Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 195-2: Két sắt 2


Chắc tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, Tô Mộc vẫn là Tô Mộc tôi từng bước, mặc dù anh ấy không hy vọng tôi quản chuyện của cô bé kia, nhưng tôi đồng ý với người khác thì anh ấy vẫn tận tâm tận lực giúp tôi.

Ngay cả một cô bé thực quỷ xa lạ anh ấy cũng sẽ cứu, làm sao có thể ra tay với đứa con của mình.

Đường Dũng đáng chết, nhất định là ghen tức quan hệ của tôi và Tô Mộc gần đây rất tốt cho nên cố ý tới khích bác ly gián.

Tôi liền bỏ chuyện này ra khỏi đầu, sau đó gọi điện thoại cho mẹ cô bé.

Đầu biên kia nghe máy rất nhanh, có lẽ mẹ cô bé luôn chờ điện thoại của tôi, biết được chúng tôi bây giờ có thể đi xem thần bản vệ liền nói được.

Không tới một phút sau cửa phòng tôi liền có tiếng chuông, cả nhà cô bé đều đi tới phòng tôi, mặt lộ vẻ cảm kích cùng áy náy vì gây phiền toái cho chúng tôi, sau đó nói bọn họ cũng không mang theo thần bảo vệ mà đặt ở trong thành phố, lúc mời thần bảo vệ vị đạo trưởng kia cố ý nói không thể xê dịch thần bảo vệ cho nên bọn họ cũng không dám lấy thần bảo vệ ra.

Nói xong mẹ cô gái nhìn Tô Mộc một cái, hỏi chúng tôi: “Đại sư có thể về nhà chúng tôi một chuyến không, nhà chúng tôi cách nơi này không xa, chỉ hai giờ lái xe là đến, chúng tôi đã sớm chuẩn bị xe.”

“Được.” Tô Mộc gật đầu một cái.

Thấy Tô Mộc đồng ý, mẹ cô bé liền lộ ra vẻ mặt vui mừng, bảo chúng tôi lên đường.

Bọn họ đã chuẩn bị một chiếc xe du lịch bảy chỗ, ba chúng tôi cùng ba người nhà bọn họ đều có thể ngồi chung một xe, cũng tiết kiệm không ít phiền toái. Trên đường tôi nhàn rỗi không có chuyện gì liền nói chuyện phiếm với mẹ cô bé, biết được cô bé kia có một cái tên vô cùng dễ nghe, là Trương Vũ Linh, năm nay vừa tròn mười tuổi. Bởi vì từ nhỏ đã là âm dương nhãn, buổi tối bé không ngủ, sau đó thần kinh bị suy nhược nghiêm trọng khiến toàn bộ lục phủ ngũ tạc cũng suy kiệt theo, nếu không phải sau đó gặp đạo trưởng kia mời thần bảo vệ thì không chừng Vũ Linh đã không sống được tới bây giờ, không nghĩ tới thần bảo vệ kia lại xảy ra vấn đề.

Vừa nói khóe mắt mẹ Vũ Linh đã ướt, nhìn Vũ Linh đau lòng nói đứa nhỏ này số mệnh khổ, từ nhỏ có thể nhìn thấy quỷ vật, chịu đủ hành hạ.

Tôi nhìn bộ dáng của bà ấy cũng không nhịn được chua xót trong lòng, sau đó tôi hỏi gần đây Vũ Linh có xảy ra vấn đề khác thường gì không, dù sao trên người bé có nhiều yêu khí như vậy, không thể một chút phản ứng cũng không có.

Nghe tôi hỏi, nước trong mắt mẹ Vũ Linh không nhịn được nữa, liền lăn xuống, liền nói. Thật ra thì lần này bọn họ tới Lạc Dương chính là để tìm đạo trưởng năm đó mời thần bản vệ cho bọn họ, gần đây Vũ Linh thường xuyên gặp hiện tượng khó thở, ban ngày thì rất tốt, nhưng trời vừa tối thì bé liền thấy khó thở, hơn nữa thường xuyên ngừng thở suốt hai ba giờ, đến khi trời sắp sáng Vũ Linh mới lại tỉnh dậy mạnh khỏe.

Chuyện này đã xảy ra hai ba lần, đến bệnh viện cũng khiến thầy thuốc bị dọa giật mình, không biết là thế nào, còn nói muốn bé ở lại bệnh viện để quan sát.
 
Chương 195-3: Két sắt 3


Biết con gái mình là âm dương nhãn, chuyện này bệnh viện chắc chắn không quản được nên bọn họ mới đến Lạc Dương tìm đạo trưởng năm đó, nhưng tới Lạc Dương đã năm ngày vẫn không tìm được vị đạo trưởng kia, ngược lại gặp được chúng tôi.

Nói xong mẹ Vũ Linh liền kéo tay tôi, nói thật may có cơ duyên, tất cả giống như do ý trời.

Tôi cũng không khỏi xúc động, đứa nhỏ này cùng tôi thật có duyên phận. Bé là âm dương nhãn còn chưa tính đến, liền chỉ nói sinh nhật đã cùng ngày sinh với tôi.

Phải nói chúng tôi những người sinh ngày hai mốt tháng chín thật đúng có số phận ngang trái, Vũ Linh thì là âm dương nhãn, còn tôi thì bị nam quỷ dây dưa tới mức có âm hôn.

Cũng may Tô Mộc đối với tôi rất tốt, người lại siêu cấp đẹp trai, nghĩ tới đây tôi thập chí có chút vui mừng. Nếu như đụng phải một quỷ dã man tàn bạo cùng kết âm hôn với tôi thì bây giờ tôi nhất định khóc chết. 

Trò chuyện khoảng chứng hai giờ thì xe rốt cuộc đã giảm tốc độ, rẽ vòng vèo một một khu biệt thự nơi sơn thanh thủy tú.

Lúc này tôi mới biết, nhà của Vũ Linh ở Tam Hiệp phụ cận thành phố Lạc Dương, ở gần đập nước Tam Hiệp, biệt thự này cũng xây trên núi ở gần đập Tam Hiệp, dưới vách núi là một con sông lớn xanh mát, bao quanh là núi và nước, mặc dù tôi không quá hiểu biết về phong thủy cũng biết nơi này có phong thủy thật tốt.

Tôi không khỏi tán dương vài câu, nói nơi này phong thủy tốt, phong cảnh lại đẹp, ở chỗ này nhất định sẽ rất thoải mái.

Chỉ là tôi vừa dứt lời Tô Mộc liền cười mấy tiếng, liếc nhìn biệt thự nhà Vũ Linh liền nói: “Phong thủy có tốt hay không em đừng vội kết luận, phải vào xem qua mới biết.”

Nói xong ba Vũ Linh đã đưa chúng tôi vào nhà, nhà ông ta so với căn biệt thử Phùng Đông mà Tô Mộc đưa cho tôi thì nhỏ hơn rất nhiều, bố cục cũng không đẹp như Phùng Đông nhưng lại rất ấm áp.

Cho dù vậy, khu này cũng có hai ba trăm căn giống nhau.

Ba Vũ Linh đưa chúng tôi lên lầu hai, vào phòng ngủ của Vũ Linh, nói thần bảo vệ được nuôi ở đầu giường Vũ Linh, vừa nói vừa tỏ ý để chúng tôi xem.

Chỉ thấy phía trên chiếc giường công chúa của Vũ Lnh có treo một khung ảnh chân dung lớn của bé, ngoại trừ cái này ra không có vật gì khác.

Tôi nhất thời có chút không hiểu, vừa định hỏi khung ảnh kai có phải là thần bảo vệ Vũ Linh thì ba của Vũ Linh đã đi về phía trước, cầm lấy khung ảnh tháo xuống.

Phía sau khung ảnh hiện ra một cái lỗ lớn trên trường, bên trong có một cái két sắt bảo vệ.

Tôi nháy mắt có chút im lặng, người nhà này suy nghĩ kỳ cục thật, sẽ không đem thần bảo vệ nuôi trong két sắt chứ?
 
Chương 196-1


Có lẽ bởi vì tôi nói thân bảo vệ kia là yêu cho nên ba Vũ Linh làm lộ két sắt ra cũng không dám làm gì nữa, trực tiếp lui về phía sau, tỏ ý bảo chúng tôi đi tới kiểm tra.

Có két sắt ngăn trở nên tôi cũng không thấy được bên trong có yêu khí hay không, liền tiến lên trước.

Chỉ có điều tôi vừa chưa đi được hai bước thì tay liền bị Tô Mộc giữ lại, nói: “Để anh đi.”

Nói xong anh ấy buông tay tôi, nhìn Tô Đoàn ở phía sau một cái.

Tô Đoàn lập tức hiểu ý, đi tới trước mặt che chắn tôi, sống chết không chịu để cho tôi tiến lên trước nửa bước.

Tôi không khỏi có chút lo lắng, bởi vì bằng bản lãnh của Tô Mộc, tôi rất ít khi thấy anh ấy thận trọng như vậy. Bây giờ anh ấy không chịu để cho tôi đi về phía trước xem xét nhất định yêu bên trong thật lợi hại.

Tô Mộc mặc dù là lệ quỷ, nhưng đẳng cấp yêu trong các loài lại là cao nhất so với quỷ, quỷ và yêu cùng một cấp bậc so với nhau thì căn bản không phải là cùng đẳng cấp, yếu như yêu bên trong có cấp bậc cao một chút thì chỉ sợ Tô Mộc cũng sẽ không quá thuận lợi.

Lúc này quanh người Tô Mộc đã phủ một tầng khôi giáp âm khí đi tới két sắt trước mặt anh ấy, cũng không hỏi mật mã, tay trực tiếp xuyên qua lớp kim loại của két sắt đưa vào bên trong, sau đó cũng không biết anh ấy làm cái gì, két sắt phát ra tiếng ken két, cửa liền bắn ra.

Những người trong phòng bao gồm cả tôi cùng Tô Đoàn đều không tự chủ lui về phía sau hai bước, lo lắng nhìn chằm chằm vào bên trong gương, rất sợ bên trong đột nhiên xông ra quái vật gì.

Một hồi lâu bên trong không có động tĩnh gì, ngay cả Tô Mộc cũng ngẩn ra, đợi một lúc mới do dự quay đầu lại vẫy tay với tôi: “Dương Dương, em tới xem một chút, xem tượng thần phía trên có yêu khí không.”

Tô Mộc chịu gọi tôi tới nhất định là chắc chắn an toàn, tôi cũng không sợ liền đẩy Tô Đoàn ra đi tới, chỉ thấy trong két sắt lúc này có một thanh chắn ngang chia két sắt làm hai tầng trên dưới. Phía trên bày một tượng thần, bộ dáng giương nanh múa vuốt, trong tay còn cầm một đại đao, cũng không nhận ra được là ai. Phía dưới để một lư hương, bên trong đều là tro bụi, xem ra là chuyển để thắp hương cho tượng thần.

Ngoại trừ cái này ra trong két sắt không còn vật nào khác.

Tôi liền nhìn chằm chằm tượng thần phía trên, theo như gia đình Vũ Linh nói thì yêu nhất định sẽ ở nhờ tượng thần phía trên, nhưng tượng thần ở trong mắt tôi đúng thật là có hình dáng tượng thần, phía trên sạch sẽ, cho dù cũng có một tia yêu khí xanh nhạt bao trùm nhưng từ khi đi vào căn phòng này trên mỗi đồ vật đều có yêu khí bao trùm nhàn nhàn như thế, cho dù là ly uống nước ở trong mắt tôi cũng có một ánh sáng xanh bao trùm xung quanh.

Yêu khí trên tượng thần này cũng không hề khác những đồ vật khác, không đậm đà hơn bao nhiêu, hiển nhiên yêu vật cũng không ẩn thận ở phía trên tượng thần.

Tôi không khỏi nhíu mày, nhìn Tô Mộc một cái.

Tô Mộc cũng nhìn tôi, trong ánh mắt mang ý hỏi, hiển nhiên muốn hỏi tôi tượng thần này có vấn đề hay không.
 
Chương 196-2


Tôi lắc đầu một cái, đem tình huống của tượng thần nói cho Tô Mộc.

Tô Mộc giống như đã sớm đoán được sẽ là kết quả này, cũng không kinh ngạc, chỉ nói: “Neu như vậy chúng ta chờ đi, cô bé kia đến buổi tối sẽ nghẹt thở nhất định có liên quan tới yêu vật kia, chúng ta chỉ cần canh ở đây vào buổi tối là được.”

Nói xong Tô Mộc lần nữa đóng tủ sắt lại, còn đem khung ảnh của Vũ Linh cũng treo lại như cũ.

Lúc này cũng đã hơn sáu giờ chiều, thấy chúng tôi sẽ ở lại tối nay ba mẹ Vũ Linh liền chuẩn bị cho chúng tôi bữa tối, Tô Mộc cũng không từ chối, còn cố ý bảo tôi và Tô Đoàn ăn nhiều hơn một chút, dẫu sao tối nay có thể chúng tôi sẽ phải canh cả đêm.

Tôi gật đầu liên tục, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi đi theo Tô Mộc làm những chuyện loại này nhưng trong lòng tôi vẫn vừa sợ lại kích động. Ăn tối xong Tô Mộc bảo tôi giúp Tô Đoàn đem tơ đồng rải quanh toàn bộ biệt thự, nói là đồng có thể trấn yêu, phòng ngừa sau khi dẫn yêu ra nó lại chạy trốn.

Vừa nói Tô Mộc đã ngồi ở trên ghế sa lon uống nước, ngước đầu chỉ huy tôi cùng Tô Đoàn làm việc, còn anh ấy thì tránh xa những tơ đồng này, không chút cũng không chịu đụng.

Có lẽ tơ đồng đối với Tô Mộc cũng không có chỗ tốt gì, thừa dịp treo dây đồng, Tô Mộc cười nói: “Bà Hai, ông Hai thật lo lắng cho bà, nói là phòng ngừa yêu chạy trốn chứ thật ra ông Hai sợ bà bị thương. Bà nhìn vị trí ông bảo chúng ta treo dây đồng này, tất cả đều ở bốn phía xung quanh bà, nếu như buổi tốt thật sự có yêu công kích chúng ta thì cho dù từ hướng nào yêu cũng không cách nào đến gần bà.”

Vừa nói cậu ấy còn chỉ những tơ đồng kia, bắt trước quỹ đạo yêu có thể lao tới.

Nghe cậu ta nói tôi đúng thật phát hiện có hai vị trí tương đối là vùng an toàn, chỉ cần đứng ở đó sẽ được những tơ đồng này bảo vệ.

“Đừng nói bậy, Tô Mộc cũng không nói để tôi đợi ở trong này, không chừng anh ấy bố trí cho cậu.” Tôi đỏ mặt lên, ngoài miệng mặc dù chối nhưng trong lòng đã rất ấm áp, ngầm thừa nhận chỗ này là Tô Mộc dành cho tôi.

Dẫu sao so với Tô Đoàn thì tôi rõ ràng đần hơn một ít.

“Ông Hai mặc dù đối với cháu rất tốt nhưng bà mới là mạng sống của ông, vị trí này nhất định là dành cho bà, nếu như bà Hai không tin thì cứ nhờ một lát sẽ rõ, xem ông Hai sẽ an bài thế nào.” Tô Mộc khẽ cười trêu chọc, nói.

Nói xong tơ đồng cũng đã treo xong hết rồi, chúng ta liền quay lại bên cạnh Tô Mộc.

Tô Mộc đã sớm bảo ba mẹ Vũ Linh quay về phòng ngủ của bọn họ, còn dặn dò dù tối nay phát sinh chuyện gì cũng không được bước ra khỏi phòng ngủ một bước, nếu không thì thần tiên có tới cũng không cứu được bọn họ.

Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi chúng tôi như thần tiên, mặc dù biết Tô Mộc là quỷ nhưng bây giờ cũng là Tô Mộc muốn gì được đó, nói gì nghe đó.

Sau khi an bài cho ba mẹ Vũ Linh, Tô Mộc lại để cho Vũ Linh quay về phòng ngủ.
 
Chương 196-3


Không ngờ Vũ Linh biêt thân mình vân cung phụng là yêu thì sống chết cũng không chịu quay lại phòng ngủ, tay nắm tay tôi thật chặt, gương mặt nhỏ nhắn đáng thương ngước nhìn tôi, nói: “Chị, em sợ, có thể không cần về phòng ngủ hay không?”

“Cái này...” Tôi không làm chủ được liền nhìn vê phía Tô Mộc.

Tô Mộc mỉm cười với Vũ Linh, nói: “Em không cần sợ hãi, cả đêm nay chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh trông nom em, nếu như em còn sợ thì chúng ta sẽ để chị Dương Dương ngủ chung với em được không?”

“Em?” Tôi sửng sốt một chút, bởi vì Tô Đoàn và tôi đã nói chuyện phiếm về khu vực an toàn kia, tôi đã sớm cho rằng tôi sẽ được an bài ở vị trí đó, ai ngờ Tô Mộc lại để cho tôi cùng ngủ với Vũ Linh trên giường.

Nếu như yêu kia thật sự sẽ xuất hiện thì sẽ làm sao bây giờ, nếu vậy tôi nằm bên cạnh Vũ Linh chẳng phải cũng rất nguy hiểm.

Thây tôi giật mình, Tô Mộc lân nữa gật đâu một cái, nói không sai, tối nay tôi liền nằm ở bên cạnh Vũ Linh chờ, cứ ngủ một lúc, chờ yêu đi ra chắc chắn tôi sẽ cảm nhận được.

Nói xong anh ấy cũng không chờ tôi đồng ý liền chỉ khu vực an toàn mà vừa rồi Tô Mộc nói, bảo Tô Đoàn chui vào đó, tối nay ở nơi đó không được đi ra ngoài.

Lần này không chỉ tôi mà ngay cả Tô Đoàn cũng rất giật mình, có lẽ cậu ta làm sao cũng không nghĩ người được bảo vệ lại chính là mình.

Tô Mộc an bài xong liền bảo chúng tôi về vị trí, sẵn sàng cho tối nay, không có mệnh lệnh của anh ấy không ai được hành động thiếu suy nghĩ.

Trong biệt thự lúc này thì anh ấy là người lợi hại nhất, mặc dù tôi không hiểu rốt cuộc Tô

Mộc đang có ý gì nhưng tôi rất tin tưởng anh ấy, nói với Vũ Linh có tôi ở cùng, tôi sẽ bảo vệ bé, để bé đừng lo lắng.

Vũ Linh rất tin tưởng tôi, mặc dù sợ hãi nhưng thấy tôi cũng phải ngủ cùng bé liền không nói gì thêm, gật đầu một cái hiểu chuyện, sau đó nắm chặt tay tôi, cùng tôi vệ sinh sạch sẽ rồi hai chị em xếp hàng nằm trên giường.

Lúc này đã khoảng chín giờ, bên ngoài nhà một mảnh đen nhánh, Tô Mộc cũng không cho chúng tôi mở đèn, trong cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở của tôi và Vũ Linh thay nhau vang lên.

Trong bóng tối Vũ Linh siết chặt tay tôi, có thể cảm giác được cô bé đang rất lo lắng. Đừng nói là bé, ngay cả tôi cũng thấy căng thẳng, chờ đợi yêu vật kia đi ra.

Loại cảm giác này giống như đang chờ chết vậy, trong giờ phút nguy hiểm đó tôi căn bản không thấy được Tô Mộc, không biết anh ấy ở đâu, cũng không cảm giác được bất cứ chút khí tức của anh ấy.

Nếu như bây giờ nằm bên cạnh tôi là Tô Mộc thì tốt, có lẽ trong lòng tôi sẽ thoải mái một ít. Nhưng Tô Mộc hết lần này tới lần khác ngay cả khí tức đều không lưu lại, giống như anh ấy đã không còn ở trong phòng này vậy.

Lòng tôi đứng ngồi không yên nhưng tôi không dám lộn xộn, cũng không dám lên tiếng. Vũ Linh so với tôi còn nhát gan hơn, nếu như biết bây giờ tôi cũng đang sợ muốn chết thì chắc chắn bé không dám ngủ.

Tôi cũng nhắm chặt mắt lại, tập trung sự chú ý nghe ngóng xung quanh dựa vào cảm giác của cơ thể.
 
Chương 196-4


Ngay khi tôi thử dựa vào cảm giác của cơ thê để tìm Tô Mộc thì đột nhiên thấy căng thẳng, giống như có lông gì đó mềm mềm siết tay tôi, trong nháy mắt tôi không thể hít thở, toàn thân giống như bị khống chế vậy!

Yêu đi ra! 

Trong lòng tôi thắt lại, lập tức mở mắt ra.

Chỉ thấy trên cổ tôi và Vũ Linh đang đắp một thứ mềm mại màu trắng, giống như đuôi của con vật nào đó. Vật kia đè chặt cổ tôi và Vũ Linh, tôi muốn giãy giụa nhưng thân thể không nhúc nhích được, còn Vũ Linh không có bất cứ phản ứng gì, giống như đã chết.

“Tô Mộc, cứu em!” Tôi cố gắng há miệng, muốn gọi Tô Mộc.

Nhưng khí quản tôi bị đè chặt, tôi há to miệng nhưng lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Nước mắt tôi lập tức ứa ra, trong lòng cảm thấy hốn hận. vốn cho rằng chúng tôi đợi yêu đi ra sẽ có một trận chiến ác liệt, ít nhất là cũng có thể đuổi yêu đi, không nghĩ tới tình cảnh như bây giờ, ngay cả cơ hội giãy giụa tôi cũng không có.

Ngay khi tôi đang vô cùng lo lắng thì bỗng nhiên người tôi truyền đến một cổ lạnh lẽo theo sát cơ thể tôi, giống như có đồ gì xâm chiếm cơ thể tôi vậy.

“Dương Dương, đừng sợ, là anh.” Trong đầu tôi bỗng nhiên xuất hiện tiếng của tô Mộc.

Lần này cái đuôi màu trắng đang đè trên cổ tôi bỗng nhiên chạy đi, giống như nó cảm nhận được sự tồn tại cửa Tô Mộc vậy.

Tô Mộc chống thân thể tôi ngồi bật dậy.

Một con hồ ly trắng nháy mắt xuất hiện trước mắt tôi, đầu nó lớn vô cùng, ngồi ở trên giường giống như một con sư tử, mắt xanh biếc lóe lên ánh xanh của yêu, âm trầm trợn mắt nhìn tôi.

Một con hồ ly trắng nháy mắt xuất hiện trước mắt tôi, đầu nó lớn vô cùng, ngồi ở trên giường giống như một con sư tử, mắt xanh biếc lóe lên ánh xanh của yêu, âm trầm trợn mắt nhìn tôi.

“Tốt, một con lệ quỷ cũng dám quấy rầy bà tu luyện, hôm nay bà sẽ nuốt ngươi bồi bổ cơ thể!” Giọng sắc nhọn từ miệng hồ ly truyền ra, hiển nhiên cô ta mới biết nói không lâu, trong lời nói còn mơ hồ xen lẫn tiếng kêu của thú, nhưng chỉ bằng khí thế cũng đã hết sức kinh người.

Vừa nói nó đã đứng lên, nửa khom lưng, tư thế giống như chuẩn bị tấn công.

Tô Mộc cũng liền nhả ra một số lớn âm khí bố trí xung quanh tôi, tạo thành một cái lồng bảo vệ trước mặt tôi. Chẳng qua âm khí vừa tiếp xúc với yêu khí liền bị cắn nuốt hơn nửa trong chớp mắt.

“Ha ha, nếu là năm sáu năm đầu gặp phải ngươi thì bà đây còn thật không dám cùng ngươi đánh một trận, nhưng những năm này bà cũng nuốt không ít máu tươi của tiểu nha đầu kia, bây giờ đã là hồ yêu tứ hạch, đối phó với lệ quỷ như ngươi vẫn là dư sức có thừa, nạp mạng đi!”

Hồ yêu nói, nói xong nó đã đi tới trước mặt tôi, yêu khí trên người cô ta chạm phải âm khí xung quanhg tôi phát nổ đùng đùng.

“Diệp Thanh, ngươi còn nhớ hai mươi năm trước án mạng ở Tô gia không? Hôm nay ta tới chính là đến tính sổ với ngươi món nợ của Tô gia này.” Tiếng Tô Mộc lạnh lùng từ trong miệng tôi bay ra, kèm theo đó đầu óc tôi giống như bị lỗi kéo, một trận đau nhức ập tới đầu.

Yêu hạch đang trôi lơ lửng trong thượng đan điền của tôi giống như bị thứ gì đó kích thích, đột nhiên run lên, một tia yêu khí trong nháy mắt liền từ đan điền tiết ra bay thẳng tới trước mặt hồ ly trắng.
 
Chương 197


Lúc này hô ly trăng ở ngay trước măt tôi, ở gân tôi vô cùng, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi hôi thối của tinh khí từ miệng cô ta, cho nên yêu khí vừa tiết ra đã nhào ngay đến mặt nó.

“Ngao..Hồ ly trắng đột nhiên kêu lên một tiếng đinh tai, người giống như bị điện giật, run rẩy kịch liệt mất cái, liên tục lui về sau mấy bước mới có thể miễn cưỡng ổn định lại thân hình.

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì, có lệ quỷ trên người làm sao còn có thể sẽ có yêu khí!” Sau khi ổn định được thân hình, hồ ly trắng trợn mắt thật lớn, con ngươi hận không lọt được ra ngoài, nhìn tôi vẻ không dám tin.

“Ha ha, ngươi không cần phải để ý ta là ai, ngươi chỉ càn ngươi chịu trách nhiệm cho chuyện ngươi đã làm hơn hai mươi năm trước là được. Không phải ngươi muốn ăn ta sao, vậy thì tới đi.” Tô Mộc cười lạnh, nói.

Vừa nói anh ấy đã khống chế thân thể tôi đứng lên, từng bước ép tới gần hồ ly trắng.

Hồ ly trắng khí thế vừa rồi còn rất hung hãn, nhưng sau khi đụng phải yêu khí tiết ra từ người tôi thì ý chí chiến đầu đã hoàn toàn không còn, chỉ còn lại sự kinh hoàng trên mặt, đến khi tôi đi tới trước mặt thì nó đã biến thành một bóng trắng, nhoáng một cái biến mất không thấy.

Tô Mộc bước nhanh đuôi theo, nhưng anh ây chiếm thân thể tôi nên không thể linh hoạt bằng chính thân thể của mình, chớp mắt một cái hồ ly trắng đã biến mất không thấy tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

“Để cô ta chạy mất rồi!” Tô Mộc tiếc nuối nói.

Nói xong thân thê tôi rùng mình một cái, trong nháy mắt Tô Mộc thoát khỏi cơ thể tôi, xuất hiện bên canh tôi, đưa tay bật đèn lên.

Phòng trong nháy mắt bị đèn chiếu một mảnh sáng như tuyết, Vũ Linh vẫn còn nằm trên giường giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Làm sao bây giờ, chúng ta có nên đuổi theo hồ yêu kia không?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Lúc trước tôi còn có chút sợ hãi, không ngờ yêu khí trên người tôi lại khiến yêu hồ sợ hãi như vậy, nhìn vẻ sợ sệt của yêu hồ kia tôi liền có dũng khí, giống như yêu hồ kia chỉ là con thỏ chờ tôi tới bắt.

“Tạm thời chưa cần, đi xem thằng bé Tô Đoàn một chút đã.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy đã nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng ngủ của Vũ Linh.

Tô Đoàn được Tô Mộc ban bài trong một vùng an toàn ở phòng khách, tôi vốn nghĩ cậu ta sẽ không có chuyện gì, kết quả khi chúng tôi đi ra thì Tô Đoàn đang nằm hôn mê trong đóng dây đồng.

“Cậu ấy là bị sao?” Tôi hỏi.

Vừa nói vừa tiến đến định đỡ cậu ấy lên.
 
Chương 197-2


“Đừng chạm vào!” Giọng Tô Mộc căng thẳng. “Nó vừa rồi bị hồ yêu kia làm cho hôn mê, bây giờ ba hồn đang không yên, ngàn vạn lần không nên chạm vào nó. Cứ để nó ở trong đám dây đồng, chúng ta ở nơi này trông chừng một chút, đợi sau khi nó tỉnh lại chúng ta sẽ đi tìm chỗ ẩn thân của hồ yêu kia.”

“Được.” Tôi gật đầu một cái, có điều trong lòng vẫn hết sức khiếp sợ. Dẫu sao vừa rồi khi yêu hồ đi ra khí thế mặc dù dọa người nhưng cũng không làm gì, tôi ngoại trừ bị cái đuôi chặn không thở được thì cũng không có vấn đề gì khác, Tô Đoàn là thầy phong thủy rất lợi hại, làm sao lại bị chấn khiến ba hồn không yên.

Tô Mộc kéo tôi đến ngồi trên sô pha cách Tô Đoàn không xa, đưa tay khoác lên bả vai tôi, kéo tôi vào trong ngực, sau đó nhìn tôi một cái, nói tôi muốn hỏi gì thì hỏi đi, mặt đã sắp biến thành dấu hỏi.

Tôi quả thật có rất nhiều thứ không hiểu, có điều bị Tô Mộc vạch trần thẳng như vậy vẫn có chút lúng tùng, cười hai tiếng rồi nói: “Vừa rồi anh nói hồ yêu kia có nợ với Tô gia hai mươi năm trước, anh biết nó à?”

“Anh ở dưới đất hơn một trăm năm sao có thể biết nó? Chỉ là anh ở Tô gia có xem tài liệu của Tô gia, tình cờ lật tới ghi chép việc Tô Đoàn ra đời hơn hai mươi năm trước. Mẹ Tô Đoàn lúc sinh gặp phải nữ yêu trả thù nên chết trên bàn mổ, lúc ấy Tô Đoàn cũng bị yêu khí ảnh hưởng khiến ba hồn không yên, sau đó Tô Thịnh tìm rất nhiều thầy phong thủy làm một định hồn đại trận mới có thể giữ vững hồn phách Tô Đoàn khiến nó sống được, lúc ấy Phong Thiên cũng được mời tới hỗ trợ.”

“Ý của anh là hồ yêu kia chính là hung thủ sát hại mẹ Tô Đoàn năm đó?” Tôi nhất thời kinh hãi, đây cũng là quá trùng hợp. Tôi vừa mới nói sẽ giúp Tô Đoàn tìm ra hung thủ giết mẹ năm đó thì bây giờ hồ yêu kia lại tự đưa mình tới cửa.

“Nhưng không đúng, cho dù anh xem tại liệu năm đó cũng không thể biết yêu hồ này chính là hung thủ hại mẹ Tô Đoàn, anh làm sao biết tên của cô ta là Diệp Thanh?” Tôi lại hỏi.

Tô Mộc nói: “Thật ra anh cũng không chắc chắn cô ta chính là nữ yêu năm đó, chẳng qua anh chỉ phát hiện từ khi Tô Đoàn bước vào căn nhà này thì dương khí bắt đầu suy thoái, ba hồn run rẩy. Nó đối với yêu khí của Giao tiên cũng không hề ảnh hưởng, bây giờ run rẩy khi gặp phải yêu khí này nhất định bởi yêu khí này đã lưu lại vết thương gì đó cho linh hồn của nó, khiến cho từ trong tiềm thức sợ hãi cổ yêu khí này. Lúc ấy anh đã để ý nên mới bảo bọn em dùng tơ đồng phủ lên chính là để phòng ngừa nếu yêu này chính là yêu năm đó khi nhận ra Tô Đoàn sẽ ra tay hạ thủ.”

“Hóa ra anh bảo bọn em làm tơ đồng không phải vì phòng ngừa hồ yêu chạy trốn.” Tôi liền hiểu ra, nhìn dáng vẻ việc gì cũng đã nắm trong tay của anh ấy đột nhiên cảm thấy anh ấy thật sự rất thông minh, một chi tiết nhỏ xíu như vậy mà anh ấy cũng để ý tới.

Tôi liền chui vào ngực anh ấy, xáp lại gần nhìn chăm chú, nói: “Tô Mộc, anh suy tính thật sâu, sao trước kia em không phát hiện.”

“Cái này mà đã là suy tính sâu? Nếu như anh cũng ngốc giống em thì bây giờ đã sớm bị hồ yêu kia ăn mất.” Tô Mộc liếc tôi một cái, nói vẻ tức giận.

Tôi không phục, kéo  anh ấy lại gần hơn, giải thích: “Không phải là em không biết chi tiết chuyện của mẹ Tô Đoàn năm đó sao, hơn nữa mặc dù em không phát hiện ra thân phận hồ yêu nhưng cô ta rất sợ em, em mới chỉ phun ra một ít yêu khí lên mặt cô ta đã khiến cô ta khiếp sợ như vậy, đánh cũng không dám đánh đã liền chạy trốn. Anh còn mắng em, em cũng là đại công thần.”
 
Chương 197-3


“A, chẳng lẽ em thật sự cho rằng cô ta sợ em?” Tô Mộc im lặng cười một tiếng, đẩy người tôi ra một chút, nghiêm mặt nói: “Hồ yêu kia mới tấn thăng tứ hạch, mặc dù yêu khí vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại nhưng cô ta ít nhất cũng có yêu lực cấp tam hạch, em thì sao, trên người có mấy yêu hạch, em cảm thấy thật sự cô ta sẽ sợ em sao?”

“Ách…” Tôi nghe Tô Mộc nói nhất thời không phản bác được, Tô Mộc nói rất có lý, cô ta ở cấp bậc so với tôi lợi hại hơn nhiều như vậy, quả thật không có lý do để sợ tôi.

“Vừa rồi cô ta chạy trốn chẳng qua là không suy nghĩ ra, bởi vì cô ta cảm ứng được âm khí của anh trên người em, anh mặc dù là lệ quỷ, cũng khoảng cùng cấp bậc với cô ta nhưng âm khí đối kháng với yêu khí sẽ rất thua thiệt, cô ta đường như đã nhận định mình thắng, lúc đó từ trên người em tiết ra yêu khí, dù chỉ là một chút nhưng cũng khiến cô ta hoảng loạn, hư hết tính toán của cô ta nên mới hoảng hốt chạy trốn.” Tô Mộc nói.

“À… Ra là vậy…” Tôi liền giống như quả bóng bị xì hơi, thì ra nói hồi lâu cuối cùng vẫn là cô ta sợ Tô Mộc, yêu khí trên người tôi chỉ khiến cô ta rối loạn một chút mà thôi. Tôi lại không khỏi lo lắng, hỏi Tô Mộc chúng tôi với hồ yêu kia rốt cuộc ai lợi hại hơn, anh ấy có nắm chắc sẽ giải quyết được hồ yêu không?

“Lúc nãy thì không, bây giờ thì có.” Tô Mộc nhìn tôi cười mốt tiếng, đáy mắt thoáng lóe lên.

Tôi lập tức hỏi anh ấy tại sao, Tô Mộc nói hồ yêu sở dĩ sẽ chạy trốn nhất định là không nghĩ ra tại sao trên người lệ quỷ lại có yêu khí, có nghi vấn này khi cô ta ra tay sẽ rất băn khoăn, hơn nữa anh ấy đã thấy, ban ngày chúng tôi sở dĩ không tìm được chỗ hồ yêu ẩn thân là bởi vì cô ta không ẩn núp ở một địa phương cụ thể mà bị phong ấn ở vậy nào đó có thể phong bế toàn bộ yêu khí, chỉ có đến buổi tối mới giải phong ấn, mỗi đêm chỉ có thể ra được một lần. Cô ta vừa sợ hãi trợ về, ít nhất tối nay sẽ không đi ra ngoài nữa, chờ lát nữa Tô Đoàn tỉnh chúng tôi sẽ tìm lại lần nữa, cô ta mới quay lại đồ bị phong ấn thì vật kia nhất định sẽ lưu lại yêu khí đậm đà.

“À!” Chắc chắn hồ yêu tối nay không đi ra nữa tôi liền có cảm giác an toàn tràn ngập, đồng thời âm thầm bội phục trong lòng, Tô Mộc không hổ là một lão quỷ hơn trăm năm, cũng sống thành tinh, thời gian ngắn như vậy mà anh ấy có thể nghĩ ra được nhiều chuyện như vậy, thì ra từ khi bước vào căn biệt thự này chi tiết tối nay cùng giao đấu với yêu hồ đã hình thành trong đầu anh ấy.

Chẳng trách anh ấy luôn nói tôi ngu ngốc, ở trong mắt anh ấy tôi nhất định là kẻ không có đầu óc đi?

Ngay khi tôi còn đang sùng bái Tô Mộc như nước sông cuồn cuộn thì Tô Đoàn đã hít mạnh một hơi, sau đó đột nhiên ngồi dậy giống như xác chết chết sống lại, mờ mịt nhìn tôi cùng Tô Mộc, tay đưa lên huyệt thái dương day day giống như đang nhức đầu vậy.

Thấy Tô Đoàn tỉnh, tôi lập tức lúng túng chui ra khỏi ngực Tô Mộc, sau đó đứng lên giống như không có chuyện gì, nhìn Tô Đoàn một cái, nói: “Tỉnh rồi à, vậy chúng ta cùng nhau đi bắt hồ yêu.”

“Ông Hai, bà Hai! Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tự nhiên cháu ngất xỉu?” Mặt Tô Đoàn vẫn mơ màng, vừa hỏi vừa từ từ bò dậy từ dưới đất, đi ra khỏi khu vực an toàn của tơ đồng.

Thấy Tô Đoàn hỏi, Tô Mộc liền nhìn tôi một cái, tỏ ý tôi đừng đem chân tướng nói cho Tô Đoàn.
 
Chương 197-4


Cái này dĩ nhiên tôi biết, ban đầu Tô Đoàn dùng bùa Xích Luyện định giết chết tôi thì tôi đã cảm nhận được cậu ấy có bao nhiêu hận với mối thù giết mẹ này, nếu như cậu ấy biết hồ yêu kia đang ở trong căn nhà này, cho dù không lồng lộn lên thì cũng sẽ có những hành động không tốt, dẫu sao kia là yêu tứ hạch.

Tôi cũng nháy mắt đáp lại Tô Mộc, rồi giống như ngu si nhìn Tô Đoàn một cái, cố gắng bắt trước cái nhìn có chỉ số thông minh cao của Tô Mộc nhìn xuống chúng sinh, nói: “Dầu gì cậu cũng là con cháu Tô gia mà lá gan lại nhỏ như vậy, vừa rồi hồ yêu kia xuất hiện đã khiến cậu sợ ngất xỉu, có lẽ ngay cả hồ yêu kia có hình dáng gì cậu cũng không thấy rõ đi.”

“Cháu bị hồ yêu làm sợ xỉu?” Tô Đoàn mặt đầy vẻ không hiểu, hiển nhiên quên hết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Suy nghĩ một chút vẫn không nghĩ ra, cậu ấy liền cười một tiếng, nói nên gấp rút đi bắt yêu, bây giờ cậu ấy không có gì đáng ngại.

Tôi gật đầu một cái, sau đó dẫn đầu quay lại phòng ngủ của Vũ Linh tìm tung tích của hồ yêu.

Tôi đi khắp phòng ngủ của Vũ Linh một vòng, yêu khí trong phòng ngủ của Vũ Linh rõ ràng đã nồng đậm hơn một ít, màu xanh lá cây so với lúc ban ngày đã rõ ràng hơn rất nhiều. Theo màu xanh lá cây của yêu khí tới cuối giường, tôi đưa mắt nhìn lên bức tranh trên đầu giường đang che két sắt.

Cổ yêu khí kia hiển nhiên đã quay lại két sắt, không ngờ ba Vũ Linh nói không sai, hồ yêu thật sự ẩn thân trong két sắt.

Tô Mộc thấy ánh mắt tôi vẫn nhìn chăm chăm vào két sắt liền lập tức đi tưới đầu giường tháo bức ảnh xuống, lần nữa mở khóa an toàn của két sắt.

Quả nhiên Hồ yêu cũng không đi ra, lúc này trong tủ sắt cũng tản ra một lầng nhờ nhờ ánh sáng xanh, giống như bên trong chất đầy huỳnh quang vậy.

Trên tượng thần kia cũng tỏa ra ánh sáng xanh, chỉ kỳ quái chính là trong két sắt thì vật sáng nhất không phải tượng thần kia mà là lư hương phía dưới tượng thần.

Tôi lập tức chỉ chỉ lư hương, bảo Tô Mộc lấy xuống cho tôi, nói: “Trong này giống như có đồ.”

Bời vì có tới tám chín phần hôm nay hồ yêu sẽ không đi ra ngoài nữa, Tô Mộc liền đem lư hương đưa cho tôi để tôi cẩn thận xem xét một chút, tìm ra đồ có yêu khí nặng nhất.

Tôi gật đầu một cái, đổ hết tro trong lư hương ra, quả nhiên không ngoài dự đoán, phía dưới lớp tro có không ít ngọc.

Mỗi khối ngọc cũng tương đương một nén vàng, hình dáng khác nhau, được chạm khắc tinh xảo giống như đồ cổ vậy.

Tôi lấy từ trong đống ngọc một viên phát ra ánh sáng nặng nhất đưa cho Tô Mộc.

Ai ngờ sắc mặt Tô Mộc biến đổi, rất khó coi, bảo tôi đặt nó xuống, không muốn trực tiếp chạm vào.

“Sao vậy, anh sợ hồ yêu kia lại đi ra à?” Tôi không hiểu liền hỏi, mặc dù trên này có đầy yêu khí nhưng cảm giác rất ôn hòa, hẳn yêu hồ bị khóa chặt bên trong, tạm thời không ra được.

“Không phải, là… Ngọc Tắc, em mau buông xuống đi.” Mặt Tô Mộc đã tối lại, giải thích.
 
Chương 198


“Oh.” Tôi thấy sắc mặt Tô Mộc kém như vậy cũng không dám trì hoãn, trực tiếp đem nhét lại nhọc vào lư hương, sau đó hỏi Tô Mộc: “Ngọc Tắc là cái gì?”

Tô Mộc không lên tiếng.

Ngược lại Tô Đoàn đứng bên cạnh mặt đầy lúng túng, giải thích: “Ngọc Tắc vào đầu thời đại Hán có tên là Cửu Khiếu Ngọc, là vật được những người chức sắc thời cổ đại dùng để phong bế cửu khiếu*, mưu toan giữ lại hồn phách ở trong cơ thể, để cầu thi thể không mục rữa, tác dụng giống như Tù Hồn Quan, chỉ là dùng Cửu Khiếu Ngọc phong bế hồn phách thì tính tự do tác dụng lớn hơn một chút, hồn phách cũng thoải mái hơn một chút.” (*Cửu khiếu, chín lỗ thông từ trong cơ thể với bên ngoài: miệng, mũi, tai, mắt…

“À…” Tôi nghe cáu hiểu cái không, lại hỏi: “Có phải giống như cái nhà không, cho dù là Tù Hồn Quan hay Cửu Khiếu Ngọc đều đem hồn phách ở một chỗ lâu dài, chỉ là một người ở trong tù còn một người ở trong hoàng cũng, cho nên mới có người tự nguyện đem Cứu Khiếu Nhọc bịt lại để linh hồn không được đầu thai?”

“Có thể hiểu là như vậy đi.” Tô Đoàn gật đầu một cái.

Sau đó ánh mắt cậu ấy lại đưa tới đống vàng ngọc, nói: “Bà nhìn xem có hai miếng mỏng hình chiếc là, là dùng đặt ở trong mắt, có hai quả tròn nhỏ là chặn lỗ mũi, cái giống như dạ minh châu này là ngậm trong miệng, còn lại bốn viên hình trụ này là chặn lỗ tai, chặn đường đi tiểu, cuối cùng là…”

“Cậu không cần nói.” Tôi vội vàng chặn lời Tô Đoàn, cậu ấy đã nói đủ rõ ràng. Thân thể con người có tổng cộng chín lỗ, tám lỗ cậu ta đã nói hết, chỉ còn lại cái tôi vừa cầm không phải nhét vào ass thì còn có thể làm gì?

Khó trách vừa rồi mặt Tô Mộc lại đen như vậy.

Tôi nhất thời buồn nôn, chạy ngay đến nhà vệ sinh rửa tay thật nhiều lần mới ra ngoài.

“Nhất định năm đó người đạo sĩ kia làm, hắn cố ý cho bọn họ một bức tượng thần để tế bái, sau đó đem hồ yêu phong ở trong này, còn cố ý nhét ngọc vào trong lư hương. Nhất định là cố ý lợi dụng âm khí thực quỷ của Vũ Linh để nuôi hồ yêu, thật đáng ghét!” Tôi rất giận giữ bất bình, không nghĩ tới trong giới tu đạo còn có người xấu xa như vậy.

Tô Mộc ngược lại rất bình thản, anh ấy tiện tay xé khối vải trên giường cầm lấy miếng ngọc ass vừa rồi tôi đã cầm cho vào trong túi, sau đó đưa cho Tô Đoàn, bảo cậu ấy bỏ vào trong túi xách, sau đó nhìn tôi một cái hỏi tôi bị dày vò như vậy có mệt mỏi không, trở về phòng khách ngủ đi.

“Ngủ? Bây giờ là có thể ngủ sao? Hồ yêu kia đã giải quyết đâu?” Tôi sửng sốt một chút, liền hỏi.

Trở về phòng khách ngủ tất nhiên tôi tình nguyện, dẫu sao nhiều chuyện như vậy, lại bị kinh sợ khiến bây giờ tôi đang mệt mỏi muốn chết. Chẳng qua đây là quá qua loa, hồ yêu bốn hạch chỉ dùng một miếng vải rách bọc lấy mà đã dám ngủ, Tô Mộc cũng thật lớn gan.

Tô Mộc khẽ gật đầu một cái, anh ấy giống như cũng rất mệt mỏi, cũng lười nói chuyện với tôi, chỉ ôm lấy tôi đi tới phòng dành cho khách mà trước đó mẹ Vũ Linh đã chuẩn bị cho chúng tôi.

Trước khi đi về phòng khách Tô Mộc còn quay đầu lại nói với Tô Đoàn, bảo cậu ấy tự tìm chỗ ngủ, sáng mai không nên quấy rầy chúng tôi, để chúng tôi tự tỉnh.
 
Chương 198-2


Tô Đoàn trước giờ rất hiếu thuận với Tô Mộc, nghe Tô Mộc phân phó liền liên tục vâng dạ.

Sau khi giải quyết Tô Đoàn xong, Tô Mộc ôm tôi trở về phòng cho khách, khóa trái cửa lại, sau đó đem tôi ném lên giường.

Anh ấy đừng ở mém giường sừng sững như ngọn núi, cúi đầu nhìn tôi nhỏ nhẹ nói: “Giúp anh cởi quần áo.”

“Anh… không tự mình cởi?” Mặt tôi đỏ lên, mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn cơ thể của Tô Mộc, vóc người anh quá đẹp, so với người mẫu trên ti vi còn đẹp hơn. Nhất là tám múi rắn chắc của cơ bụng kia quả thật rất khiêu gợi, chỉ cần liếc mắt là tôi đã không nhịn được liền muốn sờ sờ, muốn ôm một cái, muốn cùng anh ấy thân mật hơn một ít. Cho nên tôi phải giữ khoảng cách với anh ấy, tránh có ý gì không hay với anh ấy.

“Em là vợ anh, không phải nên hầu hạ anh cởi quần áo sao?” Tô Mộc nhíu mày, giống như anh ấy rất bất mãn với tôi, giọng lập tức bá đạo rất nhiều giống như thiếu gia cổ đại sai tiểu nha hoàn vậy.

Tự nhiên tính bướng bỉnh của tôi cũng nổi lên, nói: “Nếu nói như vậy thì anh cũng là chồng em, sao anh lại không hầu hạ em cởi quân áo, bây giờ đều nói nam nữ bình đằng, chồng với vợ đều giống nhau.”

“Anh có thể giúp em cời a.” Tô Mộc nhếch miệng lên, lạnh lùng nói.

Vừa nói anh ấy đã tiến lên trên giường đưa tay luồn vào trong áo tôi, tôi chỉ cảm thấy nút sao sau lưng buông lỏng một chút thì trước ngực đã toát ra một cổ lạnh lão, áo chíp của tôi đã tuột ra.

Toàn thân tôi cứng lại, đang là buổi tối, Tô Mộc đột nhiêu trêu chọc tôi, chẳng lẽ muốn cùng tôi…

Nhưng bây giờ thái độ của anh ấy lạnh như băng, không một chút giống vẻ dịu dạng cưng chiều tôi trước kia, giống như đang tức giận điều gì vậy, chuyện anh ấy đang làm càng giống như đang trừng phạt tôi.

Tôi không khỏi có chút kinh sợ trong lòng, cố gắng nhớ lại chuyện phát sinh trước khi về phòng.

Tôi tìm được Ngọc Tắc, sau đó đưa cho Tô Mộc, trừ vô tình sờ qua Ngọc Tắc một chút thì thật sự tôi cũng chưa làm gì khác cả. Tôi không trêu chọc Tô Mộc chứ?

Tôi liền cố gắng cười, cố gắng khiến cho mình trông như vô tội, tiến tới nịnh bợ Tô Mộc, một bên đổi khách thành chủ giúp Tô Mộc cởi quần áo, một bên lấy lòng Tô Mộc, nói tối nay cực khổ, chúng tôi ai cũng mệt mỏi, nên nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao cũng đang ở nhà người khác, mai đi trễ sẽ không tốt.

Vừa nói tôi cũng cởi quần áo xong liền lăn lại trên giường, đem chăn đắp lên người muốn trốn tránh vượt qua được tối nay.

Nhưng Tô Mộc cũng không định bỏ qua cho tôi. Anh ấy cũng chui vào trong chăn, tay lạnh ngắt đã bất tri bất giác đặt lên hông tôi, kéo cả người tôi vào trong ngực anh ấy, ép tôi dính sát vào anh ấy.

“Dương Dương, có phải em rất ghét anh không?” Tô Mộc đột nhiên nói.

Tôi sửng sốt một chút, liền muốn nghiêng đầu nhìn mặt anh ấy.

Nhưng anh ấy ôm eo tôi rất chặt, tôi không thể nhúc nhích được, đừng nói xoay người mà ngay cả nghiêng đầu cũng không được.
 
Chương 198-3


“Tại sao lại nói như vậy?” Tôi hỏi.

Mặt anh ấy vừa rồi rất âm trầm, giọng nói với tôi còn nhàn nhạt, bá đạo. Nhưng bây giờ lại giống như dính một tia ưu thương, giống như một đứa trẻ đang ấm ức vậy, khiến người đau lòng.

Thấy tôi hỏi, tay Tô Mộc cũng dần dần hoạt động, di chuyển từ hông lên bụng tôi rồi ngừng lại: “Nếu như không phải bởi vì ghét anh thì bây giờ hẳn chúng ta đã có hai đứa con.”

Nói xong anh ấy càng ôm chặt tôi, đầu rúc vào cổ tôi thật chặt, hít một hơi sâu, ngửi mùi trên người tôi.

Lòng tôi khẽ run một chút, cơ thể trong nháy mắt cứng đờ: “Sao anh lại biết…”

“Tại sao giấu anh uống thuốc tránh thai?” Không đợi tôi hỏi xong Tô Mộc đã ngắt lời, giọng anh ấy rất rõ ràng là bị tổn thương.

“Em… Chẳng qua là em thấy em còn trẻ… Bây giờ làm mẹ quá sớm…” Nghe Tô Mộc nói lòng tôi đã sớm như bị dao cắt. Cùng Tô Mộc ở chung một chỗ gần một năm đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy thương thâm như vậy, thậm chí còn tỏ ra có chút mềm yếu.

Tôi đã sớm hối hận trong lòng, nếu như sớm biết anh ấy sẽ phát hiện ra tôi uống thuốc tránh thai gì nói gì tôi cũng sẽ không uống.

Tôi càng không nghĩ anh ấy sẽ bởi vì tôi uống thuốc tránh thai mà thương tâm, thậm chí sẽ cho rằng tôi ghét anh ấy.

Tôi yêu anh ấy còn chưa kịp!

Tô Mộc nghe tôi giải thích xong liền không nói gì, vừa rồi không khí trong phòng còn rất cờ bay phấp phới, bây giờ thì trở nên hết sức ngột ngạt, giống như không khí cũng bị đóng băng lại vậy.

“Đi ngủ, ngủ ngon.” Hồi lâu Tô Mộc mới nhàn nhạt nói, giọng anh ấy đã khôi phục như bình thường, giống như không bị sao, còn vẫn hôn một cái sau tai tôi.

Chẳng qua cả đêm sau đó anh ấy đều không cho tôi xoay người lại, chỉ ôm tôi từ đằng sau, tay giữ yên trên người tôi, cũng không đụng chạm tôi dù chỉ một chút.
 
Chương 199-1


Lòng tôi rât bât an cùng hoang mang, muôn giài thích với Tô Mộc một chút nhung lại không biết nên mở miệng thế nào.

Cũng không thể nói tôi nghe Đuờng Dũng sàm ngôn nên sợ anh ấy dùng con chúng tôi tu luyện đĩ?

Cũng may Tô Mộc không tiếp tục chất vấn tôi về vấn đề này, tôi cũng không dám chủ động nhắc đến, không thể làm gì khác hơn đành cũng làm bộ nhu bô qua chuyện này. Nhung nằm trong ngực Tô Mộc tôi thấy rất áy náy, mắt không biết lúc nào uớt, chỉ có thể lặng lẽ khóc, không dám để cho Tô Mộc phát hiện.

Ngày hôm sau khi tỉnh cả nguời tôi cũng cứng lại đau nhức, còn có cảm giác mắt không mở ra đuợc, tới phòng tắm rửa mặt soi guơng mới phát hiện hai mắt tôi đã sung nhu cá vàng, cực kỳ xấu xí.

Quay đầu nhìn một chút, Tô Mộc vẫn đang ngủ còn chua tỉnh, anh ấy đặc biệt luời biếng nằm trên giuờng, guơng mặt hoàn mỹ đuợc ánh nắng ban mai chiếu tới sáng bừng, thật giống nhu một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật tuyệt hảo.

Đột nhiên lòng tôi mềm nhũn, nguời đàn ông hoàn mỹ nhu Tô Mộc có thể để tôi gặp đuợc đã là phúc ba đời, cho dù là gặp anh ấy muộn một chút, cho dù anh ấy đã chết biến thành quỷ nhung với tình yêu thì những thứ này quan trọng sao?

Chỉ cần là anh ấy là đủ rồi, anh ấy là nguời hay quỷ cũng không quan trọng.

Nếu anh ấy muốn có em bé vậy thì cứ có, có thể sinh cho anh ấy một đứa bé cũng tuơng đuơng với trúng độc đắc, cho dù đứa bé kia sẽ không phải nguời không phải quỷ thì Tô Mộc lợi hại nhu vậy cũng sẽ không mặc kệ.

Nghĩ tới đây tôi lập túc bổ nhào vào cơ thể hoàn mỹ trên giuờng kia, muốn cùng anh ấy tạo ra em bé.

Tô Mộc ngủ không đuợc sâu, tôi vừa nhào tới giuờng thì mắt anh ấy đã mở ra, nguời theo bản năng nghiêng đi vừa vặn trách đuợc tôi, hại tôi ngã lăn trên giuờng, vồ hụt.

“Em định làm gì?” Tô Mộc ngồi dậy bên cạnh tôi, nhìn tôi không hiểu.

Thấy cặp mắt sung xấu xí của tôi liền nhíu mày lại: “Em khóc?”

“Không có.” Tôi mạnh miệng nói.

“Vậy sao mắt em lại sưng?” Tô Mộc hỏi. Anh ấy vẫn rất quan tâm tôi, chẳng qua trong giọng nói có một cảm giác xa cách khó hiểu, giống như trước đây chưa từng thân mật như vậy với tôi.

Tôi có chút buồn buồn, mất hứng bò dậy, ai oán nhìn Tô Mộc nói: “Tối qua em ngủ không ngon, cứ thấy nóng trong bụng.”

“Là tác dụng phụ của thuốc tránh thai sao?” Sắc mặt Tô Mộc cũng căng thẳng liền tiến tới trước mặt tôi, cầm cổ tay bắt mạch cho tôi.

Không nhận ra, ngay cả Đông y anh ấy cũng biết, ngay cả bắt mạch cũng có thể.

Chỉ có điều tại sao anh ấy lại nhắc tới thuốc tránh thai.
 
Chương 199-2


Trán tôi nhăn lại, giả bộ buôn bực đây anh ây ra, nói: “Chồng, sau này đừng bắt em cởi quần áo của anh, anh cũng đừng cởi quần áo em có đuợc không? Nhất là bên ngoài còn có nguời khác.”

“Tại sao?” Mắt Tô Mộc hơi nheo lại.

Tôi thầm vui vẻ trong lòng, xem ra làm lành với anh ấy có triển vọng tốt.

Có điều trên mặt tôi vẫn giả bộ một vẻ uu thuơng, ôm anh ấy, nói: “Vóc dáng của anh quá đẹp, trần truồng đức truớc mặt em quả thực khiến bụng em bốc cháy, không đuợc thả ra sẽ bị nội thuơng. Tối hôm qua lỗ mũi của em cũng vậy, nhiều lần cũng muốn xịt máu mũi, đôi mắt này chính là kìm nén hỏa khí một đêm khiến cho thành nhu vậy.”

“Nói bậy nói bạ.” Tô Mộc nói.

Lúc đầu anh ấy còn đầy lo lắng, sau khi nghe tôi giải thích thì sụ lo âu liền tản đi, sau đó tức r

giận liêc tôi một cái.

“Thật!” Tôi nũng nịu, đồng thời tiến đến hôn lên mặt anh ấy, cố gắng lấy lòng anh ấy.

Lúc này sắc mặt Tô Mộc mới khôi phục lại bình thuờng, nghe ra ý tứ lời vừa rồi của tôi liền rất huởng thụ, miệng không khôi cong lên cuời, nghiêng đầu nhìn tôi: “Vậy em nói thật với anh, tại sao lại lén uống thuốc tránh thai, nếu em cảm thấy bây giờ em còn quá trẻ thì anh có thể khống chế không để cho em có bầu.”

“A? Thiệt hay giâ? Ngay cả cái này anh cũng có thể khống chế? Em lén uống thuốc tránh thai không muốn sinh con chỉ là một phần, chủ yếu hơn chính là...” Nói đến đây mặt tôi liền

đô lên, mặc dù chỉ là muôn tìm lý do dô Tô Mộc vui vẻ nhung lời này thật rất nguợng, hơn nữa lại từ miệng một tiểu cô nuơng là tôi nói ra, cảm giác da mặt đều đã rơi xuống đất mất hết: “Em không muốn để cho anh dùng bao cao su... Sẽ không thoải mái.”

“Bao? Bao cái gì?” Tô Mộc thấy đột nhiên tôi lại có vẻ thẹn thùng lại càng không hiểu, hỏi tôi.

“Ghét, anh không cần phải cố ý chọc em, anh nói xem bao cái gì!” Mặt tôi thẹn đến đô bừng, mặc dù Tô Mộc ở duới đất hơn một trăm năm, không biết bao cao su là gì thì có thể hiểu nhung anh ấy còn nghiêm trang nhu vậy đòi tôi giải thích cho anh ấy, thứ này muốn giải thích thế nào?

Dù sao bây giờ anh ấy đã không còn giận tôi, tôi đẩy anh ấy ra, lần nữa quay lại nhà tắm đánh răng rửa mặt, tránh cái đề tài này.

Tô Mộc nhìn tôi đầy khó hiểu, suy nghĩ một chút không nghĩ ra liền cũng không tiếp tục nghĩ, đi tới phòng tắm ôm tôi từ phía sau, vừa nhìn tôi đánh răng vừa nói: “Cho dù thế nào sau này cũng không được uống thuốc tránh thai nữa, không tốt với cơ thể.”

“Dạ.” Tôi gật đầu liên tục.

Sau khi đánh răng xong tôi cũng thấy đói, nhìn điện thoại thì thấy đã hơn chín giờ, liền thay quần áo khác rồi cùng Tô Mộc đi ra ngoài.

Lúc đi ra vừa vặn kịp Tô Đoàn cùng gia đình Vũ Linh đang ăn sáng trong phòng ăn, mẹ Vũ Linh vừa ăn vừa luôn miệng hướng Tô Đoàn cảm ơn, thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra liền đứng dậy đi tới trước mặt chúng tôi quỳ sụp xuống.
 
Chương 199-3


Tôi nhất thời bị dọa giật mình, trực tiếp lui về sau hai buớc.

“Cảm ơn ân cứu mạng của đại su với Vũ Linh, chuyện tối qua Vũ Linh đã kể cho chúng tôi nghe, nói thấy một con hồ ly trắng đặc biệt kinh khủng. Chúng tôi lại đem hồ yêu kia thành thần linh để cung phụng hơn muời năm, bây giờ hồ yêu bị bắt, mọi nguơi chính là cha mẹ tái sinh của Vũ Linh, chúng tôi nên báo đáp ngài nhu thế nào?”

“Báo đáp?” Tôi theo bản năng muôn xua tay, nói chúng tôi không muốn báo đáp gì. Có điều lời chua nói thì tôi vẫn không nhịn đuợc nhìn về phía Tô Mộc, dẫu sao hồ yêu kia là Tô Mộc thu, không có quan hệ nhiều tới tôi, cuối cùng vẫn nên để Tô Môc làm chủ.

“Hai nguời không ngại thì đem Ngọc Tăc trong lu huơng cho chúng tôi là đuợc.” Tô Mộc nói.

Hồ yêu kia bị phong ấn trong Ngọc Tắc, suýt chút nữa hại chết Vũ Linh, lúc này nghe Tô Mộc muốn đuợc tặng Ngọc Tắc tất nhiên ba mẹ Vũ Linh gật đầu liên tục, nói đừng nói Ngọc Tắc, cho dù toàn bộ biệt thụ chỉ cần chúng tôi muốn thì cũng cứ lấy.

Tô Mộc lắc đầu một cái, nói anh ấy chỉ cần chín viên Ngọc Tắc. Nói xong anh ấy bảo mẹ Vũ Linh đứng lên, lấy một tờ giấy viết một địa chỉ trên đó rồi đua cho mẹ Vũ Linh, bảo bà ấy sớm mang Vũ Linh tới địa chỉ đó tìm đạo sĩ Phong Thiên bái ông ta làm thầy, nhu vậy tính mạng của Vũ Linh mới hoàn toàn giữ đuợc.

(*Ngọc Tắc: Mình giải thích kỹ hơn, từ này tiếng Trung là 3Ỉ1B, Từ n có nghĩa là ngăn trở, mình hay dùng là ‘tắc’ trong ‘tắc đuờng’, ‘bế tắc’ nên mình dùng từ Ngọc Tắc)

Ba mẹ Vũ Linh đã sớm coi Tô Mộc nhu thánh thần, cũng không sợ anh ấy là quỷ, gật đầu liên tục, cẩn thận cất giữ địa chỉ của Phong Thiên.

Giao phó xong chuyện của Vũ Linh chúng tôi liền ăn bữa sáng tại nhà Vũ Linh, sau đó bọc lại mấy viên Ngọc Tắc còn lại nhét cả vào túi rồi đứng dậy cáo từ.

Mẹ Vũ Linh biết chúng tôi còn những chuyện khác nên không quá nài nỉ giữ lại, chỉ là khi chúng tôi rời đi liền kín đáo cưỡng ép đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, nói bên trong có một trăm ngàn tệ, mặc dù không đủ để báo ân cứu mạng đối với Vũ Linh nhưng đây là lòng thành, tôi cầm bà ấy mới có thể an tâm.

Bà ấy đã nói đến mức này tôi cũng không từ chối, lúc về là tài xế nhà Vũ Linh đưa chúng tôi về. Trên đường nhàn rỗi không có chuyện gì tôi liền hỏi sao Tô Mộc cái gì cũng không muốn, duy chỉ muốn mấy viên Ngọc Tắc.

Có phải Ngọc Tắc này là đồ cổ rất có giá trị?

Tô Mộc liếc tôi một cái, giống như tôi vừa hỏi điều gì ngu ngốc vậy.

Tô Đoàn cũng vội vàng hướng tôi nháy mắt, sau đó chép miệng hướng sang tài xế.

Lúc này tôi mới ý thức được trong xe này còn người nhà Vũ Linh, cho dù Ngọc Tắc thật là đồ cổ thì cũng không nên hỏi lúc này.

“Bà Hai, Ngọc Tắc này mặc dù là đồ cổ nhưng cũng không phải rất có giá trị, chẳng qua bỏi vì Ngọc Tắc này là một bộ, mặc dù chỉ có một trong số đó bị phong ấn hồ yêu nhưng những viên ngọc khác cũng có yêu khí rất nặng, người bình thường giữ lại không chỉ sẽ bị ảnh hưởng tới số mạng sau này mà còn dễ dàng mời gọi những yêu vật khác, cho nên ông Hai mới cố ý đòi. Còn có, đạo sĩ năm đó phong ấn hồ yêu nếu đã dùng Ngọc Tắc này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết gì trên đó, ông Hai lấy những viên Ngọc Tắc này liền có thể biết đạo sĩ năm đó là ai.” Tô Đoàn giải thích.
 
Chương 200


“Hóa ra là như vậy.” Tôi gật đầu một cái.

Nhưng tôi rât nhanh nhớ ra một vân đê khác, mặc dù chúng tôi đã đem Ngọc Tắc chứa hồ yêu mang đi nhưng hồ yêu bên trong cũng chưa bị chúng tôi phong ấn lại, đến buổi tối vẫn có thể đi ra. Tối hôm qua cô ta bởi vì không nghĩ ra tại sao tôi là quỷ mà lại mang yêu khí trong người nên mới hoảng hốt chạy trốn, bây giờ ở trong Ngọc Tắc một ngày cô ta nhất định sẽ nghĩ thông suốt được lý do, tối nay lại đi ra ngoài thì chúng tôi nên làm gì?

Tôi nhỏ giọng đem sự lo lắng này nói cho Tô Mộc, muốn hôi anh ấy có ý kiến gì không.

Ai ngờ Tô Mộc liền cười với tôi một tiếng, nói: “Chuyện này không thành vấn đề, em gọi Giao tiên tới không được sao? Nó là yêu có bảy hạch, hồ yêu chỉ có bốn hạch, chuyện nó thu hồ yêu còn không phải là ván đã đóng thuyền sao, huống chi nó tìm hồ yêu lâu như vậy, hôm nay chúng ta cũng coi như đưa cho nó một phần đại lễ.”

“Đúng vậy, sao em lại không nghĩ tới!” Tôi nhất thời vỗ đùi một cái, âm thầm chửi mình đần độn, chuyện đơn giản như vậy còn phải hỏi Tô Mộc!

Có biện pháp đôi phó với hô yêu tôi không chần chừ nữa, liền nháy mắt lại thầm hét to gọi tên Giao tiên.

Nó với tôi tâm ý tương thông, bình thường tôi chỉ cần gọi mấy câu ở trong lòng thì tương đương như gọi điện thoại cho nó, liên lạc hết sức thuận lợi, thậm chí còn không cần lo lắng vấn đề tín hiệu mạnh yếu.

Nhưng hôm nay không biết thế nào mà tôi gọi nó hơn mười tiếng cũng không thấy nó trả lời.

Tôi cho là lòng tôi đang quá lộn xộn khiến tin không truyền ra ngoài, còn cố ý nín thở ngưng thần tập trung thêm mấy phần.

Kết quả vẫn không thấy nó đáp lại.

Trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, nó sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.

Chắc không đâu, bây giờ nó đã là bảy hạch, cho dù Lâm Yến Nhi hay Tô Mộc cũng không phải đối thủ của nó, như vậy thì có thể nói nó sẽ không xảy ra vấn đề gì, huống chi bây giờ hẳn nó đang ở nhà trông nom cha mẹ tôi, có thể xảy ra chuyện gì?

Tôi không thể làm gì khác hơn là tăng tốc độ, trong lòng không ngừng kêu gào tên Giao tiên.

Ước chừng được khoảng ba phút, tôi cũng sắp bực bội thì giọng Giao tiên đầy bất mãn vang lên trong đầu tôi: “Nha đầu chết tiệt, ngươi đang đòi mạng à?”

Mặc dù giọng nó không tốt nhưng rốt cuộc cũng có đáp lại.

Hơn nữa nghe giọng giống như không có chuyện gì xảy ra, tôi liền yên tâm, bảo nó nhanh chóng bay đến Lạc Dương tìm chúng tôi, tôi có một tin rất vui muốn tặng cho nó.

Vừa nói tôi không ngừng cười trộm, còn muốn để Giao tiên đoán một chút xem tin vui cho nó là gì.

Kết quả Giao tiên ngưng một lúc, sau đó giọng tiếp tục giương cao: “Các ngươi tìm được hồ yêu? Lại còn là hồ yêu bốn hạch?”
 
Chương 200-2


Nói xong Giao tiên ha ha cười to, âm thanh rât chói tai khiến óc tôi cũng vo vẻ theo.

Tôi hơi mất hứng, còn muốn thấy bộ dáng mừng rỡ của nó xem như thế nào, kết quả nó lại đã biết ngay, tâm ý tương thông thật không tốt, tôi có tâm tư gì nó cũng có thể biết.

Tôi âm thầm ảo não còn Giao tiên bên kia đã mừng như điên, nói nó lập tức tới ngay.

Sau khi xong chuyện với Giao tiên tôi liền mở mắt nhìn thời gian một chút.

Hiện mới hơn chín giờ sáng, mặc dù từ nhà tôi tới Lạc Dương mất hơn sáu giờ lái xe nhưng đối với Giao tiên mà nói thì không hề xa, buổi tối trước khi hồ yêu giải phong ấn thì chắc chắn nó cũng đã tới. Tôi liên hỏi Tô Mộc tiêp theo chúng tôi nên làm gì.

Tô Mộc giống như cũng không an bài gì cho ngày hôm nay, sau khi suy nghĩ một chút liền bảo tôi có muốn về khách sạn nghỉ ngơi hay đi dạo phố với bọn họ.

Tối nay đi viếng thăm Diệp gia, mặc dù còn nghi ngờ Diệp gia cùng Lâm Yen Nhi có qua lại nhưng ngoài mặt Tô gia cùng Diệp gia vẫn là bang giao, đi tới cửa cũng không thể đi tay không, anh ấy phải đi chuẩn bị chút lễ vật thay mặt Tô gia.

Tôi liền vui vẻ, mặc dù tôi rất lười nhưng đi dạo phố thì rất thích thú, hơn nữa đây là Lạc Dương, dù tôi tới lần thứ hai nhưng cũng vẫn chưa có cơ hội đi thăm thú một chút, nói tôi đi theo dạo phố cũng lại vừa vặn mẹ Vũ Linh cho tối một trăm ngàn tệ tôi còn chưa có chỗ tiêu, thừa dịp hôm nay đi dạo phố sẽ thỏa sức mua mang về chút quà cho ba mẹ tôi.

Dáng vẻ lúc này của tôi nhất định là hai mắt sáng lên, giống như mê tiền vậy. Tô Mộc nhìn tôi cười cưng chiều một tiếng, vén tóc lại cho tôi, nói với tài xế: “Đưa chúng tôi với chợ đồ cổ lớn nhất của Lạc Dương đi.”

Sao? Chợ đồ cổ?

Tôi liền quay nhìn Tô Mộc, thất vọng hỏi anh ấy chúng ta đi dạo không phải tới trung tâm thương mại sao?

Tô Mộc mỉm cười, giống như đã sớm đoán ra phản ứng này của tôi vậy, gật đầu một cái: “Dĩ nhiên không phải, anh có bảo chúng ta sẽ đến trung tâm thương mại sao?”

“Cái đó thì không.” Sự hứng thú của tôi giảm đi không ít. Chợ đồ cổ tôi cũng từng tới, khi ở Giang Minh tôi đã suýt chút nữa bị gã đệ tử Cản Thi phái đó gài bẫy, sau đó nhờ Đường Dũng chạy tới mới cứu được tôi. Tôi quả thực thưởng thức không nổi với những thứ bằng ngọc bằng sứ đó, không thấy hứng thú bằng đi ngắm nhìn quần áo xinh đẹp. Nhắc tới mới nhớ, từ khi cùng Tô Mộc chung một chỗ dường như tôi cũng chưa mua quần áo mới.

Thấy tôi bĩu môi mất hứng, Tô Đoàn ngồi ở trước mặt tôi nhất thời cười, quay đầu lại nói Diệp gia cùng Tô gia đều là thế gia phong thủy lâu đời, gia chủ nhận lễ vật cũng phần lớn thích đồ có liên quan tới phong thủy, trong trung tâm thương mại đều là hàng hóa do nhà máy sản xuất không có linh tính. Lễ vật muốn đưa phải đi tìm kiếm ở chợ đồ cổ mới có được, dễ dàng tìm được bảo vật giá rẻ còn chưa tính, không chừng còn dễ dàng kiếm được pháp khí, nếu như bà Hai thật sự muốn tới trung tâm thương mại thì chờ mua xong lễ vật sẽ hộ tống bà Hai đi cũng không muộn.

Cậu ấy nói có lý, hơn nữa chuyện của Tô Mộc còn càng quan trọng hơn, tôi không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái, nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Nói xong tôi liền nằm trên đùi Tô Mộc, vô cùng nhàm chán lại nhìn chằm chằm anh ấy.

Dáng dấp Tô Mộc thật đúng là vô cùng tinh xảo, một người đàn ông quỷ lại ưa nhìn hơn ngay cả với những nam thần trong ti vi kia, cho dù tôi là nhìn ở góc độ tự dưới lên trên cũng vẫn đẹp một cách rất quá đáng.

Vô tình tôi nhìn ngây dại, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì xe đã dừng ở một chợ đồ cổ huyên náo.

Hình như kiến trúc các chợ đồ cổ trên cả nước không khác nhau nhiều lắm, nơi này cùng chợ đồ cổ Giang Minh rất giống nhau, cũng là một con phố lớn cho người đi bộ, hai bên trên mặt đất cũng bày đầy các phiên bản đồ cổ nhỏ, bày la liệt, tiểu thương hàng rong cũng đều rất nhiệt tình.

Các cửa hàng hai bên đường cũng có kiến trúc cổ, trên mỗi cửa hàng cũng treo một bảng hiệu, trên đó viết tên cửa hàng cùng loại đồ vật mình kinh doanh.

Tô Mộc hiển nhiên cũng chưa có mục tiêu gì cụ thể, nắm tay tôi lang thang dạo phố, dường như mỗi tiệm đều cũng sẽ vào xem một chút, ngay cả các hàng ngoài vỉa hè cũng không chịu bỏ qua. (Truyện được dịch và đăng tại gác sách)

Tôi đi theo Tô Mộc cũng sắp thấy chán, nhưng quả thực những cái này thật sự tôi không thấy hứng thú, tôi liền nói chuyện phiếm với Tô Đoàn phía sau, hỏi rốt cuộc bọn họ tìm thứ gì, nói cho tôi tôi cũng có thể tìm giúp một tay.

“Cháu cũng không biết, tóm lại chính là tìm đồ có linh tính, bà Hai có nhãn lực tốt hơn cháu, giúp tìm một chút cũng được, chỉ cần có vật gì phía trên hiện lên màu sắc khác thường đều là bảo bối chúng ta muốn tìm.” Tô Đoàn.

Mặc dù cậu ta tu luyện từ nhỏ nhưng dẫu sao cũng không phải là quỷ, cũng không có kết âm hôn, trên người không có âm khí, càng không có thiên nhãn, cho dù bình thường muốn thấy quỷ đều phải dùng nước mắt bò lau mí mắt mới được, để cậu ấy hỗ trợ tìm đồ cổ thật giống như nhờ người mù đốt đèn vậy.

Nghe cậu ấy tâng bốc như vậy trong lòng tôi liền có chút kiêu ngạo, tôi cũng có điểm lợi hại hơn Tô Đoàn.

Khi nhìn những thứ đồ cổ sứt mẻ kia tôi không khỏi chậm lại một chút, sợ bỏ qua bảo bối gì tôi còn cố ý rút ra một tia yêu khí bao trùm ở trong mắt, đi theo Tô Mộc nhìn mọi thứ.

Rất nhanh tôi liền phát hiện ở một gian hàng trên vỉa hè có một hồ lô phía trên có các lia màu đen lượn quanh.

Tôi nhất thời kích động níu Tô Mộc lại, chỉ hồ lô kia nói: “Mau nhìn, bảo bối!”

Tô Mộc nhìn theo hướng tôi chỉ, liếc cái hồ lô một cái, hỏi tôi: “Em muốn nói tới âm khí phía trên kia?”

“Anh cũng nhìn thấy à?” Thấy bộ dáng bình thản của Tô Mộc thật sớm như đã nhìn thấy âm khí kia khiến tôi có chút lúng túng, sờ đầu cười nói.

“Ừ, hồ lô kia cũng không tính là bảo bối gì, chỉ có thể coi như là đồ cổ thật, những thứ khác đều là đồ giả bắt chước theo. Trên hồ lô kia có dính âm khí hẳn là được đào lên từ dưới đất, cũng có thể coi như là đổ cổ.” Tô Mộc nói.

Tôi có chút giật mình, mặc dù biết trong chợ đồ cổ có đồ giả rất nhiều, hàng vỉa hè lại càng không có bảo bối gì là thật nhưng nghe Tô Mộc giải thích như vậy khiến tôi có chút kinh động, thì ra cả một con phố như vậy đổ cổ thật sự cũng không có mấy món!

Những người bán hàng rong kia vẫn nhiệt tình như vậy, nhưng sau khi biết chân tướng này cái nhìn của tôi cho những hàng rong này đã thêm mấy phần chê trách, cho dù đây là quy củ được ngầm thựa nhận trong nghề nhưng bọn họ biết rõ là hàng giả còn dám đường hoàng nói là hàng thật để bán cho người khác, thật là xấu xa!

Tôi đi bên cạnh Tô Mộc cưỡi ngựa xem hoa nhìn bên canh, sau đó lại phát hiện hai đồ vật có âm khí phía trên, nhưng hiển nhiên Tô Mộc cũng đều chú ý nên tôi liền không dám lên tiếng. Đoạn đường này xem ra hàng thật cũng thật ít, mặc dù có số ít phía trên có âm khí nhưng mắt Tô Mộc đều không mở ra một chút. Rốt cuộc anh ấy muốn tìm bảo bối dạng gì nhỉ?

Tôi thầm suy nghĩ trong lòng, nhưng nhìn Tô Mộc rất nghiêm túc khiến tôi không dám hỏi anh ấy.

Ngay thời điểm tôi đã coi như không còn hy vọng thì một ánh sáng xanh đậm đà đột nhiên chợt lóe lên lọt vào mắt tôi.

Có yêu khí!

Tôi liền nghiêng đầu sang hướng đó.

Nhưng ánh sáng xanh kia đã biến mất ở một tiệm nhỏ cuối con phố.

Đi dạo nhìn ngắm sắp hết con phố cũng không tìm được thứ gì, ánh sáng xanh vừa rồi đậm đà như vậy nhất định có yêu khí rất nặng.

Tôi cũng không kịp nói với Tô Mộc là chuyện gì xảy ra liền co cẳng chạy thẳng vào tiệm nhỏ cuối phố kia, rất sợ chậm trễ bị người khác đoạt trước bảo bối.
 
Chương 200-3


Cửa tiệm kia rất nhỏ, nhưng tôi vừa chạy tới cửa liền cảm giác một cổ lạnh lẽo khắp toàn thân.

Bây giờ mặc dù là mùa thu nhưng nhiệt độ cũng không đến nỗi lạnh như vậy, trong tiệm này nhất định có vấn đề.

Lòng tôi khẽ run một cái, nhưng yêu khí vừa rồi quá nồng đậm, hơn nữa Tô Mộc đang ở ngay trên con đường này, có vấn đề thì anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới ngay nên tôi cũng không sợ lắm, cắn răng đẩy cửa đi vào.

Vừa đi vào tôi liền kinh sợ, đồ trong cửa tiệm này không nhiều, đều đặt ở trong một tủ kính dài. Nhưng trong tủ kính trên mỗi đồ vật đều tràn ngập âm khí, lớn thì bằng một chiếc gối ngọc, nhỏ thì như một đồng xu.

Phía trên mỗi đồ vật đều có âm khí chứng tỏ mỗi đồ trong cửa hàng này đều là đồ cổ thật sự.

Nhìn thấy nhiều đồ cổ giả như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhìn ông chủ cửa tiệm này với cặp mắt khác.

Chủ tiệm là một ông già, ông ta lười biếng ngồi sau quầy, rút ra một cái tẩu thuốc đặc biệt dài rít một hơi, cũng không đứng dậy chào hỏi tôi.

Tôi cũng lười nói nhảm, trực tiếp nín thở ngưng thần, ánh mắt nghiêm túc quét qua từng đồ vật trong tiệm, cuối cùng nhìn tới phía dưới ông già.

Ông ta đang ngồi trên một chiếc ghế trúc có thể nằm, trên ghế đang bày một cái hộp, ánh sáng xanh là từ trong hộp kia tản mát ra.

Tôi liền tiến tới cung kính hỏi: “Chào ngài, trong cái hộp gỗ dưới chỗ ngài là có gì?”

“Không có gì.” Ông già lười biếng liếc tôi một cái, hít sâu một hơi thuốc, sau đó hướng quầy chép miệng: “Cô muốn chọn thứ gì cứ tự nhiên xem, đồ trong tiệm đều ở đây.”

Đúng lúc này Tô Mộc cùng Tô Đoàn đẩy cửa đi vào, Tô Mộc đã sớm cảm nhận được âm khí trong phòng, sắc mặt hết sức nghiêm túc.

Vừa vào tiệm anh ấy liền đi nhanh đến bên người tôi, ôm lấy eo tôi kéo vào trong lòng, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Dương Dương, tại sao em không nói gì mà đã chạy đi.”

“Trong hộp gỗ phía dưới ông ấy có đồ vật chứa yêu khí rất nặng, thậm chí so với yêu khí của Ngọc Tắc kia còn nặng hơn, cái này có phải là bảo bối không?” Tôi hỏi Tô Mộc.
 
Chương 201


Tô Mộc cũng không trả lời tôi mà đưa mắt nhìn phía dưới nơi ông già ngồi, khẽ nhíu mày.

Anh ấy không nhạy với yêu khí bằng tôi nhưng hộp gỗ kia tản ra yêu khí quá mức mãnh liệt, cho dù là Tô Mộc thì lúc này cũng có thể nhìn thấy.

Xác nhận phía dưới kia có yêu khí, Tô Mộc liền đi tới, nói: “Lão tiên sinh, nếu đã mở cửa làm ăn thì đồ tốt đi nữa cũng không nên từ chối khách, chi bằng lấy ra để chúng tôi xem một chút, muốn bao nhiêu tiền ngài cứ ra một cái giá.”

Có lẽ thấy Tô Mộc có vẻ có tiền hơn so với tôi, ông già kia rốt cuộc đã đưa mắt nhìn thẳng Tô Mộc một cái, nhưng ông ta vẫn không đứng lên mà chỉ lắc đầu, nói: “Đây là chi bảo trấn điếm của tôi, cậu đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không bán. Nhìn các ngươi cũng là người am hiểu, thử xem cái gối ngọc này một chút đi, đây là bảo vật chôn theo vua Càn Long, là được lấy lên từ chính mộ huyệt của Càn Long, có thể nói là quốc bảo.”

“À, lão tiên sinh cũng không phải là người thường, chắc hẳn cũng biết ý đồ của chúng tôi. Chúng ta liền đi thẳng vào vấn đề, vật phía dưới ngài kia phải thế nào mới chịu lấy ra?” Tô Mộc nói.

Tôi nhất thời cả kinh trong lòng, Tô Mộc nói ông già này không phải là người thường, chẳng lẽ ông ta cũng là quỷ?

Không đúng, bây giờ tôi đã có thể phân biệt người hay quỷ, nếu như người này là quỷ hiển nhiên khi tôi đi vào là đã có thể nhận ra.

Trên người ông ta mặc dù có nhiều âm khí hơn nhưng cũng có dương khí, chỉ cần có dương khí thì chính là người sống, hơn nữa ông ta đã lớn tuổi, âm khí trên người nặng cũng không có gì là lạ.

Ngay khi tôi âm thầm quan sát ông già thì ông ta đã cười ha ha một tiếng, rốt cuộc cũng chịu đứng dậy, khom người lấy hộp gỗ phía dưới đặt lên quầy, nhìn Tô Mộc cười: “Nếu cậu thật sự thích thú thì ông già này cũng không giấu giếm, bảo bối này thật sự tôi rất vất vả mới có được, giá trị còn trân quý hơn rất nhiều so với gối ngọc Càn Long, cho nên đây là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền cũng không bán. Nếu cậu thật sự muốn bảo bối này thì liền lấy đồ ra đổi, ta thấy chàng trai trẻ này cũng có không ít đồ trên người, không bằng lấy ra để ông già này xem một chút?” (Sant: đọc nhanh hơn tại gacsach.com)

Vừa nói anh mắt ông ta đã rơi trên người Tô Đoàn, ánh mắt thật giống như có thể xuyên thấu mọi thứ, nhìn chằm chằm vào cái túi mà Tô Đoàn đã nhét Ngọc Tắc vào.

Tôi bỗng thấy lo lắng trong lòng, ông già này tuyệt đối không phải là người bình thường, Ngọc Tắc kia cho dù là đồ cổ quý giá rất có giá trị thì ông ta cũng không có khả năng có thể nhìn thấy khi đã cách một lớp túi, nhất định cũng là chú ý tới yêu khí mà Ngọc Tắc tản ra. Khó trách ông ta có mắt nhìn như vậy, trong tiệm một món đồ giả cũng không có, ông ta cũng là dựa vào âm khí phía trên vật để phân biệt thật giả.

Không riêng gì tôi nghĩ như vậy, trên mặt Tô Đoàn cũng hiện lên vẻ lo lắng, cậu ấy không biết phải đáp lại như thế nào liền đưa mắt nhìn về phía Tô Mộc.

Tô Mộc gật đầu với Tô Đoàn một cái, bảo cậu ấy lấy Ngọc Tắc ra.

Đây là hồ yêu chúng tôi vừa thu phục, vẫn chờ buổi tối đem hồ yêu đưa cho Giao tiên, bây giờ làm sao có thể cho ông già này.

Nhưng Tô Mộc nói thì Tô Đoàn cũng không từ chối, gật đầu một cái liền ngoan ngoãn đem chín viên Ngọc Tắc ra.

Ông già vừa thấy Ngọc Tắc hai mắt liền sáng lên, thật sự trong mắt ông ta hiện lên màu xanh theo đúng nghĩa đen: “Hồ yêu? Mau mang tới để cho ông già này xem kỹ một chút.” (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc nhanh hơn bạn nhé.)

Vừa nói ông ta vừa vọt người một cái, trực tiếp từ sau quầy xông ra lao thẳng về phía Tô Đoàn.

Động tác kia rất nhanh, hoàn toàn không giống một ông già gần năm mươi tuổi, thậm chí tôi còn không thấy rõ động tác của ông ấy.

Tô Đoàn kêu thảm một tiếng, liên tục lui về sau tránh ông già.

Tô Mộc thấy vậy sắc mặt cũng căng thẳng, đưa mình chắn trước mặt Tô Đoàn, trầm giọng nói: “Đồ chúng tôi đã đưa ra, lão tiên sinh có phải cũng nên để chúng tôi nhìn một chút xem trong hộp này là bảo bối gì?”

“Được rồi được rồi, chúng ta đều là người thành tâm mua bán.” Ông già mở miệng, lúc này đã giống như biến thành người khác. Có Tô Mộc ngăn ở trước mặt Tô Đoàn, có lẽ ông ta cũng biết mình không thể làm gì hơn liền mỉm cười quay lại quầy mở hộp gỗ ra.

Trên trong hộp gỗ liền tỏa ra ánh sáng màu xanh rất mạnh, giống như bên trong đựng dạ minh châu màu xanh vậy.

Tôi bị chói mắt không mở nổi, đưa tay chắn trước mặt.

“Cô bé này còn trẻ mà thật giống như rất am hiểu a.” Lúc tôi còn đang đưa tay che trước mặt thì đột nhiên xuất hiện tiếng nói của ông già sau lưng khiến tôi sợ dựng cả tóc gáy liền nhào tới hướng Tô Mộc. Ông già này tiến ra sau tôi từ lúc nào?

Thấy tôi bị dọa sợ không nhẹ, ông già liền cười lớn, bước ba bước đã trở lại trong quầy tránh xa tôi ra một ít.

Lúc này tôi mới thấy rõ trong hộp là có thứ gì, là một cây bút lông lớn.

“Đây là hơn bút lông sói được tạo thành từ hơn một trăm sợi lông sói, mỗi một sợi lông trên này đều lấy từ con sói có ít nhất hai hạch, những sợi lông mềm mại nhất từ những con sói mạnh mẽ được tinh chế mà thành, có thể thấy là cực kỳ trân quý.” Ông già nói.

Vừa nói mặt ông ta đầy vẻ kiêu ngạo, giống như cây bút lông kia thật sự là bảo vật vô giá vậy.

Play

Unmute

Loaded: 0%

Progress: 0%

Remaining Time-0:00

Fullscreen

Có điều sắc mặt ông ta thay đổi rất nhanh, trước còn khen cây bút kia trân quy được tạo ra khó khăn như nào thì sau đó trong mắt đã hiện lên vẻ tham lam, ánh mắt đều chú ý tới Ngọc Tắc, nói: “Ngọc Tắc của các ngươi mặc dù thường gặp nhưng quý ở chỗ có đủ một bộ, phía trên còn tràn ngập yêu khí hỗ trợ lẫn nhau, cũng miễn cưỡng với bút lông sói của ta. Thể nào, có đổi hay không đổi thì cứ nói một câu.”

“Đổi.” Tô Mộc nói quả quyết. “Nhưng tôi chỉ có thể dùng tám viên Ngọc Tắc đổi lấy bút lông sói của ông, viên Ngọc Tắc còn lại tôi phải mang đi.”

Khi ông già nghe được Tô Mộc nói đổi cả người liền kích động, không biết tại sao nhưng tôi luôn cảm giác vừa rồi lông cùng tóc gáy của ông ta dựng đứng hết lên, khi nghe được chỉ có thể đổi tám khối ngọc thì lông toàn thân lại nháy mắt đổ rạp xuống: “Ông già này vừa mới nói, Ngọc Tắc này của các cậu quý ở chỗ nó có đủ bộ, trong đó còn có hồ yêu trấn giữ, cậu chỉ đem một viên có hồ yêu mangđi, ném lại cho tôi tám viên đá rách rưới thì còn hiếm lạ gì. Không đổi, các người đi đi!”

Vừa nói ông ta thật giống như đang tức giận đem hộp gỗ thu lại, lại quay về trên ghế nằm, lần này cũng không thèm nhìn chúng tôi mà tiếp tục hút tẩu thuốc.

Tôi không khỏi cuống cuồng, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc.

Thật vất vả mới có thể tìm được bảo bối vừa mắt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã đổ vỡ. Nhưng ông ta muốn hồ yêu, trước chưa nói chúng tôi đã đồng ý giao hồ yêu kia cho Giao tiên, cho dù hồ yêu kia không đưa cho Giao tiên thì đó cũng là kẻ thù giết mẹ Tô Đoàn, sao có thể tùy tiện bỏ qua cô ta như vậy.

“Đã vậy thì chúng ta lại đi nơi khác xem xét một chút.” Tô Mộc nói.

Trên mặt anh ấy không có biểu tình gì đặc biệt, thật giống như bỏ lỡ mất cây bút lông sói kia cũng không thấy tiếc nuối, bảo Tô Đoàn cất Ngọc tắc vào, sau đó ôm người tôi xoay người rời đi.

Tôi trong lòng thầm tiếc nuối, nhưng dẫu sao cũng giữ được hồ yêu, cũng là giữ được lời hứa với Giao tiên.

Ai ngờ ngay khi chúng tôi sắp đi tới cửa thì một trận cuồng phong đột nhiên hướng chúng tôi thổi tới, trong không khí còn mang theo mùi của chó.

“Đứng lại!” Ông già hét lên một tiếng, không biết từ khi nào người đã ngăn trước mặt chúng tôi, ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Tô Mộc: “Ta cho phép các ngươi đi?”

Tôi run cả người, nhìn ông già hoảng sợ.

Rõ ràng ông ta là người nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Mộc kia đầy hung hãn, giống như dã thú vậy, tùy lúc có thể xông tới tấn công chúng tôi.

Tô Mộc cảm nhận được tôi sợ hãi, tay ôm tôi không khỏi chặt thêm một ít để an ủi tôi không sao, sau đó đưa mắt nhìn ông già, cười nhạt nói: “Không để cho chúng tôi đi, lão tiên sinh đây là đã đổi ý?”

Ngay cả lúc này Tô Mộc lại vẫn bình tĩnh như vậy, rõ ràng ông ta định ra tay với chúng tôi, tôi không khỏi lo lắng trong lòng. Nhưng hết lần này tới lần khác đều không nhìn ra lai lịch của ông già này là gì, âm khí trên người ông ta rất bình thường, lại không có chút yêu khí nào, trông thế nào cũng thấy ông ta chỉ là một người bình thường mà thôi.

Nhưng hiển nhiên ông ta không bình thường.

Ông già đã thở phì phò tức giận, giống hệt một con dã thú, lông tóc trên người lần nữa dựng đứng lên hung hăng nhìn chằm chằm Tô Mộc, giống như chỉ hận không được đưa tay xé Tô Mộc ra vậy.

“Tám viên thì tám viên! Ông già này đổi cùng ngươi! Để Ngọc Tắc lại, lấy bút lông soi đi!” Ông già gầm nhẹ nói.

Tôi liền ngây người, khiếp sợ nhìn ông già.

Thật không logic nha, nhìn ông ta thế kia không xắn áo đánh nhau với Tô Mộc sao, sao đột nhiên lại đồng ý?

Tô Đoan cũng ngơ ngác nhìn ông già, một hồi lâu mới hoàn hồn lại, ‘a’ một tiếng rồi chần chờ móc ra tám viên Ngọc Tắc kia đưa tới.

Ông già thấy Ngọc Tắc thì biểu tình hung hăng vừa rồi nháy mắt tiêu tán, vung tay lên ném một bóng đen tới hướng chúng tôi, sau đó bóng người ông ta chượt lóe lên, tay tạo thành một hư ảnh vạch qua trên tay Tô Đoàn.

Tôi thấy lo lắng trong lòng, vừa định mở miệng nhắc nhở Tô Đoàn cẩn thận thì từ trên đỉnh đầu đã truyền tới tiếng Tô Mộc: “Đa tạ lão tiên sinh!”

Tiếng vừa dứt xong thì trên tay Tô Đoàn đã trống trơn.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tô Mộc thì thấy hộp gỗ kia đã được Tô Mộc nắm chặt trong tay.

Sau khi lấy được đồ, Tô Mộc gật đầu chào ông già một cái, sau đó kéo tôi đi, gọi Tô Đoàn một tiếng liền nhanh bước rời khỏi cửa tiệm nhỏ kia.

Ra khỏi cửa tiệm kia Tô Mộc liền đưa chúng tôi đón xe quay lại khách sạn ban đầu, dọc đường đi sắc mặt Tô Mộc cực kỳ căng thẳng, bầu không khí cũng rất nghiêm trọng.

Tôi nhận ra Tô Mộc bất an như vậy trong lòng càng cảm thấy hiếu kỳ, rõ ràng vừa rồi ở trong tiệm biểu tình của Tô Mộc còn rất bình tĩnh, làm sao khi lấy được đồ rồi lại trầm trọng như vậy.

Tôi rất muốn hỏi anh ấy vừa rồi là thế nào, nhưng ít khi thấy anh ấy có biểu tình ngưng trọng như vậy nên tôi cũng không dám lên tiếng, suốt đường ngồi ngay ngắn nín thinh.

Thật vất vả mới quay lại khách sạn, lúc này biểu tình của Tô Mộc mới khôi phục lại bình thường/

“Ông Hai, người vừa rồi có lai lịch là gì, sao lại lợi hại như vậy? Cháu bị sự uy áp của ông ta khiến cho không nhúc nhích được, cũng may ông ta không ỷ mạnh mà cướp lấy Ngọc Tắc.” Sau khi khóa kĩ cả cửa sổ Tô Đoàn liền tiến tới trước hộp gỗ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói.

“Người đó là lang yêu, hơn nữa phẩm cấp không thấp, rất có thể đã là lang vương cho nên ông ta mới có được bút lông sói trân quý như vậy. Nếu như ông ta thật sự là lang vương thì bút lông sói với ông ta lấy được liền dễ như trở bàn tay, cho nên vừa rồi ông mới thử một chút xem ông ta có chịu đổi tám viên Ngọc Tắc lấy bút lông sói hay không.” Tô Mộc nói.

“Ông ta đổi, cho nên ông ta chính là lang vương?” Tô Đoàn kinh động nói.

“Tám chín phần là như vậy.” Tô Mộc nói.

Tôi nghe vậy cũng khiếp sợ, căn bản không cách nào tưởng tượng được ông già tầm thường vừa rồi vậy mà lại là lang vương, hơn nữa điều này căn bản không hợp suy luận, nếu là yêu tại sao trên người ông ta một tia yêu khí cũng không có, nếu không thì tôi cũng sẽ không thể không nhận ra.

Tôi vội vàng đem nghi vấn trong lòng hỏi Tô Mộc.

“Trên người ông ta không có yêu khí hẳn cũng có liên quan đến việc chiếm đoạt hồ yêu. Theo như anh được biết, hồ yêu trời sinh chính là giỏi giấu giếm khí tức của mình hơn cả thay đổi hình dáng, chỉ cần ông ta đã cắn nuốt hồ yêu thì muốn giấu đi yêu khí của mình dễ như trở bàn tay. Chẳng qua anh lấy làm lạ là, ông ta là lang vương tại sao phải đến trông nom một tiệm nhỏ trong chợ đồ cổ.” Tô Mộc nói.

Nghe Tô Mộc nói như vậy tôi liền nhớ tới vẻ tham lam của lão ta lúc nhìn thấy Ngọc Tắc, không trách lúc ấy tôi cảm giác mắt ông ta xanh lên, thì ra là thèm thuồng Ngọc Tắc đang phong bế hồ yêu.

Tôi liền đem chi tiết này nói cho Tô Mộc, hỏi lang vương trông nom ở đó có phải là vì có liên quan tới chuyện muốn thu hồ yêu, dẫu sao bây giờ ông ta có thể che giấu một giọt nước không lọt tất cả đều là nhờ hồ yêu ban tặng, ông ta là lang vương có thể hay không còn muốn thu nhiều hồ yêu cho những lang yêu khác trong tộc sử dụng.

Nghe tôi nói, Tô Mộc giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi tôi: “Hôm nay âm lịch là bao nhiêu, có phải là còn cách ngày hai mươi tháng chín không xa?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom