Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện Của Tui À!

Diễn Đàn Truyện Của Tui À là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 259


Nhưng tôi lôi Tô Mộc hai cái cũng không khiến anh ấy di chuyển, lúc này anh ấy đang quay đầu lại, mặt mỉm cười nhìn tôi.

“Tô Mộc…” Tôi thấy nụ cười mập mờ của anh ấy liền sửng sốt một chút, không hiểu anh ấy có ý gì.

Ngay lúc này trong trung tâm thương mại truyền tới tiếng mọi người ồ lên thán phục, giống như mọi người nhìn thấy cảnh nào đó không thể tin nổi vậy.

Tôi cũng theo ánh mắt bọn họ nhìn sang, lúc này mới phát hiện ở khu vực giếng trời của trung tâm thương mại, nối từ tầng mười lên trên tầng thượng có vô số cánh hoa trắng đang rơi xuống như mưa, cảnh hết sức đẹp đẽ, tiếng nổ vừa rồi cũng là tiếng cách hoa được phụt ra.

Đột nhiên tim tôi đập mạnh, mơ hồ cảm giác được mưa hoa này có liên quan tới Tô Mộc!

“Dương Dương, em biết tại sao anh phải đưa em tới trung tâm thương mại không?” Lúc này miệng Tô Mộc khẽ cong lên mỉm cười, dịu dàng nhìn tôi, hỏi tôi.

“Ai mà biết, không phải anh muốn đi Thái Lan gặp sư phụ của Đường Dũng sao, cho nên mới đi tìm lễ vật.” Tôi buồn bực nói, cố ý vặn lại lời anh ấy hỏi tôi.

Mặc dù thấy mưa cánh hóa đã khiến tôi không còn tức giận, thậm chí trong lòng rất kích động, cảm thấy Tô Mộc làm chuyện này nhưng vừa rồi tôi bị Tô Mộc khiến cho tổn thương quá lớn. Rõ ràng anh ấy không không rời khỏi tôi được mới cùng tôi đi Thái Lan nhưng hết lần này tới lần khác nói anh ấy đi Thái Lan vì công việc khiến tôi thành tự mình đa tình mất hết mặt mũi, bây giờ anh ấy không nói rõ ràng thì tôi sẽ không nói chuyện với anh ấy nữa!

Tô Mộc nhận ra tôi đang giận dỗi, không tức giận mà vẫn nhìn tôi đầy chiều chuộng, nói: “Ngốc, là vì anh muốn ở bên cạnh em.”

“Anh không cần làm hộ chiếu cũng có thể ở bên em, bằng bản lãnh của anh muốn đi đâu thì ai có thể ngăn cản anh? Huống chi anh làm hộ chiếu đi Thái Lan cũng là để tìm người khác mà không phải lo lắng cho em thì có liên quan gì tới em.” Tôi cố ý lạnh mặt nói. Từ khi cùng Tô Mộc ở chung một chỗ phần lớn đều là tôi hoảng sợ, anh ấy tức giận là tôi liền vội vàng nghĩ biện pháp dỗ anh ấy, quan hệ giữa chúng tôi vẫn luôn là không ngang hàng, bây giờ hiếm khi vị trí được đảo lại sao tôi có thể tùy bỏ qua dễ dàng cho anh ấy.
 
Chương 259-2


Tô Mộc nhận ra tôi đang dỗi liền cười càng đẹp hơn, kéo đầu tôi vào ngực anh ấy, ôm thật chặt, nói: “Quả thật không có hộ chiếu anh cũng có thể đi Thái Lan, lần này anh đi cùng bọn em cũng quả thật là phải đi tim Long Phù Khôn, nhưng tất cả những chuyện này anh làm cũng bởi vì em.”

“Trước kia anh vẫn luôn là người máu lạnh, ở trong mắt anh cái gì cũng không quan trọng bằng sứ mệnh Tô gia, ý nghĩa tồn tại của anh cũng chỉ là đem những thứ không nên tồn tại trong dưỡng gian kia đưa đi nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. Em cùng Đường Dũng tới núi Thần Nông hẳn biết chuyện Bách quỷ dạ hành, nói thật cho em, người đưa Bách quỷ dạ hành tới sinh môn chính là anh.”

Tô Mộc vừa nói, giọng bỗng nhiên đã ngưng trọng mấy phần. Anh ấy nói đến đây liền cúi đầu nhìn tôi, hôn lên trán tôi một cái, nói: “Anh vẫn luôn đang làm chuyện chống lại ý trời, âm phủ không thu hồn tàn phách đoạn thì anh giúp bọn họ tới sinh môn. Người người đều mơ ước thuật trường sinh bất lão, anh cũng như bọn họ vậy, anh vẫn cho rằng người giống như anh ngày ngày tháng tháng đấu lại với Diêm Vương thì sẽ không có kết quả tốt, cũng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ có một ngày trời cao lại chiếu cố tới anh, để anh có thể gặp được em.”

“Anh thừa nhận anh không cam lòng vì thảm án của Tô gia năm đó, anh đã từng có oán khí ngút trời cho nên anh có thể trong thời gian ngắn liền tu luyện thành lệ quỷ. Anh luôn tính kế, luôn muốn đòi món nợ cho Tô gia cho nên anh cưỡng ép em kết âm hôn với anh, lợi dụng thân phận thực quỷ của em để trở lại dương gian mạnh mẽ hơn, nhưng vô tình anh đã bị em lôi cuốn, anh từ việc chỉ chú ý tới sống chết của em đã chuyển thành lo lắng quan tâm em.”

“Anh chưa từng hài lòng như thế, cho nên bây giờ mục đích anh ở lại dương gian sẽ không chuyên chú để đòi món nợ của Tô gia mà giờ chỉ còn mong muốn mỗi ngày nhìn Dương Dương ngốc của anh vui vẻ là được rồi.”

Tô Mộc vừa nói vừa đưa hai tay giữ đầu tôi, để ánh mắt tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh ấy.

Lúc này trong ánh mắt anh ấy hiện lên một sự chân thành chưa từng có, thật giống như hận không thể móc trái tim ra cho tôi xem một chút.
 
Chương 259-3


Nhìn ánh mắt tôi, Tô Mộc lộ ra nụ cười khổ hiếm thấy, khí chất cường đại của anh ấy lúc này đã tan rã, chỉ còn giống như một đứa trẻ không có bất kỳ lớp vỏ bảo vệ nào: “Nhưng bây giờ anh lại bắt đầu không hài lòng, cùng một chỗ với em như vậy lòng tham của anh càng sâu, anh đã không hài lòng khi chúng ta vẫn là âm dương, anh muốn thật sự được cùng em chung một chỗ giống như những cặp vợ chồng bình thường, anh muốn bên em cùng nhau trải qua sinh lão bệnh tử trong đời. Còn nữa, còn cả con của chúng ta nữa, nếu như khi trước lý trí còn có thể khiến anh tỉnh táo khống chế thì lần này rốt cuộc anh đã nhận ra.”

“Anh muốn sống lại, muốn thật sự được ở bên em, cùng sống cùng chết với em, cho dù đây là chuyện trái đạo của đất trời anh cũng nhất định phải thử một lần.” Tô Mộc nói.

Nói xong anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy thâm tình cùng sự kiên định, giống như cơ hội chỉ có duy nhất một lần này, nếu bỏ qua thì sau này anh ấy vĩnh viễn mất tôi vậy.

Tôi bị Tô Mộc làm cho bối rối, bây giờ bộ dáng anh ấy có chút vụng về không như bình thường. Cho tới bây giờ anh ấy rất ít lộ ra dáng vẻ yếu ớt khiến tôi luôn cảm thấy rất an toàn, lúc này mặc dù anh ấy vẫn rất kiên nghị nhưng lại khiến trái tim tôi đau thắt, giống như tôi sắp phải mất anh ấy.

Tôi luống cuống, hỏi Tô Mộc nói những lời này với tôi là có ý gì, cái gì mà chuyện trái đạo trời đất, cái gì mà anh ấy muốn sống lại, anh ấy đã chết hơn một trăm năm, là quỷ, làm sao có thể sống lại?

Mặc dù trước kia tôi cũng từng có suy nghĩ anh ấy sống lại nhưng cũng chỉ là mơ ước một chút mà thôi, huống chi bây giờ Tô Mộc nói đây là chuyện trái đạo trời đất, liệu có thể có tác dụng phụ hay không? Đến lúc đó anh ấy không những không sống lại được mà còn khiến hồn phách không còn.

Tôi nhìn Tô Mộc, rất sợ hãi, liền đưa tay ôm lấy Tô Mộc, nói với anh ấy chúng tôi cứ âm dương như này cũng tốt vô cùng. Dù sao bây giờ chúng tôi muốn làm chuyện gì cũng có thể làm, hơn nữa sinh con cũng không là vấn đề, không phải tôi đang mang thai sao, mẹ tôi tự kiểm tra cho tôi, que thử thai rõ ràng thông báo tôi đã có thai. 

Nghe tôi nói như vậy chân mày Tô Mộc liền hơi nhăn, nhìn tôi mỉm cười ý vị sâu xa, nói: “Dương Dương ngốc, mẹ chỉ gạt em thôi, em thật sự cho rằng mình mang thai? Cho dù em thật sự mang thai thì que thử thai thông thường cũng không thể test được quỷ thai. Anh sẽ không làm bất kỳ chuyện gì trái ý em, em không muốn có quỷ thai thai thì anh vĩnh viễn sẽ không để cho em có bầu.”
 
Chương 259-4


Thông tin này tới quá đột ngột, mặc dù lúc trước tôi cũng cảm thấy kỳ quái vì tôi thấy trước và sau khi mang thai cơ thể tôi cũng không có gì khác lạ, nhưng bây giờ chính miệng Tô Mộc nói tôi không mang thai tôi vẫn rất kinh động, đầu óc trong lúc nhất thời liền không phản ứng kịp, ngây người hỏi Tô Mộc anh ấy có ý gì?

Đang êm đẹp sao mẹ tôi lại gạt nói tôi mang thai?

“Bởi vì bà muốn hai chúng ta sớm kết hôn một chút, dẫu sao em với anh đã ở cùng một chỗ, mẹ hy vọng em có thể sớm ổn định tốt. Người già cẩn thận có thể hiểu mà." Tô Mộc nói.

Nói xong đột nhiên anh ấy cười với tôi một chút, lần nữa hôn nhẹ lên môi tôi một cái, sau đó kéo tôi đi tới giữa trung tâm thương mại.

Ngay tại lúc này, đám người xung quanh đồng loạt ồ lên thán phục.

Cùng với tiếng ồ thán phục là hơn mười bộ áo cưới màu trắng bay phấp phới như váy của tiên nữ vậy, hạ xuống trước mặt tôi xếp thành một hàng.

“Dương Dương, em có đồng ý đợi anh thêm một tháng không? Chờ đến khi anh thật sự biến thành ‘người’ sẽ kết hôn với em. Anh biết phụ nữ bọn em rất coi trọng áo cưới, anh không muốn em phải thiệt thòi cho nên đã chọn trước áo cưới cho em, em nhìn một chút xem có thích không?” Tô Mộc kéo tay tôi nói.

Lúc này tôi đã hoàn toàn ngây người, nhìn hàng áo cưới treo trước mắt tôi thật giống như mơ, mỗi chiếc đều được làm hết sức tinh xảo.

Toàn bộ trung tâm thương mại đều đã sôi sục, vừa khóc vừa cười rất kích động. Tô Mộc thúi này, cũng không biết học được từ đâu, đột nhiên lại trở nên lãng mạn như vậy.

Hơn nữa vừa rồi anh ấy nói đi Thái Lan là vì muốn sống lại thành người, là vì muốn thật sự được ở chung với tôi một cách trọn vẹn, vậy mà mới vừa rồi còn giả bộ lạnh lùng khiến tôi giận dỗi khó chịu lâu như vậy, đáng ghét!

Tôi liền nhào vào trong ngực Tô Mộc, vừa ngửa đầu hôn anh ấy vừa gật gật đầu dứt khoát, nói cho dù anh ấy làm cái gì tôi cũng ủng hộ vô điều kiện, dù anh ấy muốn đánh nhau với ông trời tôi cũng sẽ tình nguyện đưa dao cho anh ấy!

Theo nụ hôn của chúng tôi, toàn bộ trung tâm thương mại rào rào tiếng vỗ tay như sâm, tất cả mọi người đều tự động nói: “Cưới anh ấy! Cưới anh ấy!”

Tôi vừa hôn tô mộc vừa lau nước mắt cảm động của mình, đem tay đầy nước mắt lau lên người Tô Mộc.

Anh ấy cũng không chê tôi, ôm tôi thật chặt mặc cho tôi làm loạn trên người anh ấy, bầu không khí đầy ngọt ngào và cảm động.

Ngay khi tôi đang không khỏi kích động thì trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện âm thanh của Giao tiên, giọng ông ta có chút hổn hển, hét lên với tôi: “Cảm động xong chưa? Cảm động xong thì mau chọn áo cưới đi! Thêm chút nữa thì ông đây sẽ không giữ được nữa!”

Theo tiếng nói của ông ta, hàng áo cưới bên người tôi đồng loại rơi xuống một chút, sau đó lại dừng lại.
 
Chương 260


Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên liền trên lầu chót tầng mười thật sự xuất hiện bóng người Giao tiên, lúc này ông ta đang cắn răng giữ những sợ dây treo đám quần áo kia, nhìn có vẻ rất cật lực.

Tôi thấy dáng vẻ buồn cười của Giao tiên lại càng thấy ấm áp trong lòng, toàn thân ngập tràn cảm giác hạnh phúc.

“Đừng vội, chồng tôi chuẩn bị nhiều áo cưới cho tôi như vậy dĩ nhiên tôi phải cẩn thận chọn một chút.” Tôi cười trộm, cố ý nói với Giao tiên.

Ai bảo ông ta cùng Tô Mộc giấu tôi, dù sao tôi cũng là người trợ tiên của ông ta, hẳn ông ta phải về phe của tôi mới đúng.

Nhưng mặc dù nói như vậy thì tôi cũng liền tiến tới xem những bộ váy cưới kia. Không thể không nói, mặc dù Tô Mộc ở dưới đất hơn một trăm năm nhưng óc thẩm mỹ vẫn cực kỳ cao, có thể thấy được mỗi bộ váy cưới đều là anh ấy chú tâm lựa chọn, thợ máy làm cũng cực kỳ tinh xảo, hơn nữa đều dựa theo đặc điểm vóc dáng của tôi để làm.

Cái này thật khiến tôi bất ngờ, loại chuyện chọn quần áo cho phụ nữ thế này đối với đàn ông mà nói là việc rất khó khăn, nhất là loại người có tính cách như Tô Mộc. Anh ấy có thể lựa chọn váy hợp cho tôi như vậy chứng tỏ anh ấy rất quen thuộc với thân thể tôi, mỗi một đặc điểm đều nắm rõ, thậm chí còn hiểu hơn cả chính tôi.

Tôi có chút đỏ mặt, đưa mắt nhìn đám áo cưới mấy vòng, cuối cùng chọn một cái, nói với Tô Mộc: “Cái này đi.”

“Được!” Tô Mộc nói một tiếng, rồi ra dấu với Giao tiên ở trên lầu.

Chiếc váy tôi vừa chọn liền di chuyển về phía tôi, đến khi tới trước mặt tôi, Tô Mộc liền đưa tay đỡ váy xuống, hỏi tôi bây giờ có một thử một chút không, dù sao những váy cưới này đều làm theo các số đo của tôi, hẳn sẽ không bị chật hay rộng.

Tôi do dự một chút, nói với Tô Mộc chưa muốn thử. Dù sao không lo chật hay rộng, kiểu này tôi cũng thích, vậy thì cảm giác vui sướng lần đầu tiên mặc váy cưới hãy để dành tới thời điểm kết hôn đi.

Tô Mộc gật đầu một cái, nói cũng được, sau đó đem áo cưới đưa sang bên cạnh. Một người phụ nữ nhỏ mặc âu phục từ trong đám người tiến tới cung kính nhận váy cưới, nhìn dáng vẻ hẳn là nhân viên của tiệm áo cưới.
 
Chương 260-2


Tô Mộc bảo người kia hãy đem váy cưới tới nhà, sau đó anh ấy nắm lấy tay tôi hỏi tôi bây giờ còn muốn đi dạo phố mua đồ không, anh ấy cho tôi thêm một cơ hội cuối cùng để làm thịt anh ấy, qua ngày hôm sau anh ấy sợ là sẽ không còn cơ hội đưa tôi đi chơi.

Bây giờ tôi đã sớm không tức giận, hiếm khi được đi với Tô Mộc một lần, đương nhiên tôi muốn đi dạo phố, chỉ hận không thể đem toàn bộ trung tâm thương mại mua mang về nhà!

Nhưng tôi chợt chú ý tới ý cuối trong lời nói của Tô Mộc, tôi liền hỏi tại sao anh ấy lại nói như vậy? Sao sau này lại không có cơ hội đưa tôi đi ra ngoài?

Vừa nói tới đây đột nhiên tim tôi đập mạnh, sợ Tô Mộc còn có chuyện gì giấu tôi.

Tô Mộc thấy tôi lo lắng liền cười một tiếng, giơ tay lên nhẹ nhàng sửa tóc lại cho tôi, nói lần này anh ấy đi Thái Lan để sống lại cần có chút thời gian để chuẩn bị, tranh thủ để có thể trạng tốt nhất đi Thái Lan tìm Long Phù Khôn, cho nên mấy ngày tiếp theo anh ấy phải ở nhà tu luyện.

Nói xong anh ấy liền hỏi tôi có muốn đi mua đồ chống nắng chống sương gì không, anh ấy đã hỏi Tô Đoàn, phụ nữ đi tới những đất nước nắng nóng như Thái Lan đều sẽ dùng kem chống nắng. Còn có đồ lặn cũng cần mua, các rặng san hô nơi nhiệt đới đều rất đẹp, tôi có thể cùng Đường Dũng cứ việc thoải mái chơi một chút.

Tô Mộc nói xong liền kéo tay tôi đi trong trung tâm thương mai, dáng vẻ giống như anh ấy rất quen thuộc với nơi này, chúng tôi dường như đều không cần phải tìm, chỉ cần nói muốn mua gì là anh ấy liền đưa tôi tới thẳng gian hàng có bán. Nhanh như gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc đồ tôi mua đã thành một đống khiến tôi nhìn mà có chút giật mình, không ngờ Tô Mộc lại là người như vậy. Anh ấy mua đồ cũng như đánh giặc, hoàn toàn có thể dùng ba chữ ‘cực chính xác’ để hình dung, mấy cửa hàng anh ấy đảo qua là kệ liền trống rỗng.

Vẫn còn một cảm giác thoải mái không tả được.

Càng khiến tôi bất ngờ là hôm nay Tô Mộc lại hào phóng khác thường, chủ động bảo tôi đi theo Đường Dũng ra ngoài chơi. Với tính khí của anh ấy, tôi nhắc tới cái tên Đường Dũng là anh ấy liền hận không được cầm dao chém người, lần này lại còn chịu để tôi đi theo Đường Dũng lặn ngắm san hô, cái này quả thật quá thụ sủng nhược kinh*! (*được chiều tới mức khiếp sợ)
 
Chương 260-3


Anh ấy càng đối với tôi tôt thì trong lòng tôi lại càng nao nao, nói với Tô Mộc thật ra thì không cần mua đồ lặn, mặc dù tôi thích bôi lội, cũng muốn ngắm san hô một chút xem nó là cái gì nhưng tôi không muốn đi cùng Đường Dũng, chỉ muốn cùng chồng tôi xuống nước.

Lời này của tôi quả thật là không biết xấu hổ. Vừa nói rõ tôi thật ra rất thích xuống nước nhưng lại thanh minh tôi không quá vui khi đi cùng Đường Dũng, dĩ nhiên nếu như Tô Mộc yêu cầu tôi đi cùng Đường Dũng vậy thì tôi chỉ còn cách nghe theo, đây đều là Tô Mộc ép tôi, sau này anh ấy đừng có ghen!

“Phải không? Em chỉ muốn xuống nước với anh? Vậy thì chờ khi anh hoàn toàn sống lại đi, lần này đi ra ngoài cũng không cần cùng Đường Dũng đi chơi, an tĩnh đợi ở khách sạn là được.” Tô Mộc rất nhanh nhìn thấu tim đen của tôi, nụ cười dịu dàng liền biến mất, thay thế vào đó là nụ cười châm chọc, giữ cằm tôi nói.

“Ách…” Tôi không nghĩ Tô Mộc đột nhiên lại đổi thái độ như vậy liền bị anh ấy khiến tôi có chút sững sờ, không phải anh ấy nên khen tôi trung trinh, sau đó sẽ hào phóng nói anh ấy tin tưởng tôi cho nên tôi có thể đi theo Đường Dũng vui chơi một chút sao?

Thấy tôi có chút sững sờ, Tô Mộc lại càng cười châm chọc, phối hợp với vẻ mặt đẹp trai của anh ấy thật tà tà mị mị lại càng hấp dẫn.

Tôi không khỏi có chút si mê, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Tô Mộc, sau đó hai tay ôm lấy cổ anh ấy, kéo anh ấy xuống hôn một cái.

Tô Mộc được tôi hôn một cái liền rất vui vẻ, sau đó cười nói: “Được rồi, không trêu em nữa. Lần này đi Thái Lan anh không thể đi theo em, để em một mình đợi anh cũng không yên tâm cho nên em phải nửa bước không được rời Đường Dũng. Còn việc em với anh ta ở cùng nhau thì… bây giờ em là người đã có chồng, tự mình biết giữ khoảng cách là được.”

Nói xong Tô Mộc liền không tiếp tục nói đề tài này nữa mà đưa tôi đi tới một gian hàng đồ lặn rất chuyên nghiệp.

Trong gian hàng kia có rất nhiều đồ lặn, Tô Mộc đi vào nhìn trên tường mấy cái, sau đó liền chọn món đồ cồng kềnh xấu xí nhất trong gian hàng rồi nói: “Là bộ này, chúng tôi mua, đưa tới địa chỉ này cho tôi.”
 
Chương 260-4


Nói xong anh ấy đưa một tấm card nhỏ, trên đó viết cặn kẽ địa chỉ căn biệt thự Phùng Đông.

Tôi lúc này rốt cuộc đã hiểu tại sao Tô Mộc lại có thể thoải mái chủ động đề nghị tôi đi theo Đường Dũng lặn biển, bởi vì bộ đồ anh ấy chọn xù xì giống như bánh xe vậy, một vòng lại một vòng, hơn nữa trên đầu còn có cái lồng dưỡng khí gì đó, nhìn hình dáng bên ngoài không khác gì bộ đồ cho phi hành gia, ngay cả mặt cũng không thấy được chứ nói chi là vóc người.

Thật là một chút thẩm mỹ cũng không có, tôi cùng Đường Dũng cũng không có khả năng có bất kỳ tiếp xúc gì.

Gã Tô Mộc này, ngoài mặt hào phong nhưng trên thực tế vẫn là một bụng nhỏ nhen mà.

Tôi thấy buồn cười vì hành động của Tô Mộc, nhưng thấy anh ấy để ý tới tôi như vậy tôi cũng không ngại dùng bộ đồ lặn xấu xí anh ấy chọn cho tôi. Sau đó tiếp tục đi mua không ít đồ quần áo cùng đồ trang điểm rồi tôi cùng Tô Mộc về nhà. (Đọc và chia sẻ truyện từ gacsach.com để ủng hộ nhóm dịch bạn nhé
 
Chương 261


Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng của Đường dũng hẳn là anh ta đã tha thứ cho tôi.

Tôi liền vui vẻ, rất hào hứng nói tôi đã chuẩn bị xong, ngay cả hành lý cũng đã chuẩn bị, hơn nữa Tô Mộc muốn…

Ngay khi tôi định nói Tô Mộc cũng đi Thái Lan cùng chúng ta thì đột nhiên miệng tôi bị một hơi lạnh che mất, Tô Mộc lắc đầu với tôi tỏ ý tôi không nên đem chuyện anh ấy cũng đi Thái Lan nói cho Đường Dũng.

Tôi không hiểu, nhưng bây giờ đang nghe điện thoại của Đường Dũng nên tôi cũng không kịp hỏi Tô Mộc vì sao, không thế làm gì khác hơn là dựa theo ý của Tô Mộc, đổi lời nói với Đường Dũng rằng Tô Mộc muốn đích thân đưa tôi đến sân bay, chúng tôi sẽ rất nhanh tới.

Sau khi nói chuyện xong với Đường Dũng, tôi không nhịn được hỏi Tô Mộc chuyện anh ấy đi Thái Lan tại sao phải giấu Đường Dũng, hơn nữa chuyện này cũng không giấu được, một lát nữa cùng ngồi máy bay với chúng tôi đi Thái Lan, cho dù người bình thường không nhìn thấy anh ấy thì muốn giấu Đường Dũng cũng không dễ dàng, anh ta chắc chắn sẽ biết.

Tô Mộc thấy vẻ không hiểu của tôi liền mỉm cười, nói: “Ai nói anh sẽ ngồi cùng máy bay với bọn em? Đường Dũng không phải đã mua vé máy bay sao, chắc bọn em sẽ bay thẳng tới Pattaya còn anh sẽ bay tới Bangkok, máy bay của anh cũng bay muộn hơn bọn em một giờ. Bây giờ anh đưa em tới sân bay.”

“À… vậy ạ.” Tôi có chút thất vọng, cả người như quả bóng bị xì hơi, còn muốn có thể cùng Tô Mộc nói chuyện phiếm trên máy bay rồi ngủ, hoặc chỉ cần hai chúng tôi cùng nhìn đám mây ngoài cửa sổ máy bay cũng tốt, chỉ cần được ở chung một chỗ với anh ấy thì tôi làm gì cũng không cảm thấy nhàm chán.

Nhưng đột nhiên Tô Mộc nói anh ấy không bay cùng chuyến với tôi, chúng tôi đi cũng không phải có cùng một mục đích, tôi liền như đưa đám. Nghĩ tới toàn bộ chuyến đi sắp tới có thể cũng không gặp Tô Mộc, quan trọng hơn chính là lần này anh ấy đi Thái Lan còn có chút nguy hiểm khiến tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.

Tô Mộc vừa giúp tôi mang hành lý lên xe vừa an ủi tôi, nói tôi đi chuyến này cứ việc chơi, không cần lo lắng cho anh ấy, thời gian này anh ấy đã chuẩn bị kĩ lưỡng, chờ đến khi tôi gặp lại anh ấy thì có thể anh ấy đã là người bằng xương bằng thịt.

Nói xong anh ấy cười với tôi một tiếng, cười hết sức đẹp mắt, còn giơ tay xoa loạn mái tóc dài của tôi để cho tôi vui vẻ, đi chơi mà còn buồn buồn không vui như vậy.

Tôi vốn rất buồn rầu nhưng nhìn dáng vẻ ung dung của Tô Mộc khiến sự ngột ngạt trong lòng bất giác cũng giảm đi rất nhiều.

Hơn nữa theo tính cách của Tô Mộc, anh ấy kiên định và cẩn thận như vậy, chuyện không nắm chắc hẳn sẽ không tùy tiện đi thử nghiệm. Nghĩ tới đây rốt cuộc tôi cũng cảm thấy thư thái một ít, nói với Tô Mộc đi tới Thái Lan nhất định phải giữ liên lạc với tôi, mỗi ngày gọi điện và wechat đều không thể thiếu, nếu không tôi sẽ rất lo lắng cho anh ấy.
 
Chương 261-2


Tô Mộc nghe vậy nhíu mày, anh ấy vẫn không quen dùng điện thoại, chức năng wechat cũng chưa hoàn toàn biết hết, nhưng anh ấy đồng ý với tôi, nói không thành vấn đề, mỗi ngày sau này chúng tôi không chỉ có thể gọi điện mà còn có thể gọi video, anh ấy mới học được gọi video.

Có thể gọi video thì không gì tốt hơn được nữa, cái này ít nhiều có thể giúp tôi bớt tiếc nuối khi không được cùng Tô Mộc ở chung một chỗ. Tôi ôm chặt anh ấy, hôn một cái. Ngay khi chúng tôi xong xuôi chuẩn bị lên đường thì Giao tiên vẫn luôn không lộ diện mấy hôm nay đột nhiên vọt ra từ trong biệt thự, tay ông ta xách một cặp da nhỏ, nói chờ một chút, ông ta cũng đi.

Vừa nói ông ta đã biến thành một bóng đen nhanh chóng bay tới cổ tay tôi, qua dấu yêu trên cổ tay biến mất trong cơ thể tôi, cặp da nhỏ của ông ta đặt bên cạnh chỗ tôi ngồi.

Tôi sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Mộc, cho rằng anh ấy đã trao đổi để Giao tiên đi theo bảo vệ tôi. Không ngờ mặt Tô Mộc cũng là vẻ không hiểu, biểu tình nhìn tôi cũng giống như tôi nhìn anh ấy, hiển nhiên là anh ấy cũng cho rằng tôi đã trao đổi trước với Giao tiên.

Cũng may Giao tiên có thể chui vào trong cơ thể tôi, mang ông ta đi cũng không có gì phiền phức, chỉ là có thêm một túi hành lý nhỏ mà thôi. Tô Mộc cũng không nói gì, lái xe đi tới sân bay.

Trên đường đi tôi hỏi Giao tiên tại sao đột nhiên lại muốn đi theo, một tuần trước chúng tôi quyết định đi Thái Lan ông ta cũng biết nhưng cho tới bây giờ đều không đề cập tới chuyện muốn đi theo.

Nhưng sau khi Giao tiên chui vào thân thể tôi lại mắc bệnh cũ, ông ta không muốn quan tâm tới tôi liền đã cắt đứt sự liên lạc giữa tôi và ông ta, cho dù tôi hỏi thế nào thì trong đầu tôi chỉ là trống rỗng, không được Giao tiên đáp lại câu nào.

Ông ta không chịu nói tôi cùng không có cách nào để hỏi, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ ông ta.

Vì Giao tiên nên chúng tôi lên đường chậm một chút, khi đến sân bay thì đã đến giờ lên máy bay.

Đường Dũng chờ ở cửa sân bay không ngừng đi đi lại lại, thấy tôi tới cũng không nói gì liền kéo tôi xuống xe, sau đó khoác hành lý của tôi lên, nói không còn kịp rồi, trên người cũng bắt đầu có sương mù màu trắng lượn lờ chạy tới cửa vào máy bay, thậm chí anh ta còn không cho tôi cơ hội nói từ biệt với Tô Mộc.

Tốc độ Đường Dũng rất nhanh, chờ sương mù màu trắng quanh người anh ta tản đi thì chúng tôi đã ở trong máy bay. Khi tôi cùng Đường Dũng ngồi xuống, hành khách bên cạnh đều trợn mắt, có lẽ ông ta cũng không nhớ nổi rốt cuộc tôi cùng Đường Dũng ngồi xuống lúc nào.
 
Chương 261-3


"Dương Dương, không phải sáng anh đã gọi điện nhắc em rồi sao? Sao lậi vẫn tới trễ như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì?" chớp mắt máy bay đã cất cánh, chờ sau khi máy bay ổn định Đường Dũng vừa đưa túi quà ăn vặt cho tôi vừa hỏi.

"Không có chuyện gì, chỉ là trước khi ra cửa bị thuồng luồng tiên làm trễ một chút, đột nhiên ông ấy nói muốn đi theo cho nên tới chậm."Tôi nói.

“ À à, không hổ là thuồng luồng tiên thất hạch, tin tức nhanh nhậy thật, hôm qua Ở Thái Lan xảy ra chuyện hôm nay ông ta đã vội đi theo." Đường Dũng có vẻ không bất ngờ, hơn nữa nghe ý này thật giống như anh ta biết tại sao Thuồng luồng tiên lại đi theo vậy.

Tôi liền to mờ, hỏi hôm qua ở Thái đã xảy ra chuyện gì.

“Em không thấy tin tức sao, hôm qua thủ đô Bangkok động đất khiến Hoàng cung Thái Lan bị nứt ra một kẽ hở. Chuyện này khiến thế giới chấn động, báo chí truyền hình khắp nơi đều ùn ùn kéo đến đưa tin, ngay cả rắn cũng thấy mà em vẫn không biết?" Đường Dũng nhìn tôi có vẻ bất ngờ.

Tôi lắc đầu một cái, mấy ngày nay tôi với Tô Mộc ở chung một chỗ, ngoại trừ ăn cơm rồi tắm ngủ ra thì cũng cùng Tô Mộc vận động trên giường, căn bản ngay cả điện thoại hay ti vi cũng không xem qua chứ đừng nhắc tới tin tức từ Thái Lan.

“Nhưng Hoàng cung Thái Lan động đất lộ ra khe hở thì có liên quan gì tới Thuồng luồng tiên, tai sao ông ta phải đi theo?"Tôi hỏi Đường Dũng.

"Xem ra Thuồng luồng tiên không nói gì với em." Đường Dũng nghe tôi hỏ liền im lặng, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ một chút, chắc chắn máy bay đã ổn định lại nghiêng đầu mượn laptop từ vị khách bên cạnh. Cũng không biết Đường Dũng nói gì mà vị khách kia lại rất vui lòng đưa laptop qua.

Đường Dũng nhận lấy máy tính, chỉ vài thao tác liền hiện lên các tin tức viết về trận động đất tại hoàng cung Thái Lan.

Tin tức giải thích động đất là sự vận động dị thường của đất, phía dưới còn có không ít hình chụp cái khe ở hoàng cung, có cảnh gần cũng có hình chụp từ trên cao.

Nhưng có một điểm, nếu quả thật giống như trên tin tức nói là động đất thì thuồng luồng tiên sẽ không kì lạ như vậy, nhất định có bí mật khác.

Tôi cẩn thận xem kĩ các tin tức kia.

Quả thật nhìn ra được điều khác thường, khi nhìn ảnh chụp hoàng cung từ trên không mơ hồ có thể nhìn ra khe nứt kia rất quỷ dị, quanh co khúc khuỷu, đầu to đuôi nhỏ, ở giữa còn có hai cái nhánh có hình dáng giống như vuốt, giống hệt một con rồng bị thương.
 
Chương 262


“Đây là… rồng?” Tôi chỉ hình ảnh trong laptop, bán tín bán nghi hỏi Đường Dũng.

“Phải, trên hình ảnh chụp từ trên cao rất rõ ràng, tám chín mươi phần trăm chính là giao long* xuất thế. Cho dù anh không giỏi thuật phong thủy Trung Quốc nhưng hình dáng cái này rõ ràng như vậy không thể là trùng hợp được. Chẳng lẽ thật sự Thái Lan có động đất mà động đất đó chỉ gây tác động tới Hoàng cung? Đánh chết anh cũng không tin.” Đường Dũng nói, trên mặt còn lộ ra vẻ đầy tự tin, dường như tin chắc mình nói không sai.

(*giao long: thuồng luồng, theo thần thoại là long vương)

Nói xong anh ta nhìn chằm chằm hình ảnh trên laptop một hồi, trên mặt như đang có điều suy nghĩ. Một lát sau giống như nhớ ra điều gì, anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, hỏi: “Lão quỷ Tô Mộc gần đây thế nào? Hồn phách đã khôi phục xong chưa?”

“À… Cái đó, cũng tạm ổn.” Tôi không nghĩ đột nhiên Đường Dũng lại chuyển đề tài tới Tô Mộc liền giật mình, lắp bắp nói.

Lần trước anh ta tức giận rời đi cũng là bởi vì tôi chỉ chăm chăm chú ý tới Tô Mộc, bây giờ gặp lại anh ta, tôi thật ra có chút không dám nhắc tới Tô Mộc với anh ta, sợ mất đi bầu không khí hòa thuận của chúng tôi lúc này.

Vậy mà đột nhiên anh ta hỏi tới Tô Mộc là thế nào? Chẳng lẽ anh ta đoán được Tô Mộc cũng phải đi Thái Lan? Trước khi đưa tôi tới sân bay Tô Mộc đã cố ý bảo không cho phép tôi nói với Đường Dũng chuyện anh ấy đi Thái Lan.

Cũng không biết giữa hai người bọn họ đang giở trò quỷ gì, tại sao Tô Mộc lại bảo tôi phải giấu Đường Dũng? Còn có, lần này anh ấy đi Băng Cốc tìm Long Phù Khôn liệu có liên quan gì tới trận động đất ngày hôm qua?

Mấy chuyện này cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi mơ mơ màng màng, đầu óc mông lung. Khi tôi còn chưa thấy có mối liên hệ nào để sắp xếp những chuyện này thì mặt đen thui của Đường Dũng đột nhiên thò tới trước mặt tôi, giống như muốn hôn tôi!

Tôi liền sợ hãi ngửa đầu về phía sau thật nhanh để tránh, đồng thời đưa tay đẩy mặt anh ta ra.

Nhưng lực của anh ta rất lớn, da mặt lại dày, căn bản không để ý tới phản ứng của tôi, mặt vẫn tiếp tục tiến lại gần mặt tôi, tôi không thể lùi được nữa, cả người đã áp sát vào ghế ngồi.
 
Chương 262-2


“Đường Dũng! Anh định làm gì thế? Có nhiều người như vậy, nếu anh dám làm bậy thì tôi sẽ gọi tiếp viên hàng không đến đấy!” Tôi thấy quả thật không còn chỗ nào để tránh né, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng uy hiếp.

Nhưng Đường Dũng không chút sợ hãi nào, ánh mắt khiêu khích nhìn tôi, khóe miệng khé nhếch lên cười khẩy, không biết xấu hổ nói: “Em gọi đi, em cho rằng những nữ tiếp viên cùng hành khánh này có thể cản được anh sao?”

“Anh…” Nghe anh ta dọa tôi liền thấy căng thẳng, tức giận không nói được gì, chỉ có thể trợn mắt hung hăng nhìn anh ta, muốn dùng ánh mắt dọa cho anh ta lui.

“Chẳng lẽ em cho rằng anh muốn hôn em? Dương Dương, thỏ không ăn cỏ gần hang, bây giờ anh là sư phụ của em sao còn có thể không trên không dưới với em như trước. Hơn nữa cho dù anh muốn ăn cỏ gần hang thì cũng không phải ăn như vậy, ít nhất cũng phải là em cam tâm tình nguyện.” Đường Dũng nói.

Vừa nói vẻ mặt của anh ta lần nữa khôi phục trạng thái bình thường, còn nháy mắt với tôi, nói: “Biết điều thì nói cho sư phụ, ngày đó sau khi sư phụ đi em có đi tìm anh? Sau đó những ngày qua em cùng lão quỷ Tô Mộc kia làm những gì, đầu đuôi gốc ngọn đều phải nói hết ra.”

“Quả thật tôi có chạy ra tìm anh nhưng anh đi quá nhanh, khi tôi ra đến cửa thì anh đã mất dạng. Còn những ngày qua…” Tôi nói đến đây hơi đỏ mặt, suy nghĩ một chút đều nói: “Tôi đều ngày ngày đi dạo phố mua sắm, những ngày qua tôi mua không ít đồ để chuận bị đi Thái Lan, thậm chí ngay cả đồ lặn cũng đã mua xong, đang ở trong hành lý. Có gì không?”

“Em không nói thật, Dương Dương. Sáu ngày liền em có thể ngày ngày đi dạo phố mua sắm sao? Em hãy nói thật cho anh, có phải lão quỷ cũng đi theo tới Thái Lan không? Bây giờ anh ta cũng đang ở trên máy bay có đúng không?” Đường Dũng nói.

Nói xong anh ta còn rất bình tĩnh đứng lên nhìn bốn phía, ánh mắt chậm rãi đều quét qua mặt từng hành khách giống như một cái máy chụp X-quang đang tìm xem Tô Mộc có đang ẩn giấu dưới khuôn mặt của ai không.

Tôi cả kinh trong lòng, mặc dù Tô Mộc không đi cùng máy bay với chúng tôi nhưng quả thật anh ấy cũng đi Thái Lan, sao Đường Dũng lại biết?

Chẳng lẽ Tô Mộc tới Thái Lan thật sự cũng có liên quan tới vết nứt hình giao long kia?
 
Chương 262-3


“Khỏi tìm, Tô Mộc không có trên máy bay.” Tôi ngắt lời Đường Dũng, tỏ ý bảo anh ta ngồi xuống, sau đó cố gắng không để lộ thái độ gì, hỏi: “Giao long xuất thế rốt cuộc là làm gì? Cùng Tô Mộc có quan hệ gì? Tại sao anh lại nói Tô Mộc muốn tới Thái Lan?”

“Cái này… tạm thời anh vẫn không thể nói với em.” Đường Dũng thấy tôi liên tiếp hỏi như vậy liền lộ vẻ đăm chiêu, tay còn đưa lên vuốt vuốt bộ râu dê không hề tồn tại, bộ dáng như một thầy giáo đang chỉ dạy cho học trò.

Tôi lại càng nôn nóng, nắm lấy tay áo Đường Dũng, miệng vừa nói sư phụ tốt tay vừa lay lay anh ta, nói tôi đã bái anh ta làm sư phụ, dù sao bây giờ anh ta cũng là sư phụ tôi thì phải có nghĩa vụ giải đáp thắc mắc cho học trò!

Đường Dũng vốn cũng chỉ làm ra vẻ với tôi, thấy tôi nói một tiếng sư phụ tốt liền vui mừng, trong lòng vô cùng sảng khoái, khoát tay một cái bảo tôi buông tay, sau đó cười híp mắt nói: “Giao long xuất thế ở phương diện phong thủy rất lợi hại, dựa theo cách nói của phong thủy bọn họ thì loại cách cục này còn có một cái tên rất kêu, gọi là long mạch.”

Trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc, long mạch xuất hiện thực sự chỉ được ghi lại hai lần. Một lần là ở Bắc Kinh, một lần khác là ở ngay tại Trường Giang. Nghe nói long mạch có liên quan đến cả sự tồn vong của đất nước, cho nên trước kia hoàng đế mỗi thời đại đều phải tuân thủ ở gần long mạch, hận không được ngày ngày trông coi long mạch, sợ ngày nào đó long mạch đột nhiên chạy thì đất nước mình diệt vong. Cho nên trong lịch sử thủ đô đều được xây dựng ở hai nơi có long mạch, một cái chính là Bắc Kinh ở gần bắc long, một cái khác chính là Tây An cùng Lạc Dương ở gần trung long. Ba thế đất này đều ở trên long mạch cho nên xây dựng ở những nơi này thì triều đại thống trị trong thời gian tương đối dài.

Đáng tiếng trung long mạch này từ đầu tới cuối đều không mạnh mẽ được bằng bắc long. Ngày đó trung long mạch không gánh vác được cường quốc như nhà Tần. Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước định đô ở Tây An, không bao lâu thuật sĩ ông ta nuôi liền nhận ra được long khí ở trung long càng ngày càng ít, ngược lại long khí ở hướng bắc lại càng ngày càng mạnh. Vì muốn Tần quốc càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, Tần Thủy Hoàng liền ra lệnh cho thuật sĩ kia mang người đi tới phương bắc khảo sát, tìm vị trí cụ thể của bắc long, sau đó nghĩ biện pháp áp chế bắc long xuống, chỉ cần long khí ở bắc long bị áp thì long khí trung long mới có thể đi lên.
 
Chương 262-4


Thuật sĩ kia mang người đi khảo sát rất lâu rốt cuộc tìm được vị trị cụ thể của bắc long, ngay tại U Châu (bây giờ là Bắc Kinh). Chẳng qua càng lại gần thì thuật sĩ càng nhận ra long khí ở bắc long quá cường thịnh, muốn áp chế lại dường như là không thể, vì vậy tâu lên Tần Thủy Hòng mời chỉ dời đô, đem thủ tô từ Tây An dời đến Bắc Kinh.

Lúc đó Tây An là vùng đất rất màu mỡ, khí hậu ôn hòa, quang cảnh cũng rất đẹp, quan trọng hơn chính là phần lớn nguồn lực lớn mạnh của Tần quốc đều ở Tây An, bảo Tần Thủy Hoàng buông Tây An quen thuộc dời đến vùng có mùa đông lạnh như Bắc Kinh khác gì muốn cái mạng già của ông ta.

Ông ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không bỏ được quê hương cho nên ra lệnh cho thuật sĩ vô luận thế nào cũng phải phong bế long khí bắc long, dù dốc hết lực của cả nước cũng không tiếc.

Lời của vua thì dễ, ngay cả thuật sĩ kia còn thấy long khí của bắc long không thể áp được thì còn ai có thể làm?

Vì vậy thuật sĩ kia liền nghĩ a một kế, bảo Tần Thủy Hoàng xây dựng Vạn Lý Trường Thành, bày một đại áp chế trận, trường thành kia xây ở ngay phía trên bắc long mạch, mỗi một lơi là long huyệt liền làm một đài phong hỏa, chỉ cần xây xong dọc bắc long này thì coi như cũng là làm xong đại áp chế trận.

Đáng tiếc thuật sĩ kia cuối cùng vẫn là tính sai, chuyện này của ông ta lại chỉ chọc giận bắc long. Long khí ở bắc long cực kỳ thịnh, Tần quốc chưa kịp xây dung toàn bộ trường thành thì Tần quốc cũng đã xong đời, trung long cũng bị bắc long áp chết gắt gao.

Sau này khi Nguyên Hướng làm chủ Trung Nguyên, Hoàng đế Nguyên Hướng liền đem thủ đô đặt ở Bắc Kinh, sinh sống ngay trên bắc long. Từ đó tới nay tất cả các triều đại đều sống tại bắc long này khiến vận nước thịnh vượng, không có ai còn dám bỏ qua.

Thẳng đến ngày hôm qua, nam long thật lâu không xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện ở Băng Cốc Thái Lan, phá vỡ thế cục long mạch vững vàng lâu nay. Xảy ra chuyện lớn như vậy ngay cả Giao tiên cũng không nhẫn nại đường liền đi tới Thái Lan, Tô Mộc xuất thân từ thế gia phong thủy lại một chút động tĩnh cũng không có, làm sao có thể?

Nói xong Đường Dũng híp mắt cười nhìn tôi, rõ ràng anh ta không tin Tô Mộc sẽ thờ ơ, hỏi tôi: “Lão quỷ kia nếu không có ở trên chuyến bay này thì nhất định anh ta bay thẳng tới Băng Cốc. Dương Dương, em có muốn tới Băng Cốc xemnaos nhiệt một chút không, hay là chúng ta sau khi đón Diệu Diệu xong liền đổi đường đi Băng Cốc?”
 
Chương 263


“Đi Băng Cốc?” Tông sửng sốt một chút, khiếp sợ nhìn Đường Dũng.

Tất nhiên trong lòng tôi nguyện y đi Băng Cốc, dù sao Tô Mộc ở Băng Cốc, đi gặp anh ất dĩ nhiên tôi sẽ vui vẻ hơn là đi chơi với Đường Dũng. Nhưng lần này Tô Mộc đi Băng Cốc là để sống lại, mặc dù tôi không biết rốt cuộc anh ấy làm gì nhưng anh ấy có việc của anh ấy, tôi cùng Đường Dũng tùy tiện đến sẽ không khiến anh ấy gặp phiền phức chứ?

Suy nghĩ một chút tôi liền nói: “Băng Cốc chỉ là thủ đô của Thái Lan mà thôi, có gì vui vẻ mà chơi. Hiếm khi tôi đi Thai Lan, anh bảo chuẩn bị đưa tôi đi đảo vui chơi mà, đảo Phuket gì gì đó, ngay cả đồ lặn tôi cũng đã chuẩn bị, chỉ chờ tới đảo để chơi.

Nói xong tôi còn nói thêm một câu: “Hơn nữa thật sự Tô Mộc không đi Thái Lan. mới vừa rồi không phải anh cũng thấy là Tô Mộc tự mình lái xe đưa tôi đến sân bay, sau đó anh ấy quay về sao. Nếu như anh ấy muốn đi Thái Lan thì sao lại không đi cùng chúng ta, có cần phải giấu chúng ta đi một chuyến khác không?”

“Có đúng hay không chúng ta đi Băng Cốc một chuyến là sẽ biết.” Đường Dũng cười ha hả nói. Nói xong anh ta còn đưa tay vỗ bả vai tôi một cái, nói nếu muốn tới đảo bơi lội thì chờ đi Băng Cốc xong anh ta sẽ đưa tôi đi, dù sao visa cũng có thời hạn tận một tháng, nếu có gì xảy ra thì anh ta cũng có thể lén đưa tôi về được, dẫu sao anh ta cũng sẽ đưa học trò bảo bối của mình đi đảo chơi. Huống chi lần này chúng tôi đi Băng Cốc cũng không phải chỉ để xem náo nhiệt, không phải Giao tiên cũng ở đây sao, ông ta nhất định phải đi Băng Cốc một chuyến, chúng tôi coi như là đưa Giao tiên đi.

Đường Dũng vừa nói xong thì dấu ấn Giao tiên trên cổ tay tôi bỗng nhiêu lóe lên, Giao tiên từ trong thân thể tôi chui ra ngoài, biến thành một thanh niên sáng sủa ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: “Tiểu tử Đường Dũng nói không sai, ông đây quả thật phải đi Băng Cốc. Dương Dương, ngươi liền đi theo tôi đi.”

“Ông cứ như vậy mà đi ra?” Thấy Giao tiên giữa thanh thiên bạch nhật chui ra, lại còn quang minh chính đại ngồi bên cạnh tôi, tôi liền sợ hãi hít vào một hơi, nhìn quanh chắc chắn không có hành khách nào chú ý tới Giao tiên mới hơi yên tâm một chút.

“A, sẽ không ai thấy ông nội giao tiên của ngươi đâu, huống chi đây là máy bay đang bay, cũng không ai chú ý. Ngược lại là ngươi, Dương Dương, ngươi không thấy lạ tại sao tiểu tử Tô Mộc kia lại đột nhiên muốn sống lại?”
 
Chương 263-2


“Tại sao? Không phải bởi vì anh ấy suýt chút nữa bị hồn tích khiến hồn phi phách tán cho nên khi tỉnh lại mới thấy muốn sống sao?” Tôi hỏi.

“Đó chỉ là một phần, mặt khác chắc chắn có liên quan tới lần long mạch lộ ra này. Không tin chúng ta liền đánh cược, đi Băng Cốc nhìn một chút.” Giao tiên nói.

Tôi liền liếc Giao tiên một cái, hóa ra ông ta cũng không biết, chỉ muốn khích tướng để dụ tôi đi Băng Cốc.

“Cái này chờ sau khi đón được Diệu Diệu rồi hãy nói. Trước hết ông để tôi suy nghĩ một chút, xem có muốn đi Băng Cốc hay không…” Tôi nói.

Cả Đường Dũng cùng Giao tiên hùa vào thuyết phục thật ra đã khiến tôi động lòng, quả thật tôi rất muốn đi Băng Cốc xem một chút. Nhưng chuyện này lại có liên quan tới Tô Mộc có thể thành công sống lại hay không cho nên tôi nhất định phải thận trọng một chút, quyết không thể khiến Tô Mộc phiền toái.

Nói xong, tôi sợ Giao tiên lại khuyên nhủ, tôi liền ngáp một cái thật to, tỏ vẻ mệt mỏi nói muốn ngủ một lúc, khi nào máy bay hạ xuống thì gọi tôi dậy.

Nói xong tôi liền nhắm mắt, mặc kệ Đường Dũng cùng Giao tiên nói gì tôi cũng giả bộ như không nghe thấy. Bọn họ nói một hồi, thấy tôi không có phản ứng chút nào cũng đành nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ba giờ sau máy bay đã đáp xuống sân bay Pattaya. Hiển nhiên Đường Dũng rất quen thuộc với nơi này, sau khi xuống máy bay liền đưa chúng tôi ra ngoài sân bay. Khi tới cửa máy bay đã có một thanh niên Thái Lan đen nhánh chờ sẵn ở đó, trong tay giơ thật to cái bảng trên đó có hình vẽ một nam một nữ. Nam thì bị vẽ thành màu đỏ đồng, mặc một chiếc áo phông trắng, miệng đang cười ngây ngô. Còn nữa tóc dài, người mặc áo đầm màu trắng, trên cánh tay lộ ra một hình xăm màu đen hết sức nổi bật.

Mặc dù vẽ rất xấu nhưng đặc điểm của tôi và Đường Dũng đều có, nhìn một cái là có thể nhận ra vẽ hai chúng tôi, chẳng qua trên hình vẽ kia thì tay Đường Dũng đang choàng qua eo tôi, động tác hết sức thân mật.

Khi tôi vừa nhìn bức tranh kia thì mặt đã đen lại như muốn đánh người, Giao tiên đi bên cạnh tôi đã chú ý, ông ta trợn mắt nhìn Đường Dũng, ánh mắt để lộ ra sát ý nồng đậm, hỏi: “Tranh này là ai vẽ? Ngươi dám đen ông nội giao tiên của ngươi vẽ như con giun vậy…”
 
Chương 263-3


“Ách, ai biết là ai vẽ, chẳng qua tôi chỉ cung cấp hình tôi và Dương Dương, còn ai vẽ thì tôi cũng không biết…” Trên trán Đường Dũng đã rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, lắp bắp nói.

Mới  vừa rồi Đường Dũng và Giao tiên giống như cùng chung một phe rất đốt đẹp, nhưng Giao tiên vừa nổi giận thì cổ yêu khí cường đại của ông ta đã phát ra, còn mang theo cảm giác âm ngoan của loài rắn, đừng nói Đường Dũng, ngay cả tôi cũng đã cảm thấy lạnh sống lưng.

Đáng đời, ai bảo không có việc gì làm đã bày trò lợi dụng tôi, bây giờ thì đụng phải ổ kiến lửa.

Tôi thầm thoải mái trong lòng, ở một bên xem náo nhiệt, nói thêm vào: “Còn ai có thể vẽ, tác phẩm có hồn như này nhìn một cái là biết ngay do Long Phù nào đó vẽ, vẽ hết sức truyền thần. Có lẽ hình tượng của ông trong lòng anh ta chính là hình tượng này.”

“Dương Dương, không được ném đá xuống giếng như vậy.” Sắc mặt Đường Dũng khổ sở, buồn bực nói.

Lúc này Giao tiên đã tức giận đến tóc dựng cả lên, cũng không để ý hình kia có phải Đường Dũng vẽ hay không đã đập cho Đường DŨng một cái.

Khi anh chàng Thái Lan kia đưa chúng tôi đến chùa Diệu Diệu đang ở thì trên mặt Đường Dũng đã thâm tím, cũng may Giao tiên chỉ là đùa giỡn với Đường Dũng chứ không nặng tay, mặc dù nhìn trên mặt tương đối thảm những đều chỉ là thương nhẹ, có lẽ tu dưỡng một hai ngày liền khỏi hẳn.

Không khí giữa chúng tôi rất náo nhiệt, chỉ là khi chúng tôi đến chùa thì tất cả liền im bặt.

Nơi xe dừng lại, vốn là một ngôi chùa nguy nga lộng lẫy có đỉnh nhọn hoắt chờ chúng tôi nhưng lúc này nghênh đón chúng tôi lại là một đống tường gạch đổ tan hoang, trên gạch vẫn còn có rất nhiều hoa văn màu vàng chứng tỏ nơi này đã từng rất huy hoàng.

Toàn bộ chùa đã sụp đổ chỉ còn lại một đống phế tích.

“Đây là… tình huống gì? Là do động đất sao?” Tôi liện trợn tròn mắt nhìn về phía Đường Dũng.

Vừa rồi anh ta cố gắng tránh nắm đấm của Giao tiên nên không để ý nhìn về bên này, tới khi thấy một đống phế tích sắc mặt của anh ta liền thay đổi. Đưa mắt nhìn phế tích hai lần, trầm giọng nói mấy câu tiếng Thái, có lẽ là đang hỏi anh chàng Thái Lan kia xem đã có chuyện gì xảy ra.
 
Chương 263-4


Anh chàng Thái Lan kia lúc này cũng rất khiếp sợ, thấy Đường Dũng hỏi lại càng luống cuống, lắp bắp giải thích gì đó, chờ anh chàng Thái Lan kia giải thích tới khi xong xuôi thì sắc mặt Đường Dũng đã đen như than đá.

Tôi thấy phản ứng của Đường Dũng đã đoán được tám chín phần, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh ta vừa nói cái gì, đây rốt cuộc là làm sao? Diệu Diệu đâu?”

“Không biết.” Đường Dũng nói. Dường như anh ta cố gắng để nói được hai tiếng này, vừa nói đã liền đẩy anh chàng Thái Lan ra, bước nhanh tới đống phế tích kia, vừa đi vừa tìm kiếm gì đó.

Lòng tôi trầm xuống, không khỏi có chút nôn nóng.

Mặc dù Diệu Diệu không phải là tiểu quỷ tôi nuôi nhưng quan hệ của nó với tôi là rất tốt, trong lòng tôi đã coi nó như em trai mình, thậm chí quan hệ của tôi cùng Diệu Diệu còn tốt hơn nhiều so với tôi và tiểu quỷ Trịnh Lâm của mình. Bây giờ ngôi chùa nó đang ở bị sụp không rõ nguyên nhân, nhất định nó cũng là lành ít dữ nhiều.

Tim tôi nặng trĩu, giống như có tảng đá lớn đang đè ép trên ngực vậy, lập tức cũng chạy tới đống phế tích tìm kiếm cùng Đường Dũng. Chỉ là bây giờ mặt Đường Dũng rất thúi, thật giống như thuốc súng sắp phát nổ khiến tôi không dám hỏi rốt cuộc Đường Dũng đang tìm cái gì, chỉ có thể đem âm khí bao trùm lên cặp mắt, cố gắng tìm hồn phách Diệu Diệu, hoặc có thể tìm được vật gì liên quan tới Diệu Diệu cũng tốt.

Bầu không khí lập tức trở nên tịch mịch, trong lòng mỗi người đều khó chịu. Khi tôi cùng Đường Dũng đang mải mê tìm kiếm thì đột nhiên từ phía sau truyền tới giọng kích động của Giao tiên: “Các ngươi mau tới đây nhìn xem ta phát hiện cái gì!”

“Cái gì?” Tinh thần tôi chấn động một cái, bước nhanh chạy về phía Giao tiên. Đường Dũng cũng vậy, vừa nghe đã chợt lóe, thật nhanh xuất hiện bên người Giao tiên.

Đáng tiếc bên cạnh Giao tiên không có khí tực của Diệu Diệu, ông ta phát hiện cũng không phải là hồn phách của Diệu Diệu mà một thứ có màu đỏ au, bốn phía xung quanh còn tán loạn một ít lông vũ.
 
Chương 263-5


“Lông đuôi gà trống?” Tôi liền nhận ra lai lịch những cái lông này, cau mày nói.

Trước kia Đường Dũng đã bảo tôi đi tìm lông đuôi gà trống, là công cụ hàng đầu để Long Phù giải trừ quỷ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hơn nữa lông đuôi gà trống này lại ở chung với thứ màu đỏ trông rất giống bột chu sa kia, tôi đưa tay bốc lấy một ít màu đỏ, dắt chút âm khí truyền tới.

Giữa ngón tay tôi liền bốc lên một đám khói trắng, còn phát ra âm thanh tí tách, chớp mắt âm khí đã bị bột màu đỏ kia ăn sạch sẽ, xem ra đây đúng thật là chu sa.

Chu sa là vật có tính dương dùng để khắc âm, ở Trung Quốc được dùng rất rộng rãi, nhưng lúc này xuất hiện ở trong chùa tại Thái Lan quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ chuyện phá hủy ngôi chùa này có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc?

Tôi vừa nghĩ vừa nhìn về phía Đường Dũng. Lúc này Đường Dũng cũng đã nhận ra đây là chu sa, trầm giọng nói: “Mặc dù danh tiếng của chu sa rất vang, có không ít người Thái Lan cũng biết tác dụng của nó nhưng lý luận hệ thống thuật pháp của Trung Quốc và Thái Lan hoàn toàn khác nhau, cho nên người Thái không biết dùng đồ Trung Quốc bày trận, chuyện này mười phần thì có tám chín phần có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc.”

Nói xong anh ta cau mày, cũng không tiếp tục tìm tung tích Diệu Diệu mà kéo tôi đi tới ngôi nhà ở gần chùa, gõ cửa hai cái hỏi gần đây có người Trung Quốc qua lại nơi này hay không.

Hỏi liên tiếp mấy nhà, những người dân kia đều lắc đầu tỏ ý không biết, Đường Dũng vốn đang đau lòng lại chịu thêm đả kích, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, thậm chí bắt đầu văng tục, hiển nhiên không tìm được đầu mối tung tích của Diệu Diệu khiến anh ta sắp phát điên.

Tôi cũng rất đau lòng, nhưng bây giờ thống khổ nhất hiển nhiên là Đường Dũng, tôi không thể làm gì khác hơn là một bên an ủi Đường Dũng, bảo anh ta bình tĩnh một chút, một bên cẩn thận nghĩ lại lông đuôi gà trống cùng chu sa thì có liên quan thế nào.

Sắc trời đã dần tối, mà chúng tôi ngoại trừ phát hiện chu sa cùng lông đuôi gà trống trong đám phé tích ra thì một chút đầu mối có ích cũng không tìm được, càng không biết Diệu Diệu bây giờ sống hay chết. Ngay lúc tôi cũng sắp tuyệt vọng thì một ông lão chừng hơn năm mươi tuổi khập khễnh bước về hướng chúng tôi, nói bằng một thứ tiếng Trung Quốc không quá tốt hỏi chúng tôi: “Là các ngươi đang hỏi thăm chuyện người Trung Quốc sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom