Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 190


Tôi đã không muốn cãi lý lẽ với anh ấy, yên lặng gật đầu một cái, sau đó vén chăn chui vào, trùm kín khắp xung quanh thật kín, hận không được trùm cả qua đầu, thật giống như chỉ như vậy tôi mới không bị mất mặt.

Tô Mộc thấy tôi như vậy chỉ cười cưng chiều một tiếng, không nói gì thêm.

Lúc ăn cơm tôi quả nhiên Tô Mộc không để cho tôi đi xuống, bưng cơm lên cho tôi, còn bảo tôi nằm trên giường đút cho tôi ăn, giống như tôi thật sự là người bệnh.

Sau khi ăn cơm tối xong Tô Mộc thu dọn bát đũa, sau đó cúi đầu hôn lên trán tôi một cái, nói anh ấy phải đi, ngày mai sẽ tới tìm tôi.

Tôi liền níu anh ấy lại, không hiểu nói: “Anh đi đâu thế, tối không ngủ cùng em sao?”

Thật vất vả đổi người mới đoàn tụ cùng anh ấy, tôi thật sự không muốn lại phải xa anh ấy dù chỉ một khắc.

Tô Mộc nghe vậy hơi nhíu chân mày lại, nhìn tôi có vẻ hứng thú, cười nói: “Sao thế, em còn chưa thấy đủ à?”

Vừa nói anh ấy đã thuận thế ngồi xuống giường của tôi, hai tay vòng ôm lấy tôi, cúi đầu xuống.

Tôi có dự cảm không tốt, phía dưới dường như lại hơi nhói đâu, vội vàng đưa đầu quay sang một bên phòng anh ấy lại dây dưa: “Không phải, ý em là buổi tối anh không ở nhà lại còn muốn đi đâu?”

“Trở về đại  trạch Tô gia, bây giờ ở trong mắt ba mẹ thì chúng ta vẫn chưa cưới, ngủ chung một chỗ không tốt, huống chi Lâm Yến Nhi đang bị thương nặng nhất định sẽ nghĩ tìm cách chữa thương, anh lo cô ta sẽ lần nữa sai khiến Vương quả phụ vào thành phố ra tay với thiếu nữ vô tội cho nên quay về bảo Lục Nhĩ tìm Lâm Yến Nhi.”

“Nhưng Tô Thịnh…” Tôi lo lắng nói, Tô Thịnh bây giờ là đồng bọn của Lâm Yến Nhi, Tô Mộc lại về Tô gia sẽ không bị Tô Thịnh hại cứ, hắn ta rất nham hiểm, trong thời gian ngắn ngủi đã hại tôi hai lần.

Tô Mộc nhận ra được tôi đang lo lắng điều gì, anh mỉm cười nói: “Yên tâm đi, bằng bản lãnh của nó vẫn còn chưa tạo được uy hiếp gì với anh.”

Nói xong anh ấy bảo tôi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai anh ấy tới đón tôi, chúng tôi cùng đi Lạc Dương trả lại yêu thân.

“Vâng.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu một cái, nhắc tới chuyện đã chiếm yêu thân lâu như vậy, quả thật nên sớm trả về một chút, cũng thuận tiện để nói cảm ơn với yêu thử túc trục bên linh sàng.

Một đêm yên lặng, buổi sáng hôm sau tôi vừa rửa mặt xong đã nghe thấy tiếng mẹ tôi ở dưới lầu gọi lên, nói Tô Mộc đến tìm tôi.

Tôi lập tức thu dọn đồ đạc xuống lầu, vốn nghĩ cùng Tô Mộc đem yêu thân đưa đi rồi sẽ về ngay, ai ngờ Tô Mộc thấy tôi mang theo balo nhỏ liền bảo tôi mang nhiều quần áo một chút, nói Lạc Dương dù sao cũng là cố đô, lần này đi sẽ đưa tôi đi chơi hai ngày ở đó.
 
Chương 190-2


Mẹ tôi bây giờ nhìn Tô Mộc đơn giản là cực kỳ vừa mắt, vừa nghe Tô Mộc bảo dẫn tôi đi Lạc Dương ngu lịch liền rất vui vẻ, không đợi tôi lên lầu thu dọn quần áo cũng đã đi lên chuẩn bị cho tôi, lúc đi xuống đã mang theo vali cao bằng nửa người, nặng muốn chết. Sau khi tôi mở vali ra cũng không biết phải nói gì với mẹ tôi, bên trong đầy ắp quần áo cũng dudojc đi, đây lại còn đủ các loại mặt lạ, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm… mẹ tôi cũng cho vào đầy đủ hết. Thấy tôi mở ra nhìn còn không quên trách tôi, nói con gái lớn mà sao cứ xuề xòa như đàn ông, rửa mặt xong ngay cả nước cũng không lau, càng không biết dùng mỹ phẩm dưỡng da. Tôi như vậy mà có thể tìm được bạn trai đẹp trai như Tô Mộc cũng không biết đời trước đã phải đốt bao nhiêu hương…

Người phụ nữ này chắc chắn không phải mẹ ruột tôi.

Tôi im lặng nhìn mà tôi, bà không chút nào thấy phiền phức, sợ tôi không nhớ được còn cầm mấy lọ mỹ phẩm lên đưa cho Tô Mộc nhìn, nói cho anh ấy đây là kem dưỡng da sau khi rửa mặt, rồi cái gì đó dưỡng mắt dưỡng môi, mỗi ngày ở bên ngoài phải đôn đốc tôi thực hiện đúng quy trình như bà nói.

Tô Mộc cũng không cảm thấy phiền, điều này khiến tôi không thể không hoài nghi Tô Mộc rốt cuộc là thích tôi hay thích mẹ tôi, bình thường anh ấy đối với tôi cũng không có sự kiên nhẫn này.

Chờ sau khi mẹ tôi giao phó xong, lại ăn cơm sáng xong xuôi thì cũng đã mười giờ, Tô Mộc tìm một lý do để mẹ tôi rời đi, sau đó rút hết lớp âm khí lạnh như băng bên ngoài lấy ra yêu thân, khiêng đi ra ngoài.

Bên ngoài đã có một chiếc xe chờ sẵn, tài xế lại là Tô Đoàn.

Tôi nhất thời sửng sốt một chút, trong đầu tôi liền xuất hiện dáng vẻ dữ tợn quyết tuyệt của cậu ta ngày đó.

Tô Đoàn nhìn tôi đang ngân người liên gọi một tiếng ‘Bà Hai’, sau đó cười.

Nhìn nụ cười của cậu ta tôi bỗng nhiên vô cùng khổ sở.

Mặc dù Tô Thịnh là người âm hiểm xảo trá nhưng Tô Đoàn thì từ khi tôi biết cậu ta tới nay, cậu ta đối với tôi vô cùn thật lòng, trong lòng cậu ta thật sự coi tôi là bà Hai, đối với Tô Mộc cũng cung kính có thừa, chỉ cần có lúc cần tới cậu ta thì chưa bao giờ cậu ta từ chối.

Nhưng cuối cùng cậu ta cũng không thoát được bị Tô Thịnh lợi dụng, nếu như cậu ta biết bùa Xích Luyện của mình đã đánh lên người tôi, cũng không phải là để trả thù cho mẹ mình thì cậu ta sẽ có cảm giác gì?

Hắn cậu ta cùng Tô Thịnh đã cho là yêu thân kia đã chết, thù giết mẹ cũng đã được báo, bây giờ gặp lại yêu thân không phải sẽ là đỏ mắt nhìn kẻ thù của mình sao?

Tôi liền nhìn Tô Mộc một cái, anh ấy trước nay là người luôn làm việc cẩn thận sao hôm nay lại phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy.

Quả nhiên, sau khi Tô Mộc đem yêu thân đặt ngồi vào ghế sau, mặt Tô Đoàn liền biến sắc, khiếp sợ nhìn Tô Mộc, hỏi Tô Mộc sao cô gái này lại ở cùng chúng tôi, không phải lúc đó cậu ta đã dùng một kiếm đâm xuyên tim cô ta rồi sao?

“Yêu thân này không phải là kẻ thù giết mẹ của cháu.” Tô Mộc nói, nói xong anh ấy nháy mắt với tôi, bảo tôi cũng lên xe, sau đó bảo Tô Đoàn lái xe đi Lạc Dương trước, chuyện này anh ấy sẽ nói với Tô Đoàn trên đường đi.
 
Chương 190-3


Mặt Tô Đoàn đầy vẻ khó tin, nhưng trước giờ luôn rất tôn trọng Tô Mộc nên cậu ta vẫn lái xe đi.

Trên đường Tô Mộc trò chuyện với Tô Đoàn, nói mặc dù anh ấy không rõ ràng chuyện mẹ Tô Đoàn năm đó nhưng hung thủ tuyệt đối không phải yêu nữ này, bằng yêu lực trong cơ thể cô gái này, đừng nói Tô Thịnh mà ngay cả chính anh ấy cũng chưa chắc có thể gây thương tổn cho nữ yêu này chứ còn chưa nói là để bị bắt.

“Nhưng cô ta quả thật bị bùa Xích Luyện của cháu làm thương, hơn nữa quả thật lúc đó cháu đã đâm xuyên qua tim cô ta, bây giờ làm sao lại…” Tô Đoàn vừa lái xe vừa liếc nhìn yêu thân qua kính chiếu hậu.

Rôi lập tức kéo Tô Mộc hai cái, ý bảo anh ấy đừng kể mọi chuyện ra, dẫu sao bị cha ruột của mình lợi dụng, suýt chút nữa lại hại chết tôi, chuyện này đối với Tô Đoàn mà nói quá mức tàn nhẫn.

Tô Mộc liếc tôi một cái, cũng không biết anh ấy có hiểu ý tôi không, nói: “Không sai, đây chính là điều ông định nói. Cho dù cháu đâm xuyên tim nhưng yêu nữ này có yêu thân thuần khiết, khôi phục rất nhanh, thân thể cô ta là bảo vật khó gặp, ở trong tay chúng ta sẽ mang đại họa đến cho Tô gia cho nên chúng ta phải đi Lạc Dương một chuyến phong ấn cô ta lại. Chuyện này cháu cũng không cần phải nói cho cha mình biết, cũng không cần nói cho nó là ông đưa cháu đi Lạc Dương, chỉ nói cháu đi với ông về phương Bắc tìm tung tích sách cấm Hoàn Dương Kinh của Tô gia là được.”

“À, dạ.” Tô Đoàn gật đầu một cái. Mặc dù cậu ta không nghi ngờ lời Tô Mộc nhưng có lẽ cũng đang ưu tư rất nhiều, một câu cũng không nói, dọc đường đi chỉ chuyên tâm lái xe.

Cũng phải, lá bùa cả đời mình luyện để báo thù nhưng lại sai người, thù còn chưa báo được, thậm chí kẻ thù là ai cũng chưa tìm được, loại cảm giác đó nhất định là rất tuyệt vọng.

Ánh mắt lúc cậu ta muốn giết tôi rất dữ tợn, thù này nhất định là tâm nguyện lâu năm của cậu ta.

Nghĩ tới đây tôi không khỏi thấy đáng thương cho Tô Đoàn, liền lại kéo Tô Mộc hai cái, nói sau khi đưa yêu thân trở về nếu không có việc gì thì giúp Tô Đoàn điều tra chuyện mẹ cậu ta năm đó một chút, Tô Đoàn một mình không báo được thù, chúng tôi nhiều người lực lớn không chừng có thể tìm ra hung thu giết mẹ Tô Đoàn.

Tô Mộc nghe vậy nghiêng đầu nhìn tôi một cái, không lên tiếng.

Tôi nhất thời căng thẳng trong lòng, sợ tôi nói sai điều gì, dẫu sao đã nhiều năm như vậy không chừng chuyện này cũng không dễ tra, tôi lại tìm thêm phiền phức cho Tô Mộc.

Ai ngờ Tô Mộc nhìn tôi một hồi rồi thở dài, nói: “Em thật đúng một khắc cũng không ngồi yên, thân thể mình còn chưa khôi phục hẳn đã định giúp người khác tra tìm hung thủ?”

Nghe giọng điệu này của anh ấy hình như không từ chối a?

Tôi liền chấn động một cái, ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Vậy là anh đồng ý?”

Tô Mộc không lên tiếng, Tô Đoàn ngồi phía trước im lặng nãy giờ đột nhiên lại nói: “Cảm ơn ông Hai bà Hai.”
 
Chương 191: Kiệt sức


Từ Giang Minh chạy xe tới Lạc Dương mất khoảng sáu giờ, ban đầu tôi còn thích thú ngồi ngắm cảnh bên ngoài. Có điều chỉ chưa tới một giờ sau liền mệt mỏi, muốn nằm dựa vào người Tô Mộc nhưng ở giữa Tô Mộc và tôi còn cách nhau yêu thân.

Mặc dù cô ấy bị tôi chiếm một tuần lễ, cũng coi như là ân nhân của tôi, nhưng bây giờ lại ngồi giữa tôi và Tô Mộc khiến tôi trong nháy mắt không thấy vui vẻ.

Nhân dịp Tô Đoàn dừng xe nghỉ ngơi tại trạm dừng, tôi bảo Tô Mộc đem yêu thân đặt vào ghế trước bên cạnh ghế lái, sau đó tôi đã có thể nằm ở hàng ghế sau, gối đầu lên hai chân Tô Mộc, ngửa mặt nhìn lên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai của Tô Mộc.

Nhìn chưa được bao lâu tôi liền không nhịn được, đưa tay nắm tay anh ấy, hỏi anh ấy lần này đưa tôi ra ngoài sao lại nói với mẹ tôi là muốn ở Lạc Dương mấy ngày, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn đưa tôi đi du lịch.

Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, dùng bàn tay kia nhẹ nhàng sờ lên gò má tôi, cười nói: “Dĩ nhiên không phải đi du lịch mà là đem em đi bán.”

“Gạt người, anh không được bán em.” Tôi nhất thời không vui, hướng về phía Tô Mộc nũng nịu.

Tô Mộc giống như rất thích tôi nũng nịu với anh ấy, cười sâu hơn, sau đó nghiêm mặt nói: “Quả thật không phải đi du lịch, lúc trước ở vạn năm thọ vực nhìn thấy con yêu thử túc trực bên linh sàng kia, em còn nhớ không?”

“Dĩ nhiên là nhớ, đó là ân nhân của em, nếu không phải nó cho em mượn yêu thân thì có lẽ bây giờ em đã bị hồn phi phách tán. Sao anh lại nhắc tới nó?” Tôi không hiểu nói.

Tô Mộc nói: “Mấy ngày trước khi điều tra lai lịch Lâm Yến Nhi anh đã tình cờ cô ta có đi lại với Diệp gia ở Lạc Dương, mà gia tộc kia cũng là gia tộc huyền học, lý lịch so với Tô gia thậm chí còn sớm hơn mấy trăm năm. Năm đó trước khi Tô gia bị diệt môn cùng với Diệp gia có quan hệ tốt vô cùng, hai nhà thường xuyên qua lại, vậy mà Diệp gia lại có quan hệ với Lâm Yến Nhi. Lần này chúng ta trả lại yêu thân sẽ tiện đường đi Diệp gia một chuyến, nhìn xem quan hệ của Lâm Yến Nhi và Diệp gia là như thế nào.”

Tôi gật đầu một cái, nhưng vẫn có chút không hiểu, hỏi: “Cái này với yêu thử túc trực bên linh sàng có quan hệ gì?”

“Yêu thử túc trực bên linh sàng đã hơn ngàn năm, em cho là nó ăn không khí để sống à? Là Diệp gia một mực thờ phụng yêu thử túc trực bên linh sàng, đời đời cũng canh giữ ở Lạc Dương chính là vì tiếp tục cung phụng yêu thử túc trực bên linh sàng để nó còn sống, cho nên lần này em được yêu thử cứu có lẽ có quan hệ rất lớn với Diệp gia.”

Tôi trong nháy mắt liền hiểu ra: “Hóa ra là như vậy. Nhưng bây giờ nếu Diệp gia cùng Lâm Yến Nhi có qua lại liệu có thể cùng phe với Lâm Yến Nhi? Chúng ta bây giờ viếng thăm Diệp gia không chừng sẽ có nguy hiểm?”

Mặc dù Lâm Yến Nhi đã bị Tô Mộc đả thương nhưng có thể nghe trong ý của Tô Mộc thì Diệp gia cũng là gia tộc rất lợi hại, thậm chí so với Tô gia còn lợi hại hơn, nếu như bọn họ thực sự ở cùng phe với Lâm Yến Nhi thì chỉ dựa vào Tô Mộc cùng Tô Đoàn, tình canh của chúng tôi sẽ rât nguy hiểm.
 
Chương 191-2: Kiệt sức 2


Tay Tô Mộc trên mặt tôi vỗ nhẹ hai cái, miệng nói: Đừng sợ.

Nói xong anh ấy còn nói có anh ấy ở đây, tôi cứ coi như đi theo du lịch là được, anh ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm.

Anh ấy nói cũng không sai, nếu anh ấy dám mang tôi đi Diệp gia thì chắc chắn trong lòng đã hiểu rõ. Tôi cũng lười quản những thứ này, chờ Tô Đoàn nghỉ ngơi đủ chúng tôi tiếp tục đi xe đến Lạc Dương.

Trên đường đi Tô Mộc nói tôi mới đổi lại cơ thể sẽ có chút mệt mỏi, nếu như mệt thì cứ ngủ, khi đến Lạc Dương anh ấy sẽ gọi tôi.

Nghe anh ấy nói vậy tôi thật đúng rất mệt, hơn nữa gói lên đùi Tô Mộc rất thoải mái, liền ngáp một cái thật to rồi ngủ.

Đến khi tỉnh lại trời đã tối, thời gian đại khái là khoảng 6 giờ chiều, chúng tôi đã đến thành phố Lạc Dương. Tô Đoàn dừng xe ở một khách sạn năm sao sang trọng nhất Lạc Dương, sau đó dẫn chúng tôi đi ăn cơm.

Không thể không nói, có Tô Đoàn là mức sống của chúng tôi tăng vọt, lúc này tôi mới nhớ tới Tô Đoàn còn là một thiếu gia nhà giàu, rất có tiền.

Đồ ăn trong nhà hàng hết sức đắt tiền, chủ yếu là bởi cách làm cùng bày biện. Tôi lần đầu vào nhà hàng kiểu Pháp này trong lòng còn có chút lo lắng, suốt dọc đường đi vào đêu bám lấy cánh tay Tô Mộc.

Tô Mộc ngược lại rất bình tĩnh, biểu hiện giống như thường xuyên tới những chỗ như này vậy, đi sau lưng Tô Đoàn, cảm nhận được tôi lo lắng liền ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: “Đừng lo lắng, coi như đi ăn bánh bao uống trà vậy, anh cũng lần đầu tới.”

Ừ. Tôi gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Mộc đột nhiên tôi cảm thấy buồn cười. Dĩ nhiên là lần đầu anh ấy tới, hơn một năm năm trước anh ấy sống hẳn còn chưa có nhà hàng Pháp.

Được anh ấy xoa dịu tôi liền không còn thấy lo lắng, thoải mái đi theo Tô Đoàn cùng Tô Mộc ngồi vào bàn ăn, sau đó chờ phục vụ tới gọi món.

Thái độ của nhân viên phục vụ rất tốt, rất nhanh đưa tới một tấm thực đơn vô cùng tinh sảo, phía trên viết đầy ký tự như chim hót, tôi một chữ xem cũng không hiểu liền đưa thực đơn cho Tô Đoàn, để cho cậu ta xem một chút, sau đó mình thì nhàm chán nhìn xung quanh ngắm nghía nhà hàng.

Rất nhanh tôi chú ý tới một nhà ba người ở bàn kế bên. Hai người lớn khoảng bốn mươi tuổi, trên người đều mặc quần áo các nhãn hiệu nổi tiếng, dáng vẻ rất có tiền, người phụ nữ nhìn cũng rất có khí chất. Đi theo bọn họ là một bé gái chừng mười tuổi, hẳn là con gái bọn họ.

Có điều thứ hấp dẫn sự chú ý của tôi không phải là nhãn hiệu nổi tiếng trên người bọn họ mà là vây quanh bọn họ có khí tức màu xanh lá cây quanh quẩn.

Trên người bọn họ đều có một tầng yêu khí nhàn nhạt, hơn nữa yêu khí quanh bé gái còn nặng hơn một ít.

Bọn họ không phải là yêu chứ?
 
Chương 191-3: Kiệt sức 3


Tôi liền kéo Tô Mộc hai cái, tỏ ý bảo anh ấy nhìn ba người bàn bên cạnh kia.

Tô Mộc đưa mắt nhìn bọn họ cũng không có gì đặc biệt, sau đó nhìn tôi kỳ quái, hỏi tôi sao thế, bọn họ có gì không đúng?

“Anh không thấy yêu khí trên người bọn họ sao? Trên người ba người bọn họ đều có yêu khí nhàn nhạt vờn quanh, nhất là bé gái kia có yêu khí nặng nhất. Bọn họ có phải đều là yêu không?” Tôi hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc nghe tôi nói liền đưa mắt lần nữa nhìn bọn họ, cẩn thận nhìn một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Không thấy yêu khí, anh cảm ứng với yêu khí không nhạy cảm bằng em, hàm lượng yêu khí trên người bọn họ còn chưa đủ để anh nhìn thấy cho nên hẳn chỉ là bọn họ từng tiếp xúc với yêu mà thôi, không chừng bọn họ cũng thờ phụng yêu gì đó.”

Nói xong Tô Mộc liền thu hồi anh mắt, giống như không thèm để ý.

Tôi thấy thái độ anh ấy lạnh nhạt như vậy cũng thả lỏng một ít, sau đó hỏi Tô Mộc loại chuyện này có phải rất hay gặp không, có thật nhiều người thờ phụng yêu trong nhà, giống như mọi người đều thích thờ phụng thần tài hay nuôi tiểu quỷ gì gì.

“Cũng không hẳn, dù sao yêu cũng là động vật biến thành, bản thân có dã tính rất khó có thể thuần hóa, người không có bản lãnh trợ yêu còn có thể bị yêu cắn trả không có ích lợi gì cho bản thân, cho nên không có nhiều người cung phụng cho yêu, mặc dù thật sự có nhưng cũng phần lớn là bị người khác che mắt khiến coi yêu là thần tiên để cung phụng.” Tô Mộc giải thích.

Nghe anh ấy nói vậy tôi liền nhớ tới Giao tiên, liền hỏi tôi cung phụng Giao tiên có phải cũng coi là cung yêu, nếu như cấp dưỡng cho Giao tiên không có điều gì tốt tại sao anh ấy còn đồng ý cho Giao tiên theo tôi?

Nghe tôi hỏi, Tô Mộc trong nháy mắt có chút yên lặng, nhìn tôi một cái, hỏi tôi với Giao tiên ở cùng nhau lâu như vậy, nó bây giờ với tôi là phúc hay họa còn chưa rõ sao?

Nếu như lần này không phải Giao tiên giúp đỡ bảo vệ cha mẹ tôi thì không chừng Lâm Yến Nhi đã có huyết mạch tương đồng trong tay, tôi cũng không có khả năng trở lại thân thể này.

Cũng phải, từ khi có Giao tiên đi theo nó đã đã cứu tôi rất nhiều lần, huống chi tương lai nó sẽ là rồng, cùng với các giống yêu khác chắc chắn không giông nhau.

Tôi liền cười lúng túng một cái, nói là tôi thuận miệng hỏi, lời này ngàn vạn lần đừng để cho Giao tiên nghe.

Noi xong tôi lại nhìn bàn bên cạnh một cái, hỏi Tô Mộc: “Nếu cung yêu là không tốt, người cung yêu sẽ có ảnh hưởng gì? Tại sao lại không tốt?”

“Yêu sẽ hút tinh khí trên người cung yêu, đến khi hút tới mức nhất định sẽ khiến người đó kiệt sức. Không phải em mới nói yêu khí trên người bé gái kia nặng nhất sao, có lẽ cô bé sẽ không sống được bao lâu nữa. Tô Mộc nói.
 
Chương 192


“A? Không thể nào?” Vốn tôi chỉ nhàm chán thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại biết cô bé kia không sống được bao lâu nữa.

Tôi liền thấy rất thương cô bé kia, dẫu sao cô bé đầu thai tốt như vậy cũng không dễ dàng. Nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ kia hẳn là một nhà rất hạnh phúc, cũng không biết bị thuật sĩ xấu xa nào gài bẫy lại nuôi một yêu trong nhà.

Tô Mộc nhìn biểu tình của tôi cũng biết trong đầu tôi đang suy nghĩ gì, kề sát tai tôi nói nhỏ: “Lần này chúng ta tới Lạc Dương còn rất nhiều chuyện, em đừng xen vào việc của người khác, em không quản hết được.”

Nói xong Tô Mộc liền nói thức ăn đã ra, bảo tôi mau ăn đi, nếu không một hồi đều bị Tô Đoàn ăn hết.

Tô Đoàn ngồi đối diện chúng tôi, không nghe được những gì tôi và Tô Mộc vừa nói, thấy bộ dáng không yên lúc tôi ăn cơm liền hỏi có phải thức ăn này không hợp khẩu vị, có muốn đổi món khác hay không.

Tôi xua xua tay nói không cần, những đồ ăn ở đây thật đắt, hơn nữa cũng rất ngon, chỉ là tâm tư của tôi bây giờ đều đặt lên cô bé ở bàn bên cạnh cho nên đồ ăn ở trong miệng cũng không thấy mùi vị gì.

Thật vất vả mới ăn cơm xong, chúng tôi cùng ba người một nhà bên cạnh kia cùng nhau rời đi, sau đó tới quầy lễ tân nhận phòng.

Rất trùng hợp là, một nhà ba người kia cũng cùng chúng tôi cùng đi thuê phòng, bởi vì cùng làm thủ tục nhận phòng nên phòng bọn họ ngay kế tiếp chúng tôi. To Đoàn ở phòng 307, chúng tôi 308, gia đình kia ở phòng 309.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng Tô Mộc bảo tôi lên phòng trước, anh ấy cùng Tô Đoàn quay lại xe đem yêu thân cùng hành lý xuống, sau đó đem yêu thân mang vào phòng Tô Đoàn.

Yêu thân là đại mỹ nữ như vậy để một mình ở trên xe qua đêm quả là chuyện không nên, tôi gật đầu một cái, cầm thẻ đi về phòng một mình.

Khi chờ thang máy lại gặp gia đình kia, bọn họ giống như cũng chú ý đến tôi, người mẹ quay sang tôi mỉm cười gật đầu chào.

Cô bé kia vẫn là gương mặt ngây thơ nhỏ nhắn nhìn tôi một lúc, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Dáng dấp cô bé rất đẹp vừa rồi còn ở cách khá xa nên tôi không thấy rõ, chỉ chú ý tới yêu khí trên người cô bé, bây giờ nhìn gần mới phát hiện ánh mắt của cô bé không hề giống với trẻ con bình thường. Mắt đen lại mặn mà, con ngươi rõ ràng lớn hơn người bình thường một chút, ánh mắt nhìn người khác rất đáng thương, giống như một chú cún nhỏ vậy, khiến người ta rất thích.

Không biết có phải bởi vì cô bé rất đáng thương hay không mà tôi rất có hảo cảm với cô bé, cảm giác ánh mắt của bé trông rất quen, thật giống như tôi đã gặp ở đâu vậy.

Thấy tôi cũng nhìn mình, cô bé kia không biết là sợ hay thẹn thùng liền sà vào ngực mẹ, hai tay ôm chặt mẹ mình, sau đó còn giống như không cam lòng len lén quay sang nhìn tôi.
 
Chương 192-2


“A? Không thể nào?” Vốn tôi chỉ nhàm chán thuận miệng hỏi một chút, không ngờ lại biết cô bé kia không sống được bao lâu nữa.

Tôi liền thấy rất thương cô bé kia, dẫu sao cô bé đầu thai tốt như vậy cũng không dễ dàng. Nhìn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ kia hẳn là một nhà rất hạnh phúc, cũng không biết bị thuật sĩ xấu xa nào gài bẫy lại nuôi một yêu trong nhà.

Tô Mộc nhìn biểu tình của tôi cũng biết trong đầu tôi đang suy nghĩ gì, kề sát tai tôi nói nhỏ: “Lần này chúng ta tới Lạc Dương còn rất nhiều chuyện, em đừng xen vào việc của người khác, em không quản hết được.”

Nói xong Tô Mộc liền nói thức ăn đã ra, bảo tôi mau ăn đi, nếu không một hồi đều bị Tô Đoàn ăn hết.

Tô Đoàn ngồi đối diện chúng tôi, không nghe được những gì tôi và Tô Mộc vừa nói, thấy bộ dáng không yên lúc tôi ăn cơm liền hỏi có phải thức ăn này không hợp khẩu vị, có muốn đổi món khác hay không.

Tôi xua xua tay nói không cần, những đồ ăn ở đây thật đắt, hơn nữa cũng rất ngon, chỉ là tâm tư của tôi bây giờ đều đặt lên cô bé ở bàn bên cạnh cho nên đồ ăn ở trong miệng cũng không thấy mùi vị gì.

Thật vất vả mới ăn cơm xong, chúng tôi cùng ba người một nhà bên cạnh kia cùng nhau rời đi, sau đó tới quầy lễ tân nhận phòng.

Rất trùng hợp là, một nhà ba người kia cũng cùng chúng tôi cùng đi thuê phòng, bởi vì cùng làm thủ tục nhận phòng nên phòng bọn họ ngay kế tiếp chúng tôi. To Đoàn ở phòng 307, chúng tôi 308, gia đình kia ở phòng 309.

Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng Tô Mộc bảo tôi lên phòng trước, anh ấy cùng Tô Đoàn quay lại xe đem yêu thân cùng hành lý xuống, sau đó đem yêu thân mang vào phòng Tô Đoàn.

Yêu thân là đại mỹ nữ như vậy để một mình ở trên xe qua đêm quả là chuyện không nên, tôi gật đầu một cái, cầm thẻ đi về phòng một mình.

Khi chờ thang máy lại gặp gia đình kia, bọn họ giống như cũng chú ý đến tôi, người mẹ quay sang tôi mỉm cười gật đầu chào.

Cô bé kia vẫn là gương mặt ngây thơ nhỏ nhắn nhìn tôi một lúc, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Dáng dấp cô bé rất đẹp vừa rồi còn ở cách khá xa nên tôi không thấy rõ, chỉ chú ý tới yêu khí trên người cô bé, bây giờ nhìn gần mới phát hiện ánh mắt của cô bé không hề giống với trẻ con bình thường. Mắt đen lại mặn mà, con ngươi rõ ràng lớn hơn người bình thường một chút, ánh mắt nhìn người khác rất đáng thương, giống như một chú cún nhỏ vậy, khiến người ta rất thích.

Không biết có phải bởi vì cô bé rất đáng thương hay không mà tôi rất có hảo cảm với cô bé, cảm giác ánh mắt của bé trông rất quen, thật giống như tôi đã gặp ở đâu vậy.

Thấy tôi cũng nhìn mình, cô bé kia không biết là sợ hay thẹn thùng liền sà vào ngực mẹ, hai tay ôm chặt mẹ mình, sau đó còn giống như không cam lòng len lén quay sang nhìn tôi.
 
Chương 192-3


Tôi nháy mắt liền sáng tỏ. Thấy vẻ kinh hãi của tôi mẹ cô bé càng lo lắng, mặt đầy trịnh trọng nói với tôi: “Cho dù cô có tin hay không thì cô cũng mau rời khỏi người đàn ông kia, tốt nhất là đi ngay bây giờ, sau này cũng đừng gặp lại hắn. Hơn nữa cô ngàn vạn lần không nên để cho hắn nhận ra điều gì, nếu không cô sẽ nguy hiểm hơn.”

Nói xong bà ấy thở dài một cái, trong ánh mắt nhìn tôi còn mang theo sự thương hại, sau đó quay lại phòng của bà ấy rồi đóng cửa lại.

Chỉ còn tôi một mình ngây ngốc trong hành lang, đây là tình huống gì?

Tôi còn đang bối rối không biết có nên giúp họ hay không thì bọn họ đã chạy tới cảnh báo cho tôi?

Hơn nữa chúng tôi không quen biết nhau, bà ấy cũng không ngại đường đột gọi tôi ra chính vì để nhắc nhở tôi điều này?

Tôi đột nhiên thấy ấm áp trong lòng, thậm chí mũi hơn cay cay.

Chúng tôi chỉ là duyên gặp một lần, bé gái kia nhìn được Tô Mộc là quỷ, đặc biệt thừa dịp Tô Mộc không có ở đây đã bảo mẹ mình chạy sang nhắc nhở tôi, mà tôi nhìn ra yêu khí trên người cô bé lại định khoanh tay đứng nhìn.

Trong nháy mắt tôi thấy mặt mình bỏng rát, giống như bị người khác bạt tai mấy phát.

Tôi cũng không nhịn được nữa, đi tới cửa phòng 309 bấm chuông cửa.

Cửa mở ra, có thể thấy được mẹ cô bé luôn ở cửa đợi tôi, thấy tôi tới lập tức kéo tôi vào trong phòng, sau đó cảnh giác nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.

“Chị.” Tôi vừa mới vào trong phòng thì cô bé kia đã chạy tới, gọi tôi một tiếng ngọt ngào.

Sau đó cô bé kéo ra một sợi dây từ cổ mình, trên dây buộc một miếng giấy màu vàng hình tam giác, nhìn qua giống lá bùa vàng, nói với tôi: “Đây là lá bùa Trương đại sư cho em, dùng để đuổi quỷ trừ tà, bây giờ em cho chị, chị cần nó hơn em.”

Vừa nói cô bé đã đem lá bùa vàng thả vào trong tay tôi.

Nước mắt tôi ứa ra rơi xuống đất, trong lòng càng áy náy.

Thấy tôi khóc cô bé còn giả bộ như bộ dáng cụ non, vụng về giúp tôi lau nước mắt, an ủi tôi: “Chị đừng sợ, có lá bùa này nam quỷ kia sẽ không thể đến gần chị nữa, chị chỉ cần nhanh rời khỏi hắn là được.”

“Cô bé từ nhỏ đã như vậy rồi sao? Vừa sinh ra đã là âm dương nhãn?” Lòng tôi càng chua xót, không dám nhìn cô bé nữa mà quay sang lấy cớ lau nước mắt, hỏi mẹ cô bé.

Mẹ cô bé gật đầu một cái, nói đứa nhỏ này từ khi sinh ra cũng không khóc, khi còn bé cũng không ngủ, người rất gầy yếu, bác sĩ thăm khám đều nói không sống qua được mười tuổi. Sau đó tình cờ gặp một đạo sĩ, nói bé trời sinh là âm dương nhãn, bảo chúng tôi mời tôn thần về bảo vệ, lúc này mới chuyển biến tốt, sống thuận lợi đến bây giờ.

“Hai người mời thần bảo vệ cho cô bé, có thể cho tôi nhìn một chút được không?” Cố nén sự chua xót trong lòng, tôi nói.
 
Chương 192-4


Tôi vừa nói xong thì ba cô bé nhíu mày, nói thần bảo vệ này không thể cho người khác thấy, bọn họ nói cho tôi bên cạnh có quỷ chỉ là có lòng tốt, không phải muốn tiền của tôi, càng không muốn gạt tôi. Ông ấy vốn không muốn xen vào việc của người khác, là đứa bé không đành lòng tôi bị quỷ dây dưa nên muốn giúp, nếu như tôi tin bọn họ thì liền rời khỏi người đàn ông kia, nếu như không tin cũng được, coi như bọn họ chưa nói gì.

Giọng cha cô bé tương đối cứng rắn, hiển nhiên cho rằng tôi nghi ngờ bọn họ lừa gạt nên hơi tức giận.

Mẹ cô bé thì nắm tay ngăn chồng lại, giải thích chồng bà không có ác ý, chỉ là tính khi không tốt lắm.

Tôi gật đầu một cái, sau khi lau nước mắt ổn định lại tinh thần rồi trả lại lá bùa vàng cho cô bé: “Cảm ơn em gái nhỏ, chị biết người đàn ông bên cạnh chị là quỷ, vẫn luôn biết anh ấy sẽ không hại chị, cho nên lá bùa này chị không cần.”

Nói xong tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía cha mẹ cô bé, thần sắc ngưng trọng mấy phần, nói: “Ngược lại đứa nhỏ này có yêu khí vờn quanh người, tình hình đã rất nguy hiểm, vấn đề hẳn nằm ở chỗ thần bảo vệ trên người của bé. Vật kia cũng không phải là thần gì mà chỉ là yêu, những năm này yêu kia luôn hấp thu tinh khí trên người đứa bé này, tiếp tục như vậy nữa..

Tôi dừng một chút, sự thật quá tàn nhẫn tôi không đành lòng nói ngay trước mặt cô bé.

Ba mẹ cô bé nghe tôi nói đã hoàn toàn ngây người, nhìn tôi khiếp sợ, dáng vẻ không dám tin.

Hồi lâu ba cô bé mới hoàn hồn lại, ánh mắt chăm chú nhìn tôi một chút rồi nói: “Cô rốt cuộc là người nào?” “Coi như là xuất thân từ thế gia phong thủy đi.” Tôi nói.

Tôi gả cho Tô Mộc, mà Tô Mộc xuất thân từ phong thủy thế gia cho nên tôi cũng coi như không hề nói láo.

“Dương Dương, anh đã nói rồi, đừng xen vào việc của người khác, sao em vẫn chạy tới đây?” Ngay khi tôi vừa nói xong thì bỗng nhiên xuất hiện tiếng Tô Mộc sau lưng.

Cửa phòng đã bị khóa lại, từ bên ngoài căn bản không cách nào mở ra cho nên Tô Mộc xuyên tường đi vào. Ba mẹ cô bé sau khi thấy Tô Mộc liền xanh mặt, chân mềm nhũn ngã ngồi xuống giường.

“Hai người đừng sợ, anh ấy sẽ không gây thương tổn cho mọi người.” Tôi vội vàng giải thích, sau đó quay lại bên cạnh Tô Mộc, nửa nhận sai nửa nũng nịu nói tôi vốn cũng không muốn quản chuyện này, nhưng cô bé quả thực rất đáng yêu, hơn nữa cô bé lại muốn cứu tôi trước cho nên tôi không nhịn được.

Nói xong tôi cầm tay Tô Mộc, nói: “Chúng ta giúp cô bé một chút đi, đứa bé này hiền lành như vậy quả thật em không đành lòng nhìn bé chết.”

Nói xong tôi còn kéo tay Tô Mộc lắc lắc nhẹ.

Tô Mộc nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của tôi, sau đó đưa mắt nhìn mẹ cô bé kia, nói: “Ngày sinh của bé có phải vào ngày hai mươi mốt tháng chín âm lịch?”

“Sao cậu lại biết?” Mẹ cô bé sửng sốt một chút, mặc dù bà ấy rất sợ Tô Mộc, nhưng sau khi nghe Tô Mộc hỏi lời này vẫn rất khiếp đảm, nói.

Không riêng gì mẹ cô bé thấy khiếp đảm, ngay cả tôi cũng kinh hãi, bởi vì ngày sinh của tôi cũng vừa vặn là ngày hai mươi mốt tháng chín âm lịch!
 
Chương 193: Thực quỷ 1


“Hai mươi mốt tháng chín âm là ngày thực quỷ bạo loạn. Hàng năm vào ngày này âm phủ sẽ tiếp nhận rất nhiều quỷ không đạt tới tư cách đầu thai, loại này gọi chung là Thực quỷ, không vào luân hồi, không tu ngũ đạo. Theo thời gian thực quỷ càng ngày càng nhiều, ngoại trừ bình thường thực quỷ sẽ bị quỷ khác tu luyện tiêu hao bớt một ít, bọn chúng còn có một chức năng chủ yếu, chính là để nuôi sủng vật mèo nuốt quỷ của Diêm Vương.”

“Mèo nuốt quỷ bình thường sẽ tự kiếm mồi, ngoài ra một năm cũng sẽ tập trung ăn uống một lần, ngay tại ngày hai mươi mốt tháng chín này. Khoảng năm mươi phần trăm thực quỷ sẽ bị mèo nuốt quỷ giết chết ở ngày này, cho nên ngày hôm đó tất cả thực quỷ cũng sẽ tập họp chung một chỗ để phản kháng. Trong hoàn cảnh đó mặc dù phần lớn thực quỷ vẫn sẽ bị diệt nhưng cũng có một số ít có thể thoát được tai vạ này mà chạy tới dương gian. Trong tình huống bình thường quỷ sẽ không thể ở dương gian dũ đãng cho nên bọn họ phải mau sớm tìm một thân thể thác sinh, bào thai sắp sinh liền sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng.”

Tô Mộc vừa nói, con mắt nhìn bé gái kia một cái.

Bé gái kia nhất thời sợ run cả người, theo bản năng tránh sau lưng mẹ.

“Sau khi cường dép đầu thai vào bào thai sắp sinh, bào thai này sẽ phải sinh sớm, cho nên đứa nhỏ này hẳn sẽ sinh vào khoảng tám giờ đến mười hai giờ đêm ngày hai mươi mốt tháng chín. Sau khi sinh, bởi vì hồn phách không theo thủ tục đầu thai bình thường nên trên người sẽ có số lớn âm khí, sinh ra sẽ đều là âm dương nhãn, tuổi thọ bị âm khí ảnh hưởng nên cũng không được quá dài.” Tô Mộc nói.

Sau khi nói xong anh ấy không nói nữa, chỉ đưa mắt nhìn cha mẹ bé gái chờ bọn họ đáp lại.

Mẹ bé gái nghe đã ngây người, nhìn con gái mình không dám tin, chần chờ nói: “Ý của cậu là, con gái tôi vốn là thực quỷ, may mắn chạy thoát khỏi tàn sát mới đầu thai vào nhà tôi? Như vậy đúng là con gái tôi nhờ lấy được thần bảo vệ che chờ cho nên mới sống được tới bây giờ, vậy tại sao cô gái này lại bảo quanh con gái tôi có yêu khí, còn đang gặp nguy hiểm?”

“Vợ... Quỷ nói mà em cũng tin?” Ba cô gái trải qua thời gian kinh sợ ngắn ngủi đã phục hồi lại tinh thần, đem vợ con mình đặt lên giường phía sau lưng mình, giống như gà mẹ bảo vệ gà con vậy, trong tay ông siết chặt lá bùa vàng ở trước ngực, đứng đối diện với chúng tôi nói.

Ông ấy nhìn Tô Mộc tràn đầy địch ý, hiển nhiên không tin những gì chúng tôi nói.

Sắc mặt Tô Mộc trầm xuống, âm khí trên người trong nháy mắt tản ra một ít khiến nhiệt độ phòng chợt giảm xuống.

Tôi cảm thấy căng thẳng, rất sợ ba cô bé đã chọc giận Tô Mộc liền vội vàng kéo tay Tô Mộc, phòng anh ấy lại gây tổn thương đến gia đình kia.

Gia đình kia hiển nhiên cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm được tản ra từ người Tô Mộc, ba người cũng hoảng sợ nhìn Tô Mộc. Cho dù như vậy ba cô bé kia vẫn kiên định đứng ngăn trước mặt vợ và con gái, trên đầu đã rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
 
Chương 193-2: Thực quỷ 2


“Đúng như ông vừa rôi vậy, chúng ta cũng có lòng tốt nhắc nhở, nếu như không phải các ngươi có lòng tốt với vợ tôi thì chuyện con gái ông tôi cũng không nhúng tay vào. Neu ông không tin vậy chúng ta từ biệt ở đây.” Tô Mộc lạnh lùng nói.

Anh ấy vừa rồi thả ra nhiều âm khí như vậy, tôi cho là anh ấy hẳn đã rất khó chịu, ai ngờ giọng anh ấy hết sức tỉnh táo, nói xong liền kéo tay tôi đi về.

Sự căng thẳng trong lòng tôi lúc này mới thả ra được một ít, ít nhất tôi không giúp được cô bé thì cũng không mang họa đến cho họ.

Ngay khi chúng tôi sắp đẩy cửa thì sau lưng truyền tới một âm thanh do dự, là ba cô bé: “Chờ một chút...”

Tô Mộc dừng một chút, mặt đầy khó chịu quay đầu nhìn ông ta.

Ba cô gái rõ ràng rất sợ Tô Mộc, bị Tô Mộc nhìn liền run lên, nhưng mặt mũi ông ta lúc này đã dãn ra, nhìn Tô Mộc một chút, cuối cùng vẫn đưa ánh mắt dừng lại trên người tôi: “Con gái tôi... thật một sớm một chiều gặp nguy?”

Tôi gật đầu một cái: “Không sai, mặc dù không biết tại sao nhưng trên người cả nhà ông đều tràn ngập một cổ yêu khí, yêu khí trên người con gái ông là nặng nhất. Neu như nói con gái ông đầu thai đã mang âm khí sẽ ảnh hưởng tới tuổi thọ của bé, mời một yêu làm thần bảo vệ quả thật có thể tạm thời giải quyết vấn đề đó, bởi vì yêu khí sẽ chiếm đoạt âm khí. Nhưng sau khi âm khí bị chiếm đoạt sạch sẽ thì trên người cô bé còn lại cái gì? Yêu khí nhiều hơn sẽ tùy lúc lấy mạng của bé.”

“Vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì? Cô gái, nếu cô là thầy phong thủy, có thể nhìn ra vấn đề trên người con gái tôi thì cô nhất định phải cứu con gái tôi, cô muốn gì cũng được.” Mẹ bé gái đã rất lo lắng, bà ấy thậm chí còn từ phía sau chồng đi tới nắm lấy tay tôi, cũng không còn sợ Tô Mộc.

Tôi nghiêng đầu nhìn sang Tô Mộc, mặc dù tôi có thể nhìn thấy yêu khí trên người họ nhưng tôi ngoại trừ có một viên yêu hạch ra thì cũng có bản lãnh gì khác, giải quyết vấn đề của bọn họ phải dựa vào Tô Mộc.

Tô Mộc biết ý tôi, nói chuyện này cũng không phải một hai ngày là xong được, ngày mai chúng tôi còn có việc quan trọng phải làm, chờ chính sự làm xong sẽ lại tới xem xét tình huống của bé gái. Nói xong anh ấy còn bảo tôi yên tâm, bảo yêu kia anh ấy cho dù không giải quyết được nhưng còn có Giao tiên, sẽ không có vấn đề gì. Còn vấn đề âm khí của cô bé sau khi trừ yêu thì dễ làm hơn, Tần Cát cũng có tình trạng tương tự cô bé vậy, bây giờ vẫn sống tốt, đến lúc đó có thể đem cô bé giới thiệu cho Phong Thiên, bảo ông ta thu nhận cô bé làm đồ đệ là được, ông ta sẽ không từ chối.

Tô Mộc an bài rất ổn thỏa, tôi trong nháy mắt liền vui vẻ, gật đầu một cái, nếu không phải ngay trước mặt có gia đình cô bé này thì tôi đã nhón chân hôn anh ấy một cái.

Nói cho mẹ cô bé rằng chúng tôi có chuyện khác phải làm, sau đó sẽ liên lạc với bà ấy, chúng tôi trao đổi wechat để giữ liện lạc, sau đó tôi kéo Tô Mộc rời đi.

Trước khi đi ra mẹ cô bá đối với tôi thiên ân vạn tạ, tôi chỉ nói sau này liên lạc lại với bà ấy, còn chưa hoàn toàn giải quyết được chuyện của cô bé mà bà ấy đã coi tôi như ân nhân cứu mạng khiến tôi thật không được tự nhiên.
 
Chương 193-3: Thực quỷ 3


Ra khỏi phòng 309 liền gặp Tô Đoàn, cậu ấy đứng chờ ở cửa, thấy chúng tôi đi ra lập tức tiến lên hỏi đã xảy ra chuyện gì, vì sao vừa rồi ông Hai phải thả ra âm khí đậm đà như vậy, cậu ấy cảm nhận được liền lập tức chạy tới.

Tô Mộc liếc nhìn tôi tức giận, anh ấy không lên tiếng, hiển nhiên còn trách tôi xen vào việc của người khác.

Tôi liền đem tình huống vừa rồi của cô bé kia nói cho Tô Đoàn nghe. Tô Đoàn xuất thân từ phong thủy thế gia, có lẽ chuyện này cũng gặp không ít, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói nếu ông Hai đã nhận lời chuyện này thì sớm nghỉ ngơi, sau đó sáng mai sẽ đem yêu thân trả lại.

Nói xong cậu ấy đi về, Tô Mộc thì chìa mặt thúi, cũng kéo tôi trở về phòng. Vừa vào cửa anh ấy liền ôm bế ngang người tôi lên, cũng không để cho tôi chạm đất, đi thẳng vào phòng tắm, nói anh ấy đã chuẩn bị nước xong, muốn cùng tôi tắm uyên ương!

vốn Tô Mộc là đại mỹ nam tuyệt thế, được cùng tắm uyên ương với anh ấy tôi sẽ rất thích, nhưng bây giờ anh ấy chìa bản mặt thúi, rõ ràng muốn trừng phạt tôi.

Hơn nữa chiều hôm qua bị anh ấy hành hạ tôi còn chưa hoàn toàn khôi phục, trong nháy mắt tôi liền kinh sợ, giãy giụa muốn tụt xuống, nói tôi mệt mỏi, buồn ngủ, không muốn tắm uyên ương.

“Không tắm thì anh sẽ quăng em đi, bẩn chết.” Tô Mộc cúi đầu nhìn tôi, lạnh nhạt nói.

Vừa nói anh ấy căn bản cũng không để ý tới tôi, trực tiếp quăng tôi vẫn còn nguyên quần áo trên người vào trong bồn nước đầy hoa hồng, sau đó cả người cũng đè xuống, há miệng cắn tai tôi!

“Cứu mạng!” Tôi cũng sắp bị hù chết, vừa giãy giụa vừa liên tục cầu xin tha thứ, sớm biết thì đã không chọc Tô Mộc tức giận, bây giờ nếu anh ấy lại làn nữa trừng phạt tôi vậy thì ngày mai chắc chắn tôi không xuống được giường.

Tôi vừa né tránh vừa nói kêu gào, sau đó cố gắng đẩy anh ấy ra.

Nhưng Tô Mộc căn bản là thờ ơ, cắn xé tôi cuồng nhiệt, từ rái tai dọc hướng xuống, cắn xương quai xanh rồi ngực tôi...

Cả người tôi run lên, vốn đang liều mạng đẩy anh ấy ra ngoài thì toàn thân nháy mắt mềm nhũn, không còn chút khí lực nào.

Hơi nước nóng tràn ngập xung quanh, đầu lưỡi Tô Mộc rất lạnh chạm trên làn da nóng bỏng của tôi hết sức thoải mái, tay anh ấy nhạy bén trêu chọc tôi, khóe miệng dường như cười đểu trừng phạt...

Tôi một lần nữa nộp vũ khí đầu hàng, cho dù thân thể tôi rất mệt mỏi, trong lòng có nhiều kháng cự nhưng tôi cũng không cách nào chống được dụ hoặc của Tô Mộc đối với tôi.

Chúng tôi thở hộng hộc phát tiết cho tới khi xong xuôi, toàn thân rã rời, cánh tay cũng không nhấc lên được.

Cuối cùng vẫn là Tô Mộc ôm tôi trở về giường, tôi ôm Tô Mộc thật chặt, mệt mỏi nhưng cực kỳ thỏa mãn, cả đem ngủ hết sức ngọt ngào.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại tôi phát hiện mặt mình ướt nhẹp, giống như có keo dính ở trên mặt.
 
Chương 193-4: Thực quỷ 4


“Thứ gì a?” Tôi bât mãn nói nhỏ, đem xé thứ trên mặt ra, lại phát hiện nó là một tấm mặt nạ, phía trên rất trơn, hẳn mới được đắp lên.

Tô Mộc đang ngồi bên cạnh tôi, dựa vào mép giường, tinh thần rất sáng láng sảng khoái, giống như người vận động kịch liệt tối qua là Tô Mộc nào khác vậy, thấy tôi tỉnh liền cười nói: “Tỉnh cũng đừng nằm lười trên giường, đi xuống rửa mặt, sau đó theo thứ tự từ trái qua phải lau mặt một chút.”

Vừa nói anh ấy vừa chỉ lên bàn.

Trên bàn đang bày một đống chai chai lọ lọ, Tô Mộc thật sự theo chỉ thị của mẹ tôi, đem tất cả các mỹ phẩm dưỡng da dựa theo thứ tự dùng xếp thành một hàng.

Trời! Hôm qua tôi chỉ cho rằng anh ấy nghiêm túc nghe mẹ tôi nói chỉ là giả bộ, ai ngờ anh ấy thật sự nhớ.

Tôi không biết nói gì, trong người vẫn còn rất mệt mỏi, ỷ lại ở trên giường không chịu xuống, dứt khoát nghiêng nười ôm lấy Tô Mộc, rúc vào trong ngực anh ấy muốn ngủ thêm một giấc.

Anh ấy nhìn dáng vẻ ăn vạ của tôi chỉ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, nói quả thực tôi không muốn dậy thì cứ ở lại khách sạn ngủ ngon, anh ấy cùng Tô Đoàn sẽ đi trả lại yêu thân, sau đó sẽ về khách sạn tìm tôi.

Tôi quả thật rất muốn cùng đi với Tô Mộc nhưng thân thể quá mệt mỏi, hơn nữa giường trong khách sạn này cũng rất thoải mái, giống như nằm trong ngực Tô Mộc vậy, khiến tôi không dậy được, liền mơ mơ màng màng gật đầu một cái, vẫy tay nói hẹn gặp lại với Tô Mộc.

Anh ấy đi lúc nào tôi cũng không biết, đến khi tôi tỉnh lại đã là buổi trưa.

Tôi là bị đói nên tỉnh. Tô Mộc còn chưa quay lại, tôi bò dậy khỏi giường một cách không tình nguyện, sau khi rửa mặt vừa vặn lại thấy dãy mỹ phẩm Tô Mộc sắp hàng cho tôi.

Tôi vốn rất lười trong khoản này, nhưng thấy Tô Mộc chăm chỉ như vậy, tôi khẽ cười trong lòng một tiếng, sau đó dựa theo thứ tự sắp hàng của Tô Mộc mà xoa lên mặt.

Sau khi tôi xoa xong thì điện thoại vừa vặn truyền tới một thông báo wechat, tôi liền lăn ra đầu giường lấy điện thoại.

Tin tức lại do Đường Dũng gửi tới, người này lần trước chọc Tô Mộc xù lông liền chạy, để lại Tô Mộc đang giận đùng đùng cho tôi, nếu không tôi cũng đã không bị Tô Mộc phạt thảm như vậy, bây giờ lại còn dám nhắn tin cho tôi.

Tôi liền mở tin nhắn của anh ta, vừa định mắng anh ta một trận thì đã nhìn thấy nội dung anh ta gửi tới.

Tất cả nội dung đều chỉ có một câu nhưng khiến tôi trong nháy mắt ngây người: Em biết ba tháng trước vì sao Tô Mộc phải kết hôn với Lâm Yến Nhi không?
 
Chương 194: Lý do kết hôn


Tại sao?

Tôi lập tức gửi tin nhắn lại, ai ngờ Đường Dũng bên kia lại không có động tĩnh gì nữa, đợi hồi lâu cũng không trả lời tôi.

Vốn chuyện này xảy ra đã lâu, tôi cũng đã gần quên mất, dẫu sao sau khi Tô Mộc kết hôn với Lâm Yến Nhi, mặc dù tôi ghen nhưng anh ấy chưa từng coi Lâm Yến Nhi là vợ, cũng không thân mật với Lâm Yến Nhi cho nên tôi cũng coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Có điều bây giờ Đường Dũng nhắc tới chuyện này khiến sự hiếu kỳ trong lòng tôi bị kích thích, thật sự Tô Mộc chưa từng giải thích chuyện này với tôi!

Đợi một hồi không thấy trả lời, tôi không còn kiên nhẫn được liền gọi điện thoại cho Đường Dũng. Đầu bên kia chỉ truyền đến tiếng chuông, sau đó thì có giọng nói: Thuê bao quý khách…

Gã này lại dám tắt điện thoại với tôi!

Tôi thật sự tức muốn chết, anh ra khơi ra chuyện này nhưng lại không nói là cái quỷ gì. Gọi điện thoại không được tôi không thể làm gì khác hơn là lần nữa oanh tạc vào wechat của Đường Dũng, không ngừng sao chép hai chữ chưa, liên tục gửi hơn hai mươi lần mới dừng tay.

Chờ anh ta trả lời tôi liền đi thay quần áo, cầm thẻ mở phòng xuống dưới ăn cơm.

Lúc này đã hết giờ ăn sáng ở khách sạn, tôi liền đến quán ăn đối diện khách sạn ăn mỳ, vừa ăn vừa nhắn tin cho Tô Mộc, hỏi anh ấy đã trả yêu thân chưa, có tiện thì gửi vị trí và chụp ảnh cho tôi xem, tôi cũng gửi ảnh mỳ xào qua để khoe với anh ấy, ai ngờ Tô Mộc cũng không trả lời, có lẽ dưới mộ không có tín hiệu.

Ngay khi tôi vừa ăn vừa nhàm chán nhìn xung quanh thì điện thoại bỗng nhiên thông báo có tin nhắn, là từ Đường Dũng, rốt cuộc anh ta cũng phải nhắn tin cho tôi.

Tôi liền mở tin nhắn của anh ta, chỉ thấy anh ta hỏi tôi ở đâu, nói chuyện này rất dài dòng, anh ta muốn gặp tôi rồi nói.

Gặp mặt?

Tôi sửng sốt một chút, mặc dù chuyện này tôi rất tò mò, nhưng như vậy cũng không quan trọng đến mức phải gặp mặt nói chứ?

Có điều tôi vẫn gửi vị trí của mình cho anh ta, nói rằng hôm nay không gặp được rồi, bây giờ tôi không ở Giang Minh mà đang ở Lạc Dương.

“Chờ, anh lập tức tới ngay.”

Đường Dũng trả lời, sau đó lại không động tĩnh gì nữa.

Tôi hơi cảm thấy kinh ngạc, dẫu sao Lạc Dương cách Giang Minh chúng tôi cũng không phải là gần, Đường Dũng chỉ vì nói nguyên nhân Tô Mộc cưới Lâm Yến Nhi mà lại chạy xa như vậy?
 
Chương 194-2: Lý do kết hôn 2


Chuyện này dường như có chút cổ quái, chẳng lẽ hai người bọn họ kết hôn còn có bí mật kinh thiên động địa gì, hay quan hệ giữ Tô Mộc và Lâm Yến Nhi căn bản không đơn giản như tôi tưởng tượng, cho nên Đường Dũng mới phất cờ gióng trống chạy tới tìm tôi.

Trong lúc chờ Đường Dũng tôi liền không nhịn được suy nghĩ bậy bạ, cảm thấy rối bời.

Cũng may Đường Dũng không để cho tôi chờ lâu, ước chừng hơn mười phút sau tôi đã bị người vỗ sau lưng một cái, Đường Dũng cười hì hì ngồi xuống bên cạnh tôi, hỏi tôi có nóng lòng chờ không.

“Nói nhảm, đương nhiên có.” Tôi giả bộ tức giận liếc anh ta một cái, sau đó không kịp đợi liền hỏi: ‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh biết điều gì?”

“Em có nhớ không, lúc Tô Mộc kết hôn với Lâm Yến Nhi chính là lúc anh ra rất gầy, mạng cũng mất một nửa?” Đường Dũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại.

Tôi gật đầu liên tục, chuyện này dĩ nhiên tôi nhớ, nhắc tới Tô Mộc bị gầy cũng là để kéo dài tính mạng cho tôi, nếu không lúc ấy tôi đã chết, đâu còn có thể sống tới bây giờ.

Đường Dũng thấy tôi gật đầu, sắc mặt lại nghiêm túc hơn, nói: “Vậy em còn nhớ lúc nào anh ta đã khôi phục được bình thường không? Anh ta bị thương nặng như vậy làm sao có thể khôi phục bình thường?”

“Cái này…” Tôi do dự một chút, trong nháy mắt không trả lời được.

Nghĩ tới, ban đầu Tô Mộc bị gầy như vậy quả thật rất nghiêm trọng, có điều không bao lâu sau lúc tôi bởi vì chuyện cương thi Cản Thi phái phải đi Bắc Kinh tiếp nhận điều tra thì anh ấy xuất hiện, mặt mũi dường như đã khôi phục bình thường, bộ dáng gầy trơ xương kia đã hoàn toàn biến mất. Lúc ấy tôi chỉ thấy quá vui mừng nên cũng không hỏi vì sao anh ấy lại tốt như vậy, bây giờ nghĩ lại thấy anh ấy khôi phục thật sự rất nhanh.

Anh ấy sau khi chết đã hơn trăm năm một mực cần cù tu luyện, cho dù cần cù như vậy cũng phải nhờ tư chất của bản thân mới có thể tu luyện thành lệ quỷ. Lúc anh ấy bị gầy, khí tức trên người rõ ràng cũng không bằng cả Diệu Diệu, trước sau chưa tới nửa tháng sao lại đã khôi phục thành lệ quỷ, anh ấy khôi phục như thế nào?

Nhìn ra vẻ mặt không đúng của tôi, Đường Dũng thở dài, nói: “Nếu như anh đoán không sai, đây chính là nguyên nhân anh ta kết hôn cùng Lâm Yến Nhi. Mặc dù quỷ có thể thông qua chiếm đoạt quỷ vật khác để nhanh chóng tu luyện, nhưng Tô Mộc là lệ quỷ, nhu cầu với âm khí cần lượng cực lớn, thông qua phương pháp này nhất định sẽ phải chiếm đoạt rất nhiều quỷ vật mới được, nhưng như vậy sẽ đưa tới một chuyện khác, chính là gây sự chú ý tới âm sai.”

“Mà so với phương pháp chiếm đoạt quỷ vật khác thì có phương pháp nhanh chóng hơn, chính là chiếm đoạt con của mình để tu luyện. Âm khí trên người con của anh ta sẽ càng phù hợp với lực cực âm của anh ta, không cần phải tự thân luyện hóa, càng không gây sự chú ý của âm sai, cho nên anh ta có thể khôi phục nhanh chóng nhất định là cùng Lâm Yến Nhi có quỷ thai, chờ khi Lâm Yến Nhi sinh ra quỷ thai thì anh ta sẽ cắn nuốt hết quỷ thai, lúc này mới…”

“Im đi, cái này không thể nào!” Không đợi Đường Dũng nói xong tôi đã không nghe nổi nữa.

Thật không thể tin, lần đầu tiên tôi nghe nói quỷ với quỷ còn có thể sinh con, huống chi Tô Mộc còn chưa chạm vào Lâm Yến Nhi thì sao có quỷ thai được.
 
Chương 194-3: Lý do kết hôn 3


Cho dù những điều Đường Dũng nói là thật, hai quỷ cũng có thể tạo ra quỷ thai, Tô Mộc cũng đã đụng chạm với Lâm Yến Nhi thì tôi cũng không tin Tô Mộc sẽ thông qua phương pháp chiếm đoạt con của mình để tu luyện.

Đường Dũng đơn giản là đang nói bậy.

Sắc mặt tôi bất giác ngày càng khó coi, Tô Mộc tốt như vậy, tôi không cho phép Đường Dũng nói về anh ấy như thế.

Thấy tôi không tin, mặt Đường Dũng hiện ra vẻ không thể làm gì hơn, xua tay một cái, nói: “Nếu em không tin thì anh cũng không có cách gì, đây chẳng qua là anh suy đoán dựa vào những đầu mối anh biết. Có điều Dương Dương, em phải cẩn thận một chút, nếu như lúc ấy Tô Mộc thật sự thông qua chiếm đoạt con của mình để tu luyện vậy thì anh ta nhất định đã nếm được được thành quả tu luyện nhanh chóng, đối với quỷ mà nói cái này giống như ma túy vậy, chỉ cần dính vào thì sẽ ghiền. Bây giờ anh ta không còn qua lại với Lâm Yến Nhi, một mực ở chung một chỗ với em, có đề cập tới chuyện sẽ cùng em sinh một đứa con hay không? Gần đây anh ta… có khi dễ em không?”

“Không có, anh đừng nói nữa!” Tôi không nhịn được nữa, tức giận nói, trong lòng phiền não chưa từng có.

Tôi cũng lần đầu tiên thấy ghét Dường Dũng như vậy, không muốn tiếp tục nghe anh ta nói liền trực tiếp đập tiền bát mỳ lên bàn, xoay người rời đi, nhanh chóng quay về khách sạn, rất sợ Đường Dũng đuổi kịp.

Rất may Đường Dũng không dây dưa tôi nữa, tôi liền về phòng khách sạn, đem cả người chôn trên giường, không biết tại sao nhưng trong lòng tôi thấy bực bội dị thường.

Đường Dũng và Tô Mộc vẫn luôn không ưa nhau, anh ta cũng nhiều lần thừa dịp không có Tô Mộc muốn đào góc tường.

Nhưng lần này anh ta hành động tương đối bỉ ổi, nói Tô Mộc vì tu luyện mà ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể chiếm đoạt.

Điều này sao có thể, tôi cùng Tô Mộc chung một chỗ lâu như vậy tôi chưa từng thấy anh ấy chiếm đoạt quỷ vật khác, hơn nữa tu luyện thông qua chiếm đoạt quỷ vật thì sát khi trên người sẽ rất nặng, ánh mắt sẽ biến thành màu đỏ.

Mắt Tô Mộc đen nhánh giống như một dòng sông sâu, không thấy chút màu đỏ nào, làm sao có thể chiếm đoạt quỷ khác?

Tôi không tin, Tô Mộc tuyệt đối không phải là người như vậy!

Nhưng lời nói của Đường Dũng cứ như gió, bất tri bất giác thổi vào đáy lòng tôi.

Tô Mộc quả thật có đề cập muốn cùng tôi sinh một đứa bé, hơn nữa hai ngày nay Tô Mộc cũng có chút khác thường, liên tục hai ngày làm chuyện đó…

Nghĩ tới đây lại càng hoang mang, không tìm được điều gì để bình ổn lại.

Thậm chí tôi ở trên giường cũng có cảm giác không được tự nhiên, cũng không biết có phải do tâm lý hay không mà tôi cảm giác phía bụng dưới truyền đến từng trận cảm giác khác thường, lúc lạnh lúc nóng, thật giống như manh nha có thứ gì đã sinh ra trong đó.

Tôi sẽ không mang thai chứ?
 
Chương 194-4: Lý do kết hôn 4


Sự nóng lạnh thay nhau khác thường ở bụng tôi càng ngày càng rõ ràng, tôi càng chú ý tới bụng hơn thì loại cảm giác đó liền càng mãnh liệt, thậm chí tôi cảm giác được có thứ gì đó trong bụng tôi đang chuyển động.

Tô Mộc muốn sinh con với tôi, nhưng dẫu sao chúng tôi là người với quỷ, tôi là người anh ấy là quỷ, nếu như tôi thật sự mang thai con của anh ấy thì trong bụng sẽ là quái vật gì?

Là người sống hay là người chết? Hay là nửa sống nửa chết, nếu như nó không phải là người sống, sinh ra không giống như những người bạn bình thường, vậy thì chạy dưới ánh mắt trời, sau này đi nhà trẻ… đứa bé kia sẽ bị xử lý như thế nào.

Bị Tô Mộc cắn nuốt hết, sau đó sẽ biến thành âm khí trên người Tô Mộc?

Không phải Tô Mộc sẽ bởi vì đứa bé này để nhanh chóng tiến tới cảnh giới dạ xoa chứ?

Trong đầu tôi rối bời, vừa lo vừa sợ, thậm chí còn có cảm giác bất an.

Không được!

Tôi bây giờ còn nhỏ, cho dù qua sinh nhật cũng mới hai mươi mốt tuổi, cho dù đứa bé kia là người sống hay người chết thì tôi cũng không thể có con sớm thế được, tôi phải đem vấn đề này giải quyết hết,

Tôi bất tri bất giác đưa tay sờ bụng, chỉ có thể giải quyết thứ trong bụng tôi mới có thể yên tâm.

Nghĩ tới đây tôi lại không chút do dự, cho dù Đường Dũng nói có thật hay không, cũng không cần biết tương lai Tô Mộc có thể thông qua chiếm đoạt đứa bé để tu luyện hay không thì tôi cũng không thích hợp để làm mẹ.

Ít nhất bay giờ chưa thích hợp.

Tôi bước nhanh ra khỏi khách sạn, lần nữa đi ra ngoài, chạy thẳng tới phòng thuốc bên cạnh khách sạn, hỏi nhân viên bán thuốc có thuốc tránh thai khẩn cấp hay không.

Nhân viên bán hàng là một bà bác hơn bốn mươi tuổi, vừa nghe tôi muốn loại thuốc này ánh mắt nhìn tôi liền thay đổi, lười biếng nói có, sau đó lấy cho tôi một hộp, bảo tôi tính tiền.

Tôi chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, trong lòng vừa kinh vừa sợ, lại khổ sở.

Vội vã trả tiền, tôi mang thuốc tránh thai khẩn cấp rời khỏi phòng thuốc, vừa ra đến cửa còn nghe âm thanh khinh bỉ sau lưng. Mụ già kia than thở nói con gái bây giờ dáng dấp là sinh viên lại đến mua thuốc ngừa thai, một chút cũng không biết tự yêu lấy bản thân mình, sau này con gái bà ta làm chuyện này thế nào cũng sẽ đánh chết mới thôi...

Mua thuốc ngừa thai còn hơn tới bệnh viên phá thai, tôi liếc bà ta một cái, thầm nói trong lòng. Sau đó mua chai nước bên đường rồi uống thuốc ngay.

Cũng không biết thuốc ngừa thai dương gian có tác dụng đối với đứa con của Tô Mộc hay không, tôi chỉ có thể ngàn vạn lần không nên mang thai!

Tôi cố gắng cầu nguyện, trong lòng vẫn khó chịu dị thường.
 
Chương 194-5: Lý do kết hôn 5


Khi Tô Mộc nói muốn có con, tôi vẫn cảm thấy rất lãng mạn, rất ngọt ngào, trong lòng thậm chí có chút mong chờ, muốn biết tôi tự mình sinh ra một tiểu Tô Mộc là cảm giác gì. Căn bản chưa từng cân nhắc tôi với Tô Mộc sẽ sinh ra đứa trẻ dạng gì, càng chưa từng nghĩ sau khi sinh ra tôi nên làm gì.

Bây giờ đã uống thuốc tránh thai, mặc dù đã an lòng nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu gì đó.

Cũng không muốn quay về khách sạn, tôi liền đi trên đường không mục đích, trong đầu đều là chi tiết sau khi Tô Mộc kết hôn với Lâm Yến Nhi lại quay về bên cạnh tôi.

Những chi tiết kia quả thật đầy sơ hở, Tô Mộc đối tốt với tôi là thật, vì cứu tôi mà tu vi mất đi cũng là thật, nhưng thời gian ngắn ngủi đã phục hồi được thực lực cũng là thật.

Quả thật tôi không nghĩ ra trong thời gian ngắn ngủi anh ấy dùng phương pháp gì để phục hồi thực lực, mặc dù sau đó anh ấy cũng thông qua âm huyệt để khôi phục âm khí, nhưng trước khi tìm được âm huyệt dường như cũng chỉ có con đường tắt như Đường Dũng nói mới khiến anh ấy khôi phục lại được.

Khi trong đầu tôi chỉ suy nghĩ về Tô Mộc thì điện thoại trong túi tôi lần nữa vang lên.

Lấy điện thoại ra xem một chút, người gọi điện thoại tới hiện lên ba chữ, Chồng Đại Nhân.

Là Tô Mộc gọi điện thoại tới, ở chung một chỗ cũng gần một năm, đây là lần đầu tiên anh ấy gọi điện thoại cho tôi.

Không ngạc nhiên hay mừng rỡ như tưởng tượng, tôi bất giác cười khổ, ấn nghe điện thoại, đưa lên tai: “A lô!”

“Đi đâu? Bọn anh đã về?” Từ bên kia truyền tới tiếng Tô Mộc, giọng anh ấy nhàn nhạt nhưng có thể nhận ra được sự cưng chiều.
 
Chương 195: Két sắt


“Đang lang thang trên đường, em đang về.” Tôi nói.

Nói xong liền cất điện thoại đi, hít sâu một hơi, cảm thấy quay về với Tô Mộc giống như tới công ty phỏng vấn xin việc vậy, một loại áp lực rất khó hiểu.

Lúc quay lại khách sạn thì Tô Mộc và Tô Đoàn đều đang đợi trong phòng tôi, yêu thân đã không có ở đây. Tôi nhìn Tô Mộc một cái, cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cảm giác hôm nay anh ấy không giống như lúc bình thường tôi thấy, thật giống như lệ khí trên người nặng hơn một ít.

“Trả yêu thân có thuận lợi không? Yêu thử túc trực bên linh sàng có làm khó dễ cho mọi người không?” Tôi không muốn Tô Mộc nhận ra được sự khác thường của tôi liền cố gắng nở ra một nụ cười, cô gắng giống như bình thường, hỏi Tô Mộc.

Tô Mộc cười một tiếng, nói coi như thuận lợi, yêu thử túc trực bên linh sàng cũng không làm khó, anh ấy còn thay tôi bày tỏ cảm ơn với yêu thử túc trực bên linh sàng.

Vừa nói Tô Mộc vừa vẫy vẫy tay với tôi, tỏ ý tôi ngồi xuống bên cạnh anh ấy, hỏi tôi: “Em có biết yêu thử túc trực bên linh sàng có quan hệ thế nào với em không? Lần trước ở mộ anh đã thấy yêu thử đối với em rất không bình thường. Hơn ngàn năm qua số người có thể chạy thoát trước mặt yêu thử túc trực bên linh sàng không vượt quá mười người, hơn nực lực mỗi người đều mạnh hơn nhiều so với anh, lần trước anh và Đường Dũng cũng suýt chút nữa chết trong miệng nó, vậy mà em có thể bình an vô sự. Ban đầu anh chỉ cho rằng đây là trùng hợp, không nghĩ tới ngay cả yêu thân nó bảo vệ cũng không tiếc cho em mượn, giữa bọn em nhất định tồn tại mối quan hệ đặc biệt nào đó.”

Tôi lắc đầu mờ mịt, lúc ấy ở trong mộ Tô Mộc đã đề cập tới chuyện này, còn cố ý lấy tay tôi dò xét yêu thử, bây giờ anh ấy lại nhắc tới chuyện này.

Tôi dĩ nhiên cũng biết yêu thử túc trực bên linh sàng đối với tôi không bình thường, thậm chí có thể nói nó đối với tôi rất tốt, trong lòng tôi rất cảm kích. Nhưng tại sao yêu thử túc trực bên linh sàng lại đối tối với tôi như vậy có quỷ mới biết.

Có điều nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Mộc như vậy tôi liền cố gắng suy nghĩ một chút, nghĩ ra một khả năng có thể: “Có lẽ bởi vì yêu khí trên người em? Yêu thử túc trực bên linh sàng cũng là yêu, trên người em có yêu khí, nó chợt nhìn thấy yêu khí trên người nên cảm thấy thân thiết, cho rằng em là bạn của nó? Hơn nữa nó là yêu thử, trên người của em có yêu khí của rắn, nó sợ hãi rắn là thiên tính sẵn, cho nên mới thả cho em một đường.”

Lý do này còn có điểm khó tin, nhưng đây đã là lý do hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Tô Mộc hiển nhiên không tin, đừng nói Tô Mộc mà ngay cả Tô Đoàn cũng phủ lên một tia không tin. Cũng may Tô Mộc không để ý vấn đề này nữa, nói lúc anh ấy trở về đã liên lạc qua với Diệp gia, hẹn ngày mốt sẽ ghé thăm Diệp gia. Trước đó chúng tôi cũng không phải làm gì, vừa vặn có thể giải quyết chuyện bé gái thực quỷ kia.

Nói xong anh ấy bảo tôi liên lạc với mẹ của bé một chút, chúng tôi sẽ xem thần bảo vệ của bé gái rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào.

Tôi lập tức gật đầu một cái, hướng về Tô Mộc cười một chút.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom