ có những đầu mối như vậy, những thứ khác cậu ấy cũng không rõ lắm.

Tôi gật đầu một cái, đi theo Tô Mộc đã lâu như vậy tôi cũng học được không ít thứ, nữ sinh kia là tự sát, sau khi chết sẽ có oán khí nên biến thành quỷ không đi đầu thai là rất bình thường. Nhưng Tô Đoàn nói quỷ kia vừa mới chết không lâu, chỉ là một quỷ mới mà thôi, cho dù tự sát có oán độc cũng không có khả năng đạt tới mức có thể giết người, hơn nữa còn giết liền hai người.

Có thể khiến cô ta làm như vậy chỉ có hai khả năng, một là khi cô ta nhảy xuống sông tự sát thì không phải chỉ có một người mà trong bụng có thai, phụ nữ có thai tự sát sẽ ngưng tụ oán niệm của cả hai mẹ và con, như vậy oán khí cũng rất rất lớn, có thể đạt tới trình độ giết người.

Một loại khác chính là thời gian chết của cô ta rất trùng hợp, đúng lúc là thời điểm âm khí nặng nhất trong ngày, như vậy hồn phách được âm khí bồi bổ, cùng với oán niệm, có thể khiến cô ta trong nháy mắt có thể đạt tới trình độ giữa quỷ mới và tiểu quỷ, như vậy cũng có thể đạt tới mức hồn phách có thể giết người.

Nguyên nhân hồn phách có thể giết người là khác nhau thì phương hướng giải quyết tất nhiên cũng không giống nhau. Tô Mộc tuy nói là lệ quỷ nhưng cho tới bây giờ anh ấy đều không ra tay giết quỷ, cho nên anh ấy đi theo thì có tác dụng uy hiếp lớn hơn, hoặc ở thời khắc mấu chốt bảo vệ chúng tôi, còn việc bắt quỷ này chủ yếu vẫn là dựa vào Tô Đoàn.

Tôi đem phân tích của tôi nói cho Tô Đoàn, hỏi cậu ấy có mang theo bùa cùng trận đồ không, bất kể quỷ kia bởi vì cái gì mà biến thành lợi hại thì chúng tôi cũng phải chuẩn bị thật tốt cho mọi khả năng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom