Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 224-5


Tô Đoàn có chút bất ngờ nhìn tôi một cái qua gương chiếu hậu, gật đầu một cái nói có mang đầy đủ. Nói xong cậu ta còn cười trêu chọc nói chẳng trách cụ ông lại đem Tô gia giao cho tôi, tôi suy nghĩ rất kín kẽ, thời gian ngắn như vậy mà có thể nghĩ ra nhiều điều như vậy, xem ra tôi rất có thiên phú học phong thủy.

Được Tô Đoàn khen một cái tôi còn có chút ngượng ngùng, cười khẽ hai tiếng, nói tôi cũng chỉ tùy tiện suy nghĩ một chút chứ nếu để tôi ra tay bắt quỷ thì tôi cũng không biết phải làm thế nào.

“Em biết vậy thì tốt, lần này đưa em đi chẳng qua để cho em có thêm kiến thức, lúc hành động em cứ ở một bên nhìn là được, đừng quấy rối.” Tô Mộc nói.

Vốn là tôi cũng khiêm tốn một chút nhưng được Tô Đoàn khen tôi vẫn rất vui vẻ, ai ngờ Tô Mộc lại trực tiếp hất một xô nước lạnh lên người tôi.

Tôi liền mất hứng, cái gì gọi là đưa tôi đi chẳng qua chỉ là cho tôi có thêm kiến thức?

Dầu gì bây giờ tôi cũng tu luyện ra một viên yêu hạch, dùng để đối phó với một con quỷ mới là dư sắc có thừa. Tôi nhất thời không phục, nói sao tôi có thể sẽ quấy rối, tôi là tới giúp đỡ, nếu như lúc đó Tô Đoàn không làm được thì tôi cũng có thể giúp cậu ấy bắt quỷ, vừa vặn thử một chút thành quả thời gian vừa qua học tập cùng Giao tiên.

“Ấu trĩ.” Tô Mộc nhỏ giọng nói tôi một câu, sau đó đưa tay vén lại tóc bay loạn cho tôi, nói công phu mèo quào của tôi thấy quỷ không bị dọa khóc cũng đã là không tệ.

Anh ấy dám cười nhạo tôi!

Tôi hung hăng lườm Tô Mộc, trong lòng không phục, nhưng tôi cũng lười tranh cãi với Tô Mộc, dù sao chờ tới thời điểm thật sự thấy quỷ tôi sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho Tô Mộc thấy!

Nói chuyện một hồi xe đã vòng vòng vèo vèo quẹo vào một làng đại học, cảnh sắc càng ngày càng quen thuộc, cuối cùng xe đi ngang qua mấy trường đại học lại dừng ở cổng trường đại học của tôi.

Tôi liền ngây ngẩn, hỏi Tô Đoàn trường học có ma quỷ lộng hành cậu ấy vừa nói chính là trường Giang Đại sao?
 
Chương 224-6


“Đúng vậy, bà Hai, bà có bạn học ở trường này sao?” Tô Đoàn thấy bộ dáng khiếp sợ của tôi liền hỏi.

Tôi thật sự cũng không biết nên nói cái gì cho phải, rũ mặt nói tôi chính là tốt nghiệp Giang Đại, đây là trường học của tôi.

“Ách… ra vậy. Bà Hai yên tâm, cháu nhất định sẽ thu thập quỷ vật trả lại một phần bình yên cho trường học ủa bà.” Tô Đoàn nói.

Tôi gật đầu một cái, nếu quỷ cũng đã náo loạn thì bây giờ nói gì cũng đã muộn, chỉ hy vọng chuyện ma quỷ lộng hành ở Giang Đại không truyền ra bên ngoài, dẫu sao đây là trường học của tôi.

Tình cảm của con người có lúc rất kỳ quái, trước kia khi còn đi học ở nơi này cảm thấy trường học này rất chán, nhìn thấy gì cũng không vừa mắt, bây giờ quay lại sau khi tốt nghiệp một năm lại sinh ra một loại tình cảm khác với trường, cảm thấy nơi nào cũng rất quen thuộc. Chính trường học này đã làm bạn với tôi bốn năm.

Tôi vẫn còn đang ngẩn ra thì Tô Đoàn đã lái xe vào bên trong trường học, ngừng ở bờ hồ trong sân sau của trường.

Lúc này toàn bộ sân sau cùng hồ đã được cảnh sát dùng dây cách ly, bên cạnh còn một một lính cảnh sát trẻ tuổi trông nom.

Chúng tôi vừa xuống xe thì viên cảnh sát kia cũng nhanh bước tới, nói khu vực này đã cách ly, bất kỳ ai cũng không được đến gần.

“Đội trưởng Vương của các anh đâu? Nói với anh ta có một người tên Tô Đoàn đến tìm.” Tô Đoàn cũng không vòng vo với viên cảnh sát, nói thẳng.

Thấy Tô Đoàn tưới tìm đội trưởng, viên cảnh sát quan sát chúng tôi một lần nữa, nói chờ một chút anh ta sẽ báo cho đội trưởng Vương.

Nói xong liền giơ bộ đàm đem lời Tô Đoàn chuyển đạt cho đội trưởng Vương, đội trưởng Vương biết Tô Đoàn tới lập tức nói ông ta sẽ tới ngay.

Năm phút sau, một viên cảnh sát trung niên tầm hơn bốn mươi tuổi có dáng người to lớn đi tới, người này tôi đã thấy, chính là người cảnh sát đã điều tra khi em họ tôi mất tích.

Ông ta vội vã cùng Tô Đoàn lên tiếng chào, cũng không để ý tới chúng tôi, trực tiếp dẫn Tô Đoàn chui vào một khu vực cách ly với dáng vẻ rất mạnh mẽ dứt khoát.

Tôi cũng muốn cùng vào xem một chút, chẳng qua tôi vừa định chui vào khu vực cách ly thì sau lưng tôi đột nhiên có một cái tay vỗ vỗ tôi, vui vẻ nói: “Chị Lộc Dương? Sao chị quay lại đây?”
 
Chương 225


Edit: Huyền Châu

"Vương Lâm Lâm?" Tôi quay đầu lại nhìn cô gái vỗ vai tôi, kinh ngạc nói.

Cô ấy là học muội của tôi, lúc tôi đang học năm ba đại học thì cô ấy chỉ mới học năm nhất, vừa vặn so với tôi nhỏ hơn hai khóa. Cả hai đều tham gia CLB cầu lông của trường.Những lúc tôi không có việc gì làm, liền sẽ đi đến CLB cầu lông đánh một chút để thư giản, cho nên tôi cùng với cô ấy coi như cũng có quen biết. Nghe nói nhà cô ấy làm quan, mẹ là Phó cục trưởng thể dục thể thao, cho nên mang đến không ít lợi ích cho câu lạc bộ của chúng tôi. Trước kia khi CLB chúng tôi đánh giao hữu với trường học khác, sân bãi đều là do Vương Lâm Lâm giải quyết.

Gặp lại bạn cũ, tôi dĩ nhiên rất vui vẻ, bất quá tôi còn chưa kịp cùng ôn chuyện với cô ấy, tôi liền chú ý tới hai cảnh sát đi theo phía sau cô. Lúc này đang rất nghiêm nghị nhìn tôi chằm chằm, giống như đang nhìn tội phạm vậy, những ánh dò xét kia khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Tôi liền nhìn trở lại, cũng đem hai người cảnh sát kia quan sát một lần, rồi hỏi Vương Lâm Lâm: "Đây là tình huống gì vậy, em phạm phải tội gì sao?"

Nghe thấy tôi hỏi, Vương Lâm Lâm nguyên bản vẻ mặt đang còn vui vẻ liền thay đổi, buồn bực nói: "Đừng nói nữa, em gần đây rất xui xẻo, người khác xảy ra chút chuyện, nhưng em lại bị cảnh sát để mắt tới, đi đâu cũng có người theo. Chúng ta đừng nói đến bọn họ nữa. Chị gần đây như thế nào rồi, sau khi tốt nghiệp sống có tốt hay không, hiện tại đang làm gì, sao lại quay về trường học thế?"

Mới một chút mà cô ấy đã hỏi tôi nhiều vấn đề như vậy, tôi cũng không biết nên trả lời cái nào trước cho tốt, tôi liền quay qua nói với cô ấy là tôi đặc biệt quay lại trường học vì gặp em, em tin không?

"Em mới không tin." Vương Lâm Lâm bĩu môi, nói xong ánh mắt liền rơi trên người Tô Mộc, chỉ nhìn thoáng qua, thần sắc trong nháy mắt liền phóng đại hào quang: "Học tỉ, vị soái ca này đi cùng chị sao? Anh ấy là đồng nghiệp của chị sao? Tên gọi là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn gái chưa?"

Lại một chuỗi câu hỏi liên tiếp được ném ra, tôi nhất thời bị Vương Lâm Lâm hỏi cho nhức đầu, liền kêu cô ấy dừng lại: " Anh ấy… Xem như là đồng nghiệp của chị đi, tên là Tô Mộc, năm nay hai mươi lăm tuổi, chưa có bạn gái, thế nhưng lại có vợ."

trên mặt Vương Lâm Lâm xẹt qua vẻ thất vọng, nói: "Hả? Đã có vợ rồi ư, mới hai mươi lăm tuổi đã kết hôn rồi, thật đáng tiếc."

Nói xong trên mặt cô ấy xẹt qua một tia thần bí, lén lén lút lút đem tôi kéo qua một bên, hỏi nếu tôi đã là đồng nghiệp của Tô Mộc vậy có phải tôi cũng làm cảnh sát hay không, quay về trường là vì phá vụ án nhảy sông sao.
 
Chương 225-2


tôi khẽ nhíu mày, vốn là muốn giải thích tôi không phải là cảnh sát, nhưng lời đến khóe miệng lại liền suy nghĩ, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận, hỏi cô ấy nữ sinh nhảy sông tự vẫn đến tột là tình huống gì.

Chỉ nhìn điệu bộ đơn thuần này của Vương Lâm Lâm, đi đâu cũng có hai cảnh sát đi theo, hiển nhiên vụ án này cùng cô ấy cũng có quan hệ, nói chính xác nữ sinh nhảy sông tự vẫn kia chính là người cùng ký túc xá với cô ấy. Còn Vương Lâm Lâm lại là người duy nhất may mắn còn sống ở ký túc xá. Chỉ cần tôi đem chân tướng làm rõ ràng, thì có thể đi trước Tô Đoàn một bước tìm ra được hồn phách của nữ sinh nhảy sông đó, đem quỷ bắt lại, đến lúc đó xem Tô Mộc còn dám coi thường tôi hay không.

Vương Lâm Lâm cho là tôi là cảnh sát, sắc mặt càng thêm thần bí, tiến đến bên tai tôi thấp giọng nói: "Kỳ thực các người không cần tra hung thủ làm gì, căn bản là không có người nào giúp Chu Lan giết người cả. Những người trong ký túc xá đều là do Chu Lan tự mình giết, cô ấy sau khi chết liền biến thành quỷ, còn đặc biệt tới báo thù, đáng tiếc bất luận em nói thế nào với cảnh sát thì họ cũng không tin, chỉ muốn tìm ra hung thủ, hiện tại liền không có đầu mối đi"

Nói xong Vương Lâm Lâm còn lắc đầu một cái, dáng vẻ như nói cảnh sát không thể làm được gì.

Trong lòng tôi liền cả kinh, cô ấy quả nhiên là cùng phòng với người chết kia. Cô ấy biết rõ ràng chuyện oan hồn trở về trả thù, đem những người khác ở trong ký túc xá đều giết hết, vậy mà cô ấy còn thoải mái như vậy. Cô ấy không sợ oan hồn đó xuống tay với cô ấy sao?

Tôi nói với Vương Lâm Lâm rằng tôi tin lời cô ấy nói, sau đó tôi liền hỏi cô ấy vì sao cô không sợ.

Vương Lâm Lâm liền nở nụ cười, từ trên cổ lôi ra một sợi dây, cuối sợi dây cột một mặt dây chuyền toàn thân đen nhánh, điêu khắc đại khái là nhân vật Thần Chung Quỳ, cũng không biết là làm bằng vật liệu gì.

Bất quá phía mặt trên dương khí rất nặng, người bình thường có thể không cảm giác được nhưng bởi vì trên người tôi âm khí nặng hơn nên thời điểm cô ấy móc ra mặt dây chuyền tôi liền mơ hồ cảm giác được một tia ấm áp. Mặc dù không quá mạnh mẽ nhưng đối với đối với quỷ mà nói, nhất là quỷ có cấp thấp cũng không có lợi hại, thì cảm giác kia thật giống như hồn phách bị nướng dưới ánh mặt trời vậy. Khó trách những người khác ở kí túc xá đều chết mà chỉ có cô ấy còn sống.
 
Chương 225-3


Tôi không khỏi tò mò đó là vật gì, tôi muốn cầm lại gần một chút để nhìn kĩ hơn, ai dè vừa mới vừa đưa tay ra, Vương Lâm Lâm liền cảnh giác đem mặt dây chuyền bỏ vào trong áo, nói đó là bảo bối gia truyền, không thể để người ngoài xem nếu không sẽ mất linh.

Mặc dù tôi không được xem nhưng cũng không quá cưỡng cầu. Sau đó tôi hỏi Vương Lâm Lâm mới vừa nói oan hồ trả thù là có ý gì. Các cô đều ở chung một ký túc xá, trong lúc đó đến tốt cùng có thù oán gì lại có thể để cho vong hồn trở về báo thù bon họ.

Hỏi xong vấn đề này, nụ cười trên mặt Vương Lâm Lâm tức khắc liền cứng lại, trên mặt xẹt qua một tia mất tự nhiên, con ngươi nhìn loạn bốn phía, sau đó nói:" Thật ra thì chúng em cùng Chu Lan cũng không có mâu thuẫn gì, đều là ở cùng một chỗ sinh hoạt bình thường chỉ là có một vài xung đột nhỏ….

Thì ra là nhà Chu Lan ở nông thôn, điều kiện kinh tế so với những người khác trong kí túc xá kém hơn một chút, những người khác kể cả Vương Lâm Lâm đến cuối tuần đều sẽ hẹn nhau đi dạo phố, mua một ít mỹ phẩm dưỡng da….., riêng chỉ có Chu Lan ở trường học, không phải đi ra ngoài làm thêm thì chính là ở kí túc xá ôn tập tài liệu, mục tiêu của cô ấy là thi đậu nghiên cứu sinh của trường Giang Đại, dùng nó để làm mục tiêu thay đổi số phận cả nhà.

Lúc đầu sinh hoạt đều dựa theo quỹ đạo riêng của từng người, dựa vào thành tích của Chu Lan, thi đậu nghiên cứu sinh của Giang Đại là chuyện ván đã đóng thuyền. Bất quá bước ngoặt vận mệnh nói đến là đến, ngay cuối tuần vào tuần trước, Vương Lâm Lâm và hai cô gái khác trong ký túc xá như cũ hẹn nhau đi shopping, chỉ còn Chu Lan ở lại ký túc xá ôn tập. Sau khi Vương Lâm Lâm cùng hai cô gái kia đi shopping về, Vương Lâm Lâm đột nhiên phát hiện bình nước dùng để rửa mặt nằm ở trong ngăn kéo bị người ta động tới. Mặc dù lượng nước dư trong bình vẫn còn khá nhiều, nhưng vào thời điểm cô dùng nước vốnv rất đặc, vậy mà bây giờ nước lại loãng như vậy, hiển nhiên là bị người ta động tay chân.

Lúc đó Vương Lâm Lâm liền phát giận, tuy rằng nhà cô rất có tiền, nhưng bình nước rửa mặt này có giá hơn 1 nghìn tệ đối với Vương Lâm Lâm mà nói cũng không rẻ. Càng giận hơn là có người trộm là chưa tính, người kia lại còn vì tiêu hủy chứng cứ mà đổ thêm nước vào bình khiến nó loãng ra, cứ như vậy mặc dù lượng nước dư nhìn qua không sai biệt lắm nhưng lại không có cách nào dùng lại được. Vương Lâm Lâm liền trực tiếp đem tên trộm chụp lên người Chu Lan, để cô ấy bồi thường lại.
 
Chương 225-4


Chu Lan chết cũng không chịu thừa nhận, vốn là phòng kí túc xá chỉ có bốn người thì cô ấy là người không hợp với nhóm nhất. Vương Lâm Lâm phát sinh cãi vã những cô gái khác cũng giúp đỡ Vương Lâm Lâm nói chuyện.

Chu Lan có trăm miệng cũng không thể biện minh được, cô từ trước tới nay luôn hướng nội, lại tự ti, ngày đó cùng người trong kí túc ầm ĩ cũng không trở về nữa.

Trường học chúng tôi cũng không phải là trường kiểm soát toàn bộ, thậm chí có không ít học sinh yêu đương đều mướn phòng ở phụ cận. Cho nên Chu Lan một đêm không về, Vương Lâm Lâm cũng không có để ý, mãi cho đến ngày thứ hai, có một cặp tình nhân phát hiện thi thể Chu Lan ở bờ sông, khiến trường học tán loạn.

Bởi vì Chu Lan đã tự sát, sau khi cảnh sát tới trường học để điều tra xong liền kết án, nhà trường bồi thường cho nhà Chu Lan một khoản tiền, chuyện này coi như xong.

Kết quả là vào ngày thứ ba sau khi Chu Lan chết, Trương Ninh bạn ở cùng ký túc xá với Vương Lâm Lâm, ban đêm đang nằm ngủ bỗng nhiên mộng du. Cầm dao gọt trái cây đi vào nhà vệ sinh cắt mặt, đem gương mặt xinh đẹp của mình cắt từng đao, cũng không ngại đau, một bên cắt một bên còn lẩm bẩm trong miệng gọt trái táo, đem bọn Vương Lâm Lâm đều bị dọa sợ, tựa như Trương Ninh bị điên vậy. Vương Lâm Lâm lay Trương Ninh để cho cô tỉnh lại, kết quả dĩ nhiên vô ích. Trương Ninh cứ thế từng đao đem mặt mình gọt xuống như gọt một trái táo.

Bọn Vương Lâm Lâm lớn thế này còn chưa gặp qua chuyện nào như vậy cả, liền sợ đến chết khiếp, chờ bọn họ phản ứng lại thì Trương Ninh đã chết.

Nói đến chuyện này, Vương Lâm Lâm còn thổn thức một hồi, tôi nhìn ra được Vương Lâm Lâm cùng Trương Ninh có quan hệ khá là tốt. Thời điểm Chu Lan chết có thể có quan hệ rất lớn tới Vương Lâm Lâm. Thần sắc của cô ấy cũng không có gì hối hận, thời điểm nói đến Trương Ninh, vẻ mặt của Vương Lâm Lâm có chút giảm sút.

Tôi nhịn không được cắt ngang Vương Lâm Lâm, nói: " Thật ra thì thứ nước kia Chu Lan không có dùng, gia cảnh Chu Lan bần hàn như vậy, lại chưa bao giờ đi shopping,làm sao biết nước đó là cái gì, càng không thể vì em nói cô ấy lén dùng mà ủy khuất nhảy sông tự tửn được, người dùng thứ nước đó là Trương Ninh, cho nên Chu Lan mới để cho cho cô ấy đem mặt mình cắt thành như vậy, bởi vì chính gương mặt cô ấy đã dùng thứ nước đó…"
 
Chương 226


Dịch: Thư Thư

Nghe tôi nói như vậy, Vương Lâm Lâm cả người run run nhẹ, sắc mặt liền thay đổi, nói: "Em không biết, bình nước kia em đã ném đi, về sau cũng không dùng nữa."

Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, lúc đầu bởi vì chúng tôi đều là cùng một CLB, tôi đối với Vương Lâm Lâm ấn tượng khá tốt, không nghĩ tới cô ấy lại là người như vậy. Bình thường cô lập Chu Lan còn chưa tính, còn chưa phân rõ phải trái liền đổ oan cho Chu Lan.

Bất quá nói đi lại nói lại, đầu óc Chu Lan cũng quá ngốc, coi như Vương Lâm Lâm oan uổng cô ta thì sao, trước mắt cô ấy cũng phải thi đậu Giang Đại đã chứ, tương lai tốt đẹp đang hướng cô ấy vẫy tay vậy mà bởi vì chút chuyện nhỏ này mà phí hoài bản thân, sau khi chết có oán khí nặng như vậy, liền trở lại báo thù.

Trong lòng tôi có chút tiếc nuối, càng nhiều hơn chính là thương xót, đáng lẽ tính toán ban đầu của tôi sau khi bắt được hồn phách của Chu Lan tôi liền đút cho Thuồng Luồng tiên ăn, thế nhưng vừa nghe xong câu chuyện tôi liền cảm thấy Chu Lan thật đáng thương.

Nghĩ tới đây, tôi lại hỏi Vương Lâm Lâm những người khác chết như thế nào, những người kia cũng không thể đồng lõa cùng Trương Ninh trộm cái nước đó đi.

Vương Lâm Lâm lắc đầu một cái, như nói rằng chỉ một người bị như vậy, cô ấy còn chưa mở miệng liền thở dài thật sâu. Người này sở dĩ chết là hoàn toàn do gieo gió gặt bão, cha của Vương Lâm Lâm một lòng hướng đạo, là một người tu tại nhà. Sau khi nghe Trương Ninh chết, Vương Lâm Lâm liền phát hiện chuyện này không đúng, liền chạy về nhà lấy cái mặt dây chuyền màu đen đeo lên cổ cô, còn tìm cao nhân vẽ một chút lá bùa mang về, còn đưa cho một cô gái khác trong phòng ký túc xá tên là Triệu Đan để phòng thân.

Kết quả Triệu Đan kia căn bản là một người đầu gỗ, khoe khoang mình là người chỉ tin theo chủ nghĩa duy vật, sống chết không tin trên đời này có ma quỷ, càng không tin có oan hồn lấy mạng. Dù cô ta có tận mắt thấy Trương Ninh đem mặt mình cắt bỏ. Cô ta cũng cho rằng Trương Ninh chịu không nổi áp lực tâm lý nên mới bị mộng du.

Cô không chịu nhận lấy những lá bùa mà Vương Lâm Lâm đưa. Sau khi Trương Ninh chết, cô ta còn cố ý ở lại trong phòng ký túc xá đó.Còn nói nếu như cô ta rời đi như vậy liền nói lên cô ta đã chịu thua. Cô ta không còn là người theo chủ nghĩa duy vật.

Vương Lâm Lâm ngược lại không còn dám ở phòng đó, cô ấy ở bên ngoài mướn một phòng ở. Cứ như vậy toàn bộ căn phòng kí túc xá chỉ còn có mình Triệu Đan. Trước đó mấy đêm, Triệu Đan vẫn còn đi ăn đi học đi ngủ bình thường, thậm chí đến cuối tuần vẫn hẹn Vương Lâm Lâm đi dạo phố như cũ, khiến cho Vương Lâm Lâm cũng vì chuyện này mà coi như qua.
 
Chương 226-2


Kết quả là đêm ngày thứ bảy sau khi Chu Lan chết, Triệu Đan đột nhiên cũng chết. Cả người treo trên chiếc quạt trần ở trong phòng ký túc xá, đến cái cổ cũng sắp bị chặt đứt, le lưỡi ra, còn bị răng của mình cắn đứt một đoạn, trên mặt đất của phòng ký túc xá tất cả đều là máu của Triệu Đan.

Đến ngày thứ hai, cô ta không có đi học nên thi thể mới bị phát hiện, cứ như vậy tin đồn ma quái lan truyền khắp trường học. Cảnh sát liền đến phong tỏa trường học, hung hăng tra xét hết một ngày đêm, sau đó kết luận nói Trương Ninh và Triệu Đan chết không phải là do tử tử mà có người vì cái chết của Chu Lan mà trả thù, đáng tiếc là cảnh sát không tra ra được manh mối gì. Vương Lâm Lâm nói với cảnh sát là do oan hồn đến đòi mạng mà cảnh sát không tin, liền phái hai người cảnh sát đi theo cô, một tấc cũng không rời, cũng không cho phép cô rời khỏi phạm vi trường học.

Nghe cô ấy kể rõ xong mọi việc, tôi cũng không có lên tiếng, nói cho cùng thì đây chỉ là một việc bắt nguồn từ một lọ nước. Không nghĩ tới lại liên lụy tới cái chết của ba cô gái. Tôi có thể lí giải Chu Lan bị oan uổng muốn giải bày ủy khuất, nhưng tôi lại không thể chấp nhận cách trả thù tàn nhẫn như vậy.

Tôi trầm mặc một hồi, bình ổn lại tâm trạng rồi hỏi Vương Lâm Lâm lúc Chu Lan còn sống có bạn trai hay không, có thể trước khi chết có hành động nào kì quái ví dụ như thích ăn chua cay, hoặc hay nôn mửa…….

"Chị nghi ngờ cô ấy trước khi chết mang thai?" Vương Lâm Lâm nghe ra ý đồ của tôi, không chút do dự lắc đầu: "Không có khả năng, Chu Lan lúc còn sống rất keo kiệt, giản dị, chưa bao giờ chịu trang điểm ăn mặc, làm sao có thể có bạn trai? Cô ta chính là một con mọt sách, cả ngày chỉ biết đọc sách ôn tập, thi cử này nọ."

Chu Lan có thể nói là bị Vương Lâm Lâm hại chết, vậy mà bây giờ cô ấy lại còn dám nói Chu Lan như vậy, tôi thực sự nhịn không được, ha hả cười lạnh hai tiếng: "Em nếu đã biết cô ấy lúc còn sống chính là một con mọt sách, chưa bao giờ trang điểm bản thân thì cô ấy làm sao trộm nước của em dùng được?"

Bị tôi nói như vậy, sắc mặt Vương Lâm Lâm liền cứng đờ, hơi khó coi.

Nhưng vì ngại tôi là học tỷ, hơn nữa bây giờ tôi còn là cảnh sát nên miễn cưỡng kéo ra vẻ cười tươi, giải thích: "Em lúc đó không phải là cũng tức giận đến hồ đồ sao, nên không có suy nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa em cũng chỉ là nói với cô ấy vài câu, ai biết cô ấy tâm nhãn nhỏ như vậy, liền tự sát. May mà nhà em có đồ gia truyền, có thể che chở không cho cô ấy làm hại em."

Vương Lâm Lâm vừa nói vừa cầm mặt dây chuyền màu đen, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

Còn có mặt mũi mà cười.
 
Chương 226-3


Tôi lúc này đối với Vương Lâm Lâm phi thường chán ghét, cũng lười hỏi lại cô ấy. Tôi trở lại bên người Tô Mộc.

Khả năng Chu Lan mang thai không lớn, vậy thì tại sao cô ấy lại thay đổi lợi hại như vậy?

Tôi hỏi Tô Mộc có biết cụ thể Chu Lan chết lúc mấy giờ hay không.

Tô Mộc nói không biết, bởi vì nguyên nhân là do thi thể bị ngâm dưới nước quá lâu. Cảnh sát cũng không thể suy đoán ra thời gian cụ thể, chỉ đại khái đoán được khoảng thời gian cô ấy chết. Trong khoảng thời gian đó, trần gian âm khí khá ít. Cho dù cô ấy nhảy sông chết, có thể là bị âm khí ở giữa nước biến thành quỷ nước, nhưng bởi vì địa điểm cô ấy nhảy sông lại ở trường đại học, nơi này tất cả đều là dương khí của người trẻ tuổi, trấn áp âm khí của nước sông xuống rất thấp. Ban nãy anh đã đi quanh bờ sông nhìn một vòng, âm khí ở đó không chỉ rất ít, thậm chí ngay cả một chút cũng không có. Vậy vì sao hồn phách của Chu Lan lại thay đổi lợi hại như vậy, thật sự có chút kì quái.

Ngay cả Tô Mộc đều nói như vậy.

Tôi liền thở dài, xem ra chỉ có tôi đem chuyện này suy nghĩ đơn giản. Tôi còn tưởng có thể tự mình vụng trộm bắt được hồn phách của Chu Lan rồi tìm Tô Mộc khoe khoang, hiện tại cũng không biết nên làm gì, liền hỏi Tô Mộc kế tiếp chúng tôi phải làm cái gì.

"Chờ." Tô Mộc nói: " Sau ngày thứ ba Chu Lan chết, gọi Tam Chiêu,ở trong huyền học nói đó là thời kì chiêu hồn người chết. Lúc này nếu có một nhóm thầy phong thủy lợi hại chỉ dẫn, thì Chu Lan vẫn còn có khả năng phục sinh, thế nhưng cô ta lại trở về giết hại bạn học của mình. Sau đó là đầu thất đó là thời kì hồn phách hoàn dương, cô lại trở về giết bạn học của mình mà người đó lại là người đầu sỏ hại chết cô ấy, cho nên Chu Lan mới oán khí nặng như vậy. Nếu người bạn học kia chưa có chết thì cô ta sẽ không bỏ qua cho nên chúng ta sẽ phải chờ tới lần thứ ba cô ấy hoàn dương lại. Nhìn chung lần thứ ba hoàn dương của người sau khi chết là bảy bảy bốn mươi chín ngày, bất quá chúng ta không cần phải chờ lâu như vậy. Một chút nữa, anh sẽ để cho Tô Đoàn bày trận, đem thời gian diễn ra sớm đến đêm mai. Vì vậy em phải nghĩ biện pháp đem mặt dây chuyền của người bạn kia của em lấy xuống. Nếu có mặt dây chuyền đen đó thì Chu Lan căn bản không dám xuất hiện.

"Ồ, được." Tôi gật đầu, sau đó lại hỏi Tô Mộc Vương Lâm Lâm nếu không có mặt dây chuyền bảo vệ thì sẽ không bị Chu Lan giết chết chứ. Cô ấy tuy có chỗ không đúng nhưng nói cho cùng cũng chỉ là mắng một hồi, tội cũng không đáng chết a.

Tô Mộc nghe được mấy chữ ‘tội không đáng chết’, sắc mặt cổ quái cười một chút, lắc đầu một cái, nói chuyện này không thể đơn giản như tôi nghe được, trong này nhất định còn có bí mật không muốn ai biết. Muốn tìm nguyên nhân thật sự chuyện Chu Lan thì nhất định phải biết căn nguyên oán hận của cô ta là gì. Hôm nay chúng ta sẽ ở lại ký túc xá của trường dò hỏi các sinh viên một chút, xem có phát hiện đầu mối gì khác lạ không.

Trong trường có ma quỷ lộng hành, tôi vốn không muốn ở lại. Nhưng Tô Mộc đã chủ động đề nghị, tôi lại nói tôi sợ không dám ở lại trường há chẳng phải có chút mất mặt sao, huống chi có Tô Mộc bên cạnh thì tôi cũng không có gì phải sợ, liền gật đầu.
 
Chương 227


Nhờ có Tô Đoàn, nhà trường an bài cho chúng tôi hai phòng nhỏ, dĩ nhiên tôi ở cùng với Tô Mộc, Tô Đoàn ở phòng ngay bên cạnh chúng tôi. Tôi vốn cho là chúng tôi sẽ ở trong văn phòng của nhà trường, hoặc phòng quản lý ký túc xá, kết quả người của nhà trường dẫn chúng tôi đi hồi lâu, tới cuối cùng lại đưa chúng tôi vào khu kí túc xá nữ, còn để chúng tôi ở giữa một đám nữ sinh.

Tôi liền có cảm giác bất thường, kí túc xá nữ ở rất tốt, sao có thể có phòng trống.

Tôi hỏi kí túc xá này có phải chính là có phòng Vương Lâm Lâm bọn họ từng ở.

Đúng như dự đoán, Tô Đoàn gật đầu một cái, còn nói phòng này là ông Hai đặc biệt yêu cầu, nói là để điều tra mức độ oán khí Chu Lan để lại, dùng nó để suy đoán hồn phách của Chu Lan đạt đến cấp bậc gì.

Có thể nói bây giờ tôi rất hối hận đã đồng ý với Tô Mộc ở lại trường học. Anh ấy có phải thật sự tra oán khí lưu lại hay không tôi không biết, nhưng anh ấy chỉ định ngủ lại phòng này trăm phần trăm là muốn hù dọa tôi!

Tôi len lén liếc Tô Mộc một cái, phát hiện lúc này anh ấy cũng đang nhìn tôi, trên mặt mặc dù vẫn nghiêm trang nhưng khóe miệng lại hơi cong lên cười như có như không đã bán đứng anh ấy.

Sự quật khởi của tôi trong nháy mắt liền bị kích lên, dầu gì tôi cũng là học trò của Giao tiên, bản lãnh bắt quỷ cũng học được một ít, phòng này ma quỷ lộng hành thì sao, không phải căn biệt thự Phùng Đông kia cũng có ma quỷ lộng hành sao, nữ quỷ phòng tắm kia cũng rất hung ác vậy.

Tôi liền vui vẻ đồng ý ở lại phòng của Vương Lâm Lâm, để biểu hiện quyết tâm tôi còn đem chiếc túi xách của mình để ở trong phòng Vương Lâm Lâm, sau đó bảo Tô Mộc cùng tôi đi dạo trong sân trường một chút. Chớp mắt một cái đã tốt nghiệp một năm, suốt một năm qua cho tới bây giờ tôi cũng chưa quay lại trường học, lần này thừa dịp có cơ hội bắt quỷ nên muốn đi dạo trong trường một chút.

Nhưng Tô Mộc nói anh ấy không thể đi cùng tôi, một lát anh ấy phải cùng Tô Đoàn tìm chỗ bày trận. Muốn cho tối mai Chu Lan đi ra thì nhất định phải bày trận pháp có thể khiến Chu Lan bị mê muội, để cho cô ta nghĩ rằng tối mai chính là ngày thứ bốn mươi chín cô ta đã chết.

Khái niệm thời gian của quỷ rất mơ hồ, phân biệt ngày tháng đều dựa theo phương pháp của cá nhân mình, chủ yếu là trình độ nhìn sự cân bằng âm dương, bọn họ muốn mê muội Chu Lan thì phải thay đổi sự cân bằng âm dương đó. Trận pháp kia rất phức tạp, bằng bản lãnh của Tô Đoàn thì một mình hoàn thành vẫn là rất khó khăn.
 
Chương 227-2


Bọn họ có việc quan trọng, tôi không thể làm gì khác hơn là một mình đi dạo trong sân trường. Cũng may bây giờ là ban ngày, tôi cũng không sợ, một mình đi lang thang trong sân trường một hồi lại trở về bờ sông. (sant: là sông nhé mọi người ☹)

Vừa rồi bị Vương Lâm Lâm chen ngang nên tôi cũng chưa kịp quan sát kỹ chỗ sông nơi Chu Lan tự sát, bây giờ lại đi tới, một cảm giác quen thuộc xa xôi đột nhiên lại ập vào mắt. Trước kia lúc còn ở trong trường, sau khi ăn cơm xong tôi thích nhất là cùng Vương Văn đi dạo bên cạnh con sông này. Khi đó mặc dù không quá hiểu tình yêu là cái gì nhưng tôi cùng Vương Văn cũng không buồn không lo. Vương Văn rất ngây ngô, bây giờ nghĩ lại, nếu như tính cách anh ấy không thay đổi bởi một loạt biến cố thì chúng tôi vẫn có thể làm bạn.

Đáng tiếc là không có nếu như, tôi lắc đầu, đem những suy nghĩ kia đuổi đi, nghiêm túc quan sát con sông phía trước mặt này.

Đây là một con sông chảy theo hướng nam ra bắc, mặt sông không quá rộng nhưng nước rất sâu, bị trường học chúng tôi chặn một đoạn ở giữa làm cảnh quan ven sông, hai bên đều được kè bằng đá tạo thành một hình chữ M. Bởi vì bây giờ là cuối thu cho nên nước không hề cao.

Mùa hè lúc nước lên cao có rất nhiều rêu tảo nở ra trên kè đá, nhìn xa xa chỉ thấy một màu đen thùi lùi rất ảm đạm, lại gần còn có một mùi tanh bốc lên, cho dù không lại gần cũng có thể thấy rêu tảo kia rất trơn, nếu đi không cẩn thận thì rất dễ bị ngã xuống sông.

Hè năm nay mưa nhiều hơn mọi năm nên mức nước sông bây giờ vẫn còn rất cao, chỉ là rong rêu đã mọc dài như vậy sao nhà trường không tìm người dọn dẹp một chút. Nếu không dọn dẹp rong rêu cũng được đi, ở bờ sông lại không biết cho làm biển cảnh báo, nếu đến đây buổi tối chỉ thấy một mảnh đen thùi lùi, đi bộ ven bờ sông rất dễ dàng trượt xuống.

Nghĩ tới đây trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Chu Lan căn bản không phải đi tự sát, chẳng qua sau khi gây gổ tâm tình cô ta không tốt nên một mình đi dạo ở bờ sông, kết quả vô tình giẫm phải rong rêu bị rơi xuống sông mới chết chìm?

Ban đầu tôi đã cảm thấy Vương Lâm Lâm nói Chu Lan sẽ bởi vì một chai Nước Thần mà nhảy xuống sông tự sát có chút bất hợp lý, cho dù cô ta vẫn luôn tự ti, cũng đúng là bị oan uổng nhưng vì chút chuyện này mà tự sát thì quá yếu đuối.
 
Chương 227-3


Nhưng sau đó tôi lại ngay lập tức gạt ý nghĩ này đi, nếu như Chu Lan thật sự vô tình chết chìm thì chính là bất ngờ chết, người chết ngoài ý muốn thì oán khí của hồn phách sẽ thấp hơn, không thể nào biết giết liền hai người, theo như nói thì nên đi đầu thai mới đúng, cho dù không cách nào đầu thai thì cũng sẽ ở trong nước làm quỷ nước.

Nhưng Tô Mộc có nói anh ấy đã xem qua khúc sông này, bên trong cũng không có quỷ nước.

Chuyện này giống như một mê cung lớn vậy, rất khó hiểu, khiến cho người ta cũng không thấy được manh mối.

Tôi vừa suy nghĩ vừa đi dọc theo bờ kè, không bao lâu đã đi tới khu vực bị cảnh sát quây lại. Lúc này đội trưởng Vương đã không còn ở đây, chỉ còn lại người lính gác ban nãy, anh ta biết tôi đi chung với Tô Đoàn nên lần này không còn cản tôi, mặc cho tôi đi qua dây cảnh báo đi vào.

Anh ta đang ngây người nhìn chằm chằm mặt nước, nhìn mặt nước một lúc rồi lại nhìn trên bờ.

Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, phát hiện đoạn bờ sông này lại có biển cảnh báo, trên đó viết tám chữ rõ ràng: Bờ sông nguy hiểm, xin chớ đến gần!

Trừ đoạn này ra, trên bờ kè còn có một lưới đoạn thép không ghỉ bảo vệ, mặc dù đoạn lưới này không cao, trẻ con cũng có thể nhảy qua, nhưng người bình thường đi bộ thì cho dù thế nào cũng sẽ không ngã xuống sông được.

Xem ra vừa rồi tôi suy đoán hoàn toàn sai, Chu Lan chết ở đoạn sông này, bây giờ bất kể là nhìn điều kiện thực tế hay xem oán khí hồn phách Chu Lan thì rõ ràng đúng là tự sát.

“Anh đang nhìn cái gì?” Không nghĩ được gì tôi liền cùng viên cảnh sát nói chuyện phiếm.

Anh ta nghe được quay sang nhìn tôi một cái, chỉ chỉ lưới thép bên bờ sông: “Đang nhìn hàng rào.”

“Hàng rào có gì để nhìn?” Tôi càng không hiểu.

“Cô không cảm thấy lạ sao, con sông này dài như vậy tại sao chỉ có một đoạn có hàng rào, còn có cả biển cảnh báo, sao những đoạn sông khác không có gì?”

“Bởi vì đoạn này nước sâu nhất, hoặc cũng là ở gần kí túc xá hơn, bình thường sinh viên đi cũng tương đối nhiều cho nên liền đem để biển cảnh báo ở đay, có vấn đề gì không?”
 
Chương 227-4


“Không đúng.” Viên cảnh sát lắc đầu một cái, cũng không biết là anh ta đang nói chuyện với tôi hay đang nói với chính mình: “Nơi này nước sâu, nhiều nhất cũng chỉ mười mét, những chỗ khác cạn hơn cũng phải cỡ năm mét, cho dù mười mét hay năm mét thì đối với người không biết bơi đều giống nhau, nhà trường hẳn đem rào cả bờ kè lại mới đúng. Hơn nữa một người thật lòng muốn chết tại sao phải tìm tới nơi phiền phúc này, trực tiếp đi mấy bước sẽ đến chỗ bờ kè không có hàng rào nhảy xuống không phải dễ dàng hơn sao?

“Anh nghi ngờ Chu Lan là bị người hại chết?” Rốt cuộc tôi nghe ra được ý của viên cảnh sát, cả kinh nói.

“Tôi không có bằng chứng.” Viên cảnh sát không thừa nhận cũng không chối, nói xong tiếp tục ngẩn người nhìn chằm chằm mặt nước.

Tôi liền suy nghĩ lại một lượt, chưa từng nghĩ Chu Lan có thể là bị người hại chết. Nếu như cô ta không kịp đề phòng bị người đẩy xuống, hơn nữa trong nước lại có âm khí thì quả thật có thể trực tiếp tấn thăng thành quỷ mới, hơn nữa trước khi chết cô ta đang rất bi phẫn…

Nghĩ tới đây tim tôi đột nhiên đập mạnh, chuyện càng ngày càng phức tạp.

Nếu Chu lan thật sự bị người hại chết, vậy thì người hại chết cô ta là sai?

Kẻ đó hại chết Chu Lan là vì điều gì? Với những gì tôi thấy trước mắt, kẻ hại chết Chu Lan nhất định không phải người bình thường. Hắn cố ý đẩy Chu Lan chết ở dưới sông, sau đó lợi dụng oán niệm trên người cô ta để thúc đẩy thực lực cô ta tăng lên, sau đó điên cuồng giết người…

Tôi càng nghĩ càng kinh hãi, muốn nhanh đi tìm Tô Mộc để đem phát hiện mới này nói cho anh ấy. Chẳng qua tôi vừa mới quay đầu lại thì đột nhiên bên tai truyền tới một tiếng động nhỏ, giống như âm thanh ngân châm* rơi xuống đất, tiếng không to lắm nhưng tôi nghe rất rõ. (*ngân châm: ám khí nhỏ như cây kim)

Sau đó có thứ gì đó từ trên người tôi rơi xuống.

Cúi đầu nhìn một cái, hóa ra là một cục nam châm, phía trên đó còn đang hút thật chặt một chiếc đinh sắt có đầu nhọn hết sức sắc bén. Nếu như vừa rồi tôi không quay đầu thì chỉ sợ cây đinh sắt này đã đâm vào trong đầu tôi!
 
Chương 227-5


Tôi sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh, nhìn xung quanh kiểm tra, vừa vặn nhìn thấy phía sau hàng cây bên bờ sông có một thân ảnh chợt lóe chạy về hướng thư viện.

Hắn nhất định là hung thủ hại chết Chu Lan.

Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều liền co cẳng chạy theo, đến khi tôi chạy tới hàng cây thì bóng đen kia đã chạy tới cửa thư viện, lắc mình chui vào.

Tôi cũng nhanh chóng chạy vào trong thư viện, chẳng qua tôi đã chậm một bước, đến khi tôi tới sảnh thư viện thì bóng đen kia đã không thấy, chỉ còn lại mấy sinh viên đang đứng đọc thông báo treo trên tường.

“Chào các bạn, các bạn có thấy vừa rồi có một người mặc quần áo đen chạy vào đây không? Cao khoảng một mét tám.” Tôi chạy tới hỏi. Thư viện rất lớn, có tới ba tầng, phòng đọc sách cũng rất lớn, lại còn hơn bốn mươi phòng tự học cùng phòng máy tính, bảo tôi tự mình đi tìm không khác nào mò kim đáy bể.

Mấy sinh viên kia suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói không để ý. Tôi gấp đến độ không đợi được, không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại ra gọi cho Tô Đoàn, bảo cậu ấy mau chóng thông báo cho nhà trường phong tỏa thư viện lại, tất cả mọi người không được ra vào, sau đó nhanh tới đây.

Tô đoàn thấy tôi gấp gáp liền hỏi có chuyện gì, tôi cũng không kịp nói nhiều lời với cậu ấy, chỉ bảo cậu ấy nhanh làm theo lời tôi là được, cụ thể có chuyện gì chờ cậu ấy đến đây rồi nói.

Cậu ấy đáp một tiếng, cúp điện thoại.

Tôi nôn nóng đi đi lại lại ở sảnh thư viện, nhưng lúc này tôi đi tìm từng phòng hiển nhiên là không sáng suốt, không thể làm gì khác hơn là cố thủ chờ Tô Mộc bọn họ tới.

Trong lúc chờ bọn họ tới tôi nhìn xung quanh thì thấy bảng thông báo treo trên tường mà mấy sinh viên vừa rồi đang đọc. Trên đó phần lớn là tin tìm đồ, còn có thông tin tuyển dụng việc làm, nhưng rất nhanh một tờ giấy hấp dẫn ánh mắt của tôi.

Đó là danh sách công bố kết quả thi, phía trên viết không ít tên sinh viên thi đậu nghiên cứu sinh đại học Giang Đại. Tôi liền nhớ tới nguyện vọng lớn nhất khi còn sống của Chu Lan chính là thi đậu nghiên cứu sinh đại học Giang Đại.

Không biết cô ta có thi đậu không?
 
Chương 227-6


Tôi cẩn thận tìm cái tên Chu Lan trong danh sách, nếu như Chu Lan thi đậu thì lúc chiêu hồn tối mai tôi sẽ đem tin tức này nói cho cô ta, dù sao cũng có thể an ủi vong hồn cô ta một chút.

Chẳng qua tôi tìm nửa ngày cũng không thấy tên Chu lan, ngược lại tôi thấy tên ba người quen: Vương Lâm Lâm, Trương Ninh, Triệu Đan.

Tên của ba bọn họ có trong danh sách sinh viên đậu nghiên cứu sinh, lại không có tên Chu Lan.

Cái này không đúng a, một phòng bốn người lại đồng thời có ba người thi đậu nghiên cứu sinh. Nếu đây là một phòng ham học tập cũng được đi, nhưng ba kẻ suốt ngày đi dạo phố lại thi đậu, người chăm chỉ học tập nhất lại thi không đậu, danh sách này nhất định có vấn đề.

Tôi liền xé danh sách xuống, vừa định mang theo đi hỏi Vương San San xem có chuyện gì thì Tô Mộc bọn họ đã tới.

Cùng tới với bọn họ còn có hiệu trưởng cùng năm nhân viên an ninh.

Bọn họ giống như đều rất nghe lời Tô Đoàn, sau khi tới liền tản ra bốn phía đem bốn cửa thư viện chặn lại, sau đó từ phòng radio nói yêu cầu tất cả mọi người đợi yên tại chỗ, cấm không được ra vào thư viện.

Làm xong hết những thứ này Tô Mộc mới hỏi tôi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có phải là có đầu mối gì hay không.

“Phải.” Tôi gật đầu một cái. Vừa định nói với Tô Mộc tôi vừa rồi bị đánh lén thì tôi liền thấy hiệu trưởng đứng ở một bên mặt đầy lo lắng nhìn tôi, thành thật mà nói thì con mắt ông ta nhìn chăm chăm vào bảng công bố danh sách nghiên cứu sinh trong tay tôi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai.
 
Chương 228


Tôi liền để ý, cầm danh sách ở trong tay quơ quơ, nói: “Em nghi Chu Lan không phải tự tử.”

“Sao có thể, cô gái này, tôi nghe nói em cũng tốt nghiệp Đại học Giang Đại chúng ta, lời không thể nói bậy bạ bôi đen danh tiếng trường ta. Sau khi phát hiện Chu Lan chết chúng ta đã báo ngay cho cảnh sát, các đồng chí cảnh sát cũng cẩn thận tra xét hai ngày, phân tích đủ các khía cạnh mới kết luận là Chu Lan tự sát, em bây giờ nghi Chu Lan không phải tự sát chẳng phải là ngay cả kết luận của cảnh sát cũng bỏ đi?” Hiệu trưởng liền nóng nảy, mổ hôi trên trán chảy một đường trên mặt tuột xuống, cuối cùng nhỏ giọt xuống đất.

“Em cũng không nói như vậy, có điều tờ danh sách này thầy không cảm thấy kỳ lạ sao? Trước khi chết thành tích học tập của Chu Lan rất tốt vậy mà cô ấy lại không thi đậu nghiên cứu sinh, những cô bạn cùng phòng khác lại cùng nhau ba người thi đậu. Theo em biết, ba người bạn cùng phòng này thành tích cũng không tốt, cho nên danh sách này hiển nhiên có vấn đề.” Tôi nói, vừa nói vừa đưa mắt chú ý gương mặt của Hiệu trưởng.

Mí mắt ông ta hơi co lại, nhất là khi tôi nói danh sách này có vấn đề thì mắt ông ta tự nhiên nháy hai cái, rõ ràng bây giờ ông ta rất lo lắng.

Xem ra danh sách này tới chín mươi phần trăm do Hiệu trưởng giở trò. Mặc dù tôi không biết danh sách này có liên quan thế nào với chuyện Chu Lan chết nhưng nhìn phản ứng của hiệu trưởng bây giờ khiến tôi mơ hồ có cảm giác cái chết của Chu Lan cùng Hiệu trưởng có quan hệ rất trực tiếp.

Chẳng qua chỉ là nghi ngờ của tôi, cũng không có bằng chứng cụ thể gì, sau khi lời trong lời ngoài nói mấy câu, tôi liền đem danh sách đưa cho Tô Đoàn để cậu ấy cất giữ. Sau đó liền đem chuyện có người mặc quần áo đen đánh lén tôi nói cho Tô Mộc, để cho mọi người tìm kẻ áo đen kia.

Vì quan hệ của Tô Đoàn với đội trưởng Vương, thái độ Hiệu trưởng lúc này vẫn là tương đối phối hợp, Tô Đoàn có thể trực tiếp sai bảo cho nhân viên an ninh của trường. Thấy tôi không còn tiếp tục truy xét dánh sách nghiên cứu sinh nữa nên Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, một bên chỉ huy an ninh tìm người một bên dẫn đầu đi tới phòng đọc sách, tự mình lật tìm.

Chờ sau khi Hiệu trưởng đã đi, gương mặt vẫn luôn không biểu hiện gì của Tô Mộc đột nhiên hiện lên vẻ lo lắng, ánh mắt khẩn trương nhìn tôi từ trên xuống dưới một lần, chắc chắn tôi không bị thương mới hỏi tôi: “Em mới vừa nói, Chu Lan không phải tự sát, em nghi ngờ cái chết của Chu Lan có quan hệ với Hiệu trưởng?”
 
Chương 228-2


“Ừ.” Tôi gật đầu một cái, đem điểm khả nghi của lưới bảo vệ ở bờ sông nói cho Tô Mộc.

Tô Mộc không lên tiếng, anh ấy cau mày suy nghĩ, nghiêng đầu bảo Tô Đoàn đi gọi giám thị coi thi tới.

Tô Đoàn đáp một tiếng rồi xoay người rời đi. Chờ sau khi Tô Đoàn đi, Tô Mộc lại hỏi tôi cây kim vừa rồi bóng đen kia đánh lén tôi có mang theo không.

“Có.” Tôi đem cây đinh sắt nam châm từ trong túi ra đưa cho Tô Mộc.

Tô Mộc nhận lấy đinh cẩn thận nhìn mấy lần, sau đó khóe miệng anh ấy đột nhiên cong lên mỉm cười.

“Anh cười cái gì?” Tôi không hiểu liền hỏi, nhìn dáng vẻ của anh ấy giống như biết lai lịch của chiếc đinh này.

“Không có gì, chẳng qua chỉ là gặp bạn cũ mà thôi. Chiếc đinh này cũng không muốn bắn vào đầu em, chẳng qua là đưa lễ ra mắt cho em mà thôi.” Tô Mộc nói.

Tôi nghe anh ấy nói đầu óc các mù mờ, hỏi: “Hắn ta là ai?”

Đang nói thì từ trên cầu thang đã truyền đến tiếng ồn ào cắt đứt lời tôi, hai người an ninh cùng nhau áp tải một người mặc đồ đen đi xuống, nói: “Đã bắt được, cô nhìn xem có phải là người này hay không?”

“Phải, chính là hắn!” Tôi liền nhận ra ngay bóng người này, hắn ta lúc này đang cúi gằm mặt xuống giống như không dám ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi liền đi tới gần hắn ta, Tô Mộc nói hắn là bạn cũ của tôi khiến tôi lại muốn nhìn xem rốt cuộc người này là ai.

“Ngẩng đầu lên.” Tôi nói.

Người đó lắc đầu một cái, im lặng, đầu vẫn cúi gằm xuống.

Tôi thấy khó chịu liền đưa tay muốn ép hắn ta ngẩng đầu lên.

Chẳng qua tay tôi vừa mới đưa tới thì người đó đột nhiên nói ‘Hừ!’ một tiếng, sau đó cánh tay tôi đáu nhói, giống như vừa bị cắn!

Tôi sợ hết hồn, theo bản năng rụt tay lại. Cũng may người kia cắn tôi một cái lập tức liền buông lỏng, khiến tôi thu tay về còn có chút mất cân bằng, lui về sau vài bước.

“Tô Mộc, không phải tôi đã nói trong thời gian tôi không có ở đây thì anh phải bảo vệ Dương Dương sao? Đầu tiên là cái đinh thép, bây giờ là ngón tay Dương Dương, nếu vừa rồi tôi dùng lực một chút thì tay cô ấy đã gãy.” Một âm thanh quen thuộc dị thường vang lên.
 
Chương 228-3


Tôi lui về phía sau được Tô Mộc chạy đến đỡ mới đứng vững được, cho dù như vậy âm thanh này còn mang đến khiếp sợ cho tôi còn lớn hơn vừa rồi.

“Đường Dũng? Tại sao lại là anh?” Tôi cả kinh nói.

Lúc này anh ta rốt cuộc mới chịu ngẩng đầu lên, có điều chỉ là nửa tháng không gặp mà da anh ta đã tối đi rất nhiều. Trước kia còn trắng như công tử, bây giờ đã thành màu đồng, hơn nữa anh ta cao lớn, nhìn qua còn tưởng anh ta từ châu Phi tới.

Sau khi gặp nhau ở Lạc Dương tôi liền cũng chưa liên lạc với anh ta.

Kỳ lạ là, trước kia không có việc gì anh ta cũng sẽ gửi wechat quấy rầy tôi, nhưng sau lần gặp nhau ở Lạc Dương thì anh ta biến mất không tung tích, cũng chưa nhắn tin cho tôi lần nào.

Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa còn giả thần giả quỷ hù dọa tôi, sắc mặt tôi liền trầm xuống, hỏi anh ta rốt cục có ý gì.

“Ý gì cái gì? Dương Dương, anh chỉ muốn đùa với em một chút mà thôi, lâu như vậy không thấy chẳng lẽ em cũng không nhớ anh sao?” Đường Dũng toét miệng cười một tiếng. Vừa nói hai cánh tay ở phía sau anh ta khẽ cử động một cái, cũng không biết cụ thể anh ta đã làm gì nhưng hai nhân viên an ninh đột nhiên kêu đau một tiếng, buông tay ra.

Đường Dũng được tự do lần nữa, hai tay dang ra hướng tôi nhào đến muốn ôm.

Tôi liên tục lui về sau tránh, cuối cùng vẫn là Tô Mộc không nhìn nổi, đứng chắn trước mặt tôi khiến sự nhiệt tình của Đường Dũng xẹp xuống.

Bởi lời nói của Đường Dũng với tôi ở Lạc Dương nên thái độ của tôi bây giờ với Đường Dũng lạnh rất nhiều. Nếu anh ta không muốn nói vì sao anh ta lại hù dọa tôi thì tôi cũng sẽ không hỏi anh ta, chỉ lẳng lặng đứng sau Tô Mộc chờ Tô Đoàn đưa thầy giám thị tới.

Nhưng lúc này Đường Dũng rất hưng phấn, mặc dù anh ta không còn ý đồ muốn ôm tôi nhưng mặt vẫn cười hớn hở đi tới bên cạnh tôi, hỏi tôi xuất hiện ở Giang Đại có phải cũng là tới bảo vệ Vương Lâm Lâm.

Nghe anh ta nói vậy, mặc dù tôi không muốn để ý tới anh ta nhưng vẫn không nhịn được tò mò, hỏi anh ta: “Có ý gì? Anh là vì Vương Lâm Lâm nên tới đây?”
 
Chương 228-4


“Cũng không hẳn, mẹ Vương Lâm Lâm với anh có chút quen biết, hồi đó lá bùa đầu tiên anh làm là mẹ Vương Lâm Lâm mua. Nếu không phải khách cũ gặp nạn, ra giá lại không thấp thì sao anh có thể đặc biệt từ Thái Lan về đây, vốn cũng đã đồng ý ở Thái Lan với Diệu Diệu bảy bảy bốn mươi chín ngày, kết quả mới ở được một tháng anh đã về đây một mình, để mặc Diệu Diệu ở Thái Lan.”

Đường Dũng nói, vừa nói vừa không thèm mặt mũi xáp lại gần tôi, nhìn tôi cười, nói: “Dĩ nhiên Dương Dương, thật ra thì không có chuyện của Vương Lâm Lâm thì anh cũng muốn len lén quay lại ngắm em. Một tháng không gặp anh nhớ em tới người gầy héo hon, làm gì cho thằng bé Diệu Diệu kia cũng không được… Đã lâu như vậy không gặp anh, em cũng nhớ anh muốn chết đúng không!”

“Nhớ cái đầu anh.” Tôi liền mắng anh ta, không để chút mặt mũi nào cho Đường Dũng.

Chẳng trách lần xuất hiện này da anh ta đen như vậy, hóa ra là đi Thái Lan.

Nhưng đang êm đẹp, anh ta về Thái Lan làm gì, còn để mặc Diệu Diệu một mình ở Thái Lan.

Tôi vốn còn đang giận Đường Dũng, không định hỏi chuyện anh ta, nhưng trong đầu tôi đột nhiên xẹt qua một tia chớp.

Vừa rồi Đường Dũng nói anh ta đi Thái Lan, đã ở nước Thái giúp Diệu Diệu một tháng, nhưng nửa tháng trước ở Lạc Dương tôi rõ ràng đã gặp Dường Dũng kia mà!
 
Chương 229


Tôi liền nhìn về phía Đường Dũng, muốn từ trong mắt anh ta xem lời nói vừa rồi của anh ta có phải là thật hay không.

Không nghĩ tới Đường Dũng vừa rồi còn mặt dày mày dạn ghé vào trước mặt tôi, bây giờ bị tôi nhìn một cái trên mặt liền hiện lên một vẻ xin lỗi, nói: “Dương Dương, anh cũng biết em không sắt đá như vậy, em cũng nhớ anh đúng không? Có phải đã nhận ra so với Tô Mộc thì anh đẹp trai hơn đúng không? Nếu như bây giờ em chia tay với anh ta thì anh sẽ lập tức chuẩn bị sính lễ đi tìm chú dì cầu hôn, lúc trước dì thích anh bao nhiêu em cũng biết…”

Anh ta đang nói thì đột nhiên tôi cảm giác có đoàn hơi lạnh xông thẳng tới, cóng đến mức tôi cùng Dường dũng đồng loạt run run một cái, hai chúng tôi liền đưa mắt nhìn Tô Mộc.

Không cần nói, đoàn hơi lạnh kia chính là từ trên người Tô Mộc, lúc này anh ấy đang mỉm cười nhìn tôi và Đường Dũng giống như không thèm để ý chút nào nhưng bên người đã có một cổ âm khí đen ngòm hết sức sống động, chỉ cần tôi cùng Đường Dũng còn dám tiếp tục tán gẫu thì cổ âm khí kia có thể xông tới đóng băng hai chúng tôi lại.

Cái người Tô Mộc này, bây giờ tôi tìm Đường Dũng là có chuyện quan trọng muốn hỏi, sao anh ấy lại ghen.

Thấy Tô Mộc như vậy tôi cũng không dám hỏi rốt cuộc nửa tháng trước Đường Dũng có đi Lạc Dương hay không, nếu như Tô Mộc biết nửa tháng trước tôi đã tự mình đi gặp Đường Dũng, cũng bởi vì cuộc gặp ấy tôi mới uống thuốc tránh thai thì không chừng sẽ xé xác cả hai chúng tôi.

Nghĩ tới đây tôi liền không nhắc lại chuyện Lạc Dương, lái vấn đề đặt lên người Diệu Diệu, hỏi bọn họ phải đi Thái Lan làm gì, tại sao nhất định phải đợi đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Nghe tôi hỏi Đường Dũng liền mở lời, nói Diệu, bây giờ đang ở cấp bậc tiểu quỷ, vốn dựa theo tốc độ tiến triển bây giờ muốn tu luyện thành ác quỷ thì phải chờ mười năm sau, có điều lần trước sau khi từ âm huyệt đi ra thì âm khí trong cơ thể Diệu Diệu thuần khiết hơn rất nhiều, hàm lượng âm khí cũng tăng lên rất lớn, gần đây thực lực đã tiếp cận cấp bậc ác quỷ cho nên anh ta liền đem Diệu Diệu mang về Thái Lan.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra hệ thống thực lực của quỷ ở Thái Lan và Trung Quốc là hoàn toàn khác nhau. Cùng là cấp bậc tiểu quỷ, quỷ Trung Quốc có thực lực đủ rồi thì tự nhiên trở thành ác quỷ, mọi thứ cũng dựa vào thực lực để nói chuyện, không cần gì để chứng minh.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom