Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 202


“A?” Tôi nghe hỏi cũng sửng sốt một chút, tiếp theo mặt liền đỏ lên.

Tô Mộc này thật đáng ghét, trước đó một giây còn nghiêm túc cùng tôi thảo luận vấn đề lang vương như vậy, một giây tiếp theo đã hỏi tôi cái này. Đã vậy hỏi thì cứ hỏi đi, nhưng anh ấy còn nhớ lầm, tôi rõ ràng sinh vào ngày hai mươi mốt tháng chín, anh ấy hỏi ngày hai mươi tháng chín để làm gì, thật đáng ghét!

“Dương Dương, sao mặt em lại đỏ? Rất nóng sao?” Tô Mộc đang rất thành thật chờ tôi trả lời, thấy tôi đỏ mặt liền cố làm ra vẻ không hiểu hỏi tôi.

Ngươi này, muốn tổ chức sinh nhật cho tôi thì cứ nói thẳng, giả bộ làm gì!

Tôi liền liếc Tô Mộc một cái, vốn còn muốn làm bộ như không biết anh ấy định làm điều bất ngờ cho tôi thì ngốc tử Tô Đoàn kia đã lấy điện thoại ra xem ngày, nói: “Hôm nay âm lịch là ngày mười bảy, còn ba ngày nữa mới đến ngày hai mươi. Sao vậy ông Hai?”

“Không có gì, xem ra lễ vật này phải luyện chế cẩn thận.” Tô Mộc nói.

Rồi anh ấy nói muốn bế quan luyện chế lễ vật, ngày mai sẽ không đi Diệp gia nữa mà đợi sau khi anh ấy xuất quan.

Nói xong anh ấy nhìn tôi cười một tiếng, còn đặc biệt hôn một cái thân mật lên trán tôi, nói khi anh ấy bế quan không thể ở cùng với tôi, cũng không thể chăm sóc tôi, cũng may tối nay Giao tiên đã tới nên anh ấy cũng không cần lo lắng cho an toàn của tôi nữa.

Rồi anh ấy còn nói muốn bế quan ba ngày, ngày hai mươi sẽ xuất quan, khi anh ấy bế quan tôi không được quấy rầy, mấy ngày tới ngoan ngoãn ở cùng Tô Đoàn và Giao tiên, đừng tìm phiền toái đến cho họ. (Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn các bạn nhé)

Cứ làm như tôi là đứa trẻ lúc nào cũng đi tìm phiền toái cho người khác vậy.

Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Mộc, tôi đã bắt đầu mong chờ quà tặng Tô Mộc làm cho tôi khi bế quan, gật đầu liên tục, bảo Tô Mộc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ ngoan ngoãn chờ anh ấy bế quan.

Còn việc anh ấy thần thần bí bí không để cho tôi quấy rầy thì tôi cũng có thể hiểu, nhất định anh ấy muốn chuẩn bị cho tôi một bất ngờ thật lớn cho nên mới không để cho tôi tìm anh ấy. Hơn nữa trong ti vi tôi cũng đã từng thấy, những cao thủ võ lâm khi bế quan cũng quả thật không để cho người khác quấy rầy.

Sau khi nói xong, Tô Mộc liền cầm cây bút lông sói vừa lấy được đi vào phòng Tô Đoan, để Tô Đoàn ở lại phòng tôi trông nom tôi, trước khi Giao tiên đến một bước cũng không được rời khỏi tôi.
 
Chương 202-2


Anh ấy đã lo lắng thái quá rồi, mặc dù anh ấy không có ở bên cạnh tôi thì tôi sẽ không có cảm giác an toàn, nhưng đây là khách sạn, lại là khách sạn năm sao, khắp nơi đều có bảo vệ, sẽ không có chuyện gì phát sinh. Huống chi bây giờ Lâm Yến Nhi đang bị thương nặng hẳn sẽ không chạy tới đây gây chuyện.

Nhưng Tô Đoàn đối với Tô Mộc là nói gì nghe nấy, nói cậu ta không được rời đi cậu ta liền không rời tôi nửa bước, có chút khiến tôi không được tự nhiên. Mặc dù tôi không phải là loại con gái cổ hủ nhưng đây là khách sạn, tôi ngoại trừ Tô Mộc ra thì ở cùng phòng với người đàn ông khác đều sẽ có cảm giác có lỗi với Tô Mộc.

Quả thật rất không tự nhiên, tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi chơi bài với Tô Đoàn. Tô Đoàn quả thật một bước cũng không chịu rời đi, thậm chí ăn tối cũng gọi nhân viên đưa tới phòng.

Tôi đã buồn rầu muốn chết, lần đầu tiên hy vọng Giao tiên nhanh tới như vậy.

Cũng may Giao tiên không phụ sự trông đợi của tôi, khi chúng tôi vừa ăn cơm tối xong thì một bóng đen to loắn trực tiếp xuyên qua cửa kính bay vào phòng tôi.

“Hồ yêu đâu, ở đâu, mau lấy ra để ông đây nhìn một chút.” Vừa tiến vào Giao tiên đã vội vàng nói.

Vừa nói Giao tiên đã lóe lên biến thành một con rắn đen nhỏ bám vào cổ tay tôi, mắt của nó chăm chăm nhìn Tô Đoàn.

Hai chân Tô Đoàn nhất thời mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống đất, trên trán nhanh chóng rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.

Tôi liền đưa tay che đầu rắn của Giao tiên lại. Cảm giác của Tô Đoàn lúc này tôi rất hiểu, lần đầu tiên tôi thấy Giao tiên sũng sợ són đái, còn kinh hoàng hơn cả cậu ấy bây giờ.

Giao tiên bị tôi ngăn lại liền vọt khỏi tay tôi xuống, chạy tới bên cạnh biến thành một người.

Một bóng người quen thuộc xuất hiện bên cạnh tôi, đường cong cơ bắp ưu mỹ, cộng thêm với gương mặt trắng nhỏ tuyệt đẹp, là Tô Mộc!

Tôi liền nổi giận, mẹ nó, biến thành ai không biến lại đi biến thành Tô Mộc, toàn thân không có một cọng lông, một Tô Mộc không tóc, không lông mày, thậm chí long mi cũng không có, nhìn thế nào cũng không thấy tự nhiên, đơn giản là làm nhục nam thần của tôi!

Tô Đoàn lúc này đã ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm Giao tiên đã biến thành Tô Mộc, trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

“Cháu trai ngoan, đem Ngọc Tắc đưa cho ông.” Giao tiên cố ý bắt trước giọng Tô Mộc nói.

Đầu óc Tô Đoàn giống như đã bị đông cứng lại vậy, nhìn Giao tiên gật đầu một cái, sau đó lấy Ngọc Tắc đưa cho Giao tiên.

Giao tiên nhận lấy Ngọc Tắc liền vui vẻ cười to một tiếng, chớp mắt một cái đã biến lại thành rắn đen, sau đó từ miệng khạc ra một lớp yêu khí bao phủ trên Ngọc Tắc.
 
Chương 202-3


Ngọc Tắc bị yêu khí bao phủ liền phát ra một tiếng sắc nhọn như tiếng gió rít, giống như tiếng còi vậy, vô cùng chói tai.

Tôi liền đưa tay bịt tai, rất sợ âm thanh này quá ồn gây phiền những vị khách khác trong khách sạn.

Nhưng Tô Đoàn ở bên cạnh lại giống như rất bình thường, giống như hoàn toàn không nghe được âm thanh chói tai kia. Mặc dù có chút sợ Giao tiên nhưng cậu ấy biết sự tồn tại của Giao tiên, chỉ cần Giao tiên cùng cậu ấy không bốn mắt nhìn nhau thì sẽ cảm thấy khá hơn một chút.

Âm thanh kia càng ngày càng cao, Ngọc Tắc trên mặt đất cũng quay cuồng tại chỗ, khi tới tốc độ nhất định thì một bóng trắng từ trong Ngọc Tắc bị quăng ra văng vào tường, sau đó rơi xuống đất.

“Tứ hạch. Dương Dương, làm rất tốt, ông đây đã từng nói thiên tư của ngươi rất cao, chỉ có ngươi mới hợp làm người trợ tiên cho ông đây.” Giao tiên thấy hồ ly trắng liền càng vui vẻ.

Sau khi nói xong người nó liền to ra, trực tiếp nhào tới hồ ly trắng ở góc tường, thân rắn cuốn lấy hồ lý trắng, miệng há to hút yêu khí xanh biếc trên người hồ yêu.

Cảnh kia mặc dù trong mắt tôi chính là một con rắn cùng một con hồ ly đánh nhau nhưng không biết tại sao trông lại máu tanh hung tàn dị thường.

Tôi cùng Tô Đoàn rất nhanh không nhìn nổi liền xoay đầu đi.

Cứ như vậy ước chừng năm giờ, khi Giao tiên buông hồ yêu ra thì đã là hơn hai giờ đêm. Hồ yêu lúc này bị hút yêu khí đã chỉ còn thoi thóp, yêu khí trên người đã ảm đạm không chút ánh sáng, giống như tùy lúc sẽ bị tiêu tán.

Tôi vội vàng bảo Giao tiên hạ lưu tình, dẫu sao Giao tiên cũng chỉ muốn yêu hạch của hồ yêu, còn mạng hồ yêu còn phải giữ lại cho Tô Đoàn trả thù.

Hồ yêu bây giờ bằng bản lãnh của Tô Đoàn hoàn toàn có thể trả thù được, nhưng chuyện này trước đây Tô Mộc từng bảo tôi không được nói cho Tô Đoàn, có lẽ anh ấy còn có những dự định khác.

Tôi không thể làm gì khác hơn là để Giao tiên lại đem hồ yêu phong ấn trở lại trong Ngọc Tắc, dù sao hồ yêu bây giờ không còn bản lãnh gì, cũng không sợ buổi tối cô ta lại đi ra.

Cũng đã chễ như vậy, tôi đã sớm không chịu nổi, chờ sau khi Giao tiên lần nữa phong ấn hồ yêu lại tôi liền bảo Tô Đoàn cất Ngọc Tắc đi, đi vào phòng lăn sõng soài lên giường nghỉ ngơi.

Cố gắng gượng lâu như vậy quả thật tôi rất mệt mỏi, ngay cả nói cũng không còn khí lực nữa.

Nhưng Giao tiên lại đang cực kỳ hưng phấn, nằm quanh gối của tôi tiêu hóa yêu khí mới hấp thu được, một bên vừa hấp thu một bên nói liên tục bảo tôi mở mắt nhìn nó, xem trên người nó đã mọc ra lông chưa.

Mí mắt tôi đã không nhấc lên nổi, càng lười phản ứng lại với nó, chỉ nói qua loa cho nó vui.

Ngay tại lúc ý thức tôi càng ngày càng chìm, cũng nhanh chóng chuẩn bị rơi vào giấc ngủ thì đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng tru xa xôi vọng tới.

Y hệt tiếng sói tru như trong ti vi hay chiếu vậy.

Tinh thần tôi nháy mắt khôi phực, bật ngồi dậy, nhìn bên ngoài khiếp sợ.

Không thể nào, đây chính là Lạc Dương! Là trung tâm thành phố!

Hơn nữa tôi lại đang ở trên tầng hai mươi ba, làm sao bên ngoài có thể xuất hiện tiếng sói tru?
 
Chương 203


“U a! Lạc Dương quả thật là nơi đầm rồng hang hổ, ngay cả lang yêu cũng xuất hiện. Dương Dương! Lang yêu kia không phải là tìm ngươi chứ?” Giao tiên híp mắt cười một tiếng, nó mới nuốt yêu hạch của hồ yêu, mặc dù vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn nhưng bây giờ yêu khí đã tăng vọt, toàn thân dâng trào chiến ý, nghe bên ngoài có lang yêu không chỉ không sợ mà thậm chí còn có chút hưng phấn.

Tôi gật đầu một cái, sau đó suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Cũng không biết có phải không, bây giờ có khi lang yêu là tìm tới ông. Ngày hôm nay khichúng tôi muốn mua bút lông sói vô tình bị lộ ra Ngọc Tắc, lúc ấy hắn muốn cả bộ, thậm chí còn muốn động tay chân. Nhưng không biết vì sao hắn lại đổi ý dùng bút lông sói đổi lấy tám viên Ngọc Tắc khác, cho chúng tôi mang về viên Ngọc Tắc chứa hồ yêu. Bây giờ lang yêu đuổi tới nhất định là muốn cướp hồ yêu trong Ngọc Tắc!”

Lúc đang nói thì Tô Đoàn đã đập cửa hai cái rôi xông vào, khẩn trương nhìn tôi: “Bà Hai, lang yêu đuổi tới, ông Hai hiện đang bế quan không thể nghênh chiến, bây giờ cháu liều mạng đưa bà chạy trốn!”

Nói xong cậu ấy nắm lấy cổ tay tôi định xông ra ngoài.

Nhưng cậu ấy vừa mở cửa thì hành lang đã xông tới một mùi chó nồng nặc, hai con sói khổng lồ không biết từ khi nào xuất hiện trong hành lang, đầu bọn chúng thậm chí còn lớn hơn hồ yêu, đôi mắt tam giác hung ác hiện lên màu xanh, nhe nanh gầm gừ nhìn chúng tôi, khóe miệng còn chảy ra nhớt rãi sền sệt.

Tôi cũng bị dọa sợ không nhẹ, thật khó có thể tưởng tượng hai con sói to lớn kia có quan hệ thế nào với ông già kia.

“Dương Dương, lui về sau! Ông nội Giao tiên đây đang buồn rầu vì một bụng đầy yêu khí còn không có cách nào tiêu hóa, bọn chúng từ đâu lại đưa tới cửa, chờ ông đây lột da chó sói làm áo khoác cho Dương Dương của ta!” Giao tiên vọt tới đứng chắn trước mặt tôi cùng Tô Đoàn, sau đó người nó biến to ra gấp mấy lần khiến hành lang hết sức chật chội.

Hai con sói khổng lồ kia hiển nhiên không nghĩ tới ở đây còn có xà yêu thất hạch, thấy Giao tiên thì lông toàn thân bọn chúng dựng đứng lên, đối với Giao tiên nhe nanh gầm gừ nhưng đuôi của bọn chúng không tự chủ cong lên.

Tôi từ bé đã từng nuôi chó, khi chó sợ lỗ tai sẽ hơi lui về sau, cái đuôi cũng cong lên. Chó sói mặc dù không phải là chó nhà nhưng cũng là họ hàng thân cận, rất nhiều phản ứng sinh lý giống với nhau.

Tôi liền nhanh trí nói to với Giao tiên: “Giao tiên, ông vừa mới nuốt bốn viên yêu hạch của hồ yêu, công lực tăng nhiều, bây giờ lại có hay lang yêu tới, chờ ông đem yêu hạch của bọn chúng nuốt hết có phải sẽ cố thể hóa thành rồng không?”

“Cũng không còn cách bao nhiêu đâu.” Giao tiên đáp một lời, lời còn chưa dứt nó đã há to cái miệng như chậu máu nhào tới hướng hai con lang yêu kia.
 
Chương 203-2


Hai con sói kia vốn đã bị Giao tiên dọa sợ không nhẹ, thấy Giao tiên lao tới bọn chúng liền phát ra hai tiếng như tiếng chó rên rỉ, nghiêng đầu xông ra bên ngoài cửa sổ, trực tiếp nhảy từ lầu hai mươi ba ra bên ngoài.

Lang yêu đi rồi tôi cùng Tô Đoàn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, ngược lại Giao tiên lại tỏ ra buồn buồn không vui, nói không ngờ hai con lang yêu kia nhát gan như vậy, chỉ nói mấy câu đã sợ chạy, như vậy mà cũng dám đuổi cướp hồ yêu, không biết tự lượng sức mình!

“Bọn chúng cũng là phụng mệnh làm việc, có điều tôi nghĩ vẫn không ra, nếu lang vương đã muốn cướp hồ yêu tại sao không ra tay lúc ban ngày mà còn đồng ý trao đổi Ngọc Tắc rồi buổi tối mới phái thủ hạ tới? Lúc ấy chúng ta ở trong cửa tiệm ông ta trực tiếp ra tay không phải đơn giản hơn sao?” Tôi nói.

Vừa nói tôi vừa bảo Giao tiên quay lại phòng, nó biến lớn như vậy cứ ở ngoài hành lang khách sạn, lỡ nửa đêm có khách nào đi ra ngoài nhìn thấy nó chắc sợ chết khiếp.

Giao tiên cười lên vài tiếng, sau đó thu thân thể nhỏ lại đi theo tôi vào trong phòng, hỏi tôi: “Ngươi vừa nói là lang vương? Kẻ ban ngày các ngươi đổi bút lông sói lại là lang vương? Chẳng trách hắn để các ngươi đi rồi buổi tối lại phái thủ hạ tới.”

Tôi nghe lời này thấy có vẻ Giao tiên rất biết về lang viên liền hỏi nó: “Tại sao? Ông biết lang vương sao?”

“Cũng không phải là quen biết, có điều lang vương rất có tiếng vang trong giới yêu, cũng coi như là một đại yêu. Có điều nghe nói hơn một trăm năm trước hắn bị người ta vây diệt, còn bị lấy mất yêu hạch, may mắn gặp được cao nhân mới giữ được cái mạng, bây giờ chỉ là người bình thường. Cho nên ban ngày không phải là hắn không muốn ra tay với các ngươi mà do có Tô Mộc ở đó, hắn đánh không lại Tô Mộc cho nên buổi tối hắn mới triệu tập bầy sói đuổi tới.”

Tôi gật đầu một cái, có điều ngay sau đó tôi nhận ra lời giải thích của Giao tiên có vấn đề, nói: “Không đúng, ông nói lang yêu bị mất hết yêu hạch biến thành người thường nhưng động tác của hắn hết sắc nhạy bén, khí thế trên người cũng rất mạnh, ngay cả Tô Mộc cũng bị hắn hù dọa. Nếu như hắn thật sự đánh không lại Tô Mộc thì sao Tô Mộc lại không nhận ra?”

Giao tiên nghe vậy cười lạnh vài tiếng: “Tô Mộc chỉ là lệ quỷ mà thôi, cho dù lang vương không có yêu hạch nhưng yêu khí vẫn còn, phô trương thanh thế để hù dọa người vẫn không là vấn đề. Huống chi bản thân nó là chó sói, động tác nhạy bén có gì là ngạc nhiên. Hơn nữa trải qua hơn trăm năm có yêu lực toàn bộ bầy sói che chở hắn tu luyện, bây giờ cho dù chưa luyện ra yêu hạch thì cũng cách nhất hạch không xa nên thân thủ của hắn như vậy cũng là rất bình thường.”

Nói xong đột nhiên Giao tiên ngừng một lát, giống như nhớ tới điều gì, hỏi tôi: “Hồ yêu ngươi vừa đi cho ta có lai lịch ra sao, có phải họ Diệ không?”

“Làm sao ông biết?” Tôi sửng sốt một chút, đồng thời thấy căng thẳng trong lòng, rất sợ Tô Đoàn biết hồ yêu kia họ Diệp sẽ suy đoán được đó chính là kẻ thù giết mẹ của cậu ta.
 
Chương 203-3


Dâu sao Tô gia có hô sơ vê mẹ Tô Đoàn, Tô Mộc chính là xem tài liệu mới biết Diệp Thanh chính là nữ yêu năm đó sát hại mẹ Tô Đoàn, Tô Đoàn từ nhô đã dốc lòng trả thủ cho mẹ, không thể nào ngay cả tên của kẻ thù cũng không biết.

Tôi lập tức thận trọng đua mắt nhìn Tô Đoàn, cũng may cậu ấy nghe đuợc hồ yêu kia họ Diệp cũng không có phản ứng gì mà chỉ ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt thành thật nghe Giao tiên nói chuyện.

“Vậy thì đúng rồi, hắn muốn hồ yêu kia một phần là vì mục đích nuốt yêu hạch, một phần khác là để cho hả giận. Nghe nói năm đó vây diệt lang vuơng chính là một nhóm tụ yêu su họ Diệp, tù sau khi lang vuơng bị cuớp đi yêu hạch thì toàn bộ lang tộc dùng Diệp gia đã kết thành kẻ thù không đội trời chung, cứ mỗi muời năm bầy sói sẽ tới cuớp Diệp gia một lần, đep tất cả trẻ con mới ra đời của Diệp gia tha đi. Vì hận thù của lang vương, hồ yêu kia cũng không phải ngoại lệ, đều là hồ yêu do yêu sư của Diệp gia nuôi thành. Không chỉ là cái này, Diệp Nhu khi xưa chặn ta ở bên ngoài Cản Thi phái cũng là yêu thú do Diệp gia nuôi, sau đó bị người cướp đi yêu hạch có lẽ cũng chính là lang yêu làm.” Giao tiên nói.

Tôi vốn đang mệt môi nhưng bị lang yêu khiến cho kinh sợ nên cũng hết buồn ngủ, liền cùng Giao tiên trò chuyện: “Vần còn có nghề tự yêu sư, bọn họ là chuyên nuôi yêu vật sao, cùng người trợ tiên như tôi có gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có khác, khác rất lớn. Một cái là tự nuôi, một cái là trợ, ý trên mặt chữ cũng rất rõ ràng. Ngươi cấp dưỡng ta, ta là ông chủ, ngươi phải nghe ta, còn yêu vật do tự yêu sư nuôi thì gọi là thú cưng, vâng mệnh của tự yêu sư, coi tự yêu sư là chủ nhân của mình. Ngươi nói xem khác nhau có lớn không? Đây chính là điều khác nhau căn bản.” Giao tiên thấy tôi đem tự yêu sư với trợ tiên nhập làm một liền chú ý, vừa nói vừa thè lưỡi hung hãn dọa tôi.

Đáng tiếc bây giờ nó đã không dọa được tôi nữa.

Ngược lại Tô Đoàn bên cạnh bị sợ đổ mồ hôi lạnh, cho dù vậy sắc mặt câu ta hết sức nặng nề, cúi mình vái chào đối với Giao tiên mười phần cung kính, hỏi: “Ông nội Giao tiên, ngài vừa nhắc tới tự yêu sư Diệp gia, có phải chính là Diệp gia ở Lạc Dương này?”
 
Chương 204


“Loài người các ngươi quá phức tạp, ta cũng không biết Diệp gia năm đó có phâi là Diệp gia ngươi nói không.” Giao tiên nói cứng rắn.

Nó bởi vì chuyện Tô Đoàn có ý định giêt tôi nên ấn tượng với Tô Đoàn rất kém, khi nói chuyện cũng không thèm nhìn cậu ấy.

Tô Đoàn thấy được Giao tiên không thích mình, sắc mặt ngưng trọng gật đầu một cái, sau đó cúi mình vái chào Giao tiên, nói sẽ không quấy rầy chúng tôi nghỉ ngơi rồi lui ra ngoài.

Chờ sau khi Tô Đoàn đi ra, tôi bảo Giao tiên sau này đừng đối xử với Tô Đoàn như vậy, dẫu sao lúc ấy cậu ta ra tay với tôi cũng không phải cố ý, bây giờ lại nhiều lần bảo vệ tôi, thấy nguy hiểm liền xông đến chắn trước mặt tôi, nó không cần phải có thái độ kém như vậy với Tô Đoàn.

Giao tiên thấy tôi nói đỡ cho Tô Đoàn liền hừ lạnh một tiếng khó chịu, nói không phải nó đã sớm nhận ra tiểu tử này đối với tôi cũng không tệ lắm, là bộ dáng thật lòng hối cải thì nó đã sớm ăn Tô Đoàn vào bụng rồi.

Nói không lại Giao tiên, tôi đành bô qua đề tài này, tiếp tục hôi chuyện tự yêu sư, năm đó làm sao lang vương lại đắc tội với Diệp gia để bị bọn họ vây ráp tấn công, còn bị cưóp mất yêu hạch.

Ai ngờ Giao tiên chỉ nhìn tôi một cái, nói thẳng là không biết. Sau đó nó nói vừa mới hấp thu yêu hạch hồ yêu, muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, bảo tôi ngủ sớm đừng chờ nó quay về. 

Ai muốn chờ nó quay về?

Tự mình đa tình!

Tôi vừa định nói lại thì Giao tiên đã vung đuôi rắn một cái trực tiếp bay qua cửa sổ ra ngoài.

Đêm lạnh như nước, chớp mắt trong phòng chỉ còn lại mình tôi, lúc này tôi cũng không buồn ngủ liền đi vào phòng tắm, sau đó nằm trên giường, trong lòng nhớ Tô Mộc.

Cũng không biết rốt cuộc anh ấy chuẩn bị quà gì cho tôi mà phải bé quan ba ngày, mặc dù anh ấy ở phòng bên cạnh nhưng tôi vẫn rất nhớ anh ấy, tối qua chúng tôi còn ôm nhau ngủ, tối nay lại chỉ còn một mình, thật cô đơn.

Ba ngày tiếp theo tôi cơ bản đều rất nhàm chán, mặc du có Giao tiên nhưng nó bận bịu tiêu hóa yêu khí hấp thu được từ hồ yêu, cơ bản không để ý tới tôi, trừ tới giờ ăn quay lại ăn uống chùa thì những thời gian khác nó đều tới công viên đi bộ.

Tô Đoàn lại rất lạ, cũng không biết cậu ấy sợ Giao tiên hay thế nào, ngay cả ăn cơm cũng không tới ăn, mỗi bữa đều gọi hai phần cơm, một phần đưa đến phòng tôi, một phần đưa vào phòng cậu ấy, tôi thậm chí trong hai ngày này cũng không gặp mặt Tô Đoàn.

Lúc này tôi có chút hối hận đã cùng Tô Mộc tới Lạc Dương, thật vất vả mới đén ngày hai mươi, từ sáng sớm tôi đã chạy tới cửa phòng Tô Mộc, chỉ chờ anh ấy đi ra chuẩn bị cho tôi một bất ngờ lớn.
 
Chương 204-2


Phòng anh ây rât yên tĩnh giông như không có ai bên trong, cũng không biết Tô Mộc ở bên trong bận bịu làm cái gì, đại khái khoảng tới chín giờ sáng rốt cuộc Tô Mộc mặt đầy mệt môi đẩy cửa đi ra, thấy tôi đứng ở cửa liền sửng sốt một chút, ánh mắt theo bản năng đưa ra sau lưng tôi, hoi: “Sao chỉ có mình em? Tô Đoàn với Giao tiên đâu?”

Tôi nhào vào ngực Tô Mộc, giọng oán trách đem hành vi tồi tệ của Giao tiên cùng Tô Đoàn nói hết cho Tô Mộc.

Tô Mộc biết Tô Đoàn những ngày qua cũng ở trong phòng không ra ngoài liền nhíu mày, nhấc chân hướng về phía phòng Tô Đoang.



Tôi sợ Tô Mộc trách cứ Tô Đoàn liên vội vàng ngăn anh ấy lại, cười hì hì nói thật ra Tô Đoàn đối với tôi tốt vô cùng, lúc lang yêu đuổi tới Tô Đoàn đã lấy thân bảo vệ cho tôi, bảo anh ấy ngàn vạn lần đừng trách Tô Đoàn.

Nói xong tôi đưa tay ra trước mặt Tô Mộc, mong đợi nói: “Lấy ra đi.”

Tô Mộc sủng sốt một chút: “Lấy cái gì?”

“Còn giả bộ, đương nhiên là quà!” Tôi giả vờ giận dỗi, thấy anh ấy không chịu đem quà ra liền nhào tới, đưa hai tay lần sờ trên người Tô Mộc, tìm nơi anh ấy giấu quà tặng.

Rất nhanh tôi phát hiện trước ngực anh ấy cất một hộp đá bằng phang hơi phồng lên.

Vật này trước kia tôi chưa từng thấy, nhất định là quà sinh nhật anh ấy chuẩn bị cho tôi.

Tôi nhất thời kích động, rút hộp đá ra, mở nắp xem bên trong.

Một tấm giấy hình vuông xanh biếc đập vào mắt tôi, đây là thứ gì?

Tôi sửng sốt một chút, cầm tờ giấy lên, tờ giấy này to bằng khoảng lá bùa vàng, nhưng phía trên tróng trơn không viết vẽ gì.

Tôi liền có chút thất vọng, mặt đầy khong hiểu ỵ

nhìn vê phía Tô Mộc.

Tô Mộc thấy tôi vậy cũng không hiểu, thấy tôi đem tờ giấy xanh ra liền nói: “Đây là anh dùng  bút lông sói luyện chế ra bùa yêu vật, trên người em có yêu khí, cẩn thận một chút kẻo lại kích thích yêu lực trong bùa ra.”

Vừa nói Tô Mộc bảo tôi đừng nghịch, mau đem cất bùa yêu vật đi.

“Bùa yêu vật?” Tôi liền càng thất vọng, tưởng anh ấy dùng ba ngày sẽ làm gì đó khiến tôi ngạc nhiên, dù là ba ngày anh ấy làm cho tôi một chiếc nhẫn cỏ cũng tốt, vậy mà anh ấy chế tạo bùa yêu vật, chắc chắn không phải đưa cho tôi.

Tô Mộc thấy sắc mặt tôi có chút khó coi liền đi về phía trước hai bước, khi cách tôi chừng nửa mét liền dừng lại, bảo tôi trước tiên bỏ bùa yêu vào trong hộp đá, bùa yêu có uy lực mạnh mẽ, không phải là thứ tôi nên cầm chơi.
 
Chương 204-3


Không có quà tôi vốn đã rất thất vọng, thấy Tô Mộc chẳng những không để ý tới tôi mà còn một lòng một dạ suy nghĩ cho bùa yêu vật của anh ấy liền càng cảm thấy tủi thân, tôi ờ một tiếng rồi đem bùa yêu vật nhét trở lại hộp đá, vừa định trả lại cho Tô Mộc liền phát hiện trên hộp đá kia mơ hồ lộ ra một chút ánh sáng nhàn nhạt, giống như mặt người chết.

Nhưng bây giờ tôi đang thấy bực bội, thấy có ánh sáng cũng không còn tâm tư nghiên cứu liền đem hộp đá trả lại cho Tô Mộc.

Tô Mộc lây lại hộp đá hiên nhiên an tâm không ít, tiến tới nắm tay tôi, hôi tôi sao thế, có phải có gì không vui.

“Không có.” Tôi buồn bục nói, sau đó hất tay Tô Mộc ra.

Tên quỷ già đáng ghét này, rõ ràng anh ấy biết rõ ngày sinh của tôi, cũng biết mai sẽ là sinh nhật tôi vậy mà một chút bày tỏ cũng không có, còn giả bộ không biết.

Thật vô tâm!

Tôi khó chịu trong lòng, mặt hết lần này tới lần khác làm bộ nhu không quan tâm, chờ Tô Mộc phát hiện ra uu tu của tôi, tới dỗ tôi.

Ket quả anh ấy ừ một tiếng, lần nữa tới nắm tay tôi, nói: “Neu không có chuyện gì thì chúng ta nhanh tới Diệp gia đi, tránh cho lỡ thì giờ.”

Nói xong anh ấy đi tới truớc phòng Tô Đoàn, bảo Tô Đoàn cùng chúng tôi xuống lái xe, lại xuống lầu một đón thêm Giao tiên chạy thẳng tới Diệp gia.

Diệp gia ở trung tâm thành phố, cách chúng tôi không xa, chỉ chua tới một giờ Tô Đoàn đã dừng xe ở một khu có cảnh quan đặc biệt cổ kính.

Chỗ này đều kiểu nhà xua, cách tuờng thành cũ không xa, nhà đều đuợc xây bằng gạch xanh kiểu cổ, nhìn qua cảm thấy vô cùng cổ kính, giống nhu đã chuyển kiếp sống thời cổ đại vậy.

Trên đường đi Tô Đoàn tỏ ra rất ngưng trọng, cắm đầu lái xe không nói lời nào, lúc này đến cửa Diệp gia rốt cuộc không nhịn được, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, do dự nói: “Ông Hai, hay chúng ta quay về đi. Mặc dù Diệp gia cùng Tô gia chúng ta trước kia đều giao bang tốt nhưng cũng đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cháu đều chưa từng nghe ba cháu nhắc tới Diệp gia, quan hệ hai nhà cũng coi như không còn, cũng giống như chúng ta bây giờ, chủ của Diệp gia hẳn cũng đã đổi, còn có thể nhận giao tình của Tô gia chúng ta sao?”

“Không tới xem một chút làm sao biết, huống chi hắn có nhận giao tình của Tô gia chúng ta không cũng không quan trọng, lần này ta tới mục đích chủ yếu là xem thái độ của Diệp gia, họ đã cùng Lâm Yến Nhi tiếp xúc qua, nếu quả thật cùng một phe với Lâm Yến Nhi thì chúng ta sẽ trở nên rất bị động, lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi càng khó khăn. Lần này cho dù thế nào cũng phải tranh thủ, cho dù Diệp gia không cùng mục đích với chúng ta cũng không thể để bọn họ thành đồng minh với Lâm Yến Nhi.” Tô Mộc nói.
 
Chương 204-4


Nói xong anh ây đã đây cửa xe bước xuông đi tới một ngôi nhà cũ.

Tô Đoàn lại càng nôn nóng, cũng nhanh chóng lao xuống níu Tô Mộc lại: “Nhưng ông Hai, bây giờ chúng ta không thể tới, hôm nay là thu tế, Diệp gia hôm nay... sẽ có một tràng ác chiến, cho dù chúng ta có tới cũng phải qua mười ngày nửa tháng nữa hãy tới.”

“Ổng biết, chính bởi hôm nay là thu tế nên chúng ta mới tới, đây chính là thời cơ tốt nhất để lôi kéo Diệp gia.” Tô Mộc khẽ cười một tiếng, một sự tự tin mãnh liệt trong nháy mắt tản ra từ người anh ấy.

Nói xong anh ấy cũng không để ý tới Tô Đoàn nữa mà móc ra hộp đá chứ bùa yêu vật từ trong ngực, sải bước hướng tới cửa ngôi nhà cũ.

Mặt Tô Đoàn đầy vẻ lo âu, nhưng thấy Tô Mộc đã quyết đi nên cũng không có cách nào ngăn cản, chỉ thở dài một cái rồi đi theo.

Tôi cũng theo sát sau lưng Tô Đoàn, nhìn thấy tâm tư nặng nề của cậu ấy khiến tôi cũng lo lắng theo, liền hôi Tô Đoàn thu tế là cái gì, cậu ấy vừa nói Diệp gia có tràng ác chiến có phải là có liên quan tới lang vương kia không.

Tô Đoàn gật đầu một cái, nói hai ngày hôm nay cậu ấy chú tâm tìm hiểu thông tin về Diệp gia, Diệp gia này quả nhiên là tự yêu sư Diệp gia mà Giao tiên nhắc đến. Không biết tại sao hơn một trăm năm trước bọn họ lại hợp lực vây

• • • • • JL •

đánh lang vương, sau đó liền ẩn núp ở Lạc Dương ngăn cách với đời, đều tuyệt giao với tất cả các dòng họ phong thủy trước kia đều đang rất giao hảo, bình thường bọn họ chỉ ở Lạc Dương tiếp tục làm ăn sinh sống. Còn thu tế chính là thời điểm mỗi mười năm bầy sói đến cửa trả thù, bắt đầu từ hai mươi tháng chín âm lịch kéo dài bày ngày đến ngày hai mươi bảy sẽ kết thúc. Trước nay thuộc tính bầy sói không bao giờ tới gần thành phố, hai ngày trước chúng ta đã thấy lang yêu, cho nên năm nay nhất định là thời khắc bầy sói báo thù, lúc này chúng ta đi Diệp gia không phải là đi chịu chết sao.

Vừa nói Tô Đoàn còn bảo tôi khuyên nhủ Tô Mộc, tình cảm của tôi với Tô Mộc tốt như vậy, tôi nói nhất định Tô Mộc sẽ nghe.

Tình cảm tôi với Tô Mộc tốt…

Nghe Tô Đoàn nói như vậy tôi khẽ cười khổ trong lòng.

Nếu tình cảm chúng tôi tốt thì tại sao anh ấy lại dễ dàng quên mất sinh nhật của tôi như vậy, càng không thể nào biết rõ bầy sói tới tìm Diệp gia báo thì lại còn mang tôi tới đây gặp nguy hiểm.

Tôi không khỏi đưa mắt nhìn theo bóng lưng Tô Mộc.

Bóng lưng anh ấy lộ ra một sự kiên nghị khó hiểu, hai cánh tay luôn giơ lên bưng hộp đá, lúc này đã đi xuyên qua hai cánh cửa, tiến vào trong sân Diệp gia.
 
Chương 204-5


Diệp gia mặc dù là thê gia phong thủy nhưng có thể thấy kém xa Tô gia, không có tiền như Tô gia, nhà cửa căn bản không sửa sang gì, giống hết những ngôi nhà cũ ở nông thôn vậy. Cho dù là như thế, ở trung tâm thành phố như Lạc Dương thì đây cũng là một ngôi nhà tứ hợp viện cổ kính tiêu chuẩn.

Sau khi xuyên qua hai cái cửa thì sân sau cùng đã hiển lộ ở trước mắt.

“Tô gia Giang Minh, Tô Mộc con trai thứ hai của Tô Định tới thăm viếng!” Sau khi đến cái sân thứ ba thì Tô Mộc đọt nhiên dừng bước, hướng tới một gian nhà cách đó không xa hô lớn.

Cả viện đều trống rồng, đừng nói không có người, ngay cà hoa viên nhô nhô cũng không có, nhìn qua đìu hiu không chịu nổi, không biết thậm chí còn cho rằng đây đã là một ngôi nhà bỏ hoang.

Thế nhưng gạch xanh của ngôi nhà lại thấm ra một cảm giác rờn rợn, mặc dù trên nhà không có nửa phân âm khí nhưng khiến cho người có cảm giác bên trong rất nguy hiểm.

Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn khó chịu Tô Mộc nhưng lúc này cũng khong nhịn được nuốt nước miếng một cái, yên lạng đi tới bên cạnh Tô Mộc, chủ động bám vào tay anh ấy.

Lỡ như một hồi gặp yêu ma quỷ quái gì, có Tô Mộc bên cạnh ít nhất anh ấy sẽ bảo vệ cho tôi.

Thấy được tôi lo lắng, Tô Mộc nghiêng đầu nhìn tôi một cái, nhoẻn miệng cười với tôi, ý bảo tôi buông lỏng

Có lẽ tôi đã quá quen với với cảnh này rồi, anh ấy càng biểu hiện không có gì thì thực tế lại càng nguy hiểm.

Tôi nhất thời thấy sợ hơn, tim đập thình thịch rất nhanh, giống như xung quanh đây đều quanh quẩn tiếng tim tôi đập vậy.

Sân vẫn yên tĩnh không có nửa tiếng vang.

Ngay khi tôi cho rằng trong căn phòng kia không có người thì một giọng già nua bỗng nhiên vang lên.

“Vào đi!”
 
Chương 205


Bên trong có người!

Lòng tôi khẩn trương hơn, không tự chủ nắm chặt lấy tay Tô Mộc.

Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, một tay nắm tay tôi một tay giơ hộp đá đi tới căn phòng gạch xanh kia.

Cảnh bên trong nhà cơ bản giống như tôi tưởng tượng, tối tăm ẩm ướt, trong không khí còn kèm theo một mùi hôi thối mốc meo.

Tôi không khỏi nhíu mày, ngẩng đầu quan sát khắp phòng, muốn tìm xem người vừa nói chuyện kia ở đâu.

Kỳ lạ là, bây giờ rõ ràng đã gần tới mười hai giờ trưa, bên ngoài mặt trời đang chiếu rực rỡ, căn phòng này cũng không kéo rèm cửa nhưng không khí lại có thể tự động che giấu khỏi ánh sáng ban ngày, giống như không khí đều bị nhuộm đen vậy.

Nhìn vòng quanh một hồi tôi không phát hiện được bất cứ điều gì, đừng nói không thấy người vừa lên tiếng, ngay cả bố cục trong phòng tôi cũng không thấy rõ.

“Dương Dương, nơi này có trận pháp, em không cần phải nhìn loạn, chờ một lát bọn họ mở trận ra tự nhiên có thể thấy rõ được.” Tô Mộc nhỏ giọng nhắc nhở.

Lời còn chưa dứt, trong bóng tối đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ, tiếng phát ra ở ngay phía trước chúng tôi, sau khi đi tới trước mặt Tô Mộc liền dừng lại, sau đó truyền tới một âm thanh chói tai giống như tiếng thái giám trong các phim cổ trang nói vậy: “Bùa yêu vật? Ngươi là lệ quỷ mà trong tay lại mang theo bùa yêu vật làm lễ bái, Tô gia Giang Minh các ngươi từ khi nào lại qua lại với Tô gia?”

“Vợ tôi vừa vặn là người trợ tiên cho Giao tiên, cho nên mượn chút yêu khí chế bùa. Tuy nói bùa yêu vật hiếm thấy nhưng Tô gia kinh doanh nhiều năm như vậy cũng chỉ có lễ mọn này đưa tới, mong rằng Diệp huynh đệ không chê.” Tô Mộc nói.

Giọng anh ấy nhàn nhạt, mặc dù là tới tặng lễ vật nhưng trên người anh ấy không có chút cảm giác nhún nhường nào, ngược lại cảm thấy anh ấy có vẻ của kẻ từ trên cao nhìn xuống, giống như bùa yêu kia cũng chỉ là đồ lặt vặt anh ấy khen thưởng cho Diệp gia.

Đối với việc dùng bút lông sói chế phù anh ấy cũng không nhắc tới một chữ.

Chờ sau khi Tô Mộc giải thích xong, không khí đen quánh tràn ngập bốn phía bỗng nhiên tản ra, ánh sáng từ bên ngoài cũng nháy mắt tràn vào.

Thật là chói!

Tôi liền che mắt, thích ứng một lúc mới đưa mắt nhìn quanh phòng.

Nhìn một cái tôi liền hết hồn!

Tôi vốn cho rằng trong phòng này chỉ có một mình người có giọng già nua kia, sau đó thì có thêm một người giống thái giám vừa rồi, bây giờ nhìn qua trong phòng lại chi chít đầy người, có chừng hơn hai mươi người chen lấn trong căn phòng không lớn.

Hơn nữa trong đám người này có không ít người có tóc màu xanh, trên người có yêu khí vờn quanh, phải có một nửa là yêu hóa thành người.
 
Chương 205-2


Trong lòng tôi nhất thời nảy lên một cái, nhìn Tô Mộc.

Nơi này nhiều yêu như vậy, lại còn đạt tới mức hóa thân thành người thì cũng ít nhất phải đạt tới cấp mấy hạch, nếu như lúc này Diệp gia làm chuyện bất lợi với chúng tôi thì dường như chúng tôi không còn đường sống.

Ngay cả Giao tiên ẩn núp trong cơ thể tôi cũng nhận ra khí tức nguy hiểm, lặng lẽ trong đầu tôi dặn dò tôi cách xa những yêu kia một chút, nếu có tình huống lạ nào thì không cần chú ý tới Tô Mộc mà lập tức chạy ra bên ngoài, nó sẽ mang tôi trốn đi.

Tôi yên lặng không đáp, trong lòng rất lo lắng, nếu quả thật phát sinh tình huống như Giao tiên nói tôi có thể sẽ bỏ mặc Tô Mộc mà chạy trốn một mình không?

Dường như tôi ngay lập tức có câu trả lời.

Sẽ không.

Mặc dù anh ấy không biết quan tâm, lại dám quên sinh nhật tôi nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy, nếu như có thể dùng mạng của tôi đổi lấy cơ hội trốn thoát cho Tô Mộc tôi nhất định cũng lựa chọn.

Thấy được tâm tư của tôi, Giao tiên thở dài một cái, mắng tôi không có tiền đồ, nói nếu đã làm người trợ tiên cho nó thì sau này muốn trai đẹp dạng nào chả có, cần gì phải leo lên một thân cây đã chết.

Tôi lười phản ứng với Giao tiên, đưa mắt nhìn vào đám người kia, chú ý trên người già nhất.

Tóc ông ta đã bạc trắng, nhìn vẻ già nua kia ít nhất phải hơn chín mươi tuổi rồi. Ông ta ngồi trên một cái đĩa lớn bằng đất nung, trên người còn đang đắp một cái chăn đen thùi lùi, giống như chân bị tật vậy.

Dù vậy từ người ông ta vẫn tản ra một cảm giác uy nghiêm mãng liệt, cảm giác kia rất giống lúc Tô Mộc tức giận, lộ vẻ ông ấy là người đứng đầu những người này.

Nhận ra được tôi đang nhìn, ánh mắt của ông già cũng thuận thế nhìn về phía tôi.

Tôi chỉ cảm thấy quanh người mình lạnh đi, bị nhìn rất không thoải mái, giống như mọi bí mật đều bị lộ ra trước mắt ông ta, liền dời ánh mắt đi.

“A, lão tiên sinh Tô Mộc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Đứng bên cạnh ngài chắc vị này chính là Tô phu nhân? Quả nhiên rất phi phàm, khó trách Giao tiên lại chọn cô ấy làm người trợ tiên. Tô lão tiên sinh thật là thật là có phúc.” Ông già nhìn tôi một lúc, ánh mắt lần nữa trở lại trên người Tô Mộc, cười lên tiếng.

Tô Mộc khách khí đáp một tiếng, đem hộp đá giao cho đệ tử Diệp gia gần nhất, sau đó kéo tôi tìm một cái ghế ngồi xuống, cười ha hả hỏi thăm sức khóe cố nhân Tô gia.

Nghe bọn họ nói chuyện, cố nhân mà Tô Mộc hỏi vừa vặn là cha của ông già kia, đã chết rất nhiều năm. Ông già vừa nói cũng bắt đầu xúc động, nói gì sau khi cha tôi qua đời thì Diệp gia đều không gượng dậy nổi, nói ông ta không phát huy được gì đó của Diệp gia, sau đó nói thật tiếc cho chuyện phát sinh năm đó ở Tô gia.

Hai bên nói chuyện rất khách khí, Tô Mộc với chuyện Diệp gia và Lâm Yến Nhi một chữ cũng không nhắc đến, Diệp lão gia cũng không nhắc đến ân oán giữa họ và lang tộc một chữ.
 
Chương 205-3


Tôi ở bên im lặng nghe cũng thấy sốt ruột, sợ nói chuyện phiếm xong Tô Mộc cũng không nhắc tới chuyện chính của lần viếng thăm Diệp gia này.

Quả nhiên, bọn họ trò chuyện không bao lâu thì Diệp lão gia liền ngáp một cái, nói ông ta tuổi đã cao sức không còn khỏe, nói một hồi mệt mỏi, bảo Tô Mộc đừng thấy lạ.

Nói xong ông ta bảo một người trẻ tuổi toàn thân có yêu khí đưa chúng tôi tới phòng khách nghỉ ngơi, còn nói hai nhà Tô – Diệp đã lâu không liên lạc như vậy, lần này nhất định sẽ khoản đãi chúng tôi thật tốt, buổi tối sẽ chuẩn bị dạ tiệc gì đó để cho chúng tôi ở lại mấy ngày.

Lão già kia nhìn thì quả thật rất nhiệt tình nhưng thực tế lại rất gian hoạt, để chúng tôi ở lại mấy ngày còn không phải là sẽ theo bọn họ đối khác với bầy sói sao.

Tôi đã vốn đã không có ấn tượng tối với Diệp lão gia, ông ta nói ra lời sau tôi lại càng không thấy ưa.

Nhưng Tô Mộc cũng không nói gì, chỉ cười gật đầu một cái, nói chủ thế nào khách sẽ thế đó.

Nói xong chúng tôi đi theo người trẻ tuổi kia tới tiền viện.

Diệp gia an bài cho chúng tôi ở phòng thứ hai, nơi này nhìn qua giống như đã hoang phế rất lâu, khắp nơi đều rách rưới, thậm chí bụi đã đóng thành một tầng dày. Da mặt Diệp lão đầu cũng thật quá dày, dù gì chúng tôi cũng là khách vậy mà ông ta lại cứ như vậy an bài cho chúng tôi ở phòng như này.

Tôi cực kỳ tức giận, đứng ở trong phòng cảm thấy không thể thích ứng được.

Ngược lại con nhà giàu là Tô Đoàn lại không nói gì, tìm giẻ lau ở góc tường lau sạch ghế cho chúng tôi ngồi, sau đó cậu ấy cầm chổi bắt đầu quét dọn.

Cậu ấy chăm chỉ như vậy khiến tôi cảm thấy hơi ngượng, liền nói sẽ cùng cậu ấy dọn dẹp sạch sẽ nơi này.

Nhưng Tô Mộc đã níu tay tôi lại, hỏi: “Tối nay bầy sói tấn công đến, em sợ không?”

“Nói nhảm, dĩ nhiên sợ. Anh nếu đã biết bầy sói sẽ tấn công đến thì tại sao còn tới Diệp gia, hơn nữa vừa rồi nói nhiều với ông già Diệp như vậy cũng không hỏi tới chuyện của Lâm Yến Nhi, rốt cuộc mọi người đang giở trò quỷ gì?” Tôi đã nhịn tới phát bực, lúc này giọng nói với Tô Mộc cũng hơi cao giọng.

Hiển nhiên Tô Mộc không nghĩ tôi lại dám nói chuyện với anh ấy như vậy, sửng sốt một chút, sau đó bỗng nhiên hướng về phía tôi cười: “Nếu sợ vậy thì để Giao tiên mang em về nhà trước, Diệp gia này phức tạp hơn anh tưởng tượng, điều kiện cũng kém hơn một chút, để em phải ngủ tại đây thật quá thiệt thòi cho em.”

“Quả thật thiệt thòi, nhưng đi thì phải cùng đi. Diệp gia đối đãi với chúng ta như vậy anh cần gì phải ở lại giúp đỡ họ đối phó với lang tộc. Nếu như em nhớ không lầm, chó sói có thiên tính thù dai, lúc này anh trợ giúp Diệp gia không sợ sẽ dẫn đến họ thù Tô gia sao?” Tôi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tô Mộc liền nổi giận. 

Quả thật anh ấy khiến tôi tức giận chưa từng có, rõ ràng tới Diệp gia để điều tra quan hệ giữa Diệp gia và Lâm Yến Nhi, nhưng anh ấy cứ trốn tránh không chịu hỏi ông già kia, một mực trò chuyện trên trời dưới đất.

Biết rõ hôm nay lang yêu sẽ tới báo thù vậy mà anh ấy còn muốn ở lại trợ giúp Diệp gia.
 
Chương 205-4


Điều tôi ghét nhất chính là thái độ của Diệp gia, bọn họ cũng biết tối nay bầy sói sẽ tới vây mà còn đầy nhiệt tình mời chúng tôi ngủ lại, cái gì khác cũng không nói, rõ ràng là coi chúng tôi như lũ ngu.

Tôi vừa tức vừa hận.

Tô Đoàn lúc này cũng vội vàng cùng tôi khuyên Tô Mộc, nói bà Hai nói đúng, mặc dù ngoài mặt DIệp gia rất khách khí nhưng thực tế cũng không tốt bụng, không cần phải lôi kéo Diệp gia, đi bây giờ là lựa chọn tốt nhất.

Tô Mộc vốn đang có dáng vẻ lạnh nhạt, thấy tôi cùng Tô Đoàn cùng nói vậy khiến anh ấy liền không vui, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn tôi: “Lộc Dương, mặc dù em là vợ anh nhưng chuyện anh muốn làm còn chưa tới phiên em làm chủ, huống chi cái này quan hệ tới số mạng Tô gia. Anh muốn lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi thì nhất định phải có được sự ủng hộ của Diệp gia, em chỉ là phụ nữ thì biết cái gì?!”

Nói xong ánh mắt anh ấy lại chuyển hướng sang Tô Đoàn, lạnh lùng nói: “Còn cháu, Lộc Dương không hiểu chuyện, cháu lại còn đi theo tham gia náo nhiệt sao? Tình trạng Tô gia bây giờ không phải cháu không biết, nếu như đắc tội với Diệp gia chúng ta sẽ bị hai mặt đều có địch, đến lúc đó đừng nói trấn áp Lâm Yến Nhi, chúng ta muốn tự vệ cũng khó! Nếu như cháu sợ lang yêu tới thì cứ chạy đi, ta sẽ không giữ lại!”

Tô Mộc hiển nhiên thật sự nổi giận, lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi như vậy.

Mũi tôi trong nháy mắt liền cay cay, nước mắt rơi ra, vừa ấm ức vừa giận: “Anh tức giận cái gì? Em muốn anh đi cùng vì lo cho anh, cái gì gọi là không đến phiên em làm chủ? Em coi như cái gì cũng không hiểu đi, nhưng cũng biết anh ở lại sẽ rất nguy hiểm. Anh khổ khổ cực cực ba ngày tạo ra bùa yêu, Diệp gia có cảm ơn anh sao? Người ta đều không coi trọng anh, anh cần gì phải xu nịnh Diệp gia! Đã vậy anh chỉ là quỷ!”

“Phải, là anh xu nịnh Diệp gia, nếu em không vừa mắt còn ở lại đây làm gì? Cút!” Tô Mộc nói.

Lúc anh ấy nói cút biểu tình cực kỳ tàn bạo, ánh mắt trợn lên hung hăng nhìn tôi, giống như hận không được ăn tôi vậy.

Tôi vừa sợ vừa ấm ức, nhìn Tô Mộc đang tức giận trước mắt giống như chưa từng quen biết.

Nước mắt rất nhanh trào ra.

Tim tôi đã lạnh!
 
Chương 205-5


Ở trong lòng anh ấy tôi giống như là một người vợ nhưng một chút vị trí cũng không có, ngay cả quyền lo lắng cho anh ấy cũng không có.

Bây giờ anh ấy lại bởi vì Diệp gia mà đuổi tôi đi.

Nước mắt tôi tuôn như suối, rào rào rơi xuống, cứ tiếp tục ở đây chỉ tự chuốc lấy nhục.

Tôi gật đầu một cái, nói với Tô Mộc tôi sẽ cút.

Sau đó xoay người rời đi.

Tô Đoàn thấy tôi thật sự muốn đi liền kéo tôi lại, xoay đầu sang Tô Mộc nói bà Hai cũng là lo lắng cho ông gì đó.

Nhưng Tô Mộc vẫn mặt lạnh, nói mục đích chính của anh ấy là tìm Lâm Yến Nhi, đem cô ta lần nữa trấn áp, những thứ khác đều không quan trọng, nếu Lộc Dương muốn đi thì cứ đi!

Lời của Tô Mộc như chém đinh chặt sắt, giọng đanh lại, có thể thấy tôi chẳng còn mong đợi được gì từ anh ấy.

Đẩy tay Tô Đoàn ra, sau đó ngay cả hai tiếng gặp lại tôi cũng không nói, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Kết thúc rồi, mặc dù Tô Mộc không nói ra hai tiếng chia tay nhưng từ giọng nói và biểu tình của anh ấy tôi có thể nhận ra, giữa tôi và anh ấy hiển nhiên đã kết thúc.

Tôi vừa khóc vừa chạy, chạy thở không ra hơi, đến khi tôi kiệt sức ngã ngồi xuống đất, đầu gối trầy da cũng không phát hiện.

“Cái đó… nha đầu này, ta đã sớm nói ngươi không cần phải leo lên một thân cây chết, nếu không thích Tô Mộc thì ông đây tìm cho ngươi một thằng chồng, những anh đẹp trai kia ngươi thích ai, chỉ cần ngươi mở miệng ông đây sẽ bắt tới cho ngươi.” Giao tiên với tôi tâm ý tương thông, trong lòng tôi đau thế nào ông ta có thể cảm nhận được, lúc này đã chui từ trong thân thể tôi ra ngoài, thận trọng nhìn tôi.
 
Chương 206: Tiệm cơm Hoa Viên


“Không muốn! Tôi không thích ai cả! Cái gì mà anh đẹp trai, đều là tên lừa gạt! Bề ngoài đẹp đẽ thì thế nào, đối xử với tôi tốt hơn nữa thì thế nào, còn không phải là đang lợi dụng tôi!”

Có Giao tiên an ủi tôi lại khóc thảm hại hơn, bao nhiêu ấm ức từ Tô Mộc rốt cuộc cũng có nơi để trút, tôi vừa khóc vừa nói: “Anh ấy cho tới bây giờ cũng chưa từng thích tôi, ngay từ khi bắt đầu đã lợi dụng tôi, anh ấy tới dương gian chỉ có một mục đích là không ngừng tìm kiếm Lâm Yến Nhi, cùng Lâm Yến Nhi kết hôn, cùng Lâm Yến Nhi đánh nhau, còn muốn cùng Lâm Yến Nhi sinh con cái! Chẳng qua tôi chỉ là một sợi dây để anh ấy tới dương gian tìm Lâm Yến Nhi mà thôi, anh ấy nhiều lần liều chết cứu tôi cũng là bởi vì tôi còn có có ích, tôi mà chết thì anh ấy cũng sẽ phải về âm phủ! Chỉ như vậy mà thôi!”

“Thậm chí anh ấy còn cùng Lâm Yến Nhi chôn chung ở một ngôi mộ!”

Tôi vừa khóc vừa nói, đột nhiên thấy mình trước giờ thật ngu ngốc, những chuyện Tô Mộc đã làm này tôi thật ra đã sớm nhìn thấu vậy mà vẫn còn mang một trái tim chân thật cho anh ấy, kể cả khi anh ấy kết hôn với Lâm Yến Nhi trước mặt tôi thì tôi vẫn tin tưởng anh ấy yêu tôi.

Có lẽ điều Đường Dũng nói mới là thật, anh ấy cùng tôi làm chuyện đó chính là để tôi sinh con cho anh ấy, sau đó sẽ thông qua chiếm đoạt đứa bé để tăng thực lực.

Bởi vì chỉ có như vậy anh ấy mới có thể so được với Lâm Yến Nhi, mới có thể lần nữa trấn áp Lâm Yến Nhi. Anh ấy nói trấn áp không phải là đem Lâm Yến Nhi lần nữa chôn xuống đất, cùng anh ấy táng vào chung một ngôi mộ, hai người ở âm phủ bên nhau cả đời?”

Tôi vừa khóc vừa bày tỏ hết với Giao tiên.

Giao tiên cũng không biết phải an ủi tôi như thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng đuôi rắn không ngừng lau nước mắt cho tôi.

Đến khi tôi khóc mệt không ra nước mắt được nữa thì Giao tiên mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi tôi đã hết giận chưa, nếu như hết giận thì cùng nó trở về Giang Minh, dù sao tôi cũng không còn quan tâm tới gã Tô Mộc cặn bã kia thì còn ở lại Lạc Dương làm gì.

Gã cặn bã.

Mặc dù tôi mắng Tô Mộc nửa ngày nhưng hai tiếng ‘cặn bã’ mà Giao tiên nói ra lại khiến tim tôi như bị kim châm, đau nhói.

Khóc mệt, cũng phát tiết xong rồi, tôi lau sạch nước mắt trên mặt, nói với Giao tiên: “Tôi đói.”

Giao tiên biết tôi muốn nói sang chuyện khác, không muốn nhắc tới hai tiếng Tô Mộc, liền cười, nói: “Đói thì ông đây liền mang ngươi đi ăn ngon, đi theo ông nội Giao tiên đảm bảo ngươi sẽ được ăn uống no say.”

Nói xong Giao tiên bảo tôi tìm cho nó một người đẹp trai, nó muốn biến thành dáng vẻ đó.

Những ngày qua yêu hạch của hồ yêu nó đã hấp thu được không ít, biến thành người hẳn sẽ có lông tóc, bảo tôi tìm một người đẹp trai cho nó biến thành.
 
Chương 206-2: Tiệm cơm Hoa Viên 2


Tôi ừ một tiếng, lấy điện thoại ra lên mạng tìm ảnh trai đẹp, nhưng lật không dưới một trăm tấm hình tôi cũng không tìm ra được một tấm vừa mắt.

So với Tô Mộc, những nam thần đẹp trai kia đều không thể sánh bằng. Thấy tôi dòm trên điện thoại hồi lâu không có động tĩnh gì, Giao tiên không nhịn được liền lấy đuôi rắn vung một cái chỉ một tấm hình trên điện thoại, nói: “Là đây! Nhìn xem ông đây có giống hay không!”

Nói xong người nó đã lay động, sau cuốn vài vòng trên mặt đất thì một chàng trai trẻ sáng ngời đã xuất hiện trên mặt tôi, nhìn tôi mỉm cười.

Tôi nhìn nó một cái, trong lòng âm thầm khiếp sợ.

Mặc dù trước kia Giao tiên cũng đã biến thành người trước mặt tôi, còn biến cả thành Tô Mộc, nhưng bởi vì không có lông tóc nên hình dáng kiểu gì cũng thấy có chút xấu xí. Nhưng bây giờ người đứng trước mặt tôi không chỉ có lông tóc rậm rạp, khí chất còn đặc biệt tối, giống như người trong hình bước ra trước mặt tôi vậy.

Không đúng, Giao tiên đã thay đổi, so với người trong hình còn đẹp hơn một chút, khí chất trạch nam rạng ngời rất ưa nhìn, thậm chí yêu khí trên người cũng giấu đi, hoàn toàn giống như đúc người bình thường!

Không đợi tôi mở miệng khan, Giao tiên đã không nhịn được tự mãn, đưa tay vỗ lên bả vai tôi, nói: “Sao nào, có thích gương mặt này không, nếu em không thích thì anh có thể đổi lại!”

Giao tiên sau khi biến thành người ngay cả cách xưng hô cũng đổi, trước kia nó không tự xưng là lão tử thì cũng là ông nội Giao tiên, bây giờ lại học theo Đường Dũng, mở miệng ra là một tiếng anh.

Nó biến thành như nào với tôi cũng không thành vấn đề, dù sao bất kể nó biết thành dạng gì cũng không đẹp trai bằng Tô Mộc.

Mà gương mặt Tô Mộc lại là thứ tôi ghét nhất bây giờ.

Tôi miễn cưỡng mìm cười, nói với Giao tiên được rồi, tôi rất thích gương mặt đó. Sau đó tôi đẩy tay nó tránh khỏi vai, tiếp tục đi trên đường muốn tìm quán ăn.

Thất tình, lại khóc mệt, bây giờ tôi cần nhất chính là tìm một nhà hàng thật ngon để thiết đãi mình một chút. Nhưng đi dọc được hồi lâu tôi đều không tìm được cửa hàng nào có dáng dấp như quán ăn.

Nơi này là khu phố cũ, toàn thể tương đối đổ nát, vệ sinh cũng không phải quá tốt, bốn phía còn không có buôn bán gì.

Tôi bỗng nhiên có chút nhớ Tô Đoàn, mặc dù cậu ấy có chút nhàm chán nhưng dẫu gì cũng là con nhà giàu, giống như trời sinh tinh ý như ra đa vậy, ở nơi xa lạ cũng có thể tìm được quán ăn đặc biệt ngon.

“Dương Dương, anh phát hiện ra một quán ăn tương đối tốt, anh mang em tới đó ăn một bữa thật to nhé.” Ngay khi tôi đã chán nản đi không mục đích thì đột nhiên Giao tiên nói.
 
Chương 206-3: Tiệm cơm Hoa Viên 3


Vừa đi trong tay nó vừa cầm điện thoại của tôi, trên màn hình hiển thị đại khái chính là danh sách các quán ăn ngon ở Lạc Dương.

Tôi đang rầu không biết đi đâu ăn, nghe vậy liền gật đầu một cái.

Giao tiên liền nắm lấy tay tôi chay, nó chạy rất nhanh, chưa được mấy bước thì hai chân tôi như đã bay lên khỏi mặt đất, bị nó lôi vào một con hẻm.

Vòng vèo qua mấy lần, chúng tôi giống như đã quay trở về khu phố cổ nơi có nhà Diệp gia, nơi này cũng là đường phố cổ xưa nhưng được sử dụng làm phố buôn bán, cũng là những tòa nhà kiểu tứ hợp viện nhưng so với Diệp gia thì hiện đại hơn nhiều, trên tường rào xây bằng gạch xanh có treo một ngọn đèn nhỏ có chữ: Nhà hàng Hoa Viên.

Ngoài cửa bày đầy hoa tươi, nhìn qua cánh cửa đang mở rộng vào trong có thể thấy bên trong bố trí rất đẹp, để đầy các chậu hoa đang nở, cảnh sắc hết sức ưu mỹ.

Đều nói khi phụ nữ thương tâm thì hoa tươi liền là liệu thuốc chữ tâm bệnh, ngột ngạt trong lòng tôi vô hình cũng giảm đi một chút. Cảm giác được tâm tình thay đổi của tôi, Giao tiên càng nhanh hơn, kéo tay tôi lôi đi vào.

Bên trong nhà hàng bán đồ ăn tây, là một số món ăn do chủ nhà hàng tự mình nghiên cứu, trong thực đơn đồ ăn bày biện đều rất đẹp, nhìn qua cũng khiến người ta thấy thèm thuồng. Chủ nhà hàng là một cô gái trẻ chừng ba mươi tối, vóc dáng rất đẹp, rất có khí chất, cũng rất thân thiện.

Thấy mắt tôi sưng đỏ, chủ nhà hàng nhận ra tôi vừa mới khóc liền bưng một ly kem tới, cười nói là quà tặng của nhà hàng.

Tôi cười lên một tiếng, trong nháy mắt sinh ra không ít hảo cảm với chủ nhà hàng. Dù sao bây giờ tôi đang có thẻ có một trăm ngàn tệ, cũng không thiếu tiền tiêu xài, liền dựa theo những món bày biện đẹp mắt trong thực đơn để gọi cho bớt tức giận, còn hỏi Giao tiên muốn ăn gì, tôi mời nó ăn cơm.

Giao tiên hiển nhiên tới là đặc biệt vì tôi, thấy tôi nói mời nó ăn cơm liền nháy mắt với tôi một cái, nói ngươi biết lão tử đây bình thường thích ăn quỷ nhất, có cái hôm nay vì muốn ngồi cùng Dương Dương nên miễn cưỡng ăn đồ ăn.

Vừa nói nó vừa liếc nhìn thực đơn, đối với bà chủ nói: Đem tất cả các món dùng gà làm nguyên liệu mang hết lên đây, anh thích ăn gà.
 
Chương 206-4: Tiệm cơm Hoa Viên 4


“Gà?” Bà chủ sửng sốt một chút, có chút bất ngờ, nhưng cô ấy rât mau đã phục hồi lại tinh thần, nói xin lỗi: “Xin lỗi, hôm nay tất cả thịt gà đều đã bán hết. Bàn bên cạnh trong sân cũng có một nhóm khách, bọn họ cũng giống anh, cũng mê ăn gà, đã đem tất cả thịt gà gọi hết rồi. Anh thử các món khác xem, những món khác trong nhà hàng cũng đều rất ngon.”

Vừa nói cô ấy vừa giới thiệu các món ăn khác cho Giao tiên.

Nhưng Giao tiên cũng không thèm liếc mắt một cái, nói nó thích ăn gà, nếu như không có thì thôi, nó nhìn tôi ăn là được.

Là nó không có lộc ăn, tôi cũng không khuyên nữa, gọi một số món rồi trả lại thực đơn cho bà chủ, sau đó chờ mang đồ ăn lên.

Có lẽ bởi vì không có gà cho Giao tiên ăn, bà chủ sau khi ra sau bếp lại quay lại, trong tay bưng hai ly đồ uống, nói là khiến quý khách không hài lòng nên tạ lỗi với chúng tôi.

Bà chủ này quả thực quá nhiệt tình khiến tôi cũng ngượng ngùng, nói với cô ấy không cần như vậy.

Bà chủ nói là cần chứ, nhà hàng của cô lấy tôn chỉ làm khách hài lòng là trên hết, để khách mới tới cũng có cảm giác như khách quen.

Nói xong cô ấy cười nhìn tôi, có vẻ muốn nói gì đó lại thôi, thật giống như có lời muốn nói.

Tôi không khỏi hỏi cô ấy sao vậy, còn có chuyện gì sao?

“Người đẹp, là tôi lắm mồm hỏi một câu… Cô tên Lộc Dương phải không?” Bà chủ do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi tôi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom