Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 178


Ngay khi tôi cõng mẹ tôi cùng Tam trưởng lão giằng co không nghỉ thì Tam rưởng lão nhấc chân đi tới, đưa tay muốn đem mẹ tôi từ trên lưng tôi kéo xuống.

Tôi theo bản năng né tránh, muốn bảo vệ cho mẹ tôi, nhưng tôi vừa động một cái thì Tam trưởng lão đã dùng lức trực tiếp một tay nhấc mẹ tôi lên không trung, sau đó hấy về sau một cáu, mẹ tôi bay ra ngoài.

Tay của tôi bị Tam trưởng lão nắm lấy, tôi muốn xông tới cứu mẹ tôi đã không kịp.

Thấy mẹ tôi nhã lăn xuống đất, trên trán bà rỉ ra một mảng máu tươi đỏ thẫm khiến tôi quả thật không nhịn được, liền cúi đầu hung hăng cắn vào cánh tay Tam trưởng lão đang giữ tôi, muốn ép hắn buông tay ra.

Nhưng hắn cũng không buông tay mà giống như không cảm giác được đau, mặc cho tôi cắn hắn.

Chẳng qua thần sắc hắn có chút không hiểu, nhỏ giọng kêu á một chút, sau đó cúi đầu hỏi tôi: “Ngươi không phải Lâm Yến Nhi, rốt cuộc ngươi là ai?”

Tôi nhất thời run lên, nhanh như vậy đã bị vạch trần? Sao hắn có thể biết được tôi không phải Lâm Yến Nhi?

Không tự chủ tôi buông miệng, lần nữa đứng lên nghiêng đầu nhìn về phía mẹ tôi, lo lắng cho vết thương của bà.

Thấy tôi không lên tiếng, Tam trưởng lão vừa cười vừa nói, nói Lâm Yến Nhi là lệ quỷ, bây giờ lại chiếm được yêu thân thuần khiết làm thân thể, thực lực nhất định tăng nhiều, không thể có chuyện sẽ dùng phương thức cấp thấp là cắn người để tấn công đối phương như vậy.

Nói xong nụ cười trên mặt của hắn còn nồng hơn, ngón tay đưa lên giữ lấy cằm tôi ép tôi nhìn hắn, nói: “Nếu không phải Lâm Yến Nhi vậy ngươi là một hồ yêu, có thể tu luyện ra yêu máu thuần khiết như vậy cũng là cực phẩm trăm năm khó gặp, là ngươi tự đưa tới cửa cũng đừng trách ta không khách khí.”

Sau khi nói xong, tay hắn bóp mạnh quai hàm ép tôi há miệng, sau đó từ trong túi móc ra một bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa đầy chất lỏng tanh hôi.

Lại là rượu Lỗi!

Tôi căng thẳng trong lòng, trong nháy mắt ngập tràn lo lắng.

Rượu Lỗi lợi hại như nào tôi đã thấy, lần trước chẳng qua chỉ nuốt xuống một chút xíu đã suýt nữa Tô Mộc cứu không được, lần này một chai lớn như vậy, nếu như nuốt xuống nhất định tôi sẽ biến thành thi lỗi của Tam trưởng lão.

Tôi liền giãy giụa kịch liệt, muốn cố gắng hất đổ rượu Lỗi trong tay Tam trưởng lão.

Nhưng tay giữ chặt lọ rượu, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười ấm áp như cũ, miệng vẫn dùng giọng dịu dàng như bình thường, nói ngoan, bảo bối, thứ này uống rất ngon, chỉ cần uông thì sau này sẽ vui vẻ như thần tiên.

Giống như mẹ ngươi!

Tôi tức giận mắng trong lòng, hận không đem được bình rượu Lỗi kia cho hắn uống hết, nhưng khí lực Tam trưởng lão vô cùng lớn, tay bóp khiến quai hàm tôi cũng tê dại, căn bản không ngậm miệng lại được.

Chớp mắt một cái bình thủy tinh đã tới miệng tôi, mùi tanh hôi bên trong xốc thẳng vào mũi khiến tôi muốn nôn. Khi mắt đang chú ý bình rượu Lỗi chuẩn bị rót vào miệng tôi thì Vương Văn bên cạnh đột nhiên cử động, lấy toàn bộ thân thể xông tới, hét lên một tiếng hét chói tai rồi huých vào người tam trưởng lão.

Toàn bộ chú ý của Tam trưởng lão đều đặt lên người tôi, căn bản lại không nghĩ tới đột nhiên Vương Văn sẽ gây khó dễ, bị vương văn đụng mạnh vào một cái khiến bình rượu trong tay văng ra, rơi xuống đất vỡ thành hàng trăm mảnh.

- --

Sant: Tối nay có một phần thôi nhé mọi người:(. Hẹn mọi người sáng mai nè.
 
Chương 178-2


Tôi lập tức khép miệng lại, trong nháy mắt tâm trạng cũng buông lỏng, vừa định xem chuyện gì đã xảy ra thì đột nhiên sau lưng bị nắm lấy, cả người bị xách lên vai, đi đến chỗ mẹ tôi, cúi đầu nhìn qua, sau đó hỏi tôi có mang điện thọai hay không, nhanh gọi cho bệnh viện để cứu người.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, tôi cũng không kịp phản ứng, bị anh ấy nhắc đến tôi mới cuống quýt rút điện thoại ra bấm 120. Sau đó mới tỉnh táo lại, thanh âm mới vừa rồi là Tô Mộc! 

"Tô Mộc, rốt cuộc anh cũng đã tới. " 

Nãy giờ tôi đều bị dọa sợ hãi, được nghe thấy giọng nói của Tô Mộc một lần nữa, như tìm được ngườiđáng tin cậy, tôi liền chạy đến ôm eo Tô Mộc. Sau đó liền cảm thấy ủy khuất, mắt ngân ngấn nước, nước mắt bắt đầu trào ra ngoài. Tôi đem mặt cọ cọ vào vai anh, nước mắt nước mũi đều được lau sạch trên áo anh.(ọe… bà này bẩn ghê) 

Bộ dáng Tô Mộc bây giờ, nhìn rất gấp gáp. Anh chỉ ừ một tiếng rồi không nói thêm bất cứ điều gì. Tay phải nhanh chóng lại giơ lên không trung bay múa, giống như đang vẽ phù chú gì đó. Sau đó, một tay lấy bùa vỗ nhẹ vào người mẹ tôi.

Lập tức quanh người mẹ tôi xuất hiện một tầng âm khí đen thẫm bao bọc lấy, giống như đắp chăn vậy, đem mẹ tôi bảo vệ.

Làm xong hết thảy Tô Mộc trực tiếp khiêng tối chạy vào trong biệt thự

Anh cứ như vậy mặc kệ mẹ tôi? Cứ như vậy để mẹ tôi nằm trên mặt đất, lỡ như Tam trưởng lão còn ở đây thì sao?

Tôi trở nên gấp gáp, cũng không kịp khóc, kêu Tô Mộc đừng bỏ mẹ tôi ở lại, không thể để mẹ tôi rơi vào tay tam trưởng lão được. 

Tô Mộc cũng không để ý đến lời tôi nói, còn khiêng tôi tăng tốc chạy vào bên trong biệt thự, lượn lên xuống một vòng, sau đó giọng nói liền trầm xuống: " Hỏng rồi, vẫn để bọn họ lấy được huyết cùng mạch!"

"Lấy đi rồi ư? " 

Tôi nghe thanh âm u ám Tô Mộc trong lòng càng lo lắng, mẹ tôi rõ ràng vẫn ở ngoài kia cơ mà, tôi lập tức hỏi Tô Mộc vì sao không cứu mẹ tôi, không những thế còn đi vào trong biệt thự này, ngược lại còn chạy vào trong biệt thự, chẳng lẽ huyết cùng mạch không phải là mẹ tôi? 

" Em có phát hiện ra rằng không thấy bố em đâu không? Em thuộc nhóm máu B. Bố em cũng nhóm máu B, cho nên rõ ràng người có cùng nhóm máu với em chình là bố em." Tô Mộc nói, anh cũng vô cùng sốt ruột,thanh âm lộ rõ có chút khẩn trương, khiêng lấy tôi trực tiếp bay lên, lao thẳng ra ngoài. 

Tam trưởng lão và Vương Văn bọn hắn còn đứng ở ngoài cửa biệt thự, vì đã mất rượu lỗi kia, nên lão ta tức giận trừng mắt nhìn Tô Mộc.

con mèo đen ở bên cạnh cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộc giống như hận không thể nhày lên đem Tô Mộc cào thành muôn mảnh. Nhưng vì Tô Mộc bay lên rất cao, nên mèo đen có nhảy lên chụp vài cái cũng không chụp được Tô Mộc, chỉ có thể đứng ở dưới giương mắt lớn nhìn.

Tô Mộc từ trên cao nhìn xuống bọn hắn hai cái, một câu cũng không nói, quay người rời khỏi biệt thự, mang theo tôi, bay nhanh về phía Tô gia đại trạch.

Trong lòng tôi vẫn rất lo lắng thương thể của mẹ tôi, nhưng đã có âm khí của Tô Mộc bảo vệ, cho dù Tam trưởng lão có đứng ngay trước mặt mẹ tôi, cũng không cách nào tiền tới làm hại mẹ tôi. 

Chắc hẳn đó là loại thuật pháp rất lợi hại, bằng không thì Tô Mộc cũng không dám để mẹ của tôi ở lại đó với bọn hắn, chỉ mang theo mình tôi rời đi, huống hồ tôi đã gọi cho 120, chắc chắn xe cứu thương rất nhanh sẽ chạy tới. 

Hiện tại tôi lo nhất chính là chuyện của bố tôi, từ trước đến nay ông là người cơ trí, chưa từng để cho tôi phải lo lắng quan tâm cho ông bao giờ, cho nên tôi cũng chưa từng lo lắng về ông, tuyệt đối không nghĩ tới lần bị thương này sẽ là bô tôi.

Lúc Tô Mộc đang thi triển công phu bay về, tôi hỏi anh ấy liệu rằng bố tôi bị Lâm Yến Nhi bắt sẽ như thế nào, có phải anh sớm đã biết cô ta sẽ ra tay với mọi người trong gia đình tô hay không. 

Tô Mộc gật đầu, sắc mặt đã hoàn toàn trở nên âm trầm khó đoán, gấp gáp đến nỗi không còn tâm tư mắng tôi nữa, giọng nói băng lãnh, mai đã là ngày thứ bảy rồi, Lâm Yến Nhi muốn triệt để chiếm lấy thân thể của tôi, nhất định phải dùng máu cùng huyết mạch cử hành nghi thức tế tự, cho nên anh mới có thể để cho ta ngoan ngoãn đợi ở trong nhà kho của Tô gia. chính mình mình thì đi nhìn theo dõi thủ hạ của Lâm Yến Nhi, không để bọn hắn có cơ hội ra tay.

Tôi không thể ngờ rằng tôi sau khi nghe lén Lâm Yến Nhi nói chuyện, còn lanh chanh chạy trở lại biệt thự này.. Nếu anh ấy không gấp gáp trở về cứu tôi, thì thủ hạ của cô ta sẽ không có cơ hội ra tay, bố tôi cũng không bị cô ta bắt đi.

Hóa ra, Tô Mộc đã sớm biết kế hoạch của Lâm Yến Nhi, anh rời đi cũng là để bảo vệ ba mẹ tôi được an toàn.

Tất cả mọi chuyện lại bị chính tôi làm hỏng, sau khi biết được chân tường, tôi tự lấy tay mình tát mình hai cái bạt tai.

Chẳng trách Tô Mộc mắng tôi là nữ nhân ngốc nghếch, tôi còn tự cho mình thông minh, tôi còn nghĩ Rằng Lâm Yến Nhi nghĩ mẹ tôi mới là người cùng huyết mạch với tôi, nên đã chạy về cứu mẹ, nhưng không ngờ lại tạo cơ hội cho bọn chúng bắt bố tôi đi. Tôi thật là ngu xuẩn!

" Dương Dương, em đừng tự trách mình nữa, ngày mai là ngày cử hành đại lễ tế tự, chúng ta phải tìm được bố em trước khi buổi lễ đại lễ tế tự được cử hành, bằng không thì đến lúc đó lấy máu lấp ao, máu toàn thân của ông ấy sẽ bị thả hết ra ngoài, khẳng định là không sống được. "Tô Mộc thấy tôi tự trách mình, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, nói.
 
Chương 179: Rắn cái


“Dạ.” Tôi gật đầu một cái, Tô Mộc nói không sai, giờ tôi có lo lắng cũng vô dụng.

Thấy tâm tình tôi đã tỉnh táo lại, Tô Mộc hỏi tôi có thể liên lạc với Giao tiên không, nó cùng thân thể tôi có liên lạc, có thể dễ dàng tìm được thân thể tôi đang ở đâu.

Nghe anh ấy hỏi lúc này tôi mới nhớ tới, quả thật Giao tiên giống như không thấy đâu!

Từ khi được Tô Mộc cứu tỉnh lại tôi vẫn chưa thấy Giao tiên, trước giờ nó đều xuất quỷ nhập thần, đi đâu cũng không chào hỏi tôi, bây giờ cần tới nó cũng không biết tung tích nó ở đâu.

Tôi không khỏi cuống cuồng, trước kia nó cùng tôi tâm ý tương thông còn có thể tìm nó, bây giờ tôi đang chiếm yêu thân, biết đi đâu để tìm nó được?

Thấy Tâm tình tôi không đúng, Tô Mộc cũng đoán ra tôi không biết làm thế nào để tìm Giao tiên, vừa bay vừa bảo tôi đừng có gấp, cũng may bây giờ tôi chiếm được là một yêu thân, đối với yêu khí hẳn hết sức nhạy cảm, chỉ cần trầm lòng xuống cẩn thận cảm ứng liền có thể tìm được hành tung của Giao tiên.

Vừa nói tốc độ bay của anh ấy vừa chậm lại, độ cao cũng hạ xuống một ít, cách mặt đất chỉ chừng năm mét, vì không muốn cho mọi người thấy nên Tô Mộc còn cố ý ngưng tụ một tầng âm khí bao trùm ở bốn phía xung quanh tôi.

“Còn nhớ trước kia làm sao tiến được vào trong thượng đan điền không, em dựa vào phương pháp đó tiến vào thượng đan điền của cổ yêu thân này, sau đó nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ thì em hẳn có thể nhận ra được vị trí của nó.” Tô Mộc nói.

Tôi ừ một tiếng, sau đó dựa theo phương pháp Tô Mộc dạy ung dung tiến vào thượng đan điền của yêu thân.

Chiếm được thân thể này đã mấy ngày, mặc dù thân thể này có yêu huyết thuần khiết nhưng quanh thân cũng không có yêu khí tản mát ra cho nên tôi sử dụng thân thể này như người bình thường vậy.

Ai ngờ sau khi tiến vào thượng đan điền tôi lập tức chấn kinh bởi không gian to lớn cùng yêu khí lấp đầy ở trong đó. Trong thượng đan điền của thân thể tôi trước kia cũng có không gian, bên trong cũng có không ít lực âm cực nhưng so với không gian trong thượng đan điền này thì có thể nói là một trời một vực, nếu như không gian đan điền của tôi là một ngôi nhà trọ nhỏ thì nơi này nhất định chính là sân vận động có thể chứa vạn người!

Hơn nữa nơi này yêu khí đậm đà xanh đậm, khi tôi tiến vào đan điền nháy mắt tất cả yêu khí cùng hướng tôi vây lại, khôn khéo sôi trào nhảy múa bên người tôi, giống như đang rất mừng rỡ.

Ngay khi tôi còn đang khiếp sợ không thôi thì bên tai truyền tới tiếng của Tô Mộc, hỏi tôi có thấy yêu khí bên trong thượng đan điện không. Tôi nói nhìn thấy, sau đó anh ấy bảo tôi nhắm mắt lại, chăm chú cảm thụ khí tức của Giao tiên, những yêu khí kia biết được suy nghĩ trong lòng tôi sẽ chủ động đi tìm giúp tôi.

Thời gian cấp bách, tôi không có thời gian để khiếp sợ, liền nhắm thật chặt hai mắt, cố gắng nhớ tới hình dáng Giao tiên.
 
Chương 179-2: Rắn cái 2


Theo sự hoạt động của đầu óc tôi, tôi có thể cảm nhận được yêu khí xung quanh tôi đang nhẹ nhàng phiêu động, giống như lụa mỏng phất qua da tôi vậy, rất thoải mái.

Không bao lâu sau tất cả yêu khí đã ngưng tụ trước mặt tôi, xuất hiện ở trong đầu tôi, sau đó biến ảo thành hình một con rắn dài màu xanh lá cây.

Trên đầu con rắn kia còn hiện lên một cái vương miện chỉa ra xung quanh trông rất ngang ngược, chính là Giao tiên.

Sau khi khi hình thành, nó nhìn tôi một cái, sau đó rung đùi đắc ý bay về hướng đông nam.

Tôi nhất thời vui mừng trong lòng, cách này thật sự có thể làm được. Liền lập tức chỉ hướng đông nam, bảo Tô Mộc bay về hướng đấy, tôi vẫn nhắm chặt hai mắt chăm chú theo dõi đoàn yêu khí đang biến thành hình dáng Giao tiên.

Nó luôn đưa tôi đi về hướng đông nam, bay không biết đã bao lâu, bỗng nhiên sà xuống rồi phanh lại, lần nữa tản ra trở về hình dáng yêu khí.

“Ài? Sao lại không có?” Tôi vừa định nói có vấn đề xảy ra, định lần nữa thử ngưng tụ âm khí biến thành Giao tiên thì bên tai truyền tới tiếng của Tô Mộc, nói đã tìm được.

Tôi lập tức từ trong thượng đan điền lui ra ngoài, mở mắt ra.

Phát hiện lúc này chúng tôi đang ở trong một công viên, Tô Mộc ôm tôi đứng trên một hồn đảo nhỏ giữa hồ, bốn bề đều là nước, cũng không có cầu đi tới đảo này.

Tôi chợt sửng sốt một chút, nhìn xung quanh, hỏi Tô Mộc có phải tôi đã chỉ lầm đường không, Giao tiên mất tích sao có thể là chạy tới công viên đi dạo, hơn nữa nơi này chính là một hòn đảo biệt lập, phía trên không có gì cả, Giao tiên tới đây làm gì?

“Tới làm gì lát nữa em sẽ biết.” Tô Mộc nhìn tôi một cái, nói.

Sau đó anh ấy bảo tôi đứng đó đừng đi loạn, còn anh ấy lui về sau mấy bước, sau đó bỗng nhiên biết mất.

Tôi đã sớm quen với cách anh ấy rời đi, sau khi anh ấy đi liền ngoan ngoãn ngồi tại chỗ chờ.

Không tới nửa giờ sau Tô Mộc quay lại, trong tay còn nắm chặt một con rắn đen đang thở hổn hển, chính là Giao tiên.

Nó vừa giãy giụa vừa thè lưỡi hướng Tô Mộc, miệng há ra mắng to, nói Tô Mộc phá hỏng chuyện tốt của nó, nó tìm mãi mới thấy rắn cái để cua thì Tô Mộc đột nhiên xông tới, dựa vào cái gì Tô Mộc có thể có vợ mà lại bắt nó cả đời độc thân?

Tôi nhất thời không biết phải nói gì, thì ra nó yên lặng chạy tới đây chính là vì hẹn hò?

Giao tiên còn chưa hết giận, miệng nói như pháo bắn, mắng nhiếc Tô Mộc không ngừng nghỉ một giây, thậm chí còn tức giận tới nỗi nhe răng nanh rắn ra, xem ra thật sự nổi giận. Nhưng mặt Tô Mộc vẫn không có biểu tình gì, căn bản không để ý tới nó, sau khi tới bên người tôi liền hất tay một cái ném Giao tiên xuống đất, bảo Giao tiên tìm xem Lâm Yến Nhi ở đâu.
 
Chương 179-3: Rắn cái 3


Giao tiên vốn đang khó chịu, nhìn bộ dáng của Tô Mộc lại càng khó chịu liền leo về cổ tay tôi, nói không biết, nếu như Tô Mộc không xin lỗi nó thì nó cũng không tìm Lâm Yến Nhi ở đâu.

Tôi không khỏi cuống cuồng, bây giờ ba tôi đang ở trong tay Lâm Yến Nhi, tùy lúc có thể sẽ nguy hiểm tính mạng, nhưng theo tính khí của Tô Mộc thì sẽ không phải là người tùy tiện nhận lỗi với người khác.

Vừa định thay Tô Mộc xin lỗi Giao tiên thì giọng Tô Mộc đã vang lên ngay từ trên đầu tôi: “Thật xin lỗi.”

“Không đủ chân thành, vừa rồi bỗng nhiên ngươi xuất hiện đã khiến con rắn cái ta mất công tán tỉnh mấy ngày nay sợ hãi bỏ chạy, ngươi nói thật xin lỗi liền xong chuyện? Muốn biết Lâm Yến Nhi ở đâu thì chân thành một ít.” Giao tiên nói.

Mặc dù nó đã sớm thân thuộc với tôi, đối với tôi khá tốt nhưng với Tô Mộc lại không có giao tình tốt như vậy. Bây giờ rắn cái của nó bị hù chạy hiển nhiên là Giao tiên thật sự nổi giận, cố ý làm khó Tô Mộc.

Tôi ở một bên cũng nôn nóng sắp phát khóc, không ngừng khuyên nhủ Giao tiên, nói cho nó chúng tôi cần tìm Lâm Yến Nhi có việc gấp, Tô Mộc cũng vì giúp tôi.

Nhưng Giao tiên vẫn không chịu nhún nhường, phải yêu cầu Tô Mộc kiểm điểm chân thành mới được.

Sắc mặt Tô Mộc vô cùng khó coi, âm trầm tựa như có thể nhỏ ra nước. Tôi rất sợ anh ấy mất hứng lại đánh Giao tiên.

Bọn họ đánh nhau cũng không sao, nhưng ba tôi không thể chờ lâu!

“Thật xin lỗi, tôi tìm ông thật sự có việc gấp, nếu như ông có thể tìm ra Lâm Yến Nhi thì ông muốn tôi làm gì tôi cũng nguyện ý.”

Ngoài dự liệu của tôi, mặc dù mặt Tô Mộc hơi xám lại nhưng thật sự anh ấy nói lời xin lỗi với Giao tiên, hơn nữa giọng mềm mại đi mấy phần, hiển nhiên nhượng bộ Giao tiên.

Đây quả thực là rất bất ngờ, trong lòng tôi Tô Mộc mặc dù đối với tôi rất tốt nhưng tính khí anh ấy trước giờ rất nóng tính, hơn nữa còn rất phúc hắc*, anh ấy làm mỗi chuyện cũng có mục đích rõ ràng, lần này lại vì giúp tôi tìm ba mà chịu cúi đầu với Giao tiên. (*phúc hắc: bụng dạ đen tối)

Vô hình, tôi đau xót trong lòng, đột nhiên rất thương Tô Mộc.

Giao tiên ở với tôi lâu như vậy tự nhiên cũng biết tính khí Tô Mộc, thấy Tô Mộc chịu xuống nước nói xin lỗi liền dịu lại, nói: “Đây chính là ngươi nói. Mỗi năm ngươi phải bắt quỷ mới cho ta ăn, sau đó sẽ bắt một hồ yêu cho ta. Mẹ nó, ông đây cưa con rắn cái kia mấy ngày đều không thành công cũng là bởi vì dáng dấp xấu xí, có yêu hạch của hồ yêu trong người ông đây sẽ biến thành người đẹp trai, cũng không sợ bọn rắn cái không chủ động đến đòi ôm hôn thân mật!”

“Tôi đồng ý với ông.” Tô Mộc nói không chút do dự.
 
Chương 180: Bạn gái của Giao tiên


Tô Mộc nói chắc chắn, có sự đảm bảo của Tô Mộc, Giao tiên liền rất vui, bắt đầu tìm tung tích Lâm Yến Nhi.

Chỉ là tìm chưa được bao lâu đột nhiên Giao tiên thè lưỡi ra, giọng lộ ra tia không hiểu, nói: “Kỳ lạ, cơ thể đó đang ở gần đây.”

Vừa nói nó đã tuột khỏi cổ tay tôi xuống, vòng vo quanh đảo giữa hồ một hồi, sau khi không tìm được đầu mối gì thì đuôi rắn chợt cong lên rồi chỉ xuống đất: “Nhất định cô ta đang ở dưới này.”

Sắc mặt Tô Mộc vốn đã khó coi, nghe Giao tiên nói vậy giọng càng lạnh lẽo đi mấy phần, nói: “Tôi đã đồng ý yêu cầu của ông, bây giờ mạng người quan trọng, ông đừng có giở trò đùa bỡn.”

“Ông đây muốn đùa bỡn với ngươi sao, nếu không phải ông đây nể mặt nha đầu này thì ngươi cho rằng ông đây sẽ nguyện ý giúp ngươi chắc? Dù sao ta đã tìm được người, ngươi tin hay không thì tùy!” Nói xong Giao tiên lại bắn lên trên cổ tay tôi, đuôi cuộn lại thành một vòng, giống như vòng tay hình rắn vậy.

Tôi sợ giữa bọn họ lại cãi vã, hơn nữa xem qua thấy Giao tiên không giống như đang nói dối liền vội vàng giảng hòa, nói có đúng hay không chúng tôi cứ xuống xem một chút sẽ biết.

Tô Mộc khẽ nhíu mày, có điều anh ấy dường như cũng tin lời Giao tiên, chần chừ rồi gật đầu một cái, sau đó bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi tôi: “Em biết bơi không?”

“A?” Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu: “Em không.”

“Vậy em ôm chặt anh.” Tô Mộc nói.

Vừa nói anh ấy đã đưa tay ôm lấy hông tôi, sau đó mang tôi theo chạy nhanh như đang chạy nước rút, phốc một cái nhảy xuống hồ.

Mặc dù tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng nhưng từ nhỏ tôi đã không thích bơi lội, hoàn toàn là vịt trên cạn, nhảy xuống nước liền sợ há hốc mồm.

Trong nháy mắt từng ngụm nước tràn vào trong miệng tôi mang theo một mùi tanh kinh tởm, tôi không thể thở được, sợ hãi giãy giụa kịch liệt.

“Đừng cử động.” Tô Mộc thấy tôi không ổn liền nhỏ giọng nói bên tai tôi, anh ấy lại có thể nói chuyện được trong nước.

Nói xong anh ấy đưa miệng kề sát vào môi tôi, sau đó hút nước trong miệng tôi ra, hút xong lại thổi dưỡng khí vào cho tôi.

Có dưỡng khí trong miệng nên tôi đã thôi hoảng hốt, trong nháy mắt liền an tĩnh lại. Nhưng tôi cũng không thể giống như Tô Mộc có thể mở miệng nói chuyện trong nước, càng không thể há miệng, chỉ có thể ngậm chặt không khí trong miệng tránh cho lần nữa bị sặc nước.

Tô Mộc mang theo tôi lặn xâu xuống, áp lực nước xung quanh càng ngày càng lớn, ép vào tai khiến tôi ong ong, thật không nghĩ tới một chiếc hồ nhỏ trong công viên lại sâu như vậy.
 
Chương 180-2: Bạn gái của Giao tiên 2


Xuống được khoảng hơn mười mét rốt cuộc chúng tôi đã chìm tới đáy, lúc này bốn phía xung quanh đã mờ tối, ánh mặt trời phía trên cũng không thể soi đến đáy nước, chỉ có thể thấy loang lổ một chút ánh sáng.

Nhưng nhờ ánh sáng mờ mờ đó tôi thấy được ở đáy hồ có một vậy đen thùi lùi xuất hiện trước mặt tôi, vật kia rất lớn, nhìn giống như là một chiếc thuyền.

Tôi nhất thời có chút khiếp sợ, nhưng tôi lặn xuống lâu như vậy, dưỡng khí Tô Mộc cho tôi đã sớm không còn, liền kéo Tô Mộc, miệng chủ động hướng đến anh ấy, muốn có thêm một chút dưỡng khí.

Ai ngờ anh ấy từ chối tôi, ôm tôi thật nhanh bơi xuống chiếc thuyền kia.

Thuyền chìm lâu đã sớm mọc đầy rêu xanh, khi ở gần không khó nhận ra chiếc thuyền này toàn thân đều làm bằng gỗ, bị ngâm nước đã mục nát không chịu nổi nhưng hình dáng một chiếc thuyền vẫn rất rõ ràng.

Thần kỳ lạ, khi tiến vào khoang thuyền cũ nát thì nước tràn ngập khắp xung quanh tôi đột nhiên biến mất, toàn bộ khoang thuyền mặc dù đổ nát nhưng tràn đầy dưỡng khí, giống như khoang thuyền và thế giới bên ngoài được ngăn cách bởi một tầng thủy tinh trong suốt vậy, chặn nước hồ ở bên ngoài tạo thành một không gian độc lập.

Thật thần kỳ!

Tôi âm thầm tặc lưỡi, muốn hỏi Tô Mộc đây là có chuyện gì. Nhưng tôi vừa mới há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Tô Mộc đưa tay bịt miệng lại.

Sắc mặt anh ấy có chút ngưng trọng nhưng cũng không mở miệng giải thích, chỉ lắc đầu với tôi một cái tỏ ý không muốn tôi phát ra âm thanh.

Thấy vẻ ngưng trọng của anh ấy khiến sự lo lắng trong lòng tôi cũng dâng lên, đưa tay bám thật chặt vào tay Tô Mộc, mỗi động tác đều rất cẩn thận không để tạo ra tiếng động.

Xem ra Lâm Yến Nhi ở dưới nước nhất định chính là chỗ này.

Thần sắc Giao tiên ngược lại rất thoải mái, đuôi rắn chỉ một cái hướng về một nắp cabin trong khoang thuyền, tôi cùng Tô Mộc nhanh chóng đi theo, khi mở cabin tôi trong nháy mắt cả kinh há to mồm, suýt chút nữa đã kêu lên.

Phía dưới quả thật có một cái động lớn!

Cầu thang bằng gỗ ánh vàng lóng lánh, trên lan can chạm trổ hoa văn tinh xảo, không gian bên trong rất lớn, đồ đạc cần dùng cho gia đình đều đầy đủ. Chiếc giường liền sát thân thuyền đều là loại gỗ nam mộc quý hiếm, trên giường còn trải ga sáng loáng, chất liệu kia cho dù không dùng tay sờ cũng có thể nhìn ra mềm mại dị thường, hẳn làm bằng lụa.

Nơi này thật so với quán rượu năm sao còn cao cấp hơn.

Tôi đã hoàn toàn ngây người, sững sờ nhìn những gì trước mắt.

Tô Mộc hiểu biết hơn tôi rất nhiều nhưng lúc này cũng chau mày, giống như cũng không ngờ nơi đây lại có những thứ này.

Anh ấy nhanh chóng quan sát một vòng, lại nghiêng đầu nhìn Giao tiên nháy mắt một cái.

Giao tiên tuân lệnh, người uốn éo mấy cái, sau đó thè lưỡi tìm một vòng xung quanh.
 
Chương 180-3: Bạn gái của Giao tiên 3


Khi lục soát chiếc giường gỗ tôi có thể cảm giác được rõ ràng Giao tiên phát hiện ra điều gì đó, dáng vẻ rất vui vẻ.

Sau đó nó nhanh chóng bò tới chiếc giường lớn, mới vừa tiến tới mép giường còn bò lên thì một sợi dây lớn màu đỏ bắn tới cuốn quanh phía Giao tiên.

Tôi sợ suýt chút nữa kêu lên, biến cố tới quá đột nhiên, lúc trước tôi cũng không phát hiện trên giường còn có cơ quan.

Cũng may Tô Mộc vẫn luôn bịt miệng tôi, anh ấy vỗ nhẹ lên lưng tôi giúp tôi ổn trở lại.

Cảm ứng được tay Tô Mộc khiến tôi đang lo lắng tới rớt tim ra ngoài bỗng thấy an toàn hơn, người cũng tỉnh táo một ít.

Chẳng qua chỉ tỉnh táo được ba giây thì tôi lại lần nữa bị kinh sợ!

Đang quấn trên người Giao tiên là một sợi dây đỏ khổng lồ!

Nó rất to, toàn thân đều là màu đỏ tươi đẹp đẽ, nhìn kỹ mới phát hiện trên người nó có lân quang lóe yếu ớt, phía trên màu đỏ cũng phủ đầy hoa văn màu đen mịn. Quan trọng hơn chính là nó cũng có một một đầu to một đầu nhỏ, đầu nhỏ kia là đuôi rắn, đầu to thì hiện lên một chiếc đầu rắn lớn hình tam giác, đôi mắt đen nhánh lạnh như băng vẫn đang mở to nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi sợ hãi run cả người, suýt chút nữa són đái!

“Nha đầu, đây chính là bạn gái ta, San Hô, cô ấy từ nhỏ đã đợi ở trên chiếc thuyền này, bây giờ cũng tu luyện ra hai viên yêu hạch.” Thân thể Giao tiên cùng con rắn đỏ kia vẫn quấn lấy nhau thật chặt, xoắn lại như thành một sợi giây, cười hắc hắc nói.

Vừa nói nó vừa cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Ta vốn thấy ngươi bị thương nguy kịch, nói gì thì cũng nên ở lại chăm sóc cho ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, lão tử ta đây ở trong các loại rắn có dáng dấp cũng không được coi là đẹp trai, tìm người bạn gái không dễ dàng gì, cho nên khi ta cảm nhận được yêu khí của cô ấy liền không nhịn được…”

Cái này…

Tôi nhìn bộ dáng khó xử của Giao tiên, có chút im lặng.

Có điều cũng may có Giao tiên ở đây, sự sợ hãi với con rắn đỏ kia của tôi giảm đi một chút, cho dù như vậy tôi vẫn lặng yên núp sau lưng Tô Mộc không nói gì.

Tô Mộc ngược lại không sợ con rắn đỏ kia chút nào, ánh mắt nhìn thẳng vào nó, hỏi: “Ngươi luôn ở đây có từng thấy ai tới đây không?”

“Xii…” Rắn đỏ thè lưỡi, gật đầu một cái.

Nó mới chỉ có hai hạch, còn chưa tới mức có thể nói chuyện bằng tiếng người được. Có điều Giao tiên có thể nói chuyện với nó, nghe nó kêu lên mấy câu, tinh thần chấn động một cái, nói: “Có người phụ nữ vừa rời đi không lâu nhưng có một người bị trói vứt ở đây, còn có một con quỷ ở lại canh. Người đó chắc là ba Dương Dương, bây giờ chúng ta đi xem chỗ khác một chút.”

- Hết chương 180-

Sant: Hẹn mọi người tối nhé
 
Chương 181


“Được được!” Sau khi biết tin tức của ba tôi, tôi cũng không để ý tới sợ nữa, gật đầu liên tục.

Giao tiên lại thè lưỡi với rắn đỏ, hẳn đang nói cho cô ấy dẫn đường.

Có lẽ do ở cùng với Giao tiên một thời gian dài, tôi lại mơ hồ có thể nhận ra biểu tình của rắn, con rắn đỏ kia mặc dù cùng Giao tiên dây dưa chung một chỗ nhưng nó đối với Giao tiên có vẻ lạnh nhạt, thật giống như chán ghét. Nếu không phải bởi vì bây giờ Giao tiên đã là xà vương thất hạch thì e rằng đã bị đuổi ra khỏi nơi này.

Mặc dù không tình nguyện, rắn đỏ và Giao tiên tách ra, sau đó leo lên trên mặt giường, cũng không chạm phải cơ quan gì.

Trong khoang thuyền đột nhiên truyền tới tiếng vang giống như tiếng bánh răng chuyển động. Cùng với tiếng vang, chiếc giường gỗ nam mộc chậm rãi dâng lên cao, giống như có gì đó đang kéo nó lên vậy. Phần giường sat vách cũng bay lên lộ ra phía dưới một mật thất.

Trong mật thất đen ngòm không thấy gì cả, dù vậy tôi có chút xao động.

Không nghĩ bề ngoài là một chiếc thuyền cũ nát vậy mà bên trong lại có tầng tầng cơ quan, nếu như không phải là rắn đỏ dẫn đường thì e rằng tôi cùng Tô Mộc rất khó tìm ra mật thất này ở đâu.

Sau khi mở mật thất ra rắn đỏ lại thè thè lưỡi, sau đó cũng không chờ Giao tiên trả lời liền leo dọc theo khung cửa của mật thất trở lại trên giường lớn cuộn lại thành một đoàn, lại cũng không để ý tới Giao tiên.

Trên mặt Giao tiên lộ ra vẻ lúng túng, trợn mắt nhìn về phía rắn đỏ, sau đó cười hắc hắc giải thích: “Cô nương của ông đây có tính như vậy, chúng ta kệ cô ấy, ta mang các ngươi đi vào.”

Vừa nói nó đã dẫn đầu bò vào.

Tô Mộc theo sát phía sau, sợ tôi không nhìn thấy đường còn cố ý đẩy một đoàn âm hỏa lên trên đầu tôi chiếu sáng xung quanh.

Nhờ có vậy tôi rốt cuộc có thể mượn ánh sáng kia để quan sát bốn phía.

Nơi này vẫn được làm hoàn toàn bằng gỗ, do từng khối gỗ lớn hợp lại mà thành, hết sức bằng phẳng. Nhưng nơi này đã không còn là gỗ quý nam mộc nữa mà đen thùi lùi, nhìn không giống gỗ chút nào, có điều trên vách tường lại điêu khắc không ít hình vẽ.

Trên hình vẽ khắc không ít hình người nhỏ, nhìn cảnh tượng chắc là trong mật thất này, rất nhiều người ngồi vây chung một chỗ tạo hành vòng tròn, giữa vòng tròn lại vẽ rất nhiều vòng tròn nhỏ tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau biến thành một đống đất, sau đó phía trên đống đất kia vẽ một ký hiệu nhỏ giống như ngọn lửa.

Dường như bọn họ đang cử hành nghi thức cúng tế nào đó, chẳng qua mục đích cúng tế là gì thì tôi xem không hiểu.

“Dương Dương, mau tới đây.” Ngay khi tôi đang nghiên cứu hình vẽ thì Tô Mộc đột nhiên gọi tên tôi.

Lúc này anh ấy đã đứng ở giữa mật thật, trước mặt có một cái bục nhô lên thật cao, giống như đã phát hiện cái gì đó.

Tôi lập tức chạy tới, hỏi Tô Mộc có phải đã thấy ba tôi.
 
Chương 181-2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Mộc gật đầu một cái, chỉ vào bục, nói: “Đây chính là cái bục để cúng tế trong hình vẽ, ba chúng ta hẳn ở phía trên nơi này.”

“Nhưng phía trên này không có gì cả.”

Tôi chỉ cái bàn trống rỗng, không hiểu Tô Mộc nói gì.

“Lâm Yến Nhi từ trước đến giờ tâm tư kín đáu, dĩ nhiên không thể nào đem ba chúng ta trực tiếp đặt lên bục cúng tế, phía trên này có trận pháp cách trở, anh sẽ nghĩ biện pháp phá vỡ trận pháp này, chỉ là lát nữa sẽ cần em hỗ trợ.”

Tô Mộc nói, vừa nói đã móc ra một cây nến, dùng âm hỏa để đốt.

Toàn bộ mật thất nháy mắt sáng lên một ánh sáng xanh, chiếu hết sức rõ ràng.

Không biết tại sao trong đầu tôi lại văng ra cái tên giao dầu, chỉ có giao dầu mới có uy lực lớn như vậy, cây nến chỉ nhỏ bằng ngón tay đã có thể chiếu sáng cả mật thất.

Sau khi đưa cây nến cho tôi, mặt Tô Mộc lộ ra vẻ ngưng trọng, nói: “Dương Dương, lát nữa cho dù phát sinh tình huống gì em cũng đừng sợ, chỉ cần bảo vệ tốt cây nến là được. Cây nến này gọi là quỷ chúc, phải dùng âm hỏa mới có thể đốt, quỷ chúc khi cháy gọi là quỷ đèn, có thể trong thời gian ngắn tiếp giáp với địa phủ, mời dạ xoa dưới đó đi lên hỗ trợ phá trận. Nếu như nửa đường quỷ đèn bị tắt thì dạ xoa sẽ bị sai trở lại địa phủ, đến lúc đó không chỉ trận pháp không phá được mà anh cũng sẽ vì vậy đắc tội với một tên dạ xoa.”

“Nghiêm trọng như vậy à?” Tôi cả kinh trong lòng, xem ra Lâm Yến Nhi bố trí trận pháp tương đối khó giải, ngay cả dạ xoa trong truyền thuyết cũng phải mời lên. Trước kia Tô Mộc từng nói số dạ xoa có cực ít, so với lệ quỷ còn ở cao hơn một giai tầng.

Số lượng quỷ mới với tiểu quỷ xê xích không nhiều, tiểu quỷ cùng ác quỷ cũng xê xích không nhiều, nhưng từ ác quỷ bắt đầu lên cai mỗi giai tầng đều rất khó khăn, giữa ác quỷ và lệ quỷ chênh lệch trăm lẻ tám ngàn dặm, nếu như không có cớ duyên xảo hợp mà chỉ dựa vào tu luyện thì ít nhất phải mất ba trăm năm thời gian mới được, đây là còn cần là quỷ vật có thiên phú không tệ.

Mà giữa lệ quỷ và dạ xoa cũng không biết cách bao xa, đừng xem là chỉ cách một giai tầng mà giống như sự cách biệt về loài, giống như khoảng cách giữa rắn và rồng, con rắn mạnh nhất cũng chắc gì thể lợi hại bằng con rồng non mới sinh?

Thấy sắc mặt ngưng trọng của tôi, Tô Mộc bỗng nhiên cười, giơ tay đưa lên đỉnh đầu muốn xoa tóc tôi.

Nhưng tay anh ấy không đưa xuống mà dừng lại, giống như đang kiếng kỵ gì đó lại thu tay về, cười nói: “Em không cần lo lắng thái quá, nơi này không có ai khác, quỷ chúc cũng sẽ không tự tắt, em chỉ cần cẩn thận đừng tự làm đổ là được.”

Phù!

Tôi thở phào một cái, thì ra Tô Mộc sợ tôi quá đần mà làm hỏng chuyện.

Chỉ cần nến không tắt thì tôi có thể yên lòng, tôi gật đầu với Tô Mộc một cái, nói tôi sẽ cẩn thận.

Tô Mộc thấy tôi đảm bảo liền không do dự nhảy lên trên bục ngồi xếp bằng, sau đó thả ra âm khí trên người ngưng tụ ở xung quanh bục.

Quỷ chúc trong tay tôi cảm ứng được âm khí trên người Tô Mộc, ánh nến chủ động run lên, sau đó giống như tìm được sợi bấc đèn vậy, ngọn lửa bay tới âm khí.

Trong nháy mắt, toàn bộ bục đều bùng lên một ngọn lửa hừng hực đem vây Tô Mộc ở bên trong.

Tôi lo lắng mới mức không dám thở mạnh, nhìn quỷ đèn trong tay tôi rồi lại nhìn Tô Mộc đang ngồi trong biển lửa.

Theo màu xanh của ngọn lửa, không khí phía trên dần dần bị đốt tạo thành một khoảng trống, một cổ âm khí cực kỳ đậm đạ đột nhiên chảy xuống.

Không sai, chính là chảy xuống, âm khí đó đã chảy xuyên qua âm giới và dương giới cuồn cuộn giống như dòng nước sôi màu đen vậy.

Âm khí trào ra ngoài, một tiếng gào thét đinh tai nhức óc cũng đột nhiên vang lên thiếp toàn bộ mật thất rung động, tô tai tôi cũng sắp bị đếch, trong đầu chỉ thấy ong ong.

Cho dù như vậy tôi cũng không dám bất cẩn, cố nén sự khó chịu trong đầu, đôi mắt vẫn chăm chú để ý quỷ chúc trong tay, rất sợ có gì ngoài ý muốn.

Âm thanh kia càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng gần, theo sóng âm gây chấn động, khoảng trống phía bên bị thiêu đốt cũng càng ngày càng lớn, không bao lâu sau một cánh tay đen nhánh to lớn liền từ phía trong đưa ra tới.

Hiển nhiên không phải là cánh tay loài người. Trên toàn bộ cánh tay bao trùm bởi những vảy đen nhánh sáng lấp lánh, mỗi ngón tay đều có móng vuốt rất dài sắc bén như dao nhọn.

Cảnh này giống như những phim kinh dị trước kia tôi từng xem vậy, khiến lòng người chấn động. Tôi vừa kinh vừa sợ, hai mắt giống như bị thôi miên, chăm chú nhìn con quái vật kia.

Chớp mắt cả cánh tay cùng thân con quái vậy cũng hiện ra, phần đầu cũng dần dần nhô ra.

Phía trên cùng là ai lỗ tai nhọn hoắt, hai bên phía dưới là đôi mắt hình quả hạnh nhân, ánh mắt hung hăng đầy sát khí, gương mặt rất dài, phía dưới cùng là một cái miệng phồng lên, mỗi lần khạc ra hơi thở đều có một dòng âm khí đen ngòm tràn ra.

Không chỉ tôi bị dọa sợ mà ngay cả Giao tiên cũng không biết từ lúc nào leo lên trên cổ tay tôi, hai mắt nhìn chằm chằm quái vật kia, giọng hơi run rẩy: “Mẹ ơi, rốt cuộc Tô Mộc có lai lịch gì, chỉ là lệ quỷ trăm năm thôi mà có thể mời lên đại sai mặt ngựa, thật là mặt mũi lớn.”

Đại sai mặt ngựa là ai?

Có điều nó vừa nói vậy tôi mới nhận ra, khuôn mặt của quái vật kia mới nhô ra đúng là mặt ngựa.

[Diendantruyen.Com] Chồng Yêu Là Quỷ
 
Chương 182


Nghe tôi hỏi, Giao tiên nghiêng đầu nhìn tôi một cái, đôi mắt rắn nho nhỏ vẫn đầy sợ hãi, nhìn tôi nói: “Đại sai Mặt Ngựa là ai mà ngươi cũng không biết? Đầu Trâu Mặt Ngựa ngươi đã từng nghe nói tới chưa? Bọn họ đều là âm sai của địa phủ, hơn nữa còn là những âm sai có thân phận cao nhất, chỉ nghe lệnh từ một người là Diêm Vương, cũng là kẻ thù của Tô Mộc!”

“Tô Mộc ở lại nhân gian vốn là đã không tuân theo quy luật tự nhiên, nếu không cùng ngươi kết hôn âm thì hắn đã sớm bị âm sai theo dõi, bây giờ lại dám tự chui đầu vào lưới chủ động gọi Đại sai Mặt Ngựa lên, ta thấy hắn không muốn sống nữa rồi, ngươi cũng chuẩn bị sẵn sàng chờ nhặt xác cho hắn đi.”

Nói xong nó như một làn khói tụt khỏi cánh tay tôi, thật nhanh chạy ra khỏi mật thất. Không biết tại sao, mặc dù nó không phải là quỷ nhưng với Đại sai Mặt Ngựa kia lại rất sợ hãi, không đợi Đại sai Mặt Ngựa hoàn toàn xuất hiện đã chạy mất dạng.

Tôi thấy nó như vậy liền trợn tròn mắt, ngực giống như bị một tảng đá lớn chặn vậy, hai mắt nhìn chằm chằm Đại sai Mặt Ngựa kia.

Trong nháy mắt, Đại sai Mặt Trựa đã bò từ lỗ hổng không khí ra ngoài, lưng hùng vai gấu đứng trong mật thật, đôi mắp lớn như chuông đồng đang nhìn chằm chằm Tô Mộc, miệng phun ra một dòng âm dịch đen ngòm, ồm ồm nói: “Lệ quỷ nho nhỏ, lại dám tự ở lại nhân gian làm bậy, có biết tội chết chưa? Ngươi làm phép tìm ta tới làm gì?”

“Phá trận.”

“Trận pháp này đang nhốt một tên người phàm, tuổi thọ của ông ta chưa hết, nếu như bị người khác làm phép ác ý cướp đi tính mạng cũng không phải là vi phạm lẽ thường sao? Tiểu quỷ tôi liều chết mời Đại sai đến chính là không đành lòng để một người phàm phu này chết oan, Đại sai tâm thiện tất sẽ không để mặc ông ấy tự sinh tự diệt, cầu xin Đại sai ra tay giúp đỡ.” Tô Mộc nói.

Nói xong liền chắp hai tay lại cúi lạy Đại sai Mặt Ngựa giống lễ nghi cổ đại.

Đại sai Mặt Ngựa nghe vậy đột nhiên mở to cái miệng như chậu máu, cười lạnh một tiếng, nói: “Người phàm tuổi thọ chữa tận bị chết thảm tất nhiên có phán quan xem xét minh oan, liên quan gì tới Đại sai. Ngược lại là ngươi, ngươi mượn khí tức người sống che giấu quỷ khí của mình, né tránh âm sai, nếu hôm nay đã gặp Đại sai thì ta phải mang ngươi xuống âm phủ!”

Vừa nói cánh tay to lớn giống như một ngọn núi nhỏ của hắn đã quơ quơ hướng Tô Mộc đập tới.

“Dừng tay!” Thấy Tô Mộc sắp bị đập trúng, tôi cũng không biết từ đâu mà có sức, nổi giận gầm lên một tiếng.

Đại sai Mặt Ngựa nghe thấy tiếng của tôi rõ ràng rất kinh hoảng, xoay đầu lại lúc này mới thấy trong mật thất còn có một người, thấy thân thể thấp bé của tôi lại bị giận cười, nói: “Ngươi chỉ là một kẻ phàm phu tục tử cũng muốn ra lệnh cho Đại sai?  Ngươi có tin không, chỉ bằng việc ngươi bao che cho lệ quỷ ở lại nhân gian thì Đại sai cũng đã có thể truy nã ngươi mang về âm tào địa phủ hành hình?”

Giọng của hắn rất lớn, mỗi một chữ nói ra đi kèm với số lớn âm khí phun lên người tôi, lúc này tôi giống như bị tưới bởi một chậu nước đá, bất tri bất giác cả người đã ướt đẫm, lạnh cóng run lẩy bẩy.

Dạ xoa này quả nhiên cực kỳ lợi hại, chỉ nói chuyện thôi cũng đã như muốn nửa cái mạng tôi.
 
Chương 182-2


Có điều hắn ta không biết, lúc này thân thể tôi đã bị Lâm Yến Nhi đoạt lấy, chỉ còn là hồn phách. Nếu như hôm nay không thể ngăn cản Lâm Yến Nhi cúng tế thì thân thể này tôi cũng không thể dùng tiếp, đến lúc đó tôi sẽ thật sự là cô hồn dã quỷ, đừng nói tôi bị âm sai bắt đi, ngay cả Tô Mộc cũng sẽ bị tôi làm liên lụy, bị âm sai phát hiện, vậy thì bị hắn ta trực tiếp bắt đi có khác gì nhau?

Nghĩ như vậy, tôi vốn đang sợ sắp vỡ mật lúc này lại không sợ nữa, hai chân run rẩy đứng thẳng, nói: “Chồng tôi mặc dù là lệ quỷ nhưng anh ấy cũng không có làm hại nhân gian, hơn nữa anh ấy tìm ông lên giúp cũng vì có ý muốn cứu người, ông thân là quỷ sai của âm phủ, không phải lấy nhân làm gốc, cứu người như lấy nước cứu lửa sao?

“Ha ha, lấy nhân làm gốc?” Đại sai Mặt Ngựa nghe thấy tôi nói đột nhiên cười lên, thật giống như nghe một câu chuyện tiếu lâm vậy, mắt lạnh nhìn tôi: “Con người các ngươi vĩnh viễn đều tự cao tự đại như vậy, mấy ngàn năm nay đều thế. Đại sai là âm sai của Địa Phủ quả là không sai, nhưng âm sai chẳng qua cũng chỉ là người áp giải quỷ xuống âm phủ, chuyện người sống của các người âm sai không xen vào, cũng đừng nghĩ tìm âm sai hỗ trợ!”

Vừa nói hắn thật giống như bị tôi chọc giận, giọng càng ngày càng lạnh, móng tay sắc bén lại trực tiếp hướng tôi chụp tới.

“Mời ngươi lên là ta, không liên quan tới cô ấy!” Tô Mộc thấy Đại sai Đầu Ngựa muốn ra tay với tôi liền nóng nảy hét to một tiếng, trực tiếp bay từ trên đài tế xuống muốn ngăn trước mặt tôi.

Nhưng anh ấy còn chưa tới trước mặt tôi, Đại sai Mặt Ngựa bỗng nhiên vung tay lên, trực tiếp đập về phía Tô Mộc.

Tô Mộc kêu lên một tiếng rồi bị văng ra xa.

Chớp mắt móng vuốt của Đại sai đã tới trước mặt tôi cùng với một cổ âm phong lạnh thấu xương, cảm giác như lục phủ ngũ tạng của tôi sắp bị đóng băng lại.

Tôi sợ hãi liên tiếp lui về phía sau muốn tránh móng vuốt của hắn, nhưng hai chân giống như không chịu nổi, mềm nhũn, đi chưa được mấy bước đã uỵch một tiếng ngã xuống.

Xong đời, dạ xoa quả nhiên không dễ chọ.

Lòng tôi lạnh như băng, chỉ có thể trơ mắt nhìn vóng vuốt đang chụp xuống.

Nhưng ngay tại khi móng vuốt của Đại sai đưa đến trước mặt tôi, thời khắc sắp chạm được vào tôi thì ngực đang lạnh như băng của tôi tự nhiên xun ra một luồng nhiệt, trong nháy mắt khiến lục phủ ngũ tạng của tôi ấm áp, sau phù một tiếng, trên ấn đường của tôi đột nhiên một cổ yêu khí màu xanh lá cậy tự động phun ra bao lấy thân thể tôi, tạo thành một màng mong mỏng ánh sáng màu xanh lá cây.

Biến cố tới quá nhanh, cho dù là Đại sai Mặt Ngựa cũng bị yêu khí khiến cho ngừng một lát, sau đó hai mắt to như chuống đồng hiện lên vẻ không hiểu.

Cùng lcus đó nhiệt độ xung quanh tôi đã lên cao, trở lại nhiệt độ bình thường, khiến thân thể tôi ấm áp, đầu óc tôi cũng linh hoạt rất nhiều.

Lúc này tôi mới nhớ tới, bây giờ căn bản tôi không phải là phàm phu tục tử. Tôi đang chiếm giữ một cổ yêu thân thuần khiết, trong thượng đan điền của cô ấy tràn đầy yêu khí đậm đà.

Có lẽ điều này có thể có tác dụng.
 
Chương 182-3


Tôi cũng không còn sợ, trong nháy mắt chui vào thượng đan điền. Vừa mới vào tôi đã bị một mảng lớn yêu khí màu xanh lá cây bao lấy, bọn chúng ở xung quanh tôi sôi trào, nhao nhao muốn thử, giống như không nhịn được muốn đi ra ngoài thử sức với Đại sai Mặt Ngựa vậy!

Trong nháy mắt tôi thấy ấm áp trong lòng, thử dùng phương thức điều khiển âm khí để điều khiể những yêu khí này.

Hiển nhiên yêu khí khó không chế hơn âm khí rất nhiều, nhưng cũng may những yêu khí này chủ động, tôi vừa mới ra dáng vẻ muốn kéo ra thì bọn chúng đã đi tới, trong chớp mắt đã có một đoàn yêu khí lớn thoát ra bên ngoài cơ thể của tôi, bảo vệ bốn phía sung quanh tôi, đối chọi với Đại sai Mặt Ngựa đang nhìn chằm chằm phía trước.

Đại sai Mặt Ngựa vừa rồi thấy yêu khí còn không phản ứng nhiều lắm, lúc này thấy trong cơ thể tôi nháy mắt toát ra nhiều yêu khí như vậy, hơn nữa lần này yêu độ đậm đà của yêu khí tôi mới chủ động đưa ra hoàn toàn không giống vừa rồi, xoay hai vòng ở trong không khí, lại dường như có dáng điệu ngưng tụ thành chất lỏng khiến sắc mặt của Đại sai Mặt Ngựa cũng không còn bình tĩnh được nữa.

Khiếp sợ hỏi tôi: “Rốt cuộc ngươi là ai, sao lại có yêu khí như vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng là…”

Hắn nói một nửa đột nhiên rụt tay lại, đôi mắt lớn như chuông đồng nhìn tôi chằm chằm, âm khí trên người đang tiêu tán kịch liệt, không tới một chút âm khí đã tiêu tán vô ảnh vô tung.

“Đại sai, đều là hiểu lầm, vợ tôi không có ý chống lại cùng Đại sai. Tôi biết Đại sai bận việc, tùy tiện mời ngài lên quả thật đường đột, tiểu quỷ tôi đã sớm chuẩn bị chút lễ mọn mong Đại sai không chê.” Tô Mộc ôm lấy ngực chật vật đứng lên, cười nói với Đại sai Mặt Ngựa.

Nói xong anh ấy vung tay lên, trước mặt đã xuất hiện ba thứ, một cái tương tự như thép đen thùi lùi, một cái như một miếng ngọc bội đỏ au, còn một cái tôi biết, là thiên địa kích.

Đây là anh ấy định hối lộ sao?

Tôi nhìn Tô Mộc khiếp sợ, cảm thấy anh ấy sử dụng cách này vô cùng mạo hiểm, rất sợ Đại sai Mặt Ngựa lại ra tay với anh ấy.

Không ngờ vừa thấy ba kiện đồ vật này, Đại sai Mặt Ngựa đang lạnh lùng đột nhiên cười tươi, sau đó vung móng vuốt lên thật sự đem ba thứ đồ kia bỏ vào trong túi, cười nói: “Nếu là hiểu lầm thì Đại sai cũng không chấp cô ta nữa. Ngươi tìm đại sai vốn cũng vì làm việc thiện, Đại sai cũng nên giúp ngươi lần này.”

Nói xong Đại sai Mặt Ngựa liền nhấc chân đi tới đài tế trước mặt, đứng trên đài đưa tay quơ đầy mạnh mẽ.

Tôi thậm chí cũng không kịp thấy Đại sai Mặt Ngựa làm cái gì, chỉ thấy không khí phía trên đài đột nhiên chìm xuống, giống như có từng đoặt thủy tinh trong suốt rơi xuống vậy.

Theo không khí chìm xuống, trên đài tế cũng thoáng hiện ra hai bóng người, bọn họ một đứng một nằm, người nằm đó đúng là ba tôi không phải nghi ngờ!

“Ba!” Tôi thấy ba tôi liền kêu lên một tiếng, không nhịn được chạy tới đài tế.
 
Chương 182-4


Trên đài tế còn có một người đàn ông đúng, xác thực mà nói là một quỷ nam, hắn ta nhìn thấy tôi lao tới liền muốn ra tay, đột nhiên từ bên trên một mảnh áp lực tấn công tới, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Đại sai Mặt Ngựa khiến hồn vía cũng sắp tiêu tán, toàn bộ cằm rớt xuống tận mu bàn chân.

Không để quỷ nam kịp phản ứng, Đại sai Mặt Ngựa đã vung bàn tay lên góm lấy quỷ nam, đưa hắn tới trước miệng mình đa há to như chậu máu, một hớp nuốt lấy quỷ nam.

Hắn cứ như vậy nuốt quỷ nam?

Tôi sững người nhìn, bị hành động của Đại sai khiến cho sợ lạnh cả người.

Hắn vậy mà lại ăn quỷ, thân là Quỷ sai lại vẫn tu luyện thông qua phương pháp chiếm đoạt quỷ khác? Cũng may vừa rồi Tô Mộc đã hối lộ hắn, nếu không lúc này chẳng phải cũng đã bị hắn nuốt lấy?

Lưng tôi ngáy mắt đổ ra một lớp mồ hôi lạnh, chỉ nghĩ đến tôi đã sợ.

“Nơi này vốn không nên tới, sau khi từ biệt chúng ta đường ai nấy đi, đừng để cho Đại sai ta gặp lại ngươi, nếu không nhất định không buông ta!” Đại sai Mặt Ngựa nuốt quỷ xong, xoa xoa bụng nói.

Nói xong đỉnh đầu hắn đã quanh quẩn nơi khoảng trống trên không, theo khoảng trống đó lần nữa bò trở về.

Đến khi nó đi xa khoảng trống kia cũng biến mất, âm khí lạnh lẽo vừa rồi hắn lưu lại vẫn ngập tràn mật thất, ngay cả Tô Mộc cũng bị âm khí lạnh cóng đó khiến rùng mình một cái, sau đó đi nhanh tới ôm tôi, hỏi tôi có lạnh không?

Tôi lắc đầu một cái, thật may vừa rồi có tầng yêu khí kia bảo vệ, nếu không tôi cho dù không bị Đại sai Mặt Ngựa nuốt trọn cũng sẽ bị chết vì rét bởi khí tức của hắn.

Thấy tôi không lành, Tô Mộc xoa xoa tay của mình, sau đó không chần chừ vác cha tôi lên vai: “Thừa dịp Lâm Yến Nhi còn chưa quay lại, đi mau!”

Nói xong bỗng nhiên anh ấy hít mạnh một hơi, một cánh tay không nhịn được ôm lấy ngực.

“Anh bị thương? Nghiêm trọng không?” Tôi cả kinh nói, đôi lông mày đẹp đẽ của anh ấy lúc này đăng nhăn nhó, hiển nhiên vô cùng thống khổ.

“Không sao, đi trước rồi nói.”

Tô Mộc nói, nói xong liền vác ba tôi đi ra ngoài, theo đường cũ quay trở lại khoang thuyền phía trên, lại ôm lấy tôi ngoi lên khỏi mặt nước.

Khi quay lại đảo ở giữa hồ, trên mặt Tô Mộc đã bao phủ một tầng sương dày đặc, thật giống như trúng độc vậy, sắc mặt cũng không được tốt.

Tôi lo lắng cho Tô Mộc, bảo anh ấy đừng bay về vội, phải dừng lại nghỉ ngơi một chút. Sau đó tôi lấy điện thoại gọi cho quản lý công viên.

Nhưng điện thoại của tôi vừa bị nhúng nước, mở lên không được.

“Đừng phí sức, ôm anh nằm một lúc.” Tô Mộc thấy tôi cuống cuồng liền nhỏ giọng nói.

Giọng của anh ấy đã nhỏ đi rất nhiều, đưa tay tới vốn định ôm lấy eo tôi, nhưng thấy mặt tôi một cái tay lại đổi hướng chuyển thành kéo áo tôi, để tôi cũng nằm xuống.
 
Chương 183


Tôi nằm ở bên cạnh Tô Mộc, dựa vào anh ấy.

Vốn là muốn gối lên cánh tay của anh ấy.

Nhưng anh ấy giống như cố ý tránh né tôi, chỉ để cho tôi nằm ở bên cạnh.

Đây không phải là lần đầu tiên anh ấy tránh tôi, lúc trước muốn xoa đầu, sau đó muốn ôm eo tôi, kết quả thấy mặt tôi liền dừng lại.

Anh ấy là bởi vì gương mặt này nên mới tránh tôi, gương mặt này đẹp như vậy chẳng lẽ anh ấy không thích?

Cũng không đúng, lúc trước anh ấy không hề ghét bỏ gương mặt này, sau đó từ khi bị tôi né tránh lúc anh ấy chữa thương cho tôi mới bắt đầu, chứng tỏ anh ấy không hề ghét gương mặt này, sở dĩ tránh né tôi hoàn toàn bởi vì lúc trước tôi đã để ý anh ấy đụng chạm vào thân thể này!

Trong lòng tôi thấy ấm áp khó hiểu, thậm chí đầu mũi còn cay cay, ngay cả lúc này anh ấy cũng nhớ lời tôi nói trong lúc vô tình.

Hẳn bây giờ anh ấy rất lạnh? Cả người dù đang phơi dưới anh mặt trời vẫn không nhịn được run lấy bẩy.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía anh ấy, anh ấy nhất định đã mệt lả rồi, đôi mắt nhắm thật chặt, khẽ nhíu mày, da thịt vốn trắng nõn lúc này đã xanh đen, hiển nhiên trải qua sự hành hạ quá mức của âm khí.

Trước kia đã nói, quỷ vật đạt tới đẳng cấp gì liền có teher hấp thu âm khí của đẳng cấp ấy, giống như người bình thường không thể bị âm khí xâm chiếm vậy, quỷ vật cũng không thể hấp thu lượng âm khí vượt quá sự chịu đựng của bản thân. Một quyền vừa rồi Đại sai Mặt Ngựa đánh Tô Mộc kia mang âm dịch đậm đà, có lẽ bây giờ Tô Mộc cóng tới phát run cũng là bởi vì anh ấy đã hấp thu âm dịch chỉ cấp độ dạ xoa mới có.

Nghĩ tới đây tôi liền đứng dậy ôm lấy anh ấy.

Trên người tôi có yêu khí rất nồng đậm, vừa rồi Đại sai Mặt Ngựa gặp yêu khí của tôi cũng bị tiêu tán hết âm khí, lại thêm yêu khí vốn là khắc tinh của âm khí, có lẽ yêu khí có thể chiếm đoạt lượng âm khí thừa trên người Tô Mộc cũng không chừng.

Lúc này thân thể Tô Mộc thật sự giống như một tảng băng lạnh, tôi ôm anh ấy cũng rùng mình một cái. Anh ấy không có phản ứng gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chút động, tôi cố kìm cơn lạnh rùng mình đem thân thể của mình dính sát vào người anh ấy, hy vọng nhiệt độ cơ thể tôi sẽ mang đến cho anh ấy một tia ấm áp.

Cùng lúc đó tôi tiến vào thượng đan điền, rút ra một ít âm khí bao trùm lên người Tô Mộc.

Âm khí tràn ngập trên người anh ấy, yêu khí vừa ra đã trở nên đặc biệt sống động, nhào lên người anh ấy giống như vồ mồi vậy, chiếm đoạt những ấm khí kia.

Cùng với âm khí bị chiếm đoạt, chân mày Tô Mộc đang nhíu lại lúc này mới bắt đầu giãn ra một ít.

Cuối cùng cũng có tác dụng.

Sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan rã, đưa mắt chăm chú nhìn Tô Mộc, tay ôm chặt lấy anh ấy.

Tộc độ chiếm đoạt của yêu khí rất nhanh, nháy mắt âm khí bên ngoài Tô Mộc đã bị cắn nuốt hết.

“Được rồi, còn cắn nữa thì âm khí của cậu ta cũng sẽ bị ăn, thu yêu khí trở về đi thôi.” Giao tiên nói.

Tôi gật đầu một cái, sau đó đem yêu khí thu lại.
 
Chương 183-2


Những yêu khí kia đang được ăn bỗng nhiên phải quay về có chút không vui, còn giằng co với tôi một chút.

Cũng may những yêu khí kia coi như nghe lời, tôi dùng sức thu lại thì bọn chúng cũng bất đắc dĩ quay vào trong thượng đan điền của tôi.

“Giao tiên, nếu âm khí dư thừa đã bị cắn nuốt thì sao Tô Mộc còn chưa tỉnh?” Cho dù chân mày Tô Mộc đã giãn ra nhưng hai mắt anh ấy vẫn nhắm nghiền như cũ, không có vẻ là sắp tỉnh lại.

“Có lẽ do mệt quá?” Giao tiên nói.

Nó nói không chắc chắn, thậm chí trong giọng còn có tia chột dạ.

Tôi không khỏi nóng nảy, nói: “Ông nghĩ tôi ngu sao, quỷ đâu cần ngủ, ông thành thật nói đi, rốt cuộc anh ấy bị sao, có phải trên người còn bị thương?”

Giao tiên bĩu môi: “Nói nhảm, Đại sai Mặt Ngựa là thứ gì, không chỉ là dạ xoa mà là đại dạ xoa quyền thế ngập trời, ngay cả ông đây cũng không dám tùy tiện trêu chọc, Tô Mộc nhà ngươi ngược lại trực tiếp đỡ một chiêu của Đại sai Mặt Ngựa, không bị hồn phi phách tán cũng đã là không tệ, bây giờ bị tổn thương là rất bình thường. Chờ đi, nhiều nhất là hai giờ nữa hắn có thể tỉnh.”

Hai giờ nữa sẽ tỉnh, như vậy chứng tỏ cũng không tính là thương nặng.

Lúc này tôi mới yên lòng, sau đó vừa nằm bên cạnh Tô Mộc sưởi ấm cho anh ấy vừa nói chuyện phiếm với Giao tiên, hỏi tại sao ba tôi lại hôn mê, ông ấy lúc nào có thể tỉnh.

Giao tiên nói nó đã xem qua tình hình của ba tôi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là ở bên cạnh quỷ vật thời gian dài nên có chút âm khí xâm phạm cơ thể, sẽ phải sinh bệnh, dần dần sẽ khôi phục.

Vừa nghe ba tôi sẽ bị bệnh khiến tôi không yên tâm, nhưng nói âm khí xâm thể thì dễ, ngay cả âm khí trên người Tô Mộc tôi cũng có thể làm được, giúp loại bỏ âm khí cho ba tôi chỉ là chuyện nhỏ.

Tôi liền đứng dậy định giúp ba tôi giải trừ âm khí nhưng Giao tiên đã kêu lên, nói cái này không giúp được gì cho ba tôi. Ông ấy mặc dù cũng là bị âm khí xâm thể nhưng âm khí bên trong rất ít, tôi tùy tiện ra tay chỉ sợ gây tác dụng ngược lại đem loại sạch âm khí của ông ấy, cho dù là người sống cũng quan trọng là âm dương cân bằng.

Nếu như tôi lấy đi toàn bộ âm khí trên người ông ấy thì dương khí của ông ấy lại quá thừa, đến lúc đó vẫn sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa bệnh còn nghiêm trọng hơn.

Nghe được cái này tôi liền thấy buồn bực, hỏi Giao tiên chẳng lẽ không có biện pháp khác? Ba tôi nhất định phải bị bệnh một trận?

Giao tiên lắc đầu một cái, nói cũng không hẳn, Tô gia am hiểu nhất cũng là cái này, tôi có thể đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ, hoặc là đi mời một đại sĩ đến giúp, chỉ cần đạo sĩ có chút đạo hạnh cũng có thể giúp được tôi chuyện này.

Đi tìm Tô Đoàn giúp đỡ hiển nhiên là không thể nào, bây giờ trong mắt Tô Thịnh là tôi đã chết, tùy tiện đến Tô gia quá mức nguy hiểm. Có điều nói đến đạo sĩ tôi liền nhớ ngay tới Phong Thiên, ông ta là một đạo sĩ rất giỏi, giúp giải trừ âm khí cho ba tôi chắc chắn không làm khó được ông ta.

Nghĩ ra biện pháp giải quyết tôi liền cùng Giao tiên ngồi đó trò chuyện chờ Tô Mộc tỉnh lại.
 
Chương 183-3


Ngày mai sẽ là ngày thứ bảy, Giao tiên không chút nào quan tâm tới sống chết của người trợ tiên, chủ đề đều vây quanh rắn cái San Hô của nó, nói tính khí của cô ta rất nóng nảy nhưng nó thích, chờ đến khi nó nuốt được yêu hạch của hồ yêu, biến thành đẹp trai như Tô Mộc sẽ đến mê hoặc cô ta.

Tôi không khỏi kỳ quái, hỏi Giao tiên không phải lần trước có thể biến thành anh đẹp trai rồi sao, lần trước chúng tôi chuẩn bị tới quán café nó đã biến thành hình dáng Lộc Hàm, đẹp trai biết bao, thế thì còn cần gì yêu hạch của hồ yêu.

“Ông đây thế nào đi nữa cũng không thay đổi được chuyện trên đầu không có tóc, huống chi loài rắn rất khó biến hóa, cho dù ta có thể biết được thành anh đẹp trai cũng không giữ được hình dáng đó bao lâu. Khi có yêu hạch của hồ yêu sẽ khác, ông đây có thể biến được thành hình dáng của người đi lại khắp nơi, cũng không cần phải biến lại thành thân rắn, như vậy lão tử cũng không cần mê hoặc rắn cái mà ngay cả mỹ nhân như ngươi cũng sẽ…”

Giao tiên vừa nói giọng vừa đê tiện đi mấy phần, đuôi rắn đen thùi lùi còn đưa đến nâng cằm tôi lên.

“Cút mau.” Tôi đối với rắn vốn đã cực kỳ sợ, mặc dù sớm thân quen với Giao tiên nhưng bị nó trêu đùa như vậy khiến tôi nổi cả da gà.

Giao tiên bị tôi mắng có chút nhàm chán, liếc mắt nhìn tôi rồi đem đề tài quay lại với con rắn cái.

Tôi không hứng thú nghe chuyện của nó, cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt chậm, dường như cả một năm sau người Tô Mộc mới khẽ giật giật, hơi hơi tỉnh lại.

“Chắc tỉnh rồi!” Tô Mộc tỉnh tất nhiên tôi sẽ không để ý tới Giao tiên nữa, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, sau đó đỡ Tô Mộc, hỏi anh ấy thấy thế nào, có khá hơn chút nào không.

Tô Mộc gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười với tôi, sau đó hỏi tôi mấy giờ rồi, có đói bụng không.

Nhắc tới đói, bụng tôi đột nhiên truyền tới một trận ọc ọc.

Tôi hơi ngượng ngùng, đừng nói tôi đã một ngày một đêm không ăn gì, huống chi trên người còn có chút thương, lúc này nhắc đến khiến con đói ập đến hoa cả mắt.

Thấy tôi lúng túng, Tô Mộc liền cười, đưa tay sờ mũi tôi một cái, nói: “Anh biết một quán cơm ăn rất ngon, đưa em đi nếm thử một chút. Có điều chúng ta phải đưa ba về trước.”

Nói xong anh ấy đứng lên khởi động gân cốt, sau đó lần nữa vác ba tôi lên vai rồi ôm lấy tôi, nói với Giao tiên: “Làm phiền biến thành lớn để đưa chúng tôi về.”

Giao tiên vừa rồi tâm tình còn rất tốt, bị câu nói của Tô Mộc khiến cho xầm mặt xuống: “Dựa vào cái gì?”

“Vì tôi mới vừa bị thương, ông có còn muốn tôi giúp ông bắt hồ yêu không?” Tô Mộc nói.

Lời nói thật hợp lý.
 
Chương 183-4


Giao tiên bị nói không phản bác được, hung hăng liếc Tô Mộc hai cái mới nằm xuống một cách không phục, thân thể thắng tắp trở nên lớn hơn, để chúng tôi ngồi lên người nó rồi bay lên.

Bởi vì có yêu khí xung quanh cho nên người bình thường không thể nhìn thấy chúng tôi. Khi bay trờ về tới căn biệt thự, Vương Văn cùng Tam trưởng lão vẫn ở ngoài cửa.

Cũng may mẹ tôi đã không thấy, chắc là được xe cứu thương đưa đến bệnh viện rồi.

Thấy Tam trưởng lão vẫn còn ở đây, Tô Mộc bảo Giao tiên đừng xuống đất mà trực tiếp đưa ba tôi tới bệnh viện, sau đó Tô Mộc lấy số cho ba tôi, làm thủ tục nhập viện cho ông.

Mẹ tôi căn bản chỉ vì sợ mà ngất xỉu, không có vấn đề gì. Sau đó Tô Mộc truyền ít âm khí vào cho mẹ tôi, bây giờ triệu chứng của bà cùng ba tôi không hẹn mà hợp, hai người bọn họ có lý do để được an bài vào cùng một phòng bệnh.

Dựa theo giải thích của thầy thuốc, bọn họ đều là chứng bệnh vì bị kinh sợ quá độ, đồng thời có sốt nhẹ, cần phải ở viện quan sát mấy ngày.

Có bác sĩ trông nom tôi cũng không còn lo lắng cho thân thể ba mẹ tôi nữa, chỉ là sợ bọn họ lại bị Lâm Yến Nhi hoặc Tam trưởng lão để mắt tới. Không đợi tôi mở miệng, Tô Mộc đã bảo Giao tiên đứng dậy đi ra ngoài phòng bệnh bố trí một cái lồng yêu khí bảo vệ.

Sau khi có lồng yêu khí, Tô Mộc để Giao tiên ở lại phòng bệnh trông nom ba mẹ tôi phòng có gì xảy ra, còn mình thì đưa tôi rời bệnh viện, đón xe chạy thẳng tới phố Nghiễm Nguyên.

Nghe tên phố Nguyễn Nghiêm tôi tương đối bất ngờ, bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh rất ít khi tôi tới, có điều trường đại học của tôi ở ngay trên đường này cho nên chỗ đó tôi rất quen, dường như quán cơm nào cũng từng ăn qua.

“Tô Mộc, sao phải đến tận phố Nguyễn Nghiêm ăn cơm, tiệm cơm nào chỗ đó em cũng ăn rồi.” Tôi nói.

Không phải vì tiệm cơm trên phố Nghiễm Nguyên không ngon mà bởi vì khi học đại học quan hệ của tôi và Vương Văn cũng không tệ lắm, chỉ cần cuối tuần là sẽ hẹn hò ra ngoài ăn cơm, cho nên tiệm cơm khu vực đó đều là tôi ăn cùng Vương Văn, bây giờ quay lại chốn cũ cảm thấy là lạ nên không muốn tới.

“Không sao, quán ăn kia mới mở, tiếng đồn rất tốt, quan trọng chính là anh đưa em tới phố Nghiễm Nguyên có chuyện, sau khi chúng ta ăn cơm xong sẽ thuận tiện đi viếng thăm một người.”

“Thăm ai vậy?” Tôi hỏi. Chẳng trách Tô Mộc lại dẫn tôi đi ăn ở một nơi xa như vậy, mục đích quả nhiên không bình thường.

“Bây giờ anh bị thương, không thích hợp để cùng Lâm Yến Nhi cứng đối cứng, hơn nữa bây giờ Lâm Yến Nhi có Tô Thịnh làm đồng minh, chúng ta cũng phải tìm người trợ giúp mới không thua thiệt.” Tô Mộc nói.

Hai mươi phút sau xe đã tới đường Nghiễm Nguyên, dừng ở trước cửa một tiệm cơm phong cách cổ xưa.

Chỗ này ngay tại cổng sau trường đại học của tôi, có điều trước kia tôi chưa từng thấy, chắc là mới mở.

Cũng may không phải là tiệm cơm trước kia tôi cùng Vương Văn hay ăn, thấy tiệm cơm mới sự lo lắng trong lòng tôi cũng nháy mắt tan thành mây khói, tay nắm thật chặt cánh tay Tô Mộc, cùng anh ấy bước vào trong tiệm cơm.
 
Chương 184


Bên trong tiệm cơm có phong cách giống như bên ngoài, đều kiểu cổ kính. Nhân viên phục vụ cũng mặc quần áo cổ trang, chúng tôi vừa đi vào lập tức có một phục vụ lớn tuổi tiến tới dẫn đường tìm bàn cho chúng tôi, sau đó đưa lên hai tấm thực đơn, hỏi chúng tôi muốn ăn gì.

Thực đơn kia một tráng một đen, đưa tôi là màu trắng, phía trên viết không ít tên món ăn kiểu cổ kính, cái gì mà kim bảng đề danh, liên trung tam nguyên, tài cao xuất chúng, thành trúc tại hung…

Phần lớn có liên quan tới thơ văn, ngược lại cũng phù hợp với bầu không khí ở gần trường đại học.

Nhìn thực đơn trong tay, tôi không nhịn được tò mò trong thực đơn màu đen của Tô Mộc sẽ viết cái gì.

Chỉ là vừa liếc mắt nhìn tôi liền hít vào một hơi lạnh.

Âm sơn dạ tuyết, âm kém dương sai, âm tụ ngưng băng, âm phục vi hành…

Dường như tất cả tên món ăn đều có một chữ âm, kiểu chữ cùng trang trí trong thực đơn cũng rất ma mị, có nhánh cây, có tấm vải đỏ, còn có vết như vết máu vậy, cùng với tro hương.

Trên mỗi đồ vật cũng rất giàu âm khí, có một bát cháo đen thùi lùi ở giữa, nhìn qua đã thấy chán ghét.

Không riêng gì tôi cảm thấy chán ghét, Tô Mộc nhìn thấy những chữ kia cũng nhíu mày. Anh đem thực đơn trả lại cho nhân viên phục vụ, nói mình là Phong Thiên giới thiệu tới, sau đó hỏi có thức ăn gì cho hội viên không.

“Ngài là bạn của đạo trưởng Phong Thiên? Thất kính thất kính, đồ ăn cho hội viên đương nhiên là có, ngài đợi chút sẽ mang lên cho ngài ngay.” Nghe thấy tên Phong Thiên, thái độ của nhân viên phục vụ nháy mắt cung kính hơn rất nhiều, vừa nói sẽ đi lấy món ăn, cũng không để cho chúng tôi gọi đồ đã trực tiếp đi ra sau bếp.

Chờ nhân viên phục vụ kia đi xa, tôi rốt cuộc không nhịn được, hỏi Tô Mộc: “Đây là quán ăn kiểu gì? Sao thực đơn lại chia làm hai, trong thực đơn đưa anh giống như đồ ăn dành riêng cho quỷ vậy?”

“Không nhận ra em đã thông minh hơn trước nhiều a.” Tô Mộc gật đầu một cái, có thể thấy được tâm tình của anh ấy rất tốt, khóe miệng nhoẻn lên cười, hoàn toàn không còn chịu ảnh hưởng bởi thương tích do Đại sai Mặt Ngựa gây ra.

“Em vẫn luôn rất thông minh, chẳng qua trước giờ anh không nhận ra. Anh nói đây là Phong Thiên đề cử anh tới, ông ta với nơi này có quan hệ như thế nào? Còn có anh bảo ăn cơm xong sẽ đi viếng thăm một người, ngươi kia cũng ở đây à?” Tôi hỏi.

Tô Mộc nhíu mày, có chút bất ngờ nhìn tôi một cái, hiển nhiên không nghĩ tới ngay cả điều này tôi cũng đoán được, gật đầu cười nói: “Không sai, em cũng đã nhìn ra, đây chính là tiệm cơm âm dương, nơi người sống cùng người chết làm ăn với nhau. Tiệm cơm này của ông chủ tên là Tần Cát, là đệ tử tục gia của Phong Thiên, nghe nói trời sinh chính là âm dương nhãn, có thể nhận ra được sự biến hóa nhỏ nhất của âm khí, thậm chí còn nhạy cảm với âm khí hơn cả quỷ. Lâm Yến Nhi am hiểu nhất là bày trận cùng khống chế những quỷ vật khác, nếu như chúng ta có thể có được sự giúp đỡ của hắn thì sẽ có trợ giúp trong việc phá trận, đoạt lại thân thể cho em cũng dễ dàng hơn nhiều.”

“Ồ.” Tôi đáp một tiếng. Có điều nói đến phá trận tôi lại lập tức nghĩ tới Đại sai Mặt Ngựa, vừa rồi quá mức kinh hoảng tôi không kịp ngẫm nghĩ, bây giờ nghĩ lại Đại sai Mặt Ngựa mặc dù cuối cùng nhận đồ Tô Mộc hối lộ nhưng lúc nó mới tới có thể nói là khí thế trùng trùng, suýt chút nữa đã đánh tan hồn Tô Mộc.

Nghĩ tới đây trong lòng tôi có chút nặng nề, trịnh trọng nắm lấy tay Tô Mộc, bảo sau này anh ấy không được phép đưa mình vào chỗ hiểm nữa, đặc biệt là vì tôi, nếu không anh ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn tôi cũng không muốn sống.
 
Chương 184-2


"Ngu ngốc, em là người phụ nữ của anh, bảo vệ người phụ nữ của mình vốn là trách nhiệm của đàn ông, em không cần phải cảm động như vậy.” Tô Mộc nhìn tôi một cái, nhàn nhạt nói, thật giống như chuyện này căn bản không đáng nhắc tới, anh ấy nói một cách điềm nhiên.

Tôi lập tức ngây dại, trong lòng tràn ngập ấm áp, mặt đầy mê muội nhìn anh ấy.

“Có điều lần này anh tính sai, vốn sau khi đốt quỷ đèn anh chỉ mời ngẫu nhiên một dạ xoa lên, dạ xoa bình thường mặc dù lợi hại hơn chồng em nhưng cũng không dễ dàng ra tay với anh, dẫu sao lệ quỷ cùng dạ xoa nếu như đánh nhau ở dương gian thì sẽ là một tai họa lớn, bị Diêm Vương để ý thì ai cũng không có kết quả tốt, cho nên anh chuẩn bị ba đồ vật kia để mua chuộc dạ xoa là đủ, ai ngờ lại xui xẻo như vậy, mời trúng phải Đại sai Mặt Ngựa lên.” Trên mặt Tô Mộc vạch qua nụ cười khổ, lại nói.

Tôi liền cảm thấy thư thái hơn, chẳng trách, dựa theo tính khí của Tô Mộc thì nếu sẽ có biện pháp khác chắc chắn sẽ không làm chuyện mạo hiểm như vậy.

Ngay khi tôi đang cảm thán, Tô Mộc lại nói: “Dương Dương, thật ra thì lần này là em bảo vệ anh, lúc ấy nếu không phải em thả ra số lớn yêu khí khiến Đại sai Mặt Ngựa kinh sợ thì căn bản hắn cũng không cho anh cơ hội tặng quà, em cho rằng hắn thật bởi vì ba món đồ kia mà giúp ta phá trận sao? Hắn ở dưới âm phủ còn có thứ gì là chưa thấy qua, ba thứ đồ kia mua chuộc dạ xoa bình thường thì được, muốn mua chuộc Đại sai Mặt Ngựa chẳng khác nào chuyện hoang đường, ngay cả liếc mắt hắn cũng không thèm liếc một cái.”

“A? Vậy tại sao hắn lại chịu giúp anh? Bởi vì yêu khí kia sao?” Tôi nghe Tô Mộc nói liền thất kinh. Vừa rồi mặc dù hung hiểm, nhưng cũng đúng bởi vì tôi thả yêu khí ra hắn mới ngừng công kích, nhưng tôi không nghĩ tới hắn lại bởi những yêu khí kia mà chịu giúp Tô Mộc.

Xem ra yêu thân này lai lịch rất lớn a!

Tôi lại hỏi Tô Mộc có biết tại sao thân thể này lại có nhiều yêu khí như vậy không, biến thành yêu thân.

Bởi vì Giao tiên từng nói, thân thể này vốn chính là con người, con người là sinh vật có linh trí cao nhất, bởi vì trí thông minh cực kỳ cao nên linh tính cũng cực kỳ thoái hóa. Bởi vì vậy con người bình thường không luyện được yêu khí, yêu khí cũng không thể tồn tại trong cơ thể con người.

Loại người duy nhất có thể tu luyện yêu khí chính là khi làm người trợ tiên, thông qua con dấu của yêu để cùng nhau tu luyện, cùng chung yêu khí. Cho dù như vậy người muốn luyện ra yêu thân thuần khiết cũng dường như chỉ là mộng tưởng hão huyền.

Vậy mà cơ thân này lại là yêu thân thuần khiết, ngay cả Giao tiên cũng không hiểu tại sao lại có thể như vậy.

Vốn tôi cho rằng kiến thức của Tô Mộc nhiều như vậy hẳn có thể biết chút gì đó, kết quả anh ấy chú ý xem xét yêu thân một hồi cũng lắc đầu một cái, nói không hiểu tình huống này là thế nào.

Tôi có chút thất vọng, nhưng vấn đề này cũng chỉ là thuận miệng hỏi, dẫu sao ngày mai cổ thân thể này phải trả lại, tôi có biết hay không cũng không sao nên liền chuyển sang một đề tài khác, hỏi Tô Mộc chuyện Đại sai Mặt Ngựa bình thường có phải tu luyện thông qua phương thức ăn quỷ không.

“Dĩ nhiên không phải, hắn vốn là quỷ sai hỗ trợ bảo vệ trật tự âm phủ đâu thể tu luyện thông qua cách ăn quỷ, sở dĩ hôm qua nuốt quỷ trông chừng ba chúng ta là bởi vì hắn đã nhìn thấy Đại sai Mặt Ngựa nhận lễ, biết bí mật của Đại sai Mặt Ngựa, Đại sai Mặt Ngựa sao có thể để hắn lại trên đời này.” Tô Mộc nói.

“Ồ, vậy anh đưa lễ cho Đại sai Mặt Ngựa, chẳng phải anh cũng biết bí mật của hắn sao, hắn sẽ không ném đá giấu tay với anh chứ?” Tôi không yên lòng nói.

“Yên tâm đi, chuyện ở dương gian của chồng em còn chưa làm xong, không có việc gì.” Tô Mộc cười một tiếng, nói an tủi tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom