Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 251


“Hê hê, muốn biết sao? Anh còn chưa muốn nói.” Lần này đến phiên Đường Dũng được nước. Anh ta dương dương đắc ý nhìn tôi cười tươi rực rỡ như một đóa hướng dương.

Tôi muốn đập vào mặt anh ta một cái, từ nhỏ đến lớn tôi còn chưa từng thấy người da mặt dày như Đường Dũng.

Thấy tôi chờ đợi, Đường Dũng được nước cười hì hì sáp mặt lại gần, đưa tay chỉ chỉ vào mặt mình: “Dương Dương, em hôn anh một cái anh sẽ nói cho em.”

“Anh làm gì thì làm, đừng để tôi phải đánh anh.” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, dù sao bây giờ tôi cũng ăn lo, lười phản ứng lại với anh ta, liền thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

Đường Dũng vốn đang có dáng vẻ dương dương đắc ý chờ tôi nịnh nọt để anh ta nói chuyện quỷ quậy phá năm đó, thấy tôi không để ý nữa trên mặt anh ta liền hiện ra vẻ lúng túng.

Cũng may da mặt anh ta đủ dày, chỉ lúng túng trong chớp mắt liền lại từ mình cười, đứng lên lại gần quấn lấy tôi: “Dương Dương, em thật không muốn nghe sao? Chuyện này còn liên quan tới một bí mật rất lớn của Tô gia, có lẽ Tô Mộc cũng chưa nói với em. Chẹp chẹp, anh đã nói lão quỷ kia không được, căn bản không coi em là người của mình, Tô gia bọn họ nhiều chuyện như vậy cũng giấu em, em vẫn còn ngu ngốc si mê đi theo anh ta.

“Tôi si mê thì sao? Có phiền gì đến anh?” Tôi liếc mắt một cái, nói lại.

“Được Được, em si mê ai yêu ai cũng được, lúc còn trẻ ai mà không có mấy mối tình, đúng không! Không sao, anh có thể chờ, chờ một ngày đó em sẽ nhận ra anh tốt.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta vừa lấy ra từ cốp xe một cái hộp nhỏ, đem bỏ túi da rắn chứa sâm tinh vào, khóa kỹ, sau đó lái xe quay về.

Từ rừng Thần Nông về Giang Minh vẫn mất khoảng ba giờ lái xe. Tối hôm qua ở trong núi tôi ngủ không ngon, vừa vào trong xe liền điều chỉnh tư thế nằm ngang qua ghế ngồi chuẩn bị ngủ một chút, kết quả Đường Dũng lại lay tôi, sống chết không để cho tôi ngủ, bảo tôi nói chuyện với anh ta một chút, nói là tránh cho anh ta buồn ngủ lúc đang lái xe.

Chuyện này liên quan tới an toàn của bản thân tôi, hơn nữa quả thực đêm qua Đường Dũng bận rộn bắt sâm tinh ngủ không được nhiều, tôi không dám coi thường liền lại ngồi dậy, mặt mày ủ dột hỏi Đường Dũng: “Anh muốn cùng tôi nói chuyên gì, nói đi.”
 
Chương 251-2


“Nói chuyện về hai ta một chút!” Đường Dũng nhíu mi lại, cười hì hì nhìn tôi một cái.

Tôi liền liếc mắt, lần nữa nằm xuống: “Nếu anh không muốn nói chuyện quỷ quậy phá ban đêm kia vậy thì tôi ngủ, không chịu được nữa rồi.”

“Em thật là… vẫn mãi lợi dụng như vậy. Muốn nghe chuyện quỷ đêm kia cũng bởi vì chuyện này liên quan tới Tô Mộc phải không?!” Đường Dũng thở dài, nói chua chát.

Nói xong anh ta cũng không nói nhảm nữa, nghiêm túc kể cho tôi.

Đại khái chuyện xảy ra vào năm năm trước, lúc ấy Đường Dũng mới vừa tròn mười tám, vẫn rất ngựa non háu đá (Thật ra bây giờ anh ta ở trong lòng tôi cũng là ngựa non háu đá, chỉ anh ta không thừa nhận mà thôi). Lúc ấy Đường Dũng mới vừa ra nghề, tự coi mình là Long Phù có bản lãnh nghịch thiên, liền lên internet đăng quảng cáo bán bùa chú, thuận tiện cũng giúp mọi người giải quyết những chuyện khó hiểu. (Cũng chính là diễn đàn lúc trước tôi biết tới anh ta).

Bất ngờ là Đường Dũng vừa đăng quảng cáo thì có một nickname là Đại San trên internet kết bạn với anh ta, nói nguyện ý trả ba ngàn tệ để mời anh ta vào sâu trong núi Thần Nông một lần, giúp bọn họ trừ quỷ trong thôn. Chỉ cần anh ta chịu đi thì ba ngàn kia sẽ chuyển tới tay, nếu anh ta có thể trừ quỷ thành công thì bọn họ sẽ cho thêm năm ngàn công sức làm việc, lúc đó sẽ có tổng là tám ngàn tệ.

Lúc ấy Đường Dũng mừng như điên liền đồng ý, thậm chí còn không hỏi kỹ tình hình ma quỷ lộng hành tron núi như thế nào. Phải biết bình thường anh ta bán bùa chú ở trên mạng chỉ đề giá mấy trăm tệ nhưng đáng tiếc không có ai mua, bởi vì lúc ấy du lịch Thái Lan còn chưa phổ biến như bây giờ, người Trung Quốc cũng không tin tưởng bùa chú Thái Lan, bùa chú ở Trung Quốc căn bản không có thị trường.

Khiến cho Đường Dũng từng có suy nghĩ sư phụ anh ta đã gạt anh ta, dạy anh ta những bản lãnh chỉ vô dụng. Thậm chí anh ta còn sinh ra suy nghĩ liệu có muốn thay quần áo giả vờ làm đạo sĩ hay không?

Dẫu sao đạo sĩ cùng hòa thượng ở Trung Quốc rất được hoan nghênh, đáng tiếc anh ta có gương mặt của con lai, mặc áo đạo sĩ vào nhìn rất lạ, nhìn qua chỉ thấy giống như tên lừa gạt, lúc này mới bỏ suy nghĩ đó đi.

Quay lại nói tiếp chuyện kia, sau khi Đường Dũng hỏi địa chỉ liền ngay ngày hôm sau đi mua vé tàu đến rừng Thần Nông. Sau khi đến Thần Nông thì Đại San đã ở ga tàu đón anh ta, chỉ là thấy Đường Dũng trẻ tuổi như vậy khiến người kia không khỏi có hoài nghi, hỏi Đường Dũng có thật có bản lãnh hay không, nếu không thì đừng theo anh ta về, hiện ma quỷ trong thôn lồng hành rất hung hãn, không cẩn thận không chừng sẽ bỏ mạng ở trong núi.
 
Chương 251-3


Đường Dũng thật khó khăn mới có được công việc sao có thể tùy tiện quay lại, huống chi vé tàu cũng mua rồi, nếu như bây giờ bị người trong thôn nói hai ba câu đã sợ hãi quay về không phải rất mất mặt hay sao?

Vì vậy Đường Dũng vỗ ngực bảo đảm, nói không sao, lần này anh ta khẳng định sẽ đem đảm quỷ ở trong thôn giải quyết. Vừa nói anh ta còn gọi Diệu Diệu ra, bảo Diệu Diệu hiện thân trước mặt Đại San, người kia thấy Đường Dũng mang theo một con quỷ bên mình lúc này mới tin tưởng, mang Đường Dũng vào núi.

Đường vào núi rất vất vả, ban đầu đi xe máy vào trong đường núi, đi khoảng ba giờ liền đổi cưỡi lừa, cuối cùng lại đi bộ xuyên qua một cánh rừng mới thấy một thôn nhỏ ẩn náu trong núi.

Thôn này tên là thôn Thần Long, nghe nói thôn có tên này là bởi vì trong dãy núi Thần Nông này có cất giấu một long mạch, mà vị trí thôn Thần Long chính là vị trí đầu rồng của long mạch kia.

Có điều người dân trong thôn nói điều này Đường Dũng cũng không để ý, anh ta là Long Phù, đối với phong thủy không nghiên cứu nhiều cho nên cũng không hứng thú đối với chuyện long mạch. Cũng bởi vì không rành về phong thủy cho nên sau đó Đường Dũng ở thôn Thần Long bị thua thiệt nhiều, suýt chút nữa còn phải bỏ mạng ở nơi này.

Sau khi vào thôn, người kia liền dẫn Đường Dũng đến thẳng nhà trưởng thôn.

Bởi vì ở trong núi lớn cho nên phong cảnh trong thôn tương đối dân dã, ngay cả điện cũng mới có không lâu, toàn bộ trong thôn cũng chỉ có nhà trưởng thôn là có điều kiện tốt một chút, có một cái máy vi tính cũ nát, phía trên cắm dây điện. Sau khi giới thiệu Đường Dũng mới biết hóa ra Đại San đón anh ta tới đây chính là con trai trưởng thôn, cũng may nhà anh ta có internet, nếu không thì người dân trong thôn cũng không biết phải làm sao.

Cho dù vậy, sau khi Đường Dũng vào thôn vẫn bị người dân vây quanh, tất cả mọi người sau khi thấy Đường Dũng cũng đều có phản ứng như Đại San vậy, cho là Đường Dũng tới đây là lừa gạt tiền, một người trẻ như vậy, nhìn chưa trưởng thành như vậy đã dám giả mạo đại sư đến đây bắt quỷ, cho dù ngươi chết cũng không sao, đừng để liên lụy tới chúng ta…

Cũng may trưởng thôn là người hiểu biết, người là do con trai mình liên lạc, lại là con trai mình đi ra ngoài đón, mặc dù đứa nhỏ Đường Dũng này nhìn qua không đáng tin cậy nhưng người ta từ xa tới, có được việc hay không cũng phải thử một chút rồi nói sau.
 
Chương 251-4


Huống chi không để Đường Dũng thử cũng không được, quỷ quậy phá càng ngày càng dữ, quả thực ông cũng không còn biện pháp gì.

Trưởng thôn thở dài một cái, thầm nói mạng khổ, sau đó bảo người dân trong làng trước hết bình tĩnh, để Đường Dũng vào nghỉ ngơi uống nước một chút.

Nhân lúc Đường Dũng nghỉ ngơi, trưởng thôn liền nói: “Chuyện lần này là do Lưu Đại Tráng trong thôn chúng tôi tạo nghiệt, mấy ngày trước cậu ta lên núi hái thuốc gặp phải mưa lớn. Sườn núi trơn trượt khiến Lưu Đại Tráng bị trượt xuống, cuối cùng ngã vào trong một sơn động. Sơn động kia là nơi hoáng phế rất nhiều năm, bên trong không có bất cứ thứ gì ngoài một bình gốm vỡ, nhìn qua có vẻ lâu năm, giống như là đồ cổ.”

“Lưu Đại Tráng liền nổi lòng tham liền ôm bình gốm kia trở về, nhưng lần này lại là đắc tội với ngài Long Thần. Đầu tiên là ông Thái vốn là người già nhất làng than nhức đầu, còn nói có người xa lạ vào trong thôn, cứ đứng một bên huýt sáo nhìn ông ta chằm chằm.”

“Lúc ấy chúng tôi còn không biết Luu Đại Tráng kia là con rùa trộm đồ của Long Thần nên cũng không coi chuyện này ra gì, tìm một thầy thuốc tới xem bệnh cho ông Thái. Không tìm ra bệnh nên chúng tôi chỉ nghĩ ông Thái đã lớn tuổi rồi, nhức đầu nóng lạnh cũng rất bình thường, không tỉnh táo liền nói mê sảng, cho nên liền không để ý.”

“Kết quả đêm hôm đó ông Thái chết, chết một cách rất thê thảm. Buổi sáng ngày hôm sau cháu ông ta tới đưa cơm, vừa mở cửa ra đã nôn ọe, trong phòng đều nồng nặc mùi máu tanh. Chúng tôi tới xem cũng bị mùi máu tanh kia khiến cho sợ hãi không dám vào, chỉ có con trai tôi bạo gan nhắm mắt đi vào. Sau đó cậu đoán thế nào?”

Trưởng thôn hỏi Đường Dũng rồi dừng lại một chút, mặc dù đã là chuyện xảy ra từ mấy ngày trước, hơn nữa ông ta cũng không vào xem hiện trường nhưng trên trán trưởng thôi vẫn nổi lên một lớp mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng một cái rồi nói: “Người lão Thái bị chia làm ba phần, một phần là da, một phần là thịt, một phần là xương. Cả ba phần đều có hình dáng người hoàn chỉnh nằm thẳng hàng dưới đất, giống như ba anh em đang nằm ngủ vậy. Quan trọng chính là buổi tối lão Thái khi đi ngủ đều khóa kỹ cửa sổ, căn bản là không có người đi vào, thế mà ông ta bị phân thây với kỹ thuật rất cao siêu, nguyên da cùng xương đều không bị hư hại chút nào, giống như xương thịt lão Thái tự chui ra khỏi da của mình vậy, sau đó xương lại từ trong máu thịt chui ra ngoài. Cậu nói xem, người nào có được kỹ thuật cao siêu như vậy, nhất định là ông Long Thần tới báo thù.”
 
Chương 251-5


“Ông Rồng Thần?” Thấy trưởng thôn nói chắc chắn như vậy, Đường Dũng kỳ quái hỏi.

Anh ta là tăng nhân Thái Lan, cũng có nghe tới các loại quỷ hồn thần thánh nhưng nghe được cái tên này vẫn không khỏi dựng tóc gáy.

“Đúng thế, chính là ông Rồng thần, toàn bộ Thần Nông Giáđều là ông Rồng thần, ngọn núi phía sau chúng tôi đây chính là hóa thân của ông Rồng thần. Năm xưa khi tổ tiên chúng tôi quyết định định cư tại nơi này chính là dựa vào việc có được sự bảo vệ của ông Rồng thần, kết quả Lưu Đại Tráng kia gây họa, trộm đồ của ai không trộm lại đi trộm đồ của ông Rồng thần…”

“Vậy Lưu Đại Tráng đâu? Hắn trộm đồ tại sao người chết lại là người già nhất làng?” Đường Dũng hỏi.

“Cũng chết. Hắn tạo ra nghiệt, cậu còn nghĩ hắn có thể sống tốt sao?” Trưởng thôn nhắc tới Lưu Đại Tráng liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh nói: “Sau khi lão Thái chết, ngày hôm sau mẹ của Lưu Đại Tráng bắt đầu thấy khó chịu, nói triệu chứng giống hệt ông Thái lúc đầu, đều nói có người đang nhìn chằm chằm bà ta. Lúc này Lưu Đại Tráng mới sợ, chạy tới tôi nói hắn có nhặt được một bình gốm ở trong sơn động, bây giờ đang để ở nhà hắn, có thể có liên quan tới cái chết của lão Thái, bảo tôi nhất định phải mau cứu mẹ cậu ta.”

“Chuyện xảy ra rồi hắn mới nói, bây giờ thì tôi còn có thể làm được gì, tôi biết cứu mẹ cậu ta như thế nào?”

“Tôi chỉ có thể bảo Lưu Đại Tráng mau đem bình gốm đã trộm kia phải trả lại về chỗ cũ, may ra có thể khiến ông Rồng thần bớt giận không ra tay với người dân vô tội nữa.”

“Rốt cục không ngờ Lưu Đại Tráng bị cái bình gốm làm cho mờ mắt, cậu ta nói đã mang bình gồm vào núi, bảo với tôi đã đem bình gốm trả lại chỗ cũ rồi. Kết quả ngày hôm sau hai mẹ con cậu ta vẫn phải chết, mẹ cậu ta chết giống hệt lão Thái. Khi chúng tôi vào thì bình gốm kia vẫn đặt trên đầu giường nhà cậu ta, đâu đã trả lại…”
 
Chương 252


“Sợ là Lưu Đại Tráng có đi thật, cũng thật sự đã buông nhưng vẫn không được tha thứ.” Đường Dũng nghe tới đây liền nói.

Nói xong anh ta liền hỏi mẹ của Lưu Đại Tráng chết giống lão Thái, vậy Lưu Đại Tráng chết như thế nào?”

“Đột tử mà chết. Khi chúng ta chạy đến nơi, Lưu Đại Tráng thấy cảnh kia liền ngã ngồi xuống đất, con ngươi lồi ra, màu đỏ tràn ra đầy mặt, miệng cũng méo mó như sắp rách. Hắn chết ngay trước mặt mẹ mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm lên giường, có lẽ do chính mắt nhìn thấy mẹ bị lột da róc xương khiến hắn sợ hãi mà chết.”

Đường Dũng nghe vậy im lặng hồi lâu, sau đó hỏi: “Sau đó thì sao? Trong thôn lại có ai chết không?”

“Có! Cứ mỗi ngày một người. Dường như đều là những người lớn tuổi, theo số tuổi từ trên xuống dưới lần lượt chết, lại chết rất giống nhau. Người trong thôn bây giờ rất hoang mang, những người lớn tuổi nếu có thể đều tránh đi ra ngoài, hoặc là đi tới nhà người thân ở tạm hoặc là dời cả nhà đi, chỉ còn những người già không nơi nương tựa ở lại nơi này. Nếu không mời được cao nhân tới trấn an ông Rồng thần thì e rằng không bao lâu nữa thôn Thần Long này không còn một nhà nào.” Mặt trưởng thôn lộ vẻ đau khổ, nói.

“Mọi người chưa tìm cao nhân nào tới xem một chút sao? Từ người đầu tiên chết là lão Thái tới hôm nay tổng cộng bao nhiêu ngày? Đã có bao nhiêu người chết?” Đường Dũng hỏi.

Anh ta vừa nói ra lời này thì người dân đang xì xào bàn tán xung quanh bỗng nhiên im bặt, nhà của trưởng thôn lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh, ngay cả sắc mặt của trưởng thôn cũng thay đổi. Ông ta lúng túng một chút, sau đó mới cười cứng ngắc một tiếng, giải thích: “Cậu cũng thấy, dân trong thôn không có điều kiện, đường đi lại khép kín, chúng tôi quả thật không biết nên đi tìm cao nhân ở đâu. Vì vậy con trai tôi mới lên internet mới tìm được cậu. Mười lăm triệu đồng của chúng tôi kia đều là người dân trong thôn gom góp. Tiểu huynh đệ, chuyện trấn an ông Rồng thần này liền nhờ cậy vào cậu, cậu nhất định đừng từ chối.”

Vừa nói nước mắt trưởng thôn đã rơm rớp, hai tay nắm chặt tay Đường Dũng giống như đang bám vào một sợi dây cứu mạng vậy.

“À… ừ…” Đường Dũng nghe trưởng thôn nói đã thấy nặng trĩu trong lòng, cố gắng cười nhạt. Nếu bọn họ đã có internet, lại còn có xe máy để tới ga tàu đón người chứng tỏ bọn họ có thể liên lạc ra bên ngoài, sao có thể nói là không có cách nào tìm cao nhân giúp đỡ.

Ông ta không chịu nói chứng tỏ nhất định trong này có vấn đề. Hơn nữa lúc Đường Dũng vừa vào trong thôn thì người dẫn đã biết rồi kéo ra xem, chắc chắn bọn họ lúc trước cũng đã đi tìm người.
 
Chương 252-2


Ông ta không chịu nói chứng tỏ nhất định trong này có vấn đề. Hơn nữa lúc Đường Dũng vừa vào trong thôn thì người dẫn đã biết rồi kéo ra xem, chắc chắn bọn họ lúc trước cũng đã đi tìm người. Chỉ là có lẽ người kia không giải quyết được chuyện này, còn xui xẻo bị chết cho nên trưởng thôn không dám nói thật vì sợ Đường Dũng bỏ chạy.

Hơn nữa chuyện này nghiêm trọng như vậy nhất định trưởng thôn không phải chỉ tìm một người, không chừng cao nhân mười dặm quanh đây bọn họ cũng đã tìm đến, đều không có tác dụng cho nên con trai ông ta mới lên internet thử vận may một chút.

Thì ra coi ta như kẻ ngốc, chuyện căn bản không đơn giản là ma quỷ lộng hành như con trai trưởng thôn nói trên mạng. Tám ngàn tệ mà đã đem lừa ta đi tìm cái chết, giỏi thật. Đường Dũng thầm nghĩ trong lòng.

Lúc này anh ta liền quyết định, đàm phán lại phí! Nếu trưởng thôn không thật thà như vậy thì anh ta cũng không thể bị thiệt thòi.

Mặt Đường Dũng liền trầm xuống, lạnh lùng nhìn trưởng thôn, nói: “Chuyện này rất phức tạp, hơn nữa lại rất nguy hiểm, không hề giống như những gì con trai ông nói trên internet, cho nên chi phí phải tăng lên.”

Nghe được tiền phải tăng lên, sắc mặt trưởng thôn lộ vẻ khổ sở, lúc này liền nói: “Tiểu huynh đệ, các ngươi đến từ thành phố lớn, trong tay đều có tiền nên không coi tám ngàn tệ của chúng tôi ra gì. Nhưng tám ngàn này từng đồng đều được người dân trong thôn đi rừng tích cóp được, đều là mồ hôi nước mắt của chúng tôi. Hơn nữa chúng tôi là ở giữa núi, điều kiện tồi tệ, đất đai ở đây đều là vách núi thẳng đứng, mỗi lần đi rừng đều là liều mạng…”

“Vậy tôi không phải là liệu mạng sao? Không cẩn thận thì không chừng tôi cũng bị phân thành ba. Nếu như ông cảm thấy tiền này tôi dễ kiếm vậy thì ông cứ tự làm, tôi trả lại tiền tàu xe cho ông rồi về nhà, còn hơn là mất mạng.” Đường Dũng nói, vừa nói anh ta liền đứng dậy muốn đi.

Thấy Đường Dũng không muốn làm, người dân trong thôn liền nôn nóng vây quanh Đường Dũng, không để Đường Dũng ra đi.

Trưởng thôn cũng cuống cuồng, ông ta vừa sợ Đường Dũng đi mất lại vừa không muốn tăng tiền cho Đường Dũng.

Cuối cùng vẫn là con trai trưởng thôn ghé vào tai nói mấy câu cho cha mình, trưởng thôn mới gật đầu một cái, đồng ý thêm tiền.
 
Chương 252-3


Lúc con trai trưởng thôn nói vừa lúc bị Đường Dũng nhìn thấy, nhìn khẩu hình kia rõ ràng hắn ta nói là: Đồng ý với cậu ta trước, dù sao cậu ta cũng không nhất định sẽ giải quyết được chuyện này. Nếu như cậu ta lại chết như mấy người trước thì tiền kia cũng không mất, lỡ như cậu ta thật sự giải quyết được chuyện này thì có tăng tiền chúng ta cũng không thiệt, ít nhất giữ được mạng cho cha. Cha, chúng ta không còn chờ thêm được nữa, trong thôn đã không còn mấy người nhiều tuổi hơn cha.

Hóa ra là như vậy.

Mặt Đường Dũng lạnh hơn, ấn tượng tốt đối với người trưởng thôn này cũng sớm biến mất hầu như không còn. Thấy trưởng thôn đồng ý tăng giá, Đường Dũng cũng không còn trưởng thôn khách khí nữa, trực tiếp đòi hỏi: “Mười ngàn, chỉ cần tôi giải quyết được chuyện này ông phải trả tôi mười ngàn tệ! Trả trước ba ngàn tiền đặt cọc, sau khi giải quyết xong trả thêm bảy ngàn, nếu không ngay bây giờ tôi sẽ quay lại thành phố!”

Tôi nghe được tới đây rốt cuộc không nhịn được, cắt đứt lời đường dũng: “Khoan đã, không phải anh vừa mới nói anh đòi hỏi quá đáng sau, sao lại chỉ tăng thêm có hai ngàn? Vì mười ngàn tệ mà chạy đi bán mạng cho người khác?” (Mười ngàn tệ là khoảng 35 triệu đồng.)

“À.. Lúc ấy anh còn trẻ, chưa từng thấy nhiều tiền…” Đường Dũng cười nói.

Không chỉ tôi bất ngờ, năm đó cha con trưởng thôn cũng rất giật mình, thấy Đường Dũng đòi tăng bọn họ tưởng tăng không ít, rốt cuộc chỉ có thêm hai ngàn bọn họ liền vui vẻ đồng ý, hơn nữa liền móc ra ba ngàn tiền cọc đưa cho Đường Dũng.

Đường Dũng nhận được tiền tâm tình liền tốt hơn một chút. Nãy giờ nghe chuyện anh ta cũng còn chưa biết rốt cuộc mình phải đối mặt với thứ gì, liền hỏi bây giờ bình gốm ở đâu, anh ta muốn đi xem.

Nghe Đường Dũng nói muốn đi xem bình gốm, người dân vây xung quanh đồng loạt lui về một bước, động tác rất đều, ăn ý dị thường.

Chỉ có con trai trưởng thôn vẫn đứng đó, hắn ta lại không có vẻ kiêng kỵ bình gốm như những người khác, bảo Đường Dũng đi theo anh ta, anh ta đưa Đường Dũng đi xem.

Nói xong hai người liền một đường đi lên, theo đường mòn quanh co đi vào trong núi.

Khi lên tới đỉnh núi, con trai trưởng thôn mới dừng lại trước một cái từ đường nhỏ đơn độc, nói từ khi Lưu Đại Tráng chết thì người dân bọn họ cũng không biết hắn ta trộm vật này ở đâu, cũng không có cách trả lại, liền chỉ có teher đặt trong từ đường, hi vọng tổ tiên bảo bọc giúp bọn họ tai qua nạn khỏi.

Đường Dũng nghe vậy liền đi vào, nhưng vừa tới cửa liền cảm giác được một cổ sát khí nhào tới, chạy thẳng vào người Đường Dũng!
 
Chương 252-4


Đường Dũng cả kinh trong lòng, cũng may anh ta phản ứng nhanh, lại am hiểu nhất là chạy thoát thân, liền không kịp thấy rõ thứ đang nhào tới là gì đã nhảy qua một bên. Sát khí kia đánh không trúng liền biến mất không thấy, cho dù Đường Dũng mở thiên nhãn cũng không tìm được hành tung của sát khí đâu.

Địch trong tối ta ngoài sáng, tình cảnh này tương đối bị động.

Không biết phải làm gì, Đường Dũng liền đem Diệu Diệu thả ra. Diệu Diệu là qury vật, đối với khí tức của quỷ vậy sẽ rất nhạy cảm.

Lúc này chuyện lạ liền xảy ra. Sau khi Diệu Diệu ra ngoài trước tiên liền xem xét một vòng, sau đó tới trước mặt bình gốm, nhìn nhìn ngửi ngửi, xem xét nửa ngày nó mới quay đầu nhìn Đường Dũng, nói không thấy gì cả. Ngoại trừ chính nó ra thì nơi này không có bất kỳ âm hồn gì.

Vừa nói xong thì đột nhiên bên Diệu Diệu kêu lên một tiếng, đưa tay xoa đầu giống như bị đánh, mặt nhìn bốn phía xung quanh đề phòng nhưng lại không thấy gì.

Lúc này Đường Dũng mới ý thức được chuyện nghiêm trọng.

Anh ta đã sớm tu luyện ra thiên nhãn, âm vật hay âm khí anh ta sẽ thấy rõ, cho dù qủy có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ giấu được mắt anh ta, tuyệt không thể nào ngay cả Diệu Diệu cũng không thấy.

Bây giờ ngay cả Diệu Diệu cũng mù mờ không thấy gì, điều này chứng tỏ ít nhất quỷ kia phải lợi hại hơn Diệu Diệu rất nhiều, hơn nữa tới tận bây giờ anh ta vẫn chưa thấy quỷ kia trông như nào.

Lúc này anh ta liền mang Diệu Diệu chạy khỏi từ đường, giờ mới thấy cái giá mười ngàn kia vẫn còn là quá ít…

Cũng may thứ kia chỉ khi trời tối mới ra ngoài hại người, ít nhất khi trời còn sáng thì còn an toàn, Đường Dũng cũng còn một buổi chiều để có thể nghiên cứu xem đối phương rốt cuộc là quỷ vật gì.

Khi anh ta học trở thành Long Phù chưa từng được nghe sư phụ nói về loại quỷ như này, anh ta liền tạm thời ôm chân phật, gọi điện thoại cho sư phụ cầu cứu.

Sư phụ anh ta nghe xong chuyện chỉ nói một câu: Mau rời khỏi chỗ đó, càng xa càng tốt.

Đường Dũng nghe thấy sư phụ nói liền tan nát trog lòng, nói: “Muộn rồi, không đi được.”
 
Chương 252-5


Thôn này hẻo lánh như nào Đường Dũng cũng đã biết, phải đi xe máy rồi lại cưỡi lừa, hơn nữa nơi này dáng dấp núi rừng đều giống nhau, lúc đi tới vòng vòng vèo vèo khiến Đường Dũng không nhớ được đường, không có người đưa thì anh ta cũng không thể đi ra ngoài. Đây cũng là nguyên nhân mà trưởng thôn đưa anh ta ba ngàn không chút băn khoăn, bởi vì anh ta nhận tiền cũng sẽ chỉ có hai lựa chọn, một là chết ở nơi này, hai là giải quyết xong chuyện sẽ rời đi bình an.

Sư phụ Đường Dũng nghe Đường Dũng nói như vậy, im lặng một hồi, lúc nói tiếp giọng đã trầm thấp đi rất nhiều, nói: “Loại quỷ này cũng là khi ta tới Trung Quốc mới nghe nói. Trung Quốc có câu ‘Bách quỷ dạ hành’, rất giống như tình huống con gặp phải bây giờ.”

“Cái gọi là bách quỷ dạ hành cũng không phải là một trăm con quỷ đồng thời đi ra mà là những con quỷ bị chết bằng đủ nguyên nhân khác nhau tập trung một chỗ. Bọn chúng có tên khác nhau, oán khí cũng không giống nhau, như bậy ở tình huống bình thường chúng sẽ không ở chung với nhau, có thể hấp thu cũng chỉ là oán khí trên cơ thể mình, thực lực cũng chỉ có vậy. Nhưng khi tất cả quỷ cùng tụ tập một chỗ, các loại oán khí cùng sát khí tụ lại một chỗ sẽ tạo ra một cỗ oán niệm cực lớn, oán niệm này sẽ khiến thực lực của tất cả quỷ đều tăng vọt, vì thế chúng tạo thành một bang hội gọi là Bách quỷ dạ hành.”

“Nhiều quỷ có thực lực thâm hậu như vậy tụ chung một chỗ là một thế lực không nhỏ, cho nên bình thường bọn chúng rất cẩn thận, căn bản không để lộ mặt trước mặt người còn sống, tránh khiến cho quỷ sai chú ý, nhưng chỉ cần bọn chúng xuất hiện thì nhất định sẽ gây cho dân chúng khốn khổ. Ta nghe các lão đạo người Trung Quốc có nói, cái gọi là Bách quỷ dạ hành đều có một đặc tính, chính là một con quỷ đầu tiên đi ra thì sau đó mỗi buổi tối đều có một loại quỷ đi ra ăn uống, bọn chúng trời sinh đã hung dữ, thích nhất là thích hút tinh khí cùng hồn phách người, còn đem da thịt xương cốt người lọc ra, bày ở trên giường thưởng thức.”

Nói xong sư phụ Đường Dũng hỏi hôm nay là ngày thứ mấy từ khi ông già đầu tiên chết?

Đường Dũng liền nhìn về con trai trưởng thôn ở bên canh, tỏ ý hỏi.

“Ngày thứ tám. Trước đã chết bảy người già, kiểu chết đều là như vậy.” Con trai trưởng thôn nói.

“Quỷ treo, quỷ nước, quỷ dao, quỷ câu hồn, quỷ nhỏ, quỷ lôi, quỷ mộ, tối nay hẳn là tới quỷ đầu xù.” Sư phụ Đường Dũng ở đầu dây bên kia vừa bấm đốt ngón tay tính toán vừa nói.

“Khá tốt, khá tốt. Coi như tiểu tử ngươi mạng lớn. Quỷ đầu xù trong Bách qury dạ dành được coi là đần, ngươi cùng thêm Diệu Diệu hẳn có thể miễn cưỡng thu phục nó. Chỉ cần tối nay ngươi thu được quỷ đầu xù thì cũng có thể coi như phá được trận pháp Bách quỷ dạ hành, quỷ phía sau không thấy quỷ đầu xù quay lại sẽ không dám đi ra nữa. Quỷ các đi ra sau trong Bách quỷ dạ hành sẽ càng lợi hại, cho nên cơ hội của con chỉ có một lần. Bây giờ con phải nhớ kỹ đặc điểm của quỷ đầu xù, tóc nó đều dựng đứng lên giống như con nhím vậy, đầu rất lớn…”
 
Chương 253


Sau khi sư phụ Đường Dũng nói xong hình dáng đặc thì cùng phương pháp khắc quỷ, Đường Dũng lần nữa lại tràn đầy tự tin. Lúc trước nghe tới tiếng Bách quỷ dạ hành còn tưởng rằng thật lợi hại, kết quả một đêm chỉ có một quỷ xuất hiện, cho dù quỷ phía sau càng ngày càng lợi hại nhưng bây giờ vẫn là sớm, mới là quỷ thứ tám ra ngoài, bằng thân phận đệ tử thân truyền của Long Phù ở Thái Lan, giải quyết một quỷ đầu xù còn không phải là chuyện nhỏ?

Anh ta liền bảo người trong thôn giết một con gà trống to có lông màu đỏ, sau đó đem máu gà trống hòa với bột chu sa. Nếu là quỷ đặc biệt của Trung Quốc, thuật Long Phù Thái Lan không dùng được, phải dùng tới thuật pháp đặc biệt của Trung Quốc để khắc nó.

Trong điện thoại sư phụ đã nói rất cặn kẽ, quỷ đầu xù kia đều là những người cuối nhà Minh đầu nhà Thanh vì không chịu để tóc đuôi sam của Thanh triều nên bị giết, bọn họ đều là thích nhất mái tóc của mình, dù để đầu xù mặt bẩn cũng phải bảo vệ kiểu tóc của mình, có ai chạm vào dù đầu rơi máu chảy thì cũng không chịu từ bỏ kiểu tóc.

Cũng chính vì bọn họ chết vào cuối thời Minh đầu thời Thanh cho nên cách bây giờ cũng đã gần bốn trăm năm, dù ở phương diện tu luyện không có thiên phú như Tô Mộc nhưng được tích lũy theo thời gian bây giờ ít nhất cũng phải là cấp bậc ác quỷ, với Đường Dũng vào năm năm trước vẫn là một thách thức không nhỏ.

Cũng may biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trong một buổi chiều Đường Dũng đã chuẩn bị tốt mọi thứ, sau đó mai phục ở trong nhà của người nhà nhất trong thôn.

Đến hơn mười một giờ đêm, quả nhiên bên ngoài có động tĩnh. Đầu tiên là gió rít ban đêm nghe giống như tiếng sói tru, một trận gió lớn hoàn toàn bao vây lấy nhà ông già, sau đó Đường Dũng cảm giác được áp suất thấp đi, đồng thời đi kèm với nó là nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, giống như đột nhiên bị rơi vào trong hầm băng vậy.

Trong nháy mắt Đường Dũng bị ù tai, đầu ong ong, ánh mắt có chút mơ hồ, mắt căng ra giống như con ngươi muốn nổ tung.

Đường Dũng liền thấy lo lắng, không nghĩ tới một ác quỷ lại có bản lãnh lợi hại như vậy, còn chưa xuất hiện đã khiến anh ta bị tác động, hơn nữa còn rất khó chịu.
 
Chương 253-2


Để che giấu hành tung nên anh ta vẫn giấu Diệu Diệu đi, quanh thân cùng bày trận pháp che giấu khí tức, cứ như vậy bên ngoài căn bản không nghe được âm thanh của anh ta cho nên anh ta cũng không thể gọi Diệu Diệu tới giúp. Mắt Đường Dũng càng ngày càng căng, đã không thấy rõ đồ, tai cũng càng ngày càng đau nhức, giống như màng nhĩ sắp bị rách. Anh ta liền sờ soạn lục lọi trên mặt đất, muốn tìm máu gà trống để ở bên bôi lên đầu.

Máu gà trống cùng với bột chu sa hòa chung một chỗ là thứ có tính dương, bôi trên đầu sẽ phá được công kích của quỷ vật nhưng đồng thời cũng sẽ khiến anh ta bị lộ.

Lúc này ngay cả mạng cũng sắp không giữ được, Đường Dũng đâu còn cố được liền lần sợ, đột nhiên tay anh ta mò thấy một thứ lạnh như băng, vật kia giống như được làm bằng nhăng nhưng lại co dãn, cẩn thận sờ một hồi liền nhận ra đó là cái tay!

Đường Dũng hét lên một tiếng, sợ tới suýt mất hồn mất via, cánh tay kia lạnh như băng tuyệt đối không phải là của người sống!

Là quỷ đầu xù! Hơn nữa nó lại ở ngay bên cạnh Đường Dũng.

Trong thời khắc mấu chột, Đường Dũng vẫn kịp móc ra chày cán bột dùng để bảo vệ tính mạng, hung hăng hướng về phía quỷ đầu xù đập mạnh tới.

Thế nhưng chày cán bột đã đập vào một khoảng trống rỗng, cùng lúc đó một chất lỏng nóng bỏng rót lên đầu anh ta, theo đầu chảy xuống mang theo một mùi tanh hôi của gà.

Thần kỳ là khi chất lỏng kia chảy xuống đầy mặt thì mắt căng tai tù đột nhiên biến mất, Đường Dũng đưa tay lau sạch chất lỏng trên mặt mới nhận ra đó không phải là gì khác, chính là máu gà trống hòa với chu sa mà anh ta đã làm.

Mà lúc này đứng bên cạnh anh ta cũng không phải quỷ đầu xù mà là một người đàn ông trung niên, trên người ông ta được che bởi một tầng sương dày đặc, âm khí đậm đà, hiển nhiên cũng là quỷ.

Nhưng ông ta lại không hề e ngại chu sa cùng máu gà trống, vừa rồi chính ông ta đã đem đổ màu gà trống lên đầu Đường Dũng.

Đường Dũng không hiểu, quan sát toàn thân người trung niên này một cái, vừa định hỏi tại sao ông ta lại cứu mình thì sắc mặt quỷ trung niên kia đột nhiên căng thẳng, chợt nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Lại tới rồi.”

“Ai lại tới?” Đường Dũng hỏi theo bản năng.
 
Chương 253-3


Trả lời anh ta là một tiếng gió rít, cửa nhà bị gió đập ầm ầm, một thân hình cao lớn không biết từ lúc nào đứng sừng sững ngoài cửa, cao chừng hai thước, cả người trên dưới đều được che bởi lớp vảy thật dày giống như cá sấu, răng nanh dài nhọn, dáng dấp vô cùng đáng sợ.

Cùng với sợ xuất hiện của hắn, cảm giác đè nén vừa rồi trong ngáy mắt lại ập về phía Đường Dũng.

Đường Dũng đã ngây người, sững sờ nhìn quái vật kia, thứ này với miêu tả về quỷ đầu xù của sư phụ không có chút nào giống, hơn nữa thực lực cũng chênh lệch quá nhiều.

Ngay khi Dường Dũng còn đang ngẩn người thì quỷ trung niên kia đã xông tới đánh nhau với quái vật kia, âm khí nồng nặc bao quanh quái vật cùng quỷ tring niên, không thấy rõ được tình hình bên trong.

Lúc này Đường Dũng rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, do dự một chút rồi cầm lấy chut sa hòa với màu gà trống chạy tới hỗ trợ, đem toàn bộ chu sa hòa với máu gà trống dạt vào trên người quái vật.

“Đừng dổ…” Giọng quỷ trung niên căng thẳng, nhưng khi ông ta chú ý tới Đường Dũng thì đã muộn, lời còn chưa dứt máu gà đỏ tươi đã tạt lên người quái vật.

Đường Dũng còn chưa kịp tung hô đòn tấn công của mình thì quái vật kia đã rống lên một tiếng, sau đó giống như phát điên giơ ra móng tay điên cuồn xông tới quỷ trung niên. Theo móng vuốt quái vật đang đánh tới, âm khí đen ngòm quấn quanh bốn phía cũng bị đánh tan.

Sắc mặt quỷ trung niên trầm xuống, không dám đương đầu trực diện với quái vật mà xoay người trốn ra.

Sau khi quỷ trung niên chạy, Đường Dũng ở cạnh đó liền trở thành mục tiêu tấn công của quái vật. Đường Dũng thầm kêu khổ trong lòng, xoay người cũng nhanh chân chạy quai lại, nhưng tốc độ của anh ta sao nhanh bằng quỷ, chớp mắt quái vật đã đuổi kịp tới sau lưng, rống lên một trận táp về phía trước.

Đường Dũng chỉ cảm thấy một cổ lạnh như băng quét qua, lần này chết chắc rồi…

Ngay khi Đường Dũng cho rằng mình sẽ chết không thể nghi ngờ thì sau lưng đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, cuồng phong kia xoáy tròn đánh úp về phía quái vật, tạo thành một cái lỗ đen ngòm trước mặt quái vật. Lỗ đen kia sâu không thấy đáy, quái vật thấy vậy liền cả kinh, nghiêng đầu muốn chạy.

Nhưng nó không còn kịp, sức gió của lỗ đen kia rất lớn, giống như một cơn lốc xoáy đem hút quái vật vào trong, sau đó sức gió dần dần giảm nhỏ đến khi biến mất không thấy. 

Toàn bộ quá trình cũng chỉ một phút, Đường Dũng vẫn ngây người chưa tỉnh hồn nhìn vào nơi quái vật vừa biến mất.

Lúc này anh ta mới nhìn rõ, đứng ở phía sau lỗ đen kia chính là quỷ trung niên, mà trên tay ông ta cầm một chiếc nhân trân châu màu đen đang sáng lấp lánh…
 
Chương 253-4


“Năm đó anh thấy có phải chiếc nhẫn này không?” Nghe Đường Dũng nói tới đây tôi dường như đã chắc chắn chiếc nhẫn anh ta thấy chính là Vãng Sinh Thạch, tôi bèn lấy ra đưa tới trước mặt Đường Dũng hỏi.

Đường Dũng đang lái xe trên cao tốc lao vùn vụt, nghe thấy tôi hỏi cũng không đểý, chỉ tùy tiện đưa mắt liếc nhìn xuống tay tôi.

Nhưng khi anh ta trông thấy chiếc nhẫn Vãng Sinh Thạch trên tay tôi, dưới xe liền truyền tới tiếng phanh chói tai, cả người tôi theo quán tính lao về phía trước.

Kétt… kétt…

Xe dừng lại trên đường, bánh xe tạo thành hai vết dài đen trên mặt đường, tôi sợ hãi tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ.

“Anh làm gì thế?” Khi xe dừng lại hẳn, tôi còn chưa hết sợ trợn mắt nhìn Đường Dũng.

Cũng may đoạn đường này xe không có nhiều, nếu không thì vừa rồi Đường Dũng phanh gấp như vậy hẳn chúng tôi đã xảy ra tai nại.

“Đây là Tô Mộc đưa em? Hay là… Tô Ninh?” Lúc này sự chú ý của Đường Dũng đều tập trung ở chiếc nhẫn Vãng Sinh Thạch, hỏi tôi.

“Là cha Tô Mộc cho tôi, anh biết ông ấy?” Tôi hỏi.

Nói xong tôi mới kịp hiểu ra, Đường Dũng nhất định là biết cha của Tô Mộc, năm năm trước người cứu Đường Dũng ở trong rừng Thần Nông kia nhất định là cha Tô Mộc, bởi vì Vãng Sinh Thạch chỉ có gia chủ Tô gia mới có thể nắm giữ, hơn nữa quỷ trung niên mà Đường Dũng tả quả thật có hình tượng giống như in cha Tô Mộc.

Đường Dũng nghe vậy thở dài, nhìn tôi nói: “Như vậy chủ Tô gia bây giờ chính là Dương Dương em? Thật không ngờ Tô Ninh vậy mà sẽ đem vị trí gia chủ truyền cho một cô gái, cũng thật sự để mắt tới em.”

Nói xong mặt Đường Dũng lộ vẻ phức tạp, lại thở dài: “Bản thân em chính là thực quỷ đã bị mọi người để ý, bây giờ lại nhận trách nhiệm gia chủ Tô gia, đắc tội với người ở khắp nơi, sau này tỉnh cảnh của em sẽ rất nguy hiểm, em lại ngốc như vậy sau này làm sao bảo vệ bản thân mình được…”
 
Chương 253-5


Tâm tình Đường Dũng cũng dần dần bình tĩnh lại, lần nữa nổ máy lái xe đi, vừa đi vừa nói: “Lộc Dương, em có tình nguyện bái anh làm thầy, học thuật pháp Long Phù với anh không?”

Tôi nhất thời ngây ngẩn, chuyện này nói đến quá đột ngột, hơn nữa biết Đường Dũng lâu như vậy đây là lần đầu tiên anh ta đứng đắn gọi đầy đủ tên tôi.

“Sao đột nhiên lại nói thế, tôi đang êm đẹp, còn chưa từng nghĩ sẽ trở thành Long Phù đâu, ha ha.” Tôi có chút lúng túng, không nghĩ bái anh ta làm thầy lại sợ từ chối ngay trước mặt khiến anh ta mất mặt, chỉ có thể cười nói sang chuyện khác, nói: “Đừng nói chuyện này trước, anh còn chưa kể tại sao cha Tô Mộc lại đột nhiên xuất hiện ở rừng Thần Nông. Còn có Bách quỷ dạ hành kia làm sao thu phục? Tại sao quỷ đầu xù lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?”

Tôi chuyển đề tài có chút khiên cưỡng, hiển nhiên Đường Dũng cũng cảm thấy. Chỉ là có lẽ anh ta cũng biết ý tôi, không tiếp tục nói chuyện bái sư, nói: “Nếu em đã là gia chủ Tô gia thì những chuyện này còn phải hỏi anh sao? Hơn một trăm năm trước Tô gia cùng những gia tộc huyền học khác đã liên thủ đưa cô hồn dã quỷ tới âm phủ, tự mình mở ra một lối đi em cho rằng chủ dựa vào Vãng Sinh Thạch là có thể được?”

“Chiếc nhẫn này đưa một hai cô hồn dã quỷ còn có thể may mắn gạt được Diêm Vương, nhưng dã quỷ ngày càng nhiều ắt hẳn sẽ kinh động địa phủ, cho nên bọn họ phải mượn trận pháp che giấu quỷ khí trên những cô hồn dã quỷ mới được. Rừng Thần Nông chính là nơi hang hổ của bọn họ.”

“Trước khi Tô gia bị diệt môn, bọn họ đang tìm cách đem một nhóm quỷ từ rừng Thần Nông đưa đến âm phủ. Nhưng không biết có sơ suất gì nhóm người kia chết hết khiến người nhà thân thích cũng gặp họa theo, đám quỷ nhóm kia muốn đi bị để lại trong rừng Thần Nông, cho nên anh mới nói chuyện năm đó là Tô gia tạo nghiệt. Em suy nghĩ một chút, những quỷ hồn kia vốn là ở lại âm phủ, mỗi quỷ tu hành cũng sẽ không có được khí tức gì lớn, nhưng trên trăm con quỷ tụm lại thì hiệu quả lại không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa bọn chúng ở lại dương gian cũng tu luyện trên trăm năm. Nơi Luu Đại Tráng rơi xuống lại chính là sơn động năm đó Tô gia bọn họ dùng để phong ấn đám quỷ chuẩn bị đưa xuống âm phủ, bình gốm hắn ôm đi chính là pháp khí để phong ấn đám quỷ kia.”

Tôi hiểu ra, nói: “Hóa ra lại là như vậy, chẳng trách cha Tô Mộc lại đột nhiên xuất hiện ở rừng Thần Nông, hóa ra là để dọn dẹp cục diện rối rắm năm đó. Quỷ đầu xù được đưa đi qua sinh môn, vậy trận pháp của Bách quỷ dạ hành cũng sẽ bị phá, đám quỷ còn lại tất cả sẽ đi đâu?”

Tôi hỏi, ai ngờ tôi vừa dứt lời thì Đường Dũng liền nhíu mày, hỏi tôi: “Ai nói với em quỷ đầu xù được đưa đi qua sinh môn?”
 
Chương 254


“Không qua sinh môn vậy thì đi đâu?” Tôi có chút bất ngờ, hỏi Đường Dũng.

“Thật ra thì gây ra chuyện đêm hôm đó căn bản không phải là quỷ đầu xù mà là la sát. Quỷ đầu xù đứng hạng thứ tám, thực lực không chừng còn chưa đến được cấp độ ác quỷ, nếu như thật sự anh bị quỷ đầu xù đánh thảm như vậy thì sau này cũng không cần lăn lộn trong giới huyền học làm gì.” Đường Dũng nói.

Nói xong anh ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sau khi chuyện đó xảy ra anh tìm rất nhiều tài liệu về Bách quỷ dạ hành mới biết lai lịch của la sát, em đoán xem ở trong Bách quỷ dạ hành hắn sếp hàng thứ mấy?”

“Thực lực của hắn so với quỷ đầu xù lợi hại hơn nhiều như vậy xếp hạng chắc chắn gần cuối, thứ ba mươi tám? Năm mươi tám? Tám mưới tám?”

“Đứng đầu.” Đường Dũng nói.

Nói xong anh ta lại tăng thêm một câu: “Tính ngược từ dưới.”

Tôi cả kinh trong lòng, liền nói: “Vậy chẳng phải lợi hại nhất sao?”

“Phải, hắn đã là đại quỷ có cấp bậc dạ xoa.” Đường dũng đáp một tiếng, sau đó đột nhiên toét miệng cười, nói: “Từ đó về sau anh mới thay đổi đường hướng tu luyện, cũng không chuyên chú luyện thuật Long Phù nữa mà quay lại tu luyện một ít thuật pháp thực dụng trong thực tế hơn.”

“Chẳng lẽ anh bái cha Tô Mộc làm thầy, học tập thuật pháp Tô gia?” Tôi nói. Nói như vậy chẳng phải anh ta với Tô Mộc được coi là huynh đệ?

“Không! Một ngày là Long Phù suốt đời là Long Phù, cho dù thuật Long Phù anh tu luyện không được cao thâm như vậy cũng sẽ không chuyển sang học thuật pháp Trung Quốc, nhất là của nhà lão quỷ kia.” Đường DŨng bĩu môi, mặc dù anh ta được cha Tô Mộc cứu nhưng vừa nhắc tới Tô Mộc thì trên mặt anh ta đã tỏ vẻ khó chịu, giống như Tô Mộc thiếu nợ anh ta vậy.

“Vậy anh học thuật pháp gì?” Tôi liền tò mò, hỏi Đường Dũng.

“Thuật chạy thoát thân.” Đường Dũng cười hắc hắc, trong giọng vẫn còn có chút kiêu ngạo, không chút nào cảm thấy mất mặt.

“Từ lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc từ tay la sát anh liền phát hiện bất kể thuật pháp nào chiến đấu với địch cũng cần một điều kiện tiên quyết mới có thể thi triển, chính là ngươi phải còn sống. Có năng lực bảo vệ mình mới có thể tìm cơ hội lấy mạng của đối phương, một kích có thể chết người, nếu không thì khi ngươi gặp cao thủ thì có khi ngay cả mặt đối thủ cũng chưa thấy đã bị chế trụ, chỉ có thể trơ mắt chờ chết. Ngay cả bản lãnh thoát thân cũng không có, em nói chết oan hay không oan?” Đường Dũng nói.
 
Chương 254-2


Nghe anh ta nói một chút tôi lại thấy anh ta nói rất có lý. Cùng Đường Dũng tiếp xúc lâu như vậy quả thật tôi thấy thuật thoát thân của anh ta đã tu luyện tới mức xuất thần nhập hóa, ngay cả Tô Mộc là lệ quỷ muốn đuổi theo cũng rất khó khăn. Cứ như vậy thì tỉ lệ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều, hơn nữa quả thực nếu anh ta đánh không lại thì còn có thể chạy, sau này này còn cơ hội có thể quay lại đánh kia mà.

Nghĩ như vậy đột nhiên tôi có chút động lòng, nếu như tôi cũng học được thuật thoát thân của Đường Dũng vậy thì sau này gặp tình huống gì cũng không cần lo lắng, ít nhất ở thời khắc nguy hiểm tôi không giúp được gì thì cũng không khiến Tô Mộc bị vướng chân.

Nghĩ tới đây mặt tôi liền hiện lên vẻ nịnh nọt, tiến tới trước mặt Đường Dũng, nói: “Sư Phụ!”

“Sao?” Đường Dũng đáp một tiếng theo bản năng, có lẽ vừa rồi còn không nghe rõ tôi nói gì, hỏi tôi: “Em vừa gọi anh là gì?”

“Sư! Phụ!” Tôi lớn tiếng nói lại hai từ bên tai Đường Dũng, sau đó nói từng từ rất rõ ràng: “Tôi quyết định sẽ bái anh làm thầy, theo anh học bản lãnh chạy thoát thân.”

“Thật?” Đường Dũng nhíu me lại, nghiêng đầu nhìn tôi một cái, bỗng nhiên cười vô cùng tà mị giống như đã sớm nghĩ tôi sẽ bái anh ta làm thầy vậy, nói: “Em suy nghĩ cho thật kỹ, anh dạy học trò rất nghiêm khắc, quy định sư môn cũng nhiều, em bái sư sẽ không đổi ý chứ?”

“Phải, tuyệt đối không để ý, từ nay về sau anh chính là sư phụ của tôi.” Tôi nói.

“Tốt, nếu em đã thành tâm thành ý bái sư vậy anh sẽ cố gắng nhận em, sau này em chính là đệ tự bế môn duy nhất của Long Phù Đường Dũng ta. Trước tiên anh nói với em về quy củ sư môn chúng ta một chút, em nhớ kỹ. Đầu tiên chính là tôn sư trọng đạo, đối xử tốt với sư phụ, nghe lợi sư phụ, làm trái ý sư phụ là chuyện không thể làm.”

“Được.” Tôi gật đầu một cái.

“Thứ hai là phải đối với sư phụ tốt hơn, phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của sư phụ, dọn dẹp phòng cho sự phu, giặt quần áo nấu cơm, thay quần áo khi tắm, chuẩn bị chăn ấm đệm êm…”

“Ừ… ừ?” Tôi vốn định gật đầu, nghĩ chăm sóc anh ta cũng không phải chuyện khó làm, hơn nữa từ xưa tới nay học trò đều phải chăm sóc cho sư phụ. Nhưng phía sau anh ta nói gì mà thay quần áo khi tắm với chăn ấm đệm êm là cái quỷ gì?
 
Chương 254-3


Không đợi tôi có thắc mắc, Đường Dũng đã nói tiếp: “Thứ ba là lại lần nữa phải đối xử tốt với sư phụ. Sau này chúng ta chính là thầy trò, phải nương tựa lẫn nhau mà sống, không giữ chút khoảng cách nào. Giữa thầy trò chúng ta không cho phép người thứ ba xuất hiện, cho dù là quỷ cũng không được, dĩ nhiên là ngoại trừ Diệu Diệu. Sau này chúng ta là một nhà ba miệng tràn đầy hạnh phúc, nếu tương lai lại có một đứa bé… Hoàn mỹ.”

Đường Dũng vừa nói mắt vừa lấp lánh, vẻ mặt rất đen tối.

Tôi quả thực nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt lời Đường Dũng: “Sư phụ, quy củ sư môn là do sư phụ lập phải không? Sư gia cũng có yêu cầu như vậy với sư phụ sao?”

“Kia dĩ nhiên không phải, có điều cũng không khác nhau nhiều, chẳng qua thầy chỉ đặc biệt sửa đổi một chút vì thân phận con là nữ nhi mà thôi.”

“Còn sửa đổi đặc biệt, không bằng anh nói thẳng thừa dịp nhận tôi làm đồ đệ liền nhân cơ hội cưa tôi.” Tôi bĩu môi một cái, cũng không để ý tới tâm tư thúi của anh ta, mặt lạnh lùng nói: “Ba điều anh yêu cầu tôi chỉ có thể đồng ý với anh điều thứ nhất, hai điều kia không bàn nữa, anh có nhận tôi làm đồ đề thì nhận, không nhận thì thôi, dù sao tôi đi theo Tô Mộc học cũng tốt.”

“Ngươi… Dương Dương, thật chưa thấy ai như ngươi, xin bái sư người khác mà còn kiêu ngạo như vậy.” Đường Dũng nói.

Nói xong anh ta bỗng nhiên cười hai cái nói: “Có điều sư phụ chỉ thích ngươi như vậy, vừa kiêu ngạo vừa vô lý, giống như su phụ của ngươi, ha ha.”

Tâm tình anh ta thật tốt, chân đạp ga lại càng mạnh hơn, bất tri bất giác trong tôi đã đi vào Giang Minh.

Đường Dũng đưa tôi về thẳng biệt thự Phùng Đông, Tô Mộc sau khi bị hôn mê vẫn luôn ở lại nơi này, được Giao tiên trông nom. Lúc chúng tôi trở lại thì Giao tiên đã cảm ứng được tôi, đi ra cửa chờ đón chúng tôi. 

“Thế nào, đã tìm được nhân sâm hoang dã chưa?” Giao tiên quan tâm Tô Mộc một cách hiếm thấy, vừa thấy chúng tôi chưa kịp lại gần đã lên tiếng hỏi.

“Ông đoán xem.” Sắc mặt Đường Dũng trầm xuống, trầm giọng nói.

Tôi nhìn Đường Dũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng vừa rồi trên đường trở về tâm trạng anh ta còn tốt như vậy, đang vì chuyện nhận tôi làm đồ đệ mà vui vẻ, bây giờ bỗng nhiên vì sao lại tỏ vẻ như vậy!
 
Chương 254-4


Giao tiên nhìn biểu tình của Đường Dũng một chút, sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi, lần nữa mở miệng Giao tiên đã nói bằng giọng chê bai:

“Tài của ngươi chỉ đủ sức trói gà mà cũng đáng làm sư phụ Dương Dương nhà ta? Dương Dương nhà ta đã có ta bảo vệ, không cần nhận dạng mèo chó làm sư phụ, ông nội Giao tiên ta đây không đủ khả năng hay sao!”

“Con bà nó, ông ngay cả chuyện này cũng nhìn trộm? Ngay cả chúng tôi nói chuyện ông cũng nghe trộm, nếu ông đã cảm ứng được suy nghĩ của Dương Dương thì vừa rồi còn lắm mồm hỏi tôi làm gì?”

“Ta thích, ngươi quản được sao?” Giao tiên nói.

Nói xong ông ta cùng Đường Dũng không vui mà giải tán, Giao tiên cũng không khách khí với Đường DŨng, trợn mắt nhìn Đường Dũng rồi xoay người đi tới cốp xe, lật một cái tìm ra túi da rắn chứa sâm tinh cầm đi vào.

Tôi cũng xuống xe, nhìn Đường Dũng và Giao tiên thế này tôi cứ thấy là lạ, giống như giữa bọn họ có chuyện gì đó gạt tôi vậy, trước kia hai người bọn họ cũng đâu có như vậy?

Tôi đuổi kịp Giao tiên và Đường Dũng liền hỏi hai người bọn họ thế nào, lúc trước quan hệ tốt như vậy, có phải lúc tôi hôn mê còn có chuyện gì xảy ra.

Kết quả Giao tiên cùng Đường Dũng đồng loạt liếc đối phương một cái, phải ứng lại giống nhau một cách kỳ lạ: Ai quan hệ tốt với hắn, ông đây không quen hắn!

Bọn họ không chịu nói tôi lại càng tò mò hơn, có điều bây giờ không phải lúc dành để hiếu kỳ, từ lúc Tô Mộc hôn mê tôi còn chưa thấy anh ấy, bây giờ về tới nhà tôi liền không kiềm chế được muốn gặp Tô Mộc, muốn xem bây giờ Tô Mộc thế nào, liền phóng như bạy chạy về phòng ngủ.

Quả nhiên Tô Mộc đang nằm trên giường nghỉ ngơi, lúc này anh ấy giống như đang ngủ, lẳng lặng nằm ở nơi đó, thật giống một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ.

Chẳng qua bây giờ nửa người trên của anh ấy không mặc áo, đường cong cơ bắp càng lộ rõ trong không khí, chính giữa hai khối thịt rắn chắc ở ngực, cũng chính là vị trí trung đan điền có một dấu ấn màu đen bằng quả đấm, giống như vết màu đen khi bị rắn độc cắn thâm tím lại, còn hơi phập phồng.

Ngực tôi trong nháy mắt thắt lại, giống như ngực tôi cũng có một con rắn độc chui vào vậy. Dấu vết kia đã ở trên ngực Tô Mộc hai ba ngày, nhất định anh ấy đang rất đau. Lúc anh ấy cùng hồn tích ở chung một chỗ nhất định đã chịu đủ hành hạ, rõ ràng người đã bị thương nặng vẫn còn chạy tới cứu tôi.

Nước mắt tôi trào ra, chóp mũi cay cay, Đường Dũng cùng Giao tiên bước theo sau tôi thấy tôi khóc liền lại gần đưa tờ giấy cho tôi, nói: “Không sao rồi, cũng không phải không tỉnh được, sâm tinh này cũng không phải mang về cho cậu ta sao.”

Vừa nói Giao tiên đã cầm túi da rắn ở sau lưng tôi vẫy vẫy.
 
Chương 254-5


Cũng không thấy ông ta niệm thần chú gì mà đã mở ra túi da rắn, từ bên trong rơi ra một khối nhân sâm nhỏ xíu, trên người còn quấn đầy len đỏ.

Đường Dũng đi tới nhặt nhân sâm lên nhìn hai cái, sau đó từ trong túi móc ra một con dao vung về phía chân nhân sâm.

"Không " ngay khi con dao chạm vào rễ nhân sâm thì một âm thanh cứng nhắc từ trên người nhân sâm truyền đến.

Lại là thuật ảo giác mê hoặc, bất quá Đường Dũng cũng không dễ dàng trúng chiêu như tôi vậy, anh ta chỉ là hơi chậm lại, liền lần nữa cầm lấy con dao, cười gằn với nhân sâm, nhìn qua vô cùng hung tàn.

"Ngươi muốn chặt thì có thể chặt khúc nhỏ nhất hay không." Thấy Đường Dũng không bị mê hoặc, sâm tinh lại mở miệng, giọng nói đã mềm đi nhiều, ngữ điệu cũng bình thường.

Đường Dũng cầm con dao dừng lại một chút, khóe miệng của anh đột nhiên nhếch một nụ cười xấu xa, hứng thú dạt dào hỏi sâm tinh: "Hiện tại Ngươi là tù nhân, có tư cách gì nói điều kiện với ta? Đừng nói một cái rễ, cho dù đem cả người ngươi nấu canh sâm uống thì ngươi có thể làm gì được ta sao?"

"Chỉ cần anh chịu tha cho tôi một mạng, tôi liền đáp ứng anh một điều kiện, sâm tinh chúng tôi trước nay nói được thì làm được, chỉ cần tha mạng thì điều kiện gì cũng được." Sâm tinh nói.

Bây giờ nó đã không phải dáng vẻ của hồ ba nữa, chính là một cây nhân sâm bình thường, ném ở tiệm thuốc cũng không ai nhận ra, nhưng từ trên người nó lại truyền ra tiếng nói, cũng không biết cái miệng nằm ở đâu.

Cảm giác rất thần kỳ.

Trong lòng tôi đã rất nôn nóng, Đường Dũng dây dưa với sâm tinh một giây thì sự thống khổ trên người Tô Mộc sẽ kéo dài thêm một giây, nhưng nghe giọng điệu đáng thương của sâm tinh tôi không đành lòng thúc giục Đường Dũng.

"Đây chính là Ngươi nói, nếu như thả ngươi, Ngươi có dám để ta cắm một sợi dây đỏ vào đỉnh đầu người hay không?" Đường Dũng cười hì hì hỏi sâm tinh, mắt sáng lên, hiển nhiên buộc dây đỏ vào đầu sâm tinh có ý nghĩa đặc biệt gì đó.

Sâm tinh im lặng không nói gì, giống như nó đang suy nghĩ, đại khái khoảng mười giây thì một âm thành yếu ớt cuối cùng cũng vang lên từ người sâm tinh: “Được, buộc thì buộc.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom