Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 216-5


Chuyện này cũng thật trùng hợp. Trước kia khi mới bị làm người trợ tiên cho Giao tiên tôi vẫn không rõ, cho dù tôi cùng Tô Mộc có âm hôn nhưng tôi cũng chỉ là người bình thường như bao người khác, tại sao Giao tiên lại chủ động bảo tôi làm người trợ tiên cho nó. Bây giờ tôi mới hiểu được, hóa ra tôi cũng không tầm thường, vừa sinh ra đã là thực quỷ, nếu như Giao tiên bởi vì cái này cứu tôi, mục đích chính là chờ sau khi tôi lớn lên sẽ làm người trợ tiên cho nó thì tôi cũng có thể hiểu, thậm chí cảm thấy rất vinh hạnh.

Nhưng không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy nó cùng Tô Mộc còn có những chuyện khác giấu tôi, vừa rồi hai người bọn họ ăn ý liếc nhìn nhau khiến tôi cảm thấy rất không được tự nhiên, giống như tôi là con ngốc vậy.

“Ta có thể có chuyện gì gạt ngươi, chỉ là lúc ấy âm khí của ngươi rất nặng, vừa vặn đúng lúc ta đói liền hút lấy âm khí trên người của ngươi, ăn một bữa thỏa thích, ngươi cũng vì vậy thoát khỏi số mệnh thực quỷ, chỉ như vậy mà thôi. Còn chuyện sau đó chọn ngươi làm người trợ tiên thì là…” Giao tiên đưa mắt nhìn tôi một lượt, bỗng nhiên toét miệng cười một tiếng: “Đơn giản là thấy dáng dấp của ngươi hấp dẫn.” 

“Đừng nói linh tinh.” Tôi không nghĩ Giao tiên chuyển đề tại nhanh như vậy, hơn nữa còn ngay trước mặt Tô Mộc bỡn cợt tôi, liền mắng.

Tô Mộc là cái bình giấm, anh ấy nếu bị chọc vào thì Giao tiên có thể không bị sao nhưng tôi chắc chắn thảm rồi.

Bị Giao tiên bỡn cợt như vậy khiến tôi không còn tâm tư hỏi kỹ nữa.

Chờ sau khi ăn cơm xong, khi tôi rửa bát thì mẹ tôi vội vàng kiếm người đem đồ trong phòng ngủ của bà chuyển lê lầu ba, để phòng ngủ lầu một trống không.

Sau đó bà kéo tôi ra cửa, muốn tôi cùng đi với bà tới  cửa hàng nội thất tìm cho Long Vương đại nhân một chiếc giường thoải mái, trên đường còn hỏi tôi từ lúc nào lại biết Long Vương đại nhân, trông chúng tôi rõ ràng là đã quen biết nhau.

Đều do Giao tiên, cũng không biết tối qua nó đã gây ra chuyện gì. Tôi bảo nó đi đón ba mẹ tôi về nhà thì hết lần này tới lần khác nó lại hiện thân ở trước mặt ba mẹ tôi, hại tôi dọc đường đi phải vắt hết óc suy nghĩ giải thích cho mẹ tôi, mãi khi tới cửa hàng nội thất tôi mới miễn cưỡng gạt được mẹ tôi, nói bởi vì ân cứu mạng năm đó khiến Long Vương cảm thấy có duyên với tôi, liền nhận tôi làm em gái.
 
Chương 217


Mẹ tôi liền vui vẻ không thôi, nói tôi có người anh như Long Vương thì đời này coi như không cần lo bình an, nói xong bà còn dặn dò tôi sau này phải có thái độ với Long Vương tốt một c hút, để bà thấy tôi còn trợn mắt nói chuyện với Long Vương thì thế nào bà cũng cắt đứt chân

J • rqp Ạ • A -4- 1 •

tôi. Tôi gật đâu liên tục.

Vào trong siêu thị đồ nội thất tôi có chút buồn chán, bởi vì cùng mẹ đi dạo phố cho nên Tô Mộc không đi cùng tôi, tôi đối với đồ dùng trong nhà lại không có hứng thú, đi theo mẹ tôi nhìn hoa cả mắt.

Cũng không biết mẹ tôi rốt cuộc muốn chọn cho Giao tiên giường thế nào, bà vây quay khu đồ nội hơn nửa vòng vẫn không vừa ý cái nào, tôi hơi mệt mỏi nên tùy tiện chỉ một cái giường lớn hỏi cái này có được hay không.

Ai ngờ mẹ tôi liếc một cái liền nói không được.

Tôi hởi mẹ tôi sao lại không được, mẹ tôi nói giường kia quá rẻ.

Quá rẻ?!

Tôi thật muốn choáng váng, giường kia giá đề cũng hơn ba vạn tệ, ngay cả giường của tôi cũng không đắt như vậy, mẹ tôi lại vẫn ngại quá rẻ. Mặc dù bây giờ chúng tôi ở trong căn biệt thự Tô Mộc đưa tôi, nhưng trong tay mẹ tôi cũng không có bao nhiêu tiền, từ bao giờ bà lại sẵn sàng tiêu số tiền lớn như vậy?

*Ba vạn tệ: khoảng 100 triệu đồng.

Tôi liền đi tới trước mặt mẹ tôi, hỏi có phải bây giờ bà phát tài rồi không, ngay cả giường ba vạn tệ nhìn cũng không vừa mắt.

Mẹ tôi liếc tôi một cái, nói dù sao Long Vương cũng là ân nhân cứu mạng của tôi, muôn ngàn lần không thể qua loa, nhất định phải mua giường tốt nhất trong siêu thị này, mặc dù trong nhà không có nhiều tiền nhưng chiếc giường này thì mua được.

Nói xong bà tiếp tục đưa tôi đi xem, cũng may bây giờ tôi có mục tiêu, dọc đường đi đều nhìn tới những chiếc giường có giá đắt chết người. Nhìn một chút tôi bồng nhiên cảm giác được một cổ khí lạnh từ phía trước truyền tới.

Âm khí!

Tôi trong nháy mắt đã nhận ra cổ khí tức kia, hướng phía trước mặt nhìn tới.

Chỉ thây càng đi vê phía gian hàng phía trước thì càng thấy một đoàn khí xám nhạt bao phủ ở cửa tiệm. Màu sắc kia rất nhạt chứng tỏ âm khí không hề đậm đà, cho nên tôi cũng không quá để V. tiến tuc đi theo me tôi.
 
Chương 217-2


Ai ngờ mẹ tôi tới cửa tiệm kia liền đột nhiên dừng lại, chi chiếc giường lớn trong gian trưng bày cùa gian hàng kia, hỏi tôi: “Con thấy chiếc này thế nào?” 

“Không tốt lắm.” Tôi thầm than xui xẻo trong lòng, chỉ thấy cái giường kia được làm hoàn toàn bằng gồ thật, thợ làm vô cùng tinh xảo, hình dáng tương tự với những chiếc giường của hoàng đế cổ đại, phía trên còn chạm trổ hai con rồng vàng đang bay lên.

Nhìn qua thì giường không có vấn đề gì, có lẽ mẹ tôi cũng thấy hai con rồng vàng kia nên mới chọn chiếc giường này, chỉ là trên giường này còn quẩn một tang khí màu xám xanh đậm đặc hơn không khí trong tiệm, hiền nhiên chiếc giường này chính là nguồn âm khí.

Mẹ tôi chọn giường là cho Giao tiên, giường ngủ cho nó mang âm khí dĩ nhiên sẽ không có gì là không ổn. Nhưng trước kia Tô Mộc đã từng nói, căn biệt thự Phùng Đông vốn đã ở nơi có nhiều âm khí, bởi anh ấy lúc nào cũng hấp thu mới có thể đảm bảo âm dương căn bằng cho căn biệt thự, điểm cân bằng đó rất tinh tế, chỉ có ở điều kiện như vậy ba mẹ tôi mới có thể thoải mái, âm khí hay dương khí cái nào nhiều hơn một chút cũng sẽ phá hỏng sự cân bằng của căn biệt thự, chiếc giường này mang âm khí hiển nhiên là không thể mua về.

“Mẹ thấy giường này rất tốt, nhất là hai con rồng vàng kia rất hào khí, Long Vương đại nhân nhất định sẽ thích. Con đừng tiếc tiền, mẹ có tiền đây.” Mẹ tôi nói.

Nói xong bà đã chào hỏi nhân viên bán hàng đứng bên cạnh, đưa thẻ ra bảo nhân viên bán hàng đi cà thẻ, còn hởi bà mua bây giờ thì bao lâu có thể đưa tới nhà.

Phải, mẹ tôi rất hiếm khi tiêu tiền hào phóng ngay cả chớp mắt cũng không như vậy, tôi cũng không tiện ngăn cản nữa, huống chi chiếc giường này nhìn trông rất bá đạo, có lẽ Giao tiên nhìn thấy sẽ mừng như điện. Tôi liền thừa dịp mẹ tôi đi cà thẻ không cản trở được liền nói với những nhân viên bán hàng khác lấy cho chúng tôi một giường mới, chúng tôi không lấy hàng trưng bày.

Ai ngờ nhân viên bán hàng tỏ ra lúng túng, nói chiếc giường này là do một nhà nghệ nhân mộc Đài Loan tự tay điêu khắc, bản hạn chế chỉ có một cái.,

 
Chương 217-3


‘Nghệ nhân kia có phải đã chết rồi không, chiếc giường này thành bản duy nhất?” Tôi hỏi.

Nhân viên bán hàng nghe vậy liền cả kinh, hỏi tôi làm sao biết, có phải cũng chú ỷ tới những tác phâm của nghệ nhân đó không.

Tôi cười gật đầu một cái.

Nhân viên bán hàng kia có dáng vẻ rất hiểu, cũng đi thẳng vào vấn đề, nói nhà nghệ nhân kia mới qua đời không lâu, cũng chỉ mới tháng trước. Chiếc giường này là tác phẩm cuối cùng của ông ấy, tôi mua về sau này giá trị nhất định sẽ tăng, chờ dùng một thời gian đầu rồng sẽ tự phát triến một lớp patina, lúc ấy bán ra được hai ba trăm ngàn không thành vấn đề, anh ta không có nhiều tiền trong tay như vậy không thì chiếc giường này anh ta cũng muốn.

Vừa nói trên mặt anh ta còn hiện vẻ tiếc hận.

• • •

Tôi cũng không nghi ngờ lời anh ta nói, bởi vì chiếc giường này quả thật được làm rất tinh xảo, nhìn qua đã biết là đồ tổt, dĩ nhiên giá cả cũng không rẻ, chỉ một chiếc giường đã có giá một trăm ngàn tệ, cho dù cửa hàng có tặng thêm một chiếc đệm giá ba mươi ngàn tệ thì chiếc giường này vẫn không phải rẻ.

Có điều tôi không nghiên cứu tới đồ nội thất, nhân viên kinh doanh nói patina là ý gì tôi nghe không hiếu, tôi chỉ chú ý tới âm khí quanh quẩn chiếc giường này.

*patina: Lớp bóng tự nhiên cùa đồng.

Quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, chiếc giường này được làm thủ công, là một người có kỹ thuật rất cao thâm, lại đặc biệt yêu quý với tác phẩm của mình. Kiểu người này khi chết hồi phách sẽ đặc biệt cổ chấp ám vào trong tác phâm mình yêu quý.

Nhưng vừa rồi trong khi nói chuyện với nhân viên kinh doanh tôi đã lặng lẽ quan sát từ đầu tới cuối chiếc giường một lần cũng không thấy hồn phách của nghệ nhân kia đâu, vậy thi âm khí là từ đâu ra?

Nếu không tìm được hồn phách của nghệ nhân kia thì cũng đồng nghĩa tôi dùng yêu khí cắn nuốt âm khí trên chiếc giường này sẽ khiến hồn phách của ông ta nhất định sẽ bị hồn phi phách tán.
 
Chương 217-4


Người chết như đèn tắt, cuối cùng cũng chỉ có thể dư lại một luồng cô hồn. Tôi không thể bởi vì mẹ tôi chọn chiếc giường này mà cưỡng ép hồn phách của nghệ nhân kia bị tiêu tán, không thể làm gì khác hơn liền gọi điện thoại cho Tô Mộc, bảo anh ấy tới một chuyến, siêu thị nội thất xảy ra chút chuyện.

Tô Mộc rất nhanh, sau khi cúp điện thoại hơn mười phút đã chạy tới. Tôi đem kể đại khái về chiếc giường này cho Tô Mộc, sau đó hỏi anh ấy có cách nào tìm ra hồn phách của nghệ nhân kia.

“Cũng có, chỉ là phải dùng chút thủ đoạn. Chúng ta không thể dùng mắt nhìn thấy hồn phách của ông ta chứng tỏ chiếc hồn này đã thành nơi dung hồn, hồn phách cùng giường đã hòa làm một thể, muốn gọi ông ta đi ra phải tìm cho ông ta một đồ chứa hồn phách khác. Em bảo nhân viên bán hàng ngày mai hãy giao giường tới, tối nay chúng ta sẽ tới một chuyến an bài thỏa đáng hồn phách của ông ta.” Tô Mộc nói.

Tôi gật đầu một cái, lúc này mẹ tôi đã quay lại, sau khi chọn xong giường bà lại thuận tiện chọn một chiếc tủ quần áo cho Giao tiên, rồi tính xem trong phòng ngủ nên có đồ gì đều mua đầy đủ hết, rất sợ Giao tiên thấy bất tiện.

Quay lại thấy Tô Mộc cũng tới, mẹ tôi rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười chào, nói bà cũng đã mua xong đồ, cũng không theo chúng tôi nữa, bà về trước để chúng tôi đi ra ngoài chơi.

Tôi thấy mẹ cười có chút đỏ mặt, nói chúng tôi cũng không đi chơi, cùng mẹ tôi trở về.

Ai ngờ Tô Mộc lại kéo tay tôi lại, cũng không để ý tới tôi mà trực tiếp cười với mẹ tôi, nói: “Vâng dì, vậy con đưa Dương Dương đi dạo một lát sẽ quay về, cơm tối cũng không cần chờ bọn con.”

“Được được, đi chơi vui.” Mẹ tôi gật đầu liên tục, cười càng mập mờ.

Chờ sau khi mẹ tôi đi tôi mới hất tay Tô Mộc ra, hỏi anh ấy có phải cố ý, mẹ tôi vừa rồi cười mập mờ như vậy anh ấy còn nghe theo lời của mẹ tôi, điều này sẽ khiến tôi khó nói trước mặt ba mẹ tôi.

“Sợ cái gì, dù sao sớm muộn em cũng gả cho anh, ba mẹ em dần dần cũng sẽ quen.” Tô Mộc cười nói, nói xong anh ấy lại lần nữa nắm lấy tay tôi, nói đưa tôi tới bờ sông, thuận tiện tìm xem có cây liễu đang nở hoa hay không.

Tôi liền bị Tô Mộc chọc cười, nói với anh ấy bây giờ đang cuối mùa thu, đi đâu có liễu nở hoa, đó không phải mùa xuân mới có sao?

“Anh nói có là có, em đi theo chồng là sẽ thấy.” Tô Mộc cười thần bí, nói.
 
Chương 218: Kappa


Từ trung tâm đồ nội thất đi ra, Tô Mộc đưa thẳng tôi tới sông bên thành Giang Minh, nơi này cách nhà cậu tôi rất gần, vừa tới đây tôi liền nhớ tới em gái họ của tôi bị chết thảm trong tay Vương quả phụ, trong lòng khổ sở vô cùng.

Tô Mộc thấy vành mắt tôi hơi đỏ cũng đoán ra tôi thương xót cho em gái, liền đưa tay ôm lấy bả vai tôi, nói chờ một lát tìm được đồ rồi chúng tôi sẽ mua ít đồ đi thăm nhà cậu tôi một chút, cũng coi như thay em họ tôi tận hiếu.

Tôi gật đầu một cái, cũng chỉ có thể như vậy.

Nói xong tôi cùng Tô Mộc tay cầm tay đi bên bờ sông, bây giờ là hơn ba giờ chiều, ánh mắt trời vừa đẹp. Hai bên bờ sông trồng không ít đại thụ, trong đó có cả cây phong, bây giờ lá phong đã đỏ nhìn từ xa giống như một mảng mây lớn đang rực cháy, gió thổi một cái lá cây đỏ rực liền rào rào rơi xuống, trông cảnh đó lãng mạn không nói ra được.

Uất ức trong lòng tôi liền giảm bớt mấy phần, mười ngón tay đan vào tay Tô Mộc, cứ như vậy lẳng lặng đi. Cặp mắt anh ấy chăm chú nhìn cây liễu bên bờ sông, mắt tôi thì chăm chú nhìn anh ấy, trong một khoảnh khắc tôi cảm thấy thời gian giống như ngừng trôi, nếu như con đường này không có cuối, tôi có thể cả đời cùng Tô Mộc đi như vậy thì tốt biết bao nhiêu.

Ngay khi tôi đang chìm đắm vào khoảnh khắc lãng mạn này thì bên tai tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh lạnh lùng của Tô Mộc, lập tức phá nát tất cả ảo tưởng vừa rồi của tôi: “Lộc Dương, chú ý nhìn cây.”

“Nhìn cây làm gì, đang là mùa thu làm sao liễu có thể ra hoa, kể cả thật sự có liễu nở hoa thì em cũng không biết hoa liễu hình dạng thế nào, bình thường em đều không chú ý tới.” Tôi có chút mất hứng, sao Tô Mộc lại vô tâm như vậy, người ta đang chuyên tâm dồn chí thưởng thức trai đẹp thì anh ấy lại bảo tôi nhìn cây.

Có điều anh ấy nói như vậy tôi cũng liền đem ánh mắt dời từ trên mặt anh ấy đi, quan sát cây liễu bên bờ sông.

Những cây liễu này phần lớn cũng ngả vàng, nếu như không vàng thì cũng cơ bản đều là màu xanh đen úa tàn, gió thổi một cái lá cây liền rụng xuống. Trên mặt sông bay đầy rụng, chỉ còn cành liễu trơ trụi trên bờ sông giương nanh múa vuốt nhìn qua không phải quá mỹ diệu.
 
Chương 218-2: Kappa 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tôi đi theo Tô Mộc tìm hơn một giờ đều thấy là loại quang cảnh này liền hết kiên nhẫn, chân cũng có chút mệt mỏi, ngồi trên ghế dài bên bờ sông hỏi Tô Mộc có nhớ lộn không, chúng ta muốn tìm hoa nở trên cây khác, ví như hoa quế nở vào mùa thu hay gì đó.

“Không phải, chính là cây liễu.” Tô Mộc nói. Anh ấy cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tay lạnh đặt lên đùi tôi vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa cười hỏi tôi có phải không muốn tìm nữa, nếu như tôi mỏi mệt thì sẽ để tôi nghỉ ngơi ở đây một lúc, anh ấy sẽ tự đi tìm, sau khi tìm được sẽ quay lại gặp tôi.

Tôi gật đầu một cái, vừa định dặn dò anh ấy sớm quay lại, nếu như thật sự không tìm được cũng không sao, tôi sẽ thương lượng với mẹ tôi một chút để từ từ mới nhận chiếc giường kia, liền nghe thấy bên trong rừng cây truyền đến một tiếng cười khanh khách giống như là đứa trẻ.

Tôi liền có chút sợ hãi, gặp nhiều chuyện tà hồ như vậy khiến lá gan cũng sẽ nhỏ đi, hơn nữa mặc dù chỗ này cảnh rất đẹp nhưng vị trí hẻo lánh, bình thường người tới đây cũng không nhiều, tại sao lại đột nhiên có tiếng trẻ con xuất hiện.

Hiển nhiên Tô Mộc cũng nghe thấy tiếng cười kia, vỗ vỗ tôi hai cái tỏ ý tôi đừng lo lắng, anh ấy sẽ đi tới mảnh rừng kia.

Tôi sợ anh ấy xảy ra chuyện nên cũng không để ý mệt mỏi liền theo sát sau lưng Tô Mộc. Đi vòng tới mảnh rừng ở trước mặt kia, tiếng cười của đứa trẻ liền rõ ràng hơn rất nhiều, âm thanh cũng lớn hơn.

“Bảy tháng mười, mật hoa liêu, ăn vào miệng, ngọt béo ngậy…”

Tiếng trẻ con vừa cười vừa lớn tiếng đọc đồng dao, thanh âm lơ lửng vang vọng giống như đứa trẻ kia chạy rất nhanh ở trong rừng.

Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng, nếu như tôi nghe không lầm thì bài hát đồng dao đứa bé kia vừa hát có ba chữ ‘mật hoa liễu’.

Tôi vội vàng gọi Tô Mộc, muốn bảo anh ấy chạy nhanh lên một chút bắt đứa bé kia lại, có lẽ có thể hỏi đầu mối về cây liễu nở hoa, chẳng qua tôi còn chưa kịp nói thì Tô Mộc đã đưa tay bịt miệng tôi lại, khẽ thở dài một chút, bảo tôi đừng lên tiếng.

Sau đó anh ấy ôm ngang người tôi, người nhanh chóng bay lên không tới trên một ngọn cây cao, từ trên cao nhìn xuống xung quanh trong nháy mắt liền thấy một thân ảnh màu đau nhanh chóng thoáng qua ở khu rừng chúng tôi vừa đi qua.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Hình ảnh Kappa
 
Chương 218-3: Kappa 3


Tốc độ kia rất nhanh, tuyệt đối không phải là người.

Thấy đường đi của thân ảnh kia, Tô Mộc nhếch môi khẽ cười một tiếng, bảo tôi bám cho chắc, sau đó lùi lao xuống ngăn cản đường đi của bóng đen kia.

Bóng đen kia miệng vẫn đọc đồng dao, bất chợt bị chúng tôi chặn lại thì hoảng sợ hét lên một tiếng, sau đó nhìn Tô Mộc khiếp sợ.

Lúc này tôi mới có cơ hội thấy rõ, bóng đen này là một đứa bé trai, hình dáng đại khái khoảng sáu bảy tuổi, trên người không mảnh vải che thân, cái gì cũng không mặc, không nhìn kỹ còn tưởng nó là một con khỉ đen nhỏ.

“Ngài là… lệ quỷ đại nhân?” Khi tôi quan sát cậu bé thì cặp mắt cậu bé cũng nhìn tới nhìn lui trên người Tô Mộc, sau đó thận trọng mở miệng hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc không lên tiếng mà chỉ gật đầu một cái, sau đó hỏi đứa bé trai vừa rồi hát bài đồng dao đó là ý gì, nó có phải biết cây liễu nở hoa kia ở đâu.

Nghe Tô Mộc nhắc tới hoa liễu rõ ràng tinh thần đứa bé kia căng thẳng, chân lui về phía sau hai bước muốn chạy trốn, nhưng nó còn chưa kịp hành động thì người Tô Mộc chợt lóe lên chặn đường lui của cậu bé.

Chúng tôi một trước một sau kẹp đứa bé kia ở giữa, thấy bây giờ không còn đường có thể chạy trốn, mặt đứa bé trai hiện vẻ khổ sở, nhỏ giọng nói: “Ta có thể đưa các ngươi đi tìm hoa liễu, các ngươi có thể đừng bắt ta hay không?”

“Dĩ nhiên là có thể.” Tôi nháy mắt bị bộ dáng đáng thương của đứa bé chọc cười, nói.

Chẳng qua sau khi tôi nói thì đứa bé trai cũng không chút nào để ý đến tôi mà chỉ giương mắt nhìn Tô Mộc.Tôi nhất thời tự ái có chút mất mặt.

Đến khi Tô Mộc tự mình đồng ý sẽ không làm khó cho nó thì đứa bé trai này mới dẫn đường ở phía trước. Chúng tôi đi sau lưng đứa bé trai, nó đưa chúng tôi lượn quanh lượn quanh trong rừng, sau mấy vòng thì mắt bỗng nhiên sáng lên, chúng tôi rốt cuộc đã quay lại bờ sông.

Chỉ là lúc này cảnh tượng trước mợt với vừa rồi không giống nhau chút nào. Cả con sông biến thành một cảnh xuân nước, dòng nước trong vắt hiện ra màu xanh biếc, hàng cây hai bên bờ đang nở trắng hoa đào, cánh hoa trắng như tuyết. Cảnh thu tiêu điều đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, toàn bộ là một cảnh hoa của mùa xuân tươi đẹp.
 
Chương 218-4: Kappa 4


Tôi ngẩn người, nhìn cảnh sắc trước mặt giống như nằm mơ vậy, còn nắm lấy tay Tô Mộc cắn một miếng, hỏi anh ấy có đau không?

“Không đau, nhưng em không nằm mơ.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy đã kéo tay tôi đi tới bờ sông.

Bờ sông vẫn còn hàng cây liễu vừa rồi tôi từng thấy nhưng lúc này đã đổi cảnh sắc, cành mềm mại đầy mầm non nhú, trên mỗi đốt mầm còn mọc ra một cái tơ mềm mại, đó chính là hoa liễu!

Tôi liền kích động, không nghĩ tới thật đúng là có thể tìm được cây liễu nở hoa. Lúc này tay Tô Mộc đã biến thành quỷ trảo đi tới bên cạnh cây liễu, đem những cành hoa kia ngắt xuống, ước chừng ngắt hơn hai mươi cành mới dừng động tác lại, quay lại bên cạnh tôi, nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi.”

Tôi gật đầu một cái, xoay người muốn tìm đứa bé kia nói cảm ơn, không ngờ sau lưng kia đã sớm không còn bóng dáng của nó đâu.

Tô Mộc nói vừa tiến vào khúc sông này thì hà đồng* kia đã chạy, bây giờ không cần tìm nó, đi thẳng về là được. (*hà đồng: đứa bé sông)

Nói xong anh ấy nắm lấy tay tôi đi theo đường bé trai kia dẫn chúng tôi đi quay lại.

Sau khi trở về theo đường cũ, bên ngoài lần nữa khôi phục dáng vẻ đìu hiu mùa thu. Tôi cảm thấy rất thần kỳ, liền hỏi Tô Mộc vừa rồi là tình huống gì, còn có thằng bé kia, vừa rồi Tô Mộc nói nó là hà đồng, chẳng lẽ bình thường nó sống ở trong sông?

Tô Mộc gật đầu một cái, kéo tôi ngồi tùy tiện một chỗ ở bờ sông, trong tay vừa đang táy máy những cành liễu kia vừa nói cho tôi lai lịch của hà đồng.

Lúc này tôi mới biết, hà đồng hóa ra khồn phải vừa sinh ra đã sống ở trong nước, cũng không phải là quái vật sông nước gì mà là một quỷ nước. Khi người chết chìm trong nước thì hồn phách cũng sẽ bị nhốt ở trong nước, phải lại tìm một người chết thay mới có thể đầu thai chuyển thế. Chính vì điều này mà ở không ít nơi thôn quê, người già sẽ không cho trẻ em ra tắm ở những khúc sông có người chết đuối, sợ chúng bị quỷ nước bắt chết thế.

Có điều quỷ nước tìm người chết thế đó đều là người trưởng thành, trẻ con bởi vì tâm tính đơn thuần nên sau khi chết chìm cũng không biết chuyện bắt người chết thế là có thể thoát thân, bọn chúng hàng năm mệt mỏi du đãng trong nước, có lúc còn cứu cả người chết chìm. Cứ như vậy làm chuyện tốt trong thời gian dài cũng sẽ được hà bá vừa lòng thu làm nghĩa tử, lúc đó bọn chúng liền thoát khỏi thân phận quỷ mà trở thành hà đồng, hay còn gọi là Kappa.
 
Chương 218-5: Kappa 5


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kể xong lai lịch hà đồng, cành liễu trong tay Tô Mộc cũng đã được anh ấy bện thành hình dáng một con người nho nhỏ. Tôi liền cầm lấy hình nhân kia nghịch một chút, khen Tô Mộc làm thật đẹp, không nghĩ anh ấy còn có thể làm những vật như này, chắc hẳn hình nhân nhỏ này dùng để an trí hồn phách của nghệ nhân mộc kia.

Tô Mộc gật đầu một cái, bảo tôi cất hình nhân nhỏ kia đi, sau đó đi vào siêu thị gần đó mua một ít đồ rồi ghé thăm nhà cậu tôi.

Nhà cậu tôi vẫn giống như trước, chớp mắt một cái đã qua nửa năm, từ sau khi làm xong tang sự cho em họ thì tôi cũng chưa từng gặp cậu mợ, cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào.

Tôi có chút nóng lòng, bước nhanh như chạy về nhà cậu mợ. Nhà cậu tôi là kiểu nhà trệt, sau khi vào cửa còn một bình phong chắn, đi ngang qua bình phong tôi dường như hoa mắt một cái, giống như phía sau bình phong cất giấu thứ gì.

Tôi đi vòng qua phía sau bình phong muốn xem một chút vừa rồi hoa mắt rốt cuộc là cái gì, nhưng tôi vừa mới đi vòng qua thì sau lưng truyền tới tiếng của mợ tôi, gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó hỏi tôi gần đầy bận rộn lắm sao mà không thấy đến thăm mợ.

Nghe mợ hỏi như vậy tôi liền có chút áy náy, em họ tôi trước khi đi đã dặn dò tôi chăm sóc cậu mợ thật tốt, tôi cũng đã đồng ý, nhưng sau đó nửa năm sóng gió không ngừng, tôi bận rộn liền quên mất chuyện này.

Bây giờ nhìn mợ tôi mặt mũi tiều tụy, lòng tôi đau nhói như bị kim châm vậy.

Mợ gầy đi rất nhiều, trước kia chừng hơn sáu mươi cân, bây giờ gầy đi ước chừng chỉ hơn bốn mươi cân, tóc cũng đã có chút hoa râm, mới ngoài bốn mươi tuổi mà nhìn qua đã giống như bà già sáu mươi.

Mợ thấy Tô Mộc có chút bất ngờ, sau khi rót ly trà mời Tô Mộc liền kéo tôi qua một bên, lặng lẽ hỏi tôi Tô Mộc là ai, sao tới không phải là Vương Văn.

Tôi không thể làm gì khác hơn là nói cho mợ tôi và Vương Văn đã chia tay, Tô Mộc là bạn trai của tôi bây giờ.

“À, ra là vậy.” Mợ tôi đáp một tiếng, trên mặt rõ ràng hiện vẻ thất vọng, sau đó mợ lại có dáng vẻ muốn nói lại thôi, liên tục nhìn về phía Tô Mộc giống như có lời ngại vì Tô Mộc ở đây mà không tiện nói.

Tôi liền nói tôi muốn vào toilet, sau đó nhìn mợ tôi một cái, quả nhiên khi tôi tới phòng về sinh thì mợ tôi cũng theo sau, do dự một chút rồi hỏi tôi: “Dương Dương, đứa bé Vương Văn kia không tệ, sao cháu lại chia tay với nó.”

“Tình cảm không còn liền chia tay.” Tôi nói.

“Vậy… bây giờ cháu và Vương Văn còn liên lạc không? Mợ nhớ Vương Văn thật giống như am hiểu về phương diện kia, nói thật với cháu, gần đây mợ luôn mơ thấy em, mơ thấy con bé ngây ngốc đứng ở cửa nhà, ở ngay bình phong trước sân kia nhìn mợ không nói gì.”

“Mợ luôn cảm thấy con bé không đi vậy, nếu cháu cùng Vương Văn còn liên lạc thì bảo nó tới một chuyến siêu độ cho em gái cháu, để em gái cháu có thể sớm được đầu thai, đời sau đầu đến một người tốt, cũng là tâm nguyện của mợ.” Mợ tôi nói.

Nghe mợ nói vậy tôi liền nhớ tới vừa rồi lúc vào cửa cũng thấy hư ảnh ở bình phong, mợ nằm mơ cũng thấy em họ tôi ở bình phong, chẳng lẽ đây căn bản không phải là em họ tôi báo mộng mà là hồn phách con bé thật sự đang ẩn tránh ở nơi đó?

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Kiểu nhà có bình phong (ảnh nhà ở VN)
 
Chương 219


Sau khi toát ra cái ý nghĩ này, tôi cười với mợ một tiếng, an ủi mợ mấy câu rồi nói với mợ mặc dù tôi và Vương Văn đã chia tay nhưng bạn trai tôi bây giờ cũng là nhân tài phương diện kia, hơn nữa còn xuất thân từ thế gia phong thủy nổi tiếng, so vưới Vương Văn còn lợi hại hơn.

“Thật?” Sắc mặt mợ có chút vui mừng, mặt đầy nếp nhăn cuối cùng đã mỉm cười giãn ra một ít.

Tôi gật đầu một cái, sau đó kéo tay mợ quay lại bên cạnh Tô Mộc, ngay trước mặt mợ đem chuyện em họ tôi nói cho Tô Mộc.

Tô Mộc cười một tiếng, nói em họ tôi chính là em họ anh ấy, nếu như hồn phách em họ tôi thật sự đang lai vãng ở nhân gian thì cho dù thế nào anh ấy cũng không để mặc em họ tôi.

Tô Mộc không hổ là xuất thân thế gia phong thủy, lúc nói lời này toàn thân từ trên xuống dưới tản mát ra một vẻ siêu nhiên thoát tục, cho dù chỉ là anh ấy cam kết bằng miệng nhưng khiến cho người khác có cảm giác rất đáng tin.

Mợ tôi vui vẻ gật đầu liên tục, nói cảm ơn Tô Mộc.

Tô Mộc nói khách khí với mợ mấy câu, sau đó nhìn tôi một cái.

Tôi hiểu liền đứng dậy cáo từ mờ, bởi vì còn chưa xác định được núp sau tấm bình phòng là thứ gì nên tôi cũng không dám tùy tiện nói với mẹ là em họ tôi có thể đang ở đây.

Sau khi ra khỏi nhà mợ, Tô Mộc kéo tôi đi ngoài đường vòng vô một hồi rồi lại lặng lẽ lèn về đến nhà mợ, lần này Tô Mộc dùng ấm khi đem bao toàn thân tôi, để mợ không thấy được chúng tôi.

Chúng tôi đi thẳng tới bình phong, sau khi đến tôi quả nhiên lại thấy trên bình phong có hư ảnh. Hư ảnh kia mơ mơ hồ hồ, giống như tùy lúc có thể tiêu tán. Không đợi tôi thấy rõ hư ảnh kia dung mạo thế nào thì Tô Mộc đã rút từ trong người một tia âm khí rót vào hư ảnh kia.

Có âm khí của Tô Mộc trợ giúp, hư ảnh kia liền rõ ràng hơn nhiều, cho dù như vậy thì hư ảnh vẫn ở trạng thái nửa trong suốt, phiêu lãng trong không khí theo gió.

“Dương Dương, mặc dù không thấy rõ dáng vẻ của cô ấy nhưng bây giờ có khí tức, cô ấy chắc chắn là em họ của em không còn nghi ngờ. Chỉ là bây giờ hồn phách cô ấy không đầy đủ cho nên không thể nào ngưng tụ lại, em muốn giúp cô ấy… cũng tương đối phó.” Tô Mộc nói.

“Là ý gì?” Tôi liền hỏi. Lúc trước thiêu hủy thi thể em họ tôi trên thuyền, Tô Mộc cũng đã nói hồn phách em họ tôi sẽ hồn phi phách tán, sau đó ở đám cưới Lâm Yến Nhi tôi lại gặp được em họ tôi. Em họ tôi mới mười mấy tuổi mà thôi, ngây thơ hoạt bát đáng yêu, không nghĩ tới con bé trải qua nhiều khó khăn như vậy, người chết còn không được sớm siêu thoát, sớm biết như vậy chi bằng lúc ấy cứ để hồn phách đi theo cơ thể cùng nhau tan thành mây khói.
 
Chương 219-2


“Người khi còn sống có ba hồn bảy vía, ba hồn em đã biết, còn lại là bảy phách chia làm Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, Xú Phế đối ứng theo thứ tự là tinh, khí, tim, dạ dày, thận, tràng, gan, can, phổi.”

“Ban đầu thời điểm thi thể em họ em bị đốt thì ba hồn cũng đi theo tan thành mây khói, theo lý thuyết bảy phách cũng sẽ đi theo biến mất. Có thể trong quá trình đó đã xảy ra biến cố gì đó khiến một phách của em họ em lưu lại, chính là Thi Cẩu, là phách chủ quản của tinh nguyên. Nếu như chỉ có một phách này muốn đưa cô ấy đi đầu thai gần như là chuyện hoang đường, chúng ta ít nhất phải tìm được phách Tước Âm chủ quản cho tim, cô ấy có tim thì dễ làm hơn nhiều, đến lúc đó chúng ta triệu tập những hồn phách muốn đầu thai, mở ra cửa Vãng Sinh, đem hai phách của em họ em ẩn núp cùng những hồn phách khác cùng đưa vào, tin rằng sẽ không gây sự chú ý của âm sai.” Tô Mộc nói.

“À, vậy làm sao để tìm được phách Tước Âm của em họ?” Tôi hỏi. Biết được em họ tôi còn có cơ hội để đầu thai, trong lòng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều.

“Dựa vào may mắn.” Tô Mộc nói ra mấy chữ.

Nói xong anh ấy hỏi tôi có đói bụng không, dù sao chuyện này không thể ngày một ngày hai là có thể giải quyết, cho dù bây giờ chúng tôi tìm được phách Tước Âm của em họ tôi thì bằng năng lực của tôi hiện tại cũng không thể tùy tiện dùng Vãng Sinh thạch mở ra. Nếu tôi không điều khiển được Vãng Sinh thạch thì sẽ giống như lần trước, đem tất cả mọi người tại chỗ đều hút vào đầu thai, đến lúc đó sẽ gây ra đại họa, trước khi tìm được phách Tước Âm của em gái thì việc tôi có thể làm chính là tăng thêm thực lực cho mình.

Tôi gật đầu một cái, lúc tiếp nhận vị trí gia chủ Tô gia từ cha của Tô Mộc tôi đã muốn tu luyện, nếu không tôi đần như vậy dựa vào cái gì để gánh vác trọng trách gia chủ Tô gia, giúp Tô gia phồn vinh hưng thịnh?

Tôi hỏi Tô Mộc có thể làm thầy cho tôi, nắm tay chỉ bảo cho tôi không.

Dẫu sao học từ chồng của mình nhất định sẽ học rất nhanh, huống chi anh ấy còn đẹp trai như vậy, nếu như có thể được anh ấy dạy, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy rất vui vẻ.

Tô Mộc dứt khoát nói không được. Hiện tại trong người tôi đã có yêu hạch, toàn bộ hệ thống tu luyện đã thay đổi, mặc dù trong cơ thể tôi cũng còn một ít lực cực âm nhưng sớm muộn cũng sẽ bị yêu khí hấp thu hết, đi theo anh ấy học chỉ là bỏ gần cầu xa. Để Giao tiên làm thầy tôi là thích hợp nhất.

Được, Giao tiên thì để Giao tiên đi, dầu gì nó cũng là xà vương, là đại yêu thất hạch, để nó làm thầy cho tôi cũng miễn cưỡng có thể tiếp nhận.
 
Chương 219-3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi quyết định cái này, Tô Mộc đưa tôi đi tìm quán ăn. Tôi cùng Tô Mộc vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, thời gian cứ vậy trôi đi, chờ đến khi tôi no căng thì đã hơn chín giờ.

Siêu thị nội thất đã sớm tan làm, chúng tôi liền quay lại siêu thị nội thất. Tô Mộc đưa tôi đi xuyên qua cửa vào, sau đó chạy thẳng tới gian hàng ban ngày mua chiếc giường kia, đem hình nhân được bện từ cành liễu đặt lên chiếc giường La Hán, sau đó Tô Mộc lẩm bẩm đọc thần chú.

Tôi một mực chăm chú nhìn chiếc giường La Hán kia, sợ vô tình bỏ qua chi tiết gì tôi còn cố ý rút ra một tia yêu khí bao trùm trên mí mắt.

Chỉ thấy theo thần chú của Tô Mộc, âm khí tràn ngập trên giường La Hán dần dần sôi trào tụ lại, giống bị thu hút vậy, từ từ hội tụ vào một chỗ, chui vào hình nhân được bện kia. Sau đó ánh sáng đen trên người hình nhân chợt lóe, vốn là hình nhân chất phác không màu mè liền giống như biến thành người vậy, tinh xảo hơn rất nhiều, cũng có mấy phần sống động.

Chuyện thuận lợi ngoài dự kiến, sau khi đọc thần chú xong Tô Mộc nhìn hình nhân một cái, cầm nó lên, sau đó nắm tay nói đi về nhà.

Tôi gật đầu một cái, trên đường về nhà tôi hỏi Tô Mộc hồn phách người nghệ nhân này nên antris thế nào, dẫu sao khi ông ta còn sống đều một lòng chuyên chú cho việc điêu khắc, loại chuyên chú này thật sự rất khiến người ta khâm phục, nếu như cứ đem nhốt trong hình nhân bằng cành liễu cũng không phải chuyện nên làm.

Tô Mộc nói cái này không thành vấn đề, dù sao sau này tôi cũng muốn mở ra Vãng Sinh môn, đến lúc đí đưa em họ tôi đi đầu thai thì tiện thể cũng đưa người nghệ nhân này theo, sau đó anh ấy sẽ làm một đại lễ cúng cầu phúc cho bọn họ, cũng coi như không phụ lòng người nghệ nhân này. Trước khi tôi mở ra Vãng Sinh môn thì ông ta tạm thời đợi trong hình nhân này, đây là cành liễu có hoa trong lãnh địa của hà bá rất đặc biệt, là thứ tốt nhất có thể hóa giải chấp niệm trên người quỷ, đối với người nghệ nhân này chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Tôi ừ một tiếng, nhón chân lên hôn môi Tô Mộc một cái.

Dù sao cho dù gặp chuyện gì Tô Mộc cũng có thể xử lý một cách thích đáng nhất, khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Mấy ngày kế tiếp Tô Mộc lu bù lên, cả ngày thấy đầu không thấy đuôi, nói là chuẩn bị cho cha mẹ hai bên gặp mặt. Bọn họ là nhà trai, đương nhiên lễ phép không thể xuề xòa.

Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì, vốn nói muốn cùng Tô Mộc đi chuẩn bị, nhưng Tô Mộc nói tôi phải ở nhà theo Giao tiên tu luyện, còn nói tôi sớm một ngày có thể khống chế Vãng Sinh thạch là có thể sớm một ngày đưa em họ tôi đi đầu thai.

Nghĩ đến dáng vẻ sầu bi của mợ, tôi liên có động lực, quấn lấy Giao tiên để ông ta dạy tôi phương pháp sử dụng yêu khí.

Học được một tuần lễ, chờ Tô Mộc lần nữa quay lại thì đã là sáng sớm mùng một tháng mười.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


Giường La Hán có hai con rồng của ông nội Giao tiên:3
 
Chương 219-4


Trên người anh ấy sương gió phong trần, cầm trong tay một hộp quà có hoa văn như da cừu trong tay, bao bì rất tinh tế, đưa nó cho tôi, bảo tôi mở ra xem tôi có thích không.

“Ôi trời, hiệu Dior sao? Giá nhất định rất đắt.” Tôi nói, vừa nói vừa mở hộp quà.

Bên trong là một chiếc áo đầm trắng như tuyết, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, dù sao sờ rất thoải mái.

Tôi liền hưng phấp, cầm váy chạy tới phòng tắm mặc thử, nhưng tôi vừa cởi quần áo xuống thì cửa phòng tắm liền mở ra, tay Tô Mộc như ảo thuật gia biến thêm một chiếc hộp nữa, đưa cho tôi: “Còn đôi giày này nữa. Đã lâu anh không lên dương gian, cũng không biết thời trang phụ nữ hiện nay như thế nào, liền chọn đôi thuận mắt, nếu em không thích thì bên ngoài còn có những thứ khác.”

“Được được, em biết, anh mau đi ra đi.” Mặt tôi đã đỏ lên, nhanh chóng nhận lấy hộp giày ngăn ở trước ngực.

Tô Mộc cũng chưa đi, ngược lại còn tiếp tới, ôm eo tôi từ phía sau, hơi lạnh từ tay chạm vào bụng tôi, nhẹ nhàng xoa khiến tôi hơi ngứa ngày: “Dương Dương, em đỏ mặt cái gì? Sau hôm nay cha mẹ hai bên gặp mặt không phải chúng ta đã chính thức kết hôn rồi sao, sau này bất kể là danh nghĩa hay trên thực tế em đều là vợ anh, nên quen đối đãi thật thà trước mặt anh.”

Vừa nói anh ấy cúi đầu khẽ hôn lên bả vai tôi, cười rất gian, hiển nhiên là đột nhiên có hứng thú, muốn dụ dỗ tôi.

Tôi liền hít sâu một hơi, Lộc Dương, phải bình tĩnh, hôm nay có việc quan trọng phải làm, muôn ngàn lần mày không thể để anh ấy đầu độc, nếu sau khi mây mưa mới đi gặp cha mẹ hai bên thì nhất định sẽ bị bọn họ nhìn ra, đến lúc đó thì còn mặt mũi nào!

Nhưng đã một tuần không gặp Tô Mộc, bây giờ bị anh ấy đụng chạm khiến khát vọng trong người tôi nháy mắt bị kích thích, vừa tê vừa nhột. Không biết tại sao đối với Tô Mộc một chút đề kháng tôi cũng không có, chỉ cần anh ấy thoáng dụ dỗ đã khiến cả người tôi nóng lên, hai chân như nhũn ra.
 
Chương 219-5


Tô Mộc nhận ra sự biến hóa trong cơ thể tôi, nụ cười nơi khóe miệng càng gian hơn, hôn một đường dọc theo bả vai lên tai tôi, cười gian nói:“Em biết không, tiểu yêu tinh em khổ nhất chính là quá nhạy cảm, chỉ cần vừa đụng em lập tức liền ướt, khiến cho người muốn ngừng cũng không được...”

“Tô Mộc...” Tôi khịt mũi một tiếng. Thân thể đã bị Tô Mộc kích thihcs, cũng không để ý thử quần áo, trực tiếp xoay người áp tới Tô Mộc...

CHờ đến khi tôi cùng Tô Mộc đều đưa nhiệt lượng trong cơ thể ra ngoài thì đã hơn một giờ sau, tôi mệt mỏi thở hổn hển nằm trên người Tô Mộc, hung hãn đấm anh ấy, mắc anh ấy không chịu yên. Bây giờ toàn thân tôi đau nhức, lát nữa đi chắc chắn không được tự nhiên, ba mẹ hai bên cũng là người từng trải, có thể không nhìn ra được sao?

“A ha, em sợ ba mẹ nhìn ra thì để anh cõng em đi, nói là em mệt là không thể xuống đất đi bộ.” Tô Mộc nhìn tôi cười gian tà.

Tôi liền nện cho Tô Mộc một đấm, mạnh mẽ chống tay từ trên người anh ấy bò dậy tới phòng tắm tắm.

Tắm xong tôi nhanh hcongs thay váy Tô Mộc tặng tôi, chẹp chẹp, thương hiệu lớn quả có khác, thiết kế rất đẹp, tôn thêm vóc dáng cho tôi, làm trước lồi sau vểnh khiến ngay cả tôi nhìn mình trong gương cũng ngây dại.

Thật giống như cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ đẹp như vậy.

Chuẩn bị xong xuôi thời gian cũng đã muộn, tôi không dám trì hoãn nữa, nhanh chóng trang điểm, lại đi giày Tô Mộc tặng cho tôi, đi ra ngoài nói:“Đi nhanh đi, chúng ta không được tới trễ.”

“Dương Dương, em thật đẹp.” Tô Mộc ngắm nhìn tôi rồi khen.

Nói xong anh ấy ôm ngang tôi một cái, lại không để cho tôi tự đi bộ mà bế tôi ra khỏi phòng, cùng cha mẹ tôi tụ họp.

Ba mẹ tôi thấy tôi mặt đỏ bừng được Tô Mộc bế ra cũng sững sờ, có điều rất nhanh trên mặt bọn họ đã trở lại vẻ tự nhiên, cũng không hỏi gì liền đi ra cửa.

Xong rồi, mắc cỡ chết, nhất định bọn họ đã nghĩ sai.

Trong nháy mắt tôi hận không tìm được cho mình một cái lỗ để chui vào.

Lúc này Tô Đoàn đã lái xe chờ ở cửa, Tô Mộc ôm tôi cùng ba mẹ tôi ngồi chung ở trong xe, bầu không khí vô cùng lúng túng, mặt tôi nóng bừng bừng, luôn cảm giác ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy trêu chọc.
 
Chương 220


Nơi gặp mặt là đại trạch Tô gia, đường tới Tô gia không dài, tổng cộng cũng chỉ hơn nửa tiếng nhưng tôi cảm giác dài đằng đẵng như một năm vậy, trong lòng bàn tay từ lúc nào đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Mẹ tôi ngược lại rất vui vẻ, bà luôn miệng cùng Tô Đoàn nói chuyện phiếm. Bởi vì bề ngoài tuổi của Tô Đoàn và Tô Mộc không lệch nhau nhiều cho nên Tô Mộc vẫn nói Tô Đoàn là em họ anh ấy, là con chú Hai của Tô Mộc.

Khi đến Tô gia, cách thật xa tôi đã nhìn thấy trên cửa Tô gia kết đầy hoa hồng màu rượu Champagnes khiến chiếc cửa bằng gỗ rất trang trọng. Không chỉ như vậy, mặt sân bên trong cũng đã được đổi mới hoàn toàn, hiển nhiên là bố trí rất công phu, bày đầy các loại hoa tươi, có chút tương tự như nhà hàng Hoa Viên ở Lạc Dương.

Tôi thấy cảnh tượng này đã hoàn toàn ngây ngẩn, giật mình nhìn sân, thậm chí quên cả điều mình định nói.

“Bất ngờ không?” Tô Mộc đỡ tôi xuống xe, khóe môi khẽ cong lên mỉm cười.

“Ừ! Rất bất ngờ!” Tôi gật đầu một cái thật mạnh, không nghĩ tới vậy mà Tô Mộc lại đem Tô gia bố trí như vườn hoa vậy. Chẳng trách lúc trước anh ấy luôn nhất định không cho tôi giúp đỡ, chắc chắn lúc ở Lạc Dương thấy tôi thích nhà hàng Hoa Viên đó như vậy mới cố ý đem sân bố trí thành như vậy.

Không nghĩ tới anh ấy lại coi trọng lần cha mẹ hai bên gặp mặt này như vậy.

Trái tim tôi nháy mắt mềm mại vô cùng, giống như kẹo đường sớm tan ra vậy, nếu không phải còn đang ở trước mặt ba mẹ tôi thì nhất định tôi đã nhảy lên hôn Tô Mộc.

Mẹ tôi cũng bị cảnh này hù dọa, đôi mắt đã hoàn toàn không đủ dùng mà mỗi  đóa hoa bà cũng tiền tới ngửi một cái, sờ một cái. Ngắm nhìn một hồi mẹ tôi mới phản ứng lại được, nhỏ giọng hỏi tôi: “Cha mẹ Tô Mộc rốt cuộc là làm cái gì? Mặc dù đã sớm biết nhà cậu ấy không thiếu tiền nhưng cũng không nghĩ lại nhiều tiền như vậy. Gia cảnh hai bên chênh lệch nhiều mẹ lại sợ sau này con gả cho cậu ta sẽ chịu thiệt thòi.”

“Yên tâm đi mẹ, Tô Mộc sẽ không khi dễ con. Hoàn cảnh nhà anh ấy không phải con đã nói rồi sao, đều là thầy phong thủy nổi tiếng, rất giỏi, cho nên nhiều tiền cũng chẳng có gì lạ.” Tôi giải thích.

“Thật? Làm thầy phong thủy sẽ có nhiều tiền như vậy?” Mẹ tôi nửa tin nửa ngờ.

Tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích rằng bọn họ làm việc cho những đại gia kia thu lệ phí rất đắt, còn nói thật ra căn biệt thự Phùng Đông kia chính là Tô Mộc được tặng vì trừ tà cho ông chủ Phùng.
 
Chương 220-2


Mẹ tôi lúc này mới tin, nói không nghĩ tới người nhìn xem phong nhìn thủy cũng có thể kiếm nhiều tiền như vậy, trước khi khi tôi qua sinh nhật bà cũng đã tìm đạo sĩ hỗ trợ làm lễ cúng, chỉ là một lần cũng chỉ cần một ngàn tệ mà thôi.

Vừa nói chúng tôi đã đi vào trong sân, Tô Đoàn vừa giới thiệu các bác của mình (cha mẹ Tô Mộc) đang chờ ở phòng ăn vừa đi trước dẫn đường.

Chẳng qua lúc đi tới giữa sân mẹ tôi đột nhiên nhìn thấy từ đường thờ tổ tiên Tô gia, kỳ quái nói: “Cái đình nhỏ này là cái gì, làm đẹp quá, bên cạnh còn có tượng đá Thanh Long Bạch Hổ phụng bồi.”

Vừa nói mẹ tôi đã hướng tới Từ đường, xem những chữ khắc trên gia phả.

Sắc mặt Tô Đoàn nhất thời kinh hãi, muốn ngăn cản cũng đã không kịp.

Tôi thấy phản ứng của Tô Đoàn trong lòng cũng nao nao một chút, sao tôi lại có thể quên chuyện này, trong từ đường Tô gia có khắc tên tất cả những người đã chết, tất nhiên tên Tô Mộc cũng ở trên đó. Hơn nữa trước từ đường còn bày lư hương, bên trong chất đầy tro hương, nhìn một cái là được dâng hương quanh năm, mẹ tôi mặc dù không biết phong thủy nhưng cái này là từ đường thì vẫn có thể nhận ra được.

Nháy mắt tim tôi nhảy tới cổ họng, rất sợ mẹ tôi thấy được đầu mối gì.

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, lúc tôi đang lo lắng thì mẹ tôi đã cau mày nhìn về phía Tô Mộc, hỏi những bia đá kia để làm gì, phía trên sao lại khắc đầy tên Tô gia, ngay cả tên Tô Mộc cũng ở trên đó.

“Dì, đây là gia phả Tô gia nhà con, con cháu mọi thế hệ đều có tên ở đó, chờ sau khi cháu cùng Dương Dương kết hôn thì tên Dương Dương cũng được khắc lên.” Tô Mộc cười một tiếng, không hoảng hốt không vội vàng giải thích.

“Nhưng sao người sống lại cần hương khói, hơn nữa tất cả mọi người trong Tô gia đều có sao tên cháu lại là người cuối cùng, không có tên Tô Đoàn?” Mẹ tôi hỏi.

“… cha Tô Đoàn, cũng chính là chú Hai cháu khi còn sống đã bỏ nhà đi, ông nội cháu tức giận cả đời nên không chịu đem tên chú Hai khắc lên, cho nên tên Tô Đoàn cũng không có. Sau đó ông nội cháu không còn, mặc dù chú Hai đã về nhưng gia phả Tô gia cuối cùng cũng không thể thêm tên bọn họ vào.” Tô Mộc giải thích.

Mẹ tôi lúc này mới sáng tỏ, gật đầu một cái, tiếp tục đi vào phòng ăn. Vừa đi còn vừa lén nói với tôi, Tô gia là đại gia tộc, quy củ quả là nhiều, ông nội cũng đã mất vậy mà vẫn không cho phép con ruột vào gia phả.
 
Chương 220-3


Tôi cười bảo mẹ tôi quản làm gì, gia phả bây giờ ai còn coi trọng, cho dù trên gia phả có tên hay không thì bọn họ cũng là người một nhà.

Mẹ tôi gật đầu một cái, nói cũng đúng.

Nói xong chúng tôi đã đi vào phòng ăn. Lúc này trong phòng ăn có rất nhiều mặc áo dài màu trắng, một người mặc như đầu bếp, ở bên trong bận tới bận lui, mẹ Tô Mộc còn ở bên cạnh không ngừng chỉ huy gì đó.

Nhận ra chúng tôi đến, mẹ Tô Mộc liền nhiệt tình nghênh tới, cười gọi tôi một tiếng Dương Dương, sau đó chào hỏi ba mẹ tôi, bảo ba mẹ tôi vào ngồi.

Tôi cũng cười gọi một tiếng dì, sau đó ánh mắt chú ý tới sau lưng mẹ Tô Mộc.

Kỳ quái là trong phòng ăn chỉ có mẹ Tô Mộc và Tô Thịnh, cùng với một đống đầu bếp được mời tới nấu cơm, tôi không thấy cha Tô Mộc đâu.

“Sao bác trai không tới, có chuyện gì sao?” Tôi lặng lẽ hỏi Tô Mộc. Lúc này chúng tôi đã ngồi, bởi vì không có cha Tô Mộc nên chỉ còn mẹ tôi và mẹ Tô Mộc hàn huyên nói chuyện phiếm. Hai người phụ nữ gặp mặt không có chuyện gì khác ngoài chuyện khen con cái đối phương có bao nhiêu ưu điểm, bọn họ thích nhường nào, thêm nữa chính là khen đối phương còn trẻ đẹp.

Dù sao trong nháy mắt bọn họ đã nói chuyện rất nhiệt tình, giống như đã rất quen biết nhau.

Mặt Tô Mộc hiện lên vẻ thần thần bí bí, cũng không nói chotoi tại sao ba anh ấy không tới, chỉ nói anh ấy có một bất ngờ muốn tặng tôi, nói thật ra là muốn tặng cả nhà tôi, bảo tôi ăn cơm trước, từ từ chờ là được.

Tôi nào có sự kiên nhẫn đó, vốn tôi hỏi ba anh ấy cũng là tò tò thuận miệng hỏi một chút, giờ anh ấy nói vòng vo như vậy khiến lòng hiếu kỳ của tôi nổi lên, cũng không còn tâm tư ăn cơm mà không ngừng quấn lấy Tô Mộc hỏi còn bất ngờ gì dành cho tôi.

Đáng tiếc Tô Mộc không phải Tô Đoàn, không bị bộ dáng này của tôi khuất phục, cho dù tôi dò hỏi thế nào anh ấy đều không để ý tới tôi, đến khi qua ba tuần cơm, cửa phòng ăn lần nữa mở ra.

Chúng tôi bị sự chú ý hấp dẫn, hướng cửa nhìn sang.

Liền thấy ba Tô Mộc không chịu lộ diện lúc này rốt cuộc đã hiện thân, ông mặc trường bào chứa đầy các mảnh vá đem cả người bao lại rất gọn ghẽ, chỉ lộ ra phần đầu.

Mẹ tôi bị lối ăn mặc kỳ lạ của ông hù dọa, hỏi mẹ Tô Mộc: “Vị này là…”

“Chồng tôi, cũng là ba của Tô Mộc.” Mẹ Tô Mộc cười nói. Dường như bà đã sớm biết ba Tô Mộc sẽ xuất hiện trước mặt mọi người trong tư thái này, giải thích: “Bà cũng biết, nhà chúng tôi là thế gia phong thủy, hôm nay gặp mặt bàn chuyện hôn sự cho hai đứa nhỏ, chúng tôi cũng không có lễ vật gì tặng cho sui gia nên liền để chồng tôi đi lấy Bách gia bào tới, một hồi ông ấy sẽ tự mình làm đàn lễ tăng thêm phúc thọ cho mọi người, sau đó sẽ đem Bách gia bào tặng cho sui gia, mong rằng sui gia không chê.”
 
Chương 220-4


“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, còn làm phiền ông sui tự mình làm lễ cúng…” Mẹ tôi khách khí nói.

Có thể thấy mẹ tôi vừa rồi vẫn còn bối rối, còn chưa kịp phản ứng.

Mặc dù tôi cũng không biết lễ cúng tăng thêm phúc thọ này có hiệu quả gì nhưng ba Tô Mộc tự mình thực hiện, hơn nữa Tô Mộc còn nói đây là quà tặng bất ngờ cho gia đình tôi thì khẳng định phải rất phi phàm.

Tôi sợ mẹ tôi từ chối liền nói: “Mẹ, đây là một mảnh tâm ý của bác trai bác gái, mẹ đừng khách khí.”

“Vậy… Cảm ơn nhiều.” Mẹ tôi nói, vừa nói mẹ còn có chút đáng tiếc, khẽ nói Tô gia nồng nhiệt như vậy, chúng tôi trước khi tới cũng không chuẩn bị lễ vậy gì, thật ngại.

“Chỉ cần hai đứa nhỏ vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.” Mẹ Tô Mộc lại cười nói.

Nói xong ba Tô Mộc đã đi tới, mặt ông đầy nghiêm túc, khi đi ngang qua ba mẹ tôi cũng không mở miệng nói chuyện mà chỉ khẽ gật đầu một cái. Sau đó ông đi trong phòng ăn mấy bước, giống như đi theo một trận pháp, sau khi đi hết vòng ông liền ngồi xếp bằng, chậm rãi há miệng.

Một đoàn khói mù màu trắng xanh liền từ trong miệng ông bay ra, sau đó ông chắp tay, miệng nói lẩm bẩm, đoàn khói trắng xanh kia cũng theo thần chú của ba Tô Mộc bắt đầu biến hóa hình dạng, chia làm hai, biến thành hai hình người một nam một nữ, nhìn dáng dấp chính là ba mẹ tôi.

Tôi nhất thời kinh hãi, không riêng gì tôi mà ngay cả ba mẹ tôi cũng có thể thấy đoàn khí kia, mắt trợn lên thật lớn, không dám tin hỏi Tô Mộc đó là cái gì, làm sao lại có thể biến hóa thành hình dáng bọn họ.

“Cái này gọi là phúc. Người bình thường thấy nhà ai thuận hòa thoải mái, làm gì cũng suôn sẻ thì sẽ nói người nhà này có phúc, thật ra chính là có phúc này. Trong một gia đình có càng nhiều phúc thì cuộc sống của người trong nhà sẽ càng thuận lợi, bất kể là vận khí, tài khí, thọ khí đều có thể do phúc chuyển hóa thành. Bách gia bào chính là nhặt những mảnh vải vóc từ hơn một trăm nhà có phúc rất lớn để tạo thành, trên áo cũng ngưng tụ phúc của hơn trăm nhà, hôm nay ba cháu dựa theo ngày sinh của cô chú mà đem phúc tạo thành hình dáng hai người, đặt lên trên hai người, sau này đối với hai người vô cùng hữu ích. Cuộc sống cô chú suôn sẻ thoải mái, cháu cùng Dương Dương tự nhiên cũng sẽ yên tâm hơn.” Tô Mộc cười nói.

“Hóa ra là vậy, mọi người quá khách khí, dì… cũng không biết làm sao cảm ơn mọi người cho phải.” Mẹ tôi nói.

Vừa nói vành mắt mẹ tôi đã đỏ, kéo tay tôi, nói không ngừng dặn tôi phải thật trân trọng Tô Mộc, cũng không biết đời trước tôi đã làm gì mà lại có thể gặp Tô gia người tốt như vậy, đem gả tôi tới Tô gia bà cũng coi như là yên tâm.
 
Chương 220-5


Thì ra trước đây bà cũng chưa yên tâm? Vậy mà bà còn đối xử với Tô Mộc tốt như vậy.

Tôi trộm cười trong lòng.

Chờ tới khi ba Tô Mộc đọc xong thần chú, hai hình nhân bằng phúc ở giữa không trung cũng đã tạo hình xong, hính dáng vô cùng giống ba mẹ tôi, nhất định chính là hành dáng hai người bọn họ.

Ba Tô Mộc kéo hai hình nhân bằng phúc nho nhỏ hướng ba mẹ tôi đi tới, nói bọn họ đừng lo lắng, sau đó đem hình nhân phúc chia ra đặt ở trên người ba mẹ tôi.

Chờ sau khi hình nhân phúc cùng hồn phách ba mẹ tôi hòa làm một thể, cũng không biết là do tác dụng tâm lý hay thật sự nhưng tôi liền cảm thấy vị trí ấn đường giữa hai chân mày của ba mẹ tôi khác lạ, giống như ở ấn đường hơi sáng hơn.

Sau khi làm phép xong, hoài nghi của ba mẹ tôi đối với ba Tô Mộc cũng đã sớm tan thành mây khói, lúc này nhìn ba Tô Mộc như nhìn đại sư vậy.

Ba Tô Mộc cởi Bách gia bào ra xếp gon lại, sau đó hai tay đưa cho ba tôi, dặn dò nói mặc dù phúc trên Bách gia bào đã rút ra để đưa tới thân thể bọn họ nhưng bản thân Bách gia bào cũng là một pháp khí, có thể trừ tà tránh hung, bảo ba mẹ tôi giữ gìn thật tốt, nếu như sau này gặp chuyện không chừng có thể dùng đến.

Nói xong ba Tô Mộc thở nặng hai cái, giống như hơi mệt một chút, khách khí nói với ba mẹ tôi rằng thân thể của ông không tốt, lần này chiêu đãi không chu toàn, sau này Tô Đoàn cũng là con bọn họ, có chuyện gì thì cứ dạy bảo Tô Mộc. Còn hôn sự của Tô Mộc cũng nhờ ba mẹ tôi làm chủ, bọn họ phải đi nước ngoài điều dưỡng, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại.

Ba tôi dĩ nhiên gật đầu liên tục.

Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, ba Tô Mộc giống như đã đến cực hạn, kêu mẹ Tô Mộc một tiếng, bảo bà đưa mình về thư phòng, chúng tôi thì do Tô Đoàn đưa về nhà.

Trên đường về nhà tôi còn nhớ đến bộ dáng yếu ớt của ba Tô Mộc, có chút không yên lòng, liền nhỏ giọng hỏi Tô Mộc tình hình của ba anh ấy thế nào, sao lại yếu đi nhiều như vậy, không phải là vì tăng thêm phúc cho ba mẹ tôi mà khiến ông bị thướng chứ.

“Không phải, gần đây cuộc sống của ông ở âm phủ không tốt lắm, có mâu thuẫn với âm sai mà thôi.” Tô Mộc nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom