Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 238


Thật ồn ào!

Tôi cau mày, cảm thấy buồn bực muốn bật tắt các thiết bị bên người

Chỉ là tay tôi vừa nâng lên, liền bị một bàn tay tay ấm áp nắm lấy, bên tai còn truyền đến giọng nói ngạc nhiên của Đường Dũng: "Cám ơn trời đất, Dương Dương của anh cuối cùng đã tỉnh, bác sĩ! Y tá! Mau tới đây, Dương Dương của tôi tỉnh rồi!"

Vừa nói xong đã hét to lên.

Mày tôi không khỏi càng cau chặt, Đường Dũng này, không lúc nào để người khác được nghỉ ngơi cả, đầu tôi còn đang mê mang mà anh lại la to bên cạnh, khiến tôi không muốn mở mắt ra.

"Đủ rồi, Đường Dũng, Bà Hai chỉ bị não chấn động nhỏ mà thôi, anh không cần la to thế, giống như bà Hai không khỏe lại được vậy.”

"Hừ, Tô Đoàn cậu nói bậy gì đó, cái gì không khỏe, còn dám rủa Dương Dương của tôi, cẩn thận ông phù phép nhà ngươi, khiến cậu bất lực, để nhà họ Tô các người tuyệt hậu không còn người nối dõi!" Đường Dũng tức giận nói.

Tô Đoàn không bị uy hiếp, ha ha cười lạnh hai tiếng, nói: "Tôi bất lực thì nhà họ Tô liền sẽ tuyệt hậu sao? Còn có Ông Hai và bà Hai nữa cơ mà, có bản lĩnh liền đi mà phù phép ông Hai kìa, xem có tác dụng gì hay không, đến lúc đấy ông Hai bà Hai sinh hẳn mười tám đứa bé tức chết anh.”

"Cậu! Shit! Đối xử tốt với cậu mấy ngày cậu liền quên mình họ gì à? cái gì mà bà Hai, Dương Dương còn chưa kết hôn mà, lấy đâu ra cháu trai lớn như cậu, coi như nhất định phải gọi bà thì cũng phải gọi là bà lớn, ông đây chính là ông lớn nhà cậu!" Đường Dũng tức giận không nhẹ, vừa mắng vừa xông tới cạnh giường.

Tôi nghe tình hình có vẻ không ổn, cũng không dám giả vờ ngủ, vội vàng mở mắt ra, mắt thấy Đường Dũng đã xông đến chuẩn bị đánhTô Đoàn đang nằm trên giường bệnh cạnh tôi thì liền truyền đến một giọng nói: "làm ồn cái gì, ảnh hưởng tới bệnh nhân nghỉ ngơi, cậu! Đúng! Chính là cậu đó, làm gì, còn muốn đánh bệnh nhân trong viện của tôi đúng không? Bước xuống ngay! Không thì liền cưỡng chế bạn gái cậu xuất viện! não chấn động nhẹ mà thôi, còn muốn nằm viện quan sát, chiếm giường bệnh, cậu biết hiện giường bệnh thiếu thốn thế nào không hả!”
 
Chương 238-2


Người kia là một nữ bác sĩ hơn bốn mươi tuổi, đoán chừng đã gặp nhiều loại người như Đường Dũng, há miệng liền như bắn liên thanh về phía Đường Dũng, mắng anh máu chó đầy đầu.

Đường Dũng bị khí thế của nữ bác sĩ kia gây kinh hãi, một mặt choáng váng leo xuống giường bệnh Tô Đoàn, ngẩng ngơ không nói gì được nhìn nữ bác sĩ nọ.

Tôi thấy vẻ mặt anh không đúng, sợ anh quýnh lên lại nói cái gì phù phép nữ bác sĩ, liền mở liệng gọi Đường Dũng, nhưng do vừa tỉnh lại cuống họng tôi còn có chút không thoải mái, lại thêm miệng mũi còn bị chụp ống thở nên âm thanh không vọng ra được gì.

Tôi lập tức lo lắng chăm chú nhìn Đường Dũng.

Đường Dũng đần độn nhìn chằm chằm nữ bác sĩ mấy giây, đột nhiên như bị thần kinh nhếch miệng cười, hàm răng đều tăm tắp lộ ra vô cùng chói mắt trên làn dà màu lúa mì: "Hắc hắc, bác sĩ ngài nói đúng, bạn gái tôi cần được nghỉ ngơi, tôi liền không chấp nhặt với tên nhóc thúi này, ngài mau tới đây xem bạn gái tôi thế nào rồi?"

Nói xong Đường Dũng chân chó chạy đến trước mặt bác sĩ, nịnh nọt nhìn bác sĩ cười.
 
Chương 238-3


Bác sĩ trong nháy mắt cũng bị Đường Dũng nói không còn cách nào khác, trợn mắt liếc Đường Dũng một cái rồi đi về phía tôi: "thật là, nếu không phải thấy cậu đối tốt với bạn gái như vậy thì tôi vốn sẽ không để bạn gái cậu nằm viện đâu."

Nói xong bác sĩ nhìn tôi cười một cái, vạch mí mắt của tôi rồi nhìn vào, hỏi tôi còn bị choáng không?

"Hơi có một chút." Tôi hắng giọng một cái, nói.

"Vậy không có việc lớn gì, một lát liền có thể làm thủ tục xuất viện, cô không biết đâu, lúc bạn trai cô ôm cô đi vào, gấp đến độ sắp khóc, nhất định phải để bệnh viện xếp phòng bệnh chăm sóc đặt biệt cho, nếu không đồng ý liền ảnh hưởng những bệnh nhân khác, chúng tôi đành thêm một giường bệnh cho cô, như vậy còn chưa xong, cậu ta còn bảo phải chụp dưỡng khí cho cô, còn yêu cầu dùng các thiết bị kiểm tra, nếu cô còn chưa tỉnh thì bệnh viện của chúng tôi liền gặp xui xẻo rồi.” Bác sĩ nói.

Nói xong bà ta liếc Đường Dũng một cái, cười nói: "Mặc dù hành vi của cậu ta không đúng, nhưng thật tâm đối với cô, phần tình này, thật sự là hiếm có.”

Bà ấy vừa cảm thán vừa gỡ dây đai quấn trên tay tôi, bật tắt hết các thiết bị nọ, rồi rụt ống thở trên người tôi ra, nói: “Cô nằm thêm một chốc rồi về nhà cùng bạn trai mình đi.”

"Bác sĩ, anh ấy không phải bạn trai tôi." Sau khi lấy ống thở ra thì cuống họng tôi dễ chịu hơn nhiều, giải thích với bác sĩ.

Bác sĩ nghe vậy nhíu nhíu mày, chế nhạo nhìn Đường Dũng một chút, nói: "Xem đi, bạn gái cậu chê cậu làm mất mặt, không thừa nhận cậu, sau này đừng vậy nữa, chững chạc chút đi.”

Nói xong còn mập mờ cười cười nhìn tôi và Đường Dũng, quay người rời khỏi phòng bệnh.
 
Chương 238-4


"Ai? Thật sự tôi không phải là..." Tôi bị nữ bác sĩ nọ làm cho không còn gì để nói, nói giải thích, nhưng lời còn chưa nói hết, nữ bác sĩ đã đóng lại cửa phòng bệnh.

"Không cần giải thích Dương Dương à, em giải thích làm gì, vả lại bây giờ thì chưa nhưng sớm muộn cũng sẽ, bây giờ nói với mọi người em không phải bạn gái anh, đợi đến khi thành bạn gái anh lại đi theo giải thích cho bọn họ à, vậy không phải nói một đằng làm một nẻo sao? Như vậy không được đâu Dương Dương à." Đường Dũng cười hì hì ngồi xuống cạnh giường bệnh của tôi nghiêm trang đàng hoàng nói hươu nói vượn, chọc Tô Đoàn nằm cạnh liên tục liếc mắt.

Tôi vừa tỉnh, tinh thần còn không tốt, không muốn cãi nhau cùng Đường Dũng, liền xoay đầu về phía Tô Đoàn, hỏi cậu ấy: "Vết thương trên người cậu thế nào rồi?"

"Cháu không sao cả bà Hai ạ, chỉ là khi hoả táng bị người ám toán dẫn đến nổ axit xác thối, bị thương nhẹ, bây giờ đã băng bó kỹ, điều dưỡng mười ngày nửa tháng liền có thể xuất viện." Thấy tôi hỏi, Tô Đoàn cười cười nói.

Nói xong trên mặt cậu ta còn xẹt qua một tia tiếc nuối, nói: "Đáng tiếc trong khoảng thời gian này không thể giúp Ông Hai bắt hồn tiệm, Ông Hai lại không tiện ra tay với hồn tiệm..."

"Cái gì mà không tiện, anh ta sợ thì có, dù muốn ra tay nhưng không thể làm gì được hồn tiệm, cũng không phải cuối cùng dựa vào ông lớn tôi đây sao!” Không đợi Tô Đoàn nói xong, Đường Dũng liền mở miệng nói.

Anh ta đây là hoàn toàn đang muốn gây sự, dù tính Tô Đoàn tốt, bị anh ta khiêu khích nhiều lần cũng nóng mắt, giãy dụa muốn từ trên giường bệnh nhảy xuống đánh Đường Dũng, nhưng do bị thương nặng hơn tôi, còn là ngoại thương, vừa động liền đau đến hít mạnh một hơi, sau lại nặng nề ngã lại trên giường.

Tôi vội hung hăng đưa tay đánh vào vai Đường Dũng bảo anh ngậm miệng, đừng trêu chọc Tô Đoàn nữa.

"Có nghe thấy không thằng nhóc con, bà lớn của cậu lên tiếng, ông lớn của cậu là tôi đây mới không chấp nhặt với cậu." Đường Dũng cười tí tửng nhìn tôi, ngoài miệng còn không chịu buông tha người, nói với Tô Đoàn.

Tô Đoàn sắp bị Đường Dũng làm tức đến nổ đầu, tôi thấy Đường Dũng không chịu nghe lời tôi, cũng giả bộ tức giận nghiêng đầu đi, không nhìn Đường Dũng nữa, hỏi Tô Đoàn: "Tô Mộc đâu? Anh ấy không sao chứ, tôi nhớ trước khi tôi ngất đi thì anh ấy cũng đến tìm hồn tiệm, giờ sao không có ở đây chăm nom, có phải bị thương rồi hay không?"

Hỏi xong tôi không khỏi sốt ruột, dựa theo tính tình Tô Mộc, mặc dù trầm ổn hơn Đường Dũng nhiều, nhưng anh vô cùng để ý đến tôi, giờ tôi nhập viện vậy mà anh lại không ở bên cạnh chăm nom."
 
Chương 238-5


"Bà Hai đừng lo, xác thực ông Hai đã bị thương, có điều thương không nặng, đối với Ông Hai mà nói không là gì, kỳ thật ông ấy một mực tại bên cạnh chăm sóc bà, có điều vừa rồi lại có việc gấp nên vừa rời đi." Tô Đoàn nói.

Cậu ấy vừa nói xong, Đường Dũng liền cười đểu: "Có việc gì gấp hơn chuyện của Dương Dương chứ? Dương Dương nhập viện mà anh ta còn có tâm tư xử lý chuyện khác, nói cho cùng Dương Dương không quan trọng gì với hắn cả."

"Được rồi, chỉ mình anh quan tâm tôi được chưa, thế giới này trừ anh ra thì không còn ai tốt với tôi nũa rồi." Tôi không nhịn được nói dỗi Đường Dũng.

Bị tôi nói Đường Dũng không nói gì nữa, đôi mắt to chớp chớp nhìn tôi, như bị ấm ức, ánh mắt kia như đang lên án sao tôi có thể nói anh như vậy, đông cứng lòng anh.

Bị ánh mắt ai oán của anh nhìn chằm chằm. Lòng tôi vừa cứng như đá liền bỗng mềm nhũn, giống như vừa gây nên tội ác tày trời vậy.

Đường Dũng này thật là, rõ ràng chính là một Hỗn Thế Ma Vương, vừa bị ức hiếp liền như trẻ con, tôi thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp nói: "Được rồi, được rồi, Tôi biết anh tốt với tôi, nhưng người tôi thích là Tô Mộc, với lại..."

Nói đến đây, mặt tôi nóng lên, không cần nhìn tôi cũng biết bây giờ tôi đang đỏ mặt: "Tôi và Tô Mộc đều đã... sắp kết hôn rồi, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, nếu không tôi giới thiệu một người bạn gái cho anh, Tôi có một cô bạn xinh đẹp, tính cách tốt...”

Không đợi tôi nói xong, vẻ mặt Đường Dũng liền trầm xuống, trực tiếp ngắt lời tôi nói: "Chuyện của anh em đừng quản, mặc kệ em thích ai, chỉ cần còn chưa kết hôn, em vẫn là bạn gái anh, anh sẽ khiến em thích anh.”

Nói xong Đường Dũng không nói gì nữa, cũng không rời đi, yên tĩnh trông nom bên cạnh tôi.

Bầu không khí nháy mắt trở nên lúng túng, bỗng nhiên tôi liền hối hận khi nói những lời vừa rồi, bầu không khí này còn không tự nhiên bằng khi nãy Đường Dũng và Tô Đoàn cãi nhau, tôi không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: “Còn Kim Đại Hải và hồn tiệm thì sao? Mọi người xông vào đánh ông ta một trận sao? Sau khi tôi ngất đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe tôi hỏi, Đường Dũng trong nháy mắt lại hồi phục lại tinh thần, giống như cũng cảm thấy bầu không khí vừa rồi rất khó chịu, muốn thay đổi lại bầu không khí liền nói: "Có thể xảy ra chuyện gì? Em nói Kim Đạt Hải chính là ông già kia phải không, đương nhiên bị tôi hung hăng đập cho một trận, báo thù rửa hận cho em, không nghỉ đủ hai ba tháng thì không thể xuống giường được, nếu không phải do tên quỷ già Tô Mộc ở bên cạnh vướng chân vướng tay, anh đã giải quyết xong Kim Đạt Hải rồi, đâu cần phiền toái như vậy nữa chứ!"

"Chuyện phiền toái gì?" Tôi nghe ra sơ hở trong lời Đường Dũng, lại thêm Tô Đoàn vừa nói Tô Mộc có việc gấp, tôi bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Bị tôi hỏi một chút, sắc mặt Đường Dũng giật mình, ngoài ý muốn nhìn tôi hai cái, nói: "Không có chuyện gì phiền phức cả, anh chỉ nói là ông già Kim Đạt Hải quá tà dị, giữ lại là họa, sớm muộn gì cũng gây tai họa.”

"Không đúng, anh không nói thật, khẳng định là xảy ra chuyện gì đúng hay không, anh thành thật nói cho tôi, nếu không nói, tôi liền về trường học tìm Tô Mộc." Tôi vừa nói vừa ngồi dậy, mang giầy vào.

Đường Dũng thấy thế vội vàng ngăn lại tôi, buồn bực thở dài: "Dương Dương, em ở cùng Tô Mộc thời gian dài như vậy đều bị anh ta dạy hư, bây giờ lại trở nên tinh ý như vậy, sao em biết anh ta quay lại trường học?"

Nói nhảm, do cảm ứng thôi, vừa rồi tôi cảm ứng được thuồng luồng tiên bây giờ đang ở khu vực gần Giang Đại, không có chuyện gì chạy đến đó làm gì, chắc chắn là theo chân Tô Mộc, Thêm nữa Tô Đoàn và Đường Dũng né tránh, bây giờ tôi đã có thể khẳng định, bên trường học lại xảy ra biến cố gì rồi.
 
Chương 239


“Anh không cần biết, anh nói đi, bên trường học đã xảy ra chuyện gì?” Tô cố làm ra vẻ cao thâm không nói nguyên nhân thực sự cho Đường Dũng.

Đường Dũng cũng không để ý tới chuyện này, thấy tôi đều đã biết lờ mờ liền cũng không giấu giếm tôi nữa, nói: “Là thư viện trường học xảy ra chuyện. Ngay trước khi em tỉnh nửa giờ thì tòa nhà thư viện đột nhiên phát nổ, toàn bộ thư viện bị sụp, nghe nói có ba người chết, bị thương bốn mươi tám người. May mà bây giờ là buổi tối, người ở lại thư viện không nhiều nên ảnh hưởng không phải quá lớn.”

“Thương vong nhiều người như vậy ảnh hưởng còn không lớn?!” Tôi cả kinh trong lòng. Cho dù đã sớm đoán trường học xảy ra chuyện nhưng không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại ra tay mạnh như vậy.

“Kim Đạt Hải đang êm đẹp như vậy tại sao lại làm nổ tung thư viện? Như vậy không phải hắn ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?” Tôi không hiểu.

Bây giờ hắn ta đang bị thương, hơn nữa theo như Đường Dũng nói ít nhất hắn phải mất ba bốn tháng nữa mới có thể đứng dậy, trừ bớt sự khoác lác trong lời của Đường Dũng thì cũng phải nằm hơn một tháng nữa hắn ta mới có thể khôi phục, huống chi hắn vốn ốm yếu sẵn, dựa theo suy luận bình thường thì bây giờ hắn phải lẩn tránh Đường Dũng mà tìm một nơi len lén dưỡng thương mới đúng, không có lý do gì để quay lại trường học gây ra động tĩnh lớn như vậy. Trừ phi hắn có lý do gì không thể không cho nổ thư viện.

Rốt cuộc trong thư viện có thứ gì mà có thể khiến hắn đánh cược mình vào nơi nguy hiểm…

Nghĩ tới đây tôi liền đứng ngồi không yên, nửa giờ trước thư viện phát nổ, bất kể Kim Đạt Hải cho nổ tòa nhà thư viện với mục đích gì thì hắn nhật định còn chưa đi xa, lúc này Tô Mộc một mình xông tới, nếu như trực tiếp đụng phải Kim Đạt Hải thì hắn thấy Tô Mộc lạc đàn còn không nhân cơ hội này ra tay với Tô Mộc?

Tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi ra cửa, ngay cả nói lời chào với Tô Đoàn cũng không kịp.

“Dương Dương! Em muốn đi đâu?” Thấy tôi đi vội vàng, Đường Dũng cũng liền đứng lên chạy theo tôi ra khỏi phòng bệnh.

“Đương nhiên là tới trường học, trong tòa nhà thư viện kia nhất định có đồ quan trọng của Kim Đạt hải, không chừng chính là thứ quan trọng để hắn nuôi hồn tích!” Tôi nói. Vừa nói tôi vừa nhận ra anh ta đi chậm rãi, giống như cố ý kéo dài thời gian, tôi liền dứt khoát cầm tay áo anh ta kéo đi, bảo anh ta chạy nhanh một chút, bây giờ chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút mới được.

“Tranh thủ từng giây từng phút? Dương Dương, em không thể cứ ỷ vào anh thích em mà khi dễ người như vậy. Bình thường em đối xử với anh lạnh như băng cũng được đi, bây giờ em lại bảo anh tranh thủ từng giây từng phút mang em đi cứu lão quỷ Tô Mộc kia. Chờ đến khi cứu anh ta về hai người lại tốt đẹp, lại bỏ mặc anh, thì ra anh sinh ra là để ăn thức ăn cho chó của hai người sao?” Đường Dũng ai oán nói, có điều cho dù miệng anh ta than phiền như vậy nhưng hai chân cũng bước đi nhanh rất nhiều, chớp mắt đã đưa tôi ra ngoài bệnh viện.
 
Chương 239-2


Tôi lo lắng cho Tô Mộc, ra khỏi thư viện liền chạy tới điểm chờ taxi, muốn nhanh chóng đi xe trở về trường học, ai ngờ tôi vừa chạy được hai bước thì cổ tay đã bị Đường Dũng dùng sức kéo lại.

Bất chợt tôi bị mất thăng bằng ngã nghiêng về sau, vừa vặn nằm gọn trong ngực Đường Dũng.

“Anh làm gì vậy?” Tôi nóng nảy.

Vừa định nổi giận thì Đường Dũng đột nhiên đưa nắm tay tới trước mặt tôi, xòe bàn tay ra toét miệng cười một tiếng: “Đón xe chậm, chúng ta lái xe đi.”

Không biết từ lúc nào trong tay anh ta lại có chìa khóa xe, là xe của Tô Đoàn.

Lúc này tôi mới nhớ là Tô Đoàn đi xe tới, bây giờ cậu ấy nằm viện hiển nhiên xe cũng ở bệnh viện.

Tôi nháy mắt vui mừng, đổi giận thành cười, vừa quay đầu đi tới xe Tô Đoàn vừa hỏi Đường Dũng mượn chìa khóa xe của Tô Đoàn lúc nào, đúng thật nắng hạn gặp mưa rào.

Nghe tôi hỏi, Đường Dũng giả bộ thở dài bất đắc dĩ, nhìn tôi nói sâu xa: “Còn có thể lúc nào, em biết Tô Mộc gặp nguy hiểm liền vội vã xông ra ngoài, anh dĩ nhiên phải lo lắng chu toàn cho kẻ không biết suy nghĩ cân nhắc là em, an toàn của em mới là quan trọng. Vì bảo vệ em nên anh chỉ có thể đưa em đi làm chuyện em muốn làm, dù em có xuống mười tám tầng địa ngục anh cũng sẽ liều mình đi theo bảo vệ mỹ nữ.”

“Đường Dũng…” Nhìn bộ dáng giả bộ bất đắc dĩ của Đường Dũng đột nhiên mũi tôi cay cay. Dù anh ta cố ý nói như vậy nhưng tôi vẫn rất cảm động, quả thật từ khi biết tới nay lúc nào anh ta cũng đối tốt với tôi, dường như là tôi muốn gì được đó, hơn nữa còn chưa từng đòi hỏi tôi báo đáp điều gì. Cho dù anh ta ngoài miệng nói ghét Tô Mộc thế nào đi nữa, không muốn tôi tiếp xúc với Tô Mộc nhưng chỉ cần tôi có quyết định là anh ta sẽ toàn lực trợ giúp cho tôi.

Ngay khi trong lòng tôi sinh ra cảm động thì Đường Dũng toét miệng ra cười, nói: “Sao nào, vừa rồi không cảm động sao? Lời này anh cũng chuẩn bị rất lâu rồi, rốt cuộc hôm nay có cơ hội để nói ra. Có điều Dương Dương, phản ứng của em có chút không theo như anh dự tính, anh cho rằng em nghe lời ấm lòng như vậy sẽ không nhịn được mà lấy thân báo đáp anh, ít nhất cũng phải nhào vào trong lòng anh khóc lóc. Kết quả em chỉ đỏ chút vành mắt, em đúng là kẻ máu lạnh.”



Cái gã này… Vừa rồi tôi còn cảm động như vậy, hóa ra đây cũng chỉ là chiêu trò của anh ta. Cảm động vừa rồi của tôi trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, trợn mắt liếc anh ta một cái.
 
Chương 239-3


Nói chuyện một hồi chúng tôi đã ngồi trong xe, Đường Dũng giống như không cảm nhận được sự xem thường của tôi, vẫn cười híp mắt bảo tôi thắt dây an toàn, sau đó kéo cần ga, xe giống như ngựa hoang được cởi dây, trong nháy mắt đã chạy thật xa.

Tôi sợ hãi lập tức tóm lấy dây an toàn thắt vào, cũng may Đường Dũng mặc dù lái xe nhanh nhưng coi như tương đối ổn, ngồi một hồi liền thích ứng, lúc này trái tim đập thình thịch mới chậm rãi ổn định. Chúng tôi một đường vượt qua cả đèn đỏ lao vùn vụt, đến khi xe dừng trước tòa nhà thư viện mới hết chừng hai mươi phút.

Đường Dũng dừng xe lại ổn định rồi mau mắn chạy tới giúp tôi mở cửa xe. Cửa xe vừa mở ra trong nháy mắt tôi liền cảm nhận được cảm giác bị áp bách quen thuộc, giống như có một bàn tay vô hình đang bóp cổ tôi khiến tôi khó thở.

Tích khí thật mạnh!

Lòng tôi trầm xuống, đây tuyệt đối là tích khí không thể sai, giống hệt với cảm giác lúc trước tôi ở nhà Kim Đạt Hải cảm nhận được, chẳng qua cảm giác áp bách của tích khí lúc này lại mạnh hơn rất nhiều. Lúc ấy khi tôi cùng tích khí ở trong nhà Kim Đạt Hải cũng mới khó thở, bây giờ chỉ vừa mới đến gần tòa nhà thư viện tôi đã cảm thấy như bị bóp cổ.

Dường như trong nháy mắt mặt tôi liền đỏ bừng, hai tay tôi cũng không nhịn được đưa lên cổ, muốn đem bàn tay vô hình kia tháo xuống. Nhưng bất kể tôi cầm nắm thế nào thì trên cổ tôi vẫn trống không, căn bản không có bản tay nào cả nhưng cảm giác hít thở không thông vẫn càng ngày càng mãnh liệt.

“Dương Dương, em sao thế?” Lúc này Đường Dũng cũng phát hiện ra tôi dị thường, vẻ mặt căng thẳng, nhanh chóng đóng cửa xe, sau đó quay vào trong xe lo lắng nhìn tôi.

Cửa xe vừa đóng lại thì cảm giác khó thở kia trong chớp mắt giảm bớt rất nhiều, thật giống như cửa xe đem ngăn cách tích khí ở bên ngoài vậy. Tôi hít lấy hít để từng hớp không khí, cũng không để ý trả lời câu hỏi của Đường Dũng. Anh ta thấy tôi không đếm xỉa tới mình liền đưa tay ra sau lưng tôi khẽ vuốt giúp cho không khí dễ lưu thông hơn.

Tôi thở dốc một hồi mới cảm thấy trong phổi lần nữa tràn đầy dưỡng khí, thư thái hơn được một ít, lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn đống đổ nát của tòa nhà, vừa nhìn qua gương chiếu hậu, thấy mặt tôi đã trắng bệch, giống như vừa mới chết qua một lần.

“Kim Đạt Hải cùng hồn tích đều ở đây, cũng không biết hồn tích kĩa đã xảy ra chuyện gì, uy lực tăng rất mạnh, vừa rồi anh chỉ mở cửa tôi liền không thể hít thở, giống như bị người khác bóp chết vậy.” Tôi nói.

Nghe tôi nói, rốt cuộc Đường Dũng không cười được nữa, trong đáy mắt cũng vạch qua vẻ khiếp sợ, thận trọng nói: “Xem thế này, sợ là hồn tích đã hoàn toàn được dưỡng thành.”

“Vậy còn Tô Mộc?” Trái tim tôi thắt lại một cái, nhớ đến cảm giác đáng sợ khiến trái tim tôi như bị dao dâm vậy, không nghĩ hồn tích thực sự lại lợi hại như vậy. Tô Mộc đã sớm đến đây, chẳng lẽ anh ấy đã…
 
Chương 239-4


Tôi không dám nghĩ thêm nữa, hít sâu vào một hơi, nín thở đẩy cửa ra đi tìm Tô Mộc. Nhưng tôi còn chưa ra khỏi xe thì sau lưng đã truyền đến giọng âm trầm của Đường Dũng: “Đừng nôn nóng, dù hồn tích của hắn thật đã dưỡng thành vẫn có cách mà.”

Nói xong thì một vật gì đó hơi hơi đỏ đã bây tới trước mặt tôi, tôi không kịp phản ứng đã bị vật kia kết lại thật chặt, trên đầu tôi cũng bị kết lại. Tôi định thận lại mới nhận ra đó là một chiếc khăn mỏng, hình dáng cùng chất liệu giống khăn voan cô dâu vậy, chỉ là bây giờ phần lớn mọi người kết hôn theo kiểu phương Tây, khăn voan che mặt phần lớn là màu trắng thuần khiết, còn tấm vải này lại đỏ như máu.

Khi lớp vải đỏ mỏng manh áp vào người tôi liền cảm nhận được một chút ấm áp khó hiểu, sự áp bách của tích khí vừa rồi cũng không còn thấy nữa, như thể nó bị ngăn lại bởi lớp màng mỏng màu đỏ kia.

Tôi liền quay ra sau lưng nhìn Đường Dũng, anh ta thấy tôi không hiểu liền nói: “Hôm nay lúc em còn chưa tỉnh có một người đàn ông tốt bụng si tình giống anh đã thực hiện ước mơ của bạn gái mình, cử hành hôn lễ ở trong bệnh viện. Lúc ấy anh cũng đi qua nhìn một cái, kết quả cô dâu kia lại chọn trúng anh, liền đem khăn đội đầu cho anh làm tín vật đính ước*. Dương Dương, em biết anh mà, trong lòng anh chỉ có một mình em, sao có thể đón thêm người khác? Có điều khăn voan này là đồ vật tình yêu tượng trưng cho hạnh phúc, anh không thể không nhận nên giữ lại. Khi trở về phòng bệnh anh thấy trong túi xách của Tô Đoàn có không ít mực đỏ cho nên anh lợi dụng dùng mực đỏ nhuộm lên khăn voan, không nghĩ bây giờ thật sự lại dùng tới. Tích khí của hồn tích chỉ khắc chế âm khí của quỷ vật, mực đỏ lại có tính dương, choàng lên người em vừa vặn che được lực cực âm trong người em, cho nên tích khí bây giờ không đả thương em được.” (*đoạn trên mình cũng không hiểu rõ lắm về tục lệ cưới, dịch theo chữ vậy, bạn nào biết thì giải thích giúp mình nhé, kiểu sao cô dâu lại đưa khăn voan cho người khác?)

“Thật ra anh chỉ cần giải thích câu cuối cùng là tôi đã có thể hiểu.” Tôi nói. Vốn nghe giọng kia, nhìn biểu cảm kia của anh ta thì tôi cho rằng anh ta sẽ nói nghiêm túc, thì ra lại một lần giở chiêu cưa gái ra.
 
Chương 239-5


Bây giờ đã là trong lúc nguy cấp, tôi cũng lười so đo cùng anh, liền khoác khăn voan đỏ chót lên đầu kia đi về phía thư viện, lúc này tòa nhà đã sập thành phế tích, bất quá xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ hiệu trưởng liền canh giữ ở cổng, chỉ huy một đám người mặc đồng phục tổ chức cứu viện.

Vì tránh phiền phức, lúc tôi đi ngang qua bên người bọn họ liền cố ý rút chút yêu khí từ thượng đan điền bao trùm trên người, để bọn họ nhìn không thấy tôi, sau đó đi xuyên qua cái hốc bọn họ đào ra được.

Mặc dù đầu đội khăn khiến sức quan sát bị ảnh hưởng đi rất nhiều, cơ hồ không cảm ứng được sự tồn tại của tiệm khí, nhưng tôi có trực giác, Kim Đạt Hải và hồn tiệm còn ở nơi này, mà vừa rồi điều động yêu khí tôi cũng thuận tiện kêu gọi thuồng luồng tiên hai lần.

Mặc dù ông ta không lên tiếng đáp lại, nhưng tôi có thể cảm nhận được ông ta ở rất gần tôi, mà vị trí lại chỉ vào dưới mặt đất, chắc hẳn phía dưới thư viện không hề đơn giản chút nào.

Khi tôi bước vào cái hang cứu viện thì Đường Dũng cũng đã đuổi theo, trong tay anh cầm đủ thứ đồ, tay trái cầm cái chày cán bột bảo bối của anh, tay phải cầm một chiếc ô lớn đen tuyền, chiếc ô nhìn rất cứng cáp, không giống với những chiếc ô làm bằng vải chống nước thông thường khác.

Quả nhiên khi đi theo tôi tiến vào cái hang cứu viện, Đường Dũng không ngừng lải nhải nói: "Bình thường Tô Đoàn đều mang theo chút trang bị gì đâu không, khó trách bản lãnh bắt quỷ kém như vậy, một đống hàng rách nát, nếu trong lúc nguy cấp mà dùng thứ này bảo vệ tính mạng, chẳng phải phí công vô ích hay sao!"

Vừa nói chiếc ô trong tay anh phật một tiếng giống như đã chạm đến cơ quan nào đó, lập tức bung ô ra, trong nháy mắt mặt ô đen tuyền phát ra một thanh âm va chạm của kim loại, khi ô vừa được bung ra thì vách tường phế tích bên cạnh bị ô dù nện vào, trên người tôi còn bị văng vào vài mảnh đá vụn.

Shit, đây là ô gì sao lại giống hệt như đao vậy, chép sắt như chém bùn luôn?”Đường Dũng cũng giật nảy mình, thầm mắng một câu, nói xong chống chiếc ô lên đầu tôi nói: “Dương Dương, cẩn thận một chút, chiếc ô này vô cùng sắc bén, cũng may có đồ chơi này, lát nữa đá vụn mà rơi xuống đây đảm bảo không thể rơi trúng đầu em được."
 
Chương 240


“Không bị anh đập chết coi như đã cám ơn trời đất.” Tôi nói.

Vừa nói tôi vừa bước nhanh hơn, càng đi vào trong khe trống lại càng hẹp, cũng càng tối. Cũng may trước đó đội cứu nạn đã xử lý đơn giản, gia cố lại một chút, cũng treo những bóng đèn mờ dọc trên tường, mặc dù phạm vi phát sáng không lớn nhưng cũng may còn có thể thấy đường.

Tôi đi theo tín hiệu của Giao tiên sâu vào bên trong, đến khi đi tới cuối lối đi mà đội cứu nạn tạo ra vừa vặn cảm giác được lúc này Giao tiên đang ở ngay phía dưới tôi.

Nhưng phía trước mặt tôi không có đường, tất cả các nhân viên cứu hộ lúc này đã không dùng lối đi này nữa mà đang dùng máy xúc đào từ phía trên xuống. Tôi nhìn xung quanh không có ai hỗ trợ, không thể làm gì khác hơn là đưa mắt nhìn Đường Dũng, hỏi anh ta có mang xẻng hay cái gì đó không, nếu không thì đem cái dù trong tay anh ta cho tôi mượn cũng được, thứ đó mới vừa rồi chém sắt như chém bùn, dùng để đào hố chắn hẳn cũng tiện tay.

Biết tôi lại muốn tự mình đào hố đi xuống, Đường Dũng nhìn tôi, nói: “Bà chị à, bà không nói đùa chứ? Bà có chắc chắn bây giờ bọn họ đang ở phía dưới? Lỡ như đào sai không phải uổng phí thời gian sao? Huống chi đây là bảo bối của Tô Đoàn, lúc đi ra cậu ta cố ý giao phó cho anh giữ thật tốt, bây giờ em lại muốn dùng nó để đào hố, cái này mà để Tô Đoàn biết còn không phải cậu ta sẽ đau lòng chết.”

“Ông cậu ấy quan trong hay cái dù này quan trong? Đây đã là lúc nào rồi, anh mau đưa dù cho tôi đi. Nếu như Tô Đoàn đòi anh bồi thường thì cứ bảo cậu ấy đến tìm tôi!” Tôi nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của Đường Dũng liền nóng nảy. Bây giờ tôi biết rõ Giao tiên bọn họ ở dưới chân tôi nhưng tôi lại không xuống được, trong lòng đã như lửa đốt, bây giờ lại thấy Đường Dũng không chịu đưa cây dù cho tôi, tôi liền xông tới cướp.

Sắc mặt Đường Dũng căng thẳng, có lẽ anh ta sợ cây dù làm tôi bị thương liền nhanh chóng đưa cây dù ra sau lưng, cũng không kịp thu lại dù, loạng choạng thế nào cây dù chạm vào cái cọc gỗ được gia cố tạo lối đi. ‘Rắc’ một tiếng giòn dã, cái cọc gỗ đã gãy lìa thành hai nửa, nơi cọc gỗ chống đỡ trong nháy mắt đất đá vụn đã rào rào rơi xuống.

Đường Dũng cũng hít sâu vào một hơi, lúc này tôi mới chú ý, vừa rồi chiếc dù va vào cọc vô cũng đồng thời bên kia chạm vào cánh tay anh ta, giống như một con dao cắt ra một vết thương lớn, lúc này máu đang tuôn ra, nếu không phải anh ta mặc áo trắng thì tôi thậm chí còn không chú ý tới anh ta bị thương.
 
Chương 240-2


“Anh… không sao chứ? Nơi này đã không còn ổn, anh mau đưa chiếc dù cho tôi đi.” Tôi vừa bực vừa gấp, có chút đau lòng nhìn Đường Dũng vì tôi mà bị thương. Có thể Tô Mộc đã không chờ nổi, hồn tích bây giờ đã hoàn toàn dưỡng thành, ngay cả tôi vừa rồi còn phản ứng mãnh liệt như vậy thì còn không biết bây giờ tình hình Tô Mộc như thế nào.

Trong lòng tôi như lửa đốt, nhưng Đường Dũng bị thương khiến tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ có thể ngậm nước mắt cầu Đường Dũng, bảo anh ta đưa cây dù cho tôi.

Đường Dũng đau tới nghiến răng lại, cũng không để ý tới tôi mà xé một mảnh vải từ áo ra buộc quanh vết thương, miễn cưỡng cầm máu. Sau đó giống như vừa trải qua hành động kịch liệt vậy, thở hổn hền nhìn bốn phía xung quanh, rồi lại nhìn chằm chằm tôi giống như đang nhìn kẻ địch.

“Đường…”

“Suỵt!”

Tôi muốn hỏi tình hình Đường Dũng thế nào, kết quả từ ‘Đường’ vừa mới ra khỏi miệng đã bị Đường Dũng trợn mắt cắt đứt. Lúc này anh ta giống như một con sói bị thương nhìn tới nhìn lui bốn phía xung quanh đầy cảnh giác. Mặc dù đầu óc tôi chậm chạp nhưng lúc này cũng ý thức được nhất định Đường Dũng đã cảm nhận được điều gì đó khác thường.

Tôi không khỏi ngừng thở, cũng kiểm tra xung quanh theo đường Dũng. Ngay khi tôi không nhìn ra bất kỳ đầu mối nào thì bỗng nhiên dưới chân tôi phát sinh biến hóa.

Ngay bên cạnh chân tôi có một đống mảnh vụn đất đá đột nhiên lồi lên tạo thành một nửa hình tròn, từ từ ngày càng cao lên giống như có thứ gì đó ở phía dưới muốn trồi lên chui ra ngoài.

Đồng thời với lúc tôi nhận ra điều bất thường, cánh tay tôi đã bị Đường Dũng kéo lại, anh ta dùng sức kéo tôi một cái thật mạnh về sau, cũng không để ý, quăng tôi ra thật xa. Sau đó anh ta lùi lại, đem chắn tôi sau lưng anh ta.

Lúc này cơ bắp trên người anh ta đã gồng lên, trên mặt xuất hiện sự nghiêm túc chưa từng có, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm đống đất đá càng ngày càng cao kia.
 
Chương 240-3


Tim tôi cũng đập thình thịch, mặc dù đang lo lắng muốn chết nhưng cũng không ngăn được sự tò mò, đầu từ sang lưng Đường Dũng thò ra nhìn. Chỉ thấy đống đất kia càng ngày càng cao, chớp mắt đã lớn bằng quả bóng, không bao lâu sau từ phía dưới đống đất thoát ra một luồn khí đen nhánh xuyên qua đống đất bốc lên.

“Lực cực âm?” Tôi vốn đã chuẩn bị xong tinh hần, bất kể phía dưới đống đất hiện ra cái gì tôi cũng sẽ xông tới, dầu gì xoay người chạy cũng không được, không nghĩ tới từ dưới đất chui lên lại sẽ là lực cực âm.

“Là Tô Mộc báo tin cho em, phía dưới nguy hiểm, bảo em chạy nhanh!” Đường Dũng trầm giọng nói. Vừa nói anh ta đã xoay người lại đẩy tôi ra, vừa đẩy vừa nói bảo tôi đi ra ngoài trước chờ lên xe, khăn voan đỏ không được vén lên, chuyện xuống tìm Tô Mộc cứ giao cho anh ta, anh ta sẽ chịu trách nhiệm đem Tô Mộc trở lại cho tôi.

Đương nhiên là tôi không đồng ý, chủ yếu cũng là không tin được Đường Dũng. Ban đầu lúc Đường Dũng gặp nạn, Tô Mộc đã từng đem Đường Dũng vào rừng, bây giờ Tô Mộc gặp nạn ai biết Đường Dũng có thể cũng sẽ như vậy, trực tiếp chôn vùi Tô Mộc dưới đám đất vụn.

Quan trọng hơn chính là, Tô Mộc nói ở phía dưới có nguy hiểm, tôi sao có thể bỏ mặc anh ấy. Huống chi bây giờ tôi đã có khăn voan đỏ, đã không chịu ảnh hưởng của hồn tích thì đối với Đường Dũng mà nói chính là thêm một người là có thêm sự trợ giúp. Tôi vừa nói vừa dùng tay khoanh lại bày ra bộ dáng có chết cũng không đi, bảo Đường Dũng đừng hòng đuổi tôi đi.

Có lẽ thấy thái độ kiên quyết của tôi, hoặc cũng có lẽ tình huống đang rất nguy cấp, sau khi đẩy tôi mấy lần không được Đường Dũng cũng không để ý đến tôi nữa, cđi nhanh tới đống đất vừa rồi lực cực âm đẩy lên, móc từ trong ngực ra một chai nhỏ đem chất lỏng bên trong rót lên đống đất. 

Đống đất vừa tiếp xúc với chất lỏng liền phát ra tiếng lèo xèo bị ăn mòn, đồng thời bốc lên một làn khói trắng.

Tôi hơi sững sờ, nhìn bình nhỏ đựng chất lỏng kia, buột miệng nói: “Axit xác thối.”

“Không sai, là từ trên người Vương Lâm Lâm. Vốn định trở về sẽ nghiên cứu một chút, không nghĩ tới bây giờ lại phải dùng đến.” Đường Dũng khẽ nhếch môi, hơi lộ ra một tia cười nhạt.
 
Chương 240-4


Tôi nheo mắt lại, nhìn bóng lưng Đường Dũng hận không cho anh ta một nắm đấm vào mặt, mới vừa rồi tôi cũng gấp như vậy mà anh ta lại không đem axit xác thối lấy ra…

Chớp mắt một cái, axit đã ăn mòn chỗ vừa rồi tôi đứng tạo thành một lỗ tròn to, phía dưới đen thui, mơ hồ toát ra vài tia không khí lưu thông, xem ra đã hoàn toàn thông xuống dưới.

Tôi không khỏi hít mạnh một cái, không ngờ axit kia có tính ăn mòn như vậy, lại có thể ăn mòn một đường xuống dưới. Chẳng trách ban đầu Tô Mộc lại thận trọng như vậy.

Chờ tiếng lèo xèo ăn mòn hoàn toàn biến mất Đường Dũng mới dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó đi đầu chui xuống lỗ hổng kia.

Cái lỗ không lớn, mặc dù cũng chui xuống được nhưng không ngừng va chạm vào thành. Tôi cùng Đường Dũng trượt xuống cũng có không ít đất đá vụn trượt theo, cũng không biết trượt bao lâu thì phía dưới đột nhiên thoáng đãng rộng rãi, thật giống như đã vào một phòng ngầm dưới lòng đất. Tôi vừa dịch chuyển một chút thì một làn hơi lạnh trong nháy mắt chạm vào cổ tay tôi, nói: “Sao ngươi cũng xuống? Không phải ta đã bảo chỉ để gã Long Phù kia xuống sao, ngươi xuống theo làm gì thêm loạn?”

Người nói đương nhiên là Giao tiên, ông ta đã khôi phục lại thành hình dáng rắn đen trở lại trên cổ tay tôi, nói xong còn không nhịn được mắng tôi ngu, biết rõ đây là hố lửa còn nhảy theo vào trong.

“Có ý gì? Lực cực âm vừa rồi là do ông để lên? Tô Mộc đâu? Sao chỉ có một mình ông ở nơi này?” Tôi cùng Đường Dũng rơi xuống đất, sau khi chắc chắn không gặp nguy hiểm gì mới mở đèn của điện thoại lên, chiếu sáng bốn phía, hỏi Giao tiên.

“Tô Mộc đuổi theo lão ma đầu kia vào trong cửa đá, cậu ta không có chuyện gì, ít nhất khi cùng ông đây tách ra còn không có chuyện gì. Ông nội Giao tiên của ngươi thật xui xẻo, lúc Tô Mộc bảo ta tới đây cũng không nói người này là người của Diệp gia, hơn nữa thực lực của hắn rất cao, ông đây vừa vào đã bị đặt bẫy, bị yêu trận vây khốn ở chỗ này, không ra được cũng không giúp gì được. Ngay cả muốn báo tin cho ngươi cũng phải phí bao sức lực, kết quả nha đầu ngốc nhà người không chịu nghe lời, lại chạy xuống đây.” Giao tiên buồn bực nói.

Lúc này tôi mới nhớ, trong tay Kim Đạt hải có nhật ký của Diệp Phong, không chỉ học được thuật pháp của Diệp gia trước kia mà với phương pháp nuôi yêu của Diệp gia cũng có xem qua, cũng có thể được coi là tự yêu sư, vừa vặn khắc chế được Giao tiên.
 
Chương 240-5


Nhưng tôi vẫn âm thầm kinh sợ. Dựa theo giải thích của Kim Đạt Hải, hắn ta có được nhật ký của Diệp Phong cũng mới bốn năm, cho dù thuật pháp Diệp Phong ghi lại có tuyệt diệu thế nào đi nữa thì hắn ta cũng không có khả năng chỉ trong bốn năm đã trở nên lợi hại như vậy. Nuôi ra hồn tích không nói, bản lãnh nuôi yêu còn so được với gia chủ Diệp gia, dường như đây là chuyện không thể, trừ phi hắn ta còn có chuyện chưa nói cho tôi.

Tôi liền hỏi Giao tiên: “Ông vừa mới nói Tô Mộc cùng Kim Đạt Hải đều đi vào trong cửa đá, cửa đá ở đâu?”

“Làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đi vào trong cửa đá tìm bọn họ? Chuyện này có làm cũng là để Long Phù kia đi, người đừng nghĩ tới, không có ông đây ở bên cạnh ngươi thì ngươi đừng có tới gần cửa đá kia nửa bước!” Giao tiên liếc tôi một cái, mặt đầy đề phòng nói.

Tôi ngừng một chút, đã sớm nên nghĩ đến Giao tiên sẽ không để cho tôi đi, suy nghĩ một chút, tôi nói: “Ai bảo ông không ở bên cạnh tôi, mặc dù bây giờ ông đang bị cấm chế nhưng tôi thì không, chẳng phải ông còn có thể trở lại trong thân thể tôi sao, tôi mang ông thử đi qua một chút, nếu như không được sẽ để cho Đường Dũng tự đi.”

Nghe tôi nói Giao tiên đã ngây ngẩn, chờ sau khi tôi nói xong thì Giao tiên đã không kịp đợi bay lên, lưỡi rắn liếm vào mặt tôi, ha ha cười to, nói: “Hay, Dương Dương thông minh, ngay cả chiêu này cũng có thể nghĩ ra được. Chờ ông đây đi vào.”

Lời còn chưa dứt thì bóng người ông ta đã biến mất ở dấu ấn con rắn trên cổ tay tôi, sau đó trong đầu tôi xuất hiện tiếng của Giao tiên, ông ta bảo tôi đi về phía trái, trong góc có một cái tủ, phía sau tủ kia là một tường đá, chỉ cần điều ra một tia yêu khí chạm lên tường đá thì cửa đá tự nhiên sẽ xuất hiện.

Vừa nghe tôi đã đi hướng tới cái tủ, Đường Dũng cũng theo sát sau lưng tôi. Mặc dù anh ta không nghe được lời của Giao tiên nhưng đã sớm đoán được ý của Giao tiên, thấy tôi đi tới tủ liền dừng lại bên cạnh, sau đó anh ta dùng người tì ở một bên tủ, dùng sức đẩy chiếc tủ ra. 

Quả nhiên phía sau lộ ra một tường đá, nhìn giống như làm bằng đá núi, phía trên đó không có bất kỳ dấu vết nhân tạo nào, giống như không có bất kỳ liên quan nào tới thư viện vậy.

Tôi dựa theo lời của Giao tiên liền rút ra một tia yêu khí, đem yêu khí phủ lên tường đá. Yêu khí cùng vách đá vừa tiếp xúc lại giống như gặp bọt biển vậy, hoàn toàn bị hấp thu vào trong vách đá.

Chờ đến khi vách đá hấp thu yêu khí xong thì có ba vạch đỏ như máu xuất hiện trên vách đá tạo thành hình dáng một cách cửa.

Sau khi cửa kia tạo thành hoàn toàn liền phát ra âm thành ầm ầm, tự động lùi về sau để lộ ra lối đi phía sau vách đá.

Tôi sợ Kim Đạt Hải mai phục phía sau, không dám tùy tiện đi vào mà chỉ thận trọng thò đầu nhìn một cái.

Nhưng chỉ liếc một cái tôi đã khiếp sợ suýt chút nữa hồn vía bay cả ra ngoài.
 
Chương 241


Chỉ thấy hai bên lối đi sau cửa đá treo chằng chịt thi thể người, hiển nhiên chết đã lâu, phần lớn họ không mặc quần áo, trên người chỉ phủ lấy bao bố bẩn thỉu, phía trên bao bố đã đóng một tầng bụi xám dầy đặc, nhìn không ra nhan sắc ban đầu nữa.

"Trời đất ơi, nhiều thi thể như vậy, đây là để làm gì?" Thuồng luồng tiên ẩn trong cơ thể tôi cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả kinh kêu một tiếng.

Ông ấy vừa dứt lời, Đường Dũng liền phát hiện ánh mắt của tôi khác thường, bước nhanh đến trước bảo hộ tôi, sau đó thăm dò nhìn vào cửa đá.

Sau khi nhìn thấy tình cảnh, Đường Dũng cũng không nhịn được hít sâu một hơi dài, cũng may anh vốn là Tăng nhân có kiến thức rộng rãi, kinh ngạc một lát thì liền tỉnh táo lại, thận trọng cầm chày cán bột đi vào trong thông đạo, hai mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu chày cán bột.

"Ông đây sớm đã thấy cái chày kia không đơn giản, nghe nói tăng nhân đỉnh cấp của Thái Lan khi về cõi tiên sẽ rèn đúc thân thể mình thành pháp khí để truyền cho hậu nhân, chắc hẳn cây chày này khi được rèn đúc đã thêm tro cốt của Đại tăng nhân, không chừng phía trên còn lưu lại một tia tàn hồn của tăng nhân đại sư, Đường Dũng bây giờ đang dùng cái chày kia để kiểm tra hàm lượng âm khí trong lối đi, nếu như hàm lượng âm khí quá cao sẽ uy hiếp được người sống, tro cốt trong cái chày sẽ run lên, nhắc nhở Đường Dũng mau chóng rời đi." Thuồng luồng tiên nói.

"Cây chày cán bột kia lại còn cócông năng này, trách không được anh ta luôn mang nó bên mình." Tôi giật mình nói, nói xong tôi không khỏi cũng nhìn về phía cái chày kia.

Chỉ thấy cái chày đợi hồi lâu đều không có phản ứng gì, Đường Dũng vốn trầm mặt rốt cục thả lỏng vài phần, đợi chừng mười phút, giống như đã xác định thông đạo an toàn, mới thu hồi cái chày lại, chìa tay về phía tôi: "Dương Dương, phía trên kia treo đầy thi thể, mà tư thế chết đều khá khủng bố, nếu sợ em liền nhắm mắt lại, vịn tay anh mà đi là được.”

"Tôi..." Tôi nhìn Đường Dũng đưa tay qua lại hơi do dự một chút, lúc đầu muốn cậy mạnh nói là tôi không sợ lắm, có thể tự đi được, nhưng khóe mắt quét đến từng dãy xác chết được treo lên thì cả người đã phát run, dù trên đầu còn phủ khan voan phủ đầy chu sa cũng không ngăn cản được cỗ khí lạnh âm u rợn người kia.

Tôi lập tức nhắm mắt lại, không dám nhìn nhiều, sợ giờ nhìn thêm sẽ mơ thấy ác mộng sau này.

Thấy tôi nhắm mắt, Đường Dũng cũng không đợi ý kiến của tôi, liền trực tiếp nắm lấy tay tôi kéo về phía trước.
 
Chương 241-2


Mặc dù bây giờ tôi đã nhắm mắt không nhìn thấy gì nhưng bên tai tôi vẫn luôn truyền tới tiếng Giao tiên: “Rốt cuộc đây là cái quỷ gì? Thi thể này ít nhất cũng đã hai trăm năm, cũng phơi gió thành thịt khô rồi. Long Phù ngươi nhìn xem, thi thể đứa bé này có giống thịt gác bếp không?”

“Nhìn lớp lông xanh kìa, thấy rõ là được lên men rất tốt. Còn có bên kia rõ ràng mập mạp, đã mấy trăm năm mà cơ thể vẫn còn trắng nõn, mỡ đều đã được hong khô thành trong suốt. Chẹp, toàn là thịt hảo hạng…”

Vừa nói Giao tiên còn vừa nuốt nước miếng, thở dài nói: “Nhắc tới ông đây đã rất lâu chưa được ăn thịt gác bếp, mùi thịt gác bếp cũng sắp quên rồi. Dương Dương, nếu lần này ngươi không bắt được quỷ cho ta ăn thì mang ta đi ăn một bữa thịt gác bếp cho thỏa thích cũng được, ông nội Giao tiên của ngươi không kén ăn.”

Vừa nói ông ta còn cười hắc hắc hai tiếng.

Tôi nghe nãy giờ mà nổi cả da gà, mặc dù lúc này tôi vẫn nhắm hai mắt không thể thấy được những thi thể treo dọc đường đi kia nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng đó. Không ngờ Giao tiên lại có khẩu vị nặng như vậy, nhìn thi thể người phơi khô hai trăm năm mà có thể nghĩ tới thịt gác bếp.

Không riêng gì tôi, ngay cả Đường Dũng đi phía trước cũng không nhịn được, dừng lại, giọng đanh lại hỏi Giao tiên có thể ngừng nói về đề tài này được không, chờ sau khi tìm được Tô Mộc thì anh ta sẽ nguyện ý nói chuyện về thịt gác bếp.

Thấy cả tôi và Đường Dũng đều có vẻ không chịu được, rốt cuộc Giao tiên cũng ngượng ngùng im lặng nhưng anh mắt vẫn nhìn chằm chằm những thi thể kia như nhìn thức ăn. Ngay khi Đường Dũng kéo tôi chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước thì tôi đột nhiên thấy căng thẳng, sau đó có tiếng của Giao tiên: “Không cần đi thêm nữa.”

“Tại sao? Có phải ông nhìn trúng thi thể nào muốn mang đi?” Đường Dũng sửng sốt một chút.

Tôi cảm giác được ưu tư Giao tiên đang dao động, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên thấy, tôi liền mở mắt ra nhìn về phía ông ta đang nhìn.

Đường đi vẫn chằng chịt thi thể như cũ, tôi có thể thấy những đôi chân lộ ra bên ngoài, cả lớn cả nhỏ dường như đều khô quắt.

Nhưng có một đôi chân ngoại lệ, đôi chân kia mặc dù cũng rất xù xì, phía trên phủ đầy nếp nhăn nhưng rõ ràng khác với những đôi chân khác, nhìn qua thấy là lạ mà không làm sao giải thích được.
 
Chương 241-3


Giống như vẫn còn chứa nước so với những đôi chân khô quắt khác?

Ngay khi tôi còn đang nghi ngờ thì bóng Giao tiên đã chợt lóe lên, trực tiếp từ trong thân thể tôi đi ra, hóa thành hình người đứng bên cạnh tôi nhìn đôi chân kia, cười nhạt: “Ngươi nếu có gan vây ông đây lại sao lại còn không có can đảm đối diện? Lại còn giả bộ như thịt gác bếp treo lên trên đấy là thế nào?”

Ông ta nói vậy khiến tôi nháy mắt thấy cả kinh trong lòng, chẳng lẽ chủ nhân của đôi chân kia chính là Kim Đạt Hải?

Quả nhiên Giao tiên vừa nói xong thì đôi chân kia bỗng nhiên cử động, trực tiếp nhảy từ trên tường xuống, đứng cách chúng tôi khoảng ba mét chính là Kim Đạt hải: “Đại yêu quả là lợi hại. Mặc dù ta không nhìn ra cụ thể ngươi có mấy hạch nhưng ngươi có thể thoát khỏi trận vây yêu của ta thì ít nhất cũng năm hạch trở lên. Nhưng ta thật tò mò, rốt cuộc làm sao ngươi đi ra ngoài được, cho dù ngươi là yêu ngũ hạch thì cũng không có khả năng đi ra mà không có chút thương tích nào.”

“Gì mà đại yêu tiểu yêu, thật khó nghe. Ngươi ngay cả ông đây mấy hạch cũng không nhìn ra mà dám bày trận vây khốn ông đây. Nói thật cho ngươi biết ông đây đã chín hạch! Bây giờ nhận sai vẫn còn kịp, đem thả tiểu tử Tô Mộc kia ra, sau đó tiêu diệt hồn tích thì ông đây có thể giữ lại một mạng cho ngươi.” Giao tiên cười ha hả nói. Chỉ là mặc dù biểu tình của ông ta rất ung dung nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt ông ta đang nhìn Kim Đạt Hải rất hung hãn, hận không thể liền xông tới nuốt gọn Kim Đạt Hải.

Giao tiên từ trước tới giờ tự xưng vương, muốn trở thành rồng đích thực, vậy mà bây giờ bị một trận pháp vây khốn khiến mặt mũi bị mất sạch, cho nên tôi có dự cảm bất kể Kim Đạt Hải này có nghe lời Giao tiên mà nhận thua hay không thì Giao tiên cũng sẽ không buông tha cho hắn.

Kim Đạt Hải lúc này cũng không thèm để ý, mặt hắn lạnh tanh nhìn chúng tôi một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Đường Dũng cùng Giao tiên mà bỏ qua tôi, nói: “Đại yêu cửu hạch? Ngươi cho rằng ta tin sao? Không phải các người tìm gã lệ quỷ tên Tô Mộc kia sao, hãy đi với ta, ta nhất định sẽ để các ngươi gặp hắn lần cuối.”

Nói xong hắn thu ánh mắt lại, không biết vô tình hay hữu ý còn nhìn tôi một chút, sau đó xoay người bước đi, cũng không để ý chúng tôi có đi theo hắn hay không.
 
Chương 241-4


Lúc này biểu tình trên mặt Đường Dũng tương đối ngưng trọng, ánh mắt lộ vẻ không hiểu, quay đầu nhìn tôi một cái rồi nhìn về phía Giao tiên, hỏi: “Rốt cuộc hắn đang tính toán cái gì? Lúc trước để mắt tới Tô Mộc là bởi vì Tô Mộc là lệ quỷ, hồn tích của hắn chiếm đoạt được Tô Mộc sẽ hoàn toàn dưỡng thành, bây giờ hồn tích đã hoàn toàn dưỡng thành rồi thì hắn còn cần Tô Mộc làm gì? Chẳng lẽ giữa hắn và lão quỷ kia có thù oán gì? Còn có, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào? Hắn không thể nhìn ra ông là mấy hạch chứng tỏ hắn vẫn chưa tinh thông nhưng lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy.”

“Hắn chỉ là một người bình thường lười làm mà muốn ăn. Chỉ là trong tay hắn lại có nhật ký của Diệp Phong trước khi chết, bên trong ghi cặn kẽ tất cả thuật pháp của Diệp gia cùng phương pháp tự yêu sư, dường như mọi tinh hoa của Diệp gia từ trước tới giờ đều ở trong tay hắn.” Tôi nói.

Nói xong tôi nhìn theo bóng lưng Kim Đạt Hải càng ngày càng xa, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng. Nghe ý của hắn thì nhất định Tô Mộc đã bị hắn bắt được, hơn nữa vừa rồi chỉ có hắn xuất hiện mà không có hồn tích, chắc hẳn hồn tích đang ở nơi nào đó canh chừng Tô Mộc.

Tôi liền thúc giục Giao tiên cùng Đường Dũng, hỏi bọn họ có thể quyết định nhanh lên một chút không, có muốn hay không đi theo Kim Đạt Hải? Nếu như không đi theo hắn thì bọn họ có biện pháp nào tìm được Tô Mộc không?

“Biện pháp… là không có. Em chắc nhận ra từ khi xuống căn phòng dưới đất này thì khí tức liền bị loạn, không thấy được âm khí hay dương khí, giống như ở đây là chân không vậy. Cho nên vừa rồi anh mới thử kiểm tra lối đi một chút.”

“Không có cách còn suy nghĩ cái gì.” Tôi không khỏi liếc mắt, bước nhanh đuổi theo hướng Kim Đạt Hải.

Vừa rồi tôi còn nghiêm túc nghe Đường Dũng như vậy, thì ra anh ta cũng không tìm được Tô Mộc!
 
Chương 241-5


Thấy tôi đuổi theo Kim Đạt Hải, giọng Thuồng luồng tiên và Kim Đạt Hải phía sau đồng thời vang lên bảo tôi bước chậm một chút, cẩn thận bị trúng mai phục của Kim Đạt Hải.

Tôi đã nghe không lọt tai lời bọn họ, trong đầu đều nghĩ đến bộ dáng gặp nạn của Tô Mộc, bước xuyên qua lối nhỏ quanh co khúc khuỷa đuổi theo Kim Đạt Hải, cuối cùng bước đến một mảnh đất trống trãi.

Trước mắt tôi là một cái hang động, mặc dù có dấu vết đào qua nhưng rõ ràng đã rất lâu năm, hoàn toàn không hợp với Giang Đại, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì tôi khó mà tin được dưới lòng một nơi hiện đại hóa như đại học lại nối với một cái hang động lớn như vậy.

Trên đỉnh hang này không treo thi thể, có điều phía trên lại rũ xuống khá nhiều thạch nhũ dạng mũi tên, mỗi đầu tên còn đang tí tách nước rơi xuống, toàn bộ hang đá vô cùng ẩm ướt, như trời đang mưa vậy.

Tôi thấy Kim Đạt Hải dừng lại trong hang động, vội quan sát xung quanh một vòng, toàn bộ không gian trong hang trống rỗng, ngoại trừ Kim Đạt Hải và ba chúng tôi thì không thấy bóng dáng nào của Tô Mộc và hồn tiệm cả.

Dù tính tình tôi khá tốt thì giờ cũng không nhịn được tức giận, thấp giọng hỏi Kim Đạt Hải đến cùng đang giở trờ quỷ gì, Tô Mộc đâu?

Lưng Kim Đạt Hải đưa về phía tôi, thân thể gầy còm hơi còm lưng, thấy tôi chất vấn ông ta bỗng nhiên run rẩy người, cười khan: “Cô yên tâm, cái tên lệ quỷ Tô Mộc kia giờ rất ổn, có lẽ đang hai đứa nên đôi với hồn tiệm của tôi không chừng, còn cô muốn dẫn người về thì không dễ đâu, thật may tình cảm giữa cô và tên quỷ kia lại tốt như vậy.”

Nói xong ông ta xoay người, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi, đáy mắt thiêu đốt sự điên cuồng nóng bỏng, cười ha ha.

Lòng tôi đột nhiên lạnh lẽo, nhất thời có dự cảm không tốt, giống như mục tiêu của hắn vẫn luôn là tôi vậy.

Ngay khi dự cảm bất thường ập đến, Kim Đạt Hải đã vươn tay lên, không biết từ lúc nào trong tay hắn đã có thêm một cây gậy màu trắng, nhìn qua như xương đùi con người, chỉ thấy hắn vung cái xương đùi đập tới thạch nhũ phía trên đầu.

Thạch nhũ nhìn như cứng rắn lại trong nháy mắt rớt xuống khi tiếp xúc với xương đùi, cùng lúc đó toàn bộ đỉnh hang bắt đầu lung lay, phát sinh tiếng nước cực lớn, không bao lâu sau thạch nhũ đứt rời rơi xuống cửa hang, một dòng nước cực mạnh đổ xuống dưới, từng đợt sóng màu đen cuốn về phía tôi!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom