Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 212


Tôi hơi lúng túng, muôn hỏi sứ mệnh của Tô gia là gì.

Nhưng nhìn bộ dáng đầy nghiêm nghị của cha Tô Mộc, tôi lại vừa mới nhanh miệng đồng ý, bây giờ hỏi lại thì giống như đổi ỷ vậy, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười nuốt thắc mắc vào trong.

Nhưng còn có một vấn đề tôi không hiểu, bây giờ rõ ràng Tô gia có gia chủ, Tô Thịnh đã quản gia đình này bao nhiêu năm, còn kiếm được nhiều tiền như vậy, tại sao cha Tô Mộc còn nói chờ sau khi hoàn thành hôn lễ sẽ để tôi là gia chủ Tô gia? Cũng không phải vì sau khi kết hôn thân phận của tôi sẽ lớn hơn Tô Thịnh chứ?

Tôi đem nghi vấn này hỏi ra, cha Tô Mộc nghe vậy liền trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói: “Giá trị của một thầy phong thủy cũng không phải ở chồ hắn có thể kiếm được bao nhiêu tiền hay danh tiếng lớn dường nào mà là hắn có đảm đương nổi sứ mệnh trên người mình không. Thầy phong thủy sinh ra chính là vì điều hòa âm dương, ồn định hai giới, vừa không thể để cho quỷ tổn hại tới người ở dương gian, lại không thể để cho người ở dương gian sau khi chết biến thành cô hồn dã quỷ họa loạn âm phủ. Mồi thầy phong thủy đều phải tỉnh ngộ điều này, duy trì hai giới ổn định, thầy phong thủy ở Tô gia chính là như vậy! Nhưng Tô Thịnh đứa nhở này từ nhỏ thiên tư không cao, tâm tính lại không yên, thích nhất tranh cường háo thắng, những năm gần đây dựa vào xem nhà đuổi quỷ kiếm không ít tiền nhưng nó lại quên sứ mệnh của bản thân. Tô gia không thể lại do người như vậy lãnh đạo, nếu không chẳng bao lâu sẽ tàn.”

Trong nháy mắt tôi đã nhìn cha Tô Mộc với cặp mắt khác, ông ấy là lần đầu tiên đi lên dương gian lại có thể nhìn thấu triệt Tô Thịnh như vậy. Tô Thịnh quả thật không phải là người tốt lành gì, đã nhiều lần đào hố bẫy tôi, dựa vào ông ta bảo vệ hòa bình hai giới quả thật không đáng tin cậy. Ông ta giúp không ít người đuổi quỷ nhưng ông ta đuổi quỷ cũng vì tiền, hơn nữa còn nhìn gia cảnh người nọ mới nhận việc, tôi thậm chí cũng nghi ngờ có phải ông ta nhìn nhà ái có nhiều tiền sẽ nói có quỷ, sau đó chính mình lại lấy giá cao để đuổi quỷ. Cho dù có bỏ qua ân oán cá nhân thì quả thật tôi cũng thấy ông ta không xứng đáng đứng đầu một nhà.

“Vậy Tô Mộc thì sao? Anh ấy lợi hại như vậy, lại tốt như vậy, sao ba không để cho anh ấy làm gia chủ?” Tôi lại hỏi.

“Tô Mộc là quỷ, rất nhiều trận pháp hay khí vật đều không thể đụng tới, cũng không thích hợp làm gia chủ.” Cha của Tô Mộc nói.
 
Chương 212-2


Người này, quả nhiên người già càng đáng sợ hơn con trai, ông tức giận khiến tôi sợ mồn nhũn, vội vàng nói sao có thể, Tô Mộc là chồng tôi, trách nhiệm với Tô gia dù nặng nề cũng chính là trách nhiệm cửa tôi, chỉ cần có việc cần đến tôi thì đương nhiên là nghĩa bất dung từ. Chẳng qua dù sao tôi cũng chỉ là một nha đầu bình thường, thuật phép không tinh, cho dù có lòng cũng sợ không làm tốt địa vị gia chủ này.

huông chi có Tô Mộc giúp con.” Thây tôi không phải từ chối, sắc mặt của cha Tô Mộc lúc này mới ấm trở lại,

Nói xong ông ấy bảo tôi đem chiếc nhẫn cùng hộp Tử Ngọc cất đi, lại đem thư phòng khôi phục nguyên dạng, lúc này mới đem tôi rời khỏi thư phòng.

Trở lại phòng khách, cha Tô Mộc liếc nhìn ngoài cửa sổ, nói bọn họ bây giờ đã là quỷ, thời gian có thể đi lên dương gian không nhiều, hôm nay sẽ phải về trước, chờ đầu tháng sẽ đến nhà tôi viếng thăm.

Nói xong ông ây mang mẹ Tô Mộc đi ra ngoài, mẹ Tô Mộc dường như có lời muốn nói với tôi nhưng ngại vì uy nghiêm của cha Tô Mộc nên cũng không trì hoãn, không thể làm gì khác hơn là vừa đi ra ngoài vừa hướng tôi nói sinh nhật vui vẻ, bà còn nói bà rất thích tôi, Tô Mộc có thể cùng tooic hung mootjc hồ là phúc phần của anh ấy, hy vọng tôi cùng Tô Mộc thật hạnh phúc.

Nói xong bọn họ đã đi tới cái miếu thờ tổ ở giữa sân kia, bóng người thẳng tắp hướng tới miếu, sau đó đi xuyên qua miếu biến mất không thấy.

Chờ sau khi cha mẹ Tô Mộc rời đi, Tô Thịnh không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng tôi rất gần, cười lạnh nói: “Thím Hai vẫn khỏe chứ ạ, khoảng thời gian này có khỏe không? Từ sau khi thím mất tích chú Hai đã tìm thím khắp nơi, không biết gần đây thím đã đi đâu?”

“Nhờ phúc của ông tôi tương đối tốt, không chỉ du sơn ngoạn thủy khắp nơi mà còn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ở Tô gian, quả thật thần kỳ.” Tôi cũng cười lạnh, vốn trước khi tới Tô gia tôi còn rất sợ Tô Thịnh, không biết lấy dạng mặt mũi nào xuất hiện trước mặt ông ta, bây giờ nghe được giọng điệu này của ông ta tôi lại lập tức thản nhiên, dù sao làm chuyện sai không phải là tôi thì tôi sợ cái gì. Cho dù bây giờ là ở Tô gia, có Giao tiên cùng Tô Đoàn ở đây ông ta cũng không dám trở mặt với tôi.
 
Chương 212-3


Giao tiên hỏi tôi đám trẻ con kia sẽ xử lỷ thế nào, là để lại Tô gia hay đem về biệt thự Phùng Đông. Tôi vốn không thích trẻ con, hơn nữa nhiều đứa trẻ ngây ngốc như vậy mang về nhà cũng không tốt cho cha mẹ tôi phải chăm sóc, nhưng nghĩ tới Tô Thịnh cùng Lâm Yến Nhi là một phe, Lâm Yến Nhi lại cùng Diệp gia có lui tới, để ngừa lỡ có gì xảy ra tôi liền bảo Giao tiên cũng mang những đứa trẻ kia về biệt thự Phùng Đông, sau đó sẽ đem chúng từ sân lên thẳng lầu ba trên cùng. 

Như vậy vừa không kinh động tới ba mẹ tôi cũng vừa có thể an trí cho chúng thật tốt, còn chuyện sau này chờ Tô Mộc về rồi tính.

Sau khi giải quyết những đứa trẻ kia tôi liền từ cửa chính tiến vào, muốn cho cha mẹ tôi chút bất ngờ.

Ai ngờ khi vào nhà thì lửa tối đèn tắt, liên tiếp tìm lầu một lầu hai cũng không có người.

Kỳ lạ, cũng đã hơn tám giờ rồi, sao trong nhà một người cũng không có?

Bình thường mẹ tôi cùng ba tôi đều không có thói quen đi dạo buổi tối, tôi vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ tôi.

Điện thoại vang lên mấy tiếng nhưng bên kia nhanh chóng tắt đi.

Không chỉ mẹ tôi như vậy, điện thoại của ba tôi cũng đã tắt.

Đây rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ bọn họ thừa dịp tôi không có nhà đã tạo thế giới riêng của hai người?

Tôi trong nháy mắt không hiểu, lo lắng hơn cho sự an toàn của bọn họ, liền định tiếp tục gọi điện cho bọn họ, cũng bảo Giao tiên nghĩ biện pháp tìm vị trí của cha mẹ tôi đang ở đâu.

Kết quả tôi còn chưa kịp gọi điện thoại đi thì điện thoại tôi đã vang lên.

Là ba tôi gửi tin nhắn tới, nói tôi không phải gọi, bây giờ bọn họ đang bận không nghe điện thoại được.

“Bận bịu gì chứ, ngay cả con gái mình gọi mà ba cũng không rảnh để nghe, gửi video qua wechat cho con xem một chút.” Tôi nói.

Không phải tôi muốn chen vào cuộc sống riêng của cha mẹ tôi, là tôi gặp nhiều chuyện như vậy khiến lòng luôn đề phòng, lỡ như cha mẹ tôi bị người khác bắt giữ, còn dùng điện thoại của ông gửi tin nhắn về cho tôi, chẳng lẽ tôi cứ ngu ngốc như vậy cũng tin.
 
Chương 213


Tôi lập tức mở video lên, chỉ thấy trong màn hình đầy sương mù lượn lờ, còn kèm theo tiếng ngâm xướng, xa xa có người mặc trang phục đạo sĩ đang cầm một ngọn nến, hiển nhiên đang làm việc!

Tô nhất thời nóng nảy, mặc dù cha mẹ tôi cũng là thiện nam tín nữ, nhưng tuyệt đối không mê muội như vậy, càng không nửa đêm chạy ra ngoài tìm đạo sĩ làm lễ cúng.

“Giao tiên, ông có thể nhìn ra bọn họ đang làm gì không? Có thể tìm được vị trí bọn họ không?” Tôi hỏi.

Mặc dù hiện tại trong người tôi có yêu khí, mở ra thiên nhãn nhưng đối với kiến thức phong thủy đạo da thì ngay cả cọng lông tôi cũng chưa biết, căn bản không nhìn ra bọn họ đang làm pháp gì, có tác dụng gì, chỉ biết bây giờ hành động của cha mẹ tôi rất không bình thường.

Giao tiên xem lại video từ đầu tới cuối một lần, ban đầu biểu tình của nó còn rất bình thường nhưng sau khi xem xong biểu tình trên mặt nó liền biến đổi.

Lòng tôi hơi nôn nao, hỏi nó thấy thế nào, có phải ba mẹ tôi bị người bắt đi?

“Ngươi đừng lo lắng, Dương Dương, bây giờ ba cô còn có thể gửi video cho cô chứng tỏ ông ấy không có chuyện gì, chỉ là tham gia một buổi lễ cúng cầu phúc, chờ đến khi cúng xong bọn họ cũng sẽ trở về.” Giao tiên bình tĩnh nói, còn mỉm cười với tôi.

Nhưng biểu tình của nó rất gượng gạo, trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ cùng nghi ngờ.

Tôi liền nóng nảy, níu cánh tay Giao tiên, bảo nó đừng có gạt tôi, biểu tình của nó đã bán đứng rồi.

Mặt Giao tiên hiện qua một tia không khai, nói: “Ngươi lại không tin ông đây sao, ngươi là người trợ tiên cho ông, ông đây gạt ngươi thì có lợi ích gì. Bây giờ bọn họ không có nguy hiểm gì, ngươi quả thực không yên tâm thì ông đây có thể tìm địa chỉ tới đem bọn họ về, chỉ là ngươi không thể đi, những đứa trẻ Diệp gia này mặc dù bị ta che tâm trí nhưng vẫn phải có người ở nhà trông, ngươi trông được không?” (Đọc và share truyện từ gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé
 
Chương 213-2


Có điều không bao lâu sau tôi liền nhận ra tôi đã quá lo xa, bọn chúng vẫn luôn một trạng thái như vậy, bất động không chớp mắt, ngoại trừ co thể còn đang hô hấp ra thì căn bản không khác gì người chết.

Nhìn chòng chọc bọn chúng một hồi cũng không có động tĩnh gì, tôi nhàm chán liền lấy điện thoại ra vào weibo.

Bởi vì lo lắng cho cha mẹ tôi nên tôi cũng không có tâm tư đọc nội dung trên weibo, lướt một hồi liền dứt khoát đem cất điện thoại đi, ánh mắt chuyển tới chiếc hộp Tử Ngọc hôm nay cha Tô Mộc đưa cho tôi. Chiếc nhẫn đen nhánh vẫn lẳng lặng nằm ở bên trong tản ra một chút ánh sáng đen. Lúc cha Tô Mộc đưa nhẫn tôi cũng bối rối không nhìn kỹ, bây giờ mới phát hiện trên chiếc nhẫn có nạm một hạt trân

JL I • • • •

châu nhỏ màu đen, ánh sáng đen nhàn nhạt kia chính là từ hạt trân châu tản mát ra, mặc dù không nổi bật nhưng rất đẹp mắt, hơn nữa càng ngắm càng thấy đẹp, cảm giác rất sang trọng.

Tôi nhất thời bị chiếc nhẫn này hấp dẫn. Khi còn bé không ít lần mơ tưởng cảnh lớn lên sẽ kết hôn, nhẫn cưới sẽ là một chiếc nhẫn kim cương lớn sáng chói, không nghĩ tới Tô Mộc vậy mà sẽ đưa cho tôi một chiếc nhẫn trân châu đặc biệt như vậy, lại là trân châu màu đen.

Ước mơ chiếc nhẫn kim cương trong nháy mắt tan biến, tôi cảm thấy chiếc nhẫn này mới thích hợp nhất với tôi, nó giống như Tô Mộc vậy, khiêm tốn nhưng rất đẹp, đẹp gấp mười ngàn lần so với vẻ đẹp sáng chói khoa trương của nhẫn kim cương!

I

Lòng tôi thầm vui sướng, khóe miệng không tự chủ được cong lên mỉm cười, cẩn thận đem chiếc nhẫn đeo vào tay.

“Cẩn thận!” Ngay khi chiếc nhẫn tiếp xúc với ngón tay tôi thì đột nhiên có tiếng Tô Mộc đập vào tai tôi. 

I * "

Tôi sửng sốt một chút, quay đầu lại tìm Tô Mộc, quả thật anh ấy xuất hiện trên sân thượng phía sau. Nhưng tôi còn chưa kịp mừng rỡ thì trước mặt tôi đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, gió lớn thổi qua trước mặt những đứa trẻ Diệp gia, không tới một giây sau đã tạo thành một lồ nhỏ đen ngòm.

“Mau bỏ chiếc nhẫn xuống!” Chớp mắt Tô Mộc đã chạy đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi hét lên.

Chiếc nhẫn mới vừa rồi còn rất bình thường lúc này lại phảng phất như có lực hút vậy, dính chặt vào ngón tay tôi, mặc cho tôi dùng sức thế nào cũng không kéo ra được.

Trong thoáng chốc lỗ đen phía trước đã rộng ra đến nửa mét, gió cũng ngày càng lớn kèm theo khí tức lạnh như băng thổi tới mặt tôi thật giống như bị dao cắt vậy.

Lúc này biệt thự đã bị lỗ đen chia làm hai phần, tôi bị gió thổi không mở mắt ra được, cho dù vậy tôi vẫn mơ hồ thấy những đứa trẻ đối diện đang bị gió thổi lảo đảo, đã sắp bị gió cuốn vào trong lỗ đen
 
Chương 213-3


ôi vội vàng đẩy Tô Mộc một cái, tỏ ý bảo anh ấy giữ những đứa trẻ đối diện lại, còn tôi càng ra sức dùng cả tay lẫn răng đem tháo chiếc nhẫn ra, da tay tôi cũng sắp trầy chiếc nhẫn mới lỏng ra một ít, bị tôi kéo ra ngoài rơi xuống đất.



Tiếng gió ngừng lại dần, lồ đen trước mắt cũng liền thu nhỏ lại, sau đó rất nhanh chóng biến mất không thấy.

Cho dù như vậy đám trẻ Diệp gia đã thiếu mất một đứa, lồ đen kia như quái vật ăn thịt người, nếu không phải vừa rồi Tô Mộc nhanh tay lẹ mắt giữ được những đứa trẻ khác có lẽ bây giờ bọn chúng sẽ không còn lại dù chỉ một đứa.

“Vừa rồi là thế nào? Chiếc nhẫn này rốt cuộc là thứ gì? Tại sao lại gọi ra gió lớn như vậy? Quá đáng sợ!” Tôi vẫn còn sợ hãi nhìn Tô Mộc, sau khi rút chiếc nhẫn ra tôi tôi vẫn không dám chạm vào chiếc nhẫn kia, đem chiếc nhẫn ném

xa xa.

“Chuyện này lát nữa sẽ nói cho em, trước tiên em để lại chiếc nhẫn vào trong hộp Tử Ngọc, sau đó tới giúp anh ổn định hồn phách những đứa trẻ này lại, vừa rồi bọn chúng bị kinh sợ, hồn phách đã sớm rời cơ thể.” Tô Mộc nói. ■

Tôi đáp một tiếng, sau đó dựa theo phương pháp Tô Mộc chỉ liền đem số ít âm khí trên người truyền tới hồn phách những đứa trẻ kia, giúp bọn chúng ổn định hồn phách.

I

Sau khi giải quyết xong cho những đứa trẻ của Diệp gia, Tô Mộc kéo tay tôi mang tôi ngồi trên ghế sa lon, trong mặt hiện lên một tia dịu dàng, nói: “Thật xin lỗi.”

“Tại sao đột nhiên lại nói như vậy?” Tôi nghe Tô Mộc nói có chút sửng sốt.

I s *

Anh ấy cũng không phải là người sẽ dễ dàng nói xin lỗi. 

1 «*

“Hôm nay là sinh nhật em mà anh lại tới trễ, hơn nữa hai ngày trước anh còn mắng em, em còn giận anh không?” Tô Mộc nói.

“Không giận, lúc ây anh măng em cũng không phải là có nguyên nhân sao. Em đã biết anh luôn đi theo sau lưng bảo vệ em, chẳng qua là sau này nêu anh có kê hoạch gì có thê nói trước cho em một tiếng được không, mồi lần gặp nguy hiểm cũng đẩy em đi, rất khiến người ỉ ta thương tâm.” Tôi nói.

“Ừ.” Tô Mộc gật đầu một cái, khóe miệng hiện lên một tia chiều chuộng, tay cũng đưa lên mặt tôi nhẹ nhàng vuốt ve: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không lại để cho em gặp phải nguy hiểm.”

Nói xong anh ấy ôm tôi vào ngực, ngón tay thon dài cầm lên chiếc hộp Tử Ngọc chứa chiếc nhẫn, nhìn nhẫn như có điều gì suy nghĩ, sau đó hỏi tôi: “Ba anh lúc giao chiếc nhẫn này cho em không nói cho em đây là đồ gì sao?”

“Không có.” Tôi ngước đầu nhìn anh ấy, nói với anh ấy tôi vốn cho là đây là nhẫn cầu hôn anh ấy chuẩn bị cho tôi, ai biết chiếc nhẫn này lại có uy lực lợi hại như vậy.

Nói xong tôi chợt nhớ tới, chỉ chiếc nhẫn khảm hạt trân châu đen kia hỏi Tô Mộc: “Đây chẳng lẽ không phải là một viên trân châu mà là làm bằng đá? Tô Đoàn lúc trước có nói cha mẹ anh lên là định truyền cho em một gia bảo, chính là cái này?”
 
Chương 213-4


Thằng nhóc nhiều chuyện.” Mặt Tô Mộc tối sầm, nhỏ giọng mắng Tô Đoàn một câu rồi mới gật đầu nói: “Không sai, đây quả thật chính là đồ quan trọng nhất của Tô gia, phía trên này khảm cũng không phải là trân châu đen mà là vãng sinh thạch*. Chỉ cần đeo chiếc nhẫn này trên tay thì vãng sinh thạch sẽ được kích hoạt, từ hư không sẽ tạo ra một lối đi qua sinh môn. (*Vãng sinh thạch: Đá đi sống)

“Em cũng biết, âm phủ có rất nhiều giới luật, đối với quỷ quản lý cũng rất nghiêm khắc, chỉ có những quỷ hồn chết bình thường được âm sai dẫn đường đi âm phủ mới có thể tiến vào sinh tử luân hồi, còn những hồn phách không lành lặn hoàn toàn như tự sát, chết đuối, chết treo cùng với những cái chết bất ngờ, tất cả cũng sẽ bởi vì oán khí trên người quá nặng mà không được vào âm phủ, biến thành cô hồn dã quỷ.” 

“Bọn họ cuối cùng chỉ có hai khả năng, một là không chống cự được dương khí ở dương gian, tự mình biến mất hoặc sẽ bị những quỷ khác cắn nuốt hết, một cái khác nếu có lòng dạ độc ác sẽ thông qua hút tính khí người hoặc những phương pháp khác ở dương gian tu luyện, gây nhiễu loạn trật tự dương gian, thậm chí lợi hại thì sẽ thông qua phương pháp đoạt xác sống lại. Trên thế giới này mồi ngày nhiều người chết như vậy, cho dù bây giờ là thời đại hòa bình cũng chỉ có hai phần ba hồn phách có thể chết bình thường, tiến vào âm phủ chờ đầu thai. Một phần ba còn lại thi toàn bộ bị ở lại dương gian, lai vãng khắp nơi, vào ban đêm sẽ thế nào em suy nghĩ một chút...”

“Anh đừng nói nữa.” Tôi đột nhiên rùng mình một cái ngắt lời Tô Mộc.

Trước kia tôi vẫn cho là trên thế giới không có quỷ, cho dù gặp Tô Mộc cũng chỉ là ngoại lệ, dẫu sao anh ấy là thông qua cùng tôi lâm chuyện đó mới kết thành âm hôn để đi tới dương gian, quỷ có được cơ duyên xảo hợp như vậy mới có thể ở lại dương gian.

Nhưng như Tô Mộc vừa nói, vậy chẳng phải khắp nơi trong dương gian đều là quỷ, từ xưa tới nay nhiều người chết oan như vậy, huống chi trước kia còn có chiến loạn. Dựa theo cái tỷ lệ này, mỗi đời người đều có một phần ba ở lại dương gian, cùng với quá khứ như vậy chẳng phải ở dương gian quỷ sẽ nhiêu hơn người sao?”

Ban ngày có mặt trời thì còn khá tốt, đến buổi ì tối tất cả quỷ đều ra ngoài lai vãng, đó nhất định phải có hàng trăm con quỷ đi lại.

Không đúng! Là ngàn quỷ! Vạn quỷ! Đầy đường đều là quỷ!

Tôi càng nghĩ càng sợ. Tô Mộc thấy sắc mặt tôi không tốt đột nhiên mỉm cười có chút châm biếm, ngón tay đưa lên cằm tôi nói: “Em cũng không cần quá lo lắng, để anh nói xong đã. Những quỷ chết oan này nếu như không có người quản thì quả thực bây giờ dương gian đã sớm chật ních quỷ, cũng may tổ tiên loài người lúc đầu có không ít dị sĩ tài giỏi, bọn họ liên minh với nhau cách mỗi một đoạn thời gian liền sẽ làm trận đem toàn bộ quỷ ở dương gian đi tới sinh môn đi đầu thai. Lúc ấy tổ tiên Tô gia chính là một thành viên trong liên minh đó. Sau đó vì đưa nhiều quỷ nên bọn họ bị âm sai để mắt tới, toàn bộ thành viên trong liên minh chết thảm, chỉ có một mình Tô gia thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cũng chính khi đó tổ tiên Tô gia lấy đi được Vãng sinh thạch, người ấy vẫn tiếp tục thừa kế sứ mệnh của đồng minh, trăm ngàn năm qua đều là Tô gia gánh vác sứ mệnh đem quỷ chết oan đưa đi đầu thai.”

Nói xong ánh mắt Tô Mộc nhìn lại lên người tôi, ngón tay khẽ di chuyển trên mặt tôi, dịu dàng nói: “Bây giờ Tô gia cũng sa sút, em thật sự nguyện ý nhận lấy vãng sinh thạch, gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy sao?”
 
Chương 213-5


Nhưng như Tô Mộc vừa nói, vậy chẳng phải khắp nơi trong dương gian đều là quỷ, từ xưa tới nay nhiều người chết oan như vậy, huống chi trước kia còn có chiến loạn. Dựa theo cái tỷ lệ này, mỗi đời người đều có một phần ba ở lại dương gian, cùng với quá khứ như vậy chẳng phải ở dương gian quỷ sẽ nhiều hơn người sao?”

Ban ngày có mặt trời thì còn khá tốt, đến buổi tối tất cả quỷ đều ra ngoài lai vãng, đó nhất định phải có hàng trăm con quỷ đi lại.

Không đúng! Là ngàn quỷ! Vạn quỷ! Đầy đường đều là quỷ!

Tôi càng nghĩ càng sợ. Tô Mộc thấy sắc mặt tôi không tốt đột nhiên mỉm cười có chút châm biếm, ngón tay đưa lên cằm tôi nói: “Em cũng không cần quá lo lắng, để anh nói xong đã. Những quỷ chết oan này nếu như không có người quản thì quả thực bây giờ dương gian đã sớm chật ních quỷ, cũng may tổ tiên loài người lúc đầu có không ít dị sĩ tài giỏi, bọn họ liên minh với nhau cách mỗi một đoạn thời gian liền sẽ làm trận đem toàn bộ quỷ ở dương gian đi tới sinh môn đi đầu thai. Lúc ấy tổ tiên Tô gia chính là một thành viên trong liên minh đó. Sau đó vì đưa nhiều quỷ nên bọn họ bị âm sai để mắt tới, toàn bộ thành viên trong liên minh chết thảm, chỉ có một mình Tô gia thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, cũng chính khi đó tổ tiên Tô gia lấy đi được Vãng sinh thạch, người ấy vẫn tiếp tục thừa kế sứ mệnh của đồng minh, trăm ngàn năm qua đều là Tô gia gánh vác sứ mệnh đem quỷ chết oan đưa đi đầu thai.”

Nói xong ánh mắt Tô Mộc nhìn lại lên người tôi, ngón tay khẽ di chuyển trên mặt tôi, dịu dàng nói: “Bây giờ Tô gia cũng sa sút, em thật sự nguyện ý nhận lấy vãng sinh thạch, gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy sao?”
 
Chương 214


“Cũng không phải quá nguyện ý…” Tôi nói.

Dẫu sao đây là một công việc cực khổ  mà lại không được cám ơn, những hồn phách lợi hại kia nếu có thể sống được ở dương gian thì còn ai nguyện ý xuống âm phủ đầu thai?

Hơn nữa nếu âm phủ đã không nhận những qury này, tự mình đem bọn họ tới sinh môn nhất định là không hợp với quy củ, là lén đưa những cô hồn dã quỷ kia qua, chẳng trách tổ tiên đồng minh Tô gia năm đó đều bị âm sai giết chết.

Dù sao hôm nay tôi cũng đã đồng ý với cha Tô Mộc sau này đảm đương trách nhiệm nặng nề của Tô gia, hơn nữa nếu như tôi không đồng ý thì tin rằng cha Tô Mộc cũng sẽ không đem chiếc nhẫn này truyền cho Tô Thịnh, nếu để ông ta lấy đi đường tắt thông tới sinh môn thì không biết ông ta sẽ lại gây ra chuyện gì.

“Không muốn cũng không còn cách nào, ai bảo em anh, bây giờ hối hận còn kịp sao?” Tôi giả bộ hối hận nhìn Tô Mộc.

Tô Mộc thấy tôi đang đang cười liền cúi đầu nhào tới, hung hăng cắn một cái trên mặt tôi, nói: “Không kịp nữa rồi, em bây giờ sống là người của anh, chết là quỷ của anh, đừng hòng nghĩ rời khỏi anh. Có điều chuyện chiếc nhẫn này em vẫn nên suy nghĩ nghiêm túc một chút, dẫu sao nhận chiếc nhẫn này là em không còn đường quay đầu, cũng không còn khả năng tiếp tục sống như người bình thường.”

“Vâng…” Tôi đáp một tiếng, nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó lấy chiếc hộp Tử Ngọc từ trong tay Tô Mộc, nghiêm túc nói: “Em đã nghĩ rồi, ngay từ ngày đầu tiên biết anh em đã không còn khả năng sống được cuộc sống của người bình thường, huống chi bây giờ em đã quyết định muốn gả cho anh, sau này cũng là người của Tô gia, đảm nhiệm trách nhiệm này cũng là chuyện đương nhiên. Dù sao sau này anh sẽ giúp em, không phải sao, chỉ cần có anh luôn ở bên cạnh em thì em làm gì cũng nguyện ý.”

Nói xong tôi liền hôn một cái lên gương mặt tuấn tú kia của Tô Mộc, lại nói: “Hơn nữa em không nhận chiếc nhẫn này thì Tô gia không có người nối nghiệm, sau này quỷ chết oan lưu lại dương gian trong thời gian dài chẳng phải sẽ khiến thiên hạ đại loạn?”

“Không nhìn ra, Dương Dương của anh còn có tấm lòng yêu nước yêu dân a.” Tô Mộc đưa tay lên chóp mũi tôi quẹt một cái, đưa mắt nhìn tôi trêu ghẹo.

“Anh thật đáng ghét!” Tôi hờn dỗi nói.
 
Chương 214-2


Thấy tôi vẫn nhận chiếc nhẫn này Tô Mộc rất vui vẻ, rõ ràng anh ấy thở phào nhẹ nhõm,giống như đã giải quyết được một chuyện. Chẳng qua tôi vẫn có chút không hiểu, Tô gia ngoại trừ Tô Thịnh thì rõ ràng còn có Tô Đoàn, tại sao chiếc nhẫn này hết lần này tới lần khác muốn tôi là người thừa kế.

Lúc ấy cha Tô Mộc không giải thích với tôi, tôi lại rất tò mò, liền hỏi Tô Mộc đây là vì nguyên nhân gì.

Nói đến Tô Đoàn, nụ cười trên mặt Tô Mộc nhạt đi một ít, nói: “Thật ra thì anh rất thích Tô Đoàn, đứa nhỏ này mặc dù thiên phú như vậy, từ nhỏ lại dùng máu tươi luyện bùa nhưng tâm địa của nó rất thuần lương, là một hạt giống tốt để làm thầy phong thủy, sau này đào tạo nhiều hơn cũng là một thầy phong thủy giỏi. Nhưng bởi vì xuất thân của nó có vấn đề nên cha anh với nó có chút thành kiến, cho nên không chịu đem vị trí gia chủ Tô gia giao cho nó, đáng tiếc cho đứa nhỏ này.”

“Vấn đề xuất thân?” Tôi có chút bất ngờ. Mặc dù cha Tô Mộc không thích Tô Thịnh nhưng Tô Đoàn vẫn thật sự là người Tô gia, chẳng lẽ trong này có ẩn tỉnh gì khác, Tô Đoàn căn bản không phải là con ruột Tô Thịnh?

Tôi lập tức nhiều chuyện, hỏi có phải Tô Đoàn là Tô Thịnh nhặt được ngoài được về, hoặc mẹ cậu ấy sau khi kết hôn cùng Tô Thịnh lại cùng người khác…

Tôi chưa kịp nói xong thì Tô Mộc đã liếc tôi, tay bóp mạnh người tôi một cái, nói: “Người đã chết, em nói nhăng gì đấy.”

Tôi liền không vui, đẩy tay Tô Mộc khỏi người tôi, giận nói: “Nếu em nói bậy thì Tô Đoàn thật sự là huyết mạch Tô gia, tại sao xuất thân lại có vấn đề, cho dù cậu ấy không phải là người tốt thì cũng vẫn là người của Tô gia.”

“Em… Tò mò hại chết mèo em có biết hay không, Tô Đoàn đúng là con ruột của Tô Thịnh, nhưng em có biệt mẹ nó là ai không?” Tô Mộc nhìn tôi nói.

“Ai?” Tinh thần tôi liền tỉnh táo.

“Lâm Kiều.”

Trong nháy mắt tôi lại xẹp xuống: “Không quen biết.”

Vốn cho rằng anh ấy sẽ nói ra một cái tên nổi tiếng, kết quả lại là một cái tên bình thường như vậy, ai biết Lâm Kiều là người nơi nào.
 
Chương 214-3


Lâm Kiều?

Lâm?!

Trong óc tôi chợt lóe lên, nháy mắt hai mắt mở to, nhìn Tô Mộc không dám tin: “Lâm Kiều là họ Lâm, cùng họ với Lâm Yến Nhi sao?”

Tô Mộc gật đầu một cái, nói tôi cuối cùng cũng hiểu. Lâm Kiều mẹ của Tô Đoàn chính là em họ của Lâm Yến Nhi, xét vai vế nó phải gọi Lâm Yến Nhi là cô. Năm đó nếu không phải Lâm gia đâm một đao sau lưng thì Tô gia cũng sẽ không chết thảm như vậy. Đáng tiếc năm đó những người biết chuyện này đều chết hết, Tô Thịnh sinh muộn, không biết quan hệ giữa Lâm gia và Tô gia cho nên mới cưới Lâm Kiều.

Nói xong Tô Mộc còn nói Lâm Kiều chết cũng tốt, đỡ phải rơi vào tình cảnh lưỡng nan hôm nay, chỉ cần Lâm Yến Nhi tìm được bà ấy thì bà ấy nhất định sẽ không chùn bước trở lại Lâm gia, giúp Lâm Yến Nhi đối phó Tô gia.

Tôi mới chợt hiểu ra, hóa ra Tô Thịnh cùng Lâm Yến Nhi còn có quan hệ như này, chẳng trách hai người bọn họ lại cấu kết với nhau.

Nghĩ tới đây tôi bỗng nhiên lại nhào tới người Tô Mộc, cười hì hì hỏi anh ấy: “Mới vừa rồi anh nói không phải Lâm gia thì Tô gia cũng sẽ không chết thảm như vậy, vậy hai nhà Tô lâm coi như là tử địch đúng không? Nếu như trước khi kết hôn Tô Thịnh biết thù oán giữa hai nhà có phải cũng sẽ không cưới Lâm Kiều?”

“Phải.” Tô Mộc gật đầu một cái, anh ấy thấy tôi có vẻ đầy hưng phấn, cười một tiếng xoa đầu tôi, hỏi tôi lại đang suy nghĩ cái gì.

“Ông ta sẽ không cưới người Lâm gia, anh là người biết chuyện cho nên anh cùng Lâm Yến Nhi cũng tuyệt đối không thể phát sinh cái gì đúng không?” Tôi hỏi.

Tô Mộc bị tôi hỏi có chút im lặng, đôi mắt đẹp đẽ khẽ nhíu lại: “Em còn đang suy nghĩ chuyện này? Lúc ấy anh với Lâm Yến Nhi kết hôn quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ. Anh không có chút cảm giác nào với cô ấy, em có tin anh không?”

“Không.” Thấy Tô Mộc tức giận tôi nhất thời nghịch ngợm le lưỡi một cái, nhưng có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi vẫn cảm thấy anh ấy cùng Lâm Yến Nhi không đơn giản như vậy.
 
Chương 214-4


Nếu không thì bọn họ là tử địch sao Tô Mộc lại còn cùng Lâm Yến Nhi chôn ở trong một ngôi mộ?

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này tôi đều cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại, tôi càng yêu Tô Mộc lại càng để ý tới từng có một người phụ nữ trước tôi đã ở chung chăn gối với Tô Mộc hơn trăm năm!

Có điều bây giờ tôi cùng Tô Mộc đã sắp kết hôn, hơn nữa quan hệ của chúng tôi lúc này tốt đẹp như vậy nên tôi không dám lại hỏi anh ấy về vấn đề này, cứ tạm lướt qua chuyện này, chờ sau này có cơ hội nói sau.

Nói chuyện phiếm về Tô Đoàn xong tôi liền cất hộp Tử Ngọc đi, sau đó nhìn điện thoại.

Đã hơn mười một giờ rưỡu rồi sao Giao tiên còn chưa quay về?

Tôi nôn nóng nhìn ra ngoài.

Lúc này đèn đường đều đã tắt, bên ngoài đen ngòm, nửa bóng người cũng không có.

Ngay khi tôi nóng vội muốn bảo Tô Mộc mang tôi đi tìm cha mẹ thì một bóng đen từ trên trời bay tới, trên lưng còn có hai bóng người, chính là Giao tiên cùng cha mẹ tôi.

Hơn nữa lúc này cha mẹ tôi đều cúi đầu ủ rũ, nhìn qua không có chút sức sống, khi Giao tiên để xuống liền nằm lăn ra đất.

“Ba mẹ tôi thế nào? Sao bọn họ lại biến thành như vậy?” Tôi vội la lên.

“Bọn họ… phù… không sao, chẳng qua là bị lão đây… phù… thôi miên mà thôi.” Giao tiên nói.

Nó vừa nói chuyện vừa lảo đảo, mùi rượu từ trong miệng phả ra nồng nặc, đầu óc dường như đã không còn tỉnh táo, cũng không biết nó đã uống bao nhiêu rượu mà vẫn có thể đem cha mẹ tôi bình an trở về.

Nhìn bộ dáng của nó thì tối nay cũng không hỏi được gì, tôi không thể làm gì khác hơn là để Tô Mộc đem Giao tiên cùng cha tôi về phòng, còn tôi đỡ mẹ tôi từ từ tới phòng ngủ của bà.
 
Chương 215


au khi đưa mẹ tôi vào phòng ngủ của bà tôi liền quay lại phòng mình, lúc này Tô Mộc cũng đã trở lại, lười biếng nằm tựa vào thành giường, áo ngủ mở bung một nút lộ ra mảng da thịt trắng nõn trước ngực, đôi mắt cười chúm chím nhìn tôi, còn vẫy vẫy tay với tôi, gọi Dương Dương.

Trên thế giới sao lại có người đàn ông có đôi mắt đẹp như vậy, bộ dáng này của anh ấy căn bản là khiến tôi muốn phạm tội!

Tôi liền nhào tới, xoay người cười lên ngang hông của anh ấy, đưa tay giả vờ bá đạo giữ lấy cằm anh ấy để ép anh ấy nhìn tôi, hỏi anh ấy cứ như vậy sẽ không sợ tôi làm chuyện gì không hay sao?

“Em có thể làm gì không hay, nói nghe một chút.” Tô Mộc khẽ cong môi cười một tiếng, biểu tình hết sức tà mị, vừa nói hai tay đã ôm lấy eo tôi, đem người tôi xoay một cái đã đổi khách thành chủ nhìn tôi, tay cũng bắt đầu không đúng đắn cởi cúc áo của tôi.

Tôi nháy mắt mặt đã đỏ bừng, ngượng ngùng thẹn thùng cúc vào ngực anh ấy, lặng lặng chờ anh ấy tiến tới.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì bên ngoài mặt trời đã lên cao rực rờ, tư thế của tôi đặc biệt khó coi nằm trên người Tô Mộc, mặt tôi gối lên bắp thịt rắn chắc trên ngực anh ấy.

Không chỉ có vậy, tôi còn thấy trên ngực anh ấy có một vũng nước miếng bèn vội vàng tiêu diệt, lưu lại một vệt hồng nhạt.

Mặt tôi liền đỏ, trộm nhìn Tô Mộc một cái, rất sợ anh ấy phát hiện tôi chảy nước miếng trên ngực anh ấy.

Cũng may anh ấy vẫn ngủ, ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt anh ấy, giống như một tác phẩm nghệ thuật được chiếu đèn, làn da sáng hồng hết sức đẹp mắt.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thận trọng từ trên người anh ấy bò dậy. Nhưng tôi vừa cử động một cái thì toàn thân truyền đến một trận đau nhức, đau tới mức tôi không khỏi hít vào một hơi.

Gã Tô Mộc chết tiệt này cái gì cũng tốt, duy chỉ cái kia là quá tốt khiến mồi lần tôi cùng anh ấy làm xong đều giống như bị tra tấn, toàn thân đau nhức.
 
Chương 215-2


Tôi cử động nhẹ hơn mấy phần, rất sợ đánh thức Mô Mộc. Sau khi xuống giường tôi rón rén mò tới phòng tắm, đem nhăn mặt nhúng nước nóng rồi đi ra ngoài lau dấu vết nước miếng trên ngực Tô Mộc.

Nhưng tôi vừa mới đưa tay ra, khăn còn chưa chạm vào da Tô Mộc thì bồng nhiên anh ấy nói: “Em muốn hủy tang chứng? Lau sạch chứng cứ phạm tội của em?”

“Anh tỉnh? Tỉnh lúc nào?” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng.

“Dậy từ sớm, chỉ là thấy em ngủ ngon như vậy nên không muốn làm em tỉnh.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy đã mở mắt mỉm cười nhìn tôi.

“Anh...” Tôi càng không được tự nhiên. Mặc dù bình thường Tô Mộc cũng thường xuyên cười với tôi nhưng nụ cười lúc này của anh ấy rất quỷ dị, nhìn kiểu gì cũng không thấy ý tốt, giống như đêm hôm trước lúc chuẩn bị hành hạ tôi.

“Anh làm gì mà khiến em sợ anh như vậy?” Tô Mộc vẫn cười híp mắt như cũ, lấy tay chống đầu nhìn tôi.

Thấy anh ấy không mắng tôi, tôi nhất thời cười khan hai tiếng, mặt đầy nịnh bợ cầm khăn tiến tới lau sạch ngực cho anh ấy.

“Lau sạch làm gì? Đây không phải là chứng minh em yêu anh sao? Anh còn đang nghĩ chờ Tô Đoàn cùng Giao tiên tới sẽ cho bọn họ thấy một chút không, xem tài năng hội họa của vợ anh, trong một đêm đã vẽ được bản đồ cho đất nước.” Tô Mộc chế nhạo nói.

Mặt tôi liền đỏ lên, có điều nghe anh ấy nói tôi mới phát hiện dấu vết kia thật giống hình con gà trống, rất giống với bản đồ đất nước.

Vốn đã chảy nước miếng lên người anh ấy đã là quá mất mặt, vậy mà anh ấy còn muốn cho Tô Đoàn cũng Giao tiên xem một chút, tôi thẹn quá thành giận, đè lên người anh ấy, dùng khăn lau sạch dấu vết nước miếng trên ngực anh ấy. Ở trên giường cùng Tô Mộc nghịch ngợm một hồi, đến khi chúng tôi bò dậy thì đã gần mười một giờ.

Từ dưới nhà dường như có mùi đồ ăn bay lên, tôi liền thấy đói, sau khi rửa mặt liền lôi Tô Mộc xuống lầu ăn cơm.
 
Chương 215-3


Mẹ tôi vốn đang bận bịu trong bếp, thấy Tô Mộc cùng tôi từ trên lầu hai đi xuống liền sửng sốt một chút, trên mặt lộ vẻ lúng túng, cười hỏi Tô Mộc tới lúc nào, sao bà không thấy Tô Mộc tới. 

“Cháu mới tới, lúc tới không thấy ai trong nhà nên cháu liền đi lên lầu hai tìm Dương Dương.” Tô Mộc cười một tiếng, vẻ đường đường chính chính, giả bộ thật giống như tối qua anh ấy không ngủ ở đây.

Tôi nhếch miệng, trong lòng thầm khinh bỉ anh ấy, không nghĩ anh ấy lại là kiểu người nói láo không chớp mặt, mặt không đỏ tim không đập mạnh...

Biết To Mộc mới tới không lâu, biểu tình của mẹ tôi nháy mắt thoải mái hơn, nhiệt tình bảo Tô Mộc ăn cơm.

Thấy quan hệ của mẹ tôi và Tô Mộc tốt như vậy trong lòng tôi không khỏi thấy thoải mái, cảm giác người hạnh phúc nhất thế giới này chính là tôi. Sau khi đi rửa tay xong tôi hỏi sao ba tôi lại không xuống ăn cơm.

“Ba con hôm qua uống nhiều rồi, bây giờ vẫn còn đang ngủ nên mẹ không gọi ông ấy. Chúng ta ăn trước đi.” Mẹ tôi nói, nói xong đã lấy đồ ăn cho tôi cùng Tô Mộc.

Tôi nhất thời nhớ tới một chuyện, cùng Tô Mộc ở chung với nhau lâu như vậy tôi thật sự nhớ ra cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy Tô Mộc ăn đồ ăn dương gian, cho dù lần đó anh ấy dẫn tôi đi nhà hàng thì cũng chỉ ăn một đóa hoa bỉ ngạn đến từ âm phủ, nói như vậy hăn anh ấy không thể ăn đồ ăn dương gian?

Tôi nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, nhỏ giọng nói nếu như anh ấy không thể ăn thì có thể kiếm lý do đưa đồ ăn cho tôi.

Ai ngờ Tô Mộc cười khẽ một tiếng, nói mẹ tôi làm thức ăn ngon như vậy sao anh ây có thê không ăn.

Vừa nói đã bê bát cơm lên, kẹp cơm đưa vào trong miệng.

Nhìn anh ấy ăn nhiệt tình tôi cũng yên lòng, không quản chuyện của anh ấy nữa, vừa ăn cơm vừa hỏi mẹ tôi tối hôm qua bọn họ đi đâu, có phải làm lễ cúng ở trong miếu, sao ba tôi lại uống nhiều vậy?
 
Chương 215-4


“Còn nói sao Dương Dương, mẹ có một tin vui phải nói cho con. Tối hôm qua mẹ cùng ba con gặp đại ân nhân của chúng ta mười tám năm trước! Ba con cũng vui vẻ sắp điên rồi, ông ấy chính là uống rượu nói chuyện cũ với ân nhân nên mới uống nhiều như vậy.” Mẹ tôi nói.

Nói xong trong nháy mắt tinh thần bà phấn chấn hơn, cười cũng tươi hơn, cả khuôn mặt đều lấp lánh, giống như mua vé số trúng độc đắc vậy.

Tôi ngược lại bị mẹ tôi nói khiến cho đầu óc mơ hồ, hỏi bà: “Cái gì mà đại ân nhân? Mười tám năm trước nhà chúng ta gặp nạn sao? Có phải cháy nhà không?”

“Cái gì mà cháy nhà, con cứ nói bậy.” Mẹ tôi liếc tôi một cái, cười cùng Tô Mộc, bảo anh ấy đừng chê cười, đứa nhỏ Lộc Dương này từ nhỏ đã vậy, nói chuyện không để ý, bảo anh ấy đừng để ý.

“Rốt cuộc là làm sao, ba mẹ gặp được ai? Còn có hôm qua đang êm đẹp hai người đi vào miếu làm gì?”

“Cầu nguyện, những năm gần đây chỉ cần tới sinh nhận con là chúng ta đều đi vào miếu cầu nguyện, chỉ là trước kia con không biết mà thôi. Đại ân nhân đó thật ra cũng không phải là người mà là một con rắn đen to, năm đó nếu không phải con rắn đen to đó cứu con một mạng thì có lẽ bây giờ con cũng không còn.” Mẹ tôi nói.

“Rắn đen?” Tôi cả kinh trong lòng, mẹ tôi nói rắn đen to lớn, ngoại trừ Giao tiên thì còn có thể là ai.

Hơn nữa tôi qua quả thật nó cũng uống rất nhiều, nhưng mẹ tôi lại nói nó là đại ân nhân cứu chúng nhà tôi mười tám năm trước, chẳng lẽ nó đã sớm gặp mặt cha mẹ tôi? Sao tới giờ đều chưa từng nghe Giao tiên nói qua?

Không đợi tôi suy nghĩ, Tô Mộc đã lên tiếng, nói: “Một con rắn đen lớn mười tám năm trước đã cứu Dương Dương? Có chuyện gì xảy ra, dì kể cho chúng con nghe một chút được không?”
 
Chương 216


“Nói một chút cũng được. Thật ra Dương Dương là đẻ non, từ nhỏ người đã ốm yếu nhiều bệnh, còn luôn bị kinh sợ không giải thích được. Sau đó bà nội nói Dương Dương có thiên nhãn, nhất định nhìn thấy cái gì không nên thấy mới bị dọa sợ như vậy, bảo chúng ta tìm cao nhân xem một chút…”

Sau đó mẹ tôi hỏi thăm, mang tôi tới vùng bên cạnh tìm một người gọi là cao nhân. Kết quả vị cao nhân kia thấy ngày sinh của tôi liền mặt biến sắc, nói thân thể ông ta khó chịu, không giúp được, thậm chí sau đó ngay cả khí chất cao nhân cũng không thèm giữ mà chạy mất dạng.

Mẹ tôi cho là đây chỉ là kẻ lừa bịp nên cũng không để ý, lại đi dò hỏi đưa tôi đến mấy cao nhân khác. Nhưng cũng không có một ngoại lệ, những cao nhân kia sau khi thấy ngày sinh của tôi đều tránh lui tới chín mươi dặm, không ai dám giúp đỡ. Sau đó tôi ngày càng khóc quấy, hô hấp khó khăn, mạch cũng càng ngày càng yếu, ngay cả bệnh viện cũng nói với mẹ tôi rằng tôi không ổn, cần chuẩn bị sẵn tâm lý.

Khi mẹ tôi kể tới đoạn này, nhớ tới tình cảnh năm đó vành mắt bà đã ướt đỏ.

Tôi vội vàng an ủi mẹ tôi, bảo bà đừng xúc động, không phải bây giờ tôi rất tốt sao.

Lúc này mẹ tôi mới lau sạch nước mắt, cười với tôi một tiếng, tiếp tục nói: “Lúc ấy gương mặt của con cũng đã tím bầm, đã khóc không thành tiếng, ở trong lòng mẹ cũng càng ngày càng lạnh. Bệnh viện không chịu nhận con, mẹ không thể làm gì khác hơn là bế con đi ngoài đường, lúc ấy cũng không biết nên đi đâu, chỉ hận không được chết cùng con. Sau đó mẹ vô tình đi tới một ngôi miếu, lia là miếu Long Vương. Mẹ liền ôm con quỳ xuống trước mặt Long Vương, cầu xin Long Vương cứu con. Không nghĩ tới quả thật xuất hiện kỳ tích, trong miếu lại đột nhiên có một con rắn đen rất to bò ra, dùng cái đuôi cuốn con lại đưa tới trước mặt đó, rồi nó há miệng như giống như hít mấy hơi trên mặt con. Sau đó liền để con trên mặt đất, nó cũng biến mất không thấy, đến khi mẹ tỉnh táo lại thì sắc mặt con đã đỏ thắm, khôi phục bình thường.”

“Rắn đen kia nhất định là Long Vương biến thành, là ngài cứu con. Từ đó về sau mỗi khi đến ngày đó mẹ cùng với ba con đều trở lại miếu Long Vuong đã gặp hắc xà đó để làm lễ cúng cầu phúc, cũng là để cảm ơn ngài Long Vương năm đó đã có ân cứu mạng với chúng ta. Kết quả tối hôm qua khi cha mẹ còn chưa tiến hành lễ cúng được một nửa thì rắn đen kia lại xuất hiện! Mặc dù bây giờ trên đầu rắn có một cái vương miện nhưng mẹ có thể nhìn một cái liền nhận ra ngài chính là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Ngài còn biến thành hình dáng người, cùng cha mẹ nói chuyện, bộ dáng cũng rất tuấn tú như Tô Mộc, là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng dấp sáng ngời…” Phần sau mẹ tôi nói miệng cũng cười tươi sắp đến mang tai, giống như ước mơ gặp được thần tượng của fan trở thành hiện thực vậy
 
Chương 216-2


Chỉ là bà vừa nói xong thì lập tức đã trở về thực tại, kỳ quái nhìn tôi cùng Tô Mộc, hỏi chúng tôi: “Có phải hai đứa không tin lời mẹ nói? Một con rắn lớn biến thành người không khiến hai đứa ngạc nhiên sao?”

“A?” Tôi sửng sốt một chút, cùng Tô Mộc bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới thấy biểu cảm của hai chúng tôi quả thật quá mức bình tĩnh, vội vàng giả vờ đầy kinh ngạc, thở dài nói: “Quá thần ký! Nếu không phải do chính mẹ nói thì thật sự con cho là mẹ đang bịa chuyện lừa trẻ con.”

Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Phản ứng này của con thật giả. Dương Dương, thật sự mẹ không lừa con đâu… Mau nhìn, Dương Dương, chính là ông ấy! Long Vương!”

Giọng mẹ tôi bỗng cao lên, trợn mắt không dám tin nhìn chỉ lên lầu.

Tôi nhìn theo hướng mẹ tôi chỉ quả nhiên thấy Giao tiên đã biến thành người, mặt ngái ngủ đi xuống, tóc trên đầu đã rối bời như ổ gà.

“Dương Dương, quả thật hôm qua lão tử đã uống nhiều rồi, hôm nay vẫn còn chóng mặt, ngươi đi tìm thuốc giải rượu cho lão tử.” Giao tiên nói.

Nó thật giống như không nhìn thấy mẹ tôi, vừa nói với tôi vừa liếc Tô Mộc một cái rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

Lúc này con ngươi của mẹ tôi sắp rơi ra ngoài, cả người giống như đang nằm mơ vậy, ngây ngốc nhìn Giao tiên, cũng không nói chuyện.

Tôi sợ mẹ tôi chịu kích thích lớn bị cao huyết áp liền vội vàng nháy mắt với Giao tiên, bảo nó đi nhanh, mẹ tôi còn ở đây.

Bực mình chính là bình thường rõ ràng nó với tôi tâm ý tương thông, biết tôi đang suy nghĩ gì. Nhưng hôm nay đầu óc giống như bị kẹt vậy, nhìn mẹ tôi một cái rồi hỏi ý tôi là gì, bảo nó nhìn mẹ tôi làm gì.

“Long… Vương đại nhân! Không biết ngài tới nhà tôi, chiêu đãi không chu toàn. Để tôi đi làm đồ ăn cho ngài, ngài vạn ngàn lần chớ có đi.” Mẹ tôi kích động nửa ngày, tự véo mình một cái thật mạnh, chắc chắn Giao tiên thật sự ở đây liền quỳ sụp xuống, một mực cung kính nói với Giao tiên.

Giao tiên vốn chưa tỉnh táo, thấy mẹ tôi quỳ lạy lập tức tỉnh lại, kinh ngạc nhìn mẹ tôi, hỏi bà: “Ngươi có thể nhìn thấy ta?”

“Nói nhảm, mẹ tôi không mù, ông cứ đứng lù lù như vậy có ai là không nhìn thấy?” Tôi tức giận nói. Cho dù Giao tiên mười tám năm trước đã cứu tôi nhưng nó cũng đã quá không cẩn thận, cùng ba tôi uống nhiều rượu như vậy, bây giờ lại còn tùy tiện hiện thân ở nhà tôi.
 
Chương 216-3


Bình thường nó ở trong nhà vẫn luôn dùng yêu khí che toàn thân cho nên chỉ có tôi cùng Tô Mộc nhìn thấy nó, ba mẹ tôi căn bản không biết trong nhà còn có một con rắn.

“Dương Dương!” Mẹ tôi thấy tôi dám nói chuyện với Giao tiên như vậy liền tức giận quát lên một câu, vừa nói sao tôi có thể nói chuyện với Long Vương đại nhân như thế, vừa nói Giao tiên đừng trách tôi không hiểu chuyện.

Lúc đầu Giao tiên còn có chút phản ứng không kịp, nhưng khi nó nghe được mẹ tôi gọi Long Vương liền vui vẻ, nói mẹ tôi thật tinh mắt, nếu mẹ tôi biết nó thì sau này nó cũng sẽ không khách khí, coi đây là nhà ở.

Mẹ tôi biết được sau này Giao tiên ở nhà tôi cũng mừng như sắp điên, gật đầu liên tục nói được, vừa nói vừa đứng lên cung kính hỏi Giao tiên thích giường dạng gì, là ở bàn thờ thần hay thích ở trong pho tượng, nếu ở trong pho tượng thì ngay bây giờ bà sẽ đi tìm người làm một pho tượng giống như tượng ở miếu Long Vương, sau này mỗi ngày đều hoa tươi hương khói thờ phụng.

Giao tiên nghe mẹ tôi hỏi liền lúng túng, nói không cần phiền toái như vậy, nó ở trên gác mái là được rồi, không cần phải để ý tới nó.

“Như vậy sao được, chỗ như vậy sao có thể để Long Vương đại nhân ở. Nếu như ngài không chê thì phòng ngủ lầu một chúng tôi nhường cho ngài, ba của Dương Dương sẽ chuyển lên trên lầu ba. Ngài chờ, tôi đi thu xếp.” Mẹ tôi nói, nói xong bà đã vội vàng chạy đi tìm ba tôi.

Lúc đầu Giao tiên còn có chút vờ khách khí, thấy mẹ tôi thật sự đem phòng ngủ lầu một cho nó liền nhìn tôi cười hắc hắc, nói mẹ tôi khách khí như vậy thì nó cũng chỉ có thể tôn trọng.

Tôi liếc Giao tiên một cái, người này chiếm được lợi ích còn khoe khoang, phòng ngủ lầu một là phòng rộng rãi nhất, lúc dọn tới đây tôi cố ý đem phòng ngủ tốt nhất để cho mẹ tôi ở, bây giờ lại quá lợi cho Giao tiên. Rõ ràng chính nó quấn lấy tôi đòi tôi làm người trợ tiên cho nó, bây giờ thì tốt rồi, thành thánh trong nhà tôi.

Chờ sau khi mẹ tôi đi, tôi hỏi Giao tiên sao cho tới bây giờ chưa từng đề cập tới chuyện năm đó cứu tôi, con có rốt cuộc năm đó tôi là thế nào, có phải tôi có liên quan tới thực quỷ?
 
Chương 216-4


Dẫu sao tôi cũng sinh vào ngày hai mươi mốt tháng chín, cho dù là sinh non. Hơn nữa lúc ấy người của Diệp gia cũng từng nói tôi là thực quỷ đầu thai, lúc đó khẩn cấp tôi cũng không suy nghĩ nhiều, sau đó tôi cũng từng nghĩ qua, nếu tôi cũng là thực quỷ sao tôi không có thiên nhãn, hơn nữa lại có thể bình an sống đến hai mươi tuổi.

Tôi vừa hỏi xong liền thấy mặt Giao tiên biến sắc, nó cùng Tô Mộc rất ăn ý đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó mới lúng túng nói với tôi: “Ngươi cũng biết rồi? Không sai, quả thật ngươi là thực quỷ đầu thai. Lúc ấy âm khí trên người ngươi đặc biệt nặng khiến kích thích cô hồn dã quỷ khắp bốn phương tám hướng cũng muốn chiếm đoạt ngươi. Cũng may bà nội ngươi có chút kiến thức ở phương diện này đã cầu xin một khóa trường mạng* cho ngươi chống đỡ tránh được quỷ vật tới gần ngươi, nhưng người trời sinh đã có thể thấy quỷ, cho dù bọn chúng không thể làm gì ngươi thì ngươi suýt chút nữa cũng bị những quỷ vật kia dọa chết. Lúc đó người trợ tiên cho vừa chết, ta buồn rầu trong lòng, lại có chút mê mang liền đi tới miếu Long Vương đợi, muốn xem kết quả tu luyện cuối cùng của ta sẽ là dạng gì, vừa vặn trong miếu Long Vương gặp mẹ ngươi ôm ngươi cầu xin Long Vương cứu mạng, ta liền thuận tay cứu ngươi.”

“Ngươi lại tốt bụng như vậy?” Tôi nhìn Giao tiên hồ nghi.

Dựa vào hiểu biết về nó của tôi, chuyện không có lợi cho nó nhất định nó sẽ không làm, càng không thể nào bỗng nhiên vô cớ đi cứu một đứa trẻ không quen biết.

Quả nhiên bị tôi hỏi, trên mặt Giao tiên xẹt qua vẻ chột dạ nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Tại sao lại không tốt bụng?  Năm đó ngươi chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, ta cứu ngươi thì có thể có được cái gì? Huống chi ông đây lương lai sẽ là rồng, mẹ ngươi cầu lại là Long Vương, ta liền thay Long Vương làm việc tốt có là gì.”

“Thật sự ông không biết mười tám năm sau tôi sẽ là người trợ tiên cho ông? Hay ông còn chuyện gì khác giấu tôi?” Tôi hỏi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom