Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 207


Tôi định nói là phải, nhưng lời vừa mới ra tới miệng thì tôi lại chú ý, hỏi cô ấy tại sao lại hỏi như vậy?

“À, tôi vừa rồi đưa thức ăn tới hậu viện, vừa lúc nghe được các vị khách kia đang nói chuyện về một cô gái có tên là Lộc Dương, nghe bọn họ tả thì dung mạo cùng quần áo rất giống cô cho nên mới lắm mồm hỏi một câu, muốn xem có phải cô cùng các vị khách kia có phải là bạn hay không, dẫu sao mọi người có khẩu vị giống nhau như vậy, cùng thích ăn gà.” Cô chủ cười giải thích.

“Khách ở hậu viên nhắc đến tôi?” Tôi càng thấy ngoài ý muốn, nếu đây là Giang Minh thì cũng có thể không chừng sẽ gặp người quen, nhưng rõ ràng đây là Lạc Dương, chẳng lẽ Tô Mộc đang ăn cơm ở hậu viện?

Nhưng khả năng này không lớn, dẫu sao tối nay Diệp gia đã chuẩn bị dạ tiệc cho Tô Mộc, hơn nữa Tô Mộc cũng không thích đồ ăn dương gian.

Nghĩ tới đây tôi lập tức cảnh giác, ở Lạc Dương ngoại trừ Tô Mộc cùng Tô Đoàn khi nói chuyện có thể nhắc đến tôi thì tôi không nghĩ ra còn có ai nói về tôi nữa.

Tôi nói với bà chủ đi ra hậu viện xem một chút, bảo cô ấy tiếp tục phục vụ các khách khác, cứ coi như không biết tôi đang ở đây.

Nói xong tôi cùng Giao tiên đi hướng tới hậu viện.

Hậu viện bài trí cũng tương tự tiền viện nơi chúng tôi ngồi, đều có bàn ăn ở giữa sân, cả viện chỉ chiêu đãi một bàn khách.

Bởi vì không biết đối phương là địch hay bạn, tôi với Giao tiên cử động hết sức nhỏ nhẹ, không dám tùy tiện đi vào mà núp ở cửa hậu viện len lén nhìn vào bên trong.

Khách bàn bên trong nhiều hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng, phải có mười mấy người, ngồi đầy ắp xung quanh bàn tròn. Tôi đưa mắt nhìn một vòng cũng không thấy gương mặt nào quen mắt.

Không nhận ra ai cả, hơn nữa ở bàn kia phần lớn đều là trẻ em, người lớn chỉ có ba người, hai nam một nữ trông nom hơn mười đứa trẻ, không biết còn tưởng rằng đây là giáo viên mang theo học sinh đi chơi. 

Tôi càng không hiểu liền tránh ở sau cửa nghe lén bọn họ nói chuyện, muốn biết lai lịch đối phương thế nào.

Đáng tiếc cửa này cách bàn ăn quá xa, tiếng bọn họ nói chuyện cũng không lớn, tôi nghe hồi lâu chỉ mơ hồ được mấy chữ, trong đó quả thật có tên tôi, còn nhắc tới Giao tiên với thực quỷ gì đó.

Ngay khi tôi càng nghe càng thấy mù mờ thì Giao tiên đột nhiên nhỏ giọng, nói: “Ba người lớn bên trong kia đều là hồ yêu, đám trẻ con này có tới tám chín phần chính là thế hệ sau của Diệp gia. Ngươi còn nhớ mục tiêu báo thù của bầy sói không, chính là cứ mỗi mười năm sẽ đem con cháu đời sau của Diệp gia tha đi, đám trẻ con này chắc được đưa tới đây tránh nạn, ba hồ yêu kia phụ trách bảo vệ chúng.”

“Sao ông biết bọn họ là hồ yêu? Trên người bọn họ rõ ràng không có yêu khí cơ mà?” Tôi cả kinh trong lòng, hỏi Giao tiên.

“Quả thật là không có yêu khí. Hồ yêu am hiểu nhất chính là che giấu yêu khí của mình, nhưng thói quen sống của bọn chúng không đổi được, kể cả khi biến thành người, ngươi không thấy mấy người đó đều chọn toàn món gà sao?” Giao tiên cười lạnh một tiếng, mắt hấp háy nhìn xung quanh giống như nó đã nhìn thấy hết mọi thứ.

Tôi liền liếc nó một cái, nói: “Vừa rồi không phải ông cũng chọn toàn gà sao, chẳng qua bị người ta cướp trước mà tôi, ông là hồ yêu sao?”
 
Chương 207-2


“Ngươi…” Giao tiên bị tôi vạch trần liền tức giận đến tối mặt, cả giận nói: “Ngu ngốc, sao lão tử lại chọn kẻ ngu xuẩn như vậy làm người trợ tiên. Lão tử mặc dù không phải là hồ yêu nhưng lão tử là người sao? Tập quán của động vật từ trước đến giờ đều rất khó đổi, bình thường rắn thích ăn gì nhất ngươi không biết sao?”

“Biết, bình thường rắn thích ăn chuột nhất, tôi có xem trong chương trình thế giới động vật.” Tôi không hiểu vì sao Giao tiên lại đột nhiên giận dữ, nhưng chỉ bởi vì người ta thích ăn gà liền nói người ta là hồ yêu thì quá mức khiên cưỡng.

“Đó là lũ rắn ngu xuẩn, lũ rắn vô dụng mới đi ăn chuột! Rắn có bản lãnh đều leo lên cây ăn trứng căn chim! Giống như lão tử đây là rắn trâu như vậy, tương lai muốn trở thành rồng thì tự nhiên muốn ăn gà!” Giao tiên tức giận đến mức lông đều dựng đứng lên, hai hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt hung dữ trợn lên nhìn tôi, giống chỉ cần tôi mở miệng nữa nhất định nó sẽ cắn tôi.

Tôi không nghĩ Giao tiên sẽ bởi vì vấn đề ăn gà mà nổi giận như vậy, không thể làm gì khác hơn là xua xua tay, nói vừa rồi tôi nói sai, rắn thích ăn gà nhất.

Nói xong ánh mắt tôi lần nữa quay lại đám người kia. Mặc dù cảm thấy Giao tiên vì bọn họ thích ăn gà liền kết luận bọn họ là hồ yêu có chút gượng gạo, nhưng bọn họ thật sự có chút cổ quái, ít nhất bọn họ đang nhắc tới tôi và Giao tiên, còn có thực quỷ gì đó. Hẳn không phải là người bình thường.

Có lẽ bọn họ thật sự là người của Diệp gia.

Nghĩ đến lúc xế chiều bị lão già Diệp kia đùa bỡn khiến nháy mắt cơn giận của tôi bốc lên, dựa vào cái gì mà ân oán Diệp gia phải đem Tô Mộc lôi vào còn bọn họ là người Diệp gia lại đến đây ăn uống no say, bên cạnh còn có người bảo vệ.

“Nếu ngươi thấy không công bằng thì ông nội giao tiên ta đây có cách đem đám trẻ con này đưa về Diệp gia, dù sao nơi này cũng cách Diệp gia không xa.” Giao tiên biết tôi đang suy nghĩ gì, liếc tôi một cái rồi nói.
 
Chương 207-3


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Do qua chưa kịp tìm hiểu về kiến trúc nhà cổ TQ nên đã dịch nhầm đoạn Tứ hợp viện, loại kiến trúc "tam nội tam ngoại" này mình cũng không biết dịch là gì, search thì tạm gọi là "Viện Lạc" nhé, đây là ảnh minh họa:

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ


“Cứ quan sát thêm một chút nữa, trước tiên thăm dò xem bọn chúng nói gì chúng ta.” Tôi nói.

Lúc này sự chú ý của tôi đặt hoàn toàn vào đám người kia, cũng không còn tâm tư ăn cơm, để Giao tiên chui lại vào dấu ấn, còn tôi tiếp tục ở đó theo dõi bọn họ.

Bọn họ tới sớm hơn chúng tôi, lúc này cũng đã ăn xong. Tôi vốn cho rằng bọn họ phải rời đi, còn cố ý tránh xa một chút, ai ngờ sau khi bọn họ đứng dậy lại đi tới cuối sân.

Đây đã là cái sân thứ ba, sân cuối cùng, bọn họ đi vậy là làm sao?

Chẳng lẽ ở phía sau còn có một cánh cửa?

Tôi sợ mất dấu, trong lòng liền nói với Giao tiên một tiếng rồi lặng lẽ đi theo.

Đến cuối sân thứ ba tôi mới phát hiện hóa ra đây không chỉ là một nhà hàng sân vườn mà còn là một nhà có thể ở. Hai ngôi nhà đầu tiên là để ăn uống, cuối sân thứ ba là một chỗ ở. Bọn họ hơn chục người bao gồm cả đàn ông và phụ nữ cũng không sợ bất tiện vào chung một phòng, sau đó khóa cửa không đi ra nữa.

Tôi thấy họ tạm thời không có ý đi ra ngoài liền tiến tới núp bên ngoài cửa nghe trộm.

Lần này âm thanh rõ hơn rất nhiều, nghe được tiếng phụ nữ trưởng thành nói lần này có lệ quỷ Tô gia hẳn có thể chặn được bầy sói, chẳng qua nếu lệ quỷ kia mà bị bắt đi để cho lang vương chữa thương thì thực lực sẽ khôi phục rất nhiều, đến lúc đó nó lại tới trả thù thì sợ rằng khó đối phó. 

“Cho nên phải nắm cô gái thực quỷ kia, lão gia bây giờ vẫn trọng thương chưa lành, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không có chủ ý tới lệ quỷ Tô gia, dẫu sao sau lưng ông ta còn có chỗ dựa là Tô gia, những năm gần đây Tô gia phát triển cường thành vượt xa Diệp gai chúng ta, lúc này không phải thời điểm có thêm kẻ thù.” Tiếng một người đàn ông vang lên.
 
Chương 207-4


“Nhưng lệ quỷ Tô gia giống như đã nhận ra kế hoạch của chúng ta vậy, trời còn chưa tối đã đem đuổi cô gái thực quỷ kia khỏi Diệp gia, lúc Diệp Phong phát hiện thì đã sớm không thấy bóng dáng cô gái kia đâu, không biết bây giờ bọn họ đã bắt lại được chưa. Còn có chưa đầy một giờ nữa thì trời tối, nếu như trước khi bầy sói đánh tới còn chưa bắt được cô gái đó thì lão gia nhất định phải đem lệ quỷ Tô gia đẩy ra ngoài hiến tặng cho bầy sói, đến lúc đó tối nay dù có thể qua đi nhưng thực lực lang vương được khôi phục, chúng ta còn có thể chống nổi không?” Người phụ nữ kia lần nữa lên tiếng.

Tôi cả kinh trong lòng, Giao tiên nói không sai, quả nhiên bọn họ là người Diệp gia.

Chỉ là cô gái thực quỷ trong miệng bọn họ là ai? Nghe ra thật giống như nói đến tôi?

Tôi lúc nào thành thực quỷ?

Hơn nữa bọn họ còn nói tối nay phải đem Tô Mộc đẩy ra ngoài cho Lang Vương chữa thương, từ trước tới giờ yêu vẫn dựa vào ăn quỷ để tiến hành tu luyện, chẳng lẽ Diệp gia định đem Tô Mộc đẩy ra ngoài cho chó sói ăn?

Tôi liền nôn nóng, Tô Mộc yếu thế còn muốn cùng Diệp gia kết đồng minh, không ngờ Diệp gia lại độc ác như vậy!

Ngay khi tôi giận sôi cả người thì trong phòng lại truyền tới giọng đàn ông, giọng của hắn giống như không nhịn được phiền não, nói: “Không quản được nhiều như vậy, chỉ có thể chống được một ngày thì qua một ngày. Chỉ cần lão gia có thêm thời gian để chữa khỏi thương thì đến lúc đó Diệp gia chúng ta có thể phản công!”

Ngay khi tôi đang rất nhập tâm để nghe thì đầu tôi xuất hiện tiếng của Giao tiên, hỏi tôi: “Dương Dương, thế nào rồi?”

“Ông vừa mới nói có thể đem đám người này đưa về Diệp gia, là thật hay giả?” Nghe tiếng Giao tiên, miệng tôi bất giác cong lên cười nhạt.

Chẳng trách đột nhiên Tô Mộc lại hung dữ với tôi như vậy, còn đuổi tôi đi, hóa ra anh ấy đã sớm nhận ra quỷ kế của Diệp gia.

Từ trước đến giờ đều không phải là Bạch Liên Hoa* gì, nếu người của Diệp gia muốn đẩy tôi cùng Tô Mộc ra ngoài chịu chết, vậy cũng chớ trách tôi ăn miếng trả miếng.

*Bạch Liên Hoa: Chỉ người trong sáng, ngây thơ.
 
Chương 208


Edit: Hồng Ngọc

"Đương nhiên." Thuồng Luồng tiên cảm thấy được ý nghĩ trong lòng tôi, khóe miệng cũng vểnh lên một tia cười lạnh.

Nói xong nó nhấc tay vung lên, vốn lúc đầu thân thể nó không có gì lạ thoáng chốc yêu khí bắn ra bốn phía, trong vòng hai mét quanh chỗ Thuồng Luồng tiên đứng toàn bộ nhuộm thành mày xanh lục!

Tôi lập tức kinh ngạc một chút, mấy ngày không để ý, yêu lực của Thuồng Luồng tiên vậy mà lại tiến bộ không ít, xem ra không phí công ăn hồ yêu bốn hạch, không chỉ giúp Thuồng Luồng tiên mọc ra lông tóc, yêu khí còn tinh thuần không ít.

Không chỉ là tôi chấn kinh, mấy vị trong phòng cũng phát giác được yêu khí cường đại ngoài phòng, vội vội vàng vàng mở cửa, hỏi chúng tôi: "Các hạ yêu lực thật mạnh, cũng không phải lang yêu, xin hỏi..."

Không chờ đối phương nói xong, cơn nóng giận của Thuồng Luồng tiên liền bốc lên, mắng: "Các hạ cái gì, lão tử cùng các người không phải địch không phải bạn, đơn thuần không quen biết các người, các người không phải người Diệp gia ư, gia tộc gặp nạn, các ngươi đều theo lão tử trở về đánh nhau đi, ở đây cải trang trốn tránh như rùa rụt cổ vậy!"

"Ngươi..." Sắc mặt người nam trưởng thành cầm đầu lập tức thay đổi, không hiểu chịu nổi tức giận bỗng nhiên mắng, nhưng hắn vẫn kiêng dè yêu khi cực mạnh của Thuồng Luồng tiên, kìm hãm cơn bực nói: "Các hạ nếu biết chúng ta là người Diệp gia, chắc hẳn phải biết danh tiếng yêu sư Diệp gia, ngươi mặc dù yêu lực cường thịnh, nhưng dù sao cũng là yêu, hà tất đắc tội Diệp gia, tự tìm phiền phức cho mình."

"Ha ha, một Diệp gia nho nhỏ, còn chưa xứng cho lão tử tìm phiền phức!" Thuồng Luồng tiên bị người nam kia chọc cười, cười xong, trên mặt Thuồng Luồng tiên chỉ còn lại vẻ lạnh lùng.

Không còn nói nhảm cùng đám người Diệp gia, bên trong miệng Thuồng Luồng tiên phát ra một chuỗi thanh âm tê tê, sau đó tay khẽ vồ trên không, người nam nhân kia liền bay lên, giống như bị Thuồng Luồng tiên khống chế vậy.

Khóe miệng Thuồng Luồng tiên cười lạnh càng thêm rõ ràng, hai tay không ngừng đem người trốn tránh trong phòng kéo ra, rất nhanh, hết thảy mười người lớn bé đều bị lôi ra.

Bọn họ trôi nổi ở giữa không trung, giống như con diều bị chơi đang bay ơ lửng, chỉ có thể mặc cho Thuồng Luồng tiên lôi đi.

"Bám chặt ta Dương Dương, đi!" Thuồng Luồng tiên để cho tôi ngồi trên lưng, sau đó nhảy lên không, bay qua nóc nhà hàng.

Tôi lúc này mới phát hiện, chả trách vườn hoa với phòng ăn này quang cảnh hơi giống Diệp gia, hóa ra bọn họ lại là hàng xóm, đi qua đằng sau tường vườn hoa và phòng ăn liền là Diệp gia!

Lúc này đã là hơn chín giờ tối, Diệp gia thắp đèn đuốc sáng trưng, phòng kia là nơi lúc trước tôi gặp Diệp lão gia, tôi thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người chạm cốc uống rượu trong đó.

Tôi có chút bất ngờ, tuy nói biết đêm nay Diệp gia mở tiệc tiếp đón Tô Mộc, nhưng giờ đã là hơn chín giờ, mà tiệc tối còn chưa kết thúc, chẳng lẽ bọn họ quên chuyện đêm nay đàn sói đến báo thù rồi?

Trong lòng tôi không hiểu, liền để Thuồng Luồng tiên cho tôi đi xuống xem xét một chút.
 
Chương 208-2


Chỉ là chúng tôi còn chưa nhảy xuống, trong lòng tôi lại đột nhiên giật mình, giống như phía sau có cái gì nhìn tôi chằm chằm vậy.

Ta lập tức quay đầu nhìn.

Thuồng Luồng tiên cảm ứng được sự khác thường của tôi cũng quay đầu nhìn.

Đằng sau không có gì, đừng nói lang yêu, quỷ cũng không thấy con nào.

Có lẽ là tôi quá đa nghi, tôi nhẹ nhàng thở ra, nói Thuồng Luồng tiên có thể đi xuống.

Thuồng Luồng tiên động tác nhanh nhẹn phi thường, thân thể uốn lên mang tôi lượn xuống dưới, bước nhanh hướng phòng kia ngang nhiên định xông vào.

Chỉ có điều lúc cách phòng kia còn có hai ba mét, Thuồng Luồng tiên lại bỗng nhiên dừng lại.

"Thế nào?" Tôi hỏi.

"Trông thấy kia là cái gì chưa?" Thuồng Luồng tiên chỉ vào một đốm trắng nhỏ chỗ căn phòng khuất nói.

Tôi nhìn theo hướng Thuồng Luồng tiên chỉ, cái nó chỉ đúng là đốm nhỏ kia, xung quanh không có những vật khác, mà thứ chấm tròn màu trắng giống như là một mảnh vải thông thường, mảnh vải không có âm khí cũng không có yêu khí, thậm chí ngay cả dương khí tôi cũng không thấy.

Chẳng lẽ Diệp gia lại trông cậy vào cái đốm nhỏ này để chống cự đàn sói.

Ta không hiểu nhìn Thuồng Luồng tiên, Thuồng Luồng tiên giải thích: "Kia là cờ đầu hàng, là ám hiệu yêu sư cùng yêu loại hiệp nghị, chỉ cần trong hai bên giao chiến có một bên phủ lên cờ đầu hàng, bên còn lại nhất định phải cho đối phương cơ hội đàm phán, không thể tùy tiện tiến công, cô nói Diệp gia lúc này phủ lên cờ đầu hàng, là muốn lấy cái gì làm điều kiện đàm phán?"
 
Chương 208-3


Trong lòng tôi nặng trĩu, đáp án đã vô cùng rõ ràng, không ngờ bọn họ lại vô liêm sỉ như vậy, dù sao cũng là danh môn vọng tộc giới huyền học, kết quả không đánh mà hàng, muốn đưa Tô Mộc ra ngoài cầu hoà, vô liêm sỉ!

Tôi đi thẳng hướng căn phòng đó, dù sao hiện tại trong tay chúng tôi có nhiều tù binh Diệp gia như vậy, cũng không tin Diệp lão gia còn dám hại Tô Mộc!

Chỉ là tôi vừa đi chưa được hai bước, sau lưng bỗng xuất hiện một tiếng sói tru kéo dài thê lương!

Đến rồi!

Trong lòng tôi có linh cảm, còn chưa kịp bình tĩnh lại sau tiếng sói tru, liền bị Thuồng Luồng tiên một tay kéo đến chỗ tối, nói: "Đừng đi qua đó vội, tránh cho cô cũng bị những con sói yêu kia để mắt tới, ông nội Thuồng Luồng tiên của cô mặc dù lợi hại, nhưng hảo hán không đỡ nổi nhiều người, lúc này tuyệt đối không nên trêu chọc đám sói điên kia."

"Nhưng Tô Mộc còn ở trong Diệp gia, anh ấy làm sao bây giờ?" Tôi hốt hoảng, lúc đầu ỷ có Thuồng Luồng tiên hộ thân, tôi cũng không sợ hãi gì cả, hiện tại nghe Thuồng Luồng tiên nói như vậy, hiển nhiên không muốn tranh đoạt vũng nước đục này, tôi lập tức lo lắng cho Tô Mộc.

Thuồng Luồng tiên lập tức trợn mắt nhìn tôi một cái: "Lúc này thấy nhớ Tô Mộc rồi à? Lúc rời Diệp gia, ai hận Tô Mộc muốn chết? Hắn để ngươi đi, còn quản sống chết của hắn làm gì, chúng ta nhất định phải xem náo nhiệt chính một phen."

Nói xong thân thể Thuồng Luồng tiên nhảy lên, mang tôi lẻn đến một chỗ ẩn núp kín đáo trên cây to. 

Lúc đó tôi mặc dù rất giận Tô Mộc, nhưng đó là bởi vì anh đuổi tôi đi, còn nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh, hiện tại tôi đã tỉnh táo lại, vả lại tôi đã biết mình hiểu lầm Tô Mộc, anh cố ý để tôi đi, cũng là vì để cho tôi rời khỏi Diệp gia...

Tôi túm lấy Thuồng Luồng tiên, muốn van nài nó giúp đỡ Tô Mộc, nhưng lời tôi còn chưa nói, cửa phòng liền mở ra.

Hai nam nhân trên người tỏa ra yêu khí mang theo một cái túi da rắn đen sì đi tới, dừng lại ném cái túi xuống đất.

Trong túi trĩu nặng, nhìn kích thước vừa vặn hình dáng của một người. 

Tám chín phần mười bên trong là Tô Mộc!

Lòng tôi nghẹn đắng, hai mắt nhìn chằm chằm cái túi kia, ngay cả mắt cũng không dám chớp một lần.

Rất nhanh bốn phía trên vách tường mấy cái bóng đen nhảy xuống, chính là cự lang chúng ta nhìn thấy tại khách sạn lúc trước.

Chỉ có điều lần này cái đầu cự lang so với lần trước chúng tôi nhìn thấy còn to hơn, yêu khí trên thân cũng càng nặng một chút.

Cự lang cầm đầu tiến đến chỗ túi da rắn, cúi đầu ngửi ngửi, sau đó bỗng nhiên nổi giận, quát: "Đây chính là thứ Diệp gia các người đem ra đàm phán ư? 

Hồ yêu chết tiệt, chán sống rồi a! Bảo lão gia nhà các người ra đây!"

"Lão gia nhà chúng tôi không có ở đây, mặc dù đây chỉ có một lệ quỷ, nhưng nữ nhân là thực quỷ đầu thai chúng tôi nhất định sẽ bắt trở lại tự mình dâng cho Lang Vương, mong các người lui binh..." Hồ yêu nói.

Không đợi hồ yêu nói xong, cự lang cầm đầu đã không kiên nhẫn được nữa, cơ thể bỗng nhiên bay lên không, nhào thẳng về phía hồ yêu, nhấn chặt hồ yêu trên mặt đất, sau đó đầu hất ngửa về sau, miệng chĩa thẳng lên trời: "Ngao ~ "

"Ngao ~ "

"Ngao..."

Có cự lang dẫn đầu, nhóm sói đi theo phía sau hắn cũng trong nháy mắt gào lên, sau đó âm thanh truyền từng trận về sau, chỉ một lúc sau, tiếng sói tru đã vang vọng tới tận chân trời.

Càng quan trọng hơn là, thanh âm này càng đi về phía sau càng đục dày, hiển nhiên số sói đằng sau tru lên càng ngày càng nhiều, thời gian trong nháy mắt, tiếng sói tru đã vang vọng tới bảy tám dặm bên ngoài.

Trán tôi trong nháy mắt chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc đã rõ Thuồng Luồng tiên vì sao lại không đồng ý trêu chọc đàn sói, chắc là do tiếng kêu ngày càng hung hậu của bầy sói. Nếu không phải là một hai trăm con sói, thanh âm căn bản truyền không được xa như vậy!
 
Chương 209: Cha mẹ chồng tới rồi! (1)


Dịch: Tường Vi

Lúc này biểu tình trên mặt Thuồng Luồng tiên cũng ngưng trọng lại một chút, thấp giọng nói: “Lần này vậy mà toàn bộ yêu sói xuất động, xem ra Diệp gia lần này khó mà thoát được, một lát nữa cô tuyệt đối không được lên tiếng, có xảy ra chuyện gì cũng để ta ra mặt.”

Tôi gật đầu, chỉ thấy theo tiếng sói tru ngày càng xa, một đám lớn thân ảnh da lông màu trắng xám tụ tập lại trong sân viện Diệp gia, đem ba tầng sân viện Diệp gia chen chúc kín mít không còn chỗ đặt chân.

Bọn chúng được huấn luyện rất tốt, theo phía sau con cự lang đầu đàn, đều đồng nhất chân sau dồn lực cong lưng, nhe nanh với hai con yêu hồ, tuyệt không phát ra một tiếng động.

Cảnh tượng như thế, khiến con người ta có một cảm giác vô danh áp bức cực kỳ mãnh liệt, giống như cảnh yên tĩnh trước mỗi cơn bão.

Quả nhiên, chỉ một khắc sau, con sói đầu đàn ngẩng đầu tru một tiếng, tiếp sau đó lập tức cúi thấp đầu cái miệng to như chậu máu hướng tới cổ của con yêu hồ nhào qua cắn tới.

Máu tươi trong nháy mắt phun ra, trong không trung vẽ ra một màn đỏ tươi như suối phun.

Mà suối phun đó như một tín hiệu, những con sói sau lưng con sói đầu đàn lập tức lao theo, nhảy qua miệng túi da rắn hướng đến phía cửa Diệp gia mà phá.

Cánh cửa chỉ bằng những miếng gỗ đơn giản ghép thành, bên trên còn bị thủng mấy lỗ, trông như lung lay sắp đổ, đừng nói đến đàn sói này, ngay cả với sức lực của tôi cũng có thể dễ dàng đạp đổ cánh cổng này dễ như trở bàn tay. Nhưng thần kỳ ở chỗ,sau khi đàn sói lao đến, dường như bị một bức tường trong suốt vô hình chặn lại, mặc cho đàn sói va đập như thê nào đi nữa, cánh cửa mục nát ấy vẫn không chút sứt mẻ yên vị ở đó.
 
Chương 209-2: Cha mẹ chồng tới rồi! (2)


Trong lòng tôi âm thầm kinh ngạc, trước đây tôi đã nhìn thấy loại tường bảo hộ ngăn không cho kẻ địch tấn công này ở trên ngừoi Tô Mộc, nhưng tường bảo hộ của Tô Mộc là dùng âm khí trên thân biến thành, mỗi lần kẻ địch đánh vào Tô Mộc thì âm khí đó đều tổn hại một chút, thời gian càng lâu, sức mạnh bảo vệ càng yếu đi, với lại diện tích của bức tường âm khí bảo hộ không quá lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đem hai người chúng tôi bảo hộ ở trong.

Tường bảo hộ của Diệp gia này lại bao phủ toàn bộ cả gian nhà, dù cho chủ lực đàn sói đều tâp trung ở cửa để tấn công phá cửa tiến vào, nhưng ở những nơi khác cũng có những con cự lang lao vào công phá, bọn chúng như phát điên không biết đau đớn lao vào, nháy mắt đầu đã đụng tới máu chảy lênh láng.

Sau khi bị thương, những con sói càng bị kích phát dã tính, con này ngã xuống liền có con khác lao lên, cảnh tượng vô cùng khốc liệt.

Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một bức tranh đẫm máu như vậy, trong lòng không khỏi rét run.

Thuồng Luồng tiên trông thấy cảnh tưởng này trên mặt cũng có vẻ rất đau đớn, giống như máu chảy trên đất kia là trên đầu nó chảy ra vậy.

Nhìn cả đàn sói kia như trúng lời nguyền, không ngừng lao lên húc vào tấm cửa gỗ, tôi ở trong lòng thầm hỏi Thuồng luồng tiên là chúng tôi nên làm gì bây giờ, có nên nhân lúc đàn sói đang dồn lực chú ý lên cánh cửa gỗ kia mà đi cứu Tô Mộc ra không.

Thuồng luồng tiên liền trợn mắt lườm tôi một cái, mắng tôi có phải là đã chán sống rồi không, đàn sói đang trong cơn thịnh nộ, chính là vì Diệp gia thất tín, bọn chúng chắc chắn ước chừng đem tôi với Tô Mộc đi dâng cho Lang vương chữa thương, hiện tại không thấy tôi đâu, cho nên chúng đành tấn công Tô Mộc, bây giờ nếu như tôi xuất hiện thì chính là tự chui đầu vào rọ!

"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Cứ đừng nhìn xem như vậy?" Tôi lập tức nóng nảy, ở phía dưới cái túi xách da rắn kia bị đàn sói đi ngang qua đá tới giẫm đi, người ở bên trong cũng bị đạp vừa lăn đi vừa lăn về, cũng không biết Tô Mộc có bị đau đớn hay không, hiện tại có bị thương hay không.

Ngay lúc tôi nóng nảy, đột nhiên phía dưới truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, sau đó cánh cửa hư kia trong nháy mắt liền bị đụng bay, vậy mà đàn sói đã phá vỡ trận pháp Diệp gia, như hồng thủy mãnh thú vọt vào!

"Ngay lúc này!" Thuồng Luồng tiên tinh thần chấn động, giống như nó đã sớm biết và đang chờ thời cơ này, thừa dịp đàn sói xông vào trong phòng thân ảnh của nó liền lóe lên, sau đó người đã không thấy tăm hơi.

Chờ đến thời điểm nó xuất hiện trở lại, trong tay đã có thêm một cái túi xách da rắn.
 
Chương 209-3: Cha mẹ chồng tới rồi! (3)


"Ngươi đem anh ấy cứu đi ra?" Trong lòng tôi liền vui mừng, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đem túi xách da rắn mở ra.

Bên trong ra lại là Tô Đoàn.

Ta sững sờ, vội hỏi nó Tô Mộc ở đâu, làm sao lại là Tô Đoàn?

Trên mặt Tô Đoàn thâm tím một khối, đoán chừng là vừa rồi mới bị đàn sói giẫm, nhếch nhếch miệng, phun ra một ngụm máu tươi, nói: "Ông Hai đã rời đi, ngay sau khi ngài đi không lâu. Ông ấy còn đem cháu biến thành hình dạng của ông ấy, để cho cháu thay ông ấy đi tham gia tiệc tối, ai ngờ Diệp gia vậy mà lại hạ độc trong cơm, che khí tức trên thân của cháu, hại cháu không có cách nào để giãy dụa nên mới bị Diệp gia bắt lại, may mắn gặp được các người, nếu không hôm nay cháu liền táng thân trong bụng sói."

Nói xong ánh mắt Tô Đoàn đã chú ý tới đám người đang bay trên đỉnh đầu tôi, không hiểu hỏi tôi: "Những người này là..."

" Con cháu Diệp gia." Tôi lườm những người kia một chút, nhếch miệng lên cười lạnh một cái: "Diệp lão đầu chính là vì bảo vệ bọn hắn mới hạ thủ đối với ngươi cùng Tô Mộc, ta lúc đầu định dùng bọn hắn đổi lấy hai ngươi, bất quá bây giờ xem ra, kế hoạch muốn thay đổi."

"Bà Hai người định làm gì?" lông mày Tô Đoàn chợt nhíu lại, cũng hứng thú.

"Hiện tại còn không thể nói cho ngươi." Tôi cười thần bí.

Nói xong tôi để Thuồng Luồng tiên mang bọn tôi rời đi, dù sao Tô Mộc đã sớm rời đi, khẳng định hiện tại không có nằm ở trong tay người Diệp gia, về phần hiện tại anh ấy đang ở đâu thì là chuyện của anh ấy, tôi chỉ cần tìm điểm dừng chân chờ Tô Mộc chủ động tới tìm tôi là được.

Thuồng Luồng tiên đáp một tiếng, một tay bắt lấy tôi một tay nắm lấy Tô Đoàn, mang bọn tôi bay lên, mà tôi thì nắm lấy những sợi dây vô hình kia, đem thả ở trên trời người của Diệp gia cùng một nhánh để mang đi cùng.

Sau khi bay ra khỏi Diệp gia, tôi còn chứng kiến bên ngoài trên đường phố có không không ít cự lang tại quanh quẩn một chỗ, cũng may ở chỗ này là cổ trấn, mọi người đã sớm đi ngủ, trên đường phố cơ hồ không ai.

Chỉ là mang theo Diệp gia bọn gia hỏa Diệp gia này tìm điểm dừng chân liền không tiện lắm, vì phòng ngừa có sói lần theo hương vị mà tìm đếnThuồn Luồng tiên nắm lấy chúng tôi bay rất lâu, mãi cho đến bên ngoài cách mười cây số, đến một khu náo nhiệt mới tìm được khách sạn ở lại.

Thời điểm làm thủ tục thuê phòng còn xảy ra chút vấn đề, ba cái hồ yêu kia thì còn dễ nói, Thuồng Luồng tiên trực tiếp lấy ra cái vật chứa đem bọn hắn đặt vào, nhưng kia mười mấy đứa bé này lại là người sống sờ sờ, không có cách nào thu nạp. Tôi không thể làm gì khác hơn là giả bộ như mang học trò đi chơi xuân cùng thầy giáo đến mướn phòng, nhưng lễ tân của khách sạn này là một người cứng nhắc, nói quy định của khách sạn một phòng chỉ có thể ở hai người là nhiều nhất, mà chúng tôi có mười ba người lận, nhất định phải thuê bảy gian phòng.
 
Chương 209-4: Cha mẹ chồng tới rồi! (4)


Có điều khi vào ở tôi đều để mười đứa trẻ kia ở chung một phòng, để Giao tiên trông coi bọn chúng, tôi cùng Tô Đoàn mỗi người ngủ một phòng khác.

Trước khi đi ngủ tôi còn lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Tô Mộc, xem thử xem anh ấy bây giờ đang ở đâu.

Nhưng nhìn số điện thoại của Tô Mộc hồi lâu tôi cũng không gọi, lỡ như bây giờ anh ấy đang làm chuyện gì nguy hiểm, tôi gọi tới nhất định sẽ khiến anh ấy phân tâm.

Trước khi đi ngủ tôi gửi vị trí khách sạn cho anh ấy qua wechat để anh ấy làm xong việc đến tìm tôi.

Cả đêm không có chuyện gì, sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Theo bản năng tôi cho là Tô Mộc quay về, nhưng sau đó liền nhớ ra Tô Mộc tìm tôi trước giờ đều không gõ cửa.

Mở cửa ra, đứng bên ngoài quả nhiên không phải Tô Mộc, Tô Đoàn mang đô ăn tới bảo tôi ăn nhanh.

Ăn xong sẽ quay về Giang Minh.

Tôi sửng sốt một chút, nhìn Tô Đoàn không hiểu, hỏi cậu ấy: “Không đợi ông Hai cậu sao? Có phải anh ấy đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải chuyện đó, là Giang Minh xảy ra chuyện.” Tô Đoàn vội nói.

Lòng tôi liền thấy nôn nao, vội hỏi Giang Minh xảy ra chuyện gì.

Dầu sao cha mẹ tôi vẫn còn ở Giang Minh, bây giờ Tô Mộc cùng Giao tiên không có ở đó, sẽ không có ai tới quấy rối họ chứ.

“Cụ ông cùng cụ bà tới, chúng ta phải quay về gặp gỡ một chút.” Tô Đoàn nói.

Trong lòng tôi buông lỏng một chút, thật may không phải cha mẹ tôi có chuyện, có cái sau đó tôi lại có chút mờ mịt, hỏi cậu ấy: “Cụ ông với cụ bà của cậu là ai? Tô gia không hổ là đại gia tộc, nhiều người như vậy.”

Tô Đoạn nghe tôi hỏi có chút im lặng, nói: “Chính là cha mẹ của ông Hai, không phải bà với ông Hai chuẩn bị làm hôn lễ sao? Bọn họ lên trước thời hạn để xem có cần chuẩn bị gì không.”
 
Chương 210


“A?” Tin tức này vô cùng có sức nặng, khiến tôi hôi lâu vân chưa tỉnh hôn lại.

Dầu sao Tô Mộc nói đầu tháng tới mới để cho cha mẹ hai bên gặp mặt, lúc này mới là ngày hai mươi mốt cha mẹ anh ấy đã tới rồi, quá đột ngột.

Hơn nữa bởi vì bọn họ là cha mẹ Tô Mộc khiến tôi vừa lo lắng vừa thấp thỏm, đây là gặp cha mẹ chồng tương lai, không biết liệu bọn họ có thích tôi, có đồng ý với hôn sự của tôi và Tô Mộc không?

Nghĩ đến có thể sắp phát sinh biến cố khiến tôi lo lắng muốn chết, thậm chí cũng không còn tâm tình ăn sáng, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi Tô Đoàn đã từng gặp cụ ông cụ bà của mình chưa, bọn họ có dễ tính không, liệu có không thích tôi ở điểm nào không.

Tô Đoàn không nghĩ tôi có phản ứng lớn như vậy, im lặng một chút, sau đó bỗng nhiên cậu ấy cười, nói: “Bà Hai cùng ông Hai vốn đã là vợ chồng âm hồn, sợ cái gì. Mặc dù hai người còn chưa cử hành hôn lễ nhưng âm sai kia đã thừa nhận quan hệ của hai người, giống như dương gian chúng ta kết hôn vậy, hôn lễ cùng giấy đăng ký kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Có người chỉ đăng ký kết hôn chứ không tổ chức đám cưới, có người lại chỉ tổ chức cưới chứ không đăng ký kết hôn, chỉ cần âm sai thừa nhận âm hôn của hai người thì tương đương với hai người đã có giấy đăng ký kết hôn ở âm phủ, cho dù cụ ông cụ bà có ý kiến phản đối cũng không thể làm gì.”

Nói xong Tô Đoàn lại nói: “Cháu cũng chưa từng thấy hai cụ, bà cũng biết, trăm năm trước Tô gia gặp đại nạn, bọn họ cùng ông Hai không qua được, chỉ có ông nội cháu đem huyết mạch Tô gia truyền lại được, lần này cụ ông cụ bà lên cũng là lần đầu tiên cháu gặp.”

“À... như vậy à.” Tôi gật đầu một cái. Nghe Tô Đoàn an ủi tôi thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tôi vẫn thấy lo lắng, liền hỏi Tô Đoàn xem ông Hai của cậu ấy rốt cuộc đi làm gì, khi nào trở lại, nếu như khi đi gặp cha mẹ chồng có Tô Mộc đưa tôi đi thì sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bây giờ Tô Mộc không có ở đây, để tự tôi đi gặp cha mẹ chồng, nghĩ thế nào cũng không thấy tự nhiên được.

Tô Đoàn lắc đầu nói không biết gì cả, ông Hai lúc rời đi cũng không nói gì.

Thấy không lấy được thông tin gì từ Tô Đoàn, tôi không thể làm gì khác hơn là mặt như đưa đám thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong liền sang phòng bên cạnh tìm Giao tiên.
 
Chương 210-2


Giao tiên mặc dù không ở đây nhưng từ sớm nó đã cảm ứng được tâm tình của tôi, biết chuyện gì xảy ra, tôi vừa lộ mặt một cái nó liền cười lớn, nói dâu có xấu xí thì sớm muộn gì cũng phải gặp cha mẹ chồng, sợ cái gì, dù sao bọn họ cũng là quỷ, nếu như bọn họ dám thấy tôi không vừa mắt thì nó sẽ nuốt bọn họ cho tôi hả giận.

Tôi liền đấm cho nó một cái vào vai, bảo nó đừng nói nhảm, bọn họ là cha mẹ Tô Mộc, cẩn thận Tô Mộc biết lại đánh nó.

“Ư u, Dương Dương nhà ta đúng là con gái lớn không thể giữ lại nhà, còn chưa gặp mặt cha mẹ chồng đã bắt đầu bênh vực họ. Khi gặp Tô Mộc ta sẽ nói những lời này với hắn, ngươi cho là hắn có thể đánh được ông nội Giao tiên của ngươi sao?” Giao tiên liếc mắt, cười nhạo tôi.

Tôi lười để ý tới nó, nhìn hơn mười đứa trẻ trong phòng rầu rĩ, nhiều người như vậy xe của chúng tôi nhất định không chứa nổi, chỉ có thể đi xe khách đường dài. Cũng may hồn phách bọn chúng bị Giao tiên giam cấm, bây giờ bọn chúng trông rất ngây ngô, cũng rất nghe lời.

Cẩn thận một chút, tôi bảo Tô Đoàn đi liên lạc với xe khách trước, sau đó bọn họ tới đón chúng tôi ở cửa khách sạn, tóm lại những đứa trẻ này càng ít tiếp xúc với người ngoài càng tốt.

Bây giờ tôi có cảm giác mình như những kẻ lừa gạt buôn bán trẻ em vậy.

Cũng may Tô Đoàn tay chân nhanh nhẹn lại chịu tiêu tiền, không tới nửa giờ sau Tô Đoàn đã gọi điện thoại lên, bảo chúng tôi xuống, xe đã tới cửa.

Tôi không nhịn được khen cậu ấy vài câu, sau đó cùng Giao tiên một trước một sau hộ tống những đứa trẻ Diệp gia đi xuống. Quả nhiên trước cửa khách sạn có một chiếc xe du lịch đứng đợi, không đợi chúng tôi đi ra ngoài Tô Đoàn đã từ trên xe bước xuống.

Cùng đi với cậu ấy còn có một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuội, xem bộ dáng có lẽ là tài xế xe, thấy chúng tôi mang mười đứa trẻ rõ ràng không bình thường liền sửng sốt một chút, sau đó hỏi Tô Đoàn: “Những đứa trẻ này là...”

“Viện mồ côi Giang Minh nhận mấy đứa trẻ chậm phát triển, bây giờ đưa về Giang Minh, làm phiền chú rồi.” Không đợi Tô Đoàn mở miệng tôi đã trả lời trước.

“À, ra là vậy.” Tài xế gật đầu một cái, nhìn những đứa trẻ mặc dù không bình thường nhưng cũng rất ngoan liền không nói gì, đỡ chúng tôi lên xe.
 
Chương 210-3


Về Giang Minh mất khoảng sáu giờ đi xe, có Giao tiên trông chừng đám trẻ Diệp gia nên tôi không có gì phải lo lắng, muốn thừa dịp này nghĩ cho tình cảnh lúc này.

Đọc nhanh hơn tại gacsach.com Tôi chỉ cần nhắm mắt lại sẽ thấy hai ông bà già hiện ra trước mắt, sắc mặt bọn họ xanh lét, mặt lạnh lùng nhìn tôi, còn ngoắc tay gọi tôi là con dâu, bảo tôi tới rửa chân cho bọn họ!

Tôi liền sợ đổ cả mồ hôi lạnh khắp người, theo bản năng liền muốn chạy nhưng cơ thể tôi giống như bị thần chú nào đó vậy, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông bà già kia đi tới chỗ tôi, cánh tay để phía trước thẳng tưng giống như cương thi vậy, bóp cổ tôi một cái!

“Không!” Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, tránh người khỏi móng nhọn của bà lão, người rốt cuộc đã cử động lại được.

“Bà Hai, bà gặp ác mộng?” Tô Mộc ngồi phía trước liền quay người lại, nhìn tôi lo lắng.”

Tôi mới nhận ra vừa rồi là nằm mơ, bây giờ tôi vẫn ở trên xe, liền đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán, cười với Tô Đoàn một tiếng, nói phải, sau đó hỏi cậu ấy đến đâu rồi, còn bao lâu sẽ đến Giang Minh.

“Đã vào Giang Minh rồi, còn hai mươi phút nữa sẽ đến Tô gia, cụ ông với cụ bà đã ở Tô gia chờ bà.” Tô Đoàn nói.

Nghe cậu ấy nói như vậy lòng tôi vừa phục hồi lại cả kinh: “Nhanh như vậy?”

Bởi vì vừa mới gặp ác mộng như vậy, bây giờ tôi nghe mấy chữ cụ ông cụ bà liền thấy sợ lạnh cả người, quan trọng hơn là địa điểm gặp mặt bọn họ lại chọn Tô gia, tôi với Tô Thịnh còn có ân oán cá nhân, hơn nữa ở trong lòng Tô Thắng thì tôi đã chết mới đúng, giờ lại đột nhiên xuất hiện không biết ông ta sẽ lại dùng biện pháp gì đối phó với tôi.

Tôi có chút kinh sợ, nói Tô Đoàn có thể hay không đưa tôi về căn biệt thự Phùng Đông trước, chuyện gặp cha mẹ chồng tôi phải từ từ chuẩn bị, hôm nay tôi cũng không đi Tô gia nữa.

“Như vậy sao được, cụ ông cụ bà đặc biệt chọn ngày hôm nay, ông Hai...” Tô Đoàn nói đến một nửa đột nhiên ý thức được gì đó, chợt im lặng.

Hình như cậu ta có chuyện gì giấu tôi?

Tôi liền nghi ngờ, nói: “Tô Mộc thế nào?”

“Không có gì.” Trên mặt Tô Đoàn hiện ra vẻ bối rối, nói vừa rồi lỡ miệng, cậu ấy với Tô Mộc không liên lạc gì.
 
Chương 210-4


Nhưng điều này không đúng, biểu tình trên mặt cậu ấy đã bán đứng chính mình, tôi liền kéo cậu ấy lại không ngừng hỏi Tô Mộc rốt cuộc thế nào, nếu như cậu ấy không nói tôi cũng không đi Tô gia gặp cha mẹ Tô Mộc.

Nói xong tôi còn cố ý sầm mặt, giả vờ tức giận.

Tô Đoàn bị tôi ép không chịu được, mới nói: “Không phải hôm nay sinh nhật bà sao, ông Hai muốn tạo bất ngờ cho bà nên không cho cháu nói. Thật ra thì ông Hai vẫn luôn đi sau bà, chính ông nghĩ cách dẫn đám trẻ con của Diệp gia này tới nhà hàng Hoa Viên, sau đó lại để cho ông Giao tiên đưa bà chạy tới chính là vì để cho hai người khống chế được đám trẻ con này. Ông thật sự đặt cược bà sẽ đến Diệp gia đàm phán, không ngờ bầy sói đã đến sớm một bước, ông còn chưa tới thì cháu đã bị Diệp gia ném cho đàn sói.” Tô Đoàn nói.

Tôi càng khiếp sợ, Tô Mộc lại một mực đi theo phía sau tôi? Nhưng sao tôi không thấy anh ấy.

Trời ơi, vậy tôi lẩm bẩm chửi Tô Mộc thì anh ấy đã nghe được hết?

Tôi bỗng nhiên có cảm giác bất an, theo tính khí Tô Mộc, biết tôi mắng chửi như thế sao anh ấy còn chưa băm tôi thành trăm mảnh?

Nghĩ tới đây tôi đột nhiên nhớ tới một chi tiết, tối hôm qua lúc Giao tiên mới đưa tôi tới Diệp gia tôi đã mơ hồ cảm giác được sau lưng có vật gì đi theo tôi, đã quay lại tìm một chút nhưng không tìn được, có lẽ lúc ấy là Tô Mộc ở phía sau tôi, anh ấy nhất định dùng phương pháp nào đó che đi âm khí nên tôi mới không thể nhìn thấy anh ấy.

Tôi không khỏi nhìn về phía Giao tiên, nó cũng cảm giác được tôi nhìn nên cũng quay đầu lại, nhìn tôi cười hắc hắc đầy tội lỗi.

Tôi liến mắng to với nó, dầu gì tôi cũng là người trợ tiên của nó, cùng nó coi như là một phe, vậy mà nó cùng với Tô Mộc lại đóng giả lừa tôi, còn mặc cho tôi ngay trước mặt Tô Mộc mắng nhiếc anh ấy! Bằng bản lãnh của nó nhất định đã sớm phát hiện thân ảnh của Tô Mộc.

“Được rồi, được rồi. Lão tử cũng là được người nhờ vả đưa ngươi đi, huống chi cậu ấy mới bắt cho lão tử hồ yêu tứ hạch đại bổ, lão tử không giúp cậu ấy chẳng phải là vong ân phụ nghĩa…” Giao tiên xua tay, vừa cười vừa nói.

“Quá đáng!” Tôi hung hăng liếc Giao tiên một cái. Dù sao Tô Mộc tôi cũng đã mắng, bây giờ có trách Giao tiên cũng chẳng thể làm gì, liền đưa ánh mắt lần nữa nhìn tới Tô Đoàn, hỏi cậu ấy: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi rốt cuộc bất ngờ là cái gì chưa?”
 
Chương 211


“Bất ngờ chính là... Ài, cháu đã hứa với ông Hai là không nói cho bà, kết quả lại phải nuốt lời. Cụ ông cụ bà mang tới trấn trạch chi bảo của Tô gia, lần muốn tặng cho bà, vật kia chỉ truyền cho chủ nhân thực sự của đại gia đình Tô gia.” Tô Đoàn nói. 

Trấn trạch chi bảo?

Tôi khẽ giật mình: “Chẳng lẽ là Hoàn Dương Kinh?”

Giờ trong tay tôi đã có Phó Âm Kinh, nếu như tôi có thể có thêm Hoàn Dương Kinh há không phải có thể giúp Tô Mộc sống lại!

“Sao có thể.” Tô Đoàn cười khổ, lắc đầu nói: “Hoàn Dương Kinh đã bị thất truyền năm đó, cho dù cụ ông trông coi nhiều năm cũng không để lại bản sao, nhưng lần này cụ ông cụ bà mang trấn trạch tri bảo tới có thể nói so với Hoàn Dương Kinh và Phó Âm Kinh còn trân quý hơn. Người đời chỉ biết Tô gia có hai sách cấm là bảo bối, thật ra thì còn một thứ so với hai cuốn sách kia trân quý hơn nhiều.”

“Rốt cuộc là bảo bối gì?” Thấy Tô Đoàn nói lợi hại như vậy tôi không khỏi kêu lên.

“Nghe nói là cá đá, cụ thể có năng lực gì cháu không rõ lắm, chỉ có gia chủ của đại gia đình mới biết.” Tô Đoàn nói.

Nói xong xe đã ngừng ở cửa Tô gia, tôi thấy nơi quen thuộc này lại thấy căng thẳng trong lòng, • lần trước Tô Thịnh đã bố trí trận bắt yêu nữ ngay tại cửa để bắt tôi.

“Bà Hai? Đến rồi, xuống xe đi.” Tô Đoàn thấy tôi nhìn cửa ngây người liền mở miệng thúc giục.

Tinh thần tôi phục hồi lại, khẽ cắn rắng, nếu đã tới cửa thì tiếp tục trốn cũng không phải cách, cứ vào đi thôi.

Đi theo Tô Đoàn trở lại Tô gia, Giao tiên cũng mang đám trẻ con Diệp gia đi theo chúng tôi, vừa xuyên qua sân lớn của Tô gia thì trên cây liền truyền tới một tiếng kêu hưng phấn, Lục Nhĩ trực tiếp nhảy từ trên cây xuống bám lên người tôi.

“Lục Nhĩ đừng nghịch, hôm nay tao có việc quan trọng.” Tôi ôm Lục Nhĩ, cười với nó một tiếng, thân mật xoa đầu nó.

Đang nói, trước mặt đột nhiên truyền tới một giọng nữ ấm áp: “Mi Nhĩ Linh Hầu cùng cháu thân mật như vậy, cháu chính là Dương Dương?”

“Ngài là?” Tôi nhìn sang phía tiếng nói, người đi tới Ịà một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng dấp rất đoan trang thân thiện, mặc trên người một bộ sườn xám được may khéo léo, nhìn qua cũng biết là trang phục của phu nhân nhà giàu, có chút bản sắc giống như Tống Khánh Linh.
 
Chương 211-2


“Ta là mẹ Tô Mộc, con có thể gọi ta là dì, cũng có thể gọi là bà bà.” Người phụ nữ cười nói.

“A?” Tôi nhất thời ngây người, khiếp sợ nhìn người phụ nữ trước mặt.

Bởi vì Tô gia khắp noi phủ đầy trận pháp, mặc dù trên người phụ nữ trước mắt này có âm khí hơi nặng nhưng không thể liếc mắt liền nhận ra bà ấy là quỷ, hơn nữa bà ấy... cũng quá trẻ tuổi đi? Cho dù tuổi tác khi chết sẽ dừng lại, nhưng khi Tô Mộc chết cũng đã hơn hai mươi tuổi, sao mẹ anh ấy lại chỉ mới hơn ba mươi tuổi? Huống chi trên Tô Mộc còn có người anh!

Thấy tôi phản ứng lớn như vậy, mẹ Tô Mộc cười tươi hơn, hỏi tôi: “Để cháu thất vọng sao? Có phải không giống như trong tưởng tượng của cháu?”

“Vâng ạ.” Tôi gật đâu một cái: “Cháu tưởng tượng ngài hẳn là bốn mươi năm mươi tuổi mới đúng, ít nhất cũng là bốn mươi tuổi đi, sao lại... như vậy?”

Không đợi tôi nói xong Tô Đoàn đã nôn nóng, âm thầm kéo tôi một cái, nhắc nhở: “Bà Hai...”

Nhưng lời cậu ây còn chưa dứt đã bị mẹ Tô Mộc cắt đứt: “Không sao, đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng, lại là một người thẳng thắn, xem ra Tô Mộc không chọn lầm người.”

Vừa nói bà ấy đã cười yêu kiều hướng tôi đi tới, nắm lấy tay tôi, vừa dẫn tôi đi vào trong biệt thự vừa hỏi tôi trông bà giống như bao nhiêu tuổi?

Bởi vì giấc mơ lúc nãy, cho tới bây giờ tôi vần còn không dám tin, nghe bà ấy hỏi tôi tôi liền nghiêm túc nhìn bà ấy một chút, trả lời chừng ba mươi tuổi.

Mẹ Tô Mộc càng vui vẻ hơn, đối với tôi cũng càng thêm thân thiết, vừa nói tôi ngọt miệng vừa nói thật ra thì bà đã bốn mươi tám tuổi, năm đó bà sinh Tồ Mộc cũng không phải là sớm, nhưng sau đó chăm sóc tốt cho nên mới nhìn trẻ hơn một chút.

Nghe bà nói tôi không khỏi lại đưa mắt nhìn bà.

Bốn mươi tám tuổi, có thể trẻ như vậy thật là nghịch thiên a. Những minh tinh trong ti vi bây giờ cũng không trẻ được như bà, chẳng trách Tô Mộc lại đẹp trai như vậy, xem ra gen thật sự rất tốt.

Dượng như mọi phụ nữ trong thiên hạ đều được thích khen trẻ đẹp, cho dù là quỷ cũng không ngoại lệ, mẹ Tô Mộc cũng như vậy, chớp mắt chúng tôi đã vào đến trong biệt thự Tô gia.
 
Chương 211-3


Vừa mới vào phòng khách tôi đã cảm giác được rõ một cổ lãnh ý, trên ghế sa lon có hai bóng người ngồi, một người dĩ nhiên là Tô Thịnh, một người đàn ông khác nhìn chừng năm mươi tuổi, cả người bao phủ một tầng âm khí mờ mờ, một mái tóc xám trắng, trong rất nghiêm nghị lại chính trực. 

Không cần hỏi, đây nhất định là ba Tô Mộc.

Không chờ bọn họ lên tiếng tôi liền trước tiến hướng ba Tô Mộc cười một cái, chào một tiếng bác, sau đó nói mình tên Lộc Dương, là vợ âm của Tô Mộc.

“Cô...” Tôi còn chưa nói sang thần sắc của Tô Thịnh đã thay đổi, trong mắt ông ta chọt lóe tia khiếp sợ, có điều rất nhanh khôi phục lại bình thường, trên mặt cũng miễn cưỡng gượng gạo cười nhạt, chỉ tôi nói: “Ông nội, đây chính là thím Hai, thím có phúc lớn mạng lớn, lần trước cơ thể đã bị Lâm Yến Nhi đoạt còn có thể sổng lại cũng là hiếm thấy.”

Cha Tô Mộc không lên tiếng, khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn tôi quan sát.

Cũng không biết bởi vì ông làm gia chủ lâu đời hay trời sanh như vậy, mặt ông không biểu lộ gì nhưng từ trong ra ngoài tản mát ra một khí thế uy nghiêm, bị ông nhìn chằm chằm như vậy rất không thoải mái.

Tôi cũng đã hiểu được Tô Mộc ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì khí thế không giận mà uy cùng kế thừa từ người cha này.

“Lộc Dương, nếu con đã cùng Tô Mộc lập gia đình thì sau này con chính là người Tô gia chúng ta, cha có mấy lời muốn nói riêng cùng con.” Cha Tô Mộc nói.

Giọng của ông lạnh như băng, không biết còn tưởng ông đang thẩm tra phạm nhân. Tôi không khỏi nhìn Tô Đoàn một cái, lại nhìn mẹ Tô Mộc một cái, mặc dù thời gian quen biết mẹ Tô Mộc chưa lâu nhưng so với cha Tô Mộc thì hiển nhiên bà dẫ thân cận hơn một ít.

Tô Đoàn cùng mẹ Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, mẹ Tô Mộc còn mỉm cười với tôi,,tỏ ý tôi không cần lo lắng.

Lúc này tôi mới nuốt nước miếng, gật đầu một cái, đi theo sau lưng cha Tô Mộc vào một căn phòng kín mít xung quanh.

Căn phòng này nhìn giống như là Thư Phòng, bên trong bốn phía đều có những kệ sách to, phía trên đầy ắp sách, trên đó có những cuốn sách bằng giấy hiện đại, cũng có nhũng cuốn làm bằng da trâu đã ô vàng, thậm chí còn có cả những quyển sách cổ xưa làm bằng trúc. Tàng thư vô"cùng phong phú, nhìn qua một cái cũng biết trải qua năm tháng khá dài tích lũy mà thành.

Hiển nhiên cha Tô Mộc rất quen thuộc đối với thứ phòng này, sau khi đi vào ánh mắt ông nhìn lên những kệ sách này, cũng không nói chuyện.

Khiến tôi đi theo có chút lúng túng, không biết ông ấy một mình gọi tôi vào là muốn cùng tôi nói gì.

Cũng may ông trầm mặc không lâu, nhìn kệ sách trong thư phòng như đang nhớ lại một lát, bảo tôi ngồi xuống ghế trong thư phòng, còn ông thì đang tìm gì đó trên kệ sách ở chính giữa.

Tôi ngôi xuông có chút nhàm chán liên nhìn ông tìm sách.
 
Chương 211-4


Tôi rât nhanh phát hiện hành động của ông rât kỳ quái, rõ ràng tìm được quyển sách mong muốn cũng không lấy ra mà chỉ kéo một nửa ra ngoài rồi dừng lại, sau đó sẽ tìm một quyến sách khác cũng lại như vậy, chỉ kéo ra một nửa liền dừng động tác lại, thần thần bí bí giống như đang bày trận vậy. 

Liên tiếp kéo ra tám quyển sách thì cha Tô Mộc mới dừng động tác lại.

Lúc này tôi mới hiểu ra, nhìn vị trí tám quyển sách kia trên giá sách rõ ràng chính là đối ứng với Càn Khôn Bát Quái Đồ.

Cái gì mà Tiên thiên, Hậu thiên gì đó, mặc dù tôi không biết về bát quái đồ nhưng xem ti vi những chương trình về thời xưa cũng thường gặp nên đại khái cũng nhận biết được các trận đồ bát quái.

Ngay khi tôi đang kinh ngạc về càn khôn bát quát đồ thì kệ sách kia đã chuyển động, tám quyển sách tự động thụt vào giống như chìa khóa vậy, sau khi tám quyển sách thụt hẳn vào thì vị trí ngay chính giữa bát quái đô lại lòi ra, đây quyên sách ở đó rơi ra, lộ ra một hộp đá lớn chừng bằng bàn tay.

Hộp đá như này tôi đã thấy, lúc trước hộp đá Tô Mộc dùng để chứa bùa yêu vật làm lễ tặng Diệp gai cũng dùng chất liệu đá này, phía trên hộp đá cũng lộ ra một cổ khí tức nhợt nhạt.

Cảm nhận được khiếp sợ trong ánh mắt tôi, cha Tô Mộc vừa hộp đá nhỏ lấy xuống vừa nói: “Đây là Tử Ngọc, chuyên dùng để ngăn khí tức đồ vật bên trong, hôm nay ta đem nó đưa cho con coi như là lễ vật lần đầu cha gặp con dâu. Con quỳ xuống!”

Quỳ...?

Tôi sửng sốt một chút, đưa một lễ vật mà thôi, thế nào lại bảo tôi quỳ xuống?

Chẳng lẽ đây chính là trấn trạch chi bảo mà Tô Đoàn nói lúc trước. Hộp đá này đúng là đá nhưng cũng không phải giống đá, Tử Ngọc này lúc

trước tôi đã thây rôi, cái hộp Tô Mộc dùng đê đựng bùa yêu vật thậm chí còn lớn hơn cái này mấy lần, hẳn nó cũng không phải là thứ quá quý giá đi?

Trong lòng tôi không hiểu, nhưng khí thế trên người cha Tô Mộc quá đủ, mặc dù trong lòng tôi không có đáp án nhưng vẫn quỳ xuống trước mặt cha Tô Mộc.

Trong mắt ông hiện lên tia tán thưởng, đem hộp đá Tử Ngọc đặt lên tay tôi.

Hộp đá kia lạnh như băng, hình như được chế tạo từ băng,"chẳng trách lại tên là Tử Ngọc.

Nhưng tôi đã nhận Tử Ngọc cũng không biết nên làm thế nào, cha Tô Mộc cũng không nói bảo tôi đứng lên.

Tôi không thể làm gì khác hơn là đi vào trong i đan điền, kéo ra một tia ấm khí đánh tới Tử Ngọc, muốn thử xem rốt cuộc Tử Ngọc có điều gì thần kỳ, có thể vượt qua hai cuốn sách cấm kia để trở thành trấn trạch tri bảo quan trọng nhất.

Chỉ thấy yêu khí vừa chạm vào Tử Ngọc trong nháy mắt liền giống như gặp miếng mút khô vậy, trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung.

Tôi cả kinh trong lòng, Tử Ngọc quả nhiên không đơn giản, ngoại trừ ẩn giấu khí tức bên trong ra lại vẫn có thể hấp thu yêu khí.
 
Chương 211-5


Sau đó tôi lại kéo ra một tia âm khí, muốn xem Tử Ngọc ó thể hấp thu âm khí hay không, nhung tôi còn chưa đem âm khí chạm tới Tử Ngọc thì cha Tô Mộc đã lên tiếng, nói: “Con không cần thử, Tử Ngọc có thể niêm phong khí tức bên trong, bên ngoài có thể hấp thu khí tức cũng không có gì là lạ, chẳng lẽ con không tò mò bên trong Tử Ngọc là thứ gì sao?”

Nghe ông nói vậy tôi mới phải ứng được, Tử Ngọc cho dù có khả năng phong ấn khí tức thì cũng chỉ là một đồ để đựng vật khác mà thôi, huống chi lúc trước tôi cũng thấy trong tay Tô Mộc có, cái này nhất định không phải bảo vật gia truyền mà Tô Đoàn nói.

Tôi cười một tiếng, sau đó trước sự chú ý của cha Tô Mộc tôi liền cẩn thận từ từ mở Tử Ngọc ra, bên trong nó lộ ra một chiếc nhẫn được làm rất tinh xảo.

Tôi có chút bất ngờ, dẫu sao Tô Đoàn nói bảo vật gia truyền rất trân quý, hôm nay cha mẹ Tô Mộc lên cũng bởi vì đem gia bảo truyền lại cho tôi, tôi không ngờ rằng nhận được sẽ lại là một chiếc nhẫn.

Càng khiến tôi thấy lạ, nhẫn không phải để Tô Mộc đưa cho tôi mới đúng sao, thế nào lại là bố chồng tương lai đưa cho tôi?

Nhưng sau đó tôi liền hiểu được, có thể Tô Mộc cho rằng chiếc nhẫn này do cha mình thay mặt đưa ra mới đúng, dẫu sao anh ấy là quỷ hơn một trăm năm, hơn trăm năm trước vẫn còn thịnh hành việc cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cha mẹ là người sắp xếp hôn sự, bố chồng ra mặt cầu hôn cũng không khó hiểu.

“Cảm ơn Tô.. Cha.” Sau khi suy nghĩ hiểu rồi, tôi liền cười ngọt ngào với cha Tô Mộc, sửa lại lời nói.

Nếu hôn sự đã thành, lễ vật cũng nhận, tôi chuyển sang gọi cha mẹ Tô Mộc là cha mẹ cũng không có gì không ổn.

Một tiếng ‘cha’ khiến gương mặt luôn nghiêm nghị của cha Tô Mộc rốt cuộc cũng mỉm cười, ông đưa tay đờ tôi đứng lên, nói: “Chiếc nhẫn này sẽ giữ sức khỏe cho con, chờ khi con và Tô Mộc hoàn thành hôn lễ liền sẽ chính thức tiếp nhận chức gia chủ Tô gia, sau này toàn bộ Tô gia sẽ phải dựa vào con. Thiên tử của con rất cao, phải giúp Tô Mộc hoàn thành sứ mạng Tô gia.”

Tôi gật đầu liên tục, có điều sau khi gật đầu tôi mới nhận ra, Tô gia có sứ mạng gì?

Tôi nhớ là thật sự cũng chưa biết?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom